Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  ∙Tam Sao Thất Bản∙

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
432,611
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
350302713-256-k459201.jpg

∙Tam Sao Thất Bản∙
Tác giả: VnL4136
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

"Nàng ta đứng bên cạnh cô, nói:
- Muội không sợ chết à?

Cô không trả lời câu hỏi vừa rồi mà lại hỏi ngược lại:
- Tỷ bám theo ta ba kiếp không thấy chán à?

Không nghe thấy tiếng đáp lại, cô đi đến ngồi xuống bàn, nói:
- Ta không sợ chết.

Nhưng nếu ta thật sự chết, tan hồn nát phách giống Ngọc Nhi năm đó...Vậy thì để Tam giới chôn cùng mẹ con ta đi.

Nàng ta bước đến ngồi đối diện cô, hỏi:
- Trong mắt muội Tam giới là gì?

Cô lạnh giọng nói:
- Giống như bàn cờ này vậy.

Chơi chán rồi thì...

Cô bỏ lửng câu nói nhưng tay lại đưa lên gạt ngang bàn cờ trên bàn.

Âm thanh khô khốc vang lên.

- Câu hỏi cuối cùng - Nàng nói tiếp - Vở kịch này là do muội dựng lên?

Cô im lặng đôi chút rồi hờ hững đáp:
- Phải!

Một mình ta dựng nên vở kịch này."

CP chính: Trần Minh Thư x Lục Vân, Đàm Y Y x Diệp Lệ Vũ, Lý Liên Thư x Vương Hoàng Vân.

Mọi người đọc thấy thích thì cho tác giả xin một vote ạ ^^
*Lưu ý: đây hoàn toàn là trí tưởng tượng của tác giả.

 
∙Tam Sao Thất Bản∙
Chương 1 -Mở đầu


Lục Vân chắp tay ra sau lưng, lửng thửng đi về phía trước, gương mặt hiện lên vẻ bực tức kinh khủng.

Tự dưng đâu không rơi xuống đầu thêm một người mẹ và một cô em gái.

Mẹ cô tức giận bỏ về nhà ngoại suốt hai hôm nay rồi.

Ban nãy Lục Vân không kiềm được mà mắng hai mẹ con họ vô sĩ lại bị cha mắng ngược lại nên giận quá bỏ đi.Đi thêm một lúc nữa thì trước mặt Lục Vân xuất hiện một gian phòng lớn đề hai chữ "Từ Đường".

Tuy nhiên hôm nay có điều gì đó hơi lạ.

Từ đường Lục gia vào mỗi tối thướng khóa lại.

Nhưng hôm nay nó lại không khóa.

Chưa kể còn có một mùi hương thoang thoảng thôi thúc sự tò mò của một đứa trẻ.

Lục Vân chậm rãi đi đến bên cánh cửa.

Khẽ đẩy cửa bước vào, cô mới cảm nhận rõ được mùi hương kia.

Là mùi tanh của máu.

Cái thứ mùi ghê tởm ấy đến từ một góc tối của từ đường, phía sau bàn thờ tổ lớn ở cuối phòng.

Bước chân mang theo sự nghi hoặc di về phía đó.

Từng bước của Lục Vân càng lúc càng nặng nề khi hướng đến nơi đó.

Khi đã đứng được ở nơi xuất phát của thứ mùi kia.

Cô đưa tay sờ mó khắp bức tường xung quanh.

Tìm kiếm được một lúc thì phát hiện một cánh cửa được ẩn sau bức tường.

Mùi hương hình như xuất phát từ đó!*Cạch*Cánh cửa được bật mở một cách nhẹ nhàng, bên trong là một mảng tối, không thấy gì ngoài một mảng tối tăm.

Lục Vân bước vào trong, ngó nghiêng khắp phòng.

Đột nhiên căn phòng sáng lên một màu đỏ__________________"A!"

Bên trong từ đường vang lên một tiếng thét thảm thiết.~6 năm sau~"A!"

Lục Vân bật dậy khỏi giường, thở hổn hển, gương mặt trắng bệch.

Bên ngoài trời vẫn còn tối.

Những ký ức đêm hôm đó, cô không thể quên chúng được.

Ở giữa căn phòng ấy có một gian thờ tầm mười tấm bài vị, xung quanh lênh láng toàn máu.

Số máu đó đến từ ba cái xác nằm trên sàn nhà.*Lạch Cạch*Vũ Ái Liên cùng hai thuộc hạ thân cận của bà là Băng Tâm Bích Tâm bước vào trong.

Bà sờ tay lên trán con gái kiểm tra.

Lục Vân thều thào nói:- Mẹ- Ừ!

Hạ sốt rồi này, sau này cẩn thận một chút, đừng tập luyện quá mức nữa, không tốt cho thân thể.

Hơn nữa...- Vũ Ái Liên thở dài nhìn cô - ... con là nữ nhi.Lục Vân chỉ cười nói:- Con không sao, mẹ đừng lo.

Cũng sắp đến sinh nhật mười lăm tuổi của con còn gì.- Ta biết!

- Bà cốc một cái lên đầu đứa con gái này rồi đưa tay sờ lên dấu ấn trên trán Lục Vân- Phải chi hôm đó ta ở lại...

Ta cứ ngỡ mọi chuyện đã kết thúc...nhưng mà...- À mà...

Con còn chuyện muốn hỏi liên quan tới...- Được rồi...Băng Tâm, Bích Tâm ra ngoài đi.Băng Tâm Bích Tâm gật đầu rồi ra ngoài, đóng của lại.

Vũ Ái Liên nhìn con gái, nói:- Không phải ta từng nói với con rằng đó chỉ là lũ trộm thôi sao.- Vậy tại sao họ lại chết?

- Chuyện này...- Đó là một căn phòng kín.

Hơn nữa cửa còn bị khóa ngoài.

Lúc đó Huyết Vũ - thanh kiếm hiện tại của con còn chưa được lấy ra khỏi tủ.

Không phải tự dưng bọn họ đổi ý quay sang giết nhau đó chứ?- Chuyện này con không nên điều tra sâu hơn.

Nó không đáng để con phải can thiệp đâu.Vũ Ái Liên nói xong liền rời đi.

Lục Vân nhìn theo cánh cửa đang được đóng lại.

Không phải chuyện này cô không biết chuyện liên quan đến gia tộc này.

Mấy tấm bài vị trong căn phòng bị đột nhập kia thuộc về các đời tông chủ trước của Lục nhị gia - một chi tu ma của Lục gia.

Tông môn này hai trăm năm trước đã bị diệt sạch không còn một người.

Huyết Vũ vốn dĩ là của họ đưa lại cho Lục gia, còn thanh gươm còn lại - Tuyết Sương thuộc sở hữu của vị gia chủ cuối cùng Lục Gia Tường - đã biến mất.

Mảnh đất Huyết châu năm xưa đã được sáp nhập với Nguyệt châu của Chu gia- Gia tộc thống trị hiện nay.

Suy nghĩ vẩn vơ được một lúc thì Lục Vân chìm vào giấc ngủ._Bên ngoài_Vũ Ái Liên bước ra liền chạm mặt Dương Tú Uyên đứng ở cửa.

Bà thấy thế mới ra hiệu chi Băng Tâm Bích Tâm đi nghỉ trước.

Dương Tú Uyên thấy hai người họ đã đi khuất thì liền kéo tay Vũ Ái Liên ra một góc xa phòng của Lục Vân, nói:- Tỷ tỷ!

Con bé sao rồi?- Nó không sao, mà có chuyện gì thế?- Bệ hạ đang ở sảnh chính.Vũ Ái Liên hoảng hồn nhìn cô, hỏi ngược lại:- Ngài ấy đến đây làm gì?- Chuyện của công chúa.Vũ Ái Liên gật nhẹ đầu rồi cả hai cùng rời đi.~Sảnh chính~Một người đàn ông mặc hắc bào ngồi đối diện Lục Minh Thành.

Vũ Ái Liên cùng Dương Tú Uyên bước vào.

Hai người cúi đầu đồng thanh:- Bệ hạ!Người đàn ông kia gật đầu, hạ tách trà xuống.

Vũ Ái Liên nhìn hắn, hỏi:- Bệ hạ, vương hậu sao rồi?- Y không sao.

- Hắn trả lời- Biết được đứa con gái mình yêu thương nhất bị phu quân của mình cũng như phụ thân của con bé biến thành quân cờ.

Còn có bốn đứa con khác nữa.

Ai mà không đau lòng, cứ để y tạm thời như vậy đi, ta sẽ sớm nghĩ cách đưa đại công chúa về với y trước.Lục Minh Thành lúc này mới nói:- Bệ hạ, để các hoàng tử công chúa như vậy có ổn không?

- Ta đã phong ấn ký ức của chúng.

Đứa nào chết trước đứa đó mở phong ấn trước.Dương Tú Uyên nói:- Vậy người muốn chúng thần sắp xếp cho...- Chuyện này không vội được.

Lục Gia Tường đã chọn nó nên rất khó hại chết nó ngay được.Người hiện tại lo lắng nhất là Vũ Ái Liên.

Tuy hồn Lục Vân vốn không phải con bà, nhưng kiếp này bà là người sinh ra nó nên thực sự không dám ra tay ám toán.

Bà nói:- Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?- Lão đã không muốn cho chúng ta ra tay vậy để cho người khác ra tay.Ba người còn lại im lặng nhìn nhau.

Người đàn ông mặc hắc bào không nói thêm gì về câu nói này.

Hắn đứng dậy, đội chiếc đấu lạp bên cạnh lên đầu.

Trước khi đi hắn còn dặn:- Kế hoạch đang đi đúng theo hướng ta vạch ra.

Chăm sóc lũ trẻ cho tốt, khi trở về ta sẽ trọng thưởng.Nói xong hắn rời đi...

29/8/2023
 
∙Tam Sao Thất Bản∙
Chương 2 - Thông báo


_Ba ngày sau - giờ Mão_Trời vừa sáng, hầu hết các môn sinh của Lục gia đã ngủ dậy, những người hầu hạ cũng lục tục chuẩn bị điểm tâm sáng.

Dọc hành lang hướng tới phòng của đại tiểu thư, tiếng gọi lớn cứ vang lên liên tục :- Sư tỷ!

Sư tỷ!

Sư tỷ!Tống Gia Kiệt chạy một hồi thì đứng trước cửa phòng của Lục Vân.

Gọi thêm chục tiếng nữa vẫn chẳng ai ra mở cửa.

Đứng đợi lâu quá thì không chờ được nữa, cậu liền đẩy cửa bước vào.Tiếng kêu lớn cùng với tiếng đẩy cửa chẳng mấy nhẹ nhàng khiến cho Lục Vân đang nằm trong chăn cũng phải giật mình bật dậy.

Biết người bên ngoài mở cửa bước vào là ai, Lục Vân ngáp ngắn ngáp dài lên tiếng :- Gì đấy?

Mới giờ Mão thôi mà, có cần dậy sớm thế không.

Mà Gia Kiệt này, có chuyện gì lớn lắm sao mà đệ chạy như ma đuổi thế?Tống Gia Kiệt lúc này vẫn chưa điều chỉnh lại nhịp thở, nói lắp bắp :- Gấp...Rất gấp...Sư phụ...Muốn gặp tỷ...- Hả?!!!

- Lục Vân mở miệng há hốc.- Đệ thấy...đại ca, nhị ca...tam ca đã có mặt rồi...Còn có đại phu nhân...nhị phu nhân với Quỳnh Nhi muội muội nữa...Còn thiếu mỗi tỷ nữa thôi...- CÁI GÌ?!

SAO NGƯƠI KHÔNG NÓI SỚM!!!

- Lục Vân thét lên - Chết rồi!

Giờ phải làm sao!Cha cô - Lục Minh Thành - biết con gái mình là một kẻ lười biếng nên thường giờ ăn sáng sẽ trễ hơn giờ Mão khoảng nửa canh giờ.

Tuy nhiên hôm nay ông triệu tập mọi người đến sớm như thế ắt là có chuyện.

Ban nãy cũng có người đến gọi cô nhưng cô chẳng để ý.

Giờ thì hay rồi!

Lục Vân nghĩ ngợi gì đó rồi quay sang Tống Gia Kiệt :- Ngươi cút ra ngoài cho bổn tiểu thư thay đồ!!Nói đoạn cô cầm lấy một trong số những chiếc phi tiêu ở trên bàn phóng về phía cậu thiếu niên đang đứng ở phía cửa.

May mà cậu ta né kịp.- Ai...Sư tỷ bình tĩnh, ta đi ngay...Nói xong cậu chạy một mạch ra ngoài._Đại Sảnh_Lục Vân sau khi thay quần áo cùng Tống Gia Kiệt chạy đến đại sảnh.Đứng bên ngoài nhìn vào, ai cũng đã an vị, chỉ còn thiếu mỗi hai người.

