Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tân Di - Bắc Qua

Tân Di - Bắc Qua
Chương 70: Chương 70



Khi tôi đến đường vành đai thứ ba phía Đông ở Kyoto thì đã hai giờ sáng.

Tôi và sư đệ của tôi đã sử dụng trận pháp sát ác để gài bẫy thương âm. Đối mặt với mối đe dọa linh hồn của ông ta bị hủy diệt, ông ta cuối cùng đã trở nên sợ hãi.

Mặc dù sự phù phiếm của Thẩm Sương không đáng chết, nhưng thương âm đã hứa với tôi sẽ tha mạng cho cô ấy.

Phần còn lại không phải việc của tôi.

Tôi cũng biết được một tin tức quan trọng từ thương âm, đó là tôi và sư đệ đã vượt hàng ngàn dặm để đến Kyoto vì mục tiêu của chúng tôi là một pháp sư người Thái.

Cách đây không lâu, một thầy phù thủy người Thái đã làm điều ác ở thành phố bên cạnh.

Chúng tôi đã đi theo suốt chặng đường để đến được đây.

Trong khoảng thời gian này, tôi vẫn luôn thắc mắc tại sao những pháp sư này lại có thể tránh được ánh mắt của chúng tôi mà đến đây, trước khi bị chúng tôi phát hiện thì đã gây ra nhiều tội ác...

Nó chỉ có thể được hỗ trợ bởi một ai đó.

Nếu người hỗ trợ là thương âm thì mọi chuyện sẽ được giải thích.

Chỉ cần những pháp sư đó có thể trao cho thương âm một phần thưởng thỏa đáng, chỉ cần tôi và ông ta chịu định giá rõ ràng, như vậy giao dịch sẽ thành lập, Thương âm sẽ giúp bọn pháp sư tránh xa tung tích của bọn hắn.

Tất cả họ đều làm việc cùng nhau, đó là lý do tại sao họ chọn chúng tôi lâu đến vậy.

“Đại sư tỷ! Điều tra lâu như vậy, cuối cùng cũng tìm ra nơi ẩn náu của lũ chuột này!”

Sư đệ Thanh Xuân rất vui mừng.

“Giá cả ở Kyoto quá cao và số tiền mà sư phụ cho bọn em là không đủ.”

Vì vậy trong thời gian này, họ ở trong một khách sạn nhỏ, rẻ tiền, kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần.

Chỉ cần biết bọn phù thủy đang ẩn náu ở đâu thì việc đối phó với chúng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Suy cho cùng, những kẻ chỉ biết giấu đầu và đuôi đều không có kỹ năng thực sự.

Chúng tôi đã chiến đấu hết mình suốt đêm và kết thúc khi ánh sáng đầu tiên xuất hiện trên bầu trời.

Các sư đệ không muốn ở lại chút nào, trực tiếp về khách sạn thu dọn hành lý, nói muốn đặt vé nhanh nhất về Huyền Thanh Quan.

Tôi bắt taxi trở lại tầng dưới của ký túc xá thí sinh, vừa đi đến cửa ký túc xá, cánh cửa bị ai đó đẩy ra.

“Tân Di, cô quay về rồi à?”

Những cô gái trước đây nhìn tôi lạnh lùng đang mỉm cười với tôi.

“Cả đêm không ngủ chắc mệt lắm đúng không?”

Có người nhiệt tình đưa cho tôi một tách cà phê.

“Thẩm Sương khiến mọi người hiểu lầm là cô bắt nạt cô ta, lúc trước tôi có chút khó chịu với cô, cô đừng để trong lòng nha.”

Tôi sững sờ và không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Có phải tất cả đều là bậc thầy trong việc lật mặt không?

Mãi cho đến khi có người gửi cho tôi một đoạn phát sóng trực tiếp, tôi mới hiểu ra.

Hóa ra chuyện tối qua được nhiều người chứng kiến như vậy sao?

Điều này không tốt.

Tôi mỉm cười với họ, lấy điện thoại rồi chạy ra ngoài, tìm một nơi bí mật, gọi điện cho sư phụ của tôi.

“Sư phụ, người phải giúp đỡ đồ nhi một việc............”

Tôi đã lâu không ra ngoài, liền quay về thu dọn hành lý.

Mục đích đến đây tham gia cuộc thi là để tiếp cận Thẩm Sương và bắt được tên thương âm.

Bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, tôi không cần ở lại nữa.

Sáng hôm nay đã có kết quả các lượt đấu loại trực tiếp, tôi xếp cuối cùng, vừa kịp thu dọn đồ đạc về nhà.

Rất tốt rất tốt.

“Tân Di à, bây giờ cô có rất nhiều fan hâm mộ trên mạng, cô có muốn ở lại tiếp tục cuộc thi không, tổ chương trình có thể sẽ cho cô một cơ hội?”

“Đúng vậy, tôi nghe nói Thẩm Sương đã rời cuộc thi sáng nay, cô ta ngay cả hành lý cũng không thu dọn.”

“Thẩm Sương đi rồi, vậy cô không cần phải rời đi?”

“Hôm qua giữa buổi phát sóng trực tiếp của cô ta, màn hình đột nhiên tối đen, mọi người chỉ nghe thấy tiếng hét của cô ta........cũng không biết cô ta làm sao nữa.”

“Ủa? Mình mới lên mạng xem thì mấy video của Tân Di đều biến mất rồi....”

“Thật kỳ lạ, các video được lưu trên điện thoại của tôi cũng biến mất một cách khó hiểu......”

Giữa cuộc trò chuyện của các cô gái, tôi đã thu dọn hành lý đứng ngay ở cửa.

“Tạm biệt mọi người, nếu sau này có chuyện gì có thể tìm tôi trong phòng phát sóng trực tiếp của tôi, tôi sẽ giảm giá cho mọi người.”
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 71: Chương 71



Khi tôi đang đứng đợi ở nhà ga, tôi nhìn thấy Thẩm Sương.

Cô ta đeo khẩu trang đội mũ, ngồi một mình trong góc với chiếc vali, toàn thân có vẻ chán chường.

Dù sao thương âm đã hứa với tôi sẽ giữ mạng sống của cô ta, nhưng đông thời ông ta cũng lấy đi một số thứ khác và lấy lại những thứ đã đưa cho cô ta.

Ví dụ, những may mắn trong những năm sắp tới.

Thanh Xuân đứng bên cạnh đưa cho tôi một chai nước.

“Đại sư tỷ, chị có muốn chào hỏi không?”

Tôi nhìn em ấy một cách khó hiểu: “Tôi không quen cô ta, chào hỏi cái gì chứ?”

Cách đó không xa Thẩm Sương cởi bỏ khẩu trang, cầm điện thoại lên xác nhận vé bằng khuôn mặt.

Sau đó nhanh chóng đeo khẩu trang vào.

Thanh Huyền nhìn qua, “ừm” một tiếng.

Công lực nhìn tướng mạo của em ấy từ trước đến nay rất cao.

