Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 220: Chương 220



Cậu út Dương lập tức có hứng thú, ông ấy bảo Sở Thấm rồi nói chuyện, hỏi cô: "Cháu muốn đổi cái gì? Lương thực hay là phiếu?"

Sở Thấm vội nói: "Cháu muốn đổi phiếu công nghiệp."

Cậu út Dương thắc mắc: "Nhà cháu còn thiếu cái gì sao?"

Sở Thấm buồn bực nói: "Cháu muốn mua một cái nồi nữa, trong nhà cháu có những hai cái bếp lò. Mà nồi cũ đã nát lắm rồi, sửa thêm lần nữa chắc sẽ không dùng nổi nữa, cho nên cháu muốn mua cái mới."

Cậu út Dương gật đầu, mua nồi là chuyện đứng đắn.

Thế là ông ấy nói: "Vậy cháu yên tâm đi, mấy con chuột tre này của cháu là đồ tốt, cậu thấy có mấy con khá lớn, dư sức đổi được phiếu công nghiệp để mua nồi."

Sở Thấm lập tức mặt mày hớn hở.

Cậu út Dương lại hỏi: "Cháu muốn đổi hết à? Hay là muốn đổi thêm thứ khác, miễn là đủ phiếu công nghiệp?"

Sở Thấm suy tư: "Cậu để lại một con chuột để ăn đi, còn lại thì đổi hết, đổi đủ phiếu công nghiệp thì đổi lương thực đi ạ."

Đối với Sở Thấm mà nói, lương thực vĩnh viễn là thứ quan trọng nhất.

Cậu út Dương ngạc nhiên, sau đó gật đầu: "Vậy cậu sẽ lấy một con nhỏ, cái đồ chơi này hầm ăn ngon lắm."

Sở Thấm có loại năng lực này, nên đương nhiên cậu út Dương sẽ không khách khí đẩy tới đẩy lui với cô nữa.

Cậu út Dương còn nói: "chuột tre quý hiếm, cậu đoán chậm nhất là ngày mai sẽ có thể giúp cháu đổi xong phiếu."

Vẻ mặt Sở Thấm tươi cười: "Không sao cả, cậu không cần vội như vậy đâu."

Nói xong, Sở Thấm không ở lại thêm nữa, cô mang theo một rổ quả cà mà cậu út Dương cho rồi về nhà.

Trước khi đi, cậu út Dương hỏi cô: "Cháu chỉ mua nồi thôi đúng không? Nếu đổi được phiếu mà nhìn thấy trong xã cung ứng có bán nồi thì cháu có muốn cậu mua giúp luôn không?

Đương nhiên là muốn!

Sở Thấm vội vàng gật đầu, nếu được như vậy thì cô lại đỡ phải đi một chuyến.

Ngày mai sẽ bắt đầu bận rộn, sợ phải hơn một tháng nữa mới rảnh, tốt nhất là cậu út Dương mua được giúp cô luôn.

Cậu út Dương gật đầu rồi vẫy tay chào cô.

Hai trải nghiệm bán sói của Sở Tần vẫn để lại bóng ma trong lòng ông ấy.

Sở Thấm trở về nhà, ngâm nga một lúc và bắt đầu nghĩ đến việc chế tạo một lò sấy.

Nhưng mà chuyện lò sấy không vội, dù sao cô cũng phải đợi đến lúc lấy đủ gạch từ hộp mù rồi nói sau.

Cô vẽ phác họa trước, cái bút trong tay chống lên cằm, có chút khó khăn.

... Cô không vẽ nổi.

Đời trước Sở Thấm đã từng làm một cái lò nướng, chẳng lẽ lò sấy không cùng một cách làm với lò nướng?

Chắc là không phải đâu, Sở Thấm không khỏi nghĩ đến vạc dưa chua.

Gạch tạm thời đã hết, không biết vạc dưa cải có thể cải tạo thành lò sấy hay không.

Đầu óc Sở Thấm điên cuồng chuyển động, cô luôn cảm thấy biện pháp tự dưng nghĩ đến này rất không hợp thói thường, nhưng bắt tay vào làm nói không chừng sẽ đáng tin.

Cô chỉ thử một chút thôi, cùng lắm thì hỏng một cái vạc dưa chua.

Sở Thấm ghi việc này vào danh sách việc cần làm trong sổ, sau đó hài lòng đóng sổ lại rồi đứng dậy đi ra sân sau nhìn cây dương mai.

Mùa dương mai chín đã đến.

Sở Thấm đứng dưới tán cây dương mai hít một hơi thật sâu, hương thơm dương mai nhất thời tràn ngập xoang mũi.

Trong khoảng thời gian này, khi ở trong phòng ngủ cô cũng có thể ngửi thấy hương dương mai xuyên qua cửa sổ, điều này khiến Sở Thấm vô cùng chờ mong.

Cây dương mai đã chuyển sang màu đỏ, trên cây từng chùm quả chín trĩu cành, nhìn dáng vẻ này thì có vẻ một tuần nữa là cô có thể thu hoạch trái dương mai rồi.

Sở Thấm cầu nguyện sắp tới tốt nhất là trời đừng mưa, như vậy quả dương mai mới sẽ ngọt hơn một chút.



Ngày mùa vụ hè đang đến.

Sáng sớm ngày hôm đó, Sở Thấm nhận được nồi sắt lớn và lương thực mà cậu út Dương đã mua giúp.

Sau khi đặt chiếc nồi sắt lớn lên bệ bếp, nó vừa vặn với bệ bếp, Sở Thấm nóng lòng muốn dùng chiếc nồi mới này vào nấu ăn ngay.

Lương thực đổi được là bột mì, có những chín cân. Trong nhà Sở Thấm ít bột mì nhất, cô c*̃ng thích ăn mì cho nên rất hài lòng.

Cậu út Dương đưa đồ cho cô xong thì vội vã rời đi, hình như ông ấy vừa mới từ huyện trở về.

Nhìn bản thân mình thì ăn no, nghỉ ngơi đầy đủ, trong lòng Sở Thấm hiếm khi cảm thấy xấu hổ, cô quyết định chờ đến lúc dương mai chín thì sẽ cho cậu út Dương nhiều hơn một chút.

Ngay khi tiếng còi vang lên, ngày mùa bắt đầu.

Sở Thấm đội mũ rơm, mặc quần áo màu nâu nhạt, hai cổ tay quấn băng gạc, trong tay cầm một chiếc liềm bắt đầu cắt hạt cải dầu.

Trong lúc nhất thời, cả thôn bỗng tràn ngập tiếng cắt hạt cải.

Hàn Định Quốc đứng trên sườn ruộng nhìn cây cải gần giống năm ngoái, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Thời tiết năm nay rõ ràng không bình thường, may mà lúc đầu năm ông ấy nghe Sở Thấm bắt đầu đào mương nước.

Tuy mương nước còn chưa xây được một nửa, nhưng một số tuyến quan trọng đã được đào để cung cấp nước, giúp cho thôn tiết kiệm được rất nhiều công sức.

Ít nhất bọn họ không cần phải bố trí một tổ hai người gánh nước từ một dòng sông ở xa về, có phải không?

Hình như những người nông dân làm việc cả đời dựa theo ông trời c*̃ng ý thức được thời tiết không thích hợp, nên bầu không khí trong thôn có chút căng thẳng.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 221: Chương 221



Không cần Hàn Định Quốc lúc nào cũng phải thúc giục, năm nay mọi người trong thôn người đều vô cùng tích cực. Có lẽ lúc cày bừa vụ xuân bọn họ còn chưa quá để ý đến, nhưng bây giờ đã gần nửa năm trôi qua, cây trồng vụ hè đã tới rồi, sao có thể không nhìn ra.

Tích cực như thế nào?

Lấy Sở Thấm làm chuẩn mực.

Dân làng ngoài đồng không khỏi đưa mắt nhìn sang Sở Thấm đang cúi xuống làm việc, cô không ngẩng đầu lên và cũng không để ý đến động tĩnh xung quanh, chỉ thấy động tác cắt trên tay trái của cô cứ liên tiếp với tốc độ cực nhanh.

