Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia

Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia
Chương 50: Anh Hôn Cô 1



Lâm Doanh Doanh đang chuẩn bị trong phòng.Cô lấy một hộp thịt ra, cùng với một hũ mật ong, một hũ sữa mạch nha, một hộp sữa bột và hai túi mì ăn liền.Cô nhìn lại một chút rồi cất sữa bột và mì ăn liền đi.

Đối với cô mà nói mì ăn liền không phải thứ tốt, còn không ngon bằng bánh mà Hoắc Thanh Sơn làm cho cô, sữa bột còn có thể để lại hối lộ bọn trẻ.Nghe thấy động tĩnh cô lập tức ra ngoài nghênh đón, nhìn thấy Hoắc Thanh Sơn và mẹ Hoắc đi đến.

Nhìn từ khoảng cách gần, mẹ Hoắc trông không quá lớn tuổi, tướng mạo đẹp đẽ, làn da trắng nõn, là một người phụ nữ trung niên rất đẹp.

Vì đã ở góa nhiều năm nên cố ý dùng cách ăn mặc già trước tuổi, quần áo màu đen cùng với búi tóc ở sau đầu khiến bà trông già đi chục tuổi.Mẹ Hoắc thấy cô cười vui vẻ như vậy thì trong lòng cũng yên tâm.

Bà sống đến tuổi này không có bản lĩnh gì nhưng ít nhiều vẫn có mắt nhìn người.

Bà rất có kinh nghiệm nhìn ánh mắt của những cô gái còn trẻ.Thanh niên tri thức Lâm không hề để ý đến những lời đồn nhảm nhí đó, quả nhiên là cô gái thành phố có kiến thức.Vào trong nhà, Lâm Doanh Doanh mời mẹ Hoắc ngồi xuống bên giường.Mẹ Hoắc thấy trên giường có bày bàn gấp, còn có nhiều đồ tốt như vậy thì biết rằng đây là do Lâm Doanh Doanh chuẩn bị.Nếu là người nhạy cảm sẽ nghĩ rằng con dâu muốn ra oai với mình, khoe khoang gia cảnh giàu có.

Nhưng mẹ Hoắc lại nghĩ rằng Lâm Doanh Doanh rất hào phóng, lấy đồ tốt ra chiêu đãi bà.Bà ra hiệu cho Hoắc Thanh Sơn mang sủi cảo và đồ ăn ra, tổng cộng có bốn hộp sủi cảo.

Bà cười với Lâm Doanh Doanh: “Thanh Sơn cái gì cũng tốt, chỉ là ăn nói vụng về không thích nói chuyện, không lời ngon tiếng ngọt, cả ngày im lìm chẳng nói gì.

Doanh Doanh, cháu dạy nó một chút, cái miệng vụng về này của nó chúng ta cũng không cứu nổi nữa.”Lâm Doanh Doanh lườm Hoắc Thanh Sơn một cái, mím môi cười.

Cái gì mà miệng lưỡi vụng về, bác gái thật biết nói chuyện.Biết nói chuyện hay không không liên quan gì đến trình độ học vấn mà là do trời sinh và quá trình trưởng thành rèn luyện ra.Xem ra Hoắc Thanh Sơn giống cha của anh, ít nói.Mẹ Hoắc sợ cô để bụng việc bỗng nhiên không cho cô đến nhà ăn cơm, bèn giải thích: “Mấy ngày nay tất cả mọi người đều thu hoạch lúa mạch, trong nhà đang lộn xộn.

Mấy đứa em của Thanh Sơn vừa bận vừa loạn, bác sợ chúng nó đụng chạm vào cháu.

Để sau này Thanh Sơn trừng trị chúng nó, để chúng nó ngoan ngoãn hơn một chút.”Lâm Doanh Doanh cười thoải mái: “Bác gái, không sao đâu.”Cô gả cho Hoắc Thanh Sơn chứ không phải các em của anh.

Cho dù các em của anh có hư một chút cũng không có gì phải sợ, dù sao tam quan của Hoắc Thanh Sơn vẫn rất bình thường.Hôm nay mẹ Hoắc làm sủi cảo nhân thịt băm đậu cô ve.

Đậu cô ve luộc sơ qua rồi băm nhỏ, trộn với hành, gừng cùng với mỡ heo, thêm vào một chút mộc nhĩ hoặc nấm.

Gói lại làm nhân bánh rất ngon, bà gọi Lâm Doanh Doanh nếm thử: “Xem xem có hợp khẩu vị hay không? Cái khác thì bác không biết, nhưng nấu cơm thì tay nghề cũng rất khá.”Lâm Doanh Doanh cầm đôi đũa bằng gỗ đàn của mình gắp một cái sủi cảo lên cắn một miếng, nước dùng béo ngậy tràn ngập trong miệng, mặc dù không có quá nhiều vị của đậu cô ve nhưng hỗn hợp mỡ heo rất ngon mà không ngấy, thơm mà lại không quá dầu mỡ, hương vị rất ngon.Lâm Doanh Doanh được ăn ngon đến cười híp cả mắt, không hề keo kiệt mà tặng thêm một bài tiểu luận khen ngợi dài cả trăm chữ.Tuy rằng cô yếu ớt và có chút bệnh sạch sẽ, nhưng dáng vẻ khi ăn cũng ưu nhã đẹp mắt, không phải loại người ra vẻ thích gây khó dễ.

Ngược lại còn ăn đến hai má phồng lên, lúc khen ngợi cũng cho người ta cảm giác thật lòng, hai mắt phát sáng.Mẹ Hoắc cảm thấy thỏa mãn.Dù cơm mà bà làm có ngon hơn đi chăng nữa, con trai bà cũng không thay đổi sắc mặt, chỉ nói một câu “ngon”.

Những đứa khác thì chỉ lo tranh nhau, không khen lấy một lời.Tức chết đi được.Mẹ Hoắc đẩy hộp sủi cảo ra trước mặt Lâm Doanh Doanh: “Doanh Doanh ăn nhiều một chút, còn có nữa đó, bác gói nhiều lắm.”Hoắc Thanh Sơn: quả thực rất nhiều, không để lại một cái mà xách qua đây hết.Lâm Doanh Doanh vừa vui vẻ thưởng thức vừa thúc giục bọn họ cũng cùng ăn.Mẹ Hoắc bỗng nhiên lấy hai chiếc vòng tay bằng vàng từ trong túi vải ra đeo lên tay Lâm Doanh Doanh.Lâm Doanh Doanh giật nảy cả mình: ?Hoắc Thanh Sơn cũng sửng sốt, không biết mẹ anh giấu những thứ này từ bao giờ.

Trước đây khi nghèo đói đến mức không có cơm ăn cũng chưa từng thấy bà lấy ra.Anh lập tức ra ngoài nhìn xung quanh, tri thanh điểm rất yên tĩnh, không có một bóng người..
 
Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia
Chương 51: Anh Hôn Cô 2



Mẹ Hoắc cười đắc ý: “Năm đó khi lấy ruộng đất của nhà giàu chia cho người nghèo, ông ngoại và bà ngoại các con bị xử bắn, mẹ là con của vợ lẽ bị người bắt nạt.

Mẹ biết kho tiền riêng của mẹ cả giấu ở đâu nên nhân lúc loạn lạc liền chạy đến đó lấy một bao lớn, đây là của hồi môn mà trước đây bà ấy cho mẹ.

Mẹ giấu rất kĩ, Thanh Sơn và mấy đứa nhỏ cũng không biết.

Bây giờ mẹ đều đem chúng tặng cho con.”Bà vừa nói vừa nhét túi vải vào ngực Lâm Doanh Doanh, trong đó còn có hai thỏi vàng.Lâm Doanh Doanh: “!”.

Mẹ ơi, bà ấy cũng giỏi thật.

Đúng là một người giấu vàng lão luyện.

Quả nhiên ai ai cũng có khả năng sinh tồn của riêng mình.Cô vội vàng cất vòng tay vào trong túi vải, bảo mẹ Hoắc cất cho thật kỹ.

Năm nay không thể đeo thứ này, sẽ bị coi là phạm lỗi.Mẹ Hoắc thấy cô kiên quyết không chịu nhận, bèn nói: “Đợi con vào nhà rồi mẹ sẽ giao cho con bảo quản.”Hoắc Thanh Sơn cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, lặng lẽ lấy nước thay rượu tự uống một ly.Ăn sủi cảo xong lại nói chuyện thêm một lúc, mẹ Hoắc bảo Lâm Doanh Doanh nghỉ ngơi rồi đuổi Hoắc Thanh Sơn đi cắt lúa mạch giúp cô, còn bà thì về nhà lo việc khác.Đợi sau khi mẹ Hoắc và Hoắc Thanh Sơn đi khỏi, Lâm Doanh Doanh đi ngủ một lúc.

