Ly Châu vốn không phải một nơi giàu có nhưng nơi đây lại nổi tiếng với khung cảnh thiên nhiên đẹp đến nao lòng.
Ly Châu giống với Liên Châu ở chỗ là chỉ có một gia tộc lớn thống trị: Tống gia - ngự ở Ly Xuân thành.
Mối quan hệ giữa hai nhà Lục-Tống cực kỳ thân thiết.
Đó là lý do mà Tống Gia Kiệt xuất hiện ở Nam Liên môn ba tháng trước khi chuyến đi bắt đầu.Đoàn của Lục gia và Vương gia đi sau ba ngày đã đến được trấn Thiên Hưng - một trấn khá lớn thuộc Ly Châu , cũng là nơi gần Ly Xuân thành nhất.
Lục Vân nhảy khỏi lưng ngựa, đến bên cạnh Tống Gia Kiệt, nói:- Tới trấn Thiên Hưng rồi, sắp đến nhà của đệ rồi đấy.Vì thích thể hiện và cạnh tranh với nhau nên hai người Lục Vân và Tống Gia Kiệt liên tục thúc ngựa tiến lên phía trước.
Kết quả là hai người hiện tại đang đứng trước một cánh cổng lớn, tấm bản gắng bên trên ghi ba chữ "Trấn Thiên Hưng".
Xung quanh người ra kẻ vào tấp nập nhưng lại chẳng thấy một bóng áo đỏ của Lục gia hay màu xanh xám của Vương gia đâu cả.
Có người đi ngang đã nhận ra Tống Gia Kiệt - Tống thiếu gia.
Họ cũng bắt đầu bàn tán xem cô gái bên cậu là ai mà lại mang dấu ấn của Lục gia.
Nhưng cũng không được bao lâu thì họ cũng giải tán vì ai biết được Tống thiếu gia lại giở trò đánh người như ba tháng trước.Lục Vân và Tống Gia Kiệt dẫn ngựa vào một hàng nước gần đó nghỉ ngơi.
Lúc ngồi xuống, Tống Gia Kiệt buồn rầu nói:- Đúng rồi!
Sắp tới nhà của ta rồi.
Tỷ nói ta phải làm sao để đối mặt cha ta đây?Lục Vân đặt ly trà xuống, nhàn nhã nói:- Cứ như ta lúc trước đi.Tống Gia Kiệt lắc đầu nói:- Ta không có mặt dày như tỷ a...Vừa dứt lời thì cậu đã bị ném cho một ánh mắt sắc lẻm.
Nhưng may là lúc này có người đi tới, lớn giọng nói:- Hai đứa các con hay lắm.
Có còn coi chúng ta ra gì không?Là Vương Hồng Ân.Theo sau ông là Lục Kiến Thành.Lục Vân xém một chút nữa là làm rớt li trà trên tay.
Không cần Vương Hồng Ân hay Lục Kiến Thành nói thêm lời nào, hai người tự động đứng dậy trả tiền cho bà chủ rồi bước theo đoàn người vào trong trấn Thiên Hưng._____________________________________Đoàn người dừng chân ở khách điếm lớn nhất trấn.
Vừa tiến vào, bà chủ khách điếm liền bước đến, vui vẻ nói:- Các vị khách quý, cuối cùng các vị cũng đến.Vương Hồng Ân đưa tay lên đáp lễ, bà chủ nhẹ nhàng đáp lại:- Các vị không cần khách sáo đâu.
Tông chủ của chúng tôi đã sắp xếp hết rồi.
Mời các vị đi theo ta.- Ông ấy sắp xếp nhanh vậy sao?- Vâng!Vâng!Vâng!
Ba ngày trước đã đến đây bao trọn cho các vị rồi.Từ tông chủ, thiếu gia, tiểu thư đều há hốc mồm.
Lục Vân đập một cái mạnh vào ót của Tống Gia Kiệt làm cậu xém xíu nữa là té xuống đất.
