Dịch Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu

Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 500: Chương 500



Cửa hàng bán lẻ thóc dầu ở bên cạnh văn phòng quản lý thóc, cổng văn phòng quản lý thóc cực kỳ khí phái, hai bên có tường vây cao hơn hai mét, cổng là cổng sắt, trên cổng sắt dán năm chữ “văn phòng quản lý thóc”.

Mà bên cạnh có nhà gỗ một tầng diện tích khá lớn, vẫn chưa treo bảng tên, nhưng nhìn từng thùng thóc ở bên trong cũng có thể nhìn ra được, đây là cửa hàng bán lẻ thóc dầu.

Sở Thấm tự giác đứng chờ sau hàng, Kỷ Cánh Diêu cũng giống như vậy.

Người xếp hàng chậm rãi di chuyển.

Theo hướng mặt trời về phía tây, ánh nắng dần dần rời khỏi khu vực của Sở Thấm, cô cũng tiến về phía trước.

Lúc sắp đến lượt cô, cô móc phiếu lương thực ở trong túi ra.

Không bao lâu đã đến lượt của Sở Thấm.

Chỗ đổi phiếu lương có một quầy hàng, người đứng quầy không nói nhiều lời trực tiếp đưa phiếu lương thực.

“Hai phiếu lương thực tháng hai năm sau đến hạn, tổng cộng… Năm cân bốn lạng đúng không?” Người đứng quầy hỏi xác nhận.

Sở Thấm: “Đúng.”

“Có phiếu dầu không, phiếu dầu cũng đổi ở đây.” Người đứng quầy rất có trách nhiệm, lần nữa hỏi thêm.

Sở Thấm lắc đầu: “Không có.”

Nói xong, người đứng quầy cực kỳ nhanh chóng đưa hai tấm phiếu lương thực mới cho Sở Thấm, hình như là mới in ra, một phiếu ba cân, một phiếu hai cân năm lạng, sau khi cầm đến tay thì một mùi mực in xông thẳng lên mũi.

Sở Thấm sau khi lấy được thì tự giác đi ra, lúc quay người tầm mắt thoáng nhìn….

Hô! Xưởng phó đúng là xưởng phó, một xấp phiếu.

Cô lập tức thả chậm bước chân, chỉ thấy người đứng quầy không nhịn được mà sửng sốt trong phút chốc, sau đó mới nhận lấy phiếu bắt đầu đếm.

“Anh là quân nhân?” Người đứng quầy hỏi.

Kỷ Cánh Diêu: “Quân nhân giải ngũ.”

Người đứng quầy gật đầu, tỏ ra là đã hiểu: “Chẳng trách lại có nhiều phiếu lương thwujc phiếu dầu lưu động của quân nhân như vậy. Đồng chí, phiếu lương thwujc phiếu dầu này của cậu có thể trực tiếp mua bộ phận, bây giờ có cần mua không?”

Kỷ Cánh Diêu thật sự không biết là còn có thể như vậy, nếu biết từ sớm thì anh đã sớm mang đến quân dụng rồi.

Anh gật đầu: “Có thể mua được thì mua hết vậy.”

Thế là một người đứng quầy khác đến đây hỗ trợ.

Không bao lâu, đi chậm ung dung đã nhìn thấy kdc mang theo hai túi lương thực không biết là lương thực gì ra ngoài.

Cô có hơi ngưỡng mộ, cô cảm thấy anh chắc chắn có đổi dầu, phiếu dầu của người ta còn dễ dùng hơn sổ lương thực đấy.

Nhưng sự ngưỡng mộ này sao vài phút đã biến mất rồi, dù sao thì hàng tồn của nhà mình phong phú, trừ hạt cải dầu hơi ít một chút ra, cô cũng không thiếu những vật dụng thiết yếu khác,

Bước chân của Kỷ Cánh Diêu dài lớn, rất nhanh đã bắt kịp Sở Thấm.

Chỉ là khiến Sở Thấm không ngờ được, Kỷ Cánh Diêu lại biết cô.

“Cô tên là Sở Thấm.” Kỷ Cánh Diêu nói.

Sở Thấm đang suy nghĩ xem nên đến đâu làm chút hạt cải dầu suýt chút nữa bị doạ cho giật mình, quay đầu nhìn anh, sau đó gật đầu rồi tiếp tục đi.

Anh nói: “Tôi tên Kỷ Cánh Diêu, là người ở công xã Lạc Thuỷ.”

Trong lòng Sở Thấm thầm nghi ngờ, nhưng trên mặt không biểu hiện ra, cuối cùng cũng cất lời: “Tôi biết, anh còn là xưởng phó của nhà máy cơ khí, trong Dương Tử Câu của chúng tôi cũng truyền khắp nơi rồi.”

Kỷ Cánh Diêu: “Tôi nghe nói cô đã từng làm việc mấy tháng trong nhà máy thép ở thành phố?”

Thật ra điều anh muốn hỏi ngược lái không phải là chuyện này.

Chuyện anh muốn hỏi là, Sở Thấm có thật sự là một người có thể một mình đấu với mấy người đàn ông trai tráng hay không.

Có lẽ là bởi vì nguyên nhân dì Lan từng giới thiệu Sở Thấm với anh, vào lúc người khác nhắc đến Sở Thấm, Kỷ Cánh Diêu sẽ luôn chú ý nhiều hơn một chút.

Sở Thấm cũng là người nổi tiếng ở gần rồi.

Ba chuyện nổi tiếng nhất là:

Một là, năng lực lấy hết công điểm, người ta nói trong công việc này cô là người vô địch thủ toàn huyện.

Hai là, năng lực một mình bắt hai tên trộm, chuyện này trở thành chủ đề mới hay được nhắc đến của người dân gần đó rồi.

Phàm là nhắc đến cô gái nhà nào đỉnh cao nhất, Sở Thấm lúc nào cũng phải bị lôi ra so sánh.

Kỷ Cánh Diêu từ đó mà nghe được chuyện Sở Thấm không chỉ bắt hai tên trộm là trai, còn đánh anh em nhà người ta đến mức thừa sống thiếu chết.

Anh vô cùng bội phục, không cảm thấy người ta ngang ngược ở chỗ nào cả.

Ba là, năng lực giơ d.a.o chặt c.h.é.m của cô, mấy tên trộm ngô trong thôn đến một tên c.h.é.m một tên… Dù sao thì chỉ cần dính đến trên tay cô thì đều bị cô dùng d.a.o c.h.é.m hết.

Chuyện này càng khiến cho danh tiếng của Sở Thấm trở nên không tốt lắm.

Đặc biệt là người nhà của mấy tên bị c.h.é.m kia truyền ra, hành vi như vậy của Sở Thấm thậm chí bị người khác nói là cực kỳ độc ác.

Nhưng Kỷ Cánh Diêu cảm thấy c.h.é.m thế là đúng.

Đồng thời còn đúc kết ra ba điểm cực tốt của Sở Thấm là, đủ ác đủ quả quyết, còn có cách c.h.é.m đủ tốt.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 501: Chương 501



Quan sát một chút, c.h.é.m nhiều người như vậy, không có một ai là bị thương nặng hoặc là mất m.á.u quá nhiều, có thể thấy được lực c.h.é.m có chừng mực.

Đây là gì chứ? Đây là nhân tài đó.

Cô thậm chí còn có tinh lực mạnh mẽ thể chất tốt!

Là nhân tài hoàn toàn có thể đảm nhận chức đội trưởng đội tuần tra trong nhà máy cơ khí đó.

Sau khi biết được những chuyện này, lúc Kỷ Cánh Diêu nhớ đến Sở Thấm cũng không phải là do chuyện dì Lan giới thiệu Sở Thấm cho anh, mà là đủ loại ưu điểm của Sở Thấm.

Thời gian có lẽ sắp ba giờ rồi, bước chân của Sở Thấm càng tăng thêm tốc độ.

Nghe Kỷ Cánh Diêu hỏi đến chuyện nhà máy thép, Sở Thấm gật đầu: “Thật ra là gia công thuê, hơn nữa còn là gia công sau bếp. Ồ, cũng làm mấy ngày xẻng than nữa, làm khoảng hai ba tháng gì đó thì về đây rồi.”

Sở Thấm vốn cho rằng Kỷ Cánh Diêu sẽ tiếp tục hỏi chuyện nhà máy thép, ai ngờ anh lại chuyển đề tài, nói: “Dì Tiểu Mãn ở công xã Lạc Thuỷ là dì cả của cô.”

