Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thần Y Trọng Sinh

Thần Y Trọng Sinh
Chương 1722: Nhưng hắn tách ra, vậy thì khác rồi.


- Tiểu tử này đang làm gì thế?

Vô Ngần thấy bản thể của Mạc Phàm lại ra tay, khẽ nâng mí mắt, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.

Châm pháp vừa rồi đã kinh thế hãi tục, hiện giờ Mạc Phàm còn chưa xong.

- Tiểu tử này đang cường hóa cơ thể của mình, chỉ là…

Vô Địch nói một nửa, thì dừng lại.

Mạc Phàm ngưng tụ hai bộ châm lần nữa, có một loại lúc trước từng dùng trên người Lam Dương và thoát thai chi thể, cho nên một loại khác có lẽ cũng là dùng túy thể.

- Có tác dụng không?

Vô Ngần cảm thấy khó hiểu nói.

Bản thể của Mạc Phàm hơn phân nửa là lấy y đạo làm chủ, cho dù cơ thể cường thịnh trở lại, võ đạo cũng không được, một khi để cao thủ võ đạo gần người, chỉ có thể kháng vài lần tấn công, sớm muộn gì cũng bị cao thủ võ đạo đánh chết.

Mạc Phàm tu luyện cơ thể tuyệt đối là lãng phí, lúc này không bằng tu luyện thần hồn thì hơn.

- Ta cũng không biết.

Vô Địch nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm Mạc Phàm, lắc đầu.

Ông vốn tưởng rằng Mạc Phàm chỉ có thể sử dụng giá y, nhưng không ngờ Mạc Phàm còn có châm thuật thần kỳ như vậy, khiến cơ thể của Lam Dương và thoát thai chi thể mạnh hơn không ít.

Vốn là trong võ đạo chi lưu, cơ thể hai bọn họ đã đủ cường đại, trải qua năm châm, cơ thể bọn họ tăng lên ít nhất gấp đôi.

Cơ thể tăng gấp đôi, nhưng không có nghĩa là chịu một quyền, hiện giờ cần hai quyền, mà lực lượng vốn cần gấp một, hiện giờ cần gấp hai trở lên mới được, hiện giờ ông cũng không biết Mạc Phàm muốn làm gì.

Lúc hai người cảm thấy khó hiểu, ý niệm của Mạc Phàm vừa động, hai bộ châm lần lượt châm vào cơ thể hắn.

Lúc trước hắn châm cho Lam Dương và thoát thai chi thể là thứ thần, thứ huyết, thứ cốt, thứ thể và thứ phủ, cơ thể Lam Dương và thoát thai chi thể đã đến rèn luyện, nhưng chỉ có thể sử dụng năm châm.

Cơ thể hắn trải qua võ đạo chi lưu rèn luyện, đã gần với cảnh giới thứ phủ, cho nên thứ phủ và thứ tạng sẽ không có vấn đề.

Rèn luyện lục phủ ngũ tạng, hắn không biết mình sẽ thua Long Ngạo Thiên phương diện cơ thể nào.

Chuyện này không thua Long Ngạo Thiên, vậy không kém nhiều rồi.

Thứ phủ và thứ tạng vừa vào cơ thể hắn, lục phủ ngũ tạng của hắn lập tức nhảy lên với tốc độ rất nhanh.

“Rầm rầm rầm…” Gần như sắp nổ tung mà ra.

Theo lục phủ ngũ tạng nhảy, lục phủ ngũ tạng nhanh chóng cường tráng hơn trước không ít, từng dòng lực lượng lao dũng mãnh toàn thân hắn.

Dưới lực lượng này, cho dù là khí huyết, xương cốt, da thịt đều chiếm được đề thăng, từng tầng ngân sắc xuất hiện, giống như bơm thủy ngân vào, quang huy màu bạc tỏa ra.

Dưới quang huy, Mạc Phàm đi nhanh về phía trước.

Hắn vốn đã đến chỗ Vô Địch tiến vào lần đầu tiên, lúc này lại đi xa 20 mét mới dừng lại.

Cùng lúc đó, Mạc Phàm lại vận chuyển Thoát Thai Tuyệt.

Có kinh nghiệm lần đầu, cơ thể hắn mạnh hơn trước không ít, rất nhanh thoát thai chi thể thứ hai xuất hiện bên ngoài cơ thể của hắn.

Bên hông thoát thai chi thể này có một thanh kiếm dưỡng 20 năm, trong tay thì cầm Cửu Tinh.

Nếu thoát thai chi thể đầu tiên của hắn khiến người ta có cảm nhận được lực lượng và hủy diệt, vậy hiện giờ giống như một thanh kiếm.

Nhìn thấy chuyện này, vẻ mặt Vô Địch và Vô Ngần sửng sốt.

- Tiểu tử này?

Mạc Phàm tu luyện kiếm đạo Vô Địch có biết, nhưng mỗi lần sử dụng Thoát Thai Tuyệt, lần sau sẽ cần rất lâu, nếu không sẽ ảnh hưởng tới lực lượng của bản thể.

Dù sao bản nguyên chi lực nhiều như vậy, phân ra quá nhiều, có khả năng khiến bản thể bị thương bản nguyên.

Một khi bản thể không đủ thực lực, có khả năng bị thoát thai chi thể đảo khách thành chủ.

Tuy kiếm đạo của Mạc Phàm có chút thành tựu, nhưng vẫn không phải đối thủ của Long Ngạo Thiên, làm như vậy mất nhiều hơn được.

Mạc Phàm không quan tâm, ý niệmvừa động, thoát thai chi thể đi về phía Võ Đạo Trì bên cạnh, giống như lúc hắn mới vào, để thoát thai chi thể thứ hai rèn luyện cơ thể.

Võ đạo sẽ ảnh hưởng tới nhau, hắn sử dụng kiếm đạo, đồng thời không thể sử dụng y đạo, nếu không sẽ ảnh hưởng tới uy lực của kiếm đạo.

Nhưng hắn tách ra, vậy thì khác rồi.

Thoát thai chi thể thứ nhất có thể sử dụng quyền đạo tùy ý, thoát thai chi thể thứ hai có thể sử dụng kiếm đạo, bản thể của hắn thì có thể sử dụng y đạo.

Ba con đường lớn, hắn không tin còn không phải đối thủ của Long Ngạo Thiên.

Bản thể của hắn lại tiến về trước vài bước, lúc này mới dừng lại.

Với cường độ cơ thể của thoát thai chi thể đầu tiên, khoảng cách võ đạo hiện giờ đã đủ, đi nhiều hơn sẽ khiến thoát thai chi thể đầu tiên không thể chống đỡ được.

Lúc hắn dừng lại, Lam Dương và thoát thai chi thể đầu tiên cũng tới cực hạn, dừng lại.

Bọn họ mới dừng lại, võ đạo lại tụ tập về phía bọn họ.

Có kinh nghiệm vừa rồi, hai người không hoảng loạn, hấp thu võ đạo đâu vào đấy.

Dưới ảnh hưởng của võ đạo, quyền thuật mà bọn họ tu luyện được lần lượt diễn luyện trong đầu bọn họ, được sửa chữa dần dần, sau đó gần như hoàn mỹ, ngưng kết quyền ý, quyền ý hùng hậu hình thành ra một thứ tương tự con đường.

Con đường này mới đầu chỉ dài một mét, còn rất không ổn định, có khả năng tiêu tan một nửa bất cứ lúc nào.

Nhưng theo võ đạo nhập vào trong cơ thể bọn họ một cách dũng mãnh, con đường này dài từ một mét đến 1 mét 5, hai mét, càng ngày càng ngưng thực.

Không lâu sau, Lam Dương và thoát thai chi thể đầu tiên của Mạc Phàm hấp thu toàn bộ con đường mà mình đi qua.

Võ Đạo Trì sôi trào, chậm rãi khôi phục lại trước đây.

Lam Dương và thoát thai chi thể đầu tiên của Mạc Phàm không tỉnh lại, vẫn đắm chìm vào bên trong võ đạo ý cảnh.

Cách đó không xa, Mạc Phàm thấy hai người dừng lại, không dùng Diễn Thiên Thần Quyết và y đạo chống cự võ đạo nữa.

Hắn vừa như vậy, Võ Đạo Trì còn hỗn loạn hơn vừa rồi, lượng lớn bọt khí võ đạo lao dũng mãnh vào bản thể của Mạc Phàm.

Mạc Phàm ai đến cũng không từ chối, thu những võ đạo này vào trong cơ thể.

Nhưng hắn không lĩnh ngộ, mà phục chế những võ đạo này thành hai phần, đưa cho thoát thai chi thể đầu tiên của hắn và Lam Dương.

- Lam Dương sư huynh, đây là lần cuối cùng, có thể ngộ được bao nhiêu phải xem bản lĩnh của ngươi rồi.

Thông thường, lần đầu tiên đi được bao xa, sẽ có quan hệ rất lớn tới chuyện sau này đi được bao xa.

Lần đầu tiên đi rất ngắn, sau này không có đại cơ duyên rất khó đi quá xa.

Nếu hắn cho hai người võ đạo, bước đầu của hai người sẽ cao hơn hiện giờ nhiều.

Hắn phục chế một phần cho Lam Dương cũng không phí sức, dù sao hắn đã giúp Lam Dương không ít, nếu là như vậy đưa Phật thì đưa tới Tây Thiên đi.

Võ đạo tiến vào mi tâm hai người, nhanh chóng được hai người hấp thu.

Đạo trên người bọn họ, lấy tốc độ rõ ràng mở rộng về trước.

Thoát thai chi thể đầu tiên của hắn tiếp tục lĩnh ngộ võ đạo, thoát thai chi thể thứ hai của hắn tiếp tục túy thể đồng thời cũng không nhàn rỗi.

Thoát thai chi thể thứ hai không dùng Diễn Thiên Thần Quyết chống cự võ đạo, mà lấy kiếm đạo phá hoại võ đạo.

Phàm là võ đạo phiêu tới, sẽ bị hắn dùng kiếm phá đi.

Tuy tốc độ lên trước chậm hơn nhiều, nhưng không chỉ cơ thể biến cường, kiếm đạo của hắn cũng đang càng ngày càng mạnh trong lúc đối kháng võ đạo.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1723: A, người nào đúng lúc như vậy?


Bốn tháng sau, ở trung tâm của Ngạo Nhật Sơn Tông.

Bên trong một căn mật thất, Long Ngạo Thiên đang ngồi khoanh chân.

Trước người anh ta là một phiến thái dương môn cổ xưa, cao lớn.

- Thân dữ hình hòa, hình dữ khí hòa, khí dữ thần hòa, thần dữ đạo hòa, đạo dữ thân hòa, thông thần đại đạo, mở cho ta.

Long Ngạo Thiên nhẹ giọng quát, lực lượng cổ xưa, cường đại lập tức mênh mông mà ra từ người anh ta.

Lực lượng này đập lên trên cánh cổng, đại môn được mở ra dễ dàng.

Bên trong đại môn, một đại đạo màu vàng bày ra, chỉ trong chớp mắt đã hơn mười mét.

Cho dù là khoảng cách, hay là trình độ ngưng thực, cũng không phải thoát thai chi thể đầu tiên của Mạc Phàm có thể so sánh.

Con đường này một bước là mười mét, tốc độ không giảm bớt đi nhiều, vẫn lan tràn về phía trước, mãi đến 99 mét mới dừng lại.

Đại đạo màu vàng dừng lại, Long Ngạo Thiên mở to mắt.

Anh ta nhìn thoáng qua đại đạo màu vàng chỉ có 99 mét, lông mày lập tức nhíu lại.

Đồng thời, đại môn mật thất mở ra, mấy bóng dáng nhoáng lên một cái, xuất hiện ở trong mật thất.Bên trong không chỉ có cha của Long Ngạo Thiên, còn có sư phụ của anh ta, cùng với mấy trưởng lão của Ngạo Nhật Sơn Tông.

Những người này nhìn đại đạo gần trăm mét của Long Ngạo Thiên, nhao nhao nhíu mày, lộ ra vẻ vui mừng.

Nhất là cha Long Ngạo Thiên, càng vui sướng hơn.

Nhất mạch bọn họ vốn đang dần suy thoái, không còn như trước kia, nhưng không ngờ con của ông ta xuất sắc như vậy.

Như vậy nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tông chủ kế tiếp của Ngạo Nhật Sơn Tông gần như là con ông ta rồi.

- Không tệ.

Sư phụ Long Ngạo Thiên cười hài lòng nói.

Ông ta thân là tông chủ của Ngạo Nhật Sơn Tông, cùng được đề cử như Long Ngạo Thiên, lần đầu tiên thành thần đạo chỉ có 33 mét, kém gấp ba lần Long Ngạo Thiên.

Thiên phú xuất sắc như vậy, Đại Bỉ thì không nói, Ngạo Nhật Sơn Tông bọn họ sẽ có một cao thủ tiến vào top 10 Tu Chân giới rồi.

