Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 10


Cuối cùng cũng có thể được trở về tuổi thơ một lần nữa, nếu không bù đắp lại những gì đã thiếu trước đây, vậy thì trở về có ý nghĩa gì chứ!

Trước kia, cậu chỉ biết đọc sách hoặc học tập, ép bản thân căng hơn cả dây đàn. Từ nhỏ đến lớn chưa từng dám thả lỏng dù chỉ một chút, sợ rằng mình sẽ giậm chân tại chỗ, thế nên cứ liều mạng lao về phía trước. Nhưng rốt cuộc, tất cả có ý nghĩa gì chứ?

“Mẹ ơi, con có thể không đọc sách không?”

Suýt chút nữa Tô Lạc Duyệt đã bật khóc—

Được chứ!

Sao lại không được!

Cuối cùng nhà họ cũng có một đứa trẻ biết chơi rồi!

Tô Lạc Duyệt thậm chí còn muốn đích thân ngồi xuống xem cùng Thẩm Sơ, nhưng tiếc là bà còn có công việc phải bàn bạc, bèn hỏi: “Bé cưng, con muốn có người xem cùng không? Muốn xem phim hoạt hình gì? Con biết cách bật TV tìm kiếm không?”

Thẩm Sơ muốn nói rằng có gì khó đâu, chẳng lẽ cậu chưa từng bật TV sao? Cậu đâu có không biết chữ.

Nhưng nghĩ lại, ôi chao, bây giờ không phải là lúc để thể hiện rằng mình biết chữ, ít nhất thì cậu cũng không thể tìm kiếm bộ phim mình muốn xem một cách trơn tru được. Hơn nữa, trước đây cậu cũng không xem nhiều.

Phải tìm ai đó xem cùng mới được.

Nhưng Tô Lạc Duyệt và Thẩm Dật đều bận, Tạ Thời Minh lại trạc tuổi cậu, vậy nên chỉ còn lại...

Đôi mắt tròn xoe của Thẩm Sơ dán chặt lên người Thẩm Sóc.

Tìm Thẩm Sóc sao?!

Cái người ít nói, lạnh lùng nghiêm túc, làm việc đâu ra đó, trưởng thành sớm hơn tuổi, chẳng biết thế nào là giải trí, chỉ cần hơi cau mày cũng đủ khiến tim cậu đập thình thịch ấy à?

Ừm... cũng không phải là không thể?

Dù sao thì tính ra, chưa đến nửa năm nữa cậu sẽ rời khỏi nhà họ Thẩm, sợ gì chứ!

Nghĩ vậy, cậu chẳng còn chút áp lực tâm lý nào nữa.

Thế là Thẩm Sơ lập tức lấy lại tinh thần—

Cậu ưỡn bụng nhỏ, ngước nhìn Thẩm Sóc đầy mong đợi, ánh mắt nói lên tất cả. Thẩm Dật nhìn thấy cảnh này thì bất giác hít sâu một hơi, không vội rời đi mà đứng lại chờ xem kết quả.

Thẩm Sóc cau mày, không chút do dự nói: “Tìm người khác đi.”

Thẩm Dật lập tức nhìn Thẩm Sơ với vẻ mặt như đang hóng chuyện vui, thậm chí còn lè lưỡi trêu chọc cậu. Thấy chưa, nhóc béo, anh cả làm sao có thể đồng ý với em chứ? Huống hồ, xem phim hoạt hình với anh cả à? Không hợp chút nào!

Thẩm Sơ cũng biết rằng Thẩm Sóc sẽ không dễ dàng đồng ý, nhưng—

Cậu bây giờ không còn là cậu trước đây nữa!

Béo khỏe thì can đảm hơn, Thẩm Sóc mới 14 tuổi, dễ đối phó hơn nhiều so với lúc anh 26 tuổi.

Thế là Thẩm Sơ lao tới ôm lấy chân Thẩm Sóc, mông nhỏ chổng lên, cả người đu lên như một món đồ trang trí, sống động thể hiện màn dạo đầu của một trận khóc lóc ăn vạ: “Không, em chỉ muốn anh cả thôi, không cần ai khác!”

Nếu anh không chơi với em, em sẽ quậy lên đấy!

Cậu nhóc mũm mĩm ngước mặt lên, há miệng định gào.

Nửa phút sau, Thẩm Sóc ngồi trên sofa xem phim hoạt hình cùng Thẩm Sơ...

Lúc Tô Lạc Duyệt và Thẩm Dật rời đi, Thẩm Dật còn quay lại nhìn, biểu cảm phức tạp khó tả.

Thẩm Sơ cũng không thể tin được, cậu vậy mà! Lại thành công thật rồi!

Trời ơi, Thẩm Sóc chịu thua chiêu này sao?

Cậu lén lút liếc nhìn bên cạnh, nghĩ thầm chắc là vì không còn cách nào khác thôi, dù sao cũng chưa ai làm như cậu cả.

“Xem gì đây?”

“Hả?”

Thẩm Sơ lập tức lắc đầu, giả ngốc: “Xem gì là sao ạ?”

Thẩm Sóc bất đắc dĩ: “Anh hỏi em muốn xem phim hoạt hình gì.”

“Ồ ồ.”

Thẩm Sơ gãi đầu, thấy Thẩm Sóc đã cầm điều khiển, chuyển kênh sang mục phim hoạt hình, bèn giơ tay đòi điều khiển: “Em muốn tự tìm xem.”

Cậu cũng không biết muốn xem gì, trước đây không xem nhiều, mà toàn là ký ức từ rất lâu rồi.

Bây giờ có phim hoạt hình nào hay nhỉ?

Ban đầu cậu không có ý định gì cụ thể, chỉ là không muốn đọc sách, muốn tìm chút việc để làm, mà bây giờ đang là trẻ con, nên xem phim hoạt hình cũng hợp lý. Nhưng đến khi tìm thì mới phát hiện, phim hoạt hình nhiều thật!

Hơn nữa, đủ mọi thể loại!

Hoa cả mắt, choáng cả mặt.

Cậu vẫn nhớ phải hỏi ý kiến của người bên cạnh, rất rộng lượng: “Anh thích xem cái nào?”

À phải, Tạ Thời Minh cũng bị cậu kéo xem cùng.

Dù sao thì anh em phải hòa thuận yêu thương nhau chứ.

Nhưng khi quay sang, cậu thấy Tạ Thời Minh đang đờ người ra. Nghe vậy, hắn chỉ lắc đầu, khẽ nói: “Gì cũng được.”

Thẩm Sơ định trêu rằng chẳng có phim nào tên là “Gì cũng được”, nhưng rồi lại nhạy bén nhận ra tâm trạng Tạ Thời Minh có vẻ không tốt, hoặc có lẽ hắn đang buồn? Sao thế nhỉ, mẹ con Chúc Phương Trân chẳng phải đã rời đi rồi sao?

Từ khi nào hắn trở nên trầm lặng hơn?

Hình như là từ khi Tạ Tuấn Trạch gọi Tạ Thời Minh là sao chổi?

Nghĩ vậy, Thẩm Sơ liền nhích lại gần Tạ Thời Minh hơn một chút, nghiêng đầu hỏi: “Vậy em chọn đại nhé?”

Tạ Thời Minh ừ một tiếng, rồi cảm thấy bên cạnh mình như có một chú mèo nhỏ đang dụi dụi, tròn vo, ấm áp, cánh tay kề sát cánh tay, cánh tay bé nhỏ mềm mại, nhiệt độ truyền thẳng đến hắn.

Có phải quá gần không nhỉ?

Tạ Thời Minh nhíu mày, dường như không quen lắm, nhưng lại không biết phải nói thế nào.

Thế là, tâm trí hắn không còn để ý đến chuyện khác nữa.

Do dự một lúc, rồi hắn nghe thấy tiếng bàn tay béo nhỏ vỗ lên đùi, giọng nói non nớt vang lên: “Xem cái này đi.”

Nói rồi, còn kéo tay Tạ Thời Minh lắc lắc, nhắc nhở: “Anh bảo ‘gì cũng được’ đấy nhé, mau xem cùng em đi!”

Tạ Thời Minh lại bị nắm tay một cái, rồi lại bị buông ra. Hắn không biết mình đang nghĩ gì nữa, nhưng mơ hồ mà làm theo Thẩm Sơ, cùng ngước lên nhìn TV.

Có xem vào hay không thì chưa biết, nhưng chí ít hắn cũng không còn suy nghĩ vẩn vơ nữa.

Còn Thẩm Sơ thì thực sự xem rất nhập tâm.

Trọn bộ series phim "Digimon", cậu đã từng nghe qua bộ phim hoạt hình này, rất nổi tiếng, vì vậy cậu chọn phần đầu tiên để xem, cậu vừa xem, lập tức chìm đắm vào trong đó, nào là Agumon, Gabumon, á ố, oa oa…

Agumon tiến hóa thành Greymon!

Hửm? Đây chẳng phải là—

“Chẳng phải chỉ là một con khủng long thôi sao?”
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 11


Thẩm Sơ vô thức nhìn về phía Tạ Thời Minh, nhưng phát hiện hắn không hề lên tiếng.

Vậy ai đang nói chuyện?

"Còn là một con khủng long màu vàng."

Tạ Thời Minh vượt qua người cậu, nhìn sang bên cạnh, vừa định mở miệng thì thấy Thẩm Sơ giơ cao bàn tay nhỏ, ra hiệu suỵt với hắn, rồi chính mình cũng từ từ quay đầu lại, tròn mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Sóc.

Chỉ thấy Thẩm Sóc nhíu mày, đang xem TV.

Dáng vẻ thì đúng là như vậy, nhưng ánh mắt lại chẳng hề di chuyển, khoanh tay ngồi ngay ngắn, trông như chẳng chú tâm gì cả, nhưng lại hoàn toàn không nhận ra Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh đang nhìn mình!

Hai giây sau, ánh mắt Thẩm Sóc hơi lệch xuống, chạm phải ánh mắt của Thẩm Sơ...

Ừm, bầu không khí có chút vi diệu.

"Khụ."

Thẩm Sóc quay đầu đi, mặt không cảm xúc: "Chẳng có gì hay ho cả, khủng long màu vàng... rất ấu trĩ."

Thẩm Sơ giơ bàn tay mũm mĩm sờ cằm, cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng—đây là đánh giá cảm quan sao?

Cậu quay đầu nhìn về phía Tạ Thời Minh—đây là nói thật à?

Thẩm Sóc, ông anh 14 tuổi của cậu, vẫn đang học cấp hai, nhưng đã bắt đầu tiếp xúc với công việc của công ty, thậm chí còn có thể hỗ trợ Thẩm Minh Châu xử lý một số công việc, nhìn tài liệu chẳng khác gì đọc sách giáo khoa. Bình thường thích xem bản tin thời sự, chờ dự báo thời tiết, ngoài ra còn đọc tạp chí kinh tế và báo tài chính...

Anh ấy có thể xem phim hoạt hình á?!

Sao lại có chuyện viễn tưởng như sao chổi đâm vào Trái Đất thế này!

Không phải là Thẩm Sơ không tin, mà là cậu không dám tin.

Cậu lại quay đầu lại, nheo mắt nhìn Thẩm Sóc, ánh mắt đầy hoài nghi.

