Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 20


Thẩm Tùy chớp chớp mắt, “Ờ” một tiếng.

Sau đó lại bổ sung một câu: “Vậy để con suy nghĩ kỹ.”

Câu nói ấy khiến sống mũi Tô Lạc Duyệt cay cay, bà vội vàng xoa đầu Thẩm Tùy, rồi quay sang hỏi Thẩm Dật lát nữa muốn ăn gì. Hỏi xong Thẩm Dật, bà mới chuyển ánh mắt, cuối cùng dừng lại trên người Thẩm Sóc.

Không phải cố tình để Thẩm Sóc lại sau cùng, mà là vì đối diện với con trai lớn, Tô Lạc Duyệt luôn có một cảm giác "chùn bước".

Người mà bà cảm thấy có lỗi nhiều nhất… e rằng chính là đứa con cả này.

Cho nên trước mặt Thẩm Sóc, bà gần như không có chút dũng khí nào.

Thậm chí có lúc ngay cả nói chuyện cũng trở nên cẩn trọng dè dặt, cứ như thể sợ chọc giận anh vậy.

Trước mặt Thẩm Sóc, bà thiếu tự tin nhất.

Lúc này, bà lên tiếng với Thẩm Sóc, giọng nói đầy vẻ lấy lòng:

“Tiểu Sóc, lát nữa mẹ sẽ làm nhiều món ngọt một chút nhé. Con thật ra cũng thích ăn ngọt đúng không? Vậy mẹ sẽ—”

“Không cần đâu.”

Thẩm Sóc cắt ngang lời bà, bình thản nói: “Đã có quá nhiều món rồi, không cần làm phần của con nữa.”

“Không phiền đâu mà.”

Tô Lạc Duyệt vội vàng giải thích: “Thật sự không phiền, mẹ chỉ muốn nấu cho các con ăn thôi—”

“Nhưng thật sự con ăn gì cũng được.”

Thẩm Sóc nhìn bà: “Con ăn gì cũng được, không ảnh hưởng gì đâu. Dù sao… dù sao từ nhỏ đến giờ con đều như vậy. Không có khái niệm thích hay không thích, muốn ăn hay không, con chưa bao giờ nghĩ tới điều đó.”



Tô Lạc Duyệt xoay người vào bếp, Thẩm Minh Châu cũng theo vào.

Trước bữa trưa thường không có việc gì quan trọng, ai nấy đều tự sắp xếp thời gian. Thẩm Tùng Quốc thì thường ở trong thư phòng, đến giờ ăn mới xuống. Vậy nên lúc này, sau khi Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu rời đi, chỉ còn mấy anh em ngồi lại trong phòng khách.

Thẩm Sơ sáng nay đã luyện xô na cả buổi, má phồng rát hết cả lên, vốn không muốn nói chuyện. Nhưng liếc nhìn về phía bếp, lại nhìn các anh trai, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Thẩm Sóc, không khỏi thở dài trong lòng.

Bầu không khí lúng túng thế này, cậu từng chứng kiến quá nhiều rồi.

Lẽ ra nên quen với nó, nhưng giờ khi đã thoát khỏi vòng xoáy “Không để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ chăm đọc sách”, mới thấy tình cảnh hiện tại thật sự khiến người ta không thoải mái.

Không nên như vậy.

Cũng không thể tiếp tục như vậy được.

Vậy phải thay đổi thế nào?

Thẩm Sơ liếc qua vẻ mặt không chút biểu cảm của Thẩm Sóc, rồi đến Thẩm Dật, người cứ định mở miệng nhưng lại không nói được lời nào trong tình cảnh này. Lại nhìn Thẩm Tùy, thông minh thì khỏi bàn nhưng đôi lúc lại cứng nhắc quá mức. Cuối cùng, ánh mắt dừng ở Tạ Thời Minh, người dường như vẫn ở ngoài cuộc... chỉ thấy gánh thì nặng mà đường thì xa.

Nhưng mấy ông anh lớn thì cậu không nắm bắt được, hiện tại đối mặt với mấy "phiên bản nhỏ" này, cậu còn không nắm bắt được sao?

Nghĩ vậy, nhóc mập nghiêng đầu, kéo tay Tạ Thời Minh, rồi nhìn về phía Thẩm Sóc mở miệng nói—

“Anh cả, em cùng anh trai muốn xem phim hoạt hình!”

Tạ Thời Minh: “?”

“Anh cả cũng thích xem đúng không? Mình xem tiếp “Digimon” đi!”

Lúc này đến lượt Thẩm Dật và Thẩm Tùy: “?!”

Hai người đồng loạt quay sang nhìn Thẩm Sóc— Anh cả cũng thích hoạt hình á?! Thiệt không vậy?!

Thẩm Sóc: “…”

Anh cảm thấy khoé miệng mình không kiểm soát được mà giật giật liên hồi.

“Không sao đâu anh cả, thích thì phải dũng cảm nói ra!”

Thẩm Sơ không chỉ nói, mà còn chống nạnh, bụng phình ra, lớn tiếng nói tiếp: “Chúng ta còn phải dũng cảm đối mặt với thế lực tà ác! Càng không cho làm càng phải làm! Anh cả chính là đứa trẻ được chọn đó, mau tỉnh lại đi! Anh cả thú!”

Thẩm Tùy nhịn mãi vẫn không nhịn được: “Rốt cuộc anh cả là đứa trẻ được chọn, hay là… thú?”

Thẩm Sơ: “Không thể là cả hai luôn sao?”

“Vậy thế lực tà ác là gì…”

Nhóc mập ngẩng đầu: “Tất nhiên là——”

“Là gì?”

Đột nhiên từ phía sau vang lên một giọng nói nghiêm nghị, khiến Thẩm Sơ sợ đến mức rụt cổ lại, “Ôi thôi…”

Cậu quay đầu lại, thấy Thẩm Tùng Quốc từ trên lầu bước xuống, mặt nghiêm lại, chau mày nhìn cậu——

“Cháu lại muốn rủ anh cả xem phim hoạt hình?”

Thẩm Tùng Quốc tiến lại gần: “Ông thấy là cháu học còn chưa đủ, luyện tập cũng chưa đủ!”

Nhóc mập chớp mắt: “Vậy ông ơi, cháu đi thổi kèn xô na tiếp nhé?”

Thẩm Tùng Quốc khựng lại: “… Làm gì cũng không nên vội.”

“Học tập cũng thế.”

Ông nhìn cậu: “Hôm nay cháu học xong rồi đúng không?”

Nếu không ông đã chẳng từ tầng ba đi xuống.

“Xong rồi ạ.”

Thẩm Sơ gật đầu: “Vậy giờ cháu được xem phim hoạt hình chứ?”

“Không thì… cháu cũng có thể luyện thêm một chút nữa.”

Nhóc mập nói với vẻ chân thành, nghiêm túc: “Không sao đâu ông ơi, cháu không sợ mệt, học thêm cũng tốt mà.”

Thẩm Tùng Quốc: “……”

Ông như đang suy xét một quyết định hệ trọng của công ty, cân nhắc thiệt hơn suốt hai giây, cuối cùng khó khăn mở miệng——

“Thôi được, cháu có thể xem đến khi ăn cơm.”

“Vậy cháu muốn các anh xem cùng cháu.”

Thẩm Sơ chỉ từng người một, như đang nhảy nhót trên gân xanh trên trán Thẩm Tùng Quốc.

“Không—”

“Nếu vậy cháu không muốn xem một mình, cháu đi thổi kèn tiếp.”

“…”

Thẩm Tùng Quốc cảm thấy mình rơi vào một vòng lặp kỳ quái… không thoát ra được.

Nửa phút sau, Thẩm Dật nhìn chiếc TV vừa được bật, cảm thấy như kỳ tích, lại nhìn sang Thẩm Sơ đang ngồi cạnh Tạ Thời Minh, chỉ thấy đây là cục tròn vo kỳ diệu! Quá vĩ đại!

Thẩm Tùy sờ cằm — hay kỳ thực điều vĩ đại chính là… kèn xô na?

Thẩm Sóc…

Anh không ngờ Thẩm Sơ lại một lần nữa thành công.

Mà lại là trong khung cảnh thế này – ở phòng khách nhà cũ, mở TV, chiếu phim hoạt hình… Đây là một cảnh tượng chưa từng có trước đây, là điều anh chưa từng dám nghĩ đến. Lúc này, ngồi trên ghế sofa, lưng Thẩm Sóc vẫn thẳng tắp.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 21


Đang mải suy nghĩ lung tung, bên cạnh đột nhiên truyền đến một cảm giác mềm mềm.

“Anh cả, anh mau nhìn này.”

Thẩm Sơ ghé sát lại, thì thầm: “Sắp đến giờ ăn rồi, không còn nhiều thời gian đâu.”

“Hay là mình lén nói với mẹ làm thêm vài món nữa nhé?”

Nhóc mập nghiêng đầu, ngước mắt nhìn Thẩm Sóc: “Anh cả muốn ăn gì?”

Thẩm Sóc bỗng khựng lại.

Bên kia, Tạ Thời Minh nhìn thấy Thẩm Sơ dựa sát vào Thẩm Sóc, không khỏi cau mày —

Đang... tựa vào anh cả sao?

Thẩm Sóc cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Thẩm Sơ, cơ thể nhỏ nhắn dựa sát vào không chỉ mềm mại mà còn căng mịn, như một cục bánh trôi tròn xoe khiến Thẩm Sóc bất giác liên tưởng đến hình dạng chưa tiến hóa của Agumon – một cục bột hồng hồng.

Thẩm Sơ vẫn đang tính toán, bảo rằng nếu Tô Lạc Duyệt làm thêm hai món thì có thể xem thêm được một tập nữa.

Nói xong, đôi mắt tròn xoe sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Thẩm Sóc.

“Thế nào, anh cả?”

Thẩm Sóc ngừng lại một chút, mới nói: “Anh đã nói rồi mà...”

Thẩm Sơ gật đầu lia lịa: “Em biết mà, anh nói là chưa từng nghĩ tới.”

“Nhưng trước kia chưa từng nghĩ tới, thì giờ nghĩ cũng được mà, có sao đâu.”

Thẩm Sóc mím môi, định từ chối, nhưng cậu nhóc mũm mĩm đã như bị lửa đốt mông, vội vã túm lấy tay anh: “Anh cả nghĩ nhanh lên, không còn bao nhiêu thời gian đâu! Tập này cũng sắp hết rồi! Em còn muốn xem thêm một tập nữa!”

“Anh cả! Anh cả! Anh cả!”

Tiếng gọi “anh cả” vang dội khiến Thẩm Dật và Thẩm Tùy cũng phải quay đầu lại.

