Dịch Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu

Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 150: Chương 150



Nghỉ ngơi khoảng ba phút, sau khi cơ thể dần hồi lại sức, Sở Thấm tiếp tục đi về phía trước.

Càng đến gần Sở Thấm càng cảm nhận được nhiệt độ đang dần tăng lên, chỉ có cái là cũng không tăng nhiều. Nếu không phải Sở Thấm giỏi trong việc phát hiện những thay đổi rất nhỏ của nhiệt độ thì cô sẽ không thể cảm nhận được.

Cuối cùng Sở Thấm cũng tới gần lối vào suối nước nóng, vòng mắt rất nhỏ, vừa đủ để tạo thành một cái ao nhỏ. Vì mấy ngày trước tuyết rơi dày đặc nên Sở Thấm không thể nhìn ra dấu chân của động vật trên tuyết.

Sở Thấm bắt đầu giăng bẫy, cô hy vọng ngày mai cô tới sẽ nhìn thấy một con mồi mắc bẫy.

Nếu không thể xác định được dấu vết thì Sở Thấm sẽ không ở lại trên núi quá lâu. Nhưng lúc Sở Thấm vừa đặt bẫy xong và chuẩn bị rời đi, thính giác nhạy bén của cô đã bắt được động tĩnh cách đó không xa.

“Hử? Là gì nhỉ?” Sở Thấm bắt đầu tò mò, cô nhìn chung quanh để tìm một cái cây, khó khăn lắm mới trèo lên được.

Động tĩnh có vẻ rất lớn, đây không phải mức độ mà động vật hoang dã nhỏ có thể tạo ra.

Trái tim Sở Thấm đập mạnh, cô tới nơi này cũng mấy lần nhưng lại không phát hiện ra, lỡ chẳng may là gấu hay sói thì phải làm sao?

Nhất là soi, thứ loài xảo quyệt gian trá ấy biết lập kế hoạch. Đặc biệt là vào mùa đông thiếu thức ăn thế này, nếu để nó phát hiện Sở Thấm đang trốn trên cây, chắc chắn nó sẽ thủ dưới gốc cây không chịu đi.

Sói sống trên núi, nhưng Sở Thấm thì không.

Đột nhiên, Sở Thấm toát mồ hôi lạnh.

Sở Thấm cầm kính viễn vọng chĩa về hướng phát ra âm thanh để tìm kiếm tung tích của con thú hoang dã kia, sau khi nhìn được gần nửa phút, Sở Thấm như được trút bỏ gánh nặng trong lòng, cơ thể vốn đang căng cứng cũng dầm thả lỏng.

“Không phải sói, là hươu rừng.” Sở Thấm thủ thỉ, cô mím môi, má lúm đồng tiền trên má thoắt ẩn thoắt hiện.

Đúng là trên núi có hươu, chỉ là ít khi nhìn thấy chúng mà thôi. Mấy người già trong thôn nói chúng sống ở sâu trong núi.

Sở Thấm chỉ tiếc bây giờ mình không có cung tên trong tay, nếu không cô có thể dễ dàng nhắm chuẩn con mồi và g.i.ế.c c.h.ế.t nó ngay cả khi đang ngồi trên cây.

Bên hông cô chỉ có một con d.a.o mổ heo, nhưng là do hệ thống trò chơi sản xuất, lưỡi d.a.o này vô cùng lợi hại, dễ sử dụng và lợi hại hơn cao d.a.o ở kiếp trước của cô.

Hươu rừng chậm rãi đi tới, thỉnh thoảng nó lại cúi mình nhìn xuống lớp tuyết như đang kiếm ăn.

“Tầm khoảng trên dưới một trăm năm mươi cân, là một con hươu đực.”

Sở Thấm lặng lẽ phân tích, sừng trên đầu con hươu kia còn có nhánh, chắc cũng là hươu đực trưởng thành.

Liệu cô có thể vật thắng nó được không?

Sở Thấm nhanh nhẹn phân tích trong đầu, cô sờ con d.a.o đeo bên hông rồi lại sờ sợi dây thừng đang cuộn tròn, khó lắm mới có cơ hội thấy động vật hoang dã cỡ lớn, dù khó đối phó thì Sở Thấm cũng muốn thử một lần xem sao.

Sở Thấm hơi băn khoăn, sau đó cô khẽ cắn môi, thầm hạ quyết tâm, bắt đầu leo xuống cây.

Bản thân Sở Thấm vốn là nhà thám hiểm, nếu là kiếp trước thì đừng nói là một con hươu, khéo hai con hươu cô cũng không ngán.

Nhưng chính cuộc sống yên ấm ổn định ở kiếp này đã bào mòn cảm giác phiêu lưu thám hiểm trong cô, nếu không có thiên tài ập tới thì có lẽ cô vẫn tiếp tục lựa chọn sự ổn định.

Sở Thấm nhảy từ trên cây xuống, sau đó bắt đầu vặn người khởi động gân cốt. Cô quan sát tình hình từ khắp bốn phía xung quanh rồi ngồi xổm ở một nơi tối tăm như con sói hung dữ ranh mãnh, xảo trá chậm rãi tiến đến con mồi và g.i.ế.c c.h.ế.t nó chỉ bằng một đòn.

Sở Thấm vừa đi vừa cởi cuộn dây thừng buộc trên eo xuống, buộc c.h.ặ.t đ.ầ.u dây thừng vào cái thòng lọng, lúc đến gần con hươu rừng, cô chậm rãi lắc sợi dây để làm quen.

Tuyết lại bắt đầu rơi.

Sở Thấm có thể cảm nhận được vài bông tuyết trắng đậu trên hàng lông mi cong dài của mình, không biết là tuyết từ trên trời hay tuyết đọng trên cây rơi xuống.

Sở Thấm bước đi nhẹ nhàng, hai mắt mở to không dám chớp, cẩn thận tiến tới gần con hươu rừng.

Tiếng bước chân trên tuyết không hề phát ra tiếng động!

“Mười mét, chín mét… Sáu mét.” Sở Thấm nhẩm thầm trong lòng: “Năm, bốn ——”

Rồi đột nhiên, bước chân của Sở Thấm trở nên vững vàng hơn, nét mặt cô căng thẳng, sợi dây thừng trên tay lao vào không trung tạo thành tiếng “vèo” một cái, đích đến là cái sừng hươu!

“Không được đi!” Sở Thấm hô to, cô nắm chặt sợi dây thừng, con hươu rừng bị dọa sợ đến nỗi giãy giụa điên cuồng, nhưng vì nó vùng vẫy nên sợi dây trói càng lúc càng chặt. Đợi đến khi Sở Thấm buộc đầu còn lại của sợi dây thừng vào một cái cây khác, chiếc thòng lọng đã cột chặt vào sừng hươu.

Nhìn thì tưởng là mất rất nhiều thời gian, nhưng thực tế là chưa đến mười giây.

Sau đó Sở Thấm lao đến như một mũi tên, cô rút con d.a.o g.i.ế.c heo ra chuẩn bị chặt đứt chân của con hươu kia.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 151: Chương 151



Nhưng chân hươu làm gì có chuyện dễ cắt như thế, hươu rừng muốn dùng sừng đ.â.m cô, nó giơ chân định đá cô. Thấy con hươu sắp chạm vào người mình, Sở Thấm nhanh nhẹn lăn sang bên cạnh, đồng thời đưa con d.a.o cắt đứt chân trái của hươu.

Chân con hươu xấu số bị đứt, nó quỳ rạp xuống đất.

Như vậy vẫn chưa đủ, Sở Thấm tránh được động tác chó cùng rứt giậu của con hươu, vòng sang bên cạnh rồi cắt chân trước bên phải của nó. Vết cắt quá tàn bạo, lúc này hươu rừng quỳ rạp xuống đất, không thể bò dậy được nữa.

Sở Thấm vỗ n.g.ự.c nói: “Tay nghề cũng không bị giảm sút quá nhiều, năm đó c.h.é.m đầu hươu đâu tốn sức như vậy!”

Sở Thấm toát mồ hôi lạnh, suýt nữa là cô bị con hượu đụng trúng rồi, tóm lại là do lâu không đi săn nên hơi ngượng tay.

