Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 140


Hơn nữa, đứa nhỏ này không dễ mắc bẫy gì cả.

Trình Mạn Tâm đang thầm cảm thán thì nghe thấy Thẩm Sơ mở miệng nói—

“Trọng điểm là… anh hai bây giờ vẫn còn giữ nhiều ảnh của em như vậy.”

“Đúng vậy, cậu ấy có nhiều ảnh lắm, cho nên chuyện đó thì có gì…”

Trình Mạn Tâm bỗng sững lại, chợt hiểu ra điều gì đó.

Sau đó cô nhìn Thẩm Sơ, đột nhiên cảm thấy không lạ khi Thẩm Dật lại thích đứa em trai này đến vậy, điểm chú ý này… trước đó cô thật sự không để ý đến.

Nói gì thì nói, cô vừa mới từ chỗ Tề Nguyên An và em trai hắn ta qua đây, thành công chọc cho em trai Tề Nguyên An đuổi theo đòi xóa ảnh, khiến cô có chút vui sướng khi người gặp hoạ. Kết quả tới chỗ em trai Thẩm Dật, phản ứng đầu tiên của cậu lại là như vậy…

So với đứa nhỏ trước mặt này, cô đúng là quá xấu tính rồi.

Trình Mạn Tâm đột nhiên thấy hơi ngại ngùng…

Ban đầu chỉ định trêu chọc một chút, ai ngờ lại khiến mình thành người xấu thật rồi.

“Vậy em—”

“Cẩn thận—!”

Trình Mạn Tâm và Thẩm Sơ cùng lúc cất tiếng, Thẩm Sơ vươn tay kéo Trình Mạn Tâm một cái. Cùng lúc đó, phía sau cô có một nhân viên đoàn phim đi ngang qua, trên tay ôm một đống đồ, bất ngờ bị rơi, một dụng cụ trong đó rớt xuống, trúng vào tay Thẩm Sơ.

Đó là đạo cụ đoàn phim dùng để bố trí cảnh quay, khá là nặng.

“A!”

“Xin lỗi xin lỗi! Tôi không cố ý!”

“Bạn học, em không sao chứ? Có cần đến phòng y tế không?!”

Bên này ồn ào khiến mọi người xung quanh chú ý, Thẩm Sơ ôm tay, còn chưa kịp trả lời thì bên cạnh đã vang lên một giọng nói đầy lo lắng—

“Sơ Sơ? Em bị thương à?!”

Thẩm Dật bước nhanh tới, trên mặt lộ rõ vẻ sốt ruột.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Bị rơi trúng chỗ nào?!”

Tạ Thời Minh cũng biến sắc, nhanh chóng bước tới cạnh Thẩm Sơ.

Hai người trực tiếp đẩy Trình Mạn Tâm ra một bên.

Ban đầu còn đang lo lắng cho Thẩm Sơ- Trình Mạn Tâm: “…”

Được thôi, lát nữa cô quay lại vậy.

Hai anh em Tề Nguyên An và Tề Nguyên Tư đang cãi nhau cũng chạy tới, ngoài ra còn có Hứa Vinh Hoa—mà nói thật, Hứa Vinh Hoa vốn đã định đến từ lâu rồi, dù gì cũng là đứa nhỏ quen biết từ trước, nhưng hắn ta là đạo diễn, bận rộn đến mức không có thời gian, giờ thì đành phải tạm ngưng công việc—

“Thế nào rồi? Không sao chứ?!”

Chẳng mấy chốc, xung quanh Thẩm Sơ đã bị vây kín bởi một đám người…

Thẩm Sơ, người chỉ bị rơi trúng tay một chút: “…."

Mau!

Mau đưa cậu đến bệnh viện đi!

Không thì lát nữa tay hết đau mất!

Đám người đang vây xem: “…..”

Tình huống gì đây?!

Sự việc hình như không như họ nghĩ…

Tự nhiên có cảm giác bị vả mặt… Ai là người nói Thẩm Dật ghét đứa em trai không cùng huyết thống này vậy? Vừa rồi không phải là người đầu tiên lao đến sao? Còn nữa, ai là người nói Tạ thần chỉ là người có giáo dưỡng tốt nên mới khách sáo với Thẩm Sơ?

Vừa rồi tốc độ chạy tới cũng không chậm đâu!

Cho nên tình…. huống bây giờ là như thế nào đây?!

---

Cổ tay Thẩm Sơ chỉ bị đập trúng một chút, ban đầu đúng là hơi đau, nhưng dần dần cũng đỡ rồi, bị mọi người vây quanh như vậy, cậu cũng hơi ngại, nhưng mà… anh hai lại nguyện ý chủ động lại đây—

“Ái da, vẫn còn đau.”

Thẩm Sơ giơ tay ra trước mặt Thẩm Dật: “Anh hai thổi thổi giúp em được không?”

Thẩm Dật: “…..”

Xem ra cái bánh bao trắng nhỏ này không sao rồi!

Thẩm Dật trừng mắt nhìn Thẩm Sơ một cái: “Còn đòi anh thổi giúp? Có muốn anh đưa em đi bệnh viện luôn không?”

“Cái đó thì không cần.”

Thẩm Sơ lặng lẽ sáp lại gần Thẩm Dật, cười tít mắt: “Đưa đến phòng y tế là được rồi.”

Thẩm Dật hơi cau mày: “Vẫn đau à?”

“Đúng vậy đúng vậy, phải để anh hai thổi thì mới hết đau.”

Thẩm Dật: “…”

Lớn tướng rồi mà còn làm nũng trước mặt bao nhiêu người thế này…

Đang nghĩ ngợi thì nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng cười to—

“Thẩm Sơ, cậu đủ rồi đấy ha ha, không thấy mất mặt à?”

Thẩm Sơ còn chưa kịp nói gì, Thẩm Dật đã liếc qua trừng mắt một cái: “Em trai tôi làm nũng với tôi thì sao lại mất mặt?”

Tề Nguyên Tư: “…”

“Cậu nói em trai tôi làm gì?” Tề Nguyên An liếc Thẩm Dật một cái.

Thẩm Dật khoanh tay cười lạnh: “Sao? Ghen à? Em trai cậu không làm nũng với cậu chứ gì?”

Tề Nguyên An: “… Chỉ em trai cậu mới làm nũng!”

“Đúng thế, em trai tôi đáng yêu muốn chết.”

Thẩm Sơ: “….”

Tề Nguyên Tư: “…”

Tạ Thời Minh ho khẽ một tiếng, kéo Thẩm Sơ lại bên mình: “Em đưa Sơ Sơ đến phòng y tế.”

Tề Nguyên Tư lập tức nói theo—

“À, em cũng đi! Anh trai, các anh tiếp tục quay phim đi ha!”

Để lại hai ông anh còn đang cãi nhau, ba cậu em nhanh chóng rút khỏi “chiến trường”…

---

“Thật bó tay, hai người đó cãi nhau từ nhỏ đến lớn, không thấy chán sao?”

Thẩm Sơ bĩu môi: “Ai bảo lúc nãy cậu dám cười nhạo tôi.”

Tề Nguyên Tư tỏ vẻ không chịu nổi: “Làm ơn, nổi hết cả da gà rồi biết không!”

“Có làm nũng với cậu đâu!”

Thẩm Sơ đáp lại đầy lý lẽ—

“Hơn nữa, anh hai tôi ăn chiêu đó mà, nếu tôi không thế, chắc chắn anh ấy còn muốn truy hỏi tôi.”

“Tôi đang cố cầu xin anh hai tha thứ đấy, được không?”

Tề Nguyên Tư tặc lưỡi: “Tôi thấy bình thường cậu cũng làm nũng với Lão Tạ hoài mà, chuyện này đối với cậu như cơm bữa—”

“Cái gì? Tôi đâu có?!”

Thẩm Sơ kiên quyết phủ nhận: “Tôi không hề!”

“Xạo! Không tin thì hỏi lão Tạ—”

Tề Nguyên Tư lập tức quay đầu lại: “Lão Tạ, cậu nói xem, Thẩm Sơ bình thường có hay làm nũng với cậu không?”

Thẩm Sơ cũng lập tức nhìn qua, nhưng không hiểu sao lại thấy… hơi chột dạ…
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 141


Tạ Thời Minh liếc nhìn Tề Nguyên Tư:

“Cậu thường ngày nhìn em ấy làm nũng với tôi làm gì?”

Thẩm Sơ: “…”

Tề Nguyên Tư: “…”

Một câu nói khiến cả hai đều không biết nói gì.

Thẩm Sơ âm thầm véo Tạ Thời Minh một cái.

Vẫn là véo vào eo.

Kết quả vẫn không ăn thua.

Nghĩ ngợi một chút, cậu lại dịch tay xuống, định véo tiếp —

Nhưng Tạ Thời Minh như mọc mắt sau lưng vậy, tay vừa giơ ra đã bị hắn nắm lấy, còn thuận tiện bóp nhẹ một cái vào lòng bàn tay.

“An phận chút.”

Thẩm Sơ hừ nhẹ một tiếng, cậu đâu có không an phận!

Tề Nguyên Tư đứng bên cạnh nhìn cả quá trình: “….”

Mẹ nó, không hiểu sao lại muốn thốt lên một câu —

Đôi cẩu nam nam này!

---

Gần đến phòng y tế, Thẩm Sơ bỗng “Aiya” một tiếng như nhớ ra gì đó —

Cậu quên chưa hỏi anh hai là có đoàn đội chuyên nghiệp nào cho cậu mượn dùng không…

Tuy gọi điện hay nhắn tin cũng được, nhưng giáp mặt nói chắc chắn tiện hơn, hơn nữa Mục Dung làm việc quá nhanh, mới chưa tới một ngày mà đã chọn được vài người phù hợp, nên cậu cũng cần chuẩn bị ngay.

“Cậu định quay một tác phẩm à?”

Tề Nguyên Tư nghe cậu nói thế thì thấy hứng thú: “Tôi là người ngoài ngành, có thể tham gia giúp không?”

“Cậu á?”

“Ừ, dù sao cũng là cuối tuần, cuối tuần tôi rảnh mà.”

Tề Nguyên Tư hào hứng xoa tay: “Tôi chưa thử làm việc kiểu này bao giờ, cảm giác khá thú vị. Cho tôi giúp đi, dù sao cậu cũng đang thiếu người mà, tôi làm gì cũng được!”

Thẩm Sơ sờ cằm suy nghĩ, thấy cũng được.