Thẩm Dật: “Nó bị gì thế?”

Thẩm Tùy: “Bị chó rượt.”

“Chó đâu?”

“Trong lòng nó.”

Thẩm Dật: “…”

Anh ta mà còn nói chuyện với Thẩm Tùy nữa thì chính là chó!

Không bàn đến Thẩm Dật và Thẩm Tùy, đến Thẩm Sóc cũng bị Thẩm Sơ gọi đến mức không khỏi cảm thấy khẩn trương, vô thức bắt đầu suy nghĩ xem muốn ăn món gì. Đến khi khôi phục lại tinh thần thì nhóc mập đã chạy ào vào bếp gọi món rồi.

Tạ Thời Minh ngồi trên sofa, liếc nhìn về phía nhà bếp, không khỏi mím môi.

Đợi đến khi Thẩm Sơ quay lại, liền thấy Tạ Thời Minh hơi cúi đầu, không xem hoạt hình nữa, lại rơi vào trạng thái như ngẩn người, thực ra là đang chìm trong thế giới riêng, cứ như cách biệt với tất cả mọi người xung quanh.

Cậu nghĩ ngợi một chút, rồi sử dụng cả tay lẫn chân bò lên ghế sofa, ngồi cạnh Tạ Thời Minh, nhỏ giọng nói: “Trước đây em đã nói với mẹ rồi.”

Tạ Thời Minh ngớ ra, không hiểu cậu đang nói gì.

Chỉ nghe Thẩm Sơ tiếp tục nói —

“Là em nói với mẹ, làm món có trứng gà cho anh, vì anh luôn vô thức gắp trứng gà ăn.”

Tạ Thời Minh càng thêm sững sờ, hắn thật sự như vậy sao?

Lần trước nói với Tô Lạc Duyệt là thật, hắn thật sự không biết mình thích ăn gì, chưa từng nghĩ đến, bởi vì khi sống cùng Tạ Văn Sơn, hắn đều có gì ăn nấy, không kén ăn, cũng không quan tâm.

Nhưng… thì ra hắn lại ăn trứng gà nhiều hơn sao?

“Gà là thứ tốt, trứng gà cũng là thứ tốt.”

Thẩm Sơ tựa vào Tạ Thời Minh, cảm thán: “Em cũng thích ăn trứng gà, gà rán cũng ngon, trứng với khoai tây cũng ngon, khoai tây hầm, khoai tây chiên, khoai tây nghiền, ôi, mềm mềm mịn mịn, làm món chính hay món phụ đều hợp.”

“Sau này anh thử ăn nhiều khoai tây xem, em nghĩ anh chắc chắn cũng sẽ thích.”

“Khoai tây cũng là thứ tốt.”

Thẩm Sơ vừa chép miệng, vừa liếc mắt nhìn Tạ Thời Minh: “Nên lần sau anh có muốn nói không?”

Tạ Thời Minh vẫn chưa hoàn hồn: “Hả?”

“Lúc mẹ hỏi lại ấy, anh có muốn nói anh thích hoặc muốn ăn gì không?”

Thẩm Sơ chọc chọc tay Tạ Thời Minh: “Lần sau mà còn nói không biết nữa, em không nói thay anh đâu nha, em lười quan tâm lắm, mệt chết.”

Cậu nhóc mũm mĩm nói với giọng đầy ghét bỏ, thế mà Tạ Thời Minh lại khẽ mỉm cười.

“Ừm.”

“Hả?”

Thẩm Sơ nghiêng đầu, tròn mắt nhìn Tạ Thời Minh: “Anh… vừa cười đấy à?”

Oa, hồi bé thế mà sẽ cưới!

Nhưng mà có gì đáng cười đâu chứ?

Lạ thật.

Thẩm Sơ vươn tay, bất ngờ véo má Tạ Thời Minh: “Đừng hạ khóe miệng xuống, cười một cái nữa đi.”

Tạ Thời Minh chớp chớp mắt, kéo tay Thẩm Sơ xuống: “Phim hoạt hình sắp hết rồi.”

“A!”

Không được, cậu phải xem hoạt hình!

Cơ hội khó lắm mới có được, không xem cho đàng hoàng thì tiếc lắm.

Thẩm Sơ vội vàng quay đầu lại, ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa xem tiếp, thân hình mềm mại, nhỏ nhắn dễ lọt sâu vào sofa, luôn phải tựa vào thứ gì đó mới thấy thoải mái, nên cậu sẽ vô thức tựa vào thứ gần mình.

Lúc này dựa vào Tạ Thời Minh thấy dễ chịu, thế là cũng lười nhúc nhích.

Dù sao thì phiên bản thu nhỏ của Tạ Thời Minh, chính là để tha hồ bắt nạt mà, cơ hội khó có được!

Ha, ha!

Thẩm Sơ cười khoái chí trong lòng, càng thấy cuộc sống hiện tại thật sung sướng.

Nhưng mà đến tối thì cậu lại không nghĩ vậy nữa —

Trong một ngày mà sáng và chiều đều có nhiệm vụ học tập, chỉ xem được hơn nửa tiếng hoạt hình, mà đến tối lại phải ngủ từ tám giờ! Tám giờ đó, người đi làm còn chưa tan làm sớm thế đâu!

Cuộc sống về đêm mới chỉ vừa mới bắt đầu!

Dù là trẻ con thì cũng đâu cần ngủ sớm như vậy…

Ít nhất cũng phải có một tiếng hoạt động chứ, hormone tăng trưởng còn chưa bắt đầu làm việc mà.

Thẩm Sơ bĩu môi, ngồi trên giường trừng mắt nhìn Tạ Thời Minh: “Em không ngủ được."

Cũng giống như lúc ở biệt thự, khi dọn vào nhà cũ, Tô Lạc Duyệt vẫn nhất quyết để cậu và Tạ Thời Minh ngủ chung một phòng trước, dù sao cũng chỉ ở lại một tuần, phòng khác có thể để Tạ Thời Minh tùy ý sửa sang sau.

Dễ đoán được, trước kia Tạ Thời Minh còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị Thẩm Sơ quậy ầm ĩ đòi chia phòng.

Ngoài ra, trước quy định của nhà cũ là từ cấp 2 trở xuống phải ngủ sớm, Thẩm Sơ luôn chấp hành nghiêm chỉnh, dù không buồn ngủ cũng nằm nhắm mắt trên giường, sau này còn học được cách chui vào chăn học bài, cũng là vì lý do đó mà ra.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 22


Tuy nhiên, lúc này mà bắt Thẩm Sơ nhắm mắt nằm trên giường thì cậu nhất quyết không chịu.

Cậu trở về là để hưởng thụ, sao có thể nhắm mắt đếm cừu được!

Thế là Thẩm Sơ tiến lại gần Tạ Thời Minh, cười với đối phương.

Tạ Thời Minh: “?”

“Nghe nói mẹ đang ở phòng chiếu phim tầng bốn, bảo là muốn xem mấy bộ phim trước kia của đạo diễn nào đó.”

Tạ Thời Minh “ồ” một tiếng, gật đầu.

Rồi sao nữa?

Thẩm Sơ lại cười thêm lần nữa: “Vậy tụi mình cũng lên xem đi, nghe nói hay lắm đó!”

“Nhưng mà... em quên ông nội đã nói gì với em sau bữa tối rồi à?”

“Ừm…”

Đương nhiên không thể!

Xét theo biểu hiện hôm nay của cậu, Thẩm Tùng Quốc "đặc biệt quan tâm” đến cậu, dặn dò cậu ăn tối xong thì đừng gây thêm chuyện gì nữa. Dù gì thì thổi kèn vào buổi tối chính là làm phiền người khác, cho dù người ngoài nhà cũ không nghe thấy, ông vẫn có lý do chính đáng để bác bỏ sự “chăm chỉ” của Thẩm Sơ! Thế nên trước khi đi, ông còn có cảm giác vô cùng hả hê.

Nhưng mà Thẩm Sơ có chịu nghe lời không—

Tất nhiên là không!

“Chúng ta lén đi.”

Thẩm Sơ hạ giọng: “Dù sao ông nội cũng về phòng rồi, ông thường ngủ sớm lắm.”

“Nhưng mà…”

“Thôi nào, nhưng cái gì mà nhưng!”

Cậu nhóc mũm mĩm nheo mắt lại: “Anh định nói để em tự đi một mình sao?!”

“Không có!”

Tạ Thời Minh lập tức lắc đầu: “Anh chỉ định nói... em không sợ ông nội phạt em à?”

“Chuyện đó thì…”

Thẩm Sơ gãi gãi cằm, đúng là một vấn đề đáng suy nghĩ.



Sau bữa tối, Thẩm Dật và Thẩm Tùy vẫn đang học tiểu học nên cũng bị đuổi về phòng.

Nhưng hai người đương nhiên cũng không thể ngủ ngay được, như thường lệ vẫn bật đèn đọc sách, định đọc sách một lát rồi mới đi ngủ. Đột nhiên, có tiếng gõ cửa vang lên—

“Ai đấy?”

Thẩm Dật lẩm bẩm, liếc nhìn Thẩm Tùy.

Không giống như Thẩm Sơ, phòng cậu là "phòng giường lớn”, phòng của Thẩm Dật và Thẩm Tùy là “phòng tiêu chuẩn”, dù sao cũng là sinh đôi, từ khi chào đời đã ở cùng nhau, nên đến giờ vẫn ở chung một phòng.

Phòng cũng khá rộng, không dùng giường tầng mà là hai chiếc giường đặt song song nhau.

Giường của Thẩm Dật gần cửa, Thẩm Tùy thì nằm trong, nhưng vì lười nên thường sai Thẩm Tùy làm cái này cái kia — dù sao em trai sinh sau nửa tiếng thì vẫn là em trai mà!

“Mau đi mở cửa đi.”

Thẩm Dật nằm sấp trên giường chống tay nhìn Thẩm Tùy ngoan ngoãn xuống giường, không khỏi cảm thấy buồn cười, cảm thán: “Sao những lúc này em lại nghe lời thế?”

“Bởi vì em đang luyện tập.”

“Hả? Luyện cái gì?”

Thẩm Tùy: “Luyện sau này khi anh già yếu nằm liệt giường, em cũng sẽ chăm sóc anh như thế.”

Thẩm Dật: “...”

Anh ta đúng là chó! Vì cái gì mà lại muốn mở miệng hỏi!

Thẩm Dật tức đến mức vò chăn, lúc này cánh cửa được mở ra, một cậu nhóc mũm mĩm ló đầu vào.

“He he.”

Thẩm Sơ ngoan ngoãn chào hỏi: “Anh hai, anh ba.”

Thẩm Dật nhướng mày.