Còn chưa kịp nói gì, đã bị Thẩm Sóc ấn đầu, không cho phản kháng, quay trở lại nhìn màn hình TV.

"Xem của em đi."

Thẩm Sơ chu môi: "Anh có xem không?"

"Không."

Không xem sao còn chưa đứng dậy?

Thẩm Sơ chớp chớp mắt, còn đang định quay đầu lại thì nghe thấy tiếng động từ phía cửa. Chưa kịp phản ứng, cậu đã thấy Thẩm Sóc bất ngờ đứng dậy, xoay người ngồi lên sofa quay ngang với TV.

“Con đang xem hoạt hình đấy à, bé cưng?!”

"Á..."

Thẩm Sơ bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất, hai chân nhỏ khua khua trong không trung, cái đầu nhỏ ngửa ra sau: "Ba ơi!"

Thẩm Minh Châu lập tức bật cười, gương mặt tuấn tú lộ ra hai lúm đồng tiền mờ nhạt, trông vừa rạng rỡ vừa ấm áp. Đã bước sang tuổi trung niên nhưng khí chất vẫn cuốn hút như xưa, ông ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Sơ mà cọ cọ đầy cưng chiều.

Sau khi đặt cậu xuống, ông lại định ôm Tạ Thời Minh, nhưng Tạ Thời Minh theo phản xạ né xuống phía sau.

Bàn tay của Thẩm Minh Châu khựng lại giữa không trung.

Ngay sau đó, ông lại bật cười, xoa xoa đầu Tạ Thời Minh.

"Hai đứa lại xem TV ở đây à?"

"Anh cả cũng xem nữa đấy!" Giọng non nớt của Thẩm Sơ vang lên lanh lảnh.

Thẩm Sóc: "…Anh chỉ ngồi cùng hai đứa thôi."

"Không phải đâu!"

Thẩm Sơ giống như một cái loa nhỏ, cứ nhất quyết phải vạch trần: "Anh cả còn vừa mới bình luận—ưm—"

Thẩm Sóc trực tiếp đưa tay bịt miệng cậu lại.

Thẩm Sơ giãy giụa ô ô, vẫn muốn vạch trần người nào đó đang "chối đây đẩy".

"Đúng rồi."

Thẩm Sóc chậm rãi nói: "Ngày mai phải đến nhà ông nội rồi nhỉ?"

Thẩm Sơ: "…"

Cậu nhóc mũm mĩm lập tức xìu xuống.

A, cậu lại nhớ ra rồi.

Mặc dù Thẩm Sóc đã chuyển về đây sống, nhưng theo quy định, mỗi tháng bọn họ đều phải quay về nhà cũ ở một tuần... Mỗi lần trở về, đối với Thẩm Sơ mà nói, đều là một cuộc tra tấn.

Sao cậu lại quên mất chuyện này chứ!

Đánh rắn thì phải đánh bảy tấc, bảy tấc của rắn mập cũng là bảy tấc.

Thẩm Sóc vừa mở miệng đã nhắm trúng điểm yếu của Thẩm Sơ.

Cậu nhóc mũm mĩm lập tức nằm bò ra, chẳng còn tâm trạng tiếp tục lải nhải nữa.

Chủ yếu là vì nhà cũ có quá nhiều quy tắc.

Ví dụ như mỗi lần về, Thẩm Tùng Quốc đều sẽ kiểm tra và đánh giá kết quả học tập của bọn họ, không được nói to, không được ồn ào, ăn không được nói chuyện, ngủ không được làm ồn, đứng phải ngay ngắn, ngồi phải đoan trang, tóm lại cái gì cũng phải theo phép tắc.

Mấy cái khác còn chịu được, nhưng mỗi khi đến phần kiểm tra, đến lượt Thẩm Sơ thì sự chênh lệch lại càng lộ rõ.

Trước năm 5 tuổi, Thẩm Tùng Quốc đã không vừa ý cậu, sau khi biết cậu không phải con ruột nhà họ Thẩm, ông lại càng soi mói hơn, nhíu mày chê bai đủ kiểu. Nếu bị ngó lơ còn đỡ, nhưng khi đó Thẩm Sơ lại cứ thích nhào tới nịnh nọt.

Đúng là tự rước khổ vào thân.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lần này dù sao cậu cũng sắp rời đi rồi, còn sợ cái gì nữa?

Đúng rồi, cậu sợ cái gì chứ!

Thẩm Sơ vỗ vỗ đầu, cứ thuận theo tự nhiên thôi.

Nghĩ đến đây, cậu bỗng dưng cảm thấy không gì có thể cản trở mình nữa.

Haha!

Tạ Thời Minh ở bên cạnh nhìn, chỉ thấy Thẩm Sơ vốn đang ủ rũ, đôi mắt tròn xoe cụp xuống, bỗng chốc lại nheo mắt đầy gian xảo, trông y như một chú mèo con vừa nghĩ ra trò nghịch ngợm. Thậm chí, hắn còn có cảm giác sau lưng cậu xuất hiện một cái đuôi lông xù, đang đung đưa đắc ý.

Lại đang nghĩ gì đây?

Tạ Thời Minh cảm thấy hôm nay Thẩm Sơ có gì đó rất khác lạ.

Không nói rõ được là thay đổi ở đâu, nhưng có một số hành động… ừm, rất khác trước, thậm chí đôi lúc còn khiến hắn ngơ ngác không nói nên lời. Nhưng kỳ lạ là, hắn lại không thấy ghét, cũng chẳng phản cảm.

So với lúc hắn mới đến nhà họ Thẩm, Thẩm Sơ luôn bài xích, cố tình giữ khoảng cách với hắn, mỗi ngày tỉnh dậy đều tìm chuyện để làm, như thể không muốn để mình rảnh rỗi, thì Thẩm Sơ của hiện tại dường như đã trở nên sinh động hơn nhiều.

Như một bé chuột hamster chạy vòng quay, tràn đầy sức sống và năng lượng.

Chỉ là… có vẻ không còn thích làm "việc nghiêm túc" nữa.

Bên này, Thẩm Minh Châu vừa tan làm về nhà, bên kia, Tô Lạc Duyệt cũng vừa nói chuyện công việc xong. Hà Lâm không ở lại ăn tối vì còn có công việc khác, chào hỏi một câu rồi vội vàng rời đi. Hôm nay tâm trạng Tô Lạc Duyệt rất tốt, nói rằng lát nữa sẽ tự tay xuống bếp.

"Đúng rồi, Tiểu Tùy đi trại hè, chẳng phải hôm nay sẽ về sao?"

"Ồ, ba đã cho người đón về nhà cũ trước rồi."

Thẩm Minh Châu khẽ ho một tiếng: “Dù sao ngày mai chúng ta cũng sẽ về đó, nên ba sai người đón Tiểu Tùy về trước luôn.”
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 12


Tô Lạc Duyệt há miệng định nói gì đó, nhưng hồi lâu chỉ gật đầu, khẽ đáp: "Em không biết."

Thẩm Minh Châu bất đắc dĩ xoa đầu Tô Lạc Duyệt.

Thẩm Sơ đứng trên ghế sô pha, bàn tay mũm mĩm bám lấy lưng ghế, lén lút quan sát, rồi không khỏi thở dài trong lòng. Sau đó, cậu vỗ vỗ lưng ghế, cất giọng non nớt: "Mẹ ơi, tối nay mẹ định nấu món gì ngon vậy?"

Tô Lạc Duyệt hoàn hồn, thu lại tâm trạng, mỉm cười trả lời: "Mẹ sẽ nấu món con thích ăn."

Rồi như chợt nhớ ra điều gì, bà quay sang nhìn Thẩm Sóc và Tạ Thời Minh: "À... còn hai con thì sao? Hôm nay mẹ sẽ nấu món các con thích. Tiểu Dật thích bò hầm cà chua, còn hai con..."

"Không cần đâu, con ăn gì cũng được." Thẩm Sóc cắt ngang lời Tô Lạc Duyệt.

Tạ Thời Minh hơi do dự một chút, nhưng cũng nói: "Con cũng vậy, ăn gì cũng được."

Tô Lạc Duyệt mím môi, rồi lại nở nụ cười: "Vậy cũng được."

Nhưng Thẩm Sơ có thể nhìn ra một chút mất mát trong đáy mắt bà. Chuyện này cũng không thể vội vàng, dù sao Thẩm Sóc và những người còn lại chỉ mới dọn về không lâu. Ở nhà cũ, họ chưa bao giờ có thói quen lựa chọn món ăn yêu thích, chỉ đơn giản là ăn những gì có sẵn.

Hơn nữa, Tô Lạc Duyệt cũng đã quay lại công việc, còn mấy đứa trẻ ai cũng bận rộn việc riêng, không giống như Tiểu Dật - người luôn đi theo bà tham gia chương trình giải trí suốt hai tháng qua. Để hòa hợp với nhau, chắc chắn vẫn cần thêm thời gian.

Thẩm Sơ nhìn bóng lưng Tô Lạc Duyệt đi vào bếp, thấy Thẩm Minh Châu cũng vội vàng đi theo giúp đỡ. Nhưng thực ra, ông vào chỉ để lén dỗ dành bà. Đôi mắt tròn của cậu hơi nheo lại.

Nói thế nào nhỉ... hiện tại, người thân với Tô Lạc Duyệt nhất là cậu, sau đó cùng Thẩm Dật ở chung một thời gian, quan hệ nhìn cũng không tệ lắm. Nhưng những người còn lại, bao gồm cả Tạ Thời Minh, vẫn còn có khoảng cách với bà.

Dù trước đó, Thẩm Minh Châu và Tô Lạc Duyệt thường xuyên về nhà cũ, nhưng do không sống cùng nhau từ nhỏ, nên giữa ba anh em Thẩm Sóc và ba mẹ vẫn tồn tại một sự xa cách.

Đặc biệt là Thẩm Sóc – khoảng cách giữa anh và ba mẹ lên đến 14 năm.

Một thiếu niên đã trưởng thành, làm sao có thể bù đắp đây?

Còn Tạ Thời Minh thì lại càng khỏi nói. Hắn chỉ mới được nhận về không lâu...

Nói rằng Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu vô trách nhiệm thì không đúng. Ai cũng có những khó khăn và bất đắc dĩ riêng. Nhưng thời gian đã trôi qua, dù có hối hận cũng không thể quay lại, chỉ có thể cố gắng bù đắp ngay từ bây giờ.

Thẩm Sơ úp mặt lên lưng ghế sô pha, đếm đếm ngón tay. Sau này, nếu cậu rời đi rồi, ba mẹ sẽ ra sao đây?

---

Đến giờ ăn tối, Thẩm Sơ đứng trên ghế, cầm muôi múc thức ăn, lần lượt gắp cho Tạ Thời Minh: "Cái này, anh ăn thịt bò hầm cà chua không? Ăn cà chua hay là thịt bò?"

"Trứng xào cà chua, món em thích nhất đó, anh thử một miếng đi!"

"Đùi gà sốt coca cũng ngon lắm, nhưng anh tự gỡ xương nha."

"Còn có món này..."

"Rồi cái này nữa—"

Thẩm Dật vừa nhai thịt bò, vừa không nhịn được gõ gõ mặt bàn: "Em đang làm cái gì vậy?"

Thằng nhóc mập hôm nay bị sao thế? Uống nhầm thuốc à?

