Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thần Tử Hoang Cổ

Thần Tử Hoang Cổ
Chương 240



Chương 240

Lúc này Quân Tiêu Dao đã thu hồi Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm, trực tiếp lấy găng tay Diệt Bá Thánh Vương ra rồi đeo lên tay phải.

Sức mạnh thần ngân tử kim tràn ngập, gia trì lên quyền phong của Quân Tiêu Dao.

Hắn tung ra một quyền, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: “Kim Dực Tiểu Bằng Vương à, thủ hạ bại tướng mà thôi.”

Oanh!

Quân Tiêu Dao đeo Găng tay Diệt Bá Thánh Vương vào rồi thì thật sự như trở thành one-punch man.

Một quyền giáng xuống, toàn bộ thân thể Bằng Phi đều chia năm xẻ bảy, máu tươi văng khắp nơi, cánh tay ra quyền cũng bị đánh nổ thành huyết vụ.

“Ngươi... Ngươi nói cái gì, Kim Dực Tiểu Bằng Vương...”

Vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, Bằng Phi trừng lớn hai mắt, còn mang theo cảm xúc không thể tin nổi.

Rốt cục gã đã trêu chọc nhân vật kh*ng b* như thế nào!

Thình thịch!

Thân thể Bằng Phi chia năm xẻ bảy, rơi xuống từ giữa không trung, cũng chết không thể lại chết.

Quân Tiêu Dao dùng hai chiêu, trong nháy mắt đã hạ gục hai truyền nhân ưu tú nhất của Thanh Thiên Thần Sơn.

Điều này khiến chiến trường hỗn loạn tứ phương đều an tĩnh lại.

Người của Thanh Thiên Thần Sơn có chút ngơ ngẩn.

Truyền nhân ưu tú nhất của Thanh Thiên Thần Sơn bọn họ chết tươi như vậy sao?

“Sao... Sao lại...” Cả người Lâm Phong như đang run lên lẩy bẩy.

Rốt cuộc Quân Tiêu Dao mạnh tới mức nào?

Hắn còn là người không?

Quân Tiêu Dao thừa dịp mọi người chưa phản ứng kịp, đã trực tiếp đưa tay chụp vào Lâm Phong.

Cả người Lâm Phong đều bị bàn tay pháp lực kim sắc vồ lấy, không thể nhúc nhích.

“Quân Tiêu Dao, ngươi...” Sắc mặt Lâm Phong nghẹn đến mức đỏ lên, sắp hít thở không thông.

“Trước khi ngươi chết, bản Thần Tử nói cho ngươi một câu.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.

“Ngươi... Ngươi muốn giết ta...” Khớp hàm của Lâm Phong cũng run lên bần bật.

Thẳng đến sắp chết, Lâm Phong mới biết được cái gì gọi là sợ hãi.

Trước kia hắn ta được thiên địa che chở, vẫn luôn thuận buồm xuôi gió.

Nhưng từ khi đụng phải Quân Tiêu Dao, mọi chuyện như trở thành cơn ác mộng.

“Ngươi có thể là vai chính của thiên địa, nhưng mà...”

“Thiên địa, đều nằm trong lòng bàn tay của bản Thần Tử!”

Quân Tiêu Dao vừa dứt lời thì đã siết chặt tay về hướng hư không!

Cự chưởng pháp lực kim sắc cũng lập tức khép lại!

Rắc!

Máu tươi văng khắp nơi, tiếng xương cốt tan nát vang lên.

Toàn bộ thân thể Lâm Phong đều bị bóp nát thành thịt nát, chết không thể lại chết.

Vai chính của thiên địa thứ hai đã chết trong tay Quân Tiêu Dao.

Một đoàn căn nguyên thế giới của Thiên Huyền đại lục hiện lên.

Quân Tiêu Dao trực tiếp thu nó vào pháp khí không gian.

Cộng thêm đoàn căn nguyên thế giới nhỏ trước đó hắn có được từ trên người Lâm Phong thì xem như gom đủ căn nguyên của Thiên Huyền đại lục.

Hiện tại, hắn đã có được căn nguyên thế giới là Thiên Huyền đại lục và Tinh Thần đại lục hai.

Thẳng đến Quân Tiêu Dao b*p ch*t Lâm Phong, mọi người mới hậu tri hậu giác tỉnh táo lại.

“Tiểu bối, chết tới nơi rồi!”

Thánh Nhân của Thanh Thiên Thần Sơn phát ra tiếng rống giận, sức mạnh Thánh Cảnh bùng nổ, nghiền áp về hướng Quân Tiêu Dao.

“Làm càn!”

Đông Huyền lão tổ ra tay, cũng bùng nổ sức mạnh Thánh Cảnh, ngăn cản thế công của Thánh Nhân Thanh Thiên Thần Sơn.

“Truyền nhân của Hoang Cổ thế gia Tiên Vực, ngươi quá kiêu ngạo, với cục diện hiện tại, một mình ngươi cũng không có khả năng xoay chuyển trời đất.” Kim Chu lão tổ của Ma Linh Thần Sơn phát ra tiếng nói lãnh lệ.

Nghe thấy lời này, phe tu sĩ Nhân tộc mới phản ứng lại.

Đúng vậy.

Tuy Quân Tiêu Dao đã tới, nhưng hắn cũng chỉ có thể quét ngang cùng thế hệ, nhiều nhất là vượt cấp khiêu chiến mấy tầng mà thôi.

Nhưng đối mặt với Chuẩn Thánh, Thánh Nhân thì vẫn là lấy trứng chọi đá.

Mà tôi tớ của hắn cũng chỉ có hai vị Thánh Nhân và một vị Chuẩn Thánh.

Tuy cũng có trợ giúp nhất định đối với cục diện chiến đấu, nhưng nhân số vẫn không đủ, không thể hoàn toàn giải quyết vấn đề.

Phía Thái Cổ Thần Sơn có tới hàng chục Thánh Nhân.

Trái tim đám người Nạp Lan Chiến cũng hơi trầm xuống.

Lúc này, Kim Chu lão tổ lại mở miệng: “Nể mặt ngươi là truyền nhân của Hoang Cổ thế gia thượng giới, nếu ngươi không can thiệp chiến cuộc này thì Thái Cổ Thần Sơn chúng ta cũng có thể tha thứ cho sự mạo phạm của ngươi.”

Lời này lại khiến đám người Nạp Lan Chiến, Đông Huyền Tông chủ đều biến sắc.

Đây là muốn uy h**p Quân Tiêu Dao không được nhúng tay?

“Công tử...” Nạp Lan Nhược Hi cũng hơi căng thẳng trong lòng.

Nhưng nàng vẫn tin tưởng Quân Tiêu Dao sẽ không từ bỏ bọn họ.

Quân Tiêu Dao a một tiếng cười: “Từ lúc bản Thần Tử sinh ra tới nay, thật sự không có mấy ai dám mở miệng uy h**p ta như vậy, con nhện nhà ngươi thì tính là gì?”

“Tiểu nghiệt súc, tìm đường chết!” Kim Chu lão tổ nghe vậy thì tám con mắt kép đều dâng lên lửa giận.

Nhất tộc Thiên Ma Chu vốn trời sinh mang tính thị huyết táo bạo.

Kim Chu lão tổ cảm thấy thân phận của Quân Tiêu Dao có chút phiền phức, bởi vậy nguyện ý lui một bước.

Không ngờ lại bị Quân Tiêu Dao trào phúng bằng lời lẽ như vậy.

Lão ta trực tiếp vươn một cái chân nhện, giống như trường mâu hoàng kim sắc bén, đâm thẳng về hướng Quân Tiêu Dao.

“Chết đi!” Kim Chu lão tổ phát ra tiếng gào rống sắc nhọn.

Đúng lúc này, Kim Chu lão tổ thấy được trong mắt Quân Tiêu Dao lộ ra ý cười trào phúng.

Lão ta không rõ, một người sắp chết đến nơi, sao còn có thể lộ ra vẻ mặt như vậy.

Nhưng ngay vào khắc tiếp theo, Kim Chu lão tổ cũng đã hiểu.

Hư không chung quanh lão ta nứt ra sáu cái khe không gian.

Sáu quyền phong mơ hồ mang theo sức mạnh Thánh Cảnh cùng oanh kích về hướng Kim Chu lão tổ!

Kim Chu lão tổ lập tức phát ra tiếng rít kinh hãi!

Sáu nắm tay tỏa ra ánh sáng kim loại lạnh như băng giáng thẳng ra từ cái khe không gian.

Mỗi một quyền phong đều mang theo sức mạnh kh*ng b* nổ nát núi cao vạn trượng.

Một quyền giáng xuống thì Thánh Nhân cũng phải nổ mạnh.

Kim Chu lão tổ phát ra tiếng rít hoảng sợ tới cực điểm.

Chỉ cần một quyền phong cũng đã làm lão ta có cảm giác lông tơ dựng ngược, càng đừng nói sáu quyền phong cùng oanh kích đến.

Hơn nữa còn là bọc đánh bốn phương tám hướng, Kim Chu lão tổ muốn lui cũng không có chỗ lui.

Lúc này, lão ta mới hiểu tia châm chọc trong mắt của Quân Tiêu Dao rốt cục có ý nghĩa gì.

Sáu tiếng chấn động nổ vang, gần như vang lên cùng một lúc.

Đồng thời còn truyền ra tiếng kêu thảm thiết thê lương tới cực điểm của Kim Chu lão tổ.

Tiếng kêu thảm thiết bi thương kia quả thực khiến người thấy bi thương, người nghe rơi lệ.

Hết chương 240.
 
Thần Tử Hoang Cổ
Chương 241



Chương 241

Giây tiếp theo, thân thể khổng lồ của Kim Chu lão tổ đâm thật mạnh xuống mặt đất.

Tám cái chân nhện của lão ta gần như bị chặt đứt toàn bộ, giáp xác trên người cũng bị đấm ra mấy lỗ thủng.

Các loại máu tươi, thể dịch không ngừng chảy ra từ lỗ máu đó.

Đường đường là Sơn Kim Chu lão tổ của Ma Linh Thần, giờ phút này lại trọng thương gần chết, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.

Cảnh tượng bất thình lình xảy ra làm tất cả Thái Cổ Thần Sơn Thần linh đều tạm thời chết máy.

Con mẹ nó đây là tình huống gì thế nào?

Lúc này, ánh mắt mọi người lại chuyển về hướng sáu cái khe không gian kia.

Sáu bóng dáng toàn thân lập loè ánh sáng sao trời và kim loại cất bước đi ra từ cái khe không gian.

Mỗi một bóng dáng đều cao lớn nguy nga, tản ra khí tức Thánh Cảnh.

Đó là Liệt Tinh Thần Khôi mà Quân Tiêu Dao có được từ bảo khố tinh cung.

Liệt Tinh Thần Khôi lấy danh là Liệt tinh (Đánh nứt sao), một quyền giáng xuống thì cả sao trời cũng bị đánh vỡ ra.

Giờ phút này sáu Liệt Tinh Thần Khôi cùng ra tay, có thể suy ra uy lực cường đại đến cỡ nào.

Kim Chu lão tổ không bị một quyền đấm chết, ngược lại hơi nằm ngoài dự đoán của Quân Tiêu Dao.

Nhưng hiện tại, Kim Chu lão tổ chết hay không đã không có khác biệt quá lớn.

“Cái này... Đây là sáu con rối?”

“Sáu con rối cấp bậc Thánh Nhân, trời ạ!”

Tất cả tu sĩ Nhân tộc đều bị chiêu này của Quân Tiêu Dao làm khiếp sợ.

Vừa ra tay đã là sáu con rối Thánh Nhân, đưa mắt nhìn khắp hạ giới, đây là chuyện khiến người ta khó có thể tưởng tượng đến cỡ nào.

