Wattpad  Thanh Trừng

Thanh Trừng
Chap 5.5 - CỔNG ĐỊA GIỚI (2)


" Đôi khi, tai họa không gõ cửa, nó bước vào thản nhiên như khách quen đúng vào lúc mọi người lơ đãng nhất "___________Không khí chùng xuống như thể ai đó vừa kéo rèm dày phủ kín khung cửa kính Ánh sáng bên ngoài vẫn còn đó, nắng chiều vẫn còn trải một lớp mỏng lên mặt bàn gỗ sồi nhưng không hiểu sao...nó lạnh đi lạ thườngJackson nheo mắt, đôi ngón tay của anh siết nhẹ quai ly cà phê như thể đang cân nhắc việc ném nó điÁnh nhìn anh không còn là vẻ lười nhác, bất cần như vài phút trước mà sắc như một lưỡi dao vừa rút khỏi bao, rét buốt, bén ngọt, sẵn sàng rạch toạc không khí" Tôi cảm thấy máu quỷ " - Anh nói chậm, giọng trầm như than cháy âm ỉ - " lần này nó không giống mấy con mà tôi hay gặp..tôi không biết nó là gì, nó...lẫn lộn "Anh nghiêng đầu, đôi mắt xám tro quét một vòng rồi dừng lại trên BamBam người từ đầu đến cuối vẫn ngồi im, lưng gồng nhẹ, vai run dưới lớp áo rộng, gương mặt tái đi như người vừa bị kéo ra khỏi giấc mơ lạnh" Cậu...thật sự là thứ gì?

"Không ai trả lờiKhông một âm thanh nào ngoài tiếng chiếc thìa nhỏ chạm nhẹ vào thành ly âm vang mong manh đến buốt ócBamBam nín thở, cổ họng cậu nghẹn cứng như mắc gì đó Cậu không biết nên nói gì hay có quyền nói gì, chỉ biết...trong khoảnh khắc đó, không khí quanh mình như bị ai đó rút sạch, để lại một khoảng chân không nghẹt thở đầy sợ hãi và bản năng sinh tồnMark khẽ đặt tay lên vai BamBam trấn an, lòng bàn tay anh chỉ chạm hờ như không muốn làm đau nhưng ánh mắt...thì khácLạnh Cứng Và sắc tựa lưỡi gươm rút ra từ đáy tháp cổ, một thứ vũ khí cổ xưa từng được rửa bằng máu quỷ nhiều hơn nước suốiKhông cảnh cáoChẳng biện minh, chỉ có sát ýVà có lẽ người vừa đặt câu hỏi đó, cũng chẳng có tâm trạng mà nghe câu trả lời chỉ là Jackson đang có một mối bận tâm khác, anh cảm thấy trong người một tia gì đó bất an và nghẹt thở như mọi lần khi anh thấy những con quỷ" Chết tiệt " - Jackson đột ngột đứng bật dậy Tiếng chân ghế nghiến mạnh vào sàn gỗ vang lên như xé nát không khí đang co rútAnh quay đầu lại, lồng ngực phập phồng, đôi mắt mở to, ánh xám xoáy sâu như giếng cổ - " Tụi nó ở đây, rất gần "Ánh mắt Jaebeom ngước nhìn Jackson khi anh bật dậy có chút hoài nghi, giọng nói cũng mang phần nghi ngờ - " Tụi nó?

"Jackson không trả lời, chỉ nghiếng răng xác định xem xung quanh có điều gì đó bất thường không và khi ánh mắt Jackson rơi ngay khu nhà vệ sinh, có một luồng khí gì đó len lỏiPhải, nó đến Không báo trước, không tiếng gõ cửaChết chóc bước ra, thản nhiên như khách quen...dưới hình hài của một người phụ nữ bình thườngAHHHHHH!!!!!Một tiếng hét vang lên từ phía nhà vệ sinh nữÂm thanh ấy cắt phăng không gian tĩnh lặng, đâm xuyên qua mọi giác quan, tất cả trong quán đồng loạt ngoảnh đầu lạiMột người phụ nữ loạng choạng bước ra với váy hoa đơn giản, bàn tay ôm ngực, lưng cong như bị ai đập gãy, đôi chân kéo lê, khập khiễngMặt cô ta, từ từ...biến dạngTừ mắt, từ tai, từ mũi Máu rỉ ra, đặc quánh đen sì như nhựa đường đun sôiMột vài người hét toáng lên phá tan sự yên tĩnh trong quán và rồi tất cả bắt đầu hỗn loạ, ghế đổ rạp xuống từng chiếc, tiếng cốc vỡ liên hồi Và mọi người xô nhau chạyChỉ có cô ta rên rỉ trong tuyệt vọng - " Cứu tôi...làm ơn...cứu tôi...với "Và rồi gương mặt cô ta...rách raLàn da bong tróc như giấy cháy Khớp xương gãy gập, xoắn vặn Cột sống như bị thứ gì đó bên trong bóp méo, oằn congMột thực thể đen ngòm, cao gần hai mét trồi ra từ lớp da người như rắn lột vỏ, cơ thể nó phủ gai xương nhọn hoắt, hai hốc mắt cháy âm ỉ như than hồngNó không gào Nó rít như tiếng kim loại cào vào linh hồn người ngheMột cô gái trong đám đông chạy trốn vô tình vấp ngã ngay bậc tam cấp dẫn ra khỏi quán, mắt mở to kinh hãi, co rúm lại khóc không thành tiếng khi con quỷ từ từ bước tới một cách xiên vẹoJaebeom bật dậy theo đúng phản xạ đã ăn vào máuAnh giật mạnh băng trắng nơi cổ tay phải" Ấn Trừng Phạt " được mở Một con mắt đỏ rực hiện ra giữa lòng bàn tay Từ nó, từng tia sáng đỏ tỏa ra thẳng như cột lửa, làm bầu không khí xung quanh khô khốc như bị rút sạch hơi nướcJackson mắt sáng lên, đây là lần đầu tiên anh thấy ấn trừng phạt gần đến vậyMark đẩy BamBam lùi về sau, vẽ một ký tự cổ giữa không trung bằng ngón tay chính là một huyền ấn có thể chặn bước quỷ dữJackson rút dao, lưỡi dao găm bạc ánh xanh Anh không lao vào mà vòng sang bên, từ từ tiếp cận con quỷ từ một góc khác, mắt không rời mục tiêu để có thể an toàn đưa cô gái kia ra khỏi đóJaebeom lao lên, định đặt ấn lên trán quỷ..."

TRÁNH RA!

" - Anh nói lớn, sẵn sàng tung chiêu nhưng cô gái trước mặt anh, nếu anh tung chiêu ngay bây giờ thì cô gái đó sẽ gặp nguy hiểm và Jackson có lẽ nhận ra điều đó, đã thủ sẵn thếNhưng" BÊN PHẢI!

CÒN MỘT CON!

" - Jackson gầm lên, nhanh lao đến hốt ngang eo cô gái và né qua một bên, khỏi vùng chiến đấu.

Lưng Jackson đập vào tường khi cố giữ cô gái không saoMột con quỷ khác với nửa người, nửa xác đã trồi ra từ nhà vệ sinhCó đế 2 người thành quỷ Nó vung tay đánh vào sườn phải của Jaebeom, mạnh đến mức anh bật ngược về sau, đập lưng vào quầyLòng bàn tay đỏ của anh co giật hơi bỏng rát, ánh sáng chập chờnBamBam nhìn thấy cảnh này, trong lòng nhói lên một cái, tính tiến lên tấn công con quỷ vì nó làm những người xung quanh cậu bị đau nhưng Mark đã đặt tay lên vai BamBam, ra hiệu " Không được can thiệp "BamBam tuy không đành nhưng hiểu, nên chỉ gật đầuNhưng rồi...cậu nhìn quanh, lặng lẽ cúi xuống, nhặt mảnh sứ vỡ từ ly nước gần đó, cứa nhẹ tay mìnhMáu chảy, màu đỏ sậm hơn máu người nhưng nó không đen như lũ quỷ Cậu quẹt máu lên lá bùa Mark đang cầm, khiến nó bùng sáng như có nguồn năng lượng mới thẩm thấu vàoMark hơi giật mình nhưng điều này cũng không có gì là lạ, vì nó chỉ tiếp thêm sức phong ấn cho lá bùa , không chần chừ quay phắt lại, ấn lá bùa lên ngực con quỷ thứ haiẦM!Nó gào thét, tiếng thét chói tai như vang đến từ địa ngục trước khi vỡ ra như đống bùn đen, chảy thành vệt nhớp nháp dưới sànJaebeom gượng đứng, tay che sườn bị đánh, tặc lưỡi - " Đáng ghét "Anh siết chặt tay, rồi lại lao lên lần nữa, lần này là không chần chừChỉ trong tích tắc, anh áp ấn trừng phạt lên trán con quỷ thứ nhất" DIỆT " - Một lệnh được vang lên từ JaebeomBÙNG!!Ánh sáng trắng bùng lên Con quỷ chết từ trong ra ngoài Lửa bùng lên như sóng thần, cuốn sạch mọi thứQuỷ gào thét nhưng rồi, im bặtChỉ còn một ề chất lỏng đen đặc sệt chảy xuống sàn, nồng nặc mùi tử thi và mùi thanh trừng sau lễ tếTừ giữa đống tro, một viên đá đỏ sậm nó nhỏ bằng đầu ngón tay, rơi xuống, kêu keng khi chạm sàn gỗJaebeom cúi xuống nhặt nó lên, lau sạch lớp chất lỏng bên ngoài bằng khăn trải bàn tùy tiện lụm dưới sàn sau mớ hỗn độn - " Của tôi " - Anh nói như nói với chính mìnhJackson đặt cô gái xuống ghế gần đó, liếc sang - " Anh...sưu tầm đấy à?

"Jaebeom nhún vai - " Thói quen thôi "Cô gái bên cạnh Jackson luống cuống, lấy khăn tay đưa cho Jackson - " Anh...anh có sao không ạ?

Khi nãy em thấy lưng anh đập vào tường..."

