Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 730



Cô ấy đảo mắt, nhìn qua Ôn Quân, trong mắt tràn đầy thất vọng.

"Tôi với Màn Thầu không phải như hai người nghĩ! Tụi con là bạn thân của nhau! Dì không biết thì đừng có vu oan cho tôi!"

Nói xong, Ôn Vãn xoay người chạy lên lầu.

Giang Lăng thấy con kế bị chọc giận, vui vẻ trong lòng, ngoài miệng thì đ.â.m chọc: "Ai, tôi đều vì tốt cho nó, sợ nó bị người ta dụ dỗ "

"Bà câm miệng cho tôi!" Ôn Quân cũng nổi giận.

Ông ta còn chưa hề nghĩ rằng sẽ ngả bài thế này với con gái, còn đang cân nhắc lại một chút, thế mà lại bị bà ta làm hỏng chuyện. Còn làm con gái cũng hiểu lầm ông nữa chứ.

Con gái có hiểu nhầm thành ông cho người theo dõi nó không?

Ôn Quân vừa tức, vừa sốt ruột, cũng đứng dậy, đuổi theo lên lầu.

Giang Lăng nhìn hai bóng dáng rời đi một trước một sau, tức muốn trợn trắng mắt ra.

Ôn Quân vừa đến cửa phòng Ôn Vãn thì liền thấy cô ngồi xổm trên đất, gom hành lý.

Ôn Quân: "Tiểu Vãn, con định làm gì đó?"

Ôn Vãn lạnh lùng nói: "Cái nhà này, một ngày con cũng không ở nổi nữa, con muốn qua sống với mẹ."

Ôn Quân thấy con gái muốn đi, liền bối rối: "Tiểu Vãn, ba không có kêu người ta theo dõi con, con phải tin ba."

"Tránh ra!" Ôn Vãn kéo va li, đứng trước mặt ông.

Ôn Quân nghĩ một chút, cuối cùng cũng nhường đường, Ôn Vãn liền kéo va li ra ngoài.

Ông dành thời gian đi một chuyến, hỏi vợ cũ, biết được tình hình Ôn Vãn, sau đó mới yên tâm.

Từ vợ cũ, Ôn Quân cũng biết thêm nhiều thông tin về Lâm Khải.

"Thì ra là cô biết gia đình họ à?" Ôn Quân nhíu mày.

Mễ Khả nhẫn nhịn ông ta một chút, nói: "Tôi biết anh đang nghĩ cái gì, tôi với Uyển Thanh có quen biết nhau, giao tình giữa tôi với cô ấy rất tốt."

Cô ấy với Triệu Uyển Thanh là bạn bè, nhưng trong đó cũng không hề có ý định tác hợp hay gán ghép hai đứa nhỏ với nhau.

"Thằng bé Lâm Khải không tệ, tôi đã gặp nhiều lần. Anh cũng không cần trông gà hóa cuốc. Cậu nhóc ấy với con gái mình là quan hệ bạn thân với nhau, không có vượt rào gì cả".

Mễ Khả lại châm chọc, mỉm cười: "Thế nên, cũng không cần anh kêu cái người phụ nữ kia theo dõi Ôn Vãn làm gì!"

Mặt Ôn Quân đen đi, nhưng lại biết lần này, lỗi là ở bên ông ta,"Tôi có thể cam đoan với cô, Giang Lăng không dính líu gì đến vụ này hết, càng không có bày mưu đặt kế gì hết."

"Chuyện này là cô ấy chưa đúng, tôi về sẽ nói cô ấy xin lỗi Tiểu Vãn."

Việc Giang Lăng theo dõi Ôn Vãn cũng làm cho Ôn Quân khó chịu trong lòng.

Dù không có Mễ Khả xỉa xói, ông ta cũng sẽ không để chuyện này tái diễn!

"Còn về Lâm Khải..." Ôn Quân trầm giọng

Mễ Khả nhướng mày

Ôn Quân: "Hừ, tôi còn phải suy xét!"

Mễ Khả: "Thế à." Vừa mới nói không cần đoán bậy bạ, thế mà bây giờ lại xem bản thân như cha vợ người ta mà nói chuyện?

Phải đi trước, Mễ Khả bỗng sực nhớ: "Đúng rồi, năm nay tôi định kết hôn, hôn lễ cũng sẽ không mời anh. Anh biết như vậy là được."

"Cô nói cái gì?" Ôn Quân tức giận, đứng bật dậy.

Mễ Khả xoa eo, lạnh nhạt trả lời: "Anh là ai? Xía vào được chắc? Chồng - cũ —"

DTV

Cô ấy cố ý kéo dài âm cuối, trước khi Ôn Quân phát hóa, xách túi rời đi, chỉ để một một dáng người xinh đẹp cho ông ta - chồng - cũ.

Ôn Quân ngồi trở lại, tay ôm ngực, cảm nhận từng cơn đau ân ẩn.

Đúng thế, hai người họ đã ly hôn rồi...

Hai cái người này, một lớn một nhỏ, quả thật là kiếp nạn của ông mà.

Mấy ngày sau, Ôn Quân năm lần bảy lượt đến tìm Mễ Khả.

Mễ Khả ứng phó ông ta một hai lần thì nhịn, chứ đến lần thứ ba, thứ năm thì thấy phiền phức vô cùng.

Cô ấy không nhịn nổi Ôn Quân cứ làm phiền mãi, chỉ có thể ôm Ôn Vãn mà cầu cứu: "Vãn Vãn ơi, cứu mẹ, thằng cha Ôn Quân của con như phát rồi vậy kìa!"

Ôn Vãn trầm mặc.

Cô nhóc thật ra cũng thất khó hiểu chuyện mấy ngày gần đây ba cứ hay đến đây làm phiền mẹ, là vì chuyện của cô nhóc hay là vì chuyện mẹ muốn tái hôn vậy?

Hay là do cả hai?

Tính ra, dù là vì lí do nào, mẹ mình cũng đều đáng thương hết!

Thật khó khăn mới muốn tái hôn, muốn sống hạnh phúc thì lại bị ba chạy tới làm phiền.

Cô bé thiên sứ Ôn Vãn: "Vậy được rồi, để con lựa lúc, dọn đồ về bên kia".

Từ đấy, Ôn Vãn lại dọn về nhà họ Ôn.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 731



Dưới thái độ cứng rắn, tạo áp lực của Ôn Quân, Giang Lăng gặp Ôn Vãn xin lỗi, xin cô bé bỏ qua.

Lựa chọn của Ôn Vãn là: "Tôi không tha thứ."

Cô mới không thèm giả bộ rộng lượng đâu.

Giang Lăng đã chuẩn bị kịch bản tha thứ kỹ lưỡng: "?"

Tại sao con nhỏ này không làm theo lẽ thường vậy hả?

Một bên, Ôn Quân vui mừng vỗ vỗ vai Ôn Vãn: "Không tha thứ thì không tha thứ, ba bảo đảm với con, sau này không bao giờ tái diễn việc thế này."

Ôn Vãn: "Con tin lại tin ba thêm một lần vậy."

Ôn Quân lập tức nở nụ cười, liền nói "Được".

Cha con gia đình họ Ôn bỏ đi hiểu lầm, trở lại viên mãn.

Chỉ có một mình Giang Lăng cô đơn trong thế giới nội tâm đau thương mà thôi.

Dỗ được con gái về nhà, Ôn Quân lại không còn cớ gì để đi tìm Mễ Khả.

Rốt cuộc người ta cũng nói rồi, không có thèm mời ông đến hôn lễ.

