Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tể Tướng Phu Nhân

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczND_KeaEvSDyU7P0VJky7yzMghbdp8fXJlU5-UoUs1qisT-vvE-nlDf9gMzVB5ws0Tfnc6YLm0gSKkv_EEJC_HP0sriV1IKDpCDFBcGqmd9d6FRZyydjIlVdsN0G1LWatykJDHzUJOjQNc035xtfKXT=w215-h322-s-no-gm

Tể Tướng Phu Nhân
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Nữ Cường, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Kiếp trước, ta là Tể tướng phu nhân, người người kinh thành ngưỡng mộ.



Ta đã chứng kiến phu quân của mình và vị công chúa đương triều kia yêu hận triền miên suốt bao năm. Ta chẳng tranh giành, chẳng ghen tuông, chỉ biết nhẫn nhịn mà thôi.



Ai nấy đều ca tụng ta hiền thục, ngay cả phu quân, người chưa từng một lần đoái hoài đến ta, đến lúc lâm chung cũng còn hứa hẹn kiếp sau nhất định sẽ đối tốt với ta. Rồi ta sống lại, trở về cái ngày vị Tể tướng trẻ tuổi, khí phách ngời ngời đến phủ ta cầu hôn.



Ngắm nhìn gương mặt quen thuộc ấy, ta chỉ khẽ cười, nhẹ nhàng lắc đầu, đáp lời: "Ta không bằng lòng."​
 
Tể Tướng Phu Nhân
Chương 1: Chương 1



Kiếp trước, ta là Tể tướng phu nhân, người người kinh thành ngưỡng mộ.

Ta đã chứng kiến phu quân của mình và vị công chúa đương triều kia yêu hận triền miên suốt bao năm. Ta chẳng tranh giành, chẳng ghen tuông, chỉ biết nhẫn nhịn mà thôi.

Ai nấy đều ca tụng ta hiền thục, ngay cả phu quân, người chưa từng một lần đoái hoài đến ta, đến lúc lâm chung cũng còn hứa hẹn kiếp sau nhất định sẽ đối tốt với ta. Rồi ta sống lại, trở về cái ngày vị Tể tướng trẻ tuổi, khí phách ngời ngời đến phủ ta cầu hôn.

Ngắm nhìn gương mặt quen thuộc ấy, ta chỉ khẽ cười, nhẹ nhàng lắc đầu, đáp lời: "Ta không bằng lòng."

1

Cố Thời Tuế là bậc tuấn kiệt nổi danh đương triều. Thuở thiếu thời, thân thế hắn long đong, sau may gặp được danh sư chỉ dạy, học được bụng kinh luân, lại được Trưởng công chúa và Thái hậu đương triều ưu ái, mới đôi mươi tuổi đầu đã ngồi lên vị trí Tể tướng.

Người như vậy, trong triều đình, vốn là tồn tại cao ngạo, chẳng ai với tới được như một truyền kỳ. Vậy mà hắn lại là phu quân của ta.

Ngày trước, khi hắn đến phủ cầu hôn, phụ thân ta, một quan ngũ phẩm nhỏ bé, đã vô cùng kinh hãi mà thụ sủng nhược kinh. Các vị phụ nhân trong nhà hay tin người lọt mắt xanh vị Tể tướng trẻ tuổi này lại là ta, ai nấy đều cười tươi như hoa nở, họ bảo ta số hưởng.

Qua lớp sa trướng màu vàng dày cộm, ta vụng trộm liếc nhìn người đang bàn chuyện cùng phụ thân ở chính sảnh, chỉ cảm thấy tim mình đập loạn xạ, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Ta vốn chỉ là một khuê tú tầm thường giữa hàng trăm ngàn khuê các khác ở kinh thành, chưa từng nghĩ tới sẽ có kỳ duyên này, tìm được lang quân như ý.

Phải rồi, ta đã từng thật lòng ái mộ Cố Thời Tuế.

Sau khi thành thân với hắn, ta cần mẫn quán xuyến việc nhà, đông lo sưởi ấm, hè tìm mát mẻ, chưa từng nửa lời oán thán.

Ta yêu Cố Thời Tuế, nên ta nguyện vui cái vui của hắn, buồn cái buồn của hắn. Dẫu cho bao năm qua, những lời đồn đại giữa hắn và Trưởng công chúa chưa từng ngớt. Ta vẫn nguyện tin hắn, hết lòng hết dạ vun vén cho hậu trạch Cố gia. Chỉ mong một ngày kia, ta và Cố Thời Tuế có thể như bao cặp phu thê ân ái khác trên đời, nương tựa lẫn nhau, bạc đầu giai lão.

Giấc mộng tan vỡ vào một đêm sau yến tiệc cung đình. Cố Thời Tuế say rượu, được tiểu tư dìu về trước. Ta không yên lòng, dặn nhà bếp chuẩn bị canh giải rượu, một đường ôm chặt bát canh trong áo khoác da cừu, thúc ngựa nhanh chóng trở về.

Đợi khi ta đến thư phòng của Cố Thời Tuế, lại thấy hắn đang ôm ấp một nữ tử yểu điệu thướt tha, mày ngài hớn hở, chẳng thấy chút men say nào.

Từ góc độ của ta nhìn sang, vừa vặn thấy ngón tay cái của Cố Thời Tuế nhẹ nhàng v**t v* cằm nàng, đôi mắt phượng vốn luôn lạnh lùng giờ phút này ngập tràn vẻ sủng ái.

Hắn nói: "Nàng lại ghen tuông với Mạnh Như Thanh làm gì?"

Mạnh Như Thanh, chính là tên của ta. Nữ tử trong lòng hắn nghe vậy, dường như càng thêm bất mãn, đôi môi anh đào khẽ hé, liền cắn nhẹ lên ngón tay hắn một dấu răng.

Vị Tể tướng trẻ tuổi này xưa nay chưa từng bị ai mạo phạm như vậy trước mặt người khác, nhưng giờ phút này, hắn lại vô cùng vui vẻ, cười lớn ôm chặt người vào lòng, bàn tay v**t v* mái tóc đen nhánh của nàng, dịu giọng mở lời: "Chẳng phải đã nói trước rồi sao? Phụ thân nàng kiêng kỵ ta, ta chỉ có thể hạ sách này thôi. Mạnh Như Thanh kia, ta chưa từng thích nàng ta, chọn nàng ta chẳng qua vì nàng ta nghe lời."

Lời hắn còn chưa dứt, đã bị tiếng hờn dỗi mềm mại cắt ngang: "Rõ ràng là chàng luyến tiếc công danh của mình, không muốn làm phò mã của ta, giờ lại ở đây kiếm cớ."

Nàng nói vậy, nhưng giọng điệu đã chẳng còn chút giận dữ nào, dường như đã chấp nhận sự thật này, hai người trong phòng lại lần nữa quấn quýt lấy nhau.

Chỉ mình ta đứng ngoài cửa, ôm bát canh giải rượu còn ấm nóng, tay chân lại lạnh giá vô cùng.

Ta ngắm nhìn gương mặt nghiêng nước nghiêng thành của nữ tử trong phòng, hồi tưởng lại những lời đồn đại về nàng và phu quân ta suốt bao năm qua. Nghĩ đến yến tiệc gia đình mấy ngày trước do công chúa đích thân tới phủ chủ trì, sau đó dân gian xôn xao bàn tán những chuyện phong hoa tuyết nguyệt, khi ấy ta chỉ cho rằng là những kẻ lòng dạ bất chính đang mạo phạm công chúa, nào ngờ cả kinh thành đều nhìn rõ mười mươi, chỉ mình ta là kẻ ngốc bị lừa gạt.

