Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNGaI-B28b-fWKIEpEE5lie7NRSk2rEyJ1BAllJO_L9yx3cNk94v5NRMFoS05zLt2tguQ0_S2IZmE-JoKFGd0vgH7hyqGUaO-9w7RJwQ6CmK_W5FbTrwW3IyYZvebOGIvULqCZErl97g7kL4WyK2ptj=w215-h322-s-no-gm

Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Tác giả: Lạc Thiển Thiển
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Trọng Sinh, Nữ Cường, Điền Văn, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Lý Thanh Vận xuyên qua một quyển sách mình đã đọc, trở thành mẹ ruột ác độc của nam phụ chết sớm, gánh vác trách nhiệm chăm sóc và nuôi dạy hai đứa bé.

Lúc ba mẹ con trải qua ngày tháng thảnh thơi thì cha ruột của hai đứa nhỏ đột nhiên trở về, còn nói muốn dẫn theo bọn họ tùy quân. Tình tiết này trong sách không có thì phải?

Nhưng mà người đàn ông này đúng thật là đẹp trai, đối xử với mấy đứa nhỏ cũng rất tốt, là kiểu người cô thích, vì gia đình hòa thận, nếu không thử tóm lấy anh đi??

Cố Đình Chu tỉnh lại sau giấc ngủ phát hiện mình trọng sinh đến lúc vợ trước còn chưa qua, bọn nhỏ còn chưa biến thành dáng vẻ sau này, lần này anh thề nhất định phải bù đắp cho hai đứa bé, về phần vợ anh bản không có bất kỳ hi vọng nào, ai ngờ cô lại cho anh một niềm vui lớn bất ngờ.

Cả nhà trải qua tháng ngày thoải mái, nữ trọng sinh trong sách muốn ve vãn chồng của người khác, ức hiếp con của người khác, Lý Thanh Vận bày tỏ, tất nhiên không thể để chuyện này xảy ra được, kẻ nào động vào chồng con tôi hãy cứ đợi đấy...​
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 1



"Mẹ, Nhị Bảo đói bụng, khóc to quá, mẹ cho con một ít gạo kê đi, con đi nấu nước cơm cho em uống." Bé trai cõng theo một đứa bé nhỏ hơn đang khóc ré lên đòi ăn, bàn tay dơ bẩn bất an chà xát vào nhau.
"Ráng chịu đi! Khóc khóc khóc, suốt ngày chỉ biết khóc, ôm nó đi ra ngoài, đừng tới đây làm phiên tao. Toàn là mấy con nợ." Người phụ nữ kia mất kiên nhẫn la lối vài câu rôi quay đầu tiếp tục đi ngủ.
Bé trai kia rơi nước mắt, yên lặng vất vả cõng em trai đang liên tục gào khóc mở cửa đi ra ngoài.
Lý Thanh Vận đột nhiên bừng tỉnh ngồi dậy, sao lại mơ thấy giấc mơ này nữa, chân thật giống như đích thân cô tự trải qua vậy, đây thật sự chỉ là một giấc mơ sao? Không lẽ đây chính là điềm báo xuyên không? Cô là một người rất thích đọc tiểu thuyết, cũng đọc không ít bộ có thể loại xuyên không trùng sinh, trong lòng cũng từng thử ảo tưởng xem nếu cô xuyên không thì sẽ làm cái gì, nhưng mà không ngờ rằng thật sự có một ngày chuyện này sẽ phát sinh ở trên người cô.
Ba ngày trước, Lý Thanh Vận vô tình làm vỡ ngọc trụy mà bà nội để lại cho cô, vô tình có được một cái không gian.
Cũng bắt đầu từ ngày hôm đó, mỗi đêm cô đều mơ thấy một ít đoạn hình ảnh ngắn vê hai đứa nhỏ này, nếu không phải ăn không đủ no thì cũng là mặc không đủ ấm, công việc làm mãi không biết, còn có một bà mẹ ruột còn thua cả mẹ kế, cuộc sống còn khổ cực đăng cay hơn thuốc đắng nữa.
Mặc quần áo rách rưới, mặt mày chưa bao giờ sạch sẽ, bản thân ăn không đủ no lại còn phải chừa phần nhường cho em trai.
Làm Lý Thanh Vận giận đến ngứa răng, ước gì có thể xông vào trong mộng đánh người phụ nữ kia một trận, đây mà là mẹ ruột hả? Không muốn nuôi thì đừng đẻ, chỉ biết sinh không biết nuôi, còn thua cả heo chó.
Lý Thanh Vận ổn định tâm trạng kích động, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng vẫn quyết định làm gì đó, vô số sự kiện xảy ra liên tiếp làm trong lòng cô không có cảm giác an toàn gì, nếu thật sự bất cẩn xuyên không đến thời đại trong mơ, vậy đúng là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.
Xem tình hình trong mơ thì có lẽ là những năm bảy mươi tám mươi trong tiểu thuyết, người phụ nữ kia nằm trên giường đất của người phương bắc, nhà cửa lại thấp bé cũ kỹ, quân áo đứa bé kia mặc cũng dính đầy bụi bẩn không nhìn thấy rõ màu sắc vốn có, toàn là mụn vá. Thật ra không gian ngọc trụy của Lý Thanh Vận cũng không quá lớn, chỉ cỡ một căn phòng nhỏ chừng năm mươi mét vuông, cô đã thử nghiệm rồi, ngoại trừ việc bỏ đồ ăn vào đó có thể giữ tươi ra thì chẳng có gì đặc biệt cả, chẳng khác nào mang theo một cái kho hàng nhỏ bên người.
Cô đang suy nghĩ ngẩn ngơ thì trong đầu đột nhiên vang lên một giọng nói máy móc.
"Đếm ngược còn hai mươi bốn giờ."
Nghe đến đây, Lý Thanh Vận làm gì còn ngồi yên được nữa, lập tức bật dậy Xoay người rời giường.
Cô lấy giấy bút ra bắt đầu viết kế hoạch, hiện tại tài chính cô có thể sử dụng là khoảng mười tám vạn, đây là số tiền mà cô ăn uống tiết kiệm, làm vô số công việc làm thêm trong suốt ba năm học đại học mới để dành được.
Kế hoạch ban đầu của cô là để dành đủ hai mươi vạn tiền trả trước là có thể mua nhà, có được một căn nhà của riêng mình là chấp niệm suốt hơn hai mươi năm qua của cô.
Hiện tại xem ra nhà là mua không được, cũng không biết con đường phía trước như thế nào, cô phải dùng mười tám vạn này chứa đầy không gian, lỡ như thật sự rơi vào tình cảnh như trong mơ thì cũng không đến mức chết đói.
Cô suy nghĩ rồi viết xuống giấy những thứ cô cân mua, đầu tiên trong ăn mặc ở đi lại thì quan trọng nhất chính là ăn, ở những năm bảy mươi tám mươi có thể ăn no mặc ấm đã là hạnh phúc lắm rồi, không thấy đứa bé trong mơ còn đang khát khao một nắm gạo kê sao?
Chủ yếu chia thành món chính, gia vị, thịt, đồ uống, rau củ, trái cây, các loại hạt giống rau củ, dụng cụ chữa bệnh, đồ dùng gia đình, đồ dùng cá nhân và đồ dùng trong sinh hoạt vân vân. Lý Thanh Vận sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, sửa soạn đơn giản một chút rồi lập tức xuống lầu thuê một cái kho hàng tạm thời ngay sát lê đường, ghi nhớ địa chỉ cụ thể của nhà kho.

Sau đó cô leo lên chiếc xe máy điện của mình, bắt đầu quá trình mua sắm, trạm thứ nhất cô đến chính là khu mua bán sỉ thực phẩm lớn nhất ở vùng này.
Tuy rằng cô là người phương bắc, rất thích ăn mì, nhưng sau khi học đại học ở phương nam vài năm rồi, bị hoàn cảnh phương nam ảnh hưởng, hiện tại cô lại càng thích ăn cơm với đồ ăn hơn, cho nên gạo, bột mì và các loại mì, đậu khác đương nhiên không thể thiếu.
Cô đi đến cửa hàng bán sỉ lớn nhất ở nơi này, bà chủ nhiệt tình cho cô xem hàng, Lý Thanh Vận hỏi thăm giá cả xong, trực tiếp báo cho bà chủ biết cô muốn mua năm nghìn cân gạo Ngũ Thường, ba nghìn cân bột mì, năm trăm cân bột mì pha sẵn, năm trăm cân bột mô, ba trăm cân bột mì nguyên chất, bột mì đen và bột mì soba thì mỗi loại hai trăm cân, hai trăm cân mì sợi, các loại mì khác cũng mua một ít, còn có các loại đậu mỗi loại cũng mua một trăm cân.
Món chính coi như vậy là đủ.
Bà chủ nghe cô báo số lượng này, trực tiếp sợ ngây người, cô gái này chỉ chạy một chiếc xe điện, ăn mặc cũng bình thường, vậy mà lại là một khách hàng lớn.
Bà ấy còn sợ Lý Thanh Vận chỉ đang trêu chọc mình, thử thăm dò hỏi cô mua nhiều gạo và mì như thế làm gì, Lý Thanh Vận nói cô là nhân viên mua sắm bếp núc cho công ty lớn mới lấp li.ếm được chuyện này.
Bà chủ lấy giấy bút ra ghi lại yêu cầu của Lý Thanh Vận, vừa viết vừa báo giá.
Lý Thanh Vận thấy trong cửa hàng còn bán đủ loại dầu, đi qua đó chỉ vào đống dầu nói: "Dâu phông, dầu bắp và dầu quả trám mỗi loại một trăm lít, dầu đậu nành, dầu hỗn hợp và dầu hạt cải mỗi loại ba trăm lít."
Đến khu gia vị, mua hai trăm túi muối, một trăm túi đường, năm mươi túi đường phèn, một trăm túi đường đỏ, ba mươi bình mật ong, năm mươi lít xì dầu, hai mươi lít nước tương, ba mươi lít giấm, hai mươi lít dâu hào, các loại hương liệu như ớt, hoa tiêu cũng mua một đống.
Cuối cùng bà chủ lấy máy tính ra gõ lạch cạch lạch cạch một lúc, đưa ra giá cả, tổng cộng năm vạn ba nghìn bảy trăm năm mươi đồng.
Lý Thanh Vận tính nhẩm đại khái một chút, cũng xấp xỉ cái giá này, năm nghìn cân gạo Ngũ Thường tốt nhất cũng là gân hai vạn, hơn ba nghìn cân bột mì cũng gần một vạn, hơn một nghìn hai trăm cân các loại dầu cũng phải một vạn sáu đến một vạn bảy, cô còn chưa tính đến các loại mì, đậu và gia vị nữa đó.
Nhưng mà căn cứ vào định luật đi mua hàng không trả giá thì không phải là người mua tốt, cô cũng muốn trả giá một chút.
"Bà chủ, chị xem tôi mua một lần nhiều như thế, cũng coi như khách hàng lớn rôi đúng không, chị cho tôi cái giá tốt một chút, sau này tôi lại đến chỗ chị mua. Lý Thanh Vận mặt dày cười nói.
"Em gái, cô cũng là người phương bắc đúng không, nghe giọng của cô thì tôi và cô cũng coi như nửa người đồng hương rồi, vậy coi như tôi làm tròn số cho cô ha, năm vạn chẵn, lần sau lại đến mua hàng của tôi nữa nha."
"Giảm thêm tí nữa đi, chị gái, mua đắt quá lãnh đạo sẽ xử đẹp tôi đó."
"Không bớt được nữa đâu, em gái à, thế này đi, tôi lại tặng cô một túi bột khoai lang, một túi bột nếp, toàn là túi một trăm cân không đó, nhiều lắm rồi, được không?”
Lý Thanh Vận cũng cảm thấy như thế là được rồi, cũng phải chừa cho người ta một ít lợi nhuận, thấy bà chủ này cũng là người thành thật, cô đặt cọc hai vạn trước, để lại vị trí kho hàng, hẹn trước một tiếng sau giao hàng đến nơi cô sẽ thanh toán luôn ba vạn còn lại.
Lý Thanh Vận trả tiền xong đau lòng muốn chết, tiền gì mà xài nhoáng cái đã hết, cô còn chưa kịp mua cái gì thì đã hết gần một phần ba tiền rồi.
Xử lý xong món chính, cô lại đi đến khu bán sỉ các loại thịt, các loại thịt như gà vịt cá, dê bò heo đương nhiên đều phải mua, nhưng lại không thể mua chung ở một cửa hàng như gạo và mì, rất phiên phức.
Lý Thanh Vận chạy đến sáu cửa hàng khác nhau, lần lượt đặt hàng ba mươi con gà, ba mươi con vịt, ba mươi con cá khác nhau, năm mươi cân thịt bò, hai cái chân dê, thịt heo thì cô đặt luôn hai con, còn mua thêm ba mươi cân tôm đông lạnh. Cô phát huy toàn bộ bản lĩnh lưỡi xán hoa sen của mình, cuối cùng tổng cộng tốn hết chín nghìn.
Bởi vì mua lương thực tốn quá nhiều tiên, số tiền còn lại còn phải làm chuyện khác, cho nên cô tạm thời chỉ có thể mua bao nhiêu đây.
Lúc nãy khi mua tôm cô có đi ngang qua khu bán hải sản, cô rất muốn đi vào mua một ít hải sản để dành, nhưng mà suy xét đến vấn đề kinh tế căng thẳng, tạm thời vẫn gác qua một bên, nếu sau đó cô còn dư tiền thì lại tính tiếp.
Ở những năm bảy mươi tám mươi, trứng gà cũng là hàng khan hiếm, phải mua để dành nhiều một ít, không gian có thể giữ tươi, cũng không sợ hỏng.
Cô đặt một nghìn trứng gà, năm trăm trứng vịt và ba trăm trứng ngỗng, tổng cộng hơn ba nghìn, cô trả giá một lúc, cuối cùng chỉ tốn ba nghìn chẵn. Đi ngang qua khu trái cây, cô vung tay lên, đặt một trăm cân táo một trăm cân lê, năm mươi cân đào, năm mươi cân cherry, vải cũng mua một trăm cân, lại thêm hai mươi cân xoài, hai trăm cân ốc cam, một trăm cân cam, hai mươi trái dưa hấu, năm mươi cân bánh quả hồng, một trăm cân nho.
Túi tiền của cô lại mất đi bốn nghìn đồng.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 2



