Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thần Y Trọng Sinh

Thần Y Trọng Sinh
Chương 1872: Đại Họa


Đến Thiên Tâm Cung, sau này Mạc Phàm sẽ không còn quan hệ như hiện giờ.Tạm biệt Nam Cung Thanh và Trương Thiên Bảo, Mạc Phàm sẽ giống như không quen biết.

Mạc Phàm lắc đầu, cười khinh thường.

- Đây không chỉ không phải di ngôn của ta, ta sẽ rời khỏi Thiên Tâm Cung, trở lại Thần Nông Tông, sau đó trở về Địa Cầu, đến lúc đó các ngươi sẽ biết.

Hắn đến Thiên Tâm Cung, không phải đến Thiên Tâm Cung thành thiên tịnh chi đồng, hắn là tới báo thù.

- Vậy sao, vậy chúng ta đợi coi, trái lại ta rất muốn nhìn xem một người từ thế gian tiến vào Chân giới, rời khỏi Thiên Tâm Cung bọn ta thế nào.

Băng Giác tiên tử cười mỉa nói.

Người Hạ giới, muốn ra khỏi Thiên Tâm Cung, không dễ dàng như vậy.

Cô ta không nhiều lời với Mạc Phàm, lấy một sợi dây xích ra khóa hai tay Mạc Phàm lại.

Mạc Phàm nhìn thoáng qua tỏa liên màu bạc trên tay, nhíu mày.

Thiên Tâm Tỏa, linh khí đặc chế của Thiên Tâm Cung, một khi bị thứ này khóa lại, không khác gì phàm nhân, cho dù là linh khí hay thần thức đều không thể sử dụng.

Nhưng mà…

- Thứ này vô dụng đối với ta.

Mạc Phàm nói thẳng.

- Vậy sao, vậy đợi ngươi gặp phải nguy hiểm, lại nói thứ này vô dụng với ngươi.

Băng Giác tiên tử hừ lạnh một tiếng, lấy một linh hạm ra, tiên tử đến cùng cô ta trực tiếp đi lên linh hạm.

Mạc Phàm muốn đi lên linh hạm, bỗng nhiên lông mày nhíu lại.

Một đạo hồng quang bắn nhanh mà ra, phòng hộ trên linh hạm chỉ sáng lên, liền bị phá tan, cả linh hạm bị xuyên thủng, nổ tung mà ra, tiên tử mới đi lên không rõ sinh tử.

Bỗng nhiên vẻ mặt Băng Giác tiên tử thay đổi, lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Phàm.

- Mạc Phàm, ngươi thật to gan, dám ra tay với người của Thiên Tâm Cung bọn ta.

Những người khác ăn tim gấu mật hổ, cũng không dám trêu chọc Thiên Tâm Cung bọn họ.

Mạc Phàm vốn là người hành hạ đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông đến chết trên Đại Bỉ, lại bắn chết Ngạo Nhật Thập Tử ở Ngạo Nhật Sơn Tông, chỉ có người như Mạc Phàm, mới dám ra tay với bọn họ.

Mạc Phàm nhíu mày nhìn xung quanh, sắc mặt thay đổi theo.

- Băng Giác tiên tử, ngươi rời khỏi Thiên Tâm Cung chắc không mang theo não, nếu ta muốn ra tay với hai người, ta tự mình ra tay là được rồi, không cần mượn tay người khác.

Băng Giác tiên tử và tiên tử kia chỉ là Hóa Thần kỳ, tuy tu luyện công pháp của Thiên Tâm Cung, nhưng không mạnh hơn Ngạo Nhật Thập Tử của Ngạo Nhật Sơn Tông mấy.

Hắn ra tay ở đây, cũng không có gì cố kỵ, tự mình ra tay có thể xử lý Băng Giác tiên tử và tiên tử kia.

Cho dù hắn ra tay, cũng sẽ không lựa chọn ở đây, cửa vào Tu Chân giới, nơi có người của Quân Đình đóng quân.

Băng Giác tiên tử nhíu mày, nhìn xung quanh.

Nơi này là cửa vào Tu Chân giới, thành lập ở huyền thạch vĩ đại, phía trên có Truyền Tống Trận thông tới rất nhiều nơi.

Lúc này trận pháp phòng hộ nơi này đều sáng lên toàn bộ, phù văn ở phía trên không ngừng lóe sáng hào quang.

Bên ngoài trận pháp phòng ngự, từng chiếc linh hạm cỡ lớn vòng quanh huyền thạch, yêu khí nồng đậm tỏa từ linh hạm ra.

Cột sáng màu đỏ vừa rồi, là bay từ những linh hạm này ra.

Lúc này, không chỉ trận pháp phòng ngự trên huyền thạch mở ra hoàn toàn, linh hạm còn thừa và tu sĩ bay về phía thiên không.

Trong lúc này, tiếng chém giết xuất hiện bốn phía.

- Yêu tộc, thật to gan, cũng dám tấn công nơi này.

Băng Giác tiên tử thấy người trên những linh hạm này, trong đôi mắt lóe lên hàn quang, nhíu mày nói.

Nơi này là nơi có thể thông tới rất nhiều nơi ở Thượng giới và Hạ giới, có thể nói là giao thông quan trọng.

Nếu yêu tộc chiếm lĩnh nơi này, có thể vào Hạ giới bất cứ lúc nào, hơn nữa có thể ngăn lượng lớn quân cứu viện tới thông qua Truyền Tống Trận, do đó chiếm lĩnh nơi này.

Phải biết rằng, nếu chỉ dựa vào linh hạm phi hành, không thể đủ truyền tống, đóng quân ở gần đây bay tới nơi này cũng cần một năm.

Trong thời gian này, đủ để yêu tộc làm rất nhiều chuyện.

Mạc Phàm nhìn vô số chiến hạm trên trời không, đôi mắt nheo lại.

- Năm nay là năm nào?

Băng Giác tiên tử nhíu mày, vẫn nói:

- Năm 19 Chân Long lịch.

Tu Chân giới có một bộ lịch pháp thông dụng, không giống như ở Địa Cầu, dựa vào xuân hạ thu đông xung quanh mặt trời tính từng năm, mà dựa vào chu kỳ của lục đạo luân hồi để tính.

Bởi vì ở Tu Chân giới, có quá nhiều mặt trời.

- Năm 19 Chân Long lịch sao?

Mạc Phàm nhíu mày, hít vào một hơi khí lạnh.

May mà hắn bảo Nam Cung Thanh và Trương Thiên Bảo cùng rời đi, Trương Thiên Bảo không hổ là khí vận chi tử, có thể tránh được đại bạo loạn một cách hoàn mỹ.

Bạo loạn lần này có ghi lại trên lịch pháp của Tu Chân giới, thời gian là năm 19 Chân Long lịch.

Lần này yêu tộc bạo loạn liên tục gần mười năm, khi hắn tiến vào Tu Chân giới mới vừa bình ổn, nhưng thế gian và Tu Chân giới có tổng cộng hơn một ngàn tinh cầu gặp tai họa.

Truy cứu nguyên nhân, trong yêu tộc kề bên này có một Thôn Thiên Thú.

Yêu tộc này trời sinh biến chủng, có được chín đầu, mỗi đầu có thể nuốt vào một viên hằng tinh.

Sau khi thống nhất yêu tộc gần đó, còn nuốt chín hằng tinh vào, Thôn Thiên Thú này liền dời mắt tới địa bàn Tu Chân giới.

Kết quả là có chuyện yêu tộc tấn công cửa vào Tu Chân giới.

Bởi vì chuyện xảy ra quá đột ngột, thực lực của Thôn Thiên Thú kia cũng quá kh*ng b*, Tu Chân giới chưa bao giờ bị đánh chiếm bị Thôn Thiên Thú này công phá, tu sĩ ở đây gần như bị diệt sạch.

Sau khi cửa vào bị chiếm lĩnh, Thôn Thiên Thú dẫn dắt yêu tộc đánh vào những nơi quan trọng, tai họa hơn mười năm.

Nếu không có Trương Thiên Bảo ở đây, có khả năng Nam Cung Thanh không thể rời đi dễ dàng.

Nhưng hắn và Băng Giác tiên tử không có vận khí tốt như thế, hiện giờ bọn họ muốn rời đi cũng không dễ dàng như vậy.

Dựa theo ghi chép, yêu tộc mới xuất hiện liền chắn không gian gần đó, khiến Truyền Tống Trận mất đi hiệu lực, cuối cùng không còn nhiều người sống sót.

Hơn nữa, lúc này e rằng Thông Tấn Phù cũng không có tác dụng, nếu không có thể tìm Vô Phong sư thúc giúp đỡ.

Như vậy phiền phức rồi.

Thực lực của hắn và Băng Giác tiên tử đều tạm được, nhưng còn kém xa Thôn Thiên Thú kia.

Nếu hắn nhớ không nhầm, Thôn Thiên Thú kia cũng đang ở đó, lúc này mới khiến cửa vào nhanh chóng bị công phá.

Nghĩ như vậy, hắn nhìn về phía bầu trời, tìm ra được trong rất nhiều yêu tộc.

Băng Giác tiên tử thấy Mạc Phàm nhìn về phía yêu tộc trên bầu trời, lông mày nhíu lại.

- Đừng nghĩ tới chuyện chạy trốn, đợi ta diệt những yêu tộc này, lại mang ngươi đến Thiên Tâm Cung, nếu đến lúc đó ta không tìm thấy ngươi, đợi ta hủy Địa Cầu đi.

Yêu tộc phản loạn là chuyện thường có, nhưng không một yêu tộc có thể thành công và kéo dài.

Hiện giờ linh hạm bị hủy, Truyền Tống Trận giống như không dùng được, chỉ có thể diệt những yêu tộc này trước rồi mang Mạc Phàm tới Thiên Tâm Cung.

- Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ đến Thiên Tâm Cung, còn nữa, cho dù ngươi bị hủy đi, Địa Cầu cũng không bị diệt.

Trong mắt Mạc Phàm lóe lên sắc bén, nói.

Mạc Phàm nói xong, đi về phía tường đổ bừa bãi.

Băng Giác tiên tử nheo mắt, sắc bén xuất hiện trong mắt cô ta.

Cô ta không so đo với Mạc Phàm, Mạc Phàm sẽ được rửa tội đã là chuyện chắc chắn, không cần thiết phải so đo với một thiên tịnh chi đồng.

Ý niệm của cô ta vừa động, cơ thể hóa thành lưu quang, bay về phía bầu trời.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1873: Thôn Thiên Thú


Trên bầu trời, bên trong một chiếc linh hạm lớn nhất, một nam tử cao lớn uy vũ nhìn tu sĩ nhân loại đầy trời, khóe miệng hơi nhếch lên.

Thần niệm của anh ta chớp lóe, liền đến bên ngoài linh hạm, một tay anh ta giơ lên, lửa đạn trên linh hạm lập tức dừng lại.

Trong rất nhiều tu sĩ, một tu sĩ Hợp Đạo kỳ nhìn thấy nam tử này thì sắc mặt thay đổi.

- Cửu Trọng, ngươi điên rồi, ngươi muốn làm gì?

Trời sinh Thôn Thiên Thú Cửu Trọng có chín đầu, thống nhất yêu tộc gần đây, tất nhiên là ông ta biết.

Bởi vì thực lực mạnh, còn được Quân Đình ban cho quân hàm.

Chẳng qua thật không ngờ, vậy mà Cửu Trọng mang theo hàng loạt yêu tộc tới tấn công cửa vào nơi này.

- Điên rồi sao?

Cửu Trọng hơi nhếch miệng, cười lạnh lùng.

- Ngươi đã nói ta điên rồi, vậy ta lại điên hơn chút nữa.

Những lời này vừa vang lên, trong mắt anh ta lóe lên dữ dằn, tóc và y phục đều bay lên, bay phấp phới.

Ngay sau đó, dao động năng lượng như sóng thần lấy anh ta làm trung tâm, điên cuồng nhào ra xung quanh.

Chỉ trong chớp mắt, đã bao trùm toàn bộ xung quanh cửa vào.

Trong yêu khí nồng đậm, chín đầu rồng vĩ đại xuất hiện quanh cửa vào, trong yêu khí như ẩn như hiện, mỗi một đầu rồng đều to như cửa vào.Theo đôi mắt trên đầu rồng đóng mở, xung quanh sáng tối luân phiên theo.

Nhìn thấy đầu rồng khổng lồ này, sắc mặt không ít tu sĩ lập tức tái mét, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng chảy từ trán bọn họ xuống.

Đây chỉ là một phần bản thể của Cửu Trọng, nhưng cũng quá to rồi.

Nếu Cửu Trọng nguyện ý, có thể ngốn sạch hết huyền thạch ở cửa vào, trong này cũng bao gồm cả bọn họ.

Nhưng chỉ trong phút chốc, bọn họ thoải mái hơn.

Cửu Trọng là yêu tộc có thể ngốn sạch hằng tinh, có hình thể to như vậy cũng rất bình thường.

Trong lúc này, không ít người nhìn xung quanh một chút, không tự chủ được lùi về sau mấy bước.

