Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [ Tập 5 ] Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

[ Tập 5 ] Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
Chương 879 & 880


CHƯƠNG 879 : ĐẠI MA VƯƠNG CỦA EM THẬT LỢI HẠI!Trang Khả Nhi và Ninh Tịch phản xạ có điều kiện đồng thời nhìn về phía cửa thì thấy cái vẻ mặt xanh mét của Lục Đình Kiêu...

Ninh Tịch câm nín đưa tay che mặt, mọe nó, cảm giác như bị bắt gian tại giường là cái quỷ gì thế!!!

Như thể phép màu của thời gian bị hóa giải, Ninh Tịch thoắt cái chuyển từ trạng thái "sói hoang dã" sang chế độ "thỏ trắng ngoan ngoãn", bật dậy chạy đến trước mặt Lục Đình Kiêu: "Lục Đình Kiêu, sao anh lại lên đây ~"

Lục Đình Kiêu vốn đang nghĩ chuyện này có vẻ khó giải thích nên chuẩn bị tự mình giải thích với Trang Khả Nhi, nhưng xem ra bây giờ thì không cần nữa rồi...

"Cậu... cậu thực sự là anh ta?"

Trang Khả Nhi choáng váng đứng dậy, quả thật như thể mình đang nằm mơ, cô vẫn còn chìm đắm trong cảm giác kích động vì được nam thần "dồn giường", bên tai vẫn còn văng vẳng câu nói trầm thấp quyến rũ "Bây giờ, tôi là ai?"...

Trước mặt rõ ràng là một cô gái, tại sao lại... tại sao lại...

điều này thật sự không thể tưởng tượng nổi...

Thấy ánh mắt trần trụi không hề che dấu của Trang Khả Nhi, Lục Đình Kiêu lặng lẽ giấu Ninh Tịch ra sau lưng: "Nếu như hiểu lầm đã được làm sáng tỏ, vậy thì cáo từ."

Nói rồi liền kéo tay Ninh Tịch đi thẳng một mạch xuống dưới, quả thực đến nửa giây đồng hồ cũng không muốn ở thêm.

Trang Khả Nhi quýnh quáng muốn ngăn lại nhưng không kịp, chỉ đành trơ mắt nhìn nam thần mình ngày đêm mong nhớ, không dễ dàng gì mới gặp được một lần thế mà lại bị một thằng đàn ông ất ơ ở đâu chạy ra mang đi mất rồi...

Bên ngoài Đại Viện, Ninh Tịch nghiêng đầu nhìn về phía xe của mình đang đỗ: "Từ từ, từ từ...

Lục Đình Kiêu!

Em lái xe đến mà!"

"Anh sẽ bảo tài xế lái xe về."

"Ồ..."

Trên xe...

Lục Đình Kiêu không nói một câu nào suốt quãng đường về, đôi môi mỏng mím chặt, rõ ràng là đang tức giận, hơn nữa còn là cực kì tức giận.

Ninh Tịch đau đầu bóp trán.

"Này, anh đang giận đấy à?"

Lục Đình Kiêu vẫn không nói gì.

"Cái đó... này cũng không thể trách em được mà!

Không phải là vì em muốn tẩy trắng cho anh sao?

Hôm đó nếu không phải anh hôn em trước mặt bàn dân thiên hạ thì Trang Khả Nhi sao có thể hiểu lầm quan hệ giữa chúng ta thành ra như thế được?

Tốt xấu gì em làm thế này cũng là để dọn hậu quả cho anh thôi... bằng không người ta còn thực sự cho rằng anh thích đàn ông hơn nữa còn bắt cá hai tay rồi..."

Lục Đình Kiêu vẫn không nói câu nào.

"Trang Khả Nhi là con gái đấy có được không hả?

Không phải là anh ngay đến con gái cũng ghen đấy chứ?"

Ninh Tịch lầu bầu.

Ngay sau đó, trước mặt là đèn đỏ.

Ninh Tịch chỉ cảm thấy lưng ghế dựa đằng sau lưng mình đột nhiên cạch một cái hạ xuống dưới, còn chưa kịp hiểu ra làm sao thì bóng của người đàn ông vốn đang ngồi trên ghế lái phủ chụp xuống người mình, một tay anh chống bên eo cô, đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn thẳng vào mắt cô: "Đúng, kể cả có là nữ cũng như thế."

Vừa mới dứt lời, liền cúi xuống ngấu nghiến hôn lên môi cô...

"Bíp bíp bíp..."

Đèn xanh bật sáng, đằng sau liên tiếp vang lên tiếng còi xe thúc giục.

Ninh Tịch đẩy anh ra, thử cố ngồi dậy: "Ưm...

đèn xanh rồi...

đèn xanh rồi kìa!

Rốt cuộc là ai đã dặn em lái xe thì không được làm loạn hả?"

Thân hình của Lục Đình Kiêu vẫn chẳng mảy may nhúc nhích tí nào, thực ra là anh vươn cánh tay ra đằng sau ấn vào cái nút nào đó rồi tiếp tục cúi xuống hôn tiếp.

Ngay sau đó, chiếc xe bắt đầu tự động lái.

Nhìn phong cảnh trôi qua bên ngoài cửa sổ, tròng mắt của Ninh Tịch sắp trợn ngược lên đến nơi, vờ lờ , tự động lái luôn?

Chẳng lẽ sau lần trước anh liền lắp cái thứ này?

Đại ma vương của em đúng là quá lợi hại!

HẾT CHƯƠNG 879
------------------------------------------------------------------------------CHƯƠNG 880 : CÓ PHẢI CẬU GHÉT TỚ KHÔNG?Về đến nhà, Ninh Tịch phồng mồm trợn má, hầm hầm hừ hừ cả buổi, điệu bộ rõ ràng là không vui.

Ánh mắt sâu thẳm của Lục Đình Kiêu nhìn phần cổ trắng mịn của cô gái nhỏ vì mình không kiềm chế nổi mà hiện lên những dấu vết mập mờ: "Không phục?"

Ninh Tịch gật mạnh đầu ngay lập tức.

Ai đời ghen với cả con gái!

"Nếu như có một ngày em nhìn thấy anh cùng một người đàn ông khác đang ở trong tình cảnh vừa nãy, liệu em có thờ ơ nổi hay không?"

Lục Đình Kiêu thản nhiên nói.

"Anh... anh mà làm trò đấy với người đàn ông khác à?"

Ninh Tịch thử tưởng tượng ra cái cảnh ấy ở trong đầu, suýt nữa thì máu mũi phun tưng bừng: "Làm sao mà em có thể "thờ ơ" cho được!!!"

Nhìn biểu cảm hưng phấn của cô gái nhỏ, hiển nhiên không phải là đang ghen rồi!

Trong mắt Lục Đình Kiêu thoáng hiện lên vẻ bất lực: "Em... thôi được rồi..."

Ninh Tịch nhìn thấy vẻ bất lực của Lục Đình Kiêu thì rón rén bước lại gần kề sát vào anh: "Giận rồi à?"

Lục Đình Kiêu liếc cô một cái: "Nếu như tức giận với em thật thì em nghĩ anh còn sống đến giờ này được không?"

Cái câu này... sao cứ như kiểu mình khiến anh ấy tức chết thế nhỉ?

Chẳng qua cô chỉ là ngẫu nhiên xúc động mà gây ra vài cái họa nho nhỏ... ngẫu nhiên không kiềm chế nổi mà đi trêu trọc mấy cô em xinh đẹp thôi mà...

Sau khi Lục Đình Kiêu rời khỏi không lâu, Ninh Tịch luyện võ một hồi, lúc chuẩn bị đi ngủ thì chuông điện thoại reo lên.

Màn hình điện thoại hiển thị cho thấy là Trang Khả Nhi đang gọi.

Lúc chiều hai người có cho nhau số điện thoại.

Sao muộn thế này rồi mà cô ấy vẫn còn gọi cho cô?

Ninh Tịch hoài nghi nhận cuộc gọi: "Alo, Khả Nhi?"

"Ninh Tịch, cậu ngủ chưa?

Liệu có làm phiền đến cậu không..."

Trang Khả Nhi cẩn thận hỏi.

"Không sao, mình vẫn chưa ngủ!"

"À..."

Đầu bên kia điện thoại Trang Khả Nhi chỉ "À" một tiếng rồi không nói gì nữa.

Ninh Tịch chỉ đành chủ động lên tiếng: "Chuyện... chuyện trước đó... thật sự xin lỗi...

đã khiến cậu hiểu nhầm rồi..."

Trang Khả Ninh khẽ nói: "Không có gì phải xin lỗi, cậu cũng không phải cố tình lừa mình, ngược lại mình còn phải cảm ơn cậu mới đúng, cảm ơn cậu lúc đó đã giải vây cho mình, mình luôn... luôn muốn nói cảm ơn với cậu..."

Nghe giọng nói căng thẳng ngượng ngùng của cô gái từ đầu dây bên kia, Ninh Tịch sờ sờ cái mũi, ho một tiếng: "Không sao, chỉ là việc nên làm, không đáng nhắc đến đâu"

"Vậy...

Tiểu Tịch, ngày mai cậu có rảnh không?"

Trang Khả Nhi ngập ngừng một lát rồi mới hỏi câu này.

Ninh Tịch thử thăm dò: "Ngày mai à... ngày mai mình phải đến công ty một chuyến, quản lý có việc cần trao đổi với mình, không rõ lúc nào mới xong việc.

Cậu... có việc gì sao?

"Không có gì, không có gì... cũng không có chuyện gì quan trọng đâu!

Bây giờ chúng ta cũng coi như bạn bè đúng không?

Cậu cũng biết bình thường mình cũng không có bạn bè gì cả, chỉ là muốn hẹn cậu đi dạo phố với ăn uống mà thôi... nếu cậu bận rồi thì thôi vậy!

Công việc quan trọng hơn!"

Trang Khả Nhi ngập ngừng nói.

Nghe được sự thất vọng rõ ràng trong giọng nói của cô gái nhưng vẫn cố gắng làm ra vẻ như không sao, tí nữa thì Ninh Tịch lại không nhịn được mà lại phạm vào cái tật "thương hoa tiếc ngọc" mà đồng ý luôn.

Cuối cùng, cô đành nói khéo: "Đợi hôm nào đấy rảnh chúng mình hẹn nhau đi chơi đi!"

Nói xong câu này, đầu dây bên kia không biết tại làm sao mà đột nhiên im lặng một quãng dài.

Ninh Tịch nhíu mày: "Alo?

Khả Nhi, cậu còn ở đó không?"

"Ninh Tịch, có phải... có phải cậu ghét mình không?"

Giọng nói của Trang Khả Nhi run run.

Nghe thấy đầu dây bên kia dường như sắp khóc lên đến nơi, Ninh Tịch giật mình đánh thót, vội vàng nói: "Làm sao có thể thế được!

Tại sao cậu lại nghĩ thế?"

HẾT CHƯƠNG 880
 
[ Tập 5 ] Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
Chương 881 & 882


CHƯƠNG 881 : ANH LÀ NGƯỜI TRONG NHÀ MÀ~"Mình... dù sao lúc ấy mình đối với Lục Đình Kiêu cũng... lúc ấy chúng ta... cũng coi như là tình địch...

Nhưng bây giờ mình... mình chẳng hề có chút tâm tư nào với Lục Đình Kiêu nữa... thật đấy, cậu tin mình đi...

được không...

đừng ghét bỏ mình..."

Vì Trang Khả Nhi quá hấp tấp giải thích nên nói năng cũng lộn xộn theo.

Dù sao thì bình thường kiêu căng ngạo mạn cũng đã quen, chắc là chưa từng nói với ai những lời thế này, lại càng không biết làm bạn với người khác ra sao...

Phải biết là, muốn một người kiêu ngạo nói thẳng lòng mình ra thì còn khó hơn cả lên trời, đồng thời việc này cũng chứng minh rằng cô ấy rất để ý đến bạn!

Ninh Tịch lập tức mềm lòng, không nghĩ ngợi gì liền lập tức mở miệng: "Khả Nhi, mình không có ghét bỏ cậu, ngược lại còn rất thích, cũng muốn làm bạn với cậu, ngày mai quả thật là mình có việc, không biết bao giờ mới xong, hay là ngày kia đi?

Ngày kia chúng ta cùng đi dạo phố, ăn cơm, xem phim, có được không nào?"

"Thật...

Thật ư?"

"Đương nhiên rồi, vậy ngày kia không gặp không về, quyết định thế nhé!"

"Ừm!"

...

Đợi cúp điện thoại, Ninh Tịch mới kịp nghĩ ra mình vừa làm gì, cô bèn rên lên một tiếng, ngã nhào xuống giường.

Đù mé!

Lão tử thế mà lại không nhịn được !!!

Mệt tâm quá, sao lại chả hề có chút sức chống cự gì với em gái đáng yêu thế này hả trời....

Buổi tối ngày hôm sau...

Ninh Tịch bận việc xong liền chạy thẳng đến Bạch Kim Đế Cung.

Haiz, đi lấy lòng Đại ma vương thôi nào!

Ninh Tịch cố ý tự mình xuống bếp làm một bàn đủ các món ăn phong phú, đợi ăn cơm tối xong thì lại chủ động thu dọn bát đũa đi rửa.

Buổi tối, dỗ bánh bao nhỏ ngủ xong, cô liền chớp lấy thời cơ chạy tới trước mặt Lục Đình Kiêu, hết nắn vai rồi lại đấm chân cho anh.

Trên ghế salon, Lục Đình Kiêu nhìn trông thì có vẻ như đang tập trung vào tập tài liệu trên tay nhưng thực thế thì...

