Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Tạm Bợ | Kim Taehyung [H] [Full]

[BOT] Mê Truyện Dịch
Tạm Bợ | Kim Taehyung [H] [Full]
90: Em chồng tìm đến


Sáng hôm đó cô tìm Cha Eun Woo xem cậu có bị thương nặng không nhưng mà rốt cuộc cậu ấy không có bị gì hết, một vết bầm cũng không có, vậy là hôm qua Kim Taehyung không có đánh cậu.

Nghe cậu nói hôm qua chỉ là hai người nói một vài chuyện bình thường thôi, nghe đến đây lòng cô bỗng nặng trĩu.Cậu hỏi cô còn hai lần hẹn nữa cô có muốn tiếp tục không, cô do dự một chút rồi xin lỗi cậu, cô đối với cậu thật sự không thể yêu được, cô luôn luôn xem cậu là người bạn thân như Yuko vậy.Mặc dù đến giờ phút này tính ra cô cũng chẳng còn trẻ trung gì nữa nhưng nói già thì không quá già nên chuyện con cái, gia đình cô cũng không gấp đến nỗi nhắm mắt gật đầu.Hai người hôm đó tâm sự vài chuyện không đầu không đuôi với nhau, ai cũng chỉ nói về chuyện của mình để vơi nhẹ lòng còn người kia hiểu hay không cũng không quá quan trọng.Sau 2 tuần ở lại Seoul để sáng tác lời bài hát gấp thì cuối cùng cô cũng hoàn thành, còn phần nhạc thì cô xin PD của công ty cho về Jeju vừa làm tiếp vừa làm công việc riêng của mình..........Công ty báo chí Seoul.Yuko mặc dù vừa vào công ty được hơn 3 năm nhưng do năng xuất làm việc rất tốt, các chủ đề tin tức do cô viết và tìm hiểu để đưa lên đài truyền hình thường rất được mọi người chú ý.

Vì vậy ở công ty cô được sếp ưu ái rất nhiều, mới đây còn gửi cho cô vài thực tập sinh để học hỏi trao dồi kinh kiệm.Kim Yoona từ bên ngoài mang cà phê vào phòng cho cô, "Cà phê nhiều sữa của chị đây."

"Ừm, cảm ơn, cứ để đó."

Yuko đang tập trung vào công việc nên trả lời đơn giản rồi lại cắm cúi viết bài của mình.Kim Yoona vừa ganh tỵ vừa ngưỡng mộ Yuko, Yuko thật sự rất giỏi, là một tiền bối rất tốt.

Tiện thể Kim Yoona đi đến bên cạnh Yuko hỏi cho dự án sắp tới của mình.

"Tiền bối Yuko."

"Sao?"

Yuko vẫn nhìn vào màng hình máy tính của mình."

Chuyện là em muốn tìm lại chủ đề của năm năm trước về một hôn lễ của một tổng giám đốc để bốc trần chuyện tình của hai người đó có được không?"

"Năm năm trước hả?"

Yuko hỏi rồi nhìn lên Kim Yoona, con bé này du học tận Pháp, học rất giỏi, kinh nghiệm cũng kha khá nhưng có vài chủ đề con bé này muốn viết thật sự chưa được bắt mắt hay thu hút lắm.

Yuko lắc đầu "Chị thấy không khả thi."

Kim Yoona hơi cau mài "Sao vậy chị?"

"Tổng giáo đốc đó là ai chứ?

Lúc mới cưới thì phô trương mời các nhà báo viết bài để khoe khoang thôi, sau này ai biết cuộc sống như thế nào mà em viết, có khi giờ đã trở thành người béo ú, bụng phệ rồi ai mà xem nữa."

Kim Yoona nghe nói anh mình như vậy thì liền phản bát "Không có đâu chị, anh đó giờ còn đẹp trai hơn ấy, không có béo hay bụng phệ đâu, còn sắp làm chủ công ty luôn rồi."

Cô muốn viết về anh hai để trước tiên là vạch trần bộ mặt giả nhân giả nghĩa, ăn cháo đá bát của Lee Bona, thứ hai là để tìm mối cho anh hai chứ anh hai kén quá kẻo sau này ế vợ thì chết, nhà có mình anh hai để nối dõi thôi à."

Giám đốc đó là ai?"

"Kim Taehyung của Victoria ạ."...........Lee Bona ngồi đối diện Kim Yoona ở phòng làm việc riêng của cô.

Hai người mắt đối mắt, Kim Yoona thì ngồi khoanh tay nhìn cô không mấy thiện ý, cô thì nhìn con bé kiểu không hiểu chuyện gì."

Em đợi chị một lát."

Cô cầm điện thoại lên rồi dăn dò vị khách không mời mà đến này rồi ra ngoài bấm số gọi cho cô bạn thân.Bên kia rất nhanh đã nhận máy của cô rồi không đợi cô nói gì mà lên tiếng trước "Yoona tới chỗ cậu rồi à?"

"Ừm."

Lee Bona xị mặt trách khứ "Cậu có biết mình đang làm gì không Yuko?

Quay lại quá trình in vải của công ty mình là điều cậu thừa biết là không thể, đó là bí quyết gia truyền của ông bà ngoại mình mà.

Sao cậu lại kêu con bé đến thương lượng với mình dù biết nó bất khả thi?

""Đâu phải tự nhiên mình làm khó con bé đâu, mình là đang cho con bé sáng mắt ra đó."

"Sao cơ?"

"Con bé muốn viết báo phơi bày sự thật hôn nhân của cậu nhưng mà nó viết cậu là kẻ đào mỏ, ăn cháu đá bát bỏ anh hai nó đó.

Mặc dù chuyện này mình không rành bằng Cha Eun Woo nhưng mình không tin cậu là người như vậy đâu.

Chắc trước đây tình cảm chị dâu em chồng của cậu cũng không mấy tốt đẹp lắm, thôi thì nhân cơ hội này nói sự thật đi, rồi từ chối luôn vụ quay phim đi tại mình tìm cớ sai con bé đi thôi."

"Chuyện đã qua rồi giải thích làm gì, cậu cứ không cho con bé đăng bài báo đó là được rồi."

"Cậu cứ để con bé ghét cay ghét đắng cậu thế mà được hả?"

"Thì có người thương cũng có người ghét thôi, con bé ghét mình đâu phải mới ngày một ngày hai đâu."

"Mình mặc kệ, dù gì thì cũng làm cho con bé mất mặt một lần đi rồi từ từ ngộ ra, mình thấy con bé là kiểu được gia đình bảo bọc quá sinh ra tính cách rất bất hòa, mình cũng muốn tốt cho con bé thôi.

Vậy đi, mình bận rồi, bye bye."

"Nè...

Yuko."

Cô còn chưa kịp nói gì Yuko đã tắt máy.Lee Bona thở dài rồi đi vào trong.

Kim Yoona lúc này đang đứng bên giá sách chỗ để một chậu hoa cẩm tú mini của cô nhìn ngắm.

Thấy cô đi vào con bé quay trở lại ngồi xuống sofa, uống một ngụm cà phê rồi hỏi."

Thế nào?

Có đồng ý không?

Tôi cũng bận lắm mà phải đích thân đến đây đấy."

Lee Bona hơi khó xử, "Ừm, chuyện này có lẽ không thể.

Cách in vải cổ truyền này là nghề gia truyền của ông bà chị nên chị không thể quyết định và bà chị cũng sẽ không cho phép nên là..."

"Không cho thì cứ nói không cho, dài dòng như vậy làm gì?

Tôi đâu có hỏi."

Kim Yoona khó chịu ra mặt, có chút cọc cằn với cô.Mặt Lee Bona có chút không tự nhiên, cô gật đầu "Phải, chính là không được."

Ngữ điệu vẫn rất bình thường nhưng cô đâu biết rằng trong mắt Kim Yoona lại thấy cô đang cười thầm vì cũng có ngày con bé đến nhờ vã cô.Càng nghĩ càng tức, Kim Yoona hỏi thẳng.

"Chị là đang lấy việc công trả thù riêng đúng không?

In vải cổ truyền thôi thì có gì mà gia truyền ghê vây?

Chị ghét tôi nên mới để tôi phí công vô ích đến đây chứ gì."

"Yoona, chị đối với em trước giờ có sai ở đâu hả?

Sao lúc nào em cũng cay nghiệt với chị vậy?"

Kim Yoona nhếch môi cười nhẹ "Chị xuất hiện trước mặt tôi là đã sai rồi, còn hỏi."

"...."

Đến đây cô cũng chẳng biết nói gì nữa, vừa xuất hiện đã là không đúng rồi thì còn nói được gì nữa đây?"

Tôi không hiểu làm sao anh hai lại cứ mê mẩn thể loại ăn cháo đá bát như chị nữa.

Nói đi, chị chơi ngải phải không?"

Kim Yoona ngồi bắt chéo chân, lưng tựa vào sofa tạo tư thế rất thoải mái.Lee Bona hơi khó chịu vì những lời nói này, giọng điệu cô vẫn giữ ở mức bình thường nhất có thể "Chị không có, em nói như vậy hơi nặng cho chị rồi, từ lâu chị và anh hai em không còn liên quan gì nữa rồi."

"Nặng?

Tôi nói như vậy là nhẹ quá rồi ý chứ ở đó mà nặng.

Không biết ở đâu xuất hiện, bằng một bằng hai ép anh tôi cưới cho bằng được.

Khỏe mạnh, giàu có thì đeo bám mãi không buông đến khi bệnh tật thì liền bỏ ngay.

Chị sợ bệnh hoạn lây chị, không cho chị sống sung sướng rồi nên liền bỏ?

Hay chị sợ gia đình tôi không cho chị tái giá à?

Xin lỗi chứ loại như chị thì nhà tôi đuổi đi còn chưa kịp chứ ai mà dám giữ lại."

"Em nói gì chị không hiểu?"

Lee Bona có chút ngơ ngác, những điều Kim Yoona vừa nói sao cô không hiểu gì hết vậy?

Rồi cả tái giá, tại sao tái giá?Kim Yoona nghe cô nói thì cười phì, "Diễn cũng giỏi thật, hèn gì anh tôi chết mê đến lúc tưởng chừng như sắp chết còn nắm chặt hình cưới không ai gỡ ra được.

Tôi có lời khen dành cho chị."

Kim Yoona càng nói cô thấy con bé càng nói quá.

Sống chết gì chứ?

Con bé ví von cứ như thật vậy.

Cũng phải thôi, trong mắt Kim Yoona thì cô cứ như một kẻ phản diện, chuyện gì con bé nói mà cô không sai đâu.Cô thở dài, "Cứ cho là như vậy đi, anh hai em tính ra cũng nặng tình thật, nhưng mà anh ấy tốt quá chị không xứng nên giờ mới không còn quan hệ gì nữa, em thấy tốt rồi phải không?"

Kim Yoona cầm túi xách đứng phắt dậy, ánh mắt đầy tức tối "Cái loại xảo trá như chị sao không chết đi, hay là bệnh gì đó nặng thật nặng vào để trả giá cho cách chị đối xử với anh tôi.

Nói cho chị biết, lúc mà chị là con uất ơ mười lăm mười sáu tuổi mà được vào quán ăn làm việc cũng nhờ anh tôi trả tiền lại cho chủ quán chứ ai mà dám thuê chị, đi làm về khuya cũng là anh hai tôi bảo kê chứ không đám đầu đường xó chợ để yên cho chị à?

Ngay từ đầu tôi đã mắng anh hai bao đồng mà anh hai vẫn cứ ngu muội, giờ mà anh hai nghe được mấy câu vô tình này của chị chắc tức hộc máu mà chết luôn không chừng."

"..."

Lee Bona nghe mà tim như ngừng đập mấy nhịp, đầu óc nhất thời chậm chạp chưa phân tích được hết lời nói của Kim Yoona."

Càng ở lại đây tôi càng không thở nổi bầu không khí này nữa rồi, không hẹn gặp lại."

Nói rồi con bé bước ra khỏi phòng, còn không thèm đóng cửa lại, Kim Yoona mang một nỗi bực mình ra khỏi công ty.

Dẹp hết đi, không làm việc gì với công ty này hết, cô kiếm việc khác làm cũng được, biết bao nhiêu thứ hot mà dại gì phải làm việc với còn người xấu xa đó.........Lee Bona ngồi trong phòng, suy nghĩ mãi câu nói của Kim Yoona.

Mười lăm, mười sáu tuổi đúng là còn rất nhỏ, cô tìm được việc ở một nhà hàng có tiếng rồi về khoe với anh Yoongi, anh còn bảo là người ta lừa cô nữa mà, đến khi dắt cô đến tận nhà hàng hỏi thì mới tin là sự thật.

Cô cứ nghĩ lúc đó là do cô may mắn, ông trời lấy đi mẹ của cô quá sớm thì bù lại cho cô được công việc tốt, lương không quá cao như rất ổn.

Rồi cả chuyện đi làm về lúc nửa đêm mà chưa từng bị ai quấy rầy, chọc ghẹo nữa.

Lúc đó cô chỉ nghĩ là do nơi cô sống an toàn quá thôi, không ngờ....Không ngờ là Kim Taehyung...Có mơ cũng chưa từng nghĩ đến.Mà nghĩ lại lại thấy cấn cấn, tại sao anh lại tốt như vậy chứ?

Hay là Kim Yoona ghét cô quá nên bày ra chuyện này để cô day dứt trong lòng?

Cứ cho là như vậy đi, lúc trước khi làm vợ anh, gặp anh ở bar anh còn nói không nhớ cô là ai cơ mà, sao có chuyện anh âm thầm bảo vệ cô như Kim Yoona nói được.Hôm đó lòng cô cứ nặng trĩu, mang khuôn mặt cùng tâm trạng nặng trĩu về nhà, ăn không ngon, ngủ mà cứ trằn trọc mãi..........Henry từ ngoài gõ cửa rồi đi vào trong, giờ này cũng đã khuya rồi, anh mang đồ ăn tối đến cho Kim Taehyung.

Tình cờ lần này vào ngay lúc Kim Taehyung lại xem bức ảnh siêu âm của Lee Bona vào năm năm trước, dù qua một thời gian dài nhưng bức ảnh không có hư hao gì hết vì nó được anh giữ gìn rất kỹ.