“Rễ núi lún xuống, xương gò má lồi cao không thịt, cô ta đây thật đúng là không phúc chi tương thiên lại có tiểu nhân chi tâm, nếu như làm đến nơi đến chốn chưa chắc không thể đẩy mây thấy mặt trời, nhưng cô ta bước tiếp theo đại vận phỏng chừng phải đợi đến sau 50 tuổi ...”

“Được rồi, đừng khoe khoang nữa.” Tôi vỗ nhẹ cậu ấy: “Đã đến giờ kiểm tra vé rồi, đi gọi các sư đệ đi.”

Sau khi lang thang suốt 8 tiếng, cuối cùng chúng tôi đã về đến quê hương rồi.

Các sự đệ xách hành lý trở về Huyền Thanh Quan.

Bây giờ tôi không sống ở đó nữa, mà tự ra ngoài thuê nột căn nhà nhỏ trong thành phố.

Mặc dù cuộc hành trình mệt mỏi, nhưng bây giờ tôi lại tràn đầy năng lượng.

Điện thoại rung lên, lại là cuộc gọi của từ cuộc thi tài năng.

Tôi bình tĩnh nhấn nút gác máy, ngồi vào bàn và bật máy tính.

Kể từ khi tôi rời ký túc xá ngày hôm qua, tổ chương trình đã gọi cho tôi hơn chục cuộc.

Nói là hôm qua nhiệt độ của tôi tăng cao, mặc dù trên mạng không có video bắt ma nào nhưng tôi vẫn thu hút được một lượng fan lớn.

Họ muốn sử dụng độ hot của tôi, để tung ra “thần tượng thiếu nữ huyền học”.

Tôi phải nói, chính họ là người kiếm tiền.

Bộ não này thật dễ sử dụng.

Đáng tiếc, ngành giải trí không phù hợp với tôi, mỗi ngày chir ăn uống chờ c.h.ế.t khi buồn chán thì phát sóng trực tiếp mới là cuộc sống mà tôi hằng khao khát.

Tôi duỗi tay chân ra, mở phòng phát sóng trực tiếp một cách dễ dàng.

Chỉ trong một phút, một nghìn người đã bước vào phòng phát sóng trực tiếp.

“Thật sự là Tân Di đại sư.”

“Tân Di đại sư tôi đến rồi.”

“Tôi còn tưởng Tân Di đại sư sẽ đi làm minh tinh chứ! May mắn thay, may mắn thay...”

“Báo cáo người hâm mộ mới.”

“+ 1”

“+1”

Tôi nhìn những bình luận sôi nổi nhếch miệng cười.

“Chào buổi tối mọi người, tôi là Tân Di, một người kết hợp giữa sắc đẹp và trí tuệ, chủ phòng đoán mệnh.”
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 72: Chương 72



Khi tôi vừa đứng dậy rót ly nước, lượng bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp đã tăng lên.

Tôi có chút nghi ngờ, nhìn kỹ lại.

Nam sinh đại học mà tôi kết nối đang hùng hồn nói chuyện với cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp về cô quản lý ký túc xá xinh đẹp vừa đến trường.

“Để tôi nói cho mọi người biết, cô ấy thật sự tuyệt vời! Có vòng eo và hông rất đẹp, những đường cong tuyệt đẹp.”

Khuôn mặt nam sinh trên màn hình đỏ bừng vì phấn khích.

“Ngày cô ấy đến trường, cả ký túc xá chúng tôi đều chạy xuông nhìn cô ấy.”

“Mọi người tuyệt đối chưa nhìn thấy một vẻ đẹp gợi cảm như vậy!”

“............”

Người kết nối đầu tiên trong buổi phát sóng trực tiếp ngày hôm nay là một nam sinh đại học tên là A Kiệt.

Cậu ta là một chủ phòng mới, vừa mới kết nối với tôi cậu ta đã nói chuyện không ngừng, chắc cậu ta đang cố gắng thu hút người hâm mộ từ tôi.

Nhiều cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp đã bị sốc trước những lời nói của cậu ta.

“Nam sinh đại học bây giờ thực sự may mắn.”

“Thế nào rồi? Có ai chiếm được trái tim của người đẹp chưa? Hahahaha.”

“Túc quản xinh đẹp nghe cũng rất k.ích th.ích.”

Một số cư dân mạng cũng đặt câu hỏi.

“Vừa nghe là biết lừa người rồi, quản lý ký túc xá của trường thường là những cô ở độ tuổi 50 hoặc 60, làm sao có thể để một mỹ nữ đến ký túc xá nam làm quản lý chứ?”

“Đúng vật, điều này căn bản không thực tế.”

Thấy chủ đề của mình thu hút được sự quan tâm của đông đảo cư dân mạng, A Kiệt nhanh chóng bác bỏ những thắc mắc của cư dân mạng.

“Mấy người chưa thấy, không có nghĩa nó không tồn tại.”

Cậu ta lấy điện thoại ra, chọn ra một bức ảnh.

“Mọi người xem, đây là hình ảnh tôi đã bí mật chụp lần trước, mặc dù hơi mờ, nhưng cũng có thể nhìn ra vóc dáng của cô ấy.”

Sau khi điện thoại rung lắc của cậu ta ổn định lại, mọi người đều có thể nhìn rõ bức ảnh.

Ánh sáng mờ mờ, không bố cục, hành lang dài, một cô gái xinh đẹp đang dựa vào cửa sổ.

Mặc dù chỉ là một bóng dáng mờ mờ, nhưng không nhìn rõ trông như thế nào.

Nhưng đôi chân dài và vòng eo thon đó mới thực sự bắt mắt.

“Chết tiệt, thật tuyệt vời! Đây là một siêu mẫu.”

“Tại sao khi còn đi học tôi không gặp được người quản lý như vậy nhỉ? Tôi hận.”

“Gía như tôi có thể......cả đời này cũng không hối hận.”

“Lầu trên nói rõ ràng đi nào, hahahaha.”

A Kiệt thở dài.

“Mỹ nữ quả lý ký túc xá rất bận, bình thường căn bản không thể nhìn thấy cô ấy, chỉ có khi cô ấy quay về phòng trực vào buổi tối, chúng tôi mới có thể tình cờ gặp được cô ấy.”

“Nếu không, tôi nhất định sẽ chụp rõ rành cho mọi người xem.”

“Mọi người có thể cho tôi một lượt theo dõi không?”

Phần bình luận của phòng phát sóng trực tiếp trở nên hỗn loạn.

Tôi chuẩn bị ngắt kết nối, cuối cùng tôi đưa ra lời khuyên cho nam sinh đại học này.

“Nhắc nhở cậu vài lời, khoảng giữa tháng 7 cổng địa ngục sẽ mở ra, tốt nhất đừng ra ngoài vào lúc nửa đêm, đặc biệt là khi thức khuya nhiều ngày liên tiếp, tinh khí trong cơ thể sẽ mất đi, lúc này rất dễ gặp ma.”

Sau khi nghe những lời tôi nói, A Kiệt sững sốt một chút, sau đó bật cười.