Jackson bỏ qua Jaebeom mà nhìn xuống cô gái, anh nở một nụ cười nhẹ mà sáng giờ chưa ai thấy - " Không sao, em có sao không?

Cần tôi đưa về nhà chứ?

"" Không cần đâu ạ, cảm ơn anh nhiều...em không biết lấy gì để đền đáp anh " - Cô gái cúi đầu và cảm ơn rối rít, trong khi Jackson cười khì khì và đưa tay lên tự xoa tóc mình" Không sao, không sao "Jaebeom nhìn thấy cảnh này, rất muốn chọt đuôi hai mắt mình cho rồiBamBam, vừa tính giơ tay đập nhẹ vào Mark thì bỗng khựng lạiÁnh mắt cậu dán chặt vào viên kim cương đỏ trên tay Jaebeom Thứ ánh sáng trong đó...nó phản chiếu một phần con người cậu không hiểu nổiMột tiếng gọi mơ hồ Một hồi chuông xa lắm Một...vết nứt trong dòng máuJackson quay đầu nhìn BamBam khi cảm nhận được dòng máu hỗn loạn ấy đang có dấu hiệu thay đổiAnh quay hẳn người qua, tiếng lại gần một chút, giọng trầm xuống - " Cậu là quỷ thật sao?

"Im lặngKhông khí lần nữa chùng xuống nhưng lần này, ngột ngạt tựa nấm mồMark bước lên, chắn giữa hai người, tay anh vỗ nhẹ vai Bam - " Bịt mũi, quay đi như mọi lần ấy "BamBam làm theo, ngoan ngoãn che mắt mũi lại quay đi hướng khác trong khi Jackson ngạc nhiên và thoáng cau màyMark nhanh chóng rút một lá bùa mới, viết vài ký tự rồi dán lên hai vũng máu đenChúng tan biến ngay tức khắc như chưa từng tồn tạiNhưng rồi Soạt Jackson bất ngờ rút con dao bạc khi nãy Chớp mắt sau, từ đứng gần cô gái, anh đã ở sau lưng BamBam Trước sự ngỡ ngàng của cô gái và JaebeomAHHH!!Giọng cô gái la lên khi lưỡi dao kề sát gáy BamBamCLANG!Jaebeom thủ thế, tay trái đang cầm băng trắng quấn bàn tay phải lại cũng ngưng, sự cảnh giác được nâng lên mức tối đaMark nhanh hơn mọi người, tóm chặt cổ tay Jackson, lực siết mạnh" Thử chạm vào thằng nhóc xem " - Giọng Mark như băng tràn qua gió mùa đôngKhông khí đông cứngJackson khựng lạiMột giây, hai giâyRồi anh cười nhạt, rút dao - " Đùa thôi, chỉ muốn thử phản xạ "Mark không buông tay và cảnh cáo Jackson - " Lần sau còn giơ dao về phía thằng nhóc...cậu sẽ không còn là ' thử ' nữa "Ánh mắt Mark không còn là của một người anh cả Mà là ánh mắt của người thừa kế huyết thống trừ quỷ, người từng giết và từng bảo vệ thứ mà cả thế giới ngoảnh mặtJackson thở ra, cười nhạt giọng như mỉa mai - " Con trai trưởng của gia tộc Tuan mà đi nuôi...một thứ không phải người sao?

Thú vị thật đấy "Trời đã ngả chiều Ánh nắng xiên qua những ô cửa kính lớn, nhuộm cam nhạt lên mặt sàn gỗBốn người rời quán Không ai nói gì suốt quãng đường về, khi mà mỗi người ngã một rẽTừ khoảnh khắc đó, một liên kết mơ hồ đã được hình thànhKhông phải tin tưởng, chẳng phải thân thiết mà là...một định mệnh không thể tách rời
 
Thanh Trừng
NGƯỜI THANH TRỪNG


Jackson Người mở cổng địa giới Cảm nhận được sự hiện diện của quỷ trong bán kính 30m (và hơn nếu đủ mảnh mặt dây chuyền)Là cầu nối duy nhất có thể nói chuyện với quỷ 5 phút trước khi, linh hồn quỷ bị xé toạc" Tôi không sợ nhìn thẳng vào quỷ nhưng cậu có dám nhìn thẳng vào sự thật không?

"__________Jaebeom Người phán xử Truyền nhân gia tộc trừ tà quyền lực, mang " Ấn Trừng Phạt " có thể đốt cháy linh hồn quỷ bằng lòng bàn tayMắt ở lòng bàn tay của anh tiêu diệt được quỷ thật sự, biến chúng thành viên kim cương là cơn ác mộng đối với quỷ giới" Tôi không cần vũ khí, chỉ cần anh dám nói dối, tôi sẽ biết "___________Mark Người viết ký tự cổ Trừ tà bằng bùa cổ, Mark có thể phong ấn và tiêu diệt quỷ bằng cách viết tên thật của chúngAnh giữ bí mật tên thật của Jinyoung và cũng là người cưu mang BamBam, đem cậu bé nửa quỷ thoát khỏi định mệnh bị giết bỏ" Tên của ngươi chính là xiềng xích của ngươi "___________BamBam Bán quỷ Là nửa người nửa quỷ, Bam mang trong mình thứ máu khiến quỷ run sợĐược Mark cứu và nuôi dạy nhưng luôn bị gia tộc nghi ngờ, sẵn sàng thủ tiêu nếu lệch khỏi ranh giớiBam học cách chiến đấu không để trở thành mối họa, mà để tự cứu lấy mình" Máu của tôi...là lời nguyền dành cho cả hai phía "
 
Thanh Trừng
Chap 6 - MỘNG KÝ ỨC (1)


[ Hai ngày ] Sau vụ ở quán cà phêHọ đã đụng mặt nhau vài lần ở chợ, ở công viên, thậm chí là ở cửa hàng tiện lợiVà lần này cũng vậyTrăng tròn treo lơ lửng trên bầu trời đêm như một con mắt dõi theo thế giới, thứ ánh sáng bạc lạnh rọi xuống những mái nhà phủ rêu, phản chiếu trên mặt đường lát đá ướt sương lặng lẽ và u tịchKhu phố về đêm không quá đông đúc nhưng vẫn có vài ánh đèn vàng hắt ra từ các quán ăn khuyaMột quán bánh ngọt nhỏ nằm gọn giữa hai tòa nhà cũ kỹ ánh sáng ấm áp và mùi thơm bơ sữa khiến người đi ngang không khỏi ngoái đầuTrước quánBốn người trẻ đang bước ra ánh mắt còn vương lại niềm vui chưa tanJaebeom, Mark, Jackson và BamBam, cả bốn gặp nhau hoàn toàn ngẫu nhiên trên đườngMark khi đó đang dắt theo BamBam đi mua bánh, thứ mà cậu đòi ăn từ sángCòn Jaebeom thì vừa hoàn tất việc học lễ nghi với bà nội, đang lén trốn ra ngoài để " hít thở không khí tội lỗi " như anh thường nói đùaJackson, như thường lệ, chẳng rõ từ đâu ló mặt ra, hay tay đút túi áo khoác len xanh than quen thuộc và còn chẳng có một lời chào - " Đi ăn hả?

Tôi cũng đang rảnh "Jaebeom lườm một cái, gằn nhẹ - " Ai mời cậu đâu "Jackson nhún vai, cười khẩy - " Anh nói thế nhưng vẫn dừng lại chờ là sao?

"Mark chỉ cười, còn BamBam thì kéo tay cả hai đi như thể sợ họ sẽ lao vào đánh nhau ngay giữa phố, cậu chỉ tay vào một tiệm bánh nhỏ mới khai trương cái quán mà sáng nay cậu nằn nặc năng nỉ Mark dẫn đi khi vô tình nhìn chằm chằm qua cửa kính suốt năm phút và tuyên bố" Trông bánh ở đó có linh hồn "Bữa ăn diễn ra không ồn ào nhưng tràn đầy tiếng cười, chủ yếu là từ một bên bàn của BamBam và JacksonNgay từ khi ngồi xuống bàn, cả hai như trẻ con được thả vào thiên đường bánh ngọt, đĩa đầu tiên được mang ra là bánh su kem nhân sữa tươi, vỏ giòn nhẹ phủ đường, nóng hổi lập tức khiến họ đồng loạt " ồ " lên" Cái này, cái này!

Nhìn thôi đã biết là ngon rồi!

" - BamBam gần như reo lên, tay chưa chạm bánh đã sáng rực cả mặt" Đừng động, để tôi chụp trước!

" - Jackson thò điện thoại ra - " Bánh này phải gọi là tác phẩm nghệ thuật "Mark đang uống trà suýt sặc còn Jaebeom thì nhìn cả hai với vẻ mặt như thể đang bị tra tấn bằng tiếng mèo kêu" Tôi chưa từng thấy ai vừa ăn vừa phân tích bánh như hai đứa này " - Jaebeom lẩm bẩm" Anh chẳng hiểu gì cả " - Jackson đáp, cắt đôi bánh bông lan đưa nửa cho Bam - " Người sống cần niềm tin còn tôi, tôi cần bánh ""Jackson hyung nói đúng " - BamBam phụ họa - " Jaebeom hyung, không có tâm hồn thưởng thức gì hết "" Tôi có tâm hồn thanh tẩy " - Jaebeom đáp tỉnh rụi, tay đưa miếng bánh lên miệng cắn một miếng bánh và không biểu cảm" Thanh tẩy gì mà suốt ngày đòi thiêu rụi người khác?

" - Jackson liếc xéoMark thì ngồi giữa, vừa ăn vừa thở dài, cố ngăn cho nội chiến bùng nổ - " Ít nhất thì hôm nay không ai đập bàn tung bùa ra giữa quán là mừng rồi "Nhưng câu nói đó, chưa kịp nguội thì Jackson đã vươn tay qua đĩa Jaebeom" Này, cái bánh đậu đỏ nhìn ngon quá " - Anh nói tỉnh bơ" Của tôi!

" - Jaebeom lập tức kéo đĩa lại, vẻ mặt nghiêm trọng như thể đó là bản mật ước gia tộc" Trưởng tộc nhà Lim mà keo kiệt vậy?

