Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [ Tập 3 ] Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

[ Tập 3 ] Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
Chương 590 : Ba ơi, đừng đi


"Đừng có làm càn!"

Dù sao Lão gia tử tuổi tác cũng đã cao nên tư tưởng vẫn khá là cổ hủ, ông không thể chấp nhận được chuyện này.

Ông cũng sợ lỡ Ninh Tịch bị ông bức quá sẽ làm ra chuyện dại dột nên vội mềm giọng nói: "Được rồi được rồi, thật ra giờ con vẫn còn nhỏ, con cứ chăm chỉ làm việc đi, ông cũng không làm khó con nữa nhưng có một chuyện, con phải thường xuyên về thăm ông đấy, đây không phải là yêu cầu gì quá đáng chứ?"

Ninh Tịch nghe vậy thì vui mừng: "Không quá đáng, không quá đáng ạ!

Con nhất định sẽ về thăm ông thường xuyên!"

Sau khi dập điện thoại, Ninh Tịch cảm thấy nhẹ nhõm cả người, cuối cùng cô cũng giải quyết được một nỗi phiền muộn rồi.

Phía trước, Lục Cảnh Lễ vẫn đang chìm đắm trong bốn chữ "thụ tinh ống nghiệm" kinh hồn kia: "Anh Tịch, anh giỏi lắm, ngay đến thụ tinh ống nghiệm mà cũng lôi ra dùng được!"

Ninh Tịch lườm anh ta: "Ông nội tôi muốn được bế chắt, tôi lại không thể có bạn trai, nếu không làm thế thì anh bảo tôi phải làm thế nào?"

"Thế cô lấy tinh trùng ở đâu ra?"

Lục Cảnh Lễ hỏi.

"Kho tinh trùng chứ đâu!"

Lục Cảnh Lễ nhìn anh trai qua gương chiếu hậu: "Thật ra ngay bên cạnh cô chẳng phải đã có sẵn lại còn là hàng cao cấp đấy sao..."

Ninh Tịch biết Lục Cảnh Lễ đang nói đến ai, cô không biết nên nói gì nữa: "Dừng!

Dừng ngay cái chủ đề trẻ nhỏ không được nghe này lại!"

Sinh con với Đại ma vương, đùa gì thế...

Lục Đình Kiêu: "Nếu để tự nhiên thì chất lượng của tinh trùng sẽ tốt hơn."

Ninh Tịch: "Hai người đủ rồi đấy... tôi chỉ nói bừa một câu thôi mà...

Đừng có mà thảo luận sâu thế được không hả...

Tiểu Bảo vẫn còn đang ở đây đấy!"

Cô cúi đầu nhìn, may mà Tiểu Bảo khóc mệt quá nên đã ngủ rồi.

...

Châu Giang Đế Cảnh.

Lục Đình Kiêu và Lục Cảnh Lễ tiễn Ninh Tịch và Tiểu Bảo xuống tận dưới lầu.

Lục Đình Kiêu xoa đầu con trai rồi ngẩng lên nói với Ninh Tịch: "Tôi về đây, gần đây trời trở lạnh, buổi đêm chú ý giữ ấm."

Ninh Tịch gật đầu: "Ừm ừm, tôi biết rồi!

Boss đại nhân ngủ ngon!"

Lục Đình Kiêu nhìn cô đắm đuối: "Ngủ ngon."

Lục Cảnh Lễ ngáp một cái: "Anh Tịch ngủ ngon, Nếu bên phía Tịch Thế Khanh còn có chuyện gì, tuyệt đối phải nhớ chia sẻ với cậu em này nhé!"

Ninh Tịch không biết nên nói gì với tên sống nhờ vào đưa chuyện này nữa: "Có gì cũng không thiếu anh được!"

Tạm biệt xong, hai người chuẩn bị rời đi.

Nhưng Lục Đình Kiêu vừa quay người, bỗng cảm thấy áo mình bị một lực nhỏ kéo lại.

Ngoảnh lại, anh thấy Tiểu Bảo không biết đã tỉnh từ lúc nào, đang ngái ngủ nhìn anh, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy góc áo anh không chịu buông.

Lục Đình Kiêu nhất thời ngớ ra.

Dù sao từ trước đến giờ Tiểu Bảo cũng chưa từng có cử chỉ thân mật như vậy với anh, chẳng phải lần nào anh rời khỏi chỗ Ninh Tịch, bé con cũng thiếu điều muốn nhảy cẫng lên vì vui sướng, muốn anh đi nhanh lên sao...

Không chỉ Lục Đình Kiêu, ngay đến cả Lục Cảnh Lễ và Ninh Tịch cũng thấy ngỡ ngàng.

"Tiểu Bảo, con sao thế?"

Ninh Tịch dịu dàng hỏi.

Tiểu Bảo chớp mắt nhìn Lục Đình Kiêu, sau đó bàn tay nhỏ bé thò vào ngực tìm gì đó.

Ninh Tịch biết cậu bé đang tìm tập giấy viết, vội lấy từ trong balo sau lưng ra cho cậu bé.

Một tay bánh bao nhỏ giữ chặt lấy áo Lục Đình Kiêu không buông, tay còn lại dụi dụi mắt, sau đó liền viết mấy chữ: [Ba ơi, đừng đi]

Bốn chữ...

Lục Đình Kiêu còn chưa kịp phản ứng lại, Lục Cảnh Lễ đã rú lên một tiếng, cảm động đến nỗi suýt thì bật khóc: "OA!

Tiểu Bảo tình cảm quá!

Tôi cũng muốn có con!

Tôi muốn đi thụ tinh ống nghiệm!"

Lúc này, Lục Đình Kiêu nhìn vào bàn tay đang giữ chặt áo mình và bốn chữ trên tập giấy kia, trong lòng vô cùng ngổn ngang.

Nước mắt Ninh Tịch đã lưng tròng, quan hệ giữa bánh bao nhỏ và Lục Đình Kiêu tốt lên, đây là việc cô muốn thấy hơn ai hết: "Lục Đình Kiêu, hay tối nay anh ở lại chỗ tôi đi!

Ở bên Tiểu Bảo nhiều một chút!"

HẾT CHƯƠNG 590
 
[ Tập 3 ] Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
Chương 591 : Thù lao trợ giúp hôm nay


Lục Cảnh Lễ muốn ra ngoài chạy như điên một vòng!

Thật hâm mộ quá!

Có con trai thật tốt!

Giống như có thần trợ giúp vậy!

Đại khái là vì hạnh phúc đến quá bất ngờ nên Lục Đình Kiêu không kịp phản ứng lại.

Mặc dù Tiểu Bảo vẫn là lá bài tẩy lớn nhất của Lục Đình Kiêu nhưng đây là lần đầu tiên Tiểu Bảo chân chính trợ giúp anh như vậy.