Cô gái nhỏ đang ngồi xổm ở bên cạnh, lực bàn tay nhỏ bé không xương lúc nặng lúc nhẹ đang xoa bóp toàn bộ cơ bắp ở chân của anh, lúc xoa bóp lên trên còn ngẫu nhiên chạm trúng bộ phận nhạy cảm nào đó, cho nên dù anh có sức tự chủ bằng trời đi chăng nữa thì cũng không thể không để ý tới...

Cuối cùng Lục Đình Kiêu ném tài liệu trong tay đi, nắm lấy tay Ninh Tịch chỉ một cái ôm đã nhấc được cả người cô, kéo cô ngồi lên đùi mình: "Được rồi, nói đi, có chuyện gì."

Ninh Tịch ngồi trên đùi Lục Đình Kiêu, đôi mắt chớp chớp, ngón tay cái yếu ớt vẽ vòng tròn: "À...

Boss đại nhân, sao anh lại biết em có việc?"

Lục Đình Kiêu thản nhiên nhìn cô: "Không có việc gì mà lại ân cần thế à..."

Ninh Tịch lập tức đổ mồ hôi: "Nào có!

Không phải đâu!

Không phải thế mà!"

Lục Đình Kiêu vòng cánh tay ôm lấy cô, thả lỏng người tựa vào ghế salon, ung dung hỏi lại: "Việc gì?"

Ninh Tịch cố gắng cân nhắc tìm từ: "Khụ, chuyện là... thật ra cũng không có gì... chỉ là... là... em và Trang Khả Nhi đã hẹn... ngày mai cùng đi ăn cơm dạo phố..."

"Nếu như anh nhớ không nhầm thì anh với em đã có hẹn trước rồi."

Vẻ mặt Lục Đình Kiêu lập tức đen mất một nửa.

"Đúng thế đúng thế!

Em xin lỗi mà!

Em chỉ nhất thời lanh mồm lanh miệng mà đồng ý với cô ấy thôi, nhưng dù sao đồng ý thì cũng đồng ý rồi, giờ bảo em làm sao mà từ chối với cô ấy bây giờ... thế nên..."

"Với anh thì được hả?"

Vẻ mặt của Lục Đình Kiêu lúc này đã đen hoàn toàn.

Ninh Tịch lập tức ôm cổ anh, dụi đầu vào cằm anh nịnh nọt: "Đương nhiên là nói với anh được rồi...

Trang Khả Nhi là người ngoài, còn anh là người trong nhà!

Hai chúng ta có gì mà không nói được với nhau đúng không?"

HẾT CHƯƠNG 881 ------------------------------------------------------------------------------CHƯƠNG 882 : EM THÍCH NAM HAY NỮ LẼ NÀO ANH KHÔNG RÕ?Lục Đình Kiêu: "..."

Anh có thể nói không được được không?

Lục Đình Kiêu nghiêm mặt, môi mỏng mím chặt, mãi một lúc sau mở miệng mà mặt thì vẫn như phủ một lớp băng: "Ừ."

Ninh Tịch lập tức vui vẻ như chú mèo con trộm được đồ ăn, cắn một cái lên cằm người đàn ông kia, "Em biết Boss đại nhân tốt nhất, thương em nhất mà!"

Lục Đình Kiêu liếc nhìn dáng vẻ coi trời bằng vung vì ỷ vào việc anh thích cô mà trong lòng tràn đầy sự bất đắc dĩ.

Chính anh yêu chiều cô thành như vậy, giờ thì biết trách ai đây?

Có điều, vừa nghĩ tới hành động làm nũng, thậm chí còn không thèm nói lý của cô... tất cả những điều này đều thuộc về anh, anh lại cảm thấy thỏa mãn không thôi.

"Gặp mặt thì được nhưng không được phép có hành động gì quá giới hạn."

Cuối cùng Lục Đình Kiêu cũng chỉ đành nghiêm túc ra điều kiện.

Rõ ràng là ám chỉ việc ngày đó cô leo lên giường với Trang Khả Nhi...

"Ừm ừm ừm, anh yên tâm đi, chắc chắn không đâu!

Thật ra lúc con gái thân thiết với nhau thì những chuyện đó bình thường lắm, anh đừng lo lắng vậy, em cũng đâu có thích nữ đâu!"

Ninh Tịch đáp.

Lục Đình Kiêu không nói gì, chỉ nhìn cô một cái, rõ ràng là đang duy trì thái độ hoài nghi với việc này.

Nhìn thấy vẻ mặt này của Lục Đình Kiêu, Ninh Tịch nheo hai mắt lại, khẽ dùng sức đẩy anh xuống ghế salon, thấp giọng nói: "Chẳng nhẽ em thích nam hay nữ mà anh còn không rõ ư?"

Lục Đình Kiêu giữ gáy cô lại, ra sức hôn lên môi cô...

"Cần phải rõ ràng hơn chút nữa..."

...

Ngày hôm sau.

Ninh Tịch ôm nguyên tắc thà đến sớm chứ tuyệt đối không đến muộn, trước 20 phút đã có mặt ở chỗ hẹn.

Lúc cô vừa tới nơi thì nhận được điện thoại của Trang Khả Nhi.

Bên đầu kia điện thoại, giọng điệu của Trang Khả Nhi tỏ ra nôn nóng: "Tiểu Tịch, cậu đã tới chưa?"

"Ừ, vừa tới xong."

Ninh Tịch trả lời.

"Mình xin lỗi, Tiểu Tịch, phía trước hình như có tai nạn, đường đang tắc quá, chắc là mình sẽ đến muộn rồi, ngại quá..."

"Không sao đâu, mình đi dạo loanh quanh một lát đợi cậu, cậu đừng có nóng vội quá, đi đường chậm một chút, an toàn quan trọng hơn, biết chưa?"

"Ừm ừm, ok!"

...

Sau khi cúp điện thoại, Ninh Tịch liền đi dạo một vòng trong khu trung tâm thương mại.

Nơi đây là trung tâm xa hoa bậc nhất Đế Đô, là nơi mà các nhãn hiệu xa xỉ tập trung, dường như tất cả các nhãn hiệu mà bạn có thể nghĩ tới đều có ở trong này.Ngược lại, những nhãn hiệu có thể xuất hiện ở đây thì tuyệt đối đều là có thực lực và nổi tiếng.

Đang tùy ý đi dạo thì ánh mắt cô đảo qua một cửa hàng có phong cách truyền thống Trung Hoa rất thú vị.

Ninh Tịch đứng trước cửa hàng, không nhịn được dừng bước lại, đây là... cửa hàng mà History mới mở.

Nhìn biển hiệu của History, Ninh Tịch có chút cảm khái...

Tuy rằng Studio của cô đã bắt đầu có lợi nhuận nhưng chủ yếu vẫn là do tư nhân đặt hàng, chẳng hề có lấy cửa hàng nào cả.

Ôm mục đích học tập và khảo sát thị trường, Ninh Tịch bước vào cửa hàng.

"Hoan nghênh đến với History!"

Giọng nói ngọt ngào của nhân viên vang lên.

"Thưa cô, cô muốn mua kiểu dáng gì ạ?"

Có nhân viên bước tới hỏi han.

Ninh Tịch đẩy kính râm trên mặt: "Chỉ tùy ý xem thôi, không cần quan tâm đến tôi!"

"Vâng ạ, nếu cô cần gì thì cứ nói với tôi ạ."

"Ừ."

Dù sao chỗ này cũng là "tấc đất tấc vàng" nên vì cửa hàng này History chắc đã bỏ không ít tiền.

Không những thế, để phối hợp với phong cách của trang phục mà cửa hàng cũng trang hoàng theo kiểu truyền thống Trung Quốc ví dụ như bình phong, ghế gỗ lim, tràng kỉ bằng cây mây, các loại bình hoa cổ... vô cùng xa hoa xa xỉ, khiến người ta có cảm giác như vừa xuyên không vậy...HẾT CHƯƠNG 882
 
[ Tập 5 ] Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
Chương 883 & 884


CHƯƠNG 883 : ĐỀU GÓI HẾT LẠI CHO TÔIĐương nhiên, trừ những thứ đó ra thì quan trọng nhất vẫn là xem quần áo...

Mãi mà Trang Khả Nhi vẫn chưa tới, lại thêm việc Ninh Tịch nghiên cứu quá chú tâm nên nhất thời không để ý đến thời gian.

Thấy Ninh Tịch xem lâu như vậy mà vẫn không có ý mua, nhân viên cửa hàng liền không vui, đánh giá cách ăn mặc của Ninh Tịch xong thì sắc mặt lại càng thêm khó coi: "Thưa cô, hôm nay là cuối tuần, lại là giờ cao điểm nên khách khá đông, nếu cô không có ý mua thì xin hãy tới cửa hàng khác, đừng cản trở chúng tôi kinh doanh ạ!"

Ninh Tịch đang muốn trả lời thì ánh mắt nhân viên cửa hàng đột nhiên lướt qua cô, nhiệt tình đi về phía cửa ra vào: "Cô Ứng, cô Kim, mời vào!

Hai vị tới thật đúng lúc, vừa hay hôm nay có mẫu mới về, chắc chắn hai người sẽ thích đấy ạ!"

Ninh Tịch vô thức quay người ra sau liền thấy hai cô bạn thân của Ninh Tuyết Lạc là Ứng Phương Lâm và Kim Huyên Huyên.

Vì nhân viên cửa hàng biết hai người này là chị em tốt với bà chủ, lại là những thiên kim hàng thật giá thật rất hay mua sắm nên thái độ vô cùng nhiệt tình.

Ứng Phương Lâm liếc thấy Ninh Tịch trong tiệm thì liền làm ra vẻ mặt như trông thấy ruồi: "Tiểu Trần, sao cái loại người gì mà các cô cũng tiếp đón vậy..."

"Vừa rồi làm sao vậy?"

Kim Huyên Huyên hỏi.

Nhân viên nhìn thoáng qua phía Ninh Tịch: "Hai vị biết cô ta sao?

Vị khách này xem đã lâu mà vẫn không mua, hơn nữa còn mặc đồ của Tắc Linh nên tôi nghi ngờ cô ta cố ý tới để kiếm chuyện, nên kêu cô ta đi nơi khác..."

Ninh Tịch nghe vậy thì cảm thấy buồn cười, chẳng nhẽ cô mặc đồ Channel thì không thể vào cửa hàng của Hermes được hả?

Có điều việc này cũng tiết lộ cho cô một tin tức...

Xem ra nội bộ History rất chú ý đến Tắc Linh, thậm chí còn canh phòng rất nghiêm ngặt, nếu không thì chỉ một nhân viên sao có thể ôm địch ý với Tắc Linh như thế được, thậm chí chỉ liếc qua thôi đã nhận ra được quần áo trên người cô là từ Tắc Linh mà ra.

Ứng Phương Lâm khoanh hay tay trước ngực, vẻ mặt đầy trào phúng: "Ha, không mua được hàng cao cấp liền mua đồ giả, đây chẳng phải là đến để kiếm chuyện thì là gì!"

Kim Huyên Huyên như chợt nhớ ra điều gì, liền khoa trương nói: "Ôi, Ninh Tịch, thẻ đen của cô đâu?"

"Đúng vậy, lần trước không phải thấy cô quẹt siêu lắm mà?

Sao bây giờ không lấy ra quẹt tiếp đi?

Sao nào?

Bị đá rồi ư?"

"Đang nói gì thế?

Ồ, Ninh Tịch cũng ở đây..."

Ninh Tuyết Lạc bước từ ngoài cửa vào.

"Đại tiểu thư!"

Nhóm nhân viên trong cửa hàng thấy Ninh Tuyết Lạc thì liền lên tiếng chào hỏi.

Ứng Phương Lâm đi tới, thân mật khoác tay Ninh Tuyết Lạc: "Tuyết Lạc, cậu tới rồi!

Con nhỏ này đúng là cứ ám cậu mãi, còn không biết xấu hổ mà chạy tới đây làm bẩn cửa hàng của cậu nữa..."

Ninh Tuyết Lạc ôn hòa mở miệng nói: "Phương Lâm, đừng nói như vậy, người tới là khách, tôn chỉ phục vụ của chúng mình là "khách hàng là thượng đế" mà."

"Cái này cũng còn xem là loại nào, cậu là kinh doanh mặt hàng cao cấp mà, nếu như bị cái loại người không đứng đắn như cô ta mua chẳng phải sẽ hủy hoại danh tiếng của cậu sao.."

...

Lúc này, sau lưng đột nhiên có giọng nói truyền tới: "Cái này, cái này, cái này...

Tất cả những thứ này, gói hết lại cho tôi."

Giọng nói hơi quen thuộc, Ninh Tịch vô thức ngẩng đầu trông sang thì thấy Trang Khả Nhi đang lạnh lùng đứng đó, chỉ vào một loạt quần áo nói với nhân viên của cửa hàng.

"Được ạ được ạ, để tôi gói lại ạ!

Tất cả những món đồ này đúng không ạ?"

Nhân viên cửa hàng không ngờ mình còn chưa kịp mở miệng ra nói chữ nào mà đã có được đơn hàng lớn như thế, nên là rất kích động.

"Ừ, toàn bộ."

"Cô Trang..."

Ninh Tuyết Lạc nhìn thấy người tới thì đôi mắt liền sáng lên, bỏ qua Ninh Tịch, chủ động đi tới gần Trang Khả Nhi: "Không ngờ cô Trang cũng thích quần áo của History, thật là vinh hạnh."

HẾT CHƯƠNG 883------------------------------------------------------------------------------CHƯƠNG 884 : ỪM, TẶNG CẬU ~"Cô là ai?"

Trang Khả Nhi ngạo mạn nhìn người đột nhiên chạy tới bắt chuyện với mình.

"Thưa cô, vị này chính là bà chủ của chúng tôi đấy ạ!"

Nhân viên cửa hàng bên cạnh vội vàng giới thiệu.