Nhìn hai người trong phòng dán chặt vào nhau càng thêm thân mật.

Ta chợt nhớ đến câu nói đầy ẩn ý của Trưởng công chúa khi nâng chén chúc tụng ta trong cung yến hôm nay: "Vẫn là Cố phu nhân biết điều, hiểu quy củ nhất."

Cuối cùng, ta không thể nhịn được nữa, quay người nôn thốc nôn tháo.
 
Tể Tướng Phu Nhân
Chương 2: Chương 2



2

Từ ngày hôm đó, ta không còn bén mảng đến phòng của Cố Thời Tuế nữa. Chỉ cần đến gần nơi đó, ta lại không kìm được mà nhớ đến những chuyện dơ bẩn, ô uế giữa bọn họ.

Mới đầu, Cố Thời Tuế còn thấy vui vẻ thanh tĩnh. Chỉ là mối quan hệ mật ngọt như rót mật vào tai giữa hắn và Trưởng công chúa cũng chẳng thể kéo dài mãi. Cả hai đều là người hiếu thắng, đều muốn thay đổi đối phương.

Việc Cố Thời Tuế năm xưa không muốn vì lấy công chúa mà hủy hoại sự nghiệp, đã chứng minh trong lòng hắn có những thứ còn quan trọng hơn cả Trưởng công chúa. Mà điều công chúa muốn, là người nam nhân ưu tú này phải một lòng một dạ với nàng.

Sau không biết bao lần tranh cãi, cuối cùng Cố Thời Tuế cũng nhận ra. Ta không còn đối với hắn như trước kia, không còn quan tâm sắc mặt hắn, không còn ân cần hỏi han hắn mỗi khi hắn ưu tư phiền muộn nữa.

Cố Thời Tuế từng bóng gió dò hỏi ta, có phải trong nhà đã xảy ra chuyện gì không vui hay không. Ta chỉ cụp mắt xuống, dùng dáng vẻ cung thuận để lấp l.i.ế.m cho qua.

Chẳng biết từ lúc nào, khắp kinh thành bắt đầu rộ lên những lời ca tụng "mỹ danh" hiền lương thục đức, không tranh không ghen của ta, trong đó phần chế giễu, xem thường lại nhiều hơn.

Trưởng công chúa không thích người khác khen ngợi Tể tướng phu nhân, hành sự càng thêm không kiêng dè. Nàng thường xuyên lấy đi một vài vật trang sức tùy thân của Cố Thời Tuế mỗi khi ân ái với hắn, lại cách vài ngày triệu ta vào cung, đường đường chính chính mang ra khoe khoang.

Đối với chuyện này, ta cũng chẳng tranh chẳng giận, lâu dần, Trưởng công chúa thấy ta vô vị, liền không còn dày vò ta nữa.

Những tiếng chế nhạo ta vì trèo cao mà có thể khom lưng uốn gối ngoài kia chưa từng ngớt. Nhưng ta biết, tất cả những điều này, chẳng qua chỉ vì ta không còn yêu Cố Thời Tuế nữa mà thôi.

Ta không yêu hắn, nên chẳng còn để tâm người trong mắt hắn là ai. Không cần phải bận lòng đến hỉ nộ ái ố của hắn. Cũng sẽ không vì sự khiêu khích của người trong lòng hắn mà âm thầm đau lòng.

Ta chỉ là, bị trói buộc bởi thân phận và quyền thế chênh lệch này, không thể cùng Cố Thời Tuế hòa ly. Hiện giờ trong triều, cả tộc mẫu thân ta đều phải dựa vào hắn mà sống, một vinh cùng vinh, một c.h.ế.t cùng chết.

Chẳng ai để ý đến ý kiến của ta, mẫu thân cứ cách vài ngày lại sai người đưa đến《Nữ huấn》、《Nữ giới》, dặn dò ta phải biết nhẫn nhịn.

Cả đời này của ta, chỉ có thể giữ lấy thân phận Tể tướng phu nhân này, cho đến khi đầu bạc răng long.

Chỉ là ta không ngờ tới, Cố Thời Tuế lại ra đi trước ta.

Vào năm thứ hai mươi kể từ khi chúng ta thành thân, hắn vì bảo vệ công chúa mà bị dân lưu lạc c.h.é.m trọng thương. Vết thương kia rất sâu, từ vai kéo dài xuống bụng dưới, đến cả xương trắng và nội tạng bên trong đều thấy rõ. Nhưng hắn chung quy đã không còn là thiếu niên cường tráng năm nào nữa, vết thương kia đã cướp đi sinh mạng của hắn.

Ta không biết Cố Thời Tuế có hối hận hay không, cả đời hắn vinh quang, quyền thế và mỹ nhân đều có, đến cuối cùng lại kết thúc vội vã như vậy.

Có lẽ là người sắp c.h.ế.t lời nói cũng thiện lành. Trước khi lâm chung, Cố Thời Tuế nhìn ta đang túc trực bên giường bệnh, thở dài một tiếng: "Như Thanh, những năm qua nàng đã chịu khổ rồi, kiếp này là ta phụ nàng, nếu có kiếp sau, ta nhất định… sẽ đối tốt với nàng…"

Bệnh nặng như núi lở, hắn ra đi quá nhanh, nên không kịp nghe thấy lời từ chối trong miệng ta.

Ta đặt bát thuốc xuống, ngồi ngẩn ngơ bên giường.

Ta nghĩ, nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ không dây dưa nửa phần quan hệ nào với Cố Thời Tuế nữa.

Có lẽ là ông trời thương xót cho một đời vô vị chỉ biết xoay quanh người khác của ta. Sau một giấc tỉnh dậy, ta đã trở về năm hai tám tuổi, trở về cái ngày Cố Thời Tuế đến phủ cầu hôn.

3

"Đã bảo con bé Như Thanh nhà ta có phúc mà." Mẫu thân và tổ mẫu mỗi người đứng một bên, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, vẻ mặt tràn đầy vui mừng.

Ta vẫn còn ngơ ngác, liền thấy bà tử ở tiền viện hớn hở chạy về.

"Thuận lợi rồi ạ, nhị vị người lớn bên phía nhà trai và lão gia đã bàn bạc xong xuôi rồi , cô nương sao không ra tiền viện xem mắt lang quân như ý của mình ạ?"

Tổ mẫu và mẫu thân nghe vậy, đều tươi cười buông tay ta ra, mặc cho ta bị kéo về phía trước.

Khác với kiếp trước chỉ vội vàng rời đi sau khi hạ sính, Cố Thời Tuế của kiếp này lại cố ý chờ ở tiền sảnh, thấy ta đến, ý cười trên mặt hắn càng thêm nhu hòa.

Hắn cầm một cây quạt xếp, mái tóc xanh mượt được buộc gọn bằng một chiếc dây bạch ngọc, cả người nhìn qua như đã được tỉ mỉ trang điểm qua. Khi đôi mắt vốn luôn lạnh nhạt kia in ra bóng hình ta, có thứ ánh sáng khác lạ dần dần dâng lên.

Ta chỉ liếc nhìn hắn một cái, liền cúi đầu xuống.
 
Tể Tướng Phu Nhân
Chương 3: Chương 3



Phụ thân vội vàng chữa cháy nói tiểu nữ nhà ta thực ra đã ngưỡng mộ công tử từ lâu, một lòng muốn được gặp lang quân như ý, cả người đều có lẽ là căng thẳng đến mức không chịu được nữa rồi.

