Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tân Di - Bắc Qua

Tân Di - Bắc Qua
Chương 50: Chương 50



Tôi ngăn anh ta lại: “Có lẽ, anh cứ như vậy tốt hơn.”

“Tại sao?”

Tôi ngẩng đầu nhìn phía trước, một bóng trắng xuất hiện ở nơi trông trãi.

Mái tóc dài, bụng rất to.

Chính là người phụ nữ mang thai đã c.h.ế.t thương tâm.

Linh hồn của cô ấy đã được triệu hồi.

“Cô ấy tới rồi.” Tôi nhẹ giọng nói: “Chỉ là hình ảnh có chút đáng sợ, tôi khuyên anh chuẩn bị tinh thần.”

Hà Thanh run lên khi nghe điều này, rồi kiềm chế bản thân.

Anh ta chậm rãi gỡ tờ tiền giấy ra, nheo mắt nhìn về phía trước ----

Gần như không gỡ ra được.

Tôi thở dài sau đó đưa tay giúp anh ta.

“Như thế này ổn không?”

“Vẫn ổn.”

“Vậy thì nhanh lên cô ấy hình như đang muốn dẫn chúng ta đi đâu đó.”

Bóng trắng nhìn lại tôi rồi bay về phía tòa nhà dân cư bên cạnh.

Có vẻ như cô ấy đưa chúng tôi đến nơi cô ấy đã sống trước khi chết.

Cô ấy nhanh đến mức tôi phải chạy theo mới kịp.

Chưa kể Hà Thanh, cả người dường như muốn tê liệt vì kiệt sức.

Đây là một tiểu khu cũ, có năm tầng và không có thang máy.

Chúng tôi chạy thẳng lên tầng 5, bóng trắng dừng lại trước một ngôi nhà, liếc nhìn chúng tôi, sau đó bóng mờ dần đi vào trong.

Hà Thanh đã nhanh chóng nói: “Cô ấy muốn chúng ta đi vào.”

Anh ta lao về phía trước, vô thức ấn vào tay nắm cửa, nhưng lại hát hiện cửa bị khóa.

“Cửa bị khóa rồi, chúng ta không vào được.”

Tôi giơ tay lên gõ cửa.

Tiếng gõ cửa ở hành lang trống rỗng có chút hồi âm, khi tôi đang định gõ lần thứ ba, thì cửa nhà bên cạnh mở ra.

Là một cô gái trẻ, cô ấy nhìn chúng tôi nhỏ giọng nói: “Đừng gõ nữa.”

“Kể từ khi chị ấy nhảy khỏi tòa nhà, gia đình đó liền chuyển đi nơi khác, trong căn nhà này bây giờ không có ai ở.”

Nói xong trực tiếp đóng cửa lại.

Nghe xong lời nói của cô ấy, Hà Thanh cau mày.

“Vậy phải làm sao? Chúng ta phá cửa vào?”

Tôi liếc nhìn anh ta: “Thật thô lỗ.”

Sau đó, tôi lấy rah ai chiếc kẹp tóc trên đầu, xoắn chúng lại thành một hình cụ thể rồi chọc vào lỗ khóa.

Mấy giây sau, cánh cửa mở ra.

Hà Thanh: “.....Đại sư, cô còn có thể làm được những việc này sao?”

“Hành tẩu giang hồ, thân bất do kỷ.” Tôi mở cửa: “Mau vào đi.”

Hà Thanh lén lén lút lút theo tôi vào trong.

Anh ta vẫn còn lo lắng: “Đại sư, đây không phải là độp nhập nhà riêng sao?”

“Quên đi.” Mỉm cười với anh ta: “Đừng lo, trong phòng có người.”

Hạ Thanh thở phào nhẹ nhõm giơ tay bật đèn.

Ngôi nhà đã lâu không có người ở, đã phủ một lớp bụi mỏng.

Trên bàn còn có những món ăn thừa đã mốc.

Vừa nhìn, những người đó đã vội vã rời khỏi nhà.

Tôi nhìn thấy cái bóng trắng ở phòng ngủ chính.

Cái bóng đứng trước cửa sổ, quay đầu nhìn tôi, giơ tay lên, chậm rãi chỉ vào cái điều hòa.

Tôi quay người gọi Hạ Thanh: “Mang cho tôi cái ghế đẩu.”

Tôi đứng lên ghế đẩu, tháo gỡ hơn một nữa cái điều hòa, mới tìm thấy một cái camera nhỏ ở bên trong.

“Lấy được rồi.”

Tôi nhảy khỏi ghế.

Hà Thang vội vàng chạy đến: “Đại sư, tiếp theo nên làm như thế nào?”

“Loại bỏ thù hận.”

..................

Chúng tôi tìm thấy một quán cà phê internet bên ngoài tiểu khu, đem nội dung trong camera vừa lấy được ra ngoài.

Trên màn hình máy tính, sau một loạt âm thanh xào xạc, gương mặt một cô gái xuất hiện.

Cô ấy có cái bụng to, mặt hơi sưng, thoạt nhìn đang mang thai ở thời kỳ cuối.

Cô ấy nói trước camera, giọng hơi khan.

“Chồng tôi đã lừa dối tôi, lúc tôi mang thai 7 tháng.” Giọng nói của cô ấy rất bình tĩnh, dường như đã hoàn toàn tuyệt vọng: “Anh ta còn đưa người phụ nữ đó về nhà, mặc đồ ngủ của tôi, ngủ trên giường của tôi,....”

“Tôi muốn ghi lại tất cả những điều này, tôi muốn ly hôn với anh ta.”

Cô ấy ôm bụng từ từ rời khỏi camera.

Trong một khoảng thời gian dài, không có ai xuất hiện trên màn hình.

Cho đến chiều ngày thứ ba, một tiếng động lớn đột nhiên phát ra từ màn hình.

Một người đàn ông đẩy cửa và đẩy người phụ nữa mang thai vào.

“Mẹ kiếp, sao cô dám cãi lại ba mẹ tôi?”

Người phụ nữ gục xuống khóc lớn: “Anh dám làm ra chuyện đó, lại không dám cho người khác biết sao?”
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 51: Chương 51



“Anh đã đưa người phụ nữ đó về nhà mình, anh còn chuyện gì không dám làm nữa?”

Người đàn ông giận dữ hét lên: “Cô càng ngày càng vô lý, bây giờ cô đang mang thai, tôi cần giải quyết nhu cầu của mình thì có gì sai?”

Hà Thanh sau lưng tôi nhìn đến mơ hồ.

“Chết tiệt, tên khốn nạn.”

Người phụ nữ trong camera cũng đánh điên cuồng lên người đàn ông.

Người đàn ông tức giận, trực tiếp đẩy cô ấy về phía sau.

Sau khi lảo đảo lùi lại vài bước, người phụ nữ va vào cánh cửa sổ đang hé mở.

Những cửa kính cũ vỡ vụn.

Đôi mắt người phụ nữ mở to đầy kinh hãi, cả người quay lại.

“Bùm------”

Sau tiếng động lớn, người đàn ông hoảng sợ chạy xuống lầu.

............

Tôi đã tắt video.

Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp đã nhìn thấy mọi thứ qua chiếc camera tôi đeo.

Họ rất tức giận.

“Thì ra là bị chồng đẩy ngã.”

“Điều này thật điên rồ, Tân Di đại sư đưng lo lắng, tôi đã báo cảnh sát rồi.”

“Thảo nào cô ấy lại oán hận như vậy.”