Thế nên, Ôn Quân chỉ có thể một mình yên tĩnh trong thư phòng cả buổi trưa mà thôi.

Nỗi buồn của người trưởng thành cũng thật ngắn ngủi, bởi lẽ, thế giới cũng chẳng cho phép họ buồn đau.

Lấy lại sĩ khí, Ôn Quân lại bắt đầu "suy tính kế hoạch" với Lâm Khải.

Ông lấy thông tin về Lâm Khải ra, xem lại kỹ càng, xác nhận cậu là một người hiếm gặp, một cậu thanh niên ưu tú, sau đó gọi cho cấp dưới là Lưu Cương.

Lúc trước, vì việc của Lâm Khải, Lưu Cương đã được thủ trưởng tự tìm đến gặp một lần.

Trước lạ sau quen, lần này Lưu Cương không luống cuống như lần đầu nữa.

"Cậu với cậu Lâm Khải này còn duy trì liên lạc không?"

Lưu Cương sửng sốt: "A, bây giờ thì không, tuy nhiên, lúc đó tôi có nói với cậu ấy là, chờ sau khi cậu ấy tốt nghiệp đại học thì có thể tìm đến đội Phi công chúng ta".

Ôn Quân nhấc mí mắt, liếc anh ta một cái: "Cậu thế này mà có thể chắc chắc rằng người ta sẽ tìm tới à".

Lưu Cương: "Cái này..."

Ôn Quân: "Người tài thế này mà lại để lọt ra bên ngoài, lỡ như cậu ta sau khi học xong bốn năm ở Bắc Đại, lại không muốn làm phi công nữa thì sao?"

Lưu Cương: "..."

Thủ trưởng nói rất có lý, anh ta không thể nào cãi lại được!

DTV

Lưu Cương bây giờ hơi bối rối.

"Tôi... nếu không, bây giờ tôi liên hệ với cậu ấy? Xác nhận lại một chút?" - Lưu Cương thử hỏi.

Không ngờ đến đại thủ trưởng lại nói: "Cậu tự mình dẫn cậu ấy đến đội phi công, trải nghiệm một chút sinh hoạt của không quân. Chỉ có cách để cậu ta sinh ra khao khát mãnh liệt thì mới không dễ xảy ra biến cố."

Lưu Cương lập tức gật đầu: "Đúng, đúng. Tôi đi sắp xếp ngay!"

Giải pháp này của thủ trưởng thật là tài quá!

Mang cậu nhóc kia đến đây, sờ sờ mấy cái máy bay một chút, cho cậu ấy trải nghiệm một chút sinh hoạt hằng ngày của phi công, là cách cổ vũ tuyệt vời nhất!

Mấy đứa con trai ấy mà, ai trong lòng lại không có mộng tưởng được bay lượn trên trời xanh đâu chứ?

Thủ trưởng thật là quá tài tình rồi!

"Đợi một chút, bây giờ liên lạc làm gì? Liên lạc ngay bây giờ thì quá rõ ý đồ rồi còn đâu!" Ôn Quân gọi Lưu Cương lại.

Ông lại chỉ điểm: "Không phải đội chúng có có mở chương trình thể nghiệm trong kì hè à? Đến lúc đó thì cậu lại gọi cậu ấy đến đây."

Sau khi rời khỏi văn phòng Ôn Quân, Lưu Cương liền trở về viết thông báo cho Lâm Khải.

Lúc Lâm Khải nhận được thư là đã nửa tháng sau.

Nhìn đến giấy mời của Lưu Cương, Lâm Khải hơi do dự, rồi cũng quyết định sẽ đi.

Vừa dịp nghỉ hè, không bận việc gì, có thể đến đấy tham quan, có thêm kiến thức.

Vào tháng sáu, không khí có cảm giác càng gấp gáp hơn.

Nguyên do là, năm nay, trong nhà lại có vài đứa nhỏ muốn học lên cao.

Hai đứa song sinh thì sắp thi tốt nghiệp, lên trung học; Tiểu Lâm thì muốn tham gia kỳ thi đại học năm nay.

Tuần đầu tiên của tháng sáu, kỳ thi đại học bắt đầu.

Tiểu Lâm học không tệ, lại nỗ lực ôn tập ở nhà hơn nữa năm, đối với kỳ thi năm nay cũng cảm thấy khá là tự tin.

Tiểu Lâm thi xong, chưa đến mười ngày thì đến lượt hai đứa nhóc song sinh.

Hai đứa nhỏ cũng cảm thấy rất tự tin, buổi sáng, trước khi ra cửa, Thang Viên còn nhắc mãi, nói rằng muốn rửa mối nhục xưa.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 732



Tháng sáu cứ như vậy, theo các kỳ thi mà trôi qua.

Tháng bảy vừa đến, Bạch Nguyệt lại đến tìm Triệu Uyển Thanh.

Qua gần nửa năm không ngừng cố gắng, Bạch Nguyệt thành công giảm 35 cân, bây giờ cân nặng và sức khỏe cũng thuộc dạng khỏe mạnh rồi.

Một tháng không gặp, lần này, vừa thấy mặt, Triệu Uyển Thanh cảm giác trước mắt như bừng sáng vậy.

Cô kéo kéo Bạch Nguyệt, ngắm ngắm, nhìn nhìn, gật đầu khen: "Cô bây giờ nhìn xinh lắm, chúc mừng cô nhé!"

Bạch Nguyệt hơi ngại ngùng, sờ sờ chiếc đầm ôm trên người "Có thật không? Tôi cũng rất mãn nguyệt, cũng không định giảm cân thêm nữa."

Trước kia, cô ấy rất mập mạp, chưa bao giờ dám tự tin mà mặc những chiếc váy thế này.

Bây giờ gầy rồi, lập tức liền có tự tin hẳn.

Cô ấy vuốt nhẹ gương mặt đã ốm đi của mình, hưng phấn nói: "Uyển Thanh, cô quả thật nói không sai chút nào, tôi cảm thấy sau khi gầy đi thì đẹp hơn trước kia nhiều lắm! Hiệu quả không thua chỉnh hình một chút nào cả!"

Triệu Uyển Thanh: "Cái đấy là đương nhiên, cô trời sinh đã có nét đẹp sẵn, đâu cần làm nhiều phẫu thuật, chỉnh hình làm chi."

Bạch Nguyệt nhấp môi, nén nhịn cười.

Bây giờ, nhớ lại bản thân mình lần đầu đến đây, học thuộc lòng mấy cái hạng mục của chỉnh hình, sau đó ném hết cho Triệu Uyển Thanh, nói rằng muốn làm hết...

Vừa nhớ lại là đã thấy vừa xấu hổ, vừa buồn cười.

"Thủ tục ly hôn đã làm xong hết, hai đứa nhỏ đều do tôi nuôi, tài sản thì tôi được hơn một nửa. Không bao giờ tôi cho cái tên c.h.ế.t tiệt cùng với ả tiểu tam hơn một phân một cắc!" - Bây giờ, Bạch Nguyệt nói đến cuộc hôn nhân thất bại của mình thì thái độ đã vô cùng thản nhiên.

Gia sản là do hai vợ chồng dốc sức làm ra, cô ấy ly hôn thì nhất định muốn lấy về phần thuộc về mình.

"Hắn ta thì mỗi tháng đều phải chu cấp phí nuôi dưỡng con, nếu không thì, chờ về sau hắn ta già rồi thì đừng bao giờ mơ đến việc tôi cho con tôi phụng dưỡng hắn ta!"