Hàn Định Quốc hài lòng gật đầu và nói với những chàng trai trẻ bên cạnh: "Thấy không, các cậu làm đến trình độ này của Sở Thấm là được, cùng Sở Thấm tranh thủ xử lý xong mấy mẫu này nhanh đi."

Mấy người: "..."

Làm đến trình độ này của Sở Thấm là được?

Người bình thường có thể làm đến loại trình độ này của Sở Thấm sao?

Nói thật nhẹ nhàng, ông tự đi thử một chút đi..

Hàn Định Quốc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói với mấy người họ: "Lúc trước đào đất không sánh bằng Sở Thấm người ta đã đành, đến lúc thu hoạch hạt cải dầu cũng không thể thua kém chứ? Các cậu cũng nên có một mục tiêu để theo đuổi, coi người ta là mục tiêu mà gắng sức đuổi theo đi. Cho dù không đuổi kịp thì cũng phải theo sát không thể thua kém quá nhiều."

Trong đó có một cậu trai cái đầu đinh trẻ tuổi nói: "Đội trưởng à, ông nói thẳng đi, phải cắt bao nhiêu mẫu?"

Hàn Định Quốc phóng tầm mắt nhìn sang, chỉ vào Sở Thấm ở bên cạnh: "Mười mẫu đất, mấy người các cậu và Sở Thấm cùng cắt xong bấy nhiêu, tôi sẽ tính cho mỗi người mười hai công điểm.

Ông ấy nói đến đây thì tính xem nên cho Sở Thấm nhiều thêm chút công điểm thế nào, đứa nhỏ này thành thật đến mức ông ấy xấu hổ nếu bẫy người ta.

Trong khoảng thời gian này, bất kể là đào mương nước hay là cày bừa vụ xuân thì đều không có giới hạn, mà trong một ngày Sở Thấm làm được bao nhiêu thì tính bấy nhiêu.

Thật ra công điểm ban đầu được tính dựa trên khối lượng công việc, Sở Thấm chỉ cần làm xong phần việc của mình là được, lượng công việc của cô xấp xỉ với những người khác, cho dù nhiều c*̃ng không nhiều hơn bao nhiêu.

Nhưng năm nay thời gian eo hẹp, công việc lại còn nhiều.

Cho nên quyết toán đã được thay đổi từ quyết toán theo khối lượng sang quyết toán hàng ngày, một ngày mười công điểm, có thể làm được bao nhiêu việc tùy thuộc vào năng lực của bản thân Sở Thấm phát huy.

Hàn Định Quốc vốn tưởng rằng Sở Thấm nhất định sẽ thả chậm tốc độ, hoặc là kéo dài công việc giống như những người khác, thỉnh thoảng lại trộm lười biếng.

Ai mà ngờ bình thường cô làm việc thế nào thì bây giờ vẫn cứ thế, cho dù là đào mương nước hay là cày bừa vụ xuân thì đều là người đóng góp nhiều công sức nhất, lại còn kéo theo không khí làm việc trong thôn. Cho nên Hàn Định Quốc không thể không cân nhắc thêm vì đứa nhỏ ngốc Sở Thấm này.

Sau khi suy nghĩ, ông ấy quyết định triệu tập tất cả dân làng để triển khai cuộc họp vào buổi tối sau giờ cơm.

Công điểm là chết, người là sống, hạn mức cao nhất là mười công điểm quá thấp.

Có đôi khi nên thay đổi thì vẫn phải thay đổi, cũng không thể khiến những người thành thật phải chịu thiệt thòi. Người thành thật không phải ngốc, người ta chịu thiệt quá nhiều sẽ bỏ gánh không làm nữa thì sao?

Hàn Định Quốc càng nghĩ càng cảm thấy phương pháp kia của mình hữu dụng, nói không chừng còn có thể tạo ra cạnh tranh tích cực nữa.

*

Sở Thấm đang vùi đầu gian khổ làm việc hoàn toàn không hề biết rằng mình sắp phải đối mặt với việc "tăng lương", cô còn đang buồn bực đây.

Buồn bực chuyện gì? Mấy miếng đất bên cạnh một lần nữa bị sắp xếp người khác làm, thế này cũng không sao, nhưng cô luôn có cảm giác mình đang bị người bên cạnh nhìn chằm chằm.

Sở Thấm không khỏi nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chắc chắn có gì đó không đúng, sao ai cũng nhìn mình như vậy làm gì..."

Khó trách bọn họ làm việc không nhanh bằng cô, không tập trung như thế thì làm nhanh thế nào được?

Ngũ giác của cô nhạy cảm, giác quan thứ sáu càng chuẩn xác đến lạ thường, sao Sở Thấm có thể không biết mình đang bị mấy ánh mắt để mắt tới.

Cô lo lắng nửa ngày mà vẫn không phát hiện người bên cạnh có động tĩnh gì, cũng không chạy tới giao lưu với cô, lúc này Sở Thấm mới từ từ yên tâm.

Thế là cô một lần nữa đặt tâm trí trở lại vào việc cắt hạt cải dầu, sau khi tập trung toàn bộ tinh thần thì Sở Thấm làm việc càng thêm hăng hái.

Mấy người bên cạnh trơ mắt nhìn Sở Thấm không ngừng tăng tốc, cực kỳ giống một chiếc xe tải đang đi với tốc độ bình thường lại đột nhiên đạp mạnh chân ga.

Đám người: "..."
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 222: Chương 222



Sở Thấm vĩnh viễn khiến cho người ta không biết đường nào mà lần.

Giữa trưa, nhà ăn vẫn ngột ngại như cũ.

Mùa hè nóng bức dường như đã đến, rất nhiều người đều mang theo một thân mồ hôi đến nhà ăn.

Sau khi ăn cơm xong thì tiếp tục cắt hạt cải, để đẩy nhanh quá trình, thậm chí đội trưởng Hàn còn rút ngắn thời gian nghỉ ngơi nửa giờ giữa trưa.

Ánh nắng buổi chiều càng thêm oi bức, từ cổ đến mặt của rất nhiều người bị phơi đen sì, cộng thêm lúc nói chuyện lộ ra hai hàm răng trắng phía dưới, phảng phất như có thể phản quang được.

Nhưng khi mặt trời lặn về phía tây và hơi nóng dần tiêu tan giữa trời và đất, dường như Sở Thấm lại cảm nhận được cái mát lạnh của mùa xuân.

Khi làn gió thổi qua, bao mệt nhọc trong ngày dường như được thổi bay đi.

Ngày đầu tiên của mùa thu hoạch vụ hè đã kết thúc như vậy, khi Sở Thấm hoàn thành phần công việc đã đăng ký và nộp liềm lại để về nhà, cô bỗng nhiên nghe thấy một tiếng tiếng còi chói tai.

Hiển nhiên là đội trưởng Hàn đã thổi, Sở Thấm đành phải dừng bước quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy đội trưởng Hàn đứng trên tảng đá lớn ở sân đập lúa và hét lên: "Đúng sáu giờ tối hôm nay, mọi người tập hợp ở đây, chúng ta triển khai cuộc họp."

Có người hỏi: "Họp gì thế?"

Đội trưởng Hàn: "Đến lúc đó sẽ biết, là chuyện lớn, tạm thời tôi không thể giải thích được. Mọi người nhớ thông báo cho nhau một chút, mỗi nhà phải có ít nhất một người tới đại diện. Tốt nhất là mau mau về nhà ăn cơm đi, đừng có đến trễ đấy."

Nghe ông ấy nói chuyện lớn, trong lòng rất nhiều người đã nghĩ đến các loại suy đoán.

Có người nghĩ liệu có phải năm nay phần lương thực phải nộp lên bỗng nhiên tăng nhiều hay là giảm bớt hay không?

Còn có người nghĩ đến chuyện có phải trong thôn cũng muốn động thổ, ví dụ như hồi trước có người đề nghị xây trường học trong thôn, để trẻ con trong thôn Cao Thụ bọn họ không phải đi bộ đến thôn Tịnh Thuỷ mỗi ngày để đi học nữa.

Nhưng hai người đội trưởng Hàn và bí thư chi bộ trong thôn cũng không muốn xây trường trong thôn, lúc ấy đã nói là phải suy nghĩ lại, chẳng lẽ hôm nay sẽ nói đến chuyện này?