Là bởi vì chuyện tối nay sao?

Đúng là trong cái rủi có cái may!

Cuối cùng thì Lục Đình Kiêu ở lại, chó độc thân Lục Cảnh Lễ khóc như mưa đi về nhà một mình.

Trong phòng ngủ.

Ninh Tịch nằm với Tiểu Bảo trên giường, hát ru dỗ nhóc ngủ còn Lục Đình Kiêu ngồi mép giường phía bên kia, một đoạn ống tay vẫn được Tiểu Bảo nắm lấy.

Đợi Tiểu Bảo ngủ rồi, Ninh Tịch hỏi: "Nếu không thì tối nay anh ngủ với Tiểu Bảo đi?

Tôi ngủ phòng dành cho khách."

"Ngủ cùng nhau."

Lục Đình Kiêu nói.

Ninh Tịch nghe vậy thì sửng sốt, lúng túng gãi đầu một cái: "Như vậy hình như không ổn lắm?"

Lục Đình Kiêu: "Không sao, tôi không ngại."

Ninh Tịch: "..."

Đại ma vương... ngày càng bại hoại!

Boss đại nhân cũng đã nói không ngại bị chiếm tiện nghi, chẳng lẽ cô còn có thể nói mình ngại sao?

May mà giường cũng lớn, ở giữa còn có banh bao nhỏ nữa tính ra thì cũng chẳng có vấn đề gì.

Ninh Tịch tắm xong bước vào phòng thì Lục Đình Kiêu đã nằm trên giường, mái tóc khi vừa tắm xong còn hơi xù xù, dịu dàng nhìn Tiểu Bảo đang say ngủ, điều này khiến trái tim Ninh Tịch không cẩn thận mà đột nhiên đập bình bịch.

Nghe tiếng bước chân, Lục Đình Kiêu ngẩng đầu lên: "Uống hết sữa rồi đi ngủ."

"..."

Sao có cảm giác như Lục Đình Kiêu đang chăm hai đứa bé vậy.

Ninh Tịch uống sữa xong rồi bò lên cạnh Tiểu Bảo.

Lục Đình Kiêu tắt đèn phòng, chỉ để lại một ngọn đèn ngủ mờ mờ, sau đó cúi người hôn trán con trai một cái.

Thấy Ninh Tịch nhìn mình, Lục Đình Kiêu hơi nhướng mày: "Cũng muốn hôn chúc ngủ ngon sao?"

Ninh Tịch mở to mắt lắc đầu.

Cô chỉ cảm thấy dáng vẻ Đại ma vương dịu dàng chăm sóc Tiểu Bảo rất mê người nên mới nhìn thêm vài lần thôi mà!

Nào có ý đồ bất chính gì!

Trong đôi mắt Lục Đình Kiêu thoáng qua một nét cười, đột nhiên nghiêng người nhào qua phía Tiểu Bảo, dưới con mắt trợn tròn của Ninh Tịch đặt xuống môi cô một nụ hôn.

Ninh Tịch: "!!!"

Má!

Đại ma vương đang làm cái gì!

Đã bảo chỉ ngủ cùng Tiểu Bảo thôi cơ mà?

Lục Đình Kiêu híp hai mắt lại, giấu đi một tia ám muội nơi khóe mắt: "Đây là thù lao hôm nay tôi giúp em."

Ninh Tịch: "..."

Buổi sáng hôm sau.

Ninh Tịch mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm giác chưa bao giờ có giấc ngủ ngon như đêm qua, cả một đêm không mộng mị.

Hơn nữa cả người cũng ấm áp, hơi nóng xông lên khiến đầu óc cứ mơ màng.

Không được, còn phải dậy làm bữa sáng thật ngon cho Tiểu Bảo nữa!

Ninh Tịch cuối cùng cũng tự ép mình mở mắt ra.

Kết quả, vừa mới mở mắt đã bị một lồng ngực trần đập vào mắt...

Sấm sét ầm trời!!!

OMG!

Cái tình huống gì đây?

Tại sao... cô lại ngủ thành thế này!

Không biết cô lăn đến cạnh Lục Đình Kiêu kiểu quái gì hơn nữa cả người cũng đè lên anh, cho nên quần áo ngủ của Lục Đình Kiêu cũng bị cô cọ cọ cho rơi ra, lộ ra một mảng da thịt trần trụi... mà tay cô thì đang đặt lên trên bụng với ngực của anh.

Ninh Tịch giật mình một cái, nghiêng nghiêng ngả ngả muốn bò dậy, nhưng mà chưa kịp lén lút trốn đi thì bàn tay của cô đã vô tình ấn nhẹ vào Lục Đình Kiêu, hơn nữa còn ấn vào chỗ không nên ấn...

HẾT CHƯƠNG 591
 
[ Tập 3 ] Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
Chương 592 : Bị mộng du sao ?


Người đàn ông trên giường khẽ hừ một tiếng rồi từ từ mở mắt ra, từng chút ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào trong đôi mắt rồi hình thành hình ảnh ngược của gương mặt ngu ngốc đang kinh hoàng thất thố của cô...

Ninh Tịch nuốt nước bọt, đôi mắt xoay rồi lại xoay, nghĩ làm thế nào để giải thích cái tình huống chết tiệt trước mắt này.

Tình huống này cũng cực kì khó giải thích rồi!

Có bị bắt gian tại trận cũng không khó giải thích thế này!

Đầu óc Ninh Tịch cũng sắp nổ tung rồi, nhưng mà một giây sau cô đã biết, chút kích thích đó của cô cũng chẳng coi vào đâu.

Bởi, Lục Đình Kiêu dùng đôi mắt còn chưa tỉnh ngủ kia nhìn cô một cái rồi đột nhiên quay mình...

Ninh Tịch chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, lúc tỉnh táo lại thì người đã bị đặt trên giường, đầu óc vẫn còn choáng váng chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Trên đầu có một cái bóng đổ xuống, ngay sau đó là một nụ hôn đau nhói trên môi, Lục Đình Kiêu hôn vô cùng kịch liệt, ngón tay hơi sần cực kì có kĩ xảo bóp cằm Ninh Tịch, chiếc lưỡi nóng hổi lập tức tiến vào, tùy ý càn quét dùng sức quấn lấy chiếc lưỡi của cô...

Ninh Tịch hoàn toàn bị hành động bất ngờ của Lục Đình Kiêu làm cho đờ đẫn, cộng thêm dưỡng khí trong lồng ngực càng ngày càng ít khiến cho đầu óc không thể nào tập trung suy nghĩ.