Hay là trong hai tháng anh ta vắng nhà, đã xảy ra chuyện gì mà anh ta không biết?

Thẩm Minh Châu và Tô Lạc Duyệt cũng quay sang nhìn Thẩm Sơ, vẻ mặt đầy tò mò. Nhưng thấy cậu có thể thân thiết với Tạ Thời Minh như vậy, hai người đều cảm thấy vui mừng, nên cũng không lên tiếng ngăn cản.

Nhưng Thẩm Dật thì chịu không nổi, anh ta vẫn thấy khó hiểu.

Thẩm Sơ cầm muôi, mỗi lần đều múc đầy thức ăn, rồi cẩn thận bỏ vào bát của Tạ Thời Minh, chất lên thành một ngọn núi nhỏ. Sau đó, cậu chống nạnh, chỉ vào cơm và thức ăn: "Anh chọn một món trước đi, rồi em sẽ gắp thêm cho anh."

"Không..."

"Không thì em lại gắp hết một lượt nữa."

Tạ Thời Minh lập tức im lặng, nhíu mày, do dự hồi lâu rồi ăn một miếng trứng xào cà chua.

A ha, chọn món cậu thích rồi!

Đúng là tinh mắt.

Nhóc béo vui vẻ múc thêm một muỗng trứng xào cà chua. Nhiều món ăn như vậy, thế nhưng lại chọn trứng xào cà chua, dù không biết có thích hay không, nhưng chắc chắn là không ghét, cậu thật thông minh, thế là thử ra được rồi!

Sau đó, cậu quay sang Thẩm Sóc, múc cho anh ấy một muỗng trứng xào cà chua.

“Anh cả, em chia sẻ món em thích nhất cho anh.”

Thẩm Sóc nhìn qua liếc mắt một cái.

Tiểu chân chó lập tức tươi cười: "Anh có thích không?"

Thẩm Sóc ăn một miếng, định nói qua loa cho xong chuyện.

Nhưng nhìn nụ cười trên gương mặt Thẩm Sóc, cuối cùng anh ấy vẫn trả lời: "Cũng được, hơi ngọt."

"Vậy thử món này đi!"

"Ừm."

"Còn món này?"

"Ờ."

Thẩm Sơ nheo mắt, gãi cằm, rồi lại gắp thêm một muỗng trứng xào cà chua:

"Anh cả, món này có ngon không?"

"Khá ổn."

Thẩm Sóc tưởng cậu quên mình đã gắp món này rồi, nên lại đáp một câu.

Giọng điệu vẫn nhàn nhạt, nhưng so với phía trước thì nhiều hơn mấy chữ!

Thẩm Sơ vốn thích ăn trứng xào cà chua kiểu ngọt, nên suy nghĩ một chút, rồi gắp thêm vài muỗng thức ăn có vị ngọt tương tự. Và phát hiện ra rằng, câu trả lời của Thẩm Sóc càng ngày càng dài hơn!

Vậy là anh cả thích ăn ngọt?!

Xem phim hoạt hình, khẩu vị lại còn thiên ngọt?!

Thẩm Sơ suýt chút nữa thì há hốc mồm.

Sau đó, cậu quay sang nhìn Tạ Thời Minh—

Vừa nãy thử chưa chuẩn, cần tiếp tục kiểm chứng!

“Này, em đang lấy lòng phải không?”

Nhìn thấy Thẩm Sơ lại bắt đầu múc từng muỗng cho Tạ Thời Minh, Thẩm Dật đột nhiên cảm thấy đồ ăn có chút khó nuốt, nhìn không nổi, thật sự nhìn không nổi, múc cho anh cả xong lại múc cho em tư, múc xong cho anh cả lại múc cho em tư, đây là muốn làm gì?!

Thẩm Dật bĩu môi: “Em điên rồi à, tự nhiên lại như vậy?”

Thẩm Sơ hừ một tiếng: “Anh biết gì chứ, đây gọi là lễ phép, vừa rồi anh cả và anh trai đều cùng em xem phim hoạt hình, cho nên bây giờ em đang có qua có lại mới toại lòng nhau, anh mới là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.”

"Là anh em thì phải yêu thương lẫn nhau, hiểu không?" Nhóc mập chống nạnh, cây ngay không sợ chết đứng.

Thẩm Dật tức chết, thầm nghĩ anh không phải cũng là anh trai của em sao?!
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 13


Thẩm Minh Châu vội vàng ho nhẹ một tiếng, lên tiếng: “Sơ Sơ của chúng ta bây giờ còn biết nói ‘lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử' rồi à? Thật không tệ, nhưng sao con lại múc nhiều đồ ăn cho Minh Minh thế?”

Tạ Thời Minh cũng không khỏi nhìn về phía Thẩm Sơ.

Thật lòng mà nói, hắn không quen khi Thẩm Sơ đối xử với mình như vậy, cũng không hiểu vì sao...

Chấp nhận người khác đối xử tốt với mình, so với việc chấp nhận người khác đối xử tệ với mình, còn khiến Tạ Thì Minh khó thích ứng hơn, cho nên lúc này nghe Thẩm Minh Châu hỏi như vậy, Tạ Thời Minh định nhân cơ hội này nói ra, để Thẩm Sơ không cần thiết phải làm vậy, hắn cũng không cần.

Nhưng còn chưa kịp mở miệng, hắn đã thấy cái bóng nhỏ bé bên cạnh đột nhiên nhào đến—

Hai cánh tay mềm mại ôm lấy bờ vai của hắn, rồi giọng nói của Thẩm Sơ vang lên trên đỉnh đầu: “Đương nhiên rồi, tối nay anh trai còn phải ngủ với con, con phải chăm sóc anh ấy thật tốt chứ.”

Chăm sóc...

Tạ Thời Minh nghe vậy thì sững sờ.

Nhà không thiếu phòng, nhưng vì Tạ Thời Minh vừa mới được nhận về, Tô Lạc Duyệt lo hắn chưa quen, cũng sợ Thẩm Sơ nghĩ nhiều, nên quyết định để hai đứa ngủ chung một phòng trước, cũng để vun đắp tình cảm.

Vậy nên bây giờ, Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh đang ngủ chung.

Phòng cậu có một chiếc giường lớn.

Nhưng những lời Thẩm Sơ vừa nói, trước đây cậu không có nghĩ vậy.

Khi mới ở chung với Tạ Thời Minh, cậu cực kỳ khó chịu, lúc đó còn nhỏ, dù đã hiểu chuyện nhưng vẫn hay khóc nháo, thế là chẳng bao lâu sau, hai người liền tách ra ngủ riêng.

Bây giờ nghĩ lại, cậu cũng chỉ là ỷ vào việc mình còn nhỏ, lúc đó Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu lại rất cưng chiều cậu, nếu không thì một thiếu gia giả lại “ghét bỏ” con ruột của người ta như vậy, bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ cảm thấy khó chịu trong lòng.

Nhưng giờ thì chẳng còn quan trọng nữa.

Với lại, cậu cảm thấy trêu Tạ Thời Minh rất thú vị, hiếm lắm mới có cơ hội gặp lại Tạ Thời Minh lúc nhỏ thế này.

Thẩm Sơ liếc nhìn Tạ Thời Minh, thấy hắn cứng đờ không nhúc nhích, liền thầm hừ một tiếng, rồi siết chặt vòng tay ôm vai hắn hơn chút nữa. Xem kìa, ha ha, không dám đẩy cậu ra luôn! Chậc chậc, đúng là một bé đáng thương.

Bắt nạt người khác thật là vui quá đi mất!

Thẩm Minh Châu kêu lên một tiếng, khen Thẩm Sơ ngoan ngoãn, nhưng cũng không nhịn được mà trêu ghẹo: “Vậy ba ngủ với con nhé, con cũng chăm sóc ba đi?”

Thẩm Sơ lập tức nhăn mặt: “Không chịu.”

Thẩm Minh Châu ngay lập tức làm bộ đau lòng, ôm ngực hô to: “Tại sao chứ!”

Thẩm Sơ xoa xoa gương mặt lúc nãy bị râu đâm đau: “Ba có râu, đâm đau lắm.”

Rồi còn bổ sung thêm một câu—

“Con thà ngủ với anh hai còn hơn ngủ với ba.”

Bên cạnh, Thẩm Dật còn đang tức giận, nghe vậy thì cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Nhưng nghĩ kỹ lại, cũng không đúng lắm, cái gì mà ngủ với anh hai còn hơn ngủ với ba chứ? Tức là chọn anh ta cũng chỉ đỡ hơn chọn ba một chút thôi à?!

Tên nhóc mập này! Đúng là đáng giận mà!

Thẩm Dật tức đến mức ăn thêm một bát cơm.

Ở bên kia, Tạ Thời Minh cũng ăn nhiều hơn, đến tối khi nằm trên giường, hắn vẫn chưa ngủ được.

Sau đó, hắn nghe thấy Thẩm Sơ ở bên cạnh trở mình vài lần, một lúc sau mới dừng lại. Rồi lại qua thêm một lát, bỗng nhiên có tiếng nói nhỏ vang lên—

“Anh có biết... mẹ em là người như thế nào không?”

“Cái gì?”

Tạ Thời Minh quay đầu lại, liền thấy Thẩm Sơ đã nghiêng người, một tay kẹp giữa má và gối, tay còn lại đặt trước ngực, ngón tay vô thức bấu vào ga giường. Khuôn mặt tròn trịa hơi méo đi vì tư thế nằm, nhưng vẫn rất đáng yêu.

“Là... mẹ ruột của em.”

Hạng Tinh Nguyệt.

Người mẹ ruột mà cậu chưa từng gặp mặt, cũng không bao giờ có cơ hội gặp lại.

Hồi còn nhỏ, khi biết mình không phải con ruột của nhà họ Thẩm, Thẩm Sơ không tránh khỏi hoang mang và bối rối, thế nên cậu đã vô thức lảng tránh một số chuyện khác, thậm chí là trốn tránh không muốn đối mặt.

Lúc đó cậu còn nhỏ, biết chuyện nhưng không hiểu chuyện.

Không phải kiểu không hiểu chuyện mà vô lý khóc lóc, mà là khi gặp chuyện, cậu không biết phải làm thế nào.

Để rồi khi lớn lên, ngoảnh đầu nhìn lại quá khứ, cậu càng không biết nên làm gì.

Vì cậu cảm thấy mình không xứng, cũng không có tư cách.

Dù sao thì cậu cũng đã chọn tiếp tục ở lại nhà họ Thẩm, mà nhiều năm qua, có những chuyện dường như đã bị cố tình chôn vùi vào ký ức.

Cậu biết mở lời thế nào đây?

Mỗi lần nghĩ đến, cậu lại theo phản xạ mà tránh né.

Nhưng lần này quay về, Thẩm Sơ không muốn trốn tránh nữa.

Những gì đã bỏ lỡ, cậu muốn bù đắp lại, cậu muốn biết mẹ ruột mình là người như thế nào.

Trong phòng có đèn ngủ nhỏ, trên trần còn có ánh sao chiếu rọi, nên không hề tối tăm. Cậu có thể nhìn rõ đường nét khuôn mặt Tạ Thời Minh, đối phương đang quay mặt về phía cậu.

