Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thần Y Trọng Sinh

Thần Y Trọng Sinh
Chương 1732: Bắc Ly Thu Nguyệt


Sắc mặt Võ Bá khó coi, vội vàng quỳ xuống, vẻ mặt khó coi nói:

- Đại tiểu thư thứ tội, không biết hai tên tiểu tử này dùng độc gì ám toán bọn ta, khiến bọn ta không có một chút sức lực, nếu không bọn ta tuyệt đối khiến tiểu tử này không tìm thấy Bắc.

Thân là môn phái chiến tu, bị người của môn phái y tiên thương tổn như vậy, quả thật khó có thể mở miệng.

- Độc, ám toán?

Mạc Phàm lắc đầu cười, không vạch trần.

- Vì sao tên này lại ra tay với các ngươi?

Nữ tử không thèm nhìn Mạc Phàm, nhíu mày hỏi.

- Tiểu tử này nói nô bộc của đại tiểu thư là người của cậu ta, không được bọn ta cho phép đã đi lên cướp đoạt, bọn ta muốn đợi đại tiểu thư trở lại, để cậu ta xin lỗi người, ai biết tiểu tử này không nghe khuyên bảo của bọn ta, còn hạ độc với bọn ta nữa, sau đó thương tổn bọn ta thành ra như vậy, tiểu tử này còn nói, cho dù đại tiểu thư là ai, đều gọi đại tiểu thư ra, nếu đại tiểu thư dám ngăn cản, bọn họ sẽ mang cả đại tiểu thư đi.

Võ Bá chớp mắt nói.

Lúc này, nếu không hắt hết nước bẩn lên người Mạc Phàm, lát nữa bị trừng phạt là bọn họ.

- Là như vậy sao?

Nữ tử kia lạnh lùng nhìn mỹ nữ diêm dúa, hỏi.

- Chuyện này…

Mỹ nữ diêm dúa chớp mắt, trên mặt lộ ra chút do dự.

Rất rõ ràng, những lời Võ Bá nói không phù hợp, nhất là đoạn sau.

Nhưng cô ta nên trả lời thế nào đây?

Một bên là đệ tử của Thần Nông Tông, một bên là đại tiểu thư của Chân Võ Tiên Cung, hai bên đều không thể chọc vào.

- Hồng Yến, không nghe thấy Bắc Ly đại tiểu thư hỏi ngươi sao, là phải hay không phải, cần do dự lâu như vậy à?

Nam tử kia nhíu mày, bất mãn nói.

Lúc nói chuyện, anh ta xoay nhẫn trên tay, trên nhẫn bảo thạch kia hiện lên một chữ “phải”.

Anh ta không biết Mạc Phàm và Vọng Cơ có địa vị gì ở Thần Nông Tông, nhưng biết người bên cạnh anh ta là Bắc Ly Thu Nguyệt.

Ái nữ của chưởng môn Chân Võ Tiên Cung, cũng là người tham gia Đại Bỉ đại diện cho Chân Võ Tiên Cung hiện giờ, thân phận rất cao.

Nếu không cùng là đệ tử chữ lót “Võ” của Chân Võ Tiên Cung, sao đám Võ Bá chỉ có thể gọi Bắc Ly Thu Nguyệt một tiếng đại tiểu thư, dựa theo bối phận mà nói, những người này đều là sư huynh của Bắc Ly Thu Nguyệt.Trừ chuyện đó ra, Bắc Ly Thu Nguyệt cũng là cao thủ kiếm đạo rất có thiên phú của Chân Võ Tiên Cung mấy trăm năm qua, thực lực rất mạnh.

Mạc Phàm và Vọng Cơ nhiều nhất cũng là đệ tử Vô Cực Phong của Thần Nông Tông, không phải đệ tử thế gia của Thần Nông Tông, bởi vì đệ tử thế gia không cần tự mình tới Thường Thanh Thiên lựa nô bộc.

Thân phận kém xa như vậy, đủ để thấy anh ta nên lập tức đứng về phía Bắc Ly Thu Nguyệt.

Ngoài ra quan hệ giữa anh ta và Bắc Ly Thu Nguyệt không tệ, tất nhiên sẽ đứng về phía Bắc Ly Thu Nguyệt.

Còn lời Võ Bá nói là thật hay giả, đều không quan trọng.

Chỉ cần không có lợi cho đám Mạc Phàm, đều là thật.

Hồng Yến nhìn nam tử xoay nhẫn, lông mày nhíu lại, nhưng lập tức giãn ra.

- Hồi bẩm Bắc Ly đại tiểu tử, những lời Võ Bá công tử nói đều là thật, ta từng khuyên hai vị công tử của Thần Nông Tông rồi, nhưng vị công tử này nói, Thần Nông Tông bọn họ có linh thạch, đủ mua cả Chân Võ Tiên Cung, càng không nói tới chuyện mua Thường Thanh Thiên, sẽ bồi thường toàn bộ tổn thất hôm nay, sau đó ra tay hủy Thường Thanh Thiên thành như vậy.

- Hóa ra là hai vị công tử này hủy Thường Thanh Thiên của chúng ta, như vậy hai vị công tử phải bồi thường cho Thường Thanh Thiên bọn ta rồi.

Nam tử cười nham hiểm nói.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, làm như không nghe thấy lời Hồng Yến và nam tử này nói, nhìn thẳng về phía Bắc Ly Thu Nguyệt.

Nơi này là hắn hủy đi, nhưng muốn đẩy hết lên trên đầu hắn, không dễ dàng vậy đâu.

- Ngươi là người làm đồ đệ ta bị thương?

Lúc trước hắn không biết đại tiểu thư của Chân Võ Tiên Cung là ai, nhưng nhìn thấy cô gái này hắn nghĩ ra rồi.

Quả thật Chân Võ Tiên Cung có một đại tiểu thư, nhưng kiếp trước lúc hắn tới Tu Chân giới, đại tiểu thư hung hãn ương ngạnh của Chân Võ Tiên Cung đã nằm vào trong quan tài băng hôn mê.

Sở dĩ như vậy, là vì Bắc Ly Thu Nguyệt cũng gặp Long Ngạo Thiên như Vọng Cơ sư huynh.

Vọng Cơ sư huynh bị phế tu vi toàn thân, Bắc Ly Thu Nguyệt này bị chấn nát tâm hồn, tam hồn lục phách đều biến mất.

Cha Bắc Ly Thu Nguyệt chỉ có thể tố hồn lấy lại chút tàn hồn trong Bản Mệnh Đăng cho Bắc Ly Thu Nguyệt, nhưng chỉ có thể đảm bảo cơ thể không chết, cả người rơi vào trong hôn mê.

Dần dần, Chân Võ Tiên Cung không còn đại tiểu thư.

Bắc Ly Thu Nguyệt không trả lời Mạc Phàm, bàn tay mở ra, một thanh cổ kiếm bạch ngọc xuất hiện trong tay cô ta.

- Khẩu khí của đệ tử Thần Nông Tông đúng là lớn thật, làm người của Chân Võ Tiên Cung bọn ta bị thương, còn tuyên bố muốn mua Chân Võ Tiên Cung, hôm nay ta muốn xem mai rùa của Thần Nông Tông cứng hơn một chút, hay là kiếm của Chân Võ Tiên Cung bọn ta sắc hơn một chút.

- Nếu ngươi đỡ một kiếm này của ta, ngươi có thể còn sống rời đi, không đỡ được, bảo người khác nhặt xác cho ngươi đi.

Trường kiếm của Bắc Ly Thu Nguyệt nhoáng lên một cái, chỉ vào Mạc Phàm nói.

Cô ta không ngốc, tất nhiên có thể phân rõ lời nói của Võ Bá là thật hay giả.

Nhưng đệ tử Thần Nông Tông lại khiến đệ tử Chân Võ Tiên Cung cô ta bị thương, không lấy lại mặt mũi Mạc Phàm không thể đi.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười lạnh lùng.

Bắc Ly Thu Nguyệt rất hung hãn, chỉ là rất hợp với ý của hắn.

Xử lý bằng những phương pháp khác quá phiền phức, chẳng bằng một kiếm giải quyết cho xong.

Bắc Ly Thu Nguyệt dùng kiếm làm Tần Kiệt bị thương, hắn sẽ dùng kiếm đòi lại.

Ngón tay hắn sáng lên, một thanh kiếm sắp bay ra, một bàn tay đặt lên vai hắn.

- Mạc sư đệ, hiện giờ thực lực của đệ trên ta, chuyện đối phó Bắc Ly đại tiểu thư, để ta làm cho, hình như trên người đồ đệ của đệ bị Thường Thanh Thiên hạ chú gì đó, y thuật của đệ cao hơn ta rất nhiều, đệ đi chiếu cố đồ đệ của mình đi.

Vọng Cơ cười khẽ nói.

Mạc Phàm giúp anh ta không ít, vốn là tặng tâm đắc, khiến thực lực của anh ta tăng mạnh chỉ trong vòng một năm, lại cho mấy bọn họ cơ duyên động Dương Thiên Cung.

Thiên cung này là di vật của Đại Đế, cho dù năm người bọn họ chia ra, mỗi người ít nhất không phát sầu chuyện linh thạch trong vòng hai mươi năm.

Mạc Phàm giúp anh ta nhiều như vậy, anh ta cũng ra tay giúp Mạc Phàm thôi.

Đúng lúc Bắc Ly Thu Nguyệt dùng kiếm, anh ta cũng vậy.

Mạc Phàm do dự một lát, mới gật đầu.

- Vậy làm phiền Vọng Cơ sư huynh rồi.

Vết thương trên người Tần Kiệt không có gì đáng ngại, nhưng trên người bị Thường Thanh Thiên hạ Nô Tâm Chú.

Chú này vừa mới hạ, sẽ hôn mê mất một thời gian.

Sau khi tỉnh lại, nếu dám làm trái ý nguyện của chủ nhân, Nô Tâm Chú sẽ sản sinh đau đớn vạn trùng cắn tim, đau đớn này cho dù là tu sĩ cao cấp cũng khó chịu được, cuối cùng không thể không khuất phục dưới chân chủ nhân.

Tần Kiệt còn chưa tỉnh lại, hiện giờ là lúc giải Nô Tâm Chú tốt nhất.

Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía nam tử bên cạnh Bắc Ly Thu Nguyệt.

- Đừng có mà khởi động Nô Tâm Chú, nếu không ta sẽ khiến ngươi cả đời như Thường Thanh Thiên, thất linh bát tán.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1733: Toàn Bại


Một tay của nam tử kia vốn muốn sờ một chiếc nhẫn, nghe thấy lời Mạc Phàm nói, lập tức dừng lại.

Nhưng anh ta giống như không sợ, cười khẽ.

- Vị công tử này, ngươi như vậy không hay đâu, tiểu tử này là Bắc Ly đại tiểu thư mang tới, lại được Thường Thanh Thiên bọn ta giúp huấn luyện, ngươi muốn bá đạo mang đi như vậy, còn uy h**p ta, nếu chuyện này báo cho Đạo Môn, cho dù là Thần Nông Tông cũng không bao che được cho hai vị đâu?

Tuy Thường Thanh Thiên bọn họ lấy nô bộc buôn bán, nhưng nếu sau lưng không có chỗ dựa, buôn bán đã không làm lớn.

Ngoài ra bên cạnh anh ta còn có đại tiểu thư của Chân Võ Tiên Cung.

Chân Võ Tiên Cung cộng thêm Thường Thanh Thiên, Thần Nông Tông có chút không chống đỡ được.

Cho dù chống đỡ được, bọn họ sẽ vì hai đệ tử bình thường đắc tội Chân Võ Tiên Cung và Thường Thanh Thiên sao?

Huống chi nơi này là địa bàn của Đạo Môn.

Quan hệ giữa Đạo Môn và Chân Võ Tiên Cung không tệ, nghe nói người sáng lập ra Chân Võ Tiên Cung là từ Đạo Môn đi ra.

- Bao che?

Mạc Phàm đang đi về phía Tần Kiệt, bỗng nhiên dừng lại.

Hắn tạo pháp ấn, đánh về phía Tần Kiệt.

- Ngươi có thể sử dụng Nô Tâm Chú thử một lần xem, xem những lời ta mới nói có thể làm được hay không, đúng rồi, ngươi mới nhắc tới Đạo Môn đúng không, cũng nhắc tới Thường Thanh Thiên các ngươi nữa đúng không, như vậy đi, bây giờ ngươi đi mời người của Đạo Môn tới đây, sau đó cũng mời người đứng sau Thường Thanh Thiên ra đây, nếu trong thời gian một nén nhang, bọn họ chưa tới, ngươi bảo bọn họ nhặt xác ngươi đi, ta nói được là làm được.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Giọng nói rét lạnh thấu xương, giống như truyền từ trong vết nứt vạn năm ra.

Người của Thường Thanh Thiên muốn biến Tần Kiệt thành nô lệ, vậy mà còn dám dùng Thường Thanh Thiên và Đạo Môn tới uy h**p hắn, đây là chuyện hắn ghét nhất.