Khóe miệng Tạ Thời Minh giật giật, nhìn Thẩm Sơ — đây là “ biện pháp” em nghĩ ra đấy hả?

Thẩm Sơ nháy mắt với Tạ Thời Minh, dùng ánh mắt ra hiệu — đây gọi là một người vui không bằng mọi người cùng vui!

Tạ Thời Minh: “…”

Là một người bị phạt không bằng mọi người cùng bị phạt đi…..

Thì ra “biện pháp” hùng hồn mà Thẩm Sơ nói trước đó chính là kéo mọi người cùng “ tham gia” à?

“Em không ngủ đi, mò đến đây làm gì?”

Lúc này Thẩm Dật cũng bước tới, khoanh tay làm ra vẻ đáng sợ: “Không sợ bị bắt được, ông nội có thể nắm tóc em à!”

“Nhưng mà em không ngủ được.”

Thẩm Sơ nhìn hai người: “Hai anh ngủ được sao?”

Thẩm Dật và Thẩm Tùy nhìn nhau — tất nhiên là không rồi, nếu ngủ được thì đã không bật đèn đọc sách.

Nhưng trước kia đều là như vậy, nằm một lát là ngủ được thôi.

“Chúng ta lên tầng bốn tìm mẹ đi, mẹ đang xem phim đó.”

Thẩm Sơ nhìn Thẩm Dật, cậu biết Thẩm Dật chưa bao giờ cưỡng lại được mấy chuyện này, quả nhiên thấy chân mày Thẩm Dật giật giật.

Nhưng Thẩm Tùy không dao động.

Cậu nhóc mũm mĩm xoa cằm: “Em nghe nói mẹ đang xem phim đề tài kỹ thuật khoa học tương lai, còn nói với ba là phim này từng đoạt giải, nghe bảo mấy nội dung liên quan đến kỹ thuật khoa học đều có mời chuyên gia tham khảo qua đấy.”

Thẩm Tùy lập tức nắm cửa phòng: “Vậy đi thôi.”

“Khoan đã!”

Thẩm Dật giữ vững lý trí, ngăn lại, nheo mắt phượng nhìn Thẩm Sơ: “Vậy sao em không đi một mình? Gọi cả bọn anh làm gì? Em tốt bụng vậy sao?”

Gì chứ, lòng cậu sáng như sao trời mà!

Thẩm Sơ vừa định mở miệng thì thấy Thẩm Dật lại giơ tay —

“Em đừng nói, Minh Minh nói.”

Vừa nói vừa chỉ tay về phía Tạ Thời Minh.

“Ờ…”

Tạ Thời Minh há miệng: “Chuyện này là bởi vì…”

“Cái đó…”

Thấy Tạ Thời Minh lắp bắp, Thẩm Dật học theo dáng đứng chống nạnh của Thẩm Sơ: “Anh biết ngay mà, tên nhóc mũm mĩm này chắc chắn không có ý tốt!”

“Không phải em đang nghĩ nếu bị ông nội phát hiện, thì có thể kéo theo cả anh với Thẩm Tùy cùng bị phạt đấy chứ?!”

Ô hố.

Bị phát hiện rồi~~~

Thẩm Sơ xoa mặt, nghĩ bụng mình mặt dày mà, thế là liền một bên cầm tay Thẩm Tùy, một bên cầm tay Thẩm Dật, kéo dài giọng —

“Anh hai~ anh ba~”

“Chúng ta cùng nhau làm bạn không tốt sao~”

“Là anh em thì phải thương yêu nhau, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Em có ý tốt thật mà, chẳng qua là muốn rủ mọi người cùng đi xem phim thôi, với lại đâu chắc là sẽ bị ông nội phát hiện đúng không?”

Vừa nói, Thẩm Sơ vừa đung đưa tay hai người họ.

“Đi mà, đi ngủ sớm chán chết đi được, đợi buồn ngủ rồi thì mình xuống lầu cũng đâu muộn.”
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 23


“Nếu thật sự bị phát hiện, thì biết đâu ông nội thấy tụi mình đông người lại bỏ qua cho thì sao. Chẳng phải có câu gì mà… ‘pháp bất trách chúng’ à?”

Thật ra Thẩm Tùy rất muốn nói là câu đó không phải dùng như vậy đâu, hơn nữa khả năng xảy ra cũng rất thấp. Nhưng không hiểu sao tay bị lắc mà đầu lại thấy hơi choáng, nên cuối cùng anh không nói gì cả.

Thẩm Dật…

Thẩm Dật ho nhẹ một tiếng, ý chí đang lay động dữ dội — dĩ nhiên là ban đầu cũng không vững vàng gì cho cam — nhưng anh ta cảm thấy nếu bây giờ mà thỏa hiệp thì đúng là chẳng có nguyên tắc gì, nên bèn hắng giọng rồi lên tiếng: “Muốn anh đồng ý thì cũng được thôi.”

“Hử?”

“Nhưng chẳng phải em nói anh em tốt thì phải yêu thương nhau sao?”

Thẩm Dật nở nụ cười với Thẩm Sơ: “Còn anh cả nữa đấy.”

Tự nhiên Thẩm Sơ có cảm giác chẳng lành…

“Cho nên lát nữa em đừng quên đi gõ cửa phòng anh cả nhé. Thuyết phục được anh ấy rồi thì tụi mình cùng lên tầng bốn.”

Nói rồi, Thẩm Dật còn vỗ vỗ vai Thẩm Sơ: “Thời gian gấp rút, nhiệm vụ nặng nề, em phải tranh thủ đấy.”

Thẩm Sơ: “…”

Hôm nay lúc “truyền giáo” với anh cả, đã bị ông nội bắt gặp một lần rồi, giờ mà lại thuyết phục anh cả thành công, rồi bị ông bắt thêm lần nữa thì ông già đó chắc chắn sẽ phun lửa mất?

Huống hồ anh cả đâu có dễ bị thuyết phục như vậy!

Cậu thật khổ quá mà…

---

Phòng của Thẩm Sóc cũng ở tầng hai. Nói chính xác thì phòng ngủ, thư phòng, và các khu sinh hoạt khác của mấy anh em họ đều nằm ở tầng này. Thang máy, cầu thang cách xa phòng ngủ, nên phòng của bọn họ sát nhau.

Tuy nhiên hệ thống cách âm của phòng rất tốt, nếu không phải âm thanh như kèn xô na hoặc đứng sát cửa mà nói chuyện, thì gần như ngăn cách được hầu hết tiếng động, khả năng nghe thấy gì từ ngoài rất thấp.

Vậy nên Thẩm Sóc đang ở trong phòng hoàn toàn không biết ngoài kia đã nháo ra động tĩnh gì.

Lúc này, anh đang cầm một quyển sách, hiếm khi tâm trí lơ đãng.

Không rõ đang nghĩ gì, chỉ là đầu óc trống rỗng, có lẽ chưa bao giờ được thả lỏng như vậy — chỉ ngồi yên như thế thôi cũng đã có một cảm giác thanh thản hiếm có.

Nhưng một tiếng gõ cửa đã kéo anh trở về thực tại.

Giờ này ai lại gõ cửa phòng anh?

Thẩm Sóc hơi nhíu mày, buộc phải đứng dậy ra mở cửa.

Chắc không phải người giúp việc trong nhà, vì sau khi gõ cửa họ sẽ báo cáo hoặc xin phép, mà giờ thì không. Hay là Thẩm Dật hay Thẩm Tùy? Nhưng giờ này hai đứa đó lẽ ra phải ở trong phòng chứ? Với lại thường thì họ cũng sẽ không sang tìm anh.

Cũng khó mà là ông nội — giờ này chắc ông đã đi nghỉ rồi.

Vậy là… ba mẹ?

Hay là…

Thẩm Sóc vừa nghĩ vừa mở cửa.

“Bíp bíp!”

“Anh cả! Khủng long bạo chúa của anh đã sẵn sàng, mình cùng nhau phiêu lưu nào!”

Vừa ngẩng đầu nhìn ra thì đã thấy một cái đuôi lướt qua trước mắt.

Khoan đã… đuôi?

Thẩm Sóc cúi xuống nhìn thì thấy một chú khủng long màu xanh lá đang ôm chân anh. Đầu khủng long ngẩng lên, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn của Thẩm Sơ. Lúc này cậu đang cười với anh, mắt to sáng rỡ đầy tinh quái — nhìn phát biết ngay là chẳng có ý tốt gì.

“Hehe, anh cả~”

Thẩm Sóc không biểu cảm nhìn Thẩm Sơ: “Có chuyện thì nói, nói thẳng.”

Đừng có giở mấy trò cười cười lấy lòng anh.

Thẩm Sơ: “…Ờ.”

“Là… muốn lên tầng bốn xem phim.”

“Rồi sao nữa?”

Thẩm Sóc nghĩ một lát: “Em cũng gọi Tiểu Dật với Tiểu Tùy cùng đi đúng không?”

“Đúng rồi đúng rồi.”

Thẩm Sơ gật đầu lia lịa: “Nên không thể thiếu anh cả được!”

Nếu cái đuôi khủng long phía sau có thể vẫy, chắc giờ đang đong đưa qua lại rồi — đúng kiểu làm nũng lấy lòng luôn…

Nhưng Thẩm Sóc dễ tin vậy sao?

Nghĩ cũng thấy không thể đơn giản như vậy được.

Từ lúc chuyển về biệt thự, đây là lần đầu tiên anh em họ quay về nhà cũ, trước giờ chưa từng có chuyện như vậy xảy ra, vậy mà lần này vừa về đã xảy ra đủ thứ chuyện bất ngờ — mà điều “bất ngờ” duy nhất, chính là con heo nhỏ bỗng dưng nổi hứng này.

À không, bây giờ là một chú khủng long mập màu xanh lá.

Thẩm Sóc hơi nhướn mày: “Cùng đi phiêu lưu?”

Thẩm Sơ lại tiếp tục gật đầu như gà mổ thóc: “Ừ ừ, không thể để ông nội phát hiện được.”

“Khủng long bạo chúa?”

“…Ừ ừ.”

Thẩm Sơ thầm nghĩ, khổ ghê luôn á, rồi túm cái đuôi khủng long của mình qua, cái đầu khủng long lắc lắc: “Anh cả nhìn nè!”

Bộ đồ này là cậu lục tung phòng mình mới tìm được, may là nhớ loáng thoáng là Tô Lạc Duyệt từng mua cho cậu cái này, không thì đến đây chẳng có trang bị gì, phần trăm thắng liền thấp đi!

“Nhưng khủng long bạo chúa là màu vàng, em lại màu xanh. Hơn nữa…”

Thẩm Sóc thong thả nói: “Hơn nữa em nhiều lắm cũng chỉ là một con Agumon thôi, còn chưa tiến hóa, bày đặt khủng long bạo chúa gì?”

