Ngôn Tình Tẩu Thoát - Thuỷ Chử Ngư

Tẩu Thoát - Thuỷ Chử Ngư
Chương 20


Nhưng Hoàng Tái dù thế nào cũng không chịu cử động mông. Tôi ngồi xổm xuống ôm cổ nó, khóc nức nở. Nó không hề di chuyển, chỉ lặng lẽ ở bên cạnh tôi.

Tôi gửi tin nhắn cho Lục Thần, nói tôi và Hoàng Tái sẽ không đi xuống nữa.

Lục Thần không phản đối.

Lúc tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, Lục Thần đã lái xe đi mất.

Trong căn nhà nhỏ chỉ còn lại tôi và Hoàng Tái.

Mặt trời dần lặn, thế gian chìm vào bóng tối, chỉ còn lại ánh sáng lờ mờ từ rèm cửa trong phòng chiếu ra, Hoàng Tái đột nhiên đánh rơi đồ chơi, cứ chạy vào bếp rồi lại chạy trở lại.

Cạnh chân tôi có một cây gậy mọc răng.

Vẻ mặt cau có xen lẫn lo lắng của nó dường như muốn biểu đạt rằng sợ tôi sẽ c.h.ế.t đói.

Tôi không kìm được, lại khóc.

49.

Một ngày trước khi tôi và Lục Thần quyết định ly hôn, chúng tôi đã cãi nhau một trận lớn, đến mức Hoàng Tái còn cảm thấy run sợ.

Lục Thần đưa bức ảnh chụp đến trước mặt tôi, hỏi: "Người đàn ông này là ai?"

Bức ảnh này, tôi không biết là ai đã gửi cho anh ấy.

Đó đều là những bức ảnh thực tế về cuộc sống hàng ngày của tôi, một số người bạn quen được và các đồng nghiệp, số còn lại là huấn luyện viên trong phòng tập thể dục mà tôi trò chuyện mấy lần.

Vốn dĩ đều là những bức ảnh vô cùng bình thường, nhưng người chụp rất khéo léo, góc ảnh cũng phức tạp, chỉ cần một chút mơ hồ nhỏ nhặt nào đó cũng sẽ bị phóng đại lên vô số lần.

"Chỉ là bạn bè thôi."

“Chỉ là bạn bè thôi sao?” Anh nghiến răng cười lạnh: “Em không thấy ánh mắt của người đàn ông này gần như muốn dán chặt vào em sao?”

Tôi thực sự không thể nhìn thấy điều đó.

Nhưng anh ấy đã không còn tin tưởng tôi nữa.

Bởi đây dù gì cũng là lỗi của riêng tôi.

Những lời nói dối của tôi tích lũy theo thời gian, dần dần rạch một kẽ nứt trong mối quan hệ mà chúng tôi đang gắng sức vun đắp.

Niềm tin sụp đổ.

Hôm đó, Lục Thần mãi đến nửa đêm mới về nhà.

Tôi ngồi trong phòng khách đến nửa đêm, gọi cho anh nhưng anh không trả lời.

Anh được một người bạn chở về nhà lúc rạng sáng.

Anh say rượu, bất tỉnh nên. Tôi liền giúp anh lau mặt, lau tay, xử lý cả đống bừa bãi do men rượu trên người anh ấy.

Cho đến khi anh ngủ ngon đến tận đêm.

Sau khi anh tỉnh lại, tôi đã nấu cho anh ít súp và cháo giải rượu.

Anh ngồi dậy, quỳ gối, lựa chọn buông tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tau-thoat/phan-48-den-51.html.]

Một lúc lâu sau, mãi tôi mới nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh: "Chúng ta ly hôn đi. Anh mệt quá rồi."

Đổ lỗi cho tôi.

Tất cả là lỗi của tôi.

Ngay cả Lục Thần cũng không thể không coi tôi là kẻ nói dối.

50.

Chỉ vì muốn có thêm một cuộc hội ngộ nho nhỏ cuối cùng với chồng cũ của tôi.

Tôi lại nói dối một lần nữa.

Mười lăm ngày nữa, Lục Thần sẽ phát hiện trong bụng của tôi kỳ thực chẳng có gì cả.

Và cái cớ mà anh ấy muốn dùng để hàn gắn mối quan hệ này sẽ sớm không còn nữa.

Hôm nay Lục Trần đến công ty họp.

