Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 10: 10: Cô Thật Sự Mang Thai Sao



Trong phòng bếpMẹ Lâm từ lu dưa muối lấy ra một ít dưa muối đã ngả sang màu vàng, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì bà lại bỏ bớt lại một nửa số dưa muối vào lu.

Một bữa của bà và con trai út ăn không hết nhiều dưa muối như thế này.

Có thể tiết kiệm được chút nào hay chút đó.

Bỏ Dưa muối lên thớt rồi thái cắt nát, dùng muỗng dầu đảo nhẹ một lượt dưới đáy nồi, sau đó đổ dưa muối vào xào.

Khi dưa muối vừa chín tới thì Tiểu Lâm đã quay trở về.

“Con đói bụng rồi đúng không?”Mẹ Lâm liền đem cái chén sứ chứa ba cái bánh bao màu đen được làm từ bột thô đưa đến trước mặt tiểu Lâm, lại thuận tay đổ dưa muối ra đĩa.

Tiểu Lâm cắn một miếng bánh bao đen, một lúc mới phát hiện mẹ Lâm không nhúc nhích.

“Mẹ không ăn sao?”Cậu nhóc đã 7 tuổi, mơ hồ có thể hiểu được một số chuyện.

Tỷ như, nhà cậu rất rất nghèo; lại tỷ như, cậu không có cha.

Mẹ Lâm cười nói: “Mẹ không đói bụng, con ăn trước đi!.

.

”Nói không đói bụng là giả.

Làm việc cả một ngày, buổi sáng bà chỉ ăn một chút cháo loãng nên đã sớm tiêu hóa từ lâu rồi.

Tiểu Lâm bẻ một miếng bánh bao đen nhét vào tay của Lâm mẫu, miệng cười đến mi mắt cong cong, “Mẹ ăn cùng con nhé”.

Ngoài cửa, Triệu Uyển Thanh nhìn thấy hình ảnh tình cảm mẹ con trước mặt thì đột nhiên cô cảm thấy hốc mắt mình bắt đầu có chút nóng lên.

Nguyên chủ thật là!.

không phải người mà.

“ Khụ khụ, con! !.

Ăn no rồi”Triệu Uyển Thanh giấu đi gương mặt thương xót, mặt không cảm xúc đi tới bệ bếp mà mặt chén lên, bên trong còn dư lại hai cái bánh ngô.

Mẹ Lâm khẩn trương hỏi: “Vợ Thiệu Hoa à, con ăn no rồi à? Có phải thân thể con không thoải mái, nhưng con cũng không thể bỏ đói bản thân mình được!.

.

”Tiểu Lâm hướng mắt nhìn chằm chằm vào bánh bột ngô, trong miệng nuốt xuống miếng bánh bao đen đang ăn.

“Ăn no chính là ăn no”, Triệu Uyển Thanh trầm khuôn mặt nói.

Cô trực tiếp duỗi tay cầm lấy một cái bánh bột ngô nhét vào miệng Tiểu Lâm, “Em ăn đi”.

Lại cầm lấy một cái bánh bột ngô nhét vào trong tay mẹ Lâm, “Mẹ cũng ăn đi”.

Dưới ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn chăm chú của mẹ Lâm thì cô cũng không giải thích cái gì, lạnh mặt đi nhanh về phòng mình.

Đóng cửa lại, Triệu Uyển Thanh nặng nề dựa vào ván cửa rồi mới nhẹ nhàng thở phào ra một hơi.

Vừa rồi cô diễn vẫn giống với tính cách của nguyên chủ đúng không nhỉ?Nguyên chủ chính là như vậy, cô cần phải diễn tốt.

Nguyên gốc là một người ham ăn biếng làm, luôn có ý xấu muốn hại người, giờ đột nhiên lại biến thành thánh mẫu phật quang phát sáng?Thay đổi quá nhanh, dễ dàng làm người khác cảm thấy hoài nghi.

Vẫn là cần phải chậm rãi, từ từ mà thay đổi dần dần!.

Ban nãy chỉ ăn một cái bánh bột ngô, thật ra Triệu Uyển Thanh vẫn còn đói.

Cô lấy từ trong không ra một bánh bao chay và một bánh bao thịt, nằm ở trên giường đất mà uể oải ỉu xìu gặm bánh.

Gặm gặm, cô không nhịn được lại sờ sờ cái bụng nhỏ.

Cô thật sự mang thai sao! !.

.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 11: 11: Dung Hợp



Trước kia cô chính là hoa mẫu đơn, trừ lúc khi còn nhỏ có chơi trò chơi ở nhà trẻ thì cả đời này của cô cũng chưa từng nắm tay người đàn ông nào cả.

Cũng may cô thuộc chủ nghĩa độc thân, đối với việc này quả thực cũng không để ý.

Nhưng mà, sau này người thân của cô lần lượt từng người một rời đi, thế giới chỉ còn lại một mình cô.

Cô mới thật sự cảm nhận được cái loại cô độc ấy!.

.

Tuy rằng mỗi ngày còn sống ở trong một đám người, cùng giao tiếp với mọi người.

Nhưng cô lại tưởng tượng tới thế gian này đã không còn một người thân cùng huyết thống nào nữa!.

Nước mắt cô liền trực trào dâng lên.

Cả chiều, Triệu Uyển Thanh nằm trên giường đất suy nghĩ cả buổi.

Rốt cuộc, cô vẫn cảm thấy là nên sinh hạ đứa bé này.

Cô muốn có một người thân có huyết mạch tương liên với mình.

Kiểm tra đo lường số liệu cảm xúc của ký chủ đã ổn định, hệ thống mới bắt đầu nói chuyện.