"Cô Trang, tôi họ Ninh, đây là danh thiếp của tôi."

Ninh Tuyết Lạc đưa một tờ danh thiếp ra rồi liếc mắt nhân viên đứng bên cạnh nói: "Cô Trang, chỗ quần áo này tôi xin tặng miễn phí ạ."

Trang Khả Nhi nghe vậy thì cau mày: "Ý của bà chủ đây là gì?"

Ninh Tuyết Lạc cười nói: "Cô Trang thích quần áo của History chính là vinh hạnh của chúng tôi, chỗ quần áo này xem như là chút lòng thành của tôi!

Việc những bộ quần áo này đến tay những người thích hợp mới là việc khiến tôi hài lòng nhất!"

Lúc này, Ứng Phương Lâm và Kim Huyên Huyên lại đang nhỏ giọng thì thầm bên cạnh: "Cô Trang... cô Trang nào cơ?

Nhiều quần áo như thế, cộng lại cũng phải đến mười vạn ấy chứ, Ninh Tuyết Lạc tặng không cô ta thật ư?"

"Họ Trang...

Không phải là vị thiên kim nhà họ Trang nổi danh khắp Đế Đô đó chứ?"

Kim Huyên Huyên nghĩ nghĩ rồi liền chớp thời cơ bước lên nói: "Cô Trang, cũng khó trách cô lại thích quần áo của History, khí chất của cô khá cổ điển, mặc đồ này đúng là quá hợp rồi còn gì!"

Nghĩ đến việc có cơ hội quen biết với thiên kim của thế gia đẳng cấp nhất Đế Đô, Ứng Phương Lâm cũng không chịu yếu thế: "Đúng vậy đấy, bộ màu xanh da trời này chắc chắn sẽ rất hợp với cô."

"Trong tiệm còn có vài style khác nữa, cô Trang thử một chút xem sao?"

...

Lúc này, Ninh Tịch đã hoàn toàn bị mấy người kia ném ra sau lưng, thấy Trang Khả Nhi mua quần áo, cô cũng không tiện rời đi trước, đành ngồi xuống ghế salon đợi Trang Khả Nhi mua xong rồi sẽ đi cùng nhau...

Lúc này, nhân viên tiếp đón Ninh Tịch vừa rồi thấy Ninh Tịch còn ngồi đó không chịu đi, lại nghĩ đến lúc nãy mình mải cãi cọ với Ninh Tịch nên mới bị người khác cướp mất đơn hàng của Trang Khả Nhi, đã tức lại càng tức hơn.

Nhưng mà khách quý lại đang ở đây, cô ta cũng không thể ồn ào đuổi người được thế nên chỉ có thể lườm Ninh Tịch với ánh mắt khinh thường.

Ninh Tịch thì không chút để ý ngồi im ở đó, ngước mắt nhìn về phía Trang Khả Nhi, trông khá giống hình ảnh một chàng trai đợi bạn gái mình mua quần áo vậy.

...

Sau một lúc khá lâu thì Trang Khả Nhi cũng mua xong quần áo rồi.

"Cô Trang, quần áo của cô đã đóng gói xong rồi ạ."

Nhân viên cửa hàng sắp xếp lại từng túi lớn túi nhỏ.

"Được rồi."

Trang Khả Nhi gật đầu.

Ninh Tuyết Lạc nhìn đống quần áo kia thì thân thiết mở miệng: "Hình như hơi nặng, cô Trang hay là để lát nữa tôi bảo người mang tới nhà cho cô nhé."

"Không cần."

Trang Khả Nhi từ chối thẳng thừng: "Mặt khác, cảm ơn ý tốt của bà chủ, nhưng không có công thì không dám hưởng lộc, không cần phải miễn phí đâu."

Ninh Tuyết Lạc vốn chỉ muốn kết giao với Trang Khả Nhi, vừa rồi lúc trò chuyện đã đạt được mục đích rồi, cô ta cũng biết rằng với tính cách của Trang Khả Nhi thì sẽ không dễ gì nhận quà của người khác vì thế cũng không ép buộc nữa mà bảo nhân viên giảm giá: "Hoan nghênh cô Trang lần sau lại tới, nếu có mẫu mới tôi nhất định sẽ bảo nhân viên giữ lại cho cô!"

Ninh Tuyết Lạc đang chuẩn bị đưa người ra khỏi cửa thì lại thấy Trang Khả Nhi không đi ra ngoài mà lại đi về phía sau lưng cô ta.

"Tiểu Tịch!"

"Mua xong rồi à?"

Ninh Tịch ngẩng đầu, mỉm cười hỏi.

Trang Khả Nhi gật đầu liên tục, sau đó lại đột nhiên nhét một đống túi lớn túi nhỏ trong tay cho Ninh Tịch: "Tặng cậu!"

"Hửm?"

Ninh Tịch thấy thế liền sửng sốt: "Tặng mình?"

Trang Khả Nhi có vẻ ngại ngùng mím môi lại, ánh mắt lấp lánh hệt như một đứa trẻ chờ mong được khen: "Ừm, tặng cho cậu!

Không phải là cậu thích nhãn hiệu này sao?"

HẾT CHƯƠNG 884
 
[ Tập 5 ] Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
Chương 885 & 886


CHƯƠNG 885 : YÊU AI YÊU CẢ ĐƯỜNG ĐI LỐI VỀLúc Trang Khả Nhi ở ngoài đã thấy hết tình hình qua cửa kính thủy tinh, vì thế liền không nhịn được mà mua hết chỗ quần áo này, muốn tặng cho Ninh Tịch...

Ninh Tịch nhìn dáng vẻ muốn cô vui vẻ, muốn cho cô một chỗ dựa của Trang Khả Nhi thì trái tim cô mềm nhũn...

Sao lại có thể đáng yêu đến mức này...

Mà lúc này, Ứng Phương Lâm, Kim Huyên Huyên và cả mấy nhân viên trong cửa hàng suýt nữa thì trợn tròn mắt.

Ai cũng không ngờ được rằng vị khách khiến cả bà chủ cũng phải đối đãi khách sáo như thế mà lại quen cái người không mua nổi quần áo kia, hơn nữa... có vẻ như quan hệ giữa hai người này còn rất thân mật nữa...

Khó xử nhất là vừa rồi bọn họ còn cho rằng cô Trang đây thích quần áo của tiệm bọn họ nên mới ra sức khen cô ấy có mắt nhìn, kết quả là người ta chẳng phải yêu thích gì quần áo của họ mà chẳng qua chỉ là để tặng cho người khác?

Có điều, người kinh hãi hơn ai hết lại chính là Ninh Tuyết Lạc.

Ninh Tịch, con nhỏ này từ lúc nào mà lại có quen biết với Trang Khả Nhi?

Sau khi biết được thân thế của Trang Linh Ngọc, cô ta đã nghĩ ra mọi cách để móc nối quan hệ với nhà họ Trang, vốn cho rằng Trang Khả Nhi cùng tuổi thì dễ ra tay hơn, ai dè là thân phận hai bên chênh lệch quá lớn, muốn tìm cơ hội kết giao cũng khó.

Hôm nay vất vả lắm Trang Khả Nhi mới chủ động đến trước mặt cô ta, đây không khác gì là cơ hội tốt trên trời rơi xuống, ai ngờ chỉ trong giây lát đã biến thành cái tát như trời giáng, tát thẳng lên mặt cô ta ...

"Tiểu Tịch... sao thế?"

Nội tâm của Trang Khả Nhi rất mẫn cảm, dường như đã nhận ra điều gì đó, bèn bất an mở miệng: "Mình... mình nghĩ sai rồi sao?

Cậu không thích nhãn hiệu này?"

Ninh Tịch không muốn lừa dối cô bé đáng yêu này bèn gật đầu mở miệng: "Ừ, quả thật là không thích."

Ninh Tuyết Lạc nghe thấy câu này tí thì nghiến nát răng!

Chết tiệt, con nhỏ đê tiện này là cố ý mà!

Cố ý bôi nhọ History trước mặt Trang Khả Nhi như thế!

Đúng là chết cũng không chịu hối cải, không thích mà còn lon ton chạy tới đây!

Nếu như Ninh Tịch nói uyển chuyển một chút thì cô ta đã có thể thuận thế nói hùa theo, mượn cơ hội này kết thân với Trang Khả Nhi, đến lúc đó có cho Ninh Tịch mấy bộ đồ cũng không thành vấn đề.

Kết quả, con nhỏ Ninh Tịch lại nói thẳng ra như thế...

Hừ, nghĩ thế mà đã đả kích tao, mày không biết là từ chối thẳng như thế cũng chẳng khác gì tát thẳng vào mặt Trang Khả Nhi sao?

Một cô tiểu thư mắt cao hơn đầu như Trang Khả Nhi cho dù có thân thiết đến mấy cũng chẳng thể tha thứ cho hành động vô lễ của mày được.

"Ồ, vậy ư... mình còn tưởng là cậu thích..."

Đôi mắt của Trang Khả Nhi liền ảm đạm đi.

Ninh Tịch đưa mắt nhìn cô gái rõ ràng là đang có vẻ rầu rĩ kia, trong mắt tràn đầy yêu thích bèn chậm rãi nói: "Vốn là không thích, có điều..."

"Có điều...

điều gì?"

Vẻ mặt Trang Khả Nhi đầy lo lắng.

Ninh Tịch cầm lấy số túi ở một tay của Trang Khả Nhi, sau đó tự nhiên dắt lấy tay cô ấy, nở nụ cười vô cùng yêu chiều: "Có điều, yêu ai yêu cả đường đi lối về."

HẾT CHƯƠNG 885------------------------------------------------------------------------CHƯƠNG 886 : NÂNG NIU TRONG LÒNG BÀN TAYKhi cái câu nói "yêu ai yêu cả đường đi lối về" vừa dứt, trái tim Trang Khả Nhi như được bao bọc trong nước biển ấm áp, tất cả những căng thẳng bất an đều biến mất, giống như được vỗ về bởi một bàn tay dịu dàng, nhẹ nhàng xoa đầu an ủi...

Từ nhỏ đến lớn, cha cô luôn dùng cách giáo dục của quân sự để dạy dỗ cô và em trai, mẹ cô cũng yêu cầu rất nghiêm khắc đối với cô, từ trước tới giờ cô chưa từng có cảm giác được người khác nâng niu yêu chiều như thế này...

Trang Khả Nhi nhìn bàn tay đang được Ninh Tịch nắm lấy của mình rồi cố gắng cảm nhận độ ấm và sự mềm mại qua lòng bàn tay, bỗng nhiên, Trang Khả Nhi quăng luôn mấy cái túi quần áo trên tay còn lại lên trên ghế, rồi cũng đem số túi trong tay Ninh Tịch quăng quá đó, đưa tay vòng lấy cánh tay Ninh Tịch, vui vẻ nói: "Nếu đã không thích thì thôi không cần nữa, bọn mình tới chỗ nào cậu thích đi dạo đi!"

Trang Khả Nhi vừa nói vừa hân hoan kéo Ninh Tịch rời khỏi tiệm.

"Bà chủ... chuyện này..."

Lúc này, rốt cuộc cũng có một nhân viên cửa hàng phản ứng lại, khó xử nhìn đống quần áo.

Ninh Tuyết Lạc cố nén lại cảm xúc đang cuộn trào trong lòng, bình ổn tâm trạng: "Chuyển lại hết số tiền mà cô Trang vừa mới thanh toán đi."

Nhân viên gật đầu lia lịa: "Vâng."

Ứng Phương Lâm nhìn về phía Ninh Tịch và Trang Khả Nhi rời đi mà không khỏi kinh ngạc: "Tuyết Lạc, chuyện này rốt cuộc là thế nào?

Sao Trang Khả Nhi lại đối xử với con nhà quê kia tốt thế?"

Kim Huyên Huyên bĩu môi: "Ai biết con khốn đó lại giở trò gì..."

Ứng Phương Lâm hừ lạnh một tiếng: "Hừ, Trang gia là gia đình thế nào, cô ta nghĩ cô ta với tới được chắc, nếu như để hai vị kia của Trang Khả Nhi biết được có kẻ dám dạy hư con gái nhà họ, xem cô ta còn sung sướng được nữa không!"

Nghe thấy lời này, con ngươi Ninh Tuyết Lạc bỗng sáng lên, nếu lên một kế hoạch đang hoàng nói không chừng còn có thể nhân cơ hội này mà diệt trừ tận gốc được tất cả hậu hoạn cũng nên.

Bằng không, nếu thật sự để Ninh Tịch móc nối được quan hệ với Trang gia, vậy thì sẽ rất khó giải quyết...

Trang Khả Nhi đang vui vẻ đi dạo phố với Ninh Tịch thì điện thoại vang lên.

Một tin nhắn mới từ ngân hàng, hiển thị số tiền ban nãy cô thanh toán ở History đã được trả nguyên về.

"Sao thế?"

"Không có gì, là cửa hàng ban nãy trả lại tiền mua quần áo cho mình..."

Tâm tư của Ninh Tuyết Lạc, Trang Khả Nhi đương nhiên biết, kiểu người này cô gặp quá nhiều rồi cũng chẳng để bận tâm gì, chỉ là, có chuyện vẫn khiến cô có chút để ý...

Không biết Trang Khả Nhi nghĩ tới điều gì, cô nhìn Ninh Tịch, ngờ vực hỏi: "Tiểu Tịch, có phải cậu có hiềm khích gì với mấy người ban nãy không?

Có cần mình giúp không?"

Thấy ánh mắt quan tâm ân cần của Trang Khả Nhi, Ninh Tịch bỗng cảm thấy ấm áp trong lòng, "Không sao, chỉ là mấy người không đâu thôi ấy mà."

"Nếu có chuyện gì cần, nhất định phải nói với mình đấy nhé!"