Con hươu rừng vẫn giãy giụa không ngừng, Sở Thấm không dám ở lại nơi này quá lâu. Con hươu không đổ quá nhiều máu, nhưng ai biết nó có thu hút con nào khác tới đây hay không, mùi m.á.u tươi rất dễ hấp dẫn động vật hoang dã.

Sở Thấm cũng không có ý định g.i.ế.c c.h.ế.t con hươu luôn trên núi, dù sao thì m.á.u hươu cũng là thứ đáng giá, cô muốn giữ lại.

Vì thế Sở Thấm đã bỏ con hươu vào trong ba lô không gian, cảnh giác nhìn xung quanh rồi nhanh chóng xuống núi.

Đợi đến khi ra khỏi cửa suối nước nóng, đến phần bìa rừng Sở Thấm mới dám thở phào một hơi, cô dựa vào gốc cây để lấy lại bình tĩnh.

Sở Thấm nhắm mắt, cô đứng dậy, tuyết đọng trên cây thi nhau rơi xuống.

Không chỉ tuyết đọng trên cây, dường như tuyết bắt đầu rơi từ giữa không trung, vừa nãy cô không để ý tới.

Sở Thấm vươn tay cảm nhận bông tuyết.

Bông tuyết tan ra khiến lòng bàn tay cô hơi ướt.

“Phải về rồi.” Sở Thấm thì thầm với bản thân, trận tuyết này chắc lại dày lắm cho xem.

Nhưng trước khi quay về, Sở Thấm cần phải chặt một ít củi trước, cô có mang d.a.o chặt củi theo. Dùng d.a.o chặt cùi chặt mấy cây gỗ, sau đó vứt bảy cây gỗ vào trong không gian, hai cây còn lại thì kéo thẳng về.

Lúc Sở Thấm về nhà, cô tình cờ thấy Đại Nành Tử lên núi, hai người gật đầu xem như chào hỏi, nhưng không ai nói với nhau câu nào.

Về đến nhà.

Sở Thấm tới sân sau trước, cô đặt ba thanh gỗ vừa kéo về trong sân sau, dùng d.a.o chẻ củi chặt thành từng đoạn ngắn.

Mặc dù trong nhà có rất nhiều cây gỗ nhưng Sở Thấm không nhìn được cái cảnh đồ thì hao dần mà không bổ sung thêm.

Sau khi chặt riêng thành từng đoạn, Sở Thấm đặt chúng trong sân, đợi ngày nào trời nắng sẽ đem ra phơi rồi ôm vào phòng bếp.

Sau đó Sở Thấm thả hươu rừng ra, cô lấy cái thùng, bắt đầu dốc m.á.u hươu vào đó.

Máu hươu rất hữu ích, ở kiếp trước, người trong thành phố luôn muốn có nó, nhưng tiếc là mỗi lần săn xong mang hươu về đến nơi chỉ còn có ít máu.

Sở Thấm nhanh tay lẹ mắt, dùng con d.a.o g.i.ế.c heo đ.â.m vào giữa người con hươu, nó run rẩy vùng vẫy khoảng nửa phút mới dần yên lặng.

Máu tươi từ người con hươu chảy thẳng vào cái thùng to lớn kia, thỉnh thoảng lại nhỏ vài giọt trên nền tuyết trắng tinh, trông đỏ rực chói mắt cực điểm.

“Cuối cùng cũng xong.” Sở Thấm để con hươu rừng sang một bên, sau khi vắt hết m.á.u thì nó cũng đã c.h.ế.t đờ rồi.

Sở Thấm cất m.á.u hươu thu được vào trong ba lô rồi lại cố gắng nhét cả con hươu vào.

Mãi sau Sở Thấm mới gật đầu hài lòng, không tồi, chỉ chiếm một diện tích nhỏ của ba lô.

Xem ra trò chơi chó kia vẫn rất hiểu chuyện.

Sở Thấm thả hươu ra, cắt đứt sừng hươu… Ai nha, cái này cũng là vật quý hiếm.

Sừng hươu được cho là thuốc hiếm, có tác dụng làm ấm thận, bồi bổ gân cốt, hầm thịt ăn cũng không tồi.

Có thể nói khắp người hươu đều là bảo bối, ngoài máu, sừng còn có deer penis. Sau khi lọc những thứ quý hiếm, Sở Thấm còn cắt được khoảng một hai mươi cân thịt ở các bộ phận có thể ăn được.

Thịt hươu tươi ăn rất ngon, ban đêm, Sở Thấm cắt một miếng thịt hươu rồi thái lát, đặt trên phiến đá nướng.

Sở Thấm để phiến đá vào trong bếp than, đồng thời tưới dầu lên trên, sau đó đặt miếng thịt hươu tươi lên trên, âm thanh “xèo xèo” vang lên k*ch th*ch vị giác của con người.

Thậm chí lúc ăn thịt hươu chín còn không cần chấm nước sốt, mùi vị khi ăn thẳng như vậy cũng không tồi.

Còn nếu muốn chấm, Sở Thấm sẽ chấm với muối tiêu, cô thầm nghĩ sang năm xay thêm ít bột ớt cũng hay.

Thật ra trong nhà Sở Thấm vẫn còn tương vừng, toàn bộ hạt mè trong thôn đều được đem đi ép lấy dầu, ép xong Sở Thấm chia làm bốn lạng, bây giờ vẫn còn nguyên trong tủ, không mất dấu giọt nào.

Tương vừng là thím Sở cho, lần đó Sở Thấm cho thím Sở đồ sấy, vậy nên ngày hôm sau thím Sở đã đưa lại Sở Thấm tương vừng. Nghe nói tương vừng này là do người chị họ của bà ấy nghiền, khoảng hai cân, Sở Thấm vừa ngửi đã thấy thơm.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 152: Chương 152



Buổi tối Sở Thấm ăn khá ít, canh xương heo thừa rất nhiều. Sở Thấm để nguyên, cô sẽ dành cho ngày mai.

Hôm sau canh đông lại, Sở Thấm có thể vớt mỡ lợn. Heo nhà cô béo phì, hầm canh có thể thu được một lớp dầu dày nổi phía trên, canh xương hầm ít dầu mỡ vẫn ngon hơn, số mỡ heo vừa thu đủ để cô dùng trong một ngày.

Sở Thấm khóa kỹ cửa, chốt cửa sổ.

Sau khi thổi tắt ngọn đèn dầu, Sở Thấm lại bắt đầu nghĩ tới những gì mình thu hoạch được hôm nay rồi vui vẻ nằm xuống giường ngủ.

Ngày tháng thoi đưa, mùa xuân tươi đẹp tìm đến.

Chớp mắt một cái lại tới đêm giao thừa.



Khác với năm trước, năm nay Sở Thấm ở trong nhà, cô có rất nhiều không gian và vật tư để chuẩn bị cho đêm giao thừa.

Hôm trước đêm giao thừa hai ngày, Lý Hoà ở cách xa ngàn dặm nhận được một gói hàng từ em họ gửi tới.

Lý Hoà ngẩn tò te khi người đưa thư điểm mặt gọi tên, không phải mẹ anh ta vừa mới gửi một kiện hàng ư, sao giờ lại có nữa vậy?

Tới khi mở ra xem mới biết, hoá ra là Sở Thấm gửi tới.

Bởi vì dân số thưa thớt mà đất đai rộng lớn, bộ đội không hề thiếu đất cho nên người có cấp bậc như anh ta hoàn toàn có thể chọn một mảnh đất để xây nhà ở.

Vợ của Lý Hoà là bác sĩ quân y, tên Lương Thiến, hai người theo đuổi tư tưởng mới, là kết hôn yêu đương tự do.

Về đến nhà, Lương Thiến thấy gói hàng thì tỏ vẻ buồn bực: “Mẹ lại gửi tới nữa à?”

Lý Hoà lắc đầu đáp: “Là Sở Thấm.”

Lương Thiến ngạc nhiên: “Là em họ ư?”