Khi tỉnh lại thì xuống giường rửa mặt rồi bắt đầu viết thư cho người nhà, đợi đến ngày mai lại đi gửi thư.Lúc này, nhóm người Diệp Chi Đình và Diệp Mạn Mạn đi làm về, Diệp Chi Đình đang định nói chuyện với cô, Lâm Doanh Doanh nheo mắt nhìn anh ta, lạnh lùng nói: “Tôi không muốn tiếp nhận bất kỳ câu chất vấn nào của anh nữa, nếu không thì tuyệt giao.” Cô thuận tay chỉ vào Diệp Mạn Mạn, hừ lạnh: “Cả cô nữa.”Cô nhét thư vào trong túi xách nhỏ rồi mang theo túi đi tìm Hoắc Thanh Sơn.Nhìn bóng lưng kiêu ngạo của cô rời đi, sắc mặt Diệp Chi Đình sa sầm lại.Diệp Mạn Mạn thấy anh ta tức giận đến run rẩy, do dự một lúc rồi đưa tay nhẹ nhàng vuốt lên lưng anh ta: “Anh Đình, hôm qua chị ấy và Hoắc Thanh Sơn đi gọi điện thoại, bác Lâm và bác gái đã đồng ý rồi.

Hôm nay...Hoắc Thanh Sơn còn đến ăn bữa cơm đính hôn với chị ấy.”Diệp Chi Đình nhìn cô ta một cách khó tin: “Thật sao?” Anh ta bỗng nhiên nắm lấy tay Diệp Mạn Mạn, hai mắt nhìn cô ta chằm chằm, ánh mắt sáng đến bức người.Nhịp tim của Diệp Mạn Mạn tăng nhanh, gương mặt đỏ bừng, giọng nói cũng mềm mại hỗn loạn: “Anh...Đình.”Diệp Chi Đình kéo cô ta sang một bên rồi chạy ra ngoài: “Anh ngốc quá, không nên đích thân nói ra, lẽ ra nên để em nói với bác Lâm.”Lúc này Hoắc Thanh Sơn đang cắt lúa mạch ở một mảnh ruộng khá xa, động tác của anh vừa nhẹ vừa nhanh, cắt lúa mạch mà lại tốn ít công sức như đang cắt cỏ non.Những cơ bắp trên lưng và cánh tay của anh ẩn hiện từng đường cong đẹp đẽ theo từng động tác nâng liềm cắt lúa, mồ hôi nhễ nhại khiến hormone đàn ông trên người anh không ngừng bộc phát, cả cơ thể tràn đầy mỹ cảm của dã tính và năng lượng.Lâm Doanh Doanh đứng ở nơi đó nhìn một lúc lâu, sao anh lại không biết mệt nhỉ? Dường như anh có một sức lực dùng mãi mà không hết.Hoắc Thanh Sơn cắt được một lúc thì dừng lại, rút khăn ra lau mồ hôi, cầm ấm nước trên mặt đất lên uống một ngụm rồi đổ lên đầu một chút nước, sau đó quay người đi về phía cô.Thấy anh chủ động đi về phía mình, Lâm Doanh Doanh rất vui.

Cô lấy khăn tay của mình ra kiễng chân lên lau mặt cho anh.Hoắc Thanh Sơn khẽ nghiêng đầu né tránh: “Anh mang khăn rồi.” Khăn tay của cô có mùi hương nhàn nhạt, khiến anh thấy rất khô: “Đói rồi à?” Anh hỏi.Lâm Doanh Doanh sờ lên bụng lắc đầu: “Lúc trưa ăn sủi cảo rất no, không đói.”Hoắc Thanh Sơn không đoán được ý của cô, đành im lặng nhìn cô.Lâm Doanh Doanh bật cười: “Sao bỗng nhiên anh lại biến thành vịt ngốc rồi? Em đến cắt lúa mạch giúp anh.”Sau đó, anh cắt lúa mạch, còn cô thì theo sau buộc lại.

Tuy rằng có chậm nhưng rất kiên trì.

Đợi đến khi cô có thể buộc được một bó lúa có thể dựng lên, Lâm Doanh Doanh lập tức vui vẻ khoe công với Hoắc Thanh Sơn: “Ha ha, anh nhìn này.”Lúc này trời đã tối, chỉ có thể nhìn rõ cảnh vật trong phạm vi vài mét xung quanh.

Mặt trăng vẫn chưa mọc, những ngôi sao đã chiếm lĩnh bầu trời đêm, từng đốm từng đốm sáng rực rỡ.Gió đêm thổi qua, mái tóc của cô lay động, nụ cười ngọt ngào xuất phát từ nội tâm.Trái tim Hoắc Thanh Sơn rung động, cất liềm rồi xách ấm nước lên lưng: “Đi thôi.”Lâm Doanh Doanh tò mò: “Đi đâu?”Hoắc Thanh Sơn chủ động nắm bàn tay nhỏ của cô: “Đi theo anh.”Lâm Doanh Doanh tươi cười đáp: “Sao anh lại động tay động chân vậy?”Hoắc Thanh Sơn không trả lời, chỉ nắm chặt lấy tay cô khiến Lâm Doanh Doanh cười không nổi nữa..
 
Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia
Chương 52: Anh Hôn Cô 3



Dưới ánh sao đêm trong trẻo, hai người nắm tay nhau đi được một lúc, Lâm Doanh Doanh nghe thấy tiếng nước chảy, ánh sáng của sao trời chiếu sáng rực rỡ khung cảnh phía trước.

Cô vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “Ở đây có một con sông.”Hoắc Thanh Sơn: “Dưới sông có cá.”Vì con sông ở phía tây của thôn nên người trong thôn quen gọi nó là Tây Hà.

Vào những năm năm mươi, trong khu dẫn công nhân đến đào kênh, nối liền từ hai con sông lớn ở bản địa.

Vừa có thể điều hòa lưu lượng nước của mùa lũ định kỳ vừa có thể tích trữ nước cho mùa khô hạn, có tác dụng rất lớn đối với việc tưới tiêu của đồng ruộng.

Cũng chính vào năm 58 khi đang nổ đá để sửa con kênh này, cha anh vì cứu người mà hi sinh.Anh có tình cảm rất lớn với con sông này nhưng chưa hề nói với bất kỳ ai.

Mỗi khi tâm trạng phiền muộn hoặc có khó khăn gì không thể quyết định chắc chắn, anh sẽ đến đây trò chuyện với cha.Nước sông ào ào chảy xiết, dường như đang đáp lại những suy nghĩ của anh, luôn có thể giúp anh có được kết luận.Anh sắp cưới cô nên muốn đến nói cho cha biết, để cho cha gặp con dâu.Hoắc Thanh Sơn biết em trai cùng vài người khác đặt vài cái sọt bắt cá ở đây, chặn đường ra của cá, nếu may mắn thì sẽ có thu hoạch lớn mang về.Hoắc Thanh Sơn đưa Lâm Doanh Doanh đến vị trí an toàn, lại tìm một chút cỏ khô, cắt một vài cành cây khô về nhóm lửa.“Anh đi lấy cá, em ở đây đừng chạy lung tung, ban đêm nguy hiểm.” Anh nhìn Lâm Doanh Doanh chằm chằm, chờ cô đáp lại.Lâm Doanh Doanh rất muốn đi cùng, nhưng nhìn sắc mặt nghiêm túc của anh bèn gật đầu, nhẹ nhàng đáp: “Được, em đợi anh.”Hoắc Thanh Sơn nhìn lại lần nữa, xác định cô sẽ ngoan ngoãn xong mới cầm liềm cắt lúa quay người rời đi.

Không bao lâu sau liền trở lại, ống quần được xắn lên, một tay cầm liềm và áo khoác ngắn, một tay cầm một xâu cá còn đang quẫy đuôi sải bước đi đến.“A, thực sự có cá.” Lâm Doanh Doanh hô lên.Hoắc Thanh Sơn dạy cô nhóm lửa lên thật to rồi dựng một cành cây làm giá đỡ bảo cô trông đống lửa, còn mình thì đi xử lý cá.