Cậu ta ôm bụng cười đến mức không thể đứng thẳng được.

“Chủ phòng này thật thú vị hahahaha.”

Có một số cư dân mạng nam mới vào cũng nhiệt tình mở mic.

“Bạn đang nói điều vô nghĩa gì vậy? Có phải bạn tự ti khi nhìn thấy có người đẹp hơn mình không? Thẹn quá hóa giận rồi?”

“Chủ phòng không cần cảm thấy thấp kém, mặc dù vóc dáng bạn bình thường, nhưng nhìn cũng có vẻ ổn.”

“Chủ phòng, nhảy cho tôi xem, tôi sẽ thưởng cho bạn, hahahaha.”

Tôi: “.......”
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 73: Chương 73



Những người hâm mộ cũ trong phòng phát sóng trực tiếp của tôi không thể ngồi yên nữa.

“Tân Di đại sư tính tình rất tốt, điều này sẽ gây ra sét đánh sao?”

Tôi hít một hơi thật sâu: “Loạn dẫn sấm sét là không được.”

Thấy tôi phớt lờ họ, những cư dân mạng này cũng thấy nhàm chán và thay đổi chủ đề.

Có người đột nhiên hỏi A Kiệt.

“Giường phía sau lưng bạn có người sao? Sao lâu như vậy mà không động đậy?”

A Kiệt nhìn thấy bình luận này, cậu ta quay người lại liếc nhìn, biểu cảm trong nháy mắt thích thú.

“Đây là bạn cùng phòng của tôi, cậu ấy là đội trưởng đội bóng rổ của chúng tôi, vừa cao vừa đẹp trai.”

A Kiệt đột nhiên giảm âm lượng.

“Tối hôm qua bạn cùng phòng này đã đến gặp quản lý ký túc xá, ở đó suốt 2 tiếng đồng hồ mới ra ngoài, sau khi quay về liền ngủ cho đến bây giờ.....”

“Tên tiểu tử đó thật may mắn.”

“Ghen tị quá.”

Nói đến đây, trên mặt A Kiệt hiện lên tia không hài lòng.

“Tôi cũng không tệ hơn cậu ta là mấy, nhưng tôi thậm chí không thể vào phòng trực của quản lý ký túc xá....”

Ánh mắt của tôi liên tục đổ dồn vào người bạn cùng phòng của cậu ta.

Càng nhìn tôi càng thấy có gì đó không ổn.

“Cậu để camera gần một chút, để tôi nhìn mặt của cậu ấy.”

A Kiệt nghe thấy điều này, giếu cợt: “Thế nào? Cô cũng muốn xem bạn cùng phòng của tôi đẹp trai đến mức nào à?”

Trong phòng phát sóng trực tiếp có rất nhiều cư dân mạng đang ồn ào muốn xem.

Vì không để lỡ làn sóng này, A Kiệt phải đứng dậy, chậm rãi bước đến chiếc giường phía sau.

Cậu ta đưa tay kéo chiếc chăn che mặt của bạn cùng phòng ra.

A Kiệt bị sốc: “Sắc mặt sao lại tệ như vậy?”

Trên màn hình, nam sinh đôi mắt nhắm nghiền sắc mặt xanh xao, môi trắng đến đen, gò má hóp lại.

Trông rất bất thường.

“D.ục vọng quá mức hahahaha.”

“Anh trai này quá khốc liệt rồi.....”

Nhìn những sự giễu cợt trong phòng phát sóng, A Kiệt cũng bắt đầu cười.

Tôi khẽ cau mày, lạnh lùng nói: “Vẫn còn cười, bạn cùng phòng của cậu đã biến thành xác ướp rồi.”

“Cô đang nói cái gì vậy?”

A Kiệt trợn mắt, nhỏ tiếng thì thầm: “Còn thật sự nghĩ mình là thần à.”

Tôi phớt lò lời chế nhạo của cậu ta.

Chỉ nói: “Cậu đặt tay dưới mũi cậu ấy, kiểm tra xem cậu ấy chỉ có hít vào không có thở ra, nếu cậu vẫn không tin, còn có thể cho ít gạo nếp vào miệng cậu ấy, chỉ là tới lúc này cậu bị dọa sợ thôi.”

Nhìn thấy càng ngày càng nhiều người trong phòng phát sóng trực tiếp, A Kiệt trợn mắt: “Được thôi, tôi cũng muốn vạch trần cô là người phụ nữ lừa dối.”

Cậu ta duỗi hai ngón tay ra đặt chúng dưới mũi bạn cùng phòng.

“Ai nói chỉ hít vào không thở ra...”

A Kiệt dừng lại, cau mày nhìn bạn cùng phòng.

Hai giây sau, câu ta xoay người ngồi xổm xuống, dùng tay còn lại cẩn thận kiểm tra.

A Kiệt đột nhiên rút tay lại, biểu cảm trên khuôn mặt cậu ta có chút không tự nhiên, nhưng miệng vẫn còn cứng ngắc.

“Có....có thở ra.”

“Ồ.” Tôi nhìn cậu ta không chút biểu cảm: “Vậy cậu có dám thử gạo nếp không?”

A Kiệt chế nhạo: “Cô nghĩ ký túc xá nam là nhà ăn à? Lấy gạo nếp đâu ra?”

Tôi vẫn chưa nói chuyện, bên đó truyền qua tiếng mở cửa.

Một nam sinh gầy gò đeo gọng kính đen bước vào gương.

Cậu ấy không để ý đến buổi phát sóng trực tiếp, chỉ nghe thấy lời của A Kiệt: “Anh Kiệt anh ăn xôi không? Em có ở đây, học kỳ trước em mua nó để nấu cháo, anh xem thử xem còn ăn được nữa không.”

A Kiệt: “.....”

Nếu bây giờ cậu ta kiếm cớ, cậu ta thực sự không thể xuống sân khấu được.

Lưỡng lự vài giây, A Kiệt nghiến răng, đưa tay nhận lấy túi gạo nếp từ tay nam sinh kia.

A Kiệt múc một thìa gạo nếp, sau đó dùng tay còn lại mở miệng bạn cùng phòng.

Cho dù bỏ gạo nếp vào miệng bạn cùng phòng vẫn không tĩnh dậy, thậm chí một động tĩnh cũng không có.

A Kiệt cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Sau khi đổ thìa gạo nếp vào miệng bạn cùng phòng, đôi mắt vẫn đang nhắm nghiền của bạn cùng phòng đột nhiên mở to ra, nhãn cầu lồi ra, cổ cứng đờ.

Toàn thân cậu ấy cứng đờ, chiếc giường kêu cọt kẹt cùng với cơ thể run rẩy của cậu ấy.

A Kiệt sợ hãi đến mức ngồi phịch xuống đất.

Bạn cùng phòng trên giường vẫn còn phát ra những tiếng động lạ.

A Kiệt không chịu được, lao tới chỗ máy tính.

