Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tấm Ảnh Gia Đình Không Có Tôi

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
415,472
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMIgdo2kAZ1e8XY09sDhwDpgnbC7ZLkz7fndUdy5inV8LzKlqKcfrOAmrVcmvtx9pqXieMeLyLKtuU8kWlAAPu6vJxK93RCFxp61xfzJSEdhJA242m761ysx5HnQM914USMrnLCeI2zoxnGjQRRAZ-m=w215-h322-s-no-gm

Tấm Ảnh Gia Đình Không Có Tôi
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Đô Thị, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Lúc chụp ảnh gia đình, con trai tôi bất ngờ ôm lấy chị gái tôi, quay sang nhìn tôi rồi nói to:
“Con không muốn đứng gần mẹ! Con muốn ở với dì! Mẹ đừng lại gần đây!”

Tôi đứng đó, như bị ai tạt thẳng một gáo nước lạnh giữa đám đông ấm áp.

Khi tấm ảnh được rửa ra, chồng tôi đứng cạnh chị gái tôi, còn con trai tôi thì rúc trong vòng tay cô ấy.

Ba người, gương mặt tươi cười hạnh phúc—tựa như một gia đình hoàn hảo.

Chỉ tiếc… người đứng ngoài khung hình, là tôi.

Ngày hôm sau, tôi đặt bản thỏa thuận ly hôn lên bàn trước mặt Hạ Hoài Xuyên.

Anh cầm lên, nhíu mày:
“Chỉ vì chuyện chụp ảnh nhỏ nhặt đó mà em muốn ly hôn sao?”

Tôi nhìn anh, giọng bình tĩnh đến kỳ lạ, ánh mắt không còn gợn sóng:
“Đúng vậy.”

“Chỉ vì chuyện đó thôi.”​
 
Tấm Ảnh Gia Đình Không Có Tôi
Chương 1: Chương 1



Ngày ly hôn, cả tôi và Hạ Hoài Xuyên đều rất bình tĩnh.

“Tất cả cổ phần công ty để cho anh, còn tất cả cổ phiếu quyền chọn và tiền mặt thì để cho em, ba căn hộ ở Manhattan để anh, biệt thự ven biển ở Úc để em, hai trang viên và lâu đài ở Anh và cả nhà máy rượu ở Pháp chúng ta chia đôi…”

Tài sản trong hôn nhân của chúng tôi không ít, nhưng so với gia đình hai bên nhà họ Hạ thì cũng chẳng là gì, vì thế việc chia tài sản diễn ra rất nhanh chóng.

Chỉ có vấn đề quyền nuôi con là mất chút thời gian.

Hạ Kỳ mới năm tuổi, nhưng đã là đứa trẻ rất thông minh. Thằng bé lao tới ôm lấy Hạ Hoài Xuyên và nói lớn: “Con ở với ba!”

Thằng bé quay đầu nhìn tôi đầy cảnh giác, trong mắt đầy sự đề phòng, như thể sợ rằng tôi sẽ bắt nó đi vậy.

Tôi không nhịn được mà cười cay đắng.

Ánh mắt đó chẳng giống một đứa con đang nhìn mẹ ruột của mình, mà như đang nhìn một kẻ buôn người đê tiện.

Có lẽ Hạ Hoài Xuyên cũng nghĩ rằng tôi sẽ tranh giành quyền nuôi Hạ Kỳ, anh ấy liếc nhìn tôi: “Hạ Kỳ ở với anh đi, dù sao thì thằng bé cũng mang họ Hạ.”

“Nhà họ Hạ có thể cho thằng bé điều kiện tốt hơn để trưởng thành, hơn nữa em cũng nghe rồi đấy, nó không muốn ở với em. Em yên tâm, Hướng Thư là chị ruột em, cũng là dì ruột của Hạ Kỳ, sau này cô ấy nhất định sẽ chăm sóc thằng bé chu đáo.”

“Nếu em nhất quyết muốn tranh thì—”

Tôi ngắt lời anh ấy, bình tĩnh nói: “Ai nói với anh là tôi sẽ tranh giành quyền nuôi Hạ Kỳ?”

