Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thần Y Trọng Sinh

Thần Y Trọng Sinh
Chương 1752: Nghiệp Hỏa Phát Uy


- Có thể thì có thể, nhưng nếu ngươi chết, tất nhiên huyết mạch của ngươi là của ta, ngươi lấy thứ thuộc về ta ra đánh cược, ngươi cảm thấy ta đồng ý sao?

Long Ngạo Thiên cười lạnh lùng nói.

Trên Đại Bỉ, một khi đánh chết đối phương, thì có thể cướp đồ của đối phương.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt bưng chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm, lúc này mới ngẩng đầu.

- Chuyện này cần ngươi có thực lực mạnh hơn ta nhiều, nhưng rõ ràng là ngươi không có, cho dù ngươi có thể g**t ch*t ta, ngươi cảm thấy ta sẽ cho ngươi thực hiện được, lấy đồ trên người ta sao?

- Đương nhiên ngươi hoàn toàn có thể tự tin mình có thực lực này, nhưng vậy ngươi phải mạo hiểm, nhỡ đâu ngươi không có, ngươi sẽ không chiếm được thứ gì.

Mạc Phàm cười khẽ, nói tiếp.

Long Ngạo Thiên nhíu mày, đôi mắt khẽ đảo.

- Ngươi muốn gì?

- Nếu ta giết ngươi, ngươi biết ta có gì ở Ngạo Nhật Sơn Tông, Ngạo Nhật Sơn Tông ngươi phải trả cô ấy cho ta.

Trong mắt Mạc Phàm hiện lên sắc bén, nói.

- Ngươi nói Tiểu Tuyết cô nương sao?

Long Ngạo Thiên cười lạnh lùng, nói.

- Ngươi dám không?

Mạc Phàm không trả lời, hỏi ngược lại.

Đổi thành kiếp trước, Long Ngạo Thiên bắt Tiểu Tuyết, hắn ra Triệu Tập Lệnh, sẽ đưa tới hơn mười cao thủ Đại Thừa, trong đó có không ít người nằm trong top 10.

Những người này hoàn toàn có thể xông vào Ngạo Nhật Sơn Tông, cướp Tiểu Tuyết từ trong ra.

Hiện giờ hắn chưa có danh tiếng này.

Vậy thì dùng huyết mạch Hồng Liên của hắn, đổi lấy Tiểu Tuyết.

- Trái lại ngươi rất có lòng với Tiểu Tuyết cô nương, nhưng ngươi cảm thấy ta sẽ đồng ý sao?

Long Ngạo Thiên hơi nhếch miệng, cười nói.

Anh ta thân là thiên tài của Ngạo Nhật Sơn Tông, có không biết bao nhiêu nữ tử thế gia, tông môn muốn bám vào anh ta, bao gồm cả đại tiểu thư Thượng Quan gia còn định hôn nhân với anh ta.

Nhưng anh ta không có chút hứng thú với những người phụ nữ này.

Chỉ là khi anh ta thấy Bạch Tiểu Tuyết đầu tiên, liền có cảm giác động tâm, giống như nhìn thấy một kiện tiên khí tuyệt thế, có ý nghĩ chiếm cô làm của riêng.

Bạch Tiểu Tuyết đã được anh ta mang tới Ngạo Nhật Sơn Tông, Mạc Phàm muốn lấy lại là chuyện không có khả năng.

Cho dù Mạc Phàm dùng huyết mạch Hồng Liên để đổi, cũng không được.

Tuy thần chi huyết rất quan trọng với anh ta, nhưng chưa trân quý tới mức đổi được Bạch Tiểu Tuyết.

Huyết dịch Thần Tộc, sớm muộn gì anh ta cũng tìm được.

Cho dù không có huyết dịch Thần Tộc, sớm muộn gì anh ta cũng có thể đột phá đại quan trăm mét thần đạo.

Mạc Phàm nhíu mày, sắc bén trong mắt lại rét lạnh vài phần.

Bắc Ly Nam Bình đã liên lạc với ba thế lực kia, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hắn có thể không chịu trách nhiệm chuyện đánhchết Long Ngạo Thiên.

Còn lại, phải suy xét nên cứu Tiểu Tuyết thế nào.

Đánh cược định ra trước khi tham gia Đại Bỉ, là phương pháp mang Tiểu Tuyết về dễ nhất.

Nhưng vậy mà Long Ngạo Thiên từ chối.

Giá trị của Tiểu Tuyết không cần Long Ngạo Thiên nói, đừng nói là huyết mạch Hồng Liên, cho dù dùng cả Tu Chân giới hắn cũng không đổi.

- Nhưng ngươi đã muốn phụ nữ, ta có một vị hôn thê chưa qua cửa, tên là Thượng Quan Ngưng, nếu ngươi có hứng thú, ta có thể dùng cô ta làm đặt cược.

Long Ngạo Thiên cảm nhận được khí lạnh trên người Mạc Phàm, cười nói.

Long Ngạo Thiên vừa nói câu này, Nam Cung Thanh và Vọng Cơ nhíu mày.

Mạc Phàm nheo mắt lại, sắc bén trong mắt lại sắc bén hơn nhiều.

Kiếp trước, hắn không thân với Thượng Quan Ngưng lắm, chỉ tiếp xúc vài lần, Thượng Quan Ngưng là một cô gái không tệ.

Vậy mà Long Ngạo Thiên coi Thượng Quan Nhi là món hàng, tùy tiện giao dịch.

- Ngươi cảm thấy ngươi có thể lấy được Thượng Quan Ngưng sao?

Kiếp trước Thượng Quan Ngưng thất thế trong lúc tranh đoạt vị trí gia chủ Thượng Quan gia, lúc này mới gả cho Long Ngạo Thiên.

Nhưng bây giờ có hắn luyện chế Chu Tước Kiệt và Càn Khôn Tứ Tượng Đan giúp Thượng Quan Ngưng, Thượng Quan Ngưng còn cần gả cho Long Ngạo Thiên nữa sao?

- Chuyện này không cần ngươi quan tâm, nếu ngươi không thích Thượng Quan Ngưng, ta có thể đổi một người, hoặc mấy người cho ngươi đều được, đương nhiên ngươi có thể nói ra yêu cầu khác, trong tay ta có không ít đồ, có khả năng ngươi chưa từng thấy, nói không chừng có thứ ngươi muốn, Tiểu Tuyết cô nương, ngươi đừng nghĩ tới nữa.

Long Ngạo Thiên nói với vẻ khinh thường.

Anh ta vốn không có cảm giác với Thượng Quan Ngưng, là cha anh ta định ra, không lấy được thì càng tốt.

Mạc Phàm lắc đầu cười, Long Ngạo Thiên đúng là nói khoác mà không biết ngượng, hắn chưa từng thấy sao.

Kiếp trước, hắn cũng là phía trước xảy ra mâu thuẫn với Long Ngạo Thiên, phía sau Tu Chân giới chỉ có tên y tiên Bất Tử hắn, vốn không có thiên tài Long Ngạo Thiên của Ngạo Nhật Sơn Tông.

- Trong tay của ngươi, thật sự không có thứ ta coi trọng, Tiểu Tuyết, cũng là ngươi thừa dịp ta đang bế quan, cướp từ Địa Cầu đi.

- Đó chính là không đồng ý sao?

Long Ngạo Thiên nhíu mày, trong mắt lộ ra chút không hài lòng.

- Trên Đại Bỉ, dựa vào bản lĩnh riêng đi.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, chậm rãi đứng dậy.

Nếu như vậy không được, vậy thì giết Long Ngạo Thiên trước.

Chuyện Tiểu Tuyết, sau này hắn nghĩ biện pháp.

Xông vào Ngạo Nhật Sơn Tông là không thể được, có lẽ Vô Phong sư thúc sẽ đồng ý, nhưng chỉ dựa vào mình Vô Phong sư thúc, không thể xâm nhập vào Ngạo Nhật Sơn Tông mang Tiểu Tuyết rời đi.

Ngoài ra Vô Phong sư thúc giúp hắn đủ nhiều rồi.

Nếu không có Vô Phong sư thúc, hắn không có khả năng tới Xạ Nhật Sơn rồi.

Hắn lại cầu Vô Phong sư thúc giúp hắn đến Ngạo Nhật Sơn Tông cướp người, cũng có chút quá phận rồi.

Còn Vô Địch sư thúc, chỉ riêng cửa Vô Huyền sư bá, Vô Địch sư thúc đã không qua được rồi.

Không thể xông vào Ngạo Nhật Sơn Tông, vậy chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.

- Ta còn tưởng là đề nghị hay ho gì, xem ra chỉ có thể như vậy, nếu là như vậy, ngươi cứu sống tiểu tử này đi.

Trong mắt Long Ngạo Thiên hiện lên vẻ thất vọng, ý niệm vừa động, bỗng nhiên nghiệp hỏa phía dưới cơ thể Trương Thiên Bảo như phát điên, xông thẳng về phía Trương Thiên Bảo.

Không đợi đám Mạc Phàm phản ứng, Trương Thiên Bảo đã bị nghiệp hỏa huyết sắc vây quanh.

Không phải Mạc Phàm nói giết Trương Thiên Bảo, anh ta không có biện pháp tham gia Đại Bỉ sao?

Anh ta sẽ cho Mạc Phàm nhìn xem, anh ta đốt cháy Trương Thiên Bảo, anh ta tham gia Đại Bỉ thế nào.

Biến cố bất chợt kéo tới, khiến sắc mặt Trương Thiên Bảo tái xanh, kêu to.

- Sư thúc, cứu ta!

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Trương Thiên Bảo một cái, không để ý nữa.

Một tay hắn mở ra, nghiệp hỏa xuất hiện trong tay hắn, hóa thành một trường kiếm huyết sắc như thực chất.

- Đi!

Hắn khẽ quát một tiếng, trường kiếm huyết sắc lập tức chém về phía dây thừng màu vàng trên người Trương Thiên Bảo.

Trường kiếm không chém đứt được dây thừng, giống như trâu đất xuống biển biến mất trong dây thừng màu vàng.

Phía sau Long Ngạo Thiên, mấy đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông hơi nhếch miệng, cười khinh thường.

Nghiệp hỏa là hỏa linh hồn, có hiệu quả tốt nhất đối với thần hồn, quỷ vật và linh thể, muốn thiêu hủy linh khí của người buộc, hiệu quả gần như bằng không.

Nhưng mà…

Một đệ tử phía sau Long Ngạo Thiên mới lộ ra tươi cười, trên mặt liền bị kỳ lạ thay thế.

- Không, không…

Ngay sau đó, nghiệp hỏa phun từ trong tai mắt mũimiệng anh ta ra, tiếng kêu tê tâm liệt phế vang lên. Mà dây thừng trói buộc Trương Thiên Bảo, mất đi khống chế của chủ nhân, lập tức buông lỏng ra, Trương Thiên Bảo rơi xuống đất.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1753: Có Tên Giống Ngươi


Trương Thiên Bảo cảm nhận được dây thừng buông lỏng, không đợi rơi xuống đất, thân thể lập tức biến mất, khi xuất hiện lần nữa đã tới trước người Mạc Phàm.

- Mạc sư thúc, nhanh cứu ta, ta sắp bị nghiệp hỏa đốt cháy rồi.

- Nếu nghiệp hỏa có thể đốt tới ngươi, chỉ sợ bây giờ ngươi không kêu được.

Mạc Phàm tức giận liếc Trương Thiên Bảo một cái, nói.

Trương Thiên Bảo là khí vận chi tử, con người không xấu, trời sinh nguyên tội trên người được tổ tiên anh ta gánh vác toàn bộ, nghiệp hỏa chỉ làm toàn thân anh ta nóng lên, trừng phạt bình thường anh ta hay đùa dai, những chuyện khác đều không làm được.

Nhất là nghiệp hỏa của Long Ngạo Thiên, lại càng như vậy.

Đương nhiên nếu đổi thành nghiệp hỏa của hắn thì không đơn giản.

Mạc Phàm không chút hoang mang vươn tay ra, đặt lên trên vai Trương Thiên Bảo.

Nghiệp hỏa trên người Trương Thiên Bảo, lập tức tụ tập về phía tay hắn, chỉ trong phút chốc nghiệp hỏa biến mất toàn bộ.

Trên người Trương Thiên Bảo, ngoại trừ có hơi đỏ, thì không có một vết bỏng nào.

Nhưng đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông thì không may mắn như vậy, cả người bị nghiệp hỏa bao phủ, mùi khét lẹt xuất hiện trên người anh ta.

Sắc mặt Long Ngạo Thiên thay đổi, nhoáng lên một cái tới bên cạnh đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông.

Năm ngón tay mở ra, Hồng Liên Nghiệp Hỏa dấy lên trên tay anh ta.

- Hỏa Phệ!

Hồng Liên Nghiệp Hỏa trong tay anh ta hóa thành một đạo liên hoa huyết sắc, một đạo hồng quang nở rộ trong liên hoa, rơi xuống người đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông.