Không khí phải nói là rất căng thẳng.

Cả Lục Vân và Tống Gia Kiệt không hẹn mà cùng quay sang nhìn nhau mím môi, trên khuôn mặt hiện lên dòng chữ :"Kỳ này chết chắc''.Lúc này có người bên trong lên tiếng:- A Vân, A Kiệt, đến rồi thì vào đây.Người vừa lên tiếng là đại phu nhân Vũ Ái Liên.Lục Vân cùng Gia Kiệt bước vào trong ngồi vào vị trí còn trống.

Khi cả hai đã an vị thì Lục Gia Thành mới nói :- Nếu đã đông đủ thì ta có chuyện cần thông báo.

Sắp tới Trần gia sẽ tổ chức một đợt thính học cho con em thế gia.

Cả nam lẫn nữ đều có thể tham gia.- Hả?!

Cha à, con cũng phải đi á?

- Lục Vân chỉ tay về phía mình, nói.- Ừ, có ý kiến gì sao?

- Lục Gia Thành nghiêm giọng.- Dạ không...- Lục Vân đáp một cách yểu xìu.- Lần này tất cả các con sẽ ghé ngang Ly Châu đón Tử Thư với Tử Anh đi cùng.Lúc này Vũ Ái Liên mới lên tiếng :- Ta cảm thấy Quỳnh Nhi không cần thiết phải đi.- Tỷ tỷ, đợt thính học này là dành cho con em thế gia.

Quỳnh Nhi đương nhiên có thể tham gia.

- Dương Tú Uyên nói.- Quỳnh Nhi đương nhiên có thể đi.

Nhưng muội quên mất hội đàm năm ngoái rồi sao?Dương Tú Uyên im lặng.

Đại phu nhân nói cũng đúng.

Bà sẽ không bao giờ quên được cái ngày hôm đó.

Nếu hôm đó không có Lục Vân rút kiếm ra đe dọa lũ con cháu của Chu gia thì chắc con gái bà đã mất mạng từ lâu.

Thấy không khí có vẻ căng thẳng, Lục Gia Thành lên tiếng :- Chuyện đã qua rồi thì cứ để nó qua đi.

Quỳnh Nhi cũng đâu phải đi một mình.

Nếu không muốn bị bắt nạt thì phải học tập để bản thân mạnh mẽ hơn.

Cứ quyết định thế đi, các con trở về chuẩn bị, sáng mai lên đường sớm."

Còn chưa kịp ăn miếng nào nữa mà.

Hôm nay là cái ngày gì thế" - Lục Vân thầm than.

Dù có muốn than vãn thế nào thì cô cũng phải rời đi.

Vừa khuất xa đại sảnh, Lục Khải Chiến khoác vai Lục Vân nói :- Sao nào muội muội!

Vừa thoát kiếp luyện tập như trâu giờ lại bị đuổi ra khỏi cửa.

Mới nãy còn chưa kịp ăn sáng.

Sao, giờ có đói không?

Có cần tam ca đay mời muội một bữa không?- Huynh nghĩ ta cần chắc!

- Nói rồi cô gỡ tay Lục Khải Chiến ra khỏi người mình với một lực đạo không hề nhẹ.- Ôi trời!

Sao muội ngày càng hung dữ vậy? không biết tên tiểu tử nào mệnh khổ lấy phải muội nữa?

A!Đang luyên thuyên thì đầu bị chúi về phía trước.

Cậu quay đầu lại nhìn con chuột con kia đang giả vờ ngây thơ ra mặt.

Nhìn vẻ mặt khôi hài của tam nhà mình, Lục Vân không nhìn được lên tiếng trêu chọc ngược lại ;- Ai dô!

Ca ca à!

Muội muội của huynh căn bản là không cần đến lũ nam nhân kia a~.

Do vậy cũng chẳng cần tên nam nhân nào đến đây rước muội đâu.

Mà nhắc mới nhớ, huynh bảo có tên tiểu tử nào xui xẻo lấy phải ta.

Vậy thì cũng thật xui xẻo cho vị thiên kim nhà nào bị huynh nhìn trúng - Nói đoạn cô nhìn lên trời, làm ra vẻ mặt đau khổ - Thật là bạc mệnh~.- Muội!Lục Khải Chiến một phát đấm tới, Lục Vân nhanh chóng né được.

Sau cú đánh bất ngờ ấy, hai con người đã lên sẵn tư thế, chuẩn bị nghênh chiến.

Một tiếng ho vang lên cảnh cáo.

Lục Khải Chiến và Lục Vân từ từ hạ tay xuống nhưng ánh mắt vẫn đầy vẻ châm chọc hướng về phía nhau.

Người vừa lên tiếng lúc nãy là Lục Kiến Thành - đại ca của họ.

Dù có mạnh tới đâu thì cũng phải nể vị đại ca này vài phần.

Thấy tình hình đã dịu xuống, Kiến Thành mới lên tiếng :- Được rồi!

Bây giờ tốt nhất đừng đánh nhau rồi để phải vào thư phòng chép phạt.Mấy lần trước vào thư phòng chép phạt, ít thì một trăm lần, nhiều thì ba trăm lần.

Chưa kể còn có người bên ngoài canh chừng nên chẳng thể trốn được.

Hầu như là chép xuyên đêm, vì thế khi bước ra ngoài vào sáng hôm sau thì chẳng ai đi nổi, hai mắt thì thâm quầng.

Khi thấy đệ muội của mình đã bình tĩnh, Lục Gia Thành nói :- Thôi, chúng ta xuống trấn ăn đi.

Nghe nói dưới đó mới mở tửu lâu mới đó.

Ta mời mọi người một bữa.

Gia Kiệt đệ đi cùng chúng ta không?- Được!

Huynh bây giờ mới nhớ còn có một miệng ăn à.

- Tống Gia Kiệt trả lời, vỗ nhẹ lên vai Gia Thành.Lúc này mới có một người bị coi như không khí từ nãy đến giờ mới lên tiếng thu hút sự chú ý :- Cho muội đi cùng được không?Lục Quỳnh Nhi nói, cả đám quay sang nhìn nàng rồi quay sang nhìn Lục Vân.

Lục Vân để tay ra sau gáy, bước đi bình thản hướng về phía cổng chính, vừa đi vừa nói :- Vậy thì đi thôi.

Ta đói lắm rồi đấy.

2/10/2023
 
∙Tam Sao Thất Bản∙
Chương 3 - Lên đường


~Giờ Mão hôm sau~Mọi thứ đã được chuẩn bị xong, ai cũng đã sớm sẵn sàng lên đường.Trừ Lục Vân.Cô thật sự chẳng muốn đi, nhưng lại sợ mẹ mình cho vài vết roi trên lưng hoặc trên hai cánh tay.

Do đó, dù có muốn hay không thì Lục Vân vẫn phải cố lết giường, thay quần áo, cầm lấy Huyết Vũ, cho những thứ còn lại vào túi càn khôn thêu hình hoa sen đỏ trên nền đen rồi nhanh nhanh chóng chóng chạy ra ngoài thao trường cho kịp giờ lên đường.Vừa ra đến nơi đã thấy mọi người đã có mặt đầy đủ.

Lục Gia Thành cầm theo chút bánh ngọt bước đến chỗ cô:- Đây, muội ăn chút đi, đợi sư bá đến đã.Lục Vân cầm lấy một cái bánh bỏ vào miệng rồi nói:- Sư bá cũng đến sao?- Ừm!

Ta nghe nói là đến Trần Gia bàn chuyện gì đó.Cùng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng nói của Lục Gia Thành nói chuyện với đó.

Lục Vân bước ra ngoài.

Vừa ra đến nơi thì cô lập tức reo lên:- Sư bá!

Vương huynh!Lục Gia Thành cũng bước ra theo muội muội, nhìn thấy Vương Thiên Minh liền dùng giọng có chút mỉa mai:- Vương Thiên Minh!

Ngươi mà cũng đi sao?- Đương nhiên!

- Vương Thiên Minh bước đến bên cạnh Lục Gia Thành, khoác vai y - Không chọc cho ngươi tức điên lên thì ta ăn không ngon ngủ không yên a~!- Ngươi...!Lục Gia Thành nắm bàn tay lại muốn đánh cho hắn một phát thì lại bị lời nói của Vương Hồng Ân làm cho khựng lại:- Thôi đi!

Cứ gặp nhau là lại đánh nhau.

Mấy đứa nghĩ bọn ta dư tiền thuốc cho mấy đứa chắc.

Thiên Minh, ba tháng trước vừa bị ngã ngựa gãy một chân còn chưa khỏi hẳn.

Giờ lại muốn gãy thêm một bên nữa sao?Vương Hồng Ân là huynh đệ kết nghĩa của Lục Minh Thành.

Vương thị tuy không phải một gia tộc lớn nhưng cũng có sức ảnh hưởng nhất định ở khu vực Liên châu.

Hợp viện của họ cách tư dinh Lục gia không xa lắm, khoảng ba dặm về phía đông bắc.

Vương Thiên Minh là con trai độc nhất của Vương thị, hắn cực kỳ thân thiết với huynh muội Lục gia giống Tống Gia Kiệt, đặc biệt là nhị thiếu gia Lục Gia Thành.Lúc này Vương Hồng Ân quay sang nhìn Lục Vân và Lục Quỳnh Nhi, cười nói:- Ái chà!

Sư huynh à, hai đứa con gái của huynh lớn lên qua thật xinh đẹp hơn người.

Hình như đã lan truyền ra đến các châu phía Bắc rồi thì phải.

Ta nghĩ huynh nên sớm tìm mối cho bọn trẻ đi.Lục Minh Thành xua tay:- Thôi thôi!

Ta tìm cho tiểu Nhi thì được chứ A Vân chắc không ưng ai đâu.Cả hai nói chuyện được thêm một lúc thì Lục Vân lên tiếng nói đã đến lúc phải khởi hành.

Mọi người lục tục lên xe lên ngựa.

Lần này đi không chỉ có huynh muội Lục gia và cha con Vương thị mà còn có cả các môn sinh xuất sắc của hai nhà.

Nhưng trước đó phải ghé qua Ly châu để đón đoàn của Tống gia đi cùng.Xe ngựa bắt đầu lăn bánh ra khỏi thao trường.

Lục Vân ngồi trên ngựa hướng ánh nhìn ra những vách núi phía xa xa.

Chúng đã sớm được phủ lên một màu đỏ thắm của hoa mẫu đơn.

Lục Khải Chiến thúc ngựa lên ngang ngựa của Lục Vân, nói:- Làm sao đấy?

Muội muốn lên đó chơi à?

Vậy thì tiếc quá!

Mùa này hoa nở đẹp nhưng không có cơ hội ngắm rồi.- Vâng!

Nếu không phải bị tống cổ ra khỏi cửa thì có khi muội sẽ trốn lên đó nửa tháng là chuyện bình thường.- Được rồi, được rồi, không nói với muội nữa.

Đua không?- Được thôi.Nói rồi, hai người thúc ngựa vượt lên khỏi đoàn người.- Ây!

Nhanh vậy!

Đợi ta với!

- Lục Gia Thành nói với theo rồi cũng thúc ngựa đuổi theo.Lục Kiến Thành lắc đầu ngao ngán rồi cũng thúc ngựa đuổi theo đệ muội của mình.Lục Quỳnh Nhi thu bàn tay đang vén màn xe, đôi mắt thoáng chút buồn.

15/10/2023
 
∙Tam Sao Thất Bản∙
Chương 4 - Ly châu


Ly Châu vốn không phải một nơi giàu có nhưng nơi đây lại nổi tiếng với khung cảnh thiên nhiên đẹp đến nao lòng.

Ly Châu giống với Liên Châu ở chỗ là chỉ có một gia tộc lớn thống trị: Tống gia - ngự ở Ly Xuân thành.

Mối quan hệ giữa hai nhà Lục-Tống cực kỳ thân thiết.

Đó là lý do mà Tống Gia Kiệt xuất hiện ở Nam Liên môn ba tháng trước khi chuyến đi bắt đầu.Đoàn của Lục gia và Vương gia đi sau ba ngày đã đến được trấn Thiên Hưng - một trấn khá lớn thuộc Ly Châu , cũng là nơi gần Ly Xuân thành nhất.

Lục Vân nhảy khỏi lưng ngựa, đến bên cạnh Tống Gia Kiệt, nói:- Tới trấn Thiên Hưng rồi, sắp đến nhà của đệ rồi đấy.Vì thích thể hiện và cạnh tranh với nhau nên hai người Lục Vân và Tống Gia Kiệt liên tục thúc ngựa tiến lên phía trước.

