Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tân Di - Bắc Qua

Tân Di - Bắc Qua
Chương 60: Chương 60



Bấm mở video, chỉ nhìn thấy A Dương mặc một bộ đồ cải trang Thần Tài Gia.

Tượng Thần Tài ở ngay phía sau rất trang nghiêm.

Rất nhiều fan của A Dương đều có mặt để chụp ảnh.

Nhưng vẫn có nhiều tín đồ thành tâm đến thắp hương thờ cúng Thần Tài ở đó.

Vị trí A Dương đứng có chút, có chút khó xử, đứng trước cửa đền phía bên trái, bằng cách này, có một số tín đồ tôn thờ Thần Tài vô tình lại đối diện anh ta.

Tôi: “....”

Một người sống đi lấy hương khói của thần linh.

A Dương đang nghĩ gì vậy?

Chả trách Thần Tài tức giận, chỉ là cho hắn phá tiền đã là quá nhẹ rồi.

“Đại sư, ngài nói rốt cuộc tôi bị sao vậy?”

A Dương lo lắng hỏi tôi.

Tôi trầm giọng: “Anh đứng trước tượng thần tài nhận sự tôn thờ của các tín đồ, giống như cướp nhang của Thần Tài vậy, cướp đi hương khói, nghiêm túc mà nói sẽ xuống địa ngục, sẽ có người đòi nợ khi còn sống và đầu thai, nghèo khổ, c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, bị đói, bị bệnh sẽ khó khăn và bất lợi.”

Sắc mặt A Dương tái nhợt, hiện rõ sự sợ hãi: “Vậy...... vậy phải làm sao?”

Tôi xòe tay: “Bây giờ, ngoài việc sám hối chân thành, không cò cách nào khác.”

A Dương gần như khóc: “Tôi thực sự biết sai rồi, bây giờ tâm tôi rất chân thành.”

“Tâm có chân thành hay không nói miệng không có cơ sở, Thần Tài không tha thứ cho anh tôi nói cũng không tính.”

Tôi nghĩ ngợi rồi nói: “Nhà bạn có tượng Thần Tài không?”

“Có, có.” A Dương vội vàng gật đầu.

Những minh tinh và những người nổi tiếng trên mạng họ thật sự tin vào điều này, vì vậy nhà nào cũng thờ Thần Tài.

Thật may mắn, tượng Thần Tài ở nhà anh ta giống như tượng Thần Tài ở chùa Bồ Đề, Thần Tài Triệu Công Minh.

Anh ta đặt điện thoại sang một bên, cẩn thận lấy tượng Thần Tài ra.

“Bây giờ anh hãy thể hiện sự tôn trọng, trong tâm với Thần Tài, sau đó thắp cho ngài 3 nén nhang, nếu nhang cháy êm, Thần Tài sẽ tha thứ cho anh.”

A Dương hít một hơi thật sâu, bồn chồn chắp tay lạy tượng Thần Tài, nhắm mắt, miệng thì thầm cái gì đó.

Vài phút sau, anh ta mở mắt ra, bước tới lấy 3 nén nhang thắp lên, cẩn thận c.ắm vào lư hương.

Lập tức anh ta nhìn chằm chằm vào hương không chớp mắt.

So sánh thì không khí trong phòng phát sóng trực tiếp thoải mái hơn nhiều.

Cư dân mạng nói đùa.

“Lần này A Dương tự tìm đường chết, lại có thể đến đền Thần Tài cosplay thành Thần Tài.”

“Anh ta cố tình đóng tất cả các cửa trong nhà, làm sao nhang gãy được.”

Một số cư dân mạng đi ngang qua đặt câu hỏi.

“Chủ phòng có phải đang nói dối không? Nhang này không thể gãy được.”

“Đúng vậy, khi nhang cháy hết, chủ phòng nhất định sẽ đòi tiền tên này.”

Tôi xem bình luận không nói gì.

Bởi vì họ sẽ sớm bị tát vào mặt.

Suy cho cùng để nhận được sự tha thứ từ các thần linh không hề đơn giản.

Qủa nhiên, chưa tới 3 phút, 3 nén nhang trên lư hương đột nhiên bị gãy mà không báo trước.

A Dương lập tức đổ mồ hôi: “Tiêu rồi, tiêu rồi, Thần Tài không tha thứ cho tôi, bây giờ phải làm sao?”

Tôi nhắc nhở anh ta: “Đừng hoảng, làm lại một lần nữa đi, làm sao có thể dỗ dành một vị thần uy nghiêm trong một lần.”

A Dương gật đầu: “Cô nói đúng.”

Anh ta lặp lại quá trình đó một lần nữa, đang định thắp nhang, đột nhiên dừng lại, sau đó anh ta lùi lại hai bước, quỳ xuống đất lạy ba lạy.

Ồ thật chân thành.

Sau khi cắm 3 nén nhang, cư dân mạng đang trò chuyện trong phòng phát sóng dần trở nên yên tĩnh.

Tất cả đều đang theo dõi xem nhang có còn cháy không....

Nhang này không ngắn, xung quanh không có gió, theo lý mà nói sẽ mất nhiều thời gian để cháy.

Nhưng 3 nén nhang của A Dương cháy rất nhanh.

Khoảng 10 phút sau, nhang đã cháy hết.

Cho đến khi tàn nhang cuối cùng rơi vào lư hương, A Dương mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh ta vui mừng đến phát khóc: “Cảm ơn Thần Tài, cảm ơn Thần Tài.”

Anh ta ngã xuống ghế sofa, cầm điện thoại: “Tân Di đại sư, như vậy được chưa?”

“Được rồi.” Tôi gật đầu: “Không sao, ngày mai anh có thể ra ngoài bình thường.”

“Qúa tốt rồi.....”

A Dương cảm thấy nhẹ nhõm, cả người như sống lại.

Sau khi hướng dẫn thêm cho anh ta, tôi liền ngắt kết nối với A Dương.

Thực ra có một chuyện tôi chưa nói với anh ta.

Sau này, vận mệnh tài vận của anh ta sẽ kém hơn trước rất nhiều, vấn đề này sẽ có một số tác động.

Theo thời gian anh ta sẽ tự mình phát hiện ra.

Tôi nhìn thời gian: “Được rồi, bây giờ đã là 1 giờ sáng, chsung ta đoán quẻ cuối cùng.”

Tôi thiết lập hồng bao, bấm gửi.
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 61: Chương 61



Hồng bao bị giật đi sau khi vừa gửi đi.

Ngay cả tôi cũng có chút ngạc nhiên.

Cư dân mạng có tên là Tiểu Nguyệt Lượng: “Tân Di đại sư, tôi đến đây, tôi đến đây.”

Tôi gật đầu: “Được rồi.”

Tôi gửi cho cô ấy lời mời kết nối, cô ấy đồng ý ngay lập tức.

Một cô gái xinh đẹp xuất hiện trên màn hình.

“Xin chào, Tân Di đại sư.”

Tôi mỉm cười: “Cô muốn xem gì?”

Cô ấy trông có vẻ ngượng ngùng: “Tôi muốn xem hôn nhân của tôi và bạn trai.”

Cô ấy cho biết đã hẹn hò với bạn được 2 năm rồi, đã đến lúc bàn chuyện cưới xin, năm nay cô ấy cùng bạn trai về quê ăn tết.

Bạn trai cô còn ở ngoài uống rượu cùng người nhà, cô ấy có chút buồn ngủ liền đi vào phòng.

Tôi nói cô ấy gửi cho tôi ngày sing tử vi của cô ấy và bạn trai cô ấy qua tin nhắn riêng.

Tiểu Nguyệt Lượng động tác rất nhanh, lập tức gửi qua, sớm đã chuẩn bị rồi.

Cô ấy nói: “Bạn trai tôi thật sự rất tốt, học vấn tốt, tướng mạo tốt, đối với tôi cũng tốt, tôi rất muốn có một kết quả tốt đẹp với anh ấy.”

Cư dân mạng hét lên ăn cẩu lương rồi.

Bình luận lúc này rất náo nhiệt.

Tôi nhìn lá số tử vi của họ chìm vào suy nghĩ.

Nhìn thấy sắc mặt tôi không đúng, Tiểu Nguyệt Lượng thận trọng hỏi: “Đại sư, làm sao vậy?”

Tôi nghĩ rồi hỏi: “Cô và bạn trai cô đang có mẫu thuẫn với nhau, hai người trong quá trình sống chung thật sự không có vấn đề gì sao?”

Tiểu Nguyệt Lượng sửng sốt: “Không có, anh ấy luôn chiều theo tôi.”