Sở Thấm kinh ngạc, nhìn anh một cái: “Đúng rồi.”

Giọng điệu của anh khẳng định, biểu hiện rõ là biết rồi, vậy còn hỏi cô làm gì?

Kỷ Cánh Diêu lại không tiếp tục nói nữa, trong lòng Sở Thấm thầm nghĩ kỳ cục.

Hai người sau đó lại tiếp tục nói mấy câu nhạt nhẽo, đến một đoạn đường giao lộ rẽ lối khác thì mỗi người một lối.

Kỷ Cánh Diêu trực tiếp đi về nhà, còn Sở Thấm phải đi tiếp một chuyến nữa đến đội vận tải.

Đội vận tải.

Chú Sở vẫn đang khổ luyện học tập, dù sao thì ông ấy cũng không ngờ được học lái xe lại khó đến như vậy.

Chuyện này không thể vội vàng được, sắp ba giờ rưỡi rồi cậu út Dương mới trở lại, ba người vội vàng trở về nhà.

Một đường đạp vội, cuối cùng trước khi mặt trời xuống núi cũng về đến nhà.

Nhà họ Sở.

Thím Sở cố ý không đến căng tin, ở nhà đợi chú Sở trở về.

Nhìn thấy chú Sở thì vội vàng chạy đến, hào hứng mà hỏi: “Học hành như thế nào rồi, ông có học được chưa?”

Sở Kiến chỉ trốn trong phòng mà cười trộm, sâu sắc cảm thấy ông cha nhà mình giống hệt với mình lúc trước vừa mới khai giảng chưa được hai ngày.

Đều bị truy hỏi xem học hành như thế nào.

Chú Sở tựa như là bị hút hết tinh khí vậy, cả người như xác còn chút lực, nhưng tinh thần thì đã bị rút sạch.

Cực kỳ giống Sở Kiến vừa mới thi xong.

Ừm…

Thím Sở đối với cái trạng thái hết sức quen thuộc này không khỏi nghi ngờ mà nhìn ông ấy: “Không học được? Tôi đã tốn mấy cân lương thực với mấy cân thịt đấy, ông phải học hành cho đàng hoàng vào!”

Sở Kiến che miệng, vội vàng trùm chăn lên, sợ mình sẽ cười đến phát ra tiếng.

Chú Sở không còn sức lực gì ngồi ở trên ghế, cái m.ô.n.g bởi vì ngồi thời gian dài không động đậy mà vang lên âm thanh “rắc”.

“Học rồi, cái gì mà không học đàng hoàng chứ.” Ông lấy lại tinh thần nói: “Cái thứ đồ chơi này lại không phải là chỉ một ngày đã học được, tôi thấy Sở Thấm học không tệ, nếu mùa đông này tôi vẫn chưa học được, sau này sẽ tìm Sở Thấm học vậy.”

Thím Sở trợn trắng mắt lên: “Thì ra là ông không học được như Sở Thấm, chả trách cả người lại héo mòn như thế, ủ rũ, nửa sống nửa chết.”

“Phì! Nói kiểu gì thế.”`

Chú Sở không vui, ông ấy không cần mặt mũi hay gì.

Ông ấy cứng rắn lảng sang chuyện khác, nghẹn nửa ngày mới nói: “Thịt của nhà chúng ta đã ướp xong chưa?”

Thím Sở không còn gì để nói, lười nói luôn.

Bà ấy gật đầu: “Còn cần ông hỏi, đợi ông nhớ đến chuyện này, đồ ăn cũng lạnh hết rồi.”

Lại nói thêm: “Tôi hỏi Sở Thấm rồi, Sở Thấm nói con bé không cần ướp, tôi ướp bên nhà mẹ rồi, dù sao thì nhà của mẹ lớn, lại nhiều tầng không có người chú ý đến, không giống nhà chúng ta, buổi trưa vừa ướp thì cả thôn đã biết rồi.”

Chú Sở thở phào, hỏi lại bà ấy: “Vậy thịt lợn rừng kia chia xong chưa?”

Thím Sở đếm trên đầu ngón tay: “Bên kia của mẹ tôi năm cân, sau đó mẹ lại cho chúng ta đường đỏ và bánh gạo đường nâu. Anh cả anh hai anh ba của tôi cũng là năm cân, một nhà cho tấm thảm, nói là xã cung ứng mua sai màu của tấm thảm. Một nhà thì cho gạo, còn một nhà cho bột gạo, tôi nghĩ tấm thảm thì nhà chúng ta không cần đến, cậu út của Sở Thấm ở bên kia hình như sắp sinh rồi, có lẽ cần dùng đến, vậy đổi cho ông ấy chút lương thực đi…”

Cậu út Dương có lương thực, thím Sở có thể đoán được.

“Thêm nữa bột mì chia thành ba phần, Sở Thấm một phần, đợi mợ của con bé sinh rồi thì chia một phần làm quà, chúng ta để dành lại một phần. Ngược lại thì bột gạo có thể giữ được, cũng không có bao nhiêu, tôi thấy Sở Thấm bên đó cũng có bột khoai lang.” Thím Sở lại nói.

Chú Sở nghe xong thì gật đầu, còn về phía những người thân khác của vợ bên kia ông ấy?
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 502: Chương 502



Bởi vì cách nhau một nhà hai phòng, lúc đưa thịt lợn người ta sẽ trực tiếp dùng tiền để đổi.

Nhưng người ta cũng cảm ơn rồi, thời đại này nguyện ý bán cho bạn lương thực và thịt đều coi như là người cực kỳ tốt rồi.

Chú Sở vẫn chưa hổi thần lại, nhìn thấy thím Sở đột nhiên nhướng môi nở nụ cười: “Nói lời thừa thãi làm gì, đi ăn cơm đi.”

Nói xong thì cười ha ha, cầm chén đũa đi về phía người cửa: “Tôi nghĩ có lẽ phải đợi sau khi Sở Thấm lên tài xế, con bé dẫn ông theo học nghề, ông mới có thể làm tài xế để tôi cũng được ăn cơm của nhà nước.”

Nói xong, thoải mái ưu nhã mà rời đi.

Chú Sở: “…”

Lại nhắc đến việc này làm gì chứ.

Còn nữa, cái gì mà học nghề, ông là chú của con bé đấy nhé!

Chú Sở bị khiêu khích ý chí chiến đấu bỗng nhiên đứng lên, nhưng cảm nhận được sự đau buốt từ cánh tay, lại mất đi ý chí.

Suy nghĩ thì, phải, vẫn nên ăn cơm thôi.

Đây cũng coi như là bữa cơm tập thể cuối cùng rồi.

À, là bữa cuối cùng của năm nay, sau này đại khái có khả năng vẫn sẽ khởi động lại.

Mà lúc này Sở Thấm cũng đang trong căng tin, bưng một hộp cơm chuẩn bị chứa bữa cơm tập thể cuối cùng trong năm nay.

Cô có chút kích động, bữa cơm cuối cùng, thật sự là bữa cuối cùng rồi, ngày mai phải tự mình nấu rồi.

*

Chuyện buồn vui của nhân loại không tương thông.

Sở Thấm chúc mừng căng tin giải thể, mà trừ cô ra thì rất cả mọi người đều vì căng tin bị giải thể mà buồn bã.

Hôm sau, là một ngày âm u.

Bầu trời mờ mịt, không nhìn ra được dấu hiệu có tuyết rơi hoặc trời mưa.

Người già trong thôn nói, năm nay có lẽ còn có chút tuyết, chỉ là tuyết không nhiều mà thôi.

Sở Thấm ngày ngày trông ngóng tuyết rơi, nếu không có tuyết, cày bừa vụ xuân năm sau phải hoàn thành sớm rồi.

Bởi vì được rèm rơm che đậy, gian phòng đen như mực, chỉ có chút ánh sáng từ ngọn lửa chưa tắt trong lò sưởi.

Sở Thấm bởi vì chuyện hôm qua mà mệt mỏi, hôm nay vậy mà lại ngủ đến bảy giờ rưỡi mới tỉnh giấc.

Rời giường, đẩy cửa sổ ra.

Đập vào mắt là sự lạnh hanh, trong không khí lạnh dường như không có chút nước nào.