Ở thập giới, trừ nhân vật nghịch thiên như Vô Cực Tinh Quân ra thì rất khó có ai có nội tình như vậy.

Nhưng cuối cùng, người hưởng lợi vẫn là Quân Tiêu Dao.

“Lão tổ!” Những sinh linh của Ma Linh Thần Sơn kinh hô, muốn ra tay cứu viện.

Nhưng Quân Tiêu Dao đã đi trước một bước, tâm niệm khẽ động.

Sáu Liệt Tinh Thần Khôi lại ra tay, trực tiếp đấm Kim Chu lão tổ thành một bãi thịt nát.

“Không!” Sinh linh của Ma Linh Thần Sơn phát ra tiếng kêu bi thiết.

Trái lại bên phe tu sĩ Nhân tộc lại sĩ khí đại chấn.

Các vị Thánh Nhân Nhân tộc cũng vui mừng quá đỗi.

Một mình Quân Tiêu Dao đã có được chiến lực của sáu Thánh Nhân.

Nếu cộng thêm đám người Đông Huyền lão tổ thì chính là tám vị Thánh Nhân.

Chuyện này tuyệt đối có thể quyết định thắng bại của trận chiến tranh này.

Càng đừng nói sáu Liệt Tinh Thần Khôi đao thương bất nhập, thân thể vô địch.

Một khối Liệt Tinh Thần Khôi có thể chặn lại hai Thánh Nhân của Thái Cổ Thần Sơn.

“Giết!”

Tâm niệm của Quân Tiêu Dao khẽ động, sáu Liệt Tinh Thần Khôi cùng ra tay, khí tức mênh mông, quyền quang kinh thế.

Quân Tiêu Dao có chừng mấy ngàn tinh hạch, cũng có thể chống đỡ để dùng cho Liệt Tinh Thần Khôi.

“Giết, thời điểm Nhân tộc phản kích tới rồi!”

“Là lúc để những nhãi con sinh linh Thái Cổ đó biết được sự lợi hại của Nhân tộc chúng ta!”

“Thần Tử vạn tuế, có Thần Tử ở đây thì Nhân tộc chúng ta gì sầu không thắng!”

Giờ phút này Quân Tiêu Dao đã trở thành Định Hải Thần Châm của Nhân tộc.

Cứ như chỉ cần có hắn ở đây thì tất cả khó khăn đều được giải quyết dễ dàng.

Sự thật cũng như thế.

Những sinh linh Thái Cổ Thần Sơn đó bắt đầu luống cuống, cục diện gần như bị đảo ngược.

Sáu Liệt Tinh Thần Khôi đại khai đại hợp, đao thương bất nhập, quét ngang tứ phương, căn bản không có một Thánh Nhân Thái Cổ Thần Sơn nào nguyện ý đối đầu với những Liệt Tinh Thần Khôi đó.

Thử hỏi ai lại nguyện ý dùng tánh mạng mình đi liều chết liều sống với một con rối?

Cũng vì nguyên nhân này, Thánh Nhân Thái Cổ Thần Sơn liên tục bại lui, bắt đầu chuẩn bị tách ra rời đi.

Chiến lực đứng đầu bại lui, vậy càng không cần phải nói đến chiến lực hạ tầng, chúng trực tiếp bắt đầu tan tác.

Vô số sinh linh Thái Cổ Thần Sơn bị chém giết, máu chảy thành sông.

Trước đó bọn chúng là đồ tể, tu sĩ Nhân tộc là thịt cá nằm trên thớt.

Hiện giờ cục diện đảo ngược lại, sinh linh Thái Cổ trở thành thịt cá.

Quân Tiêu Dao cũng không nhàn rỗi, mỗi một quyền hắn tung ra đều khiến hư không rách nát, quyền quang kinh thế, đấm cho một mảnh sinh linh Thái Cổ thành những mảnh vụn máu thịt.

Rất nhanh, phía Thái Cổ Thần Sơn đã kiên trì không được, lại có Thánh Nhân chết dưới quyền phong của Liệt Tinh Thần Khôi.

Bọn chúng bắt đầu hoảng sợ kêu to, xoay người chạy tán loạn.

Rất nhiều sinh linh Thái Cổ đều mang theo sợ hãi xưa nay chưa từng có khi nhìn về phía Quân Tiêu Dao, giống như nhìn thấy Diêm La dưới địa ngục.

Quân Tiêu Dao chính là ác mộng của Thái Cổ Thần Sơn bọn chúng!

Kế tiếp, trận đại chiến này giằng co chừng mấy ngày mấy đêm.

Tu sĩ Nhân tộc đuổi giết một đường, đánh cho Thái Cổ Thần Sơn chạy tán loạn tứ tán.

Trên đường đi qua, máu chảy thành sông, nhưng đa số đều là sinh linh Thái Cổ Thần Sơn chết.

Bọn chúng bắt đầu co đầu rút cổ trở về vùng cấm trung ương, run lên bần bật.

Nhân tộc giành được đại thắng xưa nay chưa từng có.

Gia tộc Nạp Lan, trên linh sơn thượng cổ.

Đưa mắt nhìn ra, tuy nơi đây vẫn là một mảnh hỗn độn, nhưng trên mặt chúng tu sĩ lại mang theo vui sướng phát ra từ nội tâm.

Đây là lần đầu tiên tu sĩ Nhân tộc của Thiên Huyền đại lục bọn họ đứng lên.

Trước đó nơi ở của Thái Cổ Thần Sơn được gọi là vùng cấm, tu sĩ Nhân tộc bước vào là chết.

Nhưng hiện tại, những sinh linh vùng cấm đó lại bị tu sĩ Nhân tộc bọn họ đuổi giết mà chạy vắt giò lên cổ.

Cảm giác này thật con mẹ nó sảng!

Mà tất cả những điều này đều là nhờ ơn Quân Tiêu Dao.

Quân Tiêu Dao là chúa cứu thế của tất cả tu sĩ Nhân tộc trên toàn bộ Thiên Huyền đại lục!

Gia tộc Nạp Lan, trong đại đường rộng lớn, Quân Tiêu Dao ngồi trên thủ vị.

Ở phía dưới hắn, rất nhiều lãnh tụ các thế lực Thiên Huyền đại lục đang đứng chi chít.

Có Thánh Chủ thánh địa, có gia chủ của gia tộc lánh đời, có tông chủ tông phái, có giáo chủ đại giáo.

Giờ phút này, bọn họ cùng khom người chắp tay trước Quân Tiêu Dao.

“Nhân tộc của Thiên Huyền đại lục, cảm tạ đại ân của Thần Tử Quân gia, ân này vĩnh thế không dám quên!”

Câu nói của mọi người giống như tuyên truyền giác ngộ, phát ra từ nội tâm, thành thành cảm tạ.

“Chư vị không cần như thế.” Quân Tiêu Dao xua tay và nói.

Thật ra hắn cũng không phải chúa cứu thế thánh mẫu cái gì.

Đơn thuần vì ích lợi của mình mà thôi.

“Từ nay về sau, Nhân tộc của Thiên Huyền đại lục ta sẽ nghe theo Thần Tử như Thiên Lôi sai đâu đánh đó!” Đông Huyền Tông chủ là người đầu tiên mở miệng.

“Đúng vậy đúng vậy, về sau cả đại lục đều nghe theo mệnh lệnh của Thần Tử!”

“Thần Tử chính là chủ nhân của Thiên Huyền đại lục!”

Các vị Thánh Chủ, giáo chủ, tông chủ đều phụ họa.

Trong mắt Nạp Lan Chiến vẫn có một tia nghi kỵ, ông ta mở miệng nói: “Xin hỏi Thần Tử, tuy chúng ta giành được đại thắng trong chiến dịch lần này, nhưng Thái Cổ Thần Sơn vẫn bảo tồn một bộ phận chiến lực, nếu chờ Thần Tử rời đi, bọn chúng lại ngóc đầu trở lại trả thù...”

Nạp Lan Chiến không nói tiếp.

Hắn là người của Tiên Vực, không có khả năng luôn nán lại ở Thiên Huyền đại lục đúng không?

“A... Các vị chớ lo lắng, bản Thần Tử sớm đã nghĩ ra biện pháp xử lý việc này.”

Quân Tiêu Dao cười khẽ, mang theo cảm giác như bày mưu lập kế.

Hết chương 241.
 
Thần Tử Hoang Cổ
Chương 242



Chương 242

Quân Tiêu Dao tự nhận mình không phải người tốt gì.

Nhưng Quân Tiêu Dao cũng không ngại làm mấy chuyện không cần tốn nhiều sức, tùy tiện ra tay là có thể trợ giúp người khác.

Còn nữa, toàn bộ Thiên Huyền đại lục bị khống chế trong tay tu sĩ Nhân tộc, chẳng khác nào là bị Quân Tiêu Dao kiểm soát.

Sau này Quân gia còn có thể coi Thiên Huyền đại lục trở thành nơi đóng quân dưới hạ giới.

Làm vậy tương đương với kiếm được một khối địa bàn.

“Đầu tiên, sau khi ta rời đi Thiên Huyền đại lục, sáu Liệt Tinh Thần Khôi này sẽ được để lại, giao cho tu sĩ Nhân tộc đáng tin cậy khống chế.”

Câu đầu tiên của Quân Tiêu Dao đã khiến cả đường chấn động không biết nói gì.

Sáu con rối Thánh Nhân cảnh mà nói đưa là đưa, hành động này quả thực khiến những tu sĩ hạ giới không thể tin nổi.

Một Liệt Tinh Thần Khôi xuất thế, phỏng chừng có thể khuấy đạo cả đại lục đến mức gió nổi mây phun.

Quân Tiêu Dao lại thuận miệng hứa sẽ đưa ra sáu thần khôi.

“Thần Tử đại nhân, cái này quá quý trọng.”

“Đúng vậy, sáu Liệt Tinh Thần Khôi này là vật tư hữu của ngài, sao chúng ta lại không biết xấu hổ mà lấy.”

Rất nhiều gia chủ, thánh chủ đều mở miệng nói.

Quân Tiêu Dao vẫy vẫy tay và nói: “Các ngươi cho rằng bản Thần Tử thiếu con rối sao?”

Một câu của Quân Tiêu Dao lập tức chặn miệng bọn họ lại.

Đúng vậy, nếu Quân Tiêu Dao muốn có con rối, đừng nói là Thánh Nhân cảnh, cho dù là Thánh Nhân Vương, thậm chí Đại Thánh Cảnh đỉnh cấp thì Quân gia cũng sẽ đưa cho hắn.

Nhưng vấn đề là hoàn toàn không cần thiết.

Sau khi Quân Tiêu Dao trở lại Tiên Vực, nhất định sẽ có đám người hộ đạo nhân A Cửu âm thầm bảo hộ.

Cũng không cần thiết dùng con rối để hộ thân.

Cho nên sau khi Quân Tiêu Dao trở lại Tiên Vực thì Liệt Tinh Thần Khôi sẽ mất đi tác dụng.

So với ném vào pháp khí không gian ăn bụi, không bằng đưa cho tu sĩ Nhân tộc trên Thiên Huyền đại lục.

Sau một hồi giải thích, rất nhiều tu sĩ đều lộ ra vẻ mặt vui sướng.

Có sáu Liệt Tinh Thần Khôi này thì Thái Cổ Thần Sơn muốn mưu đồ gây rối gì nữa cũng phải liệu sức của mình.

Quân Tiêu Dao tiện thể nói luôn: “Trừ chuyện này ra, sau đó ta sẽ liên hệ với Huyền Thiên Tông trên Tinh Thần đại lục.”

