Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con

Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 200: Ngoại truyện kiếp trước (6)



Thẩm Sơ không kìm được mở to hai mắt, đầu ngón tay khẽ run.

Thậm chí trong nháy mắt cậu có chút hoang mang, nhưng cảm giác rõ ràng trên môi, cùng với lực siết chặt ở eo, như thể sợ cậu bỏ chạy vậy.

Tất cả những điều đó đều đang nói với Thẩm Sơ rằng, hiện tại là tình huống như thế nào.

Tạ Thời Minh, đang hôn cậu…

Nhưng vì sao chứ?

Một lần chơi đùa nâng cấp?

Thẩm Sơ siết chặt tay, theo bản năng muốn giãy ra.

Nhưng ngay giây tiếp theo, lại chạm phải ánh mắt cụp xuống của Tạ Thời Minh.

Đôi mắt kia vẫn đang nhìn cậu, ánh nhìn sâu thẳm, như một tấm lưới kín không kẽ hở, muốn cuốn lấy cậu vào bên trong, mang theo cơn sóng ngầm và dòng nước cuộn trào khiến người ta phát sợ.

Điều đó khiến Thẩm Sơ có cảm giác mình như con mồi đang bị cắn chặt.

Dù vùng ra có thể thoát khỏi tình thế hiện tại, nhưng tại sao cậu lại phải chật vật chạy trốn như thế?

Dựa vào cái gì mà điều Tạ Thời Minh có thể làm, thì cậu lại phải cuống cuồng né tránh?

Lồng ngực như bị cái gì đó va đập vào.

Ngay sau đó, Thẩm Sơ kéo lấy cổ áo Tạ Thời Minh, lực không lớn, nhưng lại không do dự mà ngẩng đầu đáp lại.

Cơn mưa bắt đầu rơi, chú cừu gầy yếu lại không muốn trốn tránh, mà lao thẳng vào màn nước mưa xâu thành từng chuỗi, thứ chờ đợi cậu ở phía trước lại là cú va đập dữ dội hơn nữa.

Không rõ đây là một trận đấu tranh, hay là một màn quấn quýt triền miên, chỉ cảm thấy trong sự giằng co đó, xoáy vào nhau là cảm giác xa lạ khiến người ta choáng váng, càng lúc càng không thể kiểm soát, cảm giác xấu hổ như bước qua giới hạn, nhưng trong cái xấu hổ ấy lại là một sự k*ch th*ch mãnh liệt, chỉ có thể nắm chặt mảnh gỗ nổi bên cạnh, để mặc tiếng nước quấn quanh, rơi vào một vòng xoáy không thể vùng vẫy…

……….

“...Sơ Sơ? Sơ Sơ?”

“Dạ?”

Thẩm Sơ bừng tỉnh: “Cậu, cháu đang nghe đây.”

Trong phòng, Thẩm Sơ đang mở máy tính học bài, vừa học vừa gọi video với Hạng Tinh Hà.

Trước đó sau khi xem video mà Hạng Tinh Hà gửi tới, càng xem lại càng gợi lên hứng thú trong lòng Thẩm Sơ, khiến cậu càng muốn tìm hiểu thêm. Vài ngày sau đó, trong một cuộc trò chuyện tình cờ giữa hai người, không biết thế nào lại khiến Hạng Tinh Hà cực kỳ kích động, ngay lúc Thẩm Sơ còn chưa quyết định xong, hắn ta đã nói sẽ đích thân hướng dẫn cậu.

Hiện tại chính là thời gian học của Thẩm Sơ.

Thỉnh thoảng Hạng Tinh Hà sẽ gọi video dạy cậu qua mạng, cũng có lúc trực tiếp đến nhà chỉ dạy một vài điều.

Giai đoạn đầu có thể học lý thuyết trước, về sau cần thực hành, nhưng do hiện tại Thẩm Sơ vẫn chưa thể ra ngoài, nên tạm thời chỉ học lý thuyết là chính.

Tuy nhiên, Hạng Tinh Hà đã tặng cậu một chiếc máy ảnh, bảo cậu cứ từ từ làm quen trước.

Tất cả những điều này đều là thứ mà trước đây Thẩm Sơ chưa từng tiếp xúc qua.

Trước đây ngay cả dùng điện thoại chụp ảnh quay video, cậu cũng rất ít khi làm, tâm trí hầu như đều đặt vào việc học, cùng lắm thì học vài loại nhạc cụ. Còn về mảng quay chụp, Thẩm Sơ chưa từng tìm hiểu.

Chưa từng biết rằng ngôn ngữ ống kính hóa ra cũng cần nghiên cứu kỹ lưỡng như vậy, rằng các góc quay khác nhau có thể truyền tải ý nghĩa khác nhau.

Toàn cảnh và cận cảnh được sử dụng trong những trường hợp nào, trung cảnh và cận trung có gì khác biệt, góc quay từ trên xuống hay từ dưới lên sẽ mang lại hiệu ứng ra sao…

Những điều mới mẻ này mang đến cho Thẩm Sơ một trải nghiệm thật kỳ diệu.

Hoàn toàn không thấy mệt, chỉ muốn khám phá nhiều hơn.

Con đường trước mắt như được mở ra lần nữa, và đang dần kéo dài vô hạn về phía trước.

Tập trung vào đó, khiến Thẩm Sơ không còn thời gian để suy nghĩ lung tung.

Những cảm xúc tiêu cực tích tụ suốt năm năm qua cũng vì thế mà dần dần được xoa dịu.

Nhưng cũng có ngoại lệ... ví dụ như nụ hôn mất kiểm soát giữa cậu và Tạ Thời Minh.

Luôn có lúc bất ngờ hiện lên trong đầu.

Khiến người ta bực bội không thôi.

Nhưng sau ngày hôm đó, hai người vẫn như cũ, cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì, như thể đó chỉ là một tai nạn.

Chỉ là đôi khi, vẫn có thể cảm nhận được sự khác biệt.

Sự giữ vững bên ngoài ấy, chẳng qua chỉ là để đè nén cơn sóng ngầm bên dưới lớp yên bình kia mà thôi.

Mỗi ngày phục hồi, mỗi lần xoa bóp, mỗi lần tiếp xúc cơ thể, mỗi lần ánh mắt chạm nhau rồi lại vội vàng lảng đi... cùng sống dưới một mái nhà, cùng trong một không gian, chỉ cần cả hai đều có mặt, luôn có một luồng không khí khó hiểu lặng lẽ lan ra — ít nhất là Thẩm Sơ cảm thấy như vậy. Chỉ là cậu đang cố hết sức đè nén cảm giác đó, cố gắng giữ thái độ bình thường, tuyệt đối không cúi đầu dù chỉ một giây.

Như đang ganh đua vậy, nhưng cũng chẳng rõ rốt cuộc đang ganh đua điều gì.

Lúc xuất viện, thời tiết vẫn chưa quá nóng, nhưng dần dần, nhiệt độ tăng lên nhanh chóng.

Như thể nhảy qua một giai đoạn nào đó, đột ngột nóng đến mức khiến người ta bức bối.

Thân thể Thẩm Sơ vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, dù có kiên trì phục hồi chức năng, nhưng thể chất vẫn yếu, vì thế Tạ Thời Minh không cho cậu bật điều hòa, cũng không cho dùng quạt máy, chỉ đưa cho cậu một chiếc quạt giấy…

Nghe nói là đặt mua riêng trên mạng, mặt quạt còn to hơn cả khuôn mặt cậu.

Mỹ danh là: quạt cho mát đồng thời còn có thể rèn luyện cơ tay.

Nhưng hôm nay trời quá nóng, cho dù quạt thế nào, người vẫn dính nhớp khó chịu.

Sau khi kết thúc cuộc gọi video với Hạng Tinh Hà, Thẩm Sơ thấy người bức bối đến mức không thể nào học tiếp được nữa.

Cậu muốn đi ngâm mình một chút.

Ngoài lần tắm kỹ lưỡng khi mới về nhà, sau đó đều là Thẩm Sơ tự mình tắm vòi sen, mà thời gian cũng không kéo dài.

Thân thể cậu có thể chịu được việc tắm qua loa, nhưng ngâm mình lâu thì vẫn chưa được, trừ phi giống như lần trước, có Tạ Thời Minh ở bên cạnh.

Nhưng một lần như thế là quá đủ rồi, Thẩm Sơ không muốn có lần thứ hai.

Chỉ là hôm nay cậu không muốn chỉ tắm qua loa, cơ thể thực sự quá dính nhớp, cậu rất muốn được ngâm mình thật thoải mái một lần.

Vừa hay hôm nay Tạ Thời Minh đi ra ngoài.

Dĩ nhiên, hắn cũng không thể suốt ngày ở nhà được.

Vậy nên…

Thẩm Sơ mím môi, cậu tính giờ, chỉ ngâm mình một chút, chắc là không có vấn đề gì nhỉ?

Dù sao cũng sẽ kịp trước khi Tạ Thời Minh về, hắn sẽ không biết đâu.

Hơn nữa, cho dù Tạ Thời Minh có biết thì sao chứ.

Thời điểm khác nhau, tình hình cũng đã khác, tình trạng cơ thể của cậu hiện giờ đã tốt hơn rất nhiều so với trước, những lời dặn dò khi đó sớm đã nên thay đổi.

Nghĩ đến đây, Thẩm Sơ càng thêm yên tâm hợp lý hóa hành động của mình.

Hơn nữa tính toán kỹ lưỡng, cậu chắc chắn mình sẽ kịp tắm xong trước khi Tạ Thời Minh quay về.

…………

Hơi nước bốc lên nghi ngút, nhiệt độ nước và không khí đan xen khiến cho nhiệt độ trong phòng tắm ngày càng trở nên oi bức.

Điểm này là điều mà Thẩm Sơ không lường trước được.

Bồn tắm có hệ thống giữ nhiệt tự động, nước được xả ra sẽ không bị nguội đi theo thời gian, mà Thẩm Sơ không biết rằng Tạ Thời Minh đã thiết lập sẵn từ trước, cậu chỉ cảm thấy càng ngâm càng nóng…

Cơ thể ngâm lâu đến mức có chút nhũn ra.

Theo lý mà nói thì không nên xuất hiện tình trạng này quá nhanh, nhưng đáng tiếc là thể trạng của Thẩm Sơ vẫn chưa đạt đến mức bình thường trung bình.

Khi nhận ra điều bất ổn, Thẩm Sơ lập tức muốn vịn thành bồn để đứng dậy.

Nhưng nhà dột còn gặp mưa đêm, đúng lúc này, cửa phòng tắm lại bị đẩy ra.

Bóng dáng Tạ Thời Minh xuất hiện ở ngưỡng cửa, khoanh tay nhìn cậu.

Thẩm Sơ đang chống tay lên thành bồn, trong trạng thái không đứng dậy nổi, phần thân trên bị ngâm đến hồng hồng, nửa lộ nửa không, hai chỗ ửng đỏ theo làn sóng nước cũng ẩn hiện lờ mờ.

Khi xoa bóp thoa thuốc trước đó, không phải toàn thân đều được bôi, hơn nữa những lúc phải tập trung như thế, cho dù có đôi lúc bị phân tâm, thì cũng chỉ có thể cố gắng kiềm chế rồi lập tức kéo bản thân quay lại.