Bộ đồ khủng long màu xanh nhìn thì cũng dễ thương, nhưng dù có gượng ép cách mấy cũng không giống nhân vật trong Digimon cho nổi. Thẩm Sóc quan sát kỹ càng, soi mói từng chút — chỉ có cái tam giác ở sau lưng là hơi giống xíu thôi, nhưng cũng là màu vàng nhạt.

Mặc dù có soi mói thật đấy, nhưng chính Thẩm Sóc cũng không nhận ra là bản thân hiếm khi lại có tâm trạng rảnh rang mà đứng đây đấu khẩu với Thẩm Sơ như thế này.

Hơn nữa còn đang chờ cậu nhóc bị chọc quê nữa chứ.

Nhưng Thẩm Sơ lại chớp mắt nhìn anh, bỗng nhiên kêu lên: “Anh cả, anh nhớ được tên nhân vật trong Digimon luôn hả? Còn không nhầm trình tự tiến hóa luôn!”

Thẩm Sóc: “…."

Thấy sắc mặt anh thay đổi, cậu nhóc vội vàng hắng giọng, đổi chủ đề: “Mặc dù điều kiện có hạn, nhưng bọn em còn tặng kèm một bé bò sữa nữa đó!”

“Gì? Bò sữa?”

Thẩm Sóc còn chưa kịp hỏi rõ thì đã thấy Thẩm Sơ duỗi cánh tay mũm mĩm ra, chỉ ra ngoài cửa.

“Kia kìa!”

Thẩm Sơ vừa nói vừa vẫy tay: “Anh trai, mau qua đây”

Chỉ thấy từ bóng tối ở hành lang, chậm rãi bước ra một con… à không, là một người mặc bộ đồ liền thân họa tiết bò sữa trắng đen, đầu đội mũ bò sữa, sau lưng còn có một cái đuôi nhỏ với túm lông trắng ở chót đuôi — Tạ Thời Minh.

Hắn chậm chạp bước đến, gương mặt không chút biểu cảm, chỉ có đôi tai giấu trong mũ là đang đỏ ửng lên.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 24


Nếu không phải Thẩm Sơ gọi hắn, e rằng Tạ Thời Minh có thể đứng mãi trong bóng tối hành lang cho đến tận thiên hoang địa lão!

Thẩm Sóc thực sự không nhịn được mà đưa tay ôm trán: “Sao ngay cả A Minh em cũng...”

Nhóc mập lầm bầm: “May mà mẹ mua không chỉ một bộ!”

May quá, mất mặt không chỉ có mình cậu!

Ha, ha!

Tạ Thời Minh không muốn mặc, thật sự không muốn mặc. Nhưng không chịu nổi cảnh Thẩm Sơ nằm trên mặt đất khóc lóc ăn vạ, nên đến khi hoàn hồn lại, hắn đã mặc vào rồi. Quay sang nhìn nhóc mập, cậu đã bò dậy, tốc độ nhanh khỏi phải nói.

Hắn rất khó không nghi ngờ mình có phải bị gài bẫy không, nhưng chuyện đã tới nước này, chẳng lẽ lại cởi ra rồi đổi ý…

Haiz, tuổi còn nhỏ mà đã hiểu thế nào là “một lần sẩy chân, hối hận muôn đời”!

“Anh cả à, mua một tặng một!”

“Anh nhìn mấy đứa trẻ được chọn khác chỉ có một con Digimon, còn anh thì có tới hai con đấy!”

“Thế nên anh không thể từ chối đâu!”

Thẩm Sơ rung chân Thẩm Sóc, vẻ mặt “anh mà từ chối là em làm loạn lên đó”.

Thẩm Sóc: “…”

Người ta là mua một tặng một, em là ép mua ép bán thì có!

Nhưng chưa đến nửa phút sau, Thẩm Dật và Thẩm Tùy nhìn Thẩm Sóc đang đứng trước mặt, không nhịn được mà há hốc miệng…

Thật sự lôi được anh ấy đến!

Là anh cả! Thật sự là anh cả!

Thẩm Sơ trong lòng gật đầu lia lịa – hy sinh lớn thật

Tạ Thời Minh… hắn mới gọi là hy sinh lớn chứ?

Mà nói đi cũng phải nói lại, chuyện này rốt cuộc liên quan gì tới hắn?



Phòng chiếu phim ở tầng bốn, Thẩm Tùng Quốc ở tầng ba, không thể đi thang máy, đi cầu thang vẫn là an toàn hơn. Dù sao khả năng đụng mặt Thẩm Tùng Quốc khi đi cầu thang cũng thấp hơn nhiều.

Thế là Thẩm Sơ kéo Tạ Thời Minh đi đầu, Thẩm Dật và Thẩm Tùy ở giữa, Thẩm Sóc đi cuối.

Năm người nhẹ nhàng lặng lẽ leo cầu thang, vì trong số đó Thẩm Sơ là thấp nhất, lại mặc “đồ béo” nhất – dù sao cũng kéo theo một cái đuôi ngắn ngắn mập mập – nên lúc đi, nhìn từ phía sau, thực sự giống một con khủng long nhỏ béo tròn, lắc qua lắc lại.

Thẩm Dật và Thẩm Tùy cứ nhìn mãi, loá cả mắt.

Đang leo cầu thang, Thẩm Sơ bỗng cảm thấy có ai đó kéo cậu một cái, cậu “ái da” một tiếng, hai tay mũm mĩm vội vã vẫy vài cái để giữ thăng bằng, rồi lập tức quay đầu – ai dám kéo cậu?

Thẩm Dật và Thẩm Tùy nhìn nhau, cùng nhún vai.

Ý là – ai mà biết.

Thẩm Sơ tức không chịu được, không phải các anh thì là ai?!

Chính là một trong hai người các anh!

Tiếc là không ai chịu nhận, cậu đành quay đầu tiếp tục leo.

Mà cậu leo rất vất vả, cầu thang dài, bậc lại cao, chân cậu lại ngắn… Tuy Thẩm Sơ kiên quyết không chịu thừa nhận, rằng sau này chân cậu sẽ dài ra, nhưng giờ thì chiều cao có hạn, nên có lúc còn phải dùng tay để bám. Đã leo không vững, còn bị người ta chọc ghẹo, thật sự là phiền chết đi được!

Nói là Thẩm Sơ kéo Tạ Thời Minh, chẳng bằng nói Tạ Thời Minh đang lôi cậu đi, đôi lúc còn phải đỡ một tay.

Đồ liền thân đúng là đồ liền thân, đến móng vuốt cũng làm luôn, cực kỳ chi tiết chỉn chu.

Tay giấu bên trong, có chừa chỗ để thò ra, nhưng ống tay thì hơi dài với Thẩm Sơ, nên cứ cách một lúc là tay lại bị tụt vào trong, ví dụ như bây giờ – đang bị Tạ Thời Minh kéo phần cổ tay, chỉ thấy móng vuốt khủng long mập mập lộ ra, vừa ngắn lại vừa béo, trông có vẻ hơi... ngốc.

Nhưng sau khi Thẩm Sơ lại “ái da” một tiếng nữa, cái móng vuốt khủng long ấy bỗng nhiên toát ra “sát khí” – siết lại, giơ lên, tuy nhìn bên ngoài vẫn ngắn ngủi béo mập, nhưng ít ra cũng ra dáng.

“Ai kéo em vậy hả!”

“Suỵt!”

Thẩm Dật giơ ngón tay lên: “Tới tầng ba rồi, em không sợ làm ông nội tỉnh dậy à?”

Nhóc mập nheo mắt: “Đừng có đánh trống lảng với em!”

Ông nội làm gì dễ tỉnh đến thế!

“Nói, có phải anh kéo em không!”

Thẩm Sơ vừa nói vừa giơ móng vuốt dọa Thẩm Dật.

Thẩm Dật chớp mắt, nhìn cái móng vuốt béo ú giơ trước mặt mình, mặt dày lắc đầu: “Vừa nãy không phải anh.”

“Vậy thì là anh ba!”

Thẩm Sơ chỉ lo tức giận, không nhận ra điểm lạ trong lời nói, lại giơ móng vuốt về phía Thẩm Tùy.

Chỉ thấy Thẩm Tùy cũng lắc đầu: “Lúc nãy anh không có kéo em.”

Không phải hai người họ, chẳng lẽ là anh cả?!

Thẩm Sơ tức đến chống nạnh, còn Tạ Thời Minh thì liếc nhìn Thẩm Dật và Thẩm Tùy, do dự không biết có nên mở miệng không.

Nhưng còn chưa kịp nghĩ xong, đã thấy một bàn tay vươn ra từ giữa hai người kia, rất tự nhiên kéo cái mũ khủng long của Thẩm Sơ, kéo đến mức đầu cậu chao đảo, rồi lại rất tự nhiên thu tay về.

Ngay sau đó, Thẩm Sóc lên tiếng: “Đừng quậy nữa, mau đi đi.”

Thẩm Sơ: “…”

Tạ Thời Minh: “…”

Thôi được rồi, không truy cứu nữa.

Nhưng Tạ Thời Minh hơi dừng lại, không nhịn được liếc nhìn Thẩm Sơ vài cái.

Nhóc mập nhạy bén cảm nhận được, lập tức quay phắt lại trừng mắt nhìn Tạ Thời Minh – anh cũng muốn kéo em phải không?!

Tạ Thời Minh liền “suỵt” một tiếng.

Thẩm Sơ càng khó chịu – cậu có nói gì đâu chứ!

“Em…”

“Có người tới!”

Thẩm Sóc cũng hạ thấp giọng, theo đó là tiếng bước chân vọng đến từ xa!

Hơn nữa ngày càng gần, vang lên trong hành lang.

Dù có thảm lót, vẫn nghe ra được.

Nói cách khác, người đó đang rất gần họ, giờ trốn cũng không kịp nữa rồi!

Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng, mấy người không hẹn mà cùng nín thở.

Ngay cả Thẩm Sóc cũng hiếm khi điều chỉnh lại hơi thở.

Là ai vậy?

Chẳng lẽ thật sự là ông nội?

Vậy chẳng phải họ tiêu đời rồi sao?

Tim Thẩm Sơ đập thình thịch, trong lòng không ngừng gào thét tiêu rồi tiêu rồi, cậu còn tưởng là không có gì sơ suất, giờ này lẽ ra Thẩm Tùng Quốc đã ngủ rồi chứ, sao còn đi lại bên ngoài, chẳng lẽ thật sự chờ để bắt cậu sao?
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 25


Lại nghĩ, cậu việc gì phải khổ thế này? Chẳng qua chỉ là không muốn ngủ sớm thôi, ở trong phòng làm gì đó cũng được mà, sao nhất định phải chui ra ngoài chuốc khổ… hy sinh thì lớn, còn bị kéo, giờ còn bị phạt nữa?