Tôi cau mày: “Thật kỳ lạ, tửu vi của bạn trai cô cũng rất lạ, anh ta không phải là người có tính cách tốt, hơn nữa, anh ta và anh trai của anh ta......”

“Đợi một chút.” Tiểu Nguyệt Lượng nhìn tôi với đôi mắt mở to: “Tân Di đại sư, bạn trai của tôi là con một, không có anh trai.”

“Không thể nào.” Tôi chắc chắn: “Tôi không thể nào ngay cả cái này cũng đoán sai, anh ta không chỉ có một anh trai, còn là song bào thai nữa.”

“Hoặc là. anh ta đang nói dối cô, hoặc là tử vi cô đưa sai.”

“Ngày sinh tử vi tôi gửi là đúng.” Tiểu Nguyệt Lượng lo lắng đối mặt với tôi.

“Đùng đùng đùng-----------”

Đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Tiểu Nguyệt Lượng đặt điện thoại lên bàn đi đến mở cửa.

“Em yêu à, bọn anh uống xong rồi.” Giọng nam nhẹ nhàng: “Tối nay, tối nay em ngủ cùng anh nhé?”

Tiểu Nguyệt Lượng không biết nói cái gì, giọng nam cười nói: “Đây là canh mẹ anh nấu, em uống một chén trước đi.”

..........

Cửa đóng lại, Tiểu Nguyệt Lượng quay lại với vẻ mặt vui vẻ với món canh trên tay.

Cô ấy tiện tay cầm điện thoại: “Đại sư, tôi không xem nữa, như vậy đi, bạn trai tôi một lúc nữa sẽ qua đây.”

Cô ấy định ngắt kết nối, camera rung nhẹ, quét qua bát canh trước mặt cô ấy.

“Đợi một chút!” Tôi trầm giọng nói: “Đây là canh gì vậy?”

Giọng nói của Tiểu Nguyệt Lượng trả lời cho có lệ: “Đây là canh lươn.”

“Không đúng, đây là canh rắn.”

Cô ấy lưỡng lự một chút, giọng ngập ngừng: “Canh rắn? Làm sao họ có thể cho tôi ăn thứ đó được?”

Trong “Trung Yêu Môn” ghi lại, rắn liên quan đến âm, có thể ăn cắp năng lượng dương.

Làm sao có thể trùng hợp đến mức cô ấy lại ăn món này vào đêm giao thừa?

Trong đầu tôi chợt nghĩ ra gì đó, tôi xem lại lá sô tử vi mà cô ấy đã gửi cho tôi trước đó.

“Phút âm giờ âm ngày âm tháng âm, quả nhiên là tứ âm chi nữ.”

Cùng với ngày sinh tử vi và hành vi kỳ lạ của bạn trai cô ấy.....

Tôi suy nghĩ trong vài giây, chợt nhìn lên màn hình: “Đừng ngắt kết nối, tôi sợ tối nay sẽ xảy ra chuyện với cô đó.”

Bên Thái Lan từng có một tà thuật rất thịnh hành, tên là Âm dương đồng tử.

Loại tà thuật này thường có tác dụng với các cặp song sinh.

Pháp sư dùng một phương pháp đặc biệt để đưa những thứ tà ác vào cơ thể của một trong số họ, luyện chế nó thành một bào thai âm, sau đó dùng m.á.u của người kia để nuôi dưỡng nó hàng tháng.

Người còn lại mang thai dương.
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 62: Chương 62



Những điều xui xẻo của thai nhi âm sẽ được chuyển sang thai nhi dương.

Tri thức, phú quý, đào hoa,.....

Nói một cách đơn giản, nó có nghĩa là hy sinh một trong hai người để để đạt được cái khác.

Nhưng phương pháp này quá độc ác, thai dương theo thời gian, sự oán giận trong cơ thể sẽ vượt quá mức nhất định, trong trường hợp này liền cho nó một mối hận thù.

Phương pháp được sử dụng phổ biến nhất để giảm bớt oán hận là tìm một cô gái trong tứ âm để tiếp xúc gần gũi với anh ta...

Trước khi tiếp xúc thân mật, các cô gái thuộc tứ âm thường cần bồi dưỡng cơ thể bằng những chất âm nhất.

Ví dụ, canh rắn.

Tiểu Nguyệt Lượng khẽ mở miệng nghe tôi nói những điều khó tin này.

“Những gì cô nói......giống như đang lừa vậy.”

Nói xong, cô ấy lo lắng đến mức vô tình làm đổ bát canh trong tay.

Tiếng chén sứ rơi xuống đất hơi lớn, ngoài cửa có tiếng bước chân vội vã.

Tiểu Nguyệt Lượng hoảng hốt đặt điện thoại lên bàn.

Màn hình tối sầm, tôi nghe thấy giọng nói của bạn trai cô ấy: “Làm sao vậy?”

Tiểu Nguyệt Lượng: “Vừa rồi không cẩn thận làm đổ canh rồi.”

Giọng người đàn ông rất nhẹ nhàng: “Không sao đâu, anh sẽ lấy cho em một chén khác.”

Tiểu Nguyệt Lượng ngập ngừng hỏi anh ta: “Tối như vậy rồi, em sợ uống xong không ngủ được, hay là anh đừng lấy cho em nữa.”

“Bảo bảo, cái này là mẹ anh không dễ gì nấu được, em cố gắng uống chút đi.”

Tiểu Nguyệt Lượng có chút lo lắng: “Nhất định phải uống sao?”

“Bảo bảo, uống một chút thôi? Nha?”

“Vậy.......uống một ít đi.”

Tiếng bước chân của người đàn ông xa dần.

Điện thoại được nhấc lên lại.

Tiểu Nguyệt Lượng cầm điện thoại chạy vào nhà vệ sinh: “Đại sư....bây giờ tôi vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng những gì cô nói.”

Nhưng cô ấy bắt đầu d.a.o động.

“Cô có thể nói về cặp song sinh Âm Dương.......rõ ràng hơn một chút được không?”

Tôi đã nói những gì mà tôi biết.

“Nhiệt độ cơ thể của thai nhi trong *m đ** sẽ thấp hơn người bình thường, màu môi sẽ đậm hơn, ngoài ra, không có sự khác biệt nào giữa nó và người bình thường.”

"Nếu bạn trai của cô thật sự là song sinh Âm Dương, vậy tối nay người tới phòng cô tối nay nhất định là anh trai của anh ta."

Một số cư dân mạng đã đặt ra câu hỏi.

“Nếu thật sự là như vậy, lỡ như cô ấy thật sự ở bên người kia mà không biết... Chuyện gì sẽ xảy ra?”

Tôi trầm giọng nói: “Lúc đó sẽ không có vấn đề gì, nhưng mười ngày sau, sẽ ngã bệnh, bệnh viện không thể tìm ra nguyên nhân, nhưng căn bệnh này sẽ luôn ám ảnh cô, sẽ cảm thấy yếu ớt, chóng mặt và dần dần sẽ có ảo giác......”

Tiểu Nguyệt Lượng sợ hãi đến sắc mặt tái nhợt.

Giọng cô ấy run run: “Không hẳn, không hẳn như cô nói.”

Đang nói chuyên thì bên ngoài phòng tắm có tiếng bước chân.

Ngay lặp tức có tiếng gõ vào cửa kính.

“Bảo bảo, em đang tắm sao?”

Tiểu Nguyệt Lượng tên thật là Trịnh Hoan.

Trước ngày hôm nay cô ấy chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp chuyện như vậy, cô ấy không biết mình sẽ suy nghĩ gì khi mở cửa ra.

Vừa mở cửa, cô ấy đã đối diện với người đàn ông đứng trước cửa phòng tắm.

Người này hình như là bạn trai cô, Trần Phong.

“Em ở trong đó rửa mặt.” Cô gượng cười: “Người nhà anh ngủ hết rồi à?”

“Đều ngủ hết rồi.” Người đàn ông mỉm cười nắm lấy tay cô ấy, lúc chạm vào người, Trịnh Hoan giật mình, đột nhiên rút tay ra: “Tay của anh.....sao lại lạnh như vậy?”

Trong nhà có mở lò sưởi, họ đều mặc quần áo đơn.

Tay người bình thường làm sao có thể lạnh như vậy?

Trịnh Hoan bình tĩnh lùi lại nhìn anh.

Sau đó tim bắt đầu đập dữ dội.

Môi anh ta có màu tím sẫm.

Quan trọng hơn là, vừa rồi cô không hề ngửi thấy mùi khói trên người anh.

Nhưng bạn trai Trần Phong của cô ấy lại rất thích hút thuốc, ngay cả sau khi tắm xong, trên người vẫn có mùi khói thuốc.

