Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 160


Vì thế, bên Du Bắc cũng nhanh chóng biết được.

Trước đó, khi video cứu người của nhóm Thẩm Sơ được tung ra, phía Nam Hoành đã có một đợt phản kích trên diễn đàn khiến một số người á khẩu không trả lời được, nhưng phần đông vẫn cố gắng phản bác, nhưng bị video vả mặt nên khí thế rõ ràng yếu đi. Giờ lại biết tin nhóm Thẩm Sơ muốn thi lại…

[ Nói lại lần nữa, Tạ Tuấn Trạch trường chúng tôi xếp thứ 2 trong trường, thứ ba toàn bảng xếp hạng chung, học sinh trường Nam Hoành mấy người—Thẩm Sơ gì đó—ít nhất cũng phải đạt trình độ như Tạ thần mới được đi?!]

[ Chỉ mong đến lúc đó cậu ta đừng lấy thành tích của Tạ thần để gian lận, hehe.】

[ Không phải tôi kinh thường cậu ta đâu, mà là thật lòng cảm thấy kết quả chuyện này đã quá rõ ràng rồi, haha!!]

[ Tôi nhớ người tên Thẩm Sơ trường Nam Hoành mấy người mới từ nước ngoài về đúng không?】

[ Rất muốn biết cậu ta nghĩ gì mà lại dám đồng ý vụ cá cược này, chẳng lẽ chưa tìm hiểu trước thành tích cùng thứ hạng của Tạ Tuấn Trạch à?]



Chuyện thi lại lại một lần nữa được thảo luận sôi nổi trên diễn đàn.

Phần lớn đều không xem trọng Thẩm Sơ.

Đến cả người của Nam Hoành cũng không quá chắc chắn.

Dù gì thì họ cũng không biết thực lực của Thẩm Sơ thế nào.

Câu được truyền tai nhiều nhất chỉ là— [Hồi nhỏ cậu ấy luôn đứng nhất.]

Mà hỏi “hồi nhỏ” là lúc nào—

Thì là… mẫu giáo.

Thôi thì đành phó mặc cho số phận vậy!

Chẳng bằng đặt hy vọng vào Tạ thần giúp họ gỡ gạc lại thể diện, ít nhất là đẩy người đang đứng nhất của Du Bắc xuống!

“Nghe nói vì vụ này quá hot, nên hiệu trưởng trường Nam Hoành còn định đích thân chấm bài nữa cơ, haha, dù sao thì giáo viên còn phải lên lớp, họ muốn có kết quả sớm.”

“Cần có kết quả sớm chứ, rốt cuộc nhiều người còn đang chú ý mà, tôi cũng muốn sớm thấy bảng xếp hạng được cập nhật!”

“Chết tiệt, tự nhiên tôi cũng thấy hồi hộp ghê!”

“Người nên hồi hộp chắc là bên Nam Hoành mới đúng, hí hí.”

“Bình thường tôi chẳng ưa gì Tạ Tuấn Trạch, nhưng công nhận thành tích của cậu ta đúng là không chê vào đâu được.”



Từ sau vụ video, sắc mặt của Giản Tử Trạc vẫn luôn khó coi.

Lúc đi ngang qua bàn của Tạ Tuấn Trạch, hắn ta còn đạp một cái, nhìn sắc mặt Tạ Tuấn Trạch, trên mặt hiện lên vẻ giễu cợt.

“Biểu cảm này của cậu là sao, trông như đang rất hưởng thụ tình hình hiện tại nhỉ?”

Sắc mặt Tạ Tuấn Trạch khẽ biến, há miệng định nói “không phải”, nhưng không thể nói thành lời.

Cậu ta muốn đạp Thẩm Sơ xuống một cách thống khoái, lại không muốn để lộ việc bản thân dựa vào thành tích lấy tiền. Nhưng trong tình huống hiện tại—khi mình đang chiếm ưu thế—Tạ Tuấn Trạch đúng là cảm thấy rất thoải mái.

Điều này cậu ta không thể phủ nhận.

Dù có hơi căng thẳng, nhưng cậu ta vẫn không tin Thẩm Sơ có thể thắng mình.

Vì lần này cậu ta phát huy vượt mức bình thường.

Dù thứ hạng không thay đổi nhiều, nhưng tổng điểm thì cao hơn rất nhiều so với trước đây.

Trong tình huống như vậy, Thẩm Sơ có thể vượt qua cậu ta sao?

Huống hồ Thẩm Sơ còn sống ở nước ngoài nhiều năm như vậy…

Chỉ riêng điểm này thôi cũng đủ để Tạ Tuấn Trạch cảm thấy an tâm.

….

Chiều đến, sắp đến giờ tan học.

Kim giây tích tắc trôi qua, một bầu không khí nén chặt đang dần bùng lên…

Nam Hoành và Du Bắc tuy không gần nhau, nhưng giờ đây, phần lớn học sinh của cả hai trường đều đang chú ý đến cùng một chuyện—

Xem náo nhiệt không chê to chuyện, hóng drama thì càng đông càng vui.

Hai bên cãi nhau suốt mấy ngày nay, ai cũng muốn đè đối phương xuống một bậc, chẳng vì lý do gì to tát, chỉ đơn giản là… sướng.

Thế là tâm lý "hùa theo đám đông" lên đến đỉnh điểm.

Leng keng keng, hết giờ học.

Vậy mà gần như chẳng ai rời khỏi chỗ ngồi.

Thầy giáo nhìn qua, chỉ cười cười rồi rời đi.

Sau khi thầy giáo rời đi, bầu không khí âm thầm lưu động lại bắt đầu lan tỏa—

“Mau! Ba người có chín bài thi thôi, chắc chấm nhanh nhỉ?! Bên Nam Hoành nói tối nay sẽ cập nhật bảng xếp hạng chung phải không? Có kết quả chưa?!”

“Còn phải chờ một lúc nữa, vừa mới tan học mà.”

“Giản Ngôn, cậu không thấy lo à?!”

Trong phòng học, có người không kìm được mà nhìn về phía Giản Ngôn- người vẫn chưa rời đi.

Đối với Giản Ngôn, mọi người đều thật lòng tâm phục khẩu phục—vừa thông minh, lại là thiên tài không ai bì kịp.

Nếu Nam Hoành không có Tạ Thời Minh thì Giản Ngôn chính là ngọn cờ duy nhất.

Cho nên lần này “trận chiến danh dự” giữa hai trường, lực chú ý của Du Bắc vẫn chủ yếu đặt trên người Tạ Thời Minh.

Còn Thẩm Sơ? Chẳng ai thực sự để tâm đến thành tích của cậu, phần nhiều chỉ là hóng hớt mà thôi.

Giản Ngôn tất nhiên hiểu rõ ý đối phương, cậu ấy bĩu môi: “Lo gì chứ? Nếu không có gì bất ngờ, thì vẫn như cũ thôi. Trừ khi…”

“Trừ khi gì?”

“Trừ khi có người vượt qua cả tôi và Tạ Thời Minh—vậy mới gọi là bất ngờ.”

Người kia nghe là hiểu ngay Giản Ngôn đang nói đến ai, lập tức cười phá lên—

“Vượt qua cả cậu và Tạ Thời Minh sao?”

“Ý cậu là cái người tên Thẩm Sơ đó à?”

“Ha ha ha, sao có thể! Chắc chắn không—”

“Đệt!! Thứ hạng của Giản Ngôn thay đổi rồi!!!”

Ngay lập tức, Tạ Tuấn Trạch bật dậy, mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào bảng xếp hạng chung vừa được cập nhật, con ngươi run rẩy dữ dội.

“Không, chuyện này không—”

“Má ơi, Thẩm Sơ?! Tôi không nhìn nhầm chứ?!”

“Thẩm Sơ?!”

“Tạ Thời Minh xếp thứ hai?!”

“Vãi…”

---

Sau khi bảng xếp hạng được cập nhật, kết quả này ngay cả Thẩm Sơ cũng không ngờ tới.

Tuy chỉ hơn Tạ Thời Minh vài điểm, nhưng… lần này cậu lại thật sự vượt qua được Tạ Thời Minh?

Cậu? Lại có thể vượt qua Tạ Thời Minh sao?!

“Sao em ngạc nhiên vậy?”

Một giọng nói vang lên bên cạnh, có người đưa tay xoa đầu cậu.

Thẩm Sơ quay đầu lại, mím môi: “Anh thấy… em không nên ngạc nhiên à?”

“Trước đây em từng nói với anh, em rất ngốc..…”
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 161


Cậu thuộc kiểu nỗ lực hơn là có thiên phú.

Dù có “bàn tay vàng” là ký ức kiếp trước, sau khi trở về cũng chưa từng lơ là chuyện học tập, nhưng Thẩm Sơ chưa bao giờ nghĩ mình có thể vượt qua được Tạ Thời Minh…

Hơn nữa so với tâm thái liều mạng học tập trước kia, lần này quay về thời thơ ấu, cậu vẫn luôn trong trạng thái khá tùy hứng, không còn đem toàn bộ tinh lực dồn hết vào việc học như trước. Tuy biết kết quả chắc chắn không tệ, nhưng thật sự chưa từng nghĩ rằng mình có thể vượt qua được Tạ Thời Minh.

“Sơ Sơ, nhưng anh lại không cảm thấy bất ngờ chút nào.”

Tạ Thời Minh nghiêm túc nhìn Thẩm Sơ nói —

“Em đã sống ở nước ngoài nhiều năm như vậy, đi qua nhiều nơi, thấy được nhiều phong cảnh, còn học được rất nhiều điều từ chú Hạng. Những kinh nghiệm thực tế đó, những trải nghiệm em tích lũy được mỗi khi đến một nơi mới, tất cả đều âm thầm bồi dưỡng em. Thế giới mà em từng nhìn thấy, đã khác so với rất nhiều người rồi, Sơ Sơ à.”

“Sao em vẫn còn cảm thấy bản thân không đủ giỏi chứ?”

Tạ Thời Minh gõ nhẹ lên trán Thẩm Sơ, nhưng lại dịu dàng hơn bất cứ khi nào.

“Khi khảo sát địa hình cần đo đạc, vẽ bản đồ, ra ngoài cần biết giao tiếp, các phong cảnh nhân văn, phong tục vật chất ở mỗi nơi, những con người và sự việc em từng chứng kiến, từ lâu đã không còn là kiến thức sách vở cứng nhắc nữa.”

Thẩm Sơ cúi đầu, vô thức xoa trán, cảm giác hình như có chút nóng lên.

Không dám ngẩng đầu nhìn Tạ Thời Minh.

Nghe những lời này, thậm chí còn khiến cậu xúc động hơn cả lúc biết thành tích và thứ hạng.

Nồng nhiệt, ấm áp, tất cả đều hóa thành những dòng khí không tên, sôi sục trong lòng, như những bong bóng lục bục trồi lên, khiến người ta không thể bỏ qua.

