Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia

Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia
Chương 10: Khắc Vợ 1



Lâm Doanh Doanh tiếp được bình thuốc nhỏ, nhìn bóng lưng người đàn ông, giậm chân một cái, sau đó lại thốt lên một tiếng đau đớn. Đại đội trưởng vội vàng nói: “Mau đưa thanh niên tri thức Lâm quay về tìm bác sĩ, đừng có giấu thương tích, không bị nội thương.

Mấy ngày cứ nghỉ ngơi đi, không cần phải làm việc nữa."Ông ta chủ động bảo Lâm Doanh Doanh nghỉ ngơi.

Đây đã là một sự quan tâm lớn rồi, dù sao thì làm việc ở nông thôn, còn có những chuyện lớn hơn so với những con vật đáng sợ, chỉ cần không làm trọng thương, chết người hay vân vân, ông ta căn bản sẽ không coi trọng.Diệp Chi Đình mượn xe đạp của đội trưởng, "Lâm Doanh Doanh, anh đưa em về trước."Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Lâm Doanh Doanh lắc một cái, và ngạo mạn mà khinh thường anh ta: "Như vậy không được, làm sao tôi có thể ngồi lên xe đạp của người đàn ông khác được chứ?"Gương mặt điển trai của Diệp Chi Đình đã đen đến mức không thể đen hơn, anh ta gầm nhẹ một tiếng, "Đừng làm ầm ĩ nữa!"Diệp Mạn Mạn: "Anh Đình, anh đừng tức giận, chị Doanh Doanh đã rất đáng thương rồi."Bị một người đàn ông thô kệch ôm như vậy, sau này Lâm Doanh Doanh sẽ khó lập gia đình, vì vậy nên Lâm Doanh Doanh chỉ có thể đưa ra hạ sách này, nếu không thì còn cách nào nữa chứ? Lâm Doanh Doanh chịu đựng đau đớn, mở nắp chai nhỏ mà Hoắc Thanh Sơn đưa cho cô, lập tức một mùi thuốc bay ra, ồ, người đàn ông này đúng là rất chu đáo! Cô lấy một ít ra xoa vào lòng bàn tay trước, thuốc mỡ chạm vào vết thương lập tức nổi lên cảm giác nóng và đau, khiến cô hơi giật mình.

Cô vội vàng nói chuyện với mọi người để phân tán lực chú ý, "Đại đội trưởng, chú nói cho tôi biết, tại sao Hoắc Thanh Sơn lại nói kết hôn với anh ấy là không muốn sống vậy?"Đại đội trưởng không muốn nói, dù sao thì cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, không nên để quá nhiều người biết. Lâm Doanh Doanh thấy đại đội trưởng không nói gì, liền liếc mắt nhìn Diệp Chi Đình, "Hai người đi sang bên kia đi.

Sao có thể để hai người nghe chuyện riêng tư của anh Thanh Sơn của tôi được chứ?"Diệp Chi Đình tức giận đến mức run người lên, không nói được lời nào, cuối cùng ném bình nước của Lâm Doanh Doanh xuống đất, “Được rồi, em làm gì làm đi, tôi không thèm quan tâm đến em nữa! Mạn Mạn, chúng ta đi thôi!"Diệp Mạn Mạn rơm rớm nước mắt nhìn Lâm Doanh Doanh với ánh mắt đau lòng không chịu được, “Anh Đình, anh đừng giận chị Doanh Doanh.

Anh không thấy lúc đó nguy hiểm như thế nào sao? Hay là anh trở về trước đi, em ở lại với chị ấy."Diệp Chi Đình cười chế nhạo: "Nếu em đi cùng cô ấy, cô ấy sẽ bắt nạt em."Anh ta oán hận trừng mắt nhìn Lâm Doanh Doanh, thật sự muốn quay người bước đi không bao giờ quan tâm đến kiểu tiểu thư kiêu ngạo bốc đồng này nữa, nhưng anh ta lại lo cô bị choáng váng vì sợ.Đại đội trưởng ở đằng kia không thể chịu được sự nhõng nhẽo kiên quyết của Lâm Doanh Doanh, một giây sau đã đầu hàng.Bởi vì xuất thân của mẹ Hoắc có vết nhơ, sợ con trai lớn lên không lấy được vợ, nên bà muốn tìm một em bé.

Coi trọng một khuê nữ nhỏ của một gia đình, và muốn đợi khi con bé qua tám tuổi thì đặt lễ đính hôn, kết quả là cô bé kia bị bệnh và không qua khỏi.

Họa đến dồn dập, khi Hoắc Thanh Sơn mười hai tuổi, bố anh mất trong một vụ tai nạn ngoài ý muốn khi dẫn đầu một đại đội đi nổ mìn khai thác mỏ, là con trai cả, anh gánh vác cả gia đình. Sau đó, phòng nghĩa vụ quân sự của huyện xuống để tuyển chọn tân binh, tuy mới mười lăm tuổi nhưng anh đã được chọn đi lính vì anh vừa cao lớn vừa thông minh lại còn biết đặt thuốc súng.

Mẹ anh sợ con trai tham gia quân ngũ sẽ xảy ra chuyện không may, khóc lóc hai lần, lại muốn định chuyện hôn nhân cho anh, đợi khi nào anh trưởng thành trở về quê hương thăm người thân thì có thể viên phòng.

Không ngờ rằng khuê nữ của gia đình mà bà coi trọng nói chuyện hôn nhân, bị trượt chân rơi xuống mương sâu mất tích.Hoắc Thanh Sơn là một người có năng lực, sau khi nhập ngũ lúc còn trẻ đã đi theo một nhóm người đàn ông lăn lộn, mới vừa vào đã học lái xe sửa xe rồi lên làm giám sát, chạy cùng đội một năm thì được chuyển đến đội trinh sát.

Lần đầu tiên ra quân làm nhiệm vụ, đã lập công đột xuất, sau khi trở về được phong làm trung đội trưởng..
 
Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia
Chương 11: Khắc Vợ 2



Lúc mười tám tuổi, về nhà thăm người thân, bà cụ muốn sắp xếp chuyện hôn nhân cho anh, nhờ bà mối nói chuyện với khuê nữ mấy nhà xem nhà nào phù hợp, nhưng kết quả chưa coi trọng được người nào thì một trong số đó khi đi giặt quần áo thì bị rơi xuống sông, không cứu được.Cũng không biết ai bắt đầu tung tin đồn anh khắc vợ, mấy nhà còn lại cũng không dám nữa.

Dù tuổi trẻ có giỏi đến đâu cũng phải có gia đình. Cứ như vậy cho đến khi anh làm liên trưởng, mẹ Hoắc nghĩ con trai mình là người có địa vị, lấy vợ cũng sẽ dễ, kết quả còn chưa tìm bà mối đến cửa, có một khuê nữ đến tuổi lại bị một người đàn ông làm nhục.Chuyện này hoàn toàn không liên quan đến anh, nhưng một số người trong thôn không nhịn được lắm mồm nói linh tinh, một hai phải đổ tội cho anh, cố gắng đội cái mũ sắt khắc vợ lên đầu Hoắc Thanh Sơn.Đại đội trưởng thở dài nói: “Cũng không biết nên nói vận khí của cậu ấy kém cỏi hay như thế nào, dù chưa kết hôn nhưng đã mang trên lưng cái danh xấu - khắc vợ.

Thật ra điều kiện của cậu ấy tốt, tìm người ngoài thôn cũng được, người ngoài không biết chuyện xưa.

Nhưng cậu ấy không muốn nói dối người khác, nên cậu ấy từ bỏ ý định kết hôn và nói với bà cụ đừng bận tâm nữa, đừng lo lắng mà sầu chết."Lâm Doanh Doanh nheo lại đôi mắt to sáng ngời, khóe miệng giật giật, "Chắc hẳn là có người cố ý làm bôi nhọ anh ấy." Sau đó cô lại che miệng cười khúc khích, ngượng ngùng nói: “Nhưng nếu không có chuyện này, anh Thanh Sơn sẽ không thể chờ tôi được.