Bạch Nguyệt là người dám yêu dám hận, muốn thoát khỏi cái tên đàn ông khốn nạn, thì lập tức liền sấm rền gió cuốn mà làm.

Một tay ôm tài sản, một tay tìm người nhà mẹ đẻ, giúp nàng dạy dỗ lại tên đàn ông chó c.h.ế.t cùng với con ả tiểu tam kia.

Chỉ trong vài tháng, cô ấy đã từ vực sâu mà niết bàn trọng sinh, hơn nữa, còn tự giảm béo thành công.

Dưới áp lực rèn luyện, trước mắt, người phụ nữ này đã hàn gắn lại được trái tim mạnh mẽ, kiên cố, không gì phá nổi của mình.

Sau này, quãng đời còn lại, càng không có gì khó hơn lúc ấy.

"Đúng rồi, bây giờ tôi đang có một đội vận chuyển hàng, nếu về sau, cô có cần hỗ trợ gì thì cứ nói với tôi." Bạch Nguyệt khiêm tốn nói, từ trong túi lấy ra một tờ danh thiếp đưa cho Triệu Uyển Thanh.

Sau khi thân thiết, cô ấy mới biết, ngoại trừ là một bác sĩ, Triệu Uyển Thanh còn là một người làm ăn, rất thành đạt, có vài công ty nhỏ.

"Công ty hậu cần Kinh Thông", vừa nhận danh thiếp, mắt Triệu Uyển Thanh sáng rực lên.

"Hậu cần rất có tiềm năng, về sau có thể phát triển rất mạnh, càng có tiềm lực hơn công ty của chồng cũ cô!"

Bạch Nguyệt vui vẻ: "Phải không? Tôi cũng cảm thấy như thế! Sau này mà có gặp mặt, tôi sẽ đá văng chén cơm của hắn ta."

Triệu Uyển Thanh bị lây sự vui tươi của cô ấy, cả hai đều nở nụ cười.

Giữa tháng bảy, thành tích thi của cặp song sinh được công bố.

Hai đứa nhỏ đều đầu vào trường trung học trước kia Lâm Khải học.

Tuy nhiên, bây giờ cô bé Thang Viên lấy danh hiệu thủ khoa, còn Đoàn Từ thì là á khoa.

Bởi thế mà Thang Viên vui muốn bay lên trời, còn Đoàn Tử thì có nỗi khổ nói không thành lời.

Cậu có thể nói là do bản thân hơi xui xẻo, bạn ngồi bàn trước đang làm bài thi giữa chừng thì phát bệnh, ngã trên đất, co giật, dọa cậu nhóc sợ c.h.ế.t khiếp.

Thế nhưng, nếu nói chuyện này ra thì lại có vẻ cậu nhóc nhát gan quá. Thế nên, cậu tình nguyện sống để bụng, c.h.ế.t mang theo, không nói cho ai cả!

Cả nhà vì chúc mừng đôi song sinh lên cấp, cùng nhau ra ngoài chơi cả ngày!

Đương nhiên, những ngày thế này cũng chụp được không ít ảnh.

Đặc biệt là hai đứa bé song sinh, mỗi người được một bộ làm kỷ niệm.

DTV

Triệu Uyển Thanh bóp mũi đồng ý.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 733



Mấy ngày sau, Tiểu Lâm cũng thông báo đã đậu được ngành nguyện vọng, theo học ngành ẩm thực mà cậu thích.

Vừa khéo lúc ấy Lâm Thiệu Hoa cũng trở về từ Hải Thị, lúc này, cả gia đình chỉnh chỉnh tề tề đi ra tiệm ăn, sau đó lại làm tiệc chúc mừng Tiểu Lâm.

Tháng tám, Lâm Khải bắt đầu tham gia hoạt động không quân do bộ đội tổ chức.

Khi Triệu Uyển Thanh biết việc này, cũng không nghĩ nhiều, cho cậu ấy một trăm đồng, dặn dò cậu chú ý an toàn, đi sớm về sớm.

Tháng 8, bệnh viện không bận lắm, Triệu Uyển Thanh muốn dùng tớ kỳ nghỉ đông của mình, nghĩ nhân cơ hội này đi một chuyến đến Dương Thành.

Cô dù sao cũng là một trong những đại cổ đông lớn của Amanda, mặc dù có thể bỏ qua những chuyện nhỏ lặt vặt thông thường, nhưng cũng không thể hoàn toàn bỏ bê công việc qua một bên được.

Phạm Hòa Bình bây giờ cũng ở Dương Thành, trừ lúc năm trước cô ấy mang thai phải ở Bắc Kinh nghỉ ngơi ra, lúc sau vừa mới qua năm mới thì cô ấy liền trở về.

"Việc bên này tớ cũng không thể bỏ không làm được, tớ tính toán chắc ở bên này sinh con vậy, mẹ tớ và mẹ chồng tớ đều liên hệ tốt với bệnh viện rồi."

Triệu Uyển Thanh sờ sờ bụng to của cô, nói: "Được thôi, đến lúc sinh con nhớ thông báo cho tớ biết đó."

Sau khi Triệu Uyển Thanh đi vào Amanda, thì Triệu Nhị cùng Bao Đại Đầu cũng nhanh chóng đi đến.

Bốn vị cổ đông ở phòng họp mở một hội nghị nhỏ, chủ yếu nhìn lại xem tình huống nghiệp vụ ở Amanda thời gian vừa qua, đồng thời nghĩ ra kế sách kế tiếp.

Triệu Nhị lấy ra tư liệu đã sớm chuẩn bị tốt chia cho mọi người, sau đó giải thích về đề án của mình: "Chúng ta và trang phục Ưu Mỹ cạnh tranh càng ngày càng gay gắt, đánh từ năm trước cho đến năm nay, đối phương như cũ không có ý định thu tay lại."

"Qua năm, việc chị hai tài trợ trang phục cho người dẫn chương trình Xuân Vãn rất có ảnh hưởng, tiếp theo làm cho các đài truyền hình lớn tăng rating cao, trước mắt sẽ thu được hiệu quả là những phản hồi tốt đầu tiên, nói tóm lại cũng không tệ lắm."

Lần tài trợ trang phục cho Xuân Vãn năm nay vẫn để lại ấn tượng sâu sắc cho Triệu Uyển Thanh.

Lúc ấy trang phục Ưu Mỹ đi con đường số lượng, xuống tay trước mà tài trợ hết trang phục cho các nghệ sĩ

Bọn họ đoạt nghệ sĩ, Triệu Uyển Thanh liền tìm lối tắt tài trợ cho người dẫn chương trình mà trang phục Ưu Mỹ không tài trợ.

Kết quả cuối cùng là trang phục Ưu Mũ coi như miễn cưỡng đánh ngang tay với Amanda.

Amanda cho ra lễ phục mới kiểu Trung Quốc liền hấp dẫn không ít ánh mắt, lần đó tổ đạo diễn của Xuân Vãn cũng nhận được nhiều phản hồi, bày tỏ trang phục của người dẫn chương trình lần này rất đẹp.

Mà trang phục Ưu Mỹ chịu tổn phí nhiều như vậy, cũng chỉ có thể cùng Amanda đánh ngang tay, trên thực tế, trận chiến lần này bên đó đã thua.

DTV

Chẳng qua lúc ấy Lâm gia xảy ra phong ba do sự kiện của Lâm Ngũ muội, nên Triệu Uyển Thanh cũng không chú ý mấy việc đó.

Nhưng bị Triệu Nhị có đầu óc nhanh nhạy nắm bắt được cơ hội, cậu ta liền nói theo tuyến đi của chị mình, nhanh chóng liên lạc đến vài đài truyền hình lớn trong nước để ký kết hợp đồng tài trợ trang phục.