【 Ký chủ, kiểm tra đo lường không gian của người đã có thể dung hợp rồi, thỉnh lựa chọn có dung hợp hay không 】“Dung hợp? Cái gì mà dung hợp? Cùng ai dung hợp?”【 Cùng hệ thống dung hợp, sau khi dung hợp, hệ thống sẽ thăng cấp giải khóa không gian liên quan với nhiều công năng hơn 】Nhiều công năng hơn!Ánh mắt của Triệu Uyển Thanh sáng rực lên.

Này vừa nghe giống như là sẽ có nhiều tính năng đa dạng.

Cô liền ghét bỏ không gian vuông vức của mình, trừ việc có thể để đồ vật thì cũng có thể để đồ vật.

Ngay cả linh tuyền thường xuất hiện trong tiểu thuyết của nhân vật chính! Cũng không có!Cô cẩn thận nói: “ Dung hợp không yêu cầu điều kiện gì sao?”【 không có bất kỳ điều kiện nào】“Dung hợp đi, làm nhanh lên.

”Hệ thống: “……”【 tiếp mệnh lệnh dung hợp của ký chủ, hệ thống bắt đầu cùng không gian dung hợp 】【 dung hợp tiến độ 1%】【 dung hợp tiến độ 2%】【 dung hợp tiến độ 3%】……Triệu Uyển Thanh lạnh nhạt nói: “Không cần báo cho ta tiến độ, xong rồi lại liên hệ với ta sau, cảm ơn ngươi nhiều!”Trong lúc chờ đợi quá trình dung hợp, Triệu Uyển Thanh đi ra khỏi phòng dạo một vòng.

Bây giờ đã chạng vạng tối, mẹ Lâm đi làm còn chưa về, trong nhà! ! Mới vừa đến phòng bếp, đã nhìn thấy tiểu Lâm chân giẫm lên băng ghế nhỏ thái rau.

Cô nhớ rõ tiểu Lâm đã bảy tuổi, nhưng với chiều cao này! ! So với cậu bé bảy tuổi bình thường ở hiện đại thì thấp hơn một đoạn.

Tuyệt đối là bị suy dinh dưỡng.

“Con nít con nôi đừng có quấy rối, để chị làm.

”Triệu Uyển Thanh giả vờ bày ra mặt lạnh, đoạt lấy dao trong tay tiểu Lâm, chiếm vị trí của cậu nhóc.

Một dao đi xuống, thớt liền bị nứt ra.

Triệu Uyển Thanh nhìn dao phay.

Khá lắm, có vài lỗ thủng, lại còn sần sùi.

Thớt không còn là hình dáng bình thường nữa.

“Em đừng đứng đây cản trở, ra cửa chơi đi! " Triệu Uyển Thanh ra vẻ ghét bỏ xua tay đuổi người.

Tiểu Lâm nghe vậy liền rời đi.

Vừa thấy người đi, cô lập tức lấy thớt và dao phay trong không gian ra.

Cầm con trong tay, Triệu Uyển Thanh cắt một đĩa dưa muối nhỏ.

Tối nay ăn gì đây?.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 12: 12: Xuống Bếp Nấu Ăn



Đồ đạc trong không gian của cô cũng không ít, nhưng tạm thời không thể lấy ra.

Cả buổi chiều hôm nay cô đều không ra khỏi cửa, làm sao giải thích nguồn gốc của những thứ kia?Chờ qua đêm nay, ngày mai cô sẽ ra ngoài!Triệu Uyển Thanh tìm một vòng, không ngoài dự đoán, ngay cả bóng dáng một miếng thịt cũng không tìm thấy.

Thời đại này muốn ăn một chút thịt cũng thật không dễ dàng.

Nhà nghèo như thế này thì muốn ăn thịt lại càng khó hơn.

Cô quay người đi vào vườn rau hái một ít rau tươi, lại lấy ra một ít bột ngô từ trong vại.

Bột ngô được hòa với nước, nhào nắn rồi vo thành những viên nhỏ.

Sau khi rửa sạch và cắt nhỏ cải trắng, Triệu Uyển Thanh lấy dầu và gia vị trong không gian ra.

Một món cải trắng chua ngon miệng cứ như vậy ra lò.

Nghĩ đến trạng thái suy dinh dưỡng của tiểu Lâm thì Triệu Uyển Thanh còn cố ý bỏ thêm mỡ heo vào trong cải trắng.

Thịt thì vừa nhìn đã bị phát hiện nên không thể ăn, nhưng dầu thì vẫn có thể dùng được.

Tối hôm đó, khi mẹ Lâm vác cuốc đi đến cửa nhà, liền ngửi thấy mùi thức ăn.

Bà nuốt nuốt nước miếng, kinh ngạc nhìn tiểu Lâm ngồi ngây người ở cửa, "Con nấu cơm à?”Sau đó liền thấy Triệu Uyển Thanh cầm muỗng đi ra, hô: "Ăn cơm thôi!Mẹ Lâm: "! ! Con dâu của bà thế nhưng xuống bếp nấu cơm! ! Tâm trạng của mẹ Lâm lập tức trở lên phức tạp mà dắt tay tiểu Lâm vào trong phòng, trong lúc hai người rửa tay, Triệu Uyển Thanh đã đem đồ ăn và bánh đặt lên bàn.

Mẹ Lâm quay đầu nhìn một đãi màu vàng đầy ắp, nhất thời cảm thấy huyết áp tăng cao.

“Vợ Thiệu Hoa, sao con lại làm hết bánh ngô? Chúng ta ăn bánh bao đen! ”Triệu Uyển Thanh lập tức ngắt lời: "Bánh bao đen sao mà no bụng được chứ? Trong nhà chỉ có một mình mẹ đi làm, nếu không ăn ngon một chút sao được?Mẹ Lâm há miệng còn muốn nói tiếp.

