Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thà Làm Ngọc Nát

Thà Làm Ngọc Nát
Chương 10



Buổi tối, ta lại đến Bắc phủ.

Tối hôm đó, thế tử không đi theo người của Vương phủ, tối nay, người của Vương phủ lại đến, ngay cả Vương gia cũng đích thân đến đón chàng, chàng vẫn không đi theo họ.

Ta đợi bên ngoài rất lâu, đợi đến khi mọi người đều tản đi, ta mới vào.

Thế tử không ở trong tiểu ốc, mà ở trong thư phòng.

Thư phòng bừa bộn, có dấu vết của cuộc cãi vã.

Khi ta vào, thấy chàng ngồi trên ghế thái sư, vẻ mặt u ám.

Chàng nhận ra tiếng bước chân của ta, đôi mắt vô hồn nhìn về phía ta: "Hoài Ngọc?"

Ta nói: "Là ta."

Ta đi đến trước mặt chàng, nhìn đống sách trên sàn, hỏi chàng: "Sao ngài không về với họ?"

Chàng nói: "Không về."

Chàng nắm lấy cổ tay ta, kéo ta vào lòng, ôm lên đùi, nhẹ giọng nói: "Ta sẽ ở đây, thành thân với nàng, sống cùng nàng."

"Nói bậy."

"Không nói bậy." Chàng vùi vào cổ ta, cọ xát: "Như vậy không tốt sao?"

Thật sự rất động lòng.

Nhưng ta biết, chàng sẽ trở về Vương phủ.

Ta đều nghe thấy ở bên ngoài, Vương gia nói, Vương phi nhớ chàng đến mức sinh bệnh. Thế tử tuy không hòa thuận với Vương gia nhưng lại là người nhân hiếu, không thể không quan tâm đến Vương phi.

Ta đều biết nhưng ta vẫn nói: "Được."

Thế tử ngẩng đầu, nhìn vào khoảng không, mang theo chút ý cười ôn hòa: "Vậy tối nay nàng đừng đi, ngày mai, ta đưa nàng đi gặp Vương phi, được không?"

Trong lòng ta gợn lên một tia gợn sóng.

Ta nghe ra, chàng nghiêm túc.

Nhưng chàng không biết ta là người như thế nào, nếu chàng biết, sẽ không nói những lời này, nếu Vương phi biết chàng muốn cưới một nữ tử như ta, chỉ sợ sẽ tìm cách tự sát.

Nhưng, ta vẫn mím môi cười, vẫn nói: "Được."

"Được, nàng đã đồng ý rồi đấy." Thế tử ôm chặt ta, sợ ta chạy mất.

Ta cười trong lòng chàng, mơ màng hỏi chàng: "Thế tử, Vương gia Vương phi sẽ thích ta chứ?"

Chàng khựng lại, ôm chặt hơn một chút: "Sẽ thích, chắc chắn sẽ thích."

Vậy tức là sẽ không thích.

Thật ra chàng cũng biết, đưa một nha hoàn về, sẽ phải đối mặt với sức cản lớn đến mức nào.

Không sao, ta vốn không định theo chàng về Vương phủ, những ngày này, ta từng được sở hữu chàng trong thời gian ngắn, đã không còn gì hối tiếc nữa rồi.

Nửa đêm, thế tử ngủ rất say.

Ta bỏ vào trà của chàng một lượng nhỏ hoa mạn đà la, trong thời gian ngắn, chàng sẽ không tỉnh lại được.

Ta nhẹ nhàng đứng dậy, cách một ánh trăng, nhìn chàng lần cuối, khắc họa đôi mày, đôi môi của chàng thành tranh, ghi nhớ trong lòng.

Kiếp này có lẽ không còn duyên phận, tương lai gặp lại trong mơ, cũng coi như là trùng phùng.

Ta đẩy cửa, lẻn đi, không ngoảnh đầu lại lần nào.

Chàng sẽ mãi mãi không biết ta là ai, chỉ còn lại trong ký ức của chàng, một cô nương bình thường, một ký hiệu trong sáng.

Với ta, như vậy là đủ rồi.
 
Thà Làm Ngọc Nát
Chương 11



Đại phu nhân cho ta một bộ quần áo nửa mới, đó là quần áo người khác mặc cũ không dùng nữa, tuy không vừa vặn nhưng cũng tạm được.

Ta cứ như vậy, theo Tiết Kim Chi, được đưa vào hoàng cung.

Tường cung thật cao.

Trước kia, ta chỉ nhìn từ xa một lần, đến khi thực sự đứng dưới chân tường đỏ, mới phát hiện nó cao như vậy, dày như vậy, như một ngọn núi, không giận mà uy, nhìn xuống ta.

Lần đầu vào cung, ta thấy gì cũng mới lạ, thái giám có làn da trắng hơn cả phụ nữ, cung nữ trang điểm diễm lệ, còn có thuỵ thú trên mái nhà sáng lấp lánh.

Cha ta khi còn trẻ, từng là mưu sĩ của Hoàng đế, theo ngài cùng nhau đánh giang sơn, lại yểu mệnh, vì vậy, Hoàng đế đối xử với Tiết Kim Chi đặc biệt hậu đãi, vừa vào cung đã phong làm mỹ nhân, cùng một tài nhân khác ở cung Tê Hà.

Cung nữ đến đón bọn ta tên là Lâm Lang, rất khách sáo chu đáo, ngay cả với ta, cũng gọi một tiếng tỷ tỷ.

Nàng nhận lấy bọc đồ của ta, hỏi ta: "Tỷ tỷ tên gì?"

Ta do dự một chút, nhìn Tiết Kim Chi, nói: "Ta tên Hoài Ngọc."

Tiết Kim Chi sửng sốt, có chút kinh ngạc, nàng ta nhìn ta, rồi lại dời mắt đi, không muốn để ta phát hiện, chỉ là khóe miệng hơi nhếch lên, lặp lại lời ta nói: "Ừ, nàng ấy tên Hoài Ngọc."

Lâm Lang gật đầu: "Vậy sau này, ta gọi tỷ là Ngọc tỷ tỷ."

Ngọc tỷ tỷ, nghe thật dễ nghe, sẽ không còn ai gọi ta là Sửu Nô nữa.

Ta nhìn quanh hoàng cung nguy nga tráng lệ, trong lòng như có một bức tường bị đẩy đổ, rộng rãi và thông thoáng.

Đến cung Tê Hà, Lâm Lang đưa ta đến căn phòng mà ta sẽ ở trong tương lai, lại đến đo kích thước cho ta, nói là sẽ may quần áo.

Ta tò mò hỏi nàng: "Trong cung còn may quần áo cho ta sao?"

"Đương nhiên, trong cung mỗi năm sẽ thưởng bốn bộ quần áo."

Trước kia, ta đều nhặt quần áo người khác không dùng nữa, đây là lần đầu tiên, ta có thể có quần áo của riêng mình.

Ta cúi đầu nhìn quần áo của Lâm Lang, chất liệu rất tốt, kiểu dáng cũng đẹp, ta nghĩ, trong cung thật tốt.

Nhưng cung đình không giống như vẻ bề ngoài tốt đẹp của nó, sự bẩn thỉu của nó chỉ được bọc trong lớp đường.

Đồ đạc còn chưa sắp xếp xong, cung Tê Hà đã có hai phi tần đến.

Họ nhiệt tình nắm tay Tiết Kim Chi, thân thiết như tỷ muội, một người muốn tặng nàng ta một cung nữ lanh lợi, người kia cũng muốn tặng.