Hạ Hoài Xuyên sững lại, ngay cả Hạ Kỳ cũng ngỡ ngàng. Một lúc sau, sắc mặt Hạ Hoài Xuyên thay đổi, dường như nghi ngờ: “Hạ Kỳ là con ruột của em, vậy mà em lại không muốn quyền nuôi con sao?”

Tôi nhìn thoáng qua Hạ Kỳ. Thằng bé đang mặc một bộ đồ trẻ em của hãng Brunello Cucinelli. Tôi nhận ra bộ này, là Hướng Thư đã mua cho nó, một bộ thôi mà giá trị đã đến mấy chục triệu.

Thực sự rất hợp với vẻ hào nhoáng của cậu con trai nhà giàu hơn những bộ mà tôi từng mua cho nó.

Lúc này, thằng bé nhìn tôi với vẻ không tin, như thể không ngờ rằng tôi thực sự sẽ không cần nó nữa.

“Không cần,” tôi bình thản nói: “Anh yên tâm đi, tôi tự nguyện từ bỏ, sau này cũng sẽ không tranh giành với anh nữa.”

Sau khi ly hôn, tôi nhanh chóng dọn ra khỏi nhà và chuyển vào một căn hộ nhỏ.

Căn hộ này là do chính tôi mua, không dùng đến tiền của nhà họ Hướng, mà là tiền tôi tích góp trong những năm qua từ việc vẽ tranh.

Căn hộ không lớn, chỉ khoảng 100 mét vuông, không thể so sánh với căn hộ trước kia rộng hơn 500 mét vuông, còn có thể nhìn toàn cảnh trung tâm thành phố về đêm.
 
Tấm Ảnh Gia Đình Không Có Tôi
Chương 2: Chương 2



Nhưng tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Tôi đã nghĩ rằng việc ly hôn sẽ giống như xé rách thịt da mình, nhưng thực ra, nó giống như tháo bỏ gông cùm trên người hơn.

Tôi biết, trong mắt Hạ Hoài Xuyên, cuộc hôn nhân của chúng tôi chỉ là một liên minh thương mại không có tình cảm.

Nhưng anh ấy không biết rằng, tôi thật sự đã yêu anh.

Trước khi nhà họ Hướng tìm lại tôi, tôi đã thầm mến anh từ lâu rồi.

Tôi vẫn nhớ khi tôi học năm nhất đại học, tôi ngồi trên chuyến tàu hỏa cũ kỹ, kéo theo hai chiếc túi lớn bằng vải bố để nhập học, và vì đi lên cầu thang quá lâu, khiến tôi mệt mỏi, rồi tôi vô tình bị ngã.

Những người xung quanh âm thầm cười nhạo và coi thường tôi, họ tránh xa tôi. Chỉ có Hạ Hoài Xuyên tiến đến, đưa tay ra với tôi: “Em có sao không?”

Thật kỳ lạ, dù rằng cuộc hôn nhân năm năm của chúng tôi nhiều lúc đã phai mờ dần trong trí nhớ của tôi, nhưng tôi vẫn nhớ rõ dáng vẻ của anh ngày hôm đó.

Chàng trai trong chiếc áo sơ mi trắng, đưa lưng về phía ánh sáng, cúi người về phía tôi, gió thổi tung tóc mái đen của anh, để lộ đôi lông mày sắc sảo và khuôn mặt đẹp tựa như tranh vẽ.

Khoảnh khắc đó, ánh sáng mùa hè rực rỡ dường như phủ lên anh một tầng ánh vàng, tiếng ồn ào xung quanh và tiếng ve râm ran đều dừng lại, chỉ còn tiếng tim tôi đập thình thịch trong lồ ng ngực.

Những gì xảy ra sau đó, bây giờ nghĩ lại, giống như một giấc mơ thời thanh xuân.

Anh nhìn qua đầu gối bị chảy m.á.u của tôi, tìm người giúp tôi trông hành lý, rồi cõng tôi đến phòng y tế gần đó.

Tôi vẫn nhớ mùi hương mát lạnh của chanh mà tôi ngửi thấy khi tựa vào lưng anh, khiến tôi tự ti mà co người lại.

Tôi sợ rằng mùi hương khó chịu trên cơ thể mình, sau khi ngồi tàu suốt một ngày một đêm, sẽ bị anh phát hiện.

