Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 170


Suốt dọc đường về, Thẩm Sơ vẫn im lặng, đến tận khi về phòng cũng không nói một lời nào.

Tạ Thời Minh đi theo vào phòng, biết lúc này sẽ không ai đến làm phiền, hắn bèn đóng cửa lại, nhìn thấy Thẩm Sơ nằm úp mặt trên giường, rầu rĩ không vui.

Chuyện sau tiệc mừng thọ tối nay, đến hắn cũng không ngờ tới.

Nghĩ một lúc, Tạ Thời Minh đi đến, nửa quỳ bên giường, nhìn Thẩm Sơ.

Thẩm Sơ đang nằm nghiêng, mặt quay về phía Tạ Thời Minh, thấy hắn quỳ xuống nhìn mình liền lập tức quay mặt sang bên khác.

Một lúc sau, chỉ nghe thấy tiếng Tạ Thời Minh đứng dậy, đi vòng ra phía sau giường rồi lại nửa quỳ xuống ở phía bên kia.

“Đừng nhìn em.”

Thẩm Sơ úp mặt xuống giường.

Một lúc sau, gần như nghẹt thở, cậu vội ngẩng đầu lên rồi trừng mắt liếc Tạ Thời Minh một cái.

Kết quả là người kia vẫn chưa chịu đi!

“Anh lo cho em.”

Tựa như hiểu rõ Thẩm Sơ đang nghĩ gì, Tạ Thời Minh mở miệng: “Sợ em khóc.”

Thẩm Sơ mím môi, nằm sấp trên giường, sắc mặt hơi uể oải: “Em không khóc được.”

“Như thế có phải là không tốt không?”

“Nhưng em cũng không biết mình có đang buồn hay không… Em chỉ… em có thể đang buồn… nhưng em không chắc. Chỉ biết là cảm thấy khó chịu.”

“Không muốn nói gì cả.”

Vừa dứt lời, một bàn tay đưa lên, xoa nhẹ đầu của cậu.

“Không sao, không muốn nói thì đừng nói.”

“Không khóc được cũng chẳng nói lên điều gì.”

Tạ Thời Minh dịu giọng: “Sơ Sơ, không ai bắt em phải khóc cả.”

Không biết vì sao, nhưng sau khi nghe mấy lời này, Thẩm Sơ lại bỗng nhiên muốn khóc.

Nhưng cậu hít hít mũi, cố kìm lại.

Chống cằm lên giường, Thẩm Sơ im lặng một lúc, rồi vẫn mở miệng: “Em chưa từng gặp ông ấy, nói là chưa từng nghĩ vì sao ông ấy lại không đến tìm em thì không đúng, nhưng cũng chỉ là thoáng nghĩ qua thôi. Em từng cho rằng… dù chưa từng gặp họ, nhưng em biết mẹ yêu em, còn ông ấy… em không biết gì cả, nên em tự nhủ không cần phải nghĩ đến nữa.”

“Nhưng thì ra ông ấy còn không biết đến sự tồn tại của em.”

“Ông ấy yêu mẹ em, nhưng mà…”

Phần còn lại, Thẩm Sơ không nói được nữa.

Vì cậu bỗng nhớ đến chuyện hồi nhỏ, cái danh “tai hoạ” hay “sao chổi” gì đó, liệu có khi nào… thật sự là nói đến cậu không?

Nếu không, thì vì sao ngay cả cha ruột cũng qua đời vì kiệt sức trong âm thầm như thế?

Càng nghĩ, sắc mặt Thẩm Sơ càng trở nên tái nhợt.

Tạ Thời Minh nhận ra có điều gì đó không đúng, nhíu mày định kéo cậu dậy.

Nhưng đúng lúc này Thẩm Sơ đang rất rối bời, theo phản xạ liền kháng cự, giãy giụa, thậm chí còn muốn tiếp tục úp mặt xuống, không muốn để Tạ Thời Minh nhìn thấy mặt mình.

“Sơ Sơ—”

Tạ Thời Minh siết chặt người vào lòng, nhíu chặt mày: “Em đang nghĩ gì vậy?”

Thẩm Sơ mắt đỏ hoe ngước nhìn Tạ Thời Minh, sau đó vùi đầu vào vai hắn: “Thật là… anh có thể đừng nhạy bén như vậy được không.”

“Với em thì không thể.”

Tạ Thời Minh khẽ đáp: “Nếu vậy, chi bằng em khóc một trận đi.”

“Không.”

Giọng Thẩm Sơ rầu rĩ, không thấy rõ sắc mặt.

Nhưng Tạ Thời Minh lại cảm nhận được sự ướt át nơi hõm cổ mình.

Hắn nhíu mày, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.

Không chỉ là chợt biết được chuyện của cha ruột, vừa rồi chắc chắn cậu còn nghĩ đến điều gì đó nữa…

Nhưng hiển nhiên Thẩm Sơ không muốn nói ra.

Tạ Thời Minh chỉ còn cách ôm cậu chặt hơn.

Nghĩ ngợi một chút, hắn nhẹ giọng nói: “Nếu em định giấu điều gì đó, vậy thì đúng là một tên ngốc tự chuốc khổ vào thân.”

Thẩm Sơ: “…”

Em đang khóc đấy nhé!

Quá đáng!

Còn dám nói em!

Thẩm Sơ tức đến mức muốn véo eo Tạ Thời Minh, nhưng cậu đang vùi mặt vào vai hắn, không nhìn thấy gì cả, tay vừa thò ra lại vô tình chạm vào phần bụng dưới của Tạ Thời Minh.

Ngay tức thì, cậu cảm nhận rõ sự căng cứng của chỗ ấy.

Thế này thì sao mà véo nổi nữa.

Nhưng đầu óc đang rối bời, tay không nhúc nhích, lại không dám rút về, chỉ đành để yên ở đó, cảm nhận rõ từng nhịp hô hấp căng cứng lên xuống.

Thẩm Sơ hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào…

Một lúc sau, bên tai vang lên giọng nói hơi khàn khàn của Tạ Thời Minh—

“Sơ Sơ…”

Thẩm Sơ như bừng tỉnh, vội vàng muốn đẩy người ra.

Nhưng đẩy ra thì cũng chỉ là tự mình lùi lại.

Cậu hoảng loạn luống cuống, lúc đẩy Tạ Thời Minh còn định đứng dậy, ai ngờ vướng phải chân của ai — có phải chân mình không cũng không rõ— bất chợt ngã ngửa về sau, kết quả vì quá hoảng loạn, từ động tác đẩy chuyển thành kéo lấy người—

Kết quả là, khi nhận ra thì tay đã nắm chặt cổ áo Tạ Thời Minh, còn bản thân thì đang nằm ngửa trên giường.

Sau đó, đối diện là ánh mắt chăm chú của Tạ Thời Minh đang nhìn từ trên xuống.

Hồi còn nhỏ từng ngủ chung, tư thế nào cũng chẳng sao, Thẩm Sơ cũng không để ý mấy.

Dù sao cậu ngủ rất hay lăn lộn, thường thì tư thế ngủ trước và sau khi thức dậy hoàn toàn khác nhau, so ra thì Tạ Thời Minh quy củ hơn nhiều, thường xuyên bị cậu dùng làm “cái giá” cho chân và tay.

Nhưng cũng chẳng thấy hắn có ý kiến gì, đôi lúc làm Thẩm Sơ hơi ngại, cứ có cảm giác như mình đang bắt nạt người ta.

Sau này ra nước ngoài, toàn ngủ một mình, tư thế ngủ càng phóng khoáng hơn.

Về nước rồi lại ngủ chung phòng với Tạ Thời Minh, lúc đầu cũng chẳng để tâm.

Nhưng dần dà…

Cậu nhận ra mình bắt đầu chú ý đến nhiều thứ hơn.

Ví như mỗi lần thức dậy, có khi phát hiện mình đang nằm trong vòng tay của Tạ Thời Minh, thấy được hàng mi cong dài của đối phương, thi thoảng còn bắt gặp ánh mắt đen láy của Tạ Thời Minh, cứ như thể vẫn luôn chăm chú nhìn cậu vậy.

Ví như có lúc Tạ Thời Minh vừa tắm xong đi ra, cậu sẽ để ý đến vóc dáng đã thay đổi rõ rệt của người kia.

Không còn giống lúc còn nhỏ, dáng người cao ráo, chân dài, vai rộng eo thon, đường cong cơ bắp rõ ràng, nhưng không quá phô trương.

Và chính lúc đó, cậu bỗng nhiên hiểu ra ý nghĩa khác của cái biệt danh “Tạ thần” — không chỉ đơn thuần để chỉ một học bá…..
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 171


Sau đó nữa, cậu bắt đầu chú ý đến nhiều chi tiết từ nhiều góc độ khác nhau, đến khi nhận ra thì những hình ảnh ấy đã sớm khắc sâu trong đầu.

Chúng dần dần tạo nên một hình tượng mới của Tạ Thời Minh — vừa quen thuộc, lại vừa xa lạ.

Đối với những “hiện tượng” mới phát hiện này, Thẩm Sơ không hề muốn đào sâu suy nghĩ.

Thậm chí sau khi nhận ra, cậu còn thấy cũng bình thường. Dù sao họ đã xa cách lâu như vậy, hình ảnh của Tạ Thời Minh trong trí nhớ của cậu cũng nên được đổi mới theo thời gian.

Việc tiếp xúc thân thể là điều khó tránh khỏi, mà cậu cũng chẳng có ý thức né tránh.

Nhưng sau khi phát hiện Tạ Thời Minh có lẽ thích mình…

Thẩm Sơ bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Có gì đó sai sai.

Nhưng lại không tiện nói ra, tâm lý trốn tránh cũng không nén xuống được, chứ đừng nói đến chuyện chủ động đối mặt.

Vì vậy, cậu chỉ có thể cẩn thận giữ cho khoảng cách giữa mình và Tạ Thời Minh luôn ở trong mức “thích hợp”.

Dù cậu cũng chẳng rõ thế nào mới gọi là “thích hợp”, nhưng quả thật sau đó, mỗi lần tiếp xúc với Tạ Thời Minh, cậu đều cẩn trọng hơn rất nhiều, góc độ chú ý cũng không giống như trước.

Thế nhưng, kể cả từng tiếp xúc với nhau, ngay cả khi không chú ý, cũng chưa bao giờ ở góc độ như bây giờ…

Cậu ngửa người nằm trên giường, từ một góc nhìn chưa từng có mà nhìn người mà mình quá đỗi quen thuộc, lần đầu tiên cảm nhận được áp lực từ Tạ Thời Minh —

Từ ánh mắt cho đến khí thế…

Dù Tạ Thời Minh không hề nói gì, chỉ là từ trên cao nhìn xuống, nhưng cũng khiến tim Thẩm Sơ đập loạn, cậu chớp mắt, những giọt nước mắt trước đó lăn xuống từ khóe mắt.