Cửu Trọng thấy những người đó lùi lại, khóe miệng hơi nhếch lên.

- Hiện giờ biết ta muốn làm gì chưa, nếu thức thời, toàn bộ bỏ bảo cụ xuống, đeo ngự vòng được ta sửa chữa, ta có thể tha cho các ngươi không chết.

Cửu Trọng nói xong, thì lấy một thứ như dây xích ra, ném về phía những tu sĩ này.

Không phải nhân loại thích dùng mấy thứ này trói buộc yêu tộc bọn họ sao, hiện giờ để nhân loại nếm thử tư vị đeo dây xích như bọn họ đi.

Trong tu sĩ nhân loại, có không ít người lộ ra vẻ do dự, không có một ai đi lấy dây xích này.

Đeo dây xích này vào, sẽ thành nô lệ của yêu tộc.

- Cửu Trọng, gan chó của ngươi lớn lắm, vậy mà dám tấn công cửa vào, ngươi biết hậu quả của chuyện này không?

Trong đám người, Băng Giác tiên tử lạnh lùng nói.

Cửu Trọng khẽ nâng mí mắt, nhìn về phía phát ra âm thanh, ánh mắt nhanh chóng nhìn về phía Băng Giác tiên tử.

- Oa, người của Thiên Tâm Cung.

Cửu Trọng hơi bất ngờ nói.

Tuy anh ta là yêu tộc, nhưng vẫn biết về Thiên Tâm Cung.

Chỉ là người của Thiên Tâm Cung, nên ít xuất hiện ở nơi này mới phải.

- Nếu biết ta là người của Thiên Tâm Cung, còn không bảo những yêu binh của ngươi rời đi, nhận tội lĩnh phạt?

Vẻ mặt Băng Giác tiên tử lạnh lẽo, tức giận quát.

- Nhận tội lĩnh phạt?

Cửu Trọng cười khinh thường.

Thiên Tâm Cung rất cường đại, không ít tông môn không dám trêu chọc.

Nhưng ở trong mắt anh ta, Tô Cửu Cửu chỉ là am ni cô mà thôi.

- Ta nghe nói nam nhân của Tô Cửu Cửu các ngươi đều là thái giám, nữ tử đều thanh tâm quả dục, không biết là thật hay giả, đúng lúc có một người của Thiên Tâm Cung ở đây, vậy hôm nay ta sẽ thử xem, mỹ nữ của Thiên Tâm Cung có thật sự giống như truyền thuyết nói hay không.

Nói xong, Cửu Trọng nhìn thoáng qua tu sĩ xung quanh Băng Giác tiên tử.

- Các ngươi, không được sự cho phép của ta, ai cũng đừng nghĩ rời khỏi nơi này, nhưng người nào bắt nữ nhân này giúp ta, ta sẽ thả người đó rời khỏi đây, đúng rồi, đừng làm cô ấy bị thương, ta không muốn chơi một bình hoa bị phá hư.

Cửu Trọng hơi nhếch miệng cười quỷ dị, nói.

Băng Giác tiên tử nhíu mày, trong đôi mắt lóe lên hàn quang.

- Cửu Trọng, tên đáng chết nhà ngươi, ngươi và yêu tộc bên cạnh ngươi đều sẽ bị xử tử.

- Các ngươi muốn ra tay không?

Cửu Trọng không để ý tới Băng Giác tiên tử, mà hỏi những tu sĩ xung quanh Băng Giác tiên tử.

Những tu sĩ đó nhìn Cửu Trọng một lát, lại nhìn Băng Giác tiên tử một lát, do dự mãi, vẫn không ra tay.

Bọn họ ra tay với Băng Giác tiên tử, không chỉ đắc tội Thiên Tâm Cung, còn phản bội tu sĩ nhân loại, kết cục chắc chắn thảm hại hơn chiến đấu với yêu tộc.

- Các ngươi không muốn sống rời đi thì thôi, vậy đám các ngươi đi bắt cô gái của Thiên Tâm Cung này giúp ta, người nào bắt được cô gái này giúp ta, đợi ta chơi ngán, cô gái này sẽ là của người đó.

Cửu Trọng nói với đám yêu tướng.

Những yêu tướng đứng sau lưng anh ta, trước mắt vốn là sáng lên, sau đó liễm đầu lưỡi, không chút do dự xông về phía Băng Giác tiên tử.

Theo những yêu tướng này ra tay, trong chớp mắt bầu trời mới yên bình được một lát lại hỗn loạn.

Các loại bảo cụ, pháp thuật đụng vào nhau, dao động năng lượng trên bầu trời hỗn loạn dị thường.

Thỉnh thoảng, còn truyền đến từng đợt tiếng kêu thảm thiết.

Bởi vì mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, linh hạm của tu sĩ nhân loại bị hủy không ít.

Tu sĩ nhân loại vốn có số lượng rất nhiều, ở dưới oanh kích của linh hạm yêu tộc, càng ngày càng rơi vào hoàn cảnh xấu.

Trong hỗn chiến, Cửu Trọng không có ý ra tay, anh ta xuyên qua đám người, lập tức hạ xuống đại trận phòng hộ chỗ cửa vào.

Anh ta không muốn mạng của những tu sĩ này, thứ anh ta muốn là cửa vào này.

Chỉ đạt được cửa vào này, anh ta mới tính là thành công, nếu không anh ta sẽ như lời Băng Giác tiên tử nói, bọn họ thật sự sẽ bị xử tử.

Anh ta đứng trên đại trận phòng hộ, trong mắt chớp lóe tinh quang, một tay đặt lên trên đại trận phòng hộ.

- Cửu Trọng, cửa vào này, ngươi đừng mơ đạt được.

Cửu Trọng vừa đến trên đại trận phòng hộ, mấy lão giả liền xông tới.

Cửa vào này cho dù là đối với người nào, đều vô cùng quan trọng.

Nếu Cửu Trọng đạt được cửa vào này, anh ta hoàn toàn có thể dẫn hàng loạt Ma Tộc tới, do đó dẫn phát đại chiến Thần Ma khiến sinh linh đồ thán.

Cửu Trọng liếc mắt nhìn mấy người kia một cái, khóe miệng hơi nhếch lên.

Đều là tu sĩ Hợp Đạo kỳ, thực lực xem như nổi bật trong tu sĩ Hợp Đạo, tu sĩ Hợp Đạo thông thường không là đối thủ của những người này.

Nhưng mà…

- Các ngươi quay đầu nhìn xem, phía sau các ngươi là gì?

Tay còn lại của Cửu Trọng chỉ về sau lưng mấy người, cười nói.

Mấy tu sĩ Hợp Đạo kỳ nhíu mày, một người quay đầu nhìn thoáng qua, mắt lập tức mở to.

Chỉ thấy đầu rồng cự đại vừa được Cửu Trọng thả ra, không biết xuất hiện sau lưng bọn họ từ lúc nào.

Mấy đầu rồng há mồm to như bồn máu, trực tiếp nuốt mấy tu sĩ Hợp Đạo kỳ.

Cửu Trọng mỉm cười, miệng niệm yêu ngữ cổ xưa, văn tự yêu tộc chảy về phía đại trận phòng hộ.

Anh ta hủy đại trận này cũng không khó, nhưng anh ta muốn đạt được cửa vào này, nhất định phải phá được đại trận phòng hộ này.

Chỉ trong phút chốc, văn tự yêu tộc bao trùm phần lớn đại trận phòng hộ, bắt đầu thâm nhập vào trong đại trận phòng hộ.

Xung quanh, tu sĩ khác thấy Cửu Trọng phá giải đại trận, sắc mặt cả đám thay đổi.

- Mau ngăn cản tên đó.

Có người kêu lên.

Nếu để Cửu Trọng phá giải đại trận phòng hộ, mới thật sự là chuyện nguy hiểm nhất.

Trong lúc này, không ít tu sĩ đánh lùi yêu tộc bên người, xông về phía Cửu Trọng.

- Ngăn cản ta sao? Đừng mơ!

Cửu Trọng hơi nhếch miệng, cười mỉa xuất hiện trên mặt anh ta.

Chữ “mơ” vừa vang lên, đầu rồng lại xuất hiện, ngốn sạch mấy tu sĩ có tu vi cao nhất.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1874: Cửu Trọng


Bình thường nơi này đều có cao thủ Đại Thừa thủ hộ, nhưng vì tu sĩ Đại Thừa canh giữ ở đây đã trở về báo cáo công việc.

Vốn hẳn là tu sĩ Đại Thừa tới, bị trận pháp của anh ta chắn ở trên đường.

Trận pháp này không ngăn được tu sĩ Đại Thừa bao lâu, nhưng đủ để anh ta phá giải đại trận phòng ngự, giành cửa vào tới tay.

Trong lúc này, nếu cao thủ Đại Thừa không tới, không ai có thể ngăn cản anh ta.

Hơn nữa cửa vào này sẽ là của anh ta nhanh thôi.

Một khi dành được cửa vào này tới tay, cũng có ý nghĩa anh ta nắm giữ vô số Hạ giới và không ít nơi của tinh vực khác.

Khóe miệng anh ta hơi nhếch lên, trong mắt lóe lên tinh quang, lượng lớn yêu văn lan tràn về phía trận pháp phòng hộ.

Nhưng mà…

Lúc yêu văn sắp tới giữa trận pháp, giống như gặp phải một bức tường, bỗng nhiên bị cản lại.

- Hửm?

Cửu Trọng nhíu mày, trong đôi mắt anh ta lóe lên tinh quang, nhìn về phía giữa trận pháp.

Chỉ thấy một tu sĩ áo trắng chỉ huy mấy tu sĩ, bố trí một trận pháp mới, bảo vệ chặt chẽ trung tâm của đại trận phòng hộ.

Tu sĩ áo trắng này không phải ai khác, đúng là Mạc Phàm.

- Tu sĩ của Thần Nông Tông, đúng là đáng chết.

Lúc Cửu Trọng nhìn về phía Mạc Phàm, Mạc Phàm xoay người lại, liếc mắt nhìn Cửu Trọng một cái.

- Các ngươi ở đây vận hành trận pháp thật là được, còn lại giao cho ta.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.Cửa vào đều rất quan trọng đối với cả Tu Chân giới, trận pháp là do cao thủ Đại Thừa tự tay bố trí.

Nhưng vì không có cao thủ Đại Thừa ở đây, lại khiến Cửu Trọng yêu tộc có tu vi rất gần với cao thủ Đại Thừa có cơ hội sử dụng.

Nhưng chỉ cần cộng thêm một trận pháp, mượn dùng lực lượng cường đại tồn trữ trên huyền thạch, có thể tạo ra hiệu quả tương tự cao thủ Đại Thừa.

Mấy Trận Pháp Sư này vận hành trận pháp ở đây, hẳn là đủ ngăn cản Cửu Trọng phá giải trận pháp rồi.

Cho nên hắn không giống như Băng Giác tiên tử, đi đối phó Cửu Trọng, mà đến nơi này trước tiên, khống chế trung tâm của trận pháp.

Chỉ bảo hộ được trận pháp này, bọn họ mới an toàn.

- Vị sư thúc này, yêu tộc Cửu Trọng kia là yêu tộc nửa bước Đại Thừa, sư thúc đi ra ngoài sao?

Một đệ tử khống chế trận pháp, cảm thấy khó hiểu hỏi.

Nhiều tu sĩ Hợp Đạo kỳ như vậy cũng không thể ngăn cản Cửu Trọng, Mạc Phàm là một đệ tử Nguyên Anh có thể làm gì?

Huống chi, trên người Mạc Phàm còn có Thiên Tâm Tỏa.

Mạc Phàm hiện giờ, gần như không khác gì phàm nhân.

- Chuyện này, các ngươi sẽ lập tức biết được thôi.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, thần bí nói.

Hắn rời khỏi trung tâm trận pháp, nhìn về phía bầu trời.

- Cửu Trọng, bảo bọn họ dừng lại đi, không phá được trận pháp, ngươi làm những chuyện này không có bất luận ý nghĩa gì, có ta ở đây, ngươi cũng không có biện pháp phá trận pháp phòng hộ nơi này.

Nghe thấy lời Mạc Phàm nói, Cửu Trọng nhíu mày, đánh giá cẩn thận Mạc Phàm, do dự một lát, cuối cùng giơ tay lên.

- Đều dừng tay lại cho ta.

Những yêu tướng này nghe thấy lời Cửu Trọng nói, lông mày nhíu lại, vẫn lùi về phía sau.

Trên bầu trời, vô số tu sĩ nhân loại hơi sửng sốt, lùi vào trong trận pháp phòng hộ, không ít người nhìn về phía Mạc Phàm trên mặt đất.

- Đệ tử Thần Nông Tông này là ai thế?

Không ít người nhao nhao lắc đầu, có rất nhiều đệ tử của Thần Nông Tông, ngoại trừ một số người nổi tiếng như Vô Phong, Vô Cực và Vô Địch, những người còn lại không có mấy người biết.

Băng Giác tiên tử nhíu mày, nhìn Mạc Phàm với vẻ nghi ngờ.

