Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 20



Lý Thanh Vận không biết mẹ chồng đang trên đường đến, cô đang thu dọn đồ đạc mang về.

Hai chiếc chăn bông được bỏ vào tủ đầu giường, một chiếc chăn bốn cân để đắp vào mùa thu, một chiếc chăn tám cân để đắp vào mùa đông.

Vải vóc và len cũng được cất vào tủ trước, khi nào có thời gian sẽ lấy ra làm.

Sữa bột của hai người được cất vào tủ bát, khi nào cần thì lấy ra pha, bình sữa bột của Nhị Bảo được đặt riêng trên bàn, cùng với bình giữ nhiệt, có thể uống bất cứ lúc nào.

Cô lấy một bình sữa Pigeon cỡ trung trông đơn giản nhất, bỏ chữ trên đó, nhìn vẫn khá giống bình sữa của thời đại này.

Những món đồ mà cô đã mua như bánh quai chèo, kẹo trái cây và những đồ ăn vặt như kẹo sữa, bánh bơ mà cô mang đến đều được cất vào tủ đựng đồ ăn vặt.

Gạo, bột mì trắng, bột ngô, lúa mạch đen, kiều mạch, hạt ngô, các loại đậu lấy ra mỗi thứ một ít rồi bỏ vào tủ. Sau đó dùng một chiếc hộp đổ ra mười cân dầu đậu nành. Dầu, muối, tương, dấm và các loại gia vị, đường đỏ, đường trắng cũng lấy ra một ít, bỏ bao đi để mọi người không nhận ra.

Trong không gian còn có một miếng mỡ lợn, ba cân thịt ba chỉ, hai miếng xương sườn cô để vào trong giỏ ướp lạnh trước, đợi muộn một chút rồi lấy ra chế biến như vậy sẽ không dễ hỏng.

Rong biển và đồ ăn khô được cất vào tủ lương thực. Các món đồ lặt vặt như chai dầu hỏa và diêm cũng được cất gọn gàng.

Lý Thanh Vận gọi Đại Bảo đến. "Đại Bảo, con xem đây là gì?" Lý Thanh Vận từ phía sau lấy ra hai đôi giày vải và ba đôi tất đưa ra trước mặt thằng bé.

"Giày, tất." Đại Bảo vui mừng hét lên, ánh mắt không thể tin được nhìn Lý Thanh Vận, thằng bé không ngờ mẹ sẽ mua giày và tất cho nó.

Lập tức nước mắt trào ra.

"Thằng nhóc này, sao con lại khóc, mau thử đi." Lý Thanh Vận không biết phải làm sao, nói. Đứa nhỏ này thật tình cảm, tính cách cũng trưởng thành hơn, không nghịch ngợm và hồn nhiên như những đứa trẻ bốn tuổi khác.

Đại Bảo lấy tay lau nước mắt rồi lại nở nụ cười.

Khi mẹ Cố đến gõ cửa, Đại Bão đang xỏ giày và đi lại, nghe thấy tiếng gõ cửa, thằng bé lao ra ngoài.

Lý Thanh Vận cũng vội vàng đuổi theo. "Bà ơi, bà xem này, mẹ mới mua cho con đôi giày mới, có đẹp không ạ?" Đại Bảo nhìn thấy bà nội, vui vẻ khoe đôi giày mới của mình với bà.

"Đẹp, đẹp!" Bà nội nhìn thấy cháu trai mình vui vẻ như vậy, đâu có không nói tốt, bà ấy cũng không ngờ, Lý Chiêu Đệ sẽ mua đôi giày mới cho Đại Bảo, nhìn một cái là biết mua ở cung tiêu xã.

Mặc dù mua ở cung tiêu xã đắt hơn mình tự làm, nhưng bà cũng ngại không nói ra, Lý Chiêu Đệ có thể nghĩ đến việc mua giày cho con là tốt rồi, đối với cô bà cũng không yêu cầu quá cao.

Lý Thanh Vận nhìn thấy là mẹ Cố, chào một tiếng rồi lập tức quay vào nhà, cô thực sự không biết phải đối mặt với bà cụ như thế nào, bởi vì họ đã tiếp xúc với nhau rất nhiều, bà cụ rất hiểu Lý Chiêu Đệ, nếu tự nhiên thay đổi quá nhiều, rất có thể sẽ bị nghi ngờ.

Trước mặt trẻ con không hiểu chuyện gì và người dân trong thôn không biết cô, cô có thể làm chính mình như bình thường, nhưng trước mặt những người quen, cô chỉ có thể cố gắng làm theo cách nói chuyện và hành động của nguyên thân, tránh bỗng nhiên thay đổi quá nhiều.

Mẹ Cố cũng không tức giận, từ lâu bà đã quen với thái độ khinh thường của con dâu, nhẹ nhàng ôm hôn Đại Bảo rồi đi vào nhà, thấy nhà cửa được dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng, trong lòng càng nghi ngờ.

Đại Bảo lấy tất và đôi giày khác ra khoe, đưa cho bà nội, đây đều là do mẹ mua, bà cụ rất kinh ngạc, nếu nói bỗng nhiên mua một đôi giày là do Lý Chiêu Đệ hứng lên mua, còn mua nhiều thứ cho đứa nhỏ như vậy, chẳng lẽ lương tâm trỗi dậy rồi?

Đại Bảo đang láy hoáy với đôi giày và tất mới của mình.

Mẹ Cố lén liếc nhìn Lý Thanh Vận mấy lần, thấy vẻ mặt cô vẫn như thường, lời đã chuẩn bị từ trước nhưng lại ngại nói ra, người ta còn mua giày và tất cho con.

Lý Thanh Vận thấy bà cụ có chuyện muốn nói, cô trực tiếp hỏi: "Mẹ, hôm nay mẹ đến đây có chuyện gì à?”

Mẹ Cố cân nhắc mãi rồi mới nói: "Không phải sắp vào thu rồi sao, nên cân may quần áo mùa thu, quần áo năm ngoái của Đại Bảo không thể mặc được nữa, năm nay lại có thêm một đứa nhỏ nữa, mẹ sợ con làm không xuể nên đến đây xem con cần giúp đỡ không.

Lý Thanh Vận lập tức hiểu ý của mẹ Cố, có lẽ là đã nghe nói hôm nay cô mua rất nhiều đồ, sợ cô tự may hết vải, nên tìm cách để cô may quần áo cho bọn trẻ, chỉ là nói khéo léo hơn thôi.

Đều là vì bọn trẻ, cô cũng không thấy không vui, ngược lại còn vui vì bà ấy quan tâm đến bọn trẻ.

"Thật sự một mình con làm không nổi, mẹ có thể giúp con thì tốt quá hai đứa trẻ thậm chí còn không có quần áo mùa đông nên phải may hết."

"May cả quần áo mùa đông?”

Mẹ Cố rất ngạc nhiên, trước khi đến đây bà cũng đã chuẩn bị tinh thần, chỉ cần thuyết phục được mẹ Đại Bảo mai cho hai anh em hai bộ quần áo mùa thu là được rồi, dù hôm nay có chịu nhiều uất ức bà cũng nhận, không ngờ chẳng phải tốn tí sức lực nào đã thành công rồi? Còn có tin vui bất ngờ nữa.

"Vâng, may cho Đại Bảo hai bộ quần áo mùa thu và mùa đông, Nhị Bảo bây giờ còn nhỏ, hay đái dầm phải thay thường xuyên nên may ba bộ quần áo mùa thu và mùa đông, ngoài ra con còn may thêm mấy cái quần nữa."

Thực ra cô vẫn chưa đặt hàng, nhưng cô nghĩ chị Thải Hà bên kia có quan hệ, áo bông của hai đứa trẻ cũng không tốn mấy cân bông, lần sau nhờ cô ta lấy giúp một ít chắc không khó. "Trong lòng con có dự định như vậy thì quá tốt rôi, nếu cần gì con cứ nói một tiếng, mẹ và chị dâu cả có thể giúp đỡ."

Mẹ Cố thấy cô đã sắp xếp xong, thậm chí đã đặt cả bông rồi, vừa may quân áo vừa mua giày mới cho đứa nhỏ, có chút nghiêm túc trong cuộc sống, trong lòng bà cũng cảm thấy an tâm.

Lý Thanh Vận lấy từ trong tủ ra mấy mảnh vải, một mảnh sọc xanh trắng, một mảnh xanh trơn, một mảnh màu vàng nhạt, một mảnh đen trơn và một mảnh vải bằng nhung màu nâu, đều phù hợp với con trai và phù hợp với thời đại này.

Hôm qua ở trong không gian cô chọn rất lâu mới quyết định được, vì lúc mua là mua thành cuộn, mỗi lần lấy ra một cuộn thì phô trương quá, cô ước chừng lượng cần dùng, rồi dùng kéo cắt ra.

Mẹ Cố sờ sờ những mảnh vải này, mặt vui vẻ.

"Đều là chất liệu tốt, màu sắc cũng đẹp, mảnh vải bông màu vàng nhạt may quần áo mùa thu cho Nhị Bảo vừa đẹp vừa thoải mái, mảnh vải sọc xanh trắng thì may quần áo cho Đại Bảo cũng tốt, mảnh màu đen may làm quần cho đỡ bẩn, mảnh bằng nhung màu nâu may thành quân đông để giữ ấm." Bà cụ vừa sờ vừa nói.

Nhìn qua những mảnh vải này đều dành riêng cho hai đứa nhỏ, vải cũng nhiều, ước chừng làm xong vẫn còn thừa kha khá.

"Vâng, mảnh vải bông sọc xanh trắng và vàng nhạt này may cho hai anh em mỗi người hai bộ đồ mùa thu, may cho Nhị Bảo nhiều hơn một bộ. Mảnh màu xanh trơn và mảnh vải nhung màu nâu thì may cho bọn trẻ một cái áo khoác mỏng, trời lạnh thì mặc thêm bộ mùa thu, mùa thu có hai bộ như vậy là được rồi. Mảnh màu đen tương đối dày thì may quần, mùa thu hay mùa đông đều có thể mặc được, may cho Đại Bảo Nhị Bảo mỗi đứa hai cái. Áo bông mùa đông thì dùng vải màu xanh và đen cho đỡ bẩn, mỗi người hai bộ. Sau đó, phần vải còn lại sẽ may thêm cho Nhị Bảo vài chiếc quần l.ót, cậu bé hay tè dầm nên cần thay nhiều."

Lý Thanh Vận giải thích sơ qua về sắp xếp của mình, mẹ Cố cũng gật đầu đồng ý, như vậy rất tốt, cơ bản là đã suy nghĩ từ trong ra ngoài.

Nếu người khác may nhiều quần áo mới cho con như vậy, chắc chắn bà sẽ thấy rất lãng phí, nhưng thấy hoàn cảnh đặc biệt của hai đứa cháu trai của mình, bà rất vui vì mẹ của chúng nhờ việc may quần áo cho con, nào dám có ý kiến.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 21



"Những loại vải này chắc còn dư nhiều lắm, đặc biệt là hai tấm vải nhung này, chỉ may thành hai cái áo khoác, phần vải thừa chắc không thể dùng làm gì được." Mẹ Cố tính toán nói.

"May may cho mỗi đứa hai cái áo khoác mùa đông đi, mặc bên ngoài áo bông, thay ra rồi giặt cũng tiện." Lý Thanh Vận suy nghĩ một chút rồi nói.

"Ừ, con suy nghĩ chu đáo, nên như vậy, áo bông giặt nhiêu không giữ được ấm, mặc một cái áo khoác cũng có thể bảo vệ chút, giặt cũng tiện" Mẹ Cố hiếm khi khen ngợi con dâu nhỏ của mình.

Đây cũng là khoảng thời gian yên bình hiếm hoi của hai người trong mấy năm qua, không có cãi nhau.

Mẹ, mẹ xem như này có được không, một mình con rất bận, còn có hai đứa nhỏ, lão Nhị lại còn nhỏ, con thật sự không có thời gian, mẹ có thể câm những tấm vải này về rồi cùng với chị dâu cả giúp con may được không ạ, may đủ cho hai đứa trẻ, phần vải còn lại thì cho chị dâu cả xử lý, ở bên này thì con đưa mẹ một cân đường đỏ."

Lý Thanh Vận không thể tự mình may nhiều quần áo như vậy, vừa hay lại có người giúp đỡ, không nên lãng phí.

Mẹ Cố nghĩ thâm chắc Lý Chiêu Đệ đã thông suốt, không những may quần áo cho bọn trẻ, làm việc cũng có kế hoạch. Mặc dù bà là người đề nghị giúp may hộ quần áo, nhưng cũng là cháu trai của bà, con dâu biết cảm ơn, trong lòng bà cũng vui mừng.

Hơn nữa, vải nhiều như vậy, may xong cho hai đứa nhỏ cũng còn thừa nhiều vải, ghép lại cũng có thể may cho hai đứa con gái nhà thằng cả mỗi đứa một bộ quần áo mùa thu và một bộ mùa đông, đều là vải tốt, màu sắc cũng đẹp, tin là con dâu cả của bà sẽ rất vui, nhưng không hỏi trước thì bà sẽ không nhận ngay.

"Mẹ về sẽ nói với chị dâu cả của con trước, nếu nó đồng ý, thì chúng ta sẽ cùng làm, con không cần phải đưa mẹ cái gì cả, đây là cháu của mẹ, may giúp hai bộ quần áo thì có gì to tác." Mẹ Cố suy nghĩ một chút rồi nói.

Lý Thanh Vận không ngờ bà mẹ chồng hời của mình lại là người sáng suốt như vậy, không dễ dàng thay người khác quyết định, cũng không keo kiệt, ngược lại còn khiến người ta có thiện cảm.

"Vậy được, nếu mẹ không cần đường đỏ, con còn rất nhiều vải ở đây, mẹ cứ chọn mấy tấm mình thích rồi may cho mẹ và cha mỗi người một bộ quần áo mới.'

Lý Thanh Vận cũng không phải người keo kiệt, cô có khá nhiều vật dụng sinh hoạt, đồ ăn đồ dùng cũng không tiện cho trực tiếp, những loại vải này ở đây cũng có nhiều, ai cũng biết cô thích may vá nên có nhiều vải là chuyện bình thường.

Nói xong cô lấy từ trong tủ mấy tấm vải sẫm màu để mẹ Cố chọn.