Nhưng theo quy định của cung, cung của mỹ nhân chỉ có thể có ba cung nữ, Hoàng hậu đã cho một người, cộng thêm ta, cộng thêm hai người họ cho, bốn cung nữ, như vậy là vượt quá rồi.

Một phi tần cười tủm tỉm nói: "Cái này dễ giải quyết mà."

Nàng ta chỉ vào ta: "Cô nha đầu này tay chân thô ráp, ta thấy, không phải là người có thể hầu hạ người khác, hay là đuổi nàng ta ra ngoài làm mấy việc thô bỉ đi."

Họ cứ như vậy mà cười rộ lên, khiến cho Tiết Kim Chi không có chỗ đứng, còn cài cắm người của mình vào.

Tiết Kim Chi có ngây thơ đến mấy cũng đã hiểu ra, nàng ta vội vàng, đứng phắt dậy, muốn từ chối.

Nhưng ta nhìn ra, hai phi tần này đều không phải là đèn cạn dầu, Tiết Kim Chi đắc tội với họ, sẽ không có ngày tháng tốt đẹp.

Lùi một vạn bước mà nói, cho dù họ không động được đến Tiết Kim Chi nhưng muốn để ta biến mất thì lại dễ như trở bàn tay.

Ta không muốn có ngày nào đó đang đi trên đường thì đột nhiên mất mạng. Vì vậy, trước khi Tiết Kim Chi mở miệng, ta đã quỳ xuống, cảm ơn hai vị phi tần.

Tiết Kim Chi ngây người nhìn ta, nàng ta dần dần bình tĩnh lại, cũng hiểu ra nàng ta mới đến, ngoài một danh hiệu mỹ nhân thì không có gì cả, cục diện hiện tại, không phải là nàng ta có thể chống lại.

Nàng ta cúi đầu, nở một nụ cười khó coi, nhận lấy hai cung nữ đó.

Ta đeo bọc đồ nhỏ của mình, rời khỏi cung Tê Hà.

Tiết Kim Chi nhìn theo động tác của ta, có lẽ nàng ta muốn nói gì đó với ta nhưng lại không nói ra được, cứ xoắn tay, không nói một lời.

Ta và nàng ta cách nhau một ngọn núi, ngọn núi đó thấp, có thể nhìn thấu lòng nhau, ngọn núi đó cao, không ai có thể vượt qua.

Một lúc lâu sau, Tiết Kim Chi mới thốt ra một câu: "Ngươi yên tâm, ta sẽ đón ngươi về."

Ta nói: "Ừm."

Nàng ta lại lấy ra từ trên giường một bọc đồ: "Ngươi cầm lấy."

Ta mở ra xem, bên trong có một ít bạc, còn có một cây trâm ngọc lan được chôn trong bạc.
 
Thà Làm Ngọc Nát
Chương 12



Người đến sắp xếp cho ta là một thái giám, tên là Hạ Sanh, là con nuôi của thái giám tổng quản ngự tiền, hắn đi trước một đám người, trẻ tuổi tuấn tú, không giống như những thái giám khác có vẻ âm nhu, ngược lại giống như một thư sinh.

Sau này ta mới nghe người ta nói, hắn vốn xuất thân từ một gia đình thư hương, hoàng cung này, chính là do tổ phụ của hắn giám sát xây dựng, chỉ là năm mười ba tuổi, vì cha hắn phạm tội mới bị liên lụy, đưa vào cung tịnh thân làm nô tài.

Hạ Sanh nhận lấy bọc đồ của ta, nói: "Hoài Ngọc cô nương, mời cô nương đi theo ta."

Ta hỏi hắn: "Chúng ta đi đâu?"

"Thượng cung cục."

Hắn mím môi cười, bên môi hiện lên một lúm đồng tiền nhỏ, giống như một vũng nước xuân lấp lánh: "Cô nương là người của cung Tiết quý nhân, theo lẽ thường nên chiếu cố một chút, chỉ là hiện tại các ty đều không thiếu người, chỉ có thể đến ty thiện phòng làm một số việc vặt, làm khổ cô nương rồi."

Ta biết đây đều là lời khách sáo nhưng có người nguyện ý khách sáo với ta, ta cũng rất thụ dụng.

Hạ Sanh giao ta cho điển thiện của ty thiện phòng là Diêu cô cô, dặn dò nàng ấy vài câu, rồi tự mình bận rộn đi mất.

Ty thiện phòng chia làm ngoại phòng và nội phòng, ngoại phòng phụ trách chế biến thức ăn và dọn thức ăn, thỉnh thoảng còn phải hầu hạ chủ tử của các cung, được lộ mặt nhiều, tiền thưởng nhiều, chỉ là phải lanh lợi, tuyệt đối không được để xảy ra một chút sai sót nào, một khi hành động sai lầm, nhẹ thì bị phạt bổng lộc, nặng thì bị c.h.é.m đầu.

Nội phòng thì đơn giản hơn nhiều, chỉ quản chế biến nguyên liệu, làm một số thức ăn cho cung nữ và thái giám, hầu như không tiếp xúc với người ngoài, thanh tịnh không có tranh chấp, là một công việc tốt có thể bảo đảm cả đời bình an.

Ta không ngờ rằng ta bị đuổi ra ngoài như vậy mà vẫn có thể lựa chọn.

Đã có thể lựa chọn, vậy thì ta phải đến ngoại phòng.

Ở lại nội phòng, cả đời thanh tịnh bình an nhưng cũng có nghĩa là cả đời không thể ngóc đầu lên được, cả đời làm nô tài.

Ta đã làm nô tài đủ rồi, không muốn tiếp tục sống những ngày tháng bị người khác giẫm đạp, không muốn tiếp tục bị người khác chỉ vào mũi sai khiến.

Tiết Kim Chi dựa vào xuất thân, tiền đồ vô lượng nhưng ta không thể trông chờ nàng ta đón ta về, từ nhỏ ta đã hiểu được một đạo lý: trên đời này không thể trông cậy được ai, trông cậy vào người khác sẽ chỉ có thất vọng.

Ta phải dựa vào chính mình, cho dù là làm việc cực khổ, cũng phải nghĩ cách để sống tốt.

Lúc đến phòng ngủ, hai cung nữ mới đến khác đang tranh giành giường, họ cũng là những kẻ xui xẻo bị đuổi ra khỏi phòng của tú nữ khác, đều có chút kiêu ngạo, không ai chịu ngủ ở mép cửa.

Ta đi tới, đặt bọc đồ lên chiếc giường mà họ đều không chịu ngủ, cười nói với Diêu cô cô: "Ta ngủ ở đây, ban đêm nếu cô cô có gì sai bảo, ta cũng có thể kịp thời dậy."

Diêu cô cô cười nói: "Ta có thể sai bảo gì chứ."

Ánh mắt nàng ấy dừng trên người ta, ta biết nàng ấy đang đánh giá ta, đánh giá xem ta có phải là người nghe lời, hiểu chuyện, chịu sự quản thúc của nàng ấy không, có thể để nàng ấy sai khiến không.

Ta cũng đang đánh giá nàng ấy, với tư cách là điển thiện, một câu nói của nàng ấy sẽ có thể quyết định tiền đồ của ta, ta không thể bỏ qua cơ hội này.