"Ừ!"

"Phải rồi, Tiểu Tịch à, bộ quần áo cậu đang mặc trông đẹp quá, là của hãng nào thế?

Vừa nãy mình có nghe thấy họ nói là Linh cái gì đó?

Cậu thích hãng quần áo này à?"

Mắt Trang Khả Nhi sáng long lanh, trưng ra vẻ mặt muốn mua hết về tặng Ninh Tịch.

Ninh Tịch khẽ cười: "Là Tắc Linh, có cùng phong cách gần giống với History, nên cũng xem là có quan hệ cạnh tranh, có điều, hãng này vừa mới mở, vẫn chưa có sức ảnh hưởng như History bây giờ."

HẾT CHƯƠNG 886
 
[ Tập 5 ] Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
Chương 887 & 888


CHƯƠNG 887 : MUỐN CHƠI KHÔNG ?"

Thế thì có sao, thích mới là quan trọng nhất!

Bọn mình đi mua đi!"

Trang Khả Nhi lập tức vui vẻ nói.

"Không cần mua đâu."

Ninh Tịch mở lời.

"Hả?

Tại sao?

Thật ra cậu không cần phải đặt nặng vấn đề thế đâu, chuyện cậu cứu ông nội mình, mình với người nhà rất biết ơn cậu, nhưng nếu đưa tiền cho cậu thì cảm giác không tôn trọng nhau quá, nên mình chỉ muốn cố gắng hết sức giúp cậu những việc mà mình có thể thôi..."

Ninh Tịch nhìn cô với ánh mắt ôn hòa: "Mình hiểu ý của cậu mà, mình cũng nói rồi, chỉ là tiện tay thì giúp đỡ thôi, cậu không cần phải để tâm đâu, nếu cậu cứ coi mình là ân nhân thì mình cảm thấy áp lực lắm đấy, thực ra vì lúc ở chung với cậu mình thấy rất vui, nói chuyện cũng hợp nên mới muốn kết bạn với cậu thôi."

"Mình cũng thế, mình cũng thế!"

Trang Khả Nhi gật đầu lia lịa: "Thế nên, cậu cứ xem như đây là quà một người bạn tặng cậu đi!"

Ninh Tịch bật cười: "Thật sự không cần đâu, Tắc Linh là thương hiệu của mình."

"A!

Thật hả?"

Trang Khả Nhi kinh ngạc.

...

Ninh Tịch vừa đi dạo phố vừa nói chuyện với Trang Khả Nhi, nói mãi cũng không hết chuyện.

Cứ thế bất giác đã tờ mờ tối, hai người tìm một nơi nghỉ chân ăn cơm.

Trang Khả Nhi nghe Ninh Tịch kể về những chuyện thú vị của cô trước đây khi ở nước ngoài và cơ duyên sáng lập lên Tắc Linh, ánh mắt đầy vẻ trông mong: "Tiểu Tịch, thật ngưỡng mộ cậu quá, sống sao mà thoải mái phóng khoáng, đặc sắc thế, đã vậy còn gặp bao chuyện thú vị nữa chứ, có người mình thích, lại có ước mơ và mục tiêu cần nỗ lực, ngày nào cũng sống tràn đầy nhiệt huyết..."

Ninh Tịch không ngờ có ngày mình lại được người khác ngưỡng mộ đến thế: "Nói tới ngưỡng mộ thì cậu mới là người khiến tất cả mọi người ngưỡng mộ mới đúng chứ?"

Hiện tại, tuy cô đã từng bước đi về phía ánh sáng chói lóa nhưng sau lưng cũng từng là một vùng toàn tăm tối và tuyệt vọng.

Trang Khả Nhi cười khổ: "Phải, mình thì cái gì cũng có, muốn gì cũng dễ dàng có được, nhưng từ bé đến lớn tất cả mọi chuyện đều là làm theo nguyên vọng của mọi người trong nhà... mình căn bản không hề biết bản thân muốn gì, cũng không có gì đặc biệt muốn làm cả, trước khi làm bất cứ chuyện gì đều phải vứt bỏ tâm tư của cá nhân, lấy vinh dự của gia tộc làm tiền đề, như vậy... chẳng lẽ không phải bi ai sao?"

"Ai cũng có phiền não riêng của mình, kể cả người giàu trên thế giới này cũng vậy, có ở trong chăn mới biết chăn có rận!"

Ninh Tịch vừa nói vừa bất giác nhớ tới Trang Vinh Quang.

Cô bỗng phát hiện, Trang Khả Nhi và Trang Vinh Quang hoàn toàn là hai người ở hai thái cực khác nhau, Trang Khả Nhi là người hoàn toàn nghe theo sự sắp xếp của gia đình, được nuôi dưỡng thành cô chiêu hoàn mỹ nhất của gia tộc, còn Trang Vinh Quang lại phản kháng tới cùng, lật đổ hoàn toàn sự kì vọng của gia tộc, trở thành một kẻ tùy tiện, phóng túng...

...

Ăn cơm xong, Ninh Tịch đưa Trang Khả Nhi tới trung tâm trò chơi.

Không thể tưởng tượng được, từ bé đến giờ đây là lần đầu tiên Trang Khả Nhi tới trung tâm trò chơi, cô bé nhìn cái gì trông cũng mới mẻ vô cùng.

"Ông xã, Em muốn con thỏ tai dài kia!"

"Ừ, đợi chút, để ông xã gắp cho em nhé!

Không phải chém gió chứ ông xã là cao thủ gắp thú bông đấy!"

"Ông xã giỏi quá!

Ông xã cố lên!"

...

"Bọn họ đang làm gì vậy?"

Trang Khả Nhi tò mò nhìn một loạt tủ kính bên cạnh.

Trong đó có các thể loại gấu bông đáng yêu, phía trước cái máy đó, một người đang nhét vài đồng xu vào trong lỗ, sau đó chuyên chú ấn cái nút đỏ phía trên.

"Gắp thú bông, một đồng một lần.

Muốn chơi không?"

Ninh Tịch hỏi.HẾT CHƯƠNG 887--------------------------------------------------------------------CHƯƠNG 888 : KĨ NĂNG THẢ THÍNH GÁI KHỞI ĐỘNG~"Nhưng mình không biết chơi..."

Trang Khả Nhi do dự.

"Không sao, cứ thử đi!"

Ninh Tịch nhét vài đồng vào trong, sau đó dạy Trang Khả Nhi thao tác.

"Ừm, được, Tiểu Tịch, cậu thích con nào?

Để mình gắp cho cậu!"

Trang Khả Nhi nóng lòng muốn thử xem sao.

Nhưng tiếc là Trang Khả Nhi không được may mắn lắm, nhét vào tới 10 đồng rồi ngay đến cái lông cũng không tóm được, mặt xị ra như sắp khóc đến nơi.

"Ha ha ha, người đẹp à, cô gắp vậy không được đâu, gắp thú bông cũng phải có kĩ thuật cả đấy, cô mà cứ vậy thì chỉ có cúng tiền cho người ta thôi biết không hả?"

Bên cạnh có một chàng trai sau khi nhét tiền vào ba lần thì gắp được một con búp bê, dương dương tự đắc nói.

Trông thấy Ninh Tịch và Trang Khả Nhi đều là đại mỹ nữ khó gặp, mắt như sắp dính lên người họ luôn, bạn gái còn ở bên cạnh mà cũng dám bắt chuyện với hai người họ: "Thế nào, có cần tôi giúp không?"

"Tên háo sắc này!

Vừa nhìn thấy gái đẹp một cái là không đi nổi nữa có đúng không!

Bà đây chưa chết đâu đấy nhé!"

"Ái ái ái, anh chỉ muốn giúp người ta thôi mà!"

...

Phía bên này ồn ào quá khiến cho mấy cậu trai FA rục rịch tụ tới, dù sao những người tới đây hầu hết đều là các cặp đôi, hoặc chỉ có đám con trai muốn kết bạn, chứ hiếm khi thấy con gái như Ninh Tịch với Trang Khả nhi tới mấy chỗ như này, huống hồ cả hai còn đều là gái xinh nữa chứ.

"Người đẹp, muốn lấy con nào?

Để anh giúp em nhé!"

"Biến đi mày!

Đồ tay thúi!"

"Chị gái xinh đẹp ơi, để em gắp cho!

Em lợi hại lắm đấy, đảm bảo chỉ trong ba lần, không!

Hai lần thôi là có thể gắp được cho các chị rồi!"

...

Thất bại lần thứ 18, Trang Khả Nhi đã nản lắm rồi, từ nhỏ cô đã được khen là thông minh tài giỏi, không ngờ lại gặp phải khó khăn khi chơi trò này, đã thế vừa rồi cô còn nói sẽ gắp tặng Ninh Tịch nữa chứ, đúng là tổn thương lòng tự trọng quá mà!

Thêm việc mấy tên con trai này lại cứ líu ríu lấy lòng, khiến tâm trạng của cô càng tệ.

Ninh Tịch nhìn mấy người trông rõ ràng không lớn tuổi lắm nên nghĩ chắc toàn hoc sinh, mấy thằng oắt lông còn chưa mọc hết đã chạy đi tán gái, cô không nhanh không chậm nhét 12 đồng vào: "Để mình."

"Ừm."

Trang Khả Nhi hụt hẫng gật đầu, nhường chỗ cho Ninh Tịch.

"Cậu chỉ đi, mình gắp cho."

Ninh Tịch nói với Trang Khả Nhi.

"Mình... mình muốn gắp con thỏ kia để tặng cậu, nhưng mãi không gắp được!"

Trang Khả Nhi thở phì phì.

"Ok."

Ninh Tịch liếc nhìn vào trong tủ kính, sau đó ấn "bụp" xuống một cái.

"Haiz, người đẹp à, em ấn vậy không được đâu, gắp thú bông cũng phải có kĩ thuật đấy em biết không?

Vị trí của con thỏ đó nhìn đã thấy khó bắt, lại còn gần lỗ ra..."

"Ban nãy chị ấn nhanh quá!

Cái này phải tìm thời cơ thích hợp cơ, không được ấn loạn đâu!"

...

Mọi người cứ nói ầm ỹ bên tai mãi khiến Ninh Tịch khó chịu, cô quay lại lườm mấy cậu thiếu niên kia: "Im miệng, ồn chết đi được!

Bài tập về nhà ít quá hả?

Muộn thế này rồi còn chưa về đi!"

"Ôi...

Chị gái xinh đẹp này dữ quá!"

"Nhưng cảm thấy thích ghê!"

"AAA!

Chị xinh đẹp, chị gắp được rồi, gắp được rồi kìa!"

Lúc này, bỗng có một người gào lên.

Trang Khả Nhi tỏ ra vui mừng vô cùng: "Tiểu Tịch, cậu gắp được thật rồi kìa!"

Ninh Tịch dửng dưng móc con thỏ kia ra, nhét vào lòng Trang Khả Nhi, sau đó lại gắp tiếp...

Tiếp tới nào là heo con, gà vàng, dê trắng, rồi hổ con...

Ninh Tịch dùng 12 đồng bắt đúng được 12 con giáp!

Phía sau, mấy chàng thanh niên ban nãy còn ồn ào gào thét lúc này thấy Trang Khả Nhi đang ôm đầy thú bông bằng vải nhung trong lòng, sắp ôm không nổi nữa thì kinh ngạc đến nỗi tròng mắt rớt cả ra...HẾT CHƯƠNG 888
 
[ Tập 5 ] Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
Chương 889 & 890


CHƯƠNG 889 : MUỐN THẤY TIỂU TỊCH MẶC ĐỒ NAM"Đệch!!!

Choáng bà chị này quá rồi đấy!

Đây là cái xác suất gì thế!"

"Đại thần!

Xin nhận của em một lạy!

Có thể dạy em xem làm thế nào để gắp chuẩn thế được không?"

"Em cũng muốn học, em cũng muốn học!

Học được chiêu này đi tán gái là quá xá luôn rồi!"

...

"Về làm bài tập của mấy đứa đi được không?

Lông còn chưa mọc hết còn học đòi tán gái!"

Ninh Tịch cầm giúp Trang Khả Nhi mấy con thú bông, sau đó khoác tay cô ấy đi thẳng.

Ánh mắt Trang Khả Nhi nhìn Ninh Tịch tràn đầy sùng bái.

Phía sau, vài cậu thanh niên còn vẫn còn đang bĩu môi nói: "Bọn này lông chưa mọc hết thì đã sao?

Một cô gái như chị lại sát gái thế thì có ổn không hả?"

"Còn cho đàn ông đường sống không thế!"

...

Sau khi ra khỏi trung tâm trò chơi, Trang Khả Nhi thỏa mãn xách một túi đầy thú bông mà Ninh Tịch gắp cho cô, vui đến nỗi đỏ bừng cả mặt.

"Tiểu Tịch, hôm nay mình thật sự vui lắm!"

"Mình cũng vậy."

"Lần sau bọn mình có thể ra ngoài chơi tiếp không?"

Trang Khả Nhi mong ngóng hỏi.

"Tất nhiên là được rồi."

"Thật tốt quá!"

Trang Khả Nhi vui mừng không thôi.

Hai người đi dọc theo đường cái, Trang Khả Nhi cứ len lén nhìn Ninh Tịch.

"Sao thế?"

Ninh Tịch hỏi.

Trang Khả Nhi vội lắc đầu nhưng mặt thì ngày càng đỏ, cũng không biết đang nghĩ tới cái gì.

Ninh Tịch bật cười: "Có chuyện gì thì cậu cứ nói thẳng ra đi, bọn mình là bạn bè mà đúng không?"

"Mình..."

Trang Khả Nhi chần chừ mãi, cuối cùng đứng lại, lắp bắp nói: "Tiểu...

Tiểu Tịch... mình có một yêu cầu hơi quá đáng!"

