Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thần Y Trọng Sinh

Thần Y Trọng Sinh
Chương 662


Không ít người nhìn về phía người vừa nói, vẻ mặt lập tức thay đổi.

Cửa xe Lamborghini tự động mở ra, một thanh niên ngọc thụ lâm phong mặc tây trang được đặt may riêng bước từ trong xe sang màu lam ra, dưới ánh đèn lóa mắt, trong chớp mắt bóng dáng anh tuấn tiêu sái hấp dẫn không ít phụ nữ chú ý.

- Lâm thiếu cũng đến đây!

Không biết người nào kêu lên.

Thanh niên này đúng là Lâm Khuynh Thiên đại thiếu Lâm gia, người vừa nói chuyện là anh ta.

Thấy rõ người tới, đám cha Mạc Phàm, Lưu Nguyệt Như, Mộc Phong Nhạc như gặp kẻ địch, sắc mặt khó coi.

Hội đấu giá này có thể là cơ hội cuối cùng để bọn họ trả nợ Lâm gia, cuối cùng người Lâm gia mà bọn họ không muốn nhìn thấy nhất vẫn tới đây.

Đám Mộc Hồng Viễn đã đủ phiền phức rồi, Lâm Khuynh Thiên đến sẽ chỉ khiến họa vô đơn chí.

- Lâm thiếu.

Đám Mộc Hồng Viễn nhìn thấy Lâm Khuynh Thiên đến, cười khẽ, gật đầu chào Lâm Khuynh Thiên.

Những người xung quanh đều tránh ra một con đường, mỉm cười với Lâm Khuynh Thiên.Khóe miệng Lâm Khuynh Thiên nhếch lên, liếc mắt nhìn lướt qua đám người, nở nụ cười hài lòng.

Nhìn thấy đám người Mạc gia, tươi cười trên mặt anh ta càng đậm hơn, tựa như ác long nhìn chằm chằm con mồi đã lâu.

Bị Mạc Phàm đánh bại hai lần liên tục, cuối cùng tối nay cũng phát ti3t được.

Lan Quý Phi, hội đấu giá cũng vậy, chắc chắn anh ta sẽ giẫm Mạc gia dưới lòng bàn chân.

- Lưu phu nhân đúng không, tôi không nhận được thiệp mời, chẳng lẽ bà cũng chuẩn bị đuổi tôi khỏi hội đấu giá này?

Lâm Khuynh Thiên nhìn chằm chằm Lưu Nguyệt Như, cười như không cười nói.

- Chuyện này…

Lưu Nguyệt Như lộ ra vẻ khó xử.

Bà có thể đuổi Mộc Hồng Viễn, Lâm Khuynh Thiên thì không đơn giản như thế, Lâm Khuynh Thiên rời đi, chỉ sợ hội đấu giá không diễn ra được.

Không đợi Lưu Nguyệt Như mở miệng, mười mấy người được mời cầm ly rượu đi tới.

- Lưu phu nhân, nếu đầy chỗ, chúng tôi nhường là được, sao có thể để Lâm thiếu, Mộc tổng quay về, mọi người nói xem có phải không?

Một người đàn ông gầy yếu lại xấu xí mặc tây trang ở trong đó cười nịnh nọt nói, vẻ mặt giả nhân giả nghĩa.

Nhiều cơ hội tốt như vậy, còn không nhanh đứng về phía Lâm gia, lát nữa muốn đứng cũng không có cơ hội.

- Không sai, tôi cũng nhường, như vậy là còn chỗ trống rồi.

Một ông chủ khác cười nói theo.

- Nếu các cô đuổi Lâm thiếu đi, tôi cảm thấy không cần thiết phải cử hành, Lan Quý Phi cũng đóng cửa đi.

Một người đàn ông khác lạnh lùng nói.



Một đám người đứng trước mặt người Mạc gia, trong chớp mắt đứng về phía Lâm gia.

Sắc mặt đám cha Mạc Phàm, Lưu Nguyệt Như lại khó coi hơn nhiều, ánh mắt âm tình bất định.

Liệt Hỏa lại càng tức đến mức muốn ném tất cả đám người này ra ngoài.

Rõ ràng những người này không tới tham gia bán đấu giá, mà giẫm Mạc gia bọn họ vỗ mông ngựa Lâm gia.

Đám Mộc Hồng Viễn, Tống Chung nhướn mày, trên mặt tràn đầy đắc ý, nhìn về phía người Mạc gia.

Như vậy đã muốn chặn bọn họ ở ngoài cửa, nghĩ quá đơn giản, Lâm thiếu vừa tới, ngăn cản gì cũng thành giấy hết, một cơn gió sẽ thổi phá.

Khoé miệng Lâm Khuynh Thiên hơi nhếch lên, cười nhạt.

Đây chính là uy lực của Lâm gia bọn họ, căn bản không cần anh ta ra tay, vừa đứng ở nơi đó, uy thế từ trước đến nay.

- Các vị không cần phải rời đi, tôi cảm thấy Mạc gia và Lưu phu nhân đều không nhỏ mọn như vậy, chắc chắn sẽ không từ chối chúng ta tham gia, huống chi lần này tôi không chỉ tới tham gia hội đấu giá, còn mang mấy vật phẩm tới bán đấu giá, muốn mượn hội bán đấu giá của Mạc gia cùng bán đấu giá, tôi nghĩ Lưu phu nhân sẽ không từ chối đâu.

Lâm Khuynh Thiên khẽ nhếch miệng, cười nói.

Anh ta vừa nói những lời này, xung quanh lập tức rộ lên.

- Lâm thiếu không chỉ tới tham gia bán đấu giá, còn mang vật phẩm bán đấu giá đến, lần này đặc sắc rồi.

Có người cười nói.

- Một chiêu này của Lâm gia đúng là cao minh, không biết Mạc gia có dám để Lâm thiếu tham gia bán đấu giá không?

- Tôi thấy Mạc gia không có lá gan này.

Để Lâm Khuynh Thiên đi vào, người muốn đấu giá linh dược của Mạc gia không dám đấu, không tránh khỏi mất lượng lớn người đấu giá.

Lâm Khuynh Thiên còn mang vật phẩm bán đấu giá đến, đến lúc đó sẽ thấy bên phía Mạc gia không có ai ra giá, Lâm gia vừa ra sẽ khí thế ngất trời.

- Tôi cảm thấy hội đấu giá lần này không cần cử hành nữa, nơi này thành nơi cử hành lễ chúc mừng của Lâm gia, Mạc gia sẽ biến mất khỏi Giang Nam.

Lúc này, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía người Mạc gia.

- Chuyện này…

Lưu Nguyệt Như nắm chặt tay, lúc chồng bà còn sống, bà giúp Mộc gia xử lý đủ chuyện, xem như là người trải qua không ít sóng to gió lớn, nhưng lúc này cũng có chút hoang mang lo sợ.

Bà không ngờ Lâm gia sẽ dùng trò này, nói như vậy, chỉ cần bà đồng ý, Mạc gia không chỉ thất bại, còn thua rất thảm hại.

Không đồng ý cũng không được.

- Sao thế, Mạc đại sư không ở đây, Lưu phu nhân không thể làm chủ à?

Lâm Khuynh Thiên thấy Lưu Nguyệt Như không trả lời, lại không thấy Mạc Phàm, cười khinh miệt.

Ngay cả quyết cũng không quyết được, còn dám đấu với anh ta?

Lưu Nguyệt Như nhíu mày im lặng không nói, quả thật chuyện này nằm ngoài phạm vi bà có thể quyết định.

- Mộc thiếu, Lưu phu nhân không làm chủ được, tôi nghe nói hội đấu giá này là anh chuẩn bị, anh có thể làm chủ được không?

Trong mắt Lâm Khuynh Thiên lóe lên giảo hoạt, dời mắt nhìn Mộc Phong Nhạc bên cạnh, cười hỏi.

Mộc Phong Nhạc hơi híp mắt lại, muốn đồng ý.

Anh ta là người biết rõ vật phẩm bán đấu giá nhất trong đây, đợi bán đấu giá không biết người nào khóc đâu.

Nếu Lâm Khuynh Thiên dám đến ngăn cản bán đấu giá của Mạc gia, đâu có đạo lý không đánh mạnh lại.

Anh ta còn chưa mở miệng nói, liền bị Tô Nhã Hân ở bên cạnh kéo áo.

Cha Mạc Phàm và Lưu Nguyệt Như đều ở đây, đâu đến lượt Mộc Phong Nhạc nói chuyện.

Rõ ràng là Lâm Khuynh Thiên đặt bẫy Mộc Phong Nhạc, đợi Mộc Phong Nhạc chui vào bẫy.

Mộc Phong Nhạc không phải kẻ ngốc, trong chớp mắt liền hiểu được, hừ lạnh một tiếng, không nói gì.

- Lại là một người không có tư cách, xem ra cậu phản bội rời khỏi Mộc gia chúng tôi, ở Mạc gia cũng không giỏi lắm, không khác gì con chó.

Mộc Hồng Viên cười nói.

- Một đám người Mạc gia, vậy mà không có một người làm chủ, đúng là lợi hại.

Một người đứng bên phía Lâm gia nói.

- Vậy mà dám đấu với Lâm gia, đúng là không biết sống chết.

- Dù sao đều chết, nếu là tôi tôi sẽ lập tức mời Lâm thiếu vào, nói không chừng Lâm thiếu khai ân, tha cho Mạc gia một con đường sống.

Đám người bắt đầu nói những lời khó nghe.

- Ông…

Mộc Phong Nhạc nhíu mày, hai mắt như muốn phun lửa.

Anh ta muốn gọi Titan ra, giáo huấn những người nói châm chọc một phen, tay cha Mạc Phàm đặt lên vai anh ta.

- Nếu các vị có hứng thú với hội đấu giá của Mạc gia tôi như vậy, cứ vào đi, chẳng qua chỗ chúng tôi nhỏ, có thêm nhiều người đến như vậy, nếu có chỗ nào đắc tội, mong các vị không lấy làm phiền lòng.

Cha Mạc Phàm thản nhiên nói.

Nếu Mạc Phàm sắp xếp hội đấu giá, hơn phân nửa sẽ có tính toán của mình.

Dù sao đã đến nước này, chỉ có thể liều mạng, cứ để đám Lâm Khuynh Thiên đi vào đi.

Cha Mạc Phàm mới mở miệng, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía ông.

- Mạc lão tiên sinh, theo tôi được biết ông ngay cả xưởng dược cũng không quản lý được, sao ông có thể làm chủ, nếu ông không làm được, hay là tôi làm chủ giúp các ông nhé?

Lâm Khuynh Thiên liếc mắt nhìn cha Mạc Phàm một cái, cười nói.

Một câu này, giống như rót nước vào trong chảo dầu nóng, lửa lập tức bốc lên.

Lâm gia làm chủ cho Mạc gia, rõ ràng là coi Mạc gia là nô, chiêu này của Lâm Khuynh Thiên đủ khí phách.

- Cậu!

Cha Mạc Phàm vốn đã đầy bụng lửa giận, nghe Lâm Khuynh Thiên nói vậy, tức giận lập tức dâng lên.

- Sao thế, có vấn đề gì à?

Lâm Khuynh Thiên khẽ nâng mắt, cười kiêu ngạo nói.

Không chỉ anh ta nở nụ cười, Mộc Hồng Viễn, Tống Chung, Liễu Như Phong cũng cười.

Xung quanh có không ít người cười, tiếng cười nối liền nhau, như một đám bàn tay đánh vào mặt đám cha Mạc Phàm.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 663


- Lâm Khuynh Thiên cậu đủ rồi đó, muốn tham gia hội đấu giá cũng được, dẫn người Lâm gia cậu vào đi.

Mộc Phong Nhạc không nhịn được, giận dữ hét.

Mạc Phàm chưa ra khỏi động thiên, nếu anh ta không mở miệng, hội đấu giá sẽ không tiến hành được mất.

Chỉ cần hội đấu giá diễn ra bình thường, với công dụng của ba thứ Mạc Phàm luyện chế, cuối cùng ai cười còn chưa biết.

Không đợi Lâm Khuynh Thiên mở miệng, Mộc Hồng Viễn cười khinh miệt.

- Phong Nhạc, người Mạc gia không làm chủ được, cậu là một người ngoài có thể làm chủ thay Mạc gia sao?

Xung quanh lại tràn đầy tiếng cười.

Trong đám người, đám gia chủ Lưu gia thấy một màn này, lắc đầu muốn đi ra ngoài.

Bọn họ vốn ôm thái độ hoài nghi tới, dù sao cũng là thứ gia tăng tuổi thọ, khiến dung nhan người ta không già đi, đâu dễ tạo ra như vậy.Nếu không phải gắn tên Mạc đại sư, bọn họ sẽ không tới.

Hiện giờ xem ra hơn phân nửa là bọn họ thành công cụ để Mạc gia đấu với Lâm gia.

Nếu là như vậy, bọn họ không cần phải tham gia hội đấu giá.

Gia chủ Lưu gia rời đi trước, không ít người cũng rời đi theo.

- Chuyện này…

Sắc mặt đám cha Mạc Phàm khó coi đến mức cực hạn.

Ngày mai đến hạn phải trả 200 triệu, tối nay là cơ hội duy nhất của bọn họ.

Cơ hội này cứ mất đi như vậy, Mạc gia bọn họ thật sự phải vạn kiếp bất phục.

