Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 10



Từ trước đến nay Đại Bảo không biết thì ra làm việc cũng có thể vui như thế, đôi mắt to tròn long lanh cười híp lại.

Lý Thanh Vận cũng bật cười, giơ tay xoa đầu Đại Bảo.

"Nhóc con, mệt rồi đúng không, vào phòng tìm một bộ quần áo sạch sẽ thay ra đi, tiện thể nhìn xem em trai có tè không, nếu tè thì thay tã lót, mẹ đun ít nước ấm cho con tắm, nhìn con bẩn thế này, như là chui ra từ đống bụi bẩn ấy." Cô nói xong còn ghét bỏ phủi phủi tay.

Đại Bảo "vâng" một tiếng, vui vẻ lao vào phòng lấy quần áo, giống như viên đạn nhỏ vậy.

Lý Thanh Vận đun một nồi nước to, đổ nước lạnh vào một chậu lớn, mùa hè tắm rửa thì nước chỉ cần hơi ấm là được, nếu như không phải nước giếng quá lạnh, thì cũng không cân thêm nước nóng.

Lý Thanh Vận tắm rửa kỳ cọ cho Đại Bảo từ đầu xuống chân, kỳ cọ mọi ngóc ngách mới tắm sạch được cho thằng bé.

Trời mùa hè, vừa mệt vừa nóng, cả người đầy mồ hôi.

Hai mẹ con lại cùng nhau tắm cho Nhị Bảo, Nhị Bảo ở trong nước chơi vui chết đi được, còn không muốn đi ra.

Đuổi Đại bảo đi ngủ trưa, Lý Thanh Vận lại len lén đổi sữa bột cho Nhị Bảo uống, thằng nhóc uống xong thì ngủ ngon lành.

Đặt thằng bé nằm bên cạnh anh cả, nhìn hai anh em ngủ say sưa, Lý Thanh Vận lần đầu tiên làm mẹ có loại cảm giác không nói nên lời.

Trong nhà có một cái đồng hồ để bàn Cố Đình Chu mang về, tắm rửa cho hai anh em xong, Lý Thanh Vận nhìn đồng hồ thấy cũng gần hai giờ chiều rồi, vừa mệt vừa buồn ngủ, lấy nước còn dư trong nồi, ở trong bếp lau chùi sơ sơ cho mình một chút, cũng nằm trên giường ngủ cùng hai đứa nhỏ.

Cô không biết, lúc này, anh lính Cố Đình Chu đang ở nơi xa cũng xảy ra tình huống bất ngờ.

Cố Đình Chu nằm mơ, mơ thấy có người hỏi mình, có nguyện vọng gì muốn thực hiện hay không.

Cả cuộc đời này công danh lợi lộc gì anh cũng đều có cả rồi, cũng chẳng còn mong muốn gì khác nữa. Chỉ có một chuyện duy nhất hối hận chính là không thể chăm sóc tốt cho hai đứa con của mình, nợ bọn chúng rất nhiều, nếu nói anh muốn thực hiện hiện nguyện vọng gì, thế thì anh muốn bắt đầu lại từ đầu, ở bên cạnh chăm sóc hai đứa con thật tốt, cho chúng nó một gia đình hạnh phúc.

Kết quả ngủ một giấc tỉnh dậy, anh nhận ra thế mà mình đã quay trở về ba mươi năm trước.

Lúc này Đại Bảo vẫn còn là một đứa bé hơn bốn tuổi, Nhị Bảo cũng mới vừa tròn năm tháng, vợ trước của anh cũng chưa đi đến bước đó, tất cả vẫn còn kịp.

Anh vốn là một người không mê tín, thế mà lần đầu tiên trong đời cảm thấy biết ơn thần phật, đã cho anh một cơ hội để có thể làm lại một lần nữa.

Cố Đình Chu năm mươi lăm tuổi đã không còn sự non nớt, trở thành một người đàn ông chững chạc, thành thục.

Còn về vợ trước, bởi vì bị từ hôn, thêm việc cô ấy và người nhà của cô ấy làm trời làm đất, cho nên anh vẫn luôn hờ hững với cô ấy, cũng chưa từng quan tâm hỏi han, lúc vừa biết được cô bị một tên buôn người lừa dối, gặp chuyện ngoài ý muốn rồi bỏ mạng, anh cảm thấy ghét cô ấy cay đắng, và như vứt bỏ được một thứ phiền phức. Sau này khi đã trải qua nhiều chuyện, mới bắt đầu suy nghĩ lại chính mình, cũng cảm thông cho người phụ nữ đáng thương đó, cô ấy cả đời không được ai yêu thương, cho nên người khác tỏ ra thiện ý với cô ấy một chút thôi, cô ấy đã không hề do dự mà lao vào như một con thiêu thân.

Nhớ về những chuyện trước đây, mặc dù cô ấy làm ra nhiều chuyện không đúng, chỉ lo cho bản thân, lòng tham không đáy, chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt, nhưng dù gì cô ấy cũng là mẹ ruột của hai đứa nhỏ, nếu như bản thân mình đối xử với cô tốt thêm một chút, dẫn dắt nhiều hơn một chút, thì cuối cùng cũng sẽ không trở thành như vậy.

Anh đã quyết định, vì bọn trẻ, anh sẽ quan tâm đến vợ mình nhiều hơn, cố gắng chỉ dẫn để cô trở thành một người vợ một người mẹ tốt, nếu như thật sự cô là bùn nhão không trát nổi tường, thì anh chỉ có thể dứt khoát chấm dứt, lựa chọn ly hôn.

Nhưng anh quyết sẽ không lựa chọn tái hôn, cho dù chuyển nghề trở về cũng sẽ ở bên đám nhỏ, cũng sẽ không bỏ lại chúng nó nữa.

Nghĩ đến đây, anh không thể chờ nổi muốn gặp hai đứa con trai, hiện giờ Nhị Bảo mới năm tháng tuổi, chính là lúc vui vẻ nhất, anh dường như đã bỏ lỡ tuổi thơ của hai con mình.

"Đình Chu, cuối cùng cậu cũng tỉnh lại rồi, thế nào, vết thương có còn đau hay không?" Lúc Cố Đình Chu đang suy nghĩ đến mê mẩn, thì một người đàn ông mặc quần áo bộ đội đẩy cửa đi vào.

Thời điểm Cố Đình Chu sống lại đúng vào thời gian kiếp trước ra ngoài làm nhiệm vụ bị thương, khi tỉnh dậy anh đang nằm trên giường bệnh, còn hỏi ý tá mới hiểu đại khái thời gian và tình hình hiện tại.

"Vẫn ổn, không có yếu ớt thế đâu." Cố Đình Chu trả lời một cách tự nhiên.

Người đàn ông này tên là Giang Phàm, cho tới giờ vẫn luôn là bạn tốt của anh, đời trước bọn họ là anh em tình cảm thắm thiết, nhớ đến cảnh ngộ đời trước của gia đình Giang Phàm, anh cũng thổn thức không thôi.

"Đình Chu, tôi muốn trịnh trọng nhận lỗi với cậu, xin lỗi, là tôi quá liều lĩnh, hại cậu vì cứu tôi mà bị thương nghiêm trọng, cậu có yêu cầu gì thì cứ nói đi, nếu tôi có thể làm được thì sẽ cố hết sức.' Giang Phàm chân thành nói.

Lần này hai người cùng nhau dẫn đội ra ngoài làm nhiệm vụ, Giang Phàm quá liều lĩnh, suýt chút nữa thì đã trúng kế, trong giây phút quan trọng, Cố Đình Chu đã cứu Giang Phàm một mạng, nhưng anh cũng bị đạn bắn vào đùi.

Hiện tại đã lấy đạn ra, bắp chân vẫn còn đau âm ỉ, nhưng đối với anh mà nói vẫn trong phạm vi mình có thể chịu đựng được.

Nghe Giang Phàm nói, Cố Đình Chu suy nghĩ một chút rồi nói: "Đúng là tôi có chuyện cần cậu giúp đỡ, tôi muốn xuất viện về quê nghỉ ngơi, lần này bị thương, hẳn là đoàn sẽ cho nghỉ một thời gian dài, tôi muốn trở về thăm vợ con, nhưng tình trạng hiện giờ của tôi chắc là không tiện đi tàu hỏa, phiền cậu sắp xếp cho tôi một chiếc xe."

Giang Phàm là con cháu đời thứ hai trong gia đình quân đội thứ thiệt, nhà có tiên có quyền có thế, sắp xếp một chiếc xe đưa người về cũng chỉ là chuyện nhỏ.

"Sắp xếp xe thì không vấn đề gì, nhưng cậu vừa mới làm phẫu thuật xong, hay là chờ bác sĩ đồng ý cho cậu xuất viện đã rồi lại nói tiếp, nhỡ đâu vết thương ở chân bị nhiễm trùng, cậu có cần chân nữa hay không? Cậu cũng đâu muốn cả đời này dừng chân bỏ nghề ở đây đâu đúng không?" Giang Phàm tận tình khuyên bảo.

Cố Đình Chu trâm ngâm một lúc, nghĩ quả thật cũng không cần gấp gáp quá làm gì, hơn nữa còn có các loại báo cáo cần thời gian xử lý, bèn đồng ý.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 11



Kiếp trước anh không có về nhà, lãnh đạo đặc biệt cho anh thời gian nửa năm để dưỡng thương, anh ở vài ngày thì xuất viện trở về ở ký túc xá. Không có nói cho người nhà biết chuyện mình bị thương, dưới sự trợ giúp của nhân viên phục vụ, nghỉ dưỡng nửa tháng, vết thương đã khôi phục gần như hoàn toàn rồi bắt đầu làm việc, dẫn đội ngũ đi tập luyện.

Bởi vì chuyện này, anh nổi tiếng trong cả đoàn, có người còn đặt biệt danh là Cố Tam Lang, có nghĩa là Tam Lang liều mạng.

Vật đổi sao dời, nhìn lại rất nhiều chuyện, thật sự cảm thấy quá ngốc.

Cố Đình Chu hai mươi lăm tuổi một lòng chỉ muốn đi lên, mà bỏ quên phong cảnh ven đường.

Mà điều Cố Đình Chu năm mươi lăm tuổi muốn lại rất đơn giản, chẳng qua chỉ mong cha mẹ khỏe mạnh, có con cái quây quân, khỏe mạnh vui vẻ trưởng thành.

Đại đội sản xuất Cố Gia Lĩnh.

Đại Bảo rón rén bò dậy khỏi giường đất, chuẩn bị đi tiểu.

"Đại Bảo, con làm gì vậy?" Lý Thanh Vận bị tiếng động Đại Bảo rời giường đánh thức, cũng xoay người ngồi dậy.

"Không, không có gì. Đại Bảo thấy mình đã đánh thức mẹ, rất sợ bị đánh, mang giày vào rồi lập tức chạy đi.

Lý Thanh Vận mỉm cười bất đắc dĩ, cũng đứng dậy chuẩn bị dọn dẹp.

Hầu hết trong nhà đã được thu dọn sạch sẽ, hiện tại còn có chút đồ lặt vặt trong rương phải sắp xếp một chút.

Cô dựa vào trí nhớ của Lý Chiêu Đệ tìm được chỗ giấu tiền ở tủ giường.

Lấy ra một xấp tiền rôi đếm, thậm chí có hơn một trăm đồng. Vốn dĩ cô cho rằng cùng lắm có mấy chục đồng là ghê gớm lắm rồi, mặt khác lại còn có một số phiếu.

Dù sao mấy năm nay lục tục thu được năm sáu trăm đồng, có một nửa đã cống hiến cho nhà mẹ đẻ, cùng lắm lọt vào trong tay Lý Chiêu Đệ chỉ hơn hai ba trăm đồng.