Nếu là như vậy, hắn muốn cho nam tử này nhìn thấy mình bị thu thập thế nào trước mặt Đạo Môn và thế lực đứng sau Thường Thanh Thiên.

Sắc mặt nam tử khó coi, khẽ đảo mắt liên tục, liếc mắt ra hiệu với Hồng Yến.

Mạc Phàm tuyệt đối không phải đệ tử thế gia của Thần Nông Tông, nhưng hành động cử chỉ của Mạc Phàm đều không giống đang nói đùa, để Hồng Yến mời người lại đây thì hơn.

Hồng Yến hiểu ý, xoay người vội vàng xuống tầng, bảo người ta đi đưa tin.

Mạc Phàm cũng không ngăn cản, đôi mắt nheo lại nhìn về phía Bắc Ly Thu Nguyệt.

- Còn ngươi, bắt đầu đi, ta sẽ đỡ một kiếm, sau đó do Vọng Cơ sư huynh ta trả lại ngươi một kiếm, ngươi đỡ hay chém lại đều tùy ngươi, hai bọn ta không chỉ để ngươi thấy cường đại của Thần Nông Tông bọn ta, cũng cho ngươi thấy đáng sợ của Thần Nông Tông bọn ta.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Không phải Bắc Ly Thu Nguyệt muốn xem sao, vậy hắn sẽ cho Bắc Ly Thu Nguyệt thấy.

- Tiểu tử, không chỉ có khẩu khí rất lớn, lá gan cũng không nhỏ đâu.

Đối diện, Bắc Ly Thu Nguyệt nhíu mày, tức giận nói.

Tuy Mạc Phàm là đệ tử của Thần Nông Tông, chống đỡ một kiếm của cô ta, lá gan cũng không phải lớn bình thường.

Không phải cô ta chưa từng tìm y tiên của Thần Nông Tông thử kiếm, cô ta tìm tổng cộng 10 người, chín người bị trọng thương, người còn lại thì chết dưới kiếm của cô ta.

- Ngươi, vẫn chưa đủ để khiến ta phải cẩn thận, cho dù là cha ngươi cũng vậy.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Lúc hắn thành danh, cha của Bắc Ly Thu Nguyệt cung chủ của Chân Võ Tiên Cung tìm hắn khắp nơi, muốn hắn thức tỉnh Bắc Ly Thu Nguyệt giúp.

Lúc ấy quả thật hắn có đến Chân Võ Tiên Cung, cha của Bắc Ly Thu Nguyệt tự mình ra cửa nghênh đón hắn.

Lúc ấy trải qua trăm năm tiêu hao, chút tàn hồn của Bắc Ly Thu Nguyệt như lửa trong đen, có thể bị thổi tắt bất cứ lúc nào.

Cuối cùng hắn cho cha Bắc Ly Thu Nguyệt một biện pháp, không chỉ khiến tàn hồn chậm rãi cường tráng hơn, liên tục như vậy trăm năm, Bắc Ly Thu Nguyệt sẽ bình yên tỉnh lại, chẳng qua trí nhớ sẽ dừng lại ở lúc dùng mệnh đăng.

Hắn không nhìn thấy Bắc Ly Thu Nguyệt tỉnh lại, nhưng chỉ cần cha Bắc Ly Thu Nguyệt làm theo lời hắn nói, tuyệt đối không thành vấn đề.

Chỉ là một biện pháp, đã khiến cha mẹ Bắc Ly Thu Nguyệt cùng quỳ xuống, một Bắc Ly Thu Nguyệt có thể làm gì được hắn?

- Tiểu tử, ngươi muốn chết à.

Bắc Ly Thu Nguyệt nhíu mày, trong mắt lóe lên sắc bén.

Cổ kiếm bạch ngọc trong tay cô ta lóe lên quang hoa, bay thẳng ra đâm về phía mi tâm Mạc Phàm.

Kiếm của cô ta vừa ra, giống như một vòng trăng tròn bùng nổ ra, bạch quang chói mắt lập tức bao phủ xung quanh.

Kiếm thế rộng lớn như trường hoằng quán nhật, kiếm ý cường đại lập tức khiến mọi người trong mười dặm quanh đây đều cảm nhận được.

Thậm chí tất cả binh khí hình kiếm trong phạm vi này đều run rẩy lên.

Trong chớp mắt, không ít người nhìn về phía Thường Thanh Thiên.

- Đang có người tranh đấu sao?- Kiếm ý thật cường đại.

- Đây là đệ tử tông môn nào thế?

Đại Bỉ sắp bắt đầu, có một số đệ tử không chịu nổi ra tay là chuyện rất bình thường.

Mấy ngày nay, đã có không ít người ra tay rồi.

- Đây là Chân Võ Pháp Kiếm Nguyệt Luân của Chân Võ Tiên Cung đúng không?

Có người cảm nhận được kiếm ý nói.

Chân Võ Tiên Cung có ba kiếm thuật, đó là Nhật Dương, Nguyệt Luân và Tinh Huy.

Nhật Dương là mỗi đệ tử đều phải tu luyện, Nguyệt Luân chỉ có một đệ tử lâu năm hoặc thiên phú cao mới được tu luyện, trên cơ bản cho dù là đệ tử thiên phú cao cũng phải trên trăm năm mới đến cảnh giới Nguyệt Luân.

- Chân Võ Pháp Kiếm Nguyệt Luân, không phải là đại tiểu thư Bắc Ly Thu Nguyệt của Chân Võ Tiên Cung đấy chứ?

Có người khẽ nâng mí mắt, nói.

Bảy ngày trước Bắc Ly Thu Nguyệt đã tới Xạ Nhật Sơn, ra tay lần lượt ba lần, không một ai đỡ được một chiêu của cô ta, toàn bộ bị cô ta đánh bại bằng một chiêu.

- Không biết người nào chọc phải Bắc Ly Thu Nguyệt, lần này thảm rồi.

Một người khác nói.

Ba người khiến Bắc Ly Thu Nguyệt ra tay, đều là đệ tử tham gia Đại Bỉ.

Kết quả còn chưa bắt đầu Đại Bỉ, chỉ có thể bị loại trước do trọng thương.

Hiện giờ Bắc Ly Thu Nguyệt lại ra tay, chắc chắn cũng có kết quả như thế.

Lúc những người này bàn tán, Mạc Phàm hơi nhếch miệng.

Chân Võ Pháp Kiếm, quả thật người sáng tạo ra bộ công pháp này rất lợi hại.

Kiếm pháp này không chỉ dung hợp kiếm đạo, còn dung hợp pháp đạo.

Hai thứ này phối với nhau, có thể phát huy ra uy lực của cả hai.

Nhất là Nguyệt Luân và Tinh Huy, lại càng tạo ra hai lực lượng lớn hơn.

Nhưng có một số người cả đời đều dừng lại ở Nhật Dương, không thể chạm tới Nguyệt Luân.

Bắc Ly Thu Nguyệt nhỏ tuổi như vậy có thể tham ngộ được Nhật Dương, bắt đầu tu luyện Nguyệt Luân, quả thật đủ kiêu ngạo.

Nếu vận khí tốt, thậm chí Bắc Ly Thu Nguyệt có thể giống người sáng lập ra Chân Võ Tiên Cung tham ngộ đến Tinh Huy.

Nhưng mà…

Một tay của Mạc Phàm không có một chút linh khí dao động, vươn về phía một kiếm kia.

Nguyệt Luân chưa từng có từ trước đến nay đến trước tay hắn, giống như nước lũ gặp sắt thép.

“Keng keng…” Từng đạo gợn sóng xuất hiện trước tay hắn, dập dờn ra xung quanh.

Thường Thanh Thiên vốn đã tổn hại nghiêm trọng, dưới gợn sóng này bị cắt thành hai từ giữa.

Gợn sóng tiếp tục lên trước, đến chỗ nào, toàn bộ một phân hai.

Nhưng nguyệt hoa màu trắng này không thể đi về trước nửa bước, cũng không thể thương tổn được Mạc Phàm chút nào.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1734: Đạo Thể


Ở đây, không chỉ đám Võ Bá sửng sốt, nam tử của Thường Thanh Thiên cũng ngây ngẩn cả người.

Bắc Ly Thu Nguyệt là người đứng đầu Đại Bỉ lần này, cho dù không lấy được thứ nhất, top 10 cũng không thành vấn đề.

Lúc trước có mấy tu sĩ tham gia Đại Bỉ thấy cô ta quốc sắc thiên hương, liền có ý khinh bạc, kết quả bị Bắc Ly Thu Nguyệt phế đi hết, trong mấy người kia có đệ tử nằm trong top 10 tông môn trong Đại Bỉ.

Ngoài ra kiếm đạo của Bắc Ly Thu Nguyệt đã tới Nguyệt Luân.

Nhưng một kiếm như vậy, lại được Mạc Phàm đỡ bằng một tay.

Hơn nữa lòng bàn tay của Mạc Phàm chỉ có một chú ấn, không thấy bất luận linh khí dao động gì, dựa vào tay mà tới trình độ này, cơ thể kh*ng b* tới cỡ nào?

Cuối cùng anh ta cũng hiểu rõ vì sao Mạc Phàm có thể thương tổn được bọn họ, gần như không cần tốn nhiều sức, bản thân Mạc Phàm đã mạnh hơn bọn họ nhiều.

Thậm chí có thể nói, Nguyên Anh đỉnh phong bọn họ không cùng một tầng với Mạc Phàm.

Ngay cả Bắc Ly Thu Nguyệt cũng thay đổi sắc mặt, trong đôi mắt đều là không thể tin được.

Thực lực của Mạc Phàm tương đương với cô ta, đều là Nguyên Anh đỉnh phong.

Tuy cô ta không nhìn ra Mạc Phàm tu đạo gì, nhưng cô ta ôm kiếm mà sinh, trời sinh đã có kiếm đạo rất mạnh, kiếm đạo này cả Đại Bỉ cũng hiếm tìm được người so với cô ta.

- Tại sao có thể như vậy?

Bắc Ly Thu Nguyệt nghiến răng, phía sau trường kiếm này, chín tiểu nguyệt lượng xuất hiện trong tầm tay cô ta.

Nhưng không đợi chín tiểu nguyệt lượng bùng nổ ra.

- Có thể, Chân Võ Pháp Kiếm Nguyệt Luân của ngươi, vẫn chưa đủ là đối thủ của ta.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Cơ thể hắn trải qua thứ phủ và thứ tạng, đã không còn là Thần Thể tam cấp nữa, mà đến ngũ cấp rồi.

Thần Thể ngũ cấp có thể hóa thành bảo binh, Thần Thể tứ cấp là linh thể, mỗi một chỗ sống sót đều có thể hóa thành chính hắn lần nữa.

Thần Thể ngũ cấp là đạo thể, tương đương với đi lên võ đạo, kiếm đạo, pháp đạo, trên đạo thể sẽ xuất hiện đạo văn.

Những đạo văn này giống như thiên phú thần thông của chủng tộc, có thể phát huy ra uy lực như thần thông.

Dưới đạo thể, những lực lượng chưa nhập đạo đều không phải đối thủ của hắn.

Kiếm đạo của Bắc Ly Thu Nguyệt đã xem như có thể, nhưng chưa đủ thương tổn được hắn.

Ý niệm của hắn vừa động, ấn ký màu đen ở trong lòng bàn tay hắn sáng lên.

Bắc Ly Thu Nguyệt để trường kiếm cổ ngọc ở phía trước, cho dù là vặn vẹo bùng nổ ra đại nguyệt, hay là sinh thành tiểu nguyệt, toàn bộ đều như hải nạp bách xuyên tụ tập về trong lòng bàn tay Mạc Phàm.

Chỉ trong phút chốc, kiếm ý có thể bao trùm mười dặm biến mất không còn, giống như chưa từng xuất hiện.

Vẻ mặt Bắc Ly Thu Nguyệt sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần, lông mày cô ta nhíu chặt lại, một chữ “hỏa” không ngừng khởi động ở giữa lông mày cô ta.

Đệ tử của Thần Nông Tông đa số là chịu đánh, nhưng không phải đánh không động, mà là đánh không chết.

Bởi vì đệ tử của Thần Nông Tông được phái tham gia Đại Bỉ đều dùng Y Đạo Trận, dưới Y Đạo Trận, muốn giết một đệ tử của Thần Nông Tông là chuyện rất khó.

Bên này có khả năng khiến đệ tử của Thần Nông Tông bị thương gần chết, bên này đệ tử của Thần Nông Tông có khả năng lập tức hồi phục.

Mạc Phàm thì khác, Mạc Phàm khác với những người mà cô ta đánh.

Cô ta là đại tiểu thư của Chân Võ Tiên Cung, cao thủ kiếm đạo, là thiên tài hiếm có gần mấy trăm năm qua, thậm chí ngay cả Mạc Phàm đều không đánh được.

Chỉ là dựa vào cơ thể, nếu ở Đại Bỉ, Mạc Phàm có thể ngược cô ta thương tích đầy mình.

Mạc Phàm thắng Bắc Ly Thu Nguyệt, trên mặt không có một chút biểu cảm, xoay người đi về phía Tần Kiệt còn đang hôn mê.