200 triệu, vô số người mấy đời không kiếm được, càng không nói đến chuyện trả hết.

- Xem ra hội đấu giá tối nay không tiến hành được rồi.

Lâm Khuynh Thiên nheo mắt, cười nói.

Hội đấu giá không thể tổ chức, Mạc gia đợi biến mất đi.

Đúng lúc này, một giọng nói rét lạnh vang lên.

- Cho dù Lâm Thiên Nam tới, hội đấu giá vẫn tiến hành đúng giờ.

Những lời này vừa vang lên, sắc mặt không ít người thay đổi.

Lâm Thiên Nam là người đứng đầu Hoa Hạ, có người dám nói như vậy, khẩu khí đúng là lớn.

Tươi cười trên mặt đám Lâm Khuynh Thiên cứng đờ, nhìn về phía phát ra âm thanh.

Chỉ thấy vẻ mặt Mạc Phàm lạnh lùng, hai mắt lấp lánh như vì sao, bước từ trong một chiếc xe ra, theo sau là A Hào mặc tây trang đeo kính râm.

Trong chớp mắt, cho dù là Lâm Khuynh Thiên, Liễu Như Phong, Tống Chung, hay là người xem náo nhiệt, trong mắt đều lóe lên dị sắc.

- Mạc tiên sinh!

Đám Lưu Nguyệt Như, Mộc Phong Nhạc nhìn thấy người tới là Mạc Phàm, thở phào một hơi.

Mạc Phàm không tới, hội đấu giá sẽ thất bại mất.

- Chẳng lẽ tiểu tử này là Mạc đại sư trong truyền thuyết?

Không ít người nhìn chằm chằm Mạc Phàm, khiếp sợ nói.

Tuy Mạc Phàm lộ mặt nhiều lần, nhưng chỉ có mấy người chân chính gặp hắn.

Rất nhiều người muốn chụp ảnh Mạc Phàm, nhưng ảnh chụp Mạc Phàm không mơ hồ thì không thấy rõ mặt, mỗi lần đều là gương mặt khác nhau.

Rất nhiều người biết Mạc đại sư còn ít tuổi, nhưng không ngờ Mạc đại sư còn chưa tới 20 tuổi.

Mạc Phàm chậm rãi đi vào Lan Quý Phi, cho cha mình ánh mắt yên tâm, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám Lâm Khuynh Thiên.

Không thể không nói, tối nay đúng là náo nhiệt, chỉ riêng Tiên Thiên Tông Sư đã có mấy vị, nhiều hơn hắn dự đoán một chút.

- Vừa rồi ai nhường vị trí cho Lâm thiếu?

Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.

Trên đường tới hắn dùng thần thức kiểm tra nơi này, chuyện xảy ra ở đây hắn đều biết.

- Là tôi, làm sao?

Người đàn ông xấu xí kia cười khinh thường nói.

- Còn có tôi nữa.

Một người đàn ông khác cười khẽ, nói theo.

Một đám người lúc trước trào phúng người Mạc gia không sợ hãi đứng ra, vẻ mặt trêu tức, không để Mạc Phàm vào mắt.

Cho dù tiểu tử này là Mạc đại sư thì sao, có nhiều người của Lâm gia, Thanh Bang, Liễu gia ở đây như thế, Mạc Phàm dám ra tay à?

- Cút!

Mạc Phàm nheo mắt nói.

Một đám vai phụ cũng dám nhân cơ hội giẫm lên Mạc gia bọn họ, nghĩ Mạc gia bọn họ là sàn nhà, ai cũng giẫm được sao?

Người đàn ông xấu xí nhếch miệng cười, giơ tay ngoáy lỗ tai.

- Cút sao? Tôi không nghe lầm đấy chứ, chúng tôi là người Mạc gia cậu mời tới, cậu bảo chúng tôi cút thì chúng tôi cút, cậu nghĩ chúng tôi là quả bóng cao su à.

Người đàn ông cười nói.

Bọn họ sẽ tự đi, nhưng Mạc Phàm đuổi bọn họ đi, vậy bọn họ sẽ không đi nữa.

- Tiểu tử, cậu quá tự cho là đúng rồi?

Mạc Phàm lắc đầu cười, trong mắt chớp lóe dị sắc, từng đạo gợn sóng mắt thường không thể thấy bay về phía đám người kia.

- Các anh còn không bằng quả bóng cao su, không tự mình cút, tôi sẽ để các anh cút.

Câu này vừa vang lên, sắc mặt đám người này thay đổi, cuối cùng không cười nổi.

Thân thể bọn họ như biến thành tượng gỗ, rõ ràng không muốn, thân thể không chịu nổi khống chế nằm sấp xuống, mọi người lần lượt lăn trên đất.

- Mạc Phàm, cậu đã làm gì chúng tôi, cậu biết chúng tôi là ai không? Mau thả chúng tôi ra.

Mặt người đàn ông xấu xí đầy đất, hoảng sợ kêu lên.

Bọn họ chưa từng thấy chuyện như vậy, giống như là gặp quỷ.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, làm như không nghe thấy.

Là ai thì sao, lần này Lâm gia sẽ bị hắn diệt, những người đứng bên phía Lâm gia là cái thá gì?

Đám người này cút đi, trong ngoài Lan Quý Phi lập tức yên tĩnh lại, không ít người nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ khác thường.

Một câu, liền khiến mười mấy người tự cút.

- Chuyện này…

Đám gia chủ Lưu gia chuẩn bị lên xe rời đi, thấy một màn này dừng bước lại, nhìn Mạc Phàm với vẻ hứng thú.

Đuổi những người này đi, Mạc Phàm liếc mắt nhìn Liễu Như Phong một cái, dời mắt nhìn Mộc Hồng Viễn.

- Ông là gia chủ Mộc gia đúng không?

- Đúng vậy, Mạc đại sư có gì chỉ giáo?

Mộc Hồng Viễn cười kiêu ngạo nói.

Mạc Phàm đuổi mấy người kia thì sao, chuyện này nằm trong dự kiến của bọn họ, dù sao Mạc Phàm là người diệt Hoàng gia, đứng thứ 9 trên Hắc Bảng, sao không có chút tính cách.

Những người Mạc Phàm đuổi như cỏ dại ven đường, bị Mạc Phàm cắt một cây, lập tức có mấy cây dài ra.

- Những người khác và sủng vật đều được vào Lan Quý Phi, nhưng gia chủ Mộc gia ông không thể vào.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Trong chớp mắt sắc mặt Mộc Hồng Viễn khó coi, gương mặt như bị mấy người phụ nữ hư hỏng tát mạnh.

Ngay cả sủng vật cũng có thể tiến vào, ông ta lại không thể, chuyện này khác gì bảo ông ta không bằng chó.

- Mạc Phàm, cậu nói cái gì?

Mộc Hồng Viễn tức giận nói.

Mộc gia ông ta kém Lâm gia một chút, nhưng cho dù là Lâm Thiên Phong bình thường đều xưng huynh gọi đệ với ông ta, tỉnh trưởng tỉnh Giang Nam thấy ông ta cũng phải gọi ông ta một tiếng Mộc lão đệ, vô cùng khách sáo với ông ta.

Mạc Phàm là tiểu tử chưa tới 20 tuổi, vậy mà nhục nhã ông ta như thế.

- Ông có thể thử xem, hậu quả đi vào cánh cửa này.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Khi nói chuyện, ngón tay hắn khẽ cử động, một phù văn cổ xưa bay ra, chớp lóe biến mất vào trong cơ thể Mộc Hồng Viễn.

Đến cảnh giới Tiên Thiên, hắn có thể sử dụng rất nhiều pháp thuật, ví dụ như phong ấn người thành các loại nguyền rủa động vật.

Chỉ cần Mộc Hồng Viễn dám vào cánh cửa này, hắn đảm bảo sẽ khiến Mộc Hồng Viễn biến thành thứ tất cả mọi người không ngờ tới.

Mộc Hồng Viễn nắm chặt tay, vốn định đi qua cửa vào Lan Quý Phi, xem Mạc Phàm có thể làm gì ông ta.

Nhưng ông ta nhìn thấy đám người đang lăn ra ngoài, quyết định không vào nữa.

Một câu của Mạc Phàm khiến những người đó tự động lăn đi, tất nhiên có thể khiến ông ta xấu mặt trước mặt mọi người.

Dù sao hội đấu giá diễn ra bình thường, Mạc gia không có khả năng kiếm được 200 triệu.

Ông ta không cần phải mạo hiểm như thế, an vị đợi Mạc gia bị diệt là được rồi.

- Xem như cậu lợi hại.

Ông ta trừng Mạc Phàm một cái, giận dữ rời đi.

Mộc Hồng Viễn rời đi, lúc này Mạc Phàm mới dời mắt nhìn Lâm Khuynh Thiên.

- Nếu cậu muốn thua, thì vào đi.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 664


Lâm gia tới tham gia hội đấu giá này, không biết vật phẩm bán đấu giá là gì đây.Nếu Lâm Khuynh Thiên muốn thua lần nữa, tất nhiên hắn sẽ không từ chối.

Lâm Khuynh Thiên nhíu mày, nhưng lông mày lập tức giãn ra, khóe miệng cong lên tươi cười khinh thường.

- Vậy tôi phải nhìn xem, lần này cậu khiến tôi thua thế nào?

Hai lần trước, anh ta đều thua đậm.

Lần này hơn 90% thế lực tỉnh Giang Nam đứng về phía anh ta, anh ta không tin anh ta ở phòng đấu giá còn có người dám đấu giá đồ của Mạc Phàm.

Không ai đấu giá đồ của Mạc gia, anh ta xem Mạc Phàm lấy gì trả nợ 200 triệu.

Không trả nợ được, cả Mạc gia đợi biến mất đi.

“Ha ha.” Mạc Phàm cười mà không nói, đợi công bố vật phẩm bán đấu giá, Lâm Khuynh Thiên sẽ biết tại sao lại thua.

Hắn đi cùng cha, đám Lưu Nguyệt Như, đi vào phòng đấu giá được trang trí trong Lan Quý Phi.

- Lâm thiếu, mời mang theo vật phẩm bán đấu giá của cậu đi vào trong.

Mộc Phong Nhạc không nóng không lạnh nói.

Lâm Khuynh Thiên cũng không tức giận, anh ta không cần tức giận với người sắp chết.

Đợi hội đấu giá vừa kết thúc, người biến mất đầu tiên là Mộc Phong Nhạc.

Anh ta cười lạnh lùng, khoát tay.

Một nhân viên nữ cao gầy mặc sườn xám màu đỏ bước từ trên xe khác ra, cô ta cầm hai chiếp hộp đã chuẩn bị trước đó trong tay, hộp được vải đỏ che khuất, không biết là thứ gì.

Lâm Khuynh Thiên liếc mắt nhìn hai thứ này một cái, trong mắt lóe lên sắc bén, dẫn đám người đi vào Lan Quý Phi.

Mạc Phàm thua chắc rồi, có thứ này, Mạc Phàm sẽ thua thảm hại hơn.

Hai nhà Mạc, Lâm tiến vào, không ít người đưa mắt nhìn nhau, cũng lần lượt tiến vào hội đấu giá.

Hội đấu giá bắt đầu.



Hội trường ở đại sảnh tầng cao nhất của Lan Quý Phi, thảm màu đỏ tươi, đèn treo lộng lẫy lóa mắt, trang trí tráng lệ.

Bởi vì Lâm Khuynh Thiên tham gia bán đấu giá, trên đài có đặt thêm một bàn đấu giá cho Lâm gia.

Bên cạnh mỗi bàn đấu giá có một nhân viên nữ, trên bàn đặt mấy thứ.

Một bên là Mạc gia, một bên là Lâm gia.

Dưới đài, theo vị trí tân khách ngồi, phần lớn mọi người đều ngồi ở phía sau Lâm Khuynh Thiên, có một số người đang định đấu giá đồ của Mạc gia không thể không ngồi bên phía Lâm Khuynh Thiên.

Chỉ có một số ít người ngồi sau Mạc Phàm, giữa chỗ ngồi cố gắng phân ra giới hạn.

Mạc gia, Lâm gia, phân chia rõ ràng.

Có một số người còn đứng sau Lâm gia, không muốn ngồi bên phía Mạc gia.

Một màn này, lập tức khiến đám Lâm Khuynh Thiên cười đắc ý, cũng khiến đám người Lưu Nguyệt Như đứng ngồi không yên.

Mạc gia mời nhiều người như thế, 80% đứng phía sau Lâm gia, hiển nhiên là không đấu giá đồ của Mạc gia.

Lần này muốn gom đủ 200 triệu, thật sự rất khó khăn.

Không chỉ không đủ, có thể bị Lâm Khuynh Thiên ngược vô cùng thê thảm.

- Bắt đầu đi.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, làm như không thấy một màn đó, nói với lão bán đấu giá sư trên đài.

Người muốn đấu giá sẽ giơ thẻ đấu giá, đuổi cũng không đi, còn những người lắc lư liên tục, cũng không có tư cách đạt được linh dược của y tiên bất tử hắn.

- Mạc tiên sinh, chúng ta bắt đầu đấu giá từ nhà ai đây?

Bán đấu giá sư hơi xấu hổ hỏi.

Ông ta là bán đấu giá sư hơn 40 năm, chủ trì không ít hội đấu giá, giống như tối nay thì là lần đầu tiên.