Triệu Uyển Thanh lại nói: "Em trai đang tuổi lớn, cũng cần phải ăn ngon một chút.

”Lúc cô nói lời này, giọng nói tuy không tính là ôn hòa, nhưng mẹ Lâm nghe vào tai lại cảm thấy rất ấm lòng.

Bà đành phải kéo con trai nhỏ ngồi xuống, cầm lấy bánh bột ngô bắt đầu ăn.

Hai người hiển nhiên rất ít ăn bánh bao bột ngô, lúc này cắn một miếng bánh vào trong miệng liền cảm thấy đặc biệt ngon!So với bánh bao đen vừa cứng vừa thô thì ăn ngon hơn nhiều!“Ăn rau đi.

”Thấy bọn họ chỉ lo ăn bánh thì Triệu Uyển Thanh liền gắp cho bọn họ mấy đũa cải trắng.

Tiểu Lâm len lén nhìn cô một cái, thấy sắc mặt chị dâu vẫn giống như ngày thường, liền dùng đũa gắp cải trắng lên ăn.

Cải trắng ngâm dấm vừa vào miệng, mang theo một chút cảm giác béo ngậy! ! Mắt tiểu Lâm sáng lên, "Ngon quá!”Mẹ Lâm thấy con trai khen, cũng ăn thử một miếng.

“Vợ Thiệu Hoa, con! ! nấu cơm giỏi thật, cải trắng cũng xào ngon như vậy! ! ”“Vừa thơm vừa béo, cảm giác như ăn thịt vậy!”Mẹ Lâm kinh ngạc khen cô.

Nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút xấu hổ.

Lúc trước người trong thôn luôn nói con dâu bà lười biếng có tiếng ở thôn Hoàng Thổ bên cạnh, không biết nấu cơm cũng không biết làm việc.

Trong lòng bà cũng cảm thấy như vậy.

.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 13: 13: Vào Thành Phố



Nhưng sự thật là, con dâu bà không chỉ biết nấu cơm, còn nấu cực kỳ ngon!Lúc trước bà thật không nên nghĩ con dâu như vậy! ! Sau một bữa cơm, cả một đĩa cải trắng bị ăn sạch sẽ, ngay cả nước trong đĩa cũng bị tiểu Lâm l**m đến một giọt không thừa.

Ngược lại đĩa dưa muối kia, chỉ ăn được một nửa.

Lúc dọn chén bát, trong ánh mắt tiểu Lâm nhìn Triệu Uyển Thanh có thêm vài phần yêu mến.

Triệu Uyển Thanh biết rõ tầm quan trọng của việc vạch rõ giới hạn của bản thân, cơm nước xong cô lập tức phủi tay không làm gì nữa "Cơm là con nấu, con sẽ không rửa bát.

”Nói xong, liền lập tức đỡ bụng đi thẳng về phòng.

Mẹ Lâm không chút ý kiến mà nhận chén.

Con dâu bà có thể giúp đỡ nấu cơm khiến bà cũng đã rất thỏa mãn rồi, về phần không rửa chén?Không sao cả, bà rửa là được.

Xuyên qua ngày đầu tiên, thể xác và tinh thần Triệu Uyển Thanh đều vô cùng mệt mỏi.

Sau khi vào trong không gian tắm rửa, cô ngã xuống giường ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau tỉnh lại, mẹ Lâm đã đi làm.

Bữa sáng là bánh bao đen và rau được giữ ấm trong bếp.

Mẹ Lâm cho cô cảm giác, giống như mẹ ruột của cô lúc hiện đại.

Cho phép cô ngủ nướng, trước khi rời khỏi nhà còn để lại thức ăn cho cô.

Sau một giây cảm động trong lòng, Triệu Uyển Thanh gian nan nuốt xuống thức ăn trong cổ họng.

“Thật! ! khó ăn!”Cô không thể để cuộc sống này tiếp tục trôi qua như vậy được.

Đồ tốt để trong không gian không ăn, cả nhà ở đây ăn "thức ăn cho heo".

Cô không cho phép!Cô giải quyết xong thức ăn trong bát, sau đó trở về phòng thay quần áo.

Cô muốn "vào thành phố"!“Chị dâu, chị đi đâu vậy? "Mới đi tới đầu thôn, chợt nghe thấy phía sau truyền đến thanh âm của tiểu Lâm.

Triệu Uyển Thanh quay đầu nhìn, tiểu Lâm đang dùng rổ cùng xẻng gỗ nhỏ để nhặt phân! ! “Chị! ! chị đi dạo trong huyện, buổi trưa sẽ trở về! ! ”Cô đem lý do đã nghĩ sẵn từ trước nói ra , sau đó xoay người rời đi.

Chờ đi đến nơi không có người, Triệu Uyển Thanh mới chui vào không gian.

Cô nằm trên sàn nhà của không gian, bất lực nói "Muốn lấy chút vật tư ra thật khó! "Cô dự định ở trong không gian đợi đến trưa, sau đó thuận lý thành chương đem một ít vật tư mang về nhà.

Triệu Uyển Thanh rửa sạch một quả táo, vừa gặm táo vừa hỏi: "Hệ thống, lúc trước ngươi nói ngươi là hệ thống gì?"Ngày hôm qua chưa kịp chú ý hệ thống, hôm nay mới phát hiện có rất nhiều chuyện cô còn chưa biết.

Hệ thống, bình thường đều là bàn tay vàng.