"Cậu nói đi, chỉ cần mình có thể làm được."

Ninh Tịch nhìn cô, sảng khoái nói.

Đáy mắt Trang Khả Nhi hơi dao động, phản chiếu lại ánh trăng sáng trên trời, cô nhìn Ninh Tịch với ánh mắt vô cùng mong chờ: "Mình có thể gặp nam thần của mình một chút được không?"

"..."

Ninh Tịch nghe thấy vậy, lông mày khẽ nhướng lên, rõ ràng có chút giật mình.

Gặp nam thần?

Ý của Trang Khả Nhi là muốn thấy cô mặc đồ nam ấy hả?

Ớ...

Muốn cô mặc đồ nam cũng đâu phải là chuyện gì khó đâu...

Chỉ là, nếu không cẩn thận bị cái lọ giấm Lục Đình Kiêu kia biết được, cô lại phải tốn sức ba bò chín trâu mà hạ hỏa cho ổng mất.

Thấy Ninh Tịch mãi không mở lời, Trang Khả Nhi vội vàng xin lỗi: "Xin...

Xin lỗi!

Mình biết yêu cầu này của mình quá là mạo muội rồi!

Cậu cứ coi như mình chưa nói gì đi nhé!"

Ninh Tịch suy nghĩ một hồi, sau đó nhìn Trang Khả Nhi nói: "Có gì mạo muội đâu, tất nhiên là được rồi!

Hơn nữa, sau này cậu sẽ có rất nhiều cơ hội được thấy nam thần của cậu nữa đấy!"

Ninh Tịch nói như đùa.

"Gì... gì cơ?

Rất nhiều cơ hội sao?"

Trang Khả Nhi vẫn chưa hiểu ý cô lắm.

"Gần đây mình có nhận một bộ phim mới, là nữ giả nam."

Ninh Tịch đáp.

"A!

Thật vậy sao!"

Trang Khả Nhi vô cùng kích động, không thèm đoái hoài gì đến dáng vẻ thục nữ của mình nữa, hét ầm lền.

"Suỵt, đây là bí mật, không được nói cho ai biết đâu đấy."

"Ừ ừ, mình sẽ không nói cho ai hết!"

Trang Khả Nhi lập tức nói.

"Đợi tới lúc bấm máy, mình sẽ nói với đạo diễn cậu là bạn mình, để cậu vào thăm phim trường, chỉ cần không làm ảnh hưởng tới công tác quay phim, không để lộ cảnh quay thì chắc sẽ không có vấn đề gì đâu!"

Trang Khả Nhi kích động vô cùng: "Thật sao?

Tốt quá rồi!

Mình nhất định sẽ không làm ảnh hưởng, không tiết lộ!

Thật ra mình vẫn luôn tò mò không hiểu quay một bộ phim là như thế nào..."

Nhìn dáng vẻ vui mừng của Trang Khả Nhi, Ninh Tịch cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nếu sắp xếp như vậy, cũng không phải gặp riêng, như vậy chắc Đại ma vương sẽ không giận đâu nhỉ?

Ài, cô đây là vắt hết óc mới nghĩ ra rồi đấy...

HẾT CHƯƠNG 889 ---------------------------------------------------------------------CHƯƠNG 890 : LẠI BỊ ĐẠI MA VƯƠNG TÓM RỒI!"

Tiểu Tịch, cảm ơn!

Cảm ơn cậu!

Mình thật sự thích cậu quá quá quá quá đi mất!"

Trang Khả Nhi quay lại ôm chầm lấy cô.

Không có chuyện gì khiến con người ta vui hơn việc được một cô gái đáng yêu như vậy tặng cho một cái ôm cả, Ninh Tịch mỉm cười nói: "Mình cũng thích cậu!"

Lúc này, một ánh sáng xe ô tô rọi tới, sau đó một chiếc Maybach từ từ đỗ lại bên cạnh hai người.

Cửa xe mở ra, một đôi chân thon dài bước xuống...

Ngay sau đó, một thân ảnh lạnh lẽo bỗng xuất hiện trước mắt hai người.

Ninh Tịch trông thấy thế suýt chút nữa thì quỳ xuống luôn giữa đường.

Mẹ nó, đùa cô chắc!

Quá khứ lại lặp lại à!Tại sao!

Tại sao!

Tại sao lần nào làm chuyện xấu cũng bị Đại ma vương tóm được, mệt tim quá đi mất!

Ninh Tịch vội buông Trang Khả Nhi ra: "Lục Đình Kiêu...

Sao anh lại tới đây?"

Lục Đình Kiêu sầm mặt: "Đón em."

Ninh Tịch bỗng nhớ tới lời tối qua Lục Đình Kiêu nói với cô, gặp thì được nhưng không được phép vượt quá giới hạn...

Giờ thì hay rồi, lại tự vả vào mặt mình rồi.

"Mình vốn định tiễn cậu về nhà cơ..."

Trang Khả Nhi thấy Lục Đình Kiêu, rõ ràng có chút mất hứng.

Cô cảm thấy Lục Đình Kiêu chẳng xứng với Ninh Tịch chút nào, vừa lạnh lùng vừa cứng nhắc, cứ như hòn đá vậy, đã thế cả ngày chỉ biết trưng ra vẻ mặt dọa người, Tiểu Tịch thật đáng thương quá!

Chắc không phải Ninh Tịch bị cưỡng ép đấy chứ...

Trang Khả Nhi càng nghĩ càng lo, cô tránh Lục Đình Kiêu ra, kéo kéo Ninh Tịch sang một bên, nhỏ giọng nói: "Tiểu Tịch, cậu đừng sợ anh ta, nếu anh ta ức hiếp cậu, cậu phải nói cho mình biết, không được để bản thân miễn cưỡng hay chịu ấm ức đấy!

Tuy mình không có cách gì cả, nhưng mình có thể bảo ba mình và ông nội giúp!"

Ninh Tịch cảm kích nhìn Trang Khả Nhi, sau đó cô ngoảnh lại nhìn Đại ma vương, thấy anh đang trừng mắt nhìn cô và Trang Khả Nhi thì thầm to nhỏ, mặt đơ sợ phát khiếp.

Phụt, Trang Khả Nhi thấy anh như vậy bảo sao không nghi ngờ cô sẽ bị ức hiếp chứ...

Nhưng thật ra thì, từ đầu đến giờ anh đều dung túng và chiều cô đấy thôi, thậm chí còn đến mức mất hết cả nguyên tắc nữa.

"Khả Nhi, cảm ơn cậu nhưng cậu đừng lo, anh ấy sẽ không ức hiếp mình đâu.

Hơn nữa, mình rất yêu anh ấy, không tủi thân hay miễn cưỡng gì hết.

Là cam tâm tình nguyện."

Có vẻ như Lục Đình Kiêu nghe thấy những lời này rồi, bởi vì vẻ mặt đang khó chịu kia bỗng dại ra.

Đây là lần đầu tiên... lần đầu tiên anh nghe thấy chính miệng Ninh Tịch nói ra những lời này...

Cô nói, cô yêu anh...

Hạnh phúc đến thật bất ngờ...

Lúc đầu Trang Khả Nhi không thể hiểu nổi, cảm thấy Lục Đình Kiêu chẳng hợp với Ninh Tịch chút nào.

Nhưng vào lúc này, thấy vẻ mặt không thể nghiêm túc hơn của Ninh Tịch lúc nói chuyện với cô, và khi cô ấy nhìn phía Lục Đình Kiêu, sự ấm áp trong đáy mắt của cô ấy khiến cô tin hai người thật sự yêu nhau.

"Mình đi đây, lần sau lại ra ngoài chơi nhé, cậu nhớ lái xe chậm thôi đấy."

Ninh Tịch tạm biệt Trang Khả Nhi.

Trang Khả Nhi quyến luyến vẫy tay: "Ừm, được, ối..."

Đang nói dở, chiếc túi đựng gấu bông của Trang Khả Nhi bỗng bị rách, thú bông trong túi lăn hết xuống đất.

Ninh Tịch và Trang Khả Nhi vội cúi xuống nhặt.

Lục Đình Kiêu cúi người, nhặt lên một con thỏ: "Mấy cái này... là gì thế?"

Trang Khả Nhi ôm trong lòng một đống thú bông vừa nhặt lên, tỏ ra tự hào nói: "Là thú bông Ninh Tịch gắp cho tôi đấy!

Ninh Tịch lợi hại lắm, gắp liền tù tì được 12 con luôn!"

"Con này không được."

Lục Đình Kiêu nói rồi cầm luôn con thỏ kia không trả lại.

Trang Khả Nhi tức giận nhảy tanh tách lên: "Này!

Đó là của tôi!"

Lục Đình Kiêu thờ ơ miết chặt con thỏ: "Của tôi."

Ninh Tịch hắc tuyến đầy đầu, đỡ trán, Đại ma vương à, anh còn ấu trĩ hơn được nữa không...

HẾT CHƯƠNG 890
 
[ Tập 5 ] Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
Chương 891 & 892


CHƯƠNG 891 : NÓI LẠI ĐIDưới căn hộ.

"Vậy em lên trước đây ~ anh ngủ ngon nha~"

Ninh Tịch đang định mở cửa xe thì Lục Đình Kiêu đột nhiên vươn tay ra kéo cánh tay cô ngăn lại: "Nói lại đi."

"Hả?

Nói cái gì?"

Ninh Tịch mơ mơ hồ hồ nghiêng đầu nhìn anh.

"Cái câu em vừa mới nói với Trang Khả Nhi."

Lục Đình Kiêu nhìn cô chằm chằm, ánh mắt chăm chú tựa như đang có hai ngọn lửa cháy hừng hực.

"Em nói với Trang Khả Nhi cái gì?"

Ninh Tịch chớp mắt, cố làm ra vẻ không hiểu.

"Trang Khả Nhi bảo anh ức hiếp em, câu trả lời của em."

Lục Đình Kiêu vừa nói thì ngọn lửa trong mắt anh ngày càng mãnh liệt...

"À... cái này à..."

Ninh Tịch sờ cằm một cái ra vẻ đang cố nhớ lại, sau đó mở miệng nói: "Cảm ơn cậu nhưng cậu đừng lo, anh ấy sẽ không ức hiếp mình đâu..."

"Còn nữa."

"Không tủi thân hay miễn cưỡng...?"

"Còn nữa."

"Cam tâm tình nguyện?"

"..."

Chờ mãi vẫn không nghe được câu mà mình muốn, Lục Đình Kiêu mím chặt môi, rõ rành rành là tâm tình đang không tốt chút nào.

"Phụt..."

Rốt cuộc Ninh Tịch cũng không nhịn được mà bật cười.

Đúng là hiếm lắm mới thấy Lục Đình Kiêu đáng yêu như vậy...

Ninh Tịch mau chóng xích người lại gần, giọng nói đè thấp xuống như có ma lực cuốn lấy con người ta vào vực sâu, kề sát vào bên tai Lục Đình Kiêu nói: "Mình rất yêu Lục Đình Kiêu..."

Vừa dứt lời, Ninh Tịch lập tức hóa thân thành con cá chạch chuồn vội ra ngoài trước khi Lục Đình Kiêu kịp đảo khách thành chủ, vừa chạy cô vừa giảo hoạt vẫy tay: "Aiya, bí mật đó nha~"

Nhìn cái con người tung một bao "thính" xong lại bỏ của chạy lấy người kia, Lục Đình Kiêu khẽ rủa một tiếng, khóe mắt liếc về con thỏ bông xù lông bên cạnh, anh đưa tay ra nhéo nhéo lỗ tai của nó tựa như đang trừng phạt ai kia...
...

Trong mấy ngày kế tiếp, Ninh Tịch vẫn một mực chú ý tình hình của công ty SF, nhưng kết quả lại chỉ nhận được thông báo là người phụ trách vẫn chưa đi công tác về cho nên chỉ có thể tạm gác lại chuyện này.

Tin tốt là vai diễn mối tình đầu của Ninh Tịch trong phim 《Tuổi 18 của chúng ta》tuy chỉ xuất hiện có mấy phút thôi cơ mà lại khiến hình ảnh của cô hot hơn một chút.

Sau khi bộ phim kết thúc có rất nhiều người muốn biết diễn viên đóng vai mối tình đầu này là ai, kết quả tìm được theo danh sách diễn viên là Lương Bích Cầm.

Nhưng mà gương mặt đó hoàn toàn không có khả năng là Lương Bích Cầm!

Bởi vì có quá nhiều người yêu cầu tìm hiểu nên phía nhà sản xuất đã công bố câu trả lời trên weibo chính thức của bộ phim.

Bài đăng đó đồng thời cũng đăng lên một tấm hình chụp mối tình đầu trong phim 《Tuổi 18 của chúng ta》 cùng với một tấm hình của vai Mạnh Trường Ca trong 《Thiên Hạ》, hơn nữa còn tag thêm cả tên Ninh Tịch và Giang Mục Dã nữa.

Sau khi biết được diễn viên là ai thì tất cả đều sợ đến ngây người!

Mối tình đầu trong sáng như nắng mai với yêu phi hại nước Mạnh Trường Ca đều là một người!

Có lẽ vì Ninh Tịch đã bị người xem gắn liền với một hình ảnh diễm lệ và mạnh mẽ, cho nên khi cô đột nhiên xuất hiện dưới hình hài một nhân vật thuần khiết lại trong sáng như vậy thì mọi người đều không nhận ra, một số ít khán giả có hoài nghi nhưng đều không dám khẳng định thật sự là cô.

Từ một yêu phi nữ tướng có vẻ đẹp lộng lẫy nghiêng nước nghiêng thành, cho đến một thiếu nữ mười tám tuổi như một bông hoa trong sương sớm, khoảng cách chênh lệch đến thế nhưng khi cô diễn lại không có bất cứ một cảm giác gượng gạo nào, dường như vai diễn đó chính là bản thân của Ninh Tịch vậy.