Không ít người nhìn về phía Lâm Khuynh Thiên và Mạc Phàm, hội trường vô cùng yên tĩnh.

- Mạc tiên sinh, tôi là Tống Chung trưởng lão Đông Nam Á của Thanh Bang, theo tôi thấy Lâm gia là khách, vậy bắt đầu bán đấu giá từ Lâm gia đi, đồ của Mạc gia cậu đấu giá sau, thế nào?

Tống Chung híp mắt cười đề nghị.

- Dù sao đấu giá trước sau không có gì khác nhau, Lâm thiếu chịu thiệt một chút, đấu giá đồ của Lâm gia trước, cậu cảm thấy thế nào, Mạc tiên sinh.

Liễu Như Phong cười tít mắt nói.

Ông ta sợ Mạc Phàm gần một năm, bỗng nhiên bây giờ ông ta cảm thấy Mạc Phàm không còn đáng sợ như trước nữa, tất nhiên phải nhân cơ hội giẫm Mạc Phàm vài cái.

Sắc mặt đám Lưu Nguyệt Như thay đổi, bọn họ không biết vật phẩm mà Lâm gia bán đấu giá, nhưng hơn phân nửa là nhằm vào bọn họ mà đến.

Đấu giá vật phẩm của Lâm gia trước, không những đè ép khí thế Mạc gia trước, còn lấy đi lượng lớn tiền.

Đợi đến lượt Mạc gia bán đấu giá, cho dù vật phẩm bán đấu giá của Mạc gia tốt hơn Lâm gia, muốn đấu giá cũng hữu tâm vô lực.

- Có thể.

Mạc Phàm không thèm nhìn Tống Chung và Liễu Như Phong, khinh thường nói.

Mặc kệ Lâm gia lấy ra thứ gì, đều không thể đánh đồng với hắn, kết quả ai đấu giá trước đều như nhau.

Ở trước mặt hắn, những thủ đoạn nhỏ đó không có tác dụng.

Hắn muốn xem Lâm gia gia tộc cổ xưa Hoa Hạ có thể lấy ra thứ gì bán đấu giá.

Lâm Khuynh Thiên khẽ nâng mắt, cười nhìn Mạc Phàm, lắc đầu.

Anh ta tưởng rằng Mạc Phàm sẽ tranh vùng vẫy, vậy mà Mạc Phàm để Lâm gia bọn họ đấu giá trước, Mạc gia đợi chết đi.

- Mạc tiên sinh, như vậy không hay lắm đâu.

Lưu Nguyệt Như nhíu mày, lộ ra vẻ khó xử.

- Đợi công bố vật phẩm bán đấu giá bà sẽ biết.

Mạc Phàm cười khẽ, nói với Lưu Nguyệt Như.

Lông mày Lưu Nguyệt Như giãn ra, trong đôi mắt tràn đầy vẻ lo lắng, nhìn về phía bàn đấu giá.

- Nếu Mạc tiên sinh không có ý kiến, vậy thì bắt đầu từ Lâm gia trước, mời mang vật phẩm bán đấu giá của Lâm gia lên đài.

Bán đấu giá sư nói.

Nhân viên nữ kia cười, cầm vật phẩm bán đấu giá đi về phía bàn đấu giá.

Bán đấu giá sư cầm tấm thẻ giới thiệu vật phẩm bán đấu giá, sắc mặt lập tức thay đổi, yết hầu bắt đầu cử động.

- Đây, đây là…

Nhìn biểu cảm của bán đấu giá sư, đám Lưu Nguyệt Như càng lo lắng hơn, Lâm Khuynh Thiên thì cười đắc ý.

Rõ ràng là bán đấu giá sư bị vật phẩm bán đấu giá của Lâm gia dọa sợ, dù làm bán đấu giá sư hơn 40 năm, đủ để thấy rất nhiều thứ trân quý.

Rất lâu sau, bán đấu giá sư mới phản ứng kịp, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ cố nặn ra nụ cười vui vẻ, run rẩy nói:

- Hoan nghênh mọi người tham gia hội đấu giá tối nay, tối nay Lâm gia bán đấu giá hai vật phẩm, thứ nhất là Trường Sinh Quả.

Bán đấu giá sư nói, đồng thời người nữ đứng cạnh vén một tấm vải đỏ trong đó lên, mở hộp do hàn ngọc chế thành dưới vải ra.

Hộp ngọc có tổng cộng 10 ô vuông, bên trong đặt quả to bằng nắm tay trẻ con.

Quả này như bạch ngọc, mặt ngoài còn có đạo đường vân màu vàng, bên trong giống như quỳnh tương ngọc dịch lưu chuyển, nhìn làm người ta muốn ăn.

Nhìn thấy thứ này, hầu như tất cả mọi người trong đại sảnh bán đấu giá đều khiếp sợ.

- Cái gì?

- Trường Sinh Quả, vậy mà Lâm gia lấy Trường Sinh Quả ra bán đấu giá?

Có người đứng bật dậy, vô cùng khiếp sợ nói.

Trường Sinh Quả tên cũng như nghĩa có tác dụng trường sinh, tuy không thể trường sinh thật, nhưng có thể tăng vài năm tuổi thọ.

Không ai biết thứ này sinh trưởng ở đâu, nhưng gần như cả giới nhà giàu ở Giang Nam đều biết, Lâm gia có Trường Sinh Quả.

Lúc trước Lâm gia lấy một Trường Sinh Quả ra, đưa cho cán bộ kỳ cựu về hưu.

Cán bộ kỳ cựu này vốn đã hấp hối, sau khi ăn Trường Sinh Quả vào, lại sống vui vẻ thêm được ba năm.

Thứ này lan truyền điên cuồng ở Giang Nam, không ít người không tiếc hao phí ngàn vàng mua thứ này của Lâm gia, nhưng không thấy Lâm gia bán.

Hội đấu giá lần này, vậy mà Lâm gia lấy 10 quả ra.

- Giá quy định bao nhiêu, tôi muốn tất cả.

Lương tổng kích động nói.

- Lương tổng, ông quá tham rồi, tôi ra gấp hai ông, lấy hết.

Một lão tổng khác nói.

Ông ta tưởng rằng Mạc gia lấy thứ gì gia tăng tuổi thọ ra, Lâm gia lại lấy Trường Sinh Quả, có thứ này còn cần linh dược Mạc gia à?

- Tôi ra giá như Lưu tổng, chỉ cần 2 quả thôi.

Chỉ trong phút chốc, đại sảnh bán đấu giá sôi trào hừng hực, tranh nhau ra giá.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 665


Bọn họ đều là người Giang Nam, Trường Sinh Quả rất nổi tiếng, sao bọn họ có thể không biết?

Bà nghĩ Lâm gia sẽ châm chọc bọn họ lấy linh dược dưỡng sinh, trú nhan ra, chỉ là không ngờ Lâm gia ra tay hào phóng đến thế.

Ra tay lần đầu đã lấy Trường Sinh Quả, không phải thứ kế tiếp sẽ là?

Nghĩ vậy, hai tay Lưu Nguyệt Như nắm chặt lấy váy, sắc mặt vô cùng khó coi.

Ngay cả sắc mặt Mộc Phong Nhạc cũng thay đổi, nhìn về phía Mạc Phàm với vẻ lo lắng.

Anh ta biết tác dụng của Thiên Thọ Đan và Khuynh Thành, nhưng hai thứ này có so được với Trường Sinh Quả của Lâm gia hay không, anh ta không biết.

Mạc Phàm nhìn 10 quả kia, tròng mắt hơi híp lại, hàn quang chớp lóe lướt qua.

Vậy mà Lâm gia có nhiều thứ như thế, đúng là đáng chết.

Bán đấu giá sư thấy bầu không khí nóng như vậy, ánh mắt nhìn về phía Lâm Khuynh Thiên trưng cầu ý kiến.

Lâm Khuynh Thiên cười khẽ, liếc mắt nhìn bên phía Mạc Phàm một cái, vẫy tay với bán đấu giá sư, ý bảo ông ta tiếp tục.

- Mọi người bình tĩnh một chút chớ nóng vội, ngoại trừ Trường Sinh Quả ra, vật phẩm bán đấu giá còn lại của Lâm gia là 10 giọt Thiên Ngọc Tủy, tôi cũng không cần phải giải thích thứ đó nữa đâu nhỉ.

Lão bán đấu giá sư lau mồ hôi, vô cùng khiếp sợ nói.

Nếu Trường Sinh Quả là bảo vật của tiên gia, thì Thiên ngọc Tủy là cực phẩm trong bảo vật tiên gia.

Thứ này không chỉ có tác dụng tăng tuổi thọ, còn khiến lão nhân 80 biến thành tiểu tử hơn 20 tuổi, có tác dụng liên tục từ 2 đến 3 năm.

5 năm trước Thiên Ngọc Tủy đã xuất hiện một giọt ở hội đấu giá, từng đấu giá 2.6 triệu, người lấy được là một lão thái Kiều gia ở Giang Nam.

Khi lão thái Kiều gia qua đời, giống y đúc khi vừa mới gả.

Ông ta đấu giá nhiều bảo bối như thế, không ngờ khi còn sống còn phụ trách hai loại này.

Một tấm vải đỏ khác cũng được vén lên, có tổng cộng 10 bình lưu ly trong suốt, trong mỗi bình chứa một giọt chất lỏng trong suốt như ngọc.

Nhân viên nữ kia mở một bình lưu ly ra, khẽ thổi một cái, mùi thơm thấm lòng người lan tràn quanh sảnh bán đấu giá.

- Ông trời của tôi, đúng là Thiên Ngọc Tủy.

“Rầm!” Trong số đám người đứng dậy, có không ít người sửng sốt đặt mông ngồi lại ghế, hai mắt nhìn chằm chằm bình lưu ly với vẻ ngơ ngẩn, mãi mới lấy lại tinh thần.

Thiên Ngọ

c Tủy còn trân quý hơn Trường Sinh Quả.

Hội đấu giá tối nay đúng là không tới vô ích, vậy mà thấy được hai thứ trong truyền thuyết.

Cũng may Mạc gia đấu với Lâm gia, nếu không sao Lâm gia lại lấy hai thứ này ra?

- Cảm ơn đại ân đại đức của Lâm gia.

Có người cảm kích nói.

Trong số bọn họ có không ít người đến vì trưởng bối, Lâm gia lấy thứ này ra, đồng nghĩa với việc ban ân cho bọn họ, tất nhiên phải cảm ơn.

- Ha ha, cảm ơn thì không cần, tất cả mọi người đều là người Giang Nam, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm, đấu giá được đồ là được.

Lâm Khuynh Thiên mỉm cười nói, trong mắt hiện lên khinh thường.

Chỉ là Trường Sinh Quả và Thiên Ngọc Tủy mà thôi, trong kho Lâm gia có rất nhiều.

- Lâm gia uy vũ.

- Sau này chúng tôi sẽ vì Lâm gia như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Có người cười nịnh nọt nói.

Chỉ trong chớp mắt, bầu không khí trong sảnh bán đấu giá bị hai vật phẩm của Lâm gia đẩy lên cực hạn.

Hội đấu giá này thành hội đấu giá của Lâm gia, Mạc gia sẽ làm được gì.

Lâm gia ra tay hào phóng bán đấu giá hai thứ này, Mạc gia so thế nào?

Trừ phi Mạc gia có thể lấy tiên đan trong truyền thuyết, nếu không không cần lôi đồ ra nữa.

Phần lớn những người ngồi sau Mạc Phàm đều đứng ngồi không yên, có mấy người cười áy náy với Mạc Phàm, đi về phía bên Lâm Khuynh Thiên.

Người còn lại cũng nhíu mày, trong đôi mắt lóe lên do dự, giống như đang xoắn xuýt nên đi hay ở.

Gần 10 năm nay, Lâm gia chỉ lấy một Trường Sinh Quả và một giọt Thiên Ngọc Tủy.

Lần này lấy nhiều thứ ra như thế, đúng là hiếm có, bỏ lỡ không biết phải đợi bao lâu.

Bọn họ đợi được, lão nhân trong nhà không đợi được.

Sắc mặt đám cha Mạc Phàm, Lưu Nguyệt Như khó coi đến cực hạn, trong mắt đều là tuyệt vọng.

- Tiểu Phàm, chúng ta sao đây?

Cha Mạc Phàm muốn nói lại thôi.

Kiếp trước hắn chưa từng thấy hai thứ này, nhưng dựa vào biểu cảm của mọi người cũng nhìn ra được, chắc chắn hai thứ này bất phàm.

- Cha, không cần gấp.

Mạc Phàm cười, lạnh nhạt nói.

- Được rồi.

Cha Mạc Phàm thở dài.

Bán đấu giá sư thấy đến thời gian rồi, mở miệng nói.

- Chư vị, hai thứ này giá thấp nhất là 1 triệu, mỗi lần tăng giá không dưới 500 vạn, 10 người ra giá cao nhất có thể đạt được Thiên Ngọc Tủy, mười người sau có thể đạt được Trường Sinh Quả, bây giờ bắt đầu.

Bán đấu giá sư vừa nói xong, không đợi những người khác mở miệng, Liễu Như Phong chậm rãi đứng dậy, nhìn thoáng qua phía Mạc Phàm.

- Liễu gia tôi ra 10 triệu, mua một giọt Thiên Ngọc Tủy.

- 10 triệu?

Không ít người nuốt nước bọt.