“Chủ phòng.......không không, đại sư rốt cuộc là bạn cùng phòng của tôi bị làm sao vậy?”
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 74: Chương 74



Tôi không trả lời cậu ta, chỉ yêu cầu cậu ta lấy bức ảnh của người quản lý ký túc xá mà cậu ta vừa cho chúng tôi xem.

Nghe xong, A Kiệt vội vàng lấy bức ảnh ra một lần nữa.

Lần này không cần tôi nhắc nhở.

Một số cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp đã nhận thấy có điều gì đó không ổn.

“Ký túc xá này.....sao lại không có bóng người vậy?”

“Thật sự không có, mọi người nhìn vào bức tường chỉ có bóng dáng cái cửa sổ, cô ấy đâu?”

“Chết tiệc, tôi nổi hết cả da gà rồi.”

“Ý gì vậy? Người quản lý ký túc xá này rốt cuộc là gì vậy?”

Tôi trầm giọng nói: “Nếu như tôi nói không nhầm, cô quản lý ký túc xá này căn bản không phải con người, mà là cốt nữ, 15 tháng 7, bách quỷ dạ hành, mà oán khi nặng nhất, thích hại người không ai qua được cốt nữ.”

“Những cô gái khi còn sống chịu khổ lăng nhục, uất hận mà chết, sau khi c.h.ế.t nếu không có ai nhặt xác, sẽ hóa thành một đống xương trắng, ác linh thành hình như vậy, sẽ tự sơn cho mình một làn da đẹp.”

“Bạn cùng phòng của cậu bị cốt nữ quyến rũ rồi, bị hút tinh khí, nếu bỏ cậu ấy lại một mình, thì cậu ấy sẽ c.h.ế.t đột ngột vào lúc bình minh ngày mai.”

Những gì tôi nói thực sự khiến A Kiệt không thể tin được.

Cậu ta quỳ trên mặt đất trong sự bàn hoàng.

Cả người trở nên ngơ ngác.

Bạn cùng phòng bên cạnh vẫn nằm trên giường hét lên “hô hô”.

Một lúc sau, A Kiệt rùng mình.

“Không được, tôi không thể ở đây được nữa, tôi muốn về nhà tôi muốn về nhà.”

Cậu ta lao tới tủ, cử động của cậu ta không theo quy tắc.

Những chiếc hộp, vali phát ra tiếng kêu leng keng khi cậu ta ném chúng đi.

Cậu sinh viên vừa mới về phòng, lúc này đang đi ra từ phòng tắm.

Cậu ấy nhìn A Kiệt, nghi ngờ hỏi: “Làm sao vậy? Sao tự nhiên lại nổi điên vậy?”

Tay của A Kiệt không ngừng chuyển động: “Ở đây không thể ở lại được, em cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời đi đi.”

Nam sinh: “Hả?”

“Còn lão Chu, em nói với cậu ta đi, nói cậu ta nhanh rời khỏi đây.”

Lão Chu hẳn là một người bạn khác chưa về ký túc xá.

Sau khi nghe A Kiệt nói, nam sinh đó chỉ xuống lầu dưới: “Chuyện gì xảy ra vậy? Lão Chu bây giờ không thể quay lại, cậu ấy đột nhiên nói ở tầng dưới rằng quản lý ký túc xá gọi cho cậu ấy có chuyện, rồi vội vàng đi đến phòng trực của quản lý ký túc xá rồi.”

“Bình thường hẹn hò với bạn gái cũng không thấy chạy nhanh như vậy.”

“Kỳ lạ thật, ngày nào tôi cũng nghe cậu nói về quản lý ký túc xá xinh đẹp và quản lý ký túc xá xinh đẹp, nhưng tôi chưa từng nhìn thấy cô ấy dù chỉ một lần.”

A Kiệt đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cậu ta: “Em một lần cũng chưa nhìn thấy sao?”

“Không có.” Nam sinh bối rối: “Người quản lý ký túc xá mà em gặp là dì Vương 50 tuổi.”

A Kiệt hoảng sợ quay đầu nhìn màn hình máy tính.

Cậu ta hỏi tôi giọng run run.

“Đại sư.... có thể nhìn thấy người quản lý đó, không phải, đều bị cốt nữ nhắm tới chứ.”

Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp cũng bùng nổ.

“Thật là một người hấp tấp, không phải bạn thực sự chỉ đang diễn kịch thôi sao?”

“Bạn là diễn viên nên diễn xuất của bạn giống như thật.”

“Là một người hâm mộ lâu năm của phòng phát sóng trực tiếp của Tân Di đại sư, tôi thậm chí không thể cười được nữa.”

Tôi nhìn vào màn hình, thấy A Kiệt sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt, tôi an ủi cậu ta: "Đừng sợ quá, lần này không phải gặp được tôi sao? Cậu vẫn còn cơ hội sống."

“Đại sư!” A Kiệt hét lên: “Đại sư xin hãy giúp tôi, tôi còn trẻ và chưa có bạn gái!”

Tôi lặng lẽ vặn nhỏ âm lượng.

"Còn ít nhất bảy tiếng nữa mới đến bình minh, cậu vẫn còn thời gian."

"Việc cần làm bây giờ là chụp lại khuôn mặt của người quản lý đó."

"Cái gì?!" A Kiệt trợn mắt kinh ngạc: "Còn chụp hình cô ấy? Còn là chụp cả mặt.”

"Tôi không đi."

Cậu ta từ chối thẳng thừng.

“Cốt nữ vẽ làn da của mình về cơ bản giống như lúc còn sống, cậu chụp ảnh cô ấy cho tôi xem, tôi mới biết cô ấy c.h.ế.t như thế nào, nếu không tôi làm sao giải quyết nỗi oán hận của cô ấy? Làm sao tôi có thể cứu cậu khi không giải quyết nổi bất bình của cô ấy? Hay là nói......”

“Đại sư.” A Kiệt chặn lời tôi: “Tôi hiểu rồi, bây giờ tôi liền đi.”
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 75: Chương 75



Bạn cùng phòng gầy của A Kiệt tên là Trương Hòa.

Cậu ấy trông khá bình tĩnh, nhưng thực tế chỉ là cung phản xạ của cậu ấy tương đối dài.

Phản ứng bây giờ, toàn thân run rẩy, bị A Kiệt kéo xuống phòng quản lý ký túc xá ở tầng 1.

“Anh Kiệt, em không làm được, em thật sự không làm được.”

A Kiệt cầm điện thoại di động bằng một tay, tay còn lại kéo Trương Hòa: “Im miệng, đi nhanh lên, có Tân Di đại sư bảo vệ chúng ta, cậu sợ cái gì chứ?”

Tôi vẫn chưa chết, cảm ơn.

Bọn họ ở tầng 4, tòa nhà ký túc xá này tổng cộng có 5 lầu, nên không có thang máy, ánh sáng ở hành lang nhấp nháy liên tục.

Cuộc hành trình ngắn ngủi chỉ trong một phút khiến hai người sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh.

Bây giờ 12 giờ, hành lang lầu 1 không có một bóng người, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng trò chơi phát ra từ một số ký túc xá khác.

Hai người chầm chậm đi đến cửa phòng quản lý ký túc xá.