Cậu quay lại nhìn cô, nói:- Tỷ làm gì vậy?- Cha đệ...từ lúc nào ông ấy chịu chi nhiều tiền thế?Tống Gia Kiệt lúc này vừa xoa xoa cái ót đau điếng, vừa quan sát xung quanh.Khách điếm này cũng...quá xa hoa rồi.
Người làm ở đây cũng trên dưới bốn mươi người.
Trang hoàng bên trong cũng hết sức lộng lẫy, nhìn đến chói mắt.Nơi ở của các môn sinh ở tầng trệt, những người còn lại ở tầng trên, mỗi người một phòng.
Lục Vân lấy thẻ rồi đi nhận phòng.
Căn phòng cũng không có gì nhiều.
Một cái giường nằm bên cửa sổ có rèm che, một bộ bàn ghế nhỏ, một tấm bình phong được trang trí bằng hoa ly trắng tinh, phía sau có một cái bồn tắm nhỏ bằng gỗ.
Lục Vân sắp xếp lại đồ đạc, nghỉ ngơi một lúc thì trời chập choạng tối.
Đúng lúc vừa tắm xong thì người làm của khách điếm gọi cô xuống dùng cơm tối.____________________________________Bữa tối cũng khá vui nhưng nói chung là không có gì đáng kể.
Lục Vân trở về phòng, năm trên giường lăn qua lăn lại mai vẫn không thể vào giấc.
Chắc là lạ chỗ.
Cô ngồi bật dậy, trong phòng chỉ còn một ngọn đèn lay lắt.
Bên ngoài cũng không còn nhiều nhà thắp đèn nữa.
Lục Vân mở cửa bước xuống sảnh chính của khách điếm.
Bên dưới vẫn còn sáng đèn.
Cô ngoắc tay gọi một tiểu nhị đang dọn dẹp, bảo:- Tiểu nhị! giờ này còn rượu không?Tiểu nhị suy nghĩ một lúc rồi nói:- Dạ còn!
Tiểu thư cần bây giờ luôn sao?- Ừm.- Vậy tiểu thư lấy loại nào?Lục Vân khoanh tay nói:- Lấy loại hảo hạng nhất đi.- Dạ dạ, tiểu thư đợi một lát.Tiểu nhị nhanh chóng rời đi rồi quay trở lại, mang theo một bình rượu màu đỏ gạch, còn thêm hai cái chén nhỏ.
Lục Vân mỉm cười hài lòng đưa cho tiểu nhị một ít bạc.
Định bụng mang rượu lên phòng uống rượu rồi ngủ luôn nhưng tiểu nhị gọi cô lại, nói nhỏ:- Tiểu thư định mang rượu lên phòng ạ?Lục Vân gật đầu, ánh mắt hiện lên ý hỏi có chuyện gì sao, tiểu nhị bèn nói:- Đêm nay trăng rằm rất sáng.
Gần đây có một mảnh đồi nhỏ.
Nếu tiểu thư muốn thì có thể đến đó uống rượu ngắm trăng.Lục Vân thấy tiểu nhị nói cũng có lý, cô nói:- Cũng được!
Vậy ngươi chỉ đường đi.- Tiểu thư ra ngoài rẽ trái, đi một lát là tới.Lục Vân gật đầu cảm ơn rồi bước đi.
Giờ này cũng gần nửa đêm, bên ngoài không một bóng người.
Tiểu nhị thấy vị tiểu thư kia đi rồi cũng quay trở lại công việc của mình._____________________________________Lục Gia Thành khoác tấm trung y ra ngoài.
Gương mặt thanh tú, hồng hào ban chiều giờ lại hóa trắng bệch.
Vương Thiên Minh nằm nghiêng trên giường, trên người mặc độc một cái tiết khố, để lộ ra thân hình mà bao thiếu nữ say đắm.
Hắn thấy y bước ra từ sau tấm bình phong với bộ dạng như thế thì hoảng lên.
Liền xuống giường, bước đến bên y bảo:- Còn đau không?