Có thể tiết kiệm hơn một trăm là tốt lắm rồi, thật ra Lý Chiêu Đệ hơi giống với kiểu người nghèo bỗng giàu, tuy rằng cũng muốn ra sức hưởng thụ, nhưng lại sợ có một ngày sẽ không có tiên, hai bàn tay trắng.

Cho nên mặc dù cô ấy thường xuyên ăn diện, mua một ít đồ mình chưa từng hưởng thụ, nhưng những thứ không nên tiêu thì một phân tiền cô ấy cũng sẽ không móc ra.

Giống như quần áo, giày dép cho con trai cô ấy, phần lớn đều là bà nội đứa nhỏ cho hoặc lấy quần áo cũ từ chỗ người khác đưa tới. Chỉ có một phần nhỏ là lúc cha mẹ đẻ tới lấy tiền, cảm thấy đi tay không khó coi, bèn cầm áo rách của em trai khi còn bé tới cho có đồ.

Tóm lại, lúc nào hai đứa trẻ đáng thương này cũng mặc quần áo cũ không vừa người, vừa cũ vừa rách, có đứa ngay cả màu sắc ban đầu cũng đã không nhìn ra được.

Hơn một trăm đồng này, đều do cô ấy bạc đãi đứa nhỏ mà ra, cũng khó trách người ta khinh thường cô ấy. Đây là người mẹ thua cả miếng thịt heo, quần áo của mình thì là một rương toàn đồ mới, còn hai đứa nhỏ chỉ có mấy bộ quần áo rách nát không vừa người, cái ngắn cái dài.

Lý Thanh Vận nhìn mà muốn mắng chửi người.

Cô lập tức vứt bỏ toàn bộ những bộ quần áo rách nát đó đi, giữ lại hai bộ để những ngày này thay giặt là được, dù sao cô cũng sẽ làm quần áo mới cho chúng, làm nhiều bộ để thay đổi.

Còn bản thân cô thì cũng không cân, dù sao đã có cả một rương rồi. Tuy con người Lý Chiêu Đệ tồi tệ nhưng mắt nhìn lại rất tốt, quần áo đều là kiểu dáng bắt mắt của thời đại này, phù hợp với nét đặc sắc của thời đại, nên cô cũng không cần làm thêm.

Lý Chiêu Đệ còn giấu một bọc bánh quai chèo và một bọc kẹo trái cây ở trong tủ giường, mà cũng không sợ côn trùng tới.

Cô lấy toàn bộ những đồ đạc ngổn ngang trong tủ đồ ra, tiên lén cất vào trong không gian, quần áo thì gấp rồi cất trở lại.

Đại Bảo vừa nghiêm túc giúp cô gấp quần áo, vừa len lén nhìn bọc giấy dầu đặt ở bên cạnh. Thầm nghĩ mẹ cất món ngon gì mà thơm thế.

"Con muốn ăn sao?" Lý Thanh Vận dụ dỗ.

"Đại Bảo không ăn, mẹ ăn đi." Dựa vào kinh nghiệm trước đây, những thứ này đều của một mình mẹ, có thèm nhỏ dãi cũng sẽ bị đánh.

Vẻ mặt nịnh nọt khiến trong lòng Lý Thanh Vận cảm thấy rất khó chịu, cũng không có ý trêu chọc thằng bé, mà mở gói giấy dầu đựng bánh quai chèo ra, lấy một cây đưa cho thằng bé.

"Này, ăn đi, ăn no rồi tiếp tục trông Nhị Bảo."

Đại Bảo kiểm tra nét mặt của cô, thấy cô thật sự muốn cho thằng bé, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn vàng như nến đã sáng lên, đôi mắt cười híp lại thành hình trăng lưỡi liềm cong cong.

Cầm bánh quai chèo, gặm một miếng nhỏ, cười như mèo ăn vụng.

Thật sự là đứa nhỏ rất dễ thỏa mãn.

Lý Thanh Vận tìm giấy và bút, liệt kê vật tư mà ngày mai phải mua.

Gạo, mì, dầu, gia vị là thứ nhất định phải có, mỗi thứ mua một ít để ăn trước, với lại còn phải mua thêm mấy xấp vải bông, để làm quần áo mới cho hai đứa nhỏ, rồi làm tã cho Nhị Bảo, trong nhà cũng có chỗ cần dùng đến vải.

Quan trọng nhất là thịt và trứng gà để bổ sung dinh dưỡng, chỉ tiếc bây giờ là mùa hè, không có tủ lạnh nên không dám lấy nhiều thịt, vì không có chỗ để.

Còn có sữa, phải lấy bình sữa bột của Nhị Bảo ra. Đã nói rõ ở trước mặt Đại Bảo, rằng cha thằng bé gửi phiếu sữa bột về để mua, nên cô cũng không cần phải trốn đông trốn tây để đút sữa bột cho Nhị Bảo nữa.

Đại Bảo cũng phải bổ sung dinh dưỡng, cho thằng bé uống sữa bột trẻ em.

Hiện tại trời nóng, chiếu rơm trải trên giường, nhưng qua một thời gian ngắn nữa sẽ trở lạnh, phải chuẩn bị chăn và ga giường trước. Chăn trước đó đã đắp mấy năm nên vừa bẩn vừa cũ hơn nữa không giữ ấm được, ga giường cũng dính vết bẩn ở chỗ này chỗ kia chưa có giặt sạch, nên nhất định phải đổi. Cô vừa mới cất riêng chúng đi, để chuẩn bị làm đệm giường cho mùa đông.

Mái nhà cỏ tranh này, từ khi dọn nhà tới đây có thay cỏ một lần rồi cũng không động đến nữa. Lúc trước thỉnh thoảng xuất hiện tình huống dột mưa, Lý Chiêu Đệ cũng không quan tâm.

Vấn đề này nhất định phải nghĩ biện pháp giải quyết, còn phải mua chút tro trắng để quét dọn trong nhà, rồi thu dọn một chút, nhìn chung cũng có thể thoải mái hơn. Tuy rằng điều kiện gian khổ, nhưng dù sao cũng phải cố gắng sáng tạo ra niềm vui.

Dao trong phòng bếp phải đổi lại cái mới, đều đã lỗ thủng, cùn đến mức thái rau cũng thái không được.

May mắn lúc trước cô thu dọn đồ đạc cá nhân, cũng đã cất bộ dao mình dùng ở nhà vào trong không gian, vừa vặn có thể lấy ra dùng.

Còn phải lấy một ít đồ ăn vặt ra, lúc không kịp nấu cơm, có thể ăn lót dạ. Đại khái cần những thứ này, đến lúc đó nhớ ra cần cái gì thì lại tính sau. Dù sao trong nhà chỉ có Đại Bảo Nhị Bảo, Đại Bảo cũng còn nhỏ, dễ qua mặt.

Liệt kê xong danh sách, đúng lúc thấy thời gian đã điểm năm giờ, Nhị Bảo cũng tỉnh, thay tã rồi lại đến thời gian uống sữa.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 12



Lý Thanh Vận tách Đại Bảo ra, để cho Nhị Bảo bú sữa. Cậu nhóc uống hai bữa sữa, đã quen bú bình, hì hục hai ba phút là làm xong một bình sữa, rồi vui vẻ m.út tay.

Lý Thanh Vận lấy bình sữa đi, giao Nhị Bảo cho Đại Bảo trông, từ trong ngăn tủ lấy hai viên kẹo trái cây cho Đại Bảo.

"Gói kẹo trái cây này mẹ để trong tủ, mỗi ngày con chỉ có thể ăn hai viên, không được ăn nhiều, ăn nhiều sâu sẽ ăn hết răng của con."

"Không cần đâu, Đại Bảo nghe lời, sâu sẽ không ăn hàm răng của Đại Bảo." Đại Bảo có chút buồn cười che cái miệng nhỏ nhắn của mình ra, chọc cho Lý Thanh Vận cười ha ha.

Thỏa mãn thú vui xấu xa của mình, Lý Thanh Vận đang chuẩn bị đứng dậy đi làm bữa tối, một viên kẹo trái cây được bóc vỏ đưa tới bên miệng.

"Mẹ ăn đi."

Lý Thanh Vận có chút phức tạp nhìn ánh mắt hồn nhiên của đứa nhỏ, thằng bé rõ ràng chưa từng nhận được sự ấm áp đến từ mẹ, nhưng vẫn lương thiện lựa chọn tha thứ.

Đứa nhỏ đơn thuần như vậy, thật sự rất khó để liên hệ thằng bé với nhân vật phản diện vô tình vô nghĩa ở trong truyện.

Lý Thanh Vận ăn kẹo trái cây trên tay Đại Bảo, hương vị ngọt ngào tan chảy ở trong miệng, ngọt đến trái tim.

"Đại Bảo cũng ăn đi, ăn xong thì chơi với em trai một lát, để mẹ nấu cơm cho chúng ta. Lý Thanh Vận đứng dậy chuẩn bị nấu cơm.

Đi tới cửa lại quay đầu dặn dò: "Tuyệt đối đừng cho em ăn kẹo trái cây nhé, em vẫn chưa thể ăn, hơn nữa sẽ mắc nghẹn.'

Đại Bảo đã lâu rồi không có ăn kẹo, lân trước được ăn là lúc cha trở về. Nhị Bảo chưa từng được ăn càng đáng thương hơn, thằng bé đang muốn chia viên kẹo của mình ra làm hai, mỗi người một nửa, nhưng đã bị lời khuyên của mẹ ngăn cản.

Nông thôn đều ăn bữa tối rất sớm, đi ngủ cũng sớm, như vậy để không phí dầu đèn.

Lý Thanh Vận châm lửa nấu cháo, ra khu đất của mình hái mấy quả dưa chuột trộn với thức ăn, được một bữa cơm đơn giản.

Đối với Lý Thanh Vận mà nói đây chính là món ăn bình thường nhất, nhưng đối với Đại Bảo mà nói lại có chút nghi hoặc. Mẹ không lo cho cuộc sống sau này nữa sao, buổi sáng ăn cháo, buổi trưa ăn mì trứng, buổi tối lại ăn cháo. Ăn hết chút gạo này thì em trai cũng không có cháo để uống nữa.

"Mẹ, chúng ta ăn khoai lang đi, để gạo nấu cháo cho em trai uống, em trai đói bụng sẽ khóc." Thằng bé cẩn thận quan sát sắc mặt của Lý Thanh Vận.

Thật sự là một đứa bé ngoan, còn rất nhỏ, bản thân cũng đang đói bụng mà đã biết chăm sóc cho em trai. Thằng bé đã trải qua bao nhiêu chuyện mới có thể biến thành người vô tình lạnh lùng như trong truyện đã viết chứ?

"Con lo ăn cơm của mình đi, mẹ sẽ không bỏ đói em trai của con đâu.' Lý Thanh Vận làm bộ hùng hổ nói.

"Ồ" Đại Bảo uể oải cúi đầu.

"Ngày mai mẹ đi công xã mua đồ, sẽ không cắt lương thực của em trai con, nên cứ yên tâm ăn đi.'

Trên gương mặt tươi cười của Đại Bảo lập tức lộ ra vẻ lấy lòng, bắt đầu ăn cháo của mình. Sau khi ăn xong thì dọn dẹp, ở trong sân hóng mát một lát rồi cũng đến giờ đi ngủ.

Ngày đầu tiên xuyên sách cứ như vậy mà trôi qua.

Cả đêm Cố Đại Bảo khó mà ngủ được, bình thường em trai luôn thức dậy khóc rống lúc nửa đêm, mẹ cũng mặc kệ, còn ghét bỏ vì quá ồn ào.

Thằng bé chỉ có thể thức dậy chuẩn bị chút nước cho Nhị Bảo uống, có đôi khi có lương thực bánh bao hay bánh ngô gì đó mà ban ngày mình vụng trộm để lại thì ngâm với nước ấm cho đứa nhỏ ăn, Nhị Bảo đói bụng cũng không kén chọn, mà ăn rất ngon lành.

