Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thần Y Trọng Sinh

Thần Y Trọng Sinh
Chương 252


Lưu Phong nhíu mày, liếc mắt nhìn Lâm Đào đầy bất mãn.

Lâm Đào quá tự đại, nếu dùng bài thi của ông ta, tám chín phần mười Lâm Đào sẽ thắng, cậu ta lại lựa chọn tập thơ gì đó?

- Tập thơ thì không được tốt lắm, nhỡ đâu từ nhỏ bạn học Mạc Phàm đã học tập thơ, như vậy không công bằng lắm? Lưu Phong khuyên.

Ông ta vừa mở miệng, Bàn Tử bất mãn.

Anh ta vốn không tin bài thi của Lưu Phong lắm, Lưu Phong thường xuyên đưa đề cho Lâm Đào làm, ai biết bài thi này ông ta đã đưa cho Lâm Đào làm chưa.

Lâm Đào vừa nói ra một phương pháp, Lưu Phong này lại hoài nghi Mạc Phàm học thơ từ nhỏ, sao lão mẹ ông ta có thể sinh ra một người khốn nạn như ông ta nhỉ?

- Thầy Lưu, gì mà Mạc Phàm học thơ từ nhỏ, sao thầy không nói Lâm Đào lớn lên trong sách từ nhỏ?

Bạn học Kinh Hoa, em vừa nói cái gì?

Lưu Phong nhíu mày, trầm giọng hỏi.

- Tôi nói ông là một tên ngốc.

Bàn Tử dứt khoát mắng.

Vừa rồi anh ta kính sợ Lưu Phong là vì thân phận giáo viên của ông ta, thân là học sinh phải có lòng kính sợ giáo viên. Nhưng Lưu Phong này khoác lớp da giáo viên, nhưng lại làm chuyện tiểu nhân, anh ta không sợ chút nào nữa.

Cùng lắm thì đến trường khác học, chút tiền ấy cha anh ta vẫn có, không thì anh ta về nhà buôn bán.

- Mục Kinh Hoa, em làm phản à, dám nói chuyện với giáo viên như thế.

Lưu Phong tức giận nói, cầm sách lên muốn ném vào Bàn Tử.

Mạc Phàm hơi nghiêng đầu, lạnh lùng liếc mắt nhìn Lưu Phong một cái. - Ông muốn làm gì, tôi có thể hiểu là ông muốn lấy sách đập bạn tôi hay không?

Lưu Phong muốn dùng mưu gì đều không sao, ở trước mặt hắn, những thứ này đều vô dụng.

Hắn hoàn toàn có thể xem là một phàm nhân đang diễn trò, không thèm để ý.

Nhưng nếu Lưu Phong dám ra tay đánh Bàn Tử, hắn không ngại khiến Lưu Phong nếm thử quả đấm kích cỡ bánh my.

Lưu Phong thấy Mạc Phàm biến sắc, nướt nước bọt, ngượng ngùng hạ tay

xuống.

Mạc Phàm đánh nhau có tiếng ở trường học, ông ta vẫn không nên nếm thử thì tốt hơn.

- Đợi lát nữa sẽ giáo huấn các cậu, tập thơ thì tập thơ, các cậu chuẩn bị tập thơ gì đây?

Lưu Phong thu hồi ánh mắt hung ác, nói sang chuyện khác.

- Tôi có một bản tập thơ vừa mới xuất bản, tổng cộng có 600 bài, tất cả các bài chưa từng được học trong sách giáo khoa, không bằng thi bản này đi.

Tôn Thiến lấy một tập thơ trong túi ra nói.

- Tôi cảm thấy không có vấn đề gì, cậu cảm thấy thế nào, Mạc Phàm? Lâm Đào tự tin hỏi.

Anh ta từng tham gia cuộc thi lớn về trí nhớ của Hoa Hạ, còn lấy được giấy khen, trên cơ bản là đã đọc qua thì không quên được.

Tuy trí nhớ một lần của hắn có hạn, tối đa có thể nhớ kỹ 150 bài thơ Đường, 80 bài thơ cận đại, nhưng dư sức đấu với một người bình thường. Người bình thường đừng nói là 100 bài thơ Đường, liếc mắt nhìn một bài mà thuộc đã coi là thiên tài rồi.

Cho nên nhìn phương thức của anh ta như công bằng với Mạc Phàm, tỷ số anh ta thắng cũng tăng chứ không giảm. Mạc Phàm cười, tất nhiên là không có ý kiến.

- Theo cậu đó.

Lâm Đào thấy Mạc Phàm bình tĩnh như vậy, mắt hơi híp lại.

- Cậu đã tự tin như vậy, chúng ta lại thêm chút độ khó nữa, mỗi người đọc một bài, nếu sai thứ tự thì cũng coi như thua, thế nào?

Nếu đã chơi phải nâng cao độ khó một chút, lúc này mới thú vị, cũng khiến Mạc Phàm thua tâm phục khẩu phục. Lâm Đào vừa nói xong, không ít bạn học đưa mắt nhìn nhau.

Bình thường bọn họ thuộc một bài thơ cũng phải mất nửa tiếng, hai người ngoại trừ thuộc thơ còn phải nhớ kỹ thứ tự của bài thơ đó.

Lâm Đào thì bọn họ còn tin tưởng, Lâm Đào người ta là người đứng top 10 trong tỉnh, chắc chắn có chỗ hơn người.

Mạc Phàm có thể ăn hết tập thơ này thì bọn họ còn tin tưởng, thuộc tập thơ thì thôi đi. Triệu Phi và Đinh Tuấn Kiệt vui sướng khi người khác gặp họa nhìn Mạc Phàm,

đợi Mạc Phàm trả lời.

- Tiểu tử này có lâm trận lùi bước hay không?

- Không sao cả, càng khó càng tốt.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Lâm Đào hơi sửng sốt, vốn tưởng rằng Mạc Phàm sẽ từ chối hoặc lùi bước, không ngờ Mạc Phàm còn muốn thi với anh ta.

- Ha ha, được lắm, bắt đầu đi. Lúc này khẩu khí lớn như vậy, đợi lát nữa

không thuộc được xem Mạc Phàm làm thế nào.

Hai người bắt đầu, học sinh xung quanh lập tức tránh ra.

Thi đánh nhau bọn họ xem nhiều rồi, đấu văn mới hiếm thấy, bạn học lúc trước còn đang vùi đầu vào bài học cũng hứng trí bừng bừng vây quanh, thậm chí còn có người bắt đầu đánh cược.

- Tôi cá 100 tệ Lâm Đào thắng.

- Tôi cá 200 tệ Mạc Phàm không thuộc một bài thơ nào.

Đinh Tuấn Kiệt cười âm hiểm nói.

- Đừng vậy chứ, chúng ta là bạn học cùng lớp, ít nhất cậu ta cũng thuộc được

một bài, nhưng tôi cá 500 tệ Lâm Đào thắng. Triệu Phi giả mù sa mưa nói.

- Vậy tôi cũng chơi một chút, tôi cá Lâm Đào thắng, đây là 500 tệ của tôi.

Tôn Thiến cũng lấy tiền trong ví ra đặt Cược. Lâm Đào có tiền đồ hơn Mạc Phàm

nhiều, tất nhiên cô ta đứng về phía Lâm Đào.

Trường học vốn cấm đánh bạc, nhưng nhìn thấy một đám học sinh đều cược Lâm Đào thắng, Lưu Phong cười đắc ý.

Không chỉ không ngăn lại, còn lấy tiền trong ví ra.

Tôi cũng đặt 1000, đặt bạn học Lâm Đào thắng.

Ông ta ngoại trừ dạy học ra cũng thích đánh bạc, có ván bài thắng ở đây, sao có thể không tham gia, không kiếm được tiền cũng dính chút vận khí tốt. Có Lưu Phong này làm gương, bạn học khác nhao nhao lấy tiền ra, tất cả đều đặt cược Lâm Đào thắng, rất nhanh liền đặt một đống tiền, không được một vạn cũng gần tám chín ngàn.

Lâm Đào ngồi đối diện Mạc Phàm, cằm nâng rất cao, trên gương mặt đều là đắc ý.

- Mạc Phàm, xem ra phần thắng của cậu không cao lắm.

Nghe Lâm Đào nói, Bàn Tử tức giận nghiến răng.

- Đánh cược một bên thì có gì thú vị, các người hoàn toàn không lỗ, thắng cũng không kiếm được một chút tiền nào, không phải thích đánh cược sao, tôi cược một vạn tệ Mạc Phàm thắng. Bàn Tử lấy ví tiền của anh ta ra, lấy một xấp tiền ra ném lên trên bàn chỗ mấy người đặt cược.

Gần đây anh ta theo Mạc Phàm buôn bán lời không ít tiền, cha anh ta cũng

cho thêm nhiều tiền tiêu vặt.

Nếu Mạc Phàm thắng, anh ta sẽ lấy hết toàn bộ tiền tiêu vặt của đám đần độn

này, nếu Mạc Phàm thua, coi như số tiền này cho chó ăn.

Nhìn người thấy số tiền kia hai mắt không ít sáng lên.

Họ vốn tưởng rằng không kiếm được, ai biết có người đưa tiền đến rồi. tiền để kiếm, sao có người từ chối?



- Bàn Tử, cậu thua chắc rồi. Lâm Đào tự tin nói.

- Cậu nói nhiều lắm, bắt đầu đi. Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

- Hừ, nhìn xem cậu còn mạnh miệng được bao lâu, vậy chúng ta bắt đầu, cậu nhìn cẩn thận đó, nếu không tôi đọc nhanh thì không có biện pháp rồi. Lâm Đào lạnh nhạt liếc nhìn Mạc Phàm một cái, cũng không tức giận, anh ta muốn xem Mạc Phàm có thể giả bộ bao lâu.

Anh ta mở giấy gói quyển sách 600 bài thơ cổ ra, mở trang đầu tiên. Một tờ này mới lật ra, không ít người nhìn thấy tên bài thơ ở ngay trên cùng: Kinh loạn li hậu thiên ân lưu Dạ Lang ức cựu du thư hoài tặng Giang Hạ Vi thái

thú Lương Tể, đây là một bài thơ của Lý Bạch.

Đoạn thứ nhất là: Thiên thượng bạch ngọc kinh, thập nhị lâu ngũ thành. Tiên

nhân phủ ngã đính, kết phát thụ trường sinh.

Khóe miệng Lâm Đào nhếch lên, cũng không thèm nhìn nội dung, trực tiếp lật

sang trang thứ hai.

- Ngại quá, tôi thuộc bài thơ này rồi nên không cần nhìn nữa.

Những lời này vừa nói xong, không ít người trong phòng học vui vẻ.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 253


- Quá lợi hại rồi, lần này chắc chắn Lâm Đào thắng, trưa nay ăn bữa tiệc lớn rồi!

Bài thơ này có tổng cộng 42 đoạn, 830 chữ.

Không ít người chỉ biết vài câu phía trước, đừng nói là đoạn còn lại, rất nhiều người ngay cả tên bài thơ cũng không biết.

- Ha ha, như vậy còn so tài làm gì, chuẩn bị giúp bạn học Lâm Đào dọn dẹp vệ sinh đi, đúng rồi, còn đứng tiết của tôi nữa.

Lưu Phong cười đắc ý nói.

Tuy ông ta là giáo viên ngữ văn, nhưng ông ta cũng không thuộc bài thơ này.

Đám Triệu Phi cũng cười theo, như nhìn thấy Mạc Phàm bị đè bẹp.

Bàn Tử chau mày, tâm tình chìm vào đáy cốc.

- Lần này xong đời rồi.

Biểu cảm của Mạc Phàm như thường, tuy bị Lâm Đào lật qua, nhưng hắn vẫn liếc mắt nhìn một cái.

Bài này sao, vậy là đủ rồi!

Bài thơ thứ hai là bài thơ cổ tên Quan Sơn Nguyệt, cả bài thơ chỉ có 40 chữ, Lâm Đào chỉ nhìn thoáng qua, không tới hai giây lại lật qua Kế tiếp trên cơ bản đều là bọn họ thấy Lâm Đào lật giấy.

Có người cũng muốn thử trí nhớ của mình, bọn họ mới nhìn một phần ba bài thơ, Lâm Đào đã lật sang trang.

Có một số người chỉ nhìn thấy tên bài thơ đã bị lật qua, lý do rất đơn giản.

"Cậu ta thuộc bài thơ này rồi"

Một đám người khiếp sợ hoàn toàn không nói ra lời, có một số người nhìn

Mạc Phàm đầy thương hại.

Thi đấu thuộc thơ như vậy, hoàn toàn là bị đè bẹp.

Theo bọn họ, trên cơ bản Mạc Phàm không có biện pháp nhìn được một bài thơ đầy đủ.

Đừng nói thuộc một một với Lâm Đào, nếu cậu ta có thể thuộc một hai bài thơ không thường gặp thì tính là cậu ta thắng, cậu ta cũng không có bất luận cơ hội thắng.

Lâm Đào lật một hơi đến trang 300, tốc độ này mới dừng lại.

Dù vậy xung quanh bất luận là học sinh hay Lưu Phong giáo viên ngữ văn hoàn toàn như đang nhìn đại thần đấu pháp. Nếu Lâm Đào thuộc hết những bài đã lật, vậy chuyện đó quá đáng sợ.

300 trang là 300 bài, mà thời gian chỉ mới gần 15 phút, không hổ nằm trong top 10 trong tỉnh.

Người bình thường căn bản không thể so là sánh, hoàn toàn là thiên tài gặp qua không quên trong tiểu thuyết hay trên TV.

Không ít người giơ ngón tay cái lên với Lâm Đào, một số người thì trong mắt tràn đầy hâm mộ.

Cậu vẫn còn tiếp tục xem không?

Lâm Đào cảm thấy nhớ cũng tạm ổn rồi, không lật tiếp nữa, mỉm cười hỏi.