A, phiền chết đi được!

Không chỉ mình Thẩm Sơ căng thẳng, Thẩm Dật và Thẩm Tùy cũng mặt đầy lo lắng. Đây là lần đầu tiên họ làm chuyện thế này, còn bị bắt tại trận, cảm giác chờ “xét xử” thực sự chua xót vô cùng.

Nhưng lúc này, chẳng ai trách móc Thẩm Sơ cả.

Thậm chí còn đang nghĩ xem có lý do nào để ứng phó cho qua không—nói là nhà vệ sinh tầng hai hỏng, họ lên tầng ba đi vệ sinh?

Hoặc là nói họ mộng du?

Hay đơn giản là muốn ngủ cùng ông nội?

Ặc~~~

Thôi thôi bỏ đi.

Trong lúc đầu óc rối tung nghĩ đủ thứ, thì tiếng bước chân đã đến rất gần, hướng đi rõ ràng, tiến thẳng về phía cầu thang, không có một chút do dự nào, mũi chân cũng không hề rẽ.

Ngay sau đó, liền thấy một bóng người xuất hiện ở đầu cầu thang—

Tóc đã bạc nhưng dáng người vẫn thẳng tắp, chỉ là… mặt tròn tròn.

Hả?

Mặt tròn tròn?

Mấy người Thẩm Sơ nhìn kỹ, mới nhận ra không phải Thẩm Tùng Quốc, mà là quản gia Chu!

Nhưng quản gia Chu thì cũng đâu có được…

Chưa kịp để cả đám lộ ra vẻ mặt thất vọng, liền thấy quản gia Chu liếc xuống tầng dưới một cái, rồi lại thản nhiên quay mặt đi, tiếp tục bước về phía trước, miệng còn lẩm bẩm: “Ôi chao, đi uống chút nước thôi, khát quá.”

Gió yên sóng lặng, không có chuyện gì xảy ra.

Thẩm Dật ngập ngừng hỏi: "Quản gia Chu đây là… có thấy tụi mình không nhỉ?”

Mấy người lại nhìn nhau—

Kệ đi kệ đi, mau lên tiếp!

Thế là cả bọn vội vã rón rén đi tiếp lên tầng bốn.

……

Trong phòng chiếu phim, trên màn hình đang chiếu một bộ phim, nhưng thật ra Tô Lạc Duyệt chẳng mấy tập trung.

Bà đã không ít lần hỏi Thẩm Minh Châu, liệu có phải mình đã sai, nếu như năm đó sinh Thẩm Sóc xong mà chọn rời khỏi giới giải trí, thậm chí dọn về nhà cũ sống cùng, thì có phải đã không đến nông nỗi này?

Dù trước bữa tối, bà cũng biết được Thẩm Sóc muốn ăn gì, nhưng lại không phải do chính miệng Thẩm Sóc nói.

Có lẽ đối với người mẹ này, Thẩm Sóc vẫn có rất nhiều điều không thể nói ra.

Thậm chí còn không muốn lại gần?

Thẩm Minh Châu không có ở đây, Tô Lạc Duyệt muốn ở một mình một lát nên đã đuổi ông về phòng, khi hoàn hồn lại, bà giống như nghe thấy tiếng gõ cửa. Là chồng bà quay lại à? Không phải nói không cần ở bên cạnh sao…

Tô Lạc Duyệt vừa không nói nên lời vừa đi ra mở cửa.

Thế nào, lần này bà tự ra mở cửa, ông có lý do ở lại rồi à?

“Đã bảo không cần anh…”

Vừa mở cửa, Tô Lạc Duyệt liền sững người.

Vì người đứng ngoài không phải Thẩm Minh Châu, mà là…

“Ta da!”

“Mẹ ơi, phim có hay không? Mẹ xem đến đoạn nào rồi ạ? Có thể chiếu lại từ đầu được không? Bọn con cũng muốn xem!”

Thẩm Sơ líu lo một tràng, rồi kéo Tạ Thời Minh cùng giơ tay: “Các anh muốn xem, con cũng muốn xem, bọn con đến xem phim cùng mẹ đây, là lén lút đến đó nha!”

Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh có mặt, Thẩm Dật và Thẩm Tùy cũng có, còn có cả Thẩm Sóc…

Tô Lạc Duyệt chớp mắt, bất giác quay đầu đi.

Thẩm Sóc cao lớn, dù ánh sáng trước cửa phòng chiếu phim mờ nhạt, nhưng vẫn thấy rõ hốc mắt Tô Lạc Duyệt đột nhiên đỏ hoe.

Khoảnh khắc đó, chính Thẩm Sóc cũng không nói rõ được cảm giác trong lòng là gì.

Bởi anh biết, Tô Lạc Duyệt chỉ đỏ mắt sau khi thấy anh xuất hiện.

Nhưng nếu bây giờ hối hận, thì trước kia sao lại bỏ rơi anh?

Có thể vì Thẩm Sơ mà lui về ở ẩn năm năm, sao lại không thể vì anh?

Mũi Thẩm Sóc cũng bất giác cay xè, liền quay đầu sang hướng khác.

Đúng lúc này, bỗng nghe thấy tiếng Thẩm Sơ “á á” kêu lên, rồi ngồi xổm xuống, mặt mày nhăn nhó, còn quay đầu lại lườm bọn họ: “Ai lại kéo đuôi em nữa rồi!”

“Muốn kéo thì kéo đi, sao còn kéo lên trên!”

Tạ Thời Minh ngơ ngác: “Sao thế?”

Sao thế?!

Còn hỏi sao thế?!

Tất nhiên là bị kéo trúng chỗ hiểm rồi! Dù nhỏ nhưng vẫn là chỗ hiểm!

Cậu nhóc mũm mĩm lấy tay che lại chỗ đó, suýt nữa úp mặt xuống đất.

Một cục nhỏ ngồi xổm ở chỗ đó trông càng lùn tịt, nhưng rõ ràng “tiểu kê kê” bị thương khiến khí thế càng tăng vọt, quay đầu lại giận dữ mà vẫn đầy khí phách, ỷ vào tuổi còn nhỏ không biết xấu hổ, mở miệng định gào lên: “Có ai thiếu gà và trứng hả!”

Sao lại ra tay với cậu chứ!

Trận này mà gào thì không ai chịu nổi, ngay cả Thẩm Tùng Quốc cũng chịu không nổi, thế nên rõ ràng có người bắt đầu chột dạ—

Thẩm Dật theo bản năng lùi lại một bước, lập tức bị Thẩm Sơ khóa mục tiêu.

“Anh, hai!”

“Ờ, anh không cố ý.”

Thẩm Dật theo bản năng giấu tay ra sau lưng, cũng không ngờ lại thành ra thế này, nhìn Thẩm Sơ một cái rồi nhỏ giọng: “Ai bảo em lùn quá, lúc nãy đi cầu thang có sao đâu…”

“Nói nhảm! Lúc nãy đi cầu thang là em đi trước anh một bậc!”

Thẩm Dật chợt hiểu: “À đúng, giờ em thấp hơn rồi.”

“Nhưng cũng không thể trách anh không chú ý được, lúc em đi trước anh một bậc, cũng đâu cao hơn là bao.”

Thẩm Sơ: “……”

Nhóc mập tức đến mức đấm xuống đất, không chỉ bị kéo trúng “chỗ hiểm”, mà còn bị xúc phạm chiều cao!

“Anh hai, ngày mai em phải nấu một nồi trứng gà cho anh ăn—”

“Phụt.”

Cùng với tiếng của Thẩm Sơ, còn có một tiếng cười không thể kiềm chế được.

Tô Lạc Duyệt là người phản ứng đầu tiên, ngạc nhiên nhìn Thẩm Sóc, kế đến là Thẩm Dật và Thẩm Tùy, rồi đến Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh, đặc biệt là Thẩm Sơ, gần như là sững sờ nhìn Thẩm Sóc.

Thẩm Sóc vậy mà lại cười… Không, dĩ nhiên anh ấy biết cười, nhưng mà!
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 26


Trên mặt Thẩm Sóc! Vậy mà lại có hai lúm đồng tiền!

Trên mặt anh cả vậy mà lại có lúm đồng tiền!

Còn là hai cái!

Hai cái luôn đó!

Thẩm Sóc bị mọi người nhìn chằm chằm, dù gương mặt đã nhanh chóng trở lại vẻ vô cảm thường ngày, nhưng vẫn không ngăn được những ánh mắt “nóng bỏng” nhìn anh, vì vậy không tránh khỏi cảm giác không thoải mái, theo bản năng muốn quay đầu đi. Thế nhưng lúc này, trên mặt anh lại bất ngờ truyền đến một cảm giác ấm áp.

Tô Lạc Duyệt mỉm cười xoa nhẹ gương mặt Thẩm Sóc, giọng dịu dàng: “Con thật sự rất giống ba con.”

Thẩm Sóc mím môi, sau một lúc lâu ừ một tiếng.



Cuối cùng, sau một hồi ầm ĩ, mấy người cũng bước vào phòng chiếu phim.

Tô Lạc Duyệt kéo Thẩm Sóc ngồi cạnh mình. Thẩm Dật vì sợ lại chọc giận nhóc mập, trong lòng vừa cảm kích hai cái má lúm đồng tiền của anh cả đã “cứu mạng” kịp thời, vừa kéo Thẩm Tùy ngồi xuống bên cạnh Thẩm Sóc.

Thẩm Sơ hừ nhẹ một tiếng, rồi kéo Tạ Thời Minh ngồi xuống bên cạnh Tô Lạc Duyệt.

Cậu đang mặc đồ liền thân, khó khăn khi leo lên ghế sofa, liền được Tạ Thời Minh ở phía sau đẩy nhẹ mông một cái. Sau đó Tạ Thời Minh cũng trèo lên, còn cậu nhóc mũm mĩm thì dùng cả tay lẫn chân cùng lúc để xoay người lại, nghĩ thầm: Sao lại chênh lệch như vậy chứ!

Chỉ là cao hơn cậu một chút, gầy hơn cậu một chút, sao mặc đồ liền thân mà khe ở giữa háng cũng rộng hơn?

Chắc chắn là do cậu chưa hồi phục hẳn!

Tất cả là lỗi của anh hai!

"Ách xì!”

Thẩm Dật dụi mũi, dưới ánh sáng mờ nhạt từ màn hình chiếu phim, anh ta nghiêng đầu nói nhỏ với Thẩm Tùy: “Em nói xem, mai thằng nhóc mập ấy có nấu cho anh một nồi trứng thật không? Đến lúc đó em ăn phụ anh nhé?”