Cậu không dám đưa tay lau, nhưng lại bị Tạ Thời Minh giơ tay lau đi.

Ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt qua khóe mắt, động tác chậm rãi và dịu dàng.

Thẩm Sơ theo bản năng nín thở.

Cảm giác như chỉ cần ngực phập phồng quá mạnh cũng sẽ quấy nhiễu đến điều gì đó..…

Lùi cũng không được, mà bản thân cũng chẳng biết nên làm gì tiếp theo.

Đầu óc hỗn loạn, Thẩm Sơ cứ thế nhìn chằm chằm Tạ Thời Minh.

Cảm giác được cái bóng của Tạ Thời Minh đang dần bao trùm xuống…

Ánh sáng trên đầu mỗi lúc một ít đi, Thẩm Sơ trợn tròn mắt, khóe mắt lại rơi thêm một giọt lệ.

Cái bóng ấy chợt khựng lại.

Tạ Thời Minh chống hai tay xuống giường, mạnh đến mức nệm lõm xuống.

Người nằm bên dưới chẳng biết hiện tại biểu cảm của mình như thế nào.

Đôi mắt đỏ hoe, sống mũi cũng ửng hồng, trông đáng thương vô cùng, vậy mà vẫn tròn mắt nhìn hắn, không né tránh, ngốc nghếch chẳng hề phòng bị gì cả.

Hoàn toàn vô thức tin tưởng hắn.

Tựa như mặc kệ hắn muốn làm gì cũng được.

Gân xanh trên mu bàn tay Tạ Thời Minh nổi lên vì dùng sức, hắn cũng không rõ mình dựa vào nghị lực nào mà có thể dừng lại được.

“Cho em hai lựa chọn.”

“Một là nói cho anh biết, vừa rồi em đã nghĩ lung tung những gì.”

“Hai là…”

Thẩm Sơ hít hít mũi, sau khi Tạ Thời Minh lên tiếng mới chợt nhớ ra, mình vẫn đang nắm chặt cổ áo người ta.

Theo phản xạ buông tay ra, thấy vải áo nhàu nhĩ, cậu lại vụng về vuốt phẳng.

Gân xanh trên trán Tạ Thời Minh giật giật, nghiến răng: “Nếu không muốn anh phạm tội, thì chọn phương án một đi.”

“Sơ Sơ, sự kiên nhẫn của con người có giới hạn.”

“Dù sự nhẫn nại của anh đối với em là vô hạn, nhưng cũng tùy từng chuyện, hiểu không?”

“…”

Thẩm Sơ lại muốn mắng Tạ Thời Minh là đồ đáng ghét.

Cái cảm giác bị nhìn thấu đến không còn đường sống này…

Mà giờ cậu cũng không muốn chọn phương án thứ hai.

Vì vậy bèn bĩu môi, lí nhí nói: “Cũng không nghĩ gì nhiều… chỉ là nhớ lại hồi nhỏ…”

Những lời này, có lẽ cậu sẽ không nói với người khác.

Nhưng khi nói ra, Thẩm Sơ bỗng nhận ra, đối với mình, Tạ Thời Minh không phải là “người khác”.

Cậu có thể không dè dặt, không do dự mà nói hết mọi điều với hắn.

Lúc không muốn nói, thì chẳng muốn nói với ai, nhưng một khi đã muốn nói, thì người đầu tiên nghĩ tới chắc chắn là người đang ở trước mắt này.

“Em biết mấy suy nghĩ này nghe có vẻ buồn cười, nhưng vì xúc động nên không kìm được mà nhớ đến…”

Trước khi Tạ Thời Minh kịp phản ứng, Thẩm Sơ lại vội nói thêm vài câu như thể tự chữa ngượng cho mình.

Bây giờ tâm trạng đã bị những cảm xúc mới chiếm lấy, những cảm xúc cũ dù chưa tan hết nhưng Thẩm Sơ cũng bắt đầu thấy hơi xấu hổ.

Dù sao cậu cũng không phải kiểu người hay bi lụy.

Mặc dù… đúng là vẫn thấy buồn.

Dẫu sao, những người có quan hệ huyết thống với cậu, trừ cậu ra, đúng là chẳng còn ai nữa..…

“Còn nữa, những lời lúc nhỏ em nói để an ủi anh đấy, em vẫn nhớ rõ ——”

Nói đến “nhớ rõ”, Thẩm Sơ lại ngậm miệng.

Giờ chưa phải lúc, một số chuyện vẫn nên ít nhắc đến thì hơn.

Nhưng ánh mắt Tạ Thời Minh cuối cùng cũng dịu xuống.

“Vậy không cần anh nói gì nữa?”

Thẩm Sơ lắc đầu: “Em có thể tự an ủi bản thân.”

“Nhưng anh muốn dỗ em.”

Đủ rồi đó nha.

Càng lúc càng không đỡ nổi nữa rồi.

Cậu có nên tiếp tục giả ngốc hay không đây…

Thẩm Sơ mím môi, khẽ đẩy Tạ Thời Minh một cái, lực rất nhẹ, nhưng mang theo sự bực bội: “Anh còn không dậy? Muốn luyện cơ tay trên người em à?”

“Ừm…”

Tạ Thời Minh khẽ đáp: “Thực ra cơ bụng của anh cũng khá khỏe đấy.”

“Hả?”

Thẩm Sơ nghe không rõ.

“Không có gì.”

Tạ Thời Minh thở dài, cúi đầu nhìn cậu thêm cái nữa rồi mới chậm rãi đứng dậy.

Hắn nghĩ, nếu không phải lúc này thực sự không thích hợp, khi mà Thẩm Sơ vẫn còn buồn và khổ sở, thì có lẽ hắn đã không kiềm chế nổi rồi.

Nhưng dù vậy, Tạ Thời Minh cũng cảm thấy, sự nhẫn nại của mình đang dần cạn kiệt.

Không thể chờ lâu hơn nữa.

Chỉ là nếu không phải đúng thời điểm, thì có những lời vẫn chưa thể nói ra.

Huống chi…

Hắn cũng đâu phải không nhận ra, người nào đó vẫn đang cố tình trốn tránh.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 172


Hắn cũng luôn mềm lòng mà cho đối phương thêm thời gian.

Không thể ép người quá mức.

Dù sao cũng cần có một quá trình để chuyển biến.

“Sau này không được suy nghĩ lung tung như thế nữa.”

Nhìn đuôi mắt Thẩm Sơ đỏ lên, Tạ Thời Minh vẫn không nhịn được mà dặn dò.

“Ừm.”

Thẩm Sơ vừa dụi mắt vừa gật đầu, cảm thấy chuyện này chỉ là một đoạn nhạc đệm nhỏ. Chuyện đã xảy ra rồi, dù có buồn bã, chìm đắm trong đó đến đâu, cũng chẳng thay đổi được gì.

Ngoài việc tự giam mình lại, thì chẳng có gì biến chuyển cả.

Nhưng cậu lại không ngờ được rằng sẽ có người lấy chuyện này ra để làm ầm ĩ—

Trước khi về nước, Thẩm Sơ đã từng nghĩ qua: Là đứa trẻ bị ôm nhầm của nhà họ Thẩm từ nhỏ, lần này cậu trở về, lại một lần nữa bước vào nhà họ Thẩm, chắc chắn sẽ khiến người khác chú ý.

Dù xuất phát từ mục đích gì đi nữa— tìm tòi tò mò, nghiên cứu, hay đơn thuần là muốn thỏa mãn tâm lý hóng chuyện của bản thân—thì cũng khó tránh khỏi việc có người dò hỏi về cậu.

Sự thật cũng đúng là như vậy.

Nhưng phần lớn đều chẳng ảnh hưởng gì đến cậu.

Chỉ là lần này, khi sinh nhật cậu đến gần, lời đồn đại lại ngày càng nhiều—

Vì không phải con ruột của nhà họ Thẩm, nên tự nhiên cũng có người bắt đầu tò mò về cha mẹ ruột của cậu là ai.

Nhưng những lời đồn đó trước giờ vẫn chưa đủ để trở thành vấn đề, ngoài sự tò mò cũng chẳng có tác dụng gì khác.

Cho đến gần đây, đến cả Thư Đồng Đồng cũng đến tìm cậu, nói rằng có người tung tin bậy, bảo mệnh cách cậu không tốt, khắc cha khắc mẹ…

Không biết là từ đâu ra, lan truyền chuyện cha mẹ ruột cậu đều đã qua đời, còn có cả ông bà ngoại mà cậu chưa từng gặp qua… Dường như cái chết của họ có liên quan đến cậu, thậm chí cả chuyện cậu ra nước ngoài khi còn nhỏ cũng bị đồn là do nhà họ Thẩm sợ mệnh cách của cậu ảnh hưởng đến họ nên mới đưa cậu đi.

Càng có tiền, lại càng mê tín.

Mấy lời đồn này được thêu dệt rất cụ thể, rất sống động.

Dù Thẩm Sơ lúc nghe thấy cũng thấy rất buồn cười.

Nhưng loại người đi rải mấy tin đồn như vậy, thật sự rất đáng ghét.

Chỉ là dạo gần đây Thẩm Sơ cũng không có thời gian để bận tâm đến những chuyện này, vì tác phẩm quay chụp của cậu sắp phải nộp lên trường, lại còn có bài thi chuyên ngành, dù cậu không chọn quá nhiều trường, nhưng vẫn phải chuẩn bị trước cho thật tốt.

Tính toán một chút thì trong kỳ nghỉ đông, trước sinh nhật cậu, kết quả chắc chắn sẽ được công bố. Sang học kỳ sau là có thể tập trung vào ôn thi các môn văn hóa.

Cho nên dù biết có nhiều lời đồn nhảm đang truyền ra, nhưng đều bị Thẩm Sơ tạm thời gác qua một bên.

Tất nhiên, cậu không quản, thì cũng sẽ có người khác lo.

Ví dụ như Kiều Gia Huyên.

Còn có người nhà của cậu nữa.

Chỉ là chuyện này, cha mẹ và ông bà ngoại cậu đều đã mất từ lâu, là sự thật không thể thay đổi. Hơn nữa, Thẩm Sơ cũng đã ra nước ngoài nhiều năm, hiện giờ người nhà ai nấy đều bận rộn: Thẩm Minh Châu và Thẩm Sóc đang tất bật vì dự án, Thẩm Tùy thì đang bước vào giai đoạn then chốt trong công trình nghiên cứu, thời gian ngâm mình ở trong trường ngày càng lâu. Tô Lạc Duyệt và Thẩm Dật thì khỏi cần nói, mỗi lần quay phim là bận đến mức khó thoát thân.

Còn Thẩm Tùng Quốc thì lại tiếp xúc với những tầng lớp khác hoàn toàn, dẫu có triển khai hành động thì khi truyền xuống dưới vẫn không tránh khỏi bỏ sót.

Vòng lớn còn có vòng nhỏ, mà họ không nằm trong cùng một vòng, cho nên đôi khi cũng không thể tác động quá nhiều.