Những bài thơ này đủ để thắng Mạc Phàm, thậm chí nhiều như vậy cũng không có tác dụng, không cần thiết tiếp tục lãng phí thời gian.

Bạn học Mạc Phàm, cậu vẫn tiếp tục học thuộc sao, nếu không được tôi thấy

đừng làm lãng phí thời gian của mọi người nữa.

Lưu Phong hỏi, vẻ mặt đắc ý.

Cậu không nhớ được nữa sao?

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, cười hỏi. Lâm Đào nhíu mày, tuy anh ta có thể gặp qua là không quên được nhưng vẫn có giới hạn, anh ta nhớ được nhiều nhất là 50 bài, dù sao mấy bài trước đó có một số bài anh ta thuộc rồi. Nhưng vậy mà Mạc Phàm còn muốn học thuộc nữa?

Bạn học Mạc Phàm, cậu đùa giỡn gì thế, sao bạn học Lâm Đào có thể không

nhớ được nữa, em ấy chỉ quan tâm cảm nhận của cậu, không để cậu thua thảm như thế.

Lưu Phong nói một cách khinh thường.

Theo ý ông ta, Mạc Phàm chỉ biết nói khoác, chiêu thức như vậy ông ta thấy nhiều ở sòng bạc rồi, nói trắng ra là cầm một đống bài thối nát nhưng đùa chiến thuật tâm lý.

Nếu cậu muốn thuộc tiếp tôi phụng bồi đến cùng.

Sắc mặt Lâm Đào trầm xuống, cắn chặt răng tiếp tục ghi nhớ.

Anh ta muốn nhìn xem Mạc Phàm có thể giả bộ tới khi nào.

Dù sao Mạc Phàm giả bộ càng lâu, sẽ rơi càng thảm.

- Được lắm, trước đó là cậu lật rồi, phía sau để tôi lật cho, tốt nhất cậu nhìn nhanh một chút.

Mạc Phàm bình tĩnh nói, cầm lấy tập thơ nhanh chóng lật trang.

Cho dù là thơ dài thơ ngắn đều qua một giây, tốc độ lật còn nhanh hơn Lâm Đào

nhiều.

Lúc này sắc mặt đám Lưu Phong, Triệu Phi thay đổi.

- - Tiểu từ này thật sự nhanh như vậy sao?

Sắc mặt Lâm Đào cũng hơi đổi, tiểu tử này lật nhanh như vậy, ngắn anh ta còn có thể nhớ một phen, nhưng dài nhãn lực của anh ta bắt đầu không theo kịp, không nhìn xong hết cả bài thơ, càng đừng nói đến chuyện ghi nhớ chúng.

Anh ta đều không nhớ được, Mạc Phàm này có thể nhớ sao?

Chẳng lẽ Mạc Phàm là đại sư trí nhớ, ý niệm này chợt lóe qua.

Đại sư trí nhớ nổi tiếng ở Hoa Hạ anh ta từng gặp rồi, không có ai là Mạc Phàm.

Vậy chỉ có một loại khả năng, con mẹ nó Mạc Phàm đang đùa anh ta.

Sau 6 phút, Mạc Phàm nhìn bài thơ cuối cùng, Tào Tháo Quan Thương Hải, hắn khép cả tập thơ lại.

- Bạn học Mạc Phàm, cậu lật trang rất nhanh đó, bắt đầu từ cậu trước đi. Lưu Phương thấy nhớ thơ kết thúc, ông ta lấy tập thơ âm dương quái khí nói.

- Vì sao không phải là Lâm Đào bắt đầu trước? Bàn Tử bất mãn nói.

Người nào bắt đầu trước, khả năng thua sẽ là người đó.

- Bởi vì tôi cảm thấy bạn học Mạc Phàm có khả năng không thuộc bài thơ đầu tiên.

Lưu Phong cười híp mắt nói.

Những học sinh xung quanh cũng cười theo, tất cả đều không có ý tốt. Mạc Phàm không để ý đến Lưu Phong, nhìn về phía Lâm Đào.

- Không phải cậu thích chơi độ khó cao

sao, không bằng như vậy đi, cậu nói ra

một số, tôi đọc thuộc bài thơ đó, tôi nói ra một số, cậu đọc, thế nào?

Trái lại hắn không ngại nhớ toàn bộ 600 bài thơ. Nhưng nếu Lâm Đào thích chơi độ khó cao, hắn sẽ thêm độ khó cao nữa. Lâm Đào nhíu mày, không giận trái lại rất vui, chơi độ khó với anh ta sao, không phải Mạc Phàm này tự tìm đường chết à?

- Bài thứ nhất đi.

Bài thơ này anh ta trực tiếp lật qua nếu trước đó Mạc Phàm không thuộc, ngay cả tên bài thơ cũng không đọc được.

Cho dù biết tên, Mạc Phàm đọc tối đa bốn câu là không tệ rồi. Mạc Phàm cười đọc bài thơ này. Thiên thượng bạch ngọc kinh, thập nhị lâu ngũ thành. Tiên nhân phủ ngã định, kết phát thụ trường sinh. Ngộ trục thế gian nhạc, pha cùng lý loạn tình. Cửu

thập lục thánh quân, phù vân quải không danh...

Vừa mới đọc những người khác không có cảm giác gì, càng về sau không ít người mở to mắt, nhìn chằm chằm quyển sách trong tay Lưu Phong.

Một bài thơ 830 chữ, Mạc Phàm đọc thuộc không sai một chữ nào. Lúc này cả phòng học, bao gồm Bàn Tử ở bên trong đều sợ ngây người.

Chẳng lẽ Mạc Phàm thuộc bài thơ này từ trước, hay là Mạc Phàm chỉ nhìn thoáng qua liền ghi nhớ. Ngay cả Lâm Đào cũng nhíu mày, nhất

định là Mạc Phàm thuộc bài thơ này.

Lông mày Bàn Tử nhíu lại, đôi mắt thì khẽ đảo, chẳng lẽ Mạc Phàm ngoại trừ

giỏi võ còn là học bá? Anh ta nhìn thoáng qua tiền trên bàn, trong lòng vui vẻ, các người chuẩn bị ăn gió tây bắc đi.

- Cậu nói đi, tôi đọc.

Lâm Đào ra vẻ trấn định nói.

Một bài thơ mà thôi, căn bản không đáng nhắc đến. - Vậy thì bài 500 đi.

Mạc Phàm nói.

- Bài 500 sao?

Sắc mặt Lâm Đào trầm xuống, 300 bài sau anh ta không nhớ được bao nhiêu.

Lưu Phong thấy sắc mặt Mạc Phàm thay đổi, vội vàng xen miệng vào. Bạn học Mạc Phàm, cậu nhìn có vẻ thành thật nhưng không ngờ âm hiểm như thế, 300 bài sau cậu lật nhanh như thế, có bản lĩnh cậu đọc bài 568 đi?

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, cười khinh thường.

- Bài 568, biệt trừ, u Dương Tu, hoa quang nùng lạn liễu khinh minh, chước tửu hoa tiền tống ngã hành. Ngã diệc thả như thường nhật túy, mạc giáo huyền quản tác ly thanh, hẳn là không sai chứ?

Lưu Phong vội vàng mở trang đó, một đám người lại sửng sốt.

Ánh mắt bọn họ nhìn Mạc Phàm giống như nhìn quái vật.

Bài thơ thứ nhất có thể nói là trùng hợp, có khả năng Mạc Phàm học thuộc trước

đó rồi.

Nhưng bài thơ thứ hai Mạc Phàm cũng thuộc lòng.

Cho dù từng thuộc cũng không thể nhớ rõ vị trí như thế?

- Không có khả năng, bài thứ 39.

Lưu Phong khó có thể tin nói.

Mạc Phàm cười lắc đầu, dựa theo số mà Lưu Phong chọn, một hơi đọc hơn mười

bài thơ, mỗi một bài thơ đều không thiếu một chữ.

Bài thứ 600.

Lưu Phong cắn răng không cam lòng nói.

- Quan Thương Hải, Tào Tháo, đông lâm kiệt thạch, dĩ quan thương hải... Cả bài thơ hành văn liền mạch lưu loát, không ngập ngừng chút nào.

Trong thanh, người.

phòng học không có một chút âm ngay cả Bàn Tử cũng sợ ngây 600 bài thơ cổ, thật sự đã đọc qua không Đọc quên được sao?

xong về là bài thơ này, hắn bình tĩnh nhìn phía Lâm Đào.

- Tôi đã thuộc 600 bài thơ này rồi, còn cần tiếp tục so nữa không?
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 254


Có thể nói thần thức càng mạnh thì trí nhớ cũng càng mạnh.

Lâm Đào này đeo một khối Hoàng Tuyền Thạch mà muốn so trí nhớ với hắn sao?

Quá coi trọng Hoàng Tuyền Thạch của anh ta rồi, cũng quá coi thường y tiên bất tử hắn.

Không có Hoàng Tuyền Thạch, Lâm Đào chỉ giống một người bình thường.

Cho dù có Hoàng Tuyền Thạch, dựa vào thứ này để tăng thần thức cũng không thể đánh đồng với thần thức hắn tu luyện.

Nếu làm bài thi Lâm Đào còn có khả năng thắng một chút, nhưng so trí nhớ, con kiến có thể so với tiên nhân sao?

Mạc Phàm nói xong cả phòng học lặng ngắt như tờ.

600 bài thơ cổ, Mạc Phàm nhớ hết rồi? Nếu lúc trước hắn nói sẽ không có ai tin tưởng.

Nhưng trước đó Lưu Phong nói ra gần 20 bài thơ, Mạc Phàm đều đọc thuộc được hết, còn không cần thời gian suy nghĩ.

Không phải nhớ kỹ 600 bài thơ cổ thì là gì?

Ánh mắt cả đám người nhìn Mạc Phàm đều là khó có thể tin, Mạc Phàm nổi

tiếng về đánh nhau trong trường học, trí nhớ này cũng quá b**n th** rồi?

Nhất là Lâm Đào lại càng ngốc như gà gỗ.

Mạc Phàm học thuộc nhiều như vậy, mà bài thứ nhất của anh ta vẫn dừng đó.

Chỉ cần Mạc Phàm đọc bừa một số sau 300, anh ta có 60% trở lên không thuộc, anh ta còn so cọng lông.

Oán khí và lửa giận không gì sánh nổi xuất hiện trong lòng anh ta, cho dù là ở cuộc thi trí nhớ tổ chức cả nước ở Hoa Hạ, thực lực của anh ta cũng ngang với đám đại sư trí nhớ kia, không kém nhiều lám.

Ai biết đến một nơi nhỏ như Đông Hải, vậy mà thua một tên hai lúa, còn thua thảm hại như thế.

- Thi đấu này không công bằng, chắc chắn bạn Mạc Phàm đã sớm thuộc cả tập thơ này rồi, thuộc thơ mà thôi, căn bản không thể chứng minh thành tích của Mạc Phàm tốt hơn Lâm Đào, tôi cảm thấy cần phải so tài một lần nữa. Lưu Phong chớp mắt, kiên quyết nói.

Lưu Phong mới mở miệng, đám Triệu Phi hoàn hồn từ trong cơn khiếp sợ, nhao nhao gật đầu.

- Thầy Lưu nói rất đúng, chuyện này rất không công bằng với Lâm Đào, em cũng cảm thấy cần thi lần nữa.

Tôn Thiến nói.

Cho dù Mạc Phàm có năng lực trong trí nhớ thì sao, một người dùng thiên phú đi trêu chọc phiền phức sẽ không có tiền đồ gì.

Lâm Đào thì khác, top mười của tỉnh Giang Nam, còn là người Lâm gia, nếu có thể bám vào Lâm Đào, nói không chừng sau này có thể gả vào nhà giàu.

Bàn Tử còn đang khiếp sợ về trí nhớ của Mạc Phàm nghe thấy những lời này, lông mày anh ta lập tức nhíu lại, tức muốn chết.

Đề là các người ra, tập thơ cũng là các người chọn, thua các người còn quỵt nợ, các người có biết xấu hổ không, thua không chịu nổi thì đừng chơi chứ.

- Thua không chịu nổi? Bàn Tử, cậu quá coi trọng chút tiền nhà cậu rồi.

Lâm Đào vốn có chút đâm lao phải theo lao, thấy có bậc thềm này, cười lạnh lùng nói tiếp.

Miếng ngọc tệ kia là trái tim của anh ta, nhưng tiền bạc mà nói, cho dù là tám vạn mười vạn anh ta không để vào trong mắt. Bàn Tử lạnh lùng nhìn Lâm Đào, tức giận nói:

Tiền nhà chúng tôi không so được với Lâm gia, nhưng ít nhất sẽ không quyt no.

- Quỵt nợ, chúng tôi quỵt nợ sao, chỉ nói là so tài mà thôi, lấy thành tích luận thắng thua, trí nhớ không thể đại biểu cái gì, thế nào, tên mập đáng chết, cậu không tin Mạc Phàm hay là sợ thua 1 vạn tệ?

Triệu Phi cười âm hiểm nói.

Sợ thua có thể lấy tiền của cậu lại, chúng tôi coi như vừa rồi không có đánh

Cược. Đinh Tuấn Kiệt nói.

Lưu Phong và Lâm Đào nhìn nhau cười, tuy thua nhưng trên mặt đều là đắc ý. Bàn Tử nhíu chặt mày, đám người này thực sự biết vô liêm sỉ sao, lúc trước bọn họ còn có không cảm giác, bây giờ rất muốn nôn.

- Cậu là một bại tướng dưới tay Tiểu Phàm, dựa vào cái gì nói tôi không tin tưởng Mạc Phàm.

- Không chịu thua thì coi như hết, hai người mau ngồi ra sau đi, nếu không thì

ra ngoài, đừng làm chậm trễ việc dạy học của tôi.

Lưu Phong khoát tay áo, không kiên nhẫn lấy bài thi ra.