Không phải chú nói bác gái nhà họ Hoắc muốn có con dâu sao, chú nói một tiếng giúp cháu, chắc chắn bác gái sẽ rất vui."Nếu người khác nói lời này, đại đội trưởng sẽ ngay lập tức mắng người ta là không biết xấu hổ, nhưng khi Lâm Doanh Doanh nói ra, ông ta lại cảm thấy rất bình thường. Đứng gần Lâm Doanh Doanh như vậy, đội trưởng cảm thấy thanh niên tri thức Lâm đẹp đến nỗi người ta không dám nhìn thẳng vào cô, có thể dùng từ chấn động lòng người để miêu tả, có thể tưởng tượng được những người trẻ tuổi huyết khí phương cương(1) kia có cảm giác thế nào.(1) Huyết khí phương cương: Tuổi mà tinh lực (tinh thần + thể lực) tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, dễ làm sai.“Thanh niên tri thức Lâm, cậu nhóc Thanh Sơn kia là người thật thà.

Mang trên lưng cái tiếng xấu như vậy cậu ấy cũng không dễ chịu gì, ngày càng trở nên nghiêm túc và ít nói hơn.

Cậu ấy không có ý thô lỗ với cô đâu, cô đừng giận cậu ấy nhé.

Chuyện kết hôn với cậu ấy coi như là đùa giỡn nhé."Ông ta cũng không tin rằng Lâm Doanh Doanh thực sự muốn kết hôn với Hoắc Thanh Sơn, cũng cảm thấy hai người không hợp nhau.

Mặc dù Hoắc Thanh Sơn đẹp trai giỏi giang, nhưng tính tình lạnh lùng cứng rắn, trầm lặng không thích nói chuyện, lại không biết nói lời đường mật, chắc chắn không thể hạ gục được một người vừa giống tiên nữ lại vừa giống yêu tinh như Lâm Thanh Tri.Ông ta cảm thấy Lâm Doanh Doanh có ý đùa giai nhiều hơn, dù sao thì cô dám nói trước mặt mọi người là muốn kết hôn với một người đàn ông xa lạ, không phải thói quen tùy hứng nói ra miệng của cô.Lâm Doanh Doanh trông như đã nắm chắc phần thắng, và tự hào nói: "Tôi thích anh ấy như vậy!"Đúng lúc này Diệp Mạn Mạn đi tới, rụt rè hỏi lại: "Chị Doanh Doanh, chị còn đau nữa không?"Cô ta biết cảm giác đau của Lâm Doanh Doanh rõ ràng hơn so với người bình thường, đây là lời bác sĩ nói, không phải Lâm Doanh Doanh kiểu cách.

Từ trước đến nay cô đều không chịu nổi được một chút đau đớn, thế mà hôm vừa vừa bị ngã vừa bị đập đầu, vậy mà cô không thèm đi bệnh viện?Lâm Doanh Doanh trợn mắt nhìn cô ta, "a" một tiếng sau đó nằm sấp lên đống rơm lúa mì bên cạnh giả bộ choáng váng, choáng váng đến mức không thể choáng váng quá được!Cuối cùng, Lâm Doanh Doanh không thèm ngồi lên xe đạp của Diệp Chi Đình, cô được đưa lên xe ngựa kéo về, vì không muốn cô sợ hãi, đại đội trưởng cố ý không để gia súc nhà mình kéo mà tự mình kéo.Quay trở lại điểm thanh niên tri thức, nữ bác sĩ chân đất đã đợi sẵn ở đó để kiểm tra cho Lâm Doanh Doanh. Bác sĩ không thích những thanh niên trí thức về nông thôn này, đặc biệt là không có thiện cảm với thanh niên tri thức Lâm - người có tính nũng nịu và gắt gỏng này, cô ta lớn tiếng thô lỗ nói thanh niên tri thức Lâm c** đ* để kiểm tra.Lâm Doanh Doanh ấy vậy mà không từ chối, gặp bác sĩ thì có gì mà phải ngại ngùng, cô thoải mái tự nhiên cởi hết quần áo, trên người chỉ còn lại bộ đồ lót màu hồng nhỏ nhắn xinh xắn.Khuôn mặt của nữ bác sĩ ngay lập tức đỏ bừng như rỉ máu..
 
Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia
Chương 12: Khắc Vợ 3



Gì vậy, Lâm Doanh Doanh này không biết xấu hổ sao, cô ta, dáng người của cô ta đúng là quá..

quá đẹp, khiến người ta không dám nhìn thẳng, chỉ cần liếc mắt nhìn thoáng qua cũng liền cảm có cảm giác muốn phun máu mũi. Làn da của cô trắng mịn không tì vết, dáng người phập phồng trước sau, đôi chân dài miên man, có thể nói là tinh xảo từ đầu đến chân.

Tuy nhiên, làn da của cô quá mềm mại và mỏng manh, chỉ cần véo mạnh một chút cũng sẽ đỏ ửng lên, huống chi là đánh quá thô bạo, trên người cô còn có một vài vết bầm tím, nhìn thấy mà giật mình. May mắn là các cơ quan nội tạng và xương không bị thương.Nữ bác sĩ cũng động lòng thương hương tiếc ngọc, kê đơn thuốc cho Lâm Doanh Doanh, bảo cô đun nước để lau rửa chỗ đau, tranh thủ làm cho vết bầm tím nhanh khỏi và không để lại vết thâm, để không làm hỏng làn da trắng như tuyết.Lâm Doanh Doanh liền quang minh chính đại dưỡng bệnh mà không cần đi cắt lúa mì, còn có thể được thưởng thức món mì trứng do vợ của đại đội trưởng đưa tới.Để giảm bớt một ít rắc rối, đại đội trưởng ra lệnh cho Hoắc Thanh Sơn không được nói đã cứu Lâm Doanh Doanh như thế nào, đặc biệt là không được nói là đã ôm rồi lăn gì đó một chữ cũng không được nói, và ai nói sẽ bị phải gánh tội làm thanh niên tri thức Lâm ngã, ông ta còn đang điều tra vụ việc gây chấn động này đây.Ông ta có thể quản được các xã viên, nhưng ông ta không thể quản được các thanh niên trí thức, khi các xã viên trở lại ăn tối, hầu như tất cả mọi người đều biết rằng Lâm Doanh Doanh được một người đàn ông tên là Hoắc Thanh Sơn vừa kéo vừa ôm, và cô còn muốn gả cho người ta ngay tại chỗ.Một vài nam thanh niên trí thức đã nhảy dựng lên, lòng đầy phẫn nộ.

Đúng vậy, họ đã hào phóng thừa nhận rằng họ yêu thích Lâm Doanh Doanh. Cô xinh đẹp rạng ngời, nước da trắng như tuyết, đẹp hơn cả những diễn viên chính của các đoàn nghệ thuật, đoàn kịch, lấy về nhà nhìn cũng vui mắt.

Hơn nữa, cô còn có xuất thân tốt, cha cô ấy là một lão cách mạng, và bây giờ lại không có nhân vật thực quyền nào đứng ở bên cạnh.

Nếu ai kết hôn với Lâm Doanh Doanh thì cuộc đời này sẽ ổn định, con cháu đều thăng quan tiến chức vùn vụt.

Những người nói họ không muốn lấy cô đều là đạo đức giả hoặc mắt mù!Ví dụ như Hoắc Thanh Sơn, ai không ân cần nhã nhặn với nữ thần của bọn họ, thì người đó chính là đang xúc phạm đến tín ngưỡng của bọn họ!Diệp Mạn Mạn nghe mấy thanh niên trí thức ồn ào làm ầm ĩ, cô ta tức giận đến mặt đỏ bừng lên, “Mấy anh có thể yên lặng, đừng quấy rầy chị Doanh Doanh nghỉ ngơi được không.