Kết quả là hai người hiện tại đang đứng trước một cánh cổng lớn, tấm bản gắng bên trên ghi ba chữ "Trấn Thiên Hưng".

Xung quanh người ra kẻ vào tấp nập nhưng lại chẳng thấy một bóng áo đỏ của Lục gia hay màu xanh xám của Vương gia đâu cả.

Có người đi ngang đã nhận ra Tống Gia Kiệt - Tống thiếu gia.

Họ cũng bắt đầu bàn tán xem cô gái bên cậu là ai mà lại mang dấu ấn của Lục gia.

Nhưng cũng không được bao lâu thì họ cũng giải tán vì ai biết được Tống thiếu gia lại giở trò đánh người như ba tháng trước.Lục Vân và Tống Gia Kiệt dẫn ngựa vào một hàng nước gần đó nghỉ ngơi.

Lúc ngồi xuống, Tống Gia Kiệt buồn rầu nói:- Đúng rồi!

Sắp tới nhà của ta rồi.

Tỷ nói ta phải làm sao để đối mặt cha ta đây?Lục Vân đặt ly trà xuống, nhàn nhã nói:- Cứ như ta lúc trước đi.Tống Gia Kiệt lắc đầu nói:- Ta không có mặt dày như tỷ a...Vừa dứt lời thì cậu đã bị ném cho một ánh mắt sắc lẻm.

Nhưng may là lúc này có người đi tới, lớn giọng nói:- Hai đứa các con hay lắm.

Có còn coi chúng ta ra gì không?Là Vương Hồng Ân.Theo sau ông là Lục Kiến Thành.Lục Vân xém một chút nữa là làm rớt li trà trên tay.

Không cần Vương Hồng Ân hay Lục Kiến Thành nói thêm lời nào, hai người tự động đứng dậy trả tiền cho bà chủ rồi bước theo đoàn người vào trong trấn Thiên Hưng._____________________________________Đoàn người dừng chân ở khách điếm lớn nhất trấn.

Vừa tiến vào, bà chủ khách điếm liền bước đến, vui vẻ nói:- Các vị khách quý, cuối cùng các vị cũng đến.Vương Hồng Ân đưa tay lên đáp lễ, bà chủ nhẹ nhàng đáp lại:- Các vị không cần khách sáo đâu.

Tông chủ của chúng tôi đã sắp xếp hết rồi.

Mời các vị đi theo ta.- Ông ấy sắp xếp nhanh vậy sao?- Vâng!Vâng!Vâng!

Ba ngày trước đã đến đây bao trọn cho các vị rồi.Từ tông chủ, thiếu gia, tiểu thư đều há hốc mồm.

Lục Vân đập một cái mạnh vào ót của Tống Gia Kiệt làm cậu xém xíu nữa là té xuống đất.

Cậu quay lại nhìn cô, nói:- Tỷ làm gì vậy?- Cha đệ...từ lúc nào ông ấy chịu chi nhiều tiền thế?Tống Gia Kiệt lúc này vừa xoa xoa cái ót đau điếng, vừa quan sát xung quanh.Khách điếm này cũng...quá xa hoa rồi.

Người làm ở đây cũng trên dưới bốn mươi người.

Trang hoàng bên trong cũng hết sức lộng lẫy, nhìn đến chói mắt.Nơi ở của các môn sinh ở tầng trệt, những người còn lại ở tầng trên, mỗi người một phòng.

Lục Vân lấy thẻ rồi đi nhận phòng.

Căn phòng cũng không có gì nhiều.

Một cái giường nằm bên cửa sổ có rèm che, một bộ bàn ghế nhỏ, một tấm bình phong được trang trí bằng hoa ly trắng tinh, phía sau có một cái bồn tắm nhỏ bằng gỗ.

Lục Vân sắp xếp lại đồ đạc, nghỉ ngơi một lúc thì trời chập choạng tối.

Đúng lúc vừa tắm xong thì người làm của khách điếm gọi cô xuống dùng cơm tối.____________________________________Bữa tối cũng khá vui nhưng nói chung là không có gì đáng kể.

Lục Vân trở về phòng, năm trên giường lăn qua lăn lại mai vẫn không thể vào giấc.

Chắc là lạ chỗ.

Cô ngồi bật dậy, trong phòng chỉ còn một ngọn đèn lay lắt.

Bên ngoài cũng không còn nhiều nhà thắp đèn nữa.

Lục Vân mở cửa bước xuống sảnh chính của khách điếm.

Bên dưới vẫn còn sáng đèn.

Cô ngoắc tay gọi một tiểu nhị đang dọn dẹp, bảo:- Tiểu nhị! giờ này còn rượu không?Tiểu nhị suy nghĩ một lúc rồi nói:- Dạ còn!

Tiểu thư cần bây giờ luôn sao?- Ừm.- Vậy tiểu thư lấy loại nào?Lục Vân khoanh tay nói:- Lấy loại hảo hạng nhất đi.- Dạ dạ, tiểu thư đợi một lát.Tiểu nhị nhanh chóng rời đi rồi quay trở lại, mang theo một bình rượu màu đỏ gạch, còn thêm hai cái chén nhỏ.

Lục Vân mỉm cười hài lòng đưa cho tiểu nhị một ít bạc.

Định bụng mang rượu lên phòng uống rượu rồi ngủ luôn nhưng tiểu nhị gọi cô lại, nói nhỏ:- Tiểu thư định mang rượu lên phòng ạ?Lục Vân gật đầu, ánh mắt hiện lên ý hỏi có chuyện gì sao, tiểu nhị bèn nói:- Đêm nay trăng rằm rất sáng.

Gần đây có một mảnh đồi nhỏ.

Nếu tiểu thư muốn thì có thể đến đó uống rượu ngắm trăng.Lục Vân thấy tiểu nhị nói cũng có lý, cô nói:- Cũng được!

Vậy ngươi chỉ đường đi.- Tiểu thư ra ngoài rẽ trái, đi một lát là tới.Lục Vân gật đầu cảm ơn rồi bước đi.

Giờ này cũng gần nửa đêm, bên ngoài không một bóng người.

Tiểu nhị thấy vị tiểu thư kia đi rồi cũng quay trở lại công việc của mình._____________________________________Lục Gia Thành khoác tấm trung y ra ngoài.

Gương mặt thanh tú, hồng hào ban chiều giờ lại hóa trắng bệch.

Vương Thiên Minh nằm nghiêng trên giường, trên người mặc độc một cái tiết khố, để lộ ra thân hình mà bao thiếu nữ say đắm.

Hắn thấy y bước ra từ sau tấm bình phong với bộ dạng như thế thì hoảng lên.

Liền xuống giường, bước đến bên y bảo:- Còn đau không?

Sang đây ta xoa cho.Nói rồi hắn ôm y lấy vòng eo nhỏ bé kia xoa xoa nhè nhẹ.

Gia Thành bất giác "ưm'' lên một tiếng.

Vương Thiên Minh không nhịn được mà cúi xuống hôn lên khóe môi người kia một cái.

Hắn chỉ cần dùng lực nhẹ đã bế Lục Gia Thành lên, hai chân y quấn lấy eo hắn.

Vương Thiên Minh mặt đối mặt với ái nhân, nói:- Xin lỗi nhé!

Ta làm hơi mạnh.

Quên mất là lần đầu của ngươi.Lục Gia Thành vùi đầu vào hõm cổ của người kia, nói nhỏ:- Không sao.

Ta còn ổn.Vương Thiên Minh hôn lên tóc Lục Gia Thành, nói:
- Ừ!

Lúc này ngươi cũng nói thế.Hai người ôm nhau một lúc nữa, Lục Gia Thành ngẩng đầu lên nhìn thẳng Vương Thiên Minh, y nói:- Được rồi, thả ta xuống.Vương Thiên Minh đáp ứng thả người xuống.

Vừa đáp đất, y liền khoác thêm một lớp áo nữa rồi bước đến phía cánh cửa, nói vọng vào:
- Ngươi ngủ đi.

Ta đi tìm muội muội.- Nhưng mà...Tiếng đóng cửa lớn cắt ngang lời hắn nói.

Lúc Vương Thiên Minh định thần lại được thì chỉ than một câu:- Nhưng mà đây là phòng của ngươi mà...______________________________________________Lục Gia Thành khoác áo sang phòng bên cạnh tìm muội muội.

Ban nãy bữa tối y có uống hơi nhiều để rồi kết quả là...Thôi khỏi nhắc đi.

Nhắc đến là lại khiến y đỏ bừng mặt, làm gì còn mặt mũi ở lại nữa.

Bởi thế nên y mới đành phải mặt dày sang xin Lục Vân ngủ cùng.

Mà nãy giờ gõ cửa liên tục mà không thấy ai ra mở cửa.

Lục Gia Thành chỉ đành thở dài bước xuống sảnh chính.Y vừa xuống liền đụng phải tiểu nhị ban nãy bán rượu cho Lục Vân.

Lục Gia Thành liền hỏi thử về muội muội nhà mình thì được tiểu nhị trả lời rằng Lục đại tiểu thư đã ra ngoài, còn nhiệt tình chỉ đường cho y.

Lục Gia Thành cảm ơn rồi cũng bước ra ngoài.____________________________________________Lục Vân ngồi trên một ngọn đồi nhỏ,cũng không cao lắm, xung quanh khá thoáng, cây không quá cao cũng như không quá rậm rạp.

Trăng đêm nay quả thật rất tròn và sáng.

Cảnh đẹp rượu ngon quả là không còn gì bằng.Cô cứ ngồi ngắm cảnh bình thường cho đến khi nghe thấy tiếng xào xạc.

Lục Vân từ từ quay đầu lại, tay rút con dao nhỏ trong tay áo, cảnh giác cao độ.

Khi nãy cô ra ngoài không mang theo Huyết Vũ.

Từ trong bụi cây xào xạc kia có một bóng người quen thuộc bước ra, người đó nói:- Cất dao đi, là ta đây.

Muốn trêu muội một chút cũng không được.Lục Gia Thành từng bước đi lên gò đất.

Lục Vân nhìn thấy y thì gương mặt cũng dịu lại.

Cất con dao đi, rót thêm một ly rượu cho vị khách vừa mới đến.

Lục Gia Thành ngồi xuống bên cạnh Lục Vân, cầm lấy ly rượu uống một hơi rồi nói:
- Muội ra đây làm gì thế?Lục Vân trả lời:- Uống rượu ngắm trăng.Nói rồi cô uống thêm một ít rượu.

Lục Gia Thành nhìn cô một lượt rồi hỏi thêm:- Không ngủ được sao?Lục Vân rót thêm rượu vào ly, trả lời:- Vâng!

Một phần do lạ chỗ.

Một phần là do âm thanh bên phòng huynh đấy.

- lúc này ánh mắt cô va phải những vết đỏ lộ ra trên cổ nhị ca nhà mình - Cái này...Cô giương tay chỉ vào chúng.

Y đỏ mặt kéo lớp áo lên che lại hậu quả của tên khốn kia.

Lục Gia Thành uống thêm một ngụm rượu rồi chuyển chủ đề:- Muội đang ngắm gì kỳ lạ lắm sao mà chăm chú thế?Lục Vân gật gù, cười nhẹ rồi rót thêm rượu cho cả hai, nói:- Huynh nhìn lên bầu trời đi.Lục Gia Thành nhìn lên thì chỉ nhìn thẩy một vầng trăng tròn và hàng vạn vì sao đang tỏa sáng.

Nhưng y tuyệt nhiên vẫn không hiểu muội muội đang nhìn gì.

Lục Vân biết y không hiểu liền chỉ tay lên trời, bảo:- Có phải đang quay xung quanh mặt trăng là ba vì sao mang ánh sáng xanh không?Lục Gia Thành nheo mắt nhìn kỹ hơn.

Quả là có ba ngôi sao màu xanh nhạt đang quanh xung quanh anh trăng sáng.

Chỉ là chũng quay quá chậm nên phải quan sát thật kỹ mới thấy được.Hai người ngồi cạnh nhau thêm lúc nữa thì cũng phải quay trở lại khách điếm.____________________________________________Lục Gia Thành rón rén bước vào trong phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Đèn bên trong đã tắt từ khi nào nên chỉ còn một mảng tối đen.

Y bước lại phía giường, trong lòng thầm nghĩ chắc Vương Thiên Minh chắc đã rời đi rồi nên bản thân cũng thoải mái hơn.

Vừa định chui vào chăn thì có người đánh úp đè y xuống giường.

Trong bóng tối mờ mịt, Lục Gia Thành phải có lắm mới nhận ra người đang đè mình là Vương Thiên Minh.

