Dịch Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu

Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 140: Chương 140



Không thể không nói có đôi khi thím Sở nói chuyện đúng là rất êm tai, cho dù cô hiểu bà ấy vẫn có những tính toán nho nhỏ, nhưng lại không hề khiến Sở Thấm không nảy sinh một chút xíu phản cảm nào.

Nếu đã như vậy, Sở Thấm sẽ vui vẻ nhận lấy. So với chú Sở, đương nhiên cô càng thân thiết với thím Sở hơn rồi.

Sau đó cô nghe nói khi chú Sở biết việc này, đúng là đã sầm sì mất vài ngày, nếu không phải chú Sở còn giữ mặt mũi thì đã chạy đến nhà Sở Thấm đòi rượu đế về rồi.

Sau khi thịt ba chỉ và sườn heo được nếm thử thành công, chúng cũng được treo dưới mái hiên để phơi khô, hôm nay là ngày phơi thứ sáu, Sở Thấm ngửi ngửi, hài lòng gật đầu.

Lúc này Sở Thấm lấy thịt khô và sườn heo đã phơi nắng ổn thoả ra, sau đó đốt cành thông, đặt giá đỡ lên trên đám thông đang được đốt, rồi dùng lạt trúc móc thịt treo lên giá, để nó chậm rãi được hun khói.

Thật ra trong quyển sách mỹ thực nói còn có thể dùng cành tuyết tùng, nếu có điều kiện hơn nữa thì lại thêm chút vỏ cam cũng không tệ.

Nhưng Sở Thấm là một con quỷ nghèo không có điều kiện, nên cô chỉ có thể làm một cách giản lược thôi.

Sở Thấm rất thích mùi thông, một lúc sau, cả sân tràn ngập mùi thịt xông khói, ngay cả dưới sườn núi cũng có thể ngửi thấy.

"Sở Thấm đang hun thịt khô kìa." Thím Sở đang đi lên sườn núi, cười ha hả nói.

Người tới là vợ chồng chú Sở và đội trưởng Hàn, Từ lão Đồ và một nhân viên công tác của nhà máy thịt.

Hàn Định Quốc tán dương: "Đứa nhỏ Sở Thấm này tài giỏi, một mình mà vẫn có thể sống một cuộc sống sung túc."

Cô đã là công dân kiểu mẫu được trong thôn báo lên trên, trong huyện cũng nói lộ ra là sẽ báo cáo cô với thành phố, nhưng tạm thời vẫn chưa hoàn toàn quyết định. Hàn Định Quốc cũng không tiện nhiều lời, miễn lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn khiến cho Sở Thấm người ta mất công chờ mong một trận.

Ông ấy rất hài lòng về Sở Thấm, cô khiến ông ấy bớt lo, không gây phiền toái, còn khiến ông ấy nở mày nở mặt.

Nhân viên công tác nhà máy thịt tên là Khâu Giang, anh ta đến mua heo, trong tay còn mang theo công cụ, chỉ chờ cân xong là sẽ kéo heo đi luôn.

Khi đoàn người đến, Sở Thấm đang điều chỉnh sườn vị trí thịt xông khói và sườn heo hun khói, chỉ nghe thấy tiếng thím Sở hô lên: "Sở Thấm, mở cửa."

Sở Thấm khó hiểu: "Tới đây." Nói rồi cô chạy đi mở cửa, mà hình như ngoài cửa không chỉ có một mình thím Sở.

Cánh cửa được mở ra, Sở Thấm ngẩn người: "Có chuyện gì vậy?" Trong nhà bỗng nhiên có một đống người đến như vậy, cô không quen cho lắm.

Hàn Định Quốc giới thiệu: "Người thu heo trên thị trấn tới đây, tôi nghe nói heo nhà cô nuôi rất mập."

Sở Thấm mỉm cười, cho người vào: "Cũng tạm cũng tạm, nhìn qua có vẻ khá mập, nhưng tôi chưa cân thử bao giờ cho nên cũng không biết cụ thể là bao nhiêu cân."

Khi đám người bước vào sân, thứ đầu tiên bọn họ nhìn thấy chính là khói nghi ngút dâng lên từ trong đống lửa, sau đó ngửi thấy mùi thơm của cành thông và hương thơm của đồ sấy.

Chú Sở "Hừ" thầm trong lòng, ông ấy rất khó chịu, rượu của mình đều dùng trên những miếng thịt này nên giờ phút này rất là xúc cảnh sinh tình.

MàHàn Định Quốc lại tập trung sự chú ý vào góc sân, nhìn thấy góc sân đào một cái hố, bên cạnh vẫn còn đặt vài khúc gỗ lớn thì tò mò hỏi Sở Thấm: "Cô đang chuẩn bị làm gì thế?"

Sở Thấm: "Tôi đang chuẩn bị dựng một cái đình."

Hàn Định Quốc: "Cô dựng đình để làm gì?"

Nếu có thời gian và sức lực thì sao không đi xây một ngôi nhà, mà lại đi dựng một cái đình không có nhiều tác dụng lắm.

Sở Thấm: "Mùa hè sẽ có ích."

Được thôi, Hàn Định Quốc cũng không hỏi thêm gì nữa, để Sở Thấm dẫn bọn họ đi ra chuồng heo.

Trong chuồng lúc này chỉ có một con heo, lần trước cô đã nghĩ đến chuyện ôm thêm hai con heo con đến nhưng không thành công, bởi vì đúng lúc đó không có con heo con nào cả. Sở Thấm nhớ tới việc này tới, bèn hỏi: "Đội trưởng, lúc nào thì trong thôn mới có heo con?"

Hàn Định Quốc ngạc nhiên: "Trong thôn không có heo con sao?"

Sở Thấm gật đầu.

Hàn Định Quốc nói: "Hôm nay tôi cũng phải vào thị trấn, đến lúc đó tôi sẽ giúp cô hỏi một chút, nếu có thì sẽ mang thẳng đến cho cô, cô muốn mấy con?"

Sở Thấm vội vàng đồng ý, giơ hai ngón tay lên: "Hai con."

Hàn Định Quốc nhìn cô với ánh mắt sâu sa, giữa mùa đông mà cô còn có đồ ăn giữ lại để chăn heo sao?

Ông ấy ngẫm lại một chút rồi nói: "Thịt là tốt, nhưng không đáng để dùng lương thực đi đổi."

Ông ấy đang sợ Sở Thấm dùng khoai lang đi cho heo ăn.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 141: Chương 141



Thím Sở nhíu mày, bà ấy biết Sở Thấm muốn tiếp tục nuôi, không ngờ ở đây vừa có hai con heo ra đi, thì lại có hai con heo con được đón về.

Sở Thấm nghiêm mặt nói: "Tôi chắc chắn sẽ không làm như vậy."

Cô đâu có ngốc.

Khi nãy Khâu Giang không nói nhiều, nhưng khi nhìn thấy heo thì cười rất thoải mái, nói: "Sợ là phải 250 cân trở lên. Lão Từ, ông tới giúp tôi một tay đi, đẩy ngã nó trước rồi trói chặt bốn chân lại."

Từ lão Đồ đáp một tiếng, Hàn Định Quốc và chú Sở c*̃ng đi vào trong chuồng heo hỗ trợ.

Bình thường Sở Thấm dọn dẹp chuồng heo rất sạch sẽ, hai ngày một lần, nếu không dọn dẹp chuồng heo thì sẽ hôi thối khắp nhà khiến cô không chịu nổi.

Chỉ thấy bốn người quật ngã con heo, tiếp theo Khâu Giang lấy một sợi dây thừng lớn ra trói c.h.ặ.t c.h.â.n heo, sau đó mấy người lại khiêng con heo ra ngoài.

"Đưa gậy gỗ cho tôi." Khâu Giang nói.

Sở Thấm nhanh chóng đưa cây gậy gỗ mà anh ta đã đặt bên cạnh qua, thấy anh ta luồn thanh gỗ xuyên qua sợi dây, sau đó cởi chiếc cân trên lưng ra và cân trực tiếp luôn.

Đây là lần đầu tiên Sở Thấm, nhìn thấy một chiếc cân dài như vậy, khó trách nó có thể cân được cả một con heo.