Thậm chí, tình cảm bị kiềm chế nơi đáy lòng đã lâu suýt chút nữa thì bị nụ hôn này kéo ra, thiếu chút nữa không nhịn được mà đáp lại Lục Đình Kiêu.

Càng thảm hơn chính là vì khoảng cách quá gần mà cô phát hiện buổi "chào cờ'' sáng sớm của anh...

Ninh Tịch!

Tỉnh táo!

Bảo bối Tiểu Bảo vẫn còn nằm đây đấy!

Hết cách, cô tỉnh táo nhưng Lục Đình Kiêu thì không, nụ hôn này giống như anh đang muốn tháo rời từng bộ phận của cô ra rồi nuốt vào bụng.

Ninh Tịch bó tay, không biết làm gì hơn ngoài dùng hết sức cắn trả, trong nháy mắt khoang miệng tràn ngập mùi máu tươi.

Lông mày Lục Đình Kiêu nhăn lại, động tác cũng chậm dần.

Ninh Tịch thừa một giây chậm trễ này vội vàng đẩy anh ra, thở hổn hển nói: "Này, Lục Đình Kiêu!

Anh... anh đang bị mộng du sao?"

...

Nếu đang mộng du thật thì hỏi cũng vô ích!

Không đúng, chẳng phải mộng du đều vào ban đêm mới phát bệnh sao?

Bây giờ trời đã sáng rồi!

Đầu óc mơ hồ của Lục Đình Kiêu cũng dần dần tỉnh táo lại: "Không phải."

Ninh Tịch chớp mắt một cái, trong lòng đánh cái hoảng, phải không?

Ngón tay Lục Đình Kiêu lùa tay vào mái tóc xốc xếch, hai mắt vẫn còn lưu lại vẻ ngái ngủ chưa lui: "Xin lỗi, vừa rồi không tỉnh táo, cứ ngỡ còn đang mơ."

Ninh Tịch: "..."

Câu trả lời này...

Cô còn có thể nói gì đây?

Chẳng lẽ trong giấc mơ của Đại ma vương... anh làm thế với cô???

Hơn nữa Lục Đình Kiêu của vừa nãy quá khác với Lục Đình Kiêu lúc bình thường ở trước mắt cô... nụ hôn vừa rồi thật sự quá bá đạo!

Bá đạo đến nỗi khiến trái tim cô đập rộn lên...

"Vừa nãy em...

đang làm gì?"

Không đợi Ninh Tịch nói chuyện, Lục Đình Kiêu đột nhiên đặt câu hỏi, hơn nữa ngay câu đầu tiên đã đem bản thân từ thủ phạm chuyển thành người bị hại.

Nghe được câu hỏi này, Ninh Tịch chột dạ: "Cái đó... cái đó... tôi nói là tôi cũng không biết thì anh có tin không?"

Ánh mắt Lục Đình Kiêu nhìn Ninh Tịch sâu hun hút, vẻ mặt kia hiển nhiên là không tin.

Vẻ mặt Ninh Tịch vô cùng chân thành: "Boss đại nhân, tôi thề với trời, thật sự tôi không biết tại sao mà vừa tỉnh ngủ đã thành như thế!

Thật ra bình thường tôi ngủ cũng không tệ thế... túm cái quần lại thì đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn thôi!"

HẾT CHƯƠNG 592
 
[ Tập 3 ] Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
Chương 593 : Phát triển bất ngờ


Ninh Tịch nói xong nhỏ giọng lầm bầm: "Còn chưa hỏi tội anh vừa làm vậy với tôi... nói sao thì cũng coi như hòa nhau chứ?"

Lục Đình Kiêu tựa hồ suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu nói: "Được, coi như hòa nhau."

Ninh Tịch cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà vừa mới thở ra đã cảm thấy là lạ chỗ nào, cái này không đúng nha... chỗ nào hòa nhau chứ, rõ ràng là cô thua thiệt hơn mà?

Thôi kệ, ai bảo cô lăn đến đó trước chứ, nếu không Lục Đình Kiêu cũng không làm chuyện vừa rồi...

"Cái đó...

Boss đại nhân, có thể đứng lên không?

Tôi còn phải làm bữa sáng!"

Ninh Tịch yếu ớt nói.

Lục Đình Kiêu cũng không lập tức đứng dậy mà chỉ nhìn cô, ánh mắt càng ngày càng u ám.

Ninh Tịch hoàn toàn không biết dáng vẻ của mình lúc này.

Cô nằm dưới thân anh, hai gò má đỏ ửng, đôi môi hơi sưng, quần áo ngủ cũng hơi xốc xếch, những lọn tóc dài đen nhánh rơi tán loạn trên gối trắng...

Lục Đình Kiêu không nhịn được tự hỏi, rốt cuộc anh phải làm thế nào để nhẫn nhịn?

"Lục Đình Kiêu?"

Ninh Tịch bị nhìn chằm chằm có chút sợ.

Lục Đình Kiêu phục hồi tinh thần, đứng dậy xuống giường, Ninh Tịch lập tức chạy biến như nhanh như thỏ...

Ninh Tịch rất nhanh làm xong một bàn đồ ăn sáng đầy đủ hương sắc, sau đó gọi Lục Đình Kiêu và bánh bao nhỏ tới ăn.

Hình như hôm nay bánh bao nhỏ khá là vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn còn rạng rỡ hơn mấy phần so với bình thường.

Ninh Tịch còn đang cảm thấy chuyện tối qua Lục Đình Kiêu ngủ lại đây có chút không thích hợp, nhưng hiện tại nhìn thấy khuôn mặt hạnh phúc của Tiểu Bảo thì bản thân lại bắt đầu vui mừng vì tối qua Lục Đình Kiêu đã ở lại.

Trong lòng cô bánh bao nhỏ vĩnh viễn đều là số một, chỉ cần bánh bao nhỏ vui vẻ là tốt rồi, mọi thứ còn lại đều là mây bay~!

Ăn sáng xong thì thời gian vẫn còn sớm, Lục Đình Kiêu liền ngồi ở salon xem báo, hiếm khi bánh bao nhỏ dính lấy Lục Đình Kiêu.

Nhóc đang cầm một quyển sách viết bằng ngôn ngữ nào đó mà Ninh Tịch cũng không hiểu nổi rồi dùng tập viết bàn luận với ba ba.

Dưới ánh mặt trời, một lớn một nhỏ ấm áp như bức tranh sơn dầu, không hiểu sao lại khiến người ta tĩnh tâm lại, còn có cảm giác yên bình nữa.

Cho đến khi di động của Ninh Tịch đột nhiên vang lên.

Ninh Tịch cúi đầu nhìn thì hơi hoảng, là ông nội gọi tới...

Lục Đình Kiêu thấy vẻ mặt cô không đúng liền hỏi: "Sao vậy?