A Kiệt hít một hơi thật sâu, tựa đầu vào cửa và lắng nghe.

Trương Hòa nén nỗi sợ hãi, nhỏ giọng hỏi: “Nghe thấy gì không?”

A Kiệt: “Không nghe thấy gì hết, em đừng đẩy tôi.”

Trương Hòa không nói nên lời: “Em không có đẩy anh.”

“Vậy trên vai tôi là chân lợn à?”

Tôi không nhịn được ngắt lời cậu ta: “Cậu có thể quay đầu lại nhìn một chút được không.”

A Kiệt sửng sờ một lát rồi cũng quay đầu lại với chiếc điện thoại đang cầm trên tay.

Một khuôn mặt to lớn màu xanh xao ngay lập tức xuất hiện trên màn hình.

“Chết tiệc, nhanh bỏ điện thoại ra chỗ khác.”

“Đã thành thật rồi.”

Trương Hòa thất thanh nói: “Lão Chu?”

Đây là Lão Chu một người bạn cùng phòng khác, vừa mới được mời xuống phòng quản lý ký túc xá.

Lão Chu nhìn hai người họ, hai mắt trợn lên liền lùi về sau.

A Kiệt tóm lấy cậu ấy, hai người họ kéo cậu ấy chạy lên lầu bất chấp chuyện gì xảy ra.

Cánh cửa phòng quản lý ký túc xá đột nhiên mở ra.

A Kiệt không dám quay đầu lại, chỉ đưa điện thoại lên cao.

“Tân Di đại sư, cô tự mình chụp màn hình đi! Tôi không dám chụp.”

Cậu ta thật là.

Trong màn hình, một bóng người mảnh khảnh bước ra khỏi cửa.

Tôi nhìn đúng lúc nhấn nút chụp màn hình, sau đó nhanh chóng nói:

“Được rồi được rồi, mọi người nhanh về phòng ký túc xá đi”

Hai người họ kéo theo lão Chu bỏ chạy.

Mãi đến khi lên đến tầng 4, cửa phòng ký túc xá đóng lại, họ mới ngã gục xuống đất.

“Đừng nghỉ ngơi, nhanh rải một ít gạo nếp ở cửa, nếu có nước tiểu trẻ con cũng có thể dùng.”

“Cốt nữ này rất nhanh sẽ lên đây.”

“Cái gì?” Chỉ có hai người còn tỉnh táo lập tức đứng dậy vội vàng chuẩn bị.

“Tôi rải gạo nếp, cậu đi tiểu đi.”

Tôi nhân cơ hội gửi bức ảnh tôi vừa chụp màn hình cho người bạn ở đồn cảnh sát của tôi.

“Giúp kiểm tra một chút ở núi Hạc Sơn, người phụ nữ mất tích gần c, đã biến mất khoảng 10 năm trước.”

Bạn tôi tốc độ rất nhanh, 10 phút sau đã gửi những thông tin liên quan đến cho tôi.

Nhạc Hân Nhiên, nữ, mất tích vào ngày 14/7/2014.....

Trong màn hình, cánh cửa phòng ký túc xá của bọn họ phát ra âm thanh “Bịch”.

A Kiệt và Trương Hòa bám chặt vào cửa, ngẩng đầu tụng kinh.

Tôi nheo mắt nhìn tìn nhắn bạn tôi gửi, 3 giây sau, mắt sáng lên.

Tìm thấy rồi.

May mắn cậu ấy gửi toàn bộ cho tôi, còn có giấy khai sinh của cô ấy.

Tôi so sánh tử vi với tướng mạo của Nhạc Hân Nhiên, bấm ngón tay.

“Tân Di đại sư, cứu mạng.”

A Kiệt và Trương Hào bắt đầu la lên.

“Nếu không ra tay, chúng tôi thật sự không cầm cự được nữa.”

“Yên tâm, cô ấy vừa hút hết tinh khí của bạn cùng phòng của cậu, bây giờ vẫn còn no, không vội vào ngay bây giờ, cô ấy chỉ muốn dọa mấy người thôi.”

Tôi vừa nói vừa đứng dậy: “Bây giờ tôi phải đi đến nơi chôn bộ xương của cô ấy, cần khoảng một đến hai tiếng, mấy người ngoan ngoãn ở yên trong ký túc xá đừng đi lung tung.”

“Đúng rồi, tôi ra ngoài làm việc có chút mắc, gần tới lễ hội ma quỷ rồi, rủi ro tăng cao, có chút tăng giá mọi người hãy chuẩn bị tinh thần nha.”

A Kiệt sắp khóc rồi: “Tân Di đại sư cô nhanh lên đi mà, tiền không phải là vấn đề.”
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 76: Chương 76



Trường đại học quốc tế Sùng An là trường đại học liên doanh giữa Trung Quốc và nước ngoài, điều kiện của sinh viên trường này không tệ, tất nhiên sẽ không thiếu chút tiền đó.

Vậy tôi thấy yên tâm rồi.

Tôi thu dọn đồ xong, chuyển phòng phát sóng trực tiếp sang điện thoại, liền đi thẳng đến núi Hạc Sơn.

Núi Hạc Sơn rất gần với trường đại học quốc tế Sùng An, bình thường sinh viên đạo học khi không có tiết thì thích leo núi.

Đêm mười năm trước, khi Nhạc Hân Nhiên đang leo núi bị 3 người đàn ông theo dõi, lợi dụng lúc cô ấy không đề phòng kéo cô ấy vào rừng, hãm h**p, g.i.ế.c c.h.ế.t và c.h.ặ.t x.á.c cô ấy thành nhiều mảnh.

Thi thể của cô ấy được chôn trong một kẽ hở vách đá bịt kín, da hịt bị dã thú và đại bàng núi ăn thịt, xương cốt đầy oán hận, khi lễ hội ma quỷ đến biến thân thành cốt nữ, xuống núi hại người.

May mắn là cốt nữ này mới vừa thức tỉnh, là một con quỷ mới hình thành.

Cho nên lá gan nhỏ, không dám trắng trợn hại người.

Cũng không thể đi quá xa, chỉ có thể di chuyển quanh núi Hạc Sơn.

Mỗi lần cô ấy hút tinh khí của đàn ông là để tăng sức mạnh của bản thân.

Về phần 2 người bạn cùng phòng của A Kiệt, chỉ có thể nói họ xui xẻo, bị cốt nữ chọn trúng, coi đó là vật cúng tế của quỷ môn quan, cho nên mới bị hút nhiều tinh khí như vậy.

Tôi bắt taxi đến chân núi Hạc Sơn, sau đó chjay lên núi không ngừng nghỉ.

Chiếc la bàn trong tay tôi chỉ lối tôi tiến về phía trước, xung quanh càng ngày càng ít người leo núi.

Dần dần không còn thấy ai nữa.

Đây là một khu rừng vẫn chưa bị khái phá, cỏ mọc dài và rậm rạp.

Gió núi rít, sự oán giận xung quanh ngày càng nặng nề.