Một lần liền ký đến năm bản.

" Trang phục Ưu Mỹ không phải muốn ở Xuân Vãn bẫy chúng ta một lần sao? Hiện tại chúng ta liền chơi ngược gậy ông đập lưng ông!" Triệu Nhị nói đến đây, có chút đắc ý nở nụ cười, những người khác trong phòng họp cũng cười.

Không chỉ có ký hợp đồng, còn có điều kiện nâng cao tiền vi phạm hợp đồng, đây đều là học được từ trang phục Ưu Mỹ.

"Sau một năm thời gian này, người dẫn chương trình được tài trợ đã mang đến tiền lãi, trang phục Ưu Mỹ chỉ có thể nhìn chúng ta ăn từng ngụm từng ngụm mà thôi!"

Bao Đại Đầu: "Cậu nói xem bọn họ nghĩ gì? Tài trợ nhiều nghệ sĩ tham gia Xuân Vãn như vậy, khẳng định không thiếu tiền, cuối cùng được đến cái gì?

Phạm Hòa Bình cũng phẫn nộ: "Đúng vậy, mất cả chì lẫn chài, mà còn muốn cố chấp đối nghịch với chúng ta!"
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 734



Triệu Uyển Thanh ngược lại rất bình tĩnh,"Kệ bọn họ đi, một xí nghiệp muốn phát triển cũng không phải dựa vào việc ngăn chặn người khác, đôi mắt cả ngày chỉ biết đặt trên người khác, thì chính họ cũng không có khả năng tiến bộ ưu hóa được."

"Chúng ta hiện tại phải xây dựng tốt nhãn hiệu của mình, bớt thời giờ cùng bọn họ đối đầu, đừng để bị bọn họ dắt mũi mà không biết."

Triệu Nhị gật đầu, hiển nhiên cũng đồng ý với ý kiến của Triệu Uyển Thanh.

Triệu Uyển Thanh đảo mắt qua ba người còn lại, ba người không biết ý đồ của cô ở đâu.

Phạm Hòa Bình sờ sờ bụng, vẻ mặt đơn thuần nói: " Cậu nhìn gì vậy?"

Triệu Uyển Thanh lắc lắc đầu, do sự một chút, rốt cuộc mở miệng nói: "Kỳ thật, tớ có một ý tưởng. Nhưng không biết các cậu có thể hay không đồng ý."

Bao Địa Đầu ngồi thẳng lên, vừa nghe nói Triệu Uyển Thanh có ý tưởng, lập tức hứng thú nói,"Em nói xem."

Triệu Nhị cũng cúi người lại đây, một bộ chăm chú nghe cô nói.

Triệu Uyển Thanh: "Tôi tính toán ở dưới trướng của tổng công ty Amanda mở thêm một nhãn hiệu, ở đó áo quần sẽ có giá cả thấp hơn nhưng chất lượng vẫn đảm bảo cho người tiêu dùng, khai thác thị trường bình dân có giá rẻ nhưng lượng tiêu thụ vô cùng lớn."

DTV

Cô vừa nói xong, Phạm Hòa Bình liền nhăn mày lại.

Bao Đại Đầu cũng trầm tư suy nghĩ, chỉ có Triệu Nhị không biết nghĩ tới cái gì nháy mắt đôi mắt phát sáng.

Bao Đại Đầu: "Nhưng hiện tại định vị của nhãn hiệu của chúng ta là cao cấp tầm trung, lại mở một nhãn hiệu tầm thấp, có ảnh hưởng đến danh tiếng cùng địa vị của nhãn hiệu Amanda hay không?"

Anh ấy lo lắng cũng là hợp lý, dù sao có rất ít nhãn hiệu sẽ tự hạ vị trí của mình, hoặc làm một ít việc ảnh hưởng đến vị trí đó. Bởi vì đối với một nhãn hiệu cao cấp, vị trí cao đồng nghĩa với địa vị trong lòng người tiêu dùng cũng cao.

Tự hạ vị trí, người tiêu thụ sẽ sinh ra một cảm giác 'quần áo của nhãn hàng không xứng đáng với cái giá cao đó', tiếp đó sẽ ảnh hưởng đến tiêu thụ.

Đối với nghi vấn của Bao Đại Đầu, Triệu Uyển Thanh giải đáp: "Việc anh nói quả thật rất có đạo lý, cho nên, chúng ta mới yêu cầu đóng gói tốt một chút, tách riêng thương hiệu ra."

Cô giơ tay ở trên mặt bàn làm động tác cắt bỏ, trên mặt vẫn mang tươi cười như cũ: "Cho dù là cùng công ty, nhưng vẫn cho phép một nhãn hàng khác tồn tại đúng không? Chỉ cần phân chia tốt, đóng gói tốt, người tiêu dùng sẽ không để ý đến mấy việc này.

Nghĩ đến một ít trường hợp thực tế ở kiếp trước, cô lại bổ sung nói:" Tương phản, nếu nhãn hiệu cấp thấp làm được thành công, người dùng có ấn tượng tốt với công ty tổng là 'bối cảnh hùng hậu, thực lực cường đại".

Ví dụ như những công ty chủ chốt của ngành trang điểm, ở dưới công ty tổng cũng có nhiều nhãn hiệu khác nhau, những nhãn hiệu đó trải dài từ cấp thấp đến trung cấp rồi đến cao cấp, hết thảy đều có để bao trùm thị trường.

Nhưng, không hề có người tiêu thụ nào vì công ty có nhãn hàng cấp thấp, mà phủ nhận thực lực nhãn hàng cấp cao của công ty đó.

Sự thật là, nhãn hàng cấp cao nổi tiếng, còn nhãn hàng cấp thấp cũng nhờ vậy mà được người tiêu dùng tin tưởng hơn so với vài nhãn hiệu khác có phần thắng cao hơn.

Bao Đại Đầu đối với lời nói của cô thì nửa tin nửa ngờ, nhưng trong lòng thì bị cô thuyết phục đến bảy tám phần.

Triệu Uyển Thanh chuyển hướng tầm mắt đến Phạm Hòa Bình, Phạm Hòa Bình bị cô xem đến trong lòng chột dạ.

"Cô thì sao? Có vấn đề gì không?"

Phạm Hòa Bình sờ sờ bụng," Ừm.. Vốn dĩ có, nhưng nghe cậu vừa mới giải thích, chính tớ đã nghĩ thông suốt."

Triệu Uyển Thanh cổ vũ nhìn cô,"Cậu nói thử đi."

Phạm Hòa Bình cũng ngồi thẳng người, nghiêm trang nói: " Cậu vừa rồi muốn bán với giá thấp, tớ cảm thấy làm như vậy khẳng định sẽ lỗ vốn, dù cho không tính tổn phí về nguyên liệu, thì công ty cũng sẽ tổn thất về thiết kế rất cao. Nhưng nghe cậu vừa rồi giải thích như vậy, tớ cảm thấy nếu làm nhãn hiệu thấp, từ khâu chọn nguyên liệu đến thiết kế đều có thể ép lại. Cậu cảm thấy tớ nói đúng không, Uyển Thanh?"

Gương mặt của cô khẩn trương nhìn chằm chằm Triệu Uyển Thanh, cứ như một em bé đợi được khen ngợi.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 735



Triệu Uyển Thanh nở nụ cười, khẳng định: "Đúng vậy, ý nghĩ của cậu hoàn toàn chính xác!"