Ai gọi tới?"

"Ông nội tôi!"

Ninh Tịch nhăn tít lông mày lại, chẳng phải tối qua đã nói xong rồi sao?

Chẳng lẽ ông nội lại đổi ý?

Ninh Tịch gãi đầu một cái, có chút lo lắng nhận điện thoại: "Alo, ông nội ạ..."

"Tiểu Tịch!

Ông nội hỏi, có phải con có chuyện gì giấu ông hay không?"

Bên kia di động, Ninh lão gia tử không vòng vo mà trực tiếp hỏi thẳng luôn, giọng điệu nghiêm túc lạ thường.

Ninh Tịch sửng sốt một chút: "Gì ạ?

Không có đâu ạ!

Ông nội muốn nói chuyện gì?"

"Là chuyện của Tịch Thế Khanh!"

Nghe được cái tên này, Ninh Tịch nhất thời có dự cảm xấu, chẳng lẽ Tịch Thế Khanh nói cái gì với ông nội?

Anh ta không giữ thỏa thuận nói lại với người nhà sao?

Không thể nào?

Tịch Thế Khanh không giống với loại người đó!

"Ông nội, anh ấy làm sao?

Con thật sự không biết ông nói chuyện gì!"

Bên kia di động, giọng của Ninh lão gia tử rất kích động: "Con không biết?

Vậy con nói cho ông tại sao hôm qua hai đứa vừa mới gặp nhau mà hôm nay thằng bé lại muốn xuất gia làm hoà thượng!"

Ninh Tịch: "..."

Ông mới... mới nói cái gì?

Ninh Tịch bị Ninh lão gia tử dọa cho sợ đến ngu người: "Ông nội, ông ông... khụ, ông nói cái gì?

Xuất gia làm hòa thượng???"

HẾT CHƯƠNG 593
 
[ Tập 3 ] Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
Chương 594 : Lực sát thương lớn đến thế sao ?


"Tịch Thế Khanh muốn xuất gia làm hòa thượng???

Ông nội chắc chứ?

Ông nội, có phải ông đang đùa con không?"

Ninh Tịch không cách nào tin tưởng lời ông cô vừa nói.

Nghe được đối thoại của Ninh Tịch và Ninh lão gia tử, Lục Đình Kiêu ngồi một bên cũng lộ vẻ kinh ngạc, sau đó chân mày nhăn lại...

Cứ nghĩ rằng chuyện của Tịch Thế Khanh đã giải quyết xong từ tối hôm qua, không ngờ hôm nay lại xảy ra biến cố này.

Ninh lão gia tử cả giận nói: "Con đó, ông lừa con làm cái gì, thằng nhóc kia đã chạy lên chùa rồi, buồi chiều sẽ làm lễ quy y, là thật trăm phần trăm đó, ông còn có thể gạt con à?"

Nghe thế Ninh Tịch hoàn toàn ngây ngẩn: "Cái... cái này làm sao có thể?

Có phải có nguyên nhân gì khác không?

Tại sao lại nói là do con chứ?"

"Còn có thể có nguyên nhân gì khác à, trước khi gặp con thì người ta đang yên ổn, ăn một bữa cơm với con xong thì đột nhiên nói với người nhà muốn vào chùa cắt tóc đi tu!

Con là hiềm nghi lớn nhất!"

Ninh lão gia tử khẩn thiết nói: "Tiểu Tịch, con nhất định phải nghĩ cho kĩ, tối qua lúc ăn cơm rốt cuộc xảy ra chuyện gì!

Xuất gia cũng không phải chuyện nhỏ!

Nếu có liên quan đến con thì ông biết ăn nói thế nào với người ta?"

Lúc này Ninh Tịch có chút chột dạ...

Trên thực tế thì tối qua xảy ra không ít chuyện...

Chẳng lẽ... chẳng lẽ cách cô dùng để Tịch Thế Khanh từ bỏ ý định hơi quá đáng?

Má!

Cũng làm gì quá đáng đến độ muốn đi xuất gia chứ?

"Ông nội, bây giờ ông đang ở đâu?"

Cô mơ hồ nghe thấy tiếng tụng kinh truyền đến từ đầu bên kia.

"Ông đang ở chùa Pháp Hoa, ông nội với cha mẹ Thế Khanh đều ở đây.

Tiểu Tịch, bất kể thế nào con cứ tới một chuyến đi, trong điện thoại nói không rõ được."

"Được, con biết rồi, ông đừng có vội, con tới ngay đây!"

Sau khi cúp máy, Ninh Tịch phức tạp nhìn Lục Đình Kiêu một cái, là vì Đại ma vương ra tay nên mới có lực sát thương lớn đến thế à?

"Tịch Thế Khanh muốn xuất gia?"

Lục Đình Kiêu hỏi.

Ninh Tịch gật đầu một cái: "Đúng vậy, hơn nữa hình như bởi vì tôi nên mới thế, bây giờ tôi phải chạy đến chùa Pháp Hoa một chuyến."

"Tôi đi cùng em."

"Mà... hay là thôi đi, nhỡ đâu bị người ta thấy lại bị kích thích thì sao chứ?"

Ninh Tịch đau khổ nói.

"Tôi chỉ đưa em đến cửa chùa."

"Nhưng mà anh sắp đi làm mà!"

"Buổi sáng không có việc gì, chỉ có một cuộc họp nhưng Cảnh Lễ có thể thay mặt tôi chủ trì."

Lục Đình Kiêu nói xong liền gọi cho Lục Cảnh Lễ.

Di động bên kia vang lên tiếng nói sung sướng của Lục Cảnh Lễ: "Ôi anh Hai, sớm như này sao lại gọi cho em?

Chậc chậc, có chuyện gì đó..."

"Cuộc họp buổi sáng anh không đến được, em chủ trì đi."

Lục Đình Kiêu bình tĩnh nói.

Lục Cảnh Lễ vừa nghe vậy lập tức kích động: "Chà chà chà... không tới được?

Tối hôm qua xảy ra chuyện gì?

Chẳng lẽ anh với Tiểu Tịch Tịch..."

"Tịch Thế Khanh muốn xuất gia, anh phải đi cùng Ninh Tịch đến chùa Pháp Hoa một chuyến."

Lục Đình Kiêu nói một câu cắt đứt mấy suy nghĩ không nên thân của em trai.

"Vờ... phụttt..."

Di động truyền đến tiếng Cảnh Lễ phun máu: "Xuất gia?

Anh đùa em đấy à?"

Cúp máy xong, Lục Cảnh Lễ cũng có chút không biết làm thế nào, chuyện này cũng quá kịch tính rồi...