Nhưng hôm nay một chút cũng không ngửi thấy.

Trịnh Hoan bình tĩnh lại: “Đúng rồi, anh yêu à, chiếc vòng cổ anh tặng em vào ngày lễ tình nhân năm ngoái đã bị em vô tình làm vỡ, khi quay về anh có thể mua cho em một chiếc khác được không?”

Người đàn ông cười: “Được thôi.”

“Anh có muốn tắm không?” Trịnh Hoan từ phòng tắm bước ra: “Em ở bên ngoài đợi anh.”

“Được.”
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 63: Chương 63



Nhìn thấy người đàn ông bước vào nhà tắm đóng cửa lại, chân của Trịnh Hoan mềm nhũn suýt ngã xuống đất.

Cô ấy bám vào tường đứng dây, nghĩ lại còn sợ.

Hiện tại cô ấy không chắc chắn người này có phải bạn trai Trần Phong của cô hay không.

Bởi vì Lễ Tình Nhân năm ngoái Trần Phong không tặng quà cho cô, lúc đó hai người đã cãi nhau nên Trần Phong không thể nào nhớ nhầm được.

Trịnh Hoan vội vàng lấy điện thoại trong túi ra.

Cô ấy chưa bao giờ ngắt kết nối phát sóng trực tiếp, lúc này như thể cô ấy đã nắm được một cọng rơm cứu mạng.

“Đại sư, cứu tôi.”

Cô ấy hạ thấp giọng: “Bọn họ muốn hại tôi, bọn họ muốn hại tôi.”

Tôi an ủi cô ấy: “Hiện tại cô ở một mình trong nhà bọn họ, không thể hung ác, huống chi là còn có thời gian, sẽ không có người nghi ngờ cô, đây chính là cơ hội trốn thoát tốt nhất!"

Trịnh Hoan gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi biết rồi.”

Cô ấy đứng dậy, nhanh chóng nhét CMND và ví vào túi, mặc áo khoác rồi bước ra ngoài.

Đèn phòng khách vẫn còn sáng, ba mẹ của Trần Phong vẫn đang dọn bàn ở đó.

Trịnh Hoan nhìn thấy một bóng đen lướt qua ban công.

Đó hẳn là bạn trai của cô đang vội trốn.

Đôi vợ chồng già đứng dậy nhìn nhau khi thấy cô bước ra.

“Hoan Hoan à, làm sao vậy?”

Trịnh Hoan cúi đầu đi đến tut giày thay giày: “Con muốn ra ngoài mua chút đồ.”

Cô đang định mở cửa, một bàn tay khô héo ngăn cô lại.

“Ngoài trời lạnh lắm.” Ba hắn mỉm cười hiền hậu: “Để ta đi mua cho con, con muốn mua gì?”

Trịnh Hoan giật mình, vô thức lùi lại.

Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp tuy không nhìn rõ tình huống cụ thể nhưng khi nghe thấy giọng nói này, họ đều đổ mồ hôi hột cho cô ấy.

“Chết tiệt, đúng là một gia đình b**n th**.”

“Chị gái ơi ngàn vạn cũng đừng xảy ra chuyện gì.....”

“Qúa căng thẳng rồi, tôi không dám xem nữa......”

May mắn thay Trịnh Hoan vẫn bình tĩnh.

Cô ấy chậm rãi đi đến bên cạnh mẹ hắn, thì thầm vào tai bà: “Dì ơi, cháu không muốn có thai trước khi cưới, trong nhà không có, cháu phải ra ngoài mua một gói, chú đi mua không thích hợp cho lắm.....”

Người phụ nữ sửng sốt một chút rồi mỉm cười: “Con nói là......thật sự không thích hợp.”

Bà ta bước đến kéo người đàn ông đi.

“Hoan Hoan, vậy con đi nhanh rồi về nhé.”

“Dạ được, mọi người có muốn mua cái gì không? Con thuận đương mua về luôn.” Trịnh Hoan cố gắng hết sức để trông tự nhiên hơn.

“Vậy con mua cho cô một chai nước tương nhé.”

“Dạ được.” Trịnh Hoan mở cửa bước ra ngoài, bước chân của cô ấy vẫn bình thường cho đến khi ra khỏi tiểu khu, cô ấy nhanh chóng bắt đầu chạy.

Tim cô ấy đập dữ dội, cảm thấy vui sau khi sống sót,

“Đại sư, tôi ra ngoài rồi.” Cô ấy nhìn vào điện thoại thở d.ốc.

"Được rồi, cô rất thông minh." Tôi thật sự cảm thấy cô ấy rất thông minh, ở trong hoàn cảnh như vậy, vẫn có thể bình tĩnh rất nhanh, so với người bình thường càng lợi hại hơn.

“Bây giờ cô phải giữ mình càng xa gia đình đó càng tốt.”

Trịnh Hoan nhanh chóng chạy đến bên đường, đợi một lúc rồi lên taxi.

“Sư phụ, đén ga xe lửa.”

Trịnh Hoan thở phào nhẹ nhõm khi lên xe.

Tôi gửi cho cô ấy tin nhắn riêng: “Cô đến nơi này trước đi, ngôi chùa đạo giáo này rất gần, có thể bảo vệ cô.”

“Hãy kể cho họ nghe rõ ràng những gì cô đã trải qua.”

“Sáng sớm ngày mai, anh ấy sẽ đưa cô về nhà.”

Trịnh Hoan kích động đến suýt khóc: “Cảm ơn Tân Di đại sư.”

Nghĩ đến đay cô ấy có một chút bất an: “Đại sư, bạn trai tôi biết tôi ở đâu, anh ấy sẽ không đến nhà tìm tôi chứ?”

Tôi hừ lạnh: “Không có cơ hội đó.”

Các pháp sư Thái Lan đang làm những việc này trên đất Trung Quốc, bây giờ lại bị tôi phát hiện ra, họ có thực sự nghĩ rằng họ có thể thoát khỏi không?

Và rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên gia đình này làm điều này, khó có thể nói rằng không có cô gái nào trong Tứ Âm không bị bọn họ lừa gạt và g.i.ế.c chết.

Đương nhiên họ sẽ không chịu được sự điều tra.

Tôi an ủi cô ấy một lúc, cuối cùng cô ấy cũng bình tĩnh lại.

Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp cũng an ủi cô ấy.

“Chị gái, chị đã làm rất tốt rồi.”

“Đúng vậy, chỉ trách gia đình đó qua b**n th**.”

Trịnh Hoan cũng cảm thấy thích thú trước những bình luận này.

Không có gì đáng ngạc nhiên, hiện tại cô ấy đã an toàn.

Tôi không nói nhiều với cô ấy, chỉ vài phút sau tôi ngắt kết nối với cô ấy.

Đã ba giờ sáng rồi.

Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp vẫn tràn đầy năng lượng.

“Tân Di đại sư, chúng ta thêm một quẻ nữa đi.”

“Tân Di đại sư, tôi vẫn chưa giật được.”

Tôi mỉm cười: “Tối quá rồi, mọi người cũng nên nghĩ ngơi đi.”

“Hôm nay chúng ta tới đây thôi, buổi phát sóng trực tiếp sau gặp lại.”

“Cuối cùng chúc mọi người năm mới vui vẻ.”

Sau khi tắt máy tính, căn nhà thuê lại rơi vào yên tĩnh.

Chiếc điện thoại trên bàn rung lên.

“Alo, sư phụ.”

Giọng sư phụ có chút trịnh trọng: “Ta đã xem tin nhắn con vừa gửi cho ta, đã có người đến đó điều tra rồi, quả thực có dấu vết của các pháp sư Thái Lan luyện phép.”

“Có thể theo dõi vị trí của họ không?”

“Có thể.” Sư phụ trầm giọng: “Ở Kyoto.”

Tôi không ngủ được nữa, tôi dành cả tiếng đồng hồ để thu dọn hành lý rồi bật máy tính và treo tờ giấy xin nghỉ phép trong phòng phát sóng trực tiếp.

“Trong nhà có một nhóm chuột, tôi đi xử lý chút.”

6 giờ sáng tôi rời khỏi nhà thuê đi đến ga xe lửa.

Ở lối vào nhà ga, vài thanh niên có đôi mắt ngáy ngủ đang thản nhiên dựa vào.

Ngay khi học nhìn lên thấy tôi, họ đột nhiên tỉnh dậy.

“Đại sư tỷ.”

Tôi bước đến gật đầu rồi kéo chiếc khắn che nửa khuôn mặt.

“Xuất phát thôi.”