Trong chớp mắt ông ta ném chuyện Mạc Phàm nhớ 600 bài thơ ra sau đầu, trái lại giống như Mạc Phàm và Bàn Tử như hai người sợ thua.

- Hai người có nghe thấy không, bây giờ tôi là người đại diện của lớp trưởng, mời hai người ra bàn sau ngồi.

Tôn Thiên vênh mặt hất hàm sai khiến ra lệnh.

Vương Vân đến phòng vẽ tranh học vẽ, chuẩn bị tham gia thi nghệ thuật, một tháng đến không được mấy ngày, chức vụ lớp trưởng do Tôn Thiến đại diện. Trong lúc này, Mạc Phàm và Bàn Tử thành người bị mọi người chỉ trích. Các người. Bàn Tử nắm chặt tay, hai mắt tức đến mức phun lửa.

- Chúng tôi làm sao, trường học cấm đánh bạc, vừa rồi chúng tôi chỉ làm trò chơi giải trí nhỏ, khiến bầu không khí thoải mái mà thôi, không phải bạn học Kinh Hoa thật sự muốn đánh bạc đấy chứ, nếu như vậy tôi thân là giáo viên sẽ ngăn cản.

Lưu Phong cười đắc ý nói.

Các người.

Bàn Tử giận mà không làm gì được.

Mạc Phàm thắng bọn họ nói như vậy, nếu Mạc Phàm thua chắc chắn bọn họ

sẽ không nói đây là trò chơi nhỏ, muốn phạt bằng được.

Mạc Phàm ở bên cạnh Bàn Tử nhếch miệng, khóe miệng hiện lên nụ cười mỉa như dao.

Quỵt nợ còn quang minh chính đại như thế, đây không phải là lần đầu tiên hắn thấy, nhưng đây là lần đầu tiên kể từ khi hắn trọng sinh.

Bàn Tử, lấy hết tiền bạc trên bàn đi, tôi xem ai dám động?

Mạc Phàm vỗ bả vai Bàn Tử lạnh lùng nói.

Hai mắt Bàn Tử lập tức sáng lên, lúc này sắc mặt mới tốt hơn chút, đi qua lấy

tiền.

Đám Triệu Phi thấy Bàn Tử không chỉ lấy một vạn của mình, còn đang lấy tiền của

bọn họ, sắc mặt cả đám trầm xuống.

- Bàn Tử, cậu!

Bọn họ muốn đi lên ngăn cản nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Mạc Phàm, cả đám nuốt nước miếng lùi về. Trong bọn họ Triệu Phi và Đinh Tuấn Kiệt đều từng được Mạc Phàm chiếu cố đặc biệt, những người khác không được chiếu cố đặc biệt nhưng nhìn thấy cảnh Mạc Phàm đánh người, trong lòng đã sớm chôn xuống hạt giống sợ hãi, đâu dám nói gì.

- Bạn học Mạc Phàm, cậu đây là khuyên bạn học Kinh Hoa đánh bạc cộng thêm cướp bóc sao?

Lưu Phong thấy 1000 tệ của ông ta cũng bị lấy đi, vội vàng quát. Mạc Phàm dời mắt nhìn Lưu Phong.

Bây giờ Lưu Phong mới nói là đánh bạc, sao vừa bắt đầu đặt cược ông ta lại

không nói là đánh bạc.

Khái niệm chuyển hóa nhanh nhỉ, nhưng không có tác dụng gì với hắn.

Đánh bạc thì sao, cướp đoạt thì sao.

Đoạt của đám người khiến người ta buồn nôn này, hắn không có một chút áy náy nào.

- Thầy Lưu, tôi nhớ ông từng nói nếu tôi thắng, ông sẽ ăn bài thi, ông xem rồi làm đi, tự ông ăn hay để tôi giúp ông.

Mạc Phàm bá đạo hỏi.

Lưu Phong lập tức sửng sốt, dưới ánh mắt của Mạc Phàm, lùi về phía sau hai bước theo bản năng. - Mạc Phàm, cậu muốn làm gì, chúng ta đã nói rồi, trí nhớ không đại biểu cho thành tích tốt, cho nên vừa rồi cậu không có thắng.

- Các người nói tôi không thắng thì không thắng sao, do ai nói, lặp lại lần nữa cho tôi nghe?

Mạc Phàm lạnh giọng hỏi, ánh mắt lạnh lùng nhìn xung quanh.

Các người nói không công bằng thì không công bằng, thực cho rằng nhiều người có thể chèn ép y tiên bất tử hắn?

Hắn vốn không định chơi thi văn gì đó, nếu bọn họ muốn chơi quỵt nợ, vậy càng tốt.

Một đời này hắn rất thích ra tay đánh kẻ khốn nạn.

Mọi người ở trong phòng học lập tức cúi đầu không dám nhìn Mạc Phàm, lại càng không dám mở miệng nói chuyện.

Lần này Bàn Tử rất hả giận, thực sự cho rằng có nhiều người thì có thể bắt nạt người khác sao? Thầy giáo có thể tùy tiện bắt nạt học sinh à?

- Cho ông ba phút ăn bài thi, không ăn hết hoặc thừa lại, tự gánh lấy hậu quả.

Mạc Phàm lạnh lùng nói. Nói xong hắn không để ý đến Lưu Phong, dời mắt nhìn Lâm Đào.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 255


- Ngọc tệ để tôi tự lấy hay cậu giao ra đây?

Mạc Phàm lạnh lùng hỏi.

Lâm Đào nhíu mày, trên mặt đều là phẫn nộ.

- Mạc Phàm, cậu đừng quá kiêu ngạo, nhanh bảo Bàn Tử trả tiền cho bạn học khác, nếu không tôi gọi điện bảo Lâm gia trừng trị cậu.

tỉnh Giang Nam nhắc tới Lâm gia cũng có thể khiến không ít người nghe mà biến sắc, không cần nói đến một thành phố Đông Hải nho nhỏ, anh ta không tin Mạc Phàm không sợ.

Lâm Đào vừa nhắc tới Lâm gia, sắc mặt Lưu Phong và đám Triệu Phi tốt hơn nhiều.

Mạc gia là cái thá gì, bọn họ còn chưa từng nghe nói đến, căn bản không có cách nào đánh đồng với Lâm gia.

- Bạn học Kinh Hoa nhanh trả tiền cho các bạn học khác, của tôi là 2000.

Lưu Phong nói.

Nếu Bàn Tử lấy tiền của ông ta, lấy vào 1000 phải trả lại 2000 mới được.

- Của tôi là 1000.

Triệu Phi chớp mắt, dứt khoát thêm bội lần theo phong trào.

- Của tôi cũng là 1000!

Đinh Tuấn Kiệt cười âm hiểm nói.

Sắc mặt Bàn Tử lập tức trầm xuống, đám người này đúng là khốn nạn.

Nhưng e ngại Lâm Đào, anh ta không dám nổi giận.

Lâm gia ở Giang Nam rất có lực uy h**p, nhà anh ta không thể so được, cho dù là Mạc Phàm cũng cần phải cân nhắc suy nghĩ.

Nhưng sắc mặt của Mạc Phàm như thường, khóe miệng hơi nhếch lên, cười mỉa liếc Lâm Đào một cái!

Lúc hắn trọng sinh Lâm gia đã nằm trong danh sách phải giết của hắn.

- Trước khi cậu gọi người Lâm gia tới thì giao đồ cậu thua ra đây, nếu không cậu không có khả năng gọi người Lâm gia tới, bởi vì tôi ghét nhất bị người ta đổ oan là chơi xấu, chơi xấu nhất là người Lâm gia.

- Cậu...

Mắt Lâm Đào mở to, trong mắt là khó mà tin, vẻ mặt còn khiếp sợ hơn lúc Mạc Phàm thuộc những bài thơ kia. Những người khác cũng sửng sốt, vậy mà Mạc Phàm không sợ Lâm gia? - Bạn học Mạc Phàm, cậu đây là đe dọa cộng cướp bóc đó.

Lưu Phong cố gắng can đảm nói.

Mạc Phàm cười không thèm nhìn Lưu Phong.

- Ông còn hai phút rưỡi, nếu không thích ăn bài thi, vậy ăn hết hộp phấn nhé, bồi bổ calcium.

Lúc trước Lưu Phong này rất thích dùng phấn ném người, ném xong lại bắt học sinh mua phấn cho ông ta.

Lúc ấy bọn họ suy đoán Lưu Phong tích trữ phấn đi bán.

Nếu Lưu Phong thích phấn viết, ăn một hộp cũng không sao.

Mạc Phàm, cậu...

Sắc mặt Lưu Phong vô cùng khó coi.

Ông ta nhìn bài thi, yết hầu động vài cái, vẻ mặt do dự bất định.

Ăn thì quá mất mặt, ông ta là giáo viện, còn kiêm nhiệm phó chủ nhiệm lớp. Không ăn lát nữa Mạc Phàm thật sự bắt ông ta ăn viên phấn, ăn một hộp chắc chắn sẽ chết.

Do dự một lát ông ta cầm lấy bài thi xé ra ăn.

Lâm Đào thấy Lưu Phong thật sự ăn bài thi lông mày nhíu chặt, sắc mặt cũng khó coi hơn.

Mấy chuyện của Mạc Phàm ở trường anh ta đều biết, cũng cơ bản hiểu Mạc Phàm một chút.

Nếu anh ta không đưa ngọc tệ, quả thật có khả năng như Mạc Phàm nói. Nghĩ vậy mắt anh ta híp lại, không cam lòng nói:

- Ngọc tệ không đáng tiền lắm, chỉ là một tín vật của tôi, tôi cho cậu mười vạn tệ như bồi thường, thế nào?

Mạc Phàm nhìn thế nào cũng không giống đứa bé nhà có tiền, 10 vạn tệ đủ để

Mạc Phàm động lòng, dù sao không thể đưa ngọc tệ cho cậu ta.

Ngọc tệ này không phải chỉ là 10 vạn, còn liên quan đến tương lai của anh ta, tất nhiên không thể đưa cho Mạc Phàm. - 10 vạn tệ? Tôi chỉ có thể tự mình lấy? Mặt Mạc Phàm không chút thay đổi nói. Thực cho rằng hắn không biết Hoàng Tuyền Thạch, đừng nói 10 vạn, 1000 cũng không giá trị bằng, căn bản chính là báu vật vô giá, nếu không hắn cần lãng phí nhiều thời gian với Lâm Đào như vậy sao?

- Cậu!

Lâm Đào nắm chặt tay, giận mà không dám nói gì.

Anh ta đang do dự có nên đưa ngọc tệ cho Mạc Phàm trước, đợi người Lâm gia đến đây rồi cầm lại hay không. Lúc này có một người đi vào trong phòng học.

Không biết người nào kêu lên:

- Tần Kiệt đến kìa!

Lâm Đào nhìn người đi tới, hai mắt lập tức sáng lên.

Tuổi người này xấp xỉ bọn họ, bước đi mạnh mẽ uy vũ, anh khí bức người, vừa

nhìn là biết bất phàm, chỉ là tay vẫn băng bó thạch cao. Lâm Đào chưa từng thấy Tần Kiệt, nhưng biết Tần Kiệt bị Mạc Phàm đánh gãy tay.

Vừa rồi lại có người kêu Tần Kiệt, trong chớp mắt anh ta kết luận người này là Tần Kiệt bị Mạc Phàm đánh bị thương.

Nếu Tần Kiệt tìm đến lớp, chắc chắn là tới tìm Mạc Phàm.

Xem ra anh ta không cần đưa ngọc tệ cho Mạc Phàm rồi.

- Mạc Phàm, cậu có thể lấy được ngọc tệ hay không, phải hỏi Tần thiếu trước rồi?

Lâm Đào cười đắc ý nói.

Tần Kiệt vừa tới, Lưu Phong lập tức dừng ăn bài thi, trong mắt đám Triệu Phi cũng thấp thoáng ánh lửa.

Mạc Phàm xong đời rồi, cho cậu hung hãn, Tần thiếu tìm tới cửa rồi.

- Tần thiếu?

Mạc Phàm cười liếc mắt nhìn Tần Kiệt vừa mới vào.

Không biết tay bị gãy của anh ta dùng thuốc gì đã tốt hơn, Tần gia và Lạc gia còn rất có bản lĩnh.

- Cậu ta nợ tôi ngọc tệ, cần thông qua ý kiến của cậu sao?

Mạc Phàm chỉ Lâm Đào lạnh giọng hỏi.

Tần Kiệt nhìn thấy Mạc Phàm vốn hơi bất ngờ, anh ta tới tìm Bàn Tử, không

ngờ Mạc Phàm cũng ở đây, phẫn nộ lập tức hiện lên trên mặt anh ta. Nhưng nghĩ đến lời ông nội và ông ngoại nói, lửa giận nhanh chóng giấu đi. Anh ta dời mắt nhìn Lâm Đào, bất mãn nói:

- Cậu là ai, chúng ta quen nhau sao?

Ở đây ngoại trừ Mạc Phàm Bàn Tử ra, mọi người lập tức sửng sốt.

Chẳng lẽ Tần Kiệt không tới tìm Mạc Phàm báo thù?

—- Tôi tên là Lâm Đào, người Lâm gia ở Giang Nam, không phải Tần thiếu tới tìm Mạc Phàm báo thù sao?

Lâm Đào nói.

- Người Lâm gia?

Sắc mặt Tần Kiệt hơi thay đổi, rất nhanh liền khôi phục như thường.

- Tôi báo thù hay không có liên quan gì đến cậu?

Tần Kiệt trầm giọng hỏi.

Tần Kiệt vừa nói xong không ít người lại sửng sốt, hoàn toàn không hiểu gì rồi. Đào nhăn mặt, sắc mặt vô cùng khó Lâm coi, giống như bị người ta tát mạnh mấy cái.

Vừa rồi thuộc thơ thua Mạc Phàm, bây giờ lại bị Tần Kiệt làm mất mặt, anh ta ước gì có thể băm Mạc Phàm, Bàn Tử và Tần Kiệt ra vạn đoạn.

