Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu

Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 20: Chương 20



Sở Thấm tự nhận là đã giải quyết được chuyện khó nhất, cô quyết định thưởng cho bản thân một quả trứng luộc.

Sáng nay cô vẫn ăn cháo giống tối qua, nếu không thì tại sao nói thế nào cô cũng không muốn ở cùng người khác chứ? Ở với người khác, quả thật có thể chia sẻ phí sinh hoạt và ít nguy hiểm hơn, nhưng ăn thịt, ăn cơm thì không được tự do. Sống lại lần nữa, còn là niên đại này, Sở Thấm không muốn ba bốn tháng mới được ăn thịt một lần.

Nếu có thể, cô hy vọng được ăn mỗi ngày.

Sở Thấm chống má suy nghĩ, mặc sức tưởng tượng đến cuộc sống tốt đẹp... Nghĩ đến cũng không phạm pháp, ngộ nhỡ nó thành thật thì sao.

Chẻ củi xong, lại dọn dẹp vườn rau, sau đó cô vác cuốc và d.a.o chuẩn bị lên núi.

"Hình như mình quên chưa làm gì đó." Trước khi ra khỏi cửa, Sở Thấm bỗng tự hỏi: "Kệ đi, trở về tính sau."

Bây giờ chuyện quan trọng nhất là lên núi đặt bẫy.

Hôm qua lúc Sở Thấm lên núi trời đã tối, cô không nhìn thấy mọi thứ bên đường. Hôm nay lên núi đúng lúc mặt trời nô cao, Sở Thấm có thể nhìn thấy rõ thực vật động vật trên núi này.

Xung quanh núi không có động tĩnh của động vật, đến cả ong mật cũng không thấy bóng dáng đâu.

Cỏ cây thì thưa thớt, đặc biệt ở dưới chân núi thì trụi lủi, rõ ràng là bị dân làng đốn hạ để tích trữ củi.

"Lúc đi chợ thấy khá nhiều người bán củi, mặc dù giá rẻ, nhưng chỉ bán được cho mấy thôn ở quê, hẳn việc buôn bán này cũng rất cạnh tranh." Cô nói thầm.

Đi từ chân núi l*n đ*nh núi mất khoảng nửa tiếng, Sở Thấm mới có thể nhìn thấy một vài dấu vết động vật để lại.

Cô cầm cuốc trong tay, thỉnh thoảng lại cuốc cỏ dại lên, quan sát phân và dấu chân trên đất để xác nhận trong núi có sinh vật gì.

"Phân lợn rừng!" Phân này có màu nâu đen, nhìn đã khô rồi, không còn ướt.

Lại đi tiếp về phía trước, có thể nghe thấy tiếng chim kêu ở chỗ sâu nhất truyền ra.

Gà rừng rất thông minh, bình thường khi người nghe thấy tiếng của nó, thì nó đã cất cay bay đi rồi, chỉ để lại bóng dáng màu trắng.

Vậy nên bắt gà rừng không thể cho cô cuộc sống tuyệt đẹp, giống như bà Hoàng ăn may bắt được một con gà rừng, mà lại khiến người trong thôn phải hâm mộ hai tháng.

Không có khả năng đặc biệt, ví dụ như săn thú, thì rất khó có được thịt loại động vật ngon trên núi.

May mà ở gần cuối thời mạt thế, Sở Thấm từng săn thú trong rừng, giao tiếp với động vật là chuyện cô thường làm. Huống chi lúc này động vật vẫn chưa biến dạng, lợn rừng cũng không phải lợn rừng mà sắt cũng không đ.â.m rách được da nó.

"A, hang thỏ." Ở trên đường xuống dốc, cô tinh mắt phát hiện ra một hang động.

Sở Thấm lại đi dạo xung quanh, cô phát hiện thêm hai cái nữa, có lẽ là thỏ khôn nên đã đào hai cái hang khác.

"Ừ, nhìn ở cửa hang thì không nhìn thấy gì. Thế nhưng không sao, thử đốt lửa xem bên trong có con thỏ nào không."

Sở Thấm có hơi hưng phấn, cô lấy bao tải to trong balo ra, để ở trước cửa hang, rồi di chuyển một khối đá chặn cửa hang còn lại, cuối cùng thì đốt lửa vào cửa hang kia. Cô cầm giặt bao tải, dùng sức ấn bao tải vào trong cửa hang.

Một giây, hai giây, ba giây...

Ánh mắt Sở Thấm vừa đảo, giây tiếp theo, một sinh vật mạnh mẽ chui vào trong bao tải!

Sau đó lại có một con nữa, mắt Sở Thấm sáng lên, cô ra sức ấn, ước chừng khoảng năm sáu giây sau thì bịt miệng bao tải lại, dùng dây thằng cột chặt lại.

"Tận ba con lận!" Sở Thấm nhếch miệng cười, cô xách bao tải, suy nghĩ: "Haha, chắc phải có khoảng mười cân, nếu lột da đi thì chắc còn sáu cân."

Sở Thấm tiếp tục đi vào trong, đi vào hồ nước ngày hôm qua, cô quan sát trái phải, sau đó để balo xuống, khởi động tay chân rồi bắt đầu đào hố ở bên rìa hồ nước.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 21: Chương 21



"Phải đào ở vị trí này thì dê rừng mới có khả năng giẫm vào nhiều nhất." Cô nói.

Kích thước hố cũng quan trọng, dùng cái gì để che đậy hố cũng rất quan trọng.

Mất nửa tiếng để đào xong ba cái hố, Sở Thấm mệt chảy mồ hôi. Thế nhưng như thế đã không tệ rồi, nếu là cô vừa mới xuyên tới, thậm chí cô phải mất hai ba tiếng mới có thể đào xong.

Xử lý xong xuôi, Sở Thấm chuẩn bị xuống núi, cô lại nhặt thêm mấy tảng đá ở bên đường.

Khi trở lại căn nhà bên sườn núi, thím Hoàng ở chân núi bên kia hét về phía cô: "Em gái Sở à, thím cháu đến nói có việc tìm cháu! Nhờ thím chuyển lời cho cháu, cháu trở về thì nhanh chóng đi tìm bà ấy."

Sở Thấm nghi hoặc đáp: "Vâng!"

Thím Hoàng đang ung dung nằm trên xích đu phơi nắng, bà ấy lại nói thêm: "Bà ấy bảo cháu nhanh chút, nói bán bông gì đó."

Sở Thấm giật mình.

Đúng rồi, Sở Thấm cứ cảm thấy mình quên cái gì, thì ra là quên chuyện bông. Ngoại trừ bông, ngày mai cô còn phải đến nhà thím Tú Hoa để đổi gà!

