Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thần Y Trọng Sinh

Thần Y Trọng Sinh
Chương 272


Tưởng Vân Sinh thấy Mạc Phàm lập tức đi tới, sắc mặt tái mét.

Đám người bắt nạt Tiểu Vũ với Tưởng Bằng Bằng đều tránh ra, trong mắt đều là sợ hãi, không còn hung hãn như vừa rồi.

Chỉ là không đợi Mạc Phàm đi đến bên cạnh Tưởng Bằng Bằng, một đám người nghe thấy tiếng sủa ùa vào sân sau.

Phần lớn là người Tưởng gia, lão phu nhân và anh em Tưởng thị đến đây, cha mẹ Mạc Phàm cũng ở trong đó.

- Vân Sinh, Minh Minh sao vậy, trên mặt con cũng sao thế, lớn như vậy rồi sao còn ngồi trên đất?

Lão phu nhân nhìn Tưởng Minh Minh nằm trên đất và Tưởng Vân Sinh vô cùng chật vật, vội vàng hỏi.

Tưởng Vân Sinh thấy lão phu nhân tiến vào, lúc này sắc mặt mới tốt hơn chút.

Ông ta trừng mắt với Mạc Phàm một cái, vội vàng đứng dậy.

Cha mẹ Mạc Phàm cũng vội vàng đi đến bên cạnh Mạc Phàm và Tiểu Vũ, lau nước mắt trên mặt Tiểu Vũ, vẻ mặt lo lắng.

- Tiểu Vũ, làm sao vậy?

Tiểu Vũ còn chưa nói một chữ, Tưởng Vân Sinh đã nổi giận đùng đùng kêu lên.

- Hai người nuôi dạy con giỏi thật, Minh Minh nhà tôi chỉ đùa với con gái cậu một chút, muốn xem vòng tay của nó, nó liền đánh Minh Minh nhà tôi một quyền ngất xỉu, tôi hỏi nó nguyên nhân, không biết con trai cậu từ đâu xuất hiện, trái lại tát tôi một cái, Bằng Bằng bị dọa buông tay ra, để chó ngao Tây Tạng trốn thoát, ai biết nó đánh chết cả chó ngao Tây Tạng của Bằng Bằng...

Mạc Phàm cười khinh thường, chuyện này vốn là ỷ thế h**p người, đến miệng Tưởng Vân Sinh lại giống như bọn họ bị cưỡng gian.

Tưởng Vân Sinh còn chưa nói xong, Triệu Nguyệt vợ của Tưởng Vân Phong,

một mỹ phụ diêm dúa lòe loẹt, cao quý nhìn thoáng qua chó ngao Tây Tạng không nhúc nhích bên cạnh Tưởng Bằng Bằng, ánh mắt lập tức âm u.

- Cái gì, Bạch Hổ nhà chúng tôi bị giết,

cậu có biết Bạch Hổ nhà chúng tôi đắt bao nhiêu không, mạng của các người cũng không đáng giá như thế.

Bình thường tìm sát thủ giết người cũng chỉ mấy vạn tệ mà thôi, chó ngao Tây Tạng nhà bà ta giá trị mấy trăm van đó. Lần này Tưởng Vân Phong không quát Triệu Nguyệt câm miệng nữa, chó ngao Tây Tạng kia là ông ta dùng mấy trăm vạn, sắp bằng tiền một chiếc Porsche, cứ bị Mạc Phàm g**t ch*t như vậy, ông ta cũng hận Mạc Phàm đến nghiến răng. Hơn nữa ầm ĩ cũng không phải không có lợi.

Triệu Nguyệt mới mở miệng, mắt Mạc Phàm hơi híp lại, sát khí b*n r* bốn phía. Lông mày lão mẹ Mạc Phàm nhíu lại: Nhị tẩu, chó dù quý đến mấy cũng là chó, không thể so được với con trai và con gái em, cho dù thật sự là con em giết, chúng em bồi thường chị là được. Chỉ cần các người bồi thường là được, đừng để đến lúc đó...

Hai tay Triệu Nguyệt vòng quanh b* ng*c cao ngất, âm dương quái khí nói.

Bà ta không có tình cảm gì với con chó, chỉ để ý đến tiền, Mạc gia bồi thường bà

Ў ta là được.

- - Một con chó mà thôi, người một nhà còn tính toán chi ly như thế, Vân Sinh, con không mau xem Minh Minh thế nào?

Lão phu nhân thúc giục.

Triệu Nguyệt hừ lạnh một tiếng, căn bản không nghe, trong mắt không có một chút thành kính.

Tưởng Vân Sinh vội vàng xem Tưởng Minh Minh, sắc mặt trở nên trắng bệch.

- Minh Minh không còn thở... Khi ông ta vừa tới Minh Minh còn rất tốt, chỉ bị ngất đi, lúc này nhìn lại, vậy mà đã không còn thở.

Ngay sau đó khuôn mặt mập mạp của Tưởng Vân Sinh hung dữ.

- Mạc Quốc Hoa, cậu trả mạng con trai tôi đây.

Tưởng Vân Sinh vừa nói vậy, ở đây ngoại trừ Mạc Phàm ra, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Tiệc mừng thọ lão phu nhân, cháu nội Tưởng gia bị đánh chết.

Bầu không khí u ám hiện lên ở sân sau, ngay cả cha mẹ Mạc Phàm cũng lộ vẻ bối rối. Tiểu Vũ hiểu được xảy ra chuyện gì, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nắm chặt lấy quần áo Mạc Phàm, trốn sau lưng hắn.

- Không thể nào?

Lão phu nhân vội vàng đi qua, ngón tay đặt lên cổ Tưởng Minh Minh. Không còn thở không có nghĩa là không còn nhịp tim, phải xem động mạch chủ ở cổ còn đập đều không.

Tay lão phu nhân run run, khuôn mặt già

nua như tờ giấy vàng, vậy mà thật sự không còn nhịp tim.

Một lúc lâu sau, lão phu nhân hít sâu

một hơi, ôn hòa hỏi:

- Tiểu Vũ, cháu nói cho bà ngoại, vừa rồi có chuyện gì thế.

- Chuyện này còn phải hỏi sao, chắc chắn là Tiểu Vũ ra tay quá nặng với Minh Minh, tiểu nha đầu này nhìn có vẻ đáng yêu, trái tim lại độc ác, vừa rồi mẹ không nên cho nó vòng tay, bây giờ đã xảy ra chuyện rồi đó?

Triệu Nguyệt lạnh nhạt nói, trong mắt hiện lên độc ác.

- Triệu Nguyệt, chị đừng nói linh tinh, bình thường Tiểu Vũ nhà tôi không cầm

nổi bình nước, lấy đâu ra sức lực mà ra tay nặng chứ?

Lão mẹ Mạc Phàm tức giận nói, xưng hô cũng đổi thành gọi Triệu Nguyệt. Tôi nói bậy, con trai của cô đều có thể giết chó ngao Tây Tạng nhà chúng tôi, vì sao con gái cô không có sức giết Minh Minh, đứa bé vì bảo bối làm gì mà chẳng

được, vòng tay kia còn vô giá đó?

- Chị...

Lão mẹ Mạc Phàm nghiến răng, trừng Triệu Nguyệt đầy hung dữ.

- Tiểu Vũ, cháu nói cho bà ngoại biết, sao lại thế này?

- Tiểu Vũ, đừng sợ, cha mẹ và anh con đều ở đây.

Cha Mạc Phàm cũng khuyên nhủ, trên mặt đều là lo lắng.

Tưởng gia ngoại trừ lão phu nhân ra, những người khác đều bất thiện với bọn họ, nhất là anh em Tưởng gia, quyết tâm muốn xưởng dược nhà bọn họ.

Nếu chỉ đánh ngất Tưởng Minh Minh thì thật sự không có gì, đánh chết, chuyện hôm nay sẽ khó giải quyết rồi. Nói đi, không sao. Mạc Phàm nắm lấy tay Tiểu Vũ nói.

Người Tưởng gia có can đảm đâm bị thóc chọc bị gạo, hắn có thể điên đảo càn khôn, chậm rãi vui đùa. Bọn họ khuyên bảo, lúc này Tiểu Vũ mới

đi tới, giống như đứa bé làm sai chuyện, cúi đầu, vẻ mặt đầy ấm ức.

Bọn họ cho cháu tiền muốn mua vòng tay bà ngoại tặng cháu, cháu không muốn bán, bọn họ liền đi lên cướp, còn đánh cháu nữa, cháu chỉ đẩy anh ta một cái, cháu thật sự không nghĩ sẽ như vậy. - Nghe thấy chưa, là con gái cậu đẩy Minh Minh, còn nói ngay cả bình nước cũng không cầm lên nổi, các người nhanh đền mạng con trai tôi đi. Tưởng Vân Sinh như điên rồi nói.

- Vân Sinh, đừng có gấp, Minh Minh mới tắt thở không lâu, có lẽ còn cứu được.

Lão phu nhân vội vàng trấn an. - Vân Thiên, Vân Phong, mẹ nhớ hình

như bác sĩ Trương cũng đến, con nhanh đi mời bác sĩ Trương đến đây.

Bác sĩ Trương là danh y thành phố Nam Sơn, có danh xưng Hoa Đà tái thế, cũng

là thượng khách hôm nay của Tưởng gia.

Mẹ, Tiểu Phàm cũng là bác sĩ, lần trước Bằng Bằng chết đuối, là Tiểu Phàm cứu sống, để Tiểu Phàm khám cho thằng bé được không ạ?

Lão mẹ Mạc Phàm hỏi.

- Con trai của cô biết y thuật, đã cứu y

Bằng Bằng nhà chúng tôi, sao tôi không biết chuyện này, Tố Tố, không phải cô

nói đùa đấy chứ, chuyện vui đùa này liên quan đến mạng Minh Minh, không buồn cười chút nào đâu.

Triệu Nguyệt khinh bỉ nói, vẻ mặt không tin.

Chúng con đi gọi bác sĩ Trương.

Tưởng Vân Phong cười nói, kéo Tưởng Vân Thiên đang đắc ý xoay người đến

tiền viện.

Trong hậu viên người Tưởng gia đều lắc đầu.

- Quá tệ, lúc này còn nói đùa.

Chi!

Lão mẹ Mạc Phàm nhìn chằm chằm Triệu Nguyệt, đôi tay trắng như phấn

nắm chặt, đôi mắt gần như phun ra lửa.

- Tôi làm sao, cô nên cầu nguyện Minh Minh không sao đi.

Triệu Nguyệt cười mỉa nói, trên mặt tràn đầy đắc ý.

Bà ta thích nhất loại cảm giác này, người khác tức muốn chết nhưng không làm gì được bà ta, bây giờ là như vậy.

Ngay lúc Triệu Nguyệt cười đắc ý, Mạc Phàm cười lạnh lùng. Bà đúng là người đê tiện, còn là loại vô cùng để tiện.

- Cái gì?

Triệu Nguyệt nhướn mày, vẻ mặt âm trầm có thể vặn ra nước. Tiểu Phàm, cậu nói cái gì, cậu lặp lại lần nữa?

Mạc Phàm không để ý đến bà ta, bảo hắn lặp lại một chuyện, Triệu Nguyệt

không đủ tư cách.

Lão mẹ Mạc Phàm thấy Mạc Phàm làm Triệu Nguyệt mất mặt, lúc này sắc mặt mới tốt hơn chút.

- Tiểu Phàm, con xem Minh Minh sao vậy?

- Anh ta sao?

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Tưởng Minh Minh nằm trên đất một cái:

- Anh ta không chết được.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 273


- Cái gì?

Lời này vừa nói ra, không ít người Tưởng gia nhíu mày, gì mà không chết được?

Tim đã ngừng đập, còn nói không chết được, vậy tình huống nào mới chết?

Tốt nhất là Minh Minh nhà chúng tôi không sao, nếu Minh Minh nhà chúng

tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không để yên cho các người.

Tưởng Vân Sinh tức giận nói.

- Không để yên?

Mạc Phàm cười khinh thường, hôm nay hắn tới là không muốn để yên cho Tưởng gia.

Tiểu Phàm, Minh Minh thế nào, cháu nói cho bà ngoại.

Lão phu nhân có chút sốt ruột hỏi.

Bà ngoại, có cháu ở đây, anh ta sẽ không có chuyện gì.

Mạc Phàm cười ôn hòa nói.

Nếu Tưởng gia có người hắn còn để lại chút hảo cảm, đó chính là bà ngoại hắn.

Lúc nhà bọn họ khó khăn, bà ngoại sẽ âm thầm gửi tiền cho nhà bọn họ.

Có đôi khi là gửi vài món đồ, đều là những thứ bà ngoại tích góp hoặc đồ cưới, giúp bọn họ trải qua không ít cửa ải khó khăn.

Nhưng một lão nhân tốt bụng như thế, sống ở Tưởng gia cũng không tốt như mặt ngoài.

Lúc những thứ lão phu nhân nắm giữ trong tay bị hai đứa con trai lấy đi, thái độ của anh em Tưởng thị với lão phu nhân càng ngày càng tồi tệ.

Nhất là Triệu Nguyệt vợ Tưởng Vân Phong, động một tí là cho lão phu nhân xem sắc mặt.

Có một lần lão mẹ nghe người ta nói lão phu nhân bệnh nặng, vội vàng mang hắn đến thăm.

Mùa đông rét lạnh, vậy mà hai ngày rồi lão phu nhân không ăn cơm, cũng không có người mang lão phu nhân đi khám bệnh, càng không có ai chiếu cố đồ ăn nước uống của bà.

Lúc ấy lão mẹ Mạc Phàm tức đến mức ch** n**c mắt, chăm sóc lão phu nhân vài ngày, đợi khí sắc lão phu nhân khôi phục mới quay về.

Nhưng không lâu sau, Tưởng gia truyền đến tin dữ của lão phu nhân, lão mẹ

chuyện này mà khóc mấy ngày.



