Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  ∙Tam Sao Thất Bản∙

∙Tam Sao Thất Bản∙
Chương 10 - Có người bảo vệ?


- Tư thất Trần gia-Vương Hồng Ân gương mặt không nặng không nhẹ bước vào trong.

Ở bên trong, gia chủ của Trần gia - Trần Quang Minh cùng hai người con của ông ta - Trần Minh Long, Trần Minh Thư.

Vương Hồng Ân không ngồi xuống, ông nói:- Trần lão gia, ông có thể cho ta một lời giải thích được không?Trần Quang Minh thật ra cũng không biết phải giải thích ra sao.

Lúc này, Trần Minh Thư mới lên tiếng nói:- Chuyện là do tiểu nữ nhất thời nóng giận.

Nhưng mà chuyện này cũng một phần cũng là do Lục đại tiểu thư cô ấy...Vương Hồng Ân liếc mắt nhìn nàng, nói:- Nhất thời nóng giận?

Đúng là Lục Vân sai trước nhưng ngươi trã đũa như vậy chẳng khác nào lấy mạng con bé.

Một ít tóc đó của ngươi đáng giá thế sao?Ông hướng ánh nhìn sang Trần Quang Minh, nói:- Trần lão gia, chuyện ông bàn bạc với bọn ta xem ra không cần phải thực hiện nữa.Nói rồi, ông phất tay rời đi.

Trần Gia Minh muốn ngăn lại nhưng con trai của ông ta lại nói:- Không cần nữa, chúng ta không cần phải hợp tác với họ nữa.Trần lão gia nói:- Nếu muốn đối đầu với Chu thị thì cũng có Lục gia mới có đủ khả năng.

Trần Minh Thư nói:- Chuyện này là do con gây ra.

Con chấp nhận chịu phạt.Trần Quang Minh nói:- Sáng mai đến đại điện nhận năm mươi roi.

Giờ thì lui đi.- Vậy còn chuyện hai ngày tới...- Vẫn tiến hành như dự định.______________________________________Trần Minh Thư bước từng bước nặng nề.

Hướng này là hướng đi về phía gian phòng của Lục Vân.

Đứng trước cửa là Lục Khải Chiến và Lục Kiến Thành.

Vừa thấy nàng ta xuất hiện, Lục Khải Chiến đã đưa kiếm lên ngăn lại:- Cô còn dám tới đây?Trần Minh Thư nói:- Đây là nhà tôi, tôi đi đâu, ở đâu là chuyện của tôi.Lục Khải Chiến cười khẩy nói:- Nhưng bây giờ ta không muốn cho cô vào.Trần Minh Thư không cãi lại, gương mặt trở nên vô cùng khó coi.

Bên trong phòng có người bước ra.

Lục Kiến Thành hỏi với giọng lo lắng:- Tiểu Nhi, tiểu Vân sao rồi?Lục Quỳnh Nhi nói:- Tỷ ấy tỉnh rồi.

Đại ca, huynh vào xem thử đi.- Được.Trần Minh Thư nói:- Cứ để cô ấy nghỉ ngơi.

Những buổi học sắp tới không cần phải tham gia.

Khi nào khỏe hẳn rồi thì báo lại cho ta.Lục Khải Chiến nhìn nàng với ánh mắt chán ghét:- Được.Trần Minh Thư không còn chuyện gì để nói liền bước đi.

Lục Quỳnh Nhi bất giác nói:- Đừng lo chuyện bao đồng, vào trong xem tình hình trước đã._______________________________Trần Minh Thư quay trở về phòng.

Bên trong đang có người đợi nàng.- Bệ hạ.

- Trần Minh Thư hành lễ, cung kính nói.Người đàn ông mặc hắc bào khẽ liếc nhìn nàng ta nói:- Ngươi biết bản thân sai ở đâu chưa?Minh Thư cúi đầu nói:- Là do thần đã quá manh động.Người đàn ông đó nói:- Một chiêu này của ngươi đúng là có thể lấy mạng con bé.

Nhưng vấn đề lớn ở đây là có người bảo vệ nó.Trần Minh Thư ngạc nhiên nói:- Có người bảo vệ?Người đàn ông đó trả lời:- Phải!

Là Lục Gia Tường, Tần Sở và Quách Uy Long.- Tần Sở...Vương hậu?

Sao có thể?Người đàn ông kia ngả người ra phía sau, nhắm mắt lại, nói:- Y vào thư phòng của ta thì phát hiện bản mệnh của con bé ở kiếp này - Hắn dừng lại một chút - Thời gian tới cần phải cẩn thận hơn.

Tất cả các bên đều đã bắt đầu hành động.- Thần đã rõ.

- Trần Minh Thư nói._______________________________- Sư phụ!

Người có chắc là sẽ làm được không?Một cậu nhóc tầm bảy tám tuổi đứng bên cạnh một cái ghế cao.

Trên đó là một ông lão râu tóc bạc phơ, nhưng nếu nhìn vào mắt của ông ta thì có thể thấy rằng lão ta không phải người tầm thường.

Ông ta nói:- Con nghĩ sao?- Con cảm thấy có rất nhiều người muốn lấy mạng tỷ ấy - Cậu bé ngừng một lát - Mà hình như cô gái kia thích tỷ ấy thì phải.Ông lão cười lớn, nói:- Ha!

Thích sao?

Không thể nào.Cậu bé phản bác:- Sao lại không?

Vương hậu của ma giới không phải là nam nhân sao?

Nam nhân có thể vậy nữ nhân sao lại không?Ông lão vuốt chòm râu bạc, nói:- Không phải ta nói chuyện đó.

Con có thấy ai lại đi đả thương người mình yêu không?

Cho dù là Vương Minh Phong đi nữa thì sau đó hắn cũng đã tự dằn vặt bản thân rất nhiều cho dù người hắn muốn giết lúc đó không phải Tần Sở.

Còn lần này con thử nhìn xem, gương mặt của nàng ta không chút cảm xúc.Cậu bé gật gù nói:- Ra là thế.

Vậy người định làm gì với tỷ ấy?Ông lão nhếch mép, nói:- Thiên chất của cô bé này không phải tầm thường.

Trước phải trả thù ở kiếp này...Sau đó...dùng làm công cụ rửa hận cho kiếp trước.

9/12/2023
 
∙Tam Sao Thất Bản∙
Chương 11 - Từ thù sang thương


Cũng đã bảy ngày kể từ trận giao chiến ngày hôm đó, Lục Vân cũng đã có thể trở lại học cùng những người khác.

Sau khi sửa soạn xong xuôi thì cô bước ra ngoài.

Bên ngoài, Trần Minh Thư đã đứng đợi từ lúc nào.

Lục Vân hỏi:- Sao tỷ không gọi ta?Trần Minh Thư nói:- Tưởng cô...à không, tưởng muội chưa tỉnh ngủ.

Chuyện lần trước cho ta xin lỗi.Lục Vân thở dài nói:- Ta không để bụng đâu.Tuy miệng nói là không để bụng nhưng trên cả đường đi, hai người lại chẳng nói với nhau câu nào.

Khi đến nhà ăn thì cả hai tách nhau ra.

Hôm nay Lục Vân cảm thấy khá kỳ lạ, những người ngồi cũng đều đang hướng ánh nhìn về phía cô.

Lục Vân hỏi:
- Này...Có chuyện gì mà nhìn ta ghê vậy?Lục Khải Chiến hỏi:- Muội không biết gì sao?- Không?

- Lục Vân lắc đầu.

- Huynh đang nói chuyện gì vậy?Lục Gia Thành nhìn cô, tiếp tục hỏi:- Thật sự không biết?Lục Vân tiếp tục lắc đầu.

Lục Kiến Thành hỏi:- Từ gian phòng muội ở đến đây mất khoảng bao lâu?Lục Vân buông đũa, dựa người vào ghế suy nghĩ chốc lát rồi nói:- Hình như...là khoảng hơn nữa canh giờ.Lục Kiến Thành lại hỏi:
- Khung cảnh xung quanh như thế nào?- Toàn cây với cỏ.

- Lục Vân đáp - Không phải huynh đã đến đó rồi sao?- Muội có bị mất cái gì không?Lục Vân lại rơi vào dòng suy nghĩ.

- A!

Dây cột tóc.

- Cô thốt lên.Sáng nay cô không tìm thấy buộc tóc của mình đâu mặc dù không cần dùng đến.

Cô để tóc ngắn đến vai nhưng lúc ở Nam Liên Môn không cột lên sẽ rất khó chịu.

Lục Vân nói:- Nhưng mà đại ca à, huynh hỏi ta những chuyện này rốt cuộc là có ý gì?Lục Kiến Thành thở dài nói:- Đêm qua ta không yên tâm nên đã tách một phần hồn ra đến kiểm tra .

May mà kết giới chỉ chặn người, không chặn hồn.

Ta đi đến cửa phòng thì thấy Trần Minh Thư từ bên trong bước ra, trên tay cầm theo dây cột tóc của muội.Lục Vân há hốc:
- Từ trong bước ra?!Lục Kiến Thành gật đầu nói tiếp:- Ta có thử vào phòng muội kiểm tra thì muội đã ngủ như chết rồi.

Sau đó ta quyết định đi theo nàng ta.Lục Vân thắc mắc nói:
- Tu vi của nàng ta cao như vậy mà không phát hiện ra huynh sao?Lục Kiến Thành nói:- Muội có biết ta theo cô ta đi đến đâu không?Lục Vân lắc đầu.

Lục Kiến Thành nói:
- Một gian phòng lớn tên "Ngọc Thất".

Sau đó...có một đạo bùa đánh thẳng về phía ta.

Do vậy ta buộc phải nhập trở về xác.Lục Vân nói:
- Như vậy thì sao?Lục Kiến Thành nói:- Gian phòng muội ở chỉ cách gian phòng tên "Ngọc thất" kia chưa đến hai mươi bước chân.Lưu Ngọc Hân thảng thốt nói:- Vậy...Lục Vân chẳng khác nào bị giám sát...Lục Vân tỏ vẻ không quan tâm lắm, nói:
- Cũng chả sao cả.

Mà hôm nay ngày mấy rồi?Lục Gia Thành nói:- Hôm nay mười bốn rồi.

Sao vậy?Lục Vân cười tủm tỉm:
- Ngày hai mươi lăm dưới núi có lễ hội diễn ra trong ba ngày.

Có ai đi với ta không?Cao Lan Hương chống cằm nói:- Nhưng mà đi kiểu gì?

Có kết giới ngăn lại mà.Lục Vân ra vẻ đắc ý lắm:
- Kết giới chỉ hoạt động sau giờ Tuất thôi.

Chúng ta có thể đi trước giờ đó.

Ta phát hiện ra một con đường nhỏ dẫn ra vách đá.

Đi ra tới đó chúng ta có thể ngự kiếm xuống dưới từ từ.Vương Thiên Minh nói:- Thôi bỏ đi.

Không ai muốn đi gánh nước chung với muội đâu.Lục Vân bĩu môi:
- Ta đâu có kêu các huynh đi chung với ta đâu.

- Cô hướng sang chỗ những người bạn - Các ngươi đi chung không?Không ai trong số họ trả lời, chỉ gật đầu biểu hiện sự đồng ý.__________________________________Sau khi ăn xong, tất cả di chuyển đến lan thất.

Người trực tiếp giảng dạy là Trần tông chủ - Trần Quang Minh.

Ông đứng trên bục cao, nói:- Như đã biết, "Dây tơ hồng'', ''Phân hồn thuật'' và ''Độc Châu tiễn'' là những thuật thuộc "Tâm đại cấm thuật''.

Được tạo ra bởi người lập ra Minh giới hiện nay - Mạn Châu công chúa.

Quyển sách này theo truyền thuyết sau khi Mạn Châu công chúa tự sát thì đã được phong ấn.

Nhưng hiện tại đã xuất hiện trở lại.

Công việc của chúng ta cần phải tìm và phong ấn nó.Lục Vân đột nhiên dơ tay hỏi:
- Nếu cuốn sách đó đã nguy hiểm như vậy tại sao không hủy nó đi?Trần Quang Minh giải thích:- Nếu đã hủy được thì đã hủy từ lâu.

Mạn Châu công chúa là người thống nhất, sáng lập ra Minh giới; chiếm một đỉnh của Thiên giới.

