Ngôn Tình Tẩu Thoát - Thuỷ Chử Ngư

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
24/9/25
502,842
0
36
AP1GczOE5eQBo7WFTsfLpEE6pcECIsjjCGCf-OOvhbnzOWDBGzBrNT1Au1O6P2KYYTbBzxj_Aqe-zNdDhT5GeQDkGfUpYax-SCU52S5mU1WT5hZRO2JpejyqgabSi63KSe8gQuJ-erMORipBu_k7veULENEZ=w215-h322-s-no-gm

Tẩu Thoát - Thuỷ Chử Ngư
Tác giả: Thuỷ Chử Ngư
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Ngược, Khác, Sủng
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Tôi tình cờ gặp chồng cũ khi đến Haidilao ăn lẩu.

Lục Thần liếc nhìn bụng tôi, hai mắt lập tức đỏ bừng.

Anh dùng giọng điệu nhẹ nhàng dỗ dành tôi: “Trần Tinh, đừng cãi nhau nữa, làm hòa đi.”

Một tháng sau, Lục Thần cầm lấy phiếu siêu âm B, ngh iến răng ngh iến lợi: “Bụng của em thật sự toàn là Coca, gà rán với hamburger sao?

"Giả vờ mang thai có vui không?"

Sáu tháng sau khi chúng tôi lại chia tay, Lục Thần lại gọi cho tôi.

Nhưng đã không thể kết nối với điện thoại của tôi được nữa.​
 
Tẩu Thoát - Thuỷ Chử Ngư
Chương 1


Lên cơn đói bụng vào lúc 3 giờ sáng. Ngay lập tức đến Hadilao để lấp đầy dạ dày của mình.

Chưa đủ, tôi gọi một suất gia đình, đang hào hứng ăn cánh gà thì có một nhóm nam nữ bước vào.

Lúc ấy là 3 giờ sáng, có lẽ bọn họ mới bước ra từ một hộp đêm nào đó.

Mùi r ượu nồng nặc, có người còn lảo đảo s ay khướt.

Một trong số họ nhìn thấy tôi, trực tiếp hét lên: "Chị dâu? Trùng hợp thật, đây không phải là chị dâu của tôi sao?"

Tôi ngước lên với miếng cánh gà trong miệng.

Đó là bạn của Lục Thần, Tần Cương, tên gọi khác là Mai.

Giọng nói này h ét lên khiến toàn bộ ánh mắt đều liếc qua.

Tôi: "..."

Tần Cương bị người khác t át mới tỉnh lại, t ức gi ận nói: "Ồ... suýt nữa tôi quên mất anh Lục và chị dâu đã ly hôn."

Tôi không nhai cánh gà nữa.

Ánh mắt vô tình rơi vào người đối diện.

Người đàn ông đi về phía phòng riêng, ngậm điếu thuốc giữa hai cánh môi, quay đầu châm lửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tau-thoat/phan-12.html.]

Lục Thần.

Chồng cũ của tôi, trông như một gã đào hoa nhưng vẫn rất đẹp trai.

Tôi không biết liệu anh ấy có nhìn thấy tôi không.

Nhưng anh đã bước vào phòng, phía sau là một cô gái với mái tóc đen dài theo sát.

Là Ninh Tâm Ý, cô ta là bằng hữu của gia đình Lục Thần, từ nhỏ đã luôn lẽo đẽo sau anh.

Tôi vẫn nhớ đến tận bây giờ, vào ngày tôi và Lục Thần kết hôn, họ hàng, bạn bè của anh đều tụ tập trong phòng ngủ của ngôi nhà mới.

Cô ấy cũng ở đó.

Đôi mắt của Ninh Tâm Ý giống như đang uất h ận tận xương tủy.

Giây trước cô ta còn cười tươi, giây sau đã trở nên c ay đ ắng và lạnh lùng:

"Trần Tinh, chúc cô tân hôn vui vẻ."

Sau đó cô ta tiến tối, ôm lấy tôi rồi ghé vào tai nói: "Tôi cá là chỉ nửa năm thôi, hai người sẽ ly hôn."

Những lời này, vừa giống một lời ng uyền, vừa giống một câu tiên tri.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333 (tui có phây búc á:> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)

Nửa năm sau, đúng như mong muốn của cô ta, tôi và Lục Thần thực sự ly hôn.
 
Tẩu Thoát - Thuỷ Chử Ngư
Chương 2


Lục Thần là một người thừa kế, trước khi đến với tôi là một kẻ thích trêu hoa ghẹo nguyệt.

Khi anh ở bên tôi, mọi người đều nói anh ấy là Neptune lên bờ.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333 (tui có phây búc á:> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)

Chúng tôi ở bên nhau vào năm thứ hai.

Yêu nhau 3 năm, chúng tôi chia tay 7 lần, lần nào anh cũng muốn làm hòa, lần cuối cùng tôi quyết định chia tay.

Bạn của anh đã chở anh đến đây.

Nửa đêm, tôi đi dép tông xuống lầu, chưa kịp ra cửa đã bị kéo vào cầu thang một cách thô bạo.

Không một ánh sáng.

Nhưng khoảnh khắc đối phương hôn tôi, tôi biết đó là Lục Thần.

Anh hôn tôi một cách giận dữ và thô bạo, gần như dùng nụ hôn mãnh liệt chặn tôi vào trong góc.

Hôn nhau mãnh liệt: "Trần Tinh, đừng nhắc đến chuyện chia tay nữa, kết hôn đi."

"Đời này đừng bao giờ nghĩ đến việc chia tay với tôi."

Nước mắt tôi lập tức rơi xuống.

Khi ôm anh lần nữa, tâm trí tôi choáng ngợp trước sự cầu hôn không cần lý trí của anh.

Anh nên là người tôi yêu thích, phải không?

Nên là...

Vài ngày sau, tôi nói với ba mẹ về lời cầu hôn của Lục Thần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tau-thoat/phan-3-4.html.]

Mẹ tôi đang chơi mạt chược, tiếng xào bài vang lên.

Bà nghe xong, có vẻ không vui lắm: "Cầu hôn à?"

"Lục gia giàu có như vậy, nhà chúng ta lại như thế này, hắn nhìn trúng mày ở điểm gì?"

Bà đánh bài, giọng điệu trở nên giễu cợt: "Cẩn thận bị kẻ cặn bã lừa gạt."

Thấy tôi im lặng, mẹ tôi dịu giọng nói: "Tinh Tinh."

"Từ nhỏ con đã không thông minh lắm, ngoại trừ gương mặt xinh đẹp."

"Mẹ cũng lo con sẽ bị lừa..."

Tôi bất lực nói: "Mẹ... anh ấy không phải là người như vậy."

Lục Thần quả thực không phải là người như vậy.

Mỗi lần tôi và anh ấy xảy ra mâu thuẫn, nguyên nhân đều do tôi.

Mẹ tôi cười nói: "Cũng không sao, nhà họ Lục giàu lắm."

"Tiền sính lễ phải mấy chục triệu mới có thể gả."

Tôi nói không được: "Thế này khác gì bán con đi?"

Mẹ tôi đột nhiên cười nham hiểm: "Ồ, Lục Thần, con có biết đó mới là vấn đề không?"
 
Tẩu Thoát - Thuỷ Chử Ngư
Chương 3


Đầu óc tôi ong ong.

Bà cúp máy.

Lục Thần lại gọi điện cho tôi, nói anh đang đợi dưới lầu dẫn tôi đi ăn gì đó.