Khi tôi lấy lại bình tĩnh và muốn hỏi anh là ai, thì Hạ Hoài Xuyên đã rời đi. Sau này tôi mới biết về anh qua bức tường tỏ tình trong trường.

Vào ngày đầu tiên sinh viên năm nhất nhập học, anh đã được nhắc tên bảy lần trên bức tường tỏ tình. Bạn học nói với tôi rằng anh là đàn anh năm hai ngành tài chính, là người thừa kế của nhà họ Hạ, một chàng trai ưu tú đúng nghĩa.

Bạn gái anh là Hướng Thư, thiên kim nhà họ Hướng, cũng là hoa khôi của ngành tài chính. Họ nói rằng hai người đã đính hôn, chỉ chờ tốt nghiệp là cưới.

Tôi biết rõ tôi và Hạ Hoài Xuyên sẽ không thể thuộc về cùng một thế giới, và tôi cũng chưa bao giờ có ý định đến gần anh.

Bốn năm đại học, tôi chỉ lặng lẽ dõi theo anh từ xa, và tôi nghĩ rằng theo thời gian, tình cảm thầm lặng này sẽ dần phai nhạt.

Cho đến khi năm tư, nhà họ Hướng tìm tôi về.
 
Tấm Ảnh Gia Đình Không Có Tôi
Chương 3: Chương 3



Tôi vẫn nhớ ngày hôm đó, tôi mặc chiếc váy cotton đã bạc màu, vui vẻ nói với mẹ nuôi rằng tôi đã vượt qua phỏng vấn tuyển dụng, và sau khi tốt nghiệp tôi sẽ có việc làm. Thời gian thực tập lương mỗi tháng là 5.000 tệ, và khi tôi tiết kiệm đủ tiền, mẹ sẽ có thể đi phẫu thuật.

Rồi một chiếc Rolls-Royce đen dừng trước mặt tôi, một người đàn ông xa lạ mặc vest đen lịch sự mời tôi lên xe.

Tôi lo lắng nhìn chiếc xe chạy qua nửa quả đồi, rồi dừng lại trước một biệt thự sang trọng trên sườn đồi.

Mẹ tôi khóc và ôm lấy tôi, nói rằng tôi mới là con gái ruột của nhà họ Hướng.

Còn Hướng Thư chỉ là đứa bé bị nhầm lẫn lúc sinh.

Bây giờ họ đã tìm tôi về, từ nay chúng tôi sẽ là một gia đình. Tôi cảm thấy choáng váng, suốt nhiều ngày cứ nghĩ rằng mình đang mơ, không ngờ rằng một câu chuyện như thế lại xảy ra với chính mình.

Mãi sau này tôi mới biết, hóa ra là vì nửa năm trước Hướng Thư gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng, đầu cô ấy bị thương nặng và trở thành người thực vật. Bác sĩ nói rằng khả năng cô ấy tỉnh lại là rất thấp.

Vụ tai nạn đó đã dẫn đến việc nhà họ Hướng xét nghiệm m.á.u và phát hiện ra Hướng Thư không phải con ruột của họ.

Ba mẹ tôi vội vã tìm tôi về, để tôi thay thế Hướng Thư và tiếp tục cuộc liên hôn với Hạ Hoài Xuyên.

Bởi vì việc kinh doanh của nhà họ Hướng đã gắn chặt với nhà họ Hạ, và bây giờ Hướng Thư có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, họ cần một người con khác để giữ chân Hạ Hoài Xuyên.

Tôi thật sự thích Hạ Hoài Xuyên, nhưng tôi không muốn ở bên anh bằng cách này, nên tôi đã từ chối.

Mẹ tôi khóc lóc cầu xin tôi: “Nam Nam, công sức bao năm ba mẹ gây dựng sự nghiệp này, con đành lòng nhìn nhà họ Hướng phá sản sao?”

“Con đành lòng nhìn mẹ lớn tuổi như thế mà vẫn phải ra ngoài làm việc trả nợ sao?”

Bà đưa cho tôi một chiếc thẻ: “Trong này có ba triệu, đủ để lo chi phí phẫu thuật ghép thận cho mẹ nuôi con và cả chi phí chăm sóc sau này. Nếu con đồng ý liên hôn, mẹ sẽ ngay lập tức tìm nguồn thận phù hợp cho bà ấy.”