Nếu không phải Ma Tôn của Ma giới là phụ thân của cô ta thì còn lâu mới có thể đánh bại được.

Do vậy đồ của cô ta tạo ra chỉ có cô ta hủy được.Lục Vân gật đầu tỏ vẻ đã hiểu
Suốt buổi học sau đó Lục Vân không gục xuống ngủ thì cũng nhìn ra ngoài._______________________________Chập choạng tối hôm sau, Lục Vân, Hạ Linh, Lan Hương, Ngọc Hân và Tử Thư đã có mặt từ nửa canh giờ trước.

Các thành viên nam vẫn chưa đến.

Lan Hương bắt đầu mất kiên nhẫn:- Sao lâu vậy mà còn chưa đến nữa.Tử Thư thở dài, nói:- Họ ở khu vực khác mà.Vừa dứt lời thì trên tán cây có tiếng xào xạc.

Tất cả đồng loạt rút kiếm cảnh giới.

Từ trên đó trèo xuống là Hoàng Anh Quân và Lưu Minh Hùng.

Lục Vân hỏi:- Tống Gia Kiệt đâu?Hoàng Anh Quân lắc đầu nói:- Cậu ta đổi ý, không muốn đi nữa.Cả bọn nhún vai nhìn nhau.

Hạ Linh hỏi:- Giờ chúng ta đi được chưa?Lục Vân gật đầu:
- Đi thôi.Dứt lời tất cả cùng đạp kiếm bay lên.Từ đây đi xuống bên dưới cũng còn khá xa.

Nhưng dọc đường lại không gặp nhóm tuần tra nào cả nên bọn họ khá tự tin rằng hôm nay có thể trốn đi chơi.

Đi cho đã rồi về chịu phạt sau cũng được.

Bọn họ cứ đi như vậy mà vẫn không thấy mặt đất đâu.

Sương mù dày đặc và gió bắt đầu thổi mạnh.

Lan Hương hỏi:- Chúng ta đi bao lâu rồi?Lục Vân trả lời:
- Mới có hai khắc thôi mà.

Với tốc độ này thì ít nhất nửa canh giờ nữa mới đến.Nửa canh giờ nữa lại tiếp tục trôi qua, nền đất cũng đã hiện lên sau lớp sương mờ.

Lục Vân nói:- Tới rồi!

Hạ kiếm!Sau hiệu lệnh của cô, cả bảy người nhảy khỏi thân kiếm, đáp đất một cách nhẹ nhàng.

Ngọc Hân cầm lấy kiếm, dáo dác nhìn xung quanh.

Lục Vân nói:- Tuy trời đã tối nhưng vẫn chưa đến giờ đi tuần.

Tranh thủ thôi.Trước mặt bọn họ là một con đường nhỏ băng xuyên qua khu rừng.

Đầu này của con đường có một cái cổng lớn bằng đá.

Lục Vân nhìn ngó xung quanh rồi một đường đi nhanh về phía cánh cổng.

Nhưng chỉ cách ba bước chân nữa là qua được thì một lớp kết giới chặn cô lại.

Lục Vân nhăn mày nói:- Không thể nào.Tử Thư đột nhiên hét lớn:- Hạ Linh!

Cẩn Thận!Hạ Linh bất giác quay lại.

Một mũi tên từ trên cao đang lao thẳng về phía nàng.

Hạ Linh hét toáng lên một tiếng chói tai rồi nhắm tịt mắt lại, kiếm cũng chẳng buồn đưa lên thủ.

Nhưng may là Lục Vân kịp phản ứng.

Cô rút Huyết Vũ ra khỏi vỏ, lao lên chém gãy đôi mũi tên kia.

Nhưng chỉ một lát sau, hàng loạt mũi tên từ không trung lao về phía họ.

Tử Thư nói lớn:- Họa bùa!

Lập trận!Cả thảy bảy người cùng họa bùa vào không khí.

Bảy đạo bùa vừa vẽ xong liền phát ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, chúng được đẩy ra xung quanh tạo thành một vòng kết giới chặn lại những đợt tấn công.

Nhưng kết giới này quá mỏng.

Lục Vân cảm nhận được những mũi tên kia có linh lực cực lớn.

Do vậy kết giớ này đang bị bào đi từng chút một.

Lục Vân nhắm mắt, niệm chú.

Một cỗ linh lực được truyền vào kết giới.

Nó một lần nữa lại sáng lên.

Lan Hương đứng bên cạnh la lên:- Lục Vân!

Cô điên rồi sao?Lục Vân không để tâm đến lời Cao Lan Hương nói và những thứ xung quanh lắm.

Nhưng chính điều này lại khiến cô để lộ sơ hở.

Một con dao không rõ từ đầu bay đến, găm thẳng vào đùi cô.

- Lục Vân!

- Những người còn lại hét lớn.Lục Vân lập tức khuỵu xuống.

Linh lực truyền vào đã bị cắt, kết giới lập tức bị hủy.

Hai sợi lụa đen từ một khoảng tối bay ra, nắm lấy cổ chân của Lục Vân rồi kéo mạnh về phía đó.

Cô ngã xuống đất, con dao được đà càng đâm sâu hơn.

- A...

- Lục Vân khẽ rên.Hai sợi lụa kia càng lúc càng siết chặt.

Máu từ vết thương loan ra một phần váy màu cam nhạt cũng như tạo thành một vệt máu kéo dài trên nền đất.

Lục Vân rút con dao nhỏ trong tay áo cắm xuống nền đất.

Nhờ vậy nên cơ thể cô mới không bị lôi đi nữa.Một nhóm môn sinh của Trần gia dàn thành vòng tròn bao vây bọn họ.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Lục Vân cũng không ngờ lại bị bắt nhanh như vậy.

Lúc này từ khoảng tối có người bước ra.

Người này một tay cầm kiếm, một cầm dù.

Người đó cất giọng lạnh lùng:- Ban nãy còn vùng vẫy lắm mà?

Sao giờ lại khóc rồi?Tống Tử Thư nói lớn:- Trần Minh Thư, thả muội ấy ra.Lục Vân quay đầu ra phía sau khi nghe thấy ba chữ ''Trần - Minh - Thư''.

Đôi mắt cô lúc này đã đỏ lên, cô nói:
- Cho dù ta có trốn đi thì cũng có cần phải ra tay nặng thế không?Trần Minh Thư cười khẩy, nói:- Người cứng đầu như cô bị như vậy vẫn còn nhẹ đấy.Dứt lời thì hai mảnh lụa từ cổ chân Lục Vân được nàng ta thu lại.

Lúc này Lục Vân mới ngồi dậy được.

Tóc tai tán loạng, máu đã thấm ướt một phần y phục trân người.

Lục Vân cắn chặt răng rút con dao cắm trên đùi ra.

Máu tươi theo đó chảy ra nhiều hơn.

Trần Minh Thư phất tay một cái, cây dù của nàng ta lập tức biến mất.

Lục Vân chống Huyết Vũ xuống đất cố gắng đứng dậy nhưng chỉ được lúc lại ngã .

Tuy nhiên Trần Minh Thư đã kịp thời đỡ lấy cô.

Lục Vân nói:- Ta tự đi được.- Đừng cậy mạnh.

- Trần Minh thư nói.Nói đoạn nàng ta đỡ Lục Vân ngồi xuống đất.

Cao Lan Hương ở bên trong vòng vây la toán lên khi thấy Trần Minh Thư rắc một thứ bột thứ bột màu trắng lên vết thương của Lục Vân:- Cô làm gì vậy?Trần Minh Thư không thèm quay lên nhìn, nàng ta chỉ nói:- Chỉ là thuốc cầm máu thôi.

Không cần phải lo.Lục Vân nhắm mắt nói:
- Hình như hơi nhiều rồi đó.Trần Minh Thư đáp:- Vết thương khá sâu.

Rắc ít quá sợ lát nữa máu chảy ra lại trôi hết.Sau khi rắc thứ bột đó xong thì máu đã ngừng chảy.

Trần Minh Thư đưa tay ra sau lưng Lục Vân vẽ một đạo bùa rồi ấn thẳng vào người cô.

Lục Vân lập tức ngất đi.

Trần Minh Thư cầm lấy Huyết Vũ ném cho môn sinh đứng gần nhất, nói:- Tịch thu hết kiếm của bọn họ, đưa đến gian nhà dưới chân núi.- Rõ.

- Những môn sinh đó trả lời.Sau thanh kiếm còn lại tức khắc bị lấy đi.

Nhưng thứ khiến tất cả bao gồm những môn sinh Trần gia kinh ngạc nhất lại là hành động sau đó của Trần Minh Thư.

Nàng ta luồng một tay qua đầu gối của Lục Vân, tay còn lại ôm lấy bả vai cô nhẹ nhàng bế cả người lên.

Tống Tử Thư giật giật khóe một muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Trần Minh Thư nói:- Đi thôi.____________________________________________- Hai canh giờ sau-Lục Vân tỉnh lại từ cơn mê mang.

Gian phòng này không phải gian phòng cô ở.

Lục Vân muốn ngồi dậy nhưng có một cánh tay kéo cô lại.

Lục Vân nhìn theo hướng của cánh tay.

Nằm bên cạnh cô là Trần Minh Thư.

Lục Vân lắp bắp nói:
- Trần Minh Thư...Sao..tỷ lại...Trần Minh Thư nói:- Muội đang bị thương.

Ta ở lại chăm sóc thôi.

Chưa kể những người kia còn nói muội khi ngủ không an phận, động đến vết thương nữa thì khổ lắm.Lục Vân lúc này mới để ý, trên người của cả hai chỉ còn bộ trung y màu trắng.

Lục Vân hỏi:
- Đồ của ta...là tỷ thay?- Là ta thay.

- Minh Thư nói - Kiếm của muội với đám người kia ta cũng đang giữ.- Vậy còn chỗ này...- Gian nhà dưới chân núi Bách Linh.

Hôm nay tạm thời ở lại đây, ngay mai hẳn lên núi.Lục Vân lắc đầu nói:
- Không...không cần đâu...- Tiểu thư cành vàng lá ngọc như muội mà cũng muốn đi gánh nước sao?Lục Vân thở dài nói:
- Ta mà là lá ngọc cành vàng thì sẽ không ở đây đâu.

Mà kiếm của bọn ta...-- Ngày mai khi hoàn thành công việc ta sẽ trả lại.Lục Vân không nói nữa, toan xoay người qua bên phải thì người bên cạnh ngăn lại:
- Nếu muội muốn vết thương nứt ra thì cứ việc quay sang bên đó.Lục Vân hết cách chỉ đành quay sang bên trái.

Trần Minh Thư biết giờ cô không muốn thấy mặt mình nên liền xoay qua bên kia, nói:
- Trời vẫn chưa sáng, muội cứ ngủ đi.

Ngay mai ta sẽ gọi muội dậy.

18/12/2023
 
∙Tam Sao Thất Bản∙
Chương 12 - Đi gánh nước


-Sáng hôm sau-Bên cạnh con suối nhỏ chảy qua chân núi Bách Linh, có bảy con người vẫn đang miệt mài múc nước.

Hoàng Anh Quân nói lớn:- Lục Vân!

Cô lại gây nghiệp rồi!!!Lục Vân đáp:
- Giờ ta đang trả nghiệp đây!!!Cả đám lại phá lên cười.

Lục Vân lại nói:- Tối nay có ai đi chơi với ta nữa không?Cả đám lập tức im bặt.

Lưu Minh Hùng xua tay, nói:- Nếu cô muốn gánh nước thêm một ngày nữa thì đi một mình đi.Lục Vân bĩu môi, gương mặt khó chịu.

Chuyện đêm qua đã khiến cô ghi hận.

Cho nên hôm nay có ai đi chung không thì cô vẫn sẽ đi.

Nửa canh giờ sau, gánh nước của Lục Vân đã đầy.

Cô gánh hai thùng nước lên vai, nói:
- Ta đi trước đây.Tử Thư nói:- Không đợi sao?- Đi sớm nghỉ sớm.

- Lục Vân cười nói._________________________________________Không biết sau bao lâu, mặt trời trở nên chói chang hơn.

Lục Vân nhắm chừng mình đã được nửa quãng đường.

Cô quyết định hạ đòn gánh xuống, nghỉ ngơi một lát, sẵn tiện kiểm tra vết thương ở đùi.

May mà nó vẫn ổn.