Anh ấy đã gọi điện video cho tôi trong giờ nghỉ trưa, tôi nhìn thấy bữa ăn mà trợ lý của anh mang đến cho anh, có cả cá lẫn tôm.

Tôi nhìn kỹ hơn, nói: "Màu sắc con tôm kia trông không đúng lắm".

Lục Thần: "Cái gì?"

Tôi: “Gửi qua đây, tôi giúp anh nếm thử.”

Anh cười lớn, đặt đũa xuống, nhỏ giọng nói: “Em thật tinh ranh mà…”

51.

Trong video, cả hai chúng tôi đều cười nói rất vui vẻ, giống như được quay lại những ngày đầu yêu nhau.

Nhưng điều gì khiến chúng tôi thành ra như bây giờ?

Có lẽ Lục Thần thực sự không thích hợp ở bên một người như tôi.

Anh ấy tốt.

Chỉ là vẫn chưa đủ tốt.

Giá như anh cho tôi đủ sự an toàn ngay từ đầu.

Liệu bệnh tâm thần của tôi có thuyên giảm không?

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333 (tui có phây búc á:> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)

Lục Thần hoàn toàn không để ý tới việc tôi "ốm".

Ngay cả tôi cũng không nhận ra mình bị bệnh.

Tháng trước Lâm Viễn đến nhà gặp tôi, kéo tôi ra khỏi chiếc giường bừa bộn, mở rèm cho tôi, dọn dẹp nhà cửa.

"Tinh Tinh, đừng như vậy nữa, đứng dậy, mặc quần áo, làm tóc đi, cô đi xem phim với tôi nhé?"

"Tinh Tinh, dưới lầu mới mở một trung tâm mua sắm. Chúng ta xuống dưới mua ít đồ nhé?"

"Tinh Tinh, kem sầu riêng cô mang đến cho tôi, ngon lắm đấy..."

Tôi lại như đang chìm xuống đáy đại dương.

Ngược lại Lâm Viễn luôn là người tìm cách muốn vớt tôi lên.
 
Tẩu Thoát - Thuỷ Chử Ngư
Chương 21


Khi dì giúp việc nấu cơm cho tôi ăn, ngoài phần cơm dành cho bà bầu, còn có thêm phần cơm để đem đến công ty của Lục Thần.

"Cậu Lục bảo thư ký đưa tới đây. Nghe nói cô muốn ăn thử bữa cơm của anh ấy phải không?" Dì nói đùa: "Người có bầu đều như vậy, cái gì cũng muốn thử."

"Cậu Lục thực sự quan tâm đến cô."

Tôi nhìn đồ ngọt dì làm cho tôi, cắn mấy miếng liền ăn hết: “Dì ơi, dì còn cái này không?”

Bà ấy lại đưa cho tôi một cái khác: “Đồ ngọt rất ngon, đừng ăn quá nhiều. Nếu ăn nhiều quá,sẽ dễ mắc bệnh tiểu đường trong thời kỳ mang thai."

Tôi l.i.ế.m lớp kem trên môi, đầu lưỡi ngập tràn vị ngọt.

"Dì, dì thật tốt bụng! Tốt hơn mẹ tôi nữa!"

Bà có chút ngượng ngùng, cười nói: “Xem cô nói gì kìa, anh nói, tôi làm sao mà so sánh với mẹ cô được chứ.”

Vốn dĩ Trần Tinh chỉ định hỏi mẹ Trần chút kiến thức về bà bầu.

Nhưng sau khi mẹ tôi biết tin tôi mắc bệnh tiểu đường giai đoạn cuối, bà đã lập tức lên kế hoạch sinh thêm đứa thứ hai.

53.

Tôi nhìn thấy bà ở trung tâm thương mại vào tháng trước, bụng hơi phình ra, đang cùng bố đứa bé đi mua đồ sơ sinh, trên môi nở nụ cười hạnh phúc.

Bụng tôi quặn lên, lập tức chạy ra ngoài nôn mửa một lúc lâu.

Bụng tôi lộ rõ vì tôi bị cổ trướng.

Tôi luôn đấu tranh giữa việc tự ngược đãi và tự chữa lành.

Tôi không thể không ăn nhiều đồ nóng lẫn đồ ngọt.

Rồi nửa đêm không nhịn được lại đứng dậy ôm toilet để nôn.

Tôi nhớ có lần tôi gọi điện cho mẹ sau khi uống quá chén:

“Mẹ, mẹ chưa từng yêu con phải không?”