Khi không có ai, ta đưa cho nàng ấy gói bạc mà Tiết Kim Chi đưa cho ta: "Cô cô, ta mới đến, nhiều chuyện không hiểu, còn xin cô cô chỉ bảo nhiều hơn, đây là bánh ta tự nướng, một chút tâm ý, không được tao nhã, mong cô cô đừng chê."

Số bạc này đối với một điển thiện mà nói thì không ít, nàng ấy cân nhắc, cười hài lòng: "Đã là tâm ý thì đương nhiên ta phải nhận, cùng lắm, cái bánh này của ngươi quá cứng, không ra gì, sau này, ngươi cứ theo ta học cho tốt."

Đây chính là muốn ta theo rồi. Ta cúi đầu cảm ơn, hòn đá trong lòng cũng hạ xuống.

Ban đêm, sau khi mọi người đều ngủ say, ta lấy cây trâm ngọc lan ra khỏi ngực, lặng lẽ ngắm nghía.

Khi Tiết Kim Chi đưa cây trâm ngọc lan này cho ta, chắc chắn là mong ta có thể nói gì đó với nàng ta.

Nhưng ta có thể nói gì với nàng ta chứ?

Nửa đời trước của ta, đều sống trong sự oán hận của người Tiết gia, ta cũng hận Tiết Kim Chi, ta hận nàng ta, giống như hận cái roi trong tay đại phu nhân vậy.

Ta biết, nếu không có người điều khiển, cái roi sẽ không quất vào người ta.

Ta cũng biết, Tiết Kim Chi có lỗi với ta, vẫn luôn nghĩ cách bù đắp.

Nhưng ta không thể thân thiết với nàng ta, bởi vì nàng ta họ Tiết, bởi vì nàng ta là con của đại phu nhân, bởi vì cái roi đích thực đã từng quất vào người ta, ta không độ lượng đến vậy.

Bên ngoài nổi gió, gió lùa qua lỗ thủng trên cửa sổ, lạnh đến mức người ta run rẩy.

Ta ôm chặt chăn, có chút nhớ thế tử.

Chàng đang làm gì? Có lẽ đã về vương phủ rồi.

Chàng có tìm ta không? Nếu chàng phát hiện ra, trong vương phủ căn bản không có một nha hoàn nào tên Hoài Ngọc, liệu chàng có oán trách ta lừa chàng không?

Oán trách thì oán trách đi, ít nhất, còn có thể khiến chàng nhớ đến ta.
 
Thà Làm Ngọc Nát
Chương 13



Ta trở thành đồ đệ nhỏ của Diêu cô cô, thỉnh thoảng, sẽ được nàng ấy dẫn đi hầu hạ chủ tử của các cung, công việc này không hề dễ dàng.

Hậu cung giống như một triều đình nhỏ, phụ nữ cũng có chính trị của phụ nữ, nơi này khắp nơi đều là cạm bẫy, người nào cũng có tám trăm cái tâm nhãn.

Mặc dù phi tần không giống như nam nhân ở tiền triều có thể thi triển tài năng trên một vùng đất rộng lớn nhưng cũng khai phá ra một chiến trường trong lời ăn tiếng nói, ba câu hai lời, có thể cứu người thoát khỏi nước sôi lửa bỏng, cũng có thể g i ế t người vô hình, mà phần thưởng của người chiến thắng, chính là một chút quyền lực và tự do lọt qua kẽ tay của hoàng đế.

Hậu phi tranh đấu lẫn nhau, hạ nhân cũng không chịu thua kém, câu mà Diêu cô cô thường dặn dò ta nhất chính là, đừng tin bất kỳ ai.

Chắc chắn nàng ấy đã phải chịu nhiều thiệt thòi, mới có thể đưa ra lời khuyên như vậy với ta, vì vậy ta đề phòng khắp nơi, không dám để người khác bắt được lỗi.

Tuy nhiên, trong cung ngoài những cuộc đấu đá ngầm, cũng có những ngày tháng bình thường, cứ đến tiết khí, sau khi chủ tử đều nghỉ ngơi, cung nữ và thái giám sẽ lén mở một bữa tiệc nhỏ, cả phòng ngồi lại với nhau nấu lẩu ăn.

Tiệm phòng của bọn ta có đồ ăn ngon nhất, vừa nói đến việc mở tiệc nhỏ, không biết tin tức đã truyền ra ngoài như thế nào, người nào cũng muốn đến ăn ké, người hiểu chuyện thì tự mang đồ ăn đến góp, người mặt dày thì chỉ mang theo đôi đũa.

Lần nấu lẩu này, Hạ Sanh cũng đến, không biết hắn có bản lĩnh gì, mà kiếm được một cân thịt nai muối, nói muốn góp, thơm đến mức mọi người đều vây quanh hắn.

Diêu cô cô trêu chọc hắn: "Hạ trung quan, ngài có thứ đồ tốt như vậy, sao phải góp với bọn ta? Thịt nai này mà cho bọn ta thì thật là phí phạm."

Hạ Sanh chỉ cười: "Chỉ muốn náo nhiệt thôi, đông người mới không phí phạm."

Hắn nhấc chân đi về phía ta, bước chân thong dong, chiếc áo choàng rộng theo bước chân mà đung đưa, mang theo một luồng gió mát lạnh.

Ta buông đũa định đứng dậy, Hạ Sanh đưa tay, đầu ngón tay ấn lên vai ta, hắn mím môi, trong mắt mang theo ý cười: "Không cần câu nệ."

Ta đành ngồi xuống, cúi đầu chào: "Hạ trung quan."

"Ngọc cô nương." Hạ Sanh hơi nghiêng người, khoảng cách với ta không gần không xa, vừa đủ, giọng nói không lớn cũng không nhỏ, chỉ có ta có thể nghe thấy, hắn nói: "Tiết mỹ nhân nhờ tại hạ truyền lời, hỏi cô nương có bình an không."

Ta kinh ngạc trong chốc lát, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."

Hạ Sanh nhẹ nhàng gật đầu, không nói thêm gì nữa, đi về phía đám thái giám.

Ta bưng bát, nhất thời mất tập trung.

Ta đã một tháng không gặp Tiết Kim Chi, không biết nàng ta thế nào rồi. Nghĩ lại, nàng ta có thể nhờ người truyền lời hỏi thăm ta, đại khái cũng không đến nỗi nào.

Thấy ta nửa ngày không động đũa, Diêu cô cô gắp một miếng thịt nai cho ta: "Ngốc ạ, ăn nhanh đi, ngẩn người nữa là hết thịt mất!"

Ta hoàn hồn, vội vàng phấn khởi giành lấy miếng thịt.
 
Thà Làm Ngọc Nát
Chương 14



Khi bọn ta đang ăn lẩu ở tiệm phòng, hoàng đế đã triệu hạnh Tiết Kim Chi.

Ta biết chuyện này vào sáng sớm ngày hôm sau.

Diêu cô cô bảo ta chuẩn bị bốn phần điểm tâm, nói là hoàng đế ban thưởng cho phi tần được triệu hạnh, phải làm thật tinh tế.

"Nhưng tại sao lại làm bốn phần?" Ta hỏi.

Diêu cô cô sửng sốt, cúi đầu làm việc, không nói gì. Ta đột nhiên phản ứng lại, lần này, cùng với Tiết Kim Chi được chọn vào cung, vừa vặn là bốn người.

Tại sao lại làm bốn phần? Đương nhiên là vì, đêm qua hoàng đế đã triệu hạnh bốn người.