- Không liên quan.

Lâm Đào cắn răng nói.

- Bây giờ có liên quan, đưa đồ cậu nợ ra đây.

Tần Kiệt bá đạo nói. Gần đây anh ta phát sầu vì nghĩ khi gặp Mạc Phàm thì phải làm sao bây giờ, bây giờ có một bậc thang không tệ như thế, tất nhiên anh ta không thể bỏ qua.

Lâm Đào mở to mắt, tràn đầy vẻ khó mà tin.

Tần Kiệt không chỉ không tìm Mạc Phàm báo thù, còn đòi nợ giúp Mạc Phàm. Đây là cái quỷ gì thế? người bọn họ thực sự là kẻ thù sao?

Hai

- Thế nào, cậu có ý kiến gì?

Tần Kiệt lạnh lùng liếc Lâm Đào một cái, hỏi.

Lâm Đào tức đến mức hai mắt như sắp phun ra lửa, anh ta nắm chặt tay rồi

buông ra, trong mắt hiện lên hung ác nham hiểm.

- Ngọc tệ đây, lấy đi, tốt nhất là cậu đừng hối hận, người bình thường lấy ngọc tệ này không nhận được bất luận lợi ích gì đâu.

Lâm Đào hung dữ nói. Mạc Phàm nhận lấy ngọc tệ với vẻ khinh thường, người bình thường lấy ngọc tệ không có lợi ích, hắn đường đường là y tiên bất tử, giống kẻ đầu đường xó chợ sao?

Hắn nắm ngọc tệ trong tay, một dòng âm hàn chi khí truyền từ cánh tay đến

mi tâm, nhanh chóng thấm nhuận thần thức bị hao tổn của hắn.

- Ngọc tệ tính cậu bại bởi tôi, chỗ ngồi hẳn là không cần tôi nhiều lời đúng không?

Mạc Phàm lạnh lùng nói.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 256


Lâm Đào cắn chặt răng, trừng Mạc Phàm đầy hung dữ.

Anh ta nhất định phải báo cho Lâm gia chuyện này, xem Lâm gia thu thập Mạc Phàm thế nào.

Một tên hai lúa cũng dám liều lĩnh trước mặt Lâm gia bọn họ.

Mạc Phàm, các người đợi đó, hừ!

Anh ta hừ lạnh một tiếng đi về bàn phía sau.

Mắt Mạc Phàm hơi híp lại, ánh mắt phát lạnh.

- Lâm gia, tôi nhất định sẽ tự mình đi một chuyến, còn cậu, tôi tiễn cậu một đoạn trước đi.

Lời này vừa nói ra, hắn nắm lấy áo Lâm Đào ném mạnh một cái.

“Rầm!” Lâm Đào giống như con gà bị hắn ném ra ngoài, cuối cùng té chỏng vó trên đất, vô cùng chật vật, mãi mới đứng dậy được.

Mạc Phàm, cậu!

Lâm Đào nghiến răng nghiến lợi nói, hai mắt sắp phun lửa.

- Tôi sao? Cậu là chi thứ của Lâm gia không chọc được đầu, bảo Lâm Khuynh Thiên qua đi.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Hắn vẫn biết một chút về Lâm gia, chỉ có chính thống mới có tên lót, ví dụ như chữ Khuynh trong Lâm Khuynh Thiên, không có phần lót là chi thứ, ví dụ như là Lâm Đào.

- Cậu biết Lâm thiếu?

Lâm Đào vô cùng kinh ngạc nói.

Mạc Phàm không để ý đến Lâm Đào, hắn còn biết nhiều lắm, những chuyện này một chi thứ Lâm gia như Lâm Đào không cần biết, hắn dời mắt sang nhìn Lưu Phong.

- Tôi đi ra ngoài, trước khi tôi quay về tốt nhất ông nên ăn hết tất cả bài thi, không thì ăn phấn viết đi, nếu để tôi phát hiện ông vứt một chút nào, thì ăn luôn cả giẻ lau bảng đó.

Thân thể Lưu Phong khẽ run rẩy, vo một tờ giấy thi nhét vào trong miệng trước mặt Mạc Phàm, nuốt xuống.

Gần như ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng học nhìn Mạc Phàm đều là kính sợ, cho dù là Tần Kiệt hay Lâm Đào cũng vậy.

Nhìn Lưu Phong ăn một lát, Mạc Phàm rời khỏi phòng học, Bàn Tử theo sát phía

sau.

Tần Kiệt nhíu mày cũng đi theo.

Tầng cao nhất khu dạy học, vì phòng ngừa có người nhảy lầu, tầng cao nhất rào lưới sắt giống như lồng chim. - Cậu tìm tôi có việc gì? Mạc Phàm đứng ở gần lan can nhìn nơi xa hỏi.

Tần Kiệt nắm chặt tay sau đó lại buông ra, do dự một lát, trong lòng kiên định hon.

“Phịch phịch!” Tần Kiệt quỳ với Mạc Phàm.

- Mong cậu nhận tôi làm đồ đệ.

Anh ta vốn tìm Bàn Tử bảo Bàn Tử dẫn anh ta đi gặp Mạc Phàm, ai biết Mạc

Phàm lại ở trong lớp học, việc này giảm bớt chút phiền phức cho anh ta. Bàn Tử ở bên cạnh chớp chớp mắt, đầu như bị chập mạch.

Tần Kiệt Hỗn Thế Tiểu Ma Vương lợi hại nhất trong tứ thiếu trung học Đông Hải lại muốn bái Mạc Phàm làm vị sư.

Tần Kiệt bị đánh thảm như vậy, đổi lại là người khác rất có khả năng người kia không còn tồn tại.

Tần Kiệt bị Mạc Phàm đánh, vậy mà còn quỳ xuống bái Mạc Phàm làm vi sư.

May mà lúc này trên sân thượng không có ai, nếu không chắc chắn sẽ tạo nên một cơn sóng to gió lớn.

Mạc Phàm nhíu mày, cũng cảm thấy hơi bất ngờ, Tần Kiệt tới lớp tìm hắn chắc chắn là có chuyện gì, hắn cũng không ngờ Tần Kiệt sẽ bái hắn làm thầy.

Nhưng nghĩ đến hai vị tướng quân khai quốc thành tinh trong biệt thự Tần gia, hắn lập tức thoải mái hơn.

- Cậu chắc chắn muốn bái tôi làm thầy?

Mạc Phàm hỏi.

- Đúng vậy.

Tần Kiệt cắn chặt răng, kiên định nói.

- Cho tôi mấy lý do nhận cậu làm đồ đệ. Mạc Phàm cười nói.

Tất nhiên y tiên bất tử hắn không phải ai muốn bái sư đều sẽ nhận, nhất là người như Tần Kiệt.

- Cậu mạnh hơn tôi, tôi muốn trở nên cường đại giống như cậu.

Trong mắt Tần Kiệt lóe lên ánh sáng kiên định nói.

Trước khi chưa gặp Mạc Phàm anh ta vẫn cho rằng mình 16 tuổi đã đến hậu thiên điên phong là cực mạnh rồi. Ai biết mình còn không cản được một quyền năm phần lực lượng của Mạc Phàm, ngay cả Tần gia và Lạc gia đều không báo thù được cho anh ta, cuối cùng còn phải cầu xin Mạc Phàm, chuyện này tuyệt đối là một đả kích lớn với anh ta.

Chuyện đầu tiên khi anh ta tỉnh lại là muốn báo thù, nhưng nghe được chuyện gần đây về Mạc Phàm, anh ta chỉ có tuyệt vọng.

Ngay cả Tiên Thiên Tông Sư chưa hẳn là đối thủ của Mạc Phàm, anh ta báo thù sao đây?

- Đây có thể tính là một lý do, nhưng vì sao tôi phải nhận cậu làm đồ đệ? Mạc Phàm hỏi.

- Bởi vì tôi là Tần Kiệt, cháu của hai tướng quân khai quốc, chỉ cần cậu nhận

tôi làm đồ đệ, hai nhà Tần Lạc tôi còn một ngày, sẽ bảo vệ Mạc gia một ngày ở Bắc Xuyên và Đông Hải.

Tần Kiệt ngẩng đầu rất cao, tuy quỳ trên mặt đất nhưng khi nói chuyện vẫn là thế đội trời đạp đất.

Mạc Phàm nhíu mày, do dự.

Dù hắn lợi hại đến mấy cũng chỉ có một mình. Nhỡ đâu ngày nào đó rời khỏi thành phố Đông Hải, cũng cần phải có người bảo vệ người nhà hắn.

Cho dù có Chu Hiệt và Tiểu Vũ, nhưng dù sao cũng chỉ có hai người, không thể

so với thân phận của Tần Kiệt. Bàn Tử thấy Mạc Phàm bị đả động, vội

vàng hỏi:

- Sao Mạc Phàm biết cậu học võ công của Mạc Phàm, sẽ không ra tay với cậu

ấy.

Nếu là những người khác thì dễ nói, Tần Kiệt bị Mạc Phàm đánh gãy tay, Tần Kiệt không báo thù lại bái sư, rất có cảm giác lão hổ dũng mãnh học nghệ giống mèo.

Một khi học thành sẽ là lúc lão hổ ăn mèo.

Hình như Tần Kiệt đã sớm suy xét vấn đề này, cũng không tức giận, anh ta vươn hai ngón tay ra chỉ lên trời.

- Tần Kiệt tôi trên không phản quốc, dưới sẽ không làm bất luận chuyện gì có

lỗi với Mạc gia, nếu tôi không tuân thủ chuyện này, thiên lôi đánh xuống.

Mắt Mạc Phàm hơi híp lại, hắn nhìn ra được

Tần Kiệt nói thật. - Đây cũng là ý của hai vị lão gia tử sao?

- Cậu cầm lấy hai thứ này, lão gia tử bảo tôi đưa cho cậu.

Tần Kiệt lấy hai huân chương khảm kim cương ra đưa cho Mạc Phàm.

Trên huân chương có khắc hai chữ khai quốc, bên cạnh là tên Tần Quỳnh và Lạc Phi.

- Huân chương khai quốc? Mạc Phàm cảm nhận được nguyện lực khổng lồ trong huân chương, hít vào một hơi thật sâu.

Thứ này nhìn như là huân chương, nhưng số mệnh của Tần gia và Lạc gia ở

đây, bên trong tràn đầy nguyện lực của tướng quân khai quốc ở Hoa Hạ. Có hai huân chương ở đây, trong trăm năm Tần gia và Lạc gia không đổ.

Vật như vậy đừng nói hắn thi triển pháp thuật gì, cho dù hắn phá hủy hai huân chương này, số mệnh hai nhà Tần Lạc cũng hoàn toàn gián đoạn, giống như Lộc Đỉnh Ký lấy một đoạn long mạch.

Hai lão gia tử này đúng là có thể hạ vốn gốc, vậy mà đưa huân chương cho hắn, giao vận mệnh hai nhà vào tay hắn. mặt hai vị lão gia tử, tôi có thể cho

Nể cậu hai cơ hội, thứ nhất chỉ cần cậu hoàn thành hai chuyện, tôi có thể giao

cho cậu sở học cả đời tôi, không giữ lại gì.

Mạc Phàm nghiêm túc nói. Tần Kiệt hơi ngẩn ra, anh ta vốn lo lắng

Mạc Phàm không hiểu dụng tâm, nhưng lão gia tử lại nói rằng Mạc Phàm sẽ hiểu, bây giờ anh ta có phần tin.

- Thứ hai, cậu có thể khiêu chiến với tôi một lần hàng năm, nếu tôi thua thì tính thực lực tôi không đủ, tôi mặc cậu xử trí, nếu mười năm cậu vẫn chưa từng thắng, ngoan ngoãn bảo vệ Mạc gia tôi đi.

Trong mắt Mạc Phàm lóe lên hào quang nói.

Anh ta vừa nói xong, ánh mắt Tần Kiệt rất nóng.

- Tôi thật sự có thể khiêu chiến cậu sao?

- Đợi cậu hoàn thành hai chuyện thứ nhất rồi nói sau, bây giờ chỉ cần một ý

niệm trong đầu tôi là có thể giết cậu. Mạc Phàm lạnh nhạt nói. - Chuyện gì?

Tần Kiệt hơi kích động nói.

Bị Mạc Phàm đánh còn bái sư, nếu nói anh ta không có một chút oán hận, vậy không có khả năng.

Vậy mà Mạc Phàm cho anh ta cơ hội khiêu chiến, anh ta giống như thấy hi

vọng, nếu thua 10 lần thì thực sự không cần thiết làm địch của Mạc Phàm.

- - Tôi sẽ rời khỏi Đông Hải một khoảng thời gian, trong khoảng thời gian này tôi

không hi vọng bất luận kẻ nào làm hại người nhà bạn bè tôi.

Mạc Phàm nói.

Hắn sẽ đến thành phố Nam Sơn nhanh thôi, Chu Hiệt và Tiểu Vũ còn quá yếu,

chuyện này chỉ có thể giao cho Tần Kiệt.

- Chuyện này thì cậu yên tâm, tôi sẽ điều toàn bộ cao thủ Lạc gia qua đây, nói

chuyện thứ hai đi.

- Trước khi chưa luyện đến Nội Kình thì luyện bộ thể thuật này, phải nắm giữ

toàn bộ, ít một thức nào thì cút đi. Ngón tay Mạc Phàm điểm lên mi tâm Tần Kiệt.

10 thức của Bàn Long Tuyệt xuất hiện trong đầu Tần Kiệt.

Hai mắt Tần Kiệt mở to, nhìn Mạc Phàm với vẻ khó mà tin.

- Chuyện này...

Chỉ điểm một cái liền truyền công pháp cho anh ta, đây là thần niệm trong

truyền thuyết sao?

Nghe nói luyện công pháp đến thâm sâu, đạt tới mức độ thông thần có thể ngưng tụ thần niệm, thần niệm ngự kiếm, thần niệm truyền công.