Bà khịt mũi: “Nửa đêm nửa hôm mày lại nổi đ iên lên thế?”

"Con sói mắt trắng này, mày kết hôn với người ta cũng không nói cho tao với bố mày biết, bây giờ lại ly hôn rồi đấy có biết không?"

"Mày xứng đáng lắm, mấy tấm ảnh gần đây trông mày béo lên đấy. Mày không bị tiểu đường đấy chứ? Ăn nhiều như vậy xấu hổ c.h.ế.t đi được..."

“Nếu là tao, tao sẽ xấu hổ đến chec khi phải bước ra ngoài đường đấy…”

Hóa ra mọi bất hạnh trong cuộc đời tôi đều đến từ bà ấy...

Tôi chợt bình tĩnh lại: “Mẹ, bà Nguyên Lý.”

Bà thoáng sửng sốt, chợt ngừng nói.

Tôi nói với bà ấy: “Người như mẹ không đáng có con. Dù có sinh ra cũng sẽ bị tội lỗi của mẹ đè nặng, hành hạ cả đời”.

Phớt lờ những lời ch ửi b ới b ạo l ực của bà ấy, tôi dụi dụi mắt, nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tau-thoat/phan-52-den-55.html.]

"Không phải con đáng ch ết, mà bậc cha mẹ các người không ủng hộ con. Các người mới là người đáng ch ết."

Sau khi hoàn toàn thoát khỏi ba mẹ, đột nhiên tôi cảm thấy nhẹ nhõm đến bất ngờ.

54.

Ngày khám thai cuối cùng cũng đã đến.

Lục Thần lái xe đưa tôi đến bệnh viện.

Tôi hỏi anh ấy: “Nếu xảy ra tình huống nào đó không giống với anh tưởng tượng, anh sẽ làm gì?”

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333 (tui có phây búc á:> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)

Anh xoa đầu tôi: “Em đừng nghĩ lung tung nữa, em nhìn xem, em có thể ăn uống được, ngủ được, bé con nhất định phải khỏe mạnh.”

Tôi hỏi lại: “Nếu hôm đó anh không phát hiện em mang thai ở Haidilao, liệu chúng ta có cơ hội hòa giải nào nữa không?”

Lục Thần thắt dây an toàn cho tôi: "Không. Nhưng anh sẽ..."

Điện thoại di động của tôi reo lên, trùng hợp cắt ngang lời anh nói, khiến tôi chỉ nghe thấy anh ấy nói không.

Thực ra thì, chính sự hiểu lầm và dối trá này đã từng tạm thời gắn kết chúng tôi lại với nhau.

Tôi hiểu.

Lúc ra khỏi phòng siêu âm B, Lục Thần đang đứng bên cạnh cửa sổ nghe điện thoại, thấy tôi đi ra liền vẫy tay với tôi.

Cuộc điện thoại kéo dài một chút.

Đó là chuyện kinh doanh ở công ty.

55.

Tôi gấp tờ siêu âm B lại.

Anh đưa tay phải ra nắm lấy tay tôi, ra hiệu cho tôi đợi.

Khoảnh khắc từng ngón tay của chúng tôi đan vào nhau, tôi như bị thôi miên, nhớ lại lần đầu tiên chúng tôi nắm tay nhau.

Buổi hẹn hò đầu tiên của chúng tôi là đi xem phim.

Trước khi yêu tôi, anh từng có bạn gái, đã từng yêu đương nên hành động cực kỳ khéo léo và tự nhiên.

Còn tôi thì lo lắng đến mức không biết cử động tay chân như thế nào.

Tôi đặt tờ siêu âm B vào tay anh ấy.

"Em đi vệ sinh một lát."

Lục Thần liếc nhìn tôi, tôi rút tay ra.

Đi được hai bước, tôi đột ngột quay lại, kiễng chân hôn anh ấy.

Trong mắt tôi hiện lên một tia tối tăm.

Tạm biệt, Lục Thần.

Tôi không thể tiếp tục nói dối nữa.
 
Tẩu Thoát - Thuỷ Chử Ngư
Chương 22


Không lâu sau khi tôi chạy ra khỏi bệnh viện qua lối thoát hiểm, điện thoại của tôi liên tục đổ chuông.

Là của Lục Thần.