- Thực xin lỗi sư phụ, con không thể đột phá tới trăm mét.

Long Ngạo Thiên nhíu mày nói.

Tuy anh ta kém 100 mét chút nữa, nhưng thực ra kém rất nhiều, như từ Nguyên Anh đỉnh phong đến cảnh giới Hóa Thần.

Anh ta bế quan một năm, vốn tưởng rằng có thể đột phá cửa khẩu này, ai biết dừng bên ngoài cửa trăm mét.

- Con đừng tự trách, con đã khá lắm rồi, không thể đột phá 100 mét không liên quan tới thiên phú của con, chỉ vì không có thần huyết.

Sư phụ Long Ngạo Thiên cười vui mừng nói.

Bọn họ đi thần đạo cổ xưa, không phải võ đạo, kiếm đạo, y đạo thông thường, muốn lấy Nguyên Anh kỳ đột phá tới 100 mét đại đạo, nhất định phải có thần chi huyết hiến tế mới được.

Thần linh sớm đã biến mất, hiện giờ có một số thần linh, phần lớn là một số linh thể thông nguyện lực tu ra, vốn không phải thần linh thời thái cổ, có máu của bọn họ cũng vô dụng.

Không có thần linh, tất nhiên là bọn họ không tìm được lượng lớn thần huyết khiến Long Ngạo Thiên đột phá đại đạo trăm mét thông qua hiến tế.

- Dạ, sư phụ.

Long Ngạo Thiên gật đầu.

- Còn vài ngày nữa là tới Đại Bỉ, mấy ngày này con có thể nghỉ ngơi, đợi nhất minh kinh nhân trên Đại Bỉ đi.

Sư phụ của Long Ngạo Thiên cười nói.

Nói xong, ông ta định xoay người rời đi.

- Sư phụ, con bế quan một năm, có người tự tiện xông vào trận pháp hộ nhật của Ngạo Nhật Sơn Tông chúng ta không?

Long Ngạo Thiên thấy tông chủ định đi, vội vàng hỏi.

- Chuyện này không có, sao thế?

Sư phụ của Long Ngạo Thiên nhướn mày, hỏi.

- Sư phụ, có những ai của Thần Nông Tông tham gia Đại Bỉ, người đã xác định được chưa?

Long Ngạo Thiên không trả lời, tiếp tục hỏi.

- Một người là Lam Dương người của Lam gia, đồ đệ của Vô Địch, một người khác là người tham gia hải tuyển của Thần Nông Tông tên là Mạc Phàm, sao thế, con có hứng thú với người của Thần Nông Tông à?

Nếu là lúc trước, nhất định phải chú ý tới người của Thần Nông Tông một phen, dù sao cũng là tông phái top mười. Nhưng sau khi quy củ được sửa đổi, Thần Nông Tông gần như không có gì phải lo lắng.

Phòng hộ Y Đạo Trận rất am hiểu, phương diện tấn công thì ít, một số Y Đạo Trận tấn công cần thời gian khắc họa.

Đại Bỉ lần này không cho phép sử dụng phương pháp phòng thủ, hai người này của Thần Nông Tông không có gì phải sợ.

Tuy Lam Dương là đồ đệ của Vô Địch, nhưng có thể đi vào top 10 đã không tệ rồi.

Còn Mạc Phàm, một đệ tử xuất thân từ hải tuyển, tuy từ Hạ giới lên trên, có khả năng chưa vào top 10 đã bị người ta g**t ch*t.

- Mạc Phàm?

Long Ngạo Thiên nhướn mày, trong mắt hiện lên dị sắc.

Anh ta cho rằng Mạc Phàm sẽ tới cướp người trước, chết dưới trận pháp của Ngạo Nhật Sơn Tông, không ngờ Mạc Phàm lại tới Thần Nông Tông, còn tham gia hải tuyển thành đệ tử của Thần Nông Tông.

Tiểu tử này, đúng là không đơn giản.

- Ngạo Thiên, con biết tiểu tử này à?

Sư phụ Long Ngạo Thiên tò mò hỏi.

- Sư phụ, người còn nhớ một chi của Ngạo Nhật Sơn Tông chúng ta bị giết ở Địa Cầu không, đệ tử thế gian con gặp trên Địa Cầu, là người này.

- Hả? Tiểu tử này đúng là không đơn giản.

Trong mắt sư phụ Long Ngạo Thiên hiện lên dị sắc.

Ông ta từng nghe Long Ngạo Thiên nói, người này ảnh hưởng tới Long Ngạo Thiên bế quan, ông ta còn chuẩn bị phái người loại bỏ người kia, cuối cùng bị Long Ngạo Thiên ngăn cản.

Hình như người kia tên Mạc Phàm, nhưng vì là đệ tử thế gian, ông ta không để ở trong lòng.

Dù sao ông ta là tông chủ của Ngạo Nhật Sơn Tông, vô số người tham gia thiên tuyển ở Tu Chân giới đều không thể khiến ông ta chú ý, một đệ tử thế gian, sao có thể lọt vào mắt ông ta.

Một đệ tử Hạ giới, trong một năm có thể trở thành người của Thần Nông Tông tham gia Đại Bỉ, rất không đơn giản.

Phải biết rằng, tham gia hải tuyển đâu chỉ mấy chục vạn.

- Để ta bảo người đi điều tra tiểu tử này, lát nữa sẽ gửi cho con một phần tin tức.

Sư phụ của Long Ngạo Thiên nghĩ một lát nói.

Với thực lực thần đạo 99 mét của Long Ngạo Thiên, chắc chắn dư sức đối phó Mạc Phàm.

Nhưng nếu là kẻ địch, còn có thiên phú như vậy, thì không thể lơ là.

- Chuyện này…

Long Ngạo Thiên nhíu mày, khẽ gật đầu.

Bất chợt.

Anh ta lấy một Thông Tấn Phù ra, thần thức dò xét vào bên trong, lông mày lập tức nhíu lại, khóe miệng anh ta nhếch lên.

- Không cần đâu sư phụ, có người truyền toàn bộ tin tức về Mạc Phàm cho con rồi.

- A, người nào đúng lúc như vậy?

- Không tính là đúng lúc, mấy tháng trước, có một vị bằng hữu của con ở Thần Nông Tông truyền tin tới, bảo con giết tiểu tử này trên Đại Bỉ.

Long Ngạo Thiên cười nói.

- Bạn ở Thần Nông Tông, xem ra tiểu tử này ở Thần Nông Tông cũng không được tốt lắm.

Sư phụ Long Ngạo Thiên cười nói.

Có thể khiến người của tông môn mình hạ lệnh g**t ch*t, chắc chắn là đắc tội ai đó.

- Đồng ý với tên đó, bảo người đó gửi thêm tin tức mới nhất, sau đó hứa sau khi g**t ch*t tên đó sẽ giải vây giúp.

Sư phụ Long Ngạo Thiên nghĩ một lát nói.

Cho dù giết đệ tử tông môn khác trên Đại Bỉ, dù là hải tuyển, cũng phải cho công đạo, nếu có người muốn Mạc Phàm chết, vậy không chỉ để bọn họ xuất lực được.

- Dạ, sư phụ.

Long Ngạo Thiên cười lạnh lùng, dùng Thông Tấn Phù truyền mấy tin tức qua.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1724: Sư phụ con còn chưa trở về sao?


Đại Bỉ tông môn, một trăm năm cử hành một lần, thứ nhất là vì lựa chọn ra đệ tử ưu tú nhất một thời đại, ngoài ra cũng là sắp xếp thứ tự tông môn và phân chia một số tài nguyên.

Cho nên gần như không có một tông môn nào không coi trọng chuyện này.

Long Ngạo Thiên kết thúc bế quan, không ít đệ tử tham gia Đại Bỉ cũng lần lượt xuất quan.

Đạo Môn, một cánh cửa đá mở ra, một tiểu đạo sĩ mặc đạo bào màu lam đi từ trong ra.

Sắc mặt tiểu đạo sĩ này lạnh lùng, đôi mắt giống như chưa tỉnh ngủ, bên trong đều là lạnh nhạt.

Tiểu đạo sĩ này nhìn rất gầy yếu, tay trói gà không chặt, nhưng anh ta mới đi ra, chỗ vào cửa sơn động, hai tiểu sơn giống như titan lập tức quỳ xuống, hành lễ với tiểu đạo sĩ như người.

- Đứng dậy đi, theo ta đi gặp sư phụ của ta.

Tiểu đạo sĩ đi qua hai titan này, quay đầu bình tĩnh nói.

Hai titan này nghe thấy vậy, hóa thành hai đại hán, rời khỏi sơn động theo tiểu đạo sĩ.

Nho Môn, bên trong một cung điện rộng lớn.

12 pho tượng to lớn đứng vững, từng pho tượng như cự thần còn sống, vừa đứng ở trong đại điện, thì khiến người ta có cảm giác như bị thần linh nhìn xuống.

Ngoại trừ 12 pho tượng ra, ở góc sáng sủa đại điện khắc đầy thánh văn, hương khí thư quyển truyền từ trong lư hương ra.

Bất chợt, một cơn dao động không hiểu vô duyên vô cớ xuất hiện trong không gian, đại điện yên bình bắt đầu run rẩy một cách khủng hoảng.

Lúc chấn động, 12 pho tượng bắt đầu từ bên trái, lần lượt phát sáng lên, sáng sáu cái, lúc này mới dừng lại được.

Sáu pho tượng sáng hết, một thanh niên ăn mặc thư sinh đi từ trong cánh giữa giữa 12 pho tượng ra, cưỡi hạc rời đi.

Đồng thời, Chiến Thần Cung, Bỉ Ngạn Tự, Bạch gia, Nam Cung gia và tất cả tham gia Đại Bỉ tông môn trăm năm, đệ tự thế gia nhao nhao xuất quan, vì Đại Bỉ tông môn làm chuẩn bị cuối cùng.

Lúc những người này xuất quan, trong Võ Đạo Trì.

Lam Dương và thoát thai chi thể đầu tiên của Mạc Phàm sớm đã ra khỏi Võ Đạo Trì, có Mạc Phàm giúp đỡ, võ đạo của hai bọn họ đã tiến xa hơn một chút.

Nhưng bọn họ không lập tức rời đi, mà ngồi bên cạnh Võ Đạo Trì tiếp tục lĩnh hội võ đạo bản thân tham ngộ được.

ể ể ắ ấ ắ ắBản thể của Mạc Phàm đã rời khỏi Võ Đạo Trì từ lâu, cơ thể hắn đã cường hóa tới mức lớn nhất, Võ Đạo Trì đã không còn tác dụng gì với hắn, hắn cũng tìm một góc yên tĩnh, ở một bên thôi diễn y đạo.

Thoát thai chi thể thứ hai của hắn vẫn đang không ngừng dùng kiếm đạo phá giải võ đạo, so với lúc tiến vào, kiếm đạo của Mạc Phàm mạnh hơn gần gấp đôi.

Tuy không đi xa như thoát thai chi thể đầu tiên, nhưng kém không quá nhiều.

Lúc bốn người tham ngộ đạo của từng người, bỗng nhiên giọng Vô Địch truyền tới.

- Sắp bắt đầu Đại Bỉ, đều xuất hiện cả đi.

Mạc Phàm mở mắt, một vùng tinh quang tỏa từ trong mắt hắn ra.

Đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng đợi được tới Đại Bỉ rồi.

Kết thúc Đại Bỉ, hắn có thể cứu Tiểu Tuyết ra, sau đó mang theo Tiểu Tuyết về Tu Chân giới chữa trị cho Tiểu Vũ.

Hắn chậm rãi đứng dậy, ý niệm vừa động, hai thoát thai chi thể nhoáng lên một cái trở lại trong cơ thể hắn, đi ra ngoài Võ Đạo Trì.



Bên ngoài sơn động, trong mắt Vô Địch lóe lên tinh quang, đánh giá Mạc Phàm.

- Tiểu tử, cơ thể và đạo mài ghê gớm thật, không biết ba cơ thể này của ngươi rốt cuộc phát huy ra mấy phần thực lực.

Mạc Phàm không chỉ phân hóa ra hai thoát thai chi thể, khiến một thoát thai chi thể đi lên võ đạo, hắn còn nghĩ tới phá võ đạo trong Võ Đạo Trì.

Thực chiến là phương pháp tốt nhất đề thăng thực lực, hiện giờ Mạc Phàm bế quan thu hoạch rất không tệ.

- Con cũng rất muốn biết.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Thông thường, tu sĩ ngang cấp đạo càng xa tu vi càng mạnh.

Võ đạo, kiếm đạo và y đạo, hắn chưa từng thấy ai dùng ba thứ cùng lúc, sử dụng cả ba con đường, hắn cũng không biết tương đương với bao nhiêu mét đạo.