Mà Trương Phi Yến lại thấy hơi sợ, cô ấy cảm thấy năm nay chỉ cần là chuyện phải gióng trống khua chiêng để thông báo thì đều không phải là chuyện gì tốt.

Sở Thấm thì ngược lại, cô không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy có lẽ sẽ liên quan đến hạt cải dầu.

Cô vừa ngâm nga hát vừa về đi nhà, còn suy nghĩ xem lúc nào thì lại đi bắt thêm ít chuột tre, bắt chuột tre không có gì nguy hiểm, còn có thể đổi lấy lương thực.

"Ôi! Chậm nhất cũng phải một tháng rưỡi nữa." Sở Thấm thở dài thấp giọng nói, hiện tại trong thôn bận rộn như vậy, chỉ cần đội trưởng Hàn ở trong thôn một ngày thì Sở Thấm sẽ không có cách nào xin phép nghỉ được.

Nghĩ tới đây, Sở Thấm lẩm bẩm trong lòng.

Sao cô lại có cảm giác đội trưởng Hàn càng ngày càng coi trọng mình vậy? Đó là ảo giác thôi phải không?

A đáng sợ quá, cô muốn trốn.

Thực không dám giấu giếm, Sở Thấm sợ nhất là bị người khác coi trọng, bởi vì điều này đại diện cho những phiền phức không dứt.

Về đến nhà, Sở Thấm xào châu chấu, chuồn chuồn ăn, cái đồ chơi này ít nhiều gì thì cũng là thịt, cô ăn tất không có gì kiêng kị cả. Lúc trước cô không ăn nhộng ong, hiện tại thì châu chấu, chuồn chuồn gì c*̃ng ăn cả. Một thời gian ngắn nữa, cô còn đang tính đi bắt ve sầu về ăn đây này.

Mùa hạ là mùa ve sầu, bên cạnh sân nhà Sở Thấm đều là cây cối bụi cỏ và có nhiều ve sầu nhất.

Người sống ở tận thế hầu như không ăn kiêng, đời trước khi cô bắt được ve sầu còn trực tiếp trần nước sôi rồi ăn luôn, mùi vị kia quả thực chẳng ra làm sao cả.

Lúc ấy, cô nghe nói có mấy người giàu trong thành phố còn chiên qua dầu để ăn, sau đó lại rắc muối và bột tiêu cay lên, nếu giàu thêm một chút thì còn rắc thêm chút bột thì là, vân vân. Sau khi ve sầu được chiên chín thì giòn rụm vừa thơm, khiến Sở Thấm cũng muốn thử một chút.

Sau đó cô lại xào thêm quả trứng với ớt, món chính vẫn là cơm khoai lang như cũ, vội vàng ăn xong cũng đã gần sáu giờ.

Sở Thấm sống một mình nên không kịp rửa bát, vội vàng chạy ra sân đập lúa.

Buổi tối mùa hè trời không tối nhanh như vậy, dù đã sáu giờ tối nhưng Sở Thấm vẫn có thể nhìn thấy ngôi nhà ở trên sườn núi của mình từ sân đập lúa.

Bầu trời màu xanh đậm, mặt trăng nhàn nhạt, tựa như chỉ là một lớp mỏng, thậm chí không chú ý nhìn còn không thể nhìn thấy.

Sân đập lúc này đang khí thế ngất trời, người người nhốn nháo rộn rộn ràng ràng, mọi người đang nói chuyện với nhau, nhưng Sở Thấm chỉ đứng ở rìa không muốn đi vào.

Nhưng cô c*̃ng không đứng cách quá xa, khi dân làng tụ tập lại, lời nói của họ luôn tiết lộ một số thông tin mà Sở Thấm không biết.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 223: Chương 223



“Này, tôi nghe nói sắp tới sẽ có “Đại nhảy vọt”[1] đấy." Đột nhiên có người nêu ra vấn đề này.

[1] Đại nhảy vọt: Là một chiến dịch được phát động trong giai đoạn 1958:1961 bởi các nhà lãnh đạo Trung Quốc, đặc biệt là Mao Trạch Đông, nhằm huy động quần chúng thúc đẩy phát triển nông nghiệp và công nghiệp một cách nhanh chóng. Tuy nhiên kế hoạch này đã thất bại, dẫn tới một trong những nạn đói tồi tệ nhất trong lịch sử.

Đại nhảy vọt: Là một chiến dịch được phát động trong giai đoạn 1958:1961 bởi các nhà lãnh đạo Trung Quốc, đặc biệt là Mao Trạch Đông, nhằm huy động quần chúng thúc đẩy phát triển nông nghiệp và công nghiệp một cách nhanh chóng. Tuy nhiên kế hoạch này đã thất bại, dẫn tới một trong những nạn đói tồi tệ nhất trong lịch sử.

"Vì sao lại là đại nhảy vọt? Làm sao bà biết?"

Sở Thấm đột nhiên vểnh tai lên nghe, cô lén quay sang một bên rồi hướng tai về phía người đang nói.

Ồ, đây là chuyện cô không biết, gần đây cô không đến thị trấn, cũng đã lâu lắm rồi không đọc báo.

Lúc này Tần Nhân Tâm mới nói: "Chỉ mới đề xuất cách đây không lâu, nhưng cả nước đều phải chuẩn bị sẵn sàng. Mấy người đừng cảm thấy việc này còn xa xôi, chuyện này c*̃ng có quan hệ rất lớn với những người nông dân như chúng ta. Người ta nói rằng không chỉ sản xuất công nghiệp và xây dựng cơ sở hạ tầng mới có bước tiến lớn, mà sản xuất nông nghiệp, văn hóa, giáo dục và y tế cũng cần thúc đẩy.

Gần đây cha mẹ bà ấy đặc biệt bận bịu, bọn họ được gọi lên thị trấn để học tập và đào tạo thực tế.

Nói là phải lên bệnh viện huyện ngốc ở đó hai tháng, đến lúc đó còn phải khảo thí cái gì đó nữa.

Tần Nhân Tâm thích đọc báo giấy, chuyện vì sao gọi là “đại nhảy vọt”, bà ấy cũng đã nghiên cứu kỹ lưỡng rồi.

Chỉ nghe thím Tú Hoa hỏi: "Nhưng năm nay chúng ta đã trồng hoa màu rồi, có thể liên quan gì đến chúng ta nữa, chẳng lẽ còn có thể tiếp tục trồng thêm sao?"

Tần Nhân Tâm: "Sang năm tiếp tục thôi, tôi thấy sang năm sợ là sẽ mệt mỏi hơn so với năm nay và năm ngoái."

Thật ra sau khi nghe vậy, mọi người vẫn tiếp nhận rất tốt.

Mệt mỏi hơn một chút thì cứ mệt thôi, dù sao mệt mỏi xong cũng thu hoạch được nhiều hơn, tóm lại đây là chuyện có lợi cho mình.

Bởi vì chuyện này vừa được nói ra không lâu, nên đám người nói phiếm vài câu đã bỏ qua chuyện này.

Tuy nhiên, vào lúc này, đội trưởng Hàn đã yêu cầu mọi người không được tới trễ còn chưa tới.

Ông ấy đang làm gì?

Ông ấy đang đọc tài liệu do trên thị trấn gửi xuống.

Lúc chạng vạng tối hôm nay, trên thị trấn đã gửi tài liệu xuống, đội trưởng Hàn còn đang cực kỳ buồn bực, có việc gì mà không thể chờ nổi đến cuộc họp đầu tháng sau rồi nói sao?

Ông ấy tò mò mở tài liệu ra nhìn, chỉ thấy trên đó nói về sản lượng lương thực được sản xuất.

Nếu chỉ nói về sản lượng lương thực đã đành, bên trên lại còn đưa ra đề nghị trong thôn xây dựng lò lò phân lân khử oxi.

Trình độ của đội trưởng Hàn không cao lắm, ông ấy đã từng học hai năm tư thục, thuộc về trình độ biết chữ.

Cho nên thật ra ông ấy c*̃ng không biết rốt cuộc lò phân lân khử oxi là cái gì và cái đồ chơi này được xây như thế nào.