Tiểu Phàm, không phải cháu dỗ bà ngoại vui vẻ đấy chứ?

Lão phu nhân khó hiểu nói.

Nếu Minh Minh không sao, cậu làm Minh Minh tỉnh lại xem?

Cằm Triệu Nguyệt khẽ nâng lên, cười mỉa nói.

Bỗng nhiên tim ngừng đập vô cùng nguy hiểm, năm phút trở lên sẽ dẫn đến không cứu chữa được, qua thời gian này, trừ phi là thần tiên, nếu không thì vô

dụng.

Mạc Phàm giống như không nghe thấy lời Triệu Nguyệt nói, chỉ cười.

- Các người chắc chắn để tôi cứu?

- Tốt nhất là cậu cứu Minh Minh tỉnh lại, nếu không...

Tưởng Vân Sinh cắn răng nói.

Chuyện Tưởng Bằng Bằng chết chìm ở Đông Hải, có một ngày ông ta uống rượu với Tưởng Vân Phong nghe nói, cho nên tin vài phần.

Nếu không thì sao?

Mạc Phàm lạnh lùng liếc Tưởng Vân Sinh một cái, nhấc Tưởng Minh Minh lên.

Không đợi Tưởng Vân Sinh trả lời, Tưởng Minh Minh bị hắn nhấc lên. Sắc mặt Tưởng Vân Sinh thay đổi:

- Không phải cậu chữa bệnh sao, cậu muốn làm gì?

Mạc Phàm nheo mắt lại, hàn quang trong mắt nở rộ, lạnh lùng trừng Tưởng Vân Sinh một cái.

- Đương nhiên là chữa bệnh, nếu không muốn một bên mặt khác bị sưng như thế, thì cút sang một bên.

- Lão phu nhân, mẹ thấy rồi đấy, con trai của Tố Tố quá tệ, Vân Sinh là bác của

nó, vậy mà nó dám nói chuyện với Vân Sinh như thế.

Triệu Nguyệt lại xen miệng vào nói.

Mạc Phàm không để ý đến Triệu Nguyệt, híp mắt nhìn Tưởng Minh Minh. Kiếp trước là Tưởng Minh Minh cướp vòng tay của Tiểu Vũ, Tiểu Vũ không cho còn đánh con bé.

Cuối cũng lão phu nhân không có biện pháp, chỉ có thể đưa vòng tay cho Tưởng Minh Minh mới qua chuyện. Một đời này Tiểu Vũ đã đến tam thức của Bàn Long Tuyệt, là Tôi Luyện tầng ba, bạn bình thường cùng lứa tuổi không phải là đối thủ của cô, trong lúc bối rối đánh trúng Tưởng Minh Minh, tất nhiên anh ta không chịu nổi.

Chỉ là cứu sống anh ta quá đơn giản, ít nhất đơn giản hơn cứu Tưởng Bằng Bằng lúc trước.

“Rầm” một tiếng, một quyền của Mạc Phàm đánh trúng ngực Tưởng Minh Minh.

Mọi người lập tức sửng sốt, trước mặt nhiều người như thế, vậy mà Mạc Phàm dám đánh Tưởng Minh Minh hôn mê sâu.

Ngay cả cha mẹ Mạc Phàm cũng không ngờ Mạc Phàm sẽ cứu người như vậy.

- Dừng tay, cậu làm gì thế, nhanh buông Minh Minh nhà tôi ra, nếu không tôi không khách sáo với cậu.

Tưởng Vân Sinh kêu lên.

Ông ta bị Mạc Phàm tát một cái, vốn có chút sợ Mạc Phàm.

Nhưng con của ông ta bị đánh trước mặt nhiều người như thế, nếu ông ta mặc kệ quan tâm, sau này sẽ không ngẩng đầu được.

không Mạc Phàm sẽ nghe lời ông ta sao, máy quyền lại đánh vào ngực Tưởng Minh Minh, “rầm rầm” rung động. Mấy quyền này mới đánh xong, Tưởng Minh Minh hôn mẹ bỗng nhiên hít sâu một hơi, giống như người nín thở dưới nước đã lâu, cuối cùng cũng nổi trên mặt nước, thật sự tỉnh lại rồi. Tưởng Minh Minh thấy mình bị Mạc Phàm xách lên, ngực đau đớn muốn chết, tức giận nói với Mạc Phàm:

- Cậu là ai, vì sao lại đánh tôi? Mạc Phàm tát anh ta hai cái, ném Tưởng

Minh Minh như ném chó về phía Tưởng Vân Sinh.

Cút!

Mọi người ở đây lập tức sửng sốt. Thật hay giả thế?

Trái tim vốn không đập, bị đánh mấy cái lại Y thuật này?

đập rồi.

Vả mặt lại cứu người. Lúc này không chỉ sắc mặt Tưởng Vân Sinh vô cùng khó coi, không biết nói gì. Lông mày Triệu Nguyệt cũng nhíu lại, trên khuôn mặt diêm dúa lòe loẹt giống như bị người ta vô cớ tát mấy cái, rất khó chịu.

Vậy mà bà ta bị đứa bé làm mất mặt ở Tưởng gia.

Ánh mắt những người khác nhìn Mạc Phàm cũng khác thường rất nhiều. Lão phu nhân thấy Tưởng Minh Minh không có chuyện gì, cũng thở phào một hoi.

Lông mày cha mẹ Mạc Phàm cũng giãn ra.

- Được rồi, không còn chuyện gì nữa, giải tán đi.

Giải tán, lão phu nhân, Minh Minh được cứu sống, nhưng thiếu chút nữa

Minh Minh bị đánh chết, Bạch Hổ nhà chúng con cũng bị đánh chết, hai bọn chúng còn không xin lỗi, chẳng lẽ cứ đi như vậy sao?

Triệu Nguyệt nghiến răng lạnh lùng nói, khẽ nhướn mày, độc ác nở rộ trong mắt, như con rắn độc.

- Đúng vậy, quá lợi cho bọn họ rồi? Tưởng Vân Sinh nói theo.

Chó nhà các anh tôi có thể bồi thường, Minh Minh không sao, các anh còn

muốn gì nữa?

Lão mẹ Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.

- Đánh người đưa vào bệnh viện chữa trị, thì không phạm pháp sao? Khóe miệng Triệu Nguyệt nhếch lên, cười âm hiểm nói.

Sắc mặt lão phu nhân trầm xuống, vội vàng ngăn cản.

- Đừng ầm ĩ, Tiểu Nguyệt, con muốn gì?

- Con thấy chuyện này đều do vòng tay mẹ tặng Tiểu Vũ, nếu không có chuyện này, chắc chắn sẽ không gây ra đủ loại chuyện, con cảm thấy mẹ nên lấy lại vòng tay đưa cho Minh Minh, coi như là bồi thường, sau đó bảo Tiểu Phàm và

Tiểu Vũ xin lỗi chúng con, còn chuyện Bạch Hổ nhà chúng con, để

con tính với Tố Tố, yên tâm con sẽ không làm cô ấy khó xử, đều là người nhà cả mà. Triệu Nguyệt giả mù sa mưa nói.

Lão phu nhân nhíu mày, lộ ra bất đắc dĩ.

Bà gặp Tiểu Vũ, nhất thời động tâm lấy vòng tay đưa cho Mạc Vũ, ai biết xảy ra

nhiều chuyện như thế?

Một bên là nhà con gái, một bên là con dâu.

Mạc Phàm nheo mắt, hắn căn bản không để Bích Huyết Thạch vào mắt. Nhưng thứ hắn không để vào mắt, cũng không phải ai muốn cướp là có thể cướp.

Dựa vào đám Tưởng Bằng Bằng không cướp được, có thể lấy lão phu nhân ra đè sao?

- Xin lỗi thì không có khả năng, con chó nhà bà cũng nên chết, vòng tay các người cũng đừng nghĩ. Mạc Phàm lạnh giọng bá đạo nói.

Khóe miệng Triệu Nguyệt nhếch lên, hàn khí trên mặt nặng hơn vài phần.

- Đúng là muốn tạo phản, làm càn cũng không nhìn nơi, nếu không phải nể mặt chúng ta là thân thích, cậu nghĩ tôi và mọi người sẽ khách sáo với cậu như vậy

sao?

Nể mặt chúng ta là thân thích, bà có sao?

Mạc Phàm cười khinh thường.

Lão phu nhân có, nhưng Triệu Nguyệt chưa bao giờ có.

Được lắm, cậu đã nói như vậy, để tôi cho cậu biết không coi các người là thân

thích sẽ thế nào?

Bà ta nói xong liền vỗ tay, một đám người mặc tây trang đeo kính đi tới, có

khoảng 30 người, hiển nhiên là chuẩn bị từ trước.

Tiểu Nguyệt, con có ý gì?

Lão phu nhân thấy nhiều vệ sĩ như vậy, khó hiểu hỏi.

- Không có gì, lão phu nhân, chỉ phòng ngừa có người gây chuyện trong tiệc

mừng thọ.

Ў

Triệu Nguyệt cười đắc ý nói. Những người này vốn là để cha Mạc

Phàm đi vào khuôn khổ, bà ta cũng không ngờ lại dùng lúc này.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 274


Cha mẹ Mạc Phàm nhíu mày, trên mặt đều là phẫn nộ.

Chuyện này không phải lỗi của Tiểu Vũ, mà Tưởng Minh Minh bắt nạt Tiểu Vũ gây ra, Triệu Nguyệt lại đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu bọn họ.

Chuyện này không có là gì, nhưng bà ta còn gọi vệ sĩ ra.

Tiểu Nguyệt, nhanh bảo bọn họ lui xuống.

Lão phu nhân chắn trước nhà Mạc Phàm, hơi tức giận nói.

- Chuyện này không thể được, người Tưởng gia chúng ta bị bắt nạt, sao có thể không nói xin lỗi, mẹ không che chở cho người Tưởng gia chúng ta thì chưa tính, còn che chở cho người ngoài, tuy con không họ Tưởng, nhưng cũng không thể nghe theo.

Khóe miệng Triệu Nguyệt nhếch lên, nghiêm túc nói, giống như bà ta thật sự bảo vệ Tưởng gia.

Người Tưởng gia ở bên cạnh đều gật đầu bày tỏ đồng ý.

Tưởng Bằng Bằng và đám đứa bé kia nhìn Mạc Phàm và Tiểu Vũ đầy đắc ý.

Nhị tẩu nói không sai, gây chuyện ở Tưởng gia, nhất định phải bị trừng phạt, nếu không người ta còn tưởng rằng Tưởng gia chúng ta dễ bắt nạt.

Tưởng Vân Sinh nhìn chằm chằm Mạc Phàm, cắn răng nói.

Một hậu bối cũng dám tát ông ta, còn mượn danh nghĩa chữa bệnh đánh

Tưởng Minh Minh, nhất định phải cho bọn họ đẹp mặt.

Tiểu Nguyệt, Tố Tố cũng là người Tưởng gia, nhanh bảo bọn họ lui ra,

chẳng lẽ lời của mẹ chồng mà con không nghe sao?

Lão nhân vỗ ngực nói.

Lão phu nhân, không phải hôm nay mẹ đã ước rồi sao?

Mắt Triệu Nguyệt nheo lại, cười mỉa nói.

Ở tiền viện bà ta sợ bị truyền ra người ta chê cười, ảnh hưởng đến mặt mũi Tưởng gia, cho nên cho lão phu nhân mặt mũi. Nhưng hiện giờ trong này đều là người Tưởng gia, bà ta cũng không cần phải ngụy trang nữa.

Hiện giờ phần lớn tài sản của Tưởng gia đều nằm trong tay bọn họ, lão phu nhân nói, bà ta có nghe hay không phải dựa vào tâm tình.

- Triệu Nguyệt, sao chị lại nói chuyện với mẹ tôi như vậy.

Lão mẹ Mạc Phàm nhíu mày, tức giận nói.

- Cô nên để ý đến nhà cô đi, nếu không,

ha ha.

Triệu Nguyệt cười quyến rũ nói, không có nói hết, ý không cần nói cũng biết. Người Tưởng gia ở xung quanh không có ai cảm thấy có gì không đúng, tất cả đều lạnh lùng nhìn nhà Mạc Phàm. “Haizz...” Lão phu nhân chỉ biết thở dài, trong mắt đều là khổ sở.

Cha mẹ Mạc Phàm nhìn thấy được hết, cũng để ở trong lòng, không ngờ vì một chiếc vòng lại xảy ra nhiều chuyện như thế.

- Tiểu Vũ, trả vòng tay lại cho bà ngoại được không?

Lão mẹ Mạc Phàm do dự một lát nói.

Nếu hôm nay không trả vòng tay cho Tưởng, người gặp tao ương không chỉ là bọn họ, sau này lão phu nhân cũng không sống tốt lắm.

Nghe lão mẹ Mạc Phàm nói, đám Triệu Nguyệt đều cười.

Không phải vừa rồi rất hung hãn, bây giờ vẫn phải ngoan ngoãn giao ra sao? Tiểu Vũ là đứa bé rất hiểu chuyện, cô nhu thuận gật đầu, đang muốn tháo vòng tay ra, tay bị Mạc Phàm nắm lấy.

- Đeo đi, bà ngoại cho em, thì là của em, bọn họ không cướp được.

Mạc Phàm bình tĩnh nói.

Triệu Nguyệt hơi sững sờ, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng lạnh.

- Tiểu Phàm, cậu nghĩ cậu đánh chết chó ngao Tây Tạng nhà tôi, thì có thể

làm càn ở Tưởng gia sao, chuyện cậu đánh chết chó ngao Tây Tạng nhà tôi, tôi còn chưa tính với cậu đâu, chúng ta tính chuyện này trước đi.