Lục Vân lúc này mới ngó xuống vách núi bên dưới.

Qua những áng mây lơ lửng, cô có thể lờ mờ nhìn thấy sau con người kia đang từ từ đi lên.

Lục Vân:" Chắc lại nghịch nước nữa rồi."

- Cứu mạng!!!Từ xa vọng đến một tiếng la thất thanh.

Lục Vân lắng tai nghe xem là ai thì giật mình nhận ra đó là giọng của Lục Quỳnh Nhi.

Cô không nghĩ nhiều lập tức chạy về phía phát ra tiếng thét.__________________________________________Lục Quỳnh Nhi ngồi trên nền đất, gương mặt tái xanh.

Trước mặt nàng không ai khác ngoài Chu Hồng Diễm.

Trên tay ả là một con dao sáng bóng, miệng lẩm bẩm gì đó chẳng ai nghe được.

Ả ta càng lại gần thì Quỳnh Nhi càng lùi lại đến khi tay chạm đến rìa vách đá.

Lúc này Chu Hồng Diễm đột nhiên vung dao lên, hét lớn:- Chết đi đồ khốn!Quỳnh Nhi nhắm mắt, chuẩn bị đón nhận nhát dao ấy thì có một cơn gió mạnh mang theo hơi nóng quét qua mặt.

Nàng mở mắt ra nhìn.

Chu Hồng Diễm bị hất văng ra xa tầm gần một trượng.

Đứng cách chỗ nàng đang ngồi không xa là tỷ tỷ của nàng - Lục Vân.

Quỳnh Nhi rung giọng nói:- Tỷ tỷ...Lục Vân hất tay ra sau lưng nói:
- Muội ra sau lưng ta.Lục Quỳnh Nhi ngoan ngoãn làm theo lời tỷ tỷ.

Chu Hồng Diễm lúc này mới lồm cồm bò dậy.

Con dao của ả giờ đang nằm trong tay Lục Vân.

Ả ta nói:- Cô không có kiếm thì sao có thể...Lục Vân thản nhiên đáp:
- Ta bị mất kiếm chứ đâu có bị mất linh lực.Nói rồi cô vận linh lực thêm một lần nữa lôi ả ta về phía mình.

Lục Vân nắm tóc ả kéo lên mặt đối mặt với cô.- Sao?

Ngươi chỉ là dựa vào chút uy danh còn sót lại của cha ngươi mà tác oai tác oái.

Để hôm nay bổn nương dạy ngươi một bài học.

- Lục Vân nói.Chu Hồng Diễm nắm lấy cổ tay cô, nói:- Cô dám sao?Lục Vân siết chặt bàn tay hơn.

Chu Hồng Diễm la toáng lên:
- Cô có tin ta gọi người đến không?!Lục Vân đưa con dao lên vuốt dọc theo gương mặt của ả, nói nhỏ:
- Gọi người?

Ngươi thử xem.

Ở đây có bao nhiêu người thật lòng muốn bảo vệ ngươi?

Cho dù cô mẫu của ngươi hay cha ngươi có ở đây thì ta cũng chẳng sợ.

Vừa dứt lời, Lục Vân chém một nhát lên gò má của ả.- A!!!

- Ả ta hét lên, lấy tay ôm mặt.Lục Vân buông tay, nói:
- Đây chỉ là lời cảnh cáo của ta.

Còn một lần nữa thì thứ ta lấy đi chính là mạng sống của ngươi đấy.Nói xong liền kéo muội muội rời đi.___________________________________Đi được một lúc thì cũng quay lại chỗ Lục Vân đặt hai thùng nước khi nãy.

Lúc này Lục Quỳnh Nhi mói nói:- Tỷ...đúng là gan lớn thậtLục Vân cười khẩy nói:
- Ta mà còn phải sợ ả sao?- Vết thương đó có để lại sẹo không?- Có!

- Lục Vân nói như đó là một điều hiển nhiên.Quỳnh Nhi mở to mắt nhìn cô, nói:- Tỷ...thật là...Lục Vân gánh hai thùng nước lên vai, nói:
- Cho ả nhớ.

Yên tâm là sau này sẽ không còn ai ức hiếp muội nữa.Đột nhiên vết thương ở đùi lại nhói lên làm cô phải khuỵu xuống.

Nước bên trong chực chảy ra ngoài.

May mà Quỳnh Nhi đỡ kịp.

Nàng nói:- Vết thương của tỷ ổn không?Lục Vân ngạc nhiên nhìn nói:
- Sao muội biết ta bị thương?Quỳnh Nhi nói:- Chuyện đêm qua các tỷ trốn đi chơi bây giờ đang đồn ầm lên kia kìa.

Mà...mà...còn chuyện...Ây da rốt cuộc chuyện giữa tỷ và Trần tiểu thư kia là sao vậy?Lục Vân hạ hai thùng nước xuống, hỏi ngược lại:- Sao là sao?

Mà chuyện gì cơ?

Muội nói rõ ra xem.Quỳnh Nhi nói:- Đêm qua trong só các môn sinh đi bắt các tỷ có một tên thuộc nhóm tuần tra ở chỗ của bọn muội.

Sáng nay, trong lúc dùng điểm tâm thì hắn kể với bọn ta chuyện...- Chuyện gì?- Trần tiểu thư đó...

- Quỳnh Nhi đưa hai tay ra phía trước -...bế tỷ như thế này.Lục Vân không phải dạng người không biết ái tình là gì.

Lúc trước đã từng nhìn thấy Vương Thiên Minh bế nhị ca của hai người bằng cách này.

Do vậy chỉ cần nhìn động tác của muội muội là cô tự hiểu Trần Minh Thư bế cô kiểu gì.

Lục Vân lắp bắp nói:
- Cái...cái này...là thật?Quỳnh Nhi nói:- Tỷ không biết?Lục Vân lắc đầu:
- Không!

Hôm qua sau khi Trần Minh Thư cầm máu cho ta thì ta đột nhiên ngất đi, còn chuyện sau đó ta có nhớ gì đâu?Quỳnh Nhi đờ mặt ra.

Lục Vân lại gánh hai thùng nước lên, nói:- Giờ muội về đi.

Hôm nào rảnh ta dạy muội vẽ bùa.Quỳnh Nhi lại nói:- Để muội giúp cho, tỷ đang bị thương mà.Lục Vân thở dài nhìn nàng.

Tình hình thế này mà không có người giúp chắc đến tối cũng chưa đến nơi.

23/12/2023
 
∙Tam Sao Thất Bản∙
Chương 13 -Trốn đi chơi thành công


-Buổi tối-- Tiểu thư.Một người hầu bưng bát cháo nóng đến trước mặt Chu Hồng Diễm.

Ả ta ngồi trên giường, gương mặt bị băng hết một bên.

Ả hỏi:- A Hoa, y sư nói vết thương của ta thế nào?A Hoa vội quỳ xuống, lắp bắp nói:- Tiểu thư...Vết thương...- Để lại sẹo đúng không?A Hoa không dám ngước mặt lên nhìn Chu Hồng Diễm.

Nhưng chỉ thế là đủ để hiểu.

Ả ta siết chặt tay, miệng lẩm bẩm:- Lục Vân!Cái tên khiến ả khắc cốt ghi tâm.

Chỉ cần có cơ hội, mối thù này nhất định phải trả.

Chu Hồng Diễm lại nói:- A Hoa, mang giấy bút đến đây.- Dạ_________________________________Sau khi lấy lại được Huyết Vũ, Lục Vân trở về phòng chờ thời cơ tiếp tục trốn đi.Mặt trời đã xuống núi, Lục Vân thay ra bộ y phục của Trần gia thành bộ y phục đen cô thường mặc kèm thêm một miếng băng đen quấn ngang trán, che đi ấn ký của bản thân rồi theo lối cũ trốn đi.Khoảng nửa canh giờ sau, mặt đất dần hiện ra, Lục Vân đáp đất một cách nhẹ nhàng.

Cánh cổng đá hôm qua đã xuất hiện trước mắt cô.

Lục Vân từ tốn tiếp cận nó.

Cô vẫn sợ kết giới lần trước sẽ phản lại như lần trước.

Có điều Lục Vân đã bước qua cánh cổng ấy được ba bước nhưng lại chẳng có chuyện gì xảy ra.

Cô thậm chí còn không cảm nhận được cái kết giới nào cả.

Lục Vân giật giật khóe môi, cô thầm nghĩ:" Quái lạ!

Sao hôm nay lại không có kết giới?".

Tuy nghĩ vậy nhưng cơ hội hiếm có như vậy còn lâu mới có được.

Nghĩ vậy Lục Vân liền một mạch chạy theo con đường mòn trước mặt.________________________________-Một canh giờ sau-Lục Vân đã dạo chơi được khoảng một khoảng thời gian.

Trời đã tối hẳn nhưng khắp các con đường vẫn sáng đèn.

Người mua kẻ bán nhiều không đếm xuể.

Lục Vân ghé ngang một quầy bán rượu mua một bình rượu nhỏ màu trắng rồi tiếp tục đi.

Lúc này có một người va phải cô.

Lục Vân nói:
- A!

Ai mà đi đứng không cẩn thận vậy?Người kia liền vội nói:- A!

Tiểu thư cho ta xin lỗi.

Phía trước có đoàn kịch nổi tiếng đang biểu diễn nên có hơi vội.Lục Vân nói:
- Không sao!

Mà chỗ đó cách chỗ này bao xa vậy?- Cách chỗ chúng ta đang đứng khoảng vài dãy nhà nữa thôi.

Không biết tiểu thư có muốn đi cùng với ta không?Lục Vân hiện tại cũng chẳng biết phải đi đâu nên đã đồng ý đi theo người kia.
________________________Đoàn người xem hát đến ngày càng đông, Lục Vân và người ban nãy đụng phải cô may mắn tìm được một vị trí khá cao.

Đứng ở đây có thể nhìn bao quát được cả sân khấu.

Trên sân khấu, một người đàn ông đứng trên một cái bục cao, đầu đội mũ vàng, người mặc áo vàng thêu hình rồng.

Phía dưới bục, ngay phía bên trái có hai người mặc áo của quân lính đang ghì chặt một cô gái mặc y phục màu xanh ngọc, chiếc mấn trên đầu được thêu họa tiết cánh hoa cực kỳ tinh xảo.

Cô gái nói:- Phụ hoàng!

Con và người đã trải qua không biết bao nhiêu trận đánh, bao nhiêu thăng trầm của đất nước này.

Tại sao bây giờ người lại muốn con rời đi?Người đàn ông lớn tuổi kia nói:- Chuyện này vốn là sơ suất của trẫm nên mới dẫn tới tại họa hôm nay.

Vương triều này e là đã đến lúc tận diệt.

Trẫm không muốn nhìn thấy giọt máu cuối cùng của mình mất đi nên ngay bây giờ, nhân lúc quân địch chưa đến, con lập tức đi ngay.Cô gái lắc đầu nói:- Không!

Phụ hoàng, chỉ cần người hạ lệnh, con lập tức dẫn người phản công.Người đàn ông nói:- Không kịp nữa rồi!

Bọn chúng đã đánh đến cửa thành.Người đàn ông đột nhiên lớn giọng nói:- Hiện tại ta vẫn là hoàng đế, là chủ của một đất nước.

Ta ra lệnh cho các ngươi lập tức đưa công chúa rút lui.Tiếng hô "Rõ'' vang lên khắp không gian kèm theo tiếng trống, tiếng đàn, tiếng chiêng.

Cô gái trên sân khấu lập tức bị kéo ra sau.

Lục Vân vỗ vai người bên cạnh, nói:- Này!

Tôi không hiểu gì về kịch cả.

Bọn họ rốt cuộc đang diễn cái gì vậy?Người kia liên nói:- Là vở "Đông An khúc''.

Dựa trên câu chuyện có thật.- Chuyện có thật sao?- Đúng vậy, theo như sử liệu ta đọc được thì người mặc long bào kia chính là Diệp Thái Tông - Vị vua thứ bốn mươi lăm của triều đại họ Diệp trên đất Nam Phong này.

Lục Vân nghĩ ngợi gì đó rồi nói:- Ta rất hiếm khi đọc sách sử.

Không biết biết trong đó có ghi chép lại tên thật không nhỉ?Người kia lắc đầu nói:- Không có!

Nó chỉ ghi lại tên hiệu thôi.