Cô vội vàng để balo vào trong nhà, khi chạy đến cửa lại quay lại, mở bao tải ra, lấy một con thỏ ra.

Sở Thấm đã học được cách sinh tồn, ở niên đại này thì phải qua lại thân thiết với họ hàng.

Sở Thấm không thể trực tiếp mang thỏ theo, cô lại lấy một cái bao tải nhỏ ra để cho vào, khóa cửa cẩn thận rồi mới đi đến nhà chú nhỏ Sở.

"Ôi cuối cùng cháu cũng đến rồi, sáng nay cháu chạy đi đâu vậy, thím đến mà không thấy cháu đâu." Thím Sở nói: "May là người trong nhà, nếu không thì sẽ không chờ được cháu."

Người trong nhà nào?

Sở Thấm đang định giải thích thì thấy có một người đi từ trong nhà chú nhỏ Sở ra, nguyên chủ quen biết người này, là chị họ của thím Sở, họ Tạ.

"Ôi, cháu đã lớn vậy sao. Gái mười tám đúng là thay đổi rất nhiều, gặp ở ngoài chắc dì cũng không nhận ra." Bà ấy cười cười, thân thiết bóc hạt dưa đưa cho Sở Thấm.

Bà ấy nói tiếp: "Cháu muốn bông đúng không, hôm qua thím cháu gọi điện cho dì nhân tiện nói cháu cần bông, nói cháu tốt thế này tốt thế kia. Thế nhưng dì chỉ thừa năm cân, còn là bông thô, chất lượng cũng kém một chút, cháu phải tự xử lý."

Sở Thấm vui vẻ: "Cảm ơn dì, năm cân cũng tốt lắm rồi, cháu có thể xử lý được."

Vừa dứt lời, thím Sở bỗng kêu a một tiếng, bà ấy chỉ vào bao tải trên tay Sở Thấm: "Cái gì đây, sao nó lại động đậy?"

"Là thỏ hoang, cháu vừa bắt trên núi." Cô nói.

Sở Thấm không muốn giải thích nhiều, cô đưa cho thím Sở: "Cháu bắt được ba con, cho chú thím một con."

Nói xong, cô nhìn bác Tạ kia bằng ánh mắt mong chờ.

"Ba con à." Thím Sở vốn định từ chối, nhưng nghe được ba con thì không từ chối nữa.

Bác Tạ đưa bông cho Sở Thấm, cô hỏi: "Chỗ này bao nhiêu tiền vậy?"

Bà ấy vui vẻ nói: "Đều là người nhà lấy cháu ba tệ, thím cháu ứng tiền trước cho cháu, rồi lúc nào cháu trả tiền cho thím cháu."

Bà ấy vốn đi ngang qua nơi này, nếu Sở Thấm còn không đến thì bà ấy sẽ đi. Bà ấy đợi mãi mà không thấy người nên em họ nhà mình đã ứng tiền trước.

Sở Thấm lập tức đưa tiền cho thím Sở.

Giá này quá lời hời, trong trí nhớ của nguyên chủ năm 54 đã thống nhất thu mua, tư nhân rất khó mua được, chỉ có nhà mình trồng bông mới lén lút bán ra.

Hai năm nay mùa màng không tốt, xã cung ứng bán một đồng sáu mao tám một cân.

Có mấy cân bông này, cuối cùng Sở Thấm cũng có thể làm áo bông cho mình, còn bỏ thêm bông vào gối đầu.

Trời mới biết, cô vẫn đang ngủ bằng gối đầu lót rơm rạ đó!
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 22: Chương 22



Sau khi trả tiền bông thì Sở Thấm hoàn toàn nghèo nàn.

Cái loại nghèo tận cùng, chỉ còn tám hào. Sau khi về đến nhà, tám hào bị cô lăn qua lăn lại nhìn xem, cô vò lấy chúng, hận không thể khi mở ra sẽ biến thành tám đồng.

Nhanh đến trưa.

Trước khi trở về từ nhà chú nhỏ, thím Sở có giữ cô ở lại ăn cơm, nhưng cô vẫn nhớ thương nồi cháo thịt trong nhà còn chưa ăn hết, nên cô từ chối.

Hơn nữa, mấy ngày nay cô quan sát được cảm thấy chú nhỏ Sở là một người đàn ông mang thù, nhỏ nhen hơn thím Sở rất nhiều.

Bây giờ ông ấy vẫn còn chưa muốn nhìn thấy cô, khi thấy cô thì mặt lập tức đen sì, chỉ hừ một tiếng, không nói lời nào.

Chuyện hưởng thụ như ăn cơm, sao có thể ngồi ăn cùng người phá hỏng tâm trạng như vậy được.

Sở Thấm xách bông trở về nhà, ăn cơm trưa xong cô cũng không làm gì khác, chỉ chuyên môn xử lý năm cân bông này.

Việc loại bỏ hạt bông rất rườm rà, huống chi bông này còn dính cỏ dại. Bởi vì để lâu nên bông đã hơi ngả vàng.

Thế nhưng không sao, nó cũng không ảnh hưởng đến việc sử dụng.

Sau khi xử lý bông sạch sẽ, Sở Thấm nhanh chóng lấy vải dệt đã cắt ra để làm quần áo và gối đầu.

Vải dệt được nguyên chủ cắt ra từ mấy món quần áo cũ, sau này mẹ nguyên chủ tái giá cũng không bạc đãi nguyên nhủ, bởi vì gia đình sau khi tái giá cũng khá tốt, thậm chí một hai năm bà ấy còn mua tặng nguyên chủ quần áo mới.

Niên đại này có khối người từ khi sinh ra chưa đừng mặc quần áo mới, thậm chí đến ngày kết hôn cũng phải mặc quần áo vá, vậy nên ở phương diện ăn mặc, nguyên chủ cũng được coi là đầy đủ.

Quần áo đều được may từ chất liệu chống mài mòn, đời trước Sở Thấm bắt đầu may quần áo từ năm sáu tuổi, vậy nên cô không hề xa lạ với chuyện may vá.

Đầu tiên Sở Thấm bày một cái bàn ra sân, sau đó trải vải lên, tiếp theo dùng than vẽ lên vải những đường nét thích hợp.

Trong nhà không có thước dây, không thể đo số đo cơ thể. Nhưng đời trước Sở Thấm cũng thường dựa vào linh cảm, kết hợp với kích thước quần áo cô đang mặc, cô có thể phác họa được phù hợp.

Sau đó dùng kéo cắt theo những đường đã vẽ, nhét bông vào, sau đó là có thể khâu lại.

Sở Thấm vui vẻ nói: "May mà hôm qua mình mua kéo, nếu không hôm nay sẽ không khâu được áo bông."