- Đi bắt tiểu tử kia cho tôi. Triệu Nguyệt ra lệnh cho hai đại hán trong đó, hai đại hán không chút do dự đi đến chỗ Mạc Phàm, trên mặt hiện lên tươi cười hung ác.

Sắc mặt Mạc Phàm như thường, đám người Triệu Nguyệt tìm tới, kiếp trước hắn cũng gặp rồi.

Kiếp trước anh em Tưởng thị vì ép cha Mạc Phàm giải quyết chuyện xưởng dược, tìm đám người này bao vây cha, nếu cha không đồng ý thì ra tay. Cha vì bất đắc dĩ, lúc này mới nhận 50 vạn, sau này không tính toán chuyện kia

nữa.

Bây giờ đám người này vẫn chưa đi đến bước kia, liền xuất hiện rồi.

- Cũng được, chúng ta sẽ giải quyết từng chuyện một.

Kiếp trước nếu có người phụ nữ khiến hắn ghét nhất, chắc chắn Triệu Nguyệt là người đầu tiên.

Không chỉ tâm địa bò cạp, còn thấy lợi là ham, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

Vì lấy được thứ bà ta muốn, đừng nói có thể bán đứng người bên cạnh bà ta, ngay cả cơ thể bà ta cũng được. Hắn từng nghe được một tin, Triệu Nguyệt vì lấy được một hạng mục, ngủ một lần với tất cả ông chủ tranh đấu thầu hạng mục này, chuyện này rất nổi tiếng.

Sau đó ngay cả Tưởng Vân Phong cũng thành con rối, Tưởng gia này trên danh nghĩa là thiên hạ của Tưởng gia, thực ra quyền hành đều nằm trong tay Triệu Nguyệt. Một khi Tưởng Vân Phong chọc Triệu Nguyệt mất hứng, cũng không có trái cây ngon, cuộc sống vô cùng u ám, coi như là ác giả ác báo.

Đã đến bước binh đao tương kiến này, vậy hắn cũng không cần cố kỵ cái gì.

- Tiểu Phàm, đừng kích động. Lão phu nhân thấy Mạc Phàm muốn ra tay, vội vàng khuyên.

- Yên tâm đi, bà ngoại, cháu không sao đâu, hôm nay cháu sẽ tặng bà ngoại một đại lễ, cho bà một Tưởng gia sạch sẽ. Mạc Phàm cười nói.

Tưởng gia đã loạn thành như vậy, vẫn nên dùng huyết thanh là tốt nhất. Nói xong mắt hắn hơi nheo lại, ánh mắt trở nên phát lạnh, dời mắt nhìn đám

Triệu Nguyệt.

- Tưởng gia sạch sẽ, ha ha, đúng là ngông cuồng, cậu giải quyết hai người kia trước rồi nói sau. Triệu Nguyệt cười khinh thường nói.

Thực sự nghĩ mình là Lý Tiểu Long, Diệp Vấn sao, không biết tự lượng sức mình. Những người dưới tay bà ta, ai cũng có thể xé xác chó ngao Tây Tạng kia, lợi hại hơn Mạc Phàm nhiều, giúp bà ta xử lý những người Tưởng gia không có mắt nhiều lần.

Lần này cha mẹ Mạc Phàm không ngăn cản, cũng không khuyên bảo. Bọn họ biết bản lĩnh của Mạc Phàm, nếu Triệu Nguyệt vô tình, anh em Tưởng gia vô nghĩa, con cháu Tưởng gia bất hiếu, vậy thì để Mạc Phàm loại bỏ đi, như vậy lão phu nhân sẽ sống tốt hơn chút. Cha Mạc Phàm che mắt Tiểu Vũ, lão mẹ Mạc Phàm thì đỡ lão phu nhân. Mạc Phàm cười, trong mắt lóe lên tia sáng yêu dị.

Không đợi hai đại hán bắt lấy, chân Mạc Phàm khẽ động, đi tới giữa hai người, hắn vỗ nhẹ bả vai của hai đại hán.

- Hai người tự đánh gãy tay chân đi.

Những lời này vừa nói ra, giống như có ma lực nở rộ.

Vẻ mặt hai đại hán sửng sốt, giống như mê mang, thật sự đánh tay chân mình.

“Rắc rắc...”

Vốn là một chân giẫm chân khác, sau đó một tay bóp gãy chân còn lại, sau đó tay bị bàn tay bóp gãy, tay còn lại thì đập lên tảng đá ở hậu viện, tay chân bị gãy hết. Chưa tới 10 giây, hai đại hán không cần tốn nhiều sức, tự đánh gãy tay chân.

Một màn này khiến người trong hậu viện đều sửng sốt.

Cho dù là cha mẹ Mạc Phàm cũng vậy, bọn họ chưa từng thấy Mạc Phàm thi

triển pháp thuật, không ngờ sẽ làm người ta sợ hãi như thế.

Khi bọn họ đính hôn từng thấy Chu Trường Hoằng thi triển pháp thuật,

nhưng căn bản không thể đánh đồng với Mạc Phàm.

Chỉ một câu nói, liền nghe theo lệnh của Mạc Phàm, giống như không biết đau.

Sắc mặt Triệu Nguyệt, Tưởng Vân Sinh lại càng khó coi, bọn họ chưa từng nghĩ

tới Mạc Phàm có loại bản lĩnh này.

- Cậu, cậu đây là yêu, yêu thuật.

Mắt Triệu Nguyệt mở lớn, thét to. thuật cũng được, pháp thuật cũng

Yêu được, có thể đối phó người như bà đều là hảo thuật.

Mạc Phàm cười nhạt nói. Nhanh đi mời Phổ Hoằng đại sư.

Triệu Nguyệt thấy Mạc Phàm đi tới, vội vàng kêu lên.

Phổ Hoằng đại sư là đại sư ở Thiếu Lâm Tự Nam Sơn, mời vị đại sư này, bọn họ cố ý chuẩn bị một bàn cơm chay Thanh Nguyệt Trai, hơn nữa mời ba lần, Phổ Hoằng đại sư mới đến.

Nghe nói vị đại sư này có thể hàng yêu trừ ma, là vị đại sư chân chính.

Người kia chưa kịp đi mời Phổ Hoằng đại sư, lúc này một đám người từ tiền viện đi tói.

Cầm đầu là anh em Tưởng thị vừa rời đi, bên cạnh là người có bảy tám phần tương tự với Lý Hưng.

Còn có một người đàn ông trung niên hào hoa phong nhã, Khổng Tuyên đại tiểu thư Khổng gia cũng đi theo bọn họ.

Ngoại trừ mấy người này, Chu Trường Hoằng ngốc ở trên xe cũng theo vào.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 275


Triệu Nguyệt nhìn thấy đám người vào, đôi mắt quyến rũ sáng lên.

- Chu đại sư, người này biết yêu thuật, nhanh bắt cậu ta.

Chu đại sư là đại sư nổi tiếng ở Nam Sơn, danh tiếng không thấp hơn Phổ Hoằng đại sư.

Lúc lão gia tử Tưởng gia còn sống, Chu đại sư tương đối thân thiết với Tưởng gia.

Một tháng trước, bà ta dùng linh chi trăm năm nhờ Chu Trường Hoằng xem vận mệnh giúp.

Chu Trường Hoằng nói bà ta có võ chiếu mệnh, võ chiếu là Võ Tắc Thiên, có Võ Tắc Thiên mệnh là nói bà ta sẽ trở thành nữ vương giống Võ Tắc Thiên, vì thế bà ta hưng phấn đã lâu, tất nhiên nhận ra Chu đại sư.

Chu Trường Hoằng nhướn mày, chỉ Mạc Phàm hỏi:

- Triệu phu nhân, bà chỉ cậu ấy sao?

- Đúng vậy, Chu đại sư nhanh thu cậu ta. Triệu Nguyệt vội vàng nói.

- Tiểu Nguyệt, đừng có gấp, em không thấy Khổng tiên sinh, Lý tiên sinh và cả Khổng đại tiểu thư đều ở đây sao?

Tưởng Vân Phong cười đắc ý nói.

Lúc nói chuyện không quên liếc mắt nhìn người một nhà Mạc Phàm một cái, giống như nhìn người chết.

Lúc này Triệu Nguyệt mới để ý tới, Lý Thịnh em trai Lý Hưng Lý gia một gia tộc về khoáng sản ở Nam Sơn, Khổng Chương gia chủ Khổng gia, còn cả đại tiểu thư Khổng gia cũng ở đây.

Ngoại trừ vài người này, còn có mấy người theo sau, Tiền Bảo Lâm Tiền gia trùm bất động sản, Trương Nhất Minh Trương gia y liệu thế gia và một đám người.

Những người này đều do bọn họ mời tới, một số người không tự đến, chỉ phái người mang quà đến chúc mừng.

Sao lúc này lại đến?

- Khổng tiên sinh, Lý tiên sinh, Khổng tiểu thư... Các vị đây là?

Lão phu nhân chào hỏi từng người, tò mò hỏi.

Khổng Chương là một người đàn ông đeo mắt kính, mặc trang phục nhà Đường, dáng người gầy yếu, cầm một cây quạt trong tay, giống như một nhà nghệ thuật.

Ông ta tiến lên một bước, ôm quyền hơi cúi người với lão phu nhân.

- Hôm nay tôi tới, thứ nhất là tới chúc thọ lão phu nhân, chúc lão phu nhân sống lâu trăm tuổi.

Sắc mặt lão phu nhân hơi dịu đi, thi lễ với Khổng Chương, có người ngoài ở đây, Triệu Nguyệt sẽ không làm càn quá mức. Cảm ơn Khổng tiên sinh, Khổng tiên sinh khách sáo rồi.

Khổng Chương cười nhẹ, tinh quang lóe lên nhìn Mạc Phàm.

- Thứ hai sao, vài ngày trước Khổng Tuyên con gái tôi và mấy người bạn bị cậu trói giữa đường cái ở thành phố Đông Hải, hẳn là cậu làm đi?

Khổng Chương hỏi.

Khổng Chương vừa nói, không ít người khiếp sợ.

Thanh danh của Khổng gia ở thành phố Nam Sơn không thể sánh bằng Lý gia, nếu Lý gia muốn động vào Khổng gia chắc chắn người Lý gia bị lừa đá rồi. Khổng gia kh*ng b* như vậy, vậy mà Mạc Phàm buộc Khổng Tuyên giữa đường, đúng là lá gan không nhỏ.

Ngay cả Triệu Nguyệt và người Tưởng gia cũng không ngờ, vậy mà Mạc Phàm dám làm chuyện này. Chỉ trong phút chốc, trong mắt đám Triệu Nguyệt và Tưởng Vân Sinh hiện lên đắc ý.

Đắc tội Tưởng gia bọn họ cùng lắm thì chỉ bị đánh một trận, nói xin lỗi, giao xưởng dược và vòng tay ra là được, dù sao vẫn là người một nhà.

Đắc tội Khổng gia, ai có thể cứu bọn họ, ai sẽ cứu bọn họ?

Từ lúc bọn họ tiến vào, cha mẹ Mạc Phàm và Tiểu Vũ nhìn thấy Khổng Tuyên, sắc mặt liền trầm xuống.

Suốt đường đi bọn họ không thấy Khổng gia gây phiền phức, không ngờ lúc này vẫn bị Khổng gia tìm đến. Mặt Mạc Phàm không thay đổi, liếc mắt nhìn đám người đầy khinh thường.

Nên tới sẽ tới, lúc này tới hắn cũng nghĩ đến rồi, dù sao điều tra tư liệu về hắn không khó với Khổng gia.

- Khổng tiên sinh, có phải cậu lầm rồi không?

Trên mặt lão phu nhân lộ ra bối rối, vội vàng hỏi.

- Tuyên nhi, là cậu ta sao?

Khổng Chương hỏi Khổng Tuyên ở bên cạnh. Khổng Tuyên trang điểm nhạt hơn ngày đó nhiều, cũng mặc trang phục thời Đường rộng thùng thình, quần áo đơn giản nhưng không che khuất dáng người nóng bỏng và dung nhan tuyệt mỹ của cô ta.

Không chỉ không giảm đi nửa phần tư sắc, trái lại tăng thêm vài phần thanh lệ nho nhã.

Khổng Tuyên nhìn chằm chằm vẻ mặt lạnh nhạt của Mạc Phàm, trong đôi mắt đẹp lóe lên ánh sáng lạnh, hàm răng khẽ cắn môi son Chính là cậu ta.

Được rồi, Lý tiên sinh, đến lượt ông, ông nói một chút đi.

Khổng Chương nhường chỗ, làm tư thế mời với Lý Thịnh.

Lý Thịnh mặc tây trang, rất giống Lý Hưng bị Mạc Phàm g**t ch*t lúc trước, nếu không nhìn kỹ còn tưởng là Lý Hưng sống lại.

Ông ta cũng chúc thọ lão phu nhân xong, nhìn về phía Mạc Phàm.

- Lý Hưng đại ca của tôi đến thành phố Đông Hải, vài ngày trước thi thể được người ta đưa về, cũng là cậu ta gây ra, đúng không, Chu đại sư, là ông theo đại ca tôi đến Đông Hải.

Lý Thịnh không nóng không lạnh hỏi.

Chu Trường Hoằng liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, gật đầu.

- Đúng!

Sắc mặt cha mẹ Mạc Phàm và lão phu nhân thay đổi, trên mặt đều là lo lắng. Nhất là lão phu nhân, bà biết về Lý Hưng nhiều nhất.

Lý Hưng là phú hào số một thành phố Nam Sơn, nắm giữ phần lớn tài nguyên khoáng sản ở Nam Sơn. Không chỉ như vậy, ông ta còn thế lực nước ngoài làm hậu thuẫn, thế lực vô nhị.

Nếu Khổng gia đại biểu cho gia tộc cổ xưa, Lý gia đại biểu cho gia tộc đời mới.