Ví như vị hoàng đế kia là Diệp Thái Tông.

Cô gái vừa bị kéo đi theo sách sử chính là trưởng công chúa của ông ta - Hoa Nhung công chúa.

Ông ta còn một công chúa nữa nhưng đã sớm gả đi, hiệu là Ngọc Nhung công chúa.Lục Vân gật gù tỏ vẻ đã hiểu.

Khi cô ngẩng đầu lên để tiếp tục theo dõi câu chuyện trên sân khấu thì vô tình nhìn thấy một người.Là Trần Minh Thư.Nhưng khoang đã, nàng ta hình như cũng đang nhìn về phía này.

Nàng ta thấy cô rồi.

Lục Vân càng hoảng sợ khi nhìn thấy Trần Minh Thư đang đi nhanh về phía này.

Cô không nói một lời nào với người ngồi bên cạnh mà cầm lấy Huyết Vũ lập tức chạy đi.Cuộc rượt đuổi chính thức bắt đầu.

21/1/2024
 
∙Tam Sao Thất Bản∙
Chương 14 - Thảm sát Lý gia


- Đứng lại!

- Trần Minh Thư thét lớn.Lục Vân lẩm bẩm:"Có ngu mới dừng."

Hai người đã rượt đuổi nhau như vậy một quãng đường khá xa.

Khung cảnh xung quanh chỉ có rừng và rừng.

Đây chính là con đường nhỏ dẫn ra phía Bách Linh đỉnh.

Trời tối cộng thêm cây cối rậm rạp khiến cho Lục Vân rất khó xác định được phương hướng.

Lục Vân chỉ nhớ trong đầu rằng phía trước có một ngã ba, bên phải chính là đường đến núi Bích Linh.

Chạy thêm một đoạn nữa thì đến ngã ba.

Tuy nhiên lúc này lại có người từ lối còn lại chạy đến tông phải Lục Vân.

Cô thì không sao nhưng người kia thì ngã nhào ra đất.

Lục vân chẳng quan tâm đến cô ta lắm, định một đường chạy tiếp nhưng người kia đã níu lại được vạt áo của cô.

Cô gái đó thều thào nói:- Tiểu thư...Xin người cứu giúp...Nhà của chúng tôi...sắp chết cả rồi.Lục Vân nói:- Nhưng bây giờ ta đang rất vội.- Cầu xin cô...Nhà chúng tôi...Cô gái ấy không nói nữa mà gục đầu xuống.

Lục Vân hoảng sợ cúi xuống lật người kia lại.

Trên bụng của cô gái đang có một con dao đang cắm vào rất sâu.

Lục Vân lay người nằm dưới đất kia nhưng không có phản ứng.

Cô đưa tay lên mũi để kiểm tra hơi thở.- Chết rồi...

- Lục Vân lẩm bẩm.Lúc này Trần Minh Thư đã đuổi tới nơi.

Nàng ta nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này cũng rùng mình mà lùi lại, hỏi:- Chuyện gì vậy?Lục Vân không trả lời.

Cô nhìn sang con đường nhỏ bên trái rồi lại nhìn Trần Minh Thư, hỏi:
- Hướng đó dẫn đi đâu?Trần Minh Thư lúc này đã bình tĩnh hơn, nói:- Lục Vân, theo ta trở về.Lục Vân đứng thẳng dậy, gương mặt đanh lại, nói:
- Hướng đó đi đâu?Trần Minh Thư đi đến bên cạnh kéo lấy tay cô, nói:- Đi đâu không quan trọng.

Giờ muội theo ta về ngay.Lục Vân giằng tay ra, một đường chạy đi.

Trần Minh Thư hết cách chỉ đành chạy theo.
________________________________Không biết qua bao lâu, trước mặt hai người hiện lên một tòa phủ bề thế.

Nhìn cánh cổng lớn được sơn đỏ phía trước, Lục Vân nói:- Nhìn cách bày trì thì đây hẳn là cửa phụ.Trần Minh Thư nhìn cô, hỏi:- Sao muội biết?Lục Vân trả lời:
- Nhà xây dựng ở đồng bằng thường thế.

Nam Liên Môn nhà ta cũng có hai cửa phụ giống thế này.

Hỏa Ngọc Môn của tỷ xây dựng trên núi nên có hay không cũng được.Trần Minh Thư khẽ liếc cô.

Lục Vân tiếp:- Được rồi!

Chuyện hôm nay coi như ta sai.

Mai ta lại đi gánh nước.

Mà tỷ có đem theo pháo sáng không?- Có, muội định làm gì?Lục Vân đưa tay ra trước mặt nàng, nói:
- Cho ta mượn.Trần Minh Thư tuy rằng nghi hoặc nhưng vẫn đưa pháo sáng cho Lục Vân.

Cô nhận lấy rồi bắt đầu niệm chú.

Một tia lửa nhỏ lập tức đốt cháy dây dẫn.

Lục Vân thả tay, quả pháo bay lên trời và nổ.

Tiếng ''bùm'' vang lên khá lớn, những tia lửa thắp sáng cả vùng trời.

Lục Vân hỏi:- Tòa phủ này thuộc sở hữu của gia tộc nào vậy?- Lý phủ của Lý gia.

- Trần Minh Thư đáp.Lục Vân áp tai lên cửa nghe ngóng.

Cô nói:
- Quá yên tĩnh.- Có vào không?

- Trần Minh Thư hỏi.- Đã tới rồi sao lại không vào.Lục Vân lùi lại một chút.

Cô dùng bên chân không bị thương đá mạnh vào cửa.

Cánh cửa từ từ được mở ra, mùi máu tươi xộc thẳng vào mũi.

Khung cảnh bên trong chính xác là lần đầu tiên Lục Vân nhìn thấy.

Trần Minh Thư thấy cô đứng khựng lại cũng nhanh chóng tiến lên trước xem tình hình.- Cái...quái...gì đang...xảy ra vậy?

- Lục Vân lắp bắp nói.- Ta...không biết...

- Trần Minh Thư vô thức nói.Bên trong là một khoảng sân nhỏ, những chiếc đèn lồng đỏ treo dọc hành lang, cái thì tắt, cái thì chỉ còn một phần, cái thì vẫn còn sáng.

Nhưng điều kinh khủng ở đây chính là có hàng chục cái xác nằm la liệt.

Trên mái nhà, trong bụi cây, trên các hành lang, dưới chân các bức tường.

Hay ví như cách vị trí mà Lục Vân và Trần Minh Thư đứng ước chùng hai bước chân cũng có một cái xác.- Có còn muốn vào nữa không?Lục Vân nuốt nước miếng một cái "ực", nói:
- Vào...Lục Vân nép phía sau Trần Minh Thư bước vào trong.

Khung cảnh bên trong còn kinh khủng hơn những gì cô có thể tưởng tượng.

Có người chết vì vết thương lớn ở bụng, có người chết vì một vết cắt sâu ở cổ, có người lại chết vì bị tên găm vào người.

Đang đi bình thường thì chân cô đá phải thứ gì đó.

Lục Vân dừng lại, một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.

Cô từ từ di chuyển tầm mắt xuống bên dưới.

Trần Minh Thư đi được một đoạn nhưng không nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau liền quay người lại, hỏi:
- Sao vậy?Lục Vân không trả lời, cũng không nhìn lên.

Trần Minh Thư cũng bất giấc nhìn xuống.

Nằm trên khoảng đất giữa hai người là một cái đầu đã bị chặt đứt.

Trần Minh Thư ngẩng mặt lên, nói:
- Muội qua đây.Lục Vân ngoan ngoãn bước ra phía sau Trần Minh Thư.

Nàng dùng kiếm đẩy đẩy cái đầu.

Người này chết không nhắm mắt.

Mắt hắn ta mở trừng trừng, chỉ thấy mỗi lòng trắng.

Lục Vân lại giật mình.

Hình như cô vừa đụng phải thứ gì đó nữa rồi."

Vụt''Một mũi tên xé gió lao thẳng về phía hai người.

Lục Vân mở to mắt, đứng bất động nhìn mũi tên.

Bỗng một lực mạnh kéo cô phía sau.

Sau đó là một thứ đen xì chắn thứ đang lao đến.- Sao lại bất cẩn vậy?

- Trần Minh Thư nói.Người vừa kéo Lục Vân lại không ai khác ngoài nàng ta.

Thứ đen xì kia chính là cây dù của nàng.

Lục Vân lúc này mới để ý, Trần Minh Thư một tay cầm dù, một tay vẫn đang che chắn cho cô.

Lục Vân rung giọng nói:- Xin lỗi!Trần Minh Thư thả người cô ra, nói:- Chú ý một chút.Lục Vân gật đầu.

Trần Minh Thư thu dù, nói:
- Phía trước có phòng vẫn còn sáng đèn, đến đó kiểm tra thử.Lục Vân nhìn xung quanh.

Cách đó một đoạn vẫn có một phòng đang sáng đèn.

Đột nhiên, từ hướng đó phát ra một tiếng thét:
- Có ai không?

Cứu với!

5/2/2024
 
∙Tam Sao Thất Bản∙
Chương 15 - Đàm phu nhân


''Rầm''Cánh cửa gỗ đỏ nhanh chóng được mở ra.

Lục Vân và Trần Minh Thư dáo dác nhìn xung quanh căn phòng.

Đồ đạc bên trong rất lộn xộn.

Dường như trước đó đã bị lục soát qua.

Nhưng tuyệt nhiên không thấy có ai ở đó trừ hai người.

Lục Vân thử gọi:- Có ai ở đây không?Có tiếng động sột soạt phát ra từ bên dưới chiếc giường gần đó.

Cả hai không hẹn mà cùng nắm chặt kiếm thủ thế.

Từ bên dưới có người bò ra.

Là một người phụ nữ.

Cô ta nói:- Đừng động thủ, ta không làm gì được hai người đâu.Lục Vân nhìn thấy người phụ nữ kia tay đang ôm theo thứ gì đó.

Khi cô ta đứng dậy thì nhìn rõ hơn, là một đứa bé.- Con của cô sao?

- Lục Vân hỏi.Cô gái gật đầu, ánh mắt dò xét nhìn hai người.

Đứa trẻ được bọc trong một tấm vải trắng.

Bỗng nó khóc ré lên.

Người phụ nữ ôm đứa trẻ vào lòng, nói:- Được rồi!

Mẹ đây mẹ đây.Lục Vân đưa kiếm cho Trần Minh Thư cầm rồi bước đến trước mặt người phụ nữ, nói:- Để ta dỗ cho.- Nhưng mà...

- Người phụ nữ ngập ngừng.- Không sao, ta không hại nó đâu.Người kia ngập ngừng một lúc cũng đưa đứa trẻ cho Lục Vân.

Cô chỉ cần vỗ vỗ vài cái kèm theo vài câu dỗ dành là nó đã chịu nín khóc.

Nó mở to đôi mắt ra nhìn cô.

Lục Vân cố dỗ thêm để đứa bé ngủ nhưng nó mãi chịu nhắm mắt lại.

Hai tay của nó thì giơ lên phía trước muốn được ôm.

Lục Vân phì cười ôm nó vào lòng mà không để ý có người đang nhìn với vẻ mặt không mấy vui vẻ.

Mẹ của đứa trẻ nói:- Nhìn cô còn trẻ vậy mà đã có con rồi sao?Lục Vân lắc đầu nói:- Không!

Chỉ là lúc trước từng dỗ mấy đứa trẻ dưới trấn bị ta chọc đến phát khóc thôi.

Nói xong cô liền đưa lại đứa bé cho mẹ của nó.

Đúng lúc này có tiếng bước chân của rất nhiều người đang hướng tới gian phòng này.

Người phụ nữ hoảng sợ ôm chặt con đồng thời nép sát vào người Lục Vân.

Trần Minh Thư lên tiếng trấn an:- Là viện binh.Vừa dứt lời thì một toán môn sinh Trần gia đã xông vào.

Sau khi xác nhận chỉ có bốn người bền trong thì họ xếp thành hàng ngang.

Lại có thêm người bước vào.

Người đó nói:- Minh Thư, Lục Vân, sao hai đứa lại ở đây?Lục Vân nheo mày nhìn người trước mặt rồi lại nhìn Trần Minh Thư.

Nàng ta nói:- Sư thúc của ta - Phó tông chủ Trần gia - Trần Thiên Minh.Lục Vân vội hành lễ:- Phó tông chủ.Trần Thiên Minh xua tay nói:- Không cần hành lễ.

