Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thần Tử Hoang Cổ

Thần Tử Hoang Cổ
Chương 480



Chương 480

Trong sơn cốc, sau khi đám người Thiên Lan hoàng tử ngã xuống, Quân Tiêu Dao cũng bình yên đi đến bên cạnh ao, thu lấy năm Đạo chi Nguyên kia.

Lôi Minh Viễn bên cạnh thấy tình cảnh này cũng không dám dị nghị gì, không phát ra chút âm thanh nào.

Nếu là đám người Thiên Lan hoàng tử tranh đoạt, tất nhiên Lôi Minh Viễn muốn dồn hết sức lực phản kháng.

Nhưng Quân Tiêu Dao muốn Đạo chi Nguyên, trong lòng Lôi Minh Viễn không sinh ra được chút ý niệm phản kháng nào cả.

Nhân tính chính là như vậy, dưới tình huống trình độ mọi người tương đương nhau, ai cũng không phục ai, sẽ tranh giành đến vỡ đầu chảy máu.

Nhưng khi một người đối mặt với đại nhân vật vượt xa chính mình, trong lòng hắn chỉ có kính sợ và thần phục, sẽ không có cảm xúc tranh đấu gì.

Tâm lý lúc này của Lôi Minh Viễn chính là như thế.

Tuy hắn là thiên kiêu của Lôi Đế Sơn, cũng có thiên tư siêu phàm, danh dương một phương.

Nhưng so sánh với đại nhân vật trẻ tuổi đã được gọi là vô địch, uy chấn Tiên Vực như Quân Tiêu Dao thì hắn ta vẫn còn kém quá xa.

Xét về cả thân phận, địa vị, thực lực đều căn bản không phải cùng một thế giới.

Bởi vậy, trong lòng Lôi Minh Viễn cũng không có gì nghẹn khuất phẫn nộ, ngược lại còn cam tâm tình nguyện.

“Không tồi, Đạo chi Nguyên này khó tìm được một cái ở ngoại giới, nhưng lại xuất hiện ở thế giới Tiên Cổ nội.” Quân Tiêu Dao thưởng thức Đạo chi Nguyên trong tay, hơi tán thưởng.

Lúc này vừa tiến vào thế giới Tiên Cổ không bao lâu mà đã có được năm đoàn Đạo chi Nguyên hiếm thấy. Sau đó Quân Tiêu Dao có khả năng tìm được càng nhiều Đạo chi Nguyên ở những nơi khác của thế giới Tiên Cổ.

Có đủ Đạo chi Nguyên, Đại La Bất Hủ Tiên Thân của Quân Tiêu Dao sẽ nhanh chóng được tu luyện thành công.

Đến lúc đó, nhục thân vốn yêu nghiệt của Quân Tiêu Dao nhất định sẽ nâng cao một bước.

Quân Tiêu Dao không chần chờ mà trực tiếp thuận tay bắt đầu luyện hóa năm Đạo chi Nguyên này.

Hắn giơ tay dựng lên, thi triển ra Thôn Thần Ma Công, lốc xoáy cắn nuốt đen nhánh hiện lên, bắt đầu luyện hóa năm Đạo chi Nguyên.

Lôi Minh Viễn lại lui ra một bên, nhìn thấy lốc xoáy cắn nuốt kia, trong mắt hắn cũng hiện lên một tia kinh dị.

“Quả nhiên, truyền nhân ma công Yến Thanh Ảnh gần đây bị Thánh Giáo Thánh Nữ Ti Di Hô đuổi giết chính là người theo đuổi của Thần Tử Quân Gia.”

Sau khi nhìn thấy Thôn Thần Ma Công, Lôi Minh Viễn mới hoàn toàn xác định.

Trong mắt hắn ta cũng lập loè ánh sáng, sau đó hạ quyết tâm.

Nếu hô mưa gọi gió trong thế giới Tiên Cổ này, chỉ dựa vào thực lực của bản thân Lôi Minh Viễn thì hoàn toàn không có khả năng.

Hắn cần ôm chặt một cái đùi thô nhất. Mà Quân Tiêu Dao chính là người được chọn tốt nhất.

Muốn tiêu hóa năm Đạo chi Nguyên thì thiên kiêu tầm thường cần hao phí dăm ba bữa mới được, nhưng Quân Tiêu Dao chỉ cần không đến mấy canh giờ là đã hoàn toàn luyện hóa xong.

Số lượng Đại La Tiên Cốt trong thân thể hắn cũng gia tăng mười khối, đạt tới con sô một trăm bảy mươi.

Hiệu quả này làm Quân Tiêu Dao có chút bất ngờ.

Bởi vì càng tu luyện Đại La Tiên Cốt thì càng cần hao phí nhiều năng lượng. Đến bây giờ, có khả năng trên trăm khối tiên nguyên hạ phẩm cũng khó có thể luyện ra một khối Đại La Tiên Cốt.

Nhưng một Đạo chi Nguyên lại có thể luyện ra hai khối.

Quân Tiêu Dao chỉ cần tìm thêm một ít Đạo chi Nguyên thì có thể rèn luyện hai trăm linh sáu khối xương toàn thân thành Đại La Tiên Cốt.

Đến lúc đó Đại La Bất Hủ Tiên Thân đại thành, không ai trong thế giới Tiên Cổ có thể ngăn cản được Quân Tiêu Dao!

Ánh mắt của Quân Tiêu Dao dừng lại trên người Lôi Minh Viễn.

Trong khoảng thời gian hắn luyện hóa Đạo chi Nguyên, Lôi Minh Viễn cũng không làm ra động tác nhỏ gì, ngược lại còn canh giữ ở bên ngoài như đang giúp hắn hộ đạo.

Nhìn thấy ánh mắt của Quân Tiêu Dao, Lôi Minh Viễn đột nhiên thấy áp lực.

Dù sao tu vi hiện giờ của Quân Tiêu Dao chính là Chân Thần Cảnh đại viên mãn, búng tay một cái có thể tiêu diệt cả thiên kiêu Hư Thần Cảnh.

Trong lòng Lôi Minh Viễn cũng thật hơi e sợ, nhưng hắn ta thầm cắn răng, bỗng quỳ một gối xuống trước Quân Tiêu Dao.

“Tại hạ là truyền nhân của Lôi Đế Sơn, Lôi Minh Viễn, nguyện ý đi theo Thần Tử Quân Gia!”

“Lôi Đế Sơn...” Quân Tiêu Dao thầm nói.

Lôi Đế Sơn cũng là một thế lực bất hủ trên Tiên Vực, đáng tiếc đã xuống dốc.

Quân Tiêu Dao cũng không biết gì nhiều về Lôi Đế Sơn, nhưng hắn cũng mơ hồ biết Lôi Đế Sơn có liên quan đến Lôi Đế.

Nói vậy thì cũng có chút quan hệ với Quân Tiêu Dao, dù sao Quân Tiêu Dao được truyền thừa đại thần thông Lôi Đế hoàn chỉnh.

Nhìn thấy hành động của Lôi Minh Viễn, Quân Tiêu Dao cũng không cảm thấy kinh ngạc.

Đổi vị trí mà suy nghĩ, nếu hắn là Lôi Minh Viễn, nhìn thấy một cái đùi to như vậy, phỏng chừng cũng sẽ lập tức nhào qua ôm.

“Ngươi làm vậy là vì đại thần thông Lôi Đế đúng không?” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.

Đáy lòng Lôi Minh Viễn lộp bộp một cái, trên trán chảy ròng mồ hôi lạnh.

Khó tin được là một thiên kiêu thế lực bất hủ danh chấn một phương lại chột dạ sợ hãi vì một câu của Quân Tiêu Dao. Nhưng Lôi Minh Viễn vẫn cắn chặt răng mà nói: “Lôi Minh Viễn không dám, chỉ là luôn nghe nói đến đại danh của Thần Tử nên lòng sinh sùng kính, nguyện ý đi theo!”

“A, đừng khẩn trương, Quân mỗ cũng không phải hạng người hiếu chiến thích giết chóc.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt cười cười.

Lôi Minh Viễn nghe thấy lời này thì trong lòng nhịn không được chửi thầm. Quân Tiêu Dao có tiếng về hành vi đối đãi kẻ địch rất tàn bạo.

So ra thì Lôi Minh Viễn thua kém quá nhiều.

Nghe Quân Tiêu Dao nói thế, trên mặt Lôi Minh Viễn lộ ra một tia cười khổ. Thật ra hắn ta cũng tự mình hiểu lấy, chẳng qua muốn thử một lần mà thôi.

“Nhưng, bản Thần Tử mới tới thế giới Tiên Cổ, còn thiếu một thám tử và dẫn đường.” Quân Tiêu Dao lại nói.

Hết chương 480.
 
Thần Tử Hoang Cổ
Chương 481



Chương 481

Lôi Minh Viễn nghe vậy thì trong mắt b*n r* ánh sao, vội vàng mở miệng nói: “Lôi Minh Viễn nguyện ý đi theo làm tùy tùng cho Thần Tử!”

Lôi Minh Viễn lộ ra vẻ mặt kích động.

Cho dù không làm nổi người theo đuổi của Quân Tiêu Dao, nhưng làm thủ hạ chạy chân cũng tốt.

“Hừm, được, bản Thần Tử sẽ không bạc đãi ngươi, tuy rằng đại thần thông Lôi Đế không tồi, nhưng cũng không phải không thể truyền cho ngươi.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt gật đầu.

Nghe thấy lời này, Lôi Minh Viễn càng kích động đến sắc mặt đỏ ửng.

Không hổ là Thần Tử Quân Gia, ra tay thật quá hào sảng.

Đây chính là thần thông đỉnh cấp có thể so với đại thần thông Chân Long, đại thần thông Thần Hoàng, cũng chỉ có Quân Tiêu Dao quyết đoán nói ra lời nói.

Sở dĩ Quân Tiêu Dao bằng lòng cho Lôi Minh Viễn một cơ hội, thật ra cũng đang mượn sức một minh hữu vì Quân gia.

Tuy rằng Lôi Đế Sơn xuống dốc, nhưng dù sao cũng là thế lực bất hủ, nội tình còn đó, cũng có tư cách làm minh hữu với Quân gia.

Đương nhiên, Quân Tiêu Dao không có khả năng lập tức giao đại thần thông Lôi Đế cho Lôi Minh Viễn, còn phải xem biểu hiện của hắn ta.

“Đúng rồi, Thần Tử đại nhân, có phải Yến Thanh Ảnh là người theo đuổi của ngài không?” Lôi Minh Viễn đột nhiên hỏi.

“Đúng vậy, trước đó ta cũng nghe nói nàng đang gặp khốn cảnh.” Quân Tiêu Dao nói.

Hắn cũng không quá sốt ruột, Yến Thanh Ảnh là người mang đại khí vận, không dễ dàng ngã xuống như vậy.

Đây vừa vặn cũng là một khảo nghiệm cho Yến Thanh Ảnh.