Tạ Thời Minh để ý đến vành tai đỏ lên của Thẩm Sơ, trong lòng khẽ xao động —

“Hahaha! Mọi người mau lên diễn đàn mà xem, bên Du Bắc chắc câm nín cả rồi nhỉ?!”

Bầu không khí mơ hồ bị cắt ngang, Thẩm Sơ lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Tề Nguyên Tư.

Không cần đoán, cậu cũng biết bên Du Bắc chắc chắn cũng đang chờ thành tích và thứ hạng được cập nhật.

Thẩm Sơ thì lại không mấy bận tâm.

So với chuyện đó, điều cậu nghĩ tới nhiều hơn chính là vụ cá cược giữa cậu và Tạ Tuấn Trạch, cuối cùng cũng đã có kết quả rõ ràng.

Nghĩ đến đây, Thẩm Sơ lại không nhịn được mà nhìn Tạ Thời Minh bằng ánh mắt long lanh sáng rực.

Không nói lời nào, nhưng rõ ràng mang theo ý tranh công ——

Còn không mau khen em?!

Tạ Thời Minh mỉm cười, cúi đầu sát lại gần Thẩm Sơ, khẽ nói bên tai: “Cảm ơn Sơ Sơ.”

Làn hơi ấm áp phả vào vành tai, như châm lên một đốm lửa nhỏ.

Rõ ràng nhiệt độ chẳng nóng lắm, nhưng lại khiến Thẩm Sơ cảm thấy tai mình như bị bỏng.

Cậu lại muốn “né tránh” rồi——

Phải có chuyện gì đó xảy ra đi, để cậu còn có thể giả vờ phân tâm…

Theo phản xạ, Thẩm Sơ lại nhìn về phía Tề Nguyên Tư.

Thấy vậy, Tạ Thời Minh liền quay đầu trừng mắt với Tề Nguyên Tư một cái.

Tề Nguyên Tư: “??”

…..

So với không khí ở Nam Hoành, Du Bắc lúc này có thể nói là ngột ngạt đến cực điểm.

Đặc biệt là lớp có Giản Ngôn và Tạ Tuấn Trạch…

Vừa có điểm, bảng xếp hạng cũng được cập nhật, mấy người lúc trước còn nói này nói nọ lập tức câm như hến, không biết nên nói gì mới phải.

Và trong số đó, người khó chấp nhận và cảm thấy khó tin nhất, đương nhiên chính là Tạ Tuấn Trạch.

Cậu ta từng nghĩ thành tích của Thẩm Sơ chắc cũng không tệ.

Nhưng chưa từng nghĩ, thành tích của Thẩm Sơ lại tốt đến mức này.

Thậm chí… không chỉ vượt qua cậu ta, mà còn vượt qua cả Tạ Thời Minh và Giản Ngôn.

Dựa vào cái gì?!

Chuyện mà cậu ta không làm được…Dựa vào cái gì?!

Không phải Thẩm Sơ từ nhỏ đã ra nước ngoài sao?!

Tại sao cậu ta vẫn có thể thi tốt như vậy…

Tạ Tuấn Trạch vẫn như cũ gắt gao nhìn chằm chằm vào bảng xếp hạng vừa được cập nhật, không dám tin vào mắt mình, hoặc có thể nói là không muốn tin… Đầu óc rối như tơ vò, chẳng nghĩ được gì cả.

Một lúc sau, cậu ta nghe được một tiếng cười khẽ —

Giản Ngôn thu dọn sách vở đứng dậy, cầm cặp lên nhìn về phía Tạ Tuấn Trạch: “Đừng quên vụ cá cược trước đó nhé.”

“Tạ Tuấn Trạch, đã cá cược thì phải chấp nhận chịu thua nha.”

"Vả lại, chắc giờ anh cũng chẳng chối được nữa đâu.”

Giản Ngôn lại cười một tiếng, rồi mới xoay người rời đi.

Cậu ấy chẳng buồn nhìn vẻ mặt Tạ Tuấn Trạch lúc này khó coi đến mức nào, cả Giản Tử Trạc phía bên kia.

Đừng tưởng cậu ấy không đoán được ai là người đứng sau vụ lùm xùm trên diễn đàn, cuối cùng giờ lại thành “trộm gà không thành còn mất nắm gạo”, ngược lại còn giúp Thẩm Sơ nổi tiếng hơn.

Nhưng nếu nói người xui xẻo nhất, thì vẫn là Tạ Tuấn Trạch.

Giống như ngay từ đầu muốn ép Thẩm Sơ đưa tiền vậy —

Bây giờ chuyện cá cược đã bị công khai, kết quả lại quanh co, cuối cùng Thẩm Sơ thắng cược, Tạ Tuấn Trạch dĩ nhiên là không thể chối được nữa rồi.

Còn về phía Tạ Văn Dũng…

Lúc đó đâu chỉ là thỏa thuận miệng, họ còn có cả giấy tờ cam kết.

Cho dù Tạ Văn Dũng có muốn chối, lần này cũng không chối nổi đâu.

Trừ phi ông ta muốn… vào tù lần nữa.



Kỳ thi lại kết thúc, thành tích và thứ hạng cũng đã được cập nhật, kỳ thi thử tháng này cuối cùng cũng khép lại.

Những phản ứng kéo theo sau chuyện này tạm thời chưa nói tới, nhưng chỉ riêng việc thắng vụ cá cược lần này, đòi lại được công bằng cho người đã khuất, đã đáng giá hơn bất cứ điều gì.

Tuy nhiên…

Khi Thẩm Sơ quay về nhà cũ, nhìn cả căn phòng đầy người, bước chân suýt chút nữa không dám bước vào —

Thẩm Tùng Quốc, Thẩm Minh Châu, Tô Lạc Duyệt, còn có Thẩm Sóc, Thẩm Dật trên máy tính bảng, và Thẩm Tùy vừa từ trường về… sáu người, chưa bao giờ đông đủ như vậy!

Và tất cả đều đang nhìn cậu.

Thẩm Tùy thậm chí còn xoay luôn máy tính bảng trên bàn trà về phía cậu, để Thẩm Dật cũng có thể nhìn thấy.

…..

Không khí có vẻ hơi bất thường.

Thẩm Sơ theo bản năng rụt cổ lại, cười gượng hai tiếng:

“Mọi người đang làm gì vậy? Đợi con và anh trai về để đủ hai bàn mạt chược à?”

“Em còn giả ngu?!”

Thẩm Dật bên kia màn hình hừ một tiếng:

“Nếu không phải anh đang quay phim đến đoạn quan trọng, em có tin là anh lập tức quay về đánh em một trận không?!”

“Em làm gì mà…”
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 162


Thẩm Sơ nhỏ giọng lẩm bẩm, cực kỳ không cam lòng.

Nhưng cũng chỉ dám làu bàu trong yên lặng.

Rồi không nhịn được liếc nhìn Tạ Thời Minh một cái.

Cứu em với!

“Bé cưng, nhìn gì đấy?”

Ánh mắt còn chưa kịp truyền tín hiệu cầu cứu thì đã bị Tô Lạc Duyệt bắt được.

Cạch—

Tín hiệu ngắt kết nối.

Tô Lạc Duyệt khoanh tay, mỉm cười đầy ẩn ý: “Hôm nay mọi người đều đã chiêm ngưỡng phong thái anh hùng của con rồi đấy.”

“Bé cưng, thật lợi hại nha~”

“...”

Không dám đáp lại một lời…

Thẩm Sơ theo bản năng giống như hồi còn nhỏ, giấu tay ra sau lưng, lùi sát lại gần Tạ Thời Minh.

“Lúc trước chỉ biết tụi con đi tìm người, không ngờ là còn bất chấp nguy hiểm để cứu người về. Cứu người là chuyện tốt, chỉ là...”

Ánh mắt Tô Lạc Duyệt lại hướng sang Tạ Thời Minh: “Minh Minh, sao con không nói với mẹ?”

“Chuyện em con liều mình cứu người, nói ra để người trong nhà khen ngợi nó.”

Tạ Thời Minh: “...”

Chết rồi, dựa vào Tạ Thời Minh cũng không thoát được.

Thẩm Sơ dùng mũi chân cào cào mặt đất.

Cậu biết mà, đoạn video đó thế nào người nhà cũng thấy.

Thiệt tình.

Ai mà ngờ được lại có người tung video ra chứ, nếu biết sớm thì đã ngoan ngoãn khai báo rồi…

Kết quả là cái gì cũng nói, chỉ chuyện này là chưa nói, giờ thì hay rồi, cả nhà cùng nhau "thẩm vấn" cậu.

“Khụ.”

Thẩm Sơ ho nhẹ một tiếng, định mở miệng nói gì đó nhưng đã bị Tạ Thời Minh chặn lại: “Con sợ mọi người lo lắng nên mới không kể chuyện Sơ Sơ cứu người.”

“Con thấy cũng không có gì để kể, tìm và cứu được người là được rồi.”

Thẩm Tùy đẩy gọng kính: “Hai đứa đây là điển hình của 'chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu' với người nhà.”

“Chuyện đã xảy ra thì có nói cũng không có ý nghĩa gì.”

“Gặp nguy hiểm, liều lĩnh xông lên cũng không có ý nghĩa.”

“Nhưng tình hình nguy cấp, không kịp nghĩ nhiều.”

Thẩm Tùy gật đầu: “Ừm, chuyện đó thì đúng.”

“Nhưng trước mặt người nhà, nhiều khi lý lẽ không ăn thua đâu.”

Tạ Thời Minh khẽ ừ: “Con biết mọi người lo lắng cho con và Sơ Sơ, cũng thấy sợ khi nghĩ lại.”

“Sau này con sẽ bảo vệ em ấy thật tốt.”

“Sẽ không để em ấy bị thương dù chỉ một chút.”

Thẩm Sơ cúi gằm mặt, không dám ngẩng đầu lên.

Thẩm Minh Châu gật đầu tỏ vẻ hài lòng, còn Tô Lạc Duyệt thì khi nghe hai câu cuối lại khựng lại, cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy cũng không có gì.

Dù sao hai đứa nhỏ này vốn rất thân thiết, có thể thân đến mức này, bà còn mừng không kịp.

Thẩm Tùng Quốc cũng không thấy có gì lạ, chỉ có Thẩm Sóc là từ đầu đến giờ không nói gì, lúc này lại nhìn Tạ Thời Minh một cái, rồi lại liếc sang Thẩm Sơ đang cúi đầu còn thấp hơn ban nãy.

Không hiểu sao, anh ấy chợt nhớ đến cái ôm trong văn phòng hôm đó.

Giờ lại nghe những lời này…

Nghĩ đến đây, ánh mắt anh ấy bất chợt chạm phải ánh mắt của Tạ Thời Minh—

Thẩm Sóc nhìn sang, Tạ Thời Minh cũng không né tránh.

Đứa em trai này….sao lại….

Thẩm Sóc như thể phát hiện được điều gì đó, trong lòng không khỏi ngạc nhiên, nhưng lúc định nhìn kỹ hơn thì thấy Tạ Thời Minh đã dời mắt đi chỗ khác.