Nụ cười ung dung trên mặt Cố Thời Tuế khựng lại sau khi nghe vậy. "Thì ra, lại là vào lúc sớm như vậy đã…" Khi hắn nói lời này, trên mặt là vẻ xúc động hiếm thấy, ngữ điệu cũng trở nên vô cùng kích động.

Sau khi nhận ra mình thất thố, hắn nắm chặt quạt xếp trong tay, hướng về phía ta thi lễ: "Là Cố mỗ thất lễ, trước kia không thể cmr giác được tâm ý của tiểu thư, lại khiến tiểu thư phải chờ đợi lâu như vậy."

Xung quanh vang lên một tràng cười, ta vẫn cúi đầu không nói gì.

Ta không đáp lời, bọn họ liền cho rằng ta đang thẹn thùng. Mọi người tiếp tục nói chuyện như thường.

Bọn họ đều không biết, ta đang đợi người. Đợi một người nhất định sẽ đến phá đám.

Kiếp trước vào thời điểm này, Cố Thời Tuế đã đang dỗ dành Trưởng công chúa rồi. Nhưng hắn giờ lại bỏ mặc công chúa, nán lại phủ ta thật lâu. Với tính khí của Trưởng công chúa, nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Chỉ là ta không ngờ tới, nàng lại trực tiếp sai người phá tan cổng lớn nhà ta.

Tiếng động lớn do cổng bị va đập vang lên, nhất thời bốn phía đều là tiếng ồn ào huyên náo. Hạ nhân còn chưa kịp diện kiến thiên nhan, mấy ả nha hoàn mà Trưởng công chúa mang đến đã đánh đến đỏ cả mắt rồi.

Mấy đoạn roi bạc múa may trước sân như rồng cuốn hổ gầm, người bị quất trúng không ai không kêu la thảm thiết. Chiếc roi trong tay Trưởng công chúa, lại càng dài đến chín đốt.

Sau khi nhìn thấy ta và Cố Thời Tuế đang đứng trong sảnh. Ánh mắt công chúa lộ vẻ hung tợn, cổ tay nàng run lên, chiếc roi dài liền vút về phía ta.

Cố Thời Tuế theo bản năng chắn trước người ta. Chiếc roi mang theo gai ngược trực tiếp quất lên vai hắn một vệt máu, đôi mắt đen kịt của Cố Thời Tuế nhìn thẳng vào công chúa, trầm giọng mở lời: "Liên Hoan, muội quá phóng túng rồi."

Liên Hoan là khuê danh của Trưởng công chúa, nhìn khắp cả kinh thành, trừ Thiên Tử hoàng hậu, còn ai dám gọi thẳng tên huý của công chúa như vậy mà lại còn dùng giọng điệu trách mắng?

Phụ thân ta, người ngày thường vốn mồm mép dẻo quẹo, đến giờ phút này sắc mặt cũng trắng bệch, cả người run rẩy như chim cút, chẳng thể thốt ra nửa lời.

Xem ra ông cũng đã nghĩ đến những lời đồn đại giữa Cố Thời Tuế và Trưởng công chúa, chỉ là không coi là thật, dù sao thì việc trèo lên được cành cao Tể tướng đương triều này đối với ông mà nói dụ dỗ quá lớn, khiến ông không hề nghĩ đến nếu đắc tội công chúa, hậu quả sẽ ra sao.

Đến nước này, Cố Thời Tuế và công chúa đối đầu nhau. Người nhà họ Mạnh quỳ đầy đất ai nấy đều kinh hồn bạt vía mặt như tờ giấy, mắt thấy sắc mặt công chúa càng thêm âm trầm, cả nhà có lẽ sắp đầu rơi m.á.u chảy đến nơi.

Ta quỳ sau lưng Cố Thời Tuế, chậm rãi mở lời: "Xin đại nhân thu hồi sính lễ, hủy bỏ hôn sự này."

Cố Thời Tuế đứng trước mặt ta lập tức cứng đờ cả người, không thể tin được mà quay đầu nhìn ta một cái. "Như Thanh, nàng nói cái gì?"

Ta không nhìn hắn, tiếp tục cúi đầu thật sâu về phía hắn và Trưởng công chúa, lớn tiếng nói: "Thần nữ đối với Cố đại nhân không có tư tình nam nữ, chuyện hôm nay đến quá đường đột, xin đại nhân thu hồi mệnh lệnh."

Từ góc độ này, ta không nhìn rõ vẻ mặt của Cố Thời Tuế, nhưng có thể thấy bàn tay dưới ống tay áo của hắn dần siết chặt lại, hiển nhiên là tức giận không nhẹ.

"Cũng được…" Một lúc lâu sau, hắn mới ép ra được một câu như vậy từ cổ họng.

Trưởng công chúa đứng bên cạnh nghe vậy liền cười ha hả: "Cố Thời Tuế, chàng muốn l.à.m t.ì.n.h si, nhưng vị quan gia tiểu thư mà chàng chọn hình như còn chẳng thèm để mắt đến chàng kìa."

Cố Thời Tuế không đáp lời, chỉ quay người khẽ liếc nhìn ta một cái, ánh sáng và vui vẻ tràn ngập trong mắt khi vừa gặp lại ta trước đó đều tan biến hết.

Trưởng công chúa lật ngược được thế cờ, tâm tình vô cùng tốt, thế là không còn truy cứu nhà ta nữa. Nàng mang theo Cố Thời Tuế rời đi. Lúc đi, nàng dùng chiếc roi đã cuộn tròn trong tay khẽ nâng cằm ta lên, cười với ta: "Ngươi cũng thú vị đấy."

Cũng chính bởi câu khen ngợi này, phụ thân ta, người vẫn luôn căng thẳng đến mức sắp ngã quỵ, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Chỉ là sau khi xoay người công chúa mang theo Cố Thời Tuế rời đi, ông liền giơ cao bàn tay về phía ta.

Lần này, ta nhìn thẳng vào ông, ngữ điệu kiên định mở miệng: "Nữ nhi không sai!"

"Nghiệt chướng, vậy mà còn dám mạnh miệng, con có biết mất đi mối hôn sự với nhà họ Cố này, về sau con muốn tìm được một tài tuấn như Cố lang nữa chính là si tâm vọng tưởng rồi!"

Ông thoạt nhìn thật sự giống như một người phụ thân đang giận dữ đến phát cuồng vì tiền đồ của con gái, nhưng ta biết, ông chẳng qua chỉ là không cam tâm để món phú quý tột đỉnh kia vuột mất khỏi tầm tay.

Kiếp trước nhờ leo lên được Cố Thời Tuế, cả tộc Mạnh thị có thể nói là gà chó lên trời. Chỉ là…
 
Tể Tướng Phu Nhân
Chương 4: Chương 4



Ta nhìn ông, lạnh giọng mở miệng: "Thái độ của Trưởng công chúa hôm nay phụ thân cũng coi như đã thấy rồi, Cố tướng quân sau lưng quyền thế ngập trời là thật, nhưng Mạnh gia dù có thể trèo lên được cái quyền thế này, cũng phải tự lượng sức mình xem có mạng để hưởng hay không."

Một câu này, triệt để đánh thức phụ thân ta người đang gần như rơi vào mê chướng. Ta thấy một giọt mồ hôi lạnh từ thái dương ông rơi xuống.

Cánh cổng lớn bị đ.â.m thủng kia giờ phút này vẫn lộng gió, cảnh tỉnh phụ thân chuyện hôm nay.