Nhưng hồng quang chiếu lên người của đệ tử Ngạo Nhật Sơn Tông, nghiệp hỏa không nhúc nhích.

Sắc mặt Long Ngạo Thiên thay đổi, trong chớp mắt hiểu rõ mọi chuyện.

Nghiệp hỏa của Mạc Phàm mạnh hơn anh ta không ít, anh ta dùng hỏa diễm yếu ớt thôn phệ hỏa diễm mạnh, giống như cá nhỏ ăn cá lớn, đó là chuyện không có khả năng.

Trái lại nếu nghiệp hỏa của anh ta đụng phải nghiệp hỏa của Mạc Phàm, sẽ bị Mạc Phàm thôn phệ sạch.

Nghĩ như vậy, anh ta thu hồi nghiệp hỏa, vầng thái dương kia dâng từ sau lưng anh ta lên.

Anh ta vươn một tay ra, một vùng kim sắc xuất hiện trên tay anh ta, vươn về phía cơ thể đệ tử kia.

Nghiệp hỏa tới tay anh ta, bốc cháy hoàn toàn.

Lúc vươn ra tiếp, Nguyên Anh của đệ tử này được anh ta kéo ra.

Anh ta lấy Nguyên Anh của đệ tử này ra, không quan tâm cơ thể của đệ tử này.

Cơ thể của đệ tử này đã bị nghiệp hỏa bao trùm, không cứu chữa được, chỉ cần Nguyên Anh không sao, lát nữa tìm cơ thể là được.

- Như vậy là được sao, ta nói rồi, chơi với lửa có ngày chết cháy, thì là chơi với lửa có ngày chết cháy.

Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng, nói.

Lấy Nguyên Anh ra, là không bị nghiệp hỏa đốt sao, thực sự nghĩ rằng nghiệp hỏa của hắn dễ chơi như vậy à?

Nghiệp hỏa bên ngoài cơ thể đệ tử Ngạo Nhật Sơn Tông, là từ trong Nguyên Anh mà ra.

Giết một đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông trước, báo thù dần cho Mạc gia hắn.

Hắn vừa nói xong, nghiệp hỏa tỏa từ trong Nguyên Anh của đệ tử Ngạo Nhật Sơn Tông ra, âm thanh tê tâm liệt phế lại vang lên.

- Long thiếu, cứu ta, cứu ta.

- Tiểu tử, ngươi muốn chết à, dám giết đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông bọn ta.

Long Ngạo Thiên nhíu mày, tức giận nói.

Vậy mà Mạc Phàm muốn giết đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông trước mặt anh ta.

- Ta giết đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông, không chỉ một hai người, chỉ là ngươi biết một ít, cũng không biết một ít.

Mạc Phàm cười nói.

Khi nói chuyện, ý niệm của hắn vừa động, Ngũ Quỷ Phệ Hồn Chú màu đen xuất hiện chỗ mi tâm hắn.

- Tiểu tử, ngươi dám giết cậu ta, hôm nay ngươi sẽ phải chết.

Ánh mắt Long Ngạo Thiên lạnh lùng, trầm giọng nói.

- Vậy sao? Ngươi có thể thử xem, nhưng ta và Vọng Cơ sư huynh ở đây, nếu thật sự ra tay, người chết là ngươi.

Mạc Phàm lắc đầu cười, nói với vẻ khinh thường.

Chính hắn đã đủ đối phó Long Ngạo Thiên, cộng thêm Vọng Cơ sư huynh, giết Long Ngạo Thiên không khác gì giết chó.

Vọng Cơ sư huynh biết chuyện kiếp trước, nếu thật sự ra tay, có lẽ sẽ không đứng nhìn.

Những lời này vang lên, Vọng Cơ cười khẽ, không nói gì, lấy một thanh trường kiếm ra, dưới chân vừa động, liền đến sau lưng Long Ngạo Thiên, hai người một trước một sau vây Long Ngạo Thiên vào giữa.

Vọng Cơ đứng như vậy, đồng thời đệ tử của Thần Nông Tông bị nghiệp hỏa đốt cháy đã không còn âm thanh, cả cơ thể bị nghiệp hỏa thiêu thành tro tàn, chết hoàn toàn.

Sắc mặt những người bên cạnh đệ tử này thay đổi, ánh mắt nhìn về phía Mạc Phàm có thêm vài phần kiêng kị.

Long Ngạo Thiên nhíu mày, ánh mắt sắc bén hơn nhiều.

- Các ngươi lui ra.

Mấy đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông còn lại khẽ gật đầu, vội vàng lùi về xa.

Long Ngạo Thiên nhíu chặt mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Phàm.

- Vậy ta thử xem hai người mỗi người có bao nhiêu cân lượng, có thể g**t ch*t ta hay không.

Anh ta vốn tìm Mạc Phàm trêu đùa một phen, ai biết đi đến nước này, trái lại người của anh ta bị chết mất một, còn bị Mạc Phàm và Vọng Cơ uy h**p, sao anh ta có thể nhịn chuyện này?

Tuy Vọng Cơ không tham gia Đại Bỉ, nhưng không diệt trừ ở Thần Nông Tông cũng là tai họa, vậy thì cùng diệt trừ tốt hơn.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, xoay đầu nhìn Nam Cung Thanh.

Long Ngạo Thiên không chịu lấy Tiểu Tuyết làm đặt cược, lúc này ra tay với Long Ngạo Thiên cũng không phải không thể được.

Bắt Long Ngạo Thiên trước, lại dùng Long Ngạo Thiên đổi Tiểu Tuyết, như vậy Ngạo Nhật Sơn Tông sẽ đồng ý thôi.

Dù sao đối với bọn họ mà nói, Long Ngạo Thiên quan trọng hơn Tiểu Tuyết nhiều.

Hắn còn chưa mở miệng, Trương Thiên Bảo đã xen miệng vào.

- Sư thúc, sư thúc cẩn thận một chút, người này rất lợi hại.

Anh ta là Hóa Thần kỳ, hơn nữa trên người có không ít bảo vật, nhưng gặp Long Ngạo Thiên, vậy mà bị bắt hai lần.

Thông thường cho dù là thiên tài tuyệt thế, cũng không thể lấy tu vi Nguyên Anh kỳ khinh địch đối phó tu sĩ Hóa Kỳ như vậy.

Anh ta nói xong thì tự giác lùi sang một bên.

- Huynh cẩn thận một chút.

Trong mắt Nam Cung Thanh hiện lên lo lắng, nói.

Thực lực của cô không bằng đám Mạc Phàm, không nhìn ra bọn họ chênh lệch bao nhiêu.

Nhưng cô từng tính qua Long Ngạo Thiên, Long Ngạo Thiên là người đứng đầu Đại Bỉ lần này, thực lực mạnh khỏi phải nói.

Mạc Phàm và Vọng Cơ chống lại Long Ngạo Thiên, cũng chưa chắc bắt được anh ta.

- Ta biết rồi.

Mạc Phàm cười khẽ nói.

Long Ngạo Thiên mạnh thế nào, hắn biết.

Nam Cung Thanh nghe thấy lời Mạc Phàm nói, không nói gì thêm, lùi sang một bên.

Chỉ trong phút chốc, xung quanh chỉ còn Mạc Phàm, Vọng Cơ và Long Ngạo Thiên.

- Mạc Phàm, hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết, có một số người không phải ngươi có thể trêu chọc.

Long Ngạo Thiên nhíu mày, nói.

Lúc nói chuyện, một vùng thái dương chi môn xuất hiện sau lưng anh ta. Mạc Phàm và Vọng Cơ, một người từ Hạ giới tới, một người là đệ tử thế gia bình thường, hai người này cộng lại không đáng kể gì trước mặt Ngạo Nhật Sơn Tông bọn họ, vậy mà dám giết người của Ngạo Nhật Sơn Tông, hôm nay anh ta sẽ dạy cho đám bọn họ biết, chữ “tử” viết thế nào.

Mạc Phàm lắc đầu cười, trường kiếm Cửu Tinh xuất hiện trong tay hắn.

Chín ngôi sao ở phía trên, lần lượt phát sáng.

- Lúc trước có người từng nói với ta như vậy, nhưng sau này người đó không rõ tung tích, rất khéo, người này có tên giống ngươi.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1754: Long Tại Uyên


Kiếp trước, lúc Long Ngạo Thiên hung hãn mang Huyền Nguyệt tiên tử đi, cũng nói một câu như vậy.

Nhưng sau này bị hắn dẫn người tìm tới Ngạo Nhật Sơn Tông, Long Ngạo Thiên mai danh ẩn tích, cụ thể sau này thế nào hắn không chú ý lắm.

Tu vi của Long Ngạo Thiên, đã không đáng để hắn chú ý.

- Vậy sao, vậy ta nhìn xem ngươi khiến người này không rõ tung tích thế nào.

Ánh mắt Long Ngạo Thiên phát lạnh, một đại đạo màu vàng xuất hiện từ thái dương chi môn, trong chớp mắt đại đạo chi lực phát động.

Mạc Phàm không nhiều lời với Long Ngạo Thiên, đôi mắt nheo lại.

Hắn rót toàn bộ tạo hóa chi lực vào trong Cửu Tinh, dao động năng lượng kinh khủng xuất hiện, đồng thời một khu vực màu bạc xuất hiện xung quanh hắn.

Vọng Cơ thì đơn giản hơn nhiều, không có bất luận tư thế gì, nhưng nếu nhìn kỹ, một vùng bạch khí mắt thường không dễ nhìn thấy vờn quanh hắn.

ề ắ ổBa người còn chưa ra tay, dưới dao động cường đại của năng lượng, không gian xung quanh đều vặn vẹo, cơn gió sắc bén như đao đã thổi bay.

Ở phía xa, cho dù là đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông hay đám Nam Cung Thanh đều lấy linh khí, pháp bảo ra, bảo vệ cơ thể.

Nhưng mà.

Không đợi ba người ra tay, khí tức vô cùng kh*ng b* như thái dương ở một bên dâng lên xuất hiện.

Chỉ trong chớp mắt, khí tức đáng sợ này bao trùm toàn bộ xung quanh.

Dưới khí tức này, lực lượng ba người phóng thích ra như một tầng thủy tinh mỏng gặp long toàn phong, bị nghiền nát trong chớp mắt.

Khí tức này vừa xuất hiện, một giọng nói trầm thấp vang lên từ xa.

- Tiểu tử Thần Nông Tông, hai ngươi giết một người của Ngạo Nhật Sơn Tông, là cảm thấy Ngạo Nhật Sơn Tông bọn ta không có ai à, muốn bản tông chủ chơi với các ngươi không?

Đám Mạc Phàm nhìn nơi phát ra âm thanh, bao gồm Mạc Phàm trong đó, sắc mặt đều thay đổi.

Trái lại Long Ngạo Thiên và đám đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông, trên mặt hiện lên vui mừng.

Chỉ thấy ở phía Đông, chỗ vách núi, một đại nhật đường kính hơn trăm mét chậm rãi dâng lên.

Không chỉ chiếu bầu trời thành màu đỏ, mặt đất cũng nhanh chóng bị hòa tan, biến thành nham thạch nóng chảy, đủ để thấy nhiệt độ cao cỡ nào.

Giữa đại nhật, một lão giả mặc bạch y đội kim quan vẻ mặt giận dữ, đi từ trong đại nhật ra.

Chỉ vài bước, lão giả này đã tới chỗ cách đám Mạc Phàm không xa.

- Bái kiến tông chủ.

Đám đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông vội cúi người nói.

- Sư phụ, sao người lại tới đây, đối phó hai bọn họ, một mình con đủ rồi.

Long Ngạo Thiên thu hồi thái dương chi môn, cúi người hành lễ hỏi.

- Đừng sốt ruột, trên Đại Bỉ, có khi là cơ hội để con thi triển thực lực.

Lão giả nói xong, tròng mắt hơi híp lại, đảo qua Mạc Phàm và Vọng Cơ.

- Tiểu tử, thiên phú của hai ngươi không tệ, lão phu có thể áp chế thực lực đến Kim Đan kỳ chơi với hai ngươi, đúng lúc hai đối hai, không tính là bắt nạt các ngươi, muốn chơi không?

Nghe thấy lời lão giả nói, khuôn mặt Trương Thiên Bảo tái đi.

- Chuyện này…

Sao anh ta không biết lão giả này được, Long Tại Uyên tông chủ của Ngạo Nhật Sơn Tông, sư phụ của Long Ngạo Thiên.

Không chỉ là cao thủ Đại Thừa, còn là cao thủ trong cao thủ Đại Thừa, như Vô Trần sư tổ đại nhân của anh ta, thực lực mạnh thì khỏi phải nói.

Nghĩ đến đây, cho dù sư phụ anh ta tới cũng không có tác dụng.

Long Tại Uyên giết sư phụ anh ta chỉ là chuyện một ý niệm trong đầu, càng không nói tới bọn họ.