Lý Hoà vừa nói vừa mở ra, cau mày: “Đúng vậy, không phải con bé đó đang sống một mình à? Mẹ gửi thư về nói con bé dọn ra khỏi nhà chú thím rồi, tại sao vẫn có thể gửi nhiều đồ tới như vậy?”

Mở ra xong, Lý Hoà lại càng ngỡ ngàng hơn: “Không ít đâu.”

Đến cả Lương Thiến cũng không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, thật ra cô ta chừng từng gặp Sở Thấm, kết hôn trong quân đội, mấy năm nay vẫn còn nhiều việc phải làm, mà đi bộ đội phải xa nhà nên cũng không có cơ hội về thăm người thâm. Sau lại mang thai sinh con, suy cho cùng thì cô em họ này chỉ tồn tại qua miệng mẹ chồng và chồng mà thôi.

“Mẹ nói em họ là một đứa ngoan ngoãn trung thực, hơi nhút nhát và không thích nói chuyện.” Lương Thiến nói. Lúc còn ở đây, mẹ chồng đã nói rất nhiều về cô em họ này, vậy nên Lương Thiến cũng hình dung được phần nào.

Lý Hoà nhìn lá thư được gửi tới, anh ta cười nói: “Bây giờ không còn nhút nhát nữa đâu, hoang dã rồi. Lá thư trước mẹ có đề cập tới, nói những chuyện Sở Thấm có thể làm còn tốt hơn đàn ông, tính tình cứng ngắc không khác gì cục đá.”

Lý Hoà đọc thư, ban đầu anh ta không tin lời mẹ nói, nhưng bây giờ thì tin rồi.

Trong thư, Sở Thấm nói rằng mấy món đồ sấy này là do cô tự làm ở nhà. Cô biết đặt bẫy thú rừng và nuôi heo, vậy nên anh ta không cần phải lo lắng gì cho cô và hãy nhận lấy mấy món đồ mà cô gửi tới, nếu không cô sẽ không yên lòng.

Sau đó Sở Thấm cũng nói thêm là mình kiếm được nhiều công điểm, không ai trong thôn có thể vượt qua cô, chăm chỉ lao động sẽ không bị đói.

Lý Hoà cảm thán: “Nội dung thư chỉ nói về những chuyện thường ngày, nhưng mỗi chữ lại lộ rõ tính chất kiên cường mạnh mẽ. Đúng là trước đây Tiểu Thấm rất nhút nhát và không thích nói chuyện… Mà cũng không đến mức này.”

Nụ cười trên khuôn mặt Lý Hoà rất biến mất: “Lúc ở với dì và dượng anh con bé vẫn rất hoạt bát, sau lại trở nên hướng nội ít nói, bây giờ kiên cường mạnh mẽ thế cũng không tệ, sẽ không bị ai bắt nạt.”

Lương Thiến băn khoăn: “Lần trước mẹ bảo chúng ta tìm đối tượng cho em họ, mà giờ em họ như vậy… Tìm không dễ đâu. Muốn tìm bạn đời phù hợp phải tìm người bù trừ cho mình, ban đầu em chỉ tập trung vào mấy người tính tình cứng rắn chút, nhưng giờ có vẻ không hợp nữa rồi.”

Lý Hoà ngẫm nghĩ, tự thấy chẳng sai.

Người mà vợ chồng họ tìm chắc chắn là người trong quân đội, là quân nhân, mà theo quan điểm của Lý Hoà thì sau khi kết hôn nhất định phải sống ở chỗ người chồng đóng quân, sống chung với quân đội.

Nhưng Sở Thấm có thể tự nuôi sống bản thân, cô kiếm sống dựa vào đất đai đồng ruộng, giờ bảo cô từ bỏ thôn Cao Thụ để gia nhập quân đội thì e là không được.

Lý Hoà tự hỏi: “Vậy trước mắt cứ từ từ đã, xem tính cách có hợp hay không, dù gì Tiểu Thấm vẫn còn nhỏ.”

Lý Hoà nhìn đồ sấy, thở dài: “Tối nay chúng ta xào lạp xưởng ăn đi, thật khó để con bé có thể tự nuôi sống mình và làm được món đồ sấy ở độ tuổi còn trẻ như vậy.”

Bộ đội không có nạn đói, nhưng họ thèm thịt là thật.

Thỉnh thoảng Lý Hoà vẫn có cơ hội bổ sung thức ăn từ căng tin, nhưng Lương Thiến lại rất ít ăn.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 153: Chương 153



Lương Thiến cười nói: “Vậy tối nay anh về sớm chút nhé, anh mời đám lão Ngô vào ngày mùng sáu tháng giêng, việc còn lại để sau đó làm.”

Lý Hoà gật đầu, anh ta nghĩ xa xăm, thử lục lại tất cả những thanh niên mà anh ta quen một lần, nhưng lại thấy chẳng ai phù hợp, ai cũng có khuyết điểm riêng.

Thôn Cao Thụ.

Tất nhiên là Sở Thấm hoàn toàn không biết những chuyện này, làm sao cô có thể biết là dì cả đã tìm đối tượng trong quân đội giúp cô.

Vào cái hôm Sở Thấm đang chuẩn bị đồ ăn cho đêm giao thừa, thím Sở gọi cô sang nhà ăn cơm, Sở Thấm không sang, cô nói: “Hôm nay cháu ăn ở nhà, đợi sang năm mới sẽ tới nhà chú thím ăn.”

Thím Sở cũng không nói thêm gì nữa, Sở Thấm muốn đón giao thừa ở nhà mình.

Sau khi thím Sở xoay người đi, có thể thấy đôi mắt thím Sở hơi ướt, bà ấy thầm nghĩ có lẽ Sở Thấm vẫn nhớ thương cha mẹ. Ai cũng nói đứa trẻ không mẹ đáng thương biết nhường nào, mà những người không cha không mẹ như Sở Thấm lại càng đáng thương hơn.

Sở Thấm: “…”

Hoá ra còn có thể nghĩ theo cách này được sao?

Không phải vì nguyên nhân này mà cô từ chối sang nhà thím Sở ăn, chủ yếu là vì năm nay trong nhà cô có rất nhiều thứ, đồ ăn phong phú hết chỗ chê nên cô muốn ở nhà.

Sáng sớm, Sở Thấm mở cửa sổ, mở cánh cửa của chiếc tủ lạnh tự chế, lấy thịt dê đã đóng đá bên trong ra.

Thịt dê là dì cả cho, tổng cộng hai cân, Sở Thấm chỉ rã đông một cân, sau đó chuẩn bị làm món thịt dê hầm củ cải. Sở Thấm luôn cho rằng thịt dê và củ cải là sự kết hợp hoàn hảo nhất, ăn thứ này vào sẽ giúp làm ấm cơ thể.

Tiếp theo Sở Thấm lấy cá trắm cỏ đông lạnh ra, cá trắm cỏ này là cậu út đưa cùng ngày với dì cả. Sở Thấm định làm món cá hầm cải chua, vừa đúng lúc vại dưa chua của cô đã lên men, ngửi thấy mùi chua chua hấp dẫn.

Sau đó là tới đồ sấy, cô băm thịt khô gà thịt khô thỏ thành từng miếng, thái lát thịt khô lạp xưởng rồi đặt vào nồi hấp, mùi thơm nức mũi.

Sau đó là món thịt heo tươi, cũng tương tự món thịt kho tàu, thêm cái sườn heo chua ngọt.

Cuối cùng là tới đĩa cải trắng ngâm dấm và canh quỳ giải hoá cái lạnh mùa đông.

Sở Thấm đã chuẩn bị xong đồ ăn, mấy đêm gần đây cô luôn nhớ thương mấy món này, trước khi đi ngủ phải nuốt nước miếng mấy lần lận, làm sao mà từ bỏ để tới nhà thím Sở ăn được.

“Tiểu Bạch, chúng ta đón năm mới cùng nhau nhé.”

Sở Thấm ngồi xổm xuống, vừa cười vừa xoa đầu Tiểu Bạch.

Thỉnh thoảng lại có tiếng pháo nổ trong thôn, Sở Thấm cũng nhờ người ở quê mua pháo cho, thậm chí cô còn viết một câu đối trên giấy đỏ dựa theo lời cát tường trên báo rồi dán ngoài cửa, coi như lời cầu may cho sang năm làm việc gì cũng được thuận lợi an khang.