Cái tên có vẻ rất dọa người, đội trưởng Hàn nghĩ mãi mà không rõ vì sao bên trên lại để cho một nơi hẻo lánh như bọn họ xây dựng.

Nhưng trên tài liệu, người ta cũng đã nói là đề nghị, dù cho đội trưởng Hàn có suy nghĩ đến đau cả đầu thì cũng không để trong lòng.

Thấy thời gian đã quá mười phút, Hàn Định Quốc để tài liệu xuống rồi vội vàng đi ra ngoài.

Trên sân đập lúa nhộn nhịp người qua lại, dân làng tụ tập thành từng nhóm nhỏ để nói chuyện phiếm về những câu chuyện bát quái thú vị từ khắp các thôn xã.

Sở Thấm ước gì trong túi có hai nắm hạt dưa, vừa cắn hạt dưa vừa nghe chuyện, ở đây có mấy người kể chuyện cực kỳ đặc sắc.

Đội trưởng Hàn chạy một mạch đến đây, khi đến sân đập lúa, ông đứng trên một tảng đá lớn, nói thẳng vào vấn đề: "Tôi muốn nâng cao hạn mức công điểm một chút, mọi người thương lượng một chút xem có được hay không."

Vừa dứt lời, đám đông đột nhiên im lặng.

Người bình tĩnh như Sở Thấm cũng trợn mắt, không nhịn được đi lên phía trước một bước.

"Chờ một chút, ông nói nâng cao một chút là có ý gì?" Có người hỏi.

Đội trưởng Hàn nhẫn nại giải thích: "Trong thôn chúng ta có một số người cực kỳ có năng lực, đối bọn họ mà nói, mỗi ngày nhận được mười công điểm quá thiệt thòi, cho nên nếu như bộ phận người này vượt chỉ tiêu nhiệm vụ sản xuất mỗi ngày, thì tôi sẽ cho bọn họ mười công điểm trở lên."

Lại có người nóng lòng hỏi: "Vậy chúng tôi thì sao, tôi chỉ nhận được có bảy công điểm, có khả năng nâng lên thành mười công điểm hay không?"

Vẻ mặt Hàn Định Quốc bình tĩnh: "Không thể, trước kia, mười công điểm trở xuống tính như thế nào thì bây giờ vẫn tính như thế đó."

Ồ, hoá ra là vậy.

Mọi người đều hiểu Hàn Định Quốc muốn bày tỏ điều gì, thật ra có đề cập tới chuyện này hay không thì cũng không liên quan đến những người bình thường như bọn họ.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 224: Chương 224



Mỗi ngày, bọn họ kiếm được bảy tám công điểm đã là rất khó rồi, nghĩ đến mười công điểm là điều hoàn toàn không thể tưởng tượng được.

Chỉ có những người như Sở Thấm mới phấn khích.

Sở Thấm không phải là người duy nhất trong làng tham gia, cũng có rất nhiều người đang nỗ lực phấn đấu để tiến bộ, có thể không bằng cô nhưng cũng quá đủ so với những người khác.

Còn có một số người bình thường cố gắng một chút là có thể cầm đượ chín công điểm, sau khi những người này nghe đến mấy câu này thì như điên cuồng, hận không thể đến ngày mai luôn để liều mạng làm việc, xem mình có thể lấy được mười mấy công điểm hay không!

Những người nghĩ thông suốt đều không mưu mà hợp đưa ánh mắt nhìn về phía Sở Thấm.

Sở Thấm: "..."

Cô có hơi xấu hổ, nhưng xấu hổ cũng phải hỏi rõ ràng, thế là Sở Thấm, người từ trước tới nay như cái miệng hồ lô, hiếm khi lên tiếng trong loại trường hợp này lại mở miệng nói chuyện: "Đội trưởng, hạn mức cao nhất là bao nhiêu?"

Đội trưởng Hàn nhíu mày: "Đây chính là chỗ tôi muốn thương lượng với mọi người, tất cả mọi người nói một chút xem điều chỉnh đến bao nhiêu là phù hợp."

Nói một chút?

Để mọi người nói thì đương nhiên sẽ có đủ loại ý kiến.

Trong thôn c*̃ng có người làm biếng, giống như vợ chồng nhà họ Hoàng chẳng hạn.

chú Hoàng tựa lưng vào tường, có phần không cam lòng nói: "Muốn tôi nói thì tốt nhất là đừng có điều chỉnh, trước kia đã quyết định tốt rồi, còn điều chỉnh làm cái gì, đây chẳng phải là đang thêm phiền phức sao?"

Bình thường ông ta chỉ có thể kiếm được sáu bảy công điểm, sao có thể bằng lòng nhìn những người khác đạt được mười mấy công điểm chứ.

Lương thực chỉ có đến bấy nhiêu, người khác kiếm được nhiều công điểm cũng có nghĩa là phần lương thực được phân cho mình ít đi.

Lương thực chính là huyết mạch của mọi người, sao có thể tuỳ tiện đồng ý như vậy được.

Trên thực tế, gần một nửa số người trong thôn đều nghĩ như vậy. Dù sao thì có rất ít người mạnh như Sở Thấm, đa phần là những người nằm ở khoảng chín đến mười công điểm, bọn họ cũng muốn chiến đấu hết mình xem có thể vượt qua mười công điểm hay không.

Có người nóng nảy nói thẳng: “Tại sao không thể điều chỉnh tăng lên? Chẳng lẽ chúng tôi phải làm việc vất vả như vậy rồi để cho người khác ăn sao? Cái quái gì thế, không hiểu đạo lý làm nhiều được nhiều sao? Có năng lực chèn ép công điểm của người khác, vậy sao không xuống đồng làm nhiều việc hơn đi?"

"Không điều chỉnh cũng là làm nhiều được nhiều..."

"Đánh rắm! Công việc tôi làm mỗi ngày trong năm nay gấp đôi công việc của một số người, tôi nhận được chín công điểm, ông nhận được năm công điểm, đây mà gọi là làm nhiều có nhiều à?"

Người đang phản đối thẹn quá hoá giận: "Mắng chửi người khác làm gì, quy định chính là như thế."

Trong lúc nhất thời, trên sân đập lúa rơi vào cảnh bế tắc.

Vào giờ phút này, Sở Thấm đột nhiên ý thức được chế độ công điểm này về lâu dài đã có nhược điểm.

Chỉ là những vấn đề thông thường này đã được che đậy bởi lao động tập thể, hiện tại vừa mới bắt đầu chưa được bao lâu mà đã có người bất mãn trong lòng, ờm, chính là cô đấy.

Thật ra ngay từ đầu, cô c*̃ng không có bất mãn gì cả, nhưng suy nghĩ này đã đột nhiên loé lên khi đội trưởng Hàn vừa mới nhắc đến việc này.

Đúng vậy, năm nay mỗi ngày cô đều làm việc nhiều hơn những người kiếm được mười công điểm, vậy tại sao cô vẫn được nhận có mười công điểm như cũ, thế này không phải là đang thay người khác kiếm lương thực sao?

Sở Thấm cảm thấy chênh lệch công điểm không có bao nhiêu, khiến cho mình phải chịu rất nhiều thiệt thòi.

Cô không muốn tiêu cực về việc đi làm, nhưng nếu như vấn đề công điểm vẫn không đổi như cũ thì có lẽ cô cũng sẽ từ từ thả chậm tốc độ làm việc, dần dần duy trì tốc độ theo tiêu chuẩn mười công điểm.

Trên sân đập lúa xảy ra cãi vã kịch liệt, thím Sở vén tay áo lên chống nạnh cãi nhau với người ta, khi liếc mắt trông thấy Sở Thấm thì lập tức không ầm ĩ nữa mà chen qua đám người đi đến bên cạnh Sở Thấm i.

Bà ấy nói: "Nào, nếu đội trưởng Hàn không điều chỉnh thì sau khi mọi người giải tán cháu hãy đi tìm đội trưởng Hàn nói."

Dù sao trong thôn Cao Thụ, người làm việc năng suất nhất chính là Sở Thấm, mà Sở Thấm lại còn có “Bùa hộ mệnh", cô là một công nhân kiểu mẫu.