Dù sao chủ yếu là do cậu điều phối, chỉ cần người phụ giúp thôi, nếu có Tề Nguyên Tư hỗ trợ thì cũng tiện hơn.

“Được đấy, vậy quyết định thế nhé!”

---

Dù tay không bị sao, nhưng cậu vẫn mua một lọ thuốc xịt về.

Nhiệm vụ làm diễn viên quần chúng của họ đã hoàn thành, còn Thẩm Dật và đoàn phim thì vẫn đang quay, mà là học sinh thì cũng không thể cứ quanh quẩn ở sân thể dục mãi, nên Thẩm Sơ để lại lời nhắn cho Thẩm Dật— đợi khi nào Thẩm Dật rảnh thì nói chuyện sau.

Giờ cậu đang phải đối mặt với một vấn đề quan trọng khác —

Chỗ anh hai đã lo liệu xong, nhưng người cuối cùng chưa biết cậu về nước… là Thẩm Tùng Quốc!

Ông cụ thật sự không dễ đối phó… dù mấy năm nay tính tình có dịu đi không ít, nhưng vấn đề liên quan đến nguyên tắc thì vẫn là một cuộc chiến không dễ nhường bước.

Thẩm Sơ nghĩ thầm, sao mọi chuyện lại rối rắm như vậy cơ chứ…

Cậu giơ tay với Tạ Thời Minh: “Nếu tay em bị đập lần nữa? Anh nói xem ông nội có tha thứ cho em không?”

Tạ Thời Minh: “... Sợ là ông chỉ càng giận thêm thôi.”

“Trò trẻ con như thế, sao ông nội có thể không nhìn ra?”

Cũng đúng…

Dù sao thì “gừng càng già càng cay” mà…

Nhưng cay quá thì cậu lại không dám đối mặt!

— Giờ vấn đề không phải là cậu muốn giấu giếm không báo, mà là không biết mở lời kiểu gì?!

Chẳng lẽ cậu phải nhắn một tin nói: Ông ơi, thật ra cháu đã sớm về nước rồi, chỉ là ngại làm phiền đến chuyến đi của ông, nên chưa nói gì. Nhưng anh cả anh hai anh ba đều biết rồi, nên giờ cháu cũng nói cho ông biết luôn…

Nếu nói vậy, chắc cậu sẽ bị ông đánh chết mất?!

“Haizz, một bước sai, kéo theo sai hết. Biết thế hôm mới về nước em nói luôn cho rồi!”

Giờ thì lỡ dở chẳng biết tiến hay lùi…

Tạ Thời Minh: “Anh thấy ông nội cũng sắp về rồi, hay để anh hỏi thử xem, đến lúc đó bọn mình đích thân đi đón ông?”

“Hử? Đi đón ông nội sao?”

Thẩm Sơ ngẫm nghĩ: “Nhưng không phải bọn mình còn phải đi học à?”

Nếu ông biết họ trốn học đi đón, chẳng phải càng giận hơn?

“Không phải trốn học, là xin nghỉ.”

Thẩm Sơ: “…”

Có khác gì nhau?

“Cô giáo Hoa Hoa sẽ cho nghỉ phép .”

Tạ Thời Minh: “Miễn là em đạt thứ hạng như cô ấy yêu cầu trong kỳ thi thử tháng này.”

Thẩm Sơ: “…”

Ra là còn có điều kiện…

“Thế nếu em không đạt thì sao?”

“Phải ký cam kết. Nếu không đạt, bản cam kết đó sẽ được công khai. Đến lúc đó cả trường đều biết, chưa kể còn có thể lan sang trường khác.”

“…..”

Mất mặt lan sang cả trường khác.

Cậu chỉ muốn đi đón ông nội thôi mà!

Hy sinh này quá lớn…

“Trời ạ!”

Lúc này, Tề Nguyên Tư bỗng nhiên hét lên, rồi ôm điện thoại thò đầu qua—

“Này hai người mau lên diễn đàn trường xem đi!”

“Nghe nói kỳ thi thử tháng này, Nam Hoành và Du Bắc sẽ xếp hạng chung… Chuyện quái gì thế này?!”

“Sao lại như vậy?!”

Không chỉ Tề Nguyên Tư đang nói, hình như tin tức đã được truyền đi, Thẩm Sơ bây giờ mới chú ý đến, trong lớp cũng có rất nhiều người đang bàn tán chuyện này.

Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh liếc nhau —

Đây có phải là dấu hiệu Nam Hoành và Du Bắc sắp sáp nhập không?

“Hình như em .… vướng vào chuyện lớn rồi?”

Thẩm Sơ lẩm bẩm: “Anh nói xem, cô giáo Hoa Hoa sẽ yêu cầu em đạt thứ hạng bao nhiêu đây?”

Tạ Thời Minh vỗ vai cậu.

---

Sau khi xác định thời gian Thẩm Tùng Quốc về nước, cuối cùng họ vẫn đi tìm cô Hoa Hoa xin nghỉ nửa ngày.

Nhưng điều kiện là… phải viết giấy cam kết thứ hạng cụ thể…

“Cô nhớ hồi mẫu giáo em luôn đứng nhất nhỉ.”

Cô Hoa Hoa cười tủm tỉm: “Nên dù em mới về nước không lâu, cô vẫn tin tưởng em.”

“Hơn nữa không phải em còn có bạn Tạ Thời Minh sao.

“À đúng rồi, em biết kỳ thi thử lần này Nam Hoành và Du Bắc sẽ xếp hạng chung đúng không? Trường mình rất cần những học sinh như em để làm vẻ vang cho nhà trường, mà đúng lúc này em lại tìm đến cô, vậy nên cô cũng định cho em một mục tiêu nhỏ.”
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 142


“Em phải cố gắng lên, bạn học Thẩm Sơ.”

“…”

Cô ơi, cô chỉ thiếu chút nữa nói là lúc này em đến đây là đúng lúc đụng trúng họng súng thôi….

Nhưng đúng là sau khi xác nhận việc Nam Hoành và Du Bắc sẽ xếp hạng chung trong kỳ thi thử tháng này, toàn trường đều tràn ngập bầu không khí cạnh tranh mãnh liệt, thậm chí còn có chút "sôi sục muốn ra trận"... Ngay cả bên Du Bắc cũng thế, trên diễn đàn mỗi ngày lại có vài bài đăng cãi nhau, gây gổ.

Cộng thêm trận giao hữu bóng rổ mới kết thúc mấy hôm trước, hai bên có thể nói là nồng nặc mùi thuốc súng.

Nhưng tâm trí của Thẩm Sơ lúc này lại không đặt ở mấy chuyện đó, vì cậu còn phải đi đón Thẩm Tùng Quốc... Cậu và Tạ Thời Minh đã xin nghỉ buổi sáng, biết được ông nội sẽ về vào buổi sáng, đi xe về, nhưng không phải về thẳng nhà mà là đến chỗ Triệu Đức Sinh—

Vì ông cụ có một khu vườn cây cảnh rất thích hợp để nuôi chim.

Nhà họ Thẩm vẫn chưa có chỗ thích hợp để nuôi chim, nên Thẩm Tùng Quốc sẽ đến đó một chuyến, nhờ Triệu Đức Sinh giúp nuôi vài ngày.

“À đúng rồi, anh Hân Du bây giờ đang làm nghề gì?”

Triệu Hân Du là cháu trai của Triệu Đức Sinh, cũng là bạn học cấp hai của anh cả Thẩm Sơ – Thẩm Sóc. Họ quen nhau khi quay phim cho đạo diễn Hứa, sau đó còn hay cùng tham gia lớp học quốc học của ông Triệu. Thẩm Sơ nhớ rõ, Triệu Hân Du không phải người an phận.

Quả nhiên, Tạ Thời Minh mở miệng nói—

“Nghe anh cả nói, anh Hân Du đang làm phóng viên, nhưng là làm một mình.”

“Hả? Làm một mình? Làm phóng viên mà có thể làm một mình sao? Vậy anh Hân Du thường phỏng vấn mảng gì?”

Tạ Thời Minh lắc đầu: “Cái này thì anh không rõ, anh cả không nói kỹ.”

“Nhưng mà…”

“Hử? Nhưng mà cái gì?”

Tạ Thời Minh: “Em biết diễn đàn chung của Nam Hoành và Du Bắc chứ?”

“Biết chứ, không biết nó được lập từ bao giờ mà lại còn hoạt động sôi nổi hơn cả diễn đàn riêng của từng trường. Dạo gần đây còn suốt ngày cãi nhau nữa.”

Thẩm Sơ thắc mắc: “Sao thế?”

Tạ Thời Minh nhìn Thẩm Sơ một cái: “Em có biết là anh chỉ cần chào hỏi một tiếng là có thể xóa bài viết không?”

“Bởi vì anh quen người lập diễn đàn đó.”

Thẩm Sơ há hốc mồm, bắt đầu hiểu ra—

“Chẳng lẽ... cái diễn đàn chung đang hot hơn cả diễn đàn của từng trường đó, là do anh Hân Du lập ra?”

Khi nói đến đây, hai người họ đã đến gần khu nhà của Triệu Đức Sinh—

“Mấy ngày gần đây, không khí trên diễn đàn rất là căng thẳng, xóa mãi cũng không hết bài, những chủ đề gây chiến cũng chẳng thể cấm triệt để.”

Tạ Thời Minh ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Anh nghe Thư Đồng Đồng nói, người của hội học sinh nhận được tin nhắn, nói muốn bàn chuyện làm sao để hòa giải mâu thuẫn giữa học sinh hai trường, cùng xây dựng một diễn đàn chung hòa thuận.”

Thẩm Sơ: “...Rồi sao nữa?”

“Nhưng muốn bàn thì phải có cả người của hội học sinh Nam Hoành lẫn Du Bắc tham gia.”

“Mà không bên nào chịu đến trường bên kia để nói chuyện.”

“Cuối tuần lại không thống nhất được thời gian, hai trường cũng rất coi trọng chuyện này…”

Tạ Thời Minh thở dài: “Nên anh nghe anh Hân Du nói, chuyện này do anh ấy tổ chức, hẹn ở chỗ anh ấy—”

“Chỗ anh ấy…”

Thẩm Sơ nhìn về phía trước: “Không phải bọn mình sẽ gặp họ đấy chứ?”

“Không phải là ở đây đó chứ?”

“Cũng không thể lại trùng vào đúng ngày hôm nay được đúng không?”

Không thể nào! Cậu chỉ định đi đón ông nội thôi mà! Ngàn vạn lần đừng để cậu gặp phải chuyện khác!