Bức ảnh siêu âm đơn giản, chỉ có nền đen và một chấm nho nhỏ ở giữa nhưng lần nào Kim Taehyung cũng ngắm rất lâu, khi ngắm trên môi anh luôn nở nụ cười nhè nhẹ lại có chút thê lương.Henry đặt âu cơm lên bàn trà, Kim Taehyung vẫn mãi ngắm hạt đậu nhỏ nên không lên tiếng.

Henry có một câu hỏi đã muốn hỏi Kim Taehyung mấy lần nhưng mãi đến bây giờ vẫn chưa thể hỏi, hôm nay lấy hết can đảm anh quyết phải hỏi Kim Taehyung cho bằng được."

Kim Tổng, em có thể hỏi một câu không?"

Kim Taehyung vẫn nhìn bức ảnh, giọng có chút dễ chịu "Cứ hỏi."

"Đến bây giờ em vẫn không hiểu, hôm đó khi đứa bé mất anh bảo là tốt, vậy tốt là như thế nào?

Nếu tốt thật tại sao anh lại làm hẳn bia mộ cho đứa bé, còn đặt tên và cả giữ gìn bức ảnh này kỹ như vậy?"

Việc chôn cất và đặt tên cho đứa bé, chuyện này chỉ có anh và Kim Taehyung biết ngoài ra chẳng có ai, ngay cả Lee Bona cũng không hề biết.Kim Taehyung chợt nhìn lên Henry rồi lại nhìn đăm chiêu, anh cười nhẹ "Đôi lúc cậu cũng chẳng nhạy bén gì."

"Vâng."

Kim Taehyung giải thích "Năm đó em ấy 20 tuổi, nếu có con liệu cuộc sống sẽ thế nào?

Em ấy còn trẻ, còn tương lai, còn sau này, còn tôi lúc đó còn chẳng biết khi nào là ngày cuối cùng được sống thì có thể chăm lo gì cho em ấy nếu em ấy sinh con.

Nếu em ấy muốn tái giá thì như thế nào?

Con tôi sẽ sống với ba dượng hay vào cô nhi?"

Im Lặng một chút, anh sờ vào hạt đậu nhỏ trên bức ảnh rồi tiếp tục.

"Lúc đó, đứa bé xuất hiện quả thật tôi vui, nhưng lo nhiều hơn, tôi lo cho mẹ nó.

Vì vậy, nó mất rồi tôi lại thấy tốt cho mẹ nó, nếu lúc đó tôi không sống được thì tôi đi tìm nó, chăm sóc cho nó, còn mẹ nó cứ sống thật tốt là được rồi."

Henry trầm ngâm gật đầu "Em đi theo anh bao năm nay, chưa có quyết định nào của anh khiến em không phục."

Kim Taehyung cười nhẹ, chuyển chủ đề "Cậu cũng học hỏi được rất nhiều rồi, khi nào định thôi bám đuôi tôi để tôi tuyển người mới?

Nhìn cái mặt cậu trên dưới mười năm tôi chán rồi."

Henry gãi đầu, ngại ngùng "Em chỉ muốn làm trợ lí thôi, làm chủ thì mệt quá, em không có tham vọng đâu, cuộc sống này em chỉ cần sống thật bình yên là đủ rồi."

"Không cần vợ sao?"

Kim Taehyung gặn hỏi.Henry mặt đỏ bừng bừng, gãi đầu mấy cái liên tục "Có chứ anh, nhưng bây giờ chưa phải lúc."

"Anh đâu có ép cậu cưới bây giờ mà chưa phải lúc, anh hỏi cậu cần không thôi mà."

Được nước anh dồn thằng em rể tương lai vào chỗ bí xem như thế nào.

Đàn ông gì coi vậy mà nhát gái, mãi mới cua được Kim Yoona.

Cũng nhờ em gái anh cũng thích Henry mới có thể thuận lợi, không mấy với tính đỏng đảnh của con bé thì khó mà làm nó mền lòng được.........Mấy hôm làm việc cực lực cuối cùng bài hát mới cũng hoàn tất, cô gửi ngay cho công ty, chờ xác nhận công ty đã nhận thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Mấy ngày nay cô mất ăn mất ngũ mãi, trong đầu ngoài những lúc quá tập trung vào công việc ra thì chẳng thể nào không nghĩ đến những lời nói của Kim Yoona.Bệnh gì đó mà Kim Yoona nói đến bây giờ cô vẫn không hiểu nỗi, cũng không biết con bé là nói thật hay chỉ vô tình nói bừa, sao khi nhớ đến cô lại cứ bồi hồi không yên.

Rốt cuộc năm năm qua anh sống thế nào?

Cô tò mò, tò mò chết đi được nhưng không có can đảm gọi cho anh.Mà suy đi nghĩ lại cô chẳng có quyền gì mà hỏi về cuộc sống của anh hết, hai người sớm đã chẳng còn quan hệ gì, chính cô còn nói với anh cô có làm gì anh cũng không có quyền xen vào mà.

Sao cô cứ bức rức khó chịu quá, ăn có ly kem nhỏ cũng để có chảy thành nước hết rồi.Bà ngoại đứng ở trong nhà nhìn ra đứa cháu gái đang thẫn thờ ngồi trên chiếc xích đu màu trắng bênh cạnh hàng hoa cẩm tú cầu màu xanh màu tím mà cô thích nhất.

Hàng hoa này là do bà thuê người trồng cho cô lúc cô đi Mĩ suốt hai năm, hàng ngày bà và Cha Eun Woo thay phiên nhau tưới nước chăm lo đợi đến khi Lee Bona về tạo cho cô bất ngờ.Mấy ngày nay bà cứ thấy cô thẫn thờ, làm việc gì cũng không ra hồn.

Cháu bà cũng đã hai mươi lăm rồi, cũng không phải quá nhỏ nữa, bà biết khuất mắt giữa Lee Bona với Kim Taehyung là rất lớn nhưng cứ thấy hai đứa yêu nhau mà lại làm khổ nhau như thế này bà không đành lòng.Còn nhớ hơn tháng trước, Kim Taehyung tìm đến bà xua đuổi, mắng nó là đồ vô lương tâm, làm khổ cháu bà,...

Dù vậy nhưng nó vẫn điềm đạm xin bà cho được giải thích sự tình.

Sau khi sáng tỏ bà không kìm được giọt nước mắt, thương cho Kim Taehyung, thương cho cháu gái bà.Bà muốn gọi bảo cháu bà về gấp để kể lại cho nó nghe nhưng Kim Taehyung đã dặn rất nhiều lần là không muốn Lee Bona biết, xin bà đừng nói, hôm ấy đến nói với bà chỉ mong bà có thể giúp cho hai người có cơ hội tiếp xúc thôi chứ chẳng muốn gì cả.Lúc nói chuyện xong thì cũng đã xế chiều rồi, Kim Taehyung ấy thế mà cũng biết nịnh lắm, xin bà cho ở lại mấy hôm vì thích ở biển nhưng không có người quen ở đây.

Bà biết là muốn nịnh nhưng bà kệ, trước đây nó sai nhưng cũng là nghĩ cho cháu bà, thương cháu bà nên mới làm vậy.

Ở thì hai ngày hai đêm, bà dọn phòng cho thì không chịu cứ đòi ở phòng của cháu gái bà, yêu đến mặt dày như thế đấy.

Nịnh được mấy hôm, xin bà kể chuyện mấy năm qua của Lee Bona thế nào rồi lại năng nỉ bà ép cô đến ký hợp đồng.

Bà thấy thương nên bà cũng đồng ý, có ngờ hai đứa làm kiểu gì mà đêm đó nó gọi mách bà là cháu bà muốn cởi đồ nó.

Hai đứa lớn hết rồi mà cư xử như mấy đứa con nít thế đấy.Bà nghe chuyện mà chỉ biết ôm bụng cười, bảo như vậy là tốt rồi, có tiến triển rồi.

Có dè mấy hôm sau đâu lại vào đấy, dạo gần đây Lee Bona còn ốm hẳn, tin thần không tốt một chút nào.

Tình hình hai đứa bà thấy càng khó, khúc mắt trong lòng đợi đến khi nhận ra thì khi nào.

Coi như bà thất hứa với Kim Taehyung đi, bà nhìn bà xót không kiềm được.Bà ngoại đẩy nhẹ cửa kính gọi vừa đủ nghe "Na Na, vào đây với bà."
 
Tạm Bợ | Kim Taehyung [H] [Full]
91: Cô đơn và đau đớn


Lee Bona nghe bà gọi thì liền đứng dậy đi theo vào phòng riêng của bà."

Con ngồi xuống đi."

Bà ngoại chỉ vào sofa rồi đi vòng qua ngồi vào ghế.Lee Bona nghe lời, ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh ghế bà.

Cô tò mò hỏi "Có chuyện gì sao bà?"

Bình thường nói chuyện thì cùng lắm là vào phòng khách, còn phòng của bà thì khi nào chuyện quan trọng lắm mới vào hoặc là bà muốn đắm bóp thì bà phải lên giường nằm, còn ngồi ở đây chắc là có chuyện gì rồi.Bà thở dài một hơi rồi hỏi "Chuyện con với thằng Taehyung sao rồi?"

Cô dời tầm mắt lảng tránh ánh mắt của bà, trước nay bà luôn không thích Kim Taehyung, rồi đột nhiên hôm đó Kim Taehyung cho cô xem bức ảnh chụp chung với bà có vẻ rất thân thiết.

Cô không biết anh làm cách nào để bà chịu cho anh chụp ảnh cùng nhưng có lẽ bà cũng không ủng hộ gì khi cô cứ giao du với anh đâu.

Huống hồ bây giờ cũng chẳng còn cơ hội gặp lại, kể từ ngày anh dọn hết đồ đi thì đến giờ cũng không liên lạc lại.

Có lẽ anh nghe lời cô rồi, dừng lại theo ý nguyện của cô rồi.Lee Bona ngước lên nhìn bà, cứng rắn trả lời "Đâu có sao đâu bà, hợp đồng may mặc kết thúc rồi thì không còn liên quan gì nữa, tiền anh ta đã gửi đủ."

"Bà không hỏi cái đó, bà hỏi con chuyện tình cảm của hai đứa.

Bà biết Taehyung nó có lỗi với con, nhưng những gì con nghe con thấy đó không phải hoàn toàn là sự thật con à."

Những ngón tay của cô bấu vào vạt váy, có chút hồi hộp, cô hỏi "Là sao hả bà?

Bà nói gì con không hiểu."

Bà ngoại lấy điện thoại, mở đoạn ghi âm ngày hôm đó ra đặt vào tay cô.

Cũng may lúc đó bà nghi ngờ Kim Taehyung nên đã mở hờ ghi âm lên nếu có gì còn có thể lấy ra, cuối cùng nó lại là một thứ vô cùng quan trọng để ngày hôm nay giúp Lee Bona biết được sự thật bị che giấu năm năm nay.Lee Bona nhận lấy điện thoại bà đưa rồi nhấn nút phát, đầu tiên là tiếng của chiếc điều hòa đang thổi gió nhè nhẹ, không khí vô cùng im ắng, không lâu sau như có tiếng đặt tách trà xuống bàn rồi giọng nói đàn ông vô cùng quen thuộc đối với cô cất lên."

Lúc đó là khoảng hơn bốn tháng trước khi bọn con li hôn...."

Bốn tháng trước khi li hôn, lúc đó Kim Taehyung bắt đầu thường xuyên bị đau dạ dày.

Bình thường do tính chất công việc nên anh ăn uống thất thường, có khi còn bỏ ăn nên chuyện đau dạ dày đã bắt đầu có từ khi anh khoảng 22 tuổi đến lúc đó cũng đã được năm năm rồi.

Anh đã đi khám vài lần nhưng cũng chỉ là đau dạ dày do việc ăn uống không điều độ nên sau này có đau cũng đến cửa hàng mua vài gói thuốc rồi thôi.

Mọi chuyện cứ thế, nhưng lúc đầu anh rất ít khi bị đau dạ dày, một năm bị đau cũng chỉ có 2-3 lần mà thôi.Cho đến khi đó, anh bắt đầu đau dạ dày nặng và đau thường xuyên hơn.

Lúc đầu thì nghĩ không sao nên chỉ uống thuốc mua ở hiệu thuốc, tầm khoảng hơn một tháng mà anh vẫn cứ bị đau mãi.

Lee Bona lúc đó lo lắng cho anh nên ngày nào cũng bảo anh đi khám thử, anh thì thấy không sao nên cứ ậm ừ rồi cho qua.

Đến ngày kia, thấy anh lại bị đau, cô xót cô khóc anh lại thấy thương thương nên đi khám thử theo ý cô.

Cũng may lúc đó anh khám mà không báo cho cô, lúc nhận xét nghiệm mới biết bản thân bị ung thư dạ dày giai đoạn 2.Sau khi xét nghiệm thêm ở một số bệnh viện nữa thì kết quả vẫn như vậy.

Lúc đó đầu anh ngổn ngang biết bao nhiêu suy nghĩ, cuối cùng anh chọn cách tự mình giải quyết.

Đồng thời Trạch Bang lúc đó cũng chẳng còn như lúc trước, J đồ tể cũng đã cùng anh bàn bạc vụ bạo động thiết lập lại tổ chức đã lâu, thời gian đó cũng đã là thời cơ chín muồi của tất cả mọi kế hoạch được sắp đặt trước, không thể nào vì mình mà anh bỏ hết tất cả được.Cô và anh cũng bắt đầu chẳng được bao lâu, mọi thứ vẫn có thể được thời gian cứu chữa.

Anh tin, dù sau này có như thế nào thời gian cũng sẽ chữa lành cho những tổn thương anh gây ra cho cô.

Cô càng hận anh thì sẽ càng nhanh chóng buông bỏ đoạn tình cảm vừa chớm nở, cô còn trẻ, cuộc đời còn dài, sau này sẽ gặp được nhiều người và hy vọng trong số đó cô sẽ tìm được một người như ý, yêu thương cô hơn anh.Còn anh, anh chẳng biết bản thân sẽ chết ở Trạch Bang hay chết trong bệnh viện, lúc đó cuộc sống của anh mong manh như chiếc lá khô cằn cỏi đang chờ một con gió thổi đến để rơi xuống.

Nếu không thể làm người phụ nữ của mình hạnh phúc, chi bằng sớm buông bỏ để cô ấy có thể bắt đầu lại.

Thanh xuân của người phụ nữa được bao nhiêu năm?