“Thuộc hạ cũng nghe nói, hình như Thánh Nữ Ti Di Hô của Thánh Giáo liên hợp với Phật nữ Diệu Vô Tâm của Tiểu Tây Thiên, muốn hoàn toàn vây sát Yến Thanh Ảnh.” Lôi Minh Viễn nói.

“Còn có việc này?” Quân Tiêu Dao nhíu mày lại.

Nếu chỉ có Thánh Giáo Thánh Nữ thủ hạ đuổi giết Yến Thanh Ảnh thì Quân Tiêu Dao cũng không cần quá mức lo lắng. Dù sao Yến Thanh Ảnh cũng là truyền nhân ma công, vẫn có thể ứng phó cục diện này.

Nhưng nếu có thêm Phật Nữ của Tiểu Tây Thiên, vậy tình huống không giống thế nữa.

Thân là giáo phái bất hủ truyền thừa từ cổ đến nay, Tiểu Tây Thiên cực kỳ kín tiếng, nhưng hết sức cực kỳ thần bí.

Quan trọng nhất chính là, Tiểu Tây Thiên và Quân Tiêu Dao là có thù oán.

Phật Tử Pháp Hải của Tiểu Tây Thiên bị Quân Tiêu Dao g**t ch*t ở hạ giới.

Tuy sau đó Tiểu Tây Thiên cũng không phát biểu ý kiến gì với chuyện này, nhưng hiển nhiên, Tiểu Tây Thiên sẽ không coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Chỉ là e ngại thân phận bối cảnh của Quân Tiêu Dao, hơn nữa cũng là Pháp Hải tự tìm đường chết, Tiểu Tây Thiên mới không đến gây chuyện với Quân Tiêu Dao.

Mà hiện giờ, Phật Nữ của Tiểu Tây Thiên cũng bắt đầu nhằm vào Yến Thanh Ảnh.

Chỉ sợ không đơn giản chỉ vì Yến Thanh Ảnh có được Thôn Thần Ma Công, càng giống như quan báo tư thù.

“Bọn họ đang tìm đường chết.” Ánh mắt của Quân Tiêu Dao lãnh khốc.

“Mấy ngày trước ta từng nghe nói một ít tin tức, những người ủng hộ Thánh Nữ muốn ép Yến Thanh Ảnh đến một chỗ tên là Đoạn Hồn Nhai.” Lôi Minh Viễn tiếp tục nói.

Dù sao hắn ta cũng ở thế giới Tiên Cổ này lâu hơn Quân Tiêu Dao, tất nhiên cũng biết được nhiều nguồn tin tức hơn Quân Tiêu Dao.

Có Lôi Minh Viễn ở đây, Quân Tiêu Dao làm gì cũng tiện hơn rất nhiều.

“Đi, đi xem.” Quân Tiêu Dao vung tay áo lên.

Hắn không chỉ muốn đi giải trừ khốn cảnh cho Yến Thanh Ảnh, càng muốn bày ra thủ đoạn của mình một chút, nói cho những địch thủ đó rằng Quân Tiêu Dao này đã trở lại!

Nhìn khí thế kh*ng b* không giận đã uy của Quân Tiêu Dao, Lôi Minh Viễn kinh ngạc cảm thán, đồng thời cũng rất vui sướng.

Quả nhiên lựa chọn của hắn ta không sai!

...

Đoạn Hồn Nhai, là nơi rất có tiếng tăm trong thế giới Tiên Cổ.

Đoạn Hồn Nhai sâu không thấy đáy, mà trên không trung có một loại tràng vực đặc thù. Bất cứ tu sĩ nào vọng tưởng bay ngang qua Đoạn Hồn Nhai, cuối cùng đều sẽ bị sức mạnh tràng vực áp chế, cuối cùng rơi vào vực sâu không đáy.

“Muốn đẩy ta xuống Đoạn Hồn Nhai, không đơn giản như vậy đâu.”

Trong hư không, một bóng hình xinh đẹp bay qua ngang trời, Đọa Thiên Chi Dực sau lưng chấn động, đó chính là Yến Thanh Ảnh.

Da thịt nàng vốn rất trắng, lúc này màu da càng tái nhợt như tuyết, hiển nhiên tiêu hao rất nhiều tinh lực.

Nhưng khí tức của nàng còn rất vững vàng.

Hơn nữa trên đường chạy đến nay đây, nàng vừa đánh vừa lui, cũng giết không ít thiên kiêu.

Nhưng dù vậy, vẫn có số lượng thiên kiêu cuồn cuộn không dứt gia nhập đội ngũ đuổi giết Yến Thanh Ảnh.

Nguyên nhân rất đơn giản, sức ảnh hưởng của Thánh Giáo Thánh Nữ Ti Di Hô quá lớn.

Nàng được gọi là Thánh Nữ từ ái, từ bi tế thế, vốn có uy vọng rất lớn ở Tiên Vực, khiến thiên kiêu tứ phương đi theo.

Hơn nữa ở thế giới Tiên Cổ, Yến Thanh Ảnh từng lấy Thôn Thần Ma Công, cắn nuốt luyện hóa không ít thiên kiêu.

Thánh Nữ Ti Di Hô vừa hô lên một tiếng thì tất nhiên có rất nhiều thiên kiêu hưởng ứng, tiến đến vây sát nàng ta, mấy trăm thiên kiêu phía sau đều là người ủng hộ Ti Di Hô.

Nhưng Yến Thanh Ảnh cũng không cho rằng mình làm sai cái gì.

Khôn sống mống chết, người thích ứng được thì sống sót, vốn chính là pháp tắc thiên địa.

Nàng ta từ hạ giới đi lên Tiên Vực, cậy vào duy nhất cũng chỉ có Thôn Thần Ma Công mà thôi.

Muốn nàng vứt bỏ Thôn Thần Ma Công, căn bản không có khả năng.

“Chỉ khi nào luôn tu luyện Thôn Thần Ma Công thì ta mới có tư cách tiếp tục làm người theo đuổi của công tử.” Trong lòng Yến Thanh Ảnh không có chút hối hận nào.

Đọa Thiên Chi Dực sau lưng nàng ta chấn động, chuẩn bị chuyển về một hướng khác.

Làm người ta chú ý chính là, trên đầu nữ tử không có sợi tóc nào, nhưng nhìn cũng không kỳ quái, ngược lại mang đến cho người ta một mỹ cảm kỳ dị.

Quanh thân nữ ni kia bao phủ phật quang, sau đầu có một vòng Phật hoàn màu vàng kim, nhìn có vẻ vô cùng thần thánh, bảo tướng trang nghiêm.

Khi nhìn thấy nữ ni này, sắc mặt Yến Thanh Ảnh lập tức biến đổi.

Hết chương 481.
 
Thần Tử Hoang Cổ
Chương 482



Chương 482

“Phật Nữ của Tiểu Tây Thiên!”

Tiểu Tây Thiên có Phật Tử Phật Nữ.

Phật Tử Pháp Hải đã bị Quân Tiêu Dao đánh chết, mà hiện giờ Phật Nữ cũng xuất hiện và nhập thế trong thế giới Tiên Cổ.

“Yến Thanh Ảnh, ngươi tu luyện ma công, tạo nên giết chóc vô biên, dừng tay đi.” Phật Nữ Diệu Vô Tâm của Tiểu Tây Thiên lạnh nhạt nói.

“Chỉ sợ ngươi hiện thân là bởi vì công tử đã từng giết Phật Tử của Tiểu Tây Thiên thôi.” trong đôi mắt hắc diệu thạch của Yến Thanh Ảnh b*n r* ánh sáng lạnh lùng.

Nàng chán ghét nhất hạng người ra vẻ đạo mạo dối trá này, báo thù thì báo thù, cố tình còn nói đường hoàng như vậy.

“Sinh tử có định số, Pháp Hải chết là hắn gieo gió gặt bão, nhưng Thôn Thần Ma Công mà ngươi tu luyện quá mức bá đạo, vi phạm lẽ trời.”

“Nếu ngươi tự phế ma công thì bần ni có thể khuyên bảo Ti Di Hô đừng đuổi giết ngươi nữa.” Diệu Vô Tâm chắp tay trước ngực, bảo tướng trang nghiêm mà nói.

“Không có khả năng!” Trong đôi mắt xinh đẹp của Yến Thanh Ảnh hiện ra chút lạnh nhạt.

Mà lúc này, mấy trăm thiên kiêu ở phía sau giống như đàn châu chấu, lại đuổi giết đến.

Yến Thanh Ảnh cắn răng, Đọa Thiên Chi Dực sau lưng chấn động, vẫn muốn trốn đi.

Có Diệu Vô Tâm ở đây, nàng cũng không thể thay đổi phương hướng.

“Ai, chấp mê bất ngộ, kẻ nào học Thôn Thần Ma Công thì ai cũng có thể g**t ch*t.” Diệu Vô Tâm khẽ lắc đầu.

Mà lúc này, trên bầu trời phương xa, ở một dãy núi.

Một nữ tử mặc váy bào thánh khiết đang đứng sừng sững trên đó đón gió.

Nàng có dung mạo mỹ lệ, trong mắt mang đầy thương xót, nhìn giống như thánh mẫu từ bi tế thế.

Nàng chính là Thánh Nữ của Thánh Giáo, Ti Di Hô.

Nhưng lúc này, trong mắt nàng lại mang theo một tia lạnh lẽo.

Nếu những tùy tùng của nàng nhìn thấy thì nhất định sẽ kinh ngạc, Thánh Nữ từ bi tế thế còn có ánh mắt như vậy.

“Năm đó Thôn Thiên Ma tổ cắn nuốt giết hại rất nhiều thành viên của Thánh Giáo ta, hiện giờ đã có truyền nhân hiện thế, nhất định muốn b*p ch*t trong lúc nảy sinh.” Ti Di Hô lạnh nhạt nói.

Thế nhân đều cho rằng, nàng là vì Yến Thanh Ảnh tạo ra giết chóc huyết tinh mới đuổi giết nàng ta.

Thật ra là vì ngày xưa Thôn Thiên Ma tổ từng tạo nên tổn thương rất lớn đối với Thánh Giáo. Thậm chí vài vị tiền nhân huyết mạch nhất mạch của nàng cũng ngã xuống vì Thôn Thiên Ma tổ.

Ti Di Hô làm vậy hoàn toàn là vì trả thù, trong đó không có bất cứ nhân tố nào khác.

Những người ủng hộ bất tri bất giác đaã biến thành chịu công cụ bị nàng lợi dụng.

“Hiện giờ Thánh Giáo Tử đang tìm kiếm cơ duyên lột xác, thực lực của hắn sẽ không yếu hơn đám người Long Ngạo Thiên, Vương Đằng bao nhiêu, mà điều hiện tại ta phải làm là hoàn toàn diệt sát Yến Thanh Ảnh.”

“Ả cũng sắp bị buộc đến Đoạn Hồn Nhai rồi, là lúc nên ra tay.”