Còn tình huống hiện tại…

Không rõ là do bị người đột ngột xuất hiện làm giật mình, hay vì cơ thể nhũn ra đến mức không còn sức chống đỡ, lực tay của Thẩm Sơ không đủ để bám vào thành bồn, lập tức bị ngã xuống——

Cậu hoảng loạn sặc một ngụm nước, nhưng rất nhanh liền trồi lên khỏi mặt nước, bị người kia kéo vào lòng.

“Thẩm Sơ, cậu thật sự không muốn sống tốt phải không?!”

Giọng nói của Tạ Thời Minh khác hẳn mọi khi, lực tay giữ lấy cậu cũng vô cùng mạnh mẽ.

Thẩm Sơ ho khan, mắt đỏ hoe ngẩng đầu lên: “Gì mà tôi không muốn sống tốt?!”

“Tôi chỗ nào không muốn sống tốt?!”

Tạ Thời Minh mặt lạnh như tiền, không biểu cảm: “Vậy cậu đang làm gì?”

“Tôi đã từng nói, với tình trạng hiện tại của cậu, tốt nhất đừng ngâm mình tắm nước nóng. Nếu muốn thì phải có tôi ở bên cạnh, cậu còn nhớ không?”

Thẩm Sơ túm lấy cổ áo Tạ Thời Minh: “Cậu từng nói vậy đấy, thì sao?”

“Chẳng lẽ tôi phải đợi cậu về mãi sao?”

“Tôi là vật nuôi hay là người của cậu mà phải nghe lời cậu như thế hả?! Chỉ là ngâm mình một chút thôi, tôi đã tính toán thời gian rồi, hoàn toàn không có vấn đề gì cả!”

“Vậy tình huống vừa rồi là gì?”

Tạ Thời Minh nhìn Thẩm Sơ, giọng điệu bình tĩnh, đúng là đang thuật lại sự thật vừa xảy ra, nhưng lại khiến lửa giận trong lòng Thẩm Sơ càng bốc lên cao hơn.

Cậu ghét dáng vẻ này của Tạ Thời Minh.

Cứ như đang nhìn một kẻ vô cớ gây rối, trong khi hắn từ đầu đến cuối đều nắm thế chủ động.

Dựa vào cái gì chứ?

“Nếu không phải cậu đẩy cửa vào, tôi đã đứng dậy từ lâu rồi.”

“Tất cả là lỗi của cậu!”

Thẩm Sơ nắm lấy cổ áo người trước mặt, kéo người xuống, hung hăng cắn lên môi Tạ Thời Minh!

Dựa vào cái gì mà mở miệng ra là trách mắng cậu?

Dựa vào cái gì mà cậu phải nghe lời hắn?

Dựa vào cái gì mà đối xử với cậu với thái độ như thế?

Dựa vào cái gì…

Dựa vào cái gì mà Tạ Thời Minh lại hôn cậu như thế?!

Thẩm Sơ nảy sinh ác độc mà cắn môi đối phương đầy hung hăng, rất nhanh liền nếm được vị tanh của máu.

Hương vị như gỉ sắt lan trên đầu lưỡi khiến cậu khẽ run, nhưng khi vừa muốn buông ra, thì một luồng hơi thở mãnh liệt lập tức ập đến, bao trùm hoàn toàn, không cho trốn tránh, cũng không cho từ chối.

Như là một cú phản kích, ngăn cản chú cừu nhỏ đang định rút lui về hang.

Chú cừu nhỏ gầy yếu tức đến phát điên, hiện thực không cho phép cậu hiền lành.

Đấu đá, đánh nhau, hung hăng chống đối — một kiểu trải nghiệm và trạng thái chưa từng có.

Nhưng dần dần, bầu không khí cũng bắt đầu thay đổi.

Hơi nước bốc lên trong phòng tắm, làm ướt cả lớp vải trắng mềm mại, cảm giác trơn trượt như không thể giữ lại, chỉ có thể siết chặt hơn, ôm sát vào lòng, nhiệt độ của cơ thể kề cận không còn lớp ngăn cách nào, càng lúc càng rõ ràng, nơi nào đó đặc biệt nóng bỏng khiến người ta kinh hãi, nhưng vẫn cố kiềm chế, không muốn là người rút lui trước.

Cuối cùng, vẫn là Tạ Thời Minh th* d*c kéo giãn khoảng cách một chút.

Giọng khàn khàn—

“Nói cậu sợ rồi.”

Thẩm Sơ ngực phập phồng, cố gắng điều chỉnh hơi thở, nghe vậy nghiến răng nói: “Dựa vào đâu chứ?”

Cậu không sợ.

“Ai sợ hả!"

Câu nói ấy chẳng khác gì đổ thêm dầu vào ngọn lửa đang cháy dữ dội.

Tạ Thời Minh không nghe được từ ngữ có thể khiến mình dừng lại, người đối diện cũng không hiểu rằng trong tình huống này, lùi một bước không phải là thua, mà là có thể trói hắn lại.

Đáng tiếc, tình huống lại đi theo chiều ngược lại.

Chú cừu non ngây thơ lại cứ nhất quyết nhảy thẳng vào miệng hổ.

Đã như vậy thì… đừng có trách hắn…

Tạ Thời Minh lại cúi đầu, như mãnh thú ngoạm lấy con mồi không chịu buông, giam cầm nó trong phạm vi không thể thoát thân, từng chút, từng chút một mà thưởng thức, đến cuối cùng, thậm chí còn giam cầm ở chỗ khác nữa.

Thẩm Sơ nức nở, tràn đầy vẻ không thể tin được.

“Chỉ một lần thôi.”

Tạ Thời Minh khẽ dỗ dành: “Ngoan, chịu đựng một chút.”
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 201: Ngoại truyện kiếp trước (7)



Chuyện đã phát triển đến bước này như thế nào, nhất thời không nghĩ ra.

Cũng không có thời gian để mà nghĩ.

Thẩm Sơ vừa khóc vừa cắn mấy phát lên vai Tạ Thời Minh, nhiều lần định đưa tay tháo cà vạt, nhưng đều bị Tạ Thời Minh giữ lại, sau đó lại như trút giận mà cắn lên vai và cổ của hắn.

Cậu không dễ chịu, thì Tạ Thời Minh cũng đừng hòng dễ chịu.

Nhưng Thẩm Sơ chậm một nhịp mới nhận ra, hình như cậu đã dùng sai cách.

Sóng nước dập dềnh, y như từng động tác của người kia.

Đau đớn không giống trừng phạt, mà như một phần thưởng, chẳng thể kìm được kẻ xâm lấn đang khuấy động làn nước, âm thanh dính nhớp khiến người nghe tê dại lỗ tai, vậy mà kẻ gây họa lại chẳng chịu kết thúc dứt khoát.

Nói cái gì mà chỉ một lần thôi, thật khiến người ta phát điên.

Nước mắt rơi xuống từ khóe mắt bị l**m sạch, trên người không phân biệt được là mồ hôi hay thứ gì khác.

Chỉ định tắm rửa cho bớt bức bối, kết quả giờ tình hình còn chẳng biết có đỡ hơn hay không.

Bọt trắng càng lúc càng nhiều, trôi theo dòng nước chảy xuống, không khí ngột ngạt trong phòng tắm khiến đầu óc người ta choáng váng, lời nào cũng có thể thốt ra, bên tai dường như có tiếng ai thì thầm, thời gian kéo dài thêm chút nữa, chú cừu nhỏ bị dã thú vây lấy cuối cùng cũng nhịn không nổi mà lên tiếng xin tha, sau khi cổ vũ khí thế kiêu ngạo của kẻ xâm lược, cuối cùng cũng được buông tha.

Nước trong bồn cuối cùng cũng được xả đi, dòng nước vẫn chưa thôi cuộn trào.

Chú cừu gầy yếu đã không còn chút sức lực nào, được thả ra rồi cũng chỉ có thể nằm bẹp tại chỗ.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, đến khi mở mắt ra, trời đã sáng rõ.

Thẩm Sơ chớp chớp đôi mắt khô khóc, nhất thời đờ người trong chăn.

Cậu đang nằm nghiêng, có thể cảm nhận được sau lưng có người.

Cũng có một cánh tay đang vòng qua eo cậu.

Ký ức quay về, cũng không phải là uống say nên không nhớ gì, mọi chuyện xảy ra tối hôm qua vẫn còn nhớ rõ rành mạch.

Chỉ là đoạn ký ức được bế ra khỏi phòng tắm hơi mơ hồ một chút.

Chuyện này không thể trách cậu được, dù sao với cơ thể hiện tại, tất cả những gì xảy ra trong phòng tắm tối qua thực sự đã vượt quá sức chịu đựng.

Đến cuối cùng, ngay cả một ngón tay cũng lười nhúc nhích.

Khi nằm lên giường, cậu liền ngủ thiếp đi.

Cho đến tận bây giờ…

“Dậy rồi à?”

Người phía sau có lẽ đã tỉnh từ sớm.

Thẩm Sơ nhất thời không đáp lời.

“Hối hận rồi à?”

Không đợi trả lời, Tạ Thời Minh lại lên tiếng: “Dù có hối hận thì cũng muộn rồi.”

Thẩm Sơ âm thầm hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “Ai nói là tôi hối hận?”

“Ngược lại là cậu đó, Tạ Thời Minh, nếu đã quấn lấy tôi rồi thì sau này đừng có mà hối hận.”

“Ừ.”

Ừ?

Ừ cái gì mà ừ?!

Thẩm Sơ không nhịn được trợn mắt, lại là cái kiểu trả lời lửng lơ không đầu không đuôi này, phiền chết đi được.

Tạ Thời Minh từ phía sau ngồi dậy, nghe tiếng động có vẻ xuống giường rồi.

Rất nhanh, hắn đã vòng ra phía trước cậu.

Thẩm Sơ theo phản xạ lại hít một hơi, ánh mắt lướt xuống phía dưới.

“Sao vậy?”

Tạ Thời Minh vừa mặc đồ vừa mở miệng: “Tối qua chẳng phải đã thấy hết rồi sao.”

Thẩm Sơ vốn định nhắm mắt lại, nghe vậy lại trợn mắt, nghiến răng: “Phải, chỉ là không ngờ khả năng kiềm chế của bác sĩ Tạ lại kém như vậy, với cơ thể bây giờ của tôi mà cũng có thể động d** được.”

Động tác của Tạ Thời Minh khựng lại, sau đó mới tiếp tục mở miệng nói: “Cũng may là tôi không kén chọn.”

“............”

“Nhưng nếu cậu không muốn có lần sau, nhớ nói với tôi, tôi sẽ không ép buộc.”

Khóe miệng Thẩm Sơ giật giật, cười khẩy một tiếng.

Vốn định nói thêm gì đó, nhưng nghe đến câu này lại nuốt trở về.

Được thôi, coi như có thêm một cái máy massage vậy.

Dù sao cũng đều là đàn ông, cậu có gì mà thiệt thòi chứ.

…………

Nhưng sự thật chứng minh, đôi khi Thẩm Sơ vẫn còn quá ngây thơ.

Không biết có phải Tạ Thời Minh khi ở trên người cậu cũng giữ nguyên sự nghiêm cẩn của một bác sĩ hay không, thời gian, số lần, thậm chí cả khoảng nghỉ đều được kiểm soát nghiêm ngặt, mà lại chỉ áp dụng với riêng cậu!