Khâu Giang nghiêm túc nói: "Hai trăm... Hai trăm sáu mươi tám. Không tệ không tệ, tôi sẽ tính cho cô loại hai, con heo này của nhà cô là con nặng nhất thôn đấy.”

Sở Thấm nhếch miệng cười: "Con heo này không chịu thua kém!"

Khâu Giang nghe cô nói vậy thì cười ra tiếng: "Heo do cô nuôi không chịu thua kém thì cô nuôi nhiều thêm mấy con, nhà máy thịt chúng tôi đang thiếu nhiều lắm đây."

Không đợi Sở Thấm nói chuyện, thím Sở đã vội vội vàng vàng mở miệng, nói: "Nuôi heo ở nông thôn c*̃ng không dễ như vậy đâu, đặc biệt là mùa đông này, thức ăn chính là một vấn đề lớn."

Sở Thấm vốn định nói thích nuôi nhiều thì nuôi thôi, nhưng khi nghe thím Sở nói thì lập tức kịp phản ứng lại. Đúng vậy, thức ăn là một vấn đề lớn.

Sau khi cân heo xong thì phải lôi heo đi, đồng thời Sở Thấm cũng nhận được 130 đồng và mười phiếu thịt.

Trước mắt, heo được chia thành sáu loại, trong đó loại thứ sáu là kém nhất, loại một tốt nhất. Mà giá tiền của loại một là 0.54, loại hai thì chính xác là 0.5.

Trước khi cân heo thì phải trừ bớt mười cân hơi, Khâu Giang thấy cô nuôi rất tốt nên quyết định chỉ trừ tám cân, tính 260 cân, cho nên Sở Thấm mới có thể nhận được 130 đồng.

Hô hấp của Sở Thấm gấp gáp thêm mấy phần.

Đợi đã, nuôi heo lãi thế sao? Dường như Sở Thấm đột nhiên nhìn thấy con đường làm giàu lấp lánh.

Sau khi những người khác rời đi, Sở Thấm vẫn còn choáng váng, thím Sở gõ đầu cô một cái, thấp giọng nói: "Cháu phải cất kỹ số tiền này, đừng ngốc nghếch bị người khác lừa mất.”

Sở Thấm liều mạng lắc đầu, đỏ ngầu cả mắt: "Không có khả năng, không ai có thể lừa được tiền của cháu!”

Quả đúng là như vậy, Sở Thấm là kiểu người yêu tiền như mạng.

Sở Thấm sờ vào số tiền trong túi, vẫn hơi sửng sốt hỏi thím Sở: "Thím cũng bán được hơn một trăm sao?"

Thím Sở sẵng giọng: "Thím mới được một trăm."

Bà ấy thấy hình như Sở Thấm lại có chút ngo ngoe muốn làm nữa, vội vàng nói: "Cháu đừng tưởng rằng nuôi heo dễ kiếm tiền, rất nhiều người mất hơn nửa năm công sức mới kiếm được tám chín mươi đồng thôi. Là do heo nhà cháu tốt, được loại hai.

Hơn nữa cháu còn phải trừ đi tiền vốn, tiền thức ăn, cuối cùng có thể kiếm được 50 đồng là đã phải cảm ơn trời đất. Nếu nuôi không tốt còn đổ xuống sông xuống biển, cháu quên rồi sao, trong thôn có hai hộ còn nuôi c.h.ế.t heo."

Nói rồi, thím Sở lắc đầu, thật ra nuôi heo không phải là một công việc tốt.

Vậy mà lúc này Sở Thấm như còn đang sững sờ, đây là lần đầu tiên cô nhận được số tiền lớn như vậy, nên đương nhiên sẽ không nghe vào.

Lúc này, cô hận không thể ôm bốn năm con heo con về, lại xây thêm chuồng heo, sau này chăn heo là có thể tự nuôi sống chính mình!

Thím Sở biến sắc, nắm lỗ tai của cô: "Cháu có nghe lời thím nói không đấy?"

"Á! Thím, cháu nghe mà, tuyệt đối không nuôi nhiều!" Sở Thấm vội vàng đồng ý.

Thím Sở buông cô ra: "Thế còn tạm được."

Sở Thấm nhìn thím Sở rời đi, cô cắn môi rồi đứng nguyên tại chỗ trầm ngâm suy nghĩ... Lúc này đang là mùa đông, đồ ăn dự trữ của cô chỉ có bấy nhiêu, cũng không có nơi nào để bổ sung, cho nên chỉ có thể nuôi được hai con.

Chờ đến sang năm cô dự trữ nhiều đồ ăn hơn một chút, nuôi ba bốn con sẽ không phải là vấn đề lớn đúng không? Ừm, không hề.

Sở Thấm vui sướng quyết định chuyện này.

Tuy nhiên, điều đáng buồn là cô không biết rằng chính sách có thể thay đổi bất cứ lúc nào, nên chỉ sợ Sở Thấm chỉ có thể nuôi một lứa heo cuối cùng.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 142: Chương 142



Một vài ngày đã trôi qua, đông chí lại đến.

Sở Thấm tự bao sủi cảo cho mình giống như năm ngoái.

Cô còn chạy đến trên núi một chuyến, đặt thêm mấy cái bẫy và bắt được hai con gà rừng và bốn con thỏ.

Trước đó khi cô đặt bẫy được thú, nếu không ăn thì làm thành thịt muối, chỉ bỏ muối, không bỏ thêm nguyên liệu gì khác nên tạm thời không biết hương vị thế nào, nhưng được bảo quản rất tốt.

Sở Thấm cắt mỗi khẩu vị lạp xưởng một đoạn, cho vào một ít thịt xông khói, lại ném vào hai cân hạt thông, cuối cùng buộc chặt túi lại, cô chuẩn bị gửi túi đồ này cho anh họ.

Sau đó cô lại chia thêm ba phần thịt muối nữa cho thím Sở, cậu út Dương và dì cả.

Phần chia cho dì cả phải nhiều hơn, trong nhà dì còn nuôi Kim Kim và Kim Ngọc, hai đứa nhỏ này được tính là một phần khác.

Sở Thấm cảm thấy mình lễ phép đúng chỗ nên rất hài lòng, cô không có ý định phát triển thêm mối quan hệ người thân và bạn bè nào khác, nếu không lễ tiết cuối năm sẽ khiến cô đau đầu.

Tranh thủ khi chưa có tuyết rơi, Sở Thấm đã mượn một chiếc xe đạp.

Cô đi đưa thịt muối cho thím Sở trước, thím Sở thấy cô đi xe đạp đến, bèn hỏi: "Cháu đang sắp đi tặng đồ cho dì và cậu út phải không?"

Sở Thấm gật đầu, vỗ vỗ cái túi nói: "Cháu còn phải đi gửi đồ cho anh họ nữa."

Thím Sở không giữ cô lại, chỉ nói: "Trên đường cháu đi chậm một chút, nếu không về kịp thì ở lại nhà cậu hoặc nhà dì cũng được. Thím sẽ giúp cháu cho Tiểu Bạch và gà ăn rồi nhốt chúng vào trong lồng.”

Sở Thấm cười cười: “Vâng ạ."

Nói xong rồi cưỡi xe phóng đi.

Cô phát hiện mua xe đạp là chuyện bắt buộc phải làm, hiện tại cô có tiền, xung quanh không ai dám dây dưa chọc tới cô, coi cô như quả hồng mềm.

Cứ hỏi mượn xe của người ta cũng không tốt, mỗi lần còn phải tốn mấy quả trứng gà.

Chỉ là phiếu xe đạp này... Chà, cô phải suy nghĩ tử tế xem làm sao để có được nó.

Lướt một vòng người quen, cô cảm thấy điểm đột phá của việc này nằm ở trên người cậu út nhà mình.

Sở Thấm tới thôn Tịnh Thuỷ đưa thịt muối cho mợ trước.

Lưu Chi muốn kéo cô vào ngồi một chút, thuận tiện ăn cơm trưa luôn. Nhưng Sở Thấm xua tay: "Cậu mợ à, cháu đang vội, thật sự không có thời gian ăn cơm, lát nữa cháu còn phải vào trong thị trấn gửi đồ, còn qua chỗ dì cả nữa."