Một lúc sau, anh quay lại, xiên cá lên rồi bắt đầu nướng trên đống lửa, còn lấy một bọc giấy ra, bên trong có một ít muối hạt thô.Lâm Doanh Doanh nhìn anh kinh ngạc: “Anh mang theo?”Hoắc Thanh Sơn: “Mấy đứa nhỏ giấu ở chỗ nào đó.”Lâm Doanh Doanh vui vẻ cười: “Vậy thì chắc chắn là rất ngon.”Không lâu sau cá đã nướng đến chảy mỡ xì xèo, mùi thơm cũng dần lan ra khiến người ta thèm nhỏ dãi.Lâm Doanh Doanh thật sự rất đói, cô ôm bụng rồi bắt đầu kêu muốn ăn.

Cô không chịu được đói, chỉ cần vừa cảm thấy đói thì không bao lâu sau sẽ đói đến đòi mạng, nhất định phải nhanh chóng ăn thứ gì đó mới được.Hoắc Thanh Sơn gỡ một con cá xuống, đặt lên trên một chiếc lá đã được rửa sạch rồi tách thịt với xương ra, đưa cho cô ăn.Cá nướng có vỏ ngoài khô vàng thậm chí còn hơi đen, bên trong lại là thịt cá màu trắng, hương thơm lan tỏa trong miệng.Lâm Doanh Doanh vừa ăn hai mắt vừa lóe sáng: “Ngon quá!” Cô chỉ vào một con cá khác: “Anh cũng ăn đi.”Hoắc Thanh Sơn tiếp tục tách cá giúp cô, đem thịt cá cho cô ăn, còn mình thì trực tiếp ăn những da cá bị nướng xém, ngay cả xương cá cũng nhét vào miệng rồi nhai nuốt xuống bụng, cho dù bị đâm cũng không nhổ ra.Lâm Doanh Doanh: “Oa!”Hoắc Thanh Sơn thản nhiên đáp: “Lúc thi hành nhiệm vụ ở bên ngoài, gặp phải tình huống đặc biệt không thể nhóm lửa, thịt tươi cũng phải ăn.”Lâm Doanh Doanh không ăn nữa, trên gương mặt nhỏ nhắn lộ vẻ xót xa, cô xích lại gần Hoắc Thanh Sơn hơn một chút: “Rất vất vả đúng không?”Hoắc Thanh Sơn nhìn cô: “Vẫn ổn.

Vất vả, nhưng khen thưởng đạt được cũng nhiều.”Lâm Doanh Doanh mềm giọng hỏi: “Em có thể dựa vào anh được không?”Hoắc Thanh Sơn nhìn cô thật sâu, hạ thấp bả vai xuống.Lâm Doanh Doanh kéo lấy cánh tay của anh, dựa đầu lên trên vai anh: “Anh Thanh Sơn, lúc này em cảm nhận được sự vui vẻ và yên bình mà trước nay chưa từng có.”Cô nhắm mắt lại, trong lòng cảm nhận sự tĩnh lặng này, thật sự giống như mình chưa từng bị bệnh.Âm thanh của cô khiến lỗ tai anh tê dại, cơ thể cũng mềm đi theo.

Hoắc Thanh Sơn chầm chậm lên tiếng: “Nông thôn rất khổ.”Lâm Doanh Doanh: “Vì anh, em không sợ.”Hoắc Thanh Sơn không trả lời.Lâm Doanh Doanh không thấy anh đáp lại, bất mãn nghiêng đầu thổi hơi về phía anh: “Này, anh không cảm động sao?”Cơ thể Hoắc Thanh Sơn căng cứng, anh không dám nhúc nhích, sợ mình sẽ nhịn không được.Bím tóc của cô được tháo ra, từng sợi tóc mềm mại tung bay theo gió thổi, một mùi hương dịu nhẹ đưa vào mũi anh.Trên người cô có một mùi hương rất dễ chịu, trong ánh mắt của cô tràn ngập ánh sao.

Anh cảm giác mình có chút mất khống chế, chợt cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, vội vàng cầm ấm nước lên uống.Lâm Doanh Doanh kéo lấy cánh tay của anh, giọng nói mềm mại: “Em cũng muốn uống.”Trong đầu Hoắc Thanh Sơn như có sợi dây đang run lên, tất cả sự kiềm chế đều bị giọng nói nũng nịu của cô đánh bại, anh nghiêng đầu hôn lên đôi môi anh đào nhỏ nhắn của cô..
 
Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia
Chương 53: Thủ Trưởng Xin Mời 1



Lâm Doanh Doanh trợn to hai mắt, không nghĩ tới Hoắc Thanh Sơn cao lãnh cấm dục lại đột nhiên đ*ng t*nh, vị ngọt của nước đường, còn có khí tức sảng khoái trào vào bên trong cơ thể, khiến cho đầu óc của cô cảm thấy choáng váng một trận.Vào lúc cô không biết làm sao, Hoắc Thanh Sơn nâng cái ót của cô hôn sâu hơn, trăn trở khó rời.Khi răng nghiền ép môi có hơi đau, cả người Lâm Doanh Doanh nóng lên, a một tiếng mềm nhũn ở trong khuỷu tay của anh.Hoắc Thanh Sơn rút lui, rũ mắt, gương mặt trắng nõn của thiếu nữ không tỳ vết chút nào, lúc này mặt như hoa đào chứa x**n t*nh, thanh âm của anh khàn khàn, "Thật xin lỗi." Anh không nhịn được.Lâm Doanh Doanh sóng mắt giàn giụa, gò má sinh xuân sắc, "Thật xin lỗi cái gì?"Hơi thở của Hoắc Thanh Sơn có mấy phần thô trọng, nhìn chằm chằm đôi môi bị mình m*t sưng của cô, "Lần đầu tiên.

.

." Không quá thành thạo.Lâm Doanh Doanh xì cười, ngượng ngùng và luống cuống trong nháy mắt rút đi, nha, anh đúng là đồ ngốc! Anh chẳng những là hành động ngốc mà lý luận cũng không phong phú.Lâm đại tiểu thư lập tức tìm được cảm giác ưu việt.

Mặc dù hai đời cô chưa từng yêu đương, càng không có hôn ai, nhưng dầu gì cô cũng xem qua nhiều tiểu thuyết như vậy, kiến thức lý luận vô cùng phong phú!Trước kia đàm binh trên giấy, bây giờ chính là cơ hội tốt để áp dụng lý thuyết vào thực tế!Cô lập tức nhào tới, ôm lấy cổ của anh, "Ngốc, anh là tay mơ, kỹ thuật không tốt, để cho em tới dạy.

.

.

Ưm.

.

."Không đợi cô nói xong, cô liền bị hôn lần nữa,, không giống lần đầu tiên, vội vàng c*n m*t đôi môi cô một cách vồn vã, lần này anh dịu dàng và thuần thục rất nhiều.Anh tự học đó! Nhưng chỉ ăn môi của cô, không biết tiến hơn một bước.

Lúc Lâm Doanh Doanh muốn hướng dẫn anh tiếp thì anh đã rút lui.Hoắc Thanh Sơn từ trong túi xách mò ra một viên kẹo sữa bò, lột vỏ ra nhét kẹo vào miệng cô.Kẹo sữa tan ra ở trong miệng, Lâm Doanh Doanh cảm thấy tối nay rất vui vẻ, cô ngậm kẹo, ngao ô một tiếng ôm lấy cổ của anh hôn trả.Cô nhất định phải dạy cho anh biết làm sao hôn môi, không phải chỉ hôn môi đơn thuần!Khi cô đưa đầu lưỡi trong veo thăm dò trong miệng của anh, ánh mắt của Hoắc Thanh Sơn vốn nhắm chặt trong nháy mắt mở ra, tựa hồ bị cách hôn của cô làm cho kinh động.Rất nhanh anh đã đổi khách thành chủ.Cuối cùng cô giáo Lâm Doanh Doanh ngược lại bị người ta hôn đến hồn vía lên mây, đu ở trên thân người nóng bỏng của Hoắc Thanh Sơn không xuống được.Nhưng mà anh rất tuân quy củ, lúc hôn cô hai tay nâng đầu cô, cũng không có tùy ý đụng vào thân thể của cô, cho nên cô không cảm thấy khẩn trương sợ hãi mà ngược lại thích nụ hôn của anh vẫn mang tới cảm thụ khác thường.Choáng váng vui sướng, nhẹ bỗng, dường như muốn biến thành một con bướm.Rất lâu, chờ khi đống lửa sắp tắt, Hoắc Thanh Sơn đỡ cô đứng dậy, ngọn lửa hoàn toàn tắt không có một chút màu đỏ nào còn sót lại.Lúc trở về, vì đề phòng Lâm Doanh Doanh trẹo chân hoặc là đụng phải sâu bọ gì, Hoắc Thanh Sơn cõng cô đưa về chỗ thanh niên trí thức.Đến cửa, anh buông Lâm Doanh Doanh xuống, để cho cô đi vào.Lâm Doanh Doanh lại không đi, cô sinh ra một tia cảm giác lưu luyến bịn rịn, cô không đi, anh liền đứng ở nơi đó không động đậy.Cô liền một lời hai lời nói một chút chuyện gởi thư và cưới xin.Hoắc Thanh Sơn: "Trên đường nắng, để anh đi." Trên đường đi công xã không có cây cối bóng râm, mặt trời chiếu rất gắt.