Có lần Thẩm Sơ thực sự không nhịn được chửi ầm lên, chân đạp vào ngực đối phương, cố tình đợi đúng lúc then chốt định đạp người ra, cũng muốn để Tạ Thời Minh nếm thử cảm giác đến đoạn cao trào lại không thể phát tiết ra được là như thế nào, dựa vào đâu mà cậu phải vừa đau vừa sướng thỏa mãn hắn?!

Nhưng lời vừa thốt ra, liền bị người kia túm lấy cổ chân.

Cặp mắt đen kia nhìn cậu chằm chằm, trong đáy mắt như tích tụ bão tố, giọng khàn khàn cất lên, chỉ nói nếu cậu muốn biết thế nào mới gọi là thực sự thỏa mãn, thì bây giờ có thể thử luôn.

Thử…

Vẫn là thôi đi.

Tuy nói cơ thể cậu đang dần hồi phục, nhưng hiện giờ đã đủ lắm rồi.

Thêm nữa thật sự không nuốt nổi.

Tuy nhiên, nói về hiệu quả phục hồi thể trạng, trước khi sang thu, Thẩm Sơ cảm thấy bản thân ra ngoài một thời gian ngắn đã không còn vấn đề gì.

Vừa hay Hạng Tinh Hà cũng chuẩn bị nghỉ một thời gian, có thể đưa cậu ra ngoài.

Lý thuyết Thẩm Sơ học cũng gần xong rồi, đã đến lúc cần ra ngoài thực hành.

Còn chưa kịp hỏi Tạ Thời Minh, Hạng Tinh Hà đã vội vàng đến tìm cậu, muốn bàn chuyện đưa cậu đi đâu đó.

“Được, nhưng thời gian ở ngoài tốt nhất không quá năm tiếng.”

Tạ Thời Minh mở lời: “Hiện tại thể trạng của cậu ấy chỉ chịu được cường độ hoạt động trong khoảng thời gian này.”

Thẩm Sơ âm thầm tính toán trong lòng, không khỏi chửi thầm một câu, trách không được mỗi lần “vận động”, thời gian phục hồi trong ngày lại bị rút ngắn đi, thì ra là còn có nguyên nhân này.

Khoan đã…

Nhưng như thế chẳng phải khiến thời gian phục hồi của cậu bị kéo dài à?

Tạ Thời Minh chẳng lẽ không hy vọng cậu sớm hồi phục rồi dọn ra ngoài sao?
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 202: Ngoại truyện kiếp trước (8)



Thẩm Sơ hơi nghi hoặc liếc nhìn, đối diện với ánh mắt của Tạ Thời Minh, rồi lại thu ánh mắt về.

Thôi kệ đi, chẳng sao cả.

Dù sao cậu và Tạ Thời Minh, chắc chắn không có khả năng.

Tất cả những gì đã xảy ra bây giờ, chẳng qua chỉ là ngoài ý muốn, bọn họ đều hiểu rõ trong lòng, chuyện này xảy ra chỉ là do bản năng không thể kháng cự mà thôi.

Sớm tối chung đụng, tiếp xúc thân mật, sống cùng một mái nhà, có vài chuyện như thể bị thúc đẩy mà xảy ra, khó tránh khỏi. Nhưng một khi rời khỏi nơi này, thì sẽ không còn tồn tại nữa.

Hơn nữa, không nói đến chuyện đó, chỉ riêng mối quan hệ giữa cậu và Tạ Thời Minh…

Dù sao cũng đã làm anh em mười mấy năm.

À không đúng, tính ra bây giờ, đã là hơn hai mươi năm rồi mới phải.

Một mối quan hệ như vậy vốn dĩ không chỉ là chuyện của hai người họ, mà còn liên quan đến những người khác, ví dụ như Tô Lạc Duyệt, như Thẩm Minh Châu, thậm chí là cậu của cậu, mối quan hệ giữa cậu và Tạ Thời Minh, e là không thể nghĩ đến chuyện khác, cho nên giữa cậu và Tạ Thời Minh, chẳng qua chỉ là tạm thời đi nhầm đường mà thôi, rồi sẽ phải kéo trở lại.

Huống hồ... Thẩm Sơ cũng đã có chuyện mình muốn làm.

Những lời mà Tạ Thời Minh từng nói, cậu không thể coi là thật, cũng không thể nào tin là thật.

Cái gì mà để Tạ Thời Minh chịu trách nhiệm cả đời vì chuyện cậu ngã cầu thang, sao có thể được chứ?

Chỉ có kẻ ngốc mới tin điều đó là sự thật.

......…

Thân thể Thẩm Sơ đã có thể chịu được việc đi ra ngoài, nên cậu cũng không muốn tiếp tục mốc meo trong phòng nữa.

Thêm vào đó, Hạng Tinh Hà vẫn luôn ở bên cạnh cậu, mỗi ngày đều dẫn cậu đi trải nghiệm quay phim ở đủ nơi, cho dù đôi khi hơi mệt, nhưng cũng khiến Thẩm Sơ ngày càng đắm chìm trong đó.

“Sơ Sơ, cháu có từng nghĩ đến việc sau khi phục hồi xong thì sẽ học chuyên sâu ngành này không?”

“Cháu có thể theo cậu ra nước ngoài.”

Lúc Hạng Tinh Hà nói câu này, giọng điệu hơi dè dặt, còn nói những chuyện khác Thẩm Sơ không cần lo, hơn nữa hắn ta sẽ chăm sóc Thẩm Sơ thật tốt.

Thật ra Thẩm Sơ hiểu rõ, Hạng Tinh Hà trở về nước là vì cậu.

Vì suốt năm năm cậu không tỉnh lại, Hạng Tinh Hà vẫn luôn ở lại trong nước.

Giữ lấy một niềm hy vọng chẳng biết bao giờ sẽ thành hiện thực.

Hơn nữa, lúc nhỏ Thẩm Sơ từng từ chối một lần, lần này, làm sao cậu có thể từ chối lần nữa?

Thế nên gần như không hề do dự, Thẩm Sơ đã đồng ý.

Huống chi, sau khi hồi phục, cậu cũng nên tiếp tục bước tiếp con đường đã đi dang dở từ năm năm trước.

Bây giờ tìm được phương hướng, lại đúng là lĩnh vực mà Hạng Tinh Hà thông thạo, Thẩm Sơ còn lý do gì để từ chối?

Mà nói gì thì nói, duyên phận đôi khi thật kỳ diệu.

Tưởng rằng sẽ không còn chút liên hệ nào với người thân duy nhất của mình, kết quả bây giờ không những gặp lại, mà cuộc đời được bắt đầu lại lần nữa, con đường tương lai cần đi tiếp, người dẫn đường lại chính là cậu của cậu…

Sau khi xác định chuyện này, tối hôm đó, Thẩm Sơ đã hỏi Tạ Thời Minh, cậu còn bao lâu nữa thì phục hồi xong.

Thật ra đến giờ, cậu đã cảm thấy cơ thể mình hồi phục khá tốt.

Giờ đã sang thu, thời tiết bắt đầu se lạnh.

Từ khi cậu bắt đầu ra ngoài, Tạ Thời Minh cũng quay trở lại với lịch trình làm việc tại bệnh viện, chỉ là mỗi lần về nhà, vẫn luôn có thể thấy bóng dáng của hắn, không rõ hắn sắp xếp thời gian thế nào, nhưng việc phục hồi của cậu vẫn không bị trì hoãn quá nhiều, chỉ là có một vài chuyện, Thẩm Sơ đã bắt đầu cố ý né tránh.

Có lẽ vì mỗi ngày bận rộn hơn, quan hệ giữa họ cũng dần trở lại quỹ đạo bình thường.

Như thể những gì đã xảy ra trước kia, chỉ là một lần đi nhầm đường trong cuộc đời.

Đã qua thì cho qua, cứ xem như chưa từng xảy ra.

Chỉ là thỉnh thoảng khi ánh mắt giao nhau, vẫn có chút gì đó khác lạ.

Nhưng đều bị Thẩm Sơ cố tình đè nén, không muốn nghĩ sâu hơn.

“Tôi định ra nước ngoài, sau khi phục hồi xong.”

Thẩm Sơ nhìn về phía Tạ Thời Minh người đang đi ra từ thư phòng, cách một lớp kính mắt, có chút không rõ ánh mắt của đối phương lúc này.

“Tôi cũng sẽ nói với ba mẹ.”

Thẩm Sơ dừng một chút, thấy Tạ Thời Minh vẫn chưa định nói gì, đành tiếp tục tự nói tiếp——

“Thật ra có vài lời tôi muốn nói với cậu từ lâu rồi, sau này cậu cũng không cần phải phiền lòng vì tôi cứ so đo với cậu nữa.”

“Rõ ràng là sau này chúng ta sẽ phát triển ở hai lĩnh vực khác nhau, chắc chắn sẽ ít có cơ hội gặp lại, trừ khi thật sự cần thiết, chắc là cũng chẳng có mấy khi phải đối mặt.”

“Còn chuyện năm năm trước, cậu hoàn toàn không cần phải canh cánh trong lòng, nếu ai đó có nói gì với cậu——”

“Trước đây cậu đâu có định như vậy.”

Thẩm Sơ khựng lại một chút, rồi mới phản ứng được Tạ Thời Minh đang nói đến chuyện gì.

Là chuyện cậu từng đồng ý với hắn trước đây…

“Chỉ là lời nói theo cảm xúc thôi, nói gì mà cả đời, nghĩ cũng biết là không thể, sao có thể coi là thật được.”

“Nếu tôi muốn coi là thật thì sao?”

“Gì cơ?”

Giọng Tạ Thời Minh quá nhẹ, khoảnh khắc ấy, Thẩm Sơ còn tưởng là mình bị ảo giác.

Hoặc là nghe lầm.

Tóm lại, không thể nào là——

“Tôi nói, nếu tôi muốn coi là thật thì sao?”

Tạ Thời Minh bước đến gần, đi đến trước mặt Thẩm Sơ.

Từng bước tiến lại gần, khiến Thẩm Sơ có thể thấy rõ ánh mắt sau lớp kính.

Vì vậy mà tim cậu đập nhanh hơn.

“Nếu chỉ vì bù đắp, vì chuộc lỗi, thì tôi đâu cần phải đích thân chăm sóc cậu hơn năm năm, còn đưa cậu đến đây?”

“Có rất nhiều cách tiết kiệm thời gian và sức lực hơn, sao tôi không chọn?”

“Thẩm Sơ, chẳng lẽ cậu chưa từng nghĩ tới vấn đề này sao?”

Ánh mắt của Tạ Thời Minh không mang áp lực, nhưng lại khiến Thẩm Sơ khó lòng chống đỡ.

Không phải cậu chưa từng nghi ngờ, nhưng mỗi lần suy nghĩ kiểu đó nảy lên, đều bị cậu đè xuống, bởi vì cậu cảm thấy chuyện đó không thể nào.

Sao có thể được chứ?

Trước kia cậu thế nào, giờ nghĩ lại, ngay cả bản thân cậu cũng thấy ngán ngẩm.

Bướng bỉnh, không được lòng người.