Ti Di Hô nói dưới đáy lòng, nàng bước ra một bước, sau đó lao vút về hướng Đoạn Hồn Nhai.

...

phóng mắt nhìn lại Đoạn Hồn Nhai thì nơi này như một mảnh thâm cốc bị vỡ ra, kéo dài ngàn dặm.

Hơn nữa trên không Đoạn Hồn Nhai có tràng vực cấm chế, cho nên cũng không có khả năng bay vọt qua.

Yến Thanh Ảnh đến chỗ này thì sắc mặt đã đanh lại.

Nàng xoay người, mấy trăm thiên kiêu đã đuổi theo, bao quanh nàng lại.

Diệu Vô Tâm cũng tới, ngồi xếp bằng trong hư không, bảo tướng trang nghiêm.

Ở chung quanh cũng có không ít thiên kiêu đang vây xem náo nhiệt.

“Vị kia chính là tùy tùng của Thần Tử Quân Gia - Yến Thanh Ảnh, hiện giờ cũng thật thảm.”

“Rốt cuộc Thôn Thần Ma Công đã xú danh rõ ràng, dù cho ai cũng không muốn ma công này được truyền lưu tiếp, mọi người đòi đánh cũng thật bình thường.”

“Ai, đáng tiếc Thần Tử Quân Gia không tới thế giới Tiên Cổ, nếu không xui xẻo chính là Ti Di Hô các nàng.”

“Vậy cũng chưa chắc, Thần Tử Quân Gia có thực lực thế nào còn chưa rõ ràng lắm.”

Khắp bốn phương tám hướng có rất nhiều tiếng nghị luận vang lên.

Mà lúc này, trong hư không có thánh quang kích động.

Một nữ tử mặc váy bào thánh khiết, đạp ánh sáng điềm lành đi đến, tựa như thánh mẫu từ bi tế thế.

“Yến Thanh Ảnh, thân là truyền nhân của Thôn Thần Ma Công, ngươi có biết tội hay không?” Người tới chính là Ti Di Hô.

Nàng ta mang thái độ từ trên cao nhìn xuống, giọng điệu giống như đang thẩm phán tội nhân.

“Giết một là tội, đồ vạn là hùng, đứng có nói lời vô nghĩa, muốn chiến thì chiến!” Mái tóc đen của Yến Thanh Ảnh bay múa, khí thế dâng trào.

Khí chất của nàng ta giống như nữ hoàng giết chóc trong bóng đêm, lại như thiên sứ sa đọa, mang theo một luồng sát ý vô biên.

Yến Thanh Ảnh thà chết không làm mất uy danh của tùy tùng Quân Tiêu Dao!

Một trận tử đấu đã đến!

Bầu không khí này vô cùng túc sát.

Trong khoảng thời gian thế giới Tiên Cổ mở ra, Yến Thanh Ảnh tạo ra giết chóc không ít.

Thân là truyền nhân của Thôn Thần Ma Công, giết chóc sẽ luôn song hành với Yến Thanh Ảnh, thậm chí nàng ta còn có được danh hiệu nữ ma đầu.

Nhưng Yến Thanh Ảnh cũng không để ý thế nhân chê khen thế nào, nàng ta chỉ quan tâm đến Quân Tiêu Dao.

Chỉ cần nàng có thể thông qua Thôn Thần Ma Công tiếp tục mạnh lên thì sẽ có tư cách tiếp tục trở thành tùy tùng của Quân Tiêu Dao.

Thực lực của nàng càng mạnh thì càng trợ giúp được cho Quân Tiêu Dao.

Yến Thanh Ảnh không muốn trở thành trói buộc hoặc là bình hoa, nàng ta muốn trở thành phụ tá đắc lực của Quân Tiêu Dao.

Bởi vậy, Yến Thanh Ảnh mới vẫn luôn lấy giết chóc để gia tăng thực lực của mình lên.

Đương nhiên, Yến Thanh Ảnh cũng không phải kẻ điên gặp người là giết, địch thủ từng có tranh chấp với Yến Thanh Ảnh thì nàng mới hạ sát thủ.

Nhưng dù vậy, trong tay Yến Thanh Ảnh cũng dính đầy huyết tinh, nhưng nàng cũng không hối hận.

“Không sai, Thánh Nữ nói đúng!”

“Đúng vậy, vẫn là Thánh Nữ từ bi, Yến Thanh Ảnh này ỷ mình là tùy tùng của Thần Tử Quân Gia nên tạo ra đủ loại giết chóc, ông trời cũng sẽ không bỏ qua cho ả!”

Mấy trăm thiên kiêu đều là người ủng hộ của Ti Di Hô, lúc này trong mắt tràn đầy sùng kính ca ngợi.

Hết chương 482.
 
Thần Tử Hoang Cổ
Chương 483



Chương 483

Ngay sau đó, đại chiến bùng nổ.

Dưới sự ra hiệu của Ti Di Hô, những thiên kiêu đó ra tay.

Tuy thực lực của mỗi người trong bọn họ không tính quá mạnh, nhưng mấy trăm người cộng lại thì gia tăng số lượng cũng khiến chất lượng tăng vọt.

Trừ phi là những người có thực lực tuyệt đối như Quân Tiêu Dao, Vương Đằng, Long Ngạo Thiên mới có thể làm lơ số lượng, bất cứ thiên kiêu nào còn lại, dù là truyền nhân ma công Yến Thanh Ảnh cũng không có khả năng tùy ý tiêu diệt nhiều thiên kiêu như vậy.

“Giết!”

Mái tóc đen của Yến Thanh Ảnh bay loạn, khí chất cả người giống như nữ hoàng giết chóc hắc ám.

Nàng ta thi triển ra Thôn Thần Ma Công, rất nhiều lốc xoáy cắn nuốt hiện lên.

Vừa ra tay thì đã bày ra tu vi Hư Thần Cảnh đại viên mãn mạnh mẽ của mình. Với tu vi này, chỉ cần không gặp phải những thiên kiêu Chân Thần Cảnh yêu nghiệt kia thì sẽ luôn bình yên vô sự.

Nhưng đáng tiếc, Yến Thanh Ảnh lại đối mặt với mấy trăm thiên kiêu. Trong đó yếu nhất cũng có tu vi Thần Hỏa Cảnh đại viên mãn, Hư Thần Cảnh cũng không phải số ít.

Vèo vèo!

Máu tươi văng khắp.

Thôn Thần Ma Công của Yến Thanh Ảnh có thể thoải mái xé hơn mười thiên kiêu thành mảnh nhỏ rồi luyện hóa.

Nhưng càng nhiều thiên kiêu ra tay, dao động pháp lực hùng hồn giống như dòng lũ làm chấn động thiên địa.

Nhìn Yến Thanh Ảnh bị vây giết, gương mặt mỹ lệ của Ti Di Hô là một mảnh lạnh nhạt.

“Nhất mạch Thôn Thiên lão tổ nên hoàn toàn bị giết hết, chờ diệt sát Yến Thanh Ảnh xong, cũng chỉ còn lại Thần Tử Quân Gia có Thôn Thần Ma Công mà thôi.” Ti Di Hô suy tư dưới đáy lòng.

Thậm chí nàng ta bắt đầu nghĩ xem có cách nào nhằm vào Quân Tiêu Dao hay không.

“Thánh Giáo của ta truyền thừa nhiều Tiên Vực, nội tình kh*ng b* vô biên, tuy Quân gia mạnh, nhưng cũng không phải hoàn toàn không thể trêu chọc.” Ti Di Hô thầm nghĩ.

Còn nữa, ở thế giới Tiên Cổ không kiêng kỵ giết chóc.

Đến lúc đó nếu Quân Tiêu Dao thật sự bước vào thế giới Tiên Cổ, nói không chừng Ti Di Hô thật sự sẽ thực hiện.

Ngay vào lúc Ti Di Hô thầm suy nghĩ về kế hoạch kế tiếp, Diệu Vô Tâm lại mở miệng: “Ti Di Hô, chúng ta không ra tay thì không thể bắt lấy Yến Thanh Ảnh.”

Nghe Diệu Vô Tâm nói thế, Ti Di Hô lập tức nhìn lại.

Phát hiện Yến Thanh Ảnh tuy rơi vào tuyệt cảnh bị bao vây, nhưng dựa vào năng lực cắn nuốt luyện hóa cường đại của Thôn Thần Ma Công, nàng vẫn kiên trì tiếp được.

Trên người Yến Thanh Ảnh vừa xuất hiện thương thế thì đã dùng Thôn Thần Ma Công cắn nuốt khí huyết của kẻ địch để giúp bản thân khôi phục.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủn mà đã có gần trăm thiên kiêu ngã xuống.

“Ngoan cố chống cự!” Ti Di Hô lạnh lùng, nàng ta ra tay.

“Thánh Thiên Ngọc Ngân!”

Ti Di Hô phất ngọc chưởng ra, ánh hào quang lưu chuyển, đánh hư không nứt ra vô số vết ánh sáng, mơ hồ mang theo dao động pháp lực cường đại, thổi quét về hướng Yến Thanh Ảnh.

“Rốt cuộc Thánh Nữ cũng ra tay!” Thiên kiêu xung quanh vô cùng phấn chấn.

Bên kia, Diệu Vô Tâm cũng ra tay.

“Diệu Pháp Liên Hoa Ấn!”

Diệu Vô Tâm tung ra ấn liên hoa, hư không lập tức sinh ra nhiều đóa sen trắng vô cùng thánh khiết, mang theo phật quang.

Thân là Phật Nữ của Tiểu Tây Thiên, thủ đoạn của Diệu Vô Tâm cũng rất kinh người.

Tu vi của các nàng đều không kém gì Yến Thanh Ảnh, lúc này họ cùng ra tay, cho dù là Yến Thanh Ảnh cũng phải biến sắc.

“Hắc Thiên Ngự Ma Chỉ!”

Yến Thanh Ảnh thi triển ra tuyệt học cường đại trong Thôn Thần Ma Công.

Nàng điểm ra ngón tay ngọc, ma khí cắn nuốt màu đen hội tụ lại, hóa thành một ngón tay đen nhánh, dao động vô cùng kinh người.

“Thật là khủng khiếp, không hổ là truyền nhân của Thôn Thần Ma Công, khó trách nàng lại được Thần Tử Quân Gia coi trọng!”

Cảm nhận được thủ đoạn mạnh mẽ tuyệt đối của Yến Thanh Ảnh, những thiên kiêu xem náo nhiệt xung quanh cũng vô cùng kinh hãi.

Quả nhiên ánh mắt của Quân Tiêu Dao không giống bình thường, người hắn lựa chọn đều có chỗ hơn người.

Ầm ầm ầm!

Hư không nổ đùng, gợn sóng pháp lực khuếch tán ra tứ phương.

Yến Thanh Ảnh phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lùi lại phía sau, khí tức cũng trở nên hỗn loạn.