Ba con đường tuyệt đối không phải tất cả đạo cộng lại đơn giản như vậy, có khả năng cộng vào sẽ nhiều hơn một chút, bởi vì đạo và đạo sản sinh cộng minh mới có thể sản sinh hiệu quả cộng vào nhau.

Nếu không, có khả năng hiệu quả rất kém, thậm chí không có hiệu quả.

Nói ví dụ như một tu sĩ đi con đường tấn công, bỗng nhiên lại đi thêm con đường phòng thủ, như vậy rất có khả năng mâu thuẫn giữa hai con đường này sẽ bị triệt tiêu hoàn toàn.

Tuy ba đạo này của hắn không mâu thuẫn, nhưng cộng vào với nhau có thể vượt Long Ngạo Thiên hay không, hắn rất chờ mong.

- Không cần thử, đã không còn thời gian, thử trên Đại Bỉ vậy, bây giờ ngươi còn chuyện khác phải làm.

Vô Địch nói.

Đại Bỉ sắp bắt đầu rồi, Mạc Phàm ở Thần Nông Tông mấy ngày sẽ phải xuất phát, hiện giờ thử hay không không khác gì nhau, cho dù ba đạo hợp lại sẽ giảm thấp đi, Mạc Phàm đã không còn đường quay trở lại, hiện giờ chỉ có thể đi về trước.

- Còn chuyện gì khác không?

Mạc Phàm tò mò hỏi.

Hắn cũng từng dẫn đệ tử tham gia Đại Bỉ, dựa theo lệ thường, một khi hắn và Lam Dương xuất quan, sẽ được Vô Phong sư thúc dẫn tới nơi tổ chức Đại Bỉ lần này, không có chuyện khác rồi.

- Hoàng sư huynh muốn gặp hai đứa, để hai đứa tìm hiểu về đối thủ lần này, thuận tiện an bài nhiệm vụ Đại Bỉ lần này của hai đứa, đi thôi.

Trên mặt Vô Địch hiện lên khó chịu, nói.

- Là Vô Huyền sư bá đúng không?

Mạc Phàm nhướn mày nói.

- Không sai.

Vô Địch không thấy kỳ lạ, gật đầu.

Mạc Phàm ngay cả bảo khố mỗi nhà đều có thể biết, biết Hoàng Vô Huyền cũng coi như bình thường.

Mạc Phàm nhíu mày, lông mày lập tức giãn ra.

Hoàng Vô Huyền là đại trưởng lão của Thần Nông Tông, cũng thiếu chút nữa trở thành chưởng môn như Vô Phong sư thúc.

Năm đó lúc Thần Nông Tông lựa chọn tân chưởng môn, là Hoàng Vô Huyền, sư phụ hắn Lục Vô Cực, sư thúc hắn Nguyệt Vô Phong.

Sư tổ hắn vốn lựa chọn Vô Phong sư thúc, cuối cùng Vô Phong sư thúc từ chối, tặng vị trí này cho sư phụ hắn, mà Vô Huyền sư bá thành đại trưởng lão của Thần Nông Tông.

Sau lưng Vô Huyền sư bá là tất cả gia tộc lâu năm của Thần Nông Tông, ví dụ như Phùng gia, Lam gia hắn mới đắc tội, cùng với Hoàng gia gia tộc củaVô Huyền sư bá.

Vô Huyền sư bá muốn gặp hắn, chỉ sợ không phải chuyện tốt gì.

- Sư phụ con còn chưa trở về sao?

Mạc Phàm hỏi.

- Sư phụ ngươi, đừng trông cậy vào sư phụ ngươi nữa, ta không biết huynh ấy đi đâu, chỉ truyền âm cho ta bảo ta không được rời khỏi Thần Nông Tông, mãi đến khi huynh ấy trở về mới thôi, ngươi trông cậy vào tiểu tử Vô Phong kia ấy.

Vô Địch bĩu môi nói.

Vô Cực hành sự rất thần bí, trước đó không lâu cũng biến mất một lần.

- Vậy chúng ta đi thôi, sư thúc.

Sắc mặt Mạc Phàm thay đổi, nói tiếp.

Bên Vô Huyền sư bá, trái lại hắn không lo quá nhiều, tệ nhất là chết trên Đại Bỉ.

Nhưng trong lòng hắn có không ít nghi ngờ, muốn tìm sư phụ hắn hỏi trước khi diễn ra Đại Bỉ, nhưng xem ra trong khoảng thời gian này hắn không có cơ hội rồi.

Vô Địch nhíu mày, do dự một lát vẫn mở miệng:

- Gặp Vô Huyền sư huynh, cho dù huynh ấy nói gì, đều kiên nhẫn một chút, tuy huynh ấy không phải đối thủ của ta, nhưng ta sẽ không khiêu chiến huynh ấy như những người khác, đã hiểu chưa.

- Con biết rõ, sư thúc.

Mạc Phàm gật đầu.

Vô Địch khẽ gật đầu, dẫn Mạc Phàm và Lam Dương biến mất không thấy.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1725: Vậy không còn vấn đề gì nữa.


Vô Huyền Phong, bên trong một tòa cung điện.

Lúc Vô Địch, Mạc Phàm và Lam Dương xuất hiện, đã đến trong cung điện này.

Trong cung điện, một lão gia tóc hoa râm, mặc huyền y không giận tự uy ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ tọa.

Lão giả này là trưởng lão của Thần Nông Tông, tuy không phải chưởng môn, nhưng nắm giữa lực lượng tương đương với chưởng môn, Hoàng Vô Huyền.

Ngoại trừ Hoàng Vô Huyền ra, đám Vô Tàng, Vô Ngần, Mạnh Bất Đồng cũng ở đây, bộ dạng như đợi đã lâu.

Đám Mạc Phàm vừa đến, Vọng Cơ cũng đi tới dưới sự dẫn dắt của một lão giả.

Mạc Phàm nhìn thấy Vọng Cơ, vốn là nhíu mày lại, sau đó trong mắt lóe lên sắc lạnh.

Vô Huyền sư bá gọi hắn đến không có vấn đề gì, hắn đến đây, nhưng vậy mà Vô Huyền sư bá còn gọi cả Vọng Cơ sư huynh tới.

- Đây là muốn làm gì?

Vọng Cơ cười nhạt, ra hiệu bằng mắt với Mạc Phàm, dời mắt nhìn về phía chủ tọa.

Trong mắt Mạc Phàm lóe lên sắc lạnh, hành lễ với Vô Huyền cùng Vọng Cơ và Lam Dương.

- Bái kiến Vô Huyền sư bá và các vị sư thúc.

- Đứng dậy đi.

Trên chủ tọa, sắc mặt Vô Huyền lạnh lùng, giơ tay lên nói.

Đám Mạc Phàm nghe thấy vậy, lúc này mới đứng dậy.

- Đây là tất cả danh sách tham dự Đại Bỉ tông môn lần này, bên trong là tin tức liên quan tới mỗi người, ba người cầm xem thử đi, hiểu xem về đối thủ, sẽ thêm được chút phần thắng.

Vô Huyền lấy ba ngọc giản ra, ném một cái, ba ngọc giản bay về phía Mạc Phàm, Lam Dương và Vọng Cơ.

Nhìn ngọc giản trước mặt, sắc mặt Mạc Phàm khó coi, nhưng không nhận lấy.

Mạnh Bất Đồng thấy Mạc Phàm không nhận ngọc giản, nhướn mày.

- Mạc sư đệ, sao đệ không nhận lấy?

Vô Huyền khẽ nâng mí mắt, liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái.

- Ngươi tên là Mạc Phàm đúng không, có vấn đề gì à?

- Vô Huyền sư bá, Vọng Cơ sư huynh tới đây làm gì vậy?

Mạc Phàm do dự một lát, vẫn hỏi.

Không dễ dàng gì hắn mới để Vọng Cơ sư huynh rút lui, hiện giờ không chỉ bị gọi tới, còn đưa cho Vọng Cơ sư huynh thông tin tuyển thủ dự thi, đây là phải dự thi rồi.

Nếu để Vọng Cơ sư huynh dự thi, cho dù hắn đi cùng, Vọng Cơ sư huynh vẫn có khả năng bị Long Ngạo Thiên phế bỏ.

Dù sao đây là chuyện đời trước, xác suất xảy ra rất cao.

Có khả năng không phải trận chung kết, mà ngẫu nhiên trong một xung đột, đều có khả năng.

- Chuyện này, cậu ta chỉ là lựa chọn phòng bị, nếu trong hai người ai xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sẽ do Vọng Cơ bổ sung, cùng tham gia Đại Bỉ tông môn, ngươi có dị nghị à?

Vô Huyền nhíu mày hỏi.

Mạc Phàm nhíu chặt mày, hắn không biết đây là cố ý hay vô ý, nhưng không phải chuyện tốt.

Không phải hắn chưa từng dẫn người tham gia Đại Bỉ, chưa từng có thành viên dự bị.

Thông thường không ai ra tay với người tham gia Đại Bỉ, trừ phi là tìm chết.Thần Nông Tông không cho phép, tông môn khác cũng như vậy.

Lúc trước có tông môn vì muốn đạt được vị trí cao, ra tay với mấy đệ tử tông môn khác, kết quả bị tra xét ra.

Tông môn kia không chỉ bị mấy đại tông môn liên thủ đuổi giết, toàn bộ người tham gia đều bị tru sát.

Hiện giờ bọn họ muốn Vọng Cơ sư huynh làm tuyển thủ dự bị, khả năng liên quan tới hắn là rất cao.

- Tuyển thủ dự bị, Vọng Cơ sư huynh là đệ tử của Vô Phong sư thúc đúng không, chuyện này Vô Phong sư thúc đồng ý sao?

- Vô Phong sư đệ có đồng ý hay không, cần một tiểu tử hậu bối như người quan tâm à?

Vô Tàng hừ lạnh một tiếng nói.

- Một tiểu bối hỏi một câu, sao Vô Tàng sư huynh lại nói nhiều như vậy, hiện giờ tiểu bối gặp trưởng bối đều chỉ có thể câm miệng quỳ xuống à?

Vô Địch bất mãn nói.

- Vô Địch, ngươi.

Vô Tàng nhíu mày, trong mắt lập tức tỏa ra sắc bén.

Lần trước Vô Địch khiến ông ta mất mặt, ông ta còn chưa tính sổ với Vô Địch, Vô Địch còn dám nói chuyện với ông ta như thế.

- Sao thế, tiểu bối không thể nói chuyện, ta làm sư đệ không thể nói à?

Vô Địch cười lạnh lùng nói.

- Vô Địch!

Vô Tàng nổi giận thét lên một tiếng, đứng dậy khỏi ghế, trong mắt lóe lên hung quang giống như ước gì có thể lập tức giết Vô Địch.

Vô Địch híp mắt, không thèm nhìn Vô Tàng.

Ông có chút kiêng kị Vô Huyền, nhưng Vô Tàng không xứng gọi tên của ông.

Lúc hai người tranh cãi, Vô Huyền hơi nhíu mày lại.

- Vô Tàng, ngồi xuống đi.

Vô Tàng trừng Vô Địch một cái, ngồi xuống.

- Vô Địch, nơi này không còn chuyện gì nữa, nếu đệ muốn ngồi ở đây, thì đừng mở miệng nói nữa.

Vô Huyền không thèm liếc nhìn Vô Địch một cái, nói.

- Vô Huyền sư huynh, ta không nói lời nào là được.

Vô Địch cười nịnh nọt, tìm một vị trí ngồi xuống, hoàn toàn không còn khí phách và cường thế lúc đối mặt với Vô Tàng.

Mạc Phàm không thấy kỳ lạ, Vô Địch sư thúc là Vô Huyền sư bá tìm tới, mang tới sơn môn.

Nếu không có Vô Huyền sư bá, thì không có Vô Địch sư thúc hiện giờ.

Tuy thực lực của Vô Địch sư thúc cao hơn Vô Huyền sư bá rất nhiều, vẫn rất cung kính với Vô Huyền sư bá.

Vô Huyền vuốt râu, khẽ gật đầu, dời mắt nhìn về phía Mạc Phàm.

- Ngươi muốn biết gì, ta có thể nói cho ngươi, hiện giờ Vô Phong sư đệ còn chưa biết, nhưng đệ ấy sẽ dẫn các ngươi đến Đạo Môn tham gia Đại Bỉ, đến lúc đó có thể để Vọng Cơ làm tuyển thủ dự bị hay không, do đệ ấy quyết định, ngươi còn vấn đề gì không?

- Vậy không còn vấn đề gì nữa.

Lúc này lông mày Mạc Phàm mới hơi giãn ra, cất ngọc giản kia đi.

Chỉ cần Vô Phong sư thúc vẫn mang bọn họ tham gia Đại Bỉ, vậy không có vấn đề gì.