Hơn nữa, cậu còn nhớ mình từng nghe—

Hình như Tạ Tuấn Trạch đang trong hội học sinh của Du Bắc?

---

Chỗ ở của Triệu Đức Sinh là kiểu nhà cổ mang phong cách Trung Hoa điển hình, vào bên trong còn có đình đài lầu các, cầu nhỏ nước chảy, là kiểu kiến trúc vườn cảnh phổ biến, cây cối xanh tươi, đi trong đó khiến người ta cảm thấy dễ chịu, tâm trạng cũng tốt lên.

Vì muốn tạo bất ngờ cho Thẩm Tùng Quốc nên Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh đến mà không báo trước.

Nhưng Tạ Thời Minh có liên hệ trước với Triệu Hân Du, nên mới biết được vài thông tin—

——Không sai, chính là hôm nay.

Hai hội học sinh của Nam Hoành và Du Bắc sẽ đến đây để họp bàn.

Vậy nên khi Thẩm Sơ bước vào, có thể nói là cẩn thận từng bước…

“Bây giờ ông nội đang ở vườn cây cảnh đúng không? Anh đã hỏi anh Hân Du rõ vị trí chưa? Biết đường đi chưa?”

Thẩm Sơ vừa lầm bầm vừa đi sát Tạ Thời Minh, đồng thời không ngừng quay đầu nhìn ngắm quang cảnh. Chủ yếu là vì bố trí quá đẹp, thẩm mỹ cao, mỗi bước đi là một cảnh đẹp, khiến người mới từ nước ngoài về như cậu cũng muốn dừng lại ngắm thêm mấy lần.

Không trách ông Triệu lại lập thêm một vườn cây cảnh ở đây, vì nơi này không chỉ thích hợp trồng hoa cỏ, mà còn rất hợp để nuôi các loài động vật nhỏ.

Khiến cậu cũng háo hức muốn nhanh chóng đến xem khu vườn ấy.

Nhưng có lẽ đúng là “sợ cái gì thì cái đó sẽ đến”, càng không muốn gặp ai thì càng dễ đụng mặt... Thẩm Sơ vừa mới lầm bầm với Tạ Thời Minh xong, còn chưa kịp nghe hắn trả lời, thì vừa bước chân vào hành lang, ngoặt một cái đã thấy ở cuối hành lang, trong một cái đình nhỏ có đầy người đang ngồi…

Mà rõ ràng là đang trong tình trạng đối đầu, chính giữa chỉ có một người ngồi—

Người đó ngẩng đầu thấy họ thì lập tức vẫy tay gọi.

Thế là cả hai bên đang đối đầu đều quay đầu lại nhìn—

Thẩm Sơ liếc một vòng, phát hiện có không ít “người quen”…

---

Vốn dĩ Thẩm Sơ nghĩ, chỉ cần tránh mặt được hội học sinh hai trường Nam Hoành – Du Bắc là tốt rồi, nhưng không ngờ vừa bước vào hành lang, ngoặt một cái đã đụng mặt ngay, lại còn trực tiếp đối mắt, thế là chỉ còn cách bước tới chào hỏi.

Dù lời chào này, có khi chẳng dễ nói chút nào…

Vì không chỉ có Tạ Tuấn Trạch ở đó, mà cả Giản Tử Trạc cũng có mặt.

Ngoài ra, còn có…

Thẩm Sơ chớp mắt, hình như còn có một cậu nhóc?

Hơn nữa nhìn rất quen… À đúng rồi, Thẩm Sơ cẩn thận nghĩ, cuối cùng cũng nhớ ra—

Cậu nhóc này hình như là người lần trước ở sân bóng rổ trường Hoành Đại đã bắt chuyện với cậu, mà đối phương xuất hiện ở đây, còn ngồi bên phía Du Bắc…
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 143


“Em là Giản Ngôn?”

Thần đồng nhảy lớp nổi tiếng của Du Bắc, em trai ruột của anh Giản Hành, ngoài Giản Ngôn ra thì còn ai nữa?

Thẩm Sơ buột miệng hỏi, Giản Ngôn liếc cậu một cái, rất nhanh sau đó lại lườm cậu.

“……”

Cái thằng nhóc này, không lễ phép tí nào cả!

“Tính ra thì anh tôi là trưởng bối của anh, vậy thì tôi cũng phải là trưởng bối của anh?”

Giản Ngôn khoanh tay nói: “Ai cho phép anh gọi thẳng tên tôi như thế hả?”

“Thật là vô lễ.”

Thẩm Sơ: “……”

Giỏi lắm, cậu còn chưa kịp nói gì thì cậu nhóc này đã tự mở miệng rồi.

Phải nói là Thẩm Sơ cảm nhận được một tia địch ý…

Lúc trước ở sân bóng rổ của Hoành Đại, cậu cũng cảm thấy thế, cậu nhóc này rõ ràng có định kiến với cậu, thái độ cũng chẳng thân thiện gì. Nhưng Thẩm Sơ không hiểu, rõ ràng quan hệ giữa cậu và anh Giản Hành cũng không tệ mà?

Vậy thì tại sao lại như thế…

Thẩm Sơ nghĩ một lúc, rồi mở miệng: “Hay là chúng ta đi hỏi anh Giản Hành xem, tôi nên gọi em thế nào thì đúng đi?”

Vừa dứt lời, đã thấy Giản Ngôn sắc mặt sa sầm, lại lườm cậu lần nữa.

Thẩm Sơ: “……”

Em làm gì vậy? Lại lườm tôi nữa là sao!

Thật lòng mà nói, nếu cậu nhóc này không phải là em trai ruột của anh Giản Hành, cậu đã muốn dạy dỗ cho một trận rồi!

Nhưng chuyện giữa cậu với Giản Ngôn chỉ là một khúc nhạc đệm, khiến người ta chú ý….vẫn là sự xuất hiện của Tạ Thời Minh.

—— Sau khi Triệu Hân Du chào hỏi với họ xong, phía Du Bắc lập tức chú ý tới Tạ Thời Minh, dù sao thì trước giờ tuy Nam Hoành và Du Bắc không xếp hạng chung, nhưng điểm số thì ai cũng thấy rõ ràng…

Thành ra một điều hiển nhiên—— Tạ Thời Minh không chỉ đứng nhất ở Nam Hoành, mà còn thường xuyên đứng nhất ở Du Bắc

Hơn nữa, còn hơn Giản Ngôn- người đứng nhất ở Du Bắc vài điểm…

Vì thế nên khi Du Bắc khoe với bên ngoài về Giản Ngôn- thần đồng nhỏ, nhắc đến Tạ Thời Minh, liền có chút không đủ tự tin.

Mà phía Nam Hoành mỗi khi tranh cãi trên mạng với Du Bắc, chỉ cần lôi cái tên “Tạ Thời Minh” ra, thể nào cũng có thể khiến bên kia tức đến mức dậm chân, sau đó phải tìm từ chỗ khác bù về… Thế nên mâu thuẫn giữa Nam Hoành và Du Bắc thực sự đã kéo dài từ rất lâu rồi.

Không biết Triệu Hân Dư đã nói tới đâu rồi.

Chỉ biết là sau khi họ xuất hiện, bầu không khí không hiểu vì sao lại trở nên vi diệu.…

“Không phải hôm nay chỉ có người của hội học sinh tham gia thôi sao?”

Lúc này, một người bên phía Du Bắc mở miệng, giọng điệu mang theo vài phần mỉa mai——

“Tôi nhớ không nhầm thì bạn học Tạ đây không phải là người của hội học sinh Nam Hoành đúng không? Sao hôm nay cũng có mặt ở đây? Hay là học sinh đứng đầu nên có đặc quyền xin nghỉ? Mà còn mang thêm một người theo cùng.”

Nói rồi, ánh mắt hắn ta còn liếc qua Thẩm Sơ.

Tạ Thời Minh đáp lại: “Cậu đắc ý vì người của hội học sinh được phép xin nghỉ à?”

“Tôi——”

“Xin nghỉ học từ lúc nào lại liên quan tới thứ hạng? Bên Du Bắc các cậu vẫn hay nhìn học sinh qua điểm số sao?”

Lời vừa dứt, phía Nam Hoành liền có vài người không khách khí cười ra tiếng.

Ngay lập tức, sắc mặt bên Du Bắc càng thêm khó coi.

Triệu Hân Dư khẽ đỡ trán, lén lườm Tạ Thời Minh——

Thằng nhóc này bớt nói một chút không được à!!

“Việc xin nghỉ học tất nhiên không liên quan đến thứ hạng.”

Lúc này, Tạ Tuấn Trạch bỗng lên tiếng: “Nhưng tôi nghe nói bên Nam Hoành có một quy định ngầm, là nếu học sinh xin nghỉ không phải vì lý do đặc biệt, thì phải ký giấy cam kết? Và bản cam kết đó có liên quan đến thứ hạng.”

“Nhìn qua thì hai người các cậu đến đây, hình như cũng chẳng phải vì lý do gì đặc biệt nhỉ?”

“Vậy thì không biết giấy cam kết kia liên quan tới ai.”

Tạ Tuấn Trạch liếc nhìn Thẩm Sơ: “Tất nhiên rồi, “Tạ thần” luôn đứng nhất, có ký hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì.”

Thẩm Sơ: “……”

Được đấy, rõ ràng là đang nhằm vào cậu.

“Bạn học Tạ, bạn đúng là hiểu rõ từng ngóc ngách bên Nam Hoành nhỉ, chắc là ngày thường cũng quan tâm Nam Hoành nhiều lắm ha?”

Thư Đồng Đồng – thành viên hội học sinh, bạn cùng lớp của Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh, hơn nữa còn quen biết từ nhỏ, đương nhiên sẽ đứng về phía họ. Hơn nữa cô từ lâu đã thấy ngứa mắt Tạ Tuấn Trạch, hai chữ "Tạ thần” của cậu ta vừa nãy, thật sự đầy mỉa mai.

“Phải quan tâm chứ, không thì một tiểu thiếu gia khác của nhà họ Thẩm đột nhiên về nước, còn trực tiếp vào được Nam Hoành, ai mà biết trước được?”

Tạ Tuấn Trạch lại liếc nhìn Thẩm Sơ: “Các cậu còn chưa biết đúng không, bạn học Thẩm Sơ đây chính là một tiểu thiếu gia khác của nhà họ Thẩm. Hồi bé học giỏi lắm, thường xuyên đứng nhất, giỏi hơn cả “Tạ thần” nhiều.”

“Chẳng qua mới vừa về nước, chưa kịp thi xếp hạng, nên giờ vẫn chưa nổi bật thôi.”