Tuy Nam Cung Thanh không lên tiếng, nhưng cơ thể không tự chủ được run rẩy.

Long Tại Uyên, lần này sắp xảy ra chuyện rồi.

- Ngươi sao?

Mạc Phàm nhìn lướt qua Long Tại Uyên, nhíu mày.

Tất nhiên là hắn biết lão giả này, kiếp trước là ông ta ra mặt bảo vệ Long Ngạo Thiên, cuối cùng do sư phụ hắn giải quyết ân oán giữa hắn và Long Ngạo Thiên.

- Ngươi muốn áp chế đến Kim Đan kỳ cũng được, nhưng nhất định phải do ta phong ấn ngươi, tránh để ngươi sử dụng lực lượng ngoài Kim Đan, ngoài ra nếu ngươi chết trên tay bọn ta, vậy đừng trách bọn ta, so đấu khó tránh khỏi sinh tử, tông chủ dám chơi không?

Thực lực áp chế đến Kim Đan kỳ, cao thủ Đại Thừa thì thế nào, ở dưới tay Vọng Cơ sư huynh và hắn chỉ là gà đất chó kiểng.

Chỉ cần Long Tại Uyên dám phong ấn thực lực tới Kim Đan kỳ, hơn nữa Long Tại Uyên không thể cởi bỏ phong ấn, hôm nay có thể g**t ch*t ông ta.

Mạc Phàm vừa nói những lời này, cơ thể Trương Thiên Bảo run lên, giống như bị sét đánh.

Mạc Phàm quá lớn gan rồi, vậy mà nói chuyện với Long Tại Uyên như thế, thậm chí còn nói trước mặt Long Tại Uyên là có khả năng g**t ch*t Long Tại Uyên.

Cho dù thực lực của Long Tại Uyên bị phong ấn tới Kim Đan kỳ, có lẽ Mạc Phàm cũng không có bản lĩnh giết Long Tại Uyên.

Cao thủ Đại Thừa có rất nhiều huyền diệu, bọn họ không thể cảm nhận được.

Cho dù Long Tại Uyên để Mạc Phàm phong ấn, một đệ tử Nguyên Anh có thể phong ấn cao thủ Đại Thừa sao?

Chuyện này giống như con kiến trói buộc cự long, con kiến cho rằng trói rất chặt, thực ra tự cho là đúng mà thôi.

Ngay cả Vọng Cơ trong mắt cũng lóe lên dị sắc, một mình anh ta đối phó Long Ngạo Thiên anh ta có nắm chắc.

Nhưng bảo anh ta đối phó cao thủ Đại Thừa áp chế đến Kim Đan kỳ, anh ta không nắm chắc.

Cho dù cao thủ Đại Thừa áp chế thực lực đến cảnh giới phàm nhân, giơ tay nhấc chân đều mang theo lực lượng, bọn họ khó mà đối phó được.

Long Ngạo Thiên và mấy đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông thì cười, ánh mắt nhìn Mạc Phàm như nhìn người chết.

Vừa rồi bọn họ e ngại Mạc Phàm, nhưng Mạc Phàm hiện giờ không có gì phải sợ.

Cho dù là tông chủ của Thần Nông Tông, cũng không dám khoác loác có thể giết được tông chủ của bọn họ.

Lá gan của Mạc Phàm không nhỏ, chỉ là mệnh quá ngắn.

- Tiểu tử, có lẽ ngươi là người lớn gan nhất Thần Nông Tông, nhưng cũng ngu ngốc nhất.

Long Tại Uyên nheo mắt, cười mỉa nói.

Đã ngàn năm rồi, ông ta không nghe thấy có người nói giết được ông ta.

Cũng không phải không ai dám nói, chỉ là không ai có thực lực này.

Thật không ngờ, vậy mà một tiểu tử Nguyên Anh lại dám mở miệng nói như thế.

- Rốt cuộc là ai ngu ngốc, phải thử mới biết, ngươi dám không, Long Tại Uyên tông chủ?

Mạc Phàm cao giọng nói.

Cao thủ Đại Thừa áp thực lực xuống, quả thật khó đối phó.

Nhưng hắn có thể thắng Vô Địch sư thúc áp thực lực tới Nguyên Anh sơ kỳ, sao không giết được Long Tại Uyên áp thực lực tới Kim Đan?

Huống chi thực lực của Long Tại Uyên không mạnh hơn Vô Địch sư thúc mấy, mà thực lực của hắn tăng lên không ít so với lúc giao đấu cùng Vô Địch sư thúc.

Còn phong ấn, trên người hắn có phong ấn khiến tu sĩ Đại Thừa không thể tránh thoát, chỉ cần Long Tại Uyên gật đầu, Long Tại Uyên sẽ biết mình ngu ngốc cỡ nào.

Không phải là hắn chưa từng giết Đại Thừa, kiếp trước có một cao thủ Đại Thừa khiêu khích hắn, dùng phương thức này đánh cược với hắn, kết quả tuy hắn không g**t ch*t đối phương, nhưng muốn giết đối phương rất đơn giản.

Từ đó về sau, người kia liền thành thật, không dám mạo phạm uy nghiêm của hắn, nếu Long Tại Uyên dám, hôm nay hắn sẽ dùng tu vi Nguyên Anh trảm cao thủ Đại Thừa.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1755: Vô Liêm Sỉ


- Sư phụ, tiểu tử này quá kiêu ngạo, lão nhân gia ra tay, quá hạ thấp thân phận của người, để con tới cho, xem con giết hai bọn họ thế nào.

Long Ngạo Thiên nhíu mày nói.

Mạc Phàm muốn giết sư phụ anh ta, loại chuyện này như nghe thấy điều chưa từng nghe, là chuyện không có khả năng.

Nhưng sư phụ anh ta giết hoặc làm Mạc Phàm và Vọng Cơ bị thương, sẽ khiến Thần Nông Tông chỉ trích.

Dù sao sư phụ anh ta là tông chủ một tông, liên lụy rất nhiều.

Chẳng bằng để anh ta, anh ta bùng nổ toàn bộ thực lực, đủ giết Mạc Phàm và Vọng Cơ rồi.

Tuy sẽ bại lộ thực lực của anh ta trước, nhưng không sao.

Mấy ngày nay anh ta đã gặp hết người dự thi, chỉ có Mạc Phàm và Vọng Cơ là có thể chơi với anh ta.

Những người khác, đều không chịu nổi một kích.

- Ngạo Thiên, tiểu tử này đã nói tới nước này, nếu ta không cho cậu ta cơ hội trảm ta, hình như không được tốt lắm, phải không?

Long Tại Uyên lắc đầu cười, nói.

Thân phận của ông ta, quả thật không cần chấp nhặt một đệ tử bối phận thấp.

Nhưng Mạc Phàm liều lĩnh như vậy, tới lúc giáo huấn Mạc Phàm rồi.

- Sư phụ nói phải, vậy con cùng sư phụ nhìn xem, tiểu tử này có bao nhiêu cân lượng.

Long Ngạo Thiên cười nhạt, nhìn về phía Mạc Phàm và Vọng Cơ.

Sư phụ anh ta chỉ cần kiềm chế một người, không giết đối phương, do anh ta giết, Thần Nông Tông cũng không có biện pháp, dù sao người là anh ta giết.

Do sư phụ anh ta kiềm chế một trong hai, giết hai người sẽ dễ dàng hơn nhiều.

- Khả!

Long Tại Uyên hơi điểm, nhìn về phía Mạc Phàm.

Đồng thời.

“Rầm!” Âm thanh tim đập vang lên trên người ông ta, thực lực của ông ta nhanh chóng hạ thấp.

Chỗ cũ, thái dương màu đỏ vĩ đại cũng thu nhỏ lại theo.

Chỉ trong phút chốc, thái dương màu đỏ chỉ to như mặt trời trên bầu trời, thực lực của Long Tại Uyên cũng giảm tới Kim Đan trung kỳ.

Nhưng Long Tại Uyên không có ý để Mạc Phàm phong ấn.

- Hai ngươi có thể bắt đầu, không phải ngươi nói ta có khả năng sẽ chết sao, vậy ta tới làm đối thủ của ngươi.

Long Tại Uyên nhìn thoáng qua Vọng Cơ, ánh mắt nhìn về phía Mạc Phàm.

Mạc Phàm nhíu mày, trong mắt hiện lên sắc lạnh.Kiếp trước sau khi hắn xung đột với Ngạo Nhật Sơn Tông, sư phụ hắn từng nói, Long Tại Uyên không phải người tốt lành gì, quả nhiên là như vậy.

Long Tại Uyên tự mình phong ấn, mà không để cho hắn phong ấn.

Như vậy Long Tại Uyên có thể phá giải phong ấn bất cứ lúc nào, dựng bất bại bất tử chi địa.

Chỉ có mình Vọng Cơ sư huynh đối phó Long Ngạo Thiên, tuy thực lực của Vọng Cơ sư huynh tăng nhiều, nhưng hắn không biết kiếp trước Vọng Cơ sư huynh đối mặt với Long Ngạo Thiên là cảnh giới gì.

Dù sao Vọng Cơ sư huynh đạt được cơ duyên hắn cho, rất có khả năng bỏ lỡ cơ duyên kiếp trước của mình.

Như vậy tuy Vọng Cơ sư huynh không tham gia Đại Bỉ, cũng có khả năng chết dưới tay Long Ngạo Thiên.

Lúc Mạc Phàm nhíu mày, Nam Cung Thanh cũng cảm thấy được.

Ngón tay cô nhanh chóng vũ động, bóp vài cái, lông mày cô nhíu lại, cô do dự một lát, vẫn tiến về trước một bước.

- Long tông chủ, nếu ta nhớ không nhầm, Mạc sư huynh đã nói do huynh ấy phong ấn tông chủ, nếu tông chủ không muốn Mạc sư huynh ra tay, vậy có thể do Tiểu Thanh làm thay, như vậy mới công bằng.

Nếu không cho Long Tại Uyên thêm một tầng gông xiềng, trong chớp mắt khi Long Tại Uyên phá phong ấn, đủ đánh chết Mạc Phàm và Vọng Cơ.

Nam Cung gia cô tinh thông Thiên Mệnh Huyền Thuật, đồng thời tinh thông Thiên Mệnh Phong Ấn Chi Thuật.

Đây là một loại thuật pháp tương tự lời thề, một khi vi phạm, sẽ bị thiên mệnh trừng phạt.

Với tu vi của cô thi triển ra hơi miễn cưỡng, nhưng vẫn có thể sản sinh ra hiệu quả.

Long Tại Uyên nhíu mày, lạnh lùng liếc Nam Cung Thanh một cái.

- Nam Cung cô nương, hình như vấn đề trên người ngươi đã được giải quyết, ngươi sẽ sử dụng phong ấn với bản tông chủ sao?

- Không sai.

Nam Cung Thanh nghiến răng nói.

Như vậy chắc chắn sẽ đắc tội Ngạo Nhật Sơn Tông, nhưng chỉ làm vậy mới khiến Mạc Phàm và Vọng Cơ đạt được sinh cơ.

Vừa rồi cô đã tính cho Vọng Cơ, đại hung khả tử.

- Có thể, nhưng bản tông chủ tuổi tác lớn rồi, không thích đi lại, muốn Nam Cung cô nương tự mình tới.

Long Tại Uyên thản nhiên nói.

- Chuyện này?

Sắc mặt Nam Cung Thanh khó coi, trong mắt lộ ra vài phần do dự.

Sao tuổi tác của Long Tại Uyên có thể lớn được, trong cao thủ Đại Thừa trên vạn tuổi thì không nói, Long Tại Uyên mới 5000 tuổi mà thôi, tuyệt đối được coi là người trẻ tuổi trong đám cao thủ Đại Thừa.

Những lời này là nói cho Nam Cung Thanh nghe, thực ra nói với Nam Cung Thanh, tiến vào quấy rối có khả năng sẽ chết.

- Được rồi, Long tông chủ không thích đi lại, vậy Tiểu Thanh qua đó.

Nam Cung Thanh chỉ do dự một lát, muốn tiến vào khu vực của bốn người.

- Nam Cung sư muội, muội ở đó nhìn là được rồi, phong ấn thì không cần.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Vọng Cơ sư huynh xuất hiện biến cố, đã rất phiền phức.

Nam Cung Thanh cũng được hắn thay đổi số mệnh mới đi tới bây giờ, nếu cô xen vào, rất có khả năng sẽ chết ở đây.

Vọng Cơ sư huynh thì hắn sẽ nghĩ biện pháp, Nam Cung Thanh không tiến vào, hẳn là không xảy ra vấn đề gì.

- Nhưng mà?

Nam Cung Thanh nhíu mày, vẻ mặt do dự.

Như vậy Vọng Cơ sẽ chết, cô không thể tính được Mạc Phàm, nếu chỉ còn lại Mạc Phàm, e rằng cũng không có kết cục tốt, không chết cũng phế.

Long Tại Uyên hơi nhếch miệng, mỉm cười.