- Ngươi đã không có vấn đề gì, vậy đến lượt ta.

Vô Huyền thản nhiên nói.

- Vô Huyền sư bá mời nói.

Vẻ mặt Mạc Phàm như thường, nói.

Vô Huyền sư bá tìm hắn tới làm gì, chỉ sợ lập tức hắn sẽ biết.

- Đại Bỉ đối với Thần Nông Tông chúng ta rất quan trọng, hẳn là ngươi đã biết, Mạc Phàm?

Vô Huyền hỏi.

- Sư bá gọi con tới, là vì hỏi chuyện này sao?

Mạc Phàm cau mày nói.

Việc này vốn không cần Vô Huyền sư bá nói, nếu Vô Huyền sư bá gọi hắn tới đây, chắc chắn không đơn giản như vậy.

Mạc Phàm mới mở miệng, Vô Tàng và mấy người khác đều nhếch miệng cười.

Sắc mặt Vô Địch và Vô Ngần thì khó coi, chân mày cau lại.

Vô Huyền không phải đám Vô Tàng, Mạc Phàm nói chuyện với Vô Huyền như vậy, đúng là tìm khổ để ăn.

- Tiểu tử, ai cho ngươi lá gan nói chuyện với đại trưởng lão như vậy?

Không đợi Vô Huyền mở miệng, Vô Địch đã mở miệng quát.

Vô Huyền khẽ nâng mí mắt, vẻ mặt khôi phục như thường.

- Nếu ngươi đã biết những chuyện này rồi, vậy ta không hỏi nhiều nữa, sẽ đi thẳng vào vấn đề luôn, Đại Bỉ lần này không ít tông môn xuất hiện thiên tài tuyệt thế, nhất là Long Ngạo Thiên của Ngạo Nhật Sơn Tông, nghe nói đã đi lên thần đạo, Đại Bỉ lần trước Thần Nông Tông chúng ta đứng thứ nhất, lần này ngươi nắm bao nhiêu phần trăm đứng thứ nhất?

- Con còn chưa gặp đệ tử tông môn khác, nắm chắc bao nhiêu phần trăm đứng thứ nhất, chuyện này con không dám nói.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Hắn không có hứng thú đứng đầu Đại Bỉ, mục tiêu của hắn chỉ là Long Ngạo Thiên.

Nếu gặp Long Ngạo Thiên ở vòng cuối cùng, vậy thuận tiện lấy thứ nhất đi.

- Khiêm tốn là một chuyện tốt, nhưng ta nghe Vô Địch sư đệ nói, thực lực của ngươi rất mạnh, ngay cả Lam Dương cũng không bằng ngươi, ở Võ Đạo Trì thu hoạch được rất nhiều, là hi vọng của Thần Nông Tông chúng ta, ta vẫn hi vọng ngươi vì Thần Nông Tông lấy được hạng nhất, ngoài ra…

Vô Huyền nói một nửa thì dừng lại.

- Vô Huyền sư bá có chuyện gì cứ nói.

Mạc Phàm nói.

- Lần này ngươi không chỉ lấy được thứ nhất, còn không được đánh đệ tử tông môn khác chết hoặc trọng thương trên Đại Bỉ.

Vô Huyền nói tiếp.

Câu này vừa vang lên, sắc mặt Vô Địch và Vô Ngần khó coi.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1726: Vậy bây giờ đệ còn vấn đề gì nữa không?


Vô Huyền muốn Mạc Phàm lấy được thứ nhất, mà không cho Mạc Phàm đánh chết hoặc khiến đối thủ trọng thương, đây rõ ràng là gây khó dễ cho Mạc Phàm.

Trên Đại Bỉ, không ai sẽ nương tay, dù sao đều là cao thủ của mỗi tông môn, thực lực chỉ kém nhau chút xíu, hơi vô ý không chết cũng tàn phế.

Gần như mỗi lần Đại Bỉ, đều khiến không ít đệ tử bị chết.

Mạc Phàm không khiến đối thủ trọng thương, đây mới là muốn chết.

Lúc trước có người thủ hạ lưu tình, kết quả bị đối phương sắp chết vồ tới, cuối cùng bị đối phương g**t ch*t.

Ví dụ như vậy, tuyệt đối không chỉ có một.

- Vô Huyền sư huynh, như vậy có phải quá làm khó dễ ba bọn họ hay không?

Vô Ngần nhíu mày nói.

Nếu Vô Huyền nói như vậy, chắc chắn cũng bao gồm cả Lam Dương trong đó.

Ông không thể nhìn Lam Dương chịu chết được.

- Vô Ngần sư đệ, nếu đệ cảm thấy thực lực của Lam Dương không đủ, hoặc Lam Dương không dám tham chiến, có thể để Vọng Cơ thay thế, hoặc là…

Vô Tàng cười khẽ, nói một nửa thì dừng.

Ở Tàng Bảo Các lần trước, Vô Ngần bỏ ông ta rời đi, khiến mình ông ta chịu Vô Địch nghiền ép, hôm nay xem Vô Ngần làm sao bây giờ?

- Hoặc là thế nào, Vô Tàng sư huynh?

Vô Ngần nhíu mày, giọng nói trầm thấp hơn nhiều.

Lúc trước ông biết có người không muốn Mạc Phàm sống, nhưng không ngờ nhanh như vậy đã bắt đầu, còn tính luôn cả ông vào.

- Hoặc là để ba bọn họ đấu với nhau một lát, hai người mạnh nhất sẽ tham gia Đại Bỉ, kẻ yếu ở lại.

Vô Tàng cười âm hiểm nói.

Nói như vậy, tuy Lam Dương sẽ ở lại, nhưng Lam gia sẽ trở thành trò cười.

- Huynh!

Vô Ngần nhướn mày, nắm chặt tay lại.

Không đợi ông mở miệng, dưới đài, Lam Dương ôm quyền với Vô Tàng.

- Không cần so với Vọng Cơ sư đệ, đa tạ ý tốt của Vô Tàng sư bá, con sẽ tham gia Đại Bỉ.

- Như vậy là tốt nhất.

Vô Tàng không thèm liếc nhìn Vô Ngần một cái, cười đắc ý nói.

Ông ta mới nói xong, Vô Địch do dự một lát, vẫn lựa chọn mở miệng.

- Như vậy không tốt, tốt ở chỗ nào, các ngươi như vậy đâu khác gì đưa hai đệ tử ra ngoài cho đối phương giết, Vô Tàng, đầu huynh có vấn đề đúng không?

Ô ố ằ ề ầ ể ế ố ể ốÔng vốn tưởng rằng Vô Huyền sư huynh chỉ ra oai phủ đầu với Mạc Phàm, chỉ điểm cho Mạc Phàm, ai biết là ép Mạc Phàm làm vậy, đây vốn là không để Mạc Phàm sống.

Ông mới mở miệng, Vô Huyền nhíu mày, liếc mắt nhìn Vô Địch một cái.

- Vô Địch, đệ ra ngoài đi, ở đây không còn chuyện của đệ rồi.

Nói xong, Vô Huyền vung tay lên, Vô Địch không có bất luận phản kháng biến mất trong cung điện.

Vô Tàng thấy Vô Địch biến mất, khóe miệng hơi nhếch lên.

Vô Phong không ở đây, Vô Địch cũng bị Vô Huyền sư huynh đè sít sao, xem Mạc Phàm còn có thể làm gì?

- Vô Ngần, đệ có ý kiến gì không?

Vô Huyền nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Vô Ngần hỏi.

- Chuyện này?

Đôi mắt của Vô Ngần khẽ đảo, vẻ mặt xoắn xuýt.

Đây tuyệt đối là bẫy, nếu Lam Dương không tham gia là tốt nhất, nếu không sẽ vô cùng nguy hiểm.

Hiện giờ chỉ cần ông nói một câu, là có thể khiến Lam Dương không cần tham gia Đại Bỉ.

Nhưng không cần nhìn ông cũng biết quan hệ giữa Mạc Phàm và Vọng Cơ không tệ, hơn nữa Mạc Phàm không hi vọng Vọng Cơ tham gia.

Nếu như ông làm vậy, tương đương Lam gia đứng về phía đối diện Mạc Phàm.

Không chỉ như vậy, chỉ sợ Vô Địch và Vô Phong, thậm chí là chưởng môn đều không thân thiết với ông nữa.

- Vô Huyền sư huynh, ta có chút không rõ lắm, vì sao phải ra mệnh lệnh này cho ba bọn họ, Thần Nông Tông chúng ta phải sợ những tông môn này sao, theo ý ta, bọn họ có thể cố gắng không nặng tay dưới cho phép của thực lực, nhưng nếu thực lực không kém nhiều, vẫn nên để bọn họ dốc toàn lực thì hơn, huynh cảm thấy thế nào?

Vô Ngần nghĩ một lát, vẫn nói.

Ông đã đứng bên phía Mạc Phàm, cho dù bị đám Vô Tàng chèn ép, tối đa cũng là Lam gia ở thung lũng, bọn họ không dám diệt Lam gia.

Lam Dương mới tỏ rõ thái độ sẽ tham gia Đại Bỉ, xem như đứng về phía Mạc Phàm, ông lại càng không bỏ Lam Dương đứng về phía đám Vô Tàng.

Mấy năm nay ông nhìn đám Vô Tàng làm rất nhiều chuyện, sớm đã bực bội rồi.

Vô Huyền giống như đã sớm dự đoán được, trên mặt vẫn không có nhiều gợn sóng.

- Đệ nói không sai, chỉ là Đại Bỉ lần trước, có bao nhiêu người chết dưới tay hai đệ tử của Thần Nông Tông chúng ta?

- 12 người.

Vô Ngần suy nghĩ một lát, nói.

Đại Bỉ lần trước Thần Nông Tông lấy được hạng nhất, tuy đệ tử kia không muốn ra tay, nhưng đối phương liều mạng lại quá tàn nhẫn, cuối cùng vẫn chết 12 người.

- Đệ nhớ không sai, nhưng ta nhớ rõ lần trước là có người an bài hai đệ tử này, ở trong phạm vi thực lực cho phép, cố gắng không ra tay quá nặng, dẫn đến 12 người chết, chuyện này khiến một đệ tử khác dự thi của Thần Nông Tông chúng ta bị đối phương phế bỏ, đến bây giờ còn chưa khôi phục hoàn toàn, chuyện này đệ còn nhớ không?

Vô Huyền hỏi.

Đệ tử môn phái khác không có biện pháp đối phó đệ tử đứng đầu của Thần Nông Tông bọn họ, mới trút toàn bộ cơn giận lên người đệ tử thứ hai.

- Nhớ rõ.

Sắc mặt Vô Ngần khó coi, gật đầu.

Sao ông có thể không hiểu ý của Vô Huyền, rõ ràng là thực lực của Lam Dương không bằng Mạc Phàm, Vô Huyền đang nói với ông, nếu vẫn an bài như Đại Bỉ lần trước, có khả năng Mạc Phàm sẽ thành người thứ nhất kia, nhưng Lam Dương sẽ thành đối tượng bị người khác nhằm vào, kết cục cuối cùng không cần nói cũng biết.

- Vậy bây giờ đệ còn vấn đề gì nữa không?

Vô Huyền hỏi.

- Vô Huyền sư huynh an bài là được.

Trong mắt Vô Ngầnlóe lên bất đắc dĩ, không nói gì nữa.

Vô Huyền khẽ gật đầu, ánh mắt đảo qua Vọng Cơ, Lam Dương, cuối cùng nhìn về phía Mạc Phàm.

- Mạc Phàm, ngươi có ý kiến gì không?

- Con sao?

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười thất vọng.

Kiếp trước, hắn từng tán gẫu với Vọng Cơ sư huynh, có một lần hắn hỏi chênh lệch giữa Vọng Cơ sư huynh và Long Ngạo Thiên, Vọng Cơ sư huynh nói bốn chữ “Cân sức ngang tài”.

Lúc ấy hắn truy hỏi Vọng Cơ sư huynh vì sao không thắng, trái lại bị phế, Vọng Cơ chỉ cười không trả lời.

Xem ra thực lực của Vọng Cơ không kém Long Ngạo Thiên quá nhiều, nhưng nguyên nhân bị Long Ngạo Thiên phế ở đây.

Kiếp trước, Vô Huyền sư bá cũng gọi đám Vọng Cơ sư huynh và Lam Dương tới nơi này, cùng ra mệnh lệnh như vậy.

Chỉ có mệnh lệnh này, mới khiến Vọng Cơ sư huynh bị phế.

Một sư bá, vì tranh đấu quyền lợi, lại để đệ tử chịu chết, Vô Huyền đúng là chuyện gì cũng làm được.

Xem ra kiếp trước hắn coi như may mắn.

Lúc hắn đến Tu Chân giới, Thần Nông Tông đã được sư phụ hắn chỉnh lý an ổn hơn nhiều.