Nhất tân nhất cựu, Lý gia sẽ không động vào Khổng gia, Khổng gia cũng sẽ không động vào Lý gia. Lý Hưng lại bị Mạc Phàm giết? Triệu Nguyệt, Tưởng Vân Phong, Tưởng Vân Thiên và một đám người khiếp sợ. Tin tức Lý Hưng đã chết có không ít người biết, nghe nói là chết ở Đông Hải.

Còn nguyên nhân, Lý gia vẫn giữ kín không nói.

Không ai ngờ tới lại bị một đứa bé 16, tuổi như Mạc Phàm g**t ch*t, xem ra

vừa rồi bọn họ coi thường Mạc Phàm quá rồi.

Chỉ là ngay sau đó, bọn họ đều cười vui vẻ.

Không biết sống chết, ỷ vào có chút sức lực liền giết Lý Hưng, còn trói Khổng Tuyên ở giữa đường, cho rằng Khổng gia và Lý gia là đất nặn, có thể vo tròn bóp méo sao?

Chọc hai nhà này, Mạc Phàm chết chắc rồi, ít nhất cả thành phố Nam Sơn không

ai cứu được cậu ta, căn bản không cần bọn họ ra tay. Tiểu Phàm, chuyện này là sao vậy? Lão mẹ Mạc Phàm lo lắng hỏi. Cho dù Mạc Phàm lợi hại, cũng không có khả năng cùng là địch với Khổng gia, Lý gia, còn cả Tưởng gia nữa.

- Quả thật Lý Hưng do con giết, nhưng mà không sao đâu.

Chu tiên sinh là sao vậy? Lão mẹ Mạc Phàm liếc mắt nhìn Chu Trường Hoằng một cái nói. Lúc Chu Trường Hoằng tới còn ngồi trên

xe bọn họ, sao lúc này lại đứng bên phía Lý gia?

Không phải ông ta là người hầu của sư phụ Mạc Phàm, sư phụ Mạc Phàm phái

tới ở bên Mạc Phàm sao?

Ông ta sao?

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Chu Trường Hoằng một cái:

- Không sao, chúng ta tới thế nào, sẽ trở về thế ấy.

Hắn cũng không rõ Chu Trường Hoằng muốn làm gì, chỉ là cũng không cần hiểu rõ.

Cơ hội chỉ có một lần, nếu không nắm lấy, thì đi chết đi.

Lo lắng trên mặt mẹ Mạc Phàm không giảm chút nào, nhưng không có hỏi lại. Con trai của bà nói gì bà cũng tin.

- Còn có ai muốn nói nữa không?

Mạc Phàm lạnh nhạt liếc nhìn đám người, lạnh lùng hỏi. Triệu Nguyệt và đám anh em Tưởng gia cười khinh thường, gây ra nhiều chuyện như thế, còn chưa đủ à, còn ai khác sao?

Lý Thịnh nói xong, cũng lùi ra.

Một lão giả tóc hoa râm không cao lắm, dáng người gầy gò đi tới.

- Lão phu Tiền Bảo Lâm, trên đường cậu tới thành phố Nam Sơn đã đập trạm xăng dầu của tôi, khiến 30 thuộc hạ của tôi bị thương, còn bảo lão phu bồi thường 5000 vạn, chuyện này cũng là thật sao?

Đôi mắt sáng ngời có thần của Tiền Bảo Lâm nhìn chằm chằm Mạc Phàm hỏi.

- Tôi có thể làm chứng chuyện này, chính là bọn họ.

Tưởng Vân Sinh cười âm hiểm nói, trên mặt đều là đắc ý.

- Xem lần này các người làm sao giờ?

Một đám người lại khiếp sợ.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 276


Trạm xăng dầu tiến vào thành phố Nam Sơn, người ở đây đều biết, đó là kim khố của Tiền Bảo Lâm.

Biết rõ là kim khố, không ai ở thành phố Nam Sơn dám động, cho dù là Lý gia và Khổng gia cũng thế.

Nguyên nhân chỉ có một, trước đây Tiền Bảo Lâm là du côn đứng đầu thành phố Nam Sơn, bây giờ tẩy trắng, mới trở thành trùm đất đai thành phố Nam Sơn.

Một tên du côn lưỡi dao dính máu, ai dám động?

Người nào động vào người đó chết! Mạc Phàm không chỉ đập trạm xăng dầu của Tiền Bảo Lâm, còn bắt ông ta bồi thường 5000 vạn, khẩu khí đúng là lớn dọa người.

- Vân Sinh, không phải con không gặp đám Tố Tố sao?

Sắc mặt lão phu nhân trắng bệch, hỏi.

Lúc trước Tưởng Vân Sinh nói không nhìn thấy nhà Mạc Phàm, bây giờ lại đứng ra làm chứng, đây không phải là muốn hãm hại Mạc gia sao?

- Con có thấy bọn họ, ai biết bọn họ muốn chết, không chịu xin lỗi Trần Trùng thì thôi, còn vô lễ với con, xem ra bọn họ đánh đám Trần Trùng rồi.

Tưởng Vân Sinh không biết cái gì gọi là vô liêm sỉ nói.

Sức lực Mạc Phàm mạnh như trâu, còn biết yêu pháp, có thể đến được Tưởng gia chắc chắn là ra tay với Trần Trùng, nếu không không có khả năng đến Tưởng gia.

Tâm tình lão phu nhân Tưởng gia chìm vào đáy cốc, không nói nữa.

Đã nói đến mức này rồi, còn gì để nói nữa?

Cha mẹ Mạc Phàm cũng không biết nói gì cho phải.

- Nói xong rồi, còn ai không?

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, lạnh nhạt hỏi.

Cùng lúc đó, cảm ứng của hắn ngoại phóng ra, trong chớp mắt bao trùm

những nơi trong phạm vi cây số, cả căn biệt thự cũng được bao bọc.

Hắn mới phóng cảm ứng, sắc mặt Chu Trường Hoằng thay đổi.

Bỗng nhiên Khổng Chương nhíu mày, nhìn Mạc Phàm với vẻ khiếp sợ.

Tiền viện biệt thự Tưởng gia, một hòa thượng đang ăn cơm nói a di đà Phật, buông đũa xuống, hai tay tạo thành hình chữ thập, nhìn về phía hậu viện biệt thự.

Vẻ mặt Mạc Phàm thờ ơ, ánh mắt rét lạnh như sông băng vạn năm, đảo qua từng người.

- Con gái ông đua xe ở thành phố Đông Hải, đâm vào mẹ tôi, bây giờ cô ta còn sống là cô ta mạng lớn.

- Tôi đã cho Lý Hưng đại ca ông cơ hội, ông ta muốn tìm đường chết, vậy thì không trách được tôi.

- Trạm xăng dầu của ông gây hại lâu như vậy, sở dĩ không bị diệt là vì tôi chưa tới, tôi đến đây nó không nên tồn tại, tôi muốn ông bồi thường 5000 vạn, ông có thể không đưa thử xem.

Còn các người, Tưởng Vân Thiên, Tưởng Vân Phong Lúc Mạc Phàm nhắc tới hai cái tên này, giọng điệu nặng hơn vài phần.

Muốn xưởng dược nhà chúng tôi, phải xem phân lượng của mình trước.

Cuối cùng Mạc Phàm dời mắt nhìn Triệu Nguyệt và Tưởng Vân Sinh.

- Muốn vòng tay đúng không, muốn Mạc gia chúng tôi cúi đầu xin lỗi à, từ hôm nay trở đi, các người vĩnh viễn không ngẩng đầu lên được.

Lần này hắn tới, mục đích chủ yếu là thu thập bọn họ, những người khác đều là bổ sung thêm.

Nhưng nếu đã tụ tập ở đây, đơn giản là cùng giải quyết, đỡ phải để hắn tìm cả đám, như vậy rất phiền phức. Một đoạn lời nói mang theo ý chí của Mạc Phàm, âm vang có lực, như một thanh đao đâm thẳng vào trái tim những người khác.

Cho dù là anh em Tưởng Vân Phong, Triệu Nguyệt và Tưởng Vân Sinh vừa rồi

còn vô cùng đắc ý cũng không khỏi nhíu mày, càng không phải nói đến những người khác.

Tiểu Phàm, khẩu khí của cậu cũng quá lớn rồi, cậu bắt nạt Tưởng gia chúng tôi còn nghe được, cậu muốn đối phó Khổng tiên sinh, Lý tiên sinh và Tiền

tiên sinh sao, đúng là mơ mộng hão huyền.

Khóe miệng Triệu Nguyệt nhếch lên, cười khinh thường nói.

Một câu không chỉ vỗ mông ngựa ba nhà, còn đẩy thù hận của ba nhà lên một tầng nữa.

- Mơ mộng hão huyền sao?

Mạc Phàm cười lắc đầu.

Đám người này căn bản không biết người bọn họ trêu chọc là ai, không biết thì đi chết đi.

Người nào dám bắt nạt Mạc gia, người đó chết!

- Nếu vậy bắt đầu từ Khổng gia trước đi, là chiến hay hàng, các người tự mình chọn đi.

Ánh mắt lạnh lùng của Mạc Phàm nhìn Khổng Chương và Khổng Tuyên. Triệu Nguyệt lập tức vui vẻ, bắt đầu từ Khổng gia trước, tiểu tử này đúng là biết chọn, lại chọn người kh*ng b* nhất. Người khác không biết, nhưng bà ta lại

hiểu rõ, Khổng gia nhìn có vẻ khiêm tốn, nhưng lợi hại nhất.

Ở mặt ngoài Khổng gia như thánh nhân, nhưng ngầm bồi dưỡng một tông phái sát thủ.

Nếu như Khổng gia thật sự ra tay với Lý gia, Tiền gia, hai nhà này nhất định bị diệt không thể nghi ngờ.

Là chiến hay hàng sao?

Khổng gia sẽ đầu hàng sao? Khóe miệng Tưởng Vân Thiên nhếch lên, cười đắc ý, xem ra xưởng dược sẽ là của ông ta không phải của ai khác nữa rồi. Tưởng Vân Phong tiến đến bên cạnh Khổng Chương, nịnh nọt nói:

- Khổng tiên sinh, có cần vệ sĩ nhà chúng tôi giúp hay không. Khổng gia chỉ có Khổng Chương và Khổng Tuyên đến đây, ngay cả lái xe đều cho ở ngoài, không bảo tiến vào. Mạc Phàm có thể đánh chết chó ngao Tây Tạng, chắc chắn bọn họ không phải là đối thủ của Mạc Phàm, nhưng hơn 20 vệ sĩ nhà bọn họ ở đây, Mạc Phàm có gì ghê gớm chứ.

Không chỉ khiến Khổng Chương nợ ân tình ông ta, còn có thể diệt trừ Mạc

Phàm, đạt được mục đích của bọn họ.

- Vân Phong, con. Lão phu nhân thấy Tưởng Vân Phong chủ động giúp đỡ, vẻ mặt ngẩn ra, khó có thể tin nói.

Mạc Phàm là cháu ngoại ông ta, ông ta giúp người ngoài đối phó Mạc Phàm, đây

thật sự là con trai bà, bác Mạc Phàm sao?

- Mẹ, Tiểu Phàm đắc tội nhiều người như vậy, ngay cả con cũng muốn đối

phó, con cũng không có biện pháp. Tưởng Vân Phong giả mù sa mưa, bộ dạng như bất đắc dĩ.

Khổng Chương giống như không nghe Tưởng Vân Phong nói, đi về phía Mạc

Phàm, Khổng Tuyên theo sau ông ta.

- - Mạc tiên sinh, tiểu nữ không hiểu chuyện, lái xe ở Đông Hải đâm vào mẹ của cậu, còn phái người tập kích người nhà cậu, tôi thay mặt Khổng gia nhận lỗi với cậu, đây là chút thành ý của Khổng gia chúng tôi, vẫn mong Mạc tiên sinh

nể mặt món đồ, tha cho tiểu nữ một mạng, sau này Khổng gia Nam Sơn chúng tôi sẽ nghe lệnh của Mạc tiên sinh.

Khổng Chương cúi người vô cùng khách sáo nói.

Cùng lúc đó, ông ta mở cây quạt trong tay ra, đưa Cây cho Mạc Phàm.

quạt nhìn như quạt giấy bình thường, nan quạt được tạo thành bởi gỗ

đen như ngọc.

Mặt quạt bằng vải, vẽ hình ảnh một người đang luyện kiếm.

Bên cạnh là một bài thơ, tú thủy linh sơn ẩn kiếm tung, bất văn giang hồ chú

thanh phong. Tiêu diêu thử thân quân tử ý, nhất hồ ôn tửu hướng trường không. Hình vẽ trông rất sống động cùng với chữ trên mặt quạt, giống như đan vào nhau, vừa mới mở ra làm cho người ta có cảm giác kiếm ý đập vào mặt, đâm thẳng vào lưng người ta.

Quạt bình thường sao có thể có hiệu quả như vậy, vừa thấy liền làm người ta cảm

thấy bất phàm.

Chỉ là lúc này không có mấy người để đến cây quạt kia, càng kinh ngạc về

những lời Khổng Chương nói hơn.

Đường đường là gia chủ Khổng gia uy chấn bát phương ở thành phố Nam Sơn,

trong tình huống con gái ông ta bị người ta bắt nạt, vậy mà cúi đầu với một đứa

bé 16, 17 tuổi.

Còn tặng quà cầu xin tha thứ nữa.

Trong lúc này, ngoại trừ một số người, những người khác đều ngốc như gà gỗ.

- Chuyện này có khả năng sao?

Tưởng Vân Thiên ngơ ngẩn nói.

Tưởng Vân Sinh mấp máy môi vài cái, không nói ra một câu. - Chuyện này...

Tưởng Vân Thiên cảm thấy mặt như bị tát mạnh trước mặt mọi người.