Lúc bước xuống lầu, tôi nhìn thấy anh đang dựa vào ô tô đứng h út th uốc, t àn th uốc rơi đầy dưới chân.

"Chuyện kết hôn, anh không lo lắng gì chứ?" Sau khi ngồi vào xe, tôi hỏi.

Lục Thần xoay vô lăng, trong gió đêm và dưới ánh sao mờ, anh cười một cách hoang dã và phóng khoáng:

"Đồ ngốc, anh chỉ hạnh phúc thôi."

Tôi cũng vui.

Tôi vui mừng vì cuối cùng cũng có người để tôi dựa vào. Nhưng trái với mong đợi, chúng tôi vẫn ly hôn.

Ngày ly hôn, giọng tôi khàn đi vì kh óc nhiều, tôi túm lấy góc áo anh, hỏi anh liệu có thể tha thứ cho tôi hay không.

Anh cạy từng ngón tay tôi ra, đứng dậy rời đi: "Trần Tinh, em biết anh gh ét nhất là những kẻ l ừa g ạt. Nhưng em lại n ói d ối anh hết lần này đến lần khác."

"Thưa chị, đây là gói quà thai sản và đồ chơi dành cho chị.

Chúc chị và em bé đều khỏe mạnh."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tau-thoat/phan-5-6.html.]

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333 (tui có phây búc á:> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)

Nhân viên Haidilao đột nhiên đi tới cùng với một đống đồ trên tay.

Họ hiểu nhầm rồi.

Anh nhìn theo tầm mắt của cô, rơi trên bụng mình.

Vì hôm nay tôi đang mặc một chiếc váy dệt kim bó sát, vậy nên sau khi ăn no bụng đã tròn lên như một quả bóng.

Thật là...

"Cái thai" này của tôi thực sự chỉ toàn xiên nướng và nước lẩu thôi.

Khoảnh khắc tôi ngẩng đầu lên với ánh mắt h ung dữ nói rằng tôi không hề có thai. Tôi nghe thấy có người nói gì đó.

Tôi quay đầu lại liền thấy Tần Cương vừa đi v ệ s inh về.

Ánh mắt đầy kinh ngạc của anh nhìn chằm chằm vào bụng tôi.

Lùi lại hai bước.

Anh ta định gọi cho Mai.
 
Tẩu Thoát - Thuỷ Chử Ngư
Chương 4


Tôi nhanh chóng kéo Tần Cương ngồi xuống đối diện tôi.

Anh ta thì thầm nói: "Lúc nãy tôi vừa nghe thấy gì vậy?"

Anh ta trừng mắt nhìn "đối tác phối giống" của tôi, như thể bị sốc: "Tôi chưa hề được nghe nói chị có thai."

Tôi hít một hơi thật sâu, bày vẻ mặt thân thiện. Thậm chí để chứng minh bản thân không có thai, tôi dùng sức gõ lên bụng: "Như thế này không phải rất thơm, ngọt sao?"

Vẻ mặt của hắn càng thêm s ợ h ãi, trịnh trọng gật đầu: "Đúng... đúng..."

Hắn gần như khóc: "Đừng gõ nữa... em sợ..."

"Bởi vì tôi không có thai, chỉ là tăng thêm ít cân thôi."

Tôi còn kéo hắn ta lại gần, nhẹ nhàng nói: "Không tin cậu nghe thử xem, toàn tiếng coca sủi bọt đấy."

"Đừng tung tin bậy bạ."

Tần Cương hừ một tiếng, đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt kiên định trung thành, như thể trước đây đã từng được rèn luyện trong tổ chức nào đó: "Đúng vậy!"

"Chị dâu yên tâm, chuyện chị mang thai tôi sẽ không nói cho người khác biết đâu!"

Tôi lắc đầu: "Tôi thực sự không có thai mà..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tau-thoat/phan-7-8.html.]

Để thể hiện sự trung thành, anh ta còn chào tôi trong tư thế nghiêm trang như trong quân đội: "Em hứa tuyệt đối sẽ không tung tin nhảm!"

Tôi ngơ ngước trước vẻ mặt trung thành của anh ta.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333 (tui có phây búc á:> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)

Tôi tin anh ta...

Hết cách, tôi đành buông bàn tay đang nắm góc áo của anh ra.

Giây tiếp theo, tôi thấy một dư ảnh như bay vào trong phòng riêng.

Cùng với chất giọng như tức giận, anh ta hét lên: "Lục ca, đại ca!"

"Chị dâu, chị ấy có thai rồi!"

Đầu óc tôi lại ong ong lần nữa.

Giống như có hai mươi nhà sư rung một chiếc chuông lớn xung quanh tôi, khiến toàn thân tôi tê dại.

Quả nhiên, một phút sau liền nhìn thấy Lục Thần hấp tấp bước ra khỏi phòng riêng.

Anh nhìn vào chiếc ghế khi nãy tôi ngồi.

Cũng may tôi đã nhanh chân chuồn mất.
 
Tẩu Thoát - Thuỷ Chử Ngư
Chương 5


Điện thoại bắt đầu rung như đ iên.

Là số của Lục Thần, nhưng tôi đã chặn anh rồi.

Tôi tắt điện thoại, ôm túi lẻn ra ngoài rồi xen vào đám đông.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333 (tui có phây búc á:> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)

Nhưng tôi vẫn nghe thấy tiếng Tần Cương hú lên: "Chị dâu? Chị dâu, đừng chạy!"

"Chị đừng sợ! Anh Lục không ăn thịt người!"

"Hai người có thể ngồi xuống nói chuyện được không?"

Xấu hổ lắm, tôi thực sự không muốn ngồi xuống nói chuyện gì đó đâu.

Ai mà đủ can đảm ngồi trước mặt chồng cũ rồi nói với anh ta rằng bạn không có thai mà chỉ là tăng cân?

Chỉ cần chuẩn bị tinh thần gửi lại cho anh ấy một tin nhắn là được.

Lúc chạy vào thang máy, khoảnh khắc cửa thang máy dần đóng lại, tôi chợt nhìn thấy ánh mắt cùng khuôn mặt hoảng hốt của Lục Thần lướt qua.

Giống như thể giây tiếp theo ánh mắt có thể lập tức ăn tươi n uốt sống tôi vậy.

Tôi vô thức rùng mình.

Tôi cảm thấy quyết định bỏ trốn không thể nào sáng suốt hơn được nữa.

Chạy được một đoạn, tôi nghỉ tạm cạnh bồn hoa đợi taxi.

Lục Thần vẫn đang đ iên c uồng gọi điện, nhắn tin cho tôi.

Tôi nhắn tin lại cho anh ấy: [Tôi thực sự không có thai, đừng c ắn mãi không buông nữa.]

Nhưng Lục Thần lại gửi cho tôi một bức ảnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tau-thoat/phan-9-10-11.html.]

Thực sự là một bức ảnh về cái bụng to vượt mặt của tôi.

[Tần Cương chụp được, hắn đứng đó nhìn rất lâu, cô còn chối?]

Đó thực sự đều là thịt!

Có phải anh ta á m ảnh về chuyện con cái quá rồi không?

Tại sao anh ta lại cứ nằng nặc ấn định việc mang thai lên người tôi?

Có lẽ ban nãy tôi ăn hơi nhiều, hiện tại coca với gà rán như đang đánh nhau trong bụng. Đột nhiên tôi cảm thấy buồn nôn, không kìm nổi, tôi bắt đầu chống tay lên ghế nôn thốc nôn th áo.

Qua đi vài phút, một đôi chân dài hiện ra.