Thế gia trong Thần Nông Tông bị suy yếu, Luật Pháp Đường không còn là công cụ của một số người nữa.

- Vô Huyền sư bá, nếu không cẩn thận bị thương nặng hoặc g**t ch*t đối phương, chúng con sẽ phải chịu trừng phạt sao?

Mạc Phàm hỏi.

Hắn không thích giết người, nếu những đối thủ này không ra tay tàn nhẫn với hắn, hoặc không có lý do g**t ch*t, hắn sẽ không ra tay.

Nhưng hắn sẽ không nghe theo mệnh lệnh của Vô Huyền sư bá giống Vọng Cơ sư huynh, bị Long Ngạo Thiên phế bỏ.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1727: Vậy chỉ có một khả năng khác.


- Xem ra ngươi định không nghe theo mệnh lệnh của ta đúng không?

Vô Huyền nhíu mày, nói.

- Chuyện này thì không có, Vô Huyền sư bá đã nói, con sẽ cố gắng đi làm, nhưng thực lực của con không thể so được với sư bá và các vị sư thúc, một số chiến kỹ không thể thu phát tự nhiên, lúc thi đấu cho dù con muốn ra tay nhẹ một chút, cũng chưa chắc có thể làm được mỗi lần không khiến đối phương bị trọng thương, điểm này mong sư bá hiểu cho.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Kiếp trước lúc hắn tới Thần Nông Tông, Vô Huyền sư bá đã thất thế, trên cơ bản quanh năm đều bế quan, hắn biết Vô Huyền sư bá, nhưng gần như không có tiếp xúc.

Nếu Vô Huyền sư bá là người như vậy, hắn không cần phải để ý mệnh lệnh của Vô Huyền sư bá.

Cho dù ra tay nhẹ với những người khác, nhưng Long Ngạo Thiên cuối cùng, hắn tuyệt đối sẽ không lưu tình.

- Hay cho một câu thực lực không bằng bọn ta, hay cho một câu không thể thu phát tự nhiên, như vậy là ngươi muốn cãi lệnh Vô Huyền sư huynh đúng không?

Vô Tàng hừ lạnh một tiếng nói.

Hiện giờ Vô Địch không ở đây, Vô Ngần cũng không nói gì, Mạc Phàm dám cãi lệnh, ông ta xem Mạc Phàm ra khỏi tòa cung điện này thế nào.

- Vô Tàng sư bá, nếu sư bá hiểu như vậy, con cũng không có biện pháp.

Mạc Phàm nói với vẻ hờ hững.

- Làm càn, ngươi nghĩ rằng đây là nơi nào, mà một hậu bối như ngươi có thể làm càn ở đây?

Vô Tàng đập bàn đứng dậy, quát lớn.

Vô Tàng vừa mới nói xong, Mạnh Bất Đồng nhíu mày, lạnh nhạt mở miệng.

- Vô Tàng sư bá bớt giận, Mạc sư đệ mới tới Thần Nông Tông, còn chưa quen với quy củ của Thần Nông Tông lắm.

- Vừa tới, cậu ta đã tới Thần Nông Tông một năm rồi, đúng rồi, ta nhớ rõ ngươi dẫn cậu ta tới Thần Nông Tông đúng không, sư phụ ngươi không ở đây, ngươi dạy sư đệ mình như vậy à, hay là đệ tử của Vô Cực Phong các ngươi đều như thế này?

Vô Tàng nổi giận nói, trong đáy mắt hiện lên nham hiểm.

Mạnh Bất Đồng cũng không tức giận, vội vàng đứng dậy xin lỗi.

- Chuyện Mạc sư đệ, quả thật là con quản giáo không nghiêm, Vô Tàng sư bá đợi một lát, con lập tức bảo Mạc sư đệ xin lỗi Vô Huyền sư bá và Vô Tàng sư bá.

Nói xong, Mạnh Bất Đồng nhíu mày nhìn về phía Mạc Phàm.

- Mạc sư đệ, còn không mau xin lỗi hai vị sư bá?

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, hắn không biết Mạnh Bất Đồng có cấu kết với Vô Huyền sư bá hay không, nhưng Mạnh Bất Đồng sư huynh được gọi tới hẳn là dùng để chèn ép hắn.

Hắn không phản kháng, ôm quyền với hai người.

- Mạc Phàm mới tới Thần Nông Tông không lâu, vẫn luôn bận rộn chuyện đề thăng tu vi, đề thăng chiến kỹ, quả thật vẫn chưa biết rõ lắm về quy củ của Thần Nông Tông, nếu lời con mới nói có vấn đề gì, mong hai vị sư bá bao dung.

- Tiểu tử, ngươi xin lỗi như vậy à?

Vô Tàng nheo mắt lại, lạnh lùng nói.

Mạc Phàm nhìn như đang xin lỗi, thực ra không có một chút thành ý nào.

- Vô Tàng sư bá, cần con quỳ xuống xin lỗi người không?

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, lạnh nhạt nhìn Vô Tàng, hỏi.

Kiếp trước, khi hắn thành danh khắp Tu Chân giới, Vô Địch sư thúc gặp hắn đều vô cùng khách sáo, càng không nói với Vô Tàng sư bá.

Hiện giờ thực lực của hắn cao hơn kiếp trước rất nhiều, thành tựu danh vọng kiếp trước chỉ là vấn đề thời gian.

Bảo hắn quỳ xuống, chỉ sợ sau này Vô Tàng sẽ ngày đêm lo sợ hãi hùng.

- Tiểu tử, ngươi…

Vô Tàng nhướn mày, còn chưa nói hết lời đã bị Vô Huyền cắt ngang.

- Đủ rồi, Vô Tàng sư đệ.

ề ể ế ấ- Vô Huyền sư huynh, tiểu tử này quá làm càn, nếu hôm nay không giáo huấn cậu ta, chỉ sợ ngày sau sẽ…

Vô Tàng không cam lòng nói.

Vô Huyền không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn Vô Tàng một cái.

Dưới ánh mắt này, Vô Tàng vừa định nói tiếp thì nuốt lại, ngồi vào vị trí của mình.

Nhưng đắc ý trong mắt lại dày đặc hơn.

Ông ta quen Vô Huyền sư huynh hơn một ngàn năm, hiểu rất rõ về Vô Huyền sư huynh, nếu Vô Huyền sư huynh không nói, nói lên ông ta đã phẫn nộ tới cực hạn.

Vô Huyền liếc mắt nhìn Vô Tàng một cái, ánh mắt lạnh lùng lập tức nhìn về phía Mạc Phàm.

- Tiểu tử, ngươi không nghe theo mệnh lệnh của ta cũng được, nhưng nếu ngươi trọng thương hoặc g**t ch*t đệ tử của tông môn khác, ngươi cần tự mình cho đối phương một công đạo, đương nhiên ngươi là đệ tử của Thần Nông Tông, tất nhiên bọn ta sẽ ra mặt che chở ngươi, Vô Phong sư đệ chắc chắn sẽ không ngồi yên không để ý, ta cũng sẽ không, nhưng nếu sau đó ngươi bị đối phương đánh tàn phế hoặc đánh chết, có khả năng bọn ta không thể báo thù cho ngươi, dù sao cũng là ngươi ra tay nặng với đệ tử tông môn khác, cho nên tốt nhất là ngươi nên nghe theo lệnh của ta thì hơn.

- Cho dù ngươi không suy nghĩ cho mình, ngươi cũng cần phải suy nghĩ cho Lam Dương sư huynh của ngươi, nếu ngươi làm những người khác bị thương nặng, những người khác sẽ ra tay nặng với Lam Dương, ngươi suy nghĩ một chút công đạo với Vô Ngần sư thúc ngươi thế nào ấy, đương nhiên đối tượng trả thù chưa hẳn là Lam Dương, là Vọng Cơ sư huynh của ngươi cũng không phải không có khả năng.

Vô Huyền lại nói tiếp.

Mạc Phàm nhíu mày, thất vọng trong mắt càng nồng đậm hơn.

Trên Đại Bỉ, tông môn khác không phải chỉ có một đối thủ, lấy đối thủ khác trút giận cũng không phải không có khả năng.

Nhưng Vô Huyền sư bá nói một đống như vậy, mục đích tìm hắn tới không phải là chuyện này.

Lam Dương là người của gia tộc lâu năm ở Thần Nông Tông, nhưng đệ tử tông môn này sẽ không có khả năng ra tay nặng với Lam Dương, trừ phi không muốn sống nữa, cho nên hắn không cần lo lắng chuyện Lam Dương, chỉ cần lo lắng chuyện Vọng Cơ sư huynh bị thay Lam Dương tham gia Đại Bỉ.

Không phải mục đích này, vậy chỉ có một khả năng khác.

Có người muốn giết hắn, còn muốn giết hắn không cần chịu bất luận trách nhiệm gì.

Vô Huyền sư bá tìm hắn tới, không phải đang ra lệnh cho hắn, mà đang đẩy hắn đi theo con đường này.

Nói cách khác, đến lúc đó chỉ cần hắn làm trọng thương hoặc g**t ch*t đối phương, sinh tử của hắn Thần Nông Tông không phụ trách.

Nếu hắn đoán không sai, đến lúc đó e rằng có một người cố ý chết trên tay hắn, nếu hắn không giết người.

Những người này vì g**t ch*t hắn, dụng tâm đúng là không thể không nói không lương khổ.

- Vô Huyền sư bá, ngươi nói chuyện này đúng không, con sẽ để ý, Vô Huyền sư bá còn chuyện gì muốn an bài không?

Mạc Phàm bình tĩnh nói.

Hắn thật không ngờ, người muốn giết hắn có thể đả thông tới chỗ Vô Huyền sư bá.

Nhưng mà chuyện này cũng không kỳ lạ.

Người muốn giết hắn và đám Vô Huyền sư bá cũng không muốn hắn còn sống, tất nhiên rất dễ hợp tác với nhau.

Nhưng cho dù là ai, muốn giết hắn cũng được, nhưng cần có đủ thực lực.

- Chỉ vậy thôi, ngươi suy nghĩ cho kỹ đi, nghe hay không tùy ngươi, đúng rồi, Vô Phong sư đệ không có biện pháp vội trở về đón các ngươi, Vô Ngần sư đệ sẽ dẫn ba ngươi tới Đạo Môn, đã gần tới thời gian rồi, các ngươi lên đường đi, chúc các ngươi may mắn.

Vô Huyền vẫy tay áo, bình tĩnh nói.

Nói xong, ông ta xoay người biến mất không thấy.

Trong mắt Vô Tàng, Mạnh Bất Đồng và mấy người khác lóe lên dị sắc, liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, cũng rời đi theo.

Vô Ngần khẽ thở dài một cái, dẫn đám Mạc Phàm ra khỏi cung điện, lấy một chiếc linh hạm ra rời khỏi Thần Nông Tông, tiến về phía Đạo Môn.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1728: Đa tạ ý tốt của Vô Ngần sư thúc.


Đạo Môn là đại tông môn cách Thần Nông Tông rất gần, nhưng nếu thông qua Truyền Tống Trận cũng phải mất mười ngày.

Linh hạm thì nhanh hơn, trên linh hạm có Tinh Bàn và Truyền Tống Trận, chỉ cần đủ tinh thạch, bố trí đủ Tinh Bàn, linh hạm có thể thông qua Truyền Tống Trận không ngừng xuyên qua, tốc độ nhanh hơn nhiều.

Vốn cần mười ngày lộ trình, thông qua linh hạm chỉ cần một ngày là đủ.

Thông thường linh hạm dùng để tác chiến, chỉ có một số tu sĩ cao cấp mua linh hạm để hoành độ hư không.

Dù sao lúc có nhiều chỗ không có truyền tống, thông qua linh khí pháp bảo không chỉ quá mệt mỏi còn tiêu hao không nhỏ, sử dụng linh hạm không chỉ an toàn, cũng thuận tiện hơn nhiều.

Chỉ là một số môn phái nhỏ không có cách nào trả tiền cho một chiếc linh hạm, cho dù là tu sĩ cao cấp cũng không phải ai cũng có.

Kiếp trước, trái lại Mạc Phàm có mấy chiếc linh hạm.

Vô Ngần thân là gia chủ Lam gia của Thần Nông Tông, tất nhiên có tư cách đạt được linh hạm.

Bên trong linh hạm, chỉ có một ngày đường, Mạc Phàm không tiếp tục tu luyện, mà ngồi phẩm linh trà với đám Vô Ngần.

- Lam Dương sư huynh, ngươi chắc chắn không định rời khỏi sao, có khả năng lần này rất nguy hiểm.

Mạc Phàm nói.

Kiếp trước, Lam Dương sư huynh và Vọng Cơ sư huynh cùng tham gia Đại Bỉ, tuy Lam Dương hoàn hảo không tổn hao gì trở lại Thần Nông Tông, nhưng một đời này thì khác.