Chờ thêm một chút nữa.

Tạ Thời Minh thầm nghĩ.

Giờ vẫn chưa phải lúc.

Ít nhất thì hắn vẫn chưa đủ chắc chắn.

Cho nên không thể làm người nhà biết.

Nhưng có thể hé lộ một chút.

Hắn sợ đến lúc đó sẽ dọa mọi người sợ.

Dù gì thì bấy lâu nay, trong mắt mọi người, bọn họ vẫn luôn là "anh em".



“Thôi, chuyện đó nói sau, còn có chuyện khác quan trọng hơn.”

Thẩm Tùng Quốc dẫn đầu lên tiếng, sau khi dặn dò bọn họ sau này làm gì cũng phải chú ý an toàn thì chuyển chủ đề sang một chuyện khác—

“Dự án mà dạo này Thẩm thị tiếp xúc, bên chính phủ có ý định đứng ra làm trung gian, chọn hai tập đoàn phía Nam và phía Bắc tiếp nhận.”

“Doanh nghiệp ở Nam thành đã được xác định rồi.”

Thẩm Minh Châu và Thẩm Sóc đều đồng thanh "Ừm" một tiếng, chuyện này đúng là ngoài dự đoán của họ.

Dù gì ở phía họ, mấy công ty còn đang tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán, vậy mà đến phút cuối lại có biến.

Không chỉ có biến, mà bên được xác định trước lại là một doanh nghiệp ở Nam thành.

Còn phía họ đến giờ vẫn chưa có kết luận cuối cùng.

“Kiều Gia Huyên – vị này đến từ Nam thành, đã tìm cách liên hệ với ba.”

“Liên hệ với ba á?”

Thẩm Minh Châu không giấu nổi sự kinh ngạc: “Sao cậu ta lại tìm đến ba?”

Dự án lần này rất lớn, sau khi xác định doanh nghiệp ở Nam thành, người nắm quyền của doanh nghiệp đó đã đích thân đến đây, theo như Thẩm Minh Châu biết thì người này mới đến thành phố B không lâu.

Chỗ họ còn chưa xác định, sao bên kia đã tìm đến nhà họ Thẩm?

Có ý gì đây?

Sắc mặt Thẩm Tùng Quốc cũng hơi nghi ngờ: “Cậu ta nói là muốn nhân dịp Tết Trung Thu đến tặng một món quà.”

…..

Dự án lần này quá lớn, không thể "ăn" một mình, nên việc hợp tác là điều không thể tránh khỏi.

Chỉ là không ai ngờ được, cuối cùng lại có cú ngoặt bất ngờ— đã xác định được doanh nghiệp ở Nam thành.

Kiều Gia Huyên, nghe nói là dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng.

Một nhân vật khó lường, chỉ trong mười mấy năm ngắn ngủi đã nổi lên ở Nam thành, nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường trọng yếu.

Hơn nữa hắn ta vẫn còn trẻ, thậm chí tuổi còn nhỏ hơn Thẩm Minh Châu khá nhiều.

Hoàn toàn có thể gọi là “tuổi trẻ tài cao”.

Tới nay, vị này có tầm ảnh hưởng rất lớn ở Nam thành.

Cho nên, việc Kiều Gia Huyên đích thân bay đến thành phố B lần này, lại trong tình cảnh đã xác định hắn ta là một trong hai đối tác hợp tác dự án, đủ khiến giới kinh doanh tại thành phố phải chú ý và xem trọng.

Dự án lần này, hai bên hợp tác là tốt nhất.

Đã xác định được một bên, thì bên còn lại được chọn là ai, thật sự rất vi diệu.

Vì thế, ngay từ khi Kiều Gia Huyên còn chưa đặt chân tới thành phố B, đã có không ít người muốn liên hệ với hắn ta.

Chỉ là nghe nói Kiều Gia Huyên, một lời mời cũng không nhận.

Vậy mà giờ lại đích thân bay đến thành phố B, chủ động liên hệ với nhà họ Thẩm?
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 163


Hơn nữa còn là…

“Tặng quà Trung thu sao?”

Ngay cả Thẩm Sóc cũng không giấu nổi vẻ kinh ngạc.

Tuy anh ấy rất tự tin rằng nhà họ Thẩm cuối cùng sẽ trở thành bên hợp tác thứ hai trong dự án, nhưng hiện tại đúng là vẫn đang trong giai đoạn “quan sát”. Xét theo trạng thái đã là bên tiếp nhận dự án đến xem, Kiều Gia Huyên cũng nên giữ thái độ “quan sát” mới đúng. Mà thực tế đúng là như thế. Vậy mà sao giờ lại chủ động tiếp cận nhà họ Thẩm?

Thậm chí… còn có vẻ như đang hạ thấp mình.

Thật khó hiểu, không tài nào lý giải nổi.

Chỉ là một món quà thôi, nhưng mức độ tiến lùi vừa phải, khiến người ta không đoán ra được rốt cuộc có mục đích gì.

Nhưng ít nhất hiện tại không cảm nhận được ác ý nào.

“Cứ chờ xem đã.”

Cuối cùng Thẩm Tùng Quốc đưa ra quyết định.



Về chuyện này thì Thẩm Sơ cũng không để tâm mấy.

Còn không quan trọng bằng chuyện sau Trung thu chính là sinh nhật của Thẩm Dật và Thẩm Tùy.

Mà trước Trung thu còn có khối chuyện phải lo.

Ví dụ như lời xin lỗi của Tạ Văn Dũng…

Ví dụ như chuỗi sóng gió sau khi bảng xếp hạng lần này được cập nhật.

Nhưng vẫn là lời xin lỗi của Tạ Văn Dũng khiến Thẩm Sơ chú ý hơn—

Dù trong quá trình cũng có chút trục trặc, nhưng không biết Tạ Tuấn Trạch đã làm gì, nói chung thì cuối cùng Tạ Văn Dũng cũng đã ra mặt xin lỗi.

“Đã cá cược thì phải chấp nhận chịu thua, nhưng Thẩm Sơ, tôi vẫn không thích cậu, rất không thích.”

Chỉ là cậu ta không muốn bị xem thường.

Đặc biệt là bị Thẩm Sơ xem thường.

“Chuyện trên diễn đàn không phải tôi làm.”

“Còn nữa, bây giờ cậu vừa lòng rồi chứ, ba tôi đã công khai xin lỗi, những người khác sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt gì đây?”

Lúc đó Thẩm Sơ bị chặn ngay trước cửa phòng thuê, nhìn thấy Tạ Tuấn Trạch tìm tới, sau một lúc mới mở miệng: “Tôi vì sao phải thấy vừa lòng?”

Mặt Tạ Tuấn Trạch đỏ bừng đầy xấu hổ: “Tôi biết cậu luôn coi thường tôi—”

“Không, cậu sai rồi.”

Thẩm Sơ lắc đầu: “Là chính cậu luôn coi thường bản thân mình.”

“Tôi chẳng quan tâm cậu có thích tôi hay không, vì mục đích tôi đánh cược với cậu không phải vì điều đó, nếu không thì chúng ta vốn chẳng liên quan gì tới nhau.”

“Tôi còn rất nhiều việc phải làm, không có thời gian lãng phí vào chuyện khác.”

“Còn ba cậu xin lỗi là chuyện nên làm, làm sai thì phải xin lỗi, chẳng phải điều đó là lẽ đương nhiên sao?”

“Phải trả giá cho sai lầm của mình, chẳng phải là điều tất yếu à?”

Cuối cùng Thẩm Sơ liếc nhìn Tạ Tuấn Trạch một cái—

“Tạ Tuấn Trạch, thế giới của c** nh* đến mức chỉ thấy được chừng đó thôi sao?”

…..

Sau đó, Giản Ngôn mỉa mai cậu, nói cậu quá tốt bụng.

Thẩm Sơ cảm thấy vô cùng oan ức, cậu quá tốt bụng chỗ nào chứ.

“Câu cuối cùng đó, hoàn toàn không cần thiết.”

Giản Ngôn trợn mắt: “Anh nói với anh ta làm gì, anh ta cũng sẽ không cảm ơn anh.”

Chuyện này thì Thẩm Sơ cũng không nghĩ gì nhiều, cậu chỉ đơn giản muốn nói câu đó mà thôi.

Ít nhất việc Tạ Văn Dũng chịu xin lỗi, chứng tỏ Tạ Tuấn Trạch cũng không đến mức không thể cứu vãn.

Huống chi Thẩm Sơ cũng không muốn Tạ Tuấn Trạch cứ “bám” lấy cậu mãi, câu nói cuối cùng đó, không có ý gì đặc biệt cả. Dù Tạ Tuấn Trạch có nghĩ thông hay không, cũng chẳng liên quan gì đến cậu.

Nghĩ thông được thì tốt nhất, đừng có làm phiền cậu nữa.

Nhưng hiện tại Tạ Tuấn Trạch sống cũng không quá tốt, e là không còn cơ hội đến làm phiền cậu nữa đâu.

“À đúng rồi, cậu và anh Giản Hành sẽ về nước trước Tết đấy.”

Giản Ngôn ngừng lại một chút, lườm Thẩm Sơ một cái: “Tôi biết rồi! Anh tôi cũng nói với tôi!”

Thẩm Sơ: “……”

Tên cuồng anh này…

“Tôi đang nói, đến lúc đó em và anh Giản Hành cùng tới dự tiệc sinh nhật của tôi và anh trai nhé.”

“Hứ.”

Giản Ngôn bĩu môi: “Dự tiệc sinh nhật của anh thì được.”

Còn tiệc của Tạ Thời Minh ấy hả, ai thèm dự.

“Nhưng tôi và anh ấy tổ chức chung mà.”

“Biết rồi!”

Giản Ngôn vung tay tỏ vẻ không kiên nhẫn: “Còn nữa, sau Trung thu, ông cụ nhà tôi tổ chức tiệc mừng thọ, chắc là sẽ mời mọi người đấy.”

“Anh và Tạ Thời Minh cẩn thận một chút.”

“Giản Tử Trạc nhìn tôi… nói chung là vì tôi với anh tôi thân với anh, còn anh lại chọc tức anh hắn ta, nên giờ hai anh em nhà đó đều không ưa anh.”

“Chuyện trên diễn đàn là do Giản Tử Trạc giở trò sau lưng.”



Chuyện ông cụ nhà họ Giản tổ chức tiệc mừng thọ, Thẩm Sơ đương nhiên biết.

Còn chưa đến ngày tổ chức, nhà họ Giản đã bắt đầu tuyên truyền rầm rộ rồi, nghe nói mời không ít người, muốn tổ chức thật hoành tráng.

Nhưng theo lời anh cả cậu nói, đúng lúc mấu chốt thế này mà ông cụ nhà họ Giản lại tổ chức tiệc mừng thọ lớn như vậy, chắc chắn có liên quan tới dự án lần này, dù sao nếu mời Kiều Gia Huyên thì đối phương thật sự không có lý do gì để từ chối, muốn né cũng không né được.