“Mẹ xin con đấy, được không?”

Cuối cùng tôi cũng mềm lòng, cắn răng đồng ý.

Còn Hạ Hoài Xuyên, vì mẹ anh vừa phát hiện ra rằng cha anh có con riêng ở bên ngoài, lo sợ quyền thừa kế của mình bị đe dọa, nên anh cũng buộc phải đồng ý kết hôn với tôi.

Đám cưới của chúng tôi đều do người khác lo liệu, thậm chí khi chọn váy cưới và nhẫn, Hạ Hoài Xuyên cũng không xuất hiện.

Buồn cười thật, tôi chỉ gặp anh ấy một cách ngắn ngủi trong ngày cưới.
 
Tấm Ảnh Gia Đình Không Có Tôi
Chương 4: Chương 4



Khi linh mục hỏi anh có đồng ý lấy tôi làm vợ không, tôi rõ ràng thấy khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười giễu cợt.

Giống như anh đang chế nhạo tôi. Cũng giống như đang chế nhạo chính mình.

Thực ra trước đây, mối quan hệ của chúng tôi cũng không tệ, khi gặp nhau ở câu lạc bộ cũng có chào hỏi nhau.

Nhưng bây giờ, tôi nhìn rõ sự khinh bỉ và hận thù trong mắt anh. Anh hận tôi vì đã chia rẽ anh và Hướng Thư, và cũng hận chính mình vì không thể chống lại.

Đêm đó, Hạ Hoài Xuyên uống rất nhiều rượu, khi trở về anh đẩy tôi ngã lên giường.

Lần đầu tiên của tôi đã xảy ra một cách vội vàng và nhục nhã như thế, hoàn toàn khác với những gì tôi từng mơ tưởng.

Tôi chỉ nhớ đến những cơn đau khủng khiếp và trần nhà rung lắc dữ dội. Cơn gió đêm cũng không thể thổi tan mùi rượu nồng nặc trên người Hạ Hoài Xuyên, một tay anh giữ chặt cổ tay tôi trên đầu, ánh mắt anh đỏ ngầu, đầy sự bạo lực chứ không hề có chút tình cảm nào.

“Hướng Nam, đây chẳng phải là điều cô muốn sao?”

“Bây giờ cô hài lòng rồi chứ?”

Sau khi trút giận, anh nhanh chóng rời khỏi và không nằm ngủ cùng tôi.

Đêm đó, tôi nằm nhìn trần nhà, thức trắng cả đêm.

Sáng hôm sau, tôi ra ban công và thấy đầu mẩu t.h.u.ố.c lá vương vãi khắp nơi.

Cuộc hôn nhân này, lẽ ra phải được xây dựng dựa trên tình yêu, nhưng khi rơi vào tay chúng tôi, nó chỉ còn lại sự ghét bỏ và oán hận.

Cũng vào tối hôm đó, tôi đã mang thai Hạ Kỳ. Thực ra, sau khi mang thai, tôi và Hạ Hoài Xuyên cũng đã có một khoảng thời gian tốt đẹp.

Anh ấy xin lỗi tôi, nói rằng khi mới kết hôn, anh đã quá giận dữ nên đầu óc không tỉnh táo, giờ nghĩ lại anh nhận ra tôi cũng chỉ là nạn nhân của cuộc liên hôn này.

Anh bắt đầu tan làm đúng giờ mỗi ngày để về bên tôi, xoa bụng tôi và thai giáo cho con.

Anh không ngủ suốt đêm để xoa chân cho tôi khi tôi bị phù nề, và khi Hạ Kỳ chào đời, trong lúc mọi người vây quanh đứa bé, anh là người đầu tiên đến thăm tôi.

Tôi vẫn nhớ khi Hạ Kỳ mới chào đời, con hay khóc đêm. Tôi không yên tâm để bảo mẫu và y tá chăm sóc, nên mỗi lần đều tự dậy để lo cho con.

Mỗi lần như thế, Hạ Hoài Xuyên, trong cơn buồn ngủ, sẽ ngồi dậy và giữ tôi lại:

“Em cứ ngủ tiếp đi, để anh chăm thằng bé.”