Trữ hàng trái cây rồi, rau củ cũng phải mua một ít, cải trắng, cải bắp, cà rốt, hành tây, khoai tây, khoai lang đỏ, khoai lang tím, củ mài, ớt xanh, tỏi, hành, gừng đều mua, các loại hạt giống rau củ trái cây bình thường cũng mua, lỡ như cần phải tự cấp tự túc thì sao, hạt giống hiện đại luôn sẽ có ưu thế hơn một chút.
Còn có hàng khô cũng phải mua một ít, rong biển, mì căn, miến, tàu hủ kị, mộc nhĩ đen, nấm hương khô, táo đỏ, cẩu kỷ đều mua.
Đủ thứ linh ta linh tinh cộng lại cũng hết năm nghìn.
Túi tiền của cô chỉ còn lại gân mười một vạn.
Cô đột nhiên nhớ ra còn phải chuẩn bị cả sữa bò và sữa chua nữa, đây chính là thứ tốt để bổ sung dinh dưỡng, sữa bò nguyên chất và sữa chua đều mua hai mươi thùng, sữa đậu cũng mười thùng, mười túi mè đen, trà cũng mua mấy túi, năm mươi cân rượu lương thực tự ủ.
Lại thêm ba nghìn bay ra ngoài.
Lý Thanh Vận nghĩ chắc cũng sắp đến giờ giao hàng rồi, nhanh chóng lái xe máy điện chạy về, lúc đi ngang qua cửa hàng bán thuốc lớn Đồng Nhân Đường thì cũng sẵn tiện đi vào mua các loại thuốc thường dùng luôn.
Ngải thảo, bạc hà, kem thoa chống muỗi, povidone, băng gạc, tăm bông, côn y tế, băng keo cá nhân, tinh dầu, dầu hoa hồng, thuốc trị phỏng, thuốc đặc hiệu trị cảm, thuốc trị ho, thuốc hạ sớm, thuốc giảm nhiệt, thuốc giảm đau, thuốc trị đau dạ dày, Vân Nam bạch dược, thuốc trợ tim hiệu quả nhanh, các loại thuốc bổ sung vitamin, thuốc bổ sung canxi, thuốc giải nhiệt, chất kháng sinh vân vân. Bởi vì cô mua với số lượng lớn nên chị gái bán hàng còn giảm giá mười phần trăm, cuối cùng tốn hơn sáu nghìn.
Chị gái giúp cô cột thuốc lên trên xe máy điện, lúc Lý Thanh Vận chở chúng nó vê đến kho hàng thì đã có người đứng trước cửa chờ, là anh trai giao hàng của cửa hàng lương thực và dầu, anh ấy còn rất tốt bụng mà dọn toàn bộ hàng hóa vào kho hàng ngay ngắn rồi mới rời đi.
Lúc này cũng lần lượt có hàng hóa mà cô đặt đưa đến, Lý Thanh Vận bận rộn đi kiểm kê số lượng hàng hóa thùng hàng giao đến, tốn gần một tiếng đồng hô mới sắp xếp xong toàn bộ đồ đạc mà cô đặt lúc sáng.
Cuối cùng cũng không còn ai, Lý Thanh Vận chỉ hơi suy nghĩ một chút đã thu hết tất cả chúng nó vào trong không gian ngọc trụy của cô, nói đến cũng là, sau khi cái ngọc trụy này bị vỡ thì lập tức biến thành cát bụi biến mất, cô lại có được một cái không gian di động có thể lấy đồ vật cất đồ vật bất cứ lúc nào.
Sau khi bỏ mới lương thực và dầu ăn vào xong, không gian ngọc trụy rõ ràng đã trở nên nhỏ hẹp đi rất nhiều, chỉ còn lại một phần ba, tiếp theo đó cô lại sắp xếp bày biện lại vật phẩm lần nữa, cố gắng giảm thiểu bớt các đóng gói không cần thiết, tiết kiệm được thêm càng nhiêu không gian, hơn nữa di chuyển phân loại các loại vật phẩm, sau này lấy chúng nó cũng sẽ tiện hơn.
Sửa soạn lại xong, Lý Thanh Vận đột nhiên cảm thấy đói bụng, nhìn thời gian thì đã là mười hai giờ trưa, chẳng trách, sáng nay cô còn chưa kịp ăn sáng thì đã đến giờ ăn trưa rồi.
Người là sắt cơm là thép, nghỉ ăn một bữa đói muốn xỉu, Lý Thanh Vận đi vào quán ăn mà cô thường hay ăn, gọi một phân cơm móng heo, đang nhón chân chờ cơm thì đột nhiên nhìn thấy bà chủ bán thức ăn sáng ở sạp bên cạnh ủ rũ thở dài.
Bình thường cô thường xuyên đến sạp này mua bánh bao ăn, rất quen thuộc với bà chủ, cô đi qua đó hỏi "Chị Trần, chị làm sao thế, mặt ủ mày chau?”
"Là Tiểu Lý à, cô đừng nói nữa, tôi bị lừa, hôm qua có một thanh niên đến đây nói muốn đặt năm trăm cái bánh bao thịt, nói có vẻ chắc chắn lắm, ăn mặc cũng lịch sự, còn cho chị năm trăm đồng làm tiên đặt cọc nữa, chị không nghĩ nhiều, đồng ý luôn.
Đã hẹn trước là bảy giờ sáng nay đến lấy hàng, ai biết bây giờ đã mười hai giờ rồi, chị cũng không thấy bóng dáng của cậu ta đi, năm trăm cái bánh bao nay hôm nay bán không hết được, ngày mai sẽ hỏng hết, đáng tiếc."
Bánh bao nhà chị Trần bán rất to, nhân cũng đây ụ, bình thường đều bán ba đồng một cái, nếu không bán được năm trăm cái bánh bao này thì chẳng khác nào lỗ vốn một nghìn, tổn thất đúng là rất lớn, chị ấy bán bánh bao suốt một ngày cũng chưa chắc kiếm được một nghìn, cũng không biết ai thiếu đạo đức như thế, đặt cho đã rồi lại không lấy.

Lý Thanh Vận suy nghĩ một chút nói: "Chị Trần, hay là chị bán cho tôi đi, vừa lúc tôi cũng đang cần."

Hai mắt chị Trân lập tức sáng rực lên, ngượng ngùng dùng tạp dề lau tay, cười tủm tỉm nói: "Tiểu Lý, cô cũng đừng vì giúp tôi mà để mình chịu thiệt, cô mua mớ bánh bao này về làm gì?"

"Chuyện này thì chị không cần phải lo, tôi tự có cách của mình mà" Lý Thanh Vận gật gù đắc ý giấu diếm.

"Tôi đi ăn cơm móng heo trước, chị hấp nóng rồi đóng gói mớ bánh bao này lại cho tôi trước đi, tôi ăn cơm xong sẽ đến liền."

"Cô cứ yên tâm, từ sáng đến giờ chị luôn dùng nước nóng giữ ấm, bánh bao còn nóng hổi. Không khác gì vừa mới ra lò cả.' Chị Trân tìm mấy cái thùng xốp, cẩn thận đóng gói, bỏ vào hộp trước, sau đó lại bỏ vào trong thùng xốp giữ nhiệt.

Lý Thanh Vận ăn cơm móng heo xong, bên phía chị ấy cũng đã đóng gói xong, chị Trân nhiệt tình khiêng lên xe máy điện, cột chắc lại giúp cô.

"Chị Trần, đây là một nghìn năm, chị đếm lại đi" Lý Thanh Vận nghĩ trên người cô còn có một ít tiền mặt cho nên xài trước.

Chị Trân cầm tiền, đếm ra năm trăm đồng nhét lại vào trong tay Lý Thanh Vận.

"Cô đã giúp chị Trân như thế rồi, không lẽ chị còn đi kiếm lời của cô sao, dù sao thì cái thằng khốn nạn kia đã trả cho chị năm trăm đồng tiền cọc rồi, cô trả một nghìn nữa là được, cả hai chúng ta đều không lỗ vốn." Chị Trần cười sảng khoái nói.

Lý Thanh Vận cũng không ngượng ngùng, hào phóng cầm lấy, lái xe điện rời đi.

Thật ra cô cũng chỉ là đột nhiên nảy ra ý định mua năm trăm cái bánh bao này mà thôi. Nghĩ lỡ như có lúc nào đó không tiện nấu nướng, trực tiếp ăn một cái bánh bao nóng hổi cũng rất tiện và tốt, dù sao không gian cũng có thể giữ nhiệt.

Việc này cũng nhắc nhở cô còn có thể mua một ít thức ăn nóng để sẵn trong không gian, lúc nào cần thì có thể trực tiếp ăn.