Những người đó vì đối phó hắn, không tiếc từ bỏ Lam Dương cũng không biết chừng.

Dù sao nếu Lam Dương chết trên Đại Bỉ, chắc chắn Lam gia sẽ đổ lên đầu hắn.

Nếu Lam Dương sư huynh rút lui, do Vọng Cơ sư huynh thế thân, hắn cũng không trách Lam Dương, Lam Dương có quyền này.

- Không phải Mạc sư đệ cảm thấy ta không có thực lực bảo vệ bản thân đấy chứ, có cần ta truyền đạt những lời này cho sư phụ ta không?

Lam Dương thổi mấy hơi chén trà, cười nói.

- Chuyện này thì không phải, chỉ sợ liên lụy tới Lam Dương sư huynh.

Mạc Phàm nhíu mày nói.

- Yên tâm đi, nội tình chuyện này ta biết rõ hơn ngươi nhiều, nếu không phải đối thủ, ta sẽ chủ động chịu thua, trái lại là ngươi, ngươi chuẩn bị làm thế nào đây?

Lam Dương nhìn Mạc Phàm hỏi.

Vô Huyền sư bá vừa bảo Mạc Phàm đạt được thứ nhất, vừa không cho hắn ra tay nặng, nếu không nói tới sinh tử, so với Mạc Phàm, anh ta tốt hơn nhiều, dù sao anh ta cũng là đồ đệ của Vô Địch, người của Lam gia, những người đó ra tay đêu phải suy xét.

- Ta sao?

Mạc Phàm nhíu mày, dời mắt nhìn Vọng Cơ.

- Vọng Cơ sư huynh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là huynh không cần tham gia Đại Bỉ, huynh không cần phải đến Đạo Môn, ở trong linh hạm của Vô Ngần sư thúc tu luyện nhé?

Linh hạm có thể biến thành to bằng lòng bàn tay để trong nhẫn trữ vật, nhưng linh hạm có thể tự thành một vùng không gian, đứng trong linh hạm như tiến vào trong mật thất.

Nếu Vọng Cơ sư huynh không xuất hiện ở Đạo Môn, vẫn đừng nên xuất hiện thì hơn, tránh để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

- Đa tạ Mạc sư đệ suy nghĩ thay ta, nhưng không cần phải như vậy, chuyện gì nên tới sẽ tới, ngăn cũng không ngăn được, phía bên ta đệ không cần phải quan tâm, ta tự có biện pháp, đệ cần nên cẩn thận hơn.

Vô Địch khẽ nhấp một ngụm linh trà, cười nhạt nói.

Ý tốt của Mạc Phàm anh ta đã biết, nhưng anh ta có suy tính rồi.

- Chuyện này…

Mạc Phàm nói đến bên miệng, lại thu trở về.

- Nếu là như vậy, vậy Vọng Cơ sư huynh cẩn thận một chút.

Quả thật mệnh thuật là như vậy, cho dù lần này Vọng Cơ sư huynh trốn đi, có khả năng lần sau sẽ gặp được.

Trừ phi Vọng Cơ sư huynh có thể phế Long Ngạo Thiên, chuyện này mới biến mất.

Nhưng Vọng Cơ sư huynh không còn là Vọng Cơ kiếp trước, Vọng Cơ sư huynh có cơ duyên trong động Dương Thiên Cung hắn cho, kiếp trước Vọng Cơ sư huynh cân sức ngang tài với Long Ngạo Thiên, hiện giờ hẳn là còn cao hơn Long Ngạo Thiên một chút?

- Mạc Phàm, ngươi có tính toán gì không, ta nghe Vô Phong sư đệ nói, ngươi có thù oán với Long Ngạo Thiên?

Vô Ngần hỏi.

- Con sao, người không có thù oán với con con sẽ không hủy đối phương, nhưng Long Ngạo Thiên phải chết.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Trong lúc này chắc chắn có người chết trên tay hắn, nhưng muốn chết trên tay hắn dễ như vậy sao, không đơn giản như vậy.

Y tiên Bất Tử hắn khiến đối phương chết, đối phương phải chết, hắn không cho chết, muốn chết cũng không được.

Nhưng Long Ngạo Thiên lấy đôi mắt của Tiểu Vũ, còn giết nhiều người Mạc gia như thế, lại mang Tiểu Tuyết đi, không có lý do gì để anh ta còn sống.

- Ngươi muốn giết Long Ngạo Thiên, chuyện này ngươi suy nghĩ kỹ chưa?

Sắc mặt Vô Ngần thay đổi, nói.

Mạc Phàm giết được Long Ngạo Thiên hay không tạm thời không nói, Mạc Phàm đánh Long Ngạo Thiên tàn phế có lẽ dễ nói một chút, trên Đại Bỉ xảy ra chuyện như vậy rất bình thường.

Nhưng Long Ngạo Thiên là thiên tài Ngạo Nhật Sơn Tông quan tâm nhất gần đây, nghe nói thiên phú của tông chủ Ngạo Nhật Sơn Tông đương nhiệm cũng không bằng Long Ngạo Thiên.

Mạc Phàm giết Long Ngạo Thiên sẽ xảy ra chuyện lớn, chỉ sợ chưởng môn ra mặt mới có thể giải quyết chuyện này.

Chưởng môn đã biến mất một thời gian rất dài, không biết lúc nào mới trở về, có khả năng đợi chưởng môn trở về, Mạc Phàm đã bị đám Vô Huyền giao cho Ngạo Nhật Sơn Tông.

- Vô Ngần sư thúc yên tâm, con tự có tính toán.

Trong mắt Mạc Phàm lóe lên tinh quang nói.

Hắn không biết người hợp tác với đám Vô Huyền sư thúc có phải Long Ngạo Thiên hay không, nhưng Long Ngạo Thiên phải chết.

Nếu Vô Huyền sư thúc tìm lý do cho hắn, nếu hắn chết đi, Thần Nông Tông sẽ không báo thù.

Vậy hắn cũng tìm một lý do cho Long Ngạo Thiên, khiến Long Ngạo Thiên chết, Ngạo Nhật Sơn Tông cũng không dám báo thù.

- Nếu cần Lam gia ta giúp, ngươi cứ việc nói với ta.

Vô Ngần thấy Mạc Phàm đã có dự tính, cũng không hỏi nhiều, nói tiếp.

Mạc Phàm giúp Lam Dương không ít trong Võ Đạo Trì, ông đều nhìn thấy trong mắt.

ầ ểMạc Phàm cần giúp đỡ, ông cũng không thể quá keo kiệt.

Long Ngạo Thiên muốn đấu với Lam gia bọn họ, còn kém một chút.

- Đa tạ ý tốt của Vô Ngần sư thúc.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, ôm quyền nói.

- Đúng rồi, cho mấy đứa thứ này, Đạo Môn tổ chức Đại Bỉ trăm năm ở Xạ Nhật Sơn, sẽ có không ít người tới, nếu gặp phải phiền phức gì, trước khi Vô Phong sư đệ chưa tới, mấy đứa có thể tìm ta thông qua Thông Tấn Phù này, ta sẽ nhanh chóng tới đó.

Vô Ngần lấy ba Thông Tấn Phù ra đưa cho đám Mạc Phàm.

Còn hai ngày nữa mới bắt đầu Đại Bỉ, hai ngày này có không ít người lựa chọn đi dạo gần đây, nơi tổ chức Đại Bỉ thì thường không mở cho người ngoài.

Thông thường, không ít người nhìn thấy đệ tử của Thần Nông Tông, không ai dám tìm đám Mạc Phàm gây phiền phức.

Nhưng Đại Bỉ lần trước có không ít người chết dưới tay đệ tử Thần Nông Tông, không loại trừ khả năng đệ tử tông môn sẽ nhằm vào đệ tử Thần Nông Tông bọn họ.

Có thứ này, nếu bọn họ chọc tới tiền bối của đối phương, có thể giảm bớt không ít phiền phức.

Mạc Phàm không từ chối, cất Thông Tấn Phù đi, nhìn ra bên ngoài, trong mắt hắn lóe lên tinh quang.

Tinh vực của Đạo Môn đã ở ngay trước mắt, hắn đến Tu Chân giới một năm, cuối cùng cũng đợi tới Đại Bỉ, cuối cùng hắn sắp gặp Tiểu Tuyết và báo thù cho đám Tiểu Vũ rồi.

Nghĩ như vậy, tinh quang trong mắt hắn lại mạnh hơn vài phần.

Không biết hiện giờ bọn họ thế nào rồi.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1729: Người bên trong là ai thế?


Nửa tiếng sau, linh hạm đỗ ở Xạ Nhật Sơn bên ngoài Đạo Môn.

Trên Xạ Nhật Sơn, sớm đã có đệ tử đứng đợi, dưới sự hướng dẫn của đệ tử Đạo Môn, bọn họ được dẫn tới trong phủ đệ dành cho khách quý.

Phủ đệ không tính là quá rộng, nhưng coi như tinh xảo, chia ra làm ba sân, đủ để đám Mạc Phàm cư trú.

Mấy đệ tử kia đưa cho đám Mạc Phàm mỗi người một lệnh bài thân phận, dặn dò vài câu rồi rời đi.

Mạc Phàm cáo từ Vô Ngần, trở lại phòng mình, muốn tính toán đối phó Long Ngạo Thiên thế nào, Vọng Cơ đi đến.

- Vọng Cơ sư huynh còn có việc gì sao?

Mạc Phàm hỏi.

- Ta muốn mua mấy nô bộc an bài trong phủ đệ, không biết Mạc sư đệ có hứng thú đi xem cùng hay không?

Vọng Cơ nói.

Nơi này là nơi kiếp trước anh ta bị phế, nhưng trên mặt anh ta không có một chút lo lắng nào.

- Có thể.

Mạc Phàm nghĩ một lát nói.

Mỗi lần Đại Bỉ cử hành đều hấp dẫn vô số tu sĩ, nơi có lượng lớn tu sĩ tới, sẽ có không ít cửa hàng và thương nhân.

Không ít thương hội sẽ mở ở linh hạm, một số thương nhân sẽ mang rất nhiều đồ tới, cho nên quanh Đại Bỉ có một cái chợ rất to, Xạ Nhật Sơn của Đạo Môn chắc chắn không ngoại lệ.

Nói là chợ, thực ra còn náo nhiệt hơn đấu giá mỗi năm một lần thậm chí là vài chục năm một lần, dù sao cũng là Đại Bỉ trăm năm một lần.

Bên trong chợ, phàm là thứ bên ngoài mua được nơi này đều có, ngoại trừ các loại kỳ trân dị bảo, cũng bán đấu giá nô bộc.

Ở Tu Chân giới, bán đấu giá nô lệ bị cấm, nhưng bán đấu giá một số tôi tớ không bị cấm.

Tu sĩ thường bận việc tu luyện, nhưng phủ đệ cần nô bộc xử lý và chăm nom, cho nên đám người này vẫn tồn tại.

Nô bộc trái ngược với nô lệ, thông thường tự do hơn nhiều, cũng càng nhân tính hóa, đương nhiên chỉ là thông thường mà thôi.

Trong phủ đệ của hắn đã có một số nôbộc Vô Địch sư thúc đưa tới, chỉ là đi xem với Vọng Cơ sư huynh cũng không sao.

Còn phương pháp đối phó Long Ngạo Thiên, cũng không thể sốt ruột, còn hai ngày nữa là bắt đầu Đại Bỉ, lát nữa nghĩ cũng không muộn.

Hai người ra khỏi phủ đệ, chỉ trong phút chốc, dưới chỉ dẫn của một đệ tử Đạo Môn, hai người nhanh chóng tới chợ dưới chân núi Xạ Nhật Sơn.

Chợ dựa theo bát quái, hình thành một vùng chợ vô cùng vĩ đại dưới chân núi Xạ Nhật Sơn, không kém một tòa thành phố nhỏ chút nào.

Kiến trúc chợ là không gian pháp bảo theo hình thức cổ, có một số là một chiếc linh hạm, đều có thể di chuyển và rời đi bất cứ lúc nào.

Đồ bên trong lại càng có thể nói là thiên kỳ bách quái, không ít thứ bình thường không bình thường đều có thể nhìn thấy ở đây.

Mạc Phàm giống như không nhìn thấy những thứ này, hắn nhìn thoáng qua bản đồ, mang theo Vọng Cơ đi tới phía Bắc.

Vọng Cơ thấy vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, tò mò hỏi:

- Mạc sư đệ từng tới loại chợ này rồi à?

- Xem như là vậy, Vọng Cơ sư huynh cần nô bộc, đến nơi này mua là được.

Mạc Phàm đứng trước một cửa hàng tên là Thường Thanh Thiên, nói.

Quả thật hắn từng tới chợ Đại Bỉ kiếp trước mấy lần, cho nên coi như quen thuộc.