Người của Đạo Môn và người đứng sau Thường Thanh Thiên phải lát nữa mới tới, lúc này hắn cho nam tử kia mười lá gan, nam tử kia cũng không dám sử dụng Nô Tâm Chú.

Nhân lúc này, giải Nô Tâm Chú trên người Tần Kiệt thì hơn.

Bỗng nhiên Tần Kiệt tới nơi này, hiện giờ hắn có không ít vấn đề muốn hỏi Tần Kiệt.

Hắn rời khỏi Địa Cầu sắp một năm, không biết Mạc gia có xảy ra chuyện gì không, mà Tần Kiệt lại vội vàng tới Tu Chân giới tìm hắn như thế.

Hắn mới quay người lại, sau lưng hắn cách không xa.

Bắc Ly Thu Nguyệt thấy mình bị khinh thường, trong đôi mắt lóe lên sắc bén.

Cô ta thua, còn thua rất thảm.

Nhưng một y tiên của Thần Nông Tông dám coi thường cô ta như vậy, đây là chuyện cô ta không thể chịu đựng được nhất.

- Tiểu tử, ta phải giết ngươi.

Bắc Ly Thu Nguyệt nắm chặt cổ kiếm bạch ngọc, nghiến răng nói.

Bóng dáng cô ta nhoáng lên một cái, cổ kiếm bạch ngọc trong tay giống như gặp được nguyệt hoa đâm về phía gáy Mạc Phàm.

Một kiếm này vừa đánh ra, xung quanh Mạc Phàm, một đám tiểu nguyệt nha cỡ nắm tay xuất hiện, khoảng chừng trên trăm cái.

Kiếm ý khiến lưng người ta phát lạnh lại xuất hiện.

Nguyệt nha lóe lên quang mang sắc bén, theo cổ kiếm bạch ngọc đâm về phía Mạc Phàm.

Chỉ trong chớp mắt đã tới gáy Mạc Phàm, chỉ cách chưa tới hai ngón tay.

Thấy một màn như vậy, Võ Bá và nam tử của Thường Thanh Niên kia hơi nhếch miệng, khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Mạc Phàm thân là đệ tử của Thần Nông Tông, đã có thực lực cỡ này, đúng là đáng sợ.

Bọn họ đắc tội người như vậy, chắc chắn sau này không dễ chịu.

Nhất là nam tử Thường Thanh Thiên, việc buôn bán của Thường Thanh Thiên bọn họ, cũng hợp tác không ít với Thần Nông Tông.

Nếu không phải có Bắc Ly Thu Nguyệt ở đây, anh ta chắc chắn sẽ không đắc tội đệ tử của Thần Nông Tông.

Hiện giờ anh ta đã đắc tội Mạc Phàm, vậy Mạc Phàm nên chết đi thì hơn.

Một kiếm này sắp đâm vào gáy Mạc Phàm, Mạc Phàm làm như không phát hiện ra, vẫn đi về trước một bước.

Hắn lên trước một bước này, đồng thời một bóng dáng chớp lóe tới phía sau Mạc Phàm, đứng tựa lưng về phía Mạc Phàm.

Bóng dáng này không phải người khác, đúng là Vọng Cơ vẫn đứng một bên.

ắ ế ẩ ế ổ ắ ồ- Bắc Ly cô nương, ta trả lại ngươi một kiếm thay Mạc sư đệ ta, ngươi phải cẩn thận, nếu thương tổn tới ngươi, vậy thì đắc tội rồi.

Vọng Cơ lạnh nhạt nói.

Rõ ràng là đang quyết đấu với cao thủ như Bắc Ly Thu Nguyệt, nhưng cho dù là thần sắc hay giọng điệu đều như nói chuyện phiếm.

Vọng Cơ không rút kiếm, chỉ vươn kiếm chỉ điểm lên cổ kiếm bạch ngọc của Bắc Ly Thu Nguyệt.

“Vèo!” Một đạo kiếm quang bay từ giữa ngón tay hắn ra.

Không có dao động linh khí rất mạnh, cũng không có kiếm ý bá đạo như của Bắc Ly Thu Nguyệt.

Nhưng nhất chỉ vừa ra.

“Ken két…” Kiếm hoa trên trường kiếm bạch ngọc của Bắc Ly Thu Nguyệt bị gãy từng khúc, còn lan tràn về phía tay Bắc Ly Thu Nguyệt.

Không chỉ những kiếm hoa này, trên trăm cái nguyệt nha màu trắng giống nhau bay về phía Mạc Phàm cũng bị nghiền nát.

Bạch quang dọc theo kiếm cổ, chỉ trong chớp mắt đã tới tay Bắc Ly Thu Nguyệt.

Không đợi Bắc Ly Thu Nguyệt phản ứng kịp, kiếm quang màu trắng đã đánh trúng b* ng*c cô ta.

Trên mặt Bắc Ly Thu Nguyệt hiện lên vẻ kỳ lạ, nhìn thoáng qua ngực mình, đầu còn chưa kịp ngẩng lên.

“Phập!” Kiếm khí nhập vào cơ thể mà ra sau lưng cô ta, tạo ra kiếm động rất sâu trên vách tường.

Ngay sau đó, cơ thể Bắc Ly Thu Nguyệt lập tức lùi về sau, vẫn đụng vào vách tường cách đó không xa, lưu lại một đại động hình người trên vách tường, lúc này mới dừng lại, một ngụm máu tươi phun từ miệng Bắc Ly Thu Nguyệt ra.

Bên trong Thường Thanh Thiên, lại một trận yến tước vô thanh.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1735: Chính là như vậy.


Rất lâu sau, lúc này nam tử của Thường Thanh Thiên và Võ Bá mới phản ứng kịp.

Một Mạc Phàm đã đủ đáng sợ, cơ thể đỡ một kiếm của Bắc Ly Thu Nguyệt, tiện tay lấy đi kiếm khí của Bắc Ly Thu Nguyệt.

Nam tử bên cạnh Mạc Phàm rất khiêm tốn, vậy mà cũng kh*ng b* như thế.

Chỉ hai ngón tay, vậy mà khiến Bắc Ly Thu Nguyệt bị thương nặng đến thế.

- Bọn họ là đệ tử của Thần Nông Tông thật sao?

Võ Bá không tin lắm nói.

Nếu đệ tử của Thần Nông Tông đều như Mạc Phàm và Vọng Cơ, sao Đại Bỉ tông môn lại sửa quy tắc?

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ tuyệt đối không tin hai người là đệ tử của Thần Nông Tông.

- Cũng quá mạnh rồi?

Đây mới chỉ là nhất chỉ, nếu hai bọn họ dùng toàn lực sẽ thế nào, e rằng bọn họ đã sớm bị giết 1000 lần?

Không chỉ bọn họ, Mạc Phàm cũng nhướn mày.

- Gần đây Vọng Cơ sư huynh tiến bộ không ít.

Quả nhiên Vọng Cơ sư huynh không hổ là thiên phú số một số hai của Thần Nông Tông, kiếp trước lúc hắn nói chuyện với Vọng Cơ sư huynh, Vọng Cơ sư huynh tự mình nói, không ai ở Thần Nông Tông có thiên phú vượt qua anh ta.

Cho dù là hắn hay Vô Phong sư thúc, Vô Địch sư thúc, đều như vậy.

Kiếp trước, hắn có thể cảm nhận được thiên phú của Vọng Cơ sư huynh, thậm chí sư phụ hắn cũng đồng ý với câu nói rất ngông cuồng này của Vọng Cơ sư huynh, nhưng hắn không để ý lắm.

Dù sao cơ thể của Vọng Cơ sư huynh đã bị phế, nói gì cũng là nói suông.

Thật không ngờ, thực lực của Vọng Cơ sư huynh tăng nhanh đến vậy.

Một kiếm vừa rồi của Vọng Cơ sư huynh, cho dù là hắn, e rằng cũng sẽ bị thương.

Hơn nữa cùng là nhất chỉ, hắn tuyệt đối không thể làm được như Vọng Cơ sư huynh.

- Mạc sư đệ khiêm tốn rồi, nếu không phải đệ cho ta đồ, ta đã không tới nước này, ngoài ra nếu trước mặt ta là Mạc sư đệ, có lẽ ta không có năng lực dùng thực lực như vậy, cho dù dùng được cũng chưa chắc thương tổn được Mạc sư đệ.

Vọng Cơ cười nhạt nói.

Mạc Phàm không tranh cãi chuyện này, Vọng Cơ sư huynh mạnh vượt dự kiến của hắn, hắn cũng không kém.

Hắn đi tới bên cạnh Tần Kiệt, một tay đặt lên trán anh ta.

Quang mang màu xanh xuất hiện trên tay hắn, lao vào trong cơ thể Tần Kiệt một cách dũng mãnh.

Quang mang màu xanh này vừa nhập thể, trên người Tần Kiệt lập tức xuất hiện đường vân màu đỏ.

Đường vân này lấy trái tim Tần Kiệt làm trung tâm, lan ra toàn thân của Tần Kiệt, hình thành một chữ “Nô” trên mặt Tần Kiệt.

Quang mang màu xanh theo những đường vân này bơi khắp toàn thân Tần Kiệt, rất nhanh liền bao toàn bộ đường vân màu đỏ.

- Đi ra cho ta!

Mạc Phàm khẽ quát một tiếng, tay dùng lực kéo ra ngoài.

Đường vân màu đỏ ở dưới quang mang màu xanh bao bọc, giống như bị một tấm lưới lớn kéo ra khỏi cơ thể Tần Kiệt.

Tần Kiệt chau mày, cơ thể ưỡn lên theo, sau đó hạ xuống.

Anh ta cố mở mắt ra vài lần, nhưng không thể mở ra được, lại ngủ say.

Cùng là hôn mê bất tỉnh, nhưng lần này có tiếng ngáy nhỏ truyền từ lỗ mùi Tần Kiệt ra.

Giống như người bị bệnh mãi mà không thể ngủ ngon, bỗng nhiên hết bệnh ngủ rất say.

Mạc Phàm không vội vàng gọi Tần Kiệt tỉnh, cơ thể của Tần Kiệt đã không có gì đáng ngại, chỉ là chịu đủ hành hạ mới suy yếu, để anh ta nghỉ ngơi một lát thì hơn.

Năm ngón tay của hắn nắm chặt, Nô Tâm Chú kia tụ tập về phía lòng bàn tay hắn, rất nhanh liền biến mất trong lòng bàn tay của hắn.

- Đây là đồ đệ của ta, hiện giờ ta muốn mang người này đi, không có bồi thường gì, các ngươi còn có ý kiến không, Bắc Ly đại tiểu thư, còn cả ngươi nữa, người của Thường Thanh Thiên?

Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn đám Bắc Ly Thu Nguyệt, hỏi.

Bên trong vách tường, gương mặt Bắc Ly Thu Nguyệt trắng xanh chui từ trong vách tường ra.

- Người ngươi có thể mang đi, nhưng để lại tên, bổn đại tiểu thư sẽ đi tìm ngươi.

Bắc Ly Thu Nguyệt nghiến răng nói.

Vậy mà cô ta thua hai lần, còn là hai đệ tử của Thần Nông Tông.

Cảm giác này giống như Phượng Hoàng ở trên cây ngô đồng, bị hai con chim sẻ giẫm lên, cô ta nhất định phải lấy lại mặt mũi.

- Tên ta đã nói rồi, ta không thích lặp lại, nếu ngươi tham gia Đại Bỉ, chúng ta còn gặp lại nhau, nhưng ngươi vẫn nên về Chân Võ Thiên Cung thì hơn, nếu không sẽ không bị trọng thương đơn giản như vậy đâu.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Bắc Ly Thu Nguyệt bị trọng thương cũng được, tham gia Đại Bỉ, Bắc Ly Thu Nguyệt sẽ hồn phi phách tán dưới tay Long Ngạo Thiên, mãi tới năm sáu trăm năm sau mới tỉnh lại.

- Vậy chúng ta gặp ở Đại Bỉ, đi thôi.

Bắc Ly Thu Nguyệt lạnh lùng nói.

Cô ta đã bại bởi hai người, không cần thiết phải ở nơi này nữa.

Còn Tần Kiệt, cô ta chỉ nhìn trúng chút bản lĩnh của Tần Kiệt, lúc này mới nhận Tần Kiệt làm gia nô.

Nếu Mạc Phàm muốn, thì cho Mạc Phàm.

Có nhiều người muốn thành gia nô của Bắc Ly Thu Nguyệt này lắm, thêm một Tần Kiệt cũng không nhiều, ít một Tần Kiệt cũng không ít, lại tìm là được.

Hoặc đợi cô ta giết Mạc Phàm, đoạt lấy Tần Kiệt là được.

Đến khi đó, không cần Nô Tâm Chú của Thường Thanh Thiên, Tần Kiệt sẽ phải quỳ gối dưới váy của cô ta.

- Đại Bỉ, tùy ngươi đi.

Mạc Phàm nói với vẻ khinh thường.

