Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu

Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 10: Chương 10



Đây là dấu vết do động vật để lại.

Sở Thấm nhờ có kinh nghiệm sinh sống ở nơi hoang dã trong thời gian dài nên vô cùng nhạy cảm với các loại dấu vết trong núi, vì vậy chỉ cần nhìn một cái là có thể nhận biết đây là dấu vết do dê núi để lại.

Nơi này quả thật có dê núi, trong ký ức của nguyên chủ, ông ngoại của cô ấy đã từng bắt một con dê núi, lúc đó còn mời nguyên chủ và cha mẹ cô ấy đến thôn trang Tịnh Thủy ăn cơm.

Cô ngồi xổm xuống và nghiêm túc xác nhận, ngẫm nghĩ nói: “Chắc không chỉ có một con, mà cũng không vượt quá ba con.”

Bùn đất bên đầm nước khá ướt, mấy ngày gần đây cũng không mua nên vết chân vẫn rất rõ ràng. Nhưng hôm nay không bắt được rồi, trời đã tối hẳn, cô phải nhanh chóng xuống núi về nhà thôi.

Trong lòng Sở Thấm không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cô định đặt hai cái bẫy ở đây vào lúc rảnh rỗi. Đi đâu ăn mắm ngóe đó, chỉ cần chăm chỉ một chút thì không cần lo không có cơm ăn.

Cô lại vội vàng bước đi.

Ngay trước khi ánh chiều tà cuối cùng biến mất, Sở Thấm đã rời khỏi núi và chạy nhanh về nhà.

Hôm nay phải đi ngủ sớm, ngày mai còn phải dậy sớm để đi họp chợ.

Sau khi về nhà, cô bắc nồi nấu cháo khoai trước, lấp đầy cái bụng đã kêu inh ỏi từ lâu.

Sở Thấm rất keo kiệt, chỉ lấy nửa nắm gạo để nấu cháo khoai, nhưng không hề ảnh hưởng đến khẩu vị ngon lành của cô.

Nơi này vẫn chưa có điện, hiện tại chỉ có bên chính quyền địa phương mới có, hầu như tất cả mọi nhà đều dựa vào đèn dầu để thắp sáng vào buổi tối.

Sở Thấm tự cho thị lực của mình tốt, phải đợi cho bầu trời hoàn toàn tối đen mới chịu thắp đèn.

Nhưng đa số những người ở đây đều như vậy, đèn dầu khó kiếm, mà dầu lửa cũng rất đắt tiền.

Thật ra đèn dầu ở đây không chỉ đốt dầu lửa mà còn đốt dầu trẩu, dầu trẩu tất nhiên được ép ra từ quả cây trẩu, còn dầu lửa được ép từ hạt cây sòi.

Việc ép dầu thực vật rất phiền, cả thị trấn chỉ có một xưởng ép dầu, sản lượng còn thấp đến thảm thương, có thể thấy một hộ gia đình cả năm cũng không được chia bao nhiêu dầu. Nếu muốn đèn đuốc sáng trưng thì chắc chắn không thể không mua dầu lửa.

“Bây giờ giá của dầu lửa là bao nhiêu nhỉ?” Cô tự hỏi.

Cửa sổ vẫn chưa đóng kín, gió đêm xuyên qua khe cửa sổ thổi vào phòng khiến ngọn lửa đong đưa qua lại, Sở Thấm trong ánh lửa lúc sáng lúc tối.

“Không có trong trí nhớ, ngày mai đi xem thử vậy.” Sở Thấm cũng không biết là do nguyên chủ chưa từng tiếp xúc hay là cô ấy đã quên rồi, cô vừa nghĩ đến số tiền còn lại của mình là bắt đầu ủ rũ.

Trước khi ngủ, cô lại lấy quyển sổ ra.

“Đầu tiên, mua bột mì.”

Cô viết vào quyển sổ, nghe nói gần đây bột mì khá đắt tiền, bảo là bên Trung Nguyên đang hỗn loạn, thậm chí thỉnh thoảng trong huyện và thôn cũng có những người chạy nạn đến ăn xin, vùng núi của bọn họ cũng không tránh khỏi bị ảnh hưởng.

“Thím Nhân Tâm nói thế nào nhỉ? Bột mì trấu cám đều là chín xu một cân, không biết loại bột mì cao cấp trắng tinh đắt cỡ nào.”

Sở Thấm cảm khái lắc đầu rồi viết tiếp.

Thím Nhân Tâm là con dâu của bí thư nông thôn, cũng là người bản địa của thôn Cao Thụ, cha mẹ đều là thầy lang, gia đình khá giàu có. Bà ấy từng học cấp hai nên biết rất nhiều chữ, những người đọc được sách báo trong thôn chỉ đếm trên đầu ngón tay, bà ấy chính là một trong số đó. Trong ký ức của nguyên chủ, người thím này là người tốt, thường xuyên viết những chuyện quan trọng và giá cả gần đây lên bảng đen ở đầu thôn cho dân làng.

Người mà Sở Thấm tiếp xúc nhiều nhất trong thôn ngoại trừ gia đình chú thím còn có bà ấy.

Người rất tốt, lúc cô xuyên đến đây còn chảy m.á.u đầu ròng ròng, bà ấy là người đã bôi thuốc cho cô.

Còn cho cô kẹo nữa đấy!

“Thứ hai, mua một ít khoai lang khô.”

Đúng vậy, mua khoai lang khô. Những gia đình nơi này đều dự trữ một ít khoai lang khô, bởi vì khoai lang tươi mới được đào dưới đất không thể bảo quản quá lâu, thế là mọi người chờ sau khi khoai lang đường hóa sẽ chọn vài ngày trời nắng để phơi khô và dự trữ.

Bình thường khoai lang khô có thể làm đồ ăn vặt, khi hết lương thực thì có thể bỏ vào nồi nấu, còn có thể làm món chính.

“Thứ ba là mua những đồ dùng sinh hoạt lặt vặt, d.a.o kéo,…”

Trong nhà không có kéo, chỉ có một con d.a.o phay, còn bị lủng hai lỗ, mấy ngày nay làm gì trong nhà cũng dùng đến nó.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 11: Chương 11



Thật ra Sở Thấm muốn mua d.a.o g.i.ế.c heo, d.a.o phay là sự lựa chọn thứ hai thôi. Dù gì một con d.a.o bị lủng hai lỗ không thể mang lại cảm giác an toàn cho cô, lúc ở một mình vẫn phải có vũ khí vừa tay.

Vào tám giờ tối.

Vầng trăng sáng lơ lửng trên không, những vì sao trải khắp trời, màn đêm trong trẻo báo hiệu ngày mai cũng là một ngày đẹp trời.

Sở Thấm viết rồi ngừng, sau khi viết đầy tờ giấy mới hài lòng ngừng bút.

Đến giờ ngủ rồi.

Thôn Cao Thụ về đêm rất yên tĩnh, dân làng ngủ say, cả thôn cũng chìm vào giấc ngủ, thỉnh thoảng có vài hộ gia đình nhỏ tiếng xì xầm, đa số chỉ nói về chuyện họp chợ vào ngày mai.

“Ngày mai bảo thằng Tiêu lái xe nhanh chút, tranh thủ tám giờ rưỡi đến đó, như vậy không chừng có thể lấy kịp xửng bánh bao cuối cùng của tiệm.”