Da đầu ta tê dại, không dám tin, từ nhỏ ta đã nghe kể về câu chuyện hoàng đế hiện tại đánh thiên hạ, anh minh thần võ biết bao, không ngờ giang sơn mới được giữ mười bảy năm, ngài đã mất đi sự sắc bén, xa hoa dâm dật, ngày ngày đắm chìm trong tửu sắc, giờ đây lại làm ra chuyện hoang đường triệu bốn nữ tử hầu hạ như vậy.

"Hoài Ngọc, ngươi theo ta đi đưa phần của Tiết mỹ nhân."

Ta hiểu Diêu cô cô đang chiếu cố ta, cho ta cơ hội đi gặp Tiết Kim Chi nhưng ta có đi gặp nàng ta thì có ích gì? Chần chừ một lát, ta gật đầu, vẫn đi.

Đến cung Tê Hà, xe Phượng Loan Ân đưa Tiết Kim Chi về vừa chuẩn bị quay về, ta nhìn mấy tên thái giám khiêng xe không đi qua, trong lòng ghê tởm, đây là ân sủng gì chứ? Lão hoàng đế thật là ghê tởm.

Tiết Kim Chi từ nhỏ đã được nuông chiều, kiêu căng ngạo mạn, đêm qua trải qua sự sỉ nhục như vậy, không biết nàng ta chịu đựng thế nào.

Ta đưa hộp thức ăn cho Diêu cô cô, rồi đứng ngoài cửa chờ.

Tiết Kim Chi mặc đồ ngủ, tóc dài xõa trên vai, sắc mặt tái nhợt, hai mắt vô thần, được Lâm Lang dìu đến ngồi bên bàn nhỏ.

Nàng ta thậm chí còn không thèm nhấc mí mắt, vì vậy cũng không nhìn thấy ta.

Diêu cô cô bày ra mấy đĩa thức ăn, cúi đầu nói: "Tiết mỹ nhân, đây là điểm tâm hoàng đế ban thưởng, mời Tiết mỹ nhân dùng."

"Làm phiền rồi."

Tinh thần của Tiết Kim Chi đã ở bên bờ vực sụp đổ nhưng không thể không cố gắng chống đỡ, duy trì phong thái trang nghiêm của một cung chủ.

Diêu cô cô quay đầu nhìn ta, có lẽ muốn hỏi ta có gì muốn nói không, ta có gì để nói chứ? Ta cúi đầu, tránh ánh mắt của nàng ấy.

Diêu cô cô đành hành lễ cáo lui: "Nếu mỹ nhân không có gì phân phó, nô tỳ xin cáo lui trước."

Tiết Kim Chi miễn cưỡng đáp một tiếng, như xác không hồn cầm đũa nhưng không đưa đến bất kỳ món ăn nào.

Ta quay người, định đi theo Diêu cô cô nhưng lại nghe thấy Lâm Lang thúc giục Tiết Kim Chi dùng bữa: "Nương nương, mau dùng bữa đi, đây là hoàng đế đích thân ban thưởng, dù thế nào thì người cũng phải ăn một miếng chứ."

Lâm Lang là người của hoàng hậu, đương nhiên sẽ không thật lòng với Tiết Kim Chi, lời nói tuy là thúc giục nhưng lại giống như một lời đe dọa.

Cuối cùng ta vẫn không bước chân ra ngoài.

Ta chưa từng nghĩ, có một ngày ta sẽ thương hại Tiết Kim Chi, trong nhiều năm qua, ta vẫn luôn cảm thấy, số phận thiên vị Tiết Kim Chi, nàng ta có tôn quý, có thể diện, có sự che chở của cha nương, còn ta thì chẳng có gì. Nhưng giờ đây, nàng ta run rẩy, cô độc không nơi nương tựa, như một chú chim non bị mưa bão làm ướt, ta mới phát hiện ra thì ra số phận không phải lúc nào cũng thiên vị một người, nó chỉ là vào những thời điểm khác nhau, bình đẳng quất roi vào mỗi người.

Ta khẽ thở dài, quay lại, nhìn Tiết Kim Chi, khẽ cúi đầu: "Tiết mỹ nhân."

Trong phòng, truyền đến tiếng đũa rơi xuống đất.

Tiết Kim Chi ngẩng đầu lên, nàng ta nhìn thấy ta, đôi mắt tan vỡ sáng lên một tia sáng: "Hoài Ngọc!"

Nàng ta đột nhiên đứng dậy, vui mừng vì ta có thể đi gặp nàng ta nhưng lại vì sự bối rối và tủi thân của mình lúc này, đột nhiên sụp đổ, cố gắng duy trì sự đứng đắn trong một thời gian dài, trong nháy mắt sụp đổ, nước mắt như nước lũ cuồn cuộn tuôn ra.

Ta mỉm cười nhẹ, hỏi nàng ta: "Mỹ nhân ổn chứ?"

Đây là lời khách sáo, mặc dù biết nàng ta không ổn lắm nhưng lời khách sáo này là cần thiết.

Tiết Kim Chi cắn chặt môi, kiềm chế cảm xúc, gật đầu: "Ừm."

"Nô tỳ ổn, mỹ nhân đừng lo lắng." Ta ngẩng đầu nhìn nàng ta, bình tĩnh và lịch sự: "Xin mỹ nhân giữ gìn sức khỏe, đừng buồn phiền mệt mỏi, mỹ nhân khỏe, nô tỳ mới khỏe được."

Tiết Kim Chi rơi nước mắt như mưa, nàng ta nhìn ta, gật đầu một cách tuyệt vọng, từ cổ họng khó khăn thốt ra mấy chữ: "Ta biết! Ta biết..."

"Bữa sáng hôm nay của người, là hoàng đế đích thân ban thưởng, hoàng đế coi trọng người, đặc biệt dặn dò tiệm phòng phải làm thật tinh tế, vì vậy nô tỳ đã mất rất nhiều tâm tư mới làm được phần này, người nếm thử xem có hợp khẩu vị không?"

"Ngươi làm sao?" Nàng ta có chút kinh ngạc, luống cuống ngồi xuống, cầm lấy thìa, bưng một bát trứng hấp đưa vào miệng, mắt thì ch** n**c mắt nhưng trên mặt lại nở nụ cười: "Làm rất ngon, rất ngon."

"Vậy thì tốt quá, mỹ nhân thích, tiệm phòng cũng có thể báo cáo với hoàng đế rồi, mỹ nhân cứ dùng từ từ, nô tỳ xin cáo lui trước."

Ta lại cúi đầu khẽ cúi chào, rồi mới theo Diêu cô cô đi.
 
Thà Làm Ngọc Nát
Chương 15



Sau khi ta đi, Tiết Kim Chi ăn hết bữa sáng trên bàn.

Sau đó, nàng ta bị bệnh, nửa tháng sau thì khỏi, có người gặp nàng ta ở ngự hoa viên, nói nàng ta nắm tay hoàng đế, dịu dàng ngoan ngoãn, hoàng đế rất sủng ái nàng ta.

Tiết Kim Chi tiểu thư ngày trước đã lột bỏ lớp vỏ kiêu căng, sinh trưởng lại, hiểu được xu thế mà làm, cũng hiểu được cách hạ mình lấy lòng người khác.

Tiết Kim Chi đã đứng vững gót chân trong cung, ta ở tiệm phòng hai tháng, được Diêu cô cô dẫn đi gặp không ít người, cũng dần ngộ ra được cách sinh tồn trong hậu cung.