Yến Thanh Ảnh thật sự rất mạnh, sau khi cắn nuốt đám người Đọa Thần Tử và Thiên Yêu Thái Tử thì nàng đã đạt được thiên phú càng mạnh.

Nhưng Ti Di Hô và Diệu Vô Tâm cũng không phải quả hồng mềm. Một người là Thánh Nữ Thánh Giáo, một người là Phật Nữ của Tiểu Tây Thiên. Hai người họ cùng liên thủ, đủ để áp chế thậm chí đánh chết Yến Thanh Ảnh.

“Đáng giận, nếu ta có thể mạnh lênmột chút, đột phá đến Chân Thần Cảnh...” Yến Thanh Ảnh cáu giận trong lòng.

Nàng hận chính mình quá yếu!

“Yến Thanh Ảnh, chết đi!” Ti Di Hô tung ra cực chiêu, muốn hoàn toàn diệt sát Yến Thanh Ảnh.

Trong mắt nàng ta hiện ra một chút sảng khoái.

Rốt cuộc truyền nhân nhất mạch Thôn Thiên Ma tổ cũng phải chết trong tay nàng.

Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông.

“Ai, chấp mê bất ngộ, vậy chớ trách bần ni vô tình.” Diệu Vô Tâm cũng muốn thi triển ra cực chiêu, g**t ch*t Yến Thanh Ảnh.

Đồng thời, nàng ta thầm nói dưới đáy lòng: “Pháp Hải, ta cũng coi như giúp ngươi chấm dứt một phần của đoạn nhân quả này, còn về Quân Tiêu Dao, tốt quá hóa lốp, chung quy sẽ có báo ứng.”

Nhìn thấy hai nàng muốn tung đòn sát thủ, một đám thiên kiêu chung quanh cũng lắc đầu.

“Xem ra Thần Tử Quân Gia sẽ thiếu đi một tùy tùng.”

“Muốn ta chết, các ngươi nằm mơ sớm quá!” Mái tóc đen của Yến Thanh Ảnh lây dính một chút máu tươi, khiến khí chất của nàng càng tăng thêm vài phần thê diễm.

Nói thật, nếu không phải khí chất giết chóc của Yến Thanh Ảnh quá nặng, nói không chừng còn có thể trở thành nữ thần trong cảm nhận của một đám thiên kiêu.

Yến Thanh Ảnh cũng thúc giục ma công công thể của mình, chuẩn bị liều chết một phen.

Nhưng cơn đau thân thể bị xé rách trong dự đoán cũng không đánh úp lại.

Bên tai Yến Thanh Ảnh truyền đến rất nhiều tiếng kinh hô, như có chuyện gì không thể tưởng tượng xảy ra.

Sau đó, một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên: “Dám động vào người của bản Thần Tử, các ngươi biết chữ chết viết như thế nào không?”

Hết chương 483.
 
Thần Tử Hoang Cổ
Chương 484



Chương 484

Mí mắt Yến Thanh Ảnh run rẩy, chậm rãi mở.

Một bóng người ngày đêm mong nhớ xuất hiện ở trước mắt, vẫn mặc một bộ bạch y trắng hơn cả tuyết, khoanh tay mà đứng.

Bóng dáng này cao lớn nhưng hơi gầy gò, nhưng trong mắt Yến Thanh Ảnh lại như núi cao chỉ có thể nhìn lên, giống như tín ngưỡng, bất động không bị gì làm rung chuyển.

“Công... Công tử...” Tiếng nói của Yến Thanh Ảnh run lên nhè nhẹ, cảm thấy không tin được, cứ như đang nằm mộng.

“Không có việc gì chứ, công tử trút giận giúp ngươi.” Quân Tiêu Dao không quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói.

Hắn vốn có tính cách bênh vực người mình, chỉ cần là người có liên quan đến hắn thì dù phạm phải tội lỗi ngập trời, Quân Tiêu Dao cũng sẽ bảo vệ đến cùng.

Huống chi, trong mắt Quân Tiêu Dao, thủ đoạn giết chóc của Yến Thanh Ảnh hết sức bình thường.

Giết thì giết thôi, đã sao nào?

“Công tử...”

Nghe thấy lời nói của Quân Tiêu Dao, đôi mắt Yến Thanh Ảnh trở nên hơi mơ hồ.

Nàng biết rõ tuy rằng nhìn Quân Tiêu Dao thật lãnh đạm hờ hững, cực kỳ cao lãnh, nhưng lại rất bênh vực người chung quanh mình.

Điều này khiến trong lòng Yến Thanh Ảnh sinh ra cảm động, trái tim thiếu nữ cũng tê dại.

Nhưng bên kia, cảm xúc của đám người Ti Di Hô và Diệu Vô Tâm không tốt như vậy.

Trên mặt các nàng đều hiện ra chút kinh ngạc, bởi vì vừa rồi Quân Tiêu Dao đã trực tiếp hiện thân ngay giữa ba người, cho nên cực chiêu của Ti Di Hô, Diệu Vô Tâm và Yến Thanh Ảnh đều giáng thẳng lên người Quân Tiêu Dao.

Nhưng sóng triều pháp lực kh*ng b* kia lại trực tiếp biến mất, không còn tung tích, không làm một góc áo của Quân Tiêu Dao bay lên nổi.

“Là... Thần Tử Quân Gia!”

“Thần Tử Quân Gia hiện thân!”

Đám thiên kiêu xem náo nhiệt xung quanh đầu tiên hơi đanh mặt lại, sau đó nhịn không được phát ra tiếng kinh hô.

Kinh ngạc!

Cực độ kinh ngạc!

Không ai ngờ, sau mấy tháng thế giới Tiên Cổ mở ra thì Quân Tiêu Dao lại bước vào. Nhưng điều khiến người ta chấn động vẫn là tu vi của Quân Tiêu Dao.

Bọn thiên kiêu xem náo nhiệt như họ cũng đã nhìn không thấu, chỉ có thể cảm nhận được một loại uy áp mơ hồ, giống như núi lớn đè lên trái tim bọn họ.

“Không có khả năng, trước đó khi Thần Tử Quân Gia bước vào Táng thổ thì mới chỉ đến Thông Thiên Cảnh, sao lấy tu vi Hư Thần Cảnh hiện tại của ta cũng nhìn không thấu?”

Đám thiên kiêu bốn phía đều đang hoài nghi nhân sinh.

Nhưng lúc này Quân Tiêu Dao lại đang lạnh nhạt đánh giá Ti Di Hô và Diệu Vô Tâm.

Lôi Minh Viễn vừa tới nhìn thấy đám người Ti Di Hô thì cũng âm thầm lắc đầu.

Hắn ta biết, lấy tính cách của Quân Tiêu Dao thì sợ là hôm nay Đoạn Hồn Nhai này sẽ nhiễm huyết.

“Thánh Giáo, Tiểu Tây Thiên...” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm một tiếng.

Tiểu Tây Thiên vô cùng kín tiếng, lại cực kỳ thần bí.

Mà Thánh Giáo thế nào thì Quân Tiêu Dao cũng không hiểu lắm, nhưng từng nghe lão nhân trong tộc nói đó là một giáo có nội tình rất sâu, thậm chí kéo dài qua nhiều Tiên Vực. Giáo phái của bọn họ tín ngưỡng Thánh A La Cổ Lan trong truyền thuyết.

Đương nhiên, Quân Tiêu Dao không tin những điều thần thần quỷ quỷ đó.

Cái gọi là thần chỉ là người cường đại một chút mà thôi.

Chỉ cần cho Quân Tiêu Dao đủ thời gian để trưởng thành, cái gì mà Thần a Phật a Thánh A La a, Quân Tiêu Dao muốn giết thì giết!

“Quân Tiêu Dao...”

Lúc này sắc mặt Ti Di Hô và Diệu Vô Tâm trở nên nặng nề xưa nay chưa từng có, không chỉ vì Quân Tiêu Dao đột nhiên hiện thân. Còn bởi vì, khí tức lúc này của Quân Tiêu Dao khiến các nàng đều có cảm giác áp lực.

Chỉ cần Quân Tiêu Dao không chủ động phóng ra khí tức thì những người tu vi thấp cũng không thể hoàn toàn cảm ứng được.

Các nàng chỉ có thể cảm nhận ra, khí tức của Quân Tiêu Dao sâu không lường được, mang đến cho các nàng áp lực thật lớn.

“Bản Thần Tử hỏi các ngươi, biết chữ chết viết như thế nào không?” Quân Tiêu Dao hơi nghiêng đầu, lạnh nhạt nói.

“Quân Tiêu Dao, không ngờ ngươi cũng hiện thân, nhưng tùy tùng của ngươi tu luyện Thôn Thần Ma Công, tạo ra giết chóc vô biên, trên người ả mang đầy tội nghiệt.” Ti Di Hô lạnh lùng mở miệng.

Dù sao nàng ta cũng là Thánh Nữ Thánh Giáo, cũng có thân phận địa vị, không có khả năng trực tiếp bị Quân Tiêu Dao dọa quỳ xuống.

Ngoài ra còn có một vị Thánh Giáo Tử ở thế giới Tiên Cổ. Thực lực của Thánh Giáo Tử đã đạt tới Chân Thần Cảnh, áp sát với các thiên kiêu yêu nghiệt Vương Đằng và Long Ngạo Thiên.

Ti Di Hô không tin, Quân Tiêu Dao không kiêng kị.

“Tội nghiệt?” Quân Tiêu Dao cười.

Hắn cảm thấy thực buồn cười.

“Quân Tiêu Dao, bần ni từng khuyên răn, bảo nàng tự phế Thôn Thần Ma Công, nhưng nàng không chịu, cho nên chỉ có thể như thế.” Diệu Vô Tâm chắp tay trước ngực, lắc đầu và nói.

“Tự phế ma công? Ngươi là thứ gì, có tư cách bảo người của bản Thần Tử tự phế ma công?” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.

“Ngươi...” Vẻ mặt Diệu Vô Tâm hơi cứng lại, cực kỳ xấu hổ.

Thân là Phật Nữ của Tiểu Tây Thiên, đây là lần đầu tiên nàng bị người ta đối đãi với thái độ như vậy.

“Quân Tiêu Dao, tốt xấu gì ngươi cũng là Thần Tử của Hoang Cổ thế gia, chẳng lẽ không nói đạo lý một chút sao?” Ti Di Hô hiên ngang lẫm liệt mà nói.

Cái gọi là thánh mẫu chính là như thế, đứng ở điểm cao đạo đức mà tùy ý công kích, làm thấp đi, phán xét người khác.

Hơn nữa còn vì thế mà đắc chí, cho rằng mình quá cao thượng, thánh khiết, ghê gớm.

Nhưng ngặt nổi dạng thánh mẫu như vậy có rất nhiều tên ngốc đi thổi phồng phụ họa theo.

“Không sai, cho dù ngươi là Thần Tử Quân Gia, cũng không thể không nói đạo lý!”

“Thôn Thần Ma Công không nên tái hiện hậu thế, Thánh Nữ cũng không nói sai!”