Ở đây có một tiệm bánh bao làm bánh cực kỳ ngon, nghe nói cha của chủ quán là ‘Vua bánh bao’ tiếng tăm lẫy lừng trong tỉnh thành vào mấy chục năm trước.

“Haiz, vẫn là cuộc sống bây giờ tốt hơn. Nhớ năm xưa… Làm sao có thể nghĩ đến chúng ta ăn được bánh bao của ông cụ nhà họ Mạnh chứ. Nghe nói tiệm vải sắp sáp nhập vào hợp tác xã mua bán rồi, vậy đám người của nhà họ Lương phải làm sao đây?”

“Bây giờ làm gì còn nhà họ Mạnh hay nhà họ Lương nữa, chẳng phải Nhân Tâm đã bảo cuộc cải tạo được nhắc đến trong báo sắp hoàn thành rồi sao?”

“Cũng đúng, nhưng mà gia tài của bọn họ không còn nữa. Mặc dù khá đáng tiếc nhưng dù sao cũng có danh hiệu nhà nước trao tặng, nhận lương mấy chục tệ tốt hơn việc bán mặt cho đất bán lưng cho trời như chúng ta.”

“Thôi ngủ đi, mai phải dậy sớm đấy.”



Việc ngủ sớm dậy sớm là đặc trưng của nông thôn vào lúc này.

Gà còn chưa kịp gáy, Sở Thấm đã tự động thức dậy theo đồng hồ sinh học của mình.

Trời vẫn còn tối, không có một tí tia sáng nào, thậm chí còn không thấy bóng dáng của sao mai.

Lại một ngày lặp lại những công việc nhóm lửa đun nước nấu cơm, Sở Thấm vừa đứng ở ngưỡng cửa vừa hà hơi, cảm nhận gió đêm lạnh lẽo, nhiệt độ lại giảm xuống nữa rồi.

E rằng còn giảm thêm hai ba độ so với ngày hôm qua.

“Không biết có sương giá hay không, chắc là có rồi.” Sở Thấm xoa tay, quyết định phải mua thêm vài hạt giống rau cải mới được, nhưng mà không biết có trồng được trong thời tiết như thế này không.

Sau khi tắm rửa ăn cơm, cô sửa soạn balo của mình, sau đó đeo lên và khóa cửa, xuất phát đến đầu thôn trong đêm tối.

Lúc này đã có người chờ sẵn ở đầu thôn, càng về sau càng nhộn nhịp hẳn lên.

Sở Thấm đến khá sớm nên giành được chỗ ngồi ngay đầu xe lừa.

Xe trong thôn dĩ nhiên là xe kéo lừa, những con lừa này chính là báu vật của thôn làng, bình thường mọi người xay hạt hay xay gì đó đều dựa vào chúng nó.

Số người ngày càng nhiều hơn, đầu thôn vô cùng xôn xao, còn tạo nên bầu không khí nóng rực như lửa ngay trong ngày đông lạnh giá thế này.

“Mẹ Nhị Thông à, hôm nay bà cũng đi sao?”

“Đi chứ! Em gái nhà tôi hai ngày nữa là sinh rồi, phải chuẩn bị thêm vài thứ.”

“Em gái bà sắp sinh rồi à? Vậy bà đừng mua đường đỏ, nhà mẹ đẻ tôi có đấy, mới làm vào tháng trước, còn mới lắm!”

Thím Sở thong dong đến muộn, giọng nói vang vọng của bà ấy truyền đến từ xa, giải thích: “Con gái của Phương Lệ mới sáng sớm tự nhiên phát sốt đến mơ màng, vừa nãy tôi giúp cô ấy tìm cha Nhân Tâm đến khám rồi.”

“Ôi trời, sốt cao không?” Có người hỏi.

“Cao chứ sao không, khuôn mặt nóng đến nấu trứng được luôn đấy.” Thím Sở vô cùng tự nhiên ngồi bên cạnh Sở Thấm, người bên kia cũng tự nhiên nhích sang một bên, chừa ra chỗ trống cho bà ấy.

Đây là một sự ăn ý.

Người nào đến trước thì sẽ giữ chỗ cho cả nhà, trong mắt dân làng, Sở Thấm chính là người một nhà với chú thím Sở.

“Đây, ăn đi.” Thím Sở thẳng thừng nhét một quả trứng gà vào tay cô, sau đó hỏi: “Cháu ăn sáng chưa?”

Sở Thấm vốn không muốn nhận, nhưng thím Sở đưa một cách vô cùng lưu loát, ký ức trong đầu nguyên chủ hiện ra, cô bèn nhận lấy và gật đầu: “Ăn rồi ạ.”

“Ăn rồi là được, đường đi dài lắm. Lúc họp chợ cháu đừng đi xa, đến mười hai giờ nhất định phải đến đầu đường chờ, xe lừa không đợi lâu đâu.” Thím Sở dặn dò.

Sở Thấm lại gật đầu, cầm trứng gà trong tay không biết đang nghĩ gì, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Chà, đây là lần đầu tiên cô đi họp chợ đấy!
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 12: Chương 12



Con đường vào thời điểm này không dễ đi.

Dọc đường đi xe lừa lắc lư, bấy giờ Sở Thấm mới hiểu rõ tại sao phải lót thêm đệm rơm dày cộm ở chỗ ngồi. Nếu không lót thêm thì ngồi suốt mấy tiếng chắc chắn m.ô.n.g sẽ chấn động đến mức bầm tím.

Thời gian dần trôi qua, sắc trời cũng dần sáng tỏ.

Hai chiếc đèn dầu đung đưa ở trước xe lừa có thể dập tắt rồi. Ánh nắng mờ ảo đã đủ cho người ngồi trên xe nhìn thấy rõ con đường phía trước.

Khi băng qua con đường núi quanh co, Sở Thấm vẫn luôn tiếp nhận thông tin ở xung quanh.

Từ khi xuất phát ở cổng thôn. Đầu tiên là vượt qua vùng đồi chè nối đuôi nhau. Nghe nói đồi chè này có lịch sử lâu đời, nhưng không được nổi tiếng cho lắm. Mùi vị cũng không được xem là quá thượng hạng, chỉ có thể bán với giá rẻ.

Mấy năm gần đây trong thôn đã không thể nào chăm lo cho đồi chè nữa, mà dồn sức lực vào cây nông nghiệp.

Thậm chí còn muốn chặt cây chè, trồng mấy loại đậu phộng đậu nành cũng không tệ.

Qua đồi chè là núi rừng. Cây cối không biết tên ở trên núi thô to mà cao lớn. Bởi vì thời tiết chuyển lạnh, đa số lá cây đều đã khô héo, trở thành phân bón màu mỡ cho đất.

Núi rừng bao la, hiếm ai có thể đi sâu vào bên trong.

Sở Thấm cảm thấy cơ thể mình cần phải bồi bổ. Đợi khi nào bình phục đến mức có thể trèo cây trong vòng mười giây thì có thể thử xem sao.

“Hai ngày trước thằng nhóc nhà lão Hoàng đã bắt được hai con gà rừng ở trong núi Khê Đầu. Lúc đó tôi đã nhìn thấy từ đằng xa. Thằng nhóc đó thấy tôi đến gần còn giấu gà rừng vào gùi, chạy trốn.”