Bây giờ hai đứa lập tức trở về Hỏa Ngọc Môn. chuyện ở đây để ta lo liệu.Lục Vân nghiêng đầu nhìn người phụ nữ phía sau, nói:- Để cô ấy đi cùng.Trần Thiên Minh nói:- Được._______________________________________Hỏa Ngọc Môn - Sáng hôm sau_Chuyện đêm qua Lục Vân trốn đi chơi không bị truy cứu nữa do cô đang bị thương.

Sáng nay Trần Minh Thư như thường lệ đến gọi cô dậy.

Có điều hôm nay lại không đến lớp học.- Cái gì?

Đi thẩm vấn á?

- Lục Vân mở to mắt nhìn người đối diện.Trần Minh Thư nói:- Cũng không hẳn là thẩm vấn.

Chỉ là thu thập thêm thông tin để điều tra thôi.Lục Vân lại nói:
- Thế sao tỷ không đi mà lại là ta?Trần Minh Thư giải thích:- Chuyện đêm qua ta đã kể ra rồi.

Chuyện muội dỗ đứa bé ấy.Lục Vân thở dài, cuối cùng cũng phải đồng ý.
____________________________Người phụ nữ kia cùng con của cô ta được sắp xếp ở tại một gian phòng nhỏ phía tây Hỏa Ngọc Môn.

Cách chỗ hai người tầm nửa canh giờ đi bộ.

Lúc đứng trước cửa, Lục Vân hỏi:- Tỷ thật sự không vào sao?Trần Minh Thư lắc đầu:- Ta đứng ngoài ghi chép là được rồi.Lục Vân chỉ đành ậm ừ cho qua rồi đẩy cửa bước vào trong.

Người phụ nữ hôm qua được cứu đang ngồi ru con ngủ.

Vừa thấy cô bước vào người đó liền cúi người, nói:- Lục đại tiểu thư.Lục Vân thấy thế liền ngăn lại:- Không cần đâu, tổn thọ ta chết.

Nhưng sao cô biết ta là...Người phụ nữ kia mặc dù trông rất mệt mỏi nhưng vẫn cố nở một nụ cười, nói:- Là người của Trần gia đã nói với ta.

Không biết hôm nay tiểu thư đến là có chuyện gì?Lục Vân đáp:- Hôm nay ta tới là có chút chuyện cần hỏi.Người phụ nữ kia ôm con ngồi xuống ghế, nói:- Tiểu thư cần gì cứ hỏi.- Được!

Vậy cô tên là gì?

Còn thân phận của cô ở Lý gia nữa.Người phụ nữ kia đáp:- Ta họ Đàm, tên Kiều Linh.

Tên này vốn dĩ là do một tú bà đặt cho tôi.- Tú bà?

- Lục Vân ngạc nhiên.Kiều Linh gật đầu:- Ta không có cha mẹ.

Tú bà từng nói tìm thấy ta bị bỏ lại bên ngoài cửa tửu lâu nên mang về nuôi.

Bà ấy rất tốt với ta.- Tửu lâu của cô nằm ở đâu?

- Một tửu lâu nhỏ ở phía Bắc Nhật Châu.

Lão gia và ta gặp nhau ở đó lần đầu cách đây khoảng ba năm.

Sau đó ông ấy đã mang tiền vàng đến chuộc thân cho tôi.

Ba tháng sau, ta được ông ấy cưới về làm người vợ thứ tư.

Người trong phủ thường gọi là Đàm phu nhân.Lục Vân thắc mắc:
- Vậy ba người phu nhân kia không có ý kiến gì sao?Kiều Linh đáp:- Khi ta vào phủ thì các con của họ đã lớn và có một vị trí không thể lay chuyển trong phủ cũng như tông môn.

Do vậy họ đối đói với ta khá tốt.

Khi ta sinh ra đứa con gái này, đại phu nhân còn đặt đích thân tên cho nó cái tên Lý Chiêu Nghi.Lục Vân gật gù nói:
- Lý Chiêu Nghi...một cái tên khá hay.Kiều Linh lại nói:- Đại phu nhân từng đề cập đến việc bà ấy nhìn thấy cái tên này trong một tờ phả hệ cũ kĩ.

Ước chừng tồn tại trên dưới mấy trăm năm.

Có thể người mang cái tên này là tổ tiên của Lý gia.Lục Vân nói:
- Được rồi, trở lại vấn đề chính, rốt cuộc chuyện đêm qua là sao vậy?Đàm Kiều Linh bất chợt im lặng, gương mặt hiện lên chút hoang mang.

Lục Vân lập tức trấn an:- Đừng sợ, mọi chuyện đã qua rồi.

Giờ chỉ có hai chúng ta thôi, không cần phải sợ.Đàm Kiều Linh thở hắt ra, nói:- Đêm qua...Ta và nhị phu nhân cùng trò chuyện trong phòng của ta.

Đột nhiên người tì nữ thân cận của đại phu nhân đến và nói nhỏ gì đó với nhị phu nhân rồi cả hai cùng rời đi.

Lúc đó chỉ còn ta, A Nghi và tì nữ của tôi.

Khoảng một canh giờ sau...bên ngoài vang lên tiếng binh khí...

- Kiều Linh ngừng lại một nhịp rồi tiếp - Qua ô cửa sổ mơ hồ, ta thấy...- Một đám thích khách bịt mặt đang thỏa sức chém giết đúng không?

- Lục vân cắt ngang.Đàm Kiều Linh gật đầu.

Lục Vân nói tiếp:- Theo như chúng ta điều tra được thì ngoài hai mẹ con cô ra...thì không còn ai sống sót cả...Bả vai Đàm Kiều Linh khẽ run.

Lục Vân tiếp tục hỏi:- Sau đó cô còn thấy gì nữa?Kiều Linh trả lời:- Sau đó chúng ta trốn xuống gầm giường.

Những chuyện ở ngoài thì không rõ nữa.

Một lúc lâu sau thì tì nữ của ta nói muốn ra ngoài tìm viện binh nhưng ta không cho.

Đúng lúc ấy có một đám thích khách xông vào trong lục soát.

Chúng ta đến thở cũng không dám.

Khi đám người đó chuẩn bị lục soát đến chỗ bọn ta đang trố thì hình như bên ngoài có tiếng người gọi nên chúng đã rời đi.

Tì nữ của ta nhân lúc ta không để ý đã chạy ra ngoài.

Từ lúc đó đến bây giờ...không thấy con bé quay lại...Lục Vân chợt nhận ra: cô gái hôm qua trước khi chết còn cầu xin cô cứu người trong nhà...Chắc hẳn đó là tì nữ của Đàm Kiều Linh.

9/2/2024
 
∙Tam Sao Thất Bản∙
Chương 16 - Phần cấm thuật bị đánh cắp


Lục Vân bước ra ngoài, gương mặt có chút suy tư.

Trần Minh Thư hỏi:- Sao rồi?Lục Vân lắc đầu, nói:
- Không khả quan lắm.

Vừa đi vừa nói.Hai người cùng sóng vai bước đi- Đúng là không khả quan lắm.

- Trần Minh Thư chép miệng.- Rốt cuộc đám người đó đến cướp thứ gì vậy?

- Lục Vân hỏi.- Theo như tấm chi phiếu còn sót lại thì thứ bị cướp đi chính là cuốn sách ''Tam đại cấm thuật''.Lục Vân rùng mình.

"Tam đại cấm thuật" đã xuất hiện.
___________________________________Hai người đi thêm một đoạn nữa thì đến nhà ăn, Lục Vân chia tay Trần Minh Thư ở lối vào.

Minh Thư theo lối cũ bước đến gian phòng phía tây.

Bên trong đã có ba người đợi sẵn.- Phụ thân, sư thúc, đại ca.

- Nàng hành lễ.Trần Quang Minh nói:- Có thu thập được gì không?Trần Minh Thư lắc đầu:- Dạ không!

Cô ta chỉ trốn trong phòng.

Còn tì nữ của cô ta cũng bị giết.Trần Minh Long nói:- Chúng ta chỉ cướp được một phần.

Đám người Chu gia cũng chỉ cướp được một phần.Trần Thiên Minh hỏi:- Nếu chúng ta chỉ cướp được một phần là "Độc Châu Tiễn".

Chu gia chỉ cướp được một phần vậy phần còn lại đang ở đâu?Trần Minh Long đáp:- Bị một người khác cướp đi.Trần Minh Thư hỏi:- Ai?Trần Minh Long lắc đầu:- Ta cũng không rõ người đó là ai.

Nhìn ngoại hình hẳn là nam nhân, mặc bạch y, đeo mặt nạ màu vàng đồng.

Hắn nhân lúc hai bên đang giao chiến liền từ mái nhà lao xuống cướp đi phần còn lại.

- Hắn đột nhiên kéo ống tay áo lên - Vết thương này là do hắn gây ra.Một vết thương lớn từ cổ tay kéo dài lên tận khuỷu tay đã kết vảy.

Trần Minh Thư nghi hoặc nói:- Ai đời nửa đêm đi cướp lại mặc đồ trắng chứ.Trần Quang Minh nói:- Nhưng đó là sự thật.

Minh Long, sau khi cướp được đồ thì tên đó đi đâu?Trần Minh Long trả lời:- Ước chừng là hướng về phía phần đất bỏ hoang của Nguyệt Châu.- Được rồi, đồ đã vào tay Chu gia thì không thể lấy lại.

- Trần Quang Minh nói - Minh Long, sư đệ, hai người về trước.

Minh Thư, con ở lại với ta.Hai người kia đứng dậy hành lễ rồi rời đi.

Khi cánh cửa được đóng lại, Trần Minh Thư hỏi:- Phụ thân, có chuyện gì sao?Trần Quang Minh lạnh giọng nói:- Lục Vân sao lại ở đó cùng con?Trần Minh Thư cúi mặt đáp:- Muội ấy trốn xuống trấn chơi hội.

Trong lúc đi thăm dò xung quanh, bọn con đã gặp nhau.

Sau đó có rượt đuổi một đoạn thì...- Ta hiểu rồi, chỉ là vô tình thôi.

Nhưng đồ bị lấy đi thì phải lấy lại.

Về phía Chu gia thì ta sẽ từ từ nghĩ cách.

Còn về phần nam nhân bạch y kia - Ông ngừng một nhịp - Ta muốn con đi điều tra chuyện này.

Đợi qua ba tháng nữa hẳn bắt đầu.- Vâng.________________________Trần Minh Thư lướt ngang qua nha ăn, trong lòng nàng đang ngổn ngang nhiều suy nghĩ.

Lúc này bên trong có một giọng nói vọng ra:- Cô tính đi thật à?Là giọng của Cao Lan Hương.

Có tiếng Lục Vân đáp lại:- Ta mà đã quyết thì không ai cản được đâu.

Các ngươi có muốn đi không?- Đi!

Đi!

Đi!Tiếng "Đi" vang lên rành rọt.

Trần Minh Thư bất giác thở dài.

Thời gian tới nàng và cô sẽ gặp nhau nhiều hơn._______________________-Linh điện-Trần Thiên Minh ban nãy vẫn còn điềm tĩnh giờ đang rất tức giận.

Khí tức tỏa ra làm những người đang có mặt phải khiếp sợ.

Hắn ta bước thẳng vào phòng tát thẳng vào mặt người vợ của mình.

Người hầu hoảng hồn lập tức quỳ xuống.

Trần Thiên Minh nói lớn:- Cút ra ngoài!Người hầu trong phòng ngay nhanh chóng lui ra ngoài.

Vợ của hắn ta - Chu Đông Anh nói:- Có chuyện gì?Trần Thiên Minh lập tức nắm lấy tóc nàng kéo lên, quát:- Là ngươi tiết lộ đúng không?Chu Đông Anh nắm lấy tay hắn ta, nói:- Buông ra!Trần Thiên Minh siết chặt tay hơn, nói:- Ngươi đừng nghĩ ngươi là người chủ Chu gia mà ta sợ.Chu Đông Anh cười khẩy nói:- Ngươi thử xem!

Ngươi có tin bí mật vụng trộm của ngươi và tông chủ phu nhân Trần gia bị cả tu chân giới này biết không?!- Ngươi...Tay của hắn ta bất chợt trở nên cứng nhắc, chỉ một lực nhẹ Chu Đông Anh đã đẩy được tay Trần Thiên Minh ra.