Không chỉ như thế, cô còn là bé gái mồ côi.

Hai tầng buff chồng lên nhau, ai mà dám tuỳ tiện đối xử cơ chứ. Mỗi ngày cô làm việc gấp hai ba lần người ta, mà công điểm mà cô nhận được gần như ngang bằng với những người khác, đây không phải là dấu hiệu của sự bắt nạt sao?
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 225: Chương 225



Sở Thấm quan sát vẻ mặt của đội trưởng Hàn và bí thư chi bộ trong thôn mấy phút, sau đó mịt mờ lắc đầu, cô kéo thím Sở lại gần rồi thấp giọng nói: "Thím à, cháu đoán đội trưởng và bí thư chi bộ đã bí mật quyết định xong rồi, chắc chắn sẽ có điều chỉnh, mấu chốt điều chỉnh bao nhiêu mới là vấn đề."

Không thể không nói, mọi người nắm trọng điểm sai hết rồi.

Hiện tại, mọi người trên sân đập lúa còn đang tranh luận vấn đề có điều chỉnh hay không, nhưng trên thực tế, chuyện này không cần thiết phải thảo luận, nó đã được hai người quản lý trong thôn giải quyết dứt khoát rồi.

Nói như thế nào đây, đội trưởng Hàn và bí thư chi bộ trong thôn giống như đang thu thập thái độ của mọi người.

Sở Thấm lại lần nữa cẩn thận quan sát, dường như đội trưởng Hàn và bí thư chi bộ trong thôn đang đếm đầu người, sau khi đếm xong hai người còn giao lưu ánh mắt, sau đó thấp giọng nói gì đó.

Hình như cô đã hiểu.

Thật ra bọn họ đang căn cứ vào nhân số để phán đoán xem nên tăng hạn mức công điểm lên cao nhất là bao nhiêu đó mà.

Quả nhiên!

Nửa giờ sau, cuối cùng chuyện này đã hạ màn kết thúc.

Hàn Định Quốc giải quyết dứt khoát: "Hạn mức công điểm cao nhất được nâng lên 15 công điểm. Tiêu chuẩn của 10 công điểm và 10 công điểm trở xuống vẫn như cũ. Về phần tiêu chuẩn của 10 công điểm trở lên thì sẽ được công bố vào ngày mai."

"Cái gì cơ, vẫn phải điều chỉnh sao?"

"Tăng lên thành 15 công điểm? Thế này thì nhiều quá, tại sao lại như thế này..."

Phe đối lập đã cùng nhau lên tiếng, tất cả đều bày tỏ sự bất mãn.

"Yên lặng một chút!"

Bỗng nhiên, bí thư chi bộ trong thôn lên tiếng.

Bí thư chi bộ thôn cầm một điếu thuốc trong tay, hai bên tóc mai đã bạc màu hoa râm, khắp khuôn mặt đều là dấu vết của năm tháng.

Bối phận của vị bí thư này cao, tư lịch sâu, nhân phẩm tốt, đa số người trong thôn đều nghe theo lời ông ấy.

Trên sân đâp lúa trong nháy mắt lặng ngắt như tờ, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng chim hót líu lo.

Kỹ thuật viên Mạc đang trốn ở trong phòng nhỏ xem náo nhiệt cũng che miệng cười thầm, cảm thấy bầu không khí của thôn Cao Thụ tốt hơn rất nhiều so với thôn Khê Đầu và Dương Tử Câu.

Ít nhất cũng có người có thể kiểm soát được tình hình.

Mà không có nhiều chuyện đau đầu, thậm chí có thể nói là không có.

Theo ý kiến của Sở Thấm, mấy người hết ăn lại nằm trong thôn đã bị coi là chuyện đau đầu rồi. Nhưng theo quan điểm của kỹ thuật viên Mạc, thì mấy người kia với những chuyện đau đầu của các thôn khác chỉ như tay mơ gặp lão làng mà thôi.

Kỹ thuật viên Mạc tiếp tục tựa ở bên cửa sổ, quang minh chính đại nhìn ra phía ngoài.

Bí thư chi bộ thôn nói: "Có ít người đừng cảm thấy không phục, công điểm này không chỉ đơn thuần là điều chỉnh cho những có thể làm việc, cũng không phải đơn thuần là ban thưởng cho bọn họ, mà còn là cơ hội cho tất cả mọi người.

Cứ tranh cãi ở đây cũng vô dụng, còn không bằng cố gắng tìm cách làm nhiều việc hơn, phấn đấu đạt được 10 công điểm trở lên. Hơn nữa việc này cũng đã được báo cáo lên trên, trên thị trấn cũng không có ý kiến gì, vậy thì mọi người cãi nhau thì có ích gì."

Là một người thực tế, Sở Thấm thực sự cảm thấy những gì bí thư thôn nói có lý.

Có đôi khi làm loạn lên cũng vô dụng, trên đời này không phải ai cũng là mẹ của mình, làm sao có thể phân phối trong khi lợi ích liên quan đang gặp rắc rối cơ chứ.

Nếu là cô, cô sẽ nghĩ biện pháp làm nhiều một chút, kéo dài khoảng cách với những người khác.

Dù sao bí thư chi bộ thôn cũng vừa nói đạo lý vừa cảnh cáo, mất hơn nửa giờ nữa, khi mặt trăng trên trời đã sáng tỏ rất nhiều thì cuối cùng ông ấy cũng giải quyết xong người trong thôn.

Sắc trời đã tối, Sở Thấm trở về nhà dưới ánh trăng.

Cô thở dài rồi lắc đầu.

Cải cách lần này sẽ không hề dễ dàng, bởi vì số lượng người ủng hộ và phản đối ngang nhau, hơn nữa hai phe đang giằng co kịch liệt, cho nên gần như đã xảy ra tranh chấp.

Cuối cùng vẫn là bí thư chi bộ thôn hoà giải, sau đó thương lượng bàn bạc, đổi hạn mức cao nhất là 15 công điểm thành hạn mức cao nhất là 13 công điểm.

Bằng cách này, người bên phe phản đối mới miễn cưỡng hài lòng.

Thật ra Sở Thấm có thể đoán được đây chính là mưu đồ bí thư chi bộ thôn và đội trưởng Hàn cố ý dùng.

Cô dám đánh cược, ngay từ đầu bọn họ đã nghĩ đến 13 công điểm. Chuyện này cũng giống như bán hàng vậy, dù sao cũng phải nói giá cao lên một chút, chừa lại không gian để khách hàng trả giá, thì khách hàng mới có cảm giác thỏa mãn.

Không thể không nói gừng càng già càng cay.

Sở Thấm cũng thỏa mãn, một chút xíu không cam còn lại trong lòng cũng dần dần biến mất trong gió đêm.

Về đến nhà, lại là một đêm ngủ ngon.

Sở Thấm được 10 công điểm đã là quá khứ thức, tiếp theo sẽ là Sở Thấm 13 công điểm lên kệ.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 226: Chương 226



Mùa dương mai đã đến, cây dương mai trong nhà cô cũng đã chín hoàn toàn.

Trong thôn Cao Thụ rất ít khi nhìn thấy cây dương mai, cho dù có thì cũng do người ta tỉ mỉ mới trồng được một hai gốc, mà cho ra quả dương mai cũng rất bình thường, quả nhỏ hạt lớn, miễn cưỡng coi như ngọt.

Dù sao người dân trong thôn cũng không dựa vào cây dương mai để kiếm tiền, chỉ dùng để ngọt miệng mà thôi.

Trong mười tám dặm quanh thôn thì ở đâu có nhiều cây dương mai nhất?

Đó là ở gần thôn Lưu Lý, thôn Lưu Lý có một mảnh sườn núi nhỏ trồng toàn là cây dương mai, cứ mỗi năm khi đến mùa, sẽ có người mang đồ đến thôn Lưu Lý để đổi quả dương mai.

Cậu út Dương đã từng nói năm nào ông ấy cũng mang theo trứng gà đến thôn Lưu Lý để đổi lấy quả dương mai, sau đó về nhà ngâm rượu dương mai để uống.