" - Jackson nhếch môi" Còn hơn một kẻ tự xưng là đàn ông lịch thiệp mà suốt ngày ăn chực người khác "Mark định cắt ngang thì BamBam chen vào" Nè nè, hai người ăn cái này đi " - Cậu đẩy mỗi người một cái bánh choco đang bốc khói - " Ngon lắm "Hai người đàn ông im bặtMark cười khổ - " Nếu không có Bam, chắc chỗ này thành hiện trường án mạng rồi "Sau bữa ănCả nhóm bước ra khỏi quán, khi gió đêm luồn qua cổ áo mang theo hương lạnh dịu nhẹ của rêu đá và gỗ mục ẩmÁnh trăng đã lên cao, sáng và lạnh như thứ ánh sáng không thuộc về nhân gian, nó đổ bóng kéo dài dưới chân họ như thể chính họ cũng đang rơi vào một thế giới song songVậy mà Jackson và Jaebeom vẫn tiếp tục đấu khẩu, lần này là chuyện ai trả tiền" Anh trả đi, anh là người mang ấn, trưởng tộc tương lai!

" - Jackson hất cằm" Tôi đâu có mời cậu, tự dính theo rồi giờ đòi người khác trả hả?

" - Jaebeom cãi lại, đánh cho Jackson một cái liếc mắt - " Mark hyung cũng sắp lên nắm quyền đấy, có khi còn sớm hơn tôi "BamBam cười nắc nẻ phía sau - " Hai người cứ như vợ chồng già vậy "" Vợ cái đầu cậu!

" - Jackson và Jaebeom đồng thanhJackson trề môi - " Cưới anh ta ư?

Thà cậu nói tôi sống với 100 con quỷ còn hay hơn "" Cưới cậu ta về nhà, e là gia tộc Lim đóng cửa từ ngày đầu tiên "Trận cãi vã bất phân thắng bại và cuối cùng, Mark là người móc ví trả tiền và không quên tặng kèm hai cú gõ đầu đau điếng cho đôi vợ chồng hờ____________Hôm nay thật sự là một ngày vuiNhưng khi bước ra khỏi tiệmGiữa những tiếng cười rộn rã, BamBam lại tụt lại phía sauBước chân cậu chậm dần, không rõ là do mệt hay...bị kéo bởi thứ gì đó vô hìnhÁnh trăng rọi xuống làn da cậu nhợt nhạt, mỏng manh như thủy tinhCậu ngẩng đầu, mắt chạm vào ánh trăngCảm giác ấy ập đếnGió thổi quaKhông lạnh nhưng sống lưng cậu dựng đứngMột âm thanh rất nhỏ tựa như lời thì thầm rít qua tai cậu với chỉ một từ " α13...

"" Mark hyung...

" - BamBam gọi khẽ, giọng run runMark đã quay lại, ánh mắt anh tối đi" Chúng ta nên về thôi " - Giọng Mark thấp và dứt khoátVà rồi...cơn ác mộng bắt đầu
 
Thanh Trừng
Chap 6.5 - MỘNG KÝ ỨC (2)


" Không phải mọi đứa trẻ sinh ra đều được chọn để làm người.

Có những kẻ, ngay từ giây đầu tiên mở mắt đã bị gán cho một định danh khác và có những đứa trẻ, chỉ vì mang trong mình điều không ai dám hiểu mà cả cuộc đời chỉ là chuỗi dài những lần sợ bị vứt bỏ "____________[ 00 : 14 ]Phòng ngủ tầng 2Biệt thự gia tộc TuanBầu không khí trong phòng mờ nhạt, tĩnh lặng đến rợn người khi ánh trăng len qua rèm cửa, rọi thành những dải sáng mỏng trải trên sàn gỗ mun sẫm màuBamBam vừa khép cánh cửa sau lưng, cậu vẫn mặc nguyên áo khoác mỏng màu be với vài vết bụi đường còn vương nơi cổ tay áo, tiếng chốt cửa khẽ " cạch " vang lên nhưng chưa kịp tháo giày, cậu đã khựng lạiCơn choáng dội tới như sóng tràoMọi thứ quay cuồngMắt mờ đi trong tích tắc, tai ù hẳn mọi âm thanh xung quanh như bị hút hết vào hư vô, BamBam loạng choạng vài bước, tay cố bám vào mép bàn nhưng hụt mấtCậu ngã sấp xuống nền gỗ lạnh như băngBịchCơ thể run lên bần bật, từng múi cơ co giật dữ dội như đang bị một sức ép vô hình xé toạc, mồ hôi túa ra thành dòng, ướt đẫm trán và cổ áoCậu nấc khẽ, tiếng nấc nghẹn lại trong cổ họngMột dòng máu sẫm trườn ra từ mũi, nhỏ xuống sàn, loang thành vệt đỏ tối tăm dưới ánh trăngDưới ánh sáng lờ mờ hắt vào từ khung cửa sổ, làn da BamBam càng trở nên nhợt nhạt đến mức gần như trong suốt ánh lên một thứ ánh sáng mờ, lạnh và mỏng manh như thủy tinh sắp vỡ và rồi...Cặp sừng nhỏ phía trên đỉnh đầu bắt đầu nhô raMỏng, mềm và đỏ thẫmNó run rẩy như thể đang giãy giụa để trồi khỏi lớp da người, từng nhịp tim đập mạnh bất thường khiến chúng phình lớn như có mạch máu rút rỉa bên dưới đang dâng trào sát mặt daTrên bắp tay trái, một ký hiệu từng bị niêm phong " BB-α13 " đột ngột trồi hẳn lên, hằn đỏ như thể ai đó vừa khắc bằng mũi dao nung đỏ, vết xăm nổi lên từng sợi máu mảnh li ti, lan rộng như những nhánh rễ cây đang sống[ 00 : 17 ]Hành lang tầng 2Tiếng nước nhỏ giọt sau khi tắm vẫn còn vọng từ phòng Mark, anh vừa lau tóc, tay vắt khăn lên vai, định sang gọi BamBam đi tắm trước khi nước trong bồn nguội hẳn nhưng khi bước ngang qua cửa phòng cậu, anh đột nhiên dừng lạiMột mùi lạ lướt qua, một cảm giác lạKhông hẳn là máu tươi, cũng không hẳn là mùi tanh, nó là một dạng mùi đảo nghịch, pha giữa hơi nước, sắt, và...lời nguyềnMột mùi mà Mark không thể nào nhầm được, một thứ mùi chỉ tồn tại trong các vùng phong ấn cổ xưa, nơi linh lực bị vặn xoắn, nơi máu không còn là máu mà trở thành phương tiện triệu hồiAnh hạ giọng - " Bam?

"Không có tiếng đáp, không có tiếng động nào sau cánh cửaMột giây sau, anh đẩy cửa nhưng lạ thay cánh cửa bị khóaĐiều mà trước giờ BamBam ít khi làm, một cảm giác bất an trỗi dậy nơi lòng ngực, Mark dùng tay không đập mạnh cửa, tiếng gọi của anh rất lớn vang cả một tầng - " Bam?

Em ổn không, này Bam!

Mở cửa cho anh "" Thưa cậu Mark, có chuyện gì thế?

" - Một người hầu chạy đến, luống cuống hỏiMark không trả lời, chỉ cứ đập cửa xong gọi tên thằng nhóc bên trong phòng cho đến khi không còn kiên nhận, anh mạnh tay đập gãy chốt cửa, máu trên tay anh túa ra nhưng đối với anh đó cũng chỉ là vết thương nhẹCảnh tượng bên trong khiến hơi thở Mark nghẹn lại ngay cổ họngBamBam nằm gục trên sàn, toàn thân co quắp, dưới mũi cậu là một vệt máu dài còn chưa kịp khô, nơi bắp tay trái rực lên ánh sáng đỏ nơi kí hiệu " BB-α13 " phát sáng như bị nung chảy từ bên trong, cặp sừng nhỏ đã mọc hẳn ra, ửng đỏ và vẫn tiếp tục lớnMark không cần thêm dấu hiệu nào khácAnh quay ngoắt ra cửa, hét lớn - " Chuẩn bị một chậu nước lạnh, đặt ngay trước cửa phòng, nhanh!

" - Mắt anh đỏ ửng có lẽ là do tức giận - " Không ai vào đây, kể cả cha tôi.

Chặn họ ở bên ngoài "Những người hầu chỉ biết cúi đầu - " Dạ " - Và họ nhanh chóng xử lí việc của mìnhSau đó anh khép cửa lại, quay lại bên cậu, Mark đưa tay kéo áo BamBam lên để nhìn rõ vết xămVà hình ảnh trước mắt anh khiến tim anh chùng xuống dòng ký hiệu ngày càng rõ, từng chữ cái run rẩy, đỏ rực như than cháyEm ấy đang bị đánh thứcTrán BamBam nhăn lại, cậu rên khe khẽ, tay cào vào sàn nhà với đôi mắt nhắm nghiền nhưng chuyển động liên tụcCậu đang mơ, không hẳn là mơLà ký ứcTrong tiềm thứcTiếng máy móc vang lên nhịp nhàng, vô hồnBípBípBípMột chiếc kim tiêm dài được từ từ đẩy sâu vào sống lưng, nó lạnh buốt như băng xuyên vào tận tuỷ hòa lẫn cùng tiếng trẻ con la khóc bị bóp nghẹt trong tiếng bước chân xa dầnMột giọng đàn ông trầm, không cảm xúc - " Mẫu thể không ổn định, nếu không kiểm soát được hãy loại bỏ nó đi "Một khối cơ thể nhỏ bé bị ném xuống sàn xi măng lạnh và bẩn, không một mảnh vải che thân, máu loang ra từ nơi mũi tiêm cắm vàoCậu bé chỉ rên lên, gập người lại, hai tay che tai như muốn chối bỏ mọi âm thanh - " Đừng tiêm nữa...đừng vứt cháu mà...