Hậu cung không giống Tiết phủ, có chút bản lĩnh là có thể được trọng dụng, nơi này rồng rắn lẫn lộn, không thiếu người có bản lĩnh, thiếu chính là người có thể khiến người khác thoải mái.

Ngươi không thể quá thông minh, cũng không thể quá ngu ngốc.

Quá ngu ngốc thì không thể đảm đương trọng trách, quá thông minh thì không dễ nắm bắt, khiến người khác kiêng dè.

Tốt nhất ngươi nên có chút thông minh nhưng lại không thể thông minh hơn người đứng đầu.

Tốt nhất ngươi nên lanh lợi hiểu chuyện, có thể giúp họ giải sầu, lại có thể thường xuyên nói vài câu đùa hợp lý để chọc họ vui vẻ.

Ta dựa vào việc giả heo ăn thịt hổ và một cái miệng biết dỗ người vui vẻ, không lâu sau, được thượng cung coi trọng, đề bạt làm chưởng thiện.

Ta không còn là tiểu đồ đệ đi theo sau Diêu cô cô nữa, mà là với tư cách là một trong bốn chưởng thiện, có một chút quyền lên tiếng trong tiệm phòng.

Diêu cô cô rất vui mừng vì ta, cũng tự hào vì mình đã dạy dỗ ra một đồ đệ tốt.

Nàng ấy nói, ta may mắn hơn nàng ấy, lại còn trẻ như vậy, sau này, chắc chắn có thể đi xa hơn nàng ấy.

Lúc đầu, ta cũng vui mừng mấy ngày.

Nhưng dần dần, sự nhiệt tình phai nhạt, ta bắt đầu cảm thấy vô vị.

Làm chưởng thiện thì sao chứ? Chẳng phải vẫn là kẻ ngửa mặt nhìn người khác, bị người khác đè đầu sao? Làm nô tài có gì thú vị.

Ngày hôm đó, ta đứng trên thành quách, nhìn xuống toàn bộ hoàng cung, nghĩ đi nghĩ lại, kinh ngạc phát hiện ra, dường như bất kể trèo cao bao nhiêu thì cũng đều là nô tài.

Ví dụ như tiệm phòng, bên trên có thượng cung đè đầu, thượng cung thì lại bị phi tần đè đầu, nếu may mắn, làm phi tần thì lại bị hoàng hậu đè đầu.

Cho dù là hoàng hậu, cũng phải xem sắc mặt của hoàng đế, sớm chiều bất an, một ngày nào đó ông ta không vui, muốn phế truất hoàng hậu thì cũng phế truất, tính ra như vậy, hoàng hậu cũng là nô tài của hoàng đế, cũng chẳng có gì thú vị.

Tính đi tính lại thì chỉ có hoàng đế mới không phải là nô tài.

Ta nhìn về hướng cung Vạn Đại, càng nghĩ càng mê mẩn, đúng vậy, chỉ có hoàng đế mới không phải là nô tài, chỉ có ngồi lên vị trí đó, mới có ý nghĩa.

Đáng tiếc, ta chỉ là một cung nữ nhỏ bé, cũng chỉ nghĩ vậy thôi.

Ta tỉnh táo khỏi mộng tưởng, lại quay về với cuộc sống cung nữ lặp đi lặp lại, buồn chán.
 
Thà Làm Ngọc Nát
Chương 16



Không biết từ lúc nào, ta đã vào cung bốn tháng, có lẽ là quá thuận buồm xuôi gió, ông trời giật mình nhận ra đã rất lâu rồi không trêu chọc đứa xui xẻo này, đột nhiên quyết định đùa giỡn với ta.

Mùa đông qua đi mùa xuân đến, thời tiết thay đổi đột ngột, quý phi bị cảm lạnh, chán ăn, ta làm một bát cháo đậu xanh sai người đưa đi, quý phi dùng xong, khen ngợi không ngớt, chỉ đích danh muốn gặp ta.

Trịnh Quý phi với hoàng đế là thanh mai trúc mã, tuy đã già nua sắc tàn nhưng vẫn được sủng ái, lúc ta đến, vừa gặp lúc Hạ Sanh đến đưa phần thưởng mà hoàng đế ban cho quý phi.

Viên dạ minh châu to bằng nắm tay, quý phi chỉ nhìn một cái rồi ném sang một bên, có thể thấy ngày thường đã thấy nhiều đồ tốt, căn bản không thèm để ý.

Bà ta vẫy tay với ta: "Ngươi lại đây, để bản cung nhìn cho kỹ."

Ta ngoan ngoãn quỳ bên chân bà ta, ngẩng đầu nhìn bà ta, trên mặt bà ta đã có dấu vết của thời gian nhưng vẫn còn phong vận, đôi mắt hạnh long lanh đa tình, không khó để tưởng tượng, khi còn trẻ bà ta cũng là một mỹ nhân.

Quý phi nhìn mặt ta, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, từ trên cao nhìn xuống đánh giá, nhướng mày: "Không ngờ, trong cung nữ còn có người như vậy, ngươi tên gì?"

Tim ta khựng lại, trả lời bà ta: "Nô tỳ tên Hoài Ngọc."

"Ừm, tên không tệ."

Quý phi nhàn nhạt, có chút không vui, vẫy tay gọi cung nữ gần gũi: "Cho nàng ta một trăm lượng bạc, đưa nàng ta về đi."

Ta biết tại sao bà ta không vui, phi tần trong cung già nua sắc tàn, đối mặt với dung nhan trẻ trung hơn, luôn luôn sẽ cảm thấy buồn bã.

Ta hiểu ý tạ ơn, nhận thưởng rồi vội vàng đi, tránh chọc bà ta không vui, chưa ra khỏi cửa, lại nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng nói the thé của thái giám hầu hạ vua:

"Hoàng thượng giá lâm!"

Vào cung bốn tháng, đây vẫn là lần đầu tiên ta gặp hoàng đế, không ngờ lần đầu tiên gặp lại ở đây. Ta vội vàng đặt phần thưởng xuống, quỳ rạp trên mặt đất, không dám ngẩng đầu.

Bóng dáng màu vàng kia cứ thế đi vào, ôm quý phi vào lòng, không để ý đến người khác mà thân mật.

Thân mật đủ rồi, ông ta mới phát hiện ra một cung nữ quỳ trên mặt đất.

"Đây là ai?"

Quý phi nũng nịu nói: "Hoàng thượng, đây chính là tiểu chưởng thiện của tiệm phòng."

"Ồ, chính là ngươi đã chữa khỏi bệnh cho quý phi của trẫm? Ngẩng đầu lên, để trẫm nhìn xem."

Giọng nói trên đầu nhàn nhạt nhưng lại đầy áp lực, lòng bàn tay ta toát mồ hôi, từ từ ngẩng đầu lên.

Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy mặt Lý Tuân, kinh ngạc là, ông ta trẻ hơn ta tưởng tượng rất nhiều, tuy rằng cùng tuổi với cha ta nhưng vì bảo dưỡng tốt, không hề già nua, thậm chí còn giữ lại được vài phần anh tuấn phong lưu khi còn trẻ.

Chỉ tiếc là d*m d*c quá độ, dưới mắt thâm quầng, đã có dấu hiệu hư nhược.

"Tên gì?" Ông ta hỏi.

Ta bình tĩnh đáp: "Thưa hoàng thượng, nô tỳ tên Hoài Ngọc."

"Hoài Ngọc?" Ông ta nheo mắt lại, đưa tay bóp cằm ta, tùy ý mà trêu chọc, giống như đang chơi đùa một món đồ nhỏ: "Sao trẫm chưa từng thấy ngươi?"