Lại còn hay đối đầu với Tạ Thời Minh, trước kia thậm chí còn thường xuyên gây rắc rối cho hắn.

Một người như vậy, chẳng lẽ Tạ Thời Minh có sở thích bị ngược đãi, nên mới nói ra những lời này…

“Tôi chưa từng nghĩ tới.”

Thẩm Sơ thu lại ánh mắt, âm thầm siết tay, ngoài miệng vẫn tiếp tục: “Cũng không muốn nghĩ đến.”

“Cảm ơn cậu vì đã đích thân chăm sóc tôi suốt hơn năm năm, cũng cảm ơn cậu đã giúp tôi phục hồi, nhưng tôi nghĩ với thể trạng hiện giờ, tôi đã có thể tự lập rồi. Dù bây giờ chưa cần ra nước ngoài ngay, nhưng tôi muốn chuyển sang sống với cậu, không tiếp tục ở đây làm phiền cậu nữa, hơn nữa tôi cũng đã làm lỡ nhiều thời gian của cậu, cậu còn phải đi làm——”

Thẩm Sơ nói không chậm, như thể đang muốn tránh né điều gì, không muốn cho Tạ Thời Minh cơ hội lên tiếng.

Đem toàn bộ những gì mình muốn nói, nói hết ngay lúc này.

Nhưng giây tiếp theo, giọng nói liền ngưng lại.

Bóng tối ập xuống, không khách khí áp lên môi cậu, mang theo lực đạo không thể kháng cự.

Thẩm Sơ muốn né tránh, nhưng lại bị Tạ Thời Minh siết chặt cổ tay.

Như đang phát tiết, chẳng mấy chốc môi đã tê rát vì đau.

Thẩm Sơ tránh không thoát, cũng cắn trả lại.

Họ đã từng hôn, từng làm mọi chuyện, ngay cả nụ hôn đầu tiên cũng chẳng hề dịu dàng, nhưng chưa bao giờ có lần nào kịch liệt như lần này.

Như thể có điều gì đó chỉ có thể được giải tỏa qua cách này.

Nhưng phát tiết rồi cũng sẽ đến lúc kết thúc. Khi nụ hôn dần trở nên quấn quýt, Thẩm Sơ lại bất ngờ đẩy Tạ Thời Minh ra.

“Tôi rồi cũng sẽ rời đi.”

“Tôi biết.”

Thẩm Sơ không bị gì, nhưng môi Tạ Thời Minh lại bị cắn đến mức bật máu.

Hắn cũng không lau, chỉ tiếp tục nói: “Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể thật sự giữ cậu lại.”

“Vậy sao cậu còn—”

“Nhưng con người ai mà chẳng mơ mộng, tôi cũng vậy.”

Tạ Thời Minh khẽ nhếch môi: “Biết đâu đấy, tôi cũng ôm tâm lý may mắn.”

“Những lời tôi nói với cậu, từ trước đến giờ đều là thật lòng.”

“Nhưng Thẩm Sơ, tôi sẽ không ép cậu ở lại.”

“Nếu không thì năm năm trước, tôi đã chẳng nói những lời đó.”

“Tôi hy vọng cậu có thể tìm thấy con đường mà mình thật sự muốn đi, chỉ là nếu được quay lại, tôi sẽ chọn một cách khác, một cách...”

Ít nhất không phải là cách khiến Thẩm Sơ nổi giận đến mức mất kiểm soát.

Trong mắt Tạ Thời Minh thoáng qua một tia đau khổ, rõ ràng đến mức Thẩm Sơ có thể thấy rõ.

Khoảnh khắc đó, Thẩm Sơ bỗng nhận ra, thì ra Tạ Thời Minh thật sự vẫn luôn vì chuyện năm năm trước cậu ngã cầu thang mà day dứt, và cũng thật sự cho rằng lỗi là do mình.

......…

Việc rời khỏi chỗ của Tạ Thời Minh diễn ra hơi đột ngột, đến cả Hạng Tinh Hà cũng lén hỏi cậu nguyên nhân.

Thẩm Sơ nói rằng việc phục hồi đã đạt đến giai đoạn nhất định, không cần thiết phải tiếp tục ở đó làm phiền người ta.

Hơn nữa, một số bài tập phục hồi cậu có thể tự làm, chỉ cần định kỳ đến gặp Tạ Thời Minh kiểm tra là được.

Lý do này đưa ra vừa đầy đủ vừa chính đáng, Hạng Tinh Hà sau khi hỏi xong cũng không nói gì thêm.

Ngược lại, Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu lại hỏi cậu sao không về nhà ở, đúng lúc đó, Thẩm Sơ bèn nhân cơ hội kể luôn kế hoạch sắp tới của mình cho cả hai.

Không ngờ vừa nói xong, Thẩm Sơ lại nhận được liên lạc từ Thẩm Sóc bọn họ.

Ý của Thẩm Sóc là, dù sau này cậu muốn làm nghề giống như cậu mình, thì cũng không cần thiết phải ra nước ngoài học, với năng lực của nhà họ Thẩm, hoàn toàn có thể sắp xếp cho cậu một trường đại học tốt ở trong nước.

Thẩm Dật thì nói cậu mới tỉnh dậy được bao lâu sau năm năm hôn mê, trong nước còn chưa kịp thích nghi đã muốn ra nước ngoài.

Thẩm Tùy thì phân tích cho cậu nghe ưu nhược điểm của việc ở lại trong nước và ra nước ngoài, bảo cậu hãy cân nhắc kỹ.

So với thái độ tôn trọng chuyện cậu ra nước ngoài của Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu, thì lời lẽ của ba người Thẩm Sóc nghe thế nào cũng giống như đang không muốn cậu ra nước ngoài vậy.

Thẩm Sơ nghĩ có lẽ là do mình nghĩ nhiều, nhưng cậu cũng không biết phải đáp lại thế nào.

Nếu là Thẩm Sơ của năm năm trước, chắc đã phản bác lại rồi, hoặc giả vờ như không nghe thấy, không hiểu, chỉ giữ im lặng. Nhưng giờ đây, cho dù là người đã nằm bất động suốt năm năm, thì tâm thái của cậu cũng đã thay đổi.

Không còn muốn so bì với Tạ Thời Minh, thì càng không có lý do gì để so đo với ba người Thẩm Sóc.

Thế nên lúc đối diện với lời nói của họ, Thẩm Sơ nhất thời không biết nên phản ứng hay bày tỏ thái độ thế nào.

Nhưng chưa đợi cậu phản ứng, đến cả người luôn gay gắt nhất là Thẩm Dật cũng im lặng.

Sau này Thẩm Sơ mới biết, là Tạ Thời Minh đã nói gì đó.

Tuy nhiên lúc ấy, Thẩm Sơ đã bắt đầu chuẩn bị cho việc xuất ngoại.

Cậu sẽ không vì thái độ của họ mà do dự hay từ bỏ, chỉ là việc ba người anh trên danh nghĩa không còn cố chen vào quyết định của cậu nữa, đúng là khiến cậu thấy nhẹ nhõm hơn.

Thời gian bước vào mùa đông, Thẩm Sơ hoàn tất việc phục hồi.

Chẳng bao lâu sau, cậu chính thức lên đường ra nước ngoài.

Người đi cùng là cậu của cậu.

Ngoài ra còn có người yêu của cậu ấy.

Khi biết người yêu của Hạng Tinh Hà, Thẩm Sơ vẫn khá bất ngờ, vì tuy hai người họ chưa từng gặp nhau, nhưng cái tên ấy cậu đã quá quen thuộc.

Ảnh đế lưu lượng đỉnh cao được cả nước biết đến — Giản Hành, còn từng hợp tác với Tô Lạc Duyệt.

Chỉ là Thẩm Sơ chưa từng nghĩ, cậu mình lại có quan hệ với vị ảnh đế ấy, mà còn từ thời cấp ba..…

Nhưng tất cả đều đã qua, hai người từng trải qua không ít sóng gió, rốt cuộc cũng đi đến được bên nhau.

Giản Hành đã sớm chuẩn bị tránh bóng, lần này theo Hạng Tinh Hà và cậu ra nước ngoài, có thể nói là không chút do dự, không hề chần chờ một chút nào.

Ban đầu Thẩm Sơ còn sợ vị ảnh đế này khó gần, dù sao tiếng tăm bên ngoài cũng nổi tiếng là người “thật tính”, nhưng sau khi tiếp xúc mới biết, tình cách đối phương lại có phần hài hước, còn bắt cậu gọi “anh”, mặc dù anh ta cùng thế hệ với cậu của cậu…

Trước khi lên máy bay, Thẩm Sơ đã hỏi đối phương một câu: Thật sự sẽ không hối hận sao?

Khi ấy, câu trả lời của Giản Hành là—

“Mỗi giai đoạn sẽ có một lựa chọn khác nhau, đã lựa chọn thì nhất định đó là phương án phù hợp nhất ở hiện tại.”

“Và con người nhất định phải biết lựa chọn.”

Thẩm Sơ thấy, lúc Giản Hành nói những lời này, anh ta nhìn về phía cậu của cậu, trong mắt là sự dịu dàng nhất mà cậu từng thấy.

“Trong tất cả những lựa chọn, lựa chọn của anh từ trước đến nay luôn là anh ấy.”

“Cho nên chỉ cần là anh ấy, thì sẽ không bao giờ hối hận.”

Lúc lên máy bay, Thẩm Sơ nhận được tin nhắn cuối cùng do Tạ Thời Minh gửi đến—

[ Tôi chưa bao giờ hối hận vì đã để cậu đi theo con đường mà mình muốn.]

[ Điều duy nhất khiến tôi hối hận, là không sớm thừa nhận tình cảm của mình, cũng không thể sớm nói cho cậu biết tình cảm đó.]

[ Thẩm Sơ, tôi thích cậu.]
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 203: Ngoại truyện kiếp trước (9)



Lúc nhận được tin nhắn, lời Giản Hành từng nói vẫn còn vang vọng trong đầu Thẩm Sơ.

Lại nhìn những dòng Tạ Thời Minh gửi đến, khoảnh khắc đó, trong lòng Thẩm Sơ như có gì đó bị quấn chặt, tựa như nơi nào đó bị chạm nhẹ vào, mãi không tan đi.

Thích – loại tình cảm này thật sự quá đáng quý, thế nhưng Tạ Thời Minh lại giống như sợ quấy rầy cậu, cứ chờ đến lúc cậu sắp rời đi mới gửi ba chữ đó.

Tạ Thời Minh... hắn thật sự thích cậu sao?

Cho đến tận bây giờ, Thẩm Sơ vẫn chưa dám tin.

Tựa như từ sau khi tỉnh lại, rất nhiều chuyện đều trở nên bất thường.

Cậu muốn nhanh chóng kéo mọi thứ quay về quỹ đạo.

Trong lòng hơi buồn bực, Thẩm Sơ cất điện thoại đi, không xem nữa.

…………

Sau khi ra nước ngoài, có rất nhiều việc cần bận rộn, nhưng nhìn chung mọi thứ đều khá suôn sẻ.