Điểm đến, Kyoto.
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 64: Chương 64



Đến tham gia cuộc thi tài năng này vào ngày thứ mười, tôi bị bắt nạt trên mạng.

“Cô cũng quá nịnh hót rồi, khi nhìn thấy gia đình của Cố Lâm Nhan gia cảnh tối thì nịnh bợ người ta, còn Sương Bảo xuất thân nông thôn cô liền xem thường cô ấy, cô thật ghê tởm.”

“Chị ơi, chị nhanh chóng rời cuộc thi đi, Sương Bảo của chúng tôi đã khóc mấy lần vì chị rồi!”

Tôi xem những tin nhắn riêng trong điện thoại, từ đầu đến cuối sắc mặt không thay đổi, tất cả đều giống nhau mắng tôi là nịnh hót.

Chỉ vì hôm qua tôi phát sóng trực tiếp trong phòng tập luyện, chân trước tôi trò chuyện và cười với một cô gái giàu có, chân sau không khỏi trợn mắt nhìn Thẩm Sương.

Cảnh này được ghi hình lại, được lan truyền trên mạng, cư dân mạng bắt đầu bênh vực kẻ yếu.

Thẩm Sương là một thí sinh nổi tiếng của chương trình này, với vẻ ngoài thuần khiết, xinh đẹp và sức mạnh vướt trội, sự nổi tiếng của cô ta luôn ở mức cao.

Càng quan trọng hơn, cô ấy là thí sinh cấp cơ sở, là một cô gái đến từ miền núi.

Cô ta được người tìm kiếm tài năng phát hiện khi đang phát tờ rơi mời tham gia chương trình.

Từ việc ban đầu không thể nhảy đến việc đứng ở vị trí C trên sân khấu, những hành động truyền cảm hứng của cô đã được các tài khoản tiếp thị truyền thông công bố rộng rãi và cô đã thu hút được vô số người hâm mộ.

Vì thế thấy thần tượng của mình bị tôi đối xử như vậy, họ lập tức trở thành anh hùng bàn phím và bắt đầu gửi lời chào hỏi với tôi.

Tôi cảm thấy có chút oan uổng.

Việc giẫm thấp như này tôi thật làm không được, lúc trước tôi nhìn thấy Thẩm Sương lộ ra biểu tình ghét bỏ đơn thuần là bởi vì mùi trên người cô ta.

Đó không phải là mùi mồ hôi mà là mùi xác c.h.ế.t đang thối rửa.

Không ai có thể ngửi thấy mùi này ngoại trừ tôi.

Dù sao tôi.....

“Đại sư tỷ.” Đột nhiên giọng nói trong trẻo của một người đàn ông vang lên từ điện thoại: “Em thấy những hotsearch của chị rồi, rất nhiều người mắng chị, chị yên tâm, em đang cùng các sư đệ giúp chị mắng ngược lại.”

“Ồ, không sao đâu.” Tôi ngoáy tai: “Ta không đau cũng không ngứa, cứ để họ mắng đi.”

Tôi được Đạo giáo của mình ra lệnh đưa đàn em đến Kyoto để đi điều tra một việc, sau khi điều tra và điều tra, tôi liền tham gia chương trình tạp kỹ này.

Sự thật đã chứng minh trực giác của tôi rất chính xác.

Qủa thực có điều gì đó đáng nghi về Thẩm Sương này.

Tôi mãi mê suy nghĩ đến nỗi không để ý Thẩm Sương đang đứng sau lưng tôi.

Cô ta lập tức chế nhạo tôi khi thấy dòng chữ không hay xuất hiện trên điện thoại của tôi.

“Tân Di! Đây chính là kết cục khi cô coi thường tôi.”

Tôi liếc nhìn cô ta rồi đột nhiên nói: “Cô xúi fan hâm mộ của cô mắng tôi trên mạng à?”

Cô ta cúi đầu nhìn bộ móng tay của mình: “Còn phải xúi giục sao? Là cô tự mình ngu ngốc không nhìn rõ ai mới là người được chọn.”

“Ai vậy?” Tôi hỏi cô ta: “Người được chọn là cô sao?”

“Chẳng lẽ, chỉ dựa vào ngoại hình và sức mạnh mượn từ người khác sao?”

Thẩm Sương sắc mặt thay đổi rõ rệt, cô ta kinh ngạc nhìn tôi.

Chưa tới 3 giây, cô ta dường như đã nghĩ đến điều gì đó, trở lại thái độ bình tĩnh.

“Chắc cô đã từng thấy những thứ bẩn thỉu trên mạng nói tôi đã từng phẫu thuật thẩm mỹ phải không?” Cô ta cười: “Sau này tôi sẽ đi tìm tổ chức chuyên nghiệp đề xin cấp chứng chỉ, gương mặt này của tôi, chưa từng phẩu thuật thẩm mỹ.”

Tôi nhìn cô ta không nói nên lời.

Vừa định nói thì cửa ký túc xá bị đẩy ra.

Các thí sinh khác cười cười nói nói đi vào trong.

Chắc hẳn họ đã nhìn thấy mấy lời mắng chửi tôi trên mạng, nhìn tôi với ánh mắt có chút phức tạp.

Tôi cũng có thể cảm nhận rõ ràng là họ lạnh lùng với tôi hơn rất nhiều.

Chắc hẳn là sợ bị giống như tôi.
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 65: Chương 65



Đêm khuya, mọi người đều đi ngủ sớm.

Ngày mai là vòng thi đâu PK thứ hai, hệ thống loại bỏ vị trí cuối cùng, sự cạnh tranh vẫn rất khốc liệt.

Tôi đang nằm trên giường mở mắt, 1 giờ sáng, đột nhiên có tiếng sột soạt từ giường bên cạnh.

Thẩm Sương nhẹ nhàng xuống giường, sau khi chắc chắn rằng không có ai trong ký túc xá còn thức, cô ta mới từ từ mở cửa bước ra ngoài.

Cô ta đóng cửa bằng chân trước, còn tôi đứng dậy bằng chân sau đi theo cô ấy.

Tầng thượng của tòa nhà không khóa, nhiều người thường luyện tập riêng ở đây.

Thẩm Sương ôm túi vải lẻn lên sân thượng.

Cô ta tìm một góc ở sân thượng, lấy đồ trong túi ra rồi bày từng thứ một.

Đó là 3 ngọn nến trắng và 1 chén cơm.

Cô ta cúi đầu kính cẩn: “Khi quán ma mở ra, hàng hóa giao tiếp âm dương đây là giao dịch duy nhất, quán ma mở ra, hàng hóa giao tiếp âm dương đây là giao dịch duy nhất...”

Cô ta lẩm bẩm một hồi, bỗng có một cơn gió thổi qua trên sân thượng.

Thẩm Sương sửng sốt, sau đó trên mặt lộ vẻ mặt vui mừng.

“Ông chủ? Ông chủ là ông sao?” Cô ta trầm giọng hỏi: “Tôi muốn mua thêm một ít đồ vật nữa.”

“Ngày mai phải học nhảy tôi làm sao cũng không biết, ông chủ ông tìm dùm tôi một vũ công đến từ Trung Hoa lên người tôi có được không?”

“Cảm ơn ông chủ! Cảm ơn ông chủ!”

Cô ta kích động hướng về 3 cây nến trắng cảm ơn.

Một lúc sau, cơn gió đen ngừng lại.

Thẩm Sương vẻ mặt hưng phấn, lẩm bẩm: “Thành rồi, thành rồi.”

“Khoảnh khắc nổi bật của ngày mai chắc chắn thuộc về tôi.”

“Thành cái rắm.” Tôi bước ra từ bóng tối, trầm giọng nói: “Thẩm Sương, cô vì xuất đạo mà dám giao dịch âm dương sao? Cô không cần mạng nữa rồi sao?”

Âm dương phi nhân phi quỷ, chuyên dùng tài nguyên người c.h.ế.t để giao dịch với người sống.

Loại này cực kỳ xảo quyệt và tham lam, lúc đầu nó sẽ đáp ứng yêu cầu của bạn, nhưng một thời gian sau nó muốn thu hồi báo, trốn cũng không thoát.

Thẩm Sương kinh ngạc nhìn tôi: “Làm sao cô biết..............”

Nói được một nửa cô ta liền thay đổi lời nói: “Cô đang nói cái gì vậy? Tôi nghe không hiểu.”

Thấy tôi nhìn về phía sau, cô ta nhanh chóng giải thích: “Hôm nay ngày giỗ của ông nội tôi, tôi đến tế bái một chút không được sao?”

Cô ta vội vàng quay lại bỏ tất cả vào trong túi, xóa hết mọi dấu vết liền đi xuống dưới.

