Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 260: Chương 260



Trước cuối tháng mười một, tất cả kênh rạch đã được đào từ thôn Cao Thụ tới sông Khê.

Điều này nghĩa từ nay về sau, thôn Cao Thụ không chỉ có hai ba dòng suối nhỏ, mà còn đại biểu cho con sông lớn nhất của thôn Cao Thụ và toàn bộ công xã Dương Tử Câu được nối liền, bước vào hàng ngũ thôn xóm có nguồn nước sung túc.

Đội trưởng Hàn và thư ký thôn cười đến nỗi trên mặt thêm nhiều nếp nhăn tự nhiên, Sở Thấm nhìn thôi cũng cảm thấy đau mặt.

Thật ra công lao phần nhiều thuộc về công cụ mượn từ hồ chứa nước, nửa khúc sau cực kỳ khó đào, đặc biệt là đá có kích cỡ không đồng đều bị chôn sâu dưới đất khiến độ tiến triển bị dừng lại nhiều lần.

Cho tới khi công cụ đào hồ chứa nước được đưa tới, còn bên hồ chứa nước tạm thời chưa cần dùng đến những công cụ này, đội trưởng Hàn lại đưa hai mươi người từ trong thôn đi công tác ở hồ chứa nước, sau đó thuận lợi mượn một bộ công cụ.

Sau khi có công cụ, giải quyết cục đá lớn suông sẻ. Với lại mấy người Sở Thấm trời lạnh thì đất sẽ đóng băng nên đào đất cả ngày lẫn đêm, thức khuya mỗi ngày, chỉ ngủ sáu tiếng một ngày.

E rằng đây là thời gian mệt mỏi nhất kể từ khi Sở Thấm xuyên qua.

Cô mệt đến nỗi mỗi ngày về nhà tắm rửa rồi cho gà ăn xong là nằm xuống ngủ, ngủ như chết, e là dù đất có rung núi có chuyển ở bên ngoài thì cũng không dậy nổi.

Cũng không bật lửa mỗi ngày, trừ khi nấu trứng gà và nấu khoai lang.

Hàng ngày cô đều phải nấu mười cái trứng gà và mười cái khoai lang, nếu không đồ ăn ở căn tin không thể chống đỡ được công tác ở cường độ cao như vậy.

Tất nhiên, không phải những lời nói bánh vẽ của đội trưởng Hàn có thể khiến Sở Thấm phấn đấu như thế.

Mà là cô bị cám dỗ bởi việc có gấp đôi công điểm trong khoảng thời gian này.

Đội trưởng Hàn nói rồi, nói là ca ngày và ca đêm sẽ có gấp đôi công điểm trong khoảng thời gian này nên nhóm này của họ mới đào thông kênh nước trước cuối tháng mười một.

Quả nhiên, bánh vẽ vô dụng, bánh thật mới vĩnh viễn là động lực để tiến tới.

Cuộc sống này liên tục suốt mười ngày, Sở Thấm và bốn mươi hai người của tổ khác nhận được gấp đôi công điểm của mười ngày ròng rã.

Nhận xong là bước vào cuối tuần của tháng mười một, thời tiết chợt giảm nhiệt, như thể chỉ trong một đêm đã giảm xuống vài độ.

Sáng sớm hôm đó, đội trưởng Hàn cho nghỉ một ngày.

Hiếm thấy Sở Thấm ngủ đến tám giờ sáng mới tỉnh, nếu không phải do Tiểu Bạch cứ gọi cô mãi thì chắc cô sẽ ngủ luôn tới chín giờ.

Phòng tờ mờ sáng, sau khi rời giường, vén rèm đẩy ra cửa sổ, lập tức phòng sáng sửa hơn.

Gió lạnh ập vào mặt, dường như trong gió mang theo những cây kim băng rất nhỏ, Sở Thấm lập tức tỉnh táo.

Cô vươn tay cảm nhận nhiệt độ ở bên ngoài, rồi hà hơi, thấy hơi hà ra từ từ chuyển sang màu trắng, cô hiểu ngay cần phải làm lò sưởi trong tường từ sớm.

Làm sớm thì tận hưởng sớm chứ sao, năm nay vẫn là mùa đông lạnh giá.

Bởi vì không cần làm công nên Sở Thấm có thời gian làm bữa sáng phong phú cho bản thân.

Làm món gạo nếp xíu mại, cách làm này nhìn từ trên thực đơn, chỉ là cần dùng tới gạo nếp cho xíu mại, gạo nếp trong nhà không nhiều lắm. Nếu muốn làm bánh dày tiếp thì phải mua thêm gạo nếp sau khi làm xong xíu mại lần này.

Sở Thấm khó khăn cán xong da xíu mại, rồi vất vả nhồi túi gạo nếp vào da xíu mại, sau đó bỏ lồng hấp để hấp.

Cô đã nêm gia vị cho gạo nếp này, còn cho thêm thịt heo và nấm hương vào, mùi hương của thịt heo và nấm hương liên tục toả ra từ lồng hấp khi hấp.

Bụng của Sở Thấm kêu rột rột, cũng may vừa lúc ăn mì lạnh nướng được thưởng từ trò chơi, không thì giờ cô đã thèm tới mức ch.ảy nước miếng.

Gạo nếp không nhiều lắm, muốn làm nhiều xíu mại cũng không được.

Sở Thấm chỉ làm hơn năm mươi cái, nhưng sáng sớm nay cô đã ăn mười mấy cái.

Cũng may thể chất của Sở Thấm cao, dạ dày có sức đề kháng kha khá, bằng không phải bỏ ăn vài ngày mới được.

Gà kêu xầm xì ở trong hàng rào tre, Sở Thấm cơm nước xong thì nhặt trứng gà từ lồng gà và ổ gà.

Bây giờ trong nhà có bốn con gà mái, mỗi ngày cô đều nhặt ba tới bốn quả trứng gà, độ tiến triển tích cóp trứng của Sở Thấm bỗng giảm xuống, nhưng Sở Thấm vẫn khá hài lòng.

Không thể không hài lòng được sao, cả nhà người khác chỉ có năm con gà, còn một mình cô có tới năm con.

Trong nhà Sở Thấm cũng xảy ra ‘di chứng’ sau khi có được nhiều trứng, đó là mỗi khi nhà nào trong thôn muốn mở tiệc rượu mời khách thì họ tới nhà của cô đầu tiên.

Tới làm gì? Tới mua trứng gà chứ gì.

Nói đúng ra là đổi trứng gà bằng lương thực và một ít các loại đồ dùng hàng ngày như chén đũa, điều này khiến Sở Thấm rất hài lòng. Trứng gà nhà cô hơi nhiều, đổi đi cũng không hề đau lòng tí nào.

Nhặt xong trứng gà, bỏ vào sọt tre trong phòng ngủ.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 261: Chương 261



Mặt trời đã lên hẳn, xua tan hơi lạnh trong không khí, Sở Thấm cởi áo khoác bông, suy nghĩ xem nếu có thời gian thì mình sẽ đi buộc vài con thỏ.

Vì không phải thịt thỏ mà là da thỏ.

Cô muốn làm một chiếc áo khoác từ da thỏ để có thể mặc khi trời không lạnh lắm.

Nhưng, Sở Thấm giật mình.

Kiếp trước, cô không chỉ dùng các loại da động vật để chống lạnh mà còn dùng tới lông gà vịt để chống lạnh.

Nghĩ tới đây cô lại thấy tiếc, trước đó cô đã chôn hết lông gà đã g.i.ế.c vô vườn rau rồi, e là giờ đã biến thành phân bón bổ dưỡng đất.

Sở Thấm âm thầm thở dài, chỉ có thể đợi sau này có cơ hội rồi nói tiếp.

Không cần đi làm công, Sở Thấm nằm phơi nắng trên ghế tre ở sân.

Híp mắt phơi nửa tiếng, cả người ấm áp, sau khi cảm thấy thoải mái, cô cũng không rảnh rỗi nổi nữa, định hôm nay sẽ tổng vệ sinh trong nhà.

Không có cách nào, trong thôn sắp gặt hái mùa màng xong, không chắc khi nào cô sẽ bị sắp xếp tới hồ chứa nước để đào nước hoặc là luyện thép ở công xã, tới lúc đó sao có thời gian tổng vệ sinh nữa.

Giờ trong nhà có nhiều đồ, dù có sắp xếp gọn gàng thì vẫn hơi bừa bộn.