Nếu để cô biết, để cô bên cạnh rồi lại đến lúc nào đó anh không cầm cự được, anh lỡ bỏ rơi cô thì cô còn lại gì?

Thanh xuân có còn không?

Hạnh phúc sau này có dễ tìm không?Lee Bona cầm điện thoại của bà trên tay mà như cầm một quả tạ chục ký, tay chân cô run rẫy không có sức.

Năm năm qua, thì ra năm năm qua cuộc sống của anh không hề như cô nghĩ.

Nó không hề tốt đẹp mà là một mình cô độc trong bệnh viện, hàng ngày chống chọi với căng bệnh hiểm nghèo........Seoul, 19h tại Victoria.Kim Taehyung sau khi kết thúc cuộc họp thì đi ra ngoài đầu tiên, vừa ra khỏi phòng liền thấy khuôn mặt ai kia với đôi mắt đo dỏ, nhìn anh trong vô cùng đáng thương.

Vừa thấy anh, cô bổ nhào đến kéo áo sơ-mi bên trong của anh muốn vén lên, thư ký Song và Henry người tròn mắt há hốc, người bị chậm mất mấy giây mới giúp Phó chủ tịch cản Lee Bona."

Giám đốc Lee, ở đây đông người."

Henry vội vàng can ngăn.Kim Taehyung giơ tay ra hiệu Henry thôi cản, anh nắm hai cổ tay cô khống chế không cho cô làm bậy rồi nói nhỏ "Em đừng phá, có gì từ từ nói."

Thư ký Song vội nhắc nhở "Mọi người sắp ra rồi ạ."

Kim Taehyung nhìn cô đầy yêu chiều, không ngờ lần này cô chủ động đến tìm anh.

Nghe hai người đó nói cô cũng thôi kích động, im lặng ngoan ngoãn đi theo Kim Taehyung xuống hầm đỗ xe.

Kim Taehyung không biết cô là có chuyện gì mà tìm đến nhưng trước tiên vẫn là rất vui.Anh đưa cô vào xe, thắt dây an toàn cho cô, cả quá trình cô chỉ im lặng nhìn anh, đôi mắt vẫn đo đỏ như đang cố kìm nén nước mắt.

Trong hầm đỗ xe cũng bắt đầu có người nên anh cũng im lặng, bảo cô đợi anh một chút rồi đi ra vã lã vài câu với các cổ đông lớn trong công ty mới quay lại vào trong xe.Kim Taehyung khởi động xe rời khỏi Victoria, lúc này trong xe chỉ có hai người.

Anh bắt đầu hỏi chuyện.Giọng anh trầm trầm, có vẻ rất quan tâm cô "Em lên từ khi nào vậy?

Tối rồi, có gì gọi anh đến là được mà."

Lee Bona vẫn nhìn anh trong im lặng, đôi mài cô khẽ cau lại, nhìn anh cô tự thấy đau lòng.

Người này đã từng rất tàn nhẫn với cô nhưng cho đến cuối cùng nguyên nhân là do anh...cũng yêu cô...Thấy cô im lặng, anh quay lại nhìn cô, nghĩ cô thấy anh quan tâm quá lại khó chịu, anh quay sang tập trung lái xe vờ như vô tư nói "Muốn nhờ vã thì cứ nói, tôi sẽ giúp, không cần khách sáo đâu."

Lee Bona lắc đầu, lúc này mới bắt đầu nói "Cho em xem vết mổ của anh."

Không khí trong xe bỗng im như tờ, chỉ nghe được tiếng động cơ xe rất nhỏ.

Sâu thẩm trong đôi mắt anh, cô nhận ra có chút thay đổi.

Thấy anh vẫn không hề quay lại nhìn dù chỉ một cái, cô lau đi giọt nước mắt vừa rơi rồi nói tiếp "Có vết mổ mà, đúng không?"

Kim Taehyung hít một hơi rồi thở hắt ra, anh cười nhè nhẹ có chút không vừa ý khi cô biết.

Anh muốn giấu vết sẹo đó, để khi cô đồng ý quay lại anh sẽ tự nói với cô, còn nếu cô không tha thứ cho anh thì cứ xem như không có chuyện gì là được, cô không cần biết để day dứt về khoảng thời gian đó vì anh."

Sao em biết?"

Dù biết là điều này có thật nhưng khi chờ đợi câu trả lời của anh tim cô như ngừng đập, rồi khi anh hỏi câu hỏi này lòng cô lại quặng thắt.

Thế là anh thật sự bị ung thư dạ dày, khoảng thời gian anh bệnh cô không hề hay biết, khoảng thời gian dài đằng đẵng điều trị cô cũng không có ở bên anh.

Như vậy mà đến khi anh khỏi bệnh vẫn không hề nói cho cô biết, anh là rộng lượng, bao dung hay lại tiếp tục làm cô đau vậy?Cô trách anh, trách anh rất nhiều, trách anh vì không nói với cô, có phải cô là người không quan trọng đến nỗi anh bị bệnh nghiêm trọng như vậy cũng không cần cho cô biết hay không?Về đến Đài Sơn Quan cô liền vén áo anh lên, đúng thật là có vết mổ, mà có tận hai vết.

Cô chạm tay lên vết sẹo mà nước mắt cứ trực trào.

Lee Bona giương đôi mắt đỏ hoe lên nhìn Kim Taehyung, giọng cô nghèn nghẹn "Những hai vết à? có đau không?"

Vừa hỏi cô vừa sờ nhẹ lên hai vết sẹo dài trên bụng anh, bàn tay mềm mại như đang nâng niu, sợ anh đau nên chẳng dám dùng nhiều lực."

Ừ, hai vết, tại lần đầu thất bại, bây giờ không đau nữa rồi."

Giọng anh nhè nhẹ vang lên.Khi nghe hai chữ thất bại cô lại thấy càng đau hơn, rốt cuộc thời gian qua anh như thế nào?

Anh đã trải qua những gì, giấu giếm cô bao nhiêu chuyện?Trong lòng cô bây giờ chẳng thể suy nghĩ được gì ngoài thấy xót anh, cô chủ động vòng tay ôm thắt lưng anh, áp trán lên ngược anh thủ thỉ "Kể em nghe đi, chuyện này đầu đuôi như thế nào?"

Kim Taehyung cảm thấy như có dòng nước ấm nóng chảy qua trong lòng, anh yêu thương ôm cô, nhất bỗng cô lên rồi đến sofa ngồi xuống, để cô ngồi lên đùi mình rồi mới trả lời "Không phải em biết hết rồi sao?"

"Em muốn nghe anh kể."

Cô muốn nghe chính miệng anh nói với cô hơn, thời gian qua anh như thế nào, sống ra sao.Kim Taehyung chiều theo ý cô, đến nước này cũng chẳng còn gì giấu giếm nữa, nếu cứ tiếp tục giấu cô e là hai người lại chẳng còn cơ hôi trở về.

Nếu đã yêu rồi, chuyện chia sẽ cũng là hiển nhiên, anh cứ giấu cô liệu cô sẽ nghĩ như thế nào?

Là anh không đủ yêu cô, tin cô nên có chuyện riêng anh không nói sao?

Nếu vậy cô sẽ tủi thân, anh không muốn cô như vậy, thời gian qua cô thiệt thòi đủ rồi."

Cuối tháng 7 năm đó....Anh khám tổng quát, phát hiện mình bị ung thư dạ dày giai đoạn 2, là loại ác tính."

Lee Bona ngoan ngoãn vùi mình vào trong lòng Kim Taehyung, mắt vẫn nhìn vào hai vết sẹo trên bụng anh, thắc mắc "Lúc đó anh chỉ đau dạ dày thôi, không ngờ nó lại nặng như vậy.

Bệnh nặng mà tại sao lại có mỗi một dấu hiệu là đau?"

"Có lúc buồn nôn, nhưng do anh nghĩ là đồ ăn không hợp vệ sinh."

Mà cũng có ai biết được bản thân lại mang căn bệnh nặng như thế, anh cũng bận bịu nhiều việc nên cũng không mấy để ý bệnh vặt, không ngờ mọi chuyện thành ra cớ sự đó.Anh và cô ngồi tâm sự, thủ thỉ về chuyện của anh.

Thì ra khoảng thời gian cô ở Mĩ thì lúc đó anh cũng bắt đầu vào viện ở đó.

Hai người sống cùng đất nước nhưng chẳng có duyên gặp nhau.

Lúc đó anh chẳng nói với ai trong gia đình, chỉ có anh và Henry lẽ loi ở Mĩ.

Khi nào Henry rảnh rỗi thì đến hủ hỉ với anh, không thì anh ở một mình trong bệnh viện.Bệnh ung thư đấy, gia đoạn 2 luôn mà vẫn không nói với ai, chỉ đơn độc hai người đàn ông ở đất Mĩ, cơm nước như thế nào?

Cuộc sống đơn độc hàng ngày ra sao?

Cô biết anh nói anh sống tốt, có y tá nói chuyện, xuống sân vườn cũng có những bệnh nhân khác làm bạn nhưng sao mà cô tin được.

Tính anh khó thân, làm gì có thể hòa đồng, dễ tìm bạn như thế, cô biết thừa anh kể với cô chỉ có 8 phần là thật thôi.Cuộc sống nơi xứ người đâu phải dễ, đặc biệt là với một bệnh nhân mắc bệnh ung thư dạ dày ác tính giai đoạn 2, có khi anh đau ăn uống không được chứ làm gì có thể hàng ngày vui vẻ, ăn cơm cùng vài người bạn, đồ ăn của Mĩ cũng chẳng có đa dạng, đối với người bệnh dạ dày như anh thì ăn được gì chứ, toàn là vài món mềm lặp đi lặp lại thôi.

Anh là kiểu người kén ăn, không biết anh có bỏ bữa không.Tâm sự vài chuyện thì cũng chẳng thấy có gì, vì cô biết anh nói thật với cô nhưng anh tăng phần hoa mĩ lên rất nhiều.

Trời càng lúc càng tối, sợ anh quên ăn hại dạ dày nên cô kêu anh đi tắm trước rồi cô gọi đồ ăn tối đến.

Cũng đã hơn 20 giờ rồi, cô nấu cũng chẳng kịp, quán ăn là chỗ quen nên cũng không ngại chất lượng.Trong lúc này cô tìm một chỗ vắng trong tòa nhà rồi gọi cho Henry.

Dẫu biết anh giấu một phần sự thật là vì sợ cô lo, cô xót nên cô không hỏi thẳng anh, cứ ậm ừ thế thôi."

Anh nói cho tôi biết đi, anh biết đó, Taehyung sẽ không nói thật hết với tôi."

Thấy Henry có vẻ chần chừ cô lại nói thêm "Tôi biết tôi đang làm khó anh, nhưng tôi hứa tôi sẽ không nói lại với Taehyung, tôi sẽ im lặng mà xem như không hề biết gì ngoài những lời anh ấy kể."

Henry bên kia thở dài một hơi rồi mới bắt đầu cất giọng, "Trước đó một thời gian anh ấy từng tâm sự với tôi rằng anh ấy có thích một cô bé tận mười ba năm.

Anh ấy biết cô bé đó từ khi chỉ là một cô bé vừa vào lớp một.

Chỉ là cô nhóc bình thường thôi nhưng lại làm anh bị thu hút, anh không thường gặp cô bé nhưng mỗi tuần đều gặp 2 lần ở lớp văn nghệ của trung tâm nghệ thuật Seoul vì Yoona lúc nhỏ cũng học múa ở đó.

Cho đến khi anh ấy trở thành sinh viên năm nhất sang năm hai thì sang Mĩ du học, anh đi một thời gian thì không hiểu sao cô ấy nghỉ học và chuyển nhà, bắt đầu tìm kiếm việc làm khắp nơi.

Anh biết được là do kỳ nghỉ đông năm đó anh về nước, anh thấy xót nên trả tiền cho nhà hàng khá lớn thuê cô bé vào làm, lương hàng tháng như những nhân viên khác nhưng sẽ là anh trả.

Quan tâm thì như vậy nhưng thời gian sau anh lại ham chơi mà quên mất ở quê nhà anh có nuôi một cô bé, anh ấy kể hàng tháng anh đều gửi tiền về nhưng gửi về vì chuyện gì thì lại không nhớ, đến khi học xong năm tư đại học anh về lúc đó tìm hiểu lại thì mới nhớ, thì ra là cô gái đó.

Chị cũng biết cô gái đó là ai đúng không?"

Cô nghe tiếng cười khẽ của Henry ở đầu dây bên kia, Lee Bona bên đây kìm nén cảm xúc, nhẹ giọng "Tôi biết, anh kể tiếp đi."

Henry lại tiếp tục "Chị biết không?

Lúc vừa biết tin mình bị bệnh anh ấy gần như phát điên, mọi dự tính của anh ấy điều tan nát vì căn bệnh đó.

Một lần trong lúc say rượu, anh ấy còn nói sau này khi mọi chuyện xong xuôi, anh ấy rút khỏi Trạch Bang sẽ bắt đầu tập trung vào gia đình nhiều hơn, anh ấy còn nói sẽ đưa chị đi những nơi mà chị thích, hai người sẽ dành thời gian cho nhau đến khi nào chị chững chạc hơn một chút hai người sẽ sinh con và vân vân nữa.

Nhưng cuối cùng mọi chuyện lại thành ra như vậy."

Lee Bona có chút thắc mắc "Khoan đã, không phải anh ấy từng yêu Jung Jiya sao?

Nếu như lúc đó anh ấy có tình cảm với tôi tại sao lại đối xử với tôi như vậy?"

"Chị không hiểu cũng phải, đó là chuyện hơn thua của anh ấy lúc còn chưa hiểu chuyện.

Anh ấy cua Jung Jiya là do cá cược với bọn em, thời gian sau biết cô ta là em gái của Mark, kẻ thù không độ trời chung của anh Taehyung nên mới vờ như thế, anh ấy chưa từng yêu Jung Jiya.

Tình cờ lần đó sơ xuất nên ông Kim bị cô ta lấy một món đồ, anh Taehyung cần lấy lại nên phải dụ ngọt cô ta, đồng thời..."

Nói đến đây tự nhiên Henry im bặt làm cô bồn chồn hỏi gấp "Đồng thời gì? anh nói đi chứ!"

"Đồng thời...Đồng thời anh ấy biết chị có tình cảm với anh, sợ chị lo lắng, sợ làm lãng phí thanh xuân của chị nên anh ấy mới làm vậy, chị thông cảm cho anh ấy.