“……”

Thẩm Sơ nhìn Tạ Tuấn Trạch, bỗng bật cười: “Đúng vậy, hồi bé tôi thường đứng nhất, tuy chỉ là hồi mẫu giáo thôi, nhưng không ngờ cậu vẫn nhớ rõ như vậy. Mà cũng phải thôi, ai bảo cậu từng học ở mẫu giáo Nam Hoành một thời gian ngắn chứ.”

“Chắc ấn tượng sâu sắc lắm nhỉ?”

“Chỉ tiếc là chưa qua nổi một học kỳ đã đột nhiên chuyển trường.”

“Ơ? Mà nhắc mới nhớ, lúc đó cậu chuyển trường là vì chuyện gì ấy nhỉ? Tôi không nhớ rõ lắm.”

“Tạ Tuấn Trạch, cậu trí nhớ tốt như vậy, chắc vẫn nhớ chứ?”

Thư Đồng Đồng bật cười: “Không sao, nếu cậu ta không nhớ thì tôi vẫn nhớ mà. Hiện giờ Nam Hoành vẫn còn mấy bạn học lên từ mẫu giáo đấy, hỏi họ chắc họ vẫn nhớ.”

Sắc mặt Tạ Tuấn Trạch lập tức trở nên khó coi, định mở miệng nói gì đó——

“Đủ rồi, im miệng đi.”

Giản Tử Trạc lạnh lùng nói: “Chuyện này cậu còn ngại chưa đủ mất mặt à?!”

Nói xong, Giản Tử Trạc lại quay sang nhìn Thẩm Sơ——
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 144


“Đúng rồi Thẩm Sơ, cậu vẫn chưa quên những lời tôi từng nói với cậu chứ? Tôi —”

Thẩm Sơ: “Quên rồi.”

Giản Tử Trạc: “…”

Sau một lúc im lặng, Giản Tử Trạc hít sâu một hơi, rồi tiếp tục mở miệng nói: “Nói chung là, cậu có muốn cá cược với tôi không?”

Thẩm Sơ không nể mặt, đảo mắt: “Tại sao tôi phải cá cược với cậu?”

“Cược thứ hạng kỳ thi thử lần này. Nếu tôi xếp trước cậu, thì cậu đồng ý cân nhắc chuyện làm người yêu tôi, thế nào? Nhưng nếu cậu xếp trước tôi, cậu cũng có thể đưa ra một điều kiện, bất cứ điều gì, tôi đều có thể đáp ứng.”

Trước mặt bao nhiêu người mà Giản Tử Trach vẫn có thể nói ra những lời đó, đúng là chẳng biết ngại là gì…

Thẩm Sơ còn thấy Triệu Hân Du liên tục nháy mắt với cậu, như muốn hỏi rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng cậu cũng có biết gì đâu?!

Tên điên Giản Tử Trạc này đúng là không đi theo lẽ thường!

Còn bản thân cậu, luôn ngoan ngoãn, hiểu chuyện, khiến người ta yêu mến biết bao.

Haiz, nhưng mà… quá được yêu mến đôi khi cũng là một gánh nặng.

“Tôi là đồ ngốc chắc, sao lại phải đồng ý một vụ cá cược thiệt thòi như vậy?”

Nói rồi Thẩm Sơ quét mắt nhìn Giản Tử Trạc từ đầu đến chân: “Hơn nữa, cậu có gì có thể làm tôi hài lòng? Cậu đừng quên—”

“Cậu chỉ cần nói có dám cá cược hay không thôi?”

Giản Tử Trạc vội vàng ngắt lời Thẩm Sơ, trông còn như sắp toát mồ hôi lạnh…

“Nếu cậu cảm thấy thành tích hiện giờ của mình kém, không dám cược thì cũng bình thường thôi, dù sao cũng ở nước ngoài nhiều năm như vậy, có thể hiểu được.”

“Dù sao cậu cũng là tiểu thiếu gia của nhà họ Thẩm, thành tích giờ không tốt cũng không sao, đã có nhà họ Thẩm chống lưng. Còn nữa, nghe nói cậu của cậu với anh cả nhà chúng tôi còn có mối quan hệ đó... À mà nói vậy thì, Thẩm Sơ cậu thế nào cũng được nhỉ? Dù sao thì—”

“Nói thì nói, lôi kéo gì lắm thế?”

Thẩm Sơ lạnh mặt: “Cậu không thật sự nghĩ tôi không dám so với cậu đấy chứ?”

“Thật không? Vậy thì cậu cược với tôi đi.” Giản Tử Trạc cười: “Nếu tôi thắng, thì cậu phải đồng ý hẹn hò với tôi—”

“Hẹn hò? Hẹn hò với ai?”

“Thẩm Sơ, cháu muốn hẹn hò với ai? Một thằng con trai?!”

Giản Tử Trạc còn chưa kịp nói hết, đã bị một giọng nói cứng cáp, mạnh mẽ cắt ngang, hơn nữa từ phía đối diện Thẩm Sơ truyền đến——

Thẩm Sơ ngẩng đầu lên là có thể thấy rõ người tới là ai…

Trời ơi!!!

Cậu rốt cuộc đã làm gì sai?!

Tại sao lại gặp ông nội vào thời điểm chết người như vậy chứ?!!

---

Mỗi giai đoạn trong đời đều tồn tại những nhóm nhỏ cùng tầng lớp, chỉ khác là có rõ ràng hay không thôi.

Mà Nam Hoành và Du Bắc là nơi hội tụ những học sinh có điều kiện và học tốt, thì những nhóm nhỏ và tầng lớp này lại càng dễ thấy rõ…

Đặc biệt là trong hội học sinh.

Không phải nói để hạ thấp ai, mà thực tế là những quy tắc như thế này gần như không thể tránh được – ở trong hoàn cảnh đó, khó mà không đưa ra lựa chọn.

Đôi khi bản thân họ còn không nhận ra.

Ví dụ như lúc Giản Tử Trạc nói những lời đó, so với lúc Tạ Tuấn Trạch nói chuyện, phản ứng bên phía Du Bắc rõ ràng nhẹ nhàng hơn hẳn.

Nhưng phản ứng của họ nhẹ, không có nghĩa là người khác cũng nhẹ…

“Các cháu đang nói gì vậy hả?!”

Thẩm Tùng Quốc mặt lạnh bước tới, phía sau còn có Triệu Đức Sinh đi cùng.

Khi đến gần, Thẩm Tùng Quốc liếc nhìn Thẩm Sơ một cái, ánh mắt như ngầm nói “tí nữa sẽ xử lý cháu”, sau đó quay sang nhìn Giản Tử Trạc, quét một lượt từ trên xuống dưới, rồi hỏi: “Vừa nãy cháu nói cái gì?”

Giản Tử Trạc: “…”

“Nào là thắng thua, rồi hẹn hò này nọ?!”

Thẩm Tùng Quốc cau mày: “Mấy đứa vẫn là học sinh mà?! Hơn nữa còn là học sinh lớp 12! Không học hành đàng hoàng, lại bày mấy trò lung tung rối loạn?!”

Thẩm Sơ ở bên cạnh gật đầu như giã tỏi: “Đúng rồi, ông nội nói đúng!”

“Hơn nữa cậu ta nhìn là biết không phải người học giỏi, cháu cũng không muốn cược với cậu ta đâu, thật đấy ông nội!”

Vừa nói, Thẩm Sơ vừa vỗ tay, khí thế đầy đủ: “Ông nội nói chí phải– học sinh lớp 12 nên chăm học, ngày ngày tiến bộ!”

Dáng vẻ nịnh nọt khỏi phải bàn.

Triệu Đức Sinh đứng bên cạnh không nhịn được mà bật cười, khẽ ho một tiếng rồi vỗ vai Thẩm Tùng Quốc: “Đứa nhỏ này nhà ông lâu không gặp mà vẫn hoạt bát như xưa nhỉ, ha ha, cũng ngang ngửa Hân Du nhà tôi đấy.”

Thẩm Tùng Quốc hừ nhẹ, nhìn Thẩm Sơ một cái: “Ừ, chớp mắt đã lớn thế này rồi, cũng bắt đầu có chính kiến riêng.”

Thẩm Sơ: “…”

“Ông nội, thật ra hôm nay bọn cháu đến là để đón ông về. Ông ở bên ngoài lâu như vậy rồi, giờ rốt cuộc cũng trở về.”

Tạ Thời Minh bình tĩnh nói, nghe như đang thể hiện sự nhớ mong. Thẩm Sơ đứng bên cạnh cũng gật đầu liên tục, sau đó chủ động kể mình về nước lúc nào, làm những gì từ khi về, rồi còn định làm gì tiếp, nói chung là vẫn luôn không rảnh rỗi.

“Ừm, biết làm việc đứng đắn là tốt.”

Thẩm Tùng Quốc nghiêm nghị gật đầu, nhưng cảm giác được con cháu vây quanh vẫn khiến vẻ mặt ông không khỏi dịu đi.

“Nhưng cháu còn nhỏ, sinh nhật tuổi 18 còn chưa đến, những chuyện khác thì đừng nghĩ vội, nhất là đừng có bày mấy cái trò không đâu. Thành tích học tập dù có tốt cũng sẽ bị lãng phí, hiểu không?”

“Ông nói thành tích hiện giờ của Thẩm Sơ vẫn rất tốt sao?”

Thẩm Sơ còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị Tạ Tuấn Trạch chen ngang.

Phải nói thật, cậu có chút kinh ngạc.

Bởi vì trong ấn tượng mơ hồ của cậu trước đây, Tạ Tuấn Trạch không phải kiểu người thiếu kiên nhẫn như vậy?

…..

Tạ Tuấn Trạch đương nhiên thiếu kiên nhẫn.

Cậu ta làm sao bình tĩnh nổi.

—— Trước đó cậu ta còn chưa kịp nói chuyện với đàn anh Giang Thành Túc, thì đã thấy đối phương đi cùng anh trai của Thẩm Sơ, mà thái độ với Thẩm Sơ lại cực kỳ thân thiện. Khi đó Tạ Tuấn Trạch đứng bên cạnh, thật sự rất khó để không chú ý đến từng hành động của Giang Thành Túc.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 145


Dù có cố lừa dối mình thế nào, cuối cùng cậu ta cũng không thể không thừa nhận — chỉ sợ dù không có mối quan hệ với anh trai của Thẩm Sơ, thì đàn anh Giang Thành Túc cũng rất có cảm tình với Thẩm Sơ, ít nhất thì thái độ anh ta thể hiện ra là như vậy…

Mà trừ điều này ra, điều khiến Tạ Tuấn Trạch khó có thể chấp nhận được đó chính là những lời Giản Tử Trạc đã nói với Thẩm Sơ.