Với lại, mấy anh cũng đừng bàn tán về chuyện của liên trưởng Hoắc nữa."Ngay sau đó, bọn họ nhìn thấy Lâm Doanh Doanh chống chiếc ô nhỏ xinh đẹp của cô đi ra ngoài, trên tay có quấn băng gạc dày, dáng vẻ của cô trông vừa tàn tật nhưng lại vừa mạnh mẽ, khiến người ta nhìn vào đều cảm thấy thương tiếc.Diệp Mạn Mạn vội vàng đuổi theo: "Chị Doanh Doanh, chị muốn làm gì thì cứ nói với em."Lâm Doanh Doanh lạnh lùng mà liếc nhìn cô ta, "Cô đi gặp anh Đình của cô đi, đừng làm phiền tôi nữa." Nói xong, cô kiêu ngạo bỏ đi dưới ánh mắt đỏ ửng của Diệp Mạn Mạn.Cô nhìn thấy một nhóm trẻ con đang chơi trò chơi, liền vẫy tay chào: “Các bạn nhỏ ơi, chị có kẹo, đến đây!"Vừa nghe nói có kẹo, lũ trẻ hớn hở chạy đến, há miệng và mở to mắt nhìn cô, trong mắt của nhóm trẻ con không che giấu được sự kinh ngạc và vui thích.Vì Lâm Doanh Doanh vừa rất đẹp lại vừa sạch sẽ, cô còn đang cầm một chiếc ô lụa có hoa mà chỉ các tiên nữ mới có, bọn trẻ coi cô như tiên nữ.Lâm Doanh Doanh bốc lấy một nắm kẹo trái cây từ trong túi nhỏ của cô ra, cúi người ân cần phân phát kẹo cho bọn trẻ, "Mỗi người một cái, khi nào các em thấy Hoắc Thanh Sơn trở về thì phải nói cho chị biết, ai đến nói cho chị biết còn được khen thưởng nữa.""Vâng ạ." Bọn trẻ đều rất phấn khích, lần lượt nhét kẹo vào trong miệng, từ nay về sau bọn trẻ được coi là cơ sở ngầm của tiên nữ họ Lâm, phải giúp cô nhìn chằm chằm Hoắc Thanh Sơn. Một cậu bé hơi nhút nhát rụt rè hỏi: "Cái đó...!Chị có thể kể cho bọn em nghe chuyện xưa được không? "Hai mắt Lâm Doanh Doanh sáng lên, cô duỗi những ngón tay trắng nõn mảnh mai ra xoa nhẹ lên gò má đen lấm lem của cậu bé, sau đó khẽ mỉm cười, “Đương nhiên là được rồi.

Em bé biết đòi nghe kể chuyện xưa thì sẽ được kẹo ăn mãi không hết."Sáng sớm ngày thứ ba, một nhóm trẻ con đi chân trần chạy tới, bởi vì tốc độ có người nhanh có người chậm, nên tạo thành một hàng dài, tất cả bọn trẻ cùng hét lên: “Thanh niên tri thức Lâm, Thanh Sơn của chị đã trở về rồi -- "Hoắc Thanh Sơn cưỡi ngựa phong trần mệt mỏi chạy về: "???"Tác giả có chuyện muốn nói: Tiểu Sơn Sơn, có phải trong đầu cậu có rất nhiều dấu chấm hỏi đúng không?.
 
Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia
Chương 13: Cùng Nhau Tắm Cho Ngựa 1



Chẳng mấy chốc, con ngựa của Hoắc Thanh Sơn đã bị một đám trẻ con bao vây, khiến anh khó di chuyển.

Trong mắt bọn trẻ, anh chính là một cái kẹo ngọt, và chị tiên nữ kia sẽ cho bọn chúng ăn kẹo.

Hoắc Thanh Sơn đành phải xuống ngựa, cố gắng nói và biểu cảm dịu dàng, "Có chuyện gì vậy?"Một đám trẻ con bùn đất lấm lem đồng thanh nói một cách tự tin: "Đợi kẹo ạ!"Hoắc Thanh Sơn lộ ra vẻ bất lực, "Chú về vội, nên không mua kẹo được, để lần sau có được không?"Bọn trẻ lắc đầu, "Chú không cần phải mua đâu, chị tiên nữ mua rồi!" Bọn nhóc nói với vẻ rất tự hào.

Hoắc Thanh Sơn: "! "Sau đó, anh nghe thấy tiếng xôn xao từ điểm thanh niên tri thức, và lại có một đám trẻ con vây quanh một cô gái có dáng người xinh xắn mảnh mai.

Cô mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt trên ống tay áo có những bông hoa nhỏ màu trắng, đôi tất dài màu trắng ôm lấy bắp chân thon thả và cân đối, chân đi một đôi giày da màu trắng, nhẹ nhàng uyển chuyển như một đám mây.

Xinh đẹp thoát tục như một bông hoa nhỏ tao nhã, ngay lập tức chiếu sáng con đường đất đơn điệu và buồn tẻ chốn thôn quê.

Ánh nắng buổi sáng dịu dàng chiếu xuống, cô gái xinh đẹp mở chiếc ô hoa nhỏ, bộ bộ sinh liên(1), làn váy nhẹ nhàng lay động, đi đến trước mặt anh, cô nghiêng chiếc ô hoa nhỏ lộ ra khuôn mặt trắng trẻo rạng rỡ, mỉm cười nhìn anh, "Hoắc Thanh Sơn, anh về rồi.

"(1) Bộ bộ sinh liên: là kỹ năng khi đi thì có hoa sen nở rộ ở dưới chân.

Giọng nói như chim oanh hót líu lo, dịu dàng ngọt ngào và êm tai, rơi vào tai khiến cho toàn bộ màng nhĩ và bộ não bị mềm nhũn.

Những đứa trẻ phấn khích hét lên: "A a a, ăn kẹo a, ăn kẹo cưới a!”Lâm Doanh Doanh che miệng cười khẽ, không chút có chút ngượng ngùng nào, cô lấy kẹo từ trong túi ra, chia cho mỗi đứa trẻ ba cái, chiếc túi xách nhỏ lúc đầu căng phồng, đến lúc nó xẹp lép vì trống rỗng mới chia xong.

Cô nở một nụ cười còn ngọt hơn cả kẹo, "Trở về rồi lại kể chuyện xưa nhá ~"Những đứa trẻ đều tỏ ra trung thành, "Chị tiên nữ, sau này chúng em sẽ giúp chị trông Hoắc Thanh Sơn!"Lâm Doanh Doanh vẫy tay với bọn họ, sau đó quay sang đối mặt với Hoắc Thanh Sơn, vẻ mặt có chút ngại ngùng, nhưng trong ánh mắt xinh đẹp lại có chút kiêu ngạo.

Nhìn đi, anh trốn tránh tôi, vậy mà tôi vẫn bắt được anh đấy thôi!Vẻ mặt của Hoắc Thanh Sơn lạnh lùng, anh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, có chút không chắc rằng cô gái trẻ tự tin trước mặt mình là cô gái từng run rẩy như chim cút trong ngực mình.

Lâm Doanh Doanh: "Chúng ta nên đi gặp mẹ anh trước, hay là đi xin giấy chứng nhận trước?"Đôi mắt tuấn tú của Hoắc Thanh Sơn híp lại, ừm, giọng điệu thẳng thắn và táo bạo này là cùng một người.

Anh làm ẩm cổ họng sau đó nhẹ giọng nói: "Đại đội trưởng giải thích cho cô chưa?"Lâm Doanh Doanh gật đầu và nói một cách dí dỏm: “Sao vậy, anh nghĩ rằng tôi sẽ bị dọa sợ bởi sự mê tín ngu ngốc đó sao? Đó là chuyện không có căn cứ khoa học mà thôi.

Bây giờ anh 23 tuổi, có bao nhiêu cô gái trẻ chết trong 23 năm qua? Nếu nói bừa là liên quan thì đều có thể liên quan đến anh, vậy là cũng đều do anh khắc chết hết sao?"Nghe xong lời của cô, đuôi mắt của Hoắc Thanh Sơn nhướng lên, đương nhiên anh không tin nhưng cũng không thèm quan tâm đến.

Lâm Doanh Doanh không ngừng cố gắng, “Hơn nữa, không phải tất cả những cô gái bàn chuyện hôn nhân với anh đều chết, đúng không? Nếu có cơ sở khoa học nói anh khắc vợ thì các cô gái đó đều phải chết chứ.