Lúc Khổng Chương tới, nói là có chút ân oán với Mạc Phàm ở Đông Hải, đặc biệt tới đây giải quyết, ông ta cho rằng Khổng Chương tới tìm Mạc Phàm gây

phiền phức, liền dẫn bọn họ đến hậu viện.

Ai biết Khổng Chương tới tìm Mạc Phàm xin lỗi.

- Không có khả năng, Khổng tiên sinh, có phải ông lầm rồi không?

Triệu Nguyệt khó có thể tin nói.

Khổng Tuyên đi sang bên cạnh bẻ một cành cây bằng ngón cái, quỳ trước mặt

lão mẹ Mạc Phàm, cô ta cởi áo ngoài ra, lộ ra sau lưng đầy vết thương, hai tay giơ nhánh cây lên.

- Dì Tưởng, tối đó là cháu không đúng, mong dì trách phạt.

Khổng Tuyên quỳ làm sắc mặt Triệu Nguyệt đỏ bừng, câm miệng rồi.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 277


Vẻ mặt lão mẹ Mạc Phàm khiếp sợ, Khổng Chương cúi đầu đã khiến bà vô cùng bất ngờ rồi.

Thực lực của Khổng gia, bà biết rất rõ.

Đừng nói thành phố Nam Sơn, cho dù là tỉnh Giang Nam cũng không tìm được mấy người khiến Khổng Chương cúi đầu, Khổng Chương lại cúi đầu trước Tiểu Phàm rồi.

Bà vẫn chưa lấy lại được tinh thần từ chuyện này, vài ngày trước đại tiểu thư Khổng gia còn vô cùng hung hãn ở thành phố Đông Hải, vậy mà quỳ nhận tội chịu đòn với bà.

- Chuyện này...

Bà và cha Mạc Phàm còn lo lắng lần này tới thành phố Nam Sơn, Khổng gia sẽ tìm đến gây phiền phức.

Bây giờ không còn phiền phức, trái lại bà thấy có chút không chân thực, cảm giác như nằm mơ.

- Khổng tiểu thư, mau đứng dậy, dì chỉ bị đụng vào chân thôi, không có gì đáng ngai.

Lão mẹ Mạc Phàm không nghĩ nhiều, gần như nói theo phản xạ có điều kiện, đi lên đỡ Khổng Tuyên.

Ở trong mắt bà, Khổng Tuyên vẫn chỉ là đứa bé, một đứa bé quỳ gối trước mặt bà như vậy, vết thương trên lưng còn nhìn thấy mà ghê người, bà thật sự có chút không đành lòng.

Khổng Tuyên không dám đứng dậy, tràn đầy áy náy nói:

- Dì đánh cháu vài cái đi, nếu không cháu không dám đứng dậy.

- Dì không đánh cháu, sau này lái xe chậm một chút, nhớ rõ mặc kệ là ai, cho dù là ăn xin, mạng người đều quý hơn xe là được, dì cam đoan với cháu, Tiểu Phàm nhà dì sẽ không làm cháu bị thương.

Lão mẹ Mạc Phàm không để ý chuyện cũ, khuyên.

Lão mẹ Mạc Phàm coi như là con cháu thế gia, mới vừa rồi không phản ứng kịp, sao lúc này không nhìn ra cha con Khổng gia đang diễn.

Chỉ là bà không nghĩ nhiều lắm, biết sai có thể thay đổi là được.

Khổng Tuyên chỉ là đứa bé mới trưởng thành, còn đang học đại học, có thể sửa được.

Có những lời này của lão mẹ Mạc Phàm, lúc này Khổng Tuyên mới đứng dậy.

- Tiểu Tuyên đã biết, sau này Tiểu Tuyên sẽ sửa sai hết.

Mạc Phàm nhíu mày, không thể không công nhận lúc này người Khổng gia rất thông minh.

Cho dù là lựa chọn, hay phương thức giải quyết.

Hắn diệt một tông phái của Khổng gia Khổng gia cân nhắc vẫn lựa chọn đầu

hàng.

Khổng Tuyên không quỳ xin hắn, mà lựa chọn lão mẹ, đã dự đoán lão mẹ sẽ mềm lòng.

- Chơi những thứ này trước mặt tôi có tác dụng sao, Khổng tiên sinh? Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng, hỏi.

Cơ thể Khổng Chương run lên, giống như bị sét đánh, vội vàng nói: - Không dám, mong Mạc tiên sinh cho Khổng gia chúng tôi một con đường

sống.

Một cuộc điện thoại của Mạc Phàm, liền làm Khổng Tuyên diệt Tu La Tông bọn họ nuôi dưỡng thần không biết quỷ không hay, thực lực này khiến Khổng gia

bọn họ sợ hãi.

Bọn họ định phái cao thủ Tiên Thiên đi đối phó Mạc Phàm, nhưng lại nghe chiến tích của Mạc Phàm ở đình Hồ Tâm, trải qua bàn bạc, bọn họ quyết định lựa chọn đầu hàng.

Cao thủ Tiên Thiên cũng không phải đối thủ của Mạc Phàm, không nên làm địch thì tốt hơn.

Huống chi Mạc Phàm mới 16, 17 tuổi.

Mạc Phàm nhíu mày, một lát sau mới thoải mái.

Nếu lão mẹ nói bỏ qua cho Khổng Tuyên, thân là con trai, hắn sẽ không để

lời nói của lão mẹ biến thành lời nói dối.

- Con đường sống thì có thể, tiêu hủy ma công, tôi không hi vọng nhìn thấy lần nữa. Tu luyện Tu La Ma Công đến thâm sâu, không chỉ khiến ma tính của người ta tăng cao, muốn nhanh chóng tăng tu vi không thể không giết người thân bạn bè, loại ma công này không nên tồn tại.

- Đã tiêu hủy! Khổng Chương vội vàng nói.

Tu La Tông vốn là lượng lớn sát thủ được Khổng gia bồi dưỡng lúc loạn thế, căn bản không thể để lộ ra ngoài ánh sáng, một khi để người ta phát hiện, không cần Mạc Phàm ra tay Khổng gia cũng hoàn toàn xong đời.

Nếu là như vậy, các người có thể rời đi.

Mạc Phàm nhận lấy cây quạt, lạnh lùng nói.

Đầu ngón tay hắn sáng lên, cây quạt biến mất dưới ánh mắt khó tin của mọi

người. - Da!

Khổng Chương liếc mắt ra hiệu với Khổng Tuyên, hai người cũng không rời đi, chỉ đứng sang một bên.

Chỉ trong vòng một phút, đường đường là gia chủ Khổng gia và đại tiểu thư Khổng gia mồ hôi rơi như mưa, quần áo đều đã ẩm ướt.

Tuy chỉ nói mấy câu, lại ở giữa sinh tử.

Khổng Chương mới vừa lui sang một bên, Lý Thịnh và Chu Trường Hoằng liền đi lên.

- Mạc tiên sinh, đây là 2 triệu đô la lệnh huynh nợ, Mạc tiên sinh hãy nhận lấy, mong những thứ tầm thường có thể làm Mạc tiên sinh không gây khó dễ cho Lý gia chúng tôi.

Hai tay Lý Thịnh nâng một tấm thẻ lên, cung kính nói.

Sau khi ông ta nhận được tin Lý Hưng bị giết, phản ứng đầu tiên là báo thù. Nhưng sau khi nhận được tài liệu về Mạc Phàm, ông ta dứt khoát lựa chọn đầu hàng, nhất là khi ở cửa nghe Chu Trường Hoằng nói, ông ta càng không nghĩ phản kháng.

Làm kẻ địch với một đứa bé 16 tuổi võ pháp đại thành, không khác gì muốn

chết.

Ông ta dứt khoát đổi 2 triệu thành 2 triệu đô la.

Nếu nhiều tiền như vậy có thể mua được yêu nghiệt Mạc Phàm bỏ qua, cũng đáng.

Mạc Phàm bỏ qua cho Lý gia bọn họ, chỉ có Lý Hưng chết. Mạc Phàm không bỏ qua cho bọn họ, có khả năng Lý gia bọn họ sẽ như Vương gia.

Trời giáng mười thảm họa, sống càng đáng sợ hơn chết.

Lý Thịnh mới mở miệng, trên mặt anh em Tưởng gia, Triệu Nguyệt không còn

chút huyết sắc, cảm giác như lại có người tát vào mặt bọn họ. Khổng gia sợ thì không sao, Lý gia và Tiền gia đủ đối phó Mạc Phàm. Ai cũng không ngờ đến Lý gia lại đưa 2 triệu, còn là đô la, đổi ra là 13 triệu tệ Hoa Hạ.

Ông thông minh hơn Lý Hưng, nếu ông ta như ông, đã không chết rồi.

Mạc Phàm nhận lấy tấm thẻ, sau đó lại bỏ vào trong nhẫn.

Lý Thịnh thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt không khác Khổng Chương lắm, cũng lùi một bên.

sang Lúc này mặt Tiền Bảo Lâm xoắn xuýt đi tói.

Mạc tiên sinh, dựa theo yêu cầu của cậu, ở đây có 5000 vạn, nếu cậu chê ít, lát nữa tôi sẽ gửi thêm. Lý Thịnh đưa 2 triệu đô la, so với Lý Thịnh, chút tiền của ông ta thật sự quá ít, không đáng là gì.

Tiền Bảo Lâm mới mở miệng, đám anh em Tưởng gia nuốt nước miếng, không

biết nói gì.

Tiền Bảo Lâm là hi vọng cuối cùng của bọn họ, Tiền Bảo Lâm cũng khuất phục

trước Mạc Phàm, bọn họ chỉ còn lại tuyệt vọng.

Rốt cuộc cậu ta làm thế nào vậy?

- Vì sao lại như thế?

.Mạc Phàm giống như không nhìn thấy ánh mắt những người này, tiếp tục hỏi:

- Trạm xăng dầu của ông có mở lại không?

- Tuyệt đối sẽ không. Tiền Bảo Lâm vội vàng nói.

Ông cứ mở đi.

Cái gì?

Vẻ mặt Tiền Bảo Lâm sửng sốt.

Mạc Phàm còn bảo ông ta mở trạm xăng dầu, đường đường là du côn đứng đầu thành phố Nam Sơn, lập tức sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

Không mở, chắc chắn không mở nữa.

- Tôi cho ông mở, thì ông mở, nhưng mọi thứ bên trong như đổ xăng, sửa xe, đồ ăn, toilet đều miễn phí, chi phí đều khấu trừ từ 5000 vạn này.

Mạc nói.

Phàm liếc mắt nhìn Tiền Bảo Lâm Lúc này Tiền Bảo Lâm mới phản ứng kịp,

tuy chỉ trong chớp mắt, nhưng ông ta cảm thấy như đi dạo quỷ môn quan một vòng.

- Quay về tôi sẽ bảo người trang hoàng trạm xăng dầu, bắt đầu miễn phí toàn bộ, đến lúc đó sẽ đặt tên là Mạc tiên sinh.

- Tên Mạc Thái đi.

Mạc Phàm nói. Xưởng dược nhà bọn họ tên Mạc Thái, đã đăng ký nhãn hiệu. Còn Mạc tiên sinh, ai biết Mạc tiên sinh nào.

- Được, vậy tên Mạc Thái, Mạc Thái.

Tiền Bảo Lâm nói cà lăm, vội vàng lùi mồ hôi.

sang một bên lau Vừa rồi thật sự bị dọa sợ không nhẹ, hai người trước không có chuyện gì, đến lượt ông ta thiếu chút nữa kẹt. Ba đại gia tộc đều xử lý xong, Mạc Phàm dời mắt nhìn đám người Tưởng gia và Triệu Nguyệt, ánh mắt cũng rét lạnh.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 278


Anh em Tưởng gia và Triệu Nguyệt thấy Mạc Phàm nhìn qua, trên mặt đều là sợ hãi.

Lúc trước bọn họ không biết thân phận của Mạc Phàm, nếu lúc này không nghĩ ra, vậy thật sự chỉ có thể hình dung bằng ngu ngốc.

Tưởng Vân Phong chớp mắt, chỉ do dự một lát liền cười ngượng ngùng, đi tới.

- Tiểu Phàm, vừa rồi bác chỉ đùa với cha cháu chút thôi, cháu ngàn vạn lần đừng coi là thật, trước đây bác cũng thường xuyên nói đùa với cha cháu, đúng không, Quốc Hoa?

Tưởng Vân Phong nói với cha Mạc Phàm. Vừa rồi Mạc Phàm nói cậu ta là chỗ dựa vững chắc của Mạc gia, ông ta còn không tin, bây giờ ông ta mới hiểu ý trong lời nói của Mạc Phàm.

Thanh danh của Mạc Phàm ở Đông Hải như mặt trời ban trưa, vừa tới Nam Sơn lại có thể khiến ba nhà Khổng, Lý, Tiền cúi đầu, thực lực này Tưởng gia bọn họ đều không thể so được, còn có ai so với cậu ta làm chỗ dựa vững chắc của Mạc gia.

Vừa rồi ông ta ép cha Mạc Phàm để Tưởng gia làm chỗ dựa vững chắc cho Mạc gia, hoàn toàn là tự rước lấy nhục. Mạc gia cần chỗ dựa vững chắc sao, Mạc Phàm đã là chỗ dựa vững chắc ở đó rồi.

Cha Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng, không có nói tiếp.

Rõ ràng những lời này bức ông đến đường cùng.

Tưởng Vân Phong không tức giận, trên mặt vẫn là tươi cười giả nhân giả nghĩa.

- Tiểu Phàm, quả thật vừa rồi là bác không đúng, cháu cho bác một cơ hội, cháu bảo bác làm gì cũng được.

- Nếu tôi chỉ muốn mạng ông thì sao? Mặt Mạc Phàm không chút thay đổi nói. Kiếp trước Tưởng gia ỷ vào bối cảnh của mình, bắt nạt Mạc gia bọn họ không ít lần, sao khi đó không nói đến tình thân.