Anh phải đi làm vào ban ngày, đêm lại không ngủ đủ, chỉ sau vài hôm, quầng thâm đã hiện rõ dưới mắt anh. Khi Hạ Kỳ lớn hơn một chút, anh sẽ cõng con lên vai và ba chúng tôi cùng đi công viên giải trí.

Anh luôn mua hai cây kem, một cho Hạ Kỳ và một cho tôi.
 
Tấm Ảnh Gia Đình Không Có Tôi
Chương 5: Chương 5



Khoảng thời gian đó, mỗi khi nhớ lại, tôi đều cảm thấy như đang sống trong một giấc mơ đẹp. Nhưng có lẽ là do tôi luôn cảm thấy mình không xứng đáng, nên tôi cứ có cảm giác lo sợ ẩn chứa trong hạnh phúc, như thể dưới mặt biển yên bình ngập tràn ánh trăng kia là một con quái vật khổng lồ, đang chực chờ nuốt chửng sự yên bình đó.

Tôi không ngờ rằng những suy nghĩ ẩn sâu ấy lại thành hiện thực.

Khi Hạ Kỳ lên bốn, Hướng Thư đã tỉnh lại. Ngày cô ấy tỉnh, Hạ Hoài Xuyên đứng trên ban công hút thuốc suốt đêm, không ngủ.

Ba mẹ tôi mừng rỡ đến bật khóc, họ chăm sóc, hỏi han Hướng Thư liên tục, và mọi sự quan tâm của họ đều chuyển hết sang cô ấy.

Lúc đó tôi mới nhận ra, trong mắt họ, tôi – một đứa con ruột – không thể nào sánh bằng đứa con gái mà họ đã nuôi nấng từ nhỏ.

Ban đầu, tôi cũng không nghĩ nhiều, thậm chí còn muốn cùng Hướng Thư chung sống hòa thuận. Hướng Thư cũng tỏ ra rất rộng lượng, cười và chúc phúc cho tôi cùng Hạ Hoài Xuyên, cô ấy còn nói rằng Hạ Kỳ rất đáng yêu.

Nhưng chẳng bao lâu sau, tôi nhận ra có điều gì đó không ổn.

Hướng Thư bắt đầu xuất hiện ngày càng nhiều trong cuộc sống của chúng tôi. Nhiều lần khi tôi tăng ca về nhà, tôi thấy cô ấy đang ngồi ăn tối cùng Hạ Hoài Xuyên và Hạ Kỳ.

Khi thấy tôi về, cô ấy cười ngại ngùng: “Biết hôm nay em tăng ca bận rộn, không có thời gian nấu ăn, chị sợ bảo mẫu nấu ăn không hợp khẩu vị của con nên đến đây. Em không phiền chứ?”

Món ăn mà cô ấy nấu nhiều dầu mỡ và mặn, nhưng Hạ Kỳ rất thích, hớn hở nói: “Thức ăn dì nấu ngon hơn của mẹ nhiều, mẹ nấu chẳng khác gì đồ cho lợn ăn, dở kinh khủng! Sau này dì nấu cho con ăn nhé!”

Cô ấy cùng Hạ Hoài Xuyên thường đưa Hạ Kỳ đi công viên giải trí, dù tôi đã nói rõ rằng con phải làm xong bài tập mới được đi chơi.

Cô ấy cũng dung túng Hạ Kỳ ăn kẹo và đồ ăn vặt, dù tôi đã nhắc cả trăm lần rằng con phải ăn uống tử tế trước đã.

Tôi nhiều lần nhẫn nhịn và kiên nhẫn trao đổi với Hạ Hoài Xuyên. Nhưng anh ấy không bao giờ xem đó là vấn đề nghiêm trọng.

“Hướng Thư cũng là dì ruột của thằng bé, cô ấy sẽ không hại nó đâu.”

“Cho thằng bé thoải mái một chút có gì sai, anh thấy em chẳng ưa gì việc thằng bé thân thiết với Hướng Thư.”

Hạ Hoài Xuyên và Hướng Thư ngày càng thân mật, còn Hạ Kỳ thì ngày càng thích Hướng Thư hơn.

