Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thâm Cung

Thâm Cung
Chương 30: Chương 30



Lúc này, hoàng thượng bật cười lớn: "Ái phi, hãy đưa thánh chỉ cho họ xem. Xem ai mới là khuê nữ chân chính."

Ta ra lệnh cho Lệ Qua lấy thánh chỉ ra. Hoàng hậu cầm thánh chỉ trên tay, liên tục kêu lên không thể nào. Còn Hiền phi, khi cầm thánh chỉ, nhìn ta với ánh mắt đầy hận thù.

"Sao ngươi vẫn còn dám quay về!"

Ta tiến sát đến gần nàng ta, chất vấn: "Hiền phi nương nương có phải đang muốn nói rằng, thứ muội của ngươi đã bị ngươi bán cho bọn buôn người, và hắn đã hứa với ngươi rằng, nhất định sẽ tìm một nơi hoang vắng để thủ tiêu ta, ta không thể nào còn sống đến tận bây giờ? Giang Hiền phi, năm đó cả ngươi và ta đều còn nhỏ, chỉ vì phụ thân khen ta một câu, ngươi liền nhẫn tâm bán ta cho bọn buôn người. Nhiều năm trôi qua, cuối cùng cũng đến lúc ngươi phải trả giá!"

Giang Hiền phi đột nhiên bật cười, giọng nói có phần điên dại: "Giang Dao, ta có gì sai? Ta là đích nữ của Giang gia, mà ánh hào quang lại bị ngươi làm cho lu mờ. Ta tự mưu tính cho bản thân, có gì là sai trái? Ngươi tưởng rằng ta bán ngươi cho bọn buôn người chỉ vì phụ thân khen ngươi sao? Không, ngươi không hề biết vì sao phụ thân lại đột nhiên khen ngươi."

Hoàng thượng bỗng như ngộ ra điều gì đó: "Có phải là vào năm Hiền phi mười hai tuổi?"

Ta nhìn về phía hoàng thượng, không ngờ chuyện này lại liên quan đến hắn.

Hoàng thượng nói: "Trẫm nhớ rồi, hôm đó trẫm đến thăm phụ thân của ngươi, lúc đó nhìn thấy bóng lưng một bé gái đang rời đi. Trẫm tưởng đó là đích nữ của Giang gia, nên đã tùy tiện khen một câu."

Ta nhất thời cạn lời. Không ngờ nỗi khổ của ta lại bắt nguồn từ một câu nói vô tình của hoàng thượng.

Hắn quả thật khắc ta. Hoàng thượng càng tỏ ra áy náy: "Ái phi, trẫm không ngờ một câu nói bâng quơ lại khiến ái phi bị chính đích tỷ của mình bán đi. Giang Hiền phi, trẫm đã quá lầm khi ban cho ngươi phong hiệu Hiền, ngươi không xứng đáng. Người đâu, phế truất vị phần của Giang Hiền phi, đưa nàng ta vào lãnh cung!"

Giang Hiền phi cười lạnh, giọng điệu đầy ngoan cố: "Nàng ta chỉ là một thứ nữ, không hơn không kém một con nô tỳ. Vậy mà cũng dám ngáng đường ta. Ta không tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t nàng ta, xem như đã có lòng từ bi lắm rồi. Vậy mà nàng ta còn dám oán hận ta sao? Tiện nhân!"

Phải công nhận rằng, Hiền phi thì hống hách ngang ngược, hoàng thượng thì lạnh lùng vô tình, trên một phương diện nào đó mà nói, hai người họ đúng là trời sinh một cặp.

Thấy Hiền phi bị đưa đi, hoàng hậu vội vàng cầu xin tha thứ: "Hoàng thượng, thần thiếp bị Giang Hiền phi lừa gạt, xin hoàng thượng hãy tha thứ cho thần thiếp!"