Bạn nhỏ Phạm Hòa Bình nở nụ cười, lại sờ sờ bụng.

Muốn mở nhãn hàng cấp thấp cũng không phải đột nhiên Triệu Uyển Thanh suy nghĩ tới.

Mà khi cô tự cho thêm Ma Lạt Thang vào vào lẩu cay, sau đó liền liên tưởng đến một thương hiệu khác của công ty Amanda.

Nếu Ma Lạt Thang có thể chiếm lĩnh được thị trường cấp thấp thì tại sao Amanda không thể?

Dù làm bất cứ ngành sản xuất nào, cũng phải kết hợp với tình huống của thị trường.

Hiện tại, Trung Quốc cũng không có nhiều người giàu lắm, bởi vậy nếu hiện tại muốn mở rộng thị trường thì phải hướng tới dân chúng bình thường.

Đầu tư vào thị trường này mới có thể đứng vững trong ngành được.

Đương nhiên, tình huống này đó cũng có sự biến hóa, chờ thêm hai mươi ba mươi năm, quần chúng nhân dân đều giàu có đi lên, đến lúc đó không thể chỉ đi con đường nhãn hiệu cấp thấp.

DTV

Bởi vì yêu cầu vật chất của nhân dân có sự biến hóa, nên người làm kinh doanh phải biến hóa theo mới được.

Đây là chuyện của vài thập niên sau đó, bây giờ có nói thì cũng không có tác dụng gì.

Triệu Uyển Thanh vừa ra ý tưởng, ba người thực mau đều tỏ vẻ đồng ý ủng hộ cô, sau đó đầu não là bốn vị cổ đông nổi lên gió lốc, bước đầu bàn bạc về tình huống của nhãn hàng mới.

Ý tưởng vừa ra đời, công ty lúc này lại có rất nhiều tiền, cứ như vậy, ý tưởng liền nhanh chóng bắt đầu bước vào bước thực tiễn.

Những việc đó thì không cần đại cổ đông tự mình ra tay, chỉ cần đem ý tưởng cùng công việc giao xuống, làm giám đốc, bộ trưởng nhóm tổ chức tớ thực hiện.

Triệu Uyển Thanh ngày hôm sau liền tớ một khu phố cũ ở Dương Thành.

Một nhân viên công tác ở phụ cận ngăn cô lại,"Bên này có đoàn làm phim đang đóng phim, cậu đừng đi vào bên trong."

Triệu Uyển Thanh có chút dở khóc dở cười,"tớ đoàn phim thăm ban."

Vương Hiểu Ngọc- một diễn viên đang vô cùng nổi tiếng trong nước hiện nay. Từ khi cô ấy tìm tới Triệu Uyển Thanh để làm chỉnh hình xong thì đã lập tức đi thử một bộ phim do một đạo diễn lớn quay dựng, vốn dĩ cô ấy cũng không ôm nhiều lắm hy vọng, ai ngờ kết quả cô lại được tuyển rồi.

Hiện tại đã tiến vào đoàn phim được vài tháng.

Sau khi chỉnh dung xong thì cô ấy và Triệu Uyển Thanh cũng giữ liên lạc thường xuyên, có vấn đề gì về thẩm mỹ thì cũng dễ dàng được Triệu Uyển Thanh tư vấn hơn, lần này biết Triệu Uyển Thanh muốn tớ Dương Thành thì cô ấy lập tức mời Triệu Uyển Thanh tới thăm ban.

Triệu Uyển Thanh căn cứ nguyên tắc người Trung Quốc 'dù sao cũng tới rồi', quyết định tớ đoàn làm phim nhìn một chút.

Kỳ thật bản thân cô chưa thấy hậu trường đóng phim bao giờ, nên nhất thời quá mức hiếu kỳ nên mới tới.

Nhân viên công tác vẫn không tin," Người nào mời cậu?"

Triệu Uyển Thanh nói tên Vương Hiểu Ngọc, nhân viên công tác lúc này không dám coi khinh nữa, tự mình mang cô vào đoàn làm phim.

Bộ điện ảnh này lấy bối cảnh là dân quốc, bởi vậy Triệu Uyển Thanh tới nơi liền thấy cảnh sắc đềm đậm phong cách cổ ở Dương Thành này.

Thời điểm Triệu Uyển Thanh đến, Vương Hiểu Ngọc còn đang diễn, toàn trường đều im lặng, chỉ có khung cảnh nam nữ chính đang đối thoại.

Triệu Uyển Thanh nhìn một chút, rốt cuộc nghe đạo diễn kêu dừng.

"Uyển Thanh, cuối cùng cô cũng tới!" Vương Hiểu Ngọc vừa nhìn thấy Triệu Uyển Thanh liền chạy lại đây ôm cô.

Trợ lý Tiểu Hồng thấy thế, vội vàng kéo tay cô,"Ngọc tỷ Ngọc tỷ, đừng ôm nữa, cẩn thận y phục bị nhăn!"

Vương Hiểu Ngọc vừa nghe, lập tức giống như bị giật điện bỏ Triệu Uyển Thanh ra.

Cô ấy và trợ lý cùng nhau vuốt phẳng quần áo, hơi chút bất đắc dĩ nói: " Xin lỗi nha, quần áo này thật sự quá kiều quý, nhăn một chút thì không còn đẹp nữa."

Chuyên viên trang điểm cũng lại đây dặm lại lớp trang điểm cho cô ấy, Triệu Uyển Thanh cũng ở bên cạnh ngồi xuống, duỗi tay s* s**ng quần áo của cô ấy.

"Chất liệu của bộ quần áo này không tệ lắm, rất quý sao?"
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 736



Vương Hiểu Ngọc bĩu môi: "Không biết có quý không, mấy thứ này đều là sắp xếp của đoàn phim, đưa tôi rất nhiều bộ, không có bộ nào khiến tôi vừa lòng cả".

"Xuy! Ngọc tỷ đừng nói nữa, một hồi để tổ trang phục nghe được lại muốn đi cáo trạng với đạo diễn". Tiểu Hồng nhỏ giọng nhắc nhở.

Vương Hiểu Ngọc trợn trắng mắt, nhịn rồi lại nhịn, thật sự khiến người khác nhịn không được mà, ôm lấy Triệu Uyển Thanh thấp giọng kể khổ: " Cô không biết đâu, người làm trang phục lần này là nhà đầu tư bộ phim nhét vào, có bối cảnh hay không thì khó nói, nhưng thực lực không có là điều chắc chắn."

"Không một bộ quần áo nào khiến tôi thích, diễn viên sao, cũng chỉ là cái giá mặc vào là được. Nhưng cô xem chất liệu này là cái gì, lúc diễn xong tôi động một chút cũng không được, sợ làm hỏng."

"Tôi đây không phải là mặc quần áo nữa, mà đang mặc tổ tông đó!"

Vương Hiểu Ngọc kêu ca cùng Triệu Uyển Thanh, vốn dĩ chỉ là để bớt đi cục tức, không nghĩ tới Triệu Uyển Thanh thế mà thật sự đưa ra cho cô ấy biện pháp giải quyết.

"Sao không tìm một người khác tới làm?" Triệu Uyển Thanh nói.

Vương Hiểu Ngọc sửng sốt một lát,"Tìm người tới làm? Tôi phải bỏ tiền ra làm sao. Cũng không phải không được."

"Nhưng làm như vậy không phải lời cho đoàn phim sao!" Cô ấy lại có chút bực bội.

Triệu Uyển Thanh lắc đầu,"Không, cô có thể tìm người tài trợ mà, như vậy đoàn làm phim cũng không thể ngăn cản cô thay quần áo."