Đúng lúc Dương Tiểu Hưng trở về, khi nhìn thấy Sở Thấm đang ở trước cửa nhà thì nói: "Tiểu Thấm đến đấy à, sao cháu không đi vào?"

Sở Thấm lại lặp lại một lần.

Dương Tiểu Hưng hiểu rõ Sở Thấm, nói: "Được thôi, cậu không giữ cháu lại nữa, có muốn uống ngụm nước nóng không?"

Uống nước nóng thì có thể, chủ yếu là cô còn phải tìm cậu út Dương hỏi chuyện đó.

Sở Thấm vào nhà, uống xong nước nóng thì hỏi cậu út Dương: "Cậu út, cậu có biết làm thế nào để có phiếu xe đạp không?"

Cậu út Dương: "..."

Cháu gái lớn thật sự rất để mắt đến ông cậu này.

Ông ấy khổ sở nói: "Chuyện này rất khó khăn, chiếc xe này của nhà cậu cũng là đồ cũ, không chỉ là cũ, lúc lấy về còn bị đập nát thành một đống."

Sở Thấm hơi thất vọng: "Vậy sau này có cơ hội cháu sẽ mua sau."

Cậu út Dương thở dài một tiếng, nói: "Cậu sẽ giúp cháu hỏi thăm một chút, hay là cháu c*̃ng thử hỏi anh họ cháu một chút, nói không chừng nó sẽ có đấy."

Đúng vậy! Đôi mắt của Sở Thấm lập tức sáng lên.

Trước khi cô rời đi, cậu út Dương còn nhét một ít mộc nhĩ và hai con cá cho cô, Sở Thấm không từ chối mà cầm đi.

Sau khi cô rời đi, bà Dương mới chậm ung dung từ trong nhà đi ra.

Bà cụ cảm thấy mỗi lần Sở Thấm đến đều không chào hỏi mình một tiếng, cho nên cũng không chào đón cô. Thấy cô đến thì hừ hai tiếng rồi tránh vào trong phòng, đợi cô đi mới ra ngoài.

Cô cũng dứt khoát không nhiều lời, thậm chí trong lòng Sở Thấm còn không thích nói chuyện với bà ta, nếu đã không hoà hợp được thì cậu út Dương cũng tuỳ hai người.

Bà Dương ngồi ở bên cạnh, nheo mắt lay cái túi hai lần, trên mặt lộ ra hai phần hài lòng: "Cũng nhiều đồ đấy, ngược lại là nhà chúng ta đã chiếm tiện nghi của người ta."

Lưu Chi nhìn một chút, ngạc nhiên nói: "Nếu con biết có những thứ này khi nãy đã không nhận rồi, nếu nhận thì cũng phải đưa lại hai cân táo đỏ cho Sở Thấm."

Bà Dương vỗ nhẹ vào cái khớp đã có tuổi, trong lòng nói không nên lời là cảm giác gì.

Sở Thấm này ngày càng trở nên thành đạt.

Về phần thanh danh, thanh danh đúng là không dễ nghe. Nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận thì sẽ nhận ra một điều, nếu có thể sống một cuộc đời như vậy thì thanh danh là cái quỷ gì chứ?

Người sống một đời chỉ có hai chữ dễ chịu. Bà Dương cũng chỉ mới nhận ra điều này trong hai năm qua.

Rõ ràng là con trai thân thiết hơn với thân thích bên này của cha nó, lúc trước rõ ràng là rất xa lánh Sở Thấm, nhưng một năm qua lại càng ngày càng thân thiết hơn.

Ngược lại phía bên nhà bà ta... Thì không thân lắm. Hai đứa con đầu của bà ta thì đều ngốc nghếch, c*̃ng không muốn gần gũi với con trai nhỏ.

Bà Dương xoa xoa tim, không nghĩ nhiều nữa.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 143: Chương 143



Sau khi Sở Thấm rời thôn Tịnh Thuỷ, cô bèn lên thị trấn gửi chuyển phát nhanh, lúc đó cô còn tìm nhân viên công tác mượn cái bút viết thêm hai hàng chữ trên thư.

"Cám ơn." Sở Thấm đưa lại cây bút.

Nhân viên công tác Tiểu Hà nhìn cô thêm mấy lần rồi hỏi: "Cô là cháu gái của Dương Tiểu Hưng phải không?"

Sở Thấm sững sờ hai giây rồi gật đầu. Hiểu rồi, người này chính là bạn tốt của cậu út.

Tiểu Hà thuận miệng nói: “Có một số ấn bản tem mới. Nếu đã thường xuyên gửi thư thì cô có muốn mua chúng không?"

Sở Thấm do dự một chút: "Để tôi xem thử một chút." Đẹp thì cô mới mua.

Tiểu Hà lấy những con tem mới phát hành ra , Sở Thấm vừa nhìn đã thấy thích, thế là cô mua hai ấn bản.

Dù sao thì cô cũng vừa kiếm được một khoản tiền khổng lồ từ việc bán heo nên việc mua tem chỉ là chuyện nhỏ.

Sở Thấm vui vẻ cất kỹ tem đi, sau đó cưỡi xe đi về phía xã Lạc Thuỷ.

Đoạn đường này khá bằng phẳng, Sở Thấm đạp xe rất nhanh, chỉ đi hết hơn một tiếng đã đến nơi.

Dương Lập Thu nhìn thấy cô thì sửng sốt một lúc, bà ấy đặt quả bí ngô trong tay xuống rồi vội vàng chạy ra ngoài: "Trời đang rất lạnh, sao cháu lại tới đây?”

Nhìn cái mặt bị đông lạnh, sắp đỏ thành m.ô.n.g khỉ của cô mà xem, cũng không sợ lỗ tai bị đông lạnh rồi rụng mất.

Lời còn chưa dứt, bà ấy đã kéo Sở Thấm vào trong rồi tiếp tục nói: "Mau uống chút trà gừng trước, cháu xem cái tay này của cháu đã đông lạnh thành cái dạng gì rồi, nhưng mà dì thấy năm nay cháu không bị nứt da như trước nữa."

Sở Thấm gật đầu: "Năm nay cháu dùng thuốc suốt mà." Cô đã cố ý nhờ bà nội Tần Hoa giúp đỡ, bà nội Tần Hoa rất giỏi trong việc kết hợp những loại thuốc mỡ này.

Dương Lập Thu yên tâm: "Như vậy cũng tốt, tay của cô gái nhỏ như cháu tuyệt đối đừng sưng giống như củ cải."

Sở Thấm đặt cái túi lên trên bàn: "Dì cả, hôm nay cháu tới đây để tặng đồ cho dì, đây là thịt muối và lạp xưởng cháu làm mấy ngày trước, khi nãy cháu cũng đưa qua cho cậu út một ít rồi."

Trên mặt Dương Lập Thu thêm mấy phần bất đắc dĩ: "Được rồi, vậy dì sẽ nhận. Cháu sống một mình không dễ dàng, đừng lúc nào cũng tặng đồ cho dì, có hiểu không? Cháu tự mình chăm sóc tốt cho bản thân là được, đúng là bướng bỉnh, mấy đứa nhỏ thời này đều bướng bỉnh... Khoan đã, sao lại nhiều như vậy hả?"

Sở Thấm: "Không phải Kim Kim và Kim Ngọc cũng ở đây sao? Dù sao thịt muối cũng để được lâu, mang đi hâp hoặc là xào ăn đều rất không tệ."

Dương Lập Thu hiểu tính tình Sở Thấm, biết mình không thể từ chối nên dứt khoát nhận luôn: "Để dì pha trà gừng cho cháu trước, uống xong thì ăn cơm, dì sẽ đi hâm lại cơm với đồ ăn cho cháu."

Đã qua giờ cơm, hiện tại Sở Thấm c*̃ng đã đói mềm người, thế là cô ngoan ngoãn ngồi xuống chờ dì mình.