Câu hỏi này vừa vang lên đã làm bốn phía lặng ngắt như tờ.

Giết Quân Tiêu Dao?

Điên rồi hả!

Hết chương 484.
 
Thần Tử Hoang Cổ
Chương 485



Chương 485

Tạm thời đừng nói có năng lực giết Quân Tiêu Dao hay không, chi dù có thể giết, cũng không có mấy ai có lá gan dám động thủ với Quân Tiêu Dao, trừ phi là kẻ điên.

Ở đây không có thiên kiêu nào cho rằng mình điên, cho nên cũng không thiên kiêu nào làm ra hành động ngu xuẩn này.

“Thần Tử không dùng Thôn Thần Ma Công giết chóc, tất nhiên có thể khoan dung đối đãi.” Vẻ mặt của Ti Di Hô có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn mở miệng nói.

Rõ ràng là kiêng kị thực lực và thân phận của Quân Tiêu Dao, lại còn cố tình tìm một lý do đường hoàng cho mình.

“Ha hả, vậy ngươi nói sai rồi...” Trong mắt Quân Tiêu Dao hiện lên một ánh sáng khó hiểu.

Không biết vì sao, dưới đáy lòng đám người Ti Di Hô và Diệu Vô Tâm bỗng lộp bộp một tiếng.

“Ai nói với các ngươi, bản Thần Tử sẽ không giết chóc, hiện tại ta sẽ cho các ngươi nhìn thấy cái gì là giết chóc thật sự!”

Quân Tiêu Dao vừa dứt lời thì bỗng nâng tay phải lên, một luồng gió lốc pháp lực kh*ng b* thổi quét ra, u minh chi khí cuồn cuộn đi kèm đang kích động!

“Cánh cửa địa ngục, mở!” Quân Tiêu Dao quát lạnh một tiếng, như Ma Vương tức giận càn quét khắp ba ngàn thế giới!

U minh chi khí cuồn cuộn bốc lên, biến thành một cánh cửa địa ngục cao tới ngàn trượng trên hư không.

Tuyệt học này chính là cực chiêu trong Tượng Thần Trấn Ngục Kính. Lấy sức mạnh vô thượng để mở ra cánh cửa địa ngục, triệu hoán vô số quần ma địa ngục!

Nhưng hiện tại trong cơ thể Quân Tiêu Dao chỉ có ba vạn long tượng vi lạp chuyển hóa thành nguyên tượng vi lạp, cho nên không có khả năng hoàn toàn mở ra cánh cửa địa ngục.

Nhưng dù chỉ mở ra một khe hở, cũng có trên ca ngàn vạn ác quỷ La Sát chen chúc lao ra!

Giống như một hắc triều cuồn cuộn thổi quét về hướng Ti Di Hô, Diệu Vô Tâm và mấy trăm thiên kiêu kia.

“Không, đây là cái gì!”

“Đừng tới gần ta... A!”

Một mảnh huyết tinh, một mảnh giết chóc!

Mấy trăm thiên kiêu bị xé thành mảnh nhỏ trong làn sóng của hàng ngàn hàng vạn ác quỷ La Sát!

Mưa máu đầy trời, những tứ chi bị cắt cụt và ngũ tạng lục phủ văng ra, cảnh tượng vô cùng huyết tinh!

Tất cả giống như diễn ra dưới mười tám tầng địa ngục!

Sắc mặt những thiên kiêu đứng đằng xa xem náo nhiệt đều trắng bệch, run lên bần bật.

Lúc này, trong mắt bọn họ thì Quân Tiêu Dao bạch y trắng hơn cả tuyết đã không còn là Thần Tử siêu nhiên như tiên, mà biến thành một đại ma vương chân chính!

Nếu chỉ đơn thuần nhìn bề ngoài thì Quân Tiêu Dao tuyệt đối là nhân vật trích tiên, tỏa ra một luồng tiên khí.

Nhưng lúc này, thủ đoạn của Quân Tiêu Dao lại vô cùng tàn nhẫn máu me, hắn chỉ giơ tay nhấc chân đã triệu hoán ra quần ma địa ngục, ngược sát mấy trăm thiên kiêu.

Đây không phải là giao chiến, mà hoàn toàn là tàn sát.

Đối mặt với tiếng kêu gào thê lương xin tha của mấy trăm thiên kiêu, tuấn nhan của Quân Tiêu Dao lạnh nhạt như sương, không mang theo chút tình cảm nào.

Thiên địa bất nhân, vạn vật như sô cẩu.

Trong mắt Quân Tiêu Dao, các thiên kiêu kia giống như một đàn kiến ngu xuẩn, không đáng để thương hại.

Yến Thanh Ảnh đứng phía sau nhìn cảnh tượng này, trong mắt cũng không có chút thương hại nào, ngược lại trong lòng còn mang theo chút sảng khoái.

Những thiên kiêu kia bị Thánh Nữ Ti Di Hô mê hoặc, tiến đến vây sát nàng, lúc này lại trở thành heo chó bị làm thịt.

Nói thật, các thiên kiêu kia cũng không phải hạng người tội không thể thứ, chỉ tiếc dám trêu chọc Yến Thanh Ảnh.

Quân Tiêu Dao không để bụng những người này là người tốt hay kẻ ác, chỉ biết kẻ dám trêu chọc người của hắn thì đều phải chết.

Cuối cùng ánh mắt của Yến Thanh Ảnh dừng lại trên bóng lưng của Quân Tiêu Dao. Tuy Yến Thanh Ảnh háo thắng, nhưng chỉ cần đứng bên cạnh Quân Tiêu Dao thì nàng luôn có cảm giác an toàn đến lạ, như biến thành một cô bé.

Đôi mắt như hắc diệu thạch cũng hiện ra chút quyến luyến, có lẽ chỉ có Quân Tiêu Dao mới có thể khiến Yến Thanh Ảnh lộ ra ánh mắt như vậy.

Mà bên kia, một tên thiên kiêu ngã xuống.

Ti Di Hô và Diệu Vô Tâm cũng đang đấu tranh, rốt cuộc thực lực của các nàng cũng bất phàm, không phải nhân vật pháo hôi gì.

“Quân Tiêu Dao, ngươi là Thần Tử Quân Gia mà lại sử dụng tà công như thế!” Ti Di Hô cắn chặt răng, môi đã tái nhợt.

Nàng ta đã bắt đầu sợ hãi, trong cục diện này, nàng ta căn bản chạy thể không thoát.

Lúc này Diệu Vô Tâm cũng dùng hết sức để phản kháng, đã không còn vẻ bình thản như nước và bảo tướng trang nghiêm như trước đó, thì ra trước mặt sinh tử, Phật Nữ của Tiểu Tây Thiên này cũng không khác gì phàm nhân.

Quân Tiêu Dao không đáp lại, chỉ dùng ánh mắt như nhìn thiểu năng trí tuệ mà ngó xuống đám người Ti Di Hô.

Trên đời này thật sự có kẻ giữ đạo ngu ngốc đến vậy sao?

Quân Tiêu Dao không nói gì, bước chân chợt lóe, thân thể như nhảy vọt mà trực tiếp xuất hiện trước người Ti Di Hô và Diệu Vô Tâm.

Lúc này trừ hai người họ vẫn đang đau khổ giãy giụa thì mấy trăm thiên kiêu còn lại đều đã ngã xuống, hơn nữa cái chết cực kỳ thê thảm.

“Không ổn rồi!” Ti Di Hô lập tức biến sắc, vội vàng dồn hết pháp lực toàn thân, liều chết một lần.

“Thiên Hàng Thánh Tài!”

Vòm trời kích động, thánh quang buông xuống, tô điểm cho Ti Di Hô giống như Thánh Nữ giáng thế, pháp lực hóa thành vô số tia sáng bắn về phía Quân Tiêu Dao.

Diệu Vô Tâm cũng toàn lực ra tay, không mong có thể đánh bại Quân Tiêu Dao, nhưng ít nhất cũng muốn tìm được một kế thoát thân.

“Niêm Hoa Phật Thủ!”

Diệu Vô Tâm đưa tay ngọc ra làm động tác như đang cầm hoa, tung ra một Phật ấn, đây là thần thông chí cường của Tiểu Tây Thiên.

Lôi Minh Viễn đứng quan sát lập tức kích động đến mặt đỏ lên, quả thực muốn xoay tròn bay lên trời xanh.

“Lôi Đế Chỉ, thủ đoạn đỉnh cấp trong đại thần thông Lôi Đế, không ngờ sinh thời Lôi Minh Viễn có thể nhìn thấy tuyệt học này!” Lôi Minh Viễn kích động đến cả người run rẩy.

Quả thật Lôi Đế Chỉ chính là thiết kế dành riêng cho Thiên Lôi Chi Thể hắn ta.

Hết chương 485.
 
Thần Tử Hoang Cổ
Chương 486



Chương 486

Đương nhiên, mặc dù Quân Tiêu Dao không phải Thiên Lôi Chi Thể, nhưng lấy thực lực của hắn thì cũng thi triển được Lôi Đế Chỉ đạt tới viên mãn, uy năng rất mạnh. Cho dù Lôi Minh Viễn có được tuyệt học này cũng không có khả năng đạt đến uy lực như Quân Tiêu Dao.

Ầm ầm ầm!

Hư không chấn động, lôi đình gợn sóng lao vút ra tứ tán, toàn bộ Đoạn Hồn Nhai như bị san bằng thành bình địa.

Hai bóng người hộc máu bay ra, đó chính là Ti Di Hô và Diệu Vô Tâm.

Lúc này các nàng vô cùng chật vật, da thịt tuyết trắng đều vì cháy đen vì lôi điện, hoàn toàn đã không còn dung nhan của Thánh Nữ và Phật Nữ.

Còn không đợi các nàng phục hồi tinh thần, bóng dáng của Quân Tiêu Dao đã thoáng hiện trước người họ.

Quân Tiêu Dao đưa hai tay ra, bóp lấy gáy ngọc của Ti Di Hô và Diệu Vô Tâm. Hai người này, một là Thánh Nữ cao cao tại thượng, một là Phật Nữ không nhiễm trần tục.

Nhưng lúc này, họ lại như hai con gà mái bị Quân Tiêu Dao bóp cổ, dùng tay xách lên.

Sức mạnh nhục thân của Quân Tiêu Dao vốn cường hãn, tùy ý bóp một cái thì hai nàng đã nghẹt thở đến sắc mặt đỏ lên, thở không nổi, nước mắt nước mũi chảy ra bầy hầy.

Đám thiên kiêu xem náo nhiệt chung quanh đều trợn tròn mắt.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ tuyệt đối không tin tưởng, Thánh Nữ Thánh Giáo và Phật Nữ của Tiểu Tây Thiên lại chật vật đến mức này. Đừng nói giống gà, quả thực còn không bằng con gà.

