Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Tân Đấu La Đại Lục - Tinh Thần Vực

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
470,961
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
401442256-256-k660912.jpg

Tân Đấu La Đại Lục - Tinh Thần Vực
Tác giả: dngqng
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Đây là câu chuyện do mình sáng tác được dựa trên chuỗi tác phẩm gốc của Đường Gia Tam Thiếu.

 
Tân Đấu La Đại Lục - Tinh Thần Vực
Chương Mở Đầu


Ở cực Nam Đấu La Đại Lục, có một vùng đất bị sương mù bạc bao phủ quanh năm.

Nơi đó, ánh trăng vĩnh viễn treo lơ lửng giữa bầu trời, dẫu là ban ngày hay đêm tối, trăng sáng vẫn không hề biến mất.

Người đời gọi vùng đất ấy bằng một cái tên truyền thuyết - Tinh Thần Vực.

Truyền thuyết kể rằng, vào vạn năm trước nơi đây từng là chiến trường cuối cùng của Nguyệt Thần, vị thần nắm giữ sức mạnh tinh thần và không gian.

Trận chiến ấy là cuộc đối đầu giữa Nguyệt Thần với Hắc Tà Nguyệt Lang - hồn thú 83 vạn năm tà ác, chuyên nuốt chửng tinh thần muôn loài.

(Cuộc chiến giữa Nguyệt Thần và Hắc Tà Nguyệt Lang)

Cuộc chiến giữa Nguyệt Thần và Hắc Tà Nguyệt Lang kéo dài hai ngày ba đêm.

Cuối cùng, Nguyệt Thần chiến thắng và phong ấn Hắc Tà Nguyệt Lang ở tận cùng vực sâu, sau khi chiến thắng Nguyệt Thần phi thăng thần giới, không thể ở lại canh giữ phong ấn.

Trước khi rời đi, nàng đã lập ra một thế lực nhằm canh giữ phong ấn có tên gọi là Tinh Thần Vực, và để lại một lời nhắn:

"Khi bóng trăng hắc ám lại nổi lên, sẽ có kẻ kế thừa thần vị của ta, thay ta diệt trừ bóng tối."

Từ đó, Tinh Thần Vực ra đời.

Trải qua vô số năm tháng, các đời Vực Chủ thay nhau cai quản, dựng nên một thế lực thần bí mà cả đại lục hầu như không ai biết đến.

Nơi đây, tinh thần lực ngưng tụ mạnh mẽ gấp trăm lần đại lục, cũng là vùng đất cấm mà ngoại nhân không thể tùy tiện đặt chân.

Giờ đây, Vực Chủ đời thứ bốn mươi hai - Hồ Tĩnh Văn, cùng bốn vị trưởng lão đương thời ngày đêm trấn giữ phong ấn.

Nhưng phong ấn ngày càng yếu dần, bóng tối sắp một lần nữa khuấy động.

Và chính nơi Tinh Thần Vực bí ẩn này, một thế hệ trẻ tài ba đang dần trưởng thành.

Ba thiên tài trẻ tuổi - Hồ Linh Nhi, Lạc Vũ Minh, Dương Lạc - như tia sáng mới của vực, mang trên vai kỳ vọng kế thừa vận mệnh, cũng chính là mấu chốt để mở ra một kỷ nguyên chưa từng có.

Sự xuất hiện của họ không chỉ là hi vọng cho Tinh Thần Vực, mà còn là khởi đầu cho một cơn sóng ngầm mới trên Đấu La Đại Lục...

(Tinh Thần Vực)
 
Tân Đấu La Đại Lục - Tinh Thần Vực
Chương 1 - Thế Hệ Mới


Rìa ngoài của Tinh Thần Vực, nơi sương mù dày đặc như bức tường khổng lồ ngăn cách Tinh Thần Vực với đại lục.

Trong màn sương ấy, mười mấy tên hồn sư từ đại lục lén lút xâm nhập.

Ánh mắt bọn họ lóe lên sự tham lam, trong tay còn cầm bản đồ phác thảo mơ hồ, rõ ràng là muốn mưu toan tiến sâu vào nơi cấm địa.

“Chính là đây…

Tinh Thần Vực.” – một gã Hồn Tôn thì thầm, giọng run run vì phấn khích – “Nghe nói trong này có vô số hồn thú hệ tinh thần cực hạn.