Mẹ Cố đang định từ chối, nhưng nhìn thấy những tấm vải này lại không nói nên lời.

Những tấm vải này vừa đẹp vừa thoải mái, chắc là rất đắt, không ngờ mẹ Đại Bảo lại nỡ lòng lấy ra.

"Bà nội để cháu giúp bà chọn" Đại Bảo nhìn thấy bà nội bối rối, cũng nhìn ra mẹ là thật lòng muốn cho, vì vậy tự mình xung phong giúp bà nội chọn.

"Thằng nhóc lanh lợi này, cháu thì biết cái gì?" Mẹ Cố bế cháu trai lơn lên, để thằng bé ngồi lên đùi mình.

"Tấm vải màu đen có hoa văn này may áo bông cho ông nội, còn tấm màu xanh cho bà nội." Đại Bảo lật lật mấy tấm vải trong tay, chỉ vào hai tấm này rồi nói.

Lý Thanh Vận không ngờ Đại Bảo còn nhỏ đã có mắt thẩm mỹ riêng, có thể là di truyền từ Lý Chiêu Đệ, trông có vẻ không đáng tin nhưng thẩm mỹ rất tốt.

Chính cô cũng thấy hai tấm vải này phù hợp với hai người già.

Mẹ Cố nghe thấy đứa cháu trai lớn nói vậy, cũng thấy rất có lý, nhìn những tấm vải khác bỗng dưng cảm thấy không đẹp bằng hai tấm này.

"Cháu trai lớn của bà thật giỏi, vừa nhìn một cái đã chọn được tấm đẹp nhất." Mẹ Cố khen ngợi một lát, sau đó ngượng ngùng nói: "Mẹ Đại Bảo, mẹ rất thích hai tấm này, mẹ cũng không muốn con bị thiệt, con mua hết bao nhiêu để mẹ trả cho con."

"Mẹ, mẹ cứ cầm lấy đi, mẹ giúp con may cho Đại Bảo Nhị Bảo nhiều quần áo như vậy đã rất vất vả rồi, hai tấm vải này mẹ may thành áo bông đi, mấy năm rồi mẹ cũng chưa may áo bông mới, cái cũ cũng không ấm nữa. Bông thì mẹ không cần lo, đến lúc đó con lại mua thêm cho.”

Thấy mẹ Cố còn muốn từ chối, Lý Thanh Vận đành phải nói thêm: "Cứ coi như năm nay con và Đình Chu báo hiếu hai người."

Mẹ Cố lúc này mới gật đầu đồng ý, chuyện gia đình nên phân chia rõ ràng cũng tốt, nhưng nếu là lòng hiếu thảo của con trai và con dâu lại là chuyện khác.

Bà nghĩ một lúc, bảo Lý Thanh Vận lấy kéo, hai tay bà thoăn thoắt, từ hai tấm vải cắt ra kích thước vừa đủ để may áo bông.

"Hai tấm vải này khá lớn, chúng ta chỉ may một bộ, không cần nhiều như vậy đâu." Mẹ Cố vui vẻ gấp những tấm vải đã cắt đặt sang một bên, rồi gấp gọn tấm không cần đưa cho Lý Thanh Vận cất đi.

"Mẹ về hỏi chị dâu con xem con bé có đồng ý không đã, những tấm vải này cứ để ở đây đi, lát nữa mẹ quay lại lấy."

Mẹ Cố làm việc rất dứt khoát, nhanh nhẹn, nói xong rồi đi luôn. Lý Thanh Vận ấn tượng khá tốt với bà, nên gọi bà lại và lấy hai cái bánh bao thịt lớn ở trong giỏ trên bàn đưa cho bà.

"Buổi sáng con đi công xã mua được, hơi nguội rồi, mẹ hâm nóng rồi ăn nhé."

"Các con ăn đi, bọn ta già rồi, có cái gì chưa từng ăn qua đâu, để cho Đại Bảo ăn." Mẹ Cố từ chối.

"Bà nội, bà câm lấy đi, cháu đã ăn rồi, bánh bao thịt ngon lắm, ngon "nuốt lưỡi” luôn, cháu không lừa bà đâu, bà và ông cũng nếm thử đi."

Bình thường khi thằng bé đói ông bà đều nhường phần ăn của mình cho nó, nên Đại Bảo cũng muốn ông bà ông bà nếm thử bánh bao thịt ngon.

"Đại Bảo đã nói như vậy rồi, mẹ cứ cầm lấy đi." Lý Thanh Vận cũng không biết phải làm sao khuyên bà.

Cuối cùng, mẹ Cố cũng nhận.

Sau khi bà đi, Lý Thanh Vận xoa xoa đầu Đại Bảo nói: "Đại Bảo, hôm nay con làm rất tốt, mẹ rất tự hào về con, ông bà đối xử tốt với chúng ta, chúng ta nên hiếu kính với họ."

"Mẹ, con biết rồi, sau này Đại Bảo cũng sẽ hiếu kính với mẹ, đợi con lớn lên sẽ kiếm được nhiều tiền, mua cho mẹ vải đẹp để may quần áo." Tay Đại Bảo vẽ một vòng tròn lớn, dáng vẻ đáng yêu của thằng bé khiến Lý Thanh Vận bật cười.

Mẹ Cố ôm hai cái bánh bao thịt lớn về nhà, trong lòng bà vẫn cảm thấy như đang mơ.

May quần áo cho con, mua giày và tất, cho hai người già vải để may quần áo, còn không tiếc mà cho họ hai cái bánh bao thịt lớn, đây còn là Lý Chiêu Đệ sao?

Về đến nhà, bà hâm nóng bánh bao rồi mang vào phòng nói chuyện với đương gia, cha Cố cũng không tin, nhưng đàn ông trời sinh phản ứng chậm, chỉ nghĩ rằng sau khi cô làm mẹ nên dần dần thay đổi.

"Ồ, một ngày mua bánh bao thịt, lại mua cả vải, trong thôn chắc không có ai biết tiêu tiền hơn con bé này, tuy lời của Liễu Thúy Hoa khó nghe, nhưng cũng có lý, cho dù thằng hai kiếm được nhiều tiền thế nào cũng không nên tiêu hoang như vậy, sau này hai đứa trẻ lớn lên phải làm sao đây." Mẹ Cố thở dài, phàn nàn.

"Được rồi, như này chẳng phải tốt hơn trước kia sao, ít nhất còn biết nghĩ cho con, bà đừng phàn nàn nữa, cứ tiêu tiền đi, miễn là chăm sóc tốt cho hai đứa trẻ là được. Còn về tiền, hai vợ chồng già chúng ta vẫn còn sức để làm việc, dành dụm cho Đại Bảo và Nhị Bảo, còn có số tiền mà trước đây thằng hai gửi về nữa cũng chẳng động đến mấy, hơn nữa tháng hai là một đứa biết tính toán, bà không cần phải lo nhiều vậy đâu." Cha Cố khuyên nhủ. "Cũng đúng." Mẹ Cố suy nghĩ lại rồi thôi, vui vẻ chia bánh bao thịt với chồng.

Hai người mỗi người một cái bánh bao nhân thịt, đúng như lời Đại Bảo nói, ngon "nuốt lưỡi".

Đã nhiều năm rồi chưa ăn cái bánh bao nào ngon như vậy.

Họ không nghĩ đến việc chia cho bọn trẻ, dù sao đây là thứ không dễ chia, lại còn là do nhà thằng hai hiếu kính.

Mẹ Cố nói với con dâu cả về chuyện may quần áo, ban đầu cô ta không tin, sợ sẽ làm cho nhà thăng hai không công, nhưng thấy mẹ chồng vô cùng vui vẻ, còn nói nhà thằng hai thay đổi nhiều rồi, cuối cùng cô vẫn đồng ý giúp đỡ.

Nếu có thể tiết kiệm được ít vải để may áo khoác cho hai đứa con gái cũng tốt. Thời đại này, mỗi người chỉ có vài thước phiếu vải mỗi năm, dù cô có tích góp thế nào thì cuối năm cũng không thể may cho con một bộ quần áo mới.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 22



Khi mẹ Cố đến nhà Lý Thanh Vận lần nữa, Đại Bảo đã bị cô bắt đi ngủ trưa, Nhị Bảo thì bị đói nên tỉnh lại, Lý Thanh Vận đang cho con bú sữa, thằng bé m.út rất nhanh như thể mười ngày rồi chưa được ăn vậy.

"Mẹ Đại Bảo à, con đang cho uống gì vậy?" Mẹ Cố hỏi.

"Nhị Bảo cai sữa sớm, đợt trước bố nó gửi ít vé mua sữa bột tới, nên con mua sữa bột về cho nó uống. Sữa bột vừa có dinh dưỡng, tốt hơn bột gạo nhiều." Lý Thanh Vận giải thích.

"Mùi thơm quá, nhìn thằng bé uống trông ngon chưa kìa.' Mẹ Cố vuốt mặt Nhị Bảo, cười nói.

Nhìn sự thay đổi của Lý Chiêu Đệ, cuối cùng bà ấy cũng yên tâm hơn. Bố nó nói đúng, mẹ Đại Bảo chỉ cần tiêu tiên cho con là được, dù sao cũng hơn là cô lấy tiền để trợ cấp cho nhà mẹ đẻ và may quần áo cho mình. Chỉ cần cô nuôi dưỡng hai đứa bé thật tốt thì dù tốn tiền cũng chẳng sao, dù sao thằng hai kiếm tiền giỏi, con người phải có sự so sánh thì mới biết cái nào tốt được.

Ở lại suốt một buổi trưa thì cũng tới giờ làm việc, mẹ Cố đo kích thước của hai đứa bé rồi cuộn vải lại mang về nhà.

Bà ấy cất vải nhà thằng hai cho mình và vải làm quần áo cho hai đứa bé vào phòng của con dâu cả, rồi báo lại cho thằng hai một tiếng.

Chị dâu cả Cố nhìn thấy nhiều vải vậy thì hoa cả mắt. Tuy mẹ chồng đã nói trước nhưng vẫn không chấn động bằng việc tự mình nhìn thấy.

Cô ta cũng may quần áo, quả nhiên đúng như mẹ chồng nói, sau khi làm quân áo cho hai đứa bé xong thì còn khá nhiều vải thừa, đủ để may quần áo thu đông cho hai cô con gái nhà mình. Đối với người nông thôn ân huệ luôn được coi trọng, dù chỉ giúp đỡ may thủ công miễn phí nhưng lại được tận bốn bộ quần áo mới thì là chuyện lớn rồi.

Chị dâu cả Cố cười tươi như hoa.

"Cả à, mẹ phải nói trước, con không được học mấy kẻ nông cạn kia, mấy cuộn vải này phải may quần áo cho Đại Bảo và Nhị Bảo trước, phải làm rộng chút đừng chật quá để sang năm còn mặc được. Nếu không khó mà bàn giao lại cho em dâu con, hơn nữa làm vậy cũng không hay." Mẹ Cố nghiêm mặt nhắc nhở.

Bà ấy biết thằng cả không kiếm được nhiều, nhà họ chỉ sống qua ngày chứ không có tiền để dành, sống hơi khó khăn nên khó tránh khỏi việc con dâu cả sẽ thiển cận. Nhưng đa phần cô ta đều làm vậy vì trông con nên cho tới bây giờ bà ấy cũng không nói gì. Nhưng lần này thì khác.

Vừa rồi quả thật chị dâu cả Cố có thâm tính toán trong lòng, nghĩ rằng tuổi Nhị Bảo lớn nhanh cũng chẳng mặc được bao lâu, nhà thằng hai có tiền có vải, đến lúc đó may lại là được, như vậy có thể dư nhiều vải hơn.

Bị mẹ chồng vạch trần tâm tư, cô ta cũng biết mình nghĩ vậy là không đúng nên ngượng ngùng nói: 'Sao có thể chứ, con chắc chắn sẽ làm việc đàng hoàng, mẹ yên tâm đi."

"Không phải thì tốt, con bớt chút thời gian cắt vải ra đi, mẹ rảnh thì sẽ giúp con, làm nhanh chút chứ sắp vào thu rồi mà bọn nhỏ không có đồ mặc." Mẹ Cố nói xong thì về phòng mình.

Chị dâu cả Cố bị mẹ chồng nhắc nhở nên không dám làm gì, nhưng đây là lần đầu tiên mà cô ta hiểu được sự chênh lệch giữa nhà mình với nhà thằng hai. Nhà thằng hai phủi tay một cái đã có nhiều vải vóc để làm quần áo cho con cái, mà hai cô con gái nhà cô ta thì hiếm lắm mới có bộ quần áo mới. Ngẫm lại thì cảm thấy mất cân bằng.

Cô con út Nhị Ni sờ mảnh vải, ngây thơ hỏi: "Mẹ ơi, vải này đẹp quá, thật sự sẽ may quần áo mới cho con và chị sao?"

"Trước tiên phải làm cho hai em trai nhà chú hai đã, còn dư vải mới may cho hai đứa được."

"Vậy mẹ may cho Đại Bảo và Nhị Bảo đi ạ, may nhiều chút ạ, Đại Bảo đáng thương lắm, thím hai bỏ mặc em ấy, em ấy cũng không có quần áo mới để mặc đâu.' Thỉnh thoảng Đại Bảo sẽ qua đây, tuổi tác hai đứa lại ngang nhau nên có thể chơi chung.

Câu nói hồn nhiên của Nhị Ni khiến sự mất cân bằng của chị dâu cả Cố biến mất ngay lập tức, cô ta cảm thấy vô cùng xấu hổ, mình đúng là càng sống càng thụt lùi, còn không bằng một đứa bé.

Đại Bảo và Nhị Bảo cũng sống rất khổ, còn gầy hơn cả Nhị Ni. Trước đây Lý Chiêu Đệ có tiền, có vải cũng chẳng lo cho hai đứa bé, nên quần áo của hai đứa toàn mặc đồ bỏ của người khác, có rách cũng không vá cho hai đứa bé.

Cơm cũng ăn bữa đực bữa cái, sống như mấy đứa bé ăn xin vậy, nếu không phải mẹ chồng luôn trông chừng thì không biết sẽ thế nào nữa.