Ngay giây sau là giọng nói kìm nén tức giận rít qua kẽ răng của Lục Thần: "Trần Tinh, cô còn già mồm cãi cố nữa sao?"

Quả nhiên trong mắt anh bây giờ, tôi chính là một kẻ nói d ối trong vô vọng.

Vừa định nói chuyện, cảm giác buồn nôn lại kéo tới, lần này lại càng dữ dội hơn.

Như thể sắp n ôn cả mật d ịch ra ngoài.

Lúc tôi ho khan, cảm giác phía sau lưng có một bàn tay to lớn vỗ nhè nhẹ xuống giúp tôi điều khí.

Một chai nước được đưa tới.

Lục Thần lại liếc nhìn bụng tôi, cụp mắt xuống, hốc mắt đỏ bừng.

Anh cúi người, quỳ xuống, nhẹ nhàng nói.

"Trần Tinh, chúng ta đừng cãi nhau nữa, làm lành đi."

Và một thế lực nào đó thôi thúc, tôi đã gật đầu.
 
Tẩu Thoát - Thuỷ Chử Ngư
Chương 6


Không ai biết tôi đã thích thầm Lục Thần bao lâu trước khi được gả cho anh ấy.

Chúng tôi học chung trường.

Nhưng lúc đó anh chưa hề biết tôi.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333 (tui có phây búc á:> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)

Hồi cấp 3, tôi không xinh đẹp chút nào, mập mạp, đen nhẻm, trên mặt còn nổi mụn tuổi xuân.

Nhưng Lục Thần ở trường lại là nam thần nổi tiếng nhất.

Ngay cả khi đi ngang qua lớp chúng tôi, anh cũng luôn chiếm trọn sự chú ý.

Tôi sẽ không bao giờ quên đi cảnh tượng đó.

Trong giờ nghỉ trưa hè năm ấy, tiếng ve sầu ríu rít, ánh nắng bị bóng râm dày đặc che khuất.

Tia nằn vàng rụm trên bàn khẽ lay động, chia ánh sáng và bóng tối thành từng mảnh.

Lớp học đột nhiên náo động.

Tôi mới ngủ một chút thì bị đánh thức, cử động cánh tay đã tê rần rồi đánh mặt sang.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tau-thoat/phan-12-13.html.]

Một nhóm thanh niên dáng người cao ngất đi qua, trò chuyện rôm rả, nhảy nhót cười đùa.

Người đi phía sau, vẻ mặt lười biếng và chậm rãi nhất chính là Lục Thần.

Sau đó, một quả bóng rổ bay về phía anh ta.

Tôi thậm chí còn chưa tỉnh táo sau giấc ngủ vừa rồi.

Thiếu niên tên Lục Thần giơ cổ tay lên, dễ dàng bắt được quả bóng rổ.

Khóe môi anh hơi cong lên, vẻ mặt thoáng hiện một tia cợt nhả, giây tiếp theo còn xoay quả bóng rổ.

Chỉ dùng một ngón giữa.

Quả bóng bị một lực đập, xé gió lao đi.

Cho đến khi nhóm người rời đi, tiếng thảo luận trong phòng học mới từ rôm rả dần trở nên im lặng.

Nhưng trái tim tôi lại không cách nào yên bình trở lại, cảm giác co bóp mạnh mẽ trào dâng như thể một giây sau là nhảy vọt ra ngoài.

Lớp 1, lớp 2, đều rất thích Lục Thần.
 
Tẩu Thoát - Thuỷ Chử Ngư
Chương 7


Nếu học sinh trong trường được chia thành từng top, thì Lục Thần và Ninh Tâm Ý sẽ nằm trong top học sinh được chú ý nhiều nhất. Đó là những học sinh luôn khiến người khác ngưỡng mộ và vây quanh.

Còn tôi, một người rụt rè và không có chính kiến, chính là kiểu người ở trong đám đông sẽ không bao giờ thấy mặt dù có soi bằng kính lúp.

Làm thế nào để tôi bước vào cuộc đời Lục Thần?

Tôi đã phẫu thuật thẩm mỹ.

Bảy lần.

15.

Sau khi tốt nghiệp cấp 3, tôi lướt web lúc đang đi đường rồi tình cờ thấy một cô gái cực kỳ xinh đẹp bị mấy gã m a m en qu ấy rối t*nh d*c.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tau-thoat/phan-1415.html.]

Tôi không thể khoanh tay đứng nhìn mà tiến tới ngăn lại.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333 (tui có phây búc á:> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)

Không ngờ lại bị kẻ xấu kéo vào một con hẻm.

Khi họ nhìn thấy khuôn mặt tôi, liền cảm thấy vô cùng thất vọng.

Những cú đánh đ.ấ.m đều nhắm vào khuôn mặt tôi.

Có người còn nhấc ghế định gi áng xuống đầu tôi: "Mẹ kiếp! Mày xấu đến mức hù dọa người ta, c.h.ế.t t iệt!"

Lúc cô gái đó chạy vội trở về, cô ấy còn tưởng tôi đã chết.

Mặt tôi đầy m.á.u và vết bầm tím.

Cô ấy ôm tôi, khóc lớn.

Sau sự việc này, mặt tôi bị biến dạng.
 
Tẩu Thoát - Thuỷ Chử Ngư
Chương 8


Những lời lăng mạ của mấy gã say rượu tối hôm đó nghiễm nhiên trở thành cái gai trong lòng tôi.

"Mày xấu thế này, muốn dọa c.h.ế.t người ta à?"

"Anh ghen tỵ với ngoại hình của người khác à? Tâm thần anh không ổn định sao? Cho dù bây giờ anh có c** q**n áo nằm xuống đây, tôi cũng không muốn nhìn anh đâu."

...

Bố mẹ tôi cũng không muốn gặp lại tôi nữa.

Thái độ của họ càng rõ ràng hơn sau khi gương mặt tôi bị biến dạng.

"Nếu mày còn hỏi tao, tốt hơn là mày vào một trường nghề rồi làm trong nhà máy, càng sớm càng tốt."

Mẹ tôi vừa cắn hạt dưa vừa xem TV trong phòng khách: "Tinh Tinh, hồi nhỏ con đã không xinh đẹp, bây giờ lại như thế này, đọc nhiều sách còn có ích gì? Có phải không? Kết hôn được thì nhanh chóng gả đi thôi."

Bố tôi vẫn im lặng, cúi đầu trêu chọc chú chim trong lồng.

Nhưng cuối cùng tôi vẫn vào được trường đại học cùng Lục Thần, không hề bỏ cuộc.

Vì bắt đầu này, tôi đã lựa chọn phẫu thuật thẩm mỹ.

17.

Phẫu thuật thẩm mỹ thật sự gây nghiện.

Tất cả số tiền tôi kiếm được từ công việc bán thời gian đều đổ lên bàn phẫu thuật.

Cơn đau như bị băm thành thịt khiến tôi phải nằm trên bàn mổ hết lần này đến lần khác.

Cũng là lúc tôi nhận ra trạng thái tinh thần của mình càng lúc càng kém đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tau-thoat/phan-1617.html.]

Cho đến khi một lần Lâm Viễn đến gặp tôi.

Cô ấy chính là cô gái bị quấy rối mà tôi đã cứu.

Dù gia cảnh rất nghèo nhưng cô ấy vẫn đều đặn gửi tiền cho tôi.

Sau những lần phẫu thuật trước đó, tôi từ chối tiền bồi thường của cô ấy.