Lý Thanh Vận thu năm trăm cái bánh bao này vào không gian xong, lại nhanh chóng chạy đến chợ bán tạp hóa ở khu phố cũ, chợ này đã mở rất nhiều năm rồi, khá cũ kỹ, đồ bán ra cũng đều là đồ khá cũ, kiểu dáng đơn giản quê mùa, thanh thiếu niên thời nay đều không thích, đa phân chỉ có người già và trung niên đến.

Vì sao cô lại quyết định đến nơi này mua đồ, chính là vì cô nghĩ nếu xuyên đến những năm bảy mươi tám mươi thì chuẩn bị một ít đồ đạc phù hợp với thời đại đó chắc chắn là không sai được.

Lý Thanh Vận vừa đi vừa nhìn, thấy cái gì thích hợp thì mua cái đó, cuối cùng mua mấy cái đèn pin kiểu cũ, lại thêm một hộp pin, còn mua được hai chiếc xe đạp giả cao cấp, một chiếc hiệu Vĩnh Cửu, một chiếc hiệu Phượng Hoàng, chủ tiệm còn khoác lác nói mức độ giống lên đến chín mươi chín phần trăm.

Đồng hồ giả cô cũng không tha, mỗi một thương hiệu đều mua một ít, tổng cộng mua hai mươi cái đồng hồ, mười cái đồng hồ quả quýt.

Mấy năm nay cô cũng không phải đọc tiểu thuyết uổng phí, lỡ như kinh tế khó khăn, đồng hồ chính là hàng khan hiếm, bán là có thể đổi tiền, tốt hơn mấy thứ khác rất nhiều.

Thậm chí cô còn tìm được hai cái bếp lò kiểu cũ và hai cái chảo sắt, lẩu đất cũng một bộ, còn mua một bộ chén đĩa rất có cảm giác niên đại.

Bình nước giữ nhiệt cô cũng mua hai cái, còn có chậu tráng men, cái bô, tách trà in chữ lao động là vinh quang nhất" giàu cảm giác niên đại.

Đi đến cuối cùng, không ngờ còn thấy có người bán drap giường ¡in hình hoa cực to, đây chính là kiểu mà bà nội thích nhất, cô còn nhớ lúc còn nhỏ bà nội thích một cái drap giường in hình hoa to, nói đó là sính lễ mà ông nội để dành tiên mua cho bà.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 3



Lý Thanh Vận đến gần trong tiệm, phát hiện chủ tiệm là một bà cụ, bà ấy đang hiền lành nhìn cháu nội đang ngủ, trong tay câm quạt chậm rãi phe phẩy, đưa đến từng cơn gió mát thoang thoảng.

Khung cảnh này giống như đã từng quen biết, làm lòng người ta trở nên mềm mại.

Đồ đạc bày bán trong cửa hàng có đủ loại màu sắc, đặt lung tung chồng lên nhau, nhưng không có ngoại lệ, tất cả đều đã hết thời, vải bông có đủ loại màu sắc và họa tiết, chăn màu đỏ rực, áo khoác màu quân lục và mũ bông, còn có các loại len cuộn đủ màu, mùng kiểu cũ, ruột bông nhét chăn...

Nhưng hiện tại mấy thứ này chính là thứ mà cô cần nhất.

"Cháu gái, con muốn mua cái gì?" Bà cụ nhìn thấy có người vào, đứng lên hỏi nhỏ.

Lý Thanh Vận chọn ra mấy cây vải có màu sắc quá lòe loẹt không mua, hai mươi mấy cây vải con lại cô đều mua hết, lại mua thêm hai cái chăn bông dày nặng tám cân và hai cái chăn bông mỏng nặng bốn cân, tám bộ chăn hình hoa kiểu cũ, hai cái mùng, mua hai cái áo khoác quân đội và mũ theo số đo của cô, ngoại ra còn mua hai mươi cái drap giường hình hoa to rất có cảm giác niên đại, cô cũng lựa một ít cuộn len có màu mà mình thích.

Bà cụ rất chất phác, giá cả báo cho cô cũng rất rẻ, hiếm khi Lý Thanh Vận không thèm trả giá, móc ra số tiền mặt cuối cùng còn sót lại trong người để thanh toán.

*

Lý Thanh Vận cất mớ đồ mà cô mới mua xong, lại nhanh chân chạy đến siêu thị lớn nhất khu vực, trực tiếp tìm được người phụ trách, liệt kê cho anh ta một danh sách sản phẩm, bảo anh ta giao hàng đến tận nơi.

Mấy thứ vật phẩm cần thiết trong sinh hoạt như dầu gội, sữa tắm, dầu xả, kem đánh răng, bàn chải đánh răng, xà phòng thơm, khăn lông, khăn giấy, băng vệ sinh, nước giặt quần áo đều cần trữ hàng không ít, nhất là băng vệ sinh.

Ngoài ra còn có các mỹ phẩm dung dịch dưỡng da hiệu Lancome, sữa rửa mặt, kem chống nắng cũng phải lấy ít nhất mười bộ, son kem cũng mua mấy cây có màu nhạt.

Nghĩ đến hai bạn nhỏ trong giấc mơ, cô lại viết, mười bình kem dưỡng da cho em bé, năm bình sữa Pigeon, hai mươi túi tã giấy Đại Vương size nhỏ, ba mươi túi size trung và năm mươi túi size lớn.

Sữa bột A2 từ số một đến số bốn mỗi loại năm mươi thùng, sữa bột cho trẻ em cũng mua hai mươi thùng, sữa bột bổ sung dinh dưỡng cho người trưởng thành cũng muốn mua hai mươi thùng.

Toàn bộ thức ăn nhanh có trong siêu thị mỗi loại cũng mua vài phần, gà quay, vịt quay, món kho thịt nguội linh tinh, ngoài ra còn có mười thùng mì ăn liên, hai thùng xúc xích, canh tảo tía ăn liên, mười thùng lẩu tự sôi, cơm tự sôi, bánh mì và đồ ăn vặt cũng mua mấy chục cân.

Người phụ trách siêu thị tính toán khoảng hai mươi phút, báo giá tổng cộng tám vạn năm nghìn, chủ yếu là vì giá sữa khá đắt, tã giấy cũng không rẻ, cô lại mua rất nhiều, nhưng không mua lại không được, con nít không uống sữa thì làm sao lớn được, Lý Thanh Vận cắn môi quyết định, mua.

Nói chuyện với người phụ trách siêu thị nửa ngày trời, cuối cùng đối phương đồng ý giảm giá hai nghìn, còn tặng cho cô một giỏ sầu riêng đã nứt vỏ và một giỏ dưa Hai.

Lại chi ra tám vạn ba nghìn, túi tiên của cô chỉ còn lại không đến một vạn, hẹn trước giờ giao hàng, Lý Thanh Vận bước chân nặng nề ra khỏi siêu thị.

Cô cực cực khổ khổ biết bao nhiêu năm, bây giờ lại quay về thời trước giải phóng.

Mười tám vạn này là do cô ăn uống tiết kiệm, vất vả lắm mới dành dụm được.

Lúc người khác ăn cơm hộp, mỗi ngày cô đều tự dậy sớm một tiếng đồng hồ tự nấu cơm mang theo, lúc cô trốn ở cầu thang ăn cơm một mình, trong lòng cô rất vui vẻ, bởi vì cô biết vất vả chỉ là tạm thời, chịu đựng qua rồi, cuối cùng cũng sẽ nghênh đón cuộc sống mới tốt đẹp hơn.

Suốt bao năm qua, ngoại trừ bà nội, không có ai thật sự đi để ý đến cảm nhận của cô.

Cha mẹ trọng nam khinh nữ, ai ngờ cô lại vừa lúc sinh ra ở thời đại kế hoạch hóa gia đình nghiêm khắc nhất, sinh đứa bé gái là Lý Thanh Vận xong, bọn họ lập tức quăng cô về quê cho bà nội nuôi, là bà nội dùng vô số chén nước cơm, cháo bột mới nuôi lớn cô.

Vì thế sau này cô lại có thêm một sinh vật tên là đệ đệ, cuối cùng cha mẹ cũng được như mong muốn.

Cô tên Lý Thanh Vận, cô rất thích cái tên này, đay là bà nội đi nhờ người đức cao vọng trọng trong thôn đặt cho cô, đôi cha mẹ nhẫn tâm kia của cô thậm chí còn chưa kịp đặt tên cho cô thì đã đưa cô về quê rồi.

Lúc bà nội mất thì cô đã học cấp ba, lúc này cha mẹ với không tình nguyện đón cô về thành, quay về gia đình mà cô không hê dung nhập vào được, không có người thân, chỉ có vô số điều toan tính, cha mẹ chỉ hi vọng cô nghỉ học sớm để đi làm, giúp đỡ gia đình, ai ngờ cô lại có thành tích rất tốt, trường học thà là miễn phí tiên học cũng muốn tuyển cô vào.

Hai người từng khóc than nói không có tiền lo cho cô ăn học, đến cả các chi phí phát sinh trong việc học của cô cũng không muốn đưa tiền, vậy mà quay đầu đã có thể mua nhà tìm công việc cho em trai, cũng vào thời khắc đó, trái tim của cô cũng đã chết.

Lý Thanh Vận vất vả được các giáo viên trong trường giúp đỡ thị đầu một trường học top đầu, dựa vào quỹ vay vốn sinh viên để hoàn thành việc học của mình.

Mỗi năm đến kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, khi các bạn học đều vui vẻ về nhà thì cô lại vội vàng chạy khắp nơi làm việc vặt kiếm tiền nuôi sống mình, không có ai hỏi cô sống có tốt không, năm nay có về nhà hay không.

Nhà, cô không có, cho nên trong lòng cô luôn chấp niệm muốn có được một căn nhà nhỏ của riêng mình.

Lý Thanh Vận thương cảm trong chốc lát, nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, bắt đầu kiểm tra lại xem còn sót gì không, suy nghĩ một lúc, phát hiện cô còn chưa chuẩn bị quần áo dày cho mùa đông, phải biết rằng mùa đông ở phương bắc thật sự rất lạnh.

Còn có nến để chiếu sáng cũng phải chuẩn bị một ít nữa, nông thôn đa phần đều dùng đèn dầu, so ra thì nến vẫn tiện hơn, phải chuẩn bị nhiều một chút.

Cô leo lên xe máy điện tiếp tục xuất phát, Lý Thanh Vận dùng số tiền còn lại để mua mười thùng nến, còn có sáu cái áo lót lông, có lớn có nhỏ. Khi đi ngang qua phố ăn vặt, cô lại đóng gói một hộp bánh cung đình, mười cái bánh kem trái cây, mười hộp cổ vịt siêu ngon, mười chén bingsu thập cẩm, mười phần lẩu cây, còn có bánh đúc, bánh đậu đỏ, combo gia đình gà rán khoai tây chiên của KFC cô cũng mua mười phân.

Hiện tại trên người cô chỉ còn lại hai nghìn đồng cuối cùng, số tiền này không thể đụng đến nữa.

Quay về kho hàng, nhận hàng do siêu thị đưa đến, Lý Thanh Vận mệt đến mức nằm liệt trên ghế trước cửa kho hàng.

"Đếm ngược còn mười hai giờ." Lại là giọng nói máy móc kia.

Nhìn đồng hồ, đã tám giờ tối, trăng lên đầu cành, Lý Thanh Vận tốn một ngày, cuối cùng cũng lấp đây không gian, đổi mười tám vạn tiền tiết kiệm thành một đống vật dụng sinh hoạt, cảm giác sợ hãi đối với điều không biết trong lòng cũng giảm đi một ít.