- Nam Cung cô nương, còn cả tiểu tử Đạo Môn kia, các ngươi muốn hạ phong ấn với ta không, nếu không hạ phong ấn, thì chúng ta bắt đầu đây.

Nam Cung Thanh nghiến chặt răng, trên nắm tay lóe lên điện quang màu xanh, nhưng không nói gì thêm.

Trương Thiên Bảo cũng như bị khơi dậy lửa giận, vẻ mặt hiếm khi nghiêm túc như bây giờ.

- Long tông chủ, nếu ta có bảo bối phong ấn được ngươi, ta nhất định sẽ đi vào, hay là ngươi mở phong ấn bên này ra, để ta tìm sư tổ ta mượn một cái, đợi ta quay trở lại, mọi người ra tay lần nữa.

Lúc Long Tại Uyên xuất hiện, anh ta liền gửi tin ra ngoài, nhưng nơi này bị Long Tại Uyên phong lại, không ai có thể dễ dàng tiến vào.

- Ngươi muốn tìm sư tổ ngươi mượn bảo vật, có thể tự mình đi, ta sẽ không ngăn cản ngươi.

Long Tại Uyên cười khinh thường nói.

Mạc Phàm thu hồi trường kiếm Cửu Tinh, dời mắt nhìn Long Tại Uyên.

- Long tông chủ có thể bắt đầu rồi.

Long Tại Uyên chỉ là tự phong, hắn muốn trảm cao thủ Đại Thừa là không có hi vọng, muốn bắt Long Ngạo Thiên cũng không có khả năng, nhưng muốn hắn và Vọng Cơ sư huynh sống sót thì không khó như vậy, chỉ từ bỏ vài thứ mà thôi.

Ví dụ như hai bọn họ từ bỏ một người, cùng đánh chết một người khác.

Chỉ cần Long Tại Uyên phóng thích thực lực vượt cấp bậc Kim Đan, cũng tính bọn họ thắng.

Đương nhiên nếu Long Tại Uyên dùng thực lực của cao thủ Đại Thừa ra tay với bọn họ, bọn họ cũng không có biện pháp.

- Tiểu tử, lá gan của ngươi đủ lớn, nhưng vẫn đi chết đi.

Long Tại Uyên cười nhạt, nói. Ông ta mới nói xong, đại đạo màu vàng hình thành một khu vực hình tròn màu vàng bao vây đám Mạc Phàm ở bên trong, trong chớp mắt cơ thể Mạc Phàm và Vọng Cơ trầm xuống, như rơi vào trong vũng bùn.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1756: Vô Phong Đến


Bên ngoài khu vực màu vàng, sắc mặt Nam Cung Thanh và Trương Thiên Bảo thay đổi.

Đại đạo, tuy hình dạng, màu sắc, đường vân khác nhau, nhưng thông thường đều thể hiện qua hình thức đường.

Đại đạo của Long Tại Uyên, vậy mà biến thành một vùng đạo vực, còn biểu lộ ra ở Kim Đan kỳ, như vậy đáng sợ rồi.

Tuy Tần Kiệt không biết đây là gì, nhưng vẻ mặt cũng rất nghiêm trọng.

Tuy anh ta không ở trong khu vực màu vàng, nhưng vẫn cảm nhận được khu vực này khiến người ta có cảm giác vô lực.

Chỉ riêng khu vực này, chỉ sợ Mạc Phàm và Vọng Cơ nguy hiểm rồi.

Bên trong khu vực màu vàng, sương mù màu trắng quanh Vọng Cơ bị nghiền nát, trở lại trong cơ thể anh ta.

Trên người Mạc Phàm xuất hiện một vùng y đạo văn, nhưng chỉ ở bên ngoài hắn, không thể phóng ra ngoài cơ thể.

- Ngạo Thiên, đi thôi, thử tên tiểu tử này trước, ra tay chừa chút đúng mực, đừng quá tàn nhẫn, trái lại phế bỏ không có vấn đề gì, tránh để không công đạo được với Thần Nông Tông.

Long Tại Uyên liếc mắt nhìn Mạc Phàm và Vọng Cơ một cái, cười khẽ nói.

Mạc Phàm thì khỏi phải nói, sẽ phải chết.

Trái lại Vọng Cơ, còn trẻ tuổi đã có thiên phú tốt như vậy, thật sự khiến người ta giật mình.

May mà Vọng Cơ không đứng bên phía Vô Huyền ở Thần Nông Tông, nếu đứng bên phía Vô Huyền, Vô Huyền sẽ không đẩy Vọng Cơ tới trước mặt bọn họ.

Nếu để Vọng Cơ lớn dần, có thể là Vô Phong kế tiếp.

Nếu đến Đại Bỉ, vậy thì phế bỏ giúp Vô Huyền thôi.

- Dạ, sư phụ.

Long Ngạo Thiên cười khẽ, nhìn thoáng qua Vọng Cơ ở bên cạnh, trong lòng bàn tay có ấn ký thái dương chi môn lóe lên, không lưu tình đánh về phía đỉnh đầu Vọng Cơ.

- Tiểu tử này, ta tới.

Long Tại Uyên hơi nhếch miệng cười mỉa, bước chậm về phía Mạc Phàm.

Rõ ràng chỉ là một bước, nhưng trực tiếp vượt qua hơn mười mét, đến bên cạnh Mạc Phàm.

- Tiểu tử, không phải ngươi nói có khả năng trảm ta sao, ngươi ngay cả thần đạo vực của ta cũng không phá được, trảm ta thế nào, đại khái chỉ có thể động tay động chân vào phong ấn mà thôi.

Long Tại Uyên cười nói.

Mạc Phàm nhíu mày, trong mắt lóe lên sắc bén, lạnh lùng nói:

- Giết ngươi, còn chưa cần phải động tay động chân vào phong ấn, chỉ là một cao thủ Đại Thừa, còn e ngại một cao thủ Nguyên Anh như ta động tay động chân vào phong ấn, cảnh giới Đại Thừa của ngươi cũng không cao tới mấy.

- Vậy sao, vậy ta muốn nhìn xem, ngươi còn có thể mạnh miệng tới khi nào.

Long Tại Uyên cười khinh thường nói.

Ông ta vươn một tay ra, một ấn ký thái dương chi môn giống hệt trong lòng bàn tay Long Ngạo Thiên xuất hiện, cùng đánh về phía đỉnh đầu Mạc Phàm.

- Thần Dương Diệt Thiên.

- Thần Dương Diệt Thiên của ngươi, kém đồ đệ của ngươi nhiều lắm.

Mạc Phàm hơi nheo mắt, ba ấn ký tạo thành một hình tam giác xuất hiện ở chỗ mi tâm của hắn.

Trong đạo vực, thực lực của hắn và Vọng Cơ sư huynh đều bị áp chế rất nhiều.

Long Ngạo Thiên ở bên trong đạo vực, thực lực có thể tăng mạnh.

Nhưng Long Tại Uyên chỉ có tu vi Kim Đan, tuy có thể sử dụng đạo vực, nhưng thực lực có hạn.

Thay vì bị Long Tại Uyên và Long Ngạo Thiên diệt từng người, chẳng bằng hắn dùng bản thể quấn lấy Long Tại Uyên, dùng hai thoát thai chi thể đối phó Long Ngạo Thiên với Vọng Cơ sư huynh.

Ba bọn họ cùng đối phó Long Ngạo Thiên, vẫn có phần thắng.

Ấn ký tam giác chỗ mi tâm hắn mới sáng lên, cơ thể còn chưa phân hóa ra.

Một chữ “trấn” đỏ như máu xuất hiện chỗ mi tâm hắn, trực tiếp đè án ký tam giác của hắn xuống.Lực lượng khôn cùng điên cuồng mà ra từ mi tâm hắn, giống như sóng to gió lớn dưới sóng thần.

Lực lượng này lập tức bao trùm cả khu vực màu vàng trong chớp mắt.

Lực lượng này ngưng lại, hai cái tay xuất hiện trước người Mạc Phàm và Vọng Cơ, đón Thần Dương Diệt Thiên của Long Tại Uyên và Long Ngạo Thiên.

“Rầm!” Một tiếng kinh thiên động địa vang lên, Long Ngạo Thiên bay thẳng về sau, Long Tại Uyên khá hơn một chút, chỉ lùi về sau mấy bước, sắc mặt thay đổi.

- Vô Phong?

Chữ “trấn” đánh lui Long Tại Uyên và Long Ngạo Thiên, bay tới giữa Mạc Phàm và Vọng Cơ, hào quang huyết sắc đại phóng.

Hào quang thu lại, trong mắt Vô Phong lóe lên sắc bén, mặc đồ trắng xuất hiện.

Lần này không còn là linh thể, mà là bản thể của ông.

Trong tay ông là một viên yêu đan dính máu và một cây toàn thân đầy lân phiến.

Không biết là cố ý như vậy, hay chưa kịp bỏ vào trong nhẫn trữ vật.

- Yêu đan cho con, giúp ta xem một phen, thứ này có thể dùng được không, không dùng được, lát nữa ta lại đi tìm.

Vô Phong ném yêu đan và cây kia cho Mạc Phàm nói.

Ông cảm nhận được Mạc Phàm gặp phải nguy hiểm, sau khi đánh chết yêu thú kia, liền nắm lấy một gốc Thiên Tâm Thứ di chuyển tới đây.

Dựa theo phương pháp của Mạc Phàm, Thiên Tâm Thứ vạn năm là tốt nhất, cây này còn chưa tới vạn năm.

Mạc Phàm không khách sáo cất viên yêu đan kia đi, cầm Thiên Tâm Thứ đánh giá một lát.

- Thiếu một chút nữa, nhưng không có vấn đề gì lớn, để ở chỗ của con trước, con hơi thúc giục hóa một phen, sẽ đủ vạn năm, thời gian cũng vừa đủ.

Mạc Phàm nói.

Thiên Tâm Thứ này chưa tới vạn năm, cũng không kém bao nhiêu, hơn nữa Thiên Tâm Thứ là sử dụng cuối.

Hắn mang Thiên Tâm Thứ về Địa Cầu, dùng Linh Thực Thuật đào tạo một thời gian dưới Vũ Quang Bàn, sẽ đến vạn năm.

- Vậy là được rồi.

Vô Phong khẽ gật đầu, dời mắt nhìn Long Tại Uyên, sắc bén xuất hiện trong mắt ông.

- Long Tại Uyên, một tông chủ như ngươi thừa dịp ta không có ở đây, ra tay với đồ đệ của ta và đồ đệ của chưởng môn sư huynh, dưới Đại Bỉ, ngươi cảm thấy ngươi phế hai bọn họ, Long Ngạo Thiên có thể bình yên tiến về phía trước, đồ đệ của ngươi có năng lực tiến về trước sao?

- Sao thế, ngươi muốn giết đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông ta à, muốn khai chiến với Ngạo Nhật Sơn Tông ta sao?

Long Tại Uyên khẽ nâng mí mắt, hỏi.

- Khai chiến hay không ta mặc kệ, ngươi áp chế thực lực tới Kim Đan kỳ ra tay vớiđệ tử của Thần Nông Tông ta, như vậy đi, hai bọn họ đều đã đi xuống, ta áp thực lực tới Kim Đan sơ kỳ, chơi với hai ngươi, ta cũng phải nói trước, cho dù ta áp chế đến Kim Đan kỳ, hai người ít nhất có một người chết, có khả năng chết toàn bộ, các ngươi muốn chơi không?

Vô Phong lạnh lùng hỏi.

- Vô Phong, ngươi đừng có mà quá kiêu ngạo, tu vi của ngươi chống đỡ thầy trò bọn ta, người nào bị giết còn chưa biết đâu.

Long Tại Uyên hừ lạnh một tiếng nói.

Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng lo lắng của ông ta không ít đi chút nào.

Vô Phong là đệ tử có thiên phú cao nhất gần ngàn năm qua ở Thần Nông Tông, còn trẻ tuổi đã lực đè các thế gia của Thần Nông Tông.

Cho dù chống lại ma chủ, cũng chỉ bị thương, đánh chết ma chủ từng hoành hành một đời.

Nếu không vì chuyện của vợ ông, thực lực của Vô Phong vẫn chậm chạp không tiến lên, nếu không Vô Phong đã sớm tiến vào top 30 Tiên Bảng, thậm chí là top 10.

Cho dù nhiều năm qua thực lực không tiến bộ, nhưng trong đám cao thủ Đại Thừa không có người dám khinh thường Vô Phong, tất nhiên là ông ta cũng như vậy.

“Ha ha.” Vô Phong cười lạnh lùng khẽ vạch không trung.

- Ngươi đã không dám, vậy ta đổi trả lời câu hỏi lúc trước của ngươi, rốt cuộc Thần Nông Tông bọn ta có vì hai đệ tử khai chiến với Ngạo Nhật Sơn Tông các ngươi hay không.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1757: Bái kiến chưởng môn sư bá.


Theo Vô Phong khẽ vạch, một đường rãnh xuất hiện, phù văn lan tràn sang hai bên khe hở.