Ít nhất thì đến lúc Thẩm Sơ làm xong việc, Triệu Hân Du vẫn còn phàn nàn với cậu rằng trên diễn đàn vẫn còn có người tung tin đồn bậy bạ.

Trọng điểm vẫn là chuyện cậu “tu hú chiếm tổ”, không được nhà họ Thẩm hoan nghênh.

Cứ như thể ghép thêm cái danh “khắc cha khắc mẹ” là có thể khiến nhà họ Thẩm càng ghét cậu hơn vậy.

Phần lớn là cố ý.

Dù sao thì tung vài lời đồn bịa chuyện cũng không phạm pháp, mà lại khiến người khác không thoải mái, vậy tại sao không làm?

Đến cả chuyện gần đây Thẩm Minh Châu tung tin sẽ tổ chức tiệc sinh nhật và lễ trưởng thành cho cậu và Tạ Thời Minh cũng bị vài người xuyên tạc thành chuyện khác—

Như là cậu ở nhà họ Thẩm, vì thể diện, nên nhà họ Thẩm mới “miễn cưỡng” cho tổ chức cùng nhau.

Cứ như thế, cho đến sát ngày sinh nhật của cậu và Tạ Thời Minh, những lời đoán già đoán non này vẫn chưa chấm dứt.

Chỉ là những chuyện đó vẫn không khiến Thẩm Sơ chú ý nhiều, so với chuyện kết quả bài chuyên ngành sẽ công bố đúng vào ngày sinh nhật cậu, điều đó càng khiến cậu quan tâm hơn.

À đúng rồi, còn có cậu và anh Giản Hành nữa.

Nói là sẽ về nước trước sinh nhật cậu, nhưng vì phải đi nhận giải thưởng, nên lại lỡ mất một chút thời gian.

Cuối cùng có về kịp sinh nhật cậu hay không thì vẫn chưa biết được.

Thật sự là một tin khiến người ta buồn lòng.

Thế nên Thẩm Sơ làm gì còn dư tinh lực để lo mấy chuyện khác.

Chỉ là, chờ đến sinh nhật và lễ trưởng thành của cậu và Tạ Thời Minh, Thẩm Sơ đến cả thời gian để nghĩ xem cậu và anh Giản Hành có thể xuất hiện hay không cũng không có.

Bởi vì người đến quá đông…

Đông đến mức khiến cậu chẳng còn đầu óc để mà nghĩ nữa!

---

Thẩm Minh Châu quả thật đã làm như những gì mình nói. Bữa tiệc sinh nhật và lễ trưởng thành của cậu và Tạ Thời Minh lần này, được tổ chức hoành tráng đến mức không thể hoành tráng hơn.

Tất nhiên cũng có thể vì bị những lời đồn trước đó k*ch th*ch, nên nhất định phải cho người ta thấy, rốt cuộc nhà họ Thẩm có coi trọng Thẩm Sơ hay không.

Tóm lại lần này, số lượng khách mời nhiều đến mức không đếm xuể.

Nếu không phải đã kiểm soát giới truyền thông từ trước, thì có lẽ báo chí đã đưa tin trực tiếp về “đại tiệc” này rồi.

Nhưng cả đời người chỉ có một lễ trưởng thành, mà nhà lại có điều kiện, tổ chức linh đình thế này cho con cái, cũng là chuyện hết sức bình thường.

Chỉ là lần này, là “lễ trưởng thành đôi”.

Không biết liệu sẽ có gì khác biệt không.

“Lễ trưởng thành thì đâu giống sinh nhật bình thường, chắc sẽ tỏ vẻ gì đi?”

“Ai mà biết có tỏ vẻ gì trước mặt mọi người hay không, nhưng một đứa là con ruột, một đứa không phải, nếu tỏ vẻ gì trước mặt mọi người … chậc, cũng không dễ làm.”

“Nói mới nhớ, người nhà họ Thẩm có mặt đông đủ chưa?”

“Chắc Thẩm Dật không đến rồi. Con gái tôi là fan của cậu ấy, nghe bảo mấy ngày nay cậu ấy phải ra nước ngoài tham dự liên hoan phim, rất có hy vọng đoạt giải, không biết có về không. Fan cậu ấy đều mong cậu ấy có thể đích thân lên nhận giải.”

“Hả? Nhưng dù gì hôm nay cũng là lễ trưởng thành của em trai ruột cậu ấy mà.”

“Biết đâu người ta cố ý không xuất hiện, để ra oai phủ đầu cái đứa không phải ruột thịt kia.”
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 173


“Ha ha, cũng đúng, ai bảo cậu ta cứ bám lấy nhà họ Thẩm không buông chứ.”

…..

Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh đều đã mặc vest chỉnh tề, một trắng một đen. Khi Tô Lạc Duyệt giúp hai người “trang điểm”, Thẩm Sơ không nhịn được mà nói rằng cậu và Tạ Thời Minh giống như “song sát trắng đen”, liền bị nhéo tai một cái.

Sau đó, suýt nữa Tô Lạc Duyệt đã đỏ mắt, dọa Thẩm Sơ sợ đến mức vội ôm lấy vai bà an ủi.

Chớp mắt một cái, bọn trẻ đã lớn thế này rồi, đều đã thành người lớn cả rồi.

Trên đường đi dự tiệc mừng thọ của ông cụ nhà họ Giản hôm trước, Tạ Thời Minh có nhắc đến một chuyện, sau khi về nhà, Thẩm Minh Châu cũng kể lại cho Tô Lạc Duyệt nghe. Hai vợ chồng bàn bạc một hồi, cuối cùng đi đến kết luận rằng đây là chuyện bẩm sinh, có cố gượng ép cũng chẳng được gì. Thay vì tốn công tốn sức giằng co với con, chi bằng ngay từ đầu đã học cách chấp nhận.

Vì vậy, vào ngày lễ trưởng thành, Tô Lạc Duyệt đặc biệt căn dặn Tạ Thời Minh rằng, tuy đã trưởng thành, có thể yêu đương, nhưng dù đối tượng có là con trai thì cũng không được tùy tiện.

Nếu không, liệu mà ăn đòn.

Còn về Thẩm Sơ, Tô Lạc Duyệt nói thế này:

“Bé cưng của mẹ chưa cần yêu đương vội, ở bên mẹ thêm vài năm nữa, biết không.”

Lời này khiến Thẩm Sơ không biết đáp lại thế nào.

Cậu muốn hỏi bà một câu: mẹ có phải quên mất con là con trai rồi không?!

“Yêu đương thì vẫn có thể ở bên mẹ mà.”

Câu đó không phải cậu nói, là Tạ Thời Minh nói.

Lúc ấy Tô Lạc Duyệt mỉm cười gật đầu, nhưng Thẩm Sơ lại cảm thấy ý của Tạ Thời Minh, có lẽ khác hẳn với điều mà cậu đang nghĩ đến.

Và chắc chắn cũng khác hẳn với điều Tô Lạc Duyệt nghĩ tới…

Cậu có thể cảm nhận được ánh mắt Tạ Thời Minh đặt trên người mình, như đang nói điều gì đó, mang theo vẻ cảm thán, rồi bước đến gần, giúp cậu chỉnh lại cổ áo, còn nhẹ nhàng nhéo vành tai cậu một cái.

Hành động đó khiến Thẩm Sơ có ảo giác, như thể lúc này Tạ Thời Minh còn kiềm chế hơn trước đây rất nhiều.

Kiềm chế và nhẫn nhịn…

…..

Lúc Giản Tử Trạc đến nơi, liền trông thấy Thẩm Sơ mặc bộ vest trắng tinh, từng đường kim mũi chỉ đều có ánh bạc lấp lánh, trông chẳng khác gì một tiểu vương tử cao quý chưa hiểu sự đời.

Nhưng nếu chỉ nhìn cậu như vậy, thì quả là sai lầm lớn.

Đôi mắt kia quá đỗi linh động, chỉ cần không cẩn thận là sẽ mắc mưu ngay.

Chuyện này Giản Tử Trạc đã trải nghiệm nhiều lần.

Chỉ là lần này, cậu ăn mặc còn chỉnh tề hơn hôm đến dự tiệc mừng thọ của ông nội hắn ta, đủ thấy lần này nhà họ Thẩm thật sự coi trọng.

Giản Tử Trạc khẽ bĩu môi một tiếng, nghe tiếng bàn tán suy đoán của mọi người xung quanh mà không khỏi thấy buồn cười.

Hắn ta lại quay sang nhìn Giản Ngôn đang chủ động bước tới chỗ Thẩm Sơ, trong lòng khẽ hừ lạnh.

Không rõ là cảm xúc và suy nghĩ gì.

Ngay cả Giản Ngôn cũng từng trong tối ngoài sáng cảnh cáo hắn ta, nhưng Thẩm Sơ thì chưa từng có lấy một lần.

Hắn ta không tin Thẩm Sơ không đoán ra được mối quan hệ giữa hắn ta và những tin đồn xoay quanh cậu dạo gần đây rốt cuộc là chuyện gì.

Nhưng tên này lại nhịn được.

Hay là… thật sự không hề để tâm?!

Cậu ta lấy đâu ra sự tự tin đó?

Hay là, cậu ta căn bản khinh thường không buồn đến chất vấn…

Giản Tử Trạc vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía Thẩm Sơ, cho đến khi lễ trưởng thành chính thức bắt đầu —

Là hai nhân vật chính của buổi lễ hôm nay, đương nhiên họ trở thành tâm điểm chú ý.

Không thể thiếu phần giới thiệu, lời chúc và quà tặng từ các bậc trưởng bối…

Mấy đứa trẻ nhà họ Thẩm đều từng làm lễ trưởng thành, nhưng chưa ai được tổ chức hoành tráng như lần này —

Là cháu trai trưởng của nhà họ Thẩm, từ nhỏ Thẩm Sóc đã phải gánh vác trọng trách tiếp quản Thẩm thị, từ lúc bắt đầu vẫn luôn điệu thấp nhất có thể, nên lễ trưởng thành của anh ấy thậm chí còn không được công khai, chỉ là một buổi tụ họp gia đình. Thế nhưng chẳng ai dám xem nhẹ anh ấy. Thực tế đã chứng minh, sau khi gia nhập Thẩm thị, năng lực mà Thẩm Sóc thể hiện quả thật khiến người ta tâm phục khẩu phục.

Hai anh em sinh đôi nhà họ Thẩm cũng luôn là đề tài khiến người ta bàn tán không dứt.

Thẩm Dật kế thừa sự nghiệp của mẹ, tuổi còn nhỏ mà diễn xuất và danh tiếng đều vững vàng như nhau, có cả thực lực lẫn thành tích, thậm chí còn nổi bật hơn cả mẹ anh ta thuở trẻ.