Cô có nhiều vật dụng sinh hoạt như thế, cho dù có đi đến đâu, ít nhất cũng có thể bảo đảm có thể sinh sống vô lo trong một đoạn thời gian.

Cô chậm rãi đi đến phố ăn vặt, ăn một bữa buffet lẩu mà lúc trước cô luôn không nỡ ăn, nhét đầy bụng đến lúc ăn không vô bất cứ thứ gì nữa mới dừng lại, sau đó mới ôm cái bụng no về căn phòng cô thuê, sửa soạn các vật dụng tư nhân của mình bỏ vào trong thùng, cũng cất vào trong không gian.

Cô thỏa mãn đi ngủ.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 4



Có thể là bận rộn suốt cả ngày quá mệt mỏi nên Lý Thanh Vận ngủ rất say, cô không biết chiều nay là dịp gì.

Cô nửa tỉnh nửa mơ nghe thấy tiếng khóc của đứa bé, tiếng sau còn to hơn cả tiếng trước vang lên, đỉnh tai nhức óc.

"Nhị Bảo đừng khóc nữa, có anh trai ở đây rồi." Một giọng nói dịu dàng dỗ dành vang lên, tiếng khóc của cậu bé dần dần nhỏ đi, cậu bé nấc một cái rồi khóc nức nở khe khẽ.

Lý Thanh Vận còn buồn ngủ, cô quay đầu sang nhìn hai anh em ở bên cạnh một chút, tại sao lại nằm mơ, ngủ tiếp đi.

À, không đúng.

Một giây sau, trong đầu của Lý Thanh Vận đột nhiên xuất hiện thêm rất nhiều ký ức không thuộc về mình. Lý Thanh Vận vất vả lắm mới phát hiện ra việc mình ngủ một giấc tỉnh lại, vậy mà bản thân đã xuyên qua, mà lại là xuyên qua người mẹ vô lương tâm - Lý Chiêu Đệ ở trong giấc mộng.

Càng bi thảm hơn chính là sau khi tiếp thu ký ức của hấp thu Lý Chiêu Đệ, cô đại khái hiểu rằng mình có thể đã xuyên sách và cái thân thể của nguyên thân Lý Chiêu Đệ chỉ là pháo hôi trong một quyển sách chỉ có mấy nét bút, thậm chí ngay cả vai phụ cũng không phải.

Nghĩ đến mấy dòng miêu tả ít ỏi về Lý Chiêu Đệ ở trong sách, Lý Thanh Vận chỉ có cảm giác muốn ngất xỉu ngay tại chỗ. Người ta xuyên qua đều xuyên qua người nữ chính xinh đẹp và thiện lương vì sao đến phiên cô lại xuyên qua một người ích kỷ và tham lam như nguyên thân cơ chứ?

Trong sách, Lý Chiêu Đệ có hai đứa con trai, Cố Yến Lễ và Cố Yến Thời, chính là hai đứa bé ở trên giường.

Khi Cố Yến Lễ lên năm, Lý Chiêu Đệ bị người khác cố gắng thuyết phục bỏ trốn, kết quả là cô ấy vô tình nghe được cuộc đối thoại của người đàn ông muốn bán mình cho bọn buôn người ở trên xe lửa nên cô ấy. Trong lúc tình thế cấp bách, cô ấy đã nhảy ra khỏi thân xe lửa và tử vong trong lúc chạy trốn.

Trong sách, Cố Yến Lễ giữ kín như bưng về người mẹ ruột này, người ngoài cũng không dám đề cập đến chuyện này. Cũng bởi do Lý Chiêu Đệ chơi rất tệ, rõ ràng đã nắm được những lá bài tốt lại bị cô ấy đánh tới nát nhừ.

Nghĩ tới đây, cô lại cảm thấy có chút may mắn, may mắn là vì mình đã xuyên qua vào thời gian này, Cố Yến Lễ vẫn chỉ là một đứa bé mới hơn bốn tuổi, Cố Yến Thời cũng mới năm tháng và những sự việc sau này vẫn chưa hề xảy ra, mọi thứ vẫn còn kịp để thay đổi.

Nói đúng ra đây là một quyển sách thời cận đại về nuôi con, nữ chính trọng sinh đã bồi dưỡng đứa con trai vốn là lưu manh đầu đường xoa chợ trở thành một sinh viên ưu tú, bản thân cũng tìm được một hiệp sĩ hoàn hảo để đổ vỏ và sống một cuộc đời hoàn mỹ.

Người hiệp sĩ đổ vỏ chính là người cha góa vợ của hai anh em, Cố Đình Chu.

Sau khi goá vợ, anh dẫn theo hai đứa con trai sống trong quân đội, công việc quá bận rộn, anh thật sự là ốc còn không mang nổi mình ốc, mẹ của anh đến giúp đỡ anh chăm sóc bọn nhỏ một khoảng thời gian, bà ấy khuyên anh nên cân nhắc tìm một người phụ nữ để chung sống lâu dài.

Vì muốn có người chăm sóc cho hai đứa con trai, Cố Đình Chu lựa chọn nữ chính trùng hợp xuất hiện làm vợ sắp cưới của mình.

Về phần nữ chính, sau khi cô ta sống lại nên có kinh nghiệm của kiếp trước, cô ta biết sau này Cố Đình Chu sẽ trở nên giàu có, cho nên cô ta kịp thời xuất hiện ở lúc anh cân nhất, chăm sóc từng li từng tí cho hai đứa bé, cộng thêm sự thúc đẩy của mẹ Cố Đình Chu, thế là hai người đã qua một lần đò tái hôn với mục đích khác nhau.

Từ đó, hai anh em Cố Yến Lễ và Cố Yến Thời trở thành hình mẫu để so sánh với con của nữ chính. Ở trong sách, con của nữ chính được miêu tả là hiện thân của chính nghĩa và là một thiên thần thiện lương, còn hai anh em Cố Yến Lễ lại là hiện thân của tà ác và là người xấu độc ác.

Lúc đọc sách có chọn lọc nhân vật chính, ngược lại cô không cảm thấy có cái gì cả. Bây giờ khi nhớ lại kịch bản, cô chỉ cảm thấy rắm chó đánh không kêu. Rõ ràng là hai anh em Cố Yến Lễ chỉ là những đứa trẻ đáng thương cần tình yêu mà thôi. Vốn dĩ bọn nhỏ có người mẹ không tốt dạy bảo và đã rời đi sớm như thế.

Mặc dù cha yêu thương bọn nhỏ nhưng công việc quá bận rộn, thời gian ở nhà lại quá ít, hai anh em phải vật lộn kiếm ăn ở trong tay mẹ kế, lại còn thường xuyên bị so sánh với con trai của mẹ kế, có thể nghĩ được cuộc sống của bọn nhỏ khó khăn đến mức nào.

Trong tiểu thuyết viết nữ chính đối xử bình đẳng với mọi người như thế nào, thật ra nếu suy nghĩ cẩn thận lại, nhiều khi cũng chỉ là cô ta đang cố gắng thể hiện điều đó ở trước mặt Cố Đình Chu mà thôi, chứ cô ta thực tế cũng không có chăm sóc và dạy dỗ hai anh em, cho nên bọn nhỏ mới có thể lâm đường lạc lối quá xa như thế. Tuy nhiên, đây cũng không thể xem là tội ác tày trời gì cả, chỉ là sự thiếu hụt về mặt tính cách thôi.

Tóm lại, mặc kệ trong sách có viết như thế nào, hiện tại cô là Lý Thanh Vận, cô cũng sẽ không để cho những diễn biến trong sách xảy ra đâu.

Càng nghĩ càng đau đầu, Lý Thanh Vận quyết định vẫn nên ứng phó tình huống trước mắt trước đã. Thằng nhóc ranh Cố Yến Thời này lại bắt đầu khóc gào khiến đầu óc của cô đau nhức.

Lý Thanh Vận giả bộ như mới tỉnh lại, xoay người lại nhìn hai anh em.

Khi Cố Đại Bảo nhìn thấy mẹ xoay người, thằng bé ôm chặt em trai theo bản năng và cố gắng co người vào góc tường để giảm thiểu sự tồn tại của bản thân.

Căn cứ vào nhiều kinh nghiệm trong quá khứ, Nhị Bảo khóc gào đánh thức mẹ thì bọn nhỏ đều không có quả ngon để ăn.

Lý Thanh Vận quan sát hai anh em xanh xao vàng vọt, cô nhịn không được mà thở dài một hơi. Làm sao mà người phụ nữ đáng chết bị ngàn đao băm vằm chết tiệt Lý Chiêu Đệ này lại có thể đối xử với hai đứa bé đáng yêu như vậy chứ? Cho dù trong nhà có nghèo đến mấy, cũng không thể không có cơm ăn được.

Ở năm 66, dựa vào mười đồng tiền sinh hoạt mà mỗi tháng Cố Đình Chu gửi về, cho dù cô ta không làm việc thì mẹ con ba người cũng có thể sống thoải mái.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 5



Hiện tại, cô nhất thời cũng không dám thể hiện quá khác biệt so với nguyên thân, để tránh gây nên phiền toái không cần thiết, cho nên cô đành phải học theo dáng vẻ dữ dằn của nguyên thân nói: "Đại Bảo, còn không mau đi nấu nước cháo, con muốn bỏ đói em trai à.'

Đại Bảo, Nhị Bảo là biệt danh của hai anh em do ông nội của bọn nhỏ đặt, còn tên thật là do cha của bọn nhỏ đặt.

Cố Đại Bảo thuần thục bế em trai lên, thằng bé nhanh chóng xoay người bước xuống giường. Sau đó, thằng bé quay đầu lại nở một nụ cười lấy lòng với cô, lộ ra hàm răng ố vàng của mình, Lý Thanh Vận có chút mù cả mắt.

"Mẹ ơi, không có gạo.'

Tâm trạng hôm nay của mẹ không tệ, còn bảo dùng gạo nấu nước cháo cho Nhị Bảo uống nữa. Hôm nay, rốt cục Nhị Bảo không bị bỏ đói nữa rồi. Chờ chút nữa, đổ nhiều nước hơn một chút để nấu được nhiều nước cháo. Cứ như vậy, có thể uống được cả ngày, mình cũng có thể ăn được một ít lương thực tinh, mới nghĩ thôi mà đã cảm thấy thật tốt đẹp rồi.

Lý Thanh Vận nhìn thấy vẻ đắc ý ở trên mặt thằng bé, trong lòng mầm nhữn, cô móc chìa khoá ở trên người ra đưa cho thằng bé.

Trong sách, Cố Yến Lễ là một ông trùm siêu cấp có tâm trạng thất thường, thay đổi nhanh như chong chóng và ăn sạch cả hai giới hắc bạch. Hiện tại, thằng bé chỉ là một đứa trẻ đáng yêu và chưa trải qua mọi khó khăn trắc trở sau này để biến thành một cỗ máy móc chẳng có chút tình cảm nào như trong sách.

Nếu cô đã sử dụng thân thể của mẹ người ta, vậy thì cô nhất định phải thực hiện trách nhiệm của một người mẹ. Sau này, cô sẽ là người bảo bọc hai đứa bé này.

Vê phần cha của hai đứa bé, quan sát biểu hiện của anh, mặc dù ở trong sách anh luôn trừng phạt hai anh em nhưng lại là yêu nhau lắm cắn nhau đâu. Bởi vậy có thể thấy được rằng thật ra anh vẫn rất yêu hai đứa con trai, nhưng chỉ là do anh dùng sai cách mà thôi.