Để dán được câu đối phải dùng keo, mà keo của nhà Sở Thấm được làm từ bột khoai lang. Thím Hoàng ở bên kia bờ sông – người hiếm khi làm việc chăm chỉ nổi một ngày: thấy câu đối dán trên cửa, bà ta cầm một quả trứng gà sang để đổi lấy keo dán.

Sở Thấm khiếp sợ thật sự, cô trừng mắt, thì thầm: “Má ơi, bà ấy không những lặn lội qua sông mà còn phải leo sườn núi…”

Thím Hoàng là kiểu nếu có thể nằm sẽ tuyệt đối không ngồi, có thể động miệng chứ nhất quyết không chịu cho hai cái chân quý giá của mình hoạt động.

Vậy mà hôm nay thím Hoàng lại bất ngờ xuất hiện ở đây, Sở Thấm thật sự ngạc nhiên.

“Sở Thấm, có thể chia ít keo dán cho thím được không?” Bà ta hỏi.

Sở Thấm vội vàng gật đầu: “Được, cháu chia cho thím một nửa, thím đưa bát ra đây, cháu chắt cho thím.”

Thím Hoàng đưa quả trứng gà cho Sở Thấm, cười nói: “Cho cháu quả trừng gà này.” Dứt lời, bà ta xoay người rời đi.

Làm sao Sở Thấm biết là thím Hoàng sợ người hàng xóm là cô đây.

Chuyện nhà cô bị trộm làm loạn, nhà họ Hoàng là người biết rõ nhất. Thím Hoàng chỉ cảm thấy đêm đó có gì không đúng, sau ngẫm nghĩ lại càng thấy Sở Thấm tàn nhẫn độc ác, từ đó về sau bà ta thấy Sở Thấm là tỏ ra khách sáo rụt rè, làm gì dám đứng trong nhà thét Sở Thấm cầm keo dán sang cho mình?

Thím Hoàng nói: Mình không thể trêu vào thì chẳng lẽ không biết trốn ư?

Sở Thấm vui vẻ nhận quả trứng rồi đặt sang bên cạnh, đợi sau khi dán xong câu đối, cô cũng không quên cầm quả trứng gà vào.

Lúc đi đường Sở Thấm còn tiện tay gõ quả trứng gà lên trán mấy cái… Ưm!

Sở Thấm kinh hãi, thứ chất lỏng màu vàng suýt chảy từ đầu cô xuống, cô vội chạy vào phòng bếp bỏ quả trứng gà vào trong bát.

Sau đó Sở Thấm lấy khăn lông lau trán và tóc, lau xong lại thấy vừa tức vừa buồn cười.

Trời ạ, đưa cho người ta quả trứng gà sống cũng phải nói trước một tiếng chứ.

Sở Thấm còn tưởng mình được tặng trứng gà luộc!

Thôi được rồi, đây là do cô không chú ý.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 154: Chương 154



Hôm giao thừa gió tuyết tạm dừng, một ngày thời tiết đẹp hiếm có.

Không chỉ thời tiết đẹp, mà những chuyện xảy đến cũng rất tuyệt vời.

Hôm nay Sở Thấm nhận được tờ báo, đúng vậy, chính là tờ báo đăng ảnh cô cài bông hoa màu đỏ tươi nhận giải thưởng.

Bức ảnh đen trắng, cũng may là ảnh đen trắng nên không nhìn ra bông hoa màu đỏ. Chỉ là hàm răng của cô trắng quá mức, nụ cười hơi cứng ngắc, giống như có người đang cầm d.a.o kề cổ uy h.i.ế.p cô vậy.

Hàn Định Quốc đích thân cầm tờ báo đưa cho cô: “Báo ra từ mấy ngày trước rồi, nhưng hôm nay tôi về quê mới lấy được một tờ từ văn phòng cho cô, cô tự giữ lấy đi này.”

Sở Thấm nhìn lướt qua ngày tháng, đúng là xuất bản từ mấy hôm trước!

Nhưng năm nay muộn hơn năm ngoái.

Đây là báo thành phố, bài báo đưa tin về chiến sĩ thi đua gần một nghìn năm trăm chữ, tên Sở Thấm được viết in hoa và tô đậm trên tiêu đề.

Hàn Định Quốc vừa đưa tờ báo cho Sở Thấm giây trước, giây sau đã thấy chú thím Sở xuất hiện đằng sau.

Hai người nhìn đi nhìn lại, sờ tới sờ lui, chỉ hận không thể mang về nhà rồi lấy kính bọc lại đem treo trên tường.

Đợi sau khi hai người rời đi, chẳng mấy chốc Sở Thấm lại nghênh đón một đoàn người nữa tới nhà, chủ yếu là đến để đọc tờ báo nọ.

Ở cái thôn trang hẻo lánh xa xôi này lại có người được lên báo, mặc dù đã nghe nói từ trước nhưng khi tận mắt chứng kiến tờ báo, thấy Sở Thấm xuất hiện trên tờ mắt, ai nấy cũng ngạc nhiên tới nỗi suýt rớt tròng mắt.

Có người nói: “Sở Thấm à, cô phát tài rồi.”

Sở Thấm hơi cau mày: Này thì có gì là phát tài đâu?

Lại có người khác nói: “Sở Thấm à, bây giờ cô có thể đi làm công nhân trên thành phố được không? Cô đã lên báo rồi, có mấy công nhân cũng lên báo giống cô đấy.”

Lông mày Sở Thấm vẫn cau chặt: Thì để làm gì đâu?

Lại có người nói: “Sở Thấm à, cô muốn làm quan chức đấy à? Cô nuôi heo béo tròn lắm thịt, lại còn chuyện này nữa, chắc tới nông trại chăn nuôi heo cũng được ấy nhỉ?”

Sở Thấm: Được!

Nhưng quên đi, chiến sĩ thi đua như Sở Thấm nếu cố gắng tìm cách phát huy năng lực của bản thân thì tới trại chăn nuôi quê nhà vẫn được. Chỉ là thiên tài sắp tới gần, cô tốn thì giờ làm việc ở trại chăn nuôi sản xuất thì có ích lợi gì.

Cũng may là giao thừa nên mấy người họ cũng có công việc bận rộn riêng, ở lại nhà cô không bao lâu thì bỏ về làm cơm tất niên.

Sở Thấm lấy trang báo đưa tin liên quan đến mình ra, sau đó gắp cẩn thận rồi cất vào ngăn kèo, một nơi không dễ lấy ra.

Ánh ban mai chiếu rọi, bầu trời âm u đầy mây.

Có làn gió nhẹ thoảng qua, đi kèm với đó là mùi hương của pháo.

Xế chiều, mặt trời bắt đầu lặn xuống núi, tiếng pháo trong thôn lại càng nhiều.

Truyền thống địa phương là đốt pháo trước đêm giao thừa, Sở Thấm cố tình giữ lại hai quả pháo mới mua để đốt vào bây giờ và sáng mai.

“Bùm bùm ——”

Sở Thấm đốt pháo trong sân, đây là lần đầu tiên cô châm lửa đốt pháo nên tâm trạng hơi nao nao.

Tiếng pháo nổ đánh dấu sự kết thúc của năm, gió xuân khiến người ta dễ nóng người trước Đồ Tô.

Sở Thấm vốn không học văn hoá nhiều, nhưng không hiểu sao đầu cô bỗng nảy ra bài thơ cổ.

Ban đầu cô nghĩ rằng âm thanh đốt pháo rất nhàm chán, giống như kiếp trước cô từng nhìn người dân trong thành phố thả đèn trời. Sau khi đèn trời được thả bay lên, những đứa nghèo khổ như cô ở ngoại ô thành phố cũng có thể nhìn thấy. Dưới góc nhìn của Sở Thấm, mấy kẻ giàu có trong thành lãng phí tiền mua đèn trời để thả lại là đang tạo lợi thế cho cô.

Bây giờ nghĩ lại, Sở Thấm thấy dù đốt pháo hay thả đèn trời cũng là một kiểu gửi gắm hy vọng.