Lúc nhận ra thì y hét lên:
- Vương Thiên Minh!

Ngươi...Chưa dứt câu thì môi đã bị chặn lại.

Một lúc sau Vương Thiên Minh mới thả ra.

Nhìn người bên dưới hít thở một cách gấp gáp, hắn thấp giọng bảo:- Nhị thiếu gia của tôi ơi, muốn người khác đến xem chuyện tốt của chúng ta sao?Lục Gia Thành sau khi điều chỉnh được nhịp thở thì liền nói:
- Sao ngươi không về phòng?Vương Thiên Minh không trả lời mà chỉ hôn lên dấu ấn trên trán y.

Đột nhiên hắn lăn ra giường ôm Lục Gia Thành vào thành.

Lục Gia Thành lúc này mới nhận ra Vương Thiên Minh không mặc áo.

Y khẽ quát:- Ngươi...còn không mặc áo...Vương Thiên Minh mỉm cười, ôm chặt y hơn, thì thầm nói:- Cơ thể của ta đâu phải ngươi chưa từng nhìn thấy.- Ngươi...Lục Gia Thành cứng họng, vành tai ửng đỏ.

Vương Thiên Minh không trêu y nữa, trực tiếp rơi vào giấc ngủ.

Lục Gia Thành gọi hắn mấy tiếng không thấy có phản ứng chỉ đành thở dài.

Y vươn tay ôm lấy người bên cạnh rồi cũng chìm dần vào giấc ngủ.
______________________________________Lục Vân nằm gác tay lên trán suy ngẫm về dị tượng cô nhìn thấy ban nãy.

Nó giống như điềm báo vậy.

Lúc còn ở Nam Liên Môn, cô cũng nhìn thấy nhưng nó không sáng đến thế.

Lục Vân nhìn ra cửa sổ, sắp tới sẽ là một hành trình dài...

22/10/2023
 
∙Tam Sao Thất Bản∙
Chương 5 - Tống gia


Sáng sớm hôm sau, đoàn của Lục-Vương đã chuẩn bị để đi đến Ly Xuân Thành.Khi đã đi được một đoạn khá xa, cũng gần đến nơi rồi thì Tống Gia Kiệt thúc ngựa đến gần chỗ Lục Vân, nói:- Tỷ tỷ à!

Một lát nữa ta phải làm sao để đối mặt với cha ta đây?- Như ta đã nói.- Lục Vân nói một cách thản nhiên - Đệ chỉ đánh hai người, còn ta phá liên tục đến ba cái tửu lâu, đánh bị thương mười người còn chẳng có ai nói đến.Mặt Tống Gia Kiệt co lại:- Tỷ có điên không?

Đó là cha của ta đấy!

Không phải cha của tỷ!Lục Vân nói một cách nhẹ nhàng:- Người xách đầu ta là cha ta đó.Nói xong Lục Vân thúc ngựa nhanh hơn về phía trước.

Tống Gia Kiệt thở dài, đưa tay đỡ trán.

Những người khác nhìn cậu với vẻ mặt thông cảm.

Dù sao cha của cậu - Tống Thanh Sơn - so với cha của Lục Vân - Lục Gia Thành khác nhau một trời một vực.

Cho dù Lục Vân có phá thêm chục cái tửu lâu hay đánh thêm vài người nữa thì cùng lắm là bị chép phạt mấy trăm lần là xong.

Nhưng Tống Gia Kiệt thì khác.

Ví như ba tháng trước, cậu ta chỉ đánh có hai người mà đã bị đuổi ra khỏi nhà một cách không thương tiếc.

May mà Lục gia rủ lòng thương chứa chấp cậu suốt thời gian đó.Không lâu sau đó thì trước mặt họ xuất hiện một tòa phủ lớn, trên tấm bảng trước cửa thành đề hai chữ lớn "Tống Gia".

Mọi người lần lượt xuống ngựa, bước vào trong.

Từ bên trong, có một môn sinh mặc y phục xám đã đợi sẵn, cậu ta thi lễ rồi nói:- Các vị đến rồi!

Mau vào trong, Tông chủ của chúng tôi đã đợi các vị từ lâu.Vương Hồng Ân đáp lễ, nói:- Vậy phiền cậu sắp xếp.Những môn sinh khác được sắp xếp nghỉ ngơi, ăn uống còn Vương Hồng Ân cùng các vị công tử, tiểu thư vào đại sảnh gặp Tống gia chủ.

Vừa bước vào trong, một người đàn ông tầm tuổi ngũ tuần bước ra chào đón họ cùng hai cô gái, là tỷ tỷ và muội muội của Tống Gia Kiệt.- Chào các vị!

Đi đường xa chắc mệt rồi.

Mau vào trong ngồi.

- Tống Thanh Sơn nói.Một trong hai cô gái phía sau ông chạy lên ôm chầm lấy Lục Vân, cái ôm này xém xíu nữa là làm cho cả hai té ra đằng sau.

Cô gái đó nói:- Lục tỷ tỷ!

Ta nhớ tỷ chết đi được.Hai người ôm nhau một lúc thì Lục Vân xoa xoa tay của cô gái ấy, bảo:- Tử Anh, muội bao nhiêu tuổi rồi mà cư xử như trẻ con vậy?Cô gái còn lại bước đến bên cạnh hai người, nói thêm vào:- Phải rồi!

Lớn rồi chứ có phải nhỏ nhắn gì đâu.

- Tử Thư nói.- Ta mặc kệ!

- Tử Anh nói lớn.Lúc này Tử Anh mới để ý có một cô gái đứng bên ngoài cửa, nãy giờ vẫn chưa dám bước vào trong.

Tử Anh bước đến bên cạnh nắm tay nàng, nói:- Muội là Lục Quỳnh Nhi?Lục Quỳnh Nhi hơi hoang mang nhưng cũng gật đầu.

Tống Thanh Sơn thấy con gái mới gặp người tỷ muội mới đã muốn làm thân.

Ông gợi ý:- Mấy hôm trước ta mới mang về một bộ bút pháp.

Hay là hai đứa đi xem thử đi.Tống Tử Anh gật đầu rồi kéo Lục Quỳnh Nhi đi ngay.

Khi cả hai đã đi khỏi thì không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.

Tống Thanh Sơn phất tay áo một cái mạnh làm cho người phía sau Lục Vân lập tức quỳ xuống.

Tống Gia Kiệt cất giọng run rẩy nói:- Thưa cha! con biết lỗi rồi.- Giữa ban ngày ban mặt giở thói hành hung đánh người.

Ta chưa đánh cho ngươi tàn phế hai tay là may rồi.Tống Gia Kiệt yên lặng quỳ gối nghe cha mình mắng.

Được một lúc thì Tống Thanh Sơn xua tay nói:- Thôi bỏ đi!

Chuyện cũng đã qua.

Mọi người ngồi hết đi, có chuyện quan trọng cần bàn.Tống Tử Thư bước đến đỡ đệ đệ đứng dậy.

Khi tất cả đã yên vị thì Vương Hồng Ân lên tiếng:- Thông thường thì đoàn của Tống gia sẽ đi trước chúng tôi.

Không biết có chuyện gì quan trọng mà Tống lão gia lại muốn chúng tôi đến đây trước.Tống Thanh Sơn trả lời:- Đúng thật là có chuyện.

Không những thế còn là một chuyện lớn.Đám hậu bối đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn ông rồi lại nhìn nhau.

Ông nói tiếp:- Theo như tin tức mới nhất chúng tôi có được...Chu thị đã bắt đầu hành động.

"Tam đại cấm thuật" đã xuất hiện.

Xem ra Chu Minh Trí đó không nhịn nữa được rồi.Lục Vân trong lòng nhốn nháo, cảm thấy trong chuyện này có liên quan đến bản thân.

Tống Tử Thư ngồi bên cạnh cô thấp giọng nói:- Muội bình tĩnh.Lục Vân hướng mắt sang Lục Gia Thành.

Y gật đầu trấn an.

Cô lúc này mới bình tĩnh lại đôi chút.

Nhưng lời nói sau đó của Tống Thanh Sơn làm cô càng hoang mang hơn:- Lục Vân!

Chuyến đi này con nhất định phải cẩn thận.

Ngoài bắt đầu phái người đi điều tra về quyển cấm thuật thì vẫn có khả năng lão ta cho người tìm giết con.

Ấn ký của con vẫn còn là một bí ẩn.

Lão tuy là một con cáo già nhưng cũng không phải là không biết sợ.

Nếu để con sống thì vị trí của lão sẽ bị lung lay.Lục Vân trợn to mắt.

Muốn giết cô sao?

Lục Vân suy nghĩ một lúc rồi cười khẩy.

Xem ra một người như lão cũng phải sợ một con nhóc mười bốn tuổi sao?

Cô bất giác nói:- Muốn giết con sao?

Xem lão ta có bản lĩnh đó không đã.Những ánh mắt còn lại cùng lúc hướng về phía cô.

Sau một lúc thì Tống Thanh Sơn nói đám nhỏ ra vườn sau chơi để hải người lớn bàn chuyện.

Mấy đứa trẻ không có gì để nói nên liền rời đi.

Trên đường đi cả đám yên lặng, không ai nói với ai câu nào.

Khi ra đến vườn sau thì nghe thấy tiếng cười khúc khích của hai cô gái.- Đây đây đây!

Tỷ xem này, đẹp không?- Đẹp đẹp đẹp!

Trời ạ, cây bút này coi bộ chọn muội làm chủ rồi.

Ta cho muội luôn đó.- Thật sao?

Vậy là muội có pháp bảo rồi sao?

Vui quá!!!Lục Quỳnh Nhi vui vẻ vẩy vẩy cây bút lên không trung.

Lục Vân chậm rãi bước đến, ngồi xuống bên cạnh Quỳnh Nhi và Tử Anh.

Quỳnh Nhi thấy cô liền lên tiếng:- Tỷ tỷ, tỷ dạy muội vẽ bùa được không?- Hả?Lục Vân ngạc nhiên nhìn muội muội mình, cô hỏi lại:- Muội muốn học sao?- Vâng!

- Quỳnh Nhi cười.Lục Vân xoa đầu Quỳnh Nhi, bảo:- Vậy khi đến Trần gia ta sẽ dạy muội.- Thật sao?

- Quỳnh Nhi nhảy cẫng lên vui sướng - Cảm ơn tỷ.Lục Khải Chiến cầm lấy cây bút trên bàn đưa lên ngang tầm mắt.

Thân bút được làm từ một thứ gỗ có mùi thơm thoang thoảng, hình như là gỗ trầm hương.

Phần đuôi bút có một cái gờ nhỏ.

Khi nhấn cái gờ đó xuống thì bên trong bật ra một bức tranh.

Trên đó vẽ khung cảnh thôn quê yên bình.

Hắn gật gù nói:- Đúng là đồ quý.Lục Kiến Thành nói:- Nếu đã là pháp bảo thì nó sẽ có linh tính.

Quỳnh Nhi, nó đã chọn muội làm chủ nhân vậy...muội đặt tên cho nó đi.Lục Quỳnh Nhi đăm chiêu suy nghĩ một lúc vẫn chưa nghĩ ra cái tên nào phù hợp.

Tử Anh nghiêng người nhìn vào bức tranh, bất giác nói:- Khung cảnh làng quê có bến đò sao.

Vậy đặt là...Ngạn Thanh đi.Quỳnh Nhi gật gù nói:- Ngạn Thanh...bến bờ yên tĩnh.Quỳnh Nhi hướng nhìn về phía Lục Vân, nói:- Tỷ tỷ, muội lấy tên Ngạn Thanh được không?Lục Vân cười khổ nói:- Miễn muội thích là được.

11/11/2023
 
∙Tam Sao Thất Bản∙
Chương 6 - Hỏa châu


Cả đoàn dừng chân nghỉ ngơi hai ngày thì tiếp tục lên đường.

Đường đi có phần gập ghềnh, nhưng may mắn là cuối cùng họ cũng đến được địa phận của Hỏa Châu.Hỏa Châu là một vùng đất kỳ lạ.

Xung quanh được bao phủ bằng những dãy núi đá cao cả ngàn trượng.

Bên trong là một vùng thung lũng rộng lớn.

Quanh năm ở đây có rất nhiều lễ hội lớn nhỏ được tổ chức.

Trần gia là gia tộc thống trị nơi này.

Bên cạnh Trần gia còn có Lý gia.

Theo chỉ dẫn trên tờ thiệp mời, đoàn của ba nhà Lục - Vương - Tống dừng chân ở một khu trọ lớn.

Các môn sinh được sắp xếp ở khu riêng; các tông chủ, thiếu gia, tiểu thư của các nhà được sắp xếp ở khu riêng.