Tay nàng ta chỉnh trang lại đầu tóc, miệng nói:- Kế hoạch của các ngươi là ta để lộ.

Ta cũng đã biết ngươi mèo mả gà đồng với Triệu Quỳnh Dung từ trước khi ta bước vào Hỏa Ngọc Môn.

Nói đoạn nàng ta đứng dậy, tiếp:- Ta còn biết được Trần Minh Long, người sau này thừa kế cơ nghiệp Trần gia cũng chính là con của ngươi.- Câm miệng!

- Trần Thiên Minh nói lớn.- Trần Quang Minh cũng thật đáng thương.

Phu nhân mất đi cũng không cưới thêm người mới, chỉ ở vậy cực lực chăm sóc hai đứa trẻ.

Thế mà...

- Chu Đông Anh lắc đầu - cũng chỉ có đứa con gái là ruột thịt.

Trần Thiên Minh nắm lấy vai nàng ta, nói lớn:- Ngươi biết từ khi nào?!- Ta biết lâu rồi!

Sông gằn mười năm ở đây, chuyện gì của Trần gia, cái nào Chu gia cũng biết.- Ngươi...- Trần Thiên Minh, một là ngươi hợp tác với Chu gia diệt trừ những kẻ đối lập, sau thì ngôi gia chủ Trần gia sẽ là của ngươi; hai là bí mật của ngươi bị tất cả mọi người trong thiên hạ biết được.Trần Thiên Minh buông nàng ra, ngồi xuống giường, lẩm bẩm nói:- Giết ta đi.Chu Đông Anh chấp hai tay ra sau, nói:- À còn một chuyện nữa, nếu ngươi tự sát, con trai ngươi cũng sẽ phải chết theo...- Không được đụng đến con trai ta!Lời này của hắn vừa nói ra đã không thể rút lại được nữa.

Thế cục xem như đã định._________________________________-Nguyệt An Môn-Giữa khoảng sân lớn ngay phía trước chính điện, một vòng tròn lớn được tạo thành một thứ chất lỏng đặc sệt màu đỏ sẫm.

Nó nóng như dung nham nhưng lại có mùi tanh nồng như máu người.

Ngay giữa đó là một quá cầu đang lơ lửng.

Ước chừng thứ đó lớn bằng vòng tay người.

Xung quanh đó là một lớp khói đen.Bên trong chính điện , ngồi trên cao là một người đàn ông trạc tuổi tứ tuần, đứng bên dưới là một người thanh niên tầm hai mươi tuổi.

Người ngồi trên cao kia chính là tông chủ Chu thị - Chu Minh Trí, phía dưới là con trai của ông ta - Chu Hành Yên.Chu Hành Yên lên tiếng nói:- Phụ thân, con đã cố gắng hết sức nhưng chỉ cướp được một phần.Chu Minh Trí nói:- Chúng ta chỉ cướp được "Phân Hồn Thuật'', Trần gia cũng chỉ giữ một phần.

Vậy phần còn lại đang ở đâu?

Chả nhẽ là Lục thị?- Con cảm thấy không giống lắm.

- Chu Hành Yên nói.- Thứ nhất, tên đó chỉ đi một mình, đó lại không giống cách hành động của Lục gia.

Thứ hai...chẳng có ai nửa đêm đi cướp lại mặc đồ trắng cả.Chu Minh Trí nghi hoặc hỏi lại:- Mặc đồ trắng?- Phải!

Hắn ta nhân lúc hỗn loạn cướp đi một phần.

Hình như Trần Minh Long còn bị thương khi cố gắng ngăn hắn.Chu Minh Trí gật gù nói:- Nếu vậy thì không cần tìm lại nữa.Chu Hành Yên ngạc nhiên nói:- Phụ thân...chuyện này...Chu Minh Trí cười nói:- Con thấy quả cầu kia không?

- Lão chỉ tay ra phía ngoài chính điện.Chu Hành Yên nhìn ra ngoài theo hướng ông ta chỉ rồi quay người lại nói:- Nhưng như vậy thì sao?Chu Minh Trí đứng dậy, chấp hai tay ra sau, bước từng bước xuống các bậc cầu thang.

Vừa đi ông ta vừa nói:- Hơn ngàn năm trước, khi đó họ Lý vẫn chưa nhường lại giang sơn cho Nam Phong cho Diệp gia.

Lý Cảnh Đế đã giao cho Hoàng Thái Nữ, sau là Lý Ngọc Đế làm một việc: Đó là chôn bảy pháp bảo dọc theo biên giới của Đông Hạ tạo thành trận pháp lớn.

Sau khi nhường ngôi cho chồng, lui về hậu cung, Nam Phong và Đông Hạ xảy ra giao chiến.

Cô ta đã dùng chính mạng sống của mình để khôi phục lại trận pháp, góp phần giúp Nam Phong đại thắng.

Trận pháp ta đang nói đến chính là "Giáng tinh trận".Dứt lời cùng lúc ông ta đứng trước mặt con trai mình.

Chu Hành Yên hỏi:- Cha muốn sử dụng nó với Lục gia?Chu Minh Trí gật đầu nói:- Phải!

"Giáng tinh trận'' có bốn cấp: Cửu tinh trận, Thất tinh trận, Ngũ tinh trận, Tam tinh trận.

Năm xưa Lý Ngọc Đế năm xưa phải dùng đến Thất tinh trận để khống chế một quốc gia.

Nay Nam Liên Thành chỉ mới nâng cấp lên thành Nam Liên Môn ngót nghét năm năm.

Do vậy chúng ta chỉ cần dùng đến Tam tinh trận.- Vậy đó là lý do người muốn có được "Tam đại cấm thuật''?- Đúng là vậy, nhưng hiện có một phần một phần là đủ rồi.

Không phải lần trước ngoài "Phân hồn thuật'' ra, con còn lấy được pháp bảo của Lý gia sao?

Kết hợp hai thứ đó với pháp bảo của nhà chúng ta chắc chắn sẽ hạ được Lục gia.

Lục gia mất đi, Trần gia bị khống chế, Tống gia và Lưu gia không đáng nhắc đến, thiên hạ ắt sẽ là của chúng ta.Chu Hành Yên vội nói:- Phụ thân!

Người quả là cao minh.

Nhưng con còn một việc nữa...- Con nói đi.- A Diễm có chuyện rồi.Chu Minh Trí nheo mày nói:- Có chuyện?

Cô mẫu của hai đứa đâu có nói nó gặp chuyện.- Chuyện chỉ mới xảy ra sáng hôm qua.

Con cũng mới nhận được thư của muội ấy một canh giờ trước.

A Diễm...muội ấy...- Con bé bị làm sao?Chu Hành Yên rung giọng, nói:- Muội ấy bị...rạch mặt...Vết thương còn bị hạ vào loài dược gì đó khiến cho gương mặt không thể trở lại như cũ.Chu Minh Trí nói:- Ai làm?-...Lục Vân...Chu Minh Trí nhắm mắt suy nghĩ một lúc rồi nói:- Lục Vân ra tay thì chắc A Diễm lại động đến đứa con hoang kia.

Con viết thư gửi cho nó, bảo nó về đây ngay.

- Vâng.

11/2/2024
 
∙Tam Sao Thất Bản∙
Chương 17 - Kết thúc kỳ học


_3 tháng sau_"Cốc-cốc-cốc''Tiếng gõ cửa quen thuộc kéo Lục Vân ra khỏi giấc ngủ.

Người bên ngoài nói vọng vào:- Lục Vân!

Muội dậy chưa?- Dậy rồi đây!!!

- Lục Vân nói, tay dụi dụi mắt.Trần Minh Thư lại nói:- Ta vào nhé.- Tỷ vào đi.Trần Minh Thư đẩy cửa bước vào.

Lục Vân đột nhiên hắt xì một tiếng.- Cảm nữa rồi à?

- Minh Thư cười nói.Lục Vân liếc nàng:
- Hắt xì có chút thôi mà.Cô chui ra khỏi chăn.

Minh Thư nói:- Học ở đây ba tháng muội dưỡng thương với dưỡng bệnh hết bao lâu rồi?

Ngồi dậy, ta thay thuốc cho.Lục Vân ngồi dậy, duỗi chân ra cho Trần Minh Thư kiểm tra.

Cô nói:
- Vết thương đã đỡ hơn rồi mà.- Vậy muội có muốn thêm một vết sẹo sao?

- Trần Minh Thư nói.Lục Vân lắc đầu.

Trần Minh Thư lấy từ trong tay áo ra một chiếc lọ nhỏ màu trắng kèm theo một cuộn băng trắng rồi lên giường ngồi cạnh Lục Vân, nói:
- Kéo váy lên.Lục Vân ngoan ngoãn kéo váy lên, để lộ ra phần đùi bên phải bị băng lại.

- Muội đó, cứ chạy nhảy khắp nơi bảo sao thương thế mãi không hết.

- Minh Thư nói - Mà muội thu dọn đồ đạc xong hết chưa?Lục Vân chép miệng nói:
- Thu dọn xong rồi.- Ừm!

Đi đường nhớ cẩn thận, chú ý vết thương.- Ò!

- Lục Vân nói.Một loáng sau thuốc đã được thay xong.

Lục Vân trèo xuống giường, nói:- Ta đi thay đồ đây._____________________________- Một khắc sau - Lục Vân cuối cùng cũng có thể mặc lại bộ quần áo mình yêu thích.

Cô cầm lấy tay nải và Huyết Vũ rồi bước ra ngoài.

Trần Minh Thư vẫn như cũ đứng chờ cô.

Có điều hôm nay ngoài cầm kiếm ra, nàng ta còn cầm theo một chiếc túi nhỏ được thêu hoa văn hình mặt trời - biểu tượng đặc trưng của Lưu gia.

Lục Vân chỉ tay vào chiếc túi, nói:
- Cái này...Trần Minh Thư đưa nó cho cô, bảo:- Đưa lại cho bọn họ giúp ta.Lục Vân nhận lấy.

Ít nhất thì thứ này có thể giúp bọn họ giải trí trên đường đi.

Minh Thư lại nói:
- Đi thôi.Lục Vân không đáp lời mà chỉ gật đầu rồi bước đi.

Ba tháng ở đây không dài cũng không ngắn.

Nhưng chí ít cũng khiến cho Lục Vân có một góc nhìn khác về vị Trần tiểu thư đang đi bên cạnh.

Ngoại trừ nửa tháng đầu gặp chút rắc rối thì còn lại đều khá tốt.

Nếu không muốn nói là rất tốt.

Biết Lục Vân khó ăn, lâu lâu Trần Minh Thư sẽ xuống trấn mua cho cô vài cái bánh gạo nếp nhân đậu đỏ hay kẹo hồ lô.

Còn đặc biệt dặn dò nhà bếp làm mấy món của Liên Châu cho cô ăn.

Còn những việc như gây sự đánh nhau, trốn học,...chuyện nào giấu được Trần Minh Thư sẽ giúp cô giấu.

Bởi vậy mà mọi người, kể cả các ca ca của cô thường nhìn Lục Vân với ánh mắt khó tin.

- Muội đi rồi có định quay lại không?Câu hỏi của Trần Minh Thư kéo Lục Vân ra khỏi dòng suy nghĩ.

Cô cười, nói:
- Nếu có thể ta nhất định sẽ quay lại.

Bánh đậu đỏ ở đây thật sự rất ngon.- Vậy nếu ta đến Liên Châu, muội có chào đón ta không?- Đương nhiên!

Lúc đó ta sẽ dẫn tỷ lên ngôi nhà nhỏ của ta trên ngọn núi phía đông Liên Châu ngắm trăng.

Rượu ở Liên Châu phải nói là cực phẩm.Dứt lời thì Lục Vân nhìn thấy một đoàn người đăng sắp xếp đồ đạc lên xe.

Cô nhanh chóng chạy đến hướng đó, miệng gọi lớn:- Nhị ca!!!Lục Gia Thành đang nói chuyện với Vương Thiên Minh thì có một sức nặng đè lên vai.

Y nói:- Cái gì vậy?Những người khác lập tức quay lại nhìn.

Lục Khải Chiến nói:- Lục Vân?

Muội lại làm gì nữa vậy?Đúng lúc này có hai người bước ra sau tách Lục Vân ra khỏi Lục Gia Thành.