Tuy nhà mình không giàu có nhưng cả nhà đều hòa thuận, đều sẽ nhường cho con cái ăn trước chứ không để chúng đói bụng. Cả năm tốt xấu gì cũng mua được bộ quần áo mới cho con, tuy mẹ chồng nói thích cháu trai nhưng cũng không quá khát khe với hai cô con gái của cô ta.

Nghĩ tới đây, cô ta cũng thấy thoải mái hơn, cô ta kêu con gái ra ngoài chơi còn mình thì bắt tay vào làm việc.

Lý Thanh Vận tiễn mẹ chồng đi, dỗ Nhị Bảo ngủ xong thì đặt vào giường cho ngủ chung với anh.

Sau đó cô tìm một miếng bông màu trắng mềm thấm nước, cắt mười chiếc tã mới cho Nhị Bảo, tã trước đó vừa rách vừa cứng, nên dùng để quét tước vệ sinh.

Những việc khác có thể làm từ từ, nhưng cô không thể chịu đựng được căn phòng đầy bụi bẩn này. Cô tìm bộ quần áo lao động mặc vào, rồi dùng miếng vải quấn quanh đầu, rồi bắt đầu sơn tường.

Trong phòng ngủ còn có em bé nên sẽ để sơn cuối cùng, cô sơn từ phòng khách, sơn tới lúc mặt trời mặt mới sơn được hết tất cả phòng trong nhà.

Trong lúc đó, Đại Bảo và Nhị Bảo tỉnh lại, cô để Đại Bảo chơi chung với em trai, còn mình thì sơn tiếp.

Lý Thanh Vận sơn tới mức đau nhức toàn thân, thắt lưng như thể không còn là của mình nữa nhưng vẫn thấy vui mừng. Nhìn thành quả lao động của mình, cô nở nụ cười.

"Đại Bảo đói chưa con, mẹ dọn dẹp chút rồi nấu cơm cho con nhé."

"Mẹ ơi, tối nay chúng ta ăn gì ạ?" Đại Bảo biết mẹ treo thịt ở giếng.

Lý Thanh Vận vừa rửa mặt rửa tay vừa đáp: "Ăn thịt!"

"Mẹ tốt quá, Đại Bảo thích ăn thịt." Đại Bảo không hề che giấu sự yêu thích của mình với thịt.

Lý Thanh Vận bỏ năm cái bánh bao còn dư vào không gian, định sáng mai ăn. Ăn bánh bao mãi cũng chán, tối nay cô sẽ ăn cơm và thịt heo thái sợi.

Lý Thanh Vận đặt nồi cơm xong thì ra mảnh đất phía sau hái hai trái ớt, hai quả cà chua, rồi lấy củ khoai tây lớn từ trong hầm.

Cô đút sữa cho Nhị Bảo trước, rồi đặt bé lên giường cho Đại Bảo chơi với em, dạy em cách lật người.

Người ta hai nói, ba tháng thì lật người sáu tháng biết ngồi, Nhị Bảo đã được năm tháng rồi mà vẫn chưa biết lật người, một mặt là vì thiếu dinh dưỡng, một mặt là trước đó không ai chăm sóc nên đứa bé chậm phát triển, các nhóm cơ cũng chưa đủ sức, nhưng bây giờ phải bù lại. Nên cô thường cho bé nằm sấp, để bé ngẩng đầu thì có thể rèn luyện sức mạnh của chỉ trên.

Sau khi sắp xếp cho con xong, Lý Thanh Vận ra giếng, cắt một miếng thịt khoảng năm lạng rồi lấy mỡ ra. Thái mỡ bỏ vào nồi đun nhỏ lửa, sau đó thái thịt thành sợi, trộn với các loại rau rồi ướp gia vị.

Mỡ trong nồi bên kia gần như đã tan hết, khi cặn dầu chuyển sang màu hơi vàng thì vớt mỡ ra để lại phần dầu.

Đây là mỡ heo mà nhà nào cũng yêu thích trong thời kỳ khó khăn, xào gì cũng ném một cục mỡ vào, món nào cũng thơm ngon.

Khi dầu nguội hơn chút thì cho vào lọ rồi đặt ở chỗ cao trong bếp để tránh cho con cái chạm vào, sau khi dầu đông lại thì có thể cất vào ngăn kéo.

Cô đổ đầy nồi dầu này vào hai lọ nhỏ và thêm dầu đậu nành vào, đủ cho họ ăn một thời gian.

Còn chỗ tóp mỡ còn lại thì cô định để mai làm hoành thánh.

Mùi khoai tây, ớt xanh và thịt lợn thái sợi bay khắp trong sân, Đại Bảo bế em trai đứng ở cửa bếp nhìn. "Mẹ ơi, thịt mẹ nấu thơm quá."

"Thơm thì con ăn nhiều chút, đặt em nằm xuống đi, mẹ nấu canh xong là chúng ta có thể ăn rồi, nhớ nhìn bậc thang đấy."

Hai mẹ con ăn một tô cơm lớn với khoai tây xào thịt lợn thái sợi và canh trứng cà chua, đúng là sảng khoái.

Họ cũng không sợ mùi hương bay qua nhà khác khiến người ta ghen tị, nhà họ ở riêng lẻ, cách nhà khác tận 100m, mùi hương đâu thể bay xa thế.

Đại Bảo nói sau này lớn muốn ăn cơm trắng mỗi ngày, quá ngon rồi.

Trăng nhô lên, một ngày lao động đã kết thúc.

Sau khi đun nước nóng và thắp đèn dầu để lau người cho hai đứa bé xong, cô tự tắm gội giặt giũ, sau đó ba mẹ con chơi trên giường sưởi một lúc rồi tiến vào mộng đẹp.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 23



Lúc tỉnh dậy, nhìn căn nhà sáng sủa hơn nhiều, ánh mặt trời rọi thẳng lên tường tạo thành những bóng lốm đốm. Lý Thanh Vận có hơi ngẩn ngơ.

Sau vài phút ngơ ngẩn cô mới tỉnh táo lại, lại bắt đầu một ngày nuôi con.

Sau khi hâm nóng bánh bao và pha sữa bột, Đại Bảo cũng rời giường, cô dạy cậu bé đánh răng rửa mặt với bàn chải mới và khăn lau mặt. Sau khi cậu bé làm được rồi, vết ố vàng trên răng cũng được chà hết.

Lý Thanh Vận đã kiểm tra xem cậu bé có bị sâu răng hay không thì phát hiện là không, chỉ bị ố vàng thôi. Cô ngẫm thì thấy cũng đúng, Đại Bảo còn nhỏ cũng chưa từng ăn đồ ngọt nên giờ vẫn vớt vát được.

Năm cái bánh bao chia Đại Bảo hai cái, cô ba cái, hai người ăn no căng. Hôm qua lúc tắm rửa, chiếc áo sạch sẽ duy nhất của Đại Bảo cũng bị rách nên không có quân áo thay, cậu bé còn đang mặc đồ dơ hôm qua.

Ăn cơm xong cô để Đại Bảo rửa bát còn cô cho Nhị Bảo uống sữa. Sau khi cho bé con đi tè và để mấy cái tã đã thay vào trong không gian tạm, cứ cách vài ngày rồi lấy chúng ra xử lý thì sẽ an toàn hơn.

Bây giờ Nhị Bảo còn chưa nhận biết được gì, chỉ cần ăn ngon uống đủ là sẽ tự chơi, nhìn nóc nhà, m*t ngón út, kêu ê a với mẹ, ngoài việc phải chú ý tới việc thay tã và bú sữa ra thì còn lại rất dễ nuôi.

Lý Thanh Vận đặt cậu bé qua bên cạnh, cắt một mảnh vải bông màu xanh, trắng kết hợp với màu đen, chuẩn bị may mấy chiếc áo và quần đùi cho hai đứa bé. Hiện tại trời nóng nên có thể mặc áo lót nhưng khi trời sang thu thì chỉ có thể mặc bên trong như áo nên.

Áo quần dài khó may nhưng quần đùi thì đơn giản hơn nên cô biết. Hơn nữa cô cũng phải nâng cao tay nghề may đồ lên nếu không về sau sẽ phải luôn làm phiên người khác.

Ba miếng vải đã cắt có thể may cho Đại Bảo Nhị Bảo ba cái áo lót và hai cái quần đùi nhỏ.

Thật ra vải trong không gian có nhiều màu sắc, nhưng có những màu xã cung ứng không bán, thành phố lớn may ra sẽ có chứ trong thôn thì không, nên cô không dám lấy mấy màu quá mới, chỉ có thể cho hai đứa bé mặc xanh trắng đen thôi.

Cắt vải tốn một ít thời gian, may vào thì nhanh hơn, chỗ cân may của ót lót rất ít, cái đầu còn hơi xiêu vẹo, nhưng sau khi tìm được cảm giác cô càng làm càng quen tay, đường may cũng ngay ngắn hơn. Chỗ cần may của quần đùi cũng ít, nhưng đáy quần lại hơi phức tạp, chỗ cạp quần có dây thun để em bé mặc dễ hơn.

Một buổi sáng cô đã làm xong hai cái áo lót và quần đùi. Cô nhớ Đại Bảo đã bốn tuổi rồi nhưng vẫn chưa mặc quần l.ót, toàn để m.ông tr.ần mặc quần ngoài thôi, cô lại lấy thêm vải bông trắng may hai cái quần l.ót.

Nuôi con quả không dễ dàng, có nhiều việc phải quan tâm lắm.

Đại Bảo mặc quần áo mới, đứng soi nửa ngày trước cái gương duy nhất trong nhà.

Lý Thanh Vận nhớ lại bộ dáng lúc cô mới gặp cậu bé, chỉ mới hai người mà tưởng như hai người. Tuy bé vẫn gầy yếu nhưng đã có tỉnh thân hơn nhiều, đã trở thành một đứa bé sạch sẽ, năng nổ.

Da của hai đứa bé đều giống cô, trắng đến chói mắt, còn gương mặt anh tuấn của Đại Bảo thì giống bố, Nhị Bảo thì giống cô hơn.

Có quần áo mới rồi, cô liên vứt hết đống quần áo rách của hai đứa bé đi.

Buổi trưa hai mẹ con ăn cơm với tảo bẹ và canh sườn heo đậu xanh vừa thanh nhiệt vừa bổ dưỡng.

Canh sườn heo là do Lý Thanh Vận vừa may quần áo vừa làm vì khá đơn giản và không cân canh, chỉ cần bật nhỏ lửa là được.

Hiện tại Nhị Bảo cứ cách bốn giờ là sẽ cho ăn một lần, chủ yếu là bé uống sữa, lúc cô nấu cháo cũng cho cậu bé ăn một ít.

Buổi trưa, sau khi hai đứa bé ngủ, Lý Thanh Vận vẫn chưa buồn ngủ, nên cô làm hoành thánh, một chậu tóp mỡ, bỏ thêm chút miến, bắp cải, nấm khô, nêm theo công thức bí truyền của mình, cô gói được hơn một trăm cái hoành thánh.

Cô đã quen làm những việc này khi ở quán nên không thấy mệt. Trước đây khi làm việc, cô cũng tự gói hoành thánh bỏ tủ lạnh, nếu không có thời gian nấu cơm thì cô sẽ nấu hoành thánh, vừa tiện vừa nhanh còn tiết kiệm tiên.

Nhưng không thể để lộ hoành thánh ra ngoài nếu không cô sẽ bại lộ. Cô liên bỏ vào không gian để dự trữ, lúc muốn ăn thì có thể lấy ra để nấu, đến lúc đó tránh Đại Bảo là được.

Cô vừa thu dọn xong thì Nhị Bảo liên tỉnh cũng đánh thức cả anh trai. Đại Bảo giúp em trai thay tã mới rồi hai đứa chơi trên giường, Lý Thanh Vận pha sữa xong thì để Đại Bảo cho em uống còn cô mặc quần áo bẩn, đội mũ rơm rồi đi ra khu đất tự giữ.

Đất tự giữ không lớn, cũng có khá nhiều loại rau, vùng này có khá nhiều loại rau, tuy chất lượng không bằng với rau siêu thị bán sau này nhưng thắng ở rau sạch, chúng đều được trồng trong nông trại nên ăn vào khỏe mạnh hơn.

Miền Bắc mùa đông kéo dài, loại rau duy nhất có thể dự trữ được là bắp cải, củ cải, khoai tây và hành tây, chứ không có loại khác, cho nên cô phải nghĩ cách để dự trữ ít đồ ăn cho mùa đông.

Bình thường Lý Chiêu Đệ chẳng làm lụng gì, nên có nhiều loại rau vẫn chưa hái đã bị hỏng hết, đúng là đáng tiếc, giờ cô phải hái mấy loại rau phải hái.

Sắp vào thu rồi, bí đỏ và bí đao đã chín, cuống dưa đã khô nên có thể hái được, tổng cộng có ba trái bí đỏ và hai trái bí đao.

Nhiều nhất là đậu đũa và đậu cô-ve, cô hái được tận hai rổ nhưng tiếc là nó già rồi, mướp cũng hái được một rổ cả non lẫn già.

Một giỏ dưa chuột lớn, hơn chục quả cà tím nhỏ và một giỏ lớn ớt xanh, đỏ.

Cuối cùng là cà chua, cà chua trông ở nông thôn rất nhỏ, giống cà chua bi vậy, vỏ mỏng, vị chua ngọt, ăn khá ngon, cô cũng hái được một túi lớn.

Sau khi hái hết rau, cô nhổ hết cành, dây leo trên đất vứt sang một bên, đợi khô thì sẽ đốt.

Nhiệm vụ thu hoạch đất tự giữ coi như hoàn thành, hai ngày tới phải trồng một ít rau dưa dự trữ cho mùa đông, nếu không sẽ muộn mất.

Theo lý thuyết, mấy rau dưa này sẽ phải trồng bằng hạt, nhưng cô không biết nhiều về nó cũng ngại phiền phức, nên cô thấy mua cây giống từ không gian chứ không muốn mua hạt giống.

Cô giả vờ bỏ rau củ vào trong hầm nhưng thực chất là cất vào không gian. Lý Thanh Vận trở lại sân trước, bỏ mũ rơm ra để tản nhiệt, tóc cô đã mướt mồ hôi, quần áo cũng vậy, sau lưng ướt đẫm. Nông dân đúng là không dễ làm.