Ở thời đại này, đi ra ngoài đều phải dựa vào thư giới thiệu, sống ở đâu cũng đều không thể tồn tại, cô không nghĩ tới cũng không thể vứt bỏ cái gia đình này rồi một mình ra đi đầy tiêu sái. Đương nhiên là cô cũng không đành lòng vứt bỏ hai đứa trẻ đáng thương này.

Nếu thực sự phải đi đến bước đường ly hôn, cô sẽ kiên quyết dẫn theo hai đứa bé để ngăn cản bọn nhỏ đi lầm đường lần nữa như trong sách.

Bản thân Lý Thanh Vận cũng là một đứa bé không hề nhận được tình yêu thương của cha và mẹ, nên cô quá hiểu được nỗi buồn chua xót trong lòng bọn nhỏ, cho nên mặc dù bọn nhỏ không phải là con của mình nhưng cô quyết định sẽ dành thật nhiều tình yêu thương và cảm giác an toàn cho bọn nhỏ trong tương lai, để bọn nhỏ có thể phát triển thành trụ cột của nước nhà, cũng không uổng công cô xuyên sách qua một lần.

Cơn đói làm gián đoạn suy nghĩ của cô, Lý Thanh Vận quyết định rời giường trước, cuộc sống dù sao cũng phải trôi qua, với lại phải tốt hơn, cô vẫn không tin, trong tay nhiều vật dụng như vậy, liệu cô còn có thể sống tốt sao?

Vừa rồi cô đã kiểm tra, Ngọc Trụy không gian quả thật đã đến, chỉ cần có nó ở đây, trời có sập xuống cô cũng không sợ.

Trước đây cô làm việc vất vả đến nỗi không dám dừng lại nghỉ ngơi lấy một ngày, nhưng bây giờ cuối cùng tôi cũng có thể tận hưởng cuộc sống của mình, còn có hời thêm hai đứa con trai.

Mở chiếc vali gỗ ở gần lò sưởi đầu giường, Lý Thanh Vận lấy ra một bộ quần áo rách rưới, chắp vá nặng nề mặc vào, hôm nay cô phải dọn dẹp nhà cửa, Lý Chiêu Đệ thật sự sống rất tệ, nhà cửa bừa bộn như ổ chó, hai đứa con trai cũng bẩn như vậy, ngay cả bản thân mình cũng không sạch sẽ.

Cô tuy không phải là người nghiện sạch sẽ, nhưng cũng là người yêu thích sự sạch sẽ, cô thật sự không chịu nổi, căn phòng vốn dĩ toàn là bụi bẩn, khi cô giẫm phải bụi bay khắp nơi, cũng không biết nó đã tồn tại bao lâu không được làm sạch, ngoài ra còn có mạng nhện ở khắp mọi nơi trên tường.

Trước khi dọn dẹp, cô phải cho một nhà ba người ăn, Đại Bảo đi nấu nước cháo cho Nhị Bảo, nhưng mà cô không định cho thằng bé húp nước cháo, cô đã chuẩn bị sẵn nhiều sữa bột cho em bé trong không gian của mình.

Lý Thanh Vận đi vào phòng bếp, nhìn thấy trong phòng bếp tối tăm, Đại Bảo đang nhóm lửa, Nhị Bảo được đặt trên đống củi bên cạnh, cậu bé đang hừ hừ muốn bỏ đi, động đậy cả nửa ngày.

Cô lại ôm trán thở dài, nhờ đứa bé bốn tuổi chăm sóc đứa bé năm tháng tuổi, không biết Lý Chiêu Đệ có bị nước vào đầu hay không, cô cam chịu bế Nhị Bảo từ trong đống lên củi, giũ bụi trên người cậu bé, cậu bé nở nụ cười không răng với cô.

Hai đứa nhỏ này tuy xanh xao vàng vọt nhưng đường nét trên khuôn mặt cũng khá tốt, chắc là nuôi lên có thể đẹp.

"Mẹ, con nấu nước cháo cho Nhị Bảo, bên trong có ba củ khoai lang lớn, con một cái, mẹ hai cái, được không?” Đại Bảo ngước lên nhìn cô hỏi.

Con cái nhà nghèo đã sớm gánh vác gia đình, đứa nhỏ bốn tuổi đã có thể nấu cơm nhóm lửa đàng hoàng, nguyên nhân chủ yếu là có một người mẹ lười biếng, nếu không nghĩ ra cách phải chết đói, thật đáng thương.

Lý Thanh Vận mở nắp nồi, ước chừng chỉ cho vào một nắm gạo nhỏ, nhưng lại có đến nửa nồi nước, còn có ba củ khoai lang lớn còn nguyên vỏ, nhìn như đã được rửa sạch rồi đi?

"Lại tủ lấy một bát gạo nhỏ đi, nhiêu này không đủ nhét kẽ răng đâu." Cô nghiêm mặt nói.

Đại Bảo hơi ngạc nhiên vì hôm nay mẹ thằng bé hào phóng hơn, nhưng mà có thể cho thêm gạo vào, nước sẽ đặc hơn, Nhị Bảo uống ngon hơn, thằng bé cũng rất vui vẻ, cũng không nghĩ nhiều nữa, vui vẻ bưng chiếc bát nhỏ của Nhị Bảo trên bếp rồi đổ gạo vào.

Trong không gian của Lý Thanh Vận có rất nhiều đồ ăn ngon, nhưng lúc này lấy ra không tiện, cô chỉ có thể dùng tạm một ngày, đợi đến ngày mai sẽ đến công xã đi dạo, đến xã cung ứng mua một ít đồ này nọ, thuận tiện chuyển một số vật tư cô có trong tay cho rõ ràng để lấy ra sử dụng, hai đứa nhỏ tuy còn nhỏ nhưng vẫn không thể xem nhẹ.

Sau khi bế Nhị Bảo về phòng, cô khóa chốt cửa, đặt đứa nhỏ lên giường, Lý Thanh Vận bước vào không gian, lấy hộp sữa bột A2 và một bình sữa Pigeon nhỏ rồi rời khỏi không gian.

Cô tìm thấy chiếc ấm cách nhiệt ở nhà, qua một đêm, nước trong ấm đã ấm lên, vừa đủ để pha với sữa bột.

"A... a... a' Nhị Bảo nhìn bình sữa trong tay cô, không ngừng kêu a a, có lẽ cậu bé rất vui.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 6



Cô pha một trăm tám mươi mililit sữa bột, bế Nhị Bảo lên, điều chỉnh góc độ thích hợp rồi nhét n*m v* cao su vào miệng cậu bé, cậu bé ngửi được hương vị ngọt ngào, bắt đầu m.út mà không cần hướng dẫn, chỉ nghe tiếng ừng ực, cậu bé có thể uống hết bình sữa trong vòng ba phút, là một người làm để chăm chỉ ăn danh xứng với thực.

Uống sữa xong, Nhị Bảo hài lòng híp đôi mắt to lại, quay đầu với Lý Thanh Vận.

Nhị Bảo mới bú sữa mẹ được ba tháng, Lý Chiêu Đệ hết sữa cho con bú, cậu bé khóc cả ngày đêm, Lý Chiêu Đệ khó chịu đến mức giao lại cho Đại Bảo, Đại Bảo đau lòng cho em trai mình, mỗi ngày nấu nước cháo cho em trai, đôi khi Lý Chiêu Đệ tâm tình không tốt, nếu không đủ gạo, thằng bé chỉ có thể lấy đồ ăn của mình cho cậu bé ăn, có gì ăn nấy, là một đứa nhỏ đáng thương.

Sau khi Nhị Bảo uống xong sữa, Lý Thanh Vận rửa sạch bình bằng nước ấm trong ấm, rồi đặt chúng trở lại không gian để tránh bị phát hiện.

Cô lại một mình ăn một chiếc bánh bao nóng hổi trong không gian, tế cho chùa ngũ tạng rồi đi ra, cả người dễ chịu hơn rất nhiều, nhưng hôm nay không thể chia sẻ với Đại Bảo, thật đáng tiếc.

Vừa bế đứa nhỏ trên giường lên, cô phát hiện cậu bé đã tè, quân và ga giường đều ướt.

Cũng may hôm nay cô định dọn dẹp đồ đạc trong nhà, tè thì tè thôi, dù sao trong nhà cũng không có nơi nào sạch sẽ.

Cô thay một chiếc quần sạch cho Nhị Bảo, rồi đặt cậu bé lên cái nôi bập bênh bằng gỗ, cái nôi này cũng là lúc Đại Bảo còn nhỏ, Cố Đình Chu về quê thăm họ hàng trang thủ làm cho đứa nhỏ, điều này chứng tỏ anh cũng rất yêu đứa nhỏ.

Sau khi dỗ Nhị Bảo xong, thấy cậu bé vui đùa trong nôi, cô xắn tay áo bắt đầu thu dọn, ném tất cả quần áo bẩn của người lớn và trẻ em trong phòng, tã lót đã thay và quần áo mới ướt vào chiếc chậu gỗ lớn ngoài sân.

Cô lấy ra một chiếc bàn chải đánh răng và một chiếc khăn tắm màu trắng không quá bắt mắt từ trong không gian, rồi lau mình đơn giản bằng lượng nước ấm còn lại trong ấm.

Nói đến chiếc ấm cách nhiệt này, Cố Đình Chu đã mua khi họ kết hôn, ở nông thôn muốn mua được một chiếc ấm cách nhiệt không hề dễ dàng gì, nguyên chủ rất trân trọng nó.

Cô cất bàn chải đánh răng và khăn tắm trắng, vứt chiếc bàn chải đánh răng trọc lông của nguyên chủ đi, còn chiếc khăn đen không nhìn ra màu sắc mà cả nhà dùng chung thì cô dùng nó làm giẻ lau.

Ngay khi cô vừa thu dọn mình xong, Đại Bảo bước ra khỏi bếp.

"Mẹ, ăn cơm."

Lý Thanh Vận đáp lại bước vào phòng bếp, Đại Bảo đang đứng trên một chiếc ghế nhỏ, gian nan xới cơm.

Cô vội vàng bước tới, cầm lấy thìa và bát từ tay thằng bé, hoảng hồn nói: "Trẻ con không được đụng vào, nguy hiểm lắm, con sẽ bị phỏng đấy."

Nguyên chủ sẽ không bao giờ yêu thương đứa nhỏ như thế này, Đại Bảo chưa bao giờ nghe mẹ nó quan tâm đến nó nhiều như vậy, có lẽ là chưa bao giờ?

Lý Thanh Vận vừa nói xong, cô liên cảm thấy xong đời rồi, lộ tẩy, may mắn là Đại Bảo không có phản ứng gì, chỉ ngơ ngác bước xuống, dời ghế cất đi. "Trẻ con không cần cậy mạnh, việc gì không làm được thì phải kêu người lớn, nếu có chuyện gì xảy ra với các con, mẹ sẽ giải thích thế nào với cha các con đây?” Sau khi suy nghĩ, cô nói thêm.

Rối rắm trong lòng Đại Bảo lại buông xuống, đúng vậy, mẹ sao có thể đột nhiên quan tâm đến người khác, chẳng qua là sợ nó gặp chuyện gì đó mà không thể giải thích được thôi.