“Chậc chậc, thật sự quá kh*ng b*, cái gì mà Phật Nữ Thánh Nữ, đối mặt với Thần Tử Quân Gia thì đều là rác rưởi!”

“Ai, chỉ có Thần Tử Quân Gia mới có tư cách này, đổi lại là ngươi, chỉ có nước làm l**m cẩu mà thôi.” Một ít thiên kiêu đều đang cảm thán.

Nếu có dung mạo, thân phận và thực lực của Quân Tiêu Dao thì ai nguyện ý làm l**m cẩu kia chứ?

Lúc này, trong lòng Ti Di Hô và Diệu Vô Tâm dâng lên sự nhục nhã chưa bao giờ có.

Nếu chỉ đánh bại các nàng thì thôi, xách các nàng lên như bây giờ khiến họ mất hết mặt mũi.

“Quân Tiêu Dao, ngươi đừng quá đáng, tốt xấu gì ta cũng là Thánh Nữ của Thánh Giáo, hơn nữa Thánh Giáo Tử còn ở thế giới Tiên Cổ.” Ti Di Hô giãy giụa và nói.

Hiện tại nàng ta chỉ có thể lấy Thánh Giáo và Thánh Giáo Tử ra để uy h**p.

Quân Tiêu Dao cười, bàn tay bỗng dùng sức, Ti Di Hô càng hít thở không thông, miệng trào ra máu tươi.

“Quân Tiêu Dao, đừng giết ta...” Diệu Vô Tâm cũng bắt đầu xin tha.

Trong mắt Quân Tiêu Dao hiện ra một chút châm biếm.

“Ai cũng nói tăng nhân của Tiểu Tây Thiên nhìn thấu sinh tử, hiện tại xem ra cũng sợ chết thôi, không sao, bản Thần Tử sẽ không giết các ngươi...”

Lời Quân Tiêu Dao nói khiến đáy lòng Ti Di Hô và Diệu Vô Tâm lập tức buông lỏng.

Nhưng ngay sau đó, trái tim các nàng hoàn toàn lạnh lẽo.

“Thanh Ảnh, nếu luyện hóa hai người này thì tu vi của ngươi có thể đột phá đến Chân Thần Cảnh đúng không?” Quân Tiêu Dao nói.

“Hồi công tử, Thanh Ảnh nhất định có thể làm được!” Ánh mắt Yến Thanh Ảnh sáng loáng.

Hai người này, một là Thánh Nữ, một là Phật Nữ, pháp lực tinh khí trong cơ thể đều không yếu hơn đám người Đọa Thần Tử trước đó bao nhiêu.

Hiện tại Yến Thanh Ảnh đã đến Hư Thần Cảnh đại viên mãn, đột phá đến Chân Thần cũng không phải khó.

“Không... Đừng!” Ti Di Hô kêu thảm thiết lên.

Nàng ta thà bị Quân Tiêu Dao g**t ch*t, cũng không muốn bị Thôn Thần Ma Công luyện hóa chết.

“Chuyện này không phải do các ngươi quyết định.” Hai tay Quân Tiêu Dao chấn động, làm vỡ nát cốt cách toàn thân hai nàng, sau đó trực tiếp ném cho Yến Thanh Ảnh.

Yến Thanh Ảnh giơ tay, thi triển ra Thôn Thần Ma Công, nghiền nát thân thể hai nàng một chút rồi biến thành linh khí tinh thuần nhất.

Cảnh tượng này khiến tất cả thiên kiêu vây xem đều da đầu tê dại, nổi da gà khắp người.

Nhìn thấy thân thể mình bị nghiền nát cắn nuốt từng chút, con mẹ nó quá kh*ng b*, quả thực là cách chết thảm thiết nhất.

Quân Tiêu Dao đưa mắt nhìn chung quanh một vòng, lạnh nhạt mở miệng nói: “Chắc chư vị đã thấy được, ngày sau, ai còn dám lấy Thôn Thần Ma Công làm lý do để nhằm vào tùy tùng của bản Thần Tử thì không chỉ bị luyện hóa một mình.”

“Bản Thần Tử còn muốn tru hết chín tộc!”

Giọng điệu lạnh nhạt mà bá đạo Quân Tiêu Dao của vang vọng tứ phương.

Mọi người đều rùng mình, hiển nhiên Quân Tiêu Dao nói vậy là đang chống lưng cho Yến Thanh Ảnh.

Về sau còn ai dám nhằm vào Yến Thanh Ảnh, phải ước lượng sức nặng của bản thân trước. Không cẩn thận một chút có khả năng sẽ rước lấy họa diệt tộc.

Không ai nghĩ lời Quân Tiêu Dao nói là vui đùa.

Quân Tiêu Dao cũng hoàn toàn có bản lĩnh để nói ra lời này, Quân gia từng diệt trừ không ít thế gia hoàng triều tông phái.

Yến Thanh Ảnh nghe thấy lời này, trong lòng càng cảm động.

Quân Tiêu Dao vẫn luôn suy xét cho nàng ta, chiếu cố cảm nhận của những tùy tùng như bọn họ. Sự trung thành của Yến Thanh Ảnh đối với Quân Tiêu Dao đã không cần điều gì chứng minh nữa, cho dù Quân Tiêu Dao muốn Yến Thanh Ảnh chết thì nàng ta cũng không do dự giây nào!

Cuối cùng, Ti Di Hô và Diệu Vô Tâm cũng hoàn toàn bị Yến Thanh Ảnh luyện hóa trong tiếng kêu to thê lương vô tận.

Có lẽ Ti Di Hô hoàn toàn không tưởng tượng được, chỉ là một cuộc trả thù đơn giản mà cuối cùng lại trả bằng mạng của mình.

Càng châm chọc chính là, cách chết của nàng ta giống y như những tổ tiên Thánh Giáo, đều bị Thôn Thần Ma Công luyện hóa.

Có lẽ đây là số mệnh.

Mà sau khi cắn nuốt hai nàng, cảnh giới của Yến Thanh Ảnh cũng đột phá tới Chân Thần Cảnh. Nàng ngồi xếp bằng bên Đoạn Hồn Nhai, bắt đầu củng cố cảnh giới của bản thân.

Quân Tiêu Dao cũng ngồi xếp bằng trong hư không, dành thời gian bắt đầu lĩnh ngộ Hiện Thế Như Lai Kinh.

Lôi Minh Viễn thì giống như một người hầu trung thành canh giữ ở bên cạnh.

Thậm chí Lôi Minh Viễn cảm thấy, cho dù làm một con chó của Quân Tiêu Dao còn có địa vị hơn làm thiên kiêu của các thế lực khác.

Mà những thiên kiêu chung quanh cũng vô cùng kinh hãi.

Không ngờ hai vị kiêu nữ lại đều dễ dàng ngã xuống như vậy.

Hết chương 486.
 
Thần Tử Hoang Cổ
Chương 487



Chương 487

“Nếu vị Thánh Giáo Tử kia của Thánh Giáo nghe thấy tin này, chỉ sợ sẽ không dễ dàng bỏ qua.”

“Đúng vậy, tu vi của Thánh Giáo Tử đã đạt tới Chân Thần Cảnh, thực lực áp sát đám người Long Ngạo Thiên.”

“Vậy thì thế nào, chẳng lẽ có thể đấu thắng được Thần Tử Quân Gia à, tu vi của hắn đã đạt tới Chân Thần Cảnh đại viên mãn.”

“Ai, cũng đúng, Thần Tử Quân Gia lại đi trước mọi người lần nữa, thật không biết hắn tu luyện thế nào.”

“Có lẽ đây là nhân sinh...”

Ngay vào lúc đó, bên cạnh tấm kính tiên cổ lại là một mảnh tĩnh mịch.

Người của rất nhiều thế lực đều im lặng, ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía Thánh Giáo và Tiểu Tây Thiên.

Tiểu Tây Thiên có một vị lão tăng đại diện tới đây, lúc này sắc mặt rất phức tạp, nỗi lòng không thể bình tĩnh.

Mà Thánh Giáo thì có một vị Hồng Bào giáo chủ, lúc này thân thể Hồng Bào giáo chủ run rẩy, lớp thịt trên mặt cũng run lên, hiển nhiên tức giận không nhẹ.

“Thần Tử Quân Gia thật có thể gây chuyện, lại trêu chọc một đại giáo bất hủ...” Một ít cường giả các thế lực châu đầu ghé tai.

Phía Quân gia, các tộc lão Quân Chiến Thiên lại không cho rằng thủ đoạn của Quân Tiêu Dao có gì không ổn. Quân gia luôn bá đạo như vậy.

“Quân gia các ngươi không khỏi quá đáng!” Hồng Bào giáo chủ của Thánh Giáo trầm giọng mà quát.

“Thế giới Tiên Cổ không kiêng kỵ giết chóc, không có bản lĩnh cũng đừng đến gây chuyện với Quân gia ta, bằng không đây là kết cục!” Quân Chiến Thiên nghiêm mặt, căn bản không có ý thương lượng, trực tiếp chặn miệng Hồng Bào giáo chủ lại.

“Ngươi...” Hồng Bào giáo chủ không còn lời nào để nói, bởi vì đây là sự thật.

Chỉ là Hồng Bào giáo chủ cho rằng, Quân Tiêu Dao bá đạo thế nào cũng nên kiêng kỵ thân phận của Ti Di Hô một chút.

Kết quả Quân Tiêu Dao căn bản không để bụng nàng ta là Thánh Nữ Thánh Giáo, điều này làm Thánh Giáo mất hết mặt mũi.

Hơn nữa chủ yếu là, cho dù Thánh Giáo muốn trả đũa cũng rất khó. Bởi vì Thánh Giáo tử chưa chắc đã đánh thắng được Quân Tiêu Dao.

Điều này thật ức nghẹn.

Ngoại giới nhấc lên chấn động vì chuyện Quân Tiêu Dao bước vào thế giới Tiên Cổ.

Quân Tiêu Dao mới tiến vào thế giới Tiên Cổ mấy ngày mà đã tạo thành giết chóc như vậy. Khó có thể tưởng tượng, cục diện sau này của thế giới Tiên Cổ sẽ như thế nào.

Rất nhiều thế lực có mâu thuẫn với Quân gia đều đang cầu nguyện thiên kiêu nhà mình tuyệt đối đừng gặp phải đại ma vương Quân Tiêu Dao này.

Trong thế giới Tiên Cổ, bên cạnh Đoạn Hồn Nhai.

Quân Tiêu Dao ngồi xếp bằng trong hư không, đã lĩnh ngộ Hiện Thế Như Lai Kinh mấy ngày.

Lúc này, thần cung trong đầu hắn xuất hiện một phật đà màu vàng kim hoàn toàn ngưng tụ thành từ sức mạnh nguyên thần, đang lơ lửng trong hư không, nó tỏa ra khí tức kinh người như thái dương.

Hiện Thế Như Lai Kinh giúp rèn luyện sức mạnh nguyên thần rồi biến chúng thành Đại Nhật Như Lai, trấn áp tứ phương. Tất cả thủ đoạn linh hồn đều không thể tổn thương được Đại Nhật Như Lai nguyên thần này.