Kim Kim không có ở nhà, nói là ra ngoài tìm bạn chơi, đứa nhỏ này rất hoạt bát. Kim Ngọc chạy đến, cô bé giống như bé con trong tranh Tết, nhưng ánh mắt nhìn Sở Thấm có chút lạ lẫm.

"Quên chị rồi hả?" Sở Thấm nhét một viên đường cho cô bé, cô bé lập tức không con thấy xa lạ gì nữa, bèn trèo lên ghế rồi ngồi dựa vào Sở Thấm cười tủm tỉm.

Dương Lập Thu cười nói: "Đứa nhỏ này thật là, có lẽ trước kia quá đói nên bây giờ thứ con bé coi trọng nhất chính là miếng ăn."

Sở Thấm sờ mái tóc tơ mềm của cô bé: "Không sao đâu, coi trọng ăn uống tốt bao nhiêu, tất cả mọi người đều coi trọng, như vậy về sau c*̃ng sẽ không bị đói." Cô không khỏi cụp mắt xuống, năm sau thiên tai sẽ tới, một nhà dì cả sẽ sống ra sao đây?

Ôi, không thể nghĩ chuyện này được.

Chính cô còn đang sợ hãi đây.

Thật ra cơm trưa ở nhà dì cả không có gì phong phú, cô thấy dì còn đặc biệt chưng một quả trứng.

Kỹ thuật chưng trứng của Sở Thấm không tốt, cô luôn có thể chưng chúng thành hình tổ ong, nên dần dà cô cũng không chưng nữa.

Nhưng dì chưng trứng cứng mềm vừa phải, trơn mềm ngon miệng, hơn nữa còn nhỏ thêm hai giọt dầu, lại thêm xì dầu và rượu gạo, mùi vị khác một trời một vực với trứng cô tự chưng.

Sau khi Dương Lập Thu nghe thấy cô thắc mắc, bà ấy nói: "Cháu phải hớt hết bọt đi." Sau đó bà ấy lại cầm bát dạy cô làm thế nào để ước lượng, một quả trứng phải cho vào bao nhiêu nước, vân vân.

Sở Thấm bỗng bừng tỉnh.

Hoá ra chưng một quả trứng cũng có nhiều kiến thức liên quan như vậy!
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 144: Chương 144



Sở Thấm cảm thấy mình đến đây để giao dịch.

Cô đưa thịt muối cho cậu út, thế là thu hoạch được mộc nhĩ và hai con cá. Đưa thịt muối cho dì, thế là thu hoạch được hai cân thịt dê, hai cân kê vàng, và một mảnh vải không đúng màu.

Không nói đến thịt dê thịt cá, Sở Thấm quá yêu kê vàng, cái này dùng để nấu cháo rất không tệ.

Sở Thấm mang đầy đồ đi và trở về nhà với đầy đồ.

Đợi đến chạng vạng tối, khi mặt trời chiều ngả về tây, hoàng hôn phủ xuống thì cô mới đến nhà.

Việc đầu tiên cô làm sau khi về đến nhà là nhóm lửa đun nước để xua đi khí lạnh khắp người, cô uống hai bát nước nóng vào bụng mới có thể hồi người lại.

Gà đã tự động về chuồng, trong nhà cô nuôi rất nhiều gà và tất nhiên là có rất nhiều phân gà. Nếu không phải Sở Thấm dọn dẹp hàng ngày thì phân gà đã chất đầy hàng rào rồi!

Sở Thấm thở hổn hển dọn dẹp phần phân gà hôm nay, sau khi sửa sang xong thì đổ vào trong vườn rau.

Nói thế nào thì sử dụng chất thải này, ít nhiều gì cũng coi như là một loại phân bón.

Đến tối Sở Thấm gói sủi cảo để ăn.

Cô dùng thịt heo và hành dại, thêm chút cà rốt và nấm hương.

Nhắc tới nấm hương thì thứ này rất có lai lịch. Chuyện là cô đã phát hiện trên một cây khô trong núi có nấm, nên đã dứt khoát dời cái cây khô đó trở về đặt ở bên trong nhà kho rồi chăm sóc cẩn thận, ai mà ngờ, chỗ nấm này cứ lên hết đợt này tới đợt khác.

Cho tới bây giờ, Sở Thấm đã tích lũy được nửa chậu nấm, lần này làm sủi cảo cô đã cắt hết để chuẩn bị làm một chậu nhân lớn.

Sau khi bao đến cái cuối cùng, tay của cô mỏi nhừ, tổng cộng có 305 cái sủi cảo, cô quyết định để chúng đông lạnh bên ngoài một đêm, đông lạnh thành từng cục đá rồi cho vào tủ lạnh tự chế.

Buổi tối đương nhiên ăn sủi cảo, ăn kèm với canh sủi cảo, nước dùng nguyên bản khiến cả người thoải mái vạn phần.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Sở Thấm không lập tức đi nghỉ ngơi, việc phải làm cứ một cái tiếp một cái, cô mới làm xong thịt muối, bây giờ phải chuẩn bị cất rượu và làm bánh gạo.

Sắc trời đã tối, bầu trời không có sao, thậm chí cả mặt trăng cũng mất bóng dáng, bên ngoài nhà là một thế giới tối tăm, ngay cả Sở Thấm cũng không thể nhìn xa.

Trong phòng thắp một chiếc đèn dầu hoả, Sở Thấm thu dọn quần áo, một tay cầm đèn dầu hoả, một tay xách túi đi vào phòng bếp.

Cô đổ hết gạo nếp trong túi vào trong thùng, ngay sau đó đổ nước đến xâm xấp gạo nếp rồi ngâm qua đêm.

Sở Thấm đậy nắp thùng lại, thở ra khói trắng rồi run rẩy trở lại phòng ngủ.

Con chó Tiểu Bạch không có lương tâm đã tựa vào bên cạnh lò ngủ ngã chổng vó, rõ ràng là bên trong không có lửa than, nhưng dường như vẫn mang dư âm ấm áp.

Đêm nay lạnh như vậy, sợ là ngày mai tuyết sẽ rơi đầy trời. Gió rét thổi tới mang theo cái lạnh thấu xương, Sở Thấm chỉ có thể dùng giấy báo bịt kín khe hở trong nhà.

Đúng như thím Sở nói, ở chỗ Sở Thấm, đúng là báo chí chỉ có tác dụng dán tường, bịt tường.

"Phù!” Cô thổi tắt đèn dầu hoả rồi lên giường đi ngủ.

Sở Thấm ôm lò sửa tay an tâm chìm vào giấc ngủ, trong đêm tối, gạo nếp dần dần hút no nước, trở nên càng thêm trắng bóng căng tròn.

Ở trong giấc mơ, dường như cô đã được uống rượu gạo, cả người say khướt lâng lâng.

Lại dường như được ăn bánh gạo nóng hầm hập, ăn kèm với củ cải khô, hoặc là dưa chua xào măng mùa đông, vô cùng thỏa mãn.

Lúc thì cô ở trong túp lều tàn tạ trong rừng ở kiếp trước, lúc thì ở trong mái nhà coi như ấm áp đời này.

Lò sưởi tay không ngừng truyền hơi ấm, đông chí qua đi, bởi vì cái gọi là đông chí dương sinh xuân lại tới[1], lại là một đêm mộng đẹp.

[1] Đông chí dương sinh xuân lại tới: Khi đông chí đến, dương khí bắt đầu lay động báo hiệu mùa xuân sắp đến.

Đông chí dương sinh xuân lại tới: Khi đông chí đến, dương khí bắt đầu lay động báo hiệu mùa xuân sắp đến.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 145: Chương 145



Đôi khi thím Sở lại cảm khái, tại sao Sở Thấm có thể chăm chỉ hơn cả lũ lừa trong đội sản xuất.

Ngay cả mấy con lừa trong đội sản xuất của bọn họ cũng phải nghỉ ngơi sau mấy ngày làm việc cật lực, nhưng dường như Sở Thấm không biết mệt mỏi, hôm nay g.i.ế.c heo thì ngày mai lại làm đồ sất, ngày mốt bắt đầu ủ rượu, miệng thì không ngừng lải nhải phải làm mễ quả!