Tôi bước nhanh đến và dừng trước mặt cô ta.

“Cô đã giao dịch với thương âm bao nhiêu lần rồi? Nó vẫn chưa nhận thù lao đúng không?”

Thẩm Sương sửng sốt: “Tôi nghe không hiểu cô đang nói cái gì! Nhanh tránh ra!”

Trong mắt cô ta hiện lên một tia hoảng sợ.

Cô ta không biết, làm sao một người có vẻ bình thường như tôi lại biết được bí mật của cô ta.

“Giao dịch với những thương âm này giống như bảo hổ lột da, cô mãi mãi không biết cô phải trả một cái giá như thế nào đâu.”

Thẩm Sương đẩy tôi ra: “Cần cô quản sao.”

Bóng dáng cô ta nhanh chóng biến mất ở góc cầu thang, tôi quay lại nhìn nơi co ta vừa cúng tế , hơi cau mày.

.........

Khi tôi quay lại, đền trong ký túc xá đã sáng.

Những cô gái khác cũng thức dậy trong bộ đồ ngủ, thấy tôi bước vào, tất cả bọn học đều quay lại nhìn tôi.

Có người không hài lòng: “Tân Di, gia đình Thẩm Sương tuy không có bối cảnh, nhưng cô không thể bắt nạt cô ấy như vậy?”

“Đúng vậy, nửa đêm gọi cô ấy lên sân thượng làm gì, bắt nạt sao?”

Thẩm Sương cúi đầu bị bọn họ vây quanh, cố nở ra nụ cười: “Mọi người đừng nói cô ấy nữa, tôi không có bị bắt nạt.”

Tất cả những gì cô ta cần làm chỉ là viết mấy chữ lên trên mặt:” Chính cô ta là kẻ bắt nạt, chính cô ta.”

Tôi: “............”

Một nhóm các cô gái trợn mắt nhìn tôi, tôi thiếu chút nữa nhịn không được trợn mắt lại.

“Thần kinh.”

Dù sao tôi cũng không ở lại với họ lâu đâu, tôi qua lười để tranh luận với họ ngay bây giờ.

Đã ba bống giờ sáng rồi.

Nếu không ngủ được thì thật sự không ngủ được, dù sao ngày mai còn có buổi kiểm tra đánh giá quan trọng.

Họ ngáp dài rồi trở về giường mà không nói thêm một lời nào nữa.

Khi Thẩm Sương đi ngang qua tôi, cười khẩy nói: “Tôi đã nói rồi, đừng gây sự với tôi.”
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 66: Chương 66



Trước buổi biễu diễn ngày hôm sau, Thẩm Sương chặn tôi trong phòng thay đồ.

“Lần này tôi quyết tâm phải lấy được hạng nhất.”

Cô ta nói: “Không có gì bất ngờ, thì hôm nay cô sẽ đứng cuối bảng trong cuộc kiểm tra đánh giá này và trực tiếp bị loại.”

Cô ta nói đúng.

Dù sao tôi cũng là người điếc âm thanh, tứ chi cũng không phối hợp nhịp nhàng.

Khi tôi đăng ký, được chọn trúng thuần túy là khuôn mặt này, cộng thêm biểu diễn một đoạn Bát Quái Quyền rất có khí thế.

Thẩm Sương mỉm cười với tôi, nụ cười không chạm tới mắt: “Cho nên, sau khi cco bị loại ngoan ngoãn rời đi, đừng cản đường tôi, tôi nhất định sẽ trở thành ngôi sao lớn thu hút sự chú ý của mọi người.”

Nói xong, cô ta đẩy tôi sang một bên, bước vào khu vực chờ một cách tự tin.

Tôi nhìn theo bóng lưng cô ta, mặt tối sầm lại.

Có tham vọng không phải điều xấu, nhưng có chút tà đạo thực sự không cần mạng nữa.

Rất nhanh trận đấu chính thức bắt đầu.

Trên sân khấu PK, Thẩm Sương chắc chắn lại là người tỏa sáng nhất.

Động tác của cô ta rất gọn gang đẹp mắt, mỗi cái thẻ đều chính xác, biểu cảm càng đẹp hơn.

Ánh sáng rực rỡ chiếu vào cô ta, ban giám khảo nhìn cô ta với ánh mắt ngưỡng mộ.

Trong phòng phát sóng trực tiếp càng có nhiều người bị cô ta thu hút.

“Trời ơi, với trình độ như thế này, Thẩm Sương đúng là thần tượng hoàn hảo.”

“Thẩm Sương ra mắt thật xứng đáng.”

“Toàn thân Thẩm Sương đang phát sáng.”

“Mọi người Tân Di kìa, động tác đó là gì vậy, trông cô ta rất giống một tên trộm.”

“Đúng là, mọi người xem cách cô ta nhìn Sương Bảo, cách nhìn vô cùng cay đắng và hận thù.....”

Trước màn hình, có 3 thanh niên đang đưa mắt nhìn nhau.

“Bọn họ cũng thật quá đáng, sao có thể nói đại sư tỷ như vậy chứ?”

“Đúng vậy, đại sư tỷ chỉ là tứ chi không phối hợp nhịp nhàng mà thôi, chỗ nào giống ăn trộm chứ?”

“Để tôi mắng lại họ.”

Tôi không biết chút gì về gió tanh mưa m.á.u trong phòng phát sóng trực tiếp.

Lúc này trên sân khấu, tôi nhìn thấy bóng lưng của Thẩm Sương ngầm sợ hãi.

Cô ta bị chiếm hữu bởi một hồn ma nữ đã c.h.ế.t gần 100 năm.

Ma nữ điều khiển cơ thể cô ta hoàn thành từng động tác một.

Nhưng năng lượng t.h.i t.h.ể trong người Thẩm Sương càng ngày càng cao.

Sợ là thương âm sẽ yêu cầu cô ta trả thù lao.

Khi âm nhạc đạt đến cao trào, Thẩm Sương chuẩn bị đến phần cao trào trong phần thi cá nhân của cô ta.

Cô ta mỉm cười nhìn khán giả.

Từ từ cúi người về phía sau.

“Chết tiệt, độ mềm dẻo này.......thực tuyệt vời.”

Tôi nghe thấy sự thán phục của các cô gái xung quanh.

Thấy cô ta đã đạt đến trạng thái đẹp nhất, giây tiếp theo đã đến lúc đứng dậy và ném dải ruy băng, nhưng Thẩm Sương tựa như không nghe thấy gì, vẫn đang cúi xuống.

Chiều rộng vòng eo của cô ta dần mất đi vẻ đẹp và trông hơi kỳ quặc.

Các giám khảo, giáo viên trên khán đài khẽ cau mày.

Họ cảm thấy Thẩm Sương chỉ đang thể hiện kỹ năng của mình mà không quan tâm đến hiệu ứng sân khấu.

Nhưng tôi nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt Thẩm Sương.

Cơ thể cô ta không nằm trong tầm kiểm soát của cô ta, chính là con ma nữ bên trong cô ta đang quấy phá.

Cô ta đây là muốn đem Thẩm Sương bẻ gãy.

Tôi nhanh chóng bước tới đẩy cô gái bên cạnh ra, đi phía sau Thẩm Sương, nhanh chóng vẽ một lá bùa trừ ma bằng một tay và vỗ nhẹ vào cơ thể Thẩm Sương.

Thẩm Sương đột nhiên mất đi sức lực ngã xuống đất, ôm lưng đau thở ra.

Màn trình diễn đã bị phá bỏ.

Nhân viên hậu đài vội vàng tiến đến đỡ Thẩm Sương xuống, những cô gái khác nhanh chóng tỉnh táo lại, tỉnh táo kiên trì thực hiện các động tác tiếp theo.

Toàn bộ chương trình đều được phát sóng, cho nên sự cố vừa rồi cũng đã được phát sóng.

Cư dân mạng đều nhốn nháo.

“Tân Di kia cô có bệnh sao, sao lại đụng Thẩm Sương như vậy?”

“Tôi thật sự phục rồi, nếu cô ta không đột nhiên vỗ vào lưng Thẩm Sương thì Thẩm Sương làm sao có thể ngã xuống được.”

“Mức độ này có thể gọi cảnh sát rồi chứ.”
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 67: Chương 67



Trong ký túc xá của các thí sinh, Thẩm Sương đã bình phục.

Cô ta ngồi trên giường không ngừng run rẩy, có một cô gái an ủi cô ta và bênh vực cho cô ta.

“Vậy mà Tân Di dám trắng trợn bắt nạt cô, chúng tôi sẽ không ngồi yên đâu.”

