- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 450,338
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #201
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 200: Ngoại truyện kiếp trước (6)
Chương 200: Ngoại truyện kiếp trước (6)
Thẩm Sơ không kìm được mở to hai mắt, đầu ngón tay khẽ run.
Thậm chí trong nháy mắt cậu có chút hoang mang, nhưng cảm giác rõ ràng trên môi, cùng với lực siết chặt ở eo, như thể sợ cậu bỏ chạy vậy.
Tất cả những điều đó đều đang nói với Thẩm Sơ rằng, hiện tại là tình huống như thế nào.
Tạ Thời Minh, đang hôn cậu…
Nhưng vì sao chứ?
Một lần chơi đùa nâng cấp?
Thẩm Sơ siết chặt tay, theo bản năng muốn giãy ra.
Nhưng ngay giây tiếp theo, lại chạm phải ánh mắt cụp xuống của Tạ Thời Minh.
Đôi mắt kia vẫn đang nhìn cậu, ánh nhìn sâu thẳm, như một tấm lưới kín không kẽ hở, muốn cuốn lấy cậu vào bên trong, mang theo cơn sóng ngầm và dòng nước cuộn trào khiến người ta phát sợ.
Điều đó khiến Thẩm Sơ có cảm giác mình như con mồi đang bị cắn chặt.
Dù vùng ra có thể thoát khỏi tình thế hiện tại, nhưng tại sao cậu lại phải chật vật chạy trốn như thế?
Dựa vào cái gì mà điều Tạ Thời Minh có thể làm, thì cậu lại phải cuống cuồng né tránh?
Lồng ngực như bị cái gì đó va đập vào.
Ngay sau đó, Thẩm Sơ kéo lấy cổ áo Tạ Thời Minh, lực không lớn, nhưng lại không do dự mà ngẩng đầu đáp lại.
Cơn mưa bắt đầu rơi, chú cừu gầy yếu lại không muốn trốn tránh, mà lao thẳng vào màn nước mưa xâu thành từng chuỗi, thứ chờ đợi cậu ở phía trước lại là cú va đập dữ dội hơn nữa.
Không rõ đây là một trận đấu tranh, hay là một màn quấn quýt triền miên, chỉ cảm thấy trong sự giằng co đó, xoáy vào nhau là cảm giác xa lạ khiến người ta choáng váng, càng lúc càng không thể kiểm soát, cảm giác xấu hổ như bước qua giới hạn, nhưng trong cái xấu hổ ấy lại là một sự k*ch th*ch mãnh liệt, chỉ có thể nắm chặt mảnh gỗ nổi bên cạnh, để mặc tiếng nước quấn quanh, rơi vào một vòng xoáy không thể vùng vẫy…
……….
“...Sơ Sơ? Sơ Sơ?”
“Dạ?”
Thẩm Sơ bừng tỉnh: “Cậu, cháu đang nghe đây.”
Trong phòng, Thẩm Sơ đang mở máy tính học bài, vừa học vừa gọi video với Hạng Tinh Hà.
Trước đó sau khi xem video mà Hạng Tinh Hà gửi tới, càng xem lại càng gợi lên hứng thú trong lòng Thẩm Sơ, khiến cậu càng muốn tìm hiểu thêm. Vài ngày sau đó, trong một cuộc trò chuyện tình cờ giữa hai người, không biết thế nào lại khiến Hạng Tinh Hà cực kỳ kích động, ngay lúc Thẩm Sơ còn chưa quyết định xong, hắn ta đã nói sẽ đích thân hướng dẫn cậu.
Hiện tại chính là thời gian học của Thẩm Sơ.
Thỉnh thoảng Hạng Tinh Hà sẽ gọi video dạy cậu qua mạng, cũng có lúc trực tiếp đến nhà chỉ dạy một vài điều.
Giai đoạn đầu có thể học lý thuyết trước, về sau cần thực hành, nhưng do hiện tại Thẩm Sơ vẫn chưa thể ra ngoài, nên tạm thời chỉ học lý thuyết là chính.
Tuy nhiên, Hạng Tinh Hà đã tặng cậu một chiếc máy ảnh, bảo cậu cứ từ từ làm quen trước.
Tất cả những điều này đều là thứ mà trước đây Thẩm Sơ chưa từng tiếp xúc qua.