Người phụ nữ muốn quay lại bằng chứng chồng ngoại tình, nhưng cuối cùng lại ghi lại toàn cảnh chồng sát hại mình.

Tôi thở dài, tắt máy tính.

“Đi thôi.”

Trở lại nơi người phụ nữ chết, tôi lấy rượu vàng từ trong túi ra rưới lên nhau thai.

Tôi nhặt lá bùa lên, chắp hai tay lại, trầm giọng niệm chú: “Phi thiên số hỏa, giá ảnh vân long, hải nhạc kê thủ, vạn thần kính tòng.”

Lá bùa vàng đột nhiên xuất hiện ở đầu ngón tay, tôi tập trung ánh mắt, lá bùa màu vàng cào nhau thai.

Nhau thai ngâm trong rượu bốc cháy.

Trong ánh lửa, tôi lại nhìn thấy bóng trắng.

Cô ấy lặng lẽ nhìn tôi, bộ dạng đáng sợ ban đầu dần dần thay đổi, biến thành một cô gái hiền lành ít nói.

Đó mới là dáng vẻ lúc đầu của cô ấy.

Xa xa có tiếng còi báo động vang lên, cô ấy mỉm cười với tôi, bóng dáng dần dần trở nên trong suốt , cuối cùng biến mất.

Hà Thanh khóc lóc thảm thiết sau lưng tôi.

Tôi quay lại nhìn anh ta: “Anh khóc cái gì?”

Hà Thanh: “Tên súc vật đó có thể cưới được một người xinh đẹp như vậy làm vơ, nhưng tôi thì đến bạn gái cũng không có, tôi hận.”

Tôi: “.....”

Sau khi lặng lẽ thu dọn đồ đạc, tôi cầm túi lên nói: “Đi thôi.”

Hà Thanh: “Tiếp theo làm gì?”

“Phá thai.”

Hà Thanh: “Hả?”

Tôi: “Đùa thôi.”

Hà Thanh sắp khóc.

Tôi gấp lá bùa vàng đặt vào tay anh ta: “Từ bây giờ, đặt thứ này lên bụng anh.”

“Hiện tại ma mẹ oán hận đã biến mất, em bé ma sẽ không còn tưởng thành nữa.”

“Bây giờ trong bụng anh tương đương với một thai nhi c.h.ế.t lưu.”

“Sáng sớm mai, anh đến Huyền Thanh Quan xin ít tro hương về, mỗi ngày sáng tối tắm bằng nước tro hương, không tới nửa tháng, cái bụng anh cũng sẽ biến mất.”

Hà Thanh liên tục gật đầu: “Cảm ơn đại sư, cảm ơn đại sư.”

Khi chúng tôi đi đến bên đường, anh ta bắt taxi cho tôi.

“Tân Di đại sư, sau này tôi chính là fan trung thành của phòng phát sóng trực tiếp của cô.”

“Thật không nghỉ đến nêu không gặp được cô tôi sẽ biến thành hình dạng gì........”

Tôi mỉm cười với anh ta, chợt nghĩ đến điều gì đó, nụ cười trên mặt chợt dừng lại.

“Tôi quên mất một chuyện lớn.”

Giọng Hà Thanh run run: “Chuyện gì vậy?”

“Anh chưa trả tiền cho tôi, tổng chi phí đoán mệnh và ra ngoài làm việc là 2.500 tệ, có thể thanh toán qua điện thoại, cảm ơn.”

Hà Thanh: “.............”

Từ ngoài về tơi căn nhà thuê đã gần mười một giờ.

Độ phổ biến của phòng phát sóng đã tăng vọt, số lượng người xem đã lên tới gần 5000 người.

Tôi liếc nhìn đồng hồ: “Chúng ta tiếp tục, bắt đầu hồng bao tiếp theo.”
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 52: Chương 52



Lần này người giật được hồng bao là một nữ cư dân mạng tên là Tiểu Địch.

Tiểu Địch mở kết nối phát sóng trực tiếp, trong màn hình xuất hiện một cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp.

Tôi hỏi cô ấy: “Cô muốn xem gì?”

Tiểu Địch nói: “Tân Di đại sư, tôi muốn xem phong thủy.”

Điều này không khó, tôi gật đầu: “Gửi cho tôi địa chỉ nhà cô, quay viseo nhà cô cho tôi, tôi sẽ giúp cô xem.”

“Được.”

Tiểu Đich rất nhanh đã gửi những thứ tôi muốn trong thời gian ngắn.

Tôi xem video, bấm đầu tay: “Phong thủy nhà bạn........”

Tiểu Địch rất kích dộng: “Đại sư, có vấn đề gì sao?”

Tôi ngước mắt lên nhìn cô ấy: “Không có vấn đề gì, phong thủy nhà cô rất tốt.”

Tiểu Địch ngồi trên ghế có chút suy sụp tinh thần: “Làm sao có thể? Không phải.”

Bây giờ cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp đều nhìn thấy sự bất thường của cô ấy.

“Chị gái, có chuyện gì xảy ra với chị sao? Chị có thể nói ra , Tân Di đại sư sẽ giúp chị giải quyết.”

“Đúng vậy, có khó khăn gì có thể nói ra, mọi người cùng nhau nghĩ ra phương pháp cho bạn.”

Tiểu Địch được mọi người an ủi, hít một hơi thật sâu, bắt đầu kể từ từ các vấn đề xảy ra gần đây.

“Tôi cảm thấy, trong nhà của tôi hình như có người chết.....”

Tiểu Địch cho biết cô ấy cho biết cô là một người cực kỳ yêu thích tiểu thuyết siêu nhiên, thường thuê nhà ở một mình, một đêm mười ngày trước, cô đi vệ sinh xong quay về phòng, vừa đ ingang đến phòng khách, liền nghe thấy tiếng khóc của một đứa bé.

“Tôi đi hỏi tầng trên và tầng dưới, những gia đình đó không có con cái, không ai trong số họ nghe thấy tiếng khóc vào lúc nửa đêm.”

Cô ấy bị tiếng khóc đánh thức suốt mấy ngày liền, cô ấy không thể không suy nghĩ về nó.

“Trước khi chủ nhà cho tôi thuê căn nhà này, chắc chắn trong căn nhà này đã có người c.h.ế.t rồi.”

Cô ấy nói một cách chắc chắn.

Tôi hỏi cô ấy: “Cô đã xác thực qua với chủ nhà chưa?”

Tiểu Địch có chút xấu hổ: “Hỏi qua rồi, anh ta mắng tôi một trận, nói tôi không muốn ở thì cút.”

Cư dân mạng nị cô ấy chọc cười.

“Chị gái ơi, chị hỏi như vậy chủ nhà nào dám thừa nhận chứ?”

“Còn có một vấn đề nữa, cô đã sống ở đó 1 năm rồi, 10 ngày trước mới nghe thấy tiếng khóc, không có khả năng đó, tôi chỉ nói là có thể, không phải căn nhà có vấn đề?”

“Nghĩ đến thôi cũng thấy thôi cũng đáng sợ, không phải vấn đề của căn nhà thì vấn đề của ai?”

Vẻ mặt của Tiểu Địch càng lúc càng nghiêm trọng, cô không muốn tin rằng có điều gì đó không ổn xảy ra với mình.

Tôi nhận thấy sắc mặt cô ấy, nhẹ giọng nói: “Cũng không chắc chắn vấn đề của bạn, hãy suy nghĩ kỹ về điều đó, mười ngày trước, nhà bạn có xảy ra chuyện gì không?”