Còn Thẩm Tùy, không hề bị lu mờ dưới ánh hào quang và tên tuổi của người anh song sinh, ngược lại nhờ trí tuệ xuất chúng mà đã có chỗ đứng trong giới học thuật, dù không theo con đường kinh doanh hay nghệ thuật, nhưng thành tích vượt trội trong lĩnh vực nghiên cứu học thuật cũng khiến người ta không khỏi cảm thán và ghen tị.

Nhưng dù vậy, lễ trưởng thành của ba người kia cũng không hoành tráng bằng đứa nhỏ nhất này.

Có lẽ là do cưng chiều con út?

Dù sao cũng là đứa con thật vất vả mới tìm về được, muốn dành sự quan tâm đặc biệt cũng là điều dễ hiểu.

Còn về lý do có phải vì đứa con khác hay không, phần lớn mọi người đều không nghĩ như vậy.

Sao có thể?

Sao có thể là vì đứa con khác được —

Đúng lúc ấy, ở phía ngoài đột nhiên có tiếng xôn xao truyền đến.

Âm thanh từ xa vọng lại, dần dần tiến đến gần —

“Chúng tôi không đến trễ chứ!”.

Giọng Thẩm Dật vang lên, cùng lúc đó, cùng Thẩm Dật đi vào còn có hai người có vẻ lớn tuổi hơn, nhưng nhìn qua vẫn trẻ trung, phong độ như cũ.

Mắt Thẩm Sơ và Giản Ngôn cùng lúc sáng rực lên.

Cậu! Anh Giản Hành!

Anh ơi!

Không ít người không chỉ nhận ra Thẩm Dật, mà còn nhận ra cả Giản Hành.

Dù những năm qua Giản Hành vẫn luôn phát triển sự nghiệp ở nước ngoài, nhưng với tư cách là một diễn viên quốc tế “mang vinh quang về cho đất nước”, anh ta vẫn nhận được sự chú ý không nhỏ ở trong nước, hơn nữa độ nổi tiếng luôn rất cao.

Huống chi mấy năm nay anh ta giành được không ít giải thưởng quốc tế. Nhưng cũng vì địa vị trong giới ngày càng cao, anh ta lại càng coi trọng chất lượng tác phẩm, gần như hai năm mới ra một phim, ngay cả mức độ xuất hiện trong đời thường cũng hiếm hoi. Dù vậy, mỗi lần có tác phẩm mới hay bất kỳ tin tức gì, vẫn luôn thu hút sự quan tâm rộng rãi.

Nhưng chẳng ai ngờ lại được gặp Giản Hành ở đây.

Nghe nói nhà họ Giản cũng có người tới, nhưng ai mà chẳng biết, Giản Hành ra nước ngoài lập nghiệp vốn là để thoát khỏi nhà họ Giản?

Trước kia, ở những dịp tiệc tùng hay sự kiện có mặt nhà họ Giản, chưa bao giờ thấy bóng dáng Giản Hành.

Sao lần này lại có ngoại lệ?!

“Khoan đã! Người bên cạnh ảnh —”

“Gì cơ?”
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 174


“Cậu chưa xem tin tức trên mạng à? Vị vừa mới nhận giải thành tựu trọn đời kia, đạo diễn trẻ nhất trong lịch sử Hoa quốc – Hạng Tinh Hà! Anh ấy cũng tới sao?!”

“Có thể mọi người ít biết đến anh ấy, dù sao thì vị đạo diễn này không làm phim thương mại, mà là đạo diễn phim phóng sự, bình thường cũng rất khiêm tốn, nhưng lại cực kỳ có tài!”

“Tôi biết vị đạo diễn này! Rất nhiều phim phóng sự của anh ấy đều đoạt giải, nhưng lại cực kỳ kín tiếng. Nếu không phải lần này giành giải thành tựu trọn đời… Còn có cả Thẩm Dật nữa, nếu tôi không nhầm, thì đây là lần đầu tiên Thẩm Dật nhận được một giải thưởng quốc tế tầm cỡ như vậy, phải không? Nhưng bọn họ cùng nhau đến… chẳng lẽ là quen biết nhau? Vì nể mặt Thẩm Dật mà đến sao…”

“Cho dù là quen biết, nể mặt thật, nhưng mà… chuyện này đúng là quá nể mặt rồi, vừa nhận giải đã lập tức quay về nước…”

Thế nào cũng thấy là quá nể mặt.

Dù sao đi nữa, so với hai người kia thì danh tiếng của Thẩm Dật vẫn còn kém xa.

Vừa nhận giải đã vội vã trở về nước, chuyện này rõ ràng không đơn giản là “nể mặt”… Nói là “quá nể mặt” còn thấy chưa đủ.

Có người muốn tiến lên bắt chuyện, nhưng lại tiếc là chậm một bước, bởi lễ chúc mừng và tặng quà cho Tạ Thời Minh vừa mới kết thúc. Hiện giờ là—

“Ồ, vậy thì vẫn chưa muộn."

Thẩm Dật mỉm cười gật đầu, ngắt lời người nọ, rồi tiếp tục sải bước tiến về phía trước.

Khiến những người nghe được thấy đều ngạc nhiên.

Vẫn chưa muộn sao?

Nhưng trình tự lễ trưởng thành của em trai ruột anh ta đã xong hết rồi mà?

Bây giờ đến lượt—

“Sơ Sơ!”

Không ngừng đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng cũng về kịp.

Nếu không phải người đại diện nhất quyết bắt anh ta đi, nói rằng đây là giải thưởng quốc tế đầu tiên, thế nào cũng không thể vắng mặt, không thì sẽ chết cho anh ta xem, cộng thêm Thẩm Sơ cũng khuyên anh ta nên đi, thì Thẩm Dật vốn chẳng muốn tham dự chút nào. May mà tính toán thời gian vẫn về kịp, mà lại về đúng lúc nữa.

Thẩm Dật xưa nay luôn không quan tâm đến ánh nhìn của người khác, vẫn mặc nguyên bộ lễ phục nhận giải, bước lên ôm lấy người thật chặt.

“Thằng nhóc mập đáng ghét, trưởng thành rồi.”

Gọi biệt danh thời nhỏ, khiến anh ta lập tức có chút nghẹn ngào.

Thẩm Dật buông người em giờ đã chẳng còn tròn trĩnh trong lòng mình ra, rồi quay sang đấm vào người em trai khác một cái.

“Ừ, em cũng trưởng thành rồi, lớn rồi.”

Tạ Thời Minh: “……”

Cho nên cú đấm này coi như là lời chúc mừng bị bỏ lỡ?

Được rồi, coi như hắn nhận rồi đi.

Sau Tạ Thời Minh thì đến lượt Thẩm Sơ.

Đứa nhỏ này từ nhỏ đã được nuôi lớn bên cạnh bọn họ, nhưng lại sớm ra nước ngoài. Giờ đây cuối cùng cũng trở về.

Nói không rõ Thẩm Sơ mang đến cho họ điều gì, nhưng nếu không có đứa nhỏ này, thì nhà họ Thẩm e rằng sẽ không như bây giờ.

Dù chưa từng nói ra, nhưng những gì đứa nhỏ này mang đến chính là sự dịu dàng và thỏa mãn kéo dài theo năm tháng.

Vậy làm sao có thể không yêu thương cho được.

Dù có yêu thương bao nhiêu cũng không đủ.

“Bé cưng, đây là quà mẹ tặng con.”

Tô Lạc Duyệt trong tay cầm một quyển album dày, bên trong ghi lại hình ảnh của cả gia đình họ qua từng năm tháng.

Không biết từ khi nào, Tô Lạc Duyệt đã bắt đầu yêu thích việc ghi lại ký ức, có lẽ vì mỗi lần bà bấm máy ảnh, đều cảm thấy mọi thứ lúc ấy đều đẹp đẽ, nên ngày càng say mê cảm giác ấy, ngắm nhìn mấy đứa con từng chút một lớn lên, từng chút một thay đổi, là chuyện khiến người ta cảm thán và hạnh phúc khôn cùng.

“Đừng trách mẹ không công bằng, ai bảo con ở nước ngoài nhiều năm như vậy, mẹ chỉ có thể cố hết sức lưu giữ lại dấu vết con lớn lên thôi.”

“Nhưng sau này sẽ nhiều hơn.”

Tô Lạc Duyệt ôm chặt Thẩm Sơ vào lòng, rốt cuộc vẫn không kìm được mà rơi nước mắt.

Thẩm Minh Châu tiến lên vỗ nhẹ vai Tô Lạc Duyệt, sau đó cùng Thẩm Tùng Quốc đưa cho Thẩm Sơ một con dấu – đó là con dấu riêng của nhà họ Thẩm, đại diện cho thân phận người nhà họ Thẩm.

Do đích thân trưởng bối trao tặng, giống như Tạ Thời Minh.

Đến đây rồi, những người tham dự gần như đều ngơ ngác.

Cái này…

Vẫn chưa kết thúc, Thẩm Sóc lại đưa cho Thẩm Sơ một phần văn kiện – đó là văn kiện cổ phần Thẩm thị.

“Em trưởng thành rồi, đồ của mình thì phải tự giữ cho tốt.”

“Chúng ta ai cũng có, không được từ chối, trừ phi em không muốn làm người nhà họ Thẩm nữa.”

Văn kiện bị nhét thẳng vào tay Thẩm Sơ, muốn từ chối cũng không được.

Đó là cổ phần của Thẩm thị đấy!

Phải biết rằng, dù chỉ là 1% thì cả đời này cũng chẳng lo gì nữa!

Vừa rồi họ còn tưởng lễ trưởng thành của Thẩm Sơ chắc chắn không được coi trọng như của Tạ Thời Minh, nhưng giờ thì… cho dù là coi trọng như nhau, nhưng nhìn thái độ người nhà họ Thẩm đối với Thẩm Sơ—

Ừm, đúng là không giống với Tạ Thời Minh.

Nhưng cũng khác với những gì họ tưởng tượng!

“Anh hai tặng em một bộ ảnh chân dung giới hạn của anh được không?”

Thẩm Dật nhướng mày cười: “Người khác muốn mua cũng không mua được đâu.”

“Ừm…”

Thẩm Sơ nhăn mặt, ra vẻ khó xử: “Cũng không phải không được, nếu có thể bán được rất nhiều tiền thì—”

“Thằng nhóc thối.”

Thẩm Dật trừng mắt lườm Thẩm Sơ, nhưng vẫn đưa món quà đã chuẩn bị sẵn – chính là chiếc cúp anh ta đạt giải.

Lần đầu tiên, vinh dự quốc tế anh ta nhận được.

“Khụ, chỉ có một chiếc cúp thôi, hai đứa chia nhau nhé.”

“Dù sao hai đứa cũng thường tuy hai mà một.”

Thẩm Dật nhìn hai đứa em: “Anh rất công bằng đấy, ai bảo hiện tại mới có một bộ phim đạt giải thôi.”

Thẩm Sơ: “……”

Tạ Thời Minh: “……”

Được rồi, anh hai của họ vẫn như mọi khi, luôn mang đến “bất ngờ”.