Thẩm Sơ mở to mắt: “Dù anh cũng có thể không nhớ mẹ, nhưng chắc hẳn đã từng nghe ba nuôi nhắc đến bà ấy, đúng không?”

Lúc Hạng Tinh Nguyệt qua đời, Tạ Thời Minh còn rất nhỏ, nghĩ cũng biết hắn không thể có nhiều ấn tượng về bà. Nhưng giờ Thẩm Sơ cũng chẳng biết hỏi ai khác, chỉ có thể đặt chút hy vọng vào Tạ Thời Minh.

Cậu chờ câu trả lời của Tạ Thời Minh, liền nghe hắn ừ một tiếng.

Thẩm Sơ lập tức mở to mắt hơn, rồi nhích lại gần Tạ Thời Minh: “Có nhắc đến sao? Vậy... nói những gì?”

Giường rất lớn, hai đứa trẻ ngủ vẫn thừa chỗ, nhưng cũng không thể ngủ sát mép giường. Vì vậy, khi Thẩm Sơ nhích lại, Tạ Thời Minh có thể cảm nhận được hơi thở của cậu, còn có cả hương sữa tắm thoang thoảng sau khi tắm.

Một bên nghĩ như vậy, một bên Tạ Thời Minh lên tiếng: “Trước khi qua đời, dì ấy có để lại lời nhắn cho em.”

“Dì ấy nói xin lỗi, vì đã để lạc mất em. Cũng xin lỗi, vì không thể chờ đến khi tìm lại được em. Mong rằng em có thể tha thứ cho dì ấy.”

Nói xong, Thẩm Sơ vẫn im lặng.

Một lúc sau, cậu nhẹ nhàng “à” một tiếng, rồi xoay người, giọng nói có chút nghèn nghẹn: “Em biết rồi.”

“... Cảm ơn anh.”

Nghe thấy giọng nói của Thẩm Sơ, Tạ Thời Minh hơi do dự, rồi cũng xoay người, hướng về phía cậu. Nhìn thấy bóng lưng nhỏ nhắn ấy, dường như hắn có thể thấy được đôi vai bé xíu đang run lên khe khẽ, còn có cả tiếng hít thở nghẹn ngào.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 14


Sau đó, cũng không biết đã qua bao lâu, những âm thanh nhỏ mới dần lắng xuống.

Trong suốt khoảng thời gian đó, Tạ Thời Minh vẫn luôn mở mắt.

Một lúc sau, hắn vươn tay ra, cẩn thận kéo chăn mỏng trên người Thẩm Sơ lên một chút nữa. Xác nhận cậu nhóc đã khóc mệt mà ngủ say, Tạ Thời Minh mới nằm thẳng lại, tự kéo chăn của mình lên, rồi mới nhắm mắt.

Ngày hôm sau, tinh thần của cả hai đều không tốt lắm.

Thẩm Sơ ngáp ngắn ngáp dài khi ngồi trong xe, bẻ ngón tay tính thời gian. Đợi quay về từ nhà cũ, mẫu giáo cũng khai giảng. Cậu thậm chí còn quên mất cảm giác đi mẫu giáo là như thế nào, vậy mà lại được trải nghiệm thêm một lần nữa.

Chậc, đi mẫu giáo một lần nữa cũng chẳng có gì to tát.

Nhưng mà... Thẩm Sơ chợt nhớ ra, "Nam Hoành" không chỉ có mẫu giáo, mà còn có tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông.

Anh cả Thẩm Sóc đang học cấp hai, anh hai Thẩm Dật và anh ba Thẩm Tùy đang học tiểu học. Hơn nữa, khu tiểu học và trung học đều nằm quanh khu mẫu giáo, cả một khu rộng mấy ngàn mẫu đều thuộc phạm vi của Nam Hoành.

Khu vực này toàn là người nhà giàu, việc đi học cũng gần như trong cùng một vòng tròn, tin tức trong giới thượng lưu lan truyền cực nhanh... Nghĩ đến đây, Thẩm Sơ không khỏi bĩu môi. Được rồi, e rằng có vài chuyện lại phải trải qua thêm lần nữa rồi.

Đang âm thầm tính toán, xe đã đến nhà cũ.

Sau khi Thẩm Minh Châu và Tô Lạc Duyệt kết hôn, họ đã dọn ra ngoài. Sau khi Thẩm Bạc Xuyên qua đời, vì Thẩm Tùng Quốc không hài lòng với Tô Lạc Duyệt, Thẩm Minh Châu thà chịu áp lực cũng không chịu dọn về, nên từ đó đến nay, chỉ có Thẩm Tùng Quốc ở đây.

Gần đây, mấy anh em Thẩm Sóc cũng đã dọn đi, khiến căn nhà cổ rộng lớn này càng thêm trống trải.

Thẩm Sơ từng nghi ngờ, quy định mỗi tháng giữa tháng phải về đây ở một tuần không phải vì muốn quản lý việc học của bọn họ, mà là vì ông cảm thấy cô đơn, nên mới lấy cớ như vậy. Chỉ tiếc là ông kiên quyết không chịu thừa nhận.

Lão già này, vừa cứng đầu vừa ngang bướng, tính tình lại khó ưa!

Thẩm Sơ bĩu môi, theo sau Thẩm Minh Châu và Tô Lạc Duyệt bước qua cổng chính.

Ngôi nhà cũ được thiết kế theo phong cách Trung Hoa, mang lại cảm giác cổ kính, trang trọng, đồng thời cũng tỏa ra bầu không khí gò bó và áp lực, khiến người ta có phần khó thở.

Ngay cả Thẩm Dật, người có tính cách hoạt bát, vừa đến đây cũng trở nên im lặng hơn hẳn.

Trong phòng khách, trên chiếc ghế gỗ đỏ, Thẩm Tùng Quốc đang ngồi uống trà. Ngũ quan của ông rất giống Thẩm Minh Châu, dù đã có tuổi, tóc bạc trắng nhưng cơ thể vẫn tráng kiện, mang dáng vẻ nghiêm nghị, ít khi cười.

Bên cạnh, một đứa trẻ trạc tuổi Thẩm Dật đang đứng cạnh bàn trà, mày mò một con robot nhỏ. Trên bàn trà đầy linh kiện và dụng cụ, nhưng lại không hề lộn xộn, ngược lại sắp xếp vô cùng ngay ngắn, ngăn nắp.

Thẩm Tùy – anh em sinh đôi khác trứng với Thẩm Dật.

Khác với sinh đôi cùng trứng, hai người họ không quá giống nhau, nhưng cả hai đều rất đẹp. Chỉ là một người có đường nét sắc sảo, nổi bật hơn, còn người kia lại mang vẻ thư sinh, nhã nhặn.

Thấy mọi người đến, Thẩm Tùy liền đặt đồ trong tay xuống, sắp xếp lại một cách ngay ngắn, đặt vào chính giữa đống linh kiện và dụng cụ.

Thẩm Sơ liếc nhìn, phát hiện đó là một mô hình xe xúc nhỏ.

Ồ, từ nhỏ Thẩm Tùy đã thích mày mò mấy thứ này. Mùa hè năm nay, anh cũng đi trại hè học lập trình, từ thao tác phần mềm đến thực hành chế tạo robot, đều vô cùng phức tạp.

Tặc, đúng là mỗi người một số phận.

Cậu chẳng làm được mấy thứ này, học vào là đau đầu ngay.

Đôi khi, Thẩm Sơ không khỏi nghi ngờ, mấy anh em nhà họ Thẩm này rốt cuộc là lớn lên như thế nào, chẳng lẽ đúng là do gen di truyền?

Thẩm Tùy có IQ cao, khả năng thực hành xuất sắc, mọi loại linh kiện cơ khí qua tay anh chưa đến vài phút là có thể tạo ra một thứ gì đó.

Thẩm Dật thì có thiên phú nghệ thuật bẩm sinh, chơi được nhiều loại nhạc cụ, ngay cả Tô Lạc Duyệt cũng thừa nhận anh ta sinh ra để theo đuổi con đường nghệ thuật.

Còn Thẩm Sóc khỏi phải nói, là người theo Thẩm Tùng Quốc lâu nhất.

Mặc dù phương pháp giáo dục của Thẩm Tùng Quốc rất nghiêm khắc, nhưng ông thực sự đã đào tạo Thẩm Sóc thành một nhân tài ưu tú. Nếu không, anh ấy đã không thể theo Thẩm Minh Châu xử lý công việc công ty khi mới chỉ 14 tuổi.

Còn Tạ Thời Minh, dù 5 tuổi mới được nhận về nhà họ Thẩm, nhưng vừa có thể nói chuyện công việc với Thẩm Sóc, vừa theo kịp những bản hợp tấu với Thẩm Dật, lại còn có thể cùng Thẩm Tùy lắp ráp robot. Cứ như thể hắn làm gì cũng rất dễ dàng.

Người đáng ghét nhất, chính là Tạ Thời Minh.

Rõ ràng là bằng tuổi nhau, nhưng tại sao lúc nào cậu cũng kém hơn đối phương, thậm chí theo kịp thôi cũng vô cùng khó khăn?

Trước kia, Thẩm Sơ luôn có vô số lần thất vọng và không cam lòng. Nhưng bây giờ nghĩ lại những chuyện đó, cậu đã có thể buông bỏ.

Tranh không lại thì không tranh nữa.

Dù sao thì, vốn dĩ cũng không phải việc cậu cần tranh giành, chỉ là tự mình rơi vào vòng xoáy đó mà thôi.

Bây giờ thoát ra được là tốt rồi.

Có lẽ những điều đó không phù hợp với cậu.

Lần này quay về, cậu nhất định sẽ tìm thấy con đường thuộc về mình.

“Cạch.”

Thẩm Tùng Quốc đặt tách trà xuống bàn, đợi mọi người ngồi xuống, liền bắt đầu hỏi chuyện.

Đầu tiên là hỏi Thẩm Minh Châu, từ công việc trong công ty đến các dự án hợp tác, cứ như cấp trên đang chất vấn cấp dưới. Nghe đến chỗ không hài lòng, ông lập tức nhíu mày, sắc mặt lạnh lùng, rồi không ngần ngại khiển trách thẳng thừng.

“Cho dù con không giỏi bằng anh cả của con mười phần, cũng phải có được ít nhất năm phần năng lực của nó.”

“Ta giao Thẩm thị cho con, không phải để con đối phó qua loa như vậy!”

Thẩm Minh Châu cau mày: “Ba, con không có—”

“Con không có?”

Thẩm Tùng Quốc chống gậy xuống đất, tiếp tục nghiêm khắc nói: “Chút chuyện này cũng xử lý không xong, còn dám nói không có?”

“Bây giờ cánh cứng cáp rồi, biết cãi lời ta rồi hả?”

Thẩm Minh Châu mở miệng định nói, nhưng cuối cùng chỉ có thể kìm nén: “Không phải…”

“Vậy thì nghe cho kỹ đây!”

“…Vâng.”

Sau khi Thẩm Minh Châu nghe xong lời dạy bảo, đến lượt Thẩm Sóc.

Nhưng Thẩm Sóc không hổ là người do Thẩm Tùng Quốc đích thân dạy dỗ, lúc nào cũng thể hiện rất xuất sắc.

Chỉ là khi bị hỏi chiều qua làm gì, anh ấy lại ngập ngừng một chút.