Không gian chấn động vài cái, chỉ trong phút chốc, không gian chi môn xuất hiện trước người Vô Phong.

- Tiểu tử Vô Phong, tìm ta có chuyện gì?

Giọng nói bất mãn của Vô Địch truyền từ trong không gian chi môn ra.

- Đánh nhau.

Vô Phong thản nhiên nói, lời nói vô cùng sâu sắc.

- Ai thế?

- Long Tại Uyên.

Chữ “Uyên” vừa ra, không gian chi môn run lên, giống như có thứ gì khổng lồ chui từ trong ra.

Ngay sau đó, trong mắt Vô Địch lóe lên tinh quang đi từ trong ra.

- Muốn đánh nhau đúng không, ai cũng đừng nhúng tay, để ta tới cho.

Vô Địch vô cùng hưng phấn nói.

Ba đại cao thủ của Thần Nông Tông, chưởng môn sư huynh không biết đi đâu, Vô Phong quanh năm ra vào bí cảnh, chỉ có mình ông một người hiếu chiến trông cửa Thần Nông Tông, không thể đi đâu, ông đã sớm không chịu nổi rồi.

Có người đánh nhau, ông cầu còn không được.

Nhất là Ngạo Nhật Sơn Tông, tự cho mình là môn phái tu thần, ít để môn phái khác vào mắt, phàm là gặp phải chuyện gì, ra tay vô cùng hung tàn, rất ít khi để người ta sống sót, ông đã sớm nhìn Ngạo Nhật Sơn Tông không vừa mắt.

Cho dù Vô Phong có lý do gì ra tay, ông đều không sao cả, dù sao xảy ra chuyện có Vô Phong gánh.

- Vô Địch, Vô Phong còn có thể khiến ta e dè, ngươi thiếu một chút, cho nên ngươi nên câm miệng thì hơn.

Long Tại Uyên nhíu mày, lạnh lùng nói.

Ông ta thật sự không ngờ, ông ta chỉ nói một câu, Vô Phong lập tức gọi Vô Địch tới.

- Không phải đối thủ của ngươi, ta không có hứng thú ngược đồ ăn, không giống lão già ngươi, ngay cả hai đệ tử Nguyên Anh cũng không buông tha, sao thế, nhìn thấy thiên tài của Thần Nông Tông bọn ta, sợ sao?

Vô Địch cười khinh thường, giống như từ trước tới nay đều là ông dùng gậy ra tay với đối phương.

- Sợ cao thủ của Thần Nông Tông các ngươi sao, nếu Thần Nông Tông các ngươi muốn khai chiến, Ngạo Nhật Sơn Tông bọn ta sẽ phụng bồi tới cùng.

Sắc mặt Long Tại Uyên khó coi, nói.

- Ngại quá, Thần Nông Tông bọn ta có cao thủ, hơn nữa Thần Nông Tông cách Đạo Môn gần hơn không ít, bọn ta hoàn toàn có thể giết các ngươi, rồi giết người chạy tới, cuối cùng giết tiến vào Thần Nông Tông.

Vô Địch cười nói.

Long Tại Uyên nhíu chặt mày, trên mặt tràn đầy giận dữ.

- Vậy các ngươi thử xem, ta muốn xem hai ngươi có thể đại diện cho Thần Nông Tông hay không.

Vô Phong cộng thêm Vô Địch quả thật giết được ông ta, thần niệm của Vô Phong vô song, võ đạo của Vô Địch rất mạnh, hai người phối hợp với nhau, ít ai là đối thủ.

- Đừng sốt ruột, ngươi cảm thấy hai bọn ta không đại diện được cho Thần Nông Tông, vậy ta tìm người đại diện cho Thần Nông Tông tới là được.

Vô Phong lạnh nhạt nói.

Ông mới mở miệng, không chỉ Long Tại Uyên sửng sốt, sắc mặt Mạc Phàm cũng thay đổi.

Người có thể đại diện cho cả Thần Nông Tông, chỉ có sư phụ hắn rồi.

Vô Phong kết ra một phù văn, phù văn còn chưa đánh vào trong không gian chi môn.

- Vô Phong sư đệ, không cần phiền phức như vậy, ta tới rồi.

Giọng nói này vừa vang lên, một lão giả tóc bạc hiền lành mặc huyền y đi từ trong ra.

Không phải người khác, đúng là Vô Cực đạo nhân sư phụ Mạc Phàm.

- Bất Tử bái kiến sư phụ.

Mạc Phàm giật mình, trong mắt hiện lên vẻ kích động, quỳ một gối xuống.

Kiếp trước chỉ cần hắn kêu lên một tiếng, có thể đưa tới mấy chục hoặc trên trăm cao thủ Đại Thừa, giết một đại tông môn đều không có vấn đề, vô cùng có danh vọng.

Nhưng cả Tu Chân giới có một người có thể khiến hắn cúi đầu, người này chính là sư phụ Vô Cực đạo nhân của hắn.

Sau khi hắn tiến vào Thần Nông Tông, nếu không có sư phụ hắn dẫn dắt, hắn không có kiếp trước cũng không có kiếp này.

Gần như có thể nói, sư phụ coi hắn như con trai ruột.

Vì giải hạn chế tu vi trên người hắn, sư phụ bị thương mấy lần trở về.

Phải biết rằng thực lực của sư phụ hắn không kém Vô Phong sư thúc, vậy mà có thể bị trọng thương, đủ để thấy nơi sư phụ hắn tới nguy hiểm cỡ nào.

Gặp lại sư phụ, trong chớp mắt hắn có cảm giác như trải qua mấy đời.

Không chỉ có hắn, Vọng Cơ cũng quỳ một gối xuống.

- Bái kiến chưởng môn sư bá.

Vô Cực liếc mắt nhìn Mạc Phàm và Vọng Cơ một cái, trong đôi mắt tang thương như nhìn thấu toàn bộ, cười hiền lành, hai tay khẽ giơ lên.

- Trở lại là được, đều đứng cả đi.

Mạc Phàm hơi sửng sốt, há miệng ra, nhưng nuốt lời muốn nói xuống.

Rõ ràng là sư phụ hắn biết chuyện hắn trọng sinh, nhưng hiện giờ hỏi thì không được tốt lắm.

- Đợi con từ Đại Bỉ trở về, ta biết gì sẽ nói cho con, giải quyết chuyện trước mắt đã.

Vô Cực giống như đoán được Mạc Phàm muốn nói gì, cười khẽ nói.- Dạ, sư phụ.

Mạc Phàm gật đầu.

Vô Cực khẽ gật đầu, dời mắt nhìn Long Tại Uyên.

- Long tông chủ, ngươi muốn hỏi ta muốn khai chiến với các ngươi hay không đúng không?

- Đúng vậy, sư huynh, vừa rồi lão già này nói như vậy, ta có thể làm chứng.

Không đợi Long Tại Uyên mở miệng, Vô Địch chỉ sợ thiên hạ không loạn mở miệng.

Vô Cực không thèm để ý, gật đầu.

- Nếu là như vậy, ta lấy thân phận chưởng môn của Thần Nông Tông nói cho ngươi, nếu ngươi giết bất luận một đệ tử nào của Thần Nông Tông ngoài Đại Bỉ, mặc kệ có phải Mạc Phàm và Vọng Cơ hay không, ta đều khai chiến với Ngạo Nhật Sơn Tông các ngươi, còn tuyên bố Thần Nông Lệnh, Long tông chủ muốn thử có thể thử một lần xem ta nói được làm được hay không.

- Vô Cực, môn phái y tiên của ngươi, cũng muốn khai chiến với Ngạo Nhật Sơn Tông ta, chơi với lửa có ngày chết cháy đấy.

Long Tại Uyên nghiến răng nói.

Không phải là ông ta chưa từng tiếp xúc với Vô Cực, Vô Cực thông minh, nhưng tuyệt đối không cường thế như hôm nay, hôm nay là ăn phải thuốc súng, vậy mà đứng chung với Vô Phong và Vô Địch.

Vô Cực là chưởng môn của Thần Nông Tông, ông tỏ thái độ như vậy, thật sự không có đường sống dịu đi.

- Đốt thì đốt, nhưng đệ tử của Thần Nông Tông ta, không thể vô duyên vô cớ bị g**t ch*t.

Vô Cực cười khẽ nói.

- Vậy đệ tử của Thần Nông Tông bọn ta có thể tùy tiện bị đệ tử Thần Nông Tông các ngươi giết à, phải không, đệ tử này của ngươi giết không ít đệ tử của Thần Nông Tông bọn ta, một người trong đó còn chết trước mặt Ngạo Thiên, chuyện này ngươi giải thích thế nào, nếu vì đệ tử Thần Nông Tông ngươi giết đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông ta, Thần Nông Tông muốn khai chiến với Ngạo Nhật Sơn Tông, vậy thì chiến đi, Ngạo Nhật Sơn Tông ta chưa bao giờ sợ phiền phức.

Long Tại Uyên lạnh lùng nói.

- Long Tại Uyên, ngươi đúng là chưởng môn được lựa chọn, đánh nhau ta không phục ngươi, nhưng bản lĩnh đổi trắng thay đen tuyệt đối là số một.

Vô Địch cười khinh thường.

Vừa rồi Long Tại Uyên không nói chuyện Mạc Phàm đánh chết đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông, hiện giờ lại đổi như vậy, hắt toàn bộ nước đục lên người Thần Nông Tông bọn họ, giống như Ngạo Nhật Sơn Tông bị bức như vậy.

- Vô Địch, ngươi muốn nói gì thì tùy.

Long Tại Uyên hừ lạnh một tiếng nói.

- Nếu như ta nói, cơ hội tốt như vậy, làm thịt ngươi trước, chuyện sau đó không cần loại người tiểu nhân âm hiểm như ngươi nói, đi theo những người khác của Ngạo Nhật Sơn Tông nói đi.

Vô Địch cười ha ha, đi về một phía của Long Tại Uyên.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1758: Thần Ma Diệt!


Sắc mặt Long Tại Uyên khó coi, trong mắt lóe lên lửa giận ước gì có thể đốt chết Vô Địch.

- Nếu muốn ra tay, vậy thì đến đi, hôm nay Long Tại Uyên ta muốn thử xem ba đại cao thủ của Thần Nông Tông mạnh tới cỡ nào.

Long Tại Uyên nhìn về phía Vô Cực, nói.

Vô Cực không phải bản thể, đến đây không có gì phải sợ.

Chỉ có Vô Phong và Vô Địch, chưa chắc có thể đánh chết ông ta trong thời gian ngắn.

Chỉ cần ông ta chống đỡ được tới khi người của Đạo Môn, hoặc cao thủ tông môn có giao hảo tốt với Ngạo Nhật Sơn Tông, ông ta có thể bình yên vô sự.

Trái lại Thần Nông Tông, chỉ có ba người dám ra tay trước, chuyện này phải để Thần Nông Tông chịu trách nhiệm.

Đại Bỉ tồn tại vì tránh tranh chấp, Thần Nông Tông khai chiến lúc này, Đạo Môn sẽ là môn phái đầu tiên không để yên.

Đương nhiên ông ta không tin Vô Cực dám ra tay.

Thần Nông Tông là môn phái y tiên, gặp loại chuyện này đều dĩ hòa vi quý.

Vô Cực cười nhạt, nhìn thoáng qua Vô Phong.

Vô Phong gật đầu, bóng dáng nhoáng lên một cái, đến phía sau Long Tại Uyên, ba người đứng ở ba góc vây quanh Long Tại Uyên.

Đồng thời, đường vân như nước gợn lấy Vô Phong làm trung tâm, lan tràn ra xung quanh.

Rất nhanh, trong hơn mười dặm xung quanh, đều được gợn sóng này bao trùm.

- Tiểu Phàm, cơ thể của con cho ta mượn dùng một lát.

Vô Cực nói với Mạc Phàm.

- Dạ, sư phụ, nhưng mà?

Mạc Phàm nhíu mày, có chút lo lắng hỏi.

Sư phụ hắn là một đạo thần niệm tới, phát huy không được bao nhiêu thực lực, nhưng dùng cơ thể hắn thì khác rồi.

Nhưng hắn không muốn mọi chuyện ầm ĩ quá lớn, lớn đến mức khai chiến với Ngạo Nhật Sơn Tông.

Kiếp trước trên dưới Thần Nông Tông là một khối thiết bản, hắn lại càng lo lắng đám cao thủ Đại Thừa, cuối cùng không khai chiến với Ngạo Nhật Sơn Tông.

Tuy lần này khác, chỉ có mình Long Tại Uyên ở đây.

Nhưng Thần Nông Tông mới có chút khởi sắc, tùy tiện khai chiến sẽ bất lợi với sư phụ hắn.

Nhất là đám Vô Huyền sư bá có khả năng cấu kết với Ngạo Nhật Sơn Tông, nhỡ đâu đám Vô Huyền sư bá muốn nội chiến, đám sư phụ hắn sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.