Nếu không tuyệt vọng đến c.h.ế.t lặng, thì sẽ mãi mãi có tia hy vọng nhen nhóm.

Tiếng pháo kéo dài khoảng năm sáu giây rồi tắt dần, Sở Thấm vui vẻ quay lại phòng bếp, đem đồ ăn đã chuẩn bị sẵn lên nhà chính.

Sở Thấm quyết định không làm giường ấm với lò sưởi treo tường nữa, thay vào đó cô sẽ đập bếp đi xây lại.

Hết cách, bệ bếp này đã sử dụng suốt nhiều năm nên có dấu vết nứt vỡ, thậm chí ống dẫn khói cũng bắt đầu rò rỉ.

Có điều là không nên khởi công trong dịp tết, vậy nên Sở Thấm quyết định đời qua ngày mười lăm tháng giêng mới tính.

Mấy món ăn được bày lên bàn, Sở Thấm ít khi thắp cả hai ngọn đèn dầu, nhà chính sáng rực.

Dường như trong lúc ăn tết nên đem bài vị người thân ra để tưởng nhớ người đã khuất, bài vị của ông bà nội nguyên chủ vẫn đang ở nhà chú út Sở, mà bài vị của cha nguyên chủ thì trong tay Sở Thấm. Còn bài vị mẹ ở chỗ dì Dương.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 155: Chương 155



Khỏi phải nói, Sở Thấm cũng không tin vào mấy chuyện tâm linh quỷ thần, nhưng tốt xấu gì cô cũng xuyên không tới đây nên khi đối mặt với bài vị của cha nguyên chủ, cô vẫn hơi chột dạ.

Cảm giác chột dạ sợ hãi.

Đặc biệt là bây giờ ngoài nhà yên tĩnh tối tăm, chỉ có tiếng gió rả rích vang bên tai không ngớt.

Nhưng Sở Thấm cũng hết cách, dù gì cô cũng đang chiếm giữ cơ thể con gái người ta, chắc chắn phải tế bái dâng hương tử tế cho người ta.

Cuối cùng Sở Thấm vẫn quyết định đặt tấm bia tưởng niệm lên bàn làm việc trong nhà chính, thắp ba nén ngang, làn khói bay lượn lờ rồi hoà quyện vào nhau, sau đó dần tan biến trong không khí.

Bên cạnh bàn thờ có đặt trái kiwi, hạt thông và một miếng thịt heo, cộng thêm ba ly rượu gạo tự nấu.

Sở Thấm cúi người vái vài cái trước bài vị để bản thân nhẹ lòng hơn.

Làm xong những việc này, cô chuẩn bị ăn cơm tất niên.

Hôm nay Sở Thấm không hấp cơm, cô lấy mười hai cái sủi cảo trước đó đặt vào nồi nấu, đây là món chính.

Trăng lên cao, không có mây đen che khuất nên ánh trăng đêm nay sáng vô cùng.

Thịt kho tàu om tương dầu đậm đà là món ăn mà Sở Thấm hay ăn nhất, cô ăn mãi không thấy chán, vào những dịp đặc biệt thì trên bàn luôn phải có một đĩa.

Sở Thấm thả một ít câu kỷ cô hái trên núi lúc hè vào nồi thịt dê củ cải.

Lúc ấy Sở Thấm vô tình phát hiện ra một cây câu kỷ to, câu kỷ trên cành cây cũng không nhiều lắm, cô chỉ tiện tay hái mấy quả về rồi đem phơi khô. Sau đó cô cất vào tủ và quên béng mất, tới hôm qua sắp xếp lại tủ bát mới tìm thấy.

Không chỉ vậy, Sở Thấm còn thả thêm đương quy, ăn nước canh đậm đà, thịt mềm hơn.

Món Sở Thấm thích nhất chính là cá hầm cải chua, đây là lần đầu tiên cô nấu cá theo kiểu này, cô đã lọc vảy cá vào buổi trưa. Bản thân Sở Thấm cũng không biết tài nghệ nấu nướng của mình đến đâu, nhưng kỹ năng dùng cao của cô chắc chắn thuộc hàng top.

Sau khi thái lát cá trắm cỏ, cô ướp gia vị, trộn với bột khoai lang, đồng thời cắt thêm ít dưa chua. Sở Thấm xào dưa chua cho tới khi thơm rồi bỏ vào nước sôi, điều chỉnh hương vị, thả lát cá vào, chưa tới nửa phút sau là lát cá chín.

Đến lúc vớt ra, Sở Thấm cắt thêm ít tỏi và băm ớt rồi rải lên trên lát cá, quét ít dầu nóng lên. Mùi thơm của tỏi k*ch th*ch khứu giác trong tích tắc.

Giờ phút này đây, ăn lát cá trơn mềm cộng thêm bát canh có vị chua cay, Sở Thấm càng ăn càng nghiện, thậm chí còn toát mồ hôi.

Khẩu phần ăn trên bàn không nhiều, Sở Thấm chỉ ăn gần hết một nửa, ngay cả hai loại rau xanh cũng vậy. Cuối cùng là một bát sủi cảo đầy ắp, việc Sở Thấm ăn tới mức cái bụng no căng là điều không cần nghi ngờ nữa rồi.

Sở Thấm thoải mái dựa vào vào ghế, cô uống ngụm rượu gạo, nhìn ánh trăng trên bầu trời đêm giao thừa, rạng sáng, năm một nghìn chín trăm năm bảy kết thúc.

Bánh xe thời gian sẽ không bao giờ dừng lại, những chuyện lớn lao xảy ra vào cuối năm một nghìn chín trăm năm mươi tám đến gần.



Ngày đầu năm mới, cánh cửa luôn phải mở cả ngày.

Sáu giờ sáng, Tiểu Bạch vẫn đang say giấc, Sở Thấm đã mơ màng mở mắt. Sau khi mở cửa, cơn gió lạnh ùa thẳng vào, lao tới một cách thô bạo, cô khẽ rùng mình một cái, tỉnh táo hoàn toàn.

“Má ơi, hôm nay lạnh quá.”

Sở Thấm chỉ định ra mở cửa xong thôi nên không mặc áo khoác, cô vội vàng mở cửa, sau đó treo pháo lên rồi nhanh chóng chạy về giường.

Chỉ mới bước có vài bước thôi mà Sở Thấm gần như đông cứng thành chó luôn rồi.

Lúc quay về giường Sở Thấm vẫn run rẩy cảm thán: “Thời tiết thay đổi thất thường quá.”

Rõ ràng tối qua bầu trời đêm vẫn quang, vậy mà tới hôm nay nhiệt độ lại giảm xuống rất nhiều.

Năm mới mặc đồ mới.

Nhưng mà với đại đa số người, không phải năm nào họ cũng có quần áo mới để mặc, ở nông thôn, quần áo mới là một thứ gì đó rất xa xỉ.

Ví dụ như cô em họ Sở Hồng, cô gái này quá đáng thương, từ lúc sinh ra tới giờ chưa từng được mặc quần áo mới.

Tất nhiên, rất nhiều đứa trẻ trong thôn có anh chị em sẽ không được mặc quần áo mới cho tới khi kết hôn.

Cho tới tận bây giờ, đồ Sở Hồng mặc toàn là quần áo cũ của nguyên chủ, ngay cả Sở Kiến cũng mặc đồ nguyên chủ từng mặc. Thỉnh thoảng thím Sở lại nhét mấy bộ quần áo cũ nát của mình cho họ, tới giờ hai anh em chưa từng thử cảm giác mặc quần áo mới.

Về phần Sở Thấm, không có gì bất ngờ khi năm nay cô cũng chẳng có quần áo mới, vẫn mặc chiếc áo bông dài cũ.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 156: Chương 156



Ngày mùng một tháng giêng thật sự không có gì để khen.

Nói đúng ra là Sở Thấm không có gì để khen, mà trong thôn quá xuất sắc. Người trong thôn đều đến sân đập lúa phơi nắng nói chuyện phiếm, huyên thuyên một hồi, nếu không thì họ sẽ tụ tập đánh bài, tóm lại là không thiếu việc làm.

Tại sao?