Lý Thanh Vận dùng một cái bát lớn múc riêng ba củ khoai lang, hai cái bát nhỏ còn lại đựng đầy hai bát cháo nhỏ, cô cho thêm một bát gạo nhỏ, cháo nấu vừa dẻo vừa đặc, lại có mùi thơm kỳ lạ, đừng nói đến Đại Bảo, ngay cả cô cũng cảm thấy đói bụng.

Trong nồi còn lại một bát cháo nhỏ, đây là bữa ăn hôm nay của Nhị Bảo, cậu bé đã được năm tháng, ngoài việc uống sữa, cậu bé còn có thể ăn bổ sung một bữa mỗi ngày để dần dần thích nghi, ăn cháo là vừa vặn.

Hai mẹ con bắt đầu thưởng thức bữa sáng tại bàn ăn dưới mái hiên, Nhị Bảo trong nôi nhìn quanh xem có vui không, năm tháng trôi qua lặng lẽ.

'Mẹ, cháo này thơm quá, mẹ ăn trước đi, con đút cho em trai ăn trước.' Đại Bảo cúi đầu ngửi mùi cháo trong bát, lộ ra nụ cười đã lâu không thấy. "Con ăn trước đi, cho em ăn sau, cháo còn nóng."

Nhìn thấy em trai mình chơi ngoan, không có khóc, Đại Bảo giằng co trong lòng mới ngồi xuống chuẩn bị ăn.

Món cháo trắng đơn giản, với một chút khoai lang thơm ngọt trong đó, ngon đến líu lưỡi.

Hai người đều vùi đầu ăn uống, không có nói chuyện.

Đại Bảo chưa bao giờ ăn cháo thơm và đặc như vậy, thằng bé rất trân trọng, muốn ghi nhớ hương vị, cuối cùng thằng bé còn li.ếm sạch bát.

Lý Thanh Vận đã lâu không được ăn món cháo đơn giản lại ngọt ngào như vậy, lần cuối cùng bà nội nấu là khi cô còn nhỏ.

Sau bữa tối, Đại Bảo chủ động dọn dẹp bát đĩa, Lý Thanh Vận cũng không phản đối, đứa nhỏ ở đây không được cưng chiều như thế hệ sau, đứa nhỏ ở thời đại này mới bốn tuổi đã có thể làm rất nhiều việc cho gia đình, cô không được phá vỡ sự cân bằng này, miễn là nó không đe dọa đến an toàn của thằng bé, cô sẽ nhờ thằng bé giúp đỡ bất cứ điều gì có thể.

Sau bữa ăn, Lý Thanh Vận quan sát một phen, hiện tại cô đang sống trong một sân nhỏ, có một cái nhà chính ở giữa, phòng ngủ ở hai phía đông tây, hai người hiện đang ở một phòng, còn phòng còn lại dùng để chứa đồ lặt vặt và lương thực, cạnh đó có một căn phòng nhỏ là phòng bếp, cạnh phòng bếp là một lán rơm chứa củi đốt cho gia đình.

Bố cục đại khái là như vậy, sân sau có khoảng đất riêng, không lớn lắm, nhưng trông đủ loại rau dưa, đủ cho một nhà ba người, toàn bộ sân được rào lại nên tương đối an toàn.

Đây là ngôi nhà mà cô sẽ sống trong nhiều năm tới, bây giờ là năm 1966. cơn lốc xã hội bắt đầu, cô bây giờ không thể làm gì khác ngoài việc nuôi sống bản thân và các con trước tiên.

Lý Thanh Vận tìm một cây chổi dài, quét sạch mạng nhện trong các phòng, sau đó cô lấy một cái chậu gỗ cũ, bắt đầu dùng giẻ lau chùi, lau bàn ghế tủ.

Đại Bảo rửa nồi bát xong rồi đút cháo cho em trai, cậu bé ngày thường ăn cháo rất ngon, nhưng hôm nay Nhị Bảo không ăn nữa, thằng bé lo lắng đến mức tưởng Nhị Bảo lại bị bệnh, mẹ nói Nhị Bão vẫn chưa đói, đợi lát nữa sẽ cho cậu bé ăn, thằng bé lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Lý Thanh Vận dẫn Đại Bảo đi dọn dẹp sạch sẽ mấy phòng đã là buổi trưa, cuối cùng cô mới nhớ đến việc làm bữa trưa.

Giả vờ từ trong tủ lấy ra một hộp bánh đào cung đình trong không gian, Lý Thanh Vận gọi Đại Bảo tới. "Đây, con đặt chiếu lên bàn trước đi, mẹ nhóm lửa nấu cơm ngay đây.' Nói xong, cô đưa cho thằng bé hai miếng bánh đào.

Đại Bảo không biết cô thường mua gì, trong tủ có những gì, nên lấy bánh ngọt ra cũng không sao.

Thằng bé cẩn thận cầm hai miếng bánh đào to hơn lòng bàn tay, sợ một chút bánh đào rơi ra, sẽ lãng phí, hơn nữa lại là một chiếc bánh đào quý giá như vậy.

Lý Thanh Vận không ngờ thằng bé lại quý trọng hai miếng bánh đào này đến thế, cô nghĩ đến đứa nhỏ đời sau, trong lòng thở dài, sau này cô nên chăm sóc thật tốt cho bọn chúng mới được.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 7



Cố Đại Bảo tiến đến bàn ăn dùng đôi tay nhỏ bé đón lấy, cái miệng nhỏ nhấm nháp một chút bánh đào, ừm, vừa thơm vừa ngọt, thằng bé không quan tâm tại sao hôm nay mẹ lại hào phóng như vậy, thằng bé chỉ muốn nếm thử món ngon hiếm có này.

Ăn xong hai miếng bánh đào trên tay, thằng bé chưa đủ còn li.ếm tay, nhặt hết cặn rơi trên bàn ăn sạch sẽ rồi mới hài lòng đi giúp mẹ.

Lý Thanh Vận cũng chuẩn bị hai miếng bánh đào, từ trong không gian lấy ra một nắm mì sợi, và ba quả trứng, chuẩn bị làm món mì sợi cho bữa trưa hôm nay.

Không bột đố gột nên hồ, trong nhà cái gì cũng không có, ngoài các loại ngũ cốc và khoai lang.

Trong không gian của cô rõ ràng có nhiều đồ như vậy, cô cũng sẽ không đối xử tệ với bản thân mình, hôm nay cô không thể ăn thịt, nhưng cô luôn có thể ăn mì trứng cà chua.

Đang là mùa hè, cà chua trong vườn rau đang phát triển tốt trên mảnh đất, cô hái một ít về, bắt đầu làm bữa trưa.

Sau khi Đại Bảo ăn xong bánh đào, thằng bé chủ động đến giúp mẹ nhóm lửa, Nhị Bảo đã ngủ quên trong nôi.

Lý Thanh Vận thái cà chua, đánh trứng vào bát, đảo đều, cắt nhỏ vài cái hành lá rôi bắt đầu xào cà chua và trứng, ở nhà chỉ có một ít mỡ lợn dưới đáy bát, thế là vừa đủ cho bữa ăn này.

Cố Đại Bảo nhìn thấy mẹ mình đã dùng hết mỡ lợn còn sót lại trong bát, trong lúc nhất thời có chút bối rối, mẹ mình không tính sống nữa sao? Vừa mỡ lợn, vừa trứng.

Nhớ đến hôm nay mẹ mình kỳ kỳ quái quái, trong lòng thằng bé có rất nhiều thắc mắc, nhưng không thể nói ra được, thậm chí thằng bé còn thâm mong mẹ ngày nào cũng như vậy thì tốt rồi.

Cà chua xào trứng bác thơm phức trong nồi, cũng không cần rửa nồi, chỉ cần thêm nước vào đun sôi là luộc mì.

Mì ăn kèm với trứng xào cà chua, Đại Bảo ăn ngấu nghiến, mì trứng cà chua béo ngậy, day chính là món ăn ngon chỉ có thể ăn trong dịp Tết Nguyên Đán.

Hai mẹ con ăn no căng bụng, nhìn nhau cười thỏa mãn, Đại Bảo hiếm khi nhìn thấy mẹ dịu dàng như vậy, không khỏi nói: "Mẹ ơi, mẹ cười trông thật xinh đẹp." Nói rồi thằng bé xấu hổ cúi đầu xuống.

"Đừng tưởng khen mẹ là không cần rửa bát, nhanh rửa bát đi, mẹ hâm nóng cháo buổi sáng rồi đút cho em trai con."

Đại Bảo rất giỏi làm những việc này nên thằng bé lập tức thu dọn chúng đi bằng đôi chân ngắn ngủn của mình.

Lý Thanh Vận trêu chọc Nhị Bảo đang ê a trong nôi, lật cậu bé để nằm sấp chơi đùa, sau đó thay tã ướt trên người rồi lại đắp một miếng đệm sạch lên.

Loại tã lót này dùng quá phiền phức, cũng không có gì bảo đảm sẽ không bị rò nước tiểu, nhưng bây giờ cô dùng tã lót cũng không tiện, cho nên tạm thời chỉ có thể chấp nhận như vậy.

Cũng may trong không gian có rất nhiều vải bông, đợi lát nữa không có ai cô sẽ lấy mấy chiếc tã sạch sẽ, thoải mái cho cậu bé dùng trước, tã trước đây của cậu bé làm bằng vải vụn, vừa cứng vừa thô, dùng không thoải mái.

Ban ngày phải dùng tã lót này trước mắt người khác, ban đêm để cậu bé lén lút dùng tã lót không ướt, để cả người lớn và đứa nhỏ đều được thoải mái.

Trong nhà gần như đã được dọn dẹp sạch sẽ, Lý Thanh Vận bắt đầu giặt các loại quần áo bẩn và ga giường trong chậu gỗ lớn.

Trong sân nhỏ này có một cái giếng nước, không cần phải ra ngoài xách nước cũng tiện.

Thừa dịp Đại Bảo không chú ý, cô đã lén thêm một ít bột giặt vào nước ngâm quần áo, chỉ với những xà phòng bồ kết này thì không thể giặt quần áo được, cô không có kỹ năng.

Sau khi cho bột giặt vào, quả thực có rất nhiều bọt, Lý Thanh Vận bắt đầu chậm rãi chà xát.

Lý Thanh Vận nhìn khuôn mặt xinh đẹp phản chiếu trong chậu nước, cô thổn thức không thôi.

Lý Chiêu Đệ vốn là người phụ nữ xinh đẹp tám xã mười dặm mới có một, điều này không thể nghi ngờ, nếu không cô ấy cũng không thể sinh ra hai đứa nhỏ đáng yêu như vậy. Con trai giống mẹ, hai cậu nhóc đều có ánh mắt giống cô ấy, vừa to vừa sáng, trong veo như nước.

Nhưng đáng tiếc cô ấy không có một nhà mẹ đẻ tốt, cô ấy là con cả, trong nhà còn có hai em gái, một em trai, cha mẹ trọng nam khinh nữ, sinh liên tiếp ba cô con gái rồi mới được một đứa con trai. Bọn họ vừa đánh vừa mắng con gái, đối xử giống như nô lệ vậy, nhất là cô ấy là con cả, cuộc sống còn khổ cực hơn hai em gái.

Cô ấy nghĩ rằng mình đến tuổi gả ra ngoài, cuộc sống sẽ tốt lên, nhưng kết quả cha mẹ muốn tích góp tài sản cho em trai, bọn họ coi cô ấy như món hàng để mọi người chọn lựa, ai ra giá cao nhất sẽ có được cô ấy, cả nhà trở thành trò cười cho tám xã mười dặm, cô ấy cũng trở thành món hàng chờ giá cao.