Nhưng hôm Tết Trung thu, Kiều Gia Huyên đã phái người đến tặng quà họ, cực kỳ kín đáo, gần như không ai phát hiện ra——

Đây hoàn toàn là thiện ý, đang truyền tín hiệu hữu nghị đến họ.

Không chỉ gửi quà cho Thẩm Tùng Quốc, ngay cả Thẩm Minh Châu và Tô Lạc Duyệt, thậm chí mấy người nhỏ nhỏ như họ cũng có quà.

Thiện ý thì thiện ý, nhưng hành động này thực sự khiến người ta không thể hiểu được.

Trước khi xác định bên hợp tác thứ hai của dự án là ai, họ và Kiều Gia Huyên không nên tiếp xúc quá nhiều. Ít nhất là Kiều Gia Huyên không hề công khai chuyện tặng quà Trung thu lần này, kín đáo hết mức có thể.

Nhưng chính vì như vậy, họ nên tìm một cơ hội thích hợp để tiếp xúc với Kiều Gia Huyên một chút.

Và tiệc mừng thọ của ông cụ Giản, lại là một dịp không tồi.

“Cả hai đứa cũng nhận được thiệp mời, chậc.”

Thẩm Minh Châu vừa nói, vừa nhìn hai cậu con trai nhỏ, tâm trạng hơi phức tạp.

Nhưng khi nhìn thấy hai đứa nhỏ đã mặc âu phục chỉnh tề, lại không nhịn được cảm thán — hai đứa trẻ này, thực sự đã trưởng thành rồi.

“Chờ đến lễ trưởng thành của hai con, nhà chúng ta nhất định sẽ tổ chức còn hoành tráng hơn cả nhà họ Giản!”

Thẩm Sóc lái xe phía trước, quay đầu nhìn lại: “Lần này chắc là sẽ không bỏ lỡ nữa đâu.”
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 164


“Đương nhiên rồi, cậu cũng sẽ về trước sinh nhật con mà.”

Thẩm Sơ bám vào lưng ghế, bộ vest trên người mặc không quen khiến cậu không thể ngồi yên, cứ ngó ngiêng qua lại, lúc nhìn Thẩm Sóc, lúc lại liếc sang Thẩm Minh Châu ở ghế phụ, đôi mắt cong cong ánh lên ý cười:

“Lễ trưởng thành này của em và anh trai, mọi người không được vắng mặt đâu đấy. Quà cáp cũng phải chuẩn bị cẩn thận. Tổ chức hoành tránh hay không không quan trọng, em chỉ cần mọi người đều ở bên là được rồi.”

Từng ấy năm xa cách, cuối cùng cũng có thể sum họp đầy đủ, chỉ nghĩ thôi cũng thấy vui rồi.

“Sau lễ trưởng thành là có thể yêu đương rồi.”

Thẩm Minh Châu bật cười trêu chọc: “Nghe đến đây, có phải thấy hớn hở hơn không?”

“Bé cưng của chúng ta muốn tìm bạn gái như thế nào?”

“Nhưng nhớ là thi đại học xong mới được tìm nhé.”

Trong xe bỗng rơi vào im lặng…

Không hiểu sao, Thẩm Sơ lại thấy hơi chột dạ, đưa tay sờ sờ mũi, ánh mắt né tránh không dám nhìn bậy.

“Ba….nhất định phải là con gái à?”

Lúc này, Tạ Thời Minh đột nhiên lên tiếng.

Thẩm Sơ suýt nữa thì nghẹn thở —

Cậu lập tức quay đầu nhìn về phía hắn, ngay cả Thẩm Minh Châu cũng bất ngờ quay phắt lại, gương mặt không giấu nổi vẻ sửng sốt.

“Minh Minh, con...”

Vẻ mặt Thẩm Minh Châu đầy nghi hoặc, ngập ngừng một lát rồi đổi cách hỏi, cẩn thận mà lên tiếng: “Minh Minh, sao con lại hỏi vậy?”

“Dạ… ba, con hình như thích con trai.”

Nói đến đây, Tạ Thời Minh liếc nhìn Thẩm Sơ.

Thẩm Sơ gãi gãi lòng bàn tay, cảm giác tim như đập nhanh hơn…

Trong xe không phải nơi thích hợp để nói chuyện, nhưng Tạ Thời Minh khi hỏi và trả lời lại quá tự nhiên, cứ như chuyện “thích con trai” này vốn dĩ chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

Tuy rằng cậu Thẩm Sơ và Giản Hành cũng..

Nhưng trong khoảng thời gian ngắn Thẩm Minh Châu vẫn không biết nên mở miệng thế nào.

Chủ yếu là bởi ông chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này lại xảy ra trên người con trai mình.

“Gần đến nơi rồi, chuyện này… về nhà hẵng nói.”

Thẩm Sóc lên tiếng phá tan bầu không khí, nhìn Tạ Thời Minh qua gương chiếu hậu rồi lại lướt qua Thẩm Sơ đang cúi gằm mặt, không biết đang nghĩ gì.

Nhưng đúng là họ đã đến nơi tổ chức tiệc mừng thọ của nhà họ Giản.

“Khụ… đúng vậy, chuyện này về nhà lại nói tiếp.”

Thẩm Minh Châu khẽ ho, gật đầu: “Ừ, còn phải nói với mẹ con một tiếng nữa.”

---

Cả nhóm xuống xe, lần này chỉ có Thẩm Sóc, Thẩm Minh Châu, Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh.

Thẩm Dật và Thẩm Tùy đều bận, không tới; Tô Lạc Duyệt mấy năm nay hiếm khi lộ diện, càng không đến; Thẩm Tùng Quốc thì khỏi cần nghĩ, không đời nào có mặt.

Nói trắng ra, nếu không phải vì nể mặt Giản Ngôn, dù có nhận được thiệp mời, hai người họ cũng chẳng muốn bước chân tới đây.

Như Thẩm Minh Châu đã nói: cũng không biết vì sao lại phát thiệp mời cho hai người họ…

“Hai đứa vào trong thì đừng đi linh tinh, cứ theo sát anh và ba là được.”

Thẩm Sóc nhìn quanh, rồi chọt nhẹ vào trán Thẩm Sơ: “Đặc biệt là em đó.”

“Gần đây chuyện đã rùm beng lắm rồi, ông nội dặn, bảo em yên phận một chút.”

“Đừng như hồi nhỏ nữa.”

Thẩm Sơ: “…”

Thật oan ức quá, có phải em muốn đâu chứ!

Thẩm Sơ vò tóc, lầm bầm đi theo sau hai người lớn.

Lúc này, cổ tay cậu bỗng bị ai đó kéo nhẹ.

Thời Minh nghiêng người lại gần, thì thầm: “Có một số chuyện, không phải nói thi lại xong sẽ nói sao?"

“Sơ Sơ, em còn muốn nói nữa không?”

“Thi xong lâu rồi đấy.”

Hắn đã chờ rất lâu rồi.

Lễ trưởng thành, nghĩa là Thẩm Sơ có thể tự do yêu đương.

Đến lúc đó, sẽ có càng nhiều người hơn mơ ước tới bảo bối của hắn, điều đó cũng đồng nghĩa với việc, Thẩm Sơ có thể sẽ tiếp xúc với càng nhiều người hơn….

Nam có, nữ có.

Chỉ nghĩ tới cảnh đó thôi, Tạ Thời Minh đã không chịu nổi rồi.

Hắn không thể chấp nhận việc Thẩm Sơ không ở bên cạnh hắn.

Chừng ấy năm đã quá đủ rồi.

Giờ cậu đã quay về – thì người bên cạnh cậu, chỉ có thể là hắn.

Không ai khác.

---

Tạ Thời Minh siết nhẹ cổ tay Thẩm Sơ, nghiêng đầu nhìn cậu: “Nếu em vẫn chưa nghĩ xong… anh có thể chờ.”

“Em biết rõ anh đang nói gì mà, đúng không?”

“Hạng nhất toàn khối, không được giả ngốc đâu đấy.”

“Ai giả ngốc hả!”

Thẩm Sơ tức giận lườm hắn: “Không được gọi em như vậy!”

Nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt đang cười của Tạ Thời Minh, cậu liền biết mình lại bị trêu rồi.

Đáng ghét thật.

Thẩm Sơ giật tay lại, giậm chân đi thẳng về phía trước.

Thật là đáng ghét!

Sao giờ lại ăn ý thế chứ.

Muốn giả ngốc cũng không được.

Chỉ cần hơi có phản ứng, đối phương lập tức nhìn thấu ngay.

Hoàn toàn không có tí bí mật gì cả!

Nhưng cậu vẫn không hiểu nổi, dù hai người quen nhau từ nhỏ, nhưng thời gian xa cách lại còn dài hơn gấp nhiều lần, vậy mà vừa về nước liền…

“Ồ, đây chẳng phải là hạng nhất toàn khối sao?”

“Không ngờ cậu cũng nể mặt mà đến đấy.”

Thẩm Sơ sững lại: “…”

Cùng một câu nói, đổi giọng nói cùng ngữ điệu liền cảm thấy cực kỳ chán ghét.

---

So với việc gặp Thẩm Tùng Quốc, rõ ràng Giản Tử Trạc trước mặt Thẩm Sóc và Thẩm Minh Châu càng tự nhiên, thậm chí có phần ngông nghênh hơn.

Có lẽ hắn ta tưởng mình đang khen Thẩm Sơ..…

Chỉ tiếc là ngữ điệu nghe không khác gì đang khiêu khích.

Ngại thân phận, Thẩm Sóc và Thẩm Minh Châu không tiện nói gì, huống chi…

“Đúng vậy, nếu cậu đã mời chân thành như thế, sao tôi dám không nể mặt chứ?”

Thẩm Sơ ngẩng cao đầu, ưỡn ngực hóp bụng, dáng vẻ đầy tự tin: “Biết điều thì cảm ơn đi.”

Giản Tử Trạc: “…”

Biểu cảm đó như thể vừa ăn phải thứ gì đó rất… khó nuốt.

Thẩm Sóc và Thẩm Minh Châu liếc nhau, lắc đầu bước vào trong.

Tự nhiên đi chọc hắn làm gì.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 165


Người nhỏ tuổi nhất nhà họ, từ nhỏ đã không phải người dễ bắt nạt… điểm này, ai cũng thấm thía sâu sắc.

Bữa tiệc mừng thọ lần này của ông cụ nhà họ Giản được tổ chức rất hoành tráng, khách mời cũng cực kỳ đông đảo. Nhưng chỉ cần bước chân vào là có thể nhận ra—từng vòng quan hệ nhỏ hẹp, phân chia con người một cách rõ ràng.

Nơi tụ hội này, thực chất là sân khấu của danh vọng và lợi ích.

Cho dù tiệc mừng thọ này lấy danh nghĩa là “chúc mừng” thì cũng không thể tránh được điều đó.

Huống chi, tính chất buổi tiệc này cũng không đơn giản.