Mãi đến khi Mạc Phàm rời đi anh ta mới phản ứng kịp, trong lòng vẫn xôn xao như trước.

- Tôi nhất định sẽ nắm giữ.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 257


Ở cửa hành lang Bàn Tử nhìn Tần Kiệt đang quỳ ở phía xa, trên mặt đều là vẻ lo lắng.

- Tiểu Phàm, cậu thật sự muốn nhận Tần Kiệt làm đồ đệ sao?

- Có vấn đề gì à?

Cậu không sợ Tần Kiệt học xong bån lĩnh của cậu, sẽ báo thù cậu sao?

Mạc Phàm vỗ vai Bàn Tử cười.

Bàn Tử không biết tác dụng của hai huân chương trong tay hắn, nếu Tần gia thực sự muốn báo thù, hắn bóp nát huân chương này là đủ rồi.

Hơn nữa có thể trả thù hắn dễ dàng như vậy sao?

- Bàn Tử, thế giới này cậu đều có thể sợ thứ gì, không cần sợ người khác mạnh hơn cậu, ức nhân bất như dương kỷ, cậu đủ cường đại rồi, không cần e ngại bất luận kẻ nào, thua cũng không sao cả. Bàn Tử nghe Mạc Phàm nói nhìn chằm chằm Mạc Phàm đầy khác thường, sau đó cười đê tiện.

Nói có đạo lý, vậy cậu giao bản lĩnh nhớ 600 bài thơ cho tôi đi, lúc nào tôi

không có tiền, tôi sẽ đi Macao hoặc Las Vegas một chuyến, có thể lừa được nhiều tiền.

là 600 bài thơ cổ đều có thể đọc qua không quên, chắc chắn nhớ một bộ bài không có bất luận vấn đề gì, vào sòng bạc còn không như nhặt được tiền.

Nói không chừng sau này còn có thể làm đổ vương gì đó.

- Cậu cảm thấy cậu có thể sống rời đi sao?

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Bàn Tử một cái nói.

Tên mập đáng chết này chỉ biết kiếm tiền, hoàn toàn không biết tiền bạc nguy hiểm.

Tiền đến một mức độ không cao không thấp, có lẽ không tồi, nhưng có nhiều người sẽ đỏ mắt.

Ví dụ như nhà Bàn Tử, người có tiền như nhà bọn họ rất nhiều, người có tiền hơn bọn họ càng nhiều hơn, ai sẽ để ý đến bọn họ.

Nếu qua vạch này thì sẽ thành con mồi, không đủ mạnh thì chết.

Kiếp trước hắn không cùng nắm giữ thực lực và tài nguyên quan trọng.

Thân là y tiên bất tử, trong 500 năm ngắn ngủi hắn tích lũy vô số tài nguyên, thậm chí sư phụ còn có chút hâm mộ hăn.

Nhưng hắn chỉ có tu vi Kim Đan đỉnh phong, tài nguyên trên người khiến cao

thủ Đại Thừa nóng mắt.

Vì thế hắn bị Võ Thần Quân Khương Lâm một quyền đánh chết, ngay

cả Phượng Vũ đều chết trên tay Quân Khương Lâm, đây là vết xe đổ.

Kiếp trước Bàn Tử làm buôn bán nhà cậu ta như mặt trời ban trưa, ở tỉnh Giang

Nam đều có cửa hàng cậu ta mở.

Rất nhiều người muốn gia nhập liên minh, phí gia nhập liên minh đều phải 500 vạn, còn có rất nhiều người bắt chước cửa hàng của cậu ta, xuất hiện những thương hiệu khác nhưng buôn bán không tốt như Bàn Tử. Bàn Tử coi như là nhân sinh đắc ý, nhưng cuối cùng một chiếc xe đã lấy mạng Bàn Tử.

Nếu Bàn Tử có thực lực Trúc Cơ kỳ, có khả năng không phải là Bàn Tử, mà là một tên sát thủ.

Lúc hắn lái xe một tay nắm lấy chiếc xe kia, ném luôn cả người trên xe cùng nữa.

- Hình như cũng đúng... Vậy tôi cũng quỳ với cậu, cậu cũng nhận tôi làm đồ đệ nhé? Bàn Tử nghĩ một lát cười xấu xa nói.

Mạc Phàm lợi hại như thế, anh ta sớm đã tâm ngứa rồi, chỉ là không thích chịu thiệt mới không tìm Mạc Phàm dạy anh ta.

- Cậu là anh em của tôi, không cần quỳ tôi cũng sẽ giúp cậu nghĩ biện pháp. Mạc Phàm tức giận nói.

Một đời này hắn tuyệt đối không để Bàn Tử chết ở đường như đời trước, cho dù lịch sử tái diễn lại, hắn đuổi tới Cửu U Hoàng Tuyền cũng phải mang Bàn Tử về. Nhưng nếu cho Bàn Tử sức mạnh tự cậu ta cũng có thể đối đầu với kẻ địch, từ nay

về sau đều có lợi với Bàn Tử.

Cho cậu ta con cá, không bằng dạy người ta bắt cá.

- Biện pháp gì?

Vẻ mặt Bàn Tử đầy chờ mong nói.

Mạc Phàm điểm giữa mi tâm Bàn Tử, một bộ kinh văn lập tức xuất hiện trong đầu anh ta.

Bàn Tử lập tức sợ ngây người, giống như đang nằm mơ.

Mạc Phàm chỉ điểm anh ta một cái, trong đầu anh ta liền xuất hiện một bộ

kinh văn hoàn toàn không hiểu, nó đang không ngừng lưu chuyển, vô cùng thần kỳ, giống như tiên nhân truyền công trên TV. Đây là gì thế?

Một lúc lâu sau Bàn Tử mới lấy lại tinh thần hỏi.

- Công pháp?

- Công pháp, thật sự có thứ này à, lợi hại hơn Như Lai Thần Chưởng sao? Bàn Tử vô cùng kinh ngạc vui mừng hỏi.

Anh ta thường xuyên xem TV, đọc tiểu thuyết, tất nhiên biết công pháp là gì, nhưng trên Địa Cầu thực sự tồn tại công pháp sao?

Cậu thử thì biết.

Như Lai Thần Chưởng chỉ là một bộ võ pháp, công pháp hắn đưa cho Bàn Tử

tinh diệu hơn Như Lai Thần Chưởng nhiều.

Bàn Tử chỉ suy nghĩ một lát, trên mặt lộ vẻ kích động, Mạc Phàm lợi hại như vậy, ngay cả hai nhà Tần Lạc đều không phải đối thủ của cậu ấy, nếu không có công pháp thần kỳ này thì không thể làm được.

- Tôi nên luyện như thế nào, mau nói cho tôi biết?

Từ nhỏ anh ta đã muốn nhặt được một bản Võ Lâm Bí Kỹ, làm một cao thủ Võ Lâm, trái lại đến bây giờ vẫn chỉ là Bàn Tů.

Ai cũng không ngờ đến anh ta thật sự đạt được một bộ công pháp.

- Cậu chỉ cần suy tưởng đúng giờ vào mỗi lúc trời tối, lại phục dùng với đan dược mà tôi luyện chế là được. Mạc Phàm tức giận nói.

Với hiểu biết của hắn về Bàn Tử, tất nhiên Bàn Tử không có khả năng như Chu Hiệt, Tần Kiệt khắc khổ luyện công như thế, cho anh ta Bàn Long Tuyệt, ngay cả một thức anh ta cũng không kiên trì được mà ném sang một bên. Suy nghĩ một lúc lâu hắn mới nhớ tới bộ công pháp thích hợp với Bàn Tử, bộ công pháp này tên là Huyền Vũ Chân Kinh, là bộ công pháp võ pháp song tu đầy đủ nhất, cũng là bảo vật trấn phái của Huyền Tông Môn.

Bộ công pháp này lấy kinh văn nhập đạo, chỉ cần không ngừng suy tưởng, ngưng tụ chân kinh, những thứ này ngưng tụ ra chân kinh liền lên tu thần thức, hạ luyện thân thể, võ pháp song tu. Bù lại võ giả khó có thể khu pháp, pháp tu thân thể khuyết thiếu rất nhiều. mới bắt đầu tu luyện cho dù không

Vừa lĩnh ngộ chân lý trong chân kinh, vẫn có thể tăng tu vi như trước, chỉ cần Bàn Tử mặc niệm mỗi ngày là được, không khác gì ngẩn người lắm.

Một khi lĩnh ngộ một ít kinh văn trong đó, sẽ thấy pháp thuật và võ pháp tương ứng xuất hiện, để Tu Luyện Giả sử dụng.

Nếu Bàn Tử có đủ thiên phú, luyện đến Nguyên Anh kỳ cũng không phải không

thể, cho dù không luyện tới, tự bảo vệ mình cũng không thành vấn đề.

- Suy tưởng, ý của cậu là ngẩn người, mơ mộng hão huyền sao? Bàn Tử tò mò hỏi.

Anh ta ngoại trừ thích ăn và tiền ra, còn thích ngẩn người, ảo tưởng vô căn cứ.

Nếu như ngẩn người đều có thể tu luyện, vậy thoải mái muốn chết.

Mạc Phàm nhíu mày, lạnh lùng liếc Bàn Tử một cái, không để ý đến anh ta.

- Cậu phải nhớ kỹ nếu tình thế bắt buộc, nếu không nhất định không được để lộ thực lực. Loại công pháp này cũng là một con dao hai lưỡi, dùng tốt trường kiếm thiên nhai, dùng không tốt phơi thây đầu đường.

Bàn Tử gật đầu, đạo lý ẩn giấu tài năng sao anh ta có thể không hiểu.

- Yên tâm đi, cho dù có người đánh tô tôi cũng không dùng, đúng rồi, tôi có thể truyền công pháp này cho người khác không?

- Có thể truyền cho con trai tương lai của cậu, tuổi cha cậu quá nhiều rồi, bây giờ tu luyện cũng không có tác dụng gì.

Mạc Phàm nói.

Nếu hắn cho Bàn Tử, thì là của Bàn Tử rồi.

—- Tôi truyền như thế nào?

Bàn Tử gãi đầu hỏi.

Anh ta cảm thấy trong đầu có thêm một thứ, nhưng bảo anh ta viết ra anh ta

không viết ra được, cảm thấy rất kỳ lạ.

- Đợi cậu đến tu vi như tôi là có thể rồi.

Mac Phàm bĩu môi nói.

Hắn lấy thần thức truyền công, đó là phòng ngừa có người đánh cắp công

pháp.

Bàn Tử gật đầu, bỗng nhiên nghĩ đến chỗ không đúng lắm, sau đó lại tò mò

hỏi:

- Được rồi, đợi đã, sao cậu biết sau này tôi sẽ sinh con trai, vì sao không phải là con gái, cậu tính ra được sao? Phàm nhíu mày, lại nói với Bàn Tử

Mạc sẽ lộ ra hết.

Kiếp trước Bàn Tử và Hoàng Dao Dao sinh hai đứa, đều là con trai.

- Tàng tinh vu cốt, hiện tinh vu mi, muốn sinh con gái sao, đừng nghĩ nữa.

..Bàn Tử bĩu môi, cho dù hơi buồn bực không hỏi nhiều.

cũng Mạc Phàm đều có thể truyền công pháp cho anh ta giống tiên hiệp trên TV, nói cái gì chắc đúng cái đó.

Con trai thì con trai, cũng không tệ.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 258


Điền nguyện vọng thi đại học xong, Mạc Phàm và Bàn Tử đi ăn cơm, hắn bảo Bàn Tử xin nghỉ dài hạn cho mình rồi quay về biệt thự.

Quay về biệt thự hắn lấy Hoàng Tuyền Thạch và hai huân chương ra.

Hắn nhìn thoáng qua huân chương, ngoại trừ nguyên liệu đặc biệt ra, cũng coi như là một pháp khí, bên trên là Tụ Nguyện Trận, có thể ngưng tụ nguyện lực từ trên người mọi người.

Tuy hắn biết mấy loại trận pháp này, nhưng cũng ít thấy.

Dù sao nguyện lực ít thì không có tác dụng gì, chỉ có nhiều nguyện lực mới có thể chống đỡ số mệnh một gia tộc, thậm chí ngưng tụ thần linh.

Hắn ghi nhớ trận pháp trên huấn chương, liền ném huân chương vào trong chiếc nhẫn.

Hắn cầm lấy miếng Hoàng Tuyền Thạch, một dòng thần thức nhập vào bên trong, xác nhận bên trong không có bất luận vấn đề gì.

Hắn dán Hoàng Tuyền Thạch lên trán, vận chuyển Diễn Thiên Thần Quyết.

Từng dòng khí lạnh lẽo xuất hiện trong Hoàng Tuyền Thạch, xuyên qua mi tâm tiến vào Thức Hải trong linh đài hắn.

Dòng khí lạnh lẽo này được Diễn Thiên Thần Quyết thúc giục, nhanh chóng chuyển hóa thành thần thức của hắn, thấm nhuận Thức Hải gần như khô héo. Rõ ràng chỉ là một ngọc tệ nhỏ bé, lại giúp hắn tu luyện nhanh gấp 5 lần.

Mạc Phàm tu luyện đồng thời trong biệt thự số 1.

Lão gia tử Tần gia nhìn Tần Kiệt luyện một tư thế trong phòng luyện công qua cửa kính thủy tinh, nhíu mày.

- Lão Hạc, ông có phát hiện tư thế này của Tiểu Kiệt có chỗ đặc biệt gì không? Tần lão gia tử hỏi Lạc Phi bên cạnh.

Lạc Phi lắc đầu, tư thế này giống như tập yoga độ khó cao, ông ta thật sự không nhìn ra có chỗ nào đặc biệt.

- Tôi không nhìn ra được gì, ông thì sao, lão Tần?

- Tôi cũng không nhìn ra được gì.

Tần lão gia tử cũng lắc đầu.