“Muốn đi từ Tinh Thần đại lục đến Thiên Huyền đại lục thì có Truyền Tống Trận vượt giới, xem như cũng tiện, Huyền Thiên Tông cũng nghe theo lệnh của bản Thần Tử, đến lúc đó nếu Thái Cổ Thần Sơn lại có động tĩnh thì có thể bảo Huyền Thiên Tông phái cường giả đến viện trợ.” Quân Tiêu Dao nói.

Còn về vì sao Quân Tiêu Dao không trực tiếp đi đến vùng cấm trung ương, diệt sạch tất cả sinh linh Thái Cổ Thần Sơn.

Nguyên nhân rất đơn giản.

Phiền toái.

Quân Tiêu Dao không thích phiền toái, cho nên trực tiếp để lại cho các tu sĩ Thiên Huyền đại lục tự xử lý.

Quân Tiêu Dao cũng tin bọn họ có thể xử lý tốt.

Nếu dưới sự trợ giúp này mà tu sĩ Thiên Huyền đại lục còn không đối phó được Thái Cổ Thần Sơn, vậy bọn họ bị giết cũng đáng.

Nghe xong lời nói của Quân Tiêu Dao, chúng tu sĩ Thiên Huyền đại lục mới hoàn toàn buông lỏng.

Sáu Liệt Tinh Thần Khôi, cộng thêm chi viện của Huyền Thiên Tông.

Thái Cổ Thần Sơn sẽ không gây ra nổi sóng gió gì, chỉ có thể co đầu rút cổ cầu sinh tồn.

Hơn nữa lực chấn nhiếp và lực ảnh hưởng của Quân Tiêu Dao còn có thể kéo dài thật lâu thật lâu.

Có khả năng sẽ trở thành bóng ma và ác mộng cả đời không thể xóa nhòa của những Thái Cổ Thần Sơn sinh linh đó.

Đến tận đây, chuyện trên Thiên Huyền đại lục và Tinh Thần đại lục đều xem như hoàn toàn chấm dứt.

Nhưng việc của Quân Tiêu Dao còn không có kết thúc.

Thứ nhất, hắn còn phải đi đến Đại Dận hoàng triều ở Tiềm Long đại lục, bình định các tội tộc còn lại.

Thứ hai, xem có thể tìm được các Nghịch Thiên Thập Tử còn lại hay không.

Nói thật, ban đầu Quân Tiêu Dao tới đây với tâm thái là thu tiểu đệ.

Ngặt nổi những cả đám khí vận chi tử đó không có mệnh vai chính, lại sinh bệnh vai chính.

Tên nào cũng kiêu căng ngạo mạn, tự cho mình siêu phàm, Quân Tiêu Dao bất đắc dĩ nên cũng chỉ có thể dạy bọn họ làm người.

Nhưng nếu có khả năng, Quân Tiêu Dao vẫn muốn nhận vài nghịch thiên chi tử.

Thứ ba, chính là cố hết sức kiếm thêm một ít căn nguyên thế giới.

Thứ tư, Quân Tiêu Dao cũng không quên quyển hạ của Thể Thư.

Thứ năm, tìm kiếm kẽ nứt thập giới, tiến vào tế đàn anh linh để tìm ra con đường của mình.

Thứ sáu, đi tìm muội muội của Quân Vạn Kiếp.

Quân Tiêu Dao cẩn thận chải vuốt một chút, mới phát hiện mình còn nhiều chuyện chưa làm đến vậy.

Điều này không khỏi làm Quân Tiêu Dao có chút đau đầu.

Hắn cũng nghỉ ngơi mấy ngày ở gia tộc Nạp Lan.

Trong mấy ngày này, vẫn luôn là Nạp Lan Nhược Hi chăm sóc cuộc sống hàng ngày của Quân Tiêu Dao.

Thậm chí Quân Tiêu Dao tắm gội, Nạp Lan Nhược Hi cũng chủ động hầu hạ, vừa bóp vai lại còn chà lưng.

Còn chuyện dùng cái gì chà lưng?

Đương nhiên là thứ mềm như bông kia.

Nạp Lan Nhược Hi cũng xem như kiệt lực phụng dưỡng, hầu hạ Quân Tiêu Dao chu đáo trên mọi phương diện, làm hắn cực kỳ thư thái.

Quân Tiêu Dao cũng vui vẻ hưởng thụ.

Hắn cũng không phải tu sĩ thanh tâm quả dục khổ.

Còn vì sao trước nay Quân Tiêu Dao không chủ động thân cận với bất cứ nữ nhân nào, đó là vì không có ai có tư cách để Quân Tiêu Dao chủ động lấy lòng.

Nữ nhân có thể xứng đôi với hắn trong thiên hạ quá ít quá ít.

Nhưng nhiều ngày qua cũng khổ cho Tô Tử Quỳnh, nàng đã sắp biến thành oán phụ khuê phòng, mấy chuyện hầu hạ Quân Tiêu Dao đều bị Nạp Lan Nhược Hi đoạt đi mất.

Mấy ngày nay cũng là khoảng thời gian thích ý thư thái khó được từ lúc Quân Tiêu Dao hạ giới.

Nhưng thời gian thả lỏng cũng chỉ có vài ngày mà thôi.

Chuyện nên làm vẫn phải làm.

Ngày hôm nay, Quân Tiêu Dao gọi đám người Đông Huyền lão tổ tới.

Bởi vì bọn họ quen thuộc hạ giới nhất nên Quân Tiêu Dao còn một số việc muốn hỏi họ.

Hôm sau Quân Tiêu Dao lại mang theo Cửu Đầu Sư Tử, Nghệ Vũ, Tô Tử Quỳnh, ba người Đông Huyền lão tổ xuất phát.

Rất nhiều tu sĩ của Thiên Huyền đại lục cùng ra cung nghênh.

“Công tử, Nhược Hi chờ ngài trở về, dẫn ta đi Tiên Vực...” Nạp Lan Nhược Hi lẩm bẩm lưu luyến mà nói.

Hết chương 242.
 
Thần Tử Hoang Cổ
Chương 243



Chương 243

Ngay vào lúc đám người Quân Tiêu Dao xuất phát.

Tiềm Long đại lục đã bắt đầu bạo phát náo động.

Thế lực các nơi phản loạn, tội tộc quật khởi.

Những cuộc chiến tranh lớn lớn bé bé không ít hơn mấy chục trận.

Toàn bộ Tiềm Long đại lục, bốn địa vực Đông Thổ, Nam Lĩnh, Tây Hoang, Bắc Nguyên đều bốc cháy chiến hỏa ngập trời.

Đại Dận hoàng triều cũng phái quân đội ra trấn áp, triển khai sát phạt với tội tộc.

Mà trong cuộc chiến như vậy, biểu hiện của một vị hoàng tử lại nằm ngoài dự đoán của người người trong Đại Dận hoàng triều.

Thậm chí Đại Dận hoàng chủ cũng cảm thấy cực kỳ bất ngờ.

Vị hoàng tử kia là Thập lục hoàng tử, Phương Hàn.

Trên dưới Đại Dận hoàng triều, gần như không ai không biết vị Thập lục hoàng tử ngu si này.

Nhưng biểu hiện của hắn ta trong từng chiến dịch lại càng ngày càng kinh người, thực lực cũng càng ngày càng mạnh, thậm chí vượt qua tất cả huynh đệ tỷ muội.

Cho dù là Quân Dĩnh Nhi cũng cảm thấy rất bất ngờ.

Nàng ta cũng vui mừng vì sự thay đổi của Phương Hàn.

Nhưng dã tâm của Phương Hàn không ngừng lại ở đó.

Hắn ta muốn đánh bại tội tộc, trở thành anh hùng trong mắt thế nhân, đạt được sự ưu ái của Quân Dĩnh Nhi.

Không phải Quân Dĩnh Nhi nói, hy vọng ý trung nhân của mình là một anh hùng cái thế bạch y phiêu phiêu sao?

Như vậy Phương Hàn sẽ trở thành anh hùng kia!

Ngay vào lúc Tiềm Long đại lục chiến loạn nổi lên bốn phía.

Một trong Thập địa hạ giới, Sâm La đại lục.

Khác với các đại lục khác, đại lục này tồn sùng cách sinh tồn cá lớn nuốt cá bé cách.

Cường giả sinh, nhược giả tử, không có chính nghĩa và đạo lý gì đáng nói.

Cũng bởi vậy, đại lục này trở thành nơi tàng ô nạp cấu (1), cực kỳ hỗn loạn nổi danh dưới hạ giới.

(1) Chất chứa dơ bẩn

Rất nhiều cường giả phạm phải tội ác ngập trời ở đại lục khác, cuối cùng chỉ có thể trốn tới Sâm La đại lục.

Cường giả có thể sống thực thoải mái ở Sâm La đại lục, nhưng kẻ yếu thì rất bi thảm.

Giờ phút này, ở một mảnh đất nào đó trên Sâm La đại lục, trong một điện phủ hắc ám lạnh lẽo như băng.

Một bóng dáng tuổi trẻ ngồi ngay ngắn trên vương tòa xương khô trắng hếu.

Quanh thân gã lượn lờ sương mù màu đen, không thấy rõ khuôn mặt.

Một mái tóc dài màu xám trắng buông xuống mặt đất, sau lưng có một đôi cánh màu hắc bạch kỳ dị, lượn lờ khí Âm Dương.

Tuy khuôn mặt gã mơ hồ không rõ, nhưng đồng tử thấp thoáng kia lại như hàm chứa cảnh tượng kh*ng b* đàn tiên đẫm máu, thần ma ngã xuống, khiến lòng người run sợ.

Gã cứ lạnh nhạt mà ngồi ngay ngắn như vậy trên vương tọa bạch cốt, tản ra một khí tức áp lực cực đoan.

Mỗi bên trái phải vương tọa bạch cốt đều có một người áo đen đang đứng, tỏa ra uy áp Thánh Cảnh.

Mà ở phía dưới lại là một đám tu sĩ của Sâm La đại lục.

Trong đó có đầu lĩnh mấy mạch thế lực cường đại cũng đã hội tụ tại đây.

Trong nhóm người này, một vị lão giả huyết bào bước ra một bước, hơi chắp tay, thật cẩn thận nói: “Vị đại nhân đến từ Tiên Vực này, không biết ngài gọi chúng ta tới là có chuyện gì quan trọng?”

Lão giả huyết bào này đến từ Hoàng Tuyền Cốc.

Hoàng Tuyền Cốc là một trong các thế lực đỉnh cấp của Sâm La đại lục.

Bọn họ vốn là những ác nhân ăn thịt người không nhả xương, nhưng đứng trước mặt vị đại nhân đến từ Tiên Vực này thì cũng chỉ có thể cúi đầu xưng thần.

Trước đó cũng có tu sĩ không phục, giờ phút này họ sớm đã biến thành thi thể lạnh như sbăng trên mặt đất.

“Nghe nói các ngươi tìm được tung tích của truyền nhân Thôn Thần Ma Công?” Nam tử tuổi trẻ ngồi ngay ngắn trên vương tọa bạch cốt dùng ngón tay gõ tay vịn, lạnh nhạt hỏi.

“Vâng... không lâu trước đây chúng ta mới có được tin tức, hình như truyền nhân của Thôn Thần Ma Công là thiên kiêu của Chiến Ma Điện.” Trên trán lão giả huyết bào chảy ròng mồ hôi lạnh, vội vàng nói.

“Rất tốt, cuối cùng cũng xuất hiện, không uổng phí ta chờ lâu như vậy trên khối đại lục này.” Nam tử tuổi trẻ kia khẽ cười một tiếng, sau đó nói.

“Hoàng Tuyền Cốc, Tu La môn, Thiên Sát Tông, ta ra lệnh cho các ngươi đi diệt trừ Chiến Ma Điện, bắt tên truyền nhân của Thôn Thần Ma Công tới đây cho ta.” Nam tử tuổi trẻ nói.