Vương Hiểu Ngọc:" Đúng vậy, có thể tìm tài trợ tới. Khoan, Uyển Thanh, tôi nhớ rõ cô có một công ty về trang phục đúng không?"

Triệu Uyển Thanh cười," Không sai, tôi đang là Mao Toại tự đề cử mình!"

Vương Hiểu Ngọc cười ha ha, liên tục gật đầu," Nếu là cô tài trợ thì chắc chắn tôi sẽ đồng ý! Không thêm tiền cũng được".

Triệu Uyển Thanh lập tức mở to mắt nghiêm túc hỏi: " Cậy nói thật? Thật sự không thu tiền?"

" Vậy cô đến cho tôi một cái bảo đảm đi, bằng không tôi chính là một diễn viên có lòng tham, tôi sẽ sử dụng công phu sư tử ngoặm phải đòi rất nhiều tiền mới nhận tài trợ!" Vương Hiểu Ngọc dọa cô.

Hai người ghé vào cùng nhau nở nụ cười.

Thực nhanh, bên phía đạo diễn cho người lại đây kêu Vương Hiểu Ngọc tiếp tục đóng phim, Triệu Uyển Thanh cũng qua bên đó xem diễn.

Lần này có Vương Hiểu Ngọc tự mình phân phó, Triệu Uyển Thanh liền được đứng ở một vị trí tốt để xem nam nữ chính diễn.

Không thể không nói, xem diễn ở hậu trường liền khác xa khi xem phim trên truyền hình.

Diễn viên đều có kỹ thuật diễn thực tốt, Triệu Uyển Thanh xem đến nhập tâm.

Lúc gần đi, Triệu Uyển Thanh chào hỏi Vương Hiểu Ngọc, chỉ nói cô ngày mai sẽ tới đây thêm một chuyến.

Ngày hôm sau, Triệu Uyển Thanh mang theo một người thiết kế ở Amanda đến đoàn phim.

"Linda là một nhà thiết cứ ưu tú của Amanda chúng tôi, vô cùng am hiểu về phong cách Trung Quốc, BST mới nhất theo phong cách Trung Quốc của Amada được đẩy ra thị trường cũng có cô ấy tham gia." Triệu Uyển Thanh giới thiệu một chút cho Vương Hiểu Ngọc.

Vương Hiểu Ngọc bắt tay với Linda.

"Mấy ngày sau, Linda sẽ ở lại đoàn làm phim theo cậu đóng phim, để cô ấy nhìn một chút cốt truyện, sau đó kết hợp với khung cảnh các cậu quay chụp, sẽ thiết kế vài bộ trang phục theo thân thể của cậu."

Ngày hôm qua Triệu Uyển Thanh ở đoàn phim xem diễn thì phát hiện trang phục của diễn viên và cảnh tượng, cốt truyện có mối liên hệ cực lớn.

Thoát lý này hai dạng thiết kế quần áo đơn độc, hoàn toàn không có ý nghĩa.

Cho nên cô mới cố ý trở về mang theo nhà thiết kế lại đây, chính là để thiết kế ra trang phục có độ phù hợp với cốt truyện cùng khung cảnh nhiều nhất.

DTV

Vương Hiểu Ngọc vừa nghe, liền biết Triệu Uyển Thanh là lo nghĩ chu toàn, lôi kéo tay cùng Triệu Uyển Thanh nói cảm ơn.

Lúc sau mấy ngày, Triệu Uyển Thanh cũng không đến đoàn làm phim nữa, Linda ở đoàn phim một bên xem một bên thiết kế, rất nhanh đã giao ra nhiều bản thảo thiết kế làm Vương Hiểu Ngọc rất hài lòng.

Bên này cô làm ra động tĩnh như vậy tổ trang phục tự nhiên không có khả năng không biết, sự việc liền nháo đến đạo diễn phải tự mình đến hỏi, Vương Hiểu Ngọc trực tiếp đưa cho đạo diễn xem bản thiết kế của Linda.

Đạo diễn nhìn xong cũng nói tốt, cuối cùng tự mình đồng ý cho Vương Hiểu Ngọc mang theo trang phục tài trợ tiến đoàn.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 737



Triệu Uyển Thanh đã rời khỏi Dương Thành, đã để lại cho Amanda một đơn tài trợ trang phục cho bộ phim điện ảnh.

Lúc ấy, cô vẫn chưa thể nào biết được, việc tài trợ này của mình, sau khi bộ phim điện ảnh được công chiếu thì sẽ được hưởng ứng đến cỡ nào.

Cùng lúc đó tại quân khu không quân nào đó của Hoa Quốc.

Lâm Khải sau khi xuống xe lửa đã được đội trưởng Lưu sắp xếp người đến đón.

Đến nơi, cậu được sắp xếp ở phòng bên cạnh phòng ngủ của đội trưởng Lưu

"Đây là đội trưởng cố ý sắp xếp như thế đấy." người chiến sĩ vô cùng nhiệt tình với Lâm Khải.

Đội trưởng nói, có một vị khách rất quan trọng muốn đến đây tham quan, anh ta mới đầu còn tưởng là vị lãnh đạo tai to mặt lớn nào, hóa ra, lúc nãy đến ga tàu hỏa thì mới biết lại là một cậu em, nhìn qua thì còn nhỏ hơn anh ta kìa!

Lúc ấy, anh ta cảm thấy, cậu nhóc này ắt hẳn là người thân của đội trưởng rồi!

Giữa trưa nghỉ ngơi một chút, buổi chiều, đến lúc tập hợp, Lâm Khải liền đến gặp đội trưởng Lưu.

DTV

Lưu đội trưởng mặc quân phục, tinh thần vô cùng phấn chấn, vừa nhìn là biết ngay sắp vào huấn luyện rồi.

Vừa nhìn thấy mặt Lâm Khải, đội trưởng Lưu liền vỗ vai cậu: "Thằng nhóc này được đấy, lại cao hơn rồi!"

Lâm Khải: "Cháu cũng dựa theo lời chú nói, đã khống chế hết mức rồi."

Lúc ấy, Lưu Cương dặn dò cậu, không cần chiều cao quá cao, Lâm Khải lúc ấy còn chưa hiểu rõ là tại sao.

Sau khi trở về, cậu tự mình tìm hiểu tư liệu, mới phát hiện, thì ra phi công quả thực không thể quá cao, thậm chí, có một vài loại máy bay không dành cho người quá cao.

Nếu chiều cao quá 1m85, ở điều kiện bay cực hạn, tim không cung cấp đủ m.á.u cho não thì dễ bị hoa mắt, trước mắt chỉ thấy một màu đen.

Điều này không thể nào dựa vào bản thân mà tự khắc phục, thế nên phải nghiêm khắc khống chế điều kiện thân thể của bản thân.

Lâm Khải dựa vào độ cao và tuổi hiện tại của mình, tính toán đại khái chiều cao sau khi phát triển hết của bản thân...

Ừ, đại khái là có tỉ lệ cao sẽ hơn 1m85.

Bắt đầu từ ngày đó, Lâm Khải đã ý thức được cần giảm bớt lượng dinh dưỡng hấp thụ, dinh dưỡng ít đi thì tất nhiên chiều cao sẽ phát triển chậm lại.

Cậu vốn dĩ còn cho rằng bản thân khống chế khá tốt, lại không ngờ bị đội trưởng Lưu nói rằng mình cao quá nhanh.

"Khi về cháu sẽ ăn ít lại."

Lưu Cương cười to một tiếng: "Cứ như hiện tại là được, không cần ăn quá ít, sức khỏe là quan trọng nhất!"