Ta không ngốc, ta hiểu một nam nhân nhìn một nữ nhân như vậy có ý nghĩa gì, đầu óc ta ong một tiếng, căng thẳng, liên đới đến dạ dày cũng hơi đau, mơ hồ cảm thấy sắp xảy ra chuyện không tốt.

Lúc này, quý phi đi tới, chua ngoa hỏi ông ta: "Hoàng thượng cũng thấy nha đầu này rất đẹp, đúng không?"

"Ái phi ghen rồi à?" Lý Tuân buông ta ra, bóp cằm quý phi, dỗ dành: "Chỉ là một cung nữ nhan sắc bình thường thôi, không bằng một phần vạn của ái phi nữa là."

Quý phi nũng nịu: "Hoàng thượng chỉ biết dỗ thần thiếp vui vẻ thôi!"

Nói xong, ánh mắt bà ta lướt qua mặt ta, ta đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại.

Quả nhiên, quý phi nũng nịu nắm tay Lý Tuân, nói: "Đứa trẻ này, đúng là trẻ trung xinh đẹp, thần thiếp nhìn cũng rất thích, cũng đến tuổi gả chồng rồi chứ? Cô đơn lẻ bóng, không khỏi đáng thương, không bằng hôm nay do thần thiếp làm chủ, cho nàng ta một mối nhân duyên thì thế nào?"

Lý Tuân sửng sốt: "Ái phi muốn chỉ hôn cho nàng ta?"

"Sao vậy? Hoàng thượng không nỡ?"

"Trẫm có gì không nỡ? Ái phi nói đi, muốn chỉ hôn cho nàng ta cho ai."

Quý phi thỏa mãn, nhìn trái nhìn phải một vòng, chỉ vào Hạ Sanh nói: "Thế thì Hạ trung quan đi, trai tài gái sắc, thật là xứng đôi."

Chỉ cho một thái giám không thể làm chuyện phòng the, ý đồ sỉ nhục trong đó, không cần nói cũng biết.

Ta vội vàng dập đầu, nói mình thô lỗ, không xứng với Hạ trung quan, cầu xin quý phi thu hồi thánh mệnh.

Hạ Sanh cũng quỳ xuống, hắn chỉ đến đưa đồ, không ngờ lại bị ban hôn, thật sự hoảng sợ.

Nhưng quý phi đã quyết tâm muốn làm nhục ta, nũng nịu với Lý Tuân: "Hoàng thượng, ngài nói xem?"

Lý Tuân có chút tiếc nuối nhìn ta, gật đầu nói: "Trẫm thấy cũng rất xứng đôi, cứ theo ý quý phi đi."

Bọn họ cứ như vậy, vì trò chơi ghen tuông giữa những người tình, mà ghép ta và Hạ Sanh lại với nhau như ghép đôi chó mèo.
 
Thà Làm Ngọc Nát
Chương 17



Trên đường trở về tiệm phòng, ta có chút mơ hồ, bên cạnh có người nói chuyện với ta, ta không nghe thấy gì cả, chỉ thấy miệng bà ta động đậy, tóc bay trong gió.

Ta hơi muốn khóc nhưng lại không khóc được, ta chỉ nghĩ, giá như không làm bát đậu hũ đó thì tốt rồi, như vậy sẽ không bị quý phi triệu kiến, cũng sẽ không có chuyện sau này.

Chuyện ta bị chỉ hôn cho thái giám rất nhanh đã truyền ra ngoài, không ít người bên đường thấy ta thì che miệng cười trộm.

Ta đã tốn hết tâm tư, mới sống được như bây giờ nhưng vẫn không được coi là người. Bây giờ, ta lại trở thành trò cười, một trò cười để người khác chế giễu sau bữa cơm.

Thế giới này đúng là một Tiết phủ khổng lồ, dù ta có bản lĩnh thông thiên, cũng không thoát khỏi Ngũ Hành Sơn này.

Có người đuổi theo, áo bào tung bay trong gió.

"Ngọc cô nương!"

Hạ Sanh dừng lại trước mặt ta, chắp tay hành lễ: "Ngọc cô nương, chuyện hôm nay, thực sự là hiểu lầm, cô nương yên tâm, ta chắc chắn sẽ nghĩ cách cầu xin hoàng thượng thu hồi thánh mệnh."

Sắc mặt hắn nghiêm túc, dường như chắc chắn phải cho ta một kết quả, không đợi ta mở miệng, đã vội vàng đi về hướng ngược lại.

Sao có thể chứ? Quý phi đã quyết tâm bắt chẹt ta, sao có thể dễ dàng thu hồi thánh mệnh như vậy.

Ta thở dài, chẳng lẽ đây chính là số mệnh của ta sao? Mệnh không được trọn vẹn, đã vào cung rồi nhưng cũng không thay đổi được.

Sau khi trở về tiệm phòng không lâu, người của quý phi đã đến, bọn họ nhìn ta thu dọn đồ đạc, nhét ta vào chỗ ở của Hạ Sanh.

Hạ Sanh ở phía bắc viện Giám Lan, một viện có cửa riêng, hắn chỉ chiếm một gian ở góc tây bắc, căn phòng rất lớn, cũng rất trống trải, chỉ có một cái giường, một cái bàn vài cái ghế và một số đồ lặt vặt.

Ta ngồi ở một góc, nhìn căn phòng lạnh lẽo, không dám tin rằng nơi này lại có người ở.

Cửa bị đóng lại, những người trong cung quý phi treo lụa đỏ bên ngoài, bày một đĩa rượu, mời người đi đường ăn, ồn ào huyên náo rất lâu mới đi.

Đến tối, Hạ Sanh mới trở về.

Hắn đẩy cửa ra, mang theo một thân gió lạnh, có chút áy náy nhìn ta.

Không sao đâu, ta đã sớm đoán được rồi.

Hắn muốn nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ bước vào phòng, chắp tay hành lễ: "Ngọc cô nương, cô nương yên tâm, hôn sự này sẽ không có hiệu lực, ta sẽ nghĩ cách khác, chỉ là, nơi này của ta đơn sơ, trước đó, đành phải để cô nương tạm thời chịu khổ."

Thực ra còn cách nào nữa, mọi người đều biết ta đã gả cho hắn rồi, không có hiệu lực cũng phải có hiệu lực, hắn nói như vậy chỉ là để ta biết, nếu ta không đồng ý thì hắn tuyệt đối sẽ không ép buộc, để ta yên tâm mà thôi.

Hạ Sanh nói xong, liền từ trong góc kéo ra một tấm bình phong cũ, chia căn phòng thành hai, ghép mấy cái ghế lại với nhau, coi như giường của hắn.

Nhưng trong phòng này chỉ có một cái chăn.

Ta đi vào trong, nhìn chiếc chăn mỏng đó, hỏi hắn: "Cái chăn này ngài lấy đi đi?"

Hắn lắc đầu nói: "Không cần đâu, ngày thường ta trực đêm ở Càn Nguyên cung, lạnh hơn thế này nhiều."

Ta không tiện nói gì thêm.

Chăn của Hạ Sanh rất mỏng, may mà giờ đã vào xuân, một chiếc chăn mỏng cũng đủ dùng rồi.

Ta co ro trong chăn, có chút áy náy.

Hạ Sanh tuy là hoạn quan nhưng lại có phong thái của quân tử.