Dự án lần này do chính phủ đứng ra dẫn dắt, mức độ cạnh tranh vô cùng khốc liệt. Hai nhà có khả năng giành được lớn nhất, chính là nhà họ Thẩm và nhà họ Giản.

Thế nên lần này, ông cụ nhà họ Giản tổ chức tiệc mừng thọ, còn mời nhà họ Thẩm, nghe nói Kiều Gia Huyên cũng tham dự. Vào đúng thời điểm này, muốn người khác không suy diễn, không bàn tán rôm rả cũng khó.

Đặc biệt là hai “người trẻ” đang rất được chú ý gần đây, cũng theo gia đình đến dự—

Không ít ánh mắt đổ dồn về phía Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh.

Những ánh nhìn kín đáo, dò xét và thăm dò, không cách nào tránh khỏi.

Người trong giới này, có nhiều chuyện chỉ cần muốn biết là sẽ biết, huống chi có chuyện chẳng phải bí mật gì.

Ví như con cháu nhà họ Thẩm, ai nấy cũng ưu tú đến mức khiến người khác vừa ngưỡng mộ vừa ghen tỵ.

Ví dụ như đứa nhỏ nhất—con ruột, năm tuổi mới được đón về nhà, thế mà từ nhỏ đến lớn vẫn luôn là “con nhà người ta”, đúng nghĩa tấm gương mẫu mực.

Khó khăn lắm mới có chuyện để mọi người bàn tán— “thiếu gia giả” do nhầm lẫn mà từng được nhà họ Thẩm nuôi, vậy mà lần đầu tiên thi cử sau khi trở về nước, đã có thể “đạp” “ thiếu gia thật” xuống….

Mới thi xong chưa bao lâu mà đã được đưa đến đây.

Cũng coi như để tăng thể diện.

Không thì sao lại có tin đồn nói rằng—cậu con nuôi không máu mủ này có chút thủ đoạn.

Sau khi trở về nước muốn đứng vững trong nhà họ Thẩm, xem ra đã có hiệu quả rồi?

Đã từng thấy quá nhiều chuyện mờ ám trong các gia đình hào môn, nên khi phải nghĩ theo hướng "tích cực", bọn họ thật sự không tưởng tượng nổi. Hầu hết đều nghĩ theo hướng tiêu cực, chẳng ai tin rằng Thẩm Sơ có thể được nhà họ Thẩm thật lòng chấp nhận, yêu quý, dù xa cách nhiều năm mà tình cảm giữa họ vẫn như cũ.

Chuyện như vậy, nói ra ở nhà khác còn có thể bị coi là trò cười.

Thế nên, ai lại tin được, nhà họ Thẩm đưa hai người đến đây, đặc biệt là vị thiếu gia giả kia, là không có mục đích, muốn mang thì mang?

Đa phần mọi người đều không kiềm được mà suy đoán.

Thậm chí còn tự tin rằng mình đã nhìn thấu tất cả.

Rồi lại nhìn cách Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh cư xử với nhau, kiểu gì cũng thấy giống như đang khách sáo, làm bộ làm tịch…

Vị thiếu gia giả này không đơn giản.

Không ít người nghĩ như vậy, chỉ riêng thành tích học tập thôi cũng đủ để chứng minh.

Không chút khách khí, “ đạp” thiếu gia thật xuống, đúng là cái gì cũng dám làm—chỉ không biết là cố ý hay vô tình.

Nếu là cố ý thì lại càng khó lường.

“Anh nói xem bọn họ giờ đang nghĩ gì? Sao em cứ có cảm giác mọi người đều đang nhìn về hướng này vậy?”

Thẩm Sơ len lén thì thầm với Tạ Thời Minh, cảm giác như có vô số ánh mắt đang quan sát…

Không biết có gì đáng xem nữa, chậc.

Câu chuyện không thể tiếp tục vì ông cụ Giản đã đi ra.

Ông cụ Giản đi ra chưa được bao lâu thì Kiều Gia Huyên cũng đến..

Tức thì, toàn bộ ánh mắt trong sảnh đều bị thu hút.

Phải nói rằng, người được chú ý nhất ở thành phố B gần đây, không ai khác chính là vị Kiều tiên sinh vừa đến từ Nam thành.

Cũng chính là bên đối tác đã được xác định trong dự án kia.

Tuy đối phương không có quyền quyết định bên hợp tác còn lại là ai, nhưng cũng có ảnh hưởng nhất định đến kết quả cuối cùng.

Thế nên, ngay khi Kiều Gia Huyên vừa xuất hiện, lập tức đã có người tiến lên bắt chuyện làm quen.

Trước khi mọi chuyện ngã ngũ, chẳng ai muốn bỏ lỡ cơ hội trước mắt.

Dù sao thì—ai mà ngờ được, tranh giành tới giờ, phía Nam thành lại là bên được xác định trước…

Bất kể trong lòng nghĩ gì, lúc đối mặt với Kiều Gia Huyên, ai nấy cũng bày ra dáng vẻ tươi cười.

Thời buổi này, ai nắm tay lái, người đó điều khiển phương hướng.

Không thấy ngay cả ông cụ Giản cũng phải đi đến bắt chuyện với hắn ta sao.

Nhưng có vẻ Kiều Gia Huyên không để ý lắm, vừa vào cửa đã chú ý đến điều gì đó, chỉ nói mấy câu đơn giản với người chủ động bắt chuyện, sau đó cáo từ đi thẳng về một hướng, mục tiêu rõ ràng.

Bước chân của ông cụ nhà họ Giản khựng lại, trên mặt lộ vẻ khó coi.

Mọi người trong tối hay ngoài sáng đều nhìn chằm chằm—

Chỉ thấy Kiều Gia Huyên đi thẳng về phía nhà họ Thẩm…

“Không ngờ lại gặp được ở đây.”

Rốt cuộc là không ngờ thật, hay chỉ giả vờ, chuyện này chẳng ai quan tâm.

Từ lúc tặng quà Trung thu, giữa họ đã có một sự ăn ý, kiểu gì cũng phải gặp mặt công khai một lần mới được.

Lúc này, chính là kết quả của sự ăn ý đó.

Thẩm Sơ vẫn đứng sau lưng Thẩm Sóc, có chút tò mò nhìn vị Kiều tiên sinh này.

Đối phương tuổi không lớn lắm, hình như xấp xỉ cậu của cậu, khí chất nho nhã ôn hòa, rất dễ tạo thiện cảm.

Nhưng mấy hôm nay Thẩm Sơ có nghe Thẩm Sóc và Thẩm Minh Châu trò chuyện, vị Kiều tiên sinh này dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, chỉ trong mười mấy năm đã đứng vững ở Nam thành, thậm chí còn hơn cả “có chỗ đứng”, đủ thấy không phải người đơn giản, huống chi không cần nói đến chuyện là đối tác hợp tác của dự án lần này, chỉ riêng cái tên “Kiều Gia Huyên” thôi cũng khiến không ít người muốn kết thân.

Đang nghĩ ngợi thì bắt gặp ánh mắt đối phương nhìn qua, nhìn thẳng về phía cậu.

Thẩm Sơ theo bản năng sững người.

Chẳng lẽ ánh mắt của cậu quá rõ ràng sao?

Dường như việc cứ nhìn người ta chằm chằm không tốt lắm.

Nhưng còn chưa kịp tỏ vẻ xin lỗi thì đã thấy Kiều Gia Huyên mỉm cười với cậu, nụ cười rất ôn hòa.

Điều này khiến Thẩm Sơ càng sững người hơn.

Có chút không biết phải phản ứng thế nào.

Cậu đưa tay gãi đầu, theo bản năng cũng mỉm cười với Kiều Gia Huyên.

Kết quả thấy Kiều Gia Huyên hình như cười càng ôn hòa hơn.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 166


"Kiều tiên sinh có thể đến đây thật khiến người ta bất ngờ.”

Không biết từ lúc nào, ông cụ nhà họ Giản cũng đã bước tới, phía sau là Giản Trí Bác và Giản Tử Trạc, Giản Ngôn đi sau cùng. Rõ ràng là con của chính thất, nhưng nhìn lại như người ngoài.

Cha của Giản Hành và Giản Ngôn là một kẻ vừa lăng nhăng vừa vô dụng, nên đến tận bây giờ, Giản thị vẫn phải dựa vào ông cụ Giản chống đỡ. Giản Hành xem như sớm đã tách khỏi nhà họ Giản, người con trai khác cũng bất tài, nên hiện giờ người có thể gánh vác chỉ có Giản Trí Bác.

Tất nhiên Giản Trí Bác đi cùng Giản Tử Trạc, vì đó mới là em ruột của anh ta.

Nhưng trong những dịp như thế này, mẹ của bọn họ lại không đủ tư cách để xuất hiện.

Còn chính thất – tức mẹ của Giản Hành và Giản Ngôn – sau khi sinh Giản Ngôn thì sức khỏe giảm sút, nên bình thường cũng rất hiếm khi tham dự các buổi tiệc thế này.

Về phần cha của Giản Hành và Giản Ngôn thì đã bị đẩy đi chỗ khác tiếp khách – dù gì thì ông ta ở đây cũng chẳng có tác dụng gì.

Kiều Gia Huyên mỉm cười, nhìn về phía ông cụ Giản.

“Lão gia nói vậy thật khiến tôi ái ngại. Sinh nhật của ngài, dĩ nhiên tôi phải đến rồi.”

“Vậy sao.” Ông cụ Giản dù chịu chủ động đến bắt chuyện, nhưng rõ ràng không phải người dễ tính.

“Nhưng xem ra, Kiều tiên sinh vừa rồi nói chuyện với mấy đứa nhỏ nhà họ Thẩm rất vui vẻ nhỉ?”

Ông cụ Giản liếc nhìn Thẩm Sóc và Thẩm Minh Châu, rồi lại nhìn hai đứa nhỏ đang đứng sau lưng họ, trong lòng thầm cảm thán: gen nhà họ Thẩm đúng là tốt thật, ngay cả đứa trẻ từng bị bế nhầm cũng ưu tú đến thế.

Tuy nói vậy, nhưng mấy đứa trẻ nhà họ cũng không kém, chỉ là…

“Tôi rất thích trẻ con. Gần đây, trước khi đến thành phố B, tôi tình cờ chú ý đến vụ mấy đứa nhỏ cứu người, không ngờ lại gặp được ở đây nên không kìm được muốn đi qua làm quen.”

Vừa nói, Kiều Gia Huyên lại nhìn về phía Thẩm Sơ, mỉm cười.

“Đứa nhỏ này tôi thấy rất thú vị, chỉ là vừa rồi sợ làm nó hoảng nên chưa kịp trò chuyện.”

Ơ? Cậu sao?

Thẩm Sơ chớp mắt, sao đột nhiên lại nói tới cậu?

Đang còn chưa hiểu chuyện gì thì đột nhiên bị ai đó nắm lấy cổ tay.