Bởi vì ngày một một tháng giêng không được làm việc.

Mấy ngày trước thím Sở đã nhiều lần cảnh cáo Sở Thấm tuyệt đối không được đi làm vào ngày này.

Mùng một tháng giêng là ngày đầu xuân, đầu năm mới, người ta hay nói rằng nếu làm việc vào ngày đầu năm mới thì bạn sẽ phải làm lụng vất vả quanh năm.

Thím Sở đã khuyên bảo Sở Thấm vô cùng tận tình: “Mặc dù nói chuyện này có hơi mê tín, nhưng nếu không nghe lời mấy người già đi trước thì rất rủi ro. Đây là câu nói xưa được lưu truyền từ nhiều đời nay rồi, không được phép làm việc và đánh trẻ con vào ngày mùng một tháng giêng.”

Đầu óc Sở Thấm không giống người thường, lúc ấy cô còn nói: “Làm việc mỗi ngày là chuyện tốt kia mà?”

Vừa nghĩ, hai mắt Sở Thấm vừa sáng lên: “Không phải làm việc càng nhiều thì càng có nhiều đồ ăn à? Hôm nay cháu nhàn rỗi, vậy từ nay về sau ngày nào cũng nhàn rỗi thì lấy đâu ra thức ăn?”

Thật ra ban đầu Sở Thấm cũng không có ý định làm việc, bởi cô nghĩ mấy ngày trước cô đã bận rộn đủ rồi, muốn nghỉ xả hơi một ngày.

Mà khi nghe thím Sở nói vậy, Sở Thấm lại không dám nghỉ.

Thím Sở: “…”

“Cháu đừng có ngụy biện!” Thím Sở thẹn quá hóa giận.

Sở Thấm khiếp sợ, thím Sở vốn tin vào mấy lời người xưa truyền lại, thế mà còn nói cô nguỵ biện?

Thím Sở không đấu lại được mồm Sở Thấm, vậy nên bà ấy đã quyết định xoay người về về nhà, kệ cô. Nhưng đến khi về rồi suy nghĩ cẩn thận lại thấy con nhóc Sở Thấm này nói cũng có lý.

Mà hôm nay, sau khi ăn sáng sau Sở Thấm chỉ biết ngẩn người, ở mãi trong nhà nhàn rỗi đến nỗi đầu cô sắp mọc nấm đến nơi.

Đợi đến giữa trưa lại ăn cơm, ăn xong cơm trưa cô không chịu được cảnh nhàn rỗi ngồi không này nữa, vậy nên cô đã lấy giỏ tre tự đan của mình ra đi bắt cá.

Mặt băng trên con sông nhỏ không còn dày như trước nữa, không cần dùng đá đập vỡ, chỉ cần dùng cái thùng gỗ gõ nhẹ lên là được.

Sở Thấm bỏ mồi câu vào giỏ tre tự làm.

Mồi câu khá đơn giản, dù là bột mì, cám mì, hoặc khoai lang sau khi chế biến cũng có thể dùng làm mồi câu.

Nếu muốn đơn giản hơn nữa thì dùng ngô, có thể chọn ngô tươi hoặc ngô khô. Ngô tươi có thể đánh bắt trực tiếp, còn ngô khô ngâm nước đánh tổ.

Kiếp trước, Sở Thấm còn dùng rau hẹ để câu cá trắm cỏ, đáng tiếc trong con sông nhỏ này không có cá lớn.

Sở Thấm đang nghĩ có thời gian rảnh có nên tới Đông Hồ một chuyến hay không, nơi đó có rất nhiều cá, cũng không biết là có câu được hay không.

Tất nhiên, chỗ cô định đánh bắt không phải cá Đông Hồ nuôi, ở Đông Hồ có mấy cái hồ hoang mà.

Sở Thấm nhét mồi câu vào trong giỏ tre, sau đó ngồi trên một tảng đá, yên lặng chờ đợi.

“Lạnh quá.” Sở Thấm chà xát hai lòng bàn tay vào nhau.

Nếu không phải sợ giỏ tre bị Đậu Nành Tử lấy mất thì giờ cô đã quay về nhà rồi.

Sở Thấm ngẫm nghĩ, sau đó quyết quay về dặn Tiểu Bạch đứng cửa trông. Từ cửa nhà có thể nhìn thấy vị trí giỏ tre, Tiểu Bạch có thể làm được việc nhỏ này.

Không biết là qua bao lâu, Sở Thấm ngâm đậu nành rồi lại lấy măng đông lạnh ra cắt thành từng khúc, sau đó đi lấy giỏ tre về.

Cô bắt được khá nhiều cá nhỏ, sau khi xử lý xong cô đặt lên bếp nấu, cho Tiểu Bạch một bát, còn lại đem cho heo ăn.

“Ngoan nào, ăn nhiều lên chút.” Sở Thấm nở nụ cười, đến khi xoay người lại nhìn thấy mấy con gà, cô rải ít thịt cua cho chúng: “Nào, chúng mày cũng ăn nhiều lên, ăn hết đi.”

Tốt quá, mấy con vật nhỏ không biến dị thật ngoan ngoãn.

Những ngày mùa đông giá lạnh dần trôi qua.

Mấy ngày tiếp theo Sở Thấm tập trung xay sữa đậu nành, làm đậu phụ nhồi, đậu phụ chiên hay thậm chí còn làm cả đậu phụ đông.

Ban đầu cô định làm mấy cái này trước tết, nhưng năm trước lại bận ủ rượu với làm mễ quả, ăn quá nhiều và làm quá nhiều, vậy nên Sở Thấm quyết định để qua năm mới.

Tình cờ có lễ hội Đèn Lồng vào ngày rằm tháng giêng.

Sữa đậu nành thật sự rất ngon, ở kiếp trước Sở Thấm chưa từng uống thử thứ này, dù sao thì sữa bò vẫn hợp khẩu vị của cô hơn.

Nếu có thể, thậm chí Sở Thấm có thể xay sữa đậu nành vào mỗi buổi sáng.

Ở cái thời đại không có máy làm sữa đậu nành, nó cần được ngâm và say bằng đá xay, cũng khá giống với cách xay tương gạo.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 157: Chương 157



Sau khi xay lọc bã đậu xong, chỉ cần đổ ít nước vào trong nồi rồi nấu, nấu xong là có sữa đậu nành để uống rồi.

Sở Thấm thích uống sữa đậu nành nguyên chất, tất nhiên là cho thêm chút đường vào cũng được. Mùa đông phải ủ sữa đậu nành nóng hổi, ngồi nhâm nhi trước cửa rồi ngắm nhìn những bông tuyết trắng muốt rơi giữa không trung thật thoải mái biết bao.

Uống gần hết sữa đậu nành, Sở Thấm để dành lại một ít, phần nước còn lại đem ướp đậu phụ.

Sở Thấm đã chế tác xong dụng cụ làm đậu phụ từ năm ngoài, nó được làm bằng cây gỗ. Sở Thấm sẽ đặt hoa đậu phụ vào một khung gỗ thẳng thớm ngay ngắn, sau đó dùng đầu gỗ phủ lên, dùng cục đá ép lại. Hoa đậu phụ sẽ dần bốc hơi, đến khi gần chín thì lấy cục đá ép và tấm ván gỗ ra, mở băng gạc, bên trong chính là đậu phụ mềm.

Tất nhiên, muốn đậu phụ già hơn thì cứ tiếp tục ấn.

Sở Thấm muốn làm đậu phụ kiểu vừa già vừa mềm, loại đậu phụ này không cần chiên, chỉ cần chấm nước tương thôi là cũng ngon rồi.

Muốn làm đậu phụ chiên thì phải cắt đậu phụ thành từng miếng, chiên ngập dầu, đổ non nửa nồi dầu hạt cải vào, Sở Thấm nhìn đã thấy đau lòng vô cùng.

Sở Thấm ngẫm nghĩ, cuối cùng cô quyết định làm mấy món thịt viên chay và thịt viên đơn giản, nhìn thấy bí đỏ, cô lại chiên thêm một ít bí đỏ.