Các thím tán gẫu đến say sưa.

“Ha! Tôi nói rồi mà, tại sao hôm qua nhà ông ta lại có mùi thịt. Sáng nay trên răng thằng nhóc đó còn dính lòng đỏ trứng nữa đấy, chắc chắn là trứng gà rừng.”

“Câu nói này, trời tối đen mà bà có thể nhìn thấy lòng đỏ trứng gì chứ... Bà là thèm quá rồi.” Thím Sở quở trách.

“Tú Liên, bà phải tin tôi, hai vợ chồng nhà họ Hoàng kia lười đến độ con chuột cũng không thèm vào nhà bọn họ. Kể từ khi bà cụ nhà họ Hoàng mất thì không còn nuôi con gà vịt gì nữa. Có đồ ngon gì cũng lọt vào miệng của quỷ lười kia, làm gì còn dư trứng gà cho thằng nhóc nhà họ Hoàng ăn cơ chứ.”

Sở Thấm vểnh tai lên nghe.

Thím Sở nghe xong thì gật đầu, bây giờ không phải là mùa gà rừng đẻ trứng.

Cái này thì cô biết. Bình thường gà rừng bắt đầu đẻ trứng vào mùa xuân. Nếu muốn lên núi nhặt trứng gà thì tốt nhất vào tháng năm đến tháng sáu. Kiếp trước cô luôn đi nhặt trứng gà vào thời điểm này. Nếu may mắn, thậm chí một tháng có thể nhặt được bảy tám quả trứng gà. Đây cũng là nguồn thu nhập không tệ.

Nghe thấy có thím nhắc đến nhà họ Hoàng, Sở Thấm lại vội vã lẳng lặng gật đầu.

Vâng vâng, đúng đó, lười lắm!

Người nhà này, nói đúng hơn là cặp vợ chồng này thật sự lười khủng khiếp. Trong thôn, nhà cô cách nhà họ Hoàng gần nhất, tại sao chứ?

Bởi vì khi bên trên dỡ nhà, nhà họ Hoàng không muốn vợ chồng này đi xa, nên đã xây nhà ở đầu cầu băng qua sông. Dẫn đến việc chỉ cần gió thổi tới, thỉnh thoảng Sở Thấm mũi thính như chó đều ngửi thấy mùi rác.

Nhưng cũng có điểm tốt.

Cặp vợ chồng này lười làm việc, ra ngoài, càng lười ghé thăm nhà, thậm chí còn lười chào hỏi.

Điểm tốt rõ như ban ngày. Sở Thấm không cần giải quyết quan hệ hàng xóm, bởi vì vợ chồng họ cũng lười để tâm...

Sở Thấm đã sống hai đời cũng chưa từng gặp người như này.

Cô đã xuyên không được nửa tháng, khi nào thì cảm nhận rõ nhất mảnh đất này chính là kho báu?

Đó là lúc nhìn thấy người lười đến độ thành tính như này vẫn sống rất tốt, hơn nữa còn chẳng hề ốm.

Các thím trong thôn tụ tập với nhau, chủ đề luôn luôn không có hồi kết.

Sở Thấm một công đôi việc, vừa tiếp nhận thông tin từ hoàn cảnh xung quanh, vừa nghe ngóng tin tức mà các thím vô tình tiết lộ trong lúc trò chuyện.

Không phải có ký ức của nguyên chủ thì mọi việc đều suôn sẻ. Chẳng hạn như muốn hiểu rõ việc nào đó cần phải hiểu rõ chuyện này giống như nguyên chủ, đồng thời nguyên chủ phải có ký ức này. Vả lại cô còn tỉ mỉ lục tung ký ức của nguyên chủ để kiểm tra, y như động cơ tìm tòi mà ông nội đã đề cập với cô ở kiếp trước.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 13: Chương 13



Thật ra cô đã dành ra rất nhiều thời gian để lướt qua một lượt ký ức của nguyên chủ từ nhỏ đến lớn. Nhưng cũng chỉ biết những chuyện khá khắc sâu trong ký ức của nguyên chủ, còn mấy chuyện nhỏ thì không biết.

Có thím nói: Có lẽ tuyết vẫn giống như năm trước, cuối tháng sẽ đến.

Sở Thấm ghi nhớ, củi khô vô cùng cấp bách.

Có thím nói: Gần đây nhà Phượng Lệ cũng xui xẻo. Mấy ngày trước gà trong nhà bị người ta bắt trộm. Hôm qua con trai cả đưa cô gái đi xem mắt về, trên đường bất cẩn giẫm xuống sông trẹo chân. Hôm nay con gái lớn lại sốt cao.

Sở Thấm ghi nhớ, trong thôn có người bắt trộm gà.

Còn có thím nói: Haiz! Biết chữ thì tốt rồi. Em trai chồng của Nhân Tâm đã gia nhập đội vận tải trong huyện. Mặc dù là thực tập, nhưng chỉ có thực tập trước mới có thể chuyển sang chính thức. Ra sức làm việc bốn năm năm, rồi tặng thêm ít đồ... chuyển sang chính thức chỉ là chuyện sớm muộn. Người ta biết chữ mới biết đội vận tải trong huyện tuyển công nhân. Đợi đến khi mấy người mù chữ như chúng ta biết được chuyện này thì người ta đã tuyển xong từ lâu rồi.

Sở Thấm ghi nhớ, tuyển công nhân...

Đợi đã, tuyển công nhân?

Cô lại vểnh tai lên nghe.

“Con người mà, làm gì không có lòng ích kỷ.” Nghĩa bóng là mặc dù Nhân Tâm sẽ thông báo tin tức cho mọi người trong thôn, nhưng chắc chắn thông tin quan trọng sẽ giữ lại cho người nhà mình trước.

“Đội vận tải nổi tiếng lắm, nghe nói vừa gia nhập một tháng đã được hai mươi tám đồng.”

“Đúng đó, mấy người chạy đường dài lén kiếm được không ít khoản thu nhập thêm, tiền lương cũng dày lắm.”

Quả thật các thím đã tiết lộ rất nhiều thông tin mà Sở Thấm không hiểu rõ.

Sở Thấm vô cùng ngạc nhiên.

Cô chợt có suy nghĩ, đương nhiên không phải là gia nhập đội vận tải. Cô vẫn biết tự lượng sức, chắc chắn mình không thể vào được.

Nhưng mà... Cô đè nén suy nghĩ xuống đáy lòng, quyết định nghe ngóng thêm đã.

Không vội, không được vội.

Ánh nắng ban mai trải rộng trên sườn núi, xe lừa băng qua đồi chè núi rừng, đi qua rừng trúc, rồi lại vượt qua mấy ngọn núi, cuối cùng cũng đến nơi – xã Đông Hồ.

Lúc này, chợ phiên xã Đông Hồ đã mở. Người dân trong tám thôn mười dặm đều tụ tập về đây, chật kín lối đi phố xá nhộn nhịp.

“Dừng lại...”

Ông đánh xe quất roi xuống đất, xe lừa dừng lại ở giao lộ cùng một chỗ với xe lừa của mấy thôn khác.