Khâu trong vòng một ngày là không thể xong được, sáng sớm ngày hôm sau cô lại khâu tiếp một tiếng, mới làm xong một cái áo bông.

Chiếc áo bông được khâu lại từ nhiều mảnh vải, nên áo bông này có màu xanh biếc, lại có màu xám, còn có màu xanh lá cây, quả là thập cẩm!

Nhưng Sở Thấm ôm chiếc áo bông mềm mại vào lòng, cô cực kỳ yêu thích nó, chiều dài của nó có thể trùm qua đầu gối, còn có mũ có thể tháo ra, khi tuyết rơi dày cô sẽ đội mũ lên, như vậy không sợ gió lạnh thổi vào gáy nữa.

Hơn nữa áo bông dày, khi nào quá lạnh còn có thể dùng để đắp.

"Mình đổ rất nhiều công sức vào những đường khâu này, nếu giữ gìn mặc trong mười năm không thành vấn đề."

Sở Thấm vui rạo rực, cô vuốt hai túi áo to, lại nhìn túi ở bên trong, cô ước gì sẽ nhanh chóng có tuyết rơi.

Có lẽ miệng cô chính là miệng quạ đen.

• Tuyết không tới, nhưng mưa thì đến bất ngờ.

"Ôi trời ơi! Thời tiết sao thế này, sao tự dưng lại mưa?" Bí thư chi bộ thôn ngồi dưới mái hiên, mặt nhăn đến mức có thể kẹp c.h.ế.t hai con muỗi.

"Lo c.h.ế.t mất!" Vợ bí thư chi bộ dùng kẹp sắt gắp than trong chậu, nói: "Tôi nghe nói mấy tỉnh bên cạnh xảy ra thiên tai rất nguy hiểm, ông nói xem chỗ chúng ta liệu có bị như vậy không?"

"Ai biết được, thời tiết dị thường khiến người ta không đoán được, mùa đông năm nay cũng lạnh ngoài dự đoán."

Bí thư chi bộ thôn thở dài, thở dài xong thì lại cân nhắc xem sang năm có nên khai phá vài mảnh đất hoang nữa không, để ít nhiều cũng có chút lương thực.

Chỉ mong chờ thời tiết bình thường lại.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 23: Chương 23



Nhưng trời lại không toại lòng người, cơn mưa này vừa thấy đã rất không bình thường.

Nhà Sở Thấm không có ô cũng không có áo mưa, cô đáng thương không thể ra khỏi nhà được, cô vốn còn muốn đến nhà thím Tú Hoa xem gà đã nở chưa.

Lại một ngày trôi qua, mưa vẫn chưa ngừng lại.

Sở Thấm tựa vào khung cửa nhà mình, cô nhìn trời mưa to ào ào bên ngoài, bỗng thấy hoảng sợ.

Bây giờ khoảng chín giờ sáng, theo lý mà nói là thời điểm mặt trời sáng nhất, nhưng mà trời lại u ám như chập tối, mây trên trời dày đặc, dường như không có một khe hở để ánh sáng lọt qua.

Hạt mưa cũng to, rơi bùm bùm trên mặt đất, phá hủy nền đất mà cô tốn công lấp.

Còn vườn rau, không cần nhìn cũng biết, rau xanh mới nhú chắc chắn đã bị dập nát.

Thế nhưng cô trồng cải trắng và cải thảo nhiều nhất, có lẽ hai loại rau này không sao.

"Lúc nào mới tạnh mưa đây?"

Sở Thấm oán giận nói, trời mưa như vậy... Cô nghi ngờ liệu mấy ngày nữa có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không.

Quả thật có xảy ra chuyện bất ngờ,\ nhưng chưa quá nguy hiểm, trên núi bị sạt lở đất, đặc biệt là ở vị trí chân núi.

Lúc trước có người nói, người dân thường đốn nhiều củi ở chân núi, ngày thường hái rau dại cũng hái ở chân núi, khiến thảm thực vật ở đây không được tươi tốt.

Vì thế sau ba ngày mưa to, những địa phương xung quanh ít nhiều đều bị sạt lở.

Có hai nơi bị nhỏ, không có quá nhiều trở ngại, nhưng hai nơi còn lại thì bị sạt lở rất nghiêm trọng, suýt nữa thì chôn vùi cả nhà người dân! Bí thư chi bộ thôn đi bộ suốt đêm, dầm mưa tầm tã chạy đến hỗ trợ xử lý.

"Bí thư chi bộ ơi, hai con gà nhà tôi đã bị đè chết! Đó là mạng của tôi đấy!" Có một bà cụ ôm hai con gà c.h.ế.t ngồi dưới đất, bà ta vỗ chân khóc thét.

Mặt bí thư chi bộ đen xì: "Hai con gà mà là mạng của bà cái gì, chân lão Nhị nhà bà bị đè bẹp kia kìa, chuyện này không phải càng lấy mạng bà hơn sao!"

Vừa dứt lời, cô gái đứng góc bên cạnh nhỏ giọng nói: "Lấy mạng cái gì, cha tôi còn thua kém hai con gà của bà ấy."

"Phi Yến!" Có một giọng nữ răn dạy vang lên: "Con trở về phòng đi, vừa mới hạ sốt xong đừng đi ra ngoài."

Người nói chuyện chính là Lưu Phượng Lệ, người bị răn dạy là con gái bà ấy Trương Phi Yến.

Nhắc tới nhà này cũng là nhà có tiếng trong thôn.

Bà cụ Trương có hai trai một gái, lão Đại và cô con gái duy nhất thì đều được cưng chiều, chỉ có lão Nhị kẹp ở giữa thì bị bỏ bê.

Gia đình lão Nhị có một trai một gái, bọn họ cũng không được bà cụ Trương đối xử tốt, người trong thôn thường có thể nhìn thấy bà cụ đánh chửi hai anh em bọn họ, đến cả bí thư chi bộ thôn cũng đã đến nói vài lần. Nể tình bà cụ Trương thủ tiết hai mươi năm, người ngoài toàn sinh con gái làm sao dám khuyên bảo vài câu.

Người trong thôn cũng rất khó hiểu, bình thường tính cách con gái nhà lão Nhị là Trương Phi Yến vốn rất yếu đuối, tại sao hai ngày nay bỗng dưng lại thông suốt, biết phản kháng như vậy.

Chỉ cần bà nội cô ấy vừa dơ gậy lên, còn chưa đụng tới cô ấy, cô ấy đã chạy đến chỗ nhiều người dân, vừa chạy vừa gào thét "bà nội muốn đánh c.h.ế.t người", thấy rất hả lòng hả dạ.

Mọi người đều nghĩ thầm: Cuối cùng cũng có người tra tấn bà Trương rồi.