Cũng không biết cái bàn tay vàng hệ thống này của cô năng lực thế nào! Hệ thống nghe thấy toàn bộ suy nghĩ của Triệu Uyển Thanh từ đầu tới cuối: "! ! ”【 Hệ thống vị diện, kết nối các vị diện với nhau, cho phép các ký chủ ở những vị diện khác nhau tiến hành giao dịch với nhau 】"Ồ~"Trong nháy mắt, một màn hình màu lam xuất hiện trước mặt Triệu Uyển Thanh.

Cô nhìn hàng hóa rực rỡ muôn màu trên đó, nhất thời hưng phấn hẳn lên.

“Vị diện tu tiên, Hồi Xuân đan? Thời khắc mấu chốt ăn một viên, có thể thoát khỏi mọi cái chết trừ chết tự nhiên!"Vị diện khoa học kỹ thuật, chiến sĩ cơ giáp! ! Linh dị vị diện, vong hồn! ! ……Triệu Uyển Thanh giống như đang đi dạo ở hiện đại, càng xem càng kích động.

Nhưng vừa nhìn thấy giá cả, cô không khỏi nhíu mày, “Một trăm ngàn! điểm?”“ Vậy bây giờ ta có bao nhiêu điểm?”Cô vươn đầu tìm kiếm trên màn hình ánh sáng xanh, cuối cùng dừng lại ở quả trứng vịt góc trên bên trái! 【Điểm tích lũy của ký chủ hiện tại là 0, không thể tiến hành mua sắm, chỉ có thể bán hàng 】Hệ thống lạnh lùng bổ một đao vào lòng cô nói.

Triệu Uyển Thanh: "! ! ”.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 14: 14: Mua Bán



Bán ra…Cô nhìn xung quanh không gian chất đầy đủ các loại vật phẩm, lại suy nghĩ về thế giới thiếu hụt tài nguyên này.

Những gì cô sở hữu và những thứ tồn tại trong thế giới này đều quá lạc hậu.

"Nhưng mà, tôi có thể bán được cái gì ở đây?"【Chủ nhân có thể mở trang web mua hàng, lựa chọn các thông tin mua hàng phù hợp với yêu cầu của nơi này】Triệu Uyển Thanh: !"Hãy nhanh chóng mở cho tôi xem.

"Hệ thống nhanh chóng mở ra trang web mua hàng cho cô ấy.

Lúc này, trang web liên tục làm mới một loạt các thông tin mua hàng.

"Thật sự quá nhiều! ""Hệ thống, hãy lọc các thông tin mua hàng phù hợp với tinh cầu này cho tôi.

"【Nhận lệnh, bắt đầu lọc, đã lọc xong, tổng cộng có 14 thông tin mua hàng phù hợp】Triệu Uyển Thanh vừa nghe thấy vậy liền không khỏi vui mừng.

Có nhiều đến thế này sao!Nhưng khi cô xem xét kỹ 14 thông tin này, cô mới nhận ra mình quá ngây thơ.

Đại đa số đều là những thứ cô không có khả năng có được.

Ví dụ như một số tài liệu bí mật của trạm liên lạc! Cho đến khi nhìn thấy thông tin cuối cùng, cô mới thấy hy vọng.

"Vật mẫu đất trồng cây tại Lam Tinh?""Hệ thống hệ thống, đất này là đất ở đây à?"【Đúng vậy】Triệu Uyển Thanh ngay lập tức thấy hứng thú và chọn lựa thông tin mua hàng này.

Đến trưa, cô mới rời khỏi không gian.

Trên đường trở về, cô tùy ý tìm một chỗ mà lấy đi một ít đất từ mặt đất.

"Hệ thống, vậy là được rồi phải không?" Ánh mắt của Triệu Uyển Thanh lấp lánh.

Hệ thống: "! "【Chủ nhân, không phải như vậy】Triệu Uyển Thanh ỉu xìu cụp mắt.

【Đất trong tay chủ nhân không phù hợp với thông tin mua hàng, xin hãy thu thập đất phù hợp yêu cầu】Triệu Uyển Thanh chỉ có thể tạm thời vứt đất trong tay xuống.

Chờ lúc về lại suy nghĩ tiếp.

Gần đến nhà, cô lấy ra những thứ đã chuẩn bị sẵn từ trước, đeo cái ba lô nhỏ trên lưng rồi quay trở về nhà.

Mẹ Lâm cùng mấy chị em dâu của nhà họ Lâm đã nghỉ làm, đang trên đường mang cuốc về nhà.

Nhà họ Lâm có ba anh em, ba chồng của Triệu Uyển Thanh là con trai út trong gia đình nhà họ Lâm, phía trên còn hai anh trai nữa, gọi là Lâm lão đại và Lâm lão nhị.

Từ khi ba anh em này kết hôn, ông nội Lâm đã quyết định chia nhà.

Gia đình anh cả sống cùng hai ông bà trong ngôi nhà cũ, còn Lâm lão nhị và Lâm lão tam thì dựng nhà mới bên cạnh ngôi nhà cũ.

"Em dâu nhà lão tam, chị nói em nghe, cưới được con dâu có cái gì hay chứ? Ngày nào cũng phải tự về nhà nấu ăn cho nó ăn sao? Mang thai một cái liền không xuống ruộng! "Bác dâu hai nhà họ Lâm đang cầm cuốc bước đi bên cạnh mẹ Lâm, miệng thì nói những lời tỏ vẻ đáng thương cho mẹ Lâm, nhưng trên khuôn mặt lại toát lên ý châm chọc.