- Ta biết con muốn nói gì, nhưng lo lắng của con là dư thừa.

Vô Cực cười, thân thể hóa thành một đạo quang, biến mất trong cơ thể Mạc Phàm.

- Ta vẫn nói câu đó, quyết đấu ngoài Đại Bỉ như vậy, giết đệ tử Thần Nông Tông ta, Thần Nông Tông ta nhất định sẽ truy cứu tới cùng, mặc kệ đối phương là ai, còn chuyện Tiểu Phàm giết đệ tử Ngạo Nhật Sơn Tông ngươi, ngươi cũng có thể truy cứu, nhưng phải tìm đệ tử cùng cấp truy cứu, một cao thủ Đại Thừa như ngươi tới bắt nạt một đệ tử Nguyên Anh, ba sư huynh đệ bọn ta muốn thử xem rốt cuộc Long tông chủ có bản lĩnh cỡ nào.

Giọng nói kiên quyết của Vô Cực truyền từ người Mạc Phàm ra.

Vô Cực nói xong, không nói nhiều lời vô nghĩa với Long Tại Uyên nữa.

Hai ngón tay ông dựng thẳng trước người, giẫm chân xuống, trong chớp mắt Y Đạo Trận vô cùng phức tạp bao trùm xung quanh.

Trên người Vô Phong và Vô Địch sáng lên, trong chớp mắt khí tức mạnh hơn không ít.

Mà Long Tại Uyên thì cảm thấy vô lực, suy yếu, hỗn loạn, bực bội, thống khố, khí tức giảm xuống hơn ba phần.

Lần này sắc mặt Long Tại Uyên khó coi tới cực hạn.

Vừa rồi ông ta chỉ muốn thăm dò thái độ của Vô Cực, thật không ngờ Vô Cực cố chấp như thế.

Vô Cực lúc trước, tuyệt đối không phải như vậy.

Như vậy, có khả năng ông ta thật sự xong rồi.

Vừa rồi Vô Phong dùng Diễn Thiên Thần Quyết phong ấn xung quanh, bọn họ ra tay, cho dù là chưởng môn của Đạo Môn cũng không dễ dàng phát hiện, càng không phải nói những người khác.

Y Đạo Trận của Vô Cực có thể sử dụng thông qua cơ thể Mạc Phàm, nếu Vô Cực tự mình ra tay, trạng thái của ông ta hạ thấp ít nhất năm phần.

Cho nên trong ba người này, ông ta sợ Vô Cực nhất.

Chỉ là cho dù như vậy, ông ta cũng xong rồi.

Vô Cực ra tay, đồng thời trên mặt Vô Phong không có chút biểu cảm, trong tay xuất hiện thanh cổ kiếm huyết sắc, cơ thể bay thẳng tới giữa không trung. Bỗng nhiên một kiếm hạ xuống, chém về phía Long Tại Uyên ở phía xa, kiếm ảnh huyết sắc dài trăm thước lấy thế khai thiên tích địa đánh ra bốn phương tám hướng, chi chít, giống như gần vạn kiếm đồng cắt một vùng không gian, biến cả vùng không gian thành màu máu.

Dưới huyết kiếm, cho dù là Long Tại Uyên cũng cảm nhận được cơ thể bị kiềm hãm, rõ ràng là có thể nhìn thấy, nhưng cơ thể không thể nhúc nhích.

Thái dương chi môn phía sau Long Ngạo Thiên lại càng bị áp về trong cơ thể, trên người đầy vết kiếm.

Vô Địch thì cười ha ha, bóng dáng nhoáng lên một cái tới bên cạnh Long Tại Uyên, một quyền đánh ra, một Thần một Phật và hư ảnh lão giả mặc huyền y trăm trượng lập tức xuất hiện sau lưng ông, giống như long trời lở đất hạ xuống.

Y Đạo Trận, kiếm ảnh, một quyền, sắc mặt Long Tại Uyên trắng bệch.

Gần như không do dự, một vầng thái dương bay từ trong cơ thể ông ta ra, một đạo kim quang bắn nhanh mà ra.

Ông ta nắm lấy Long Ngạo Thiên, bay ra ngoài theo đạo quang này.

Dưới Y Đạo Trận, đã khiến trạng thái của ông ta giảm xuống.

Trấn Ma Kiếm của Vô Phong cộng thêm tu luyện Diễn Thiên Thần Quyết tới mức tận cùng, trảm thẳng thần hồn của ông ta.

Vô Địch thì dùng cơ thể thuần túy tấn công, ngay cả Thần Phật cũng phải chết dưới tay ông.

Ba người không có một người yếu, còn cùng đối phó ông ta.

Nếu thật sự không trốn thoát, ông ta sẽ chết dưới tay ba người.

- Chạy, đâu dễ như vậy.

Vô Phong hừ lạnh một tiếng, trường kiếm huyết sắc trong tay nhoáng lên một cái, kiếm ảnh huyết sắc giăng khắp nơi trong không trung, hình thành tấm lưới huyết sắc to, giữa võng kiếm, một chữ “trấn” chói mắt đại phóng hào quang.

Long Tại Uyên đến trên võng kiếm, võng kiếm chỉ co rụt lại, liền ngăn được Long Tại Uyên.

Trên mặt đất, Vô Địch quay đầu nhìn thoáng qua Long Tại Uyên trên bầu trời, khẽ nhếch miệng cười, ông nhoáng lên một cái đến trên võng kiếm, chỗ đỉnh đầu Long Tại Uyên.

- Cút về cho ta, Thần Ma Diệt!

Bỗng nhiên hư ảnh Thần Ma vĩ đại sau lưng ông vỡ nát, hào quang trên nắm tay sáng tới mức tận cùng, giống như mặt trời bùng nổ ra, rơi l*n đ*nh đầu Long Tại Uyên.

Sắc mặt Long Tại Uyên thay đổi, một tay của ông ta vươn ra, một tấm khiên thái dương chắn trước người ông ta.

“Rầm!” Tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa vang lên, quang quyển tán ra xung quanh.

Không đợi quang quyển tán ra xa, võng kiếm huyết sắc ngưng tụ thành một cự kiếm trảm lên người Long Tại Uyên.

Long Tại Uyên kêu lên đau đớn, huyết dịch màu vàng phun từ miệng ông ta ra, cả người ông ta như sao băng rơi xuống đất.

Trên mặt đất, một tay của Mạc Phàm vươn ra, nắm lấy Long Tại Uyên nhanh chóng rơi xuống đất.

Một y đạo tạo thành đại thủ cự hình dâng từ mặt đất lên, nắm lấy Long Tại Uyên.

Long Tại Uyên nhìn thấy đại thủ kia, sắc mặt tái đi.

ấ ềÔng ta tình nguyện đỡ mấy quyền của Vô Địch, không nguyện trúng Y Đạo Trận của Vô Cực.

Trúng càng nhiều Y Đạo Trận, hiệu quả càng mạnh.

Bị Thần Nông Đại Thủ Ấncủa Vô Cực nắm chặt, chỉ sợ thực lực của ông ta chỉ còn lại năm phần.

Nhưng ông ta đã trúng một quyền của Vô Địch, lại bị Trấn Ma Kiếm của Vô Phong chém trúng, lúc này muốn tránh Thần Nông Đại Thủ Ấn của Vô Cực cũng không có khả năng.

Ngay lúc Long Tại Uyên sắp bị Thần Nông Đại Thủ Ấn nắm lấy. Trên bầu trời, bỗng nhiên xuất hiện một đồ án Thái Cực Bát Quái, một đạo quang mang chiếu xuống, không gian lập tức dừng lại.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1759: Chuyện này sao?


Long Tại Uyên nhìn thấy Thái Cực Bát Quái này, khóe miệng hơi nhếch lên.

- Vô Trần đạo trưởng, ngươi tới đúng lúc thật, ngươi mà không tới, ta sẽ bị người của Thần Nông Tông giết ở Đạo Môn các ngươi rồi.

Thái Cực Bát Quái này là tiên khí Thái Cực Ấn của Đạo Môn, đều ở trong tay các thế hệ chưởng môn của Đạo Môn, dựa vào Thái Cực Ấn, Vô Trần đứng vị trí thứ 33 trên Tiên Bảng, còn cao hơn Vô Cực đạo nhân ba số.

Vô Trần đạo nhân tới đây, ông ta an toàn rồi.

Vẻ mặt Vô Địch khó chịu, mắng một tiếng.

- Muộn không tới, lại cứ tới lúc này, Vô Trần, lão già ngươi đúng là rất xấu.

Long Tại Uyên nhận ra người này, tất nhiên là ông cũng vậy.

Lúc Long Tại Uyên ra tay với Mạc Phàm và Vọng Cơ nhà mình Vô Trần không tới, lại tới lúc này.

Thêm chút thời gian nữa, cho dù không g**t ch*t Long Tại Uyên cũng không khác mấy.

- Vô Địch, không phải ba người muốn giết ta sao, tới đây, tiếp tục ra tay đi, ba cao thủ của Thần Nông Tông đều không giết được ta, môn phái y tiên chỉ là môn phái y tiên mà thôi, khà khà.

Long Tại Uyên cười vang nói.

- Được người khác cứu như chó chết, còn cười đắc ý như vậy, phục ngươi rồi.

Vô Địch bĩu môi, khẽ quát, bóng dáng lão giả mặc huyền y trên người hắn nghiền nát.

Thân thể ông xuất hiện trước người Long Tại Uyên, giẫm mạnh lên người Long Tại Uyên.

Một cước này đạp qua, quang mang chiếu lên người Long Tại Uyên vỡ nát, sau đó rơi vào người Long Tại Uyên.

Mắt Long Tại Uyên mở to, cơ thể lập tức xuất hiện vết rạn, rơi vào Thần Nông Đại Thủ Ấn như đạn bay ra khỏi nòng súng, Thần Nông Đại Thủ Ấn nắm lấy.

Nhưng mà.

“Rầm!” Một tiếng thật lớn, từng vòng gợn sóng dập dờn từ đại thủ ấn mà ra, đến chỗ nào, tất cả mọi thứ bị chôn vùi.

Cũng đúng lúc này, một giọng nói vang lên.

- Vô Phong sư đệ, các ngươi trút giận xong rồi, thì mở phong ấn của ngươi ra đi, giết Long sư huynh không phải chuyện tốt đối với chúng ta, chuyện này ta sẽ cho các ngươi câu trả lời hài lòng.

Trên bầu trời, Vô Phong nhíu mày, liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái.

Mạc Phàm thu hồi cái tay kia, Thần Nông Đại Thủ Ấn lập tức mở ra.

Bên trong Đại Thủ Ấn, quần áo trên người Long Tại Uyên vỡ nát, chiến giáp bên trong cũng đầy vết rạn, nhất là chỗ ngực, lõm xuống một mảng lớn, máu tươi màu vàng không ngừng chảy từ miệng ông ta ra.

Ông ta chậm rãi đứng dậy trên đại thủ ấn, trong mắt lóe lên hung quang như mãnh thú bị chọc giận.

- Vô Cực, các ngươi.

Trên người Mạc Phàm chớp lóe hào quang, Vô Cực nhoáng lên một cái ra ngoài.

- Long tông chủ, ngươi còn gì muốn nói à?

Vô Cực liếc mắt nhìn Long Tại Uyên một cái, hỏi.

“Hừ.” Long Tại Uyên hừ lạnh một tiếng không nói gì.

Vô Trần đạo nhân đã tới, nhưng không phá được phong ấn của Vô Phong cũng vô dụng.

Ông ta nói nữa, chỉ biết giống như vừa rồi, bị Vô Địch đánh.

- Vô Phong sư đệ, mở kết giới đi.

Vô Cực thấy Long Tại Uyên không nói lời nào, thì nói với Vô Phong.

Ý niệm của Vô Phong vừa động, gợn sóng trong không gian như nước biển rút đi, mặt trời trên bầu trời cao, xung quanh khôi phục như thường.

Bên ngoài kết giới, một lão giả tóc bạc mặt hồng hào, mặc đạo bào màu đen như thần tiên lâm không mà đứng, một Thái Cực Ấn trôi nổi xung quanh ông ta.

Phía sau ông ta, là mấy đệ tử của Đạo Môn.

Ngoại trừ Đạo Môn ra, một số người của Bạch gia, Thánh Môn, Nam Cung gia, Chân Võ Tiên Cung, Vạn Pháp Môn cũng có mặt.

- Vô Trần đạo trưởng, người của Thần Nông Tông muốn giết ta, ngươi cho ta một công đạo đi, nếu không cho được thì khai chiến đi.

Long Tại Uyên thấy nhiều người như vậy, lại liếc mắt nhìn đám Vô Cực một cái, nói.

- Long sư huynh yên tâm đừng sốt ruột, chuyện này đợi ta tra xong lại nói cũng không muộn, còn chuyện khai chiến, Long sư huynh thân là tông chủ của Ngạo Nhật Sơn Tông, đừng dễ dàng mở miệng thì hơn.

Vẻ mặt Vô Trần lạnh nhạt, nói.