Mạc Phàm bị cô ta khóa Thiên Tâm Tỏa, rốt cuộc là muốn làm gì?

Cô ta không ngăn cản, chỉ dựa vào bọn họ không thể ngăn được Cửu Trọng.

Nhìn xem Mạc Phàm có thể chơi đùa tạp kỹ gì, cho dù có tác dụng hay không đều không sao cả, trái lại có thể kéo dài chút thời gian.

Cửa vào này xảy ra vấn đề, chắc chắn sẽ có người vượt hư không nhanh chóng chạy tới.

- Tiểu tử, còn có chút bản lĩnh đó, vậy mà bảo vệ đại trận phòng hộ.

Cửu Trọng cười thưởng thức nói.

Nhiều tu sĩ Hợp Đạo kỳ như vậy đều không có tác dụng gì, một tên tiểu tử chặn đường của anh ta, không thể không nói người này lợi hại hơn những người khác rất nhiều.

- Thì sao?

Mạc Phàm cười nhạt nói.

- Chắc là ngươi đắc tội Thiên Tâm Cung đúng không, nếu ngươi phá trận pháp này giúp ta, ta có thể để ngươi trở thành quân sư của ta, còn giúp ngươi bắt nữ nhân của Thiên Tâm Cung kia, đưa cô ta lên giường ngươi, thế nào?

Cửu Trọng hơi nhếch miệng nói.

Trên tay Mạc Phàm vẫn còn Thiên Tâm Tỏa, tuy chưa chắc có quan hệ với Băng Giác tiên tử, nhưng người đắc tội Thiên Tâm Cung đều muốn trả thù Thiên Tâm Cung.

Mạc Phàm không có bản lĩnh này, anh ta sẽ giúp Mạc Phàm thu phục.

Đối với một tù nhân mà nói, chuyện này không phải là vấn đề.

Băng Giác tiên tử nhíu mày, trong mắt lóe lên sắc bén.

- Nghiệt súc, đợi cao thủ Đại Thừa đến, xem ngươi còn có thể hung hãn hay không.

Băng Giác tiên tử hừ lạnh một tiếng, nói.

Cho dù là cao thủ Đại Thừa tông phái nào, đều phải nể mặt Thiên Tâm Cung bọn họ.

- Tiểu tử, nói cho ngươi một chuyện, hôm nay không có cao thủ Đại Thừa tới đây đâu, còn nữa, các ngươi nghĩ đại trận này sẽ làm khó được ta sao, chẳng qua ta phải hủy một số thứ mà thôi.

- Tiểu tử, ngươi nghĩ kỹ chưa?

Cửu Trọng cười lạnh lùng, ánh mắt lại nhìn về phía Mạc Phàm, hỏi.

- Cửu Trọng, ta đã nói rồi, bây giờ ngươi rời đi còn có thể đi được, nếu không ngươi và người của ngươi đều đừng nghĩ rời đi.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Nếu không có hắn ở đây, nơi này chắc chắn đã bị Cửu Trọng chiếm lĩnh.

Nhưng nếu hắn ở đây, 10 năm bạo loạn kia sẽ không thể xảy ra.

Hắn sẽ không để nơi này thất thủ, bởi vì hắn mới ra vào Truyền Tống Trận thông tới Địa Cầu, theo hắn biết, Phàm Tinh bị Cửu Trọng xâm chiếm có được ghi lại.

Cho nên một khi nơi này thất thủ, e rằng Địa Cầu cũng bị Cửu Trọng xâm chiếm.

- Tiểu tử, ngươi đây là từ chối ta sao, ta cũng nói rồi, đừng cho rằng ta không có biện pháp đột phá đại trận phòng hộ này, ta chỉ muốn có đủ đại trận phòng hộ mà thôi.

Cửu Trọng nhíu mày nói.

- Từ chối ngươi?

Mạc Phàm lắc đầu, đi tới bên ngoài đại trận phòng hộ.

Hai tay hắn giang ra, dược khí nồng đậm như thủy triều lan ra xung quanh.

Chỉ trong phút chốc, liền bao trùm xung quanh huyền thạch, xung quanh đều là vị thảo dược nồng đậm.

Không ít yêu tộc hít vào trong bụng, Tinh Khí Thần lập tức chấn động.

Trên người một số yêu tộc vốn bị thương, dưới tác dụng của dược khí, nhanh chóng khôi phục.

- Tiểu tử, ngươi giúp người của ta chữa trị vết thương, đây là chuyện ngươi có thể uy h**p ta sao?

Cửu Trọng cười lạnh lùng, nói.

Anh ta không quan tâm tổn thất bao nhiêu, yêu tộc có nhiều, lại càng không để ý có người chữa trị cho thuộc hạ của anh ta hay không.

- Chỉ sợ không ai nói với ngươi, y sinh có thể cứu người cũng có thể giết người, cứu người hay giết người, đều là một ý niệm của bọn ta.

Mạc Phàm cười nhạt một tiếng, nói.

- Vậy sao, ta rất tò mò y tiên giết người thế nào.

Cửu Trọng hơi nhếch miệng, đầy hứng thú hỏi.

Cho đến bây giờ y tiên đều là dựa vào y thuật cứu người, anh ta chưa từng tháy dùng y thuật giết người, càng không thấy một tiểu tử Nguyên Anh kỳ có thể làm gì đại quân yêu tộc của anh ta.

- Muốn nhìn, được thôi, nhưng đợi ngươi nhìn xong, ngươi sẽ không muốn nhìn, chỉ là ta sẽ làm như ngươi mong muốn.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1875: Mạc Phàm y tiên Bất Tử sao?


- Vậy sao, vậy ta cho ngươi cơ hội này, xem ngươi khiến ta hối hận thế nào, nếu ngươi không làm được, ngươi sẽ như những tu sĩ Hợp Đạo vừa rồi, trở thành thức ăn trong bụng ta.

Cửu Trọng không vội vàng ra tay, cười âm hiểm nói.

- Đúng rồi, trên tay ngươi có Thiên Tâm Tỏa, có cần bảo nữ nhân của Thiên Tâm Cung mở giúp ngươi, ngươi lại ra tay lần nữa không?

Cửu Trọng lại nói tiếp.

Trên tay có Thiên Tâm Tỏa, Mạc Phàm chỉ có thể phóng thích dược khí, những chuyện khác đều không làm được.

- Nếu ngươi cần mở Thiên Tâm Tỏa, ta có thể tạm thời mở cho ngươi.

Băng Giác tiên tử lạnh lùng nói.

Dược khí trên người Mạc Phàm thật sự rất cường đại, cô ta từng gặp không ít y tiên, mỗi người đều rất nổi tiếng ở Tu Chân giới, nhưng không có ai có dược khí mạnh như Mạc Phàm.

Dược khí giết người thế nào cô ta không biết, nhưng cô ta muốn nhìn xem Mạc Phàm mất mặt thế nào.

Cho dù dược khí trên người Mạc Phàm có một không hai, cũng không đối phó được Cửu Trọng.

Cửu Trọng thật sự rất mạnh, Thôn Thiên Thú vốn là cường giả trong yêu tộc, huống chi Cửu Trọng còn là loại biến dị chín đầu.

- Thứ này cần phải cởi bỏ, nhưng không cần ngươi giúp.

Mạc Phàm cười nhạt một tiếng, một âm phù truyền từ miệng hắn ra, hai tay chỉ vùng vẫy, Thiên Tâm Tỏa sáng lên hào quang, trực tiếp bị đứt ra.

Có Thiên Tâm Tỏa này ở đây, quả thật hắn không phát huy ra được thực lực.

Nhưng hắn từng nói Thiên Tâm Tỏa không thể khóa được hắn, thì không khóa được hắn.

Xung quanh, sắc mặt không ít tu sĩ thay đổi.

- Đệ tử Thần Nông Tông này là ai thế?

- Đắc tội Thiên Tâm Cung, còn mở được Thiên Tâm Tỏa sao?

Phải biết rằng thông thường Tô Cửu Cửu chỉ lấy nữ đệ tử, bên trong gần như không có nam, cũng rất ít có liên quan tới nam.

Mắt Băng Giác tiên tử mở to, vẻ mặt lập tức sửng sốt.

Thiên Tâm Tỏa là bí kỹ của Thiên Tâm Cung, mỗi Thiên Tâm Tỏa đều cần tự mình giải trừ, cũng có thể thông qua sư phụ truyền Thiên Tâm Tỏa cho mình giải trừ, nhưng nếu đổi thành sư thúc, thì không thể giải được Thiên Tâm Tỏa.Mạc Phàm chỉ lắc tay, liền giải được Thiên Tâm Tỏa của cô ta, sao lại có chuyện này?

- Tiểu tử, ngươi!

Mạc Phàm làm như không nghe thấy, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Cửu Trọng.

- Phật có từ bi, cũng có lúc sát sinh, ngươi muốn nhìn, vậy thì nhìn xem, Mạt Nhật Hoàng Hôn.

Mạc Phàm nheo mắt, bỗng nhiên bộ đồ trắng trên người biến thành màu đen, tóc của hắn thì biến từ màu đen sang màu trắng.

Không chỉ như vậy, khí tức trên người hắn vừa mới trong phiêu phiêu dục tiên mang theo ôn nhĩ nho nhã, lập tức biến thành tà khí lẫm nhiên mang theo sắc bén bức người.

Nếu vừa rồi Mạc Phàm như khối phác ngọc, hiện giờ như thanh tà binh tôi luyện.

Giống như khí tức trên người hắn, dược khí được hắn phóng ra cũng biến hóa theo.

Mùi thuốc nồng đậm vẫn như cũ, chẳng qua hương vị mang theo mùi máu tươi gay mũi.

Hơn nữa vốn không có màu sắc, lập tức biến thành màu đỏ như trời chiều.

Cả vùng trời không đều bị lây dính, giống như mặt trời lặn phía Tây trước tận thế, khắp nơi đều lộ ra khí tức đau thương, than thở, tuyệt vọng, tử vong và diệt sạch.

Những yêu tộc vừa hút vào và lây dính dược khí, trên mặt lập tức xuất hiện vẻ kỳ lạ.

Ngay sau đó, vừa rồi đám yêu tộc còn cường tráng khỏe mạnh, chỉ trong chớp mắt đã già nua, héo rũ, suy biến.

Chỉ trong phút chốc, 20 vạn yêu tộc có một nửa thành lão yêu gần đất xa trời.

Tuy không chết đi, nhưng cũng không có nhiều sức chiến đấu, trong chớp mắt yêu khí trùng thiên giảm đi hơn nửa.

Ở đây, mắt không ít người mở to, trong mắt đều là không thể tin được.

Không ít người miệng còn há thành hình chữ “O”, ngây ra như phỗng đứng tại chỗ.

- Chuyện này, pháp thuật này quá…

Trong bọn họ có không ít người tu vi cao hơn Mạc Phàm nhiều, nhưng vừa ra tay liền khiến mười vạn yêu tộc già đi, còn không quan tâm cấp bậc nào.

Pháp thuật này, cũng quá kh*ng b* rồi?

Phải biết rằng, Mạc Phàm mới là Nguyên Anh kỳ, có thể giết mấy tu sĩ Hóa Thần đã danh chấn Tu Chân giới rồi.

Cho dù như vậy, cũng chỉ nắm giữ một số người nắm giữa thần thông cường đại, cấm thuật mới có bản lĩnh này.

Nhưng những người đó hành động trước mặt Mạc Phàm, quả thực như gặp sư phụ, không đáng được nhắc tới.

- Sao lại có chuyện này?

Có người cảm thấy khó tin nói.

Trong bọn họ cũng có y tiên, thậm chí là y tiên của Thần Nông Tông.

Nhưng bọn họ đều chưa từng thấy y tiên giết người, nhất là pháp thuật Mạc Phàm mới sử dụng, bọn họ chưa từng nghe nói tới.

- Đây thật sự là bản lĩnh của y tiên sao?

Nếu là thật, vậy sau này không có ai dám xem thường y tiên rồi.

Trong đám tu sĩ, khiếp sợ nhất là Băng Giác tiên tử.

Mạc Phàm vốn mở Thiên Tâm Tỏa của cô ta, lại dùng pháp thuật kh*ng b* như vậy.

Cô ta không biết pháp thuật này đối phó một tu sĩ sẽ thế nào, nhưng cô ta rất chắc chắn, nếu dùng trên người cô ta, ít nhất cô ta sẽ biến già đi như những yêu tộc này.

Cứ thế, cô ta còn cưỡng ép Mạc Phàm đến Tu Chân giới.

Nếu Mạc Phàm không bận lòng, cô ta và sư muội chắc chắn không nói được gì với Mạc Phàm, đã bị Mạc Phàm g**t ch*t.

Đối diện Mạc Phàm, tươi cười trên mặt Cửu Trọng cứng đờ, sắc mặt lập tức khó coi.

Mấy ngàn yêu tộc bị giết anh ta không có cảm giác gì, nhưng mười vạn yêu tộc lập tức bị già đi, bên trong đều có người thực lực tương đối mạnh, tổn thất này sao anh ta có thể chịu được, đây là một nửa binh lực của anh ta.

