Dịch Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu

Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 160: Chương 160



Trương Phi Yến vẫn hơi sợ hãi, lỡ như Sở Thấm quá thông minh, nhìn thấu cô ấy thì phải làm sao?

Cô ấy do dự suốt mấy ngày, cuối cùng còn chưa tìm tới cửa đã thấy Sở Thấm tới nhà đội trưởng Hàn.

Sở Thấm ra khỏi nhà là một chuyện hiếm có, mà ra khỏi nhà lại không tới nhà chú út lại càng là chuyện khó tin hơn.

“Đội trưởng, tôi có việc muốn hỏi ông.”

Trương Phi Yến chỉ nghe được câu này lúc Sở Thấm đứng ngoài cửa nói, sau đó cô đi vào trong sân rồi vào nhà chính, lúc này Trương Phi Yến hoàn toàn không nghe được cô nói cái gì nữa.

Tại nhà chính nhà họ Hàn.

Hàn Định Quốc tò mò: “Cô hỏi chuyện này làm gì?”

Sở Thấm tới hỏi chuyện con kênh, đúng là ông ấy đang suy xét xem bao giờ thì tu sửa con kênh trong nhiều ngày nay.

Chắc chắn phải tu sửng kênh nước và cả đập chứa nước.

Tất nhiên, trước khi tu sửa kênh phải sửa đập chứa nước, hoặc là vừa sửa kênh vừa sửa đập chứa nước.

“Tôi chỉ hỏi thôi.” Sở Thấm không trả lời, cô tiếp tục trình bày: “Có phải thôn chúng ta cũng cần phái người đi đào đập chứa nước đúng không?”

Hàn Định Quốc: “… Đúng vậy, chúng ta cần cử vài người trong thôn đi đào. Nếu cô muốn thì cũng có thể tới đăng ký, tôi nghe nói trong thôn đang thống kê nhân số.”

Sở Thấm cau mày: “Nói cách khác là bây giờ mới đang tiến hành tới bước thống kê nhân số thôi ư? Vậy phải mất bao lâu nữa thì đào đập chứa nước, không lẽ phải kéo dài tới cuối năm?”

Hàn Định Quốc nhấp một ngụm nước, đáp: “Cài này… Hiệu suất làm việc ở thôn chúng ta không thấp như vậy đâu, cùng lắm chỉ kéo dài khoảng bảy, tám tháng thôi.”

Sở Thấm: “…”

Cô trừng mắt nhìn, vậy mà còn nói là không thấp ư?

Thống kê nhân số cũng phải mất tới vài tháng.

Điều mà Sở Thấm không biết chính là còn phải sắp xếp, còn phải thăm dò, tất cả những công việc ấy đều được đưa vào hoàn thành trong mấy tháng này.

Nhưng Sở Thấm hiểu rằng việc đào kênh nước là chuyện không thể trì hoãn lâu, thà đào một đoạn còn hơn. Tranh thủ lúc giờ còn chưa khởi công, đất không quá cứng, nếu sắp xếp người đào thì có lẽ vụ mùa năm nay sẽ bội thu.

“Vậy chúng ta không thể sửa kênh nước trước được ư?” Sở Thấm vội hỏi: “Nếu làm hai việc cùng một lúc sẽ rất bận rộn.”

Hàn Định Quốc trợn trắng mắt, sao làm được?

Ban đầu ông ấy không muốn Sở Thấm tham gia vào chuyện này, nhưng ngẫm đi ngẫm lại, Sở Thấm cũng là thế hệ sau được ông ấy coi trọng nhất nhì trong thôn, lại còn là chiến sĩ thi đua. Vậy nên ông ấy đành kiên nhẫn giải thích với cô: “Công cụ dùng để đào đập chứa nước… Nếu có thể mượn dùng thì việc sửa kênh sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”

Sở Thấm như bừng tỉnh, thảo nào, thì ra là vậy.

Sở Thấm hỏi lại: “Chúng ta không thể tự làm được ư?”

Hàn Định Quốc ngạc nhiên: “Tại sao phải tự làm? Có thể mượn thì cứ mượn, như vậy không phải tốt hơn ư? Dù sao công cụ đào đập chứa nước cũng không chỉ có một bộ, chúng ta cũng không cần bộ công cụ lớn nhất.”

Sở Thấm nghẹt thở, cứng họng không nói được lời nào.

Khoan đã, mình tự làm có thua kém gì đồ đi mượn người khác không?

Tuy là Sở Thấm cảm thấy không hiểu nổi nhưng vẫn cố đề nghị: “Đội trưởng, tôi thấy năm nay có gì đó không ổn, sợ là thời tiết còn tệ hơn năm ngoài, hay là cứ đào trước đi.”

Hàn Định Quốc cau mày: “Cô thì hiểu gì, chuyện này không nên nói bừa.”

Tất nhiên Sở Thấm không thừa nhận mình đang nói bừa, cô tỏ vẻ rầu rĩ: “Tôi thường xuyên lên núi, tôi phát hiện gần đây lượng nước trên núi đang giảm dần.”

Thật ra Sở Thấm cũng rất ngạc nhiên, đúng là năm nay sẽ có hạn hán nhẹ, sản lượng lương thực giảm, nhưng hoàn toàn không đến mức xảy ra nạn đói.

Sở Thấm đến từ mạt thế, người từng trải qua thiên tai rất nhạy cảm về phương diện này. Cô vẫn cho rằng năm nay sẽ thiếu nước, thậm chí còn không đủ nước cho sinh hoạt.

Hàn Định Quốc khiếp sợ: “Thật sao?”

Sở Thấm gật đầu đáp: “Sao tôi phải lừa ông? Ông cứ tự đi xem là biết ngay.”

Sau đó Sở Thấm còn nói thêm: “Tôi nghe nói năm ngoái sản lượng của thôn chúng ta xếp thứ hai thị trấn? Từ trước tới giờ toàn xếp thứ tư thứ năm, năm nay không cố gắng gỡ gạc thì thật đáng tiếc.”

Hàn Định Quốc xao động.

Nhưng cũng chỉ bị thuyết phục một chút mà thôi.

Bây giờ sắp xếp người đi làm rất khó, nếu bố trí thật thì chắc chắn người trong thôn sẽ lại phàn nàn rất nhiều.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 161: Chương 161



Sở Thấm: “Chỉ cần ghi lại công điểm thôi.”

Hàn Định Quốc lại tiếp tục cau mày, sửa chữa kênh nước trong thôn phải có công điểm, đây là trách nhiệm của toàn thôn.

Cũng như việc đào đập chứa nước, ai dám đòi tiền lương, đào đập chứa nước là làm việc có lợi cho chính mình mà.

Sở Thấm thở dài một tiếng, nét mặt có phần khó xử, xong cuối cùng cô vẫn thấp giọng nói: “Sản lượng trong thôn chỉ có bấy nhiêu, tổng lương thực phân phát cho thôn dân không thay đổi, công điểm nhiều không có nghĩa là cuối năm phải phân phát nhiều hơn…”

Điều này thật sự có tác dụng khích lệ.

Thậm chí Sở Thấm còn nghĩ đội trưởng Hàn có thể tạm thời mở căng tin, có chỗ dự trữ lương thực trong thôn. Dùng số lương thực cũ và lương thực thu được từ nhà dân để nấu cơm, khi sửa chữa kênh rạch họ sẽ cùng ăn chung một nồi, như vậy còn ai dám phàn nàn gì nữa?

Nhưng Hàn Định Quốc là kiểu người “ổn”.

Ông ấy không phải người quyết đoán, dì cả, ông nội Lý cũng hiểu ông ấy như vậy. Khi đó ông nội Lý từng nói ông ấy là người thiếu quyết đoán, thuốc kiểu người dĩ hoà vi quý, trì hoãn bao lâu cũng được.

Điều này có nghĩa ông ấy không có năng lực nổi trội để làm những việc quan trọng, không thể tiếp thu những ý tưởng đặc biệt mới lạ, dễ dàng để nước chảy bèo trôi.

Sở Thấm chỉ biết tiếp tục khuyên: “Đội trưởng, tôi nói thật, ông thử nghĩ lại đi. Thôn Tịnh Thuỷ không có kênh rạch, nhưng hệ thống nước của bọn họ lại phát triển hơn chúng ta, mùa màng tốt chắc cũng vì lý do này. Nếu như năm nay ông cố gắng, dù không thể giành vị trí số một của thôn Tịnh Thuỷ thì năm sau cũng giành được.”