Trước đây ngay cả dùng điện thoại chụp ảnh quay video, cậu cũng rất ít khi làm, tâm trí hầu như đều đặt vào việc học, cùng lắm thì học vài loại nhạc cụ. Còn về mảng quay chụp, Thẩm Sơ chưa từng tìm hiểu.
Chưa từng biết rằng ngôn ngữ ống kính hóa ra cũng cần nghiên cứu kỹ lưỡng như vậy, rằng các góc quay khác nhau có thể truyền tải ý nghĩa khác nhau.
Toàn cảnh và cận cảnh được sử dụng trong những trường hợp nào, trung cảnh và cận trung có gì khác biệt, góc quay từ trên xuống hay từ dưới lên sẽ mang lại hiệu ứng ra sao…
Những điều mới mẻ này mang đến cho Thẩm Sơ một trải nghiệm thật kỳ diệu.
Hoàn toàn không thấy mệt, chỉ muốn khám phá nhiều hơn.
Con đường trước mắt như được mở ra lần nữa, và đang dần kéo dài vô hạn về phía trước.
Tập trung vào đó, khiến Thẩm Sơ không còn thời gian để suy nghĩ lung tung.
Những cảm xúc tiêu cực tích tụ suốt năm năm qua cũng vì thế mà dần dần được xoa dịu.
Nhưng cũng có ngoại lệ... ví dụ như nụ hôn mất kiểm soát giữa cậu và Tạ Thời Minh.
Luôn có lúc bất ngờ hiện lên trong đầu.
Khiến người ta bực bội không thôi.
Nhưng sau ngày hôm đó, hai người vẫn như cũ, cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì, như thể đó chỉ là một tai nạn.
Chỉ là đôi khi, vẫn có thể cảm nhận được sự khác biệt.
Sự giữ vững bên ngoài ấy, chẳng qua chỉ là để đè nén cơn sóng ngầm bên dưới lớp yên bình kia mà thôi.
Mỗi ngày phục hồi, mỗi lần xoa bóp, mỗi lần tiếp xúc cơ thể, mỗi lần ánh mắt chạm nhau rồi lại vội vàng lảng đi... cùng sống dưới một mái nhà, cùng trong một không gian, chỉ cần cả hai đều có mặt, luôn có một luồng không khí khó hiểu lặng lẽ lan ra — ít nhất là Thẩm Sơ cảm thấy như vậy. Chỉ là cậu đang cố hết sức đè nén cảm giác đó, cố gắng giữ thái độ bình thường, tuyệt đối không cúi đầu dù chỉ một giây.
Như đang ganh đua vậy, nhưng cũng chẳng rõ rốt cuộc đang ganh đua điều gì.
Lúc xuất viện, thời tiết vẫn chưa quá nóng, nhưng dần dần, nhiệt độ tăng lên nhanh chóng.
Như thể nhảy qua một giai đoạn nào đó, đột ngột nóng đến mức khiến người ta bức bối.
Thân thể Thẩm Sơ vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, dù có kiên trì phục hồi chức năng, nhưng thể chất vẫn yếu, vì thế Tạ Thời Minh không cho cậu bật điều hòa, cũng không cho dùng quạt máy, chỉ đưa cho cậu một chiếc quạt giấy…
Nghe nói là đặt mua riêng trên mạng, mặt quạt còn to hơn cả khuôn mặt cậu.
Mỹ danh là: quạt cho mát đồng thời còn có thể rèn luyện cơ tay.
Nhưng hôm nay trời quá nóng, cho dù quạt thế nào, người vẫn dính nhớp khó chịu.
Sau khi kết thúc cuộc gọi video với Hạng Tinh Hà, Thẩm Sơ thấy người bức bối đến mức không thể nào học tiếp được nữa.
Cậu muốn đi ngâm mình một chút.
Ngoài lần tắm kỹ lưỡng khi mới về nhà, sau đó đều là Thẩm Sơ tự mình tắm vòi sen, mà thời gian cũng không kéo dài.
Thân thể cậu có thể chịu được việc tắm qua loa, nhưng ngâm mình lâu thì vẫn chưa được, trừ phi giống như lần trước, có Tạ Thời Minh ở bên cạnh.
Nhưng một lần như thế là quá đủ rồi, Thẩm Sơ không muốn có lần thứ hai.
