- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 653,945
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
[Đang Edit] Yêu Nữ Khó Làm - Long Thất.
Chương 14
Chương 14
Edit: Gấu=========Lâm Dã Hề đã nắm rõ tâm tư của Hứa Khinh Như.Cho dù Hứa Khinh Như biết cô đang lợi dụng mình để tiến vào Thần Hư Cảnh, cô ta vẫn sẽ chủ động sắp xếp.Hứa Khinh Như từng chịu thiệt dưới tay cô không biết bao nhiêu lần, chuyện này sắp thành tâm ma rồi.Dù thế nào đi nữa, cô ta cũng muốn gỡ gạc lại thể diện.Ở Càn Khôn Tông không được, vậy thì vào bí cảnh!Trong bí cảnh không có quá nhiều quy tắc.
So với Lâm Dã Hề chưa từng ra ngoài, Hứa Khinh Như đã vào đó ba, bốn lần rồi.
Chỉ vì mấy năm gần đây, Ôn sư tổ bắt cô ta tập trung xây nền tảng, củng cố căn cơ nên mới không rời núi.Trong bí cảnh, không chỉ xét sức chiến đấu.Cho dù Lâm Dã Hề có mạnh đến đâu cũng vô dụng.Chỉ cần bố trí cẩn thận, mưu tính kỹ lưỡng, nhất định có thể khiến cô ta vui vẻ mà vào, rồi không thể quay về!Ở Càn Khôn Tông không được phép giết đồng môn.Nhưng trong bí cảnh thì không có quy định ấy.Nếu Lâm Dã Hề nhất quyết muốn đi tìm chết, cô ta đương nhiên sẽ "thành toàn" giúp.Càng nghĩ, Hứa Khinh Như càng thấy thỏa đáng, hưng phấn không thôi, lập tức sai Hàn Lục đi chuẩn bị.Nhất định phải giấu được chưởng môn, “giúp đỡ” Lâm Dã Hề vào Thần Hư Cảnh.Hàn Lục nhận lệnh rời đi, Hứa Khinh Như mới sực nhớ một việc.Ôn sư tổ không cho cô ta xuống núi…Trước tiên phải xin cho được một suất vào Thần Hư Cảnh.Hứa Khinh Như cũng không để tâm mấy.Ôn sư tổ xưa nay luôn cưng chiều cô ta.Chỉ cần cô ta làm nũng một chút, nhất định sẽ được đồng ý.Không ngờ lần này lại vấp phải trở ngại.Ôn Từ Doanh, bất kể lúc nào cũng luôn mang dáng vẻ ôn hòa, giọng nói mềm mại như gió xuân phất qua tai, vậy mà lần này, giọng bà có phần lạnh lùng:
“Không được.”
Hứa Khinh Như run lên trong vòng tay bà, nhưng nghĩ đến Lâm Dã Hề, cô ta thực sự không muốn bỏ lỡ cơ hội này, liền nhỏ nhẹ nài nỉ: “Sư tổ, để con đi một chuyến đi mà, bí cảnh trăm năm mới mở một lần, Như nhi muốn đi xem thử…”
“Thần Hư Cảnh ấy, ngàn năm trước còn có chút giá trị, giờ thì bị cày sạch rồi, chỉ còn là nơi cho tu sĩ cấp thấp rèn luyện, con đi làm gì?”
“Như nhi cũng muốn rèn luyện…”
“Chỗ tốt nhất để rèn luyện chính là ở trên núi.”
Ôn Từ Doanh dừng lại, giọng nói hơi mang theo mê hoặc: “Sao?
Gần đây ở đây không thú vị nữa à?”
Hứa Khinh Như mặt đỏ lên: “Dạ… không ạ.”
Ôn Từ Doanh cười, vỗ nhẹ tay cô ta: “Vậy thì ngoan ngoãn ở lại Tử Yết Các đi.”