Trên đường trở về phòng, Lục Quỳnh Nhi cứ chăm chú ngắm nghía bức tranh bên trong Ngạn Thanh mà không chú ý đường đi, vô tình va phải một người.

Là Chu Hồng Diễm - tiểu thư độc nhất của Chu thị - gia tộc đứng đầu trong năm đại gia tộc.

Quỳnh Nhi vừa nhìn thấy cô ả liền giật mình lùi về sau, miệng lắp bắp:- Chu...Chu tiểu thư...Chu Hồng Diễm chỉnh trang y phục xong thì nhìn lại người vừa đụng phải mình.

Khi nhận ra người đó là Lục Quỳnh Nhi, ả cất giọng mỉa mai:- Ồ!

Thì ra là Lục nhị tiểu thư.Thấy sắc mặt của ả càng lúc càng khó coi, Quỳnh Nhi cất giọng run run:- Tôi...Tôi...Tôi xin lỗi...Chu Hồng Diễm thấy nàng hoảng sợ như thế thì cười khẩy, ra lệnh cho hai thị nữ phía sau:- Hài người các ngươi lên cho ta.

Lần trước ta không rạch được mặt ngươi.

Lần này để ta xem ai có thể cứu một kẻ vô dụng như ngươi.Hai người thị nữ phía sau còn chưa kịp bước lên thì đã có một lưỡi kiếm sáng bóng chắn ngay cổ của Chu Hồng Diễm.

Ả ta cố tỏ ra bình tĩnh, nói:- Lục đại tiểu thư?

Đây là ý gì?Lục Vân gương mặt lạnh tanh nhìn ả, giọng không chút run sợ:- Chu tiểu thư, đây là ý gì?

Lần trước không giết được ngươi vậy lần này để ta giết bù vậy.Một ả nô tì bên cạnh cất giọng run rẩy:- Cô...giết tiểu thư nhà ta...không sợ Tôn Thượng cho người...san bằng Liên Châu nhà cô sao?Lục Vân từ từ hạ Huyết Vũ xuống, nói:- Ồ!

Vậy sao?Khi kiếm đã được tra vào vỏ, cô nhếch mép nói:- Để xem lão ta có khả năng đó không đã.Nói rồi cô kéo muội muội vào phòng, để mặc cho Chu Hồng Diễm tự mình gặm nhấm cục tức bên ngoài._____________________________________Lục Vân từ sau tấm bình phong bước ra thì nhìn thấy Lục Quỳnh Nhi ngồi ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cô tiến lại gần xoa đầu Quỳnh Nhi, hỏi:- Tối rồi ngồi ngây ngốc ở đây làm gì thế?- Ban nãy tỷ nói thế là sao?Lục Vân ngồi xuống bên cạnh nàng, nói:- Muội suy nghĩ về lời ta nói lúc nãy sao?Quỳnh Nhi gật đầu:- Tỷ không sợ thật sao?Lục Vân cười bảo:- Sao ta phải sợ?Quỳnh Nhi trợn tròn mắt:- Tôn Thượng...sợ tỷ à?Lục Vân trả lời:- Không hẳn là lão sợ ta.

Lão chỉ sợ mất cái ghế Tôn Thượng của lão thôi.Quỳnh Nhi gật gù.

Nàng đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền nói:- Tỷ biết Trần Minh Thư không?Lục Vân đang chải tóc thì dừng lại, quay người nhìn nàng:- Trần Minh Thư?

Trần tiểu thư?

Thì sao?

- Muội nghe nói người sắp xếp chỗ ở của chúng ta ở Trần gia là cô ấy.- Thì sao?Lục Vân quay mặt vào gương tiếp tục chải tóc, Quỳnh Nhi nhăn mặt nói:- Muội nghe nói cô ấy còn mạnh hơn cả tỷ.- Có vấn đề gì sao?Lục Vân đứng dậy, nói:- Ta cũng muốn tỉ thí thử xem Trần tiểu thư vàng ngọc của Trần gia mạnh đến đâu.- Hả?!

- Lục Quỳnh Nhi há hốc mồm - Mà khoang!

Tỷ đi đâu vậy?

Bây giờ giới nghiêm rồi mà.Lục Vân đu qua cửa sổ nhảy ra bên ngoài.

Quỳnh Nhi chạy ra nhìn xuống dưới.

Lục Vân nói vọng lên:- Đoàn của Lưu gia vừa đến chiều nay.

Ta sang chơi với họ.

Một lát nữa có người đến kiểm tra muội cứ nói là ta ngủ rồi.Nói rồi Lục Vân nhanh chóng chạy đi.

Quỳnh Nhi lắc đầu ngao ngán.

Tỷ tỷ của nàng là thế.

Chỉ cần không có sự giám sát của người lớn thì chắc chắn sẽ trốn đi chơi mất dạng.

Giờ này cũng đã gần khuya, chắc là Lục Vân sẽ đi chơi rồi ngủ lại ở chỗ Lưu gia, Quỳnh Nhi nghĩ thế nên cũng chẳng buồn để cửa, chỉ thay quần áo rồi đi ngủ luôn._________________________________Nửa đêm_Bên ngoài có tiếng gõ cửa nhè nhẹ kéo Lục Quỳnh Nhi ra khỏi giấc ngủ.

Nàng bước xuống giường ra mở cửa.

Vừa mở vừa nói với giọng điệu ngáy ngủ:- Ai đó?Đứng bên kia là một cô gái có mái tóc đen dài buộc cao.

Trên mái có một vài lọn tóc được kéo ra tạo thành hình vòng cung, được cố định bằng một mảnh vải đỏ có đính một viên ngọc màu xanh lục.

Bên hông ta áo viên lĩnh màu cam nhạt giắt một thanh kiếm dài.

Vỏ bên ngoài làm bằng bạc được điêu khắc cực kỳ tinh xảo.

Quỳnh Nhi thấy thế liền lên tiếng hỏi trước:- Cô là ai?Cô gái bên ngoài giơ lệnh bài lên, trả lời:- Trần Minh Thư.Quỳnh Nhi thoáng giật mình.

Trần Minh Thư nói tiếp:
- Không cần phải sợ.

Ta đến tuần tra theo lệ thôi.

Lục nhị tiểu thư, chị cô đâu?Quỳnh Nhi nhớ đến lời nói của Lục Vân trước khi rời đi nên bèn nói:
- À...Tỷ ấy ngủ rồi.

Giờ trời có sập tỷ ấy cũng không dậy đâu.Trần Minh Thư gật đầu nói:- Đã làm phiền rồi.

Hai người ngủ ngon.- Không có gì.Khi Lục Quỳnh Nhi đã đóng cửa, Trần Minh Thư mới rời đi.Khu trọ này là khu vực dành riêng cho khách của Trần gia.

Nó được xây dựng theo hình vòng tròn có nhiều lớp.

Ở giữa có một tòa lầu cao, thường có người đứng canh ở đó.

Trần Minh Thư đứng từ trên cao, ánh mắt nàng hướng về phía dãy phòng của Lưu gia.

Nếu nhìn kỹ thì bên trong vẫn còn ánh đèn lay lắt.

Trần Minh Thư khẽ lẩm bẩm:- Ta tìm thấy muội.

Lần này ta sẽ không thua nữa đâu.

19/11/2023
 
∙Tam Sao Thất Bản∙
Chương 7 - Trần gia, Hỏa Ngọc Môn


_Sáng hôm sau_Từ rất sớm, những đệ tử từ các nhà đã xếp hàng ngay ngắn ở thao trường dưới chân núi Bách Linh.

Hỏa Ngọc môn được xây dựng trên các sườn núi dốc đâm thẳng lên chín tầng mây.

Đứng từ dưới nhìn lên thì chẳng thấy đỉnh núi đâu.Lục Vân đứng đầu hàng ngũ nhưng vì chờ đợi quá lâu nên cô dùng ánh mắt ra hiệu với người đứng bên cạnh.

Người đứng bên cạnh cô là Lưu Ngọc Hân - trưởng nữ của Lưu thị, bên cạnh nữa là Lưu Minh Hùng.

Phía sau cậu ta là Hoàng Anh Quân; phía sau Lưu Ngọc Hân là Cao Lan Hương và Nguyễn Hạ Linh.

Cả ba đều là môn sinh Lưu thị.

Lưu Ngọc Hân bắt được tín hiệu từ đôi mắt của người tỷ muội thân thiết liền không nhịn được mà cười khúc khích.

Đêm qua tỷ đệ Lưu gia, Lục đại tiểu thư, Tống đại tiểu thư cùng Anh Quân, Lan Hương, Hạ Linh đã thức chơi lắc xí ngầu đến gần sáng.

Buồn cười ở chỗ là năm cô gái lại hùa nhau chơi đểu hai chàng trai còn lại.

Kết quả là cả Anh Quân và Minh Hùng đều thua sạch túi.

Trong lúc cả hai vẫn đang cười đùa vui vẻ thì có một tiếng ho khan vang lên cắt ngang.

Người vừa ho nói:- Xin chào!

Tiểu nữ là Trần Minh Thư.

Hôm nay được phân phó đến để sắp xếp nơi ở cho các vị.

Trước tiên mời các vị nhận y phục.Nói dứt lời, các môn sinh Trần gia mang theo y phục của nhà họ tiến lên trao cho từng người.

Sau khi nhận phần của mình, Lục Vân lúc này mới chú ý đến vị tiểu thư của Trần gia.

Người trước mặt quả là mỹ nhân.

Thân hình cao ráo, bộ áo viên lĩnh màu cam nhạt làm tôn lên nước da trắng.

Nhưng thứ thu hút Lục Vân nhất lại là đôi mắt của Trần Minh Thư.

Đôi mắt màu xám nhạt, mang theo chút gì đó âm u.

Lục Vân càng nhìn càng rùng mình.

Đột nhiên đối phương quay mặt lại nhìn cô.

Hai đôi mắt chạm nhau.

Lục Vân cảm giác mặt mình nóng rang, cô đánh trống lảng quay sang bên cạnh.

Trần Minh Thư mỉm cười nhẹ khi nhìn thấy biểu hiện này.

Đợi tất cả nhận xong y phục, Trần Minh Thư nói:- Ngoài y phục ra, mỗi người sẽ có thêm một tấm lệnh bài.

Lệnh bài màu xanh một lớp, đi theo hướng bên trái; lệnh bài màu đỏ một lớp, đi theo hướng bên phải.Lục vân lấy tấm lệnh bài ra khỏi chiếc túi nhỏ bên trên y phục.

Cái của cô màu đỏ.

Lục Vân ngó sang lệnh bài của những người khác.

Các vị ca ca của cô có lệnh bài màu đỏ, những người bạn của cô cũng vậy.

Trần Minh Thư ở phía trên nói tiếp:- Nếu đã biết lệnh bài của mình màu gì thì xin các vị mau chóng di chuyển.

Đường đi của chúng ta khá dài.Những người đứng bên dưới nhanh chóng tản ra.

Lan Hương kéo tay Lục Vân, nói:- Này!

Ngày mai mới bắt đầu học, tối nay chúng ta lại lắc xí ngầu.

Hôm qua cô lắc hay lắm.Lục Vân gật đầu tán thành:- Được, tối nay ta lại sang.Lúc này lại có người kéo tay áo Lục Vân, cô quay lại, ra là Lục Quỳnh Nhi.

Có điều lúc này cả người nàng đang run lên bần bật.

Lục Vân hoang mang hỏi:- Có chuyện gì thế?- Muội...Muội...

- Quỳnh Nhi giọng lắp bắp nói.Tống Tử Thư đứng bên cạnh đã hiểu ra vấn đề liền hỏi:- Lệnh bài của muội màu xanh đúng không?Quỳnh Nhi gật đầu.

Cả đám quay sang nhìn nhau.

Thế mà Lục Quỳnh Nhi lại bị xếp chung với Chu Hồng Diễm.

Tống Tử Thư suy nghĩ gì đó rồi gọi lớn tìm Tống Tử Anh.

Tử Anh nghe tỷ tỷ gọi liền chạy đến hỏi:- Có chuyện gì vậy?Tử Thư nói:- Muội ở cùng với Quỳnh Nhi đi.

Đừng để Chu Hồng Diễm lại gần muội ấy.- Tử Anh, muội giúp ta được không?

- Lục Vân nói.Tống Tử Anh kéo Lục Quỳnh Nhi về phía mình, nói:- Được!

Muội tài nghệ tuy kém nhưng chắc chắn sẽ không để ả ta lại gần đâu.Quỳnh Nhi lúc này mới bình tĩnh hơn một chút, nàng nói:- Vậy...tỷ ở chung với ta?- Đương nhiên.- Từ Anh gật đầu một cách chắc chắn.Lúc này có một giọng nói cắt ngang:- Thời gian di chuyển khá dài, cho dù ngự kiếm đi cũng phải đến chiều mới lên đến nơi.