"Đi, đi xem huấn luyện buổi chiều với tôi!"

Lâm Khải đi theo sau Lưu Cương, khi hai người cùng nhau xuất hiện ở sân huấn luyện, tất cả mọi người nhìn lại phía này.

"Người tiếp theo, Trương Đại Cường!"

"Có!"

Trước một dãy máy móc kỳ quái, những người lính xếp thành hàng chỉnh tề, mỗi người được điểm danh thì liền đi lên chuẩn bị.

Khi Lâm Khải vừa đi qua, vừa lúc nhìn thấy có người bước ra từ dãy máy móc đó.

"Ọe ọe... ọe..."

Một chiến sĩ vừa rời khỏi máy một chút liền nôn ói đến tối tăm mặt mày, tay kia che ngực, nhìn có vẻ rất khó chịu.

"Mới có gấp đôi trọng lực mà đã ói đến thế này, đám tân binh các cậu vậy là không được rồi." Huấn luyện viên bên cạnh nâng tân binh dậy, còn không quên nhận xét một câu.

Lâm Khải đứng bên cạnh Lưu Cương, hỏi: "Đây là huấn luyện quen với trọng lực sao?"

Lưu Cương đột nhiên nhìn về phía cậu, trong mắt ánh lên sự vui mừng cùng bất ngờ,"Đúng! Cậu nhóc cậu vậy mà còn biết cái này, lúc trước có xem qua à?"

Lâm Khải gật đầu, không nói gì.

Kỳ thật cũng không phải là từng thấy qua.

Cậu đọc nhiều loại sách, rồi từ sau khi quyết định muốn làm phi công thì cũng nghiên cứu tương đối, thế nên hiểu khá nhiều về lĩnh vực này.

Phi công sẽ huấn luyện để quen với trọng lượng, những nhà du hành vũ trụ cũng sẽ tiến hành một loại huấn luyện để rèn luyện cho thân thể con người có thể chịu được áp lực để chống lại sự đối kháng khi tốc độ quá cao.

Một vòng, tương đương với một vật thể có trọng lượng lớn cỡ cơ thể chính mình đè lên ngực.

Trước quy tắc tuyển chọn những người tham gia vào du hành vũ trụ, đều dựa theo 8 vòng tiêu chuẩn, tương đương như có tám vật thể trọng lượng nặng như cơ thể chính mình đè lên ngực, đồng thời còn phải bị xoay tròn với tốc độ cao.

Mỗi năm phải thông qua hai lần tuyển chọn huấn luyện như thế thì mới có thể tiếp tục ở lại làm nhà du hành vũ trụ.

Dĩ nhiên, tiêu chuẩn của phi công thấp hơn nhà du hành vũ trụ một chút.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 738



Hiện giờ, máy b** ch**n đ** trên thế giới có khả năng chịu lực lớn nhất vẫn là mức thứ 8 - tức gấp 8 lần, vượt qua mức ấy thì có khả năng cao sẽ tự bị rã rời các bộ phận.

Thế nên, dù là các phi công chiến đấu, huấn luyện chịu lực hằng ngày đều là mức thứ 5, thậm chí nhiều nước có tiêu chuẩn còn thấp hơn thế.

Mức 5 nghe thì tưởng không quá nhiều, nhưng đối với nhóm phi công dự bị vừa nhập ngũ này mà nói, là một ngọn núi lớn rất khó chinh phục.

Bọn họ ban đầu là ở mức một, từ từ tăng thêm, hiện tại, người giỏi nhất đã có thể chịu được hơn mức 4.

Hơn nữa, vẫn là ở điều kiện sau một thời gian liên tục rèn luyện, còn nếu mới vừa vào thì có thể chịu được bao nhiêu chứ?

"Ngày đầu tiên, mức 1 cũng quật ngã được hầu hết mấy cậu này, cũng chỉ có vài người có thể chịu qua mức 2 thôi." Lưu Cương nhớ lại.

"Sao? Cậu có muốn lên thử không?" Lưu Cương có chút nóng lòng, muốn thử cậu thiếu niên này

Lâm Khải liếc anh ta một cái: "Thử một chút cũng được."

Rất nhanh, một hàng những chiến sĩ kia cũng hoàn thành một đợt huấn luyện với máy móc, trừ một vài người đặc biệt vẫn có thể giữ gương mặt như thường mà bước xuống, những người khác đề là vẻ mặt khó chịu, tay ôm n.g.ự.c mà đi xuống.

Dưới sự chỉ dẫn của Lưu Cương, Lâm Khải chuẩn bị sẵn sàng, sau đó bước đến thiết bị.

Chiếc máy này nhìn qua như một cái mai rùa màu đen, bên trong là một chỗ nằm, Lâm Khải nằm lên đó, sau đó nhân viên công tác xung quanh tiến lên, thắt chặt toàn bộ dây an toàn cho cậu.

Sau khi bên trong chuẩn bị ổn thỏa, mới bắt đầu thao tác bên ngoài.

"Mức 1, bắt đầu!" Lưu Cương tự bấm nút, sau đó hô to ở bên ngoài chiếc máy.

Các chiến sĩ đã huấn luyện ở xung quanh tò mò vây quanh xem.

"Đội trưởng, bên trong là ai thế?"

"Đội trưởng, đội chúng ta sắp có thành viên mới à?"

"Hình như vẫn là một cậu nhóc đi, nhìn có vẻ chưa lớn lắm đâu."

DTV

Lưu Cương phì một tiếng, nhìn về phía tân binh năm nay mà phê bình,"Đừng thấy người ta nhỏ tuổi hơn các cậu mà so, người ta đã là sinh viên năm hai đấy."

"Nếu không phải năm ngoái để cậu ta đi học ở Bắc Đại thì bây giờ cậu ấy chính là học trưởng của các cậu, lớn hơn các cậu một năm!"

Mọi người: "..."

Giỏi đến vậy sao?

Lượng thông tin trong lời của đội trưởng quá lớn, mọi người lại rôm rả nghị luận với nhau.

Trong chiếc máy, Lâm Khải đã theo chiếc khung mà chuyển động nhanh hơn.

Ban nãy, cánh cửa chiếc máy vừa mở, cậu ấy đã cảm thấy chiếc máy này không dễ qua đâu.

Lúc trước, khi thi tuyển, cũng có một chiếc ghế xoay tròn, người ứng tuyển ngồi lên trên, đầu và thân thể xoay nhanh, lúc ấy, làm cho nhiều thí sinh cảm thấy như sắp mù đến nơi rồi.

Mà hiện tại, những người có thể tham gia vào đội phi công đều là những thí sinh xuất sắc ở vòng thi tuyển, thế nhưng khi vào đều nôn ói liên tục mà bước ra, có thể thấy chiếc máy này ghê gớm đến độ nào.

Nhưng mà, Lâm Khải: "..."

"Nên nói thế nào đây?"

Cậu cảm thấy, hình như cái máy này hư rồi thì phải, tại sao cậu cảm thấy nó cũng chẳng chuyển động nhanh chút nào? Áp lực tác động lên người cậu cũng không lớn lắm?

Đây có thật là trọng lượng của cả người cậu đè lên lồ ng n.g.ự.c cậu không thế?

Bên ngoài đang ồn ào, đột nhiên yên lặng lại.

Im như chết.

"Khụ khụ, các cậu tại sao không huấn luyện mà tụ tập ở chỗ này làm cái gì?" Một người đàn ông mặc quân trang cấp cao xuất hiện ở phía sau.