Nhưng mà tối hôm qua mẹ nói Nhị Bảo còn nhỏ, về sau sẽ ngủ cùng cô, bảo thằng bé không cần lo, cứ ngủ cho ngon thì mới cao lớn được.

Một đêm này lại không nghe được tiếng động khóc rống nào, chẳng lẽ em trai cũng thấy thoải mái khi theo mẹ Sao.

Thật ra không phải như vậy, lần đầu tiên Lý Thanh Vận chăm con cảm thấy nuôi con thật không dễ dàng.

Tối hôm qua Nhị Bảo ăn chút cháo trắng lúc sáu giờ, chín giờ tối lại cho bú một bữa sữa rồi mới ngủ. Một giờ sáng bỗng thức dậy gào khóc, cho bú một bữa sữa đêm, ba giờ sáng lại đi tiểu, thức dậy thay tã giấy, năm giờ sáng lại bắt đầu gào khóc, nhét bình sữa vào miệng mới yên tĩnh.

Đứa bé năm tháng, về cơ bản cứ cách ba bốn tiếng lại phải cho ăn một bữa, thật sự rất mệt mỏi, đặc biệt là buổi tối. Đói bụng khóc, mắc tiểu cũng khóc, một đêm thức dậy ba bốn lần.

Có đôi khi không biết nguyên nhân cậu bé khóc, dỗ cách mấy cũng vẫn khóc, khiến cô cuống cuồng.

Thật sự hoài niệm những ngày mình có thể ngủ cả đêm.

Điều duy nhất đáng để vui mừng đó là Lý Chiêu Đệ dựa vào bản thân đã làm tất cả mọi người căm thù đến tận xương tuỷ, không muốn tới gần cô, cho nên hiện tại cô đóng cửa trải qua cuộc sống gia đình tạm ổn của mình cũng không ai đến quơ tay múa chân cả.

Sáng sớm mùa hè, vừa mới sáu giờ mặt trời đã xuất hiện, Lý Thanh Vận dụi dụi mắt, ép bản thân phải thức dậy. Hôm nay còn có một đống chuyện phải bận rộn, không thể ngủ nữa.

Thức dậy bỏ chén gạo nhỏ cuối cùng trong ngăn tủ vào trong nồi để nấu, lại cắt hai củ khoai lang lớn vào, cháo sẽ càng thêm thơm ngọt. Nhóm lửa để nấu nó trước, lại thuận tiện lấy hai quả trứng gà trong không gian ra để nấu cùng.

Làm xong bữa sáng đơn giản, lại rửa mặt sạch sẽ, lúc trở lại phòng thì Đại Bảo đã thức dậy, Nhị Bảo còn ngủ khò khò.

"Đại Bảo, hôm nay con có thể ở nhà trông em trai nửa ngày không, chúng ta chỉ còn một chút thức ăn thô, mẹ phải đi mua chút ít gạo và đồ dùng sinh hoạt. Lý Thanh Vận thương lượng với Đại Bảo.

"Được, không có vấn đề gì. Mẹ, mẹ đi đi, con sẽ chăm sóc tốt cho em trai, chúng con sẽ không ra khỏi cửa, mà ở nhà đợi mẹ." Đại Bảo ngoan ngoãn trả lời.

Lý Thanh Vận dịu dàng xoa xoa cái đầu nhỏ của thằng bé.

"Trong tủ có bánh quai chèo và bánh quy đào, còn có kẹo, đến giữa trưa nếu như mẹ vẫn chưa về, con thấy đói bụng thì cứ tự lấy mà ăn. Ăn ít thôi, kẹo không thể ăn nhiều, nhiều nhất chỉ hai viên, biết không?"

"Được, mẹ cứ yên tâm đi đi ạ, trước đây mỗi lần mẹ đi ra ngoài đều do con trông em trai mà." Đại Bảo nói xong lại cảm thấy không đúng lắm, vụng trộm nhìn sắc mặt của mẹ. Mặt Lý Thanh Vận đỏ lên, tuy rằng những chuyện này đều không phải cô làm, nhưng dù sao hiện tại cô cũng mang gương mặt của mẹ người ta, phải gánh vác những chuyện xấu mà người ta đã làm.

Suy nghĩ một chút, Lý Thanh Vận kéo Đại Bảo đến trước mặt mình, nghiêm túc nhìn vào mắt của thằng bé mà nói.

"Đại Bảo, trước đây là mẹ không đúng, mẹ xin lỗi các con, mẹ không phải là người mẹ đủ tư cách, nhưng xin các con cho mẹ một cơ hội, về sau mẹ sẽ cố gắng sửa chữa để làm một người mẹ tốt, có được không?”

Rất nhiều chuyện đã xảy ra, cũng đã gây nên tổn thương, cô không có cách nào để thay đổi, về sau chỉ có thể cố gắng đối tốt với hai đứa nhỏ, cho bọn chúng đầy đủ tình yêu và cảm giác an toàn. May mà hiện tại bọn chúng còn nhỏ, vẫn chưa có tạo thành hậu quả gì khó có thể bù đắp.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 13



"Mẹ, con thích mẹ của bây giờ, mẹ đừng thay đổi thành mẹ của trước đây có được không?" Đại Bảo nhào vào lòng của cô, ấp úng nói.

Thằng bé không ngờ mẹ sẽ xin lỗi mình, hai ngày nay có cảm giác không chân thật như đang nằm mơ, mẹ giống như thay đổi thành một người khác. Mặc dù cậu bé có rất nhiều nghi hoặc, nhưng trong lòng thằng bé thích mẹ như vậy, sợ mẹ lại biến thành bộ dạng trước kia, cho nên thằng bé luôn cẩn thận thăm dò.

"Mẹ không thay đổi nữa, nhóc mít ướt này, nào, để mẹ lau cho." Hai mẹ con xóa tan hiêm khích lúc trước, nín khóc rồi mỉm cười.

Nhị Bảo thức dậy, xoay người nhìn anh trai ở trong lòng mẹ, cũng lắc lắc cái mông nhỏ muốn bò tới. Cố gắng nửa ngày, chỉ di chuyển được một chút, vì thế không vui mà kêu to lên, kinh động đến hai mẹ con.

Lý Thanh Vận đang đứng dậy muốn bế cậu bé, bỗng nghe thấy một tiếng phốc, trong không khí lập tức tràn ngập một mùi hôi chua, khiến cô có chút khó nói nên lời.

Cô và Đại Bảo nhìn nhau mỉm cười, Lý Thanh Vận kêu Đại Bảo đi xem cơm trong nồi, bản thân thì nhanh chóng đổ nước ấm trong bình nước ra, lấy ra một miếng vải thu dọn cho Nhị Bảo. Đứa nhỏ biết mình làm chuyện xấu, cũng cười khanh khách.

Xử lý xong mùi hôi thối của Nhị Bảo, bỏ bọc tã giấy còn dính phân vào trong không gian, chuẩn bị đợi lát nữa mang ra ngoài vứt đi.

Lần đầu tiên thu dọn những thứ này cho em bé, nói thật thì không thể nào mà hoàn toàn không có chướng ngại tâm lý được, nhưng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười đáng yêu của cục cưng thì cô lại cảm thấy không có gì.

Giờ đây Nhị Bảo thức dậy cũng không ngủ được, phỏng chừng khoảng mười giờ mới ngủ tiếp một giấc.

Đặt cậu bé vào trong giường nhỏ để nằm chơi, Lý Thanh Vận đi vào phòng bếp. Cháo đã nấu rất mềm, vớt trứng luộc bên trong lên, trần qua nước lạnh, lại múc hai chén cháo khoai lang là có thể bắt đầu ăn.

Trong nồi còn sót lại tâm một bát cháo khoai lang, giữ lại để giữa trưa hâm lại cho Nhị Bảo ăm thêm. Đợi lát nữa trước khi ra ngoài cô sẽ cho cậu bé bú sữa, giữa trưa cũng không biết khi nào bản thân mới có thể trở về, chờ cậu bé đói bụng thì Đại Bảo có thể đút chút cháo để lót dạ.

"Mẹ, sao trong nhà còn có trứng gà vậy?" Đại Bảo có chút kinh ngạc lại vui mừng nói.

"Con quan tâm nhiều như vậy làm gì, có ăn thì mau ăn đi, ăn xong con rửa bát, mẹ phải đi sớm một chút, nếu không trưa sẽ về muộn."

Hai người mỗi người ăn một cái trứng luộc và một chén cháo khoai lang ngọt ngào. Đại Bảo ăn rất ngon miệng, trong cuộc đời ngắn ngủi của cậu bé, hai ngày này được sống thoải mái nhất, mỗi bữa đều có đồ ăn rất ngon.

Rất nhanh Lý Thanh Vận đã ăn uống xong, tìm cho mình một bộ đồ nghiêm chỉnh đúng mực để thay ra ngoài. Thừa dịp Đại Bảo đang rửa chén, lại cho Nhị Bảo bú no rồi thay tã. Sau đó cô tìm hai cái giỏ lớn trong nhà, bước ra chuẩn bị rời đi.

"Đại Bảo, buổi trưa mẹ vẫn chưa về thì con tự ăn bánh ngọt nhé. Nhị Bảo đói thì hâm cháo lại rồi đút ăn, nhóm lửa chú ý an toàn, kẻo đốt nhà đấy. Ở nhà đóng kỹ cửa, mẹ chưa trở về thì cũng đừng mở cửa cho bất kỳ ai. Bọn buôn người giả dạng ăn xin tới cửa đưa hai đứa đi mất là không gặp được mẹ nữa đâu, biết chưa?" Trước khi ra ngoài Lý Thanh Vận cẩn thận dặn dò.

"Mẹ, con đã biết, mẹ đã nói mấy lần rồi." Đại Bảo bất đắc dĩ nhìn người mẹ lải nhải của mình, ngày thường cô chẳng nói chẳng rằng mà đã ném hai anh em họ ở nhà, có đôi khi còn đi cả ngày mà cũng không thấy lo lắng, hôm nay lại hết sức dông dài mà lải nhải cả buổi sáng.

"A, mẹ nói mấy lần rồi sao? Vậy được rồi, mẹ đi đây." Lý Thanh Vận ngây ngô tự nói tự trả lời, đồng thời xác nhận Đại Bảo ở bên trong đã đóng cửa xong, lúc này mới bước nhanh về phía cửa thôn.

Bây giờ tâm khoảng bảy giờ, người trong thôn đi công xã mua đồ, phần lớn thời gian đều là đi bộ, phải đi khoảng tầm hơn hai hai tiếng mới có thể đến.

Người có kinh tế khá một chút cũng có thể đi xe bò ở cửa thôn, trước đây Lý Chiêu Đệ cũng sẽ không để bản thân chịu thiệt để đi bộ, mà toàn ngồi xe bò. Trùng hợp, cô cũng không có ý định để bản thân chịu thiệt mà đi bộ, nói giỡn sao, hơn hai tiếng đấy. Đi đi về về cũng mất bốn năm tiếng, đi tới mức chân cũng phồng rộp luôn?

Dọc trên đường đi gặp không ít người, có người tránh né cô còn không kịp, có người lại nói gì đó quái gở, cô hoàn toàn không để ý tới, mà lo đi phần mình.

Đến cửa thôn, xa xa nhìn thấy trên xe bò đã có bốn năm người ngồi, cô nhanh chóng chạy một đoạn đường, đặt mông ngồi lên xe bò mới thấy yên tâm.

Cô mới vừa ngồi xuống, người phụ nữ ngồi bên cạnh nhanh chóng xê dịch mông, giữa hai người tách ra khoảng cách tâm hai bàn tay. Cô tin rằng, nếu xe bò đủ lớn, e là cô ta còn muốn xê dịch ra một khoảng bằng chiều rộng của một hai người.

Có chút buồn cười, lại cảm thán những người này thật sự tránh né cô như thể tránh né bò cạp.