“Nhớ đuổi kịp chuyến đó.” Thím Sở lại nhấn mạnh căn dặn: “Nếu không đuổi kịp thì ngồi xe của thôn Tịnh Thủy, đến lúc đó thím sẽ bảo cậu cháu đến đón cháu về. Còn không được nữa thì đi tới nhà dì cháu, chứ đừng ngơ ngác một mình đi trên đường, kẻo bị người ta bắt đi mất.”

Sở Thấm: “Thím cứ yên tâm, cháu nhớ rồi mà.”

“Được.” Dứt lời, thím Sở rời đi.

Sở Thấm đứng tại chỗ nhìn đông nhìn tây. Mấy giây sau, cô trợn tròn mắt, không thể kìm nén nụ cười được nữa.

Mới mẻ quá! Mọi thứ đều quá mới mẻ.

Chợ phiên lớn không nhỉ?

Lớn. Từ giao lộ đi vào, lần lượt có thể nhìn thấy hàng quán nhỏ ở bên đường.

Có người bán chén bát do nhà mình nung, đồ tre trúc do nhà mình đan, thậm chí còn bán cả hoa quả phơi khô.

Sở Thấm biết, có những nơi vật tư mà quốc gia đã thu mua thống nhất thì không được buôn bán tư nhân. Cô biết được điều này từ tờ báo do Nhân Tâm dán.

Quốc gia này chưa được xem là giàu có, mà chỉ đang ở giai đoạn mới cất bước, cô cũng vô cùng thỏa mãn.

Bây giờ bọn họ vẫn có thể mua bán tại đây, có thể thấy nơi này lơ là đến nhường nào.

Nhưng dù là vậy, trên sạp hàng vẫn không có những vật tư như gạo, bột mì, vải vóc và bông vải. Nhà mình còn chẳng có dư thì lấy đâu ra mà bán.

Kể cả muối, đường, trước mắt chỉ có xã cung ứng mới có hai thứ này. Trái lại có những nhà tự ủ nước tương và giấm chua.

Sở Thấm nghĩ tới nghĩ lui, quyết định đi mua một ít.

Hết cách rồi, kể từ khi cô xuyên không đến đây thì rất thèm ăn, nhất là khi hiểu rõ các món ngon trong ký ức của nguyên chủ.

Cô quyết định rồi, đời này dù c.h.ế.t cũng phải c.h.ế.t no.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 14: Chương 14



Đi qua sạp hàng bày dưới đất, Sở Thấm đi vào một con hẻm.

Con hẻm tên là Hẻm Thủy, chưa được lát đá xanh mà chỉ có gạch bùn lồi lõm không bằng phẳng. Hai bên là nhà gỗ, đa số đều là hai tầng. Hầu hết tầng một là các cửa hàng. Cô khẳng định xã cung ứng ở trong số đó.

Thật ra lúc này tên đầy đủ của xã cung ứng là hợp tác xã cung ứng. Diện tích không quá lớn. Sau khi cô đi vào thì quan sát xung quanh, phát hiện bên trong chỉ có hai giá gỗ.

Rõ ràng giá gỗ vừa mới làm, nhưng hàng hóa bên trên vẫn xem như đủ đầy. Có lẽ là vì hôm nay có phiên nên xã cung ứng tranh thủ nhập hàng.

Lúc này, về cơ bản người đi họp chợ đều đã đến. Trong xã cung ứng là nhiều nhất. Dù không mua cũng muốn đến xem.

Nhờ vóc dáng nhanh nhẹn và tinh mắt, Sở Thấm đã nhanh chóng lấy được vật phẩm mà mình mong muốn.

Mục tiêu của cô rất rõ ràng. Đầu tiên là dầu hỏa.

Trên đường đến đây cô đã nghe các thím nói dầu hỏa là thứ là giá cả không dễ thay đổi, lúc nào mua cũng như nhau.

Vậy thì có thể mua sớm. Mùa đông ở trong nhà không thể thiếu dầu hỏa. Mấy thứ ở trong nhà kia hoàn toàn không đủ dùng.

“Em gái, dầu hỏa bao nhiêu thế?” Có thím thấy cô mua dầu hỏa thì lên tiếng hỏi.

Sở Thấm đang áp sát vào vách tường dịch ra ngoài, đồng thời ôm chặt n.g.ự.c – Cô đã giấu hết tiền vào trong túi áo ở trước ngực.

“Bảy hào hai.” Cô đáp.

“Ồ.” Thím đó lẩm bẩm: “Năm nay vẫn đắt hơn năm ngoái hai xu.”

Đắt thật, thời đại này bảy hào hai có thể mua được những gì?

Mua tầm bốn mươi quả trứng gà, bảy tám cân gạo. Bây giờ vẫn đang là thời điểm lúa mới dồi dào. Nếu như mùa màng không tốt thì sức mua sẽ bị giảm đáng kể.

Ví dụ như năm nay, Sở Thấm nhìn lướt qua cửa hàng gạo phía trước đã hiểu rõ bảy hào hai không thể mua được bảy tám cân gạo.

Nhưng Sở Thấm nhận được dầu hỏa lại khá hài lòng. Bởi vì thời điểm này một cân tận mười sáu lạng, điều đáng nói là kiếp trước của cô một cân là mười lạng thôi, không hiểu sao cô lại có cảm giác được hời.

Mua được hai cân dầu hỏa, chừng này đã đủ cho cô sử dụng suốt mùa đông rồi.

Hầu như mỗi người đến xã cung ứng đều mua dầu hỏa. Nhân lúc trước giá dầu hỏa nhộn nhịp, Sở Thấm đã chen tới chỗ bán bông vải.

Nơi này cũng không yên tĩnh, bởi vì bông vải là hàng bền nên hằng năm mọi người đều đến mua.

“Làm gì đấy?” Sở Thấm đang chọn bông vải, bên tai bỗng vang lên giọng nói của thím Sở.

Thím Sở cau mày, lẩm bẩm: “Đâu cần mua thứ này, tiêu ít ít thôi.”

Rồi bà ấy lại hỏi: “Cháu muốn mua bao nhiêu?”

Sở Thấm thăm dò: “Mười cân?”

“Dẹp đi!” Thím Sở lườm cô: “Cháu đang mua cải trắng đấy à? Cháu hỏi thử xem ở đây có đủ mười cân cho cháu mua không?”

Người bán hàng nghe xong cười nói: “Không được đâu em gái. Nhiều nhất là ba cân, em có cần không? Nếu không cần thì em hãy nhường sang một bên, đằng sau vẫn còn người đó. Cuối năm rồi, làm gì có chuyện tốt cho em mua mười cân cơ chứ?”

Sở Thấm nghe người khác khuyên nhủ, vội nói: “Vậy em không mua nữa, em đi mua bột mì cấp bính*.”

*Bột mì loại 3.

*Bột mì loại 3.

“Em đi sang hàng bên cạnh nhé.” Người bán hàng đáp.

Xã cung ứng chia làm hai bên. Một bên là vật dụng thường ngày, một bên là lương thực đồ gia vị và thịt cá rau củ.

Nếu là nơi rộng rãi hơn sẽ mở riêng mấy cửa hàng tạp hóa bán lẻ. Còn ở thôn quê như bọn họ thì không cần đến những thứ này, mà hợp thành một với xã cung ứng.

