Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tân Di - Bắc Qua

Tân Di - Bắc Qua
Chương 30: Chương 30



Tôi hiện tại đang là một người thất nghiệp, kiếm tiền bằng cách đoán mệnh trên mạng.

Một ngày ba quẻ, cũng kiếm được ít tiền.

Hôm nay khi vừa mới mở phòng phát sóng trực tiếp đã xuất hiện một anh cchafng trẻ tuổi đẹp trai.

Tên của anh ta là Thiên Tầm, anh ta đã tặng tôi một khinh khí cầu.

Tôi hỏi anh ta: “Anh muốn đoán gì?”

Anh ta nhanh chóng trả lời: “Đoán mệnh.”

Tôi gật đầu: “Gửi tin nhắn riêng ngày sinh tử vi cho tôi.”

Ba phút sau, tôi xem ngày sinh tử vi anh ta gửi cho tôi, lại ngước đầu lên nhìn mặt anh ta, hơi cau mày.

“Đại sư, làm sao vậy?”

“Ấn đường hẹp, mệnh môn đen, môi mỏng, giữa lông mày có nốt ruồi ẩn, vận mệnh và dung mạo của anh có chút kỳ lạ.”

Anh ta còn chưa hỏi, tôi đã nói thẳng: “Cái c.h.ế.t chặn đường, tương lai mờ mịt.”

“Nếu có thể hóa giải tai họa của cái chết, sẽ có đại phú đại quý.”

Tôi vừa nói xong, người trong phòng phát sóng liền phấn khích.

Có rất nhiều người vừa vào.

“Chủ phòng đừng nói nhảm nữa, không phải chỉ là lang băm thôi sao? Tôi thấy nhiều rồi!”

“Đúng vậy, tiếp theo là muốn tiền của anh đẹp trai đối diện, sau đó thay anh ấy giải quyết phiền phức?”

Tôi phớt lờ những lời bình luận đó, chỉ nhìn Thiên Tầm mà không nói gì.

Anh ta sửng sốt, sau khi tỉnh táo lại hung phấn nói: “Đại sư cô đoán rất chuẩn.”

“Từ nhỏ đã có một lão đạo sĩ đoán cho tôi một quẻ, ông ta cũng nói tôi sẽ c.h.ế.t trong năm nay, nếu có thể trốn thoát, sẽ đại phú đại quý.”

Anh ta nói ban đầu anh ta không tin điều đó.

Cho đến một tháng trước, gần nhà anh ta xảy ra một số vụ g.i.ế.c người hàng loạt.

Anh ta có chút sợ hãi, liền chuyển nhà đi chỗ khác, hôm nay thấy tôi đang phát sóng trực tiếp, đột nhiên nghĩ đến việc đó mới muốn thử đoán mệnh.

Trong bình luận có người hùa theo:

“Có phải cầu Thập Thất Lý không? Tôi cũng nghe nói bên đó xảy ra vụ g.i.ế.c người! Nghe nói hung thủ vẫn chưa bị bắt.”

“Tôi cũng sống gần đó, mấy ngày nay sợ, không dám ra khỏi cửa.”

“Đừng đi lệch hướng nữa! Tôi vẫn muốn biết vận mệnh của anh đẹp trai xảy ra chuyện gì.”

Thiên Tầm cũng tỉnh táo lại, anh ta hỏi: “Đại sư, vậy cô có thể giải thích vận mệnh của tôi không?”

Tôi nhìn anh ta: “Bây giờ anh đang ở đâu?”

Anh ta sửng sốt một chút: “Nhà bạn của tôi.”

.............

Trên cái bàn sau lưng máy tính xuất hiện một góc của tấm ảnh.

Tôi nhìn tấm hình với vẻ mặt nghiêm túc: “Trong ảnh là bạn của anh sao?”

Thiên Tầm quay đầu lại nhìn, gật đầu: “Làm sao vậy?”

Tôi trầm giọng nói: “Đầu nhọn trán hẹp, lông này nhô ra, mắt tam bạch, bạn của anh đã g.i.ế.c người, không chỉ một người.”

“Anh nhanh chóng rời khỏi đó đi.”

“Tân Di đại sư cái này không thể nói bậy được!”

“Trời ơi, có thật không vậy?”

“Chủ phòng có độc miệng quá không vậy, mở miền liền nói bạn của người ta là kẻ g.i.ế.c người?”

“Chủ phòng nếu còn nói bậy nữa tôi sẽ báo cáo đó.”

Bình luận lập tức sôi sục, cư dân mạng ăn dưa bắt đầu cãi nhau.

Thiên Tầm phía đối diện cũng nhanh chóng phản bác: “Không thể nào! Cậu ấy là người tốt! Làm sao mà g.i.ế.c người được?”

Tôi không muốn tranh cãi với anh ta mà chỉ hỏi: “Hai người làm sao quen biết?”

Anh ta gần như không nghỉ tới chuyện đó: “Quen nhau lúc làm thêm, cậu ấy rất nhiệt tình, đối với mọi người rất ôn hòa, lần này tôi đột nhiên chuyển đi mà chưa tìm được chỗ ở vẫn là cậu ấy thu nhận tôi.”

Nhiều người trong phòng phát sóng trực tiếp nghe thấy càng khẳng định tôi là kẻ lừa đảo.

“Anh đẹp trai đừng nghe cô ta nói bậy, nếu hiểu lầm bạn thân, rất đau lòng đó.”

“Đúng vậy, chủ phòng đối diện vô đạo đức quá.”

Tôi không quan tâm đến bình luận, hỏi Thiên Tầm: “Bạn của anh bây giờ không có ở nhà đúng không?”

Anh ta bình tĩnh đáp: “Đúng vậy, hôm nay cậu ấy làm ca tối, vẫn chưa về.”

Tôi: “Anh đi đến phòng cậu ta tìm, có thể tìm thấy một ít đồ vật.”

“Chú ý hơn dưới gầm giường, mặt trên của tủ, trên trần nhà.”
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 31: Chương 31



Thiên Tầm ngồi đối diện nhìn chằm chằm tôi, không cử động.

Trong phòng phát sóng càng có nhiều người mắng tôi.

Tôi nhìn đồng hồ và nói: “Nếu trì hoãn nữa, có thể sẽ không kịp.”

“Nói thật cho anh biết, số phận tối nay của anh, có thể giải quyết hay không tùy vào việc anh có nghe hay không.”

Thiên Tầm trán đổ mồ hôi lạnh, toàn thân vô cùng do dự.

Một bên là bạn, một bên là chử phòng đoán mệnh.

Ban đầu anh ta do dự khi đưa ra một sự lựa chọn mà không suy nghĩ về nó.

Thiên Tầm trong lòng cảm thấy như một trận chiến giữa trời và người, cuối cùng cũng cầm điện thoại đi sang phòng bên cạnh.

Không phải chỉ đi xem thôi sao? Anh ta lại chẳng làm gì cả.

Anh ta an ủi bản thân như vậy.

..................

Thiên Tầm đi đến phòng bên cạnh, bắt đầu tìm kiếm.

Thời gian trôi đi từng chút từng chút một, toàn bộ phòng phát sóng trực tiếp tràn ngập âm thanh của đồ vật.

Mọi người bất giác trở nên căng thẳng.

“Sẽ không thật sự tìm thấy bất cứ điều gì chứ?”

“Làm sao có thể? Chủ phòng vừa nhìn là biết đang nói dối.”

“Mọi người xem, thứ gì lộ ra trên trần nhà vậy?”

Thiên Tầm lúc này đang tìm kiếm trên trần nhà, anh ta cẩn thận di chuyển từng tấm ván.

Lấy đèn pin điện thoại nhìn vào trong, toàn thân lập tức dựng đứng.

Chân anh ta mềm nhũn, ngã thẳng xuống đất.

Phòng phát sóng đã thấy rất rõ.

“Tôi nhìn thấy nó rõ ràng.”