Liệu đây có phải năng lượng nhiệt huyết mà chỉ mấy người trẻ tuổi mới có không? Cũng không đúng, vì tất cả những đứa cùng tuổi với cô trong làng cộng lại cũng không thể làm được như vậy.

Phải nói thể lực của Sở Thấm có thể đuổi trâu vượt qua lừa, cũng không biết nên nói gì với người ta.

Ở cái thời đại mà cả thị trấn chỉ có độc một chiếc máy kéo và chẳng hề có dấu vết của máy móc gì, có rất nhiều việc phải hoàn thành theo cách thủ công nhất.

Chỉ nói đơn giản về việc làm mễ quả thôi, ở địa phương mễ quả cũng được gọi là bánh gạo, có điều mễ quả thường được ăn kèm với nhân có sẵn hoặc là bỏ vào xào chung với một số loại rau. Người dân địa phương rất thích ăn như vậy, cho nên đã kiên quyết gọi là mễ quả.

Muốn làm thì phải ngâm gạo nếp trước, mà chỉ gạo nếp thôi chưa đủ, bình thường phải có cả gạo tẻ nữa.

Sau đó đem nghiền nát bằng cối xay, xay thành cháo, sấy khô rồi để thành bột gạo, đổ thêm một ít nước, nhào thành khối và cho vào nồi hấp. Hấp khoảng ba mươi phút là coi như gần hoàn thành.

Tại sao lại nói là gần hoàn thành, bởi vì sau khi hấp xong còn phải dùng búa đập.

Cho dù Sở Thấm có xay gạo cả tiếng đồng hồ thì đến cuối cùng cô vẫn phải dùng gậy gỗ để đập thật mạnh vào mễ quả.

Chỉ đứng nhìn thôi thím Sở cũng thấy cánh tay đau nhức tê mỏi cực kỳ, đồng cảm như chính bản thân mình cũng bị.

Còn việc ủ rượu thì đơn giản hơn chút.

Nhưng Sở Thấm không biết làm mấy việc này nên cần thím Sở ở bên cạnh hướng dẫn.

Lúc này gạo nếp trong nồi hấp đang bốc khói, Sở Thấm cũng đang đập mễ quả.

Thím Sở vừa cắn hạt dưa vừa nói, thái độ có vẻ buồn bực: “Cháu nói xem, ngày nào cháu cũng bận tối mặt tối mũi, thật chẳng hiểu cháu lấy đâu ra hứng thú làm việc vậy nữa. Sống một mình mà còn bận hơn cả một gia đình bao người ở với nhau.”

Sở Thấm ậm ừ hai tiếng: “Nhàn rỗi cũng chỉ là nhàn rỗi thôi.”

Cô đang phải gánh chịu hậu quả của mạt thế.

Cô không thể nghỉ ngơi được, bởi nếu rảnh rỗi cô sẽ lại ôm nỗi sợ. Thứ cô để tâm nhất chính là chuyện ăn uống, nó còn đáng giá hơn là vàng là ngọc.

Kiếp trước cô từng nghĩ nếu có c.h.ế.t thì cũng phải no c.h.ế.t mới được.

Nhưng đáng tiếc mọi thứ không như ý cô mong muốn, trong cuộc đời này, đối xử khắt khe với cái miệng của bản thân là điều hết sức vô ích.

Thím Sở khuấy củi trong bếp lò, thật ra là bà ấy đang kiểm tra gạo nếp trong nồi hấp, sau đó lại nhớ tới cái gì rồi nói: “Hôm nay đội trưởng Hàn về quê, lúc vừa ra khỏi cửa buổi sáng thím đã gặp ông ấy. Trông ông ấy có vẻ rất vui, còn nói là hôm nay có việc cần nói với cháu.”

Sở Thấm nhào nặn mễ quả thành hình dài, sau đó dùng vải sạch bọc kín lại, nói với điệu bộ ngạc nhiên: “Tìm cháu ư? Ông ấy có chuyện gì cần tìm cháu chứ?”

Dứt lời, Sở Thấm như bừng tỉnh: “Cháu biết rồi, chắc là mang heo về cho cháu.”

Heo con trong thôn chuẩn bị g.i.ế.c thịt, không g.i.ế.c thịt thì không thể nhận nuôi, tỷ lệ c.h.ế.t non quá cao, Sở Thấm có thể chờ thêm một lát.

Nghĩ đến đây cô mừng ra mặt, mấy ngày nay Sở Thấm không có việc gì làm vào buổi tối nên đã dùng rơm rạ bện vài tấm mành thật dày, đợi lát nữa cô sẽ đem treo ở chuồng heo, đóng vai trò như một tấm rèm phiên bản giản dị, có thể chắn gió giữ ấm.

Có vẻ như cô cần nhanh chóng treo tấm mành rơm lên, đồng thời trải một lớp chăn đệm trên mặt đất.

Thím Sở cũng nghĩ là vì lý do này, bà ấy liếc Sở Thấm một cái: “Với kỹ năng nuôi heo của cháu mà không tới xưởng chế biến thịt thì thật đáng tiếc.”

Xưởng chế biến thịt cũng nuôi heo, đó là heo của nhà nước, nghe nói trong đó có khoảng trăm con heo lận.

Sở Thấm biết tại sao heo nhà cô lại có nhiều thịt và rất nạc, cũng không phải cô có bí quyết nuôi heo hay ho gì mà đơn giản là cô cho chúng ăn nhiều hơn.

Tục ngữ có câu một anh khoẻ chấp mười anh khôn.

Nếu không biết cách nuôi heo, không hiểu tỷ lệ thức ăn thì chỉ cần chất đống đồ ăn, giúp heo tăng cân.

Nhà Sở Thấm có hai ruộng khoai lang kia mà, thiếu gì chứ không bao giờ thiếu dây khoai lang, với lại đào sâu trong núi, hái gần hết rau dại rồi thì còn cỏ, sao heo không béo cho được.

Sở Thấm càng nghĩ càng vui, nhất định lần này cô phải dành nhiều thời gian bồi bổ đồ ăn cho hai con lợn mới nuôi này, đến lúc đó cô sẽ để lại một con và bán một con, như vậy ít nhất ba năm tới cô sẽ không thiếu thịt ăn.

Nhưng Sở Thấm không ngờ là còn có niềm vui lớn hơn đang chờ đợi cô.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 146: Chương 146



Hàn Định Quốc ra khỏi văn phòng với nụ cười tươi rói trên môi, ông ấy vừa nhận được một tin. Đó là sau khi xác minh, Sở Thấm chính là chiến sĩ thi đua thành phố của năm nay.

Tuy chỉ là thành phố chứ không phải tỉnh, nhưng như vậy cũng không tồi.

Phải biết rằng hầu hết những người nhận được phần thưởng lớn này đều là các công nhân có trình độ cao, thâm niên lâu năm. Mà Sở Thấm – một nông dân chính gốc, tuổi vẫn còn trẻ lại có thể nhận được giải thưởng cấp thành phố, đây là điều nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.

“Này, chẳng phải đây là đội trưởng Hàn của thôn Cao Thụ sao, ông có muốn chở heo đi luôn không?” Hàn Định Quốc mừng rỡ vội vàng đạp xe trở về, đột nhiên có tiếng nói từ sau lưng truyền đến.

Hàn Định Quốc dừng lại, quay đầu nhìn: “Ôi trời, suýt nữa thì quên.”

Dứt lời, ông ấy lớn tiếng đáp: “Có, giờ tôi chở đi đây, chọn cho tôi hai con heo khỏe mạnh cùng lứa nhau nhé.”

Những bông tuyết đã dần buông xuống, chưa đầy một tiếng sau, tuyết rơi càng lúc càng dày.

Hàn Định Quốc về đến nhà trước khi tuyết rơi dày đặc, ông ấy đích thân giao hai con heo cho Sở Thấm.

Sở Thấm mừng ra mặt, cơm gạo nếp vừa mới hấp chín xong, cô vội vàng nhận heo và nói: “Có heo rồi, đội trưởng khoan đi đã, đợi tôi lấy mấy nắm gạo nếp cho ông.”

Dứt lời, Sở Thấm nhờ thím Sở bế heo đến chuồng, cô còn việc phải làm nên không thể chạm vào heo.