Quan trọng nhất là, thời khắc quan trọng thế này sao anh có thể không có mặt chứ?

Lục Cảnh Lễ quả quyết gọi điện cho trưởng bộ phận nào đó, yêu cầu ông ta chủ trì cuộc họp sau đó lặng lẽ chuồn đến chùa Pháp Hoa.

HẾT CHƯƠNG 594
 
[ Tập 3 ] Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
Chương 595 : Rõ ràng là thích


Chùa Pháp Hoa.

Lục Đình Kiêu với Tiểu Bảo chờ trong xe còn Ninh Tịch nhanh chóng chạy đi tìm ông nội.

Vòng qua đám đông đến dâng hương, Ninh Tịch chạy thẳng về sân sau đại điện.

Chạy qua mấy hành lang, tít trong một đình viện mới thấy bóng người quen thuộc, trừ ông nội ra còn có Tịch Bác Nghĩa cùng một nam một nữ trung niên.

Hẳn đây chính là cha mẹ của Tịch Thế Khanh.

"Ông nội..."

"Tiểu Tịch à, mau đến đây!

Mau đến đây!"

Ninh Trí Viễn thấy cháu gái chạy tới thì vội vàng đứng dậy dắt tay cô.

"Ông nội, cô, chú..."

Ninh Tịch chào hỏi từng người, tâm tình có chút bất an.

Ba người Tịch gia thấy Ninh Tịch cũng kích động ngênh đón, Tịch phu nhân thấy cứu tinh đến thì kéo nhẹ tay cô: "Con chính là Tiểu Tịch à?

Quả nhiên là một đứa bé ngoan, khó trách Khanh Khanh nhà chúng ta trở về cứ khen con ưu tú!"

Ninh Tịch vốn cho là Tịch phu nhân sẽ chỉ trích cô một trận nhưng không ngờ bà lại khen ngợi mình nên có chút ngây ngẩn.

"Đứa bé ngoan, đừng khẩn trương.

Vừa nãy trong điện thoại ông nội con chỉ nói quá lên thôi, mọi người đều biết chuyện này không có liên quan gì đến con hết, tối qua Khanh Khanh đã nói với chúng ta, nó cảm thấy với tính cách của hai đứa chỉ thích hợp làm bạn..."

Nghe đến đây Ninh Tịch vừa thấy thở phào nhẹ nhõm lại vừa thấy áy náy.

Lúc trước cô vẫn hoài nghi Tịch Thế Khanh, không ngờ anh không những không nói gì xấu mà còn nói tốt cho cô.

Thật đúng là làm bậy mà... bây giờ Ninh Tịch thật hy vọng Tịch Thế Khanh là mấy tên cặn bã con nhà giàu, như vậy cô còn dễ xử lý một chút, nhưng lần này...

Tịch phu nhân kéo Ninh Tịch, hốc mắt đỏ ửng: "Gọi con tới cũng không có ý gì khác, chẳng qua là chúng ta nghĩ hết cách rồi nhưng vẫn không hiểu vì sao đang êm đang đẹp nó lại đòi xuất gia, cho nên mới ôm hy vọng cuối cùng gọi con đến!

Tối qua nghe giọng của Tịch Thế Khanh thì nó cực kì tán thưởng con, con thử trò chuyện với nó xem, không chừng nó nghe con khuyên nhủ thì sao, bé ngoan, con có thể giúp cô khuyên nhủ Khanh Khanh không ?"

Tịch Bác Nghĩa đứng một bên lên tiếng: "Cái gì mà cực kì tán thưởng chứ, ba thấy thằng nhóc này tám phần là vừa ý Tiểu Tịch rồi, thích con bé thật đấy!

Ngày đó ba bảo sắp xếp cho nó đi coi mắt nó còn định từ chối đấy, kết quả vừa mới nói đó là tiểu thư Ninh gia thì nó đã hỏi là tiểu thư nào, ba bảo là Tiểu Tịch thì nó lập tức đồng ý..."

"Vậy sao lúc về nó lại bảo Tiểu Tịch không phải loại hình nó thích, nói cái gì mà hợp làm bạn?"

Tịch phu nhân khó hiểu.

Lúc này Tịch lão gia mới lên tiếng: "Tính của con trai bà đâu phải không biết, cái gì cũng không tranh, còn trẻ đã thích Phật, tính tình càng ngày càng lạnh nhạt...

Tôi thấy tám phần là Tiểu Tịch tỏ ra là không có ý với nó nên nó quyết định quy y để trốn tránh sự thật!"

Không đợi Ninh Tịch phải giải thích cho bọn họ thế nào thì mấy người lớn đã tưởng tượng ra được đại khái.

Mặc dù thực tế không hẳn như vậy nhưng thà để cho bọn họ hiểu lầm như vậy còn hơn, đỡ cho cô phải nghĩ xem ăn nói thế nào.

Tịch phu nhân nghe Tịch lão gia phân tích cũng cảm thấy hợp lí: "Chẳng lẽ thật sự Khanh Khanh vì chuyện này mà lẩn quẩn trong lòng sao... cái này sao có thể?"

Vẻ mặt Tịch lão gia nghiêm trọng: "Lúc trước nó say mê Phật học tôi đã lo lắng ngày này sẽ xảy ra, quả nhiên... ngay từ đầu nên ngăn cản nó tiếp xúc với mấy thứ linh tinh này!"

HẾT CHƯƠNG 595
 
[ Tập 3 ] Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
Chương 596 : Hoàn toàn trở thành một người khác


Tịch lão gia tử còn đang định tức giận vì câu "mấy thứ linh tinh" của con trai nhưng nghĩ đến tình cảnh cháu trai mình bây giờ cũng chẳng nói nên lời.

Ông dù tin Phật nhưng không có nghĩa ông chấp nhận cho cháu trai mình làm hòa thượng...

Ninh Tịch thấy cha mẹ với ông của Tịch Thế Khanh đối thoại như vậy cũng hiểu, tại sao con người Tịch Thế Khanh lại tốt đến vậy.

Người lớn trong nhà đều là những người ôn hòa biết quan tâm, đầu tiên là an ủi cô rồi đến tận giờ vẫn chưa nói một câu hoài nghi hay chỉ trích nào, đều là đổ lỗi cho bản thân chính họ.

Chính bởi như vậy Ninh Tịch mới càng thêm áy náy.

Người ta vất cả mãi mới nuôi lớn được một cậu con trai, kết quả lại bởi vì cô mà đi làm hòa thượng, cô đúng là đã tạo nghiệt lớn rồi!

Vốn còn có chút không chắc chắn nhưng nghe bọn họ nói chuyện thì hiểu nếu bọn họ cũng không tìm được nguyên nhân khác vậy chỉ có thể vì chuyện tối hôm qua.