Chỉ cần bắt được vài con, chúng ta sẽ giàu to!”

Nhưng ngay khi bước tiếp được vài bước, mặt đất bỗng rung chuyển nhẹ.

Sương đặc tách ra, để lộ ba bóng người trẻ tuổi đang đứng chặn trước mặt bọn họ.

Đi đầu là một thiếu nữ thanh lệ tuyệt trần.

Đôi mắt nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng, ánh sáng nhàn nhạt tựa như ánh trăng tỏa ra từ sâu trong đáy mắt.

Bóng dáng mờ ảo của một con ma hồ ba mắt lượn quanh nàng, khiến khí tức quanh nàng càng thêm thần bí - Hồ Linh Nhi.

Bên trái, một thanh niên cường tráng nắm chặt trường thương màu lam, thân thương tỏa ra hơi thở cuồn cuộn như sóng biển.

Đôi mắt hắn rực lửa, sự nóng nảy không chút che giấu - Lạc Vũ Minh.

Bên phải, một thiếu nữ tóc dài mềm mại, khóe môi khẽ cong thành nụ cười ôn hòa.

Phía sau nàng, bóng dáng một con hươu ngũ sắc ẩn hiện, ánh sáng dịu dàng lan tỏa, khiến sát ý của những kẻ xâm nhập vô thức lắng lại - Dương Lạc.

“Đây là… hồn sư của Tinh Thần Vực?” – một kẻ xâm nhập ngạc nhiên bật thốt.

Hồ Linh Nhi tiến lên một bước, giọng nói lạnh lùng vang lên:
“Các ngươi không có tư cách bước vào nơi đây.

Quay đầu, hoặc… vĩnh viễn ở lại.”

Khí tức ba người đồng loạt bùng phát.

Dưới chân họ, hai vòng hồn hoàn vàng – vàng sáng rực xoay quanh, tuy còn trẻ nhưng lại mang sức ép kỳ dị, khiến bọn xâm nhập thoáng chốc chần chừ.

Lạc Vũ Minh hừ lạnh, thương giơ ngang:
“Nói nhiều với bọn họ làm gì?

Xông vào Tinh Thần Vực, chính là kẻ địch!”

Đám xâm nhập thoáng chốc ngẩn người, sau đó cười lớn.

“Chỉ là ba tiểu quỷ Đại Hồn Sư cũng dám chắn đường chúng ta?

Tự tìm chết!” – một gã Hồn Tôn cười gằn, hồn hoàn quanh người sáng lên.

Trong nháy mắt, mười mấy tên hồn sư đồng loạt phóng thích võ hồn, ánh sáng vàng, tím đan xen, sát khí cuồn cuộn.

Nhưng ngay khi bọn chúng vừa lao tới, Hồ Linh Nhi đã tiến lên một bước, đôi mắt nàng lóe lên một quầng sáng tím.

“Đệ nhị hồn kỹ - Ma Hồ Mị Tâm!”

Một luồng tinh thần lực vô hình ập tới, khóa chặt ý niệm đám hồn sư xâm nhập, khiến bọn chúng lập tức đứng khựng lại, cơ thể run rẩy như bị xiềng xích vô hình trói buộc.

“Không ổn!

Đây là công kích tinh thần!” – một gã Hồn Tôn biến sắc.

Ngay lúc đó, Lạc Vũ Minh hét lớn, trường thương trong tay lóe sáng, hồn hoàn đầu tiên kích hoạt.

“Đệ nhất hồn kỹ - Thủy Diện Trảm!”

Một đường thương kèm sóng nước cuồn cuộn chém ngang, trực diện đánh bay hai gã Đại Hồn Sư chưa kịp phòng thủ, khiến chúng ngã nhào.

Phía sau, Dương Lạc khẽ giơ tay, ánh sáng đỏ từ sừng hươu loé lên.

“Đệ nhất hồn kỹ - Hồng Sắc Chi Lực!”

Một luồng sáng màu đỏ bao phủ toàn thân Lạc Vũ Minh, khiến sức mạnh của hắn lập tức tăng vọt, thế công lại càng mãnh liệt.

Không dừng lại, nàng chuyển hồn hoàn, ánh sáng vàng rực rỡ lan tỏa.