Hoàng thượng giận dữ ném chiếc chén về phía hoàng hậu: "Nàng là mẫu nghi thiên hạ, vậy mà lại làm ra những chuyện đê hèn như vậy, hãm hại các phi tần không thể mang thai! Người đâu, giam lỏng hoàng hậu ở Khôn Ninh Cung, không cho phép nàng ta bước ra khỏi cung nửa bước!"

Hoàng hậu kinh hoàng. Nàng ta không ngừng khóc lóc, biện bạch cho bản thân: "Hoàng thượng, thần thiếp làm vậy cũng chỉ vì sự ổn định của hậu cung. Thần thiếp là hoàng hậu, thần thiếp còn chưa sinh được đích tử, nếu các phi tần khác mang thai, sẽ đe dọa đến nền móng của hoàng thất."

Nhưng hoàng thượng không hề nghe những lời giải thích đó, ngài ấy lạnh lùng phẩy tay, ra hiệu cho thị vệ đưa nàng ta đi.

Đại hoàng tử tìm đến ta khi trời đã gần tối. Ánh hoàng hôn buông xuống vai hắn, khiến bóng dáng nó trông có vẻ cô độc. Nó đứng trước mặt ta, giọng nói nhỏ nhẹ, mang theo chút lo lắng và mong đợi: "Chuyện xảy ra ở Ngự thư phòng, con đã được nghe kể. Mẫu phi...Có phải người... chính là di mẫu của con không?"

Ta khẽ gật đầu. Hai hàng nước mắt long lanh ngấn lệ trong đôi mắt của Đại hoàng tử. Như thể bao nhiêu năm qua, nó đã kìm nén cảm xúc, cuối cùng cũng tìm được một nơi để trút hết nỗi lòng.

Hắn hơi cúi đầu, giọng nói nghẹn ngào: "Di mẫu, người có thể kể cho con nghe, mẫu thân của con là người như thế nào không? Từ nhỏ đến lớn, mọi người đều không cho phép con hỏi về mẫu thân... Họ nói mẫu thân bị phụ hoàng ghét bỏ, phụ hoàng không cho phép bất kỳ ai nhắc đến người. Nhưng khi di mẫu đặt tên cho con, người đã nói con cũng là đứa trẻ mà mẫu thân hết mực mong chờ. Con cũng muốn biết, mẫu thân của con rốt cuộc là người như thế nào?"
 
Thâm Cung
Chương 31: Chương 31



Ta nhẹ nhàng đưa tay lên, vuốt v3 mái tóc của nó. Dù chiều cao của nó đã gần bằng ta. Nhưng giây phút này, nó trông vẫn giống như đứa trẻ ngày đầu tiên ta gặp.

Ta dịu dàng nói: "Khánh Sinh, tỷ tỷ của ta là một nữ nhâm rất đỗi dịu dàng. Lúc ta gặp tỷ ấy, ta còn gầy yếu hơn cả con bây giờ, hoàn cảnh cũng đáng thương hơn con gấp bội, lúc đó, ta đang phải giành giật một miếng vỏ cây với người khác... Tỷ tỷ đã vẫy tay gọi ta, đưa cho ta một cái bánh bột ngô, rồi hỏi ta có muốn làm muội muội của tỷ ấy không."

Ta đã được tỷ tỷ mang về nhà như vậy. Đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời ta. Nhưng hạnh phúc đó cũng chỉ kéo dài vỏn vẹn ba năm. nghĩa phụ mẫu và cả nhà bị sát hại.

Kẻ đã hãm hại gia đình họ, chính là người được tỷ tỷ cứu giúp, sau đó cưới tỷ tỷ. Hắn ta che giấu thân phận Ngũ hoàng tử của mình, lấy được sự tin tưởng của nghĩa phụ mẫu và cả nhà.

Cuối cùng, hắn ta ngụy tạo chứng cứ, vu oan giá họa cho nghĩa phụ thông đồng với địch, lập được công lớn, sau đó trở thành tân hoàng đế.