Chị biết đó, có ai muốn làm hỏng thời gian tươi đẹp nhất của người mình thương đâu."

Mắt Lee Bona lại rưng rưng như vẫn cố kiềm nén, giọng cô nghèn nghẹn "Tôi hiểu rồi."

Hóa ra, hóa ra là anh cố tình, cố tình làm cho cô buông bỏ anh, làm cho cô hận mà không yêu anh nữa.

Nhưng anh nào có biết làm như vậy cô không những không hận anh mà còn làm cả hai cùng đau, cả hai đều bị tổn thương cho chính tình yêu của mình dành cho đối phương.Henry lại tiếp tục câu chuyện "Căng bệnh dần chuyển biến nặng hơn sau khi một tháng vào viện nên phải chuyển anh ấy sang Mĩ.

Lúc đầu anh ấy nhất quyết không chịu đi vì anh muốn nếu chết cũng phải chết ở nước mà có chị tồn tại ở đó, nhưng lúc sau bệnh tình bộc phát được thì càng phát triển nặng hơn, cho đến khi nghe tin chị sang Mĩ dài hạng anh mới đồng ý sang đó điều trị.

Lúc đó anh ấy phải cạo hết tóc để tiến hành phương pháp hóa trị, thời gian đó là thời gian khủng hoảng nhất của anh ấy.

Không muốn ăn uống cũng chẳng muốn ra ngoài phòng bệnh, chỉ quanh quẩn trong phòng bệnh xem đi xem lại album cưới của hai người.

Có lúc anh ấy dặn nếu anh ấy không qua khỏi thì hãy tìm chị, hỏi chị xem còn hận anh không.

Nếu còn thì tức là chưa quên được anh nên không cần phải thông báo, nếu chị trả lời là không hoặc đã có gia đình thì hãy đến thắp cho anh một nén nhan xem như tình nghĩa đã cùng nhau sống chung."

Vừa nghe kể bên đây cô không kìm được mà rơi nước mắt.

Có lẽ đến cuối đời này cô cũng không thể hiểu được cảm giác của anh lúc đó.

Một mình chống chọi với căn bệnh ác tính, một mình ở nước ngoài, một mình hàng ngày nhớ về một người nó sẽ như thế nào, chắc là đau hơn cô gấp trăm lần chứ chẳng thể kém.

Không biết anh đã vượt qua như thế nào nhưng chắc chắn chuỗi ngày cô đơn, đau đớn nó hành hạ anh nhiều lắm."

Có lần tôi vừa sang Mĩ sau chuyến công tác, vào viện lúc nửa đêm.

Tôi thấy anh ấy vẫn còn thức, trên tay là bức ảnh siêu âm đứa bé của hai người, tay còn lại là một bức ảnh cưới mà anh ấy thích nhất.

Tôi đứng một lúc lâu vẫn thấy anh ấy cứ hết sờ vào bức ảnh của đứa bé gọi con rồi nói xin lỗi, sau đó lại sờ vào ảnh cưới gọi tên chị rồi cũng nói xin lỗi.

Đó là lần đầu tôi thấy mắt anh ấy đỏ lên như muốn rơi nước mắt, trước đây dù có xảy ra chuyện gì anh ấy cũng đều rất dững dưng, cảm xúc luôn ở mức ổn định nhưng chỉ khi đối với chị anh ấy mới như vậy.

Ngày hôm sau anh ấy phẫu thuật lần đầu, cuộc phẫu thuật kéo dài 5 tiếng thất bại, nguy cơ anh ấy không qua khỏi rất cao.

Tôi nhớ lúc đó tôi thức trắng hai đêm liền, liên tục gọi cho Seo Jun để chuẩn bị hậu sự đồng thời cần cậu ta an ủi.

Rồi đến đêm thứ ba, anh ấy tỉnh lại như một phép màu, câu đầu tiên anh ấy nói là đưa ảnh chị và con cho anh xem.

Anh xem một lượt rồi nắm chặt hai bức ảnh tiếp tục hôn mê thêm hai ngày nữa mới có thể tỉnh dậy.

Ai cũng nói anh ấy tỉnh lại rất thần kỳ, phẫu thuật ung thư mà thất bại thật sự rất nghiêm trọng, tỉ lệ tỉnh lại gần như là con số không.

Rồi việc điều trị lại kéo dài thêm một thời gian, lúc nào anh ấy cũng trong trạng thái rất yếu, bác sĩ còn nói nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ không thể phẫu thuật lần hai.

Nhưng cuối cùng sau hơn một năm cuộc phẫu thuật thứ hai được tiến hành, lần đó thành công.

Tuy đã nói là thành công nhưng phía bệnh viện lại phải để anh ấy ở lại một thời gian mới dám cho anh ấy xuất viện, anh cũng bắt đầu nuôi lại tóc, chăm chút lại bản thân."

"Có lần anh ấy nói đùa, không cho chị biết chuyện cũng phần là vì chị chưa bao giờ thấy anh ấy không có tóc.

Anh không có tóc xấu trai lắm, không dám đứng trước mặt chị nghênh ngang hóng hách được."

Kết câu là một câu chuyện khá buồn cười nhưng Lee Bona chẳng thể nào cười nổi.

Nghĩ đến cảnh tượng anh khổ sở với căn bệnh, ngày qua ngày xem ảnh cô và con cô đã đau.

Rồi đến lúc sự sống bị đe dọa anh vẫn cố gắng chống chọi, vừa tỉnh dậy đã muốn nhìn thấy cô và con sau đó thì mệt quá lại hôn mê tiếp làm cô còn đau hơn.

Anh khổ sở hơn cô cả vạn lần, sống sống chết chết mấy lần vẫn một lòng nhung nhớ.

Đến bây giờ nghĩ lại, những gì cô trải qua chẳng thể nào so bì được với anh.

Những gì anh làm cho cô từ lúc cô còn là một con nhóc đến bây giờ thật sự quá nhiều, quá tốt đẹp, quá bao dung.

Che chở cô nhiều đến như vậy mà cô chẳng hề hay biết, chẳng hề mang ơn.

Nỗi khổ của anh cô chẳng thấu mà cứ để mãi ở trong lòng.

Có ai muốn con của mình còn chưa thành hình hài lại mất đâu, tại sao lúc đó cô không thể nghĩ cho anh dù chỉ một chút?Cô nhớ cô từng mắng anh là người ba tồi tệ, con cô không cần ba.

Liệu nói ra những lời đó tại sau cô lại không nghĩ rằng anh cũng là người tạo nên đứa bé, đứa bé mất thật sự dù ít dù nhiều anh cũng hụt hẫng nhưng vì là đàn ông nên anh chẳng thể thể hiện ra bên ngoài như cô.Giá như có thể quay lại, cô ước gì mình có thể bao dung như anh, anh có thể thôi nghĩ cho cô một chút thì cớ sự sẽ tốt hơn rồi.

Nhưng đó chỉ là giá như, còn bây giờ chẳng phải anh đã hiện diện trở lại rồi sao?

Thay vì tiếc nối thời gian qua bị quá nhiều thứ chi phối, hai người mất đi nhau thì bây giờ những gì cần nhất là trở lại quỹ đạo của nó.

Người yêu nhau hà cớ gì nhỏ nhen với nhau?

Mọi chuyện đã qua thì là quá khứ.

Bây giờ cô ở đây, anh cũng ở đây, nếu anh còn tình cảm thì lần này nhất định dù có xảy ra chuyện gì cô cũng sẽ không dễ dàng buông tay như lần trước.
 
Tạm Bợ | Kim Taehyung [H] [Full]
92: Hãy để anh yêu em


Cuộc gọi kết thúc, cô quay lại phòng cũng vừa lúc Kim Taehyung bước ra khỏi phòng tắm.

Cô chạy đến ôm anh rồi khóc nức nở, thương anh càng nhiều cô càng khóc nhiều.

Kim Taehyung không khỏi bất ngờ, vừa rồi vẫn còn bình thường vậy mà mới đó đã khóc nhiều như thế này.

Anh ôm cô, vuốt tóc cô dỗ dành."

Chuyện gì mà khóc?

Anh có sao đâu, đừng khóc nữa."

Bởi vì em khóc anh đau.Kỳ lạ thay, anh càng dỗ cô càng khóc.

Anh sợ rồi, không dám nói nữa.

Rồi người giao đồ ăn cũng đến, anh được cớ bảo cô nín khóc rồi đi xuống lấy cho anh.

Cô ngoan ngoãn nghe theo, mang bộ mặt không mấy dễ chịu đi xuống nhận đồ, mang lên tận phòng cho anh.Thấy cô đã không còn muốn khóc nữa anh mới kéo cô ngồi cạnh mình hỏi chuyện "Có chuyện gì mà mới đó khóc nhiều vậy?"

Lee Bona lần nữa chủ động ôm anh, giọng nói nghèn nghẹn nhưng mang đầy yêu thương lại có chút trách khứ "Em thấy anh ngốc chết đi được!"

Anh cười cười, choàng tay qua vai cô hỏi "IQ của em bao nhiêu?"

"109."

"Ừ, anh thì 140."

Cô tức, thì ra anh muốn nói cô ngốc hơn anh, muốn đánh anh một cái nhưng tay vừa đưa lên thì lại dừng lại, cô sợ anh đau.

Thấy cô như vậy anh cười, muốn chọc cô một chút "Sợ làm anh đau?"

Má cô hây hây hồng, cũng không kìm được mà cười mỉm.

"Sợ làm anh đau thêm."

"Đau thêm?

Anh có đau gì đâu."

Anh buông cô ra, chòm lên mở đồ ăn ra vừa cười cười nói.Cô nhìn anh, mái tóc anh đen óng, mượt ơi là mượt nhìn rất đẹp, có lẽ anh chăm nó nhiều lắm, anh chăm cho cô xem ấy.Giọng cô nhè nhẹ "Em biết rồi, đau lắm, nhớ lắm nhưng chỉ là em không đau bằng anh, không thấu nỗi anh."

Nói rồi cô cũng phụ anh bày đồ ăn ra bàn.Kim Taehyung chợt dừng lại, anh nhìn cô còn cô thì vẫn lo mở mấy hộp đồ ăn.

Anh hỏi, "Em biết được bao nhiêu rồi?"

"Bao nhiêu mới là biết hết hả anh?"

Kim Taehyung vòng tay qua ôm eo Lee Bona, anh áp môi hôn nhẹ lên gáy cô "Anh không muốn em để nó trong lòng, không đáng đâu em."

Những gì anh làm là do anh muốn, anh tự chuốc lấy thì hà cớ gì để cô phải biết rồi day dứt.

Cũng đâu phải chỉ có mình anh đau, cô vừa mất ba, mất con rồi mất cả anh, lúc đó cô có lẽ còn đau hơn anh gấp trăm vạn lần chứ nào có lỗi gì.

Ngày hôm nay cô đã biết những điều anh luôn muốn giấu cô anh không thấy tội lỗi vì lại làm cô đau xót thì thôi chứ, cô xứng đáng chỉ được hạnh phúc và hạnh phúc mà thôi.

Anh lại nói thêm "Thời gian qua để em một mình bươn chải, thiệt thòi cho em rồi, xin lỗi em."

Từng câu từng chữ của anh như khắc ghi vào trong tim cô, vừa ngọt ngào nhưng lại làm cô quặng thắt.

Hóa ra anh yêu cô, yêu còn nhiều hơn anh yêu chính mình, lúc nào cũng nghĩ cho cô.

Hóa ra tìm được một người yêu mình là cảm giác này đây, được bảo bọc, được thương yêu.Kim Taehyung áp mặt lên lưng cô, thì thầm "Em biết không?

Anh chỉ xem em là em thôi, trước giờ chưa từng nhầm lẫn, cũng chưa từng xem em là bản sau của ai cả."

Anh cảm nhận được tay cô đặt lên bàn tay mình, rồi giọng cô run run cất lên "Em hiểu."

Anh biết cô lại sắp khóc rồi.Rồi cô lại hỏi "Taehyung, mình trở lại như trước có được không?"

"Không, từ lâu không thể trở lại được nữa rồi."

Anh đột ngột buông tay khỏi eo cô ngồi thẳng dậy, bàn tay cô đặt lên tay anh cũng rơi xuống.

Nước mắt cô lưng tròng, không dám quay lại nhìn anh.

Dù có quyến luyến mấy, có còn yêu như thế nào nhưng nếu anh đã hết yêu rồi thì cô phải làm sao đây?

Giờ đây cô đau lắm, đau đến tê tái.Rồi cô lại nghe giọng nói của anh, rất trầm ổn nhẹ nhàng nói bên tai cô "Chúng ta bắt đầu lại có được không?"

Chưa đợi cô trả lời anh đã đặt tay lên vai cô, xoay người cô lại để cô đối diện với anh.

Mặt cô vẫn còn rất khổ sở lại vừa có vẻ như chưa hiểu câu nói vừa rồi của anh.

Anh nói tiếp "Lần này anh muốn em thật sự hạnh phúc.

Đừng dày vò vì những lỗi lầm, tổn thương của trước đây nữa, anh muốn tình cảm này thật đơn giản, thật thuần khiết."

Anh dừng lại một chút lau đi giọt nước mắt trên má của cô rồi mới nói tiếp "Thuần khiết như tình cảm của em vậy."

Cô đã cố kiềm chế nhưng anh càng nói cô càng không thể nào không rơi nước mắt.

Cô cảm động, cảm thấy thương anh ngày càng nhiều hơn, chưa bao giờ cô thấy tình cảm của cô cao trào như lúc này cả.

Cô áp hai tay lên má anh, sờ khuôn mặt anh tuấn của anh rồi thì thầm "Em yêu anh, Taehyung.

Sau này dù có xảy ra chuyện gì đi nữa em cũng sẽ không bỏ anh, anh cũng vậy nhé?"

Cô ngẩn mặt lên nhìn anh, đôi mắt to tròn long lanh ánh nước nhìn anh làm anh như tan vào mật ngọt.

Anh cưng chiều véo má cô, bảo "Ngốc, anh không sợ em chê anh, bỏ anh thì thôi."

Cô lắc đầu nguầy nguậy, "Không chê, em có chê anh bao giờ đâu."

"Không có tóc cũng không chê hả?"