Hắn không tiếp xúc với Chân Võ Tiên Cung nhiều lắm, không hề nợ ân tình của Chân Võ Tiên Cung, trái lại Bắc Ly Thu Nguyệt còn hành hạ Tần Kiệt thành ra như vậy.

Hắn không giết Bắc Ly Thu Nguyệt đã xem như không tệ rồi, nhắc nhở Bắc Ly Thu Nguyệt xem như nể mặt cha mẹ cô ta, hắn đã hết lòng rồi.

Nếu Bắc Ly Thu Nguyệt không nghe, hắn không có biện pháp.

Sinh tử có mệnh, Vọng Cơ sư huynh có thể tránh thoát là được, Bắc Ly Thu Nguyệt có thể hay không, hắn không quan tâm.

Bắc Ly Thu Nguyệt muốn dẫn đám Võ Bá rời đi, mấy khí tức xuất hiện gần Thường Thanh Thiên.

Bên cạnh Bắc Ly Thu Nguyệt, nam tử của Thường Thanh Thiên cảm nhận được khí tức này thì nhướn mày, khóe miệng hiện lên tươi cười.

- Bắc Ly đại tiểu thư, xin dừng bước, khiến ngươi bị thương ở Thường Thanh Thiên bọn ta, thật sự là Thường Thanh Thiên bọn ta chiếu cố không chu đáo, Bắc Ly đại tiểu thư đợi một lát, ta lập tức cho đại tiểu thư một câu trả lời hài lòng.

- Hả?

Bắc Ly Thu Nguyệt nhướn mày, lạnh lùng liếc Mạc Phàm và Vọng Cơ một cái, gật đầu.

Cô ta bị Mạc Phàm thương tổn thành như vậy, nếu Thường Thanh Thiên có thể cho cô ta công đạo thì quá tốt.

Nam tử của Thường Thanh Thiên hơi nhếch miệng, ánh mắt đầy trêu tức nhìn Mạc Phàm.

- Vị công tử này, người kia có phải đồ đệ của ngươi hay không ta không biết, cũng không quan tâm, người này ấy à, một khi đến Thường Thanh Thiên bọn ta đều là nô tài, cho nên ngươi không chỉ không thể mang người này rời đi, ngươi và vị công tử bên cạnh cũng không thể đi, mãi đến khi ngươi bồi thường phí tổn hủy Thường Thanh Thiên của bọn ta, bồi thường phí tổn làm Bắc Ly đại tiểu thư bị thương, xin lỗi Bắc Ly đại tiểu thư, mãi đến khi Bắc Ly đại tiểu thư hài lòng, các ngươi mới có thể rời đi.

Anh ta vốn không có can đảm ngăn cản Mạc Phàm, nhưng người anh ta bảo người mời tới đã đến, vậy còn lý do gì để Mạc Phàm đi dễ dàng?

- Vậy sao.

Mạc Phàm khẽ gật đầu.

- Chính là như vậy.

Nam tử Thường Thanh Thiên cười nói.Anh ta mới nói xong, mấy bóng dáng chớp lóe tới tầng hai chỗ bọn họ.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1736: Đây Là Chỗ Dựa?


Có tổng cộng bốn người tới, trong đó có hai người mặc y phục Đạo Môn, tuổi cũng không nhiều, khoảng hơn 20.

Hai người khác một người là lão giả mặc huyền y, một người khác là cô gái mặc thanh y.

Nhìn bốn người tới, Mạc Phàm nhướn mày, trong mắt lóe lên dị sắc nhưng không nói gì.

Nam tử Thường Thanh Thiên thì cười đắc ý, vội vàng đi tới trước lão giả và cô gái, cung kính cúi đầu với hai người.

- Thường Dạ bái kiến hai vị đại nhân.

Hai người này là thế lực sau lưng Thường Thanh Thiên bọn họ, người Nam Cung gia Kỳ Sơn, không kém gì Thần Nông Tông.

Thần Nông Tông am hiểu y đạo, có thể khiến không ít người không thể không cúi đầu với Thần Nông Tông.

Dù sao cho dù tu sĩ hay người bình thường, đều bị thương và sinh bệnh.

Nhưng Nam Cung gia đứng đầu mệnh số, có thể kết luận một người họa phúc sớm chiều.

Bị thương và sinh bệnh chỉ cần không trí mạng, bình thường đều không có gì, họa phúc thì quyết định tương lai một người.

Ở Tu Chân giới, nếu cho một tu sĩ hai lựa chọn, một làThần Nông Tông, một là Nam Cung gia, gần như chín người sẽ chọn Nam Cung gia.

Cho dù thực lực Nam Cung gia không bằng Thần Nông Tông, nhưng người tới là tu sĩ Hợp Đạo kỳ, giết Mạc Phàm không khác gì b*p ch*t con kiến.

- Sao lại thế này, vì sao nơi này thành ra như vậy.

Lão giả liếc mắt nhìn đám Mạc Phàm một cái, lạnh lùng hỏi.

- Là như vầy đại nhân, Bắc Ly tiểu thư mang một nô bộc tới muốn Thường Thanh Thiên chúng ta dạy dỗ một phen, tiểu tử này luôn miệng nói nô bộc này là độ đệ của cậu ta, không chỉ đả thương Bắc Ly tiểu thư, còn hủy Thường Thanh Thiên thành ra như vậy, bây giờ còn đòi mang nô bộc đi.

Thường Dạ cười nói.

- Vậy sao?

Lão giả Nam Cung gia nhíu mày, trong mắt lóe lên sắc lạnh.

- Người của Đạo Môn cũng ở đây, chuyện này ngươi tìm người của Đạo Môn xử lý trước đi.

- Dạ, đại nhân.

Thường Dạ cười khẽ, nói.

Nơi này là địa bàn của Đạo Môn, quả thật nên để người của Đạo Môn giải quyết.

Như vậy không chỉ có thêm một thế lực đè ép Thần Nông Tông, còn có thể đẩy vấn đề cho Đạo Môn, không cần bọn họ phải ra tay.

Dù sao phủ đệ của Thường Thanh Thiên bị Mạc Phàm hủy hết, Bắc Ly Thu Nguyệt bị Mạc Phàm đánh bị thương.

- Hai vị, Thường Thanh Thiên bọn ta được mời tới tham gia Đại Bỉ, cho Đạo Môn không ít linh thạch làm phí bảo bộ, các ngươi xem thế nào đây, nếu không cho bọn ta công đạo, ta thấy Đại Bỉ ở Đạo Môn sau này sẽ không có người nào dám tới.

Thường Dạ không khách sáo nói.

Trong hai đệ tử của Đạo Môn, một người nhíu mày, không thèm để ý tới Thường Dạ.

Một chưởng quầy của Thường Thanh Thiên mà thôi, ngay cả họ Nam Cung gia đều không phải, vậy mà dám nói chuyện với đệ tử Đạo Môn như vậy, nghĩ đệ tử Đạo Môn bọn họ là nô bộc của Thường Thanh Thiên sao?

Đệ tử này hơi nhếch miệng cười, lập tức đi về phía Mạc Phàm.

- Thiên Bảo bái kiến Mạc sư thúc, lúc này mới hơn nửa năm không gặp, tu vi của sư thúc lại tăng không ít rồi.

Trương Thiên Bảo cười đê tiện, nói.

Mấy ngày nay anh ta luôn đợi đệ tử Thần Nông Tông tới, lấy lại Thiên Bảo Thông Bàn của mình, không ngờ gặp được Mạc Phàm ở đây.

Không nói tới chuyện Mạc Phàm không sai, cho dù sai, anh ta cũng không đứng về phía Thường Thanh Thiên.

Nếu không nhỡ đâu Mạc Phàm không trả anh ta Thiên Bảo Thông Bàn thì làm sao.

- Tu vi của ngươi cũng tăng không ít, hiệu quả của Hàn Tủy không tệ.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Lúc này mới bao lâu không gặp, Trương Thiên Bảo đã tới Hóa Thần trung kỳ.

- Đó là nhờ phúc của Mạc sư thúc, đồ của ta đâu, có phải sư thúc dùng xong rồi…

Trương Thiên Bảo cười nói.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, lấy một chiếc nhẫn trữ vật đã chuẩn bị trước ra, ném cho Trương Thiên Bảo.

- Đồ của ngươi đều ở bên trong, bên trong có hai thứ là của sư phụ và sư nương ngươi, thay ta đưa cho bọn họ, ngươi có thể không đưa, nhưng mà…

Mạc Phàm nói một nửa thì dừng.

Hắn xem như dựa vào thân phận của Bất Diễm sư tỷ mới mượn được Thiên Bảo Thông Bàn, tuy tạm thời chưa biết nhau, nhưng tất nhiên không thể trả tay không.

Bên trong có hai kiện bán kiên khí, coi là tạ lễ.

Trương Thiên Bảo vội vàng lấy nhẫn trữ vật, kiểm tra bên trong, trước mắt anh ta lập tức sáng lên.

Bên trong nhẫn trữ vật, không chỉ có Thiên Bảo Thông Bàn của anh ta, bên trong còn có không ít linh khí, thiên tài địa bảo, cũng có bốn kiện bán tiên khí, khoảng chừng mấy chục món đồ.

Hơn nữa bên trong đều được ghi chú hết, thứ nào thích hợp và không thích hợp với anh ta.

- Mạc sư thúc yên tâm, Thiên Bảo nhất định sẽ đưa đến, nhất định, Thiên Bảo thay sư phụ sư nương cảm ơn Mạc sư thúc trước.

- Vậy chuyện ở Thường Thanh Thiên?

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Trương Thiên Bảo một cái, nói.

- Chuyện này sao, chuyện này cứ để ta lo, sư thúc, người mang theo người của mình rời đi với vị sư thúc này trước, còn lại giao cho ta là được, ta nhất định sẽ cho sư thúc câu trả lời hài lòng.

Trương Thiên Bảo cười nói.

Rõ ràng là chểnh mảng nhiệm vụ, Trương Thiên Bảo lại như ăn cơm thường ngày.

Gần đây anh ta luôn phụ trách trị an ở chợ, chuyện như vậy anh ta gặp nhiều rồi, cho nên có rất nhiều kinh nghiệm.

- Được rồi.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Hắn ôm Tần Kiệt còn đang mê man, muốn đi về phía cầu thang.

Ở một bên, vẻ mặt Thường Dạ, Bắc Ly Thu Nguyệt và đám Võ Bá sửng sốt, không hiểu chuyện gì xảy ra.

Nhất là Thường Dạ, vẻ mặt anh ta xanh đỏ bất định.

Anh ta luôn miệng nói sẽ cho Bắc Ly Thu Nguyệt câu trả lời hài lòng, ai biết sẽ có kết quả này.

Anh ta mời người của Nam Cung gia và người của Đạo Môn tới, người của Đạo Môn lại thả Mạc Phàm đi.

Hơn nữa người của Đạo Môn còn chưa đi, giống như sẽ không để yên cho bọn họ.

- Đây là tình huống gì thế, vị sư đệ này, ngươi cảm thấy Nam Cung gia bọn ta và Chân Võ Tiên Cung dễ bắt nạt à?

Thường Dạ trầm giọng nói.

Nếu để Mạc Phàm rời đi như vậy, anh ta sẽ mất hết mặt mũi.

Trương Thiên Bảo nhíu mày, xoay người lại vỗ vai Thường Dạ, khóe miệng nhếch lên nụ cười lưu manh.

- Vị sư huynh này, không phải ta cảm thấy các ngươi dễ bắt nạt, các ngươi đều là đại môn phái, không có một môn phái nào dễ bắt nạt, nhưng mà so với các ngươi mà nói, Mạc sư thúc ta lại càng không dễ bắt nạt, các ngươi không đánh lại Mạc sư thúc ta, bối cảnh cũng không so được với Mạc sư thúc, còn biến đồ đệ của Mạc sư thúc ta thành nô lệ để dạy dỗ, nếu để người ta biết Thường Thanh Thiên các ngươi mua bán nô lệ, e rằng người của Quân Đình sẽ lập tức mang mấy người đến chiến trường, cho nên chuyện này cứ như vậy thôi, các ngươi lấy một bán tiên khí ra cộng thêm một số thiên tài địa bảo bồi thường cho Mạc sư thúc ta, chuyện này sẽ chỉ vậy thôi, Mạc sư thúc ta

người lớn không chấp với người nhỏ, sẽ không chắp nhặt với các ngươi.

- Ngươi nói gì thế, bọn ta bồi thường cho bọn họ, ngươi có bệnh à?

Mắt Thường Dạ mở to, tức giận nói.

- Vị sư huynh này, nói chuyện cần khó nghe như vậy sao, nếu ngươi cảm thấy một kiện bán tiên khí không đủ, vậy thì hai kiện, dù sao Nam Cung gia tài đại khí thô, những thế lực nhỏ như bọn ta khó mà so sánh được.

Trương Thiên Bảo ngoáy lỗ tai, cau mày nói.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1737: Trương Thiên Bảo Vô Lại


- Hai kiện tiên khí, ngươi ăn cướp à?