Chẳng ai khác ngoài Lục Kiến Thành và Vương Thiên Minh.

Vương Thiên Minh nói:- Muội lại muốn làm gì?Lục Vân chưng ra một nụ cười, hai mắt híp lại.

Ngay lập tức một chiếc túi màu đỏ, to hơn lòng bàn tay một chút được ném về phía cô.

Lục Vân nhanh chóng chụp được, nói:
- Nhị ca của ta là tốt nhất a~.Lục Gia Thành thở dài, nói:- Đi rồi nhớ về đấy.

Ta không rảnh đi vác xác muội về như mấy lần trước đâu.Lục Vân lại chưng ra gương mặt khi nãy, nói:
- Được thôi!!!Lúc này từ chiếc xe ngựa cạnh đó, một cái đầu nhỏ thò ra.- Tỷ tỷ lại đi chơi à?

- Quỳnh Nhi nói.Lục Vân trả lời:- Ừ!

Khi về ta sẽ có quà cho muội.- Nhớ là có màu tím đấy nhé!

- Quỳnh Nhi cười cười.Lục Vân gật đầu đồng ý.

Không còn gì nữa, cô nhanh chóng chạy đi.Trần Minh Thư đứng từ xa nhìn một màn này cũng không biết phải nói gì.

Lúc này, một môn sinh Trần gia đi đến, nói nhỏ:- Tiểu thư, tông chủ gọi người.- Được!___________________________-Hỏa Minh Thất-- Phụ thân cho gọi con.

- Trần Minh Thư nói.

Trần Quang Minh không trả lời, vẫn đứng quay lưng lại với nàng, ánh nhìn hướng ra ngoài cửa cửa sổ.

Trần Minh Thư lại nói:- Phụ thân, người làm sao vậy?Trần Quang Minh thở dài nói:- Con lại đây.Trần Minh Thư bước lại gần.

Phụ thân của nàng lại nói:- Con biết điều mà gia tộc chúng ta kiêng kỵ nhất là gì không?Trần Minh Thư nhẹ nhàng đáp:- Con hoang...- Phải - Trần Quang Minh nói - Hơn trăm năm trước từng có một trận bạo loạn dẫn đến Trần gia bị hao tổn nguyên khí một khoảng thời gian.

Năm đó bắt được người đứng đầu đám người bạo loạn lại là một đứa con ngoài luồng thuộc dòng của thứ tử.

Hắn ta đã liên kết cùng phụ thân của để lật đổ tông chủ lúc đó.

Từ đó đến nay, mỗi lần phát hiện những chuyện như vậy, đều sẽ cho người đi diệt trừ hậu họa.Trần Minh Thư nói:- Phụ thân...Con hiểu tại sao người lại nói thế...Không lẽ sư thúc...có con bên ngoài?- Nàng vào thẳng vấn đề.- Không!

- Trần Quang Minh lắc đầuÔng quay người lại, đưa cho nàng một xấp giấy cũ, nói:- Con đọc đi.Trần Minh Thư nhận lấy, lật từng tờ ra đọc.

Càng đọc, mặt nàng càng tái lại, lắp bắp nói:- Phụ Thân...cái này...Không thể nào...Trần Quang Minh bước lại chiếc phản gần đó, ngồi xuống, nói:- Bút tích của mẫu thân con chẳng nhẽ ta không nhận ra?Dựa vào thời gian được đề cập đến trong xấp giấy tờ kia, Trần Minh nhẩm tính một lúc rồi nói:- Không lẽ...đại ca...Trần Minh Thư vội đặt xấp giấy xuống bàn rồi kéo lấy một cái ghế nhỏ ngồi đối diện với Trần Quang Minh, nàng nói:- Phụ thân, người muốn giết huynh ấy?!Trần lão gia đưa tay lên ý bảo nàng im lặng.

Một lúc sau ông mới nói:- Ta sẽ không giết nó, nhưng cũng sẽ không để nó ngồi vào vị trí của ta đâu.- Vậy...Ông đặt một tay lên vai nàng, nói:- Minh Thư, vị trí tông chủ Trần gia chỉ có thể để cho con.Trần Minh Thư lập tức nói:- Không thể nào!

Con không...- Con thích Lục đại tiểu thư kia đúng không?

- Trần Quang Minh nói.Trần Minh Thư im lặng giây lát rồi gật đầu.

Phụ thân nàng lập tức nói:- Con nghe cho rõ đây!

Ta không quan tâm con yêu ai, lấy ai.

Nếu con thực sự muốn kết đạo lữ với cô ấy thì thì hãy để cho Minh Long sinh được con trai.

Trừ đứa trẻ ấy ra, còn lại tùy con xử lý.Cả hai lại rơi vào khoảng lặng.

Một lúc sau Trần Minh Thư nói:- Phụ thân, chuyện này của con...người biết từ khi nào thế?- Chỉ cần nhìn vào cách đối xử của con dành cho cô ấy thì ta có thể hiểu.- Người thật sự chấp nhận chuyện này sao?- Phải!

Ta chỉ có một yêu cầu đó với con.

Những chuyện khác ta sẽ mắt nhắm mắt mở.

Con thấy sao?Trần Minh Thư gật đầu nói:
- Con đồng ý._____________________________-Ngọc Thất-Giờ đã gần trưa, Trần Minh Thư ngồi một mình trong phòng.

Nàng nhận lời của Trần Quang Minh chẳng qua cũng chỉ là để dễ dàng thao túng thế cuộc.

Nàng ta biết, nếu không có mình, theo bản mệnh thì Trần gia không thể tồn tại qua mười năm nữa sau khi Trần Minh Long ra đời.

Nhưng hiện tại lại có kẻ khác nhúng tay vào chuyện của nàng.

Chính Trần Minh Thư cũng không biết bản thân có thể duy trì trong bao lâu.

17/2/2024
 
∙Tam Sao Thất Bản∙
Chương 18 - Chỉ dẫn đầu tiên


Về phía Lục Vân, sau khi lấy được tiền, cô theo lời hẹn mà đi ra phía con suối bên dưới Bách Linh đỉnh, nơi họ từng gánh nước.Vừa nhìn thấy bóng áo đen chạy từ xa đến, Nguyễn Hạ Linh dơ cao tay vẫy vẫy, miệng nói lớn:- Lục Vân!

Ở đây này!Lục Vân nhanh chóng chạy đến, thở hồng hộc, nói:
- Đi...Chia nhau đi mua đồ...Tống Tử Thư đưa cho cô một chiếc khăn nhỏ, nói:- Lau mặt đi đã.Lục Vân nhận lấy.

Lưu Minh Hùng hỏi:
- Cô biết chúng ta phải đi đâu không mà mua đồ?Lục Vân cười cười.

Đúng lúc ấy có một con bướm to cỡ một bàn tay có cánh màu xanh dương sà xuống, đậu lên vai cô.

Lục Vân nói:
- Nó sẽ dẫn chúng ta đi.Những ánh mắt nghi hoặc hướng về phía cô.

Như để chứng minh điều chủ nhân nói là đúng, con bướm lại bay lên rồi lao về phía cánh rừng xanh bên cạnh.

Lục Vân nhanh chóng đuổi theo nó.

Miệng liên tục gọi:- Bướm nhỏ!

Ngươi đi đâu vậy?Sáu người còn lại dù không hiểu chuyện gì nhưng vẫn đuổi theo.________________________________Con bướm dẫn bảy người họ đến một cái cây lớn gần rìa khu rừng.

Khi đuổi đến nơi thì tất cả đều phải thở dốc.

Con bướm đậu ở một phần đất ngay gốc cây, cánh của nó đập đập liên hồi.

Lục Vân chìa tay ra, nói:- Bướm nhỏ, ngươi qua đây.Con bướm ngay lập tức bay lên rồi hạ xuống tay cô.

Cao Lan Hương hỏi:- Đây là con bướm cô hay kể sao?- Đúng!

Chính là nó!

- Lục Vân nói.Lúc này Tống tử thư mới ngồi xuống kiểm tra chỗ đất con bướm đậu khi nãy.

Hoàng Anh Quân hỏi:- Tống tỷ tỷ, có chuyện gì vậy?Tử Thư nói:- Chỗ đất này có vẻ mới hơn so với những chỗ xung quanh.

Hình như vừa bị đào lên không lâu trước đó.- Vậy...chúng ta lại đào lên.

Đệ có mang xẻng.

- Lưu Minh Hùng nói.- Được!

Minh Hùng, Anh Quân ở lại với ta.

Lục Vân, Ngọc Hân, Lan Hương, Hạ Linh đi mua đồ nhé.Việc đã được chia, mỗi người một hướng chia nhau ra làm._____________________________-Trấn Ngọc Hồi-Bốn người Lục Vân chia tay nhau ra ở cổng trấn.

Lục Vân được giao đi mua lương khô dự trữ.

Lần trốn đi chơi cách đây gần hai tháng, nơi cô đến chính là trấn này.

Vì cách đây ít hôm có hỏi Trần Minh Thư chỗ bán nên rất nhanh đã mua được.

Trên đường trở về chỗ hẹn, Lục Vân thầm nhẩm tính lại xem đã mua hết bao nhiêu tiền nhưng không cẩn thận va phải một người đi đường.

Cô nhanh chóng nói:- A!

Cho ta xin lỗi...Khi cô ngẩng đầu lên thì người kia đột nhiên nắm lấy tay cô, nói:- Cô..Cô...Lục Vân lập tức đẩy người kia ra, nói:
- Làm gì vậy?!Lúc này cô mới chú ý quan sát người thanh niên trước mặt.

Cậu ta mặc quần áo không giống ở đây lắm.

Nhưng không có thời gian đôi co, Lục Vân nhanh chóng rời đi.

Người thanh niên kia vẫn đứng như vậy nhìn bóng lưng cô rời đi cho đến lúc có một bà lão đến vỗ vai cậu.

Bà dùng thứ tiếng nói không phải của người Nam Phong, nói:- Cậu trai trẻ, cậu vào đây.Người thiếu niên kia nghe hiểu liền đáp:- Bà không phải người ở đây?Bà lão nói:- Vào hàng nước của lão đã.Người thanh niên kia liền theo bà lão vào hàng nước.

Vừa ngồi xuống, cậu ta nói:- Bà lão, cô gái đó là ai vậy?Bà lão nói:- Cậu trả lời ta trước, cậu là người từ Đông Hạ mới đến đúng không?Người thanh niên gật đầu:- Phải!

Ta qua đây tìm nhà.Bà lão lại nói:- Tìm người thân sao?

Nhìn mặt cậu là ta biết cậu đến đây chưa lâu.- Sao bà biết?

- Cậu chàng thắc mắc.- Cậu đã bao giờ nghe nói đến Lục gia chưa?Người thanh niên suy nghĩ đôi chút rồi nói:- Là Lục gia cai quản Liên Châu sao?Bà lão gật gù nói:- Người dân Nam Phong hơn mười năm nay truyền tai nhau câu nói:"Ngàn năm trước có Mạn Châu công chúa, ngàn năm sau có Hoa Nhung công chúa, trăm năm sau nữa có Lục đại tiểu thư".

Người cậu đụng phải ban nãy chính là Lục đại tiểu thư của Lục gia - Lục Vân.- Vậy sao...Thật giống...- Chàng trai lẩm bẩm.- Giống ai cơ?

- Bà lão hỏi.- Nhìn cô ấy giống một người quen của ta.

Có điều tóc của người đó dài hơn thôi.- À...Ra là thế._______________________________Trở về gốc cây kia, cả bốn người Lục Vân từ xa đã nhìn thấy.

Ba người kia đang chụm lại một góc xem xét thứ gì đó.

Lục Vân nhẹ nhàng bước đến, nhìn xuống, cô nói lớn:- Xem gì đấy?!Lưu Minh Hùng giật mình té ra sau.

Hoàng Anh Quân nói:- Cô lại muốn làm gì nữa đây?Tử Thư đứng dậy, đưa cho Lục Vân một cái hộp đen nhánh, xung quanh còn dính chút đất.

Nàng nói:- Muội xem thử đi.Lục Vân nhận lấy chiếc hộp từ tay nàng.

Lật tới lật lui nhưng chẳng có ổ khóa hay thứ gì đại loại thế.

Chỉ có độc một vết lõm ở chính giữa mặt trên cùng.