“Cái gì cái gì vậy? có ai có thể nói cho tôi biết không, tôi nhìn không rõ.”

“Một con dao.”

“Trên đó vẫn còn máu.....”

Thiên Tầm sợ hãi, cả người ngồi dưới đất, ngồi dưới đất chưa lấy lại tinh thần.

Anh ta đặt tay xuống đất, hướng camera xuống gầm giường

Lúc này tôi mới lên tiếng: “Có một quyển sổ đen dưới gầm giường, lấy ra xem đi.”

Thiên Tầm lau mồ hôi trên đầu, trực tiếp làm, lấy quyển sổ đó ra.

Ngay khi mở quyển sổ ra, có một số ký tự lớn được viết ở đầu trang.

“Giáo phái Nhạc Minh, thiên thu vạn đại, chia sẻ kỹ năng phép thuật.........”

“Người theo tà giáo à.....”

“Hắn g.i.ế.c người là vì luyện công.”

“Anh ta chính là kẻ g.i.ế.c người trong vụ án g.i.ế.c người hàng loạt!”

Hơn nữa quyển sổ ghi rằng, cần năm người hy sinh.

Kẻ sát nhân đã g.i.ế.c c.h.ế.t bốn người.

Anh ta sẽ g.i.ế.c vật hiến tế cuối cùng vào tối hôm nay.

Hơn nữa Thiên Tầm chính là vật hiến tế mà hắn chọn.........

Sắc mặt của Thiên Tầm trở nên tái nhợt.

Cuối cùng anh ta cũng tin, hóa ra người bạn thân đáng tin của anh ta là kẻ g.i.ế.c người.

Hơn nữa người tiếp theo bị g.i.ế.c lại là chính mình.

Đây mới là tử kiếp!

Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp đã báo cảnh sát.

Nhưng Thiên Tầm vẫn chưa an toàn.

Bởi vì lúc này, có tiếng gõ cửa.

Thiên Tầm như bị sét đánh, vội vàng đặt quyển sổ lại chỗ cũ rồi chạy ra khỏi phòng.

Anh đứng ở cửa , nghe tiếng gõ cửa, sững người tại chỗ.

“Đừng hoảng sợ.” Tôi yêu cầu anh ta bình tĩnh lại: “Anh vẫn còn cơ hội sống.”

“Gỉa vờ như không có chuyện gì xảy ra, đi mở cửa.”

Hung thủ nhất định có chìa khóa, tự mình mở cửa đi vào, Thiên Tầm muốn chạy cũng chạy không được.

Giây tiếp theo, có tiếng động nhẹ từ ổ khóa cửa.

Thiên Tầm tốc độ cực nhanh, khoảnh khắc trước khi hắn vặn ổ khóa cửa, xông lên mở cửa ra.

Người đàn ông cao gầy sửng sốt một lúc, sau đó mỉm cười: “Sao chậm vậy?”

Thiên Tầm giả vờ bình tĩnh, lúng túng: “Đang đi vệ sinh.”

Người đàn ông đi vòng qua Thiên Tầm bước vào nhà.

Thiên Tầm đứng ngay cửa: “Cái đó, đúng lúc tôi muốn xuống siêu thị ở dưới, cậu có cần mua gì không?”

“Không cần đâu.”
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 32: Chương 32



Thiên Tầm thở phào nhẹ nhõm bước ra ngoài.

“Đợi một chút.” Người đàn ông gọi anh ta lại.

Thiên Tầm dừng lại, tóc dựng đứng.

Người đàn ông quay lại nhìn anh ta, trên mặt nở nụ cười quái dị: “Cậu đi vào phòng tôi à?”

Thiên Tầm ngượng cười: “Không có.”

Người đàn ông cũng không nói gì, chỉ nhìn anh ta vài giây, rồi chỉ tay vào phòng: “Ở dưới lầu tôi nhìn thấy rồi, đèn của phòng tôi được bật lên.”

Thiên Tầm lập tức phản bác: “Không thể nào, tôi không mở đèn.”

Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp không nói nên lời.

“Mặc dù nhưng mà, anh trai này có chút ngu nhỉ.”

Người đàn ông nghe vậy cười lớn: “A, hóa ra cậu phát hiện ra rồi.”

Thiên Tầm mở miệng, nửa ngày không nói nên lời.

Tôi hét lớn: “Đồ ngu! Còn không chạy!”

Còn chưa nói xong, Thiên Tầm liền chạy như điên xuống lầu.

Người đàn ông chạy cực nhanh, liên tục đuổi theo.

Đây là một tiểu khu cũ, không có thang máy, ánh đèn hành lang chớp nháy rồi tắt.

Thiên Tầm lao một hơi xuống tầng 1, như một cơn gió.

Khát vọng sinh tồn kí.ch thích khả năng của cơ thể.

Cư dân mạng trong phòng phát sóng được mở mang tầm mắt.

Nhưng tốc dộ của anh ta không nhanh bằng kẻ sát nhân.

Thiên Tầm bị đá người đá từ phía sau, cả người bay ra ngoài.

Điện thoại cũng bị ném đi rất xa.

“Bị bắt rồi à?”

“Chết tiệt! Tôi không dám xem nữa!”

Người đàn ông tay cầm dao, từng bước từng bước, bước đến gần Thiên Tầm.

Vào thời khắc mấu chốt này, tiếng còi xe cảnh sát cuối cùng cũng vang lên cách đó không xa.

Người đàn ông kinh ngạc khi thấy xe cảnh sát tới, quay người bỏ chạy.

Thiên Tầm nằm trên mặt đất, khóc cũng không được.

Tôi cười: “Chúc mừng, tai họa đã qua.”

Thiên Tầm đứng dậy chạy tới nhặt điện thoại lên, kích động vừa khóc vừa cười: “Cảm ơn đại sư, cảm ơn đại sư.”

“Lúc còn nhỏ lão đạo sĩ nói sẽ có một vị quý nhân giúp tôi vượt qua tai họa này, không nghỉ đến chính là Tân Di đại sư, cảm ơn cô rát nhiều.”

Tôi vẫy tay: “Không cần cảm ơn, lần sau kết bạn phải chú ý cẩn thận.”

“Ngày mai nhớ mua vé số, biết đâu sẽ có bất ngờ.”

Thiên Tầm ở bên đó không ngừng nói cảm ơn.

Một số cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp đặt câu hỏi.

“Độc ác? Mấy người đang diễn à?”

“Đúng vậy, đối diện nhìn liền cảm thấy không đáng tin.”

Họ mới nói được vài lời liền bị các cư dân mạng khác chỉ trích.

Sau khi ngắt kết nối, cư dân mạng vẫn không khỏi thắc mắc.

“Rất thú vị.......rất thú vị...........”

“Lời nói của chủ phòng như vậy, sẽ không bị triệu tập chứ?”

Tôi liếc nhìn bình luận: “A, Huyền Thanh Quan của chúng tôi hợp tác với cảnh sát địa phương, không sao đâu.”

Trò chuyện với cư dân mạng một lúc, tôi click chuột để gửi hồng bao tiếp theo.

“Được rồi, bắt đầu quẻ tiếp theo.”

Người bắt được hồng bao lần này là một cư dân mạng tên là Văn Hào.

Sau khi gửi một khinh khí cầu liền gửi lời kết nối.

“Chủ phòng, tôi nghi ngờ có một con ma đang sống ở trên lầu nhà tôi.”

Văn Hào thẳng thắn nói.

Cư dân mạng đột nhiên sôi nổi lên.

“Buổi phát sóng hôm nay của Tân Di đại sư thật thú vị.”

“Tình hình gì vậy?”

Văn Hào cũng biết mình có chút vội vàng, từ từ giải thích với cư dân mạng những gì mình vừa nói.

“Kể từ lúc tôi chuyển đến tiểu khu này một tháng trước, tôi thường nghe thấy tiếng bước chân từ lầu trên vào lúc nửa đêm.”