Bình thường chuyện lớn nhỏ trong thôn, chỉ cần có lợi bà cụ Trương đều "ồn ào tranh công", hở tí là lôi mẹ góa con côi ra nói, bây giờ cháu gái học theo tính bà ta, lấy ác chế ác, thật sự là rất hả hê.

Đến cả căn nhà bé nhỏ của Sở Thấm cũng nghe được chuyện bà nội độc ác đánh cháu gái yếu đuối.

Thế nhưng lúc này Sở Thấm không rảnh rỗi đứng xem kịch, cô ngồi trên giường than thở, bên cạnh là ngọn đèn dầu.

Ngọn đèn dầu mờ giống như sắp tắt, nhưng không ảnh hưởng đến việc cô biết nhà mình bị dột.

Trong bóng tối, tiếng lách tách đập vào mái nhà giống như đang liên tục nói: Kẻ nghèo nàn, đoán xem nước dột ở đâu?

Cô không biết, cô chỉ biết có lẽ tám mao kia của mình không thể nguyên vẹn được.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 24: Chương 24



Nóc nhà bị dột, đương nhiên phải tu sửa.

Căn nhà này vốn đã được xây từ rất lâu rồi, là khi ông nội nguyên chủ còn sống xây, Sở Thấm không biết ngày cụ thể, nhưng cho tới nay cũng đã được khoảng ba mươi năm.

Khi cha nguyên chủ còn sống cũng sửa nhà hai năm một lần, lúc Sở Thấm dọn vào, cô cũng đã sửa lại mái nhà.

Nhưng có chỗ gỗ bị mọt cắn, có chỗ thì ngói nát, cô vốn định trùng tu lại trước khi tuyết rơi, ai ngờ tuyết không rơi, mưa to ngược lại lại tới trước!

"Trong nhà không có gỗ, vậy phải mua ngói." Sở Thấm u sầu, cô bắt đầu tính toán: "Trước đó có mảnh gỗ chưa chặt, phơi nắng có thể dùng được. Thế nhưng mua ngói thì một mao tám mảnh, tám mao được sáu mươi tư mảnh... Mình không còn tiền nữa, chỉ có thể mua sáu mươi tư mảnh, cũng không biết có đủ dùng hay không."

Không thể mua được ngói trong thôn, phải sang thôn Tĩnh Thủy bên cạnh mua. Bởi vì trong những thôn gần đây chỉ có thôn Tĩnh Thủy nung mái ngói và gạch, những người xã khác muốn mua ngói cũng phải đến thôn Tĩnh Thủy mua.

"Lại đề cập đến vấn đề vận chuyển ngói về, mình còn phải chuẩn bị xe đẩy nhỏ!" Sở Thấm "Ôi" một tiếng, cô ngã xuống giường, cô phiền muộn túm chặt tóc.

Nhưng đó đều không phải vấn đề quan trọng nhất trước mắt... Sở Thấm không thể không ngồi dậy, cô không thể giả chết, nhìn hạt mưa vẫn còn tí ta tí tách trong bóng đêm, cô thở dài, đứng dậy đi lấy chậu.

Bởi vì có ba chỗ bị dột, mà trong nhà chỉ có hai cái chậu, vậy nên Sở Thấm phải dầm mưa ra sân lấy thùng gỗ.

Mưa vẫn chưa tạnh.

Sở Thấm gần như thức cả đêm, thỉnh thoảng cô lại phải dậy đi đổ nước.

Cứ như vậy đến sáng ngày hôm sau, căn nhà của cô không khác gì cái hồ nước lắm.

"Ôi da! Sao nhà cháu bị dột thế này mà không bảo chú thím một tiếng, nếu không phải thím lo lắng nhà cháu sau núi bị sạt lở, thì thím cũng không biết được!" Thím Sở che ô vội vã chạy vào.

Sở Thấm bị dọa nhảy dựng, lúc này cô đang ngĩ cách buộc rơm rạ để lên nóc nhà trước, bởi vì cứ để nước mưa nhỏ xuống nhà như vậy cũng thành vấn đề.

"Thím, sạt lở cái gì?" Sở Thấm dựa thang vào tường, cô vỗ vỗ bụi trên tăng, đưa khăn mặt cho thím Sở.

"Còn có thể là gì được, trong thôn chúng ta đã có mấy chỗ bị sạt lở, nhà họ Trương bên cạnh nhà thím, nhà Trương lão Nhị còn sụp đổ cả, tối hôm qua thím sợ tới mức không dám nhắm mắt."

Thím Sở nhận lấy khăn mặt, bà ấy lau tóc và nước trên người, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn mấy chậu đầy nước nói: "Nhìn tình hình này thì hai ngày nay mưa không tạnh được, cháu cũng không xử lý được, hay là dọn về trước?"

Sở Thấm không quá nguyện ý.

Một là rất vất vả mới dọn ra được, hai là cô dọn đến nhà chú thím thì không thể đổ nước trong chậu được, chờ đến khi thời tiết ổn lại, sàn nhà cô cũng bị hỏng.

Cô suy nghĩ rồi nói: "Lát nữa cháu hỏi người trong thôn xem nhà ai có dư mái ngói không, cháu mua tạm trước."

Tối qua cô đã nghĩ đến cách này.

Nếu tạnh mưa, cô sẽ đến thôn Tĩnh Thủy mua, nếu không tạnh thì mua của người trong thôn có lưu trữ.

Chỉ là mua trong thôn rất có thể sẽ bị sứt mẻ, dù sao cất giữ ở nhà chắc chắn sẽ kém hơn ngói vừa mới nung.

"Như vậy cũng được." Thím Sở nói: "Bình thường xây nhà cũng thường để dư lại mái ngói, thế nhưng nhà thím xây lâu lắm rồi, có dư mấy năm nay cũng dùng hết rồi, đợi thím đi hỏi những nhà khác."

Nói xong, bà ấy bắt đầu suy nghĩ xem nhà ai mới xây nhà, nhà ai còn thừa mái ngói.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 25: Chương 25



Sở Thấm khoát tay: "Không cần đâu thím, cháu tự lo liệu được, cháu tạm thời che bằng rơm rạ này trước."

"Khách sáo cái gì, cháu có ô không mà khách sáo!"

"..."

Đúng rồi, cô nghèo nàn, không có ô.

Thậm chí áo tơi cũng không có, trong nhà có áo tơi nhưng đã bị mòn rồi không dùng được, chỉ có thể treo ở phía sau để chắn gió.

Sở Thấm cởi áo ra trước, cô chỉ mặc một cái áo mỏng, sau đó cắn răng trèo lên nóc nhà, để rơm rạ lên.