Sở Thấm làm mấy cái chổi có kích cỡ khác nhau từ lúa mì mới mọc ra trong năm nay, mấy cái chổi này đủ để cô dùng được hai năm.

Cô cất hết xíu mại gạo nếp để trên bàn ở nhà chính, xếp vào đĩa và bỏ trong tủ bát.

Sau đó mang mũ rơm, đeo khẩu trang tự chế xong.

Rồi dùng tay quét xà nhà bằng chổi dài, quét hết tro bụi và mạng nhện trong nhà, kể cả vách tường cũng không tha.

Lập tức tro bụi bay trong phòng, đã được nửa năm kể từ lần tổng vệ sinh trước, nhưng Sở Thấm thích sạch sẽ, cho dù không tổng vệ sinh, cách hai ngày cô đều quét rác lau bàn, sao có thể nghĩ tới nhà vẫn dơ như vậy.

“Khụ khụ khụ ——”

Sở Thấm vẫn không khỏi ho vài tiếng.

Dọn sạch tro bụi ở xà nhà và vách tường ở nhà chính xong, cô đi quét dọn phòng ngủ.

Trước khi quét dọn phòng ngủ, thì cần phải dọn mùng mền chăn đệm ra.

Sở Thấm treo thẳng mấy thứ này ra sân, dù gì phơi nắng chăn nhiều cũng tốt.

Đến khi phòng ngủ gần trống không, cô cũng quét một lần, bên phòng bếp cũng giống vậy.

Đến bước này, đã hoàn thành xong phần khó khăn nhất trong việc tổng vệ sinh, tay của Sở Thấm không khỏi đau nhức.

Tiếp theo là lau, lau khắp nơi, dùng sức lau.

Lau phòng ngủ trước, Sở Thấm rất hào phóng dùng nửa chiếc khăn mặt làm giẻ lau.

Chiếc khăn rửa mặt này được thôn tặng thưởng , bị cô cắt ra vài miếng, sau đó khi đi công xã, cô lại mua hai cái, cũng cắt thành vài miếng. Giờ trong nhà có rất nhiều khăn lông.

Cô lau giường trước, lau tầm ba lần, tro bụi rất nhỏ trong khe giường cũng bị cô lau, cô còn gỡ ván giường xuống, cầm tới sân để rửa và phơi nắng.

Sau đó là lau bàn đọc sách, rồi các bình gốm.

Tiếp theo là dọn dẹp hết đồ trong tủ bát ra, tìm cách dọn tủ bát ra sân rồi dùng nước tẩy thật sạch.

Nếu đã tẩy sạch thì dứt khoát tẩy hết chung luôn, bàn ăn và ghế dựa ở nhà chính, còn ghế đẩu trong phòng bếp và muỗng đũa chén bát vân vân trong tủ bát ở phòng bếp.

Sở Thấm chạy tới chạy lui mấy lần, dường như không biết mệt, dọn hết mấy thứ này ra sân. Không bao lâu sau, sân đã bị chiếm hết.

Cô sâu sắc cảm giác mình thật sáng suốt khi tổng vệ sinh vào hôm nay, trong nhà có nhiều đồ cần rửa, nếu để làm sau thì tới lúc đó nước lạnh sẽ khiến vết nứt da trên tay cô lại bị tái phát.

Đến giữa trưa, ánh nắng khiến Sở Thấm đang làm việc cảm thấy hơi nóng nực, cô bắt đầu đổ mồ hôi.

Lúc này cô cũng rửa xong rồi, đến căn tin lấy cơm, sau khi về nhà lại vội vàng ăn xong rồi tiếp tục vùi đầu vào làm tổng vệ sinh.

Thím Sở thấy cô vội vàng tới rồi lại vội vàng đi, rất là khó hiểu, ăn cơm nước xong thì không khỏi rẽ qua nhà Sở Thấm nhìn xem sao.

Không xem thì không biết, nhìn rồi mới thấy quá ghê gớm. Bây giờ đứa nhỏ này đang tổng vệ sinh, lúc này là thời gian nào hả.

Bây giờ Sở Thấm làm đến mức trong sân không có chỗ đặt chân, khắp nơi toàn là nước. May là trong khoảng thời gian này cô rút nhiều tấm đá, giờ cả viện có tới chín tấm đá lớn, hầu như phủ kín khắp toàn sân, không còn thấy nhiều bùn đất.

“Thím, thím tới đây có chuyện gì à?”

Nghe thấy tiếng động, Sở Thấm đang quét rác trong phòng thò đầu ra ngoài cửa sổ, tò mò hỏi.

Thím Sở vội vàng nói: “Không có việc gì thì thím không thể tới à.”

Sở Thấm nhanh chóng nói: “Có thể tới, có thể tới.”

Nhưng lại nghĩ trong lòng: Chắc chắn là bà thím có việc.

Đúng là có việc thật, ban đầu bà ấy muốn tới xem Sở Thấm đang vội vàng làm gì, lúc tới nơi bỗng nhớ tới chú nhỏ của Sở Thấm nhờ bà ấy Sở Thấm một chuyện.

Thím Sở tránh nước, đi tới bên cửa sổ hỏi cô: “Chú của cháu nhờ cô hỏi giùm là hai ngày nữa cháu có muốn tới hồ chứa nước làm việc không.”

Sở Thấm kinh ngạc: “Đội trưởng Hàn không bảo cháu đi.”

Thím Sở cười cười: “Ngốc, cháu muốn đi thì sao đội trưởng Hàn có thể ngăn cháu được.”

Bà ấy nói thêm: “Giờ trong thôn không có chuyện gì làm, hạt bắp cũng bị lấy lại, chỉ còn một ít củ năng và cây mía. Còn nữa, phải đi dọn dẹp lại vài cánh rừng, muộn nhất cuối tháng này là làm xong, với lại mấy công việc này cháu có đi hay không cũng không khác mấy.”

Sở Thấm suy nghĩ, lắc đầu: “Cháu đợi thông báo của đội trưởng Hàn rồi mới đi. Sao tự dưng chú nhỏ lại hỏi con chuyện này?”

Thím Sở bĩu môi nói: “Không biết có chuyện gì mà chú nhỏ của cháu thành tổ trưởng nhỏ. Cơ thể tí teo của ông ấy mà cũng có thể thành tổ tưởng, đúng là ông bà nhà cháu dưới chín suối mở mắt mà. Giờ nghe nói có thể kiếm nhiều hơn hai công điểm so với người khác đấy, suýt nữa thì run lên.”

Nếu không phải bà ấy nói ra chuyện gần đây Sở Thấm kiếm gấp đôi công điểm cho ông ấy nghe, e là ông ấy còn cảm thấy mình trâu bò.

Sở Thấm: “…”

Cô mỉm cười, không nói gì.

Thím Sở không có khuyên nhiều, thấy Sở Thấm bận rộn, nói xong thì định rời đi, trước khi đi chợt nói: “Đúng rồi, mấy ngày sau trong thôn muốn săn mùa đông, cháu không đi cũng rất tốt, bằng không đến lúc đó không cản nổi sức nóng từ việc chia chác thú săn.”

Nói xong, bà ấy rời đi.

Sở Thấm sững sờ, săn mùa đông?
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 262: Chương 262



Săn b.ắ.n mùa đông, cũng quá thành thạo.

Sở Thấm vốn dĩ không quan tâm có nên đi đào đập chứa nước hay không, hiện tại vừa nghĩ đến cuộc đi săn vào mùa đông trong thôn, cô nhất thời không muốn đi đào đập chứa nước nữa.

Về chuyện săn b.ắ.n mùa đông, trong trí nhớ nguyên chủ cũng có.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, thôn Cao Thụ, thậm chí toàn bộ thôn Dương Tử Câu sẽ lên núi săn b.ắ.n trong một số năm nhất định.

Đương nhiên, không phải năm nào cũng săn bắn, có thể đi săn vào mùa đông hay không còn phải xem tình hình trên núi vào mùa đông năm đó, tính toán số lượng thú hoang.

Nông dân sống cả đời ở nông thôn có thể đoán xem thú hoang trên núi có đủ nhiều để giải quyết bằng việc đi săn trong mùa đông hay không từ dấu vết chúng để lại.

Nếu ít săn, thú hoang quá nhiều sẽ xuống núi, chèn ép không gian sinh tồn của thôn dân, từ đó uy h.i.ế.p đến tính mạng của thôn dân.