“Tiếng bước chân vừa nhẹ vừa chậm, nhưng đến nửa đêm thì rất ồn.”

“Mấy ngày sau, tôi thực sự không chịu nổi, lên trên tìm, nhưng tìm một vòng cũng không tìm thấy người.”

“Người mô giới bất động sản nói, tầng phía trên của nhà tôi, đã hơn một năm không có ai sống ở đó.”

Anh ta giải thích như vậy, cư dân mạng trong phòng phát sóng đều nghe hiểu rồi.

“Chả trách bạn nói ở lầu trên có ma.”

“Có phải tầng trên nhà bạn có người c.h.ế.t không?”

Văn Hào lắc đầu: “Cái này thực sự không biết.”

Anh ta ngước lên nhìn tôi: “Tân Di đại sư cô giúp tôi đi, tôi mấy ngày rồi không ngủ ngon được.”

Trước màn hình, Văn Hào trông rất mệt mỏi, cả người nhìn không có tinh thần.

Tôi suy nghĩ một lúc: “Bây giờ tôi không chắc chắn rốt cuộc đồ vật đó là gì..........”

Vừa nói xong, sắc mặt của Văn Hào liền thay đổi.

Cư dân mạng trong phòng phát sóng đều có thể nghe thấy, có tiếng bước chân rất nhẹ từ phía đối diện.

Thùng thùng, thùng thùng, thùng thùng-------------

Văn Hào cứng cổ, quay lại nhìn đồng hồ.
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 33: Chương 33



Nghiêm trọng nói: “Làm sao có thể.......bây giờ là 11 giờ, sao bây giờ lại có tiếng bước chân.......”

Tôi hỏi anh ta: “Lúc trước nghe thấy tiếng bước chân là khi nào?”

Anh ta lặng lẽ nói: “Nửa đêm 12 giờ, tôi đặc biệt nhớ, tiếng bước chân ngày hôm nay, sớm hơn.......”

Anh ta ngẩng đầu lên nhìn phía trên, cầm điện thoại, lấy hết can đảm cầm điện thoại bước ra ngoài.

“Tôi đưa mọi người đi xem!” Lòng can đảm của anh ta rất lớn: “Tân Di đại sư, cô có thể xem ra cái gì đang quấy phá không?”

Vẫn cần đợi thang máy, Văn Hào thiếu kiên nhẫn, trực tiếp mở cửa thang bộ bên cạnh, leo cầu thang đi lên.

Đêm đã khuya, cầu thang tối đen như mực.

Camera rung lắc, chúng tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân leo thang bộ và tiếng thở của Văn Hào.

Bầu không khí có chút dọa người.

Một số cư dân mạng mới đến cảm thấy bối rối.

“Tôi hồi hộp muốn chết.”

“Tiếng bước chân bây giờ nghe thấy rốt cuộc là của Văn Hào hay của ma vậy?”

.........................

Đợi Văn Hào leo cầu thang xong, khi đến hành lang tầng trên, camera cuối cùng cũng đã ổn định.

Anh ta thở mấy lần, cầm điện thoại, bật đèn pin rồi đi từ nhà này sang nhà khác.

Nhưng điều kỳ lạ là tiếng bước chân đã biến mất.

Văn Hào đi đi lại lại hai lần, nhưng tiếng bước chân đã nghe được trước đó đã biến mất.

Tôi còn chưa kịp hỏi, thì Văn Hào đã quay người chạy về phòng mình.

Anh ta vội vã chạy về nhà và nín thở.

Để điện thoại trên đỉnh đầu.

Thùng thùng, thùng thùng------

Tiếng bước chân vừa nhẹ vừa chậm, lại một lần nữa xuất hiện.

Anh ta có chút suy sụp, ôm đầu ngồi xổm xuống đất.

“Mỗi lần đều như vậy! Chỉ cần tôi lên lầu tìm nó liền không thấy nữa!” Giọng của Văn Hào vừa sợ hãi vừa mệt mỏi “Tôi vừa về tới nhà, nó lại xuất hiện rồi.”

“Có khả năng, nó luôn ở đó?”

Tôi chậm rãi nói.

Văn Hòa sửng sốt: “Tân Di đại sư như vậy là ý gì?”

“Nó vẫn luôn ở đó.” Tôi ngước mắt lên nhìn anh ta: “Chỉ cần anh lên lầu, liền không nghe thấy tiếng bước chân của nó.”

“Bởi vì, nó không ở tầng trên, nó ở trong trần nhà của anh!”

Văn Hào sợ hãi nhìn tôi, một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống.

Ba giây sau, anh ta ngẩnh đầu lên nhìn trần nhà.

Thùng thùng, thùng thùng, thùng thùng-------------

Không biết đó có phải gợi ý tâm lý hay không, anh ta luôn cảm thấy, tiếng bước chân càng lúc càng rõ ràng.......

Thấy anh ta chìm trong suy nghĩ, tôi phát ra tiếng cắt ngang dòng suy nghỉ của anh ta: “Tiếng bước chân này xuất hiện khoảng bao lâu?”

Văn Hào tỉnh táo lại, nhưng người vẫn có chút hốt hoảng.

Anh ta suy nghĩ một lúc mới nhớ ra: “Ngày thứ 3 khi tôi chuyển vào đây, đã gần một tháng rồi.”

Anh ta nói vì lý do công việc, nên cần tìm nhà gần công ty, căn phòng này là tự anh ta tìm, vị trí tốt, giá cả thấp, anh ta luôn nghĩ rằng là bản thân tìm được vật quý.

Không nghĩ tới, căn phòng này mà lại không sạch sẽ!

Anh ta có chút căng thẳng kêu tôi một tiếng: “Tân Di đại sư! Cô giúp tôi thu thập nó đi!”

Tôi lại hỏi anh ta: “Anh đã gặp qua chủ nhà chưa?”

Anh ta gật đầu: “Lúc xem phòng và ký hợp đồng đều đã gặp qua, đúng rồi, ông ta là người Nhật Bản.”

“Đại sư, có vấn đề gì không?”

Tôi trầm giọng nói: “Nếu tôi đoán không sai, thứ trên trần nhà của anh là búp bê Yoshiko.”

“Nhật Bản có một phương pháp bí mật, làm búp bê ma như thế này, đặt nó trên trần nhà của người khác, gầm giường hoặc là dưới sàn, con búp bê này sẽ hấp thụ vận may của gia đình, thời gian lâu dần sẽ bắt đầu làm chuyện ác.”

Văn Hào vừa nghe, sắc mặt liền tái nhợt.

Anh ta lẩm bẩm: “Chả trách, chả trách.”

Anh ta nói sau khi anh ta chuyển đến căn phòng này, vận may của mình rất tệ.

Bất cứ cổ phiếu nào mua sẽ giảm, ngay cả khi đi trên đường bằng phẳng cũng sẽ vấp ngã, suýt bị tai nạn xe.

Đặc biệt trong khoảng thời gian , vợ anh ta ngày nào cũng gọi điện cho anh ta đòi ly hôn.

Gần như mọi chuyện đều không thuận lợi.......
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 34: Chương 34



Thùng thùng, thùng thùng, thùng thùng-------------

Tiếng bước chân không ngừng vang lên, Văn Hào lúc này không sợ hãi, chỉ đầy phẫn nộ.

Tôi vừa thu dọn đồ đặc vừa an ủi anh ta: “Đừng lo lắng, tạm thời sẽ không có gì xảy ra.”

“Đầu tiên hãy đóng tất cả cửa ra vào và cửa sổ, đông thời di chuyển cây tre phú quý trên bệ cửa sổ phía Tây Nam xuống, cây đặt ở vị trí đó dễ thu hút những thứ không sạch sẽ.”

“Anh xuống lầu đợi tôi, trước nửa đêm tôi sẽ tới.”