Hứa Khinh Như lòng giằng xé.Một mặt cô ta thật sự thích, khoảng thời gian này sống rất vui vẻ.Nhưng mặt khác, cô ta không cam lòng buông tha Lâm Dã Hề, dù chết cũng không nuốt trôi cơn giận.Ôn Từ Doanh sao lại không hiểu tâm tư cô ta?
Nghĩ ngợi chốc lát rồi nhẹ giọng hỏi: “Nói đi, muốn vào Thần Hư Cảnh để làm gì?
Nếu là muốn bảo vật gì, ta tìm cho con.
Nếu là muốn gặp ai…”
Giọng nói bà chuyển thành dịu dàng dụ dỗ, khiến người ta không kìm được mà muốn giãi bày hết nỗi lòng.Đây là một loại thuật pháp khiến người khác buộc phải nói thật.Hứa Khinh Như không chống đỡ được, mơ mơ màng màng thốt ra hết: “…Lâm Dã Hề muốn vào Thần Hư Cảnh, con cũng muốn đi.”
Ôn Từ Doanh cười: “Cô ta không đi được đâu, Tống Vạn Hạc sẽ không để cô ta xuống núi.”
Tống Vạn Hạc là chưởng môn hiện tại của Càn Khôn Tông.Ôn Từ Doanh luôn gọi thẳng tên mọi người.Hứa Khinh Như bĩu môi: “Giấu hắn là được mà.”
Ôn Từ Doanh điểm lên mi tâm cô ta: “Nếu dễ giấu như vậy…”
Bỗng bà ngừng lại, trong mắt lóe lên một tia sáng.Hứa Khinh Như kéo tay áo bà: “Sư tổ, con đã sắp xếp xong hết rồi, lần này là Lâm Dã Hề tự đâm đầu vào, nếu con không xử lý cô ta, thực sự khó mà tiêu tan mối hận này.
Hơn nữa, người luôn nói tu hành là giảng đạo lý nhân quả.
Cô ta đã gieo biết bao nhiêu nghiệp nhân trên người con, nếu con không hóa giải được nghiệp quả này, chẳng phải sẽ thành tâm ma sao!”
Ôn Từ Doanh ngẩn người, như chìm vào dòng suy nghĩ, chẳng nghe thấy cô ta nói gì.Hứa Khinh Như gọi: “Sư tổ, chỉ lần này thôi, lần này thôi mà!”
Ôn Từ Doanh rũ mi nhìn cô ta.Trong mắt bà thoáng qua một tia u ám khiến Hứa Khinh Như rùng mình.Ôn Từ Doanh dịu giọng nói: “Cũng đúng, con cứ mãi vướng bận chuyện cô ta như vậy, quả thật không lợi cho việc tu hành về sau.
Vậy lần này, cứ để con đi kết thúc ân oán.”
Hứa Khinh Như tròn mắt: “Sư tổ đồng ý rồi?”
Ôn Từ Doanh khẽ gật đầu, nói thêm: “Chỉ có một điều kiện.”
Hứa Khinh Như: “Người nói đi!”
Ôn Từ Doanh: “Con phải tu luyện Hỗn Tâm Quyết đến tầng sáu.”
Hứa Khinh Như xị mặt: “Thần Hư Cảnh sắp mở rồi, không kịp đâu mà…”
Ôn Từ Doanh vuốt mái tóc dài như lụa của cô ta: “Chỉ cần con muốn, thì sẽ kịp; nếu con không muốn, thì thôi vậy.”
Hứa Khinh Như cắn răng: “Sư tổ yên tâm, Như nhi nhất định tu đến tầng sáu!”