“Hay là có đồ vật mới nào được thêm vào không?”

“10 ngày trước?” Tiểu Địch rơi vào trầm tư: “10 ngày trước nhà tôi không có xảy ra chuyện gì hết, tôi đi làm tan làm đều bình thường.”

Tôi không nói gì, Tiểu Địch cau mày cẩn thận suy nghĩ.

“A, đúng rồi.” Tiểu Địch chợt nhớ ra điều gì đó, vộ vàng đứng dậy chạy đến góc phòng khách lấy một chiếc hộp bìa cứng nhỏ.

“Cách đây một khoảng thời gian bạn tôi đi Tây Tứ Xuyên chơi, mang cho tôi một số món quà lúc trở về, tôi luôn để chúng ở phòng khách và chưa bao giờ chạm vào.”

“Tân Di đại sư, cô xem thử xem có vấn đề gì không?”

Cô ấy vừa nói vừa lấy đồ trong hộp ra ngoài.

Sữa, bò khô, sườn heo khô,.....

Cư dân mạng tan vỡ.

“Trời khuya rồi, tôi đói quá.”

“Tôi cũng vậy....”

“Chịu không nổi, tôi đi gọi một phần malatang đây.”

Tôi chạm vào cái bụng đang sôi sùng sục của mình, lặng lẽ nuốt nước bọt.

Tiểu Địch lấy ra một đống đồ ăn bày ra sàn, cuối cùng cô ấy lấy ra một cây sáo.

Khoảnh khắc tôi nhìn cây sáo, mắt tôi như đông cứng lại.
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 53: Chương 53



“Đợi một chút.”

Tiểu Địch dừng động tác lại: “Đại sư, làm sao vậy?”

“Đưa cậy sáo lại gần cho tôi xem.”

Tiểu Địch làm theo, sau khi quan sát kỹ cây sáo, tôi thở dài.

“Cô biết đây là đồ vậy gì không?”

“Nó trông giống như một cây sáo, bạn tôi nhặt được ở trên núi, nhìn đẹp liền mang đến cho tôi.”

Cây sáo mà bạn Tiểu Địch mang đến cho cô ấy từ Tây Tứ Xuyên, cây sáo này được goi là sáo Khương.

Hiện nay là sử dụng phần mỏng nhất của mũi tre làm nó, nhưng cách đây không lâu sao Khương được làm từ xương chân của các em bé sinh ra ở Thiên Triết.

Cũng không biết là may mắn hay xui xẻo, sao Khương mà bạn Tiểu Địch mang cho cô ấy là cái thứ hai.

“Một số linh hồn của các em bé Thiên Triết vẫn còn trên sáo Khương, nên cô có thể nghe thấy tiếng khóc của trẻ em lúc nửa đêm.”

Tiểu Địch sợ hãi: “Đại sư, vậy tôi sẽ không có chuyện gì chứ?”

“Yên tâm đi.” Tôi cười: “Linh hồn của em bé không làm hại người, nó rời khỏi nhà, nên có chút nhớ nhà.”

“Cô mua một ít đồ ăn ngon đồ chơi, đặt cùng chỗ với sáo Khương, dỗ dành chúng nhiều một chút, nó sẽ không làm phiền cô vào ban đêm.”

Tôi dặn dò cô ấy: “Nhưng cô phải sắp xếp thời gian đi Tây Tứ Xuyên càng sớm càng tốt, đưa cây sáo này trở về, tìm một ngôi đền để sắp xếp tốt.”

“Suy cho cùng linh hồn nếu ở lâu, cơ thể sẽ xảy ra vấn đề.”

Tiểu Địch kixh động sắp khóc: “Được được được, ngày mai tôi đến công ty xin nghỉ phép, đi Tây Tứ Xuyên.”

Tiểu Địch tìm tất cả đồ ăn nhẹ đồ uống ở nhà rồi đặt chung bên cạnh sáo Khương.

Không khí trong phòng phát sóng trưc tiếp thả lỏng hơn rất nhiều.

Cư dân mạng lần lượt bày tỏ cảm xúc.

“Đứa bé đó thật đáng thương, nó còn nhỏ như vậy.....”

“Tốt nhất nên đưa nó về nhà càng sớm càng tốt, chắc là nó đang nhớ nhà.”

“Lão tử muốn khóc rồi.”

Xem bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp, tôi không nhịn được mỉm cười.

Mọi người đều rất dễ thương, rất tốt bụng.

Sau khi hướng dẫn cho Tiểu Địch xong, tôi ngắt kết nối phát sóng trực tiếp.

Thời gian gần 12 giờ rồi.

“Thời gian không còn sớm nữa, hôm nay còn một quẻ, mọi người chuẩn bị sẵn sàng, tôi gửi hồng bao đi.”

Hồng bao bị giật ngay sau khi được gửi đi.

Có tiếng khóc trong phòng phát sóng trực tiếp.

“Ai? Rốt cuộc là ai?”

“Đó là hồng bao của tôi, nhanh trả lại cho tôi.”

Cư dân mạng giật được hồng bao có tên là Dư An, sau khi gửi cho tôi một khinh khí cầu, liền gửi lời mời kết nối với tôi.

Màn hình xuất hiện một chàng trai trẻ đẹp trai.

Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp bắt đầu la ó.

“Yo! Nam sinh trung học ngây thơ.”

“Hahahaha, đứa nhỏ này sau này sẽ trở thành một đại soái ca.”

Cậu

ta nhìn tôi một cách đau khổ: “Tân Di đại sư, xin hãy giúp tôi.”

Tôi: “......”

Đây là lần đầu tiên có người làm nũng với tôi, mà còn là nam.

Tôi gãi đầu: “Hãy nói cho tôi biết vấn đề của cậu.”

Dư An mím môi, từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc điện thoại.

ngày hôm đó, tôi bắt đầu gặp một số chuyện kỳ lạ.”

Tôi: “......”

Cư dân mạng cũng bắt đầu trêu chọc.

“Không phải chứ, mọi người có thích nhặt đồ tùy tiện không?”

Tôi ra hiệu cho Dư An nói tiếp.

“Kể từ lúc tôi nhặt được chiếc điện thoại đó, cứ 12 giờ mỗi đêm sẽ có một cuộc gọi đến.”

“Tôi nhận điện thoại nhưng không ai nói gì, không nhận điện thoại thì nó sẽ tiếp tục đổ chuông, nó đổ chuông 1 phút mới dừng lại.”

“Tôi đã cố vứt nó đi, nhưng dù tôi có vứt nó xa cỡ nào, lúc nửa đêm nó sẽ lại xuất hiện trên đầu giường tôi.”

“Tôi cũng thử đập nó, đốt nó, nhưng dù tôi có làm hỏng nó như thế nào đi nữa, nó vẫn trở về trạng thái bạn đầu và tiếng chuống vẫn reo lên.”

Dư An nhìn điện thoại trước mặt, cả người khẽ run lên.

Tôi nhìn thời gian ở góc dưới bên trái màn hình máy tính.

23:59 rồi.
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 54: Chương 54



Còn 1 phút nữa là đến lúc cậu ta nhận được điện thoại.

Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp không lên tiếng, có lẽ đang chờ xác thực lời nói của cậu ta là thật hay là giả.

Thời gian từng phút từng giây trôi đi.

Khoảnh khắc thời gian nhả lên 00:00, điện thoại trước mặt chàng trai phía đối diện vang lên.

Màn hình điện thoại sáng lên ánh sáng trắng và nhạc chuông là nhạc chuông được điện thoại tự động cài đặt.