“Còn anh thì khác.”

Thẩm Tùy đẩy gọng kính: “Tặng cho A Minh là robot thông minh đầu tiên anh chế tạo thành công, còn cho Sơ Sơ là robot thông minh đầu tiên anh đạt giải.”

“Chỉ khác hai chữ thôi, không khác biệt lắm, đều quý như nhau.”

“Nếu hai đứa chơi chán rồi thì có thể đổi cho nhau.”
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 175


Thẩm Tùy quả thật vô cùng nghiêm túc, còn tỉ mỉ giải thích lý do vì sao lại tặng như vậy — trước hết là A Minh lớn hơn Sơ Sơ, dù chỉ lớn hơn nửa tiếng thì vẫn là anh, vậy nên hai con robot của anh, con đầu tiên đương nhiên phải tặng cho A Minh, con thứ hai tặng cho Sơ Sơ, lớn đi với lớn, nhỏ đi với nhỏ, dù sao cũng không kém nhau là mấy.

“Hai con này vốn đều phải bị đưa vào phòng trưng bày, nhưng anh từ chối."

“Không bằng tặng cho hai đứa chơi.”

Giang Thành Túc cũng tới, nghe được mấy lời này của Thẩm Tùy, đã sớm muốn nói — nếu những người đam mê ngoài kia mà nghe được, chắc tức muốn chết!

Hai con robot này cùng thế hệ với phiên bản 2.0 đó!

Sau này không còn sản xuất nữa đâu, vậy mà lại tặng cho hai đứa em chơi?!

Anh ta cũng muốn… chậc.

Đây là đồ dù ra giá cũng không có người bán đó, sau này giá trị không thể đo lường.

Thế mà Thẩm Tùy cũng bỏ được, bình thường chỉ cần anh ta sờ một chút còn phải lau chùi nửa ngày.

Nhìn phản ứng của những người xung quanh, Giang Thành Túc không khỏi cười thầm — từ hôm nay trở đi, chắc không còn ai dám nói Thẩm Sơ không được nhà họ Thẩm coi trọng nữa rồi.

Đây đâu chỉ là coi trọng, nói là thương như con ruột còn chưa đủ.

Cũng chính vì sự đặc biệt này, mới càng thêm trân quý.

Huyết thống có thể kết nối người thân với nhau, vậy nếu không có huyết thống thì sao?

Tất nhiên sẽ là sự giữ gìn không muốn mất đi và yêu thương nhiều hơn, để trân trọng giữ chặt lấy mối liên hệ quý giá giữa đôi bên.

Nếu như vẫn có người cho rằng tất cả chỉ là diễn trò, thì đúng là mắt mù.

“Chuyện này… mẹ nó… ai mà ngờ được chứ…”

Kèm theo câu nói đó, một bầu không khí vừa phức tạp vừa xấu hổ dần dần lan tỏa…

---

Hạng Tinh Hà và Giản Hành vẫn luôn đứng bên cạnh, Giản Ngôn đứng sát cạnh Giản Hành, từ sau khi Giản Hành xuất hiện thì cậu ấy cũng không quay về chỗ nhà họ Giản nữa.

Nói thật, cậu ấy rất ngưỡng mộ.

Một gia đình như vậy khiến người ta mơ ước.

Còn có cậu của Thẩm Sơ.

Chính là người yêu của anh trai cậu ấy—

Đối phương cũng là một chỗ dựa mạnh mẽ của Thẩm Sơ. Trong mối quan hệ giữa Thẩm Sơ và nhà họ Thẩm, nếu như Hạng Tinh Hà có một chút miễn cưỡng hay bất mãn nào đó, thì sẽ có thể ảnh hưởng đến nhiều chuyện.

Thế nhưng hiện giờ Hạng Tinh Hà lại đứng ở đây, nhìn Thẩm Sơ như bị nhà họ Thẩm “độc chiếm”, nhưng hắn ta chỉ thấy mừng cho đứa cháu ngoại của mình.

Bởi vì đối với Hạng Tinh Hà mà nói, Thẩm Sơ đã làm bạn bên cạnh hắn ta và Giản Hành suốt ngần ấy năm, đã là đủ rồi.

Cháu ngoại của hắn ta rồi cũng sẽ có ngày lớn lên và tự bay đi, ngày này đã đến, có càng nhiều người cùng hộ tống cho hành trình ấy của cậu, hắn ta càng thấy vui mừng.

“Thấy thế nào nếu cậu tặng cháu thêm một chiếc cúp nữa?”

Hạng Tinh Hà mỉm cười lên tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng như thể đang tặng một chiếc cúp tầm thường.

Chỉ là, không đơn thuần là lời tặng cúp, mà còn là cách xưng hô “cậu”—

Lại thêm một quả dưa từ trên trời rơi xuống.

Thảo nào.

Thảo nào vị này lại cùng xuất hiện với Thẩm Dật, thì ra không phải vì nể mặt Thẩm Dật, mà là vì hôm nay là lễ trưởng thành của cháu trai mình?

Ờ đúng rồi, dù Thẩm Sơ không phải con ruột của nhà họ Thẩm, nhưng không có nghĩa cậu không có người thân thật sự.…

Chỉ là không ai ngờ, người thân của Thẩm Sơ lại không đơn giản—

“Không biết tôi có thể lấy thân phận trưởng bối mà tặng quà không?”

Mọi người quay đầu nhìn theo giọng nói, mới phát hiện người vừa lên tiếng chính là Kiều Gia Huyên.

Hiển nhiên, Kiều Gia Huyên nói là muốn tặng quà cho Thẩm Sơ.

Khách mời đến dự tiệc đương nhiên sẽ tặng quà, không ai tay không mà đến cả.

Thế nhưng việc tặng quà cũng có quy cách riêng, phần lớn quà tặng sẽ được ghi vào danh sách, không phải ai cũng sẽ đích thân lên sân khấu trao tận tay, điều đó là không thực tế.

Chỉ có người thân, bậc trưởng bối mới có thể tự mình trao quà và gửi lời chúc trong buổi lễ trưởng thành.

Nhưng Kiều Gia Huyên??

Mọi người vẫn còn nhớ rõ, lúc trước khi người con ruột của nhà họ Thẩm nhận lễ từ trưởng bối, Kiều Gia Huyên không hề lên tiếng.

Sao bây giờ lại—

Hạng Tinh Hà cũng nhìn về phía Kiều Gia Huyên, hơi nhíu mày.

Giản Hành thì nhìn về phía Thẩm Sơ, nhướng mày: “Sơ Sơ, có chuyện gì vậy?”

À, còn chưa kịp nói với cậu.

Nhưng mà nói ngay tại đây…

Thẩm Sơ xoa xoa sống mũi, còn chưa kịp lên tiếng thì Kiều Gia Huyên đã chủ động mở lời.

“Nói đúng ra thì, tôi là chú của Thẩm Sơ.”

Giản Hành: “?”

Hạng Tinh Hà: “……??”

Kiều Gia Huyên mỉm cười thân thiện với Hạng Tinh Hà: “Tôi thay cha Thẩm Sơ đến tặng quà, là tài sản và cổ phần mà anh ấy để lại.”

Nghe nửa câu đầu, sắc mặt Hạng Tinh Hà vẫn còn hơi khó coi, nhưng nửa câu sau… không phải vì để ý đến chuyện tài sản hay cổ phần, mà là vì ý nghĩa ẩn sau lời nói đó…

Lại nhìn sắc mặt của Thẩm Sơ, rõ ràng cũng không bất ngờ gì.

Xem ra trước khi về nước, Kiều Gia Huyên đã tìm gặp cháu trai hắn ta, và nói rõ một số chuyện.

Nghĩ đến đó, Hạng Tinh Hà cũng không hỏi thêm nữa.

Người đã mất, có nói thêm cũng chẳng để làm gì.

Chỉ là Thẩm Sơ lại thấy khó lòng chấp nhận quà tặng của Kiều Gia Huyên, cứ đẩy qua đẩy lại. Kiều Gia Huyên thì nói, đó vốn dĩ là thứ cha cậu để lại, để lại cho người thân của Hạng Tinh Nguyệt.

“Anh ấy là vì mẹ cháu mới dốc sức đi kiếm tiền.”

“Trước khi mất, anh ấy nói đời người sinh ra không mang theo gì, chết cũng không mang đi, rất hối hận vì sao không về sớm hơn. Dù kiếm chưa đủ nhiều, nhưng được ở bên mẹ cháu sớm hơn thì vẫn tốt hơn nhiều.”

Kiều Gia Huyên thở dài: “Tôi thật lòng coi cháu như cháu ruột, huống hồ nếu cháu không nhận, thì những thứ này cũng sẽ chuyển cho cậu cháu.”

“Tôi không cần.”

Với người từng là người yêu của chị mình, Hạng Tinh Hà sau khi nghe vài câu ngắn ngủi ấy, phần nào đã thay đổi cách nhìn, nhưng tấm lòng thì nhận, còn lại thì thôi.

Thế nên hiếm khi hắn ta có chút “trẻ con” đáp lại.

Dù người này luôn nhớ thương chị gái hắn ta, nhưng việc để chị gái hắn ta cứ mãi chờ đợi, cũng là sự thật không thể chối cãi.

Dẫu không cần phải phân rõ đúng sai ở thời điểm này, nhưng Hạng Tinh Hà cũng chẳng muốn nhận lấy bất cứ điều gì từ người ấy.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 176


Còn về phần Thẩm Sơ, cậu nhận cái gì cũng là điều đương nhiên, thế nên Hạng Tinh Hà cũng không nói gì thêm.

Vẫn là phải xem suy nghĩ và quyết định của Thẩm Sơ.

Cuối cùng, do Kiều Gia Huyên thực sự quá kiên trì, mà lời lẽ lại khiến người ta có cảm giác nếu Thẩm Sơ từ chối thì cứ như phạm vào điều gì không nên. Kết quả là chính Thẩm Sơ cũng không biết mình đã gật đầu đồng ý kiểu gì, mơ mơ hồ hồ mà nhận lấy.

Đúng là thương nhân, cái miệng này…. đúng là quá giỏi thuyết phục người khác rồi…

Chỉ là, đâu chỉ Thẩm Sơ cảm thấy phức tạp, mà những người vừa xem xong lễ cũng thấy choáng váng luôn rồi được không… Là Kiều Gia Huyên đó, ở Nam thành cũng xem như là nhân vật có tiếng nói, vậy mà lại tự xưng là “chú” của Thẩm Sơ…

Thế giới này thay đổi nhanh đến mức nào vậy chứ?!

Bọn họ sắp không theo kịp nữa rồi!

Sau khi phần nghi lễ chính thức của buổi lễ trưởng thành kết thúc, thời gian tiếp theo trở nên nhẹ nhàng hơn một chút.

Nhưng không phải ai cũng nhẹ nhõm được—

Quá nhiều “dưa” nện xuống, họ cần thời gian để “tiêu hóa”.