Anh nhét thư và tin tức cá nhân ở trong túi quần, "Đi về nghỉ ngơi đi, anh lại đi cắt hai giờ lúa mì."Lâm Doanh Doanh kéo anh, "Anh cũng không ăn cơm, em đi lấy cho anh.

.

.""Không cần, anh về nhà cầm một cái bánh ngô là đủ rồi." Hoắc Thanh Sơn tỏ ý cô đi vào.Lâm Doanh Doanh cảm giác rất rõ ràng, sau nụ hôn kia, anh đối với cô dịu dàng gần gũi.

Trước kia là cô ỷ lại vào anh, anh có thể cưới cũng có thể không, bây giờ anh đã xem cô như vợ, ha ha.Hoắc Thanh Sơn nhìn cô cười có chút giảo hoạt, ánh mắt sâu thẳm, lại thúc giục cô trở về.Lâm Doanh Doanh hướng anh ngoắc ngoắc ngón tay, tỏ ý anh cúi đầu.Hoắc Thanh Sơn hơi phục cúi người, "Ừ ?"Lâm Doanh Doanh: "Hôn ngủ ngon.".
 
Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia
Chương 54: Thủ Trưởng Xin Mời 2



Mặc dù mới vừa hôn qua, nhưng Hoắc Thanh Sơn nghe cô yêu cầu như vậy vẫn lập tức có phản ứng, toàn bộ người vừa nóng vừa căng thẳng.Lâm Doanh Doanh nũng nịu thúc giục anh, "Nhanh lên một chút đi ~~ "Trước nói gì còn chưa kết hôn không thể đụng vào cô, mới vừa rồi hôn cũng hôn rồi, còn giả vờ phủi sạch làm gì, nhanh lên một chút!Hoắc Thanh Sơn cả người nóng muốn thiêu cháy, nhưng rất tỉnh táo khắc chế, anh nhàn nhạt nói: "Cho dù sau khi kết hôn, ban ngày hoặc là trước người khác cũng không thể thân thiết." Nơi này sẽ có người đi qua.Lâm Doanh Doanh lập tức nghiêng đầu nhìn quanh, khoa trương nói: "Buổi tối người đâu? Anh nói con muỗi sao?"Hoắc Thanh Sơn: ".

.

."Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Doanh Doanh nhíu một cái, "Hu hu.

.

.

Anh nhất định là không thích em, chê em lùn, chê em yếu ớt, chê em.

.

."Hoắc Thanh Sơn: "Không có!"Lâm Doanh Doanh lập tức nhón chân nâng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lên, "Tới đi ~~ hôn em đi ~~ "Trong ánh đèn màu quất vàng, sóng mắt cô dập dềnh, hai loại khí chất yêu kiều ngây thơ cùng mị hoặc câu dẫn đồng thời xuất hiện ở trên mặt cô, làm cho cô đẹp đến có chút không chân thật.Bình thường cô gái nào dám mời người đàn ông hôn cô? Không phải ai cũng đều rất xấu hổ hay sao?Cô.

.

.

Từng mời mọc người khác như vậy sao?Hoắc Thanh Sơn bất ngờ không kịp đề phòng bị một cổ chua cay (ghen) từ ngực xông lên chóp mũi, dẫn đến kiêu ngạo ẩn nhẫn khắc chế trong nháy mắt hóa thành gió, anh hận hận bấm eo nhỏ của cô, một tay nâng cái ót của cô bá đạo hung hãn hôn lên.**Sáng sớm ngày thứ hai Hoắc Thanh Sơn đi tìm Lâm Doanh Doanh trước.Lúc anh đứng chờ ở cửa vừa vặn thấy Diệp Chi Đình và Diệp Mạn Mạn đi ra.

Diệp Chi Đình đối với anh đáp lại bằng ánh mắt khinh bỉ căm thù, hừ lạnh một tiếng, quăng ra một câu "Anh không đắc ý được quá lâu đâu" liền cùng Diệp Mạn Mạn đi.Hoắc Thanh Sơn cũng không có để ý.Khi anh còn nhỏ tuổi liền bị người ác ý bôi cho cái danh khắc vợ, anh cũng đã học cách chịu đựng các loại các dạng ánh mắt, những ánh mắt này không tổn thương được anh.Nhất là khi Lâm Doanh Doanh giống như con chim nhỏ chạy về phía anh, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng từ trước đến giờ của anh cũng dính vào sắc thái ấm áp.Lâm Doanh Doanh nhào về phía anhHoắc Thanh Sơn vội vàng đỡ lấy cô, rất sợ cô lại đòi nụ hôn buổi sáng.

Anh đưa cho cô hai quả trứng gà luộc còn nóng, còn có hai trái cà chua đỏ au, "Anh đi công xã, xế trưa chờ anh trở lại tìm em ăn cơm."Lâm Doanh Doanh vừa nhìn thấy anh liền nhớ lại nụ hôn ngủ ngon bá đạo tối hôm qua của anh, không nghĩ tới người đàn ông cứng ngắc khắc chế cũng có một mặt hung hãn như vậy, lại nghĩ tới giấc mơ của mình, trong nháy mắt gò má đỏ bừng.Hoắc Thanh Sơn: Em cũng biết xấu hổ à.Lâm Doanh Doanh hướng anh ngoắc ngoắc ngón tay, tỏ ý anh cúi đầu.Hoắc Thanh Sơn mặt đầy phòng bị: "Cái gì?"Nhìn anh không mắc lừa, Lâm Doanh Doanh hừ một tiếng, ưỡn b* ng*c chanh chua tra hỏi: "Tối hôm qua anh có mơ thấy em không!"Hoắc Thanh Sơn trong nháy mắt mặt càng đỏ hơn cả cô, vội vàng xoay người lên ngựa, "Anh đi đây!"Anh đi bưu cục công xã, trước gởi thư và xin kết hôn.Sau khi gửi xong, anh nhớ tới Lâm Doanh Doanh ở bên tai anh dịu dàng nói "Vì anh, em không sợ", đáy lòng yên ả đột nhiên nổi lửa nóng.Anh đưa quyết định xa xỉ gọi điện thoại cho bên quân đội, hướng chính ủy mở miệng xin kết hôn trước thời hạn.

Đoàn chính ủy là một người đàn ông ôn nhu khoan hậu, đối với thuộc hạ vô cùng săn sóc, sau khi hỏi rõ cha mẹ Lâm Doanh Doanh đã đồng ý thì trực tiếp phê chuẩn, bảo anh gửi tài liệu qua là được.Nữ nhân viên trực điện thoại còn chủ động chỉ anh, bảo anh cầm giấy đăng ký kết hôn nông thôn, căn cước quân nhân cùng với chứng minh thanh niên trí thức là có thể đi Cung tiêu xã mua ba phần kẹo hỉ, còn có thể cắt gấp ba lần vải tân hôn.Rời khỏi bưu cục, Hoắc Thanh Sơn ngửa đầu nhìn mặt trời nóng hừng hực một chút, đột nhiên cảm giác không chân thật.Anh suy nghĩ đi về trước cùng Lâm Doanh Doanh ăn cơm, cô là tay mơ dạ dày không khỏi đói.

Cơm nước xong xế chiều đi đại đội khai hôn thú, sau đó trở về Cung tiêu xã mua kẹo hỉ và vải..
 
Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia
Chương 55: Thủ Trưởng Xin Mời 3



Trên đường trở về, tâm tình của anh vội vã giống như hắc mã ngựa không ngừng vó, lại nghĩ tới Lâm Doanh Doanh thuận miệng hát mấy câu kia, trong miệng nhắc tới một chút, có loại cảm giác thân thiết.Anh không học qua thi từ, không biết núi xanh mơ hồ nước điều điều, chỉ nghe cô hát là "Núi xanh trong veo", liền cảm giác vừa lãng mạn lại vừa khiến cho người ta mặt đỏ tim đập.Sắp đến đại đội cửa thôn, anh nhìn phía trước có một chiếc xe Jeen dừng ở ven đường, bên xe có hai chiến sĩ súng đạn sẵn sàng, trước mặt là một người sĩ quan.Sĩ quan cất giọng hỏi: "Hoắc Thanh Sơn?"Hoắc Thanh Sơn đáp một tiếng.Sĩ quan phất tay một cái, "Xuống ngựa, cùng chúng tôi đi thôi."Hoắc Thanh Sơn nhảy xuống ngựa nhưng lại không có tiến lên, hỏi đối phương ở bộ đội nào, thi hành nhiệm vụ gì, tìm mình có phải vì điều lệnh của quân đội hay không.Sĩ quan kia không đáp, ngoẹo đầu nhìn anh, "Hoặc là chúng tôi trực tiếp trói cậu đi?"Hoắc Thanh Sơn mặt không sợ hãi, lạnh nhạt nói: "Trực tiếp trói sợ là có khó khăn."Sĩ quan kia nhìn chung quanh, "Được lắm, rất tự tin ha!"Hoắc Thanh Sơn: ".

.

.

Tới đi!" Anh cởi khóa bao của mình treo ở trên yên ngựa, anh chắc chắn bọn họ sẽ không nổ súng, ba người mà thôi anh không sợ chút nào.Sĩ quan kia biết sự lợi hại của anh lập tức hoảng sợ, trình chứng kiện, anh ta là Liên trưởng Đinh Anh Hoa phân quân khu độc lập đoàn.Biết nhau hàn huyên đôi câu.Hoắc Thanh Sơn: "Dẫn độ lệnh?"Liên trưởng Đinh lắc đầu.Hoắc Thanh Sơn: "Vậy xin cho tôi nửa giờ thông báo với gia đình."Liên trưởng Đinh: "Vậy không được đâu, Lâm Thủ trưởng nói không muốn lộ ra."Hoắc Thanh Sơn: "? ? ?" Cha của Lâm Doanh Doanh?Anh chỉ hơi trầm ngâm, "Vậy xin phiền Liên trưởng Đinh phái anh em đi đại đội chúng tôi nói một tiếng tôi có tạm thời nhiệm vụ tạm thời không trở về nhà." Mẹ anh sẽ đi nói với Lâm Doanh Doanh.Liên trưởng Đinh nghiêm túc nói: "Vậy tất nhiên không được, không có thời gian!" Không la lên chính là không để cho thanh niên tri thức Lâm biết mà.Hoắc Thanh Sơn hơi cau mày, "Tôi cưỡi ngựa hay là cùng các người ngồi chung xe?"Liên trưởng Đinh: "Dĩ nhiên ngồi xe." Cưỡi ngựa lỡ như tiểu tử cậu lại chạy nữa.Hoắc Thanh Sơn lấy chiếc khăn tay màu xanh nhạt của Lâm Doanh Doanh thắt ở túi đeo yên ngựa, sau đó vỗ mông ngựa để nó tự chạy trở về còn anh thì xoay người lên xe Jeep.Lâm Doanh Doanh thấy khăn tay sẽ biết chuyện gì, cô không cần phải lo lắng chỉ yên tâm ở nhà chờ anh là được.Nhìn thế này có lẽ cô nhóc lừa anh, cha cô cũng không đồng ý, đây là muốn bức bách anh buông tay sao? Nếu như trước tối hôm qua cha Lâm tới nghiêm nghị tỏ rõ thái độ, anh có thể sẽ phục tùng mệnh lệnh, bây giờ cô là người phụ nữ của anh, vậy anh tất nhiên sẽ không buông tay.Lâm Doanh Doanh đang chờ ở điểm thanh niên trí thức, cô ăn mặc xinh đẹp, thậm chí còn đánh chút phấn.

Kết quả Mã Bình Bình nói đánh phấn không trắng bằng làn da nhẵn nhụi như tuyết của cô, cô lại rửa đi."Lộc cộc" tiếng vó ngựa truyền tới.Lâm Doanh Doanh duyên dáng kêu to một tiếng thật nhanh chạy ra ngoài, nhưng chỉ thấy hắc tuấn mã đang ăn cỏ xanh ở chân tường.Cô kêu mấy tiếng không có trả lời, sau đó liền thấy khăn tay trên yên ngựa, cô lật tay nải một cái, có tờ đơn điện thoại, anh gọi điện thoại cho bội đội rồi.Người nọ đâu?Khăn tay trước đó anh mang ở trên người, cho tới bây giờ không rời khỏi người, vào lúc này cột vào phía trên này là muốn nói với cô.

.

.

Anh có chuyện, chuyện có liên quan với cô, gọi anh đi đến ngay cả cơ hội báo với cô cũng không cho.

.

.

Má ơi, ông già tới?Lâm Doanh Doanh lập tức bám lấy yên ngựa muốn leo lên, nhưng hắc tuấn mã rất cao, cô không bò lên nổi, gấp đến độ liền vỗ vào người nó, "Hắc tử, nằm xuống nằm xuống!"Hắc tuấn mã lại thuận theo nằm xuống để cho cô cưỡi đi, sau đó đứng lên bước ra bốn vó liền đi trở về.Đến trên đường chính, nó liền chạy đuổi theo phương hướng của xe Jeep, không nhanh không chậm, nhưng rất nhanh Lâm Doanh Doanh cảm thấy đầu óc lung lay, bởi vì không có chăn nhỏ đệm dưới nên cô ngồi một lúc là mông đau, cộng thêm tư thế cưỡi ngựa không đúng, vai đau, eo nhức, đau muốn chết..
 
Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia
Chương 56: Thủ Trưởng Xin Mời 4



Bởi vì cuống cuồng, cô cũng không đội nón che nắng, nắng độc nướng da đầu cô, cô lại không muốn lãng phí thời gian trở về lấy, rất sợ chậm một chút thì hắc tuấn mã không theo kịp đường đi của Hoắc Thanh Sơn.Cưỡi ngựa một lúc lâu, cô liền choáng váng đầu hoa mắt từng trận, làn da phơi ra còn rất ngứa, thậm chí khát, lòng cũng hoảng hốt vô cùng.Cũng may Hoắc Thanh Sơn có thói quen ra cửa mang bình nước, cầm bình nước trong tay, cô mở đinh ốc uống miếng nước, phía trên có hơi thở của anh, khiến cho cô an tâm và thoải mái hơn đôi chút.Cô chịu không nổi liền nằm ở trên lưng ngựa, ôm cổ ngựa thúc giục nó nhanh lên một chút.Một lát sau, Lâm Doanh Doanh đói bụng đến hoảng, cô lần mò trong tay nải của Hoắc Thanh Sơn lại tìm ra ba kẹo sữa bò, không biết là cố ý để dành cho cô hay không.

Cô lột ra một viên nhét vào trong miệng, cảm thấy thoải mái một chút, uống nửa ngụm nước của anh, liền thoải mái hơn một chút.Rốt cuộc phải đi nơi nào, có còn xa lắm không, cô hoàn toàn không có khái niệm, chỉ có thể dựa vào hắc tuấn mã dẫn đường.Chờ ba viên kẹo và nửa bình nước đều uống sạch, đoạn đường này cô cũng không thấy bóng dáng của xe Jeep nhưng thấy không ít nông dân đánh xe kéo lúa mì."Hắc tử, có phải mày đi nhầm đường hay không?"Hắc tuấn mã nâng cổ lên, tiếng vó ngựa lóc cóc tự tin, tiếp tục đi về phía trước.Lâm Doanh Doanh cảm giác mình sắp biến thành người khô rồi, cô chỉ có thể cắn răng kiên trì.Trên đường Liên trưởng Đinh để cho quẹo vào trong một thôn nhỏ làm một số chuyện cá nhân rồi ăn cơm trưa, sau khi trở lại đường chính lại bảo tài xế tăng thêm tốc độ.Xe Jeep tăng tốc độ, khiếu bầu trời đầy cát bụi.Liên trưởng Đinh tựa như đã quen, dọc theo đường đi nói với Hoắc Thanh Sơn không ít chuyện, đáng giận là Hoắc Thanh Sơn là một hũ nút, hỏi ba câu chỉ ừ một tiếng.Liên trưởng Đinh không nhịn được than phiền: "Công xã của các người thật là xa xôi."Anh ta oán thầm trong lòng, Thủ trưởng cũng thật là, con gái như vậy lại vứt xuống nơi chim không thèm ỉa, dù là đưa đến trong huyện thành, dầu gì đưa đến quan đại đội của tỉnh thành thành cũng được.Lần này thì hay rồi, đưa đến địa phương vắng vẻ như vậy, con gái lại chạy theo người ta.