"Hiện tạiMark ngồi bên BamBam, sắc mặt căng thẳngAnh cảm thấy cơ thể BamBam càng ngày càng lạnh và run lên dữ dội, anh lấy ra một lọ nhỏ từ túi áo một ống mực cổ được niêm phong bằng huyết ấnMở nắp, anh rút từ cổ tay Bam một giọt máu và trộn nó vào mựcMực máu hợp linhTay anh run nhưng đường nét vẽ ra lại dứt khoát như dao khắc đá, Mark viết bùa lên tường những ký tự huyết tự cổ được mã hóa theo tên thật của BamBam, từng nét như gạch xuyên không gianTừng chữ sáng rực đỏ rồi dần hạ nhiệt, phủ lên phòng một luồng khí nặng nề nhưng hiệu quảVùng năng lượng hỗn loạn bị khóa chặtDòng máu chảy từ mũi Bam ngừng lại, cặp sừng bắt đầu co lại từ đỏ sang nâu, rồi mờ dần, nhịp thở cậu bình thường trở lại, dù vẫn gấp gápTrong khi Mark sau khi sử dụng lọ thuốc đó, anh thấy lòng ngực mình nhói đau, anh đưa tay chạm lên ngực mình cố kiềm cơn đau xuống, phải rồiCàng phong ấn BamBam nhiều, sẽ khiến bên trong anh càng mục nát nhưng hiện giờ điều đó không còn quan trọngMark chính là không nỡ thấy hình ảnh, BamBam với cơ thể nhỏ bé nằm co quắp và chỉ có chờ đợi cái chết, nên dù bị gì, ít nhất anh cũng phải bảo vệ được thằng béMark nén cơn đau lao ra ngoài, mang vào chậu nước lạnh đã để sẵn, tay nhúng khăn, quỳ xuống và bắt đầu lau trán, lau tay BamBam với động tác chậm rãi, dịu dàng đến không ngờMột lúc sauBam khẽ mở mắt, mắt cậu mờ đục, tràn đầy hoảng loạnTrần nhà hiện ra lờ mờ trên nền sáng của ánh trăngHơi lạnh từ khăn trải dài khắp trán khiến cậu dần hồi lạiVà rồi...nước mắt tràn ra" Em...lại mơ thấy rồi, cơn ác mộng đó...em không muốn quay lại nơi ấy nữa...

" - Giọng cậu nhỏ như tiếng gió xuyên qua tườngMark ngồi xuống, ôm cậu vào lòngMột tay đặt sau gáy cậu, một tay giữ lấy bả vai, vững chãi như một mái nhà trước cơn bão" Anh vẫn ở đây, sẽ luôn ở đây.

Dù họ có gọi em là gì...với anh, em là người "Không gian rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn ánh trăng lặng lẽ ngoài cửa sổ, nó sáng rực nhưng lạnh lẽo soi xuống căn phòng vẫn còn vương mùi máu và mực huyếtVà ở bắp tay BamBam, hình xăm " BB-α13 " vẫn âm ỉ lập loè, một con dấu không thể gột rửa như một phần số phận không bao giờ biến mấtĐứa trẻ bị gọi là " thí nghiệm thất bại "Có thể, lại là chiếc chìa khoá quan trọng nhất để mở ra hoặc huỷ diệt thế giới này
 
Thanh Trừng
Chap 7 - RỪNG (1)


" Một người mang mắt trừng phạt như dấu ấn thần linh buộc phải trút lửa xuống trần.

Một người viết tên quỷ, kẻ ghi chép định mệnh lên vách tường phong ấn.

Một người có thể nghe linh hồn nói lời cuối nhưng không thể cứu ai và một kẻ nửa người nửa máu xám, vừa run rẩy vì sợ, vừa gào thét vì thèm khát "Bốn bàn tay chưa từng đan nhau, giờ cùng mở ra trước cánh cổng đầu tiên – nơi địa giới bắt đầu rạn ____________[ Một tuần ]Sau vụ " dao kề cổ "Khi máu đã khô trên lưỡi dao và bùa trấn áp đã dán kín vết rách trong lòng tin, bốn người tưởng chẳng thể đội trời chung lại sát vai nhau trên một hành trình đầu tiên và không ngờ, cũng là lần khởi đầu cho một liên minh không thể tách rờiTin đồn về rừng SindoTừ đầu thị trấn đến cuối hẻm, câu chuyện về một người phụ nữ và đứa con nhỏ mất tích trong rừng Sindo lan đi như mùi máu loãng theo gióNgười đưa sữa kể rằng, ba đêm liên tiếp, khi đẩy xe qua con đường đất dẫn vào rừng, anh ta nghe thấy tiếng phụ nữ gào khóc giữa sương mù cùng những tiếng thét rách họng như thể ai đó đang bị moi nội tạngCó đêm, còn có tiếng trẻ con nức nở, tuy mong manh nhưng dai dẳng, hòa vào âm thanh của gió và lá rơi nhẹ mà rợn người như tiếng gọi từ địa giới" Cửa nhà gỗ mở toang, không ai trả lời nhưng...có gì đó đang nhìn " - Giọng người đưa sữa vẫn còn run rẩy khi kể lại____________Đêm đó, lúc đang nằm lướt qua tin tức trên điện thoại, tay Jackson đột ngột khựng lạiMột bản tin đơn giản với tựa đề nhỏ" Hai mẹ con mất tích bí ẩn - Người dân tố cáo rừng Sindo bị ma ám "Ngay khoảnh khắc đó, cổ anh lạnh buốt như có ngón tay ai vừa khẽ chạm sau gáyMàn hình nhòe đi trong một nhịp chớp mắt, khi một vệt đen mờ như làn khói trườn qua góc ảnh nhanh như một cái bóngKhí quỷJackson bật dậy, không chần chừ thêm giây nào, anh gọi cho Mark" Có chuyện rồi, rừng Sindo "" Lại nó à?

" - Giọng Mark khàn, còn ngái ngủ nhưng đã lập tức cảnh giác" Nó ở đó, có thứ gì đó bị phong lại, giống một kẻ còn sống...hoặc chưa kịp chết "Đầu dây bên kia im vài giây rồi Mark cộc lốc đáp - " Sáng tôi có việc, 15 giờ ngày mai gặp, lát tôi sẽ gọi cho Jaebeom "Sau cuộc gọi đó là cái Tút Dài từ dầu dây bên kia, Mark cúp máy trước và lần nữa thả người chìm vào giấc ngủ vì hôm nay anh đã quá mệt rồi, phải vẽ bùa cầu bình an, xua đuổi ma quỷ cho người dân cả ngày hôm nay làm anh chẳng chợp mắt được tí nào, cũng may có BamBam chạy đôn chạy đáo lo sắp xếp mọi người và phụ Mark mấy việc lặt vặt nên anh cũng còn giữ tí hồnGiờ chắc thằng nhóc đó cũng ngủ như chết rồi, thôi thì ngày mai tới đâu hay tới đóJackson bên đầu dây còn lại thở dài và suốt đêm ấy, anh khó mà nhắm mắt ngủ ngon được____________[ Rạng sáng hôm sau ] Biệt thự nhà TuanMark tỉnh dậy từ sớmKhi trời còn tối và sương giăng đầy sân sauAnh kéo rèm, nhìn ra khoảng vườn sau đang chìm trong sương xám, ánh trăng đã bị một cụm mây dày che khuấtKhông khí nặng như chìMay mà anh ngủ được một chút nên giờ cũng khỏe hơn nhưng có đôi phần nhức đầuAnh nhấc điện thoại, bấm số của Jaebeom, giọng nam trầm còn mơ mơ màng màng trả lời chỉ sau một hồi chuông, không cần báo dài dòng, chỉ một câu - " Sindo, gặp nhau 15 giờ, đừng có trễ "Nghe xong đầu dây bên Jaebeom cũng không trả lời lại, Mark đợi hồi lâu không nghe phản hồi nên cũng tắt máyChắc là Jaebeom bên kia đã gục tiếp rồi, hôm qua Jaebeom đã học lễ nghi cùng bà suốt từ sáng đến tối mới được thả, xong còn gặp cha để nghe những kinh nghiệm truyền lại sau này khi lên chứcLàm anh sống dở chết dở, lờ đờ mãi mới vào giấc đượcỞ một góc khác trong biệt thự, BamBam còn đang ngủ vùi trong chăn, tóc rối, tay ôm gối, Mark đi ngang qua, gõ cửa nhưng không nghe tiếp trả lời nên đã đẩy thẳng cửa bước vàoNhìn thằng nhóc ngủ trên giường, Mark thở phào cảm giác thoải mái hơn đôi chút, anh ước gì thời gian cứ dừng như thế mãi vì nó thật bình yênMark khóe môi cong nhẹ lên, đưa tay vỗ nhẹ vào đầu cậu - " Dậy đi, có việc "" Mới...mới sáu giờ...

" - BamBam lầm bầm, mắt còn díp cả vào nhau, một tay ôm gối ômMark vẫn cười nhưng thu tay lại rồi đi đến kéo rèm cửa trong phòng BamBam ra - " Đi tắm đi, hôm nay ta bận lắm đấy "BamBam ngái ngủ còn chưa hiểu gì nhưng cơ thể cậu đã cảm nhận được bên trong đang có thứ gì đó chuyển động, một luồng hơi nóng râm ran len lỏi giữa gân máuNhư hàng trăm con kiến lửa bò dọc sống lưng là một dấu hiệu quen thuộc mỗi khi thứ gì đó ngoài ranh giới sống và chết sắp đến gầnSáng đóBiệt phủ của gia tộc TuanCả 4 người, 4 công việcTại nơi làm lễ, BamBam chạy đôn chạy đáo giống hôm qua, lo phần giấy bùa để ghi, mài mực và phụ dọn dẹp xung quanhTrong khi, Mark ngồi một chỗ những tay thì cứ viếc liên hồi, anh phải giải thích và nghe những gì người dân nói rồi viết bùa cho họ giống như việc mẹ anh hay làm và hôm nay bà chỉ ngồi bên cạnh hướng dẫn, quan sát MarkBùa yêu có, bùa trấn quỷ có,..rất nhiều loại bùa mà Mark cần phải họcCòn tại biệt phủ của gia tộc Lim, Jaebeom đã bị lôi đầu dậy và trở lại với lễ nghi, trả bài cho ngày hôm qua Hôm nay cha anh còn nói rằng, nếu muốn hiện giờ con có thể cưới một người vợ rồi và Jaebeom chỉ im lặng cười cho quaTại nhà, Jackson đang nghiên cứu về khu rừng Sindo đó, anh cảm thấy có gì đó rất mờ ám nhưng chẳng thể lí giải nổi_____________15 : 15Điểm hẹn rừng SindoCó Mark và BamBam đến"Mình đến hơi sớm nhỉ?