Quay đầu lại, thấy Tạ Thời Minh hơi nhíu mày, chăm chú nhìn Kiều Gia Huyên một cái.

Không chỉ Thẩm Sơ thấy khó hiểu, mà ngay cả Thẩm Sóc và Thẩm Minh Châu nghe những lời này cũng đều tỏ vẻ kinh ngạc.

Hai người nhìn nhau, hoàn toàn không ngờ Kiều Gia Huyên lại nhắm vào đứa nhỏ nhà họ.

Đứa nhỏ này… chẳng lẽ lại gây ra chuyện gì rồi?

Nhưng nhìn lại thì… cũng không giống cho lắm…

“Ồ, đứa nhỏ này.” Lời của ông Giản mang chút thâm ý, nhưng rồi ông ta đổi giọng: “Thành tích không tồi. Nghe nói mới về nước đã đứng đầu bảng xếp hạng chung, khiến cháu trai nhà tôi là Giản Ngôn cũng bị tụt hạng.”

“À đúng rồi, Kiều tiên sinh chắc chưa biết, đứa nhỏ nhà chúng tôi – Giản Ngôn – và con của nhà Minh Châu đây…” Ông Giản chỉ về phía Tạ Thời Minh. “Ở hai trường thường xuyên đứng nhất."

“Vậy mà lần này hai trường tổ chức xếp hạng chung, danh hiệu đứng nhất lại bị đứa nhỏ này cướp mất.”

“Đúng là, người giỏi luôn có người giỏi hơn.”

Những lời này khiến Thẩm Minh Châu và Thẩm Sóc không khỏi nhíu mày.

Tuy ông ta đang khen Thẩm Sơ, nhưng nếu như mối quan hệ giữa Thẩm Sơ và A Minh không tốt, nghe mấy lời này không biết sẽ nghĩ gì.

Nhưng nghĩ lại thì thấy có chút buồn cười.

Dù họ có nói rằng Thẩm Sơ và A Minh có mối quan hệ thân thiết nhất, thì những người trong giới thượng lưu này, chắc chắn cũng sẽ không tin.

Nên Thẩm Sóc và Thẩm Minh Châu liếc nhau một cái, cả hai đều không lên tiếng.

Cứ nghe xem đối phương muốn nói gì tiếp, cũng hay.

Nhưng người tiếp theo lên tiếng lại là Kiều Gia Huyên.

“Vậy sao, đứa nhỏ này thật sự giỏi như vậy à?”

Kiều Gia Huyên cười: “Tôi thích những đứa trẻ thông minh và ưu tú, nói chuyện với chúng rất thoải mái.”

“Vậy đúng là phải làm quen một chút rồi.”

Nói rồi, Kiều Gia Huyên nhìn sang Thẩm Sơ: “Chúng ta kết bạn liên lạc đi, được không bạn nhỏ?”

Ờm…

Thẩm Sơ chìm trong suy nghĩ, mọi chuyển sao lại đột nhiên chuyển về phía cậu thế này?

Dù cậu không phản cảm với Kiều Gia Huyên —

Dù sao thì những lời vừa rồi của ông cụ nhà họ Giản nghe chẳng khác nào đưa cậu lên bệ cao, không biết là có ý gì, nhưng Kiều Gia Huyên lại chẳng thèm bước vào cái bẫy ấy, thậm chí còn có vẻ như đứng về phía cậu…

Vậy vì sao hắn ta lại muốn bênh vực cậu?

“Chuyện gì vậy? Kiều tiên sinh cùng nhà họ Thẩm quen biết từ trước sao?”

“Không biết nữa, chưa từng nghe nói có liên hệ gì trước đây.”

“Vậy bây giờ là....”

Từ lúc Kiều Gia Huyên bước vào, đã có không ít người dõi theo.

Nhưng chẳng ai ngờ hắn ta lại lướt qua ông cụ nhà họ Giản, đi thẳng tới chỗ người nhà họ Thẩm…

Hành động như thế, thật khó mà nói là không có lý do gì phía sau.

Chỉ là không biết nguyên nhân thật sự là gì.

Khi ông cụ nhà họ Giản cũng đi tới, sự chú ý liền đạt đến đỉnh điểm.

Thật náo nhiệt.

Xem ra có trò vui để xem rồi.

Nhưng càng nhìn càng... ơ?

“Sao cảm giác như, so với người khác, Kiều tiên sinh đặc biệt thân thiện với đứa nhỏ kia thế nhỉ?”

“Cậu ta chính là đứa trẻ nổi tiếng dạo gần đây à? Đứa con không cùng máu mủ của nhà họ Thẩm?”

“Đúng vậy, không biết sao lại xuất hiện ở đây, nghe nói mới về nước không lâu.”

“Thế mà nhà họ Thẩm vẫn nguyện ý chấp nhận cậu ta à?”

“Ai mà biết được. Nhưng nhìn cách đứa nhỏ này thể hiện gần đây, thì chắc chắn không phải người đơn giản…”

“Nhưng nhìn bề ngoài thì cũng đâu có gì đặc biệt đâu.”



Bị đại đa số cho rằng là người có tâm cơ- Thẩm Sơ, lúc này đã trao đổi thông tin liên lạc với Kiều Gia Huyên.

Ngay trước mặt tất cả mọi người —

Kiều Gia Huyên hoàn toàn không có ý định trao đổi phương thức liên lạc với ai khác.

Bên ngoài hắn ta nhìn có vẻ nhã nhặn ôn hòa, nhưng thật ra là một người thích làm theo ý mình. Dường như hoàn toàn không nhận ra ánh mắt có phần không hài lòng của ông cụ Giản, trên mặt vẫn là nụ cười ôn hoà.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 167


Cũng phải thôi, nếu thật sự giống như vẻ bề ngoài như người ta nhìn thấy, thì Kiều Gia Huyên đã chẳng thể đứng vững ở Nam thành.

Chính vì thế, việc hắn ta đến thành phố B lần này mới khiến người ta không dám xem thường.

Chỉ là không ai ngờ được, người như vậy, lần đầu xuất hiện trước mặt công chúng, lại nhìn một đứa trẻ bằng con mắt khác.

“Không biết tiếp theo Kiều tiên sinh có sắp xếp gì không?”

Lúc này, Thẩm Minh Châu chủ động lên tiếng.

Bây giờ thì dù có là kẻ ngốc cũng đoán ra được, Tểt Trung thu vừa rồi Kiều Gia Huyên gửi quà cho nhà họ Thẩm là vì ai.

Còn việc hắn ta và Sơ Sơ nhà họ có quan hệ như thế nào, có lẽ phải chờ tiệc mừng thọ kết thúc, gặp riêng mới nói rõ được.

Vậy nên lúc này hỏi trước một câu là điều không thể tránh khỏi.

Nếu như Kiều Gia Huyên thật sự có ý…

Quả nhiên, sau khi Thẩm Minh Châu vừa mở miệng, Kiều Gia Huyên liền nhận lời.

Điều này lại một lần nữa khẳng định: đối phương nhắm vào Sơ Sơ nhà họ mà tới.

Tạ Thời Minh cụp mắt xuống, bàn tay nắm cổ tay Thẩm Sơ lại siết chặt hơn.

Lại có người đến nữa rồi.

Lại có người xuất hiện bên cạnh Thẩm Sơ…

Cho dù Kiều Gia Huyên đến với mục đích gì, có lẽ là có thiện ý với Thẩm Sơ, hiện tại đúng là chưa có gì gây bất lợi cho cậu, nhưng Tạ Thời Minh vẫn không vui.

Hắn đã nhận ra sự thay đổi trong tâm lý của mình.

Từ sau khi Thẩm Sơ về nước, trong thời gian ngắn, cảm xúc đó càng ngày càng mãnh liệt.

Tới khi phát hiện ra, chính hắn cũng thấy kinh ngạc.

Nhưng sự thay đổi tình cảm đó, lại dường như là điều hiển nhiên, sau cơn ngạc nhiên ban đầu, thì hoàn toàn trở nên hợp lý.

Từ khi bước chân vào nhà họ Thẩm, trong cuộc sống của hắn đã có Thẩm Sơ, hoàn toàn là hình bóng của Thẩm Sơ.

Dù sau này cậu ra nước ngoài, cũng vẫn như vậy, chưa từng thay đổi.

Thậm chí ngay cả khi chính hắn còn chưa nhận ra, hắn cũng đã vô thức đi theo bước chân của Thẩm Sơ — không có lý do gì, chỉ là muốn đến gần hơn một chút, dù chỉ là từng đi qua cùng một nơi, ở những thời điểm khác nhau…

Hắn đã quen với việc đặt Thẩm Sơ ở vị trí bên cạnh mình.

Nhưng lại không chỉ xuất phát từ thói quen.

Ban đầu Tạ Thời Minh còn chưa hiểu rõ lắm.

Hắn cũng không vội nghĩ cho ra lẽ, dù sao cũng biết Thẩm Sơ sẽ không rời đi hay biến mất.

Nhưng khi Thẩm Sơ thực sự về nước, thời gian ở bên cạnh hắn ngày càng nhiều, thì Tạ Thời Minh lại càng trở nên nôn nóng.

Sau đó hắn dần hiểu ra —

Cái cảm giác càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng mãnh liệt ấy, thậm chí đã biến chất từ trước khi hắn hoàn toàn nhận ra, là một cảm giác muốn chiếm hữu Thẩm Sơ.

Không muốn ai khác dòm ngó, không muốn Thẩm Sơ rời khỏi mình.

Dù là nguy hiểm hay khả năng nào, cũng muốn b*p ch*t và loại bỏ nó.

Chỉ sợ nói ra sẽ dọa người.

Nhưng Sơ Sơ nhà hắn luôn rất dung túng hắn.

Đúng vậy, là dung túng.

Đến mức Thẩm Sơ còn chẳng nhận ra.

Với hắn, Thẩm Sơ luôn rất đặc biệt.

Tạ Thời Minh cúi đầu, nhẹ nhàng v**t v* cổ tay Thẩm Sơ.

Hắn thật sự... càng ngày càng không thể chờ nổi nữa rồi.



Buổi tiệc mừng thọ, vì sự xuất hiện của Kiều Gia Huyên, mà mang theo một ý vị khác.

Lại vì hắn ta vừa đến đã trò chuyện với người nhà họ Thẩm, khiến cho bầu không khí càng thêm khó hiểu.

Có người thầm cười nhạo ông cụ nhà họ Giản bày ra mánh lớn như vậy, kết quả người ta vừa đến, lại tỏ ra “thân thiết” với nhà họ Thẩm.

Bên hợp tác còn lại của dự án thì chưa rõ ràng, nhưng thái độ của Kiều Gia Huyên thì lại khá rõ —

Chỉ là không hiểu nổi, sao thái độ rõ ràng ấy lại dành cho đứa con không cùng máu mủ của nhà họ Thẩm?

Cuối cùng cũng chỉ có thể quy về: đứa nhỏ đó không đơn giản.

Chậc, nhưng dù sao vẫn còn nhỏ tuổi, không biết kiềm chế là gì.