Sang đây ta xoa cho.Nói rồi hắn ôm y lấy vòng eo nhỏ bé kia xoa xoa nhè nhẹ.
Gia Thành bất giác "ưm'' lên một tiếng.
Vương Thiên Minh không nhịn được mà cúi xuống hôn lên khóe môi người kia một cái.
Hắn chỉ cần dùng lực nhẹ đã bế Lục Gia Thành lên, hai chân y quấn lấy eo hắn.
Vương Thiên Minh mặt đối mặt với ái nhân, nói:- Xin lỗi nhé!
Ta làm hơi mạnh.
Quên mất là lần đầu của ngươi.Lục Gia Thành vùi đầu vào hõm cổ của người kia, nói nhỏ:- Không sao.
Ta còn ổn.Vương Thiên Minh hôn lên tóc Lục Gia Thành, nói:
- Ừ!
Lúc này ngươi cũng nói thế.Hai người ôm nhau một lúc nữa, Lục Gia Thành ngẩng đầu lên nhìn thẳng Vương Thiên Minh, y nói:- Được rồi, thả ta xuống.Vương Thiên Minh đáp ứng thả người xuống.
Vừa đáp đất, y liền khoác thêm một lớp áo nữa rồi bước đến phía cánh cửa, nói vọng vào:
- Ngươi ngủ đi.
Ta đi tìm muội muội.- Nhưng mà...Tiếng đóng cửa lớn cắt ngang lời hắn nói.
Lúc Vương Thiên Minh định thần lại được thì chỉ than một câu:- Nhưng mà đây là phòng của ngươi mà...______________________________________________Lục Gia Thành khoác áo sang phòng bên cạnh tìm muội muội.
Ban nãy bữa tối y có uống hơi nhiều để rồi kết quả là...Thôi khỏi nhắc đi.
Nhắc đến là lại khiến y đỏ bừng mặt, làm gì còn mặt mũi ở lại nữa.
Bởi thế nên y mới đành phải mặt dày sang xin Lục Vân ngủ cùng.
Mà nãy giờ gõ cửa liên tục mà không thấy ai ra mở cửa.
Lục Gia Thành chỉ đành thở dài bước xuống sảnh chính.Y vừa xuống liền đụng phải tiểu nhị ban nãy bán rượu cho Lục Vân.
Lục Gia Thành liền hỏi thử về muội muội nhà mình thì được tiểu nhị trả lời rằng Lục đại tiểu thư đã ra ngoài, còn nhiệt tình chỉ đường cho y.
Lục Gia Thành cảm ơn rồi cũng bước ra ngoài.____________________________________________Lục Vân ngồi trên một ngọn đồi nhỏ,cũng không cao lắm, xung quanh khá thoáng, cây không quá cao cũng như không quá rậm rạp.
Trăng đêm nay quả thật rất tròn và sáng.
Cảnh đẹp rượu ngon quả là không còn gì bằng.Cô cứ ngồi ngắm cảnh bình thường cho đến khi nghe thấy tiếng xào xạc.
Lục Vân từ từ quay đầu lại, tay rút con dao nhỏ trong tay áo, cảnh giác cao độ.
Khi nãy cô ra ngoài không mang theo Huyết Vũ.
Từ trong bụi cây xào xạc kia có một bóng người quen thuộc bước ra, người đó nói:- Cất dao đi, là ta đây.
Muốn trêu muội một chút cũng không được.Lục Gia Thành từng bước đi lên gò đất.
Lục Vân nhìn thấy y thì gương mặt cũng dịu lại.
Cất con dao đi, rót thêm một ly rượu cho vị khách vừa mới đến.
Lục Gia Thành ngồi xuống bên cạnh Lục Vân, cầm lấy ly rượu uống một hơi rồi nói:
- Muội ra đây làm gì thế?Lục Vân trả lời:- Uống rượu ngắm trăng.Nói rồi cô uống thêm một ít rượu.
Lục Gia Thành nhìn cô một lượt rồi hỏi thêm:- Không ngủ được sao?Lục Vân rót thêm rượu vào ly, trả lời:- Vâng!