Thường Dạ nhướn mày nói.

Đệ tử Đạo Môn này không giáo huấn Mạc Phàm còn chưa tính, còn cấu kết với Mạc Phàm trước mặt bọn họ, đòi bọn họ hai kiện tiên khí.

- Ăn cướp, cũng được, các ngươi có hai kiện tiên khí hay không, nếu có mà nói, vậy vận khí hôm nay của sư huynh đệ bọn ta không tệ, cuối cùng cũng cướp được một con dê béo.

Trương Thiên Bảo không tức giận, trái lại cười vô lại nói.

Mạc Phàm cười không nói gì, Trương Thiên Bảo này ngoại trừ vận khí tốt, vậy mà còn bộ dạng như vậy.

Sắc mặt Bắc Ly Thu Nguyệt khó coi, gần như có thể vặn ra nước.

- Ngươi ở đây chơi đi, ta đi trước.

Cô ta còn tưởng Thường Dạ sẽ lấy lại được chút mặt mũi cho cô ta, không ngờ người của Đạo Môn lại có quan hệ tốt với Mạc Phàm như vậy.

Như vậy vẫn nên rời đi thì hơn.

- Còn nữa, ngươi ở Đạo Môn tên là gì?

Bắc Ly Thu Nguyệt nhìn chằm chằm Trương Thiên Bảo hỏi.

Trương Thiên Bảo ngang nhiên bảo vệ Mạc Phàm, cô ta sẽ không dễ dàng tha cho Trương Thiên Bảo.- Hóa ra là Thu Nguyệt sư muội à, muốn tìm sư phụ ta tố cáo đúng không, tục gia của ta là Trương Thiên Bảo, ở Đạo Môn người ta thường gọi ta là Trương Thiên Tuyệt, sư phụ của ta tên là Trương Đạo Lâm, ngươi tìm sư phụ ta tố cáo đi, bảo sư phụ ta nhanh nhốt ta một thời gian, ta thật sự không muốn xử lý việc ở chợ nữa đâu.

Trương Thiên Bảo không lo lắng nói.

Mấy ngày nay Bắc Ly Thu Nguyệt gây ra không ít chuyện, nhưng có vài phần tư sắc, tất nhiên là anh ta nhận ra.

Mạc Phàm lắc đầu, lạnh lùng liếc Trương Thiên Bảo một cái.

Trương Thiên Tuyệt là đại sư huynh của Trương Thiên Bảo, một trong chín đệ tử của Đạo Môn, Trương Thiên Bảo gây chuyện, lại báo tên Trương Thiên Tuyệt, con hàng này xấu xa thật.

Nhưng con hàng này đối với Trương Đạo Thiên không tệ.

Trương Đạo Lâm sư phụ của Trương Thiên Tuyệt luôn đối đầu với sư phụ anh ta, Trương Thiên Bảo tương đương hắt một chậu nước đục cho Trương Đạo Lâm.

- Trương Thiên Tuyệt, ngươi đợi đó cho ta, chuyện này còn chưa xong đâu, chúng ta đi.

Bắc Ly Thu Nguyệt trừng Trương Thiên Bảo một cái, dẫn theo đám Võ Bá xoay người rời đi.

- Thu Nguyệt sư muội, không tiễn nha, nhất định phải nhớ kỹ, ta tên là Trương Thiên Tuyệt, sư phụ ta là Trương Đạo lâm, đúng rồi, nếu cáo trạng thì tốt nhất nên tố cáo với chưởng môn, nhân khí của sư phụ ta ở môn nội rất cao, ngươi đến chỗ những người khác tố cáo cũng vô dụng.

Trương Thiên Bảo vẫy tay, vui vẻ nói.

Bắc Ly Thu Nguyệt hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới Trương Thiên Bảo biến mất chỗ hành lang.

Ở một bên, vẻ mặt Thường Dạ xanh mét.

Anh ta vốn định biểu hiện một chút trước mặt Bắc Ly Thu Nguyệt, thật không ngờ biến thành như vậy.

Anh ta vốn định nhờ hai vị nhà Nam Cung gia giúp đỡ, nhưng hai vị này không nhúc nhích, cứ bàng quan đứng một bên như thế, anh ta cũng ngại nói gì.

- Trương Thiên Tuyệt ngươi đừng quá kiêu ngạo, ngươi dám thiên vị đệ tử Thần Nông Tông vì việc riêng, chuyện này ta sẽ không để yên đâu, Thường Thanh Thiên bọn ta nhất định sẽ khiến ngươi không chịu nổi.

Thường Dạ nghiến răng nói.

- Tốt nhất là ngươi đừng để yên, nếu ngươi cứ như vậy thôi, sau đó Trương Thiên Tuyệt ta sẽ mỗi ngày tới Thường Thanh Thiên một lần, khiến ngươi không buôn bán nổi.

Vẻ mặt Trương Thiên Bảo không đổi, trái lại cười nói.

Tốt nhất là Thường Dạ làm như vậy, anh ta cầu còn không được.

- Tiểu tử xấu xa, ngươi muốn ai không buôn bán được nữa, lặp lại thử xem.

Lão giả Nam Cung gia ở một bên không nhịn được nữa, lạnh lùng nói.

Thường Dạ thấy lão giả lên tiếng, trong mắt lập tức hiện lên vui mừng.

Cuối cùng người Nam Cung gia cũng ra mặt, xem lần này Mạc Phàm làm sao bây giờ.

Trương Thiên Bảo thấy lão giả Nam Cung gia lên tiếng, sắc mặt thay đổi, không còn diệu hổ dương uy như trước.

- Trương Thiên Tuyệt bái kiến Nam Cung lão gia tử, Nam Cung cô nương, vừa rồi ta chỉ thuận miệng nói thôi, các ngươi đừng coi là thật, đúng rồi, chỗ sư phụ Trương Đạo Lâm của ta mới rang xào một lượng lớn trà ngon cực phẩm, hai vị có rảnh nhất định phải tới.

Trương Thiên Bảo chớp mắt, nói.

Anh ta có thể không cho Bắc Ly Thu Nguyệt mặt mũi, nhưng người Nam Cung gia thì không được, nhất là Nam Cung lão gia tử, bối phận như sư phụ anh ta, tu vi kém sư phụ anh ta một chút, nhưng ngay cả sư phụ của anh ta cũng phải kính lão gia tử này năm phần.

- Ngươi lại nói Trương Thiên Tuyệt thử xem?

Lão giả Nam Cung gia trầm giọng hỏi.

- Ha ha, lão gia tử đừng giận mà, ta đây đều làm việc theo lẽ công bằng mà thôi.

Trương Thiên Bảo cười đê tiện nói.

- Làm việc theo lẽ công bằng, ngươi còn dám nói mấy chữ làm việc theo lẽ công bằng à?

Thường Dạ hừ lạnh một tiếng nói.

Trương Thiên Bảo thiên vị rõ ràng như thế, còn không thèm che giấu một chút trước mặt bọn họ, to gan lớn mật quả thực khiến người ta giận sôi, vậy mà Trương Thiên Bảo còn dám mở miệng nói mấy chữ làm việc theo lẽ công bằng.

Nếu Trương Thiên Bảo làm việc theo lẽ công bằng, vậy anh ta là đại nghĩa lăng nhiên.

- Không phải làm việc theo lẽ công bằng, vậy ngươi muốn nhìn ta làm việc trái pháp luật không?

Trương Thiên Bảo nghe thấy lời Thường Dạ nói, lông mày nhíu lại, sắc mặt lập tức khó coi, lạnh lùng liếc Thường Dạ một cái nói.

Anh ta khách sáo với Nam Cung lão gia tử, đó là vì thân phận của bọn họ còn đó, anh ta nhất định phải như vậy.

Nhưng Thường Dạ là cái thá gì, Thường Thanh Thiên là tài sản của Nam Cung gia, nhưng Thường Dạ chỉ là nô bộc của Nam Cung gia mà thôi.

Đừng nói là Thường Dạ, Bắc Ly Thu Nguyệt vừa ở đây, anh ta cũng không cho Bắc Ly Thu Nguyệt bao nhiêu sắc mặt hòa nhã.

Chân Võ Tiên Cung có quan hệ không tệ với Đạo Môn, nhưng Chân Võ Tiên Cung giống như một nhánh của Tông gia trước mặt Đạo Môn.

Một người của Tông gia như anh ta, đối với đệ tử cùng cấp chi nhánh thế nào còn phải xem tâm tình của anh ta.

Thường Dạ này là cái thá gì, mà dám làm càn với anh ta.

Anh ta đã nhân từ lắm rồi, tuy anh ta không thường làm việc trái pháp luật, nhưng nếu chọc giận anh ta, anh ta cũng có thể làm việc trái pháp luật một phen.

- Ngươi.

Thường Dạ chỉ tay về phía Trương Thiên Bảo, nói đến bên miệng, nhưng nhìn thấy ánh mắt chớ đến gần của Trương Thiên Bảo, lại nuốt xuống.

Anh ta dời mắt, ôm quyền với lão giả Nam Cung gia.

- Hai vị đại nhân, đệ tử Đạo Môn này thật sự hơi quá đáng, vốn không để Thường Thanh Thiên chúng ta vào mắt, mong hai vị đại nhân ra tay giáo huấn tiểu tử này một phen.

Nếu anh ta không làm gì được Trương Thiên Bảo, vậy để người của Nam Cung gia.

Vừa rồi Trương Thiên Bảo khách sáo với hai vị Nam Cung gia như vậy, cho dù bảo Trương Thiên Bảo quỳ xuống, Trương Thiên Bảo cũng không từ chối.

Lão giả Nam Cung gia nhìn lướt qua Mạc Phàm và Trương Thiên Bảo, không nói gì thêm.

Trái lại Trương Thiên Bảo nhíu mày nói.

- Tiểu tử, ngươi thật sự muốn ta làm trái pháp luật đúng không, được lắm, Trương Thiên Tuyệt ta là loại người nhân bất phạm ngã ngã bất phạm nhân, nếu ngươi phạm ta, ta nhất định phạm người, ngươi đợi đó cho ta, hôm nay ta chịu trừng phạt, ngày mai tốt nhất là ngươi đừng để Trương Thiên Tuyệt ta gặp ở chợ.

Mạc Phàm ở một bên lắc đầu.

- Thiên Bảo, đủ rồi.

Tiểu tử này chơi biến thân phát nghiện rồi, sớm muộn gì cũng sẽ bị Trương Thiên Tuyệt đánh chết.

- Dạ, sư thúc, người xem ta đâu phải loại người thích làm chuyện trái pháp luật, ta chỉ hù dọa tên này chút thôi.

Mạc Phàm trừng Trương Thiên Bảo một cái, lập tức đi ra cửa, đi tới cửa thì dừng lại, liếc mắt nhìn một già một trẻ.

- Tiểu Thanh cô nương, Nam Cung lão gia tử, lại gặp mặt rồi, cùng đi uống trà nhé.

Lần này Thường Dạ lại ngây ngẩn cả người.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1738: Một Đời Làm Nô


- Chuyện này, chuyện này là sao đây?

- Đại nhân, các ngươi, các ngươi quen, quen…

Chữ “nhau” đến bên miệng, vẫn không thể nói nên lời.

Mạc Phàm có thể nói chuyện với hai vị Nam Cung gia như vậy, chắc chắn là quen biết, hơn nữa quan hệ không tệ lắm, nếu không sẽ không nói với giọng điệu như thế.

Vừa rồi anh ta còn nghi ngờ, vì sao hai vị đại nhân vẫn đứng ở đó, không làm gì, hiện giờ anh ta hiểu rõ rồi.

Ngay từ bắt đầu, Mạc Phàm đã dự liệu cho dù Nam Cung gia hay Đạo Môn đều không làm gì được hắn, lúc này mới liều lĩnh để anh ta đi tìm người của Đạo Môn và người của Nam Cung gia như vậy.

- Chuyện này, làm sao bây giờ?

Ngay cả Trương Thiên Bảo cũng sửng sốt, vẻ mặt mờ mịt.

Anh ta cũng không ngờ, vậy mà Mạc Phàm quen Nam Cung lão gia tử và Nam Cung Thanh.

Sớm biết sẽ như vậy, vừa rồi anh ta không cần ăn nói khép nép như thế.

- Mạc sư thúc, mọi người quen nhau à, ta còn tưởng là ta sắp bị phạt giam rồi chứ.

Trương Thiên Bảo thở phào nhẹ nhõm nói.

- Sau này đừng làm chuyện như vậy, nếu không thì ngươi không bị phạt giam đơn giản như vậy đâu.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Xem ra đây không phải là lần đầu tiên tiểu tử này giả mạo Trương Thiên Tuyệt, hắn từng gặp Trương Thiên Tuyệt rồi, có thể nói là đạo sĩ chân chính, tranh mà không tranh, trái lại sẽ không chấp nhặt với Trương Thiên Bảo.

Nhưng sư phụ của Trương Thiên Tuyệt không dễ tính như vậy, để Trương Đạo Lâm biết, sớm muộn gì cũng đánh Trương Thiên Bảo gần chết.