Hàn Định Quốc không từ chối, bởi ông ấy vẫn còn việc muốn nói.

Gạo nếp vừa hấp xong nên vẫn còn nóng hổi, mùi thơm lan tỏa khắp sân.

Sở Thấm vừa mới xào một ít dưa muối măng đông trong cái chảo sắt nhỏ, sau đó cô lại lấy củ cải muối và đậu phộng xào ra, gói chung với gạo nếp rồi cầm tới đưa cho Hàn Định Quốc.

Đúng lúc này thím Sở quay lại, bà ấy nói: “Sở Thấm, cháu gói thêm ba cái túi nữa cho đội trưởng cầm về nhé, trời đang lạnh lại còn có tuyết rơi nữa, mang heo tới cho cháu cũng không dễ dàng gì đâu.”

Hàn Định Quốc vội xua tay: “Không cần, tôi có việc cần nói với Sở Thấm thôi.”

Sở Thấm ngẩn người: “Có chuyện gì ạ?”

Rõ ràng Hàn Định Quốc đang rất vui, nhưng ngoài mặt ông ấy vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: “Ngày kia cô có nửa ngày để về quê, khoảng thời gian trước tôi có đăng ký chiến sĩ thi đua giúp cô, huyện yêu cầu cô báo danh lên thành phố. Và vừa có thông báo nói cô được thành phố chọn để trao thưởng, đến lúc đó cô hãy tự đi lãnh quà nhé.”

Sở Thấm: “…”

Cô thật sự sửng sốt.

Thím Sở há hốc mồm, nói không nên lời, mãi một lúc lâu sau mới vỗ tay cái độp rồi nói với giọng mừng rỡ: “Đây là chuyện tốt nha!”

Mấy năm trước trong thôn cũng đăng ký đều đều, nhưng chỉ gọi là đăng ký cho có lệ chứ cũng chẳng ai để tâm tới, ai ngờ Sở Thấm lại may mắn như vậy đâu.

Sau đó thím Sở lại nói: “Ai u, cũng phải cảm ơn đội trưởng nhiều lắm. Con nhóc Sở Thấm này có thể làm là có thể làm, nhưng ít nhiều cũng nhờ công đội trưởng đã báo danh cho con bé!”

Dứt lời, bà ấy chọc Sở Thấm hai cái, nghiến răng: “Còn đứng ngây người ra đó làm gì, cháu mau nói đi chứ.”

Bấy giờ Sở Thấm mới phản ứng lại, cô vội nói: “Cảm ơn đội trưởng.”

Hàn Định Quốc cười nói: “Đây là nhờ sự cố gắng của chính cô, công sức của tôi cũng chẳng là bao cả. Đến lúc đó cô cứ tới thẳng chính quyền xã, đây là lần đầu tiên quê chúng ta có chiến sĩ thi đua đó.”

Sở Thấm lại bắt đầu nghĩ xa xăm.

Cách đây không lâu, khi đọc báo, Sở Thấm còn nghĩ tình hình năm sau chắc sẽ còn tệ hơn năm nay. Nhưng chắc chắn thiên tai sẽ không tới trong một sớm một chiều, vậy nên vụ thu hoạch năm sau là ưu tiên hàng đầu.

Làm sao để bảo đảm việc thu hoạch được? Đó là bản thân phải có quyền lên tiếng.

Chiến sĩ thi đua… Đây chính là cơ hội tốt.

Năm sau, rốt cuộc điều gì sẽ xảy ra vào năm sau?



Hàn Định Quốc về nhà với mấy nắm gạo nếp, thím Sở cũng cầm hạt dưa đi tìm người trong thôn để nói chuyện phiếm khoe khoang.

Sở Thấm biết rõ những bước còn lại của việc ủ rượu, tiết trời đang lạnh nên thời gian sấy khô gạo nếp sẽ được rút ngắn. Sở Thấm chỉ cần đổ rượu vào gạo nếp rồi đảo đều, sau đó cho vào cái lu lớn có nước sôi để nguội. Cuối cùng đào một cái lỗ giữa phần gạo nếp rồi dùng nắp gỗ đậy lại nhưng không đậy kín, lu gạo nếp sẽ từ từ lên men.

Đợi sang ngày thứ hai vẫn có thể nghe thấy tiếng lộc cộc lộc cộc rất nhỏ, đây chính là âm thanh của quá trình lên men.

Sở Thấm cảm thấy rất hài lòng.

Vào mấy ngày này, tin tức Sở Thấm trở thành chiến sĩ thi đua đã càn quét khắp thôn, thậm chí còn lan sang các thôn hay thị trấn khác.

Thậm chí bí thư chi bộ thôn còn chạy tới hỏi Hàn Định Quốc với nét mặt ngạc nhiên: “Chuyện này là thật đấy à?”
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 147: Chương 147



Tất cả người trong thôn cũng không dám tin, hoá ra người ở một nơi hẻo lánh như bọn họ tuỳ tiện đăng ký báo danh cũng được tiến vào vòng chung kết, thậm chí cuối cùng còn giành chiến thắng vang dội?

Hàn Định Quốc gật đầu cười: “Đúng là trùng hợp, năm nay cũng có mấy trấn thử báo danh đăng ký bừa, Sở Thấm khá nổi bật nên huyện đề bạt cô ấy báo danh lên thành phố. Ban đầu tôi nghĩ cùng lắm cũng chỉ tới mức huyện là cao, đến thành phố sẽ bị trả hồ sơ về. Nhưng… Nghe nói ban đầu là một công nhân nhà máy chế tạo giấy, kết quả là người nọ bị tố lạm dụng, lấy quá nhiều giấy về nhà, có hành vi ăn cắp, cũng không hiểu chuyện vòng vo thế nào mà cuối cùng giải thưởng lọt vào tay Sở Thấm.”

Vận may của cô gái Sở Thấm này cũng không tồi, ông ấy thầm cảm khái.

Mà khi Trương Phi Yến nghe thấy tin tức này, cái chậu gỗ trong tay rơi xuống đất tạo thành tiếng “rầm”, cô ấy ngây người một lúc lâu, mãi sau mới hỏi lại: “Loạn rồi, loạn thật rồi, rốt cuộc là thay đổi ở đâu? Tại sao lại khác với kiếp trước nhiều như vậy?”

Ở kiếp này, Sở Thấm cứ như con ngựa hoang thoát cương, tự do lao nhanh trên bình nguyên, không biết số phận mình sẽ đi về đâu.

Nếu không phải Trương Phi Yến đã nhiều lần kiểm tra thăm dò lẫn quan sát cẩn thận, chắc chắn cô ấy sẽ cho rằng Sở Thấm cũng giống như mình.

“Số phận của Sở Thấm đã thay đổi, vậy còn mình thì sao?” Trương Phi Yến thấp giọng lẩm bẩm, lời nói bay đi trong gió.

Liệu vận mệnh của cô ấy có diễn ra theo đúng kiếp trước hay không? Nếu vậy thật thì quá thất bại, sống lại kiếp này, cô ấy vốn rấy tự tin, nhưng dường như cô ấy lại không thể đối mặt với ba năm thiên tai sắp tới.

Cuối cùng Trương Phi Yến cũng hiểu dù có sống lại một kiếm cũng không thể giải quyết được vấn đề cơ bản, vậy cô ấy nên làm cái gì bây giờ?

Vì bộ não của cô ấy không bằng người ta, vậy nên cô ấy chỉ còn cách tìm một người có bộ não tốt hơn để giúp đỡ mình.

Cô ấy đưa mắt nhìn căn nhà của Sở Thấm.

Ngày nhận thưởng, tuyết vẫn rơi dày đặc.

Dòng sông nhỏ trong thôn đã đóng băng, con sông trước cửa nhà Sở Thấm cũng như vậy. May là lớp băng không quá dài, chỉ cần gõ nhẹ vào là sẽ nút vỡ, nước dưới mặt băng vẫn đang chảy, nếu không thì việc gánh nước sẽ trở nên phiền toái.