- Không phải tên tiểu tử Mạc Phàm lừa chúng ta đấy chứ?

Lạc Phi hơi bất mãn nói.

Bọn họ đã đưa thứ đại biểu số mệnh của Tần gia, Lạc gia cho Mạc Phàm rồi, chỉ đổi lại được một bộ yoga, không phải đùa bọn họ thì là gì?

- Vân tiên sinh thì sao? Tần lão gia tử khách sáo nói.

Cho dù thế nào thực lực của Vân Thiên Không cũng là cao thủ Tiên Thiên, nói không chừng nhãn lực có chỗ độc đáo. Mắt Vân Thiên Không nheo lại, nhìn Tần Kiệt chỉ mặc quần có một tư thế. Một lát sau ông ta mới mở miệng. - Mấy tư thế này ngoại trừ có độ khó cực cao, tôi cũng không nhìn ra có chỗ nào mói đặc biệt, nhưng không phải là luyện khí, chỉ luyện thể, cụ thể mà nói, có khả năng phải đợi Tần thiếu luyện xong biết được kết quả thế nào. Vân Thiên Không nói.

- Không phải luyện khí thì chẳng lẽ là luyện thể thuật, tẩu hoành luyện nhất đạo sao?

Lông mày trắng như tuyết của Lạc Phi nhướn lên, tức giận nói. Theo ý ông ta lấy khí ngự lực mới là vương, luyện thể đạt tới cảnh giới Hoành Luyện quả thật lợi hại, nhưng luyện thể không chỉ vô cùng thống khổ, còn quá khó khăn.

Mông Hãn một đại tướng dưới tay ông ta phải đập vỡ hàng trăm ngàn tảng đá lớn, đập 5 tấn sắt nguyên thạch thành trăm miếng thép, lúc này mới trở thành Hoành Luyện đại sư. Hoành Luyện đại sư, muốn trở thành Hoành Luyện tông sư cơ bản còn khó hơn lên trời.

100 Hoành Luyện đại sư cũng không ra được một Hoành Luyện tông sư. Có thể nói tẩu hoành luyện nhất đạo gần như chỉ còn đường chết, cùng lắm chỉ đến Hoành Luyện đại sư. Nếu có thể được Hoành Luyện tông sư thì dễ nói, nghe nói cho dù đến Hoành Luyện tông sư, trong cơ thể không có một chút nội khí nào.

Cánh tay đẩy đó là lưỡi dao không khí, không khí nhập đao, giết người vô hình.

Bước xa giẫm xuống thì có thể giẫm lên không khí, ngang trời mà đi, như bước bậc thang trên mây.

Không chỉ súng ống bình thường khó có thể thương tổn được, ngay cả súng bắn tỉa lợi hại nhất bắn vào người bọn họ cũng không có bất luận tác dụng gì, lợi hại hơn những Tiên Thiên Tông Sư luyện khí hay tu pháp.

Nhưng bọn họ hạ vốn gốc, lại chỉ lấy được luyện thể thuật vứt đi này. - Quả thật chuyện này rất có khả năng.

Sắc mặt Vân Thiên Không khẽ biến âm trầm, nói chi tiết.

- Lão Tần, ông nghe rồi chứ, tôi cảm thấy chúng ta cần phải đi tìm tên tiểu tử kia.

Lạc Phi tức giận nói.

Tần Quỳnh nhíu mày, do dự một lát lúc này mới giãn ra.

- Chúng ta vẫn nên xem kết quả Tiểu Kiệt tu luyện trước, thằng bé cũng sắp hoành thành rồi.

Lúc này đi tìm Mạc Phàm không thích hợp lắm, bọn họ không nhìn ra kỳ diệu trong mấy tư thế này, không có nghĩa là mấy tư thế này vô ích, hữu dụng vô dụng, chỉ có Tiểu Kiệt biết.

- Được rồi, nếu mấy tư thế này vô dụng, đừng nói là bảo vệ người nhà cậu ta, bắt người nhà cậu ta ấy chứ.

Lạc Phi buồn bực nói.

Tần Quỳnh lắc đầu, bắt người nhà Mạc Phàm sao?

Cho dù Mạc Phàm không có ở thành phố Đông Hải, cũng vô cùng không sáng

suốt.

Không nói đến chuyện Mạc Phàm đánh bại cao thủ nước ngoài, tối hôm đó thực lực cảm ứng của Mạc Phàm bao phủ cả khu biệt thự, không chấp nhận được chuyện bọn họ hành động thiếu nghĩ.

suy Cho dù Mạc Phàm chỉ cho mấy tư thế yoga, bọn họ cũng chỉ có thể âm thầm chịu đựng.

Nhưng ông ta có cảm giác không chỉ như vậy.

Tần Kiệt đã đến hậu kỳ đỉnh phong, gần đến Nội Kình, thân thể cường hãn hơn người bình thường không ít. Tuy Bàn Long Tuyệt rất khó rất thống khổ, nhưng nếu anh ta muốn đánh bại Mạc Phàm mạnh mẽ như thế, anh ta tiếp

tục kiên trì mười tư thế.

Dựa theo yêu cầu của Bàn Long Tuyệt, lần đầu tiên tu luyện mỗi tư thế 5 phút, tổng cộng là 50 phút. Rất nhanh anh ta kết thúc tư thế cuối cùng, đứng dậy.

Anh ta mới đứng dậy, mặt vốn không thay đổi lập tức biến sắc.

Lúc luyện những tư thế này ngoại trừ đau ra, không còn gì khác. Nhưng lúc này một dòng lực lượng cường đại rót vào trong tứ chi bách hải của anh ta, vì cơ thể anh ta làm một loạt động tác mà vô cùng suy yếu, lập tức như nham thạch nóng chảy vào trong núi lửa, lực lượng gào thét trong khung xương, bắp thịt, làn da anh ta. Trong chớp mắt cơ thể anh ta như khối sắt đốt hồng, mồ hôi biến thành sương trắng không ngừng tỏa ra trên người anh ta.

Không chỉ không có bất luận đau khổ gì, trái lại vô cùng sảng khoái.

Lúc này lão gia tử Tần gia và đám Lạc Phi đẩy cửa đi vào. - Tiểu Kiệt, cảm thấy thế nào?

Lạc Phi không ôm hi vọng hỏi.

- Ông ngoại, ông bắn cháu một phát thử xem.

Tần Kiệt kích động nói. Cho dù đây là lần đầu tiên tu luyện, anh

ta cảm thấy cơ thể đâu chỉ cường đại gấp đôi.

Đám Tần lão gia tử lập tức sửng sốt, nhất là Lạc Phi. - Tiểu Kiệt, công pháp tiểu tử kia cho cháu không thành vấn đề gì chứ?

Tần Kiệt ngay cả Nội Kình cũng chưa luyện ra, chỉ là hậu thiên điên phong,

chắc chắn một súng bắn xuyên qua, không có bất luận khả năng đỡ được.

Không phải luyện công tẩu hỏa nhập ma, ngu luôn đấy chứ?

Nghĩ vậy ông ta nhíu mày chặt hơn.

- Không thành vấn đề, ông thử xem.

Tần Kiệt kích động nói.

- Lão Lạc, ông thử xem, bắn Tiểu Kiệt một phát.

Tần lão gia tử suy nghĩ một lát, hai mắt hơi sáng lên, nói với Lạc Phi.

- Lão Tần, có phải đầu ông bị nước vào không, thằng bé là cháu ông đó. Lạc Phi kêu lên.

Vậy mà Tần Quỳnh bảo ông ta nổ súng với cháu ngoại mình, không phải đầu bị nước vào thì là gì?

- Ông thử xem thì biết. nhiên Lạc Phi nghĩ đến gì đó, nhíu Bỗng mày lấy súng lục trên người ra.

Tiểu Kiệt, cháu thật sự muốn thử một chút sao, lực bắn của súng này không

nhỏ đâu.

- Không sao đâu, ông ngoại, ông bắn đi. Kiệt cười tự tin nói.

Tần Lạc Phi nuốt nước miếng, cho đến bây giờ ông ta không ngờ mình sẽ lấy súng

bắn cháu ngoại mình, cho dù là tướng quân khai quốc lúc này cũng hơi hoảng.

“Pằng!” Lạc Phi do dự một lát, vẫn bóp cò.

Một viên đạn bạc bắn về phía bả vai Tần Kiệt, sắp bắn thủng bả vai của anh ta.

Một màn ngạc nhiên xảy ra, bắp thịt trên bả vai Tần Kiệt vặn vẹo một cái, biến thành đồ án tương tự Long Lân.

“Pằng!” Đạn có thể bắn xuyên qua bắn vào trên “Long Lân”, chỉ để lại dấu ấn màu trắng rồi rơi xuống.

Cả phòng luyện công khiếp sợ, cho dù là lão gia tử Tần gia, Lạc Phi, Vân Thiên Không hay Tần Kiệt, đều vô cùng kinh ngạc không nói nên lời.

Rất lâu sau Tần Quỳnh cười thoải mái.

- Lão Lạc, ông còn muốn tìm cậu ta gây phiền phức không?

- Tôi đi, tôi đi triệu tập cao thủ Tiên Thiên Lạc gia tôi bảo vệ người nhà tiểu

tử kia.

Khuôn mặt già nua của Lạc Phi ửng hồng nói.

Mấy tư thế này có thể khiến Tần Kiệt hậu thiên hậu kỳ đỡ đạn, nếu đây chỉ là

yoga, vậy không có công pháp gì rồi.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 259


Mạc Phàm ngồi xuống là gần một ngày, ngày hôm sau hắn mới mở to mắt.

Có miếng Hoàng Tuyền Thạch này, chỉ chưa tới một ngày, thần thức bị hao tổn của hắn đã khôi phục lại, còn cường đại hơn trước một chút.

Hơn nữa tinh phách chi khí trong Hoàng Tuyền Thạch cũng không hao tổn nhiều lám.

Khóe miệng hắn nhếch lên, cất Hoàng Tuyền Thạch đi.

Nếu lại có thời gian sẽ luyện chế Hoàng Tuyền Thạch thành pháp khí, chỉ là xem ra không đủ thời gian.

Hắn mới vừa mở mắt ra, một mùi thơm nhàn nhạt truyền từ phía sau đến.

Tiểu Vũ như một con mèo nhỏ nhào tới, nằm úp sấp trên lưng hắn bịt mắt hắn

lại.

- Mạc Tiểu Phàm, đoán xem tôi là ai?

- Là tiểu miêu nhà Tiểu Bàn sao?

Mạc Phàm cười nói.

Loại trò chơi trẻ con này không phải Tiểu Vũ chơi với hắn lần đầu.

- Đã đoán sai, không phải, tiểu miêu nhà Tiểu Bàn đâu có đáng yêu như vậy, em là Tiểu Vũ nhà chúng ta.

Tiểu Vũ buông tay khỏi mắt Mạc Phàm, cười hì hì nói.

Cho dù sắp 12 tuổi, nhưng cô vẫn giống như một đứa bé.

- Đúng vậy.

Mạc Phàm sờ đầu Tiểu Vũ, cười cưng chiều.

- Anh, cha mẹ bảo anh đi xuống một chuyến, hình như là có việc.

Tiểu Vũ hài lòng nói.

- Ừ, anh biết rồi, đợi anh gọi điện sẽ đi xuống.

Mạc Phàm gật đầu.

Hắn gọi điện thoại cho Đường Long, sau đó mang theo Tiểu Vũ đi xuống. Trong phòng khách ở tầng một biệt thự, không chỉ có cha mẹ Mạc Phàm ở đây, bác cả và chú ba Mạc Phàm cũng có mặt. Trên mặt đều là u ám, giống như có chuyện gì xảy ra rồi.

Nhị ca, em thấy mọi người đừng đến thành phố Nam Sơn thì tốt hơn, nói không chừng là hồng môn...

Chú ba Mạc Phàm nắm chặt tay nói.

Chú ba Mạc Phàm mới mở miệng, thím ba lập tức kéo chú ba.

Chú ba Mạc Phàm nhìn thoáng qua lão mẹ Mạc Phàm, lúc này mới thấy mình nói sai.

- Nhị tẩu, em không có ý gì đâu, xưởng dược nhà chúng ta mới chuyển biến tốt hơn, Tưởng Vân Thiên liền quay về, còn bảo mọi người tới thành phố Nam Sơn, rõ ràng là không có ý tốt.

Lão mẹ Mạc Phàm cười chua xót, cũng không tức giận.

- Chị hiểu ý của em, không sao, chị cũng thấy không đi tốt hơn.

- Tố Tố, sinh nhật lão phu nhân, chúng ta không đi không được tốt lắm đâu? Cha Mạc Phàm nhíu mày nói. Nửa tiếng trước ông mới nhận được điện thoại của Tưởng Vân Phong, bảo bọn họ đến Tưởng gia ở thành phố Nam Sơn một chuyến.

Nói là Tưởng Vân Thiên quay về, đúng lúc cũng gần đến sinh nhật lão phu nhân.

Thứ nhất là mừng thọ cho lão phu nhân, thứ hai là giải quyết chuyện Tưởng Vân Thiên cho xong. Nếu chỉ là giải quyết chuyện Tưởng Vân

Thiên, bọn họ có thể hoàn toàn không cần để ý tới.

Lúc xưởng dược khó khăn nhất Tưởng Vân Thiên lấy hết tiền bạc của xưởng dược đi, khiến xưởng được phá sản, làm Mạc gia tiếp tục rơi vào cảnh tuyệt vọng, bọn họ và Tưởng Vân Thiên không có gì để nói. Anh em Tưởng Vân Thiên và Tưởng Vân Phong không có nhân tính, nhưng lão phu nhân Tưởng gia không tệ, nếu không cha Mạc Phàm không có khả năng cưới được lão mẹ Mạc Phàm. Ngoài ra lúc Mạc gia khó khăn, không thể thiếu một phần tiền từ thành phố Nam Sơn gửi đến, những số tiền này đều là lão phu nhân Tưởng gia gửi.