Nếu một đời này không phải hắn có thanh danh ở ngoài, thực lực tăng cao, hôm nay cũng không có cảnh tượng như vậy.

Mạc Phàm vừa nói vậy, trái lại sắc mặt đám Khổng Chương như thường.

Mạc Phàm nhìn như chỉ là đứa bé 16, 17 tuổi, nhưng chắc chắn tâm trí thành thục hơn những lão nhân bọn họ cộng lại, giết người chỉ như gật đầu. Cha mẹ Mạc Phàm nhíu mày, muốn nói gì đó nhưng không có mở miệng. Vẻ mặt Tưởng Vân Phong ngẩn ra, nhìn lão phu nhân.

Mẹ, mẹ cứu con với, con là con trai mẹ đó.

Bộ dạng đáng thương, đâu còn bộ dạng nhị công tử Tưởng gia Nam Sơn.

- Trời làm bậy còn có thể tha thứ, tự tạo nghiệt không thể sống, Vân Phong, con tự giải quyết cho tốt đi, mẹ cũng không giúp được con.

Trong mắt lão phu nhân lộ ra khổ sở.

Vừa rồi Tưởng Vân Phong muốn giúp Khổng Chương g**t ch*t Mạc Phàm, bà khuyên nhưng Tưởng Vân Phong không nghe.

Bây giờ nhân vật thay đổi, Mạc Phàm thành người nắm quyền sinh sát, bà cũng không định nói gì.

Có lẽ Mạc Phàm sẽ nghe bà, nhưng sống chết có mệnh, phú quý tại trời.

Bà đã cho Tưởng Vân Phong sinh mệnh, còn lại đi thế nào không phải bà già này có thể thao túng.

Tưởng Vân Phong sửng sốt, ông ta vội vàng quỳ với lão mẹ Mạc Phàm. Tố Tố, Quốc Hoa, không nể mặt thầy tu cũng phải nể mặt phật tổ, cho dù anh đối xử với hai em ra sao, thì thế nào anh cũng là nhị ca em, em cầu xin Tiểu Phàm giúp anh với.

Cha mẹ Mạc Phàm do dự, liếc mắt nhìn lão phu nhân đầy đau lòng.

Tiểu Phàm.

Trong mắt lão mẹ Mạc Phàm là chờ mong nhìn chằm chằm Tiểu Phàm...

Sao Mạc Phàm có thể không hiểu ý của lão mẹ, nhíu mày lại.

- Tha mạng thì có thể, giao tất cả tài sản và công ty của Tưởng gia ra đây.

Mạc Phàm bình tĩnh nói. Chuyện này... Tưởng Vân Phong sửng sốt.

Không dễ dàng gì ông ta mới lừa gạt được gần như tất cả tài sản Tưởng gia trong tay lão phu nhân, bảo ông ta giao tất cả tài sản và công ty Tưởng gia, sau này ông ta sống thế nào?

- Vậy ông đi chết đi.

Mạc Phàm nói xong, một chưởng vô tình đánh về phía Tưởng Vân Phong. Mắt Tưởng Vân Phong mở to, vẻ mặt thay đổi, vội vàng kêu lên:

- Tôi giao, tôi sẽ giao tất cả ra.

Mạc Phàm làm như không nghe thấy, lòng bàn tay lóe lên một phù văn, lôi đình nhất đích hạ xuống đầu Tưởng Vân Phong. Một chưởng này hạ xuống, tóc Tưởng Vân Phong nhanh chóng biến thành màu trắng tốc độ mắt thường có thể thấy được, làn da cũng nhanh chóng mất đi sáng bóng, nếp nhăn nhanh chóng hiện lên khắp nơi trên mặt ông ta. Chỉ trong phút chốc, Tưởng Vân Phong hơn 40 tuổi biến thành một lão nhân 70, 80 tuổi, còn già nua hơn lão phu nhân.

Pháp thuật này có tên là Phong Chúc Tàn Niên, là một trong muôn vàn pháp thuật của Thần Nông Tông.

Trái lại không hao tổn tuổi thọ người ta, nhưng làm người ta duy trì trạng thái

gần đất xa trời những năm tháng sau này.

Không phải Tưởng Vân Phong lòng lang dạ sói sao, vậy chậm rãi hưởng thụ

không ăn nổi, không ngủ được, làm người ta chán ghét, suy yếu và già nua

đi.

- Tốt nhất ông nên mau chóng giao toàn bộ tài sản và công ty của Tưởng gia ra

đây, nếu không ông sẽ biết hậu quả. Mạc Phàm thản nhiên nói.

Một câu đơn giản, xung quanh lập tức sợ ngây người.

Một chưởng của Mạc Phàm đánh chết Tưởng Vân Phong, bọn họ sẽ không thấy kỳ lạ một chút nào.

Nhưng một chưởng này đánh xuống, Tưởng Vân Phong lại gia đi gần 40 tuổi, đúng là đáng sợ.

Hứa nhân thanh xuân, nhạ nhân thương lão.

Ánh mắt đám người nhìn Mạc Phàm sợ hãi thêm vài phần.

Đây là người sao, rõ ràng là thần.

Tưởng Vân Phong nhìn hai tay mình gầy khô, sờ khuôn mặt đầy nếp nhăn của mình, vô cùng hoảng sợ.

Tuy ông ta không chết, nhưng càng đáng sợ hơn chết.

Như này giống như lão phu nhân, không làm được chuyện gì cả. Nếu không có con trai hiếu thuận, quả thực là sống không bằng chết.

Lúc này ánh mắt Triệu Nguyệt và Tưởng Bằng Bằng nhìn Tưởng Vân Phong hoàn toàn là xa lạ và ghét bỏ.

Rất lâu sau, Tưởng Vân Phong vô cùng hối hận nói:

- Tôi giao, tôi giao! Sớm biết như vậy, ông ta tuyệt đối không gây khó dễ Mạc gia, nhưng trên đời này không có hối hận.

Trong đám người, Tưởng Vân Thiên nhìn Tưởng Vân Phong lập tức già đi gần 40 tuổi, sắc mặt vô cùng khó coi.

Gần như không có do dự, ông ta liền đi đến tiền viện.

Ông ta vừa đến cửa hậu viện, một bàn tay chạm lên vai ông ta.

- Mạc tiên sinh chúng tôi còn chưa nói xong, ông muốn đi đâu vậy?

Không biết A Hào ngồi trên xe xuất hiện ở cửa hậu viện từ lúc nào, nhìn thấy Tưởng Vân Thiên muốn rời đi, trực tiếp bắt lấy.

- Tôi, tôi muốn đi WC.

Tưởng Vân Thiên run run nói.

Chắc hậu viện cũng có WC, đi thôi, tôi mang ông đi.

A Hào lạnh lùng nói, kéo Tưởng Vân Thiên quay về hậu viện.

Tuy anh ta không biết Tưởng Vân Thiên, nhưng cảm thấy rời đi lúc này hơn phân

nữa là trong lòng có quỷ.

Sắc mặt Tưởng Vân Thiên xám như tro tàn, vô cùng khó coi. Phàm cười, trong vòng 1000 mét đều nằm trong phạm vi cảm ứng của Mạc hắn.

Người nào đang trao đổi nhân sinh với ai, người nào trêu ghẹo ai, người nào

đang làm chuyện tạo người hắn đều biết rõ ràng.

Tưởng Vân Thiên chạy trốn, sao hắn không cảm ứng được?

- Tưởng Vân Thiên, ông chỉ lấy đi 50 vạn từ xưởng dược nhà tôi sao?

Mạc Phàm lạnh giọng hỏi. - Không phải!

Tưởng Vân Thiên nhìn thấy Mạc Phàm như nhìn thấy Tử Thần, vội vàng lắc đầu. - Bao nhiêu? - 2500 vạn.

Tưởng Vân Thiên nói chi tiết, lúc này còn không chịu nói thật, có khác gì muốn chết.

Mạc Phàm gật đầu, con số này không khác số hắn biết, chính vì Tưởng Vân Thiên lấy đi nhiều tiền như vậy, mới khiến kiếp trước hắn nhà tan cửa nát.

- Được rồi, ông còn gì muốn nói với bà ngoại tôi không?

Mạc Phàm hỏi.

- Tôi không muốn biến già, tôi không muốn biến già.

Tưởng Vân Thiên vô cùng kinh hoảng kêu lên.

- Yên tâm, tôi sẽ không để ông biến già, sẽ chết đi.

ông Vẻ mặt Tưởng Vân Thiên ngẩn ra, cơ thể tê liệt, biến già còn có thể sống, chết sao?

Bà ngoại, thực xin lỗi. Mạc Phàm nói xin lỗi lão phu nhân.

Hắn có thể tha thứ cho Tưởng Vân Phong, dùng Phong Chúc Tàn Niên trừng phạt, nhưng Tưởng Vân Thiên là đầu sỏ gây ra những chuyện kiếp trước, kiếp này ông ta phải chết.

- Đừng để bác cháu ra đi quá thống khổ.

Lão phu nhân khoát tay áo, sau đó hai mắt đẫm lệ nói với Tưởng Vân Thiên;

- Vân Thiên à, kiếp sau làm người tốt, mẹ đợi con.

Những chuyện Tưởng Vân Thiên làm với Mạc gia bà đều biết.

Làm ra chuyện như vậy không thể sống, kiếp sau lại ở cùng nhau. Tưởng Vân Thiên mở to, quỳ với lão nhân, dập đầu.

Mắt phu Mẹ, con bất hiếu, con đi trước.

- A di đạt!

Mạc Phàm niệm một âm phù kỳ lạ, trong mắt lóe lên yêu dị, Tưởng Vân Thiên vẫn giữ tư thế dập đầu, không có đứng dậy.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 279


A Tị Chú đưa linh hồn con người vào trong địa ngục A Tỳ, quá trình sẽ không chịu bất luận thống khổ gì.

Người trúng chú này sẽ rơi vào trạng thái sống thực vật, thân thể còn sống, linh hồn chịu khổ trong địa ngục A Tỳ. Nếu không chịu giác ngộ bởi hình phạt trong địa ngục, sẽ bị lưu đày vĩnh viễn.

Nếu lạc đường biết quay lại, sẽ có cơ hội mở ra sinh môn.

Một con đường sống trong tử vong, xem như là chút nhân từ của hắn đi.

Bà ngoại, bà cho người mang ông ta vào đi, bây giờ ông ta như người sống thực vật, có thể tỉnh lại hay không, phải dựa vào ông ta rồi.

Mạc Phàm giải thích.

Nước mắt lão phu nhân rơi xuống, nhưng nghe những lời Mạc Phàm nói, vội vàng lau nước mắt.

Cho dù đã làm sai chuyện cũng là con trai bà.

Cứ người đầu bạc tiễn người đầu xanh như vậy, bà có thể không thương tâm được sao?

Ai biết chỉ biến thành người sống thực vật, vẫn còn hi vọng tỉnh lại.

- Vân Phong, nhanh mang đại ca con vào phòng ngủ đi.

Lão phu nhân kích động nói.

Tưởng Vân Phong đâu dám từ chối,

nhưng ông ta đã ở trạng thái 80 tuổi, căn bản không nâng nổi vài lần.

Cha Mạc Phàm thở dài một cái, tiến lên cõng Tưởng Vân Thiên, đi về tiền viện.

Cho dù Tưởng Vân Thiên chết cũng được, sống thực vật cũng được, hành động của Mạc Phàm đã xóa bỏ ân oán giữa bọn họ!

A Hào theo sát phía sau cha Mạc Phàm. Tưởng Vân Thiên “chết”, không ít người khiếp sợ.

Khổng gia, Lý gia, Tiền gia ngầm cảm thấy may mắn, may mà chưa làm địch với Mạc Phàm.

Một chưởng liền khiến Tưởng Vân Phong già nua gấp đôi.

Chỉ niệm chú ngữ liền giết Tưởng Vân Thiên.

Người như vậy có thể trêu chọc sao?

Cũng có người mặt không còn chút máu, ví dụ như Tưởng Vân Sinh và Triệu

Nguyệt.

Tố Tố, em bỏ qua cho chị đi, vừa rồi là lỗi của chị, sau này em bảo chị làm gì cũng được.

Triệu Nguyệt trực tiếp lựa chọn lão mẹ Mạc Phàm.

Vừa rồi Khổng Tuyên nhờ vào lão mẹ Mạc Phàm mềm lòng mà tránh thoát một kiếp, có lẽ bà ta cũng có thể. Lần này không đợi lão mẹ Mạc Phàm mở miệng, Mạc Phàm lắc đầu.

Muốn bắt chước Khổng gia, thật sự đơn giản như vậy sao?

Vừa rồi Khổng Chương dùng một pháp khí thượng phẩm hấp dẫn chú ý của hắn, lúc này Khổng Tuyên mới có cơ hội giành được đồng tình của lão mẹ hắn. Cho dù Triệu Nguyệt làm giống như Khổng gia, hắn cũng không định bỏ qua cho Triệu Nguyệt.

Kiếp trước, rất nhiều chuyện Tưởng gia làm với Mạc Phàm, thực ra là Triệu Nguyệt phá rối, đây là sau khi Tưởng Vân Phong trở thành con rối của Triệu Nguyệt nói với hắn.

Lúc ấy lão mẹ qua đời, ông ta vội tới chịu tang, sau khi uống vài chén rượu liền thổ lộ những chuyện này với hắn.

cầu mẹ tôi cũng

- Không cần cầu mẹ tôi, vô dụng, tôi sẽ không bỏ qua cho bà.

Mạc Phàm lãnh khốc nói.

Nói xong tâm niệm hắn khẽ động, một ấn phù xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, tay hắn để trên đầu Triệu Nguyệt. Đôi mắt Triệu Nguyệt mở to, cảm thấy

toàn thân như bị kiến cắn xé, vô cùng khó chịu.