Câu nói của anh khiến cô bật cười thành tiếng, khi điều hòa lại cảm xúc cô mới luồn tay vào tóc anh rồi vuốt vuốt "Anh xem trọng bề ngoài như vậy, lúc không còn tóc chắc khó chịu lắm."

"Cứ sợ chết rồi sẽ thành con ma xấu xí."

"Có con ma nào đẹp trai sao?"

"Anh là một con duy nhất."

"Nhảm nhí!"

Cô mắng yêu rồi áp mặt lên ngực anh, giọng trở lại dịu dịu hiền hiền "Anh không thể chết...

Anh chết rồi...

Ai thương em?"

Không khí mà Kim Taehyung vừa kéo lên đột ngột chùng xuống vì lời nói của cô, bây giờ cô đang ôm anh rất chặt, anh cảm nhận được, rất thích.

Kim Taehyung cười nhẹ ôm cô vỗ về "Được rồi, không chết thì không chết, anh nghe em, từ nay về sau anh nghe em hết."

Cô cười hạnh phúc càng siết anh lại, vùi mặt vào ngực anh, hít lấy mùi xạ hương, cái mùi mà lúc nào cũng vương vấn mãi ở trong tim của cô, có chết cô cũng chẳng thể quên được mùi hương này.Taehyung, cuối cùng chúng ta cũng có thể có lại giây phút này.

Anh có biết, em hạnh phúc như thế nào không?

Có lẽ tất cả những lời tốt đẹp nhất trên thế giới này cũng không thể miêu tả được hạnh phúc của em lúc này.

Taehyung à, đừng buông tay em nữa nha anh!Kim Taehyung nhìn người trong lòng đang ngoan ngoãn dần dần chìm vào giấc ngủ, anh thương anh thơm nhẹ lên trán cô.

Nhìn cô ngủ mà trên môi vẫn nở nụ cười hạnh phúc anh cũng thấy hạnh phúc.

Có lẽ thời gian qua chính là ông trời muốn thử thách hai người nên nhiều lần gây khó dễ.

Giờ tốt rồi, hai người vẫn có thể quay về, thử thách này anh và cô đã vượt qua nhờ vào tình cảm dành cho đối phương.

Tuy đau nhưng không thể không nói đến quả ngọt mà thử thách này mang lại.Ngủ đi em, từ nay về sau hãy để anh yêu em.Anh bế cô lên giường đắp chăn lại rồi quay lại bàn ăn hết phần đồ ăn cô gọi, ăn xong dọn dẹp rồi mới lên giường cùng cô.

Anh đỡ đầu cô nằm lên tay mình, tay anh gác lên eo cô.

Có lẽ đi chặng đường xa nên cô mệt rồi, anh nằm bên cạnh nhìn ngắm mãi cái người mà anh yêu, yêu hơn cả anh yêu bản thân mình.Cô đẹp quá, ngày càng xinh đẹp, đẹp đến cả trái tim, tính cách cũng không thể nào chê nỗi.

Có thể với người khác cô không hoàn hảo, không thấy cô đẹp như anh thấy, cũng có người còn xinh đẹp hơn cả cô, giỏi hơn cả cô nhưng anh chắc chắn rằng mình chỉ yêu cô mà thôi, suốt cuộc đời này mãi mãi yêu cô...........Sở cảnh sát sáng nay trở nên vô cùng sôi nổi về sự việc cảnh sát Yoo Hong Jeong chuẩn bị kết hôn.

Và ai cũng biết người vui nhất khi nhận được tin này đó chính là Min Yoongi, bỏi vì không còn ai dám để ý đến Cảnh vĩ Choi của anh nữa.Ở cái sở cảnh sát này ai mà không biết ngày kết hôn của cảnh sát Min Yoongi và Choi Soo Ah xảy ra chuyện vô cùng oái oăn.

Yoo Hong Jeong trước nay vẫn luôn có tình cảm với Choi Soo Ah nhưng cô ấy và cảnh sát Min hẹn hò từ hơn năm năm trước mà giấu nhẹm đến khi kết hôn mới thông báo làm Yoo Hong Jeong sốc đến nỗi đến đám cưới của họ vừa uống vừa khóc bao người khuyên không được.Còn nhớ ngày đó Yoo Hong Jeong sa cơ thất thế vì cứ mãi tìm kiếm em gái mà không tập trung vào việc chung nên nhém bị đuổi.

Khổ sở lắm mới trụ lại được, anh ta có tình cảm với Choi Soo Ah ai cũng biết.

Mọi người được cớ gài Choi Soo Ah, lúc nào cũng chọc cảnh sát Yoo buồn này buồn kia, chưa ăn chưa uống rồi bảo cảnh sát Choi đi an ủi, mua nước, đồ ăn cho cảnh sát Yoo.

Đó cũng là chủ ý của anh ta để được gần gũi Choi Soo Ah nhưng hết lần này tới lần khác Min Yoongi cố tình nghe không hiểu mà đi làm thay, chăm sóc Yoo Hong Jeong như em trai của anh vậy.

Sau khi thông báo kết hôn mọi người mới vỡ lẽ, nối đuôi nhau xếp hàng xin lỗi Tổng cảnh Min và Cảnh vĩ Choi.(Tổng cảnh và Cảnh vĩ là chức vụ của cảnh sát Hàn Quốc.

Tổng cảnh bậc 4, Cảnh vĩ bậc 6.

Choi Soo Ah thấp hơn Min Yoongi 2 bậc)."

Mọi chuyện cũng qua hết rồi, chúc mừng cậu buông bỏ mọi thứ và lập gia đình."

Min Yoongi vỗ vai Yoo Hong Jeong vui vẻ chúc mừng."

Lập, lập cái khỉ, nó không gài tôi thì tôi cưới nó chắc!"

Yoo Hong Jeong bực tức nói rõ giọng tức giận, hùng hồ.Tính ra chức vụ của Yoo Hong Jeong chỉ nằm ở cấp 7, thấp hơn Min Yoongi tận 3 cấp nhưng nể tình cùng vào một lúc nên anh không bắt lỗi việc xưng hô của Yoo Hong Jeong."

Nếu không thể cho cô ấy mặc áo cưới thì đừng cởi áo cô ấy, cậu nghe câu đó chưa?"

Yoo Hong Jeong đưa đôi mắt không phục nhìn Min Yoongi "Cậu đừng có lên mặc, đừng nghĩ tôi không biết thời gian trước cậu ngoại tình hại Soo Ah khóc một trận.

Người như cậu bề ngoài thì tốt đẹp chứ còn bên trong thì thối nát, chỉ khổ cho Soo Ah chọn sai người."

Choi Soo Ah từ ngoài mang vào phòng hai ly cà phê, chị liếc nhìn Yoo Hong Jeong rồi lên tiếng "Tôi chọn đúng hay sai thì tôi chịu, cậu thì liên quan gì mà dám nói chồng tôi như vậy?

Có tin tôi kiện cậu không?

Dù có ra sao thì anh ấy cũng đã cho tôi mặc áo cưới, đứng trước hai họ nói sẽ yêu thương chăm lo cho tôi.

Còn cậu thì sao?

Làm con gái người ta có thai chịu trách nhiệm là đương nhiên mà lại cứ vùng vằng chửi bới, bộ mặt của cậu mới là thối nát nhất, tôi không thèm nhìn đến là phải."

Yoo Hong Jeong nghe liền tức giận, cộng thêm cái bụng hơi nhô lên của Choi Soo Ah làm anh còn tức hơn, đứa thứ hai cho thằng tồi này rồi đấy, sao lại sinh con cho nó lắm thế?Yoo Hong Jeong bỏ qua chuyện đứa bé trong bụng Choi Soo Ah qua một bên, vội giải thích "Anh là bị con Hyeri lừa, sao nói mãi em không tin?"

"Anh em gì?

Nên nhớ cậu là cấp dưới của tôi.

Còn việc con bé lừa cậu hay không tôi không quan tâm, nó về với cậu thì cũng coi như đời nó chẳng có tốt đẹp gì, nhưng tôi vẫn chúc mừng nhé, giờ thì để tôi với chồng tôi uống chút cà phê nào."

Có người bị đuổi khéo liền tức giận bỏ đi, hai vợ chồng nhìn nhau rồi cười nhẹ.Min Yoongi nhận lấy hai tách cà phê trên tay Choi Soo Ah rồi đặt xuống bàn rồi đỡ vợ ngồi xuống sofa, anh cười cười chọc vợ "Em cũng biết mắng người lắm, hình như cảnh sát lâu năm sẽ biết mắng người đấy."

Choi Soo Ah bỉu môi "Nói chồng em như vậy em chưa phạt là may rồi, cảnh sát chứ có phải đầu đường xó chợ đâu mà lại lăng mạ người ta như vậy."

Min Yoongi cười, anh ngồi nhích lại gần vợ "Em không buồn vì mấy lời cậu ta nói à?"

"Có gì mà buồn, người trong cuộc mới hiểu người trong kẹt."

Min Yoongi áp trán vào lưng vợ, tay vòng qua ôm lấy cái bụng to to, khẽ hôn lên lưng Choi Soo Ah một cái "

Sau này nếu anh lỡ, lỡ thôi nha, lỡ có quan hệ bất chính em có trách không?"

Choi Soo Ah không như anh nghĩ là sẽ nổi giận đánh anh vài cái mà ngược lại còn bình tĩnh lạ thường "Trách gì mà trách, dù gì cũng là chồng cũ mà."

"Sao lại là chồng cũ?"

Anh vẫn áp mặt lên lưng vợ, môi cười mỉm."

Anh biết tính em rồi, dứt khoác mà."

"Còn Bo và Bi thì sao em?"

"Con em tự mang thai, tự sinh thì em nuôi chứ sao?"

"Còn anh thì sao?"

"Lúc đó anh là đồ bỏ."

"....."

"Mà định làm thật đó hả anh?

Hỏi nhiều thế?

Hay đã làm rồi?"

Choi Soo Ah bắt đầu lườm, anh ở phía sau cô nên cô không nhìn được chỉ đành nhìn xuống tay anh đang ôm bụng mình, bực quá nhưng mà cô cố kiềm, hỏi cho ra rồi tính sổ sau."

Định thôi à, mà mất con với mất vợ anh chịu không nỗi đâu, nên thôi không làm gì hết."

Lặp tức, tai anh bị vợ véo cực kỳ mạnh cùng lời răng đe "Còn dám định hả?

Có tin em mách ông nội anh không?"

"Thôi anh xin, mình, mình tha anh, anh chọc mình mà chứ anh đâu dám, aaaa anh đau."

Min Yoongi khổ sở xin tha, còn đòi mách cả ông nội nữa, ông mà biết ông ném tách trà vào đầu anh mất, cục trưởng Tổng cục chính trị mà dữ hơn cả hổ nữa, từ nhỏ anh đâu có dám nhờn với ông, vợ biết nên vợ dọa anh hoài."

Nói thật em tha."

Sau khi nghe những lời đó Choi Soo Ah cũng mềm lòng, biết tính Min Yoongi cũng không phải trăng hoa nên cô cũng không để tâm lắm, chỉ là hơi bực thôi, chắc là do mang thai."

Anh nói thật, anh chọc vợ thôi, mấy nay vợ không đánh anh nên anh nghĩ vợ dỗi."

Có người thật lòng trả lời nghe mà thấy thương, nhìn hình ảnh này ai nghĩ anh là Tổng cảnh rồi chứ.

Choi Soo Ah buông tay ra, liếc anh một cái "Tha đó."

Min Yoongi cười hớn hở đi đến xoa bụng vợ, thơm nhẹ lên bụng một cái rồi thơm cả má của vợ.

"Đừng có nóng hại con, anh thử vợ xem còn thương anh nhiều không."

"Không thương mà mang thai đứa thứ hai rồi hả?

Mình đầu ba rồi chứ còn nhỏ đâu mà ngốc hơn Bo nữa."

"Thế sao không đánh anh?

Bình thường nói chuyện vợ hay đánh vào tay anh mà."

Choi Soo Ah nhìn anh thở dài, là cô sợ Bo thấy rồi học theo cô đánh ba thì không hay nên tập bỏ dần ấy chứ.

Tay của ba Bo vừa to vừa săn chắc, đánh vào đã tay làm sao, lấy nhau mấy năm nay cô thành thói quen gặp anh là đánh, giờ bỏ cũng khó chịu lắm nhưng mà cố ấy chứ.Theo lời thỉnh cầu của anh, cô đánh vào bắp tay anh một cái "Mình như con nít vậy, ghét!"

Có người được đánh mà sướng, ôm vợ hôn chụt một cái "Anh cũng ghét vợ lắm!".........Lee Bona tỉnh giấc thì mới phát hiện mặt trời chiếu tận mông, cô lòm còm ngồi dậy nhìn xung quanh mới phát hiện ra mình đang ở Đài Sơn Quan.

Cô tức tốc quăng chăn ra trường xuống giường chạy ra khỏi phòng, miệng còn chửi rủa "Chết tiệt, cái tên chết tiệt đó làm cái quái gì vậy?

Dám bắt mình về nhà hắn."

Chạy xuống cầu than thì mới chợt nhớ ra mọi chuyện, anh có làm gì cô đâu, cô tự mò tới mà.

Từng mảnh ký ức của ngày hôm qua hiện lên trong đầu cô, bước chân dừng lại, cô nhìn xung quanh thì chẳng thấy có một bóng người, giờ này anh đi làm rồi còn đâu.

Cô lủi thủi đi lên phòng, vào nhà vệ sinh định rửa mặt không ngờ bàn chải đánh răng, sửa rửa mặt và cả khăn lau đều có sẵn, đọc tờ giấy note anh để lại trên típ sữa rửa mặt mà cô ấm lòng."

Đều là chuẩn bị cho em."

Đánh răng rửa mặt xong cô ra ngoài mới thấy trên tủ đầu giường ở đó cũng có một tờ giấy note."

Anh họp buổi sáng, xong thì về."

Cô đọc mà cười mỉm, nhưng cô không ở lại mà đi về nhà ở Forever.

Ở đây cô không có đồ thay, dù gì cũng phải ăn mặc lịch sự, sạch sẽ mới được chứ.

Bộ đồ này mặc tối qua đến giờ, giờ phải về tắm rồi thay bộ khác, còn phải trang điểm nhẹ lại một chút mới được.
 
Tạm Bợ | Kim Taehyung [H] [Full]
93: Bạn bạn mình mình


Park Jimin thời gian này bận bịu vô cùng, có khi anh phải thức hai ngày hai đêm để hoàn thành dự án.