Ha ha.Hoắc Thanh Sơn nhìn nụ cười gian của anh ta, nhắc nhở, "Liên trưởng Đinh, thu liễm một chút."Liên trưởng Đinh vỗ vỗ bả vai của anh, "Anh em, tôi bội phục cậu, có can đảm."Chiến sĩ ngồi kế bên anh ta đột nhiên nói: "Đại đội trưởng, trước mặt có một con ngựa."Liên trưởng Đinh tinh thần tỉnh táo, "Tôi nhìn một chút." Anh ta nhận lấy ống dòm nhìn một chút, chỉ thấy xa xa quả nhiên có một con ngựa đen rất đẹp.Bên cạnh Hoắc Thanh Sơn giật mình trong lòng, đoạt lấy ống dòm, nhìn một cái trầm giọng nói: "Đồng chí, phiền chạy với tốc độ nhanh nhất!"Liên trưởng Đinh cảm giác được, ai yêu a,.

.

.

Má ơi, Lâm đại tiểu thư cưỡi ngựa đuổi tới à, thật là có quyết đoán, hổ phụ không sinh khuyển nữ!Anh ta theo bản năng liền muốn bỏ chạy.Xe Jeep chạy như bay giống như thuyền nhỏ lướt sóng, rất nhanh bọn họ đã đuổi kịp bên cạnh, tài xế lập tức lái chậm lại.

Mấy người liền thấy thiếu nữ nhu nhược nằm ở trên lưng ngựa lảo đảo muốn ngã, nhìn có vẻ hơi thở thoi thóp?Liên trưởng Đinh sợ hết hồn, cưỡi ngựa không đến nổi hơi thở thoi thóp đó chứ, đây là bị bệnh?Hoắc Thanh Sơn đã thò đầu ra ngoài huýt sáo, tiếng huýt sáo truyền đi, hắc tuấn mã trức mặt lập tức ngưng bước chân lại, sau đó quay đầu lộc cộc chạy về phía bọn họ.Liên trưởng Đinh vừa muốn khen ngựa tốt, Hoắc Thanh Sơn ở bên cạnh đã đạp mở cửa xe nhảy ra ngoài, cửa xe nhanh chóng đập trở về phanh một tiếng khiến lỗ tai anh ta thiếu chút nữa bị điếc.Hoắc Thanh Sơn chạy về phía trước, "Lâm Doanh Doanh!"Lâm Doanh Doanh sắp bất tỉnh nghe thấy âm thanh của Hoắc Thanh Sơn còn tưởng rằng nằm mơ, nhỏm dậy quay đầu nhìn lại, ai nha, Hoắc Thanh Sơn!Hắc tuấn mã cũng vui mừng đứng lên, vui sướng nâng vó trước lên, kêu hí hí.Hoắc Thanh Sơn mặt liền biến sắc, bén nhạy phóng qua, vừa vặn tiếp lấy Lâm Doanh Doanh bị rơi xuống."Hoắc Thanh Sơn." Cánh tay mảnh khảnh của Lâm đại tiểu thư vòng lấy cổ anh, trong con ngươi rưng rưng, thanh âm mềm nhũn, "Hu hu, em cho là sẽ không còn được gặp lại anh.

.

."Chạy một đường dài, gió cát đầy trời, mặt trời cay độc, cô sắp phơi khô!Cô ôm chặt lấy anh, giống như tiểu yêu tinh vớ được cọng rơm cứu mạng, liều mạng hít thở hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái trên người anh.

Huyết dịch vốn khô khốc muốn bốc cháy đột nhiên liền lành lạnh, thoải mái khiến cho cô không nhịn được nói nhỏ, cọ cọ trên người anh.Hoắc Thanh Sơn ôm thật chặt thân thể mềm mại của cô, hận không thể hãm cô vào thân thể mình, một khắc cũng không muốn buông tay..
 
Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia
Chương 57



Anh nhanh chóng ý thức được bản thân quá xúc động rồi, việc này sẽ khiến Liên trưởng Đinh thích tám chuyện chê cười cô, anh nhẹ nhàng thả cô xuống.

Chân Lâm Doanh Doanh run lên, đứng không vững, vẫn phải ôm cổ của anh, treo trên người anh.

Hoắc Thanh Sơn đành phải ôm chặt cô lại, để cô nằm lên n.g.ự.c mình nghỉ ngơi.

Hơi thở nóng rực của anh phun lên bên tai của cô, tiếng nói khàn khàn, trầm thấp: “Có đau ở chỗ nào không?”

Lâm Doanh Doanh nằm trên n.g.ự.c anh phun ra hơi thở cực nóng, lại không cảm thấy khó chịu chút nào, trái lại tinh thần tươi tỉnh, cô nũng nịu với anh: “Đau, anh xem thử sao?”

Hoắc Thanh Sơn căng thẳng, cúi người kiểm tra cho cô: “Chỗ nào?”

Lâm Doanh Doanh ghé vào bên tai anh, cười vui nói: “Cái m.ô.n.g á…” Ngồi xuống thật là đau.

Hoắc Thanh Sơn: “…” Anh không nên tin cô sẽ ngoan ngoãn, sau khi xác định cô không bị thương gì, anh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, chiếc xe Jeep đã lái tới bên cạnh, Liên trưởng Đinh dò hỏi: “Ôi chao, thủ trưởng cố ý không cho thanh niên tri thức Lâm biết đâu, kết quả thanh niên tri thức Lâm khí thế bừng bừng đuổi theo chồng tới đây.”

Lâm Doanh Doanh nghe thấy tiếng người ngoài nói thì hơi ngại ngùng, vùi mặt vào sâu trong lòng n.g.ự.c của Hoắc Thanh Sơn, thậm chí vì để dịu bớt căng thẳng mà cô còn dùng sức véo eo thịt căng cứng của anh.

Hoắc Thanh Sơn: “…”

Anh nói với Liên trưởng Đinh: “Thanh niên tri thức Lâm đói bụng rồi, chúng ta cần nghỉ ngơi một chút rồi lại lên đường.”

Anh dẫn Lâm Doanh Doanh đi tới gốc cây ven đường để nghỉ ngơi, Liên trưởng Đinh cầm ấm nước và vài cái bánh bao cao lương đưa cho Hoắc Thanh Sơn.

Hoắc Thanh Sơn rửa tay một chút rồi đổ nước vào trong ấm của mình đưa cho Lâm Doanh Doanh uống, anh nhìn bánh bao cao lương cứng ngắc, nên đành tách nó ra làm hai, lấy phần xốp mềm bên trong cho cô ăn.

Liên trưởng Đinh ở bên cạnh lén nhìn qua, hay lắm, hai người này thật buồn nôn mà! Khó mà nhìn ra một người lạnh lẽo, nhạt nhẽo như Hoắc Thanh Sơn lại có thể kiên nhẫn với phụ nữ như vậy.

Mặc dù Lâm Doanh Doanh đói lả nhưng ăn chỉ được vài miếng bánh bao cao lương rồi không chịu ăn nữa. Vẻ mặt của cô mệt mỏi, đôi mắt to vừa mềm yếu lại vừa lười nhác, trông cực kỳ buồn ngủ.

Liên trưởng Đinh muốn cho Hoắc Thanh Sơn và Lâm Doanh Doanh lên xe ngồi, cô lại kiên trì muốn cưỡi ngựa chung với Hoắc Thanh Sơn.

Hoắc Thanh Sơn sợ cô ngồi phía sau không ôm chắc sẽ rớt xuống ngựa nên để cô ngồi lại phía trước.

Lâm Doanh Doanh lập tức vui sướng, nghiêng đầu liếc anh một chút, mang theo dáng vẻ phách lối vì đúng ý.

Hoắc Thanh Sơn biết cô vẫn đang chế giễu chuyện lúc trước anh không chịu cưỡi chung một ngựa với cô. Anh mấp máy môi, giang hai tay ra ôm cô đặt lên lưng ngựa, sau đó xoay người tự mình nhảy lên ngồi đằng sau cô, như vậy anh có thể vòng tay che chở cho cô.

Đến trên huyện, đi thẳng vào binh trại huấn luyện, bắt đầu sắp xếp cho họ ở trong một doanh trị tương đối sạch sẽ.