" - BamBam chạy đến, nhìn xung quanh15 : 30Có Mark, BamBam và JacksonJackson đi từ từ đến vẫy tay với BamBam đang vẫy tay lại - " Yo, chào hai người "16:42 Dưới chân rừng SindoKhông khí dày đặc hơi ẩm.

Sương chưa tan, bám dày trên những tán cây như xác thịt mục rữa còn chưa chịu buông khỏi xương.

Mỗi bước chân lún xuống đất, vỡ ra những xác sâu mềm nhũn và lá mục nát, tạo nên thứ mùi ngai ngái, tanh lợm như hỗn hợp giữa máu khô và đất chết.Jaebeom đến, thở không ra hơi - " Có một chút việc "" Này nói như thế mà được hả, bọn tôi đã đợi gần 1 tiếng rồi đấy " - Jackson tức giận và có thể phun ra lửa thiêu rụi Jaebeom bất cứ lúc nàoTrong khi đó, Jaebeom chỉ thở và cười nhạt - " Tôi đã cố rồi nhưng cứ bị bà gọi lại "" Đừng tưởng, cháu trai trưởng thì muốn đến trễ hay sớm cũng được " - Jackson nhíu mài, đưa tay đánh vào lưng Jaebeom một cái" Tôi không..."

" Được rồi " - Mark người im lặng nãy giờ, lúc này quay sang ngắt lời Jaebeom - " Tôi đã dặn cậu đừng đến trễ "Jaebeom mím môi, không dám trả lời chỉ nhìn thẳng vào Mark đang quay lưng về phía núi, BamBam tiến tới vỗ nhẹ vai anh - " Mark hyung đang giận đấy, nghe lời ảnh đi...đáng sợ lắm đó "Jaebeom nhìn BamBam rồi khẽ gật đầuTrên đầu họ, trời âm u một cách bất thường, mây xám xoáy lại như vết thương chưa cầm máu trên nền trờiCả bốn người, Jaebeom, Mark, Jackson và BamBam đứng trước một lối mòn hẹp dẫn sâu vào rừngCỏ dại mọc ngang đùi, lay động loạng choạng theo nhịp gió không đềuGió ở đây rít lên như tiếng rên rỉ của những linh hồn chưa siêu thoát và khô khốc như thể lùa qua một cái họng đã bị cắt đứt" Nó đang nhìn mình " - Jackson nói khẽGiọng anh trầm hẳn, không còn mang vẻ cà khịa nãy giờMắt nheo lại, ngón tay vô thức siết chặt chuôi dao trong túi áo khoác
 
Thanh Trừng
Chap 7.5 - RỪNG (2)


" Có những liên minh không được hình thành từ ánh sáng mà từ bóng tối.

Không phải bởi niềm tin mà vì cùng nhìn thấy nỗi kinh hoàng giống nhau "____________Ngôi nhà mục nátẨn sau một cụm cây cháy xémthứ từng là cây liễu, một căn nhà gỗ nhỏ Mái lợp bằng ván mục sụp xuống một bên như thể từng bị thứ gì đó đạp xuyên qua, tường gỗ mốc đen, loang lổ giống bị ai đó dùng móng tay cào dọc từng tấm ván Cửa chính không khép hẳn chỉ hé mở ra một khoảng tối hun hút, tựa cái miệng không môi đang mời gọiKhông ai nói gìGió ngừng thổi trong một khắc, không gian đang bị nuốt chửng bởi im lặng dày đặcMark khựng lại trước khi cả nhóm bước tới, mắt anh thường bình thản, giờ đầy cảnh giácKhông phải vì phía trước mà là phía sau" Khoan đã " - Anh lách khỏi lối chính, đi vòng quanh nhà và đứng sững lạiPhía sau căn nhà là hai thi thể, một người lớn và một đứa bé nằm chồng lên nhau Cơ thể người lớn nằm phủ lên đứa nhỏ, đôi tay còn ôm trọn lấy thân thể bé xíu kia như muốn che chắn...nhưng đã quá muộnXác của đứa bé không có đầu Vết máu khô đen bám đặc dưới đất, loang ra giống một đóa hoa chếtTrên cổ tay nhỏ xíu, sợi dây chuyền gấu bông vẫn còn đeo đã sẫm máu, phản lên ánh kim loại lạnh ngắtMark cúi xuống, không chạm vào thi thể, anh nhìn nó thật lâu" Không phải thú hoang " - Anh khàn giọng, đầu khẽ lắc tay chỉ vào từng lời mình nói - " Răng lệch, nó có dấu gãy, hoàn toàn không phải xé toạc mà bị cắn.

Hai cái xác bị...ăn sống "Không khí đặc lại, BamBam lùi một bước, ôm lấy cánh tay mình Jaebeom chỉ đứng lặng, tay phải hơi nhúc nhích dưới lớp băng trắng quấn kín Jackson nhìn sợi dây chuyền, rồi liếc về cửa nhà - " Nếu có con quỷ nào còn trong đó, nó không phải loại chúng ta từng gặp "_____________[ 17 : 00 ] Trong nhà gỗBam bước vào trước, dáng cậu cao, lưng gầy, bóng đổ dài trên nền đất phủ rêu dưới ánh sáng chiều tà đỏ au như một mũi dao mảnh đang chầm chậm rạch đôi không gianCậu bước từng bước chậm rãi, không hay biết mình đang tiến vào vùng chết nơi chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng có thể đánh thức những thứ đã bị phong ấnJaebeom, theo phản xạ nghề nghiệp gần như định giơ tay giữ lại nhưng ánh mắt Bam, trong vắt bình thản đến bất ngờ, lại khiến anh đứng khựng Cậu quay đầu, mỉm cười nhẹ không phải để thể hiện dũng cảm mà như muốn nói" Em không sao đâu, em chịu được "Cả đám tiến vào và Trong góc bếp tối tăm, họ thấy một bóng người co ro ngồi gục, lưng tựa vào vách mục, mái tóc dài và rối như mớ rong già bị cuốn vào cọc đá, rủ xuống, che kín gần nửa thân trênTay bà ta đang ôm một vật gì đó mềm oặt, nhầy nhụa, ẩm ướt, máu nhỏ từng giọt xuống sàn gỗ mục loang loáng tràn ra như vũng nước ao cũ lẫn bùn, đỏ như rong tảo bị ép nát" Cô ơi?

" - BamBam cất tiếng hỏi, rất khẽ vì không muốn làm vỡ không gian đang mục nát trước mắtJackson giật mình, giơ tay ra định kéo Bam lại nhưng không kịpNgười phụ nữ hay đúng hơn, thứ còn sót lại của bà ta từ từ quay đầuKhuôn mặt ấy nhòe nát vì máu, mắt trũng sâu, đỏ quạch như vừa nhỏ lửa Miệng nếu còn có thể gọi là miệng đã rách đến tận mang tai, méo xệch như bị kéo toạc bằng lưỡi dao cùn Trong tay bà, một con chuột còn sống đang giãy nhưng trên lưng con chuột, lồ lộ một tai người còn dính sụn và máu chưa khô" Chuột...tai người...

" - Mark thì thầm, ba chữ từ miệng anh như bị kéo ra khỏi cổ họng bằng dây thépTiếng thì thầm cuối cùng của một người mẹDa của bà ta bắt đầu rạn nứt từng mảnh trắng bệch rơi xuống sàn như tro tàn trong gió lốc cùng tiếng răng nghiến ken két gợn lên sống lưng giống hai mãnh kim loại bị ép qua ống xương Xương tay dài ngoằng, khớp bị kéo giãn như có ai đó đang cố nắn lại hình dạng con người bằng tay trầnMột tiếng rít không phải tiếng người đã vọng ra từ giữa cổ họng rỗng, vang lên giống gió rít qua ống tủy chưa hóa quỷ hoàn toànJaebeom lập tức giơ tay, ánh mắt sắc lạnh - " Lùi lại!

Cô ta đang hóa quỷ!

"Nhưng...Vẫn còn người trong bà taJackson bỗng khựng lại khi cả bọn tháo nhau chạy ra ngoàiĐó không còn là trực giác, không còn là sát khí, có gì đó đang kéo Jackson đứng lại khi giờ đây đứng trước mặt anh là quỷ nhưng anh không cảm thấy sợ Một cơn cảm xúc tràn vào tâm trí anh không theo lời, không theo hình ảnh mà theo dòng chảy của mạch máu, trước mắt anh trong khoảng mấy giâyMột bóng người phụ nữ hiện ra và con quỷ đó không còn trước mắt anh, xung quanh không còn là căn phòng mục nát cũ mà chỉ có một người phụ nữ hiền dịu nhìn thẳng vào anh" Xin hãy...cứu con tôi, tôi không muốn...ăn nó.

Làm ơn...cậu hãy cứu...con tôi "Trong khoảnh khắc ấy ngắn ngũi ấy, ánh mắt người phụ nữ sáng lên một tia cuối cùng, không phải là con quỷ mà là của một người mẹ Một người mẹ đang chết vì đói, chết vì mất kiểm soát, chết vì quá yêu mà không thể tự giết con mìnhTim Jackson thắt lại, một bàn tay anh siết thành nắm đấm, anh lùi một bước rất khẽ nhưng anh không quay đi chỉ là đứng nhìn, cho tới lúc có một bàn tay nữa xen vào và nắm chặt cổ tay anh kéo một lực mạnhLà Jaebeom, anh kéo mạnh khi thấy Jackson đứng yên một chỗ trong khi con quỷ chỉ cách một sải tayAnh lớn giọng - " Muốn chết hả?!