Hàn Định Quốc băn khoăn vô cùng.

Ông ấy bắt đầu rối rắm, suy nghĩ hồi lâu lại thấy khó chịu bực bội, vậy nên đã xua tay bảo Sở Thấm về nhà đi: “Đừng làm phiền tôi nữa, tôi sẽ suy nghĩ lại chuyện này, cô cũng đừng nói ra ngoài.”

Sở Thấm rất hài lòng khi có thể bức ông ấy đến mức độ này.

Cô rời khỏi đó với khuôn mặt tươi tắn, Trương Phi Yến thấy vậy thì lại càng tò mò… Họ vừa nói gì?

Trương Phi Yến tự hỏi Sở Thấm đã nói gì với đại đội trưởng, cuối cùng lại vô tình quên những gì cô ấy muốn nói với Sở Thấm.

Về đến nhà, Sở Thấm cảm thấy xác suất đại đội trưởng sẽ cho tu sửa kênh rạch trước sẽ chiếm khoảng bốn mươi đến năm mươi phần trăm.

Chuyện này do ông ấy quản lý, ông ấy chịu trách nhiệm thi hành, nhưng chắc chắn ông ấy sẽ đi thương lượng với bí thư chi bộ thôn. Nếu bí thư chi bộ thôn đồng ý, có lẽ đại đội trưởng cũng sẽ đồng ý.

Nhưng bí thư chi bộ thôn không phải người dễ bị lừa, ông ấy rất kiên định, dễ dàng nhìn thấu đối phương đang nghĩ gì và tương tư gì. Sở Thấm ít khi dám khoe khoang trước mặt bí thư chi bộ thôn.

Sở Thấm ngẫm lại, tạm thời từ bỏ ý định đi tìm bí thư chi bộ thôn, cô không thể nhảy lên nhảy xuống như một con khỉ được. Rõ ràng cô đang ở giai đoạn cuối của một trạch nữ, việc thay đổi tính nết này là điều quá bất thường.

Sở Thấm thở dài, cô nằm xuống ghế tre.

Hai tay đan chặt, ngơ ngác nhìn lên trần nhà, nghĩ xem nếu đội trưởng Hàn không đồng ý thì mình phải nói thế nào tiếp.

Huyện Tân Minh.

Cuối cùng Trần Thiên Chương cũng quyết định xin nghỉ phép, khi anh ta thấy trên báo nói sản lượng lương thực ở huyện Tân Minh đứng đầu thành phố, anh ta lại không nhịn được mà mua ngũ cốc.

Trước khi tới đây Trần Thiên Chương đã thử làm một cuộc khảo sát, còn về những lời Sở Thấm nói thì anh ta đã quên gần hết, chỉ nhớ cô nói về khoai lang khô, đây đúng là một phương hướng tốt.

Trần Thiên Chương cố tình ghi vào sổ để nhớ, quyết định lúc rời đi sẽ “thay đổi” nhiều hơn chút, khoai lang khô bị phát hiện sẽ không có cách truy cứu, chỉ là một món ăn vặt nhỏ thôi.

Điểm mấu chốt là anh ta mới quen một người anh em sống ở đây, biết chợ đen chỗ này có quy mô khá lớn và chính sách không nghiêm ngặt như trong thành phố bèn chạy tới.

Sau khi đi dạo nơi này một vòng, Trần Thiên Chương hỏi đường, tìm một địa điểm rồi gõ cửa, đi vào nhà người anh em Hồ Uy.

Hồ Uy: “Anh tới rồi Thiên Chương, nào, để tôi giới thiệu với anh, đây là Dương Tiểu Hưng.”
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 162: Chương 162



Trần Thiên Chương là một người biết cách xử lý quan hệ, thấy Dương Tiểu Hưng lớn tuổi hơn anh ta nhiều mới khẽ gật đầu rồi chìa tay ra: “Chào anh Dương, tôi tên là Trần Thiên Chương, anh gọi tôi Tiểu Chương là được.”

Dương Tiểu Hưng biết anh ta nhờ Hồ Uy nên cực kỳ nhiệt tình: “Chào cậu, mau vào đi, đừng khách sáo.”

Ba người bước vào sân, khoảnh sân không lớn lắm, xung quanh trồng khá nhiều cây, phía chân tường còn trồng mấy cây hành tỏi, chỉ là không tốt lắm. Ngoài ra phòng chính và hai phòng phụ hai bên trông nhỏ gọn nhưng khá nhã nhặn.

Trần Thiên Chương đóng cửa lại rồi nói rõ mục đích anh ta đến.

Dương Tiểu Hưng lấy làm lạ: “Sao đột nhiên cậu mua nhiều lương thực thế?”

Trần Thiên Chương vẫn nói một kiểu: “Ông tôi lớn tuổi rồi nên hay lo lắng, thỉnh thoảng lại nghĩ lung tung, những lúc không tỉnh táo cứ cảm giác không có cơm ăn nên bây giờ chỉ muốn ôm lương thực đi ngủ luôn thôi.”

Dù Dương Tiểu Hưng không hiểu gì nhưng Trần Thiên Chương có công ăn việc làm ổn định, không thiếu tiền nên cũng không hỏi thêm nữa.

Ông ấy biết rõ mục đích của anh ta, nghĩ ngợi rồi mới nói: “Người anh em này, để tôi nghe ngóng giúp cậu xem, chuyện này của cậu cũng dễ xử lý. Chỉ là cậu đến hơi muộn, đáng ra nên đến ngay sau khi thu hoạch mới thu mua thì được hơn, bây giờ mà mua thì giá hơi đắt một chút.”

Hồ Uy gật đầu: “Nếu cậu đợi được thì đợi hẳn đến mùa thu hoạch năm sau đi, có thể tiết kiệm chút tiền.”

Trần Thiên Chương vội nói: “Không đợi được nữa rồi, ngày nào ông tôi cũng lẩm bẩm, đợi nữa chắc tôi phiền c.h.ế.t mất. Hầy, càng già càng cố chấp, đúng là càng già càng trẻ con, bây giờ tôi phải chiều theo ý ông.”

Dương Tiểu Hưng cười ha ha: “Người anh em hiếu thảo quá.”

Vẻ mặt Trần Thiên Chương bất đắc dĩ: “Ông lớn tuổi rồi nên cũng phải chiều một chút. Với cả mua lương thực cũng tốt, nghe lời người già nói cũng chẳng sai.”

Câu nói này rất có lý nên Dương Tiểu Hưng và Hồ Uy đều gật đầu.

Sau đó ba người trò chuyện nửa buổi sáng, đợi đến trưa mua thịt rượu về, chưa đến một ngày đã đổi thành gọi “anh Tiểu Hưng” và “Thiên Chương” rồi.

Dương Tiểu Hưng là người cực kỳ nghĩa khí, tự giác nhận xử lý chuyện này cho Trần Thiên Chương, dốc sức giúp anh ta.

Ông ấy nghĩ không thể mua trong thôn mình, cũng không thể tự mình đi mua mà phải qua tay hai người nữa, như thế sau này mà có chuyện gì cũng không đổ lên đầu ông ấy được.

Trần Thiên Chương cũng không keo kiệt, anh ta mang một chai tinh chất mạch nha đưa cho Dương Tiểu Hưng.

Dương Tiểu Hưng vui mừng, tinh chất mạch nha cực kỳ tốt, không có tem phiếu thì không thể mua được, thầm nghĩ bây giờ mình có không vui cũng không được, đã lấy của người ta rồi thì phải làm giúp người ta.

Ông ấy thầm nghĩ phải chia phần tinh chất mạch nha này ra làm ba, một phần cho nhà mình, một phần cho nhà chị cả, phần còn lại cho Sở Thấm.

Hôm mùng hai Sở Thấm lại mang hai cân thịt heo đến, mùng hai tháng giêng là ngày về nhà ngoại nên có thể xem như Sở Thấm đưa tặng thay mẹ cô, lúc đó Dương Tiểu Hưng đã muốn lấy gì đó tặng lại cho cô rồi.

Sở Thấm ở thôn Cao Thụ vẫn không biết mình sắp có tinh chất mạch nha, còn là tinh chất mạch nha mà Trần Thiên Chương tặng cho cậu của cô nữa.

Hôm qua cô đã nói chuyện với đội trưởng Hàn, đến hôm nay mà đội trưởng Hàn vẫn không có động thái gì.

Sở Thấm nghĩ có nên tìm bí thư chi bộ thôn để nói chuyện hay không.