Xem ra bao năm nay cậu của cậu sống ở nước ngoài không phải uổng phí, quả thật có khá nhiều mối quan hệ, mọi thủ tục nhập học của Thẩm Sơ đều được xử lý ổn thỏa. Tất nhiên cũng nhờ cậu có tác phẩm ra trò, tất cả đều là nhờ Hạng Tinh Hà dạy dỗ cậu khi còn ở trong nước. Nếu không có cậu mình, e rằng một mình cậu ở nước ngoài sẽ vô cùng khó khăn.

Khi việc học tập và cuộc sống ở nước ngoài đã đi vào quỹ đạo, Thẩm Sơ vẫn rất bận rộn.

Bận học hành, nhưng khác với trước kia, dù giờ rất bận, đôi khi cũng rất mệt, nhưng lại cảm thấy rất đầy đủ, cảm giác làm đến nơi đến chốn khiến cậu an tâm hơn hẳn.

Thoắt cái, thời gian đã đến cuối năm.

Thẩm Sơ đã sớm báo với Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu rằng Tết năm nay có lẽ cậu không về được, tuy trường có nghỉ lễ, nhưng cậu và mấy người bạn học định cùng nhau quay một đoạn phim ngắn.

Trước đây họ từng làm bài tập nhóm cùng nhau, phối hợp khá ăn ý.

Kỳ nghỉ này, họ hỏi cậu có muốn tiếp tục hợp tác không, nói muốn quay một chủ đề, Thẩm Sơ cảm thấy rất hứng thú nên đồng ý.

Không ngờ cậu lại được chào đón ở nước ngoài như vậy.

Lần đầu tiên bị gọi là “chàng trai phương Đông”, Thẩm Sơ suýt không nhịn được, xấu hổ đến mức suýt chui đầu xuống đất.

Sau đó cậu nói ra tuổi thật của mình, uyển chuyển tỏ vẻ cậu đã không còn ở độ tuổi “chàng trai” nữa rồi, kết quả càng khiến người ta ngạc nhiên hơn, la lên rằng có phải người Hoa ai cũng trẻ lâu như vậy không.

Trước điều này, Thẩm Sơ chỉ biết cười gượng, lắc đầu nói chắc là... cũng có cơ thể đi.

Tuy cậu lớn tuổi hơn so với các sinh viên khác, nhưng có thể vì không nhìn ra tuổi thật, nếu không nói thì người ta cũng không nhận ra. Thế nên quan hệ với các bạn học cũng rất tự nhiên, thậm chí có người biết cậu lớn hơn bọn họ nhiều tuổi cũng không tỏ thái độ gì khác thường.

Trong số đó, có một cậu con trai tóc vàng rất thích đến nói chuyện với cậu, cực kỳ hứng thú với mọi thứ liên quan đến Hoa Quốc, vừa mở miệng đã dùng tiếng Trung bập bẹ, chạy đến chỗ cậu luyện khẩu ngữ.

Mỗi lần nói tiếng Trung là lại khiến Thẩm Sơ bật cười.

Cậu nhóc này tính tình vô tư, tuy cao to nhưng lại giống hệt học sinh tiểu học, thích xem hoạt hình Hoa Quốc, lại còn là loại như “Cừu vui vẻ và Sói xám”.

Trước đây Thẩm Sơ rất ít xem mấy thứ đó, cuối cùng lại bị cậu ấy lôi kéo nên bắt đầu cũng có hứng thú với phim hoạt hình.

Tuy nhiên cậu xem thể loại khác, phong cách cũng khác.

“Sơ~ đi thôi ~ đi đi~”

“Rắc rắc rắc, chát chát chát.”

Anthony vừa làm động tác tay vừa phụ họa bằng từ tượng thanh, khiến Thẩm Sơ không nhịn được bật cười.

Hôm nay là ngày nghỉ lễ cuối cùng của kỳ nghỉ ở nước ngoài, bên ngoài sẽ rất náo nhiệt. Anthony cũng là một thành viên trong nhóm, chuyên gia khuấy động không khí, từ sớm đã rủ mọi người hôm này đi chơi. Thẩm Sơ nghĩ nghĩ, cũng không có chuyện gì khác nên gật đầu đồng ý. Dù Hạng Tinh Hà bảo bọn họ có thể cùng nhau đón lễ, nhưng Thẩm Sơ lại không muốn làm bóng đèn, nên sớm đã vô tình từ chối.

Vừa hay có người rủ, mà Hạng Tinh Hà cũng mong cậu kết thêm bạn bè, dặn dò vài câu rồi vui vẻ đồng ý.

Những người khác đang chờ ở phía trước, Anthony ở cùng tòa nhà với cậu nên đứng chờ ở dưới.

Chỉ là…

Trước khi đi, Thẩm Sơ nhìn quanh, có phải ảo giác không?

Sao cứ có cảm giác như có người đang nhìn cậu.

“Sơ! Đi?”

Anthony tiến đến khoác vai cậu, Thẩm Sơ hoàn hồn lại, cười nói: “Cậu còn nói là muốn luyện tiếng Trung, cứ bập bẹ từng chữ thế này, bao giờ mới luyện xong được?”

Nói chuyện trôi chảy thì chưa, nhưng Anthony hiện giờ nghe hiểu khá ổn, nghe vậy liền cười hì hì, khoác vai Thẩm Sơ đi về phía cổng trường.

Chờ đến khi hai người đã đi xa, từ góc rẽ mới bước ra một bóng người.

Tạ Thời Minh cúi mắt xuống, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Một gương mặt phương Đông xuất hiện ở nước ngoài, lại còn có gương mặt và vóc dáng nổi bật, khó tránh khỏi bị chú ý đôi chút.

Chỉ là Tạ Thời Minh đứng đó, như thể tách biệt hẳn với thế giới xung quanh, khiến người ta không dám dễ dàng lại gần.

Cuối cùng chỉ có thể âm thầm tiếc nuối mà rời đi.

Trong lòng thầm nghĩ không biết người kia đang u sầu vì ai, khí chất u uất toát ra gần như có thể thấy được bằng mắt thường.

“Tôi đã nghĩ liệu có phải là cậu không.”

“Thì ra đúng là cậu thật.”

Tạ Thời Minh chợt ngẩng đầu lên: “Sao cậu lại...”

“Quên đồ, quay về lấy chút đồ thôi.”

Thẩm Sơ đút tay vào túi, nhìn người trước mặt: “Cậu đến từ lúc nào? Đã đến mấy lần rồi?”

Tạ Thời Minh ngập ngừng một chút rồi mới lên tiếng: “Xin lỗi.”

“Tôi chỉ muốn đến nhìn cậu một chút.”

Vậy nghĩa là không phải lần đầu đến?

Từ miệng Tạ Thời Minh nghe thấy hai chữ “xin lỗi”, điều này khiến Thẩm Sơ hơi bất ngờ, ánh mắt nhìn đối phương cũng có phần phức tạp.

Hơn nữa…

Chỉ là muốn đến nhìn cậu một chút thôi à?

“Sau đó thì sao?”

Thẩm Sơ hạ giọng: “Nếu cậu muốn đến, thì đừng để tôi phát hiện.”

Tạ Thời Minh im lặng vài giây, rồi lại nói: “Xin lỗi.”

Vài giây sau nữa, Thẩm Sơ khẽ gật đầu, xoay người rời đi.

…………

Giáng sinh ở nước ngoài cũng giống như Tết Nguyên đán ở trong nước, cảm giác lễ hội là điều không thể thiếu.

Vì vậy sau một đêm náo nhiệt, ai cũng không muốn quay lại trường, còn muốn thức trắng đêm chơi tiếp.

Nhưng Thẩm Sơ thì không được, bây giờ tuy cơ thể đã hồi phục, nhưng tuyệt đối không được thức khuya, Hạng Tinh Hà còn sẽ kiểm tra việc này của cậu.

Vừa nãy không phải đã gọi điện cho cậu rồi sao, bảo cậu mau chóng về ký túc xá.

Anthony thì cứ luôn miệng nói cậu thật đáng thương, vừa lắc đầu vừa thở dài.

Sau đó lại nhất định đòi đưa cậu về.

Thẩm Sơ rất muốn nói rằng với tuổi của cậu thì đủ làm anh trai của Anthony rồi, có gì mà không yên tâm chứ, nhưng cuối cùng vẫn không cãi lại được đối phương.

“Đi đi đi.”

“Tôi lái xe, bíp bíp bíp, nhanh lên!”

Anthony vừa làm động tác lái xe bằng hai tay, vừa hất tóc rồi còn nháy mắt với Thẩm Sơ.

Thẩm Sơ đành cười gật đầu: “Được được được, cậu chở tôi đến cổng trường là được rồi.”

Dù sao cũng không xa ký túc xá.

Đoạn đường còn lại, cậu có thể tự đi về.

Anthony giơ tay ra hiệu OK.

Trên đường về, người đi bộ vẫn không ít, khắp nơi đều là bầu không khí náo nhiệt.

Bên ngoài còn có tuyết rơi, không nhỏ chút nào, vậy mà không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người, ngược lại còn khiến bầu không khí càng thêm sôi động.

Trường học cũng treo đèn kết hoa, không khí lễ hội rất rõ ràng.

Thẩm Sơ thậm chí còn thấy cả những dải ruy băng màu sắc rực rỡ đến từ Hoa Quốc…

Ừm, hàng xuất khẩu, rẻ mà bền, không có gì sai.

Nhưng khi xuống xe, trên đường đi về phía ký túc xá, ánh đèn bắt đầu thưa thớt.

Không rõ là vì lười không trang trí chỗ này, hay là cảm thấy dịp lễ như thế, ai cũng muốn ra ngoài chơi chứ chẳng ai muốn quay về lặng lẽ ở một mình trong ký túc xá, nên trang trí có phần qua loa.

Ngay cả đèn đường cũng tắt vài cái, không biết là do đèn hỏng hay gì.

Có lẽ lúc này, người quay về ký túc xá cũng chỉ có mình cậu…

Dù vừa rồi lúc nghe điện thoại, Hạng Tinh Hà cũng hỏi cậu có cần đến đón không, nhưng Thẩm Sơ vẫn từ chối.

Cậu biết, dù mình đồng ý, anh Giản Hành cũng sẽ không nói gì, thậm chí còn rất chào đón, nhưng nghĩ đến việc cậu mình và anh Giản Hành phải khó khăn lắm mới ở bên nhau, Thẩm Sơ thật sự không muốn làm phiền hai người.

Nhưng lúc này, khi sắp bước đến trước ký túc xá, nhìn ánh đèn thưa thớt, trong lòng Thẩm Sơ không tránh khỏi dâng lên vài phần cô đơn.

Cậu mím môi, nhìn về phía góc khuất mà trước đó từng xuất hiện bóng người.

Ở đó đã không còn ai nữa.

Cũng phải, với câu nói cuối cùng của cậu lúc đó, nếu Tạ Thời Minh còn chút lòng tự trọng, chắc hẳn đã rời đi rồi.

Còn đến làm phiền cuộc sống của cậu làm gì nữa.

Cũng đâu thấy được hắn có bao nhiêu thích cậu.

Thẩm Sơ thu lại ánh mắt, tiếp tục đi về phía trước.

Đến trước cửa ký túc xá, ánh đèn càng mờ hơn.

Bên trong lại không có đèn cảm ứng, có lúc Thẩm Sơ về muộn cũng lười bật công tắc, thường là lần mò trong bóng tối lên lầu.

Hôm nay cũng không ngoại lệ.