Một phần do lạ chỗ.
Một phần là do âm thanh bên phòng huynh đấy.
- lúc này ánh mắt cô va phải những vết đỏ lộ ra trên cổ nhị ca nhà mình - Cái này...Cô giương tay chỉ vào chúng.
Y đỏ mặt kéo lớp áo lên che lại hậu quả của tên khốn kia.
Lục Gia Thành uống thêm một ngụm rượu rồi chuyển chủ đề:- Muội đang ngắm gì kỳ lạ lắm sao mà chăm chú thế?Lục Vân gật gù, cười nhẹ rồi rót thêm rượu cho cả hai, nói:- Huynh nhìn lên bầu trời đi.Lục Gia Thành nhìn lên thì chỉ nhìn thẩy một vầng trăng tròn và hàng vạn vì sao đang tỏa sáng.
Nhưng y tuyệt nhiên vẫn không hiểu muội muội đang nhìn gì.
Lục Vân biết y không hiểu liền chỉ tay lên trời, bảo:- Có phải đang quay xung quanh mặt trăng là ba vì sao mang ánh sáng xanh không?Lục Gia Thành nheo mắt nhìn kỹ hơn.
Quả là có ba ngôi sao màu xanh nhạt đang quanh xung quanh anh trăng sáng.
Chỉ là chũng quay quá chậm nên phải quan sát thật kỹ mới thấy được.Hai người ngồi cạnh nhau thêm lúc nữa thì cũng phải quay trở lại khách điếm.____________________________________________Lục Gia Thành rón rén bước vào trong phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Đèn bên trong đã tắt từ khi nào nên chỉ còn một mảng tối đen.
Y bước lại phía giường, trong lòng thầm nghĩ chắc Vương Thiên Minh chắc đã rời đi rồi nên bản thân cũng thoải mái hơn.
Vừa định chui vào chăn thì có người đánh úp đè y xuống giường.
Trong bóng tối mờ mịt, Lục Gia Thành phải có lắm mới nhận ra người đang đè mình là Vương Thiên Minh.
Lúc nhận ra thì y hét lên:
- Vương Thiên Minh!
Ngươi...Chưa dứt câu thì môi đã bị chặn lại.
Một lúc sau Vương Thiên Minh mới thả ra.
Nhìn người bên dưới hít thở một cách gấp gáp, hắn thấp giọng bảo:- Nhị thiếu gia của tôi ơi, muốn người khác đến xem chuyện tốt của chúng ta sao?Lục Gia Thành sau khi điều chỉnh được nhịp thở thì liền nói:
- Sao ngươi không về phòng?Vương Thiên Minh không trả lời mà chỉ hôn lên dấu ấn trên trán y.
Đột nhiên hắn lăn ra giường ôm Lục Gia Thành vào thành.
Lục Gia Thành lúc này mới nhận ra Vương Thiên Minh không mặc áo.
Y khẽ quát:- Ngươi...còn không mặc áo...Vương Thiên Minh mỉm cười, ôm chặt y hơn, thì thầm nói:- Cơ thể của ta đâu phải ngươi chưa từng nhìn thấy.- Ngươi...Lục Gia Thành cứng họng, vành tai ửng đỏ.
Vương Thiên Minh không trêu y nữa, trực tiếp rơi vào giấc ngủ.
Lục Gia Thành gọi hắn mấy tiếng không thấy có phản ứng chỉ đành thở dài.
Y vươn tay ôm lấy người bên cạnh rồi cũng chìm dần vào giấc ngủ.
______________________________________Lục Vân nằm gác tay lên trán suy ngẫm về dị tượng cô nhìn thấy ban nãy.
Nó giống như điềm báo vậy.
Lúc còn ở Nam Liên Môn, cô cũng nhìn thấy nhưng nó không sáng đến thế.
Lục Vân nhìn ra cửa sổ, sắp tới sẽ là một hành trình dài...
22/10/2023