Cộng thêm cô, trên xe đã có sáu người. Lúc này, hẳn là không còn ai ra ngoài, ông Cố đẩy xe bò bèn vung roi trâu, kêu một tiếng: "Ngồi yên, xuất phát đây." Mọi người nhanh chóng nắm lấy mái hiên của xe, sợ bản thân bị hất ra ngoài.

Xe bò chậm rãi chạy đi, dọc theo đường ởi toàn đi ngang qua những động ruộng to lớn. Mọi người đang bận rộn tham gia vào sản xuất, cảnh tượng rất náo nhiệt. Thiên tai vừa mới qua vài năm, nên rốt cuộc hai năm qua cũng không đến mức phải gặm vỏ cây ăn rễ cỏ, chỉ cần làm việc thật tốt là có thể ăn no nuôi sống một nhà già trẻ, khiến mọi người phấn chấn tinh thần.

Khi còn bé Lý Thanh Vận theo bà nội sinh hoạt ở nông thôn, đối với những cảnh tượng này đã không xa lạ gì, nhiều năm chưa thấy lại bỗng cảm thấy có chút thân thiết, tâm trạng vui thích, khóe miệng giương lên.

Sau đó lại có một số người rảnh rỗi thích gây sự, phá hoại phong cảnh.

"Nhà Đình Chu, lại đến công xã lĩnh tiên à. Mang theo hai cái giỏ lớn như vậy là định mua bao nhiêu thứ thế. Tôi nói này, đàn bà phụ nữ, phải biết lo cho cuộc sống. Nếu không, chẳng tiết kiệm được đồng nào đâu. Giống như con dâu nhà tôi vừa gả tới đã muốn kiếm tiên cho gia đình, sinh hoạt cũng tiết kiệm, sinh hoạt như vậy mới đúng đắn chứ. Bà thím ngồi bên cạnh nàng dâu nói lời quái gở chê bai cô một phen, rồi lại âm thầm khen con dâu của mình.

Người phụ nữ ngồi ở bên cạnh Lý Thanh Vận chính là nàng dâu giỏi giang trong miệng bà ta, nghe lời mẹ chồng nói, cô ta có chút bất an mà hơi nhúc nhích. Cuối cùng không có nói gì, mang dáng vẻ nàng dâu nghe lời.

Lý Thanh Vận cố gắng đào bới trí nhớ của Lý Chiêu Đệ một phen, cuối cùng cũng nhớ ra đây là ai. Đây chẳng phải là Liễu Thúy Hoa cùng thôn với mẹ chồng cô sao?

Bà thím này thật sự khá thú vị, bà ta và mẹ chồng Liễu Quế Hoa cùng được gả tới một thôn, nghe nói năm đó bà mối đồng thời giới thiệu hai người bọn họ cho cha chồng, kết quả cha chồng chọn mẹ chồng. Liễu Thúy Hoa và mẹ chồng vốn là bạn tốt, cuối cùng vì việc này mà cũng trở mặt thành thù.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 14



Liễu Thúy Hoa này cũng là người ghê tởm, cuối cùng vẫn gả tới thôn Cố Gia Lĩnh, cả đời đều so tới so lui với mẹ chồng. Bởi vì cha chồng là bí thư chi bộ của thôn, nửa đời trước bà ta đã thua mẹ chồng, nhưng về sau nhà họ Cố có thêm người vợ phá của là Lý Chiêu Đệ này, ngược lại làm cho Liễu Thúy Hoa cảm thấy bản thân đã lật ngược ván cờ.

Lý Chiêu Đệ biết chuyện này là bởi vì lúc mới gả tới, thím Thúy Hoa này đã lôi kéo làm quen với cô, rồi bị chị dâu cả nhìn thấy. Chị dâu cả nhắc nhở một số điều với cô, để cô tránh xa Liễu Thúy Hoa, kẻo lại khiến mẹ chồng tức giận.

Sau khi suy nghĩ rõ ngọn nguồn, Lý Thanh Vận cười nói: "Thím Thúy Hoa, thím không biết chăm trẻ con tốn biết bao nhiêu tiền đó thôi, nhất là hai đứa con trai nhà chúng tôi. Đình Chu nói, anh ấy kiếm tiền là để mẹ con chúng tôi tiêu, không cân tiết kiệm. Còn thím ấy mà, cũng không cần lo chuyện bao đồng đâu."

Cô vốn dĩ còn ấp ủ một bụng đầy những lời khó nghe hơn, nhưng nhìn thấy nàng dâu thận trọng ở bên cạnh đã đỏ mặt, bỗng nghẹn lại, cuối cùng vẫn không thể làm tổn thương người vô tội.

Nhưng lời nói của cô cũng làm cho gương mặt già nua của Liễu Thúy Hoa không thể nén giận, nhất là bên cạnh còn có hai thím cùng thôn và một chàng trai trẻ đang nghe.

Tuy rằng ba người bọn họ đều làm bộ không nghe thấy, ai cũng không muốn nói giúp. Dù sao này hai người một già một trẻ này đều không phải người hiền lành gì, đều là người có danh tiếng tệ nhất ở trong thôn.

Mặc dù nhà Đình Chu có tác oai tác quái thì cũng chỉ tác oai tác quái với nhà mình, tiêu tiền của người ta. Nói cho cùng cũng không có gây hại đến lợi ích của người khác, nên người bên ngoài cũng khó có thể nói gì.

Ngược lại Liễu Thúy Hoa này là một khối u ác tính trong thôn, khiến thanh danh cả thôn đều tệ theo. Sinh một trai một gái, xem con gái giống như gia súc mà bán đi với giá cao, rồi cưới vợ cho con trai của mình.

Tổng cộng con trai bà ta cưới hai cô vợ, người vợ trước kia còn gả cùng một năm với Lý Chiêu Đệ, vào cửa được ba năm cũng không hề thoải mái. Liễu Thúy Hoa này cứ nói người ta không thể sinh con, khua chiêng gõ trống đưa người ta về nhà mẹ đẻ, nói nhà mình không cần loại gà không biết đẻ trứng này.

Cha mẹ đàng gái người ta cũng kiên cường, không muốn để con gái chịu đựng cục tức này, nên đồng ý ly hôn. Bởi vì không có giấy chứng nhận kết hôn, cho nên do bí thư chi bộ của hai thôn ra mặt, viết văn bản tài liệu ly hôn rồi ấn dấu tay, hai người coi như ly hôn, có thể tự do tái hôn.

Hành vi của bọn họ quá là đáng ghét, khiến rất nhiều người trong thôn cũng không muốn gả con gái nhà mình đến Cố Gia Lĩnh.

Ly hôn không bao lâu, người vợ thứ hai này đã vào cửa.

Chẳng qua một năm nay, cô ta cũng không được thoải mái. Người hiểu lý lẽ vừa nhìn đã biết, đây rõ ràng là do con trai của Liễu Thúy Hoa không thể sinh, tội nghiệp cho hai cô gái này, gả đến nhà này, khiến mọi người ngoài sáng trong tối đều trào phúng nhà họ.

Lại nói đến Liễu Thúy Hoa sau khi nghe lời Lý Thanh Vận nói xong, giống như bị người ta nắm lấy cổ họng, mặt lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng nặng nề "Hừ” một tiếng, cũng không nói chuyện với cô nữa. Ngược lại nói với con dâu mình: "Đứng ở đó làm gì, còn không ngồi lại đây một chút. Xui xẻo, có phải cô cùng muốn tán gia bại sản như cô ta thì mới vui không.'

Mặt nàng dâu đỏ như sắp chảy máu, đầu đã cúi xuống ngực. Lần này mẹ chồng vì thấy bụng cô ta chậm chạp mãi không có động tính, nên đưa cô ta đi tìm bác sĩ.

Cô ta ở nhà cũng không được cưng chiều, nên mới có thể bị gả vào gia đình như thế này. Cuộc sống một năm qua của cô ta như nước sôi lửa bỏng, thật ra trong lòng cô ta thấy hâm mộ Lý Chiêu Đệ, tuy rằng thanh danh của cô không tốt, nhưng cuộc sống tự do thoải mái, còn có hai đứa con trai bên cạnh. Mà mình chỉ muốn có một đứa nhỏ, cũng gian nan thế này đây.

Cơ thể của cô ta đã hình thành phản ứng căng thẳng đối với lời bảo ban của mẹ chồng, vừa dứt lời thì cô ta đã chen chúc vào bên trong.

"Cái đồ không có mắt, muốn chen chết tôi à.”" Liễu Thúy Hoa vốn dĩ đã béo, con dâu chen vào bên trong, chỉ thiếu nước ngồi lên người bà ta.

Hai thím ngôi bên cạnh nhịn cười không chịu được, hiếm khi thấy người phụ nữ Liễu Thúy Hoa này nhận thua, mà nhà Đình Chu cũng không phải dạng hiền lành.

"Hơ, tôi phá sản thì làm sao, chồng của tôi có tiền cho tôi phá. Tôi phá nhà tôi chứ ăn mất gạo nhà thím chắc? Chó mà lo bắt chuột, xen vào việc của người khác.' Lý Thanh Vận không có ưa tật xấu của bà ta, đặt giỏ lên tay xe, rồi một tay chống nạnh nói móc lại bà ta.

Liễu Thúy Hoa là kẻ chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu nhưng lại sợ kẻ mạnh, nhìn thấy người ta mạnh mẽ thì bản thân trở nên sợ hãi, dọc theo đường đi cũng không nói mấy lời ghen ghét gì nữa.

Thế giới của Lý Thanh Vận trở nên yên tĩnh, thưởng thức phong cảnh nông thôn dọc đường đi, rồi thuận lợi đến công xã. Trải qua một giờ xóc nảy này, cuối cùng đoàn người cũng tới cổng của công xã nhân dân.

Dù ở công xã nào thì xã cung ứng luôn nằm ở trên con phố phồn vinh náo nhiệt nhất thị trấn. Tuy rằng chỉ là mấy dãy nhà trệt cũ kỹ, nhưng vị trí của nó trong cảm nhận của toàn công xã thậm chí còn không khác gì đại viện văn phòng của công xã.

Bốn mùa quanh năm, đây là nơi náo nhiệt nhất của công xã, đồ dùng sinh hoạt cần thiết của mọi người cũng mua từ đây.

Ông Cố lái xe bò chạy tới dưới một gốc cây đại thụ cách xã cung ứng hai trăm mét, thu tiên xe năm phân tiền, rồi nói mọi người mua xong thì lại đây tập họp để cùng nhau trở về.

Chờ mấy người họ đi rồi, chỉ còn lại một mình Lý Thanh Vận, cô cũng đi qua đưa tiền xe cho ông ấy, rồi khách sáo nói: "Chú Cố, cảm ơn chú." Ông Cố dùng đôi mắt đục ngầu nghi hoặc đánh giá Lý Thanh Vận một phen, miệng thì thào muốn nói gì đó, cuối cùng trở nên im lặng.

Lý Thanh Vận bỗng chốc ý thức được mình đã nói sai, đối với cô mà nói, nói cảm ơn chỉ là lễ nghi cơ bản, mà nguyên chủ Lý Chiêu Đệ lại là người phụ nữ làm mình làm mẩy.

Cô vội vàng bước đi nhanh đến xã cung ứng.

Xã cung ứng ở ngay bên cạnh công xã, con phố này còn rất náo nhiệt, người đến người đi, đại đa số đều là chạy tới xã cung ứng.

Trong xã cung cấp được chia làm nhiều bộ phận, có những loại khác nhau như cửa hàng bách hóa, thực phẩm, ngũ kim, vật tư nông nghiệp. Rất nhiều hàng hóa đều phải dựa vào phiếu, vật tư không có quá phong phú, chỉ có một ít vật phẩm cần thiết trong cuộc sống, dầu muối tương dấm, hàng hóa thường dùng, vật tư nông nghiệp, còn có quầy thu mua hoa màu.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 15



Lý Thanh Vận đã nhìn thấy thế giới ở đời sau, nên một dãy xã cung ứng vừa nhỏ vừa tồi tàn lọt vào mắt cũng không khiến cô thấy có gì lạ.