Nửa đêm, một cuộc điện thoại như vậy thật kỳ lạ.

Tôi cau mày nhìn điện thoại: “Nhận đi.”

Dư An sửng sốt, run rấy đưa tay ra, lo lắng nhấn nút trả lời.

Ngoài tiếng dòng điện không có âm thanh nào khác.

Cư dân mạng cũng cảm thấy sợ hãi.

“Tôi nổi hết cả da gà rồi, điều này thật đáng sợ.”

“Có phải có người chơi khăm không?”

“Ai lại chơi khăm kiểu này, Tân Di đại sư hãy giúp em trai này đi, nhìn em ấy có vẻ không còn tinh thần rồi.”

Thực sự sắc mặt của Dư An không ổn lắm.

Quầng mắt thâm rất nặng, đôi mắt cũng đỏ ngầu.

Tôi nhìn mặt cậu ta cau mày: “Cậu gửi ngày sinh tử vi qua cho tôi, để tôi giúp cậu xem cậu có bị vướng cái gì không?”

Sau khi Dư An nghe thấy điều này, cậu ta trực tiếp gửi ngày sinh của mình cho tôi.

Nhìn những gì cậu ta gửi qua cho tôi, tôi bấm ngón tay.

Mấy phút trôi qua, tôi không nói gì, chỉ có sắc mặt càng lúc càng khó nhìn.

Dư An có chút sợ hãi: “Chị Tân Di, có phải chuyện này rất phức tạp không?”

Tôi ngước mắt lên nhìn cậu ta, trầm giọng nói: “Điện thoại này, thực sự là cậu nhặt được sao?”

Dư An sửng sốt một chút, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ: “Chị Tân Di. Tai sao chị lại hỏi như vậy?”

“Đây là chiếc điện thoại tôi nhặt được?”

Hầu hết cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp đều là fan cũ của tôi. Họ đã ngửi thấy mùi có chút bất thường.

“Tại sao Tân Di đại sư lại hỏi điều này? Mọi chuyện chắc chắn không đơn giản.”

“Xem ra điện thoại này không phải do em trai này nhặt được rồi?”

“Cậu ta đã trộm nó à? Bị cướp?”

Dư An cũng nhìn thấy những bình luận này, lập tức phản bác: “Tôi không có, đừng nói bậy.”

Giọng điệu cậu ta có chút hung dữ, trái ngược với thái độ trầm lặng lúc nãy.

Tôi cũng phủ nhận điều cư dân mạng nói: “Chiếc điện thoại này không phải cậu ta trộm, nó vốn dĩ là của cậu ấy.”

“Sỡ dĩ cậu ta cố tình che giấu chuyện này là vì muốn che giấu việc mình đã làm với chiếc điện thoại này.”

Nhìn Dư An, sắc mặt dần tái nhợt.

Cậu ta ngượng cười: “Chị Tân Di chị đang nói cái gì vậy.....”

“Nếu đã gọi tôi là chị, vậy tôi sẽ dạy dỗ cậu như em trai.” Tôi bình tĩnh nói: “Nếu bây giờ cậu thừa nhận sai phạm của mình, có lẽ cậu có thể được cứu mạng.”

“Cái gì?” Dư An kinh hãi nhìn tôi hồi lâu không nói gì.

Tôi hoàn toàn mất hết kiên nhẫn.

“Nếu cậu không muốn nói, thì để tôi nói thay cậu.”

“Ba tháng trước, cậu vô tình quen biết một cư dân mạng trên mạng, cô ấy là một bà mẹ mới sinh con và bị trầm cảm nặng sau sinh, cậu đã làm bạn và trò chuyện với cô ấy.”

“Đừng nói nữa.” Dư An hoàn toàn hoảng sợ, hét lớn: “Cô đừng nói nữa.”

Cư dân mạng tỏ ra khó hiểu.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trước mắt thì anh ta đã làm một việc tốt?”

“Việc tốt?” Tôi hừ lạnh: “Vậy lên mạng khuyến khích người khác tự sát là việc tốt sao?”

“Cái gi?”

“Chết tiệc, tôi không nghĩ đến điều đó....”

“Qủa thật là mất hết lương tâm.”

Dư An thực sự đã làm bạn với người ta, cậu ta tìm cô ấy nói chuyện, không ngừng phủ định giá trị tồn tại của người khác, cậu ta không ngừng đả kích cô ấy, đập tan hy vọng sống của cô ấy đối với cuộc đời.

Cuối cùng lại cải trang một người giống như cô ấy, gửi cho cô ấy một lời mời.

“Bạn xem, thế giới này không chào đón chúng ta, chúng ta cùng nhau rời đi.”
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 55: Chương 55



Cậu ta khuyến khích những người bị bệnh trầm cảm tự tử.

Điều đáng ghét nhất, cậu ta đã đạt được mục đích.

“Người đầu tiên tự tử là một bà mẹ vừa sinh con, sau khi cô ấy tự tử, cả gia đình tan nát.”

“Cô ấy c.h.ế.t rồi, đem lại cho cậu ta một cảm giác thõa mãn vô cùng, đồng thời bắt đầu theo đuổi sự phấn khích này ngày càng nhiều.”

“Cậu ta bắt đầu tham gia nhiều nhóm trò chuyện khác nhau, tìm người để tấn công, cậu ta thêm những người bị trầm cảm, giả vờ làm bạn với họ, sau đó lặp lại thủ đoạn tương tự để khiên họ tự sát.”

“Trong 3 tháng, cậu có đếm được mình phá hủy đi bao nhiêu gia đình không?”

Dư An vẻ mặt hung dữ: “Không phải việc của coi! Không phải việc của cô!”

“Chính xác, đó không phải việc của tôi.”

Tôi lạnh lùng nói: “Vậy nếu bây giờ họ đến tìm cậu cũng không phải việc của tôi.”

Những người được Dư An khuyến khích, cùng cậu ta hẹn nhau tự sát đã đến tìm cậu ta.

Chúng tôi đều đã chết, tại sao bạn không chết?

Nếu bạn dùng điện thoại để gõ từng chữ bùa đòi mạng, chúng tôi sẽ dùng nhạc chuông để nhắc nhở bạn, bạn cũng đáng chết.

Điều này không phải rất công bằng sao?

Cư dân mạng đã rất tức giận.

Những lời buộc tội Dư An gần như lắp đầy toàn màn hình.

Dư An nhịn không được nữa, trong tiềm thức muốn ngắt kết nối phát sóng trực tiếp.

Nhưng lúc cậu ta chạm tay vào con chuột, điện thoại trên bàn reo lên.

Tiếng chuông thông thường đã trở thành lời nhắc nhở vào ban đêm.

Một âm thanh lại môt âm thanh.

Dư An thậm chí còn có thể cảm nhận được trong phòng mình hình như có thứ gì đó.

Cuối cùng cậu ta sụp đổ: “Tân Di đại sư! Xin hãy cứu tôi! Tôi vẫn còn trẻ, tôi chưa muốn chết.”

Trẻ? Ai không trẻ?

Một số người cậu ta khuyến khích tự tử, có người vừa mới vào đại học.

Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp không nhìn thấy, nhưng tôi có thể nhìn thấy rõ ràng.

Sau lưng Dư An là một số kinh hồn phẫn nộ.

Điện thoại liên tục đổ chuông, đối với Dư An, đây là lời nhắc nhở của cậu ta.