Cô ấy không nợ tôi điều gì cả.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333 (tui có phây búc á:> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)

Lâm Viễn nhìn thấy tôi là sẽ khóc, ôm lấy cổ tôi, nói: "Tôi thực sự rất vui vì cô đã hồi phục tốt như vậy, hiện tại còn rất xinh đẹp."

Tôi mới nhổ răng, nghe nói như vậy sẽ khiến khuôn mặt nhỏ hơn.

Mặt tôi vẫn còn sưng tấy, nhưng vẫn cố nhịn đau, mỉm cười: "Nhờ phẫu thuật thẩm mỹ."

Điện thoại của tôi đổ chuông, là cuộc gọi từ bệnh viện.

"Đã điều chỉnh sang buổi chiều sao?" Tôi có chút xấu hổ: "Nhưng chiều nay tôi không đến được, để ngày mai đi."

Lâm Viễn tò mò hỏi: "Có chuyện gì à? Quan trọng không?"

Tôi chỉ vào mũi mình rồi nói: "Tôi muốn chỉnh lại độ cao của mũi, mũi của tôi hiện tại không đẹp."

Lâm Viễn đang hút trà sữa thì dừng lại.

Một lát sau, cô ấy đặt cốc xuống, lấy điện thoại ra rồi hướng về phía tôi chụp lại.

Tôi không quen nên giơ tay lên trốn tránh.

Nhưng bức ảnh đã được chụp.

Lâm Viễn đưa điện thoại ra, nhẹ nhàng thở dài: "Trần Tinh, cô có biết bây giờ mình xinh đẹp như thế nào không?"
 
Tẩu Thoát - Thuỷ Chử Ngư
Chương 9


Đẹp?

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333 (tui có phây búc á:> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)

Tôi thực sự đã đẹp lên chưa?

Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên sau cuộc phẫu thuật, bác sỹ giúp tôi tháo băng gạc trên mặt, nói rằng phẫu thuật rất thành công.

Mẹ tôi đến muộn, thậm chí còn rất sốt ruột: "Con xuất viện rồi, gọi ba mẹ tới đây làm gì?"

Tôi phấn khích chỉ vào mặt mình: "Mẹ, không còn vết sẹo nào nữa, da của con đã tốt hơn rồi."

Mẹ tôi khoanh tay, đột nhiên cười: "Tinh Tinh, chỉ là mẹ chưa từng có vết sẹo nào. Sao con lại vui như vậy? Con không phải là người xinh đẹp, biến mặt mình thành khuôn mặt của ai mà có cãi mũi to như vậy?"

Bà nói nửa đùa nửa thật: "Sao không dặn bác sỹ làm luôn mũi đi?"

Thế là hết lần này đến lần khác...

Tôi liên tục có mặt ở b ệnh v iện thẩm mỹ.

Cho đến lần cuối cùng, tôi mở điện thoại lên rồi nghiêm túc ngắm nhìn khuôn mặt của mình hiện tại, giống như đang nhìn vào một sản phẩm đã hoàn chỉnh.

Mãi đến lần cuối cùng mẹ mới chịu nhìn tôi một cái, nhìn từ trên xuống dưới, xem xét khuôn mặt tôi, như thể đang đánh giá một món hàng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tau-thoat/phan-18.html.]

"Đúng là phát sáng hơn trước rồi, nhưng con không thông minh, xinh đẹp nhưng lại không hoàn hảo."

"Con gái dì Trương của con sau khi thi đại học xong thì sang Hồng Kông, hiện tại yêu một anh doanh nhân, còn sắp đính hôn."

Nhưng bây giờ Lâm Viễn đã nói thật lòng cho tôi biết

Tôi xinh đẹp.

Rất đẹp.

Giống như một nàng tiên nhỏ.

Lâm Viễn cùng tôi đến gặp bác sỹ tâm lý.

Cuộc sống của tôi dần trở lại bình thường và đi đúng quỹ đạo.

Vào ngày đầu tiên của năm thứ hai, cuối cùng tôi mới có đủ dũng khí đứng trước mặt Lục Thần.

Cái giá phải trả này quả thực rất đau đớn.
 
Tẩu Thoát - Thuỷ Chử Ngư
Chương 10


Tôi dần tập làm quen không cần phải đeo khẩu trang ở trong lớp.

Căn bản năm nhất tôi chẳng mấy khi ở lại trường trừ khi có tiết học, ở lại trong trường bởi vì cần một chỗ trú tạm trong thời gian phẫu thuật thẩm mỹ.

Tôi thuê trọ ngoài cổng trường, phòng có sáu người, đông hơn cả một phòng trong ký túc xá trường.

Tôi vừa học vừa làm cả ngày lẫn đêm, mệt đến nỗi gần như vừa đặt người lên giường là đã ngủ quên.

Ngay cả bạn bè bên cạnh cũng không có.

Tất cả là do nỗi mặc cảm, tự ti đã ăn sâu vào xương tủy tôi.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333 (tui có phây búc á:> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tau-thoat/phan-19.html.]

Trước khi phẫu thuật, nếu không đeo khẩu trang, tôi thậm chí còn không dám bước ra khỏi phòng.

Tôi còn nhớ sau lễ khai giảng đã lập tức vội vàng quay lại cửa hàng làm công việc bán thời gian.

Vì được nghỉ học nên việc kinh doanh quán trà sữa rất khấm khá.

Vừa thay bộ đồ đen, đội mũ lưỡi trai, chen lấn vào cửa hàng, liền bị một cậu bé đi từ bên trong ra xô lùi vài bước.

Tôi gần như sắp ngã nhoài ra đất.

Chiếc mũ bị văng ra, lọn tóc tuột ra ngoài, nhưng may mắn thay có người giữ bả vai tôi lại, lại không tránh khỏi ly trà sữa trên tay đối phương bị tôi hất tung, rơi vãi xuống mặt đất.
 
Tẩu Thoát - Thuỷ Chử Ngư
Chương 11


Người va vào tôi là Tần Cương, anh ta đứng ngây người một lúc rồi đưa tay kéo tôi, giọng như tiếng chuông: "Xin lỗi chị, em thực sự không cố ý."

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333 (tui có phây búc á:> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)

Nhưng Tần Cương còn chưa kịp chạm tay vào người tôi thì cánh tay đã rút lại, không biết có phải là cố ý hay không.

Lần này tôi ngã thẳng vào vòng tay của người đứng sau.

Tần Cương không kéo tôi nữa, anh ta cùng đám nam sinh bên cạnh nhìn tôi, gương mặt mang hàm ý trêu chọc.

Không hiểu sao d** tai tôi lại cảm giác nóng đến bỏng rát.

Người đàn ông đằng sau anh ta...

Thực sự là Lục Thần...

21.

Khi nhìn rõ đối phương là, tôi lập tức đứng thẳng người, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, tôi sẽ mua cho anh cốc mới ngay lập tức."

Một tay kia Lục Thần cầm túi, cụp mắt nhìn tôi, nói một câu kỳ quặc: "Tôi còn tưởng cô thôi việc."

Tim tôi như ngừng đập, một giây sau lại bắt đầu co bóp dữ dội.

Anh... liệu có nhớ tôi không?

Đây không phải lần đầu Lục Thần đến đây mua trà sữa.

Thỉnh thoảng đến mua cà phê một mình, có lúc... lại đi với bạn gái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tau-thoat/phan-2021.html.]

Tôi hầu như không nói chuyện với anh ấy.

Bởi vì tôi không dám chút nào, và luôn có cảm giác anh đã có bạn gái.

Cho đến một lần, lúc cửa hàng chuẩn bị đóng cửa, một vài người say rượu bước vào cửa hàng.