Một nữ binh hỗ trợ đưa đồ ăn và nước tới, Lâm Doanh Doanh không có khẩu vị gì, cô để Hoắc Thanh Sơn tự mình ăn.

Lúc Hoắc Thanh Sơn ăn cơm, cô đi rửa mặt, trở về thì nằm nhoài bên cạnh anh, dán gò má lên tấm lưng rộng lớn của anh.

“Hoắc Thanh Sơn à, nếu cha em không cho phép thì phải làm sao bây giờ?”

Hoắc Thanh Sơn nuốt hết đồ ăn trong miệng xuống, thản nhiên nói: “Anh sẽ cố gắng để thủ trưởng đồng ý.”

Nghe anh nói như vậy, Lâm Doanh Doanh lập tức vui sướng, nhanh chóng hôn lên lỗ tai của anh một cái: “Coi như anh thông minh!” Nếu dám nói nghe theo mệnh lệnh,thì cứ đợi cô cắn c.h.ế.t anh đi!

Hoắc Thanh Sơn bị cô đánh lén, cũng không có từ chối như lúc trước mà trái lại nhìn thẳng vào mắt cô, thế mà lại thấy cô đang xấu hổ. Trong mắt anh, cô chính là hơi miệng hùm răng sứa.

Lâm Doanh Doanh thực sự quá buồn ngủ, chỉ mới dựa lên đầu vai của Hoắc Thanh Sơn vài phút mà đã ngủ thiếp đi.

Hoắc Thanh Sơn ôm cô đặt lên trên giường, trong doanh trại khá nóng, trên mặt cô mướt mồ hôi, gương mặt thì đỏ lên. Anh lập tức nắm chặt khăn từ từ quạt gió cho cô, để cô ngủ được thoải mái hơn một chút.

Sau một lúc lâu, bên ngoài vang lên tiếng bước chân trầm ổn mà mạnh mẽ, một bóng dáng cao lớn, rắn rỏi xuất hiện ở cửa ra vào, chặn hết ánh sáng ngoài cửa.

Lúc này trời đã sắp tối, mặt trời lặn xuống phía tây, trong phòng lập tức tối xuống.

Người kia đứng ngay ở cửa nhìn vào.

Hoắc Thanh Sơn vừa ngẩng đầu nhìn qua, vừa vặn ánh mắt của ông lập tức giao nhau với ánh mắt của anh ở giữa không trung.

Anh hỏi: “Đồng chí, thủ trưởng tới rồi sao?”

Người kia chắp tay sau lưng không lên tiếng, ánh mắt rơi vào trên người Lâm Doanh Doanh, dừng một chút thì xoay người rời đi.

Lâm Doanh Doanh lập tức tỉnh lại: “Cha em đến rồi hả?”
 
Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia
Chương 58



Hoắc Thanh Sơn nhớ lại một chút, dáng người kia cao lớn, thẳng tắp, mặc quân trang đơn giản, bởi vì ngược sáng nên không thấy rõ mặt mày, chỉ là khí thế kia… Lông mày của anh hơi nhướng lên, chậm rãi nói: “Vậy… Có thể là cha của em.”

Lâm Doanh Doanh trở người, ngồi xuống: “Cha em? Vậy mà ông ấy không tới răn dạy em một trận sao?”

Cô ném búp bê vải rách của Diệp Mạn Mạn đi, cha cô đã răn dạy cô là bắt nạt em gái, lần này sao lại nể mặt cô như vậy nhỉ?

Cô cười nói: “Xem ra ông già kia có ấn tượng không tệ với anh.”

Hoắc Thanh Sơn nhắc nhở cô: “Đó là cha em.”

Lâm Doanh Doanh: “Ôi, ôi, ôi, anh làm gì mà dùng giọng điệu này chứ, quả nhiên đàn ông đều có quan hệ mật thiết với nhau.”

Hoắc Thanh Sơn: “…”

Lúc này, Liên trưởng dẫn người đến mời anh. Hoắc Thanh Sơn lập tức đứng dậy, chỉnh sửa quần áo và mũ lính trên người rồi theo anh ta ra ngoài.

Lâm Doanh Doanh cũng theo sau, lại bị Liên trưởng Đinh chặn lại. Lâm Doanh Doanh vừa yêu kiều vừa hung dữ trừng mắt với anh ta một cái: “Lão Đinh này, anh bao lớn rồi hả?”

Liên trưởng Đinh: “25 tuổi, vẫn còn khá trẻ đó.”

Lâm Doanh Doanh: “Chưa có đối tượng.”

Trên mặt Liên trưởng Đinh lập tức hiện lên vẻ mất tự nhiên: “Cái đó có thể không có mà? Tìm đối tượng vẫn rất dễ.”

Lâm Doanh Doanh: “Tôi giới thiệu giúp anh nha?” Giới thiệu Diệp Mạn Mạn cho anh đấy, hừ!

Liên trưởng Đinh lập tức cảm giác được cô hơi ác ý: “Thanh niên tri thức Lâm à, làm người phải phúc hậu.”

Lâm Doanh Doanh nhìn chằm chằm bóng lưng đã đi xa của Hoắc Thanh Sơn, kéo nhẹ ống tay áo của Liên trưởng Đinh: “Đi thôi.”

Liên trưởng Đinh: “Hửm?”

Lâm Doanh Doanh: “Đừng giả bộ nữa, anh là một người đàn ông thích lắm chuyện như vậy, có thể bỏ lỡ cơ hội này sao?” Chỉ nhận biết nửa ngày nhưng anh đã hỏi thăm không ít chuyện của Hoắc Thanh Sơn và cô.

Liên trưởng Đinh: “…” Tôi có nói nhảm tới vậy sao?

Anh ta vô thức đi theo Lâm Doanh Doanh, nhìn cô dạo bước vài vòng tìm tới doanh trại kia. Cửa trước có lính canh giác, đằng sau lại trống không, cô ngoắc ra hiệu để Liên trưởng Đinh đi qua, hai người tránh ở nơi đó nghe lén.

Liên trưởng Đinh: … Nghe lén bí mật quân sự, bắt được là bị xử bắn. Anh đi qua, yên lặng ngồi xuống, còn ra hiệu với vài binh sĩ cách đó không xa, để bọn họ đừng làm việc xen vào chuyện của người khác.

Trong phòng, đồng chí già Lâm đang ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc không thôi, cố ý đè ép cổ họng để thể hiện uy thế với Hoắc Thanh Sơn: “Nói đi, sao cậu lừa gạt được thanh niên tri thức Lâm vậy?”

Hoắc Thanh Sơn: “Lừa gạt?”

Đồng chí già họ Lâm cụp mí mắt xuống: “Đúng vậy, lừa gạt!”

Hoắc Thanh Sơn: “… Dùng trái tim thì phải?”

Ngoài cửa sổ, Lâm Doanh Doanh thật sự không ngờ Hoắc Thanh Sơn lại bất ngờ nói chuyện buồn nôn như vậy, cô lập tức bị đánh trúng, cả trái tim đều tê dại, giống như thật sự bị anh lừa gạt vậy.

Liên trưởng Đinh giơ ngón tay cái lên, làm khẩu hình miệng nói: “Cao minh!”

Lúc này, trong phòng lại truyền tới tiếng ho khan: “Cho các người mười giây, không biến mất thì lập tức bị bắt!”

Liên trưởng Đinh thay đổi sắc mặt, tóm nhẹ tóc Lâm Doanh Doanh, ra hiệu để cô nhanh chóng né tránh, anh ta đã nghe được tiếng bước chân của lính canh gác.

Hai người hốt hoảng trốn đi, bốn mắt nhìn nhau, Lâm Doanh Doanh: “Liên trưởng Đinh này, anh đừng lừa gạt tôi. Cha tôi là muốn lừa chúng ta thì có.”

Liên trưởng Đinh: “Tôi mà bị bắt, năm nay cả hạng tiên tiến cũng không còn đó.”

Lâm Doanh Doanh: “Hứ…”

Trong phòng, đứng ở cửa sổ, đồng chí già họ Lâm nhìn thấy Liên trưởng Đinh và Lâm Doanh Doanh chạy xa, khóe miệng hơi cong lên, nhưng lập tức đè xuống.

Ông uy nghiêm nói: “Hoắc Thanh Sơn, nếu như tôi không đồng ý cho cậu cưới con gái của tôi, cậu muốn như thế nào?”