Tô Lạc Duyệt đang xem một bộ phim không giới hạn độ tuổi, phù hợp cho trẻ con, mà Thẩm Tùy lại rất thích mấy phim thể loại khoa học viễn tưởng như thế này, nên đang xem cực kỳ say mê. Khi nghe Thẩm Dật nói gì đó bên tai, anh không quay đầu, chỉ buột miệng hỏi: “Ăn gì cơ?”

“Trứng gà chứ gì nữa.”

Thẩm Tùy “ồ” một tiếng, rồi đáp: “Nhưng em đâu cần bồi bổ trứng và… gà.”

“Ý gì thế?”

Thẩm Dật ngơ ngác, trứng là trứng, gà là gà, trứng gà thì là trứng gà, không phải chỉ nói đến trứng thôi à? Chẳng lẽ còn có gì khác?

Thẩm Tùy thở dài, lúc này mới quay đầu nhìn sang: “Người không ý thức được mới có thể xúc phạm Sơ Sơ.”

“Gì cơ?!”

Rốt cuộc đang nói cái quái gì vậy?!

Thẩm Tùy tấm tắc hai tiếng, lắc đầu: “Hành vi và ý thức của con người đều xuất phát từ hoàn cảnh bản thân. Khi điều kiện không đủ, họ sẽ không nghĩ rằng việc kéo đuôi người ta lên cao có thể gây ra ảnh hưởng gì, vì họ không có nhận thức ấy. Điều này gọi là ‘suy bụng ta ra bụng người’ ưm—”

Xàm xí!

Toàn là xàm xí!

Thẩm Dật túm lấy Thẩm Tùy lắc mạnh: “Em đừng có bôi nhọ sự trong sạch của anh!”

Ngay cả nhóc mập còn chưa gọi là ‘vô kê chi đản’ (trứng không có gà), anh ta sao có thể thua nó được?!

"Vậy anh hãy để em chuyên tâm xem phim…”

“Anh móc mắt em luôn bây giờ!”

“Còn nữa, tuổi còn nhỏ mà đã học hư rồi, nói mấy lời kiểu đó!”



“Ách xì!”

Thẩm Sơ dụi mũi, chuyên tâm ngồi trên sofa xem phim.

Phim này cậu từng xem rồi, là bộ phim rất kinh điển, giờ xem lại vẫn thấy hay.

Dù sao làm gì cũng hơn đi ngủ sớm.

Cậu nhóc mũm mĩm đung đưa đôi chân, hiếm có tận hưởng, rồi vô thức nghiêng đầu dựa vào bên cạnh. Bên cạnh là Tô Lạc Duyệt, đã quen với việc Thẩm Sơ dựa vào nên quay đầu xoa nhẹ cái đầu nhỏ của cậu, nhìn hai đứa – một là khủng long nhỏ, một là bò sữa nhỏ – trong lòng cảm thấy vô cùng hài lòng, nghĩ thầm sau này phải mua thêm vài bộ nữa, trẻ con lớn nhanh mà.

Bên kia, Tạ Thời Minh nhìn Thẩm Sơ dựa vào người Tô Lạc Duyệt, không kìm được nhìn vài lần, rồi khẽ mím môi.

Hắn cúi đầu nhìn bộ đồ mình đang mặc, s* s**ng một chút, chất liệu mềm mại, lông xù xù, dán vào da cũng không gây ngứa, phía trước là màn hình chiếu phim lớn— tất cả đều là những thứ trước đây hắn chưa từng thấy, chưa từng chạm qua.

Được nhận về nhà họ Thẩm, có thấy không quen không?

Đương nhiên là có.

Cho đến tận bây giờ, hắn vẫn có cảm giác không quen.

Nhưng kỳ lạ thay, cảm giác không quen đó… mỗi khi ở cạnh Thẩm Sơ lại như bị suy giảm đi rất nhiều.

Tạ Thời Minh cũng không rõ là vì sao.

Nhưng mà… hắn dần dần, không còn muốn ở một mình nữa.

Vì thể đợi Tạ Thời Minh lấy lại tinh thần, hắn khẽ kéo tay Thẩm Sơ, lúc Thẩm Sơ nhìn sang, hắn ngập ngừng một chút rồi mở miệng: “Hồi nãy còn chưa trả lời em.”

“Hử?”

Thẩm Sơ ngạc nhiên, trả lời gì cơ?

Rồi cậu lại nghe thấy Tạ Thời Minh nói tiếp: “Anh sẽ nghĩ xem mình thích ăn gì, cũng sẽ nói ra mình thích ăn gì. Món khoai tây em nói, chắc anh cũng sẽ thích. Ngày mai anh sẽ thử.”

Đôi mắt Thẩm Sơ dần trợn to.

Lạ quá, rất lạ.

Tạ Thời Minh sao lại nói dài thế này, hơn nữa những lời hắn nói….

Thẩm Sơ vô thức ghé sát lại gần, ngạc nhiên nhìn chằm chằm Tạ Thời Minh, lần này trở về, cậu phát hiện trên người Tạ Thời Minh có rất nhiều điều không giống trước kia, nhất là khi đối mặt với cậu — thật sự rất khác biệt.

Vậy có khi nào… còn điều gì khác, đang chờ cậu phát hiện?

Trong trí nhớ, khi còn nhỏ Tạ Thời Minh đâu phải như vậy? Hầu hết lúc nào mặt cũng trầm tĩnh, ít cười, ít nói, có khi mặt lạnh còn hơn cả anh cả, luôn có cảm giác xa cách, không thích thân cận với mọi người, ai mà tới gần một chút là lập tức lặng lẽ tránh ra…

Nghĩ đến đây, Thẩm Sơ chợt “hể” lên một tiếng—

Cậu nhớ là mình từng dựa sát vào Tạ Thời Minh rồi nhỉ?

Nhưng Tạ Thời Minh hình như không tránh ra?

Ừm… thử xem sao!

Đã ngồi gần nhau, Thẩm Sơ vừa nghĩ vừa dịch người lại gần Tạ Thời Minh thêm một chút, vai kề vai, tay chạm tay, thậm chí còn kéo hai cái đuôi chạm vào nhau, thân mật đến mức không thể thân hơn.

Nhưng dù như vậy, Tạ Thời Minh vẫn không có phản ứng gì!
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 27


Thẩm Sơ không kìm được mà chọc vào má của Tạ Thời Minh.

Đứa nhỏ đáng thương.

Hóa ra chỉ cần cho một chút ấm áp là không thể từ chối người khác sao?

Cũng không nói trước kia người nhà họ Thẩm đối xử với Tạ Thời Minh không tốt, chỉ là khi sống chung với nhau thì vẫn cần có thời gian để hòa hợp. Hơn nữa, cũng không biết vì sao, có lẽ vì dáng vẻ của Tạ Thời Minh khiến người khác cảm thấy phải cho hắn một khoảng không gian riêng.

Vì vậy sau này tuy Tạ Thời Minh đã hòa hợp với người nhà họ Thẩm, nhưng hình thức sống chung cũng đã được định hình từ sớm.

Nhưng trong thân thể nhỏ bé của Thẩm Sơ lại chứa một tâm trí người lớn, lại còn là người quay về thời thơ ấu, nên chẳng chút kiêng dè, không hề sợ hãi, hoàn toàn không bận tâm điều gì. Vì thế mà cậu dường như đã tìm ra một “lối đột phá” khác với mọi người?

Nghĩ lại, mấy ngày nay, Tạ Thời Minh dường như đã "phá lệ" với cậu không ít lần rồi nhỉ?

“Em đang nghĩ gì vậy?”

Trước mặt bỗng có một bàn tay vẫy vẫy.

Thẩm Sơ ngẩng đầu lên, nhìn Tạ Thời Minh, rồi bất ngờ làm mặt quỷ với hắn.

Sớm biết hắn là người như thế, thì cậu đã làm vậy từ lâu rồi!

Hai bàn tay nhỏ mũm mĩm nhéo lấy đôi má tròn trịa, thịt má bị ép lại thành một cục, đôi mắt to cũng bị kéo xệ xuống, lại còn lè lưỡi, trông vừa ngốc nghếch vừa tinh nghịch.

Tạ Thời Minh sững người.

Đợi đến khi hoàn hồn lại thì không nhịn được mà bật cười.

Lần này Thẩm Sơ nhìn rất rõ, cậu buông tay ra rồi nhào tới, bám vào vai Tạ Thời Minh, chọc vào má trái của hắn — ở đây! Thì ra cũng có một lúm đồng tiền rất nông! Giống hệt anh cả, chỉ có điều chỉ có một bên, không sâu, nếu không cười lớn thì chẳng nhìn thấy.

Chẳng lẽ người không hay cười đều có má lúm đồng tiền sao?

Nhưng ba của cậu cũng có má lúm đồng tiền mà?

Thẩm Sơ vừa chọc vừa hỏi: “Anh có biết mình có má lúm đồng tiền không?”

Lại là một phát hiện mới mẻ!

“Cười thêm cái nữa đi, để em xem——”

Chưa nói hết câu đã bị đè đầu xuống.

Là Tô Lạc Duyệt.

Bên kia, Thẩm Sóc cũng đang đè đầu Thẩm Dật.

Hai người đang tập trung xem phim, mỉm cười, rồi đồng loạt quay đầu sang bên cạnh——

“Bé cưng, cùng anh trai xem phim nghiêm túc được không?”

“Hai đứa các em, ngứa đòn rồi phải không?”

Thẩm Sơ: “……”

Thẩm Dật và Thẩm Tùy: “……”

Ồ, biết rồi!

---

Xem phim không quá khuya, Thẩm Minh Châu đến, thấy mấy đứa nhỏ đều ở đây thì sửng sốt một hồi lâu. Sau đó thấy Thẩm Sơ đã buồn ngủ, liền một tay bế cậu bé đang dụi mắt, tay còn lại dắt theo Tạ Thời Minh, đưa cả hai về phòng.

Lúc được đưa về phòng, Thẩm Sơ vẫn mơ mơ màng màng nhưng lại cảm thấy rất vui——

Tối nay dù có nhiều chuyện rắc rối, nhưng cũng coi như là thuận lợi!

Quan trọng nhất là... không bị ông nội phát hiện, haha.

Nhưng đến hôm sau, cậu nhóc mũm mĩm nhìn vào video giám sát, im lặng…

Trong thư phòng tầng ba, năm người đứng thành hàng, từ Thẩm Sơ đến Thẩm Sóc, tín hiệu có thể nói là full vạch, nhưng dù tín hiệu có tốt đến đâu cũng vô ích, ai mà ngờ hôm nay Thẩm Tùng Quốc lại đi xem camera chứ! Mọi chuyện xảy ra tối qua hiện rõ rành rành!