Bà ta ghét nhất cô em dâu thứ ba này! Từ khi mới vừa vào nhà thì mẹ chồng đã thích mẹ Lâm, sau đó khi Lâm lão tam mất, hai ông bà càng thiên vị gia đình lão tam hơn nữa!Bà ta tự thấy cả đời này đều bị gia đình lão tam chèn ép, bây giờ, cô em dâu này lại cưới thêm một đứa con dâu khiến người chán ghét.

Cuối cùng bà ta cũng có cơ hội xỉa xói gia đình lão tam rồi!.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 15: 15: Thịt Kho Tàu



Bác dâu cả nhà họ Lâm nhăn mày huých tay em dâu hai của mình, muốn bảo bà ta ít kiếm chuyện lại.Mẹ Lâm xấu hổ cười cười, không lo lắng lắm nói: "Uyển Thanh cũng không phải không biết nấu ăn...!Ngày hôm qua con bé đã nấu đấy..."Tối qua, không biết cô con dâu làm sao mà đột nhiên đòi nấu bữa tối...!mẹ Lâm nhớ lại mùi vị của món cải trắng thì lại không kìm được nuốt nước miếng.Dù con dâu bà có hơi lười một chút, nhưng trong việc nấu ăn thì cũng có năng khiếu.Bác dâu hai nhà họ Lâm không tin, còn muốn nói gì đó thì nhìn thấy Triệu Uyển Thanh đi ra từ cửa lớn, trên người vẫn còn đeo tạp dề và cầm trong tay cái mui canh.Một mùi hương hấp dẫn thoang thoảng bay ra từ trong nhà, làm cho mọi người xung quanh thèm ch** n**c miếng.Trương Uyển Thanh nhìn tất cả mọi người, kí ức liền lập tức hiện ra, "Bác dâu cả, bác dâu hai đã về rồi sao."Trong khi bác dâu cả nhà họ Lâm cười đáp lời thì bác dâu hai nhà họ Lâm lại có cảm giác như bị vả mặt nên cũng không thèm trả lời.Triệu Uyển Thanh hoàn thành việc chào hỏi những người lớn tuổi rồi trực tiếp nói với mẹ Lâm: "Mẹ mau về ăn cơm thôi ạ, Tiểu Lâm cũng đói rồi.""Được..." Mẹ Lâm hơi ngơ ngác, cầm cuốc vào nhà.Ở ngoài, bác dâu hai nhà họ Lâm đứng yên không muốn đi, bác dâu cả nhà họ Lâm thấy vậy thì kéo bà ta đi, bà ta nuốt nước bọt nói, "Chị dâu, chị nghĩ con dâu nhà lão tam nấu gì thế? Mùi thơm như thịt...?""Gì mà thịt? Ngày thường không phải lễ làm gì có ai có thịt? Nhanh về nhà đi!"Bác dâu cả nhà họ Lâm nói xong liền kéo bà ta đi, hai người rời khỏi nhà lão tam.Trong nhà, mẹ Lâm nhìn Triệu Uyển Thanh đưa từng bát món ăn lên, mắt như sắp rớt ra ngoài.Một bát lớn thịt kho tàu, một bát cải trắng ngâm chua, một bát rau dại xào, và một nồi cơm trắng."Uyển...!Uyển Thanh à, đồ ăn này từ đâu ra vậy? Con đi vào thành sao?"Nhà họ không có thịt, cũng không có cơm trắng.Triệu Uyển Thanh với thần thái tự nhiên gắp một miếng thịt kho tàu, cho vào bát của Tiểu Lâm đang nhìn chằm chằm, "Mua ở huyện, thức ăn của nhà mình thực sự quá tệ.""Nhưng...!chắc tốn nhiều tiền với phiếu lắm nhỉ..."Mẹ Lâm biết rằng chắc chắn con dâu tự tiêu tiền của mình, nhưng vẫn không kìm được mà đau lòng.Của hồi môn của con dâu đúng thật là khá nhiều, nhưng cũng không thể tiêu pha hoang phí...Chịu đựng đau lòng, mẹ Lâm vẫn cầm đũa lên.Triệu Uyển Thanh ăn miếng thịt kho tàu do chính tay mình nấu, trong lòng mỉm cười tự thưởng cho mình điểm đạt.Ông ngoại cô là đầu bếp nổi tiếng, nên tay nghề nấu ăn của cô cũng không kém.

Cô từ nhỏ đã theo ông học nấu ăn, cũng học được không ít thứ.

Nhưng sau đó cô không chọn trở thành đầu bếp, chỉ có thể tự nấu ăn cho bản thân.Bát thịt kho tàu này, vẫn chưa thể đạt đến trình độ của ông ngoại cô.Nhưng bữa trưa này, cả mẹ Lâm lẫn Tiểu Lâm đã ăn no nê.

Họ chưa từng ăn bữa trưa ngon như thế này, thậm chí cả ngày lễ cũng không có.Khi đến dịp Tết, số người ngồi cùng bàn nhiều, phải tranh nhau ăn, mỗi người chỉ có ít thôi.Nhưng bữa trưa này, mỗi người đều có nửa bát thịt!.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 16: 16: Nấu Ăn Ngon Quá



"Chị dâu, chị nấu ăn ngon lắm!" Tiểu Lâm l**m nước thịt kho còn dính trên đũa, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Triệu Uyển Thanh.Con nít rất nhạy cảm với người có thiện ý hay ác ý.

Triệu Uyển Thanh nhiều lần bày tỏ thiện ý, làm cho Tiểu Lâm vốn mang tâm lý sợ cô thì dần trở nên thân quen.“Tay nghề con khá lắm Uyển Thanh! Chỉ là...!trong cuộc sống, nên tiết kiệm chút, tiền của con nên để dành đi..." Mẹ Lâm lo lắng nói.Triệu Uyển Thanh nghiêm mặt nói: "Khó mà làm được mẹ ạ.