Lần trước bán đấu giá Thiên Ngọc Tủy chỉ đấu giá 2.6 triệu, tuy là 5 năm trước, nhưng lập tức tăng gấp 4 lần, quả thực hơi đắt.

Liễu gia thủ đô, không hổ là gia tộc đứng đầu.

- Thanh Bang chúng tôi cũng ra 10 triệu, mua một giọt Thiên Ngọc Tủy.

Tươi cười của Tống Chung như đao, cũng đứng dậy theo.

Chỉ là 10 triệu mà thôi, dùng để giẫm Mạc đại sư một cước cũng đáng.

- Tôi cũng ra 10 triệu mua một giọt Thiên Ngọc Tủy.

Một người đàn ông Châu Âu cười nham hiểm, cũng đứng dậy nói.

- Vị này là?

Có người nhìn chằm chằm người đàn ông Châu Âu xa lạ này nói.

Không đợi bọn họ đoán ra thân phận của người đàn ông Châu Âu, có người khác đứng dậy.

- Vậy tôi….

Lương tổng cũng nói.

Phần lớn là 10 triệu, không đứng ra chỉ sợ ngay cả Thiên Ngọc Tủy cũng không lấy được, thậm chí là Trường Sinh Quả cũng không có.

Chỉ trong phút chốc, Liễu gia thủ đô, một người đàn ông Châu Âu, Dư gia, Phương gia, Chu gia và 20 thế lực đều đứng dậy.

Mỗi người đều là 10 triệu, giống như ở trong mắt bọn họ 10 triệu như 10 đồng, căn bản không đáng tiền.

20 người 10 triệu, cả sảnh bán đấu giá lặng ngắt như tờ, không ít người há to miệng, trợn mắt há miệng.

Một người 10 triệu, 10 quả Trường Sinh Quả và 10 giọt Thiên Ngọc Tủy cộng lại là 200 triệu.

Nhiều tiền như thế, không chỉ thành một đại gia tộc, còn mua được một tiểu quốc.

Vô số người phấn đấu 100 năm cũng không kiếm được nhiều tiền như thế, nhưng Lâm gia chỉ cần 1 phút đồng hồ.

Ngay cả một số trang web mua sắm nổi tiếng, cũng không kiếm tiền nhanh như Lâm gia.

Bán đấu giá sư cũng hoảng sợ, ông ta hành nghề nhiều năm như thế, chưa từng bán giá cao như tối nay.

Tròn 200 triệu, đây tuyệt đối là kỷ lục.

Rất lâu sau, bán đấu giá sư mới lau mồ hôitrên trán, gõ búa ba lần.

- Chúc mừng Lâm thiếu, cũng chúc mừng các vị đấu giá được Thiên Ngọc Tủy và Trường Sinh Quả.

Bán đấu giá sư vừa nói xong, lúc này sảnh bán đấu giá mới dần dần khôi phục không khí lúc trước.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 666


- Mạc gia còn đấu giá sao?

Có người cười hỏi.

ẩ ấLâm gia vừa ra tay là Quả Trường Sinh và Thiên Ngọc Tủy, đẩy hội đấu giá lên cao.

Nếu Mạc Phàm không lấy được đồ tốt của Trường Sinh Quả và Thiên Ngọc Tủy, sẽ bị khinh bỉ chê cười.

Với thực lực của Mạc gia, sao có thể hào phóng như Lâm gia.

- Sao tôi cảm thấy hội đấu giá đã kết thúc rồi nhỉ?

Một lão tổng trêu đùa nói.

Lâm gia đấu giá được 200 triệu, chắc chắn lần này Mạc Phàm sẽ thua, biến mất khỏi tỉnh Giang Nam.

Đợi thua vùng vẫy tìm nhục, không bằng thức thời một chút, tự mình rời đi.

- Hay là lấy ra xem đi, để chúng ta mở mang tầm mắt, nhỡ đâu Mạc gia có thể lật bàn thì sao?

- Lật bàn, ông cho rằng cái bàn này làm bằng giấy, dễ lật như vậy à.

“Hô hô…” Xung quanh lại tràn đầy tiếng cười.

Đám Lâm Khuynh Thiên, Liễu Như Phong, Tống Chung đều nhếch miệng cười, nhìn về phía đám Mạc Phàm, tựa như đang nhìn con mồi trong nhà giam.

- Mạc tiên sinh, Mạc gia cậu còn đấu giá không?

Bán đấu giá sư cố nặn ra nụ cười, xấu hổ hỏi.

Sắc mặt đám cha Mạc Phàm, Lưu Nguyệt Như, Mộc Phong Nhạc rất khó coi, toàn bộ đều nhìn về phía Mạc Phàm.

Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe tinh quang, khóe miệng cười như không cười.

- Còn, nhưng người bán đấu giá phải phù hợp một điều kiện.

Bọn họ cử hành hội bán đấu giá, đâu có đạo lý không tham gia?

Thực cho rằng Trường Sinh Quả và Thiên Ngọc Tủy rất cao cấp sao, nếu biết hai thứ này đạt được thế nào, ngay cả đứa bé 3 tuổi cũng không ăn, một đám người lại dùng 10 triệu bán đấu giá.

- Mạc tiên sinh, có điều kiện gì?

Bán đấu giá sư hỏi.

- Đồ Mạc gia giới hạn ở người đấu giá bên phía Mạc gia.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Cá và chân gấu, không thể chung được.

Nếu những người này đứng bên phía Lâm gia, sẽ mất đi cơ duyên bên phía hắn.

- Cái gì, tôi không nghe lầm đấy chứ, đồ của Mạc gia không cho chúngta đấu giá?

Một lão tổng cao giọng cười nói.

Mạc Phàm bán đấu giá thứ gì còn chưa biết, vậy mà không cho bọn họ đấu giá.

Phía sau Mạc gia chỉ còn đám người linh tinh, Mạc gia gần như khó mà gom đủ 200 triệu, từ chối bọn họ đấu, càng không kiếm được nhiều.

- Mạc đại sư cũng quá kiêu ngạo rồi, cậu cảm thấy chúng tôi sẽ bán đấu giá đồ của Mạc gia sao?

Có người châm chọc khiêu khích nói.

- Đúng vậy, cậu ta nghĩ mình lấy tiên đan thần dược ra sao.

- Khẩu khí của Mạc gia lớn thật, hừ!

Tiếng oán giận và trào phúng vang lên.

Bọn họ đều là người có uy tín danh dự, vốn có một số người bất đắc dĩ mới đến bên Lâm gia, lấy đồng tình báo đáp Mạc gia, dù sao Lâm gia quá mạnh mẽ, quá bá đạo.

Hiện giờ lửa giận xuất hiện trong lòng đám người.

Đám Lâm Khuynh Thiên nhướn mày, nhìn nhau lắc đầu cười.

Bên bọn họ đã thắng chắc, một chiêu này của Mạc Phàm gần như là tự tìm đường chết.

Từ chối người bán đấu giá bên phía Lâm gia, gom đủ 200 triệu thế nào.

Vẻ mặt đám cha Mạc Phàm sửng sốt, sắc mặt âm tình bất định.

- Chuyện này…

- Tất cả mọi người ngồi xuống đi, chúng ta cùng xem vật phẩm Mạc tiên sinh lấy ra bán đấu giá là gì?

Lâm Khuynh Thiên nói với đám người phía sau.

Trên hội trường, lúc này mới yên tĩnh lại, phần lớn đều nhìn bàn đấu giá của Mạc Phàm với vẻ khinh thường, ngồi đợi Mạc gia mất mặt.

Mạc Phàm cười khinh thường, gật đầu với nhân viên nữ kia.

Nhân viên nữ kia cười khẽ, đặt vật phẩm bán đấu giá lên trên bàn đấu giá.

Bán đấu giá sư cầm lấy thẻ để trên bàn, lông mày lập tức nhíu lại, vẻ mặt do dự.

- Rốt cuộc Mạc gia bán đấu giá thứ gì thế, nói xem.

Có người thấy bán đấu giá sư không nói, không kiên nhẫn kêu lên.

- Vật phẩm bán đấu giá đầu tiên của Mạc gia là một loại đan dược, tên là Thiên Thọ Đan, phục dùng một viên có thể tăng 10 năm tuổi thọ, một người chỉ phục dùng được ba viên.

Bán đấu giá sư ngẩng đầu, nói.

Đại sảnh bán đấu giá như một trái bom ném vào trong nước, không nổ tung phát hỏa, mà vô cùng yên tĩnh.

Không chỉ không hot như khi mới lấy Trường Sinh Quả ra, hoàn toàn là một trời một vực.

Rất lâu sau, giọng nói trêu tức vang lên.

- Thiên Thọ Đan?

- Đó là thứ gì thế, tôi chưa từng nghe nói đến, các ông từng nghe nói chưa?

- Không phải là kim đan mà hoàng đế cổ đại ăn đấy chứ, bên trong đều là kim loại, đừng nói là tăng 10 năm tuổi thọ, không chỉ sống ít đi 10 năm, còn khiến người ta bất lực trên giường, muốn chơi phụ nữ cũng không chơi được, chỉ có thể nhìn người phụ nữ của mình bị người khác chơi.

- Thứ này có thể tăng 10 năm tuổi thọ, vậy tôi có thể sống đến 200 tuổi rồi.

Tiếng cười mỉa vang lên, rõ ràng là không tin đó là sự thật.

Trường Sinh Quả của Lâm gia có tác dụng thật, có chứng cứ kiểm tra.

Bỗng nhiên Mạc Phàm lấy một viên thuốc ra, nói có thể tăng 10 năm tuổi thọ, tất nhiên không ai tin.

Phía sau Mạc Phàm, đám gia chủ Lưu gia thủ đô cũng nhíu mày, do dự.

Bọn họ đến vì thứ này, thậm chí còn từ bỏ Trường Sinh Quả và Thiên Ngọc Tủy của Lâm gia.

Viên thuốc này có thể tăng tuổi thọ nhiều đến vậy sao?

Thuật luyện đan ở Hoa Hạ đã tồn tại mấy ngàn năm, có từ thời Tần Thủy Hoàng.

Nhưng không có một viên có thể kéo dài tuổi thọ thật, những người phục dùng đan dược đó không ai sống lâu hơn.

Thuốc của Mạc gia là thật sao?

- Thuốc tăng 10 năm tuổi thọ quy định giá bao nhiêu?

Một lão tổng cười hỏi.

- Giá thấp nhất là 1 triệu.

Bán đấu giá sư cười nói.

- 1 triệu, một viên độc dược mà đắt như thế, tôi ra 1000 vạn có bán không?

Một lão tổng cò kè mặc cả nói.

- Tôi ra 100 vạn mua 2 viên, chuẩn bị về cho chó ăn, chó nhà tôi sắp chết già rồi.

- Các ông ra 10 triệu cũng không mua được, ông quên rồi à, Mạc gia không cho chúng ta đấu giá.

Một người khác nhắc nhở.

- Hình như là vậy, xem ra tôi không có cơ hội cho chó ăn rồi.

Mấy lão tổng kia tiếc nuối nói.

Đám Lâm Khuynh Thiên cũng cười, vậy mà Mạc gia lấy đan dược tên Thiên Thọ Đan, bọn họ chưa từng nghe nói đến.

Cho dù thật sự kéo dài tuổi thọ, ai dám phục dùng?

Đám người Mạc gia tức muốn chết, A Hào và Liệt Hỏa cùng đứng bật dậy.

- Rất buồn cười à, muốn đấu giá thì đấu, không muốn thì biến, nếu không tôi tiễn các người.

A Hào tức giận nói.

Một đám người không đấu giá thì thôi, còn ở đây nói mát.

- Ôi, Mạc gia tức giận, các cậu không cho cười chúng tôi không cười, đừng tức giận, đừng tức giận.

Có một người nói.

Tiếng cười nhạo vẫn vang lên, chỉ nhỏ hơn chút.

- Mạc tiên sinh, không biết Thiên Thọ Đan này từng làm thí nghiệm chưa, hay có thí nghiệm không?

Lưu Văn Thiên gia chủ Lưu gia khách sáo hỏi.

Nếu chưa từng thí nghiệm, ông ta chỉ có thể rời đi.

Lưu Văn Thiên mới mở miệng, không ít người gật đầu.

Nhỡ đâu ăn xong rồi chết, bọn họ chỉ có thể khóc, tiêu tiền mua độc dược.- Đúng vậy, Mạc tiên sinh, thuốc này có đáng tin không, nếu đáng tin bao nhiêu tiền đều không thành vấn đề.

Một người khẩu âm Bắc Kinh nói.

Mọi người đều nhìn về phía Mạc Phàm, đợi Mạc Phàm trả lời.

Lúc này âm thanh “cộp cộp” truyền từ sau đài đến, không nhanh không chậm, càng đi càng gần.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 667


“Cộp!”

Âm thanh dừng lại, hai bóng người cao lớn uy nghiêm đi từ sau đài đến trên bục đấu giá.

- Tiểu Lưu, tôi uống đan dược của Mạc tiên sinh gần một năm, tóc đều biến thành đen, cậu còn muốn thí nghiệm không?

Giọng nói này mới vang lên, cả sảnh bán đấu giá lập tức khiếp sợ.

Những người cười đùa nhìn thấy hai lão giả trên đài, tươi cười lập tức cứng đờ.

- Tần, Tần lão gia tử và Lạc lão gia tử?

- Chuyện này…

Trên mặt không ít người như bị đánh, khóe miệng giật giật, nhưng không phát ra tiếng.