Đại Bảo nhanh chóng bưng cho mẹ một cốc nước, Lý Thanh Vận uống xong thì thấy thoải mái hơn nên khen Đại Bảo vài câu, cậu bé vui vẻ cười híp mắt. Trẻ con đúng là dễ thỏa mãn.

"Hôm nay Đại Bảo rất ngoan, giúp mẹ chăm em trai, còn mang nước cho mẹ uống, mẹ thưởng cho con hai cục kẹo, con tự lấy đi nhé."

Đại Bảo vui vẻ chạy đi, Lý Thanh Vận ở phía sau hô lên: "Đừng cho em trai ăn đấy.

"Con biết rồi mẹ, mẹ nói hai trăm lần rồi á." Thằng bé vui cực kỳ.

Trẻ con khó nuôi, có chút chuyện cũng nguy hiểm đến tính mạng, dị vật mắc vào cổ họng, ngạt thở có thể gây tử vong, kiếp trước cô đã gặp rất nhiều trường hợp như vậy nên Lý Thanh Vận rất chú ý tới vấn đề an toàn.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 24



Hái đậu đũa xong, Lý Thanh Vận để lại một giỏ tươi, còn giỏ còn lại thì chuẩn bị mang đi trụng nước rồi phơi khô, đến lúc đó chỉ cần lấy ra ngâm một lát là có thể xào hoặc nấu với thịt, hoặc cà tím, hoặc cắt khúc phơi khô để dành mùa đông ăn, đây chính là bí kíp bảo quản đồ ăn, dự trữ lương thực của người miền Bắc.

Tuy cô có thể bỏ vào trong không gian để giữ tươi, nhưng vẫn cần phải xử lý một chút trước đã.

Có số rau này, lại trông thêm vài loại rau để dành cho mùa đông, thêm vào số rau trong không gian trước đây đã mua, mùa đông này sẽ không cần lo không có rau nữa.

Cơm tối nay có thịt bò nấu cà chua, còn có canh mướp trứng gà.

Tuy số thịt trữ trong không gian không nhiều, nhưng cũng đủ để họ ăn khá lâu rồi, một người lớn một trẻ con mỗi bữa ăn cũng chẳng hết bao nhiêu. Cắt một nửa cân thịt, bỏ vào nồi nấu, sau đó thêm các loại gia vị, hương thơm lập tức tỏa ra bốn phía.

Cà chua vừa hái còn rất tươi, chua ngọt mọng nước, vừa lúc có thể khử đi vị tanh của thịt bò, nấu cùng nhau rất hợp.

Sau khi nấu thịt bò, cô bắt đầu trụng đậu đũa, sau đó mang đi phơi, còn cà tím thì cắt thành khúc dài. Đại Bảo đang ngồi trông Nhị Bảo học lật người, chăm chỉ dạy một lúc lâu, cuối cùng bé con cũng có dấu hiệu lật được người.

Sau khi phơi khô đậu, thịt bò cũng đã được nấu mềm nhừ, Lý Thanh Vận lại bắc nồi nấu canh mướp trứng gà, thêm vào bánh bao chay mua trước đó, là thành một bữa cơm hoàn chỉnh.

Đại Bảo cũng không phân biệt được mùi vị của các loại thịt, cứ nghĩ đó là thịt lợn mẹ mua lúc trước.

Ăn xong cơm thì ngồi trong sân hóng mát.

"Vợ Đình Chu có nhà không? Thím Giang đây." Bên ngoài có tiếng người gõ cửa.

Thím Giang đến, hôm nay bận quá, Lý Thanh Vận quên mất đã hẹn với thím Giang đến lấy số đo.

"Vốn dĩ nói là đến sớm, mà thím quên mất, giờ mới đến đây, không quấy rây cháu nghỉ ngơi chứ?" Thím Giang khách sáo nói

"Đâu có, chúng cháu đang hóng mát trong sân, trời nóng quá, bọn trẻ không ngủ được." Nói xong, Lý Thanh Vận nhanh nhẹn lấy ghế cho thím Giang ngồi xuống, còn mình thì đi lấy một bát nước đường đến.

"Đừng đi lại nữa, không cần khách sáo đâu.' Thím Giang tưởng chỉ là bát nước lọc nên không khách sáo, nhưng vừa uống một ngụm, ngòn ngọt, mới biết là nước đường. Ở thời đại này, đến nhà người khác mà được đãi nước đường thì đúng là quý hóa.

Bà lại thâm cảm thán Lý Thanh Vận đúng là vừa giỏi giang lại hào phóng.

"Cảm ơn nước đường của cháu nhé, lần sau đừng làm vậy, đều là hàng xóm với nhau, không cân khách sáo đâu, nếu không lần sau thím làm sao dám đến nữa?"

"Nghe thím nói kìa, chỉ là một bát nước đường thôi mà, có đáng bao nhiêu đâu, thím còn không lấy tiền làm quần áo của cháu, cháu mới là người nên cảm ơn chứ ạ."

"Nói đến quần áo, đúng là phải cảm ơn cháu cho thím mấy tấm vải hoa, con gái thím thích lắm, hôm qua vừa mang về đã bắt thím cắt áo, hôm nay đã mặc để đi vào thành phố xem phim với bạn trai rồi" Thím Giang vui không khép được miệng. Hai người hàn huyên nói chuyện một lát rôi lấy số đo, quyết định kiểu dáng.

Thím Giang đưa cô hai đồng, bảo là tiên mua vải, nhưng Lý Thanh Vận nghĩ dù sao cũng là vải cô được cho, nên không nhận nhiều, cuối cùng lại trả lại bà năm hào, hai người đều vui vẻ.

Cô cười cười nói nói tiến thím Giang vê.

Tắm rửa cho mình và các con xong, cô lại giặt quần áo và tã lót của con rồi mang đi phơi, sau đó chuẩn bị đi nghỉ.

Trước khi ngủ cô còn nghĩ sáng mai phải trồng rau dự trữ cho mùa đông, còn nhà vệ sinh ở nhà quá tiện lợi rồi nên có thời gian phải nghĩ cách thu dọn sạch sẽ vệ sinh.

Mệt mỏi cả ngày, cô chìm vào giấc ngủ rất nhanh.

Lúc Lý Thanh Vận đang ngủ say, không hề biết anh chồng hờ của mình đã trên đường về nhà rồi.

Một chiếc xe quân đội đang đi trên đường, Giang Phàm và tài xế Tiểu Tống thay nhau lái nên cũng không mệt lắm.

Chiếc xe này là Giang Phàm mượn được từ người nhà, tiện có tài xế luôn, hai người cùng hộ tống Cố Đình Chu về nhà.

Bố mẹ Giang Phàm biết Cố Đình Chu cứu con trai mình, nên bỏ cả công việc đích thân đến bệnh viện thăm, còn hứa dù anh có bất cứ yêu cầu gì cũng có thể nói ra, chỉ cần họ có thể thực hiện được họ sẽ giúp.

Nhưng Cố Đình Chu không cần gì cả, chỉ muốn sớm xuất viện về quê nghỉ ngơi.

Nhưng với chức vụ hiện tại của anh, thì không thể có xe chuyên chở được, đường xá lại xa xôi, ngồi tàu hỏa thì không được, vậy nên chỉ đành nhờ họ giúp đỡ.

Bố mẹ Giang Phàm rất thích anh, không những vì anh là bạn tốt của con trai, mà còn vì anh đã cứu con trai họ.

Quan trọng hơn là trên người anh có một khí chất rất dũng mãnh dám nghĩ dám liều, giống như một con sói, chỉ cần có cơ hội, anh sẽ trở thành con sói đầu đàn.

Anh không lợi dụng ơn cứu mạng để đòi báo đáp, mà chỉ nhờ một chuyện nhỏ, để cho họ cũng được thanh thản trong tâm hồn.

Điều này khiến bố mẹ Giang Phàm càng thêm yêu mến người bạn này của con trai.

Người khác không đưa ra yêu cầu, nhưng mình cũng không thể phớt lờ việc người ta có ơn cứu mạng với mình.

Vậy nên họ đi nói một tiếng, Cố Giang Đình được duyệt nghỉ ba tháng vẫn hưởng lương, hơn nữa chiến công lần này cũng thuộc về anh.

Đồng thời, Giang Phàm còn đích thân đưa anh về nhà, sau đó còn giúp anh vài phần trong việc phát triển sự nghiệp sau này, nhưng đó là chuyện về sau.

Cố Đình Chu nằm trên ghế sau mềm mại, trong lòng trăm mối tơ vò, anh sắp về ngôi nhà bấy lâu chưa bao giờ về, có cảm giác khiếp sợ khi sắp về đến quê, anh không ngủ được, bây giờ tất cả không có gì quan trọng bằng hai đứa trẻ của anh.

Thôn họ Cố.

Sáu giờ sáng, Nhị Bảo thức dậy theo đồng hồ sinh học, Lý Thanh Vận thay tã cho con, sau đó lại đút sữa, cuối cùng Nhị Bảo lại ngủ thiếp đi.

Mấy hôm nay ăn uống tốt, hai bé con đều phúng phính lên không ít, nhìn cũng đầy đặn hơn, không còn gầy nhom như trước nữa.

Lý Thanh Vận nghỉ ngơi một đêm, hôm sau lại tràn đầy sức lực, tuy cuộc sống trong thôn hơi vất vả, cũng nhiều việc.

Nhưng mấy hôm nay cô đã dần quen, nếu đã không thể thay đổi được cuộc sống thì phải biết tìm cách để hưởng thụ nó.

Cô sẽ không đi làm cho tập thể, vì rất mệt rất khổ, nguyên thân này khó khăn lắm mới dưỡng được làn da đẹp thế này, cô không thể phá hoại được, dù sao phụ nữ ai cũng thích cái đẹp.

Nhưng cô cũng phải chăm hai đứa trẻ, phải sắp xếp làm lụng ruộng được phân, để ba mẹ con không bị đói.

Còn về sinh hoạt phí mà người chồng hờ kia của cô gửi, sau này cô đêu sẽ dùng cho các con, cô sẽ không giống nguyên thân để người nhà mẹ đẻ bòn rút hút máu mình, chỉ cần họ dám mở miệng đòi tiên, cô sẽ khiến họ phải nhả hết số tiền đã nuốt ra. Nói đến đây, cô chợt nhớ chắc người nhà họ Lý cũng sắp đến đòi tiên đúng không?

Trước đây mỗi lần Lý Chiêu Đệ mang tiên về, mấy ngày sau người nhà cô lại tìm đến.

Lý Thanh Vận rửa ráy xong, bắt đầu nấu bữa sáng, trong nhà có bánh màn thầu, cô hâm nóng hai cái, lại chưng thêm một bát trứng to. Hai người ăn là vừa đủ.

Lúc đầu khi cuộc sống được cải thiện, Đại Bảo bữa nào cũng ăn rất nhiều, ăn no căng mới thôi, một người lớn như cô mới ăn được ba cái bánh bao thịt, mà cậu nhóc đã ăn được hai cái.

Lý Thanh Vận biết đây là di chứng sau chuỗi ngày bị đói.

Vậy nên cô cũng không khuyên con, chỉ cố gắng cho Đại Bảo cảm giác an toàn, để cậu nhóc biết sau này mình có thể ăn no, không phải chịu đói nữa.

Đến hôm qua, Đại Bảo đã không ăn ngấu nghiến như hổ sói nữa, mà đã biết ăn no thì dừng lại.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 25



Món trứng gà hấp đã chưng xong, tụi nhỏ vẫn đang ngủ.

Sáu giờ rưỡi, Lý Thanh Vận cũng không thèm ăn, bèn hâm nóng trứng gà hấp ở trong nồi, bản thân thì vác một cây cuốc đi xới đất.

Đất tự giữ phải xới lên mới có thể trồng rau vụ đông, đây là một công việc tốn sức, đáng tiếc trong nhà không có đàn ông, cha mẹ chồng bên kia đều phải đi làm, lại phân chia nhà, không trông cậy được.

Chỉ có thể dựa vào bản thân, may mà mảnh đất này cũng không lớn, chẳng mấy chốc nữa là có thể xới xong rồi.

Sáng sớm vẫn mát mẻ, tranh thủ làm bây giờ, có lẽ cũng có thể xới xong trong hai tiếng.

Thở phào nhẹ nhõm trong lòng, Lý Thanh Vận vung cuốc không ngừng, một cuốc rồi một cuốc, từng giọt mồ hôi kéo nhau rơi xuống trong đất.

Có cảm giác quen thuộc, giống như "cày đồng đang buổi ban trưa, mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày.'

Xới mãi đến tám giờ rưỡi, cuối cùng mảnh đất này cũng đã xới xong.

Lý Thanh Vận vẫn luôn không dám dừng lại, chỉ sợ một khi dừng lại thì sẽ không có sức lực để tiếp tục.

Thả cuốc xuống, chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình vô cùng đau nhức, mở ra thì thấy lòng bàn tay đã có vài vết phồng rộp trầy xước, sáng bóng loáng.

Quả nhiên cô không phải người hợp làm việc nhà nông.

Vội vàng tìm thuốc mỡ trong không gian để thoa lên mới thoải mái hơn một chút.

Trở lại sân trước, Đại Bảo đã tỉnh rồi, tự mình ngồi chơi trên giường. "Đại Bảo, đói bụng chưa? Thức dậy tự mình đánh răng rửa mặt, mẹ đi làm đồ ăn cho con."

Lý Thanh Vận hâm nóng trứng gà hấp và bánh bao không nhân, lại làm thêm hai bát sữa bột, bưng lên bàn, Đại Bảo cũng đã rửa mặt xong.

Hai người vui vẻ ăn bữa sáng.

Đại Bảo tỉ mỉ nên đã nhận ra hôm nay tư thế tay của mẹ có hơi kỳ lạ, vừa nhìn thấy trên tay mẹ toàn là vết phỏng đã rách da, đau lòng hỏi: "Mẹ, tay của mẹ sao thế?"

"Không sao, chỉ là vừa nãy xới đất nên bị trầy thôi." Lý Thanh Vận nói một cách thản nhiên.

"Mẹ..." Đại Bảo nhìn mẹ, hai mắt hơi đẫm lệ, muốn nói gì đó lại không nói nên lời.

Thằng bé chỉ trách bản thân quá nhỏ, không làm được gì cả.

"Không sao đâu Đại Bảo, ngày mai sẽ ổn thôi." Lý Thanh Vận sờ cái đầu nhỏ của thằng bé, nhỏ giọng an ủi.