Nếu săn quá nhiều, săn hàng năm, nhỡ đâu săn thú hoang đến nỗi tuyệt chủng luôn thì phải làm sao đây?

Việc có săn hay không chỉ có thể được quyết định sau khi những thôn dân già dặn và giàu kinh nghiệm nhất lên núi để phán đoán.

Mà sau khi Từ lão Đồ của thôn Phụ Thân phán đoán, năm nay chính là năm săn b.ắ.n vào mùa đông.

Người trong thôn Phụ Thân đều quen gọi Từ lão Đồ là ông cố Từ, là một cụ già đã hơn bảy mươi tuổi.

Sở Thấm rất quen thuộc với cụ già này, bởi vì nhà của Từ lão Đồ cách nhà chú Sở cũng không xa, nguyên chủ từ nhỏ đã lớn lên trong gia đình của chú Sở, năm đó còn thường xuyên đến nhà họ Từ tìm bạn cùng lứa tuổi chơi đùa.

Ông cố Từ là thợ săn lão làng trong thôn, ông ta là người bản địa thôn Cao Thụ, tổ tiên của ông ta đã sống bốn năm đời trong thôn Cao Thụ, tự nhiên được coi như là người bản địa.

Sở Thấm từng nghe thím Sở nói qua, nói ông cố Từ lúc còn trẻ ở trong núi, núi sâu trùng điệp gần thôn Cao Thụ không có chỗ nào là ông ta không quen thuộc.

Ngọn núi nào có lợn rừng, ngọn núi nào có sói hoang, làm sao có thể phân biệt phương hướng động vật từ dấu vết động vật để lại, ông ta đều rất rõ ràng.

Nhưng đáng tiếc bản lĩnh thợ săn này của ông ta đã bị cắt đứt, con trai lớn Từ Lão Đồ trở thành người g.i.ế.c heo, con trai thứ hai là nông dân trồng trọt bình thường, con gái nhỏ ngược lại lợi hại hơn hai người anh lớn một chút, vào xưởng thịt làm việc.

Tóm lại là không có người thừa kế.

Đương nhiên, trong thời đại này cũng không cần dựa vào săn thú mới có thể ăn cơm no, ông cố Từ đối với chuyện này cũng không cảm thấy khổ sở, chỉ là có chút đáng tiếc mà thôi.

Sở Thấm vừa quét dọn vệ sinh vừa nhớ lại.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, cuộc đi săn mùa đông tổng cộng có năm lần.

Lần săn được nhiều nhất là vào năm nguyên chủ 15 tuổi, săn được 8 con lợn rừng, còn có 6 con dê rừng, mấy chục con gà rừng thỏ rừng, còn lại hình như là con lửng con chồn, mấy con này cũng có rất nhiều.

Mùa thu hoạch lớn lần đó khiến người trong thôn đều béo mập, cho tới bây giờ cũng có không ít người nhắc về chuyện săn b.ắ.n mùa đông năm ấy.

Sở Thấm quyết định cô cũng sẽ tham gia cuộc đi săn mùa đông lần này.

Không vì điều gì khác, chỉ vì người đi săn mùa đông có thể được chia nhiều con mồi hơn.

Mặc dù cô cũng có thể đi một mình, nhưng đây là hai chuyện khác nhau.

Cô muốn săn thú cũng chỉ có thể lên núi gài bẫy, hoặc là dựa vào vận may đi tìm con mồi, mà chỉ có thể tìm được những con thú hoang cỡ nhỏ không có sức chiến đấu.

Nhưng thôn đi săn vào mùa đông thì có súng.

Cô một thân một mình gặp lợn rừng sói hoang phải bỏ chạy, trong thôn đi săn mùa đông gặp phải lợn rừng sói hoang thì trực tiếp xử luôn!

Hồi hộp cầm s.ú.n.g lên, cô nhẫn nhịn đám sói hoang trong núi kia quá lâu rồi!

Sở Thấm nghĩ đến đó thì cảm thấy hưng phấn, hận không thể đi tìm đội trưởng Hàn nói chuyện này ngay bây giờ.

"Chờ chút đã, ngày mai rồi nói sau." Sở Thấm kiềm chế tâm trạng kích động, tự nói với mình.

Cho dù tốc độ của Sở Thấm đã đủ nhanh, nhưng công việc vệ sinh vẫn phải làm đến hai giờ chiều mới xong.

Trong phòng được quét dọn sạch sẽ, rõ ràng là tường gỗ sàn đất nhưng lại có thể nhìn ra cảm giác không dính một hạt bụi.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 263: Chương 263



Vào nhà, có lẽ là cô đã dùng khăn lau vách tường gỗ một lần, lúc này còn có thể ngửi thấy hương gỗ sau khi hơi nước trên gỗ bốc hơi mang lại, đây là một kiểu mùi thơm khiến cho người khác rất an tâm.

Mỗi một nơi trong nhà chính đều bị Sở Thấm quét dọn qua, bàn ăn đã phơi khô, cô chuyển bàn ăn trở về, cũng chuyển ghế về giống như vậy.

Lại đi tới phòng bếp, trong khoảng thời gian này cô lại lục tục rút được bốn miếng thủy tinh, Sở Thấm đặt hai miếng trong nhà chính, đặt hai miếng khác trong phòng bếp.

Hiện giờ phòng bếp đã không còn tối tăm như lúc trước, nhìn sáng sủa hơn rất nhiều.

Nhưng vẫn còn chưa đủ, Sở Thấm nghĩ đến việc gắn một cánh cửa trên tường bếp gần lò nướng, như vậy không chỉ thêm sáng sủa mà bình thường đến vườn rau hái rau cũng sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.

Nhưng đáng tiếc là chỉ có thể nghĩ đến trước, ý tưởng này phải đợi đến khi ngôi nhà được xây dựng lại mới có thể thực hiện được.

Phòng bếp được cô sửa sang lại lần nữa, củi lửa bên cạnh bếp lò được xếp gọn gàng chỉnh tề, một bên là gỗ một bên là trúc, không xếp cao lắm nên lúc cần dùng rất dễ lấy.

Bếp lò mới xây xong, cô làm mặt bàn rất lớn, lúc này chất đầy những thứ lấy ra từ trong tủ, gạch gỗ thái rau đặt ở bên cạnh mặt bàn.

Chờ tủ bếp phơi khô thì chuyển vào, xếp đồ lên lại.

Sở Thấm chuyển mấy chiếc bình gốm trong phòng ngủ đến phòng bếp, đặt ở dưới chân tường.

Sau khi dùng gỗ lấp đầy những lỗ thủng trên tường, chắc hẳn về sau chuột sẽ không dễ dàng chui vào như vậy nữa.

Cuối cùng chính là phòng ngủ, ánh mặt trời chiếu rọi hơi nước bám trên đồ dùng trong nhà bị phơi đến nỗi không còn một miếng.

Tủ bát vào nhà, bàn đọc sách cũng vào nhà.

Cô rất có hứng thú đặt vài bụi cúc dại vừa hái ở sân sau trên bậu cửa sổ trước bàn đọc sách, bụi cúc dại này cực kỳ động lòng người vào mùa thu.

Sở Thấm sợ không khí quá ẩm ướt, cho nên ván giường là thứ phơi nắng lâu nhất, phơi nắng xong thì đặt lại chỗ cũ rồi trải đệm giường và chăn mền ngập tràn mùi nắng lên.

Chăn đang dùng bây giờ là chăn dày, chăn mỏng đã được phơi nắng từ đầu tháng và nhét vào trong tủ quần áo.

Trải qua một buổi dọn dẹp, bốn giờ rưỡi chiều, trước khi mặt trời lặn rốt cuộc cô cũng sửa sang xong toàn bộ phòng ốc.

Sở Thấm mệt mỏi ngồi trên băng ghế nghỉ ngơi một hồi lâu, sau khi đứng dậy lại ôm một cái bình gốm nhỏ đi ra, bỏ mộc nhĩ phơi nắng trên ki tròn ở sân sau mấy ngày nay vào trong bình gốm, để ngày sau rồi ăn.

Ban đêm, đêm lạnh như nước.

Hôm nay gió lớn, thổi những chiếc lá khô ngoài sân bay khắp trời, thậm chí còn rơi xuống sân nhà cô.