Phụ thân bị kinh hãi, thậm chí không còn tâm trí trách mắng ta vô lễ nữa mà vội vàng rời đi, chỉ còn mình ta ở lại tại chỗ, chỉ huy gia đinh thu dọn tàn cuộc trước mắt.

Làm Tể tướng phu nhân nhiều năm như vậy, những chuyện này đối với ta mà nói đã quá quen thuộc, dễ như trở bàn tay. Chỉ là khi không có ai chú ý, ta cúi đầu nở nụ cười.

Trong đám người nhà họ Mạnh mặt mày xám xịt, ta trông có vẻ là người có tinh thần nhất.

4

Ta vốn tưởng rằng cả đời này sẽ không còn giao tình với Cố Thời Tuế nữa, chỉ là không ngờ nửa đêm tỉnh giấc. Ta lại thấy bóng dáng quen thuộc kia trước cửa sổ.

Cố Thời Tuế đứng đã lâu trong gió sương, hơi lạnh ban đêm gần như đã thấm ướt vạt áo hắn. Thấy ta đẩy cửa sổ ra, ánh mắt hắn khẽ động, nhẹ giọng gọi tên ta: "Như Thanh…"

"Không biết Cố đại nhân đến đây là có chuyện gì?"

Dường như bị giọng nói lạnh lùng của ta dập tắt ảo tưởng, Cố Thời Tuế nở một nụ cười khổ sở bên môi, tự nói với chính mình: "Chung quy không còn là người trước kia nữa rồi, là ta đã làm hỏng mọi chuyện…"

Nói rồi, hắn lại thở dài một tiếng, ngữ điệu tràn đầy chua xót: "Ta đến là muốn hỏi chuyện tiểu thư Mạnh đã đề xuất ban ngày, nếu nàng chỉ là kiêng kỵ công chúa, nàng không cần phải sợ hãi, ta có thể ở giữa điều đình, nàng chỉ cần…"

"Cố đại nhân." Ta không nhịn được mà lên tiếng cắt ngang lời hắn, sau đó đón nhận ánh mắt dò xét của Cố Thời Tuế, từng chữ từng chữ mở miệng, "Lời ta nói ban ngày, chữ chữ đều xuất phát từ lòng ta, tiểu nữ vô ý trèo cao vọng quý, xin đại nhân sau này đừng đến dây dưa nữa."

"Vì sao…" Sắc mặt hắn từng tấc từng tấc trở nên trắng bệch, ngay cả giọng nói cũng run rẩy.

"Bởi vì sao à…" Ta bỗng nhếch môi cười, không hề che giấu ác ý trong lòng, mở miệng nói với hắn, "Ta thích nam tử chung trinh, mà đại nhân đây, đã không sạch sẽ rồi."

Cố Thời Tuế rời đi, thất hồn lạc phách rời đi. Ta nghĩ với sự kiêu ngạo của hắn, bị ta nói ra những lời khó nghe như vậy, hẳn là sẽ không đến dây dưa nữa.

Quả nhiên không sai, chẳng bao lâu sau, trong cung truyền ra tin tức về tân phò mã. Hắn cuối cùng cũng trở về bên cạnh Trưởng công chúa.

Nghe được tin này, ta thật lòng cảm thấy vui vẻ. Cố Thời Tuế và Trưởng công chúa, một người tự phụ, một người kiêu hoành, cả hai đều chẳng phải hạng người thiện lương gì. Kiếp trước bọn họ đem toàn bộ ác ý chung hướng về ta, còn thường xuyên cãi nhau như cơm bữa.

{Kiếp này, Trưởng công chúa đã toại nguyện ở chung một mái nhà với Cố Thời Tuế, không biết cuộc sống của họ sẽ hạnh phúc đến mức nào, ta thật sự rất mong chờ.

5

Ban đầu, tin đồn lan ra rằng Trưởng công chúa đã dùng roi quất phò mã trong đêm tân hôn.

Đương nhiên, những bí mật thâm cung bí sử thế này không phải chỗ nào cũng lan truyền.

Là phụ thân ta phải dò la khắp nơi mới biết, vị trí phò mã của Cố Thời Tuế căn bản là do Trưởng công chúa cố nài ép Thánh thượng ban cho, vốn dĩ hắn không muốn nhận, nhưng cuối cùng vẫn khó cưỡng lại thánh mệnh.

Đặc biệt là khi Trưởng công chúa nghe tin Cố Thời Tuế từ chối chiếu chỉ phong phò mã, nàng ta đã làm ầm ĩ đòi tự vẫn.

Kiếp trước, luôn là Cố Thời Tuế vì Trưởng công chúa mà vào sinh ra tử.

Nay Trưởng công chúa vì hắn mà nhảy hồ một phen, quả nhiên đã khiến Cố Thời Tuế chấn động.

Dù sao cũng là người mà hắn đã từng yêu sâu đậm cả một đời, cuối cùng Cố Thời Tuế vẫn mềm lòng, nửa đẩy nửa đưa nhận lấy chức vị phò mã.

Thế nhưng, ngày hắn cùng công chúa đại hôn, cũng là ngày Cố Thời Tuế bị tước đoạt quyền lực.

Hắn tuổi trẻ khổ học, chính là vì mong có một ngày có thể vượt trội hơn người, thi triển hoài bão.

Vì mục tiêu đó, hắn đã dày công vun đắp nhiều năm, nhưng vào ngày đại hôn, lại bị một đạo thánh chỉ tước đi chức Tể phụ, Hoàng đế mỹ miều nói rằng: Đây là quà tân hôn tặng hắn, từ nay về sau, Cố Thời Tuế phải ngoan ngoãn ở trong hậu viện công chúa, an tâm hầu hạ người nhà hoàng gia.

Hắn quá tự phụ rồi, kiếp trước sống quá thuận buồm xuôi gió, trùng sinh một kiếp vẫn luôn cho rằng mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay mình.
 
Tể Tướng Phu Nhân
Chương 5: Chương 5



Mãi đến khi quan ấn bị thu hồi, hắn mới thực sự ý thức được mình đã mất đi điều gì.

Thế là tiếp theo liền có màn kịch trong lời đồn, đêm tân hôn, phò mã không muốn động phòng, bị công chúa dùng roi quất.

Có lẽ thực sự cảm thấy bị làm nhục quá đáng, công chúa xuống tay không hề lưu tình.

Vết thương do roi của công chúa gây ra cho Cố Thời Tuế ở nhà ta trước đó còn chưa lành, nay lại lần nữa bị giày vò, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Ngự y do công chúa gọi tới hết tốp này đến tốp khác liều mạng giữ mạng cho hắn, phải đến mười ngày sau, hắn mới từ trong trọng thương tỉnh lại.

Cố Thời Tuế trước kia dù sao cũng là cột trụ của quốc gia, vừa mới tân hôn đã gặp phải đại sỉ nhục thế này, Thánh thượng bên kia cũng cảm thấy áy náy, hung hăng khiển trách, răn dạy công chúa, còn phạt nàng ta cấm túc ba tháng.

Cứ như vậy, đôi tình nhân si mê thuở nào này chẳng ai được lợi lộc gì.

Thời gian Cố Thời Tuế hôn mê, công chúa lo lắng, thức đêm chăm sóc hắn.

Nhưng đợi đến khi Cố Thời Tuế tỉnh lại, việc đầu tiên hắn làm, chính là quỳ xuống đất thỉnh cầu công chúa hưu phu.

Trưởng công chúa tức giận đến mức đập phá phủ công chúa gần như tan tành, hai người ầm ĩ đến mức khó coi.

Cố Thời Tuế dứt khoát bỏ nhà ra đi, ngày ngày lưu luyến bên ngoài.