Nếu cậu ta sớm ăn năn, sớm thức tỉnh, có lẽ tôi có thể cứu cậu ta.

Nhưng bây giờ, thì quá trễ rồi.

Dư An cảm thấy không khí xung quanh ngày càng lạnh, cậu ta bắt đầu cảm thấy khó thở.

Tôi nhìn khuôn mặt của cậu ta ngày càng dữ tợn mà thở dài.

“Tôi sẽ lại trả lại phần thưởng vào tài khoản của cậu.”

“Kết nối của chúng ta ngày hôm nay kết thúc ở đây.”

Tôi giơ tay và ngắt kết nối phát sóng trực tiếp.

Cư dân mạng cũng không có phản ứng gì trông một khoảng thời gian.

Có người lặng lẽ vào hỏi.

“Tân Di đại sư, thật sự không thể cứu sao? Đứa trẻ đó cũng thật đáng thương.”

“Hắn đáng hận hơn nhiều.”

“Đúng vậy, ngộ nhỡ có ai đó gần như đã khỏi bệnh trầm cảm và lại bị trầm cảm khi nói chuyện với cậu ta, cuối cudng lại tự sát, vậy cậu ta thật sự rất đáng chết.”

Tôi suy nghĩ một lúc.

“Không phải không cứu, mà cứu không nổi.”

“Vừa rồi tôi xem tử vi cho cậu ta đã thấy cậu ta sắp c.h.ế.t rồi, tôi dù có mạnh bao nhiêu cũng không thể địch lại Diêm Vương.”

Cư dân mạng vẫn rất hăng hái lúc nửa đêm.

Họ lại trò chuyện trong phần bình luận.

Lúc này đã 1 giờ sáng, tôi ngáp dài.

“Các bạn, tôi khuyên mọi người đừng tùy tiện nhặt đồ trên đường, ngộ nhỡ gặp phải những thứ mượn mệnh hay vận may, bạn khóc cũng không khóc được.”

Cư dân mạng lắng nghe lời khuyên.

“Biết rồi biết rồi, tôi sẽ không bao giờ nhặt đồ ngoài đường nữa.”

“Dọa c.h.ế.t tôi rồi, vừa tan làm nhìn thấy bên đường có một dãy đèn nhỏ rất đẹp đang chuẩn bị cầm về nhà, nghe thấy lời của Tân Di đại sư, tôi đã đặt toàn bộ trở lại.”

“Bạn dám nhặt sao?”

“Bạn nghĩ tại sao người khác không nhặt?”

“Hãy cẩn thận có thứ gì theo bạn về nhà.”

.............................

Tôi mỉm cười nhắc nhở: “Người bạn này, sau khi về nhà nhớ treo hộp đựng may vá ở cửa nhé.”

“Chúng ta không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.”

Đêm đã khuya rồi, tôi thực sự không chịu nổi nữa.

Tôi lại ngáp lần nữa: “Tạm biệt, tôi tắt phòng phát sóng đây, ngày mai chúng ta gặp lại.”

Sau khi tắt phát sóng trực tiếp, tôi tắm rửa xong leo lên giường nằm.

Sau khi suy nghĩ lại, tôi lấy điện thoại ra gọi cho sư phụ.

Sau một giai điệu, tiếng gầm của sư phụ vang vọng trong tai tôi.

“Đồ đệ! Mấy giờ rồi? Chẳng lẽ con muốn ta c.h.ế.t sớm sao?”

Tôi bỏ điện thoại ra xa sau đó đặt lại vào tai.

“Sư phụ, xin hãy giúp con một việc.”

“Nói.”

“Người giúp con đặt mấy cái lồng đèn vãng sinh ở Huyền Thanh Quan đi, tên tuổi con vừa mới gửi cho người.”

Sư phụ tâm trạng không tốt, nhưng vẫn đồng ý.

Tôi lại bổ sung thêm: “Người hãy niệm thêm mấy lần chú vãng sinh để họ sớm đầu thai.”

Sư phụ hừ lạnh một tiếng: “Biết rồi.”

Nói xong, ông ấy trực tiếp tắt máy.

Nghe tín hiệu trong điện thoại, tôi không khỏi cong môi lên.

Sư phụ của tôi là người miệng cứng lòng mềm.
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 56: Chương 56



Đêm giao thừa, nhà nào cũng quay quần bên nhau ăn cơm giao thừa, chỉ có tôi người duy nhất xách những xiên nướng tìm rất lâu về nhà trọ.

Vừa đi tới tiểu khu, một đứa bé từ bên cạnh bất ngờ nhảy ra, khiến tôi loạng choạng.

Tôi chưa kịp nói gì, thì mẹ của đứa trẻ đã đuổi kip từ phía sau, nhìn tôi bằng ánh mắt sắc bén: “Lớn như vậy mà không biết nhìn đường sao.”

Thằng bé quay đầu lại làm mặt quỷ với tôi, rồi lao về phía trước như điên.

Tôi: “..........”

Thật là xui xẻo.

Càng ít rắc rối càng tốt, tôi không quan tâm họ.

Đi theo phía sau họ về căn nhà của mình.

Hôm qua tuyết rơi rất nhiều, mặt đất phủ đầy tuyết, ban ngày nhiều người chơi ném tuyết, làm người tuyết ở dưới.

Đi trên đường nhìn thấy nhiều loại người tuyết tăng thêm hương vị năm mới.

Trước khi tôi kịp nhìn lại lần nữa, tôi thấy đứa bé đó chạy tới đá văng một con ch.ó người tuyết.

Nó rất phấn khích: “Đều c.h.ế.t hết cho ta.”

Nó thấy một người tuyết liền đưa chân đá, khung cảnh đang đẹp nhanh chóng bị nó phá hủy.

Mẹ đứa bé đứng bên cạnh cỗ vũ: “Aiya, bảo bảo thật giỏi, thật lợi hại.”

Tôi nhìn họ một cách vô cảm, trán tôi giật giật.

Đây có phải là quỷ nhỏ nghịch nghợm trong truyền thuyết không?

Thật sự, đáng bị đánh.

Tôi hít một hơi thật sâu, đi thẳng qua họ.

Lúc này, đứa bé đang đá đổ một người tuyết lớn.

Khoảnh khắc người tuyết vỡ tan, bước chân tôi dừng lại.

Âm khí như vậy là chuyện gì đang xảy ra?

Tôi đưa mắt nhìn về phía đó, bắt gặp ánh mắt ngỗ nghịch của đứa bé.

“Nhìn cái rắm!”

Tôi nghiến răng, với tinh thần nghề nghiệp, nhẫn nại nói chuyện với đứa bé: “Mọi người vất vả đắp người tuyết, con nhà chị cứ phá như vậy không hay lắm?”

“Hơn nữa.... người tuyết này cũng không sạch sẽ cho lắm, cẩn thận bị xúc phạm......”

“Cô nói cái gì vậy?” Mẹ đứa bé tức giận: “Liên quan gì đến cô? Cô đang ở đây nói vớ vẩn gì vậy?”

“Tôi để ý rồi, một cô gái lớn tuổi như cô, không tìm được bạn đời liền đến chửi con tôi, cô không sao chứ?”

Tôi: “....”

Có bệnh! Cả mẹ và con đều có bệnh.

Tôi là sinh viên đầu tiên tốt nghiệp Học viện Đạo giáo Huyền Thanh Quan, phẩm chất tốt của tôi không cho phép tôi chửi bới nơi công cộng.

Tôi không bận tâm nữa, trực tiếp rời đi.