“Mau lên đi đừng lề mề nữa, đi theo thím.” Thím Sở nói. Sở Thấm thu hồi tầm mắt trên bông vải, theo sau thím Sở chen đến hàng kế bên.

Thím Sở đi đến cửa vẫn còn lải nhải: “Cái tính này của cháu đúng là trễ nải. Nếu giới hạn lượt mua, cháu lề mà lề mề như vậy thì làm gì còn phần của cháu. Cháu đừng mua bông vải ở đây, đợi về thôn rồi thím sẽ dẫn cháu đi mua.”

“Cảm ơn thím. Cháu biết rồi ạ, lần sau cháu sẽ không làm thế nữa.” Sở Thấm thầm nói: Còn không phải là vì đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy nhiều hàng hóa đến thế à?

Thím Sở buồn bực lại ngạc nhiên. Cháu gái không giỏi ăn nói này lại đột ngột cảm ơn một cách nho nhã, thật kỳ lạ!

Sở Thấm không hiểu nghi thức xã giao mới kỳ quái. Cô chỉ quan tâm là bây giờ tin đồn giới hạn lượt mua đã xuất hiện. Lúc mọi người đến họp chợ đã đông hơn trước kia nhiều.

Thế là Sở Thấm đã mua mười cân bột mì cấp bính.

Cấp bính là cách nói địa phương, thực chất là bột cám kém nhất, một cân chỉ có chín xu.

Theo thím Sở thấy thứ này cũng quá đắt đỏ. Nhưng ngẫm lại Sở Thấm một mình nấu bếp, trong nhà lại không có nhiều tiền thật sự cần phải mua bột mì cấp bính này, thế là nuốt lại những lời đang định nói ra.

Chí ít cô mua nhiều thì khả năng mình tiếp tế cho cô sẽ giảm đi đúng không? Dù sao cũng là cháu cháu ruột, nếu đứng nhìn Sở Thấm cạn kiệt lương thực thì nước miếng trong thôn cũng đủ nhấn chìm gia đình bà ấy.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 15: Chương 15



Ngoài bột cám ra thì cô còn mua ba cân bột mì loại thường. Bột mì loại thường là một hào bảy, giá cả cũng không tăng bao nhiêu.

Còn khoai lang khô thì phải đi ra sạp hàng bên ngoài để mua.

“Khoai lang khô do Lý Phúc Lai ở tiệm cơm bên cạnh làm có chất lượng khá tốt, giá cả cũng phải chăng. Nếu cháu muốn mua thì mua ở đó đi.” Thím Sở giới thiệu: “Mẹ cháu còn có quan hệ họ hàng với ông ta đấy. Mẹ của Lý Phúc Lai là cô họ xa hai đời của mẹ cháu.”

Sở Thấm không hề hay biết chuyện này.

Nhưng cô ngẫm lại thì hiểu. Ở nơi này, họ Sở không phải là họ lớn, thậm chí trong thôn chỉ có cha chú của nguyên chủ là mang họ Sở, còn mấy người khác thì không.

Bởi vì năm đó ông cố của nguyên chủ chạy nạn di chuyển đến đây. Cuối cùng chỉ còn lại một mình ông nội nguyên chủ, vì thế cả cha chú của nguyên chủ đều cưới con gái của “gia đình giàu có” ở bản địa.

Đặc biệt là gia đình đông dân số.

Nhà mẹ ruột của nguyên chủ là nhà giàu nổi tiếng ở thôn Tịnh Thủy. Bà họ Dương, cứ đi hai bước trong thôn thì có một bước là nhà trong tộc. Họ Dương gần như chiếm bảy tám mươi phần trăm nhân khẩu trong thôn.

Còn thím Sở thì sao? Cũng y như thế. Trong nhà có năm anh em, đó là chưa bao gồm anh em chú bác. Chú út nhà họ Sở có thể khai hoang vài mẫu đất, trong đó có không ít công lao của bọn họ.

Do đó mặc dù nguyên chủ là cô nhi mất cả cha lẫn mẹ, nhưng vì trong thôn có không ít họ hàng. Chỉ riêng mấy người thím được gả đến từ thôn Tịnh Thủy đều là họ hàng của mẹ cô. Sở Thấm nhận được ân huệ của nguyên chủ nên không bị bắt nạt gì cả.

Nhưng họ hàng xa mấy đời này... cũng được xem là họ hàng ư?

Sự thật chứng minh, thời điểm này quan hệ m.á.u mủ sâu đậm hơn kiếp trước của cô.

Sở Thấm đi tới nhà Lý Phúc Lai mua khoai lang khô, vừa khéo mẹ của người ta đang ngồi ngay bên cạnh. Người già vẫn còn sáng mắt, nhìn thấy gương mặt của Sở Thấm đã biết đây là con gái của cháu họ mình.

Trong lòng cảm thán cuộc sống vô thường, đồng thời cũng giảm giá cho Sở Thấm. Hai mươi cân khoai lang khô chỉ thu tiền mười lăm cân.

“Mẹ cháu... Năm đó khi kết hôn bà còn uống rượu của con bé, đâu biết bây giờ sẽ thế này. Nếu bà nói năm đó đừng gả nên tái giá thì con bé vẫn còn sống ở nhà mẹ đẻ, chẳng lẽ bà mẹ kế đó vẫn dám đuổi đi?”

Bà cô Lý vừa may đế giày vừa thở dài, khiến Lý Phúc Lai đứng bên cạnh cực kỳ lúng túng.

Con gái nhà người ta vốn đã buồn bã khi mới mất mẹ, vậy mà mẹ cứ nhắc đến làm gì?

Vả lại, mẹ có quan hệ không tốt với bà ngoại kế của người ta, tại sao lại đang yên đang lành nhắc đến mấy chuyện này trước mặt cô bé thế?

Cho dù Sở Thấm không phải là nguyên chủ, trong lòng cũng không khỏi cứng rắn. Nếu bà cô Lý này không giảm năm cân khoai lang khô cho cô thì cô còn tưởng rằng bà ta đang khơi dậy chuyện xưa đ.â.m vào trái tim cô.

Lý Phúc Lai vội cười, nhét thêm mấy miếng khoai lang khô vào trong bao tải mà cấp dưới vẫn chưa buộc xong đưa cho Sở Thấm: “Bà cô của cháu hồ đồ, hôm qua bảo bà ấy g.i.ế.c gà mà bà ấy lại đi g.i.ế.c vịt, cháu đừng để bụng những lời bà ấy nói.”

Sở Thấm đành phải cười cười: “Cháu biết bà cô là người tốt. Đúng rồi chú họ, chú biết chỗ nào bán kéo không? Lúc nãy cháu không nhìn thấy nó trong xã cung ứng.”

Lý Phúc Lai thò đầu ra ngoài, chỉ về phía đông: “Cháu hãy men theo con đường này, rồi rẽ vào con hẻm đầu tiên. Ở đó có làm kéo. Nghe nói năm sau cửa hàng đó cũng sẽ gộp lại với xã cung ứng, đến lúc đó mua đồ sẽ thuận tiện hơn.”

Sở Thấm lại vội vã chạy đi mua kéo.