Cho dù là do cậu ta cố tình kích động, nhưng Tạ Tuấn Trạch cũng không ngờ Giản Tử Trạc sẽ mở miệng nói như vậy, thậm chí thái độ với Thẩm Sơ.…

Cả chuyện vừa nãy cũng thế —

Dù Tạ Tuấn Trạch chẳng có tình cảm gì với Giản Tử Trạc, chỉ là mối quan hệ lợi dụng, nhưng sau khi Giản Tử Trạc không khách khí mà đạp lên thể diện của cậu ta, sau đó lại quay sang nói những lời đó với Thẩm Sơ, chẳng khác nào giẫm nát lòng tự trọng của cậu ta xong lại không chút lưu tình nào mà xé vụn.

Vậy thì làm sao cậu ta có thể bình tĩnh nổi…

Và thứ duy nhất mà giờ đây cậu ta có thể mang ra để "ra oai", chỉ còn lại thành tích và thứ hạng của mình.

Thế nên cậu ta mới buột miệng nói ra những lời đó.

Nhưng... sau khi nói xong, khi nhìn vẻ mặt của Thẩm Sơ, Tạ Tuấn Trạch lại phát hiện đối phương chẳng có chút biểu cảm gì.

Thậm chí khi nhìn cậu ta, ánh mắt còn lộ ra vẻ khó hiểu.

Cứ như thể không thể hiểu được những gì cậu ta nói vậy..…

Điều đó càng khiến Tạ Tuấn Trạch không thể chịu đựng nổi —

Cứ như là cậu ta đang tự quyết định, nói về những điều mà Thẩm Sơ hoàn toàn không thèm để ý.

Nhưng Thẩm Sơ dựa vào cái gì? Chẳng phải chính là những lời mà Giản Tử Trạc vừa nói sao —

“Cậu cảm thấy ông tôi nói sai sao? Thế thì sao không cá cược một ván?”

Thẩm Sơ nhìn Tạ Tuấn Trạch: “Dựa vào điểm số và thứ hạng kỳ thi thử lần này, thế nào?”

“Khoan đã, Thẩm Sơ —”

Lúc này Thư Đồng Đồng lên tiếng: “Cậu ta đứng thứ hai ở Du Bắc đấy, cậu biết không?”

Thẩm Sơ gãi gãi má, khẽ ồ một tiếng: “Giờ thì biết rồi.”

Thư Đồng Đồng: “...”

“Vậy mà cậu vẫn muốn—”

“Cậu phải tin tưởng tôi chứ.” Thẩm Sơ nắm tay lại, làm động tác cổ vũ với Thư Đồng Đồng.

Thư Đồng Đồng: “...”

Bước đi này của cậu quá lớn rồi, cô thật sự không dám đặt niềm tin vào cậu.

Còn không bằng Giản Tử Trạc!

“Được thôi, Thẩm Sơ, nếu cậu đã dám so…”

Tạ Tuấn Trạch nhếch môi: “Nếu tôi thắng, thì cậu phải rời khỏi thành phố B, thế nào?”

“Tạ Tuấn Trạch!”

Tạ Thời Minh sa sầm mặt, định mở miệng nói gì đó nhưng lại bị Thẩm Sơ giơ tay ngăn lại.

“Không thế nào, tôi đâu có ngốc, điều kiện cá cược này tôi không đồng ý.”

“Còn nữa, nếu như vậy thì điều kiện tôi đưa ra, e là cậu cũng không làm được.”

“Điều kiện gì mà tôi không làm được—”

“Ba cậu ra tù rồi nhỉ?”

Chỉ một câu nói, lập tức khiến Tạ Tuấn Trạch thay đổi sắc mặt.

Ngay cả Tạ Thời Minh cũng không khỏi sững người.

“Nếu tôi thắng, cậu có thể thay mặt ba cậu nói lời xin lỗi chú Tạ đã khuất không? Ông ta đã từng lừa tiền chữa bệnh và cứu mạng của anh trai mình, từng ấy năm trôi qua rồi, vẫn sống thanh thản sao? Cậu có thể thay mặt ba cậu xin lỗi không?”

“Còn nữa, lời xin lỗi tôi muốn là đứng trước mộ chú Tạ, cúi người xin lỗi đàng hoàng trước mặt Tạ Thời Minh.”

“Cậu có thể để ba cậu làm được điều đó không?”

“Nếu cậu làm được, thì việc tôi đồng ý điều kiện mà cậu đưa ra cũng không phải là không thể.”

…..

Cuối cùng, Thẩm Tùng Quốc cũng không để Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh đưa ông về, mà lại đuổi hai người về trường học, còn mắng thêm một câu rằng đã học lớp 12 rồi thì thời gian sao lại có thể lãng phí như thế được, nếu kỳ thi thử mà không đạt kết quả tốt thì đừng bước chân vào nhà!

Đuổi hai người như đuổi hai con cún con vậy.

Nhưng cũng may, chuyện Thẩm Sơ về nước sớm coi như đã qua được cửa ải của Thẩm Tùng Quốc.

“Chúng ta đi bộ về trường đi, còn sớm mà, xin nghỉ cả buổi sáng, không thể lãng phí thế được.”

Vừa ra khỏi cổng nhà họ Triệu, Thẩm Sơ đã kéo tay Tạ Thời Minh muốn đi bộ về trường, kết quả lại bị Tạ Thời Minh giữ chặt cổ tay.

Nắm rất chặt, rồi kéo cậu bước nhanh về một hướng khác.

“Ơ?”

“Đợi đã, anh kéo em đi đâu thế?”

“Đường về trường đâu phải hướng này—”

Lời còn chưa dứt, Tạ Thời Minh đã kéo Thẩm Sơ rẽ vào một con hẻm nhỏ, sau đó ấn cậu vào tường, cúi đầu nhìn cậu chăm chú.

Thẩm Sơ chớp mắt, đưa tay chọc chọc vào ngực Tạ Thời Minh.

Nhỏ giọng nói: “Tạ Thời Minh, anh đang… ‘kabedon’ em hả?”

“An phận chút”

Tạ Thời Minh nắm lấy lòng bàn tay Thẩm Sơ: “Hay là em muốn anh ấn luôn hai tay em lên tường?”

Thẩm Sơ: “….. Vẫn là bỏ đi."

“Nếu mà làm thế thật thì... quê mùa lắm.”

“Anh đừng học mấy thứ này, không hay đâu.”

Tạ Thời Minh nhìn Thẩm Sơ, khẽ thở dài bất lực.

“Vậy thì cái gì mới là hay? Tùy tiện đồng ý cá cược với người ta, thua thì sẽ rời khỏi thành phố B?”

Thẩm Sơ nhỏ giọng phản bác: “Em có đồng ý đâu, sau đó Tạ Tuấn Trạch cũng không dám lên tiếng mà.”

“Nhỡ đâu cậu ta đồng ý thì sao?”

“Thì em sẽ—ưm.”

Tạ Thời Minh đưa tay véo má Thẩm Sơ: “Vậy là em thực sự định đồng ý à?”

“Ái da, anh không tin tưởng em chút nào hết! Em nhất định—”

“Thẩm Sơ.”

Tạ Thời Minh bất ngờ cúi đầu, trán tựa lên vai Thẩm Sơ.

Hít một hơi thật sâu, rồi lại từ từ thở ra—

“Thẩm Sơ…”

“Sơ Sơ…”

Thẩm Sơ há miệng, đột nhiên chẳng biết phải nói gì.

Một lúc sau mới mở miệng nói: “Làm gì thế…”

Giọng nói còn nhỏ đến đáng thương.

“Em vẫn nhớ rõ chuyện cha nuôi anh.”

Tạ Thời Minh vừa nói, vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn chăm chú vào Thẩm Sơ.

Ánh mắt đó, là ánh mắt mà trước giờ cậu chưa từng thấy ở Tạ Thời Minh, chuyên chú, như thể chứa đựng thứ tình cảm nào đó chẳng thể diễn tả bằng lời.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 146


Yết hầu khẽ chuyển động, như thể đang cố nhẫn nhịn điều gì đó.

Không hiểu sao, Thẩm Sơ không dám đối diện với Tạ Thời Minh như vậy.

Cậu không nhịn được mà hơi liếc đi chỗ khác, khẽ ho một tiếng rồi mới nhỏ giọng lên tiếng:

“Đương… đương nhiên là nhớ chứ. Chúng ta còn từng đến mộ của chú Tạ nữa mà, chú Tạ là một người tốt như vậy, em nhất định muốn đòi lại công bằng cho chú ấy ——”

“Chỉ là vì muốn giúp cha nuôi anh thôi sao? Chỉ vì lý do đó?”

“Em…”

“Còn chuyện trước đó, nếu không phải ông nội bất ngờ xuất hiện cắt ngang, thì em có đồng ý vụ cá cược mà Giản Tử Trạc đưa ra không ——”

“Đương nhiên là không rồi!”

Thẩm Sơ lập tức quay lại nhìn: “Em đâu có ngốc! Ai lại đi đồng ý điều kiện vô lý như vậy của cậu ta chứ?!”

Tạ Thời Minh khẽ cười: “Em mà không ngốc sao?”

“Anh đang mắng em ngốc đấy à?”

Thẩm Sơ mở to mắt, đôi mắt tròn xoe trừng Tạ Thời Minh: “Tạ Thời Minh, anh nói chuyện cho cẩn thận, không thì em sẽ mặc kệ anh luôn đấy!”

“Ừm, được rồi.”

“Là anh sai.”

“Sơ Sơ tha thứ cho anh được không?”

Thẩm Sơ mím môi, khẽ dựa người vào tường.

Thực ra cậu đã dựa sát vào tường từ trước rồi, giờ có muốn ngả thêm cũng chẳng có chỗ mà ngả.

“Anh lạ lắm nha.”

Tuy Tạ Thời Minh trước giờ vẫn luôn dịu dàng với cậu, nhưng sự dịu dàng như bây giờ không giống như trước…

Tạ Thời Minh cụp mắt xuống, khẽ siết cổ tay Thẩm Sơ: “Em vẫn chưa thành niên đâu.”

Chủ đề sao lại đột nhiên chuyển đến đây vậy?

Thẩm Sơ buột miệng đáp: “Anh không phải cũng giống em sao?”