Không khí mùa đông vốn là khô ráo, năm nay khô lại càng khô, hun đến mức da người nứt nẻ, Sở Thấm mỗi ngày đều phải thoa dầu ngao.

Chỉ là dầu ngao cũng nhanh chóng hết, mấy ngày nay Sở Thấm đều đang suy nghĩ xem có cần dùng chút sáp ong còn dư lại trước đây để làm đồ bôi lên mặt không.

Sáp ong dư trong nhà còn rất nhiều, sáp ong đầu năm thu được cũng không bị Sở Thấm cầm đi để đổi rượu thuốc và trứng gà.

Sau khi có sáp ong cô lại tìm cậu út Dương đổi chút dầu chè, đến lúc đó dùng dầu chè sáp ong để bôi lên mặt, hiệu quả còn hơn cả dầu ngao.

Ánh sáng bên ngoài xuyên vào trong phòng, gió lạnh đồng thời len vào, xua tan đi sự ấm áp trong căn phòng không còn một chút nào.

Sở Thấm tuỳ tiện khoác một chiếc áo khác, không vội ra khỏi cửa, nhóm lửa trong lò sưởi lên.

Lò sưởi sát tường lại một lần nữa được nhóm lên, Sở Thấm lấy phích nước đang đặt trên bàn lên, mở phích nước nóng ra, đổ một ít nước ra ngoài.

Ngẩng đầu lên uống một ngụm nước, nhìn cái cốc mà hài lòng gật đầu.

Ừm, không tệ, vẫn còn chút hơi ấm.

Đây là phích nước nóng bằng vỏ tre, mức độ giữ nước ấm vẫn còn hơi kém, đêm một ngày trước thêm nước vào chỉ còn hai mươi ba mươi độ, nhưng như vậy cũng đủ rồi.

Đổ nước ấm vào trong chậu rửa mặt, sau đó tiện tay đặt chậu rửa mặt trên giá rửa mặt ngoài nhà chính ra ngoài cửa.

Nước ấm được đổ vào trong chậu rửa mặt, còn lại thì đổ vào cốc đánh răng.

Nghèo khó như cô, đến cốc đánh răng và cốc uống nước đều là cùng một cái, cũng là cốc tráng men được xã cung ứng khen thưởng.

Kem đánh răng và bàn chải đánh răng trong nhà Sở Thấm nhiều, ước chừng đủ để cho cô dùng đến sang năm.

Toàn bộ đều là cô lấy ra được từ trong hộp mù của hệ thống, mỗi lần Sở Thấm đánh răng đều nhe răng ra chà khoảng ba bốn phút.

Không xoa về màu cũ thì trong lòng sẽ khó chịu!

Soàn soạt soàn soạt trong miệng, chà sạch răng.

Lúc rửa mặt nước có hơi lạnh đi, nhưng không sao, Sở Thấm không cần nước lạnh.

Nước ấm vừa đủ cho cô rửa mặt đến thoải mái, nước sau khi tắm không thể tiếp tục tuỳ ý đổ vào trong khe nước bên cạnh, bởi vì lâu rồi không có mưa, trong núi có vài nơi lại một lần nữa không có nước.

Nước sông cũng hạ xuống như thế, thậm chí còn không so được với số nước từ đợt mưa kia.

Sở Thấm hắng giọng một cái, mắt nhìn ống nước tre vạc nước bên cạnh, đầu dòng nước ở nơi đó còn không bằng một nửa so với tháng trước, bây giờ một vạc đầy nước lại phải dùng trong thời gian dài rồi.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 503: Chương 503



Cô hất nước rửa mặt ra bãi đất trống.

Những hạt cải kia cũng rất lợi hại, chỉ cần có nước vẩy xuống, mặc kệ thời tiết như thế nào, cây tể thái cũng giống như cây rau hẹ vậy, hái một đợt lại thêm một đợt, hơn nữa còn không héo, cực kỳ khả quan, chỉ là không biết có thể chống đỡ được đến lúc nào.

Làm xong những chuyện này, Sở Thấm bưng chậu nước về nhà.

Tuỳ tiện nhìn xuống phía dưới núi, đã thấy Hoàng Đậu Tử cõng giỏ trúc sau lưng đang đi từ trên núi xuống để về nhà.

Đây đều là lên núi rồi về?

Sở Thấm ngẩng đầu nhìn sắc trời, mặt trời còn chưa ló bóng.

Nhưng Hoàng Đậu Tử khả năng cao là không có thu hoạch gì, bằng không thì khắp người cũng sẽ không toả ra sự sầu muộn như vậy.

Sở Thấm lắc đầu, trong lòng tự nhúc lúc này trong núi đang là mùa ngủ đông, trốn đến nơi sâu thẳm của vùng sâu, muốn thu hoạch được cũng không dễ dàng gì.

Cô trở về nhà, bắt đầu nấu cơm.

Vừa mới làm đến lò sưởi, miệng của Sở Thấm không nhịn được mà giương lên một nụ cười vui vẻ.

Cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại châm lửa nấu cơm rồi, có gì mà có thể không vui được chứ.

Bữa sáng ăn gì?

Ăn sủi cảo.

Cây tể thái tối hôm qua đã được hái rồi rửa sạch, lúc này đang nhỏ nước đặt ở trên thớt gỗ cắt nát là xong.

Thịt cũng đã nấu xong, trong mùa đông đặt trong lò sưởi không sợ thiu.

Thịt của lợn rừng nhỏ quả nhiên không có mùi gây như vậy, Sở Thấm chỉ cho hành gừng và gia vị vào rồi nấu, lúc này một chút mùi tanh cũng không có, thậm chí còn nồng mùi thịt.

Bởi vì thịt trong nhà nhiều, Sở Thấm ước chừng lấy ra sáu cân thịt lợn để nấu.

Cô thái xong những chỗ thịt heo này thì nửa tiếng đồng hồ cũng trôi qua.

Trừ cây tể thái và thịt lợn ra thì trong nhà cũng không có những nguyên liệu khác, Sở Thấm cũng không thích cho những gia vị khác vào.

Cô múc một nửa chậu bột mì ra, nhào bột lên, sau khi nhóm bếp rồi nhào xong thì kéo dài bột ra, cắt thành miếng bột mì có độ lớn nhỏ phù hợp.

Sau đó dùng cây cán bột, thành thạo nặn bột mì đã nhào kỹ thành lớp sủi cảo tròn trịa.

Sau khi thêm gia vị đầy đủ vào nhân bánh thì gói lại, mà lúc này nước trong nồi cũng đang sôi sùng sục.

Dưới tay Sở Thấm như nở hoa, ngắn ngủi sáu, bảy giây đã có thể nặn xong sủi cảo đồng thời đặt vào trong nước sôi.

Sủi cảo được gói xong một phần, nước trong nồi vốn đang tĩnh lặng lại một lần nước nổi lên bong bóng.

Dần dà, nước đang sôi trào, từng cái sủi cảo một như kết bè kết phái nổi thành đàn màu trắng lên trên mặt nước.

Sủi cảo nổi lên, tương đương với nghĩ nó sắp chín.

Sở Thấm cho lửa trong lò sưởi nhỏ lại, sau đó lại gói sủi cảo tiếp.

Những thứ còn lại này cũng phải gói kỹ, sau đó đặt ngoài bếp để đông lạnh.

Tối hôm qua cô đặt nước ở ngoài phòng bây giờ đã hoá thành khối đá cứng rắn, cho nên lúc này nhiệt đủ hoàn toàn đủ để làm đông lạnh sủi cảo.

Chỉ là sủi cảo nấu xong, cô vẫn chưa gói xong, chỉ có thể đặt sang một bên ăn sáng trước đã.

Chừng ba mươi cái sủi cảo được đặt trong hai cái chén, Sở Thấm múc thêm chút tương ớt và đổ giấm ra.

Nhìn những thứ này, còn ngại chưa đủ, lại đi làm tương tỏi.

Ừm, không tệ, lúc này Sở Thấm mới hài lòng.

Cô ngồi ở trên bàn, ngước mắt đã có thể nhìn ra ngoài sân, lại hướng tầm mắt nhìn dãy núi trùng trùng điệp điệp. Núi đã bạc trắng, bị tuyết đọng bao trùm lấy, nhìn đến mức cảm thấy được khí thế bức ngoài.

Gần hơn thì sao?