Cuối cùng có một gia đình ra giá ba trăm đồng, để cô làm vợ cho cậu con trai ngốc của họ.

Ba trăm đồng, đó là cái giá mà cả đời cô ấy không dám nghĩ đến, cô ấy khóc không ra nước mắt, vô cùng đau lòng, cảm giác bản thân không còn mong chờ được điều gì. Cô ấy quyết định gieo mình xuống sông, khi nước sông lạnh như băng tiến vào cổ họng, cô ấy hối hận, chết còn không bằng sống.

Nước sông chảy xiết, có một vòng người vây quanh bờ sông, nhưng không có ai sẵn lòng cứu cô ấy, người quen đều biết tình huống gia đình cô, bọn họ cũng sợ hãi bị vu vạ.

May mà Cố Đình Chu được nghỉ phép, anh đi thăm người thân, đi ngang qua bờ sông, thân là bộ đội nhân dân, sau khi anh biết có người tự tử, thì cởi áo khoác nhảy xuống sông cứu người không chút do dự.

Khi đó cô ấy đã không còn nhiều ý thức, chỉ biết có một người đàn ông cao lớn anh tuấn kéo cô ấy về từ cõi chết, Cố Đình Chu dùng kiến thức cấp cứu học được ở bộ đội để đẩy nước ra khỏi người cô ấy.

Lý Chiêu Đệ vừa mới tỉnh lại, người nhà họ Lý nghe thấy tin tức thì kêu trời kêu đất, chỉ trích Cố Đình Chu phá hỏng thanh danh của cô ấy, yêu cầu bôi thường, có lẽ bọn họ nhìn thấy anh mặc quân phục, nên muốn lừa đảo.

Lý Chiêu Đệ nghe bọn họ lên án, trong đầu bỗng có một suy nghĩ, nó trở nên vô cùng mãnh liệt, cô phải gả cho anh bộ đội này, cô không muốn gả cho thằng ngốc.

Vì thế cô ấy khóc lóc nói mình bị phá hỏng danh dự, nếu không thể gả cho anh, chỉ có một con đường chết, cô ấy nói xong thì muốn đứng dậy đi xuống sông.

Cha mẹ Lý cũng phản ứng lại, nếu có thể lấy được lễ hỏi như vậy, dù sao gả con gái cho người bình thường cũng tốt hơn, như vậy cũng sẽ không bị người đời đâm chọc nói bán con gái, hơn nữa sau này còn có thể tìm con gái đòi tiền, chắc hẳn anh quân nhân này sẽ có lễ hỏi ba trăm đồng đúng không?

Cha mẹ Lý nói nếu anh không lấy, bọn họ sẽ gửi thư tố cáo lên đơn vị của Cố Đình Chu.

Vì thế, dưới sự thúc ép của Lý Chiêu Đệ và người nhà họ Lý, cho dù Cố Đình Chu không tình nguyện, nhưng vẫn chấp nhận cuộc hôn nhân này, bởi vì bây giờ anh đang trong thời kỳ thăng tiến, trên người không thể có nước bẩn, hơn nữa lần này cũng là cha mẹ gọi anh về xem mắt, chuẩn bị giải quyết chuyện hôn nhân đại sự, anh cũng không quá bài xích.

Thế nhưng khi anh về nhà nói với cha mẹ Cố, lại bị mắng máu chảy đây đầu, tám xã mười dặm quanh đây ai chẳng biết đôi cha mẹ đó là quỷ hút máu, muốn dùng lễ hỏi của ba cô con gái để tích cóp tiền cho cậu con trai, nghe nói cô gái tự tử dưới sông phải gả cho một thằng ngốc, lễ hỏi đã được quyết định là ba trăm đồng.

Bây giờ con trai nhà mình lại biến thành thằng ngốc.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 8



Đặc biệt là mẹ Cố, tâm trạng vô cùng khó chịu, bà ấy đã coi trọng một cô gái cái gì cũng tốt, dự định sẽ bảo con trai cưới cô gái đó, nhưng kết quả bây giờ đều ngâm nước nóng.

Vì tiên đồ của con trai, dù bọn họ khó chịu cũng phải chấp nhận cuộc hôn nhân này, mời bà mối đi cầu hôn, kết quả lại bị nhà họ Lý đòi sính lễ ba trăm đồng, còn nói giá của con gái mình cao như vậy.

Hai bên gặp nhau nói chuyện cả một buổi chiều, cuối cùng quyết định sính lễ là hai trăm đồng, thật ra cha mẹ Lý vẫn không muốn, bọn họ cảm thấy con gái không quan trọng bằng tiên.

Vẫn là Lý Chiêu Đệ chấp nhận cho bọn họ lợi ích, cô ấy nói sau khi kết hôn, có gì tốt cô ấy sẽ mang về nhà mẹ đẻ một nửa, nếu bọn họ không đồng ý, cô ấy sẽ đâm đầu chết, khiến bọn họ mất hết tất cả, lúc này hai vợ chồng mới nhả ra.

Chỉ trong vài ngày, bọn họ đã tổ chức một bữa tiệc coi như là kết hôn, Cố Đình Chu trở về bộ đội đánh báo cáo kết hôn, hai người sống yên ổn như vậy.

Khi Lý Chiêu Đệ vừa đến nhà họ Cố, cô ấy vẫn rất nghe lời, biết để cưới mình, nhà chồng cũng coi như phải bỏ ra rất nhiều, hơn nữa cha mẹ cô ấy còn đòi sính lễ nhiều như vậy, nhưng lại không chuẩn bị cho cô ấy một bộ quần áo, vẫn là người nhà chồng mua cho cô ấy một bộ đồ để mặc trong ngày kết hôn.

Của hồi môn lại càng không cần nghĩ đến, những cô gái khác ít nhất sẽ có của hồi môn là hai cái chăn bông, mấy bộ quần áo, cô ấy thì chỉ mang vài bộ quần áo cũ đến, lúc đó vẻ mặt mẹ chồng vô cùng khó coi, họ hàng, bạn bè đều âm thầm chê cười.

Hơn nữa lúc đó ở nông thôn thật sự chưa từng nghe qua hai trăm đồng tiền sính lễ, nhà chồng tốn nhiều tiền như vậy, nhưng nhà thông gia lại không cho con gái mang một đồng nào đến, người như vậy thật sự rất hiếm.

Cuộc hôn nhân của hai người đóng góp không ít đề tài nói chuyện cho mọi người, thậm chí những nhà có con trai, còn dặn dò bọn họ rằng không được tùy tiện cứu người, để tránh bị ăn vạ.

Lý Chiêu Đệ đã quen làm việc nhà nông ở nhà mẹ đẻ, cô ấy cũng ôm đồm từ trong nhà ra ngoài nhà, cho nên sau khi về nhà chồng, vì lấy lòng cha mẹ chồng, cô ấy thể hiện sự chịu khó của mình, khiến cha mẹ Cố bớt giận rất nhiều, dù sao con trai mình cũng là bộ đội, hàng năm đều ở bên ngoài, nếu có cô vợ biết lo liệu việc ở nhà, chăm sóc con cái, như vậy con trai cũng có thể yên tâm.

Cuộc sống như vậy không quá lâu, đột nhiên Lý Chiêu Đệ ăn không vô, liên tục nôn mửa, đi kiểm tra thì phát hiện đã mang thai ba tháng, cô ấy làm trâu làm ngựa ở nhà mẹ đẻ, bà dì cũng không chuẩn, đây cũng là lần kết hôn đầu tiên, việc này cũng không quá hiểu biết, cho nên ba tháng mới biết được tin vui.

Cha mẹ Cố rất vui mừng, bọn họ vội vàng viết thư báo cho con trai biết, có tin vui này, đãi ngộ của Lý Chiêu Đệ ở nhà họ Cố cũng cao hơn.

Là cháu trai cả, con trai út, là mạng sống của bà cụ, Cố Đình Chu vốn là con trai út của cha mẹ Cố, lại là người có tiền đồ, kiếm được nhiều tiền nhất trong nhà, ở thời đại này những gia đình có quân nhân đều rất được tôn trọng.

Điều duy nhất không tốt là, mấy năm nay anh đi lính, vẫn luôn kéo dài chuyện hôn nhân, anh trai anh đã có hai cô con gái, một bé ba tuổi, một bé một tuổi, còn anh thì thậm chí không có bạn gái.

Vậy nên trước đó bà cụ mới gọi anh về xem mắt.

Ở hiện đại, hai mươi lăm tuổi chính là tuổi đẹp nhất, nhưng ở niên đại sáu mươi, mọi người thường đính hôn lúc mười sáu tuổi, kết hôn lúc mười tám tuổi, sinh con cũng rất sớm, hai mươi lăm tuổi đã bị coi là thanh niên lớn tuổi.

Cuối cùng cũng có cháu trai, cha mẹ Cố kích động không ngủ đêm, họ còn thịt một con gà mái để bổ sung dinh dưỡng cho Lý Chiêu Đệ, bởi vì phản ứng thai nghén của cô ấy rất nghiêm trọng, cô ấy cũng không phải làm các việc nặng, mà chỉ cần ở nhà nấu cơm, quét dọn vệ sinh, sống thoải mái.

Cha mẹ Cố vô cùng săn sóc, khiến cô ấy bắt đầu ÿ được chiều mà sinh hư, thật sự cảm thấy mình đang mang một cục vàng, đưa ra một số yêu cầu đặc biệt, tí thì muốn ăn thịt, tí thì muốn ăn chút điểm tâm, còn tranh ăn canh trứng gà với hai cô con gái của nhà anh cả, bắt cô em chồng giặt quần áo cho mình các kiểu, tóm lại là giày vò khổ sở cả nhà.

Sau đó cô ấy lại nói muốn trở về nhà mẹ đẻ thăm hai cô em gái, mẹ Cố còn bảo anh cả Cố mượn xe bò của thôn để đưa cô ấy về, sợ một mình cô ấy đi, trời lạnh như thế sẽ bị té ngã.

Về nhà mẹ đẻ, mặc dù tức giận cha mẹ, nhưng cô ấy vẫn rất yêu thương hai cô em gái, còn đưa cho mỗi đứa mấy hào tiên là tiên cô ấy tích góp được làm của riêng cho hai đứa phòng thân, dạy các cô sau này, chuyện hôn nhân của mình phải tự mình nghe ngóng cho rõ ràng, không thể để cho cha mẹ nắm giữ hoàn toàn, giống như bán con gái để đổi lấy sính lễ, giữa các gia đình có những khác biệt rất lớn.

Cha Lý mẹ Lý biết tin cô ấy đang mang thai, ánh mắt cũng sáng lên, nhưng không phải là vui mừng cho cô ấy, mà là vì cuối cùng cũng tìm ra cơ hội để kiếm chác chút tiền rồi.

Bọn họ nghe nói mỗi tháng Cố Đình Chu sẽ gửi về nhà mười đồng, cha Cố mẹ Cố là người cầm, bèn xúi con gái trở về ồn ào đòi ra ở riêng, nắm chặt mười đồng đó trong tay, dựa vào chuyện hiện giờ con gái đang mang thai con cháu của nhà họ Cố, bọn họ sẽ không dám không nghe.

Vợ anh cả Cố sau khi sinh liên tiếp hai cô con gái thì không mang thai nữa, việc sinh con phụ trách việc hương khói của nhà họ Cố rơi vào người con gái mình, đây chính là điểm yếu lớn nhất, ông Cố có cứng rắn thế nào đi chăng nữa thì vẫn phải cúi đầu thôi.