Về tới nhà trọ, tôi ăn xong xiên nướng, xem Xuân Vãn một lúc cảm thấy chán nên bật máy tính bắt đầu phát sóng trực tiếp.

Hôm nay là giao thừa, không có nhiều người xem phát sóng trực tiếp lắm.

Phải mất một lúc lâu mọi người mới lần lượt vào phòng phát sóng trực tiếp của tôi.

“Tân Di đại sư, chúc mừng năm mới.”

“Tân Di đại sư thật gương mẫu, đêm giao thừa cũng phát sóng trực tiếp à?”

Tôi cười: “Đúng vậy.”

Hầu hết mọi người đều không biết rằng đêm giao thừa là thời điểm tà ma hoạt động mạnh nhất trong năm.

Vì vậy ngày xưa người lớn hay cho trẻ con hông bao để tránh bị ma quỷ quấy phá, phù hộ bình an.

Nói một cách logic, hôm nay phòng phát sóng trực tiếp của tôi tối nay chắc chắn sẽ không tệ.

Chỉ là bây giờ thời cơ chưa tới mà thôi.

Tôi cũng không thấy chán khi trò chuyện với cư dân mạng đến 12 giờ.

Một số cư dân mạng hỏi: “Hôm nay Tân Di đại sư vẫn chưa lên sóng phải không?”

Tôi gõ gõ lên bàn: “Không vội, cứ từ từ.”

Tôi vừa dứt lời, thì một dòng chữ hiện lên trên màn hình phát sóng trực tiếp.

“Chào mừng ‘Cầu vồng’ đến phòng phát sóng.”

Tôi hơi nhướng mày.

“Đại sư! Đại sư xin hãy giúp con tôi, con trai tôi bị trúng tà, xin hãy cứu nó.”

“Đại sư! Là bạn của tôi giới thiệu cô cho tôi, nói là cô rất lợi hại, cô nhất định phải giúp tôi.”

Cô ta vừa vào liền gõ chữ, phần phát sóng trực tiếp gần như đã bị cô ta chiếm giữ.

Tôi bình tĩnh nói: “Hôm nay cô là khách hàng đầu tiên, nên bỏ qua khâu giật hồng bao.”

“Cô gửi cho tôi một khinh khí cầu, đơn này tôi liền nhận.”

Cầu vồng im lặng, cô ta đã kiểm tra giá tiền của một khinh khí cầu.

Một lúc sau, cô ta nói: “Đắt quá.”

Một số cư dân mạng không chịu được nữa.

“Tân Di đại sư đã sử dụng cái giá này lâu rồi, chính cô không cố gắng còn trách cô ấy?”

“Đúng vậy, cô xem thì xem không xem thì để tôi xem.”

Cầu vồng nhìn vậy cũng không nói thêm gì, trực tiếp gửi cho tôi một khinh khí cầu.

Tôi gửi lời kết nối, bên kia nhanh chóng nhấp vào.

Khuôn mặt người phụ nữ có phần hốc hác ở bên kia màn hình.

Yo, trông quen quen.
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 57: Chương 57



Tôi nhìn gần hơn, cô ta cau mày nhìn gần tôi hơn.

Tôi còn chưa kịp nói gì, cô ta đã la lên: “Là cô! Cô là cô gái lớn tuổi tọc mạch đó.”

Tôi: “.........”

Người đối diện không ai khác chính là mẹ của đứa bé nghịch ngợm mà tôi mới gặp ở tiểu khu tối nay.

“Được rồi, chắc chắn là cô!” Cô ta phát điên bên kia: “Cô bị tôi mắng trong lòng oán hận liền khiến con trai tôi bị trúng tà, còn ở trong phòng phát sóng lừa tôi, tôi phải báo cảnh sát phải báo cáo cô.”

Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp đều sửng sốt.

“Tình huống gì vậy? Người phụ nữ điên này từ đâu tới vậy?”

“Cô ta quen biết Tân Di đại sư sao?”

Tôi đã cấm ngôn cầu vồng, sau đó kể lại toàn bộ sự việc tối nay cho cư dân mạng.

Cư dân mạng lập tức hiểu ra, tất cả họ đều bênh vực tôi.

Tôi cũng không để tâm, ngay lập tức bật lại âm thanh của cầu vồng.

Trước khi cô ta chửi rủa một lần nữa, tôi trầm giọng nói: “Còn muốn cứu con trai mình không?”

Cô ta ngừng một lúc, mắt đỏ hoe.

“Con trai tôi, con trai tôi bị trúng tà rồi!”

Cô ta nói cô ta đưa con trai ở tiểu khu chơi một vòng sau đó quay về, nhưng khi con trai xem ti vi đột nhiên ngã xuống đất bất động.

Hai vợ chồng hoảng sợ, vừa định đỡ con trai dậy, nhưng nó lại tự đứng thẳng lên.

Sau đó bắt đầu nói, chúng tôi không hiểu không biết nó nói ngôn ngữ ở nơi nào đó.

Vừa nói chuyện vừa đập vỡ đồ đạc.

Có một vài trưởng bối nhìn ra đứa bé bị quỷ ám, nói họ nhanh chóng tìm đại sư trừ tà.

Đêm giao thừa, hai vợ chồng họ không biết tìm ai, Cầu vồng tìm kiếm giúp đỡ trực tuyến, có người giới thiệu phòng phát sóng này cho cô ta, nên cô ta mới đến đây.

Cô ta vừa dứt lời, bên đso liền có một tiếng đập lớn.

Cầu vồng giật mình, khóc: “Lại bắt đầu rồi! Con trai tôi lại bắt đầu rồi.”

“Cô mở cửa, để tôi xem tình trạng của nó.”

Cầu vồng có chút do dự, nhưng sau khi suy nghĩ lại quyết định nghe theo lời tôi.

Cô ta chậm chậm đi đến cửa, nghe thấy bên ngoài yên tĩnh một chút, liền nhẹ nhàng mở cửa, hướng camera ra ngoài.

Chỉ nhìn thấy phòng khách bừa bộn, một đứa nhỏ 7,8 tuổi vết thương đây người đang đứng thở hỗn hển.

Trong miệng vẫn đang nói gì đó.

Đột nhiên cư dân mạng phát hiện ra được điều gì đó.

“Hả? Anh ấy đang nói tiếng Tây Tạng.”

“Anh ấy nói anh ấy chỉ muốn một ít tiền để về quê ăn tểt, tại sao không trả tiền cho anh ấy, tại sao lại nợ lương của anh ấy?”

“Thật hay giả vậy?”

“Kỳ lạ quá.”

Cầu vồng sửng sốt: “Con trai tôi không biết tiếng Tây Tạng.”

Tôi nhìn đứa bé trên màn hình, tim tôi thắt lai.

“Nó thực sự bị trúng tà rồi, tối hôm nay, giữa những người tuyết mà nó đá, có một người tuyết có giấu xác c.h.ế.t bên trong, linh hồn của người đã c.h.ế.t không chịu đi và ở lại đó, con trai của cô đã đá người tuyết xuống, linh hồn liền quấn quanh nó, bây giờ nó đã bị một linh hồn nhập vào cơ thể.”

Cầu vồng muốn phát điên lên, chồng cô ta đã đi ra ngoài tìm đại sư, hiện tại trong nhà chỉ còn cô ta và con trai.

Con trai cô ta thật sự trúng tà. Vậy cô ta phải làm sao?

“Ầm.”

Ngoài cửa có tiếng rơi xuống đất.