“Mấy đứa để quy củ của nhà cũ ở đâu rồi hả?”

Sắc mặt Thẩm Tùng Quốc thực sự rất khó coi, đập bàn nghiêm khắc chất vấn: “Hay là mấy đứa không coi ta ra gì nữa?!”

Thẩm Minh Châu không nhịn được lên tiếng: “Ba, ba nói vậy có hơi nghiêm trọng rồi——”

“Nghiêm trọng?”

Thẩm Tùng Quốc cắt lời: “Con nhìn bọn nhỏ mà xem, không nói đến hai đứa bé, lúc Thẩm Sóc bọn nó còn ở với ta, chưa bao giờ như vậy, chưa từng làm mấy chuyện lén lút thế này!”

“Nhưng bọn nó mới về được bao lâu? Giờ quay lại, Tiểu Sóc biết xem phim hoạt hình, Tiểu Dật với Tiểu Tùy thì thức khuya, còn cùng anh cả bày trò với hai đứa nhỏ, hôm nay muộn như vậy mới xuống lầu, lén la lén lút, không tuân thủ quy củ, con bảo vậy chưa nghiêm trọng sao?”

“Vậy con nói thử xem, nếu nghiêm trọng thì phải như thế nào?”

Thẩm Tùng Quốc giận đến cực điểm, lại liếc sang Tô Lạc Duyệt, rồi tiếp tục nói: “Hai đứa mà không biết dạy con, thì cứ để bọn nhỏ về lại đây, cả hai đứa nhỏ này cũng đưa qua luôn——”

“Không được!”

Tô Lạc Duyệt lập tức phản bác: “Ba, con không thể đưa Tiểu Sóc bọn nó về đây nữa!”

“Còn nữa, con cũng không cảm thấy việc bọn trẻ thỉnh thoảng ngủ muộn hay thư giãn một chút thì có ảnh hưởng gì. Trước đây Tiểu Dật còn cùng con tham gia chương trình thực tế hai tháng trời, cũng đâu có sao——”

“Là con không hề báo trước với ba!”

Thẩm Tùng Quốc đập bàn: “Tự ý quyết định, giờ còn dám lôi ra nói?!”

“Nhưng con làm gì với con mình, tại sao phải xin phép ba trước?”

Tô Lạc Duyệt mắt đỏ hoe: “Chẳng lẽ đến quyền quyết định của chính con với con mình cũng không có sao?”

“Chính con muốn ở giới giải trí thì cũng không sao, nhưng cái vòng tròn đó có gì mà không thể xảy ra, con còn dẫn cả con theo?”

“Nói trắng ra là... ba vốn dĩ vẫn không xem trọng con——”

“Ba!”

“Ông nội!”

Hai giọng nói vang lên cùng lúc, một là của Thẩm Minh Châu, một là của Thẩm Sơ.

Không ai ngờ lúc này Thẩm Sơ lại lên tiếng.

Là người nhỏ tuổi nhất ở đây, dù ai cũng biết chuyện tối qua là do Thẩm Sơ khởi xướng, nhưng không ai dám nói ra, vì lần này Thẩm Tùng Quốc thật sự nghiêm khắc, mọi người cũng không muốn làm cậu bé hoảng sợ.

Nên khi Thẩm Sơ lên tiếng, mọi người đều rất kinh ngạc.

Ngay cả Thẩm Tùng Quốc cũng không ngờ cậu sẽ mở miệng lúc này, hơn nữa còn không khóc, ánh mắt nhìn ông rất nghiêm túc và trong sáng, giọng nói cũng rất rõ ràng, rõ ràng truyền đến tai Thẩm Tùng Quốc——

“Ông nội, ông có biết anh cả, anh hai và anh ba thích ăn món gì không?”

Thẩm Tùng Quốc cau mày: “Tất nhiên là biết——”

“Nếu họ nói với ông thì ông sẽ biết, nhưng nếu họ không nói... thì có nghĩa là họ không thích ăn gì sao?”
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 28


Thẩm Sơ lắc đầu, rồi lại hỏi: “Vậy trước mỗi bữa ăn, ông có hỏi anh cả, anh hai với anh ba muốn ăn gì không?”

“Không nói chuyện ăn uống nữa, ông có biết trên mặt anh cả có lúm đồng tiền giống ba không? Mặt anh trai cũng có đó, một cái bên trái, nhàn nhạt thôi. Còn ông nội thì cháu không biết, vì ông nội chẳng bao giờ cười cả.”

Thẩm Tùng Quốc sững người, bất giác quay sang nhìn Thẩm Sóc và Tạ Thời Minh, rồi lại liếc qua Thẩm Minh Châu.

Lúc này, Thẩm Minh Châu không cười.

Hay phải nói là, từ khi trở về nhà cũ, dường như ông chưa từng thấy con trai mình cười?

Rõ ràng ông còn nhớ, trước đây con trai ông rất hay cười…

Mà trên mặt Thẩm Sóc có má lúm đồng tiền… đứa trẻ đã ở bên ông mười bốn năm, thế mà ông lại… Và những câu hỏi của Thẩm Sơ, thậm chí cả những câu chưa kịp hỏi – nếu tiếp tục hỏi, liệu ông có trả lời được không?

Vẻ mặt Thẩm Tùng Quốc chợt trầm xuống.

Ánh mắt cũng rũ xuống, trong khoảng thời gian ngắn lại có chút ngẩn ngơ, thậm chí trông như già đi vài tuổi.

Một lúc sau, Thẩm Tùng Quốc nhắm mắt lại, mệt mỏi phất tay: “Thôi được rồi, mấy đứa ra ngoài hết đi—”

Lời còn chưa dứt, ông chợt cảm giác bên chân có thứ gì đó.

Theo bản năng, ông cúi đầu nhìn thì thấy Thẩm Sơ không biết đã trèo lên chân ông từ lúc nào, đang bám lấy mà bò lên?

“Ông nội, đỡ cháu với, cháu sắp ngã rồi!”

Thẩm Tùng Quốc theo phản xạ đỡ lấy, bế đứa bé tròn vo vào lòng. Cảm giác mềm mại, ấm áp chưa từng trải qua lan ra, rồi thấy cậu nhóc trong lòng ngực vươn tay, hai ngón tay tròn xoe đặt lên hai bên khóe miệng ông, cùng lúc đẩy lên…

“Ông nội, ông có má lúm đồng tiền không vậy, để cháu xem thử!”

Thẩm Tùng Quốc: “?”

Đã bao giờ thấy ai dám nhổ lông trên đầu lão hổ chưa?

Hôm nay, Thẩm Minh Châu và mấy người khác coi như được mở mang tầm mắt.

Đầu tiên là bị lời Thẩm Sơ nói làm sững sờ, rồi lại thấy phản ứng của Thẩm Tùng Quốc khiến họ có phần khó nói nên lời. Nhưng ngay sau đó, Thẩm Sơ đã lon ton chạy tới, chẳng những bò lên trên chân Thẩm Tùng Quốc mà còn đòi xem má lúm đồng tiền của ông?

Đây chẳng khác nào không chỉ nhổ lông trên đầu lão hổ mà còn là đào mộ tổ trên đầu Thái tuế!

"Ai, bé cưng, không được làm vậy!" – Thẩm Minh Châu vội ngăn lại sau cú sốc.

“Mau xuống đi.”

“Nhưng con muốn xem má lúm đồng tiền.”

Có lẽ vì thấy khoé miệng ông nội bị đẩy lên rồi lại hạ xuống, không cố định được, hơn nữa tay nhỏ lại mỏi vì giơ lâu, Thẩm Sơ bĩu môi than thở rồi ngả vào lòng Thầm Tùng Quốc, còn làm bộ làm tịch mà thở dài một cái: “Ông nội chẳng bao giờ cười cả.”

“Cháu muốn coi má lúm đồng tiền cơ. Ông có không vậy?”

Vừa nói vừa ngẩng đầu lên, giọng năn nỉ: “Ông nội, ông thử cười một cái được không?”

“Như cháu nè.”

Thẩm Sơ nhe răng cười tươi, rồi đưa tay nắn má mình: “Nhưng cháu lại không có má lúm đồng tiền.”

“Ông nội có biết mình có hay không có má lúm đồng tiền không?”

Đứa nhỏ trong lòng cứ líu lo không dứt, cảm giác mềm mại trên má vẫn chưa tan, lại thêm trọng lượng tròn trịa áp lên người – như thể hoàn toàn tin tưởng ông – tay chân mũm mĩm ôm chặt lấy ông, nằm gọn trong lòng ông, khiến ông có cảm giác nếu không ôm chặt thì cậu bé sẽ ngã xuống mất.

Mà Thẩm Sơ thì chẳng chịu ngồi yên, vừa hỏi han liên tục, vừa đung đưa chân, vừa ngẩng đầu nhỏ lên nhìn, làm cho Thẩm Tùng Quốc vốn định giữ gương mặt nghiêm nghị cũng không giữ nổi, cuối cùng còn phải vòng tay ôm lấy cậu bé cho chắc.

Chờ lấy lại tinh thần thì thấy hai ông cháu đã thân mật với nhau từ lúc nào chẳng hay.

Gương mặt Thẩm Tùng Quốc căng cứng, giờ phút này chẳng biết nên phản ứng thế nào, cũng không biết nên nói gì.

“Thôi nào, bé cưng, đừng làm phiền ông nội nữa.”

“Ái ui?”

Thẩm Sơ còn đang nhìn chằm chằm Thẩm Tùng Quốc thì đã bị người ta bế thốc lên.

Thường thì chỉ có Thẩm Minh Châu mới hay bế cậu như vậy – vừa quay đầu lại nhìn thì đúng là ông.

Không biết ông đã lại đây từ lúc nào, sau khi bế Thẩm Sơ lên thì quay sang nhìn Thẩm Tùng Quốc. Hai cha con nhìn nhau, không biết vì sao, trong mắt lại hiện lên một sự trầm mặc khó tả.

Trận "sóng gió" này cuối cùng kết thúc một cách chẳng đâu vào đâu. Thẩm Sơ vẫn không biết trên mặt Thẩm Tùng Quốc rốt cuộc có má lúm đồng tiền hay không.

Một tuần sắp trôi qua, mấy ngày còn lại không biết là vì có việc hay vì lý do nào khác mà Thẩm Tùng Quốc gần như không xuất hiện, trừ giờ ăn cơm. Thẩm Minh Châu và Tô Lạc Duyệt cũng trở nên rất im lặng.

Trong bầu không khí đó, Thẩm Sơ đương nhiên cũng ngoan ngoãn hẳn, không gây chuyện, không quậy phá, trở nên cực kỳ nề nếp.