Chiên xong, Sở Thấm không lãng phí một giọt dầu nào, cô đổ chúng vào tô định để dành ăn sau, nếu không ăn hết sẽ đem đi xào đồ ăn.

Còn về đậu phụ nhồi, sau khi chiên đậu phụ xong thì mọi thứ sẽ rất đơn giản. Sở Thấm lấy thịt heo và măng đông làm nhân, khoét một lỗ trên bề mặt miếng đậu phụ chiên rồi nhét nhân vào trong.

Nhân bánh phải được nấu chín mới có thể ăn ngay sau khi nhồi.

Đồ ăn thừa để ngoài phòng cho đông lại, lúc nào muốn ăn thì bỏ vào nồi hấp. Sở Thấm làm đậu phụ nhồi to đến mức chỉ cần ăn bốn năm cái là giải quyết xong một bữa cơm.

Cuối cùng là đậu phụ lên men, Sở Thấm thử phơi khô để lên men, cô đặt chúng trong phòng lên men, bước này khá thành công.

Món đậu phụ lên men xong có hơi kỳ lạ, sau khi Sở Thấm hỏi đi hỏi lại thím Sở rằng liệu nó có bình thường không mới dám tiếp tục làm.

Sở Thấm đổ rượu trắng vào bát rồi lăn đậu phụ một vòng, sau đó ươm muối, thêm một chút bột ngũ vị hương cô đã làm trước đó, ươm xong thì để vào trong vại đậy kín bảo quản, chờ một tuần là ăn được.

Sau khi làm xong mấy món này, lễ hội Đèn Lồng cũng đã qua lâu!

Ngày xuân.

Mùa xuân đã về tới đất liền, băng tan đúng lúc cần phá băng, cây cối đ.â.m chồi nảy lộc, Sở thấm chuẩn bị ươm giống, năm nay cô vẫn dự định trồng khoai lang trong nhà.

Hoàng Đậu Tử lại tìm tới cửa: “Sở Thấm, cô cho tôi một câu trả lời chính xác đi, rốt cuộc cô có định trồng trọt hay không?”

Sở Thấm thật sự muốn chạy trốn.

Cô không muốn trả lời, bởi vì cô vẫn chưa nghĩ tới.

Lương thực của cô đủ ăn không? Quá rõ ràng, số lương thực cô tích góp được và lương thực trong năm nay, nếu tiết kiệm một chút cũng chỉ đủ ăn ba phần số gạo hiện giờ của cô.

Nhưng cô chỉ có thể ăn ba phần thôi sao?

Nếu là kiếp trước thì có thể, nhưng kiếp này thì không.

Từ tằn tiện đến sang trọng thì dễ, nhưng từ giàu về nghèo lại khó.

Ăn thịt cá xong chuyển qua ăn cháo trắng rau xào chỉ như một hình thức đổi món, nhưng làm sao có thể ăn cháo trắng rau xào mãi được?

Sở Thấm chỉ biết nói trong bất lực: “Ngày mai tôi sẽ nói cho anh biết. Giờ tránh đường đi, tôi còn phải lên núi nữa.”

Hoàng Đậu Tử có khả năng nhìn mặt đoán ý, thấy Sở Thấm nói vậy thì rời đi ngay.

Đúng là Sở Thấm rất muốn lên núi, mấy ngày trước cô có giăng bẫy ở đó, nhưng vì bận việc nên đã quên béng mất chuyện này.

Gần đây Sở Thấm không thu hoạch được gì nhiều, mặc dù có bắt được con hươu rừng kia nhưng những động vật hoang dã nhỏ như gà rừng hay thỏ hoang thì chẳng đáng bao.

Từ ngày tóm được con hươu rừng tới giờ, cô chỉ bắt được một con gà rừng.

Sở Thấm đã vặt lông gà rừng và rút thịt đi hầm trong dịp lễ hội Đèn Lồng, sau khi hầm xong, cô ăn canh gà với đậu phụ nhồi, giờ trong nhà vẫn còn sót lại vài miếng thịt gà rừng.

Bây giờ Sở Thấm không có động lực lên núi lắm, bởi vì cô thu hoạch không được nhiều. Nhưng Sở Thấm cũng hết cách rồi, đi săn là vậy, không phải lúc nào cũng được như ý muốn.

Cũng may lần này lên núi cô không phải quay về tay không.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 158: Chương 158



Sở Thấm đi vào cửa suối nước nóng, phát hiện có con gà rừng c.h.ế.t trong chiếc bẫy cô giăng mấy ngày trước.

Mà ở một cái bẫy khác cách vài trăm mét cũng có một con gà rừng nữa!

“Chậc, lại là gà rừng.” Sở Thấm ôm trán nhìn trời.

Gà rừng vốn là loại hoang dã, tranh thủ lúc thời tiết còn lạnh phải đem gà rừng đi hun khói.

Phải nói là Sở Thấm tích góp được rất nhiều lông gà rừng, nhiều đến nỗi có thể may thành một bộ quần áo mới.

Khoác lên mình chiếc áo choàng đuôi gà rừng thời cổ đại!

Đây là những gì sách vở nói, sau khi đọc giới thiệu tác dụng của lông gà rừng xong thì loại thất học như Sở Thấm mới biết lông gà rừng cũng có thể làm quần áo.

Tất nhiên là Sở Thấm cũng không chê, lúc đang chuẩn bị xuống núi cô lại nghĩ tới việc gì đó bèn quay lại lối vào suối nước nóng, lấy một ít suối nước nóng từ miệng suối cho vào ba lô không gian.

Làm gì hả? Hôm nay Sở Thấm phải tắm, cô đã mò lên đến tận suối nước nóng, tất nhiên sẽ lười nấu nước. Nấu nước cũng phải dùng củi gỗ nên đương nhiên tiết kiệm được phải tiết kiệm.

Ban đêm.

Tắm rửa xong, Sở Thấm đổ đầy nước nóng vào cái làm ấm tay rồi đặt dưới chăn để sưởi ấm giường.

Sở Thấm khoác áo bông lớn ngồi trên bàn làm việc, rõ ràng cô đang tiến hành việc đăng ký hàng tuần theo lệ thường.

Cô vẫn chưa ăn hết lu gạo đổi được từ việc bán lợn rừng, vẫn còn thừa nửa lu!

Điều này khiến Sở Thấm vô cùng ngạc nhiên, nhưng ngẫm lại cũng thấy không có gì lạ.

Bình thường Sở Thấm thường ăn khoai lang, sau đó cô còn chế biến khoai lang thành bột khoai lang, rồi bánh khoai lang.

Tiếp đến là sủi cảo, rồi đậu phụ nhồi, bã đậu còn sót lại sau khi làm đậu phụ chính là món ăn chính bây giờ của cô.

Sở Thấm thở dài.

Cặn khoai lang và bã đậu ăn không ngon lắm, nhưng đem cho heo cho gà ăn thì lại tiếc… Vậy phải làm sao đây, cô chỉ đành ăn hết chúng, dù gì cũng lấp đầy được cái bụng đói.

Đây là còn chưa tính đến mì lạnh nướng cô nhận được mỗi tuần, cô vừa để dành vừa ăn, tuy nhiên tốc độ để dành không đuổi kịp tốc độ ăn. Bây giờ mì lạnh nướng cũng gần chạm đáy, chỉ còn khoảng tám phần, cùng lắm là ăn thêm được hai bữa nữa.

Sau đó là bột mì.

Bột mì thừa cũng khá nhiều, tổng cộng hai mươi sáu cân. Sở Thấm chỉ dùng khi làm sủi cảo, bây giờ sủi cảo còn thừa hơn một trăm tám mươi cái, đang để trong tủ lạnh.

Nhưng Sở Thấm định mấy ngày nữa sẽ làm bánh bao, mà măng đông đã gần hết, cô chỉ đành tận dụng đợt măng đông lạnh cuối cùng sắp thu hoạch để làm món bánh bao hấp nhân thịt măng.

Về số khoai lang kia thì, Sở Thấm quay đầu nhìn góc phòng ngủ, cô chẳng còn thấy gì nữa. Có mấy củ khoai bị Tiểu Bạch gặp đến nỗi nát bấy, vậy nên cô quyết định để lại chúng cho Tiểu Bạch ăn.