Nhưng không nên làm phiền hai người cùng một chuyện, công việc về thủy lợi do đội trưởng Hàn quản lý, nếu cô tìm bí thư chi bộ thôn có vẻ sẽ không hay lắm nhỉ?

Khó có lúc Sở Thấm nhanh nhạy trong chuyện quan hệ đến vậy.

Cô thầm nghĩ đợi thêm mấy ngày nữa, bây giờ vẫn còn sớm.

Thế là cô đợi ở nhà nhưng cũng không để mình rảnh rỗi, nhân lúc Hoàng Đậu Tử lên núi, vợ chồng nhà họ Hoàng không ở nhà, cô cầm cuốc ra xới hai mảnh ruộng khoai lang lên.

Thời tiết này mà đi đào khoai cũng hơi vất vả, chuyện vất vả nhất không phải là đào đất mà là ủ phân.

Ủ phân nghĩa là phân chuồng, cô đã nộp chất thải của hai con heo trước cho thôn rồi, nhưng hai con mới được nuôi này thì chưa.

Trong nhà còn có chất thải của gà nữa, bây giờ nhà có nhiều gà, ngày nào cũng tích góp lại cũng tích tiểu thành đại.

Sở Thấm đeo khẩu trang, cố chịu mùi hôi thối xử lý xong phân bón. Hôm nay dù cô đói đến mức bụng sôi sùng sục nhưng cô vẫn không có tâm trạng để ăn.

Nhiệt độ không khí dần tăng cao, mấy ngày rồi thôn Cao Thụ không có tuyết rơi.

Sở Thấm mất nửa ngày để xới hết đất lên, nửa ngày còn lại xử lý xong phân bón.

Lúc chạng vạng tối, khi cô tắm rửa xong chuẩn bị giặt quần áo thì nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa.

“Cốc cốc cốc…”

“Sở Thấm có ở nhà không?” Có người gọi.

“Có đây, đợi một chút.” Sở Thấm bỏ quần áo xuống, nghe thấy tiếng nói thì hơi nghi ngờ, có vẻ là Trương Phi Yến.

Đúng là Trương Phi Yến.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 163: Chương 163



Sở Thấm giật mình, ngẩng đầu nhìn thấy trời đã sắp tới, cô ấy đến làm gì vậy?

Cửa kẽo kẹt mở ra, bóng dáng lén lút của Trương Phi Yến cũng xuất hiện.

Sở Thấm tò mò nhìn cô ấy: “Phi Yến, đêm hôm khuya khoắt đến có chuyện gì vậy?”

Trương Phi Yến nghẹn lời.

Chưa tới bảy giờ sao lại bảo đêm hôm khuya khoắt.

Cô ấy hơi chột dạ, đè tay lên khung cửa: “Có chuyện quan trọng, không tiện nói chỗ này.”

Sở Thấm chớp mắt, im lặng một luc rồi mới tránh người ra: “Được rồi, vậy cô vào rồi nói đi.”

Trương Phi Yến bước vào, nhờ ánh sáng phía sau mà đánh giá nhà của Sở Thấm.

Cô ấy chưa từng đến nhà Sở Thấm, mà thật ra cũng có không ít người trong thôn chưa từng đến nhà Sở Thấm.

Mẹ cô ấy đã từng đến, sau khi về không ngừng lải nhải với cô ấy: “Con lớn từng nào thì Sở Thấm nhà người ta lớn từng ấy, cùng lứa tuổi với nhau, mà con còn lớn người ta nữa, sao người ta chống đỡ được cả gia đình, thu vén nhà cửa gọn gàng mà con có dọn phòng thôi cũng tốn sức hả!”

Trương Phi Yến thầm nghĩ lúc đấy cô ấy vẫn còn mạnh miệng.

Nhưng xem ra bây giờ cô ấy bị mắng cũng không oan.

Sau khi vào nhà, cô ấy thấy rõ dù đồ vật trong sân rất nhiều nhưng được sắp xếp gọn gàng.

Phía bên tay phải là hai bàn xay xát lớn nhỏ khác nhau, một cái để xát hạt thóc, một cái để xay gạo, xay đậu.

Bên cạnh cối xay là giá phơi quần áo bằng trúc, bên trong là… một cái chòi nghỉ chưa hoàn thành?

Trương Phi Yến thấy lạ, đang yên lành Sở Thấm lại xây chòi trong nhà làm gì chứ, chẳng lẽ để hóng mát à.

Phía sau cái chòi bị chắn tầm nhìn nên chỉ thấy một phần hàng rào.

Bên cạnh chòi là vườn rau, rau trong vườn tươi tốt hơn nhà cô ấy nhiều, không hiểu người ta trồng thế nào nữa.

Còn bên trái thì sao? Từ ngoài cổng vào nhà chính có một cái áo để giặt quần áo và vại nước, một căn phòng nhỏ lung lay như sắp sụp cũng một cái cây thẳng tắp.

Trương Phi Yến thấy Sở Thấm khá kỹ tính, nước trong ao giặt đồ phải dẫn nước từ suối về nhờ ống trúc, vại nước bên cạnh để chứa nước, thậm chí cô còn đào đường rảnh thoát nước nên trong sân không bị ướt sũng nước.

Còn cái cây kia thì sao? Trương Phi Yến nhìn kỹ rồi ngạc nhiên nói: “Cây nguyệt quế sao?”

Sở Thấm gật đầu: “Ừ, thấy có trên núi nên đem về.”

Trương Phi Yến đảo mắt nhìn quanh, cuối cùng cô ấy cũng hiểu tại sao mẹ cô ấy lại nói Sở Thấm có thể chống đỡ được cả gia đình.

Nhìn mà xem, thấy cây nguyệt quế trên núi còn đem về trồng nữa.

Người trong thôn nấu ăn ít khi bỏ lá nguyệt quế, thường chỉ dùng lúc hầm thịt, hai năm trời chưa chắc đã dùng được một lần.

Đột nhiên Trương Phi Yến nhớ đến lời đồn trong thôn trước đó, có mấy người trong thôn nói Sở Thấm là quỷ lột da, cây gì có tác dụng cô sẽ mang về nhà hết.

Nếu Sở Thấm nghe thấy mấy lời đó thì cô cũng nói mình oan muốn chết.

Khỉ gió, cô không đào cây cỏ xa tiền bên đường, không hái lá trà đầu thôn… sao cô lại thành quỷ lột da được?

Trương Phi Yến thầm tán thưởng trong lòng, Sở Thấm biết cách sống hơn cô ấy, còn hiểu biết hơn cả kiếp trước nữa.

Sở Thấm cũng thu dọn căn nhà sạch sẽ, có vẻ mới sửa lại nóc nhà, đặt mấy cái ghế trúc dưới mái hiên cùng một cái bàn nhỏ, trên bàn có mấy cái ly tráng men và một quyển báo.

Chẳng trách cô lại là chiến sĩ thi đua.

Sở Thấm mời cô ấy ngồi xuống ghế trúc rồi hỏi: “Bây giờ cô có thể nói cô tìm tôi có chuyện gì chưa?”

Trương Phi Yến cắn môi như đang do dự, khoảng hơn mười giây sau mới nghiến răng nói: “Tôi biết là chuyện này rất đột ngột nhưng tôi vẫn muốn hỏi cô chuyện này.”

Sở Thấm nhíu mày, có vẻ không kiên nhẫn.

Cô hỏi thì cứ hỏi luôn đi, cứ nói mãi là muốn hỏi mà sao ấp úng mãi không nói gì.

Trước giờ cô luôn làm việc dứt khoát gọn gàng, không chịu được kiểu ấp úng thế này.

“Cô hỏi thẳng đi.” Sở Thấm nói.

Trương Phi Yến xoa mặt rồi hỏi: “Tôi biết cô hay lên núi, tôi có chuyện muốn hợp tác với cô, cô có bằng lòng… ờm, trồng mấy loại cây không.”

Sở Thấm: “...”

“Trồng cái gì?”

“Trồng… chẳng hạn như khoai lang?”

Đúng là ông trời chẳng có lý lẽ, Sở Thấm rất buồn phiền, sao ai cũng gọi cô cùng đi trồng khoai lang thế!

Điều quan trọng là một người là Trương Phi Yến, người kia là Hoàng Đậu Tử, người trước từng sống ở tương lai nên đã biết trước tương lai, người sau đoán được tương lai, không đoán chuẩn trăm phần trăm nhưng cũng đoán được khoảng bảy mươi phần trăm.