"Mẹ, đợi con lớn rồi, con sẽ cho mẹ ở căn nhà to, mặc quần áo xinh đẹp nhất, ăn sơn hào hải vị, không cần làm gì hết, giống như bà địa chủ của ngày xưa, có rất nhiều người giúp việc hầu hạ."

Đại Bảo nghe ông nội từng nói về cuộc sống của địa chủ ngày xưa, khi ấy trong lòng thằng bé đã luôn hướng về điều này rồi.

"Đại Bảo, hứa với mẹ, sau này ngàn vạn lần không thể nói những câu nói như này nữa, bị người nghe thấy thì người nhà của chúng ta đều toi hết. Với cả, mẹ tin rằng sau này Đại Bảo chắc chắn sẽ trở thành một chàng trai đội trời đạp đất, được rồi, bây giờ chàng trai nhỏ mau đi ăn cơm nào."

Bóng tối sắp đến, đây là mười năm đen tối của đất nước, cô chắc chắn phải bảo vệ tốt bản thân và hai đứa bé. Hai người ăn cơm xong, Đại Bảo vẫn dọn dẹp bát đũa như thường lệ, thằng bé còn giành cả việc dọn dẹp vệ sinh trong nhà, câm cái chổi nhỏ bắt đầu dọn dẹp trong phòng, ngoài phòng.

Lý Thanh Vận cho Nhị Bảo bú sữa, thay tã, dời giường nhỏ của cậu bé đến dưới mái hiên, nơi không có ánh mặt trời chiếu thẳng vào.

Để vài món đồ chơi mà ông nội của Đại Bảo làm khi thằng bé còn nhỏ vào trong giường nhỏ, để cậu bé tự mình nằm chơi.

Mỗi ngày trẻ con đều phải nhìn thấy ánh sáng tự nhiên, không thể nhốt mãi ở trong phòng, không tốt cho mắt, cũng không có lợi cho phát triển chiều cao.

Để Đại Bảo trông Nhị Bảo một lát, cô phải đi gieo trồng rồi.

Đất tự giữ quá nhỏ, cô chỉ có thể lựa chọn trông một chút su hào bắp cải, những loại như khoai tây cà rốt, đến lúc đó có thể mua trong đại đội. Lỗ đã được cuốc xong trong lúc xới đất rồi, chỉ cân rải gieo hạt giống là được, hạt giống đều là những hạt giống chất lượng tốt mà cô dành dụm trong không gian. Gieo hạt cũng đơn giản hơn rất nhiều, chỉ cần rải hạt giống lên, lấy cuốc xới nhẹ đất lấp lên là được rồi. Rải hạt giống xong, lúc đang lấy cuốc lấp đất, bỗng nghe thấy sân trước vọng đến những tiếng gõ cửa cộc cộc, tiếng sau lớn hơn tiếng trước.

"Chị, chị, mở cửa."

Không hay rồi, là gã bá vương nhỏ kia của nhà họ Lý tới rồi.

Lý Thanh Vận không kịp nghĩ nhiều, xách theo cái cuốc cũng xông ra ngoài.

Lúc đến sân trước, Đại Bảo trông coi Nhị Bảo, nhìn cổng bằng vẻ mặt cảnh giác, tiếng gõ cửa đã dọa Nhị Bảo sợ, dáng vẻ thút thít, muốn khóc nhưng không khóc.

"Đại Bảo, bế em trai vào trong phòng đi.

Sắp xếp cho con trẻ xong, Lý Thanh Vận mới đi tới cổng, mở chốt cửa.

Vừa mới mở ra, một người đàn ông cao to đã đẩy cửa đi vào, đúng là Lý Đắc Bảo, em trai của Lý Chiêu Đệ.

Anh ta vừa đi vào trong, vẫn đang chửi mắng trong miệng, nói: "Chị cả, tại sao mở cửa lâu như thế, đi cả quãng đường, đói chết đi được, mau lấy một chút đồ ăn cho tôi."

"Cậu tới đây có việc gì? Có việc gì thì nói mau." Lý Thanh Vận ngăn cản anh ta, nói một cách đi thẳng vào vấn đề.

"Chị cả, chị bớt giả ngu, Lý Nhị mặt rỗ của thôn chúng ta đã nói rằng thấy chị đi công xã vào hôm trước, tiên tháng này mau trả cho tôi, phải làm một chút đồ ăn cho tôi nữa, ăn no rồi thì tôi về sớm một chút, hôm nay nóng chết đi được.

Nếu như không phải là vì lấy tiền để đi đánh bài với vài người anh em, anh ta cũng không thèm đến nhà họ Cố để lấy đâu.

Lời nói như thể đương nhiên đã khiến Lý Thanh Vận tức giận đến bật cười, người nhà họ Lý này vẫn thật sự coi cô là cây hái ra tiền.

Vốn dĩ muốn quan sát tình hình một chút trước rồi mới quyết định, người này vừa đến, cô bèn muốn tát vào miệng người ta ngay rồi, làm gì còn nhịn được nữa. "Lý Đắc Bảo, tôi nói cho cậu biết, từ nay về sau, người nhà họ Lý các người đừng hòng lấy được một xu nào từ chỗ tôi. Với lại, tên mà mấy năm qua các người lấy từ tôi, phải trả lại cho tôi không thiếu một xu, nếu không tôi sẽ đi công xã tố cáo các người ngầm chiếm tài sản riêng của gia đình quân nhân, để các người ăn cơm tù, đi nông trường cải tạo."

Vẻ mặt Lý Thanh Vận lạnh lùng, một tay chống nạnh làm vẻ người đàn bà đanh đá, một tay nắm lấy cái cuốc, thực sự hơi đáng sợ.

Ở nhà, Lý Đắc Bảo đã quen thói kiêu ngạo, mặc dù hơi ngạc nhiên, ngược lại cũng không sợ bà chị này, dáng vẻ lợn chết không sợ bỏng nước sôi.

"Chị cả, chị hù dọa ai đó? Không phải chị cũng họ Lý à?" Lý Đắc Bảo căn bản không xem lời nói hung dữ của cô là chuyện to tát, còn làm dáng vẻ muốn đi vào trong phòng bếp. Lý Thanh Vận ném cái cuốc, vội vàng đuổi theo, Lý Đắc Bảo đi vào nhà bếp rồi thì bắt đầu tìm kiếm, trong phòng bếp ngoại trừ đồ gia vị, những lương thực khác đều đã khóa lại, anh ta mở không ra.

Tuy nhiên, anh ta lật đến mấy cái bánh bao không nhân chay, đây là bánh bao không nhân mà lúc sáng Lý Thanh Vận đã hâm nóng, tiện thể lấy ra và đặt lên trên tấm thớt, quên mất thả lại vào không gian.

"Uầy, chị cả, cuộc sống của chị trải qua không tệ, đều ăn bánh bao không nhân chay, cha mẹ chúng ta còn chưa từng ăn, tôi câm những cái này đi nhé."

Nói xong, anh ta móc ra một tấm vải, định gói vào trong lông ngực mình.

Lý Thanh Vận giận tới mức phổi muốn nổ tung.

Tiện tay quơ lấy dao phay trên bàn ăn, vụng về phía Lý Đắc Bảo. "Lý Đắc Bảo, hôm nay cậu dám đụng đến bánh bánh bao không nhân của tôi, tôi sẽ chặt tay của cậu!"

Chỉ thiếu hai giây, nếu như không phải Lý Đắc Bảo né nhanh, nhát dao này thật sự đã chém vào mu bàn tay của anh ta, anh ta sợ hãi không thôi, nhìn chị của anh ta.

"Lý Chiêu Đệ, chị ăn thuốc súng à, không phải chỉ là lấy vài cái bánh bao không nhân của chị thôi sao, vậy mà chị lại muốn chém tay tôi? Tôi chắc chắn sẽ quay về nói với cha mẹ chúng ta, bọn họ không đánh chết chị mới lại"

"Lý Đắc Bảo, cậu đừng uy h**p tôi, kể từ ngày nhà ông Lý các người muốn bán tôi, món quà ba trăm tệ cho người ta, tôi đã không phải là người nhà ông Lý các người nữa rồi. Bây giờ tôi gả cho nhà họ Cố thì là người nhà họ Cố. Người nhà họ Lý các người thử đụng vào một đầu ngón tay của tôi thử xem, người đàn ông của tôi là lính, tôi xem thử lãnh đạo công xã sẽ bảo vệ một vợ quân nhân như tôi đây, hay là bảo vệ những dân đen như các người. Cậu cút về ngay cho tôi, đợi tiền đi, trong vòng ba ngày, tôi muốn nhìn thấy hai trăm năm mươi tệ tiên, nếu không tôi sẽ đi công xã tố cáo các người ngầm chiếm tài sản quân nhân, bắt toàn bộ các người đi cải tạo lao động."

"Chị dám, chị chờ đó, tôi quay về ngay, kêu cha mẹ đến đây xử lý chị, hứ!"

Lý Đắc Bảo lưu luyến không nỡ bỏ bánh bao lớn trong tay xuống, nói một câu hung dữ, tỏ vẻ ta đây rồi chạy ra ngoài.

Lý Thanh Vận thấy anh ta mạnh miệng như vịt chết, bèn cầm dao phay đuổi theo, muốn dọa anh ta một cái.

Dao phay mới, sáng bóng loáng được lấy ra từ trong không gian, thật sự nhìn có cảm giác hơi đáng sợ.

"Giết người, Lý Chiêu Đệ muốn giết người!" Lý Đắc Bảo vừa chạy vừa hô, khi qua cổng, suýt chút nữa đã chạy rớt cả giày. "Lý Đắc Bảo, hôm nay bà đây chém không chết mày, thằng oắt con này!" Đuổi mãi tới cửa, hai người đều hoa mắt rồi.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 26



Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, đưa mắt nhìn nhau.

Lý Đắc Bảo phản ứng nhanh, tranh thủ Lý Thanh Vận hơi ngây người, xách theo giày, chớp mắt một cái đã chạy xa.

Lý Thanh Vận không hơi đâu mà đuổi theo anh ta, nhìn thấy cổng nhà mình sao lại có thêm một chiếc xe? Lại là một chiếc xe quân sự.

Giang Phàm cũng không ngờ rằng, lần đầu tới nhà Cố Đình Chu, điều đón tiếp bọn họ vậy mà lại là cảnh tượng hỗn loạn ồn ào như vậy.

Anh ấy và tài xế Tiểu Tống nhìn nhau một cái, nở nụ cười lúng túng, hắng giọng, bước lên trước một bước, nói: "Đây là chị dâu nhỉ? Tôi là Giang Phàm, anh em tốt của Đình Chu, lần này đến là để hộ tống đặc biệt anh ấy về nhà."

Lý Thanh Vận rụt cánh tay đang quơ dao phay lại ngay, giấu ở sau lưng, nở nụ cười lúng túng với Giang Phàm.

Trong lòng vừa thấp thỏm vừa nghi ngờ, bây giờ phải gặp người chồng rẻ tiền rồi, hơi sợ bị vạch trần, làm sao bây giờ.

Không đúng, trong sách cũng không viết việc Cố Đình Chu về nhà, anh luôn luôn là Tam Lang bán mạng, thời gian về nhà có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Cho dù đã đi mười tám khúc cua trong lòng, trên thực tế cũng chỉ là việc trong nháy mắt.

Lý Thanh Vận ép buộc bản thân nở một nụ cười tử tế.

"Là anh em Giang à, Đình Chu nhà chúng tôi đâu, sao lại còn cần cậu hộ tống đặc biệt?"

Tiểu Tống mở cửa xe của ghế sau ra ngay, lộ ra một gương mặt đẹp trai với biểu cảm lạnh lùng. Là Cố Đình Chu trong trí nhớ của Lý Chiêu Đệ.

Anh liếc nhìn Lý Thanh Vận một cái bằng vẻ mặt lạnh nhạt, không có biểu cảm dư thừa nào.

Giang Phàm ở bên cạnh giải thích nguyên nhân, Lý Thanh Vận không tập trung nghe, tay câm dao phay nắm thật chặt, vì sao vừa thấy người đàn ông này một cái, thế mà cô lại cảm thấy căng thẳng, trái tim sắp nhảy ra ngoài luôn rồi.

"Anh em Giang không cần tự trách, cậu và Đình Chu nhà tôi là đồng chí, giúp đỡ lẫn nhau vốn là điều nên làm. Vết thương của anh ấy không nghiêm trọng lắm chứ? Ảnh hưởng đến hoạt động sau này của anh ấy không?"

"Chị dâu yên tâm, đạn chỉ sượt qua trên đùi, mảnh đạn đã được lấy ra rồi, bác sĩ nói anh ấy chỉ cần nghỉ ngơi tử tế thì chắc chắn có thể khôi phục về trạng thái bình thường, không ảnh hưởng hoạt động và công việc sau này. Chỉ là vết thương của anh ấy vẫn chưa ổn hẳn, lại kiên quyết muốn xuất viện về nhà, cho nên bất đắc dĩ tôi chỉ có thể hộ tống anh ấy trở về."

Giang Phàm yên lặng đánh giá phản ứng của người phụ nữ trước mắt, tạm thời yên tâm.

Trước giờ chưa từng nghe Cố Đình Chu nhắc tới vợ của anh, chỉ là thỉnh thoảng nhắc tới con cái, anh ấy tưởng rằng người vợ của anh là kiểu phụ nữ nông thôn ngu muội, cha mẹ bao bọc kia.

Kết quả ngoài ý muốn, vợ anh rất ưa nhìn, trắng nõn nà, đẹp mà không tâm thường, mặc một bộ quần áo xám dài cũng không che giấu được khí chất của cô.

Trước mắt, nhìn có vẻ lời ăn tiếng nói, cử chỉ đều không tệ, nhìn có vẻ là một người phụ nữ thấu tình đạt lý. Cũng không biết cô và người đàn ông vừa mới chạy đi kia đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà đây cũng không phải là việc mà anh ấy nên lo.

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt, cậu xem, tôi thực sự là hồ đồ rồi, vẫn để mọi người đứng nói chuyện ở cổng, mời mọi người vào trong nào.' Lý Thanh Vận vừa nói vừa đi mở cửa ra thêm một chút.