Cầu vồng nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài, chỉ nhìn thấy đứa trẻ rơi thẳng xuống đất, cả người run rẩy: “Lạnh quá, tôi lạnh......”

Cô ta hoảng hốt, lập tức chạy vào phòng ôm chăn ra.

Đứa con trai này họ thường nuôi dưỡng như bảo bối, nỡ lòng nào để nó chịu hình phạt như vậy?

Ngay khi cô ta rời khỏi phòng khách, tôi liền cẩm thấy không ổn.

“Đừng rời đi, nhanh quay lại nhìn thằng bé!”

Cầu vồng sửng sốt, vô thức nghe lời tôi nói mà quay người lại.

Nhưng khi cô ta từ phòng quay lại phòng khách thì thằng bé nằm trên sàn đã biến mất.

“A!” Cầu vồng ngồi xuống đất: “Bảo bảo! Bảo bảo con đâu rồi?”

“Linh hồn sẽ không rời khỏi địa điểm c.h.ế.t quá lâu.” Tôi nói nhanh hơn: “Cô nên lập tức đuổi theo con trai cô xuống lầu, hãy đến chỗ con trai cô đã đá người tuyết.”

Cầu vồng lập tức đứng dậy loạng choạng chạy xuống lầu, tay ôm chặt điện thoại.

Tôi suy nghĩ một lúc, cũng không nghĩ ngơi, chuyển phát sóng trực tiếp sang điện thoại và đi xuống nhà.

Tôi đi xuống 5 phút, thì gặp phải người mẹ trẻ đang đứng sửng sờ trong tiểu khu.

“Làm sao vậy?” Tôi đi qua: “Đã tìm được chưa?”

Đôi mắt cô ta trống rỗng, đôi tay run rẩy chỉ về phía trước.

Nhìn theo hướng tay cô ta chỉ, chỉ nhìn thấy khu chơi của trẻ em, mặt đất được bao phủ dày đặc bởi người tuyết.

Đó là một người tuyết đủ lớn đề che giấu một đứa trẻ 7 tuổi.

“Sao lại nhiều như vậy......vừa rồi rõ ràng không nhiều như vậy......”

Tôi nhìn cô ấy nói.

“Tôi đã từng nói qua, làm ba mẹ nên quan tâm nhiều đến con cái.....” Tôi nhìn vào đám người tuyết lớn trước mặt: “Tôi e rằng đây là tác phẩm của một nhóm nào đso không quá xem trọng chuyện này, có rất nhiều người tuyết, con trai cô chắc chắn là một trong số đó.”

“Cô phải nhanh lên, nếu không, con cô sẽ bị c.h.ế.t cóng.”

Người phụ nữ đau đớn: “Con tôi.”
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 58: Chương 58



Cô ta vội lao vào khu chơi trẻ em, đẩy từng người tuyết một, tìm kiếm con của cô ta....

Đứa bé đó mặc dù không lễ phép, lại không có ý thức, , nhưng suy cho cùng nó vẫn còn nhỏ, cũng phạm sai lầm lớn, gánh nhiêu đó tội lỗi cúng đủ rồi.

Tôi không đừn im nữa, đưa tay ra làm động tác gõ nhẹ lên mí mắt trái của mình.

Khi mở mắt ra một lần nữa, một trong số hàng chục người truyết trước mắt đang phát ra ánh sáng huỳnh quang màu trắng.

Đó là màu linh hồn của đứa trẻ....

Tôi trầm giọng nói: “Bên trai thứ ba.”

Chuyển động của người phụ nữ dừng lại, vội chạy đến hướng tôi nói.

Tay cô ta hơi run, nhanh chóng đẩy người tuyết ra, hét lớn: “Con trai.”

Khuôn mặt đứa bé đã lộ ra ngoài có chút tím tái vì ngợp thở.

Phần da lộ ra chuyển sang màu đỏ vì lạnh.

Người phụ nữ vừa khóc vừa tăng tốc kéo đứa nhỏ ra khỏi người tuyết.

“Đại sư, đại sư mau đến xem thằng bé đi.”

Tôi qua đó, đưa tay chạm vào mặt đứa bé, vẫn đang bất động đột nhiên mở mắt.

Nó vẫy vẫy tứ chi, rồi đẩu người phụ nữ ra một cách thô bạo.

Sau đó, loạng choạng chạy về phía tuyết vùi mình vào trong đó.

Mắt tôi nheo lại, nhanh chóng bước đến và nhấc nó ra khỏi tuyểt, nó vừa mở miệng ra cắn tôi, tôi đã đưa tay vào trong túi lấy ra một nắm gạo nếp nhét hết vào miệng nó.

“A aaaaaaaa.”

Nó đau đớn nằm trên mặt đất và không ngừng la hét.

Tôi cắn ngón trỏ, bóp một giọt máu, bôi vào giữa lông mày của đứa bé, trầm giọng nói: “Thiên thanh thanh, địa linh linh, đệ tử Tân Di phụng tam mao tổ sư chi hiệu, hà thần bất thảo, hà quỷ bất kinh......”

Tay chân của đứa bé bị vặn vẹo trên mặt đất, cơ thể run rẩy trong tư thế kỳ lạ.

Trong cổ họng vang lên một âm thanh rất khó chịu: “Hô hô”.

Khi tốc độ nói của tôi ngày càng nhanh thì cơ thể đứa bé run rẩy càng ít.

Cuối cùng,giật mạnh và không cử động nữa.

“Bảo bảo!” Người phụ nữ đứng một bên không dám xông lên: “Đại sư, con trai tôi làm sao vậy?”

Tôi nhìn đứa bé rồi thở dài nhẹ nhõm.

“Đuổi ra rồi.” Tôi lấy trong túi ra một lá bùa vàng đưa cho người phụ nữ: “1 tiếng nữa, đốt lá bùa này, cho nó uống nước bùa vàng, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ khỏe lại.”

Người phụ nữ nhận lấy nó với lòng biết ơn.

“Đại sư, bây giờ tôi có thể đưa con trai tôi về nhà không?”

“Đưa đến bệnh viện đi, có lẽ sắp sinh bệnh rồi.”

“Được được được.”

Khi cô ta rời đi với đứa bé trên lưng, tôi đã gọi cô ấy: “Tôi vẫn muốn khuyên cô, việc giáo dục đứa trẻ phải được bắt đầu càng sớm càng tốt, nếu không sau này lớn lên sẽ không đứng đắn, lúc đó hối hận cũng đã muộn rồi.”

Lần này cô ta không còn hung hãn như trước nữa.

Đỏ mắt nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn đại sư.”

Nhìn bóng dáng họ biến mất ở cổng tiểu khu, tôi cong môi quay lại nhìn linh hồn đang ngồi xổm bên cạnh người tuyết.

“Được rồi, bây giờ nên giải quyết ngươi rồi.”

Nạn nhân là một người đàn ông gầy gò khoảng 40 tuổi, anh ấy nói anh ấy là người Tây Tứ Xuyên, đến đây làm việc.

Khi Tết Nguyên Đán đến gần, quản đốc lại chậm trễ không phát tiền lương.

Thật sự anh ấy không còn phương pháp, mới cách hai ngày trước Tết Nguyên Đán, đúng lúc gặp quản đốc đang ăn uống cùng một vài người trong căn nhà thuê.

“Mấy tên nhà quê đó còn muốn tiền lương sao? Phát lương cho họ thì tôi lấy gì để tiêu?”

Anh ấy tức giận khi nghe thấy lời nói của quản đốc.