“ Đệ nhị hồn kỹ - Hoàng Sắc Chi Tốc!”

Thân ảnh Lạc Vũ Minh trở nên linh hoạt, tốc độ bỗng dưng tăng vọt, tay nắm chặt trường thương.

“Hay lắm, Dương Lạc!” – Vũ Minh cười to, thương thế như chẻ tre, tiến gần đến kẻ địch.

Hồ Linh Nhi nhân cơ hội, vung vuốt ma hồ chém xuống, đòn tấn công lao thẳng về phía gã Hồn Tôn cầm đầu.

“ Đệ nhất hồn kỹ - Liệt Hồn Trảm!”

Một đường trảm sắc bén chém thẳng vào cơ thể và tinh thần của đối phương.

Gã Hồn Tôn lập tức ôm cơ thể gào thét.

“Cơ hội đây!” – Lạc Vũ Minh hét lớn, phóng thương xoay tròn.

“Đệ nhị hồn kỹ - Thủy Xa!”

Trường thương hóa thành bánh xe nước, lao đến ba gã Đại Hồn Sư đang vùng vẫy, đánh văng cả bọn ra xa.

Trong thoáng chốc, hơn nửa số người xâm nhập đã mất sức chiến đấu, chỉ còn vài tên hồn sư gắng gượng chống cự.

Nhưng càng đánh, bọn chúng càng tuyệt vọng: một kẻ công kích cuồng bạo như thủy triều, một kẻ khống chế tinh thần thần bí khó lường, một kẻ phụ trợ vừa cường hoá vừa gia tốc.

“Đây… thực sự chỉ là ba thiếu niên cấp Đại Hồn Sư sao?”

Gã Hồn Tôn còn lại nhìn ba người, trong lòng run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng.

Bọn hắn rốt cuộc đã hiểu, trước mặt không phải những đứa nhóc bình thường, mà là những tiểu quái vật của Tinh Thần Vực.

Những kẻ xâm nhập còn sót lại hoảng hốt lùi về sau, nhưng Hồ Linh Nhi đâu cho chúng cơ hội.

Đôi mắt nàng bùng sáng, luồng ánh sáng tím như mê hoặc đánh thẳng vào ý chí bọn chúng.

“Đệ nhị hồn kỹ - Ma Hồ Mị Tâm!”

Một lần nữa, năm sáu tên Đại Hồn Sư đứng cứng đờ, thần sắc hoảng loạn, như cá nằm trên thớt.

“Vũ Minh!” – Hồ Linh Nhi quát khẽ.

“Rõ!” – Lạc Vũ Minh hét lên, thương trong tay lóe sáng, cuộn theo dòng nước dữ dội.

“Đệ nhị hồn kỹ - Thủy Xa!”

Chiếc bánh xe nước xoay vòng, cuốn lấy cả đám kẻ địch, nghiền ép khiến chúng không thể thoát thân, phun máu ngã quỵ.

“Cút khỏi nơi này!” – Hồ Linh Nhi hét lớn, móng vuốt ma hồ chuẩn bị tấn công.

“Đệ nhất hồn kỹ - Liệt Hồn Trảm!”

Một đường trảm sắc bén cắt phăng ý niệm đối phương, khiến hai gã Hồn Tôn đầu lĩnh cùng rít gào, ngã quỵ xuống đất, hồn hoàn tắt ngấm.

Nhìn đồng bọn bị đánh gục chỉ trong vài chiêu, những kẻ còn lại sợ hãi đến thất thần.

Không ai dám liều mạng nữa.

“Chúng ta… thua rồi…!” – một gã Đại Hồn Sư run rẩy hét to.

Đám xâm nhập vội vã tháo chạy đánh rơi cả hồn đạo khí, hoảng loạn rời khỏi rìa vực.

Mặt đất còn vương mùi máu và hơi nước, nhưng trong không khí lại tràn ngập một uy thế khác hẳn – uy thế của những thiên tài mới nổi.

Ba thiếu niên đứng giữa sương mù Tinh Thần Vực, bóng lưng hiên ngang, ánh mắt kiên nghị.
 