Không thì sau này lỡ đắc tội với ai cũng không biết…

Còn có người đã bắt đầu tính xem trước kia mình có từng làm gì không tốt hay không—

Ví dụ như mấy người từng đến dự tiệc mừng thọ của ông cụ nhà họ Giản lần trước, mấy người mà Tạ Thời Minh nói sẽ mời..… lúc đó còn mong chờ được xem Thẩm Sơ bẽ mặt, ai ngờ cuối cùng chính họ mới thành trò cười… xấu hổ không nói thành lời.

Đáng sợ hơn là, vì cậu của Thẩm Sơ, nên có người đã lên mạng tìm kiếm thông tin, kết quả lại đúng lúc thấy thông báo kết quả bài chuyên ngành—

Tất nhiên không phải trường nào cũng công bố, cũng không phải ai cũng có thể tra được.

Nhưng mấy trường chuyên ngành nổi tiếng trong nước, mỗi lần đến lúc này, đều được quan tâm rất nhiều.

Ban đầu ngành đạo diễn vốn không được chú ý nhiều, nhưng cái tên đứng đầu lại quá quen mắt…

“Tôi nhớ rõ điểm văn hóa của cậu ấy cũng không tồi mà?”

“Đâu chỉ không tồi, mà còn là ứng cử viên nặng ký cho vị trí thủ khoa đấy, lần xếp hạng chung trước đó của hai trường còn đứng nhất cơ mà.”

“…Nhà họ Thẩm sao vậy? Đời trước tích đức lắm à?!”

“Người so với người đúng là tức chết.”

“Thôi không nói với mấy người nữa, tôi đi hỏi xin phương pháp giáo dục của nhà họ Thẩm đây, con tôi còn hai năm nữa cũng thi đại học rồi.”



Đối với đứa trẻ từng bị bế nhầm, thái độ lần này của nhà họ Thẩm thực sự là rõ ràng không thể rõ ràng hơn.

Ai còn dám nói nhà họ Thẩm vì mặt mũi mà không thể không diễn trò.

Nếu diễn được như vậy, thì cả nhà bọn họ đều là ảnh đế rồi.

Huống hồ, với địa vị của nhà họ Thẩm bây giờ, cũng chẳng cần thiết phải làm ra cái trò đó.

Cho nên rất rõ ràng, nhà họ Thẩm vô cùng coi trọng đứa trẻ này.

Bất kể là ai.

Ngay cả người đứng đầu như Thẩm Tùng Quốc, khi đối mặt với đứa trẻ này, nét mặt cũng trở nên dịu dàng và hiền hòa hơn hẳn.

Đến cả người từng bị chiếm lấy thân phận năm xưa—

“Bây giờ họ đều muốn tiếp cận em.”

Tạ Thời Minh nắm lấy tay Thẩm Sơ, gương mặt âm trầm.

Không thể gọi là vui.

Tình huống này, hắn đã sớm đoán được—

Ở trong cái vòng này, chạy theo lợi ích là chuyện quá đỗi bình thường, khi phát hiện địa vị và tầm ảnh hưởng của Thẩm Sơ khác xa với tưởng tượng của bọn họ, thậm chí cao hơn rất nhiều, bước tiếp theo đương nhiên là tiếp cận và làm quen. Đến nỗi vì “hiểu lầm” lúc trước mà ngượng ngùng tiếp cận, điều đó không tồn tại.

Nhưng Tạ Thời Minh không thích như vậy.

Cái kiểu tiếp cận đầy tính toán và vụ lợi đó, chỉ vì nhận ra hiện thực khác với suy nghĩ ban đầu mà thay đổi thái độ, dù giờ họ có “thân thiện” với Thẩm Sơ hơn, thì hắn cũng không vui.

Lễ trưởng thành giống như một tín hiệu.

Trưởng thành rồi, có một số chuyện, có thể quang minh chính đại mà bày tỏ—

Người đến dự lễ trưởng thành, không phải không có người dẫn theo con mình.

Thật ra phần lớn đều mang theo con mình đến dự.

Dù ban đầu họ đến vì ai, thì giờ cũng đã có một phần vì Thẩm Sơ rồi.

Chưa nói đến việc nhà họ Thẩm coi trọng Thẩm Sơ, chỉ riêng những gì mà Hạng Tinh Hà và Kiều Gia Huyên tặng cho cậu thôi cũng đủ khiến người khác nhìn cậu bằng con mắt khác.

Dù sao thì kết giao, làm quen trước cũng đâu mất gì….

Có người dẫn con gái mình đến.

Cô gái xinh xắn với đôi mắt long lanh, khác với mẹ mình, chủ yếu biểu đạt sự “hứng thú” với Thẩm Sơ, cô ấy nói mình là fan của Giản Hành và Hạng Tinh Hà.

Chuyện này khiến Thẩm Sơ hơi ngạc nhiên.

Fan của anh Giản Hành thì còn hiểu được, nhưng cậu của cậu đâu thuộc về người có "lưu lượng”, sao cũng có fan?

Nói qua nói lại, hai người bắt đầu trò chuyện.

Tô Lạc Duyệt ở bên cạnh mỉm cười, nhỏ giọng nói khẽ: “Mẹ vẫn nói là không vội yêu đương, nhưng nếu gặp người phù hợp, thì cũng được mà?”

“Miễn là sau khi thi đại học là được, còn một học kỳ nữa thôi, Minh Minh, con thấy sao?”

Hỏi xong, không thấy ai đáp lại, Tô Lạc Duyệt ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn—

“Minh Minh?”

Chưa kịp dứt lời thì đã thấy Tạ Thời Minh tiến lên phía trước, chỉ để lại một câu—

“Con với Sơ Sơ có chuyện muốn nói.”

Rồi kéo Thẩm Sơ đi mất với lực đạo không thể kháng cự.

Cô gái ngơ ngác, Tô Lạc Duyệt cũng há miệng, không biết nên có biểu cảm gì.

Mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không nghĩ ra được.

Bên kia, Thẩm Sơ bị Tạ Thời Minh kéo đi thẳng ra đại sảnh, đến chỗ rẽ ngoài hành lang.

Rồi bị Tạ Thời Minh ấn bả vai, ép đứng yên tại chỗ.

Thẩm Sơ nhìn thấy Tạ Thời Minh hít sâu một hơi, như thể đang cố kìm nén điều gì đó.

“Cái đó…”

“Anh biết mà.”

“Ừm?”

Biết cái gì cơ?

Tạ Thời Minh mím chặt môi, nhìn Thẩm Sơ một cái.

Hắn biết mà, khi tín hiệu "trưởng thành” phát ra, khi người ngoài cuối cùng cũng hiểu được vị trí của Thẩm Sơ trong nhà họ Thẩm, khi những lời đồn đại tiêu cực cuối cùng cũng bị đập tan và đảo ngược, thì bé ngoan của hắn chắc chắn sẽ bị người khác nhòm ngó.

Thực sự là không thể chờ thêm nữa, cũng không thể nhịn thêm nữa.

Một cảm giác gấp gáp lạ kỳ đè nặng trong tim, khoảnh khắc thấy có người tiếp cận, thật sự chỉ muốn lập tức tiến lên ngăn cản.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 177


Thật ra, Tạ Thời Minh cũng không nhịn được nữa.

“Sơ Sơ.”

“Ừm?”

Tạ Thời Minh tiến thêm một bước, Thẩm Sơ ngẩng đầu lên, ánh mắt đối diện với hắn.

“Sơ Sơ…”

“Ừ.”

Lại bị gọi thêm một lần nữa, Thẩm Sơ không chút do dự gật đầu, đáp lại.

“Sao thế?”

Cậu ngẩng đầu, vẫn chăm chú nhìn vào mắt Tạ Thời Minh.

Không hiểu sao, khoảnh khắc đó khiến Tạ Thời Minh vô thức muốn mỉm cười—

Vì ánh mắt Thẩm Sơ nhìn hắn…

Và hắn thực sự đã mỉm cười.

Rồi tiến gần hơn nữa, cúi đầu xuống, trong tư thế thân mật không thể thân mật hơn, nhẹ nhàng nói: “Trưởng thành rồi, bé cưng.”

“Có thể yêu đương rồi.”

Nói xong, cùng lúc là một nụ hôn vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ đặt xuống…

Xúc cảm trên môi rõ ràng, mang theo độ ấm và sự mềm mại dịu dàng lướt qua, tràn đầy tình ý.

Thẩm Sơ không khỏi mở to mắt, ánh nhìn trở nên mơ hồ, nhưng trong tầm mắt chỉ thấy hàng mi khẽ khép của Tạ Thời Minh.

Nhưng giây sau, đối phương cũng mở mắt—

Khoảng cách gần như vậy, lẽ ra không nhìn rõ được gì.

Nhưng so với sự dịu dàng như sợ dọa cậu, ánh mắt lúc này lại mang theo khí thế không thể xem nhẹ, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ thường ngày của Tạ Thời Minh, đầy tính xâm lược.

Thẩm Sơ sợ tới mức nhắm tịt mắt lại.

Nhưng ngay khi vừa nhắm mắt, dường như cảm giác được khoé môi Tạ Thời Minh đang nhếch lên.

Cậu có chút do dự…

Giờ nên mở mắt hay vẫn nhắm?

Trên môi có chút ướt át mềm mại.

“Bé cưng, lúc này rồi mà em còn có thể phân tâm nghĩ chuyện khác sao?”

Cùng với một tiếng thở nhẹ là giọng nói của Tạ Thời Minh mang theo chút bất đắc dĩ vang lên.

Thẩm Sơ muốn mở mắt ra, nhưng chưa kịp thì lại bị hôn tiếp.

Dường như mang theo bất mãn cùng với muốn khắc ghi cảm giác tồn tại, từ dè dặt thăm dò dần trở nên càng táo bạo hơn…

Thẩm Sơ chân tay luống cuống, lại theo bản năng nắm chặt cánh tay Tạ Thời Minh.

Nhưng không đợi cậu chải chuốt xem hiện tại nên phản ứng thế nào, thì đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên—

“Hai đứa đang làm gì đấy?!”

Tạ Thời Minh theo bản năng chắn trước người Thẩm Sơ, quay đầu nhìn về phía người đang đi tới.

Thẩm Sóc đứng cách đó không xa, sắc mặt phức tạp, không biết nên bày ra biểu cảm gì…..

Anh ấy thật sự không nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy cảnh này.

Không, có lẽ có chút cảm giác, nhưng chưa kịp nghĩ rõ, thì điều đó đã được chứng thực ngay trước mắt!

Hai đứa em trai của anh ấy lại… đến với nhau?!!

Dù Thẩm Sóc đã từng trải qua sóng to gió lớn, giờ phút này cũng nhất thời không biết nói gì cho phải…

Thẩm Sơ thò đầu ra từ phía sau Tạ Thời Minh, cả người còn đang choáng váng, bất luận là vì bị Tạ Thời Minh hôn hay bị Thẩm Sóc bắt gặp, đầu óc đều chưa kịp xử lý… rồi cứ thế mơ màng đối diện với ánh mắt của Thẩm Sóc, chớp chớp mắt, lại muốn rụt đầu về.