Anh nói xem?"Hoắc Thanh Sơn rũ mắt xuống nhìn cô, thản nhiên nói: "Cô không sợ?"Lâm Doanh Doanh cầm chiếc ô hoa nhỏ của mình, ưỡn ngực, “Đương nhiên! Ngoại trừ sợ khổ sợ mệt sợ ánh nắng, Lâm Doanh Doanh tôi đây từ nhỏ đến lớn đều không sợ!"Nhìn cô đầy kiêu ngạo.

Khi ánh mắt của Hoắc Thanh Sơn chạm vào b* ng*c đầy đặn của cô, anh nhanh chóng rời đi như bị bỏng, trong mắt như có một ngọn lửa đang bùng cháy.

Lâm Doanh Doanh cười duyên một cái, hóm hỉnh nói: "Tôi không những không sợ, tôi còn chắc chắn rằng có người cố tình tung tin đồn thất thiệt, điều tra rồi bắt người đó ra là được.

"Hoắc Thanh Sơn không biết cô ngây thơ hồn nhiên hay là kiêu căng tùy hứng, chậm rãi nói: "Kết hôn là chuyện cả đời, không thể qua loa, cô vẫn nên nói một tiếng với cha mẹ.

".
 
Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia
Chương 14: Cùng Nhau Tắm Cho Ngựa 2



Đôi mắt hoa đào của Lâm Doanh Doanh sáng lên, hàng mi dài cong vút khẽ động, giảo hoạt nói: "Ồ, anh cũng muốn kết hôn với tôi, đúng không?"Hoắc Thanh Sơn: "..."Anh có nói muốn kết hôn với cô sao?Lâm Doanh Doanh: "Nếu anh không muốn kết hôn với tôi, thì anh chỉ cần nói thẳng ra rằng anh không muốn lấy tôi, bảo tôi nói chuyện với cha mẹ không phải là sợ cha mẹ tôi tức giận trách tôi sao? Anh cứ yên tâm, bây giờ đang ủng hộ quyền tự do kết hôn, cha mẹ tôi rất thoáng, họ không can thiệp vào chuyện kết hôn của anh trai tôi, đương nhiên cũng sẽ không can thiệp vào chuyện kết hôn của tôi.

Tôi thích thì họ sẽ thích, hơn nữa anh còn cứu tôi, họ mà biết sẽ càng thích anh hơn."Khi đang nói chuyện, cô lại gần anh một chút, ngửi được hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái dễ ngửi trên người anh, tâm trạng cũng càng trở nên vui vẻ hơn.Bệnh không tiện nói ra, có hy vọng trị hết được, vui buồn lẫn lộn, như phù tam đại bạch(1)!(1) Phù tam đại bạch: tam đại bạch = ba ly rượu trắng lớn; Chén rượu được sử dụng khi người xưa dùng để phạt rượu, cũng đề cập đến chén rượu thông thường; Phù = phạt uống rượu.Trên trán Hoắc Thanh Sơn nổi lên gân xanh, trả lời thẳng thừng: "Tôi không muốn kết hôn với cô."Anh cũng không lên ngựa cưỡi ngựa về, cứ như vậy dắt ngựa về nhà.Lâm Doanh Doanh đi theo phía sau.Bước chân của anh lớn, một bước của anh bằng ba bước của cô, đi được một lúc thì cô thở hổn hển đuổi theo. Nhìn thấy khoảng cách giữa hai người càng ngày càng lớn, Lâm đại tiểu thư định làm nũng ăn vạ: "Anh Thanh Sơn ~~, ngày hôm qua trái tim của tôi bị dọa chết, đến bây giờ vẫn còn đập nhanh.

Nó gặp anh mới thoải mái hơn một chút.

Sao anh có thể bắt nạt nó như vậy chứ?"Cô ngồi xổm xuống xoa xoa mắt cá chân, ngẩng đầu lên bĩu môi lên án anh, không biết là đôi mắt đào hoa trời sinh đã long lanh ánh nước hay là ch** n**c mắt, nói ra lời hờn dỗi đáng yêu, nhìn xinh đẹp không thể tả. Cô là một con công kiêu ngạo, trong kiêu ngạo vẫn còn mang theo xinh đẹp dịu dàng yếu đuối, cũng không phải kiểu ngang ngược và vô lý, làm khơi dậy lòng muốn bảo vệ của mọi người. Hoắc Thanh Sơn xoay người lại chỉ nhìn thoáng qua liền nắm chặt dây cương trong tay, đang định quay người rời đi không chút thương tiếc thì thấy đáy mắt cô có một giọt nước, giọt nước to bằng hạt đậu rơi từ hàng mi cong vút của cô xuống, yếu ớt đáng thương, hai chân của anh như bị cái gì đó đóng đinh.Anh hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Cô yếu đuối như vậy, tôi không thích hợp với cô."Lâm Doanh Doanh khẽ cắn môi, anh không nói "Cô yếu đuối không thích hợp với tôi" mà lại nói "Cô yếu đuối, tôi không phù hợp với cô."Cô đứng dậy giậm đôi giày da nhỏ chạy đến bên anh, kiêu ngạo nói: “Anh đang phân biệt giới tính, đây là một sai lầm.

Nhà lãnh đạo vĩ đại đã nói rằng phụ nữ có thể nắm giữ một nửa bầu trời.

Chúng ta không thể phân biệt tính chất cách mạng theo giới tính, càng không thể phân biệt sức lực lớn yếu, chúng ta phải nhìn vào bản chất thông qua hiện tượng."Hoắc Thanh Sơn cau mày, "Ai nói vậy?"Lâm Doanh Doanh ưỡn thẳng ngực, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo và xinh đẹp lên, khiêu khích anh, “Có người nói vậy! Tôi đọc sách nhiều hay là anh đọc sách nhiều hơn? Anh định khoe chữ nghĩa với tôi sao? Có muốn bắt đầu bàn luận từ tư bản hay không?"Hoắc Thanh Sơn im lặng, quay người và lặng lẽ đi về phía trước, từ bỏ việc đi bộ qua cả thôn và về nhà, mà đến bờ sông ít người tắm cho ngựa.Nói rõ ràng với cô càng sớm càng tốt, để cô không dây dưa nữa.Lâm Doanh Doanh giống như vị đại tướng quân đạt thắng lợi, bước đi nhẹ nhàng bên cạnh anh, bước chân của cô nhỏ, sức lực lại yếu, mặc dù anh không thu nhỏ bước chân lại, nhưng đi hai bước thì lại dừng lại, như vậy thì cô có thể đi theo kịp.Cô cười trong lòng, người đàn ông này trông lạnh lùng và cứng rắn, đôi mắt sắc lạnh làm người ta sợ, nhưng thật ra trái tim lại mềm yếu. Ha ha. Cô chạy hai bước để theo kịp anh, đồng thời cũng giơ chiếc ô hoa để đưa anh vào trong phạm vi của mình.

Nhưng anh quá cao, đi giày sợ là cao một mét chín, cô nhón chân lên chiếc cô cũng chỉ chạm vào đầu anh.Trông giống như cố tình đánh anh vậy. Hoắc Thanh Sơn: "..."Anh ngay lập tức né tránh sang một bên, nhưng cô không bỏ cuộc và tiếp tục che ô cho anh.

Dù sao, chỉ cần anh ở trong phạm vi của cô mà không chạy xa, thì cô sẽ quấy rầy anh. Cô xinh đẹp dịu dàng yếu ớt như vậy, anh đúng là không thể hung dữ nổi với cô, anh thở dài một tiếng, đưa tay cầm chiếc ô hoa nhỏ của cô như chấp nhận số phận của mình..
 
Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia
Chương 15: Cùng Nhau Tắm Cho Ngựa 3



Rõ ràng là buổi sáng trời nắng dễ chịu, nhưng cô lại nhất định phải che ô, lại yếu đuối đến mức không nhúc nhích, làm như vậy không biết là đang có mưu kế gì.Thấy anh biết ý như vậy, Lâm Doanh Doanh càng cười tươi hơn, hai tay ôm mặt cười đến mức hai bả vai run run, chậm rãi dùng bả vai cọ anh.Cọ một chút không cọ đến, lại cọ một chút nữa mà vẫn không cọ đến, Hoắc Thanh Sơn vẫn thủy chung duy trì khoảng cách một thước rưỡi với cô.Lâm Doanh Doanh tức giận nhìn anh, đồ đầu gỗ! Hừm, quên đi, dù sao thì sớm muộn gì anh cũng là người của tôi! Từ trước đến nay, đồ vật hay người mà Lâm đại tiểu thư cô coi trọng chưa bao giờ mà không có được.

Chỉ có cô không muốn, chứ không có cái gì mà cô muốn mà không được, điên cuồng như vậy đấy!Cô cảm thấy tâm thần sảng khoái khi ngửi thấy hơi thở thơm tho sạch sẽ khoan khoái của anh.

Còn Hoắc Thanh Sơn ngửi được mùi hương độc đáo từ cơ thể cô thì cả người lại căng cứng, thần kinh căng thẳng. Đi đến bờ sông, mặt trời cũng đã lên cao, chiếu rọi xuống mặt sông trong vắt.

Cây liễu lả lướt, ngan vịt đi thành đàn, cỏ cây bên bờ sông xanh tươi khiến lòng người thư thái, vui vẻ. Lâm Doanh Doanh hít sâu hơi nước tươi mát vào người, "Tôi thích phong cảnh nông thôn đẹp như này."Hoắc Thanh Sơn: "Cô nên đi cắt lúa mì."Khóe miệng Lâm Doanh Doanh cong lên, người đàn ông này sao có thể đáng yêu như vậy chứ, không khiêu khích cô thậm chí còn không dám hung dữ với cô, chỉ có thể âm thầm cọ sát tranh luận.Cô thấy Hoắc Thanh Sơn đang tháo yên ngựa, liền đi tới, tiếp tục tranh luận, "Tôi thừa nhận sức lực tôi yếu, sợ phơi nắng, tôi không cắt được lúa mì, nhưng giá trị của mỗi người đều khác nhau.

Có người có sở trường cắt lúa mì, có người lại có sở trường khác.”Hoắc Thanh Sơn liếc cô một cái, rất thông minh mà không nói tiếp, dù sao anh cũng không nói lại cô, nếu như không để ý đến cô sợ là cô sẽ lại khóc rồi lên án anh.

Nhưng trong lòng anh vẫn cố than thở một câu: Sở trường của cô là bắt nạt người khác.Lâm Doanh Doanh nghiêng đầu nhìn anh chằm chằm, "Sao anh không nói nữa, có phải anh cảm thấy tôi nói rất có lý lẽ đúng không?"Hoắc Thanh Sơn yên lặng gật đầu, lý lẽ cũng sợ cô.Thấy anh ngoan như vậy, Lâm Doanh Doanh mỉm cười và nói, "Để tôi tắm cho ngựa giúp anh, để anh có thể thấy rằng những cô gái yếu ớt cũng có một mặt giỏi."Cô nhấc chân đá giày xuống, sau đó vén váy lên và bắt đầu cởi tất. Hoắc Thanh Sơn ở bên cạnh đột nhiên quay lưng lại, vì sợ mình nhìn thấy cái gì đó không nên nhìn thấy.Cởi tất ra, Lâm Doanh Doanh lại vén váy lên, vén váy lên đến đầu gối rồi dùng dây váy buộc lại, lộ ra một đôi chân thon dài trắng như tuyết. Ánh mắt của Hoắc Thanh Sơn không dám đi xa hơn, dường như sợ sẽ có thứ gì đó đập vào mắt, hô hấp dồn dập như ngựa đen.

Anh vội vàng đặt yên ngựa sang một bên, cởi túi bên cạnh yên ngựa và tay nải để sang một bên, lấy từ túi bên ra một chiếc lược chải lông, vỗ nhẹ vào mông ngựa để nó xuống nước, rồi anh đi và chải lưng cho con ngựa.Lâm Doanh Doanh cảm thấy hứng khởi, ném chiếc ô hoa nhỏ ra và xuống nước đạp nước, "Ahhhhhhhhh, nước lạnh quá!" Vừa bước xuống nước, cô liền nhảy dựng lên, không chịu được mà giật mình.Tuy rằng đã gần đến Tết Đoan Ngọ, nhiệt độ ban ngày vẫn rất cao, nhưng nhiệt độ bề mặt không tăng nhanh như vậy, bây giờ vẫn là buổi sáng nên nước sông cũng lạnh hơn. Hoắc Thanh Sơn không dám nhìn cô ở bên kia dòng nước, nhẹ giọng nói: "Nước buổi sáng lạnh, cô đi lên đi."Lâm Doanh Doanh nâng cằm lên, "Không, tôi muốn giúp anh tắm cho ngựa!"Cô chậm rãi đi về phía anh, dưới sông ở vùng nước nông có những viên đá cuội, dẫm lên trơn trượt và cộm chân.

Cô không cẩn thận giẫm phải một mảnh góc cạnh, đau đến mức a một tiếng, nước mắt cũng chảy ra ngoài: "Đau quá, đau quá!"Cô không nhịn được mà nhảy lên, muốn nhấc chân lên để xoa xoa.Vẻ mặt của Hoắc Thanh Sơn thay đổi, "Đừng nhúc nhích!"Anh còn chưa nói xong, hai chân của Lâm Doanh Doanh đã mất thăng bằng, và cơ thể cô đang hướng ngã úp sấp xuống nước.Hoắc Thanh Sơn trượt một bước rồi vụt qua, nhanh chóng vươn cánh tay ra đỡ cô lại. Khi b* ng*c m*m m** của cô gái va vào cánh tay anh, trong đầu Hoắc Thanh Sơn trong vang lên tiếng ong ong, anh vốn dĩ muốn lấy lại sức để giữ cô lại, nhưng bây giờ anh c**ng c*ng người không dám nhúc nhích. Tác giả có chuyện muốn nói:Lâm đại tiểu thư: Tôi tắm cho ngựa cùng anh, anh có cảm động không?Hoắc Thanh Sơn: Không dám động..
 
Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia
Chương 16: Động Tay Động Chân 1



b* ng*c của Lâm Doanh Doanh va vào cánh tay vững chắc của anh, đau đến mức nước mắt cô lăn dài, "Anh anh anh...!đau quá.

"Cô dựa vào cánh tay sắt đó để đứng vững vàng, nước mắt lưng tròng lên án người đàn ông đầu gỗ: "Anh không dùng tay đỡ tôi được sao?"Cánh tay của anh cứng như vậy, bản thân anh không biết sao? Nếu anh đỡ giúp cô, thì sức nặng cả người cô sẽ không đè vào, đau quá đi mất!Trên cánh tay anh vẫn còn lưu lại một chút xúc cảm mềm mại, Hoắc Thanh Sơn nắm chặt tay, trầm mặc nhìn dáng vẻ yếu ớt của cô, một lúc sau, anh trầm giọng nói: "Cô nhìn xem, tôi không phù hợp với cô."Lâm Doanh Doanh chớp đôi mắt to, đưa tay lên dùng gạc lau nước mắt, “Đừng đổi chủ đề! Đây không phải vấn đề phù hợp hay không phù hợp, đây là ...!" Đôi mắt của cô quay vòng, lại nín khóc mỉm cười, cô nhịn khóc liếc mắt nhìn anh, "A, dù sao anh cũng có thể ôm tôi, không phải là anh chưa từng ôm tôi..."Khuôn mặt của Hoắc Thanh Sơn lập tức nóng bừng, bị lời nói thẳng thắn của cô k*ch th*ch mà quay đầu đi không để ý đến cô. Lâm Doanh Doanh đưa tay về phía anh, và nói với giọng điệu yếu ớt: "Đau quá ..."Hoắc Thanh Sơn không nhìn, nhẹ giọng nói: "Lên bờ đi, tay của cô không thể dính nước được."Tay của cô bị sợi dây mài rách da, vết thương không nghiêm trọng, bôi thuốc mỡ sẽ nhanh lành.