- Được, vậy ta đợi ngươi cho ta công đạo, nhưng mà trước đó…

Long Tại Uyên hừ lạnh một tiếng, nói một nửa liền lấy một cái gương ra, ném lên không trung.

Chiếc gương này vừa tới không trung, liền nhanh chóng biến to, hóa thành một cánh cửa.

- Tam thúc, lão thất, mời đến Đạo Môn một chuyến.

Giọng nói này vang lên, cửa mở ra, một lão giả và một thanh niên đi từ trong ra.

Hai người có vài phần tương tự Long Tại Uyên, khí tức trên người không kém Long Tại Uyên chút nào.

Đạo Môn cách Thần Nông Tông không xa, quan hệ giữa hai phái luôn không tệ, còn thường xuyên có đám hỏi.

Dựa vào chuyện này, cho dù có tông chủ khác ở đây, Đạo Môn chắc chắn sẽ thiên về Thần Nông Tông.

Vừa rồi Vô Phong phong tỏa vùng không gian này trước, không gian pháp bảo của ông ta vô dụng, hiện giờ có thể dùng, nên tìm hai cao thủ tới thì hơn.

Hai người vừa xuất hiện, liền đứng ở phía sau Long Tại Uyên, như hổ rình mồi nhìn người Thần Nông Tông.

- Vô Cực sư huynh, xảy ra chuyện gì vậy, vậy mà còn khiến huynh phải tới đây, làm phiền Vô Cực sư huynh giải thích giúp ta.

- Long tông chủ ra tay với đệ tử của ta, còn tuyên bố khai chiến với Thần Nông Tông, Vô Phong sư đệ không có biện pháp, ta và Vô Địch sư đệ tới đây một chuyến, còn chuyện tấn công Long tông chủ, nếu các vị thấy đệ tử của mình bị trưởng bối ra tay g**t ch*t ở ngoài Đại Bỉ, cho dù là hạ thấp tu vi, cũng sẽ không chịu để yên không ra tay đúng không, còn chuyện giết sao, nếu ba sư huynh đệ bọn ta muốn giết Long tông chủ, Long tông chủ đã không còn sống đến tận bây giờ.

Vô Cực cười nhạt nói.

- Vô Cực, ngay cả Thần Nông Đại Thủ Ấn ngươi đã dùng rồi, còn dám nói không muốn giết ta?

Sắc mặt Long Tại Uyên khó coi, lạnh lùng nói.

Vô Cực không trả lời, chỉ cười nhạt.

Trái lại Vô Trần đạo nhân nhíu mày, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh, nhìn về phía Long Tại Uyên.

- Tạm dừng không nói chuyện Vô Cực sư huynh muốn giết Long sư huynh, xem ra Long sư huynh thừa nhận ra tay với đệ tử Thần Nông Tông tham dự Đại Bỉ?

Sắc mặt Long Tại Uyên khó coi, đôi mắt đảo liên tục.

- Không sai, hai đệ tử Thần Nông Tông này g**t ch*t đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông bọn ta, hai người còn cùng ra tay với Ngạo Thiên, ta chỉ ra tay giáo huấn bọn họ mà thôi.

- Vậy vì sao đệ tử Thần Nông Tông lại ra tay với đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông, Long sư huynh biết không?

Vô Trần lại hỏi tiếp.

- Chuyện này sao?

Long Tại Uyên nhíu mày, không nói.

Ông ta chỉ thấy Mạc Phàm và Vọng Cơ ra tay với Long Ngạo Thiên, chuyện lúc trước ông ta không biết.

Trương Thiên Bảo ở một bên chớp mắt, giơ tay lên.

- Sư tổ, là như vầy, lúc trước có hai đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông bắt nạt một vị cô nương ở chợ, bị con giáo huấn, mấy người này tìm Long Ngạo Thiên trói con lên trên cây, còn dùng nghiệp hỏa định đốt chết con, con được Mạc sư thúc và Vọng Cơ sư thúc cứu, bọn con định rời đi, nhưng Long Ngạo Thiên không chịu, Mạc sư thúc bàn bạc với Long Ngạo Thiên là quyết đấu trên Đại Bỉ nhưng không được Long Ngạo Thiên đồng ý, lúc này mới ra tay, còn chưa bắt đầu, Long tông chủ đã tới, vừa ra tay đã muốn giết Mạc sư thúc và Vọng Cơ sư thúc.

Trương Thiên Bảo mới mở miệng, sắc mặt đám Long Tại Uyên và Long Ngạo Thiên lập tức khó coi.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1760: Điều kiện gì?


- Vậy sao, Thiên Bảo lui ra đi.

Vô Trần nhíu mày, khẽ gật đầu.

- Dạ, sư tổ.

Trương Thiên Bảo cúi đầu với Vô Trần, lùi sang một bên.

- Long sư huynh, ngươi còn gì muốn nói?

Vô Trần hỏi.

- Có ý gì, Vô Trần đạo nhân.

Sắc mặt Long Tại Uyên khó coi hỏi.

Thiếu chút nữa ông ta bị g**t ch*t, hiện giờ giống như ông ta là thủ phạm.

- Đệ tử Ngạo Nhật Sơn Tông ngươi giết đệ tử của Đạo Môn ta trước, bị đệ tử của Thần Nông Tông giết ngược lại, chuyện này còn cần xác nhận không?

Trong mắt Vô Trần hiện lên sắc bén, nói.- Chút việc nhỏ đó không có gì phải xác nhận, đám Vô Cực muốn giết ta các ngươi thấy đúng không?

Long Tại Uyên lạnh lùng nói.

- Vô Cực sư huynh muốn giết ngươi, hẳn là huynh ấy phải dùng tiên khí mới đúng, hình như chỉ có Vô Phong sư đệ dùng tiên khí, Vô Cực sư huynh và Vô Địch sư đệ đều không sử dụng, cho dù là Vô Phong sư đệ, cũng chỉ dùng tiên khí phong vùng không gian này, nếu đệ ấy muốn ra tay giết ngươi, ta cảm thấy ba người chỉ cần ra một chiêu, đã khiến ngươi mất nửa cái mạng, nhưng rõ ràng là Long sư huynh không bị thương nặng đến vậy?

Vô Trần lạnh lùng nói.

Giết cao thủ Đại Thừa, ngoại trừ tu vi cao thấp ra, có tác dụng nhất là tiên khí.

Vô Địch và Vô Phong đều có tiên khí tấn công, Vô Cực đạo nhân thì có hai kiện tiên khí, một kiện là tiên khí truyền thừa của Thần Nông Tông, một kiện là tiên khí Vô Cực tự mình đạt được.

Tuy Vô Cực là linh thể, chưa chắc sử dụng được tiên khí, nhưng hai kiện tiên khí cũng có thể khiến Long Tại Uyên bị thương nặng, nhất là Vô Phong ở đây.

Vô Phong vì chuyện của ma chủ, mà tâm tính hơi thay đổi, nếu thật sự ra tay, ông ta cũng phải e ngại vài phần.

- Sao thế, Vô Trần, ngươi đây là muốn đổ hết trách nhiệm lên đầu ta sao, hay là cảm thấy Ngạo Nhật Sơn Tông bọn ta dễ bắt nạt?

Long Tại Uyên nheo mắt, sắc bén xuất hiện trên mặt ông ta.

Tuy Vô Trần ngăn cản đám Vô Cực, nhưng lúc này lại ra mặt gây khó dễ cho ông ta.

- Nếu là như vậy, vậy Đại Bỉ các ngươi tự mình chơi đi, Ngạo Nhật Sơn Tông bọn ta sẽ không chơi với các ngươi.

Long Tại Uyên hừ lạnh một tiếng, lại nói tiếp.

- Chuyện này không liên quan tới thế lực tông môn, nếu Long tông chủ muốn đi, vậy mời trở về đi, nhưng Ngạo Nhật Sơn Tông sẽ được xếp ở vị trí cuối cùng, chư vị không có ý kiến đúng không?

Vô Trần nhìn lướt qua mọi người xung quanh, hỏi.

- Ta không có ý kiến.

Một đại nho của Thánh Môn nói.

- Bạch gia ta cũng không có ý kiến.



Mấy người ở đây đều bày tỏ thái độ, không ai từ chối.

Ngạo Nhật Sơn Tông vốn là tông môn có khả năng lấy được vị trí thứ nhất, nếu đẩy bọn họ ra sau cùng, không thể nghi ngờ là tăng một thứ hạng cho bọn họ.

Số thứ tự của Đại Bỉ là để phân đồ, vô cùng quan trọng với mỗi thế lực.

Nếu có thể đi lên trước một bước, không ai sẽ từ bỏ.

- Các ngươi đây là muốn hợp lại với nhau đối phó Ngạo Nhật Sơn Tông đúng không?

Sắc mặt đám Long Tại Uyên khó coi, hỏi.

- Không phải bọn ta kết bè đối phó Ngạo Nhật Sơn Tông, đối phó Ngạo Nhật Sơn Tông cũng không cần bọn ta kết bè, chỉ là Ngạo Nhật Sơn Tông phá quy củ, đường đường là tông chủ lại ra tay với đệ tử của tông môn khác trước Đại Bỉ, chuyện này đổi lại là người của Bạch gia ta, cũng sẽ không khách sáo lấy nửa cái mạng của ngươi trước rồi nói tiếp.

Một nam tử của Bạch gia vòng tay ôm ngực, mở miệng cười mỉa nói.

- Bạch Khởi, chú ý tu vi của ngươi, muốn nửacái mạng của ta, ngươi còn chưa có tư cách này.

Long Tại Uyên thờ ơ nhìn lướt qua nam tử Bạch gia, nói.

Nếu không phải đám Vô Cực cùng ra tay đối phó ông ta, đấu đơn độc sẽ có bản lĩnh này sao?

Bạch Khởi là thiên tài của Bạch gia, cho dù là thanh danh hay thực lực đều tăng rất nhanh, nhưng còn chưa tới Đại Thừa kỳ, cũng dám nói chuyện với ông ta như vậy, đúng là muốn chết.

Trên đất, Mạc Phàm cũng nhìn thoáng qua Bạch Khởi, lắc đầu cười. Bạch Khởi là người có quan hệ thân thiết với hắn nhất ngoài Thần Nông Tông, con hàng này vẫn thích gây chuyện giống kiếp trước, bộ dạng chỉ sợ thiên hạ không loạn, hơn nữa ngay cả cao thủ Đại Thừa đều không để vào mắt, quanh năm lui tới các nơi nguy hiểm, cũng là người không sợ chết và không sợ bị đánh.

- Vậy sao, vậy muốn thử một chút không, Long tông chủ.

Bạch Khởi hơi nhếch miệng, trong chớp mắt hai mắt biến thành màu trắng, hỏi.

- Được rồi, Bạch công tử, Xạ Nhật Sơn đã đủ loạn rồi, Bạch công tử đừng làm loạn thêm nữa, nếu không thì ngươi đừng nghĩ tới chuyện vào Ma Vực.

Bạch Khởi mới mở miệng, Vô Trần thản nhiên nói.

- Được rồi, nể mặt đạo trưởng, vậy thì lướt qua chuyện Long tông chủ mất nửa cái mạng.

Bạch Khởi thu lại màu trắng trong mắt, bộ dạng như thật sự tha cho Long Tại Uyên.

Long Tại Uyên tức tới mức mặt xanh mét, một đệ tử của Thần Nông Tông dám trảm ông ta, ba đại cao thủ của Thần Nông Tông làm ông ta bị thương nặng, một hậu bối của Bạch gia cũng dám tuyên bố muốn nửa cái mạng của ông ta, đáng giận nhất chính là Đạo Môn không bảo vệ ông ta.

Long Tại Uyên này, đường đường là tông chủ của Ngạo Nhật Sơn Tông, chưa từng chịu tức giận như vậy.

- Các ngươi.

- Long sư huynh, Ngạo Nhật Sơn Tông ngươi chắc chắn muốn rời khỏi Đại Bỉ à, nếu ngươi muốn rời khỏi Đại Bỉ, ngươi có thể mang theo người của Ngạo Nhật Sơn Tông rời đi.

Vô Trần lạnh nhạt hỏi.

- Đi sao?

Long Ngạo Thiên nhíu mày, sắc bén trong mắt như lợi kiếm hàn băng.

Đứng cuối cùng Đại Bỉ, bọn họ sẽ được ít thứ nhất.

Bọn họ không dễ dàng gì mới có một cơ hội đạt được thứ nhất, sao có thể biến từ thứ nhất thành thứ nhất đếm ngược từ dưới lên?

- Các ngươi nghĩ Ngạo Nhật Sơn Tông bọn ta sẽ rời đi à, không dễ dàng như vậy đâu, hơn nữa ta muốn nói cho các ngươi biết, thứ nhất Đại Bỉ, lần này là của Ngạo Nhật Sơn Tông bọn ta rồi, còn các ngươi, ta khuyên các ngươi đừng giao du với kẻ xấu thì hơn, tránh bị tổn hại lại công dã tràng.