Thằng này "Jackson thoát khỏi tiềm thức và trở về thực tại, quay ngoắc lại nhìn Jaebeom rồi nhìn con quỷ trước mắt, nó....Con quỷVừa cầu cứu JacksonMark vẫn giữ nguyên ánh mắt lạnh, bước lênTừ áo, anh rút ra một tấm bùa cổ thấm máu, vẽ bằng mực đỏ đã được yểm khí lực từ ba đời, anh đưa tay, vẽ một ký tự cổ trên không khí, nét vẽ sáng mờ như ánh trăng rọi qua sương máu - " Tiếc là đã muộn "Tấm bùa rơi xuống trán người đàn bàTrong một khoảnh khắc, không có tiếng hét, không có vùng vẫy chỉ có tro đen bùng lên từ bên trong, thiêu rụi cả hình dạng lẫn linh hồnThứ còn sót lại, không phải xương, không phải thịtMà là một vệt dịch sệt màu đen, chảy nhầy nhụa xuống sàn sống dở chết dở, không hình không tênBản năng phản ứng Bản năng được dạyBamBam lùi lại nửa bước trước cảnh tượngCậu nhìn thứ chất lỏng nhầy sền sệt bắt đầu lan ra một mùi tanh ngòn ngọt bốc lên như cỏ cháy trộn với nội tạng sống, khiến cổ họng nóng rát, muốn nôn nhưng lại thèm thuồngĐó là bản năng, bản năng của một con bán quỷBamBam không nhìn, không thở Cậu lập tức xoay người, theo bản năng đã được Mark dạy từ nhỏ từng câu như khắc vào thần kinh" Nếu em không muốn biến thành nó thì quay mặt đi, bịt mũi và đừng nuốt nước miếng "Cậu bịt chặt mũi, cúi đầu rồi quay lưng Vai run lên nhưng cậu đứng vữngKhông để mùi đó len vào tim, không để hình ảnh đó biến thành cơn khátBamBam thở mạnh ra một tiếng dài và nặng, một giọt mồ hôi chảy từ thái dương xuống cằm, cơn đói đã suýt thức dậy nhưng cậu đã giữ được nó ngủ yênMark lúc này đã tiến lại gần cái vũng máu đen sền sệt ghê người, dán một tờ bùa chú với kí tự kỳ quái lên đó và vài giây sau thứ đen sền sệt đó biến mất, chỉ có một viên kim cương nhỏ nằm dưới đấtMark cúi xuống lụm lên và quăng nó qua cho Jaebeom - " Cho cậu "Trong khi Jaebeom khịt mũi, tay vẫn bắt lấy cho vào túi - " Tôi cần sao "Mark chỉ mỉm cười nhẹ sau lại quay bước đi đến chỗ BamBam, không cần hỏi, anh đặt một tay nhẹ lên vai BamBam không siết, không dỗ dànhChỉ là ở đó" Em làm tốt rồi "___________[ 17 : 08 ]" Khoan đã, có cái gì đó " - Jackson đứng đó, khuôn mặt tỏ vẻ khó chịu và ánh mắt thì đảo xung quanh xem luồng hí mình cảm nhận được xuất phát từ đâu và khi anh ngửa đầu nhìn lên mái nhà - " Nó...

"Một tiếng gào rít xé gió, lần nữa vang lên như lưỡi cưa gỉ rạch toạc không khí, khiến mái nhà rùng mình rồi vỡ vụn thành từng mảnh gỗ mục, rơi lả tả như răng người bị bẻ gãyTừ bóng tối loang lổ phía trên, một hình thù vặn vẹo, tăm tối và mang hình dạng sai lệch của sinh vật sống, lao xuống như tia chớpNó giống nhện nhưng có cánh, lớp da mỏng phủ gân máu, thân thể méo mó và nhăn nhúm như vừa bị ép ra từ bào thai quỷ, móng vuốt dài đến tận cổ tay, ánh mắt lồi ra giống đèn thắp bằng hận thù và nó không cần quan sátMục tiêu duy nhất của nó là 4 người trước mặt nhưng có vẻ con này có ý thức vượt bật hơn con kiaKhi nó lao xuống và nhắm vào BamBam, có lẽ nó biết BamBam giống nó" Cẩn thận!

" - Jackson gào lên, toàn thân bật về phía trước, dao gần như tuốt ra khỏi vỏ bằng phản xạ sinh tồnNhưng BamBam không lùi và cũng không cần ai cứuTrong một khoảnh khắc ngắn đến mức có thể đã bị gió nuốt mất, BamBam không còn là chính mìnhHai chiếc sừng nhỏ trồi lên khỏi mái tóc sẫm màu, thấm đẫm mồ hôi lạnh Đôi mắt cậu không còn màu nâu dịu nhẹ thường ngày mà trở thành hồng ngọc tẩm lửa, sâu hun hút như hai cánh cửa nhìn thẳng xuống vực thẳmLàn da quanh cổ từng chút một, nổi lên những vân đen tím, uốn lượn như sấm sét được khắc lên cơ thể, lan dọc vai rồi chạy xuống tận khuỷu tay thứ báo hiệu cho sự thức tỉnh của dòng máu bị nguyền rủa và hình xăm ngay bắp tay cũng hiện rõ lên, ửng sángKhông ai kêu gọi, không cần ai cho phép và không cần đến chú ngữ Không cần MarkMáu quỷ trong Bam trỗi dậy như một con thú vừa tỉnh sau cơn ngủ dài và lần này, cậu để mặc nó đi xa hơn bình thườngCơ thể Bam căng đầy sức mạnh, mỗi sợi cơ đều run nhẹ vì đang giữ lấy một cơn bão chực chờ bùng nổ trước con mắt kinh ngạc của Mark, Mark định tiến lên ngăn cản vì anh không muốn đứa em mình trân quý sẽ lại mất kiểm soát như lần đóJaebeom đưa tay kéo tay áo Mark lại - " Để nó như vậy đi Mark "Mark nhíu mày, toang hất tay Jaebeom - " Cậu thì biết cái gì!!

Bam, em ấy sẽ chết nếu nó không kiểm soát được thứ sức mạnh đó " Cả Jackson và Jaebeom đều sững người vì lần đầu thấy người anh lớn hơn như vậyDù bị hất nhưng tay Jaebeom vẫn giữ lại lần nữa, lần này anh siết chặt hơn cổ tay Mark - " Anh thử tin một lần xem " - Mark im lặng, trong khoảng khắc mắt anh và mắt Jaebeom nhìn thẳng vào nhau, Jaebeom thấy trong mắt Mark ngập tràn sợ hãiKhông biết là vì lo cho BamBam hay là vì điều gì Đôi tay BamBam vung lên không cần chuẩn bị, nắm chặt cổ con quỷ khi nó lao tới như thể đó chỉ là một con rối được buộc dây thừng nhãoMóng vuốt của nó vừa kịp chạm vào áo cậu thì ẦM!BamBam nhấc bổng nó khỏi mặt đất dễ như nâng một đứa trẻ say ngủ rồi ném thẳng nó vào bức tường mụcÂm thanh vỡ vụn rền vang như một bức tượng thần ngã gục trước sự chứng kiến của tất cả Tường gỗ gãy vụn, cả một mảng trần nhà rụng xuống như bão vừa quét ngang để lại bụi mù lẫn mùi tro cháy và mốc xưaCon quỷ rên rỉ, cơ thể quằn quại, hàm răng nghiến ken két như những mảnh dao cùn mài lên nhau Nó bật lên lần nữa, cơ thể co rúm vì đau đớn nhưng ánh mắt vẫn đỏ máu, một con thiêu thân sống bằng thù hận, không biết chết là gìNó gào rồi lao tớiBamBam không nhúc nhíchCậu không rút lui hay phòng thủ, đơn giản là chờ đúng khoảng cách rồi ra tayHai mắt đỏ máu của cậu và con quỷ gặp nhau như hai viên đá lửa đang chuẩn bị châm vào thuốc súngVà khi khoảng cách chỉ còn một nhịp thở, BamBam ra đònMột cú đấm, không hoa mỹ không kỹ thuật nhưng chính xác như lời phán xét của thần, nắm đấm đó xuyên thẳng vào giữa ngực con quỷ tận đến bên trong, nơi trái tim hận thù đập lên như trống trận địa ngụcẦM!Âm thanh lần nữa vang lên, một túi da chứa đầy nội tạng vỡ tungXương gãy, da toác Máu đen phun ra như suối hắc ín, nóng đến mức làm sàn nhà bốc hơi, tạo thành một làn khí nặng mùi tro và lưu huỳnh, sánh đặc như mỡ cháyCon quỷ gào lên lần cuối rồi quỵ xuống, cả thân thể như rã ra thành từng phần____________[ 17 : 14 ]Một tia máu đen bắn ra như gân rối của xác chết, sánh đặc và nóng rực văng lên không trung, tung tóe và vô tình một ít văng trúng cổ tay JaebeomNgay lập tức, từ bên dưới lớp băng trắng quấn quanh tay phải, một luồng nhiệt khủng khiếp bùng lên, cháy ngược vào từng sợi gân, tĩnh mạch, làm Jaebeom giật mình bỏ tay đang nắm cổ tay Mark ra rồi nắm lấy cổ tay mìnAnh nhăn mặt, hạ mắt nhìn lòng bàn tay bỏng rát" Khét rồi...