"Cẩn thận! Hay là để chú cháu đến làm?" Thím Sở ngửa đầu, bà ấy lo lắng nói.

Mưa đã xối ướt người Sở Thấm, bởi vì cô đội nón trúc, nên tóc không sao.

Sở Thấm lớn tiếng nói: "Không cần, xong rồi đây ạ."

Động tác của cô rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã bịt chỗ bị dột.

"Thím ơi còn bị dột không?"

"Có, thế nhưng chỉ bị một ít."

"Ít là được rồi." Cô vốn không định dùng rơm rạ để sửa lại hoàn thành mái nhà.

Làm xong việc đó, việc đầu tiên Sở Thấm làm là thay quần áo, cô mặc áo bông vào, chắt cho mình một bát canh gừng nóng bỏng, mùi gừng rất nồng, Sở Thấm uống xong rồi, thím Sở đứng cách mấy mét vẫn ngửi thấy.

"Được rồi, cẩn thận đổ bệnh." Thím Sở nói: "Chúng ta mau đi thôi, nhà Trương lão nhị bị sụp như vậy, nói không chừng bọn họ cũng đang tìm mái ngói."

Sở Thấm nghe vậy thì vội vàng đi theo bà ấy.

Hai ngày nay trong thôn cũng khá náo nhiệt, mưa to liên tục, mọi người không nhịn được đều tụ tập ở nhà bí thư chi bộ thôn.

Để làm gì? Nói chuyện phiếm và đánh bài.

Bởi vì có bi thư chi bộ thôn nhìn chằm chằm, bọn họ cũng không dám chơi lớn, nhiều nhất chỉ tính bằng phần trăm. Chơi cả một ngày, cho dù thua cũng không thua quá năm xu, bí thư chi bộ thôn cũng coi như chấp nhận.

Hết cách, chán nên đành phải chơi. Xã không cho chơi, thôn cũng không cho chơi, bọn họ có thể chơi được sao?

"Trong thôn có rất nhiều ma cờ bạc, chú cháu đó, hai ngày nay sáng cũng chơi, tối cũng chơi, thím tức đến suýt nữa xé nát bài của chú ấy." Trên đường đi, thím Sở oán giận.

Nếu không thì tại sao nguyên chủ và Sở Thấm đều thích thím Sở người không có quan hệ huyết thống, còn hơn chú nhỏ Sở chứ.

Chú nhỏ Sở chính là một người đàn ông nông thôn tiêu chuẩn, biết làm ruộng, cũng rất cần cù, nhưng khi về nhà thì buông tay mặc kệ, hút thuốc, đánh bài, uống rượu không sót cái nào.

Hai chuyện đánh mắng con thật ra ông ấy cũng đã đều làm, nhưng bàn về chuyện chăm sóc nguyên chủ thì đều là thím Sở chăm sóc.

Bây giờ Sở Thấm xuyên đến, cô cũng phát hiện thím Sở rất thương cô. Thím Sở có thể làm đến tình trạng này thì đã tốt hơn chú rất nhiều rồi, thật sự không thể quá đòi hỏi.

"Cháu nhớ nhà chị Nhân Tâm mới xây." Sở Thấm nói: "Hình như là mở hiệu thuốc."

Thím Sở gật đầu: "Đúng, bây giờ đang là phòng y tế, nghe nói phải chờ báo lên xã rồi mới treo biển hành nghề."

Niên đại này bệnh viện gần như đều ở trên thị trấn, ở xã chỉ có một phòng y tế. Phòng y tế đương nhiên không có bác sĩ, chỉ có bác sĩ cùi. Có thôn còn không có bác sĩ cùi, phải đến thôn khác khám bệnh.

Trong trí nhớ của Sở Thấm, cha mẹ Nhân Tâm là tự học mà thành, nghe nói họ dựa vào mấy quyển sách y khoa để điều chế thuốc và khám bệnh.

Bởi vì kỹ thuật này, nhà bọn họ được coi như là nhà giàu nhất thôn.

Sở Thấm rất muốn biết bác sĩ cùi bây giờ có trình độ như thế nào, dù sao con người có thể đổ bệnh bất cứ lúc nào.

Hơn nữa cũng không biết cô lên núi hái thuốc, có thể bán cho cha mẹ Nhân Tâm không.

Dù sao bây giờ Sở Thấm muốn kiếm tiền đến điên rồi, một xu cũng là tiền, nếu lúc này trời tạnh mưa, cô sợ mình có thể lập tức xông lên núi xem đã có con gì sập bẫy chưa.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 26: Chương 26



Cha mẹ Nhân Tâm đều họ Tần, cách nhà Sở Thấm không xa, ở bên cạnh nhà bí thư chi bộ thôn, đi trên con đường nhỏ hai ba phút là đến.

Thật ra cả thôn Cao Thụ không tính là rộng, tính toán thì cũng chỉ có hơn bốn trăm người. Nghe nói trước kia còn ít người hơn, sau hai lần chạy nạn định cư thì mới hình thành quy mô thôn bốn trăm người.

"Thím Tần có ở nhà không?" Thím Sở gọi.

"Có!" Chỉ thấy một người phụ nữ đi ra, mặc quần áo màu chàm, tóc đã lơ thơ bạc trắng, nhưng bà ấy chải tóc và ăn mặc rất gọn gàng, nhìn đã biết là một người tương đối lịch sự.

Bà ấy là Tần Hoa, thấy hai người đến thì nhanh chóng mở rào chắn cổng ra: "Sao hai thím cháu lại đến đây? Nhà thím mới nuôi chó, con ch.ó này hay chạy ra ngoài, nên phải làm cái cổng cho an toàn."

Mắt Sở Thấm sáng lên!

Nuôi chó!

Thím Sở đi vào, vào đến nhà thì bà ấy cụp ô xuống: "Lấy ở đâu vậy, thôn chúng ta rất ít nuôi chó."

"À, cha Nhân Tâm ôm ở quê lên, ông ấy nói là nuôi giúp lão Trương nhà nuôi tằm, người đang điều trị chân. Ông ấy điều trị xong thấy nhà người nọ có một đàn chó con, nuôi sáu con thì không nổi, nên ôm một con về."

"Lão Trương nuôi tằm?" Thím Sở nghĩ nghĩ: "Hình như vậy, quả thật nhà ông ấy có hai con chó, hai con ch.ó kia đều rất hung dữ, nhà thím nuôi con này một hai năm, rồi nó cũng có thể trông nhà giúp."

Tần Hoa thở dài: "Không ôm về nuôi thì hai tháng sau con ch.ó đó cũng chết, bây giờ làm gì có nhiều lương thực để nuôi sáu con ch.ó như vậy."

Sở Thấm nghe vậy thì ngứa ngáy.