-Lâm Dã Hề nhận được tin vui từ Li Du.Cá đã cắn câu rồi.Chỉ là lần mở Thần Hư Cảnh này hơi trễ, lại bị hoãn thêm một tháng nữa.Lâm Dã Hề tính lại thời gian, cũng không vội.Dù không có điểm tích lũy nào trong tài khoản, nhưng cô đã đổi đủ giá trị sinh mệnh, cũng không sợ hao hụt trong vòng một tháng này.Chỉ cần vào được Thần Hư Cảnh...Khụ khụ, tranh thủ hôn Quý Yên Bắc một cái là lại có thêm một trăm ngày!Tháng này, Lâm Dã Hề sống vô cùng bận rộn.Luyện đan, chế phù, luyện võ.Ngày đêm không ngừng nghỉ.Thành quả cũng rõ rệt.Quý Yên Bắc không hổ là Thánh Linh Căn, tốc độ tu luyện nhanh đến mức kinh ngạc.Chỉ trong vòng một tháng, từ ngưng khí nhập thể đã đột phá đến Luyện Khí kỳ đại viên mãn, chỉ còn thiếu một viên Trúc Cơ đan nữa là có thể tiến vào Trúc Cơ.Khi Bạch Xán Xán loay hoay bán hết linh thảo, vui vẻ đếm tiền quay về, thì người cũng đứng sững.A… này là sao?Sao tiểu sư đệ sắp biến thành tiểu sư huynh rồi!Bạch Xán Xán vẫn tự cho mình là thiên tư không tệ, hơn hai mươi tuổi đã đạt đến luyện khí đại viên mãn, trong tông môn cũng xem như là một trong những người ưu tú.Thế mà trước có Lâm sư tỷ, sau có Quý sư đệ, ai nấy đều như mở hack.Bạch Xán Xán chợt có phần u ám.Cậu biết Lâm Dã Hề đã hy sinh rất nhiều vì Thương Lan Phong, nhưng đây là lần đầu cậu thực sự cảm nhận rõ ràng.Nếu cô không vì các đệ tử trên Thương Lan Phong mà tự mình gánh vác hết mọi chuyện, chuyên tâm tu hành thì lúc này không chỉ dừng lại ở Trúc Cơ, e là đã bắt đầu xung kích Kết Đan rồi.Quý Yên Bắc là thượng phẩm linh căn, tốc độ đã khủng như vậy.Lâm Dã Hề lại là thiên phẩm linh căn hiếm thấy, tốc độ hẳn phải còn kinh người
hơn nữa, chứ đâu chậm chạp như bây giờ.Quả thật, Quý Yên Bắc cũng rất liều mạng.Một ngày tu như mười ngày.Tu luyện không cần mạng luôn.Bạch Xán Xán từng thử theo kịp một canh giờ, lập tức đầu hàng, khóc không ra nước mắt, thề sống thề chết không làm lại.Tuy Quý Yên Bắc đã luyện khí đại viên mãn, nhưng muốn trúc cơ vẫn cần bế quan vài ngày.Thần Hư Cảnh sắp mở, đành phải vào cảnh giới trước, sau đó mới tìm chỗ bế quan đột phá.Lâm Dã Hề đến tận ngày cuối cùng mới nói cho bọn họ biết việc mình sẽ vào Thần Hư Cảnh.Thương Lan Phong có đến vài trăm đệ tử, nhưng thực sự có tư chất tốt, có hy vọng bước lên đại đạo thì chỉ có ba người…
à không, giờ là bốn.
Tất nhiên, Quý Yên Bắc có thể rời đi bất cứ lúc nào, nên vẫn tính là ba:- Lâm Dã Hề, Bạch Xán Xán và Tần An An.
Trước khi Lâm Dã Hề lên núi, Thương Lan Phong đều do Tần An An và Bạch Xán Xán gồng gánh.Tần An An là người duy nhất trong phong đã Trúc Cơ, chỉ tiếc là tư chất bình thường, con đường tu hành không mấy thuận lợi, miễn cưỡng nhờ vào tài nguyên tông môn để duy trì vận hành trên núi.Mãi đến khi Lâm Dã Hề tới, mọi chuyện mới thay đổi đột ngột.Hơn hai tháng trước, Lâm Dã Hề vất vả luyện thành một viên Trúc Cơ đan.Lúc ấy, Bạch Xán Xán đã luyện khí đại viên mãn, Tần An An thì kẹt ở Trúc Cơ tầng một suốt gần hai mươi năm.Lâm Dã Hề đặt viên Trúc Cơ đan lên bàn, chỉ nói: “Ta không cần.”