Cô làm bộ móc ra một xấp tiền phiếu từ trên người nhưng thực tế là lấy từ không gian ra, dựa theo danh sách mình liệt kê mà bắt đầu mua.

Trong không gian đã có lương thực, đến lúc đó cứ lấy ra là được. Cô chỉ mua hai mươi cân ngô không cần phiếu để mình nấu cháo ngô, hoặc là cháo gạo trộn ngô cũng rất tốt. Con người cũng phải ăn lương thực thô thích hợp, nhưng cao lương mà mọi người thường ăn thì cô lại không muốn, ăn thật sự thấy nghẹn họng.

Điều quan trọng nhất là thật sự rất rẻ, sau khi nhân viên bán hàng báo giá khiến cô cũng sợ ngây người, chỉ có chín phân tiền một cân, hai mươi cân cũng chỉ có một đồng tám hào.

Cầm một túi tro trắng, là một túi rất lớn, có lẽ quét dọn ba gian phòng cũng đủ dùng.

Đi tới quây bán quần áo vớ giày, người phụ nữ trẻ tuổi cột bím tóc thấy cô lại đây, bèn nhiệt tình chào hỏi: "Chiêu Đệ, em đến rồi à, hôm nay mua gì thế?"

Người này miễn cưỡng xem như người bạn duy nhất mà nguyên chủ quen biết, mặc dù chỉ ở trên phương diện hợp tác làm ăn.

Cô cũng nhiệt tình gọi một tiếng: "Chị Thải Hà, hôm nay mua chút đồ cho con."

Mua một ít kim chỉ, tuy rằng không biết làm quần áo, nhưng cũng khó tránh việc phải may may vá vá, với làm chút vật nhỏ gì đó.

Lại mua cho Đại Bảo hai đôi giày vải có đế, tối hôm qua đã dùng rơm rạ để đo độ dài của chân, cứ so theo đó mà mua là được. Hiện tại giày cỏ mà thằng bé đang mang là do ông nội thằng bé làm cho, sắp vào mùa thu trời trở lạnh, phải đổi sang giày vải.

Thật ra nguyên chủ cũng biết làm giày làm quần áo, nhưng cô lại không biết làm, chỉ có thể từ từ học theo trí nhớ của nguyên chủ, nên bây giờ vẫn phải mua thành phẩm cho đứa nhỏ mang trước. Cô cố ý chọn một cỡ lớn, như vậy có thể mang cả mùa. Trẻ con lớn lên nhanh, nếu to quá thì đệm thêm vào giày là được, chờ đi vừa lấy miếng đệm giày ra là thích hợp.

Cuối cùng chị Thải Hà còn giới thiệu cho cô mẫu vớ mới về, cô cũng mua cho Đại Bảo ba đôi, còn được khen là thật sự thương đứa nhỏ, làm người ta phải xấu hổ.

Bởi vì mua nhiều, Thải Hà còn làm chủ tặng một đôi găng tay nilon, vừa vặn thứ này cô cũng cần. Lúc làm việc nặng phải đeo găng tay dày để bảo vệ một chút, nếu không vê sau tay sẽ không nhìn nổi nữa.

Tay của nguyên chủ được bảo vệ khá tốt, hai năm nay không làm việc, nên trên tay không có vết chai. Không thích ra ngoài, da vốn dĩ đã trắng, cho nên tay cũng mịn màng trắng nốn.

Bản thân cô cũng không cần mua cái gì, giày vải và giày bông mùa đông đều có hai ba đôi, vớ cũng đủ mang. Chỉ khổ cho Đại Bảo, mùa đông cũng không có giày ra ngoài, áo bồng dày cũng không có. Trước kia hầu hết thời gian vào mùa đông đều trải qua trong nhà, năm nay cô sẽ không để thằng bé bị như vậy nữa.

Rời khỏi quầy quần áo, Thải Hà ra hiệu cho cô, cô gật gật đầu, hai người nở một nụ cười ngầm hiểu ý, rồi Lý Thanh Vận tiếp tục mua mua mua.

Dầu hỏa trong nhà không nhiều lắm, cũng phải mua một chút, nhưng cô quên mang theo bình đựng, may mắn chị gái ở quầy bách hóa cho cô "Mượn" một bình, cô mới thuận lợi lấy hai cân dầu hỏa.

Đương nhiên cô cũng thấu tình đạt lý mà lén cho chị gái hai phân tiền. Thời đại này buôn bán cá nhân sẽ bị phán là đầu cơ trục lợi, bị bắt đi diễu phố, nên tất cả mọi người đều rất cẩn thận.

Còn có đồ dùng sinh hoạt, kem đánh răng và bàn chải đánh răng. Cô mua bàn chải mới cho cả cô và Đại Bảo, tuy rằng cô có bàn chải đánh răng trong không gian, nhưng kiểu dáng không quá phù hợp với đặc trưng của thời đại này, cho nên vẫn phải cẩn thận cho thỏa đáng, dù sao cũng không đắt.

Trước đây Đại Bảo không có bàn chải đánh răng, cho tới bây giờ cũng không có đánh răng, nguyên hàm răng vàng hễ cười lại hết sức ảnh hưởng tới nhan sắc.

Ngoài ra còn có hai gói diêm, một cân muối thô mà dân bản xứ đã quen dùng.

Khi chuẩn bị đi tính tiền, thấy quầy bán thực phẩm bày rong biển và nấm hương khô, mộc nhĩ khô và các loại hoa quả khô khác. Những thứ này trong không gian không có nên mua một ít, thỉnh thoảng hâm canh gì đó cho đứa nhỏ. Rong biển có dinh dưỡng phong phú nên vừa có lợi cho sự phát triển của đứa trẻ lại còn có thể nâng cao sức miễn dịch.

Cuối cùng lại mua cho Đại Bảo một cân kẹo trái cây, cái này không cần phiếu, nhưng mất một đồng hai một cân. Bánh quai chèo giòn 5 phân một cây, mua mười cây chỉ có năm hào.

Thời đại này giá cả thật sự rẻ đến mức làm người ta căm phẫn, sức mua của hơn một trăm đồng trên người cô cũng khá lợi hại.

Mua xong những thứ này cũng chỉ tốn khoảng mười ba đồng.

Lại nói tiếp, trải nghiệm mua sắm của cô ở xã cung ứng cũng không tệ lắm, mấy nhân viên bán hàng đều tương đối nhiệt tình hào phóng, không xuất hiện cảnh tượng vênh váo hung hăng, tự đắc hiên ngang trong tiểu thuyết, cùng lắm chỉ là tinh thần tốt hơn người bình thường, ăn mặc chỉnh tê, giọng nói lớn hơn, tốc độ nói nhanh hơn mà thôi.

Thời đại này có công việc ở xã cung ứng tương đương với nhân viên công chức ở đời sau, là bát cơm sắt, chẳng những có tiên lương mà còn có các loại trợ cấp, phiếu, phúc lợi ngày lễ, còn có phúc lợi của nội bộ nhân viên, giống như một số đồ vật có chút khuyết điểm sẽ được nội bộ tiêu hao. Cho nên tinh thần và diện mạo của họ đều tốt hơn người bình thường rất nhiều cũng là việc rất bình thường.

Giờ đây trong nhà nếu có người làm việc ở xã cung ứng, thật sự là quá đã, nói ra cũng rất vẻ vang.

Thanh toán xong, bỏ những thứ vụn vặt vào trong giỏ. Trước tiên đặt vào xe bò trước, sau đó lại đặt tro trắng sang để chung với chiếc giỏ.

Túi tro trắng lớn này nếu như chính cơ thể của cô tự xách thì chắc chắn xách không nổi, cô đã chuẩn bị để nhờ người khác giúp đỡ, kết quả không ngờ sức mạnh của cơ thể nguyên chủ lại rất lớn, di chuyển mà không hề gặp bất kỳ rắc rối nào.

"Chú Cố, mời chú ăn bánh quai chèo, rồi phiên chú trông giúp cháu một chút, cháu còn phải đi làm chút chuyện, có được không?”

Đôi mắt vẩn đục của ông Cố sáng lên, bánh quai chèo này là đồ ngon, cháu trai nhỏ trong nhà chắc chắn thích ăn những thứ đồ ăn vặt này. Đáng tiếc hiện giờ ông ấy già rồi, không kiếm được công điểm, cũng nhờ có đại đội ở trên tội nghiệp già trẻ trong nhà ông ấy, nên sắp xếp cho công việc đẩy xe bò, mới miễn cưỡng nuôi sống một nhà ba người.

Trước đây nhà Đình Chu này cũng sẽ không hào phóng như vậy, hơn nữa chẳng biết tại sao, nghe cô nói chuyện lại cảm thấy rất nhã nhặn, trước kia ngược lại không có cảm thấy.

Chần chờ một chút, nhìn thấy vẻ nghiêm túc trong mắt Lý Thanh Vận, cuối cùng ông ấy vẫn nhận lấy bánh quai chèo này, rồi nói: "Lần này chú mặt dày nhận lấy, về sau đừng như vậy nữa. Đợi lát nữa thả người trong thôn xuống, cháu đi cuối cùng đi. Chú đi tới chuồng bò thả gia súc, cũng đi ngang qua nhà cháu, vừa vặn có thể đưa cháu đi một đoạn đường.'

Lý Thanh Vận không ngờ thời đại này lại có người chất phác như vậy, một chiếc bánh quai chèo năm phân tiền, có thể đổi lấy một lòng tốt.

Như vậy cũng tốt, cô không cần phải vất vả mang đồ về nhà, từ cửa thôn đi về nhà cũng tầm mấy trăm mét, xách hai cái giỏ còn đỡ, chứ tro trắng này thì cực kỳ nặng.

"Vậy thì tốt quá, cảm ơn chú." Lý Thanh Vận chân thành nói cảm ơn, rồi tiếp tục đi dạo công xã.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 16



Tuy rằng Liễu Thúy Hoa nhiều chuyện, nhưng thật ra điều bà ta nói cũng không có gì sai, đúng là hôm nay đến công xã còn có một việc đó là đến bưu cục lãnh tiền sinh hoạt vào mỗi tháng một lần.

Mỗi tháng, Cố Đình Chu đều chuyển tiền về vào thời gian cố định, trên cơ bản đều là vào khoảng thời gian này sẽ đến bưu cục ngay cổng thành, sau khi đến thì sẽ do bưu tá đi phát từ từ, khi tới tay thì là vài ngày sau.

Cho nên lúc trước, mỗi khi Lý Chiêu Đệ đến công xã đều tự mình đi lãnh tiền về, thật sự là thời tiết vào mùa đông không ai muốn ra khỏi cửa nên mới chờ bưu tá chậm rãi đi vào thôn giao cho.

Bưu cục ở ngay cổng thành cũng không quá lớn, chỉ là cửa hàng gồm một phòng ở ngay mặt tiền có diện tích không lớn không nhỏ, cô chỉ cần đưa ra tờ danh thiếp thì đã được nhân viên công tác ở bên trong nhận ra ngay.

Vài năm nay, mỗi tháng cô đều đến đây lãnh tiên, muốn không nhớ kỹ cũng khó, nói gì đi nữa thì nguyên thân cũng là người đẹp hiếm thấy ở khu vực xung quanh này, lại biết cách ăn mặc.

"Em gái, đến đây nào." Một bà chị lớn tuổi khá mũm mĩm cười tủm tỉm chào đón cô, đứng dậy lấy cái chìa khóa ra mở ngăn tủ tìm kiếm tâm khoảng một phút đồng hồ, sau đó lấy một phong thư cái màu rám nắng đưa cho Lý Thanh Vận.