Nhưng chưa kịp—

“Sơ Sơ, lại đây.”

“Dạ?”

“Dạ cái gì mà dạ?”

Thẩm Sóc trừng mắt, chủ yếu là trừng Tạ Thời Minh, nhìn biểu cảm của hai đứa, nhất là Thẩm Sơ, liếc qua là biết ai ngốc hơn.

“Cả hai đứa theo anh qua đây!”

“Không được đi chung.”

“…”

Thẩm Sơ bước ra khỏi sau lưng Tạ Thời Minh, vừa định đi về phía Thẩm Sóc—

“Đợi đã.”

Tạ Thời Minh gọi lại, lúc Thẩm Sơ quay đầu, hắn giơ tay lên, dùng ngón cái nhẹ nhàng lau môi cậu.

“Ổn rồi.”

Thẩm Sơ cúi đầu ngay lập tức, không cho ai thấy vẻ mặt đỏ bừng của mình.

Còn Thẩm Sóc: “…”

Anh ấy nhìn đứa em trai ruột của mình bằng ánh mắt vô cùng phức tạp, thật sự rất phức tạp.

“Em nên cảm thấy may mắn vì nhà mình không có truyền thống dùng gia pháp đấy, không thì việc này có tính là dụ dỗ không hả?”

Tạ Thời Minh suy nghĩ một chút: “Anh cả, em và Sơ Sơ bằng tuổi nhau.”

Vậy nên nói dụ dỗ gì đó… hình như không đúng?

“..…”

Nếu không phải e ngại thân phận, Thẩm Sóc thật sự muốn động tay dạy dỗ một trận.

Trước kia đã thấy đứa em trai này không đơn giản, giờ thì hay rồi, làm một chuyện “long trời lở đất” sau lưng bọn họ…



Sau khi ba người rời đi, trong góc có một người bước ra.

Giản Tử Trạc nhìn theo hướng Thẩm Sơ rời đi, dựa vào tường, khẽ tặc lưỡi một tiếng.

Nói bất ngờ cũng không hẳn bất ngờ.

Dù sao Tạ Thời Minh cũng chưa từng che giấu.

Chỉ là… vẻ mặt của Thẩm Sơ khi bị hôn…

Ánh mắt Giản Tử Trạc khẽ cụp xuống, lại khẽ “chậc” một tiếng.

Thật là không ổn mà.



“Nói đi, hai đứa rốt cuộc là chuyện gì?”

Thẩm Sóc đưa hai đứa em vào một phòng riêng, khoanh tay trước ngực, hoàn toàn là dáng vẻ tra hỏi, nhưng chủ yếu là nhắm vào Tạ Thời Minh.

Còn Thẩm Sơ, vẻ mặt ngây ngốc khi nãy của cậu, đến giờ Thẩm Sóc vẫn chưa quên.

Thế nên Thẩm Sóc dời ánh mắt về phía Tạ Thời Minh, ý bảo hắn mở miệng trước.

Thực tế thì Tạ Thời Minh cũng muốn mở miệng trước—

“Em thích Sơ Sơ.”

“Anh cả, em thật lòng thích em ấy.”

Dĩ nhiên điều đó đã quá rõ ràng, nếu không thì sao anh ấy lại tận mắt thấy được cảnh hai người hôn nhau.

Nhưng nếu nói như vậy… thì Thẩm Sơ?

Thẩm Sóc day day thái dương, rồi nhìn về phía Thẩm Sơ: “Sơ Sơ, còn em?”

“Dạ?”

Thẩm Sơ vừa nghe xong lời tỏ tình của Tạ Thời Minh, đang định sắp xếp lại suy nghĩ, lúc này có chút mơ hồ.

Thấy vậy, Thẩm Sóc thật sự có chút muốn giáo huấn người.

Cảm giác y như bắt gặp kẻ dụ dỗ trẻ con vậy…

“Tối nay về, em với Sơ Sơ sẽ ngủ riêng.”

Không phải để xoa dịu ai, mà là hắn đã định như vậy từ trước.

Đã nói rõ rồi thì không thể kiềm chế được nữa.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 178


Vậy nên mới nói, kéo giãn khoảng cách ngược lại lại là điều tất nhiên.

Dĩ nhiên, chuyện này tất nhiên cũng chỉ là tạm thời mà thôi.

“Em sẽ dọn ra ngoài trước.”

Thẩm Sóc lại không nhịn được day day thái dương, giọng trầm thấp: “Em đúng là sắp xếp đâu vào đấy rồi nhỉ.”

Càng như vậy, đối diện với tình huống trước mắt, tâm trạng của Thẩm Sóc lại càng phức tạp.

Bởi vì anh ấy biết Tạ Thời Minh là nghiêm túc.

Dù sao thì cậu em út này, đôi khi trong một số phương diện, đến cả Thẩm Sóc cũng cảm thấy hắn trưởng thành quá mức, chưa bao giờ lấy bất cứ chuyện gì ra để “đùa giỡn”.

“Nhưng Sơ Sơ còn chưa trả lời em.”

Thẩm Sóc hơi nheo mắt: “Vừa rồi em đang ép em trai em đấy.”

“A Minh, không nói đến những chuyện khác, Sơ Sơ cũng là em trai em.”

Hai chữ “em trai” được Thẩm Sóc đặc biệt nhấn mạnh.

“Còn nữa, em đã từng nghĩ đến phản ứng của ba mẹ, ông nội, rồi cả Thẩm Dật và Thẩm Tùy sau khi biết chuyện này chưa?”

Nói xong, Thẩm Sóc liền cảm thấy mình vừa hỏi một câu dư thừa.

Với tính cách của cậu em trai này, tất nhiên là đã nghĩ đến rồi.

Thế nên không đợi Tạ Thời Minh lên tiếng, Thẩm Sóc lại hỏi thêm một câu: “Còn có cậu của Sơ Sơ nữa.”

Lúc này Tạ Thời Minh trầm mặc.

Nghĩ đến là một chuyện, nhưng thật sự đối mặt lại là một chuyện khác.

Hắn có nghĩ đến, nhưng vẫn chưa nghĩ ra cách đối phó thế nào.

Dù sao thì cậu của Thẩm Sơ, dù đã quen biết từ lâu, nhưng thời gian tiếp xúc lại không nhiều, nên không thể hiểu rõ đối phương…

“Dĩ nhiên, quan trọng nhất vẫn là thái độ của Sơ Sơ.”

Rồi đề tài lại trở về bên cậu.

Vốn dĩ Thẩm Sơ còn chưa nghĩ xong, kết quả tiến triển của đề tài này như muốn ép cậu phải nghĩ xong ngay lập tức vậy.

Hơn nữa, nếu bây giờ không từ chối, chẳng phải tức là ngầm đồng ý sao?

Điều đó chứng tỏ cậu đang do dự, mà đã do dự thì việc đồng ý cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi…

Nhìn vào mắt Tạ Thời Minh, như thể cả hai đều hiểu rõ suy nghĩ của đối phương.

Thẩm Sơ mím môi, cực kỳ không thích cảm giác này!

Cảm giác như đối phương đã nắm chắc phần thắng trong tay…

“Học tập mới là quan trọng nhất, em muốn học hành chăm chỉ, tiến bộ mỗi ngày, không muốn nghĩ đến mấy chuyện khác!”

Thẩm Sơ âm thầm hừ một tiếng, bày ra dáng vẻ thiếu niên chính trực: “Trong đầu em bây giờ ngoài học hành ra thì vẫn là học hành, dù sao em vẫn luôn khắc ghi số ngày đếm ngược của kỳ thi đại học!”

Thẩm Sóc: “……”

Tuy là vậy, nhưng câu trả lời này…

“Vậy bao nhiêu ngày nữa là đến kỳ thi đại học?”

“Ừm…”

Để em tính cái đã?

Thẩm Sóc tuổi này có thể đứng vững ở Thẩm thị, không chỉ nhờ vào thân phận cháu trai trưởng của nhà họ Thẩm, mà còn vì đã va chạm với những lão hồ ly trên thương trường quá lâu, cho dù đối phương có che giấu kỹ đến đâu, anh ấy cũng có thể nhìn ra vài phần, huống chi hai đứa nhỏ này, ở trước mặt anh ấy cũng không hề che giấu.

Cho nên nhìn dáng vẻ lúc này của Thẩm Sơ, anh ấy thật sự rất muốn thở dài một cái.

“Thôi, mấy chuyện này nói nhiều cũng vô ích.”

“Nhưng mà——”

Vừa nói, ánh mắt Thẩm Sóc vừa hướng về phía Tạ Thời Minh: “Sơ Sơ nói đúng, sau kỳ nghỉ đông là đến học kỳ sau rồi, hai đứa sắp thi đại học, trong thời gian này, không được làm chuyện khác.”

“Vâng.”

Tạ Thời Minh đáp một tiếng.

“Lấy ý nguyện của Sơ Sơ làm chủ, em ấy nhỏ hơn em.”

Thẩm Sóc không khỏi nhắc nhở một lần nữa, dù đã nghe câu trả lời của Tạ Thời Minh, nhưng anh ấy vẫn không yên tâm.

Nếu nói trong mấy anh em bọn họ, ai giống ai nhất, thì Thẩm Sóc phải thừa nhận rằng có lẽ cậu em út này giống anh ấy nhất, dù Thẩm Dật và Thẩm Tùy là cặp song sinh khác trứng, nhưng cả ngoại hình lẫn tính cách đều không giống nhau.

Nhưng cậu em út này, lại có vài điểm rất giống anh ấy——

Chỉ là anh ấy thì bày mưu lập kế trên thương trường, am hiểu kiềm chế bất động, còn Tạ Thời Minh thì…

Lấy lui làm tiến, quyết đoán và dứt khoát.

Khi trả lời anh ấy cũng rất dứt khoát, nhưng lại không để lộ suy nghĩ thật sự.

Thẩm Sóc không khỏi lắc đầu trong lòng, cảm thấy cậu em này nhìn thì thông minh, nhưng ở một số phương diện lại có chút ngốc nghếch cố chấp, cuối cùng, kết cục e rằng đã định trước rồi.

Nhưng mà, sao có thể dễ dàng như vậy được.

“Sơ Sơ, đi với anh.”

Thẩm Sóc vẫy tay, sau khi Thẩm Sơ gật đầu, lại quay sang nói với Tạ Thời Minh——

“Tối về nhớ thu dọn đồ đạc.”

“Còn nữa, nếu người nhà phát hiện, anh sẽ không cố tình che giấu giúp em.”

Nói xong, anh ấy liền không quay đầu lại mà dẫn theo “cậu ngốc” đi mất.

Tạ Thời Minh ở phía sau khẽ thở dài.