Nhưng cậu còn chưa kịp bước lên bậc thang, đã cảm thấy cánh tay bị ai đó nắm chặt lấy, rồi bị kéo mạnh sang một hướng khác——

Còn chưa kịp kêu lên, cậu đã ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.

“Cậu nói là về lấy đồ, nhưng lúc đi lại không lên lầu.”

Giọng Tạ Thời Minh trầm khàn, toàn thân mang theo hơi lạnh, không biết đã đứng ở đây bao lâu rồi.

À, đúng rồi, cậu chơi bên ngoài bao lâu, thì Tạ Thời Minh chắc hẳn cũng đã đứng chờ bấy lâu, hoặc còn lâu hơn nữa.

Hơi thở hắn dồn dập, làn hơi ấm phả lên cổ cậu, bàn tay đang nắm lấy tay cậu càng lúc càng siết chặt, dần ôm trọn cả người cậu vào trong lòng.

“Sơ Sơ.”

Thẩm Sơ định vùng vẫy bỗng khựng lại, miệng đáp lại trước: “Ai cho cậu gọi tôi như thế?”

“Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

“Cậu cũng chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

Thẩm Sơ phản bác lại.

Tạ Thời Minh im lặng vài giây, rồi mới mở miệng: “Tôi muốn nhìn thấy cậu, xác nhận rằng cậu an toàn.”

“Tôi sợ.”

Từ “sợ” này, Thẩm Sơ chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày được nghe từ miệng Tạ Thời Minh.

Hơn nữa lại là vì cậu…

“Tôi đã nhìn thấy cậu nằm bất động trên giường quá nhiều lần rồi, thật sự khiến tôi sợ hãi, Thẩm Sơ.”

Tạ Thời Minh thở nặng nhọc: “Có lúc... tôi thật sự chỉ muốn nhốt cậu mãi trong căn phòng đó...”

Khi nói như vậy, vòng tay đang ôm lấy cậu càng siết chặt hơn.

Như thể thật sự muốn giam cậu lại.

Những lời nói về chuyện sẽ chịu trách nhiệm cả đời, chưa từng là nói suông.

Là do d*c v*ng trong lòng thúc đẩy, là sự cố chấp không thể giấu nổi nữa, chỉ có thể mượn cớ thăm dò, với một phần vạn hi vọng mong manh.

Kỳ thực, Tạ Thời Minh nào không hiểu rõ, việc Thẩm Sơ đồng ý ban đầu chẳng qua là bị khích tướng, không muốn cúi đầu trước hắn mà thôi.

Thế nhưng vào khoảnh khắc nghe được lời đồng ý đó, trong lòng hắn vẫn không nhịn được dâng lên một tia vui mừng và thỏa mãn.

Thậm chí còn muốn trốn tránh, không dám nghĩ đến tương lai.

Nhưng hiện thực luôn bày ra trước mắt.

Từ lúc Hạng Tinh Hà đề nghị dẫn Thẩm Sơ ra ngoài, hắn đã biết, một khi Thẩm Sơ bước ra khỏi cửa, cậu sẽ không vì hắn mà dừng lại.

Mong cậu khỏe mạnh, nhưng cũng mong cậu có thể nghỉ chân bên cạnh hắn.

Nhưng Tạ Thời Minh biết, điều đó là không thể.

Dù cho Thẩm Sơ đã không còn cố chấp theo đuổi điều gì... nhưng chính vì thế, cậu mới có thể càng rời xa hắn.

Rời xa đoạn quá khứ mà cậu từng đi lạc.

“Ở bên tôi, cậu sẽ luôn nhớ đến trước kia đúng không?”

Thẩm Sơ mím môi, không biết nên nói gì.

Có lúc cậu ghét cái cách mà Tạ Thời Minh luôn như thể nhìn thấu nội tâm và hành vi của cậu.

Cậu xoay người lại, đối mặt với Tạ Thời Minh, túm lấy cổ áo đối phương: “Phải thì sao, không phải thì sao?”

“Cậu chạy đến đây giả vờ đáng thương, lại còn nói những lời như thể vì tôi mà suy nghĩ, kìm nén bản thân, Tạ Thời Minh, rốt cuộc cậu muốn làm gì?!”

“Hoặc là biến khỏi mắt tôi, hoặc là chúng ta nói rõ ràng một lần, sau đó cậu lại biến khỏi mắt tôi!”

Tạ Thời Minh: “Tôi không làm được.”

“Từ lúc cậu chọn quay đầu lại tìm tôi, thì tôi đã không thể chỉ đứng nhìn cậu từ xa nữa rồi.”

“Thẩm Sơ, là cậu đã cho tôi đặc quyền đó.”

Nói vớ vẩn!

Chuyện này lại thành lỗi của cậu sao?!

Thẩm Sơ tức đến mức vùng vẫy, quay người muốn bỏ đi, lại bị Tạ Thời Minh giữ chặt lấy cánh tay.

Cậu không đợi hắn lên tiếng, vừa quay lại đã bắt đầu ra tay đánh người.

Nói là đánh cũng không đúng, nhiều hơn là xô đẩy.

Muốn đẩy hắn ra xa.

Nhưng xô xô đẩy đẩy, lúc tỉnh táo lại thì không biết bắt đầu từ lúc nào, hai người lại đang hôn nhau.

Năm ngón tay luồn vào tóc, đến quay đầu cũng không được, bị động tiếp nhận, lại như là cắn nuốt, hung hăng mà kịch liệt.

“Phòng cậu ở đâu?”

Trong khoảng trống giữa nụ hôn, Tạ Thời Minh ngẩng đầu, th* d*c hỏi.

Đã quen với bóng tối, lại là cự ly gần, hoàn toàn có thể thấy rõ vết máu do bị cắn ở khóe môi hắn.

Nhưng Tạ Thời Minh lại dường như không hề để tâm.

Chỉ chăm chú nhìn Thẩm Sơ.

Rồi lại cúi đầu hôn tiếp.

Một lúc sau, Thẩm Sơ tức giận cắn thêm cái nữa, rồi mới bắt đầu cất bước.

Cậu đâu phải vì cái gì khác.

Chỉ là sợ có người bước vào ký túc xá sẽ bị dọa sợ thôi!

Hơn nữa…

Đồ miễn phí, không dùng thì phí của trời.

Nghĩ vậy, cả hai đi đến trước cửa phòng.

Chìa khóa phải tra đi tra lại mấy lần mới mở được cửa.

Vào trong rồi, đèn cũng không bật, Thẩm Sơ lập tức bị bế lên.

Tuyết ngoài cửa sổ vẫn rơi không ngừng, nhưng bên trong nhiệt độ rất cao, những bông tuyết đập lên cửa sổ, chẳng mấy chốc đã chảy thành vệt nước.

…………
 
Thân Phận Thiếu Gia Giả Bị Lộ Khi Tôi Vẫn Chỉ Là Một Nhóc Con
Chương 204: Ngoại truyện kiếp trước (hết)



“Chuyện này không đại diện cho điều gì cả.”

Thẩm Sơ đã nói như thế với Tạ Thời Minh, cũng tự nói với chính mình như vậy.

Tạ Thời Minh “ừ” một tiếng.

Sau đó dưới làn tuyết ngoài cửa sổ, lại bắt nạt Thẩm Sơ đến mức phải nức nở thành tiếng.

Tuyết tan, nước tuyết rơi xuống, lần này không còn giới hạn về thời gian hay số lần, đến cuối cùng cũng không biết đã kết thúc khi nào.

Lúc Thẩm Sơ tỉnh lại, trời đã sáng bừng.

Không biết từ lúc nào, Tạ Thời Minh đã mặc đồ chỉnh tề, ngồi nghiêm chỉnh bên mép giường nhìn cậu.

“Tôi phải đi rồi.”

Đi cái đầu cậu!

Thẩm Sơ cảm thấy mí mắt mình sưng lên, nằm bẹp trên giường không muốn mở miệng.

Đi nhanh đi.

“Lần sau tôi đến, có thể làm tiếp, cậu thấy sao?”

“……”

Không muốn nhìn thấy người, Thẩm Sơ nằm sấp trên giường, khẽ nói: “Không được.”

“Tốt.”

Tốt cái gì mà tốt.

Đi nhanh đi.

Đệm giường rung nhẹ, sau đó là tiếng bước chân và tiếng đóng cửa.

Thẩm Sơ mím môi, nằm trên giường một lúc, cảm thấy nhàm chán mới lười biếng bò dậy.

Trên người sạch sẽ thoải mái, mặc dù hôm qua hơi quá mức, nhưng trước khi ngủ cậu cũng cảm nhận được Tạ Thời Minh đã giúp cậu dọn dẹp rất cẩn thận.

Không biết nghĩ sao, Thẩm Sơ nhìn về phía cửa, ngày sau đó liền bước tới mở ra.

Ngoài cửa có người đứng.

Ngay khoảnh khắc kế tiếp, Thẩm Sơ như bị dọa, định đóng sầm cửa lại thì bị người đối diện đưa tay chặn lại.

“Tạ Thời Minh, cậu có bệnh à?!”

Tạ Thời Minh mỉm cười: “Muốn chào tạm biệt cậu một tiếng.”

“Vậy nếu tôi không mở cửa thì sao?!”

Thẩm Sơ lớn tiếng nói.

“Sơ Sơ.”

Tạ Thời Minh nhìn vào mắt cậu, thấp giọng nghiêm túc nói: “Tôi đứng đây, vốn không mong cậu sẽ mở cửa.”

“Chỉ là tôi vẫn chưa nỡ rời đi.”

Tạ Thời Minh đưa tay chạm nhẹ lên mặt Thẩm Sơ.

“Nhưng chỉ cần cậu bằng lòng, bất kể thời gian, địa điểm nào, tôi đều có thể xuất hiện bên cạnh cậu.”

…………

Sau ngày hôm đó, Tạ Thời Minh vẫn lên máy bay rời đi.

Nhưng người này cứ xem lời cậu nói như gió thoảng bên tai, tần suất xuất hiện trước mặt cậu ngày một nhiều.

Có lúc Thẩm Sơ cũng không nhịn được muốn hỏi Tạ Thời Minh, chẳng lẽ bệnh viện không cần hắn – một bác sĩ như hắn – nữa à, sao mà xin được nhiều phép thế?

Nhưng thực ra, mỗi lần Tạ Thời Minh đến, cũng chẳng làm gì đặc biệt.

Lễ tết thì đích thân đến tặng quà, có khi mang cho cậu ly trà sữa, hay một phần bánh ngọt, thậm chí còn từng đưa cậu về ký túc xá.

Toàn là những chuyện rất bình thường.

Nhưng nếu biết được Tạ Thời Minh bay từ trong nước đến chỉ để làm những chuyện này, thì lại không hề bình thường.

Quả thật là có bệnh.

“Tôi muốn cố gắng tạo ra những ký ức khác cho chúng ta.”

“Mong rằng khi cậu nhớ đến tôi, không chỉ là ký ức trong quá khứ.”

Lần nào cũng có lý do.

“Tôi đang theo đuổi cậu, Sơ Sơ.”

Không chỉ bạn học xung quanh cậu đều biết đến người tên Tạ Thời Minh này, ngay cả cậu của cậu cũng biết hắn hay đến tìm cậu.