Với người bình thường thì không sao, nhưng cô đặc biệt yếu ớt một chút.Lâm Doanh Doanh biết nghe lời phải, cô sờ lên lưng ngựa đen, dịu dàng nói: "Vậy để tôi chải lông giúp anh."Cô còn mở rộng hai tay chạm vào bụng con ngựa, cảm giác bụng nó phập phồng lên xuống.Mặt nước lấp lánh, phản chiếu bầu trời xanh, mây trắng, cây xanh và hoa hồng, và phản chiếu hình ảnh cô và anh. Ánh mắt của Hoắc Thanh Sơn quét qua mặt nước, hình ảnh phản chiếu của cô ở bên cạnh, cô đang mặc váy...!Mặt của anh nóng lên một cách không kiểm soát được, anh nhanh chóng quay đi chỗ khác, như thể nhìn thấy thứ gì đó mà mình không nên thấy. Lâm Doanh Doanh đỡ bụng con ngựa và bắt đầu nhẹ nhàng giẫm nước để chơi.

Làn da của cô trắng nõn và láng mịn, thực sự chói lóa dưới ánh nắng mặt trời. Hoắc Thanh Sơn bị sự chói lóa của cô làm cho choáng váng, nhưng lại không thể nói cho cô.

Anh quay người sang chỗ khác chải lông ngựa, tránh nhìn cơ thể của cô cùng sóng nước dưới cơ thể cô.

Anh lặng lẽ chải lông ngựa, thoáng cái, động tác trầm ổn hữu lực, căn bản là không hề chủ động liếc mắt nhìn cô một cái.Lâm Doanh Doanh đỡ bụng ngựa, dùng mu bàn tay chống cằm, trêu chọc anh ta, "Hoắc Thanh Sơn, anh cấm dục như vậy, sống có vất vả không?"Không phải tất cả đàn ông đều gì gì đó sao, anh như thế này...Hoắc Thanh Sơn hít sâu một hơi rồi liếc nhìn cô qua lưng ngựa, ánh mắt sắc bén thâm trầm, mang theo áp bức.Lâm Doanh Doanh lại không sợ, cô muốn kết hôn với anh, cô sợ gì chứ! Người đàn ông này thật là thú vị.Cô nở một nụ cười ngọt ngào với anh.Hoắc Thanh Sơn đột nhiên phát hiện dưới má cô có hai lúm đồng tiền tròn nhỏ, có chút đáng yêu phong tình, anh không nói lời nào, tăng nhanh động tác chải lông ngựa, cảm thấy mang theo cô đến chải lông ngựa đúng là sai lầm.Lúc này, bụng của Lâm Doanh Doanh kêu lên một tiếng ọt ọt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, tủi thân nói: "Hoắc Thanh Sơn, vì đợi anh về, tôi còn chưa ăn sáng...!Tôi đói mấy bữa rồi, đói quá đi mất...!"Hoắc Thanh Sơn: "..." Cô ỷ lại vào tôi đúng không.

Anh nâng cằm về phía trên bờ: "Trong tay nải có đồ ăn, cô tự lấy ăn đi."Lâm Doanh Doanh lập tức vui vẻ bước lên bờ.Hoắc Thanh Sơn ngừng động tác chải lông ngựa, hồi hộp nhìn cô, thậm chí nhìn theo cô đi hai bước, vì sợ cô đùng một cái ngã xuống nước, lúc đó lại khóc lóc trách mắng anh. Cô giống như con bướm nhẹ nhàng bay lên bờ, nhảy lên hai cái, sau đó quay đầu cười với anh, "Anh xem này, ai nói anh không phù hợp với tôi, anh biết bảo vệ tôi đấy thôi."Người đàn ông này rất thông minh, dạy bảo cái là biết làm ngay!Hoắc Thanh Sơn: "..." Anh lẳng lặng quay người lại và vỗ vỗ lên lưng ngựa để ra hiệu cho nó nằm xuống. Con ngựa đen nằm trong nước, để chủ chải lông bờm trên cùng, dùng mũi phun nước liên tục và thoải mái. Lâm Doanh Doanh đi chân trần lên bờ, nhón gót lật tay nải của anh, lấy từ bên trong ra một chiếc hộp thiếc nhỏ.

Lâm Doanh Doanh đã chán những chiếc bánh quy trong hộp thiếc này, trong vali của cô vẫn còn rất nhiều.

Cái này nhất định phải mang cho mấy đứa em trai em gái của anh, dù sao cô cũng không thích ăn, cứ vậy đi.

Cô đặt hộp bánh quy bằng thiếc trở về chỗ cũ, bên trong không còn cái gì để ăn.Cô quay trở lại bờ và đứng đó để ngắm nhìn Hoắc Thanh Sơn dưới nước..
 
Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia
Chương 17: Động Tay Động Chân 2



Lúc này, mặt trời mọc, chiếu xuống mặt nước Kim Lân sáng ngời nhảy lên không ngớt, con ngựa đen nằm dưới nước, anh cúi người chải lưng cho nó.

Ống quần quân phục của anh dù đã xắn lên nhưng vẫn bị ướt một đoạn, nước chảy xuống bắp chân săn chắc, chân của anh rất dài, khi anh cúi xuống, đùi, hông và eo tạo thành một đường cong duyên dáng, áo sơ mi của anh nhét vào lưng quần, mở hai cúc phía dưới, cơ bụng săn chắc và phẳng lì như ẩn như hiện khiến người ta nghĩ ngợi xa xôi.

Cổ tay áo sơ mi màu xanh cỏ của anh được xắn lên, lộ ra cánh tay thon dài đẹp đẽ, theo động tác của anh, cánh tay lên xuống kéo theo cơ bắp tay và phía sau lưng, đẹp đẽ, tràn đầy vẻ đẹp của sức mạnh.

Thực sự là cảnh đẹp ý vui!Cô tự khen ngợi bản thân có mắt chọn đàn ông, Lâm Doanh Doanh, không sợ mày kiêu ngạo chứ tao cho mày một trăm điểm! "Hoắc Thanh Sơn, tôi đói ~~" Cô xoa bụng nhẹ nhàng.

Hoắc Thanh Sơn: "Ăn bánh quy.

"Lâm Doanh Doanh bĩu môi, "Tôi ăn ngấy rồi, không muốn ăn nó nữa.

"Hoắc Thanh Sơn định nói vậy cô trở về chỗ thanh niên tri thức mà ăn cơm, nhưng nhìn ánh mắt có vẻ cố chấp của cô, liền biết đây là cố ý ỷ lại vào anh.

Anh nên trực tiếp nói với vẻ mặt lạnh lùng rằng tôi không thích cô như thế này, sẽ không kết hôn với cô, cô từ bỏ ý định đi, cô sẽ suy nghĩ lại sao?Động tác của Hoắc Thanh Sơn dừng một chút, sẽ không, vừa rồi anh nói rồi, không phải là cô đang ỷ lại vào anh hay sao.

Một số xã viên cố tình đi ngang qua đây để nhìn trộm bọn họ, bây giờ cả thôn nam nữ già trẻ đều biết chuyện của Lâm Doanh Doanh và Hoắc Thanh Sơn.

Nếu những nam nữ chưa kết hôn khác ở đây v* v*n tán tỉnh tắm cho ngựa, thì nhất định bọn họ sẽ buôn chuyện nói này nói kia, nhưng đối với Hoắc Thanh Sơn thì lại không.

Thứ nhất là anh vừa lạnh lùng lại vừa cứng rắn, ngày nào cũng trưng cái mặt không thể đùa được.

Thứ hai, trên lưng anh gánh cái danh xấu là khắc vợ, có thể là phải độc thân cả đời này, khó khăn lắm mới có một cô gái muốn lấy anh, các cán bộ trong đại đội đều rất vui mừng.

Đương nhiên, là trong lòng cũng không thể không có suy nghĩ không đứng đắn, bản thân thì ghen ghét đố kị khi thấy Hoắc Thanh Sơn giỏi hơn bọn họ, sau này khi Hoắc Thanh Sơn khắc vợ không lấy được vợ, cuối cùng bọn họ mới cảm thấy thắng được anh.