" - Jaebeom lầm bầm, nghiến răng, đau chỉ là một phần đã đến lúc không thể trì hoãnAnh giật tung lớp băng, từng vòng một để lộ một dấu ấn khắc sâu vào da thịt như thể ai đó đã đốt một con mắt đỏ rực vào giữa lòng bàn tay anh bằng kim sắt nung trong máu quỷCon mắt đỏ ấy, mở ra, không bằng mí mà như đang sống, nó hé nhìn, chậm rãi, đầy kiêu ngạo và lửa trừng phạt bắt đầu rít lênÁnh sáng từ con mắt không giống bất kỳ ánh sáng nào loài người từng biết, không chói hay ấm mà lạnh như ánh trăng soi lên mộ, một ánh sáng vừa phơi bày tội lỗi vừa gọi đến cái chếtCon quỷ vừa gào rú điên dại chợt câm bặtHai mắt nó đỏ ngầu nhưng ngay khoảnh khắc thấy con mắt kia, ánh nhìn nó trũng xuống như kẻ biết mình không còn đường luiNó bắt đầu runMột sinh thể của địa ngục...đang runJaebeom lao tới Tay trái giữ chặt vai con quỷ, tay phải ép thẳng lòng bàn tay có ấn trừng phạt vào trán nó" Quay về nơi mày đến "Giọng anh thấp, rít qua hàm răng nghiến chặt, như găm từng từ vào linh hồn con quỷCon mắt trên tay mở lớn" Diệt "Một luồng khí đen bị hút ngược vào như lửa bị hút vào hố xoáy Trong một khắc, a thịt con quỷ bắt đầu rạn nứt, từng mạch máu vỡ tung, tro đen tràn ra từ miệng, mắt và ngực nó, thiêu rụi từ bên trongRồi trong một tiếng nổ nhỏ nó nổ tung, thành thứ màu đen đặc sệt chảy xuống, len qua từng ngón tay Jaebeom Không máu, không xương Chỉ còn máu đặc sệt, đen xì và sự im lặngTrên nền đất lạnh, giữa thứ màu đen đặc sệt như hắc ín, có một viên tinh thể nhỏ như hạt đậu rơi xuốngViên kim cương đỏ thẫm, thứ kết tinh cuối cùng của oán hận và tội lỗi lăn lóc, lấp lánh trong bóng chiềuMark lặng lẽ đặt tay lên một vệt máu trên tường, rút ra tấm bùa nhỏ rồi thì thầm, một luồng gió lướt qua, máu hóa thành khói nhạt rồi biến mất như chưa từng tồn tạiJackson nhặt lại dao, áo sơ mi rách ngang vai, hơi thở vẫn gấp, ngực phập phồng như vừa bước ra khỏi một cơn ác mộngBamBam quay đi Cậu không nhìn vào viên tinh thể, không nhìn vào máu, không nhìn vào nhómChỉ ngửa mặt lên, hít một hơi thật sâu nhưng mùi máu vẫn còn Ánh mắt cậu vẫn đỏ một chút và dưới tay áo, mạch máu vẫn đập theo nhịp của máu quỷ chưa lùiJaebeom nhìn tay mìnhCon mắt đỏ vẫn mở hé một nửa, không hoàn toàn khép lại như còn đang canh gácNó không đau nhưng buốt và tay anh cũng nóng như bị giữ sát bếp than Không cháy thịt, không bỏng da nhưng cảm giác rõ ràng " Ấn Trừng Phạt " không muốn ngủ lạiMark bước lại gần BamBam khi cậu trở lại thành người, không nói gì, anh chỉ đưa tay ra ôm lấy người trước mặt như sợ người kia sẽ biến mất nếu mình buông tayBamBam có phần ngạc nhiên - " Mark hyung?

"Giọng anh nhẹ như khói - " Em không cần dùng toàn bộ sức mạnh lần tới "BamBam thở mạnh, bàn tay vẫn run nhè nhẹ nhưng cậu cười, tay đưa lên giữ láy vai Mark vỗ nhẹ vào lưng anh - " Em ổn mà, sẽ không giống lần đó "Mark chỉ im lặng, xoa nhẹ đầu đứa em của mình" Em...không nghĩ gì được, chỉ biết phải đánh " - BamBam cười trong vòng tay của Mark và có vẻ đây là nụ cười thật vì BamBam cảm thấy trên đời này vẫn có người quan tâm đến mình Lần đầu tiên trong buổi chiều nhuộm máu ấy, một nụ cười mệt nhưng sốngJackson phá vỡ không khí bằng một tiếng thở dài - " Dù sao...cũng ra trò đấy "Không ai nói thêm Nhưng không khí quanh họ như vừa đổi sắcGió bớt lạnh Bóng tối còn chưa xuống nhưng có gì đó, không quay về như cũ nữa_______________Tối hôm đóQuán mì nhỏ ven hồ nằm sâu giữa một dãy phố vắng, ánh đèn vàng hắt ra từ khung cửa kính loang nước mưa như một giấc mơ đã bị ai cắt đôi Tiếng nước sôi lách tách trong nồi, tiếng thìa đũa va nhẹ vào nhau, mùi hành phi và ớt bốc lên cay cay tất cả đang cố xua đi tàn tích của máu và tro quỷ vẫn còn đọng lại trong lòng họBốn người ngồi ở chiếc bàn nhỏ sát cửa sổ Gió từ hồ lùa vào lành lạnh, nhưng không ai nói gìMark rót nước như thể đó là thứ duy nhất có thể giữ cho tay mình khỏi run Động tác anh vẫn nhẹ nhàng như mọi khi, từng giọt nước lọc trong ly vang lên tiếng cộc khẽ lặng lẽ nhưng đều đặn như nhịp tim của cả nhóm vẫn còn cố giữ cho bình thườngJaebeom chỉ ngồi im, tay phải anh đã được băng lại, lớp vải trắng siết chặt quanh " Ấn Trừng Phạt " như cố giữ ngọn lửa không trào ra Mỗi nhịp mạch đập dưới da như một lời cảnh báo rằng con mắt đỏ chưa thực sự nhắm lại nhưng anh không phàn nàn Chỉ ngồi thẳng lưng, ánh mắt như đang nhìn xuyên qua lớp khói bốc lên từ bát mì nhìn về phía những điều chỉ riêng anh biếtJackson cầm đũa, thổi phù phù vào tô mì nóng hổi rồi chạm ngay đầu lưỡi vì ớt - " Cay chết mất " Anh nhăn mặt, cau mày, rồi thở dài như mọi lần nhưng không ai cười lần này kể cả chính anhVà BamBam, cậu ngồi gọn ở mép ghế, hai tay vòng quanh bát mì, ánh mắt vẫn còn chút xao động như sóng chưa kịp lặng Nhưng rồi khi Jackson lén húp trộm nước mì của Mark và bị đấm nhẹ vào vai, BamBam đã bật cười Nụ cười nhẹ và ngắn, là lần đầu tiên trong ngày vượt qua tất cả máu, bùa, lửa và gào thét Không ai nhìn nhau quá lâu, cũng không ai hỏi lại chuyện xảy ra trong căn nhà gỗ nhưng sự im lặng của họ lần này không giống trước đóLà kiểu im lặng của những người vừa sống sót, vừa chia nhau một phần gánh nặng và ngầm đồng ý rằng lần sau nếu có đánh nữa, vẫn sẽ đi cùng nhauNgoài quán, mặt hồ đen sẫm, lặng lẽ như đang nghe trộm mọi bí mậtTrên bầu trời phủ sương, bóng tối dày hơn đang trườn tới nhưng bên trong ánh đèn vàng chập chờn ấy bốn con người với bốn vết thương riêng biệt, bốn vai gánh định mệnh khác nhau đã ngồi cùng một bàn, ăn cùng một bữa sau máu và quỷMột người mang con mắt trừng phạt của thần Một người viết tên cổ ngữ để kêu gọi sức mạnh Một bán quỷ đang học cách không mất nhân tính Và một người có thể nghe được tiếng thì thầm cuối cùng của linh hồnHọ đã trở thành một đội Dù chưa ai gọi tên điều đó, dù chưa ai nói ra vận mệnh của họ, kể từ đêm nay, đã được đan thành một sợi chỉ đỏ ngầu
 
Thanh Trừng
Chap 8 - VỠ


" Có những buổi chiều rơi xuống không vì hoàng hôn, mà vì một thứ gì đó nặng hơn như tiếng khóa xiềng từ địa ngục mở ra lần nữa "
______________[2010]Một chiều giữa tháng 6Ngọn đồi phía sau ngôi đền cổ nhuộm rêu xám nhạt, lớp đá lởm chởm dưới chân như từng chứng kiến hàng trăm năm phong ấn và trừ tàGió đầu hè hầm hập như lửa thổi qua cánh rừng thấp, cuốn theo mùi nhang trầm cùng mùi giấy cháy và mùi mồ hôi của những người đang cầu cứu điều gì đó ngoài ranh giới con người.\Tiếng chuông gió treo trên mái đền lắc lay từng hồi lẻ loi, âm thanh lan qua sân gạch đỏ chạm vào sống lưng như những móng tay gõ nhẹ vào xươngMark ngồi bệt trước một chiếc bàn gỗ nhỏ, tay lướt đều đặn bút lông trên tờ bùa vàng, mực quỷ loang ra thành hình những ký tự cổ, uốn lượn như có sinh khí, tự chuyển động trên mặt giấy và cây bút không rung, mắt không chớp, dáng người bình thản như thể đã quá quen với việc viết ra những điều có thể giết chết một sinh vật không thuộc về trần thếBamBam, khi đó chỉ mới 14 ngồi khoanh chân cách đó vài bước, tay cầm cuốn sổ ghi chú cũ, mắt không rời khỏi từng nét bút của Mark, cậu học từng đường nét như học lại chính bản thân mình với sự bình yên duy nhất tồn tại trên đời này là khi Mark còn ngồi ở đó và còn viết bùaDòng người dân xếp hàng quanh sân, lặng lẽ và kiên nhẫnKhông ai cãi cọ, không ai than vãnVì ai cũng biết, hôm nay là ngày " khai khí " một buổi duy nhất trong tháng, khi Mark người viết tên quỷ đã trực tiếp ghi bùa phong cho những ngôi nhà bị nghi nhiễm tà khí" Cảm ơn cậu, chúc cậu ngày tốt lành " - Một phụ nữ dắt theo con trai, cúi đầu cảm ơn Mark khi trên tay cầm lá bùa và dúi đầu thằng bé cùng cảm ơnMark chỉ khẽ cười, tay xoa nhẹ đầu thằng nhóc - "

Sau này nhóc không cần sợ mỗi khi đêm về nữa "" Dạ " - Thằng nhóc cười tươi rói và ra về cùng mẹ" Làm ơn!