Hiện tại con là một người ăn, hai người bổ, chế độ ăn không thể kém đi được."Nói xong, cô liền đứng dậy trở về phòng, để bát lại cho mẹ Lâm rửa.Vẫn là câu nói đó, không thể thay đổi quá nhanh!Ở nhà bên cạnh, chị dâu cả nhà họ Lâm và chi dâu hai nhà họ Lâm trở về nhà.

Lúc ngồi trong nhà ăn cơm, họ cùng nhắc đến chuyện của Triệu Uyển Thanh, nhưng điều mà hai người quan tâm lại hoàn toàn khác nhau."Hôm nay, vợ của Thiệu Hoa đã xuống bếp nấu cơm" Chị dâu cả nhà họ Lâm kể cho ba mẹ chồng và chồng nghe chuyện đã bắt gặp lúc nãy.Ông nội Lâm không có phản ứng gì, bởi ông là người làm ông nên không thể trực tiếp đánh giá về cháu dâu của mình.

Còn bà nội Lâm thì lắp bắp kinh hãi, "Thật sao?"Đứa cháu trai lớn mà bà yêu thương nhất lại kết hôn với một cháu dâu lười biếng, trong lòng bà thật không thoải mái.Nhưng vì nể mặt cháu trai, bà không thể làm khó dễ cháu dâu mà chỉ có thể nhịn."Thật đấy ạ, không biết nấu gì mà mùi rất thơm!"Bà nội Lâm không nói gì nữa.Bác cả Lâm an ủi: "Thiệu Hoa kết hôn rồi, cuộc sống sẽ từ từ tốt lên, cha mẹ đừng lo lắng quá!"“Cha nó à, ông nói xem có phải nhà lão tam vẫn còn tiền không? Bằng không bọn họ lấy đâu ra thịt?”Bác dâu hai nhà họ Lâm ở trên bàn cơm vừa gõ bát, vừa nói chuyện với bác hai Lâm.Bác hai Lâm cuốc đất cho tới trưa, hiện tại mệt tới mức th* d*c cũng vất vả, không có hứng nghe vợ mình lải nhải.“Bà nói cái gì vậy?! Nhà thằng ba lấy đâu ra tiền?”Em trai ông ấy đều đã mất bảy tám năm, mẹ góa con côi lấy đâu ra tiền?Bác dâu hai nhà họ Lâm bị chồng mình rống lên thì yên tĩnh được nửa phút, nghĩ ngợi rồi lại nói: "Vậy nhất định là tiền hồi môn của vợ Thiệu Hoa rồi!"Bác hai Lâm nhíu mày: "Tiền của vợ Thiệu Hoa thì liên quan gì đến bà? Ăn một bữa cơm thôi mà nói nhiều quá!”Mấy đứa trẻ trên bàn nhìn cha mẹ tranh cãi, cũng không dám lên tiếng, chỉ buồn bực cúi đầu ăn cơm.Bác dâu hai nhà họ Lâm lúc này cũng im lặng không nói, nhưng trong lòng vẫn còn không ngừng suy nghĩ......Năm xưa lúc ba Lâm mất thì tình hình trong thôn rất tệ, Lâm Thiệu Hoa cũng phải ngừng việc học, xuống ruộng làm việc mấy năm.Vài năm trở lại đây, tình hình dần dần tốt lên, về mặt cơ bản là nhà nào cũng có cái ăn nên ông cụ Lâm liền để Lâm Thiệu Hoa đi học lại.

Bác cả Lâm Thác móc nối được quan hệ ở công xã, rồi nhét Lâm Thiệu Hoa vào trường trung học công xã học tập..
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 17: 17: Cảm Thấy Thiên Vị



Ông cụ Lâm lấy lý do nhà thằng ba không có tiền, trụ cột gia đình cũng đã mất nên tự mình bỏ tiền túi ra trả học phí cho Lâm Thiệu Hoa.

Chuyện này khiến bác dâu hai nhà họ Lâm ghen tị thật lâu.

Nhà bà ta cũng cũng không có tiền! Con trai bà ta cũng không được đi học! Sao cha chồng không đưa số tiền đó cho con trai bà ta đi học chứ!Càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng không cam lòng, lăn qua lộn lại nghĩ đến nửa đêm, bác dâu hai nhà họ Lâm một tay đem bác hai Lâm đẩy ra, "Ông nó à, tại sao cha chúng ta lại không trả tiền cho Thiệu Bách đọc sách chứ? Cả hai đều là cháu trai, sao cha lại phân biệt đối xử như vậy chứ!”Bác hai Lâm thản nhiên nói: "Hừ, bà thấy Thiệu Bách trông có giống như người có thể đọc sách không?”Mấy thằng nhóc đời sau đều được đưa đi học tiểu học từ khi còn bé, nhưng ngoại trừ Thiệu Hoa nhà thằng ba có thiên phú thì những người còn lại đều rất bình thường.

Con trai ông là Lâm Thiệu Bách thì càng không cần phải nói, thằng nhóc đó trăm phần trăm là di truyền tật xấu không thích đọc sách của ông! Đi học chỉ biết làm loạn đánh nhau!Nhưng Thiệu Hoa nhà người ta thì không giống, môn nào cũng đạt điểm tối đa, thầy giáo nào thấy cũng phải khen!Bác hai Lâm nhìn nóc nhà đen sì mà nhớ lại chuyện cũ, cũng nặng nề thở dài.

Thiệu Hoa thật không hổ là do lão tam sinh ra.

Cũng thông minh như lão tam khi còn bé, đáng tiếc lão tam đi sớm như vậy! ! Chuyện nhà bác hai Lâm thì Triệu Uyển Thanh hoàn toàn không biết.

Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong, cô mang theo một cái xẻng cùng hệ thống ra ngoài bắt đầu quét.

"Mi thật sự có thể quét được sao?"Triệu Uyển Thanh đang đi trong ruộng, thầm nói chuyện với hệ thống trong đầu.

[Có thể, kí chủ tiếp tục đi]Triệu Uyển Thanh lại đi về phía trước, đi thẳng đến một mảnh đất hoang, rất nhiều người đang vung cuốc làm việc.

[Dừng]Triệu Uyển Thanh nghe lời liền ngừng lại, dựa theo chỉ dẫn của hệ thống, cô đi đến một nơi cỏ mọc thưa bắt đầu đào đất.

Cách đó không xa, nông dân đang làm việc đã sớm nhìn thấy Triệu Uyển Thanh bên này.

“Có phải là con dâu nhà bà không? "Có người hỏi mẹ Lâm.

Ngày hôm qua bác dâu hai Lâm bị chồng giáo huấn hai trận, trong lòng đang bất bình, cũng không ngẩng đầu lên liền nói: "Làm sao có thể? Con dâu của nhà lão tam lười đến mức đó, sao có thể đi làm ruộng?"Mẹ Lâm đến gần vài bước nhìn, "Thật sự là Uyển Thanh nhà em! ”Mẹ Lâm cũng nhìn thấy, vẻ mặt hoang mang vô cùng.

Bác dâu hai nhà họ Lâm cũng nhìn, thấy đúng thật là Triệu Uyển Thanh, nhất thời hận không thể vả thật mạnh cái miệng này của mình.

Triệu Uyển Thanh đào một hồi lâu, hệ thống mới kêu dừng.

Cô khom lưng nhặt lên một nắm đất thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, cau mày nói: "Chỉ thế thôi sao?”[Vâng]Triệu Uyển Thanh vừa mới gói đất lại, chuẩn bị trở về rồi đưa cho hệ thống thì mẹ Lâm đã từ bãi đất hoang bên cạnh vội vàng chạy tới, vẻ mặt lo lắng: "Con dâu, sao con lại ở đây? Con ở nhà nghỉ ngơi đi, việc đồng áng cứ để mẹ làm! "Tuy rằng trong thôn rất nhiều người mang thai đều xuống đồng làm việc, nhưng con dâu bà từ nhỏ chưa từng làm việc gì.

Bà thật sự sợ con dâu nhất thời chịu không nổi sẽ làm ảnh hưởng đến đứa bé! !.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 18: 18: Xuống Ruộng Làm Việc



Triệu Uyển Thanh nhìn vẻ mặt lo lắng của mẹ Lâm, biết chắc bà hiểu lầm mình xuống đồng làm việc.

“Con… con ra ngoài tản bộ, vâng, con về ngay.

”Nói xong, cô vác xẻng trên vai, vẫy tay chào mẹ Lâm rồi bỏ đi.

Đi được vài bước lại quay lại dặn dò mẹ Lâm tan làm sớm một chút trở về ăn cơm, sau đó nhanh nhẹn chuồn đi.

Vừa về đến nhà, Triệu Uyển Thanh liền giao đất cho hệ thống.

[Giao dịch thành công.

Chúc mừng ký chủ nhận được số điểm tích lũy đầu tiên.

Số điểm của ký chủ là 50.

]Triệu Uyển Thanh kiểm kê giao diện của mình, thấy số dư biến thành hai con số thì cô cười đến mức lông mày muốn bay lên.

Tuy rằng chỉ có 50 điểm tích lũy, rất nhiều thứ trong khu giao dịch vị diện đều không mua được! Nhưng đây cũng được coi là một khởi đầu tốt.

Mang theo niềm vui sướng này, Triệu Uyển Thanh vào phòng bếp, lấy ra một miếng thịt ba chỉ.

Tiểu Lâm lúc này cũng đã trở lại, nhìn thấy thịt liền mở to mắt, "Chị dâu, buổi trưa ăn cái gì?"Triệu Uyển Thanh chỉ chỉ giỏ phân trong tay cậu nhóc, "Mau bỏ xuống rồi đi rửa tay, buổi trưa làm mì sốt tương!”Tiểu Lâm cũng không biết mì sốt tương là cái gì, nhưng kinh nghiệm hai ngày trước nói cho cậu biết, chỉ cần là món chị dâu làm, thì đều ăn ngon cực kỳ!Cậu ngoan ngoãn chạy ra phòng bếp, rửa tay bằng xà phòng mấy lần, rồi mới chạy tới hỗ trợ.

Triệu Uyển Thanh nhìn tiểu Lâm vây quanh, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.

Con của cô, hẳn là cũng sẽ hiểu chuyện như vậy đi! ! Mọi người nhìn Triệu Uyển Thanh đào hố rồi nhanh chóng rời đi, tò mò kéo mẹ Lâm lại hỏi này hỏi nọ.

Mẹ Lâm chỉ giải thích rằng con dâu đang mang thai, bà thấy cô có chút không thoải mái nên mới bảo cô về.

Mọi người vừa nghe liền biết là lấy cớ, bao nhiêu người mang thai đều phải xuống đồng làm việc, sao con dâu nhà bà lại không thể xuống đồng?Nói trắng ra, vẫn là lười!Đương nhiên, đây chỉ là nghị luận sau lưng, ngoại trừ bác dâu hai Lâm đầu óc không được thông minh thì chẳng có ai ngốc đến mức chạy đến trước mặt mẹ Lâm nói Triệu Uyển Thanh là một đứa lười biếng cả.