“Nhưng chỉ còn vài tháng nữa thôi là tới sinh nhật hai đứa mình rồi, cũng nhanh mà.”

Tạ Thời Minh nhìn Thẩm Sơ, khẽ gật đầu ——

“Ừ, em nói đúng.”

---

Đối với Tạ Thời Minh, Thẩm Sơ từ nhỏ đã mang một ý nghĩa rất khác biệt. Không biết bắt đầu từ khi nào, ánh mắt hắn luôn bất giác dõi theo cậu, nhìn cậu nghịch ngợm, vui đùa, ngày nào cũng ưỡn bụng nhỏ, vểnh mông con lên một cách ngây ngô khiến hắn cũng thấy vui theo.

Hắn chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ phải rời xa Thẩm Sơ.

Hắn luôn nghĩ, họ sẽ mãi mãi ở bên nhau.

Cùng tuổi, cùng sinh nhật, cùng nhau lớn lên — là người bạn tốt của hắn, là đứa em trai sinh sau hắn nửa tiếng đồng hồ.

Hắn muốn dành tất cả sự cưng chiều cho cậu em trai mũm mĩm đáng yêu này.

Giống như ba mẹ, mãi mãi yêu thương và chăm sóc cậu.

Hắn thật sự chưa từng nghĩ sẽ có ngày họ phải chia xa.

Dù đã từng hỏi anh cả, cũng đã chuẩn bị tâm lý…

Nhưng khi ngày đó thật sự đến, hắn vẫn không thể chấp nhận nổi.

—— Khi Hạng Tinh Hà xuất hiện, đó là lần đầu tiên hắn thấy hoang mang và bất lực, cái cảm giác như sắp mất đi điều gì đó lại một lần nữa ập đến.

Nếu không phải vì thấy Thẩm Sơ thích người cậu này như thế, hắn thật sự khó mà không sinh địch ý với Hạng Tinh Hà.

Cảm giác như bảo bối của mình bị người khác cướp mất vậy…

Khi đó, Tạ Thời Minh thật ra đã mất ngủ mấy đêm liền.

Thỉnh thoảng nhìn cậu nhóc mũm mĩm bên cạnh đang ngủ khò khò, hắn lại vừa buồn bực vừa tức cười, phải véo vài cái lên má hay cái bụng tròn ấy mới thấy dễ chịu hơn.

Nhưng hắn lại không nỡ làm Thẩm Sơ khó xử.

Chỉ đành để cậu rời đi.

Có lẽ là do hắn chưa đủ trọng lượng, nên không thể giữ người lại bên mình.

Tuy nhiên, sau khi Thẩm Sơ rời đi, họ cũng không cắt đứt liên lạc. Thậm chí Tô Lạc Duyệt còn mua cho hắn một cái điện thoại, để hắn có thể thường xuyên liên hệ với Thẩm Sơ, gọi video, trò chuyện mỗi ngày.

Lúc đầu liên lạc rất thường xuyên.

—— Nhưng Thẩm Sơ mới theo Hạng Tinh Hà ra nước ngoài, có quá nhiều thứ cần phải thích nghi.

Đến khi thích nghi rồi thì lại bận bịu đủ thứ chuyện… không thể ngày nào cũng liên lạc được, chưa kể còn chênh lệch múi giờ.

Huống hồ về sau, Thẩm Sơ còn thường xuyên đi khắp nơi cùng Hạng Tinh Hà…

Thời gian liên lạc giữa hai người ngày càng thưa dần.

Nhưng Thẩm Sơ vẫn thường kể cho hắn nghe những điều mình thấy ở mỗi nơi: đã đến nước nào, gặp được gì, mua cái gì, có món đồ chơi nào thú vị, đã ngắm phong cảnh gì, gặp ai, xảy ra chuyện gì vui…

Nghe xong, Tạ Thời Minh dần nảy sinh một số suy nghĩ.

Khi hắn đủ lớn để có thể tự mình xuất ngoại, hắn đã đến những nơi Thẩm Sơ từng đặt chân tới, đi qua những con đường cậu từng đi, ngắm những phong cảnh văn hóa mà cậu từng thấy… Không rõ vì lý do gì, thậm chí hắn chưa bao giờ kể với Thẩm Sơ về những chuyện này.

Hắn chỉ lặng lẽ, một mình tìm cách kết nối với Thẩm Sơ nhiều hơn.

Hắn không muốn mối quan hệ giữa hai người chỉ dừng lại khi còn nhỏ, trong lúc chưa biết liệu Thẩm Sơ có quay về nước hay không, ít nhất hắn phải làm gì đó, hoặc nói cách khác, phải giữ lại điều gì đó.

May mà, cậu nhóc mũm mĩm của hắn quyết định trở về nước, và còn sẽ ở lại trong nước luôn.

Khi đó, Tạ Thời Minh từng nghĩ: như vậy là đủ rồi.

Nhưng hắn đã sai.

Vì bây giờ, hắn ngày càng không hài lòng.

Một Thẩm Sơ tốt như thế, hắn thật sự muốn giữ cậu lại bên mình, không chỉ là mối quan hệ anh em, mà còn là một mối quan hệ khác... bền chặt hơn…

---

“Buổi tối chúng ta cùng học, cuối tuần anh giúp em quay video, không phải đã xác định được người tham gia rồi sao?”

“Ừ, xác định được rồi, đối phương đã đồng ý tham gia dự án lần này. Chị Mục Dung làm việc nhanh lắm, đàm phán giúp em xong hết rồi. Chỉ cần đợi đoàn đội của anh hai sắp xếp xong, lúc đó đến nhà đối phương lắp đặt camera là được.”

Thẩm Sơ chống cằm, vẻ mặt đầy sung sướng: “Bên anh cả cũng đã nhờ được rồi, có thể lắp thêm vài cái camera trong nội bộ công ty.”

Tạ Thời Minh: “Người em chọn có gì đặc biệt sao?”

“Ừ.”

Thẩm Sơ gật đầu: “Người đồng ý quay là một chị gái, là nghiên cứu sinh mới tốt nghiệp ở một trường đại học danh tiếng. Anh cũng biết phúc lợi của Thẩm thị mà, nên công việc thì không có gì phải nói. Quan trọng là hoàn cảnh gia đình của chị ấy ——”

“Chị ấy một mình đến thành phố B lập nghiệp, hiện đang sống trong một căn phòng chỉ rộng 5 mét vuông.”

5 mét vuông.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 147


Thẩm Sơ biết rõ căn phòng đó nhỏ đến mức nào, chắc cũng chỉ đủ kê một chiếc giường đơn và một cái bàn, mà còn phải chen chúc lắm mới vừa.

Nghĩ đến đây, cậu không khỏi thở dài.

Thật ra điều kiện gia đình của cô ấy ở quê miền Nam cũng không tệ, ít nhất là không cần phải sống trong một nơi chật hẹp thế này. Hơn nữa, với trình độ học vấn của cô ấy, nếu về quê thì cũng có thể tìm được một công việc ổn định. Nghe nói gia đình vẫn luôn khuyên cô ấy về, nhưng cô ấy không chịu.

Còn vì sao không chịu thì... cô ấy cũng không muốn nói rõ.

Chỉ bảo là muốn kiếm được nhiều tiền hơn, nên mới đồng ý tham gia dự án này.

“Em đã xin được thông tin liên lạc rồi, cuối tuần này chúng ta có thể cùng đến gặp chị ấy đó.”

“Ừ.”

Tạ Thời Minh gật đầu: “Đến lúc đó chúng ta cùng đi.”

Còn phải rủ thêm cả Tề Nguyên Tư nữa.

Nhưng mà…

“Em...?!”

“Sao em lại ở đây?!”

Thẩm Sơ trợn tròn mắt nhìn đứa trẻ trước mặt, cảm thấy rất khó tin —

“Khoan đã, sao em biết mà đến tận đây?!”

Giản Ngôn khoanh tay lại, hừ một tiếng:

“Anh nghĩ chỉ có mình anh mới liên lạc được với anh tôi à?”

“Vậy là em hỏi anh Giản Hành?”

Cuối tuần trước đúng là cậu có liên lạc với cậu và anh Giản Hành, cũng có nói qua về chuyện này.

“Em đã nói gì với anh ấy?”

Anh Giản Hành vốn không phải kiểu người dễ kể chuyện của cậu cho người khác, hơn nữa cậu và thằng nhóc này cũng mới chỉ gặp nhau có hai lần.

Vậy nên chắc chắn là thằng nhóc này đã nói gì đó, nên anh Giản Hành mới tiết lộ cho nó.

“Nếu em không nói, tôi gọi hỏi anh Giản Hành ngay bây giờ đấy.”

Giản Ngôn bĩu môi:

"Lần trước ở chỗ ông Triệu, nghe anh nói là đang chuẩn bị quay một tác phẩm.

Tôi gọi cho anh tôi, nói là... nói là anh muốn nhờ tôi giúp, nhưng lại ngại mở miệng. Mà anh mới về nước, bạn bè cũng chưa có nhiều, nên anh tôi mới..."

“Thế nên em moi được tin từ anh ấy đúng không?”

Thẩm Sơ hơi bất lực: “Vậy cuối cùng em tới đây làm gì?”

Giản Ngôn có vẻ hơi mất kiên nhẫn, liếc sang chỗ khác:

“Tôi nói rồi mà, là đến giúp anh——”

“Khoan khoan, tôi cũng đến giúp nha, không cần quá nhiều người đâu.”

Tề Nguyên Tư đứng bên cạnh cũng khoanh tay, bắt đầu cạnh tranh:

"Em tên là gì? Không mời mà tự tiện đến?

“Làm ơn, bọn tôi đang làm việc nghiêm túc, không phải chơi bời đâu. Nếu em muốn gây rối, bọn tôi sẽ méc với anh em đó.”

“Tôi không có gây rối!”

Giản Ngôn giống như chú thỏ con bị chọc tức mà nhảy dựng lên, liếc nhìn Thẩm Sơ, rồi nắm chặt tay phản bác Tề Nguyên Tư:

“Tôi chỉ là—— tôi chỉ muốn đến đây thôi không được à?! Nếu anh ta không đồng ý thì để anh ta nói với anh tôi!”

“Dựa vào cái gì người nhà họ đều có thể làm chuyện này…”

Câu sau cùng cậu ấy nói rất nhỏ, Tề Nguyên Tư nghe không rõ, "chậc" một tiếng, định xắn tay áo lên tiếp tục tranh cãi——

“Thôi được rồi, cứ để em ấy đi theo đi.”