Chờ đến khi tu luyện Hiện Thế Như Lai Kinh tới đỉnh cao, Đại Nhật Như Lai có thể chiếu khắp ba ngàn thế giới vô biên. Đến lúc đó chỉ một niệm của Quân Tiêu Dao có thể quyết khắp ba ngàn thế giới.

Không nghi ngờ gì nữa, thần hồn có uy năng như vậy sẽ nghiền áp tất cả.

“Không tồi, chỉ mới là Hiện Thế Như Lai Kinh mà đã có uy năng như vậy, nếu có được cả Quá Khứ Di Đà Kinh, Vị Lai Vô Sinh Kinh và Tam Thế Tiên Kinh thì sẽ có mạnh đến mức nào?”

Quân Tiêu Dao mở hai mắt, lộ ra nụ cười vừa lòng.

Ba vạn nguyên tượng vi lạp trong thân thể hắn đã giúp linh hồn lực của hắn tăng vọt gấp ba.

Nếu lại chồng lên sức mạnh nguyên thần của Đại Nhật Như Lai, có thể nói dù là nguyên thần của thiên kiêu chuyên tu linh hồn thì cũng kém xa hắn.

“Mục tiêu của ta là tu luyện cả nhục thân, nguyên thần và pháp lực đến đỉnh điểm, toàn năng mới thật sự vô địch.” Quân Tiêu Dao thầm nghĩ.

Lúc này, Yến Thanh Ảnh vừa củng cố tu vi đột nhiên run rẩy, tu vi Chân Thần Cảnh hoàn toàn được củng cố.

Ở thế giới Tiên Cổ, tuy Hư Thần Cảnh và Chân Thần Cảnh chỉ cách nhau một cảnh giới, nhưng lực uy h**p lại hoàn toàn khác nhau.

Nếu trước đó Yến Thanh Ảnh có tu vi Chân Thần Cảnh, đám người Ti Di Hô sẽ không dám tùy tiện đi vây sát nàng.

“Đa tạ ân tình của công tử, nếu không có công tử, đừng nói đến chuyện Yến Thanh Ảnh đột phá đến Chân Thần Cảnh, cả tánh mạng cũng khó giữ được.”

Yến Thanh Ảnh vô cùng kích động, lập tức quỳ một chân trước người Quân Tiêu Dao.

“Còn khách sáo với ta làm gì?” Quân Tiêu Dao giơ tay, nâng Yến Thanh Ảnh dậy.

“Công tử...” Sâu trong đôi mắt Yến Thanh Ảnh lóe qua sự quyến luyến cảm mến sâu sắc.

Nhưng nàng ta cũng không để lộ ra, có thể ở bên cạnh Quân Tiêu Dao, trở thành tùy tùng của hắn cũng đã đủ may mắn, Yến Thanh Ảnh sẽ không hi vọng xa vời.

Đương nhiên, nếu Quân Tiêu Dao có thể rủ lòng thương sủng hạnh, Yến Thanh Ảnh sẽ rất vui vẻ.

“Kế tiếp có đi cùng ta không?” Quân Tiêu Dao hỏi.

Ánh mắt Yến Thanh Ảnh biến ảo, hơi giãy giụa, nhưng vẫn chắp tay và nói: “Đa tạ công tử chiếu cố, nhưng Thanh Ảnh vẫn muốn tự mình hành động, tìm kiếm cơ duyên.”

Tuy ở lại bên cạnh Quân Tiêu Dao rất an toàn, nhưng lại không cách nào đạt được trưởng thành chân chính.

Yến Thanh Ảnh muốn bản thân trở nên càng mạnh, như vậy mới có thể đuổi kịp bước chân của Quân Tiêu Dao, mới có tư cách tiếp tục làm tùy tùng của hắn.

“Rất tốt, tùy tùng của Quân mỗ đều là người đứng đầu một phương trong tương lai, ngươi đi đi.” Quân Tiêu Dao duỗi tay, vỗ vỗ vai ngọc của Yến Thanh Ảnh coi như cổ vũ.

Đôi má Yến Thanh Ảnh ửng đỏ, gật gật đầu chắc nịch, sau đó tiếp tục một mình rèn luyện.

“Nhưng phần lớn khu vực Tiên Cổ Đạo Hồ bị một vài chủng tộc Tiên Cổ và truyền nhân của thế lực bất hủ chiếm cứ, trước đó ta cũng không có tư cách tới gần, chỉ nghe qua tin tức này.” Lôi Minh Viễn có chút ngượng ngùng mà nói.

Tuy hắn ta là thiên kiêu của Lôi Đế Sơn, nhưng hiện tại, nhiều nhất cũng chỉ có thể xem như hạng hai, còn không có tư cách đi vào bảo địa cơ duyên cỡ lớn, chỉ có thể nhặt chút cơ duyên nhỏ ở gần đó.

“Chủng tộc Tiên Cổ...” Trong mắt Quân Tiêu Dao lộ ra chút suy tư.

Hết chương 487.
 
Thần Tử Hoang Cổ
Chương 488



Chương 488

Quân Tiêu Dao biết thật ra trong thế giới Tiên Cổ nội tồn tại một ít dân bản xứ, cũng chính là chủng tộc Tiên Cổ.

Những chủng tộc Tiên Cổ đó vẫn luôn sinh hoạt trong thế giới Tiên Cổ, nhưng bởi vì quy tắc đặc thù của nơi này nên những cường giả chủng tộc Tiên Cổ ấy không thể đi ra khỏi tộc địa của mình.

Cũng có một ít thiên kiêu chủng tộc Tiên Cổ thực lực cực mạnh, không kém gì truyền nhân của thế lực bất hủ ngoại giới cả.

Hơn nữa thiên kiêu những chủng tộc Tiên Cổ kia còn có thể tự do hành động, không bị quy tắc của thế giới Tiên Cổ trói buộc.

“Đúng rồi, hình như ta nghe nói còn có Tự Liệt của Quân gia đang ở Tiên Cổ Đạo Hồ.” Lôi Minh Viễn nói.

“Phải không, vậy càng nên đi xem.” Quân Tiêu Dao nói.

Lôi Minh Viễn nghe vậy thì ánh mắt lập tức lộ ra chút mừng rỡ.

Tiên Cổ Đạo Hồ chính là nơi hắn ta muốn vào lại không có tư cách vào, hiện tại đi theo Quân Tiêu Dao, không nói ăn thịt, uống ngụm canh cũng đủ rồi.

“Quá đáng giá, đi theo Thần Tử Quân Gia là lựa chọn sáng suốt nhất của ta.” Lôi Minh Viễn mừng thầm trong lòng, hắn càng thêm kiên định, phải làm tốt vai trò tôi tớ dẫn đường cho Quân Tiêu Dao.

Đại lão ăn thịt ta ăn canh, quá lời còn gì nữa!

Kế tiếp, Quân Tiêu Dao và Lôi Minh Viễn bắt đầu chạy tới vị trí của Tiên Cổ Đạo Hồ. Mà chuyện xảy ra ở nơi đây cũng là bắt đầu lan truyền ra ngoài, có lẽ không bao lâu nữa sẽ truyền khắp nơi nơi.

...

Ở một khu vực khác, một nữ tử mặc áo hồng phấn xinh đẹp đang nhanh chóng lao qua hư không.

Một bộ váy hồng phấn tô điểm cho da thịt nữ tử như băng như tuyết, dung nhan kiều diễm động lòng người. Đôi mắt xinh đẹp đào hoa gợn sóng lăn tăn, như có mị lực câu hồn đoạt phách.

Dáng người nàng ta cũng rất tuyệt, đầy đặn quyến rũ, b* ng*c to tròn, eo thon mảnh khảnh, hai chân thon dài.

Sau cánh mông mật đào kia là sáu cái đuôi cáo lông xù, mềm mại đến cực điểm, càng tăng thêm cho nữ tử này vài phần mị lực khác thường.

Nàng ta chính là thiên nữ của Thiên Hồ Tộc, Bạch Mị Nhi.

Lúc này, trong đôi mắt xinh đẹp đào hoa của Bạch Mị Nhi có gợn sóng động lòng người đang lưu chuyển.

“Rốt cuộc cũng cảm ứng được khí tức của Ngạo Thiên ca ca...” Bạch Mị Nhi đưa tay ngọc lên vuốt mặt, mang theo một tia kích động.

Thế giới Tiên Cổ rất lớn, muốn tìm được một người không phải đơn giản.

Bạch Mị Nhi một lòng chỉ muốn tìm được Ngạo Thiên ca ca của mình.

Cuối cùng, không bao lâu sau, Bạch Mị Nhi cũng thấy được bóng người anh tuấn vĩ ngạn, tỏa ra Vương Bá chi khí kia.

“Ngạo Thiên ca ca!” Tiếng nói của Bạch Mị Nhi mềm mại đến cực điểm, kích động hô.

Bóng người ấy xoay lại, lộ ra một gương mặt soái khí mày kiếm mắt sáng, làm người ta liếc nhìn một cái đã đạt tới cao trào, không nghi ngờ gì nữa, đó chính là Long Ngạo Thiên.

“Hả... Ngươi là... Bạch Mị Nhi?” Long Ngạo Thiên sửng sốt một lát mới nhớ ra thân phận của Bạch Mị Nhi.

Không có cách nào, số lần hắn dùng chiêu anh hùng cứu mỹ nhân quá nhiều, cũng có rất nhiều nữ nhân.

Nếu không phải sau mông Bạch Mị Nhi có sáu cái đuôi cáo quá đặc trưng thì nói không chừng Long Ngạo Thiên không nhớ nổi nàng là ai.

“Quả nhiên Ngạo Thiên ca ca còn nhớ rõ nô gia.” Bạch Mị Nhi vô cùng vui sướng.

“Đương nhiên nhớ rõ.” Long Ngạo Thiên đáp rất có lệ.

“Ngạo Thiên ca ca, nô gia rất nhớ chàng, nô gia sẽ không rời khỏi Ngạo Thiên ca ca trong hành trình thế giới Tiên Cổ kế tiếp.” Bạch Mị Nhi đi đến bên cạnh Long Ngạo Thiên, nhìn hắn ta bằng si mê và nói.

Đồng thời, Bạch Mị Nhi cũng cảm ứng được tu vi của Long Ngạo Thiên đã đạt tới Chân Thần Cảnh hậu kỳ.

Nói thật, cảnh giới này đã rất ghê gớm, ít nhất là đứng đầu ở thế hệ trẻ Tiên Vực.

“Quả nhiên không hổ là nam nhân ta nhìn trúng, không có ai lợi hại hơn Ngạo Thiên ca ca nổi.” Bạch Mị Nhi thầm nghĩ trong lòng, càng thêm yêu mến.

“A chuyện này...” Long Ngạo Thiên nghe thấy lời nói của Bạch Mị Nhi thì sắc mặt hơi mất tự nhiên.