Giống như trước giờ, phong thư cũng không có một câu nói nào, chỉ có mười đồng tiền cùng với năm tờ phiếu lương thực dành cho quân đội loại nửa ký, ba tờ phiếu vải, hai tờ phiếu đường đỏ loại nửa ký.

Cô chỉ mở ra liếc nhìn một cái roi cất vào trong túi. Ra khỏi bưu cục, cô đi vào một con hẻm nhỏ thông với cửa sau của xã cung ứng, Thải Hà đã chờ ở nơi này từ sớm, cô ta chỉ mở một cánh cổng của con hẻm nhỏ, nơi này là nhà của cô ta, bình thường hai người đều liên lạc ở tại nơi này.

"Lần này có phiếu gì?" Thải Hà đóng cửa lại, hơi sốt ruột nên hỏi thẳng vào vấn đề, cô ta lấy cớ đi vào nhà vệ sinh để trộm đến nơi này, để cho người chị hàng xóm trông quây giúp, một lát nữa còn phải quay về đi làm.

Lý Thanh Vận cũng không nói nhiều, lấy ra những tờ phiếu vừa mới nhận được, sau đó lại lấy ra tất cả phiếu đổi hàng mà nguyên thân đã tích góp từng tí một, chuẩn bị đổi hết tất cả.

Đúng vậy, trước kia Lý Chiêu Đệ thường xuyên đến mua vải về may quần áo, thường xuyên qua lại, nên Thải Hà cũng biết một ít tình huống về cô, hiểu được cô thường xuyên có thể nhận được một ít phiếu đổi hàng đặc biệt, vì thế tìm đến cô.

Lý Chiêu Đệ lợi dụng Thải Hà để đổi lấy những phiếu mà mình không dùng được thành vải hoặc tiền, Thải Hà lợi dụng thân phận người bán hàng của mình để chuyển đổi những phiếu đổi hàng này thành một số tiền, chia cho Lý Chiêu Đệ một phần, tự mình thì lấy phần tiền chênh lệch, qua lại cũng đã nhiều lần.

Số tiền mà Lý Chiêu Đệ nhận được đều là do quân đội cung cấp đặc biệt, còn có phiếu lương thực dành cho quân đội, tất cả đều là đồ tốt, nhưng vì cô nhát gan không dám đưa đến chợ đen bán, mà Thải Hà lại có các mối quan hệ riêng nên có thể làm cho những tờ phiếu đổi hàng này tăng giá trị lên gấp mấy lần, cho nên hai người cũng coi như là ăn nhịp với nhau, hợp tác theo nhu cầu.

"Tất cả mấy phiếu này đều đổi thành tiên hết hay sao? Em không giữ lại một ít à?" Bình thường cô ta đều sẽ giữ lại một ít cho bản thân dùng, chỉ chọn ra một ít phiếu không dùng tới để bán đi.

"Không giữ, bán hết đi, ngoại trừ phiếu lương thực dành cho quân đội giá trị năm ký đổi thành phiếu lương thực tại địa phương, các phiếu khác đều đổi thành tiên." Lý Thanh Vận nói một cách chắc chắn.

Tuy rằng những phiếu đổi hàng này đều rất hút hàng, nhưng những thứ này trong không gian của cô đều có, không cần phải mua, nếu phiếu đổi hàng mà không dùng cho đến khi hết hạn thì cũng chẳng có giá trị gì, cho nên cô quyết định đổi toàn bộ thành tiền, trong tay có tiên thì trong lòng cũng không sợ hãi.

Thải Hà cũng rất vui vẻ, những phiếu đổi hàng này đều dành cho mọi độ tuổi, sau khi đổi thì cô ta cũng có thể kiếm được khá nhiều lợi ích, vì thế cô ta vô cùng cẩn thận với từng phiếu đổi hàng một.

"Năm ký lương thực được đổi từ phiếu lương thực dành cho quân đội này chị có thể giúp em đổi thành phiếu lương thực tại địa phương giá trị mười bốn ký, còn lại những phiếu đổi hàng này, chị sẽ đưa cho em tổng cộng ba mươi đồng tiền, mặt khác, xã cung ứng của tụi chị mấy ngày nay có mấy xấp vải bị lỗi, chị có mua một ít, chị đưa em chọn hai xấp, em thấy như vậy được không?" Thải Hà tính toán ở trong lòng một hồi rồi nói.

Lý Thanh Vận nghe cô ta báo giá xong, thâm nghĩ người này cũng xem như thành thật, tuy rằng cô ta cũng có kiếm một ít, nhưng cũng chỉ là phí vất vả, dù sao nếu mình quá để ý thì cũng chỉ có thể đi đến chợ đen mà bán, vừa mệt vừa tốn thời gian gian, còn không an toàn, hơi bất cẩn một chút sẽ rất dễ bị lừa gạt.

Có thể nhờ cô ta xử lý giúp là lựa chọn tốt nhất rồi, cô cũng không để ý mấy chục đồng bị mất kia.

Vì thế Lý Thanh Vận nói thẳng: "Được, cứ làm theo lời của chị Thải Hà nói đi.'

"Vậy em chờ một chút, chị vào nhà lấy tiền cho em." Đợi khoảng hai phút thì chị Thải Hà đã bước từ trong phòng ra, trong tay ôm mấy xấp vải có màu sắc rực rỡ.

"Đây là phiếu lương thực tại địa phương giá trị mười bốn ký và ba mươi đồng tiền, em đếm lại xem, ngoài ra em chọn hai xấp em thích trong đám vải này nhé." Thải Hà biết cô thích may quần áo.

"Cảm ơn chị Thải Hà." Lý Thanh Vận cũng không ngại ngùng, chọn ra một xấp sọc ca rô màu trắng hồng, còn có một xấp vải bông hoa nhí màu vàng ôm vào trong tay, nhận lấy tiền giấy cũng không cần đếm lại, trực tiếp cất vào trong túi.

"Khách sáo quá, sau này có cái gì cần thì đều có thể tìm đến chị, chị giúp em nghĩ cách."

Cảm giác được người khác tin tưởng thật là thoải mái, Thải Hà cảm thấy ngày hôm nay cô em này nhìn thuận mắt hơn so với bình thường, cách nói chuyện cũng thân thiết hơn hẳn.

Trước kia mỗi lần giao dịch Lý Chiêu Đệ đều đếm đi đếm lại từng tờ tiền giấy hết mấy lần để xác nhận là không có sai, tuy nói như vậy là đúng nhưng hai người đã quen biết vài năm, mỗi lần đều như vậy làm cho Thải Hà khó tránh khỏi cảm thấy cô ấy không rộng rãi, cũng không muốn kết bạn với cô ấy, chỉ là lợi dụng lẫn nhau, xã giao, dù sao không làm cho cô ta không có hại là được.

Nhưng hôm nay Lý Chiêu Đệ giống như thay đổi thành một người khác vậy, cô vốn đã đẹp, trong lúc nói chuyện lại cứ luôn mỉm cười mà lại thoải mái, so với thường ngày lại thêm nhiều phần rộng rãi phóng khoáng, làm cho người †a muốn thân cận.

Lý Thanh Vận cảm giác được thái độ của Thải Hà so với lúc ban đầu thân cận hơn rất nhiều một cách rõ ràng, tươi cười cũng chân thành hơn nhiều, cô cũng vui khi có thêm một người bạn, dù sao người bán hàng ở xã cung ứng vẫn có rất nhiều tiện lợi.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 17



Thải Hà thu lại những xấp vải còn lại, hai người kéo tay nhau vừa nói vừa đi ra ngoài, sau đó tách ra ở ngay đầu hẻm, Thải Hà trở về xã cung ứng, còn Lý Thanh Vận đi vào con đường đi tới quán cơm Kiến Thiết.

Cửa quán dựng thẳng để lộ ra một tấm bảng đen nhỏ, trên đó viết từng dòng chữ công bố về thực đơn của ngày hôm nay, phía sau còn viết giá cả và số lượng phiếu lương thực cần dùng đối ứng với tên món ăn.

Các tiệm cơm ở hiện tại đều là tiệm cơm quốc doanh, rất đơn sơ, chỉ có ba bốn tấm gỗ ghép lại thành bàn ăn và băng ghế dài hoặc ngắn, khách cần tự mình đến cửa sổ giao tiền, tự bưng cơm và thức ăn, tất nhiên còn phải giao phiếu lương thực.

Bánh bao không nhân một cái năm xu, bánh bao thịt một cái một hào, mì thịt xắt một chén hai hào, các món ăn mặn đều là năm sáu hào một phần, thức ăn chay thì hai hào một phân...

Giá cả cũng không xem là đắt, một hai đồng tiền có thể gọi một bàn đồ ăn, nhưng còn phải đưa phiếu lương thực thì mới có thể mua, những người ngồi ăn ở bên trong đều là những người có mặt mũi, bình thường người dân ở nông thôn sẽ không đến nơi này để tiêu tiền, bởi vì người trong thôn đều sống theo kiểu tự cung tự cấp, không được trợ cấp phiếu lương thực nên quanh năm suốt tháng chỉ có thể được phát một ít phiếu vải cùng phiếu dầu hoả linh tinh.

Chỉ khi nào mọi người đi gặp đối tượng kết thân thì trong gia đình nhà trai mới có thể tìm cách kiếm một ít phiếu lương thực để mời nhà gái đến tiệm cơm quốc doanh ăn một chút, để thể hiện khả năng kinh tế và trình độ coi trọng của gia đình mình, nhưng cũng vẻn vẹn chỉ có bữa tiệc này, có người thậm chí cả đời cũng không đi vào tiệm ăn một bước.

Dù sao cũng đến một chuyến nên Lý Thanh Vận cũng chuẩn bị mua chút gì đó, cô đến cửa sổ gọi mười cái bánh bao bột mì trắng, mười cái bánh bao thịt, giao một đồng năm hào và phiếu lương thực trị giá nửa ký.

Có một thím mở ngay lồng hấp ra lấy cho cô mười cái bánh bao không nhân trắng nõn còn nóng hôi hổi, còn có mười cái bánh bao thịt to bằng một nắm tay, mùi thơm ngát từ lúa mì xông thẳng vào mũi, đúng là sinh thái lúc chưa ô nhiễm là tốt nhất.

Mua bánh bao xong, cô đi vài vòng ở trên đường không có mục tiêu, vừa vặn gặp được Liễu Thúy Hoa dẫn theo con dâu của bà ta đi ra từ sở vệ sinh công xã.

Liễu Thúy Hoa đang hùng hổ đi đằng trước, con dâu giống như con chim cút, cúi đầu đi theo đi ở phía sau. Lý Thanh Vận xoay mặt sang nơi khác vờ như không thấy, ôm đồ của mình đi về phía xe bò.

Lúc gần tới xe bò, cô nhìn thấy ông Cố đang hút thuốc và trò chuyện cùng với những người đánh xe của các đại đội khác, mà hai người thím và chàng trai trẻ đi xe cùng cô vào buổi sáng đều đang ngồi tán dóc ở một bên, vô cùng náo nhiệt.

Nhìn thấy Lý Thanh Vận lại đây, ý cười của mấy người này biến mất một cách rất rõ ràng.

Lý Thanh Vận giả vờ như không phát hiện, đi qua một cách thoải mái tự nhiên, cười nói: “Các thím chờ có lâu không?”

Về phần chàng trai trẻ thì cô không quen biết nên bỏ qua một bên, dù sao bây giờ vẫn còn duy trì phong tục nam nữ có khác, nam nữ đã kết hôn ở bên ngoài cũng phải chú ý. Hai người thím bốn mắt nhìn nhau, đều xấu hổ cười trừ, đáp lại: "Vợ Đình Chu à, cháu cũng đến đây sao." Xem như đối phó cho qua.

Không biết một người chỉ thích tác oai tác quái - Lý Chiêu Đệ này hôm nay nghĩ như thế nào mà lại chịu chào hỏi với các bà, nhưng hôm nay nhìn cô lại có cảm giác khá thoải mái, rõ ràng vẫn là khuôn mặt kia nhưng lại cảm thấy có gì đó không giống lắm, lại xinh đẹp hơn, là loại cảm giác không thể diễn tả được.