Dù có giỏi đến đâu, trước mặt con ruột nhà người ta, mà không biết khiêm nhường, giấu tài, thì sớm muộn gì cũng vấp ngã.

Tâm lý muốn thể hiện bản thân quá vội vàng rồi.

Chỉ không biết nhà họ Thẩm có thể nhẫn nhịn được bao lâu.

Với nề nếp nhà họ Thẩm, ngại mặt mũi, có thể giữ được vẻ ta đây như bây giờ đã là rất tốt rồi.

“Cái đứa con út nhà họ Giản ấy, hình như cũng khá thân với nó.”

Lúc này khách mời gần như đã đến đông đủ, chốn danh lợi thì không thể thiếu giao thiệp.

Vì vậy mấy người cùng lứa tuổi như Thẩm Sơ đều tản ra một góc, Giản Ngôn tự nhiên cũng tìm đến.

“Cái đứa đó, thông minh thì đúng là thông minh, cũng rất xuất sắc, chỉ tiếc là tuổi còn nhỏ, lại chẳng có anh ruột bên cạnh.”

“Ông cụ nhà họ Giản cũng xem trọng nó lắm, nhưng đáng tiếc, một người đã có tuổi, một người thì còn quá nhỏ, chậc chậc…”

Những lời này mang theo nhiều ẩn ý, nhưng người nghe đều hiểu.

Dù sao hôm nay là đại thọ 80 của ông cụ nhà họ Giản, dù sức khỏe có tốt đến mấy, cũng là lúc nên hoàn toàn lui về rồi.

Quyền lực nhà họ Giản cũng đến thời điểm phải bàn giao…

Đáng tiếc là người ở giữa thì không dùng được, đành phải chọn trong đám cháu.

Mà điều đó lại khiến tình thế càng thêm khó xử — người giỏi nhất rõ ràng là đứa nhỏ đó, nhưng tuổi còn quá nhỏ.

Đứa lớn nhất thì đã sớm bị gạt ra khỏi vòng quyền lực nhà họ Giản…

Còn hai người ở giữa, chậc, người thứ hai thì tuổi tác cũng tạm được, nhưng thân phận thì….

Có lẽ nếu lần này có thể trở thành bên hợp tác còn lại của dự án, thì đó sẽ là cánh cửa mở ra cho việc tiếp quản nhà họ Giản, ít nhất cũng chứng minh được năng lực của bản thân.

“Nhưng ai mà không biết, từ khi đứa nhỏ đó ra đời, bất kể là người cha đào hoa kia hay ông cụ nhà họ Giản, người được cưng nhất vẫn là đứa nhỏ đó.”

Thật ra mà nói, nhỏ tuổi cũng không hẳn là vấn đề.

Dù sao Giản Ngôn cũng đã nhảy lớp lên học lớp 12 rồi.

Nên cũng không trách Giản Trí Bác và Giản Tử Trạc sốt ruột —

“Dù sao thì trong chuyện này, cũng có phần nguyên nhân từ tôi.”

Về việc Giản Tử Trạc nhằm vào Thẩm Sơ, chỉ cần Giản Ngôn nghĩ kỹ một chút là có thể hiểu được, chuyện đó có liên quan đến cậu ấy.

— Vì cậu ấy thân thiết với Thẩm Sơ.

Trong thời điểm then chốt thế này, bất kể quan hệ giữa Thẩm Sơ và nhà họ Thẩm như thế nào, cậu cũng mang họ “Thẩm”.

Mà cậu ấy lại thân thiết với Thẩm Sơ, thì đồng nghĩa với việc có thể giữ mối quan hệ tốt với nhà họ Thẩm.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 168


Xét mối quan hệ hiện tại giữa nhà họ Giản và nhà họ Thẩm, chính xác hơn là giữa Giản Trí Bác và tập đoàn Thẩm thị, thì đây tuyệt đối không phải điều Giản Trí Bác muốn thấy.

Nhưng nếu đứng trên lập trường của ông cụ nhà họ Giản mà nói, cho dù có cạnh tranh với Thẩm thị, thì có thêm một người bạn vẫn tốt hơn là thêm một kẻ thù.

Vì vậy, dù thái độ của ông cụ không rõ ràng, nhưng thực tế cũng chưa từng phản đối việc cậu ấy tiếp xúc với người nhà họ Thẩm. Chỉ là — nếu người đó không phải Thẩm Sơ thì càng tốt, vì dù sao Thẩm Sơ cũng không phải con ruột của nhà họ Thẩm.

Nhưng Giản Ngôn lại nhìn thấu hơn bất kỳ ai —

Cho dù Thẩm Sơ không phải con ruột của nhà họ Thẩm, thì ít nhất, ở trước mặt vị con ruột kia, cậu là sự tồn tại đặc biệt nhất.

Và điều đó cũng phần nào phản ánh địa vị của Thẩm Sơ trong nhà họ Thẩm.

Thời gian ở chung càng lâu, nghe nhiều những lời đồn đoán bên ngoài, Giản Ngôn lại càng cảm thấy buồn cười.

Thật sự rất buồn cười.

Chỉ là, lý do cậu ấy tiếp cận Thẩm Sơ, cũng không phải vì mục đích nào khác.

“…Xin lỗi.”

Giản Ngôn khẽ nói một tiếng xin lỗi.

Lần này gửi thiệp mời cho Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh, tuy không mang ý nghĩa gì đặc biệt, nhưng cũng không hoàn toàn vô duyên vô cớ.

Nếu không phải do cậu ấy thân thiết với Thẩm Sơ, thì cũng không khiến ông cụ Giản chú ý, lại càng không khiến Giản Tử Trạc nhắm vào như thế. Còn về lý do tại sao ngay cả Giản Trí Bác cũng có chút chú ý… điều đó thì không rõ.

Nhưng đối với thân phận của Thẩm Sơ, bất kể cậu có địa vị thế nào ở nhà họ Thẩm, thì vào lúc này cũng không nên quá… "nổi bật".

Dù sao những lời đàm tiếu vốn đã không ít, càng gây chú ý thì lại càng bị bàn tán.

Và điều đó chắc chắn không mang lại lợi ích gì cho Thẩm Sơ.

“Không sao đâu, thật ra cũng không phải lỗi của em.”

Nói đến đây, Thẩm Sơ hơi chột dạ đưa tay dụi mũi một cái —

Phải nói thật thì, lỗi lớn nhất chắc là ở cậu.

Dù là vụ đánh cược với Tạ Tuấn Trạch hay những chuyện khác…

Thẩm Sơ dĩ nhiên cũng nhận ra ánh mắt dõi theo của những người khác trong bữa tiệc mừng thọ hôm nay, nhưng so với cảnh ngộ ở kiếp trước, thì mấy ánh nhìn kiểu này chẳng đáng là gì.

Bị nhìn, bị bàn tán sau lưng một hai câu, có mất miếng thịt nào đâu.

Dù sao những điều cậu thật sự để tâm cũng chẳng phải là những thứ đó.

Việc này cậu cũng từng nói rõ với người nhà rồi, bảo họ đừng quan tâm và cũng đừng bận lòng vì mấy lời đồn nhảm.

Dù gì thì chuyện cậu và người nhà thân thiết đến mức nào, cũng chẳng thể suốt ngày đi giải thích khắp nơi, mà càng giải thích nhiều thì lại càng lộ vẻ gượng gạo, không thật.

Thời gian sẽ chứng minh tất cả.

Họ cứ sống cuộc sống của mình, không cần quá bận tâm đến những ánh nhìn của người ngoài.

“Anh nghĩ thoáng thật đấy.”

Giản Ngôn thở ra một hơi, vừa định nói thêm gì đó thì đã nghe thấy một giọng nói đáng ghét vang lên —

“Thẩm Sơ, đến sinh nhật cậu, cậu có mời tôi không đấy?”

“Dù sao lần này tôi cũng đã mời cậu đến rồi mà.”

Giản Tử Trạc vừa cười vừa bước tới, bên cạnh còn có mấy người cùng trang lứa đi theo— rõ ràng là nhóm bạn bè thân thiết thường hay tụ tập với nhau.

“Ái chà, tam thiếu gia nhà họ Giản hỏi hơi sớm rồi đấy, phải xem xem nhà họ Thẩm có cho cậu ta tổ chức sinh nhật không đã.”

“Ha ha ha, không thì hỏi ngay người bên cạnh là nhanh nhất.”

Người kia vừa nói vừa nhìn sang Tạ Thời Minh, sau đó liếc mắt về phía Thẩm Sơ:

“Nhưng hai người trông cũng thân thiết quá nhỉ, đúng là anh em 'sinh ra cùng nhau’.”

“Phải đấy, nghe nói người đứng đầu khối lần này mới về nước không lâu, thế mà có thể sống chung với người nhà hoà thuận như vậy…”

Đúng là từng câu từng chữ đều có thể bắt bẻ, câu nào cũng đầy ẩn ý mỉa mai.

Trên đường đến đây, tuy Thẩm Minh Châu nói rằng lễ trưởng thành của cậu và Tạ Thời Minh sẽ được tổ chức hoành tráng, nhưng Thẩm Sơ vốn chỉ muốn tổ chức đơn giản trong gia đình là đủ, những thứ khác không quan trọng.

Nào ngờ Giản Tử Trạc lại đến đây gây chuyện… Đúng là rảnh quá không có việc gì làm đi?

Hay là nghĩ những lời này lọt vào tai cậu và Tạ Thời Minh, sẽ khiến họ bắt đầu nghi ngờ nhau?

Bọn họ rốt cuộc nghĩ thế nào mà cứ cho rằng quan hệ giữa cậu và Tạ Thời Minh, hay giữa cậu với người nhà lại không tốt cơ chứ?!

Thẩm Sơ thầm nghĩ, dù bây giờ cậu có nắm tay Tạ Thời Minh đứng trước mặt bọn họ, có khi mấy người này vẫn sẽ nghĩ là cậu làm thế để khỏi bị đàm tiếu.

Mà thật ra, Thẩm Sơ đâu cần phải chứng minh với bọn họ.

Đám người này căn bản chẳng đáng để cậu phải bận tâm.

Chỉ là… nếu bảo cậu cứ thế nhịn, thì rõ ràng là không có khả năng rồi.

“Muốn đến dự sinh nhật tôi à? Được thôi, cầu xin tôi đi, biết đâu tôi sẽ đồng ý.”

Thẩm Sơ đáp thẳng thừng, chẳng nể nang:

“Dù sao lần này tôi đồng ý tới đây cũng không phải nể mặt cậu.”

“Mà hôm nay cũng đâu phải tiệc mừng thọ của cậu.”

“Hoặc là… đợi đến tiệc mừng thọ của cậu rồi mời tôi đi, đến lúc đó tôi ‘đáp lễ’ cũng chưa muộn.”

Giản Tử Trạc không khỏi giật nhẹ khóe miệng.