Thẩm Tùng Quốc nhíu mày: “Sao thế?”

Thẩm Sóc mới mở miệng: “Xem… phim hoạt hình nửa tiếng.”

“Cái gì?!”

Thẩm Tùng Quốc nghi ngờ mình nghe nhầm.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 15


Một bên, Tô Lạc Duyệt vội vàng giải thích là xem cùng Thẩm Sơ.

Giải thích xong, bà lại cảm thấy không ổn, chẳng phải như vậy là đang "tố giác" Thẩm Sơ sao?

Quả nhiên, Thẩm Tùng Quốc lập tức liếc mắt nhìn Thẩm Sơ.

Tô Lạc Duyệt còn định lên tiếng—

"Con đừng nói nữa."

Thẩm Tùng Quốc chẳng buồn liếc nhìn Tô Lạc Duyệt lấy một cái, sau đó hỏi Thẩm Sơ dạo này đã học những gì và làm những gì.

Trước khi đến, Thẩm Sơ nghĩ rằng có thể ứng phó cho qua chuyện thì cứ ứng phó.

Nhưng bây giờ...

Cậu nhìn Tô Lạc Duyệt đang mím môi không nói gì, rồi bắt đầu trả lời: "Xem phim hoạt hình, ngủ đến khi tự tỉnh, chơi đồ chơi, muốn có một con robot lắp ráp LEGO, có một bài hát tiếng Nhật nghe khá hay, tên là ‘Butter-fly’, là bài hát kết phim của ‘Digimon’. Ông nội đã từng xem ‘Digimon’ chưa? Ông đã nghe bài hát này bao giờ chưa?"

“Bên trong có một con khủng long màu vàng tên là Tyrannosaurus, còn có một con sói tên là Garurumon, một con gà tên là Birdramon, à đúng rồi, còn có một con ruồi tên là Tentomon! Và, và......”

"Đủ rồi, cái này là cái gì với cái gì nữa hả?!"

Ông Thẩm cau mày, vẻ mặt khó tả: "Cháu đang nói cái gì vậy!"

Thẩm Sơ nghiêng đầu: "Ông nội không vui à? Vậy để cháu hát một bài cho ông nghe nhé?"

"Cháu có biết cái gì gọi là 'mê mẩn đến mất chí' không?"

Thẩm Sơ lắc đầu, vẻ mặt chân thành: "Không biết ạ, có nghĩa là gì vậy?"

Thẩm Tùng Quốc: "..."

Thẩm Sơ: "Vậy rốt cuộc ông có muốn nghe cháu hát không?"

Cậu nhóc mũm mĩm sắp há miệng: "A——"

Thẩm Tùng Quốc: "Ông không nghe!"

Sau đó, ông định nói thêm: "Cháu..."

Nhưng vừa mới mở miệng được một chữ, đã thấy tiếng "A" của Thẩm Sơ bất ngờ chuyển tông, đột ngột hạ xuống, sắc mặt biến đổi trong nháy mắt, cảm xúc thay đổi nhanh đến mức không ai kịp phản ứng, ngay lập tức, giọng điệu nức nở liền theo sau—

"Ông nội, ông không muốn nghe cháu hát sao?"

"Cháu thực sự là một đứa trẻ rất đáng ghét sao? Đến mức ông cũng không muốn nghe cháu hát, hu hu..."

Thẩm Sơ lập tức vùi mặt vào lòng Tạ Thời Minh bên cạnh, khóc thật to, nước mắt thì không có nhưng âm thanh thì rung trời, có lẽ đây là tình huống mà cả đời này Thẩm Tùng Quốc chưa từng gặp phải, nhất thời bị "kinh sợ”.

Nửa phút sau, cuộc trò chuyện và kiểm tra định kỳ này lại bất ngờ kết thúc sớm.

Thẩm Sóc liếc nhìn Thẩm Sơ, ánh mắt trầm xuống, không biết đang nghĩ gì.

Thẩm Dật vẫn chưa hoàn hồn, mắt tròn xoe nhìn bóng lưng tròn trịa của Thẩm Sơ, đột nhiên cảm thấy bóng lưng đó thật vĩ đại!

Thẩm Tùy xoa cằm, nghĩ thầm rằng ông nội hay nói "khóc không giải quyết được vấn đề", nhưng chẳng phải đây đã giải quyết được rồi sao?

Tạ Thời Minh...

Trong lòng Tạ Thời Minh bỗng nhiên có một cục bông nhảy vào, sau đó lại bị tiếng khóc của Thẩm Sơ làm giật mình lần nữa, theo phản xạ liền ôm chặt lấy cậu.

Sau đó, hắn cảm nhận một chút, lại cúi đầu nhìn xuống, hơi do dự nhỏ giọng mở miệng : "Nước miếng của cậu..."

Ái chà!

Thẩm Sơ lén nhéo Tạ Thời Minh một cái.

Im miệng, cậu vẫn đang khóc thảm thiết đấy! Tuổi còn nhỏ, miệng có hơi không kín không được à!

Cậu khổ lắm đấy nhé!

---

Một cuộc "đàm thoại định kỳ" cứ thế kết thúc trong một màn gào khóc.

Thẩm Tùng Quốc gần như bị ép phải rời đi, khi đi còn có chút hoài nghi về cuộc sống.

Hiệp một, kết thúc với chiến thắng thuộc về Thẩm Sơ!

First Blood!

Đến trưa, sau khi ăn cơm xong, rõ ràng Thẩm Tùng Quốc đã lấy lại tinh thần, lần này sắc mặt ôn hòa hơn một chút, nhưng vừa mở miệng đã hỏi khi nào Tạ Thời Minh đổi họ.

"Xóa hai chữ, gọi là Thẩm Minh, nếu các con không có thời gian làm, thì bảo lão Chu đi—"

"Cháu không đổi."

Lời còn chưa dứt, đã bị cắt ngang.

Hơn nữa, người cắt ngang còn là Tạ Thời Minh.

Thẩm Tùng Quốc không mấy để tâm, chỉ cảm thấy trẻ con thì không hiểu chuyện, hơn nữa từ nhỏ cũng không được nuôi lớn trong nhà họ Thẩm, mới nhận về chưa lâu, tính cách còn cần phải uốn nắn, nên ông lên tiếng: "Cháu họ Thẩm, không phải họ Tạ."

Nhưng Tạ Thời Minh vẫn lắc đầu, nhìn thẳng vào Thẩm Tùng Quốc: "Cháu không đổi."

Giọng nói kiên định, không chút do dự.

Thẩm Tùng Quốc cau mày, lúc này mới nhìn kỹ Tạ Thời Minh: "Cháu biết mình đang nói gì không? Cháu vốn dĩ phải mang họ Thẩm, ba anh trai của cháu đều có tên hai chữ, cháu cũng nên đổi lại—"

"Cháu muốn họ Tạ."

Tạ Thời Minh lại một lần nữa cắt ngang Thẩm Tùng Quốc, tuổi còn nhỏ, dường như không cảm nhận được uy nghiêm của ông, liên tiếp từ chối và phản bác, đối với Thẩm Tùng Quốc, hành động này gần như có thể gọi là "ngỗ nghịch".

"Hỗn láo!"

Sắc mặt Thẩm Tùng Quốc quả nhiên trầm xuống: "Cháu là con cháu nhà họ Thẩm chúng ta, bảo cháu đổi họ là lẽ đương nhiên! Cháu có hiểu không?"

Tạ Thời Minh mím môi, còn muốn nói thêm, nhưng lại bị Tô Lạc Duyệt cướp lời.

"Ba, nếu thằng bé không muốn đổi thì đừng đổi nữa. Công nuôi dưỡng lớn hơn công sinh thành, nếu không có Tạ tiên sinh ngày đó cưu mang Minh Minh, lại còn nuôi nấng thằng bé lớn thế này, rồi đích thân dẫn nó đến đây tìm chúng ta, thì có lẽ giờ này chúng ta vẫn chưa tìm thấy nó."

"Đúng vậy, ba, Tạ Văn Sơn có ơn với nhà họ Thẩm chúng ta."

Thẩm Minh Châu cũng phụ họa theo: “Con và Lạc Duyệt đều cảm thấy họ này đổi hay không không quan trọng, dù sao bất kể Minh Minh gọi là gì, thì nó vẫn là con cháu của nhà họ Thẩm, là cốt nhục của con và Lạc Duyệt, chuyện này không ảnh hưởng gì cả."

Tạ Thời Minh sững người, ngón tay bất giác cuộn tròn.

Thẩm Sơ thì âm thầm gật đầu.

Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu vẫn luôn giữ thái độ này, nhưng trước kia cũng đã giằng co với Thẩm Tùng Quốc rất lâu, mãi đến khi Tạ Thời Minh vào tiểu học, Thẩm Tùng Quốc mới dần không can thiệp vào chuyện này nữa, nhưng cũng chính vì thế, ông vẫn luôn không hài lòng về Tạ Thời Minh.

Vậy nên bây giờ dù có nghe hai người nói như vậy, Thẩm Tùng Quốc cũng không dễ bị thuyết phục.

Quả nhiên, ông không đồng ý ngay lập tức.

Hơn nữa, bị Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu liên tiếp phản bác, sắc mặt ông càng khó coi hơn.

“Tạ Văn Sơn đúng là có ơn với nhà họ Thẩm chúng ta, nhưng báo đáp cũng không phải báo đáp theo cách này! Nói cái gì mà đổi hay không cũng được, để sau này nó ra ngoài, vẫn mang họ Tạ, thì người ta sẽ nói nó thế nào? Lại nói nhà họ Thẩm chúng ta ra sao?”
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 16


“Các vấn đề này các con đã nghĩ đến chưa?”

Thẩm Tùng Quốc lại nhìn về phía Tạ Thời Minh: “Cháu là con cháu nhà họ Thẩm, nếu không đổi họ mà cứ giữ họ Tạ, cháu có biết khi ra ngoài sẽ có bao nhiêu người hỏi cháu về chuyện này không? Khi đó cháu sẽ đối mặt thế nào?”

Những suy đoán ác ý, những lời gièm pha… tất cả đều có thể xảy ra.

Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu liếc nhìn nhau, dĩ nhiên họ hiểu rõ ý của Thẩm Tùng Quốc. Họ cũng từng suy nghĩ về vấn đề này, nhưng thái độ của Tạ Thời Minh rất kiên quyết, không muốn đổi họ.

Hơn nữa, nói cho cùng, khi Tạ Văn Sơn đưa Tạ Thời Minh đến đây, ông đã cận kề cái chết, gần như dốc hết chút sức lực cuối cùng để giúp hắn tìm lại người thân. Hai cha con họ có tình cảm sâu đậm, Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu làm sao có thể nhẫn tâm khuyên đứa bé đổi họ?

Huống hồ, Tạ Thời Minh rất có chính kiến, có suy nghĩ riêng, càng không thể ép buộc. Cuối cùng, hai người quyết định tôn trọng ý kiến của hắn.

Nếu Tạ Thời Minh không muốn đổi họ, muốn giữ lại phần ký ức ấy, vậy thì cứ để nguyên. Dù sao thì đứa trẻ cũng đã được tìm thấy, nhưng tiếc rằng suy nghĩ của Thẩm Tùng Quốc không giống họ, mà bây giờ nói lý với ông cũng không có tác dụng—

“Vậy cháu cũng phải đổi họ sao?”