May mắn thay những người kết nối đều ở cùng thành phố nên rất thuận tiện đến đó.

Nghe tôi nói như vậy, Văn Hào liên tục gật đầu.

Tôi thu dọn túi xong, đeo nó lên vai, đột nhiên nhớ ta cái gì đó: “Đúng rồ.”

Văn Hào nhanh chóng trả lời: “Đại sư còn gì dặn dò?”

“Tôi ra ngoài làm việc là phải thu tiền, phí ra ngoài làm việc anh nhớ chuẩn bị một chút.”

Văn Hào sửng sốt một chút: “........Được.”

“Hahahaha, Tân Di đại sư không hổ là cô.”

“Lại ra ngoài làm việc à! Thú vị!”

“Di chuyển ghế nhỏ, ngồi xem Tân Di đại sư diệt ma.”

Lên taxi, tôi nhìn vào bình luận, cười nhẹ.

“Cái thứ đồ chơi bất nhập lưu này, tôi sẽ khiến nó từ đâu đến thì về đó.”

Tài xế quay lại nhìn chằm chằm tôi: “Tiểu cô nương, bỏ cái này đi, nó đ.â.m vào tôi.”

Tôi giật mình, nhanh chóng xin lỗi, lấy lại thanh kiếm đang đ.â.m vào ông ấy.

Nửa tiếng sau, chiếc taxi dừng ở lối vào tiểu khu của Văn Hòa.

Nhìn từ xa tôi thấy một người đàn ông cao gầy chạy qua đây.

“Đại sư! Tân Di đại sư! Cuối cùng cô cũng tới rồi.”

Tôi gật đầu với anh ta, hỏi: “Nhà anh ở đâu?”

Văn Hòa không nói gì, đưa tôi đến nhà anh ta.

Đứng dưới lầu nhà anh ta, tôi dừng lại.

Ngẩng đầu nhìn, cau mày.

Trong mắt tôi, tòa nhà này từ trên xuống dưới tràn ngập quỷ khí.

Văn Hào không hiểu: “Đại sư, làm sao vậy?”

“Tòa nhà này có nhiều hơn một con ma.........” Nói một nửa, tôi dừng lại, quay lại nhìn anh ta.

Mắt tôi nhìn anh ta từ đầu đến chân một lần.

Đột nhiên nói: “Anh cố ý lừa tôi đến đây à?”

Văn Hào sửng sốt, có chút bối rối nhìn tôi.

Ba giây sau, tính cách anh ta đột nhiên thay đổi, dùng ngón tay giữa đẩy mắt kính trên sống mũi, cười khúc khích: “Tân Di đại sư thật lợi hại, nhanh như vậy bị cô phát hiện rồi.”

Tôi nhìn nét mặt anh ta: “Ồ, chỉ là một trò lừa bịp thôi.”

Văn Hòa: “.............”

Thời gian nhảy tới nửa đêm, ánh trăng trên bầu trời bị mây đen che khuất.

Người đàn ông đứng đằng sau tôi, bất ngờ không kịp đề phòng ra tay với tôi, dìu tôi vào tòa nhà.

Vào lúc đó, làn sương đen bao trùm tòa nhà dân cư dường như đã hiện chất hóa.

Chúng bò dọc theo các góc tường như rắn, trèo lên tay chân tôi và trói tôi thật chặt.

Làn da tiếp xúc với làn khói đen lạnh ngắt, tôi kinh ngạc ngước nhìn người đàn ông.

"Âm Ngục Trận!?"

Anh ta cười toe toét, cười tươi một cách kỳ lạ: "Để tôi tự giới thiệu, tôi tên là Tomoji Oda, tôi đến đây để tranh tài với Tân Di đại sư."

Anh ta vừa dứt lời, làn khói đen dường như trở nên sống động, kéo cơ thể tôi trở lại hành lang tối tăm.

Chiếc điện thoại phát sóng trực tiếp vẫn đang đeo trên cổ tôi.

Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp sợ đến phát điên.

“Chết tiệt, c.h.ế.t tiệt, c.h.ế.t tiệt! Hãy gọi cảnh sát đi!”

“Gọi cảnh sát cũng vô ích, cảnh sát không thể giải quyết được chuyện này!”

“Sao Tân Di đại sư không phát ra tiếng? Tân Di đại sư có ổn không?”

Màn hình hoàn toàn tối đen, chỉ có thể nghe thấy những tiếng sột xoạt, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì!

Không chỉ cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp không biết chuyện gì đã xảy ra, mà Tomoji Oda, người đang đậu xe bên ngoài khu dân cư cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.

Chuyện gì đang xảy ra vậy, người phụ nữ đó đâu?

Tomoji Oda cau mày nhìn vào điện thoại di động của mình, toàn bộ tòa nhà đã được lắp camera giám sát, nhưng dù có tìm kiếm thế nào, đều không thấy người phụ nữ đó!

Thậm chí không có một tiếng hét nào.............

Người phụ nữ đó đã c.h.ế.t chưa?

Thuật sĩ Trung Quốc yếu đến vậy sao?

Tomoji Oda cười lạnh một tiếng, bước vào tòa nhà dân cư tối tăm.

Anh chậm rãi bước đến cửa căn phòng, nơi anh ta từng dùng giả bộ trong phòng phát sóng trực tiếp.

Đây cũng là trung tâm của Âm Ngục Trận do anh ta hình thành.

Chỉ cần mắt trận được kích hoạt, người phụ nữ đó sẽ không có đường trốn thoát, bất kể sống hay chết!

Càng nghĩ về điều đó, Tomoji Oda càng phấn khích, giơ tay chạm vào tay nắm cửa.

Nhìn tay nắm cửa được mở ra từng chút một, tôi càng phấn khích hơn.

Thật sự đã lâu rồi tôi chưa thấy trận pháp vụng về như vậy!

Giây tiếp theo, cánh cửa được mở ra, một người đàn ông cao gầy chậm rãi bước vào phòng, cau mày nhìn xung quanh.

Tôi huýt sáo với anh ta: “ Cháu trai, nhìn lên đây!”

Tomoji Oda toàn thân cứng đờ, và đột ngột ngẩng đầu nhìn lên.

Tôi cười lớn nhảy từ trần nhà xuống, đá anh ta!
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 35: Chương 35



Tomoji Oda bị đập mạnh xuống đất, vẫn chưa phục hồi, tôi đã cưỡi lên người anh ta, tay trái một quyền tay phải một quyền và trực tiếp hét lên.

Người đàn ông bị tôi đánh đến ngốc, ba giây sau, cơn đau khiến anh ta tỉnh lại.

Anh ta trợn mắt lên nhìn tôi, một loạt từ ngữ thốt ra từ miệng anh ấy.

Tomoji Oda tức giận đến mức quên nói tiếng Trung.

Ồn ào đến mức làm tôi đau đầu.

Tôi đặt con búp bê Yoshiko mà tôi tìm thấy trên trần nhà vào miệng anh ấy bằng trái tay của mình.

“Đang nói vớ vẩn gì vậy? Bà cô đây nghe không hiểu!”

Phòng phát sóng trực tiếp lúc này đã ồn ào.

“Tân Di đại sư! Cô là! Thần linh của tôi.”

“Và cô, Tân Di đại sư, là anh hùng thật sự!”

“Thật tuyệt vời! Tuyệt vời tới mức tôi muốn nhảy lên nhảy xuống.”

“Hahahahaha.”

Tomoji Oda cố gắng kéo con búp bê ra khỏi miệng.

Đôi mắt anh ta mở to, nhìn con búp bê rách nát trên tay.

“ Mắt trận, mắt trận của tôi.”

Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi, với vẻ mặt không thể tin được.

“Làm sao cô có thế phá mắt trận của tôi?”

Tôi vỗ tay: “Rất khó sao?”