Cô muốn nuôi, mặc dù cũng không có thức ăn gì, nhưng cô sống một mình, nuôi một con ch.ó cũng có nhiều lợi hơn hại. Nó có thể trông nhà giúp cô, có thể lên núi tìm con mồi cho cô, một công đôi việc.

Sở Thấm cũng biết nuôi, đời trước không phải cô không nuôi chó, thậm chí cô còn huấn luyện chó cho những gia đình giàu có hai tháng.

Vì thế Sở Thấm suy nghĩ rồi nói: "Bà nội Tần, gia đình kia còn cho người khác chó không?"

Thím Sở ngạc nhiên, bà ấy nghiêng đầu nhìn cô: "Cháu còn muốn nuôi chó nữa sao, cháu còn khó nuôi được bản thân, mà giờ còn muốn nuôi cả chó?"

Muốn nuôi chó lớn, không phải cần một ít lương thực là có thể nuôi lớn được.

Sở Thấm nghiêm túc gật đầu.

Tần Hoa không khỏi bật cười: "Có, lão Trương còn muốn người khác đến lấy, ông ấy là người yêu chó, nhưng yêu cũng không thể nuôi nhiều được như vậy. Những con ch.ó nhỏ đó không thể cứ c.h.ế.t như vậy được, chúng nên được nuôi lớn."

Sở Thấm vui vẻ nói: "Vậy khi nào cháu rảnh rỗi đến hỏi thử, muốn xin một con về nuôi."

Tần Hoa trầm ngâm một lát, rồi bà ấy nói: "Mấy ngày nữa hết mưa, ông nhà bà phải đến đó thay thuốc cho ông ấy, hay là để cho chú Tần chọn cho cháu một con mang về."

Sở Thấm vui vẻ đồng ý.

Thím Sở là một người có chừng mực, nếu Sở Thấm đã quyết định, bà ấy cũng không nói nhiều nữa.

Chờ hai người họ nói xong, bà ấy nhớ tới chuyện chính, hỏi: "Nhà thím có còn thừa ngói không, nhà Sở Thấm bị dột, hôm nay mưa cũng không sang thôn Tĩnh Thủy mua được."

"À! Ngói, nhà thím còn thừa một ít." Tần Hoa nhìn về phía Sở Thấm: "Bây giờ cháu lấy dùng tạm, nhanh chóng bịt lại chỗ bị dột quan trọng hơn."

Nói xong, bà ấy dẫn bọn họ đi ra phía sau sân, có một chồng ngói xếp ở góc tường, được bảo quản rất tốt, gần như chỉ vài viên bị vỡ góc.

"Muốn bao nhiêu viên?" Bà ấy hỏi.

Sở Thấm vội nói: "Khoảng sáu mươi ạ."

Thím Sở: "Khoảng chừng như vậy, đủ dùng."

"Được rồi, đợi lát nữa để chú cháu khuân về cho cháu, cô gái nhỏ như cháu khuân dưới thời tiết này không dễ dàng. Chú cháu còn đang chơi bàn bên nhà bí thư chi bộ thôn bên cạnh, lúc bà ăn cơm xong gặp ông ấy bên đó."

Thím Sở không khỏi bĩu môi, bà ấy nói thầm với Tần Hoa: "Nào có người như thế, ông ấy hận không thể c.h.ế.t trên bàn bài..."

Tần Hoa vỗ thím sở: "Trẻ con còn ở đây đó."
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 27: Chương 27



Sở Thấm không thấy xấu hổ, cô lấy tiền trong túi ra: "Cảm ơn bà nội Tần, cháu trả tiền cho bà."

Tần Hoa nhận lấy, bà ấy nói: "Để bà gọi chú cháu đến."

Sở Thấm khoát tay, cô ngồi xổm xuống ôm lấy chồng ngói: "Không cần làm phiền chú cháu, cháu tự làm được, bà cho cháu mượn một cái sọt tre to là được, cháu quên không mang theo."

Tần Hoa ngạc nhiên: "Cháu cõng được?"

"Vâng!"

Quả thật cô cõng được, sọt tre có dây đeo, một lần đeo ba mươi viên ngói, chỉ cần đi hai lần là có thể khiêng được về nhà.

Thím Sở rất buồn rầu: "Sao bây giờ cháu lại khỏe như vậy?"

Sở Thấm chỉ cười, không nói gì.

Vận chuyển hai lần mệt chảy mồ hôi, rồi lại vội vàng sửa lại chỗ mái bị dột. Sửa xong còn phải tắm rửa, bận đến trưa vẫn chưa xong!

Bí thư chi bộ thôn nghe được thông tin, ông ấy đến nhà cô.

Sở Thấm là bé gái mồ côi, còn sống một mình, bí thư chi bộ thôn nghe được chuyện nhà cô bị dột từ chỗ Tần Hoa nên đến đây một chuyến.

Không đến thì không biết được, sau khi đến ông ấy mới phát hiện cô gái Sở Thấm này lại giỏi như vậy, một mình mà cũng có thể quản lý sắp xếp việc trong việc ngoài cẩn thận như vậy.

"Nóc nhà vẫn còn dột không?" Ông ấy ngẩng đầu hỏi Sở Thấm: "Nếu vẫn dột thì đã có ngói, cũng không có việc gì."

"Có lẽ sẽ không dột nữa, cháu vừa mới kiểm tra lại một lần rồi." Sở Thấm cũng không dám nói nhiều.

Bí thư chi bộ thôn thấy chỗ cô không còn việc gì nữa thì yên tâm rời, trước khi trời đi, ông ấy nói: "Có thể sẽ mưa vài ngày nữa, cháu chú ý đến ngọn núi phía sau nhà nhé."

Sở Thấm gật đầu.

Khi bí thư chi bộ thôn đi ra ngoài, ông ấy nhìn những tảng đá được xếp dọc theo sân, ông ấy hỏi: "Cháu muốn làm tường rào?"

"Đúng, mấy ngày trước cháu nhặt được những tảng đá này ở gần đây, có một số tảng thì nhặt trên núi." Sở Thấm nói.

Thật ra trong balo của cô còn rất nhiều, đủ để làm một tường rào cao, bởi vì sợ người khác chú ý nên cô không dám lấy ra.

Bí thư chi bộ thôn trầm tư, rồi nói: "Cháu ở một mình quả thật phải làm tường chắn, thế nhưng tảng đá này rất khó di chuyển."

Xây tường là để đề phòng người khác vào, nếu xây hai mét thì ai muốn trèo vào cũng trèo được.

Xây tường để tránh động vật trên núi, mùa đông đến rồi, ai biết liệu có con thú gì đói nên chạy xuống núi không.