Bởi vì bên cạnh quán có một quán b ar, thỉnh thoảng tối muộn sẽ có người say rượu vào mua đồ uống để giải r ượu.

Gã say rượu vừa hét lên vừa nói chuyện với tôi, vừa nói lại vừa muốn kéo mũ lưỡi trai của tôi ra.

"Để tôi nhìn cô một chút! Tôi để ý cô lâu rồi. Cô bé đôi mắt đẹp thế này, khuôn mặt nhất định cũng sẽ là cực phẩm đúng không?"

Mùi rượu gần như xộc thẳng vào mũi tôi, đồng nghiệp của tôi đi vệ sinh vẫn chưa quay lại.

Mặc dù tôi rất sợ hãi, nhưng trước đó đã từng rơi vào hoàn cảnh này nên ít nhiều cũng có thể đối phó được.

Tôi lặng lẽ rút di động ra chuẩn bị báo cảnh sát.

Nhưng người đàn ông lại vòng ra phía sau quầy bar.

"Lão đại!" Ở cửa có người nói.

Tôi quay đầu nhìn, người được gọi là Lục Thần.

Anh chắc chắn vừa từ quán bar đi ra, đôi mắt sáng chói xinh đẹp, nhưng lại ẩn hiện chút tàn nhẫn không thể coi thường.

Anh vẫy tay với tôi: "Ngồi xổm xuống."

Ngay giây sau, một chiếc ghế trên tay anh ấy vừa nhấc lên ở bên cạnh đã lao về phía này, nhắm thẳng vào gã say rượu.

Tàn nhẫn, chuẩn xác.
 
Tẩu Thoát - Thuỷ Chử Ngư
Chương 12


Tôi choáng váng.

Cũng may là không có ẩu đả nào xảy ra cả.

Bởi gã kiêng dè không dám trêu chọc Lục Thần và đám bạn của anh ấy.

Tôi mời họ một chầu trà sữa.

Tần Cương nằm trên quầy bar hỏi tôi: "Chị, sao mỗi lần gặp chị đều đeo khẩu trang vậy?"

Tôi sờ mặt mình nói: "Tôi không ổn lắm, sợ dọa người ta sợ?"

Lúc này, mũ lưỡi trai của tôi cũng bị rơi ra ngoài.

Trước đó, tôi nghỉ hai tuần để làm lại đôi môi.

Chỉ vì mẹ tôi nói môi tôi dày, rất xấu, khi cười thì luôn nhăn nhó.

Tần Cương đến gần tôi, cúi người xuống xem xét.

Tần Cương cúi người xuống, nhìn tôi: "Chị gái, chị là người nổi tiếng trên mạng à? Rõ ràng xinh đẹp thế này, tại sao luôn đeo khẩu trang và đội mũ?"

Anh ta bị gõ nhẹ lên đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tau-thoat/phan-2223.html.]

Lục Thần nói: "Nói ít vài câu, không ai bảo cậu bị câm đâu."

23.

Tôi không hề bị ảo tưởng về việc yêu Lục Thần.

Nhưng anh giống như tia nắng mặt trời ấm áp, rọi thẳng vào trái tim tôi, khiến tôi không còn nơi nào để trốn thoát.

Sau khi kết giao lại với Lục Thần và mấy người khác, tính cách của tôi cũng dần trở nên cởi mở hơn.

Học cách từ từ tận hưởng khoảng thời gian rảnh rỗi của cuộc sống đại học.

Tôi hẹn bọn họ đi leo núi vào cuối tuần.

Buổi tối cắm trại xem phim, Tần Cương tò mò hỏi tôi: "Lần trước em nhìn thấy gia đình chị lái xe đến đây, hoàn cảnh gia đình chị cũng không đến nỗi tệ. Sao chị lại sống đạm bạc như vậy?"

Gió núi có chút lạnh.

Tôi rụt cổ, khoanh tay, làm như không nghe thấy:

"Bởi vì trên thế giới này, hình như vẫn còn có bậc cha mẹ không quan tâm đến con mình nhiều như thế."

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333 (tui có phây búc á:> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)

"Tôi quen rồi."
 
Tẩu Thoát - Thuỷ Chử Ngư
Chương 13


Lớn lên, tôi vẫn không biết khái niệm tiền tiêu vặt là gì.

Mẹ tôi không hề tình nguyện chi trả bất kỳ chi phí cho chuyến dã ngoại nào của tôi ở trường.

Nhà trường nói cần mua tài liệu, mẹ tôi bảo:

"Tao không có tiền."

Nhưng cứ đêm đến, tôi lại thấy bà chơi mạt chược cùng những người khác ở dưới tầng, mặt bà đỏ bừng.

Đi đến nửa đời người, lưu lạc người thân hơn chục năm, nhưng khi họ làm ăn quay về thì vẫn vậy.

Khi cần đóng học phí, tôi đến nhà người thân khóc lóc để vay tiền.

Tôi chưa từng được phổ cập bất kỳ kiến thức sinh lý nào về con người.

Hồi cấp 3, tôi không dám nói với mọi người tôi đang trong kỳ kinh nguyệt, thậm chí còn không biết nó là cái gì, chỉ có thể dùng tay che đậy.

Cuối cùng tôi vẫn bị thấm đỏ một mảng quần, may mà giáo viên phát hiện, cô liền giúp tôi đến căng tin mua hai gói băng vệ sinh.

Về đến nhà, mẹ tôi mắng thẳng vào mặt: "Đứa con gái c.h.ế.t tiệt, đến kỳ kinh nguyệt sao không nói cho mẹ biết? Con biết cô giáo đã dùng giọng điệu gì để nói chuyện với mẹ không? Cô tưởng con bị b ạo hành à?"

25.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tau-thoat/phan-2425.html.]

Sau đó ng ực của tôi phát triển.

Tôi không biết phải làm sao, cứ ôm n.g.ự.c không dám ngồi thẳng.

Tới cuối cùng, tôi lấy hết can đảm xin mẽ dẫn đến cửa hàng áo lót.

Vào cửa hàng, bà vẫn đứng khoanh tay, bày vẻ mặt sốt ruột và chán nản, mắng tôi:

"Tự mình xem đi! Hàng ngày việc gì cũng cần đến tiền, thay vì mua những thứ này mày chi vào mua đồ khác còn hơn. Tao là cái máy in tiền chắc?"

Xấu hổ, bối rối.

Nhân viên cửa hàng cũng nhìn tôi bằng một ánh mắt khó tả.

Tôi thậm chí còn không dám thẳng nhìn vào quần áo của mình mà lao ra khỏi cửa hàng.

Kể từ đó, tôi đã không còn mong chờ vào việc nhờ họ đóng tiền học phí nữa.

Tôi mượn tiền của họ hàng, hứa sẽ trả lại cho họ bằng tiền Tết.

Nhưng ăn Tết xong, con lợn đất của tôi hoàn toàn trống hoác.

Mẹ tôi còn nói một cách hiển nhiên: "Con đi học không cần phải tốn tiền điện, tiền nước đúng không?"

"Chúng ta còn phải lì xì lại cho người ta. Chứ tiền này tự nhiên mà rơi từ trên trời xuống à?"

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333 (tui có phây búc á:> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
 
Tẩu Thoát - Thuỷ Chử Ngư
Chương 14


Kể cả lần Tần Cương nói nhìn thấy bố mẹ tôi lái xe đến trường học tìm tôi, chính bôa tôi là người yêu cầu tôi gửi tiền về nhà, tôi nói không có tiền, bố chỉ cười:

"Mẹ mày nói mày là một con sói mắt trắng, đúng là thế mà."