Tôi hơi cau mày, nhìn con trỏ la bàn trong tay lắc qua lắc lại.

“Chính là đây rồi.”

Tôi bỏ la bàn vào túi, tiến thêm hai bước về phía trước, những vách đá dựng đứng xuất hiện trước mặt.

Tôi đưa tay mò mẫm trên vách đá một lúc, chẳng bao lâu tôi chạm đến một kẽ hở trên đá, trong kẽ hở có một túi vải cứng.

Chiếu túi vải được tôi lôi ra.

Phát sóng trực tiếp trên điện thoại vẫn đang bật, tôi không mở cái túi này ra, mà cẩn thận đặt một biểu tượng màu vàng trên đó.

Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp sớm đã kinh ngạc.

“Trong đó, có phải giống như tôi tưởng tượng không?”

“Xin hãy bảo vệ tôi.....”

“Tân Di đại sư, tôi đã sớm giúp cô báo cảnh sát rồi.”

“Qúa dọa người rồi, con gái không nên đi leo núi vào buổi tối.”

Tôi từ từ thở ra, sau đó ngồi khoanh chân trên mặt đất.

Gió trong rừng thổi mỗi lúc một mạnh.

Gió đêm gào thét, cuốn theo bụi và lá rơi, bay thẳng về phía tôi, lá cây xào xạc, tôi dường như nghe thấy tiếng la hét và than khóc của một người phụ nữ.

Oán giận.

Sự oán giận rất lớn.

Tôi nhìn chiếc túi vải trước mặt, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

“Thái thượng sắc lệnh, siêu nhữ cô hồn, quỷ dị nhất thiết, tứ sinh triêm ân.”

“Hữu đầu giả siêu, vô đầu giả thăng, thương tru đao sát, khiêu thủy huyền thằng.”

......................

“Sắc cứu đẳng chúng, cấp cấp siêu sinh, cứu cứu đẳng chúng, cấp cấp siêu sinh.”

Tụng đi tụng lại chú tái sinh.

Khi tôi đọc nó lần thứ 20, ngọn gió tà ác oán hận xung quanh cuối cùng cũng lắng xuống.

Khi mở mắt ra, tất cả tấm bùa vàng dán trên túi vải trước đó đã biến thành tro bụi.

Tôi đứng dậy, quay trở về vách núi tôi vừa tìm thấy túi vải.

Tôi cẩn thận nhìn xuống dưới ánh sáng yếu ớt của điện thoại, chỉ nhìn thấy hai bông hoa nhỏ màu xanh bay trong gió......
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 77: Chương 77



Khi tôi vội vàng đến ký túc xá của A Kiệt, họ đã vô cùng hoảng loạn sơ hãi.....ngủ quên rồi.

Tôi gõ cửa một hồi lâu, cuối cùng cũng đánh thức được họ.

A Kiệt cầm điện thoại hét lên: “Tân Di đại sư cứu mạng, cô ấy lại đến rồi.”

Sau khi nghe thấy giọng của chính mình phát ra từ ngoài cửa, cậu ta dừng lại sau đó vừa khóc vừa la lên.

“Tân Di đại sư cứu mạng, cô ấy làm hại cô rồi sao, sao cô ấy lại giữ điện thoại của cô vậy?”

Nếu không phải vì sợ mất tiền mua khóa cửa, tôi không chịu được đã phá cửa rồi.

“Mở cửa, là tôi.”

3 giây sau, cửa ký túc xá được mở ra.

Hai nam sinh ôm đùi tôi rung rung nước mắt.

Cảnh tượng này rất đẹp, tôi không dám xem.

Tôi vô cảm lấy ra từ trong túi ra hai bông hoa nhỏ màu xanh gần như héo úa.

“Đây, đưa hai bông hoa này cho hai người bạn cùng phòng, mỗi người một bông, uống với nước bùa, sáng mai mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

A Kiệt như thể nhìn thấy kho báu, A Kiệt và Trương Hòa cầm bông hoa cho hai người bạn cùng phòng đang bất tỉnh.

A Kiệt thản nhiên hỏi: “Tân Di đại sư, đây là hoa gì vậy?”

Cốt U hoa, cùng cốt nữ sinh ra, yên tâm, có thể cứu mạng.

Họ cẩn thận đút hoa cho bạn cùng phòng.

Sau khi thấy sắc mặt của hai người bạn cùng phòng ổn hơn, họ mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc A Kiệt tiễn tôi ra khỏi trường, cuối cùng không chịu được sự tò mò hỏi:

“Tân Di đại sư, Nhạc Hân Nhiên đó.......bây giờ như thế nào rồi?”

“Bị tôi tiễn đi rồi.” Tôi chấp nhận cuyển khoản của cậu ta, tặng cho cậu ta một nụ cười: “Về phần hài cốt của cô ấy, đã được cảnh sát mang đi rồi.”

“Sau này nếu như cần thiết, chào mừng cậu đến với phòng phát sóng trực tiếp của tôi một lần nữa.”

Vẻ mặt A Kiệt thay đổi, cười: “Tân Di đại sư, tôi đột nhiên nhớ ra còn việc phải làm, tôi tiễn cô đến đây trước, Tân Di đại sư từ từ đi, Tân Di đại sư tạm biệt.”

Cậu ta nói xong cậu này, nhanh chóng chạy đi.

Tôi cười lớn vẫy chiếc taxi bên đường.

Ngồi trên taxi, tôi mới có thời gian xem bình luận.

Nhiều người trong phần bình luận bày tỏ thương xót cho hoàn cảnh của Nhạc Hân Nhiên.

“Nhạc Hân Nhiên đã bị g.i.ế.c 1o năm rồi, mà bây giờ mới tìm thấy hài cốt, vậy đồng nghĩ với việc tên sát nhân vẫn luôn tự do sao?”

“Đúng vậy, thật khiến người khác tức giận.”

Tôi xem bình luận, ngón tay trượt điện thoại hơi khựng lại.

Khi tụng chú tái sinh cho Nhạc Hân Nhiên, tôi có thể cảm nhận được sự oan giận mạnh mẽ của cô ấy.

Sự oán giận đó ảnh hưởng đến tôi.

Cảnh tượng Nhạc Hân Nhiên bị g.i.ế.c cứ hiện lên trong đầu tôi.

Trong ký ức đau đớn và tàn nhẫn đó, tôi đã trở thành Nhạc Hân Nhiên.

Vì vậy, tôi cũng nhìn thấy rõ khuôn mặt của ba kẻ sát nhân.

Tôi đã gửi hình dáng ba kẻ sát nhân đó cho cảnh sát.

Ba người họ cuối cùng cũng sẽ phải gánh hậu quả.

Khi tôi trở về căn nhà thuê của mình đã gần một giờ sáng.

Nhưng tôi vừa leo núi Hạc Sơn về, còn nhận được một số tiền rất lớn cho công việc này, lúc này tinh thần rất phấn khích.

Ngủ không được, căn bản là ngủ không được.

Tôi mở máy tính, lên phòng phát sóng trực tiếp, liền gửi một hồng bao.