Còn ả tỷ tỷ độc ác của ta lại trở thành phi tần được hắn ta sủng ái.

Đại hoàng tử yên lặng lắng nghe. Nó đưa tay dụi mắt, giọng nói khàn khàn: "Di mẫu, có phải mẫu thân... dịu dàng như lời người nói không?"

Ta khẽ gật đầu, trong lòng chua xót không nói nên lời. Nó là hoàng tử duy nhất của đương kim hoàng thượng, nhưng lại mất mẫu thân từ khi còn nhỏ, chưa từng được nhìn thấy dung nhan của mẫu thân, thậm chí ngay cả tên của người cũng trở thành cấm kỵ trong cung.

Ta bước đến trước bàn viết, chậm rãi vẽ lên giấy hình dáng của một nữ nhân. Nàng có đôi mắt dịu dàng, khóe môi phảng phất nụ cười nhàn nhạt, như thể có thể bao dung mọi đau khổ của thế gian.

Đại hoàng tử lặng lẽ đứng bên cạnh ta, mãi cho đến khi ta vẽ xong, nó mới run rẩy lên tiếng: "Thì ra... Đây chính là mẫu thân của con!"

Ta buông bút xuống, lòng quặn thắt. Đại hoàng tử đã mười tuổi, vậy mà đến tận hôm nay mới được nhìn thấy bức tranh vẽ mẫu thân. Hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt v3 khuôn mặt của nữ nhân trong tranh.

Như thể đang cố gắng vượt qua lớp giấy mỏng manh, chạm vào người mẫu thân mà hắn chưa từng gặp mặt.

Hắn khẽ hỏi: "Di mẫu... Người có nghĩ mẫu thân sẽ trách con không? Trách con không nhớ nổi dung nhan của người, trách con không sống xứng đáng với kỳ vọng của người..."

Ta lắc đầu, nhẹ nhàng nắm lấy tay nó: "Sao lại trách con được chứ! Nếu tỷ tỷ biết con hiểu chuyện như vậy, tỷ ấy sẽ rất vui. Tuy tỷ ấy đã không còn, nhưng tình yêu thương của tỷ ấy dành cho con sẽ không bao giờ thay đổi."

Ta dịu dàng vỗ về lưng nó, mặc cho những giọt nước mắt lăn dài trên má. Giây phút này, nó cuối cùng cũng đã tìm thấy hình bóng của mẫu thân, tìm thấy hơi ấm yêu thương mà bấy lâu nay hắn còn thiếu.

Đại hoàng tử ngập ngừng hỏi ta: "Vậy... di mẫu vào cung là để báo thù, hay là vì muốn chăm sóc cho hoàng thượng?"

Ta có chút lúng túng, đáp: "Trước khi vào cung, ta hoàn toàn không biết con còn sống."

Ta vào cung chỉ vì một mục đích duy nhất là báo thù. Bởi vậy, sau khi biết mình mang thai, ta chưa từng nghĩ đến chuyện sinh đứa bé ra. Làm sao ta có thể sinh con cho kẻ thù được chứ!

Lúc đó, ta chỉ nghĩ đến việc làm cách nào để có thể lợi dụng đứa trẻ này, để hoàng hậu tin tưởng ta. Cũng như làm thế nào để có thể đối phó với Hiền phi.

Sau này, khi gặp Đại hoàng tử. Ta rất muốn nhận nuôi nó, nhưng ta biết rằng với địa vị của mình lúc bấy giờ, ta không đủ khả năng để bảo vệ con.

Vì vậy, ta đã cố ý giả vờ tỏ ra chán ghét, xa lánh nó Quả nhiên, Hiền phi muốn chọc tức ta, nên mới đẩy Đại hoàng tử cho ta nuôi dưỡng. Nàng ta chắc chắn không thể ngờ được rằng, khoảnh khắc đó ta đã vui mừng biết bao. Đại hoàng tử quả thực là một đứa trẻ hiểu chuyện.