- Tôi không muốn biến già, tôi cũng không muốn chết, cậu tha cho tôi đi, Tiểu Phàm, tôi có thể cho cậu mọi thứ, bảo tôi lên giường với cậu cũng được. Triệu Nguyệt bất chấp ánh mắt kỳ lạ của những người khác, xé rách lễ phục trước ngực mình, b* ng*c trắng như tuyết lập tức hiện ra, đẹp đến mức khiến người ta không kìm nén nổi.

Chỉ cần có thể sống sót, bà ta không quan tâm được nhiều như vậy.

Lúc bà ta còn trẻ là mỹ nữ nổi tiếng ở thành phố Nam Sơn, cho dù bây giờ đã lập gia đình, vẫn là nữ thần trong mắt không ít phú thương, phú nhị đại. Không ít người vì muốn gặp mặt bà ta mà đưa kim cương xe sang. Bà ta thường xuyên xuất hiện trong giới giải trí, trong đám danh viện, cũng có

mấy trăm vạn fan.

Muốn lên giường với bà ta không có mười vạn cũng có mấy vạn. Lúc trước một phú thương nói đùa, đăng trên weibo một hoạt động bỏ phiếu, chủ đề là lên giường với Triệu Nguyệt, người tham dự có thể nhận được một bức ảnh giường chiếu của bà ta.

Hoạt động này mới khởi xướng chưa tới một ngày, người bày tỏ muốn ngủ với Triệu Nguyệt lên tới 9 vạn, sau đó hoạt động này bị cưỡng chế đóng lại. Nếu tiếp tục, không biết sẽ có bao nhiêu người bỏ phiếu.

Hành động đó của Triệu Nguyệt khiến mắt không ít người sáng rực, lóe lên cực nóng.

Mỹ nữ nổi tiếng ở thành phố Nam Sơn, bọn họ không thường nhìn thấy.

- Bà sẽ không chết, cũng không biến già, bà chỉ thay đổi trong nửa ngày, tự mình

lựa chọn thời gian đi, ban ngày hay là ban đêm?

Mạc Phàm không chút dao động nói.

Pháp thuật này có tên là Bạch Cốt Hồng Nhan, một nửa Bạch Cốt, một nửa Hồng Nhan, là một trong những pháp thuật hắn chuẩn bị kiếp trước.

Kiếp trước hắn đến vô ích, nhưng không chuẩn bị uổng công. Triệu Nguyệt xinh đến mấy, nhưng trong lòng hắn chỉ có một người phụ nữ, đó chính là Tuyết Nhi.

Vẻ mặt Triệu Nguyệt sửng sốt, trên khuôn mặt xinh đẹp đều là hoảng sợ,

bảo bà ta biến dạng còn kh*ng b* hơn giết bà ta.

Bà ta thấy Mạc Phàm thờ ơ, trong đáy mắt hiện lên âm u.

Ai giúp tôi giết tiểu tử này, tôi sẽ là của người đó.

Lời này vừa nói ra, có người động tâm, có được Triệu Nguyệt cho dù sống ít mười năm cũng được.

Nhưng chỉ động tâm mà thôi, không ít người nhìn Mạc Phàm thì hoàn toàn dập tắt đốm lửa này.

Dám ra tay với Mạc Phàm, đừng nói sống ít mười năm, mà phải sống ít cả đời,

không ai ngu ngốc như vậy.

đi.

Nếu như vậy, vậy bà ở trạng thái xấu xí Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

- Bạch Cốt!

Hào quang trong tay chớp lóe, làn da trắng nõn của Triệu Nguyệt nhanh chóng xuất hiện nếp nhăn, giống như vảy cá.

b* ng*c bà ta cũng càng ngày càng nhỏ, khô quắt như bà già. Ngũ quan trên khuôn mặt tuyệt mỹ cũng vặn vẹo.

Chỉ trong phút chốc, mỹ nữ nổi tiếng ở thành phố Đông Hải liền biến thành một lão yêu bà.

Một phút trước có người nghĩ là kích động, bây giờ nghĩ là muốn nôn.

Triệu Nguyệt lấy gương ra nhìn thoáng qua bộ dạng hiện giờ của bà ta. “A!” Gương bị bà ta ném đi, tiếng thét chói tai vang vọng cả căn biệt thự.

- Mạc Phàm, Triệu gia tao sẽ không bỏ qua cho mày.

Triệu Nguyệt kêu lên giống như điên rồi, trong mắt đều là tức giận.

- Triệu gia, bảo bọn họ tới đi.

Mạc Phàm cười, làm như không nghe thấy.

Khổng gia, Lý gia, Tiền gia hắn cũng không sợ, sẽ sợ một Triệu gia không

bằng Tưởng gia sao? Mạc Phàm không để ý tới Triệu Nguyệt,

nhìn về phía Tưởng Vân Sinh.

- Ông chủ Tiền, ông ta làm chứng giúp ông, ông nói xem nên làm gì ông ta bây giờ?

Mạc Phàm hỏi Tiền Bảo Lâm. Tiền Bảo Lâm còn đang lau mồ hôi, nghe thấy Mạc Phàm nói, lạnh lùng trừng Tưởng Vân Sinh một cái.

- Người này muốn châm ngòi quan hệ giữa tôi và Mạc tiên sinh, tôi sẽ cho Mạc sinh câu trả lời hài lòng.

tiên Ông ta vẫy tay với hai vệ sĩ, hai người giữ chặt lấy Tưởng Vân Sinh mang xuống.

Mặt Tưởng Vân Sinh xám như tro tàn, vùng vẫy vài lần liền biến mất ở hậu viện.

Xử lý những người này xong, lúc này Mạc Phàm mới thu hồi cảm ứng, ánh mắt cũng nhu hòa hơn.

Bà ngoại, lần này cháu tới vội vàng, không chuẩn bị quà gì cho bà ngoại, chỉ

có thứ này, bà nhận lấy đi.

Nói xong hắn mở tay ra, một dòng lục quang sinh cơ dào dạt nở rộ.

Hắn nhẹ nhàng thổi, lục quang bay về phía lão phu nhân.

Hồi Xuân!

Chỉ nói hai chữ, một màn thần kỳ lại xuất hiện.

Tóc trắng như tuyết của lão phu nhân lập tức biến thành màu đen, cơ thể và vẻ mặt trở nên trắng nõn no đủ.

Làn da bà già biến mất, xuất hiện làn da như người trẻ tuổi. Chỉ trong chớp mắt, lão phu nhân như trẻ ra 20 tuổi, không khác gì lão mẹ Mạc Phàm lắm.

Lúc này không ai có thể nói ra lời, hoàn toàn hoảng sợ với pháp thuật của Mạc

Phàm.

Có đại sư có thể giả thần giả quỷ, nhưng ai có thể biến từ già quay về trẻ?
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 280


Tiểu Phàm, chuyện này...

Lão phu nhân ngạc nhiên vui mừng nhìn tay mình, vui vẻ nói không nên lời.

Bà sống lâu như vậy, cũng coi như là có nhiều kiến thức, nhưng những kỳ tích bà thấy lúc trước không hơn một ngày hôm nay.

Không chỉ dung nhan bà trẻ đi 20, 30 tuổi, cơ thể cũng giống như biến về lúc 40 tuổi, toàn thân dùng không hết sức lực, vô cùng khỏe mạnh.

Lão mẹ Mạc Phàm chớp chớp mắt, che miệng vui mừng đến rơi nước mắt.

Lão phu nhân càng ngày càng già nua, bà nhìn ở trong mắt đau ở trong lòng, ai biết lão phu nhân lập tức biến về gần tuổi bà.

- Tiểu Phàm, cảm ơn con!

Lão mẹ Mạc Phàm kích động nói.

Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, chỉ cười.

Pháp thuật này tên là Khô Mộc Hồi Xuân, tuy không thể làm người ta gia tăng nhiều tuổi thọ, nhưng có thể khiến người ta từ già thành trẻ.

Kiếp trước lão phu nhân đối xử với hắn không tệ, chỉ là một pháp thuật, căn bản không đáng nhắc đến.

Đợi hắn tìm được chút linh dược, luyện chế lượng lớn Thọ Dương Đan kéo dài tuổi thọ, tất nhiên không thể thiếu lão phu nhân.

Không ít người ở xung quanh ngoại trừ kinh ngạc, trong mắt đều là hâm mộ, nhân sinh khó có hai lần xuân, vậy mà lão phu nhân lại có vào ngày sinh nhật. Ánh mắt đám người nhìn Mạc Phàm càng quái dị, giống như nhìn thấy thần linh.

- Chúc mừng lão phu nhân biến già thành trẻ.

Khổng Chương vội vàng nói.

- Chúc mừng...

Những người khác cũng chúc theo.

Lúc này bỗng nhiên Tiểu Vũ trốn sau lưng Mạc Phàm, kêu lên.

- Anh, có người xấu.

Mạc Phàm nhíu mày, mắt nhìn cửa hậu viện.

Một đại hòa thượng mặt mũi hiền lành, lỗ tai rủ xuống, mặc tăng bào màu vàng, một tay để trước ngực, niệm a di đà Phật đi tới.

Lần trước Tiểu Vũ bị người của Tu La Tông dọa sợ, nên có bóng ma với hòa thượng.

- Đừng sợ.

Mạc Phàm cười, vỗ sau lưng Tiểu Vũ.

Hòa thượng này vừa tiến vào, hai mắt Triệu Nguyệt biến xấu xí sáng lên, nhào đến dưới chân hòa thượng.

- Phổ Hoằng đại sư, tôi là Triệu Nguyệt, cứu tôi với, người này biết yêu pháp. Triệu Nguyệt chỉ Mạc Phàm nói.

Hòa thượng tiến vào là một đại sư khác ở thành phố Nam Sơn, Phổ Hoằng đại sư ở Thiếu Lâm Tự Nam Sơn, thanh danh không dưới Chu Trường Hoằng. Phổ Hoằng đại sư liếc mắt nhìn Triệu Nguyệt một cái, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt.

- Triệu thí chú, tất cả đều có duyên pháp, tất cả đều có định số, mong rằng cô không quá cố chấp với bộ dạng.

Triệu Nguyệt sửng sốt, lắc đầu không cam lòng.

Bộ dạng trước kia của bà ta muốn cái gì là có cái đó.

Dáng vẻ hiện giờ không dọa người ta đã không tệ rồi, sao bà ta có thể cam tâm?

- Không có khả năng, Chu đại sư từng nói tôi có võ chiếu mệnh, sao có thể sẽ như vậy.

- Chuyện nhân gian vui buồn hợp tan, thành bại hay không là do quay đầu, Triệu thí chủ, bỏ xuống đi, a di đà Phật.

Phổ Hoằng chậm rãi nói.

- Không, không Triệu Nguyệt không cam lòng kêu lên.

Rõ ràng có mệnh Võ Tắc Thiên, lại để bà ta làm người xấu xí, sao bà ta có thể nguyện ý?

Phổ Hoằng lắc đầu thương hại, dời mắt nhìn Mạc Phàm và Tiểu Vũ đứng sau Mạc Phàm.

- Thí chủ là Mạc đại sư ở thành phố Đông Hải đúng không?

Mạc Phàm khẽ gật đầu, khi nhìn về phía Phổ Hoằng, lông mày hắn hơi nhíu lại.

Hòa thượng này có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, hơn nữa thực lực không yếu, Chu Trường Hoằng không thể so sánh được.

Bần tăng là Phổ Hoằng, thuật pháp của thí chủ kinh người, bần tăng bội phục, nhưng sát khí trên người thí chủ quá nặng, mong sau này thí chủ đừng giết người bừa bãi, nếu không ngày nào đó kiếp số hàng lâm, e rằng thí chủ khó mà nhận nổi.

Phổ Hoằng lạnh lùng nói.

Khi nói chuyện, khuôn mặt lạnh lùng của ông ta lộ ra chút địch ý, giọng điệu cũng nửa khuyên nửa uy h**p.

Mạc Phàm nhíu mày, tò mò hỏi:

- Kiếp số đại sư nói là gì?

Bể khổ vô biên đều là kiếp số.

Nói vậy mong đại sư quay đầu đi.

Mạc Phàm cười nói.

Hắn không biết hòa thượng này có dụng ý gì, nhưng hắn sẽ không quay đầu. Một đời này hắn vì ân cừu mà đến, nếu có thiên kiếp, hắn sẽ phá thiên kiếp. Nếu là nhân kiếp, hắn cũng sẽ phá. - Cũng được, nếu thí chủ cố chấp như vậy, mong thí chủ tự giải quyết cho tốt, nếu thí chủ không quay đầu, chúng ta còn gặp lại.

Phổ Hoằng nói.

- Có thể.

Mạc Phàm cười, lại đáp một câu.

Phổ Hoằng thấy không nói được Mạc Phàm, cũng không nói nhiều, dứt khoát xoay người rời đi, trong mắt lại xuất hiện lửa giận.

Đám người cũng chậm rãi giải tán.

- Anh, đại sư vừa rồi muốn nói gì thế?

Tiểu Vũ lộ đầu ra khó hiểu hỏi.

- Không có gì.

Mạc Phàm sờ đầu Tiểu Vũ, cưng chiều nói.

Nếu hắn đoán không sai, hòa thượng này có oán với hắn, còn vì sao mà oán hận,

hắn cũng không rõ lắm, nhưng hắn cũng không cần biết.

Khổng Chương ở bên cạnh do dự một lát, vẫn đi tới.

Trước khi Phổ Hoằng đại sư chưa xuất gia là anh em ruột với Tuệ Trí đại sư của

Khổng gia chúng tôi, Tuệ Trí đại sư bị... Khổng Chương nói một nửa liền không

nói nữa.

Tuệ Trí đại sư với người của Tu La Tông bị kinh văn của Mạc Phàm diệt sạch,

không nói chuyện này Mạc Phàm cũng biết.