Bạch Xán Xán lập tức nói: “Ta cũng không cần!”
Tần An An là người trầm ổn, dù phải gọi Lâm Dã Hề là sư tỷ, nhưng tuổi thực tế lớn hơn cô rất nhiều, xét ra đủ làm tổ mẫu cô rồi.Tần An An hiểu rõ tâm tư Lâm Dã Hề, nói: “Dã Hề, chỉ có cảnh giới của muội đủ cao, người ta mới xem trọng Thương Lan Phong.
Muội không cần lo cho bọn ta, hãy chuyên tâm tu luyện đi.”
Khi không có ai, Lâm Dã Hề không cho phép cô gọi mình là sư tỷ.Lâm Dã Hề lắc đầu: “Ta tu rất nhanh.
Hơn nữa từ tầng ba trở đi là phải đột phá tiểu cảnh giới, một viên Trúc Cơ đan cũng không đủ.”
Tần An An liền nói: “Vậy giữ lại, chờ có thêm vài viên thì dùng chung.”
Bạch Xán Xán gật đầu: “Ừ ừ, đúng!”
Lâm Dã Hề mím môi: “An An tỷ, tỷ không tăng cảnh giới thì sắp hết thọ nguyên rồi đúng không?”
Tần An An: “Còn sớm, cũng phải ba mươi năm nữa.”
Lâm Dã Hề nhìn cô: “Phải đó, tỷ kẹt ở tầng một đã hai mươi năm rồi.”
Tần An An: “…”
Lâm Dã Hề không để cô từ chối, trực tiếp đưa đan dược cho cô: “Ta với Xán Xán không gấp.
Tỷ mau vào bế quan, bọn ta chờ tin tốt của tỷ.”
Tần An An cười khổ: “Dù có lên tầng hai thì…”
Lâm Dã Hề: “Thêm mười năm là mười năm, có thọ nguyên mới có cơ duyên!”
Hơn hai tháng trôi qua.Tần An An vẫn chưa xuất quan.Nhưng Lâm Dã Hề thì phải xuống núi.Bạch Xán Xán còn trẻ, nghe Lâm Dã Hề sẽ vào Thần Hư Cảnh, mắt liền sáng rực: “Đệ cũng đi!
Đệ cũng muốn đi!”
Nhưng Lâm Dã Hề không thể đưa cậu theo.Lần này vào Thần Hư Cảnh, cô phải giấu tông môn mà đi, lại còn dính dáng đến Hứa Khinh Như, vào được cảnh giới rồi thì kiểu gì cũng đầy rẫy nguy hiểm.Quý Yên Bắc là nam chính, có hào quang nhân vật chính bảo vệ.Còn cô, vì giá trị sinh mệnh, bắt buộc phải đi, không có đường lui.Nhưng Bạch Xán Xán thì không cần mạo hiểm.Lâm Dã Hề nghiêm túc nói: “An An tỷ chưa xuất quan.
Nếu đệ đi theo ta, trên núi phải làm sao?”
Bạch Xán Xán cụt hứng.Lâm Dã Hề vỗ vai cậu: “Đừng lo.
Ta vào bí cảnh trước dò đường.
Chờ ta về rồi sắp xếp ổn thỏa, sau này để các đệ tử trên phong cũng có cơ hội vào bí cảnh rèn luyện.”