"Vậy đi, để chú tìm vài người đến giúp cháu." Thật ra bí thư chi bộ thôn cũng băn khoăn, việc này không hề dễ dàng, không ai nguyện ý giúp đỡ.

Mấy nhà trong thôn xây tường bằng đá gần như phải tốn một năm rưỡi, bởi vì quá mệt mỏi.

Sở Thấm sao có thể không hiểu được, cô từ chối: "Không cần đâu, cháu không vội, cứ từ từ."

Bí thư chi bộ thôn cau mày rời đi.

Ban đêm.

Mưa đã nhỏ dần, nhưng vẫn kéo dài triền miên, giống như phải mưa ba ngày ba đêm nữa.

Ban đêm, vùng núi bên cạnh chỗ Sở Thấm bị sạt lở, bởi vì khoảng cách xa thôn dân, nên trong thôn không biết được, chỉ có Sở Thấm đang ngủ mơ thì bừng tỉnh.

Trong bóng tối, cô ngồi bật dậy.

"Tiếng gì vậy!"

Sở Thấm vểnh tai lên cẩn thận nghe.

Lại có một tiếng động lớn vang lên, Sở Thấm tỉnh táo cũng nghe được tiếng đó.

"Hình như là sạt lở?" Sở Thấm thì thào tự hỏi: "Trời ơi!"

Sở Thấm nhanh chóng trèo xuống giường, khoác thêm quần áo chạy ra cửa. Lúc này trời tối om, mắt không nhìn thấy gì, nhưng lỗ tai nhạy cảm của cô có thể sử dụng được.

"Bên trái, cách mình sáu mươi mét."

Sở Thấm yên tâm, vậy không phải sườn núi bên cạnh nhà cô sạt lở, không ảnh hưởng đến cô.

Cô không ngờ mình lại được đáp lễ.

Hôm sau.

Trời tờ mờ sáng, Sở Thấm vội vàng rời giường xem mưa phùn đã tạnh chưa.

Nhưng cô chỉ thấy rất nhiều tảng đá trôi xuống từ chỗ bị sạt lở, chặn mất đường lên núi, cô còn phát hiện một con hoẵng bị đè chết!
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 28: Chương 28



Sở Thấm không ngờ lại có miếng bánh từ trên trời rơi xuống, à không, phải là miếng thịt, phần thịt này khiến đầu óc cô mơ hồ.

Đồng thời tảng đá to kia cũng giải quyết dễ dàng được khốn cảnh của cô.

Phí xây tường không cao, đá có thể tìm thấy ở khắp nơi. Nhưng mọi người sợ nhất là khâu vận chuyển, vận chuyển từ trên núi về thì mệt như chó.

Đất lở làm đá trôi xuống không nhiều, nhưng... Cô có thể nói dối... À!

Trong đầu Sở Thấm bỗng nảy ra một sáng yến.

Đầu tiên Sở Thấm quan sát xung quanh, bây giờ trời vẫn còn tối, mùa đông đêm dài, ngày ngắn. Hơn nữa trời còn mưa phùn, mặc dù đã là năm giờ sáng, cũng chỉ có thể nhìn thấy tình cảnh dưới chân núi cách đó không xa, còn ngoài phạm vi mười mét thì căn bản không nhìn thấy gì.

Hơn nữa nơi này còn hẻo lánh, mà cô lại to gan.

To gan làm gì?

Sở Thấm lôi những tảng đá trong balo ra, cô vứt lung tung hỗn lộn, rồ lại cẩn thận chét bụi bẩn và cỏ dại lên đá để ngụy trang.

"Như vậy là đá của mình đã có lai lịch rõ ràng!" Sở Thấm vui mừng hận không thể nhảy lên ba mét.

Làm xong hết thảy, cô mang theo con hoẵng rời đi.

Con hoẵng nặng khoảng hai mươi cân, là con hoẵng đực trưởng thành. Điều này nghĩ là nó không chỉ có thịt ngon, mà còn có cả xạ hương.

Sở Thấm hiểu biết về xạ hương, nó có thể cho vào thuốc, đời trước cô cũng đã xử lý rất nhiều, đến bây giờ vẫn còn quen tay.

Thế nhưng sẽ không có được nhiều xạ hương, cô từng nghe nói người có tiền nuôi hoẵng để lấy xạ hương, một năm có thể lấy hai lần, lấy liên tục trong hai mươi năm cũng không thành vấn đề.

Mà bây giờ con hoẵng này đã chết, cô chỉ có thể bán được một lần.

Mặt trời nhô lên, về đến nhà, Sở Thấm dùng d.a.o nhỏ lấy xạ hương, nhưng kết quả không như ý lắm. Sở Thấm nói thầm: "Này cũng quá ít rồi."

Nhưng cẩn thận ngẫm lại thì cũng thấy bình thường. Bây giờ không phải thời kỳ bài tiết, nên xạ hương trong cơ thể của con hoẵng cũng ít đi.

Sở Thấm lấy xạ hương, đồng thời chặt con hoẵng thành nhiều phần, nhiều thịt thế này không thể ăn hết ngay được, trong nhà còn có thịt thỏ nữa. May mà trời mùa đông giá rét, để vài ngày cũng không sao.

Một trận mưa này làm xáo trộn tiết tấu cuộc sống, thế nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Người trong thôn thấy vẫn có khả năng mưa kéo dài, mọi người cũng bắt đầu làm việc.

Thế nhưng không thể tiến hành săn thú mùa đông, thậm chí còn phải đề phòng động vật hoang dã từ núi xuống.

Cuộc săn thú mùa đông bị hủy, đại biểu cho việc mùa đông năm nay người dân sẽ có rất ít thịt để ăn.

Trong thôn không phải nhà ai cũng nuôi heo, cho dù nuôi heo, cũng phải bán heo lấy tiền. Đó là một trong những nguồn thu chủ yếu của gia đình, rất ít người để lại heo ăn.

Vậy nên Sở Thấm tính toán, hay là cô chỉ để lại mười cân hoẵng, còn đâu bán số còn lại.

Hiện tại Sở Thấm thật sự là người "vắt chày ra nước", vài đồng tiền gửi ngân hàng thật sự không có cảm giác an toàn.

Sao cuộc sống của cô lại trở thành như vậy? Sở Thấm ngồi trong nhà sưởi ấm, cô thấy rất buồn chán.

Vì vẫn chưa tạnh mưa, không nên núi được, nên Sở Thấm đành nướng thịt trong nhà.

Sở Thấm nướng thịt thỏ, cô vẫn còn hai con thỏ chưa ăn, cô bóc da rút xương sau đó xông khói, để đến tết thì ăn.