Nhưng bây giờ, thấy Hoắc Thanh Sơn sắp kết hôn với một cô gái xinh đẹp có học thức ở thành phố, hơn nữa điều kiện gia đình lại còn rất tốt.

Sự ghen tỵ và lòng h*m m**n thắng thua của những người đàn ông cùng tuổi, thật sự là cũng không giấu được từ ánh mắt cho đến lời nói.

"Ôi, Thanh Sơn, khi nào thì mời chúng tôi uống rượu mừng và ăn kẹo cưới thế!""Tôi thấy cứ theo tiến độ này thì, cuối năm làm cùng với con tắm ba ngày(1) luôn ý chứ!"(1) Con tắm ba ngày: Theo tục lệ cũ, trẻ sơ sinh đến ngày thứ ba thì tắm.

"Thanh niên tri thức Lâm, cô phải thương chú em Thanh Sơn của chúng tôi đó, đừng bắt nạt cậu ấy đấy!"Mấy người đàn ông cười giễu cợt hi hi ha ha, ngoài miệng thì nói móc nhưng dưới chân thì vẫn cứ bước đi không dám dừng, vì sợ Hoắc Thanh Sơn đánh bọn họ.

Nghe những lời bàn tán đó, đôi lông mày nghiêm nghị của Hoắc Thanh Sơn không chút dao động, vô thức nhướng mắt nhìn Lâm Doanh Doanh trên bờ.

Một cô gái ở thành phố có da mặt mỏng và yếu đuối, e rằng sẽ cực kỳ e thẹn.

Không ngờ cô gái đó lại đang nghịch ngợm xoa bụng dưới gốc cây liễu coi như không có chuyện gì xảy ra, dáng người xinh đẹp và yếu đuối như liễu trong gió, tám phần mười là diễn vai cô gái sắp chết đói.

Theo động tác đá tung chân của cô, chiếc váy bay tung xòe lên như cánh bướm, Hoắc Thanh Sơn vội vàng nhìn sang chỗ khác, mơ hồ nhìn thấy cái gì đó, anh khẽ cau mày, lội xuống nước bước lên bờ.

Lâm Doanh Doanh cười với anh, "Cô gái đói nhảy có đẹp không?"Hoắc Thanh Sơn không nói chuyện, mà cầm yên ngựa ngồi xổm xuống trước mặt cô, thấp giọng nói: "Bước lên!"Lâm Doanh Doanh đang không hiểu gì, còn muốn chơi tình thú? Ha ha.

Đôi chân mềm mại trắng nõn của cô gác lên yên ngựa, xem anh định chơi trò gì.

Hiện ra trước mắt Hoắc Thanh Sơn là bàn chân mảnh khảnh xinh đẹp, trắng nõn không tì vết, giống như một món đồ thủ công mỹ nghệ tinh xảo nhất, khiến người ta không nhịn được mà muốn chơi đùa.

Anh cụp mắt nhìn bắp chân của cô, trên đó có vài vết bầm đen, màu tím đậm, có vẻ như là do cú ngã ngày hôm đó.

Nhìn không có vấn đề gì nghiêm trọng.

Anh đứng dậy: "Thuốc mỡ tôi đưa cho cô có thể dùng để xoa chỗ bị bầm tím.

"Lâm Doanh Doanh giơ tay lên, "Tôi lau tay rồi.

"Hoắc Thanh Sơn không nói gì, nhanh chóng phủi ngựa, sau đó vỗ nó lên bờ.

.
 
Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia
Chương 18: Động Tay Động Chân 3



Con ngựa đen đứng lên trong nước, lắc mình thật mạnh, những giọt nước trong suốt lấp lánh ánh vàng bắn văng ra xung quanh.Hoắc Thanh Sơn ở bên cạnh bị nó vẩy nước vào, Lâm Doanh Doanh ở trên bờ cũng không may mắn tránh khỏi.Cô kêu lên một tiếng nũng nịu sau đó nhanh chóng tránh đi, "Á, mày đúng là nghịch ngợm!"Cô hỏi Hoắc Thanh Sơn: "Tên nghịch ngợm này tên là gì vậy?"Hoắc Thanh Sơn: "Hắc Tử."Lâm Doanh Doanh: "..." Đúng là nó rất đen! Con ngựa đen hí lên, rất vui vẻ cười đặc biệt toe toét, sau đó nhảy lên bờ và tiếp tục vẩy nước.Bây giờ quần áo của Lâm Doanh Doanh khá ướt. Váy của cô được làm bằng chất liệu vải bông mịn, một khi dính một giọt nước sẽ bị lan ra thành một mảng, cô che được phần ngực nhưng lại để hở lưng, dây áo lót bị lộ ra ngoài.Khi tầm mắt của Hoắc Thanh Sơn bắt gặp, anh vội vàng dẫn ngựa đi như thể bị bỏng, để nó yên tĩnh lại một chút.Con ngựa đen vui vẻ lộc cộc chạy đi, cố gắng ăn cỏ dại, không muốn làm lá chắn cho chủ nhân. Áo sơ mi của Hoắc Thanh Sơn ướt sũng, dính chặt vào người anh, ướt nhẹp nên bó chặt vào cơ thể rắn chắc đẹp đẽ của anh.

Anh là kiểu người điển hình mặc quần áo trông gầy nhưng c** q**n áo lại có thịt, cơ bắp rắn chắc và cân đối cùng những đường cong lưu loát đẹp đẽ, Lâm Doanh Doanh nhìn thấy không nhịn được mà muốn sờ một chút.Nếu cô có một cây cọ vẽ, chắc chắn cô có thể vẽ ra được một bức tranh rất sống động. Hoắc Thanh Sơn phát hiện người phụ nữ này rất táo bạo! Anh không dám nhìn thẳng vào bàn chân, chân và cầu vai của cô, nhưng cô thì khác, cô nhìn chằm chằm vào ngực và bụng anh với đôi mắt to trong veo như nước.

Anh mơ hồ cảm thấy da mình nóng ran lên khi bị ánh mắt không chút kiêng kị của cô nhìn qua.Không hiểu vì sao, anh đột nhiên nhớ đến câu chuyện về nữ yêu tinh bộ xương khô màu hồng mà chính ủy kể, nhưng nó không khiến hình ảnh của Lâm Doanh Doanh trở nên xấu xí mà ngược lại còn khiến đôi mắt trong veo của cô vừa quyến rũ vừa phong tình tùy ý. Anh vội vàng cúi người thu dọn đồ đạc, lấy khăn tắm ra đưa cho cô, "Lau chân đi rồi đi giày."Lâm Doanh Doanh tiếp nhận, sau đó lau tóc người, nếu là người khác, chẳng hạn như Diệp Chi Đình hoặc Diệp Mạn Mạn, cô sẽ lau chân luôn mà không do dự.

Nhưng đây là người đàn ông mà chính cô chọn, cô sẽ đối xử với anh như chính mình.

Khăn lau mặt, lau chân, mông đều riêng biệt. Cô kiễng chân lấy khăn mặt lau tóc giúp anh, Hoắc Thanh Sơn nghiêng đầu né tránh, sắc mặt cố ý nghiêm nghị, "Xin cô đừng...!động tay động chân.

"Anh không sợ người ta đàm tiếu, nhưng cô là một cô gái bị người ta nói vậy sẽ không tốt.Lâm Doanh Doanh nhìn anh như nhìn người cổ hủ, chắp hai tay ra đằng sau dùng cơ thể chạm vào anh, anh lại né tránh, nhìn cô tỏ vẻ không vừa lòng.Lâm Doanh Doanh cười khanh khách, "Tôi không động tay động chân nhá."Hoắc Thanh Sơn lấy lại khăn của mình, thuận tiện đưa lên lau mặt luôn, nhưng lại ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt mà trước đây anh không có, tay cứng đờ lại vội vàng treo khăn tay lên tay nải.