Cô nói chứ, hai người Trương Phi Yến và Hoàng Đậu Tử đều biết mấy chuyện này mà chỉ biết có thể trồng khoai lang thôi sao?

Không thể nghĩ ra cách khác hay sao mà cứ trông mong trồng khoai lang mãi thế.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 164: Chương 164



Được rồi, Sở Thấm cũng không trách móc gì, chỉ thầm thở dài rồi tỏ vẻ ngạc nhiên: “Sao cô cũng muốn trồng khoai lang thế?”

Trương Phi Yến không biết sao lại thông minh hẳn ra, nhanh chóng nắm bắt được từ quan trọng, trợn tròn mắt kề sát lại gần rồi hỏi: “Cũng á?”

Sở Thấm che miệng như thể lỡ lời.

Trương Phi Yến quên cả chớp mắt, ngẩn người một lúc, nghĩ ra gì đó mới kịp phản ứng lại: “Có phải Hoàng Đậu Tử đã đến tìm cô không?”

Sở Thấm thầm nói tốt quá!

Lúc này cô ấy cũng thông minh đấy, có thể đoán được đó là Hoàng Đậu Tử.

Cô vội nói: “Tôi không nói là anh ta, cô đừng hỏi tôi chuyện này, tôi không nói đâu.”

Trương Phi Yến thấy cô nói thế lập tức chắc chắn, bực mình nói: “Tôi biết ngay là cái tên xấu tính đó không kín miệng mà, sớm muộn gì cũng buột miệng.”

Cô ấy vội vàng nói: “Cô đừng làm chung với anh ta, anh ta đâu cso biết gì, chỉ đoán mò thôi, tôi mới biết.”

Sở Thấm tỏ vẻ tò mò đúng lúc: “Thế cô biết gì còn anh ta biết gì?”

Trương Phi Yến nghẹn lời, do dự nói: “Cô mua nhiều lương thực một chút, thật ra tôi muốn hợp tác trồng lương thực với cô xem cô có cách nào không, cô là người có tương lai nhất trong chúng ta, tôi nói với cô… nếu cô có khả năng thì mua một chút đi, ba năm tới sẽ cần dùng đấy.”

Cô ấy lại buồn phiền nói: “Cô đừng nói chuyện tôi đã nói với cô, tôi thấy cô khá kín miệng chứ không giống Hoàng Đậu Tử, gù cô có nói tôi cũng không nhận, cô cũng chẳng ghi âm được… cô không có bằng chứng mà. Cô đừng hỏi chuyện cụ thể, dẫu sao cô cứ nghĩ người đã nói chuyện lương thực cho cô là tôi là được rồi.”

Cô ấy tính kỹ rồi, trồng khoai lang không bằng ăn theo.

Sở Thấm hoàn toàn cạn lời.

Đúng là chấn động!

Trời ạ, dù câu nói này rất cay nghiệt nhưng cô rất muốn biết trong đầu Trương Phi Yến đựng cái gì.

Sao đầu óc bã đậu hơi cả bã đậu cô ăn buổi tối vậy chứ.

Cô ngẫm nghĩ, nếu cô là Trương Phi Yến thì cô sẽ không nói thẳng những lời này với người không thân quen lắm đâu.

Cô ấy như thể đang thành thật với Sở Thấm vậy!

Cô ấy ngay thẳng đến mức làm người ta tò mò, Sở Thấm không thể chịu nổi.

Sở Thấm đang định nói thì Trương Phi Yến lại ngắt lời, đột nhiên nghĩ ra một cách nên cô ấy hào hứng nói: “Cô không muốn trồng với tôi cũng được, chúng ta có thể đợi Hoàng Đậu Tử trồng rồi lén theo dõi anh ta, biết anh ta trồng khoai ở đâu rồi theo dõi, đến lúc khoai lớn rồi thì chúng ta ra tay trước!”

Trương Phi Yến bị thuyết phục bởi đầu óc bã đậu của mình, mình đâu có ngu ngốc chứ? Hoàng Đậu Tử từng theo dõi cô ấy làm ruộng khoai lang của cô ấy bị phá hoại, bây giờ cô ấy trả thù thì sao?

Sở Thấm nhắm mắt, chỉ muốn phun máu.

Cô cố gắng khuyên nhủ: “Cô đang tạo thù hằn với người ta, tôi cũng không dám làm chuyện này với cô đâu. Lúc đó lỡ Hoàng Đậu Tử chẳng còn gì để mất, đứng trong tối muốn nhảy ra xử lý cô lúc nào cũng chẳng biết được, dẫu sao cô muốn làm thì tự làm đi, đừng kéo tôi theo.”

Cũng đúng, Trương Phi Yến như bừng tỉnh.

Cô ấy giận dữ nói: “Đây là trộm gà không được còn mất nắm gạo như trong sách nói à.”

Sở Thấm nói thẳng: “Cô bảo tôi trữ nhiều lương thực là vì thu hoạch mấy năm sau không tốt phải không. Không sao, hôm qua tôi đã đề nghị với đội trưởng Hàn rồi, xây mương nước xong sẽ tốt hơn nhiều.”

Nếu có thể làm thêm phân bón hóa học thì thu hoạch năm nay có thể bằng với năm ngoái luôn.

Trương Phi Yến: “Sao cô biết thu hoạch không tốt?”

Sở Thấm: “Tôi có mắt, nhìn là thấy, lượng nước trong núi ít hơn thấy rõ.”

Trương Phi Yến thở dài, thầm nghĩ quả nhiên người ta thông minh, thấy gì cũng biết. Cô ấy do dự một lúc vẫn nói: “Vô dụng thôi, không chỉ có thiên tai không đâu, đến lúc đó cô sẽ hiểu.”

Sở Thấm tỏ vẻ mơ hồ: “Cô dỗ tôi như dỗ đứa ngốc à, điều quan trọng nhất lại giấu không nói. Thôi, tôi không hỏi cô nữa, chắc có hỏi cô cũng chẳng nói. Còn chuyện trồng khoai lang mà cô nói thì tôi đã đồng ý với Hoàng Đậu Tử, cô đến chậm rồi. Tôi nói cách làm cho cô biết, nếu cô muốn thì đi tìm Hoàng Đậu Tử đi, nói rõ mục đích với anh ta như khi cô đến tìm tôi. Anh ta đã tìm được chỗ trồng rồi, chắc chắn là cẩn thận hơn cô.”

“Tôi hợp tác với anh ta á?!”

“Đúng vậy, nói chính xác hơn là ba người chúng ta.”

Sở Thấm thấy tiếc vì Trương Phi Yến đến chậm. Có điều thế cũng tốt, Hoàng Đậu Tử và Trương Phi Yến có thể kiềm chế lẫn nhau, Hoàng Đậu Tử nắm thóp được Trương Phi Yến, Trương Phi Yến cũng có nhược điểm của Hoàng Đậu Tử.

Điều quan trọng là cô phải biết được hướng đi từ Trương Phi Yến, phải hợp tác với cô ấy. Nói thật, hợp tác với Trương Phi Yến còn không đáng tin cậy bằng hợp tác với Hoàng Đậu Tử, nếu tin cậy thì lúc đó cũng không đến mức phải bảo cô ấy theo dõi, sau đó lại bảo Hoàng Đậu Tử theo dõi.

Chuyện này làm hai ruộng khoai lang uổng phí cả.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 165: Chương 165



Cô không phí công sức cho những chuyện không ổn định, phải giao cho Hoàng Đậu Tử kiểm soát, nếu không cô sợ lúc đó tóc bạc trắng mất.

Cuối cùng có vũ lực và trí thông minh của cô, khả năng xảy ra chuyện sẽ nhỏ hơn nhiều.

Ừm, quan hệ tam giác mới là quan hệ vững chắc nhất.

Sở Thấm kéo cô ấy lại khuyên nhủ thêm mấy lần nữa.

Tính tình Trương Phi Yến tốt hơn nhiều, thấy Sở Thấm là người thông minh nên cũng nghe lời Sở Thấm nói.

Sau khi ra khỏi nhà Sở Thấm, cô ấy đi tìm Hoàng Đậu Tử ngay.

Cũng không biết cô ấy nói thế nào, chắc là đe dọa, cuối cùng Hoàng Đậu Tử cũng đã đồng ý. Hôm sau, lúc Sở Thấm gặp anh ta bên bờ sông, mắt anh ta thấy rõ quầng thâm, nhìn là biết không ngủ ngon.

Cũng đúng thôi, nếu phải trông Trương Phi Yến, vừa hợp tác với cô ấy, lại còn phải trông không cho cô ấy ra ngoài gây họa đúng là chuyện tốn công tốn sức.