Đại thọ của lão phu nhân, bọn họ không thể không đi.

Lông mày lão mẹ Mạc Phàm hơi nhíu lại, tất nhiên là bà muốn đi.

Đã lâu rồi bà không về Tưởng gia thăm bà ngoại Mạc Phàm, trong lòng vẫn lo lắng đến sức khỏe của bà ấy. Nhưng cơ bản mỗi lần về Tưởng gia đều

là gặp qua loa, sau đó ôm một bụng tức quay về.

Mấy ngày hôm trước Mạc Phàm còn đắc tội Khổng gia.

Có thể không đến thành phố Nam Sơn mà nói, cố gắng không đi sẽ có chỗ tốt.

- Thôi, em nhờ người gửi quà mừng thọ qua đó, không quay về nữa.

Lão mẹ Mạc Phàm cố gắng nở nụ cười miễn cưỡng, trong mắt lại tràn đầy chua xót.

- Chuyện này...

Cha Mạc Phàm thấy lão mẹ Mạc Phàm nói như vậy, cũng không có biện pháp.

- Hay là đợi Tiểu Phàm xuống đã, xem thằng bé nói thế nào.

Làm vợ chồng lâu như thế, sao ông không hiểu tâm tư của mẹ Mạc Phàm,

chắc chắn là muốn quay về, chỉ là ngoài miệng không chịu nói mà thôi.

Lúc này giọng nói của Mạc Phàm truyền từ cầu thang đến.

- Mẹ, chúng ta vẫn nên đi đến đó đi?

Giọng nói vừa vang lên, Mạc Phàm nắm tay Tiểu Vũ đi từ trên lầu xuống. Đám cha Mạc Phàm hơi sững sờ, bọn họ còn chưa nói với Tiểu Phàm mà.

- Tiểu Phàm, con đã biết rồi sao?

Cha Mạc Phàm hỏi.

- Dạ, con đã bảo Đường Long sắp xếp xe, lát nữa sẽ đến.

Mạc Phàm gật đầu.

Sao hắn có thể không biết chuyện này, kiếp trước vào ngày mừng thọ của bà ngoại, Tưởng Vân Thiên xuất hiện ở Tưởng gia, Tưởng gia ra mặt giải quyết chuyện này trên bàn cơm.

Kết quả là, rõ ràng Tưởng Vân Thiên lấy đi gần ngàn vạn của xưởng dược, ông ta chỉ thừa nhận mình lấy đi 50 vạn, cuối cùng chỉ trả lại cho cha Mạc Phàm 25 vạn, dưới sự cưỡng chế của một đám Tưởng gia, chuyện này kết thúc từ đây. Cha Mạc Phàm tức giận đến mức bệnh nặng một thời gian, lão mẹ Mạc Phàm cũng cơm nước không vô rất lâu. Lúc ấy Tiểu Vũ cũng đi theo, bị đứa bé Tưởng gia tát một cái.

Cha không đi lên đánh đứa bé kia, chỉ nhìn xem Tiểu Vũ có bị thương hay

không.

Đã bị mấy trưởng bối Tưởng gia nhục nhã một phen, nói cha đánh hậu bối Tưởng gia kia.

Những chuyện này là kết cục bọn họ đi thành phố Nam Sơn.

Bây giờ nếu Tưởng gia lại mời, vì sao bọn họ không đi?

Nếu Tưởng Vân Thiên vẫn không lộ mặt, hắn còn tốn chút công phu đi tìm Tưởng Vân Thiên. Nếu Tưởng Vân Thiên xuất hiện, ngày lành của ông ta đến rồi. Không chỉ Tưởng Vân Thiên, những người Tưởng gia từng gây khó dễ cho Mạc gia đều đợi đấy.

Ai tát Tiểu Vũ một cái, hắn nhất định sẽ tát lại trăm cái.

Ai nhục nhã cha mẹ, đợi xuống Địa phủ đi.

- Tiểu Phàm, con đừng đi, thế lực của Khổng gia ở thành phố Nam Sơn rất

mạnh, chúng ta vẫn không nên đi tốt hơn, đợi chuyện này qua đi lại đến cũng không muộn.

Lão mẹ Mạc Phàm lo lắng nói.

Vừa nhắc tới Khổng gia, sắc mặt mọi người hơi trầm xuống.

Chỉ đến Tưởng gia thì không sao, nếu gặp phải người Khổng gia, có khả năng thật sự phiền phức rồi.

- Khổng gia?

Mạc Phàm cười khinh thường.

Có lẽ Khổng gia còn bồi dưỡng cao thủ khác, nhưng một bộ kinh văn của hắn đã

diệt một tông phái của Khổng gia, nếu Khổng gia có can đảm cứ việc tới. Nếu dám chặn đường của hắn, vậy thì không phải chỉ diệt một tông phái, Khổng gia cũng đợi bị diệt đi. - Không cần để ý đến bọn họ, chắc bọn họ không có lá gan này đâu, cho dù có lá gan này, con đi cùng mọi người, không ai có thể làm mọi người bị thương, yên tâm đi mẹ.

Mạc Phàm cười tự tin nói.

Lão mẹ Mạc Phàm nhíu mày, do dự.

- Tố Tố, Tiểu Phàm đã nói như vậy rồi, em còn không tin con trai em sao, đã lâu rồi không quay trở về, chúng ta không đi tìm Tưởng Vân Thiên đòi tiền, chỉ quay về thăm lão phu nhân.

Cha Mạc Phàm vội vàng nói.

- Nhị tẩu, em cũng tin tưởng Tiểu Phàm, người đi đi.

mọi Chú ba Mạc Phàm cũng nói theo.

Mắt lão mẹ Mạc Phàm nhìn trái nhìn phải, cuối cùng vẫn gật đầu.

- Được rồi, vậy mẹ đi chuẩn bị.

Mạc Phàm thấy lão mẹ đồng ý, hắn nhìn về phía nam, tinh quang trong mắt chớp lóe.

Hắn đã sắp xếp ở thành phố Đông Hải gần xong rồi, không có gì phải lo lắng.

Còn Nam Sơn. Lần này hắn không chỉ đi đòi nợ, còn muốn báo thù.

Đợi đấy!
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 260


Nửa tiếng sau, A Hào lái một chiếc xe Mercedes-Benz Mobile Home chở nhà

Mạc Phàm rời khỏi Vân Trung Thự, đi về phía thành phố Nam Sơn.

Xe Mobile Home là của Tần Trách, Đường Long nghe nói Mạc Phàm muốn đến thành phố Nam Sơn, lại không mang theo người qua đó, anh ta đặc biệt tìm Tần Trách mượn.

Thành phố Nam Sơn cách thành phố Đông Hải khoảng 4 tiếng đi xe, cho dù là xe thương vụ cũng không thoải mái như Mobile Home, một nhà Mạc Phàm nằm trên xe vẫn còn một vùng không gian lớn, trên xe còn có toilet, sô pha, ghế matxa và quầy bar.

Trên xe ngoại trừ người một nhà Mạc Phàm và A Hào ra, Chu Trường Hoằng cũng có mặt.

Xử lý xong chuyện Tưởng gia, ông ta sẽ dẫn đường cho Mạc Phàm đến m Sơn, tất nhiên không thể thiếu ông ta.

Lão mẹ Mạc Phàm đánh giá đồ trang trí trong xe xa hoa, lúc ánh mắt nhìn Chu Trường Hoằng, lông mày nhíu lại.

Tiểu Phàm, vị lão tiên sinh này là?

Không đợi Mạc Phàm mở miệng giải thích, Chu Trường Hoằng liền chắp tay

nói với lão mẹ Mạc Phàm:

Chào Mạc phu nhân, lão hủ là một tôi tớ của sư phụ Mạc thiếu.

Ông ta sớm đã nghĩ xong cái cớ này.

- Tôi tớ của sư phụ Tiểu Phàm?

Lông mày lão mẹ Mạc Phàm nhíu càng chặt hơn.

Mạc Phàm có sư phụ thì bà biết, nhưng bỗng nhiên lại xuất hiện một tôi tớ.

- Đúng vậy, mẹ, hôm nay ông ấy mới tìm tới chỗ con, ông ấy cũng là người Nam Sơn, đến lúc đó có thể bảo vệ chúng ta an toàn.

Mạc Phàm vội vàng nói.

Chuyện hắn muốn đến m Sơn, hắn không định nói cho lão mẹ, tránh để bọn họ lo lắng.

- Lão tiên sinh cũng là người Nam Sơn sao, chẳng trách tôi nghe khẩu âm và tướng mạo lão tiên sinh đều thấy quen thuộc đến thế, không biết lão tiên sinh là người ở đâu, hình như tôi từng gặp lão tiên sinh rồi?

Lão mẹ Mạc Phàm nói.

Bà vừa lên xe liền cảm thấy Chu Trường Hoằng hơi quen mặt.

- Quốc Hoa, anh cảm thấy thế nào, có phải chúng ta từng gặp lão tiên sinh này rồi không?

Lão mẹ Mạc Phàm hỏi cha Mạc Phàm đang ở trong quầy bar rót rượu đỏ. Cha Mạc Phàm rót một ly rượu đỏ xong, cũng nhìn thoáng qua Chu Trường Hoằng.

Khi vừa lên xe ông có chào hỏi Chu Trường Hoằng, tưởng rằng tiện đường đến thành phố Nam Sơn, nên không để ở trong lòng lắm.

Nhưng nhìn kỹ, trong chớp mắt cha Mạc Phàm nhận ra được.

- Tố Tố, đây không phải là thầy bói lúc chúng ta đính hôn nói bát tự hai chúng ta không hợp, số mệnh tương xung sao, gọi là Chu đại sư gì đó, cuối cùng bị lão tam hắt một chén máu chó đen lên đầu rồi ném ra ngoài.

- Hình như đúng rồi.

Lúc này lông mày lão mẹ Mạc Phàm mới giãn ra.

Nhưng lông mày Mạc Phàm nhíu lại, lạnh lùng nhìn Chu Trường Hoằng. Quả thật hắn nghe cha và chú ba nói chuyện này nhiều lần rồi, hình như là ngày cha mẹ đính hôn, người Tưởng gia và Mạc gia đều ở đây, bỗng nhiên có một lão đạo sĩ đi tới, lão đạo sĩ kia còn có chút bản lĩnh.

Lúc ấy lão gia tử Tưởng gia hỏi hôn nhân của cha mẹ Mạc Phàm như thế nào, ông

ta nói cha Mạc Phàm đoản mệnh, sống không quá số bốn, hai người kết hôn không có kết cục tốt.

Lúc ấy chú ba mới đi nghĩa vụ quân sự về nổi giận, cầm lấy chén máu chó đen hất lên đầu lão đạo sĩ kia, bảo lão đạo sĩ kia lại thi triển pháp thuật, lão đạo sĩ làm vài lần, pháp thuật lúc trước lần nào cũng linh vậy mà không linh nữa, cuối cùng tức giận rời đi.

Lúc này lễ đính hôn của cha mẹ mói được tiến hành thuận lợi.

Chỉ là không ngờ lão đạo sĩ năm đó lại là Chu Trường Hoàng.

Chu Trường Hoằng này tính tướng số rất chuẩn, kiếp trước cha mất trên giường bệnh trong bệnh viện lúc 47 tuổi, cuối cùng không sống quá được số bốn. Lúc ấy cũng may pháp lực của Chu Trường Hoằng không bằng hiện giờ, còn bị hắt máu chó đen lên trên người, phá công, nếu không lúc ấy người gặp tai họa là chú ba.

Chỉ là Chu Trường Hoằng này từng cản trở cuộc hôn nhân của cha mẹ, chuyện này tính sao đây?

Chu Trường Hoàng nhận ra được ánh mắt Mạc Phàm thay đổi, cũng nhớ tới chuyện năm đó Tưởng gia mời ông ta đi làm một chuyện, toàn thân không khỏi run lên. Ông ta thần cơ diệu toán như thế nào, cũng không tính được sẽ khéo như vậy,

chuyện này lại xảy ra trên người cha mẹ Mạc Phàm.

—Mạc tiên sinh, Mạc phu nhân, năm đó lão hủ cũng là nhất thời hồ đồ, cầm số

tiền lớn của lão gia tử Tưởng gia, lúc ấy mới đi quấy rối, mong hai vị đừng chấp nhặt với lão hủ.

Chu Trường Hoàng vội vàng giải thích.

Gương mặt già nua tràn đầy vẻ hoảng sợ, giống như sợ giải thích muộn, sẽ bị Mạc Phàm chém chết.

Chút mánh lới ấy chúng tôi còn không năm đó lão tam nhà tôi còn hắt biết sao,

máu chó đen lên người ông, chúng ta xem như huề nhau, nào, uống một ly.

Cha Mạc Phàm cũng không tức giận, rót ly rượu vang cho Chu Trường Hoằng sợ gần chết.

Cảm ơn Mạc tiên sinh đại nhân đại lượng.

Chu Trường Hoằng thấy Mạc Phàm không có trách tội, lúc này mới nhận lấy

rượu.

- Lão gia gia, ông biết đoán mệnh, ông coi mệnh cho cháu đi.

Tiểu Vũ chạy trên xe một vòng, nghe thấy thầy bói, đầy hứng thú leo lên ghế sofa Chu Trường Hoằng ngồi, hai tay nâng mặt, nghiêm túc nói. Chu Trường Hoằng liếc mắt nhìn Tiểu Vũ một cái, lông mày lập tức nhíu lại. Ông ta ngoại trừ biết pháp thuật ra, quả thật cũng tinh thông tướng thuật, mệnh lí.

Tuy bộ dạng Tiểu Vũ đáng yêu, nhưng mệnh trung có đại kiếp nạn, nếu không tránh thoát sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Nếu là xem mệnh cho người bình thường, ông ta chắc chắn sẽ mở miệng

nói thẳng, nhưng bên cạnh còn có Mạc Phàm.