Mắt thấy bà cô này định lôi kéo cô để nhớ lại chuyện xưa, nếu bây giờ cô còn không chạy thì phải đợi đến lúc nào.

Mua kéo xong, vừa hay cửa hàng có d.a.o thái rau, nên cô cũng tiện tay mua luôn.

Sau đó cô cắn răng mua thêm hai cân trứng gà, nửa cân thịt và một ít hạt giống cần thiết. Cuối cùng Sở Thấm cũng nuối tiếc thu tay về.

Đi ngang qua cửa hàng bánh bao, cô hít sâu mấy lần, chẳng hề lấy làm lạ khi bụng kêu ùng ục.

Cô còn có thể làm gì được?

“Đừng kêu nữa.” Sở Thấm xoa bụng than thở: “Bánh bao là đồ xa xỉ đó.”

Cô sờ ngực, bên trong chỉ còn lại ba đồng tám hào sáu xu, cô càng thở dài hơn.

“Chuyện đó, quả thật có thể cân nhắc rồi.” Cô nhớ đến đội vận tải, nói thầm trong bụng.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 16: Chương 16



Đây là lần đầu tiên Sở Thấm đi chợ, mọi thứ đều không quen thuộc nhưng cô cũng không làm ra chuyện gì khác người. Mặc dù túi tiền của cô đã thấy đáy, nhưng cô cũng không lấy vật tư kiếm được trong hệ thống ra.

Mua xong những thứ thiết yếu, cô lại đi dạo xung quanh, đến gần trưa, cô mới trở lại xe lừa ở ngã tư.

Lúc này những người khác cũng đã lục tục trở về, trên mặt ít nhiều đều có vẻ tươi cười.

Sở Thấm cẩn thận quan sát, cô phát hiện mình mua không ít, túi to chứa khoai lang rất thu hút sự chú ý, vì thế cô lặng lẽ chen vào trong, che chắn túi to.

Đã đến trưa, thôn dân kiếm ăn nhờ vào trời cao, bọn họ không có khả năng ăn cơm ở đây, trừ khi ai đó có người thân ở đây.

Hầu hết mọi người đều mang hai củ khoai lang luộc đi, để khi đói bụng thì ăn: Sở Thấm cũng là một người trong số đó.

Có người có túi tiền dư dả, hoặc là không muốn bạc đãi chính mình thì đi mua bánh mỳ, bánh bao.

Lúc này, cô đang gặm củ khoai lang nguội lạnh thì mùi bánh bao thơm nồng nàn bay đến, cô nuốt nước miếng không ngừng.

Bánh bao rất thơm, cô còn chưa được nếm thử bánh bao đâu.

Xe lừa khởi hành, khi trở về không gấp như lúc đi, vậy nên khi trở lại thôn, mặt trời đã lặn, không ít nhà đã có khói bếp bốc lên.

Cô xách theo bao tải, một mình đi về phía cuối thôn.

Thím Sở gọi cô lại nói: "Hôm nào cháu rảnh thì bảo chú đến sửa cửa sổ lại cho cháu."

Sở Thấm nói: "Không cần đâu, cháu tự làm được."

Cô có thể làm được thật, nếu chú nhỏ Sở đến có lẽ sẽ càng phiền toái hơn.

Dù sao nếu chỉ có mình cô, cô đi lên núi chặt cây bỏ vào balo, rồi mang về.

"Đứa nhỏ này." Thím Sở nhíu mày: "Cái gì mà để cháu tự làm, cơ thể này của cháu làm thế nào được. Được rồi, tìm lúc rảnh rỗi bảo chú cháu đến giúp."

"Chú còn bận rộn mà, không phải chú ấy phải sửa mái nhà sao ạ?"

"Bận rộn cũng không bỏ qua cháu được, cháu còn khách sáo cái gì. Đúng rồi, hôm qua thím đến nhà cháu thấy cháu không rau, cháu đi theo thím, thím lấy cho một ít mang về." Thím Sở đi vào nhà.

Đồ ăn sao, Sở Thấm vội vàng theo sau, rau trong vườn ở nhà vẫn chưa lớn, quả thật cô rất cần.

Vườn rau nhà thím Sở không ở bên cạnh nhà, nó nằm trên sườn núi nhỏ cách nhà mấy chục mét. Sườn núi đã được thiết kế làm thành ruộng bậc thang, dùng rèo tre vây quanh, bên trong chủ yếu là bắp cải và củ cải trắng vẫn chưa lớn.

Thật ra nơi này là nơi nguyên chủ thường xuyên ở, ngoài việc xới đất, thì làm cỏ, rắc phân đều là công việc hàng ngày của nguyên chủ và hai em trai em gái.

Thím Sở nhanh nhẹn hái vài cây cải thảo cho Sở Thấm, bà ấy còn hái thêm rau chân vịt, rau cải thìa và cà rốt.

"Cháu có biết ăn như thế nào không?" Bà ấy hỏi.

Sở Thấm gật đầu: "Cải thảo và cà rốt có thể để được lâu, mấy ngày nay cháu sẽ ăn mấy loại rau kia. Nếu vài ngày nữa trời không có tuyết, cháu sẽ đào một ít măng đông, sau đó qua vài ngày nữa vườn rau nhà cháu sẽ lớn, cháu đều biết cả."

"Cũng được. Nếu cháu đã quyết ở một mình, thì dù sao cũng phải có tính toán trước." Thím Sở nói, bà ấy nói xong thì rời đi.

Sở Thấm xác theo bao tải nặng đi tiếp.

Người đi ngang qua nói thầm: Đây là thật sự muốn đuổi cháu gái ruột ra ngoài, để con bé ở một mình.

Nếu không tại sao phải sửa cửa sổ giúp người ta, còn cho người ta nhiều đồ ăn như vậy?

Sở Thấm có tai mắt rất nhạy, cô dừng lại, bọn họ có ý gì? Không phải đâu. Cô lắc đầu, khi đi ngang qua người chuẩn bị lôi kéo cô lại hỏi chuyện, cô vội bước nhanh rời đi, cô cảm thấy bản thân nên ngoan ngoãn ở ngôi nhà cuối thôn thì hơn.

Về đến nhà, hai mắt Sở Thấm tỏa sáng, cô hưng phấn xử lý nửa cân thịt kia.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 17: Chương 17



Ăn trong một bữa là không có khả năng, Sở Thấm đã trải qua kiếp trước nên cô không thể làm như vậy được.

Đối với cô mà nói là rất không tiết chế.

Đời trước thời tiết còn thay đổi, kỳ thu hoạch một năm chỉ có ba đến bốn tháng ngắn ngủi, nếu cô ăn hết, những ngày còn lại không phải sẽ đói c.h.ế.t sao.

Sở Thấm chỉ thái hai lạng thịt, để làm gì? Cô dùng con d.a.o mới mua băm thịt nhỏ ra.

Cô chuẩn bị dùng để nấu cháo.

Sở Thấm không bỏ hết vào, cô để lại một ít sáng mai ăn.

Cháo có thịt thôi vẫn chưa đủ, Sở Thấm nhặt hai cọng rau rồi cắt nhỏ ra, cô hưng phấn đến mức cả người như sắp bay lên.

Rất thịnh soạn!

Nhóm lửa, đặt nồi, chờ đợi.