Cách xông khói thỏ là từ trí nhớ của nguyên chủ, Sở Thấm vất vả lắm mới làm xong, cũng không biết mùi vị thế nào.

"Con hoẵng này..." Thật là khó xử, nên đổi thành tiền thế nào đây? Sở Thấm tự hỏi một lúc, rồi lại nảy ra một cách, cô sẽ mang xạ hương đến chỗ bà nội Tần trước.

Có xạ hương, người khác đương nhiên sẽ biết chỗ cô có hoẵng.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 29: Chương 29



Buổi chiều mưa tạnh.

Sở Thấm mang theo xạ hương ra cửa, cô đi đến nhà Tần Hoa. Lúc này chồng Tần Hoa là Tần Trường đã ở nhà.

Ông ấy trẻ hơn Tần Hoa vài tuổi, thế nhưng nhìn lại già hơn Tần Hoa, trên mặt có một vết sẹo, nghe nói là lúc trẻ bị bỏng để lại sẹo.

"Bà nội Tần, chỗ bà có cần xạ hương không?" Cô đứng ở cửa hỏi: "Chỉ là không nhiều lắm."

Tần Hoa đang quét dọn nghe vậy thì ngẩn người: "Xạ hương hả? Mau vào đi, đương nhiên là cần rồi."

Sau đó bà ấy mới phản ứng lại, nghi hoặc hỏi: "Không phải, cháu lấy xạ hương ở đâu, hoẵng xuống núi sao?"

Sở Thấm cười ngại ngùng: "Hôm qua chỗ bên cạnh nhà cháu, à, chính là con đường nhỏ bên cạnh núi bị sạt lở, cháu may mắn, sáng nay dậy thì phát hiện có một con hoẵng bị đè chết."

Tần Trường nghe thấy vậy thì không nhịn được đi từ trong phòng ra: "Chỗ đó cách nhà cháu không xa."

Sở Thấm nói: "Đúng là không xa, cháu cũng không biết sao lại hế này, còn trôi xuống rất nhiều tảng đá."

Cô cũng nhân tiện nói chuyện tảng đá ra, theo kế hoạch chờ sau khi trở về, cô sẽ bắt đầu vận chuyển đá dưới ánh mắt đều rõ ràng của mọi người.

Tần Trường cũng chỉ có thể cảm khái vận khí của cô tốt, sau đó bảo Sở Thấm lấy xạ hương ra.

"Để ông cân thử xem." Ông ấy nói.

Tần Hoa thò qua nhìn: "Ôi cha, mười lăm gam, như thế này tính là nhiều rồi đó. Cháu muốn đổi lấy tiền hay là đổi trứng? À còn có rượu thuốc nữa."

Bình thường người trong thôn đến trao đổi dược liệu với nhà họ Tần, không phải tất cả mọi người đều lấy tiền: Chủ yếu mọi người đều là người cùng thôn, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, có đôi khi nhà mình không thiếu tiền thì sẽ không đổi tiền, mà trực tiếp "tặng" nhà họ Tần.

Vợ chồng già nhà họ Tần cũng biết ý, kết quả bọn họ sẽ "tặng" lại trứng gà hoặc là rượu thuốc nhà mình làm, như vậy đôi bên đều vui mừng.

Nhưng Sở Thấm vẫn muốn tiền.

Cô thiếu tiền sắp điên rồi, không có khả năng buông tha cho tiền được.

Sở Thấm ngượng ngùng nói: "Cháu lấy tiền, cháu đang thiếu tiền."

Tần Hoa không khỏi bật cười: "Bà cũng đoán được cháu thiếu cái này. Cháu mới dọn ra ngoài, chỗ nào cũng phải tiêu tiền, dù có đổi rượu thuốc hay đổi trứng thì bà cũng chỉ đổi cho cháu một phần."

Sở Thấm nghe không hiểu.

Nhưng Tần Hoa không giải thích, bà ấy nói xong thì đi vào phòng, chưa đến nửa phút sau thì gọi Sở Thấm vào nhà: "Xạ hương rất hiếm, chất lượng cái này cũng không tệ. Hiệu thuốc bình thường sẽ mua với giá tám mao một gam, nhưng xạ hương đó đều được xử lý rồi. Bà mua chỗ này của cháu với giá bảy mao năm, cháu thấy thế nào?"

Sở Thấm không nói chuyện.

Cô mở to mắt.

Sở Thấm không thể tưởng tượng được xạ hương lại có giá trị như vậy!

Cô nói lắp: "Được... Cháu cảm thấy được. Bà nội Tần, thì ra xạ hương có giá cả cao như vậy sao?"

Tần Hoa nhìn dáng vẻ này của cô thì bật cười, bà nói: "Con hoẵng đã rất khó bắt được, trên một con hoẵng lại có rất ít, nhưng tác dụng lại tốt, cháu xem có đáng giá hay không?"

Bà ấy nói xong thì đếm tiền trước mặt Sở Thấm: "Trả cháu mười một đồng hai mao năm."

Mặt Sở Thấm đỏ bừng, cô cầm chặt lấy tiền.

Có tiền cảm giác giống như chiếc áo bông trên người dày hơn một lớp. Trong nháy mắt gió lạnh không thể chui vào được, sống lưng thì thẳng tắp... Nói tóm lại, là toàn thân cô nóng bừng, đổ mồ hôi, cô còn muốn đi chợ dạo một vòng!

"À Thấm, con hoẵng của cháu bao nhiên cân thế?" Trước khi Sở Thấm đi, Tần Hoa hỏi cô.

Sở Thấm gật đầu: "Còn ạ, còn hơn mười cân, bà nội Tần muốn?"

Tần Hoa: "Bà đổi với cháu hai cân."

Thịt hoẵng cũng giống như thịt bò, thịt nai đều kém thịt heo, nhưng hầm ăn cũng không tồi.

Sở Thấm suy nghĩ rồi nói: "Đổi lấy rượu thuốc được không ạ?" Bây giờ cô đã có tiền, không cần đổi lấy tiền nữa.

Rượu thuốc là thứ tốt, dù sao cô cũng hay chạy lên núi, cứ chuẩn bị trước.

"Được! Để bà đi với cháu luôn!" Tần Hoan làm việc nhanh chóng, bà ấy cầm theo hai ba chai rượu thuốc đi cùng cô.

Tần Hoa đổi xong, không lâu sau thì thím Sở đến.

Sở Thấm vốn định cho bà ấy hai cân, nhưng bà ấy không nhận, cũng đưa cho cô vài quả trứng và củ cải.

Củ cải, trứng gà, còn bột mỳ cô mua trước đó.

Sở Thấm bỗng thèm ăn, cô muốn ăn bánh củ cải trong trí nhớ!
 
Back
Top Bottom