Tuy sư phụ của Trương Thiên Bảo bất hòa với Trương Đạo Lâm, nhưng chỉ có thể nhìn, sau này lấy đồ đệ của Trương Đạo Lâm ra trút giận.

- Mạc sư thúc, không phải là ta giúp sư thúc sao, nếu không sao ta lại làm vậy chứ?

Trương Thiên Bảo cười gian nói.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Trương Thiên Bảo một cái, không để ý tới anh ta nữa, dời mắt nhìn Nam Cung Thanh và Nam Cung Ly.

- Tiểu Thanh cô nương, sao ngươi lại tới đây, ta nhớ rõ Nam Cung gia không tham gia Đại Bỉ mà?

Nam Cung gia tinh thông Thiên Mệnh Huyền Thuật, thứ nhất là càng không am hiểu so đấu hơn Thần Nông Tông, còn lại là thực lực càng về sau càng kh*ng b*.

Ngoài ra Nam Cung gia bọn họ chỉ là một gia tộc, nhân số ít hơn nhiều, quả thật như lời Trương Thiên Bảo nói, đồ không ít, cho nên Nam Cung gia là gia tộc duy nhất không tham gia Đại Bỉ trong rất nhiều đại tông môn.

- Còn có thể thế nào, nghe nói ngươi vào Thần Nông Tông, tham gia Đại Bỉ tông môn, cho nên cứ lôi kéo lão phu tới đây.

Nam Cung Ly lạnh lùng nói.

- Gia gia, người đừng nói lung tung, chúng ta có nhiệm vụ nên mới tới đây mà?

Khuôn mặt Nam Cung Thanh lập tức đỏ tới mang tai, nói.

ổ ể ể- Đúng vậy, chúng ta có nhiệm vụ, nhiệm vụ của chúng ta là duy trì Thường Thanh Thiên an ổn ở chợ, hiện giờ Thường Thanh Thiên bị xú tiểu tử này phá hỏng, dựa theo quy củ, có phải ta nên ngũ mã phân thây tiểu tử này không?

Nam Cung Ly tức giận nói.

Muốn gặp Mạc Phàm thì cứ nói thẳng ra, còn kiếm cớ.

- Gia gia, rõ ràng là Thường Thanh Thiên muốn ép đồ đệ của Mạc sư huynh làm nô, lúc này Mạc sư huynh mới hủy Thường Thanh Thiên, Mạc sư huynh không tố cáo chuyện này với Quân Đình đã không tệ rồi, nếu gia gia làm huynh ấy bị thương, chuyện này sẽ càng ầm ĩ hơn.

Nam Cung Thanh chớp mắt, nói.

Nam Cung Ly lắc đầu thở dài, ánh mắt nhìn Nam Cung Thanh như nhìn một người không có thuốc nào cứu được.

Nha đầu này kéo ông chạy xa như vậy còn chưa tính, bây giờ còn giúp Mạc Phàm đối phó Nam Cung gia bọn họ, sớm muộn gì cũng thành phản đồ của Nam Cung gia.

- Nha đầu ngốc con thích nói thế nào thì thế vậy đi, dù sao con cũng gặp được người rồi, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, còn lại tự con nhìn mà làm, ta phải đi tìm Trương Đạo Lâm dùng trà.

Ông đã mang Tiểu Thanh tới, nơi diễn ra Đại Bỉ rất an toàn, mỗi người đi vào đều có thân phận, ông không cần phải ở đây làm bóng đèn nữa.

Trương Thiên Bảo nói chỗ Trương Đạo Lâm có trà ngon, đúng lúc qua đó uống ké chút.

Có là tốt nhất, nếu không có, ông sẽ quay lại đánh chết Trương Thiên Bảo.

Trương Thiên Bảo giống như cảm nhận được ánh mắt bất thiện của Nam Cung Ly, trái tim đập thình thịch, vội vàng lùi về phía sau Mạc Phàm.

- Gia gia, vậy xử lý người kia thế nào đây?

Nam Cung Thanh giữ chặt tay Nam Cung Ly, hỏi.

Tuy Mạc Phàm đã không so đo, nhưng chuyện này đã xảy ra, bọn họ cần phải cho Mạc Phàm công đạo.

- Chuyện này sao?

Nam Cung Ly nhíu mày, dời mắt nhìn Thường Dạ.

Thường Dạ bị Nam Cung Ly nhìn chăm chú, trên mặt lập tức vô cùng khó coi, vội vàng cầu xin:

- Đại nhân tha mạng, ta bị người của Bắc Ly gia ép, nếu ta không hạ Nô Tâm Chú với đồ đệ của Mạc công tử, bọn họ sẽ hủy Thường Thanh Thiên của chúng ta, nếu không sao ta có thể làm chuyện như vậy.

- Ta nhớ rõ trong quy củ Nam Cung gia bọn ta định cho các ngươi có một quy củ, không được phép cưỡng ép sử dụng Nô Tâm Chú với những người khác, trừ phi người đó hoàn toàn cam tâm tình nguyện, không sai đúng không?

Nam Cung Ly nhíu mày hỏi.

- Đúng, đúng vậy…

Sắc mặt Thường Dạ khó coi, vội vàng muốn phản bác.

Trong quy củ của Thường Thanh Thiên, quả thật có điều như vậy.

Nhưng có một số lúc vì là đại nhân vật, gia tăng thu nhập cho Thường Thanh Thiên, có rất ít người tuân thủ hoàn toàn.

Anh ta còn chưa nói xong, đã bị Nam Cung Ly ngắt lời.

- Ngươi không cần nói dài dòng làm gì, chỉ cần nói cho ta biết có hay không là được, những chuyện khác ta không muốn biết.

- Có, có.

Thường Dạ vội vàng nói.

Lúc này nếu anh nói không nhớ, có khả năng bị Nam Cung Ly giết luôn.

- Vậy là được rồi.

Nam Cung Ly khẽ gật đầu, vươn một tay về phía Mạc Phàm.

- Tiểu tử, đưa cho lão phu đi, lão phu sẽ cho ngươi câu trả lời hài lòng.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, cái tay thu hồi Nô Tâm Chú lúc trước mở ra, một viên cầu xanh đỏ đan xen xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, bay về phía Nam Cung Ly.

Nam Cung Ly nhận lấy viên cầu kia, năm ngón tay nắm chặt, trong chớp mắt viên cầu tán loạn, màu xanh đánh tan, một chữ “Nô” màu máu xuất hiện trong tay ông.

- Ta cho ngươi hai lựa chọn, một là ta đưa ngươi tới Quân Đình, hai là ta hạ Nô Tâm Chú này với ngươi, sau này ngươi chỉ làm một chuyện, là nói với Thường Thanh Thiên, kết cục ép buộc những người khác thành nô, tự ngươi lựa chọn đi.

Thường Thanh Thiên có chuyện như vậy, trước đây ông có biết, chẳng qua mở một mắt nhắm một mắt chẳng muốn để ý.

Nơi có ánh sáng sẽ có bóng mờ, bóng mờ sâu hơn là hắc ám.

Nhưng nếu để Mạc Phàm đụng phải, vậy thuận tay chỉnh lý lại thì hơn.

Nếu không cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.

Thường Thanh Thiên là một trong những sản nghiệp kiếm được tiền của Nam Cung gia bọn họ, không thể biến mất như thế.

- Chuyện này…

Bỗng nhiên sắc mặt Thường Dạ xám như tro tàn.

Chuyện này chỉ là việc nhỏ mà thôi, anh ta không ngờ sẽ đến nước này.

- Sao thế, không muốn chọn à, hay là ta chọn giúp ngươi nhé?

Nam Cung Ly lạnh giọng hỏi.

- Đa tạ đại nhân khoan hồng độ lượng, ta lựa chọn cái thứ hai.

Do dự một lát, Thường Dạ nói.

Nếu anh ta bị đưa tới Quân Đình, chắc chắn Quân Đình sẽ đưa anh ta đến chiến trường, gần như sẽ phải chết không thể nghi ngờ.

Lựa chọn thứ hai muốn thăng cấp cuộc đời là vô vọng, nhưng ít ra còn có thể sống sót.

Cho dù là lựa chọn thứ hai cũng khiến anh ta hối hận tới mức ruột sắp đứt rồi.

Anh ta đang làm chưởng quầy rất tốt, lại đi lên trên bước nữa, có thể được ban thưởng họ Nam Cung, trở thành người của Nam Cung gia, ai biết đi nhầm một bước, thành hận thiên cổ.

Sớm biết sẽ như vậy, anh ta tuyệt đối không chọc Mạc Phàm. Một tay của Nam Cung Ly đặt lên trán Thường Dạ, chữ “Nô” màu máu chói mắt không xuất hiện trên mặt Tần Kiệt, mà xuất hiện trên trán Thường Dạ, một đời làm nô.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1739: Tin Tức


Nam Cung Ly làm xong những chuyện này, bóng dáng nhoáng lên một cái biến mất không thấy.

Vọng Cơ lựa chọn mấy nô bộc thích hợp, lúc này mấy người mới rời khỏi Thường Thanh Thiên, trở lại chỗ đám Mạc Phàm ở.

- Mạc sư thúc, có cần ta đổi nơi càng tốt hơn cho mọi người không?

Trương Thiên Bảo buôn bán lời, vẻ mặt ân cần hỏi.

Mạc Phàm thân là đệ tử của Thần Nông Tông, vậy mà còn thông đồng với đại tiểu thư Nam Cung gia, người như vậy nhất định phải bám chặt.

- Ngươi rảnh rỗi như vậy à, rảnh rỗi quá thì bế quan đi, đề thăng tu vi lên.

Mạc Phàm bĩu môi nói.

Rõ ràng con hàng này là khí vận chi tử, cuối cùng vẫn bị Hàn Ly Nhất Tộc bắt trở về, nếu không nhờ sư phụ sư nương anh ta, có khả năng anh ta bị Hàn Ly Nhất Tộc làm thịt rồi.

Xem ra dẫn tới kết quả này cũng không phải không có đạo lý, người này có tài nguyên tốt như vậy, nhưng chỉ thích chơi bời lêu lổng, gây chuyện thị phi, cho dù không chết trên tay Hàn Ly, cũng sẽ bị người khác bắt đi.

- Sư thúc nói đúng lắm, ta lập tức trở về bế quan.

Trương Thiên Bảo không tức giận, cười nói.

- Đừng quên đưa đồ cho sư phụ sư nương ngươi, đừng nói là ta đưa.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Kiếp trước hắn có quan hệ không tệ với Trương Đạo Thiên và Bất Diễm sư tỷ, nhưng một đời này còn chưa gặp.

Mạo muội tặng đồ như vậy, không hay lắm.

- Dạ, sư thúc.

Vẻ mặt Trương Thiên Bảo cười gian, rời khỏi phủ đệ của Mạc Phàm.

Trương Thiên Bảo rời đi, Vọng Cơ nhìn thoáng qua Mạc Phàm và Nam Cung Thanh, cũng viện cớ rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại Mạc Phàm, Nam Cung Thanh và Tần Kiệt mê man không tỉnh.

Nam Cung Thanh cảm nhận được bầu không khí xấu hổ, im lặng một lát, cười khẽ.

- Chúc mừng Mạc sư huynh đạt được ước muốn, tiến vào Thần Nông Tông, tham gia Đại Bỉ.

- Nếu không có lệnh bài của Nam Cung sư muội, ta không thuận lợi được như vậy.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Lệnh bài của Nam Cung Thanh giúp hắn không ít việc, giảm bớt rất nhiều phiền phức cho hắn.

- Đúng rồi, Tiểu Thanh sư muội, muội có gặp Tiểu Tuyết không?

Mạc Phàm không quanh co lòng vòng, nói thẳng.

Hắn mời Nam Cung Thanh tới, một là ôn chuyện, hai là vì chuyện này.

Nam Cung Thanh đồng ý với hắn, sẽ giúp hắn tới Ngạo Nhật Sơn Tông truyền tin cho Tiểu Tuyết, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì thành công rồi.

Mạc Phàm vừa nói xong, trong mắt Nam Cung Thanh hiện lên mất mát, nhưng lập tức biến mất không thấy.

Cô lấy một chiếc vòng ngọc trong ống tay áo ra, đưa cho Mạc Phàm.

- Chuyện đồng ý với Mạc sư huynh, tất nhiên Tiểu Thanh sẽ làm được, ta không chỉ gặp được Tiểu Tuyết tỷ tỷ, Tiểu Tuyết tỷ tỷ còn đưa cho ta thứ này, bảo ta chuyển cho huynh, nói tỷ ấy đợi huynh.

Mạc Phàm nhìn thấy vòng ngọc này, trong đôi mắt bình tĩnh xuất hiện gợn sóng.

Vòng ngọc này vốn là mẹ hắn đưa cho Tiểu Tuyết, xem như là tín vật đính hôn giữa hắn và Tiểu Tuyết, sau đó được hắn đổi thành một kiện pháp khí phòng thân.

Nam Cung Thanh lấy được vòng ngọc này, xem ra thật sự gặp được.