Mọi người cả kinh: "Đoàn trưởng".

Tại sao đột nhiên đoàn trưởng lại xuất hiện ở đây?

Mọi người còn đang giật mình, hoang mang thì thấy phía sau đoàn trưởng còn có một vị mặc quân trang cấp còn cao hơn.

Rất nhiều tân binh còn chưa thể biết rõ tiêu chí phân biệt cấp bậc của quân phục, nhưng cũng không làm khó họ trong việc cảm thấy người này còn lợi hại hơn so với đoàn trưởng.

Hơn nữa, còn không phải là cấp chỉ cao hơn một chút! Mà là cao hơn nhiều!

"Thủ trưởng!" Lưu Cương vừa thấy Ôn Quân, lập tức chào kính lễ.

Ôn Quân như tình cờ đến, hỏi: "Đang huấn luyện ở đây à?"

Lưu Cương cao giọng trả lời: "Đúng! Đang tiến hành một huấn luyện mức một."

Ôn Quân: "Tiếp túc."

Lưu Cương: "Rõ!"

Anh ta lại trở về trước máy móc, các tân bình vừa rồi còn vây quanh, giờ phút này lại xếp hàng chỉnh tề.
 
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm Giàu
Chương 739



Ôn Quân đứng sau anh ta, không xa cũng không gần, không hề có bộ dáng định đi khỏi, cứ như thế mà nhìn anh ta.

Không giống như là đang xem máy móc.

Giờ khắc này, Lưu Cương mới biết, thì ra thủ trưởng trọng dụng nhân tài như thế!

Lúc trước, không chỉ có tự mình hỏi đến chuyện của Lâm Khải, bây giờ lại còn từ trăm công ngàn việc mà đến đây, tự mình xem Lâm Khải huấn luyện.

Thế nên, anh ta là thầy của Lâm Khải - anh ta tự phong cho bản thân là như thế, thế nào cũng phải cho Lâm Khải biểu hiện thật tốt trước mặt thủ trưởng một phen!

Lưu Cương cố ý to giọng, nói với người đang ở trong máy: "Lâm Khải, cậu nói gì? Tôi ở bên ngoài nghe không rõ!"

Lâm Khải ở bên trong đã xoay mấy chục vòng: "..."

DTV

Vừa rồi, lúc cậu nói xong, rõ ràng bên ngoài đều yên tĩnh lại.

Có thật là không nghe thấy không đấy?

Cậu hít vào một hơi, lớn tiếng nói với bên ngoài: "Lên mức hai!"

Lưu Cương ở bên ngoài lập tức phụ họa theo: "Được rồi! Gấp đôi trọng lực!"

Bấm nút một cái, máy móc phía trong xoay tròn nhanh gấp đôi vừa rồi!

Trong người Lâm Khải đột nhiên hơi căng thẳng, sau một lúc lâu, cậu từ từ thích ứng được tốc độ này.

Một khi đã quen, cậu lại muốn tăng trọng lực.

Bên ngoài, Lưu Cương một bên muốn Lâm Khải biểu hiện thật tốt, một bên lại sợ Lâm Khải bị thương.

Lần đầu tiên mà đã chịu trọng lực mức hai, ngay cả bản thân Lưu Cương còn thấy khó khăn.

Nhưng người bên trong máy lại không nói chuyện, thủ trưởng phía sau cũng chẳng nói lời nào.

Thật là làm anh ta khó xử quá!

Lại qua ba phút, bên trong lại truyền đến tiếng Lâm Khải bình tĩnh như không gợn sóng - "Lên mức ba"

Hai mắt Lưu Cương trừng lớn, khó tin được.

Đội ngũ nguyên bản đang chỉnh tề, lúc này cũng phát ra âm thanh ồn ào thảo luận.

Gấp ba trọng lực?

Lần đầu tiên huấn luyện với máy?

Có thật không đấy?

Cậu nhóc này không sợ bản thân bên trong bị rã ra thành mấy mảnh hả?

"Này Lâm Khải..." Lưu Cương hơi luống cuống, muốn xác nhận lại lần nữa.

"Thêm." phía sau truyền đến thanh âm uy nghiêm của người đàn ông kia.

Lưu Cương cắn răng, thêm mức trọng lực đến ba.

Lại qua năm phút, bên trong lại truyền đến thanh âm bình tĩnh kia - "Thêm lên bốn!"

Không đợi tiếng cậu dứt, Lưu Cương liền cắt lời: "Phi, nói bậy bạ cái gì đó!"

Lên đến bốn, muốn thêm đến c.h.ế.t hả.

Mấy thằng nhóc này, nói chuyện cũng chẳng biết kiêng kỵ gì cả!

"Lâm Khải, nếu trong người thấy khó chịu thì ra, mức ba là cực hạn rồi, không cần cậy mạnh!" Lưu Cương hô to.

Bây giờ anh ta cũng chẳng rảnh mà lo mấy cái vụ cho Lâm Khải biểu hiện thật tốt trước mặt thủ trưởng, đừng để đến lúc kết thúc thì thằng nhóc bên trong rã ra thành mấy mảnh.

"Có bị đau tim không?" Ôn Quân đột nhiên tiến lên một bước, hỏi.

Là hỏi Lâm Khải phía trong.

Lâm Khải nghe thấy âm thanh hơi khác, cũng không nghĩ nhiều,"Không đau."

Không đợi Lưu Cương làm, Ôn Quân trực tiếp tự mình cho máy lên mức 4.

Lưu Cương: "..."

Anh ta bực mình rồi đấy.

Không phải là đứa nhóc nhà ông, nên ông không biết xót hả!

Lúc này, tất cả mọi người đều im lặng, lắng tai nghe.

Khoảng chừng ba phúc, Ôn Quân hét với người bên trong: "Ra ngoài!"

Nói xong, ông duỗi tay tắt máy.

Bên trong, máy móc theo quy luật, dần chậm lại.

Khi Lâm Khải bước ra, Lưu Cương là người đầu tiên vọt lại.

"Có chỗ nào không thoải mái không? Có buồn nôn không? Ngực có đau không? Có chóng mặt nhức đầu gì không?"

Lâm Khải xoa xoa tay, mày nhíu một chút

Tức khắc, chuông báo động trong đầu Lưu Cương kêu lớn,"Mau! Mau lên, kêu quân y đến đây!"

Mọi người cũng vây quanh, cả Ôn Quân cũng đến nhìn.

Lâm Khải: "Trói chặt quá, tay đau."

"Lần sau trói lỏng chút."

Lưu Cương hơi sửng sốt, thở một dài nhẹ nhõm một hơi.

Anh ta duỗi tay, đánh vào vai Lâm Khải một cái,"Trói lỏng chút? Vậy cho cậu văng từ trong ra bay thẳng ra ngoài luôn hả?"

Xác nhận người không bị gì, Lưu Cương nhớ đến thủ trưởng.

Người này là cố ý đến xem cậu ấy đấy, cần phải để ông ấy lộ mặt!

Không đợi Lưu Cương mở miệng, Ôn Quân đã hỏi:

"Lâm Khải?"

Giọng nói vô cùng uy nghiêm.

Lâm Khải nhìn qua, nhíu mày một chút,"Vâng."

"Có bản lĩnh." Ôn Quân bình luận như thế.

Lâm Khải khiêm tốn: "Lần đầu huấn luyện, còn nhiều thiếu sót."

Ôn Quân trừng mắt, liếc cậu một cái, chắp tay sau lưng, đi về phía cửa,"Đi theo tôi."

Lâm Khải: "?"
 
Back
Top Bottom