Tạ Thời Minh và ba anh em nhà họ Thẩm thì càng khỏi phải nói – trở lại nhịp sinh hoạt thường nhật ở nhà cũ, Tạ Thời Minh thì như thế nào cũng có thể thích nghi.

Ngày cuối cùng, Thẩm Tùng Quốc đứng bên cửa sổ thư phòng trên tầng ba, quản gia Chu đứng phía sau ông.

“Lão gia, thiếu gia và thiếu phu nhân sắp đi rồi.”

“Mấy vị thiếu gia còn hỏi thăm ngài nữa đấy.”

Thẩm Tùng Quốc khựng lại một lúc mới khẽ “ừ”một tiếng, sau một lúc lâu lại hỏi: “Lão Chu, ông thấy mấy ngày nay... yên tĩnh không?”

“Vâng, đúng là yên tĩnh.”

“Có phải là quá yên tĩnh không?”

Giọng Thẩm Tùng Quốc mang theo sự nghi hoặc: “Hay là tôi già rồi, lãng tai, nên không nghe thấy?”

Quản gia Chu đáp: “Lão gia, chẳng phải bây giờ giống như trước kia sao?”

“Đúng thế, giống như trước kia...”

Thẩm Tùng Quốc đột nhiên thở dài: “Nhưng sao tôi lại thấy...”

Sao ông lại cảm thấy… có chút không quen nhỉ?

"Ông thấy trước kia tốt, hay là bây giờ tốt hơn?" – Thẩm Tùng Quốc lại hỏi.

Quản gia Chu đương nhiên sẽ không ngốc đến mức cho rằng "bây giờ" mà Thẩm Tùng Quốc nói đến là mấy ngày yên tĩnh này. Vì vậy, ông ấy ngẫm nghĩ rồi mới đáp: “Chuyện này tôi cũng không biết nói sao, nhưng tôi biết có một câu như thế này.”

“Hử? Câu gì vậy?”

Thẩm Tùng Quốc quay đầu nhìn lại.

Quản gia Chu mỉm cười: “Không phải người ta vẫn nói – cuộc sống không có khả năng không thay đổi, ngài nói xem có đúng không?”
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 29


Thẩm Tùng Quốc liếc nhìn quản gia Chu một cái, bỗng dưng lắc đầu rồi hiếm khi nở một nụ cười: “Ông cũng thật biết nói.”

“Ai da!”

Thẩm Tùng Quốc suýt nữa bị giật mình, trừng mắt nhìn quản gia Chu: “Ông làm gì thế? Sao lại đột nhiên hét lên thế hả!”

Quản gia Chu: “Lão gia, nụ cười này của ngài, thật ra nên để tiểu thiếu gia Sơ Sơ nhìn thấy một chút.”

Thẩm Tùng Quốc: “…”

“Cậu ấy mấy hôm nay cứ nhắc đến ngài mãi đấy, sắp đi rồi, ngài không đến gặp cậu ấy một chút sao?”

Thẩm Tùng Quốc tặc lưỡi: “Thằng nhóc thối đó…”



“Ba ơi, chúng ta không chờ ông nội thêm một lát nữa sao?”

Thẩm Sơ dán sát vào chân Thẩm Minh Châu, ngẩng đầu hỏi: “Ba không định chào tạm biệt ông nội à?”

Thẩm Minh Châu cảm thấy hơi ngượng, thực ra mấy ngày nay đều thấy không được tự nhiên, cũng không rõ tại sao. Ông cũng từng nói chuyện này với quản gia Chu, gián tiếp thôi, chắc là cũng đến tai cha ông rồi. Nhưng giờ mà kêu ông đi tìm Thẩm Tùng Quốc thì…

“Ông nội mấy hôm nay cũng không xuất hiện mấy.”

Thẩm Minh Châu ngồi xổm xuống, nhìn thẳng Thẩm Sơ, không khỏi thở dài: “Nếu lại cãi nhau thì sao?”

Thẩm Sơ chớp mắt, bất ngờ dùng tay chọc vào chóp mũi Thẩm Minh Châu: “Ba nhát gan quá đi mất.”

Thẩm Minh Châu nheo mắt: “Sao con lại nói ba như thế?”

“Cẩn thận ba cù lét con đấy!”

Nói xong liền giơ tay định làm thật.

Thẩm Sơ vừa cười khúc khích vừa tránh né: “Nhưng mà lần này các anh cũng đi cùng, chúng ta sắp rời đi rồi mà.”

Thẩm Minh Châu sững người, tay cũng khựng lại.

Chưa kịp phản ứng thì có một bàn tay vỗ lên vai ông, quay đầu lại thì thấy là Tô Lạc Duyệt.

“Đi thôi, chúng ta cùng nhau lên lầu.”

Thẩm Minh Châu đứng dậy, xoa xoa mũi, lí nhí hỏi: “Em không sao chứ? Thực ra anh đi một mình cũng được—”

“Nói gì thế hả.”

Tô Lạc Duyệt ngắt lời ông, bất đắc dĩ lườm một cái, lại vỗ lên đầu ông: “Được rồi, đừng có lằng nhằng với em nữa. Trong giới giải trí còn chuyện gì em chưa từng thấy qua, chưa từng trải qua? Mấy chuyện trong nhà thế này thì có là gì. Hơn nữa, em đâu có nhỏ mọn hay yếu đuối đến thế, chuyện có lớn là bao đâu.”

“Đúng rồi đúng rồi.”

Thẩm Minh Châu gật đầu lia lịa, cười cười ghé sát: “Vợ anh là người rộng lượng và kiên cường nhất.”

“Biết thế là tốt.”

Đang nói dở, hai người bỗng thấy có gì đó không đúng, quay đầu nhìn lại—

Chỉ thấy Thẩm Sơ đứng khoanh tay nhìn họ chằm chằm, phía sau là Tạ Thời Minh đang cầm hai chiếc vali trẻ em cũng nhìn theo, bên cạnh Thẩm Dật và Thẩm Tùy cũng không cãi nhau nữa, ngay cả Thẩm Sóc ở bên cạnh cũng quay đầu sang nhìn mấy lần.

Thẩm Minh Châu và Tô Lạc Duyệt: “…Ờ…”

Thẩm Sơ tặc lưỡi hai cái: “Tối nay khi tắm con muốn kì cọ kỹ càng.”

Thẩm Minh Châu: “Sao vậy?”

“Nổi hết cả da gà rồi.”

Ái dà! Nhóc mập này học ai mà dám trêu chọc ba mẹ như vậy hả!

Thẩm Minh Châu lần này thật sự muốn cù lét Thẩm Sơ.

Ngay lúc ấy—

“Khụ!”

Ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy Thẩm Tùng Quốc và quản gia Chu cùng đi từ trên lầu xuống.

“Ba!”

Thẩm Minh Châu không nghĩ tới ông còn chưa đi lên lầu, lại thấy được Thẩm Tùng Quốc đi xuống, ý thức được điều gì, không khỏi hốc mắt nóng lên: “Ba, bọn con còn đang muốn đi lên lầu chào tạm biệt ba đâu, không nghĩ tới ba cùng quản gia Chu lại đi xuống trước……”

Thẩm Tùng Quốc nhìn dáng vẻ của Thẩm Minh Châu, không khỏi thở dài, sau đó cảm thấy có chút không quen cùng không thích ứng được, nhưng vẫn giơ tay lên, vỗ vỗ vào vai Thẩm Minh Châu: “Dù sao… cũng nên tiễn các con một chút.”

Câu nói này cũng không được tự nhiên cho lắm.

“Ba…!”

Lần này, Thẩm Minh Châu cảm thấy sống mũi cay cay.

Đang định nói gì thêm thì bị Thẩm Tùng Quốc vỗ vào mặt, ông lão lập tức trở lại vẻ nghiêm nghị: “Được rồi, lớn tướng rồi, con cái cũng đứng đây cả đám, con thu lại một chút cho ba!”

“…Dạ.”

“Khụ.”

Thẩm Tùng Quốc hắng giọng, nhìn mọi người ở đây, đặc biệt là mấy đứa nhỏ: “Lần sau các con quay lại… ý là, trước tháng sau, ta sẽ mời chuyên gia đến một chuyến.”

“Chuyên gia?”

Thẩm Minh Châu buồn bực: “Chuyên gia gì cơ ạ?”

“Yên tâm, không phải lại bắt các con học cái này cái kia, chỉ là ta… quản gia Chu kiến nghị nên sửa lại quy củ của nhà cũ một chút.”

Bên cạnh, quản gia Chu liếc nhìn Thẩm Tùng Quốc một cái, rồi khẽ ho một tiếng, gật đầu với mọi người.

Đúng vậy, không sai.

Thiếu gia, thiếu phu nhân, các tiểu thiếu gia—hãy tin tưởng tôi đi!

Thẩm Minh Châu và Tô Lạc Duyệt: “…”

Thẩm Sơ và Thẩm Sóc bọn họ: “…”

“Ờ… sao quản gia Chu lại nảy ra ý tưởng này vậy?”

Thẩm Minh Châu gãi mũi hỏi: “Sửa quy củ nhà cũ à? Thế định sửa theo hướng nào?”

“Sửa theo hướng nào à? Giờ vẫn chưa nghĩ ra—”

“Khụ khụ!”

Quản gia Chu đứng sau Thẩm Tùng Quốc ho khan mấy tiếng.

Thẩm Tùng Quốc dừng lời, im lặng hai giây rồi mới nói tiếp: “Dù sao tháng sau các con quay lại thì sẽ biết.”

“Tháng này không thể quay lại được sao?”

Một giọng nhỏ non nớt vang lên.

Thẩm Tùng Quốc cúi đầu nhìn: “Tháng này cháu còn muốn đến à?”

Thẩm Sơ nghiêng đầu: “Ông nội nói sẽ sửa quy củ đúng không ạ?”

“Ừm…”

“Thế cháu đến có được xem phim hoạt hình không?”

“Trẻ con không thể xem suốt được.”

Thẩm Tùng Quốc lại ho khẽ một tiếng: “Nhưng trong thời gian quy định… thì được.”

“Nếu tối cháu không ngủ được, có thể không ngủ không?”

“Không được ngủ quá muộn, càng không được thức trắng.”

“Thế nếu cháu muốn học câu cá, ông nội đi cùng cháu được không!”

“Ông…”

Thẩm Tùng Quốc ngẩn người, còn tưởng Thẩm Sơ sẽ đòi hỏi gì quá quắt, ai ngờ lại là cái này, khiến ông hơi không phản ứng kịp.

Cùng thằng bé này đi câu cá sao?
 
Back
Top Bottom