“Nào. Hôm nay xem 1 quẻ khác.”

Đó là quy tắc cũ trong phòng phát sóng trực tiếp, giật được hồng bao đoán mệnh, xem tốc độ tay của ai nhanh hơn.

Có khá nhiều cú đêm vào lúc 1 giờ sáng.

Hồng bao được gửi đi liền bị giật đi ngay.

Cư dân mạng giật được hồng bao tên là: “Nấm nhỏ”.

Giây tiếp theo liền gửi một bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp.

“Tân Di đại sư, cô có thể giúp tôi không, tôi cảm thấy gần đây bà nội tôi không ổn.”

Tôi sửng sốt một lát: “Cô có tiện mở kết nối không?”

Bên đó không nói, tôi nhận được một lời mời kết nối .

Tôi đồng ý, tình hình ở bên đó cũng được hiển thị trực tiếp trong phòng phát sóng trực tiếp.

Trên màn hình là một cô gái trẻ, ánh sáng trên đầu mờ mờ, ngôi nhà phía sau đã cũ.

Nấm nhỏ cho biết cô ấy vừa kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, là tân sinh viên.
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 78: Chương 78



“Mọi người có thể gọi tôi là Tiểu Trần.”

Bởi vì vẫn còn sớm trước khi bắt đầu năm học mới, công việc đồng áng rất nặng nhọc, cô ấy đến nhà ông bà nội giúp việc đồng áng.

Tôi hỏi: “Cô nói gần đây bà nội cô không ổn? Tình hình cụ thể như thế nào?”

Ngay khi tôi đề cập đến điều này, vẻ mặt tiểu Trần có chút hoảng sợ.

“Bà nôi tôi.....”

Cô ấy vừa nói một câu, âm thanh nền vốn im lặng đột nhiên vang lên kèm tiếng gà gáy ngắn và gay gắt.

Sắc mặt tiểu Trần thay đổi rõ rệt, lập tức đưa tay tắt đèn.

Tôi không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô ấy.

Vài giây sau, một âm thanh xào xạc bắt đầu xào xạc vang lên từ bên đó.

Tiểu Trần dường như đang run rẩy, nhưng hình như khi nghĩ đến cái gì đó, lại lấy hết dũng khí nhấc điện thoại lên lần nữa, từ từ rời giường.

Cô ấy rón rén đi tới trước cửa sổ, nhẹ nhàng mở cửa sổ ra một chút.

Sau đó cô ấy đưa điện thoại lên.

Cảnh tượng trong sân hiện rõ trong phòng phát sóng trực tiếp của tôi.

Ở quê vào ban đêm trăng rất sáng, có thể chiếu sáng rõ ràng trong sân.

Khoảng sân nông thôn đơn giản và sạch sẽ.

Nhưng bầu không khí lại vô cùng kỳ lạ.

Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp cũng bắt đầu hoảng sợ.

“Đại tỷ à, rốt cuộc cô muốn cho chúng tôi xem cái gì?”

“Đừng giả làm ma nữa, vào đêm khuya, thật sự rất dọa người.”

Giữa các bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp, một con gà bất ngờ nhảy ra khỏi khoảng sân tối.

Trước khi mọi người kịp phản ứng, một bóng đen mỏng manh theo sát và từ đâu lao ra, ghim con gà xuống đất.

Sau đó c*n v** c* con gà.

Con gà phát ra âm thanh rất ngắn, sau đó run rẩy, rất nhanh không còn động tĩnh gì,

Trong đêm tĩnh lặng, chỉ có âm thanh nuốt đến mức tê cả da đầu và những âm thanh xé rách thịt.

Tay tiểu Trần có chút run rẩy, dần dần không giữ được điện thoại, trước khi thứ ngoài sân ăn xong, nhanh chóng thu lại điện thoại và đóng cửa sổ lại.

Tiểu Trần ngồi xổm xuống đất, giọng nói run rẩy.

“Tân Di đại sư, mọi người vừa nhìn thấy, chính là bà nội của tôi.”

Tiểu Trần nói rằng ba ngày trước bà nội của cô ấy đã trở nên bất thường rồi.

Hôm đó, bà nội lên núi tìm củi nhưng không thấy về.

Thấy trời tối dần, ông nội và cô đều lo lắng, vì vậy đã nhờ một vài người dân lên núi tìm kiếm.

Họ trèo qua nửa ngọn núi tìm đến tận nửa đêm mới tìm thấy bà nội của tôi.

Bà nội không cẩn thận rơi vào một hang núi, chân bị bong gân không thể đi được, nhưng may mắn người vẫn còn tỉnh táo.

Mọi người nhanh chóng đưa bà xuống núi.

“Nhưng kể từ ngày hôm đó, bà nội liền trở nên không ổn.”

Tiểu Trần nhớ lại: “Bà ấy thường dậy rất sớm, nhưng bây giờ luôn thấy buồn ngủ, hơn nữa ăn uống cũng tăng lên, mỗi ngày đều muốn ăn gà.”

“Bây giờ bà nội rất sợ ánh sáng, bình thường ban ngày căn bản không ra khỏi cửa, có một lần ánh nắng chiếu vào bà ấy thì bà ấy hét lên như bị bỏng, và tôi nhìn thấy đôi mắt của bà ấy....nó chuyển sang màu xanh khi bị ánh nắng chiếu vào.”

Giọng của tiểu Trần hơi dừng lại: “Nhưng điều đáng sợ nhất là, bà ấy bắt đầu ăn gà như điên vậy.”

“Thậm chí còn chưa được nấu chín, trực tiếp ăn sống, ông nội nghỉ rằng bà ấy bị bệnh, muốn đưa bà ấy đến bệnh viện, nhưng bà nội đã cào lên mặt ông nội, còn làm cho ông nội ngã xuống đất, đến nay vẫn chưa xuống giường được.”

Tiểu Trần ôm chặt điện thoại, ngẩng đầu nhìn tôi: “Tân Di đại sư, có phải bà nội bị quỷ ám rồi không?”

Tôi suy nghĩ vài giây rồi lắc đầu.

“Nghe những gì cô nói, dường như không phải trúng tà.”

“Nó giống như.....bị chiễm hữu bởi một con chồn rồi.”

Tiểu Trần mở to mắt: “Cái gì? Chồn sao?”

Cô ấy không biết nghĩ tới cái gì, ánh mắt chợt trở nên thất thường.

Tôi nhìn thấy vẻ mặt thất thường của cô ấy, thản nhiên nói: “Làm sao vậy? Cô gặp chồn rồi sao?”

Tiểu Trần mím môi, do dự hết lần này đến lần khác, giọng nói của cô ấy có chút không chắc chắn.

“Nửa tháng trước, tôi cùng bà nội đi lên núi kiếm củi, ngồi dưới gốc cây cổ thụ ngủ thiếp đi.”

“Tôi đã có một giấc mơ, trong mơ, một con chồn lớn chui ra từ rễ cây, nó đứng thẳng, mỉm cười với tôi, vừa cúi lạy tôi vừa thốt ra lời nói của con người, hỏi tôi xem nó có giống con người không....”