Long Tại Uyên trầm giọng nói.

Trong giọng nói tràn đầy uy h**p.

Không phải những người này đứng chung với Thần Nông Tông sao, lần này ông ta không chỉ muốn đạt được thứ nhất, người nào đứng trên lôi đài với Long Ngạo Thiên, vậy đợi chết đi.

- Ngạo Nhật Sơn Tông tiếp tục tham gia Đại Bỉ cũng được, nhưng có một điều kiện.

Vô Trần nói.

- Điều kiện gì?

- Chuyện hôm nay, tuy Ngạo Nhật Sơn Tông tổn thất một đệ tử, nhưng cũng là Ngạo Nhật Sơn Tông khơi mào ra, chuyện này dừng ở đây, người nào cũng không thể so đo tiếp nữa, nếu Long sư huynh lại ra tay với những đệ tử tông môn khác, vậy trong ngàn năm Ngạo Nhật Sơn Tông không thể tham gia Đại Bỉ, không có vấn đề gì chứ?

Vô Trần bình tĩnh hỏi.

- Có thể.

Long Tại Uyên nghĩ một lát nói.

Không thể không nói, vừa rồi ông ta áp chế tu vi đối phó Mạc Phàm, quả thật hơi kích động rồi.

Thực ra Long Ngạo Thiên có thể đối phó Mạc Phàm.

Ngoài ra ngoài Đại Bỉ, Long Ngạo Thiên có rất nhiều cơ hội gặp Vọng Cơ, sau này lại diệt trừ cũng không muộn, hoàn toàn không cần ông ta nhúng tay vào.

- Nhưng mà Vô Trần, nếu trên Đại Bỉ, một số đệ tử không cẩn thận bị ngộ sát, có phải không có vấn đề gì đúng không?

Long Tại Uyên hỏi tiếp.

Hôm nay ông ta bị người ta ức h**p, sẽ không dễ dàng xóa bỏ như vậy. Nếu không đòi lại được từ đám tu sĩ cùng cấp ở những tông môn này, vậy thì để Long Ngạo Thiên giết đệ tử cấp thấp, một người cũng đừng nghĩ chạy thoát.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1761: Xem ra không đơn giản như vậy.


- Chuyện này?

Vô Trần nhíu mày, lông mày lập tức giãn ra.

Ý đồ của Long Tại Uyên rất rõ ràng, nhưng ông ta không có biện pháp khác.

- Mỗi lần Đại Bỉ đều có người chết, lần này tổ chức ở Đạo Môn, hi vọng mọi người cố gắng dừng đúng lúc, nếu có đệ tử bỏ mình ngoài ý muốn trên Đại Bỉ, vậy cũng là chuyện không có biện pháp.

- Có những lời này của ngươi là được rồi.

Long Tại Uyên hơi nhếch miệng, lạnh lùng nhìn thoáng qua Mạc Phàm, ánh mắt lập tức nhìn về phía Vô Cực.

- Vô Cực, trưởng bối không ra tay được, có phải đệ tử bối phận tương đồng ra tay, cho dù là đệ tử của Thần Nông Tông ngươi bị đánh chết, hay là bị phế bỏ, Thần Nông Tông ngươi đều không báo thù cho cậu ta, không sai đúng không?

- Trên Đại Bỉ, ai đó chết không thể phòng tránh được, tất nhiên là như vậy.

Vô Cực thản nhiên nói.

- Tốt lắm.

Long Tại Uyên gật đầu hài lòng, định xoay người dẫn đám đệ tử của Ngạo Nhật Sơn Tông rời đi.

Có những lời này của Vô Cực là đủ rồi, ông ta muốn Vô Cực hối hận vì ra tay với ông ta, đợi xem.

Không đợi ông ta đi hai bước, giọng Mạc Phàm vang lên.

- Long tông chủ, vậy có phải nếu người của Ngạo Nhật Sơn Tông ngươi bị g**t ch*t hoặc bị phế, Ngạo Nhật Sơn Tông ngươi cũng không báo thù đúng không?

Long Tại Uyên nhíu mày, lập tức cười lạnh lùng.

Ông ta xoay người lại, nhìn lướt qua mọi người xung quanh.

- Nếu đã định ra quy tắc này, tất nhiên từng tông môn đều phải tuân thủ, không sai chứ, các vị?

Không phải là những người này mới đồng ý đẩy Ngạo Nhật Sơn Tông xuống vị trí cuối cùng sao, tất nhiên cũng phải bao gồm cả chuyện này.

Tầm mắt lướt qua một vòng, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Nhưng rất nhanh, cả đám đưa ra câu trả lời.

- Không có vấn đề gì.

- Rất tốt, ngươi còn vấn đề gì không, tiểu tử?

Long Tại Uyên nhìn chằm chằm Mạc Phàm, hỏi.

- Vấn đề thì không còn, nhưng mong Long tông chủ nhớ kỹ những lời mình mới nói.Mạc Phàm nheo mắt nói.

Long Tại Uyên uy h**p mọi người một lần, nhưng thành công kéo luôn cả mình vào trong, như vậy đủ rồi.

- Yên tâm đi, Long Tại Uyên ta là tông chủ của Ngạo Nhật Sơn Tông, những lời ta nói ta nhất định sẽ nhớ kỹ, ngươi không còn vấn đề gì nữa, vậy một ngày sau chúng ta gặp ở Đại Bỉ.

Long Tại Uyên cười lạnh lùng, rời đi.

Trên bầu trời, đám Vô Trần thấy Long Tại Uyên rời đi, nhíu mày, bộ dạng đăm chiêu, sau đó biến mất theo.

Không lâu sau, gần đây chỉ còn lại đám Mạc Phàm.

- Đa tạ sư phụ và hai vị sư thúc ra tay cứu giúp.

Mạc Phàm ôm quyền, cúi lạy đám Vô Cực nói.

- Nói nhiều cảm tạ làm gì, tiểu tử, ngươi không thể thực tế một chút được à, ta đã đánh cho Long Tại Uyên thổ huyết rồi, không thể để ta ra tay không như vậy được.

Vô Địch mỉm cười nói.

Ông lại ra tay giúp Mạc Phàm một lần, có thể cướp được bao nhiêu thì cướp một phen.

- Vô Địch, huynh có thể trở về rồi.

Vô Phong khẽ vạch không trung, lại mở không gian chi địa ra, lạnh lùng nói.

- …

Vô Địch bĩu môi, nhưng vẫn đi vào trong không gian chi môn kia.

Thần Nông Tông vẫn còn cần người trấn thủ, không thể ra ngoài quá lâu.

- Mọi người muốn tới Cửu Châu Phàm Tinh đúng không?

Vô Cực thấy Vô Địch rời đi, cười bất đắc dĩ hỏi.

- Đúng vậy ạ.

Mạc Phàm không giấu diếm, nói thẳng.

- Hiện giờ có rất nhiều nơi đại loạn, nhất là phàm tinh Hạ giới, ba người cẩn thận một chút, nhất là Nam Cung cô nương, đừng lập tức bước vào cánh cửa kia, tốt nhất là đến Mạc gia trước, có lẽ có cơ duyên đợi ngươi, hai cánh cửa kia do Vọng Cơ và Thiên Bảo vào.

Vô Cực giống như biết toàn bộ, nói.

- Đa tạ Vô Cực sư bá nhắc nhở.

Vẻ mặt Nam Cung Thanh khẽ đổi, vội vàng cảm tạ.

- Vô Cực sư tổ, vậy con thì sao, con đi đâu thì tìm được cơ duyên?

Trương Thiên Bảo thấy Nam Cung Thanh được chỉ điểm, vội vàng nói.

- Ngươi và Vọng Cơ cẩn thận một chút là được, trong cánh cửa kia, ta cũng không thấy rõ là gì, nhưng cho hai ngươi hai đạo phù này, có thể bảo mệnh.

Vô Cực nói xong, lấy đạo hoàng phù rất đơn giản ra, đưa cho Vọng Cơ và Trương Thiên Bảo.

- Chỉ là một tờ giấy vàng, thứ này có thể bảo mệnh được sao, Vô Cực sư tổ?

Trương Thiên Bảo cầm lấy tờ giấy vàng ấm ức hỏi.

Thông thường, hoàng phù là tu sĩ cấp thấp sử dụng, tuy là đạo nhân ngũ cấp cho, cũng sẽ không mạnh mấy.

- Đó là Thần Nông Phù của Thần Nông Tông bọn ta, nếu ngươi không muốn thì có thể cho Vọng Cơ sư huynh.

Mạc Phàm nhìn thấy tờ giấy vàng kia, trong mắt lại hiện lên dị sắc, nói.

Thần Nông Phù nhìn như một tờ giấy vàng, thực ra là giấy vàng kia cần da lông của yêu thú Đại Thừa trải qua 99 đạo thao tác tôi luyện theo trình tự mà thành.

Chỉ riêng lá bùa đã đủ phiền phức như vậy, đủ để thấy đạo hoàng phù này trân quý cỡ nào.

Hắn nhớ rõ lúc nhập môn sư phụ của hắn còn chưa có Thần Nông Phù, là sau này hắn cho sư phụ hắn thi thể yêu thú Đại Thừa, lúc này sư phụ hắn mới luyện ra ba tấm Thần Nông Phù.

Hai tấm Thần Nông Phù này, hắn không biết sư phụ hắn lấy đâu ra.

Có Thần Nông Phù ở đây, an toàn của Vọng Cơ sư huynh và Trương Thiên Bảo không là vấn đề.

Cho dù bị g**t ch*t, cũng có thể thông qua Thần Nông Tái Sinh Thuật sống lại trạng thái trước khi chết.

Nhưng mà…

- Thần Nông Phù sao?

Mắt Trương Thiên Bảo mở to, lại nhìn Thần Nông Phù, vội vàng nhỏ một giọt máu, thu vào trong Thức Hải, như sợ có người cướp đi.

- Cảm ơn sư tổ ban thưởng, Thiên Bảo nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ giúp sư thúc.

Trương Thiên Bảo quỳ một gối trên đất, cúi đầu nói.

Sao anh ta không biết Thần Nông Phù được, là một trong những thần vật của Thần Nông Tông, hoàn toàn tương đương với cái mạng thứ hai.

Thứ như vậy, sư tổ anh ta từng tìm Thần Nông Tông cầu xin, những người khác cũng cầu xin rồi, nhưng không giành được tới tay.

Mạc Phàm tức giận liếc Trương Thiên Bảo một cái, liền nhìn về phía sư phụ hắn, lo lắng xuất hiện trong mắt hắn.

- Sư phụ, ba đạo môn xuất hiện ở quê hương con kh*ng b* như vậy ạ, rốt cuộc bên trong là gì?

Sư phụ hắn biết cửa địa ngục không kỳ lạ, nhưng vậy mà ban thưởng cho Vọng Cơ sư huynh và Trương Thiên Bảo Thần Nông Phù hộ thân.

Hắn suy đoán, cửa địa ngục hẳn là một thế lực nào đó trên Địa Cầu phóng thích ra, đám Vọng Cơ sư huynh có thể thu phục một cách dễ dàng.

Xem ra không đơn giản như vậy.

- Trong cửa là gì ta cũng không biết, vẫn nên cẩn thận thì hơn, nếu sau khi con trở về, ba cánh cửa kia còn chưa diệt trừ được, con cũng phải cẩn thận một chút, rất nhiều chuyện đều đã thay đổi, khác với trước kia rồi.

Vô Cực lắc đầu nói.

- Dạ, sư phụ.

Mạc Phàm gật đầu, trong đôi mắt tràn đầy nghiêm trọng.

Ba cánh cửa kia, hình như thật sự không đơn giản.

- Chuyện ba cánh cửa con đừng quan tâm, ba cánh cửa kia sâu không lường được, nhưng chưa tới mức là gió bão, con chuyên tâm ứng phó Đại Bỉ, Long Ngạo Thiên mạnh hơn con ba phần, gặp được Long Ngạo Thiên con phải cẩn thận một chút, có một số việc không dễ dàng thay đổi như vậy, ta còn một đạo Thần Nông Phù, con cầm đi.

Vô Cực lấy một đạo Thần Nông Phù ra, đưa cho Mạc Phàm.

- Sư phụ, con…

Mạc Phàm nhìn đạo Thần Nông Phù thứ ba, vẻ mặt ngây ngốc.

- Bên bản thể có việc, ta đi trước, vấn đề của con đợi lần sau gặp mặt lại nói.

Vô Cực như nhìn thấu tâm tư của Mạc Phàm, nói.

- Dạ, sư phụ.

Mạc Phàm thấy sư phụ không chịu nói, đành phải thôi.

- Vô Phong sư đệ, chuyện ở đây giao cho đệ rồi.

Vô Cực nhìn về phía Vô Phong, nói.

- Sư huynh yên tâm đi.

Vô Phong thản nhiên nói.

Vô Cực khẽ gật đầu, thân thể trực tiếp tan ra.
 
Back
Top Bottom