Sở Thấm hài lòng khẽ gật đầu.

Có Trương Phi Yến trông, chắc sau này Hoàng Đậu Tử không rảnh săm soi mình nữa đâu.

Sở Thấm lại nghĩ đến lời Trương Phi Yến nói tối qua, ý của cô ấy là không chỉ có thiên tai mà còn có yếu tố con người sao?



Chuyện này làm cô suy nghĩ nhiều, ngày nào Sở Thấm cũng nghĩ đến đau cả đầu, lúc lên núi đi săn hay ở nhà làm việc cũng chẳng còn tâm tư gì khác.

Nghĩ mãi rồi cũng phải tạm thời bỏ qua việc này trước.

Không thể sống như thế được, chuyện lớn hơn nữa cũng không thể ảnh hưởng đến cuộc sống trước mắt.

Sở Thấm cảm giác như mình bị che mắt, lúc băng tuyết tan, mầm non nảy chồi trên cành cây khô, những nụ hoa chớm nở trên cây hoa đào trên núi, cảnh vật cũng vui vẻ hơn cô mới chợt nhận ra.

Không phải gấp gáp lo nghĩ mãi, chỉ cần hoàn thành chuyện sửa mương nước và trồng khoai lang thôi, chuyện khác không quan trọng.

Cô lại sống như những ngày bình thường.

Thế là chỉ cần ngày nào Sở Thấm thấy đội trưởng Hàn là lại bảo ông ấy sửa mương nước.

Đội trưởng hàn là người không kiên động, bị Sở Thấm khuyên mãi cũng dần thay đổi suy nghĩ.

“Hay là sửa đi?” Có một ngày ông ấy nói thế.

Cuối cùng Sở Thấm cũng thở phào, không sửa nữa thì không kịp mất.

*

Đột nhiên trong thôn có tin sửa mương nước.

Người dân thôn Cao Thụ lấy làm lạ, đang yên lành sao lại sửa mương nước, không đợi đến lúc đào đập chứa nước rồi sửa luôn một thể sao?

Hàn Định Quốc khá có nghĩa khí, không kể chuyện Sở Thấm không ngừng khuyên nhủ ép buộc ông ấy phải sửa mương nước.

Ông ấy thấy dù Sở Thấm là người nhắc đến chuyện này, nhưng ông ấy là người quyết định cuối cùng, không lý nào lại đổ cho Sở Thấm được.

Vì chuyện này mà người trong thôn phàn nàn rất nhiều, không khí oán thán bao phủ lấy thôn Cao Thụ, mọi người đang muốn nghỉ một thời gian.

Dù đã không còn tuyết rơi nữa nhưng trời vẫn khá rét, lò sưởi trong nhà không ngừng cháy, sân đập lúa cũng phải đốt những cành cui to cả ngày để sưởi ấm cho mọi người.

Ngay cả người khỏe mạnh như Sở Thấm cũng phải rót nước ấm vào bình để ủ ấm tay hàng ngày nữa.

Thế nên thời tiết này mà bảo mọi người không nghỉ ngơi ra ngoài làm việc, khó trách mọi người sẽ oán trách.

Nhà Trương lão nhị.

Bà Trương bưng thức ăn lên bàn, khó chịu nói: “Không biết đội trưởng nghĩ thế nào nữa, lạnh đến mức tôi xới vườn rau cũng khó mà ông ấy vội vàng tu sửa mương nước làm gì chứ.”

Trương Phi Yến ngồi bên cạnh không khỏi òa lên, Sở Thấm giỏi thật, cô ấy thuyết phục đội trưởng được rồi.

Trương Phi Yến biết rất rõ về đội trưởng Hàn.

Ông ấy là đội trưởng tốt à? Cũng phải được tám mươi phần trăm.

Tại sao lại nói thế, là vì đội trưởng Hàn Định Quốc trong kiếp trước của cô ấy cũng là một đội trưởng tiêu chuẩn.

Ông ấy không th*m nh*ng, Trương Phi Yến nhớ mang máng khoảng hai năm nữa sẽ có một đội trưởng ở xã Lạc Thủy bị điều tra th*m nh*ng.

Lúc đó cô ấy nghe nói trong xã bọn họ có người dân bị c.h.ế.t đói mà kho lúa trong nhà đội trưởng lại chất đầy lương thực, trong lòng chấn động.

Chuyện này vừa lan truyền ra, các công xã xung quanh sợ bóng sợ gió, đội trưởng các thôn cũng bị người dân để mắt trông coi, thôn Cao Thụ cũng không phải là ngoại lệ.

Trong thời gian đó, nhà Hàn Định Quốc bị điều tra ba lần nhưng không điều tra được thứ gì thừa, thậm chí lương thực trong nhà ông ấy còn ít hơn những nhà khác trong thôn, người trong nhà cũng đói vàng người, chẳng khác gì người ngoài.

Nếu lúc đó ông ấy không tự mình dẫn người vào suối nước g.i.ế.c mấy con sói hoang thì chắc trong thôn còn có người c.h.ế.t nữa. Chỉ riêng chuyện này thôi, đội trưởng Hàn Định Quốc đã được 60 điểm rồi.

Lúc hết thiên tai, ông ấy tiếp tục giữ vị trí đội trưởng, sau này xảy ra rất nhiều chuyện, ví dụ như cuộc vận động đó, Hàn Định Quốc cũng bảo vệ sự yên bình cho thôn Cao Thụ.

Ông ấy không nhét người nhà vào những vị trí công việc nhẹ nhàng, không cho người nhà vào danh sách sinh viên công nông, từ đó về sau, tất cả người dân đều cực kỳ phục ông ấy.

Nếu nói ông ấy có điều gì không tốt thì đó là việc ông ấy không đủ quả quyết, dễ bị lung lay.

Năm nay lúc thu hoạch báo cáo sản lượng, ông ấy thấy những thôn khác khai khống sản lượng lên cũng khai khống theo.

Điều này làm thôn bọn họ chỉ giữ được một phần ba chỗ lương thực, sơ với đội trưởng thôn Tịnh Thủy kiên quyết và cầu thị, Hàn Định Quốc không phù hợp với tiêu chuẩn lắm.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 166: Chương 166



Lúc đó đội trưởng thôn Tịnh Thủy còn bị thông báo phê bình, nghe nói suýt nữa thì bị cách chức, nhưng sau này thôn Tịnh Thủy lại sống yên ổn qua suốt ba năm đó.

Trương Phi Yến thầm nghĩ, không biết kiếp này có hai biến số là mình và Sở Thấm thì liệu có khác biệt gì không?

“Ngẩn người gì đấy, ăn cơm đi!”

Trương Phi Yến ngẩn ngơ suy nghĩ bị mẹ cô ấy gõ đầu một cái, vội vàng tỉnh táo lại: “Sửa thì sửa thôi, sửa cũng có chỗ tốt với thôn chúng ta.”

Bà Trương trừng mắt nhìn cô ấy: “Con nít đừng xen vào mấy chuyện này, chuyện này để người lớn lo.”

Bây giờ càng lúc bà càng thiếu kiên nhẫn với con gái, nhất là sau khi thấy Sở Thấm cực kỳ có tiền đồ.

Không chỉ bà mà những người khác trong thôn cũng chỉ muốn Sở Thấm là con cháu nhà mình.

Trương Phi Yến bĩu môi, nếu mẹ biết con gái trong mơ của mẹ là người nhiệt tình thúc đẩy chuyện này thì mẹ có còn cảm thấy Sở Thấm là cô con gái hoàn hảo không.

Còn nữa, bây giờ thì nghĩ cô ấy là trẻ con, sao lúc trước vội vàng làm mai cho cô ấy thì không bảo cô ấy là trẻ con đi.

Hai mẹ con không vui vẻ gì, Trương Phi Yến ăn cơm xong chạy ra ngoài, định tìm Sở Thấm lên núi xem chỗ trồng khoai lang.

Sở Thấm không có thời gian.

Cô nói: “Tôi không đi, hôm qua tôi vừa mới đến, hôm nay tôi phải ở nhà sửa phần sau cái chòi.”

Trương Phi Yến vội hỏi: “Hôm qua cô đi rồi à? Chỗ Hoàng Đậu Tử dẫn cô đến cô tốt không? Thật ra tôi cũng biết chỗ đó, ở núi Đại Nham…”

Sở Thấm tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Cô đừng nhắc đến núi Đại Nham nữa, không phải bị phát hiện rồi sao?”