Anh ta còn cần những yêu tộc này, giúp anh ta cùng ngăn cản đại quân nhân loại sẽ tới nhanh thôi.

Cho dù anh ta có thể bổ sung yêu tộc, cũng không có khả năng bổ sung nhiều như vậy.

Không thể không nói anh ta xem thường Mạc Phàm, cũng không thể không nói, hiện giờ anh ta rất hối hận.

Anh ta không nên để Mạc Phàm còn sống thi triển pháp thuật vừa rồi, loại người như Mạc Phàm, anh ta không nên đợi Mạc Phàm nói gì, liền nuốt Mạc Phàm vào bụng luôn.

- Tiểu tử, ngươi tên là gì?

- Ta sao?

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khẽ.

Hiện giờ Cửu Trọng mới hỏi tên hắn, muộn rồi.

- Ta họ Mạc, tên Phàm, ngươi có thể gọi ta là y tiên Bất Tử.

- Mạc Phàm y tiên Bất Tử sao?

Nghe thấy mấy chữ này, sắc mặt không ít người thay đổi.

- Cậu ta là đệ tử của Thần Nông Tông đứng đầu Đại Bỉ còn bắn chết Ngạo Nhật Thập Tử sao?

Có người kêu lên.

Có người thì thoải mái hơn, ánh mắt nhìn Mạc Phàm lại cao thêm vài phần.

Ở Thần Nông Tông, chỉ có đệ tử thiên tài như Mạc Phàm mới có thể làm ra chuyện kinh thế hãi tục như vậy.

Nhưng so với Mạc Phàm bắn chết Ngạo Nhật Thập Tử lúc trước, chỉ sợ thanh danh của Mạc Phàm sẽ càng kh*ng b* hơn.

Đây chính là một lần giết 10 vạn yêu binh, cho dù là cao thủ Hợp Đạo cũng không dễ dàng làm được.

Nhưng Mạc Phàm hiện giờ chỉ là một tiểu tu sĩ Nguyên Anh kỳ.

Đợi một thời gian nữa, Mạc Phàm đến Hóa Thần, Hợp Đạo, thậm chí là cảnh giới rất cao, sẽ có nhiều thành tựu không thể tưởng tượng được.

- Mạc Phàm, chẳng trách có thể làm ra chuyện như vậy, nhưng ta cho ngươi một cơ hội, dừng pháp thuật của ngươi lại, khôi phục cho những thuộc hạ của ta, ta có thể coi như ngươi chưa từng làm gì, thả ngươi rời đi.

Trong mắt Cửu Trọng lóe sáng sắc bén, trầm giọng nói.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1876: Có ý gì?


Tu sĩ cấp như Mạc Phàm, anh ta vốn không để vào mắt.

Nhưng hiện giờ, Mạc Phàm trở thành người phiền phức nhất.

Bảo Mạc Phàm khôi phục thuộc hạ bên cạnh anh ta trước, lại nghĩ biện pháp đối phó Mạc Phàm cũng không muộn.

- Hoặc là ngươi rời đi, rời đi mà nói, dùng một ít dược, những thuộc hạ của ngươi còn có khả năng khôi phục, nếu không toàn bộ yêu binh của ngươi ở lại đi.

Ánh mắt Mạc Phàm mặc hắc y rét lạnh, nói.

Dược khí có thể cứu người, nhưng cứu người cực hạn cũng là độc.

Bí pháp này không có ở Thần Nông Tông, là một loại Y Đạo Trận kiếp trước hắn lĩnh ngộ ra.

Bởi vì lực sát thương quá lớn, còn có khả năng ảnh hưởng tới tâm tính của y sinh, cuối cùng được đặt ở tầng cao nhất của điển tàng tháp.

Một khi sử dụng Mạt Nhật Hoàng Hôn sẽ tiêu hao dược khí, cho dù hắn thu hồi dược khí, cũng không có biện pháp khôi phục.

Một phen vừa rồi, đã tiêu hao một phần ba dược khí của hắn.

Tuy chỉ là một phần ba, nhưng cũng là dược khí vô số y tiên cả đời không đạt được.

- Tiểu tử, ngươi đã không chịu làm, vậy đi chết đi.

Cửu Trọng lạnh lùng nói.

Tên tiểu tử Mạc Phàm rất kỳ lạ, nếu Mạc Phàm không làm, vậy thì đi chết đi, tránh lại xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.

Những lời này vừa vang lên, một cái đầu rồng vĩ đại xuất hiện trên đỉnh đầu Mạc Phàm.

Không ít người nhìn thấy đầu rồng kia, vẻ mặt lập tức thay đổi.

Vừa rồi những tu sĩ Hợp Đạo kỳ, đều bị Cửu Trọng nuốt như vậy.

- Mạc sư thúc cẩn thận.

Trong rất nhiều tu sĩ, một đệ tử của Thần Nông Tông kêu to.

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, nhìn thoáng qua đầu rồng kia.

- Cửu Trọng ngươi có thể thử xem, nhìn xem ngươi có trúng độc bỏ mình hay không.

Mạc Phàm vừa nói những lời này xong, đầu rồng vĩ đại tới bên cạnh Mạc Phàm liền dừng lại.

Bản thể của anh ta có thể nuốt vàng hòa tan sắt, còn có kháng độc tính rất mạnh.

Nhưng Mạc Phàm vừa phóng độc lập tức độc 10 vạn yêu tộc của anh ta, muốn độc bản thể của anh ta cũng không phải không có khả năng.

- Tiểu tử, vậy ngươi cũng phải chết đi.

Cửu Trọng lạnh giọng nói, một đạo cột sáng huyết sắc xuất hiện trong miệng rồng, chiếu về phía Mạc Phàm.

Anh ta là yêu tộc so được với cao thủ Đại Thừa, giết một tiểu tử Nguyên Anh kỳ còn không phải hạ bút thành văn?

- Ta hiện giờ, ngươi ngay cả giết cũng không thể giết được, Lê Minh.

Mạc Phàm lắc đầu cười, cười mỉa nói.

Hắn không trốn tránh, nhưng theo hai chữ “Lê Minh” vang lên, quang mang cực sáng tỏa từ người hắn ra, giống như đêm tối đột nhiên biến thành bình minh.

Đồng thời, cột sáng màu đỏ đột nhiên hạ xuống.“Bùm!”

Một tiếng vang thật to, cột sáng màu đỏ bao phủ Mạc Phàm ở bên trong.

Cột sáng rơi lên trên đại trận phòng hộ, đại trận phòng hộ bị phá ra một cái động to, cột sáng xuyên vào bên trong, chiếu lên trên huyền thạch nổ tung.

Mấy tu sĩ chưa kịp chạy thoát, trực tiếp biến mất trong cột sáng.

Nhưng theo cột sáng hạ xuống, phía sau Cửu Trọng.

Từng đạo bạch quang nổ tung không có dấu hiệu, những yêu tộc không kịp đề phòng, biến mất trong bạch quang.

Liên tiếp 18 đạo bạch quang, trên vạn yêu tộc lặng yên không tiếng động biến mất trong bạch quang.

Mà bên trong cột sáng huyết sắc kia, Mạc Phàm vẫn mặc y phục màu đen, khóe miệng hơi nhếch lên nụ cười tà dị.

Lần này.

Xung quanh lại sửng sốt, Mạc Phàm dùng y thuật giết người còn chưa tính, Mạc Phàm thi triển y thuật, vậy mà còn không thể đụng vào.

Khẽ đụng Mạc Phàm, sẽ tạo thành tổn thất không nhỏ.

Đây là chuyện y tiên có thể làm được sao?

Đôi mắt Cửu Trọng lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Phàm, trong chớp mắt sắc mặt khó coi tới cực hạn.

Mạc Phàm lập tức hủy 10 vạn yêu tộc của anh ta, Mạc Phàm hiện giờ ngay cả giết anh ta cũng không giết được, anh ta mới ra tay với Mạc Phàm, liền tổn thất trên vạn tu sĩ.

Tuy ít hơn vừa rồi một chút, nhưng không nằm trong khả năng anh ta chịu được.

Cứ tiếp tục như vậy, kế hoạch mà anh ta chuẩn bị đã lâu, sẽ bị Mạc Phàm một tu sĩ Nguyên Anh kỳ hủy diệt.

- Đệ tử Thần Nông Tông, đúng là khiến người ta mở mang tầm mắt.

Cửu Trọng trầm giọng nói.

- Nhãn lực của ngươi quá thiển cận rồi.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Hắn chỉ thi triển hai loại Y Đạo Thuật của mình, Thần Nông Tông có quá nhiều Y Đạo Thuật, chỉ là Cửu Trọng chưa từng thấy mà thôi.

Nhưng Cửu Trọng gặp phải hắn coi như Cửu Trọng xui xẻo rồi.

Kiếp trước, nếu không phải hắn mới luyện chế Cửu Chuyển Thần Đan, tiêu hao rất lớn, lại không đề phòng với Quân Mạc Tà, lúc này mới gần như không có phản kháng đã bị Quân Mạc Tà g**t ch*t.

Nếu không tuy hắn chỉ có tu vi Kim Đan, muốn g**t ch*t y tiên Bất Tử hắn cũng không phải chuyện dễ dàng.

Cửu Trọng muốn qua cửa ải của hắn, càng không đơn giản như vậy.

- Được lắm, Mạc Phàm, ta nhớ kỹ tên ngươi rồi, nếu là như vậy, vậy ngươi sống thật tốt, chuyện hôm nay, Cửu Trọng ta nhớ kỹ rồi, kế tiếp ngươi xem ta lấy cửa vàonày thế nào, tuy chỉ bị hủy một phần, nhưng cửa vào này cũng là của ta.

Cửu Trọng tức giận nói.

Không thể đụng vào gia hỏa Mạc Phàm, vậy thì không động, không cần chậm trễ chuyện lớn của anh ta.

Đợi anh ta lấy được cửa vào, rồi điều tra Mạc Phàm, sau đó lại ra tay với Mạc Phàm cũng không muộn.

Còn cửa vào này, nếu không thể đạt được đầy đủ, hủy diệt một phần cũng không có vấn đề gì.

Anh ta nói xong, chín cái đầu rồng vĩ đại đều xuất hiện trong không gian, xung quanh lập tức run rẩy, giống như không thể chống đỡ được lực lượng kh*ng b* mà bản thể Cửu Trọng mang lại.

“Rống!”

Một tiếng long ngâm vang lên, chín đầu rồng khẽ nhúc nhích, há cái mồm to như bồn máu, một mặt trời chui từ trong miệng anh ta ra.

Chín viên này đại phóng dương quang, dao động năng lượng kh*ng b* lập tức tỏa ra bốn phía, khiến không gian càng lắc lư dữ dội hơn.

Trên huyền thạch, không ít tu sĩ cảm nhận được phẫn nộ của Cửu Trọng, sắc mặt trở nên thay đổi.

Rõ ràng là Cửu Trọng muốn tấn công, với thực lực của Cửu Trọng muốn phá đại trận phòng hộ ở đây, cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Nếu Cửu Trọng không muốn cướp Truyền Tống Trận nơi này, đã không ra tay như vậy.

- Làm sao bây giờ?

Không ít người lo lắng nói.

Tu sĩ Hợp Đạo không thể làm gì Cửu Trọng, đã bị Cửu Trọng đánh chết, bọn họ vốn không ngăn được Cửu Trọng, chỉ có thể nhìn Cửu Trọng phá trận pháp.

Lúc đại trận bị phá, chính là ngày bọn họ bị diệt.

Bên ngoài trận pháp phòng hộ, vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, lắc đầu.

- Cửu Trọng, ngươi còn chưa hiểu ý của ta à?

- Có ý gì?

Cửu Trọng nhíu mày hỏi.

Tiểu tử này khiến anh ta mất hết mặt mũi, anh ta không thèm quan tâm Mạc Phàm, Mạc Phàm còn có thể làm gì?

- Có ta ở đây, hôm nay ngươi không lấy được cửa vào này đâu.

Mạc Phàm khẽ thở dài một cái, ý niệm vừa động, cơ thể đột nhiên tăng vọt.

Chỉ trong phút chốc liền cao vạn mét, trôi nổi ở trong hư không, giống như cự thần thời Thượng Cổ, khiến người ta phải ngước nhìn.

Cho dù là so với bản thể của Thôn Thiên Thú Cửu Trọng, cũng không kém nhiều.

Huyền thạch chỗ cửa vào, lập tức nhỏ đi nhiều trước mặt Mạc Phàm, chỉ to bằng nắm tay.

Mạc Phàm nắm lấy huyền thạch này, cầm huyền thạch trong tay.

- Cửu Trọng, cửa vào vẫn ở chỗ đó, ngươi có thể thử xem, tấn công trận pháp phòng hộ trên huyền thạch này.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười nhạt nói.

Lần này trước mắt đám tu sĩ nhân loại sáng lên, sắc mặt Cửu Trọng thì xám như tro tàn.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1877: Cũng chính vì như vậy, hắn thắng.


- Mạc Phàm, ngươi thực đáng chết!