Mà cũng không hẵng là thời gian này anh mới bận, chỉ là dạo gần đây đối với anh một giấc ngủ 6 tiếng là quá xa xỉ.

Anh chỉ tranh thủ ngủ khi trên đường đến đài truyền hình, phim trường,... mỗi giấc ngủ kéo dài chưa đến 40 phút.Chỉ mới tối hôm qua anh mới có thể chợp mắt đến giờ là ngủ một giấc tận 15 tiếng, điều dưỡng Im là điều dưỡng riêng của anh, cô ấy còn tưởng anh bị hôn mê sâu, suốt cả buổi lo cho anh sốt vó, đến khi anh tỉnh lại mới thở phào nhẹ nhõm, nấu cho anh bát cháu rồi mới về.Anh và điều dưỡng Im quen biết nhau từ một lần anh bị chấn thương nhẹ, ở bệnh viện là cô ấy chăm sóc anh.

Biết anh là người nổi tiếng nhưng cô cũng không mấy để ý hay xem anh là một bệnh nhân đặc biệt, thay vào đó cô còn thờ ơ và còn phớt lờ anh khi anh nhờ vả cô.

Anh còn nhớ rõ câu nói cô nói nhiều với anh nhất chính là "Chấn thương nhẹ chứ anh có liệt đâu sao mà cái gì cũng nhờ thế?"

Nghĩ cũng ngộ, là bên công ty anh bỏ tiền ra thuê điều dưỡng chăm anh mà cô lại thái độ với anh như thế, lúc đầu thì thấy cô thiếu chuyên nghiệp nhưng sau mới thấy cô chăm những bệnh nhân già rất chu đáo, nói chuyện nghe cũng rất hay chỉ là chưa bao giờ cô đối xử với anh như vậy.Ở bệnh viện nghĩ ngơi 2 tuần, người nhà đến thăm nườm nượp, kể cả người trước đây không thân quen cũng đến thăm hỏi, lo lắng còn hơn cả người nhà.

Khi mọi người về thì lúc đó cô mới đi đến dọn dẹp đồ ăn đổ tháo trên sàn và bàn, đống đồ ăn thừa vung vãi, vỏ trái cây bị vứt đầy sọt rác và kèm theo trong lúc cô dọn là mấy lời cằn nhằm "Bộ đến gặp mặt lần cuối hay sao mà đến lắm thế?

Ngày nào cũng đến hai ba chập, ăn uống như mở tiệc ở đây."

Mặc cho cô nói, Park Jimin vẫn cứ im lặng đọc sách mặc kệ cô.

Thấy cô không phải người thấy sang bắt quàng làm họ, không có hám danh anh cũng thấy quý quý, chỉ là có vẻ như cô ghét anh thì phải.

Anh biết làm nghệ sĩ cũng có người thích người ghét, nhưng mà tại sao cô ghét anh mà lại nhận làm điều dưỡng cho anh?

Anh hỏi thì cô mới trả lời "Là do bên anh trả tiền gấp đôi, dại gì không làm."

Thú thật thì lúc đó Park Jimin đã chia tay mối tình thời cấp ba kéo dài 6 năm của mình với lý do là cô ấy không thể đợi anh.

Mặc dù anh thương cô gái đó biết bao nhưng anh cũng đồng ý bởi vì anh biết cô gái ấy không còn tình cảm với mình nữa.

Vào cái đêm anh nhận được giải thưởng diễn viên xuất sắc đầu tiên thì anh cũng đã phát hiện cô ấy qua đêm ở nhà của một người đồng nghiệp nam.

Anh biết mọi chuyện nhưng do nặng tình, anh không thể hiện bên ngoài cũng không trách mắng cô gái đó mà chỉ im lặng, âm thầm muốn níu kéo nhưng cho đến cuối cùng cô ấy chọn rời bỏ anh.

Lúc đó sự nghiệp của anh chỉ vừa phất lên nhưng không phát triển mạnh mẽ, ai lại chịu bỏ thanh xuân của mình cho một người chẳng biết tương lai ngày mai sẽ ra sao chứ.

Mối tình sâu nặng 6 năm của anh kết thúc như thế, sau 2 năm cô đơn cuối cùng anh lại cảm nhận được trái tim mình bắt đầu có cảm giác, người ấy chính là cô điều dưỡng cục tính này đây.Quá trình anh theo đuổi cô vô cùng cực khổ, đến giờ đã hơn năm năm nhưng hai người vẫn chưa là người yêu chính thức.

Anh biết một người nghệ sĩ cũng không nên yêu đương nhiều vì sẽ làm một số người hâm mộ không thích nhưng biết làm sau được, anh mến cô ấy, cô ấy không đồng ý làm người yêu của anh nhưng vẫn cứ độc thân, thường xuyên gọi điện hỏi thăm, anh mệt anh than vãn với cô thì cô liền tìm đến mang theo cơm nước chăm lo cho anh thì anh sao mà bỏ cho được.

Rồi cũng sẽ có một ngày anh có vợ, mong là lúc đó người mặc áo cưới là cô, người hâm mộ của anh thích thì tốt quá rồi, còn nếu không thích, tẩy chay anh anh cũng đồng ý, cùng lắm ra chợ bán bánh ngày cũng có đủ cơm ba bữa thôi.Nhìn bát cháo nghi ngút khói mà anh suy nghĩ bân quơ, Cha Eun Woo đến từ lúc nào anh cũng không hay biết, đến khi có một cái muỗng hiên ngang cho vào bát cháo của anh múc một muỗng anh mới giật mình nhận ra.

Park Jimin tạch lưỡi khó chịu lên tiếng "Cháo của anh!"

Cha Eun Woo không trả lời, ăn thêm hai ba muỗng nữa thì ai đó giật bát cháo để xa không cho ăn nữa mới bắt đầu lên tiếng "Anh keo kiệt quá!

Mấy ngày nay em sắp chết đói rồi đây này."

"Ô hay, nhà chú mày mở nhà hàng ấy."

"Mở thì mở nhưng ăn uống được gì, mấy ngày nay Bona cứ sao sao ấy, ngồi một mình bần thần mãi làm em cũng có vui vẻ gì."

Park Jimin thở dài thường thượt, tội cho Yuko."

Yuko không rủ chú mày đi ăn à?

Con bé cũng hay về Jeju mà."

Cha Eun Woo ngồi dựa vào ghế chán nản "Có, nhưng mà em bảo mệt."

"Anh hỏi chú mày một câu."

"Anh hỏi đi."

"Chú mày thấy Yuko thế nào?"

Cha Eun Woo liếc nhìn Park Jimin, không nhanh không chậm trả lời "Một người bạn tốt, vui tính, và còn rất dư dả thời gian nữa."

Park Jimin cười mỉm "Chú mày không biết Yuko đang phải kèm 2-3 thực tập sinh sao? làm bên báo chí đặc biệt là phóng viên thì cứ đi suốt ấy, thời gian đâu mà dư dả."

Cha Eun Woo suy nghĩ chút rồi mới gật đầu "Thế à?

Hình như cậu ấy cũng có nói cậu ấy đang phải kèm vài thực tập sinh, mỗi tuần đều về Jeju 2-3 lần mà cũng không bận như anh nghĩ đâu."

"Chú mày ngốc thật hay giả vậy?

Anh nói cái này không phải là anh ghét Bona nhé, nhưng mà chú mày thay vì dành tất cả tâm trí cho Bona thì bây giờ hãy dành ra một chút thời gian để nhìn lại Yuko xem."

"Ý anh là sao?"........."

át xì!

át xì!"

Yuko đang chăm chú chụp ảnh cho bản tin buổi tối thì nhảy mũi liên tục, trợ lí của cô còn lo cô làm nhiều quá nên sức khỏe không tốt liền đi đến đưa khăn giấy "Chị ổn không? hay bị cảm rồi"Yuko bỏ máy ảnh xuống, nhận khăn giấy lau mồ hôi vừa nói "Không, chị ổn, không biết sao lại bị như thế này nữa, mới sáng sớm mà mệt gì."

Trợ lí của Yuko bĩu môi "Tối qua chị ở lại công ty mà, cũng tại chị cứ bảo nhớ Jeju rồi về đó nên dự án mới không làm kịp ý, tăng ca làm bù mệt biết bao nhiêu mà chị cũng chịu để đi Jeju.

Riết rồi không biết có phải người yêu chị ở Jeju không nữa."

Yuko lườm nhẹ trợ lí "Nhiều chuyện, chị về có việc thôi chứ công việc chị làm không hết thời gian đâu mà đi chơi."

Nói thì nói vậy, cười thì cười vậy nhưng trong lòng Yuko chẳng dễ chịu chút nào.

Mấy ngày nay không những Lee Bona mà cả Cha Eun Woo cứ như không có sức sống, cô nhớ cậu nên về thăm, chỉ muốn cùng ăn một bữa nhưng lần nào cậu cũng bảo ăn rồi hoặc không muốn ăn, cô đành ở lại xem cậu làm việc vừa xem TV trong phòng làm việc của cậu một lát rồi về Seoul.

Biết làm sao được, yêu mà cực như vậy thì ngay lúc đầu cô cũng chẳng muốn yêu, nhưng bây giờ bỏ thì không bỏ được.Dẹp mấy chuyện về Cha Eun Woo sang một bên, Yuko lại tiếp tục công việc chụp ảnh của mình cùng trợ lí, bây giờ cô còn lơ mơ nữa thì sẽ ảnh hưởng đến công việc chung mất.............Kim Taehyung vừa họp xong liền rời khỏi công ty lái xe về Đài Sơn Quan, trong lòng nao nao khó tả nhưng khi về đến thì cô lại không còn ở đây.

Anh thoáng thất vọng nhưng rồi lại lên xe tìm đến chung cư Forever.

Thang máy *dinh* một tiếng báo hiệu đã đến tầng 60, anh bước ra đi về phía căn hộ của cô.

Bước được mấy bước thì dáng hình quen thuộc hiện ngay trước mắt anh.Cô mặc một chiếc váy màu xanh ngọc dáng chữ A vừa nhẹ nhàng lại vừa thanh lịch, mái tóc đen óng nay đã dài hơn vai, cô nhìn anh cười e thẹn.

Kim Taehyung như ngây ngốc, anh vô thức bước đến gần cô, mùi hương của riêng cô thơm nhè nhẹ khiến anh không khỏi xao xuyến.

Anh càng đến gần mùi xạ hương lại vây quanh hại cô tim đập chân run suýt thì ngã, anh nhìn cô cười mỉm làm cô ngài ngại.

Nghĩ thì thấy mình dở hơi, anh với cô có xa lạ gì đâu mà hôm nay lại thấy ngượng, không cần xem gương cũng biết mặt cô đã hây hây hồng rồi, nóng thế cơ mà.Giọng anh trầm trầm vừa ân cần lại vừa trách "Anh tưởng em đổi ý rồi, sao không ở Đài Sơn Quan đợi anh?"

Cô mím môi rồi chầm chậm cất tiếng "Em về tắm."

Anh cười nhẹ, đến gần hơn đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của cô giả bộ hiểu nhầm "Gấp vậy à?

Có gì để tối chứ."

Mặt cô lại càng đỏ hơn, cô nghiên nhẹ đầu không dám nhìn mắt anh.

Cô đủ thông minh để hiểu anh bóng gió chuyện gì, "Em có thói quen tắm sáng, gấp gì mà gấp, đã là gì của nhau đâu."

Cô nói đúng, anh còn chưa ngõ lời với cô ,để cô nhắc anh thấy thiệt cho cô quá.

Anh nắm hai bàn tay của cô, nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn, đôi mắt mà không ít lần rơi nước mắt vì anh.

Anh nhẹ giọng bảo "Làm mẹ của các con anh có chịu không?"

Cô vô tình bân quơ thôi không ngờ anh lại nghĩ cô nhắc kéo chuyện đó, vừa ngại lại thêm câu nói của anh khiến cô chỉ biết giấu mặt đi không dám nhìn cũng chẳng dám trả lời."

Không nói là đồng ý."

Nói rồi anh nắm tay cô kéo cô đi vào thang máy.

Im lặng một lúc, cô ngước lên nhìn anh.

Góc nhìn của cô chỉ thấy được một nửa người anh, hôm nay anh mặc vest xám, nhìn lịch sự và nhã nhặn làm sao.

Nhưng sâu trong mắt cô khi nhìn anh lại thoáng có nét buồn buồn.Chưa bao giờ cô được anh cầu hôn một cách đúng nghĩa.Cô không cần tổ chức một bữa tiệc rồi tạo bất ngờ thật lớn trước mặt nhiều người, cô cũng không dám đua đòi buộc anh tặng nhẫn rồi thề non hẹn biển với cô.

Mà thứ cô cần đó chính là tấm lòng của anh khi nói ra câu nói đó.Qua những việc của trước đây cô cũng biết anh có tình cảm với cô, nhưng cô cũng muốn được anh một lần nghiêm túc nói lời yêu cô.Bàn tay cô chủ động đan vào tay anh, cô hơi xiết tay một chút nắm chặt tay anh trên môi nở nụ cười tươi hơn.

Nhưng một lời nói cũng chẳng có quan trọng, quan trọng là đến bây giờ cô lại được tay đan tay, vai sánh vai cùng anh.

Cho dù sau này có khổ, anh có ra sao, giàu nghèo hay bệnh tật cô cũng sẽ không buông tay anh, chỉ cần anh một lòng một dạ thì nhất định cô sẽ không thay lòng."

Em nghĩ gì mà cứ im lặng vậy?"

Giọng anh trầm trầm cất lên làm cô thoát khỏi vòng suy nghĩ, cô cười bảo không có gì, anh cũng không gặn hỏi mà mở cửa xe cho cô rồi đi vòng qua ghế lái.

Lee Bona ngồi bên cạnh không ý kiến gì về chuyện đi đâu, chỉ là lâu lâu lại nhìn anh rồi vờ nhìn ra cửa sổ xe nhìn ngắm đường phố.Anh vừa lái xe lâu lâu cũng liếc nhìn cô, anh cười đầy ấm áp dịu dàng hỏi cô "Em thích ở Seoul hơn hay Jeju hơn?"

Cô quay sang nhìn anh rồi ngẫm nghĩ, từ nhỏ cô đã ở cái nơi xô bồ, xa hoa này, mọi chuyện lớn nhỏ đều trải qua ở nơi này ngay cả anh cũng ở nơi này nên không chút do dự cô liền trả lời "Em thích Seoul."