Lời vừa nói ra, người của ba đại tông môn đều biến sắc.

Một nam tử trung niên của Thiên Sát Tông nhịn không được đứng ra và nói: “Tiên Vực đại nhân, Chiến Ma Điện kia chính là thế lực cường đại đệ nhất Sâm La đại lục, cho dù ba tông chúng ta cùng xông lên cũng sẽ tổn thất rất lớn, gần như là phải liều mạng.”

Nhưng mà, ngay khi nam tử Thiên Sát Tông kia vừa dứt lời.

Bên bạch cốt vương tọa, một người áo đen trực tiếp thò ra tay, một chưởng chụp ông ta thành thịt nát.

“Còn ai phản đối quyết định của ta, hoặc là không muốn phục tùng?” Nam tử tuổi trẻ chậm rãi nói.

“Không... Không dám...” Người của Tam đại tông môn, chảy ròng mồ hôi lạnh sau lưng.

Chiến Ma Điện cũng có Thánh Nhân tồn tại.

Ba đại tông môn bọn họ liên thủ, mặc dù dẹp xong Chiến Ma Điện thì phỏng chừng cũng sẽ tổn thất thảm trọng.

Mà nam tử tuổi trẻ tới từ Tiên Vực kia lại không có chút tổn thất nào.

Nhưng tình thế đang rất nguy hiểm, bọn họ không thể không cúi đầu.

Một nam tử của Tu La môn căng da đầu hỏi: “Xin hỏi Tiên Vực đại nhân, hiện giờ ở Sâm La đại lục cũng có những thiên kiêu Tiên Vực khác đang chú ý truyền nhân của Thôn Thần Ma Công ở hạ giới.”

“Nếu bọn họ ngăn trở, muốn tranh đoạt...”

Nam tử kia không nói tiếp, nhưng hàm ý hiển nhiên là…

Đều là người tới từ Tiên Vực, bọn họ có thể đắc tội ai đây?

Nghe thấy lời này, nam tử tuổi trẻ trên bạch cốt vương tọa lại cười.

Cứ như nghe thấy trò cười buồn cười nhất khắp thiên hạ.

Gã chậm rãi mở miệng nói: “Yên tâm, trong thập địa hạ giới này, không có người dám đối nghịch với ta.”

“Nếu thực sự có tên nào không có mắt muốn ngăn cản, ngươi chỉ cần nói ra sáu chữ là được.”

“Đọa Thần Cung, Đọa Thần Tử!”

Sáu chữ này vừa dứt, một luồng ma khí sát phạt kh*ng b* thổi quét ra!

Cho dù là một ít cường giả ở phía dưới có tu vi cao hơn nam tử trẻ tuổi cũng có cảm giác da đầu tê dại.

Đọa Thần Tử thân là một thiên kiêu kiệt xuất nhất trong Đọa Thần Cung đương đại, lời gã nói cũng không phải đơn thuần là khoác lác.

Ở thập địa hạ giới này thật sự không có bao nhiêu thiên kiêu dám đối nghịch với Đọa Thần Tử.

“Vâng, vậy tại hạ lập tức đi làm.”

Hết chương 243.
 
Thần Tử Hoang Cổ
Chương 244



Chương 244

Người của ba đại tông môn chắp tay cáo lui, trên người đều bị mồ hôi lạnh tẩm ướt.

Thực hiển nhiên, nam tử tuổi trẻ đến từ Tiên Vực này có thân phận lớn đến kinh người, càng mạnh hơn những thiên kiêu bình thường ở hạ giới.

Sau khi ba đại tông môn rời đi.

Đọa Thần Tử dựa vào vương tọa bạch cốt, tự lẩm bẩm: “Lúc trước Thôn Thần Ma Công của Thôn Thiên Ma tổ gây nên hạo kiếp ở Tiên Vực, cuối cùng Thôn Thiên Ma tổ bị người ta vây công, bị thương nặng gần chết, cuối cùng biến mất không thấy, từ đó Thôn Thần Ma Công cũng thất truyền.”

“Còn nghĩ Thôn Thần Ma Công thật sự tuyệt tích, hiện tại nghĩ đến, hẳn là Thôn Thiên Ma tổ không muốn ma công của mình đoạn tuyệt truyền thừa, bởi vậy vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, lão đã cố chống chọi để đi vào hạ giới, sau đó để lại đạo thống.”

“Lấy thiên tư của ta, nếu có được Thôn Thần Ma Công thì long thủ (2) thế hệ trẻ trên Tiên Vực sẽ do Đọa Thần Tử ta chấp chưởng!”

(2) Nghĩa đen đầu rồng, nghĩa bóng là tập hợp mấu chốt hoặc nhân vật then chốt.

Đọa Thần Tử cười.

Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của gã.

Tại Sâm La đại lục này, không có người nào từ Tiên Vực hạ giới dám đối nghịch với Đọa Thần Tử gã.

Mấy ngày sau đó, đại quân do ba đại tông môn dẫn đầu cũng mênh mông cuồn cuộn kéo tới Chiến Ma Điện.

Trên đường đi cũng có một ít thiên kiêu đến từ Tiên Vực đã nhận ra không đúng, tự cao với thân phận Tiên Vực nên tiến lên quát hỏi.

Kết quả vừa nghe thấy sáu chữ “Đọa Thần Cung, Đọa Thần Tử” thì tất cả thiên kiêu Tiên Vực đều là mang theo vẻ mặt kiêng kỵ thoái nhượng, không dám làm khó dễ.

Điều này làm tu sĩ của ba đại tông môn có nhận thức rõ ràng hơn đối với thân phận của Đọa Thần Tử.

Ở Sâm La đại lục này, không có ai dám khiêu khích quyền uy của Đọa Thần Tử.

Điều này làm tu sĩ của ba đại tông môn có thêm tự tin.

Nếu ôm chặt cái đùi này, nói không chừng cũng là một loại kỳ ngộ.

Dưới tình huống như vậy, liên quân cầm đầu vs ba đại tông môn đã đi thẳng một mạch, khởi xướng tập kích đột ngột nhằm vào Chiến Ma Điện.

Chiến Ma Điện thân là thế lực mạnh nhất Sâm La đại lục, tuy bị đánh bất ngờ, nhưng tất nhiên cũng phải hăng hái phản kháng.

“Giao truyền nhân của Thôn Thần Ma Công ra đây, bằng không diệt sạch Chiến Ma Điện các ngươi!”

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

“Đọa Thần Tử đại nhân của Đọa Thần Cung Tiên Vực lên tiếng, giao truyền nhân của Thôn Thần Ma Công ra thì có thể tha cho các ngươi một mạng!”

Chiến hỏa liên miên, khói thuốc súng nổi lên bốn phía, có cường giả của ba đại tông môn đang rống lớn.

“Đám quy tôn tử các ngươi muốn Chiến Ma Điện ta chịu thua à, không có khả năng!” Cường giả của Chiến Ma Điện quát lạnh.

dưới tình huống hỗn loạn này, có một thanh niên mặc áo giáp màu đen dẫn theo một nữ tử hai mắt mù lòa và một ít cao thủ của Chiến Ma Điện, lao nhanh về hướng ngọn núi đằng sau Chiến Ma Điện.

Nữ tử mù lòa kia mặc chiếc váy lụa màu đen bó sát, dáng người tinh tế, dung mạo tuyệt đẹp, da thịt trắng nõn nà, mái tóc đen xỏa tung xuống đôi vai ngọc.

Chỗ đặc thù nhất toàn thân của nàng ta chính là đôi mắt.

Bởi vì đang ở trạng thái mù lòa, cho nên đôi mắt đó bị một dải lụa màu đen che lại.

“Ca ca, ngươi đi mau đi, đừng lo cho ta.” Cố gái mù nói.

“Thanh Ảnh, đừng nói lời ngu ngốc, vi huynh dẫn ngươi rời đi, một ngày nào đó, ta muốn ba đại tông môn này và Đọa Thần Tử kia đều phải trả giá đắc!”

Giọng nói của thanh niên mặc áo giáp đen lạnh lẽo như sương, mang theo thù hận.

Đôi mắt của hắn ta khiếp người giống như hắc động!

Thanh niên này chính là người thừa kế Thôn Thần Ma Công!

Mà đúng lúc này, phía chân trời đằng trước bỗng xuất hiện vô số bóng dáng chi chít.

Ba thiên kiêu trẻ tuổi đứng ở hàng đầu, khí tức mênh mông.

“Hoàng Tuyền Thánh Tử, Huyết Tu La, Thiên Minh Tử...”

Thanh niên mặc áo giáp đen đảo mắt qua chân trời, sắc mặt lạnh lẽo nặng nề.

Hoàng Tuyền Thánh Tử, Huyết Tu La, Thiên Minh Tử chính là ba thiên kiêu xuất chúng nhất của Hoàng Tuyền Cốc, Tu La Môn, Thiên Sát Tông.

Bọn họ cũng giống như thanh niên mặc áo giáp màu đen kia, đều là đại diện cho sức mạnh thế hệ tuổi trẻ Đại Lục Sâm La.

"Không ngờ rằng, Yến Phi truyền nhân của Chiến Ma Điện lại chính là truyền nhân của Thôn Thần Ma Công, thật sự là nằm ngoài dự đoán mọi người." Hoàng Tuyền Thánh Tử lạnh lùng cười nói.

Người trẻ tuổi mặc áo giáp đen này tên là Yến Phi, là thiên kiêu xuất chúng nhất Chiến Ma Điện đương đại.

Còn vị manh nữ kia, chính là muội muội ruột của hắn, Yến Thanh Ảnh

"Ta cũng không ngờ rằng, tam đại tông môn các ngươi lại trở thành chó săn cho thiên kiêu tiên vực!" Yến Phi lạnh lùng nói.

Nghe thấy những lời này, sắc mặt đám người Hoàng Tuyền thánh tử đều có chút mất tự nhiên.

Tuy rằng đây là sự thật, nhưng có thể đừng gọi cái tên chó săn khó nghe như vậy được không?

"Hừ, ngươi sao có thể biết sức mạnh của Đọa Thần Tử đại nhân, ở hạ giới này, không có kẻ nào dám trêu chọc Đọa Thần Tử đại nhân cả." Hoàng Tuyền Thánh Tử lạnh lùng nói.

"Đúng vậy, được Đoạ Thần Tử đại nhân nhìn trúng, là vinh hạnh của ngươi, mau giơ tay chịu trói, theo chúng ta đi." Thiên Minh Tử nói.

"Nếu ta vẫn còn sống, nhất định sẽ tự tay làm thịt cái tên Đoạ Thần Tử kia!" Hai mắt Yến Phi tối như mực, tràn đầy hàn khí.

Hắn bỗng nhiên quay đầu, nói với một trưởng lão đứng bên cạnh: "Làm phiền trưởng lão hãy đưa Thanh Ảnh rời khỏi đây, ở đây đã có ta chống đỡ!"

"Yến Phi ngươi... Ai, được rồi." Vị trưởng lão kia quả quyết kéo Yến Thanh Ảnh lui lại phía sau.

"Không... Ca ca.... " Gương mặt Yến Thanh Ảnh biến sắc, nàng muốn ở lại, nhưng vẫn bị trưởng lão cưỡng chế mang đi.

"Thanh Ảnh, muội mau chạy đi, đừng lo cho ta!"

Sau tiếng quát này, Yến Phi liều mạng xoay người lao về phía ba người Hoàng Tuyền Thánh Tử.

Vốn dĩ thực lực của hắn cũng chỉ tương đương với đám người Hoàng Tuyền Thánh Tử.