Lúc ấy vẻ mặt của Tịch Thế Khanh cũng có chút... không đúng...

"Thế này đi, dù sao con cũng tới rồi, dù con không chắc chắn nhưng con sẽ cố hết sức thử xem có được không ạ ?"

Ninh Tịch đề nghị.

Tịch phu nhân nghe vậy liền cảm kích: "Quá tốt!

Tiểu Tịch, thật cảm ơn con!"

Tịch lão gia cũng hòa hoãn mấy phần: "Con cũng không cần quá áp lực, chuyện này cũng chẳng liên quan đến con, cứ thử một lần là được!"

Hai người tuy an ủi Ninh Tịch những rõ ràng bản thân họ cũng vô cùng khẩn trương thấp thỏm, dẫu sao giờ phút này Ninh Tịch là hy vọng duy nhất của bọn họ.

Ninh Tịch hít sâu một hơi, đi tới phòng tụng kinh mà Tịch phu nhân chỉ cho cô.

Sau lưng, Ninh Trí Viễn trầm giọng thở dài: "Hy vọng Tiểu Tịch có thể đả động được Thế Khanh..."

Thật ra thì ông cũng không ôm hy vọng gì, bởi vì lần này thằng bé có vẻ rất kiên quyết, dẫu cho thật sự có liên quan đến Tiểu Tịch thì có khuyên nữa cũng chưa chắc thằng bé đã quay đầu.

Ninh Tịch hớt ha hớt hải cuối cùng cũng tìm được chỗ của Tịch Thế Khanh.

Đi hết những bậc thang đá xanh thì thấy một cái sân nhỏ thanh tịnh, trong sân có mấy cây hoa mai tỏa ra mùi thơm ngát thấm lòng người, khiến cho tâm tình người ta thoáng chốc bình tĩnh lại.

Cửa phòng đọc kinh mở ra, chợt thấy một chiếc mành cỏ đung đưa nhè nhẹ trong gió phát ra tiếc vang lóc cóc.

Trừ cái này ra thì không gian rất yên tĩnh, như thể thế bên ngoài và nơi đây là hai thế giới khác nhau.

Ninh Tịch bước lên chậm rãi đi tới cửa, hơi do dự một chút sau đó đưa tay ra vén chiếc rèm kia lên.

Sau khi tấm rèm được vén lên, đập vào mắt cô là một chiếc cửa sổ, bên ngoài cửa sổ là một mảnh rừng trúc xanh ngát, trong phòng có đầy những bình phong kinh văn.

Tịch Thế Khanh cứ lẳng lặng ngồi trên một cái bồ đoàn, trong tay cầm một quyển kinh thư, vẻ mặt thành kính mà chuyên chú hoặc là nói thanh tâm quả dục.

Cho dù lúc này Tịch Thế Khanh vẫn đang mặc một bộ âu phục nhưng khí chất trên người đã không khác gì một hòa thượng đã quy y cửa phật.

Thấy Tịch Thế Khanh như vậy khiến Ninh Tịch kinh hãi.

Chỉ trong một đêm ngắn ngủi mà thôi sao anh ta tựa như biến thành một người khác thế này?

Lúc trước tuy anh ta cũng có khí chất xuất trần nhưng vẫn còn dính chút khói lửa nơi trần thế nhưng bộ dáng của hiện tại dường như đã có vẻ nhìn thấu hồng trần!

Ninh Tịch nhức đầu, tình huống của Tịch Thế Khanh xem ra còn khó giải quyết hơn cô tưởng tượng.

Không được, không thể chưa đánh đã lui được, má nó, nghiệt mình gây ra mình phải gánh, huống chi cha mẹ với ông nội người ta vẫn còn đang chờ tin tức của cô đấy.

HẾT CHƯƠNG 596
 
[ Tập 3 ] Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
Chương 597 : Đại thần, ngài có thể nói tiếng người không ?


Ninh Tịch ổn định lại tâm tình, sau đó nhấc chân đi vào.

Đại khái là vì nghe được tiếng bước chân, tay cầm kinh thư của Tịch Thế Khanh hơi ngừng một chút sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên.

Thấy người tới là ai, đáy mắt Tịch Thế Khanh vẫn yên tĩnh không chút gợn sóng như một chiếc giếng cổ.

"Ninh thí chủ..."

Nghe ba chữ này Ninh Tịch thiếu chút nữa hộc máu,ngay cả "Ninh thí chủ" cũng dám nói, anh ta muốn trốn vào cửa Phật thật à!

Ninh Tịch nhéo mi tâm, dứt khoát đặt mông ngồi đối diện Tịch Thế Khanh rồi khoanh chân lại, sau đó thở dài nói: "Tôi nói này... anh zai à, một lời không hợp liền đòi xuất gia?

Rốt cuộc anh muốn cái gì?"

Tịch Thế Khanh: "Đây là kết quả do bần tăng đã suy nghĩ cặn kẽ nếu Ninh thí chủ đến để khuyên nhủ vậy thì ngài có thể đi rồi."

"Là do tôi sao?"

Ninh Tịch dứt khoát đưa ra câu hỏi.

Tịch Thế Khanh: "Hết thảy đều xuất phát từ tâm của chính mình, không liên quan đến người khác."

Ninh Tịch hít sâu một hơi: "Vậy tôi có thể hỏi anh lý do chứ?

Rốt cuộc là tại sao anh lại làm như này?

Coi như là vì chuyện tối hôm qua, anh thích tôi rồi lại phát hiện tôi đã có người yêu... nhưng thế cũng không đến nỗi đòi xuất gia chứ, cái này quá không khoa học..."

Tịch Thế Khanh: "Hết thảy đều chỉ là một ý niệm, nhất niệm thiên đường, nhất niệm địa ngục, nhất niệm sinh, nhất niệm tử."

Ninh Tịch thật muốn khóc: "Đại thần, ngài có thể nói tiếng người không ?"

"Ninh thí chủ, nếu ngài đến đây vì áy náy thì không cần như vậy, đây là bần tăng tự nguyện."

Tịch Thế Khanh nói.

"Vậy ba mẹ với ông nội anh thì sao?

Anh không quan tâm chắc?

Bọn họ nuôi anh nhiều năm như thế mà kết quả anh chẳng nói chẳng rằng chạy đi xuất gia?"

"Hết thảy đều có duyên phận, bần tăng với bọn họ đã hết duyên, bọn họ còn có Thế Hiên."

Ninh Tịch nhớ ra Tịch Thế Khanh từng nói với cô, anh ta còn có một em trai.

Má nó chứ, hóa ra anh ta đã chuẩn bị hết rồi, xem ra là quyết tâm xuất gia luôn chứ không phải đùa giỡn!