“Tay nghề kém cỏi, đầy sơ hở.” Tôi giễu cợt một cách thô lỗ: “Trình độ của anh ở Huyền Thanh Quan của chúng tôi tốt nghiệp không được đâu.”

Tomoji Oda không tin: “Không thể nào!”

Tôi cười lạnh một tiếng: “Nếu đã không tin, vậy tôi lsex cho anh thấy trận pháp thật sư của Trung Quốc.”

Tomoji Oda bị tôi đá bay lên trần nhà.

Tôi nhanh chóng lùi ra khỏi cửa, cắn ngón giữa, nhanh chóng vẽ một mảng bát quát trên cửa lớn.

Dùng một đồng xu làm mắt trận, hai tay làm dấu.

“Tam liên, khôn lục đoạn, chấn ngưỡng vu, cấn phúc bát, ly trung hư, khảm trung mãn, pha thượng khuyết tốn hạ đoạn, cấp bách như luật lệnh!”

Không khí dâng trào, bôi m.á.u từ ngón tay lên đồng xu, đồng xu rung chuyển, lập tức bay thẳng về phía cửa, dính chặt vào trung tâm.

Mảng bát quát được vẽ phát ra một luồng ánh sáng vàng.

Tomoji Oda cảm thấy nhiệt độ xung quanh mình đang giảm xuống.

Anh ta bổ nhào đến cửa.

“Thả tôi ra ngoài.”

“Chết tiệt! Tôi sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t cô!”

Tôi không tức giận trước những lời nói thô lỗ của anh ta.

Suy cho cùng, kẻ mạnh luôn luôn khoan dung cho kẻ yếu.

Tôi vỗ nhẹ vào cửa, an ủi: “Đừng lo lắng, chỉ là một cánh cửa ma nhỏ, tôi tin rằng anh lợi hại như vậy, trận pháp sẽ nhanh chóng bị phá vỡ.”

“Cố gắng nha!”

Nói xong, tôi cũng không quan tâm anh ta ở bên trong la mắng cái gì.

Chỉ cúi xuống dọn dẹp đồ, đeo sau lưng, xoay người và đi xuống tầng.

Tôi dành thời gian xem bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp.

Bọn họ đều đang hỏi tôi vừa rồi là trận pháp gì.

Tôi giải thích: “Qủy môn trận mà thôi, không có tác dụng gì lớn, nó đang vẫy gọi những thứ không sạch sẽ mà thôi.”

“Mọi người đừng học theo nha.”

“Bạn đánh giá chúng tôi...........”

“Tân Di đại sư đẹp trai qúa!”

Tôi vừa xem bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp, vừa thở dài.

Lập tức có người hỏi: “Tân Di đại sư bị thương rồi sao?”

Tôi sững sốt một chút: “Không phải, chính là tôi mới nhận ra lần này ra ngoài làm việc không nhận được tiền, thậm chí chẳng có ai hoàn trả tiền taxi cho tôi,cảm thấy có chút buồn.”

Đợi tôi lại ngồi xe hơn nửa tiếng quay về nhà, tôi mới phát hiện ra cư dân mạng trong phòng phát sóng đã tặng cho tôi rất nhiều quà.

Tôi sợ quá nên tắt chức năng tặng quà.

“Không nhận phần thưởng nếu không xứng đáng, , mọi người đừng tặng nữa.”

Tôi nghỉ ngơi một lúc, phát ra hồng bao cuối cùng.

“Được rồi, hồng bao cuối cùng của ngày hôm nay, mọi người chú ý nhé.”

Hồng bao đã biến mắt sau khi được gửi đi.

Người cuối cùng lấy được hông bao đó là một cô gái tên là Vương Tử đầu trọc.

Cô ấy gửi cho tôi một khinh khí cầu sau đó gửi lời mời kết nối trực tiếp.

Khi được kết nối, nền phía đối diện tối đen như mực.
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 36: Chương 36



Sau khi quay camera lại, chúng tôi mới nhìn thấy một cô gái xuất hiện.

Cô ấy mặc áo thun bình thường, rõ ràng là một cô gái xinh đẹp, nhưng vẻ mặt lại đầy sợ hãi.

“Tân Di đại sư, cứu mạng!”

Cô ấy vừa bước đi nhanh, vừa trầm giọng hét lên: “Đừng sợ, từ từ nói.”

Vương Tử bình tĩnh một chút, hít thở thật sâu, giải thích rõ ràng toàn bộ câu chuyện.

“Một tuần trước, tôi đang trên đường đi làm nhặt được một phong bao đỏ, bên trong có một nghìn tệ còn có một cọng tóc.”

“Lúc đó tôi không nghĩ gì nhiều, còn nghĩ rằng bản thân mình may mắn nhắt được tiền, nhưng khi về nhà, tôi kể câu chuyện này với hàng xóm.”

“Cô ấy bị dọa một trận, kêu tôi nhanh chóng bỏ tiền về lại chỗ cũ, cô ấy nói có người đang làm âm hôn, ai nhặt được phong bì đỏ, người đó chính là tân nương!”

“Ngày hôm đó tôi đã quay lại trả phong bì đỏ lại chỗ cũ, nhưng hình như tôi bị dính vào chuyện bẩn thỉu rồi.”

........................

Lần đầu tiên Vương Tử gặp chuyện kỳ lạ, là vào cái đêm cô ấy trả phong bì đỏ về chỗ cũ.

Cô ấy thuê nhà ở một mình, đêm đang ngủ cô cảm thấy có ai đó đang chạm vào người cô ấy.

Trong mơ hồ, cô ấy nghe được một giọng nam:

“Được, điều này tốt, tôi thích cô ấy.”

Khi cảm giác lạnh lẽo chạm vào cổ, cô ấy chợt tỉnh dậy, trong phòng không có ai khác.

Vương Tử thở phào nhẹ nhõm, cho rằng mình gặp ác mộng.

Nhưng khi nhìn xuống, hông hiểu sao phát hiện trong tay đang cầm một chùm tóc!

Nó giống như trong phong bì đỏ mà cô ấy nhặt được trước đó.

Vương Tử sợ đến nỗi cả đêm không ngủ được.

Ngày hai trên đường đi làm, cô ngơ ngác đứng chờ đèn giao thông.

Đột nhiên cô ấy nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ cưới đang đứng bên đường, người đàn ông mặc nhợt nhạt mỉm cười với cô.

Tóc của Vương Tử dựng đứng, sắp sửa kêu cứu, nhưng một chiếc xe buýt đi ngang qua, chỉ trong chớp mắt, người đàn ông đứng đối diện đã biến mất.

Liên tục mấy ngày liền, Vương tử luôn gặp phải đủ chuyện kỳ lạ.

Cô ấy chuyển đến nhà bạn thân ở mới thấy tốt hơn.

Tối hôm nay, ban đầu cô ấy không tính đi ra cửa, nhưng tối nay bạn thân cô ấy đi làm thêm rất muộn mới về, cô ấy không yên tâm, tiện đi đón bạn cô ấy.

Nhưng vừa ra khỏi cổng tiểu khu liền cảm thấy có gì không ổn.

Hình như có ai đó đang theo dõi cô ấy phía sau!

Vương Tử lập tức quay người lại muốn quay về, nhưng khi quay người lại toàn thân đều đơ ra, tiểu khu sau lưng không thất nữa.

Xung quah trời tối đen như mực, căn bản không biết bản thân đang ở nơi nào.

Thực sự không có cách nào, cô ấy chỉ có thể tiếp tục đi thẳng.

Vương Tử sợ đến phát khóc: “Trước đây tôi đã xem qua các buổi phát sóng của đại sư, nên nhấn vào thử , không ngờ tới có thể kết nối với đại sư.”

Tôi nhìn xung quanh cô ấy, khẽ cau mày: “Cô có nhìn thấy phía sau phong bì đỏ mà cô nhặt được có viết gì không?”

Vương Tử gật đầu: “Có viết, phía sau viết một dãy số 09200100.”