Sau đó ông ấy rời đi.

Ngày hôm đó, tôi đã trốn trong phòng tắm của ký túc xá, khóc rất lâu.

Tôi cảm thấy mình như người ngoài hành tinh, nếu không thì tại sao họ lại căm ghét tôi như vậy?

Chính vì thế, Lục Thần giống như một vị thần cứu rỗi cuộc đời tôi.

Dù lý do là gì đi chăng nữa, sau khi ở bên anh, tôi dường như hiểu được lý tưởng của cuộc sống.

Theo đuổi hạnh phúc và tự do.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333 (tui có phây búc á:> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)

Không còn bị mắc kẹt trong vũng lầy không thể vùng vẫy trốn thoát.

Vì thế, sau khi chạy khỏi quán Haidilao ngày hôm đó, khoảnh khắc nói với tôi hai chữ "làm hòa", tôi thực sự vô cùng cảm động.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tau-thoat/phan-2627.html.]

Tôi thèm khát cảm giác này, ánh sáng và sự ấm áp.

27.

Lục Thần giúp tôi mở cửa ghế sau.

Tôi cúi người rồi ngồi vào.

Lại nhìn thấy ánh mắt của Ninh Tâm Ý.

Lần này, tôi chọn cách nhìn chằm chằm lại cô ta, bày vẻ mặt nhăn nhó rồi dựng ngón giữa với cô ta.

Cô ta hất ngón tay "chị em" của tôi ra, đi tới gọi Lục Thần: "Anh Lục, anh đã ly hôn rồi, sao vẫn còn dây dưa với cô ta? Lúc chúng ta ở bên nhau, anh đã nói không bao giờ muốn gặp cô ta không phải sao..."

Cô ta còn chưa kịp nói hết câu, Lục Thần đã ngắt lời: "Không liên quan gì đến cô."

Phản ứng của anh khiến tôi nhẹ nhõm hơn đôi chút.

Ninh Tâm Ý có vẻ bị k*ch th*ch, cô ta chỉ tay vào bụng tôi, hét lên như gà kêu: "Cô ta nói có thai thì sẽ có thai thật sao? Cô ta quen miệng nói dối rồi, nhất định cô ta đang lừa anh!"

"Lục Thần! Có khi đứa bé là con của người đàn ông khác đấy!"
 
Tẩu Thoát - Thuỷ Chử Ngư
Chương 15


Tần Cương đã nhanh tay nhanh chân lao tới, bịt miệng Ninh Tâm Ý rồi kéo cô ta đi.

Tôi suy nghĩ lại rồi đẩy cửa bước xuống xe.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333 (tui có phây búc á:> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)

Tôi đã l ừa d ối anh ấy nhiều lần, lần này tôi thực sự không muốn lừa anh ấy nữa.

"Lục Thần, tôi thực sự không mang thai con của anh."

Lục Thần không nói gì, chỉ ngồi vào trong xe, lạnh lùng nói:

"Thắt dây an toàn vào."

Tôi biết anh ấy không tin điều đó nữa.

Tôi nuốt cay nuốt đắng.

Đây đích thị là quả báo của tôi.

Là quả báo cho thói nghiện nói dối của tôi.

29.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tau-thoat/phan-2829.html.]

Chiếc xe quay trở lại nhà anh.

Khi đó kết hôn với Lục Thần, mối quan hệ của anh với người trong nhà chính là bất hòa không hợp.

Anh ấy là người đàn ông tin vào sự thật.

Sau khi rời khỏi nhà, từ lúc tốt nghiệp đến khi đi làm, tôi không hề tiêu tốn một đồng nào của gia đình.

Nhà mới, nhẫn cưới, mọi chi phí cho mái nhà nhỏ của chúng tôi sắm được đều dựa vào sự chăm chỉ của anh ấy.

Lúc đó chúng tôi không có nhiều tiền, căn nhà mới sống chung cũng rất nhỏ.

Nhưng không gian bên trong rất ấm cúng.

Không giống ở đây.

Một căn biệt thự rộng lớn vài trăm mét vuông.

Chỉ nói vài từ thôi cũng đã vang vọng.

Trong thời gian ly hôn, gia đình anh yêu cầu luật sự gửi tiền và nhà cho tôi.

Tôi muốn ngôi nhà nhỏ của chúng tôi.

Ở đó còn rất nhiều kỷ niệm, của tôi và anh ấy.
 
Tẩu Thoát - Thuỷ Chử Ngư
Chương 16


Lục Thần mang cho tôi một đôi dép.

Màu hồng.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333 (tui có phây búc á:> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)

Tôi cảm thấy hiếu kỳ, nhưng không có can đảm để hỏi.

Anh đi ra ban công để gọi điện thoại, nói chuyện xong thì quay trở lại phòng khách, trên tay còn cầm theo một cái áo choàng tắm và một cái áo phông.

"Em đi tắm trước đi. Bình thường ở đây chỉ có một người nấu cơm, từ ngày mai anh sẽ để cô ấy ở nhà, tiện chăm sóc em."

"Còn anh thì sao?" Tôi sợ anh sẽ bỏ tôi một mình ở lại căn nhà này, mỗi ngày đến công ty là sẽ không về nữa.

Khóe miệng anh nhếch lên, rất nhanh lại hạ xuống: "Anh cũng thế. Vậy nên chúng ta phải tìm một thời điểm thích hợp để tái hôn mới được."

31.

Tôi biết anh ấy vẫn còn giận tôi.

Đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ tức giận thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tau-thoat/phan-30-31.html.]

Một người phụ nữ dối trá từ lúc yêu cho đến khi kết hôn trở thành vợ của anh.

Ngay cả bố mẹ tôi trong tiệc cưới cũng giả vờ như vậy.

Anh có thể đừng giận tôi nữa được không?

Nhưng tôi cũng không muốn.

Tôi không muốn nói dối.

Nhưng tôi lại không thể không n ói d ối.

Cho đến khi hết lời n ói d ối này cùng những lời n ói d ối khác dệt lên thành một giấc mơ đẹp.

Nhưng cho đến cuối cùng, giấc mơ ấy đã tan vỡ chỉ bằng một cái chạm tay.
 
Tẩu Thoát - Thuỷ Chử Ngư
Chương 17


Tôi liếc nhìn chiếc khăn tắm rồi ngoan ngoãn ngồi xuống sô pha.

Một lúc sau, tôi mới cụp mắt xuống, nói: "Lục Thần, anh thật sự không muốn có con với em sao?"

"Trần Tinh."

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333 (tui có phây búc á:> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)

Anh ấy ngắt lời tôi, bước đến gần tôi, cúi người xuống bao bọc tôi cẩn thận, tỉ mỉ từng inch một.

"Giữa chúng ta đã nảy sinh rất nhiều vấn đề. Sau khi gặp em, không thể phủ nhận cuộc sống và gia đình anh gần như đều vì em mà gặp rắc rối. Nhưng lúc đó anh chỉ nghĩ rằng, cho dù thế nào đi nữa, em cũng sẽ mãi ở bên cạnh anh, hai người yêu nhau tốt hơn là đơn thuần chỉ ở bên cạnh nhau. Như vậy sẽ tốt hơn là em chưa từng thử cuộc sống đó một lần nào, phải không?"

Lời nói như rít qua kẽ năng, hiển nhiên là anh lại chuẩn bị tức giận.