"Đại thần, Tịch tiên sinh, Khanh Khanh?

Kính nhờ ngài nghĩ kĩ một lần nữa được không, xuất gia không phải là chuyện nhỏ đâu!

Ba ngày, anh đợi thêm ba ngày suy nghĩ cho kĩ rồi quyết định cũng không muộn!"

Ninh Tịch ý đồ dùng kế trì hoãn.

"Ý bần tăng đã quyết, xin thí chủ về đi, sau hôm nay thí chủ có thể gọi pháp hiệu của bần tăng - Viên Thanh."

Tịch Thế Khanh bắt đầu tiễn khách.

"Viên Thanh... tôi còn nghĩ là Viên Thông đấy!

Tịch Thế Khanh!

Anh quyết không đổi ý đúng không?"

Ninh Tịch tức giận, người này rõ ràng nhìn có vẻ dễ nói chuyện nhưng sao lại cứng đầu như vậy!

Thật muốn đánh anh ta ngất xỉu rồi xách về!

Vẻ mặt Tịch Thế Khanh vẫn không thay đổi, giống như một tảng đá sừng sững đã trải qua biết bao năm tháng.

Ninh Tịch nói hơn nửa ngày, miệng lưỡi cũng sắp tứa máu rồi những vẫn không thuyết phục nổi người kia, đến tận lúc ông nội cô gọi điện.

Ninh Tịch đi ra ngoài nhận điện thoại: "Alo, ông nội..."

"Tiểu Tịch đó à, sao đi lâu thế?

Hai đứa nói chuyện thế nào rồi?"

Vẻ mặt Ninh Tịch âm trầm: "Thật xin lỗi ông nội, có thể khuyên được gì thì cũng đã khuyên hết rồi ạ, nhưng mà.... hình như vô dụng..."

Ninh lão gia tử ở đầu bên kia thở dài một tiếng: "Được rồi, đã sớm nghĩ tới kết quả này rồi, Tiểu Tịch, con quay lại đi!"

Ninh Tịch cắn răng: "Không vội, ông nội, làm phiền mọi người chờ con một chút, mọi người cứ tìm chỗ nghỉ ngơi rồi ăn gì đi, con muốn thử lại lần nữa."

"Hazz đứa nhỏ này...

được rồi...

đừng quá miễn cưỡng!

Mà đợi chút, chú Tịch của con có lời muốn nói."

HẾT CHƯƠNG 597
 
[ Tập 3 ] Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
Chương 598 : Khoảng cách chỉ một hơi thở


Bên kia di động đã thành cha của Tịch Thế Khanh: "Tiểu Tịch, con trở về đi, con không biết Thế Khanh nhà ta đâu, nó nhìn thì tưởng mềm tính lắm nhưng chỉ cần chuyện nó đã quyết thì tuyệt đối không đổi ý, con có khuyên thế nào cũng vô ích thôi."

"Đúng đó Tiểu Tịch, con đừng tự làm khó mình, chúng ta cũng không trách con đâu, chuyện này không liên quan gì đến con cả."

Tịch phu nhân cũng khuyên nhủ một câu, rất sợ cô bé kia ôm hết trách nhiệm vào người.

"Cô chú, con hiểu, anh ta không đụng tường sẽ không quay lại, mọi người cứ để con thử lần nữa!"

...

Một lát sau, Ninh Tịch cúp máy, vẻ mặt liên tục thay đổi.

Đánh ngất rồi xách đi chỉ là hạ sách.

Nếu Tịch Thế Khanh không chịu thay đổi chủ ý thì có xách về rồi thì anh ta cũng lại chạy đến cho mà coi.

Hiện tại nên làm cái gì bây giờ!

Cùng lúc đó, dưới một cây đại thụ cách chùa không xa, có một chiếc xe lẳng lặng đậu tại đó.

Bên trong xe, Lục Đình Kiêu đang nhìn đồng hồ trên di động, lông mày hơi nhíu lại.

"Hừ, đã lâu thế rồi sao chị dâu vẫn chưa ra?"

Lúc này Lục Cảnh Lễ đã chạy đến hội họp với anh trai.

Lục Đình Kiêu mở cửa xe đi ra ngoài rồi châm một điếu thuốc, hiển nhiên là tâm tình có chút bực bội.

Lục Cảnh Lễ gãi đầu một cái cũng đi theo xuống xe: "Chờ ở đây cũng không phải một biện pháp, nếu không chúng ta vào xem thế nào?"

"Anh không thể vào."

"Chậc...

được rồi...

đúng là anh không quá thích hợp... nhỡ đâu Tiểu Tịch vất vả lắm mới khuyên được người về lại bị anh kích thích đi cạo đầu luôn thì làm sao..."

Lục Cảnh Lễ lầu bầu, sau đó mở miệng nói: "Vậy để em đi thôi!

Em len lén đi thám thính là được rồi!

Lỡ đâu Tịch gia bên kia ép chị dâu, rồi chị dâu phải bất đắc dĩ phải thỏa thuận cái gì thì sao, ví dụ như phải cho Tịch Thế Khanh cơ hội, đồng ý qua lại gì gì đó vậy thì không xong rồi!"

Ánh mắt Lục Đình Kiêu tối dần, đây cũng là điều anh lo lắng nhất.

Hơn nữa lấy tính cách Ninh Tịch thì nếu Tịch gia làm người hiền lành thì chắc chắn sẽ vắt óc tìm cách lôi tên Tịch Thế Khanh về cho họ.

"Anh Hai, vậy em đi xem, nếu có chuyện gì em sẽ báo cho anh!

Thời khắc mấu chốt em sẽ ngăn chị dâu lại!"

Thấy Lục Đình Kiêu không nói gì, coi như ngầm chấp thuận thế là Lục Cảnh Lễ lập tức nhanh nhảu chạy vào chùa.

Trong xe Tiểu Bảo nhô cái đầu nhỏ ra giơ tập giấy: [Ba ba, cần Tiểu Bảo giúp một tay không ?]

Nhìn dáng vẻ xem ra, sau buổi tối hôm qua Tiểu Bảo đã triệt để tự nguyện phối hợp với anh rồi.

Ánh mắt Lục Đình Kiêu dịu dàng nhìn con trai: "Cảm ơn con, nhưng mà chuyện này con không giúp được."

Bánh bao nhỏ thất vọng cụp cái đầu nhỏ xuống.

Ninh Tịch lại đi vào phòng tụng kinh một lần nữa.

Cùng lúc đó, Lục Cảnh Lễ đã nghe ngóng được chỗ của Tịch Thế Khanh liền nhanh chóng chạy tới.