Nếu Lý Thanh Vận biết được suy nghĩ của các bà thì cô sẽ nói cho các bà rằng, cái đó gọi là khí chất, một người cho dù có khuôn mặt giống nhau như đúc nhưng khí chất thể hiện ra ngoài không giống thì sẽ tạo cảm giác không giống.

Lý Chiêu Đệ trước kia đẹp thì có đẹp, nhưng lại là một người sống rất hờ hững, bụng dạ lại không tốt, làm cho người ta có cảm giác như cô đang sợ hãi rụt rè, u ám và hèn mọn.

Hiện tại đổi thành Lý Thanh Vận, cô là một cô gái cứng cỏi và quyết đoán, tính tình cũng rộng rãi hào phóng làm cho gương mặt xinh đẹp này càng thêm rạng rỡ đến chói mắt, ai nhìn cũng đều thấy cảnh đẹp ý vui.

Lý Thanh Vận sửa sang tất cả đồ vật mà bản thân mua được cất vào trong hai cái rổ, dùng hai mảnh vải phủ lên trên, sau đó đặt cùng chỗ với vôi còn bản thân mình thì ngồi cạnh hàng hóa.

Hiện tại chỉ còn thiếu hai người Liễu Thúy Hoa là chưa đến đây .

Lý Thanh Vận âm thầm phát hiện rằng khi đến đây, trong tay hai thím rõ ràng mang theo hai cái rổ thật nặng, nhưng hiện giờ đều trống rỗng, lúc nãy cũng không gặp họ đến quầy thu mua hoa màu ở xã cung ứng để bán đồ vật này nọ.

Hay là đi chợ đen nhỉ? Nhìn thấy nhưng không thể vạch trần.

"Xấp vải đỏ này của thím là chuẩn bị làm chăn ạ? Thật là đẹp.” Lý Thanh Vận nhìn thấy trong một cái rổ của một người thím có một xấp vải đỏ, chủ động mở miệng bắt chuyện.

“Ây da, con gái út nhà thím năm nay xem mắt, chuẩn bị cuối năm sẽ kết hôn, cho nên mấy thứ này đều là chuẩn bị trước để làm của hồi môn mà thôi, hơn nữa hiện tại mua thì rẻ hơn được một chút, đến cuối năm hút hàng lắm." Các vị thím nhắc tới việc vui thì trong lòng vui vẻ, cũng không còn dè dặt nữa, hai người trái một câu phải một câu đều là để tài quay chung quanh chuyện gia đình nói chuyện phiếm cùng với Lý Thanh Vận.

Lý Thanh Vận đã đi làm được vài năm cũng không phải là làm cho có, lời cô nói ra thật chân thành lại dễ nghe, cho người ta có cảm giác như tắm mình trong gió xuân, làm cho mấy người này nhìn cô với cặp mắt khác xưa, còn nghi ngờ đồn đãi về Lý Chiêu Đệ trước kia có phải đồn nhầm người rồi hay không, dù sao trước kia cô cũng không thích nói chuyện cùng người khác.

Mà hiệu quả Lý Thanh Vận muốn đó là giống như hiện tại, đã đến đây rồi thì cứ an tâm mà ở lại, tuy rằng khi bản thân đóng cửa lại là đã có thể sống thoải mái, nhưng người là động vật sống theo bầy đàn, cô có thể sống một mình, nhưng bọn nhỏ thì không được, hơn nữa thời điểm hiện tại lại là thời kỳ xã hội phức tạp, rất nhanh thôi sẽ có một trận gió to quét qua hết cả nước, cô phải thuận theo dòng chảy của thời đại, học được cách bảo vệ bản thân và bọn nhỏ.

Cho nên cô cần phải làm cho mọi người trong thôn thay đổi thái độ và cái nhìn đối với cô, tất nhiên, điều này cũng không thể nóng vội, chỉ có thể từ từ mà đi.

Trong quá trình nói chuyện phiếm, Lý Thanh Vận cũng biết đại khái vê tình huống của hai người thím, người có vóc dáng cao gầy là thím Cao, chông của bà ấy là thây lang ở đại đội, gia cảnh trong nhà cũng khá, một vị khác dáng người mập mạp là thím Giang, chồng thím là người mổ heo, bình thường đi làm ở công xã, có tiên lương, cũng là một công việc tốt, hơn nữa khi trong nhà muốn ăn thịt cũng dễ hơn những nhà khác một chút.

Đâu là những người có điều kiện gia đình khá tốt, hèn gì có thể cùng chung đề tài nói chuyện.

Lại qua tâm khoảng mười phút nữa thì nhóm hai người Liễu Thúy Hoa hai người mới chậm chạp đến muộn.

Ông Cố cất tẩu hút thuốc của mình vào, tháo dây thừng buộc xe bò thắt ở trên cây ra, ngồi lên xe bò thét to: "Xe chạy nhé.

Nhóm người ngồi trên xe bò giống như lúc sáng, rổ của những người khác đều trống không, chỉ có Lý Thanh Vận là mang rổ không đi, bây giờ lại thắng lợi trở về.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 18



Đôi mắt xếch của Liễu Thúy Hoa sáng rực giống như đèn pha, tò mò nhìn khắp nơi, nhất là khi biết được hai cái rổ đây áp đặt trên tấm ván xe thuộc sở hữu của Lý Thanh Vận thì sự hâm mộ lẫn ghen tị trong ánh mắt đều sắp tràn ra ngoài.

Vì e ngại với chuyện vào lúc sáng nên bà ta cũng chỉ dám nghĩ thâm trong lòng, ngoài miệng cũng không dám lải nha lải nhải thêm nữa.

Trên đường đi về không được thoải mái bằng lúc đi buổi sáng, nắng đang rất to, nóng đến đổ lửa, hơn nữa còn phải đỡ lấy hàng hóa, không dám buông lỏng.

Lý Thanh Vận dùng miếng vải bông mà chị Thải Hà cho che lại ánh mặt trời, lúc này mới cảm thấy thoải mái một chút, đã có thể mở mắt. Hai người thím nhìn thấy xấp vải bông của cô thì đôi mắt sáng ngời, đều giống như các cô gái còn trẻ, thím Cao trêu đùa: "Vợ Đình Chu này, xấp vải bông này của cháu đẹp quá, nếu dùng vải này may thành váy hoa nhí thì chỉ có thể nói là thật đẹp."

'Ây da, đẹp thì có đẹp, nhưng mà miếng vải này bị lỗi rồi, đây này, nơi này màu nhuộm không đều, bị loang, là do người khác cho cháu, cháu nghĩ vừa được hời lại không cần phiếu, nên cháu cầm thôi." Lý Thanh Vận cũng biết xấp vải hoa nhí màu vàng này nhìn rất tươi mát, phù hợp với thẩm mỹ của cô, nhưng cô cũng không thể nói như vậy.

"Không sao cả, cả xấp này mà cắt ra, còn lại thì dựa theo vóc người của cháu cũng đủ làm hai cái áo đầm." Thím Giang trộm nhìn vóc dáng nhỏ bé của cô rồi nói, bà ấy vốn là người có hiểu biết về việc may quần áo, trước kia nhà mẹ đẻ là thợ may cho nên bà ấy là vừa nhìn thấy đã nói rất chính xác.

Thấy bà ấy thích xấp vải bông này đến như vậy, trong lòng Lý Thanh Vận chợt nảy ra ý định, thím Giang này mua vải đỏ làm chăn để chuẩn bị làm của hồi môn cho con gái út, chồng của bà ấy làm nghề giết heo chắc hẳn là có phương tiện, sau này thỉnh thoảng mình muốn ăn một ít thịt heo này nọ thì có thể tìm đến họ mà mua, cũng coi như có cớ để dựa vào.

Tuy rằng trong không gian của cô có, nhưng không thể từ trống rỗng mà biến ra được.

"Thím Giang thích sao? Dù sao xấp vải này của cháu có thể làm hai cái, nếu thím muốn, cháu và thím cùng dùng chung.”

"Vậy thì quá tốt, cảm ơn cháu nhé vợ Đình Chu, thím sẽ dựa theo giá gốc của xấp vải này mà trả tiền cho cháu." Thật ra thím Giang đã muốn mở miệng hỏi từ lâu, chỉ là thấy ngượng ngùng, dù sao bọn họ cũng không thân.

Thím Cao ở bên cạnh không có nói chen vào, bởi vì mấy đứa con gái nhà bà ấy đã lập gia đình hết cả rồi.

Thím Giang cũng là một người mau lẹ, biết người khác có được xấp vải lỗi nhất định cũng là nhờ quan hệ mới có được, hơn nữa lại không cần phiếu, so với chính mình tự đi mua sẽ có lời hơn, cho nên bà ấy mới nói thẳng là trả theo giá gốc, như vậy cũng không tính là chiếm lợi từ người khác.

Thật ra cũng chỉ là chuyện vài đồng vài hào mà thôi, Lý Thanh Vận thật sự không thèm để ý đến tiền, cô chỉ nghĩ muốn có một mối quan hệ tốt với bà ấy, nên suy nghĩ vài giây.

"Cháu đã nghe nói thím khéo tay từ lâu rồi, như vậy đi, xấp vải này cháu dựa theo giá vải bị lỗi chia cho thím một nửa, thím giúp cháu làm một cái đầm được không? Tiên công trả cho tay nghề của thím cũng không phải chỉ có một chút tiên ấy thôi đâu, nếu thật sự tính toán thì là cháu được hời, thím thấy được không?”

Thím Giang nghe xong cảm thấy cả người thoải mái, người vợ này của Đình Chu rất biết làm việc, vừa khen tay nghề của bà ấy tốt mà lại còn lấy giá rẻ cho bà mà cố ý không để lại dấu vết, thật đúng là một người không tệ, nhưng sao đánh giá trong đội lại kém như vậy, xem ra vẫn không thể bảo sao hay vậy, nghe thấy gió lại tưởng mưa.

Lý Thanh Vận giao vải ngay cho thím Giang, cũng hẹn ngày mai sẽ đến nhà đo đạc, chọn kiểu dáng này nọ, thím Giang cứ nhất định muốn đưa tiền cho cô ngay lập tức, Lý Thanh Vận từ chối, nói rằng ngày hôm sau đưa... cũng không muộn.

Đến lúc này là gặp gỡ lần thứ hai, không phải sẽ có liên hệ hay sao? Lý Thanh Vận cảm thấy được mình thật sự là một người ranh mãnh. Liễu Thúy Hoa ở một bên nghe được trong lòng tức tối, lại bắt đầu đâm bị thóc chọc bị gạo mà nói gần nói xa, bà ta không chịu được khi nhìn thấy người khác có cuộc sống tốt hơn bà ta, nhưng thật ra nhà bà ta cũng không tệ, chỉ là vẫn kém hơn hai nhà này một chút.

Lý Thanh Vận còn chưa kịp mở miệng thì thím Giang đã trực tiếp nói móc ngược lại, cô cũng vui vẻ thanh thản ngồi bên cạnh.

Ba người vừa nói vừa cười, không khí hài hòa.

Trở về trong thôn, mọi người đều lục tục xuống xe, chỉ còn có Lý Thanh Vận là vẫn còn ở trên xe, ông Cố nói không sai, đúng là nhà cô nằm ở trên đường đến chuồng bò, nhưng đường đi cũng khá xa, nếu muốn đưa cô về nhà thì ông ấy phải đi đường vòng, trong lòng cô cũng rất biết ơn ông ấy.

Cho nên lúc cô xuống xe thì lấy ra một cái bánh bao không nhân trắng trẻo đưa cho ông ấy: "Chú, trời nắng nóng giữa trưa thế này mà làm phiên chú quá, chú cầm lấy để cho đứa nhỏ ăn.