"Anh không biết gì về em, em cũng không bao giờ nói cho anh biết. Em không thể mở lòng kể cho anh nghe mọi thứ sao? Quá khứ của em? Ba mẹ em? Anh còn không đủ tư cách để gặp ba mẹ ruột của em?"

Anh ngồi xuống bên cạnh tôi, ngả người ra ghế, giọng điệu chán nản: "Em không tin tưởng anh."

32.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tau-thoat/phan-32-33.html.]

Cảnh tượng này dường như đang quay lại cái ngày mà chúng tôi ly hôn.

Ninh Tâm Ý ném bằng chứng về bố mẹ giả của tôi trước mặt Lục Thần.

Chúng tôi kết hôn không lâu, có lẽ do sự cố chấp của Lục Thần nên dường như gia đình anh ấy cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp, mối quan hệ cũng dịu đi.

Trong bữa cơm gia đình tối hôm đó, Ninh Tâm Ý không mời mà đến, nói với Lục Thần.

"Anh Lục, người phụ nữ rõ ràng là một kẻ lừa lọc, từ việc phẫu thuật thẩm mỹ đến chuyện kết hôn, cô ta chưa bao giờ chịu nói sự thật!"

Những bức ảnh trong hình là bố mẹ giả mà tôi thuê trong đám cưới.

Ba mẹ Lục Thần tức giận đến mức bỏ đi.

Lục Thần không nói một lời, dẫn tôi ra xe.

Đến nơi, anh chất vấn: "Tại sao em lại nói dối? Em có nói dối nữa không?"
 
Tẩu Thoát - Thuỷ Chử Ngư
Chương 18


Toàn thân tôi run rẩy.

Tôi không biết nên giải thích thế nào về chuyện đó.

Tôi càng không thể nói với anh ấy những điều đ iên r ồ như vậy, chuyện bố mẹ tôi cố tình lấy c ắp món quà với giá trị cao ngất ngưởng 30 triệu từ anh ấy.

Càng ở bên Lục Thần, tôi càng khao khát anh.

Xuất thân từ một gia đình có học thức, thế hệ trưởng bối đi trước và hậu bối đi sau vô cùng hòa hợp, tôi thực sự ghen tỵ với tình cảm hòa hợp đó.

Lúc đầu tôi còn nghĩ muốn đọ sức với Lục Thần.

Nhưng lúc tôi chuẩn bị tốt nghiệp vào năm cuối, một chuyện xảy ra ở ký túc xá đã khiến tôi thay đổi quyết định.

Cô gái giường bên cạnh tôi là Lý Như Vân.

Cô ấy và bạn trai cũng dự định kết hôn sau khi tốt nghiệp.

Nhưng quá khứ của Lý Như Vân không còn trong sạch, cô ấy bị người thân trong nhà qu ấy r ối.

Chuyện đó kéo dài bảy năm.

35.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tau-thoat/phan-34-35-36-37-38.html.]

Một người sống nội tâm và khép kín như Lý Như Vân thì cũng sẽ va phải tình yêu mà thôi.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333 (tui có phây búc á:> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)

Mối quan hệ đã bền chặt, cô mới lấy hết can đảm bộc bạch với bạn trai.

Bạn trai đau khổ ôm lấy cô, nói rằng kiếp này anh nhất định sẽ đối xử tốt với cô.

Nhưng vào ngày tốt nghiệp, Lý Như Vân đã nhảy lầu tutu.

Nhảy xuống từ ký túc xá 12 tầng.

Sau đó chúng tôi phát hiện ra bạn trai của Lý Như Vân sau khi tốt nghiệp sẽ về quê thi công chức, cố ý kéo dài chuyện hai người, còn không thèm để lại một câu trả lời thích đáng.

Cuối cùng, Lý Như Vân phải đến tận ga chặn anh ta lại, yêu cầu hắn giải thích rõ ràng. Nhưng anh ta lại vội vàng đuổi theo xe rồi ném cô ở lại.

"Cứ xem như tôi là thằng c ặn b ã đi. Chẳng có người đàn ông nào không quan tâm chuyện đó cả. Hơn nữa một quận nhỏ như quê tôi, nếu chuyện này bị đồn ra ngoài, tôi chắc chắn không thể sống như một con người."

Vào ngày t ang lễ của Lý Như Vân, các chị em chung phòng ký túc đều bật khóc không kiềm chế nổi.

Tôi lặng lẽ khóc, nhìn cô gái nằm yên lặng trong qu an t ài.

Thậm chí tôi còn tưởng tượng cảnh cô ấy đã tuyệt vọng biết nhường nào khi nhảy xuống.

Một cái đ âm sau lưng từ người thân nhất chính là cách hoàn hảo nhất để gi ết ai đó chỉ bằng một đòn.

Ngày hôm sau tôi phải nghỉ học.

Chủ phòng ôm tôi khóc: "Tinh Tinh, đừng bao giờ để lộ nỗi đau của mình cho người khác, lòng người khó đoán, tương lai không ai biết trước được người đó có quay lưng với mình hay không."
 
Tẩu Thoát - Thuỷ Chử Ngư
Chương 19


Tôi cảm thấy bố mẹ không yêu thương tôi chút nào.

Hồi học lớp 1, tôi cùng mẹ đi siêu thị.

Mẹ tôi bị nhân viên siêu thị ngăn lại vì nghi ngờ chúng tôi đã ăn trộm gì đó.

Mẹ tôi đẩy tôi ra trước, giận dữ quát tháo: "Con có ăn trộm không? Mẹ kiếp! Con có trộm không?" Tôi sợ đến mức bật khóc, khóc không thở được.

Hình như cách đó 5 phút, mẹ tôi đã nhét vài thanh socola vào quần tôi và dặn trước nếu nhân viên siêu thị có hỏi thì cứ nói bọn họ không hề ăn trộm chúng.

"Hiểu?"

Tôi gật đầu.

"Con có trộm thứ gì không?"

Tôi gật đầu, lập tức bị bà ấy nhéo vào tay.

Tôi lắc đầu.

Bà lại hỏi: "Con có trộm cái gì không?"

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333 (tui có phây búc á:> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)

Tôi lại lắc đầu.

"Có phải cái này bị lấy cắp không?"

40.

Sau khi ra khỏi siêu thị, mẹ tôi vui vẻ vắn một miếng socola, nói: "Nhìn người này người kia, nhìn thấy con khóc như vậy, mẹ sợ lắm, mẹ buồn cười quá..."

Sau này mẹ tôi liên tục chơi bài thua tiền, sau đó lại bắt tôi gọi điện cho ông bà nội để lừa tiền.

Rồi lại gọi điện cho tôi giả vờ ốm: "Ông bà nội, cháu nó bị ốm, cảm thấy không khoẻ, nhưng nhà lại không có tiền..."

Bà ấy luôn có thể lừa tiền như vậy.

Sau đó ông bà nội qua đời, bà ấy cũng không còn ai để lừa nữa.

Nhưng không phải lúc nào bà cũng tệ bạc như vậy.

Có lần tôi nói dối là có tiền, bà sẽ đưa tôi đến công viên giải trí rồi mua cho tôi một đống kẹo lúc tâm trạng vui vẻ.

Trên đường về nhà, tôi ngồi ghế phía sau, một tay ôm eo bà, tay kia gặm kẹo dẻo. Đó là que kẹo ngọt ngào nhất tôi từng nếm.

41.

Trong nhà im lặng.

Đối mặt với sự yếu đuối của Lục Thần, chỉ có thể vươn tay ôm lấy eo anh.

Lúc đầu anh không có phản ứng.

Nhưng ngay lúc tôi tức giận rụt tay lại thì anh lại bất ngờ kéo tôi vào lòng.