Hai bát sủi cảo trên bàn còn đang bốc hơi nóng, bát là bát lớn thường ngày dùng để đựng canh.

Mà bên cạnh bát lớn là hai cái chén nhỏ đựng đồ chấm chua cay và tương tỏi.

Sở Thấm đột nhiên cảm giác thiếu thiếu thứ gì đó, suy nghĩ, lần nữa chạy vào trong bếp, canh sủi cảo vẫn còn đang nóng hừng hực.

Cô ăn sủi cảo tể thái vô cùng tươi ngon, chỉ cảm thấy gió từ cửa nhà mình lùa vào cũng không còn lạnh nữa, đôi mắt đẹp khẽ nheo lại.

Ăn cơm xong, sau khi thu dọn xong cùng với sủi cảo đã gói xong, thím Sở đẩy cửa vào.

Trong tay thím Sở mang một cái rổ lớn, Sở Thấm thấy thì trợn trừng mắt.

“Thím, thím làm gì thế?”

Sở Thấm chớp mắt mấy lần mà hỏi.

Thím Sở đặt đồ lên trên bàn: “Nhà mẹ thím cho đó, lấy một phần cho cháu.”

Sở Thấm: “Thím để lại mà ăn đi, đưa cho cháu làm gì ạ, nhà cháu không thiếu đâu.”

Thím Sở xốc rổ lên: “Gạo kê vàng, còn có bột gạo. Những thứ này thì chắc nhà cháu không có đâu nhỉ. Nếu cháu thấy ngại thì cho thím ít miến khoai lang ấy, thím thích ăn cái đó.”

Bà ấy vốn không muốn tặng bột gạo, chỉ là trước khi ra khỏi cửa đột nhiên nhớ ra Sở Thấm từng nhắc đến mình thích ăn bột hơn so với mì, suy nghĩ chốc lát thì vẫn mang một nửa bột gạo đến đây.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 504: Chương 504



Nhìn thấy bột gạo, lời từ chối Sở Thấm đã đến bên miệng nhưng đành nuốt trở lại.

Bột gạo à, cô rất muốn ăn bún xào.

Tương ớt đã làm xong rồi, chỉ thiếu bột gạo nữa thôi.

Thế là Sở Thấm nói: “Thím, thím đợi chút.”

Nói xong thì vội vã chạy vào trong nhà, móc ra chìa khoá từ trong tủ quần áo rồi tiến vào hầm đất.

Hầm đất trong nhà là nơi quan trọng chỉ có cô mới có thể đi vào, đương nhiên chìa khoá cũng không thể đặt ở nơi tuỳ tiện. Thế là Sở Thấm thắt chặt bằng dây màu đỏ rồi đeo nó lên cổ, cho dù là đi tắm hay là đi ngủ, chưa bao giờ bỏ ra.

Sở Thấm mở một túi trên giá gỗ trong hầm đất ra, lấy mấy cuộn miến khoai lang ra ngoài.

Tiếp đó lại cột lên trên, sau khi đóng kỹ hầm đất thì mang miến khoai lang quay lại gian nhà chính.

“Thím, những thứ miến khoai lang này thím mang về đi, những thứ này không hợp để nấu với dấm và ớt.”

Bởi vì miến khoai lang luôn có một hương vị, là mùi của khoai lang, nhất định phải dùng gia vị nặng thì mới che khuất được.

Thím Sở nhận lấy, Sở Thấm lại cho bà ấy chỗ sủi cảo vẫn chưa đông lạnh mà lúc nãy mới gói xong.

“Nhân cây tể thái?” Thím Sở ngạc nhiên.

Sở Thấm gật đầu, rau dại mà, cô cũng không sợ bị thím Sở phát hiện ra điều gì khác lạ.

Dù sao bây giờ rau dại cũng không phải là không có nổi một tí, trong núi vẫn có thể tìm được chút ít.

Mà sân bên cạnh đã bị cô rào hàng sắt che chắn, thím Sở cũng không thể nhìn thấy được thứ gì hết.

Thím Sở chỉ cảm thấy Sở Thấm may mắn, lên lên xuống xuống trên núi mà còn có thể hái được đồ tốt.

Bà ấy mang theo miến khoai lang và sủi cảo về nhà, chợt nghe thấy tiếng rao, quay đầu lại thì ra là thím Trương ở sát vách.

“Mẹ của Phi Yến, bà làm gì thế?”

Thím Sở nhanh tay lẹ mắt che rổ lại.

Thím Trương: “Ai dô, có thể làm gì chứ, có chuyện tìm bà đây này, tôi vừa mới về từ nhà em gái của tôi, lúc trở về nghe nói là mợ của Sở Thấm hình như sắp sinh rồi.”

Thím Sở ngạc nhiên: “Gì cơ!”

Cũng không để ý đến trứng gà và miến khoai lang trong giỏ xách, tiến mấy bước về đó rồi sửng sốt suy nghĩ, lại dùng ngón tay tính nhẩm một cái, vỗ tay: “Cũng đúng mà, giờ cũng đến lúc rồi.”

Bà ấy vội vàng chạy về phía nhà của Sở Thấm, vừa chạy vừa nói: “Đây là chuyện lớn, tôi phải nói với Sở Thấm một tiếng.”

Thật ra Sở Thấm sắp quên sạch chuyện này rồi.

Không, chính xác mà nói thì cô không quan tâm đến chuyện mang thai này nhiều.

Dù sao thì đời trước cô ở nơi thưa thớt người, hai ba năm cũng không thấy được một người phụ nữ mang thai hay một đứa trẻ sơ sinh nào.

Mà cô xuyên không đến nơi đây, lại ngại thân thiết với người ở trong thôn, nhà ai sinh một đứa trẻ thì sẽ tặng mấy quả trứng gà sang, cũng sẽ không đi xem trẻ sơ sinh.

Cho nên khi thím Sở nói tin tức này cho cô, Sở Thấm quả thật là kinh ngạc đến ngây người.

Phản ứng đầu tiên của Sở Thấm là căm giận bất bình, cả giận nói: “Mợ cũng sắp sinh rồi, cậu út hôm qua lại còn vào trong huyện với bọn cháu!”

Cô hiểu được là cậu út Dương chắc chắn muốn đi theo để chơi vui, không ngờ được là lúc này rồi mà còn muốn chơi.

Phản ứng thứ hai là: “Vậy cháu phải làm những gì đây? Hay là phải cho những gì ạ? Trứng gà đỏ? Hay là bún gạo?”

Mấy câu hỏi liên tiếp này của Sở Thấm suýt chút nữa là khiến thím Sở bị hỏi đến ngỡ ngàng luôn, bà ấy khoát khoát tay: “Cháu cũng không phải là nhà mẹ đẻ của mợ cháu, đưa trứng gà đỏ gì chứ hả. Cháu là cháu đằng ngoại, thích đưa gì thì đưa đó, nhưng mà nếu mẹ cháu vẫn còn, chuyện làm cô này mẹ cháu sẽ đưa quần áo.”

“Nhưng cháu không có vải vóc.” Sở Thấm khó xử.

Thím Sở: “Vậy cháu cứ xem xét mà tặng.”

Nói xong thì bà ấy đi luôn, bà ấy vốn nghĩ mợ của Sở Thấm sợ là phải mấy ngày nữa mới có thể sinh, cho nên vẫn chưa giặt tấm thảm, lúc này phải chạy về nhà lấy tấm thảm.

Sở Thấm ngây ngốc sững sờ tại chỗ.

Mấy giây sau mới phản ứng lại, nghĩ ngợi phải đi chỗ nào tìm chút vải vóc và bông.

Thôn Tịnh Thuỷ.

Tối hôm qua Lưu Chi đã cảm giác được dưới thân chảy ra thứ gì đó, một đêm không dám ngủ, thế là sáng nay dậy muộn.

Trường học vẫn chưa vào tiết, sau khi cơm nước xong thì bà ấy suy tư trong phút chốc, vẫn là ôm sách vở đến trường học.

Nhưng lúc lên tiết đầu bà ấy cũng cảm giác được có gì đó không bình thường, chống đỡ lên lớp xong, lúc trở về phòng làm việc thì nước ối ở dưới thân lập tức chảy ra.