Càng khiến cho các fan thêm kích động đó là, mối tình của Mạnh Trường Ca với Tôn Hoán Khanh vừa vặn có kết cục gần giống với bộ phim lần này, đều là kết cục sinh ly tử biệt buồn thảm khiến khán giả thổn thức khôn nguôi, đồng thời fan CP của Ninh Tịch và Giang Mục Dã đã đông lại càng đông hơn!

HẾT CHƯƠNG 891 ---------------------------------------------------------------------------CHƯƠNG 892 : THU HOẠCH NGOÀI Ý MUỐNSau khi Hàn Mạt Mạt biết Ninh Tịch với Giang Mục Dã có cảnh quay chung ở bộ phim đó, thì lập tức chạy đi coi đi coi lại ba lần và cũng không ít fan CP làm giống như Hàn Mạt Mạt...

Về sau bên đoàn phim còn dùng danh "《Thiên Hạ》 bản hiện đại" hấp dẫn không ít người xem ra rạp, phía đầu tư còn nhờ Thẩm Miên gửi cho Ninh Tịch một bao lì xì coi như là lời cảm ơn của họ, đồng thời cũng hy vọng Ninh Tịch phối hợp với bọn họ quảng bá một chút cho bộ phim này.

Thu hoạch ngoài ý muốn như thế đúng là khiến Ninh Tịch bất ngờ.

Nhưng mà cái kiểu chuyện đôi bên cùng có lợi thế này thì đương nhiên Ninh Tịch sẽ không từ chối, cô cũng phối hợp share thông tin của bộ phim kia vài lần.

Chẳng qua là trong một mảnh khen ngợi như vậy không tránh khỏi có một vài kẻ ghen ăn tức ở, trên mạng cũng dần dần xuất hiện một ít lời đồn khó nghe.

[Hình như vai diễn này vốn là của Lương Bích Cầm thì phải?

Sao cuối cùng lại thành Ninh Tịch?]

[Cái này còn phải hỏi sao?

Rõ ràng là cướp vai rồi chứ còn gì!

Đúng là không biết xấu hổ!

Cô ta vì la liếm Giang Mục Dã mà cái gì cũng dám làm!]

[Điên rồi!

Ngay cả một vai khách mời mà cô ta cũng không tha!

Không hiểu Giang Mục Dã vừa mắt cô ta ở điểm nào nữa!

Cứ ngây ngốc cho cô ta lợi dụng ghép CP]

...

Thật ra thì cái kịch bản nữ giả nam mà Ninh Tịch vừa ý đợt trước, phí đầu tư chỉ có một nghìn vạn tệ, miễn cưỡng cũng được coi là một tác phẩm nhỏ.

Lấy độ nổi tiếng của Ninh Tịch lúc này dù không có khả năng nhận vai chính trong phim lớn nhưng mấy kiểu phim nhỏ lẻ thế này vẫn có thể dễ dàng lấy được một cái.

Ai mà ngờ sau khi Lương Bích Cầm nhảy dù vào lại thành ra bộ phim được đầu tư lớn, kinh phí cũng thuộc hàng cao nhất trong mảng phim hiện đại, chưa kể lại còn tụ hội vô số cameo nổi tiếng nữa...

Rõ ràng là chính Lương Bích Cầm ỷ vào có chỗ dựa là Tô Dĩ Mạt làm Nhất Tỷ ở Thịnh Thế nên cô ta thuê thủy quân ùn ùn kéo đến điên cuồng hắt nước bẩn vào Ninh Tịch.

Đáng tiếc là Ninh Tịch với Lâm Chi Chi chưa kịp làm cái gì thì Thẩm Miên đã ra mặt đính chính tin đồn, anh ta cũng nói thẳng là do Lương Bích Cầm đã đơn phương hủy hợp đồng rồi bỏ bom đoàn làm phim, chính vì lẽ đó mới phải nhờ Ninh Tịch đến cứu cánh, hoàn toàn không có chuyện cướp vai diễn nào cả, hơn nữa Thẩm Miên còn tỏ thái độ nghiêm khắc chỉ trích Lương Bích Cầm, đồng thời cũng tuyên bố từ nay về sau chỉ cần là tác phẩm của anh ta thì tuyệt đối sẽ không để cô ta diễn.

Ninh Tịch nhận được điện thoại của Lâm Chi Chi nên chạy đến Thịnh Thế một chuyến, vừa vặn đụng phải đoàn người của Lương Bích Cầm trên hành lang.

Chuyện Ninh Tịch với Tô Dĩ Mạt đối đầu nhau cơ hồ là chuyện ai ai cũng biết, chỉ cần không phải trước mặt công chúng thì dù cho có chạm mặt nhau cũng chẳng cần thiết phải khách sáo, vì thế cho nên song phương đều coi như không nhìn thấy đối phương, Ninh Tịch cũng chỉ đơn giản đi thẳng về phía trước.

Cơ mà sau lưng, Lương Bích Cầm dường như sợ cô không nghe được mà cố ý nói lớn lên: "Đúng rồi, mọi người có biết gì không?

Nghe nói Thẩm Miên đó muốn phong sát tôi đấy, sau này không để tôi đóng phim của anh ta, ha ha ha...

Một tên đạo diễn hết thời thôi mà cũng đòi!"

"Chẳng đúng sao, tuyên truyền lớn như thế mà ngay cả một đồng vốn cũng không thu lại được!

Tìm chỗ dựa cũng phải tìm chỗ nào cứng rắn một chút chứ!"

"Chờ phim mới của Bích Cầm ra mắt là thời đại của Thẩm Miên cũng chấm dứt mà thôi!"

"Nói mới nhớ, gần đây Ninh Tịch bận rộn cái gì vậy?

Cô ta có nhận phim gì mới sao?"

"Chẳng phải còn đang bị trói lại làm tuyên truyền cho bộ phim dở tệ kia của Giang Mục Dã sao, hình như là không có nhận phim gì mới!"

"Tôi thấy có nhận cũng chỉ là mấy cái phim rẻ tiền thôi, nếu mà nhận tác phẩm lớn nào á, chắc chắn cô ta phải thông báo cho cả thế giới này biết rồi!"

...

HẾT CHƯƠNG 892
 
[ Tập 5 ] Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
Chương 893 & 894


CHƯƠNG 893 : MỘT ĐẠI MỸ NHÂNĐến công ty, Lâm Chi Chi thông báo cho Ninh Tịch thời gian và lịch trịch của đoàn phim để cô về nhà chuẩn bị trước.

....

Vài ngày sau, cuối cùng cũng đến ngày khởi quay.

Bởi vì đây là ngày đầu tiên Ninh Tịch đến đây nên cần phải thử trang điểm và đạo cụ trước.

Nhân vật của cô cần trang điểm tương đối đặc thù và mất thời gian cho nên Ninh Tịch cố ý tới sớm hơn bình thường.

Dẫu sao cũng là vai chính nên cô có phòng hóa trang riêng, đồng thời đoàn làm phim cũng cố ý chuẩn bị chuyên viên trang điểm riêng cho Ninh Tịch.

Một lát sau, nam diễn viên chính Thẩm Hãn Thần cùng nam phụ thứ 3 cũng lục tục đến dần, sau khi chào hỏi và trang điểm xong thì ngồi đợi một bên.

Nhìn bề ngoài thì hai người này có vẻ cũng ít tuổi, xem chừng là tầm hai mươi thôi, mặt mũi sáng sủa đẹp trai.

Chắc vì chưa từng bị cái giới giải trí này nhuộm màu nên cả hai người họ đều tản ra một hơi thở thanh xuân tươi mát.

Khó có được nhất là ở trong cái giới mà ai ai cũng phẫu thuật thẩm mỹ này thì khuôn mặt của hai người họ đều vô cùng nổi bật.

Gia cảnh Thẩm Hãn Thần không tệ, từ nhỏ đã được mọi người trong nhà chiều chuộng.

Lúc này cậu ta đang nằm ngửa trên cái ghế dựa, mi mắt khép hờ nghỉ ngơi.

Từ trên người cậu ta dường như mơ hồ lộ ra một chút hình bóng của Giang Mục Dã, vẻ ngoài đẹp trai, dáng vẻ kiêu căng đó khiến cho cậu ta tỏa sáng lấp lánh như một ngôi sao vậy.

Tùy tiện nhấc tay một cái cũng có thể hấp dẫn ánh mắt của các cô gái, khí chất như vậy tựa hồ rất hợp với hình tượng nam chính lần này.

Kỳ Phóng có ngoại hình trẻ trung như một cậu bé mới lớn đồng thời tuổi của cậu ta cũng không nhiều, mới vừa tròn mười chín mà thôi.

Lúc nói chuyện cậu ta để lộ ra hai cái răng khểnh vô cùng đáng yêu.

Đại khái là vì hình tượng của cậu ta không đủ "man" cho nên đã kí hợp đồng với công ty nhiều năm rồi mà vẫn chưa tìm được vai diễn thích hợp.

Người quản lý của cậu ta đồng thời cũng là cũng là cô ruột của cậu ta luôn, người này vô cùng chăm sóc cho cháu trai của mình, không muốn sắp xếp những vai diễn phá hủy hình tượng cho nên mới để cậu ta đến thử sức trong phim của Thẩm Miên, sau đó được chọn vào vai nam phụ thứ ba.

Mặc dù chỉ là một vai nam phụ, nhưng Thẩm Miên vốn nổi danh là đạo diễn "sản xuất ngôi sao", sau khi cô của cậu ta biết cháu trai mình đã trúng tuyển thì mừng như điên, không nói hai lời kí hợp đồng luôn.

"Này này anh Thần, em nghe nói vai chính là một đại đại đại mỹ nhân đó!

Không biết người thật có đẹp như trong phim không nhỉ?"

Dẫu sao Kỳ Phóng vẫn còn nhỏ, tính tình tương đối hiếu động.

Ngồi một lúc cậu ta đã không nhịn được tám nhảm với Thẩm Hạo Thần.

Mắt của Thẩm Hãn Thần vẫn nhắm như cũ, cậu ta không hề lên tiếng như thể chẳng có chút hứng thú nào.

Mặc dù cậu ta là một người mới nhưng tuyệt đối không giống với Kỳ Phóng.

Công ty của Thẩm Hãn Thần là một trong ba công ty đứng đầu của ngành truyền thông, điểm mạnh là chuyên đào tạo về thần tượng và có hệ thống đào tạo chuyên nghiệp.

Mục tiêu của công ty là đưa Thẩm Hãn Thần trở thành một Giang Mục Dã thứ hai.

Cho nên một người có bối cảnh như Thẩm Hãn Thần khó trách khỏi có chút tự kiêu và không thèm phản ứng với cái người không đẹp trai mà lại còn không đóng được vai chính như Kỳ Phóng.

Mà ngay cả diễn viên đóng vai nữ chính được đồn thổi là đại mỹ nhân kia cậu ta cũng khinh thường.

Cũng chỉ là một diễn viên tầm thường thôi mà, vai chính cái gì chứ, chẳng phải cũng giống như người khác đến làm nền cho cậu ta sao...

Hơn nữa cậu ta cũng đã thương lượng với quản lý của mình rồi.

Nếu người phụ nữ này diễn quá thối nát thì bất chấp có hủy hợp đồng thì Thẩm Hãn Thần cũng sẽ vẫn rút khỏi bộ phim này.

Còn trước mắt cứ tạm thời tin tưởng con mắt của Thẩm Miên đi.

Lúc bàn bạc hợp đồng, người quản lý của Thẩm Hãn Thần đã từng phân tích cho cậu ta nghe rằng, bộ phim lần này là do Thẩm Miên tự bỏ tiền ra quay, không hề nhận bất kỳ một khoản đầu tư hay yêu cầu quảng bá cho bất cứ một ai.

Sợ rằng anh ta đã có lá bài tẩy gì đây nếu không thì đã không dám làm như vậy...

Chỉ có điều lá bài tẩy này không biết là cái gì...

HẾT CHƯƠNG 893 --------------------------------------------------------------------------------CHƯƠNG 894 : CÒN PHẢI NGỒI LÊN ĐÙIKỳ Phóng tương đối thoải mái nên cũng chẳng thèm để ý đến thái độ lạnh nhạt của Thẩm Hạo Thần.

Cậu ta chỉ thở dài rồi lo âu lầm bầm: "Chẳng hiểu đạo diễn nghĩ gì mà lại tìm con gái diễn vai chính, đến lúc đó mà giả trai thì nhìn sao mà nuốt nổi?

Bộ phim này... có thể hot chứ?"

Dẫu sao đây cũng là tác phẩm đầu tay của cậu ta, là chuyện có liên quan đến tiền đồ sau này cả đấy.

Năm đó quả thực Thẩm Miên từng làm bệ phóng cho không ít người.

Trong tác phẩm đó, ngay cả một vai nam thứ n cũng hot.

Nhưng hiện tại không giống năm xưa, mấy năm gần đây ai cũng nhìn ra sự xuống dốc của Thẩm Miên, huống hồ đây còn là một bộ phim kinh phí thấp như vậy...

Haiz, thôi kệ, dù gì cậu ta cũng chỉ là một người mới mà thôi, diễn xuất cũng không tệ.

Dù là Thẩm Miên hay đạo diễn lớn nào khác thì cứ xem như vận may đi!

Giới giải trí này vốn là nơi coi trọng vận may mà...

Hai người họ ngồi một lát thì vai nữ phụ Kỷ Ngữ Manh cũng đến.

"Oa!

Thật là đẹp ~" Kỳ Phóng vừa thấy người đã không kìm được hô lên một tiếng.