"Tuy di mẫu vào cung không phải vì con, nhưng những năm qua, di mẫu đã chăm sóc con rất chu đáo, con sẽ cố gắng trưởng thành thật nhanh chóng, để có thể giúp đỡ di mẫu."

Có được một hoàng nhi như vậy, ta còn mong cầu gì hơn?

Hoàng hậu sau đó bị điều tra ra rất nhiều tội ác tày trời.

Nàng ta hãm hại các phi tần, mưu hại con cháu hoàng thất, lại còn cho vay nặng lãi, nếu con nợ không trả được tiền, nàng ta sẽ lập tức ra tay g.i.ế.c người.

Không chỉ vậy, nàng ta còn cấu kết với các quan viên trong triều đình. Hậu cung can thiệp vào chính sự là điều tối kỵ của hoàng gia. Hoàng thượng vô cùng phẫn nộ, đã ban cho nàng ta một dải lụa trắng.
 
Thâm Cung
Chương 32: Chương 32



Sau khi hoàng hậu qua đời, mẫu thân vào cung thăm ta, còn dẫn theo đại bá mẫu. Đại bá mẫu đưa cho ta năm ngàn lượng bạc, để ta chi tiêu trong cung.

Đôi mắt của bà sưng húp vì khóc. Bà đau lòng cho con gái của mình. Hiển nhiên, Trình gia càng quan t@m đến tiền đồ của gia tộc hơn.

Hoàng hậu và Hiền phi đồng loạt gặp biến cố, Hoàng thượng đã ban chỉ, phong ta lên chức phi. Vậy là ta nghiễm nhiên trở thành phi tần có địa vị cao nhất chốn hậu cung này.

Mai Bảo Lâm, kẻ vốn thân thiết với Hiền phi, nay vội vã đến nịnh nọt ta, ngọt xớt gọi ta một tiếng "tỷ tỷ", còn dâng lên đôi vòng vàng.

Ta lạnh lùng từ chối. Ngày trước, nàng ta vì muốn lấy lòng Hiền phi mà không tiếc lời gièm pha, hãm hại ta, nay thấy ta đắc thế lại vội vàng thay đổi thái độ.

Loại người gió chiều nào theo chiều ấy như nàng ta, ta tuyệt đối không muốn giao thiệp sâu.

Ta đến lãnh cung thăm đích tỷ của ta. Bao nhiêu lần nàng ta tìm cách hãm hại ta, ta làm sao có thể để nàng ta an nhàn sống nốt quãng đời còn lại ở cái nơi lạnh lẽo này được.

Ta "hảo tâm" kể cho nàng ta nghe một bí mật động trời.

"Giang Linh, tỷ có muốn biết vì sao Khâm Thiên Giám đột nhiên đo bát tự của tam hoàng tử không?"

Đích tỷ trợn mắt, gằn giọng hỏi lại: "Tại sao? Chẳng lẽ là ngươi giở trò?"

Ta lắc đầu phủ nhận: "Không phải ta! Giám chính nói rằng bát tự của tam hoàng tử không có lợi cho Thiên Sở quốc, đó là do Hoàng thượng chỉ thị. Hắn nghi ngờ tam hoàng tử không phải là con ruột của mình. Sau này, cái c.h.ế.t của tam hoàng tử, tuy rằng Lư Tòng Linh là kẻ trực tiếp ra tay, nhưng cũng là do Hoàng thượng ngầm sai khiến. Hắn vốn định đưa tam hoàng tử ra khỏi cung, tìm cách thủ tiêu một cách bí mật, không ngờ tỷ lại nhất quyết đi theo... cho nên ngài ấy mới phải dày công sắp xếp để Lư Tòng Linh ra tay g.i.ế.c người diệt khẩu."