Do vậy phiền mọi người nhanh chóng.Là Trần Minh Thư.Cả đám bị nhắc nhở thì liền tách nhau ra.

Tống Tử Anh cùng Lục Quỳnh Nhi hòa vào dòng người có lệnh bài màu xanh.

Nhóm bạn của Lục Vân cũng đứng vào hàng ngũ.

Khi có hiệu lệnh, tất cả cùng lúc đạp kiếm bay lên. ___________________________Trong quá trình ngự kiếm, Lục Vân lại dấy lên một nỗi bất an.

Tống tử Thư đi bên cạnh đưa tay vuốt lưng cô, hỏi:- Lo cho muội muội sao?Lục Vân lắc đầu:- Ta đột nhiên có cảm giác không lành.- Sao lại không lành?

- Tử Thư thắc mắc.Lục Vân tiếp tục lắc đầu:- Ta không biết.

Chỉ là đột nhiên cảm thấy...Bản thân sắp mất mạng.Tử Thư đặt tay lên vai cô xoa nhẹ, nói:- Thôi nào, chỉ là đi học vài tháng thôi mà.

Đứng suy nghĩ tiêu cực thế.Bản thân Lục Vân từ lúc đặt chân vào đất của Hỏa Ngọc môn đã có một dự cảm không lành.

Cô cảm thấy sẽ có rất nhiều người bị cuốn vào, trong đó có bản thân.

Lời khuyên của Tử Thư chỉ làm sự lo lắng của Lục Vân giảm xuống chứ không biến mất.

Nhưng có lẽ Tử Thư nói đúng: chỉ có vài tháng thôi, sẽ ổn thôi.Lúc lên đến nơi thì đã gần đến chiều.

Dưới ánh nắng vàng, khung cảnh hiện lên làm tất cả phải chói mắt.

Sau những tản mây trắng lấp ló những mái ngói cong vút như nối đuôi nhau nằm ẩn hiện, xen kẽ với cây cỏ.

Đứng từ khoảng sân này nhìn lên, vẫn còn có thể lên cao hơn nữa.

Người đợi bọn họ là một thanh niên cao ráo.

Người đó nói:- Chào các vị!

Ta là Trần Minh Long.

Hôm nay được phân phó để sắp xếp chỗ ở cho các vị.

Hướng bên trái là cho nam, bên phải là cho nữ.Lúc này Trần Minh Thư tiến lên trước nói gì đó với đại ca của nàng.

Một lát sau thì nhóm người chia làm hai nhóm, nam đi theo hướng bên trái, nữ đi theo hướng bên phải.

Ngọc Hân khoác vai Lục Vân nói:- Ngày mai mới chính thức vào học.

Tối nay lại gặp nhau không?Lục Vân gật nhau, ra chiều đắc ý nói:- Được!

Ủa?

Không phải ở cùng nhau sao?Ngọc Hân nhận ra điều gì đó liền reo lên:- Ừ nhỉ!

Không phải cả bốn người chúng ta ở chung sao?Bọn họ vừa đi vừa cười nói tíu tít.

Tầm thêm một khắc nữa, nhóm người mười lăm mười sáu người dừng lại ở một khoảng sân nhỏ.

Trần Minh Thư đứng lên phía trước, nói:- Xung quanh đây có bảy gian phòng.

Các vị có thể chọn người ở cùng và gian phòng ở tuy thích.

Mọi người có hai khắc để thực hiện.Các cô gái bắt đầu chia nhau ra tìm phòng.

Lục Vân đương nhiên là ở cùng với Tử Thư, Lan Hương, Hạ Linh, Ngọc Hân.

Cả bốn người loanh quanh một lúc thì chọn gian phòng lớn nhất ở đó.

Ngưng khi họ chuẩn bị bước vào thì bị Trần Minh Thư chặng lại.

Hành động này làm những người xung quanh chú ý.

Lục Vân thấy khó hiểu liền tiến lên phía trước, hỏi:- Trần tiểu thư, gian phòng này có vấn đề gì sao?Trần Minh Thư không trả lời câu hỏi của cô, mà thay vào đó, nang ta nói như muốn cảnh cáo bốn người trước mặt:- Hỏa Ngọc môn cấm bài bạc, tụ họp ban đêm.Nàng ta đột nhiên bước tới giật lấy túi đồ trên tay Lan Hương.

Lan Hương hốt hoảng muốn giật lại nhưng không kịp.

Tử Thư thấy thế muốn bước lên nói đạo lý với Minh Thư nhưng bị Lục Vân ngăn lại.

Trần Minh Thư không chút khách khí mà cho tay vào trong chiếc túi tìm kiếm thứ gì đó.

Chỉ một loáng liền lấy ra một cái túi nhỏ bên trong.

Cầm chiếc túi đó lắc lắc vài cái, Minh Thư nói:- Cái này ta tạm thời giữ.

Hết kỳ học ta sẽ trả lại.

Mỗi gian phòng đều có kết giới.

Tròng giờ giới nghiêm, ai ra khỏi phòng trong thời gian này đều sẽ được báo về cho ta.

Ta nghĩ không các tiểu thư cành vàng lá ngọc ở đây không ai muốn đi gánh nước từ dưới chân núi lên đây đâu.

Còn về gian phòng này - Nàng nhìn bốn người trước mặt với ánh mắt lạnh lùng - Gian phòng này chỉ ở được ba người.

Phiền Lục đại tiểu thư đi theo ta một chuyến.Nói xong liền ném túi đồ lại cho Lan Hương rồi bước đi.

Lục Vân khẽ ném cho nàng ta một ánh mắt sắc lẻm, cô nói với những người bên cạnh:- Đừng lo cho ta.

Thân thủ của ta không phải tầm thường.Tử Thư nói:- Vậy muội cẩn thận một chút.Lục Vân gật đầu rồi dời bước theo Trần Minh Thư.___________________________________________Hai người cứ lặng lẽ đi.

Trần Minh Thư đi trước, Lục Vân đi sau.

Cứ như vậy đi nửa canh giờ thì đến một gian phòng nhỏ.

Xung quanh chỉ toàn là cây cỏ, chỉ có độc một đường đi lên và đi xuống.

Lục Vân bất giác nói:- Ta phải ở đây thật sao?Trần Minh Thư nói:- Danh tiếng của cô ai mà không biết.

Tách đám người các cô ra cho nơi đây được yên tĩnh.- Cô...

- Lục Vân á khẩu.

Trần Minh Thư nói tiếp:- Yên tâm, mỗi ngày ta đều sẽ đến gọi cô dậy.

Sẽ không bị trễ giờ.Nàng ta cho tay vào tay áo lấy ra một cái chìa khóa nhỏ đưa cho Lục Vân, nói:- Cô vào đi.

Bên trong đã chuẩn bị đủ đồ dùng rồi.Lục Vân nhận lấy chìa khóa rồi hỏi:
- Vậy còn chuyện ăn uống thì sao?- Buổi sáng và trưa sẽ ăn chung với những người khác.

Còn bữa tối sẽ có người đưa cơm đến tận phòng cho cô.Lục Vân gật đầu xem như thỏa hiệp, lúc này Trần Minh Thư mới rời đi.

Nhưng nàng ta vừa đi được vài bước thì Lục Vân gọi với theo:
- Ta có chuyện muốn nhờ cô.Trần Minh Thư tò mò hòi:- Chuyện gì?Lục Vân đưa tay gãi gãi đầu:
- Cô có thể giúp ta chiếu cố muội muội ta một chút.

Ở chung với muội ấy chỉ có Tử Anh.

Muội ấy trời sinh tính nhút nhát, ta sợ...Trần Minh Thư mỉm cười nói:- Được, ta giúp cô.Nhận được lời đồng ý của nàng, Lục Vân mới buông nỗi lo trong lòng xuống một chút.

Cô gật đầu ý muốn cảm ơn rồi đi vào phòng.___________________________________- Buổi tối -Đúng như lời Trần Minh Thư nói, tối đó đúng là có người làm ở Trần gia mang đồ ăn đến cho Lục Vân.

Những đồ ăn ở đây cay kinh khủng.

Mà cô lại không ăn được cay nên chỉ ăn được vài miếng là bỏ.

Buổi tối ở đây cực kỳ u ám, xung quanh chỉ toàn cây với tiếng dế kêu.

Lục Vân buồn chán nằm ườn ra giường.

Bỗng lúc này trong đầu cô vang lên một giọng nói quen thuộc:- Muội muội!

Muội có ở đó không?

Vào thông linh trận với ta.Là Lục Gia Thành.Lục Vân lập tức nhập vào thông linh trận.

Giờ này còn gọi cô thông linh chắc chắc có việc gì đó.

Trận này là trận được lập riêng giữa hai người.

Bên trong trận pháp là một mảng không giàn màu vàng nhạt.

Có một bệ đứng nhỏ màu bạc.

Lục Gia Thành đã đứng đợi sẵn.

Lục Vân đứng đối diện với y, bĩu môi hỏi:
- Nhị ca!

Huynh gọi ta có chuyện gì không?

Lại muốn nói xấu ai à?Lục Gia Thành xua tay:- Không phải chuyện đó.

Sao ban nãy không thấy muội xuống ăn cùng với bọn ta?Lục Vân nghi hoặc nói:
- Ủa?

Không phải có người đưa cơm đến phòng sao?Bây giờ đến lượt Lục Gia Thành thắc mắc:- Là sao?

Không phải xuống nhà ăn sao?- Ban nãy có người đến đưa cơm cho muội mà.Lục Gia Thành hoảng hốt lay lay người cô nói:- Trời ạ!

Sao muội dễ tin người vậy?

Lỡ trúng độc thì sao?Lục Vân gạt tay y ra, nói:
- Trúng độc gì chứ?

Không phải muội vẫn còn sống sờ sờ đó sao - Cô đập đập vài cái lên vai y - Huynh yên tâm, con nhóc này không dễ chết thế đâu.Đột nhiên một cảm giác lành lạnh chạy dọc sống lưng.

Lục Gia Thành thấy Lục Vân đột nhiên đứng yên bất động nên khẽ lay người cô.

Nhưng cô không nói không rằng lập tức thoát ra khỏi thông linh trận.__________________________________Lục Gia Thành bị đẩy ra khỏi thông linh trận.

Y giật mình ngồi bật dậy, Vương Thiên Minh ở bên cạnh vuốt vuốt lưng y, hỏi:- Có chuyện gì vậy?Lục Gia Thành thở hắt ra, nói:- Muôi ấy đột nhiên hủy thông linh làm ta bị đẩy ra.Vương Thiên Minh nói:- Thế muội ấy có nói tại sao...- Là Trần Minh Thư sắp xếp.

Lục Vân nói là có người làm của Trần gia mang cơm cho muội ấy.Vương Thiên Minh hỏi:- Vậy sao muội ấy lại thoát ra?Lục Gia Thành lắc đầu:- Ta không biết.

Muội ấy đột nhiên đứng yên không nhích nhúc rồi sau đó thoát ra luôn.Vương Thiên Minh ôm y vào lòng, nói:- Được rồi!

Bình tĩnh đi.

Ngày mai gặp muội ấy hỏi rõ thử xem.Lục Gia Thành thở dài, gật đầu đồng ý.____________________________________Lục Vân thoát ra khỏi thông linh trận, mắt mở nhìn lên trần nhà.

Có thứ gì đó đang quấn lấy chân cô.

Tay Lục Vân nhanh như cắt cầm dao găm thứ đó xuống giường.

Lúc này cô mới định thần nhìn kỹ lại.

Là một con rắn màu xanh lục.

Nó vẫn chưa chết, thân thể bị dao xuyên qua vẫn đang giãy giụa, ánh mắt đỏ của nó vẫn đang nhìn về phía cô.

Lục Vân nheo mắt nhìn nó, con rắn này được nuôi bằng ngải độc.Căn phòng lúc này ngoài tiếng khè khè yếu ớt của con rắn thì chỉ còn lại tiếng thở đều của Lục Vân.

Cô quan sát xung quanh xem có cái cửa nào chưa đóng không.

Nhìn lại con rắn thì nó đã chết.Xác con rắn bị Lục Vân vứt ra bên ngoài cửa sổ.

Xem ra thời gian tới Lục Vân phải cẩn thận hơn rồi.

20/11/2023
 
∙Tam Sao Thất Bản∙
Chương 8 - Phòng ăn


-Sáng Hôm Sau-Sự việc đêm qua khiến cho Lục Vân không khỏi thắc mắc:" Ở một nơi như Hỏa Ngọc môn mà cũng có người dám nuôi ngải sao?".