Còn bảo chỗ đó có sói hoang, trồng gì cũng phí công.

Cô đẩy Trương Phi Yến ra ngoài cửa: “Cô đi tìm Hoàng Đậu Tử đi, bảo anh ta dẫn tôi đi, tôi có việc thật.”

“Này này này…”

“Rầm…”

Sở Thấm cài cửa lại rồi thở phào nhẹ nhõm, cô rất sợ Trương Phi Yến.

So với việc tốn công sức với cô ấy, cô thà im lặng làm việc trong nhà.

Đúng là hôm qua cô đã lên núi xem đất với Hoàng Đậu Tử, chỗ Hoàng Đậu Tử chọn khá tốt.

Đó là một nơi ở núi Hồ Lô cách đây hai ngọn núi, gần như không có ai đến.

Núi Hồ Lô là ngọn núi chung giữa thôn Cao Thụ và thôn Lưu Lý, chỗ Hoàng Đậu Tử chọn ở đúng nơi giáp ranh với nhau, một chỗ cực kỳ kín đáo.

Hoàng Đậu Tử nói: “Tôi phát hiện một lối đi nhỏ mất hai tiếng rưỡi để đến. Nếu đi đường lớn, từ thôn chúng ta đến đó có đi nhanh cũng phải mất hơn ba tiếng, đi từ thôn Lưu Lý thì càng khỏi phải nói, mất bốn tiếng đồng hồ cũng chưa đến nơi.”

Sở Thấm nghe xong lập tức yên tâm.

Chẳng ai rảnh rỗi leo núi lâu đến thế, dù có đến được đi nữa, giữa rừng núi mênh m.ô.n.g cũng chưa chắc đã tìm được chính xác mảnh đất đó.

Hoàng Đậu Tử nói ngọn núi đó không có heo rừng, Sở Thấm cũng không thấy dấu vết của heo rừng.

Núi Hồ Lô cũng có suối, dù địa hình dốc đứng nhưng ít nhiều gì cũng tìm được mấy mảnh đất bằng phẳng cách nhau không xa, gộp chung vào cũng phải lớn hơn một mẫu đất.

Sở Thấm cảm thán, làm khó Hoàng Đậu Tử tìm được mảnh đất này, quả nhiên tốt hơn núi Đại Nham mà Trương Phi Yến tìm thấy nhiều.

Bây giờ chuyện sửa mương nước và trồng khoai lang được giải quyết, cuối cùng Sở Thấm cũng có thể yên tâm.

Xây chòi dây dưa mãi lâu, cuối cùng hôm nay cũng đã xây gần xong.

Sở Thấm giẫm lên thang trải cỏ tranh l*n đ*nh chòi.

Cô cắt cỏ tranh từ lâu, cỏ tranh khá cứng, không những có thể làm dây thừng mà còn có thể làm vật liệu lợp nóc.

Đời trước Sở Thấm lấy cỏ tranh làm nóc nhà, vì thời tiết thay đổi nên phải thay hàng năm nên cô biết phải xử lý cỏ tranh thế nào, trải trên nóc nhà ra sao.

Xung quanh chòi là bốn cây gỗ lớn chôn sâu dưới đất, cố định bằng gạch xây, chưa cần so sánh với chòi bình thường, chỉ nhìn thôi đã thấy nó kiên cố hơn phòng chứa đồ phía đối diện rồi.

Sở Thấm dùng sức đẩy mà cột gỗ không hề nhúc nhích, cô gật đầu, cực kỳ hài lòng.

Lúc dựng chòi cỏ tranh xong đã che chắn được hết khoai lang trên hàng rào, dù đứng bên ngoài nhà hay đứng trong sân cũng không nhìn thấy.

Sở Thấm còn xây một cái lò sưởi trong chòi.

Lò sưởi đắp bằng đất, đào một cái hố giữa chòi rồi xây gạch xung quanh, bình thường có thể sưởi ấm ở đây, thêm một cái giá sắt là có thể nấu cơm hoặc là phơi khô đồ, sau này có thể dùng làm phòng sấy đồ.

Mùa đông quần áo khó khô mà Sở Thấm lại thích sạch sẽ, không chịu được việc nửa tháng mới tắm một lần.

Nhung cô ít quần áo, đồ thường mặc cũng không nhiều, lần nào cũng phải lấy rổ hong khô mới được.

Thật ra rổ hong khô được làm từ cây trúc, cũng có người làm từ cây gỗ.

Nó có hình trụ khá thấp, trên dưới không có đáy, chỉ có phần trúc ở giữa ngăn lại chia thành hai nửa.

Phần bên dưới đặt chậu than, bây giờ Sở Thấm đã có lò sưởi thì sau này có thể đặt luôn lên lò sưởi, kích cỡ cũng phù hợp.

Quần áo phơi trên sào trúc cũng phải hong khô, lửa than trong lò sưởi cũng có thể hong khô quần áo, chỉ cần chịu khó lật quần áo lên, chưa đến nửa tiếng là có thể hong khô quần áo thường mặc rồi.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 167: Chương 167



Buổi trưa, Sở Thấm lấy nồi sắt nấu cơm trong cái chòi nhỏ cô vừa xây xong.

Cũng có cảm giác vui vẻ như khi được ở thôn quê.

Hôm sau.

Đội trưởng Hàn bị Sở Thấm ép khó có lúc kiên định, ông ấy chào hỏi mọi người rồi bắt đầu thực hiện.

Quy hoạch mương nước có thể vừa sửa vừa thay đổi, dẫu sao có một số chỗ phải sửa, có tránh thế nào cũng không được nên mới phải sửa vài đường.

Hàn Định Quốc nói để mọi người bình tĩnh: “Sửa mương nước có thể mở nhà ăn cho người trong thôn mình, mọi người chỉ cần nộp một nửa chỗ lương thực thôi, còn lại bổ sung từ trong thôn, công điểm tính tương ứng.”

Oa!

Người dân nghe câu này rất hài lòng.

Mọi người đều phải tiết kiệm, tiết kiệm được lương thực nhà mình bao nhiêu thì tiết kiệm. Các thôn dân cho rằng lương thực trong nhà mới là lương thực của mình, không tính lương thực của đại đội trưởng thôn.

Lại còn mở nhà ăn nữa, thế có nghĩa là có người nấu cơm, tiết kiệm được chút củi lửa trong nhà.

Hơn nữa còn có công điểm, rất nhiều người chăm chỉ cảm thấy đây là thời cơ tốt để kiếm từng chút công điểm, từng chút lương thực nên vội vàng đồng ý.

Hàn Định Quốc cũng có năng lực nên nhanh chóng sắp xếp ổn thỏa cho người dân.

Ai làm việc ở nhà ăn, ai chịu trách nhiệm điều tra thực địa, ai chịu trách nhiệm đào mương, chọn đất, ai chịu trách nhiệm chuyển đá…

Nói chung người trong thôn đều được ông ấy động viên, ra sức cố gắng trong năm nay phải hoàn thành được bảy mươi phần trăm việc sửa muông nước, nhất là những chỗ quan trọng, mương nước phải thông thoáng mới được.

Sở Thấm chọn việc đào đất.

Công việc này có mười công điểm, công điểm cao mà khó làm, làm việc còn mệt hơn khi vào mùa thu hoạch nữa.

Thôn làng yên ả đột nhiên khí thế ngất trời từ ngày đó, trước đây còn có người lén ra khỏi thôn không biết đi đâu đánh bạc, giờ bị đội trưởng Hàn và bí thư chi bộ thôn sắp xếp đi đào đất, còn giúp bọn họ tránh khỏi tai họa.

Trương Phi Yến cũng đang làm việc, lúc đầu cô ấy định đến nhà ăn, cuối cùng mẹ cô ấy thấy Sở Thấm đào đất nên ghi tên giúp cô ấy vào việc chọn đất.

Lúc đang làm việc cẩn thận thì cô ấy thấy có người chạy đến cạnh chỗ bác cô ấy không biết đang nói gì, chỉ thấy mặt bác cô ấy trắng bệch.

Sau đó bác cô ấy được bí thư chi bộ thôn dẫn đi, vừa đi bí thư chi bộ vừa trừng mắt dạy dỗ ông ấy.

Trông bí thư chi bộ chỉ muốn đánh bác cô ấy cho tỉnh táo lại.

Sau đó cậu của Sở Thấm cũng bị thế, sợ hãi đôi môi run rẩy, tay run suýt nữa thì không cầm được cuốc.