"Nhưng Jeju có rất nhiều hoa Cẩm Tú."

"Thì sao?"

"Em thích hoa Cẩm tú nhất mà?"

"Ừm, nhưng mà ở Seoul cũng có thể trồng hoa Cẩm Tú, còn ở Jeju có hoa Cẩm Tú như không có..."

Nói đến đây cô nhìn anh, anh cũng im lặng nhìn cô rồi cười một cái.Xe cũng đã đến tòa nhà Lotte World Tower, anh tìm một chỗ đổ xe rồi cùng cô vào trong.

Anh đưa cô đến nơi bán quần áo, rồi lựa cho cô mấy món.

Hình ảnh anh lựa từng cái áo, cái quần cho cô lúc này làm cô nhớ đến lúc trước, cái lúc mà cả hai vừa cưới.

Vẫn là hình ảnh cô đứng bên cạnh xem anh chọn, anh thì miệt mài lựa chọn rồi bỏ sang một bên nếu thấy nó ổn.

Một hình ảnh xuất hiện lại sau sáu năm, tưởng chừng chỉ là một việc nhỏ nhưng lại làm cô nao nao.

Lee Bona đi đến bên cạnh cùng anh lựa đồ cho mình.Cô thuận miệng hỏi "Mua nhiều thế anh?

Nhà em là công ty thời trang mà."

Kim Taehyung khẽ nhìn cô rồi tiếp tục xem thêm mấy mẫu vừa nói "Đồ nhà em cái nào cũng kính cổng cao tường, nhìn chán."

Bị chê, cô bĩu môi "Ngoài đồ ngủ ra thì đồ dự tiệc đều hở và ôm những chỗ khiến đàn ông chết mê thôi, anh không xem kỹ thì có, đồ em thiết kế đều rất tận tâm."

Kim Taehyung thở hắt, anh quay sang nhìn cô có chút không hài lòng, bấu eo cô một cái "Ở nhà em mặc đầm dự tiệc hả?"

Cô đau, cô bĩu môi tỏ rõ thái độ khó chịu vậy mà người ta còn cố véo má cô một cái nữa, cô ức nhưng không dám phản kháng tại vì sợ người ta đau.

Chỉ phụng phịu nói nhỏ "Nhưng đồ đó thoải mái."

Ai kia nghe được thì mạnh miệng bảo "Muốn thoải mái thì đừng mặc, mặc đồ rộng thùng thình trông lôi thôi chẳng thu hút tôi chút nào, bạn biết tôi thích gì mà phải không?"

"Vậy bạn kiếm người nào mặc không rộng thùng thình mà nhớ đi."

Cô nói lẫy, anh bấu eo cô thêm một cái nữa cô mới chịu im.Cô dỗi một chút nên không nói, anh lựa đồ xong xuôi thì mới bảo "Còn cần gì nữa không em?"

Cô lắc đầu."

Thế về có thiếu gì gọi anh mua thêm."

"Nhà em vốn dĩ không thiếu gì hết."

Lựa đồ một lúc nên cô hơi mệt, trả lời anh mà cứ chậm chậm chạp chạp.Anh xoa đầu cô cười nhẹ "Về Đài Sơn Quan ở với anh đi."

Khuôn mặt chán chường của cô chợt tươi tắn hơn, mắt sáng lên lấp lánh nhưng vẫn cố giữ giá, môi cười mỉm không trả lời anh mà đi nhanh hơn một chút vượt qua anh.

Kim Taehyung ở sau nới với "Em có chịu không đấy?

Anh thanh toán rồi thì em có không đồng ý anh cũng ép em về."

Cô quay lại bĩu môi với anh "Thế em không chịu thì anh sẽ không thanh toán à?

Anh keo kiệt từ khi nào vậy?"

"Mình lớn tuổi rồi, cũng bắt đầu biết tích góp để cho con cái của mình bạn à."

"Thế anh không định lấy lòng cái người mà anh nói chỉ để cho người đó sinh con cho anh à?"

Thì ra cô vẫn còn nhớ.Anh cười mỉm đi đến quầy thanh toán đưa cho nhân viên, cô đi đến gần anh với bộ mặt hóng hách, khoanh tay lại hiên ngang phán "Em không thích nữa rồi, anh có thanh toán em cũng sẽ không dùng, không mặc cho anh xem."

Kim Taehyung cho một tay vào túi quần, một tay đặt lên quầy thanh toán rồi quay sang nhìn cô "Mình thích thì mình mua chứ mình có nói sẽ mua cho bạn đâu."

Cô bĩu môi "Mua về anh mặc à?

Nhưng đó là size của em mà anh."

Kim Taehyung vỗ vai cô rồi chỉ vào màng hình quảng cáo, cô nhìn theo thì thấy cô gái xinh đẹp đó."

Cô gái đó là bạn học của em họ mình, body cũng chuẩn lắm, chắc sẽ vừa thôi, bạn nghĩ có mình bạn mặc được đồ ngủ size S hả bạn?"

Bạn bạn mình mình, cô nghe mà phát hỏa, chênh lệch những 7 tuổi chứ có ít gì đâu, ông già đáng ghét háo sắc, háo sắc đáng ghét!Có người bực mình bấu vào tay người chọc mình rồi bảo "Xem ra mình phải suy nghĩ lại về việc sinh con rồi bạn à."

"Ừ, mình cho bạn suy nghĩ, việc sinh con là do bạn quyết hết."

Cô cười mỉm "Thế đồ này thì sao?"

Kim Taehyung đưa thẻ cho nhân viên thanh toán xong thì cầm túi đồ vè thẻ đi, cô lẽo đẽo theo sau chờ câu trả lời trong háo hức không ngờ anh lại nói "Thì sinh con giao hết cho bạn, đồ này bạn không chịu mặc thì mình cho người khác mặc để mình ngắm."

Ơ kìa, thì ra anh đâu có sợ cô dỗi, trọng trách sinh con nặng nề như vậy mà giao cho cô còn anh thì mua mấy cái đồ thiếu vải đó rồi còn tuyên bố thẳng thừng là cho người ta mặc rồi anh ngắm nữa.

Như vậy cô thiệt quá rồi, cô mang con của anh còn anh thì đi ngắm trăng thưởng hoa, ở đâu ra cái kiểu tính toán kỳ lạ như vậy chứ.

Cô giật lấy túi đồ từ tay anh rồi tuyên bố "Đồ này em có lựa nữa, nó là của em."

Kim Taehyung giành lại "Thôi bạn ơi, cái này mình thấy không hợp với bạn lắm, bạn thích thì mình đưa thẻ cho bạn mua cái khác, cái này hợp với cái bé mình vừa chỉ cho bạn thấy hơn."

Cô vẫn giữ quai của túi đồ không buông "Không có hợp đâu, lúc đầu bạn lựa cho mình mà, vậy là nó hợp với mình hơn."

"Vậy là bạn chịu mặc rồi hả?"

"Ừm, nhưng mà mình có thai xong cơ thể xấu thì bạn đừng có chê, tất cả tại bạn mà ra hết.

Đồ là bạn mua, con là bạn gửi vào, đều là tại bạn hết."

"Ừ, thế thì chịu thôi chứ biết sao giờ."

Kim Taehyung cười mỉm, xoa đầu cô rồi thơm nhẹ lên tóc cô một cái.
 
Tạm Bợ | Kim Taehyung [H] [Full]
94: Cưới đi em


Cả hai cùng nhau rời khỏi tòa nhà chọc trời nhưng anh không nói về địa điểm tiếp theo, cô chỉ nghĩ anh sẽ đến nhà hàng ăn trưa hay gì đó nhưng không ngờ anh đưa cô về nhà ba mẹ anh ở khu Itaewon.

Cánh cổng được mở tự động, anh lái xe chạy vào trong sân mà cô ngồi bên đây thì lại lo lắng, hồi hợp.

Dù trước đó cũng về đây không ít lần nhưng đó cũng là chuyện của năm năm trước, bây giờ thì....cô cũng không biết như thế nào nữa, nó vẫn rất hồi hộp.Anh biết cô không thoải mái liền nắm tay cô an ủi "Không sao, ba mẹ vẫn rất thương em."

"Ba mẹ không trách em à?"

Cô nhỏ giọng hỏi anh.

Anh là con trai duy nhất của ông bà Kim, không những thế anh còn giỏi, biết lo trong lo ngoài nên không bà Kim không thương nhiều sao được.

Thời gian trước anh mắc bệnh cũng cùng lúc hai người ly hôn, cô sợ ông bà Kim sẽ trách cô, nghĩ cô là người không đứng đắng, tham lam, ích kỷ như Yoona từng nói."

Một lát anh sẽ kể đầu đuôi cho ba mẹ biết, em không cần phải lo."

Cô hơi lo lắng, xiết chặt tay anh hỏi gấp "Nhưng em phải nói gì đây?"

Anh đặt tay còn lại lên tay cô dặn dò "Anh nói gì thì em làm đó, không cần phải cuốn.

Ải này vượt qua dễ thôi, vốn dĩ ba mẹ đều thương em mà."

Cô nghe vậy lòng cũng an được một chút, theo anh vào trong nhà.

Ngôi nhà bao năm cũng không có gì thay đổi, vẫn ấm cúng như ngày nào.

Tuy ngôi nhà này không to bằng Đài Sơn Quan của anh nhưng nó lại gợi cho cô được cảm giác gia đình, gần gũi lạ kỳ.

Có lẽ là vì ở trong ngôi nhà này có một gia đình thật sự hạnh phúc.Vào trong, Kim Taehyung lớn tiếng chào "Con về rồi."

Bên trong liền vọng ra tiếng của bà Kim "Về đó à, vào rửa tay rửa mặt đi con."

Cô và anh đi vào trong ngó ra phía sau mới biết mẹ anh đang nấu cơm trưa.Anh huýt vai cô ý bảo cô đến chào mẹ, cô nhìn anh có chút do dự rồi cũng đi đến chỗ mẹ anh đang làm bữa trưa.

Mẹ anh đang nấu ăn, không để ý nên không thấy cô.

Lee Bona đi đến gần nhẹ giọng chào hỏi "Con mới đến ạ."

Nghe giọng quen quen bà Kim liền quay sang, thấy 'con dâu cũ' bà cũng không khỏi bất ngờ.

Bà cười cười "Bona đến chơi đấy à, ở lại ăn cơm với mẹ nha con."

Kim Taehyung lúc này đi đến, khỏi cần phải hỏi anh đưa cô đến đây để ăn trưa cùng mà.

Anh bảo với mẹ "Mẹ để đó vợ làm cho, ra đây con bảo một chuyện."

Mẹ anh hơi cau mày, đánh nhẹ lên ngực con trai "Cái thằng này!

Li hôn rồi thì xưng hô đàng hoàng."

"Ơ, sao mẹ xưng mẹ với em ấy?"

"Mẹ khác con khác."

Bà là lo sau này Lee Bona có gặp người mới, con trai bà gọi con gái người ta như vậy thì anh nào mà dám theo đuổi nữa?

Phần cũng vì hai đứa li hôn rồi mà, vợ chồng gì nữa đâu."

Giống nhau cả mà mẹ."

Anh đi đến tháo tạp đề của mẹ rồi đưa cho cô "Em làm giúp mẹ đi, để anh nói là được rồi."

"Hay để em ra với."

Cô hơi do dự.Anh hơi nghiêm giọng "Đàn bà con gái lo chuyện bếp núc đi, chính sự biết gì mà ra."

Bà Kim đánh một cái mạnh vào vai anh "Nói vậy mà nghe được hả?"

Cô nhìn anh bị đánh mà xót, mẹ anh đánh có mạnh tay quá không?"

Anh Taehyung nói đùa thôi mẹ ạ."

"Con đừng bên nó, được nước nó lại ăn hiếp con."

"Thôi, đi ra đây con bảo cái này, để vợ con nấu chút đi, em ấy nấu ăn ngon lắm."

Anh đặt tay lên vai mẹ anh rồi đẩy bà ra ngoài, mặc cho bà cằn nhằn anh cũng không để tâm, trước khi ra khỏi bếp con quay lại cười, tặng cô một nụ hôn gió.

Cô đỏ mặt, cười mỉm quay vào trong bắt đầu thái rau, nấu canh, nướng thịt.Cặm cụi nấu nấu nướng nướng một lát thì có vòng tay vòng qua ôm eo cô, cằm anh tựa lên vai rồi dáng mặt vào cổ cô hít lấy một cái.

Cô thẹn, hất nhẹ vai một cái rồi thủ thỉ "Anh ra ngoài đi, đây là nhà ba mẹ mà."

Anh không màng đến lời cô mà vẫn tiếp tục ôm cô như thế, anh nhỏ nhẹ nói vào tai cô "Ba nói nếu ba biết anh lợi dụng Jung Jiya làm em khổ như vậy ba bẽ chân anh, mẹ nói nếu mẹ biết em sảy thai mẹ đã sớm từ anh."

Cô nghe anh nói mà mắt đo đỏ, ba mẹ anh quả thực rất thương cô.

Trước đến nay dù có ra sao, dù biết cô bỏ anh lúc anh mang bệnh nặng ba mẹ anh vẫn chưa từng nói lời cay độc với cô, ba mẹ anh vẫn vui vẻ nếu gặp cô.

Đến giờ biết mọi chuyện ba mẹ anh vẫn nghĩ cho cô hơn là con trai, mắng con trai chứ chẳng hề mắng cô có thai mà lại bất cẩn hay sao sao hết.Anh lại nói tiếp "Anh làm em khổ, nếu ba bẽ chân anh thật anh cũng chịu nhưng anh sợ em xót, sau này tàn tật rồi lại không xứng với em nữa.

Làm gì thì làm anh vẫn nghĩ cho anh hơn em à, anh phải sống với em mới được, không có em anh sống làm gì?

Kiếm tiền nhiều cho ai hưởng?

Dành dụm tích góp thật nhiều sau này cho con ai dùng?"

Cô nghe mà nghẹn, anh thật sự nghĩ cho anh sao?

Canh chính cô tắt bếp rồi quay lại nhìn anh nhẹ nhàng phủi áo cho anh "Anh bệnh bao năm qua đã đủ khổ rồi, anh không có lỗi gì hết sau này đừng nghĩ em thiệt nữa, em không có thiệt ở đâu hết.