Hắn tuổi trẻ đăng khoa, vị cực nhân thần, đương nhiên là có bản lĩnh và thủ đoạn riêng.

Chỉ là hắn đi bái phỏng bạn bè thân thiết cũ, muốn nhờ cậy thế lực của bọn họ để cầu được một đường làm quan.

Nhưng giờ ai ai cũng biết, giúp Cố Thời Tuế chính là đối đầu với công chúa.

Công chúa muốn thuần phục vị cựu Tể phụ ngạo cốt này, không ai nguyện ý trở thành vật hy sinh trong cuộc đấu tranh của bọn họ.

Người sống không tốt, sẽ dễ nhớ đến người xưa.

Những ngày này, ta ra ngoài luôn có thể cảm giác được có ánh mắt nóng rực dõi theo mình.

Quay đầu lại, thỉnh thoảng có thể thấy bóng dáng Cố Thời Tuế đứng ở nơi xa.

Phụ thân mỗi lần nhìn thấy, không khỏi lại khen ta mấy câu cơ cảnh.

Ông nói Cố Thời Tuế thân là tình lang của Trưởng công chúa, trái ý nàng ta còn bị giày vò đến thảm hại thế này, huống chi là người như ta?

Ta ngoài mặt cười gượng cho qua chuyện, trong lòng tính toán thu nhập gần đây của mấy cửa hàng trong tay, định bụng qua một thời gian nữa sẽ sai người từ Hoài Bắc nhập thêm chút hàng mới về.

Kiếp trước, sau khi ta thu hồi tâm tư từ Cố Thời Tuế.

Liền chuyên tâm quản lý gia nghiệp, điền sản cửa hàng của Cố gia trong tay ta kinh doanh ngày càng thịnh vượng.

Nay ta sống lại, giải quyết xong chuyện hôn sự với Cố Thời Tuế, việc đầu tiên chính là hỏi mẫu thân xin mấy khu điền sản cửa hàng trong nhà để luyện tay.

Mẫu thân ban đầu đối với ta còn nhiều hoài nghi, chỉ đem mấy cửa hàng bán đồ may mặc đang thua lỗ ở phía đông thành giao cho ta.

Lại không ngờ chỉ qua nửa quý, mấy cửa hàng kia đã bị ta vực dậy, có kinh nghiệm của kiếp trước, nửa năm nay, lợi nhuận của cửa hàng trong tay ta tăng lên gấp mấy chục lần.

Sau đó ta lại cầm số lợi nhuận này, tránh được mấy khu điền sản ở phía tây thành đang bị bị thổi giá lên rất cao nhưng sau này sẽ bị triều đình trưng dụng.

Quay đầu mua xuống trăm mẫu ruộng tốt ở ngoài thành.

Đợi đến khi thu hoạch mùa thu, kho lẫm nhà họ Mạnh lập tức sung túc hẳn lên, những ngày này, không chỉ tổ mẫu và mẫu thân, ngay cả phụ thân vốn luôn hà khắc cũng đối với ta tán thưởng không ngớt.

Chỉ là thứ ta muốn còn xa mới chỉ có thế, ta vẫn còn nhớ rõ trận loạn dân lưu lạc đòi mạng Cố Thời Tuế kiếp trước.

Triều Vân Đại Khang bề ngoài tưởng như mưa thuận gió hòa quốc thái dân an bên trong sớm đã sóng ngầm mãnh liệt)

Sau vài phen suy nghĩ, ta dùng toàn bộ tiền lời phân chia quý mới nhất mua một nghìn bộ áo bông giữ ấm qua đông, tìm một thời cơ thích hợp, đem chúng đưa đến doanh trại của Tạ tiểu tướng quân Tạ Vân Trì sắp phải ra biên ải.

Kiếp trước hắn chính là trung thần lương tướng nổi danh trong nước, đáng tiếc trong trận giao chiến với Khuyển Nhung sau khi vào đông, bởi vì vật tư của binh lính bị bớt xén mà nhiễm bệnh trên diện rộng, cục diện nghiền ép vốn dĩ không hề có hồi hộp lại bị kéo dài đến mức bại trận.

Sau này Tạ Vân Trì hồi triều, bị đám văn thần trong triều liên tiếp đàn hặc, cuối cùng chịu tội chết.

Lại về sau quốc gia động loạn, Thánh thượng muốn phái người đi bình loạn, lại phát hiện trừ Tạ Vân Trì đã chết, cả triều văn võ lại không một ai có thể đảm đương trọng trách).

Cả một triều Vân Đại Khang lớn như vậy, cứ thế bị Khuyển Nhung trường khu trực nhập tiến thẳng một mạch đường dài), giày xéo non sông, thật đáng buồn đáng than.
 
Tể Tướng Phu Nhân
Chương 6: Chương 6



Lúc đưa áo bông đến doanh trại, ta hướng Tạ Vân Trì hứa hẹn, sau khi vào đông quân đội cần bổ sung vật tư, ta cũng sẽ góp một phần sức lực.

Tạ Vân Trì khen ta đại nghĩa, đích thân dắt ngựa đưa ta về thành.

Lúc chia tay, hắn cùng ta vỗ tay thề ước, nếu ta gặp phải nguy cơ, cứ việc đến quân doanh Tạ gia tìm hắn giúp đỡ.

Từ đó về sau, ta càng thêm nỗ lực kiếm tiền, bắt đầu lấy tiền từ kho riêng ra làm ăn, đem toàn bộ lợi nhuận kiếm được gửi đến biên tuyến.

Ta nghĩ, trời cao đã cho ta sống lại một lần, chắc là vẫn muốn ta vì bách tính của quốc gia này làm chút gì đó đi.

6

Lần nữa gặp lại Cố Thời Tuế, là vào một ngày mưa.

Ta đi hiệu sách mua sách, trên đường phát hiện mình mua điển tịch bị thiếu mất mấy quyển, tỳ nữ theo người quay lại lấy, nhất thời, chỉ còn lại một mình ta tại chỗ.

Quay người lại, ta liền nhìn thấy Cố Thời Tuế.

Hắn thoạt nhìn càng thêm thảm hại rồi.

Trước kia hắn tuy không cố ý theo đuổi vẻ ngoài, nhưng cũng luôn đem bản thân thu thập thỏa đáng.

Nay hắn một thân áo bào đơn bạc dính đầy bùn lầy, thất hồn lạc phách đi trong mưa, không còn thấy chút dáng vẻ phong thần tuấn lãng tuấn tú phi phàm phong thái quân tử ban đầu.

Nhìn đường hắn đến, là từ phủ của người ủng hộ hắn kiên định nhất kiếp trước đi ra.

Người kia tính ra là sư đệ của Cố Thời Tuế, người sùng bái nhất cả đời chính là Cố Thời Tuế.

Cho nên hắn cũng vô cùng coi thường ta, người kia từng mấy lần công khai phát ngôn tại yến tiệc gia đình, nói sư huynh hắn chỗ nào cũng là thiên hạ đệ nhất đỉnh đỉnh tốt, chỉ là cưới phải một \tục phụ - người đàn bà tầm thường ở nhà chấp chưởng trung quỹ, hủy hoại một đời anh danh của hắn.

Mà nay sư huynh thiên hạ đệ nhất đỉnh đỉnh tốt của hắn lại thượng công chúa, cưới được người con gái tôn quý nhất kinh thành này.

Hắn lại ngay cả khi sư huynh thất thế muốn vươn tay ra kéo một chút cũng không dám.