“Trời ơi…”

Những người khác bị doạ gần chết, đỡ lấy bà ấy, hô hoán gọi người, Hồ Trường Sinh ở bên cạnh thấy một màn này thì bị doạ đến mức run hết chân suýt chút nữa là ngồi sụp dưới đất, kém chút nữa bị người khiêng lên cáng cứu thương cùng với Lưu Chi.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 505: Chương 505



Lưu Chi là đẻ đứa thứ hai, chuyển dạ rất nhanh.

Lúc này trong thôn không có thói quen đưa người đến bệnh viện sinh con, bình thường toàn là gọi người địa phương là bác sĩ đi chân trần và người đỡ đẻ đến nhà xem.

Đúng dịp, bà Dương lại biết đỡ đẻ.

Tay nghề này của bà ta là tự mình mang đến từ nhà mẹ đẻ bên kia, đã từng được đào tạo trong huyện.

Bởi vì tài nguyên điều trị cằn cỗi, thêm việc nông thôn vắng vẻ, dường như mỗi thôn đều được đào tạo một người đỡ đẻ.

Nhưng mấy năm gần đây bởi vì số tuổi đã lớn cũng không mấy thực hiện, hai người con dâu đều có công việc của riêng mình, không thích học việc này, bà ta liền truyền tay nghề này cho con gái, nhưng bản thân cũng chẳng xuống tay mấy.

Lần đầu Lưu Chi sinh, là do bà ta đỡ đẻ.

Cậu út Dương biết chuyện vợ sắp sinh, chạy một mạch về nhà, lúc ông ấy về đến nơi Lưu Chi vừa hay được đỡ lên giường.

Chăn ở trên giường và đệm sớm đã được giặt sạch phơi nắng khô ráo, lúc này bà Dương trải nó lên, sau đó chạy đi nấu nước.

“Mời người đến gọi Tần Hoa chưa?”

Cậu út Dương vừa mới chạy về nhà, bà Dương liền hỏi ông ấy.

“Gọi rồi gọi rồi.” Cậu út Dương gật đầu dứt khoát, kéo người phụ nữ họ Trương sát vách với thím Sở kia đi gọi bác sĩ Tần.

Bà Dương lúc này mới yên tâm, bà ta không chút hoang mang mà mang kéo và các loại đồ vật đi khử trùng, sau đó lại đặt tô mì trứng gà xuống.

Cậu út Dương không dám đi vào nhà, sợ trên người có mấy thứ bẩn thỉu, vừa lo lại vừa hối hận, hối hận không dẫn vợ vào bệnh viện trong huyện.

Hôm nay lại là ngày không có mặt trời, gió lạnh thổi một cái, lạnh đến mức khiến người ta buốt đầu.

Vì không có mặt trời, cũng không tính được thời gian.

Nhưng nước ối đã bị vỡ, Lưu Chi vội vàng ăn mì xong thì bị đỡ lên giường, chỉ cảm thấy vô cùng đau đớn.

“Tần Hoa có tới không?”

Bà Dương đi ra từ trong phòng lớn tiếng hỏi.

Cậu út Dương đứng trong sân, vội vàng đi đến nói: “Chưa đến, không nhanh vậy được đâu.”

Đến rồi quay lại, cho dù vị chị dâu Trương kia có không ngừng chạy, cũng phải mất thời gian một tiếng đồng hồ.

Thêm chuyện vào thôn gọi người, bản thân Tần Hoa chuẩn bị đồ đạc, thế nào cũng phải lai dai mười phút nữa.

Nhưng ngoài dự đoán là, rất nhanh Tần Hoa đã đến nơi.

Thời gian còn chỉ trong bốn mươi phút.

Vì sao đây?

Lúc cậu út Dương nhìn thấy Sở Thấm nghẹn đỏ bừng mặt, đạp xe đạp giẫm chân như cưỡi mây, nhanh như điện chớp mà đạp một đường đến cửa nhà của ông ấy, miệng há to đến mức có thể nuốt được toàn bộ quả trứng gà.

Sở Thấm thở phì phò, quay đầu nói với Tần Hoa: “Bà Tần Hoa, bà không sao chứ ạ?”

Tần Hoa đỡ cái mông, trong lòng tự nhủ: Không sao? Chỗ nào có thể không sao chứ, tôi suýt chút nữa là đã c.h.ế.t trên ghế sau của xe đạp cô rồi!

“… Không sao.”

Bà đung đưa vào cửa, cậu út Dương nhanh chóng đến đỡ người.

Tần Hoa khoát khoát tay: “Tôi đi rửa tay trước đã.”

“Được được được, nước nóng vẫn luôn nấu.” Cậu út Dương nhanh chóng chạy đi nấu nước nóng.

Sở Thấm lấy chút rượu cồn iodophor trong hộp mù của mình ra, hơn nữa còn đưa cho Tần Hoa.

Chất kháng sinh thậm chí cũng mang theo, nhưng cô không hiểu chất kháng sinh của thời này có hình dạng như thế nào, cho nên giấu thứ đồ này trong người, không dám nhẹ dạ mang ra ngoài.

Tần Hoa rất lợi hại, rửa tay xong, lại móc ra túi bọc tóc lên, sau đó móc ra áo trắng mặc lên, cuối cùng là dùng rượu cồn khử trùng xong thì mới đi vào trong phòng.

Sở Thấm nghe được tiếng thét lớn từ bên trong, cảm thấy có chút căng thẳng, đi đến bên cạnh cậu út Dương lặng lẽ hỏi: “Cậu út, sinh con đều như vậy sao ạ?”

Cậu út Dương muốn gật đầu, lại cảm thấy không nên dọa cháu gái, lập tức nói: “Chuyện này ai mà nói chắc chắn được, mỗi người một thể chất khác nhau, lúc đẻ con đương nhiên cũng không giống nhau.”

Sở Thấm bừng tỉnh, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Cậu út Dương đột nhiên hỏi cô: “Mợ cháu mới chuyện dạ chưa được bao lâu, sao cháu lại dẫn theo bác sĩ Tần Hoa đến được?”

Sở Thấm: “Đội trưởng Hàn đến công xã rồi, xe đạp nhà ông ấy cũng không có ở đây, bà Tần Hoa chỉ có thể đến tìm cháu thôi.”

Lúc đó thím Sở vừa mới đi, Sở Thấm đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc lên núi xem xem có măng mùa đông hay không, một giây sau, Tần Hoa đã đến nhà cô.

Sở Thấm vừa nghe là đưa người đến nhà cậu mợ đỡ đẻ, vậy là hai lời không nói đã bỏ hết đồ xuống dắt xe ra khỏi cửa, sau đó không ngừng phi mà đạp đến thôn Tịnh Thuỷ.

Cậu út Dương rất biết ơn Sở Thấm, thế là đẩy cô vào trong phòng: “Đi vào đi, trong phòng có mì xào ăn, bây giờ tay của cậu run run không có tâm tư đi với cháu, tự cháu rót ly nước uống cho ấm bụng đi.”

Sở Thấm lắc đầu: “Cháu không uống.”

“Vậy cháu ra ngoài đi lại một chút, cô gái như cháu đừng nghe nữa…” Vợ của ông ấy ở trong phòng thét đến là to tiếng, ông ấy lo là buổi tối Sở Thấm ngủ sẽ gặp ác mộng.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 506: Chương 506



Sở Thấm thấy kỳ quái: “Chuyện này thì có gì mà không thể nghe.”

Phải rồi, cậu út Dương thật sự không còn gì để nói, Sở Thấm gan to tim lớn, có lẽ thật sự không sợ.

Nhưng lần sinh này, sợ là phải đợi mấy tiếng đồng hồ.

Sở Thấm cũng có chút không đợi được, dẫn Đại Bảo ra ngoài chơi.

Đại Bảo năm nay ba, bốn tuổi, sợ cậu bé sợ nên là đưa cậu bé đến nhà của chú sát vách. Thế nhưng đứa nhỏ này lại làm ầm ĩ, chạy trở về, cậu út Dương nhìn Sở Thấm có chút không đợi được nữa, bảo cô dẫn Đại Bảo ra ngoài chơi.

Sở Thấm ở trên mấy đứa trẻ tầm tuổi này rất có uy nghiêm, đặc biệt là Đại Bảo, cậu bé là nghe chuyện của Sở Thấm mà trưởng thành.

Mỗi lúc cậu bé nghịch ngợm, bà Dương đều phải mang Sở Thấm ra dọa cậu bé, cứ thế khiến Sở Thấm trở thành hình tượng “Dám chiến đấu với sói hoang hung ác, bắt được hổ hoang dã” lợi hại.