Bạch Xán Xán không phải người vô lý.Cậu rất muốn đi Thần Hư Cảnh, nhưng cũng hiểu tình cảnh của Thương Lan Phong.Huống chi, Lâm Dã Hề đã hy sinh quá nhiều vì họ, giờ khó khăn lắm mới có được một cơ hội, cậu không muốn làm lỡ dở.“Được!”
Bạch Xán Xán phấn chấn hẳn: “Sư tỷ cứ yên tâm đi, mọi việc trên núi cứ để đệ lo.
Bảo đảm ai cũng ăn ngon uống tốt…
À còn tu luyện thì… tùy người nha.”
Đệ tử trên phong đa số tư chất kém.Hạ phẩm linh căn mà muốn tu luyện thì khó vô cùng.Một việc không có thành quả rõ ràng thì rất khó duy trì.Lâu dần, bọn họ cũng không còn mặn mà với việc tu hành.Lâm Dã Hề cũng không cưỡng ép.Cô rất ủng hộ những người nỗ lực tu luyện.Đối với những người không muốn ngồi đó chịu khổ, trên núi có đủ việc phải làm.Chăm sóc cây linh, sửa lò luyện đan, cắt giấy bùa... tất cả đều là tu luyện.Lâm Dã Hề gật đầu nói: “Ta thấy đệ làm việc rất tốt.”
Lời của cô khiến mũi Bạch Xán Xán cay xè.
Dù sao thì cũng sắp phải xa nhau vài tháng, cậu không nỡ để sư tỷ rời đi trước khi thật sự chia tay.Lâm Dã Hề lấy ra một bình ngọc nhỏ từ túi không gian, đặt vào tay Bạch Xán Xán.Bạch Xán Xán giật mình: "Đan Châu Tổ!"
Lâm Dã Hề: "Đợi An An tỷ xuất quan, đệ hãy bế quan tiếp."
Bạch Xán Xán nuốt nước bọt, nói: "Ừm... sư tỷ, tỷ cầm giúp đệ đi, đệ..."
Lâm Dã Hề: "Đệ thấy ta có nên đến Thần Hư Cảnh không?"
Bạch Xán Xán chớp mắt.Lâm Dã Hề nói: “Ở đó có rất nhiều hoa Huyền Hải chất lượng cao.
Đợi ta trở về, chúng ta sẽ không thiếu Trúc Cơ Đan nữa.”
Bạch Xán Xán lập tức phấn khích, tim đập rộn ràng.Nhưng cậu nhớ đến việc Quý Yên Bắc sẽ cùng Lâm Dã Hề đến Thần Hư Cảnh, không khỏi nói: “Quý sư đệ cũng đã luyện khí đại viên mãn rồi…”
Lâm Dã Hề: “Ta đã chuẩn bị cho đệ ấy rồi, đệ cứ yên tâm mà dùng.”
Bạch Xán Xán kinh ngạc: “Sư tỷ lấy đâu ra nhiều Trúc Cơ Đan như vậy!”
Lâm Dã Hề chỉ nói một cái tên: “Hứa Khinh Như.”
Bạch Xán Xán: “…”
À đúng rồi, một trăm nghìn linh thạch!Cậu thở phào nhẹ nhõm, siết chặt bình ngọc trong tay, nghiêm túc nói: “Được, vậy sư đệ sẽ ở trên đỉnh chờ tỷ khải hoàn trở về!”
Lâm Dã Hề cười, gõ đầu hắn một cái: “Khải hoàn cái gì, ta đâu phải đi đánh trận.”
Bạch Xán Xán sợ sư tỷ mình ít kinh nghiệm, vội nói: “Nhưng trong bí cảnh nguy hiểm lắm, chắc chắn phải đánh nhau đấy, sư tỷ người…”
Cậu còn chưa nói hết câu, Lâm Dã Hề liếc cậu một cái: “Ta sợ đánh nhau sao?”
Bạch Xán Xán: “…”
Hình như đúng là không sợ thật.Lâm Dã Hề: “Được rồi, đừng lo cho ta.