Đêm trước Sở Thấm ngủ rất ngon, ngày hôm sau cô dậy sớm, cơm nước xong xuôi mới lên xe lừa, đồng hành cùng cô có đội trưởng Hàn và chú thím Sở.

Khi đoàn người về tới quê nhà, xe lửa đi thẳng tới cửa chính quyền xã. Sở Thấm nhảy xuống xe, cô bước thẳng vào trong mà không hề rụt rè sợ hãi.

Thím Sở chỉ hận không thể chạy lên giữ cô lại, con nhóc này, phải để Hàn Định Quốc đi trước chứ!

Hàn Định Quốc đi theo sau, mà chú thím Sở ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định chờ ở ngoài.

Sở Thấm đi vào, cô nhìn ngang ngó dọc, thật ra thì chính quyền xã cũng không lớn lắm, là một toà nhà hai tầng bình thường. Trong sân có một cây đại thụ, dù là mùa đông cũng có thể thấy, chắc chắn mùa hè cây đại thụ này cũng cành lá xum xuê, là nơi thích hợp để tận hưởng bóng mát dưới gốc cây.

Bên cạnh còn có một bức tường, nằm phía bên trái ngoài bức tường chính là trường trung học và tiểu học của xã Dương Tử Câu. Có một cánh cửa gắn liền với bức tường, mà thông thường cửa toàn khoá.

Toà nhà không lớn nhưng có khá nhiều phòng, đều là văn phòng làm việc, trên tường ngoài hành lang có dán tài liệu, thỉnh thoảng lại có người đi ngang qua hành lang, trông rất bận rộn.

Sở Thấm ngẩng đầu nhìn, vừa tán thưởng lại có chút ghen tị, nghĩ thầm trong lòng: Bao giờ mình mới có thể sống trong căn nhà hai tầng?

Sở Thấm thầm quyết định, sau này có cơ hội, cô không chỉ mua nhà mới mà còn phải mua một ngôi nhà hai tầng mới chịu!

*

Sở Thấm tới là để nhận giải.

Không những thế cô còn chụp ảnh lưu niệm, ống kính camera chụp lại hình ảnh cô cài một bông hoa màu hồng tươi trước người, tay cầm bằng khen, trên môi là nụ cười gượng gạo cứng ngắc.

Cha mẹ ơi, sống hai kiếp rồi, đây là lần đầu tiên được chụp ảnh, nếu biết trước thì cô đã mặc quần áo chỉnh tề rồi.

Chụp ảnh xong, Sở Thấm ra ngoài, chú Sở cầm giấy khen nói: “Được được được! Cũng coi như tạo phúc cho cha cháu, cha cháu mà biết chắc sẽ vui lắm.”

Học hành nhiều năm như vậy cũng chưa từng nhận được một cái giấy khen, vậy mà mới làm nông một năm đã có bằng khen cầm về nhà, phải nói Sở Thấm rất thích hợp với công việc trồng trọt.

Nụ cười của Sở Thấm bỗng tắt lịm.

Ách, nếu “cha” ở dưới suối vàng có biết được chuyện này, không chừng ông sẽ vội vàng đến đón cô đi, chiếm lấy thể xác con gái nhà người ta, nếu đổi lại là người khác thì ai mà chịu cho nổi.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 148: Chương 148



Thím Sở đổ dồn sự chú ý vào phần thưởng: “Đây là hai cái khăn lông nhỉ? Chỉ sờ thôi cũng thấy sướng rồi, còn to hơn mấy cái được bày bán ở xã Cung Ứng chúng ta.”

Sở Thấm thấy nụ cười chân thành, cuối cùng cô cũng không cứng ngắc vậy nữa, nói: “Còn có một chiếc cốc tráng men nữa, hình dáng cũng giống bộ tráng men cháu mua lúc trước.”

Cô cảm thấy chuyến đi này rất đáng giá, hai chiếc khăn lớn có thể chia ra làm bốn, đủ để cô dùng trong mười năm.

Một cái cốc tráng men, sau này không phải lấy bát uống nước nữa rồi. Sở Thấm cũng đã học được cách cầm cốc từ bí thư chi bộ thôn, cô đã ngồi ở cửa uống cốc nước cả nửa ngày.

Nhìn Hàn Định Quốc còn vui hơn cả Sở Thấm, trên đường về ông ấy nói: “Bảo cô chụp ảnh chắc chắn là có lý do, tôi đoán là muốn có người viết bài cho cô.”

Tại sao lại viết bài? Chẳng lẽ định đăng lên báo à? Đây là cách làm thường lệ, các chiến sĩ thi đua thành phố trước đây cũng vậy.

Mặt Sở Thấm bỗng đỏ ửng, cô tự nhủ thầm: Cái này không phù hợp với nhạc dạo mình đặt ra.

Ban đầu cô muốn mình sống khiêm tốn khép kín.

Quay lại thôn, Sở Thấm chưa kịp xuống xe đã thấy một đám người đứng vây quanh, cô thật sự muốn đi đường nhỏ về nhà.

Thím Sở khẽ đẩy cô: “Cháu về nhà trước đi, cầm khăn lông với cốc tráng men về, đừng để người ta động vào.”

Đến lúc đó để đám người này sờ mó cọ cọ này nọ, phải giữ hai cái khăn lông còn nguyên mác.

Hai mắt Sở Thấm sáng lên, đây cũng chính là điều cô đang nghĩ.

Sở Thấm rất sợ những người nồng nhiệt quá, từ trước đến giờ cô nghĩ mình nên sửa lại cái tính này, nhưng không hiểu sao dù cố gắng thế nào cô cũng không thay đổi được.

Lúc ấy Sở Thấm còn thử tới ngồi trong sân đập lúa hai ngày, trong sân đập lúa luôn có người tụ tập nói chuyện. Người bình thường có thể nghe các thôn dân nói chuyện phiếm, tán dóc về mấy chuyện kỳ lạ hiếm có ở mấy thôn cả nửa ngày cũng được, nhưng không hiểu sao Sở Thấm lại có cảm giác như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, cô chỉ hận không thể lên núi hái rau dại.

Sau này cô nghiệm ra và quyết định, không đổi được thì không đổi nữa, cuộc sống chỉ nên vui vẻ thôi không phải sao?

Sở Thấm lén lút xuống xe từ cửa thôn rồi đi dọc theo con đường nhỏ về nhà, trên đường đi cô không chạm mặt bất kỳ ai.

Nhưng lúc gần về tới nhà Sở Thấm lại gặp Hoàng Đậu Tử, người này đang làm gì đó khiến mặt sông động, có vẻ như đang vớt cá.

Đúng là trong sông này có cá, mà chỉ toàn là cá nhỏ. Sở Thấm từng vớt mấy lần, lại thấy không không đủ dầu ăn sẽ không ngon lắm, vậy nên sau đó cô cũng ít vớt. Tiểu Bạch cũng không thích ăn, nếu có vớt thì cũng chỉ để nấu cho heo ăn.

Khỏi phải nói, heo rất thích ăn cá.

Nghĩ tới đây, Sở Thấm vội vàng chạy về nhà, chuyện đầu tiên cô làm khi vào đến nhà là buông hết mọi thứ xuống rồi chạy tới chuồng heo nhìn hai con heo yêu quý của mình.

Khi biết một con heo có thể mang đến cho cô một trăm ba mươi giờ, hai con heo đã thành công vượt qua đàn gà, đứng thứ hai trong nhà chỉ sau Tiểu Bạch.

“Gâu gâu ——”

Nghe thấy tiếng bước chân của cô, Tiểu Bạch dùng móng vuốt cào lung tung lên cánh cửa lớn, trông điệu bộ vô cùng phấn khích.

“Không cần kêu, tao về rồi đây.” Sở Thấm bất lực móc chìa mở khoá, thấy Tiểu Bạch đang vẫy đuôi không ngừng.

Cô tới chuồng heo trước, Tiểu Bạch đi theo sau.

Chuồng heo ấm hơn những nơi khác mộ chút, chỉ có điều là khi tấm mành rơm rạ được vén lên, mùi hôi thối khó ngửi ập tới khiến người ta buồn nôn. Sở Thấm phải nín thở vài giây, sau đó từ từ thở lại mới dần thích ứng được với cái mùi bỏ mẹ này.