Lúc đầu còn thấy không sao, nhưng về sau ánh mắt nhìn cậu ngày càng có vẻ muốn nói lại thôi.

Tạ Thời Minh căn bản không hề có ý định giấu diếm gì.

Anthony – cái người đầu óc đơn giản kia – sau khi biết Tạ Thời Minh cứ đi đi về về giữa trong và ngoài nước, còn hỏi cậu làm sao mà có thể nhẫn tâm không đồng ý sự theo đuổi của đối phương?

“Lần trước, anh ta nhìn tôi, ánh mắt như sấm sét giật đùng đùng.”

Anthony còn làm bộ sợ hãi: “Như muốn lấy sét đánh tôi vậy!”

Thẩm Sơ: “……”

Tạ Thời Minh là thần sấm à, còn lấy sét đánh người…

Nhưng cậu không ngờ là Tạ Thời Minh lại từng nhìn Anthony như vậy, là đang ghen sao?

Nhưng mỗi lần đến tìm cậu, hắn đều tỏ vẻ rất thong dong, bình tĩnh.

Ban đầu Thẩm Sơ còn muốn mắng cho hắn một trận, kết quả lại giống như cậu đang vô cớ gây rối, thế là sau đó cậu cũng không nói gì nữa.

Nhưng dù cậu có giả vờ không để ý, người này xuất hiện trước mặt bạn học của cậu, thì cậu cũng không thể thật sự làm ngơ.

Cứ vòng tới vòng lui như thế, cuối cùng mỗi lần đều dẫn đến những kết quả ngoài dự đoán.

Có lần, Anthony thật sự không nhịn được nữa, lại hỏi cậu, rốt cuộc là nghĩ thế nào.

Có thể nhanh chóng chấp nhận đối phương hay không, nếu không thì cậu ấy cũng không dám xuất hiện trước mặt cậu nữa.

Nghĩ thế nào…

Thẩm Sơ không trả lời.

Thật ra ngay cả chuyện cậu và Tạ Thời Minh làm thế nào lại xảy ra quan hệ, tại sao lại như vậy, cậu cũng chưa từng nghĩ kỹ.

Làm thì làm thôi, có lẽ vào thời điểm đó, khi nhìn thấy Tạ Thời Minh th* d*c trên người mình, không khống chế được biểu cảm, nhíu chặt mày, cố gắng kìm nén mà vẫn không thể nhẫn nhịn, khiến Thẩm Sơ có một loại ảo giác rằng mình đang chiếm thế thượng phong, tuy rằng mỗi lần nhìn qua đều giống như cậu bị bắt nạt, nhưng Thẩm Sơ hiểu rõ, nếu thật sự cậu muốn phản kháng, Tạ Thời Minh sẽ mềm lòng, chịu thua.

Cậu chưa từng thể nghiệm qua cảm giác như vậy trên người Tạ Thời Minh.

Cho nên không biết có phải vì nguyên nhân này mà không thể chống cự, mỗi lần đều khiến tuyến phòng thủ trong lòng bị phá vỡ.

Hơn nữa, mối quan hệ giữa cậu và Tạ Thời Minh còn liên quan đến những người khác.

Khiến Thẩm Sơ sao có thể nghĩ sâu hơn được?

Ngay cả ánh mắt như muốn nói lại thôi của Hạng Tinh Hà, cậu cũng không muốn đối diện.

Không muốn lại có thêm gợn sóng nào nữa.

Nói rằng cậu do dự không dám tiến lên cũng được, nhát gan cũng được, cuộc sống hiện tại, cậu không muốn có thêm biến động nào khác.

Nhưng quả thực cứ thế này thì không được.

Mối quan hệ mập mờ tiếp tục kéo dài giữa hai người, không phải điều Thẩm Sơ mong muốn.

Mà điều này thì khác gì với trốn tránh?

Thế nhưng còn chưa kịp tìm cơ hội để nói rõ ràng với Tạ Thời Minh, thì vào dịp lễ gần đây, Tạ Thời Minh lại không xuất hiện.

Tuy rằng Tạ Thời Minh chưa bao giờ báo trước với cậu rằng khi nào sẽ đến, nhưng mỗi dịp lễ, hắn đều chưa từng vắng mặt, đây là lần đầu tiên…

“Sơ à, hôm nay cậu ngẩn người mấy lần rồi đó!”

“Tôi ‘hello’ với cậu suốt luôn.”

Có lúc Thẩm Sơ thực sự muốn bịt miệng Anthony lại.

Nếu cậu ấy không nói thì Thẩm Sơ sẽ không để ý đến chuyện này.

Nếu không để ý, tâm trạng sẽ không tệ như vậy.

Và hôm nay đã là ngày thứ hai sau lễ rồi.

Buổi tối trên đường đi về ký túc xá, Thẩm Sơ cứ đá mấy viên sỏi nhỏ suốt.

Cho đến khi viên sỏi lăn đến bên chân một người.

Tạ Thời Minh cầm một hộp socola đứng trước cửa ký túc xá, giống như mọi lần.

“Tôi hình như đến muộn rồi.”

Thẩm Sơ dừng bước, không đáp lời.

Tạ Thời Minh tiến đến, muốn đưa socola cho cậu, Thẩm Sơ theo phản xạ đẩy ra, lại nghe thấy một tiếng rên khẽ.

Âm thanh rất nhỏ, nhưng Thẩm Sơ vẫn nghe thấy.

Cậu cau mày, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Cậu sao vậy?”

Tạ Thời Minh cũng khẽ cau mày, đối diện với ánh mắt của Thẩm Sơ, trong mắt dường như có gì đó thoáng qua, nhưng hắn chỉ lắc đầu nói: “Không sao.”

Thẩm Sơ bỗng thấy bực mình.

Cậu vòng qua Tạ Thời Minh: “Tùy cậu, còn nữa, việc cậu đến muộn hay không chẳng liên quan gì đến tôi, tôi chưa bao giờ yêu cầu cậu phải đến.”

“Sơ Sơ—”

“Thật ra cậu nên sớm từ bỏ, sau này cũng không cần đến nữa.”

“Cậu không đến, tôi cũng chẳng cảm thấy có gì khác biệt.”

“Dù sao thì—”

“Tôi đã nói thật với ba mẹ rồi.”

Giọng nói của Thẩm Sơ chợt khựng lại, sau đó đột ngột quay đầu nhìn Tạ Thời Minh.

“Cậu… cậu nói gì cơ?”

“Còn cả anh cả bọn họ và ông nội nữa.”

Tạ Thời Minh tiếp tục nói: “Tôi ra nước ngoài liên tục như vậy, họ không thể không biết, nên khi họ hỏi, tôi đã nói thật.”

“Tôi nói rằng mình đang theo đuổi cậu, năm năm qua tự mình chăm sóc cậu, cũng phần lớn là do tư tâm.”

“Cả đời này, ngoài cậu ra, sẽ không có ai khác.”

Nói đến đây, Tạ Thời Minh tự giễu cười một tiếng: “Ban đầu tôi định đợi khi mọi chuyện hoàn toàn ổn thỏa mới nói cho cậu biết.”

“Không phải muốn gây áp lực cho cậu, cậu cũng không cần có gánh nặng tâm lý gì.”

“Sơ Sơ, tôi chỉ muốn nói với cậu, nếu một ngày nào đó cậu chịu bước về phía tôi, thì sẽ không có bất kỳ rào cản nào cả.”

Thẩm Sơ nhìn Tạ Thời Minh, lúc này mới nhận ra, ở chỗ cổ áo không che kín được, thấp thoáng hiện lên một vết đỏ, như là dấu vết bị đánh.

Cậu đại khái cũng đoán được ai đã ra tay.

Ông cụ nhà họ, tính cách cố chấp, cũng rất bảo thủ, nếu biết Tạ Thời Minh đối với cậu như vậy... thì e rằng sẽ nổi giận không nhẹ.

Phải nói là tuyệt đối không thể chấp nhận nổi.

Còn cả Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu, làm sao có thể chấp nhận?

Cậu – đứa con nuôi – lại “bắt cóc” con trai ruột nhà người ta…

Thẩm Sơ không dám tưởng tượng khi Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu biết được, họ sẽ nghĩ sao, và nhìn cậu thế nào.

Cậu không thể không thừa nhận, trong mối quan hệ mập mờ duy trì đến hiện tại giữa cậu và Tạ Thời Minh, vốn dĩ vẫn chưa có kết luận rõ ràng, phần lớn đều là do lý do này.

Nhưng bây giờ, Tạ Thời Minh lại chắn trước mặt cậu, nói ra rõ ràng tất cả mọi chuyện…

Bộ dạng thương tích đầy mình này, chỉ cần nghĩ cũng biết, lúc đối mặt với người nhà, hắn đã nói những gì.

Bất chợt cảm thấy, so với Tạ Thời Minh, những suy nghĩ của cậu thật không đáng nhắc đến.

Thẩm Sơ cụp mắt xuống: “Rốt cuộc… cậu thích tôi ở điểm nào?”

Câu hỏi này cậu đã muốn hỏi từ lâu, mãi đến giờ mới nói ra được.

“Có điểm nào ở cậu là không đáng để thích sao?”

Khi Thẩm Sơ ngẩng đầu lên, Tạ Thời Minh nhìn cậu, nói: “Khi tôi được đưa về nhà họ Thẩm lúc nhỏ, thật ra rất nhiều lúc, tôi luôn cảm thấy mình không hòa nhập được với bầu không khí trong nhà.”

“Tôi không biết phải làm thế nào để hòa nhập, cũng không nghĩ tới chuyện đó.”

“Tôi biết ba mẹ đều rất tốt, cũng rất muốn nhanh chóng hòa nhập, nhưng lúc đó tôi...”

Nói đến đây, Tạ Thời Minh không kìm được thở dài một hơi: “Khi đó, cha nuôi của tôi vừa mới qua đời không lâu.”

“Tôi không thể nào...”

Về cha nuôi của Tạ Thời Minh, Thẩm Sơ có ấn tượng.

Dù sao sau này việc Tạ Tuấn Trạch và cha mẹ cậu ta bị xử lý, phần lớn là do đôi vợ chồng đó đã làm chuyện có lỗi với cha nuôi của Tạ Thời Minh, còn chuyện Tạ Tuấn Trạch nhằm vào Tạ Thời Minh thì lại là chuyện khác.

Chỉ là Thẩm Sơ không hiểu, trước 15 tuổi, cậu cũng coi như đã từng cùng Tạ Tuấn Trạch nhắm vào Tạ Thời Minh đi?

Sao lúc đó, Tạ Thời Minh lại không hận cậu?

Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, Tạ Thời Minh ngay cả Tạ Tuấn Trạch cũng chưa chắc đã hận, chính xác hơn là căn bản không thèm để ý đến đối phương.

Vậy thì đối với cậu…

“Người đầu tiên phá vỡ khoảng cách đó, thật ra là cậu.”

Thẩm Sơ ngạc nhiên ngẩng đầu, há miệng th* d*c, giọng có chút khàn khàn: “Gì cơ, cậu thích bị ngược đãi à?”

“Lúc đó tôi đang bắt nạt cậu đấy.”

Tạ Thời Minh nhìn Thẩm Sơ, đột nhiên bật cười: “Ý cậu là bắt nạt kiểu ban đêm trốn trong chăn học lén, lại còn giả vờ như không cố gắng, kết quả lại âm thầm so thành tích với tôi ấy hả?”