Giang Phàm và Tiểu Tống đỡ lấy Cố Đình Chu xuống xe, anh đã có thể tự mình chậm rãi kéo lê đôi chân, thế nhưng tác động đến vết thương là không tốt, vậy nên một chân cân mượn lực.

Nói ra thì bọn họ là cặp vợ chồng chính thức, thế mà vẫn chưa mở lời nói một câu nào khi gặp nhau.

Cả hai người, mỗi người đều có băn khoăn của riêng mình, đều không lựa chọn lên tiếng trước, cũng rất kỳ lạ.

Ngược lại là Giang Phàm, vừa đi vừa trò chuyện với Lý Thanh Vận, nên làm thế nào để lo liệu cho Cố Đình Chu, làm thế nào để xử lý vết thương cùng với một vài vấn đề như kiêng cữ đồ ăn thức uống và hồi phục vết thương.

Đưa mấy người bọn họ tới phòng mà hiện giờ bọn họ ở, để Cố Đình Chu nằm dựa trên giường.

Hết cách rồi, bây giờ trong nhà chỉ sử dụng mỗi căn phòng này, không bố trí phòng khách.

Cố Đình Chu ngồi dựa trên giường, không kịp nghĩ đến cái khác, trong mắt trong lòng của anh chỉ có hai cậu nhóc ở bên cạnh giường.

"Đại Bảo, tới đây, để cha nhìn nào." Cố Đình Chu nói bằng giọng nói nhẹ nhàng nhất, nhìn hai đứa bé bằng ánh mắt không thể rời mắt.

Đại Bảo che chở em trai núp ở cuối giường, mắt mở to cảnh giác, dò xét những người lạ mới tới, người này tự xưng là cha, thằng bé có một chút ký ức mờ nhạt, quá lâu không gặp nên đã mơ hồ từ lâu, năm ngoái thằng bé mới là em bé ba tuổi, cũng không nhớ quá rõ.

Trên mặt Cố Đình Chu thoáng một vẻ thất vọng, lại biến mất rất nhanh.

Lý Thanh Vận thấy phản ứng của Đại Bảo, vội vàng giảng hoà. "Đại Bảo, gọi đi, đây là cha của con, con quên rồi sao? Hai người này là bạn bè của cha, phải gọi chú."

Đại Bảo thấy mẹ đã lên tiếng, lúc này mới thả lỏng, gọi một tiếng cha và chú.

Giang Phàm chọc tay vào phía trong ngực, lúng túng xoa tay, trong lồng ng.ực cũng không có kẹo trái cây hay gì cả, bây giờ chẳng thể lấy ra được cái gì cả.

"Đứa trẻ ngoan, nào, cầm lấy mua kẹo ăn." Giang Phàm trực tiếp móc ra một tờ đại đoàn kết, ngồi xổm xuống nhét vào trong tay Đại Bảo.

Đại Bảo biết rõ đây là tiên, trước đây mẹ thích nhất là kiếm tiền, đây là món đồ tốt.

Thằng bé đẩy về mà không một chút do dự.

"Chú, mẹ đã mua cho cháu rất nhiều kẹo rồi, còn có bánh xoắn chiên và bánh quy bơ, cháu không cần." Cố Đình Chu thấy con không thấy tiên là sáng mắt, cũng an ủi và vui vẻ trong lòng.

"Giang Phàm, lấy lại đi, không cần đâu, thằng bé còn nhỏ."

Giang Phàm gãi đầu ngượng ngùng, nói: “Quên mua một chút đồ ăn vặt cho tụi nhỏ, Đại Bảo, đợi đến lúc chú về nhà sẽ gửi rất nhiều kẹo ngon và sô cô la cho cháu, cầm cái này trước đi, giữ lại mua kẹo ăn."

Cố Đình Chu thấy anh ấy kiên quyết cho con, cũng không ngăn cản nữa, Lý Thanh Vận biết rõ đây là ý nói có thể nhận được, lúc ánh mắt của Đại Bảo nhìn vê phía cô, cô đã nói câu: "Nhận lấy đi, cảm ơn chú."

Đại Bảo nhận lấy tờ đại đoàn kết bằng hai tay, quý trọng nâng niu trong lòng bàn tay, cười híp mắt thành một đường lưỡi liềm nhỏ.

"Cảm ơn chú." Nói xong bèn trịnh trọng đưa tiền cho mẹ cất giữ.

Khiến cho mọi người đều cười.

"Hai người anh em, thực sự cảm ơn mọi người đã đưa Đình Chu nhà chúng tôi trở về, lái một đoạn đường xa đến không dễ dàng gì, nếu như mọi người không chê thì ở nhà tôi nghỉ ngơi một đêm, lấy lại tinh thần rồi mới quay về, như thế nào?"

Lý Thanh Vận nghĩ rằng người ta đã giúp đỡ, không chiêu đãi một chút đã để người ta đi thì không hay lắm, bèn làm chủ, muốn giữ bọn họ ăn một bữa cơm, nghỉ ngơi một chút, ở một đêm rồi hẵng đi.

Trong đôi mắt Cố Đình Chu ẩn chứa một sự thăm dò, từ lúc nào Lý Chiêu Đệ lại hào phóng như vậy, trong vòng gần hai mươi phút kể từ lúc anh trở về,

Cô đối đãi, tiếp đón mọi người, làm việc đều có trật tự, sắp xếp mọi thứ ngay ngắn rõ ràng, chu đáo tới mức hơi không giống cô rồi, lẽ nào cô cũng trùng sinh rôi?

Vốn dĩ Giang Phàm định đưa Cố Đình Chu đến nhà thì sẽ dẫn Tiểu Tống đi lên huyện tìm nhà nghỉ, nghỉ ngơi một đêm, ngày mai mới quay về.

Thấy Lý Thanh Vận thật lòng giữ lại, mà sân nhỏ của cái nhà nông này cũng được dọn dẹp sạch sẽ, Giang Phàm bèn có hứng thú, nên không hề từ chối.

Cố Đình Chu cũng kêu bọn họ ở lại nghỉ ngơi một đêm rồi hẵng đi, hai ngày nay đã liên tục thay phiên nhau lái xe, hai người bọn họ đều không nghỉ ngơi đàng hoàng, lái xe mệt nhọc không phải là việc giỡn chơi.

Giữ mấy người bọn họ nói chuyện ở trong phòng, Lý Thanh Vận vội vã tìm một tấm chiếu trải lên trên giường ở phòng tây, mặc dù căn phòng này không có người ở, thế nhưng trước đó cô đã quét dọn sạch sẽ rồi. Sau đó là giải quyết cơm trưa trước, nghe giọng nói của Giang Phàm là người phương Nam.

Cô nghĩ ngợi, thịt ba chỉ ướp trước đó vẫn còn hơn một ký, cắt một nửa làm món thịt lợn nấu hai lần, trong nhà vừa khéo có ớt, hành tây, một nửa còn lại làm món bún thịt hâm.

Làm thêm món nộm đậu đũa, kèm thêm mướp xào và canh cà chua trứng, món chính có vài cái bánh bao không nhân lớn, nấu một nồi cơm.

Hai món mặn hai món rau một món canh, đều là món làm nhanh, chốt xong thực đơn, Lý Thanh Vận bắt đầu bận túi bụi, khua tay múa chân.

Đại Bảo cũng chạy vào phòng bếp nhóm lửa giúp cô.

Hai mẹ con phối hợp, một tiếng đồng hồ là đã chuẩn bị xong một bàn cơm trưa ngon miệng.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 27



Bình thường hai mẹ con hay ngồi ngoài bàn ăn dưới hiên ăn cơm, nhưng vì sức khỏe Cố Đình Chu không được tiện, nên cô sắp xếp sang bàn sưởi trong phòng.

Hai người nhìn đồ ăn thơm ngào ngạt ở trên bàn lò, cảm thấy bụng mình đang kêu réo ầm ï hết cả lên. Hai ngày nay đi đường họ chỉ ăn toàn lương khô, thỉnh thoảng ăn chút mỳ, nhưng cũng là kiểu đậm đà miền Bắc.

"Chị dâu, không ngờ chị còn biết làm thịt đảo đó, vừa ngửi mùi cái là thấy thơm rồi." Giang Phàm vừa nói vừa giơ ngón cái lên.

Sao không biết làm cho được, dùng cả tương đậu biện Tứ Xuyên và chao chính tông ở trong không gian để làm ra món thịt đảo ngon tuyệt này mà.

Cố Đình Chu cũng thấy khó hiểu, miến thịt lợn hâm còn được coi là món ăn bình thường, chứ món thịt đảo này chưa thấy cô làm lần nào.

"Thích là tốt rồi, tôi nghĩ các cậu là người miền Nam nên chắc không quen đồ ăn miền Bắc, vừa hay tôi cũng biết làm vài món đơn giản của miền Nam, cũng là học được của người khác cả thôi. Mọi người mau thử xem có vừa miệng không.”

Nói xong, cô cầm bát cơm trước mặt Cố Đình Chu lên, gắp giúp anh vài món ăn. Anh chỉ bị thương ở chân nên nửa trên không có trở ngại gì với việc ăn cơm, tuy nhiên lúc ăn vẫn cần chú ý ăn đồ thanh đạm, nên cô không gắp cho anh những món cay.

Cố Đình Chu nhận lấy bát cơm một cách tự nhiên, nhân tiện còn nói một câu: 'Em cũng đừng làm việc nữa, mau đưa Đại Bảo ra ăn đi."

Hai người Giang Phàm ăn được mấy đũa cơm, chỉ cảm thấy món thịt đảo này vừa ngon tuyệt cú mèo vừa hao cơm, miến hâm lại thấm vị, ăn thêm một miếng rau trộn đậu đũa thanh mát giải ngấy, chỉ có thể nói là tuyệt vời.

Hai người cũng phụ họa với Cố Đình Chu: "Chị dâu, chị nấu ăn ngon thật đấy, sắp vượt mặt cả tiệm cơm quốc danh luôn rồi, mau đưa bé đến ăn đi chị."

"Đây rồi, mọi người cứ ăn trước đi."

Sau khi để Đại Bảo ngồi ngay ngắn bên cha mình, Lý Thanh Vận cho Nhị Bảo uống sữa trước, tiếp đó lại thay tã, đưa cậu bé lên giường chơi đồ chơi rồi cô mới ngồi xuống ăn cơm.

Trong lúc nhất thời, quanh bàn cơm chỉ còn lại tiếng bát đũa. Ba người đàn ông vừa phải ăn uống kham khổ sau chặng đường dài, khó khăn lắm mới được ngồi xuống ăn bát cơm nóng, đã thế còn được ăn mấy món vừa miệng nên ăn như bão táp, song tướng ăn vẫn khách khí hơn khi ăn ở trong quân đội nhiều.

Đại Bảo vẫn còn hơi sợ người lạ, thấy hai người lạ mặt thì rụt rè đôi chút, bởi vậy thằng bé nghiêm túc ăn cơm, không ho he lời nào, chỉ là thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên nhìn mẹ.

Lý Thanh Vận vừa chăm sóc Cố Đình Chu vừa cho Đại Bao ăn, lâu lâu lại bắt chuyện với hai người Giang Phàm. Cả khách cả chủ ai nấy đều vui vẻ, chẳng mấy lâu sau đồ ăn đã sạch bong.

"Chắc hai anh em đi đường vất vả rồi, tôi đã dọn dẹp phòng ốc xong xuôi rồi, hai anh em vào nghỉ đi." Lý Thanh Vận nói xong thì đưa hai người vào trong phòng phía Tây nghỉ ngơi.

Hai người vốn đã mệt lử nên không nói năng gì thêm nữa, vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ thiếp đi.

Đến khi quay trở lại phòng phía Đông, Đại Bảo đang bận bịu dọn dẹp bát đũa, Nhị Bảo thì chẳng biết đã chạy đến bên Cố Đình Chu từ bao giờ, hai cha con cứ mắt to trợn mắt nhỏ.

Chỉ còn lại người nhà mình, Lý Thanh Vận lại không biết nói sao cho ổn, thế nên không còn hoạt bát như lúc mời khách.

Trước đây nguyên chủ đã sống với người đàn ông này thế nào vậy? Hình như luôn dùng giọng điệu lấy lòng, chuyện gì cũng theo ý của anh.

Dù sao Cố Đình Chu cũng là cây ATM tự động, còn là người mà cô ấy luôn mến mộ, anh không những từng cứu mạng cô ấy mà còn cứu cô ấy khỏi mối nguy bị bán đi.

Lý Chiêu Đệ là thật lòng thích Cố Đình Chu.

Lý Thanh Vân lại không có chút cảm giác nào với ông chồng hờ này, nên cô không biết phải chung sống ra sao, thôi cứ để tanh bành theo tự nhiên đi. "Đại Bảo, con đi gọi bà con đến đây đi, mẹ muốn nói chuyện với bà ấy chút chuyện.”

Đại Bảo vâng một tiếng rồi chạy như bay.

Lý Thanh Vận đuổi Đại Bảo đi xong thì bắt đầu thu dọn bát đũa, cũng không nói gì nữa.

"Đắc Bảo qua đây có chuyện gì à? Sao còn động đao nữa?" Cố Đình Chu bế Nhị Bảo, chậm rãi cất lời.

Hiển nhiên là Cố Đình Chu đã nhìn thấy Lý Đắc Bảo bỏ chạy rồi.

"Cũng không có chuyện gì, thằng bé đấy toàn tật xấu, đã thế còn vừa lười vừa tham, không nhìn nổi nữa nên dạy chút." Lý Thanh Vân lựa chuyện nhẹ để nói.

Dù sao cô cũng không thể nói Lý Đắc Bảo qua đây để đòi tiền, ăn chực được. Vốn dĩ người đàn ông này đã xem thường gia đình cô, nói ra sự thật sợ rằng mọi chuyện chỉ càng nghiêm trọng hơn.

Lý Chiêu Đệ vứt lại nguyên đống bòng bong, giờ cô là người phải đi gỡ rối. Trong truyện, Cố Đình Chu không phải là một người cha tốt, nhưng nhân phẩm của anh thì không có gì để chê.

Bởi vì Lý Thanh Vận tạm thời không có ý định ly hôn người đàn ông này, cao chạy xa bay, mà dù sao thời đại này cũng chẳng cho phép, hơn nữa hai đứa trẻ này cần cô.