Anh trực tiếp đi giày vào, sau đó cầm yên ngựa và túi lên, ánh mắt rơi xuống đôi tất trắng và giày da màu trắng dưới mặt đất. Làm ầm ĩ một lúc, Lâm Doanh Doanh đã có chút mệt mỏi, nên cô trực tiếp lấy tất lau chân, đi chân trần xỏ vào giày, sau đó nhét đôi tất vào ngăn nhỏ trong túi xách.

Cô xách túi nhỏ, mở ô, còn cố gắng che nắng cho Hoắc Thanh Sơn. Hoắc Thanh Sơn né tránh, nhưng cũng không đưa tay ra cầm ô cho cô nữa, thay vào đó, anh nhìn cô từ trên xuống và nhàn nhạt nói: “Thanh niên tri thức Lâm, chúng ta nói rõ ràng đi, tôi sẽ không lấy cô, cô đừng dây dưa nữa."Lâm Doanh Doanh nhìn anh đầy quyến rũ, "Anh nói trái tim hay miệng?"Hoắc Thanh Sơn: "Hả?"Lâm Doanh Doanh mỉm cười, "Không thể nghĩ một đằng nói một nẻo được, vậy anh nói thử xem, tại sao không muốn lấy tôi?"Hoắc Thanh Sơn: "Cô là hoa trong nhà kính, còn tôi cây cỏ ngoài đồng ruộng.

Chúng ta không phải người cùng một thế giới.""Sai!" Lâm Doanh Doanh nghiêm mặt ngắt lời anh, “Đồng chí Hoắc Thanh Sơn, anh đã mắc lỗi sai về chủ nghĩa kinh nghiệm.

Tôi không phải là hoa trong nhà kính, tôi là chiến sĩ đứng đầu đến vùng nông thôn rộng lớn để rèn luyện bản thân.

Anh cũng không phải là cây cỏ ngoài đồng ruộng, anh là người chiến sĩ tốt của Đảng và nhân dân! Và chúng ta..." Cô vươn tay vỗ vỗ cánh tay Hoắc Thanh Sơn, nở một nụ cười mang đầy thân thiện và tình đồng chí: "Đều là người kế tục chủ nghĩa cộng sản!"Tác giả có chuyện muốn nói: Trước khi kết hônHoắc Thanh Sơn: Lâm Doanh Doanh, xin đừng động tay động chân, chú ý đồn đại.Lâm Doanh Doanh: Tôi đây nói chuyện, động ngực, động chân...Sau khi kết hôn.Lâm Doanh Doanh: Hoắc Thanh Sơn, anh dừng tay lại cho em.Hoắc Thanh Sơn: Vợ, anh còn có miệng còn có....
 
Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia
Chương 19: Cùng Nhau Nấu Cơm Đi 1



Hoắc Thanh Sơn một lần nữa nhận ra người con gái trước mặt có vẻ ngoài mỏng manh yếu ớt, nhưng lại rất nhanh mồm nhanh miệng, khiến anh có vẻ càng ăn nói vụng về.Anh không còn nói nữa, vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt thâm thúy và sự im lặng của anh mang lại một luồng khí thế bức người.Lâm Doanh Doanh đắc thắng: "Đi thôi, đi chỗ thanh niên tri thức, ở đó tôi còn có trứng gà và bột mì, ta sẽ...!anh nấu cơm cho tôi ăn."Lâm đại tiểu thư đang định khoác lác muốn nấu cơm cho anh ăn, nhưng đầu lưỡi lại xoắn xuýt, rút lại.Ánh mắt Hoắc Thanh Sơn sắc bén nhìn chằm chằm cô, muốn cô biết khó mà lui, "Tôi không cần một người vợ không biết nấu cơm."[Mẹ Hoắc: Cái đứa con phá của này, mẹ biết nấu, không cần vợ của con nấu!]Lâm Doanh Doanh hồn nhiên không sợ anh, “Tôi có nói tôi không biết nấu cơm sao? Trước khi kết hôn anh nấu cho tôi ăn, sau khi kết hôn tôi nấu cho anh ăn."Tôi có thể học mà~Trên thực tế, với tư cách là một tín đồ ăn uống, cô biết làm mấy món ăn rất tinh tế, nhưng chẳng qua là rất hiếm khi làm mà thôi.Hoắc Thanh Sơn nhấc chân rời đi, không muốn tranh luận không cần thiết với yêu tinh.Lâm Doanh Doanh giậm giày da, “Hoắc Thanh Sơn, tôi không biết nấu nồi đất và bếp của các anh.

Bây giờ chỗ thanh niên tri thức không có ai, anh muốn tôi chết đói sao? Được lắm, vậy tôi sẽ chết đói." Cô bắt đầu ôm bụng, dáng vẻ trông như sắp ngã, "Tôi chết đói...!hức hức hức..."Hoắc Thanh Sơn: "..."Lâm Doanh Doanh vừa nhìn anh vừa khóc, len lén bước lại gần và huých anh.Hoắc Thanh Sơn hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn trời xanh và mặt trời, mọi thứ vẫn như bình thường. Anh quay lại nhìn cô rồi chậm rãi nói: “Nhà tôi có một người mẹ góa chồng, sức khỏe không được tốt, còn có một đám em trai em gái chơi đùa ầm ĩ không dạy bảo được.

Điều kiện gia đình tôi không tốt, nếu cô lấy tôi, sẽ không có quần áo đẹp như vậy để mặc, không có đồ ăn ngon, không nhàn nhã nằm đếm sao.

Cô phải đi sớm về tối ra đồng làm việc, cắt lúa mì, thu hoạch ngô, còn phải nấu cơm may vá quần áo và trồng rau...!Một người yếu ớt như cô, nếu có xảy ra mâu thuẫn với mẹ tôi, tôi cũng sẽ không bảo vệ cô.

"Anh lạnh lùng nhìn cô, "Như vậy đấy, cô còn muốn kết hôn sao?"Anh nhìn chằm chằm vào đôi môi mềm mại của cô, ấy vậy mà lại cảm thấy căng thẳng, tốt hơn hết cô nên nhanh chóng rút lui, sau đó tìm một người môn đăng hộ đối để gả, đừng đến dây dưa với anh nữa. Lâm Doanh Doanh tròn đôi đào hoa xinh đẹp của cô và nhìn anh như nhìn một kẻ ngốc, "Hoắc Thanh Sơn, anh làm tôi buồn cười chết mất, ha ha."Vừa rồi anh còn nói sẽ không lấy tôi, vậy mà bây giờ lại nghiêm trang nói cái gì "Nếu như cô lấy tôi..."Anh thẳng thắn thành khẩn nói ra điều kiện nhà mình, đây là trình tự của xem mắt, kết hôn~~Nói gì mà không có đồ ăn nhẹ, tôi là người tham ăn như vậy sao? Tôi chỉ cần ăn anh là được~~Còn ra đồng làm ruộng thì đương nhiên là tôi sẵn lòng, tôi là một người làm việc chăm chỉ đó! Điều kiện tiên quyết là anh có lòng, tôi buộc băng gạc anh bảo sẽ không để tôi dính nước, trên đùi tôi có vết bầm tím anh bảo để tôi xoa thuốc cho, hi hi, chính anh cũng không để ý. Vả lại, sợ gì đám em trai em gái chơi đùa ầm ĩ! Cô còn lâu mới sợ ý! Cô là ai chứ, cô là tiểu bá vương của đại viện đó!Xử lý đám em trai em gái như vậy, xin lỗi chứ, cô cũng phải kiềm chế giữ ở mức độ vừa phải đó.Nuôi em trai em gái? Đó là chuyện đương nhiên, cô đồng ý bằng cả hai tay hai chân.

Có thể cô còn lấy tiền để giúp anh nuôi chúng nên người, béo tốt.

Dạy dỗ chúng, kiếm tiền, kiếm tiền, làm việc và làm việc, và cô vẫn sẽ làm Lâm tiểu bá vương!Về phần mẹ chồng, cô không có một chút lo lắng gì cả, đại đội trưởng nói mẹ Hoắc tính tình hiền lành, có chút yếu đuối, vì con trai không chịu lấy vợ mà bà đã lo lắng buồn muốn chết..
 
Back
Top Bottom