Cửu Trọng nhíu mày thành chữ “hỏa”, nghiến răng nói.

Chữ “chết” vừa ra khỏi miệng, chín cái đầu rồng kh*ng b* đều đến bên cạnh Mạc Phàm, chuẩn bị nuốt sống Mạc Phàm bất cứ lúc nào.

Không thể động vào Mạc Phàm còn chưa tính, vậy mà Mạc Phàm có thể biến thân xác to nhỏ, bảo hộ cửa vào này.

Nếu anh ta ra tay với cửa vào này, sẽ giống như vừa rồi, không biết phải tổn thất bao nhiêu yêu binh.

Có khả năng anh ta chưa thể phá vỡ phòng ngự của đại trận phòng hộ, 20 vạn yêu binh bên cạnh anh ta đã chết cả rồi.

Lúc này nếu có thể giết Mạc Phàm, anh ta sẽ không do dự xé nát Mạc Phàm.

Nhưng rõ ràng là không thể, trừ phi anh ta muốn từ bỏ tất cả yêu binh yêu tướng.

Nếu từ bỏ tất cả yêu binh yêu tướng mà nói, anh ta giết được Mạc Phàm cũng thua.

- Ngươi có thể thử điều yêu tộc bên cạnh ngươi đến, nhưng ta nói cho ngươi biết, ngươi điều bọn họ đi cũng không có biện pháp ra tay với ta.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Hiệu quả của Lê Minh là như vậy, phàm là trong phạm vi dược khí hoặc sinh vật hấp thu dược khí, một khi chủ động tấn công, tấn công sẽ chuyển dời đến người những sinh vật này.

Những yêu tộc này hấp thu không ít dược khí của hắn, trốn xa tới mấy, cũng không thể thoát khỏi Lê Minh.

- Tiểu tử, ta xem ngươi có thể kiên trì bao lâu.

Cửu Trọng trầm giọng nói.

Mạc Phàm chỉ là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, duy trì cơ thể vĩ đại này chắc chắn tiêu hao không ít.

Phải biết rằng, có thể biến hóa ra hình thể to lớn này, đã vượt qua phạm vi cơ thể Mạc Phàm, càng không nói tới chuyện duy trì trạng thái này.

- Quả thật đạo thể của ta chống đỡ không được lâu, có lẽ chỉ được năm sáu canh giờ, nhưng lúc này như vậy đủ rồi.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Nếu chỉ dựa vào pháp lực duy trì cự thể, không dễ dàng đạt tới hình thái này của hắn, ngoài ra tiêu hao cũng rất lớn, chỉ sợ một lát nữa sẽ tiêu hao hết linh khí.

Nhưng cơ thể hắn là đạo thể, không phải lấy tiêu hao linh khí để duy trì.

Như vậy tiêu hao sẽ nhỏ đi nhiều.

- Năm sáu canh giờ?

Sắc mặt Cửu Trọng khó coi, sắc mặt gần như bầu trời trước cơn giông bão.

Chưa tới năm sáu canh giờ, cao thủ Đại Thừa bị anh ta vây khốn sẽ tới, đến lúc đó, anh ta chỉ có thể bị tàn sát.

Tuy thực lực của anh ta mạnh, Hợp Đạo kỳ thông thường đứng trước mặt anh ta như gà đất chó kiểng, nhưng so với cao thủ Đại Thừa thì kém nhiều.

Sở dĩ có thể vây khốn cao thủ Đại Thừa, cũng là dựa vào trận pháp của yêu tộc và hiến tế sinh linh mới làm được.

- Không đủ thời gian sao, nếu không đủ, thông qua Y Đạo Trận, ta còn có thể kiên trì lâu hơn nữa.

Mạc Phàm cười quỷ dị, lại nói tiếp.

- …

Cửu Trọng nắm chặt tay, sau đó buông lỏng ra.

Y Đạo Trận lúc trước Mạc Phàm sử dụng anh ta không biết là gì, nhưng y tiên nổi tiếng là khó chơi, cả Tu Chân giới đều biết, so thời gian với y tiên, ít có ai tiêu hao được.

Như vậy gần như có thể chắc chắn, anh ta muốn đạt được cửa vào này là không thể rồi.

ể ố- Tiểu tử, ngươi làm hỏng chuyện tốt của ta, món nợ này sớm muộn gì ta cũng tính với ngươi, ngươi đợi đó cho ta.

Cửu Trọng do dự một lát, quyết tâm trong lòng nói.

Nếu không vì Mạc Phàm, cửa vào này đã đến tay anh ta.

Nhưng chỉ cần còn lượng lớn yêu binh yêu tướng, anh ta vẫn còn hi vọng.

- Lên linh hạm, chúng ta rút!

Cửu Trọng giơ tay lên, ra lệnh.

Tất cả yêu binh yêu tướng hơi sửng sốt, rút lui lên linh hạm như thủy triều rút, linh hạm chớp lóe hào quang biến mất từng cái trong tinh không.

Cửu Trọng trừng Mạc Phàm đầy hung dữ, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng.

Rất lâu sau, anh ta và bản thể Thôn Thiên Thú cửu đầu vô cùng khổng lồ cùng rời khỏi cửa vào.

Mạc Phàm xác nhận Cửu Trọng và những yêu binh kia rút hoàn toàn, hơi thở phào nhẹ nhõm, cơ thể nhanh chóng khôi phục lại bình thường.

Dược khí tràn ngập ở xung quanh, cũng được hắn thu trở về.

Theo dược khí thu về y phục trên người hắn dần biến từ đen thành trắng, tóc cũng từ trắng biến thành đen, khí tức trên người cũng khôi phục thành như ban đầu.

Chẳng qua gương mặt hắn trắng bệch.

Tuy cơ thể hắn có thể duy trì hình thể kia rất lâu, nhưng tiêu hao quá nhiều dược khí.

Mạt Nhật Hoàng Hôn và Lê Minh đều tiêu hao rất nhiều dược khí, mỗi lần sử dụng đều tiêu hao một phần ba dược khí của hắn, hiện giờ dược khí toàn thân hắn chỉ còn lại chưa tới một phần ba.

Nếu Cửu Trọng thử tấn công lần hai, sẽ phát hiện tấn công lần hai không còn Lê Minh xuất hiện.

Đáng tiếc, Cửu Trọng không dám đánh cược tiếp.

Cũng chính vì như vậy, hắn thắng.

Hắn lắc đầu cười, đi vào trong đại trận phòng ngự, hạ xuống trên huyền thạch.

Trên mặt đất, mấy quan quân mặc chiến giáp vội vàng tới đón.

- Đa tạ Mạc công tửra tay, bảo vệ cửa vào này.

Người đứng đầu vô cùng cung kính nói.

Vừa rồi nếu không có Mạc Phàm, nơi này không chỉ thất thủ, bọn họ cũng sẽ bị tàn sát.

- Đây là chuyện phải làm, nhanh liên lạc với cao thủ Đại Thừa gần đây đi, cao thủ Đại Thừa tới đổi ca sẽ không đến đây nhanh đâu.

Mạc Phàm hờ hững nói.

Nếu lúc này Cửu Trọng giết trở về, vẫn còn cơ hội cướp được.

Chỉ có cao thủ Đại Thừa tới, nơi này mới xem như an toàn.

- Ta đã báo cho Quân Đình, cao thủ Đại Thừa sẽ tới nhanh thôi, đồng thời ta cũng báo cáo nhanh chuyện này cho Quân Đình, đến lúc đó Quân Đình tất có thưởng, ngoài ra nếu Mạc công tử có chuyện gì ta có thể làm được, Mạc công tử cứ việc mở miệng.

Sĩ quan kia nói.

Tuy gần như là Mạc Phàm dựa vào thực lực của bản thân, chặn Cửu Trọng.

Nhưng bọn họ cũng coi như ra tay, chắc chắn có khen thưởng không nhỏ, tất nhiên không thể không bày tỏ như Mạc Phàm.

- Ừm…

Mạc Phàm suy nghĩ một lát, lông mày hơi nhướn lên.

- Nếu có thể, đợi cao thủ Đại Thừa đến, hi vọng các hạ có thể tạm đổi thông đạo tới Cửu Châu Phàm Tinh thành một chiều, chỉ có thể đến Thượng giới, trừ phi có được ấn ký của ta, nếu không không thể trở về Phàm giới.

Cửu Trọng chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, đối phó hắn hắn không sợ, nhưng nếu Cửu Trọng sắp xếp một số yêu tộc đến Địa Cầu, thậm chí là Cửu Trọng tới Địa Cầu, vậy thì phiền phức rồi.

Do cao thủ Đại Thừa đổi thành một chiều, Cửu Trọng muốn đến Địa Cầu cũng không đi được.

- Chuyện này không thành vấn đề, đợi cao thủ Đại Thừa đến đây, ta lập tức xử lý chuyện này.

Sĩ quan kia nói.

Chuyện này cũng không phải chuyện khó, hoàn toàn nằm trong phạm vi năng lực của ông ta.

- Vậy các hạ đi làm việc của mình đi, ta muốn nghỉ ngơi một lát.

Mạc Phàm mỉm cười nói.

- Được, Mạc tiên sinh cần gì cứ tìm ta.

Sĩ quan kia cũng không quấy rầy nữa, mang theo người xoay người rời đi.

Mấy người vừa rời đi, Băng Giác tiên tử đi tới.

- Thật không ngờ, vậy mà ngươi còn có bản lĩnh.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khinh thường, tìm một tảng đá ngồi xuống, rồi hắn lấy mấy viên đan dược ra nuốt vào.

Nếu hắn không có chút bản lĩnh, làm sao có thể trở thành y tiên Bất Tử?

Rất lâu sau, lúc này hắn mới mở miệng.

- Băng Giác tiên tử còn mang ta đến Thiên Tâm Cung không, hiện giờ rất nguy hiểm.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1878: Chuyện này rất đơn giản.


Hiện giờ hắn đã bị Cửu Trọng để mắt tới.

Nếu Băng Giác tiên tử đi cùng hắn, chắc chắn sẽ trở thành đối tượng liệp sát của Cửu Trọng.

- Sao thế, ngươi cho rằng ngươi thủ hộ cửa vào này, ta sẽ thả ngươi rời đi à?

Băng Giác tiên tử nhíu mày, lạnh lùng nói.

Mạc Phàm có bảo vệ của vào hay không, đều không có vấn đề gì đối với Thiên Tâm Cung bọn họ.

Chỉ cần trên người Mạc Phàm có Thiên Tâm Ấn, thì phải đến Thiên Tâm Cung với cô ta.

- Ta không cần ngươi thả ta rời đi, cho dù không có ngươi, ta cũng sẽ tới Thiên Tâm Cung.

Mạc Phàm lắc đầu cười nói.

Thiên Tâm Ấn khắc trên tay hắn sớm muộn gì cũng là tai họa, hắn nhất định phải tới Thiên Tâm Cung, cho dù có Băng Giác tiên tử hay không đều như vậy.

- Nếu ngươi không sợ Cửu Trọng, trái lại có thể đi theo ta, nhưng lần sau ta chưa chắc cứu được ngươi.

Mạc Phàm lại nói tiếp.

Lần này hắn biết chuyện gì xảy ra, mới lo trước khỏi họa bảo vệ cửa vào này, nhưng trên đường đi gặp phải Cửu Trọng, hắn chỉ có thể chạy trốn.

Dược khí hao phí nhiều như vậy, không phải thời gian có thể bổ sung trở về, đã không đủ để đối phó Cửu Trọng.

- Ta không cần ngươi bảo vệ, ngươi bảo vệ tốt chính mình là được, đợi ngươi nghỉ ngơi xong thì nói với ta một tiếng, chúng ta cần lập tức rời đi.

Băng Giác tiên tử hừ lạnh một tiếng, nói.

Nói xong, cô ta xoay người đi về phía linh hạm của cô ta.

Lúc trước cô ta chưa từng thấy Mạc Phàm ra tay, không thể không nói, lúc trước cô ta xem thường Mạc Phàm rồi.

Nhưng cô ta đường đường là người của Thiên Tâm Cung, cần Mạc Phàm cứu sao, đúng là buồn cười.

Cô ta đi đến bên cạnh linh hạm, bàn tay trắng nõn không ngừng kết ra pháp ấn.

Theo những pháp ấn này lao vào dũng mãnh, sư muội của cô ta bị linh hạm của Cửu Trọng đánh một kích nhanh chóng khôi phục cơ thể, giống như chưa từng chịu thương tổn.

Mạc Phàm thấy một màn này cũng không kỳ lạ, hắn nhắm hai mắt, tiếp tục khôi phục thực lực.



Cách cửa vào trên vạn tinh, trên một tinh cầu nguyên thủy, những chiến hạm của Cửu Trọng đỗ lại gần những tinh cầu này.

Giữa tinh cầu là một khối vương tọa dùng Yêu Linh Thạch điêu khắc, một quyền của Cửu Trọng đập nát tay vịn của vương tọa.

Vương tọa cứng như tinh băng thiết, lập tức hãm sâu xuống.