Nhưng lúc này, ngay khi Yến Phi giơ tay lên thì lốc xoáy tối đen liền hiện ra, dường như có thể nuốt chửng vạn vật.

Đôi mắt tối đen như mực của hắn, cũng tản ra hơi thở có thể nuốt chửng vạn vật.

"Quả nhiên là Thôn Thần Ma Công!" Đám người Hoàng Tuyền Thánh Tử vô cùng hưng phấn.

Nếu bọn họ có thể bắt được Yến Phi, sau đó trấn áp hắn, chẳng phải họ sẽ chính là đại công thần sao.

Đến lúc đó Đọa Thần Tử chắc chắn sẽ thưởng cho bọn họ, nói không chừng còn có thể dẫn họ đi tiên vực nữa.

"Giết!"

Ba người Hoàng Tuyền Thánh Tử cũng ra tay rồi.

Sau tiếng thét chói tai này, Yến Phi tự bạo thân mình, c*̀ng đám người Hoàng Tuyền Thánh Tử đồng quy vu tận.

"Ca ca.... " Yến Thanh Ảnh hét lên một tiếng chói tai, trong lòng tràn đầy thống khổ.

"Thanh Ảnh, chúng ta mau đi thôi!" Trong mắt vị trưởng lão kia c*̃ng lộ ra vẻ đau thương.

Hết chương 244.
 
Thần Tử Hoang Cổ
Chương 245



Chương 245

Cả trận chiến, giằng co mấy ngày.

Cuối c*̀ng Chiến Ma Điện yếu không địch được mạnh, ngoài số ít người bỏ chạy ra thì phần lớn tu sĩ Chiến Ma Điện đều bỏ mạng.

Đương nhiên, thế lực c*̉a tam đại tông môn c*̃ng tổn thất rất lớn.

Thậm chí những thiên kiêu đứng đầu như Hoàng Tuyền Thánh Tử c*̃ng đều phải bỏ mạng.

Nhưng điều làm cho tam đại tông môn sợ hãi chính là, người mà Đọa Thần Tử muốn, Yến Phi - truyền nhân c*̉a Thôn Thần Ma Công lại tự bạo quên thân.

Điều này khiến cho tam đại tông môn vô c*̀ng hoảng loạn.

Nhưng bọn họ cũng chỉ có thể kiên trì đến c*̀ng để phục thù.

....

Trong cung điện, Đọa Thần Tử ngồi trên Bạch Cốt Vương, sau khi nghe xong tin tức thì yên lặng không nói một câu nào cả.

Phía dưới, tu sĩ tam đại tông môn ai nấy đều mồ hôi lạnh chảy ròng, hai chân run cầm cập.

"Xin đại nhân tha mạng, Yến Phi muốn tự bạo nên chúng thần cũng hết cách." Tu sĩ Tam đại tông môn lần lượt quỳ xuống.

Nhưng điều khiến họ không ngờ đến chính là Đọa Thần Tử lại không hề nổi giận.

"Không đúng... Có gì đó không bình thường." Đọa Thần Tử tự lầm bầm nói một mình.

"Nghe đồn hạ giới có truyền thuyết thập tử nghịch thiên, số mệnh của một giới sẽ hội tụ trên một người."

"Theo lý thuyết, Yến Phi là truyền nhân của Thôn Thần Ma Công, hẳn chính là kẻ nghịch thiên của Đại Lục Sâm La, sao có thể chết dễ dàng như vậy được?"

"Đáng lý hắn phải nghĩ cách sống sót, sau đó trả thù ta mới đúng chứ?"

Đọa Thần Tử rơi vào trầm tư.

Đọa Thần Cung, cũng là một thế lực vô cùng thâm hậu, bên trong che giấu rất nhiều việc cơ mật.

Đọa Thần Tử thân là chí tôn của Đoạ Thần Cung tất nhiên sẽ biết rất nhiều tin tức.

Tin đồn thập tử nghịch thiên, hắn cũng từng nghe nói rồi.

Có điều kẻ nghịch thiên của Đại Lục Sâm La này, lại có thể chết dễ dàng như vậy sao?

Sau khi ngẫm nghĩ một hồi, Đọa Thần Tử lãnh đạm nói: "Các ngươi vừa nói, có một vài tàn dư của Chiến Ma Điện đã đào tẩu đúng không?"

"Đúng vậy, có vài kẻ đã đào tẩu, trong đó có muội muội của Yến Phi là Yến Thanh Ảnh." Tu sĩ của Tam đại tông môn trả lời.

"Sao cơ? Muội muội của truyền nhân Thôn Thần Ma Công sao?" Chân mày Đoạ Thẩn Tử nhíu chặt lại.

Sau đó hắn nói: "Hạn cho các ngươi trong vòng bảy ngày phải tìm đc hết tàn dư của Chiến Ma Điện về đây cho ta, đặc biệt là muội muội của Yến Phi, nhất định phải mang người còn sống về đây!"

"Vâng!"

Tu sĩ Tam đại tông môn đồng loạt đáp lại, sau đó rời đi.

"Lẽ nào ngay từ đầu ta đã đoán sai rồi, nhưng Yến Phi kia rõ ràng là đã thi triển Thôn Thần Ma Công.... "

"Không sao, chỉ cần bắt hết những người liên quan đến hắn thì mọi việc sẽ sáng tỏ ." Đọa Thần Tử cười lạnh.

Hắn nhất định phải có được Thôn Thần Ma Công

Trong khi đại lục Sâm La đang hết sức hỗn loạn.

Tại một nơi hoang sơn dã lĩnh, có một Truyện Tống Trận bụi mù bao phủ

Truyện Tống Trận rất lâu rồi chưa được khởi động, bỗng nhiên tản ra ánh sáng rực rỡ.

Sau đó, hư không vặn vẹo, một đám người xuất hiện.

Chính là đám người Quân Tiêu Dao.

Quân Tiêu Dao ung dung tự tại bước ra khỏi thùng xe hoàng kim, đưa mắt nhìn rồi hỏi: "Đây là thế giới nào thế?"

"Thưa Thần Từ, đây là Đại Lục Sâm La, muốn đến Đại Lục Tiềm Long thì chúng ta phải đi qua thế giới này trước." Đông Huyền lão tổ trả lời.

"Thì ra là vậy, vậy chúng ta trực tiếp trung chuyển, đến Đại Lục Tiềm Long." Quân Tiêu Dao phất tay ra hiệu.

Mà lúc này, một người đàn ông mặc chiến giáp đen đứng bên cạnh, nét mặt có chút đắn đo, dường như có điều gì muốn nói.

"Ngươi có gì muốn nói sao?" Quân Tiêu Dao chú ý đến vẻ mặt người đàn ông này liền hỏi.

Đông Huyền Lão Tổ đứng bên cạnh cười nói: "Công tử có điều không biết, Đại Lục Sâm La này, là quê hương của Cố Nguyên huynh."

"Thì ra là vậy." Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu, lúc này hắn mới hiểu tại sao vẻ mặt Cố Nguyên lại có điều tâm sự như vậy.

Cổ Nguyên chắp tay nói: "Công tử, không giấu gì ngài Cổ mỗ từng là điện chủ đời thứ bảy Chiến Ma Điện của Đại Lục Sâm La, bây giờ về lại cố hương khó tránh khỏi hoài cảm."

"Đương nhiên, việc của Công Tử vẫn là quan trọng nhất, chúng ta hãy đến luôn Đại Lục Tiềm Long thôi." Cổ Nguyên trả lời.

Ông ta cũng không dám vì việc riêng của bản thân, mà trì hoãn hành trình của Quân Tiêu Dao.

"Đừng ngại, các ngươi theo ta lâu như vậy, cũng coi như vất vả, nếu đã đến cố hương của ngươi rồi, vậy thì hãy đến Chiến Ma Điện xem một chút." Quân tiêu dao khẽ cười nói.

"Đa tạ Công Tử!" Cổ Nguyên cảm kích chắp tay nói.

Sau đó, bọn họ xuất phát, tùy ý tìm một vị tu sĩ hỏi vị trí Chiến Ma Điện.

Nhưng chuyện hỏi được lại khiến thần sắc Cố Nguyên đột biến.

"Ngươi nói gì, Chiến Ma Điện bị diệt rồi sao?"

Cố Nguyên ngây ngẩn cả người, dường như có tiếng sấm sét trấn động trong đầu.

Ông ta từng là điện chủ thứ bảy của Chiến Ma Điện, tuy ông ta đã phi thăng tiên vực, nhưng vẫn còn hoài niệm Chiến Ma Điện.

Khi ông ta phi thăng tiên vực, Chiến Ma Điện vẫn còn là một thế lực mạnh nhất ở Đại Lục Sâm La, tại sao bao giờ lại suy tàn đến vậy?

"Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?" Cổ Nguyên hỏi.

Sự uy h**p phát ra tản mát cũng khiến vị tu sĩ kia lạnh run.

Anh ta thật đáng thương, anh ta chỉ là một tiểu tu sĩ tình cờ đi ngang qua thôi mà.

Vậy mà chẳng may lại gặp phải đám người kh*ng b* này.

Không những có xe kéo sư tử chín đầu, mà trong số họ còn có cả thánh nhân nữa

Vị tiểu tu sĩ này dường như sắp ngất rồi, đám mãnh nhân này đến từ đâu vậy?

"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, mau nói đi." Quân Tiêu Dao cũng nhíu nhíu mày.

Chuyện này, vốn dĩ không liên quan đến hắn.

Nhưng Cố Nguyên theo hắn hạ giới lâu như vậy, ông ta vẫn luôn tận tâm hết sức, làm tròn bổn phận.

Bây giờ Quân Tiêu Dao không quan tâm đến thì cũng không hợp tình hợp lý.

Vị tiểu tu sĩ nhìn Quân Tiêu Dao, trong mắt lộ ra vẻ vô cùng ngạc nhiên.

Sau khi nghe xong tất cả các tin tức.

Sắc mặt Cố Nguyên vô cùng u ám.

Cả người ông ta giống như núi lửa sắp phun trào vậy, hít thở không thông.

Hết chương 245.
 
Thần Tử Hoang Cổ
Chương 246



Chương 246

Quân Tiêu Dao nghe xong, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Đọa Thần Cung, Đọa Thần Tử." Quân Tiêu Dao ngẫm nghĩ.

Đọa Thần Cung cũng là thế lực bất hủ tiếng tăm lừng lẫy của Tiên Vực Hoang Thiên

Nghe đồn nhất mạch này, chính là một trong những nguồn gốc của ma đạo Tiên Vực, một nơi lâu đời và bí ẩn.

Nhưng trong mắt Quân Tiêu Dao cũng chỉ có thế thôi.

Còn Đọa Thần Tử cũng là một người có tiếng tăm lớn trong thế hệ những người trẻ tuổi.

Hắn từng lấy một địch ba, đồng thời đối phó với truyền nhân của ba thế lực bất hủ, hơn nữa cuối cùng còn an toàn thoát thân.

Đó là những cuộc chiến thành danh của hắn.

Nhưng đối với Quân Tiêu Dao, thực lực của Đoạ Thần Tử cũng chỉ bình thường thôi.

Nếu đổi lại là hắn, nói không chừng, ba truyền nhân của ba thế lực bất hủ sẽ phải lo lắng nghĩ cách để bảo toàn tính mạng.

Nhưng dù sao thì Quân Tiêu Dao cũng chưa từng gặp Đoạ Thần Tử nên cũng không biết rốt cuộc hắn có còn che dấu mánh khoé nào không.

Đương nhiên, Đoạ Thần Tử cũng không quan trọng lắm.

Quân Tiêu Dao cũng không để tâm đến hắn ta.

Thứ mà Quân Tiêu Dao để ý chính là Thôn Thần Ma Công, và kẻ nghịch thiên của Đại Lục Sâm La.