Sở Thấm cũng đã chọn xong hạt giống rồi, cô cất chúng trong hầm.

Sở Thấm cũng giữ lại mấy thứ có liên quan tới phần hợp tác với Hoàng Đậu Tử, cô nghĩ tới nghĩ lui, sau đó vẫn quyết định vừa trông trong nhà vừa trồng trên núi.

Hết cách rồi, cô không thể chịu nổi cơn đói.

Sở Thấm ngẫm nghĩ, mấy năm tới cô phải ăn no bảy phần đói ba phần mới được, cả kể trong mấy năm thiên tai. Nếu không Sở Thấm sẽ thấy rất áy náy với vận may được “biết trước tương lai” mà cô phải trải qua trăm cay ngàn đắng mới có được.

Sở Thấm bắt đầu xem xét lại những thứ khác trong nhà.

Ừm, thịt hươu là nhiều nhất, tươi ngon.

Thịt heo xếp thứ hai, bởi vì sau khi dùng thịt heo chế biến lạp xưởng – lạp xưởng là món tiêu hao rất nhiều thịt heo – thì tạm thời trong nhà không còn nhiều thịt heo tươi lắm.

Sở Thấm sờ mấy phiếu thịt kẹp trong cuốn sổ của mình, mấy tấm phiếu thịt này có kỳ hạn, cô chuẩn bị tìm cơ hội về quê hoặc lên huyện để sử dụng phiếu thịt này.

Thậm chí Sở Thấm cũng có thể trao đổi với người nào khác, so với mua thì đổi có thể lấy nhiều thịt hơn. Bởi vì phiếu thịt còn mang ra ngoài được, nhưng thịt heo thì mang đi đâu nổi?

Tiếp đến là thịt hun khói như gà rừng thỏ hoang, mấy thứ này có thể để được lâu, đến khi muốn ăn chỉ cần hấp lại là được.

Điều khiến Sở Thấm vui nhất chính là trứng gà.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 159: Chương 159



Đúng vậy, số trứng gà cô có càng lúc càng nhiều, bây giờ đã lên tới con số hơn hai trăm quả. Mà đàn gà này phát triển tốt hơn đàn trước rất nhiều, có thể tưởng tượng mỗi lần gà đẻ cô sẽ thu hoạch được bao nhiêu quả.

Và cuối cùng chính là đợt quay số hàng tháng, hàng tuần mới nhất.

Thứ Sở Thấm trúng nhiều nhất sau mấy lần quay số chính là gạch, thậm chí cô còn trúng cả tủ đầu giường… Lúc ấy Sở Thấm tức đến nỗi muốn chửi thề, cô tự biết làm tủ đầu giường, đâu cần phải rút thăm trúng thưởng làm cái mẹ gì.

Cuối cùng Sở Thấm vẫn phải mang tủ đầu giường về đặt trước giường với thái độ hậm hực, mắng thì dễ chịu đấy, lúc dùng lại càng dễ chịu hơn.

Khỏi cần phải nói, sau khi có cái tủ đầu giường mọi thứ tiện lợi hơn bao nhiêu. Tủ đầu giường còn có ngăn kéo, bình thường cô đọc sách xong có thể bỏ vào ngăn kéo, mà đèn dầu thì có thể đặt trên mặt tủ.

Có một thứ mà Sở Thấm trúng từ đợt quay số khiến cô rất vui—— Đó là nước đuổi côn trùng.

Phần giới thiệu có ghi là “thuốc đuổi côn trùng tối thượng, khắc tinh của mọi loại côn trùng”, nói cái gì mà có thể xua đuổi mọi loại côn trùng.

Theo lý thuyết, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Sở Thấm là: “Mẹ, mẹ đừng lo con bị muỗi đốt nữa”.

Nhưng Sở Thấm không phải người bình thường, mạch não cô rất kỳ lạ.

Lúc ấy đầu Sở Thấm chợt nảy ra một suy nghĩ —— Cô chỉ hận không thể lên núi tìm mật ong!

Có thứ này trong tay rồi, cô đâu cần phải trang bị đầy đủ vũ khí để đi lấy mật ong nữa? Ha ha.

Đuổi muỗi đuổi ruồi là điều hết sức cần thiết, nhưng đây rõ ràng là một vũ khí sắc bén để làm giàu và hiện thực hoá sự to do của việc lấy mật ong.

Ngoài việc rút thăm từ hộp mù hàng tuần còn có phương thức rút thăm từ hộp mù hàng tháng.

Chiếc ấm sắt là thứ khiến Sở Thấm tâm đắc nhất.

Đúng vậy, chính là chiếc ấm sắt đặt trong bếp lò bây giờ, đáy ấm sắt bị hơ trước lửa nhiều đến nỗi đen sì.

Mặc dù nói tác dụng của ấm sắt cũng tương tự ấm đất nung, nhưng ấm sắt tiện cho việc cầm ra ngoài hơn, nấu nước hay gì đó cũng tiện, trong khi nồi đất nung thì không.

Còn có cả nước đường, đây là thứ tốt, có thể uống vào những lúc thể lực tiêu hao quá nhiều hoặc tụt đường huyết.

Sau khi xử lý xong những thứ này, Sở Thấm xoa đầu, chuẩn bị đi ngủ.

Ổ chăn đã được hong ấm, Sở Thấm vừa chui vào trong chăn đã phải cảm thán: “A ——”

Thoải mái thật đấy.

Ngày hôm sau.

Thời tiết nắng đẹp, dường như băng tuyết đang dần có dấu hiệu tan, vạn vật bắt đầu hồi sinh.

Lần này lúc Hoàng Đậu Tử tìm tới cửa, Sở Thấm đã đồng ý. Thật ra nếu có thể, cô muốn được hợp tác với Trương Phi Yến hơn.

Trương Phi Yến không quá kín miệng, nếu cố làm thân biết đâu lại moi được chuyện gì đó từ tương lai qua miệng cô ấy, chỉ cần vài câu thôi là đủ rồi.

Ưu thế lớn như vậy đủ để Sở Thấm bỏ qua nhược điểm quá sơ ý.

Nhưng điều mà Sở Thấm không biết chính là, gần đây Trương Phi Yến – người mà cô đang nhớ thương – cũng đang tương tư về cô từng giây từng phút, thậm chí còn tương tư nặng nữa kìa.

Bởi vì Trương Phi Yến đếm các đốt trên ngón tay, phát hiện khó tìm được người nào thông minh như Sở Thấm trong cái thôn này.

Đúng vậy, Trương Phi Yến – người chưa bao giờ thông suốt đã sống hai mươi mấy năm cuộc đời cuối cùng cũng chịu tỉnh táo lại.

Trương Phi Yến phát hiện cuộc sống của Sở Thấm trong vòng một năm qua đã có bước nhảy vọt về chất, đây chắc chắn không phải điều mà một cái đầu óc đơn giản và mạnh về chân tay có thể làm được.

Từ trước đến giờ Trương Phi Yến luôn nghĩ Sở Thám là kiểu người trâu nước ngang ngược, chỉ có sức chứ không còn gì khác.

Nhưng bây giờ Trương Phi Yến lại phát hiện ra người ta rất thông minh, chỉ là người ta không thích làm việc, chứ một khi bắt tay vào làm gì thì… Nhìn xem, Sở Thấm còn thành công khiến bí thư chi bộ thôn xem trọng và được đội trưởng Hàn yêu quý.

Sau khi dọn ra khỏi nhà chú thím, Sở Thấm không hề làm gì đắc tội chú thím, dù không để ý thì cũng chỉ là người trong nhà đùa giỡn mà thôi, vừa nhìn đã biết bây giờ chú thím lại càng thân thiết với cô nhiều hơn.

Chậc chậc, đúng là bản lĩnh.

Có điều, sự thông minh nhất thời này của Trương Phi Yến đã tiêu hao quá mức chỉ số IQ của cô ấy trong một khoảng thời gian, phải đợi đến cuối năm mới nhớ tới chuyện này, bấy giờ lại hoảng hốt, không dám trì hoãn, vội chạy đi tìm Sở Thấm.
 
Back
Top