Dù sớm đã đoán được sẽ không nhận được câu trả lời dễ nghe, nhưng mỗi lần nghe Thẩm Sơ phản bác lại, hắn ta vẫn cảm thấy có một loại “ngạc nhiên” khó diễn tả.

Đúng vậy, là cảm giác như bất ngờ vậy.

Cho nên hắn ta luôn muốn tiếp tục thử chọc tức cậu.

Ánh mắt Giản Tử Trạc dừng lại trên người Thẩm Sơ, vừa chuyển tầm nhìn, thì bắt gặp ánh mắt của Tạ Thời Minh —

Chậc, ánh mắt đúng là dọa người thật.

Phải để mấy kẻ mù mắt quanh đây nhìn cho rõ, đừng lúc nào cũng tự cho rằng mình thông minh.

Chỉ là không nói đến thái độ của Tạ Thời Minh, ngay cả bản thân hắn ta cũng không hiểu nổi — nếu Thẩm Sơ và nhà họ Thẩm thật sự có quan hệ tốt, thì vì sao lại phải ra nước ngoài? Mà còn nghe nói là từ nhỏ đã ra nước ngoài, từng ấy năm trôi qua, làm sao tình cảm vẫn không thay đổi?

Tình cảm thời thơ ấu, dù sâu đậm đến đâu, cũng phải bị thời gian mài mòn dần chứ?

Huống chi… còn chẳng phải ruột thịt.

Dù sao trong những gia đình như bọn họ, ngay cả con ruột cũng chưa chắc đã có tình cảm gì.

Ánh mắt Giản Tử Trạc đầy vẻ giễu cợt.

Không hiểu tại sao, hắn ta luôn muốn khiến Thẩm Sơ phát cáu.

Dù cuối cùng, người bị chọc tức lại thường là chính hắn ta…

Nhưng nếu có một ngày thật sự nhìn thấy gương mặt kia biến sắc, chắc hẳn đó sẽ là một cảm giác rất thú vị.

“…Tiệc sinh nhật sẽ tổ chức, đến lúc đó, tôi sẽ mời các cậu.”
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 169


Lúc này, Tạ Thời Minh mở miệng, ánh mắt lướt qua mấy người trước mặt: “Tiệc sinh nhật của tôi và Sơ Sơ, nhất định sẽ mời các cậu.”

Mấy người kia nhìn nhau, có vẻ không ngờ Tạ Thời Minh lại lên tiếng vào lúc này.

Giản Tử Trạc thì lại khẽ cười nhạt một tiếng: “Được thôi, tôi sẽ chờ.”



Sau khi tiệc mừng thọ kết thúc, Kiều Gia Huyên chủ động đặt một phòng riêng, mời Thẩm Minh Châu và Thẩm Sóc, cùng Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh đến.

Lần này hắn ta cũng không cố ý giấu giếm gì cả, dù sao thái độ trong bữa tiệc vừa rồi cũng đã quá rõ ràng.

“Chắc các vị cũng đoán ra được phần nào, vậy thì tôi xin nói thẳng.”

Cửa phòng đóng lại, đợi mọi người ngồi xuống, Kiều Gia Huyên không vòng vo, tính cách so với vẻ bên ngoài thì càng thêm quả quyết và dứt khoát —

Hắn ta nhìn về phía Thẩm Sơ, mỉm cười:

“Đúng vậy, tôi đến đây là vì đứa trẻ này.”

“Không biết mọi người có biết gì về cha ruột của cậu bé không?”

Lời vừa dứt, không khí trong phòng lập tức chìm vào im lặng.

Không phải chưa từng nghĩ đến khả năng này, chỉ là nghe chính miệng Kiều Gia Huyên nói ra, vẫn khiến người ta không biết phải phản ứng thế nào.

“Cha của Sơ Sơ…”

Thẩm Sóc liếc nhìn Thẩm Sơ, là người đầu tiên lên tiếng:

“Thật ra chúng tôi cũng từng cố gắng tìm kiếm, nhưng năm xưa mẹ của Sơ Sơ cũng không có chút manh mối nào về ông ấy, huống chi là chúng tôi.”

Hơn nữa họ cũng chưa từng tiếp xúc trực tiếp với mẹ của Thẩm Sơ, là Hạng Tinh Nguyệt, không có cơ hội nên càng không thể nghe Hạng Tinh Nguyệt nói gì về cha của Thẩm Sơ. Lúc Tạ Thời Minh và Hạng Tinh Nguyệt ở bên nhau, hắn cũng còn quá nhỏ, mà Hạng Tinh Nguyệt lại mất sớm, càng không thể để lại bất kỳ tin tức gì.

Thêm vào đó, việc Hạng Tinh Nguyệt chưa kết hôn đã có thai vốn không phải chuyện vẻ vang gì, cha mẹ Hạng Tinh Nguyệt đã không chấp nhận chuyện này, thì càng không thể đi khắp nơi rêu rao.

Vì thế, người biết chuyện tình cảm năm xưa của cô ấy càng cực kỳ ít ỏi.

Về người đàn ông đó, họ thực sự không biết được gì mấy.

Điều này, Thẩm Sơ cũng hiểu rất rõ.

Cậu có từng thắc mắc cha ruột của mình là ai, nhưng cũng chỉ là thắc mắc mà thôi.

Cả kiếp trước lẫn kiếp này, đều chẳng có chút tin tức, cũng chưa từng gặp mặt, dù lúc đầu từng nghĩ đến, thì dần dần cũng chẳng còn lý do gì để bận tâm nữa. Suy nghĩ ấy từ lâu đã bị cậu gác lại.

Thế mà bây giờ, vị Kiều tiên sinh trước mặt lại chủ động nhắc tới người cha mà cậu chưa từng gặp mặt…

Nghĩ đến thì có lẽ họ từng quen biết nhau.

Nhưng trong phút chốc, Thẩm Sơ cũng không chủ động nói gì.

Hoặc đúng hơn là, cậu cũng thật sự không biết nên nói gì cho phải.

Cảm giác đầu óc hơi lơ mơ.

“Ngài và cha của Sơ Sơ… có mối quan hệ như thế nào?”

Người hỏi lần này là Tạ Thời Minh.

Hắn đối diện với ánh mắt của Kiều Gia Huyên, rồi tiếp tục hỏi: “Hiện giờ ông ấy… còn sống không?”

Đây mới là điều quan trọng nhất —

Thẩm Sơ cũng không nhịn được mà dựng lỗ tai lên lắng nghe.

“Cha cậu bé đã qua đời rồi.”

Thẩm Sơ há miệng, hai từ “qua đời”…

Giống như một cây búa bất ngờ giáng thẳng vào đầu.

Không rõ cây búa ấy lớn cỡ nào, nặng ra sao, nhưng cảm giác đau thì không thể phủ nhận.

Cực kỳ khó chịu…

Ngay giây tiếp theo, có một bàn tay nắm lấy tay cậu.

Thẩm Sơ cúi đầu, nhìn bàn tay đang nắm chặt tay mình —

Không cần đoán cũng biết, đó là tay của Tạ Thời Minh.

Lúc này, người có thể nắm lấy tay cậu, chỉ có thể là Tạ Thời Minh.

Bàn tay đó lớn hơn tay cậu hẳn một vòng, các đốt xương rõ ràng, mu bàn tay nổi gân nhẹ, siết rất chặt nhưng lại truyền đến một cảm giác vô cùng ấm áp.

Như thể chưa từng để ý đến tay của Tạ Thời Minh bao giờ, Thẩm Sơ cứ cúi đầu nhìn, chớp mắt liên tục.

Kiều Gia Huyên vẫn luôn chú ý đến Thẩm Sơ, dĩ nhiên cũng nhìn thấy cảnh này.

Hắn ta hơi bất ngờ, lại thấy hơi khó hiểu, nhưng phần nhiều là một tiếng thở dài đầy cảm thán trước phản ứng của đứa trẻ này…

“Cha cậu bé tên là Đỗ Thừa Tu, hơn mười năm trước một mình đến Nam thành lập nghiệp, tôi quen anh ấy từ khi đó.”

Kiều Gia Huyên thở dài một hơi, cụp mắt xuống, che đi cảm xúc trong đáy mắt, dừng lại vài giây rồi mới nói tiếp:

“Anh ấy là đại ca của tôi, là anh em sống chết có nhau. Anh ấy từng cứu mạng tôi, sau đó chúng tôi cùng nhau lập nghiệp, cùng muốn đứng vững ở Nam thành. Anh ấy nói vì anh ấy nghèo nên gia đình người con gái anh ấy yêu không chấp nhận anh ấy.”

“Anh ấy muốn gây dựng sự nghiệp, sau đó vẻ vang trở về cưới người về nhà.”

“Chú ấy… không biết lúc đó mẹ của Sơ Sơ đã mang thai sao?”

Kiều Gia Huyên nhìn Tạ Thời Minh, ánh mắt phức tạp, lắc đầu:

“Không biết.”

“Thật ra đến tận lúc đại ca tôi qua đời, anh ấy vẫn chưa từng biết mình có một đứa con.”

Bàn tay Thẩm Sơ siết chặt tay Tạ Thời Minh hơn, rồi chầm chậm ngẩng đầu, cắn môi thật chặt.

“Vậy… ông ấy… mất như thế nào?”

“Kiệt sức vì làm việc quá độ, cơ thể không chịu nổi.”

Kiều Gia Huyên nhìn cậu:

“Chú xin lỗi. Ngay cả chú cũng phải sau khi anh ấy qua đời mới biết đến sự tồn tại của cháu.”

“Lúc đó, anh ấy chỉ muốn được chôn cất ở quê, nhờ chú thay mặt anh ấy đến nhìn mẹ cháu một lần, nhưng khi đó chú không tìm được.”

Chân mày Thẩm Sơ khẽ động, bỗng nhớ lại lúc nhỏ từng theo cậu và Tạ Thời Minh trở về quê, từng nghe một bà lão nói có người đến hỏi thăm mẹ cậu, chẳng lẽ… khi ấy chính là vị Kiều tiên sinh này?

Chỉ tiếc rằng, họ đã bỏ lỡ nhau.

“Mấy năm đó, tôi vẫn không ngừng tìm mẹ của đứa trẻ này, mãi đến sau này mới hay tin, lại phát hiện đối phương đã….."

Kiều Gia Huyên thở dài:

“Sau khi xác nhận tin tức, tôi chỉ muốn để anh ấy được ở gần cô ấy hơn một chút. Sau đó phát hiện có người đến thăm mộ, lần theo dấu vết mới biết, thì ra còn có đứa trẻ này.”

Chỉ đến khi Thẩm Sơ về nước, hắn ta mới biết nên tìm cậu ở đâu.

Dù không có dự án lần này, Kiều Gia Huyên cũng sẽ đến thành phố B.

Đời người là thế —

Vừa vô thường…

Lại rất đỗi bình thường.

Bình thường đến mức, những chuyện sinh ly tử biệt như thế này, nói ra rồi… đến cả chỗ để trút nỗi buồn cũng chẳng có.
 
Back
Top Bottom