Thôn Thần Ma Công, Quân Tiêu Dao đã từng nghe qua, nghe đồn đó chính là công pháp của Thôn Thiên Ma Tổ ở Tiên Vực .

Đó là một vị ma đạo, tu vi cao siêu.

Thậm chí dựa vào Thôn Thần Ma Công trong tay, ông ta đã từng g**t ch*t mấy vị chí tôn cùng địa giới.

Phải biết rằng, có thể khiến cho cường giả chí tôn vô thượng ngã xuống là điều không hề đơn giản.

Bởi vậy có thể thấy được sức mạnh đế trị của Thôn Thần Ma Công.

Quân Tiêu Dao cũng có chút hứng thú với Thôn Thần Ma Công.

Ngoài ra, đối với kẻ nghịch thiên của Đại Lục Sâm La Quân Tiêu Dao cũng vô cùng hứng thú.

"Theo lý thuyết, kẻ nghịch thiên kia chính là Yến Phi của Chiến Ma Điện, nhưng hắn ta lại chết rồi."

Quân Tiêu Dao đang suy nghĩ vấn đề này.

Nhưng cũng theo lý thuyết, trên người kẻ nghịch thiên tập hợp vận may của cả một giới, tuyệt đối không thể dễ dàng chết như vậy được.

Về phần Lâm Phong, Mạc Phàm, Vô Cực Tinh Quân chi lưu.

Chỉ có thể nói là thật đáng tiếc, bọn họ gặp phải Quân Tiêu Dao, thì đấy là số mệnh rồi.

Quân Tiêu Dao tin rằng, những người khác muốn đối phó với kẻ nghịch thiên, tuyệt đối không thể đơn giản như vậy.

"Nói như vậy, hay là còn có một người khác cũng được truyền thừa Thôn Thần Ma Công?" Quân Tiêu Dao nghĩ tới điểm này.

Mà khả năng cao nhất là truyền nhân của Thôn Thần Ma Công chính là người ở ngay bên cạnh Yến Phi

"Toàn quân Chiến Ma Điện đều bị diệt sao?" Quân Tiêu Dao hỏi.

Vị tiểu tu sĩ kia lắc đầu nói: "Còn một số ít tu sĩ Chiến Ma Điện chạy thoát ra ngoài, nhưng chắc là họ cũng không thoát được, tam đại tông môn đang đuổi cùng giết tận, e rằng chẳng bao lâu nữa tất cả đều sẽ bị tiêu diệt."

Những lời của tu sĩ này, khiến Cố Nguyên nắm chặt tay thành quyền, trong mắt tràn đầy sự đấu tranh dữ dội

Ông ta muốn giúp Chiến Ma Điện, nhưng lại sợ trì hoãn việc chính của Quân Tiêu Dao.

Sau đó, đám người Quân Tiêu Dao rời đi.

Vị tiểu tu sĩ thấy đám người Quân Tiêu Dao rời đi thì thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Má ơi, thiên kiêu Tiên Vực đó khiến cho người ta áp lực quá, còn người đàn ông trung niên kia, sao mình cứ có cảm giác đã từng gặp ông ta ở đâu rồi?" Tu sĩ nghi hoặc.

Anh ta cẩn thận nghĩ lại.

Bỗng nhiên nhớ ra, vài năm trước anh ta từng muốn gia nhập Chiến Ma Điện, cuối cùng tuy rằng không được nhận, nhưng lại được nhìn thấy pho tượng điện chủ các đời trước.

Trong đó có một pho tượng cực kỳ giống với người đàn ông trung niên khi nãy.

Tu sĩ vừa nhớ lại, ánh mắt đột nhiên trừng lớn .

"Không thể nào, người đàn ông trung niên kia chẳng lẽ lại chính là điện chủ đời trước của Chiến Ma Điện?"

Vị tu sĩ này đờ cả người ra.

....

Dựa theo lời hướng dẫn của vị tu sĩ kia, đám người Quân Tiêu Dao nhanh chóng tìm được Chiến Ma Điện.

Đưa mắt nhìn lại, cả Chiến Ma Điện, đã trở thành một mảnh phế tích, la liệt xác người, khắp nơi là những mảnh xác người, mảnh tay chân còn sót lại.

Cổ Nguyên nhìn thấy cảnh này, giận đến run cả người, hai tròng mắt ngập tràn lửa giận.

Thế lực mà ông ta từng cai quản, hiện giờ lại biến thành một mảnh phế tích.

Đông Huyền Lão Tổ ở bên cạnh cũng thở dài.

Nếu Quân Tiêu Dao không đến Đại Lục Thiên Huyền thì e rằng Đông Huyền Đạo Tông cũng bị diệt rồi.

Ranh giới giữa hưng suy của một thế lực thực ra rất mong manh.

Chỉ có thế lực bất hủ Tiên Vực, mới có thể muôn đời bất hủ, mãi mãi trường tồn.

Cổ Nguyên hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên quỳ gối trước mặt Quân Tiêu Dao nói: "Công tử, tại hạ có một yêu cầu quá đáng."

"Tại hạ biết công tử có việc quan trọng, nên không dám liên lụy công tử, nhưng hy vọng công tử chấp thuận cho tại hạ lưu lại Đại Lục Sâm La một thời gian”

"Đợi sau khi giải quyết xong việc ở đây tại hạ sẽ lập tức đi tìm công tử."

Người đàn ông có khí chất lãnh khốc hệt như Ma Thần, giờ phút này lại tình nguyện quỳ xuống đất, chỉ để cầu xin Quân Tiêu Dao cho ông ta một chút thời gian.

Bởi vậy có thể thấy là Cố Nguyên vẫn còn cảm tình với Chiến Ma Điện.

Quân Tiêu Dao lắc đầu thở dài nói: "Ngươi hà tất phải làm thế, nhìn Thần Tử ta không giống với người hiểu tình hiểu lý sao?"

"Công tử!" Cổ Nguyên vô cùng kích động.

Quân Tiêu Dao thừa nhận, đối với kẻ địch hắn quả thực chính là ma quỷ.

Nhưng đối với người của hắn, hắn sẽ đối xử hợp tình hợp lý.

"Ngươi không cần phải nói nữa, những chuyện như thế này, bản thần tử ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được." Quân Tiêu Dao nói.

Nhưng vẫn còn nửa câu sau hắn chưa nói ra.

Loại chuyện có thể chiếm được lợi ích như này, Quân Tiêu Dao sao có thể bỏ qua chứ?

Có lợi mà không chiếm thì chỉ là kẻ ngu thôi!

"Đa tạ công tử!" Cổ Nguyên mừng rỡ, chân thành chắp tay cảm tạ Quân Tiêu Dao.

Nếu trước kia ông ta đi theo Quân Tiêu Dao là vì mệnh lệnh quân gia.

Thì hiện tại ông ta thực sự sẽ trung thành với Quân Tiêu Dao.

"Ta rất hứng thú với Thôn Thần Ma Công kia, chỉ hy vọng Đoạ Thần Tử kia đừng cướp mất con mồi của ta." Quân Tiêu Dao nở nụ cười.

Những người thân quen với Quân Tiêu Dao nhìn thấy nụ cười này đều hiểu rõ.

Điều này tất cả tu sĩ ở đại lục Sâm La đều biết.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Chiến Ma Điện chắc chắn sẽ bị huỷ diệt.

Đám tu sĩ đang chạy trốn kia chắc chắn không thể thoát được sự truy vây của thế lực Tam đại tông môn.

Hết chương 246.
 
Thần Tử Hoang Cổ
Chương 247



Chương 247

Mà sự thật cũng giống như mọi người dự liệu.

Đám tu sĩ của Chiến Ma Điện bị bao vây tứ phía, rồi bị dồn đến gần Biển Chết.

Biến Chết là nơi nguy hiểm nổi tiếng nhất đại lục Sâm La.

Không thể bay phía trên Biển Chết, nếu bị rơi xuống biển thì cho dù là người có tu vi cao siêu cũng sẽ bị biển nhấn chìm, không có cách nào thoát ra được.

Bởi vậy, có thể nói Biển Chết là một nơi cực kỳ nguy hiểm ở đại lục Sâm La.

Tu sĩ Tam đại tông môn cũng rất khôn khéo, cố ý chặn đường lui tứ phía để ép tu sĩ Chiến Ma Điện phải chạy về phía Biển Chết.

Cuối cùng bị dồn vào đường chết.

....

Biển Chết bao phủ một màn tối đen như mực, nước biển bên trong nồng đậm như màu mực vậy.

Cách đó không xa, một đám tu sĩ thương tích đầy mình, chạy trốn tới đây, nhìn thấy đại dương mênh mông tối đen trước mặt, ai nấy đều tràn đầy tuyệt vọng.

"Kết thúc rồi, kết thúc thật rồi.... "

"Đám cẩu tặc Tam đại tông môn kia thật xảo quyệt, ép chúng ta đến tận Biển Chết!"

"Chiến Ma Điện chúng ta thực sự sẽ bị tiêu diệt như vậy sao?"

Đám tu sĩ Chiến Ma Điện, ánh mắt ai nấy đều lộ vẻ bi thương.

Bọn họ từng là thế lực mạnh nhất đại lục Sâm La, bọn họ đi đến đâu cũng oai phong lẫm liệt, bốn phương kính nể.

Còn bây giờ họ chẳng khác nào một đám chó chết chủ, bị ép vào đường cùng.

Trong đám tu sĩ này, có một cô gái mù hai mắt che dải lụa mỏng màu đen, dáng người tinh tế, mặc quần lụa mỏng, đó chính là muội muội của Yến Phi, Yến Thanh Ảnh.

Theo lý mà nói, ca ca ruột của mình chết rồi thì Yến Thanh Ảnh phải cực kỳ bi thương mới đúng.

Nhưng nàng không hề đau buồn.

Trên gương mặt trắng như ngọc của nàng, không hề lộ ra vẻ mềm yếu và bi thương.

Mà chỉ thấy sự thù hận và lãnh đạm trên gương mặt ấy.

Sự lạnh lẽo toát ra từ người Yến Thanh Ảnh, khiến cho mấy vĩ trưởng lão đứng bên cạnh cũng phải sửng sốt.

Yến Thanh Ảnh biết, khóc và bi thương đều vô dụng.

Hiện giờ trong lòng nàng chỉ có một ý niệm, diệt Tam đại tông môn, giết Đọa Thần Tử!

"Thanh Ảnh, nén bi thương, tuỳ cơ ứng biến." Mấy vị trưởng lão bất đắc dĩ lắc đầu.

"Chỉ cần có một tia hy vọng, chỉ cần Thanh Ảnh có cơ hội sống tiếp, ta chắc chắn phải giết Đọa Thần Tử!" Yến Thanh Ảnh đằng đằng sát khí.

Thậm chí sát khí đen tối này khiến cho mấy vị trưởng lão nổi cả da gà.

Khí chất hắc ám trên người Yến Thanh Ảnh còn đáng sợ hơn cả Yến Phi trước đây.

Nhưng nói đến báo thù, các vị trưởng lão đều chua sót lắc đầu.

Hiện tại ngay cả bọn họ cũng cận kề cái chết rồi, đâu còn cơ hội báo thù nữa.

Mà ngay tại giờ phút này, phía xa xa có tiếng gió dồn dập kéo đến.

Một đám người ùn ùn kéo đến đông như đàn châu chấu vậy.

Đó là liên quân do Tam đại tông môn dẫn đầu.

Ngoài liên quân Tam đại tông môn ra, xung quanh còn có quần chúng của một vài thế lực khác.

Và còn một số ít quần chúng là thiên kiêu đến từ Tiên Vực.