Nếu đổi lại là trước đó, Long Ngạo Thiên nhất định sẽ vui sướng chấp nhận, nữ nhân chủ động cho không, không lý nào Long Ngạo Thiên lại không nhận.

Không nhận thì quá có lỗi với cái tên mang nghĩa vai chính của hắn ta, nhưng vấn đề hiện tại là, Long Ngạo Thiên đã định ra mục tiêu.

Mục tiêu của hắn ta là Long Cát công chúa, hiện tại Bạch Mị Nhi dán dính lấy hắn thì chỉ gây thêm phiền phức cho Long Ngạo Thiên.

“Mị Nhi, ta cảm thấy nên nói rõ ràng với nàng.” Long Ngạo Thiên bỗng trịnh trọng nói.

“Ngạo Thiên ca ca cứ nói.” Bạch Mị Nhi nói.

“Mị Nhi, nàng thích ta không?” Long Ngạo Thiên hỏi.

“Đương nhiên thích, nô gia là người thích Ngạo Thiên ca ca nhất toàn thế giới...” Trong mắt Bạch Mị Nhi tỏa ra tia sáng cuồng nhiệt kỳ dị, còn có cảm giác độc chiếm nồng đậm.

Không có ai yêu Long Ngạo Thiên hơn nàng ta.

“Vậy tốt, Mị Nhi, nàng có thể làm một thiếp thất của ta, mục tiêu hiện tại của ta là Long Cát công chúa, ngày sau hy vọng các nàng có thể hài hòa ở chung.” Ánh mắt Long Ngạo Thiên thật thâm thúy, hắn ta nói.

“Cái... Cái gì?” Bạch Mị Nhi như bị sét đánh, lập tức ngây ngẩn cả người.

“Mị Nhi, chắc nàng cũng biết, người ưu tú như ta không có khả năng chỉ có một nữ nhân, nhưng không sao, tình yêu của ta đối với các nàng đều là bình đẳng, không có chêch lệch bao nhiêu.” Long Ngạo Thiên thâm tình chân thành mà nói.

Đôi mắt đào hoa của nàng ta như mất đi ánh sáng, trở nên trống rỗng.

“Không sao, Mị Nhi, ta cũng thích nàng, tình yêu của ta đối với nàng và Long Cát công chúa không có chênh lệch.” Long Ngạo Thiên vừa thâm tình nói, vừa duỗi tay muốn ôm Bạch Mị Nhi.

Bạch Mị Nhi đột nhiên lui về phía sau hai bước, trong lòng nàng ta không thể chấp nhận chuyện này, không có nữ nhân nào chấp nhận dùng chung một nam nhân mình yêu nhất với nữ nhân khác.

Hết chương 488.
 
Thần Tử Hoang Cổ
Chương 489



Chương 489

Mà lời này lại nói ra từ miệng Long Ngạo Thiên, càng làm Bạch Mị Nhi đau điếng người.

“Ngạo Thiên ca ca, ngươi thật quá đáng!” Bạch Mị Nhi xoay người bỏ đi.

“Mị Nhi...” Long Ngạo Thiên hô một tiếng, nhưng không đuổi theo.

“Thôi, nàng nhất thời không nghĩ thông mà thôi, ngày sau suy nghĩ cẩn thận thì sẽ ngoan ngoãn trở về.” Long Ngạo Thiên khẽ lắc đầu.

Hắn tiếp tục đi về một hướng, vì hắn mơ hồ cảm ứng được khí tức huyết mạch Long tộc ở hướng này.

“Cái khí tức huyết mạch loại này, là những người khác trong Tổ Long Sào, hay là...” Long Ngạo Thiên lộ ra vẻ mặt suy tư.

Phía bên kia.

Bạch Mị Nhi nhanh chóng lao qua hư không, trên gương mặt xinh đẹp của nàng ta dính đầy nước mắt loang lổ.

“Ngạo Thiên ca ca quá đáng, quá đáng, thật quá đáng, rõ ràng nô gia mới là người yêu hắn nhất, Long Cát công chúa kia dựa vào cái gì?”

Trong lòng Bạch Mị Nhi sắp phát điên.

Tính cách nàng ta vốn có phần b*nh h**n, có cảm giác như bệnh kiều, nàng không thể chấp nhận loại “Bác ái” này của Long Ngạo Thiên.

Bạch Mị Nhi luôn nghĩ về chuyện của Long Ngạo Thiên, cũng không biết mình đã lao đi rất xa.

Khi nàng ta phục hồi tinh thần lại thì bỗng phát hiện hoàn cảnh chung quanh trở nên vô cùng tối tăm.

Dù nàng ta đi tới thế nào cũng giống như chỉ đảo quanh tại chỗ, cứ như gặp quỷ đánh tường.

“Không tốt, chẳng lẽ không cẩn thận tiến vào mê trận trong thế giới Tiên Cổ?” Bạch Mị Nhi kinh hãi trong lòng, bừng tỉnh từ cảm xúc bi thương.

Trong thế giới Tiên Cổ không chỉ tồn tại một ít sát trận tàn khuyết, càng còn có một vài mê trận.

Nếu không cẩn thận bước vào những mê trận, hơn nữa không thể phá vỡ thì có lẽ cả đời cũng không đi ra được, sẽ bị nhốt mãi bên trong.

“Không, sẽ không...” Bạch Mị Nhi thi triển thần thông của Thiên Hồ Tộc.

Nhưng dù nàng giãy giụa thế nào, cũng không thể chạy ra mê trận này.

“Không sao, Ngạo Thiên ca ca phát hiện ta không trở về tìm chàng, nhất định sẽ đến cứu ta, tựa như lần trước...” Bạch Mị Nhi cố an ủi chính mình.

Sở dĩ Bạch Mị Nhi mê luyến Long Ngạo Thiên như vậy, là bởi vì trước kia khi nàng rơi vào một tuyệt trận, lòng tràn đầy tuyệt vọng, là Long Ngạo Thiên như chân mệnh thiên tử giáng thế, cứu nàng ra khỏi tuyệt trận.

Khó có thể tưởng tượng, khi một người hãm sâu trong tuyệt vọng thì đột nhiên có một ánh rạng đông xuất hiện, cảm giác được cứu rỗi đó là không cách nào hình dung được.

Bởi vậy Bạch Mị Nhi mới điên cuồng thích Long Ngạo Thiên.

Bạch Mị Nhi tin tưởng, khi Long Ngạo Thiên phát hiện nàng không trở về, cũng sẽ đến tìm nàng, cứu nàng ra.

Nhưng mà, Bạch Mị Nhi không biết lúc này Long Ngạo Thiên đang tìm kiếm một khí tức huyết mạch khác, căn bản không để ý đến nàng.

Một ngày...

Hai ngày...

Ba ngày...

Đảo mắt đã trôi qua bảy ngày, Bạch Mị Nhi hãm sâu trong mê trận, vẫn không chờ được Long Ngạo Thiên tới cứu mình.

“Không có khả năng, Ngạo Thiên ca ca nhất định sẽ đến cứu ta, hắn không có khả năng bỏ mặc ta...” Hai má Bạch Mị Nhi tái nhợt như tuyết, trong lòng vẫn kiên trì niềm tin này.

Mà lúc này, phía chân trời cách mê trận này không xa có hai bóng người nhanh chóng xẹt qua, đó là Quân Tiêu Dao và Lôi Minh Viễn.

“Hả... Sao nơi đó có một bóng người cứ đi lòng vòng trong sơn cốc, hình như là... Thiên nữ của Thiên Hồ Tộc?” Lôi Minh Viễn ánh mắt tìm kiếm, kinh ngạc nói.

“Thiên nữ của Thiên Hồ Tộc?” Quân Tiêu Dao cũng đưa mắt nhìn lại.

Quân Tiêu Dao đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy trong một sơn cốc cách đó không xa, một nữ tử mặc váy hồng có sáu cái đuôi cáo đang đi vòng quanh qua lại trong sơn cốc, nhưng dù làm thế nào cũng không đi ra được đó.

“Thật là Thiên nữ của Thiên Hồ Tộc, nàng đang làm gì?” Lôi Minh Viễn nghi hoặc, muốn tiến lên điều tra.

Sức mạnh thần hồn của Lôi Minh Viễn còn kém xa Quân Tiêu Dao, cho nên hắn ta cũng không cảm nhận được có nguy hiểm gì, ngược lại trong ánh mắt Quân Tiêu Dao lộ ra một tia khác lạ.

Ngay vào lúc Lôi Minh Viễn sắp bước vào sơn cốc, Quân Tiêu Dao mở miệng nói: “Chậm đã...”

“Thần Tử, làm sao vậy?” Lôi Minh Viễn nghi hoặc nói.

“Nếu ngươi bước vào thêm một bước thì sẽ giống nàng ta.” Quân Tiêu Dao thản nhiên nói.

“Chẳng lẽ đây là...” Lôi Minh Viễn cũng không ngốc, lập tức phản ứng lại.

“Không sai, sơn cốc này chính là một mê trận, không thấy nàng cũng không chú ý tới chúng ta tới sao, nàng đã hãm sâu vào mê trận này rồi.” Quân Tiêu Dao nói.

“Thì ra là thế.” Lôi Minh Viễn theo bản năng lui ra phía sau hai bước, trong lòng nghĩ lại mà sợ.

Thiên kiêu như hắn ra không cẩn thận một chút cũng có khả năng vào nhầm mê trận, đến lúc đó thật sự kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.

Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nhìn thoáng qua Bạch Mị Nhi đang rơi vào mê trận.

Lúc này, gương mặt tuyết trắng xinh đẹp quyến rũ của Bạch Mị Nhi tràn ngập tuyệt vọng, nhưng Quân Tiêu Dao lại thờ ơ, không có chút thương hại gì.

Hắn và thiên nữ của Thiên Hồ Tộc này cũng không có bất cứ quan hệ nào, không cần thiết ra tay tương trợ.

“Chúng ta đi thôi.” Quân Tiêu Dao phất tay áo, chuẩn bị rời đi.

Lôi Minh Viễn gật đầu một cái, đồng thời miệng nói thầm: “Sao thiên nữ của Thiên Hồ Tộc lại rơi vào nơi đây, Long Ngạo Thiên kia không tới cứu nàng sao.”

Quân Tiêu Dao nghe vậy thì bước chân bỗng khựng lại, lập tức hỏi: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”

Lôi Minh Viễn nghe vậy thì nói: “Chẳng lẽ Thần Tử đại nhân không biết quan hệ giữa Bạch Mị Nhi này và Long Ngạo Thiên sao?”

Nói không chừng Bạch Mị Nhi này cũng có thể trở thành một quân cờ không tồi.

“Thôi thì cứu nàng đi.” Quân Tiêu Dao nói.

“Hả?” Lôi Minh Viễn sửng sốt, trong lòng đầy dấu chấm hỏi.

Hết chương 489.
 
Back
Top Bottom