Nói xong cô ấy hỏi tôi: “Tân Di đại sư, đó là cái gì vậy?”

“Đó là ngày lành họ đã chọn, khi thời điểm đến, sẽ mời cô lên kiệu hoa.”

09200100 nghĩa là đúng 1 giờ sáng ngày 20/9, chỉ còn 10 phút nữa là tới thời điểm này.

Tất cả cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp đều đổ mồ hôi hôi.

“Tiểu cô nương bị dọa sợ c.h.ế.t khiếp rồi, Tân Di đại sư giúp cô ấy đi.”

“Thật tội nghiệp, tôi không dám xem nữa.”

“Tiểu cô nương lòng can đảm cũng lớn lắm............”

Sương trắng bắt đầu xoay quanh Vương Tử, cô ấy bị dọa sợ tới mức run rẩy toàn thân, ánh mắt bỗng nhiên vô định, sắp khóc rồi.

Tôi gọi cô ấy: “Cô đừng quay đầu lại, đưa điện thoại lên cao một chút.”

Vương Tử nghe lời làm theo.

Điện thoại giơ cao, tất cả cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp đều nhìn thấy cảnh tượng sau lưng Vương Tử.

Chỉ nhìn thấy một đoàn người đột nhiên xuất hiện trên con đường tối vốn trống rỗng.

Họ đều mặc lễ phục màu đỏ, khiêng một chiếc kiệu hoa, bước đi lắc lư về phía này.

Bà mối đứng bên cạnh kiệu hoa màu đỏ, trên mặt có hai khối màu đỏ vô cùng kỳ dị.

Cư dân mạng sợ đến phát điên.

“Qúa dọa người rồi, tim tôi sắp nhảy ra ngoài rồi.”

“Tân Di đại sư hãy bảo vệ tôi.”

Tôi không có thời gian xem bình luận, Vương Tử không còn nhiều thời gian nữa.
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 37: Chương 37



Tôi hét lên với giọng trầm: “Từ giờ trở đi, cô hãy nhắm mắt lại, nghe theo chỉ dẫn của tôi.”

Vương Tử lau nước mắt, gật đầu mạnh rồi nhắm mắt lại.

“Tiến về phía trước 20 bước, sau đó rẽ trái.......”

“Đi thẳng 50 bước, rẽ phải, sau khi đi được 10 bước, lại rẽ phải.....”

Vương Tử không hề nghi ngờ lời nói của tôi, cô ấy nhắm mắt lại, đếm bước chân trong long.

Thứ bẩn thỉu khiêng theo kiệu hoa màu đỏ liên tục đi theo sau cô ấy, nhưng không thể đến gần được.

Thấy đồng hồ chỉ còn ba phút, tôi nói nhanh hơn:

“Bây giờ rẽ trái! Sau đó mở mắt, cô sẽ thấy một con đường thẳng, tiếp tục chạy, chạy đến cuối cùng thì có thể thoát khỏi mê chướng này.”

Vương Tử không hề do dự, nghe thấy hướng dẫn của tôi liền làm theo, sau đó chạy điên cuồng trên đường thẳng.

Vừa chạy vừa khóc.

Đừng nói, cô ấy chạy khá nhanh.

Cảnh tượng vốn mơ hồ huyền ảo xung quanh theo Vương Tử chạy ngày càng nhanh cũng trở nên ngày càng rõ ràng.

Có thể nhìn thấy cửa hang tiện lợi nằm ngay bên cạnh còn có các quán ăn vặt ven đường.

Bước đi của Vương Tử vẫn chưa dừng lại, bởi vì đám cưới ma đó vẫn đang đuổi theo cô ấy.

Cô ấy lập tức chạy đến cuối đường.

Cảnh tượng trước mắt trở nên rõ ràng, là một khu chợ đêm cực kỳ náo nhiệt.

Nam nữ đi chợ đêm đều giật mình trước cô gái không biết từ đâu chạy ra dọa họ một trận.

Nhìn cô ấy một các kỳ lạ rồi bỏ đi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Vương Tử thở hổn hễn, cả người ngã xuống đất.

“Cảm ơn, cảm ơn.......”

Cô ấy liên tục nói cảm ơn, khuôn mặt thể hiện niềm vui sống sót.

Tôi tạt cho cô ấy một thau nước lạnh:

“Cô bây giờ, có thể không an toàn.”

“Những bóng ma đó vẫn đang theo dõi cô.”

Tối nay, Vương Tử hoàn toàn bị nhắm tới.

Không đưa cô ấy lên kiệu đỏ, họ không bỏ cuộc.

Vương Tử sợ hãi: “Vậy tôi nên làm gì? Tân Di đại sư cô giúp tôi đi......”

“Yên tâm, chỉ cần trốn qua đêm nay, mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn.” Tôi an ủi cô ấy: “Tôi sẽ gửi cho cô một địa chỉ, cách chỗ cô không xa lắm, bây giờ cô qua đó đi.”

“Được, bây giờ tôi qua đó.” Vương Tử đứng dậy, nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, đi đến địa chỉ mà tôi gửi.”

Trên đường đi, tôi cố gắng bình tĩnh nói chuyện với cô ấy, cố gắng giảm bớt sự sợ hãi của cô ấy.

10 phút sau, Vương Tử đã đến nơi.

Cô ấy ngẩng đầu nhìn cửa hàng nhỏ, có chút do dự.

Nguyên nhân không có gì, đây là cửa hàng cung cấp đồ tang lễ, tấm biển quảng cáo tự chế thủ công treo xiêu vẹo-----Cửa hàng đồ tang lễ Phúc Lai.

“Tân Di đại sư, cô có gửi nhầm địa chỉ cho tôi không?”

Cô ấy có chút sợ.

Tôi bình tĩnh trả lời: “Địa chỉ không sai, cô vào đi, ở bên trong anh toàn hơn bên ngoài nhiều.”

Vương Tử suy nghĩ một chút, giơ tay gõ cửa.

Bên trong có một giọng khàn khàn và khó chịu của một ông già: “Ai vậy? Quán đóng cửa rồi.”

Vương Tử sững sốt, vô thức xin lỗi: “A, xin lỗi.”

Tôi không thể chịu được nữa: “Cô hãy tăng âm lượng điện thoại của cô lên.”

Vương Tử ngoan ngoãn làm theo.

Tôi tức giận đến mức hét lớn: “Phúc bá! Là tôi! Ông để cho cô ấy vào trong! Cô ấy bị thứ bẩn thỉu quấn theo rồi.”

Vương Tử bị tôi làm giật mình, suýt đáng rơi điện thoại xuống đất.

Đợi mười giây, ánh cửa gỗ đơn giản kêu cót két được mở ra từ bên trong.

Một con mắt màu xám nhìn xuyên qua khe cửa.

Lúc này màn hình của Vương Tử đối diện cửa lớn.

Tôi nhìn thẳng vào ông già này, cười toe toét: “Chào Phúc bá.”

Ông ấy nhìn tôi một giây rồi quay lại đi vào với tiếng khịt mũi, chỉ để lại một câu: “Vào đi.”

“Phúc bá xem như là chú của tôi, mặc dù tính cách ông ấy có chút kỳ lạ, nhưng là người rất tốt, cô hãy ở lại với ông ấy một đêm đi, bảo vệ mạng rồi nói.”

Nghe tôi nói, Vương Tử không do dự mà đi theo.

Không gian trong cửa hàng không lớn, tầng 1 là nơi kinh doanh, nhiều thỏi vàng được chất thành đống, thực sự không có chỗ để đi.

Vương Tử theo Phúc bá lên tầng 2.

Ở trên rộng rãi hơn một chút, có một phòng nghỉ và một phòng khách.

Phúc bá quay đầu nhìn Vương Tử: “Làm sao lại gặp rắc rồi với những thứ đó?”

Vương Tử sửng sờ một lúc rồi kể lại câu chuyện.