"Xem ra Đoạ Thần Tử này thực sự quyết tâm phải chiếm được Thôn Thần Ma Công rồi ." Một vị thiên kiêu Tiên Vực lắc đầu nói.

"Ai mà không muốn chiếm chứ, đáng tiếc Đọa Thần Tử đã ra lệnh rồi, nếu chúng ta dám giữa đường trộm đào, sợ là ngay cả cái mạng nhỏ này cũng không giữ được." Một vị thiên kiêu Tiên Vực khác bất đắc dĩ nói.

"Đúng vậy, Đoạ Thần Tử cũng không phải người lương thiện, cho dù là ai dám trêu ông ta, ông ta nói giết là giết, có Đọa Thần Cung làm chỗ dựa, Đoạ Thần Tử không sợ gì cả."

Thiên kiêu đến từ Tiêu Vực vốn cũng muốn tìm truyền nhân của Thôn Thần Ma Công, sau đó chiếm lấy chút lợi ích.

Nhưng Đoạ Thần Tử đã hạ mệnh lệnh, nếu ai dám nhúng tay vào cản trờ thì tự gánh lấy hậu quả.

Ở Tiên Vực, Đoạ Thần Tử uy danh hiển hách, mấy thiên kiêu này cũng không dám trêu chọc ông ta.

"Đoạ Thần Tử này quá kiêu ngạo bá đạo, thật hy vọng có ai đó trị được ông ta."

"Ngươi nghĩ nhiều rồi, ở hạ giới này, có mấy người có tư cách mà trị được Đoạ Thần Tử chứ?"

Trong khi những thiên kiêu Tiên Vực làm quần chúng này đang bàn tán sôi nổi.

Không khí ở Biển Chết cũng dần trở lên trầm trọng và bi tráng.

Nhìn đám người ùn ùn kéo đến, đám tu sĩ Chiến Ma Điện ai nấy xiết chặt nắm tay.

Một người đàn ông cao lớn tản ra hơi thở thánh cảnh bước ra.

Chiến giáp trên người ông ta có chút rách nát và nhiễm vết máu, khuôn mặt có vẻ uy nghiêm mà đoan chính.

Đây chính là điện chủ đương đại của Chiến Ma Điện, một vị cường giả thánh nhân trung kỳ.

Ánh mắt ông ta đảo qua đám người Tam đại tông môn, ngữ khí lạnh lùng nói: "Tam đại tông môn các người, thật sự muốn truy cùng giết tận sao?"

Một ông lão của Hoàng Tuyền Cốc bước ra.

Ông ta tên là Hoàng Tuyền lão nhân, là cốc chủ của Hoàng Tuyền Cốc.

"Tam đại tông môn chúng ta cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của Đoạ Thần Tử."

"Nghe theo mệnh lệnh của Đoạ Thần Tử ư? Chẳng lẽ trong lòng các ngươi không hề có suy nghĩ giết ta rồi chiếm lấy Chiến Ma Điện sao?" Chiến Ma điện chủ cười lạnh một tiếng nói.

Câu nói này khiến cho đôi mắt đang âm trầm của đám người Hoàng Tuyển lão nhân chợt loé sáng.

Nếu nói họ hoàn toàn không có ý này thì không thể nào.

Chiến Ma Điện xưng bá ở đại lục Sâm La quá lâu rồi.

Tam đại tông môn trong đó có Hoàng Tuyền Cốc trong lòng khó chịu, muốn lật đổ thế lực Chiến Ma Điện.

Nhưng vì e ngại thực lực của Chiến Ma Điện, cho nên mãi vẫn chưa hạ được quyết tâm.

Mà hiện tại, Đọa Thần Tử ép bọn họ đối phó với Chiến Ma Điện, ở mức độ nào đó cũng coi như là thay bọn họ hạ quyết tâm.

Chờ diệt trừ xong Chiến Ma Điện, tất nhiên Tam đại tông môn có thể trở thành bá chủ.

Nếu làm cho Đọa Thần Tử vừa lòng, nói không chừng ông ta còn có thể cho họ chút tặng phẩm nữa.

Tặng phẩm mà thiên kiêu Tiên Vực tuỳ ý ban cho, đủ để khiến thực lực của Tam đại tông môn tăng thêm một bước nữa.

Đây chính là suy nghĩ của Tam đại tông môn.

"Bớt phí lời đi, mau giơ tay chịu trói, giao muội muội của Yến Phi ra đây." Hoàng Tuyền lão nhân không muốn nhiều lời nữa.

Kết quả đã định chắc chắn như vậy rồi, cần gì phải nói nhiều nữa?

"Hừ, người Chiến Ma Điện chúng ta, thà chết chứ không chịu khuất phục, huyết chiến đến cùng!" Chiến Ma Điện chủ hô vang một tiếng, trực tiếp ra tay .

Từng tu sĩ Chiến Ma Điện lấy ít địch nhiều, cuối cùng tự bạo.

Nhìn thấy tình cảnh này, quần chúng của các thế lực còn lại cảm thán không thôi.

Chiến Ma Điện đứng đầu đại lục Sâm La, cuối cùng lại có kết cục như vậy.

Hết chương 247.
 
Thần Tử Hoang Cổ
Chương 248



Chương 248

Còn các thiên kiêu của Tiên Vực lại vô cùng bình tĩnh.

Trong mắt họ, các cuộc chinh phạt của thế lực hạ giới chỉ giống như hai đàn kiến đối kháng nhau vậy.

"Ngươi chính là muội muội của Yến Phi đúng không, mau ngoan ngoãn giơ tay chịu trói." Có tu sĩ của Tam đại tông môn phát hiện ra Yến Thanh Ảnh.

Thân thể mềm mại của Yến Thanh Ảnh, tản ra hơi thở hắc ám lạnh như băng.

Mà đúng lúc này.

Khoảng không xa ca bỗng nhiên vang lên tiếng nổ lớn.

Một thanh đao to lớn nghìn trượng, từ không trung chém xuống.

Một đao, rung chuyển không trung!

Thanh đao nghìn trượng kia chia bầu trời làm hai mảnh, uy lực vô cùng kh*ng b*.

Thanh đao chém xuống, đồng thời một tiếng hét to như ma thần quát lạnh vang lên,

"Đám tạp loạn Tam đại tông môn kia, hôm nay các ngươi sẽ bị trừng phạt!"

Lời này vừa thốt ra, thanh đao nghìn trượng lại chém thêm một đường nữa.

Một đao này, tiêu diệt một phần ba tu sĩ Tam đại tông môn.!

Máu tươi bắn tung toé, chân tay bị gãy bay tứ tung!

Tiếng k** r*n, tiếng kêu thảm thiết, không dứt bên tai!

Một đao bất ngờ này, khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc, đứng ngây ra tại chỗ như phỗng.

Đám người Hoàng Tuyền lão nhân càng sợ hãi hơn, dựng cả tóc gáy lên.

Tuy rằng ông ta cũng là một thánh nhân, nhưng chẳng qua mới chỉ là thánh nhân tiền kỳ thôi.

Thanh đao kia khiến Hoàng Tuyền lão nhân sinh ra cảm giác phải đối mặt với cái chết.

"Là ai!"

Giờ khắc này, ánh mắt mọi người đều hết sức cảnh giác.

Một người đàn ông trung niên lãnh khốc như băng, khí chất như ma thần, mặc chiến giáp màu đen, bay từ trên không đến.

Ông ta cầm trong tay một thanh huyết sắc chiến đao, ánh mắt sắc bén như chim ưng, đảo qua đám người Hoàng Tuyền lão nhân.

"Thánh nhân!"

Rất nhiều tu sĩ đều kinh ngạc hô lên.

Ngay cả ở Tiên Vực cũng hiếm khi gặp được Thánh nhân, chứ đừng nói là ở hạ giới .

Mà giờ đột nhiên xuất hiện Thánh nhân, rốt cục đây là ai, và tại sao lại giúp Chiến Ma Điện?

Mọi người ở đây đều vô cùng nghi hoặc.

Những tu sĩ còn lại của Chiến Ma Điện, ai nấy đều trợn to mắt, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.

Người đàn ông vừa xuất hiện này, tại sao lại giống với vị điện chủ mà họ thờ cúng như vậy?

Các điện chủ Chiến Ma Điện các triều đại trước, đều có pho tượng lập thờ trong Chiến Ma Điện, vì thế bọn họ mới có thể nhanh chóng nhận ra như vậy.

Chiến Ma điện chủ, ánh mắt run lên, ông ta cũng vô cùng kinh ngạc mở miệng nói: "Có phải là…Điện chủ đại nhân đời thứ bảy không?"

Lời vừa nói ra, xung quanh liền trở lên yên tĩnh.

Điện chủ Chiến Ma Điện đời thứ bảy kia chính là một người nổi tiếng ở đại lục Sâm La.

Thời mà ông ta cai quản, cũng là thời đại huy hoàng nhất của Chiến Ma Điện.

Chỉ là sau này, điện chủ đời thứ bảy vô tăm biệt tích, có người nói, ông ấy đã phi thăng Tiên Vực rồi.

Mà hiện tại, người đàn ông đột nhiên xuất hiện này, lại chính là điện chủ đời thứ bảy?

"Điều này... Điều này sao có thể chứ?" Đám người Hoàng Tuyền lão nhân có chút kinh ngạc, trong lòng bắt đầu lo sợ.

Ở thời đại của Cổ Nguyên, bọn họ chẳng qua chỉ là một đám tiểu tốt mà thôi.

"Không ngờ rằng, Tam tiểu tông môn năm đó, hiện giờ lại có thể làm ra loại chuyện này." Ánh mắt Cổ Nguyên vô cùng lạnh lùng.

Nghe thấy lời này, đám người Hoàng Tuyền lão nhân hoàn toàn trầm xuống.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Thánh nhân đột nhiên xuất hiện này, chính là điện chủ đời thứ bảy của Chiến Ma Điện.

Chỉ là đám người Tam đại tông môn này không hiểu, tại sao vị điện chủ Chiến Ma Điện đời thứ bảy này lại trùng hợp xuất hiện vào đúng lúc này.

"Hoá ra chính là cái người vô cùng lợi hại đó, ông ta từ Tiên Vực hạ giới rồi sao?" Đám tu sĩ đứng xung quanh xem náo nhiệt, cũng hít sâu một hơi.

Danh tính của điện chủ đời thứ bảy Cổ Nguyên, mọi người ở đại lục Sâm La đều biết.

Nhưng thiên kiêu Tiên Vực lại chưa từng nghe nói đến Cổ Nguyên, trong mắt họ dường như mang theo vẻ thương hại.

"Vị điện chủ thứ bảy này đến thì có tác dụng gì chứ , chẳng lẽ ông ta có thể lật ngược tình thế sao?"

"Đúng vậy, mặc dù ông ta là Thánh nhân, nhưng đắc tội với Đoạ Thần Tử cũng sẽ không có lợi gì."

Những thiên kiêu Tiên Vực này không hề xem trọng Cổ Nguyên.

Thực lực cảnh giới chỉ là một phần thôi.

Thân phận và bối cảnh mới là thứ quan trọng.

Cổ Nguyên tuy là Thánh nhân, nhưng dù sao cũng là Thánh nhân hạ giới, vậy mà dám trêu chọc Đọa Thần Tử sao?

Đám người Chiến Ma Điện nghĩ đến đây, vẻ vui sướng kích động trên mặt, giảm đi rất nhiều.

Hoàng Tuyền lão nhân cũng nghĩ như vậy.

Từ kinh ngạc, hốt hoảng, bọn họ dần trở lên bình tĩnh.

Hoàng Tuyền lão nhân không nhanh không chậm nói: "Điện chủ, lão phu cũng không ngờ rằng ngài sẽ xuất hiện, nhưng ngài có biết, chúng ta diệt Chiến Ma Điện, là nghe theo mệnh lệnh của ai không?"