- Đáng ghét, đúng là đáng ghét, điều tra tất cả về người tên Mạc Phàm này cho ta, ta muốn khiến cậu ta hối hận vì xen vào việc của người khác ngày hôm nay.

Cửu Trọng tức giận nói.

Kế hoạch của anh ta không thể chê vào đâu được, ngay cả cao thủ Đại Thừa đều bị anh ta vây khốn.

Nhưng cuối cùng lại thua bởi một tiểu tử Nguyên Anh kỳ, đây là chuyện anh ta không thể chịu được.

Nếu bỗng nhiên xuất hiện một cao thủ Đại Thừa, thì dễ nói một chút, nhưng lại cứ là Nguyên Anh kỳ.

Cho dù Mạc Phàm đứng đầu Đại Bỉ, còn bắn chết Ngạo Nhật Thập Tử, nhưng ở trong mắt anh ta, vẫn là một cao thủ Võ Lâm tuyệt đỉnh trưởng thành như anh ta bị một đứa bé ba tuổi đánh.

- Vương, Mạc Phàm này thật sự không đơn giản, nghe nói cậu ta còn chữa khỏi Thất Sinh Thất Thế Chú, còn có quan hệ rất tốt với ba đại cao thủ Vô Phong Vô Cực Vô Địch của Thần Nông Tông.

Dưới vương tọa, một yêu tộc gầy khô già yếu vuốt râu, nói.

- Thì sao?

Cửu Trọng nhìn yêu tộc này, hỏi.

- Ta hoài nghi, có khả năng thực lực của tiểu tử kia không mạnh như vậy, nhưng có ba cao thủ của Thần Nông Tông ký gửi ra tay.

Yêu tộc lớn tuổi kia nghĩ một lát, nói.

Một tu sĩ Nguyên Anh, cho dù y đạo lợi hại mấy, cũng không có khả năng lập tức giết được 11 vạn yêu tộc, còn là công kích vô cùng khác biệt không luận thực lực.

Phải biết rằng, cho dù là một viên hằng tinh nổ mạnh, cũng không giết được nhiều yêu tộc bọn họ như vậy.Khả năng duy nhất, một người trong đám Vô Phong ra tay.

Lông mày Cửu Trọng giãn ra, lập tức hiểu mọi chuyện.

Anh ta không tin mấy y thuật vừa rồi của Mạc Phàm là do một tu sĩ Nguyên Anh kỳ thi triển ra, tuy anh ta là dị chủng trời sinh, mạnh hơn đồng loại gấp đôi.

Nhưng dù vậy, lúc anh ta cùng cảnh giới với Mạc Phàm, cũng không có cấp bậc kh*ng b* như vậy.

Nếu có ba vị cao thủ Đại Thừa ký gửi thân ra tay, toàn bộ mọi chuyện đều thông rồi.

- Xem ra vẫn không thể ra tay với tiểu tử này rồi.

Cửu Trọng nghĩ một lát nói.

Mạc Phàm phá hủy chuyện tốt của anh ta, anh ta vốn chuẩn bị phái người đuổi theo Mạc Phàm, sau đó trực tiếp giải quyết tiểu tử này.

Nhưng có ba vị kia ký gửi thân, chuyện này phải suy xét lần nữa.

Nhỡ đâu chọc giận bọn họ, bản thể của ba vị kia hàng lâm, hoàn toàn có thể diệt sạch bọn họ.

Cho dù anh ta đến Đại Thừa kỳ, cũng không thể lập tức trở thành đối thủ của ba vị Thần Nông Tông.

- Không phải không thể ra tay với tiểu tử này, ta có một suy đoán, nhỡ đâu không phải thì sao, chúng ta có thể phái người đối phó tiểu tử này, nếu không phải thì trực tiếp giết tiểu tử này luôn, ngoài ra…

Yêu tộc lớn tuổi kia nói một nửa, thì dừng lại.

- Ngoài ra cái gì?

Cửu Trọng tò mò hỏi.

- Chúng ta không thể đối phó tiểu tử này, thì không có người đối phó được tiểu tử này sao, tiểu tử này ra khỏi cửa vào, chắc chắn là từ Hạ giới tới, tìm tới tinh cầu Hạ giới kia, sẽ là lúc khiến tiểu tử kia hối hận.

Trong mắt yêu tộc lớn tuổi kia hiện lên nham hiểm, cười nói.

- Trái lại biện pháp này không tệ, nhưng cửa vào kia tương ứng với rất nhiều tinh cầu Hạ giới, chỉ sợ không dễ tìm như vậy?

Cửu Trọng lạnh lùng nói.

Trái lại bọn họ có thể phái người lẻn vào, nhưng cửa vào kia gần như có thể nói lf thông tới tru thiên vạn giới, không có khả năng tìm được dễ dàng.

- Chuyện này rất đơn giản.

Yêu tộc lớn tuổi kia cười thần bí nói.

- Nói mau.

Cửu Trọng vội vàng nói.

- Chúng ta có thể tìm Ngạo Nhật Sơn Tông lấy tin tức này.

Yêu tộc lớn tuổi cười nói.

- Chúng ta mới tấn công cửa vào kia, đã bị Ngạo Nhật Sơn Tông liệt vào sổ đen rồi?

Cửu Trọng hỏi.

Nếu Ngạo Nhật Sơn Tông cho bọn họ tin tức, chẳng khác nào phản bội nhân loại, cho dù Ngạo Nhật Sơn Tông có thù oán với Mạc Phàm cũng không dám làm thế.

- Đại nhân đừng quên, tiểu tử Mạc Phàm dành được vị trí đứng đầu Đại Bỉ từ tay Ngạo Nhật Sơn Tông, không chỉ g**t ch*t thiên tài Long Ngạo Thiên của Ngạo Nhật Sơn Tông, còn giết Ngạo Nhật Thập Tử, Ngạo Nhật Sơn Tông không có khả năng không muốn báo thù, hiện giờ có chúng ta ở đây, bọn họ chỉ cần để lộ chút tin tức, không cần tự bọn họ ra tay, bọn họ sẽ không từ chối đâu, huống chi chuyện này chỉ có Ngạo Nhật Sơn Tông và chúng ta biết.

Yêu tộc lớn tuổi nói.

Ngạo Nhật Sơn Tông là tông môn có thù tất báo, có đôi khi vì báo thù mà không từ thủ đoạn, là ngoại tộc trong mỗi đại tông môn.

Ông ta cảm thấy Ngạo Nhật Sơn Tông sẽ không từ chối.

- Được rồi, ta lập tức phái người đi thử tên tiểu tử kia, ngươi phái người đi tiếp cận Ngạo Nhật Sơn Tông, một khi tìm được Mạc Phàm đến từ Phàm Tinh nào, lập tức phái yêu tộc qua, hủy nơi Mạc Phàm sinh sống và tất cả nhân loại, nếu số lượng nhân loại không đủ 100 vạn, giết đủ 100 vạn gần đây mới thôi.

Trong mắt Cửu Trọng lóe lên tàn nhẫn, nói.

Không phải Mạc Phàm làm chậm trễ đại sự của anh ta, phế đi 10 vạn yêu binh của anh ta sao, anh ta sẽ khiến Mạc Phàm trả gấp bội.

- Tuân mệnh, vương của ta.

Yêu tộc lớn tuổi kia cười khẽ, xoay người rời đi.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1879: Tin Tức


Ba ngày sau, một linh hạm đỗ ở Tụ Cửu Thành, Mạc Phàm, Băng Giác tiên tử và một tiên tử khác đi xuống.

Sau khi cao thủ Đại Thừa kia tới, liền che Truyền Tống Trận tới Địa Cầu lại, hắn xác nhận không thành vấn đề xong, liền rời đi với Băng Giác tiên tử, tiếp tục tới Thiên Tâm Cung.

Nhưng tới Thiên Tâm Cung, phải chuyển từ Tụ Cửu Thành, sau đó thông qua một vùng tinh cầu nguyên thủy mới được.

- Bọn ta phải làm một chuyện, ngươi có thể đi dạo tùy ý, một ngày sau ở đây đợi bọn ta, đừng nghĩ tới chuyện bỏ trốn.

Băng Giác tiên tử lạnh lùng nói.

Nói xong, Băng Giác tiên tử không đeo Thiên Tâm Tỏa cho Mạc Phàm, dẫn tiên tử khác xoay người rời đi.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, nhìn thoáng qua phía Tụ Cửu Thành.

Tòa thành phố này có lịch sử rất lâu, đã tồn tại từ thời Thái Cổ.

Do chín Thần Tộc cường đại khai sáng, cho dù là hiện giờ, tòa thành này vẫn chia ra làm chín bộ phận, còn có chín gia tộc cường đại chiếm cứ tòa thành này, chúa tể tinh cầu này và tinh vực gần đó.

Trong chín gia tộc này, có một gia tộc Mộ Dung gia của Vô Cực đạo nhân sư phụ hắn.

Kiếp trước hắn tới Tụ Cửu Thành vài lần, mỗi lần đều tới Mộ Dung gia bái phỏng, dù sao cũng là gia tộc của sư phụ hắn.

Hắn nghĩ một lát, liền đi về phía Mộ Dung gia.

Nếu đến đây, vậy thì đến Mộ Dung gia bái phỏng một phen, ngoài ra còn có thể đến Thiên Cơ Các, điều tra tin về Yến Thù.



Phía Đông Tụ Cửu Thành, lúc này phủ đệ của Mộ Dung gia vô cùng náo nhiệt.

Không ít đệ tử trẻ tuổi mang theo lễ vật quý giá dưới sự dẫn dắt của trưởng bối nhà mình, tiến vào Mộ Dung gia, tham gia tiệc sinh nhật của Mộ Dung Phi Nguyệt.

Bạch Khởi cũng ở trong đó, nhưng lúc này Bạch Khởi không bình tĩnh như lúc ở Đại Bỉ, trái lại đứng ngồi không yên như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.

- Tam thúc, quan hệ giữa thúc và Mộ Dung lão gia tử thế nào?

Bạch Khởi nhìn thoáng qua người xung quanh, lo lắng hỏi.

- Đánh vài trận với ông ta, con cảm thấy quan hệ thế nào?

Bên cạnh Bạch Khởi, một nam tử tóc hoa râm tức giận nói.

- Tam thúc, không phải ngươi lừa con tới đấy chứ?

Vẻ mặt Bạch Khởi sửng sốt, nói.

Hôm nay là tiệc sinh nhật của Mộ Dung Phi Nguyệt, cũng là ngày Mộ Dung lão gia tử chọn rể cho Mộ Dung Phi Nguyệt.

Trên cơ bản mỗi nhà tới đều có quan hệ rất tốt với Mộ Dung gia, còn mang lễ vật không tầm thường.

Bạch gia bọn họ thì hay rồi, phái một người từng ẩu đả với Mộ Dung lão gia tử tới, đây không phải là hố anh ta sao?

Hơn nữa anh ta vốn cho rằng Mạc Phàm luyện chế Thần Đồng Tử Ngọc Dịch giúp anh ta là được rồi.

Đến đây mới phát hiện, so với những người đó, Thần Đồng Tử Ngọc Dịch không đáng là gì.

Tuy không đến mức đứng bét, nhưng nếu phân theo lễ vật, anh ta gần như không có cơ hội.

Sớm biết như vậy, anh ta chuyển bảo khố của Bạch gia tới, đồ trong bảo khố của Bạch gia, chắc chắn có thể nghiền áp những người này.

- Tam thúc, trên người thúc có mang thứ gì trân quý không, ví dụ như tiên khí chẳng hạn?

Bạch Khởi hỏi.

Nếu lúc này không lấy thứ gì kinh người ra, có khả năng thật sự không lọt nổi mắt xanh của Mộ Dung gia.

- Không có tiên khí, con muốn linh khí không?

Nam tử tóc hoa râm liếc Bạch Khởi một cái, nói.

Vì một nữ nhân, vậy mà Bạch Khởi muốn tặng tiên khí, thực sự nghĩ rằng Bạch gia bọn họ chế tạo tiên khí, muốn tạo ra một cái lúc nào cũng được sao.

- …

Bạch Khởi liếc mắt nhìn tam thúc nhà mình không nói gì, không còn ôm ấp hi vọng gì với ông ta nữa.

Bạch gia vốn không đồng ý chuyện của anh ta và Mộ Dung Phi Nguyệt lắm, xem ra không thể trông cậy vào Bạch gia, chỉ có thể dựa vào chính anh ta.

Anh ta bĩu mỗi, giống như một đứa bé bị từ bỏ, đi ra ngoài.

Còn một khoảng thời gian nữa mới bắt đầu yến hội.

Anh ta ra ngoài thử thời vận, nhìn xem có thể tìm được thứ tốt hay không.

Anh ta còn chưa ra khỏi cửa, một thanh niên tên Long Hữu của Long gia cười khẽ, đi tới.

- Bạch Khởi huynh sao vậy, không phải lo lắng lễ vật không đủ đấy chứ, yên tâm đi, Mộ Dung gia không phải gia tộc ham chút lễ vật ấy, tuy Thần Đồng Tử Ngọc Dịch mà ngươi đưa không thể so được với Thiên Long Ấn của ta, nhưng coi như là thứ hiếm có, hẳn là không có vấn đề gì đâu, yên tâm đi.