Đột nhiên, một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.

Mọi người nhìn qua, thì thấy người lên tiếng là Thẩm Sơ.

Thẩm Minh Châu vội vàng nói: “Bé cưng, con nói gì thế, con không cần đổi họ.”

“Nhưng con… không phải con ruột.”

Thẩm Sơ rụt rè liếc nhìn Thẩm Tùng Quốc: “Ý của ông nội không phải là, con ruột thì phải đổi sang họ ruột sao… Vậy con cũng phải đổi họ sao? Nhưng ba con là ai? Hoặc là… con theo họ mẹ, họ Hạng?”

Nói đến đây, đôi mắt Thẩm Sơ đã đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào.

Thẩm Minh Châu và Tô Lạc Duyệt đau lòng vô cùng, lập tức ôm Thẩm Sơ vào lòng, vừa dỗ dành vừa nói: “Không đâu, con cứ theo họ ba, chúng ta cũng là ba mẹ của con mà. Con mang họ Thẩm cũng không sao cả.”

Thẩm Sơ dụi dụi mắt, lại nhìn về phía Thẩm Tùng Quốc: “Nhưng ông nội nói…”

“Ba!”

Thẩm Minh Châu hiếm khi lên giọng gọi một tiếng.

Tô Lạc Duyệt cũng nhìn qua, chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy Thẩm Sóc gọi một tiếng “Ông nội”, rồi hỏi: “Từ nhỏ Sơ Sơ đã sống trong nhà chúng ta, bây giờ biết mình không phải con ruột, vậy có cần đổi họ không?”

Thẩm Dật và Thẩm Tùy cũng nhìn chằm chằm vào Thẩm Tùng Quốc.

Thẩm Tùng Quốc vô thức nói: “Dĩ nhiên không cần đổi họ, thằng bé đã ở nhà họ Thẩm bao lâu nay rồi, đổi họ làm gì?”

“Vậy anh con cũng ở nhà họ Tạ năm năm, tại sao lại nhất định phải đổi họ?”

Thẩm Sơ nhỏ giọng lẩm bẩm: “Là vì anh được nhận về nhà sao? Vậy nếu sau này có người thân của con tìm đến, ba mẹ đã nuôi con ngần ấy năm, nhưng người thân lại bảo con phải đổi họ, con cũng phải đổi à? Đổi qua đổi lại, thật phiền phức.”

“Mẹ ơi, đổi họ xong, con sẽ trở thành người khác sao?”

Tô Lạc Duyệt lắc đầu, nhẹ nhàng v**t v* gương mặt nhỏ của Thẩm Sơ: “Không đâu, con vẫn là con.”

“Vậy tại sao lại phải đổi họ ạ?”

Nói xong, đôi mắt to tròn của Thẩm Sơ lướt qua Thẩm Tùng Quốc, trong ánh nhìn ấy chứa đầy ẩn ý…

Thẩm Tùng Quốc: “…”

Không hiểu sao, ông lại có cảm giác mình bị xúc phạm.

Kết quả là, sau màn chen ngang của Thẩm Sơ, Thẩm Tùng Quốc không thể nói tiếp nữa, tức giận chống gậy bỏ đi, bước đi rất nhanh, hoàn toàn thể hiện rằng cây gậy trong tay chỉ là vật trang trí.

Hiệp thứ hai, Thẩm Sơ lại giành chiến thắng.

Double Kill!

Tối hôm đó, Thẩm Tùng Quốc gọi mọi người vào thư phòng.

Sau chiếc bàn tử đàn lớn, Thẩm Tùng Quốc ngồi trên chiếc ghế gỗ chạm trổ hoa văn, bên cạnh là một ông lão mặt tròn, chính là quản gia lâu năm của ông, họ Chu. Ông Chu tuổi tác ngang ngửa với Thẩm Tùng Quốc nhưng trông ôn hòa hơn nhiều.

“Hai đứa nhỏ này cũng đã đến tuổi, cần phải học hỏi thêm nhiều điều.”

Nói rồi, Thẩm Tùng Quốc ra hiệu cho quản gia Chu.

Quản gia Chu liền mỉm cười, cầm một xấp giấy đi đến, đưa cho Thẩm Minh Châu và Tô Lạc Duyệt.

“Đức, trí, thể, mỹ đều phải phát triển toàn diện. Khi còn nhỏ, ba anh của các cháu đều đã chọn môn học mà mình thích. Trong đây ngoài thư pháp và hội họa bắt buộc, các cháu hãy chọn thêm một loại nhạc cụ để trau dồi tình cảm, rèn luyện bản thân.”

Thẩm Sơ nghiêm túc nghi ngờ rằng khi nói đến đây, Thẩm Tùng Quốc đã liếc nhìn cậu một cái!

“Các con cùng hai đứa nhỏ xem qua rồi chọn đi, ngày mai ta sẽ bảo quản gia Chu sắp xếp người dạy. Lịch học vẫn còn dư dả thời gian, nếu có môn nào khác muốn học thì cũng nói luôn, sớm xây dựng nền tảng vẫn tốt hơn. Đừng suốt ngày chỉ biết xem hoạt hình, lãng phí thời gian, đắm chìm trong trò chơi vô bổ!”

Chắc chắn rồi, ông ấy đang nhắm vào cậu!

Thẩm Sơ hừ nhỏ trong lòng, quả nhiên, sau khi nhắc nhở cậu xong, Thẩm Tùng Quốc lại tiếp tục nói đến Thẩm Sóc, cứ như thể xem phim hoạt hình nửa tiếng là phạm phải tội lớn lắm ý.

Hóa ra cậu chính là kẻ lôi kéo Thẩm Sóc sa ngã đây mà!

Xem hoạt hình thì có gì sai, đâu phải không chịu học hành!

“Con có thứ muốn học.”

Một giọng nói vang lên từ bên cạnh.

Thẩm Minh Châu và Tô Lạc Duyệt đang hỏi ý kiến Tạ Thời Minh, nhưng không phải hỏi hắn muốn học gì, mà là hỏi có muốn học hay không. Kết quả là, Tạ Thời Minh lại nói rằng mình có nhạc cụ muốn học.

Chuyện này Thẩm Sơ biết, Tạ Thời Minh muốn học—

“Con muốn sáo huân.”

“Huân?”

Thẩm Minh Châu đầy thắc mắc: “Đó là gì?”

Tô Lạc Duyệt thì lại biết, chỉ là không ngờ một đứa trẻ như Tạ Thời Minh lại quan tâm đến loại nhạc cụ này.

Sáo huân không chỉ là một nhạc cụ dân tộc, mà còn khá cổ xưa, rất ít người học. Trong khi Thẩm Sóc, Thẩm Dật và Thẩm Tùy đều chọn nhạc cụ phương Tây. Bây giờ Thẩm Dật học rất nhiều nhạc cụ nhưng ban đầu cũng chọn violin, Thẩm Sóc chọn piano, còn Thẩm Tùy chọn cello.

Thẩm Sơ trước đây cũng chạy theo số đông mà chọn piano—nhưng so với Thẩm Sóc, cậu chơi không tốt lắm, chẳng có thiên phú cũng không có kỹ thuật, thật không hiểu tại sao lúc đó cậu lại nhất quyết muốn chọn piano, chỗ nào cũng muốn hơn thua với người ta, nào biết ngay từ đầu đã thua kém.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 17


Lần này, cậu muốn chọn thứ khác.

Dù sao thì Thẩm Tùng Quốc chắc chắn sẽ không đồng ý để bọn họ không chọn gì cả, vậy thì thà tự mình quyết định còn hơn.

Bên này, Tạ Thời Minh lên tiếng muốn học sáo huân. Nghe vậy, Thẩm Tùng Quốc tỏ ra khá hài lòng. Ông vốn rất đề cao việc kế thừa văn hóa dân tộc, có thể nói là bảo thủ cũng được, nhưng ít nhất so với mấy thứ của người nước ngoài, ông vẫn thấy tốt hơn.

Tuy nhiên, Thẩm Tùng Quốc cũng là người biết lý lẽ. Nếu bọn trẻ muốn học piano, violin hay cello, ông cũng sẽ không phản đối.

Tuy nhiên lúc này ông lại hiếm khi có cái nhìn ôn hoà, còn khen Tạ Thời Minh vài câu.

"Cháu cũng nghĩ xong muốn học nhạc cụ gì rồi!" Thẩm Sơ giơ tay lên nói.

Thẩm Tùng Quốc nhìn sang: "Cháu muốn học gì?"

Thẩm Sơ phát âm rõ ràng: "Kèn xô na!"

Thẩm Tùng Quốc: "Kèn gì cơ?"

"Kèn xô na ạ."

"Cái gì?"

"Kèn xô na! Kèn xô na đó!"

Thẩm Tùng Quốc: "……"

Thẩm Sơ còn giơ đôi bàn tay nhỏ lên miệng làm động tác: "Chính là loại nhạc cụ có thể phát ra tiếng ‘bíp—’ ấy, kèn xô na!"

Thẩm Tùng Quốc há miệng, định nói gì đó.

Nhưng lại thấy Thẩm Sơ nghiêng đầu, chớp đôi mắt tròn xoe vô tội nhìn ông: "Ông ơi, cái này không được sao? Nhưng vừa rồi chẳng phải ông còn nói chọn nhạc cụ dân tộc là rất tốt sao? Chẳng lẽ kèn xô na không phải nhạc cụ dân tộc? Ông nội, ông có thành kiến với kèn xô na sao?"

"Ông còn khen anh trai chọn tốt nữa, ông không khen cháu một câu sao?"

---

Quản gia Chu làm việc không thể nói là không nhanh.

Hôm sau, giáo viên đã được mời đến.

Người dạy thư pháp và hội họa đều là các thầy cô từng dạy Thẩm Sóc trước kia. Còn giáo viên dạy nhạc cụ thì người mới mời đến, điều khiến Thẩm Sơ bất ngờ là hai thầy giáo này đều còn rất trẻ. Cậu còn tưởng sẽ mời những người lớn tuổi để rèn giũa tính cách của bọn họ chứ.

Dù sao thì ban đầu Thẩm Tùng Quốc muốn bọn họ học mấy thứ này cũng là để rèn tính mà.

Hai giáo viên này, đặc biệt là người trẻ hơn, trông rất hoạt bát, vui vẻ.

Đang nghĩ vậy thì quản gia Chu cúi đầu, nháy mắt với cậu.

Thẩm Sơ: "?"

Quản gia Chu cười tủm tỉm, cúi người xuống, nhỏ giọng nói: "Thổi kèn xô na thì không có chút sức lực là không thổi được đâu. Hai vị giáo viên này đều do thiếu phu nhân giới thiệu đấy, đều là danh sư xuất cao đồ."

Ồ~~~

Thẩm Sơ há miệng thành hình chữ O.

Hèn gì.

Hóa ra là Tô Lạc Duyệt mở cửa sau cho bọn họ.

Dù hai vị giáo viên này còn trẻ, nhưng quả thực là danh sư xuất cao đồ, đều có thâm niên, hơn nữa còn từng học chung một thầy. Người lớn tuổi hơn tên là Sư Bác Hoa, người trẻ hơn tên là Nhan Dương, một người dạy Tạ Thời Minh thổi huân, một người dạy cậu thổi xô na.