Có thể chung sống hòa hợp với người đàn ông này, nuôi dưỡng bọn nhỏ là tốt nhất, còn nếu nước sông không thể phạm nước giếng thì được nước nào hay nước đấy vậy.

Cô không biết, người đàn ông trước mắt cũng trùng sinh quanh về, anh đã nhìn thấu được hết mọi thứ từ lâu.

Cố Đình Chu thấy cô không muốn nói nhiều, trong lòng cũng hiểu được là do đâu, chắc lại đòi tiên, vòi đồ ăn chứ gì. Anh đã sống lại thêm một lần rồi, sẽ không vì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này mà tức giận. Nhưng hôm nay Lý Chiêu Đệ có thể cầm dao đuổi đánh Lý Đắc Bảo lại nằm ngoài dự đoán của anh.

Mà chưa nói đến chuyện Lý Đắc Bảo, chỉ kể đến mấy chuyện trong nhà đấy đã đủ làm người khác hết hồn rồi.

Nào là tiệc chiêu đãi không có gì để chê, đến cả những món ăn ngon lành, lại còn cơm dẻo thơm phức, phòng ốc sạch sẽ, sáng bóng, rồi đến hai đứa con sạch sẽ, chỉnh tê, sữa của Nhị Bảo, đồ ăn vặt trong tủ đầu giường...

Kiếp trước chưa từng có những chuyện này, cũng từng là cuộc sống hôn nhân mà anh thời niên thiếu mơ về, chỉ có thể nói là đây ấm áp.

Mặc dù Lý Chiêu Đệ này là do vừa nhặt được lương tâm ở đâu về, hay là cũng trùng sinh vê như anh, thì những thay đổi này đã đủ làm anh vui vẻ.

Lúc trên đường anh đã nghĩ rất kỹ, vì con cái, anh bắt buộc phải chấp nhận Lý Chiêu Đệ, sẽ cố gắng hết sức để đối xử tốt với cô ấy, như thế thì con cái mới hạnh phúc được, gia đình mới êm ấm được.

Kết quả lại cho anh một bất ngờ đầy vui vẻ, không ngờ cô ấy lại bằng lòng sinh sống bình thường, chăm sóc con cái, thế là tốt quá rồi.

Mặc kệ giờ cô đang như thế nào, anh sẽ gác lại những góc nhìn phiến diện xưa kia, đối xử với cô thật tốt.

Những suy nghĩ này chỉ là lóe lên trong đầu anh trong một giây lát.

"Không có gì thì tốt, hôm nay em sắp xếp rất tốt. Tối nay gọi cha mẹ và anh cả qua đây ăn cơm cùng đi, tiền và phiếu thì em cứ tự quyết."

Cố Đình Chu lấy một xấp tiên và phiếu trong túi ra đưa cho Lý Thanh Vận.

Giọng điệu người đàn ông rất dịu dàng, thái độ cũng rất chân thành, điều này khiến Lý Thanh Vận rất bất ngờ. Người đàn ông trong ấn tượng của nguyên thân luôn mang một vẻ mặt lạnh tanh, chẳng bao giờ quan tâm đến cô ấy.

Mà thôi không nghĩ ra được thì khỏi nghĩ đi, Lý Thanh Vận tự nhiên nhận lấy xấp tiên, còn mở ra đếm, trông hệt như một kẻ mê tiền.

Thế mà lại có hơn một trăm, sắp vượt qua cả quỹ của cô luôn rồi, kim chủ này giàu phết đấy.

Lý Thanh Vận tỏ vẻ rất vui, khóe miệng nhếch lên, mỉm cười để lộ má lúm đồng tiền.

Cố Đình Chu không bỏ lỡ bất cứ biểu cảm nào của cô, trong lòng còn nghĩ quả là một kẻ mê tiên, nhưng mà sao anh lại chẳng thấy chán ghét chút nào vậy?

Lý Chiêu Đệ của kiếp trước cũng thích đếm tiền, cô ấy sẽ lật qua lật lại đếm rất nhiều lân, còn không ngừng li.ếm ngón tay, lần nào anh thấy vậy cũng cau mày.

Lần này, Nhị Bảo trong lòng nở một nụ cười đầy lưu manh với anh, trên mặt cũng là chiếc má lúm trông giống y hệt cô.

Cố Đình Chu thâm nói, nhóc này, cười lên trông giống hệt mẹ con.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 28



Lý Thanh Vận có được tiền giấy nên trong lòng cũng an tâm, nghĩ thâm bữa ăn tối nay phải tiếp đãi tốt một chút, như vậy "ông chủ" mới càng thêm vui vẻ, cuộc sống sau này của cô mới càng tốt.

Đúng vậy, cô quyết định sau này sẽ xem Cố Đình Chu xem như ông chủ của mình, bản thân mình thì làm người giúp việc giúp anh trông con chăm lo việc nhà, nghĩ như vậy thì ngay lập tức cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Nhưng quan trọng nhất là tuy vừa mới gặp Cố Đình Chu nhưng trong lòng cô không cảm thấy bài xích cũng không thấy chán ghét, bê ngoài của anh đẹp trai lại đàng hoàng, rất nam tính, cách nói năng không tâm thường, lịch sự, chững chạc lại đầy sức sống, một nét đẹp mâu thuẫn đan xen lẫn nhau.

Thật tình giúp anh làm việc cô cũng không thấy khó chịu, nói cho cùng người đàn ông này vẫn vô cùng hợp mắt cô.

Sắp xếp mọi chuyện ở phòng bếp xong xuôi, xới đất còn thừa vào lúc sáng cũng đã xong, tưới thêm mấy chậu nước thì hầu như đã xong việc.

Khi vừa trở lại sân trước thì ông bà nội của Đại Bảo đã qua đến đây.

Đại Bảo còn nhỏ, không giải thích được rõ ràng, nghe cháu nội nói cha của thằng bé bị người đưa về bằng xe, nằm ở trên giường không thể cử động, mẹ bảo thằng bé kêu bà nội đi qua thương lượng công việc.

Làm cho hai người lớn tuổi sợ tới mức hồn bay phách lạc, cha Cố ôm lấy cháu nội chạy một hơi qua tới, đổ mồ hôi đầy người.

Cũng bởi cái sân nhỏ này của bọn họ hơi xa một chút, mà anh lại trở về lúc sáng khi mọi người bắt đầu đi làm việc, nên tất cả mọi người đều không biết.

Cũng may biết con trai mình không có việc gì, chỉ là bị thương mà thôi, lúc này hai ông bà mới an tâm.

Gia đình thằng hai vốn còn có hai đứa con trai cần nuôi nấng, lại có một người vợ không nên thân, nếu lỡ như thằng hai có chuyện gì không may hoặc là xuất ngũ trở về thì cái nhà này cũng muốn sụp.

Người lớn thì không sao, chỉ tội nghiệp hai đứa nhỏ, trong lòng của người lớn tuổi thì luôn yêu thương cháu của mình.

Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.

"Chiêu Đệ à, con gọi mẹ đến đây có chuyện gì sao?" Mẹ Cố nhìn thấy Lý Thanh Vận đẩy cửa bước vào thì nhanh chóng đứng dậy hỏi.

Trong lòng bà ấy cũng đang rất lo lắng, lần này thằng hai bị thương trở vê, vợ thằng hai đừng lại làm ra chuyện gì, nếu vết thương này không được chăm sóc tốt để lại di chứng cũng không tốt.

Lý Thanh Vận gọi một tiếng cha mẹ để chào hỏi, rửa sạch tay rồi mới nói: "Không phải đồng đội của Đình Chu đưa anh ấy về sao, dù sao cũng đi từ xa tới đây, chúng ta cũng phải tiếp đãi ổn thỏa một chút.

Mà đúng lúc này thời gian không khéo, không mua được thịt, trong nhà cũng chỉ còn một chút xương sườn, con nghĩ tối nay giết một con gà, rồi nhìn xem có thể tìm mua một con cá nữa hay không.

Nhà của con không nuôi gà, nếu bên nhà mẹ có con nào thích hợp thì mẹ bán cho con một con.”

Nghe Lý Thanh Vận nói xong thì hai ông bà yên tâm hơn một ít.

Có thể nghĩ đến việc tiếp đãi khách đến nhà là tốt rồi, chỉ cân cô không làm ra chuyện gì xấu hổ thì muốn sao cũng được.

Lý Thanh Vận không biết yêu cầu của cha mẹ chồng đối với mình thấp như vậy, nếu không thì cô cũng nên nở nụ cười.

Một người tốt bụng mà làm một chuyện xấu, mọi người sẽ mắng nhiếc cô ta, chửi bới cô ta.

Nhưng nếu là một người xấu làm được một chuyện tốt, thì ngược lại mọi người sẽ khen ngợi, ca tụng cô ta.

"Lát nữa bà vê bắt giết con gà mang qua đây, còn tôi đợi lát nữa đến hỏi anh tư xem hôm nay có bắt được cá hay không, nếu có thì tôi mang một con lại đây." Cha Cố dặn dò mẹ Cố.

Sau đó lại nói với Lý Thanh Vận: "Vợ thằng hai này, trong khoảng thời gian này con phải vất vả, người một nhà không nói lời khách sáo, cũng đừng nhắc tới tiên bạc, chỉ cần cuộc sống các con tốt đẹp thì cha mẹ cũng an tâm.”

Hèn gì cha Cố có thể đảm nhiệm chức trách của một vị thôn trưởng, hiểu biết rất rõ về lòng người, lời nói có thể khống chế người khác.

Chỉ nói mấy câu ngắn ngủn mà đã có thể làm cho con dâu vui vẻ, tự nguyện bằng lòng chăm sóc con trai đang bị thương của mình, đồng thời lại có thể giải quyết vấn đề.

Tuy rằng hiện tại Lý Thanh Vận đã thay đổi linh hồn, nếu ông ấy không nói những lời này thì cô cũng sẽ tận tâm chăm sóc người bệnh.

Không thể không nói, lo lắng hết lòng hết dạ như vậy đều là vì đứa nhỏ.

"Vậy cũng được, vậy con chuẩn bị các món khác trước, buổi tối cha mẹ cũng đừng nấu cơm, đều qua bên này ăn đi, cũng đã lâu rồi Đình Chu mới trở lại.' Lý Thanh Vận vốn tính là phải trả tiền, nhưng ngẫm lại thì lại không quá phù hợp với hình tượng keo kiệt của Lý Chiêu Đệ bèn quyết định sau này nếu có cơ hội thì sẽ tặng các món khác để bù lại.

Hai bên thương lượng xong thì tất cả mọi người đều tự mình bận việc, chỉ để lại Cố Đình Chu ở trên giường đất chơi cùng với Đại Bảo và Nhị Bảo.

Cố Đình Chu đã ngủ một giấc thật dài suốt dọc đường về, hơn nữa nhìn thấy hai đứa con trai đáng yêu còn nhỏ thì trong lòng anh rất xúc động, nên không buồn ngủ, kiên nhẫn chơi đùa cùng với hai đứa con trai của mình.

Lý Thanh Vận mặc kệ bọn họ, chỉ dặn dò nhớ chú ý thay tã cho Nhị Bảo.

Buổi tối nhiều người nên cần chuẩn bị thức ăn nhiều hơn một chút.

Gà hầm nấm là khẳng định phải có rồi, phần ức gà có thể để riêng ra làm món gà cung bảo mà người phương nam thích ăn.

Phần xương sườn trộm mua lần trước thật ra cũng đã ăn hết rồi, dù sao cũng không có ai biết tình huống của nhà cô nên còn không phải do chính cô tự quyết định hay sao, cho nên cô lại lấy một ít xương sườn ra, chuẩn bị làm một chậu xương sườn hầm đậu que.

Lại thêm vài món chay như khoai tây thái sợi xào chua cay, cà tím xào đậu que, cà chua xào trứng, bọn nhỏ thì thích ăn khoai lang ngào đường, lại nấu thêm nồi canh trứng rau xanh nữa.

Cuối cùng còn món cá thì xem duyên phận đi, nếu có thì làm thành món kho tàu, không có thì thôi vậy.

Đại khái là bao nhiêu đấy món, dù sao các món này đều làm rất nhiều, hẳn là sẽ đủ ăn.

Nhiều người cùng ăn nên không thể dùng cơm làm món chính, tuy rằng gạo trong không gian có thể đủ ăn, nhưng sẽ làm người khác chướng mắt, có đến mười người, một bữa là có thể ăn hết mấy ký gạo đấy. Nghĩ như vậy nên cô quyết định làm bánh bột ngô áp chảo, bột ngô cho thêm chút bột mì trắng và trứng gà, làm thành món bánh mềm xốp còn ngon hơn cả bánh làm bằng bột mì trắng thuần.

Quyết định xong thực đơn, Lý Thanh Vận bắt đầu chuẩn bị nấu ăn, bận rộn vô cùng.

Cô đã sớm thu dọn những món đồ khả nghi ở trong nhà xong hết cả rồi, trong nhà có một người bộ đội nên cô cũng không dám qua loa, chỉ cân không chú ý một chút thôi sẽ lộ tẩy, đến lúc đó điều chờ đợi cô sẽ là một thảm họa.

Vừa mới rửa xong rau cải, bột ngô cũng đã pha xong, mẹ Cố và con dâu cả của bà ấy đã hấp tấp lại đây .

Tay trái vác một cái rổ to, là các loại rau dưa mà bà ấy hái trong đất nhà mình, tay phải còn cầm một con gà trống đã được nhổ sạch lông.

Không bao lâu sau, cha Cố. cũng xách hai con cá chép to trở lại.

Hôm nay may mắn, vừa ra đến bờ sông thì đã gặp ngay lão Tứ, trong thùng có chứa mấy con cá chép to nên ông ấy mua hai con lớn vê.

Cha Cố đưa cá cho ba người xử lý, ông ấy thì đi đến phòng ở hướng đông ngồi cùng con trai và cháu nội, đặc biệt là đứa cháu nội nhỏ nhất này, ngoại trừ lúc đầy tháng thì ông ấy có gặp một lần, lần này cũng chỉ mới là lần gặp thứ hai mà thôi, cũng là lúc đứa nhỏ đáng yêu nhất, ông ấy cực kỳ yêu thích.