“Đúng vậy, chúng ta là thí sinh canh tranh, nhưng muốn dùng thủ đoạn chính đáng mà cạnh tranh, sao cô ta lại như vậy chứ.”

Theo bọn họ, màn trình diễn của Thẩm Sương trên sân khấu là hoàn hảo, tôi đột nhiên bước ra vỗ vào lưng cô ấy là vì ghen tị.

Nghe thấy lời của bọn họ, Thẩm Sương cũng không lên tiếng.

Thực tế là, cô ta không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì nữa rồi.

Tất cả những gì cô ta có thể nghĩ đến là cảm giác sắp chết, cơ thể không thể kiểm soát được đang hướng tới cái chết., cô ta không bao giờ muốn trải qua cảm giác đó nữa!

Tôi đứng trước mặt, cúi xuống nhìn cô ta: “Hối hận rồi sao?”

Thẩm Sương sửng sốt một lúc, vô thức che đậy sự hoảng sợ của mình: “Hối hận cái gì? Tôi không hối hận.”

Cô ta đẩy cô gái bên cạnh ra, đi về phía phòng tắm một mình.

Cô ta muốn rửa mặt để bình tĩnh lại, lúc cúi đầu xuống, một khuôn mặt ma nhợt nhạt đột nhiên xuất hiện dưới chậu nước.

“A.”

Thẩm Sương hét lên, cô ta muốn rời đi, nhưng chân của cô ta lại bất động như bị dán keo.

Khuôn mặt đáng sợ mỉm cười với cô ta.

Eo của Thẩm Sương hơi cong xuống, mặt vùi vào trong nước.

Cảm giác thiếu oxy ngạt thở ập đến, Thẩm Sương lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác sắp chết.

Ầm.

Tôi đá tung cửa phòng tắm, túm lấy cổ áo của Thẩm Sương, kéo cô ta ra khỏi chậu nước.

Nhưng Thẩm Sương vẫn không thể thở được.

Tôi cắn đầu ngón tay trỏ, bóp ra một ít m.á.u bôi lên giữa lông mày của cô ta.

Thẩm Sương hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng sống lại.

Đôi mắt cô ta từ từ nhìn tôi.

Khoảnh khắc cô ta nhìn thấy tôi, cô ta gần như lao tới trước mặt tôi và quỳ xuống.

“Tôi hối hận rồi, cô có thể cứu tôi không, bây giờ cô nói tôi làm cái gì tôi sẽ làm cái đó, tôi nghe theo lời của cô.”

Cô ta vừa nói vừa khóc, trông nó không hề giả tạo chút nào.

Một số cô gái xung gái xung quanh sững sờ nhìn chúng tôi.

Thẩm Sương tỉnh táo lại, vội vàng đứng dậy khỏi mặt đất và kéo tôi lên sân thượng.

Có người muốn đi theo, Thẩm Sương lại lạnh lùng quay lại: “Không được đi theo.”

.................

“Tân Di, cô cứu tôi đi, tôi thật sự bị ma ám rồi?”

Thẩm Sương quỳ trước mặt tôi, giữ chặt quần tôi không buông.

“Buông, quần tôi sắp tuột rồi.” Tôi nghiến răng kéo quần, nhưng cô ta càng bị kích động hơn: “Hôm nay một chút xíu nữa là c.h.ế.t trên sân khấu rồi.”

“Còn có vừa rồi, con ma đó muốn dìm c.h.ế.t tôi.”

Tôi bất lực xoa trán: “Không phải là bị ma ám, mà là thương âm đến đòi cô thù lao.”

“Hãy thành thật nói cho tôi biết, cô đã thực hiện được bao nhiêu giao dịch với nó.”

Thẩm Sương ấp a ấp úng: “Tôi tình cờ gặp nó, lúc đó tôi từ huyện lên thành phố làm việc, quần áo đồ ăn là một vấn đề, tôi liền hướng về nó cầu xin 5 vạn,..... ngày hôm sau, tôi đi mua vé số liền trúng thưởng, không ít không nhiều vừa đủ 5 vạn, đợi tôi tiêu hết tiền nó cũng không tính bất kỳ thù lao nào hết.”

Cho nên cô ta đã nắm bắt cơ hội, lại yêu cầu một vài cái khác.

Khi buổi thử giọng cho chuơng trình, cô ta đăng ký ngay lập tức với niềm kháo khát lớn lao.

Nhưng cô ta không đủ đẹp, dáng người cũng không đẹp, kể cả nhảy và hát cũng không giỏi.

Vì giấc mơ ngôi sao của cô ta, Thẩm Sương lại đi tìm thương âm đưa ra yêu cầu của cô ta.

Cô ta muốn có dung mao xinh đẹp, dáng người đáng tự hào.

Cô ta muốn có một tài năng mà thể hiện....

Cô ta cũng muốn thể hiện tốt nhất ở cuộc thi.

Cô ta muốn quá nhiều.

Tôi đếm chúng trong đầu, trầm giọng nói: “Cộng tất cả lại, cô đã yêu cầu gần 10 lần, bây giờ thương âm yêu cầu cô trả thù lao cho nó, đó là cái quý giá nhất mà cô sỡ hữu đủ để cô trả mười lần này.”

Thẩm Sương sửng sốt một lúc: “Thứ quý giá nhất của tôi?”

“Vẫn chưa nghĩ ra sao?”

“Cô chỉ có cái mạng này thôi.”

Trên sân thượng, một cơn gió lạnh đột nhiên thổi qua.

Cánh cửa sắt ở cầu thang đột nhiên đóng lại.

Thẩm Sương sửng sốt: “Làm sao.....làm sao vậy?”

Tôi nín thở nhìn xung quanh, nhiệt độ đang dần hạ xuống.

“Thương âm đến rồi.”

Lúc này chúng tôi hoàn toàn không để ý có người đang lén lút lẻn lên sân thượng.

Cô gái cải trang thành nhân viên dọn vệ sinh, cô ấy là fan của Thẩm Sương, nghe nói Thẩm Sương bị bắt nạt cô ấy lên kế hoạch tìm kiếm bằng chứng.

Cô ấy lén lút mở một phòng phát sóng trực tiếp, đưa camera hướng qua khe cửa.

Cô ta tức giận và kích động: “Tôi biết con khốn này bắt nạt Sương bảo của chúng ta, tôi muốn cô ta thân bại danh liệt.”

Trong một phòng phát sóng trực tiếp bình thường, rất nhanh đã có người đi vào.

“Góc nhìn này thật kỳ lạ, chủ phòng đang làm gì vậy?”

“Lén chụp trộm sao? K.ích th.ích.”

“Ơ? Hai người đó nhìn quen quen, trông giống như thí sinh của một cuộc thi tài năng gần đây.”

“Sương Bảo! Sao Sương Bảo lại quỳ trước mặt Tân Di vậy, xảy ra chuyện gì rồi sao?”

“Tôi biết ngay Tân Di thoạt nhìn không phải người tốt mà.”

“Hóa ra cô ta là kẻ bắt nạt, để tôi xem rốt cuộc cô ta có lai lịch gì!”

“Tôi cũng xem, trước đây chắc chắn cô ta đã từng bắt nạt người khác.”

Cư dân mạng tập trung vào việc khai thác lý lịch bí ẩn của tôi.

Lúc này trên sân thượng, bầu không khí kỳ lạ.

Thẩm Sương đang quỳ dưới đất, nắm chặt quần tôi không buông: “Tân Di xin đừng bỏ rơi tôi, cô nhất định phải cứu tôi.”

Màn này được phát trong phòng phát sóng trực tiếp, cư dân mạng bắt đầu nhốn nháo.

“Thẩm Sương trông rất sợ hãi, chân của cô ấy bị chảy m.á.u nữa.”

“Gió mạnh đến mức không nghe rõ bọn họ đang nói gì, Thẩm Sương hình như đang cầu xin Tân Di tha cho cô ấy?”

“Tìm ra rồi! Chuyện quá khứ của Tân Di bị chúng tôi tìm ra rồi.”

Trong số những fan hâm mộ của Thẩm Sương có những hacker có kỹ năng máy tính rất lợi hại.

Chỉ trong một thời gian ngắn vậy, thông tin của tôi đã bị lộ ra ngoài.

“Tân Di, một đứa trẻ mồ côi, từ nhỏ lớn lên trong viện phúc lợi, 7 tuổi đến Huyền Thanh Quan và được nuôi dưỡng ở đó.....”

“Trải qua cuộc sống khốn khổ không phải lý do để cô ta bắt nạt người khác.”

“Đúng vậy.”

“Tôi cũng tra ra rồi, lúc chưa tham gia chương trình cô ta là một streamer.”