Sở Thấm cầm cuốc đi ra từ trong vườn rau, cô vừa vào vườn rau để nhổ cỏ, củ cải cô trồng mấy ngày trước đang phát triển rất tốt bởi vì cô đã rắc tro thực vật trước khi trồng.

Cô phát hiện kiến thức nông nghiệp mà mình cần học vẫn còn rất nhiều, mà kiến thức đời trước cũng gãy ngang, làm sao Sở Thấm có thể biết được trồng củ cải cũng phải rắc tro thực vật chứ.

Sau khi làm xong việc, cả người Sở Thấm đổ đầy mồ hôi, nhàn rỗi hưởng gió mạnh thổi qua, cô còn bị k*ch th*ch đến nỗi run rẩy.

Cô rụt vai, ôm lấy cánh tay nói: "Ôi, lạnh quá, mình phải đi tắm nước nóng thôi."

Nước trong nồi có lẽ vẫn còn nóng, Sở Thấm trực tiếp xách một thùng nước nóng lớn vào phòng tắm, sau đó pha với hai thùng nước tắm.

Cô sảng khoái tắm nước nóng, tắm xong lại tìm đồ sưởi ấm tay, rót nước sôi vào bên trong, rồi nhét vào trong chăn.

Sở Thấm nghĩ ngày mai nhất định phải mang bếp từ phòng chứa đồ ra đặt trong phòng ngủ, nếu không muốn uống nước nóng sẽ rất phiền phức.

Tiếp theo cô đánh răng rửa mặt rồi xốc chăn lên giường nằm, chỉ là cô không lập tức nằm xuống ngủ, mà là chà xát tay.

Để làm gì? Rút hộp mù.

Cô vẫn chưa rút lượt tuần và lượt tháng đâu.

Sở Thấm hít sâu, triệu hồi hệ thống, lại hít sâu, sau đó ấn nút rút thưởng.

Chỉ thấy hộp mù lăn qua lăn lại, sau đó rơi xuống.

Cái đầu tiên cô rút ra là rút thăm theo tuần, hệ thống: [Chúc mừng người chơi đã rút được một bàn chải đánh răng bình thường.]

Sở Thấm: "..."

Mi không nói thì ta cũng biết là bình thường, dựa vào dáng vẻ keo kiệt hẹp hòi của hệ thống trò chơi, nếu chồng buff lên nhau thì nhất định sẽ bấm ra.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 264: Chương 264



Có điều bàn chải đánh răng cũng rất tốt, Sở Thấm rất vui vẻ.

Đúng lúc cô cũng đang muốn đổi bàn chải đánh răng trong nhà, sắp hết lông rồi, bây giờ rút ra được thì cô đỡ phải đi mua.

Thật ra có rất nhiều người trong thôn không có thói quen dùng bàn chải đánh răng... Đời trước Sở Thấm cũng là không có, nhưng nguyên chủ thì có, Sở Thấm dùng xong một lần sau thì tiếp tục duy trì thói quen tốt này không một chút do dự!

Cầm bàn chải đánh răng trong tay, trong mắt Sở Thấm lộ ra vẻ hoài nghi.

Chẳng lẽ, sau này nhân vật chính của đợt rút thưởng là đồ dùng hàng ngày?

Dù sao hệ thống trò chơi rất thích xuất hiện theo từng đợt từng đợt mà. Sở Thấm vội vàng cầu nguyện rút trúng được nhiều kem đánh răng và bàn chải đánh răng hơn.

Sở Thấm xoa xoa tay, tiếp tục rút hộp mù theo tháng.

Nhấn vào nút rút thưởng, lại lăn lông lốc.

Bịch, hộp mù rơi xuống.

"Hả?"

Sở Thấm lộ vẻ kinh ngạc, bởi vì cô nhìn thấy cái hộp mù này có chút khác biệt.

Khác biệt chỗ nào? Có lẽ là cái hộp mù này vậy mà lại tỏa ra ánh sáng vàng lập lòe lấp lánh!

Sở Thấm lập tức lên tinh thần, trừng to mắt ấn mở hộp mù, giây tiếp theo, con mắt trừng lớn hơn nữa!

"Ôi vãi —"

Cô kinh hãi, sau đó mừng rỡ! Mừng đến mức cả người nhảy dựng lên, suýt nữa đã ngã sấp xuống giường.

Sở Thấm nhìn thấy gì?

Hệ thống: [Chúc mừng người chơi đã thu hoạch được vật phẩm quý hiếm một chiếc ba lô không gian.]

"A! Ba lô."

Sở Thấm mừng rỡ che miệng hô lên, trực tiếp lăn lộn trên giường.

Cô tuyệt đối không ngờ mình lại rút trúng ba lô!

Trước kia đương nhiên cô hy vọng sẽ rút trúng ba lô, nhưng cô nghĩ tới nghĩ lui, sau khi lý trí trở về vẫn cảm thấy không có khả năng.

Nào ngờ vậy mà thật đúng là có thể rút được món đồ này, nước mắt trên khóe mắt của Sở Thấm cũng muốn trào ra.

Cô thật khổ cực, cô chỉ có một chiếc ba lô ba ngăn, mỗi lần muốn lấy hay bỏ đều thật sự rất khó chịu.

Hôm nay có thêm ba lô, cô cũng không cần chọn trứng gà hay khoai lang nữa, trực tiếp cất vào trong không gian.

Sở Thấm nói cất là cất.

Chín giờ rưỡi tối, Sở Thấm hưng phấn đến nỗi tóc tai rối bời đứng lên cầm đèn pin chạy xuống hầm, vu.ốt ve khoai lang rồi bỏ tất cả khoai lang vào trong không gian!

Buổi tối hôm đó, Sở Thấm mơ một giấc mộng đẹp.

Cũng do Tiểu Bạch không biết nói chuyện, nếu không ngày hôm sau nhất định nó sẽ ôm hai quầng thâm dưới mắt tố Sở Thấm nói chuyện trong lúc ngủ, đồng thời còn cười hì hì hì suốt một đêm.



Thời gian dần trôi qua, ngày hôm đó thời tiết giảm xuống mười độ.

Sở Thấm bắt đầu mặc thêm áo, ban đầu chỉ mặc áo bông vào buổi sáng và buổi tối, hiện giờ là mặc cả ngày.

Hôm nay cô phải đi làm, hôm nay có chút đặc biệt, bởi vì hoa màu gần như đã được thu hoạch xong hết rồi, hôm nay là đợt cuối cùng.

Nội dung công việc là gì?

Là đào củ năng.

Củ năng không trồng được bao nhiêu, ước chừng đào nửa buổi sáng là xong.

Sở Thấm thích dùng củ năng nấu canh, có lúc thật sự nhịn không được cũng sẽ ăn sống củ năng.

Chẳng qua năm nay hẳn là sẽ không, năm nay trong nhà nhiều hoa quả, làm sao Sở Thấm còn để ý đến củ năng.

Táo trong nhà giòn ngọt, thật sự là có thể ngọt đến tận lòng người. Gọt vỏ xong cắn một miếng, nước trong nháy mắt sẽ vô tình chảy ra dọc theo môi.

Hơn nữa táo còn rất to, thế nên một người có khẩu vị như Sở Thấm có thể cảm thấy no chỉ sau khi ăn ba hoặc bốn quả.

Căn cứ theo lời thím Sở nói, Sở Thấm ăn một quả táo cũng nhất định phải chia thành bốn phần ăn.

Trước kia thím Sở tìm cô đổi táo, lúc ấy là dùng bánh quai chèo để đổi táo với cô.

Bánh quai chèo là do nhà mẹ đẻ của chị dâu thím Sở làm, mùi vị thật sự rất ngon, làm bằng bột mì mà còn chiên qua dầu thì sao có thể ăn không ngon chứ?

Ừm, chỉ là hơi cứng, cô cảm thấy dùng để mài răng chắc chắn là rất tốt. Gần đây Sở Thấm thích vừa ăn bánh quai chèo vừa đọc sách trong đêm khuya yên tĩnh, ăn một cái bánh quai chèo là có thể đọc sách được nửa giờ.

Sau đó lại tìm cô đổi một lần nữa, lần này là đổi bốn cái, thím Sở dùng bông vải để đổi.

Bông vải, đương nhiên Sở Thấm động lòng.