Mắt thấy Cố Thời Tuế càng ngày càng đến gần ta, ta vội đè thấp vành ô, giả bộ như không thấy người này, cúi đầu vội vã lướt qua.

Nhưng ngay lúc lướt qua hắn, hắn đột nhiên lên tiếng gọi ta.

“Ngay cả nàng… cũng muốn tránh mặt ta sao?” Hắn cười, ngữ khí mang theo vài phần tự giễu.

Ta quay người lại thần sắc quái dị nhìn hắn: “Phò mã đại nhân nói lời này thật kỳ quái, nam nữ thụ thụ bất thân, thần nữ tránh hiềm nghi thì có gì không thể?”

Vừa thấy ta quay đầu, Cố Thời Tuế thần sắc hoảng hốt hai phần, hắn hình như là bệnh rồi, đôi má tái nhợt kia phiếm lên vẻ hồng khác thường.

Thân hình vốn dĩ thẳng tắp nay gầy đến kỳ lạ, thân áo bào trắng trơn kia mặc trên người hắn chẳng khác nào đang khoác một bộ xương khô.

Tựa hồ là không phân rõ được chân thực hay ảo ảnh nữa rồi, Cố Thời Tuế trực tiếp vươn tay ra muốn chạm vào gò má ta, bị ta nghiêng người tránh đi.

Tay hắn lơ lửng giữa không trung, Cố Thời Tuế rũ đầu xuống, chỉ tự nói với chính mình.

“Trước kia nàng vạn sự không để ta phải lo lắng, luôn là tự mình lặng lẽ thu xếp ổn thỏa hết thảy, đến cuối cùng, ta đã quen có sự tồn tại của nàng, nhưng hóa ra, giữa ta và nàng cũng sẽ có ngày xa lạ như người dưng thế này.”

Ta không đáp lời, chỉ chống ô đứng xa xa nhìn hắn, lại qua một hồi lâu, Cố Thời Tuế thở dài một tiếng: “Là ta sai rồi.”

Nói xong cả người hắn lảo đảo bước xiêu vẹo về phía trước hai bước, cuối cùng ngã xuống đất.

Ta không đi đỡ Cố Thời Tuế đang ngã xuống.

Nhưng cũng không dám mặc kệ hắn cứ thế c.h.ế.t ở đây, nếu không đến lúc đó hoàng gia truy cứu, ta có miệng cũng không nói rõ được.

Vừa lúc tỳ nữ cầm sách bỏ quên trở về, phía sau còn đi theo tiểu nhị hiệu sách đến xin lỗi.

Ta đưa cho hắn một miếng bạc vụn, bảo hắn cõng Cố Thời Tuế về phủ công chúa.

Nghe nói Cố Thời Tuế bị đưa về, Trưởng công chúa đang vì tìm không thấy người mà nổi trận lôi đình.

Chớp mắt thấy Cố Thời Tuế bộ dạng thảm thương kia, lửa giận trong lòng lại xìu xuống một nửa.

Sau đó không biết giữa hai người lại phát sinh chuyện gì, đợi đến khi Trưởng công chúa lại mang theo Cố Thời Tuế xuất hiện trước mặt người đời, hai người lại đã nối lại tình xưa.

Tin tức này truyền đến, ta đang ở ngoại ô kinh thành thu mua đất đai mới, cả người bận rộn đến sứt đầu mẻ trán.

Đến khi bạn thân khuê phòng thuở trước đến hỏi ta có muốn tham gia yến hội thưởng hoa ở phủ Trưởng công chúa không, ta nghĩ cũng không nghĩ liền cự tuyệt.

Lại không ngờ ta không muốn đi đến trước mặt công chúa, công chúa lại điểm danh muốn gặp ta.
 
Tể Tướng Phu Nhân
Chương 7: Chương 7



Thiệp mời đưa đến tận cửa Mạnh phủ, muốn từ chối cũng không có đường.

Phụ thân lo lắng công chúa là còn nhớ hận chuyện Cố Thời Tuế đến nhà ta cầu hôn năm đó, trước khi ra cửa một mực dặn dò ta nếu phạm phải sai lầm gì, ngàn vạn lần phải một mình gánh vác, đừng liên lụy đến cả tộc Mạnh thị.

Những lời này kiếp trước ta đã nghe từ miệng bọn họ quá nhiều rồi, nay đã chẳng còn bất cứ cảm giác gì nữa.

Chỉ là trước khi đi, ta lại lặng lẽ đem cây trâm cài tóc trơn duy nhất trên đầu mình cũng tháo xuống.

Mặc kệ Trưởng công chúa gọi ta đi là muốn làm gì, kiếp trước kiếp này, nàng ta tóm lại đều không muốn thấy ta sống tốt.

7

Đợi đến khi ta vào chỗ ngồi, nhìn thấy Cố Thời Tuế ngồi bên cạnh công chúa thấp mày thuận mắt vì nàng ta bóc tôm, ta cuối cùng đã hiểu Trưởng công chúa gọi ta đến là muốn làm gì rồi.

Nàng ta muốn khoe khoang, nàng ta đã thuần phục được thanh niên Tể phụ ngạo cốt nhất kinh thành, hắn là chiến lợi phẩm của nàng ta.

Mà ta từng suýt chút nữa kết thân với Cố Thời Tuế chính là đối tượng khoe khoang tốt nhất.

Toàn bộ yến - tiệc thưởng hoa, Trưởng công chúa đều ngồi ở phía trên, sai khiến Cố Thời Tuế vì nàng ta làm cái này làm cái kia, Cố Thời Tuế mỉm cười toàn y theo.

Vẻ đắc ý trên mặt công chúa gần như không giấu nổi.

Nhưng ta hiểu Cố Thời Tuế, ta biết hắn chỉ là đang nhẫn nhịn.

Kiếp trước, hắn và công chúa hai người dây dưa lẫn nhau giày vò lẫn nhau cả một đời, đều không thể thay đổi đối phương.

Nay hắn càng sẽ không bởi vì bị công chúa bẻ gãy cánh mà dễ dàng vứt bỏ tôn nghiêm, Cố Thời Tuế tất nhiên là có mưu đồ sâu xa hơn ở phía sau.

Quả nhiên, vào lúc yến tiệc sắp tàn, Cố Thời Tuế lấy đến khăn lụa nhẹ nhàng lau đi vết rượu dính ướt khóe môi đỏ của Trưởng công chúa.

Đôi mắt phượng hơi xếch kia khi nhìn về phía Trưởng công chúa tràn đầy nhu tình, hắn hỏi nàng: “Liên Hoan, chuyện đã hứa với nàng ta đều đã làm được, nay nàng có thể yên tâm để ta tiếp tục nhập triều rồi chứ?”

Trưởng công chúa giây trước còn đang cười, giây sau thần tình liền lạnh xuống.

Đôi tay sơn móng màu đỏ v**t v* gò má Cố Thời Tuế, lời nói ra thiết tha, quyến luyến lại bạc tình.

Nàng nói: “Phò mã, chàng là nam tử ưu tú nhất thiên hạ, ta tuy rằng đã từng hoàn toàn có được chân tâm của chàng rồi, càng thêm sợ chàng đắc thế rồi lại sẽ xoay người cao chạy xa bay…”

Lời này của nàng khiến Cố Thời Tuế thần sắc khẽ biến, nhưng hắn vẫn là nhịn xuống, hướng Trưởng công chúa khẽ tiếng mở miệng hỏi: “Nàng còn muốn ta chứng minh với nàng như thế nào?”