Thẩm Sơ vỗ vai Tề Nguyên Tư:

“Dù sao cậu cũng chẳng làm được gì.”

Tề Nguyên Tư: “??”

Cậu mà nói như thế là tôi tức giận quay lưng bỏ đi luôn á!

---

Tới điểm hẹn không chỉ gặp được Tề Nguyên Tư, mà còn gặp cả Giản Ngôn, điều này khiến Thẩm Sơ không khỏi ngạc nhiên... Thật sự bất ngờ.

Nhưng cậu nghe được câu nói cuối cùng của Giản Ngôn…

Khiến cho Thẩm Sơ cũng phần nào hiểu được — tại sao Giản Ngôn lại có chút địch ý với cậu.

Thì ra là một cậu nhóc mê anh trai, nên ghen?

Hơn nữa vì liên quan đến anh Giản Hành, nên Giản Ngôn cũng có hứng thú với mảng công việc này?

Thẩm Sơ khẽ dùng khuỷu tay chọc Tạ Thời Minh, nhỏ giọng lầm bầm:

“Chúng ta thế này có tính là trông trẻ giúp anh Giản Hành không?”

Đúng lúc đó, đoàn đội do anh hai liên hệ cũng đã đến nơi, cả nhóm cùng nhau đi đến một khu dân cư —— cô gái đồng ý tham gia quay tên là Lý Khả Nhiên, đang thuê phòng tại một khu nhà không xa phía trước, gần ga tàu điện ngầm, tính ra là ngay trung tâm thành phố.

Vậy nên dù chỉ là phòng 5 mét vuông, nhưng tiền thuê cũng không hề rẻ chút nào.

Có điều chỉ miễn cưỡng đủ chỗ cho một người ở.

Lúc Giản Ngôn vừa bước vào, cả người gần như ngơ ngác.

Có lẽ là từ nhỏ đến giờ chưa từng thấy căn phòng nào nhỏ đến thế — hình chữ nhật, có một chiếc giường đơn chưa tới một mét, bên cạnh là một cái bàn dài để laptop và đủ thứ lặt vặt, thậm chí còn có cả gạo dầu muối mắm và nồi niêu chén bát…

Ngoài việc không có nhà vệ sinh, thì ăn ở ngủ nghỉ đều có thể giải quyết trong căn phòng 5m vuông này.

“Cái này sao mà… bên ngoài không phải còn nhiều phòng và diện tích lắm sao?”

Tạ Thời Minh liếc nhìn Giản Ngôn:

“Đó là khu vực chung, là chỗ của người khác.”

“Nhưng... chẳng phải đây là một căn hộ nguyên căn à ——”

“Em có biết ‘thuê chung’ là gì không?”

Tạ Thời Minh nhướng mày:

“Không biết thì có thể lên mạng tra.”

Giản Ngôn mím môi, không nói gì thêm nữa.

Còn cô gái tên Lý Khả Nhiên từ đầu đến giờ vẫn chưa nói gì, trông có vẻ khá lúng túng.

Phòng 5m vuông không thể chứa quá nhiều người, nên mọi người chỉ có thể đứng ở khu vực gọi là “phòng khách”.

Nhưng thực ra gọi là “phòng khách” cũng không đúng, vì khu vực chung bên ngoài này thực chất chỉ là một hành lang, chủ nhà đã tận dụng tối đa các không gian để cho thuê, nên phần còn lại chỉ đủ làm lối đi.

Tề Nguyên Tư cũng đứng bên cạnh gãi đầu, nhìn quanh mấy lượt nhưng không nói gì.

Thẩm Sơ thì liếc nhìn Tạ Thời Minh, cảm thấy vừa rồi Tạ Thời Minh có vẻ cố tình “đá đểu” Giản Ngôn? Trước đây khi đối mặt với cậu nhóc này hắn đâu có như vậy — có phải vì cậu nói câu “trông trẻ giúp” nên khiến Tạ Thời Minh không tình nguyện?

Nhưng Tề Nguyên Tư cũng đi theo mà, trông một người hay hai người thì cũng như nhau thôi…

---

“Cái đó…”

Lúc này, Lý Khả Nhiên có chút do dự mà mở miệng nói: “Bình thường tôi làm gì thì làm đúng không?”
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 148


“Còn nữa, buổi tối khi tôi đi ngủ thì có thể tắt camera không?”

Mấy người trước mặt đều nhỏ hơn cô, nhưng Lý Khả Nhiên vẫn có chút dè dặt. Nhìn bề ngoài thì chẳng ai ngờ cô ấy lại dám để cuộc sống của mình phơi bày trước ống kính, thậm chí còn là người chủ động liên hệ với Mục Dung…

Thẩm Sơ gật đầu:

“Đương nhiên rồi, bọn em sẽ bảo vệ quyền riêng tư của chị, chị cứ yên tâm.”

“Hơn nữa, thời gian quay cũng không dài, chỉ khoảng một đến hai tháng thôi.”

“Thêm nữa, sau khi lắp máy quay xong, bọn em sẽ không xuất hiện trước mặt chị. Nhưng ngoài giờ làm việc, nếu chị ra ngoài thì bọn em sẽ đi theo ghi hình. Chỉ có một điều là trong suốt thời gian quay, chị cứ sinh hoạt như bình thường nhé.”

Thẩm Sơ nhẹ ho một tiếng, giọng dịu lại:

“Bọn em muốn ghi lại sự chân thực, không phải là diễn xuất, nên nếu phát hiện có sự dàn dựng thì…”

“Chúng em có quyền dừng quay bất kỳ lúc nào.”

“Và lúc đó thì chị sẽ không nhận được tiền… à không, sẽ không nhận được bao nhiêu tiền đâu ạ.”

Lý Khả Nhiên khẽ mỉm cười. Dù chỉ là nụ cười nhạt, nhưng cô ấy thật sự không thấy những lời kia khó nghe.

Thậm chí cô ấy còn cảm nhận được, chàng trai trước mặt là một người tốt bụng.

Điều đó khiến trái tim Lý Khả Nhiên cảm thấy ấm áp.

“Cảm ơn các em. Chị đã đồng ý tham gia quay, thì chắc chắn sẽ làm theo yêu cầu, điều này cũng đã nói rõ ngay từ đầu rồi.”

“Hơn nữa bình thường ngoài công việc ra, chị cũng chẳng có đi đâu, chỉ hay ở nhà học mấy thứ.”

“Học mấy thứ?”

Tề Nguyên Tư buột miệng:

“Chị tốt nghiệp rồi mà?”

“Đúng vậy, nhưng ở Thẩm thị cạnh tranh khốc liệt lắm.”

Lý Khả Nhiên có chút bất lực:

“Em không biết đâu, mấy đồng nghiệp của chị dù lúc rảnh cũng học thêm đủ thứ. Ví dụ như học tiếng Anh hay các ngôn ngữ khác, hoặc mấy thứ liên quan đến chuyên môn. Chị cũng không thể lạc hậu được, nếu không sẽ không theo kịp họ.”

“Ồ ồ…”

Tề Nguyên Tư gãi đầu:

“Vậy chắc mệt lắm ha?”

“Biết sao giờ, ai cũng thế cả. Dù sao thì cũng là đang cố gắng mưu sinh ở thành phố lớn.”

“Với cả, khi còn trẻ thì phải cố gắng một chút.”



Thẩm Sơ thuê một căn phòng trống trong cùng toà nhà nơi Lý Khả Nhiên ở, dùng làm “căn cứ” để theo dõi camera.

Như vậy cuối tuần nếu Lý Khả Nhiên ra ngoài, họ có thể lập tức đi theo. Còn ngày thường thì hơi bất tiện vì họ còn phải đi học. Nhưng anh cả bên kia đã nói sẽ tìm người giúp trông giùm, cũng sắp xếp được một phòng trống ở Thẩm thị. Huống hồ ngày thường Lý Khả Nhiên cũng chỉ ở bàn làm việc, hiếm khi đi đâu, nên Thẩm Sơ cũng có thể yên tâm phần nào.

Căn phòng 5 mét vuông đã được lắp đặt xong máy quay. Họ cũng đã thông báo trước với mấy người cùng thuê nhà, đưa chút tiền là ai cũng dễ nói chuyện cả.

Chỉ là sau lưng chắc cũng sẽ có người thì thầm: "Con nhà giàu chắc rảnh rỗi quá nên đi đốt tiền đây mà.”

Nhưng đã nhận tiền thì mọi chuyện đều dễ xử lý, không có ý kiến gì là được.

Khi lắp đặt máy quay xong và rời khỏi nhà Lý Khả Nhiên, cả Tề Nguyên Tư và Giản Ngôn đều trở nên im lặng…

Có lẽ là đều bị sốc một chút.

Thẩm Sơ quay đầu nhìn lại, không nhịn được mà thầm lắc đầu trong lòng.

Con nhà giàu, sao có thể ăn thịt băm?

Có lẽ đây là lần đầu họ thấy một căn phòng nhỏ như vậy mà vẫn có người ở được. Và cũng có thể đây là lần đầu họ nhận ra hoá ra có người có thể ở được một căn phòng nhỏ như vậy.

Tam quan của họ chắc đã bị ảnh hưởng.

Vì vậy mà suốt bao năm ở nước ngoài, gặp đủ kiểu người và chuyện, mỗi lần nhìn thấy, Thẩm Sơ lại phải tự nhắc mình rằng — thật ra mình đã rất may mắn rồi. Đồng thời cũng mắng bản thân thật ngốc, trước kia lại cứ nắm không bỏ những chuyện không cần thiết.

Rõ ràng cậu còn có rất nhiều điều và người đáng để trân trọng hơn.

Cũng may lần này, cậu có thể làm lại từ đầu.

Nghĩ tới đây, cậu không kìm được mà nghiêng người sát vào Tạ Thời Minh, rồi khi đối phương quay lại nhìn, cậu khẽ cười:

“Thật ra, anh rất tốt.”

Tạ Thời Minh bỗng khựng lại, ánh mắt thoáng có chút do dự, rồi quay đầu nhìn Thẩm Sơ.

Thẩm Sơ: “Hả?”

“Sao thế?”

“Phát thẻ người tốt à?”

Tạ Thời Minh cau mày:

“Sau này ít nói mấy câu như thế này.”

Hả?!

Khen anh mà anh còn không thích à?