Tuy rằng tạm thời cô không nhất định phải dùng đến bông vải, nhưng rõ ràng có thứ này càng nhiều càng tốt.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 265: Chương 265



Trong nhà cô chỉ có hai cái áo bông, một cái cũ đến nỗi bông cũng muốn vón cục, đang mặc ở trên người, chỉ mặc lúc làm việc.

Cái này có thể hỏng bất cứ lúc nào, nhiều nhất cũng chỉ có thể mặc thêm hai năm, cho nên làm một chiếc áo bông khác trong vòng hai năm là chuyện tất yếu.

Còn có áo khoác nhỏ, nếu có bông rồi thì làm gì còn dùng lông thỏ để làm nữa chứ?

Chỉ là thím Sở vẫn chưa đưa bông cho cô, bởi vì bông của thím Sở cũng lấy từ chỗ chị họ của bà ấy, mà bông bên chị họ bà ấy tạm thời vẫn chưa phát.

Ngoài táo ra thì còn có quả hồng.

Chỉ là quả hồng trồng được trong năm nay không nhiều bằng năm ngoái, nếu cô nhớ không lầm thì ít hơn năm ngoái 10 quả.

Có điều nó vẫn ngọt như thế, dưới sự chỉ đạo của thím Sở, Sở Thấm làm hầu hết hồng này thành quả hồng khô.

Quả hồng khô thật sự ăn rất ngon, cô sống dựa vào hồng khô để chịu đựng được trong khoảng thời gian làm sáng làm đên.

Khi đào đất không chịu nổi nữa thì lấy một quả hồng khô ngọt ngào từ trong túi ra nhét vào trong miệng, sau đó mới có sức lực tiếp tục vung cuốc đào đất làm việc.

Hiện tại trong nhà chỉ còn lại một nửa, khiến cho Sở Thấm không dám tiếp tục ăn.

Ngoài ra còn có mía.

Hôm trước đào được mía từ trong đất lên, đội trưởng Hàn chia ngay tại chỗ, Sở Thấm còn đang bận rộn ở đầu kia kênh nước thì thím Sở nhanh tay lẹ giúp cô chọn ra bốn cây tốt đưa đến nhà cô, Sở Thấm vẫn chưa kịp ăn.

Sở Thấm cân nhắc lúc nào có thể trồng một cây lê, lê mà, đặt bên ngoài trời đông lạnh vào mùa đông, chờ sau khi rã đông sẽ là lê đông lạnh.

Tưởng tượng một phen: Ngoài phòng tuyết rơi dày đặc, mà trong phòng xây lò sưởi ấm áp vui vẻ, cô ngồi ở trong phòng, vừa cảm nhận được sự ấm áp, vừa ăn lê lạnh động lòng người, còn nhìn tuyết bay đầy trời ngoài cửa sổ.

A, cuộc sống như vậy mới thật tốt đẹp làm sao.

Hiện tại cô đã có chút cảm giác đắc chí hài lòng.

Lương thực có, điểm công đủ, thịt cũng nhiều, không gian ba lô mà cô ngày đêm mong nhớ có nhiều hơn một ô, thật sâu bên trong Sở Thấm nghi ngờ mình là được thần phật chăm sóc.

Đi tới ruộng củ năng, cầm nĩa sắt.

Đúng vậy, đào củ năng bằng nĩa sắt, hoặc là loại ba ngạnh.

Sở Thấm làm việc trong chốc lát thì bắt đầu tìm kiếm đội trưởng Hàn. Không biết đội trưởng Hàn đi đâu mà sau khi bắt đầu buổi làm việc hôm nay lại không thấy bóng dáng.

Chủ yếu là cô muốn nói với đội trưởng Hàn chuyện mình muốn cùng đi săn mùa đông, bởi vì chiếc bánh nướng từ trên trời rơi xuống — ba lô không gian khiến Sở Thấm choáng váng đầu óc mấy ngày, khiến cho cô ném chuyện đi săn mùa đông ra sau ót.

Không, hôm nay mới nhớ ra.

Ruộng củ năng được đào xong rất nhanh, Sở Thấm vẫn không nhìn thấy đội trưởng Hàn đâu, cô có chút sốt ruột, hỏi thím Trương bên cạnh: "Thím, thím có biết đội trưởng Hàn đi đâu rồi không?"

Thím Trương thở dài: "Đến công xã rồi, nói là mấy ngày nay toàn là họp."

Sở Thấm kinh ngạc: "Họp nhiều như vậy sao?"

Thím Trương: "Cũng không sao, thím cũng nghe trong nhà đội trưởng nói sản lượng năm nay của đại đội chúng ta chỉ đứng thứ năm. Chậc chậc, ông trời ơi, cũng không biết các đại đội khác trồng như thế nào."

Sở Thấm hoảng hốt, thứ năm?

Cô còn chưa kịp phản ứng đâu thì vẻ mặt thím Trương đã kỳ quái, có chút nghi hoặc: "Chẳng lẽ là kia hai cái thôn kia làm chậm trễ chúng ta?"

Ý bà ấy là nhắc đến chuyện đại đội Ao Chu Gia và thôn Trung Bình khi đổi từ làng xã thành công xã và sáp nhập vào đại đội thôn Cao Thụ, điều kiện bẩm sinh của hai thôn này không tốt, còn không tốt bằng thôn Cao Thụ trước khi đào kênh chứ đừng nói chi là thôn Cao Thụ đã đào kênh.

Phải biết rằng, kênh nước thôn Cao Thụ hiện nay đã được đào thông hai phần ba, chỗ kênh quan trọng nhất cũng đã đào thông, áp lực tài nguyên nước trong thôn sau khi nối liền với sông Thượng Khê thoáng cái đã giảm đi rất nhiều.

Thời gian trước đội trưởng Hàn và bí thư chi bộ thôn thích đi nhìn Ao Chu Gia và thôn Trung Bình, Sở Thấm rất hoài nghi hai người họ đang lợi dụng các dự án thủy lợi, lần này họ cũng đi xem liệu hai thôn có thể được chuyển đổi nhờ các dự án thủy lợi hay không.

Có điều hẳn là không có khả năng, bởi vì thời gian đó tính tình của hai vị đại lão rõ ràng có hơi cáu kỉnh, hơn nữa cũng hút thuốc khá nhiều.

Sở Thấm lấy lại tinh thần, thứ năm à?

Cô cảm thấy không có khả năng.

Vội vàng hỏi: "Vậy Dương Tử Câu và thôn Khê Đầu lẫn thôn Tịnh Thủy đứng thứ mấy?"

Thím Trương nổi tiếng là "mật thám" trong thôn, những điều này bà ấy thật sự biết rất nhiều.

Cười cười nói: "Ha! Sở Thấm cháu không biết đó thôi, thôn Tịnh Thủy cũng không tốt hơn thôn chúng ta bao nhiêu đâu, trước đây đều đứng trong ba hạng đầu mà giờ họ thành hạng thứ tư rồi. Còn Dương Tử Câu, hình như là thứ ba, thôn Khê Đầu thì lại là thứ bảy."

Sở Thấm: "..."

Không thể nào, hoàn toàn không thể nào!
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 266: Chương 266



Dù thái quá thế nào cũng phải chú ý đến luật cơ bản, Dương Tử Câu mua phân bón nhiều hơn thôn họ, bắt đầu trồng trọt khoa học từ sớm, hơn nữa thủy lợi của người Dương Tử Câu còn trực tiếp vứt bỏ thôn Cao Thụ hai con phố, làm sao có thể đứng thứ ba.

Thôn Tịnh Thủy thì lại càng không cần phải nói, thôn Cao Thụ mua phân bón, thôn họ cũng mua. Thôn Cao Thụ mời kỹ thuật viên, thôn họ cũng mời.

Mấy năm trước Dương Tử Câu và thôn Tịnh Thủy tựa như núi lớn không thể vượt qua, thường xuyên do lão đại lão nhị thay phiên nhau ngồi.

Năm ngoái thôn Cao Thụ đột nhiên hùng mạnh là do nhiệm vụ có giá trị cao được giao cho Dương Tử Câu và đất trồng trọt bị giảm lại, nếu không thôn thứ hai sẽ không tới phiên thôn Cao Thụ.

Mà bây giờ, người ta đứng thứ ba.

Quầng sáng thần kỳ chợt lóe qua trong đầu Sở Thấm, cảm thấy trong chuyện này chắc chắn có mờ ám.

Nhưng sao lại không có ai hoài nghi vậy?