Nghe xong, đích tỷ ta lại phát điên rồi.

Nàng ta vùng vẫy thoát khỏi lãnh cung, lao thẳng đến tẩm cung của Hoàng thượng.

Lúc đó, Hoàng thượng đang dùng bữa tối. Bất ngờ, Hiền phi như một con thú dữ xông ra, rút d.a.o găm đ.â.m thẳng về phía hắn.

Nàng ta vừa khóc vừa gào thét điên cuồng: "Xuống địa ngục mà đền tội cho con ta đi!"

Ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, một bóng người dũng cảm đứng chắn trước mặt Hoàng thượng.

Chính là Dư Bảo. Lưỡi d.a.o nhọn hoắt đ.â.m xuyên qua tim hắn, m.á.u tươi trào ra xối xả.

Hắn vẫn kiên định bảo vệ Hoàng thượng, đến khi Hiền phi bị khống chế hoàn toàn, mới khuỵu xuống, ngã gục.

Nghĩa tử của Dư Bảo kể lại: “Năm xưa, khi gia đình Dư Bảo rơi vào cảnh khốn cùng vì nạn hạn hán, Hoàng thượng đã ban cho hắn năm lượng bạc, giúp cả nhà hắn sống sót qua cơn hoạn nạn. Dư Bảo luôn canh cánh trong lòng, tìm mọi cách để báo đáp ân tình này.”

Tên thái giám vốn nổi tiếng tham lam nhất hậu cung, cuối cùng đã dùng chính sinh mạng của mình để trả cái ơn năm lượng bạc ấy.

Thế nhưng, Hoàng thượng lại chẳng mấy bận tâm.

"Hắn chỉ là một tên nô tài, trung thành vốn là bổn phận của hắn."

Hoàng thượng cũng bị thương nhẹ trong vụ việc. Cộng thêm việc quá hoảng sợ, mỗi đêm hắn đều gặp ác mộng kinh hoàng. Khi thì mơ thấy đích tỷ vác d.a.o truy sát, lúc lại thấy Hoàng hậu đuổi theo đòi mạng.

Ta mỗi ngày đều đốt hương an thần, cầu mong hắn bớt phần nào kinh hãi, nhưng tình hình vẫn không mấy khả quan.

Vậy là, mỗi ngày ta lại đến Phật đường nhỏ, thành tâm cầu nguyện cho Hoàng thượng được bình an.

Thực lòng mà nói, mỗi ngày ta đều tự nhủ lòng mình ba điều: Hoàng thượng đã băng hà chưa, con trai ta đã lên ngôi chưa, ta đã trở thành thái hậu chưa.

Thế mà Hoàng thượng lại phái giám quân đến gây khó dễ cho Tiêu Quân Dao.

Giám quân gửi mật thư về triều, tố cáo dân chúng vùng biên ải bị Tiêu tướng quân xúi giục, tự lập thành đội dân binh, quân số lên đến hàng vạn, lại còn có một lượng lớn lương thảo không rõ nguồn gốc.

Tóm lại, hắn ám chỉ Tiêu tướng quân có ý đồ tạo phản. May thay, bức thư đó lại lọt vào tay đại hoàng tử. Từ đó, đại hoàng tử càng tỏ ra ngoan ngoãn, khúm núm trước mặt Hoàng thượng.
 
Thâm Cung
Chương 33: Chương 33 (Hoàn)



Thế nhưng, hắn vẫn cứ chần chừ, không chịu lập thái tử. Một đêm mưa tầm tã, Ngụy Tử gõ cửa cung Vĩnh Hòa.

Nàng đến để báo một tin chấn động. Có một vị đại thần đã đứng ra đề nghị lập đại hoàng tử làm thái tử.

Hoàng thượng nghe tin, lại cho rằng đại hoàng tử không thể chờ đợi thêm được nữa, muốn dùng thủ đoạn bức ép hắn thoái vị.