Tuy Tần lão gia tử và Lạc lão gia tử đã về hưu, thế lực Tần gia và Lạc gia hoàn toàn không cùng cấp bậc với Lâm gia.

Nhưng bọn họ là tướng quân khai quốc, chỉ cần còn một hơi thở, đều không thể khinh thường.

Thân phận của hai bọn họ, vậy mà hạ thấp giá trị con người quảng cáo cho Mạc gia.

- Chuyện này…

Lưu Văn Thiên từ thủ đô tới nhìn thấy hai người, lập tức đứng dậy, nhanh chóng đi lên đài.

- Bác Tần, chú Lạc, hai người đây là?

Lưu Văn Thiên khẩn trương nói.

- Tới nói thật, thuận tiện đấu giá linh dược của Mạc tiên sinh, thế nào, ngay cả lời lão tử nói cũng không tin?

Lạc Phi tức giận nói với Lưu Văn Thiên.

- Cháu tin, cháu tin.

Lưu Văn Thiên vội vàng nói.

Nếu Giang Nam này có người khiến Lưu Văn Thiên ông ta sợ hãi, chắc chắn Tần lão và Lạc lão nằm trong đó.

Nhất là Lạc Phi, trước đây ông ta được đưa tới làm thuộc hạ của Lạc Phi, bị Lạc lão đánh không ít lần.

Hai lão gia tử đều tự mình đến, chắc chắn thuốc này là thật.

- Còn ai không tin không, không tin cũng không sao, dù sao các người chỉ có thể nhìn.

Lạc Phi liếc mắt nhìn người dưới dài một cái, không khách sáo nói.

Hai lão gia tử cùng đi xuống với đám Lưu Văn Thiên, ngồi bên cạnh Mạc Phàm.

Dưới đài, sắc mặt Lâm Khuynh Thiên khẽ đổi, nhưng nhanh chóng khôi phục lại.

Hai lão gia tử ủng hộ Mạc Phàm, anh ta đã sớm dự liệu.

Nhưng hai bọn họ đến có thể giúp Mạc gia lật bàn, nghĩ đơn giản quá nhỉ.

Tần lão và Lạc lão mới ngồi xuống, một giọng nói chói tai vang lên.

- Người Hoa Hạ các ông xem trọng chứng cứ nhất, cho dù hai lão gia tử nói vậy, cũng không thể chứng minh thuốc này có tác dụng?

Không ít người nhìn người vừa nói, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông Châu Âu đấu giá Thiên Ngọc Tủy.

Người khác sợ tướng quân khai quốc Hoa Hạ, anh ta thân là người của Hắc Ám Giáo Đình, không có gì phải sợ.

- Vị tiên sinh này nói không sai, thuốc quan trọng như thế, không thể vì một câu của lão gia tử mà tin là thật được?

Những người khác không dám nói to, nói thầm nho nhỏ.

- Các người lặp lại lần nữa xem?

Lưu Văn Thiên đứng dậy, mắt hổ như đuốc nhìn xung quanh.

Tần, Lạc lão gia tử đều là trưởng bối của ông ta, tất nhiên ông ta không cho phép người khác bất kính với bọn họ.

Xung quanh, hô hấp của không ít người bị kiềm hãm.

Lưu gia thủ đô, không phải người bình thường có thể chọc được.

Lưu lão gia tử Lưu gia là người khai quốc có công lớn không nói, Lưu Văn Thiên thế hệ sau của Lưu gia cũng giữ chức vị quan trọng, có thể nói xưng bá một phương ở thủ đô.

- Lưu tiên sinh, tôi nhớ nơi này là Giang Nam đúng không?

Lâm Khuynh Thiên cười khinh thường, đứng dậy nói.

Một câu đơn giản, không nóng không lạnh, nhưng nói cho Lưu Văn Thiên biết nơi này là địa bàn của Lâm gia, người thủ đô muốn giương oai ở đây phải hỏi anh ta trước.

- Cậu…

Lưu Văn Thiên nhíu mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Khuynh Thiên.

Lưu gia chỉ lợi hại ở thủ đô, cường long không áp địa đầu xà, đắc tội Lâm gia ở đây, sẽ không có trái cây ngon để ăn, ví dụ như vậy không phải chưa từng có.

Lúc trước có thái tử gia ở thủ đô đến Giang Nam, kết quả bị đại tiểu thư Tống gia đuổi đi vô cùng chật vật.

Đại sảnh bán đấu giá tràn đầy mùi thuốc súng.

- Tiểu Lưu, ngồi xuống đi, bọn họ nói không sai, lời tôi nói không hẳn là đúng, nhưng để bọn họ biết mình sai là được.

Bộ dạng Tần lão gia tử tràn đầy tự tin, cười hiền hậu nói.

Ông ta tự mình uống thuốc của Mạc Phàm, tất nhiên biết tác dụng.

Một đám ngốc mà thôi, không cần so đo với bọn họ.

Lưu Văn Thiên liếc mắt nhìn Lâm Khuynh Thiên một cái, ngồi xuống.

Khóe miệng Lâm Khuynh Thiên hơi nhếch lên, nhìn thoáng qua Mạc Phàm, cười đắc ý.

Mạc gia mời hai vị lão gia tử tới chỉ khiến cục diện hơi rung chuyển, mượn sức đám Lưu Văn Thiên, căn bản không có tác dụng gì.

Nơi này là Giang Nam, không có đường sống để người khác giương oai.

- Mạc tiên sinh, cậu muốn tiếp tục đấu giá đồ của Mạc gia hay không đây, nếu các cậu không đưa ra được chứng cứ hữu lực, tôi cảm thấy đừng làm chậm trễ thời gian của mọi người thì hơn.

Lâm Khuynh Thiên cười nói.

Vẻ mặt Mạc Phàm không vui không buồn, liếc mắt nhìn Lâm Khuynh Thiên một cái.

- Lúc trước tôi nói, nếu cậu muốn thua thì cứ vào, bây giờ những lời này sẽ có tác dụng.

Hắn nói xong liếc mắt ra hiệu với Mộc Phong Nhạc.

Trò hay mới bắt đầu, đâu có đạo lý kết thúc?

“Bốp bốp!” Mộc Phong Nhạc vỗ tay.

Một bác sĩ mặc áo dài trắng đẩy một cái lồng sắt đi lên đài.

Trong lồng, một con khỉ da bọc xương, làn da đều đã dán vào xương, hai mắt vô thần, lông trên người đều trắng, cuộn người nằm trong một góc, cái bụng nhanh chóng lên xuống, rõ ràng là hô hấp khó khăn.

Cho dù là ai cũng có thể nhìn ra được, con khỉ này đến tuổi chết rồi.

Con khỉ này vừa được đẩy lên, không ít người lắc đầu cười.

Nhất là Lâm Khuynh Thiên, lại càng cười khinh thường.

Có thể gia tăng tuổi thọ chưa bao giờ uống vào là có tác dụng ngay, cho dù là Thiên Ngọc Tủy của Lâm gia cũng phải ba ngày mới thấy tác dụng.

Lúc này Mạc gia đẩy một con khỉ già ra, chẳng lẽ muốn bọn họ đợi ở đây ba ngày?

Nói đùa.

- Tôi cảm thấy con khỉ già này uống thuốc kia sẽ sinh ra một con khỉ con.

Có người cười nói.

- Sinh khỉ con ông đừng có nghĩ, tôi dám cược con khỉ này sống không quá ba phút.

- Đừng nói nữa, coi như xem chuyện cười đi, cẩn thận Mạc đại sư để ông lăn ra đó.

Không ít người cười đùa, nhìn cái lồng trên đài.

Bác sĩ kia nhận một viên Thiên Thọ Đan trong tay nhân viên nữ, đưa cho con khỉ.

Con khỉ tưởng là thức ăn, hữu khí vô lực nhận đan dược, nhìn cũng không nhìn nhét vào miệng, nhắm mắt ngủ tiếp.

Một phút, con khỉ chậm rãi nhắm hai mắt.

Không ít người lắc đầu.

2 phút, vẫn vậy.

Rất nhiều người nở nụ cười.

3 phút, con khỉ không có một chút phản ứng, trái lại hô hấp chậm hơn.

- Tôi nói rồi mà, nó sống không quá 3 phút, con khỉ này xong rồi.

ổ ắLão tổng kia nhẹ nhàng thở ra, đắc ý nói.

Xung quanh lại tràn đầy tiếng cười, Mạc gia nói đan dược có thể gia tăng 10 năm tuổi thọ, vậy mà độc chết con khỉ, nếu tin tức này lan ra, chắc chắn ngày mai sẽ lên đầu đề báo Giang Nam.

Đám Lâm Khuynh Thiên nhếch miệng, lắc đầu cười.

- Xem lần này Mạc gia có biến mất không?

Đúng lúc này, “xoẹt” một tiếng.

Con khỉ mở to mắt, trong mắt nó nở rộ tinh quang, xoay người nhảy lên, lồng sắt chấn động.

Chỉ thấy lông trắng trên người nó nhanh chóng rụng xuống với tốc độ mắt thường có thể thấy được, thay vào đó là một tầng lông đen, làn da dán vào xương như bơm đầy, bắp thịt lồi ra từng khối.

“Rống!” Con khỉ gào rú hưng phấn, dùng lực đập vào lồng sắt, một tay vươn về phía bác sĩ, giống như nếm được ngon ngọt của viên đan dược, muốn thêm viên nữa.

Chỉ chưa tới 3 phút, một con khỉ vừa già vừa gầy không còn bộ dạng nửa sống nửa chết lúc trước, như quay về thời trung niên, thậm chí còn hơn.

Ở đây, trên thì đám Lâm Khuynh Thiên, dưới thì bán đấu giá sư và nhân viên nữ đều khiếp sợ,

- Đây, đây là cải lão hoàn đồng sao?
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 668


- Tôi không nhìn lầm đấy chứ?

Mắt rất nhiều người mở to, mắt đảo liên tục, tràn đầy vẻ khó mà tin.

Một con khỉ sắp chết ngay cả bộ lông cũng biến thành màu đen, như phục dùng tiên đan trên TV, lúc trước còn tóc trắng xóa, hơi thở như con ba ba già, sau đó lập tức biến thành thiếu niên tóc đen.

Tuy xảy ra trên người một con khỉ, nhưng ở trong mắt bọn họ không khác gì xảy ra trên người con người.

Dù sao ghen của khỉ không khác người mấy, con khỉ uống thuốc của Mạc Phàm có tác dụng lớn như thế, chắc chắn người ăn cũng có tác dụng tương tự.

Sắc mặt Lâm Khuynh Thiên, Tống Chung, Liễu Như Phong khó coi, cuối cùng không cười nổi.

Rất rõ ràng, quả thật Thiên Thọ Đan của Mạc Phàm có tác dụng, hơn nữa hiệu quả rất tốt, còn tốt hơn Trường Sinh Quả và Thiên Ngọc Tủy của Lâm gia.

Thiên Ngọc Tủy phải ba ngày mới có tác dụng, đan dược của Mạc Phàm chỉ cần 3 phút, cuối cùng cũng thấy loại thuốc tốt hơn.

Lúc trước bọn họ cảm thấy nắm chắc thắng lợi trong tay, hiện giờ không đơn giản như thế.

- Chuyện này…

Đại sảnh bán đấu giá lặng ngắt như tờ, tất cả bị màn thần kỳ này làm sợ ngây người.

Rất lâu sau, bán đấu giá sư ngơ ngẩn hỏi:

- Bác sĩ, con khỉ này trẻ bao nhiêu tuổi?

Lúc này bác sĩ thú y mới lấy lại tinh thần, vội vàng kiểm tra tình hình thân thể con khỉ này.

- Con khỉ này trẻ 12 tuổi.

- Cái gì?

Đại sảnh vừa náo nhiệt lại giống như chết lặng.

Phải biết rằng Thiên Ngọc Tủy của Lâm gia chỉ có tác dụng gần 3 năm, con khỉ gần chết uống đan dược của Mạc Phàm, lập tức trẻ 12 tuổi, tác dụng gấp 4 lần Thiên Ngọc Tủy.

Tuy đan dược này chỉ có thể phục dùng 3 viên, nhưng tự nhiên được thêm 30 năm tuổi thọ, Thiên Ngọc Tủy và Trường Sinh Quả dùng tiếp được hay không còn không biết.

Chỉ trong chớp mắt, không ít người hối hận đến mức ruột sắp đứt rồi.

Thiên Thọ Đan cực phẩm như thế, giá không khác Thiên Ngọc Tủy mấy, tác dụng lại gấp 4 lần Thiên Ngọc Tủy, cứ bị bọn họ bỏ lỡ như thế.

- Ông chắc chắn ông không lầm, ông nhìn cho kỹ, nếu sai, cẩn thận sẽ thảm lắm đó.

Dư Danh gia chủ Dư gia nói.

Trong giọng nói đều có ý uy h**p.

Nếu đan dược của Mạc Phàm có tác dụng như vậy, không phải không có khả năng lật bàn, đây là chuyện bọn họ không mong muốn nhất.

- Quả thật trẻ 12 tuổi, chỉ nhiều chứ không ít.

Bác sĩ thú y kia do dự một lát, nói chắc chắn.

Ông ta làm bác sĩ thú y mấy chục năm rồi, kinh nghiệm vô cùng phong phú, cơ bản sẽ không sai.