Cuối cùng tôi cũng bắt máy, lập tức nghe thấy anh nghiến răng:

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333 (tui có phây búc á:> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)

"Bụng của em thực sự chứa đầy Coca, gà rán và hamburger à? Giả vờ mang thai có vui không?"

Tôi choáng váng trước tiếng gầm của anh ấy.

Không vui đâu.

Không vui vẻ gì cả.

Càng giả vờ, bạn càng bất đắc dĩ phải rời đi.

Chúng tôi rõ ràng biết rằng mối quan hệ này không thể nào có một cái kết viên mãn.

Tôi còn chưa kịp mở miệng, đột nhiên nghe thấy anh trầm giọng: "Sao em lại bỏ chạy? Không có thai cũng không sao, tại sao em lại bỏ chạy?"

Tôi sờ bụng, nhỏ giọng nói: “Em sắp ra nước ngoài rồi, Lục Thần.”

57. (Góc nhìn của Lục Thần).

Sau khi Trần Tinh đưa giấy khám thai cho tôi, cô ấy nói muốn đi vệ sinh.

Khoảnh khắc cô ấy buông tay tôi ra, tôi cau mày.

Là một loại cảm giác rất khó chịu.

Tôi muốn ngăn cô ấy lại, định đi theo cô ấy vào nhà vệ sinh.

Nhưng cô ấy đột nhiên quay lại, kiễng chân hôn lên mặt tôi.

Cảm giác bất lực càng lúc càng lan rộng hơn.

Tôi cảm nhận có điều gì đó không ổn với cô ấy. Toan tiến tới nắm lấy tay Trần Tinh nhưng cô ấy chạy rất nhanh, không giống một người đang mang thai một chút nào.

Cô ấy nhanh chóng biến mất trong đám đông Sau khi đọc giấy khám, trên đó ghi rằng cô ấy không có thai, tôi thoáng bối rối.

Thực ra, việc cô ấy có thai hay không, đối với tôi không quan trọng.

Chỉ là việc cô ấy lại lừa dối tôi, khiến tôi hơi tức giận.

Nhưng tại sao lần này cô ấy không lừa dối tôi đến cuối cùng như những lần trước đi?

Rốt cuộc thì, là tôi đã lầm tưởng rằng chúng tôi đã có một đứa con.

Nhưng mà...

Tại sao cô ấy lại chạy nữa?

Cô ấy nói qua điện thoại, cô ấy muốn đi nước ngoài.

Cô ấy không cần tôi nữa.

58.

Tôi đã mất hết tin tức về cô ấy.

Căn nhà tân hôn ban đầu bị cô bán đi, bản thân thì như thể đã biến mất khỏi thế giới này vậy.

Tôi không có cách nào tìm thấy cô ấy.

Điều này khiến tôi có cảm giác mất kiểm soát chưa từng có.

Sao em có thể tàn nhẫn như vậy?

Cô ấy luôn tàn nhẫn như vậy.

Cô ấy đã nói dối, lừa tôi hết lần này đến lần khác, nghi ngờ không tin tưởng tôi hết lần này đến lần khác.

Tôi lại biến thành một trò đùa.

Sau đó tôi hành động như thể muốn chọc tức cô ấy, làm ra những hành động trêu hoa ghẹo nguyệt không đứng đắn.

Tôi biết cô ấy sẽ rõ tình hình hiện tại của tôi. Tôi chỉ muốn làm cô ấy tức giận, nếu vậy biết đâu... một ngày nào đó cô ấy sẽ quay lại?

Tôi thậm chí còn bắt đầu hẹn hò với Ninh Tâm Ý.

Cô ấy ghét nhất là Ninh Tâm Ý, nếu biết được, liệu một ngày nào đó cô có tức giận đến mức xuất hiện trước mặt tôi không?

Sau đó tát vào mặt tôi và mắng tôi là một kẻ không biết xấu hổ?

Nhưng mà, tôi đã chờ đợi gần nửa năm.

Cô ấy cũng không quay lại.

Tôi dần cảm thấy mệt mỏi với mọi thứ xảy ra xung quanh mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tau-thoat/phan-56-den-63.html.]

Bởi vì tôi đã nhận được một đoạn video từ cô ấy.

Trong video, cô đã trở thành một giáo viên, còn đang vui đùa với một nhóm học sinh trong trường.

Nụ cười cô ấy rạng rỡ như ánh hoàng hôn, trông cô ấy có vẻ rất hạnh phúc.