Giờ đang vào mùa lạnh, Sở Thấm sợ hai con heo sẽ chết, nhưng xem ra tấm mành rơm rạ che kín mít và lớp rơm lót trên mặt đất vẫn có tác dụng, hai con heo vẫn đầy sức sống.

Sở Thấm lại nhặt một ít dây khoai lang từ cái lu bên ngoài chuồng heo, những dây khoai lang này được cắt lát để lên men, như vậy lại càng tốt cho heo.

Sau đó Sở Thấm cho thêm một ít bí đỏ, dường như bí đỏ cô chỉ dùng để cho heo ăn. Giờ vẫn còn quả to chín, có thể để heo ăn một bữa nữa.

“Ăn nhiều lên, đừng khách sáo nhé.” Sở Thấm vừa cười tủm tỉm vừa nhìn hai con heo ăn vô cùng hăng say, tâm trạng cô thoải mái hơn bao giờ hết.

Ăn nhiều thì mới có nhiều thịt được, Sở Thấm tự thấy bản thân quá độc ác.

Nhìn ngắm hai con heo chán chê rồi, thấy chúng nó ăn không bỏ bữa, Sở Thấm rửa tay rồi đi vào nhà chính. Cô dùng đũa gắp một miếng xương thịt từ trong nồi đất nung còn ấm trên bếp rồi ném vào bát cơm của Tiểu Bạch.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 149: Chương 149



Hết cách, lần nào Sở Thấm có việc phải đi ra ngoài nửa ngày là đến lúc quay về Tiểu Bạch sẽ ầm ĩ quấn lấy chân cô, nếu không có thịt cho nó ăn, nó sẽ quấy nhiễu của nửa tiếng đồng hồ, có thịt mới dỗ ngoan được.

Đây là món canh xương heo Sở Thấm hầm trước khi ra ngoài lúc sáng sớm, cô có thả một chút rong biển vào. Vừa quay lại nhà chính đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi, Sở Thấm cũng tự múc cho mình một bát canh nóng hầm hập để xua đi cái lạnh lẽo của mùa đông.

Tiểu Bạch gặm sạch miếng xương, đến nỗi ruồi bọ đậu lên cũng có thể trượt.

Sở Thấm: “Tiểu Bạch, ra ngoài chạy hai vòng đi.”

Tiểu Bạch rất quen với cái câu lệnh này, nó lập tức chạy tới cửa trên sườn núi.

Sở Thấm không dám để nó chạy quá xa, bây giờ người trong thôn đều biết nhà cô có một con chó, hơn nữa con ch.ó này còn cao lớn khoẻ mạnh, lông bóng mượt, vừa nhìn đã biết là Sở Thấm chăm sóc nó rất chu đáo tỉ mỉ.

Trong mắt Sở Thấm, Tiểu Bạch là một chú chó có sự sống, là đồng bọn giữ nhà cho cô, nhưng trong mắt người ngoài Tiểu Bạch lại chính là miếng thịt biết chuyển động.

Nếu lỡ bị người ta đánh gục rồi vác về nhà làm món thịt hầm củ cải thì phải làm sao?

Vậy nên trước giờ Tiểu Bạch luôn chạy lên sườn núi, đơn giản là vì sườn núi đủ rộng, đủ diện tích để nó vận động, phát triển một thân hình cơ bắp gân cốt trông oai phong lẫm liệt.

Uống xong bát canh, Sở Thấm lại nướng thêm mấy cái mễ quả để ăn.

Hôm qua Sở Thấm cuốn một cái lưới sắt tạo thành hộp mù, diện tích đủ để đặt vừa trong cái chậu than, để mễ quả lên trên rồi nướng ăn vừa nóng vừa xốp giòn, nói chung là ngon.

Lúc này, dưới chiếc lưới sắt kia là một đống than lửa đỏ rực, trên lưới sắt là những cái mễ quả hơi ngả vàng, mỗi lần lật mễ quả cô sẽ nghe thấy tiếng tanh tách của than lửa. Mùi gạo nướng thơm nức mũi, Sở Thấm hít một hơi thật sâu, tự cảm thán đây đúng là mùi vị khiến người ta cảm thấy an lòng.

Nướng mễ quả cho đến khi lớp vỏ bên ngoài hơi cháy xén tí là được, ở mức này thì bên ngoài mễ quả sẽ xốp giòn, nhưng bên trong lại cực kỳ mềm.

Một tiếng “răng rắc” vang lên, mùi thơm đặc trưng của mễ quả lan rộng khắp đầu lưỡi. Sở Thấm lại đi múc thêm một bát canh nữa, vừa cắn một miếng mễ quả vừa uống một ngụm cảnh, thỉnh thoảng sẽ chấm mễ quả với tương ớt. Sau khi ăn xong bữa trưa, Sở Thấm cảm thấy thoải mái cả về thể xác lẫn tinh thần!

Rét đậm thế này chứng tỏ mùa xuân đang tới rất gần.

Vào đông, người ta có thể bắt được không ít con mồi trên núi, ví dụ như thỏ và gà rừng đều phải đi kiếm ăn trên núi.

Sở Thấm không chịu ngồi yên, cô bắt đầu chạy lên núi.

Sở Thấm biết cách đặt bẫy tốt, đồng thời có thể phán đoán vị trí của thú rừng dựa trên những dấu vết mà chúng để lại, cho nên cứ mười lần lên núi thì ít nhất cũng phải ba bốn lần cô thắng lớn về.

Hôm nay Sở Thấm lên núi là để đặt bẫy, trước đây cô từng bắt được thỏ nên thuận tay lột da thỏ đan thành mũ và khăn quàng cổ, chỉ chờ đến ngày lên núi sẽ sử dụng.

Khăn quàng cổ cũng không quá dài, nhưng Sở Thấm có làm thêm nút thắt để buộc chặt quanh cổ.

Chiếc mũ được cô chế tác vô cùng tỉ mỉ, có thể che lấp cả hai tai. Cũng chẳng có gì quá khi nói đội lên lại thấy nóng chảy mỡ.

Đặc biệt là khi đi ra ngoài, gió lạnh phả vào mặt như hàng ngạn vạn kim châm lao tới, nhưng chúng không thể đ.â.m xuyên qua chiếc mũ và cái khăn quàng cổ lông thỏ này của cô, cảm giác cực kỳ thoải mái.

Vậy nên Sở Thấm quyết định sẽ bắt thêm nhiều thỏ hơn nữa để có thể làm một bộ chăn đệm.

Tuyết đã ngừng rơi, Sở Thấm mang công cụ đã chuẩn bị lên núi.

Gần đây cô đã sáng lập một tuyến đường mới, sau mấy lần mở đường, bây giờ con đường này đã dễ đi hơn rất nhiều.

Con đường thông tới một nơi gọi là cửa suối nước nóng, ở đây có suối nguồn, suối nước chảy ra từ bên trong mang hơi ấm, gọi là suối nước nóng.

Vì có suối nước nóng nên mùa đông động vật hoang dã luôn chạy tới đây.

Sở Thấm không dám leo l*n đ*nh Thanh Tuyền, ở nơi đó thường có rất nhiều loài động vật hoang dã lớn như sói hoang, vào mùa đông trông chúng còn to lớn hơn nhiều. Khi gặp mấy loại động vật hoang dã lớn đó mà lỡ không trèo lên cây kịp sẽ rất nguy hiểm.

Tuyết đọng dày kín dọc theo con đường lên núi, dường như chúng có thể che lấp mắt cá chân của Sở Thấm, nhưng vì đã có kinh nghiệm đi trên tuyết nên đường lên núi cũng không quá khó khăn.

Có điều… Dù không quá khó khăn thì Sở Thấm vẫn phải đi bộ hơn bốn mươi phút, cô vừa đi vừa thở hổn hển.

“Cuối cùng cũng tới.” Sở Thấm lau mồ hôi, cô dựa vào cây tùng đỏ nghỉ ngơi một lát, mắt nhìn về phía trước rồi lẩm bẩm: “Không biết hôm nay có thu hoạch được gì không.”
 
Back
Top