- Hiện giờ cô ấy thế nào?Mạc Phàm hỏi.

- Dựa theo lời Tiểu Tuyết tỷ tỷ nói, tỷ ấy không sao, nhưng nhìn Tiểu Tuyết tỷ tỷ hơi tiều tụy, tỷ ấy bảo ta nói với huynh đừng kích động, nếu một năm không được, vậy thì trăm năm, trăm năm không được thì ngàn năm, tỷ ấy vẫn sẽ đợi.

Nam Cung Thanh cười khẽ nói.

Khi nói chuyện, trong mắt đều là hâm mộ.

Lúc trước cô vẫn tò mò, người như thế nào mới xứng đôi với Mạc sư huynh, gặp được Tiểu Tuyết cô mới hiểu được, cái gì gọi là ông trời tác hợp, tình chàng ý thiếp.

Một người vì cô từ Hạ giới xông tới Tu Chân giới, muốn là địch với môn gần đứng đầu ở Tu Chân giới.

Một người khác vì hắn, có thể đợi hơn một ngàn năm.

Cô hâm mộ những chuyện này, nhưng chưa chắc có thể làm được.

- Không cần đợi trăm năm, càng không cần ngàn năm, qua Đại Bỉ ta sẽ mang cô ấy rời đi.

Mạc Phàm cất vòng ngọc, khóe miệng hơi nhếch lên, cười nói.

- Nhưng mà?

Nam Cung Thanh nhíu mày, những lời nói bên miệng lại nuốt xuống.

- Ta mang Tiểu Tuyết từ Ngạo Nhật Sơn Tông về thế nào sao?

Mạc Phàm không ngại, hỏi.

- Đúng vậy.

Nam Cung Thanh do dự một lát, vẫn gật đầu.

Trong đôi mắt cô đều là lo lắng.

Trước khi tới, cô đã dùng Huyền Thiên Sách trên mệnh đài của Nam Cung gia tính nhiều lần, đều không tìm được phương pháp Mạc Phàm bình yên mang Tiểu Tuyết đi.

Cho dù Mạc Phàm đứng đầu Đại Bỉ, còn giết Long Ngạo Thiên trên Đại Bỉ cũng như vậy, không có một chút khả năng.

- Xem ra Nam Cung sư muội không tính được Tiểu Tuyết rời khỏi Ngạo Nhật Sơn Tông thế nào, nhưng mà ta có biện pháp rồi.

Mạc Phàm cười nhạt nói.

Quả thật chuyện này rất khó, dù sao đứng trước mặt hắn là Ngạo Nhật Sơn Tông, môn phái siêu cấp.

Mà hiện giờ hắn chưa có uy danh kiếp trước, càng không thể ra lệnh giống như kiếp trước, khiến nhiều cao thủ Đại Thừa bán mạng cho hắn như vậy.

Nhưng hắn có biện pháp.

Sở dĩ Nam Cung Thanh không tính ra, không phải Thiên Mệnh Huyền Thuật của Nam Cung gia mất linh, chỉ là có một số chuyện tính một lần dọc theo một đường quả thật không đạt được kết quả.

Nhưng nếu tính mấy chục vạn lần, nhất định sẽ có phương pháp tốt hơn.

Thiên Đạo vô tình, nhưng sẽ có nhất tuyến sinh cơ như thế.

- Biện pháp của Mạc sư huynh thật sự khả thi sao?

Nam Cung Thanh nhíu mày hỏi.

Cô vốn định tính giúp Mạc Phàm xem có phương pháp khả thi không, cô tính được kết cục sau này của Tiểu Tuyết, ít nhất Tiểu Tuyết phải ở Ngạo Nhật Sơn Tông 100 năm trở lên, còn có hai đứa con với Long Ngạo Thiên, trong đó không xuất hiện Mạc Phàm.

Dựa theo quẻ tượng, cuối cùng Tiểu Tuyết gả cho Long Ngạo Thiên.

Nếu biện pháp của Mạc Phàm có thể được, hẳn là sẽ không xuất hiện quẻ tượng như vậy.

Mạc Phàm nhíu mày, lông mày lập tức giãn ra, cười nhạt.

- Nam Cung sư muội, muội có phát hiện một vấn đề không?

- Vấn đề gì?

Nam Cung Thanh nhíu mày, tò mò hỏi.

- Sư muội tính chuyện của Tiểu Tuyết, không có sự tồn tại của ta, cho nên cho dù sư muội tính thế nào đều không tính được Tiểu Tuyết rời đi thế nào, kết quả cuối cùng đạt được là Tiểu Tuyết gả cho Long Ngạo Thiên, sư muội không biết đây là kết quả ta không tham gia vào sao?

Mạc Phàm dừng cười nói.

Chắc chắn Nam Cung Thanh tính ra kết quả như vậy, nếu không đã không nói như thế.

Nếu hắn không làm gì, quả thật sẽ là như vậy.

Có hắn tham dự vào, vậy thì sẽ khác, bên trong có rất nhiều chuyện xấu tồn tại.

Nhưng mệnh của hắn không lường được, Nam Cung Thanh không thể mạo hiểm tính được chuyện liên quan tới hắn.

Chỉ có thể giống như bây giờ, trợ giúp.

- Chuyện này…

Trước mắt Nam Cung Thanh hơi sáng lên, lo lắng trong mắt lập tức ít đi vài phần.

Không phải không có khả năng này, nhưng Mạc Phàm thật sự có năng lực này.

Nam Cung gia bọn họ mạnh như thế, gần như có thể nói là bát phương triêu bái, có đôi khi cũng không có biện pháp với Ngạo Nhật Sơn

Tông, nếu không cô đã ra mặt giúp Mạc Phàm rồi.

- Nam Cung sư muội chậm rãi sẽ biết.

Mạc Phàm không giải thích, ra vẻ thần bí nói.

… Lúc hai người nói chuyện, trên giường, Tần Kiệt mở mắt vài cái, tự nhiên tỉnh lại.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1740: Hoa Hạ Dị Biến


Mạc Phàm nhướn mày, đến bên cạnh Tần Kiệt với Nam Cung Thanh.

Tần Kiệt nhìn thấy Mạc Phàm, vốn là sửng sốt, trong mắt lập tức hiện lên vẻ không tin được.

- Sư phụ, con, sao con lại ở đây, người…

Anh ta vừa tới Tu Chân giới, liền tiến thẳng tới Thần Nông Tông, trên đường đi gặp một đám người vây quanh một người trung niên và mấy đứa bé.

Người trung niên không ngăn được bao lâu, đã bị đám người này g**t ch*t.

Anh ta thấy mấy đứa bé kia đáng thương, liền ra tay giúp đỡ.

Ai biết còn chưa đưa mấy đứa bé kia đi được bao xa, đã bị Bắc Ly Thu Nguyệt ngăn lại.

Đám Võ Bá không phải đối thủ của anh ta, nhưng Bắc Ly Thu Nguyệt rất lợi hại.

Chỉ cần một kiếm, đã đánh anh ta trọng thương.

Đám Bắc Ly Thu Nguyệt không giết anh ta, còn để đám trẻ kia chạy, nhưng bắt anh ta làm nô.

Anh ta tới nơi này tìm Mạc Phàm, tất nhiên không đồng ý.

Bắc Ly Thu Nguyệt hành hạ anh ta một phen, dẫn anh ta tới nơi này, hạ chú trên người anh ta nữa.

Anh ta vốn tưởng rằng cứ vậy xong rồi, ai biết vừa tỉnh ngủ, vậy mà gặp được Mạc Phàm.

- Đúng lúc ta đến Thường Thanh Thiên mua nô bộc với một vị sư huynh, cảm ứng được sự tồn tại của con, liền mang con ra.

Mạc Phàm xác nhận trạng thái cơ thể của Tần Kiệt, nói.

- Vậy vị cô nương kia không làm khó người chứ?

Tần Kiệt ngạc nhiên nói.

Anh ta bị Bắc Ly Thu Nguyệt mang tới, cho nên cũng có chút hiểu biết về Bắc Ly Thu Nguyệt, cô gái này không chỉ có thực lực cao siêu, còn có bối cảnh thâm hậu, rất không dễ chọc.

Chỉ riêng thực lực này, cho dù là Mạc Phàm cũng chưa chắc đối phó được.

- Bắc Ly cô nương đúng không, cô ta còn chưa có bản lĩnh đó, chuyện của con ta đã báo thù cho con rồi, bọn họ bị thương hơn con gấp trăm lần, bao gồm cả Bắc Ly Thu Nguyệt trong đó.

Mạc Phàm nói với vẻ khinh thường.

Thực lực của Tần Kiệt đề thăng một chút, nhưng Tần Kiệt không thể tưởng tượng được trong một năm thực lực của hắn đề thăng bao nhiêu.

Ngoài ra vết thương trên người Tần Kiệt cũng không quá nặng, nếu không hắn sẽ không để đám Bắc Ly Thu Nguyệt còn sống rời đi.

- Đa tạ sư phụ.

Lúc này Tần Kiệt mới yên tâm, nói.

- Sao đột nhiên con lại tới đây, Mạc gia xảy ra vấn đề gì à?

Mạc Phàm hỏi.

Lúc hắn tới, tuy Truyền Tống Trận xảy ra chút vấn đề, nhưng thông qua một số phương thức vẫn có thể phán đoán hắn bình yên vô sự.

Nếu Mạc gia không xảy ra vấn đề gì, Tần Kiệt sẽ không mạo hiểm tới Tu Chân giới.

Tần Kiệt không phải đệ tử của tông môn ẩn thế trên Địa Cầu, những đệ tử của tông môn ẩn thế tới Tu Chân giới, nếu có thiên phú tốt một chút, đều có thể trở thành đệ tử ngoại môn của môn phái ở Tu Chân giới, cho dù không thể trở thành đệ tử ngoại môn, cũng được đưa đến Quân Đình, trở thành người của Quân Đình.

Người không có chỗ dựa như Mạc Phàm, từ Hạ giới tới Tu Chân giới, tuyệt đối là một lần mạo hiểm.

- Không phải Mạc gia xảy ra chuyện, là cả Hoa Hạ gặp chuyện không may rồi.

Sắc mặt Tần Kiệt khó coi, nói.

- Người nào, thiên sứ, ác ma, hay là thần linh viễn cổ?

Mạc Phàm nhíu mày hỏi.

Trước khi hắn tới cố ý xem xét Địa Cầu, truyền thừa trên Đại Cầu phần lớn là những thứ này.

Tuy có dấu vết truyền thừa khác, nhưng đều là ngàn năm trước, phần lớn là từng tồn tại, nhưng bị thiên sứ, ác ma và thần linh viễn cổ tiêu diệt.

Hơn nữa hắn đoạt được phần lớn đồ cũng là những thế lực này.- Không phải, là địa ngục?

Trong mắt Tần Kiệt lóe lên sợ hãi, nói.

- Địa ngục sao?

Mạc Phàm nheo mắt, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.

Địa ngục ở trên Địa Cầu, trên cơ bản là nơi Lục Đạo Luân Hồi.

Hơn nữa nơi này không ở Địa Cầu, chỉ là Địa Cầu có cửa thông tới mà thôi.

Tồn tại của Lục Đạo Luân Hồi có thể lội ngược đến sau khi thái cổ khai thiên tích địa không lâu, tồn tại lâu hơn Tu Chân giới nhiều, trật tự và quy tắc cũng cường đại hơn một chút.

Lục Đạo Luân Hồi xuất hiện ở Địa Cầu, khả năng này không cao lắm.

Nếu xảy ra mà nói, hẳn là rất nhiều đại môn phái ở Tu Chân giới sẽ đuổi đi.

Nếu không phải Lục Đạo Luân Hồi, vậy địa ngục kia là gì?

- Tiểu Kiệt, con nói rõ hơn một chút nữa đi.

Mạc Phàm nói.

Tần Kiệt gật đầu, giải thích những chuyện liên quan tới địa ngục.

Mạc Phàm rời khỏi Địa Cầu không lâu, trên không Hoa Hạ xuất hiện không ít khe hở màu đỏ.

Trong những khe hở này, không ngừng xuất hiện một số sinh vật diện mạo vô cùng kỳ lạ, thực lực không mạnh, chỉ có cảnh giới Tiên Thiên, số lượng cũng không nhiều.

Bọn họ dễ dàng giải quyết được, nhưng không có biện pháp phong ấn những khe hở đó.

Nhưng chưa tới một tháng, một đại môn màu đỏ xuất hiện ở chỗ khe hở dày đặc, những sinh vật diện mạo kỳ lạ bắt đầu trở nên cường đại hơn.

Ngũ lão đến Mạc gia bọn họ, muốn hủy diệt hoặc phong ấn cánh cửa kia.

Nhưng không chỉ không thành công, còn khiến cánh cửa này mở ra, một số sinh vật cường đại chui từ trong ra, thực lực tiến thẳng tới Nguyên Anh.

Mới đầu bọn họ còn ngăn cản, dù sao ngũ lão và Mạc gia có tu sĩ Nguyên Anh, còn có vũ khí tiên tiến.