Cô ấy còn viết thư cho tôi, viết rằng hiện tại cô ấy đang sống rất tốt cùng bạn trai mới.

"Lục Thần, em rất vui vì đã từng được đồng hành cùng anh."

"Em chưa bao giờ hối hận vì đã gặp được anh. Gặp được anh là điều may mắn nhất trong cuộc đời em."

"Nhưng em đã cố gắng hết sức, em không thể tiếp tục ở bên anh được."

"Từ giờ trở đi, anh nên sống thật tốt, sống thật tốt."

Em đang rất hạnh phúc đúng không?

Em đang đùa tôi à?

Được thôi, như em muốn.

Anh cũng sẽ sống hạnh phúc hơn. Mỗi ngày sẽ sống thật tốt mặc dù không có em.

59.

Tháng sau, tôi quen bạn gái mới.

Hai gia đình đều thuộc dòng dõi quý tộc, cả hai đều biết rõ về xuất thân của đối phương.

Chuẩn bị đón Tết Trung Thu.

Trước đám cưới, tôi trở nên cáu kỉnh bất thường, quyết định tự mình lái xe đến Quý Châu để du lịch.

Trên đường đi, tôi nhận được điện thoại của Tần Cương: “Anh Lục, anh bỏ bạn gái nhỏ đi đâu vậy?”

Cảnh tắc đường phía trước làm tôi cảm thấy khó chịu.

Tôi bấm loa: “Quý Châu.”

Tần Cương hít một hơi, không thể tin nổi: "Không phải chứ, anh Lục? Anh, anh, anh đi tìm chị dâu à?"

"Anh Lục... anh sắp đính hôn rồi, quên chị ấy đi..."

Tôi vừa cúi đầu châm điếu thuốc thì đột nhiên cứng người.

Chị dâu?

60.

Phía trước không còn chiếc xe nào ngáng đường nữa, nhưng tôi lại nhất thời quên di chuyển.

Tôi kìm nén hơi thở đang trở nên run rẩy: "Tần Cương, trước khi tôi còn có thể nói chuyện bình thường. Nếu cậu biết chuyện gì rồi mà vẫn giấu diếm không nói, tôi lập tức phi đến nhà cậu ngay bây giờ đấy."

Hóa ra cô ấy đã đi dạy ở vùng núi Quý Châu.

"Anh Lục... quên chị ấy đi, em nói thật đó. Em cảm thấy chị dâu...Trần Tinh hiện tại sống rất tốt."

"Chị ấy không phù hợp để sống trong thế giới của anh. Anh cũng không thể đem lại cho chị ấy cảm giác an toàn."

"Chị ấy ốm nặng. Ngoài bệnh tiểu đường giai đoạn cuối, chị ấy còn mắc bệnh tâm thần nghiêm trọng."

"Vậy nên em mới không nói những chuyện này cho anh biết."

“Anh Lục, có những người dù yêu nhau đến đâu, cứ đi lòng vòng cũng không thể nào cùng đi đến đích được.”

"Với cả..."

"Anh đừng lo, chị ấy đang được điều trị rất tốt, cũng bắt đầu cuộc sống mới rồi."

“Chị ấy cũng hy vọng anh sẽ sống thật tốt."

Tôi vẫn không kìm được, lái xe hơn chục tiếng đồng hồ mới về tới làng. Nhưng mà, ngôi trường đó không có cô.

61.

Tôi tìm kiếm khắp trường, đi dò la hỏi thăm mọi người.

Những đứa trẻ với làn da thô ráp, khuôn mặt đỏ bừng đã bỏ chạy ngay khi nhìn thấy tôi.

Sau đó, một cô bé chỉ vào tay tôi, hỏi: "Chú ơi... chú có biết cô Tinh Tinh không?"

Tôi gật đầu: “Nhóc có thể đưa chú đi gặp cô ấy được không?”

Cô bé cũng gật đầu.

Nhưng cô bé đã dẫn tôi đi một đoạn đường rất dài.

Cho đến khi họ đến một khu rừng, cô bé chỉ vào sâu trong rừng: "Cô ấy ở đó."

Tôi bước nhanh dọc theo con đường, không quan tâm đến những vết trầy lấm lem bùn đất dù có vấp ngã.

Tôi liên tục hét lớn gọi tên cô ấy.
 
Tẩu Thoát - Thuỷ Chử Ngư
Chương 23


63. (Nhật ký của Trần Tinh).