Bạch Khởi nhíu mày, trong mắt lóe lên hàn quang.

Long Hữu này đâu phải an ủi anh ta, rõ ràng là đang khoe khoang, sau đó cười nhạo anh ta.

Nếu không ở Mộ Dung gia, anh ta nhất định sẽ đánh chết Long Hữu này.

- Ngươi nói xong chưa?

Bạch Khởi kìm nén lửa giận, nói.

- Đúng rồi, người nhà ngươi tới có quan hệ thế nào với Mộ Dung gia, lão gia tử nhà ta chỉ thường ăn cơm uống rượu với lão gia tử Mộ Dung gia mà thôi, nhưng ta nghe nói có vị công tử, lão gia tử nhà người đó là sinh tử chi giao với lão gia tử Mộ Dung gia, chắc là chúng ta đều bị loại rồi.Long Hữu lại nói với vẻ hờ hững.

Sắc mặt Bạch Khởi khó coi, hàn quang trong mắt lại thịnh hơn không ít.

Quả thực Long Hữu này rất giỏi chém một đao, mới vừa cho anh ta một đao, hiện giờ lại đâm anh ta mấy đao nữa.

Anh ta vốn có phần lo lắng, hiện giờ càng không nắm chắc rồi.

- Long Hữu Long gia của Tụ Cửu Thành đúng không?

Bạch Khởi xác nhận lại.

- Bạch Khởi huynh, ngươi đây là muốn làm gì thế?

Long Hữu giống như cảm nhận được ánh mắt bất thiện của Bạch Khởi, lập tức cẩn thận hỏi.

Thực lực của Bạch Khởi anh ta biết, mười anh ta cũng không phải đối thủ của Bạch Khởi.

- Tốt nhất là ngươi lập tức rời đi cho ta, nếu không ngươi sẽ biết người bị Bạch Đồng Tử của ta nhìn trúng, sẽ thế nào?

Bạch Khởi uy h**p.

Dám lấy Bạch Khởi anh ta ra làm trò cười, thực sự coi Bạch Khởi này là cơm nhão sao?

Sắc mặt Long Hữu thay đổi, vội vàng lùi về sau mấy bước.

- Tự giải quyết cho tốt, nếu đợi ta trở lại, lại để ta nhìn thấy ngươi, ha ha…

Bạch Khởi cười lạnh lùng, liền muốn đi ra ngoài.

Dọa đi một người, sẽ ít đi một đối thủ.

Long Hữu do dự một lát, suy nghĩ có nên rời đi hay không.

Đúng lúc này.

Một công tử áo trắng đi tới.

- Bạch công tử, ngươi làm gì vậy, ngươi tặng đồ cho Mộ Dung tiểu thư kém còn chưa tính, còn uy h**p Long công tử rời đi, nếu chuyện này để Mộ Dung lão gia tử biết, ngươi đoán xem sẽ thế nào?

Bạch Khởi nheo mắt, nhìn về phía người mới nói.

Chỉ thấy một công tử áo trắng đi tới.

Người này cao hơn Bạch Khởi một chút, mái tóc dài đen tuyền được búi lại, cầm một chiếc quạt xếp trong tay, bộ dạng ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, ôn nhĩ nho nhã, chỉ nhìn thôi đã khiến không ít nữ tử ái mộ.

- Ngọc Triển Đường?

Sắc mặt Bạch Khởi thay đổi, nói.

Người này là người tặng lễ vật quý nhất, tặng một kiện bán tiên khí trận binh, hơn nữa cho dù là tạo hình hay thuộc tính đều rất xứng với Mộ Dung Phi Nguyệt, gần như có thể nói là tạo ra cho Mộ Dung Phi Nguyệt, tương đương với một kiện tiên khí.

Vì trận binh này, anh ta mới hỏi tam thúc tiên khí, nhưng bị từ chối một cách vô tình.

Hơn nữa người sinh tử chi giao với Mộ Dung lão gia tử mà Long Hữu nói, đó là cha của Ngọc Triển Đường.

Cho nên Ngọc Triển Đường là tình địch mạnh nhất của anh ta.

- Vậy mà Bạch công tử biết tại hạ, đúng là vinh hạnh của tại hạ.

Ngọc Triển Đường phe phẩy cái quạt, cười nhạt nói.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1880: Chuyện này cũng phải.


- Vinh hạnh, thấy ngươi sao ta không vui chút nào nhỉ?

Bạch Khởi lạnh lùng liếc Ngọc Triển Đường một cái, nói.

- Chuyện này sao, là vì Bạch huynh không thể khiến Mộ Dung tiểu thư để ý, nếu Bạch huynh cũng lấy bán tiên khí trận binh ra, lúc này chắc chắn sẽ như ta nhìn thấy Bạch huynh, nhìn thế nào cũng thấy vui vẻ.

Ngọc Triển Đường cười khẽ nói.

Cho dù là lễ vật anh ta tặng, hay là quan hệ với lão gia tử Mộ Dung gia, đều là tốt nhất trong đám người.

Hơn nữa quan hệ giữa anh ta và Mộ Dung Phi Nguyệt cũng không tệ.

Cho dù thiên phú của Bạch Khởi siêu quần, ở đây cũng không có đất dụng võ, chỉ có thể lo lắng suông.

- Ngọc Triển Đường, ngươi lặp lại những lời vừa rồi lần nữa thử xem?

Bạch Khởi lạnh lùng nói.

Vừa rồi Long Hữu đâm vào ngực anh ta một đao, hiện giờ Ngọc Triển Đường này cũng tới k*ch th*ch, Bạch Khởi anh ta chưa từng bị người ta đâm nhiều như vậy.

- Sao thế, Bạch huynh đang uy h**p ta à, ngươi có thể thử xem, nhìn xem Mộ Dung lão gia tử có đuổi ngươi ra hay không?

Ngọc Triển Đường cười khinh thường.

Trong mắt Mộ Dung lão gia tử không chứa được hạt cát, Bạch Khởi ngang ngược ở đây, thật sự là tìm lầm nơi rồi.

Nếu Bạch Khởi ra tay với anh ta, Bạch Khởi thật sự sẽ không có một chút cơ hội.

Bạch Khởi nhíu chặt mày, trong đôi mắt màu trắng dấy lên hỏa diễm.

Nếu không phải vì Mộ Dung Phi Nguyệt, anh ta đã lập tức khiến Ngọc Triển Đường này biến mất hoàn toàn.

- Gần đây ta hỏa vượng, lỗ tai không được tốt, những lời ngươi mới nói, ta không nghe rõ mà thôi, nếu Bạch Khởi ta uy h**p người khác, chắc chắn không nói nhiều như vậy, đều trực tiếp ra tay, nếu ngươi không dám lặp lại một lần, vậy thì đừng lặp lại lần nữa thì hơn, ta còn có việc phải đi trước.

Bạch Khởi nói.

- Hóa ra Bạch huynh gần đây hỏa vượng, vậy cần phải uống nhiều nước vào, bởi vì có khả năng khiến ngươi càng hỏa vượng hơn, những lời ta mới nói không có ý gì, không cần phải lặp lại, đúng rồi, Bạch huynh muốn đi tìm thứ gì, để thêm vào quà tặng sao?

Ngọc Triển Đường không tức giận, mỉm cười nói.

- Ta cần tìm thứ gì nữa sao, ta đối với Phi Nguyệt là thật lòng, dáng vẻ không giống các ngươi, tuy đưa thứ vô cùng trân quý, nhưng không có một chút tâm ý nào, nói cho các ngươi biết, ta mang đến thứ có thể lấy được chân tâm của Phi Nguyệt.

Bạch Khởi lạnh lùng nói.

Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng anh ta tràn đầy bất đắc dĩ.

Lúc này đi đâu tìm thứ tốt thêm vào, nếu có thời gian, trái lại anh ta có thể đến Ngọc gia và Long gia lấy đồ gia truyền nhà bọn họ, đưa cho Mộ Dung gia.

Hiện giờ anh ta có bản lĩnh này, nhưng không có thời gian.

- Bạch huynh, ý của ngươi là chân tâm của Phi Nguyệt chỉ có giá trị như Thần Đồng Tử Ngọc Dịch sao?

Ngọc Triển Đường cười khinh thường nói.

- Tục tằng, vậy mà các ngươi dùng một số thứ tầm thường, tới đo chân tâm của Phi Nguyệt, nếu để Mộ Dung lão gia tử biết, các ngươi có thể cút khỏi Mộ Dung gia rồi.

Bạch Khởi khinh bỉ nói.

- Bạch huynh, ngươi nói như vậy là không đúng rồi, bọn ta đều lấy ra thứ tốt nhất của mình, cũng là tâm ý lớn nhất của mình, suy bụng ta ra bụng người, cũng không có vấn đề gì, trái lại là Bạch huynh, đường đường là Bạch gia, vậy mà chỉ lấy ra chút Thần Đồng Tử Ngọc Dịch, nói là Thần Đồng Tử Ngọc Dịch, thực ra không khác gì giọt nhãn dịch thông thường, Bạch huynh mang thứ này tới, tâm ý cũng có chút… Không cần bọn ta phải nhiều lời đúng không?

Ngọc Triển Đường cười khẽ nói.

- Nếu ta nhớ không nhầm, Bạch gia chỉ riêng tiên khí cũng không ít hơn 6 kiện, trong đó còn có một tiên khí Ngọc Đồng Tử, rất thích hợp với Phi Nguyệt…

Ở một bên, Long Hữu nói một nửa thì dừng lại, trong mắt tràn đầy trêu tức.

Bạch Khởi nhíu mày, lửa giận trong mắt lại mãnh liệt hơn nhiều.

Bạch gia bọn họ không phải Ngọc gia và Long gia có thể so sánh, nhưng nếu anh ta có thể lấy mấy thứ kia ra, chắc chắn sẽ lấy ra hết rồi.

Ngọc Triển Đường thấy Bạch Khởi không nói lời nào, khóe miệng hơi nhếch lên.

Đường đường là Bạch Khởi, cũng chỉ như vậy mà thôi, chỉ vài câu đã bị anh ta làm cho không còn lời nào để nói.

- Thôi, chúng ta đừng làm Bạch huynh khó xử, mọi nhà đều có chuyện khó nói, ai bảo người ta không phải con trai của gia chủ Bạch gia chứ?

- Ta nghe nói mắt của Bạch gia, mỗi con mắt đều là một kiện bán tiên khí, nhất là mắt của Bạch huynh, chắc chắn càng không tầm thường, nếu Bạch huynh thật sự thích Phi Nguyệt, có thể tặng đôi mắt cho Mộ Dung gia, như vậy chúng ta thật sự chịu thua rồi.

Long Hữu cười nói.

- Long Hữu, ngươi nói như vậy hơi quá phận rồi, tuy tu vi đến cảnh giới của Bạch huynh, con mắt có thể khôi phục, nhưng làm như vậy chẳng khác nào động vào vảy ngược, thứ nhất là khiến Bạch huynh khó xử, thứ hai cũng quá dọa người rồi.

Ngọc Triển Đường ra vẻ là người hiền lành nói.

- Tâm địa của Phi Nguyệt lương thiện chắc chắn sẽ không lấy mắt của Bạch huynh, nhưng không phải Bạch huynh toàn tâm toàn ý muốn kết hôn với Phi Nguyệt sao, hẳn là nên lấy ra thứ gì đó, nghe nói nữ nhân vào Bạch gia, phải tuân thủ các loại quy củ, ấm ức Phi Nguyệt như vậy, không phải Bạch huynh không nỡ tặng đôi mắt đấy chứ?

Long Hữu làm như không nghe thấy, tiếp tục nói.

- Chuyện này cũng phải.

Ngọc Triển Đường khẽ gật đầu, một đám người đều nhìn về phía Bạch Khởi.

Tiệc sinh nhật này không thú vị chút nào, vậy thì lấy Bạch Khởi ra chơi một chút.

Nếu Bạch Khởi thật sự lấy đôi mắt mình làm lễ vật, không thể nghi ngờ sẽ thành trò cười của yến hội.

Sắc mặt Bạch Khởi khó coi, trong mắt lóe lên hàn quang.

Đương nhiên là anh ta biết rõ hai người này muốn làm gì, nhưng những lời hai người này nói không phải không có đạo lý.

Đôi mắt của anh ta, mỗi một con mắt không phải là bán tiên khí, mà là cấp bậc tiên khí.

Nếu hai người này không nhắc nhở, thiếu chút nữa anh ta quên mất chuyện này.

- Các ngươi muốn xem ta lấy con mắt đúng không, cũng không phải không thể được, nhưng nếu đến lúc đó ta không lấy được Phi Nguyệt, ta sẽ khoét mắt hai các ngươi, Bạch Khởi ta nói được thì làm được.

Bạch Khởi lạnh lùng nói.