Có người ngắt lời.

“Tôi cảm thấy cô ấy rất giống chủ phòng của một phòng phát sóng trực tiếp tôi đã từng xem, chủ phòng đó cũng tên là Tân Di....”

“Tra được rồi! Học viện Tân Di tốt nghiệp là.......Học viện Đạo giáo Huyền Thanh Quan.”

“Cái quỷ gì vậy? Cô ta rốt cuộc là làm cái gì.”

“Tân Di đại sư! Thì ra Tân Di đại sư đang ở đây.”

Phòng phát sóng trực tiếp trong nháy mắt trở nên hỗn loạn, một số tài khoản xa lạ nhanh chóng tràn vào.

Vừa vào cái gì cũng không nói, liền phán một câu: “Tin Tân Di, được sống mãi.”

Trong phần bình luận đột nhiên xuất hiện một câu.

“Mọi người nhìn kìa! Cái gì đang lơ lửng trên sân thượng vậy?”

Sự chú ý của mọi người lại tập trung vào màn hình.
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 68: Chương 68



Tôi nhìn làn khói đen lơ lửng giữa không trung kéo Thẩm Sương từ dưới đất lên và kéo cô ấy ra sau lưng tôi.

Sau đó từ thắt lưng lấy ra một tấm bùa vàng, đắt vào lòng bàn tay, trầm giọng niệm chú: “Ngũ tinh trấn thải, quang chiếu huyền minh.”

Bùa vàng được tôi ném về phía làn khói đen lơ lửng, khi chạm vào nó tự động bốc cháy, bóng đen lùi lại.

Thẩm Sương vẻ mặt vui mừng: “Tân Di, cô thật lợi hại.”

Cô ta vừa dứt lời một bóng người dần dần bước ra từ làn sương đen.

Đó là một ông già gầy gò mặc áo khoác dài màu xám, trên đầu đội mũ, sau lưng có b.í.m tóc dài từ thời nhà Thanh.

Giống như kiểu người quyết toan từ thời xa xưa.

Sắc mặt ông già xám xịt, vừa nhìn là biết không phải người sống.

“Ma.....ma.” Thẩm Sương sợ hãi trốn đau lưng tôi.

Tôi nhìn ông già, sắc mặt không đổi: “Các hạ xưng hô như thế nào?”

“Tôi họ Lý.” Ông ta bay lên bay xuống, đôi mắt nheo lại thành một đường mỉm cưởi: “Tiểu cô nương phong thái không tầm thường nha?”

“Ta là Huyền Thanh Quan Tân Di.” Tôi mỉm cười: “Ông chủ Lý, thương âm chúng tôi không nhúng tay vào, ông chủ Lý lần này có phải có chút vượt qua giới hạn ròi không?”

Mặc dù thương âm cái gì cũng làm, nhưng cũng phải có một số quy tắc nhất định.

Trong đó điều thứ nhất chính là ngươi tình ta nguyện.

Ông chủ Lý mỉm cười dịu dàng: “Cô gái này lần nào cũng đến tìm tôi giúp đỡ, đây không phải là ngươi tình ta nguyện sao?”

Thẩm Sương sợ đến mức kêu lên: “Tôi hối hận rồi, tôi không muốn nữa.”

Đôi mắt của ông chủ Lý cứng đờ nhìn cô ta, khóe miệng cười cong lên một cách kỳ la: “Tiểu cô nương, các mặt hàng trong cửa hàng đã bán ra không thể trả lại.”

Thẩm Sương sững sờ, ngừng thở trong giấy lát.

“Vậy ông đã nói rõ ràng về giá cả cho cô ấy biết chưa?” Tôi quay sang nhìn ông ta: “Không có.”

“Gía cả niêm yết, nó hình như là quy tắc thứ 2 trong hoạt động kinh doanh thương âm.”

Ông chủ Lý nhìn tôi không nói gì.

Luồng không khí xung quanh dâng trào, bầu không khí trở nên căng thẳng.

Lúc này cô gái đứng ở cầu thang sân thượng sửng sốt.

Nhìn bóng người xuất hiện từ không trung, tay cô ấy bắt đầu run rẩy.

Phòng phát sóng trực tiếp im lặng trong giây lát rồi sôi sục ngay lập tức.

“Chết tiệt, c.h.ế.t tiệt, tôi bị hoa mắt rồi, cái đó là cái gì vậy?”

“Ma! Tôi thực sự đã nhìn thấy một con ma trong phòng phát sóng trực tiếp.”

“Bình tĩnh, đó chỉ là kỹ năng cơ bản của Tân Di đại sư của chúng ta mà thôi.”

“Tân Di dường như đang bảo vệ Thẩm Sương... Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

“Tay của chủ phòng có thể đừng run không, tôi thậm chí còn không thể nhìn rõ!”

“Cái quái gì vậy? Tân Di đã chỉ đạo và diễn xuất phải không? Để làm rõ danh tính của kẻ bắt nạt, các diễn viên phụ đã được thuê?”

Có nhiều bình luận khác nhau về đập, nhưng người dẫn chương trình không có thời gian để đọc chúng.

Cô ấy giơ điện thoại di động lên và nhìn chằm chằm vào sân thượng trống rỗng.

Chỉ đang phân tâm thôi, tại sao lại bắt đầu đánh nhau?

............................

Tôi không muốn gây chiến với doanh nhân mờ ám này.

Nhưng Thẩm Sương rõ ràng là bị dọa chết, nhưng cũng không có tha thứ.

Cô ta lắp bắp chỉ vào ông ấy: "Tôi nói cho ông biết... Tân Di rất lợi hại đó! Ông phải làm theo lời chúng tôi, nếu không tôi sẽ để cô ấy đánh c.h.ế.t anh!"

Tôi:"......"

“Vậy còn phải xem mấy người có năng lực này hay không.” Ông chủ Lý cầm trong tay một cái bàn tính đen tuyền, sau khi vung nó hai lần, một luồng năng lượng đen lao thẳng về phía chúng tôi với sát ý.

Tôi vội vàng lấy gương càn khôn ra khỏi tay và đáp lại.

Gương càn khôn chiếu vào ông ta, phát ra ánh sáng vàng, ông chủ Lý che mặt và rút lui trong thất bại.

Thẩm Sương kinh ngạc nói: "Thật là kỳ quái."

Cô ấy nhìn vào gương càn khôn trong tay tôi, trong mắt hiện lên một tia tham lam.

Khi tôi đang đánh nhau với thương âm này, Thẩm Sương đã tìm một góc và trốn.

Tên thương âm này thực sự rất khó đối phó, có lẽ ông ta đã làm ăn quá lâu, rất xảo quyệt và có nhiều thủ đoạn.

Tôi không chú ý, chiếc gương càn khôn trong tay đã bị ông ta đánh rơi xuống đất.

Thật trùng hợp, nó rơi ngay trước mặt Thẩm Sương.

Đây là một đạo cụ mà tôi đã đặc biệt thánh hiến ở chùa Huyền Thanh trước khi đến Kyoto. Việc sở hữu nó luôn thuận tiện hơn cho tôi.

"Ném nó cho tôi!" Tôi hét lên với Thẩm Sương.

Thẩm Sương đưa tay cầm chiếc gương càn khôn lên, cô ta lo lắng liếc nhìn tôi rồi nhanh chóng chạy đến lối ra trên sân thượng.

"Đồ ngốc!" Tôi chửi thầm trong lòng.

Cô cho rằng sau khi lấy được gương càn khôn, thương âm sẽ không dám đến bên cô sao?

Vậy thì cô đã đánh giá thấp thương âm quá nhiều.

Ở lối ra phía bên kia sân thượng, camera điện thoại di động đã ghi lại được cảnh tượng này.

Những người trong phòng phát sóng trực tiếp nhanh chóng ngã ra.

“Thẩm Sương đ.â.m sau lưng Tân Di đại sư sao? Cô ấy đã lấy đi thứ đó, Tân Di đại sư phải làm sao?”

“Chết tiệt, lòng người thật ác độc!”

“Đừng nói nhảm, Sương Bảo của chúng tôi sao có thể là người như vậy?”

“Qúa dọa người rồi, cái thứ quái quỷ gì thế này?”

Một cư dân mạng tên Đặng Thanh Tử đã giải quyết những nghi ngờ của cư dân mạng trong phần bình luận.

“Có cảm giác như thương âm vậy, loại này không phải người và ma quái sử dụng tài nguyên của người c.h.ế.t để làm ăn với người sống sẽ không dễ dàng xuất hiện. Tân Di đang cứu cô ấy.”

“Cái gì? Tân Di đại sư lợi hại quá!