Tịch Thế Khanh thấy Ninh Tịch trở lại trên mặt vẫn không có biểu cảm gì giống như trong thế giới của anh ta chỉ còn lại cuốn kinh thư trước mặt, trong lòng cũng chỉ còn Phật tổ, một lòng hướng Phật.

Ninh Tịch đi thẳng tới bên cạnh Tịch Thế Khanh, giật đi cuốn kinh thư trong tay anh ta.

Tịch Thế Khanh bị cướp mất kinh thư cũng không giận, vẫn bình tĩnh như cũ.

Ninh Tịch tiện tay quẳng cuốn kinh thư đi, sau đó đột nhiên tới áp sát gần Tịch Thế Khanh, dùng đầu gối đè lên người anh ta, một tay khác chống lên cạnh bàn trà nhỏ để bên cạnh, khuôn mặt gần đến mức cơ hồ chỉ cách một hơi thở...

Đôi lông mày lạnh nhạt của Tịch Thế Khanh hơi cau lại một chút, không dễ phát hiện.

Vừa muốn mở miệng nói cái gì, Ninh Tịch đã không cho anh ta cơ hội trực tiếp đè lại bả vai, đem anh đặt dưới thân, đồng thời thân thể cũng đè lên...

HẾT CHƯƠNG 598
 
[ Tập 3 ] Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
Chương 599 : Vờ lờ ! Đè lên rồi !!!


Bên ngoài phòng đọc kinh, Lục Cảnh Lễ vừa mới ghé vào cạnh cửa sổ liếc trộm vào đã thấy một màn kinh hoàng như vậy.

Chị dâu đè lên Tịch Thế Khanh...

đè lên...

đè lên...

Trong phút chốc, ba hồn bảy vía Lục Cảnh Lễ bay sạch!

Trời ạ!!!!!!!!!

Anh vừa mới nói có chuyện gì sẽ báo cho anh Hai đấy, thế này... này... thế này thì phải báo cáo kiểu gì!

Đây là giết người!

Làm sao đây ?

Làm sao bây giờ !!

Chẳng lẽ là anh phải xông vào cản lại sao?

Tịch Thế Khanh thanh tâm quả dục phối thêm Ninh Tinh hoang dại khó kiềm chế.

Cao tăng với yêu quái chính là tổ hợp kinh điển!

Sao đột nhiên anh lại thấy hai người kia xứng đôi một cách quỷ dị như vậy chứ?

Chết rồi chết rồi!

Nếu như bị anh Hai biết anh có loại suy nghĩ này thì chắc chắn chết không có chỗ chôn!

Ninh Tịch đè Tịch Thế Khanh vẫn chưa là gì, cô dùng ngón tay ấm áp mềm mại lướt qua mi tâm của Tịch Thế Khanh, kéo đến môi, hơn nữa còn dần dần sát gần lại...

Giờ phút này, Tịch Thế Khanh giống như một hồ nước đọng gặp phải bão táp, toàn thân căng thẳng như một cây cung được kéo căng hết sức, ngón tay thon dài siết chặt, hô hấp cũng hoàn toàn rối loạn.

Mắt thấy đôi môi Ninh Tịch sắp chạm vào thì Tịch Thế Khanh giật mình, hai mắt nhắm chặt lại, hơi nghiêng đầu, lỗ tai đỏ như muốn nhỏ máu...

Nhưng mà ngay tại lúc tâm thần chấn động thì bên tai nghe được một giọng nói lạnh lùng băng giá: "Trần duyên chưa đứt!

Lục căn không tịnh!

Tịch Thế Khanh, anh thì xuất gia cái gì?

Cái gì mà quy y cửa Phật?

Không sợ ô nhục thánh địa Phật môn sao?"

Vừa dứt lời, cả người căng thẳng của Tịch Thế Khanh lập tức lạnh xuống, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Ngoài cửa sổ, đôi mắt Lục Cảnh Lễ sáng lấp lánh.

Chị dâu đẹp trai chết đi được!

Thật là không thể ngờ tình huống sẽ chuyển biến thế này!

May mà anh không xúc động mà vọt vào nếu không thì hỏng cả kế hoạch của chị dâu...

Tịch Thế Khanh há miệng muốn nói cái gì nhưng chẳng thể thốt ra nổi một chữ.

Cho dù là lúc cùng bàn luận Phật pháp với Huyền Tịnh đại sư anh cũng chưa từng thua... nhưng bây giờ anh lại á khẩu không trả lời được.

Bởi vì không khống chế được lòng mình, không khống chế được tình cảm của mình, không khống chế được dục vọng...

Thấy Tịch Thế Khanh không nói lời nào, Ninh Tịch híp hai mắt lại: "Thế nào ?

Vẫn không chịu thừa nhận?

Muốn tôi tiếp tục sao?"

"Không... không cần..."

Trong đôi mắt Tịch Thế Khanh thoáng qua vẻ kinh hoàng, vẻ mặt khổ sở nói: "Cô nói đúng, quả thật tôi...

đúng là... lục căn không tịnh..."

Ninh Tịch lúc này mới đứng dậy, sau đó đưa tay về phía Tịch Thế Khanh rồi kéo anh ta lên.

Mặc dù biết chiêu này có chút tàn nhẫn nhưng đối với tình hình của Tịch Thế Khanh lúc này thì chỉ có thể dùng biện pháp mạnh.

Vào giờ phút này, trên mặt Tịch Thế Khanh đã không còn vẻ tĩnh lặng như nước, anh hoàn toàn không biết nên hình dung tâm tình của mình lúc này như thế nào.

Tất cả mọi người đều không hiểu, thậm chí cả Ninh Tịch cũng không hiểu tại sao anh phải quyết định như thế.

Đợi suốt năm năm đột nhiên có một cơ hội bày ra trước mặt mình, còn chưa kịp bắt lấy đã lập tức tan thành bọt biển.

Nếu chưa bao giờ hy vọng có lẽ anh sẽ không thất vọng đến vậy.

Đến tận bây giờ mỗi lần nhớ lại cái cảnh tượng hai người ôm hôn nhau, trái tim Tịch Thế Khanh lại đau như xé ra vậy.

Khi đó anh đã nhớ ra, người đàn ông này là Tổng tài của tập đoàn Lục thị - Lục Đình Kiêu.

Mặc dù mới chỉ gặp qua một lần lúc Bảo Ngọc Hiên khánh thành nhưng anh sẽ không nhận sai.

Nếu như là bất kì một ai khác thì có lẽ Tịch Thế Khanh còn có cơ hội cạnh tranh nhưng đây là Lục Đình Kiêu, là Lục Đình Kiêu...

Trận chiến này còn chưa bắt đầu cũng đã định sẵn anh là kẻ thất bại.

HẾT CHƯƠNG 599
 
Back
Top Bottom