Cháo không nhanh chín như vậy, Sở Thấm đi ra sân chẻ củi, củi hôm qua cô chặt trên núi đã chất đống trong sân, sáng nay trước khi ra ngoài, cô đã để chúng ra sân phơi nắng.

"Vẫn chưa phơi nắng đủ." Trước khi chẻ Sở Thấm sờ, sau khi chẻ cô cũng sờ, sau đó nói.

Thôi không sao, cứ chẻ trước, chẻ xong xếp ở góc tường cũng có thể phơi nắng.

Cô xoa xoa tay, một tay cầm đầu củi, một tay cầm d.a.o bắt đầu chặt củi.

“Cộc, cộc, cộc…”

Củi chưa khô nên không dễ chẻ như vậy, với thể chất hiện giờ của Sở Thấm, cô chẻ được năm sáu cây là phải dừng lại nghỉ một lúc.

Trong khi nghỉ ngơi thì đi quấy nồi cháo, nghỉ xong thì lại chẻ tiếp.

Cứ tuần hoàn như vậy, trước sáu giờ tối cô đã chẻ hết gần hết số củi, chỉ còn lại một ít.

"Sáng mai dậy chẻ cũng không sao." Sở Thấm tựa vào tường đổ mồ hôi đầm đìa, cô uống nước rồi nói.

Bây giờ vấn đề nan giải nhất là: Làm thế nào để lấy những tảng đá gửi trong balo ra?

Sở Thấm buồn rầu một lúc, nhưng mà vài ngày sau vấn đề này nhanh chóng được giải quyết, tạm thời không đề cập đến.

Bây giờ cô tâm tâm niệm niệm muốn ăn cháo, khi múc cháo có thịt bằm và rau xanh ra, cô cảm thấy đây là thời khắc hạnh phúc nhất của mình!

Thịt băm được ninh nhừ, hòa quyện với cháo, mùi thịt thơm phức kết hợp với mùi rau xanh thơm mát.

Khi thìa cháo nóng bỏng thơm phúc tiếp xúc với đầu lưỡi: Trời ơi! Chết mất, ăn ngon muốn chết, Sở Thấm phải chảy cả nước mắt.

Cô hạnh phúc quá.

Ánh đèn dầu hỏa đung đưa phản chiếu rõ ràng khuôn mặt tươi cười của Sở Thấm.

Hôm sau.

Sáng sớm dậy, cô chẻ nốt số củi còn lại, rồi trải ra sân để phơi nắng.

Hôm nay lại là một ngày nắng đẹp, Sở Thấm làm việc xong thì đứng trước cửa nhìn ra xa. mặt trời đỏ rực đang chậm rãi nhô lên, tâm trạng cô rất vui vẻ.

"Ơ?"

"Đó là ai vậy?"

Sở Thấm bỗng nhướng mày, cô thấy bên triền núi có một cô gái đang đi nhanh về phía cô.

Sở Thấm đoán đúng, cô nhìn thấy cô gái kia chạy nhanh qua sông, đi dọc theo sườn núi lên trên, đi đến trước cổng nhà cô.

"Xin chào đồng chí, tôi là Bạch Nguyên."

Cô gái này mặc áo bông màu xanh da trời, tuy có mảnh vá, nhưng rõ ràng vải và bông bên trong đều là loại tốt.

Hai b.í.m tóc tết của cô ấy để trước ngực, trên trán là tóc mái chéo, lưng đeo túi, tay cầm một quyển sổ, cả người thoạt nhìn rất có tinh thần.

"Xin chào, tôi là Sở Thấm. Xin hỏi cô có chuyện gì sao?" Sở Thấm mở to mắt tò mò hỏi.

Bạch Nguyên thở hổn hển, Sở Thấm nghiêng người để cho ấy đi vào sân, cô mời cô ấy ngồi xuống ghế trong sân.

Bạch Nguyên nghiêm túc nói: "Tôi là nhân viên của hội liên hiệp phụ nữ trong thôn, tôi nghe có thông tin nói rằng cô xảy ra mâu thuẫn với gia đình nuôi nấng mình bởi vì bọn họ ép duyên cô, thậm chí cô còn bị thương, xin hỏi có chuyện này không?"

Cái gì, ép duyên?
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 18: Chương 18



Sở Thấm chớp mắt, cô lặp lại từ này mới hiểu được, cô vội xua tay nói: "Không đến mức đó, thật sự không đến mức đó. Chú thím tôi giới thiệu đối tượng cho tôi, tôi không muốn, tôi bị ngã xuống sông nên mới bị thương. Sau đó tôi cân nhắc đến chuyện dọn ra ngoài, tôi không bị ép buộc gì cả."

"Làm phiền cô chờ một chút."

Bạch Nguyên lấy sổ và bút ra, cô ấy ghi lại không sót một chữ cô vừa nói.

"Đồng chí Sở, cô không cần sợ bị uy h**p, gần đây hội chúng tôi đang điều tra những chuyện liên quan, nếu cô có khó khăn, cán bộ hội chúng tôi có thể giúp đỡ cô." Bạch Nguyên ghi chép xong, cô ấy nhanh chóng chuyển từ trạng thái làm việc nghiêm túc sang trạng thái thành thật tâm sự với nhau, tận tình khuyên bảo.

"Tôi không nói dối, tôi nói thật, thế nhưng..."

"Thế nhưng cái gì?" Bạch Nguyên lập tức ngồi thẳng lưng, trong mắt như có hai bó đuốc đang cháy.

"Thế nhưng." Sở Thấm thăm dò hỏi: "Cô nói nếu tôi có khó khăn, cán bộ hội của cô sẽ giúp đỡ tôi?"

"Đúng!" Bạch Nguyên nói như c.h.é.m đinh chặt sắt: "Sẽ dốc hết sức giúp cô."

Sở Thấm cười thẹn thùng lộ ra hai lúm đồng tiền, cô nói: "Thế thì tôi đây có khó khăn."

"Khó khăn gì?"

Bút trong tay Bạch Nguyên đã rất sẵn sàng, đang chuẩn bị khi chép toàn bộ câu chuyện chú thím vô lương tâm bức hôn đứa bé mồ côi.

"Tôi không có tiền." Sở Thấm lược bỏ phiền não, cô nói thẳng vào ý chính.

Đồng chí này là người của nhà nước, lặn lội đường xa đến tìm cô, muốn giúp đỡ cô, có lẽ cô ấy là người tốt.

Lúc này trí nhớ của nguyên chủ về nhà nước hoàn toàn khác đời trước. Hơn mười ngày ngắn ngủi, Sở Thấm cũng cảm nhận được sự vui sướng, quang vinh trên báo chí đưa.

Còn nữa, trước khi mẹ nguyên chủ mất cũng bảo cô có việc gì thì đi tìm nhà nước xin giúp đỡ. Bà ấy còn nói: Ai dám bắt nạt con thì con đi đến cửa chính phủ khóc, ngồi ở đó khóc.

Cuối cùng, Sở Thấm lại lén lút nhìn Bạch Nguyên, thầm nói: Cô ấy ăn mặc đẹp, còn đeo đồng hồ, chắc là không phải h.am mu.ốn thứ gì đó của mình. Vậy nên cô sẵn lòng nói ra tình cảnh khốn đốn của mình.