Ngày 21 tháng 3 năm 2023.

Lục Thần hỏi tôi Hoàng Tái đã đi đâu.

Tôi không nhịn được lại nói dối, cũng không biết tại sao mình lại nói dối.

Rõ ràng là tôi có thể nói sự thật.

Khoảng thời gian này tôi bị bệnh nặng.

Khi Hoàng Tái quay lại, nó đã nằm gọn trong một chiếc hộp giấy lớn.

Tôi ngồi một mình trong phòng, chạm vào lưng nó, vẫn còn ấm.

Nó cuộn tròn cơ thể, như thể chỉ vừa ngủ quên.

Sáng nay cùng em nó đi chơi vẫn rất bình thường, vô tình ăn phải thứ gì đó.

Lúc tôi đi làm về, thậm chí nó vẫn còn ngoan ngoãn ngồi ở tiền sảnh, sủa lên khi thấy tôi rồi bất ngờ ngã xuống.

Mũi cũng chảy máu.

Khi được đưa đến bệnh viện, nó đã chết.

Bị đầu độc.

Bác sĩ bảo phải đưa nó đi càng sớm càng tốt, nó đã đau lắm rồi.

Nhưng nó là thứ duy nhất tôi có.

Tôi không thể chịu được việc phải buông tay.

Tôi còn chưa sẵn sàng để nói một lời tạm biệt đàng hoàng.

Trời gần sáng, tôi khẽ gật đầu, bác sĩ đang đợi để đưa nó vào phòng t iêm.

64.

Rõ ràng cơ thể nó vẫn còn ấm.

Có vẻ như chỉ đang ngủ thôi.

Tại sao thậm chí tôi còn không thể giữ được Hoàng Tái ở lại?

Sau khi h ỏa t áng Hoàng Tái, lúc 5 giờ sáng, tôi trở về nhà với chiếc lọ nhỏ đựng tro.

Bước vào cửa, tôi dừng lại sau khi cửa đóng lại, nhìn xuống chân mình.

"Chó muốn nghe tiếng hát, đại hoàng muốn về nhà khi trời mưa."

“Tuyết đang rơi, tuyết đang rơi, có một thợ sơn chó bước ra từ tuyết.”

“Vẽ hoa mận trên tuyết. Hãy nhớ, hãy nhớ, đi thẳng sẽ tìm thấy nhà của chúng ta.”

Hoàng Tái, về nhà đi.

65. (Thêm)

Nguyên Lý bị sẩy thai.

Bà không còn khả năng sinh con nữa, tức giận đến mức phàn nàn về mọi thứ, thậm chí còn mắng mỏ đứa con gái duy nhất là Trần Tinh, người mà bà đã lâu không liên lạc được.

Đúng như dự đoán, con bé chính là một con sói mắt trắng, còn ng uyền r ủa mẹ mình bằng những lời lẽ đ ộc á c như vậy. Dù sao thì con bé cũng sẽ ch ết, vậy thì cần gì lưu luyến nó sau khi sinh thêm một đứa thứ hai?

Nguyên Lý nghe thấy có người gõ cửa.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333 (tui có phây búc á:> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)

Mở cửa ra, là chồng cũ của Trần Tinh.

Bà khịt mũi, dù giàu đến mấy thì bọn nó cũng đã ly hôn rồi, không còn lý do vòi tiền được nữa.

Sau khi Lục Thần vào nhà, theo sau anh còn có một nhóm người tiến vào, bắt đầu thu dọn đồ đạc trong nhà.

"Cậu định làm gì?" Nguyên Lý hét lên, "Tôi sẽ gọi cảnh sát! Cậu dám chạm vào tôi, tôi đang mang thai!"

Lục Thần ngồi trên ghế sofa, liếc mắt nhìn xung quanh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tau-thoat/phan-63-den-66.html.]

Người bên cạnh bước tới nói: “Xin lỗi thưa bà, vợ chồng bà đã chậm trả tiền thuê nhà hai tháng nên chúng tôi đành phải ép bà ra ngoài.”

Nguyên Lý sửng sốt: "Sao mấy người lại nghĩ như vậy? Tôi đã sống ở đây hơn mười năm rồi! Nơi này giống như nhà của tôi vậy!"

Lục Thần trầm giọng nói: "Bởi vì tôi mua nơi này, cả ông ty chồng bà làm việc, bà căn bản không xứng đáng sống ở đây."