Nhưng cũng tốt, hắn vẫn cảm thấy may mắn vì mình đã nhân cơ hội này nói ra, người có thể làm rối loạn tâm trí Thẩm Sơ, chỉ cần một mình hắn là đủ.



Thực tế chứng minh, Tạ Thời Minh đoán không sai.

Sau lễ trưởng thành, rất nhiều chuyện đã thay đổi một cách rõ ràng——

Thái độ của nhà họ Thẩm rõ ràng hơn, cậu của Thẩm Sơ là đạo diễn nổi tiếng quốc tế, quan hệ và nhân mạch không thể xem thường, còn có cả vị Kiều tiên sinh đến từ Nam thành, không ngờ cũng có liên hệ với Thẩm Sơ. Huống hồ, cho dù không có mối quan hệ với nhà họ Thẩm, chỉ riêng món quà mà Kiều Gia Huyên tặng trong lễ trưởng thành cũng đủ để khiến Thẩm Sơ – một người vừa bước vào tuổi trưởng thành – có giá trị vượt xa phần lớn bạn bè đồng trang lứa.

Đến mức người khác cũng chẳng biết nên ghen tị thế nào.

Nói Thẩm Sơ “tu hú chiếm tổ”?

Không có đâu, xem thái độ của nhà họ Thẩm, đúng là còn mong cậu “chiếm lấy” nữa là đằng khác.

Huống hồ…

"Các cậu có biết tác phẩm mà Thẩm Sơ nộp trong bài thi chuyên ngành không? Nghe nói năm nay, chỉ cần là tân sinh viên ngành đạo diễn có nguyện vọng, và điểm chuyên ngành đạt yêu cầu, thì trường sẽ đứng ra gửi các tác phẩm đó tham dự hạng mục phim phóng sự nhóm thanh niên năm nay.

"Sau khi bảng xếp hạng điểm chuyên ngành được công bố, danh sách xếp hạng cuộc thi cũng vừa được thông báo ——”

“Vì là thể loại phim phóng sự, nên toàn bộ các bộ phim đều được đăng miễn phí trên các nền tảng ……”

Chủ đề này đã gây ra rất nhiều cuộc thảo luận, bởi vì mấy ngày gần đây, một đoạn phim phóng sự nào đó đã thu hút sự chú ý không nhỏ.

—— Phản chiếu hình ảnh của một bộ phận người trong xã hội hiện đại.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 179


Quá mức chân thực.

Cũng rất dễ khiến người ta đồng cảm.

Những vấn đề xã hội đã khơi gợi sự suy ngẫm trong xã hội, thu hút sự chú ý không nhỏ từ một số phía.

Nếu có thể nhờ đó mà thay đổi được một vài vấn đề, thì đúng là rất đáng mừng.

Vừa hay dự án lần này do chính phủ đứng ra, ở một số phương diện thật sự cần thay đổi, nếu không thì cuối cùng cũng sẽ không chọn hình thức kết nối giữa miền Nam và miền Bắc, cố gắng lan tỏa và tạo ảnh hưởng rộng rãi nhất có thể.

Hơn nữa, xét theo tổng thể, nhà họ Thẩm quả thực là lựa chọn ưu tiên hàng đầu…

Vì vậy, kết quả cuối cùng của dự án lần này rốt cuộc cũng đã được xác định ——

“Choang!”

Nhà họ Giản.

Giản Trí Bác từ thư phòng bước ra, vào phòng, liền ném mạnh cái ly trên bàn.

Giản Tử Trạc gõ cửa bước vào, thấy mảnh vỡ dưới đất thì hoàn toàn không ngạc nhiên.

Dự án thất bại, quyền chủ gia không lấy được, lại thêm việc Giản Hành về nước, ông cụ Giản có xu hướng mềm mỏng hơn, cộng thêm mối quan hệ giữa Giản Ngôn và Thẩm Sơ…

Tất cả những điều này đều bất lợi với bọn họ.

“Biết ngoài kia người ta nói gì không?”

Giản Trí Bác cười lạnh: “Nói cái thằng Thẩm Sơ đó là ngôi sao may mắn của nhà họ Thẩm.”

“Trước kia bọn họ đâu có đồn như thế!”

Giản Tử Trạc: “Trước kia đồn thế nào, chẳng phải cũng có phần do chúng ta dẫn dắt dư luận sao.”

Chỉ tiếc là không ảnh hưởng được đến nhân vật trung tâm cơn lốc.

Giản Trí Bác nghẹn lời, trừng mắt nhìn em trai: “Em còn tâm trạng nói mấy lời này!”

“Đừng quên là Giản Ngôn tuy nhỏ tuổi, nhưng cũng như em, sắp thi đại học rồi.”

“Em không nghĩ đến sau này sẽ như thế nào sao?!”

“Giờ nó lại còn thân với Thẩm Sơ, nghĩ mà xem nhà họ Thẩm đối xử với Thẩm Sơ thế nào, chẳng phải tức là đã bắt đầu có quan hệ với nhà họ Thẩm rồi sao?! Còn Giản Hành lại chọn đúng lúc này mà về nước...”

Càng nói, sắc mặt Giản Trí Bác càng trở nên khó coi.

Vừa rồi trong thư phòng, Giản Trí Bác bóng gió tìm cách lấy quyền chủ gia từ tay ông cụ Giản, kết quả nói gì cũng đều bị ông ta khéo léo lảng tránh đi!

Phải biết trước đây ông cụ đâu có nói như vậy, bây giờ lại ám chỉ anh ta chờ thêm một thời gian nữa!

Chờ cái quái gì?!

Chờ Giản Ngôn lớn thêm chút nữa sao?!

Giản Tử Trạc khoanh tay, kéo dài giọng: “Thế thì dễ thôi.”

“Bây giờ ông nội chẳng phải đang xem ai có quân bài tốt hơn sao.”

Giản Trí Bác nghi hoặc nhìn sang: “Nên là?”

“Anh muốn đối phó với Giản——”

“Thì chúng ta chỉ cần đổi người có quan hệ với nhà họ Thẩm thành chúng ta là được.”

Giản Trí Bác: “……”

Anh ta nhìn đứa em trai ruột của mình, trên đầu xuất hiện dấu hỏi to tướng?

Em đang nói cái quái gì vậy?

---

Không thích hợp, thật sự không thích hợp.

Thẩm Sơ nằm một mình trên chiếc giường lớn, tay chân dang rộng thành hình chữ đại(大), lăn qua lăn lại thế nào cũng được, không gian rộng thênh thang.

Cực kỳ thoải mái, vậy mà cậu lại khó ngủ…

Hơn nữa cảm giác không quen này đã kéo dài mấy đêm rồi.

Nhưng muốn cậu thừa nhận điều gì đó, thì tuyệt đối không thể.

Dù sao thì có vài chuyện, khi đã quen rồi, muốn thay đổi cũng cần thời gian.

Chỉ là…

Thẩm Sơ trở mình, không rõ rốt cuộc là do thói quen chiếm phần nhiều, hay còn có nguyên nhân nào khác nữa.

Đôi khi cậu cũng lo rằng việc mình không phản cảm với sự tiếp cận của Tạ Thời Minh, có phải là do quá quen thuộc, quá ăn sâu vào thói quen mà ra?

Hôm nữa, cậu vẫn nghĩ không thông, rốt cuộc từ khi nào mà tình cảm của Tạ Thời Minh với cậu lại trở nên như vậy?

Nhưng nếu đối phương cũng chỉ vì quá quen thuộc cùng với do thói quen thì sao?

Song ý nghĩ đó mới chỉ thoáng qua trong đầu, liền bị Thẩm Sơ vứt sang một bên, cậu không muốn nghĩ đối phương như vậy.

Cậu không cho rằng Tạ Thời Minh sẽ đem chuyện tình cảm ra đùa giỡn, nghĩ như vậy là không tôn trọng tình cảm này.

Cậu cũng không thích bản thân mình nghĩ như vậy.

Nhưng vẫn muốn hỏi cho rõ.

Lại trở mình lần nữa, Thẩm Sơ duỗi tay duỗi chân chiếm lấy chỗ Tạ Thời Minh hay nằm——

Đột nhiên cảm thấy người này đúng là bụng dạ xấu xa, tỏ tình rồi, hôn rồi, rồi dứt khoát quyết đoán dọn đi luôn, để lại mình cậu ở đây loay hoay buồn bực.

Người tỏ tình kia thì như chưa có gì xảy ra.

Thật đáng ăn đòn.

Thẩm Sơ lại trừng mắt nhìn cái gối Tạ Thời Minh từng nằm.

Chăn thì ôm đi hết, sao gối lại không mang theo?

Cố ý à?

Trong phòng còn có rất nhiều đồ của Tạ Thời Minh chưa dọn đi, giống như việc hắn dọn đi chỉ là tạm thời, phát ra tín hiệu kiểu gì rồi cũng sẽ dọn về vậy…

Thẩm Sơ không nhịn được lại nghiến răng.

Cậu tin chắc rằng Tạ Thời Minh cố ý.

Aaa, đáng ghét thật!

Học kỳ sau, cậu không muốn ngồi cùng bàn với hắn nữa!

……

Lần này Hạng Tinh Hà và Giản Hành về nước là để chính thức ổn định cuộc sống trong nước.

Hai người họ hiện tại đều thuộc dạng bán ẩn lui khỏi công việc, trừ khi có dự án nào đặc biệt hứng thú thì mới nhận lời, còn lại cũng không có việc gì bận rộn nữa.

Ban đầu Hạng Tinh Hà còn muốn hỏi cháu ngoại có muốn dọn qua sống chung với hắn ta và Giản Hành không, kết quả bị Thẩm Sơ từ chối phũ phàng ——

“Cậu, cậu không còn là lão thanh niên độc thân nữa rồi, còn muốn cháu ở bên cạnh mãi sao?”

“Nếu cháu cứ tiếp tục làm bóng đèn chen giữa cậu với anh Giản Hành, sau này cháu ế suốt đời thì sao?”

Hạng Tinh Hà: “……”

Cảm ơn cháu, đứa cháu chu đáo và hiểu chuyện của cậu, tạm biệt!

Hắn ta đúng là rảnh rỗi mới đi hỏi câu đó.

Nhưng tất nhiên Hạng Tinh Hà hiểu rõ Thẩm Sơ nói như vậy là có ý gì ——

Hắn ta và Giản Hành giờ đều không còn bận bịu nữa, cháu ngoại có lẽ muốn để lại nhiều thời gian và không gian để họ sống thế giới riêng của hai người.

Chỉ là... ế suốt đời?

Hạng Tinh Hà bật cười, không nhịn được mà kể với Giản Hành, có khi đứa nhỏ này đến tuổi trưởng thành, cũng muốn yêu đương rồi chăng.

Nhưng nói xong lại tặc lưỡi một tiếng, có phần không vui.

“Trẻ con mà yêu sớm thì không ổn đâu.”
 
Back
Top Bottom