Tân Đấu La Đại Lục - Tinh Thần Vực
Chương 2 - Những Người Bạn Mới


Chương Hai – Những Người Bạn Mới

Nguyệt Tinh Điện

Trong lòng Tinh Thần Vực, giữa những dãy núi uốn lượn và sông hồ mờ ảo, một cung điện nguy nga lấp lánh ánh sáng bạc đứng sừng sững mang tên Nguyệt Tinh Điện.

Tọa lạc ngay trung tâm Tinh Thần Vực, toàn bộ được xây bằng ngọc thạch trắng sáng bóng, từng cây cột, từng mái vòm đều khắc hoa văn trăng khuyết.

Ban đêm, ánh sáng từ mặt trăng chiếu rọi xuống, khiến cả tòa cung điện như tắm trong vầng trăng bạc thần thánh.

Phía đông của Nguyệt Tinh Điện là nơi ở của các trưởng lão cùng hậu duệ.

Ba tiểu viện liền kề nhau: Hồ Linh Nhi ở cùng mẫu thân Vực Chủ - Hồ Tĩnh Văn; Lạc Vũ Minh ở cùng nghĩa phụ Đại Trưởng Lão - Lạc Thủy Hàn; Dương Lạc sống trong tiểu viện đầy hoa cỏ cùng phụ thân Tứ Trưởng Lão - Dương Thiên Dật.

Sáng sớm hôm nay, sương bạc giăng mờ.

Trong tòa điện phụ phía Đông, tiếng cười nói trong trẻo vang lên.

Bộ ba thiếu niên thiên tài vừa trở về sau lần tuần tra biên giới và đang dùng bữa cùng người thân.

Hồ Tĩnh Văn ngồi trên ghế cao, ánh mắt nhu hòa nhìn con gái.

Bên cạnh, Tứ Trưởng Lão Dương Thiên Dật trò chuyện cùng Dương Lạc, còn Đại Trưởng Lão thì vỗ vai Lạc Vũ Minh, cười lớn:
“Lũ nhóc các con đã ra tay không tồi.

Lần đầu xuất trận đã khiến bọn xâm nhập đại lục sợ vỡ mật.

Nhưng đừng quên, hôm nay là ngày nhập học tại Học Viện Tinh Nguyệt.

Đó mới là nơi rèn giũa thực sự.”

Ba thiếu niên gật đầu, ánh mắt sáng ngời.

Học Viện Tinh Nguyệt

Học Viện Tinh Nguyệt được xây dựng từ vạn năm trước bởi Vực Chủ đời đầu tiên, nằm ở phía bắc Nguyệt Tinh Điện.

Học Viện Tinh Nguyệt là nơi tập hợp tất cả thiên tài trẻ tuổi trong Tinh Thần Vực.

Ai tốt nghiệp từ nơi đây, ít nhất cũng trở thành Hồn Vương, thậm chí có người vươn tới Hồn Thánh.

Ngày đầu tiên nhập học, Hồ Linh Nhi dẫn đầu bộ ba bước vào giảng đường.

Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía nàng – thiên tài số một của Tinh Thần Vực, con gái Vực Chủ.

Bên cạnh, Vũ Minh khí thế hừng hực, còn Dương Lạc lại mỉm cười dịu dàng.

Khi bộ ba bước qua cổng lớn, những tiếng bàn tán vang lên:

“Đó là Hồ Linh Nhi… con gái Vực Chủ!”

“Nghe nói nàng có song sinh võ hồn, được Nguyệt Thần ban phúc…”

“Bên cạnh là Lạc Vũ Minh, con nuôi của Đại Trưởng Lão, và Dương Lạc, con gái Tứ Trưởng Lão.

Ba người bọn họ chính là thiên tài đời này!”

Tiếng xì xào khiến nhiều ánh mắt đố kỵ lóe lên.

Trong lớp học, không khí đã náo loạn bởi một thiếu niên than hình to lớn, ánh mắt hung hăng, khí thế bức người.

“Ta là Trần Hạo Nhiên, võ hồn Đại Địa Ma Hùng, cấp 27!

Kẻ nào dám tranh vị trí số một lớp này với ta thì bước ra!”

Tiếng quát của hắn làm nhiều thiếu niên sợ hãi cúi đầu.

Nhưng một giọng nữ kiên quyết vang lên:

“Ngươi bắt nạt bạn học ngay ngày đầu nhập học, chẳng lẽ muốn cả lớp coi thường?”