Bạch Nguyên sửng sốt: "Cái gì?"

Sở Thấm: "Tôi không có tiền, thế nhưng tôi không cần mọi người cho tôi tiền, tôi có thể tự kiếm được."

Sở Thấm tỏ vẻ làm kẻ trộm cũng phải có cốt khí.

Cô nghiêng đầu nhìn ra cổng, sau đó nhỏ giọng nói: "Tôi vốn định chuẩn bị một ít hoa quả khô và rau xanh mang đến đội vận chuyển bán, nhưng ngày hôm qua tôi nghĩ lại thì phát hiện tôi không có cách nào để đi cả."

Nói xong cô còn khoát tay, biểu cảm không biết làm sao cả.

Là thật, hôm qua cô đã lên kế hoạch, thế nhưng trong kế hoạch không phải là hoa quả khô và rau xanh, mà là thú săn trên núi.

Nhưng tối qua trước khi ngủ, cô bỗng bừng tỉnh.

Con mẹ nó! Cô không có xe, chẳng lẽ cô phải kéo heo, kéo dê đi trầy cả da chân suốt một ngày sao?

Còn phải phòng bị những vụ cướp bóc hay xảy ra trên đường.

Niên đại này thật sự có người ăn cướp, bọn họ mang theo d.a.o to d.a.o nhỏ. Hơn nữa hôm qua thím Sở nói cẩn thận của bị cướp cũng không phải nói giỡn, chỉ riêng mấy thôn gần đây đã có mấy vụ bị cướp rồi.

Bản thân cô không dám mạo hiểm như vậy, cô làm việc nặng vất vả như vậy, không thể c.h.ế.t dễ dàng như vậy được.

Thảo nào, thảo nào người trong thôn chỉ có thể dựa vào mảnh đất ruộng để kiếm cơm, bởi vì vấn đề địa lý đã hạn chế việc buôn bán của bọn họ.

Nếu muốn giàu, thì phải là người mở đường. Lời này rất có lý.

Sở Thấm nắm cổ tay thở dài, sau đó cô tuyên bố kế hoạch kiếm tiền đã phá sản, mang theo tiếc nuối đi vào giấc ngủ.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 19: Chương 19



Bạch Nguyên chưa từng gặp trường hợp như vậy bao giờ.

Cô ấy ngây ngẩn, sau đó là ngạc nhiên. Quả thật... Đây là lần đầu tiên cô ấy gặp tình huống này trong hai năm làm việc.

Không phải chứ, ở đây ai chẳng nghèo.

Nhìn toàn bộ cả thôn, nhà ai cũng sống dựa vào mấy mẫu đất. Nhà bí thư chi bộ thôn ‘giàu có’, nhiều nhất cũng hai tháng mới ăn thịt một lần.

Đa số gia đình vào dịp lễ tết mới có ăn, thậm chí những người cùng cực nhất vào dịp tết mới được ăn một vài món mặn.

"Tôi thật sự rất nghèo, không có của cải gì." Sở Thấm thở dài, nói xong cô chờ mong nhìn Bạch Nguyên: "Nhưng tôi cảm thấy hội của cô tuyên truyền rất tốt, phụ nữ chúng ta không thể dựa vào trời vào đất, không thể dựa vào cha hay dựa vào chồng, chỉ có thể dựa vào bản thân, vậy nên tôi cam tâm tình nguyện kiếm tiền."

Biểu cảm Bạch Nguyên cứng đờ, cô ấy rối rắm nói: "Không phải chuyện kiếm được tiền hay không, là như thế này, nếu không kiếm được, căn tin của chúng tôi cũng không thiếu những thứ đó, đội vận chuyển ra Bắc vào Nam chẳng lẽ còn có thể thiếu được sao?"

Cô ấy lại nói: "Nếu chú thím cô đối xử với cô không tệ, không bằng cô hãy quay lại đó ở. Chúng tôi cũng là nghe nói chuyện này nên mới đến tìm cô, chủ yếu khuyên bảo là chính. Cô đừng sợ, sau này chúng ta vẫn có thể trao đổi với nhau hàng tháng. Nếu có chuyện ép duyên, cô hoàn toàn có thể tìm cán bộ trong thôn nói cho chúng tôi. Thật ra chúng tôi làm vậy cũng vì suy nghĩ cho sự an toàn của cô, cô thân là con gái sống một mình có rất nhiều tai họa ngầm."

Như vậy, hình như cũng có đạo lý, đương nhiên ý chỉ câu đầu tiên của cô ấy.

Sở Thấm hoàn toàn không nghe lọt những lời khuyên bảo tận tình của cô ấy, cô có hơi đăm chiêu: "Vậy nhóm hậu cần của cô thiếu thịt không?"

Bạch Nguyên: ...

Mặt cô ấy không thay đổi: "Thiếu, đương nhiên là thiếu."

Đầu năm nay, làm sao không thiếu thịt? Bốn người nhà cô ấy vẫn còn đang bị thiếu tiền lương.

Như ở căn tin hậu cần nhà nước các cô ấy, mỗi tuần có thể ăn một bữa thịt đã là không tồi rồi.

Nếu căn tin mua được thịt thì sẽ có thịt kho tàu, ai đến trước sẽ được, lần nào cũng phải vội vàng đến trước. Hôm nào căn tin không mua được nhiều thịt thì băm thịt xào với rau ranh, tóm lại dính vị thịt đã là không tồi rồi.

Sở Thấm: "Tôi bán, mấy cô có mua không?"

Bạch Nguyên nghẹn họng: "Mua thì có mua, nhưng cụ thể tôi phải hỏi nhân viên hậu cần, tôi không quản được chuyện này."

"Không đúng, từ từ... Chúng ta vốn không trò chuyện đến vấn đề này, nếu không cô cứ quay về nhà chú thím ở đi." Cô ấy bỗng nhiên nhận ra mình bị Sở Thấm đánh lạc hướng!

Sở Thấm lắc đầu: "Tôi chắc chắn không trở lại, cô nhìn số củi đó đi, đều là một tay tôi chẻ đó. Rồi tôi còn muốn làm rào chắn, tu sửa phòng ốc, tôi tự có cuộc sống riêng của mình."

Cô còn muốn tự do tự tại ăn thịt nữa!

Sở Thấm trả lời rõ ràng, Bạch Nguyên lại khuyên vài câu nhưng cô vẫn kiên định như trước.

Tại sao làm công tác tư tưởng cho cô gái này lại khó như vậy?

Bạch Nguyên bất lực, trước khi đi cô ấy nói: "Nếu cô gặp khó khăn, có thể đến tìm chúng tôi bất cứ khi nào."

Sở Thấm gật đầu, cô tiễn cô ấy ra cửa: "Hàng tháng cô vẫn quay lại chỗ tôi đúng không?"

"Đúng." Nhưng Bạch Nguyên cảm thấy cô gái này có vẻ không phải rất cần bọn họ.

"Được." Cô đã biết.

Sau này nhân dịp các cô ấy quay lại, cô sẽ giao dịch với bọn họ. Nếu căn tin hậu cần của bọn họ mua, vậy cô không cần phải tìm đội vận chuyển. Hơn nữa cô cũng không cần phải vận chuyển hàng, rất hoàn mỹ!
 
Back
Top Bottom