Chỉ là hôm nay cậu không muốn chỉ tắm qua loa, cơ thể thực sự quá dính nhớp, cậu rất muốn được ngâm mình thật thoải mái một lần.
Vừa hay hôm nay Tạ Thời Minh đi ra ngoài.
Dĩ nhiên, hắn cũng không thể suốt ngày ở nhà được.
Vậy nên…
Thẩm Sơ mím môi, cậu tính giờ, chỉ ngâm mình một chút, chắc là không có vấn đề gì nhỉ?
Dù sao cũng sẽ kịp trước khi Tạ Thời Minh về, hắn sẽ không biết đâu.
Hơn nữa, cho dù Tạ Thời Minh có biết thì sao chứ.
Thời điểm khác nhau, tình hình cũng đã khác, tình trạng cơ thể của cậu hiện giờ đã tốt hơn rất nhiều so với trước, những lời dặn dò khi đó sớm đã nên thay đổi.
Nghĩ đến đây, Thẩm Sơ càng thêm yên tâm hợp lý hóa hành động của mình.
Hơn nữa tính toán kỹ lưỡng, cậu chắc chắn mình sẽ kịp tắm xong trước khi Tạ Thời Minh quay về.
…………
Hơi nước bốc lên nghi ngút, nhiệt độ nước và không khí đan xen khiến cho nhiệt độ trong phòng tắm ngày càng trở nên oi bức.
Điểm này là điều mà Thẩm Sơ không lường trước được.
Bồn tắm có hệ thống giữ nhiệt tự động, nước được xả ra sẽ không bị nguội đi theo thời gian, mà Thẩm Sơ không biết rằng Tạ Thời Minh đã thiết lập sẵn từ trước, cậu chỉ cảm thấy càng ngâm càng nóng…
Cơ thể ngâm lâu đến mức có chút nhũn ra.
Theo lý mà nói thì không nên xuất hiện tình trạng này quá nhanh, nhưng đáng tiếc là thể trạng của Thẩm Sơ vẫn chưa đạt đến mức bình thường trung bình.
Khi nhận ra điều bất ổn, Thẩm Sơ lập tức muốn vịn thành bồn để đứng dậy.
Nhưng nhà dột còn gặp mưa đêm, đúng lúc này, cửa phòng tắm lại bị đẩy ra.
Bóng dáng Tạ Thời Minh xuất hiện ở ngưỡng cửa, khoanh tay nhìn cậu.
Thẩm Sơ đang chống tay lên thành bồn, trong trạng thái không đứng dậy nổi, phần thân trên bị ngâm đến hồng hồng, nửa lộ nửa không, hai chỗ ửng đỏ theo làn sóng nước cũng ẩn hiện lờ mờ.
Khi xoa bóp thoa thuốc trước đó, không phải toàn thân đều được bôi, hơn nữa những lúc phải tập trung như thế, cho dù có đôi lúc bị phân tâm, thì cũng chỉ có thể cố gắng kiềm chế rồi lập tức kéo bản thân quay lại.
Còn tình huống hiện tại…
Không rõ là do bị người đột ngột xuất hiện làm giật mình, hay vì cơ thể nhũn ra đến mức không còn sức chống đỡ, lực tay của Thẩm Sơ không đủ để bám vào thành bồn, lập tức bị ngã xuống——
Cậu hoảng loạn sặc một ngụm nước, nhưng rất nhanh liền trồi lên khỏi mặt nước, bị người kia kéo vào lòng.
“Thẩm Sơ, cậu thật sự không muốn sống tốt phải không?!”
Giọng nói của Tạ Thời Minh khác hẳn mọi khi, lực tay giữ lấy cậu cũng vô cùng mạnh mẽ.
Thẩm Sơ ho khan, mắt đỏ hoe ngẩng đầu lên: “Gì mà tôi không muốn sống tốt?!”
“Tôi chỗ nào không muốn sống tốt?!”
Tạ Thời Minh mặt lạnh như tiền, không biểu cảm: “Vậy cậu đang làm gì?”
“Tôi đã từng nói, với tình trạng hiện tại của cậu, tốt nhất đừng ngâm mình tắm nước nóng. Nếu muốn thì phải có tôi ở bên cạnh, cậu còn nhớ không?”
Thẩm Sơ túm lấy cổ áo Tạ Thời Minh: “Cậu từng nói vậy đấy, thì sao?”
“Chẳng lẽ tôi phải đợi cậu về mãi sao?”