Hoàng thượng còn muốn giam lỏng đại hoàng tử. May mắn thay, ta đã sớm cài cắm Ngụy Tử bên cạnh Hoàng thượng để làm tai mắt.

Giờ thì nó đã phát huy tác dụng rồi đây.

Ta cười khẩy: "Xem ra không thể nán lại thêm được nữa rồi. Đã bệnh đến lú lẫn, đầu óc mơ hồ mà vẫn còn giở trò hãm hại người khác!"

Đại hoàng tử, kẻ vốn luôn tỏ ra nhu thuận trước mặt Hoàng thượng, nay vì sư phụ của mình mà lần đầu tiên dám cãi lời hắn.

"Phụ hoàng, người còn điều gì không vừa ý ở sư phụ của con? Người đã giúp ngài đánh trận, tự bỏ tiền túi mua lương thảo, sao ngài còn muốn hãm hại người?"

Thì ra là vậy. Đại hoàng tử tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

"Chỉ vì những nghi ngờ vô căn cứ của ngài mà muốn hãm hại trung thần, lương tướng!"

Ta cười nhạt, thầm khinh bỉ: “Chuyện g.i.ế.c hại trung thần, Hoàng thượng của chúng ta nào phải mới làm lần đầu. Năm xưa, chính gia tộc ngoại thích của hắn đã cứu giúp hắn, lại còn gả mẫu thân con cho hắn làm thê. Vậy mà hắn lại vu oan cho họ tội thông đồng với địch, nhờ đó mà chiếm đoạt công lao, mới có thể leo lên ngôi vị thái tử."

Bàn tay của Hoàng thượng run rẩy, chỉ thẳng vào mặt ta: "Ngươi... ngươi... ngươi rốt cuộc là ai?"

Ta mỉm cười rạng rỡ như hoa mùa xuân: "Ta chính là huyện chủ do chính Hoàng thượng phong tặng, là phi tần của ngài, là mẫu phi của Đại Hoàng Tử! À phải rồi, ta còn là dưỡng muội của nguyên phối phu nhân của ngài nữa."

Hoàng thượng tức giận đến mức muốn lao tới bóp cổ ta. Nhưng cơn giận dữ đã khiến hắn mất kiểm soát, ngã ngửa ra sau.

Lần này, không còn Dư Bảo thứ hai nào xuất hiện để cứu hắn nữa.

Hoàng thượng băng hà.

Thái tử chính thức lên ngôi.

Ta chuẩn bị rời khỏi hoàng cung. Thái tử đau khổ níu kéo ta ở lại.

Ta đành hứa sẽ giúp đỡ nó đến khi nó tròn mười sáu tuổi. Thế nhưng, có người lại không hài lòng với quyết định này. Trong tấu chương dâng lên, nó lén lút kẹp vào một tờ giấy với dòng chữ: "Hoàng thượng, vi thần đang nóng lòng muốn trở thành kế phụ của ngài."

Sự việc này suýt chút nữa đã khiến mối quan hệ thầy trò trở nên căng thẳng. Ta vội vàng kéo tân đế vào một góc, ra sức an ủi, vỗ về nó: “Khánh Sinh, con cứ yên tâm, ta đây đã phải khổ sở lắm mới leo lên được cái vị trí thái hậu vạn người kính ngưỡng này, lẽ nào lại dại dột đi lấy phu quân nữa, rồi lại phải cúi đầu hầu hạ gia phu sao? Hay là, Hoàng thượng con giúp Tiêu tướng quân ban cho một mối hôn sự đi, xem có nhà nào có cô nương nào lớn tuổi một chút mà vẫn còn độc thân không..."

Tân đế nghe xong, bật cười ha hả: "Mẫu hậu à, giờ thì con đã hiểu vì sao Tiêu tướng quân vẫn cô đơn lẻ bóng rồi."
 
Back
Top Bottom