Thẩm Hãn Thần thì chỉ hơi nâng mắt lên, hiếm lắm mới thấy có người để cậu ta nhìn thêm vài lần.

Kỷ Ngữ Manh đúng là một người đẹp đúng nghĩa, hơn nữa khí chất không chỉ hoạt bát đáng yêu lại có sự thanh thuần khiến người ta yêu thích.

Loại hình này rất dễ kích thích ham muốn bảo vệ của cánh đàn ông.

Chẳng qua là lúc này mỹ nhân hình như có chút mất hứng, cô ta đang thở phì phò bước nhanh về phía trước.

Người quản lý vừa lau mồ hôi vừa chạy theo nói nhỏ như đang khuyên can cái gì...

"Tôi đã bảo rồi, tôi không muốn diễn vai nữ phụ thứ ba, ngay cả cái mặt hồ ly như Ninh Tịch còn có thể diễn vai chính vậy dựa vào đâu mà tôi không thể?"

"Nói nhỏ chút đi mà tiểu tổ tông của tôi ơi, đây không phải nhà cô, cô hét lớn thế là sợ người khác không nghe được sao?"

"Nghe thì cứ nghe đi, tôi đang nói cho bọn họ nghe đấy, tôi không phục!

Lần trước Thẩm Miên còn công khai bênh vực cô ta trên mạng cơ mà, còn chưa biết cô ta dùng cách gì để lấy được vai nữ chính này đâu!"

"Im miệng!

Ở bên ngoài thì nói năng phải cẩn thận một chút, tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi!

Đừng nói đến người khác, chính cô còn không rõ sao?

Vai chính cô đừng có mơ, ngay vai nữ phụ thứ hai còn không đủ tiêu chuẩn ấy, vai nữ phụ thứ ba này là thích hợp nhất với cô rồi!

Cô cho là nữ chính bộ phim này dễ lắm à?

Kiểu nhân vật thế này diễn tốt thì thôi chứ chỉ cần hơi sơ sẩy một chút thôi là bị ném đá ngay lập tức..."

...

Kỷ Ngữ Manh bị ăn mắng một trận thì cũng tạm thời đè lại oán khí, tầm mắt cô ta rơi vào Thẩm Hãn Thần với Kỳ Phóng cách đó không xa.

Hai người này tuy có khí chất khác nhau nhưng đều là trai đẹp hiếm có cả, ánh mắt Kỷ Ngữ Manh nhất thời sáng lên, vẻ mặt rõ ràng hòa hoãn không ít.

Có cô gái nào ở tầm tuổi này mà không thích diễn cùng một anh chàng đẹp trai đây!

Kỷ Ngữ Manh chủ động đi tới chào hỏi hai người họ: "Xin chào hai người, tôi là Kỷ Ngữ Manh."

"Xin chào, xin chào, tôi là Kỳ Phóng!"

"Thẩm Hãn Thần."

"Thẩm Hãn Thần... tôi có nghe danh anh rồi!

Hotboy trường điện ảnh Bắc Kinh đúng không?

Ngưỡng mộ đại danh đã lâu!

Kỳ Phóng có phải từng là tay Guitar bass của ban nhạc JOY đúng không?

Tôi có một bạn cực kì hâm mộ cậu đấy, cảm thấy cậu rất đáng yêu!"

"Ha ha ha ha, tôi luôn bị người ta khen là đáng yêu, sao không ai khen tôi đẹp trai thế?

Kỷ mỹ nữ cũng không vừa, tôi nghe nói cô là thủ khoa đầu vào của trường điện ảnh Bắc Kinh!"

...

Thời điểm Kỷ Ngữ Manh không tức giận thì tính tình vẫn rất vui vẻ thân thiện, vì có thêm một người hoạt bát sáng sủa ra nhập, cộng thêm tuổi tác cả ba vẫn còn rất trẻ nên giao lưu với nhau rất dễ dàng.

"Haizz, xem ra đạo diễn Thẩm tính dùng nhan sắc của chúng ta để chèo chống bộ phim này đây!"

Kỳ Phóng chống tay nói đùa.

Kỷ Ngữ Manh xoa xoa cằm: "Tôi chỉ sợ sẽ diễn không nổi!

Coi như là nữ giả nam đi chăng nữa nhưng vẫn là con gái mà, không những phải si mê đến chảy nước miếng một cô gái mà thậm chí cảnh hôm nay còn phải ngồi lên đùi cô ta...

Ôi trời ơi!

Mới nghĩ thôi đã thấy nổi da gà rồi!"

HẾT CHƯƠNG 894
 
[ Tập 5 ] Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
Chương 895 & 896


CHƯƠNG 895 : MỘT NÚI KHÔNG THỂ CÓ HAI HỔKỳ Phóng "phụt" một tiếng, len lén nhìn về phía Thẩm Hãn Thần: "Cậu vừa vừa thôi, ở đây còn có người thảm hơn cậu nữa nè!"

Kỷ Ngữ Manh gật đầu liên tục, cũng không nhịn được mà bật cười nói: "Đúng nha...

Hãn Thần còn phải làm bộ từ đầu tới cuối phải xưng huynh gọi đệ với một tên ẻo lả nữa, thậm chí còn phải yêu đương..."

Thẩm Hãn Thần nghe vậy thì sắc mặt lập tức đen xì...

Mấy người đang trò chuyện đến sôi sục trời đất thì cách đó không xa, một người thanh niên đi về phía bọn họ.

Người này có mái tóc đen hơi rối, tóc mái che đi một phần ánh mắt.

Trên người mặc một chiếc quần bò rách hơi khoa trương theo phong cách đua xe, đi một đôi bốt tán đinh màu đen, cả người lộ ra khí thế vô cùng mãnh liệt...

Thẩm Miên đang bố trí phim trường thấy vậy cũng chạy tới trò chuyện với người thanh niên kia.

Thấy Thẩm Miên, cậu thanh niên kia lập tức thu liễm khí thế lại, mắt hơi sụp xuống tỏ vẻ rất chuyên chú nghe anh ta nói chuyện, liên tục gật gật đầu.

Trợ lý đạo diễn đứng một bên cũng chu đáo đưa chai nước tới, cậu thanh niên đưa tay nhận lấy rồi nhoẻn miệng cười với cô trợ lý kia.

Lúc nói chuyện với đạo diễn vì vẫn bình thường nhưng khi ánh mắt của cậu ta chuyển về phía cô gái đưa nước cho mình thì không khí xung quanh lập tức thay đổi.

Cảm giác còn ấm áp hơn cả ánh mặt trời mùa đông, dịu dàng hơn cả nước mùa xuân, ánh mắt cưng chiều khiến người ta như muốn chết chìm trong đó...

Sau đó, chỉ thấy cô bé trợ lý kia ôm khuôn mặt đỏ bừng chạy đi...

Ngay giây phút nhìn thấy cậu thanh niên kia, Kỷ Ngữ Manh đột nhiên im bặt, một lúc lâu sau mới lắp ba lắp bắp hỏi: "Kia... kia là ai... người đang nói chuyện với đạo diễn kia kìa!!!"

"Nam chính, nam phụ thứ ba, nữ phụ thứ ba đều đến cả rồi, nữ phụ thứ hai mấy ngày nữa mới đến, giờ chỉ còn có nữ chính với nam phụ thứ hai chưa tới... cho nên, chắc cậu ta là vai nam phụ thứ hai Kha Minh Vũ, đúng không nhỉ?"

Kỳ Phóng suy đoán.

Ngay sau đó cảm giác bài xích khi thấy người mạnh hơn cùng giống loài dâng lên khiến cậu ta cảnh giác.

Gì thế!

Ông đây vốn không phải đẹp trai kiểu nam tính rồi, đã có một nam chính Thẩm Hãn Thần đè ông đây đã đủ thảm rồi, bây giờ ngay cả nam phụ thứ hai cũng đẹp trai như thế thì trong cái phim này, ông đây còn có cảm giác tồn tại à?

"Kha Minh Vũ?"

Giờ phút này vẻ mặt của Thẩm Hãn Thần cũng thay đổi hoàn toàn, trong lòng cậu ta bỗng dâng lên một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.

Trước đây cậu ta đã từng tìm hiểu mấy nhân vật trong phim rồi, rõ ràng Kha Minh Vũ có tướng mạo và khí chất rất phổ thông cơ mà, tại sao lại có thể như vậy...

Có phải là đoán sai rồi không?

Nhưng mà ngay lúc cậu ta đang tự an ủi mình thì đạo diễn đã dẫn người thanh niên kia tới chỗ bọn họ.

Thẩm Miên vỗ tay một cái gọi mọi người tới: "Đến đây nào, tới đây, để tôi giới thiệu với mọi người một chút..."

Vẻ mặt Thẩm Hãn Thần nhất thời cứng đờ, không ngờ đây thật sự là nam phụ thứ hai...

Có câu một núi không thể có hai hổ, Thẩm Miên tìm một diễn viên chói sáng như vậy diễn vai nam phụ thứ hai... là có ý gì?

Mà ánh mắt của Kỷ Ngữ Manh lúc trước vẫn luôn nhìn về Thẩm Hãn Thần thì lúc này gần như dính chặt vào người mới tới.

Đến giờ vẫn còn đắm chìm trong nụ cười mê người lúc nãy của cậu thanh niên...

"Đây là nam chính Thẩm Hãn Thần, đây chính là bạn cùng phòng với nam chính Kỳ Phóng, cô nhóc này chính là bạn thân của nữ chính Kỷ Ngữ Manh..."

Thẩm Miên giới thiệu từng người cho Ninh Tịch xong xuôi, ông mới nhìn về phía ba người kia giới thiệu: "Đứng cạnh tôi bên này chính là diễn viên đóng vai nữ chính của chúng ta, Ninh Tịch!"

-------------------------------------------------------------------CHƯƠNG 896 : CÓ CÓ CÓ CÓ...

NGỰC!What?

Kỳ Phóng đang chuẩn bị đưa tay ra để bắt tay chào hỏi với "Kha Minh Vũ" thì đột nhiên nghe được câu cuối cùng của đạo diễn, nhất thời ngu người luôn đứng đờ ra ở đó, thậm chí còn đưa tay ngoáy ngoáy lỗ tai: "Đạo diễn, anh vừa nói cái gì?"

Kỷ Ngữ Manh cũng hoang mang: "Đạo diễn, có phải anh giới thiệu nhầm rồi không?

Đây không phải nam phụ thứ hai Kha Minh Vũ sao?"

Thẩm Miên dở khóc dở cười nhìn ba đứa nhóc trước mặt: "Ai bảo các cô các cậu đây là nam phụ thứ hai?"

Thẩm Hãn Thần đờ đẫn nhìn người "con trai" đối diện một lần nữa: "Cậu ta... cô ấy là Ninh Tịch?"

Kỳ Phóng: "Là nữ chính?"

Kỷ Ngữ Manh: "Đạo diễn chắc chắn chứ?

Đạo diễn đừng có đùa mà!"

Thẩm Miên cười lắc đầu một cái: "Ninh Tịch, cô giải thích với bọn họ đi!"

Ninh Tịch tỏ vẻ vô tội: "Tôi phải giải thích kiểu gì bây giờ?

Tôi vừa mới hóa trang xong đó!"

Cũng không thể lại chạy đi thay đồ nữ ra để bọn họ ngắm đúng chứ?

Thẩm Miên ho nhẹ một cái, đúng là không có cách để chứng minh...

"Sao đây có thể là nữ chính được chứ... hơn nữa, dáng dấp cũng không giống Ninh Tịch...

được rồi, nhìn kỹ thì hình như cũng có chút giống... nhưng mà vẫn có chỗ nào đó sai sai... chắc chắn không đúng...

Đạo diễn, chắc ông không tìm một diễn viên nam nào đó đến đóng vai nữ chính chứ?"

Kỷ Ngữ Manh tự cho là thông minh đột nhiên trả lời.

Kỳ Phóng với Thẩm Hãn Thần cũng nghiêm túc suy nghĩ về khả năng này.

Thẩm Miên nghe vậy thì mặt mũi đen sì, bọn trẻ bây giờ đứa nào cũng mắc bệnh hoang tưởng à?

Ninh Tịch đỡ trán, vẻ mặt bất đắc dĩ lại lộ ra một nụ cười có chút dung túng.

Hết cách, Ninh Tịch chỉ có thể cầm lấy tay của Kỷ Ngữ Manh.

Trái tim thiếu nữ của Kỷ Ngữ Manh đập rộn ràng như đánh trống: "Anh anh... làm gì..."

Kỳ Phóng cũng trợn to hai mắt, cậu ta rất không vui.

Hừ!

Tên tiểu tử thối này sao có thể tùy tiện nắm tay con gái như thế hả!

Ông đây còn chưa từng được nắm tay gái đó!

Đạo diễn, sao ông không quản tên lưu manh này đi hả!

Nhưng mà ngay sau đó lại thấy Ninh Tịch nắm bàn tay nhỏ nhắn của Kỷ Ngữ Manh, rồi đặt lên chỗ ngực của mình, tiếp đến là một giọng nói trầm trầm vang lên: "Ok chưa?"

"Có có có có có... ngực!"

Kỷ Ngữ Manh đang đè tay trên ngực Ninh Tịch sắp khóc tới nơi rồi: "Thật sự là con gái!

Cô thật sự là nữ chính!"

Mặc dù có thể cảm nhận được dưới tay là một tầng vải bó chặt, nhưng mà tiếp xúc gần xát thế này thì bàn tay của cô vẫn có thể cảm nhận được một độ cong mềm mại...

Ợ!

Đệch mợ!

Cùng là đàn bà con gái với nhau mà!

Lúc bình thường cũng hay bóp qua bóp lại đám bạn cùng phòng mà!

Sao lúc này chỉ nhẹ nhàng sờ một cái thôi mà xấu hổ quá điiii!