Trực tiếp mở của vào lý luận với hắn ta.

Quản đốc uống say, nóng tính, chưa nói xong hai câu liền tranh cãi với hắn ta.

Hai người từ phòng trọ đánh nhau tới xuông dưới lầu, hắn đẩy anh ấy sang một bên.

Mặt đất phủ đầy tuyết và cực kỳ trơn.

Người đàn ông mất thăng bằng, ngã mạnh xuống đất, đầu đập vào một hòn đá nhọn bên đường.

Máu lan trên mặt đất.

Quản đốc ngay lập tức tỉnh táo lại.

Hắn nhìn người đàn ông nằm trên mặt đất không biết còn sống hay đã chết.

“Làm sao đây......làm sao đây.......”

Để ngăn không cho ai phát hiện ra, hắn đã chôn xác người đàn ông trong tuyết.

Quay về nhà bạn hắn, cầm một cái túi lớn xuống lầu bỏ xác người đàn ông vào.

Trước khi tuyết rơi to, hắn lái xe ba bánh của hắn chở xác của người đàn ông ra ngoài.
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 59: Chương 59



Tuyết rơi một ngày một đêm.

Tuyết rơi dày đặc đã chôn vùi dấu vết tội ác của hắn.....

Linh hồn khóc: “Tôi chỉ muốn được trả tiền công, nó có dễ dàng với tôi không?”

“Mấy năm nay suy thoái kinh tế, tôi muốn lấy ít tiền để về nhà ăn cái tết vui vẻ bên gia đình.....”

“Tại sao, tại sao một điều ước nhỏ như vậy lại không thể thành hiện thực?”

Sự oán giận trên cơ thể anh ấy ngày càng sâu sắc hơn và một năng lượng đen bắt đầu xuất hiện trên cơ thể anh ấy.

Tiêu rồi, đây là nhịp để biến thành ác linh!

Tôi lấy ra một lá bùa màu vàng và vỗ nhẹ vào người anh ấy, trong khi tôi không ngừng niệm chú cầu siêu trong miệng.

“Tôi sẽ đưa linh hồn của anh về quê hương, đồng thời tôi cũng sẽ để cho kẻ sát nhân phải nhận quả báo xứng đáng, anh có thể yên tâm đi!”

Linh hồn của người đàn ông lại khóc, xa xa có người đang đốt pháo và pháo hoa.

Tiếng khóc không hòa hợp với sự phấn khích.

Hiện ra vẻ thảm thương hơn.

Người đàn ông đứng dậy từ mặt đất, đưa tay chỉ về một hướng.

Tôi nghiêm trọng hỏi: “Có phải t.h.i t.h.ể anh ở hướng đó không?”

Người đàn ông gật đầu.

“Tôi biết rồi.”

Sau khi niệm chú cầu siêu lần thứ tư, linh hồn anh ấy từ từ biến mất.

Tôi nhìn vào khoảng không, thở dài.

“Người đáng thương.....”

Trên đường về nhà, tôi lấy điện thoại ra gọi báo cảnh sát.

“Bên cạnh công trường năm mươi dặm về phía đông nam, có một cậy hoa hòe già, dưới đó có người bị chôn vùi.”

.................

Sau khi thương lượng với người của Huyền Thanh Quan ở cục cảnh sát một lúc, tôi mới tắt máy.

Với năng suất của họ, kẻ sát nhân sẽ sớm bị bắt.

Đơn hàng này có chút tổn thất.

Tôi quên thu phí dịch vụ, còn liên quan đến một vụ án g.i.ế.c người.

Sau khi bật lại máy tính, tôi mới bắt đầu xem bình luận của cư dân mạng.

“Tân Di đại sư quá đẹp trai rồi.”

“Người công nhân đó thật thê thảm.....”

“Những đứa bé nghịch ngợm cần được giáo dục càng sớm càng tốt.”

“Tân Di đại sư nhanh lên, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.”

Thiên hình vạn trạng cái gì cũng có.

Tôi uống một ngụm nước.

“Được rồi, tôi bắt đầu gửi hồng bao, vẫn quy tắc cũ, người giật được hồng bao kết nối với tôi xem mệnh.”

Vừa dứt lời, hồng bao được gửi đi.

Ngay lập tức, hồng bao đã bị giật.

Người giật được hồng bao tên là A Dương.

Ngay khi tên anh ta xuất hiện trên màn hình, cư dân mạng trong phòng phát sóng nhốn nháo.

“A Dương? Có phải A Dương nổi tiếng trên mạng không?”

“Tình cờ thôi phải không? A Dương sao lại xuất hiện ở đây?”

“Tôi đã xem trang củ của anh ấy, đúng là A Dương.”

Tôi sững sốt,x xem những bình luận, có chút nghi ngờ.

Xem ra, cư dân mạng này không phải người bình thường.

Qua sự giới thiệu của mọi người, tôi đại khái đã hiểu rồi.

A Dương này là một nam coser tướng mạo tuấn tú, fan hâm mộ rất nhiều.

Tôi cũng không quá coi trọng chuyện đó, dù sao anh ta xuất hiện ở phòng phát sóng của tôi, nghĩa là anh ta có điều gì đó muốn yêu cầu.

Đối với tôi, đó là khách hàng.

Đều như nhau.

Tôi đã gửi cho anh ta một yêu câu kết nối.

A Dương nhanh chóng đồng ý, một khuôn mặt xuất hiện ở góc trên màn hình bên phải của máy tính.

A Dương nhìn có vẻ đã hơn 20 tuổi, thực sự rất đẹp trai.

Tôi hỏi anh ta: “Anh muốn đoán cái gì?”

“Đại sư.” Sắc mặt A Dương có chút tiều tụy: “Tôi muôn nhờ cô xem dùm tôi gần đây có phải tôi bị ám bởi linh hồn nào không?”

Anh ta nói gần đây anh ta rất xui xẻo, uống nước bị nghẹn, ra ngoài vứt rác suýt bị chậu hoa rơi trúng đầu, qua đường bị một ô tô vượt đèn đỏ va chạm.

“Đặc biệt là về mặt may mắn tài chính.” Giọng A Dương ủ rũ: “Tất cả quỷ chứng khoáng tôi mua đều đã giảm đến mức giới hạn, mua 100 vé cào, mà 1 vé cũng không trúng, xác suất này bình thường không? Không bình thường chút nào.”

Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp đã bị sốc.

“Không phải chứ......thật sự có người xui xẻo đến vậy sao?”

“Đã lâu A Dương không tham gia sự kiện nào, video cũng không thấy cập nhật, hóa ra là vì lý do này.”

Tôi im lặng một lúc: “Điều này xảy ra bao lâu rồi?”

“Đã gần nửa tháng rồi.”

“Nửa tháng trước, anh đã làm chuyện gì? Hoặc đi qua những nơi nào?”

A Dương suy nghĩ, lắc đầu nói: “Không có.”

Anh ta có chút sốt ruột gãi đầu nói: “Tôi cái gì cũng không làm, chỉ quay video thôi.”

“Cũng chưa từng đi đâu, tôi rất hiếm khi ra ngoài,....”

Giọng nói của anh ta dừng lại: “A, tôi đã từng đi chùa Bồ Đề Linh.”

“Nửa tháng trước, tôi đến chùa Bồ Đề Linh để chụp ảnh.”

Tôi cau mày: “Anh vào chùa chụp ngoại cảnh? Có ảnh hay video không?”

A Dương đã gửi video riêng cho tôi.
 
Back
Top Bottom