Thường Thanh Thiên là cửa hàng đầu cơ trục lợi vô cùng nổi tiếng ở Tu Chân giới, ở trong này có thể nhìn thấy rất nhiều nô bộc đủ chủng tộc, kiếp trước mỗi lần hắn mua nô bộc đều thông qua Thường Thanh Thiên.

Thứ nhất là cửa hàng này buôn bán coi như có quy củ, thứ hai, hắn có quan hệ không tệ với bà chủ nhà này.

- Được rồi, chúng ta vào thôi.

Vọng Cơ mỉm cười nói.

Mạc Phàm gật đầu, vừa định đi vào cùng Vọng Cơ, mấy đại hán vây quanh một cô gái dáng vẻ đại tiểu thư đi tới.

- Cút ngay!

Một người trong đó thấy Mạc Phàm và Vọng Cơ thì quát khẽ, xuyên qua Mạc Phàm và Vọng Cơ đi vào trong Thường Thanh Thiên.

Mạc Phàm nhíu mày, đi vào trong cửa hàng.

Vừa tiến vào cửa hàng, một mỹ nữ ăn mặc xinh đẹp thấy trang phục đệ tử của Thần Nông Tông trên người Mạc Phàm và Vọng Cơ, vội vàng tới đón.

- Hai vị công tử của Thần Nông Tông, hai ngươi muốn nô bộc gì, hai ngươi tới Thường Thanh Thiên bọn ta là tới đúng nơi rồi, ở đây có nô bộc hai ngươi không thể tưởng tượng được, không có nô bộc nào bọn ta không thể thỏa mãn được, nô bộc ở chỗ bọn ta không chỉ trải qua huấn luyện chuyên môn, giá còn không đắt.

- Ta muốn mấy nữ bộc và gia đinh, có thể dọn dẹp đình viện, pha trà rót rượu là được.

Vọng Cơ thản nhiên nói.

- Yêu cầu của vị công tử này đúng là không cao, không hợp với thân phận đệ tử Thần Nông Tông chút nào, bọn ta có lượng lớn nữ bộc có thể phối dược, luyện đan, không biết công tử có hứng thú không, mỗi người chỉ cần một vạn linh thạch trung phẩm, nể mặt ngươi là đệ tử của Thần Nông Tông, bọn ta có thể giảm giá 20% cho ngươi, thế nào?

Mỹ nữ nói.

… L

úc hai người nói chuyện với nhau, Mạc Phàm nhíu mày, trong mắt hắn lóe lên sắc bén, bay thẳng lên tầng hai.

Trên tầng hai, trong một xó xỉnh không người.

Một nam tử khoảng 20 tuổi mặc trang phục luyện võ, tóc tai bù xù nằm trong lồng.

Trên người anh ta đầy vết thương.

Bốn sợi dây khốn long xuyên qua xương tỳ bà và mắt cá chân của nam tử này, dù vậy, trên nhà giam vẫn có dấu vết ngón tay cào phá khắp nơi.

Mạc Phàm lên tầng hai, nhìn về phía lồng sắt.

- Tiểu Kiệt?

Mạc Phàm nhìn chằm chằm lồng sắt nói.

Tuy người bên trong bị hành hạ như người tàn tật, nhưng Mạc Phàm vẫn nhận ra người trong lồng sắt, là Tần Kiệt cháu nội của Tần lão gia tử đồ đệ của hắn.

Theo lý thuyết, lúc này Tần Kiệt nên ở Địa Cầu, sao lại tới nơi này, còn bị người ta hành hạ thành ra như vậy, giống như heo chó nhốt trong lồng?

Trong lồng, Tần Kiệt như nghe thấy giọng Mạc Phàm, nhưng thương thế trên người quá nặng, mí mắt chỉ cử động lại rũ xuống.

Mạc Phàm nhíu chặt mày, bóng dáng nhoáng lên một cái tới bên cạnh lồng sắt.

Một tay hắn mở ra, từng đạo quang mang lục sắc xuất hiện trong tay hắn, tụ tập về phía người Tần Kiệt.

Dưới thanh quang, thương thế trên người Tần Kiệt khá hơn một chút, nhưng một số mới khôi phục lại tự động rách ra.

Hắn nhíu mày, sắc mặt khó coi.

Y thuật của hắn có thể chữa trị một số vết thương da thịt, những vết thương này đều mang theo kiếm ý, kiếm ý không loại trừ được, thương tổn sẽ không khá hơn.

Hắn vươn tay về phía lồng sắt, muốn rút kiếm ý bên trong ra.

Mạc Phàm còn chưa ra tay, Vọng Cơ sư huynh và mỹ nữ xinh đẹp kia đi tới.

- Kiếm đạo, nhìn bộ dạng là bị cao thủ đả thương, để ta, Mạc sư đệ, kiếm đạo của ta mạnh hơn đệ một chút.

Mạc Phàm gật đầu, không từ chối.

Kiếm đạo của Vọng Cơ sư huynh là nhất tuyệt, quả thật mạnh hơn hắn, còn không phải chỉ một chút.

Vọng Cơ vươn một tay về phía Tần Kiệt hôn mê, tay tạo ra kiếm quyết, từng đạo kiếm ý bay từ người Tần Kiệt ra, biến mất dưới tay anh ta.

Chỉ trong phút chốc, kiếm ý trong cơ thể Tần Kiệt được lấy ra toàn bộ.

Không có kiếm ý trở ngại, vết thương trên người Tần Kiệt nhanh chóng khôi phục.

- Người bên trong là ai thế?

Vọng Cơ tò mò hỏi.

Mạc Phàm không vô duyên vô cớ cứu một người như vậy, chắc chắn người này có quan hệ với Mạc Phàm.

Mạc Phàm vừa định trả lời, một giọng nói chói tai truyền từ bên cạnh tới.

ể- Các ngươi là ai, ai cho các ngươi động vào nô bộc của tiểu thư nhà ta?
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1730: Các ngươi biết các ngươi đang làm gì không?


Mạc Phàm nhìn về phía người nói chuyện, nhíu mày.

Người nói chuyện không phải ai khác, đúng là người xuyên qua hắn và Vọng Cơ, chẳng qua thiếu đại tiểu thư được vây ở giữa.

Hắn còn chưa mở miệng, mỹ nữ bên cạnh Vọng Cơ đã tươi cười nghênh đón.

- Các vị, thực xin lỗi, hai công tử Thần Nông Tông này tưởng rằng là tôi tớ vô chủ, cho nên mới chạm vài cái, các vị đừng tức giận, ta lập tức dẫn bọn họ rời đi.

- Hai vị công tử, chúng ta đi thôi, nữ bộc và gia đinh hai người muốn đều ở tầng một.

Mỹ nữ lập tức nói với Mạc Phàm và Vọng Cơ.

- Nơi này không có chuyện của ngươi, ngươi đi xuống trước đi, nếu bọn ta muốn mua nô bộc, sẽ tìm ngươi.

Mạc Phàm không nhúc nhích, lạnh lùng nói.

Hắn không biết Tần Kiệt đến nơi này thế nào, cũng không biết sao Tần Kiệt thành nô bộc của những người này, nhưng hôm nay hắn sẽ mang Tần Kiệt rời khỏi nơi này.

- Chuyện này…

Mỹ nữ diêm dúa lòe loẹt nhíu mày, cảm thấy khó xử.

Cô ta vốn tưởng rằng mỗi người nhường một bước, chuyện này cứ giải quyết như thế, xem ra không dễ dàng như vậy.

Đại hán dẫn đầu liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, khẽ nâng mí mắt, trong đôi mắt hiện lên khinh thường.

- Ta còn tưởng là đệ tử của môn phái nào, hóa ra là y tiên của Thần Nông Tông, sao thế, nhìn thấy nô bộc của tiểu thư nhà ta bị thương, sốt ruột cứu người, nếu là như vậy, gần đây ta thấy hơi ngứa tay, muốn tìm vài người hả giận, ngươi cũng nhìn xem giúp ta, rốt cuộc là có chuyện gì?

Anh ta mới mở miệng, mấy người ở bên cạnh nở nụ cười.

Môn phái y tiên, đều là truyện cười trước mặt Chân Võ Tiên Cung bọn họ.

Phàm là tu sĩ, gần như đều có thể tự chữa thương, môn phái y tiên tồn tại gần như đều là dư thừa, Thần Nông Tông cũng như vậy, toàn bộ đều là đám phế vật tay trói gà không chặt.

Nhưng phế vật giống Thần Nông Tông, còn là một trong thập đại tông môn ở Tu Chân giới, chuyện này khiến người ta không thể tiếp nhận nổi.

Mạc Phàm làm như không nghe thấy, chỉ Tần Kiệt trong lồng, lạnh lùng hỏi:

- Đệ tử của Chân Võ Tiên Cung đúng không, các ngươi tìm thấy người này thế nào, là ai đánh anh ta thành ra như vậy?

- Cẩu nô tài này sao, bọn ta bắt được trên đường, được đại tiểu thư nhà ta nhìn trúng, vận khí của cậu ta rất tốt, bọn ta dẫn cậu ta tới nơi này tẩy trắng một phen, có vấn đề gì sao?

Nam tử cao lớn không kiêng nể gì nói.

- Tẩy trắng?

Ánh mắt Mạc Phàm phát lạnh, nhìn lướt qua mỹ nữ diêm dúa lòe loẹt.

Nô bộc bình thường, phần lớn là tự nguyện, cho dù bất đắc dĩ, cũng không phải bị người ta ép buộc mà thành.

Bởi vì thành nô bộc, một khi gặp được chủ nhân tốt là có cơ hội xoay mình.

Tu Chân giới có một số hạng người thành danh, đó là tôi tớ của một số cao thủ, cuối cùng dựa vào chủ nhân mình càng ngày càng mạnh.

Tẩy trắng, thực ra là quá trình biến người tự do thành nô lệ.

Tu Chân giới không chấp thuận có nô lệ, nếu gặp người cảm thấy hứng thú nhưng không muốn trở thành nô bộc, thì thông qua nơi như Thường Thanh Thiên, cho người như vậy một thân phận nô bộc, dùng khế ước thêm vào để hạn chế, cuối cùng thành nô bộc của bọn họ.

Nữ tử diêm dúa lòe loẹt bị Mạc Phàm nhìn chăm chú, sắc mặt lập tức khó coi.

Cô ta ở Thường Thanh Thiên không phải ngày một ngày hai, từng gặp đủ loại khách muôn hình muôn vẻ.

Chỉ nghĩ một chút cũng có thể đoán được, chỉ sợ Mạc Phàm có quan hệ với người trong lồng.

- Không sai, là tẩy trắng, còn thương tổn trên người tên này là ai đánh, chuyện này cũng có thể nói cho ngươi, có ta để lại, cũng có người này, người này, cả người này nữa, tiểu tử này quá đáng ghét, trên đường đi chạy trốn mấy lần, nói là muốn đi tìm sư phụ, chạy một lần bọn ta đánh một lần, đúng rồi, hình như cậu ta nói sư phụ ở Thần Nông Tông các ngươi, các ngươi quen cậu ta à?

Bỗng nhiên nam tử cao lớn nhớ tới gì đó, lại hỏi.

“A…” Mạc Phàm khẽ gật đầu.

Nhìn bộ dạng là Tần Kiệt đến tìm hắn thông qua Truyền Tống Trận, gặp phải người của Chân Võ Tiên Cung, bị bọn họ bắt.

Chẳng qua chỉ sợ đại tiểu thư của Chân Võ Tiên Cung không phải nhìn trúng Tần Kiệt, mà thấy công pháp trên người Tần Kiệt không tầm thường mà thôi.

Trên người Tần Kiệt có Đại Phạm Chân Vũ Kinh, chỉ riêng thứ này đã khiến không ít người mơ ước.

Hắn đi tới bên cạnh lồng sắt, hai tay nắm lấy lồng sắt.

Tay hắn mới đặt lên trên lồng sắt, phù văn trên lồng sắt lập tức sáng lên.

Nhưng Mạc Phàm không thèm để ý tới những phù văn này, trên tay hắn chớp lóe quang mang màu đen.

“Rắc” một tiếng, lồng sắt có thể vây yêu thú khốn Nguyên Anh đỉnh phong trực tiếp bị Mạc Phàm xé thành hai khối.

Ngón tay của hắn khẽ búng, bốn đạo hắc quang bắn nhanh mà ra, đánh lên trên bốn sợi dây khốn long, bốn sợi dây lập tức hóa thành tro tàn.

Hắn lấy mấy đan dược ra, cho Tần Kiệt ăn vào.

Đan dược vừa vào, Tần Kiệt vẫn không tỉnh lại, nhưng thương thế trên người và khí sắc tốt hơn nhiều.

Mấy nam tử cao lớn nhíu mày, sắc mặt khó coi.

- Tiểu tử, ngươi không nghe thấy lời ta nói à, buông đồ của tiểu thư ta ra, nếu không bọn ta không nể mặt Thần Nông Tông các ngươi đâu.