Chờ ta trở lại.”
Bạch Xán Xán gật đầu thật mạnh: “Vâng!”
Sau khi Bạch Xán Xán rời đi, Lâm Dã Hề nhìn về phía Quý Yên Bắc.Trước đó cô đã nói với anh về Thần Hư Cảnh, lúc này lại hỏi: “Đệ muốn đi Thần Hư Cảnh cùng ta không?”
Cô không thể nói rằng đi Thần Hư Cảnh có hy vọng giải được chú ấn, vì thật ra cô chẳng biết gì nhiều về nơi đó cả.Nhưng cô tin rằng lão nhân đi theo kia chắc chắn hiểu rõ.Quả nhiên, một âm thanh vo ve vang lên.Phần Thiên: “Đi đi đi, đương nhiên phải đi!”
Lâm Dã Hề thở phào, cho lão nhân gia chút thời gian để giải thích cặn kẽ cho nam chính về Thần Hư Cảnh, như vậy cô sẽ khỏi phải bịa chuyện lung tung.Không ngờ tiếng vo ve rất nhanh liền dừng lại.Quý Yên Bắc chỉ khẽ đáp: “Ừ.”
Lâm Dã Hề: “…”
Phổ cập kiến thức kiểu gì mà nhanh vậy?
Lão gia gia không nói thêm chút nào sao?Thôi, kệ vậy, đi là được.Nam chính chắc chắn còn muốn giải chú ấn hơn cả cô.Vì có chú ấn này ngăn trở, Quý Yên Bắc nhiều nhất chỉ có thể đạt đến Trúc Cơ kỳ, muốn vượt qua, dù chỉ một tầng, cũng là bất khả thi.Lâm Dã Hề lấy ra một túi không gian đã chuẩn bị từ trước, đưa cho Quý Yên Bắc: “Cất kỹ đi, bên trong có một bộ pháp y cùng một ít phù lục và đan dược.”
Quý Yên Bắc khựng lại.Lâm Dã Hề: “Vào bí cảnh, nguy hiểm rình rập.
Chuẩn bị thêm một chút cũng không thừa.”
Quý Yên Bắc: “Quá quý giá rồi, ta…”
Lâm Dã Hề ngắt lời: “Không có gì quan trọng bằng mạng sống.”
Cô nói tiếp: “Ta đã quyết mang đệ vào bí cảnh, tất nhiên sẽ bảo vệ đệ chu toàn.
Cứ cất kỹ đi.
Nếu cảm thấy áy náy, thì sau khi vào bí cảnh, theo ta thu thập hoa Huyền Hải thật chăm chỉ, chuyến này chúng ta không thể lỗ vốn mà về.”
Quý Yên Bắc nắm chặt túi không gian, cụp mi nói: “Được.”
Trở về Noãn Các, Quý Yên Bắc mới mở túi không gian ra xem bên trong có gì.Phần Thiên nhẹ giọng nói: “Bộ pháp y nhị phẩm này không tồi đâu.
Mặc dù mới nhị phẩm, nhưng viên châu trên đó có khảm một trận pháp nhỏ - khi khẩn cấp đánh vỡ có thể bảo toàn mạng.”
Hắn lại lẩm bẩm: “Phù lục tam phẩm đây!
Nhỏ nhắt này, nha đầu đó chắc vung tay quá trán, sợ ngươi không chạy kịp.”
“Những viên thuốc này trông giống như đều do cô ta làm ra vậy.
Có lẽ mất cả tháng để làm ra chúng.
Để ta xem nào...
Ngươi keo kiệt quá.
Ta không giải thích cho ngươi thì ngươi có hiểu không!”