Thật ra Lý Chiêu Đệ cũng đã sớm có suy nghĩ này, cô ấy cảm thấy tiền mà chồng mình kiếm được, thì nên giao cho mình xử lý, cho nên khoảng thời gian này cô ấy ở nhà làm trời làm đất nhưng cô ấy cũng chỉ có suy nghĩ đó thôi chứ cũng không dám làm.

Hiện giờ có cha Lý mẹ Lý làm chủ, cô ấy đã quyết định về nhà sẽ làm âm lên một trận.

Lý Chiêu Đệ ầm ĩ mấy ngày không chịu ăn cơm, đã khiến cha Cố mẹ Cố phải thỏa hiệp, bèn cho cô ấy ra ở riêng.

Nhà cũng không lớn lắm, muốn tách ra thì cũng không tiện, cha Cố bèn quyết định mua một cái viện nhỏ bỏ trống trong thôn cho Lý Chiêu Đệ.

Vật dụng cơ bản trong nhà cũng đã chuẩn bị đầy đủ, lấy từ quỹ họ, ngay cả đồ gia dụng cũng là cha Cố và anh cả Cố dọn dẹp mang qua.

Những thứ khác quỹ họ không trả tiền cô ấy thấy cũng không sao cả, Lý Chiêu Đệ nghĩ có thể ra ở riêng suôn sẻ là được rồi, dù sao thì sau này mỗi tháng cũng cầm được mười đồng, cho nên cô ấy cũng thoải mái đồng ý.

Anh cả Cố không muốn sống tách riêng với cha mẹ, dù sao thì bọn họ cũng chỉ ở một phòng, nhiều năm như thế cũng đã quen rồi, cho nên bọn họ cũng không định ra ở riêng, cuối cùng chỉ có hai người Cố Đình Chu và Lý Chiêu Đệ ra ở riêng thôi.

Đây cũng là nguyên nhân có viện nhỏ này, nhắc tới cha Cố mẹ Cố trong thôn, thì đây cũng là bậc cha mẹ chồng hiểu lý lẽ hiếm có, cây to chia cành, con trai lớn thì ra ở riêng, bọn họ cũng có cái nhìn cởi mở, chỉ là có chút không ưa sự hẹp hòi của Lý Chiêu Đệ và sự tham lam của người nhà họ Lý thôi.

Sau khi ở riêng, mới bắt đầu thì cô ấy rất vui sướng, một mình muốn ăn gì thì ăn, mặc dù mỗi tháng cha Lý mẹ Lý đều lấy đi năm đồng từ tay cô ấy nhưng cô ấy vẫn còn năm đồng mà, một mình mình cũng có thể sống khỏe, còn có thể để dành được chút tiền.
 
Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 9



Tách ra ở riêng với cha mẹ chồng, cha mẹ ruột, mình có thể tự quyết định cuộc sống của mình, tuyệt vời biết bao nhiêu.

Sau khi sinh em bé, cô ấy lại bắt đầu làm việc để kiếm công điểm, còn phải thường xuyên chăm con, về nhà cũng chẳng có cơm nóng canh ngon mà ăn, cái gì cũng do một mình mình gánh, mặc dù thỉnh thoảng mẹ chồng có tới giúp đỡ chăm cháu, nhưng cũng không phải ngày nào cũng tới, người ta cũng phải đi kiếm công điểm mà.

Hơn nữa những lời đồn đại trong thôn giống như một lưỡi dao sắc bén c*m v** lòng cô ấy, cha chồng là bí thư của thôn??, lúc chưa ra ở riêng mọi người đều nhìn vào mặt mũi của cha chồng, còn nói nói cười cười với cô ấy.

Sau khi ra ở riêng, nhất là khi bùng ra mấy lời đồn cô mang tiền của nhà chồng về nhà mẹ đẻ, mọi người mà nhìn thấy cô ấy đều sẽ tránh đi thật xa, lúc làm việc cũng không có ai muốn cùng một tổ với cô ấy, mấy người phụ nữ lắm chuyện còn hơi một tý là mắng chửi cô ấy, còn mắng ngay trước mặt, cô ấy mắng không lại, chịu không ít ủy khuất nhưng cũng không có ai giúp đỡ cô ấy, ở trong thôn, cô ấy chẳng có ai để bầu bạn cả.

Dần dà, thể xác và tinh thân đầu mệt mỏi, cô ấy đã bị cuộc sống này giày vò đến chết lặng, càng đau khổ hơn chính là, lúc cô ấy không thể chịu đựng nổi nữa, thì lại không có ai tiếp thêm sức mạnh cho cô ấy, ngay cả một người để dốc bầu tâm sự cũng không có, đau đớn về thể xác thì có thể lành lại nhưng đau đớn trong lòng thì khó chịu đựng nhất.

Lại thêm những khổ sở cô ấy phải chịu đựng khi sống ở nhà cha mẹ ruột trước đây, khiến cô ấy nảy sinh ra tâm lý phản nghịch, sau khi có cơ hội buông thả chính mình thì không thể cứu vãn được nữa, dù sao thì cô ấy có làm gì, bọn họ cũng đều ghét mình, trong sáng ngoài tối cười nhạo mình, thế thì đã là sành vỡ thì làm sành vỡ đi, phá nát đến tận đáy, vì thế cô ấy đã hoàn toàn buông thả bản thân mình thành một người tệ hại.

Nói ra thì trước đây cô ấy cũng được coi là một cô gái nhanh nhẹn tháo vát, mới mấy năm đã biến thành thế này.

Từ khi mang thai đứa con trai thứ hai, thì dứt khoát không đi làm nữa, sống dựa vào tiền sinh hoạt mà mỗi tháng Cố Đình Chu gửi về, mỗi ngày đều ở lì trong nhà, việc nhà cũng không làm, Đại Bảo cũng mặc kệ, đứa bé lúc nào cũng bẩn thỉu.

Có lúc cô ấy ra ngoài là đi cả một ngày, một đứa bé còn nhỏ như thế để ở nhà cũng không quan tâm, dù sao cũng còn một hơi thở không chết đói là được, hơn nữa cô ấy biết có lúc bà nội thằng bé cũng sẽ cho thằng bé ăn uống.

Còn cô thì trang điểm cho mình thật là xinh đẹp, mỗi quý đều mua quần áo mới cho mình, mỗi lần Cố Đình Chu gửi thư về cũng đều gửi theo các ngân phiếu định mức??, ý là muốn may quần áo, mua đồ ăn ngon cho con, nhưng trên thực tế những cái này đều dùng hết lên người Lý Chiêu Đệ, cuối cùng cô ấy cũng biến thành loại người giống như cha mẹ cô ấy, loại người mà cô ấy từng ghét cay ghét đắng.

Ít nhất cha mẹ cô ấy còn yêu thương con trai mình, mà cô đến cả hai đứa con của mình cũng chẳng thèm để ý, cô ấy chỉ yêu nhất bản thân mình mà thôi.

Cuộc sống tốt đẹp trong tương lai cô ấy từng mơ ước khi vừa kết hôn, giờ đây lại biến thành như thế này.

Ban đầu mẹ chồng còn tận tình khuyên bảo cô ấy, bảo cô ấy đừng đưa tiên cho nhà mẹ đẻ nữa, sau này con cái còn nhiều chỗ cần dùng tiền lắm, cần cù tiết kiệm mới là điều đúng đắn, nhưng cô ấy không những không chịu nghe, còn oán giận người khác, dần dần bà ấy cũng không muốn đến nữa.

Chỉ là không nỡ cho đứa cháu trai cả của mình, thường thường gặp được Đại Bảo là dẫn thằng bé về nhà ăn cơm một bữa, thấy cháu trai ngoan ngoãn của mình bữa đói bữa no thì lại càng đau lòng, nhưng lại chẳng biết làm thế nào với Lý Chiêu Đệ.

Mắng cũng mắng rồi, nói cũng nói rồi, bản thân không chịu nghe thì cũng chẳng còn cách nào, mặc dù biết cô ấy vẫn đưa tiền cho nhà mẹ đẻ, nhưng lại không dám bảo Cố Đình Chu ngừng gửi tiền cho cô ấy, mỗi tháng gửi mười đồng cô ấy đã nuôi con thành thế này, gửi ít đi nữa thì có khi đứa con đang sống sờ sờ cũng bị cô ấy làm cho chết đói mất.

Thật ra Lý Chiêu Đệ cũng không muốn gửi tiền về mỗi tháng cho cha mẹ tham lam của mình, nhưng một mặt, đây là lời cam kết lúc trước của cô ấy, một mặt thì từ trước đến nay, ở nhà mẹ đẻ cô ấy luôn ở thế yếu, bị cha Lý mẹ Lý đè ép bóc lột, cô ấy không thể sinh ra suy nghĩ phản kháng, nhảy sông cũng chính là lần dũng cảm đầu tiên trong đời cô ấy.

Hiện giờ hai em gái của cô ấy cũng đã được gả đi, có gương của cô ấy ở phía trước, bọn họ cũng coi như đã cẩn thận, mặc dù cũng là vì nhắm đến sính lễ, nhưng ít nhất cũng không gả cho một kẻ ngốc.

Lý Thanh Vận cũng không biết nên đánh giá cô ấy như thế nào, chỉ lo nghĩ cho lợi ích của bản thân cũng là thật, chết lặng không còn cảm xúc cũng là thật, nhưng cô ấy cũng có nỗi khổ trong lòng mà.

"Mẹ, mẹ có mệt không, để con tới giúp mẹ nhé."

Cố Yến Lễ là một tên nhóc nhạy cảm, thằng bé rõ ràng cảm nhận được mẹ có chút khác thường, mặc dù giọng nói vẫn lạnh lùng như thường ngày, nhưng thằng bé lại cảm thấy hôm nay mẹ thật là dịu dàng.

Cho nên thằng bé cũng dũng cảm hơn ngày thường một chút, chủ động lên tiếng giúp đỡ mẹ.

Bình thường khi mẹ bận rộn, thằng bé đều run sợ trong lòng, sợ bị ăn đòn.

Lý Thanh Vận vốn định bảo thằng bé đi tìm bạn bè chơi đi, dù sao thì thằng bé lớn đến tuổi này cũng là lúc thích nghịch ngợm, lời nói vừa mới đến đầu môi đã nhớ ra trước đây, mỗi lần thằng bé ra ngoài đều bị những bạn bè khác gạt ra ngoài và nhục mạ, dần dần cũng không thích ra ngoài nữa.

Đến cùng nguyên nhân vẫn là từ Lý Chiêu Đệ, hành động từ hôn??? của cô ấy, còn cả việc lấy tiền của nhà chồng đưa cho nhà mẹ đẻ, khiến người trong thôn tránh mặt cô ấy, lời đồn đại cũng quá nhiều, ảnh hưởng đến cả con mình.

Cơm thì phải ăn từng miếng, đi đường thì phải đi từng bước.

Chắc chắn Lý Thanh Vận sẽ không để bản thân ở mãi trong hoàn cảnh lúng túng thế này.

"Vậy con cầm đầu này đi."

Lý Thanh Vận đưa một đầu quần áo cho Đại Bảo, mình thì nắm một đầu khác, ra sức vặn, nước trong quần áo cũng rào rào chảy xuống, Đại Bảo cảm thấy chơi thật là vui, cũng bắt đầu ra sức, nước chảy ra văng lên người hơi lành lạnh, vô cùng thoải mái.

Hai mẹ con dùng cách thức như thế vặn khô hết cả một chậu quần áo, rồi cùng nhau đi phơi.
 
Back
Top Bottom