Thắc mắc ấy khiến cho cô không thể nào ngủ được.

Do vậy, dù trời vẫn chưa sáng nhưng Lục Vân đã thay xong y phục.

Có điều y phục đây khá đẹp.

Một lớp áo trắng bên trong, ở ngoài khoác một lớp áo cam nhạt.

Phần váy thắt nút ở eo, có màu cam đậm hơn phần áo.

Ngắm mình qua tấm gương đồng, Lục Vân cảm thấy bản thân có phần hiền dịu hơn thường ngày.

Bỗng bên ngoài có tiếng người gọi kèm theo tiếng gõ cửa:- Lục đại tiểu thư!

Cô dậy chưa?Là Trần Minh Thư.Lục Vân ở bên trong nói vọng ra:
- Ta dậy rồi, đợi một lát.Cô cầm lấy Huyết Vũ chạy ra ngoài.

Trần Minh Thư tay cầm kiếm đã đứng đợi sẵn.

Lục Vân ngáp ngắn ngáp dài hỏi:- Sao cô dậy sớm thế?- Giờ sinh hoạt ở đây sớm hơn ở chỗ khác.

Từ nhỏ đã vậy nên quen rồi.

Mà câu đó phải để ta hỏi mới đúng.

Sao cô dậy sớm vậy?Lục Vân vươn vai nói:
- Vừa đi vừa nói.____________________________Trần Minh Thư và Lục Vân đã đi được tầm một khắc.

Trần Minh Thư nói:- Cô chưa trả lời câu hỏi của ta.Lục Vân đi bên cạnh giật mình nhớ ra, cô đáp:
- Ta không ngủ được.Trần Minh Thư nheo mày:- Không ngủ được?Lục Vân gật đầu:
- Ừ!

Nếu ta nói có con rắn độc chui vào phòng muốn giết ta, cô có tin không?Trần Minh Thư nói:- Rắn sao?

Khu vực này đúng là có rắn độc nhưng chúng không quá hung hăng, cũng ít khi xuất hiện.

Con rắn đó trông ra sao?- Nó màu xanh lục, mắt màu đỏ như máu.

Trông rất đáng sợ.- Sau đó cô đuổi nó đi sao?- Không - Lục Vân lắc đầu - Ta giết nó rồi.Trần Minh Thư đưa mắt nhìn cô.

Lục Vân chợt nhớ ra gì đó, bèn nói:- Hôm qua ta giết con rắn vô tình làm hỏng giường.

Có gì...cô kêu người sửa giúp ta...Trần Minh Thư gật đầu đồng ý.

Bỗng thấy có gì đó không đúng, nàng hỏi:- Nếu chỉ giết con rắn thì đâu đến nỗi không ngủ được.

Hôm qua cô trốn ra ngoài sao?Lục Vân đưa tay xoa xoa bụng, gương mặt ũ rũ nói:
- Ta đói.- Đồ ăn ta sai người đưa cho cô không ăn được sao?- Không phải là không ăn được - Lục Vân xua ta - Chỉ là ta không ăn cay được.- Ồ?

Lục đại tiểu thư vang danh lại không ăn được cay sao?Lục Vân đưa tay ra ngắt một cành hoa bên đường, nói:
- Ta cũng chỉ là con người thôi.

Mà ta vẫn còn chuyện muốn hỏi cô.Trần Minh Thư tò mò, hỏi:- Chuyện gì?Lục Vân bĩu môi:
- Hình như ta nhỏ hơn cô đúng không?Trần Minh Thư thản nhiên đáp:- Ta hơn cô hai tuổi.Lục Vân mở to mắt nhìn nàng, nói:
- Vậy ta gọi...tỷ tỷ được không?Trần Minh Thư đột nhiên đứng lại, tay nàng ta nắm lấy vai Lục Vân một cái mạnh.

Lục Vân muốn đẩy ra nhưng Trần Minh Thư lại dùng lực mạnh hơn.- Này...Làm gì vậy?- Sao lại gọi ta là tỷ tỷ?

- Trần Minh Thư gằn giọng.Lục Vân nghiêng đầu nói:
- Thì...ai lớn hơn ta ta chẳng gọi thế...- Vậy sao...

- Giọng Trần Minh Thư run run.Lục Vân gật đầu lia lịa.

Trần Minh Thư buông người cô ra, sắc mặt dần trở lại như ban đầu.

Nàng thở hắt ra, nói:
- Nếu muốn thì cứ gọi.Sau câu nói đo thì không còn cuộc nói chuyện nào giữa hai người nữa.__________________________Đi thêm nửa canh giờ nữa thì đến nhà ăn.

Lục Vân có thể cảm thấy những ánh mắt kỳ lạ của người khác đang hướng về phía hai người.

Lục Vân đảo mắt tìm kiếm gì đó quen thuộc.

Cùng lúc đó có một giọng nói vang lên gọi cô:- Lục Vân!

Ở đây này!Lục Vân nhận ra người vừa gọi cô là Lục Gia Thành - nhị ca của cô.

Lục Vân quay sang Trần Minh Thư, nói:
- Họ ở bên kia, ta qua đó trước.Trần Minh Thư có vẻ không quan tâm lắm.

Lục Vân cũng chẳng để tâm lắm, cô liền chạy sang chỗ của mọi người.

Vừa qua đến nơi, Lục Khải Chiến liền đi xung quanh Lục Vân với ánh mắt dò xét.

Khi đi được hai vòng thì liền bị một lưỡi kiếm chặng lại.

Lục Vân giọng khó chịu nói:- Huynh nhìn cái gì?

Có tin ta móc mắt huynh ra không?Lục Khải Chiến dơ hai tay lên ngang mặt, nói:- Bà cô của tôi ơi!

Ta còn tưởng muội bị giết rồi chôn xác ở đâu đó rồi.Lục Vân trơn mắt nói:
- Ừ thì tối qua tử thần mới gõ cửa phòng ta đấy.Lục Gia Thành ngồi bên cạnh lập tức kéo tay cô, giọng hoảng hốt:- Tử thần đến tìm muội là có ý gì?

Sao hôm qua muội hủy trận đột ngột như vậy?Lục Vân thành thật trả lời:
- Hôm qua có một con rắn độc bò vào phòng muốn cắn muội.Lục Gia Thành mặt mày tái xanh, y khẽ lẩm bẩm:- Chả nhẽ lão ta hành động rồi.Lục Vân ngồi xuống bên cạnh y, nói:
- Không đâu, nếu có người tới thì muội phải biết chứ.

Mà hình như kết giới chỉ chặn không cho người ra ngoài thôi, chứ động vật, côn trùng bình thường vẫn ra vào được.- Sao muội biết?

- Lục Gia Thành hỏi dò.Lục Vân giải thích:
- Hôm qua sau giết rồi vứt xác con rắn thì có một con bướm lớn có cánh màu xanh dương phát sáng.

Nó bay vào đậu ở bệ cửa sổ một lúc rồi bay đi.

Sau đi muội có thử bước ra ngoài thì bị kết giới chặn lại.Lục Gia Thành vẫn chưa tin lắm, Lục Vân chỉ đành đặt tay lên vai y, nói một cách chắc chắn:- Huynh yên tâm!

Muội không dễ chết đến thế đâu.

Lục Gia Thành cầm nước trên bàn uống một hơi cạn sạch.

Y chốt hạ một câu:- Nói trước bước không qua.Lục Vân bĩu môi, không thèm nói lại.

Lưu Ngọc Hân sờ sờ vạt áo của Lục Vân, cảm thán nói:
- Ui!

Vải này tốt thật.

Vừa sờ vào đã thấy rất dày dặn, cũng rất ấm.

So với đồ của chúng ta tốt hơn nhiều.Cao Lan Hương nói:- Đúng là so với đồ của chúng ta tốt hơn nhiều.Nguyễn Hạ Linh bất giác nói:- Sao Trần gia lại ưu ái cô đến thế vậy Lục Vân?Lục Vân nhún vai tỏ vẻ không biết.

Lục Kiến Thành đột nhiên nói:
- Đồ ăn ở đây cay, muội không ăn được cay thì sao muội ăn được?Lục Vân đáp:
- Hôm qua muội đâu có ăn.Lục Gia Thành nheo mày nói:- Không phải hôm qua có người đưa cơm đến cho muội sao?Lục Vân thở dài nói:
- Đúng là có nhưng muội ăn được vài miếng là bỏ.Ngoại trừ Vương Thiên Minh ra thì chẳng ai hiểu hai người họ đang nói gì.

Lúc này Lục Vân mới nhớ ra điều gì đó, cô đưa mắt nhìn xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó, miệng khẽ nói:- Ba tên ngốc kia đâu rồi?

Mà chỗ nào lấy đồ ăn thế.Vương Thiên Minh nói:- Ba người Anh Quân, Minh Hùng với Gia Kiệt đi lấy đồ ăn rồi.

Mà ta nói thật, đồ ăn ở đây cay kinh khủng.Lục Gia Thành gõ vào đầu hắn một cái đau điếng, nói:- Chúng ta đang ở trên núi.

Ăn cay để giữ ấm cơ thể.

Điều này mà ngươi cũng không hiểu sao.Lúc này có ba thanh niên từ xa đi tới.

Trên tay họ là mấy mâm thức ăn đang bốc khói nghi ngút.

Lục Vân chỉ vừa mới ngửi từ xa đã bị sặc.

Cô nói:- Ôi mẹ ơi!

Cái gì mà cay vậy?Tống Gia Kiệt đặt mâm đồ ăn xuống, nói:- Bọn ta không có lấy cho tỷ đâu.Lục Vân há hốc mồm, cô đếm những phần ăn trên bàn.

Dù đếm đi đếm lại bao nhiêu lần thì chỉ dừng lại ở con số mười một.

Khóe môi Lục Vân giật giật:
- Ê này!

Hôm qua ta mới nhịn đói một đêm.

Giờ lại muốn bắt ta nhịn thêm một ngày nữa sao.Lưu Minh Hùng vỗ vai cô, nói:- Ai bảo cô gây nghiệp nhiều quá làm gì.Lục Vân nằm vật ra bàn.

Xem ra nghiệp quật cô thật rồi.

Từ xa có người đi tới, người này mặc y phục của trù phòng Trần gia.

Hoàng Anh Quân nhận ra người tới liền nói:
- Có chuyện gì vậy?Người đó đặt xuống trước mặt Lục Vân một bát mì gá.

Điều đặc biệt là nó không có miếng ớt nào cả.

Người của trù phòng nói:- Tiểu thư nhà chúng tôi dặn là Lục đại tiểu thư không ăn được đồ cay nên bảo chúng tôi làm phần riêng cho cô ấy.

Các vị ăn ngon miệng, tôi xin phép đi trước.Khi cậu ta đi rồi, mười một cặp mắt còn lại cùng lúc hướng về phía Lục Vân.

26/11/2023
 
∙Tam Sao Thất Bản∙
Chương 9 - Giao đấu


Sau khi dùng xong bữa sáng, tất cả mọi người tập trung ở khoảng sân trung tâm.

Tông chủ của Trần gia - Trần Quang Minh là người sẽ trực tiếp giảng dạy.

Ông đứng trên bục cao, Bên cạnh ông là Trần Minh Long và Trần Minh Thư.

Trần Quang Minh nói lớn:- Hôm nay ta ở đây có nhiệm vụ dạy dỗ, huấn luyện các vị.

Luật lệ nơi đây đã được phổ biến trước đó nên ta không cần phải nhắc lại.

Hôm nay là ngày đầu tiên, chúng ta sẽ có một cuộc thi nhỏ.

Mời các vị di chuyển đến thao trường.Thao trường luyện tập nằm giữa những dãy núi đá.

Nó có hình tròn, xung quanh là một dãy khán đài dài có mái che chạy theo hình vòng cung.

Trên có sẵn một khu vực dành riêng cho gia chủ.

Ở khu vực thi đấu, ở bốn góc có bốn cây cột trụ đồng đen cao trên dưới ba trượng.

Trần Quang Minh đi đến phần chỗ ngồi cùng Trần Minh Long, Trần Minh Thư cùng một số vị trưởng bối khác.

Trần Quang Minh nói:- Luật thi như sau: Mỗi lượt đấu có hai người đấu với nhau, không được sử dụng bùa phép, chỉ được dùng kiếm.

Bây giờ có ai muốn thách đấu không?Lời vừa dứt, những người đứng bên dưới thao trường liền đưa mắt nhìn nhau.

Lúc này có một giọng nói vang lên:- Ta - Lục Khải Chiến, hôm nay muốn thách đấu với Lục đại công tử - Lục Kiến Thành.Tiếng xì xao vang lên từ phía.