Đại Bảo rất sợ người chị họ này, cực kỳ sợ.

Bây giờ chỉ cần chịu chút hù doạ đã giống như chim cút rồi, ngoan ngoãn ở bên cạnh của Sở Thấm không dám nói một lời nào.

Sở Thấm có cảm giác rất vui mừng.

Nhìn đi, cô vẫn có chút được trẻ con yêu quý đấy chứ.

Trẻ con da dày như thế nào, ở trong tay cô cũng phải ngoan ngoãn đáng yêu, cô còn mang tiềm lực trông trẻ em cơ đấy!

Hai chị em đi đến một đoạn đường vắng vẻ, ngồi trên tảng đá dưới tàng cây ở đường.

Đây thật sự rất vắng vẻ, cỏ dại rậm rạp, bên cạnh là một con đường nhỏ, dáng vẻ như rất ít người qua lại.

Sở Thấm móc ra bánh bích quy từ trong túi: “Ăn không?”

Hôm nay cô chuẩn bị tìm măng mùa đông một ngày, trên người mang rất nhiều bánh bích quy và bánh quả hồng, ra khỏi cửa vội vàng quá chưa móc ra, vẫn may là chưa bị ép đến vỡ vụn.

Đại Bảo gật đầu, ngoan ngoãn nhận lấy bánh bích quy.

Cậu bé không dám vội ăn, chỉ cắn một miếng lại một miếng nhỏ, hương đường hương sữa được đầu lưỡi tiếp nhận, con mắt dần nheo lại.

Mà Sở Thấm chỉ cần hai miếng một cái, tổng cộng mười tám cái, cô ăn hết mười sáu cái, Đại Bảo ăn hai cái.

Cô đã ăn xong rồi, Đại Bảo vẫn còn chậm rãi gặm nhấm, gặm như đang mài răng vậy, nước bọt gần như là dính lên tay, vẫn không chịu nuốt xuống.

Sở Thấm ngại bẩn, không tiếp tục nhìn nữa.

Tìm móc tìm móc, móc ra cái bánh quả hồng, bẻ nửa đôi cho cậu bé: “Đừng l.i.ế.m bánh bích quy kia của em nữa, mau ăn đi.”

Đại Bảo vội vàng gật đầu, bánh bích quy còn lại kia nhét hết vào miệng, nhận lấy bánh quả hồng mà Sở Thấm đưa đến.

Kỷ Cánh Diêu đang đạp xe đạp đến nhà máy cơ khí lại đột nhiên nhìn thấy Sở Thấm từ xa, anh không khỏi hoài nghi có phải thật sự tồn tại chuyện duyên phận này không, nếu không thì sao hai ngày liên tiếp anh đều gặp được cô.

Phải biết được là nhà bọn họ cách nhau khác xa, lại không sinh sống và làm việc cùng nơi, tần suất gặp nhau như thế này thật khiến anh cảm thấy buồn bực.

Đường nhỏ cạnh thôn Tịnh Thuỷ là nơi bắt buộc phải đi qua từ công xã Lạc Thuỷ đến nhà máy cơ khí.

Đương nhiên rồi, phải đi đường nhỏ, đương nhiên là nơi phải đi qua. Nhưng cũng có đường lớn, đường mà anh hay đi là đường lớn, nào ngờ được hôm nay lại gặp phải Sở Thấm.

Sở Thấm rất mẫn cảm với phía đối diện, lúc nghiêng đầu trong nháy mắt kia, cô cũng theo mắt mà nhìn sang.

Ối! Cô cũng kinh ngạc.

Gật gật đầu về phía Kỷ Cánh Diêu, không nói gì, nhét toàn bộ miếng bánh quả hồng vào trong miệng.

Kỷ Cánh Diêu khẽ động ở trong lòng… Đương nhiên, không phải là động xuân tâm, mà là tâm sự nghiệp.

“Đồng chí Sở, cô có từng nghĩ đến nhà máy cơ khí làm việc không?” Anh đạp xe đậu bên cạnh Sở Thấm hỏi.

Lời đột nhiên này khiến cho Sở Thấm trong lúc nhất thời không thể phản ứng được, cho nên đây là đang mời cô đến nhà máy cơ khí làm việc sao?

Sở Thấm không thể tưởng tượng được mà nhìn anh, trở tay chỉ vào mình: “Anh hỏi tôi à?”

Biểu cảm của Kỷ Cánh Diêu đầy kỳ quái, nhìn Đại Bảo còn đang gặm bánh quả hồng của cô ở bên cạnh: “Cô cảm thấy là tôi đang hỏi cậu bé này à?”

Sở Thấm kịp phản ứng lại, bắt đầu trầm tư.

Muốn hỏi cô có muốn đến nhà máy cơ khí không?

Muốn đương nhiên là muốn rồi, dù sao cái nhà máy đó tiền đồ vô lượng, loại nhân viên này như bọn họ cũng có thể đi theo gà chó lên trời.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 507: Chương 507



Trong nhà máy thép tiền lương và phúc lợi của nhân viên đều khiến Sở Thấm không ngừng cảm thấy hâm mộ sâu sắc, nhưng không thể nào mỗi năm đều có thiên tai, cho nên ngày tốt lành của công nhân còn dài mà.

Nhưng nếu đi rồi, liên quan đến hộ khẩu của cô sợ là phải đặt trong nhà máy cơ khí.

Câu hỏi hay đến rồi, nếu đã đến, cô còn có thể lấy được công điểm từ trong thôn hay sao?

Đương nhiên, những thứ này thì không tính đi, nhưng mấu chốt là nhà của cô đồ ăn của cô còn thuộc về cô không?

Sở Thấm có chút buồn rầu, tình thế gần như là khó xử.

Kỷ Cánh Diêu chưa từng nghĩ Sở Thấm vậy mà lại do dự, anh mang theo thành khẩn mà nói: “Bởi vì nhà máy cơ khí có diện tích lớn, cần có đội tuần tra, tôi nghe qua một số chuyện của cô, cảm thấy cô rất thích hợp với công việc này.”

Sở Thấm trầm mặc.

Thì ra là chuyện bắt người và c.h.é.m trộm vẫn còn tốt đến tận bây giờ, xem ra loại chuyện này nếu có cơ hội thì nên làm nhiều.

Cô suy tư xong thì nói: “Tôi có thể suy nghĩ được không?”

Kỷ Cánh Diêu gật đầu: “Đương nhiên là được. Nếu cô muốn đến nhà máy cơ khí thì đến tìm tôi là được, cô hỏi Tiểu Dương ở cửa ra vào, cậu ấy sẽ nói cho cô biết phòng làm việc của tôi ở đâu.”

Sở Thấm nói thầm trong lòng, cô nhớ kỹ bản thân lần trước ở đó suýt chút nữa bị xem như là gian tế.

Nhưng cô hiểu được nếu như cô thật sự đến nhà máy cơ khí, người ở trước mắt này sẽ là ông chủ của mình, cho nên trên mặt không biểu hiện gì, chỉ nghiêm túc gật đầu biểu thị đã nhớ.

Kỷ Cánh Diêu nói xong thì rời đi.

Sở Thấm không biết nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên gọi anh lại: “Ai, chờ chút.”

Kỷ Cánh Diêu phanh chân lại, quay đầu nhìn cô. Không chờ anh hỏi cô có chuyện gì, Sở Thấm liền hỏi nói: “Xưởng phó Kỷ, tôi có thể đổi chút phiếu vải với anh được không?”

Cô có mắt nhìn tốt, hôm qua lúc thấy Kỷ Cánh Diêu đổi phiếu, ngay trong một xấp phiếu kia đã nhìn thấy được phiếu vải.

Anh có nhiều phiếu, phiếu vải chắc chắn sẽ không ít.

Kỷ Cánh Diêu ngẩn người: “Được thôi.”

Chuyện này đối với anh cũng không phải là chuyện lớn gì, bởi vì quanh năm ở trong binh đoàn, ăn mặc đều do binh đoàn phụ trách, mà trong nhà cũng chỉ có một mình mình, không cần phải gửi tiền gửi phiếu về, cho nên phiếu hay tiền đương nhiên là tích góp không hề ít, nhưng sau khi xuất ngũ gặp thiên tai, phiếu tiền lại không còn chỗ để dùng nữa.