Người bước ra là một thiếu nữ dung mạo thanh tú, mái tóc dài trắng như tuyết, khí chất lạnh lẽo mà thanh cao.

Sau lưng nàng, một cánh chim tuyết linh ưng xòe rộng, ánh sáng lam băng tỏa ra.

“Bạch Vân Yên, võ hồn Tuyết Linh Ưng, cấp 26.

Ta khiêu chiến ngươi!”

Không khí trong lớp học căng như dây đàn.

Bạch Vân Yên đứng giữa sân, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng Trần Hạo Nhiên.

Sau lưng nàng, đôi cánh trắng như tuyết mở rộng, hồn hoàn vàng dưới chân lóe sáng.

“Đệ nhất hồn kỹ — Tuyết Linh Đột Kích!”

Thân hình nàng thoáng chốc hóa thành tàn ảnh, tốc độ tăng vọt.

Đôi cánh sắc bén như lưỡi dao chém ngang về phía Trần Hạo Nhiên.

“Cút cho ta!” — Trần Hạo Nhiên gầm lớn, hồn hoàn đầu tiên sáng lên.

“Đệ nhất hồn kỹ — Ma Hùng Hộ Thể!”

Một hư ảnh Ma Hùng khổng lồ bao phủ toàn thân hắn, lớp giáp khí tức nặng nề như núi.

Đòn đánh của Bạch Vân Yên mạnh mẽ va chạm, nhưng chỉ để lại vết xước nhạt trên giáp hộ thể.

Không chờ đối thủ phản ứng, hồn hoàn thứ hai dưới chân Trần Hạo Nhiên lóe sáng:

“Đệ nhị hồn kỹ — Đại Địa Ma Hùng Chưởng!”

Một chưởng khổng lồ hình móng gấu bùng phát, mang theo sức mạnh chấn động, ép thẳng về phía Bạch Vân Yên.

Ầm!

Sàn đấu rung chuyển.

Nàng bị đẩy lùi mấy bước, sắc mặt thoáng tái đi.

Nhưng ánh mắt vẫn kiên định, hồn hoàn thứ hai bừng sáng.

“Đệ nhị hồn kỹ — Tuyết Ưng Trảo!”

Hai cánh tay nàng hóa thành móng vuốt chim ưng, bọc trong băng tinh lấp lánh.

Bạch Vân Yên hét nhẹ, lao thẳng vào thân thể khổng lồ kia, móng vuốt sắc bén quét tới.

Keng!

Tiếng va chạm như kim loại xé rách không khí.

Móng vuốt sắc bén rạch sâu vào giáp hộ thể, để lại vết nứt dài.

Trần Hạo Nhiên hơi biến sắc, nhưng rồi bỗng cười gằn, thu thế lại.

Ngay khi mọi người tưởng rằng hắn sẽ tung thêm một đòn, khí thế của hắn chợt thu về, để mặc cho Bạch Vân Yên quét thêm một nhát trảo, phá nát lớp hộ thể.

Ầm!

Trần Hạo Nhiên bị hất lùi, thân hình khựng lại giữa sân.

Hắn chống một tay xuống đất, thở gấp, nhưng ánh mắt sáng quắc nhìn nữ đối thủ.

“Ngươi thắng.” — hắn lạnh giọng, không tranh biện.

Cả lớp bùng nổ tiếng reo hò, ai cũng nghĩ Bạch Vân Yên thật sự áp đảo, nhưng chỉ có một số ít nhận ra… trong đòn cuối cùng, Trần Hạo Nhiên đã cố tình buông lỏng.

Sau giờ học, Trần Hạo Nhiên va phải Lạc Vũ Minh ở sân tập.

Khí thế cả hai bùng nổ, lời qua tiếng lại chẳng mấy chốc biến thành khiêu chiến.

“Ba người các ngươi cùng lên đi, ta muốn xem thiên tài Tinh Thần Vực lợi hại đến đâu!” – Trần Hạo Nhiên cười gằn.

Trận chiến diễn ra kịch liệt, nhưng chỉ vài chiêu, Trần Hạo Nhiên đã hoàn toàn thất thế.

Hồ Linh Nhi dùng tinh thần khống chế trói buộc, Lạc Vũ Minh liên tục công kích cuồng bạo, còn Dương Lạc thì phụ trợ khiến tốc độ và sức mạnh của Lạc Vũ Minh tăng gấp bội.