Quý Yên Bắc chỉ rút ra bộ pháp y nhị phẩm, những thứ khác đều cất lại trong túi.Bộ pháp y nhị phẩm vốn không hiếm với tu sĩ, nhưng với người thường thì là bảo vật cả đời khó gặp.Anh đưa tay chạm nhẹ vào vải áo.Mềm mại như mây, nhẹ tênh như không mang hình thể - như chạm vào đám mây nơi chân trời xa.Anh chưa từng nghĩ mình sẽ có thể mặc bộ đồ như vậy.Cũng như chưa từng nghĩ sẽ gặp được Lâm Dã Hề.Quý Yên Bắc bỗng siết chặt bộ áo, khớp xương trắng bệch, lực lớn đến mức như muốn xé rách vải.Phần Thiên nhẹ thở dài: “Đừng làm hỏng nó nha…”
Quý Yên Bắc nói: “Ta muốn đưa nàng rời khỏi nơi này.”
Suốt một tháng ở bên Thương Lan Phong, ngày đêm sống cùng Lâm Dã Hề.
Càng hiểu càng sợ.Trước kia, anh chỉ là đệ tử ký danh ở Càn Khôn Tông, phụ trách việc phàm nhân bề mặt, lắm mưu nhiều kế, không chạm vào đời tu đạo.Nhưng ở Thương Lan Phong, lại khác.Và cô, khác đến kinh người.Cô là linh căn thiên phẩm hiếm thấy, là đệ tử duy nhất được Kiếm Thần truyền thụ.Vậy mà suốt đến giờ, cô vẫn chưa có tập pháp chính truyền, chưa từng xuống núi tu luyện; chưa nhận được lời chỉ dạy từ bất kỳ tiền bối nào.Giống như bị nuôi nhốt ở núi, cô bị cô lập khỏi thế giới bên ngoài.Dù thông minh xuất chúng, nhưng ánh mắt cô vẫn thiếu sự từng trải.Cô không nhìn thấu lòng người ác độc, không thể tưởng tượng được tầng lớp cao kia tàn nhẫn ích kỷ đến mức nào.Chỉ một tháng ở trên phong, anh đã cảm nhận tất cả.Anh không biết làm thế nào để trở thành người tốt.Nhưng lại rất rõ ràng cách làm điều ác.Phần Thiên nói: “Ngươi đừng lúc nào cũng nghĩ người khác theo hướng xấu, chưởng môn vốn là người nhận đồ đệ thay, có thể là sợ làm hỏng căn cơ quý giá này, đợi sư phụ cô ta xuất hiện, trực tiếp dạy dỗ cũng chưa muộn.”
Quý Yên Bắc cười nhạt.Phần Thiên ngượng ngùng nói: “Ừ thì, đúng là không ổn, nếu không phải cô bé kia tự nỗ lực chăm chỉ, có lẽ giờ cũng không thể kiến lập căn bản…
Căn cơ tốt thế này, nếu quá tuổi lại thành bất lợi…”
Hắn lại lo lắng nói: “Quý tiểu tử, cô bé này lần này may mắn thoát khỏi Càn Khôn Tông, bước vào Thần Hư Cảnh, cũng sợ là họa vô cùng tận, ngươi phải hết sức cẩn thận.”
Quý Yên Bắc hạ mi mắt nói: “Ta hiểu rồi.”
Anh buông tay ra, nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt phẳng những nếp nhăn trên y phục xanh.Nếp nhăn đã hiện ra, đâu phải dễ dàng mà vuốt phẳng được.Quý Yên Bắc rất kiên nhẫn, dùng những ngón tay dài như ngọc, lặp đi lặp lại vuốt phẳng, động tác nhẹ nhàng, không quá mạnh cũng không quá yếu, không nhanh cũng không chậm.Nhìn qua cửa sổ bên ngoài.Chỉ cảm thấy làn gió mát thanh nhã, quý nhân như ngọc.Chỉ có một điểm giữa hai lông mày, đỏ rực như máu.Lời tác giả:
Bình luận có lì xì rơi xuống, cảm ơn các bạn nhiều nha!
Mơ mơ đà!