Thẩm Sơ trợn mắt lườm một cái, lại nhớ đến chuyện lúc nãy Tạ Thời Minh “đá đểu” Giản Ngôn, bèn quay đầu nhìn lại, thấy Giản Ngôn đang ngoan ngoãn đi phía sau. Cậu lại quay sang Tạ Thời Minh, định nói nhỏ gì đó thì thấy Tạ Thời Minh bỗng khựng bước, cau mày nhìn về phía trước.

---

“Tạ Văn Dũng.”

Khi Tạ Thời Minh đọc cái tên này lên, ánh mắt cậu lập tức trầm xuống.

Cậu không ngờ lại gặp Tạ Văn Dũng ở đây.

Ngoài ra còn có cả Tạ Tuấn Trạch, hai người hình như đang tranh cãi điều gì đó.

Khi cậu nhìn thấy Tạ Văn Dũng, thì hai người kia cũng nhìn thấy cậu. Cả ba cùng lúc dừng lại.

Mười năm.

Tạ Văn Dũng ngồi tù mười năm, tính ra thì cũng chỉ mới ra tù được vài năm.

Không ngờ họ cũng sống ở khu này.

Đây là một khu chung cư cũ, tuy nằm trong nội thành nhưng thật ra chỉ là khu nhà đã cũ và đổ nát, vị trí địa lý cũng chẳng có gì nổi bật, chỉ được cái là gần ga tàu điện ngầm.

Mà người sống ở đây đa số là thuê trọ, cư dân khá tạp nham.

Thấy họ xuất hiện ở đây, trên mặt Tạ Tuấn Trạch hiện rõ vẻ xấu hổ và lúng túng.

Cùng một tòa nhà, lại tình cờ gặp nhau ngay trước cửa, có lẽ là chuyện chẳng ai ngờ tới…

Phòng mà Thẩm Sơ thuê ở tầng một, còn hai cha con họ thì đang định lên lầu.

Đúng là cái duyên c** chó.

Lúc đầu Thẩm Sơ định lơ đi, nhưng liếc mắt một cái, cậu bất chợt phát hiện trên mặt Tạ Tuấn Trạch có vết đỏ — hình như vừa bị đánh?

Cậu khựng lại một chút, rồi nhanh chóng thu ánh mắt về.

Nhưng khi cậu xoay người định rời đi, thì bị Tạ Tuấn Trạch gọi lại —
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 149


“Thẩm Sơ, cậu cố ý đến đây để xem tôi mất mặt đúng không?!”

“……”

Thẩm Sơ quay người lại: “Cậu xem trọng mình quá rồi đấy.”

“Tôi dắt cả đám người đến chỉ để cười nhạo cậu sao?”

“Tôi rảnh rỗi lắm chắc?”

Đi sau cậu còn có nhân viên của đoàn đội do anh hai tìm đến. Sau khi nói xong, Thẩm Sơ quay đầu lại bảo họ có thể rời đi trước, phần còn lại cậu tự lo được.

Người dẫn đầu là một trợ lý của anh hai Thẩm Sơ, thấy vậy liền liếc nhìn Tạ Tuấn Trạch rồi hỏi: “Bọn em xoay xở được chứ?”

“Ừ, không vấn đề gì.”

Thẩm Sơ gật đầu: “Mọi người cứ đi trước đi, phòng thuê cũng đã sắp xếp xong hết rồi mà.”

“Mấy chuyện điều chỉnh thiết bị còn lại, em lo được.”

Cậu lại cảm ơn thêm lần nữa, khiến trợ lý cùng những người khác vội vàng nói không cần khách sáo, còn dặn dò có chuyện gì thì cứ gọi họ, nói xong mới lần lượt đi lướt qua Tạ Tuấn Trạch và Tạ Văn Dũng rời đi.

Suốt cả quá trình, sắc mặt Tạ Tuấn Trạch vẫn không mấy dễ coi.

Còn Tạ Văn Dũng, từ lúc nhìn thấy Tạ Thời Minh thì bỗng im bặt, vẻ mặt cũng trở nên có chút co rúm…

Mười năm tù, một khi ra ngoài, mọi thứ đều đã trở nên xa lạ.

Huống chi sống trong tù cũng chẳng dễ dàng gì, mười năm không phải quãng thời gian ngắn, đến cuối cùng, thứ gì cũng bị mài mòn.

Đặc biệt là bây giờ thân phận và địa vị của Tạ Thời Minh, đã không còn là điều ông ta có thể chạm tới nữa…

—— Nghĩ đến những chuyện đã làm trước kia, sao có thể không chột dạ?

Thậm chí từ khi ra tù đến giờ ông ta vẫn không dám đi xin việc.

Ngày ngày chỉ ru rú trong nhà, chẳng muốn làm gì, không chấp nhận nổi hiện thực, lại càng sợ phải đối diện với nó, cũng chẳng muốn tiếp xúc với ai, vô cùng bài xích…

Nhưng… nghĩ đến chuyện vừa rồi tranh cãi với con trai…

“Năm ngàn vạn. ”

Bước chân Thẩm Sơ bỗng khựng lại: “Gì cơ?”

Tạ Văn Dũng khẽ hắng giọng:

“Nếu cho tôi năm ngàn vạn, tôi có thể đi xin lỗi…”

“Ba?!”

Tạ Tuấn Trạch kéo mạnh tay ông ta: “Ba điên rồi à?!”

“Ba tưởng người ta ngốc à?! Chỉ vì một câu xin lỗi mà đưa ba năm ngàn vạn?!”

“Ba nói ra mấy lời kiểu đó…”

Mặt Tạ Tuấn Trạch đỏ gay, nghiến răng:

“Ba không biết xấu hổ nhưng con vẫn cần thể diện!”

“Thằng nhãi! Mày dám nói ba mày như vậy à?!”

“Hơn nữa vừa nãy mày còn nhắc chuyện này với tao——”

Tạ Văn Dũng khựng lại, cố gắng kiềm chế cảm xúc, lại nhìn sang nhóm Thẩm Sơ:

“Tôi chỉ là muốn đổi điều kiện khác thôi…”

Nhưng ông ta nói được hai câu thì lại không nói nổi nữa, vì mấy người đối diện đều nhìn ông ta bằng ánh mắt khinh miệt.

Ông ta cũng biết mình ra giá quá đáng, nhưng…

“So với những điều kiện khác, vẫn là đòi tiền thực tế hơn.”

Tạ Văn Dũng vẫn có phần mạnh miệng với con trai: “Con học hành không tốn tiền à? Ở đây không phải trả tiền sao?”

“Con mấy hôm nay cứ nhắc đi nhắc lại chuyện đó, vậy ba đưa ra điều kiện dựa theo suy nghĩ của mình có gì sai?”

“Ba cũng chỉ đang lo cho cái nhà này thôi!”

“Chỉ có con là chẳng nghĩ gì, ích kỷ tùy tiện. Con có nghĩ đến ba và mẹ——”

Vừa nhắc đến Chúc Phương Trân, vẻ mặt Tạ Tuấn Trạch lộ ra chút dao động.

Nhưng ông ta có tư cách sao——

Nếu không có mẹ gánh vác cả gia đình này…

Song nhìn Thẩm Sơ, Tạ Tuấn Trạch thực sự thấy bức bối vì không thể đè bẹp được Thẩm Sơ.

Dù là chuyện gì đi nữa, cậu ta cũng muốn dẫm Thẩm Sơ dưới chân.

Nhất là hôm đó sau khi Thẩm Sơ rời đi, Giản Tử Trạc đã gọi riêng cậu ta ra, tát cho một cái, bảo cậu ta đừng có nhiều chuyện… Làm Tạ Tuấn Trạch sao có thể nuốt trôi cục tức đó.

Vì vậy…

“Tôi thi hơn cậu bao nhiêu điểm, thì nhân lên một trăm lần——”

Tạ Tuấn Trạch dùng ánh mắt ngăn Tạ Văn Dũng nói tiếp: “Nếu cậu không đồng ý, thì cứ tính như vậy là được.”

Tạ Văn Dũng đành phải câm miệng.

Có tiền vẫn hơn không có.

Chỉ là không biết phía bên kia có đồng ý không.

Dù sao thì ông ta tin rằng, một khi con trai ông ta đã dám cá cược, thì nhất định nắm chắc phần thắng.

Trong mắt ông ta, chẳng có ai học giỏi hơn con mình cả.

“Sơ Sơ, đừng đồng ý——”

Tạ Thời Minh quay đầu nhìn về phía Thẩm Sơ, nhưng lại thấy cậu trực tiếp nhìn hai người trước mặt nói:

“Tôi đồng ý.”

“Thẩm Sơ!”

“Nhưng tôi cũng muốn đổi điều kiện, không đúng, là thêm một điều kiện.”

Thẩm Sơ cười tươi rói:

“Dù sao các người cũng đòi tiền mà, tôi đâu phải kẻ vung tiền như rác.”

Tạ Tuấn Trạch mím môi:

“Cậu muốn thêm điều kiện gì?”

“Tôi muốn Tạ Văn Dũng, không chỉ phải đến trước mộ chú Tạ để sám hối xin lỗi, mà còn phải livestream toàn bộ quá trình đó, kể lại chuyện đã xảy ra, và livestream xin lỗi.”

“Thẩm Sơ, cậu đừng có quá đáng?!”

Thẩm Sơ nghiêng đầu:

“Vậy mấy người đòi tiền kiểu đó thì không quá đáng à?”

“Nói thật nhé, tôi đâu phải đồ ngốc.”

Giọng Thẩm Sơ cực kỳ chân thành:

“Đã là đánh cược, thì phải chơi lớn một lần, sợ hãi rụt rè làm gì.”

“Hồi trước cậu nói tôi phải rời khỏi thành phố B, tôi cũng chẳng sợ, giờ tôi bỏ tiền ra, ba cậu chỉ cần xin lỗi vì việc mình đã làm, thế thì tổn thất gì chứ?”

“Nói thẳng ra… ông ta còn từng ngồi tù đấy?”

Giản Ngôn vẫn im lặng đứng sau, giờ cũng không kìm được mà liếc nhìn Thẩm Sơ.

Lúc này mới phát hiện, hóa ra cậu cũng có thể “khắc nghiệt” đến vậy.

Là vì người bên cạnh sao?

Người từng cướp mất thân phận thiếu gia và con trai ruột nhà họ Thẩm, thật sự có thể hòa hợp với nhau ư?

Mà lại còn thân thiết đến mức này?

Giản Ngôn không khỏi cúi mắt xuống.

Vậy nên… cậu ấy thật sự thấy Thẩm Sơ rất kỳ lạ…

Cậu ấy muốn tiếp cận để tìm hiểu.
 
Back
Top Bottom