“Nhưng bây giờ trên người tôi không có, cô cần gấp không?” Anh lấy làm khó mà nói.

Sở Thấm khoát khoát tay: “Bây giờ tôi cũng không mang. Vội thì có vội, nhưng cũng không vội một hai ngày được, khi nào tôi có thời gian thì lại tìm anh đổi.”

Kỷ Cánh Diêu đáp lại một tiếng “Được”, cười rồi rời đi.

Cô gái này mở miệng một tiếng là “Anh”, có hơi hiếm thấy.

Anh rời đi rồi, Sở Thấm móc ra bánh quả hồng, bất đắc dĩ nhìn Đại Bảo ở bên cạnh: “Ai nha, em lớn miệng một chút có được không hả, đừng l.i.ế.m nữa.”

Được rồi, thì ra bản thân không thích hợp trông trẻ con.

Không kiên nhẫn, trẻ nhỏ không hợp ý liền không kiên nhẫn.

Ngồi ở đây hơn mười phút, lại đi dạo dưới chân núi. Chân núi ở đây với thôn Cao Thụ không khác biệt gì nhiều, Sở Thấm dẫn Đại Bảo quay trở về nhà.

“Mợ sao rồi ạ?” Cô tiến vào cửa hỏi.

Cậu út Dương run chân: “Nói là vẫn ổn.”

Sở Thấm hơi yên tâm, cô còn cho là phải mấy giờ cơ, ai ngờ một giây sau bỗng nhiên hô lên: “Sắp sinh rồi.”

Cậu út Dương bỗng nhiên đứng lên: “Thế nào rồi?”

“Đều ổn.” Sau đó là tiếng khóc, bà Dương lại hô: “Lần này rất thuận lợi, con gái con sẽ biết thương người.”

Tốt rồi, cái thai là con gái.

Cậu út Dương vô cùng vui mừng, hận không thể nhảy cao ba thước.

Ông ấy cười ha ha đi nhanh về phía trước mấy bước, bỗng nhiên dừng chân quay đầu lại nhìn Sở Thấm.

Sở Thấm chả hiểu mô tê gì: “Sao thế ạ?”

Nụ cười cậu út Dương vẫn ở trên mặt, đè nén sự hưng phấn quay đầu đẩy Sở Thấm mấy bước vào nhà bếp: “Cháu đi rửa tay đi, nhanh lên.”

Sở Thấm chả hiểu gì: “Sao cháu phải rửa tay.”

Sinh cũng sinh xong rồi, cô còn rửa tay làm gì.

“Ai da, trước tiên đừng hỏi.”

Cô bị đẩy đến bên cạnh ao, dùng nước ấm rửa sạch hai lần, lại bị cậu út Dương dẫn vào trong phòng.

Cậu út Dương mặt mo cười ra nếp nhăn, đẩy Sở Thấm vào nhà, tiếp đó ồn ào nói:

“Đừng ai bế, đừng bế, để Sở Thấm bế trước.”

“Mẹ, mẹ đặt Đại Muội xuống đi.”

“Con cũng không mong con gái của con có đẹp hay không, có học giỏi hay không, chỉ mong con bé có thể mạnh mẽ như Sở Thấm là được rồi.”

Sở Thấm suýt thì ngã ngửa!

Vậy cậu còn không bằng dắt con trâu tới đi!
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 508: Chương 508



Sở Thấm chưa từng thấy em bé mới sinh, cô cứ cảm giác em gái nhỏ vừa ra đời trong tay mình chẳng khác gì con khỉ hoang trên núi.

Trông vừa nhăn nheo vừa đỏ.

Cô bé cứ như không có xương, ôm mà nhẹ bẫng, còn nhẹ hơn cả rìu trong nhà cô.

Cô cảm thấy mới lạ rồi vội vàng trả lại cho bà Dương: “Mệt quá, tay cháu căng cứng đau nhức luôn rồi.”

Bà Dương cười nói: “Sở Thấm, sao trông cô như thể chưa từng trông em thế, tôi nhớ thím cô nói lúc em trai em gái cô còn nhỏ, phần lớn thời gian đều do cô trông mà.”

Sở Thấm nghĩ lại, đúng là như thế!

Nhưng đó là nguyên chủ trông, chứ kiếp trước ba năm trời Sở Thấm không thấy đứa nhóc sơ sinh nào, cô sợ nhất là những đứa trẻ chỉ cần mạnh tay cũng có thể bóp nát xương cốt thế này.

Sở Thấm ở thôn Tịnh Thủy gần một ngày rồi ăn cơm trưa ở nhà cậu út Dương.

Chạng vạng tối, lúc Tần Hoa kiểm tra xong, xác định hai mẹ con bình an, Sở Thấm mới dẫn Tần Hoa về thôn Cao Thụ.

Sở Thấm vừa mới về nhà, thím Sở đã đến.

“Lúc thím cất quần áo nghe thấy tiếng xe của cháu là biết cháu đã về. Ban nãy thím đi ngang qua nhà họ Tần, bác sĩ Tần nói mợ cháu sinh con gái.” Thím Sở nói, cầm một thứ gì đó không rõ trong tay.

“Vâng, nặng ba kí mốt, dạo này nuôi dưỡng trẻ nặng đến thế cũng chẳng dễ dàng gì. Bà nội Tần nói thân thể cũng khỏe mạnh, trông mặt mũi có vẻ sau này sẽ là một cô bé mắt to mày rậm, chỉ là vừa đỏ vừa nhăn nheo, tiếng khóc cũng cao vút.” Sở Thấm nói.

Thím Sở cười bước vào nhà: “Con gái mà, tiếng khóc thường sẽ cao hơn. Lúc cháu mới ra đời tiếng cũng cao như mèo kêu vậy. Dì cháu và mẹ cháu là những cô gái thanh tú có tiếng trong vùng, cháu gái thì giống cô, còn cậu út và mợ cháu cũng không khác nhau mấy, chắc chắn sau này em họ cháu sẽ đẹp lắm.”

Nói rồi bà đặt đồ lên cái bàn trong sân, Sở Thấm đang cho Tiểu Bạch ăn khoai lang định nói gì đó, liếc mắt thấy món đồ quen quen mới lại gần, ngạc nhiên hỏi: “Lan tục đoạn tàu ạ?”

Thím Sở còn ngạc nhiên hơn: “Sao cháu biết?”

Chỗ bọn họ không có lan tục đoạn tàu, dù có cũng chỉ có một hai bụi nằm sâu trong các ngóc ngách, phần lớn người trong thôn cũng không nhận ra loại thảo dược này, thế mà Sở Thấm lại nhận ra.

Sở Thấm thầm nói trong lòng: Kiếp trước cháu từng thấy.

Ngoài miệng cô lại nói: “Cháu từng đọc trong sách.”

Thím Sở ngạc nhiên: “Sách bổ ích vậy sao, chẳng trách người ta nói phải đọc sách. Dù cháu chỉ mới học được một nửa tiểu học cũng biết chữ, có thể đọc sách rồi học tiếp, không giống như thím, không biết một chữ bẻ đôi, chả khác gì mù cả.”

Sở Thấm cười.

Đúng là thím Sở không biết chữ, nguyên chủ từng dạy một thời gian mà bà cũng chỉ biết tên của bà, chú Sở cũng không biết nhiều lắm.

Nhưng hai người lại đưa con trẻ đến trường, thế cũng xem như coi trọng việc đi học, trong lòng có tính toán.

“Thím lấy lan tục đoạn tàu ở đâu thế.” Sở Thấm tò mò hơi, cô cầm một ít đưa lên mũi ngửi, cảm thấy thơm đến lạ.

Thím Sở nói: “Dì cháu nhờ người đưa cho cháu, cháu không có ở nhà nên để nhờ chỗ thím.”

Sở Thấm hiểu ra chắc chắn là anh họ gửi cho cô.

Anh họ là quân nhân phía Nam, nơi đó có nhiều lan tục đoạn tàu, cũng chỉ có nơi đó mới hái được lan tục đoạn tàu chất lượng tốt thế này.

Sở Thấm khá vui vẻ, lan tục đoạn tàu nấu canh xương rất ngon, có thể thanh nhiệt.

Cô cảm thán đúng là dì rất tốt, lúc này rồi còn thường xuyên gửi đồ đến, lúc trước gửi khoai lang khô vì sợ cô không có lương thực để ăn, Sở Thấm nhờ cậu út trả lại mà bà ấy không chịu. Sau này cậu út đảm bảo nhà ai cũng không thiếu lương thực, nhà cô cũng không thiếu, dì Dương mới yên tâm.