Thẩm Tùng Quốc hỏi han vài câu, đều là Sư Bác Hoa trả lời.

Có lẽ là do khí chất của Sư Bác Hoa quá tốt, còn mặc trang phục Trung Quốc, có phong thái cổ điển tao nhã, nên Thẩm Tùng Quốc khá hài lòng, khi trò chuyện, sắc mặt cũng ôn hòa hơn.

Nhan Dương rảnh rỗi nhìn trái nhìn phải, quay đầu lại, liền chạm phải một đôi mắt tròn xoe, lập tức vui vẻ.

Anh ta vẫy tay với Thẩm Sơ như vẫy mèo.

Nhóc mập nheo mắt lại.

Nhan Dương lại vẫy tay, làm khẩu hình - Lại đây.

Thẩm Sơ chậm rãi dịch người qua, ngước đầu nhìn anh ta, rồi nhìn sang chiếc túi nhỏ bên cạnh Nhan Dương.

Bên kia, Tạ Thời Minh cũng bị Thẩm Tùng Quốc gọi tới, cùng Sư Bác Hoa thảo luận về chương trình học sau này, yêu cầu phải đạt được hiệu quả ra sao, còn có lời răn dạy không được bỏ dở giữa chừng, vân vân.

Thẩm Sơ không cần nghe cũng biết.

Dù sao thì trước kia cậu đã nghe qua một lần rồi.

Giờ cậu chỉ quan tâm đến kèn xô na thôi.

Tạ Thời Minh chọn học huân thực ra là vì Tạ Văn Sơn. Sau này vô tình biết được, cậu mới hay Tạ Văn Sơn cũng biết thổi huân. Khi còn nhỏ ở bên Tạ Văn Sơn, hắn từng tiếp xúc với loại nhạc cụ này, nên giờ muốn tiếp tục học.

Còn về phần Thẩm Sơ, ban đầu chỉ chọn piano theo số đông, không nghĩ nhiều. Giờ vì sao lại chọn xô na ư…

"Muốn xem không?"

Nhan Dương nhỏ giọng nói: "Cậu nhóc đáng yêu, là em muốn học xô na phải không? Em có con mắt tinh tường đấy. Nhưng trước khi học, anh nghĩ em nên tự mình tiếp xúc, cảm nhận thử xem có thật sự muốn học hay không."

Thẩm Sơ chỉ tay: "Cái này là mang đến cho em sao?"

Nhan Dương ừ ừ hai tiếng.

Anh ta mang theo hai cây kèn xô na, mở một cái ra rồi đưa cho Thẩm Sơ.

Đây là một cây kèn xô na cỡ nhỏ, hai bàn tay nhỏ xíu của Thẩm Sơ có thể nâng lên dễ dàng.

"Em cứ thử cảm nhận đi."

Thẩm Sơ cũng gật gù hai tiếng, nâng kèn xô na lên quan sát.

Bên kia, Thẩm Tùng Quốc vẫn đang răn dạy Tạ Thời Minh. Không biết thế nào mà lại nói đến lý do hắn muốn học huân, Thẩm Tùng Quốc liền không vui. Dù sao trước đó, Tạ Thời Minh còn vì Tạ Văn Sơn mà không chịu đổi họ.

Giờ Tạ Thời Minh nói thật, chẳng khác nào tự đâm đầu vào họng súng, còn là đâm thẳng.

"Trước đó chẳng phải đã đưa cháu tài liệu rồi sao? Trong đó có giới thiệu đủ loại nhạc cụ, cháu muốn học gì cũng được, quan trọng là phải có hứng thú, phải thích nó, chứ không phải vì lý do khác!"

"Có mục đích riêng thì học làm sao giỏi được?"

Tạ Thời Minh ngẩng đầu lên: "Tại sao lại không học giỏi được ạ?"

"Vì đó là thứ cháu trân trọng, nên cháu càng muốn cố gắng học."

"Thích có thể là động lực, nhưng có mục đích riêng thì cũng là động lực mà?"

Thẩm Tùng Quốc ngạc nhiên nhìn Tạ Thời Minh.

Ông sớm nhận ra đứa trẻ này rất có chính kiến, nhưng lúc này lại có thể phản bác ông một cách có trình tự, hơn nữa mới chỉ 5 tuổi mà đã có thể lập luận rõ ràng như vậy, đủ thấy đây là một đứa trẻ thông minh

Nhưng từ trước đến nay, Thẩm Tùng Quốc đã quen với việc người khác nghe lời mình. Hai ngày nay, lại liên tục không được "như ý", nên khi bị Tạ Thời Minh phản bác, cộng thêm lại bị nói trúng tim đen, ông liền cảm thấy mất mặt. Mà hễ mất mặt, giọng điệu ông lại càng trở nên khó nghe—

"Thế nên cháu dùng tiền của nhà họ Thẩm để tưởng nhớ cha nuôi của mình à?"

Lời vừa thốt ra, Thẩm Tùng Quốc đã có chút hối hận.

Ông dạy dỗ trẻ con là một chuyện, nhưng câu nói này, thực sự là hơi nặng nề rồi.
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 18


Nhưng bảo Thẩm Tùng Quốc thu hồi thì ông lại không xuống nước được.

Thêm vào đó, lúc này Thẩm Minh Châu và Tô Lạc Duyệt đều không có mặt, chẳng có ai đứng ra hòa giải.

Bầu không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng.

Chuyện của nhà họ Thẩm không phải là bí mật gì, Sư Bác Hoa cũng lờ mờ đoán được tình hình, đảo mắt nhìn quanh, vừa định lên tiếng thì chợt nghe Tạ Thời Minh giành nói trước—

"Nếu ông không hài lòng về cháu thì có thể đuổi cháu đi."

Tạ Thời Minh luôn nhìn thẳng vào mắt Thẩm Tùng Quốc, lúc này càng kiên định hơn: "Nếu về đây mà phải vứt bỏ tất cả những gì trước kia, vậy thì ông cứ đưa cháu đi đi, cháu không làm được."

"Ba từng dạy cháu rằng làm người phải biết ơn và báo đáp. Cháu nhớ cha nuôi, muốn tiếp tục học thứ ông ấy dạy cháu, như vậy thì có gì là sai?

"Ý cháu là gì?"

Sắc mặt Thẩm Tùng Quốc càng lúc càng khó coi: "Cháu muốn nói ta không biết ơn—"

"Bíp bíp——"

"Bíp———"

Tiếng kèn cao vút và chói tai bất ngờ vang lên, ngang ngược chen ngang vào cuộc đối thoại, như một mũi nhọn xộc thẳng vào tai và não người nghe, men theo từng mao mạch dội lên tận đỉnh đầu, khiến tâm trí trong phút chốc như được gột rửa!

Thẩm Tùng Quốc và Tạ Thời Minh đều bất giác sững lại.

Sư Bác Hoa thì đưa tay day trán, quay sang nhìn thì thấy Nhan Dương tay chân luống cuống, vẻ mặt hoảng hốt chạy theo Thẩm Sơ, cố giật lại chiếc kèn xô na trong tay cậu nhóc— Bảo cảm nhận chứ có bảo thổi ngay đâu!

Nhưng không biết có phải là do thổi đến nghiện rồi hay không, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Sơ đã đỏ bừng, nhưng vẫn ôm chặt cây kèn chạy trốn khắp nơi.

Cuối cùng, cậu bé chạy ùa đến chỗ Thẩm Tùng Quốc, nhào lên đầu gối ông, ngước khuôn mặt nhỏ lên hỏi: "Ông nội, cháu thổi có hay không?"

Thẩm Tùng Quốc không muốn trả lời.

Chuyện vừa nãy bị gián đoạn cũng tốt, ông không muốn tiếp tục nữa, nhưng giờ lại chẳng có tâm trạng mà nói gì cả.

Vả lại, nghe Thẩm Sơ hỏi như vậy, Thẩm Tùng Quốc chỉ muốn đáp ngay một câu—Có gì mà hay, toàn một tông điệu—nhưng khi cúi đầu đối diện với ánh mắt mong chờ của cậu nhóc, ông lại nhịn xuống.

Trực giác mách bảo ông, tốt nhất đừng nói ra.

Nhưng rõ ràng Thẩm Sơ không có ý định buông tha, cậu bĩu môi, nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó lại thành một cục: "Ông nội, không hay sao? Nhưng hôm qua ông còn khen cháu chọn tốt mà?"

Nghe xem, đây chính là hậu quả của việc nói dối lương tâm ngày hôm qua!

Một lời nói dối, phải dùng vô số lời nói dối khác để che đậy!

Chắc là vì hôm qua ông miễn cưỡng khen một câu, kết quả là nhóc con này nghiện rồi, bây giờ lại chạy tới đòi khen tiếp.

Thẩm Tùng Quốc bỗng cảm thấy mình già đi hẳn… Nhưng đánh thì không nỡ, mắng cũng không được, lỡ mà lại khóc lên thì biết làm sao? Ông thật sự sợ rồi, mà cũng không thể nói xấu nhạc cụ trước mặt hai thầy giáo của người ta được…

Ông còn biết làm gì đây?

Thẩm Tùng Quốc chỉ có thể giật giật khóe miệng: "Cũng tạm."

Thẩm Sơ lại ôm chặt cây kèn, cọ cọ lên chân Thẩm Tùng Quốc: "Vậy cháu với anh trai có thể đi học chưa?"

Thẩm Tùng Quốc liếc nhìn Tạ Thời Minh, cảm nhận được hơi ấm của nhóc con đang bám vào chân mình, bỗng thở dài một hơi, có chút mệt mỏi phất tay: "Đi đi đi, học trong phòng nhạc cụ… hay là ra sau vườn học đi."

"Dạ vâng, ông nội!"

Thẩm Sơ hí hửng cầm kèn bằng một tay, tay kia đưa về phía Tạ Thời Minh: "Đi thôi, anh trai."

Tạ Thời Minh nhìn thoáng qua, nhưng còn chưa kịp phản ứng thì bàn tay kia đã chủ động nắm lấy, như thể sợ hắn chậm chạp, kéo hắn ra ngoài: "Nhanh nào, ông nội cho phép rồi, đừng đứng ngẩn ra nữa."

"Em chưa từng nghe tiếng sáo huân đâu, anh thổi thử cho em nghe đi?"

Thẩm Sơ nghiêng đầu nhìn Tạ Thời Minh: "Hay không?"

Tạ Thời Minh khẽ "ừm" một tiếng, cũng nghiêng đầu sang, không chớp mắt nhìn Thẩm Sơ.

"Vậy có hay hơn kèn xô na của em không?"

"Ừm…"

Tạ Thời Minh hơi ngập ngừng.

Nhóc con lập tức híp mắt lại: "Hử?"

Thực ra cậu chỉ muốn trêu chọc Tạ Thời Minh, nhưng không ngờ lại thấy hắn lắc đầu, nghiêm túc đáp: "Không."

"Kèn xô na của em hay hơn."

Bước chân Thẩm Sơ khựng lại.

Cậu đột nhiên nhận ra… Thì ra Tạ Thời Minh cũng có thể như thế này sao?

---

Tầng hai, thư phòng.