Bác Thẩm bên cạnh cố gắng nhìn ông ấy, mắt nhìn như sắp nhỏ máu, nếu không có người kéo lại thì chắc sẽ xông đến đánh nhau mất.

Trương Phi Yến đột nhiên nhớ ra, đệt, quên mất chuyện này!

Ôi! Cô ấy sống mấy chục năm nên quên mất, đến bây giờ mới nhớ ra.

Kiếp trước, đúng lúc này cũng có chuyện xảy ra, mấy người trong thôn tụ tập đánh bạc nên bị công an bắt, bác của cô và chú của Sở Thấm là hai người trong số đó.

Chuyện này liên lụy nhiều người, thôn Cao Thụ có 5 người, thôn bên cạnh 6 người, thôn xã 8 người, những nơi khác không biết, tổng cộng lên đến 22 người.

Thôn có người liên quan bị phê bình, thậm chí thôn bọn họ còn có công an đến phổ biến luật pháp.

Lúc đó đội trưởng Hàn và bí thư chi bộ mặt đen như đáy nồi, ngày nào cũng phải vào thôn làm báo cáo.

Có lẽ vì thế mà đội trưởng Hàn không thể cứng rắn lúc thu lương thực được, nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của Trương Phi Yến.

Nói chung hậu quả xấu kéo dài đến mấy năm sau.

Chị họ của Sở Thấm, Sở Hồng là người đi học, sau này đại đội trưởng và bí thư chi bộ muốn đề cử cô ấy đi học trường đại học công nông, tài liệu được xử lý đưa lên trên sắp được phản hồi, cuối cùng lại bị người báo cáo bố từng đi đánh bạc, từng bị bắt.

Dù cuối cùng không có việc gì, chỉ bị giam hai ngày rồi lại được thả ra, nhưng đó cũng bị xem như vết nhơ, bị loại khỏi danh sách.

Hầy!

Nhất thời Trương Phi Yến cũng không biết nói gì, chỉ thấy phiền muộn nhưng cũng thấy may mắn.

Cô ấy chuồn đến chỗ Sở Thấm, nói với cô: “Sao tôi thấy cô mới là người đặc biệt nhỉ?”

Cô ấy có ngốc hơn nữa cũng nhận ra điều thay đổi này do Sở Thấm tạo nên chứ không liên quan đến cô ấy.

Sở Thấm hoàn toàn không chú ý đến cậu của cô, ngày nào cô cũng cắm đầu làm việc mệt muốn chết, mồ hôi đầm đìa: “Đột nhiên cô nói không đầu không đuôi gì vậy?”

“Không có gì, coi như tôi không nói đi.”

Sở Thấm: “...”

Ngày nào đó cô phải kéo cái người nói mập mờ bí ẩn này đi trồng khoai lang mới được!
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 168: Chương 168



Chuyện tụ tập đánh bạc làm dấy lên phong ba xã Dương Tử Câu.

Nhóm mê bài bạc trong thôn Cao Thụ hoảng hốt không yên, lúc biết có người bị nhốt lại đưa đến nông trường lao động cải tạo mười mấy năm lại càng hoảng sợ hơn, mãi không bình tĩnh được.

Bị dọa c.h.ế.t sững người.

“Bây giờ biết sợ thì còn ích gì nữa, một đám các người cộng lại cũng phải mấy trăm tuổi, xấu hổ c.h.ế.t mất!”

Bí thư chi bộ thôn bảo bọn họ về nhà, người tốt tính như ông ấy cũng phải nổi giận, nói chuyện không nể mặt chút nào.

“Ngày thường lòng vòng trong thôn thì thôi đi, lại còn chạy ra ngoài chơi, mấy người thì có bao nhiêu tài sản đủ để đánh bạc chứ.”

Mấy người như chú Sở không dám nói gì, Hàn Định Quốc là người cùng lứa tuổi nên không răn dạy bọn họ được, nhưng bí thư chi bộ thôn lớn hơn, lúc này có thể mắng mấy câu.

Bí thư chi bộ thôn mắng khát khô cả miệng, bưng ly nước lên cho trơn miệng rồi nói tiếp: “Cũng may mà hôm nay kéo mấy người đi làm sửa mương nước, không thì bây giờ người bị nhốt trong tù đợi bị phán xử là mấy người đó. Liên lụy bản thân thì thôi đi, đừng có liên lụy đến con trẻ, liên lụy danh tiếng thôn chúng ta.”

“Cha từng ngồi tù thì con cái muốn kết hôn cũng khó hơn người bình thường, mấy người đừng tưởng là không có gì to tát!”

Tim chú Sở đập thình thịch, vội vàng nói: “Sau lần này không dám nữa.”

Bí thư chi bộ nói: “Hừ, tôi chẳng tin lời mấy người ham cờ b.ạ.c như cậu nói, có dám không không chỉ xem mấy người mà còn phải xem tôi nữa, tự tôi có cách.”

Sau khi răn dạy xong, ông ấy mới bảo bọn họ đi, trông bọn họ cũng phiền lòng, sau khi về nhà còn bị người nhà mắng nữa.

Làm cha cả rồi mà còn bị cha mẹ hay vợ mình chỉ trỏ mắng mỏ thì xấu hổ lắm, ít nhất là xấu hổ ngay.

Thím Sở đợi chú Sở về nhà là bắt đầu giở võ ra với ông ấy, xong chuyện rồi nửa đêm hôm đó còn tìm đến nhà Sở Thấm oán trách: “Đúng là tai họa mà, tự liên lụy đến mình thì thôi, giờ còn liên lụy đến người khác, cuối cùng thím cũng hiểu phải hung dữ với người thế này, nếu không ngày nào đó lại bị chú cháu làm liên lụy mất.”

Sở Thấm không ngừng gật đầu: “Thím phải dữ từ lâu rồi.”

Nếu là cô, lần đầu đánh bạc chặt đứt một ngón tay, lần thứ hai chặt đứt hai ngón, lần thứ ba ba ngón, quá tam ba bận, có lần thứ tư nữa thì đánh gãy cả hai tay luôn.

Thím Sở thở dài: “Cả ngày trời thím chỉ làm dưới ruộng, đâu có thời gian quản lý ông ấy, sau này chỉ có thể bảo Hồng Hồng và Tiểu Kiến trông thôi.”

Sở Thấm ngạc nhiên: “Còn phải phí thời gian trông chú nữa sao, thím cứ cắt đứt là được.”

Đương nhiên cắt đứt ở đây không phải là cắt ngón tay.

Dẫu sao đây cũng không phải thời tận thế mà là xã hội có công an, không thể hở ra là đánh gãy tay chân được. Sở Thấm nói cắt đứt là thu hết tiền mà chú Sở có, đây cũng chỉ là hạ sách, nhưng chỉ cần thu tiền của ông ấy thì còn ai chơi cùng ông ấy nữa.

Thím Sở không hiểu: “Trước giờ thím đều quản lý tiền mà.”

Sở Thấm chậc một tiếng, thấp giọng nói: “Không phải quản lý như thím nói, quản lý mà thím nói là một hộp tiền thím dùng được mà chú cũng dùng được sao. Cháu nói quản lý nghĩa là thím giữ tiền rồi cất kỹ vào, đừng để lại một đồng nào, đừng để chú biết tiền ở đâu.”

Giờ thím Sở mới hiểu.

Thế nghĩa là cắt đứt hẳn nguồn tiền của chú Sở, không chỉ làm ông ấy không có tiền để dùng mà còn phải khiến sau này ông ấy không có tiền cũng không lấy được tiền ở đâu cả.

Thím Sở nghĩ ông ấy là chủ gia đình, làm như thế thì không hay lắm.

Nhưng bà ấy lại nghĩ ông ấy có cần mua gì đâu? Đương nhiên là không rồi, thế sao lại phải giữ tiền lại cho ông ấy, giữ lại cho ông ấy uống rượu, đánh bạc sao.

Sở Thấm đẩy bà ấy: “Thím, thím nhân lúc chú chưa kịp phản ứng mà lén lút lấy hết tiền của chú đi, giấu ở chỗ chú không biết ấy, nếu không qua đợt này rồi chú lại ngựa quen đường cũ thì sao.”

Thím Sở nghĩ lại cũng đúng, lập tức không còn đau buồn tức giận nữa, chạy thẳng về nhà lấy hết phiếu tiền trong hộp tiền dưới giường ra, nghĩ ngợi một lúc rồi định giấu trên xà nhà, giấu trong tủ, nhưng cảm thấy những chỗ này không ổn lắm.