- Ông muốn…

Sắc mặt Dư Danh khó coi, giận dữ hét.

Ông ta còn chưa nói xong, Mạc Phàm nhíu mày, liếc mắt nhìn Dư Danh một cái.

- Muốn cái gì?

Dư Danh bị Mạc Phàm nhìn chăm chú như thế, vẻ mặt lập tức như bị cự long viễn cổ đến gần, miệng há to, chữ “chết” không nói ra được.

- Không, không có gì.

Dư Danh vội vàng ôm đầu nói, không dám nhìn Mạc Phàm.

Chuyện của Mạc đại sư, ông ta biết một chút.

Trương gia, Vương gia Đông Hải, Hoàng gia thủ đô, đều là vết xe đổ, ông ta làm càn trước mặt Mạc Phàm là muốn chết.

- Nếu như ông ta có chuyện, tôi giết ông.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Rõ ràng là giết người, lại không khác gì nói muốn làm thịt gà.

Dư Danh như bị người ta tát mấy cái, trong đôi mắt tràn ngập lửa giận, không dám phát ti3t.

Sắc mặt Lâm Khuynh Thiên nham hiểm, không nói gì, nhưng sắc mặt kém hơn nhiều.

Bên phía Mạc gia, Lưu Văn Thiên vô cùng kích động.

May mà ông ta không ngồi bên phía Lâm gia, nếu không hối hận cũng không kịp.

Thuốc cực phẩm như thế, hai thứ của Lâm gia khó mà so sánh được.

- Mạc đại sư, có phải có thể đấu giá Thiên Thọ Đan rồi không?

- Đừng sốt ruột.

Mạc Phàm lạnh nhạt vẫy tay với bán đấu giá sư.

Vừa bắt đầu bán đấu giá mà thôi, thứ tốt còn ở phía sau.

Bán đấu giá sư đạt được cho phép, lấy tấm thẻ còn lại.

- Vật phẩm bán đấu giá thứ hai có tên là Khuynh Thành, sử dụng một lần có thể khiến dung nhan không già 10 năm, có thể sử dụng vô kỳ hạn, giá quy định là 1 triệu.

Vải đỏ được vén lên, Khuynh Thành xuất hiện trước mặt mọi người, Thiên Ngọc Tủy tựa như hơi sữa trên người tiểu cô nương, Khuynh Thành tựa như mùi thơm xử nữ trên người thiếu nữ 18.

- Cái gì?

Lần này không như quả bom nổ mạnh rơi vào trong nước, cuối cùng đại sảnh bán đấu giá sôi trào hừng hực.

Thiên Ngọc Tủy chỉ khiến dung nhan người ta không già từ 2 đến 3 năm, vậy mà Khuynh Thành này có thể duy trì 10 năm, căn bản không cùng cấp bậc.

Tuy chưa làm thí nghiệm, nhưng vừa rồi có thí nghiệm Thiên Thọ Đan, không ít người tin 7, 8 phần.

- Lần này thiệt lớn rồi.

Có người khóc không ra nước mắt.

Thiên Thọ Đan cộng thêm Khuynh Thành, đó là trường sinh, bất lão.

Chỉ cần lúc trước bọn họ đứng về phía Mạc gia, có khả năng đấu giá được, hiện giờ hoàn toàn không có cơ hội.

Nhất là những người sau đó mới đến bên Lâm gia, trong chớp mắt mặt tái đi rồi.

Bọn họ thuận theo gió, nhưng xem như không chiếm được thứ tốt gì.

Sắc mặt đám Lâm Khuynh Thiên lại khó coi hơn.

Chuyện này còn chưa xong.

- Ngoại trừ hai thứ này ra, còn có thứ khác nữa, thứ này tên là Tạo Hóa Dịch, có thể khiến người bình thường thành võ giả, pháp sư.

Bán đấu giá sư nói tiếp.

Khi nói chuyện, không chỉ giọng nói ông ta run rẩy, tay cũng lắc lư liên tục, giống như thẻ giới thiệu vật phẩm bán đấu giá ông ta cầm trong tay rất nặng, không cầm được bằng một tay.

Ông ta bán đấu giá vài chục năm, pháp khí võ giả, pháp sư sử dụng, đan dược ông ta cũng từng bán rồi, những thứ này không hề hiếm lạ.

Nhưng chưa có thứ nào khiến người bình thường thành võ giả.

Bởi vì muốn trở thành võ giả, pháp sư, nhất định phải khổ tu mới được.

Rất nhiều người khổ tu cả đời, đều bị ngăn bên ngoài cánh cửa võ giả, pháp sư.

Một lọ nước thuốc có thể trở thành võ giả, ông ta không chỉ cảm thấy mình sắp điên rồi, thế giới này cũng điên rồi.

Bán đấu giá sư vừa nói xong, Tần lão, Lạc lão, Lưu Văn Thiên và rất nhiều người đứng bật dậy, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.

Khiến người bình thường biến thành võ giả, tuy chỉ có mấy chữ, nhưng chỉ cần biết tồn tại của võ giả, pháp sư, sẽ biết phân lượng mấy chữ này.

Mỗi một chữ, tuyệt đối không nhẹ hơn ngọn núi to.

Những lời này truyền tới thủ đô, cũng có thể khiến thủ đô lung lay mấy cái, run rẩy ba lần.

Phải biết rằng muốn thành võ giả, pháp sư thật sự rất khó khăn, trong 10 vạn người thì chỉ có một người.

ế ố ể ế ốNếu nước thuốc của Mạc Phàm có thể khiến người bình thường thành võ giả, nói cách khác, người nào đạt được nước thuốc này sẽ tạo ra đại quân tu sĩ như mưa bom bão đạn.

- Mạc tiên sinh, đây là thật sao?

Tần lão gia tử hỏi.

Ông ta chỉ biết hai loại trước là gì, ông ta không rõ loại thứ ba lắm.

Nhưng tuyệt đối không ngờ tới, thứ này lại kinh hãi thế tục đến vậy.

Ngay cả Lâm Khuynh Thiên, Tống Chung, Liễu Như Phong cũng đứng ngồi không yên, sắc mặt rất khó coi, gần như có thể vặn ra nước.

Lâm gia tích lũy ngàn năm, cũng chỉ có Trường Sinh Quả và Thiên Ngọc Tủy, một tên tiểu tử như Mạc Phàm giơ tay là lấy ra đồ tốt hơn bọn họ, đã nằm ngoài dự kiến của anh ta.

Ai biết Mạc Phàm còn có Tạo Hóa Dịch này.

- Rốt cuộc tiểu tử này là ai?

Nếu Tạo Hóa Dịch lan truyền ra, Lâm gia, Liễu gia, thậm chí cả Thanh Bang nước ngoài đều không có cơ hội lấy được.

Trong mắt đám Lâm Khuynh Thiên hiện lên lạnh lẽo.

- Mạc Phàm, tôi rất kinh ngạc với những thứ cậu lấy ra, tối nay vẫn là tôi thắng, bởi vì chỉ dựa vào những người bên phía cậu, không có khả năng lấy được 200 triệu.

Lâm Khuynh Thiên đứng dậy, cười âm hiểm nói.

Thực lực của Lưu gia và mấy gia tộc đứng sau Mạc Phàm không kém, nhưng không có một nhà giàu có, cho dù Lưu Văn Thiên đồng ý ra giá cao, muốn lấy được 200 triệu căn bản là si tâm vọng tưởng.

Không kiếm được số tiền này, Mạc gia không trả nợ nổi, người thắng là anh ta, Mạc gia đợi biến mất đi.

Sắc mặt đám người đứng sau Lâm Khuynh Thiên khá hơn chút, đều cười.

Cho dù là đồ tốt, nhưng đáng tiếc lấy ra muộn rồi.

Sắc mặt Tần, Lạc lão gia tử, Lưu Văn Thiên khó coi, Lâm Khuynh Thiên nói không sai, quả thực bọn họ không lấy được nhiều tiền như thế.

Mạc Phàm lắc đầu, cười khinh thường.

- Cậu cảm thấy Mạc đại sư tôi quật khởi một năm, chỉ có chút nhân mạch đó sao?
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 669


Hơn 90% thế lực tỉnh Giang Nam đã đứng về phía Lâm gia, nếu đặt lên người người khác, căn bản khó có khả năng thắng.

Nhưng cả Hoa Hạ không chỉ có một tỉnh Giang Nam, y tiên bất tử hắn chỉ có chút bản lĩnh, nhân mạch đó sao?

- Cái gì?

Lâm Khuynh Thiên nhíu mày, ánh mắt âm tình bất định.

Chẳng lẽ tiểu tử này còn người ở tỉnh khác, có quân bài chưa lật?

- Vào đi.

Mạc Phàm thản nhiên nói, tất nhiên giọng nói truyền đi rất xa.

“Rầm!” Một cánh cửa sảnh bán đấu giá mở ra, một giọng nói cao vút vang lên.

- Lỗ Lão Hổ ông chủ Lỗ Tấn Châu đến.

Lỗ Lão Hổ?

Nghe thấy tên này, bao gồm cả Lâm Khuynh Thiên, vẻ mặt không ít người thay đổi.

Bọn họ có thể không để ý tới Lưu Văn Thiên, Lưu Văn Thiên vừa không thuộc tỉnh Giang Nam cũng thua kém trong thương trường, nhưng bọn họ không có khả năng không biết Lỗ Lão Hổ Tấn Châu.

Lỗ Lão Hổ nắm vô số khoáng sản, nhất là khoáng sản hiếm có chất lượng tốt.

Ngoại trừ khoáng sản ra, ông ta còn mở mấy công ty khoa học kỹ thuật, chuyên nghiên cứu chế tạo một số nguyên liệu mũi nhọn, tên lửa và một số linh kiện ở Hoa Hạ đều do Lỗ gia sản xuất.

Nói Lỗ Lão Hổ phú khả địch quốc cũng không đủ, mình ông ta lấy ra 200 triệu không thành vấn đề.

- Vậy mà Lỗ Lão Hổ đến đây, chuyện này…

- Mạc tiên sinh, trên đường có chút chuyện, đã tới muộn.

Lỗ Lão Hổ nhìn Mạc Phàm, nhanh chóng đi tới, cười tít mắt nói.

Đường đường là Lỗ Lão Hổ Tấn Châu lúc này đâu còn là lão hổ, như một con mèo trước mặt Mạc Phàm.

- Ngồi đi.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Lỗ Lão Hổ tìm vị trí gần đầu, mỉm cười với vài người gần đó, ngồi xuống.

Lỗ Lão Hổ mới ngồi xuống.

- Khương gia Tấn Châu đến!

Một người trẻ tuổi béo trước ngực thêu chữ “Y” đi tới.

Khương gia, là y dược thế gia bị Hoàng gia nô dịch ngàn năm sao?

Sau khi Hoàng gia bị diệt, tất cả tài sản đều quay về tay Khương gia, tài phú không thể đo lường được.

- Gia Cát tiểu thư Gia Cát gia Bắc Xuyên đến.

Lâm Khuynh Thiên nhíu chặt mày, Gia Cát gia là hậu nhân của Gia Cát Vũ Hầu, ít ai ở Hoa Hạ không biết.

Giọng nói vừa vang lên, Gia Cát Nguyệt vén tóc, mặc lễ phục trễ ngực màu rượu vang đi vào.

Gương mặt hỗn huyết tuyệt mỹ, dáng người khiến máu người ta sục sôi, lập tức tóm không ít ánh mắt lão tổng.

- Nam Cung Thiên Nam Cung gia Giang Nam đến…

- Tôn Huyền Cơ Tôn gia…

- Võ gia…



Ngay sau Nam Cung, Tôn Huyền Cơ dẫn theo sáu đệ tử gia tộc cổ xưa vào.

Những gia tộc này không được xưng là nhà giàu có, nhưng là thế gia xưng bá một phương ở Hoa Hạ, khẽ dịch chân khiến một phương động đất.

Gia tộc như vậy tới ủng hộ Mạc gia, Mạc gia có mặt mũi lớn vậy sao?

Giọng nói ở cửa vừa dừng lại, lại vang lên.

- Lam Điệp sứ giả Hắc Thị đến.

Lam Điệp mặc trang phục mốt thoải mái khác hẳn bình thường, cười quyến rũ với Mạc Phàm, ngồi với Gia Cát Nguyệt ở phía sau Mạc Phàm.

Hai người một gợi cảm nóng bỏng, một thanh nhã quyến rũ, giống như hai đóa hoa xinh đẹp nở rộ, phong cảnh như họa, khiến không ít người hâm mộ ghen tị.

- Hắc Thị cũng đến đây.

Hắc Thị không thích tranh chấp bất luận thứ gì, vậy mà lần này cũng tới tham gia bán đấu giá của Mạc gia.

- Lần này xảy ra chuyện gì thế?

- Ngô tiểu thư đến…

- Tống tiên sinh đến…

- Kiều tiểu thư đến…

Sau Lam Điệp, liên tục có người đi vào.

Những người này không có gia thế cao, thì nằm tỏng giới phú quý Giang Nam.

Nhưng bất luận người nào trên mặt đều có vài phần kiêu ngạo, không để đám người Lâm Khuynh Thiên ở đối diện vào mắt, chỉ nhìn vẻ mặt là biết không phải người bình thường.

- Hình như Ngô tiểu thư kia là người đại diện của Lưu tiểu thư đại tỷ giới giải trí, không phải bọn họ đến vì Khuynh Thành đấy chứ?