Sở Thấm nghĩ nát óc cũng không ra, điều này hoàn toàn là do thực tế những thôn kia đã vì danh lợi mà giao nộp ngũ cốc dựa trên sản lượng báo cáo trên mỗi mẫu.

Người ta đều nộp sản lượng dựa theo mỗi mẫu, chẳng lẽ còn có thể giả vờ sao, người ta cũng không ngốc như vậy!

Ừm, tất cả mọi người đều cảm thấy không có khả năng, nhưng tất cả mọi người lại cảm thấy trên thực tế... Nói không chừng, sản lượng trên mỗi mẫu của người ta thực sự nhiều như vậy.

Dù sao Sở Thấm theo chủ nghĩa lương thực là nhất không thể nào lý giải được, cay nghiệt mà nói thì đầu óc cô thông minh, hiểu được cái gì là quan trọng nhất, thể nào hiểu được trong đầu những đám ngu xuẩn này được nhét vào thứ gì.

Sở Thấm thở dài: "Haiz, vị trí thứ nhất là đội trưởng ngày đêm mong nhớ năm nay mất rồi."

Thím Trương phì cười: "Vốn không giành được hạng nhất, chỉ là, thím nghe nói đội trưởng đã viết xong bản thảo đạt hạng nhất trong hội nghị rồi, con nói xem có khôi hài không, ha ha ha ha."

Sở Thấm: "..."

Thím Trương cười đến nỗi ôm bụng ngã ngửa ra sau.

Cô rất muốn biết, tại sao thím Trương lại biết chuyện riêng tư như vậy.

Gần mười giờ, đã thu hoạch hết củ năng.

Bí thư chi bộ thôn tới, trực tiếp sắp xếp người chia củ năng giống như mía.

Sau khi mang món đồ này về nhà thì phải rửa, nếu không bùn đất dính ở trên sẽ khô lại.

Rửa xong phải phơi khô, phơi khô rồi thì đặt ở chỗ thông gió mới có thể giữ lâu dài, cho nên không thích hợp để cất giữ trong thôn.

Bí thư chi bộ thôn vẫn có thể làm chủ chút chuyện nhỏ này, Sở Thấm dùng giỏ trúc xách theo hai cân củ năng thuộc về mình, trên đường về nhà vừa vặn gặp phải đội trưởng Hàn với gương mặt căng thẳng.

Cô cũng không quan tâm tâm trạng của người ta có tốt hay không, chạy lên hỏi: "Đội trưởng, có phải thôn chúng ta sẽ đi săn vào mùa đông không?"

Đội trưởng Hàn rất cho mầm non mầm non duy nhất trong thôn, thậm chí là người duy nhất trong xã có đầy đủ điểm công tác mặt mũi, tâm trạng nhẹ nhàng khẽ gật đầu: "Phải, sao thế?"

Sở Thấm chờ mong nói: "Ông sắp xếp những ai đi thế, ông cảm thấy tôi có thể không? Mang tôi theo với... Này!"

Cô còn chưa nói xong, đội trưởng Hàn đã xoay người rời đi.

Sở Thấm trừng mắt: "Đội trưởng, ông phải nói được hay không được."

Đội trưởng Hàn tốt bụng xoay người lại khuyên nhủ: "Lên núi săn thú và xuống đồng làm việc không giống nhau, cô yên tâm chờ ở trong thôn đi, không cần phải chạy lên núi."

Nhưng đây chính là săn thú, đao thật s.ú.n.g thật, năm ngoái còn có người bị lợn rừng tấn công đến nỗi mất nửa cái mạng, hơn nữa mỗi năm đi săn đều có người bị thương, có lớn có nhỏ, đội trưởng Hàn nào dám để cho Sở Thấm đi, gặp chuyện rồi thì cô có chạy cũng chạy không thoát.

Sở Thấm nhất quyết không đầu hàng, khẽ hừ hai tiếng.

Thế là trong cái nhìn chăm chú khó hiểu của đội trưởng Hàn, Sở Thấm đặt giỏ trúc xuống, xoa xoa tay đi tới dưới gốc cây đại thụ trên đường, nhìn lên cây một chút.

Chỉ thấy Sở Thấm lui về phía sau một bước, sau đó đột nhiên đạp lên thân cây, vừa đạp vừa leo, chưa đầy năm giây đã leo thẳng lên ngọn cây!

Đội trưởng Hàn kinh ngạc đến nỗi có thể nhét được trứng gà vào trong miệng
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 267: Chương 267



Hàn Định Quốc im lặng.

Ánh mắt ông ta khi nhìn Sở Thấm đầy phức tạp, lúc phát hiện Sở Thấm có thể thuần thục nhảy xuống từ một nhánh cây cách mặt đất tận hai mét thì càng thêm hỗn loạn.

“Từ bao giờ mà cô… thôi được, cô muốn theo thì theo đi, cuộc đi săn mùa đông sẽ diễn ra vào ngày mốt.”

Ông ấy tính nói gì đó, nhưng sau khi nghĩ kỹ thì lại thấy chẳng có gì để nói cả. Với tốc độ này của cô, dù ông ấy có bị heo rừng, sói hoang vượt mặt thì cô cũng vẫn băng băng chạy phía trước chúng.

Sau khi nhận được câu trả lời mình mong muốn, Sở Thấm cảm thấy rất hài lòng, xách giỏ trúc lên chuẩn bị về nhà.

Trên đường đi, cô hỏi: “Đội trưởng à, ông không thấy năng suất năm nay của đại đội Lưu Lý có gì đó là lạ sao, cả đại đội thôn Cao Gia nữa, nghe đồn người đứng đầu năm nay chính là họ hả?”

Lạ chứ, ai cũng thấy lạ cả.

Nhưng không còn cách nào vì người ta thật sự đã trồng được nhiều như vậy đấy.

Đội trưởng Hàn ngẫm ngợi rồi nói: “Có lẽ là nhờ phân bón hóa học kiểu mới, không phải báo chí cũng nói những nơi khác cũng có nơi cho ra năng suất cao sao? Còn bên trong có bí mật gì không thì phải chờ kiểm tra lại đã.”

Ông ấy nghi là đã có hành vi dối gian gì ở đây…

Thật ra ông ấy cũng từng tới những đại đội đó một chuyến rồi, đúng là cây lúa trên ruộng họ rất trĩu bông, nhưng là một nông dân dày dặn kinh nghiệm, ông ấy nghi những cây lúa đó không phải được trồng lên, mà được c.ắm vào ruộng sau.

Nhưng ông ấy có thể nói chuyện này ra ư?

Đương nhiên là không. Lãnh đạo của công xã đâu phải người ngu, chẳng lẽ lại dễ bị dắt mũi tới vậy?

Cái lãnh đạo công xã cần là năng suất cao để nở mày nở mặt, với cả

Nhưng chuyện này hắn có thể nói sao?

Đương nhiên không thể. Công xã lãnh đạo cũng không phải người ngu, người ta có thể bị man bị lừa? Với cả bạn báo lúa nhà mình đạt năng suất cao thì công xã người ta cũng sẽ thu được nhiều lương thực hơn, cớ sao lại không làm?

Có những chuyện không thể nói toẹt ra ngoài được, vì sẽ đắc tội người khác.

Sở Thấm không biết những âm mưu quanh co ẩn bên trong, lúc đến ngã rẽ thì lập tức tạm biệt đội trưởng Hàn rồi đi về nhà.

Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Dù sao cũng chẳng liên quan tới cô. Thay vì vậy thì tập trung suy nghĩ xem làm cách nào để săn được nhiều con mồi hơn trong cuộc đi săn mùa đông cho rồi.

Lúc về đến nhà, cô rửa sạch củ năn, sau đó treo dưới mái hiên để phơi khô. Chỉ là cuối cùng vẫn kiềm lòng không đặng mà gọt hai củ ăn trước, vừa ăn vừa nghĩ chuyện làm lò sưởi.

Nếu xây lò sưởi, e là phải đập một phần lớn bức tường kế sân sau, bằng không khó mà xây nổi. Nghĩa là số gạch cần dùng tới không hề ít, chí ít cũng phải hai trăm cục.

Cũng may trong khoảng thời gian này cô đã tích góp được hơn ba trăm cục gạch, lý do là phần thưởng tuần cô rút trúng dạo gần đây toàn là gạch thôi.