Thẩm Sơ: “............”

Muốn đánh người.

Cười xong, ánh mắt Tạ Thời Minh dịu dàng, lại mở miệng nói tiếp: “Những ngày đó, cậu luôn thu hút sự chú ý của tôi.”

“Tôi có thể phớt lờ Tạ Tuấn Trạch, nhưng không thể phớt lờ cậu.”

“Từ trước đến nay, cậu luôn là người đặc biệt.”

“Sơ Sơ, chính cậu khiến tôi lần đầu tiên cảm nhận được rằng mình thật sự tồn tại trong ngôi nhà này.”

“Chỉ là lúc tôi nhận ra tình cảm mình dành cho cậu thì đã quá muộn.”

“Nhưng bây giờ tôi đang cố gắng.”

Tạ Thời Minh đưa tay ra về phía Thẩm Sơ: “Bây giờ tôi chỉ xin cậu, có thể bước vài bước về phía tôi không?”

“Chỉ cần vài bước thôi, những thứ còn lại để tôi lo.”

Thẩm Sơ nhìn bàn tay đó một lúc, cuối cùng lại thu hồi ánh mắt.

“Không.”

Tạ Thời Minh giọng khàn khàn nói: “Tôi có thể tiếp tục đợi, cho dù đợi bao lâu cũng được—”

“Bốp!”

Một cái vỗ tay đập vào lòng bàn tay hắn.

“Bây giờ tôi chỉ muốn lo chuyện tốt nghiệp.”

“Tôi đã bao tuổi rồi mà còn chưa tốt nghiệp."

Thẩm Sơ nghiêng đầu nhìn chỗ khác, mím môi: “Tuy hiện giờ tôi không muốn so gì với cậu nữa, nhưng tôi cũng không muốn vẫn luôn thua kém, được không.”

Tạ Thời Minh cong mắt cười, ánh mắt sáng chưa từng thấy: “Được, tôi đợi cậu.”

…………

Ngày tốt nghiệp, Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu đều đến, cậu, và cả anh Giản Hành cũng có mặt.

Thẩm Sơ còn nhận được quà từ Thẩm Sóc, Thẩm Dật và Thẩm Tùy gửi đến.

Đối với ba người anh này, cảm xúc của Thẩm Sơ có chút phức tạp.

Ban đầu cứ tưởng ba người họ chẳng mấy coi trọng cậu, tuy sau khi cậu tỉnh lại thái độ đã khác trước, nhưng sau khi cậu ra nước ngoài, hai bên cũng ít liên lạc.

Thế mà từ khi Tạ Thời Minh nói rõ mọi chuyện ở nhà, ba người họ lại bắt đầu liên hệ, thăm dò suy nghĩ của cậu.

Lời trong lời ngoài đều có ý là, nếu cậu không muốn thì bọn họ sẽ đứng ra làm chủ cho cậu…

Liên lạc dần nhiều lên, thi thoảng còn tặng quà.

Cũng không biết là học theo ai.

Khiến Thẩm Sơ cảm giác được vài phần vụng về trong đó.

Sau này Tô Lạc Duyệt lén nói cho cậu biết, Thẩm Sóc bọn họ còn thường xuyên hỏi bà và Thẩm Minh Châu xem cậu thích gì.

Khi hỏi thì rất gượng gạo, nhưng nhờ vậy mà quan hệ giữa họ lại tốt hơn hẳn.

Lúc đó Thẩm Sơ mới nhận ra, ba người anh lớn lên ở nhà cũ từ nhỏ này, rốt cuộc vụng về trong việc bày tỏ tình cảm đến mức nào.

Có lẽ đã từng đánh mất, nên mới cố bù đắp lại.

Tuy vẫn còn rất nhiều điều cần hàn gắn, nhưng theo thời gian, cũng dần dần lắp ghép lại được.

“Sơ Sơ, hôm nay cậu ta không đến sao?”

Hạng Tinh Hà liếc trái liếc phải, hừ một tiếng.

“Hôm nay mà cậu ta không đến, thì cậu nghĩ cháu cũng đừng vội quyết định về nước làm gì.”

Tuy không nói thẳng ra.

Nhưng ánh mắt như muốn nói lại thôi của Hạng Tinh Hà sớm đã rõ ràng.

Từng ấy thời gian, Tạ Thời Minh cứ bay đi bay về giữa trong nước và nước ngoài, vé máy bay xếp lại chắc cao bằng một người, làm sao còn không biết là vì điều gì nữa.

Thẩm Sơ sờ mũi, cười cười không nói.

Thật ra cậu cũng không biết sao giờ này vẫn chưa thấy người đâu.

Nhưng lúc này, Tô Lạc Duyệt lại vẫy tay với cậu.

Thẩm Sơ quay đầu nói với Hạng Tinh Hà một tiếng rồi bước tới.

“Bé cưng, chúc mừng tốt nghiệp.”

Tô Lạc Duyệt ôm cậu thật chặt: “Mẹ và ba đều rất tự hào về con.”

“Cảm ơn mẹ.”

Thẩm Sơ dụi đầu vào tóc Tô Lạc Duyệt, sống mũi cay cay.

Cậu thật lòng biết ơn vì đã gặp được Tô Lạc Duyệt và Thẩm Minh Châu, tuy không phải ruột thịt, nhưng họ vẫn luôn yêu thương, ủng hộ và bảo vệ cậu.

“A Minh nói nó sẽ đến muộn một chút, không phải không đến.”

Thẩm Sơ mím môi, khẽ ừ một tiếng.

Tô Lạc Duyệt: “Mẹ vẫn muốn nói lại câu cũ, chuyện giữa con và A Minh, đừng lo nghĩ gì tới ba mẹ, từ khi con tỉnh lại, mẹ chỉ cần con sống vui vẻ hạnh phúc là được rồi.”

“Mẹ……”

“Thôi nào, hôm nay là ngày vui của con, không được khóc nhè.”

Đang nói thì có người đi tới—

“Xin hỏi, là Thẩm Sơ phải không?”

Thẩm Sơ nhìn người vừa đến, không quen, cậu gật đầu xác nhận.

Rồi người đó đưa cho cậu một đóa hoa hồng, trên đó còn có một tấm thiệp.

Trên thiệp viết một câu—

[ Năm 5 tuổi, lần đầu tiên tôi gặp một đứa trẻ bằng tuổi mình, thấy cậu ấy rất đáng yêu, giống như chú heo con màu hồng mà cha nuôi từng bế cho tôi xem, nhưng cậu ấy còn đáng yêu hơn cả chú heo con màu hồng đó.]

Thẩm Sơ hừ nhẹ một tiếng.

Nhưng chưa kịp ngẩng đầu tìm người, lại có thêm một người lạ nữa tiến đến.

Cũng là một đóa hồng, cũng là một tấm thiệp.

[ 9 tuổi học tiểu học, lần đầu phát hiện cậu ấy trốn trong chăn học bài, cảm thấy có chút buồn cười, nhưng đồng thời lại thấy... thật đáng yêu.]

[ 10 tuổi, trường tổ chức đi dã ngoại mùa thu, sao cậu ấy cứ đi cùng Tạ Tuấn Trạch vậy?]

[ Cậu ấy rất được chó mèo yêu thích, nhưng tôi nghe thấy khi cậu ấy cho mèo hoang ngoài trường ăn, tự lẩm bẩm rằng không thể mang về nuôi, vì phải tập trung học, nếu không sẽ không đủ tinh lực. Là vì tôi sao? Thật ra tôi muốn nói, tôi có thể giúp cùng nuôi, nhưng cậu ấy chắc chắn sẽ không đồng ý, cậu ấy vốn chẳng muốn để ý tới tôi.]

[ Tôi không thích những người ngoài kia nói về cậu ấy, bọn họ thật phiền.]

[ Người nhà hỏi tôi vì sao đánh nhau, tôi chỉ nói là vì bọn họ cứ suy đoán tại sao tôi không chịu đổi họ, tôi sợ cậu ấy biết sẽ cảm thấy tôi lo chuyện bao đồng.]

[Càng ngày càng thấy Tạ Tuấn Trạch phiền, đúng lúc Tạ Văn Dũng cũng sắp ra tù rồi...…]

[ Năm 15 tuổi, sau khi biết cha mẹ Tạ Tuấn Trạch đã làm gì với cha nuôi tôi, cậu ấy rõ ràng đã bị đả kích rất lớn, lần đầu tiên tôi không biết những việc mình làm là đúng hay sai, và đột nhiên nhận ra hình như tôi quá để ý đến cậu ấy, tôi không dám nghĩ sâu hơn, theo bản năng cố kiểm soát, nhưng đôi lúc khi giật mình nhận ra thì đã lại bất giác quan tâm đến cậu ấy rồi.]

[ Sơ Sơ, em nói em không muốn bị bỏ lại phía sau, nhưng thật ra, người luôn đứng phía sau dõi theo em, là anh.】

[ Bước đến bên cạnh em, thật sự rất khó.]

[ Nhưng em lại luôn mềm lòng như thế...…]

[ Năm 27 tuổi, 30 tuổi, 40 tuổi, 50 tuổi... anh muốn mỗi ngày đều được nhìn thấy em, ở bên em, luôn làm bạn bên cạnh em.]

[ Xin hỏi, bây giờ anh đã tính là bước đến bên cạnh em chưa?]

Khi nhìn thấy tấm này, Thẩm Sơ khựng lại, rồi ngẩng đầu lên, liền thấy Tạ Thời Minh đã đứng ngay trước mặt cậu.

Không biết từ lúc nào, những người khác đều đã rời đi.

Để lại không gian cho họ.

Lúc này trong tay Thẩm Sơ đã có cả một bó hoa.

Còn trong tay Tạ Thời Minh…

Tạ Thời Minh quỳ một gối xuống đất, giơ chiếc nhẫn lên: “Thẩm Sơ, anh yêu em.”

“Tình yêu này nhận ra quá muộn, nói ra cũng quá muộn, nhưng là thật lòng, luôn luôn là thật lòng.”

“Cho anh ở lại bên cạnh em được không?”

Ngay cả khi hỏi, cũng chỉ biết hỏi như vậy.

Có chút đáng thương.

Thẩm Sơ thầm nghĩ, bất kể là khích tướng hay gì khác, Tạ Thời Minh luôn có cách khiến cậu mềm lòng.

Người đàn ông này, đúng là quá có tâm cơ rồi.

Ừ, ai bảo cậu luôn mềm lòng chứ.

Hơn nữa ngoài Tạ Thời Minh ra, cũng chẳng còn ai khiến cậu để tâm đến như vậy nữa.

Thẩm Sơ mỉm cười, đưa tay ra.

“Chỉ muốn ở lại bên cạnh em thôi sao?”

Trong mắt Tạ Thời Minh chỉ có cậu: “Tất nhiên là còn muốn nhiều điều khác nữa.”

“Nhưng tương lai của chúng ta còn rất dài.”

Thẩm Sơ nhìn Tạ Thời Minh, nhìn hắn đeo chiếc nhẫn vào tay mình, rồi bật cười.

“Ừ, tương lai của chúng ta còn rất dài.”

- Hết -
 
Back
Top Bottom