Tôi vô thức tránh không thể bụng bị va chạm.

Dường như anh đang rất mệt mỏi, còn khẽ thở dài.

"Tại sao anh lại rơi vào tay em chứ?"

Đúng thế, tại sao anh lại xui xẻo như vậy?

Tại sao anh lại rơi vào tay một người phụ nữ dối trá, đầy thiếu sót như vậy?

Lục Thần của tôi, anh ấy nên sống trong một ngôi nhà sang trọng như thế này, ở trong tầng lớp thượng lưu, sống một cuộc sống thoải mái.

Anh ấy là người chỉ cần khẽ ngoắc tay là sẽ có người vì anh ấy mà cung kính làm việc.

Tôi cẩn thận từng chút một lắng nghe nhịp tim của anh ấy.

Tự cho bản thân thời gian một tháng nữa.

Đến lúc đó, tôi sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc sống của anh.

42.

Một người phụ nữ như tôi, không xinh đẹp, khiếm khuyết đầy mình, đạo đức không toàn mỹ, lẽ ra ngay từ đầu không nên bước vào cuộc sống của anh ấy.

Buổi tối lúc tôi ngủ, anh ấy ngồi cạnh giường tôi.

Tôi thì thầm: "Anh có thể ôm tôi đi ngủ như lúc trước được không?"

Lục Thần không nói gì.

Ngay lúc tôi nghĩ anh ấy sẽ phớt lờ tôi, liền nghe thấy tiếng ga trải giường cọ sát với nhau.

Tấm nệm bên cạnh lún xuống.

Anh dang tay ra, ôm tôi vào lòng.

Tôi rúc vào n.g.ự.c anh, lắng nghe nhịp tim anh, hỏi:

"Lục Thần, ngộ nhỡ sau này chúng ta lại cãi nhau thì sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tau-thoat/phan-44-den-47.html.]

"Đợi đứa bé chào đời, anh sẽ cân nhắc để em nuôi con." Anh siết c.h.ặ.t t.a.y hơn, thở nhẹ vào hõm vai tôi.

"Ngủ đi."

Nhưng mà Lục Thần, sau này chúng ta sẽ không còn cơ hội có con nữa.

43.

Dì giúp việc Lục Thần mời đến nấu ăn rất ngon.

Mỗi ngày có thể ăn tận 5 bát cơm, nếu không phải Lục Thần ngồi đằng trước ngắm tôi ăn cơm, tôi cảm giác bản thân vẫn có thể ăn thêm một bát nữa.

Lúc tôi mới đến nhà anh, anh định ngày hôm sau sẽ đưa tôi đi khám.

Tôi nói anh ấy vừa thi xong, nên đợi thêm một tháng nữa.

Tôi bắt đầu nói dối: "Tôi vẫn ăn uống, ngủ nghỉ bình thường, hoàn toàn không có vấn đề gì cả."

Anh ấy cũng bắt đầu lên mạng tìm kiếm, bao gồm cả thời kỳ mang thai và sau sinh, còn tỏ ra nghiêm túc hơn tôi nữa.

Nhìn anh ngồi trước máy tính với vẻ mặt cau có, tôi vừa chua xót vừa buồn cười.

Trần Tinh tôi tháng này dường như lại nói dối thêm một việc lớn chỉ để thoả mãn tâm ý riêng. Mặc dù lời nói dối này xuất phát từ sự hiểu lầm.

Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt anh ấy, tôi không thể nào rời mắt được.

Vậy thì hãy để tôi nói dối thêm lần cuối cùng này nữa, sau đó hãy trừng phạt tôi.

44.

Trong bữa tối, anh ấy dùng đũa gắp cho tôi một miếng cá. Thịt cá mềm, vừa béo vừa ngậy.

"Anh sẽ nói với gia đình chuyện của chúng ta trong vài ngày tới."

Tôi ậm ừ: "Đợi tháng sau đi, sau khi khám thai xong."

Anh khựng lại, nhưng không phản đối."Hoàng Tại đâu? Ngày mai anh sẽ cho người đến đón nó." Anh ấy đặt đũa xuống, bưng bát canh lên đưa cho tôi.

Nhưng tôi hơi chột dạ, lát sau mới cúi đầu uống canh, nhỏ giọng nói: "Tôi đang mang thai, nên mẹ tôi đưa Hoàng Tái về quê rồi."

Ánh mắt anh hiện lên tia thất vọng, như thể đang trách tôi tại sao lại bỏ rơi Hoàng Tái.

"Nếu em sợ nuôi thú cưng sẽ nguy hiểm trong thời gian thai kỳ, cứ nói vói anh..."

"Không cần đâu." Tôi ngắt lời anh: "Ở quê vui lắm."

45.

Hoàng Tái là chú chó mà tôi và Lục Thần nuôi sau khi tốt nghiệp.

Hôm đó tôi đi đổ rác, vô tình tìm thấy một chú chó con bẩn thỉu đầy dầu trong thùng rác.

Nó là một con ch.ó mực của Trung Quốc.

Lúc tôi đề nghị sẽ nuôi nó, tôi cứ tưởng Lục Thần sẽ không đồng ý.

Đơn giản mà nói, trong phạm vi của anh, ngay cả chó nuôi trong nhà cũng là những con ch.ó cảnh đắt tiền, sao có thể là một con ch.ó bẩn thỉu vô gia cư được?

Nhưng khi Lục Thần đi làm thêm ở công ty trở về, rõ ràng anh ấy rất mệt mỏi và kiệt sức.

Ngày hôm sau, anh bị con ch.ó đánh thức. Hoàng Tái r*n r* muốn b.ú sữa nên tôi đành phải đi tìm ống tiêm, mua một lon sữa dê, trộn lại rồi bắt đầu cho nó ăn.

"Cái gì đây?" Lục Trần lười biếng hỏi.

Tôi giải thích: “Em nhặt nó trong thùng rác. Tối qua anh về đi ngủ không thấy. Em muốn nuôi nó lớn lên, có được không?”

47.

Lúc tôi cầm dây xích, Hoàng Tái rất vui vẻ, có lẽ nó tưởng tôi sẽ dắt nó đi dạo.

Sau khi ngồi xổm xuống và buộc một sợi dây vào người nó, tôi không thể giữ mình được nữa.

Hoàng Tái l.i.ế.m mặt tôi, dần bình tĩnh lại.

Sau đó nó ngồi xuống, nhìn tôi bằng đôi mắt tròn xoe như quả nho đen, không chịu di chuyển thêm nữa.

Hình như tôi đã tìm ra thứ nên để lại cho Lục Thần rồi.

Tôi kéo sợi dây của nó nhưng nó lại cứng cổ không chịu cử động.

"Đi đi." Tôi không ngừng khóc: "Đi theo Lục Thần đi, không biết chừng sau này cuộc sống của em sẽ tốt đẹp hơn. Đi theo mẹ làm gì chứ? Bản thân mẹ còn đang vật lộn với mớ hỗn độn này đây.."

"Hoàng Tái, chúng ta đi thôi, ngoan ngoãn nào, Lục Thần ở phía dưới đợi em."

Đừng đi, Hoàng Tái, ở lại với tôi.

“Ba em sống trong biệt thự nên em có thể ngày ngày ăn đồ ngon.”

Đừng rời đi…

Tôi cảm thấy khó chịu quá.

Tôi cảm tưởng bản thân như đang c.h.ế.t đuối.

Hoàng Tái, giống như tôi chỉ còn có em bên cạnh mà thôi.
 
Back
Top Bottom