Đây là thư phòng của mấy anh em nhà họ Thẩm, lúc này cả ba anh em đều đang ở đây.

Thư phòng đủ rộng, thêm hai đứa nhỏ nữa cũng không thành vấn đề.

Chỉ là lịch trình của Thẩm Sơ và Tạ Thời Minh lệch hoàn toàn so với ba người họ.

Nhưng cửa sổ lại hướng thẳng ra sau vườn, tầm nhìn rất tốt, gần như có thể thấy toàn cảnh khu vườn, đương nhiên cũng thấy được mấy bóng người bên ngoài—hai lớn hai nhỏ, mỗi người đang cầm một thứ gì đó mày mò.

Một người cầm trong tay vật gì đó ngắn mập, tròn trịa, người còn lại cầm thứ trông như cái loa kèn dài dài.

Trong ba người, Thẩm Dật là người không ngồi yên được nhất, nghe thấy âm thanh thỉnh thoảng vọng vào từ bên ngoài, anh ta càng hay ngẩng đầu nhìn ra, lúc thì cau mày, lúc thì nhăn nhó, biểu cảm đa dạng, mông như mọc rễ, tâm trí cứ bay hết ra ngoài.

"Anh cả, cái thằng mập kia phiền chết đi được."

"Đó là em trai của em." Thẩm Sóc đang luyện chữ, không ngẩng đầu lên nói.

Thẩm Dật bĩu môi: "Nhưng nó cứ đối nghịch với em, còn không thích gọi em là anh hai."

"Hơn nữa, A Minh mới là em ruột của chúng ta? Với lại, nó còn làm anh bị ông nội phạt nữa, sao anh lại bênh cái củ cải mập kia chứ? Anh xem ba mẹ nuôi nó kìa, trắng tròn như một củ cải trắng ú nu."

Vừa lẩm bẩm, anh ta vừa đổi lọ mực đen từ bên trái sang bên phải.

Anh ta không luyện chữ mà đang vẽ tranh thủy mặc.

Nhưng so với luyện nhạc cụ thì vẽ tranh anh ta có phần lơ đãng hơn.

Lúc này, trước mặt anh ta xuất hiện một bàn tay, lại đặt lọ mực đen về bên trái, sắp xếp cùng với mấy lọ mực màu khác, còn cẩn thận chỉnh lại, xếp hai vòng trên, ba vòng dưới, trông hệt như biểu tượng năm vòng tròn.

Thẩm Dật cau mày, đè lại tay Thẩm Tùy, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Giá để bút của anh cả cũng lộn xộn, nghiên mực cũng nghiêng kìa, sao em không sang đó sắp xếp lại? Cứ nhắm vào anh mà phá thôi!”
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 19


Thẩm Tùy với vẻ mặt “anh có phải bị ngốc không”, nói một cách đầy lý lẽ và rõ ràng—

“Thứ nhất, tôi không phải gây rối.”

“Thứ hai, tôi không đi, đương nhiên là vì tôi không dám.”

Thẩm Dật tức đến mức véo Thẩm Tùy: “Em có biết anh là anh trai của em không hả!”

“Chỉ có hơn nửa tiếng thôi mà.”

“Hơn nửa tiếng cũng là hơn!”

Thẩm Tùy phân tích một cách lý trí: “Hai chúng ta đều là mẹ sinh thường ra, anh ở dưới, tôi ở trên, nên anh ra trước. Nhưng nếu mẹ sinh mổ, thì người ở trên sẽ ra trước, vậy thì tôi sẽ là anh trai.”

“Đây chỉ là sự khác biệt do phương thức sinh nở khác nhau mà thôi.”

Thẩm Dật nheo mắt: “Vậy thì sao?”

Thẩm Tùy đưa ra kết luận cuối cùng: “Anh nhặt được lợi rồi.”

Thẩm Dật: “…Anh b*p ch*t em!”

“Dù sao thì bây giờ anh cũng lớn hơn em, mau gọi anh là—”

“Bíp——”

Bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng siêu lớn.

Thẩm Tùy chớp mắt, hướng về phía Thẩm Dật há miệng: “Bíp.”

A a a!

Thằng nhóc mập này đúng là khắc tinh của anh ta mà!

Thẩm Dật tức tối nhìn ra ngoài cửa sổ, quay đầu lại thì phát hiện không biết từ khi nào Thẩm Sóc cũng đã đứng cạnh cửa sổ, đang nhìn ra ngoài.

“Anh cả, anh không quản nó sao?”

Thẩm Dật nhăn mặt: “Nếu mà nó vẫn luôn học thì phiền lắm đấy.”

Thẩm Tùy đứng bên cạnh nói: “Cũng náo nhiệt phết.”

Thẩm Dật lại quay sang nhìn cậu ta với vẻ mặt “==”.

Thẩm Tùy: “Anh không thấy tháng này về nhà ông nội, hai ngày nay vui hơn hẳn à?”

Thẩm Dật mím môi, một lúc sau nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nó ở đây đúng là thoải mái hơn chúng ta thật, cứ khóc nhè là ba mẹ chẳng làm gì được nó, dù có khóc đến mức nước miếng chảy ròng ròng.”

Vừa dứt lời, đầu Thẩm Dật liền bị ai đó ấn xuống.

Chỉ thấy Thẩm Sóc cúi đầu nhìn xuống: “Vẫn luôn nhắc đến Sơ Sơ, sao không thấy em nhắc đến A Minh?”

“Đúng ha.”

Thẩm Tùy cũng lên tiếng: “A Minh cũng đâu có gọi anh là anh hai, sao không thấy anh nhắc mãi.”

“Anh quan tâm đến em trai à?”

“Ai... ai quan tâm chứ?!”

Thẩm Dật suýt chút nữa bùng nổ, lặp lại: “Ai quan tâm thằng nhóc mập đó chứ?!”

Thẩm Tùy nghiêng đầu: “Em nói em trai, cũng không nhất định là chỉ Sơ Sơ đâu nhé?”

Thẩm Dật: “...”

Vẫn nên b*p ch*t cậu ta đi!

Lúc này, Thẩm Sóc lại nhìn ra ngoài cửa sổ, Thẩm Dật và Thẩm Tùy cũng nhìn theo.

Chỉ thấy nhóc mập đang nhào về một hướng, hóa ra là Thẩm Minh Châu và Tô Lạc Duyệt cùng trở về, một người bế Thẩm Sơ lên, một người ngồi xuống xoa đầu Tạ Thời Minh, chỉ nhìn thôi cũng thấy bầu không khí rất hài hòa.

“Thấy chưa, em đã nói mà.”

Thẩm Dật đột nhiên lên tiếng: “Xem ba mẹ nuôi nó kìa, cười lên trông như củ cải trổ hoa ấy.”

Thẩm Sóc không nói gì, quay người rời đi.

Thẩm Tùy thì lại nhìn thêm vài lần, cuối cùng vỗ vai Thẩm Dật: “Thực ra anh còn tốt lắm.”

“Hả?”

“Hai tháng nay anh cũng mập lên rồi.”

“Cái gì?!”

Thẩm Dật hoảng hốt ôm mặt: “Ang mập lên? Anh mập lên bao nhiêu?!”

Thẩm Tùy lắc đầu rồi cũng quay người rời đi.



Gần trưa, Tô Lạc Duyệt lại nói muốn tự mình nấu mấy món.

Sáng nay bà ra ngoài gặp một đạo diễn với Hà Lâm, nhận được một kịch bản rất hay, hơn nữa còn là một kịch bản phim điện ảnh. Gần đây bà định trước khi phim bấm máy sẽ nghỉ ngơi vài tuần để ở nhà nghiên cứu kịch bản. Còn những công việc khác, có thể từ chối bà đều từ chối hết.

Từ khi tái xuất, bà chưa bao giờ thiếu nhiệt độ và lưu lượng, không lâu trước đó còn cùng Thẩm Dật tham gia một chương trình giải trí, hiện vẫn đang trong giai đoạn phát sóng, thậm chí hai mẹ con còn trở thành cặp đôi nổi tiếng nhất chương trình, độ thảo luận và mức độ quan tâm đều bùng nổ.

Không chỉ mình bà, ngay cả Thẩm Dật cũng nhận được vô số lời mời.

Ví dụ như hợp đồng quảng cáo, phỏng vấn, livestream mẹ con, thậm chí là lời mời từ các chương trình giải trí khác.

Nhưng Tô Lạc Duyệt chỉ để Hà Lâm nhận lời một vài cái.

Chủ yếu là vì sắp đến kỳ khai giảng, bà muốn giảm bớt mức độ lộ diện của Thẩm Dật, dù sao thì việc học vẫn quan trọng nhất.

Ban đầu bà đồng ý tham gia chương trình này, ngoài việc đạo diễn kiên trì mời rất nhiều lần, quan trọng nhất là vì mấy đứa trẻ vừa từ nhà ông nội trở về không lâu, còn bà cũng vừa quyết định tái xuất, nên muốn nhân cơ hội này ở bên chúng nhiều hơn. Chỉ là khi hỏi ý kiến ba đứa, chỉ có Thẩm Dật là tỏ ra sẵn sàng tham gia.

Tô Lạc Duyệt tham gia chương trình không hề mong sự nghiệp của mình sẽ nhờ đó mà phát triển, thậm chí đã chuẩn bị tinh thần rằng chương trình có thể không mấy nổi bật, hoặc thậm chí làm ảnh hưởng đến danh tiếng của bà, dù có lãng phí hai tháng cũng được, bà vẫn muốn tham gia. Nhưng không ngờ hiệu quả phát sóng lại vượt ngoài mong đợi.

Chỉ là khi ở bên bọn trẻ, vẫn có cảm giác như có cái gì đó ngăn cách.

Ngay cả với Thẩm Dật cũng vậy, càng đừng nói là Thẩm Sóc và Thẩm Tùy.

Mục đích chính chưa đạt được, Tô Lạc Duyệt cũng không bận tâm đến việc hưởng lợi từ danh tiếng của chương trình, mà liên hệ với đạo diễn trước đó, chốt kịch bản xong liền quyết định tiếp tục nghỉ vài tuần để dành thời gian ở nhà.

Một mặt là để nghiên cứu kịch bản, mặt khác là muốn tự mình chăm sóc bọn trẻ.

Bà muốn bắt đầu từ chuyện nấu ăn, làm những món mà chúng thích.

Thẩm Tùy là người thành thật nhất, hỏi anh thích ăn gì, anh liền kể ra một loạt món ăn, còn có cả món mặn chay kết hợp, thậm chí còn nói luôn cả loại canh yêu thích, cuối cùng còn bổ sung thêm, nếu hỏi về bữa sáng và bữa tối thì sẽ có món khác nữa.

Đúng là vô cùng kỹ lưỡng.

“Được, tối nay và sáng mai mẹ sẽ hỏi con tiếp.”

Thẩm Tùy nghĩ một lát rồi nói: “Con có thể viết ra luôn cho mẹ, còn khá nhiều món, con không kén ăn.”

Tô Lạc Duyệt nghĩ nghĩ, khẽ cúi xuống xoa đầu Thẩm Tùy: “Mẹ muốn hỏi trước bữa ăn, chủ yếu là muốn biết con muốn ăn gì ngay lúc đó, con thích ăn gì, mẹ đều có thể làm cho con.”
 
Back
Top Bottom