Mấy lời nghị luận này đều bị Đổng Phong Niên và Triệu Kim Điền đứng ở đầu nghe được.

Đổng Phong Niên là thôn trưởng thôn Thủy Truân, lúc trước bác cả Lâm tìm quan hệ để cho Lâm Thiệu Hoa học trung học phổ thông, chính là thông qua thôn trưởng mới quen được hiệu trưởng của trường trung học phổ thông công xã, sau đó mới nhét Lâm Thiệu Hoa vào.

Triệu Kim Điền là thôn trưởng của thôn Hoàng Thổ, thôn Hoàng Thổ và thôn Thủy Truân ở ngay cạnh nhau, nên thôn trưởng của hai thôn thường xuyên tụ tập cùng nhau nghiên cứu nhiệm vụ công xã phát ra.

Cách đây không lâu, xã đã khuyến khích hai thôn tích cực tổ chức các cuộc khai hoang để lấy đất chăn nuôi lợn.

Triệu Kim Điền liền chạy tới thương lượng với Đổng Phong Niên, đúng lúc Triệu Uyển Thanh vừa mới đào đất xong.

Vừa về thôn Hoàng Thổ, ông đã bị mấy đứa trẻ nghịch ngợm đụng phải.

"Ông trẻ.

" Cậu bé gọi một cách giòn giã.

Triệu Kim Điền vừa nhìn, đây không phải là con trai út của nhà cháu họ sao?.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 19: 19: Mì Trộn Tương



Vừa nghĩ tới nhà cháu họ, Triệu Kim Điền liền lôi kéo tiểu Triệu đem chuyện hôm nay ở thôn Thủy Truân nói cho cậu, bảo cậu trở về nói lại cho cháu họ.“Bảo cha cháu không cần lo lắng cho chị cháu nữa, chị cháu ở nhà chồng đã trở nên hiểu chuyện hơn nhiều rồi!”Tiểu Triệu gật đầu, nhanh chân chạy về nhà.Vào cửa thấy mẹ Triệu liền hô to: "Mẹ, ông trẻ nói chị con xuống đồng làm việc!”Cha Triệu và mẹ Triệu mang theo con trai lớn cùng con trai thứ hai mới từ dưới ruộng trở về, nghe vậy nhíu mày nói: "Chị nào của con?"Chị hai của con, ông trẻ nói chị hai của con mang thai còn xuống đồng làm việc, tuy rằng chỉ làm trong chốc lát nhưng so với trước kia đã hiểu chuyện hơn nhiều..." Tiểu Triệu ngoan ngoãn thuật lại lời của Triệu Kim Điền.Cha Triệu và mẹ Triệu vừa nghe là con gái thứ hai, lập tức ngồi không yên.Mẹ Triệu ở trong nhà lo lắng mà đi tới đi lui, trong miệng hậm hực nói: “Tôi nói nhà họ Lâm không phải con người mà! Thanh Nhi nhà chúng ta đang mang thai, vậy mà còn bị bắt xuống đồng làm ruộng! Đáng thương, Thanh Nhi của tôi ở nhà chẳng cần phải gánh một gánh nước……” Triệu Đại ngồi xổm trên mặt đất vò đầu, cũng cảm thấy rằng chị hai của mình bị nhà chồng ức h**p.

Triệu Nhị ngồi khoanh chân uống nước, tròng mắt tròn tròn di chuyển, tựa hồ suy nghĩ đăm chiêu cái gì đó rất quỷ dị.

Ba Triệu ôm tiểu Triệu, sắc mặt âm trầm, sau một lúc lâu, ông mới nói với mẹ Triệu: “Bà mang theo Vĩnh Cường, Vĩnh An đi một chuyến đến thôn Thủy Truân, cẩn thận xem con gái nhà ta đang sống như thế nào rồi.” Vĩnh Cường chính là Triệu Đại, Vĩnh An là Triệu Nhị.

Mẹ Triệu mang tâm trạng vô cùng lo lắng đi nấu cơm, cả nhà nhanh chóng ăn xong một hồi thì mẹ Triệu liền mang theo Triệu Đại và Triệu Nhị đi đến thôn Thủy Truân.

Lúc gần đi còn cố ý mang theo một túi bột bắp.

Lại nói tới thôn Thủy Truân.

Triệu Uyển Thanh đang dùng bột bắp cùng bột mì trắng trộn cùng nhau rồi dùng tay cán bột thật đều, lại đem thịt ba chỉ băm nát rồi đem đi xào.

Trước là bày ra một bát mì sợi lớn, sau đó mới đổ một muỗng thịt vụn lên, lại rắc thêm một chút rau cần tây cắt nhỏ, cà rốt thái nhỏ cùng rau xanh đã được chần qua.

Một bát mì tương tự mì trộn tương đã ra lò! “Đưa đi đến phòng cho ông bà nội đi”.Tiểu Lâm gật đầu, miệng ngậm đầy nước miếng cẩn thận mang sang phòng cho ông bà nội.

Hai ngày trước Triệu Uyển Thanh nấu ăn xong lại quên mang một ít cho người lớn tuổi trong nhà, hôm nay vừa lúc có cơ hội bù đắp lại.

Trong ấn tượng của cô, ba Lâm cùng mẹ Lâm rất có hiếu với cha mẹ mình, nên cô hiếu kính với người già trong nhà cũng là một điều nên làm.

Tiểu Lâm mới ra khỏi phòng liền đụng phải người của Lâm gia đi làm về.

Bác dâu hai Lâm gọi lại cậu, “Thiệu Tư đi đâu thế?” “Bác dâu hai, chị dâu cháu làm mì trộn tương, kêu cháu đem đến cho ông bà nếm thử.”.
 
Back
Top Bottom