Cao Lan Hương đứng bên cạnh, hỏi:
- Chỉ có chiếc hộp này thôi sao?Tử Thư gật đầu nói:- Đúng vậy!

Đã đào được một khoảng khá sâu nhưng chỉ tìm thấy nó.

Chúng ta đã thử nhiều biện pháp nhưng không thể cậy nó mở ra được.Lục Vân thử lắc lắc chiếc hộp rồi nói:
- Bên trong có đồ.

Nhưng có vẻ khá nhẹ.Đột nhiên con bướm trên vai cô bay xuống, đậu ở vết lõm, đập đập cánh mấy cái rồi lại bay xung quanh tay của Lục Vân.

Cô nói:- Bướm nhỏ, ý của ngươi là sao?Không có ai cho cô câu trả lời.

Bởi lẽ chẳng ai hiểu con bướm đang làm gì.

Nhưng sau một lúc ngớ người, Lục Vân nói:- Hiểu rồi...Những người kia vẫn chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra thì Lục Vân đã dùng ngón cái của mình ướm lên vết lõm kia.

Một luồng sáng từ đó kéo ra hai bên.

Những ánh mắt kinh ngạc dán lên người cô.

Chiếc hộp đã được mở.

Tử Thư nói:- Bên trong có gì?Lục Vân mở hộp, bên trong chỉ có một mảnh giấy được cuộn lại.

Cô lấy nó ra ngoài, nói:
- Chỉ có một mảnh giấy.- Mở ra đọc thử xem.

- Hạ Linh nói.Lục Vân tháo sợi dây bạc buộc bên ngoài.

Cô đọc lên dòng chữ được viết:
- Phía nam, năm mươi dặm, Đông Anh Thành.Dứt lời, cô ngước lên nhìn những người kia một lượt.

Lục Vân nói:- Đi thôi!__________________________________-Khoảng sân dưới chân núi Bách Linh-Trời đã tối, Trần Minh Thư mông lung bước đi.

Nàng ta thật sự không phải đi đâu.

Chẳng nhẽ phải quay lại Lý phủ.

Hôm Lý gia bị diệt môn, Trần Minh Thư không trực tiếp tham gia mà chỉ đi giám sát bên ngoài.

Qua lời kể của Trần Minh Long, nàng ta có thể lờ mờ đoán được nam nhân bạch y kia chính là Tần Sở.- Đại tướng quân.Một giọng nói trầm thấp vang lên.

Trần Minh Thư quay người lại.

Nam nhân hắc bào kia lại xuất hiện.

Hắn như cũ đội trên đầu một cái đối lạp.

Do vậy không thấy rõ sắc mặt của hắn.

Trần Minh Thư lập tức hành lễ, nói:- Bệ hạ!- Không biết phải đi đâu sao?

- Nam nhân kia nói.Trần Minh Thư đáp:
- Vâng.- Phía nam, năm mươi dặm, Đông Anh Thành.

Bây giờ chúng ta mới xuất phát là khá trễ rồi.- Vậy sao...Nhưng thần vẫn còn một chuyện nữa.Như đoán được nàng ta muốn hỏi chuyện gì.

Nam nhân kia liền nói:- Nam nhân bạch y kia đúng không?

Là Tần Sở.Trần Minh Thư nói:
- Thần hiểu, một mình vương hậu không thể làm được.- Hiện tại y đã bị ta nhốt lại.

Đương nhiên chuyện này đã có quá nhiều người nhúng tay vào.

Nhưng theo ta tính toán thì không lâu nữa đâu.

Một khi Lục Gia Tường thu được hồn phách của Lục Vân.

Đến lúc đó không ai có thể ngăn cản được ta thống nhất tam giới cả.

Đến lúc đó hồi sinh một người có đáng là bao?

Giờ thì ngươi đi nhanh đi.- Vâng.Sau khi bóng dáng của Trần Minh Thư biến mất.

Nam nhân hắn y kia cũng tan biến trong lớp sương mù.

3/3/2024
 
∙Tam Sao Thất Bản∙
Chương 19 - Tòa thành lạ


-Hai ngày sau-Nhóm của Lục Vân sau hai ngày đường hiện tại họ đang băng qua một cánh rừng rậm rạp.

Đường đi thì gập ghềnh, ánh trăng bị tán lá trên đầu che khuất.

Thứ ánh sáng duy nhất chính là thứ ánh sáng xanh mờ ảo từ cánh của con bươm bướm.- Này, rốt cuộc chúng ta đang đi đâu vậy?

- Hạ Linh hỏi.Lục Vân lắc đầu nói:- Ta không biết nữa.

Mảnh giấy kia chỉ ghi Đông Anh Thành.

Ta cũng chưa từng nghe thấy tên tòa thành đó.- Nếu đoán không lầm thì phần đất này không thuộc một châu nào cả.

Do vậy nên không thấy trên bản đồ.

- Tử Thư nói.Lục Vân gật đầu đồng ý.

Ngoài Liên Châu, Nhật Châu, Ly Châu, Hỏa Châu, Nguyệt Châu ra thì vẫn còn rất nhiều vùng đất vô chủ, không ai dám bén mảng đến.

Khu vực họ đang đứng cũng giống như vậy.Lan Hương nói:- Không biết đi bao lâu nữa mới ra được nhỉ.

Chúng ta đã đi liên tục nửa ngày rồi.Bỗng lúc này có người nói lớn:- Kìa!

Phía trước có đường ra.Người vừa lên tiếng chính là Hoàng Anh Quân.Lục Vân nhìn theo hướng tay cậu ta chỉ.

Đúng là cách chỗ bọn họ tầm hai mười bước chân có sáng hơn một chút.

Trong tình huống này dù muốn hay không thì cũng phải đi.

Bọn họ nhanh chóng di chuyển.Minh Hùng là người đi trước nên cậu đã bước ra khoảng sáng đó trước.

Vừa ra đến nơi, cậu ta liền nói lên:- Ôi mẹ ơi!

Chuyện quỷ quái gì vậy?Lục Vân nghe cậu ta nói vậy thì cũng nhanh chóng bước ra ngoài.

Khi ra đến nơi, đến chính cô cũng phải thốt lên vì cảnh tượng trước mắt:- Sống mười mấy năm trên đời ta chưa thấy cảnh tượng như thế này bao giờ.Trước mắt bọn họ, cách khoảng bốn năm trượng gì đó, dưới ánh trăng sáng mờ ảo, một tòa thành lớn hiện ra trước mắt họ.- Quái lạ, phía trước cửa thành hình như có cái gì đó cắm xuống đất thì phải.

- Ngọc Hân nói.Tử Thư nheo mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, nói:- Là mấy mũi tên thì phải.Vì khoảng cách khá xa nên cũng chỉ có thể đoán.

Lục Vân nói:- Mọi người ở đây chờ ta.Không để ai kịp lên tiếng, cô đã đi mất dạng.
_____________________________
Lục Vân tiến lại gần tòa thành kia.

Lúc này cô mới thấy hơn đúng là có trên dưới hai mươi mũi tên đang cắm xuống đất.

Cô dần dời sự chú ý đến bức tường thành trước mắt.Cấu trúc của tòa thành có hai phần nhô ra ngoài.

Ước chừng cao khoảng ba trượng.

Bên trên có dựng thêm một trạm gác.

Ngay cửa thành có tấm bản cũ kỹ đề "Đông Anh thành".

Nhưng điều khiến cô thắc mắc chính là những chiếc lồng đèn cùng những dải lụa đỏ cũ nát được trang trí bên ngoài.

Đây chẳng phải đồ dùng cho ngày cưới đó sao?

Mà trang trí phô trương như vậy thì e là gia thế của tân lang tân nương cũng không hề nhỏ.Sự chú ý Lục Vân lại chuyển sang những mũi tên.

Tòa thành này dường như bị bỏ hoang khá lâu, những mũi tên này tưởng chừng nằm một cách ngẫu nhiên nhưng nếu nhìn kỹ thì chúng ta lại có một quy tắc nào đó.

Một cơn gió nhẹ thổi qua mặt làm cô tạm thoát khỏi dòng suy nghĩ.

Bướm nhỏ bay đến lượn qua lượn lại trước mặt cô.- Bướm nhỏ, ngươi làm gì vậy?

- Lục Vân nói.Con bướm vẫn cứ bay qua bay lại trước mặt cô.

Lục Vân không quan tâm đến nó nữa.

Tay cô vương ra chạm vào mũi tên gần nhất.

Gần như ngay lập tức, một đám lửa ma trơi màu tím từ trên không trung lao thẳng về phía cô.

Lục Vân rút kiếm ra đỡ.

Nhưng đỡ được một lần thì không có nghĩa là đỡ được lần tiếp theo.

Hàng chục đám lửa như vậy từ hư không lại xuất hiện tấn công cô.

Trong khoảnh khắc cơ thể cô như bị thứ gì đó giữ chặt, Lục Vân chỉ biết đứng yên tại chỗ.

- Lục Vân!

Cúi người xuống!Cô nhanh chóng cúi người xuống.

Một lực đạo mạnh mẽ ôm lấy cô cùng lúc với một chiếc dù được bung ra che chắn cho hai người.- Lục Vân, chuyện gì xảy ra vậy?Tống Tử Thư từ xa nhìn thấy có chuyện lập tức lao lên ứng cứu nhưng cảnh tượng trước mắt làm nàng có chút khó tin.

Tử Thư lắp bắp nói:- Trần...Minh...Thư...Trần Minh Thư?

Lục Vân lập tức ngước mắt lên nhìn người đang ôm mình.- Trần tỷ tỷ!

- Cô nói.- Đi thôi!

- Trần Minh Thư nói.Dứt lời liền ôm cô đi nhanh về phía những người khác.

Tử Thư chỉ đành đi theo.
_____________________________
Từ trên cao nhìn xuống, Lục Vân có thể thấy cả tòa thành bị bao phủ bởi một tầng sương mù dày đặc.

Bằng mắt thường thì gần như không thể thấy được bên trong đó có gì.

Gió lại bắt đầu thổi, cây cỏ dưới chân khẽ lay động.- Chưa buồn ngủ sao?

- Trần Minh Thư hỏi.Lục Vân đáp:- Chưa!

Ban nãy tỷ từ trên mỏm đá này lao xuống thật sao?Trần Minh Thư gật đầu nói:- Ừ, ban nãy nguy hiểm thật.Nàng ta bước đến bên cạnh cô, tay chia ra một mảnh vải buộc tóc có thêu biểu tượng của Lục gia, nói:- Lúc muội còn ở Hỏa Ngọc Môn làm rơi, ta nhặt được nhưng nhiều chuyện quá nên ta chưa mang trả lại.Lục Vân nhận lấy dây rồi buộc tóc lên, không vạch trần lời nói dối của Trần tiểu thư.

Cô nói:- Ta đang tự hỏi nhà của tỷ có chuyện gì mà đến chuyện nhỏ như vậy mà cũng quên được.Trần Minh Thư không trả lời.

Lục Vân đột nhiên dơ tay lên chạm vào trán người trước mặt.

Trần Minh Thư nói:- Sao vậy?Lục Vân đáp:- Ta đang thắc mắc, viên đá này rốt cuộc có ý nghĩa gì vậy?Trần Minh Thư trả lời.- Những người thuộc dòng dõi Trần gia khi lên bày đều phải gắn một viên đá nhỏ lên trán, thường có màu cam.

Nữ khi lấy chồng sẽ đổi sang viên màu hồng, nam khi lấy vợ sẽ đổi sang màu đỏ.- Ồ...Lục Vân gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Bỗng nhiên Trần Minh Thư nắm lấy vai cô kéo ra sau.

Lục Vân còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì nàng ta đã rút kiếm ra chém vào một thứ gì đó.

Khi đã định hình lại được thì Trần Minh Thư nói:- Xem ra có kẻ không đợi được rồi.- Là sao?

- Lục Vân hỏi.Trần Minh Thư nói:- Tạm thời không cần để cho những người kia biết.

Muội dám đi với ta không?Nói đoạn nàng ta đưa tay về phía cô, chờ đợi.

Lục Vân vui vẻ nói:- Được!

Ta đi theo tỷ!Dứt lời liền nắm lấy bàn tay của Trần Minh Thư.

Bóng dáng cả hai cùng khuất dần sau ánh trăng.

7/4/2024
 
Back
Top Bottom