Năm nay ông ấy không định đi nữa, cậu út Dương đã để mắt tới nhà Sở Thấm.

Thậm chí ông ấy còn còn có ý định giữ lại một ít hạt dương mai để trồng, đợi thêm mấy năm, đến lúc đó ông ấy cũng có thể ăn quả cây dương mai nhà mình.

Ý nghĩ này không mưu mà hợp với thím Sở.

Mỗi lần đến nhà cô, thím Sở đều trố mắt cảm thán: "Quả dương mai vừa đỏ vừa lớn giống như là nhà cháu quá là hiếm thấy, vì sao lúc nào cháu cũng có thể tìm được mấy thứ tốt này vậy? Nhưng mà c*̃ng tốt, đến lúc đó cháu nhất định phải giữ hạt lại, xem có thể trồng ra cây dương mai giống cây này hay không.”

Sở Thấm lập tức giật mình!

Sở Thấm đã quen tính tình thổ phỉ, thiếu cái gì thì lên núi tìm, trên núi không có thì đi săn để đổi, đổi không được thì cô dứt khoát từ bỏ, nên nghe thím Sở nói vậy, Sở Thấm lập tức như giác ngộ.

Đúng vậy, cây dương mai cũng giống như lương thực, có thể trồng được với số lượng lớn.

Cây dương mai nhà cô chính là sản phẩm của hệ thống, chủng loại ưu tú, có lẽ là duy nhất trong cả nước, làm sao lại không nhân giống nhiều hơn chứ? Nếu chỉ trồng một gốc này thì c*̃ng quá đáng tiếc.

Sở Thấm lại yếu ớt dời ánh mắt sang cây táo bên cạnh, quả táo cũng như vậy.

Trong lòng cô có một suy nghĩ nhanh chóng hiện lên, nhưng chưa kịp bắt lấy thì đã lóe lên một cái rồi biến mất.

Sở Thấm có chút lo lắng, không biết hệ thống có cho cô lợi dụng sơ hở này hay không, nếu cô trồng rồi mà không thể ra quả thì phải làm sao.

Cô yên lặng thở dài trong nội tâm, ôi!

Chỉ có thể đi một bước nhìn một bước vậy.

Giữa trưa ngày hôm sau, sau ngày thím Sở tới thăm, sau khi cơm nước xong xuôi, Sở Thấm đeo một chiếc giỏ trúc được lót một lớp nệm lá cây thật dày lên lưng, sau đó bò lên trên cây dương mai cây bắt đầu hái quả.

Cây cũng không tính là quá cao, đối với cô mà nói thì cực kỳ đơn giản.

Sở Thấm leo lên trên cây, nhìn cây dương mai đỏ rực mà khuôn mặt c*̃ng đỏ rực theo, cô hưng phấn ngồi trên cành cây ăn mấy quả trước.

"Hmm ~"

Quả dương mai ước chừng lớn bằng nửa quả trứng gà ta, đã được xem như nhân tài kiệt xuất trong giới dương mai rồi.

Khi quả dương mai vào miệng, Sở Thấm đã hiểu cây dương mai này tuyệt đối không tầm thường.

Quả dương mai ngửi thì rất thơm, nhưng sau khi cắn một miếng, nước quả trào ra, theo đầu lưỡi chảy vào cổ họng, con mắt Sở Thấm lập tức mở to như quả dương mai.

Trời đất ơi..

Quá ngọt, không phải ngọt ngấy mà là vị ngọt đặc biệt của quả dương mai, mùi vị dương mai nồng đậm khiến người vừa ăn được một quả hận không thể ăn thêm quả tiếp theo.

Mấu chốt là thịt quả nhiều, hạt lại nhỏ.

Mà quả dương mai cầm lâu không mềm nhũn, mà có độ giòn nhất định, nước trái cây tràn đầy, mới cắn một miếng, nước trái cây màu đỏ đã chảy ra khóe miệng.

Sở Thấm thật sự rất vui mừng!

Từ hai ba ngày trước, cô đã có thể ănquả dương mai, nhưng cô vẫn cứng rắn chịu đựng chính là vì hôm nay.

Bây giờ cô lại vô cùng hối hận vì đã không ăn sớm, nếu cô ăn dương mai sớm thì vui vẻ bao nhiêu.

Sở Thấm mừng rỡ ngồi trên cành cây lắc lư hai chân, cô ăn một mạch hơn mười mấy quả dương mai sau đó mới bắt đầu hái.

Cô hái quả dương mai xuống, cẩn thận từng li từng tí đặt vào trong giỏ trúc.

Một quả hai quả, năm quả sáu quả.

Chẳng bao lâu sau giỏ trúc đã đầy, Sở Thấm trèo xuống rồi đổi giỏ trúc để tiếp tục hái.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 227: Chương 227



Gần nửa giờ sau, cuối cùng Sở Thấm cũng hái xong toàn bộ quả dương mai trên cây, bây giờ trên cây chỉ còn lác lác mấy quả dương mai bị chim mổ với mấy quả phát triển không tốt, chưa hoàn toàn chín đỏ.

Mà cô hái được bao nhiêu?

Cô hái được bốn giỏ trúc tưỡi quả dương mai.

Sở Thấm hài lòng đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên, chỗ này hoàn toàn đủ để cô ăn rồi, ăn đến khi đống dương mai này biến chất cũng không hết.

Ừm, cho nhà thím Sở nửa giỏ trúc, cho nhà dì cả nửa giỏ trúc, cho nhà cậu út nửa giỏ trúc.

Cứ như vậy thì cô còn lại ba giỏ trúc quả dương mai.

Thấy còn một thời gian nữa mới bắt đầu làm việc, Sở Thấm đeo nửa giỏ trúc quả dương mai đi ra ngoài về hướng nhà thím Sở.

Lúc này trời đang nắng nóng, dù cho Sở Thấm đang đi trên đường lớn c*̃ng không gặp người nào cả.

"Thím có nhà không?" Sở Thấm gọi người.

Cô đẩy cửa bước vào mà không đợi ai trả lời, sau đó đặt chiếc giỏ trúc lên trên bàn trong nhà chính.

Thím Sở đang nhắm mắt nghỉ ngơi trong phòng, khi nghe thấy tiếng động, mở cửa ra thì thấy Sở Thấm đang đặt giỏ tre lên bàn.

"Cháu lại cầm cái gì tới thế?" Bà ấy hiếu kỳ hỏi.

Sở Thấm vén đám cỏ che kín quả dương mai sang một bên, lộ ra những quả dương mai đỏ chói: "Quả dương mai đó thím, hôm nay cháu vừa hái xong."

Khóe miệng thím Sở lập tức cong lên: "Hái hôm nay hả? Thím còn tưởng cháu phải để thêm mấy ngày chứ, khoan đã, cháu hái hết tất rồi à?"

Sở Thấm gật đầu.

Thím Sở bóp cổ tay!

Nụ cười trên mặt bà ấy cứng đờ lại: "Sao cháu không hái trước một nửa thôi, hái một lượt rồi không ăn hết thì phải làm sao?"

Vốn dĩ Sở Thấm không nghĩ nhiều như vậy, vừa bị thím Sở nhắc nhở như vậy c*̃ng mơ hồ có chút hối hận.

Nhưng cũng không có cách nào khác, hái thì cũng hái rồi.

Mà cô chia nơi này một ít, nơi đó một ít chắc cũng nhanh hết thôi, trừ thím Sở, dì cả và cậu út ra thì đội trưởng Hàn và bí thư chi bộ trong thôn cũng rất hay giúp đỡ cô, cô cũng muốn chia một chút cho người ta, chỗ còn lại ăn không hết thì ủ chút rượu vậy.

Bây giờ Sở Thấm rất thích uống rượu, nếu ngày nào đó tâm trạng rất tốt thì buổi tối cơm nước xong xuôi, cô sẽ rót ra một ít rượu gạo để uống.

Tưởng tượng như vậy, tâm trạng của Sở Thấm lại lần nữa vui vẻ trở lại, cô nói với thím Sở: "Không sau đâu thím, đến lúc đó cháu mua thêm chút rượu là được."