Thực ra chuyện chỉ hôn hôm nay, hắn không có lỗi, hắn đối xử với ta lễ phép, mà ta lại tỏ ra cao ngạo như vậy, thực sự không nên.

Càng nghĩ, trong lòng ta càng không thoải mái.

Hôm nay, ta vì phải gả cho hắn mà cảm thấy nhục nhã, chẳng phải là vì trong tiềm thức ta coi thường hắn sao? Thân thể tàn tật, không phải do hắn muốn, cùng là kẻ lưu lạc nơi đất khách, ta dựa vào đâu mà coi thường hắn chứ?

Ta nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng đứng dậy, từ trong bọc lấy ra một chiếc áo bông, ôm sang.

Hạ Sanh nằm trên chiếc giường ghép từ mấy cái ghế, quay lưng về phía ta, gối tay ngủ.

"Hạ trung quan." Ta đưa áo bông cho hắn, bình tĩnh cười nói: "Ban đêm lạnh, vẫn nên mặc thêm áo vào đi."

Hạ Sanh ngạc nhiên trong chốc lát, nhận lấy, nói: "Cảm ơn."

Hắn cúi mắt nhìn chiếc áo bông của ta, vành tai đỏ bừng.
 
Thà Làm Ngọc Nát
Chương 18



Sáng hôm sau, khi ta thức dậy, Hạ Sanh đã đi mất từ lâu.

Sau đó, hắn cũng vậy, cố gắng ra ngoài trước khi ta thức dậy, sau khi ta ngủ mới về, tránh để ta không thoải mái.

Đôi khi gặp nhau, người khác trêu chọc, hắn sẽ lạnh mặt quát, sau đó khách sáo gọi ta một tiếng Ngọc cô nương.

Hắn cẩn thận chu đáo như vậy, ngược lại càng khiến ta ngượng ngùng, ban đêm thậm chí còn muốn gọi hắn lên giường ngủ, dù sao hắn cũng là thái giám, có gì to tát đâu?

Nhưng ta biết hắn chắc chắn sẽ không đồng ý, vì vậy cũng không đề cập đến.

Chỉ là sau vài ngày, ta đã kiếm được một chiếc chăn mới cho hắn, để hắn sau này không phải cố ý tránh ta.

Hắn ôm chăn, cười nhẹ, giọng dịu dàng: "Được."

Nói ra rồi, hắn không còn tránh ta nữa, về nhà sẽ nói vài câu với ta, không nhiều không ít, vừa đủ. Đôi khi về còn mang theo một món đồ chơi nhỏ mà ngày thường khó thấy, nếu ta không có ở đó, hắn sẽ để ở đầu giường, cũng không cố ý nói cho ta biết.

Hắn thực sự là một người rất tốt, đôi khi ta nghĩ, nếu cả đời này cứ theo hắn như vậy cũng không tệ.

Nửa tháng sau, một sáng nọ, ta mới đến tiệm phòng không lâu thì có người trong cung quý phi đến truyền lệnh, chỉ đích danh ta mang đồ ăn đến.

Ta không biết quý phi lại muốn làm gì, trong lòng vô thức kháng cự.

Vào tẩm cung của quý phi, ta ngạc nhiên phát hiện, người trong cung của bà ta đối với ta lại khá khách sáo, xem ra lần này gọi ta đến không phải để dạy dỗ ta.

Điều này càng khiến ta không hiểu.

Ta xách hộp thức ăn, được người dẫn vào cửa.

Quý phi dựa vào giường, nhàn nhã uống trà, cũng không nói gì, đợi ta đặt đồ xuống, mới hỏi ta: "Hoài Ngọc à, nghe nói dạo này ngươi không vui, có phải đang oán trách bản cung không?"

Vẫn là chuyện này sao?

Ta không đoán được bà ta muốn nghe gì, chỉ cúi đầu qua loa nói: "Nô tỳ không dám, nô tỳ không phải không vui, có lẽ là do trời sinh ra đã có khuôn mặt không vui, khiến người khác hiểu lầm."

Quý phi nâng tách trà lên, nhấp một ngụm, khẽ nhổ lá trà ra, nói:

"Ngươi cũng không cần phải lừa ta, ta biết, ngươi chịu ấm ức rồi. Nhưng mà, ngươi cũng đừng trách ta, tại sao ngươi lại đi quyến rũ hoàng thượng chứ? Phải không? Ta theo hầu hoàng thượng hai mươi năm, cái gì gọi là tôn quý, thể diện, trong mắt ta đều là mây khói thoảng qua, ta chỉ cần hoàng thượng thôi. Người khác làm gì, ta đều không quan tâm nhưng mà không thể tranh giành hoàng thượng với ta."

Ta cúi đầu, không nhìn bà ta, chỉ thầm kinh ngạc trong lòng: Người khác tranh sủng, tranh giành quyền lực, chỉ có quý phi tranh giành trái tim của tên d*m t*c Lý Tuân kia.

Quý phi đặt tách trà xuống, nói: "Hôm đó gọi ngươi đến, vốn là muốn thưởng cho ngươi nhưng lại khiến ngươi chịu ấm ức, là lỗi của bản cung."

Ta hít một hơi thật sâu, trời đất đảo lộn rồi sao, quý phi lại nhận lỗi với ta?

Ta sợ lại là một cái bẫy, vội vàng quỳ xuống: "Chuyện này vốn là lỗi của nô tỳ, nương nương nói như vậy, thật sự là làm nô tỳ hổ thẹn, nô tỳ cũng không oán giận nương nương, thật ra nô tỳ vẫn luôn si mê Hạ trung quan, được gả cho hắn, nô tỳ cầu còn không được, còn phải cảm ơn nương nương đã ban hôn!"

Quý phi sửng sốt vì lời ta nói, không vui nói: "Xem ngươi sợ kìa, bản cung lại không phải là hổ dữ!"

Bà ta trừng mắt nhìn ta: "Bản cung xưa nay ân oán phân minh, bản cung thích đồ ăn ngươi làm nên thưởng, hôm đó chỉ hôn ngươi cho thái giám, là lỗi của bản cung, bản cung đã nói với Phương thượng cung rồi, từ hôm nay trở đi sẽ thăng chức cho ngươi làm điển thiện, coi như là bù đắp."

Ta ngẩng đầu nhìn bà ta, phát hiện sắc mặt bà ta nghiêm túc, không giống như đang trêu chọc người khác.

Đây là cái gì? Đánh một cái tát rồi lại cho một quả táo ngọt?

Chỉ là...

Ta ngẩng đầu nhìn bà ta, do dự nói: "Nhưng mà, tiệm phòng đã có bốn điển thiện..."

"Có gì đâu, đuổi một người đi là được, kẻ họ Diêu kia tư chất tầm thường, vốn không đủ sức đảm nhiệm, từ nay về sau để ngươi lên thay đi."

Thay thế Diêu cô cô? Ta không ngờ, bà ta lại làm ra chuyện này.

Vội vàng nói: "Nương nương! Diêu cô cô ở tiệm phòng nhiều năm, chưa từng phạm sai lầm..."

"Được rồi, cứ như vậy đi. Một tháng nữa là đến sinh thần của bản cung, lúc sinh thần hoàng hậu, tiệm phòng làm rất nhiều món mới, bản cung cũng muốn, còn phải làm ngon hơn của nàng ta, ngươi đừng làm bản cung thất vọng."