Trưởng công chúa nghe vậy khẽ cười một tiếng, bỗng nhiên từ trong tay thị nữ cầm lấy một thanh chủy thủ, ném xuống trước mặt Cố Thời Tuế.

Ngay sau đó nàng cằm hơi nhếch lên, chỉ chỉ ta đang ngồi ở cuối tiệc rượu): “Chàng từng vì muốn thoát khỏi chức phò mã, hướng nữ tử này cầu hôn qua, nay đã muốn chứng minh bản thân vĩnh viễn sẽ không rời khỏi bản cung, không bằng liền tự tay làm rách mặt gương mặt của nữ tử kia, để tỏ lòng trung?”

Ta: “?”

Bỗng nhiên một ngọn lửa giận từ đáy lòng ta bốc lên, ta không biết hai người này là có bệnh thần kinh gì.

Kiếp trước ta bị ép phải chen ngang giữa bọn họ, Trưởng công chúa coi ta là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt thì thôi đi.

Nay nàng ta đã như nguyện toại lòng, lại vẫn còn muốn lấy ta ra để chứng minh chân tâm của Cố Thời Tuế.

Sắc mặt Cố Thời Tuế cũng không tốt hơn chút nào.

Hắn c.h.ế.t lặngnắm chặt thanh chủy thủ kia, thẳng đến khớp ngón tay đều trắng bệch.

Hồi lâu sau, hắn mới đứng dậy, trầm mặc hướng ta đi tới.

Cố Thời Tuế càng đến gần ta, ta liền càng có thể thấy rõ ràng, đôi mắt hắn kia ngập tràn hận ý và xấu hổ.

Hắn hận Trưởng công chúa, hận nàng ta gọi đến nhiều người như vậy chứng kiến hắn bị ép vứt bỏ tôn nghiêm.

Hận là thật, áy náy với ta cũng là thật.

Chỉ là, ta muốn sự áy náy của hắn để làm gì.

Ta muốn lùi về phía sau, lại bị thị vệ của công chúa ngăn lại.

Mắt thấy lưỡi d.a.o toát ra ánh sáng lạnh lẽo kia càng ngày càng đến gần ta.

Bỗng nhiên một tiếng mèo kêu tự tiệc rượu vang lên, tiếp đó liền là tiếng kêu thảm thiết của Trưởng công chúa.

Trưởng công chúa sợ mèo, lúc nhỏ nàng ta tự ý ra khỏi cung du ngoạn suýt chút nữa bị mèo hoang cào rách mặt.

Mà lúc này, không biết từ đâu mấy con mèo hoang xông vào tiệc rượu - nhằm thẳng đến) công chúa mà đi.

Chung quanh vang lên một mảnh thanh *m h* giá.

Cố Thời Tuế lập tức ném chủy thủ, xoay người chạy về phía công chúa.
 
Tể Tướng Phu Nhân
Chương 8: Chương 8



Lúc đi qua bên cạnh ta, hắn dùng thanh âm chỉ có hai người chúng ta có thể nghe thấy khẽ nói bên tai ta một tiếng: “Xin lỗi.”

Hắn nói: “Đây là lần cuối cùng.”

Lần cuối cùng cái gì? Lần cuối cùng hy sinh lợi dụng ta, hay là lần cuối cùng hắn bị người chế trụ.

Ta không lý giải, cũng không muốn đi lý giải.

Nói cho cùng, ta và Cố Thời Tuế một đời này chẳng qua chỉ là hai người xa lạ, hắn ôm ấp áy náy của kiếp trước, tự giác đối với ta có chỗ thiếu nợ) nhưng đến kiếp này làm ra sự tình lại vẫn không có một việc nào đối tốt với ta.

Ta không đi tìm hắn báo thù là do năng lực hiện tại của ta không đủ.

Nhưng hắn nay lại giả bộ ra bộ dáng thâm tình bị làm khó dễ này, chẳng lẽ là còn muốn để ta chờ hắn sao?

Trong hỗn loạn, không biết là ai thừa dịp đẩy mạnh ta một cái, ta ngã ra khỏi đám người.

Một quay đầu, lại thấy một nam tử trang phục hộ vệ nháy mắt với ta, chỉ chỉ hành lang bên cạnh, ra hiệu ta thừa cơ nhanh rời đi.

Ta gật gật đầu, xách váy lên xoay người liền đi.

Trên đường ta không ngừng hồi tưởng lại ấn tượng về người kia, cuối cùng nhớ ra lúc trước ta đi doanh trại Tạ Vân Trì quyên tặng vật tư, từng gặp qua người kia một lần.

Người kia trước kia là một trong những thân vệ bên cạnh Tạ Vân Trì, Tiểu tướng quân trước khi xuất chinh, từng hứa hẹn nếu ta gặp phải khó khăn, sẽ có người của hắn ra tay tương trợ.

Thì ra là thế, nghĩ đến mèo hoang đêm nay chính là thủ bút của bọn họ.

Ta một đường đi, trong lòng ngoài cảm động ra, lại lo lắng an nguy của bọn họ.

Dù sao Trưởng công chúa không phải là người sẽ dễ dàng bỏ qua chuyện này.

Mãi đến chạng vạng ngày hôm sau, ta nghe được tin tức từ trong cung truyền ra, nói mấy con mèo hoang kia là từ lãnh cung bên kia chạy ra.

Lãnh cung tu sửa lâu năm, từ trong núi xông ra những dã thú này cũng hợp tình hợp lý.

Ta thở phào nhẹ nhõm, lại nhịn không được ôm đầu gối vùi mặt khóc lớn.

Vì sao ta rõ ràng đã rất cẩn thận mà sống rồi, nhưng bọn họ chính là không buông tha ta?

Vì sao quyền quý chẳng qua chỉ là lật tay úp tay, liền có thể dễ dàng chi phối, định đoạt vận mệnh của người khác?

Vì sao trong mắt bọn họ xưa nay không có bi hỉ của người khác, chẳng lẽ trừ bọn họ ra, người khác liền không tính là người sao?

Nhưng ai sinh ra trên thế gian này, mà chẳng phải cha sinh mẹ dưỡng có m.á.u có thịt biết khóc biết cười chứ?

Đêm đó, ta khóc rất lâu rất lâu, mãi đến khi trăng lên đầu ngọn cây.

Bỗng nhiên, một trận hương mai quen thuộc tràn vào mũi.

Ta ngẩng đầu, thấy trên cửa sổ giấy mỏng lại -chiếu ra) bóng hình quen thuộc kia.}

"Cút đi!" Ta gần như phát điên, vội vã đẩy mạnh cửa sổ, quát thẳng vào mặt hắn. "Cố Thời Tuế, ta không có giở trò mèo mả gà đồng gì với ngươi hết. Ta ghét cay ghét đắng ngươi, chỉ muốn sống yên ổn thôi, nhưng từ khi vướng vào ngươi thì hết lần này đến lần khác gặp họa. Rốt cuộc ngươi còn muốn hại ta đến bao giờ nữa? Cút đi cho khuất mắt ta!"

Bóng người trước cửa sổ dường như c.h.ế.t lặng, mãi lâu sau, ta mới nghe thấy một tiếng thở dài.

"Ta chỉ là... không biết phải đi đâu mới tìm được sự yên bình thật sự. Như Thanh, đến tận bây giờ ta mới nhận ra, nàng quan trọng với ta đến nhường nào."

Ta không thể nhịn được nữa, đứng phắt dậy vớ lấy ấm trà trên bàn, ném mạnh về phía hắn. Cố Thời Tuế khẽ rên một tiếng, trúng đòn. Nước trà màu nâu đổ ập lên vấy bẩn bộ y phục trắng như tuyết của hắn, nhưng Cố Thời Tuế chẳng hề bận tâm, chỉ chăm chăm nhìn ta.