Lúc Lục Thần chuẩn bị rời đi, Nguyên Ly còn túm lấy ống quần của anh, khóc lớn: “Con rể, con rể! Con nỡ để mẹ chồng sống ngoài đường sao? Tinh Tinh sẽ đau lòng lắm đấy!"

Lục Thần đẩy tay bà ta ra, lạnh lùng nói:

“Thứ nhất, tôi không phải con rể của bà.”

“Thứ hai, Trần Tinh đã cắt đứt mọi quan hệ với hai người, hai người không còn là cha mẹ của cô ấy nữa.”

"Thứ ba, bà đáng bị sẩy thai, vĩnh viễn không thể sinh con."

Bà ta nghe xong mấy lời này, không khỏi choáng váng.

Lục Thần: “Con cái sẽ chọn cha mẹ, hiểu không?”

66.

Năm năm sau.

Tại một trường tiểu học ở một vùng núi nghèo nằm sâu trong núi.

Tần Cương lái chiếc xe địa hình của mình lên một ngọn đồi, không may là chiếc xe đã liên tục bị c.h.ế.t máy.

Hắn đi theo sự chỉ dẫn của dân làng, đi bộ hơn chục dặm đường núi mới đến được trường.

Trường đã được cải tạo, phòng học sáng sủa, tường sơn trắng, lá cờ đỏ năm sao tung bay trong gió trên sân chơi.

Một người đàn ông với làn da rám nắng, bộ râu chưa cạo đứng trên giàn giáo, đang chăm chú vẽ một bức tranh tường dưới cái nắng như thiêu đốt, đội một chiếc mũ rơm.

Buổi tối, hai người nằm trên ghế dài, bầu trời đêm đầy sao.

Tiếng lon bia rơi xuống đặc biệt rõ ràng trong bóng đêm.

Tần Cương: "Lục ca, anh thật sự không trở về sao? Ở đây điều kiện quá tệ, anh làm sao có thể chịu đựng được..."

"Cô ấy chịu, vậy tại sao tôi lại không thể?" Lục Thần ngẩng đầu uống một ngụm bia lớn, phần còn lại đổ xuống bãi cỏ.

"Chị dâu em cả đời còn khổ hơn cả coptis. Em chưa từng thấy cô gái nào khốn khổ như vậy."

“Là bởi vì tôi không đủ tốt.” Lục Thần nhìn bầu trời đầy sao: “Là bởi vì tôi không đủ tốt với cô ấy.”

“Cô ấy đã phải chịu đựng quá nhiều, mắc bệnh t âm th ần nghiêm trọng như vậy, nhưng tôi lại mảy may không biết."

“Tôi không đủ tư cách làm chồng cô ấy.”

"Rõ ràng ngày đêm kề cạnh cô ấy, lại không nhận ra từng hành động lẫn biểu hiện bất thường của cô ấy đều đang cố gắng phát từng tín hiệu mỏng manh cầu xin sự giúp đỡ."

Tần Cương khẽ thở dài.

Hai mắt Lục Thần đỏ lên: "Dù đã thành ra như vậy, cô ấy cũng không hề lựa chọn từ bỏ chính mình mà đến đây, nỗ lực sống sót, còn cứu được một đứa bé..."

Anh ấy không thể nói được nữa.

Người đàn ông ba mươi tuổi, vai rũ xuống, khóc như một đứa trẻ.

Làm sao anh có thể bằng lòng bỏ rơi cô một lần nữa, để cô ngủ một mình trong núi sâu?

Anh phải tiếp tục ở lại, thực hiện lý tưởng còn dang dở của cô.

Anh phải chuộc lỗi.

Tần Cương vỗ vỗ vai anh: “Kiếp này cô ấy đã chịu đựng đủ rồi, kiếp sau chị dâu nhất định sẽ rất hạnh phúc.”

Như một bông hoa chưa bao giờ ngừng nở.

Như hoa sen tuyết trên sông băng, thỏ tuyết trên đỉnh Everest.

Lưng anh bị gió táp, thấm ướt nước mưa.

Nhưng cuối cùng cô vẫn có thể đứng dậy bằng sự bướng bỉnh, dịu dàng nhưng mạnh mẽ.

Hãy nhớ một điều rằng...

Thế giới này chưa bao giờ yêu thương cô.
 
Back
Top Bottom