"Một giọng khản đặc xé toạc sự im lặng như một vết cứa vào bề mặt nghi lễTừ phía cuối hàng, một người đàn ông mặc áo chàm rách, tóc bạc loà xoà, hai bàn tay bẩn thỉu run rẩy đẩy người chen lên, mắt đỏ quạch, tay run như sắp gãy" Vợ tôi...cô ấy...da tróc hết ra, mắt đục ngầu, không còn nói chuyện.

Tôi xin...xin cậu, làm một lá bùa!

Tôi nghĩ...không, tôi chắc là có quỷ trong nhà tôi!

"Một người hầu của Mark lập tức bước ra chắn trước anh - " Không được chen hàng, ai đến trước.....

"" Cô ấy sẽ chết!

Cậu là người viết tên quỷ đúng không?!

Xin cứu vợ tôi!

" - Giọng ông vỡ ra thành tiếng khóc khan khốc, bỏ qua cả lời nói của người hầuMark ngẩng đầu, anh không nói gì trong vài giây nhưng mắt anh dừng lại ở ánh mắt của người đàn ông kia không phải sự điên dại, mà là tuyệt vọngMark đưa tay - " Đưa tôi một tờ "Người hầu lùi lại, nhanh tay đưa cho anh một tờ bùa trống Mark cúi đầu viết nhanh, chính xác, ký tự đỏ như máu loãng vẽ thành một hình cầu kết giới nhỏ và đó là bùa trấn khíÔng ta đón lấy, quỳ sụp xuống, ôm nó vào ngực như báu vật - " Cảm ơn cậu rất nhiều "____________Sáng hôm sau Sân trước của gia tộc TuanKhi cánh cổng đá vừa hé, một tiếng hét vang lên làm chim trong vườn bay tán loạn - " Cậu GIẾT vợ tôi!

"Người đàn ông hôm qua xộc vào, áo rách hơn, mặt lấm bùn, hai mắt đỏ lòm, trong tay ông ta là một túi vải rỉ máuMark vừa bước ra từ thư phòng, BamBam thì đang tưới cây gần đó, tay cầm vòi nước vẫn chưa tắt, cậu ngơ ngác nhìn ra cổng phía người đàn ông đang làm loạnÔng ta ném thẳng túi vào MarkTừ trong túi, một con chuột chết rơi lăn ra trên lưng nó là một cái tai người đã bị cấn một nữa, làm sắc mặt Mark tối lại, BamBam tròn mắt quay qua - " Hyung, nó...

"Mark chỉ gật đầu " Vừa chạm vào bùa, cô ấy thét lên...rồi ngã vật, không còn hơi thở!

Mắt trợn trắng, miệng há to!

" - Gã hét lên như thể cổ họng sắp rơi ra ngoàiBamBam siết vòi nước, đôi mắt cậu tối sầm lại" Ông nói dối!

" - Cậu hét lên, giọng vỡ như một đứa trẻ bị xúc phạmMark bước lên, chắn trước cậu - " Không được, Bam "" Nhưng hắn.....!

"" Lấy áo khoác, theo hyung "_____________Chiều hôm đó Nhà của người đàn ôngNgôi nhà ở lưng núi, mái thấp, cửa sổ bị đóng kín bằng gỗ mục, quanh nhà là mùi tanh ẩm đến khó thở chỉ vừa bước vào, BamBam đã thấy da mình ngứa râm ran như hàng trăm con kiến lửa bò ngược trong huyết quảnMark lướt mắt qua gian phòng, dừng lại trước căn buồng trong cùngTrên chiếc giường tre, một người phụ nữ nằm bất động, da bà nhăn nheo, màu xám tro, cổ tay có những vết rách như bị cào từ bên trong và mắt bà mở trừng trừng, không chớp" Đây không phải tử thi " - Mark thì thầm, tay vẽ một phù ấn lên gốiNgay lập tức Bà ta bật dậyMiệng há rộng đến tận mang tai, một tiếng rít vút lên như thủy tinh vỡ trong cổ họng, khói đen phun ra, tóc bay ngược, móng tay dài ra như lưỡi câu mạ bạcBà ta nhào đến Mark nhưng từ phía sau, người đàn ông đang sợ hãi hét lên - " Cậu làm gì vợ tôi vậy hả?

" - Tay gã níu áo BamBam một cách vô thứcBamBam mất thăng bằng và ngã thẳng vào vũng máu đen vừa phun ra từ miệng vợ ông taMột giọt lăn trên môiThời gian ngưng đọngHơi thở của BamBam dừng lại, đồng tử vỡ tung, máu quỷ xộc lên như nước sôiSừng mọc, tay biến dạng cùng đôi mắt đỏ lòm" BAM!

"Mark lao tới nhưng đã muộnTrong một khoảnh khắc, BamBam không còn là con ngườiCậu gào rú như dã thú, bàn tay vung ra, đập thân thể người đàn ông vào vách gỗ, vỡ sọ ngay tại chỗMark rút bùa, lao tới nhưng BamBam đã tấn côngMột móng vuốt xé lưng Mark kéo dài từ bả vai kéo dài xuống hông làm da rách và máu phun, đau như thiêu đốtMark khuỵu gối, BamBam đã phát điên" BAM!

NHÌN ANH!

LÀ ANH!

" - Mark ngước mắt, trong mắt anh ngập tràn sợ hãiKhông có lời đáp, chỉ có tiếng gầmTrong cơn đau, Mark rút một lá bùa đặc biệt đã tự tay viết bằng máu mình từ nhiều năm trước, chỉ dùng trong trường hợp khẩn cấpAnh nén xuống cơn đau rồi lao lên, dán thẳng bùa vào ngực BamBam trước khi bị hất văng ra một lần nữaMột tiếng nổ khô khốc như thứ gì đó bị đóng lại từ bên trongBamBam khựng lại, cơ thể co giật, hai mắt đỏ lóa.. rồi chậm rãi mờ điCậu ngã vào vòng tay Mark____________Tối hôm đó Phủ TuanKhông gian tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng tim đập của chính mìnhMọi chuyện xảy ra ban chiều điều được dọn dẹp sạch sẽ và dấu nhẹm xuống, ngoài những người cấp cao trong gia tộc ra thì chẳng còn ai được phép biếtTrong căn phòng rộng mang mùi thảo mộc và khói bùa đã cháy, ánh đèn dầu lặng lẽ hắt ra thứ ánh sáng vàng nhạt, chập chờn như hơi thở của một sinh linh đang hấp hốiTường gỗ thâm nâu, rèm trắng nhẹ lay theo gió đêm kéo theo mọi thứ mang một cảm giác vừa an yên, vừa lạnh lẽo đến nhói timMark ngồi bên giường, anh vừa trở về sau cuộc họp gia tộc cách đó mấy phút, anh đã bị la, bị khiển trách rất nhiềuToàn thân anh được quấn băng trắng lớp vải dày đến mức che mất cả cử động nhẹ nơi khớp tay nhưng không đủ để ngăn cơn đau rát cứa qua từng thớ thịt, máu đã khô trên vạt áo choàng, loang ra thành những vệt sẫm nhìn giống dấu ấn không thể xoá của điều gì đó đã vượt khỏi tầm kiểm soátTrên giường, BamBam nằm bất độngCậu được bao phủ trong một lớp vải lụa đặc biệt, loại chỉ dùng cho người từng tiếp xúc với quỷ khí, để phong ấn tạm thời luồng tà niệm chưa tan, nhìn gương mặt trẻ tuổi, nhợt nhạt và im lìm chỉ có ngực phập phồng nhẹ chứng minh rằng BamBam vẫn còn sống, trên trán cậu còn lấm tấm mồ hôi lạnh, từng giọt đọng lại thành vệt như thể cơ thể vẫn đang vật lộn với thứ gì đó bên trong một thứ không thuộc về con ngườiMark không ngủAnh ngồi im lặng như tượng đá, chỉ thỉnh thoảng quay đầu nhìn ra khung cửa sổ nơi ánh trăng bị che khuất bởi tầng mây xám đặc, và tiếng cú kêu vẳng lên từng hồi như tiếng gọi từ cõi chếtTay phải của anh đặt lên mặt bàn gỗ cũ, ngay nơi vết cào rạch dài từ vai xuống hông vừa chớm đông lại, ngón tay bất giác run nhẹ, không phải vì đau mà vì trong đó là sự tự trách sâu kín hơn bất kỳ vết thương nào từng rạch qua cơ thể anhMột câu nói vang lênKhẽ đến mức nếu không chăm chú lắng nghe, người ta sẽ nghĩ đó chỉ là tiếng gió xuyên qua mành cửa - " Mình đã...bất cẩn "Một câu đơn giản nhưng nặng nề đến lạBởi trong giới trấn quỷ, không có chỗ cho sự bất cẩn và càng không có chỗ cho những kẻ mang tình cảm lên chiến trường của tà khíMark cúi đầu, ánh mắt không rời khỏi BamBam dù là một giâyCậu bé mà anh đã dạy viết từng nét bùa đầu tiên, cậu bé vẫn gọi anh là " hyung " và luôn chạy theo anh như một cái bóng, giờ là người suýt nữa bị quỷ khí cướp mất linh hồnNỗi sợ còn nằm đâu đó sau đáy mắt Mark, chưa tanAnh biết câu nói này, đêm nay, sẽ theo anh đến suốt đời
 
Thanh Trừng
PART 2 - GIỮA LẰN RANH


Khi còn nhỏ, chúng tôi từng nghĩ quỷ là thứ trú ngụ dưới gầm giường, trong bóng tối hay ẩn mình sau một giấc mơ dữ nhưng lớn lên, chúng tôi nhận ra Đôi khi, quỷ sống trong chính tiếng nói của mình, trong đôi mắt, nhịp tim Không ai sinh ra để mang tội nhưng cũng không phải ai sinh ra cũng có quyền lựa chọn được tha thứ" Và rồi đến một ngày, chúng tôi hiểu không phải cứ không làm điều ác thì vẫn là người, có những điều sinh ra đã là dị loại và sự tồn tại của mình đã là tội "
 
Back
Top