"Hình như ta luôn nợ nàng quá nhiều. Là ta không tốt, ta sẽ không để nàng phải chịu tổn thương thêm nữa."

Hắn nói rồi biến mất vào màn đêm.

Ta ngồi thẫn thờ suốt đêm, đến khi trời hửng sáng mới đưa ra quyết định.

Ta không thể tiếp tục ở lại kinh thành này được nữa. Cứ ở mãi nơi đây, không biết chừng sẽ còn bị đôi vợ chồng điên khùng kia cuốn vào bao nhiêu chuyện thị phi nữa.

Ta lần theo trí nhớ của kiếp trước, tìm đến những người từng giúp mình quản lý sản nghiệp ở kinh thành.

Ta sắp xếp cho họ vào làm quản lý trong mấy chục cửa tiệm của mình.

Sau đó, ta thuê một đội thương nhân và hơn chục người áp tiêu, mang theo vật tư đã chuẩn bị ở kinh thành, lên đường đến biên giới.
 
Tể Tướng Phu Nhân
Chương 9: Chương 9



Trên đường đi, ngược lại, phụ mẫu lại là cửa ải dễ vượt qua nhất.

Phụ thân nghe nói ta đắc tội với Trưởng công chúa trong buổi tiệc, chỉ hận không thể tống khứ ta đi càng sớm càng tốt.

Ngược lại, mẫu thân và tổ mẫu, trước khi ta lên đường, còn bí mật cho ta thêm không ít tiền bạc.

"Con là thân con gái, từ nhỏ đến lớn chỉ biết quanh quẩn trong khuê phòng, giờ đây một mình bôn ba, chẳng biết là phúc hay họa. Nhớ kỹ, thân cô thế cô, gặp chuyện đừng có dại dột xông pha."

Ta nghe những lời dặn dò của mẫu thân, nhìn mái tóc mai đã điểm bạc của bà, trong lòng trào dâng một cảm xúc khó tả.

Kiếp trước, khi vừa biết chuyện Cố Thời Tuế và Trưởng công chúa tư thông, ta đã từng cầu cứu đến nhà mẹ đẻ.

Nhưng cha mẹ lại bảo ta đừng làm ầm ĩ, thân là Tể tướng phu nhân, phải có lượng khoan dung độ lượng.

Lúc đó ta đã sớm nhìn rõ sự bạc bẽo của phụ thân, chỉ không ngờ mẫu thân lại nhẫn tâm đến vậy, hóa ra những yêu thương bà dành cho ta trước đây đều là giả dối.

Giờ nghĩ lại, có lẽ bà cũng có nhiều nỗi khổ tâm.

Trên đường đến biên giới, ta được chiêm ngưỡng nhiều cảnh sắc mà trước đây chưa từng thấy.

Nhưng thứ đập vào mắt nhiều hơn cả vẫn là cảnh tượng dân tình lầm than đói khổ.

Càng rời xa hoàng thành, thế giới ta nhìn thấy càng thêm thảm đạm tiêu điều.

Mấy năm gần đây, khắp nơi đều xảy ra thiên tai, tiền cứu tế triều đình phái đi gần như bị quan lại tham ô bớt sạch.

Quan lại địa phương thì đục khoét của dân, dối trên gạt dưới.

Một bên là đất đai hạn hán hai năm, nay đã gần như mất trắng, một bên là tô thuế ngày càng chồng chất.

Người dân ai nấy đều bị thời thế đè ép đến không ngóc đầu lên nổi, duy chỉ có hoàng thành, vẫn còn ca tụng cảnh thái bình thịnh thế.

Cuối cùng ta cũng hiểu, vì sao cuộc bạo loạn của dân lưu vong kiếp trước lại bùng nổ mạnh mẽ đến vậy, chấn động gần như toàn bộ Vân triều.

Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền.

Dân chúng mới là gốc rễ của quốc gia, mà nay dân chúng đã sắp không sống nổi nữa rồi.

Nhưng những quyền quý trong hoàng thành kia, vẫn cứ mải mê cuộc sống say sưa tối ngày.

Càng gần biên giới, càng thấy khắp nơi là dân tị nạn không nhà không cửa.

Ai nấy đều gầy gò ốm yếu, trong mắt gần như không còn chút sinh khí.

Có người đang cố sức bới lớp cỏ úa vàng bám trên nền đất khô cằn, có người thì sáng sớm tinh mơ đã gánh theo giỏ trên vai đứng chờ ở đầu đường, mà trong giỏ lại là những đứa con cũng gầy trơ xương.

Đoàn thương đội của chúng ta trên đường đi không dám phô trương, cũng chỉ có thể giả dạng dân lưu vong mà tiến về biên quan.

Dù vậy, cũng gặp phải mấy vụ cướp bóc, may mà những tiêu sư được mời đều võ nghệ cao cường, tuy tổn thất của cải, nhưng người thì ai nấy đều bình an.

Càng gần biên giới, đường đi càng thêm gian nan, may mắn là trước đó khi xuất phát, ta đã phái người báo tin cho Tạ Vân Trì.

Khi chúng ta còn cách biên giới ba mươi dặm, hắn đã phái phó tướng ra thành nghênh đón.

Vật tư ta mang đến không nhiều, nhưng cũng có thể giải quyết được phần nào nhu cầu cấp bách của tướng sĩ khi đông đến gần.

Đêm đó, Tạ Vân Trì vừa giao chiến với Khuyển Nhung trở về đã đến doanh trướng tiếp đón ta.

Trước đây khi còn giao du ở kinh thành, hắn đã coi ta là bạn tri kỷ.

Nay thân ở biên quan, hắn cũng không hề có nửa phần sơ suất với ta.

Ta nhớ lại những gì mình đã thấy trên đường đi và kết cục của Tạ Vân Trì ở kiếp trước.

Vẻ mặt trở nên ngưng trọng, thở dài một hơi.

"Tướng quân nên sớm tìm đường lui." Lời này thực sự có chút đại nghịch bất đạo, nhưng Tạ Vân Trì hiểu ý ta.

"Tạ mỗ nào không biết mình đã bị hổ sói nhòm ngó, chỉ là thương cho dân lành Vân triều, những người cùng ta chung cảnh ngộ." Hắn ngồi đối diện ta, giữa đôi mày cũng phủ đầy mây đen.

Kiếp trước, những quyền quý trong kinh thành bất chấp nguy cơ chiến bại, cũng phải bóp c.h.ế.t Tạ Vân Trì, chẳng qua là vì bọn chúng thấy hắn là người ngay thẳng, sớm muộn cũng sẽ đem những gì mắt thấy tai nghe ở biên giới tâu hết lên hoàng đế.

Nếu hoàng đế muốn thanh trừng, người bị liên lụy chắc chắn sẽ rất nhiều.

Bọn chúng muốn ngăn chặn tất cả những điều này xảy ra, cho nên bây giờ không chỉ Tạ Vân Trì không thể quay về được nữa, mà ngay cả ta, người đến biên cảnh quyên góp vật tư, cũng cần phải c.h.ế.t cùng hắn ở đây.

"Tướng quân rõ ràng biết, vẫn còn cách mà." Ta đứng dậy từ phía sau hắn, nhẹ nhàng lên tiếng, "Rút củi đáy nồi, dốc sức một trận."

Tạ Vân Trì nghe vậy, quay người lại nhìn ta, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hãi.
 
Back
Top Bottom