Một người tiến về phía trước một bước, tức giận nói.

Không đợi Mạc Phàm ra tay, Vọng Cơ di chuyển một bước, một thanh kiếm xuất hiện trong tay anh ta, chắn trước người mấy người này.

- Các ngươi có thể thử xem, không nể mặt Thần Nông Tông bọn ta thế nào.

Đại hán kia liếc mắt nhìn thanh kiếm trong tay Vọng Cơ một cái, trong mắt lóe lên sắc bén, lập tức cười mỉa nói:

- Tiểu tử, các ngươi biết các ngươi đang làm gì không?

Chỉ dựa vào chuyện Mạc Phàm động vào đồ của đại tiểu thư, bọn họ có thể thu thập hai người.

Bọn họ không ra tay với hai người trước, đã không tệ rồi, vậy mà hai người lại ra tay với bọn họ, đúng là không biết sống chết.

Mạc Phàm đặt Tần Kiệt ở bên tường, lúc này mới xoay người nhìn về phía đám đại hán.

- Các ngươi biết các ngươi đang làm gì không?

Mạc Phàm lạnh giọng hỏi, giọng nói lạnh lùng hiếm có, nhất là sau khi hắn tới Tu Chân giới, chưa từng như vậy.

Đại hán kia nhướn mày, cười lạnh lùng.

- Tiểu tử, nghe ngươi hỏi như vậy, ta thật sự không biết mình đang làm gì đâu, vậy ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc là ta đang làm gì, làm như vậy sẽ có hậu quả gì?

Anh ta mới mở miệng, mấy người ở bên cạnh lập tức nở nụ cười.

Hai y tiên, cho dù có chút sức chiến đấu cũng không so được với cao thủ bảo hộ loại chiến đấu, nhất là Nguyên Anh kỳ, càng nên thành thật một chút.

Bởi vì đến cảnh giới Hóa Thần, thực lực của y tiên mới dần biểu lộ ra.

- Vậy ta nói cho các ngươi, các ngươi ai đánh người này bị thương, ta sẽ trả lại gấp bội thậm chí là gấp trăm, Thiên Băng.

Mạc Phàm nắm chặt tay, một vùng khu vực màu đen lấy hắn làm trung tâm, lan tràn ra xung quanh.

Khu vực này giống Thiên Băng mà Lam Phi sử dụng lúc trước, chẳng qua màu sắc không phải màu vàng mà là màu đen.

Chỉ trong phút chốc, khu vực màu đen bao trùm cả tầng hai.

Bên trong khu vực màu đen có hỏa diễm màu đen thiêu đốt, khiến người ta cảm thấy khó có thể ngăn cản.

- Đúng rồi, còn một việc cần nói với các ngươi, người này tới tìm ta, ta tên là Mạc Phàm.

Mạc Phàm lại nói tiếp.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 1731: Nhất là, đối phương là một y tiên.


Mạc Phàm vừa nói xong, sắc mặt mấy đại hán kia thay đổi.

- Ngươi là sư phụ của tiểu tử này, thật trùng hợp, nhưng ta nói cho ngươi biết, từ giờ trở đi, người này là người của đại tiểu thư nhà ta.

Trong mắt đại hán hiện lên sắc lạnh, lập tức cười mỉa nói.

Mạc Phàm nói người này là đồ đệ của mình, coi bọn họ là ai thế?

Bọn họ không dễ dàng gì mới đưa được Tần Kiệt tới đây, chỉ riêng linh thạch hạ phẩm đã tốn mấy viên, Mạc Phàm muốn lấy đi đâu dễ như vậy.

Cho dù là thật, cũng không có khả năng.

- Còn nữa, ta cũng nói cho ngươi biết, tên của đại tiểu thư nhà bọn ta, y tiên thối tha của Thần Nông Tông như ngươi không có tư cách biết, tên của ta ngươi cũng không có tư cách biết, nhưng ta có thể nói cho ngươi nghe, ta tên là Võ Bá, đệ tử chữ lót “Võ” của Chân Võ Tiên Cung, ngươi muốn tiểu tử này cũng không phải không thể được, thắng mấy sư huynh đệ bọn ta trước.

Võ Bá lại nói.

Giọng điệu hung hãn, rõ ràng là không để Mạc Phàm vào mắt.

Bên cạnh Mạc Phàm, mỹ nữ diêm dúa lòe loẹt thấy đám Mạc Phàm muốn ra tay, sắc mặt thay đổi, vội vàng chắn ở giữa.

- Mấy vị công tử có chuyện gì thì từ từ nói, không thể ra tay ở Thường Thanh Thiên bọn ta.

- Không sao, không phải chỉ là bồi thường thôi à, nếu tiểu tử này dám ra tay với bọn ta, tất cả bồi thường đều do ta trả, yên tâm đi, không thể thiếu linh thạch của ngươi, cũng sẽ không hủy nhiều đồ.

Võ Bá cười khinh thường nói.

Ở nơi như Thường Thanh Thiên, không phải là lần đầu tiên anh ta tới, chỉ cần có linh thạch là chuyện gì cũng làm được.

- Chuyện này…Mỹ nữ diêm dúa lòe loẹt do dự một lát, lùi sang một bên.

Người của Chân Võ Tiên Cung, ngay cả chưởng quầy của bọn họ cũng phải khách sáo, không nói tới cô ta.

Võ Bá hơi nhếch miệng, nhìn về phía đám Mạc Phàm.

- Tiểu tử, không phải là ngươi muốn lấy lại đồ, báo thù cho đồ này sao, hiện giờ đều do ta bồi thường, sao ngươi còn chưa ra tay?

Đại tiểu thư nhà hắn còn thiếu một y tiên, chế thuốc giúp cô ta.

Chỉ cần Mạc Phàm dám ra tay, anh ta thuận tiện tẩy trắng giúp Mạc Phàm, làm tôi tớ cho đại tiểu thư.

- Ngươi nói xong rồi à?

Mạc Phàm nheo mắt hỏi.

- Xong rồi, ngươi có thể ra tay rồi.

Võ Bá không sợ hãi cười nói.

- Vậy ngươi lấy cả đời bồi thường cho Thường Thanh Thiên đi.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Hắn vươn một tay ra, vươn về phía Võ Bá.

Theo tay hắn mở ra, sát khí kinh người mênh mông mà ra trong phạm vi Thiên Băng, hóa thành vô số tỏa liên có kích thước khác nhau.

Tỏa liên như mũi tên nhọn b*n r* kích bắn về phía đám Võ Bá.

Đám Võ Bá còn chưa phản ứng kịp, xương tỳ bà, mắt cá nhân và lồng ngực của bọn họ bị những tỏa liên này xuyên qua.

Tỏa liên hoành thân thụ bát, xếp một đạo lại một đạo, kéo bọn họ ở giữa không trung.

Miệng vết thương bị tỏa liên đâm thủng, trải qua tỏa liên lôi kéo, miệng vết thương lập tức bị xé rách, máu tươi nhuộm đỏ đất.

Chỉ là chuyện này còn chưa xong.

Những tỏa liên này giống như xúc tu yêu thú thời thái cổ chui từ dưới đất ra, đâm mạnh vào, quật lên vách tường của Thường Thanh Thiên.

Trận pháp trên vách tường chỉ sáng lên, tiếng nổ mạnh truyền đến.

Trận pháp nghiền nát, trên vách tường có một lỗ thủng to xuất hiện.

Dưới trăm cái tỏa liên, vừa rồi Thường Thanh Thiên còn hoàn hảo, toàn bộ tầng hai lúc này vỡ nát, giống như một đống phế tích.

Bị phá cũng không sao, Thường Thanh Thiên là một linh khí hình vùng không gian, có thể tự khôi phục.

Nhưng toàn bộ tỏa liên đều đập trúng Trận Nhãn, trận pháp bị hủy thì không dễ khôi phục như thế.

Trong lúc này, đám Võ Bá quên cả đau đớn, nhìn Mạc Phàm với vẻ khó mà tin.

Thông thường, đệ tử của Thần Nông Tông đều không có quá nhiều sức chiến đấu.

Cho dù là Đại Bỉ lần trước lấy được thứ nhất, cũng không am hiểu tiên thủ, chỉ có thể chống chọi mà thôi.

Mạc Phàm là sao đây?

- Ngươi là ai, có biết ta là ai không, đại tiểu thư nhà ta là ai không?

Võ Bá nhíu mày quát.

Chân Võ Tiên Cung bọn họ đều tạo ra chiến tu, lại bị người của Thần Nông Tông đánh trọng thương, chuyện này không thể tiếp nhận được.

Mạc Phàm làm như không nghe thấy, trong mắt hắn lóe lên sắc bén, tỏa liên cỡ cánh tay trẻ con lại bay ra.

“Phốc!” Tỏa liên đâm thủng đám Võ Bá.

Đám Võ Bá kêu lên đau đớn, không đợi bọn họ mở miệng chửi bậy, tỏa liên lại xuyên qua cơ thể bọn họ.

Một lần!

Hai lần!



Mãi đến trăm lần, đám Võ Bá bị hành hạ ngay cả sức lực kêu cũng không có, lúc này Mạc Phàm mới dừng lại.

Ở một bên, không chỉ sắc mặt mỹ nữ trắng bệch, sắc mặt Vọng Cơ cũng hơi đổi.

Anh ta coi như là hiểu Mạc Phàm, nhưng anh ta chưa từng thấy Mạc Phàm bực bội như vậy.

Đám người này làm Tần Kiệt bị thương, Mạc Phàm lại làm đám người này bị thương trăm lần.

Chỉ là nghĩ một lát anh ta thoải mái hơn, nếu đổi lại là đồ đệ của anh ta bị người ta bắt làm nô lệ, đám người này còn diễu võ dương oai trước mặt anh ta, anh ta sẽ như Mạc Phàm.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, chậm rãi đi đến bên cạnh Võ Bá.

Tay hắn trầm xuống, đám Võ Bá giống như chó chết bị quăng ngã.

- Hiện giờ ngươi có thể nói cho ta biết đại tiểu thư nhà ngươi là ai, đúng rồi, ngươi cũng có thể không cần nói cho ta, ngươi gọi cô ta tới đây cũng được, nếu không ta chỉ có thể tẩy trắng các ngươi, sau đó bán cho yêu tộc, ta cũng nói được thì làm được.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Hắn đã làm chuyện tẩy trắng rồi, chẳng qua biến một số nô lệ hoặc tôi tớ thành người bình thường.

Nhưng trên người đám Võ Bá, hắn có thể phá lệ.

- Tiểu tử, ngươi đợi đó cho ta.

Võ Bá nắm chặt tay, nghiến răng đứng dậy với vẻ gian nan, nói.

Tuy vết thương trên người hắn không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng đau đớn muốn chết, từ khi anh ta đi theo đại tiểu thư, còn chưa từng chịu thương tổn như vậy.

Nhất là, đối phương là một y tiên.

Mạc Phàm lắc đầu cười, trong mắt càng lạnh lẽo hơn.

- Cho ngươi một phút, nếu đại tiểu thư nhà ngươi chưa xuất hiện, đợi lát nữa cô ta nhặt xác các ngươi đi?

Hắn biết Chân Võ Tiên Cung, nhưng hắn không có ấn tượng với đại tiểu thư của Chân Võ Tiên Cung này.

Chỉ là vết thương do kiếm gây ra trên người Tần Kiệt, hẳn là do đại tiểu thư này để lại, mấy người này đều không có bản lĩnh đó.

Hắn rất muốn nhìn xem, người thương tổn Tần Kiệt thành như vậy có dạng gì.

Võ Bá nhìn Mạc Phàm như nhìn người chết, lấy một ngọc phù ra, một đạo thần niệm được đánh vào bên trong.

Không lâu sau, trên cầu thang bị tàn phá của Thường Thanh Thiên, một nam một nữ đi xuống.

Nữ là cô gái được đám Võ Bá vây quanh lúc trước, khoảng hai mươi tuổi, dáng người và gương mặt đều là cực phẩm, nhưng khẽ nâng cằm, khóe mắt hơi nhếch lên, khiến người ta có cảm giác vô cùng sắc bén.

Nam thì mặc trang phục hoa lệ, trên mười ngón tay đeo mười cái nhẫn, có thể nói là tài đạikhí thô, nhưng vẻ mặt nịnh nọt.

Nhưng nam tử nhìn thấy Thường Thanh Thiên bị hủy thành như vậy, trong đôi mắt tam giác thỉnh thoảng lóe lên tức giận, chẳng qua e ngại cô gái ở bên cạnh, không dám phát tác.

Cô gái nhìn đám Võ Bá người đầy vết thương, lông mày nhíu lại, trong đôi mắt lóe lên sắc bén.

- Các ngươi làm bọn họ bị thương?
 
Back
Top Bottom