Ăn xong củ năn, Sở Thấm đứng dậy rửa tay, sau đó vén tay áo lên bắt đầu dọn mấy thứ linh tinh dưới chân bức tường liền với sân sau sang chỗ khác. Kỳ thật chỗ này chẳng để bao nhiêu đồ cả, may là lúc xây chuồng gà đã chọn xây ở sau bức tường của gian giữa nên hiện tại, bên ngoài bức tường trong phòng ngủ chỉ còn mỗi gạch.

Dọn một hồi, cô bỗng thấy hơi ảo não.

Thất sách, thất sách rồi, đáng lý phải tổng vệ sinh trước vài ngày rồi hẵng dọn, giờ mà đập bức tường này, kiểu gì cũng bay ra một đống bụi.

Sở Thấm nhớ mai không có gì việc gì cần làm gấp, chi bằng dứt khoát xây cho xong lò sưởi trong hôm nay với ngày mai đi.

Nói là làm, cô đi tới nhà kho, lấy dụng cụ ra, rồi lại chạy về phòng ngủ đập vỡ một phần bức tường. Quá trình này tạo ra tiếng động rất lớn, hết rầm rầm, bộp bộp, thỉnh thoảng còn vang lên mấy tiếng loảng xoảng, ầm ĩ tới độ cả nhà họ Hoàng cũng nghe thấy.

Nhưng bên đó lại chẳng mảy may để ý tới, vì trước giờ nhà Sở Thấm luôn ầm ĩ như vậy, họ quen rồi, không còn tò mò nữa.

Sở Thấm dỡ tường gỗ xuống, để lộ phần tường bằng bùn vàng đắp bên ngoài. Tường bùn khá là khó phá, hồi đó ông nội của nguyên chủ đã dồn rất nhiều công sức mới xây được căn nhà này, thế nên tới tận bây giờ, tường bùn vẫn còn rất tốt, cực kỳ cứng.

Sở Thấm trực tiếp dùng búa vồ gỗ để đập, cũng may trong quá trình này, xà nhà không bị ảnh hưởng gì. Sức cô lớn, tốc độ cũng nhanh, chỉ lát sau đã đập ra được một lỗ trên tường bùn. Chỉ cần tạo được lỗ, mọi chuyện sau đó sẽ dễ dàng hơn nhiều. Cô thong thả đập dọc theo chu vi của lỗ hổng, tới khi nào đạt được kích thước mình muốn là được. Đừng thấy có vẻ dễ ăn mà khinh, dù có là Sở Thấm thì cũng phải đập liên tục đến sắp hết giờ cơm trưa thì mới xong đấy.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 268: Chương 268



Sở Thấm mệt đến mồ hôi đầy đầu, đây không chỉ là cần mỗi sức, mà còn khảo nghiệm cả kỹ thuật của người đập nữa, lúc đập cô cứ sợ mình dùng lực quá mạnh dẫn tới sập nguyên bức tường thì tiêu.

Sau khi rửa tay sạch sẽ, vỗ bớt bụi bặm trên người, Sở Thấm cầm hộp cơm đến nhà ăn để múc cơm.

Mùa đông tới, món thường gặp nhất ở nhà ăn chính là củ cải trắng, có thể nói là bữa nào cũng có.

Vậy đã xem như có điều kiện rồi, chỉ là ăn hết củ cải, kế tiếp sẽ là dưa muối.

Nhà ăn không chỉ đảm nhận trách nhiệm mua nguyên liệu, nấu cơm, mà còn phải làm rất nhiều dưa muối.

Rau cải là loại thường được ướp muối nhất, mỗi năm sẽ làm hai đợt, một đợt rơi vào tháng ba, tháng tư, đợt còn lại thì tầm tháng mười, tháng mười một.

Tháng tư năm nay, Sở Thấm cũng ướp rau cải, hầu hết người trong thôn cũng bắt đầu muối dưa vào thời điểm này, lý do là tới đợt thứ hai, công việc trong thôn sẽ nhiều lên, ai cũng bận rộn thì đào đâu ra thời gian để muối dưa.

Nhưng đây lại là công việc của nhà ăn.

Hồi tháng sáu, đội trưởng Hàn đã cho phép nhà ăn khai khẩn đất xung quanh để trồng rau.

Quanh nhà ăn không có nhiều đất hoang, nhưng lại có một con dốc nhỏ, mấy mảnh đất lại thêm một sườn dốc nhỏ cũng đủ trồng ra rất nhiều rau củ.

Đội trưởng Hàn như nếm được quả ngọt, thế nên lúc sau đã chia thêm cho nhà ăn bốn mẫu đất ở góc tương đối vắng vẻ trong thôn để các thím làm trong nhà ăn gieo trồng.

Đợi tới trung tuần tháng mười, rau cải đã được phơi khắp thôn.

Nghe đồn nhà ăn muối tận mười hai lu dưa chưa lớn, còn làm cả củ cải vàng muối và đậu cô ve muối chua ngọt nữa. Sở Thấm có căn cứ để nghi rằng lượng thức ăn dự trữ của nhà ăn đã đủ để toàn thôn ăn suốt một mùa đông rồi.

Sau khi múc cơm xong, cô lập tức quay về nhà, trên đường đi vô tình gặp được Trương Phi Yến, Trương Phi Yến khẽ gật đầu chào hỏi.

Thấy dáng vẻ vội vàng của cô ta, Sở Thấm lấy làm lạ, nhủ thầm một câu: “Ngày càng quái đản.” Còn lắc đầu tỏ vẻ không hiểu rồi mới về nhà.

Hồi trước Trương Phi Yến còn trông có vẻ bình tĩnh, giờ đã không che giấu nổi dáng vẻ gấp gáp của mình nữa. Cô ta không hề biết bộ dạng này của mình bắt mắt cỡ nào, nếu còn tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác chú ý tới.

Sở Thấm về đến nhà, sau khi cơm nước xong thì trở lại phòng ngủ, ngồi bệt xuống đất tiếp tục làm việc.

Cô quét dọn sạch sẽ bụi bặm và bùn đất trong phòng, rồi ra sân sau trộn xi-măng. Cô không cần hướng dẫn, vì cách làm lò sưởi đã in sâu vào đầu của cô. Trước tiên, cô dùng xi-măng trét quanh viền cái lỗ một chút, phải trét gọn gàng một chút, không lát nữa khó ốp gạch lắm. Kế tiếp là sân khấu của gạch, phần cửa lò sưởi sẽ hướng vào phòng ngủ, còn ống khói – phần quan trọng nhất sẽ được đặt ở sân sau.

Hình dạng của lò sưởi giống như một cái bàn nhỏ, đến lúc đó có thể đặt một ly nước lên phía trên nóc, như vậy sẽ luôn có nước ấm để uống, không cần nhóm lửa liên tục.

Công đoạn này rất dễ làm, vì đã có kinh nghiệm làm bếp lò nên lần này cô trát xi-măng cực kỳ điêu luyện. Giữa chừng, xi-măng không đủ, cô lại trộn thêm một chút. Thứ này quý lắm, trước kia tình cờ rút trúng hai túi, giờ muốn trúng tiếp không biết phải chờ đến khi nào nữa.

Trét xong bên trong thì tới bên ngoài, Sở Thấm bước ra sân sau, hoàn thành xong lỗ thông khói. Nhưng tới lúc xây ống khói lại gặp khó khăn, cô cau mày, nghĩ ngợi vài phút, rồi quyết định sẽ kéo dài lò sưởi ra tới sân sau vì cô lo khi dùng lò sưởi, khói sẽ tràn vào trong phòng ngủ, có điều cô cũng sợ không biết lúc không dùng tới lò sưởi thì liệu có con chuột hay gì đó lần theo đó mà chui vào phòng ngủ không.

Làm rồi lại nghỉ rồi lại làm, mãi đến tầm năm giờ chiều, cô mới xây xong lò sưởi.

Mặt trời đã lặn về tây, cảnh hoảng hôn rực rỡ vô cùng.

Cả người Sở Thấm toàn là mồ hôi, tóc bết thành cụm, bụi bặm lẫn với mồ hôi dính hết lên quần áo, mặt mũi. Cô gãi mặt, không đi lấy cơm được vì đã qua giờ ăn, cô lại không dặn thím Tú Hoa chừa phần cho mình, nên hôm nay chỉ đành nấu ở nhà vậy.

Có điều… lúc này cả người Sở Thấm ngứa c.h.ế.t đi được, xem ra phải đi tắm trước đã.