Cuối cùng, Trần Hạo Nhiên bị đánh ngã chổng vó, thua thảm hại.

“Quả nhiên, ta vẫn chưa đủ mạnh…” – Trần Hạo Nhiên thở hổn hển, nhưng trong mắt không còn sự hung hăng nữa.

Bạch Vân Yên chạy đến, kéo Trần Hạo Nhiên dậy:
“Ngươi thật là, suốt ngày chỉ thích gây sự!”

Đồng thời cười nói với bộ ba:
“Các ngươi thật lợi hại!

Xem ra năm nay lớp chúng ta sẽ không nhàm chán rồi.”

Cả năm người nhìn nhau, cuối cùng bật cười.

Từ hôm đó, họ trở thành một tổ đội, vừa học vừa chơi, cùng nhau trưởng thành.

Nguyệt Trì

Buổi học hôm sau, năm người cùng nhau ra Nguyệt Trì.

Nơi này là một hồ sen lớn, nằm đối diện Nguyệt Tinh Điện và Học Viện Tinh Nguyệt, xung quanh có rất nhiều quán nhỏ dựng bằng tre trúc, bán thức ăn và điểm tâm cho đệ tử của học viện.

“Linh Nhi, thử cái bánh sen mật ong này đi, ngọt lắm đó!” – Dương Lạc cười, đưa bánh cho nàng.

Hồ Linh Nhi khẽ nhíu mày nhưng vẫn cắn một miếng nhỏ, ánh mắt dịu lại.

Lạc Vũ Minh thì kéo Trần Hạo Nhiên ra bờ hồ, cả hai tranh nhau ăn xiên thịt nướng.

“Ăn chậm thôi, coi chừng nghẹn đó!” – Bạch Vân Yên phì cười, tiện tay đưa cho mỗi người một chén trà sen thanh mát.

Ánh trăng soi bóng mặt hồ, năm bóng người trẻ tuổi ngồi cạnh nhau, tiếng cười vang vọng khắp Nguyệt Trì.

Lần đầu tiên, Hồ Linh Nhi – thiên tài lạnh lùng – cũng để lộ nụ cười hiếm hoi.

Sau bữa ăn, cả năm quay lại học viện, cùng nhau học lý thuyết và chiến đấu tổ đội.

Trần Hạo Nhiên tuy hung hăng nhưng chịu lắng nghe, Bạch Vân Yên thì như người chị cả luôn lo lắng và chăm sóc mọi người, còn ba người vốn đã ăn ý, nay lại càng thêm gắn bó.

Ba Tháng Sau...

Thời gian trôi qua nhanh chóng.

Nhờ sự chỉ dẫn của các trưởng lão cùng quá trình học tập, khổ luyện tại Học Viện Tinh Nguyệt, cả ba thiên tài của Tinh Thần Vực đều đã tiến bộ vượt bậc.

Một buổi sáng, trong Nguyệt Tinh Điện, Hồ Linh Nhi mở mắt sau lần bế quan ngắn, khí tức quanh người đột nhiên bùng nổ.

“Cấp 30… cuối cùng ta cũng đột phá.”

Tin tức Hồ Linh Nhi đạt cấp 30 ở tuổi 13 nhanh chóng lan khắp học viện, khiến toàn bộ bạn học xôn xao.

“Tốc độ tu luyện này, quả thực có thể gọi là quái vật!”

Ngay trong ngày hôm đó, Vực Chủ Hồ Tĩnh Văn triệu tập cả ba thiếu niên tại đại điện.

Trên bậc cao, ánh mắt bà dừng lại trên con gái, xen lẫn sự tự hào và nghiêm nghị:
“Linh Nhi, đã đến lúc con bước vào Nguyệt Tinh Lâm, tự mình tìm kiếm hồn hoàn thứ ba.

Vũ Minh, Dương Lạc hai đứa cũng sẽ đi cùng nó.

Đây không chỉ là thử thách, mà còn là bước đầu tiên chứng minh các con có tư cách gánh vác tương lai Tinh Thần Vực hay không.”

Ánh mắt Hồ Linh Nhi lóe sáng, Lạc Vũ Minh siết chặt thương, Dương Lạc mỉm cười kiên định.
 
Back
Top Bottom