Thím Sở trợn trắng mắt trong lòng, tự nhủ trong lòng, cái nhà họ Sở này đúng là huyết thống mạnh mẽ, bất kể nam nữ đều thích uống rượu như nhau.

Năm đó cha Sở Thấm rất thích uống rượu, cậu út Sở Thấm cũng thích rượu như mạng. Hiện tại ngay cả hai đứa nhóc như Sở Hồng, Sở Kiến cũng lén rót rượu của cha mình để uống.

Bà ấy còn tưởng rằng Sở Thấm sẽ khác, hiện tại xem ra Sở Thấm còn đặc biệt hơn.

Người ta không uống rượu đế suông, mà uống rượu đế ngâm quả dương mai cơ!

Sau khi nói chuyện một lúc, Sở Thấm rời khỏi nhà thím Sở.

Chạng vạng tối, sau khi tan việc, thừa dịp trời còn chưa tối hẳn, cô đạp xe đến thôn Tịnh Thuỷ.

Sau khi cậu út Dương nhận được quả dương mai thì vô cùng vui vẻ.

"Cậu cũng đoán được cây dương mai nhà cháu sắp chín rồi, ừm, hương vị thật sự rất không tệ, ngon hơn tất cả quả dương mai mà cậu đã từng ăn."

Cậu út Dương không kịp rửa, chỉ vén đám cỏ đậy bên trên ra, sau đó không chờ nổi bỏ quả dương mai vào trong miệng, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ ngạc nhiên và hài lòng.

Ông ấy cảm thán nói: "Đáng tiếc chỉ có một gốc dương mai, nếu nhiều thêm mấy cây như vậy, rồi gây giống ra một rừng dương mai thì thôn các cháu sẽ phát đạt."

Sở Thấm chấn động trong lòng.

Cô choáng váng.

Những suy nghĩ chợt loé lên lúc ấy mà cô không thể nắm bắt được trong giây lát lại xuất hiện.

Đúng vậy, nếu như cây dương mai và cây táo có thể sinh sôi thì có phải là những cây này sẽ mang đến ích lợi cho trong thôn khôn?

Sở Thấm đến từ tận thế, ánh mắt hạn hẹp dưới sự ảnh hưởng của báo chí dần trở nên xa xôi.

Hai cây ăn quả này của nhà cô là sản phẩm của hệ thống, thích nghi với thổ nhưỡng địa phương, không cần chăm sóc nhiều mà có thể ra nhiều trái như vậy, rõ ràng là vàng bạc ngay trước mắt.

Không nói có thể kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng mấy trăm thì đơn giản.

Nhưng mấy năm gần đây thì không thể được, nạn đói ập đến, ai còn tâm trí chăm sóc cây ăn trái nữa.

Có lẽ cô có thể thừa dịp mấy năm này đi ươm giống, dù sao cây ăn quả trưởng thành cũng cần một thời gian rất dài.

Nhưng tất cả những điều này đều có một điều kiện tiên quyết, hạt của quả dương mai cây và táo nhất định phải có thể trồng được.

Sở Thấm đột nhiên cảm thấy có chút bất an, bình thường hệ thống chó tính không được tử tế cho lắm, c*̃ng không biết lần này nó có khiến cô thất vọng hay không nữa.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 228: Chương 228



Hôm sau.

Giữa trưa, sau khi tan việc, cô vội vàng ăn cơm trưa bằng tốc độ nhanh nhất, sau đó đạp xe theo con đường nhỏ đến xã Lạc Thuỷ, giao quả dương mai cho dì Dương.

Sau đó từ chối lời đề nghị ở lại của dì mình, thậm chí còn không ở lại xã Lạc Thuỷ đến ba phút, lần nữa trở lại thôn Cao Thụ bẳng con đường nhỏ.

Hàng xóm nhà dì Dương nghi ngờ nói: "Sao Sở Thấm nhà bà cứ bay tới bay lui thế, tôi thấy chân cô ấy sắp đạp xe đến bốc khói rồi kìa."

Dì Dương đắc ý, bà ấy lấy một bát quả dương mai cho hàng xóm: "Bà thử quả dương mai này một chút đi, Sở Thấm vừa đưa tới cho tôi đấy, xem có phải là ăn ngon hơn quả dương mai mà chồng bà mang về từ tỉnh khác không."

Chồng của bà hàng xóm là người của đội vận chuyển, bình thường chạy khắp trời nam biển bắc, mỗi lần có đồ chơi gì mới mẻ thì đều phải khoe khoang ba ngày, lỗ tai của dì Dương nghe sắp mọc kén đến nơi rồi.

Nói xong, bà ấy nhét bát quả dương mai vào trong tay hàng xóm rồi quay người về nhà chính, hô vào trong phòng: "Kim Kim, Kim Ngọc ra ăn quả dương mai nào, chị các con cho, ăn ngon lắm."

"Phì, đức hạnh gì đây!" Hàng xóm thấp giọng nói, còn vụng trộm trợn mắt một cái, cảm thấy Dương Lập Thu cả ngày giống như một con khổng tước già, dáng vẻ hất mặt lên trời không coi ai ra gì, nhưng cũng không thể không thừa nhận Dương Lập Thu có một cô cháu gái rất tốt.

Đúng là Sở Thấm có chút bản lĩnh, tuy nói bà ta và dì cả của Sở Thấm không hợp nhau, nhưng Sở Thấm đúng là một cô gái tốt. Bà ta còn nói thầm trong lòng, một bà mối chuyên nghiệp như mình lại phát bệnh nghề nghiệp rồi.

Một bên khác, Sở Thấm đang đạp xe hết tốc lực.

Đến khi cô chạy về thôn Cao Thụ thì mọi người đã bắt đầu làm việc hơn mười phút, Sở Thấm thở phào nhẹ nhõm, may mắn là cô không đến muộn quá lâu.

Cô cũng không đoái hoài mở túi xem dì Dương đã kín đáo nhét cái gì cho mình lúc cô rời đi, mà chỉ uống miếng nước rồi chạy về phía cánh đồng.

Lại một ngày thu hoạch hạt cải dầu.

Hạt cải dầu được thu hoạch và phơi khô cùng một lúc, may mắn là ông trời mở to mắt, lượng mưa không nhiều nhưng lúc ông trời đừng nên mưa thì đúng là không hề mưa, cho nên hạt cải dầu mới có thể được phơi nắng tử tế.

Thời gian dần dần trôi qua, chớp mắt đã là giữa tháng sáu.

Cây dương mai đã thành một màu xanh thẳm, không nhìn thấy bất cứ một điểm đỏ nào nữa, mà quả táo xanh lại đang chậm rãi lớn lên.

Cô đã đặt vào mấy bình rượu quả dương mai vào chỗ thoáng mát trong phòng ngủ, Sở Thấm đã phải bỏ ra mấy tấm phiếu lương thực mới mua được rượu đế, hôm đó mua xong thì lập tức dùng để ngâm quả dương mai.

Cô không chỉ mua rượu, mà còn dùng thêm đường phèn nữa đế để ngâm rượu quả dương mai, thế là Sở Thấm lại mang trứng gà tìm người trong thôn đổi đường phèn.

Sau khi chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu, đầu tiên cô rửa sạch sẽ dương mai trước, rồi mang đi hong khô tự nhiên, sau đó bỏ quả dương mai để vào trong vạc rượu, thêm đường phèn rồi đổ rượu đế vào, cách hai ngày lại lắc đều một lần, chờ ngâm được chừng hai mươi ngày là có thể uống.

Mấy ngày nay, vào những lúc ngủ ban đêm, hình như Sở Thấm có thể mơ hồ ngửi thấy hương rượu quả dương mai, khiến cô đã mấy lần mộng đẹp được uống rượu.

Chỗ dương mai lần này ngâm được bốn vạc rượu quả dương mai, ngày đó cô trở về từ xã Lạc Thuỷ, lúc chạng vạng tối đã đến đưa cho đội trưởng Hàn và bí thư chi bộ trong thôn ba cân quả dương mai, cuối cùng khấu trừ phần cô đã ăn thì còn lại hai giỏ trúc, bốn vạc rượu quả dương mai vừa vặn dùng hết hai giỏ trúc cây dương mai không còn sót một quả.