- Đợi một chút, Bạch huynh, chuyện này là ngươi không đúng rồi, ta tặng đồ gia truyền của Ngọc gia ta, cũng không dám nói nhất định lấy được Phi Nguyệt, cuối cùng Phi Nguyệt lựa chọn ai, toàn bộ phải dựa vào cảm nhận của Phi Nguyệt, đây không phải chuyện bọn ta có thể làm được, chúng ta chỉ cần đưa ra tâm ý lớn nhất của bản thân, nếu ngươi cảm thấy ngươi thất bại liên quan đến bọn ta, vậy coi như bọn ta chưa nói những lời đó.

Ngọc Triển Đường âm dương quái khí nói.

Bạch Khởi tặng đôi mắt của mình, chỉ càng chọc giận Mộ Dung lão gia tử, chắc chắn không lấy được Phi Nguyệt.

ấ ắ ắ ắ ố ấ ể ế ắTrái lại chuyện này cũng không sao, nhưng Bạch Khởi nói lấy mắt bọn họ, bọn họ chắc chắn không trốn được, tất nhiên là bọn họ không thể vì Bạch Khởi, mà khiến mắt bị đoạt đi.

- Đúng vậy, thôi, Ngọc huynh, chúng ta đừng nói thì hơn, tránh để Bạch huynh hiểu lầm chúng ta.

Long Hữu cười nham hiểm, kéo Ngọc Triển Đường đi sang một bên.

Hai người vừa đi, thỉnh thoảng còn liếc Bạch Khởi một cái.

Dù sao bọn họ đã nói rồi, Bạch Khởi làm thế nào đều không liên quan tới bọn họ.

Bạch Khởi nhíu mày, do dự một lát, nhưng vẫn không ra tay, một giọng nói tràn đầy khinh bỉ truyền từ bên cạnh tới.

- Một chút việc nhỏ như vậy đã bị làm khó, sao ngươi có thể liếc mắt một cái tàn sát 10 vạn Ma Tộc?
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1881: Mộ Dung Phi Nguyệt


- Hửm?

Ngọc Triển Đường và Long Hữu nghe thấy giọng nói này, đều nhíu mày lại, nhìn về phía người nói.

Chỉ thấy Mạc Phàm mặc đồ trắng đi đến.

- Tiểu tử này là ai, sao trước đây chưa từng gặp?

Long Hữu hỏi.

Lần này người tới tham dự yến hội là người theo đuổi Mộ Dung Phi Nguyệt, bọn họ đều nghe ngóng rõ ràng, hẳn là không có người này.

- Không biết, hẳn là người của Thần Nông Tông phái tới đưa lễ vật?

Ngọc Triển Đường nhíu mày nói.

Vô Cực đạo nhân tông chủ của Thần Nông Tông là người của Mộ Dung gi, tiệc sinh nhật của Phi Nguyệt, có người của Thần Nông Tông tới chúc mừng là chuyện bình thường.

- Có khả năng.

Bạch Khởi nhướn mày, đôi mắt đại phóng hào quang, giống như nhìn thấy cứu tinh.

- Tiểu Phàm, sao ngươi trở lại rồi, sao không ở với vợ ngươi thêm một thời gian nữa?

Bạch Khởi đi qua, hơi bất ngờ nói.

Trước khi bọn họ tách ra, Mạc Phàm từng nói với anh ta, trở về Địa Cầu bọn họ sẽ kết hôn, sau đó trong vòng một năm sẽ không về Tu Chân giới.

Lúc này mới hơn một tháng, Mạc Phàm liền trở lại, không chỉ diệt 10 vạn yêu tộc ở lối vào, còn đến Tụ Cửu Thành.

Mạc Phàm không giải thích, vươn tay có Thiên Tâm Ấn ra.

- Thiên Tâm Ấn, sao trên người ngươi lại có thứ này?

Bạch Khởi nhíu mày nói.

Sao anh ta có thể không biết Thiên Tâm Ấn, Thiên Tâm Cung từng tới tìm nữ nhân Bạch gia bọn họ, nhưng dựa vào thực lực của Bạch gia, vẫn bị ngăn lại.

Cuối cùng Bạch gia giúp Thiên Tâm Cung làm vài việc, lúc này mới bình ổn chuyện này.

Chuyện này đủ để chứng minh, Thiên Tâm Ấn rất phiền phức.

- Chuyện này nói ra dài lắm, lát nữa sẽ nói với ngươi, nói cho ngươi biết.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Hắn vốn tới bái phỏng Mộ Dung lão gia tử, thật không ngờ gặp được Bạch Khởi ở đây, còn muốn lấy mắt làm quà tặng nữa.

Bạch Khởi sợ vợ hắn có biết, nhưng thật không ngờ Bạch Khởi vì vợ mà chỉ số thông minh giảm tới mức này, không giống sát thần kiếp trước chút nào.

- Đúng lúc ta cũng không rảnh nghe ngươi nói nhiều như vậy, giúp ta một việc trước, lát nữa ta giúp ngươi giải quyết chuyện Thiên Tâm Cung.

Vẻ mặt Bạch Khởi nghiêm túc nói.

- Giúp ngươi chuyện gì, giúp ngươi lấy đôi mắt sao, chuyện này ta am hiểu lắm.

Mạc Phàm hờ hững nói.

- Cho ta mượn dùng trận binh của ngươi, đợi ta cưới được Phi Nguyệt, tiên khí của Bạch gia ta tùy ngươi chọn.

Bạch Khởi cũng không tức giận, mặt dày mày dạn nói.

Mạc Phàm dùng trận binh bên trong là tám kiện bảo cụ ở Đại Bỉ, Ngọc Triển Đường chỉ có bốn kiện, nếu có thể tặng Bát Phi của Mạc Phàm cho Phi Nguyệt, anh ta nắm chắc cao hơn nhiều.

- Yên tâm đi, hôm nay có ta ở đây, ta thu phục giúp ngươi.

Mạc Phàm cười nhạt một tiếng, nói.

Kiếp trước, Bạch Khởi vì cưới được Phi Nguyệt gặp không ít phiền phức.

Có một khoảng thời gian, thậm chí còn đoạn tuyệt với Bạch gia và Mộ Dung gia.

Tuy vẫn ở Bạch gia, nhưng chỉ có thể làm sát thủ duy trì cuộc sống.

Mãi đến khi anh ta ở đại chiến Thần Ma, liếc mắt một cái giết 10 vạn Ma Tộc, lúc này mới có quan hệ tốt với Bạch gia và Mộ Dung gia.

Kiếp trước lúc hắn gặp Bạch Khởi, đúng là lúc Bạch Khởi khó khăn nhất, chữa trị mắt cho Mộ Dung Phi Nguyệt, lúc này hai người mới kết trái gắn bó như keo sơn.

Cả đời này, Bạch Khởi gặp hắn, hắn sẽ không để chuyện này xảy ra.

- Ngươi thu phục giúp ta sao?

Bạch Khởi đánh giá Mạc Phàm từ trên xuống dưới, vẻ mặt không tin.

Tuy gần đây thanh danh của Mạc Phàm càng ngày càng lên cao, nhưng tu vi không bằng anh ta, bối phận cũng như anh ta.

Nếu sư phụ của Mạc Phàm tới, thì còn dễ nói, Mộ Dung lão gia tử là đệ tử cùng tộc với sư phụ Mạc Phàm, chắc chắn sẽ nể mặt, Mạc Phàm ra mặt, thì có thể làm gì?

- Ngươi chắc chắn chứ, Bạch gia đã phái tới một con hàng hố người rồi, ngươi đừng lừa ta nữa chứ?

Bạch Khởi lo sợ bất an nói.

Trước đây Bạch gia và Mộ Dung gia có chút ngăn cách, đến bây giờ còn chưa cởi bỏ, cho nên Bạch gia không ủng hộ hắn cưới Phi Nguyệt, nhưng mỗi lần anh ta nhìn thấy Phi Nguyệt đều có cảm giác không thể từ bỏ cô…

- Ngươi cầm thứ này trước, nếu ta không được, đến lúc đó tự ngươi cầm Bát Phi đưa cho Mộ Dung sư muội đi.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, lấy Bát Phi ra đưa cho Bạch Khởi.

Chỉ là Bát Phi mà thôi, nếu có thể khiến Bạch Khởi cưới được Mộ Dung Phi Nguyệt, tặng cũng không sao.

Nhưng hắn có đồ càng tốt hơn làm sính lễ.

- Thứ này?

Bạch Khởi nhìn Bát Phi trên tay, hơi sửng sốt.

Anh ta và Mạc Phàm chỉ gặp mặt ba lần, Mạc Phàm giúp anh ta còn nhiều hơn anh ta giúp Mạc Phàm, vốn là cứu Bạch Tiểu Thiên, lại luyện chế Thần Đồng Tử Ngọc Dịch giúp anh ta, hiện giờ lại đưa Bát Phi cho anh ta, kế kiếp còn không biết Mạc Phàm sắp làm gì.

Bạch gia cho anh ta, không có thứ nào hơn Mạc Phàm.

Anh ta còn chưa kịp nói gì thêm, Mạc Phàm đã đi về phía sảnh chính.

- Mạc Phàm đệ tử Vô Cực Phong của Thần Nông Tông, tiến đến bái phỏng!

Hai tay Mạc Phàm ôm quyền, cung kính nói với sảnh chính.

Mộ Dung lão gia tử là tộc đệ của sư phụ hắn, tất nhiên cũng là sư thúc của hắn rồi.

Giọng nói không to, nhưng truyền vào tai tất cả mọi người.

Không ít người nhướn mày, cùng nhìn về phía Mạc Phàm.

- Mạc Phàm?

Thanh danh gần đây của Mạc Phàm, ít có ai không biết.

Đại Bỉ, Ngạo Nhật Thập Tử, ba ngày trước còn dùng tu vi Nguyên Anh kỳ thi triển Y Đạo Thuật, giết 11 vạn yêu tộc của Cửu Trọng, bảo vệ một cửa vào vô cùng quan trọng.

Tuy tin cuối cùng chưa lan truyền ra nhiều, nhưng đã đến tai nhân vật thượng tầng bọn họ.

Trong sảnh chính, trên ghế chủ tọa, một nam tử tóc hoa râm mang theo một cô gái xinh như hoa, vốn đang bận rộn chào hỏi khách khứa, nghe thấy giọng Mạc Phàm, vẻ mặt lập tức thay đổi đi về phía cửa sảnh chính.

Lão giả này không phải ai khác, đúng là Mộ Dung Bác gia chủ của Mộ Dung gia.

Cô gái bên cạnh ông ta, đúng là Mộ Dung Phi Nguyệt vợ tương lai của Bạch Khởi.

- Mau đứng dậy, Tiểu Phàm, người nhà cả, không cần phải khách sáo như thế.

Mộ Dung Bác liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, cười nói.

- Tạ sư thúc, Tiểu Phàm tới vội, không chuẩn bị thứ gì tốt cho sư muội, đây là Ngọc Thanh Đan được Tiểu Phàm luyện chế tháng trước, có tổng cộng sáu viên, mong Phi Nguyệt sư muội không ghét bỏ.

Mạc Phàm chậm rãi đứng dậy, lấy một hộp ngọc chứa Ngọc Thanh Đan ra nói.

Kiếp trước mắt Mộ Dung Phi Nguyệt bị thương vì trúng một loại kỳ độc, tuy hắn chữa trị cho mắt Mộ Dung Phi Nguyệt, nhưng di chứng để lại trên người cô cả đời.

Nếu lúc ấy có Ngọc Thanh Đan, có thể trực tiếp giải trừ.

Hắn không biết Mộ Dung Phi Nguyệt có gặp phải kiếp số kiếp trước hay không, nhưng đưa thứ này lo trước khỏi họa.

- Nếu có người ghét bỏ Ngọc Thanh Đan, vậy chắc chắn không biết gì về Ngọc Thanh Đan, Phi Nguyệt còn không mau tạ ơn Mạc sư huynh.

Mộ Dung Bác cười to, hài lòng nói.

- Đa tạ Tiểu Phàm sư huynh, lần sau nhớ đưa đồ tốt hơn nhé, đan dược thì không cần đâu, ta không thích uống thuốc, khi nào huynh không cần trận binh có thể suy xét tặng cho ta, ta không ngại đâu.

Mộ Dung Phi Nguyệt đi tới bên cạnh Mạc Phàm, không chút khách sáo cầm hộp ngọc nói.

- Phi Nguyệt, làm càn, có ai nói chuyện với sư huynh như con không?

Mộ Dung Bác quát lớn.Mộ Dung Phi Nguyệt lè lưỡi với Mạc Phàm, lùi trở về.

Mạc Phàm cười bất đắc dĩ, hiện giờ Bát Phi của hắn ở trong tay Bạch Khởi, lại được Mộ Dung Phi Nguyệt nhìn trúng, xem ra hắn không thể lấy lại Bát Phi rồi.

Cách đó không xa, Bạch Khởi cất Bát Phi đi, vẻ mặt đánh chết cũng không trả.

- Đúng rồi, sư thúc, lần này con tới ngoại trừ thăm người, còn có một việc.

Mạc Phàm không để ở trong lòng, nói.
 
Back
Top Bottom