Lục Vân đứng bên cạnh nói nhỏ:- Tam ca, huynh chắc không?Lục Khải Chiến nói:- Ta chắc chắn.

Lục Vân thở dài, xem ra cô không cản được người anh này rồi.

Lục Kiến Thành nhếch mép, nói:- Được!

Nếu đệ muốn.

Ta sẽ không nương tay như lúc ở nhà đâu.- Được!

Huynh nhớ lấy.

Không được nương tay đâu.Cặp thi đấu đầu tiên: Lục Kiến Thành - Lục Khải Chiến.Tất cả những người còn lại di chuyển lên dãy khán đài.Kiếm đã rời khỏi vỏ.

Ánh mắt sắc bén của Lục Kiến Thành lặng lẽ quan sát từng hành động của đối thủ.

Bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy ấn ký hình hoa sen trên trán của hai người bọn họ đang phát sáng.

Khí tức tỏa ra làm không khí trở nên căng thẳng.Người ra đòn trước là Lục Khải Chiến.

Cậu ra đòn nhắm thẳng vào Lục Kiến Thành.

Nhưng rất nhanh hắn đã né được.

Lục Khải Chiến mất đà lao thẳng về phía trước, ngã xuống đất.

Kiến Thành nói:- Giờ đệ rút lại lời thách đấu vừa nãy vẫn còn kịp.Khải Chiến chống Quân Dao xuống đất, nói:- Ta không rút lại đâu.Dứt lời liền lao lên.

Lục Kiến Thành không hề nao núng, hắn giơ Độc Chước lên chắn lại.

Tiếng "keng" lạnh lẽo vang lên.

Khải Chiến bị cản lại.

Cả hai tiếp tục ra chiêu với nhau.

Tuy nhiên, đúng như Lục Vân nghĩ, Lục Khải Chiến không tiếp được quá bảy tám chiêu của Lục Kiến Thành đã bị đánh bại.

Quân Dao bị đánh văng ra xa.

Lục Kiến Thành thu Độc Chước vào vỏ.

Hắn tiến lại gần đưa tay ra trước mặt Lục Khải Chiến.

Cậu tuy là người thua cuộc nhưng cũng vẫn đưa tay ra để đại ca kéo cậu lên.Trận đấu đầu tiên, Lục Kiến Thành thắng.Trần Quang Minh đứng lên nói:- Mời người tiếp theo!Vương Thiên Minh dùng thân kiếm Lương Thần chọt chọt cây kiếm tên Thiều Hoa của Lục Gia Thành ra hiệu.

Lục Gia Thành nói:- Ta đấu với Vương Thiên Minh.Trận đấu này trôi qua vô cùng chóng vánh.

Thực lực của hai người là ngang nhau.

Nhưng nhìn thôi cũng biết: Vương Thiên Minh nhường cho Lục Gia Thành thắng.Nguyễn Hạ Linh kéo vai Lục Vân nói nhỏ:- Các ca ca của cô đã đấu xong rồi.

Cô có định...- Đương nhiên là đánh.Hạ Linh sững người:- Cô định đánh bại tất cả những người ở đây sao?Lục Vân nhắm mắt suy nghĩ gì đó.

Cô đột nhiên nhớ tới câu nói của Lục Quỳnh Nhi:''Cô ấy mạnh hơn cả tỷ đây''.

Lục Vân nói:- Yên tâm, ta để cho các ngươi tự đấu với nhau.Lục Vân tay cầm Huyết Vũ bước xuống bên dưới, nói lớn:- Ta - Lục Vân, hôm nay muốn thách đấu với Trần tiểu thư - Trần Minh Thư.Mọi ánh mắt đều hướng về phía cô.

Trần Minh Thư đặt ly nước xuống bàn, nói:- Cô chắc không?Lục Vân giương mắt nói:- Ta chắc chắn.Trần Minh Long đưa mắt nhìn về phía Trần Minh Thư.

Ý muốn hỏi nàng có chắc không.

Nhưng nhìn biểu hiện này thì có vẻ trận đấu vẫn sẽ diễn ra.Trần Minh Thư cầm lấy Lăng Sương bước ra nghênh chiến với Lục Vân.

Nguyễn Hạ Linh nhỏ giọng nói với Cao Lan Hương:- Cô nghĩ ai thắng?Cao Lan Hương chép miệng:- Cô nghĩ Trần Minh Thư là ai.

Lục Vân thách đấu với cô ta không khác nào tự đi tìm cái chết.Hoàng Anh Quân nghe được cuộc nói chuyện liền chêm vào:- Sao lại là tự tìm cái chết?Lan Hương giải thích:- Ta nghe nói Trần tiểu thư kia nếu so với Lục Vân về độ hiếu chiến thì chỉ có hơn chứ không có kém.

Thậm chí là còn hơn rất nhiều là đằng khác.Đột nhiên Hạ Linh nói lớn:- Kìa kìa kìa!

Hai người họ động thủ rồi kìa!Lục Vân là người động thủ trước.

Cô không ngần ngại cầm kiếm lao thẳng về phía trước.

Trần Minh Thư cũng chẳng vừa, lập tức ra đòn phản công.

Cả hai như muốn lôi hết những gì đã được học ra để đấu với nhau.

Tung được vài chiêu thì cả hai dừng lại quan sát đối phương.

Trong khoảnh khắc Lục Vân lại quên mất luật lệ, đầu cô bắt đầu nhẩm chú, truyền một cổ linh lực vào Huyết Vũ.

Một đường kiếm được tung ra kèm theo một cơn lốc cuốn lá khô dưới đất bay thẳng vào người Trần Minh Thư.

Nàng ta né không kịp nên hứng trọn.

Về phần Lục Vân, sau khi ra chiêu, cô nhanh chóng lẻn ra sau tung thêm một chiêu nữa.

Tuy Nhiên Trần Minh Thư đã kịp phản ứng, né được đòn tấn công này.

Lưỡi kiếm Huyết Vũ chỉ cắt được một ít tóc của nàng ta.

Trần Minh Thư xoay người chém một nhát về phía Lục Vân.

Lục Vân nhảy lên làm một vòng lộn nhào.

Khi chân chạm vào bề mặt cây trụ đồng gần đó nhất thì cô lại chém thêm một nhát nữa vào không khí, tạo ra một dòng sóng năng lượng theo hình vòng cung quét ra xung quanh.

Những người đứng trên khán đài phải hạ thấp người xuống để tránh bị nó đánh trúng.

Trần Minh Thư không thích ứng kịp với tình huống vừa rồi liền bị đánh bật ra sau.Lục Vân nhảy xuống khỏi cây trụ, nói:- Ta thắng rồi.Thân thể Lục Vân như muốn ngã khuỵu, phải cố lắm mới giữ được thăng bằng.

Một đòn sóng năng lượng ban nãy cũng đã rút hết một phần ba linh lực lúc đó của cô.

Lục Vân tra Huyết Vũ vào vỏ, lững thững bước về phía khán đài.

Đột nhiên Lục Gia Thành hét lên:- Lục Vân!

Cẩn thận!Lời vừa dứt, Lục Vân cảm nhận được có thứ gì đó nắm lấy cổ chân mình.

Cô giật mình nhìn ra phía sau lưng.

Trần Minh Thư một tay chống Lăng Sương xuống đất, một tay giơ ra giữa không trung.

Đang lơ lửng trên bàn tay ấy là một cây dù có tán che màu đen, phần viền bên ngoài có bốn dải lụa đen.

Hai trong số chúng đang quấn lấy chân cô.

Lục Vân hoảng sợ nói:- Tỷ...tỷ...bình tĩnh...Ở đây nhiều người lắm đó...Khoảng cách giữ hai người là khoảng bốn thước nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt sắc như dao của Trần Minh Thư.

Lục Vân muốn rút kiếm ra thủ nhưng mới rút được một chút thì những dải lụa bên dưới chân kéo cô lên không trung.

Huyết Vũ rớt xuống đất kêu lên một tiếng "keng''.

Lục Gia Thành muốn chạy ra cản nhưng không thể.

Tất cả những khoảng trống có thể dùng để ra ngoài đều bị kết giới chặn lại.

Hoàng Anh Quân bất giác nói:- Hình như đúng là tự tìm chết thật.

Lục Vân lơ lửng giữa không trung, gần như mất đi toàn bộ sự trợ giúp.

Con dao nhỏ trong tay áo cũng chỉ là thứ bình thường, không thể vận linh lực lên nó được.

Hai sợi dây vải dưới chân chưa được gỡ ra thì lại thêm một sợi nữa bay tới siết lấy cổ của Lục Vân.

Những người khác lập tức thay đổi sắc mặt.

Hành động này chẳng khác nào muốn lấy mạng cô.

Trần Quang Minh nói lớn:
- Trần Minh Thư!

Bỏ cô ấy xuống.Dứt lời thì ông nhận ra.

Kết giới đã chặn những người khác không thể tiếp cận.

Bên trong kết giới chỉ có hai người.

Lục Vân đang chật vật thoát ra, Trần Minh Thư chỉ thản nhiên đứng nhìn.

Đột nhiên nàng ta vung tay, cây dù đen theo lệnh chủ mà di chuyển.

Lục Vân cả kinh.

Hai sợi dây cải dưới chân ném cô thẳng vào cây trụ đồng gần đó."

Binh"Âm thanh va chạm chát chúa vang lên.

Cả khán đài im lặng.

Các vị tiền bối của Trần gia vẫn đang ra sức phá kết giới.

Không rõ tại sao kết giới này lại khó phá đến vậy.

Dường như có một nguồn sức mạnh cực lớn giữ cho kết giới không phá vỡ.Ở bên trong, Lục Vân đang cố gắng đứng dậy.

Cú va chạm vừa rồi làm đầu cô đập thẳng vào thân trụ sau đó cả người rơi xuống đất.

Lúc này, đầu cô đau như búa bổ, ánh nhìn bị nhòe đi.

Đột có một giọng nói truyền đến tai Lục Vân:- Đây là cái giá cô phải trả khi phạm luật.

Cô làm được ta cũng làm được...Lục Vân hướng ánh nhìn về phía Trần Minh Thư.

Nàng ta chỉ đứng đó nhìn chứ không có bất cứ hành động nào khác.

Một cơn choáng váng ập tới, Lục Vân đứng không vững nữa, lập tức ngất xỉu.

Lục Gia Thành cả kinh, y niệm chú, truyền linh lực vào Thiều Hoa rồi lao lên phá trận.

Lục Khải Chiến, Lục Kiến Thành, Vương Thiên Minh cùng những người bạn thân của Lục Vân cũng không đứng yên.

Họ cùng nhau phá trận.

Về phía Trần Minh Thư, nàng ta không có bất cứ hành động nào, chỉ lẳng lặng quan sát.

Một lúc sau, nàng ta từng bước chậm rãi đi tới chỗ Lục Vân nằm.

Lục Gia Thành thấy tình hình không ổn liền vận linh lực nhiều hơn.

Y ra một đòn quyết định.

Kết giới chính thức bị phá.Nguồn năng lượng được giải phóng làm nền đất rung chuyển.

Trần Minh Thư buộc phải dừng lại.

Người lao lên đầu tiên chính là Lục Gia Thành.

Y chạy đến bên cạnh, đỡ Lục Vân vào lòng, miệng liên tục gọi:- Tiểu Vân!

Tiểu Vân!Lục Kiến Thành đưa tay dò mạch cho Lục Vân.

Lục Khải Chiến cổ áo Trần Minh Thư, hét lớn:- Muội ấy có chuyện gì ta tính sổ với ngươi.Trần Minh Long dằn tay cậu ra:- Hiện tại tình hình của Lục đại tiểu thư vẫn chưa rõ.

Bây giờ đánh nhau cũng không giải quyết được gì.Lục Khải Chiến hừ lạnh.

Lúc này một giọng nói trầm thấp vang lên:- Không sao!

Con bé không sao.

Chỉ là đau quá ngất đi thôi.Lục Kiến Thành bắt mạch cho Lục Vân xong.

Cô tạm thời không bị nguy hiểm đến tính mạng.

Lục Gia Thành ngước lên hỏi:- Phòng của muội ấy ở đâu?Trần Minh Long trả lời:- Bên ngoài đã có người đợi sẵn.

Cậu ấy sẽ dẫn các vị đi.Không cần thêm một lời nào, Lục Gia Thành đỡ Lục Vân lên lưng Lục Kiến Thành rời đi.

Lục Khải Chiến cầm lấy Huyết Vũ rồi cùng Vương Thiên Minh rơi khỏi nơi đó.

3/12/2023
 
Back
Top Bottom