Nhưng mà đội trưởng Hàn và bí thư chi bộ trong thôn cũng rất tốt, sau khi Sở Thấm đưa dương mai cho bọn họ còn lo lắng trong thôn sẽ có những người khác đến tìm cô muốn đổi quả dương mai. Kết quả cho tới bây giờ, trong thôn vẫn có rất ít người biết nhà cô có một cây dương mai như cũ, lại càng không biết cây dương mai nhà cô ăn ngon cực kỳ.

Hương rượu quả dương mai trong vạc rượu dần dần trở nên càng ngày càng thuần, ngày ngày êm. Kiểu người từ trước đến nay luôn tách biệt với người trong thôn như Sở Thấm cuối cùng cũng ý thức được bầu không khí trong thôn có chút kì lạ.

Mọi người đều làm việc khí thế ngất trời.

Đội trưởng Hàn và bí thư chi bộ trong thôn đúng là cao tay.

Từ khi nâng cao hạn mức công điểm, rõ ràng người dân trong thôn đã siêng năng hơn trước rất nhiều.

Tuy nói vẫn có một số ít người cực kì cá biệt quyết định muốn làm cá ướp muối như cũ, nhưng c*̃ng không ảnh hưởng chút nào đên chuyện thôn Cao Thụ đã được một bầu không khí anh dũng phấn đấu bao phủ.

Đại đa số người dân trong thôn chân chính làm việc từ lúc gà bắt đầu gáy, thậm chí còn đề nghị thời gian tan tầm kéo dài thêm một giờ nữa.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 229: Chương 229



Thật ra ngày mùa hè ngày dài đêm ngắn, đội trưởng Hàn cũng đã nghĩ đến việc kéo dài thời gian làm việc, nhưng điều ông ấy muốn là sử dụng thời gian kéo dài này để đào mương nước.

Đội trưởng Hàn càng ngày càng coi trọng mương nước, điều quan trọng là với sự hỗ trợ của mương nước thì không ai có thể ý kiến gì, và lúc đó ông ấy mới có tự tin không tiếp quả lò phân lân khử oxi như đồ bỏ kia nữa.

Mãi gần đây ông ấy mới hiểu được lò phân lân khử oxi chính là dùng để sản xuất phân bón, nhưng nó cần dùng rất nhiều đất, mà đất đai trong thôn của bọn họ thì rất quý giá.

Kết quả là thời gian tan tầm thay đổi, mỗi ngày người dân trong thôn lao động dưới cánh đồng xong thì còn phải đi đào mương nước thêm một giờ nữa.

Bởi vì toàn thể người dân trong thôn cùng nhau đào nên cho dù mỗi ngày chỉ đào mương nước một giờ thôi nhưng tiến độ c*̃ng vô cùng khả quan.

Trước vụ thu hoạch hè, trong thôn mới chỉ đào thông được sáu tuyến mương nước chính, đợi đến khi thu hoạch và phơi khô hạt cải xong, bọn họ đã đào thêm được hai tuyến mương nước nữa.

Trước kia những cánh đồng gần phía bắc thôn đều cằn cỗi không chịu nổi, mảnh đất này vừa được khai hoang mấy năm trước, sau đó canh tác được vài năm, mà năm nay vòng quanh mảnh đất này đều thông mương nước, còn có một đường đi ngang qua trung tâm mảnh đất này, trực tiếp biến những này ruộng đồng thành ruộng tốt.

Ban đầu Hàn Định Quốc dự định sang năm sẽ trồng ngô trên mảnh đất này, nhưng thấy nước đã thông, mà cũng bởi vì trong thôn vẫn còn thừa phân bón cho nên đã dứt khoát vung tay sắp xếp nhiệm vụ trồng thêm tám mẫu ngô trong tháng bảy năm nay.

Lúc đó đã là tháng bảy, nhưng thời gian trồng cụ thể là vào cuối tháng bảy, sau khi hạt cải dầu được vận chuyển nộp lên thị trấn, đội trưởng Hàn đã bố trí người dân bón phân chuồng vào đất.

Sở Thấm chưa bao giờ thích làm loại công việc này.

Cô không sợ mệt mỏi, nhưng cô sợ thối.

Có năm giác quan nhạy cảm có thể mang lại cho cô nhiều tiện lợi, nhưng những lúc như thế này sẽ chỉ khiến cô khó chịu gấp bội.

Mùi phân chuồng có thể trực tiếp đánh gục khứu giác của cô.

Cho nên Sở Tần thà đào mương từ thôn đến thượng nguồn sông còn hơn làm công việc bón phân dễ dàng này.

Mặt trời đã xuống núi, khung cảnh trời chiều thật đẹp.

Khói bếp lượn lờ phía trên nhà ăn, bởi vì thời gian tan tầm bị trì hoãn cho nên trong thôn đã để nhà ăn phụ trách luôn cơm tối, như vậy sẽ khiến người dân trong thôn có thể tập trung toàn bộ sức lực cho công việc đồng ruộng.

Sở Thấm giơ cây cuốc lên cao cao, rồi lại nặng nề rơi xuống, xới từng lớp đất cứng rồi bỏ đất vào thùng rác, những người khác có trách nhiệm chuyển đi.

Mồ hôi trên người cô đã thấm ướt quần áo, bởi vì cô mặc quần áo màu nâu nhạt nên mảng ướt đẫm sau lưng lại biến thành màu nâu đậm.

Thấy cô làm việc chăm chỉ như vậy, những người xung quanh không khỏi lắc đầu, nghĩ rằng hôm nay Sở Thấm có thể sẽ phải nhận được 13 công điểm rồi.

Trong thôn chỉ có cô là người duy nhất đạt được 13 công điểm, những người còn lại thì tối đa cũng chỉ được 12 công điểm, mà trước mắt người đã từng được 12 công mới có 8 Cái, 11 công điểm thì có hơn mười người.

Hiện tượng này khiến đội trưởng Hàn vô cùng vui mừng, cảm thấy đúng là mình đã làm một chuyện hết sức đúng đắn.

Sắc trời càng lúc càng tối, tia sáng cuối cùng cũng dần biến mất ở chân trời.

Lúc này, cái mũi Sở Thấm động đậy, theo làn gió nhẹ lướt nhẹ trong đồng ruộng, lúc thì cô ngửi thấy cơm mùi đồ ăn ở nhà ăn, lúc thì lại có thể ngửi thấy mùi phân chuồng từ phía bắc thôn truyền đến.

“..."

Nên nói như thế nào nhỉ?

Cô luôn cảm giác xoang mũi của mình ngửi thấy hương vị kia, khiến cho cô chỉ có thể thông qua việc lao động không ngừng để tạm thời di dời lực chú ý của mình.

Cuối cùng Sở Thấm không nhịn được nữa, vừa nghe tiếng còi đã bỏ chạy, chạy còn nhanh hơn thỏ.

Sau khi về nhà ăn cơm xong, cô bắt đầu xem qua tờ báo hôm nay mượn ở nhà đội trưởng Hàn, cô mới nhìn được một chút đã bỗng nhiên sững sờ.

Hả? Cái gì?

Công xã hóa là cái gì?

*

Gần đây trong thôn xảy ra nhiều sự kiện lớn.

Không, nói đúng ra là trong xã có chuyện lớn.

A, vẫn không phải, hiện tại xã không còn gọi là xã nữa, mà phải gọi là công xã!

Xã Dương Tử Câu biến thành công xã Dương Tử Câu, diện tích còn được mở rộng không ít, bởi vì nguyên nhân về địa lý mà sáp nhập cả luôn ba xã sát vách trước kia!

Sau khi nghe được tin này, Sở Thấm ngạc nhiên đến ngẩn cả người.

Trời ạ, cho nên hiện tại bốn xã trước kia biến thành một công xã bây giờ, từ một ngàn hộ biến thành hơn bốn nghìn hộ hiện tại!

Sở Thấm sốc ngã ngửa, cô không ngờ việc công xã hóa lại quyết liệt như thế. Trụ sở làm việc của công xã được ấn định ở Dương Tử Câu, cô đoán cán bộ và trưởng thôn trước kia của Dương Tử Câu đến lúc ngủ cũng cười ra tiếng.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back