Ba người một tổ ở trong phòng bếp cũng vừa nói chuyện phiếm vừa làm việc, Lý Thanh Vận dựa vào sự sắp xếp của mình mà tổ chức hai người cùng nhau hỗ trợ, đâu vào đấy.

Chị dâu cả Cố cảm thấy vài ngày không thấy, vợ thằng hai đúng thật là giống như lời mẹ chồng kể lại, thay đổi thật nhiều.

Vẫn là khuôn mặt kia, nhưng là thoạt nhìn tươi sáng rộng rãi hơn nhiều, sắp xếp công việc cũng lưu loát nhanh nhẹn, khá hơn dáng vẻ lúc không thể làm được trò trống gì nên hồn ở trước kia, đúng là khác một trời một vực.

Từ trước chính mình thật sự nhìn cô ta không vừa mắt, lớn lên đẹp thì sao chứ, chồng biết kiếm tiền thì lại như thế nào, cô ta luôn cảm thấy bản thân mình cũng không kém hơn vợ thằng hai bao nhiêu.

Hiện giờ gặp lại, thật đúng là làm cho cô ta sinh ra một loại cảm giác tự tị, ngay cả bản thân cô ta cũng tự cảm thấy ngại khi so mình với vợ thằng hai, người ta tựa như phượng hoàng đậu trên cây ngô đồng, rực rỡ chói lóa, cô ta lại tựa như con gà nằm trong ổ kia, không biết hơn mình gấp mất lần.

Trong lúc nhất thời cô ta cảm thấy hơi thất vọng nên khi làm việc cũng liên tiếp phạm lỗi, dẫn tới mẹ chồng liên tục hỏi cô ta bị gì thế.

Lý Thanh Vận chú ý tới cô ta thỉnh thoảng lại trộm đánh giá cô nhưng cũng không lộ ra, mặc kệ cho cô ta nhìn.

Ba người đều có tâm sự, nên chỉ yên lặng làm việc và âm thầm tính toán riêng trong lòng.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 29



Sau khi nhóm người Giang Phàm ngủ thẳng đến năm giờ mới thức dậy thì trong nhà lập tức trở nên ồn ào ầm ĩ vì mọi người giới thiệu lẫn nhau và cùng nhau trò chuyện.

Sau khi Cố lão đại Cố Đình Xuyên tan tầm cũng dẫn theo hai đứa con gái lại đây.

Ba người phụ nữ bận việc ở phòng bếp, mấy người đàn ông thì ở nhà chính nói chuyện, hai cô gái nhỏ của nhà anh cả đang chơi đùa cùng với Đại Bảo ở trong sân, Nhị Bảo thì được cha của cậu bé trông nom, Lý Thanh Vận chỉ cần canh thời gian cho cậu bé ăn sữa là được, việc này tạm thời cha của cậu bé không làm được.

Tính toán thời gian ăn cơm xong thì bên này bắt đầu nấu nước, xương sườn và thịt gà đều cần hầm trước, nếu không sẽ rất cứng, nhai không nổi. Hôm nay Lý Thanh Vận làm bếp chính, hai món ăn này cô cũng làm quen tay nên cũng không có gì phải sợ, làm rất lưu loát.

Là linh hồn của đời sau nên cô cũng quen với cách nấu ăn của đời sau, nhưng ở trong mắt của mẹ Cố và chị dâu cả Cố thì đúng là cách tiêu xài của người đàn bà phá của.

Dùng dầu nhiều, nguyên liệu và gia vị đầy đủ, thịt nhiêu rau dưa ít.

Nhưng vì hôm nay là ngày đãi khách, cũng nên làm mấy món ăn cho ra trò cho nên hai người đều nhịn không có hé răng.

Mãi cho đến bắt đầu xào các món chay, khi nhìn thấy cô đổ dầu vào nồi giống như dầu đấy không cần tiên mua thì chị dâu cả Cố đã đứng ngồi không yên trong khi mẹ Cố còn chưa kịp mở miệng.

"Chiêu Đệ à, sao em lại cho nhiều dầu vào như vậy chứ, số lượng dầu này có thể dùng để xào mấy chậu đồ ăn đấy.

Mẹ Cố cũng muốn nói là dùng dầu quá nhiều, nhưng thấy con dâu cả đã nói trước nên cũng không có mở miệng.

Lý Thanh Vận nghe có người gọi chính mình bằng cái tên Chiêu Đệ đột ngột như vậy thì lại hơi ngạc nhiên, sớm muộn gì có một ngày cô cũng phải sửa lại cái tên không hay ho này.

"Chị dâu cả, món cà tím xào đậu que này cần phải dùng dầu xào ăn mới ngon, bình thường em cũng không dám làm như vậy, hôm nay không phải có khách đến nhà hay sao, người phương nam rất tinh tế, sẽ không cục mịch như người phương bắc chúng ta."

Cô cũng biết người ở thời đại này rất tiết kiệm nên thật ra cô đã để dầu ít lại rồi, nhưng so với người bình thường chỉ dùng vải xô thấm dầu chà vào đáy nồi như chị dâu cả Cố thì đúng là cô cho dầu cực kỳ nhiều.

Nghe cô nói như vậy thì mẹ Cố và chị dâu cả Cố cũng không nói thêm gì được nữa, nhưng cảm nhận về độ phá của của cô ở trong lòng họ lại sâu hơn một tâng.

Nếu họ nhìn thấy được các loại lương thực tinh và nhiều loại đậu tràn đầy trong ngăn tủ mà cô đã khóa lại kia thì sẽ càng giật mình thêm.

Món chay dĩ nhiên không thể so sánh với các món thịt hâm, thịt gà và xương sườn sẽ tự mình tiết dầu ra, nhưng nếu xào rau củ mà không để dầu vào thì hương vị sẽ giống như dùng nước luộc, không có mùi vị gì.

Chịu đựng đôi mắt như đèn pha nhìn chằm chằm vào mình để đánh giá của hai người phụ nữ bên cạnh, nên bữa cơm này Lý Thanh Vận hoàn thành thật gian nan. Gà hầm nấm, xương sườn hầm đậu que, gà cung bảo, cà tím xào đậu que, cà chua xào trứng, cá kho, khoai lang ngào đường, khoai tây thái sợi xào chua cay, canh trứng rau xanh, món chính là bánh bột ngô áp chảo.

Thức ăn được bày biện tràn đầy cả một bàn, tám món ăn và một món canh, cộng thêm trứng gà thì có đến năm món ăn mặn, như thế này thì còn long trọng hơn rất nhiều so với bữa ăn mừng năm mới nữa.

Cha Cố và hai người con trai ngồi ở trên giường đất đón tiếp khách, chủ yếu là vì lo lắng cho vết thương của Cố Đình Chu.

Phụ nữ và trẻ con thì ngồi bàn riêng ở gian phòng bên ngoài.

Bọn nhỏ vây quanh ở trước bàn, nghe mùi hương đã thèm đến nhỏ dãi, còn vui vẻ hơn so với ngày mừng năm mới, nhưng không có ai dám trộm ăn một miếng. Chờ mẹ và bà nội bận việc xong đến đây rồi mới cùng nhau ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm, ghế ở trong nhà không đủ nên mấy người lớn ngồi trên mấy cái ghế xếp.

Trong lúc nhất thời, phòng trong phòng ngoài đều đầy ắp tiếng nói cười sôi nổi.

Đại Ni nếm thử một miếng khoai lang ngào đường, ngọt đến tận ruột gan.

"Thím hai làm khoai lang ăn ngon quá, còn ngọt hơn đường nữa."

Nhị Ni cũng nói phụ họa theo: “Chú của cháu thật hạnh phúc, thím hai biết làm nhiều món ngon như vậy!"

"Mẹ của em nấu ăn ngon nhất." Đại Bảo cho một miếng thịt vào miệng, cũng mở miệng khen theo.

Hai cô gái nhỏ đều nhìn em trai với đôi mắt đầy hâm mộ, ba đứa nhỏ tiếp tục cắm đầu ăn ngấu nghiến, bữa cơm này có thể nói là bữa cơm ngon nhất mà chúng được ăn từ lúc chúng chào đời cho tới nay, cho nên nhất định phải ăn thật là no.

Lý Thanh Vận mỉm cười, đưa cho bọn chúng đĩa rau.

"Ăn đi, ăn nhiều một chút, hôm nay muốn ăn bao nhiêu cũng được, thím bao hết." Nhiêu đồ ăn như vậy lại đều nấu với số lượng lớn, khẳng định là sẽ đủ ăn.

Mẹ Cố và chị dâu cả Cố bốn mắt nhìn nhau, trong lòng họ cũng thừa nhận những món ăn này rất long trọng và lịch sự, tốt hơn họ nấu nhiều, nhưng họ lại không muốn thừa nhận về vấn đề kỹ thuật nấu nướng. Cuối cùng chị dâu cả Cố còn nhỏ giọng nói thầm một câu: "Cho nhiều dầu và đường như vậy mà còn ăn không ngon hay sao? Đồ tốt nhiều như vậy, xào đế giày ăn cũng ngon nữa là."

Lý Thanh Vận nghe thấy lời cô ta nói thì gương mặt trở nên xám xịt mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, lúc giữa trưa nhìn chằm chằm vào cô rồi lên mặt dạy đời thì cũng thôi đi, đô ăn cũng đã bưng lên bàn hết cả rồi mà vẫn còn líu ra líu ríu không để yên, nhiều món ngon như vậy cũng không chặn được miệng của cô ta, thật sự là quá nể tình cô ta rồi.

Đúng thật vậy, mấy ngày nay Lý Thanh Vận thay đổi làm cho chị dâu cả Cố có chút mất tự chủ, thêm nữa lúc giữa trưa Lý Thanh Vận cũng tỏ ra dễ tính và dễ tha thứ cho cô ta, nên cô ta đã quên tính tình của nguyên chủ lúc trước.

Mẹ Cố rất có ánh mắt, nhìn thấy sắc mặt của Lý Thanh Vận thì đột nhiên nhớ tới người này là một người không hề nể nang ai, muốn lật bàn thì sẽ lật bàn, hôm nay trong nhà lại có khách, lại làm nhiều món ngon như vậy, cũng không thể để chuyện xấu xảy ra được.

Bà ấy lập tức nhẹ giọng nói: "Mẹ Đại Ni, câm miệng lại ăn cơm đi, nhiều món ngon như vậy cũng không chặn được miệng con sao, không ăn thì về nhà đi."

Từ trước đến giờ mẹ Cố luôn là người quản thúc chị dâu cả Cố rất gắt gao, mẹ Cố lên tiếng thì chị dâu cả Cố cũng biết chính mình đã nói quá nhiều, cô ta trộm liếc nhìn sắc mặt vợ thằng hai một cái, thấy mặt cô đen tựa như đáy nồi, giống như muốn phát nổ ngay lập tức.

Cô ta lập tức quay sang Lý Thanh Vận rồi lộ ra một nụ cười lấy lòng, Lý Thanh Vận không thèm để ý tới cô ta, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ là sắc mặt nhìn rất khó coi, việc này coi như cho qua.

Cuối cùng trên bàn ăn không có ai nói chuyện, đều vùi đầu ăn cơm, Đại Bảo không nhận ra lời ẩn ý trong lời nói của người lớn, tập trung mà ăn.

Đại Ni, Nhị Ni biết là mẹ của mình nói sai rồi nên làm cho thím hai không vui, lại thêm từ trước tới nay đã biết sự lợi hại của thím hai ở tại nhà cũ họ Cố nên hai cô bé cũng không dám nói chuyện, vùi đầu ăn chăm chú.

Lý Thanh Vận nghĩ hôm nay trong nhà có khách, không thích hợp cãi nhau, nếu không thật sự cô có thể sẽ cho vị chị dâu này một bài học.

Tôi dùng chút dầu thì có sao vậy, dùng chút đường thì lại thế nào, ăn gạo nhà chị à, tốt bụng mời cả nhà mấy người lại đây ăn cơm, ai mà ngờ lại tự mình rước lấy phiền phức, cứ nói mãi không ngừng.

Cô cũng biết bụng dạ của chị dâu cả Cố không xấu, chỉ là có chút bệnh nhẹ của dân quê, hơn nữa quan điểm cũng không hợp với bản thân.

Nhưng cô lại không muốn mặc kệ tật xấu này của cô ta, chỉ là mẹ Cố cũng giống như vậy, nếu không tiếp nhận được phong cách làm việc của cô thì sau này có lẽ ít tới lui thì tốt hơn, dù sao có đại diện qua bên đấy là được rồi.

Vì mục đích hòa nhập với người khác mà làm mình chịu uất ức thì không phải là điều cô muốn.

Nghĩ thông suốt điểm ấy nên cô lại bắt đầu vui vẻ trở lại đưa đĩa rau cho bọn nhỏ, chỉ là cuối cùng cô vẫn không hề phản ứng tới chị dâu cả Cố.

Trong lòng mẹ Cố thở dài một hơi, tính tình của vợ thằng cả thật ra không xấu, nhưng lại thích ham chiếm lợi nhỏ, ích kỷ, yêu khoe mẽ, phần lớn các phụ nữ ở nông thôn đều là như vậy, cứ luôn để ý nhà hướng đông như vầy, nhà phía tây như kia. Mấy ngày nay bà ấy nhìn thấy vợ thằng hai làm việc thì cảm thấy thật không tệ, càng ngày càng có trình tự, thoải mái, dứt khoát nhanh nhẹn, cũng không có thói xấu, chỉ là tính tình không tốt, không biết tiết kiệm, tiêu tiền hoang phí.

Tuy rằng bà ấy không muốn nhận nhưng đúng là trong lòng của bà ấy đã chậm rãi nghiêng về vợ thằng hai, vừa khéo đứa con này cũng là khi bà ấy có được khi về già, mà từ trước đến nay lại rất có tiên đồ.

Cùng lúc thì vợ thằng hai sinh được hai đứa cháu nội, đây là gốc rễ của gia đình nhà họ Cố này, hiện tại vợ thằng hai cũng trở nên tốt hơn nhiều, nhưng trăm ngàn lần đừng xảy ra chuyện phiền toái gì nữa.

Sau này vẫn nên để cho hai người các cô cách xa một chút đi, vợ thằng cả là một người không kín miệng, nói chuyện lại hay đắc tội với người ta, vợ thằng hai thì cũng không phải là người có thể nhịn nhục.
 
Back
Top Bottom