Bà ấy ngẫm nghĩ một lúc rồi lại chạy đến hỏi Sở Thấm.

Sở Thấm đang nghĩ chuyện xây bếp lò mới. Sau khi làm quen với công việc cường độ cao, nếu cô vẫn còn sức lực thì chuyển đồ trong nhà.

Thím Sở ngạc nhiên: “Cháu lấy gạch đâu ra thế?”

Sở Thấm chớp mắt, mặt không đỏ tim không đập gấp: “Cậu út cháu tìm giúp cháu.”

Cô không ngờ thím Sở lại quay lại, trước khi bà ấy đi Sở Thấm còn chưa kịp đóng cửa, cứ mải suy nghĩ chuyện mấy viên gạch nên thím Sở mới nhìn thấy đống gạch trong sân.

Có điều Sở Thấm đã chuẩn bị đổ cho cậu út Dương, cậu út Dương là một người rất giữ ý, cực kỳ nghĩa khí, ít khi nào có ý kiến với kế hoạch của Sở Thấm, lúc cô không muốn nói thì ông ấy cũng không hỏi kỹ.

Cô đã định đợi lúc nào đó sẽ đến bàn chuyện với cậu út Dương, bây giờ phải nắm chắc hơn, ai mà biết được lúc nào đó thím Sở sẽ gặp cậu út Dương chứ.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 169: Chương 169



Thím Sở sáng bừng mắt: “Ngoan quá, chất lượng chỗ gạch này không tệ, giống như gạch nung từ nhà máy trong huyện vậy, chắc cậu út quan tâm đến cháu lắm.”

Sở Thấm chỉ cười ha ha.

Lừa người không thể nói nhiều được, càng nói càng sai nhiều.

Sở Thấm nhặt được hơn 700 cục gạch, nhưng lúc xây chòi đã dùng mất một ít nên bây giờ chỉ có 656 cục.

Sở Thấm suy nghĩ nói: “Nên xây một cái bếp lò hay hai cái bếp lò nhỉ? Chắc chỗ gạch này chỉ đủ xây một cái bếp lò thôi.”

Thím Sở ngạc nhiên: “Chỗ gạch này xây giường sưởi cũng đủ mà không đủ xây hai cái bếp lò sao?”

Thím Sở hắng giọng: “Cháu tưởng xây bếp dễ vậy sao, một cái bếp phải dùng được ba đời, muốn xây tốt thì không dễ đâu.”

Sở Thấm tò mò: “Thế sao cái bếp nhà cháu không dùng được ba đời?”

Thím Sở nói: “Cháu không biết chuyện này, trước đây nhà cháu là nhà của một người họ Khương, nhà người này vừa chuyển đi thì ông nội cháu chạy nạn đến đây, thôn mới đưa căn nhà này cho ông nội cháu, cái bếp lò này không phải ông cháu xây mà là người ta để lại.

Thực ra nhiều năm trôi qua căn nhà đã được sửa sang cả trong lẫn ngoài rồi, chỉ có mỗi cái bếp lò vẫn chưa ai động đến.”

Sở Thấm cuối cùng cũng hiểu hoa ra cái bếp lò cũ kỹ là vì thế.

Thím Sở cảm thán: “Nghe nói năm đó người nhà họ Khương là đại địa chủ của huyện Tân Minh, đối với người ta, thôn Cao Thụ chúng ta chẳng là gì, chỉ là một nơi xó xỉnh thôi. Sau này nói là chia cho mấy đứa con vợ lẽ, trước đây nhà cháu chỉ là nơi ở tạm của người làm thôi.”

Sở Thấm nghi hoặc: “Thế người nhà họ Khương bây giờ ở đâu?”

Thím Sở nói: “Nghe nói là ở nước ngoài, dẫu sao cũng chẳng liên quan đến chúng ta, cũng không thể để nhà không được. Người ta ở nhà lầu, ăn thịt bò, mấy đời rồi cũng không thấy mặt mũi bọn họ mà.”

Sở Thấm nuốt nước miếng.

Kể ra cũng tiếc, cô xuyên qua lâu thế rồi mà vẫn chưa được ăn thịt bò, muốn ăn quá.

Sở Thấm không nói chuyện này nữa mà hỏi thím Sở: “Thím lại đến đây có chuyện gì thế?”

Thím Sở vỗ đầu rồi nói: “Lần trước thím có thấy cháu làm tủ bát, gần đây cháu có rảnh thì làm tủ quần áo giúp thím với.”

Thực ra bà ấy cũng thấy lạ, sao Sở Thấm lại làm được nghề mộc vậy, quan trọng nhất là làm rất ổn, trông có thể bán được.

Sở Thấm gật đầu: “Đợi cháu xây bếp lò xong thì rảnh hơn.”

Thím Sở yên lặng nói: “Tủ quần áo của thím hơi đặc biệt, cháu làm cách một tầng ra giúp thím.”

Sở Thấm hiểu: “Cháu hiểu rồi.”

Thế này là muốn giấu phiếu tiền, không muốn chú tìm thấy.

Lúc này thím Sở mới yên tâm rời đi.

Trời tối dần, Sở Thấm đếm gạch xong rồi chồng gạch lên góc trái phòng bếp.

Thật ra cô muốn sắp xếp đắp hai cái bếp lò, dẫu sao nếu thường xuyên cho heo ăn cũng cần một cái bếp, không thì lần nào cũng phải lấy nồi của cô để nấu cho heo ăn.

…ừm, không ổn lắm.

Không thể để mình bẩn vậy được.

Nồi sắt thì không có vấn đề gì, trong xã cung ứng có, còn phiếu thì cô có mấy phiếu thịt, không còn cách nào nữa thì cầm phiếu thịt đi đổi phiếu đồ.

Sở Thấm thầm nghĩ có nên rút một cái ra từ hệ thống trò chơi không, dẫu sao cô cũng từng rút nồi sắt nhỏ và ấm sắt, theo quy luật đó, rút được nồi sắt lớn cũng không hẳn là không thể.

Sau khi làm xong, Sở Thấm phủi bụi trên người, tắm rửa giặt giũ xong lên giường nghỉ ngơi.

Lúc này đã là tám rưỡi tối.

Trên tủ đầu giường có một quyển sách hướng dẫn nấu ăn, cửa sổ đóng chặt, ngọn đèn dầu cháy soi sáng.

Sở Thấm nhìn trang hướng dẫn nấu vịt muối, đột nhiên thấy thèm ch** n**c miếng.

Vịt muối có mùi vị thế nào nhỉ?

Tiếc là mỗi người chỉ có một cái miệng, không thể ăn hết mọi món ngon trên đời được.

Sở Thấm thổi phù tắt đèn dầu.

Cô định lần sau đến xã cung ứng phải mua nhiều dầu hỏa hơn, tốt nhất là trữ được hai đến ba năm, chỉ là chuyện tìm phiếu thì phải nhờ cậu út, không có đèn dầu, màn đêm dài đằng đẵng rất khó chịu.

Căn phòng chìm vào bóng tối, tối đến mức Sở Thấm mở mắt ra cũng chẳng khác gì đang nhắm mắt.

Cô cắt cỏ tranh khá nhiều, chỗ còn dư lợp thành rèm cửa, rèm cỏ tranh tự nhiên che kín khung cửa sổ, không có ánh trăng nào chiếu xuyên vào được, chẳng trách lại tối.

Trong bóng tối, Sở Thấm đang nghĩ ngày mai nên ăn gì?

Ăn thịt xông khói.

Gà xông khói và vịt muối cũng gần giống với nhau.

Hôm sau.

Sở Thấm làm gà xông khói, vì trời lạnh nên cô làm cả một con, không sợ ăn không hết sẽ bị hỏng.

Sau khi lấy gà xông khói ra cô bỏ vào ngâm nước, lúc rửa mặt mũi, ăn sáng xong là có thể cắt thành từng miếng nhỏ rồi.

Cách làm đơn giản nhất là chưng lên, băm tỏi nhỏ rồi bỏ thêm tiêu xay, thêm chút rượu gạo, món chưng vô cùng đơn giản nhưng mùi vị cực kỳ hảo hạng.

Làm phức tạp hơn một chút thì có thể xào, chỉ là hoa tỏi trong vườn chưa mọc, những cây tỏi hoang quanh nhà cũng đã bị cô ngắt hết nên đành từ bỏ.

Có điều không cần phải chưng ngay bây giờ, Sở Thấm uống nước xong rồi đi làm việc.
 
Back
Top