Đừng nói Kỷ Ngữ Manh, Kỳ Phóng đứng một bên đã trợn trừng mắt, mặt đỏ như sắp nhỏ ra máu đến nơi.

Thẩm Hãn Thần cũng ho nhẹ một tiếng, sắc mặt có chút không được tự nhiên.

Ừ, một núi đúng là không thể có hai hổ, trừ phi đó là một đực một cái...

Đạo diễn Thẩm vẫn rất lý trí...

Thẩm Miên cạn lời gõ gõ đầu Ninh Tịch: "Biết là được rồi, không cho phép làm bậy!"

Ninh Tịch chớp mắt một cái, cô đâu có làm bậy chứ?

Đây đúng là cách nhanh nhất cũng hữu hiệu nhất để chứng minh mà!

"Thật xin lỗi, tôi đến muộn!"

Lúc này sau lưng đột nhiên truyền đến một tràng thở hổn hển.

Kha Minh Vũ chân chính đã đến.

Quả nhiên như bọn họ dự đoán, vai nam phụ thứ hai là một diễn viên có vẻ ngoài hết sức bình thường, khí chất cũng thuộc loại dịu dàng lịch sự, hoàn toàn không có tính công kích nào.

Làm sao mà giống như Ninh Tịch chứ, vừa ra sân đã chứng minh bản thân là một cái máy chuyên sát gái...

Sau khi xác định Ninh Tịch đúng là con gái xong, Thẩm Hãn Thần nhìn Kỷ Ngữ Manh đang kích động muốn ngất kia một cái, rồi lại nhìn trợ lý nhỏ vẫn luôn len lén liếc về bên này.

Mặc dù trong lòng cậu ta vẫn không quá thoải mái, nhưng mà trái lại là có cảm giác thả lỏng không ít.

Con gái thì cuối cùng vẫn là con gái, có đẹp trai thế nào đi chăng nữa thì khi diễn vẫn chỉ diễn được cái mẽ ngoài thôi, làm sao có thể đè được nam chính xuống chứ, cậu ta vẫn rất có lòng tin vào bản thân mình...
 
[ Tập 5 ] Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
Chương 897 & 898


CHƯƠNG 897 : LÀ ĐỂ CẬU ĐI HÀNH HẠ NGƯỜI KHÁCSau khi Kha Minh Vũ đến thì mọi người lại làm quen với nhau lại lần nữa.

Tính tình của Kha Minh vũ tương đối hướng nội, lúc mọi người nói chuyện với nhau thì cậu ta chỉ im lặng tìm một chỗ đọc kịch bản.

Một lát sau, bối cảnh cũng đã bố trí xong.

"Tốt lắm, các bộ phận chuẩn bị!

Lập tức khởi quay!

Ninh Tịch, Kỷ Ngữ Manh, hai người chuẩn bị đi!"

Thẩm Miên thông báo.

Cảnh quay đầu tiên chính là bạn thân của nữ chính bị một tên khốn nạn bỏ rơi, nữ chính đi an ủi bạn thân.

Tên thật của nữ chính là Kỷ Phi Tuyết, hiện nay đang thay thế thận phận của anh trai là Kỷ Phi Bạch.

Bí mật này hiện giờ chỉ có bạn thân của nữ chính là Ninh Tiểu Manh biết.

"3...

2...

1...

Action!"

Bộ phim chính thức khởi quay.

Trên ghế salon tại phòng khách, Kỷ Phi Tuyết vừa mới tắm xong vẫn còn đang mặc bộ đồ ngủ của nam rộng thùng thình.

Mái tóc ướt có hơi lộn xộn, trên người vẫn còn sót lại hơi nước sau khi vừa tắm xong.

Cô mở tủ lạnh rồi cầm ra một chai nước, sau đó ngồi xuống ghế salon rồi mở tivi lên.

Bởi vì từ lâu rồi vẫn đóng giả con trai cho nên mỗi hành động của Kỷ Phi Tuyết dường như đều giống y hệt một chàng trai thực thụ, chẳng nhìn ra nửa phần nữ tính.

Động tác ngửa đầu uống nước vừa phóng khoảng lại đẹp trai.

Đang xem thì đột nhiên "két" một tiếng, cửa phòng khách được mở ra từ bên ngoài.

Ninh Tiểu Manh đã về.

Kỷ Phi Tuyết vẫn giống như mọi ngày thuận miệng chào hỏi một câu: "Về rồi đấy à?"

Lúc này máy quay bắt đầu thay đổi thành quay Kỷ Ngữ Manh.

"Ừ."

Ninh Tiểu Manh không ngẩng đầu lên mà chỉ buồn buồn đáp một tiếng, tâm tình rõ ràng không tốt lắm.

Mặc dù cô không nói gì nhưng Kỷ Phi Tuyết lại lập tức phát hiện điều bất ổn, hơi nhăn mày hỏi: "Sao vậy?"

Ninh Tiểu Manh chầm chậm lê chân bước tới cạnh Kỷ Phi Tuyết, không nói một lời.

Mấy giây sau, bả vai của Ninh Tiểu Manh hơi rung rung, thân thể càng run rẩy lợi hại hơn, tiếp đó thì nước mắt rơi lã chã không ngừng, từng giọt từng giọt rớt xuống nền nhà.

"Máy quay số 3 đặc tả!"

Thẩm Miên mở miệng nói, ánh mắt vẫn không rời màn hình ống kính.

Thẩm Hãn Thần, Kỳ Phóng với Kha Minh Vũ cũng đều tập trung nhìn hai người diễn.

Trong màn hình, Kỷ Ngữ Manh đứng cạnh Ninh Tịch, từ đầu đến cuối đầu vẫn cúi thấp thậm chí còn không lộ mặt ra.

Nhưng chỉ từ nhưng hành động thận thể cũng nhìn ra lúc này cô đang đau đớn nhường nào.

Kỳ Phóng thở dài: "Không hổ là thủ khoa!

Thật lợi hại!"

Lúc này Ninh Tịch cử động.

Ninh Tiểu Manh tuy không nói gì nhưng Kỷ Phi Tuyết cũng đã biết chuyện gì xảy ra, vẻ mặt như đã biết trước.

Kỷ Phi Tuyết năm lấy tay Ninh Tiểu Manh, sau đó nhẹ nhàng kéo một cái để cô ngồi lên đùi mình một cách tự nhiên, sau đó dùng ngón tay gạt đi nước mắt của cô.

Trong giọng nói cũng là sự bắt đắc dĩ, mà nhiều hơn chính là sự đau lòng: "Bảo bối đừng buồn mà, không phải chỉ là một tên đàn ông thôi sao?

Mẹ cậu nuôi cậu thành xinh đẹp thế này không phải để người khác hành hạ, mà là để đi hành hạ người khác!"

Nghe được một câu này, trong nháy mắt Kỷ Ngữ Manh như bị thứ gì đâm vào ngực một cái.

Nỗi tủi thân từ sâu trong đáy lòng lập tức bị vẻ mặt ôn nhu cùng câu nói an ủi này kéo ra, rồi phóng đại đến vô hạn...

Cô nhớ tới tên bạn trai cũ phách lối, nhớ tới việc hắn ta vì muốn thăng tiến mà chẳng ngần ngại vứt bỏ cô rồi hẹn hò mới một nữ nghệ sĩ nổi tiếng khác.

Nhớ đến buổi đêm mưa to tầm tã mà cô phải rời đi một mình, từ đầu đến cuối vẫn chỉ cô đơn một mình.

Sáng hôm sau thậm chí phát sốt nhưng vẫn phải đến công ty tập luyện, chẳng có ai ôm lấy cô an ủi như bây giờ, lại càng chẳng có ai nói với cô rằng "Mẹ cậu nuôi cậu thành xinh đẹp thế này không phải để người khác hành hạ, mà là để đi hành hạ người khác..."

-----------------------------------------------------------------------CHƯƠNG 898 : NGƯỜI MỚI ĐỊNH LỰC THẤP, CO NHẸ TAY CHÚT!Trong phút chốc, nước mắt của Kỷ Ngữ Manh cứ như vỡ đê mà chảy xuống, không tiếng động nhưng đau thấu tim.

Cảm giác cứ như niềm tủi thân ẩn giấu đã lâu đều theo nước mắt trôi hết ra ngoài...

Có một số thời điểm thì sợ nhất là có người quan tâm đến mình.

Mấy nữ nhân viên đứng xem xung quanh còn có người khóc theo, bởi vì Kỷ Ngữ Manh khóc thật quá đáng thương.

Mà Ninh Tịch chỉ nhẹ nhàng vuốt dọc sau lưng Kỷ Ngữ Manh, vừa giỡn vừa an ủi: "Được rồi, được rồi đừng khóc nữa, mặc dù cậu khóc lên vẫn rất đẹp nhưng tớ sẽ đau lòng..."

"Tốt lắm!

Cắt!"

Thẩm Miên vô cùng hài lòng mà hô một tiếng cắt.

Cảnh quay đầu tiên chỉ một lần đã qua, hơn nữa hai diễn viên còn thể hiện xuất sắc như thế này đúng là một điềm báo tốt.

Nhưng mà mặc dù Thẩm Miên đã hô cắt mà Kỷ Ngữ Manh vẫn không thể dừng lại, cô bé vẫn ngồi trong lòng Ninh Tịch khóc đến đứt ruột đứt gan...

Ninh Tịch tất nhiên cũng không thể đẩy người ta ra, chỉ có thể tiếp tục an ủi sờ đầu cô bé mà thôi.

Khóe miệng Thẩm Miên giật giật, ông lườm Ninh Tịch một cái: "Người mới định lực thấp, cô nhẹ tay chút đi!"

Ninh Tịch: "..."

Sao lại thành lỗi của tôi rồi?

Diễn xuất của diễn viên thường được chia làm hai phái là "phái cảm giác" và "phái hành động".

Thẩm HãnThần, Kỷ Ngữ Manh đều xuất thân từ những trường lớp chuyên nghiệp, đa số đều học theo phái dùng hành động để thể hiện tình cảm từ các thầy cô trong trường.

Mà phái cảm giác lại có yêu cầu về thiên phú khá cao, cũng chẳng thể thông qua việc học hành mà thành tài được.

Trong mười triệu người thì may lắm mới có được một người như vậy.

Ninh Tịch là thuộc về vế sau, cô chính là điển hình của phái cảm giác.

Lúc diễn có thể hoàn toàn biến mình thành một người khác, thậm chí là đến cảnh giới nhân vật nhập luôn vào người.

Nhưng mà những người có khả năng biến thái giống như Ninh Tịch là cực hiếm.

Còn những người mới này mặc dù tư chất có đủ nhưng kinh nghiệm lại thiếu.

Nếu dựa vào đạo diễn chỉ bảo hướng dẫn thì lấy tiêu chuẩn của Thẩm Miên mà nói, bộ phim này ít nhất phải quay hết một hai năm mới xong.

Tác phẩm đầu tiên làm nên tên tuổi của Thẩm Miên cũng phải quay gần hai năm mới xong.

Các tác phẩm điện ảnh ngày nay phần lớn chỉ quay trong vòng hai, ba tháng, thậm chí còn có bộ phim chỉ quay mấy ngày là đã có thể công chiếu.

Như thế thì làm gì còn ai tốn nhiều thời gian quay một bộ phim cơ chứ.

Thẩm Miên cũng đã chuẩn bị tinh thần kháng chiến dài kỳ với bộ phim này rồi, hiện giờ nhìn lại... thời gian có lẽ có thể rút ngắn rất nhiều...

Có Ninh Tịch chẳng khác nào có một vũ khí ăn gian cực mạnh.

Cô có thể khiến bạn diễn nhanh chóng vào nhập vai, diễn xuất đạt đến trình độ cao nhất của bản thân.

Vừa rồi biểu hiện của Kỷ Ngữ Manh cũng là do bị diễn xuất của Ninh Tịch kích thích mà ra, lấy trải nghiệm của chính bản thân mình phối hợp với tình cảnh của nhân vật, biểu hiện như vậy gần như đạt đến hiệu quả của phái cảm giác.

Kỷ Ngữ Manh cũng không biết chuyện gì vừa xảy ra.

Đang êm đang đẹp tự dưng mất khống chế, chờ đến lúc phản ứng lại thì thấy Ninh Tịch vẫn đang ôm lấy rồi dịu dàng an ủi mình.

Nhìn Ninh Tịch chẳng có chút nào mất kiên nhẫn, bả vai của cô ấy cũng bị nước mắt của mình thấm ướt...

Lúc này Kỷ Ngữ Manh mới vội vàng nhảy lên, vẻ mặt xoắn xuýt: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi..."

"Không có gì."

Ninh Tịch tốt tính cười cười, còn sờ đầu cô một cái: "Vừa rồi cô diễn rất giỏi nha!"

Trong phút chốc, Kỷ Ngữ Manh được xoa đầu khích lệ mà mặt mũi đỏ bừng, nhiệt độ nóng đến nỗi có thể luộc chín cả một nồi trứng gà...

Mẹ ơi!

Con muốn cong đến Đại Tây Dương rồi!

Cách đó không xa, đôi mắt không chút gợn sóng của Kha Minh Vũ rõ ràng chuyển chuyển vài cái, Thẩm Hãn Thần thì cau mày như thể có điều suy nghĩ, Kỳ Phóng thì đầu đầy vạch đen, khóe miệng giật giật, hừ, vừa nãy là ai nói ngồi trên đùi con gái quá kinh khủng hả?

Ông đây thấy cô ngồi rất vui vẻ nha, vui đến độ không muốn xuống luôn, còn cái vẻ mặt thiếu nữ hoài xuân kia là thế nào hả, cô cho rằng mấy anh chàng đẹp zai tụi này chết hết rồi đúng không...
 
Back
Top Bottom