“Tôi là vật nuôi hay là người của cậu mà phải nghe lời cậu như thế hả?! Chỉ là ngâm mình một chút thôi, tôi đã tính toán thời gian rồi, hoàn toàn không có vấn đề gì cả!”
“Vậy tình huống vừa rồi là gì?”
Tạ Thời Minh nhìn Thẩm Sơ, giọng điệu bình tĩnh, đúng là đang thuật lại sự thật vừa xảy ra, nhưng lại khiến lửa giận trong lòng Thẩm Sơ càng bốc lên cao hơn.
Cậu ghét dáng vẻ này của Tạ Thời Minh.
Cứ như đang nhìn một kẻ vô cớ gây rối, trong khi hắn từ đầu đến cuối đều nắm thế chủ động.
Dựa vào cái gì chứ?
“Nếu không phải cậu đẩy cửa vào, tôi đã đứng dậy từ lâu rồi.”
“Tất cả là lỗi của cậu!”
Thẩm Sơ nắm lấy cổ áo người trước mặt, kéo người xuống, hung hăng cắn lên môi Tạ Thời Minh!
Dựa vào cái gì mà mở miệng ra là trách mắng cậu?
Dựa vào cái gì mà cậu phải nghe lời hắn?
Dựa vào cái gì mà đối xử với cậu với thái độ như thế?
Dựa vào cái gì…
Dựa vào cái gì mà Tạ Thời Minh lại hôn cậu như thế?!
Thẩm Sơ nảy sinh ác độc mà cắn môi đối phương đầy hung hăng, rất nhanh liền nếm được vị tanh của máu.
Hương vị như gỉ sắt lan trên đầu lưỡi khiến cậu khẽ run, nhưng khi vừa muốn buông ra, thì một luồng hơi thở mãnh liệt lập tức ập đến, bao trùm hoàn toàn, không cho trốn tránh, cũng không cho từ chối.
Như là một cú phản kích, ngăn cản chú cừu nhỏ đang định rút lui về hang.
Chú cừu nhỏ gầy yếu tức đến phát điên, hiện thực không cho phép cậu hiền lành.
Đấu đá, đánh nhau, hung hăng chống đối — một kiểu trải nghiệm và trạng thái chưa từng có.
Nhưng dần dần, bầu không khí cũng bắt đầu thay đổi.
Hơi nước bốc lên trong phòng tắm, làm ướt cả lớp vải trắng mềm mại, cảm giác trơn trượt như không thể giữ lại, chỉ có thể siết chặt hơn, ôm sát vào lòng, nhiệt độ của cơ thể kề cận không còn lớp ngăn cách nào, càng lúc càng rõ ràng, nơi nào đó đặc biệt nóng bỏng khiến người ta kinh hãi, nhưng vẫn cố kiềm chế, không muốn là người rút lui trước.
Cuối cùng, vẫn là Tạ Thời Minh th* d*c kéo giãn khoảng cách một chút.
Giọng khàn khàn—
“Nói cậu sợ rồi.”
Thẩm Sơ ngực phập phồng, cố gắng điều chỉnh hơi thở, nghe vậy nghiến răng nói: “Dựa vào đâu chứ?”
Cậu không sợ.
“Ai sợ hả!"
Câu nói ấy chẳng khác gì đổ thêm dầu vào ngọn lửa đang cháy dữ dội.
Tạ Thời Minh không nghe được từ ngữ có thể khiến mình dừng lại, người đối diện cũng không hiểu rằng trong tình huống này, lùi một bước không phải là thua, mà là có thể trói hắn lại.
Đáng tiếc, tình huống lại đi theo chiều ngược lại.
Chú cừu non ngây thơ lại cứ nhất quyết nhảy thẳng vào miệng hổ.
Đã như vậy thì… đừng có trách hắn…
Tạ Thời Minh lại cúi đầu, như mãnh thú ngoạm lấy con mồi không chịu buông, giam cầm nó trong phạm vi không thể thoát thân, từng chút, từng chút một mà thưởng thức, đến cuối cùng, thậm chí còn giam cầm ở chỗ khác nữa.
Thẩm Sơ nức nở, tràn đầy vẻ không thể tin được.
“Chỉ một lần thôi.”
Tạ Thời Minh khẽ dỗ dành: “Ngoan, chịu đựng một chút.”