Phúc bá nghe xong liền chế nhạo: “Vẫn là quá tham lam.”

Dù sao Vương Tử cũng là một cô gái trẻ, bị ông ấy nói những lời này mặt liền đỏ lên, vội vàng cúi đầu.

Tôi giúp hòa giải: “Ai ya, suy cho cùng vẫn còn trẻ, tiểu cô nương không hiểu chuyện, Phúc bá để cô ấy nghỉ ngơi ở chỗ của chú một đêm, ngày mai đưa cô ấy đến Huyền Thanh Tự để trừ tà là được rồi.”

“Còn con!” Phúc bá hét lớn khiến tôi giật mình.

Ông ấy đưa khuôn mặt đến trước màn hình giơ tay muốn chọc vào đầu tôi.

“Ta chưa bao giờ thấy con đến thăm ta vào dịp lễ, khi xảy ra chuyện liền tìm đến ta? Huyền Thanh Tự nhiều người như vậy, con chính là kẻ vô tâm nhất, nhãi con.”

Tôi bị chửi đến ngốc luôn.

Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp cười như điên.

“Hahahaha, Tân Di đại sư bị mắng rồi.”

“Điều này chẳng phải tốt hơn chuyện bắt ma sao?”

“Đây là lần đầu tiên tôi thấy biểu cảm này của Tân Di đại sư.”

Tôi có chút ngượng sờ mũi.

“Được rồi, được rồi, đừng mắng con nữa, con sẽ mua rượu ngon đến thăm người.”

Phúc bá trừng mắt nhìn tôi: “Cũng khá đấy.”

Sau sự gián đoán như vậy, tâm trạng của Vương Tử tốt hơn nhiều, cũng không sợ hãi nữa.

Phúc bá chỉ vào chiếc ghế sofa nhỏ trong phòng khách; “Tối nay cô chịu khó ngủ ở đó một đêm đi, nhà bếp có đồ ăn đồ uống, cần thì tự đi lấy.”

Vương Tử mừng rỡ: “Cảm ơn Phúc bá.”

Phúc bá ngáp dài rồi đi vào phòng: “Ngủ sớm đi, sáng sớm mai phải đến Thanh Quan Tự nữa.”

Cửa phòng đóng lại, Vương Tử nằm trên sofa, cơn buồn ngủ đến ngay lập tức.

Đã rất lâu rồi cô ấy chưa có một giấc ngủ ngon.

“Được rồi, chúng ta ngắt kết nối đi, đợi trời sáng đến Huyền Thanh Tự, cô sẽ hoàn toàn không có chuyện gì nữa.”

Vương Tử trả lời trong mơ hồ trong khi cầm điện thoại: “Được rồi, Tân Di đại sư........”

Nhìn cô ấy như vậy, tôi cười và ngắt kết nối phát sóng trực tiếp.

Lúc này đã gần hai giờ sáng rồi.

Tôi không thể nhị được nữa nên duỗi người ngáp dài, bắt đầu tạm biệt cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp.

“Buổi phát sóng hôm nay đến đây thôi, lần sau gặp.”

Cư dân mạng xếp hàng để chúc tôi ngủ ngon.

Khóe môi cong lên: “Đúng rồi, một lần nữa nhắc nhở mọi người.”

“Trong cuộc sống khắp nơi đều là cạm bẫy, mọi người nên chú ý, tạm biệt.”
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 38: Chương 38



Định hướng làm việc hiện tại của tôi khá phù hợp, hiện tại đang phát trược tiếp trên một nền tảng.

Hôm nay tôi vừa mới bắt đầu phát sóng trực tiếp, một chủ phòng đang phát sóng trực tiếp gửi lời mời kết nối với tôi.

Tôi sững sờ một lúc, bây giờ phòng phát sóng cũng không đông lắm, cũng đang nhàn rỗi, nên chấp nhận.

Phòng phát sóng được kết nối, dối diện xuất hiện một người đàn ông trung niên gầy gò.

Tên gọi của anh ta là Lão Tôn.

“Yo, mỹ nữ à, hát hay nhảy đây?”

Có vẻ như anh ta không ở nhà, camera có chút rung lắc.

Tôi quan sát anh ta một lúc, chầm chậm nói: “Đoán mệnh.”

Anh ta sững sờ một chút, đôi mắt đang đảo quanh của anh ta dường như đang tập trung vào khuôn mặt tôi lúc này, ba giây sau, anh ta mỉm cười:

“Hahahahaha, cô có một nước đi hay đấy! Thật mới mẻ và tò mò! Lần sau anh sẽ làm như vậy!"

Tất nhiên là anh ta nghĩ tôi nói dối.

Lúc này, có rất nhiều người quen đến bên tôi, vừa nghe Lão Tôn nói thì đều chạy sang bên kia giải thích.

“Chủ phòng đừng không tin, Tân Di đại sư rất lợi hại.”

“Thật đó, trước đây tôi cũng nghĩ giống như bạn.........”

............

Lão Tôn nhìn một vài bình luận, trong mắt có chút kinh ngạc, nhỏ giọng thì thầm: “Làm giống như thật.........”

Nhìn thấy càng lúc càng nhiều có nhiều người vào phòng phát sóng trực tiếp, đảo mắt, lời nói lập tức thay đổi: “Nếu như tiểu cô nương đối diện lợi hại như vậy, vậy chi bằng đoán cho tôi một quẻ đi?”

Thực ra anh ta chỉ muốn từ phòng phát sóng trực tiếp của tôi dẫn nhiệt sang anh ta.

Tôi không nói gì hết, chỉ cười: “Có thể, anh muốn đoán cái gì?”

“Vận mệnh đi.” Anh ta dừng lại: “Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp nói cần tặng quà cho bạn mới có thể đoán mệnh.”

“Đó chính là lừa đảo.”

“Một khinh khí cầu có giá 1000 tệ, cô đang ăn cướp à.”

“Không cần.” Tôi ngắt lời anh ta: “Đoán mệnh cho anh không cần tiền.”

Lão Tôn sững sốt: “Thật sự không cần tiền?”

“Không cần tiền.”

Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp không hiểu:

“Tân Di đại sư soa lại không cần tiền? Xem miễn phí cho anh ta?”

“Cái này cũng quá rẻ cho anh ta rồi!”

Tôi thản nhiên đáp: “Theo quy tắc của sư môn, xem mệnh cho người sắp chết, không thể lấy tiền.”

Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp và Lão Tôn sững sốt.

Ba giây sau, Lão Tôn tức giận: “Mày rủa tao c.h.ế.t à?”

Cư dân mạng đứng về phía anh ta bắt đầu bênh vực.

“Chủ phòng đối diện không đến mức phải nói như vậy chứ, người ta không tặng quà cho cô, sao lại rủa người ta như vậy?”

“Đúng vậy, 1000 tệ thật sự không rẻ.”

Thấy nhiệt độ phòng phát sóng trực tiếp ngày càng cao, sự tức giận của Lão Tôn cũng giảm đi.

Anh ta chợt nảy ra ý tưởng, có lẽ đây là thủ đoạn của đối phương.

Vậy chi bằng anh ta tận dụng nó.

Nghĩ tới đây, anh ta khịt mũi: “Nếu như cô nói tôi sẽ chết, vậy chi bằng chúng ta cá cược đi.”

Tôi hỏi anh ta: “Cá cược cái gì?”

Lão Tôn cười khúc khích: “Chỉ cần cá cược xem tôi có c.h.ế.t hay không? ”

“Hết ngày hôm nay, nếu tôi vẫn còn sống, vậy cô phải tặng cho tôi năm khinh khí cầu!”

“Nếu tôi chết........”

Anh ta dừng lại một lúc, nhất thời không biết nên tiếp tục như thế nào.

“Được.” Tôi trực tiếp trả lời: “Nếu anh chết, vậy cũng tính là giúp tôi quảng cáo miễn phí rồi.”

Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp đứng hình.

“Chơi lớn vậy sao!”

“Hôm nay tôi ngồi xem phòng phát sóng trực tiếp này không đi đâu hết, tôi xem anh ta c.h.ế.t hay không chết.”

“Phòng phát sóng trực tiếp này thật thú vị.”

Nhìn thấy phòng phát sóng trực tiếp ngày càng nhiều người, Lão Tôn trở nên vui mừng.

Anh ta có vẻ như không nghiêm túc với lời nói của mình.

“Chào mừng các bạn đến với phòng phát sóng trực tiếp.”

Bên dưới có người hỏi anh ta là đang làm gì.

Anh ta cười khúc khích: “Tôi là một chủ phòng tiết kiệm, tôi sẽ chỉ cho mọi người 99 cách để tiết kiệm tiền.”

“Hôm nay......”Anh ta quay camera lại, trong màn hình xuất hiện một con đường nhỏ: “Tôi đưa mọi người đi ăn một bữa thịnh soạn.”

Cư dân mạng rất tò mò về anh ta, còn có người tặng quà cho anh ta.

Nhìn thấy phía đối diện nhiệt độ càng nhày càng cao.

Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp của tôi có chút không vui, họ cảm thấy tôi là bị người ta lợi dụng.

Tôi không quan tâm: “Chúng ta xem trước đi.”

Cuối cùng tôi cũng muốn xem, anh ta rốt cuộc tự tìm cái c.h.ế.t như thế nào.

Lão Tôn đi đến một tòa nhà cao tầng, nhỏ tiếng nói: “Đây là cửa sau của một nhà hàng lớn.”

“Hôm nay tôi dẫn mọi người đi ăn một bữa miễn phí, tiện xem xem cô dâu có đẹp không! Hahahaha.”
 
Tân Di - Bắc Qua
Chương 39: Chương 39



Tiếng cười của anh ta có chút tục tĩu, nhưng dân cư mạng trong phòng phát sóng trực tiếp của anh ta rất thích thú.

Suy cho cùng những người thu hút đều là những người thích sự mới lạ và có gu thẩm mĩ lạ.

Qùa trong phòng phát sóng trực tiếp càng lúc càng nhiều, Lão Tôn càng hung phấn.

Anh ta nhẹ nhàng mở cửa sau của khách sạn, cửa sau bị khóa, nhưng anh Lão Tôn rất gầy.

Anh ta rẽ sang một bên và lách vào qua khe hở.

Trong khách sạn tối đen như mực, Lão Tôn sợ người khác phát hiện không dám mở đèn pin.

Chỉ mò mẫm về phía trước là được.

Lão Tôn lẩm bẩm: “Sao vậy? Bình thường khách sạn này rất náo nhiệt, tiệc tùng rất nhiều, sao hôm nay lại vắng vẻ vậy?”

Anh ta vừa nói vừa đi xuống lầu.

Đứng ở hành lang, một phục vụ bưng dĩa đ ingang qua: “Xin nhường đường.”

Anh ta đi tới phòng tiệc cuối cùng cũng có ánh sáng.

Lão Tôn có chút hưng phấn: “Vậy nhà này đi! Mọi người, hôm nay chúng ta ăn tiệc nhà này nhé.”

Anh ta bước nhanh về phía đó, đồng thời không quên chia sẽ cho cư dân mạng cách trốn tránh tiền lễ.

Nhưng khi ngồi xuống, anh ta có không rõ, sao bữa tiệc này không nhận tiền lễ?

Không suy nghĩ nhiều, anh ta bắt đầu cười khúc khích: “Gia đình này thật ngu ngốc, tiền lễ cũng quên nhận!”

Lão Tôn ngồi trên ghế, chờ đồ ăn lên.

Anh ta còn giơ điện thoại lên quay xung quanh: “Gia đình này chọn hôn lễ theo phong cách Trung Quốc, mọi người nhìn cách bày trí này, thật sự rất đẹp.”

Trong màn hình, sảnh điện được trang trí màu đỏ tươi, tơ lụa đỏ treo khắp nơi, dán chữ Hỉ lớn.

Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp đều đang tán gẫu.

“Với dáng điệu này, chủ phòng có được ăn no không?”

“Thành thật mà nói, tôi càng muốn xem tân nương trông như xem như thế nào....”

“Nhưng bạn có thấy gì lạ không? Tôi luôn cảm thấy có gì đó không ổn lắm.....”

“Không biết có phải hiệu ứng tâm lý không? Tôi luôn cảm thấy phòng tiệc này có chút đông đúc.........”

Tôi ngáp, có chút không thể chịu đựng được.

“Mọi người không phát hiện phòng tiệc này không có ai nói chuyện sao?”

Tôi nói như vậy, mọi người đều phản ứng lại.

“Đúng vậy! Có chút yen tĩnh.”

“Bạn xem mọi nười ngồi xung quanh bạn đều nhìn về phía sân khấu, họ giống như những người giả vậy...........”

Lão Tôn nhìn thấy những bình luận này, tim hắn như lỡ nhịp.

“Nói không chừng chỉ là họ phẩm chất tốt, không thích ồn ào.”

Anh ta vừa dứt lời, cánh cửa phía sau từ từ bị đẩy ra.

Một làn khói trắng từ từ tràn vào.

Đồng tử của Lão Tôn đột nhiên co rút lại, vừa định đứng dậy, liền nhìn thấy hai bóng người đứng phía sau.

Một người đàn ông trung niên với mái tóc hoa râm kéo theo một cô dâu mặc váy cưới kiếu Trung Quốc, đội khăn chùm đầu màu đỏ đi vào.

Lão Tôn thở phào nhẹ nhõm, lại ngồi xuống.

“Tôi chỉ nói, cô dâu nhà người ta sắp xuất hiện, tất cả mọi người đương nhiên phải yên lặng rồi.”

Những người xung quanh đều quay đầu lại phía đó, đưa tay ra, bắt đầu đồng loạt vỗ tay.

Lão Tôn không biết tại sao, nhưng cũng làm theo.

Sự quan tâm của cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp:

“Cái gì? Cô dâu ra rồi? Nhanh xem xem có đẹp không?”

“Chủ phòng nhanh xem đi! Xem được cô dâu tôi sẽ tặng quà cho anh.”

Đúng lúc thúc giục, liền có một ít quà được tặng qua.

Lão Tôn được động viên nhiều, chĩa camera điện thoại vào cô dâu.

Nhưng cô dâu mặc rất chỉnh tề còn đội khăn trùm đầu, ngoài thân hình xinh đẹp ra, những cái khác cái gì cũng xem không được.

Lão Tôn có chút lo lắng, anh ta không muốn làm những người ủng hộ thất vọng.

Đang nghĩ một vài ý tưởng tồi, đột nhiên có một cơn gió mạnh thổi vào phòng tiệc.

Cơn gió đó cuốn váy cô dâu lên, để lộ ra nửa đôi chân thon dài.

Lão Tôn vui mừng chụp ảnh.

“Mọi người có nhìn thấy không, cái khác không nói, chân của tân nương này thật sự rất trắng.”

Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp đương nhiên đều nhìn thấy.

“Trắng thì trắng, nhưng có chút trắng quá rồi.........”

“Không hiểu sao? Đó là da trắng lạnh.”

“Đừng để bị lừa, bạn gái tôi cũng là da trắng lạnh, nhưng không trắng đáng sợ như cô ấy.”

Tôi hít một hơi sâu, thật sự không thể chịu nổi bọn ngốc này nữa.

“Này, tôi cho anh một lời khuyên, bây giờ nhanh đi đi, nói không chừng có cơ hội có thể sống.”

Lão Tôn sửng sốt một chút, cười nói: “Cô đang ghen tị vì tôi nhận được nhiều quà sao?”

“Tôi nói cho cô biết, không có cửa, tôi còn phải ăn tiệc nữa.”
 
Back
Top Bottom