“Tôi có chút hâm mộ cô ấy.”

“Tôi rất tò mò, Thẩm Sương đã giao dịch với ông ta như thế nào?”

“Mọi người đừng bịa đặt nữa! Sương Bảo sao có thể làm được chuyện như vậy?”

Chủ phòng mở phòng phát sóng trực tiếp rất sốc và nhanh chóng giơ điện thoại lên cao hơn.

Phòng phát sóng trực tiếp hiện giờ rất nổi tiếng. đến nỗi cô không thể chịu đựng được việc phải chia tay phú quý trời cho như vậy.

Vừa rồi có một số người tặng quà cho cô ấy.

Cao hơn mức lương của cô ấy trong vài ngày!

Về phần thần tượng Thẩm Sương của cô ấy, hiện tại cô ấy không thể quan tâm được nữa.

Trong ảnh, Tân Di bị ông già lơ lửng trên không bóp cổ, nửa người duỗi thẳng ra ngoài lan can.
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 69: Chương 69



Ông chủ Lý bóp cổ tôi, cười ác độc: “Ai bảo cô xen vào việc của người khác? Cút đi!”

Tôi hơi quay đầu lại, nhìn xuống, nhếch môi: “Đã như vậy, chúng ta cùng c.h.ế.t đi!”

Đôi mắt xám của ông chủ Lý đột nhiên mở to, tôi nắm lấy cổ áo của ông ta và xoay toàn bộ cơ thể ông ta ra ngoài.

Gió rít bên tai, ông chủ Lý cười lớn: “Đồ ngốc! Tôi không phải người, không thể c.h.ế.t được!”

“Thật sao?” Tôi hỏi lại: “Còn diệt tà trận thì sao? Ông cũng không sợ à?”

Sắc mặt của ông ta đột nhiên thay đổi: “Cô nói cái gì?”

“Đại sư tỷ!” Phía dưới có người hét lên, sau đó một tấm bùa màu vàng dán trên lưng ta, cảm giác không trọng lượng mạnh mẽ trong nháy mắt nhẹ nhõm đi rất nhiều, lộn nhào trên không trung, vững vàng đáp xuống đất.

“Diệt tà trận!” Tôi thấp giọng hét lên, năm thanh niên lập tức đi ra từ những nơi bí mật xung quanh, tạo thành một vòng tròn, đồng thời nhào nặn bí mật trong tay.

“Thiên địa huyền tông, vạn vật căn nguyên, trải qua mấy trăm triệu kiếp tu luyện, chứng minh thần thông của ta, trong và ngoài tam giới, chỉ có Đạo là tối cao!”

Khi lời nói của họ vừa dứt, một mảng bát quái màu trắng bạc đột nhiên xuất hiện trên mặt đất trống rỗng, thương âm nhanh chóng bỏ chạy, nhưng vừa chạy được vài mét, thân hình của ông ta đã bị một lực lượng vô hình hút vào mảng đó.

Tôi đứng dậy khỏi mặt đất và phủi bụi trên người.

“Ông chủ Lý, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện nghiêm túc được không?”

Thương âm ở trong trận pháp giãy giụa nói: “Các người muốn thương lượng cái gì? Từ từ nói, từ từ nói!”

“Mẹ ơi! Con đã nhìn thấy một nàng tiên!”

“Cảnh săn ma thật đẹp! Tân Di đại sư là ngầu nhất.”

“Chết tiệt, thật thú vị!”

Trên sân thượng, cô gái chụp lén đã hoàn toàn vượt qua nỗi sợ hãi, chạy từ lối ra và chĩa điện thoại xuống tầng dưới.

Cô tưởng mình sẽ quay được cảnh rơi m.á.u me nào đó, nhưng không ngờ lại là cảnh săn ma thú vị đến thế!

Những món quà trên màn hình liên tục nhấp nháy khiến cô vô cùng phấn khích.

Ngay cả bàn tay cũng không khỏi run rẩy.

Lúc này, một cư dân mạng đột nhiên gõ vào phần bình luận.

“Mau xem! Thẩm Sương đang bắt đầu phát sóng trực tiếp!”

Cư dân mạng đổ xô vào một phòng phát sóng trực tiếp khác để đáp lại.

Thẩm Sương, người vẫn còn đang xấu hổ trên sân thượng, đã trang điểm giả như không trang điểm một cách tinh tế, đang ngồi trong ký túc xá trống rỗng.

Cô ta đối diện với ống kính với đôi mắt ngấn lệ.

“Tôi xin lỗi vì sai sót của mình đã gây ra sai sót trên sân khấu ngày hôm nay. Tôi xin lỗi những người hâm mộ đã luôn yêu mến và ủng hộ tôi.”

“Về phần tôi và Tân Di, giữa chúng tôi quả thực có chút xích mích…” Cô ta dừng lại và thở dài lần nữa: “Chúng ta đừng nói chuyện đó nữa, các bảo bảo cũng đừng mắng cô ấy nữa, cô ấy cũng sẽ không dễ dàng gì.”

Thẩm Sương cho rằng kỹ năng diễn xuất của cô ta rất tốt, sau mấy lời này của cô ta, những fan não tàn đó hẳn sẽ cảm thấy rất đau lòng?

Cô ta vốn đã đoán trước rằng trong phòng phát sóng trực tiếp sẽ có vô số người hâm mộ đến an ủi và tặng quà cho cô.

Nhưng cô lau đi những giọt nước mắt không hề tồn tại nơi khóe mắt, ngước lên màn hình phát sóng trực tiếp rồi sững người.

“Yo yo yo, cô đ.â.m sau lưng người ta còn khóc thế này sao”

“Cô vừa để Tân Di của tôi một mình trên sân thượng sao?

“Bạn đã bỏ chạy sau khi gây ra chuyện đó phải không?”

Thẩm Sương sửng sốt.

Cô ta rõ ràng biết tất cả các từ, nhưng tại sao cô ấy không thể hiểu chúng khi chúng ghép lại với nhau?

Điều này khác hẳn với những gì cô ta tưởng tượng!

Làm thế nào nhóm cư dân mạng này có thể biết về chuyện trên sân thượng? Điều này là không thể!

Thẩm Sương sợ hãi, vội vàng tắt phát sóng trực tiếp.

Nhưng trước khi tay cô chạm vào bàn phím, một luồng không khí mát lạnh chợt ùa vào lưng cô.

Thẩm Sương sững sờ, đồng tử đột nhiên co rút lại.

Ông chủ Lý chậm rãi thò đầu ra khỏi máy tính, mỉm cười: “Cô Thẩm.”

Thẩm Sương đột nhiên đứng dậy, ghế bị hất xuống đập xuống đất.

Cô vội vàng lấy gương càn khôn từ trong túi ra, quay mặt về phía bên kia: “Tôi... tôi có gương càn khôn! Ông không thể làm gì tôi.”

Ông chủ Lý giơ tay lên che mắt.

Thẩm Sương còn chưa kịp vui mừng thì chiếc gương càn khôn trong tay cô ta đã nứt ra một tiếng.

Ông chủ Lý có chút bất đắc dĩ: “Cô cho rằng tôi sợ cái gương này sao?”

“Nếu như…………?”

“Điều tôi sợ nhất chính là cô gái vừa rồi, cô ấy còn trẻ và có danh tiếng tốt…”

Thẩm Sương nghe vậy hoảng sợ, thậm chí không thèm để ý trước mặt đang phát sóng trực tiếp, lập tức quỳ xuống đất: “Ông chủ! Xin tha cho tôi... Tôi không muốn chết! Tôi vẫn còn trẻ!”

Ông chủ Lý trên mặt vẫn là nụ cười nham hiểm: "Tôi có thể lấy mạng của ngươi, nhưng tôi phải lấy lại những thứ cô đã lấy của tôi, ngoài ra, cô còn phải đưa cho tôi một ít tiền lãi...”

Thẩm Sương cảm giác được sắc mặt của mình đã thay đổi, thân thể cũng bắt đầu thay đổi.

Cô ta kinh hãi lùi lại và đập mạnh vào tấm gương treo trên tường.

Cô ta vô thức quay đầu lại và thấy mình đang trở thành một người khác trong gương.

Làn da vốn trắng nõn mịn màng nay đã trở nên thô ráp, đôi mắt hai mí lại trở thành mắt một mí, gò má nhô ra ngoài,......

Trên eo lập tức có thêm một vòng thịt...

Đây là diện mạo ban đầu của cô ta.

Đó là phiên bản chính của cô mà cô ta không muốn đối mặt nhất.

“Không được!” Thẩm Sương hét lên, mở cửa chạy ra ngoài.
 
Back
Top Bottom