Hoắc Thanh Sơn đứng thẳng tắp, không bởi vì uy thế mạnh mẽ của cha Lâm mà hoảng sợ: “Vậy chỉ có thể dùng hành động và thời gian để chứng minh với ngài, cháu là thật lòng đợi Doanh Doanh.”

Thật ra, cha Lâm hỏi như vậy, Hoắc Thanh Sơn đã biết ông không phản đối. Nếu như phản đối sẽ không thể nào khách khí như vậy.

Cha Lâm hừ một tiếng: “Nếu như cậu và Doanh Doanh kết hôn, tiền đồ của cậu sẽ chịu ảnh hưởng, cậu không sợ sao?”

Trước mắt, Hoắc Thanh Sơn ở đơn vị đồn trú, anh là bộ đội bị lệ thuộc trực tiếp, cho dù lúc trước anh đều dựa vào quân công để lên chức nhưng sau này chắc chắn phải dựa vào chính mình, nhưng vẫn cần tránh khỏi hiềm nghi, giống như hai đứa con của ông vậy.

Hoắc Thanh Sơn hơi nhíu mày, anh không nghĩ tới loại tình huống này, chẳng qua anh đã nhanh chóng đưa ra quyết định: “Vì nước tham gia quân ngũ, vì nhân dân phục vụ phục tùng bất luận chỉ thị nào.”

Đồng chí già họ Lâm khẽ vuốt cằm, nhìn anh đầy vẻ tán thưởng.

Ông vừa tiếp xúc với tin tức đã lập tức điều tra toàn bộ tình huống của Hoắc Thanh Sơn.
 
Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia
Chương 59



Lúc trước, khi Hoắc Thanh Sơn nhập ngũ vì để giảm bớt gánh nặng trong nhà, kiếm tiền lương nuôi sống gia đình, xem như là sĩ quan cấp thấp không có bối cảnh, chỉ cần không tham gia chiến sự, sau này có muốn thăng chức cũng không nhanh như vậy. Trừ phi đi vào nơi khổ nhất, nguy hiểm nhưng nhưng anh có năng lực cho nên anh vẫn có thể được lên cấp đoàn trưởng vào lúc bốn mươi tuổi.

Chẳng qua ông Lâm chúng ta thì cảm thấy anh dạng sĩ quan cấp thấp mà có năng lực ưu tú như vậy thì nên được phát triển tốt hơn.

Hai đứa con trai nhà mình đi quân đội khác, phát triển như cá gặp nước, đây chính là rèn luyện cho bọn nhỏ, cũng là sự tôn trọng với bọn chúng. Mỗi một phần thành tích của bọn chúng đều nên có được, không ai có thể nói bọn chúng dựa vào cấp bậc cha chú mà ngồi mát ăn bát vàng.

Ông hy vọng Hoắc Thanh Sơn cũng có cơ hội như vậy.

Đồng chí già Lâm lại xem kỹ Hoắc Thanh Sơn trước mặt, thân hình cao lớn, rắn chắc, dáng vẻ tạm được nhưng vẫn kém chút so với mình, còn trẻ mà khí thế không nhỏ, sẽ không bị người đứng đầu ngăn chặn.

Vẫn có thể được.

Mấu chốt là cậu ta đối xử rất tốt với con gái mình, nhưng nghĩ tới con gái ông vẫn còn nhỏ, còn rất tốt nữa nên trong lòng của ông không nhịn được mà hơi ghen ghét.

Ông nhìn Hoắc Thanh Sơn đứng nghiêm chỉnh, không hề nhúc nhích, không giống loại người không giữ được bình tĩnh, lại tăng thêm hai điểm tán thưởng. Dĩ nhiên là càng ghen ghét hơn, lúc mình còn trẻ tuổi cũng không kém cậu ta đâu!

“Nói xong cái này rồi, nhưng tôi vẫn muốn trịnh trọng cảm ơn cậu đã cứu con gái của tôi!” Ông ấy cúi đầu cảm ơn với Hoắc Thanh Sơn.

Hoắc Thanh Sơn vội vàng cúi chào lại.

Đồng chí lão Lâm khoát tay, để anh không cần quá căng thẳng. Mặc dù có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng suy nghĩ một vòng lại thấy không có cái gì cần nói, con gái lớn lên cũng nên bay lượn một vòng.

Hoắc Thanh Sơn thấy ông không còn việc gì nữa thì chào kiểu nhà binh xong rồi rời đi, nhưng đồng chí lão Lâm lại bảo anh ở lại.

Đồng chí lão Lâm: “Con nhóc yếu ớt kia ở lại nông thôn thế nào vậy?”

Hoắc Thanh Sơn: “… Thủ trưởng không hỏi trước mặt cô ấy thử xem?”

Đồng chí lão Lâm có vẻ hơi ái ngại: “Tôi sợ con bé khóc.”

Hoắc Thanh Sơn vô cùng đồng cảm, anh cũng sợ.

Đồng chí lão Lâm khoát tay: “Được rồi, cậu đi đi.”

Hoắc Thanh Sơn: “Ngài thật… không gặp cô ấy sao?” Anh nhìn ra được Lâm Doanh Doanh rất chờ mong được gặp mặt với cha Lâm.

Đồng chí lão Lâm nhếch môi: “Không được. Tôi đặc biệt vì cậu mà tới.”

Một là muốn cảm ơn ân cứu mạng. Nếu con gái ông xảy ra chuyện, ông sẽ không thể tha thứ cho mình, vợ ông cũng sẽ không tha thứ cho ông.

Hai là muốn xem người ra sao. Con gái phải lập gia đình, sao ông có thể không nhìn thử đối tượng của cô cho được? Ông nhìn ua rồi, thằng nhóc này là người không tệ, không giống như Diệp Chi Đình và Diệp Mạn Mạn nói. Chỉ cần cậu ta là người tốt, sẽ đối xử tốt với con gái ông.

Ông dặn dò lính canh gác: “Xuất phát.”

Trong lúc gấp gáp, ông đã cố ý tranh thủ thời gian sang đây xem một chút, không có quá nhiều bản lĩnh về tình yêu trai gái, càng sợ con gái khóc lóc không ngớt như lúc trước.

Ngay lúc đồng chí lão Lâm hùng hổ đi đến, rồi lúc lặng yên không một tiếng động rời đi, Lâm Doanh Doanh đã đi theo Liên trưởng Đinh chạy tới.

Cô nhìn thấy đồng chí lão Lâm đang cúi đầu chui vào trong xe Jeep, nên kêu tô một tiếng: “Cha!”

Mặc dù cô đã dùng hết sức lực, nhưng cuống họng bản thân cô đã mềm mại, không có sức, kêu ra cũng không có bao nhiêu sức lực.

Đồng chí lão Lâm lại nghe thấy, ông dừng lại một chút, quay đầu nhìn cô.

Lâm Doanh Doanh tựa như con chim nhỏ từ bỏ rừng già chạy gấp tới chỗ của ông, sau đó nhào lên trên người ông: “Đồng chí lão Lâm à, chồng con tự chọn, cha có hài lòng không vậy?”

Đồng chí lão Lâm một tay đưa lên ôm con gái nhỏ đang lung lay, gật đầu, chân thành nói: “Hài lòng.”

Tên nhóc xấu xa Diệp Chi Đình kia thật sự là do ông nhìn nhầm, ngay cả cô vợ nhỏ cũng không coi giữ được, đúng là vô năng!

Lâm Doanh Doanh lập tức kiêu ngạo, hừ một tiếng: “Cha luôn nói con yếu ớt, tùy hứng không làm được chuyện gì!”

Cha Lâm cúi đầu nhìn con gái nhỏ xinh xắn, đáng yêu của mình, không nhịn được mà hôn lên trán cô một cái, nhẹ nhàng buông cô ra, trong lòng lại cực kỳ chua xót: “Nhóc con à, không trách cha chứ?”

Lâm Doanh Doanh làm mặt quỷ với ông: “Trước hết thì tha thứ cho cha một phần ba đó.”

Thật ra cô chưa từng thật sự trách cha nhỉ? Cô là xuyên thai mà tới, từ nhỏ đã có ký ức. Lúc nhỏ khi cô bị nổi mẩn, cả đêm cha đều ôm cô, sợ cô sẽ c.h.ế.t yểu. Trong lúc tất cả mọi người đều cho rằng cô không có ký ức lúc bé nữa, cha cô đã cho cô rất nhiều tình thương của cha, càng yêu chiều hơn hai anh trai của cô.

Đồng chí lão Lâm vui mừng cười cười.
 
Back
Top Bottom