Có người nói.

- Hình như Tống tiên sinh kia là phát ngôn viên của Angelina Jolie ngôi sao điện ảnh quốc tế ở Hoa Hạ, nghe nói Angelina Jolie là bạn thân của Tô Nhã Hân.

- Kiều tiểu thư kia là…

Không lâu sau, chỗ trống phía sau Mạc Phàm có mấy chục người.

Những người trước đó không đủ 200 triệu, những người hiện giờ lấy 2000 triệu cũng không có vấn đề.

- Được lắm, được lắm!

Lâm Khuynh Thiên lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Phàm, nghiến răng nghiến lợi nói.

Giọng nói giống như xuất hiện trong vết nứt vạn năm, khiến không ít người run rẩy.

Mỗi một người tới đây, tựa như một cước giẫm lên mặt anh ta, một cước một dấu chân.

Nhiều người tới ủng hộ Mạc Phàm như thế, cho dù Mạc Phàm từ chối người bên Lâm gia bọn họ đấu giá, tối nay Mạc Phàm vẫn thắng.

Thiên Thọ Đan, Khuynh Thành, Tạo Hóa Dịch, bất luận là phẩm chất hay cấp độ đều trên Trường Sinh Quả và Thiên Ngọc Tủy.

Trường Sinh Quả và Thiên Ngọc Tủy đều lấy được 200 triệu, đồ của Mạc Phàm càng không có vấn đề.

Anh ta thua, thua hoàn toàn.

Sau khi thua Mạc Phàm hai lần, lần thứ ba vẫn thua.

Lúc này, nếu lửa giận trong lòng có thể giết người, Mạc Phàm và đám người sau lưng hắn đã biến thành bột phấn rồi.

Lúc Lâm Khuynh Thiên đang tức giận, lại có giọng nói vang lên.- Giang tư lệnh Vân Châu tới.

Chỉ thấy Giang Thành mặc quân trang, theo sau là Long Nhược Tuyết và Thỏ Tử mặc trang phục ngụy trang.

Hai bọn họ mỗi người cầm một cái rương, không biết bên trong có gì.

Ba người có mặt, sảnh đấu giá vốn sôi trào đến mức tận cùng, lại giống như có kinh lôi trên bình địa, nổ bùm bùm.

- Ông trời của tôi, Giang tư lệnh đang tại chức cũng đến đây, còn mặc quân trang?

Có người ôm đầu khó mà tin nói.

Những người khác đột nhiên tới, đã khiến người ta khó tin rồi, vậy mà hội đấu giá còn có tư lệnh đang tại chức.

Ngay cả đám cha Mạc Phàm, Lưu Nguyệt Như cũng vừa mừng vừa sợ.

- Sao Giang tư lệnh lại tới đây, lần này hay rồi.

“Bộp!” Thẻ trong tay bán đấu giá sư rơi xuống đất, ông ta vẫn nhìn chằm chằm đám Giang Thành ngơ ngẩn, giống như không cảm nhận được.

Hai mắt Tống Chung nheo lại, con ngươi chuyển động trái phải, sắc bén lóe lên.

Mạc đại sư Đông Hải khiến Thanh Bang bọn họ thất bại liên tục, quả nhiên không dễ đối phó như thế.

Trong chớp mắt sắc mặt Liễu Như Phong trắng bệch, ông ta tưởng rằng nhân cơ hội này tiêu diệt Mạc gia.

Ông ta không ngờ tới Mạc gia không chỉ sắp lật bàn, còn khiến bọn họ thua vốn gốc bằng 0.

- Giang tư lệnh đều tới ủng hộ Mạc Phàm, lần này xong rồi.

Lâm Khuynh Thiên nắm chặt tay, khuôn mặt xanh mét.

Giang Thành có quan hệ với Lâm gia bọn họ, xem như là nửa người Lâm gia, vậy mà tới ủng hổ Mạc Phàm, ghế ngồi bị tay anh ta nắm mà kêu kẽo kẹt.

- Đáng chết!

- Mạc tiên sinh, không quấy nhiễu hội đấu giá của cậu chứ?

Giang Thành lập tức đi đến trước người Mạc Phàm, khách sáo nói.

Mạc Phàm nhướn mày, thoải mái hơn.

Giang Thành không nằm trong phạm vi mời của hắn, xem ra trong tiểu đội Thanh Long có người nào đó phục dùng Tạo Hóa Dịch, còn khiến Giang Thành thấy được tác dụng của Tạo Hóa Dịch, như vậy cũng được.

- Không có, ngồi đi.

Mạc Phàm lắc đầu, lạnh nhạt nói.

Lưu Nguyệt Như, Mộc Phong Nhạc và Tô Nhã Hân nhường vị trí, để đám Giang Thành ngồi xuống.

Giang Thành ngồi xuống, Mạc Phàm không có ý định bảo bán đấu giá sư bắt đầu bán đấu giá, trái lại nhìn về phía Lâm Khuynh Thiên.

- Lâm Khuynh Thiên, hiện giờ cậu vẫn cảm thấy Lâm gia cậu thắng sao?

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Đại sảnh bán đấu giá lập tức lặng ngắt như tờ.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 670


Không ít người nhướn mày, sắc mặt khó coi, nhìn về phía Lâm Khuynh Thiên.

Lúc trước bên phía Mạc gia muốn gom đủ 200 triệu, khó như lên trời.

Hiện giờ chỉ cần Mạc Phàm nguyện ý, 200 triệu thêm 2 số 0 cũng được.

Không cần tiến hành hội đấu giá nữa, Lâm Khuynh Thiên thua rồi.

Mặt Liễu Như Phong xám như tro tàn, trong đôi mắt đều là lo lắng.

Lâm Khuynh Thiên nhíu mày, nghiến răng nhìn chằm chằm Mạc Phàm.

Nếu là những người khác, một câu của anh ta đã khiến Mạc Phàm đầu thân hai nơi.

Nhưng đối diện anh ta lại là Mạc đại sư Đông Hải.

- Tôi, tôi…

Không đợi anh ta trả lời, một giọng nói truyền đến.

- Mạc tiên sinh, không thể không nói cậu rất lợi hại, vài chục năm qua Lâm gia chúng tôi chưa từng gặp đối thủ như vậy, nhưng tôi có đề nghị, hi vọng Mạc tiên sinh có thể suy xét.

- Hửm?

Không ít người nhìn về phía người vừa nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía một người.

Mặc kệ là người bên Lâm Khuynh Thiên, hay bên Mạc Phàm, vẻ mặt đều thay đổi.

Lưu Nguyệt Như che môi, vẻ mặt hoảng sợ.

Đám Tôn Huyền Cơ, ánh mắt âm tình bất định.

Liễu Như Phong thì vui vẻ, giống như nhìn thấy cứu tinh.

- Cha, sao cha lại tới đây?

Lâm Khuynh Thiên nhìn thấy người tới, trước mắt sáng lên.

Người tới là người rất có quyền lợi nói chuyện ở Lâm gia, Lâm Thiên Phong gia chủ đương thời của Lâm gia.

Ngoại trừ Lâm Thiên Phong ra, bên cạnh Lâm Thiên Phong còn có một lão giả mặc quần áo trắng và mấy đại hán áo đen.

Trên người những người này mang theo vài phần cảm giác khiến người ta không rét mà run.

Nhất là lão giả áo trắng, hai mắt ông ta như đang ngủ, bộ dạng giống như chưa tỉnh ngủ, nhưng bao gồm cả Giang Thành bên trong, vẻ mặt đều thay đổi.

Thứ năm Hắc Bảng: Quỷ Lão.

Nhìn thấy đám Lâm Thiên Phong, Lâm Khuynh Thiên như nhìn thấy hi vọng.

Chuyện Lâm Khuynh Thiên không làm chủ được, Lâm Thiên Phong có thể, dù sao Lâm Thiên Phong mới là người đại diện cho Lâm gia.

- Lần này có trò hay để xem rồi, tối hôm nay không đơn giản như vậy.

Có người nghĩ thầm.

Vốn Mạc gia thắng, hội đấu giá kết thúc hoàn toàn, nhưng Lâm Thiên Phong có khả năng xoay chuyển.

Lâm Thiên Phong liếc mắt nhìn Lâm Khuynh Thiên một cái, trong mắt lóe lên thất vọng, sau đó ông ta dời mắt nhìn Mạc Phàm.

- Mạc tiên sinh, có hứng thú nghe đề nghị của tôi không?

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, nhìn lướt qua Lâm Thiên Phong, cười nhạt.

Cuối cùng người có quyền nói chuyện ở Lâm gia đã đến.

- Đề nghị gì?

- Tất cả vật phẩm bán đấu giá của Mạc gia tối nay thuộc về Lâm gia tôi, nợ nần, ân oán giữa Mạc gia và Lâm gia xóa bỏ.

Trong mắt Lâm Thiên Phong lóe lên tinh quang, không nóng không lạnh nói.

Ông ta nghĩ chuyện tối nay sẽ xuôi gió xuôi nước, ai biết Mạc Phàm có bản lĩnh lớn như thế, vậy mà có thể xoay mình.

Nhưng đè được Lâm gia bọn họ sao, nghĩ quá đơn giản về Lâm gia bọn họ rồi.

Lâm Thiên Phong vừa nói xong, không ít người bên phía Lâm gia ngầm khen ngợi.

Đề nghị của Lâm Thiên Phong xem như là Lâm gia cầu hòa với Mạc gia, thực ra là Mạc gia ra giá cao cầu hòa Lâm gia.

Nếu Mạc gia đồng ý với đề nghị của Lâm Thiên Phong, Mạc gia có thể sống an ổn.

Nhưng chắc chắn Lâm gia là người thắng lần này, không chỉ ổn định thanh danh, địa vị của Lâm gia, còn làm lung lay tâm số lớn, lại được ba vật phẩm bán đấu giá của Mạc gia.

Phải biết rằng ba vật phẩm bán đấu giá của Mạc gia trên 200 triệu, nhất là Tạo Hóa Dịch, ngay cả Giang Thành đều đã đến.

Có ba vật phẩm bán đấu giá này, còn nhân cơ hội giáo huấn người đứng sau Mạc gia.

- Một chiêu lấy lùi làm tiến này đúng là lợi hại.

- Gia chủ Lâm gia không hổ là gia chủ Lâm gia.

… S

ắc mặt những người đứng sau Mạc Phàm đều khó coi, nếu Mạc Phàm đồng ý, bọn họ phải đến Lâm gia xin thuốc.

Bọn họ vốn đứng về phía Mạc gia, muốn đến bên Lâm gia khó hơn nhiều.

- Chuyện này…

Lưu Nguyệt Như cũng nhíu mày, do dự bất định.

Chuyện này là cơ hội tốt với Mạc gia, dù sao Lâm gia quá cường đại, nếu có lựa chọn không ai nguyện ý là địch với Lâm gia.

Nhưng có mất, Mạc gia sẽ mất hết lòng người.

- Một chiêu này của Lâm Thiên Phong đúng là độc.

Nếu Mạc gia từ chối, có khả năng gặp phải đả kích nhiều hơn nữa.

Không ít ánh mắt nhìn về phía Mạc Phàm.

Mạc Phàm khẽ lắc đầu, cười lạnh lùng.

Trước khi bán đấu giá Lâm gia không đến nghị hòa, phải đợi khi hắn tát vào mặt Lâm gia, Lâm Thiên Phong mới chạy tới nghị hòa.

Chiến là Lâm gia, hòa cũng là Lâm gia, Lâm gia nghĩ mình là hoàng đế sao.Cho dù ở trong mắt người thường Lâm gia là hoàng đế, nhưng ở trong mắt hắn chỉ như phàm nhân.

Một phàm nhân nói muốn ngừng đấu trước mặt y tiên bất tử hắn, có tác dụng sao?

Huống chi Lâm Thiên Phong còn đánh chủ ý lên mấy linh dược kia, đúng là không biết sống chết.

- Cho tôi lý do nhất định phải đồng ý với đề nghị của ông.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

- Cái gì?

Vẻ mặt không ít người thay đổi.

Mạc Phàm dám đòi Lâm Thiên Phong lý do, đây là muốn từ chối Lâm Thiên Phong sao?

- Chỉ dựa vào bốn chữ “Lâm gia Giang Nam”, còn chưa đủ sao?

Lâm Thiên Phong nhướn mày, trầm giọng hỏi.

- Không đủ.

Mạc Phàm cười nhạt nói.

Chỉ là Lâm gia Giang Nam đã muốn chèn ép hắn, phải hỏi bốn chữ “y tiên bất tử” có đồng ý không.

Hắn vừa nói câu này, đại sảnh bán đấu giá như chết lặng.

Vậy mà Mạc Phàm nói Lâm gia không đủ, khẩu khí quá lớn rồi?

Có thể không để Lâm gia vào mắt, không có mấy người ở Giang Nam, nhưng không bao gồm Mạc gia trong đó.

- Chuyện này…

- Chuyện này ầm ĩ lớn rồi.

Mạc Phàm không thèm để ý Lâm Khuynh Thiên cũng không sao, nhưng đối phương là Lâm Thiên Phong.

- Hửm?

Ánh mắt Lâm Thiên Phong phát lạnh, nhìn chằm chằm Mạc Phàm.

- Vậy nếu cậu không tiếp nhận đề nghị của tôi, Mạc gia sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung với Lâm gia?