Sở Thấm chia lan tục đoạn tàu thành hai phần: “Thím cầm một ít về nhà ăn đi, cái này nấu canh ăn rất ngon, qua đợt này cháu đến Lạc Thủy thăm dì cháu.”

Thím Sở liếc nhìn cô: “Muốn đi thì đi trong hai ngày này đi, thím nghe các cụ nói sau đợt này chắc sẽ có tuyết rơi.”

Sở Thấm không để ý lắm: “Có tuyết rơi chắc cũng tuyết nhỏ thôi.”

Thím Sở hơi buồn phiền, bà sống mấy chục năm trời, có nhiều kinh nghiệm hơn Sở Thấm nên thở dài nói: “Người ta bảo một năm ngập lụt thì một năm hạn, năm nay hạn thế này rồi, mãi cũng không thấy tuyết rơi, thế thì cày bừa vụ xuân phải làm thế nào? Liệu sang năm có gặp thiên tai không nhỉ?”

Sở Thấm ngừng lại: “Không thể nào.”

Lời Trương Phi Yến nói không có gì nhắc đến chuyện xảy ra thiên tai, cô cũng hơi yên tâm.

Sở Thấm chia lan tục đoạn tàu ra đưa cho thím Sở: “Thế hai ngày này cháu rảnh rồi đi.”

Cô tính toán lại.

Ngày mai cô phải lên núi, ngày kia cô định đến thôn Tịnh Thủy, nhưng nếu có tuyết rơi thì để ngày kia vậy.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 509: Chương 509



Thím Sở gật đầu, không từ chối lan tục đoạn tàu của Sở Thấm, thấy trời đã tối, Sở Thấm cũng định nấu cơm nên bà không trò chuyện thêm nữa, vội vàng về nhà.

Sau khi bà đi, Sở Thấm tiện tay gói sủi cảo ăn.

Cô ít khi chán ăn món gì, dù chỉ có mỗi củ cải và cải trắng, cô cũng phải ăn cả mùa đông mới chán.

Sở Thấm nghĩ đến củ cải và cải trắng bèn ăn hai miếng sủi cảo, nhân lúc trời chưa tối hẳn, cô chạy vào vườn rau xem.

Cô nhai sủi cảo, cúi người sờ cây cải trắng đã lớn rồi nhổ củ cải lên xem.

Ừm, Sở Thấm gật đầu, không tệ chút nào.

Dù chúng không to bằng năm ngoái nhưng vẫn khá mọng nước.

Cô muốn ăn củ cải từ lâu rồi, cắt củ cải thành từng miếng, bỏ vào nồi cùng với rau cải, đổ bã rượu vào hầm, hầm xong ăn nóng hay để nguội đều rất ngon, nước dùng trong vắt, là món ăn giải ngấy hiếm có trong mùa đông.

Sở Thấm cầm củ cải về, ăn hết chỗ sủi cảo còn lại, lau qua miệng rồi xắn tay áo nhổ củ cải lên.

Lúc này trời đã tối hẳn, trên trời không có ngôi sao nào, mặt trăng cũng mờ ảo làm thôn tối vô cùng, thậm chí giơ tay ra cũng không thấy rõ năm ngón.

Sở Thấm nhẹ nhàng rút nhổ một mẹt củ cải, cắt một mẹt rau cải, sau đó Sở Thấm dùng đòn gánh hai mẹt rau về.

Trước giờ cô luôn làm việc dứt khoát và liên tục.

Hôm nay mà cô muốn ăn củ cải và rau cải hầm bã rượu thì sẽ không để sang ngày mai.

Lửa trong lò vẫn chưa tắt hẳn, cô lấy cái kẹp khẩy hai lần, than đang lụi dần lại bùng cháy lên.

Sở Thấm bỏ cây trúc vào rồi đặt cái vỉ cạnh cây trúc, đóng cửa lò lại ra sức quạt, chỉ một lát sau, ngọn lửa trong lò lại bùng lên đốt cháy cây trúc.

Cây trúc bị đốt bùng lên ngọn lửa mạnh, thỉnh thoảng tiếng nổ lách tách vang lên, bên cạnh cửa lò còn bốc hơi nước nghi ngút.

Sở Thấm mở cửa lò, thêm mấy thanh củi lớn vào, bỏ thêm mấy thanh củi dễ bắt lửa vào nữa.

Nước trong nồi lăn tăn sắp sôi, vì đó là nước sạch nên Sở Thấm không đổ đi, bỏ luôn củ cải và rau cải đã cắt thành miếng vừa ăn vào nồi.

Rau cải thì thôi nhưng củ cải phải gọt vỏ.

Cuối cùng Sở Thấm cũng có chỗ dùng vỏ củ cải, không cần phải tiết kiệm giữ lại để ăn nữa.

Dùng vào việc gì?

Đương nhiên là cho gà ăn rồi.

Những con gà trong núi rất thích các loại rau.

Sở Thấm thấy gà và dê là những giống loại kỳ lạ, vừa có thể ăn thịt, vừa có thể đẻ trứng hoặc lấy sữa.

Nếu không phải nuôi dê ồn quá thì Sở Thấm còn muốn nuôi mấy con dê để ăn nữa.

Sau khi bỏ củ cải và rau cải vào trong nồi, mấy phút sau nước trong nồi lại sôi.

Sở Thấm bước vào chỗ mát trong bếp ôm một cái bình đặt trên bếp lò, mở nắp bình để lộ một lớp báo.

Cô cởi dây quấn mấy vòng quanh miệng bình ra để lấy lớp giấy báo.

Dưới lớp giấy báo là bã rượu.

Mùi thơm của bã rượu xông vào mũi, mùi rượu lên men khiến người ta choáng váng làm Sở Thấm cũng có cảm giác thèm rượu.

Sở Thấm múc mấy muôi bã rượu bỏ luôn vào nồi, quấy một lúc là bã rượu tan ra.

Cô bỏ thêm muối vào, không cần thêm gia vị nào khác nữa, một lúc sau, độ nóng từ lửa sẽ giúp củ cải và rau cải tiết ra vị ngọt tự nhiên.

Sở Thấm đậy nắp nồi lại, cầm đèn pin trong tay kiểm tra sau núi một vòng.

Gần như tối nào cô cũng đi dạo sau núi kiểm tra xem mấy con gà có về ổ hay không, chỉ sợ có chồn hoặc sói cắn mất gà của cô.

Dẫu sao hàng rào cũng chỉ có thể ngăn gà đi mất chứ không ngăn được những con thú hoang từ trong núi ra.

Sở Thấm bật đèn pin, đi trên con đường núi càng ngày càng đẹp.

Tối mùa đông rất yên lặng, không có tiếng ve kêu, như thể cô đang ở một nơi không có ai xung quanh.

Người bình thường không thể không sợ được.

Nhưng Sở Thấm không sợ, cô chỉ cảm thấy yên tĩnh.

Kiếp trước cô cũng sống ở một nơi hoàn toàn không có ai xung quanh, có khi cả một mùa không gặp bóng người nào, làm sao lại sợ hoàn cảnh thế này chứ.

Các chú thím trong thôn đều xì xầm bàn tán bảo Sở Thấm rất gan dạ.

Cô xây phòng mình trông như cái hang bằng cây, nhìn xung quanh chỉ thấy toàn cây mà không thấy âm u chút nào.

Sở Thấm ngân nga một bài rồi vào trong núi.

Cô mở hàng rào ra soi đèn pin một lúc, thấy không có con gà nào chưa về ổ mới nhìn vào ổ gà.

Cô đứng trước ổ gà, ngồi xổm xuống soi đèn pin vào trong.

“Một con, hai con, ba con…”

Sở Thấm đếm xong thì yên tâm, vẫn đủ số lượng.

Gà trong ổ rúc lại với nhau như chim cút, tiếng kêu vang lên không ngừng.

Cô đóng cửa ổ gà lại, xuống núi về nhà.

Cô về nhà nhưng không vào phòng ngay mà còn đi kiểm tra xung quanh sân một lần.

Chẳng hạn như xem lại mấy cái bẫy xung quanh, sợ trong bẫy có gì hoặc có người ngã vào trong.
 
Back
Top