Tới tối, theo thời gian trôi qua, xi-măng dần khô lại, kế tiếp chỉ cần chờ nó khô hẳn là được.

Số xi-măng còn dư cũng sẽ không bị bỏ phí, lò sưởi và bùn tường không thể nào chân chính kết thành một thể, nên cô quyết định sẽ dùng số xi-măng còn dư lấp vào những khe hở đó.

Sở Thấm đã dời mấy hũ rượu sành và lu dưa muối đến nhà bếp, vì sau này khi lò sưởi được đưa vào sử dụng, nhiệt độ trong phòng sẽ tăng lên, không còn thích hợp để bảo quản rượu và đồ chưa nữa.

Sau khi dọn dẹp xong xuôi, phòng ngủ bỗng trở nên trống trải hơn nhiều.

Trước khi trận tuyết đầu tiên tới đã làm xong một công trình lớn thế này khiến Sở Thấm cảm thấy rất thoải mái trong lòng.
 
Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Chương 269: Chương 269



Qua hôm sau.

Hôm nay là ngày thôn phân phối lương thực.

Mới sáng sớm, đội trưởng Hàn đã vội vàng dẫn theo mười thôn dân cao to cường tráng vừa lái xe lửa vừa đẩy xe đẩy để chuyển số lương thực dùng nộp thuế tới công xã.

Trên đường đi, đoàn người vô tình chạm mặt với đại đội trưởng Dương Binh của thôn Tịnh Thủy, hai đội trưởng sóng vai mà đi, vừa hút thuốc, vừa bàn tán về những chuyện kỳ lạ dạo gần đây.

Hàn Định Quốc: “Ông có tin mấy thôn đó có năng lực tới vậy không?”

Dương Binh “Hừ” khẽ một tiếng, cười bảo: “Tôi đâu phải đồ ngu, sao có thể bị họ lừa dối qua mặt được.”

Hàn Định Quốc cũng bật cười thành tiếng, rít một hơi rồi nói: “Đúng là tự chuốc khổ vào thân.”

Dương Binh cười nhẹ hai tiếng, rồi thở dài: “Nhưng công xã… công xã đã bắt đầu bất mãn với chúng ta rồi, tới cả xã Dương Tử Câu cũng ăn mắng vài lần đấy.”

Bởi vì giữa các công xã cũng sẽ thi đua với nhau, có lẽ Hàn Định Quốc không biết nhiều, nhưng là một người có quan hệ rộng rãi, Dương Binh lại biết năm nay công xã Dương Tử Câu thuộc hàng lót đáy.

Hàn Định Quốc ngạc nhiên: “Nghiêm trọng tới vậy hả?”

Dương Binh bật cười: “Chứ sao nữa, tóm lại tốt nhất là chuẩn bị sẵn tâm lý đi, khả năng cao là mới tới nơi không bao lâu sẽ bị phê bình một chập đấy, giờ rảnh thì lo nghĩ lời tự kiểm điểm trước.”

Trong một thoáng hoảng hốt, Hàn Định Quốc bỗng nảy lên suy nghĩ nếu sang năm tình hình không khá hơn chút nào, liệu mình có nên… man khai luôn không?

Nhưng ngay sau đó, ông ấy đã tự tỉnh lại, số lương thực này là do thôn dân cực khổ biết bao nhiêu mới trồng ra được, hết bón phân lại đào kênh dẫn nước, bản thân đâu thể chỉ vì thành tích mà nói dối chứ.

Với cả trong thôn đâu phải ông ấy nói một là một, vẫn còn một bí thư thôn luôn đặt lợi ích của thôn dân lên hàng đầu, cộng thêm một cọp cái Sở Thấm.

Sở Thấm cực kỳ coi trọng lương thực, lại vô cùng nhanh nhạy, sắc bén, ngay khi năng suất lúa được công bố, cô sẽ lập tức phát hiện ra điểm bất thường.

Nếu dáng đó ông ấy dám man khai… chắc chắn tới chiều Sở Thấm sẽ chạy thẳng lên công xã và thị trấn để tố cáo ông ấy .

Bánh xe ma sát mặt đường, tạo ra tiếng cót két, pha lẫn tiếng bước chân lộc cộc của chú lừa, chẳng bao lâu sau, hai đoàn người đã tới nơi.

Khu thu lương thực để nộp thuế của công xã cực kỳ đông đúc, mọi người xếp thành một hàng dài. Hàn Định Quốc liếc nhìn phía trước, nói: “Còn tận bốn đại đội nữa mới đến phiên chúng ta.”

Dương Binh đứng ngay phía sau ông ấy, khi thấy thôn Lưu Lý kéo tới nhiều hơn họ tận năm xe lương thực thì không kiềm được mà lắc đầu.

Xem ra cuộc sống của đội viên thôn Lưu Lý năm sau sẽ hơi cực, nếu năm xe này được chia cho thôn dân thì mỗi người cũng nhận về không ít đâu.

Mặt trời dần trồi lên tới đỉnh đầu, chẳng mấy chốc đã đến lượt thôn Cao Thụ.

Thật ra lần nộp thuế lương này không có nhiều chuyện quanh co rối rắm như vậy, mọi người đều thuộc cùng một công xã, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, không chừng còn có chung bạn bè hay người thân, nên sẽ không làm khó làm dễ chi cả.

Người phụ trách thu thuế lương thực chỉ kiểm tra xem cân nặng có đúng không, lại chọn ngẫu nhiên vào bao để quan sát coi hạt thóc đã được phơi khô chưa, hay có lẫn tạp chất gì không, cả quá trình vô cùng thuận lợi, sau khi mười mấy xe lương thực để nộp thuế được trạm kiểm soát cho qua thì sẽ được dọn thẳng vào trong kho của công xã.

Người phụ trách thu thuế lương thực họ Hoàng, xem như có quen biết với Hàn Định Quốc, bèn trộm nói với ông ấy rằng: “Tôi nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có thôn mấy người là thông minh,phần lớn thuế lương thực năm nay sẽ bị chuyển lên thị trấn, công xã chúng ta sẽ chẳng còn được bao nhiêu, e là chưa tới một phần mười nữa.

Thông thường thì mỗi năm công xã sẽ chừa lại một phần lương thực, đề phòng khi có tình huống nguy cấp xảy ra.

Nhưng năm nay… ông ta lắc đầu.

Ông ta thật sự không ngờ, năm nay tới một phần mười cũng không chừa lại nữa. Sau khi tất cả đại đội giao xong thuế lương thực, toàn bộ số lương thực trong kho hàng sẽ được chất lên máy kéo, chở lên thị trấn.

Nói cách khác, đợi các thôn phân phối lương thực cho đội viên xong thì toàn bộ công việc ở đập chứa nước và nhà máy thép đều là lao động không công.

Có điều xã viên của công xã lại vui vẻ chấp nhận, vì luyện thép là nhiệm vụ của quốc gia, còn sửa đập chứa nước lại có lợi cho chính bản thân, thế nên không được nhận công điểm cũng chẳng sao, chuyện này cũng bình thường thôi. Trên hết thì tới lúc đó mọi người cùng nhau làm, nên thứ họ sợ không phải thiếu người mà là bất bình đẳng.

Có điều hiện tại, các xã viên tạm thời chưa nhận thức được chuyện này, sau khi nộp thuế lương thực, Hàn Định Quốc lên đường về thôn, chuẩn bị cho cuộc đi săn mùa đông vào ngày mai.

Trên đường đi, Dương Binh hỏi ông ấy: “Ngày mai thôn bọn ông đi săn đúng không?”

Hàn Định Quốc gật đầu: “Thôn các ông cũng sắp đi rồi nhỉ, nhớ đi trước khi thôn Lưu Lý xuất phát đấy.”

Năm nào ông ấy cũng mắng thầm trong lòng thôn Lưu Lý là đồ mặt dày, đợt đi săn nào cũng chạy vượt ranh giới, xông vào núi của thôn bọn họ.

Dương Binh: “Tôi biết rồi, ngày mốt tôi sẽ tổ chức mọi người đi săn, chứ ngày mai thôn dân còn bận hái nấm.”

Hàn Định Quốc lại cảm thấy chua chát trong lòng.

Xem người ta tự tin cỡ nào kia, hoa màu đã gặt xong, ruộng chẳng còn gì, nhưng người ta lại còn nấm để hái.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back