Nhưng chưa tới một tháng, cánh cửa màu trắng thứ hai mở ra.

Trong cánh cửa này không còn sinh vật diện mạo kỳ lạ, mà là nhân vật từng tồn tại trên Địa Cầu, những nhân vật này đều là ác ma trong thần thoại ở Địa Cầu.

Những nhân vật này vừa xuất hiện, cộng thêm những sinh vật cường đại, bọn họ không chống đỡ được.

Bởi vì hai cánh cửa đều xuất hiện trên không Hoa Hạ, ngũ lão chỉ có thể bảo người ta tạm rút lui.

- Hai cánh cửa này ở nơi nào?

Mạc Phàm cau mày hỏi.

Hắn không biết những sinh vật đột nhiên xuất hiện là gì, nhưng vô duyên vô cớ xuất hiện một cánh cửa như vậy rất không bình thường.

- Một cánh cửa ở Phong Thiên Chi Địa, một cánh cửa ở Giang Nam.

Tần Kiệt liếc mắt nhìn Mạc Phàm với vẻ lo lắng, nói.

- Hửm?

Sắc mặt Mạc Phàm khó coi, trong mắt lóe lên sắc bén.

Hai cánh cửa này xuất hiện ở Hoa Hạ đã rất không bình thường, vậy mà được đặt hết ở Phong Thiên Chi Địa và Giang Nam.

Hai nơi này, đều là chỗ người Mạc gia ở.

- Cho nên nói những người khác rút lui, là người ở hai nơi đó đúng không?

Mạc Phàm trầm giọng hỏi.

- Đúng vậy, sư phụ.

Tần Kiệt cúi đầu nói.

Lúc hai cánh cửa này xuất hiện không có dấu hiệu báo trước, bởi vì trên không Hoa Hạ đều là khe hở màu đỏ.

Cánh cửa này vừa xuất hiện, sinh vật trực trực tiếp che chỗ có cửa màu đỏ tươi.

Lần đầu tiên là Giang Nam, lần thứ hai là gần Phong Thiên Chi Địa.

- Tiểu Kiệt, con nói cho ta biết, cha mẹ ta và đám Tiểu Vũ thế nào?

Mạc Phàm hỏi.

- Phần lớn mọi người không sao, mọi người phong bế Phong Thiên Chi Địa, bọn họ luôn tìm kiếm, nhưng không tìm được, bên Giang Nam không dễ như vậy, bọn họ chiếm phủ đệ của Mạc gia mới xây ở Giang Nam, một số người Mạc gia thành nô lệ của bọn họ, con xông vào mấy lần, không thể cứu ra được hết, một lần cuối cùng, trong cánh cửa có một người càng mạnh hơn đi ra, mấy bọn con đều không phải đối thủ,
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1741: Mạc sư huynh không định tự mình trở về đấy chứ?


Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh lẽo, mãi mà không nói gì.

Rất lâu sau, lúc này Mạc Phàm mới mở miệng.

- Ngũ lão nói thế nào?

Hắn hiểu về Địa Cầu, kém xa không bằng ngũ lão Hoa Hạ, nói không chừng ngũ lão biết sự tồn tại của mấy cánh cửa này.

- Ngũ lão nói đây là địa ngục phương Tây, một nơi dùng để giam giữ tà ác ở phương Tây, cho đến nay đều do người của Giáo Đình phụ trách trấn giữ, do cao thủ Thần Cấp ở phương Tây thay phiên trông coi, nghe nói nơi này ở dưới đấtphương Tây, trải qua nhiều năm như vậy, bên trong giam giữ vô số tà ác.

Tần Kiệt nói.

- Vậy sao?

Lông mày Tần Kiệt hơi giãn ra.

Quả nhiên nơi này như hắn suy đoán, không phải mười tám tầng địa ngục trong truyền thuyết Hoa Hạ, chỉ là một ngục giam, chẳng qua là nơi giam giữ một số năng lực giả tàn ác.

Nhưng vậy mà hắn không cảm ứng được, xem ra thực lực của người kiến tạo nơi này rất mạnh, vậy mà tránh thoát khỏi xem xét thần thức của hắn.

- Sau khi cửa mở ra ngũ lão mới biết những chuyện này à?

Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.

Trước khi hắn tới Tu Chân giới, từng hỏi ngũ lão, trên Địa Cầu còn có những thế lực nào uy h**p nữa, lúc ấy ngũ lão nói với hắn không còn.

Hiện giờ đột nhiên xuất hiện hai cánh cửa này, còn xuất hiện ở nơi có Mạc gia.

Hắn không biết hai cánh cửa này được người nào khống chế, nhưng hai cánh cửa này xuất hiện ở hai nơi, phần lớn là có người cố ý.

Lúc trước hắn hủy vệ tinh của bảy nước, chém cao thủ đứng sau bảy nước, xem ra còn chưa đủ chấn nhiếp những người này, phải cần hắn đích thân tới từng quốc gia, diệt sạch toàn bộ mới được.

- Hình như ngũ lão cũng không biết, mãi đến khi cánh cửa thứ nhất xuất hiện, bọn họ tới phương Tây một chuyến, diệt mấy gia tộc cổ xưa ở phương Tây, lúc này mới biết về cánh cửa đó, dựa theo lời ngũ lão nói, có tổng cộng ba cánh cửa này, nếu cánh cửa cuối cùng mở ra, sư phụ còn chưa trở về, vậy thì thật sự phiền phức, có khả năng không chỉ Mạc gia bị diệt, Hoa Hạ cũng sẽ bị cửa địa ngục nuốt hết.

Tần Kiệt nói.

- Ý của ông ta là, những người đó đặt ba cánh cửa không phải tiêu diệt Hoa Hạ, mà muốn kéo Hoa Hạ vào trong địa ngục đúng không?

Mạc Phàm híp mắt nói.

- Không sai.

Tần Kiệt gật đầu. Những sinh vật kỳ lạ và ác ma như chịu hạn chế, sau khi xuất hiện chỉ nô dịch người bọn họ bắt được, một số nguyện ý phục tùng bọn họ, được bọn họ chuyển hóa thành đồng loại, những người khác nếu không trêu chọc bọn họ, những sinh vật này ít giết người bừa bãi.

Dựa theo truyền thuyết trong thần thoại phương Tây, nhân vật trong cánh cửa thứ hai giết người như ngóe, rõ ràng là hiện thực khác với truyền thuyết.

Nhưng nếu dựa theo những người đó muốn kéo Hoa Hạ vào trong địa ngục, như vậy giải thích thông rồi.

- Ngũ lão có nói khi nào xuất hiện cánh cửa thứ ba không?

Mạc Phàm hỏi.

Hắn không biết cánh cửa sau đó là gì, nhưng có thể thôn phệ một quốc gia, chắc chắn không đơn giản.

Nếu Hoa Hạ thật sự bị kéo vào trong địa ngục, hắn muốn lấy lại Hoa Hạ chỉ sợ rất khó.

Một khi Hoa Hạ bị kéo vào trong địa ngục, chỉ sợ trật tự bên ngoài không có tác dụng với những sinh vật này, giết chóc cũng sẽ bắt đầu?

- Ngũ lão cũng không biết khi nào cánh cửa thứ ba mở ra, nhưng bọn họ nói một khi tìm thấy sư phụ, mời sư phụ lập tức trở về.

Tần Kiệt nhìn thoáng qua Nam Cung Thanh bên cạnh Mạc Phàm, nói.

Mạc Phàm nhíu mày, trên mặt hiện lên bối rối.

Hiện giờ hắn về Địa Cầu với Tần Kiệt, trái lại có thể hủy ba cánh cửa kia, nhưng trở về Thần Nông Tông bị trừng phạt thì không nói, có khả năng không cứu được Tiểu Tuyết.

Cái đầu thì không sao, nhưng bên Tiểu Tuyết, hắn đã đồng ý đón cô rồi.

Nếu hắn không đi với Tần Kiệt, vậy Địa Cầu gặp phải phiền phức rồi.

Người Mạc gia có thể rút lui tới Phong Thiên Chi Địa, nhưng Tiểu Vũ không được.

Tiểu Vũ nhất định phải ở nơi đó mới an giấc, một khi tỉnh lại sẽ nhanh chóng chết dưới Vạn Niên Tuyệt.

- Mạc sư huynh, huynh còn phải tham gia Đại Bỉ, tạm thời không có biện pháp rời đi, nếu không ta bảo gia gia ta thay huynh về một chuyến, gia gia của ta tới Hợp Đạo kỳ, mới có thể ứng phó rất nhiều chuyện.

Nam Cung Thanh thấy Mạc Phàm khó xử, hỏi.

Vấn đề trên người cô được giải quyết, gia gia lại cầm đạo tuyệt của Mạc Phàm, không được bao lâu đã tới Hợp Đạo kỳ.

Chỗ Mạc Phàm ở, Nguyên Anh kỳ đã rất lợi hại, tu vi Hợp Đạo kỳ mới có thể ứng phó tất cả.

Cho dù Mạc Phàm quá kiêu ngạo, nhưng gia gia cô sẽ không có vấn đề.- Đa tạ ý tốt của Nam Cung sư muội, lão gia tử đi không có nhiều tác dụng.

Mạc Phàm lo lắng nói.

Ba cánh cửa kia thoát khỏi thần thức của hắn, tất nhiên là không đơn giản.

Nhưng dù sao Hạ giới vẫn là Hạ giới, nơi đó không đáng được nhắc tới ở Tu Chân giới.

Cho dù là ở Tu Chân giới, Nam Cung lão gia tử cũng có thể thu phục toàn bộ một cách dễ dàng.

Nhưng tu vi của Nam Cung lão gia rất cao, Truyền Tống Trận không thể chịu nổi, không gian Địa Cầu cũng không chịu nổi.

Cho dù Nam Cung lão gia tử giáng thực lực xuống Nguyên Anh kỳ tới Địa Cầu, cũng không thể phóng thích quá nhiều thực lực vượt quá Nguyên Anh kỳ, nếu không chưa thể giải quyết ba cánh cửa kia, trái lại phá nát không gian pháp tắc ở Địa Cầu.

Cho nên thay vì để cao thủ Hợp Đạo kỳ như Nam Cung lão gia tử đi, chẳng bằng tìm một cao thủ Nguyên Anh đỉnh phong đi.

- Mạc sư huynh không định tự mình trở về đấy chứ?

Nam Cung Thanh nhìn Mạc Phàm, nói.

Còn hai ngày nữa là bắt đầu Đại Bỉ, cho dù Mạc Phàm từ bỏ Tiểu Tuyết, không tham gia chiến đấu, Thần Nông Tông cũng không đồng ý.

- Ta còn phải cửu Tiểu Tuyết, tạm thời không thể trở về.

Mạc Phàm lắc đầu nói.

Tần Kiệt không nói gì, anh ta biết rõ chuyện của Mạc Phàm hơn Nam Cung Thanh, nếu không phải mọi chuyện quá đột ngột, anh ta sẽ không đến tìm Mạc Phàm, bảo Mạc Phàm lập tức trở về.

Nếu Mạc Phàm lập tức trở về, chắc chắn phải từ bỏ Bạch tiểu thư.

- Vậy huynh làm sao bây giờ, Mạc sư huynh?

Nam Cung Thanh hỏi.

- Ta sẽ tìm hai người đi thay ta một chuyến.

Mạc Phàm nghĩ một lát nói.

Hiện giờ hắn trở về, rất nhiều chuyện làm lúc trước sẽ thất bại trong gang tấc.

Thay vì như vậy, chẳng bằng tìm hai người thực lực không kém hắn nhiều giúp đỡ, ví dụ như Vọng Cơ sư huynh.

Đúng lúc Vọng Cơ sư huynh cũng là Nguyên Anh kỳ, không cần tham gia Đại Bỉ, thực lực thì khỏi phải nói, hiện giờ hắn có thể thắng Vọng Cơ sư huynh, nhưng rất vất vả.

Nếu Vọng Cơ không thể hủy diệt hai cánh cửa kia, có lẽ hắn cũng như vậy.

Còn một người khác, để Trương Thiên Bảo đi là được.

Thực lực của Trương Thiên Bảo mới tới Hóa Thần trung kỳ, áp chế tới Nguyên Anh càng dễ hơn, trong thời gian ngắn phát huy thực lực Hóa Thần kỳ sẽ không có vấn đề lớn.

Cho dù anh ta không so được với Vọng Cơ sư huynh, nhưng mạnh hơn rất nhiều tu sĩ Nguyên Anh khác, thậm chí còn mạnh hơn tu sĩ Hóa Thần thông thường, dù sao trên người anh ta có nhiều thiên tài địa bảo và bảo cụ như vậy.

Hơn nữa Trương Thiên Bảo cũng thuận tiện dùng Truyền Tống Trận của Đạo Môn, đi tới Địa Cầu.

Hắn không vội vàng nói với hai người, trái lại điểm lên mi tâm của mình một cái. Theo hắn khẽ điểm, chữ “trấn” kia lập tức xuất hiện chỗ mi tâm hắn.
 
Back
Top Bottom