Buổi sáng cô đã thấy ông ấy giấu bánh quai chèo ở trong lòng ngực, không nỡ ăn, chắc là để dành cho đứa cháu nội trong nhà.

Ông Cố chết sống không chịu nhận, còn nói đã nhận lấy một cái bánh quai chèo của cô rồi, không thể lại nhận thêm bánh bao nữa, Lý Thanh Vận trực tiếp nhét vào trong tay ông ấy.

Ông ấy luống cuống đứng im tại chỗ, đôi tay đánh xe bò dính đầy tro bụi, nếu trực tiếp cầm bánh bao trả lại cho người ta thì cũng quá ngượng ngùng, sẽ làm dơ bánh, nhưng nếu nhận lấy thì lại cảm thấy ngại ở trong lòng.

"Chú, cảm ơn chú, chú trở về nhanh đi, thời tiết rất nóng, chú cẩn thận bị cảm nắng nhé." Lý Thanh Vận cứ khuyên nhủ mãi.

Nói đến bị cảm nắng, ông Cố lúc này mới nhớ tới con bò bị nắng nóng cả một quãng đường, nên dắt nó quay về chuồng bò nghỉ ngơi, bổ sung nước và cỏ khô .

Ông ấy nghĩ còn nhiều thời gian nên cũng nhận lấy bánh bao, nói một tiếng cảm ơn rồi vội vàng đánh xe bò rời đi.

Lý Thanh Vận xác định ông ấy đã đi xa thì mới lấy đồ ở trong không gian mà bản thân đã chuẩn bị vào tối hôm qua ra.

Tràn đầy ba túi lớn.

Sau khi xác định không có gì sai sót, lúc này cô mới lớn tiếng gõ cửa: "Đại Bảo, mẹ đã trở lại, mở cửa nhanh."

Đợi tâm một phút đồng hồ, cánh cửa được mở ra từ bên trong, Đại Bảo chạy vọt ra giống đạn pháo.

"Mẹ, rốt cục mẹ đã trở lại.' Đôi mắt to của thằng bé sáng rực nhìn mẹ, tâm trạng vui sướng thể hiện rất rõ trong lời nói.

"Mau dọn đồ vào giúp mẹ nào, thời tiết quá nóng, mẹ mua bánh bao thịt và còn bánh bao bột mì trắng cho con này.' Lý Thanh Vận vừa nói vừa xách hai cái rổ nặng trĩu đi vào.

Đại Bảo cũng nhanh chân ôm một cái gì đó mà bản thân có thể cầm nổi đuổi theo cô.

Hai mẹ con chạy qua lại mấy bận mới có thể dọn hết đồ vật vào nhà.

Lý Thanh Vận vừa mệt vừa nóng, mồ hôi đổ đầm đìa, ngực áo cũng ướt đẫm hất.

"Đại Bảo, có đói bụng không?"

"Không đói bụng, con ăn một cái bánh quai chèo thật to, còn đút cháo cho em trai, nó đang ngủ. Mẹ có đói bụng không, con lấy bánh quai chèo cho mẹ ăn." Đại Bảo giống một con ong mật nhỏ chăm chỉ, một hồi thì đưa khăn mặt cho cô lau mồ hôi, một lúc lại lấy cho cô mấy cái bánh quai chèo.

Mẹ không ăn bánh quai chèo, trưa hôm nay nhà mình ăn bánh bao thịt, con đợi mẹ nghỉ mệt một lát rồi đi hâm nóng bánh bao.

Lý Thanh Vận rót một cốc nước ấm uống hết một hơi mới cảm thấy mình được sống lại.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 19



Trước tiên cô đi hâm nóng bánh bao, sau đó cô cùng Đại Bảo đi rửa mặt, nước giếng lạnh lẽo làm cho cả người thật thoải mái.

Cô để cho Đại Bảo trông giữ bếp lửa rồi đi vào nhà chính lấy ra ba hộp sữa bột khác nhau, mở ra rồi đổ vào cái bình đã chuẩn bị trước đó, ở trên từng bình đánh dấu khác nhau để phân biệt ba loại sữa bột khác nhau.

Làm xong thì cô đóng nắp thật kín, ném cái vỏ hộp vào không gian, hủy diệt chứng cứ.

Sau đó cô pha sữa bột trẻ em cho Đại Bảo và sữa bột dành cho người lớn cho mình, mỗi loại một cốc.

Thân thể của Đại Bảo quá gầy yếu, suy dinh dưỡng trong một thời gian dài, nên lớn lên cũng không cao, sợi tóc mảnh; tuy rằng nguyên thân có tốt hơn một chút nhưng sắc mặt cũng là vàng như nến, đều cần bổ sung thật nhiều các món có chất đạm cao.

Cô đặt cốc sữa đã pha xong lên bàn cơm, ba cái bánh bao trong nồi cũng đã được hâm nóng, lúc cô lấy chén đĩa gắp bánh bao thì thừa dịp lấy hai cái bánh bao lớn đang nóng hôi hổi từ trong không gian ra, đặt xen lẫn với mấy cái bánh bao trong nồi.

Trong không gian vẫn còn lại hơn bốn trăm chín mươi cái bánh bao thịt mà cô đã mua trước đó, dù sao Đại Bảo cũng không biết cô mua bao nhiêu, có thể trộn hai loại khẩu vị để ăn chung.

"Đại Bảo, đi, rửa tay ăn cơm nào."

"Mẹ, đây là gì?" Nhìn thấy hai cốc sữa ở trên bàn, vẻ mặt Đại Bảo đầy nghi hoặc, cái mũi nhỏ thò tới hít hít, mùi thật thơm.

"Đây là sữa bột, trước đó cha của con có gửi cho mẹ phiếu sữa bột, nên mẹ có đặt mua với bên phía công xã, hôm nay đi lấy về đấy."

"Sữa bột à? Hay là để dành cho em trai đi, con không cần, con đã trưởng thành, không cần uống sữa, em trai cần nó hơn."

Nghe lời của Đại Bảo nói xong, Lý Thanh Vận cảm thấy vô cùng đau xót trong lòng, đứa trẻ này nhỏ như vậy mà đã hiểu chuyện, thật sự làm cho người ta đau lòng.

"Em trai cũng có, đây là của con, mẹ cũng có này, ba người chúng ta đều cần bổ sung dinh dưỡng." Lý Thanh Vận nói xong bưng lên cốc sữa bột ở trước mặt mình uống một hớp lớn.

Lúc này Đại Bảo mới yên tâm, cũng tiến đến hớp một ngụm sữa, chậm rãi nếm vị rồi chậm rãi nuốt xuống, sau đó vô cùng ngạc nhiên và vui sướng nói với mẹ: "Uống rất ngon' thì ra sữa bột có hương vị như thế này sao. “Còn có món ngon nữa, đây này, con ăn thử cái bánh bao thịt này xem."

"Mẹ cũng ăn.' Đại Bảo cầm một cái bánh bao đưa cho mẹ trước, rồi mới tự mình cầm lấy một cái bánh bao cắn một miếng, nhân thịt nông đậm hòa quyện với nước sốt, chỉ cần cắn một miếng thôi là đã thấy ngon vô cùng.

Hai mẹ con đều không nói chuyện, chỉ tập trung thưởng thức từng hớp sữa, từng miếng bánh bao.

Sau khi ăn hết hai cái bánh bao thịt, uống hết một hớp sữa cuối cùng thì Đại Bảo mới thỏa mãn ợ một cái, mùi ợ hơi đều là thịt trộn lẫn với mùi sữa.

"Mẹ, bánh bao thịt ăn ngon thật."

Đây là trong cuộc đời ngắn ngủn của thằng bé được ăn một bữa ngon và no hiếm thấy như vậy, nhiêu năm về sau khi nhớ lại thì những ký ức này vẫn còn mới mẻ.

Lý Thanh Vận giải quyết ba cái bánh bao, một cốc sữa bột lớn, cũng thấy hơi no căng, mấy cái bánh bao này đều rất lớn, nguyên liệu rất đầy đủ, bánh bao trong không gian thì mùi vị phong phú, có mùi của đồ gia vị, bánh bao mua tại quán cơm thì vị thịt càng nhiều, nguyên nước nguyên vị, tóm lại mỗi người mỗi vẻ.

"Quế Hoa này, không phải tôi nói bà chứ, sao bà không biết bày ra tư thế uy nghiêm của mẹ chồng, quản thúc con dâu nhà bà một chút, tiên của Đình Chu nhà bà kiếm được đánh đổi từ nguy hiểm mà bị cô ta tiêu xài phung phí như vậy, có một người con dâu phá sản như vậy thì có bao nhiêu tiên cũng không giữ được đâu, hôm nay tôi tận mắt thấy cô ta mua một xe đồ về đấy."

Liễu Thúy Hoa không chiếm được lợi ích từ tay Lý Thanh Vận, khi trở về nhà trong lòng nghĩ tới nghĩ lui cũng thấy không thoải mái nên đặc biệt đứng chờ Liễu Quế Hoa - mẹ chồng của Lý Thanh Vận trên đường tan ca đang xách cái cuốc đi về nhà, lập tức tiến lên chào hỏi, giả vờ giả vịt tốt bụng nhắc nhở, thật ra lại là thừa dịp nói xấu cô.

Liễu Quế Hoa đã biết tính tình khó chịu của con dâu mình từ lâu, nên cũng không có gì lo lắng, hơn nữa con trai đi bộ đội đã bảy năm, tiền lương đã không phải là hơn mười đồng như lúc ban đầu, dựa theo chức vụ nâng cao thì hiện tại e là một tháng có đến gấp mấy lần mười đồng tiền, cho nên dù có cho con dâu tiêu xài mỗi tháng đến mười đồng tiền thì con trai bà ấy vẫn có thể tiết kiệm không ít, vì vậy bà ấy cũng không có gì lo lắng.

Hai điều mà bà ấy cảm thấy không hài lòng đối với Lý Chiêu Đệ đó là đưa tiên cho người ở nhà nhà mẹ đẻ và không chăm sóc tốt cho hai đứa con trai.

Đối với loại người như Liễu Thúy Hoa thì bà ấy lười cãi nhau, trực tiếp đi lướt qua bước về phía nhà mình, cũng không thèm để ý đến bà ta, Liễu Thúy Hoa tự mình làm mình mất mặt nên cũng hầm hừ rời đi.

Sau đó, khi mẹ Cố về nhà ăn cơm xong, lúc đang ngồi ở trong nhà chính hóng mát thì nhắc tới lời của Liễu Thúy Hoa đã nói cho cha Cố nghe, hai người đều thở dài một hơi.

"Không được, tôi vẫn nên đi nhìn một chút, không thể để nó tiêu xài toàn bộ cho nó được, ít nhất cũng phải để nó lấy vải ra làm hai bộ quần áo mùa thu cho hai đứa con trai của nó mới được, quần áo của Đại Bảo năm nay vẫn chưa thấy tăm hơi đâu cả.

Quần áo mùa thu năm trước cũng do tôi nối dài tay áo và ống quần để mặc tạm, quần áo mùa đông cũng chỉ có một cái áo khoác mỏng, ngay cả cửa cũng không dám bước ra, hơn nữa năm nay lại có thêm một đứa nhỏ." Mẹ Cố đột nhiên nhớ tới cái gì, vỗ đùi nói.

"Ừ, bà đi nhìn xem đi, đừng quá tức giận, từ từ mà nói.

Cha Cố đồng ý cũng là vì lo cho cháu nội, hết cách rồi, ai bảo hai đứa nhỏ có người mẹ như vậy chứ, vợ của mình mỗi khi đi qua nhìn thấy cuộc sống của hai đứa nhỏ nhưng vậy thì khi trở về đều lo lắng đến nóng hết ruột gan.

Liễu Quế Hoa thấy đương gia cũng đồng ý bèn đứng dậy đi về phía bên kia.
 
Back
Top Bottom