Ta còn muốn cầu xin bà ta nhưng bà ta đã quay đầu đi, có chút không kiên nhẫn, nếu nói thêm nữa, chỉ sợ lại chọc giận bà ta. Ta chỉ có thể lui xuống trước, từ từ tính toán.

Ta gần như chạy một mạch về tiệm phòng.

Vừa vào, quả nhiên thấy Diêu cô cô ôm bọc đồ, dọn ra khỏi phòng của nàng ấy.

Nàng ấy nhìn ta, cười buồn bã: "Hoài Ngọc, ta không ngờ ngươi lại thăng tiến nhanh như vậy, càng không ngờ, chuyện đầu tiên ngươi làm sau khi lên chức là đá ta xuống."

"Không phải như vậy đâu, cô cô."

Ta chạy đến, nắm lấy tay nàng ấy, nói lời chân thành: "Ta thề với trời, ta tuyệt đối không nghĩ đến chuyện cướp vị trí của cô cô, hôm nay quý phi hạ lệnh, ta cũng không biết trước, cô cô là người duy nhất đối xử tốt với ta sau khi ta vào cung, ta sao có thể hại cô cô chứ?"

"Cô cô, cô tin ta, ta chắc chắn sẽ nghĩ cách để cô quay lại."

Ta sợ nàng không tin, lại vào phòng lấy hết của cải của mình ra, nhét vào lòng nàng ấy.

Diêu cô cô im lặng một lúc, cuối cùng thở dài.

"Thật ra ta cũng biết, đây không phải lỗi của ngươi."

Nàng ấy nắm lấy tay ta, nhẹ giọng nói: "Tâm trạng của quý phi thất thường, bà ta sỉ nhục ngươi, lại nâng đỡ ngươi, không biết đang tính toán điều gì, ngươi phải cẩn thận."

"Ta hiểu. Cô cô, ta chắc chắn sẽ đưa cô cô quay lại."

"Không vội, ta đang muốn nghỉ ngơi một thời gian, còn muốn vào nội cung nữa đây này."

Ta biết nàng ấy nói vậy là để ta yên tâm, ta nắm tay nàng ấy, trong lòng như có gió xuân thổi qua.

Mới vào tiệm phòng, có lẽ nàng ấy chỉ vì một túi bạc kia mới chỉ bảo ta, nhưng lâu dần, nàng ấy đã quên mất túi bạc kia, hết lòng đối xử tốt với ta, coi ta như muội muội ruột của mình.

Nàng ấy đã dạy ta rất nhiều thứ, càng cho ta rất nhiều tình cảm ấm áp, đó là thứ mà mười sáu năm trước ta chưa từng có được, đối với ta, nàng ấy vừa là thầy, vừa là người thân.

Nhưng lần này, nàng ấy lại vô tình vì ta mà chịu nạn.

Lòng ta dần chùng xuống.

Ta đứng còn chưa đủ cao, còn lâu mới đủ, ta vẫn bị người khác tùy ý sắp đặt, vẫn không thể bảo vệ được người mình quan tâm.

Ta phải leo lên, phải đến nơi cao hơn nữa, rồi sẽ có một ngày, không ai có thể sắp đặt ta nữa.
 
Thà Làm Ngọc Nát
Chương 19



Vì sinh thần của quý phi, tiệm phòng đã động không ít não.

Vừa phải có hoa văn, vừa phải có quy mô, lại không được đắc tội với hoàng hậu, bàn đi tính lại nhiều lần, mới định ra được một cách làm vừa phải.

Bận rộn cả một tháng, thời gian trôi nhanh như nước, cuối cùng cũng đến ngày sinh thần của quý phi.

Tiệm phòng liên tục mấy ngày đêm chuẩn bị đồ ăn, đến lúc yến tiệc, ai nấy đều tinh thần phấn chấn, sợ rằng bận rộn mà làm sai.

Ta làm một món đồ ngọt nở hoa khi gặp nước làm quà mừng, đích thân mang đến tiệc.

Đến cửa, ta phát hiện không ổn, tiệc mừng vốn nên ca múa tưng bừng, lúc này lại yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, đám nô tài đều cúi đầu run rẩy, khách khứa trên tiệc sắc mặt lạnh lùng, có chút căng thẳng.

Rõ ràng là đã xảy ra chuyện gì đó lớn.

Ta bưng khay, tiến thoái lưỡng nan nhưng người giữ cửa lại không lên tiếng ngăn cản, ta không còn cách nào khác, chỉ có thể liều mạng đi vào.

Vừa vào cửa, ta đã ngoài ý muốn nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Người đó ngồi trên tiệc, mắt bịt một dải lụa trắng, dung nhan như ngọc, khí độ phi phàm.

Bên chân chàng là t.h.i t.h.ể của một cung nữ nhưng chàng dường như không nhận ra, hướng về phía Lý Tuân, cười nhạt:

"Vi thần ở Dương Châu, đúng là đã làm một số chuyện hồ đồ, nhưng mà, lời đồn gì mà bệ hạ nói, thần thật sự chưa từng nghe thấy."

Ta không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ ngây người tại chỗ, đầu óc trống rỗng.

Chàng... sao lại ở đây.

Trên ghế chủ vị, Lý Tuân cười lạnh một tiếng, ánh mắt chuyển sang ta: "Ngây ra đó làm gì? Còn không dâng lên."

Ta hoàn hồn, bình tĩnh lại sự kinh hãi trong lòng, vội vàng dâng món đồ ngọt trong tay lên trước mặt quý phi, cầm lấy ấm trà bên cạnh, đổ nước nóng lên trên món ăn.

Lớp vỏ mỏng bằng đường tan ra ngay lập tức, để lộ ra đóa mẫu đơn được bọc bên trong.

Ta vốn nên chúc thọ nhưng nếu ta lên tiếng, Thẩm Bạc Lam sẽ nhận ra ta.

Do dự một lúc, ta vẫn quyết định không mở miệng thì hơn.

Dù sao thì tiệc yến cũng một mảnh c h ế t chóc, mọi người im lặng như ve sầu mùa đông, ta dù không nói gì, người khác cũng chỉ nghĩ ta sợ hãi, sẽ không nghĩ nhiều.

Ta đã hạ quyết tâm, không nói một lời, cúi đầu, quay người định lui ra.

Nhưng Lý Tuân lại gọi ta lại: "Chậm đã, không thấy ly rượu của thế tử đã cạn rồi sao? Còn không rót rượu cho thế tử?"

Cung nữ rót rượu cho Thẩm Bạc Lam đã bị g i ế t, ta vừa vào đúng lúc, thật sự là đ.â.m đầu vào chỗ c h ế t.

Nhưng Lý Tuân đã ra lệnh, ta không thể không nghe.

Ta không còn cách nào khác, đi về phía Thẩm Bạc Lam, chỉ cảm thấy chân như đeo chì, mỗi bước đi đều vô cùng khó khăn.

Từ khi vào cung, ta đã sớm cắt đứt hết thảy thất tình lục dục, quyết tâm c h ế t già trong cung, chưa từng nghĩ còn có thể gặp lại Thẩm Bạc Lam nhưng hôm nay chàng đột nhiên đến mà không có dấu hiệu báo trước, khiến ta mất hết bình tĩnh.

Vô số ánh mắt đổ dồn về phía ta, ta chỉ có thể âm thầm quỳ xuống bên cạnh chàng, cầm lấy bình rượu bên cạnh, rót đầy cho chàng, đưa đến tay chàng.

"Thế tử, mời."
 
Back
Top Bottom