Quả thật Mạc gia có chút thực lực, ông ta vốn định ổn định Mạc gia trước, lần sau tìm cơ hội thu thập.

Ai biết Mạc Phàm hung hãn như thế, vậy chỉ có thể trở mặt.

- Kẻ thù không đội trời chung sao?

Mạc Phàm cười nói.

Kiếp trước Lâm gia là kẻ thù không đội trời chung với hắn, hiện giờ Lâm Thiên Phong lại lấy trở thành kẻ thù không đội trời chung với Lâm gia tới uy h**p hắn.

Đúng là buồn cười.

Không nói đến kiếp trước, một tháng này Lâm gia khiến Mạc gia nợ hơn 200 tỷ, chẳng lẽ không muốn đẩy Mạc gia vào chỗ chết?

Nếu hắn không phải y tiên bất tử, chắc chắn Mạc gia sẽ biến mất khỏi Giang Nam.

Chẳng lẽ còn chưa phải kẻ thù không đội trời chung?

- Ông cảm thấy hiện giờ chúng ta chưa phải là kẻ thù không đội trời chung à?

Mạc Phàm cười nói.

Mạc Phàm vừa nói xong, xung quanh lại rộ lên.

Lâm Thiên Phong nhíu mày, sắc mặt khó coi.

- Ý của cậu là từ chối lời đề nghị của tôi sao?

Lâm Thiên Phong nén giận nói.

- Không cần suy nghĩ đề nghị của ông, tôi có thể cho Lâm gia ông đề nghị, lập tức mang tất cả người Lâm gia biến mất khỏi Hoa Hạ, nếu không tôi sẽ khiến Lâm gia chết, không còn kẻ thù không đội trời chung.

Mạc Phàm dừng cười, thản nhiên nói.

Giọng nói như kim thạch rơi xuống đất, leng keng có lực, truyền vào trong lòng mọi người.

Thân phận và nhãn giới của hắn hiện giờ, Lâm gia khổng lồ đến mấy cũng chỉ là con kiến.

Lâm gia không đến trêu chọc hắn, hắn sẽ không để ý Lâm gia.

Nhưng nếu Lâm gia dám ra tay đối phó Mạc gia, đó là tự tìm đường chết.

Mạc Phàm vừa nói những lời này, sảnh đấu giá như có sấm sét nổ tung, thân thể mọi người run lên.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 671


- Lâm gia chết, không có kẻ địch sao?

Bao gồm Lưu Nguyệt Như trong đó, không ít người ngơ ngẩn nhìn về phía Mạc Phàm.

Có người không ngừng nuốt nước bọt.

Có người vẻ mặt mờ mịt, cho rằng mình nghe lầm.

Có người chảy mồ hôi lạnh toàn thân, quần áo dán vào da.

Bọn họ từng thấy không ít người gan lớn, nhưng gan lớn như Mạc Phàm là người đầu tiên.

Mạc Phàm không chỉ từ chối Lâm Thiên Phong, còn đề nghị Lâm gia biến mất khỏi Hoa Hạ, nếu không sẽ diệt Lâm gia.

- Diệt Lâm gia, tiểu tử này không muốn sống nữa à.

Vẻ mặt Lâm Thiên Phong sửng sốt, mắt mở to giống như bị đứa bé tát vào mặt, hồng xanh bất định.

Từ khi ông ta thành gia chủ Lâm gia tới nay, chưa có ai dám nói chuyện với ông ta như thế, vậy thì đợi xem đi.

- Mạc Phàm, tôi lại cho cậu một cơ hội, cậu chắc chắn muốn như vậy sao?

Lâm Thiên Phong xác nhận lại.

- Còn có một việc nữa, thả người Lâm gia ông dùng để nuôi dưỡng Trường Sinh Quả và Thiên Ngọc Tủy ra, nếu không tôi sẽ khiến Lâm gia ông thành chất dinh dưỡng nuôi dưỡng Trường Sinh Quả và Thiên Ngọc Tủy.

Lâm gia lấy Trường Sinh Quả và Thiên Ngọc Tủy ra, sao hắn không biết nguồn gốc?

Trường Sinh Quả và Thiên Ngọc Tủy là quả ở trên cây, Thiên Ngọc Tủy là chất lỏng trong Thiên Ngọc Đằng, có thể khiến người ta trường thọ, không già.

Nhưng cho dù là Trường Sinh Thụ hay Thiên Ngọc Đằng đều gieo hạt giống trong cơ thể người sống, dùng người sống làm nước thuốc dưỡng đặc biệt, khí huyết người sống làm chất dinh dưỡng.

Người bị coi là chất dinh dưỡng gần như sống không bằng chết, cho nên hai thứ này là đồ cấm.

Vậy mà Lâm gia nuôi Trường Sinh Thụ và Thiên Ngọc Đằng, đúng là đáng chết.

Mạc Phàm vừa nói câu này, sắc mặt không ít người khó coi.

Bọn họ không ngu ngốc, tất nhiên biết dưỡng người sống là ý gì, thuốc Lâm gia dùng để trường sinh là dùng người sống gieo trồng, ăn thuốc này không khác ăn…

Mặt người mua được Trường Sinh Quả và Thiên Ngọc Tủy tái mét, có cảm giác muốn nôn.

Người không mua được thì âm tình bất định, cảm thấy may mắn.

Vẻ mặt Lâm Thiên Phong và Lâm Khuynh Thiên ngẩn ra, nhanh chóng phản ứng kịp.

Trường Sinh Quả và Thiên Ngọc Tủy là bí mật lớn nhất của Lâm gia bọn họ, quả thật dùng người sống để dưỡng, ở Lâm gia chỉ có gia chủ mới biết, nhưng sao Mạc Phàm biết?

- Tôi không biết cậu đang nói gì, nhưng ước định một tháng còn hai ngày, vậy chúng ta xem cuối cùng là ai chết?

Lâm Thiên Phong giận dữ nói.

Mạc Phàm vừa nói Lâm gia bọn họ như vậy, đã không còn đường sống.

Vậy mà Mạc Phàm biết Trường Sinh Thụ và Thiên Ngọc Đằng, càng không thể giữ cậu ta lại.

- Chúng ta đi!

Lâm Thiên Phong lạnh lùng liếc Mạc Phàm một cái, dứt khoát xoay người, nổi giận rời đi.

- Lần này tôi thua, nhưng chúng ta đợi coi.

Lâm Khuynh Thiên nói xong những lời này, cũng rời đi theo.

Thắng thì sao chứ, cả Mạc gia đợi biến mất khỏi Hoa Hạ đi.

Vẻ mặt đám người phía sau anh ta khác nhau, xoay người muốn rời đi.

Ngọn lửa nồng đậm như ngày tết âm lịch, có ở khắp nơi.

- Giang Nam xảy ra chuyện lớn rồi.

Có người nói trong lòng.

Lúc trước chỉ là thương chiến, không biết kế tiếp sẽ là gì?

Với phong cách của Lâm gia, chỉ sợ Lâm gia sẽ…

Cả đại sảnh bán đấu giá lập tức trống một nửa.

Nhìn Lâm Thiên Phong nổi giận đùng đùng rời đi, sắc mặt Giang Thành, Long Nhược Tuyết, Lưu Nguyệt Như đều khó coi.

Những người khiêu chiến với Lâm gia lúc trước, còn chưa đến tình trạng như Mạc Phàm.

Mấy trăm người trong gia tộc, tính cả bạn bè hơn một ngàn người, ngày thứ ba liền biến mất khỏi Giang Nam, giống như chưa từng tồn tại.

Tuy gia tộc kia không có Mạc đại sư, nhưng là gia tộc có thể khiến Lâm gia bị diệt.Nếu chỉ là Lâm gia, với thực lực của Mạc Phàm diệt Lâm gia không có bất luận vấn đề gì.

Nhưng Lâm gia không chỉ có Quỷ Lão, sau lưng còn có Lâm Thiên Nam.

- Lần này phiền phức rồi…

Mạc Phàm làm như không nghe thấy, lạnh nhạt ngồi trên ghế.

- Tiếp tục đấu giá đi.

Mạc Phàm vẫy tay với bán đấu giá sư, khóe miệng nhếch lên tươi cười như có như không.

Đợi xem, vậy thì đợi xem, xem ai có thể đi đến cuối cùng.

Bán đấu giá sư run run cầm búa, tiếp tục bán đấu giá.

- Bây giờ bắt đầu bán đấu giá…

Lúc này sảnh bán đấu giá mới khôi phục lại chút, tiếng kêu hô giá vang lên.

- Tôi ra…

… B

a thứ này được người ta đấu giá rất nhanh, sau đó đám người rời đi.

Mạc Phàm ra khỏi Lan Quý Phi, vừa định quay về với mọi người, lại bị Giang Thành gọi lại.

- Mạc tiên sinh, đợi một chút.

- Tiểu Phàm, cha đợi con ở trên xe.

Cha Mạc Phàm cười nói.

- Dạ.

Mạc Phàm liếc mắt ra hiệu với A Hào, Liệt Hỏa.

Hai người hiểu ý, bảo vệ đám cha Mạc Phàm rời đi.

Lúc này Mạc Phàm mới nhìn về phía Giang Thành, ánh mắt lạnh lùng.

- Tìm tôi có việc gì?

- Mạc tiên sinh chắc chắn muốn là địch với Lâm gia sao?

Trên mặt Giang Thành hiện lên lo lắng, hỏi.

- Chuyện này không cần hỏi lại nữa đâu nhỉ?

Mạc Phàm cười khẽ, không đáp hỏi ngược lại.

Hắn là địch với Lâm gia, đã là chuyện chắc chắn, căn bản không cần hỏi.

Giang Thành cũng không tức giận, giống như đã dự đoán được.

- Mạc tiên sinh có để ý thấy lão giả phía sau Lâm Thiên Phong không?

- Ông nói Tiên Thiên Tông Sư áo trắng kia sao?

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Khí tức của lão giả Lâm Thiên Phong mang đến trên Liễu Như Phong rất nhiều, tất nhiên hắn chú ý tới.

- Mạc tiên sinh biết ông ta là ai không?

- Có quan hệ gì sao?

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười nói.

- Ông ta là Quỷ Lão, đứng thứ 5 trên Hắc Bảng.

Giang Thành lạnh nhạt giải thích.

Thứ 5 Hắc Bảng, cũng có ý nghĩa lợi hại nhất như Lâm Thiên Nam, Vạn Thiên Tuyệt, Dạ Vô Nhai và một người khác.

Trừ chuyện đó ra, vị trí từ 6 đến 10 trên Hắc Bảng đều thay đổi hàng năm.

Nhưng top 5 Hắc Bảng, cho dù là Quỷ Lão cũng 10 năm chưa đổi.

Không phải không ai khiêu chiến ông ta, mà tất cả những người khiêu chiến ông ta đều chết, thấy rõ thực lực của Quỷ Lão thứ 5 Hắc Bảng.

Mạc Phàm đối địch với Lâm gia, sẽ gặp phải Quỷ Lão, đến lúc đó chưa hẳn là đối thủ của Quỷ Lão.

- Thứ 5 Hắc Bảng sao?

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, nhanh chóng khôi phục như thường.

- Giang tư lệnh, ông cảm thấy sau khi tôi hoàn thành nhiệm vụ của Long Tổ, tôi đứng thứ bao nhiêu trên Hắc Bảng?

Mạc Phàm cười hỏi.

Hắn có thể đứng thứ 9 Hắc Bảng, hoàn toàn là vì bắt được Moria, nhưng hắn chỉ có chút thực lực đó sao?

- Hẳn là đứng thứ 6, hay thứ 7 trên Hắc Bảng.

Giang Thành suy nghĩ một lát, cẩn thận nói.

Lúc trước Mạc Phàm làm nhiệm vụ trong giáo đường, giết ba đại trưởng lão Thần Điện, thực lực hẳn là dưới thứ 6 Hắc Bảng, cách Quỷ Lão đứng thứ 5 kém xa.

- Vậy ông nhìn bây giờ xem?

Mạc Phàm cười nói.

Linh khí trên người không ẩn giấu, như đê mở cống chảy ra như hồng thủy, sóng dậy không dứt.

Linh khí như long quay quanh Mạc Phàm lúc lớn lúc nhỏ, tụ tán không dứt.

- Linh khí ngoại phóng, cảnh giới Tiên Thiên?

Sắc mặt Giang Thành lập tức thay đổi, mắt đảo liên tục, trên mặt đều là khó mà tin.

Lần trước ông ta gặp Mạc Phàm là hơn hai mươi ngày trước, khi đó Mạc Phàm cách cảnh giới Tiên Thiên rất xa.

Nhưng Mạc Phàm hiện giờ, nếu không phải Mạc Phàm cố ý phóng linh khí ra, ông ta sẽ không phát hiện Mạc Phàm đã đến cảnh giới Tiên Thiên.

Phải biết rằng muốn lên đến Tiên Thiên Tông Sư, có một số người cả đời cũng không làm được, cho dù là thiên tài cũng phải tích lũy vài năm, Mạc Phàm chỉ cần chưa tới 1 tháng.

- Chuyện này…

Mạc Phàm thấy Giang Thành khiếp sợ, cho hai tay vào trong túi, cười khẽ đi về phía xe cha mình.

Thứ 5 Hắc Bảng mà thôi, đúng lúc thử xem sức mạnh cảnh giới Tiên Thiên của hắn thế nào.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back