- Thầy bói đều gạt người thôi, vận mệnh đều nằm trong tay cháu, đi thế nào đều phải do cháu nắm chắc ra sao, sau này ngàn vạn lần đừng tin lời thầy bói nói, hỏi bọn họ không bằng hỏi mình. Chu Trường Hoằng cười nịnh nọt nói, gương mặt già nua giống như trái mướp đắng.

Ông ta đường đường là Chu đại sư ở Nam Sơn, cuộc đời chưa bao giờ buồn bực như vậy.

Làm thầy bói miễn phí cho người ta, còn tự mình vạch trần mình.

Mạc Phàm thấy Chu Trường Hoằng không mở miệng nói thật, lúc này mới không để ý đến Chu Trường Hoằng của Tiểu Vũ, sao hắn có thể không

Mệnh biết, còn cần Chu Trường Hoằng tới tính sao?

Cho dù mệnh này không ở trong tay mình, sớm đã định trước hắn cũng cần

phải sửa, ai cũng không cản được. ngăn cản giết thần, phật ngăn cản Thần

giết phật, cuộc đời này hắn chỉ vì như vậy mà đến.

- Cảm ơn lão gia gia.

Tiểu Vũ bĩu môi không hài lòng lắm, nhưng vẫn nói cảm ơn rồi quay về bên cạnh Mạc Phàm, giống như con mèo dính người, dựa vào trong lòng Mạc

Phàm.

- Anh, anh nói xem thật sự có vận mệnh sao?

- Có.

- Vậy vận mệnh của em sẽ như thế nào?

Tiểu Vũ nhìn chằm chằm Mạc Phàm hỏi, giống như rất khổ não.

Cha mẹ Mạc Phàm nhìn nhau cười:

Tiểu Vũ nhà ta sao, chắc chắn sau này không gả đi được.

- Làm sao có chuyện đó được, anh, anh xem cha mẹ kìa.

Tiểu Vũ cong môi, làm nũng nói.

- Vận mệnh của Tiểu Vũ sao, mong muốn.

Mạc Phàm cười nhạt nói.

- Thật vậy sao?

như em Hai mắt Tiểu Vũ sáng lên, bỗng nhiên đứng dậy.

- Thật.

Mạc Phàm gật đầu.

- Vậy em sẽ không gả, cả ngày ở nhà cùng anh và cha mẹ.

- Không

có tiền đồ.

Cha Mạc Phàm cười mắng, có cô gái nào không lấy chồng chứ.

- Không có tiền đồ thì không có tiền đồ, ha ha, con nguyện ý, con không tin mọi người nỡ đuổi con đi. Tiểu Vũ cười nói.

Cha mẹ Mạc Phàm và Mạc Phàm cười bất đắc dĩ.

Người một nhà vừa nói vừa cười, thời gian trôi qua thật sự rất nhanh, xe nhanh chóng tiến vào địa phận thành phố Nam Sơn, đi vào đường cao tốc.

Bất chợt xe giảm tốc độ rồi dừng lại.

Mạc Phàm nhíu mày nhìn ngoài cửa sổ, hình như xe dừng trước một nơi như

trạm xăng dầu.

- Làm sao vậy, A Hào?

Mạc Phàm hỏi.

- Là một trạm xăng dầu tư nhân ngăn cản đường phía trước, tôi đi xuống xem một chút.

A Hào nói.

Cha mẹ Mạc Phàm đều nhíu mày, lão mẹ Mạc Phàm vội vàng nói:

- Không cần, chúng ta cũng đi xuống một chút, ngồi trên xe lâu như vậy cũng

không thoải mái, thuận tiện mua chút nước uống.
 
Thần Y Trọng Sinh
Chương 261


Ở Hoa Hạ, không ít nơi có trạm xăng dầu

tư nhân, ỷ vào mình là người địa phương, ngăn cản đường đi.

Đến nơi này, nếu không xuống xe mua chút đồ, đổ xăng, chi tiêu đến mức độ bọn họ hài lòng, một người cũng đừng hòng chạy.

Người dừng xe từ chối chi tiêu, trên cơ bản đều không tránh được bị đánh một trận, đánh xong còn phải đi đường vòng, không thể đi qua nơi này, cho dù gọi cảnh sát tới cũng không có biện pháp.

Mạc Phàm từng chứng kiến một lần, một đôi vợ chồng trẻ tuổi đi qua nơi này.

Nam tuổi trẻ khí thịnh, tướng mạo anh tuấn, nữ bộ dạng như hoa như ngọc, chắc là có việc gấp nên không muốn chậm trễ thời gian liền đưa tiền cho một người trong trạm xe, đã muốn lái xe qua.

Kết quả chỉ trong phút chốc, bên trong trạm xe có hai ba mươi người đi ra, kéo đôi vợ chồng trong xe ra ngoài, kéo đến sân sau.

Lúc vợ chồng son trở ra, nam mặt đầy máu, nhìn vô cùng đáng thương, nữ quần áo không chỉnh tề, trên người đều là bầm tím, trong mắt đều là tuyệt vọng, hai chân đi đường đều mất tự nhiên. Trái lại vẻ mặt đám người này rất đắc ý, giống như mới đứng dậy khỏi người cô gái này.

Phần lớn là vì không muốn chọc phải phiền phức, nên đều xuống xe tốn chút tiền để qua.

Hắn và cha mẹ tới thành phố Nam Sơn vài lần, mỗi lần đều phải dừng xe ở đây, xuống xe mua chút đồ, như vậy mới có thể bình yên rời đi.

Xem ra lần này cũng như thế, gặp phải đám người này.

A Hào, anh xuống xe xem một chút đi.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

A Hào lăn lộn với Đường Long nhiều năm như vậy, có gì mà chưa thấy qua, sao có thể không biết những chuyện như vậy.

- Dạ, Mạc tiên sinh.

Anh ta dừng xe trên một chỗ trống ven đường, mở cửa xe ra, một mình đi

xuống.

- Tiểu Phàm, có cần chúng ta xuống xem một chút không, tốn chút tiền cũng không sao.

Lão mẹ Mạc Phàm lo lắng nói.

Con đường này ra vào thành phố Nam Sơn đều phải đi qua, nếu đi đường vòng thì mất hơn hai tiếng đường núi, vừa tốn thời gian lại nguy hiểm.

Không chỉ như vậy, người trong trạm xăng này coi như là thực lực hiếm có ở thành phố Nam Sơn, Tưởng gia đều không dễ chọc vào bọn họ.

- Không sao, lát nữa sẽ tốt thôi.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Cửa xe mới mở ra, một người đàn ông trung niên mỏ nhọn đi tới.

Bộ dạng người đàn ông này hơn 30 tuổi, không cao lắm, cầm một cái loa trong tay, không chỉ có bộ dạng bỉ ổi, ăn mặc cũng rất lôi thôi.

Chân đi đôi tông, nửa dưới mặc chiếc quần đen, khóa kéo ở đ*ng q**n còn chưa kéo lên.

Bên trên là áo sơ mi đã ố vàng, buộc ở hông, cúc áo còn không cài hẳn hoi, để lộ ra b* ng*c đầy lông ngực, nhìn làm người ta cảm thấy buồn nôn.

Người đàn ông này tên là Hầu Tam, là thủ lĩnh trong đám này, ông ta nhìn thấy A Hào cao lớn uy vũ đi xuống tuyệt không sợ hãi, nghênh ngang đi tới.

lát

- Ôi, xe không tệ nhỉ, rất có tiền đó, nữa phải tiêu ở chỗ chúng tôi nhiều một

chút.

Ông ta ở đây lâu rồi, xe nào đắt xe nào rẻ, ông ta liếc mắt một cái là nhận ra

được.

Chiếc xe này không có năm sáu trăm vạn thì đừng nghĩ mua được, có thể mua

nổi loại xe này chắc chắn không phú thì quý.

Nếu biển số xe là Nam Sơn, ông ta không nói hai lời lập tức để người qua.

Nhưng biển số xe lại là thành phố Đông Hải, ở chỗ ông ta lại là dê béo, nhất định phải làm thịt.

- Đây là xe Long ca Đường Long ở Đông Hải, mau tránh đường.

A Hào chỉnh tây trang, lạnh lùng nói.

Hầu Tam vốn sửng sốt, sau đó khóe miệng ông ta nhếch lên, lộ ra nụ cười trêu tức.

- Long ca, Long ca nào cơ, Địa Long Long, hay là heo mẹ Long Long. Thật ra ông ta biết Đường Long ở thành phố Đông Hải, nhưng nếu ai tới đều nói

là Đường Long, vậy ông ta không làm buôn bán ở đây rồi.

Sắc mặt A Hào trầm xuống, hàn quang trong mắt lóe lên.

Ông lặp lại những lời vừa nói lần nữa thử xem?

- Ô, có vẻ tàn nhẫn đó.

Hầu Tam khẽ nâng mí mắt đánh giá A Hào.

- Vậy tôi nói cho cậu nghe lần nữa, cho dù người ngồi trên xe thực sự là Đường Long, cũng cần phải hỏi anh em chúng tôi một chút, xem bọn họ có cho cậu ta qua không?

Hầu Tam nói xong vỗ tay, mười mấy người lập tức đi ra ngoài, vẻ mặt bất

thiện nhìn chằm chằm A Hào và chiếc xe này, có một số người cầm cờ lê, chùy sắt trong tay.

Sao thế, đến đây gây chuyện à, khổ người của con hàng này rất lớn, nhìn rất dọa người.

Một tên hói đầu nghiến răng nói.

- Khổ người lớn có tác dụng rắm gì, lần trước có tuyển thủ đấu vật chuyên nghiệp, khổ người còn lớn hơn cậu ta một vòng, không phải cuối cùng bị chúng ta đánh gãy hai chân, đưa tiền, ném ra ngoài sao?

Một người cầm đại chùy nói. “Hô hô...” Những người khác cười theo,

hoàn toàn không để A Hào vào mắt.

Khóe miệng Hầu Tam nhếch lên, vẻ mặt đắc ý.

- Thấy không, cho dù tôi quen mà nể mặt Long ca các cậu, cho các cậu đi qua

nhưng đám anh em tôi lại không quen, cậu xem các người xuống xe chi tiêu,

hay đọ sức với đám anh em tôi đây? Lông mày A Hào nhíu lại, nếu ở thành

phố Đông Hải, anh ta sớm đã ra tay rồi. Mười mấy người này, đừng nói cầm búa, cho dù cầm đao anh ta cũng không sợ. Nhưng đây là thành phố Nam Sơn.

Tuy cửa thủy tinh trên xe là cách âm, nhưng Mạc Phàm nghe rõ cuộc đối thoại của bọn họ.

Khóe miệng hắn nhếch lên, lắc đầu cười, hạ cửa kính xe xuống.

- A Hào, nếu bọn họ không chịu nhường đường thì cứ ra tay đi, không cần lưu tình.

Đám người này ở đây tuyệt đối là khối u ác tính, hàng năm đều có người bị đám người này đánh bị thương, đánh cho tàn phế, thậm chí là đánh chết.

Nếu không nhường đường, cứ diệt là được.

Mạc Phàm vừa hạ kính xe xuống, đám Hầu Tam quay đầu nhìn, trong mắt tràn

đầy nghiền ngẫm.

- Đây là Long ca Đường Long của thành phố Đông Hải sao, tuổi quá nhỏ rồi, nói mạnh miệng không sợ đau lưỡi à, ra tay là được sao, tới đây, chú dạy cháu ra tay thế nào.

Hầu Tam cười d*m đ*ng, hai tay chỉ trong xe.

- Trong xe còn có một vị phu nhân rất xinh đẹp, anh em nói cho tiểu bằng hữu này ra tay thế nào, thuận tiện dạy cậu ta động cước ra sao, ha ha.

Hầu Tam nói xong, những người khác lập tức nhìn trong xe, ánh mắt nhìn lão

mẹ Mạc Phàm.

Lão mẹ Mạc Phàm xuất thân danh môn, bộ dạng vốn vô cùng xinh đẹp, cha Mạc Phàm lại ra tay hào phóng, gần đây còn kiếm được tiền, mua quần áo, trang sức cho mẹ Mạc Phàm không khác gì phú hào thành thị, nhìn thế nào cũng giống một vị phu nhân.

Mắt đám người này lập tức sáng lên, nở nụ cười d*m đ*ng, bắt đầu đi về phía xe.

- Động thủ động cước, tôi thích. Những người dừng xe tiêu phí ở xung quanh nhíu mày, không khỏi lắc đầu.

Ở đây có không ít người không phải qua nơi này lần đầu, cơ bản đều rất hiểu biết huống nơi đây.

tình Ngoại trừ đại lão thành phố Nam Sơn, rất ít người có thể không tiêu tiền mà

thuận lợi đi qua.

Sở dĩ đám người này hung hãn như thế, nghe nói là vì có quan hệ với một đại gia tộc ở thành phố Nam Sơn. lưng đám người này là một đại gia tộc ở thành phố Nam Sơn, ai dám ra tay Sau với bọn họ, cho dù vào trong Nam Sơn

cũng đừng nghĩ được yên, đợi bị đại gia tộc diệt đi.

Không ít người thở dài bất đắc dĩ, nên làm gì thì làm đó.

Chắc người trên xe này xong đời rồi.

A Hào nhận được mệnh lệnh của Mạc Phàm, khóe miệng hơi nhếch lên, hàn

quang trong mắt lóe lên.

Anh ta tiến lên một bước, nắm lấy cái tay duỗi vào bên trong xe.

- Cậu ấy không phải Long ca, nhưng lợi hại hơn Long ca nhiều, các người đã

không nhường đường, vậy thì chết hết đi.

A Hào nắm lấy người kia ném mạnh, vài người bị đánh trúng ngã xuống đất.

Một màn này chỉ diễn ra trong chớp nhưng xung quanh đều vô cùng

mắt, khiếp sợ.
 
Back
Top Bottom