“Lúc đó tôi rất sợ, hơn nữa vừa nhìn nó không giống một con người, liền nói thật, nhưng khi tôi vừa nói, nó liền hét lên, kích thước cơ thể tăng gấp đôi, bỏ chạy bằng bốn chân.”

Cô ấy càng nói âm thanh càng nhỏ.
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 79: Chương 79



Tôi không còn cách nào khác đành nói: “Chính bản thân cô cũng đã nhận ra điều đó, cái đó căn bản không phải là mơ mà là sự thật.”

“Cô đã găp con chồn “xin con dấu” rồi.”

Nếu một con vật muốn tu luyện thành người, chỉ có hai cách, một là chăm chỉ luyện tập, hai là xin con dấu.

Sau khi tu luyện hàng trăm năm, có được linh khí, liền yêu cầu con người phần thưởng.

Bởi vì con người thuộc về cấp bậc Địa Hành Tiên.

Xin con dấu thành công, thì có thể tiết kiệm thời gian hàng trăm năm, trở thành một con quái vật, xin dấu không thành công, trình độ tu luyện sẽ bị tổn hại, quay về bắt đầu lại từ đầu.

Rõ ràng, con chồn hướng về Tiểu Trần xin con dấu thật xui xẻo, xin dấu không thành công.

Và tâm hận thù của nó rất mạnh, nhanh chóng trả đũa tiểu Trần.

Tiểu Trần bối rối: “Nó muốn báo thù thì báo thì tôi, bà nôi tôi không có đắc tội với nó....”

Tôi nghĩ rồi nói: “Kỳ tuyển sinh năm nay của cô có tốt không?”

Tiểu Trần sửng sốt một lát, nhẹ giọng nói: “Không tệ, thành phố của chúng tôi đứng đầu về ban xã hội.....”

“Điều đó có nghĩa.” Tôi gõ nhẹ xuống bàn: “Cô có Văn Khúc Hành bảo hộ, chồn không thể đến gần cô được.”

Vì thế nó chọn cách trả thù những người xung quanh cô.

Tiểu Trần bị lời nói của tôi làm cho sợ hãi, ngồi bệt xuống đất ngơ ngác.

Dần dần mắt đỏ lên.

“Là tôi hại bà nội rồi....”

“Đừng lo lắng, chồn cũng sợ quả báo, sẽ không hại mạng người đâu.”

Tiểu Trần lấy lại hy vọng, hai mắt sáng lên.

“Tân Di đại sư, cô giúp tôi đi, có thể đuổi con chồn đố ra khỏi bà nội tôi được không, bà nội tôi đã lớn tuổi rồi, không thể chịu được sự giày vò như vậy.”

Tôi an ủi cô ấy: “Chuyện này không khó để làm.”

“Chỉ là cô không thể đuổi con chồn đi,chỉ có thể mời nó đi, cũng không thể quá khách khí mời nói đi, nếu không nó sẽ không coi cô ra gì.”

“Ba tiếng nữa trời sẽ sáng, đợi bà nội cô về phòng, liền khóa cửa lại, sau đó đi tìm một con ngỗng trắng lớn, một con ch.ó năm đen, vừa bên trái vừa bên phải trói vào cửa.”

“Chó và ngỗng, là thứ mà chồn sợ nhất, bằng cách này, con chồn không dám cưỡng ép đi ra.”

“Cho đến khi trời sáng hơn, hãy tìm một vài thanh niên chưa lập gia đình cùng cô lên núi, hãy đi đến gốc cây mà cô đã ngủ, mang theo cống phẩm, cúi lạy nó vài lần, con chồn này sẽ không day dưa với mấy người quá nhiều.”

“Đây là quân tử thứ nhất lễ nghĩa thứ hai.”

Tiểu Trần nghe xong sửng sốt một lát: “Như vậy có thể không?”

“Có thể.” Tôi gật đầu: “Nhưng mà cơ thể của bà nội cô sẽ yếu đi, cần phải bồi dưỡng.”

“Nếu tiện, cô có thể đưa bà nội của cô đến Huyền Thanh Quan ở mấy ngày.”

Tiểu Trần nghe xong, cuối cùng cũng mỉm cười.

“Cảm ơn Tân Di đại sư.”

Bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp đột nhiên tăng lên, lúc đó tôi mới nhìn qua.

“Mọi người có thể ngừng nói chuyện không? Hai thứ màu xanh trên đầu cô nương này là gì vậy?”

“Cô gái, vừa rồi cô không đóng chặt cửa sổ sao?”

“Aaaaaaaaa, quá dọa người rồi, tôi không dám xem nữa.”

Tiểu Trần cũng nhìn thấy những bình luận này.

Nụ cười trên môi cô ấy cứng đờ, ánh sáng trên màn hình điện thoại khiến khuôn mặt cô ấy nhợt nhạt.

Tiểu Trần từ từ ngẩng đầu lên.......

Chỉ nhìn thấy cửa sổ vốn được đóng chẳng biết từ khi nào đã mở ra một kẽ hở.

Khuôn mặt già nua dán mặt vào cửa sổ, mắt màu xanh, trên miệng vẫn còn lông gà và máu.

Thấy tiểu Trần nhìn qua đó, bà ấy cười toe toét.

“Cháu gái ngoan, cháu đang cùng ai nói chuyện vậy?”

“Aaaaaaaaaaaaaa.”

Tiểu Trần hét lên, đột nhiên nhảy ra khỏi cửa sổ.

Con chồn thò tay qua cửa sổ để bắt cô ấy.

Nhưng tay còn chưa chạm vào quần áo của tiểu Trần, cơ thể của tiểu Trần

Phát ra ánh sáng màu vàng.

Con chồn hét lên ngã xuống đất, sợ hãi nhìn qua.

Vẻ mặc dần dần trở nên hung ác.

Hai giây sau, nó để bốn chân xuống đất, quay người lao vào chuồng gà, lại một trận gà bay chó nhảy.

Sự việc xảy ra quá nhanh, tôi thậm chí còn không kịp nói.

Tiểu Trần bang hoàng ngồi trên giường, bị dọa đến khóc rồi.

“Cái đó.....con chồn này thù hận quá nặng, trước tiên cô hãy làm theo những gì tôi nói cô, sau đó gửi địa chỉ qua tin nhắn riêng, tôi sẽ gửi cho cô hai lá bùa, đặt lá bùa này lên cửa lớn, con chồn này không thể vào nhà cô được nữa.”

Tiểu Trần phải mất một lúc mới phản ứng lại: “Được, được, cảm ơn.”

Tôi lại nghĩ đến ánh sáng vàng vừa xuất hiện trên cơ thể cô ấy, chợt cảm thấy thích thú.

Văn Khúc Hành của cô gái này mạnh mẽ như vậy sao?

“Nếu cô tiện cho tôi biết ngày sinh tử vi, tôi sẽ xem mệnh cho cô.”
 
Back
Top Bottom