Mạc Phàm giết Tuệ Trí, hơn phân nửa là Phổ Hoằng muốn tìm Mạc Phàm báo thù.

Mạc Phàm bừng tỉnh đại ngộ, chẳng trách, hóa ra là như vậy.

Hắn không để ở trong lòng, Phổ Hoằng biết rõ anh em ông ta là ma tu, thậm chí

còn giết cả nhà ông ta, Phổ Hoằng lại chẳng quan tâm.

Hắn diệt ma, Phổ Hoằng này nói sát khí của hắn quá nặng, khuyên hắn quay đầu là bờ.

Hòa thượng này nhìn thì từ bi, nhưng chẳng khác gì ma đầu?

Nếu muốn báo thù, cứ việc đến đây.

Ý niệm này chợt lóe qua, Mạc Phàm kéo Tiểu Vũ quay về tiền viện, tiếp tục tiệc của lão phu nhân.

mừng thọ Tuy vừa rồi có thêm chút nhạc đệm vào, tiệc mừng thọ chịu chút ảnh hưởng.

Nhưng vì đám Khổng Chương đến đây, cả tiệc mừng thọ bay lên một đẳng cấp

nữa.

Vị trí nhà Mạc Phàm từ ngoài cùng, đổi đến ngồi cùng bàn với lão phu nhân, ngồi cùng bàn còn có mấy đại nhân vật như Khổng Chương.

Tiệc mừng thọ tiến hành hơn hai tiếng, coi như là khách và chủ đều vui vẻ....

Mấy ngày kế tiếp, lão mẹ lâu rồi chưa về Tưởng gia muốn ở thêm vài ngày, bọn họ ở Tưởng gia không lập tức rời đi. Hiếm khi rảnh rỗi, Mạc Phàm ngồi trên sofa trong phòng ngủ, lấy cây quạt Khổng Chương đưa ra.

Pháp khí cũng phân tam lục cửu đẳng, pháp khí trong tay hắn vì nguyên liệu, kiếm phù chắc là kém cỏi nhất, xem như là pháp khí hạ phẩm.

Thất Hồn Ngọc có ba trận pháp, xem như là pháp khí trung phẩm.

Nhưng cây quạt trong tay hắn nhìn có vẻ bình thường, nhưng là pháp khí thượng phẩm, chỉ cần rót linh khí vào, đọc bài thơ trên cây quạt sẽ thấy kiếm khí bay ra từ cây quạt, đả thương người bằng kiếm.

Uy lực không thể sánh bằng kiếm phù trong tay hắn, nhưng có thể phát ra 28 đạo kiếm khí.

Không biết ai luyện chế ra pháp khí này, trình độ luyện khí không kém Luyện Khí

Sư bình thường ở Tu Chân giới. Phàm đang nghiên cứu pháp khí Mạc này, Chu Trường Hoằng gõ cửa đi vào.

Bởi vì bọn họ phải đến n Sơn một chuyến, cho nên Chu Trường Hoàng

luôn ở Tưởng gia, không có rời đi.

- Có chuyện gì?

Mạc Phàm cất cây quạt, lạnh nhạt hỏi.

Là chuyện m Sơn.

Chu Trường Hoằng có chút khó xử nói.

Mạc Phàm khẽ cau mày, hỏi:

- m Sơn làm sao, có vấn đề gì à?

Nếu chúng ta muốn đến m Sơn, có khả năng phải giải quyết một chút phiền

phức.

Mặt Chu Trường Hoằng trắng bệch nói.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 281


- Phiền phức gì, không phải ông muốn nói m Sơn là giả đấy chứ?

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, lạnh giọng hỏi.

Bởi vì vẫn bận rộn, hắn không hỏi quá nhiều chuyện m Sơn.

Ai biết đến thành phố Nam Sơn, muốn đi m Sơn phải giải quyết phiền phức.

Sắc mặt Chu Trường Hoằng thay đổi, cũng không dám vòng vèo, nhanh chóng giải thích:

Chắc chắn m Sơn có tồn tại, chỉ là tiến vào m Sơn có hồ nước nhỏ tên Minh Hồ, bên trong có cá ăn thịt người rất khó đối phó, loại cá này không chỉ có số lượng nhiều, còn như tên trộm gà, nếu không giải quyết đám cá này, rất khó tiến vào trong m Sơn.

- Trước kia ông tiến vào m Sơn thế nào?

Mạc Phàm hỏi.

- Trước đây tôi có ba quỷ tướng, loại cá này ngoại trừ thích ăn thịt ra, cũng rất có hứng thú với âm hồn, bình thường tôi đều ra lệnh cho quỷ tướng hấp dẫn loại cá này, bây giờ quỷ tướng...

Ánh mắt Chu Trường Hoàng nhìn Mạc Phàm đầy phức tạp nói.

Nếu giống trước kia thì không có vấn đề gì, nhưng ba quỷ tướng của ông ta đã bị Mạc Phàm ra tay tinh lọc, đã không còn công cụ tiến vào m Sơn.

- Cá thích âm hồn sao?

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, tò mò hỏi:

Là cá gì?

Chu Trường Hoằng suy nghĩ một lát, lúc này mới nói:

- Một loại cá màu đen dài nhỏ, không khác cá chình lắm, to như cánh tay người trưởng thành, dài như mặt người, miệng đầy răng nhọn, không chỉ có tính công kích rất mạnh, cũng rất thông minh.

Có mấy lần ông ta muốn tiêu diệt đám cá kia, đều dùng độc, điện, lửa hết cả rồi, nhưng không làm gì được đám cá đó.

Đám cá kia cảm nhận được nguy hiểm không biết trốn ở đâu, một khi hết nguy hiểm lập tức xuất hiện cả đám, ông ta từng tận mắt nhìn thấy một sư đệ bị cá kéo vào trong nước, cắn nuốt sạch sẽ, ông ta ngay cả cứu cũng không có cách cứu.

- Đó là quỷ xà, một loại yêu thú.

Mạc Phàm nghe Chu Trường Hoằng miêu tả, nói.

Quỷ xà là một loại yêu thú quần tụ cấp thấp, thực lực cao lắm chỉ đến Trúc Cơ trung kỳ, rất ít con đến Trúc Cơ hậu kỳ, bình thường đều là Nội Kình hậu kỳ.

Loại cá này cực thích cắn nuốt sinh hồn, trong nước thủy quỷ có nhiều loại này. Còn chỉ số thông minh của quỷ xà sao, không hề cao, sở dĩ có thể tránh thoát khỏi nguy hiểm bởi vì trong mỗi đám quỷ xà đều có một xà vương. Quỷ xà trưởng thành đến Trúc Cơ hậu kỳ toàn thân màu vàng đen, lớn hơn quỷ xà bình thường nhiều, chân chính có được chỉ số thông minh là con này, các quỷ xà khác đều nghe theo mệnh lệnh của nó.

Ở chỗ quỷ xà đều có Huyết Linh Chi.

Huyết Linh Chi không chỉ có thể dùng luyện thể, hiện giờ cơ thể hắn rất cần những nguyên liệu này.

Nếu cơ thể không đủ cường hãn, một khi nhị chuyển Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, hắn sẽ bạo thể mà chết. Trừ chuyện đó ra, Huyết Linh Chi cũng

là nguyên liệu chủ yếu luyện chế Thọ Dương Đan.

Không biết lần này đi m Sơn có thu hoạch ngoài ý muốn gì không.

—- Yêu thú?

Chu Trường Hoằng hít vào một hơi khí lạnh, ông ta là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, tất nhiên biết khái niệm yêu thú.

Chỉ một yêu thú Trúc Cơ kỳ nào đó đều có khả năng tàn sát một thôn trang, may mà những quỷ xà này không thể rời khỏi Minh Hồ.

Nếu đổi thành yêu thú như yêu viên yêu lang trên đất bằng, hậu quả tuyệt đối khó mà tưởng tượng nổi.

- Mạc tiên sinh, cậu có biện pháp đối phó những yêu thú này không? Chu Trường Hoằng hỏi.

Ông ta đến Trúc Cơ trung kỳ, mấy chục người thì không có gì phải sợ, thực lực của ông ta không bằng Mạc Phàm, nhưng có thể chém giết.

Nhưng nếu là ngàn vạn ông ta không có biện pháp, những thứ tích tiểu thành đại này, quả thật hơi phiền phức. Biện pháp tốt nhất cũng là dùng âm hồn, quỷ tướng hấp dẫn bọn chúng rời đi, sau đó đi qua hô.

Việc cấp bách hiện giờ là đi tìm quỷ tướng tốt hơn.

- Chỉ là một đám quỷ xà mà thôi, không có gì phải sợ, ông đi chuẩn bị đi, hai ngày sau chúng ta sẽ đi m Sơn. Mạc Phàm lạnh nhạt nói. Chu Trường Hoằng không có biện pháp đối phó quỷ xà, nhưng mấy thứ này có thể làm khó được y tiên bất tử hắn sao?

Hắn có thể nghĩ ra hàng trăm biện pháp đối phó đám quỷ xà kia.

Cha mẹ ở Nam Sơn mấy ngày, cũng chuẩn bị về thành phố Đông Hải, đợi đưa cha mẹ về Đông Hải, hắn cũng có thể đi m Sơn liều tìm vận khí.

Nếu vận khí tốt, Tụ Linh Đại Trận có thể hoàn thiện một phần lớn, nói không chừng còn có cơ duyên khác, ví dụ như nhẫn có khắc m Sơn trên tay hắn. Vẻ mặt Chu Trường Hoằng khẽ đổi, mắt nhìn Mạc Phàm tràn đầy kính sợ, vội vàng gật đầu.

- Dạ, tôi lập tức chuẩn bị, chỉ là...

Mạc Phàm thấy Chu Trường Hoằng còn muốn nói gì, hơi nhíu mày.

Còn chuyện gì nữa?

- Là thế này, Hoa lão gia tử ở thành phố Nam Sơn bị bệnh, vừa rồi Hoa gia gửi thiệp mời, muốn mời cậu giúp chẩn đoán bệnh, Mạc tiên sinh có muốn đi không? Đây là thiệp mời, lão phu nhân bảo tôi đưa cho cậu.

Chu Trường Hoằng lấy một thiệp mời ra, đưa cho Mạc Phàm.

Hoa lão gia tử, ai vậy?

Mạc Phàm hỏi.

Hắn tới Nam Sơn không nhiều, không biết thành phố Nam Sơn có Hoa lão gia tử gì đó.

- Hoa lão gia tử này tên là Hoa Anh Hùng, là Hoa Kiều từ nước ngoài về đầu

tư mấy năm trước, nguyên quán là người thành phố Nam Sơn, trước đây thành phố Nam Sơn là thành phố nghèo và lạc hậu nhất trong bốn thành phố Giang Nam, có được như bây giờ đều nhờ Hoa lão gia tử ban tặng, Hoa lão gia tử có danh vọng cao ở thành phố Nam Sơn, tuy không thể so với nhân vật viết trong sách lịch sử như lão gia tử Tần gia ở thành phố Đông Hải, nhưng cấp bậc tương đương với Tần lão gia tử ở thành phố Nam Sơn, cho dù là Khổng Chương cũng phải nể mặt Hoa lão gia tử năm phản.

Chu Trường Hoằng giải thích. Mạc Phàm nhướn mày, quả thật có không ít Hoa Kiều về nước đầu tư, một số người đã làm thành phố phát triển hon.

Hoa lão gia tử này có thể khiến thành phố Nam Sơn như ngày hôm nay, coi như là một nhân vật khó lường. Ông ta bị bệnh gì?

- Nghe nói vài ngày trước Hoa lão gia tử ra ngoài uống rượu, trên đường trở về đột nhiên té xỉu, ở bệnh viện vài ngày không kiểm tra ra được bị bệnh gì, chỉ là từ sau ngày đó, Hoa lão gia tử thường xuyên hồ ngôn loạn ngữ, tự xưng là Hoa Hùng, quay về tìm Quan Vũ chém chết ông ta báo thù, gần đây càng ngày càng nghiêm trọng, bác sĩ nói ông ta bị động kinh, tôi hoài nghi ông ta bị quỷ nhập. Tự xưng là Hoa Hùng sao?

Mạc Phàm cười, thú vị vậy à. Không phải hắn chưa từng thấy người như vậy.

Khi ở Tu Chân giới, hắn từng thấy một đệ tử thế gia tự xưng là Mạc Vấn Kiếm một trong mười đại cao thủ để lại Tiên Kiếm chuyển thế, còn nói một số chuyện liên quan đến Mạc Vấn Kiếm, có một lần thực sự cho rằng là Mạc Vấn Kiếm chuyển thế. - Ông muốn đi sao?

Mạc Phàm hỏi.

- Đúng vậy.

Khuôn mặt già nua của Chu Trường Hoằng khẽ đổi, gật đầu.

Nếu là quỷ nhập, ông ta phải bắt một con.

Cho dù không cần làm mồi hấp dẫn quỷ xà m Sơn, cũng có thể tăng một chút sức chiến đấu.

Nhỡ đâu gặp nguy hiểm gì đó ở m Sơn, cũng có thể ứng phó một lát, tốt hơn so với không làm gì.

- Cũng được, chúng ta đi xem đi. Mạc Phàm gật đầu.

Dù sao hắn ở đây cũng không có chuyện gì làm, không thích hợp tu luyện, tạm

thời cũng không đi m Sơn được, đi xem cũng không sao.

Xe Hoa gia chưa rời đi, hắn nói với lão phu nhân một tiếng, ngồi trên xe Lincoln của Hoa gia rời khỏi biệt thự Tưởng gia.

Hoa gia cũng ở Bán Sơn Thự, cách biệt thự Tưởng gia không xa, đi một lát đã

đến nơi.

Mới vừa xuống xe, hắn liền thấy một bóng dáng quen thuộc.
 
Back
Top Bottom