Em sẽ sống với anh mà, anh có ra sau cũng sẽ là ba của các con em."

Anh hôn chụt lên má cô rồi bảo dọn cơm thôi.

Lần đầu tiên cô thấy Kim Taehyung biết tự động đi lấy chén đũa dọn ra bàn phụ cô, canh cô vừa múc ra tô anh giành lấy mang ra bàn đặt ngay ngắn, thịt cô vừa sắp ra dĩa anh cũng nhận lấy rồi mang cả kim chi, nấm xào,... mọi thứ anh giành tất, anh bảo cô ra gọi ba mẹ vào ăn cơm.

Cô nghe theo, ra ngoài gọi ba mẹ anh thì thấy ba nắm tay mẹ nói gì đó, mắt mẹ đo đỏ không biết có chuyện gì nữa.Cô đứng đó do dự không biết có nên ra gọi không, ba anh vô tình nhìn lên thấy cô, ba vẫn như ngày nào, nụ cười ba dành cho cô rất hiền từ.

Cô gật nhẹ đầu xem như chào ba, lúc đầu cô đến ba anh chắc là ở trên lầu nên cô chưa chào thì anh bắt cô ở trong bếp rồi, thấy mẹ buồn buồn cô cũng không dám lên tiếng."

Con gọi ba mẹ vào ăn cơm à?"

Ba biết cô còn e dè nên lên tiếng trước.Cô gật đầu "Dạ, cơm xong rồi ba mẹ vào ăn với tụi con đi."

Ông Kim lay tay bà Kim bảo "Vào thôi mình, ăn thử đồ ăn con dâu nấu xem có ngon không mà thằng cu nhà mình mê tít thò lò thế."

Ba anh đùa, cô cười e thẹn đi vào trong cùng ông bà.

"Ăn đi con, đừng ngại."

Ba anh thấy cô ngại nên thúc giục.Mẹ anh cũng góp lời "Phải, con nấu ngon hơn hồi trước nhiều lắm, ăn nhiều đi con."

Cô cười ngại "Vâng." nhẹ một tiếng.

Kim Taehyung gấp cho cô một ít cá hồi rồi tiếp tục ăn phần của mình.

Mẹ anh nhìn hai người cười cười rồi bảo "Thế khi nào hai đứa định cưới?"

Cô nghe liền ngóc đầu dậy, đôi mắt to tròn nhìn mẹ anh từ từ hỏi lại "Phải cưới à mẹ?"

Kim Taehyung cũng quay sang nhìn cô, anh cũng có chút gì đó biến đổi trên khuôn mặt theo hướng không ngờ tới "Em định cứ thế à?"

Cô nhìn anh, rụt rè gật đầu.Mẹ anh hơi nghiêm lại "Con ngốc à Bona?

Cưới chứ sao không được?"

"Phải đấy con ạ."

Ba anh khuyên nhủ như lời mẹ anh.

Kim Taehyung khẽ khoanh tay lại nhìn cô chờ cô giải thích.Lee Bona im lặng vài giây, sắp xếp lại những gì mình muốn nói rồi mới từ từ nêu lên ý kiến "Con nghĩ...bọn con làm lễ kết hôn rồi nên không cần phải làm thêm lần nữa.

Đến bây giờ, lễ nghĩa cũng không quan trọng lắm ba mẹ ạ."

Mẹ anh nhìn ba anh, ba anh cũng nhìn mẹ anh.

Kim Taehyung hơi cau mày, nhưng ba anh lại lên tiếng "Nhà ba mẹ nói cổ hủ thì cũng có cổ hủ thật, về sống với nhau trước mắt phải kết hôn, làm lễ ra mắt hai bên con ạ.

Con là đàn bà con gái, dù có ly hôn rồi nhưng muốn quay lại cũng phải làm cái lễ chứ con, ít ra chồng con cũng phải chính thức cho con cái danh phận một lần nữa nó mới xứng làm chồng của con."

Cô đưa mắt nhìn anh cầu cứu nhưng anh lại có vẻ không thoải mái lắm, cô đành chịu, gật đầu dạ dạ vâng vâng không dám cãi.

Ba nói cũng có lí của ba nhưng cô chỉ muốn đơn giản thôi, đám cưới rườm rà ghê lắm.

Nhìn thì thấy chỉ là tổ chức bữa tiệc thôi nhưng có ai biết là phải chuẩn bị bao lâu đâu.

Huống hồ cô không rành chuyện lễ tiệc, mọi trọng trách giao hết cho anh thì anh lại nhọc.Lần trước cũng là anh lo tất, từ nhành hoa cài trên tóc cũng là anh chọn cho cô, việc trong việc ngoài là anh tính toán hết cô chỉ việc đợi đến ngày rồi cùng anh bước vào lễ đường thôi.Dù gì cũng là về với anh, đám cưới cũng làm một lần rồi giờ có nữa hay không thì có gì quan trọng?.........Kim Taehyung có vẻ giận, lái xe mà im thin thít mặc cho cô có nói gì anh cũng không trả lời.

Thế thôi cô cũng không nói nữa, anh thì không thích ồn ào cho lắm.

Chiếc Lamborghini Aventador rẽ vào một con đường lớn nhưng lại cực kỳ vắng vẻ, hai bên là hai hàng cây Sồi vàng rực.

Con đường khá quen thuộc làm cô có chút gì đó nao nao, hàng năm cô đến đây 2 lần, lần nào cũng mang một nỗi buồn mang mát khi đến và khi về lại cảm thấy lòng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Nơi này chính là nghĩa trang Bạch Vi, nơi an nghỉ của cả ba và mẹ cô.Không biết vì sao anh lại đưa cô đến đây, chắc là muốn nói với ba mẹ cô một tiếng.

Kim Taehyung cho dừng lại ở một bãi đổ trống, anh đi qua mở cửa cho cô rồi ra phía sau lấy ra hai bó hoa, một bó to một bó nhỏ.Cô thắt mắt "Anh mua hồi nào thế?

Sao hai bó không bằng nhau?"

Anh đưa cô một bó hoa cúc trắng nhỏ còn anh cầm bó lớn, giọng anh trầm trầm "Một lát em sẽ biết, theo anh."

Cô nghe theo, đi theo anh vào trong đến nơi chôn cất ba mẹ của cô.

Cô cũng không biết sao anh lại biết rõ phần mộ của ba mẹ cô, không cần cô chỉ đường vẫn có thể tìm đến được đúng nơi.

Anh từ tốn đặt bó hoa cúc trắng to xuống trước phần mộ của ba mẹ cô, lúc trước cô đã không nhẫn tâm chôn cất ba xa mẹ.

Kim Taehyung kéo cô đến gần anh, anh cúi đầu trước phần mộ của ba mẹ cô rồi hòa nhã lên tiếng."

Ba mẹ, hôm nay con cùng Bona đến đây chỉ muốn thông báo rằng chúng con sắp kết hôn, lần này là thật, mong ba mẹ yên tâm để em ấy từ nay về sau cho con chăm sóc.

Ngày hôm nay, ngay tại đây con - Kim Taehyung đứng trước phần mộ của ba mẹ xin thề sau này sẽ một lòng một dạ yêu thương Lee Bona đến suốt đời."

Anh khẽ liếc nhìn cô rồi lại quay đầu nhìn vào phần mộ của ba mẹ cô rồi nói tiếp "Cho dù sau này Lee Bona có già, xấu, ốm hay mập đều sẽ không thay lòng, chỉ mong em hãy vô tư nhận lấy tình cảm của con."

Vô tư?Ý anh là cô chẳng cần nghĩ cho anh à?

Cô không làm được đâu.Lee Bona nhìn Kim Taehyung, trong lòng cô muôn phần bồi hồi xúc động.

Rồi cô cất lời "Mẹ từng nói làm người tính vị tha là đức tính quý nhất, nhưng con thấy còn có cái quý hơn....đó chính là tình yêu.

Con không biết thời ba mẹ yêu nhau thế nào, nhưng đối với con khi yêu con sẽ chẳng thể nào vô tư được.

Con yêu, con lo cho người ta, con quan tâm người ta mà người ta lúc nào cũng muốn con vô tâm vô tư hưởng thụ những gì người ta cho.

Vậy là cho chỉ được người ta yêu còn con thì chẳng có yêu gì hết."

Kim Taehyung bên cạnh nghe vậy thì lên tiếng "Chỉ cần trong lòng em có anh là được rồi, chuyện khác anh không quan tâm."

"Nhưng em quan tâm, em không muốn gây thêm chuyện cho anh nhọc."

"Anh không nhọc, anh không muốn để em thiệt thòi."

Cô nhìn anh xúc động mà mắt lại đo đỏ, chỉ là không muốn khóc trước mặt cái người không nghe lời cô thôi."

Nghe lời anh, cưới đi.

Lần này là chúng ta yêu nhau, lần này mới gọi là đám cưới, lần này chúng ta mới chính thức là của nhau."

Thấy cô không phản ứng gì kịch liệt nên anh cười cười làm hòa, mà có giận gì nhau đâu, do anh tự giận cô rồi tự hết giận thôi.

Anh huýt vai cô "Nha, cưới nha."

Lee Bona cười mỉm không trả lời, anh hiểu ý ôm vai cô, nhìn cô rồi thơm nhẹ một cái lên tóc "Chào ba mẹ thôi, anh đưa em đi gặp con."

Cô ngước lên nhìn anh, đôi mắt như không tin được, cô hỏi lại "Con?"

Anh đã lường trước được cô sẽ rất bất ngờ nên cũng thấy không có gì lạ, anh vén tóc cô sau tai, gật đầu "Ừm, đứa con đầu tiên của chúng ta.

Anh cho con ở mảnh đất đằng kia."

Anh chỉ tay về hướng xa xa, nơi đó ở trên cao hơn nơi cô và anh đang đứng, ở đó cũng trống trãi chứ không nhiều mộ xen kẽ như ở chỗ này.Mày cô khẽ cau lại, dòng nước mắt ấm nóng len lỏi ra ngoài hốc mắt lăng dài trên khuôn mặt cô.

Nhìn từ xa ngôi mộ đó be bé, nằm đơn độc giữa mảnh đất trống mà lòng cô nhói.

Cứ ngỡ mất đứa bé là đau khổ lắm rồi, nhưng khi thấy ngôi mộ anh làm cho con lòng cô càng quặng thắt.

Đứa bé này anh còn thương nó nhiều hơn cả cô thương nó, cô còn chẳng thờ cúng cho con nữa cơ mà.

Hóa ra bấy lâu nay anh đã sớm chuẩn bị cho con hết rồi.Cô được anh đưa đến chỗ đó, thấy ngôi mộ nhỏ mà chân cô mềm nhũn, ngồi xuống bên mộ đặt bó hoa cúc trắng xuống, vụng về gọi "Con."

Đôi tay cô sờ lên bia mộ nhỏ, hàng chữ trên tấm bia đá có khắt tên Kim Young Saeng.

Thì ra anh đã đặt tên cho con rồi.Young Saeng là sống mãi mãi, con sẽ sống mãi mãi trong lòng ba mẹ.Kim Taehyung ngồi xuống lau giọt nước mắt trên má cho cô, anh nhẹ nhàng bảo "Em đừng khóc, kẻo ảnh hưởng đến con."

Rồi anh nhìn ngôi mộ nhỏ, nở nụ cười nhè nhẹ "Saengie, ba đưa mẹ đến gặp con này, thích không?"

Hai người ngồi đó tâm sự với nhau về con.

Lần đầu tiên anh nói rất nhiều, lần đầu tiên cô trở nên im lặng rất nhiều.

Hóa ra từ khi con mất anh đã sớm chuẩn bị hết cho con ngay từ lúc đó, anh biết cô lúc đó ruột gan chẳng còn gì, đau đớn thống khổ vô cùng nên cũng chẳng nhắc tới đứa bé.

Anh nói lúc đầu cái tên định đặt cho con là một cái tên khác mà trên đường về nước anh đã nghĩ mãi mới ra, nhưng cuối cùng anh lại đổi thành Young Saeng.Lần này nước mắt rơi, cô tự lau rồi nghèn nghẹn nói "Lúc đó em sơ xuất, anh không dùng biện pháp an toàn còn em thì chẳng nhớ phải dùng thuốc nên con mới xuất hiện.

Em không ngờ chỉ một lần đó mà em lại mang, giá như em không chủ quan có lẽ con của mình không phải thế này."

"Em đừng tự trách, anh cũng không ngờ.

Nếu lúc đó anh để ý em hơn có lẽ em sẽ không bị hại, anh làm chồng chẳng nên thân đúng không em?"

Nhưng thật tâm trong suy nghĩ của anh thì lại nghĩ rằng nếu đứa bé sinh ra, cô một thân một mình ở tuổi xuân phơi phới vừa mất chồng lại phải nuôi con một mình thì có lẽ cô còn tủi thân hơn, đau khổ hơn.

Mỗi lần nhìn thấy con cô lại nhớ đến anh, mỗi lần nhớ là mỗi lần khóc, anh ở trên trời nhìn cô như thế anh không chịu nổi.Anh lại nói tiếp "Trên đời này cái gì cũng có duyên số hết, có lẽ Young Saeng chỉ có duyên với chúng ta một tháng thôi, hết duyên rồi có muốn níu cũng chẳng được em à."

Cô gật đầu rồi gục vào ngực anh, nước mắt trực trào, nghèn nghẹn "Mình sinh con đi anh, lần này có anh ở đây bảo vệ em chắc chắn sẽ không sao hết."

Anh cười, ngọt dịu bảo "Ừ em, sinh con thôi.

Từ nay về sau anh bảo vệ em, chúng ta cùng xây dựng một tổ ấm thật hạnh phúc, nha em."

Lee Bona gật đầu thay cho câu trả lời, tay cô vòng qua thắt lưng Kim Taehyung ôm anh thật chặt.Kim Taehyung cười, nụ cười của anh chưa bao giờ hạnh phúc đến như vậy.

Cuối cùng anh cũng đã cảm nhận được hạnh phúc gia đình là như thế nào rồi.

Tương lai của Kim Taehyung khi vừa bế cả con và đi cạnh vợ còn hạnh phúc hơn bây giờ gấp nhiều lần, nhưng đó là chuyện của ba năm sau, còn bây giờ đây mới là hạnh phúc của một gia đình đầu tiên mà anh cảm nhận được.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back