Trong mắt Cổ Nguyên lộ ra tia lạnh lẽo nói: "Ta không quan tâm ngươi nghe lệnh của ai, hôm nay đừng nói là Tam đại tông môn c, ngay cả người đứng đằng sau các ngươi đều phải chết!"

"To gan, ngươi dám bất kính với Đoạ Thần Tử đại nhân!" Hoàng Tuyền lão nhân quát to.

Mà đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng thốt ra.

"Đoạ Thần Tử là cái thá gì chứ?"

Cùng với âm thanh truyền ra, không gian chấn động, chiếc xe do sư tử chín đầu kéo đang tiến đến.

Đông Huyền lão tổ, đám người Nghệ Vũ, theo sát hai bên.

"Lại là Thánh nhân cường giả sao?" Đám tu sĩ đại lục Sâm Lan lại lần nữa chấn động.

Còn ánh mắt thiên kiêu Tiên Vực, lại dừng ở chiếc xe kéo sư tử chín đầu.

"Xe kéo sư tử chín đầu, chẳng lẽ là người đó.... " Một vài thiên kiêu tiên vực liếc mắt nhìn nhau, họ đều nhìn thấy sự chấn động trong mắt đối phương.

Nếu Đọa Thần Tử khiến bọn họ kiêng kị, sợ hãi.

Thì người đó, bọn họ chỉ dám ngước nhìn, vì căn bản họ không phải là người cùng một thế giới.

"Ngươi lại là ai nữa?" Hoàng Tuyền lão nhân nhướng mày.

Khí tức Thánh nhân toát ra từ người Đông Huyền lão tổ, lại khiến cho Hoàng Tuyền lão nhân khẽ run lần nữa.

Vị Thánh nhân này nhìn có vẻ rất bình thường.

Cổ Nguyên thấy Quân Tiêu Dao đã đến, liền chắp tay nói: "Công tử đến rồi."

"Cái gì!"

Nhìn thấy hành động của Cổ Nguyên, tu sĩ đại lục Sâm La có mặt tại đó đều cứng họng.

Tuy rằng hai mắt của nàng bị mù, nhưng vẫn hướng chính xác về phía Quân Tiêu Dao.

Người có thể được Điện chủ đời thứ bảy gọi là công tử, rốt cuộc có lai lịch như thế nào?

Có thể so vai với Đoạ Thần Tử kia không?

Hết chương 248.
 
Thần Tử Hoang Cổ
Chương 249



Chương 249

Nhìn thấy cục diện như vậy, thiên kiêu Tiên Vực đứng xunh quanh, đột nhiên giật mình.

Bọn họ ai nấy đều biết người ngồi trên xe kia là ai.

Thiên kiêu Tiên Vực từng người tiến lên, chắp tay nói: "Bái kiến Thần tử!"

Cảnh tượng như vậy, thực sự khiến tu sĩ đại lục Sâm La chấn động.

Bọn họ chưa bao giờ thấy những thiên kiêu Tiên Vực kiêu ngạo này từng lộ ra ánh mắt kính sợ và sùng bái như vậy.

Lúc này, e rằng ngay cả Hoàng Tuyền lão nhân cũng lo sợ rồi.

Ngay cả kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra, người trong xe kia, chẳng những là thiên kiêu Tiên Vực hơn nữa thân phận còn vô cùng tôn quý.

Bởi vì trước đó, những thiên kiêu Tiên Vực này, cho dù nghe thấy tên Đoạ Thần Tử thì cũng chỉ lộ ra một chút kiêng kị.

Nhưng hiện tại, bọn họ lại chủ động tiến lên hành lễ.

Sự khác biệt này quá rõ ràng.

"Có nhất thiết phải phiền phức như vậy không, cứ trực tiếp giết họ đi, lấy Đoạ Thần Tử làm lá chắn sao, thật nực cười!"

Trong xe, giọng của Quân Tiêu Dao mang theo sự khinh miệt.

"Vâng!"

Có Quân Tiêu Dao là chỗ dựa, Cổ Nguyên cũng hoàn toàn yên tâm rồi.

Ông ta trực tiếp chém một đao về phía Hoàng Tuyền lão nhân.

"Không... Các ngươi không thể làm như vậy, Đoạ Thần Tử đại nhân sẽ không tha cho các ngươi đâu!"

Hoàng Tuyền lão nhân liều mạng ngăn cản, phát ra tiếng thét hoảng sợ chói tai.

Nhưng mà lời của ông ta, lại nhận lại sự khiêu khích và châm chọc từ những thiên kiêu Tiên Vực.

"Thật đúng là ngốc, ở trước mặt Thần tử Quân gia thì Đoạ Thần Tử chẳng là gì cả?"

"Đúng thế, so về thân phận, thần tử Quân gia đã từng sợ ai chưa?"

Những thiên kiêu Tiên Vực này, dùng vẻ mặt thương hại và châm chọc nhìn liên quân Tam đại tông môn.

Xem ra Tam đại tông môn thực sự kết thúc rồi.

Còn Đoạ Thần Tử kia coi như chọc vào tổ kiến lửa rồi.

Dựa vào thực lực của Cổ Nguyên thì việc đối phó với Hoàng Tuyền lão nhân một thánh nhân tiền kỳ là một việc hết sức nhẹ nhàng.

Chỉ sau mấy chiêu, Hoàng Tuyền lão nhân đã bị Cổ Nguyên một đao chém chết.

Cho đến lúc chết, Hoàng Tuyền lão nhân cũng không được nhìn thấy chân thân của Quân Tiêu Dao, có thể nói là chết không nhắm mắt.

Đám người Đông Huyền lão tổ cũng ra tay trợ giúp.

Với thực lực của bọn họ thì Thánh nhân Tam đại tông môn cũng không phải là đối thủ của bọn họ, từng người một lần lượt bị đánh chết.

Sau khi Thánh nhân kẻ đứng đầu bị g**t ch*t, đám tu sĩ còn lại của Tam đại tông môn đã sớm bị hù doạ rồi, họ hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu, ai nấy hốt hoảng chạy trốn.

Nhưng Cổ Nguyên lại không cho họ có cơ hội chạy trốn.

Theo lý thuyết, Thánh nhân cường giả, sẽ coi thường việc giết những tu sĩ bên dưới Thánh nhân, bởi vì làm như vậy là tự hạ thấp thân phận của họ.

Nhưng Cổ Nguyên lại không như vậy.

Nhìn thấy Chiến Ma Điện bị hủy, ông ta tràn đầy lửa giận, đao mang chém xuống giống như là cắt lúa mạch vậy, khiến cho tu sĩ Tam đại tông môn lần lượt ngã xuống.

Một vị cường giả Thánh nhân mà tức giận, thì cũng không thể coi là chuyện đùa được.

Cuộc chiến nhanh chóng kết thúc.

Bở Biển Chết bị máu tươi nhuộm màu, giống như biến thành một đại địa màu đỏ vậy.

Xác chết xếp chồng lên nhau thành núi.

Rất nhiều tu sĩ Tam đại tông môn, tuy đã chết nhưng trên khuôn mặt vẫn còn đọng lại nỗi tuyệt vọng và hoảng sợ.

Lần này, liên quân Tam đại tông môn toàn bộ bị tiêu diệt.

Sau này ở đại lục Sâm La, cũng sẽ không còn ba thế lực lớn Hoàng Tuyền Cốc, Tu La Môn, Thiên Sát Tông nữa .

Sau khi giải quyết xong mọi việc, đám người Chiến Ma Điện chủ tiến về phía tước, chắp tay nói với Cổ Nguyên: "Đa tạ điện chủ đại nhân ra tay tương trợ!"

Tất cả tu sĩ Chiến Ma Điện may mắn còn sống sót, đều thực sự kích động, ánh mắt loé sáng.

Họ vốn nghĩ rằng, hôm nay chắc chắn họ đều sẽ phải chết.

Nhưng kết quả, lại đột ngột thay đổi ba trăm sáu mươi độ.

"Không cần cảm tạ ta, muốn cảm tạ thì hãy cảm tạ công tử, có công tử ở đây, ta mới có thể không e sợ Đọa Thần Tử, trợ giúp các ngươi." Cổ Nguyên nói.

Ông ta biết rõ, nếu không có Quân Tiêu Dao làm chỗ dựa.

Chỉ sợ là hôm nay ông ta ra tay thì sau này sẽ bị Đoạ Thần Tử trả thù.

"Đa tạ đại ân của công tử, Chiến Ma Điện trọn đời không quên!" Chiến Ma Điện điện chủ và đám tu sĩ chắp tay vái lạy hoàng kim liễn xe.

Rốt cục, rèm cửa được Tô Tử Quỳnh vén lên.

Quân Tiêu Dao đàm nhiên bước ra.

Tiên quang bao phủ, siêu nhiên thần thánh, khí chất dung nhan, thật sự không có từ nào có thể miêu tả hết được.

"Quả nhiên không sai.... " Các thiên kiêu Tiên Vực đứng xunh quanh đều vô cùng chấn động.

Vị này thần tử Quân gia này, thật sự hạ giới rồi .

Những kỳ tích mà Quân Tiêu Dao tạo ra ở Tiên Vực, không cần nói nhiều nữa vì thiên kiên Tiên Vực ở đây đều biết rồi.

Cũng chính vì thế nên họ mới kính sợ Quân Tiêu Dao như vậy.

Biểu cảm của đám người Chiến Ma Điện lại càng thêm cung kính.

Khí chất của Quân Tiêu Dao như vậy chứng tỏ ở Tiên Vực hắn có thân phận cực kỳ tôn quý.

Chứ không giống với thiên kiêu thế lực thứ cấp, hạ giới chẳng qua để giả làm con sói hung dữ mà thôi.

"Truyền nhân của Thôn Thần Ma Công, là thiên kiêu của Chiến Ma Điện các ngươi sao?" Quân Tiêu Dao hỏi thẳng.

Sở dĩ hắn tham gia vào việc này ngoài việc coi trọng Cổ Nguyên.

Còn vì một nguyên nhân quan trọng hơn, đó chính là vì lợi ích của bản thân mình.

Vì thế hắn mới hỏi thẳng như vậy.

"Bẩm công tử, truyền nhân của Thôn Thần Ma Công, quả thực là thiên kiêu của Chiến Ma Điện, nhưng người đó đã chết rồi ." Chiến Ma Điện chủ trả lời.

"Người đó có người thân nào không?" Quân Tiêu Dao hỏi lần nữa.

Hắn cho rằng kẻ nghịch thiên không thể chết dễ dàng như vậy được.

"Anh ta có muội muội ruột là Yến Thanh Ảnh, ở ngay đây thôi. "

Chiến Ma Điện chủ ra hiệu cho Yến Thanh Ảnh bước ra.

Yến Thanh Ảnh mặc váy dài đen khiến cơ thể vốn mềm mại mảnh khảnh của nàng càng thêm yểu điệu.

Tuy nàng bị mù nhưng lại có thể phân biệt được phương hướng rất tốt, nàng hướng về phí Quân Tiêu Dao, nhẹ nhàng cúi đầu.

Đám người Chiến Ma Điện vẫn e sợ Đoạ Thần Tử, dù sao hắn ta cũng là chí tôn trẻ tuổi siêu phàm ở Tiên Vực.

"Trực tiếp truyền ra tin tức, bản thần tử chính là kẻ cướp đi con mồi của hắn, nếu hắn ta dám đến, bản thần tử cũng không ngại khiến cho Đoạ Thần Cung thiếu đi một truyền nhân đâu. "

Quân Tiêu Dao vung tay áo, ngữ khí đạm mạc, ngồi lên xe.

Hết chương 249.
 
Back
Top Bottom