Hướng Thư biết chơi piano, biết bốn thứ ngoại ngữ, lại xinh đẹp và thanh lịch.
 
Tấm Ảnh Gia Đình Không Có Tôi
Chương 6: Chương 6



Tôi hiểu rằng Hạ Kỳ đã khinh thường người mẹ này của nó.

Dù trên danh nghĩa tôi là người thừa kế nhà họ Hướng, nhưng suốt những năm qua, tôi đã phải cố gắng rất nhiều để hòa nhập vào giới thượng lưu, nhưng sự sang trọng bẩm sinh của họ là thứ không thể học được.

Khi Hạ Kỳ chơi với những đứa trẻ khác trong cùng tầng lớp, có đứa đã từng chế giễu rằng mẹ của Hạ Kỳ chỉ là một người quê mùa từ nông thôn. Điều đó đã khiến Hạ Kỳ ngày càng xa cách tôi.

Tôi và Hạ Hoài Xuyên bắt đầu cãi vã.

Những tình cảm ngọt ngào trước đây như bong bóng ảo tưởng, dần dần vỡ tan. Tôi thì gào thét trong tuyệt vọng, còn Hạ Hoài Xuyên ngày càng chán nản và ghét bỏ.

Mối quan hệ vốn đã mong manh của chúng tôi không thể chịu đựng được những lần xung đột liên tiếp, cuối cùng hoàn toàn cạn kiệt.

Chúng tôi bắt đầu ngủ riêng, không còn giao tiếp, giống như hai người xa lạ sống chung dưới một mái nhà. Tuy nhiên, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện rời đi, là vì Hạ Kỳ. Tôi luôn nghĩ rằng con cần một gia đình hoàn chỉnh.

Quyết định ly hôn, thực ra chỉ bắt nguồn từ một chuyện nhỏ.

Trước sinh nhật của Hạ Kỳ vài ngày, tôi phải nhập viện vì viêm ruột thừa.

Vì muốn tổ chức sinh nhật cho con, tôi đã xuất viện sớm hai ngày dù vết thương chưa lành.

Nhưng khi tôi về đến nhà, tôi mới phát hiện rằng ba mẹ tôi và Hướng Thư đều đã ở đó.

Hạ Kỳ đội mũ sinh nhật, trên bàn là chiếc bánh với những ngọn nến đầy màu sắc, mọi người đang hát mừng sinh nhật, không khí vui vẻ rộn ràng. Nhưng ngay khi tôi mở cửa bước vào, tất cả bỗng dừng lại.

Hạ Hoài Xuyên theo phản xạ nhíu mày. “Sao em lại về đây?”

Tôi không biết nên trả lời thế nào. Vì sinh nhật của Hạ Kỳ, tôi đã cố xuất viện sớm dù vết mổ chưa lành.

Thế nhưng giờ đây, khi về chính ngôi nhà của mình, tôi còn phải giải thích.

Mẹ tôi đứng dậy, cố gắng làm dịu không khí: “Hướng Nam về rồi, chắc mệt lắm, ngồi xuống ăn chút gì đi.”

Tôi lấy ra món quà mà tôi đã chuẩn bị cho Hạ Kỳ. Hạ Kỳ luôn muốn nuôi một con vật cưng, nên tôi đã tìm kiếm rất lâu và cuối cùng chọn được một chú mèo Napoleon lông xanh trắng rất đẹp. Tôi vừa từ cửa hàng thú cưng mang về.

Tôi cẩn thận đặt chú mèo nhỏ trước mặt Hạ Kỳ: “Con yêu, sinh nhật vui vẻ nhé.”

Nhưng khuôn mặt ngạc nhiên mà tôi mong đợi không xuất hiện. Hạ Kỳ chỉ liếc nhìn qua rồi tỏ vẻ khó chịu: “Dì Hướng Thư đã tặng con một chú chó rồi, con không cần nhiều thú cưng như vậy.”

Tôi ngẩn người, rồi mới nhìn thấy dưới bàn có một chiếc lồ ng thú cưng, bên trong là một chú chó Maltese.

“Vậy à…” Tôi hơi ngượng ngùng.

Hướng Thư mím môi, nói nhỏ: “Xin lỗi nhé, Hướng Nam, chị không biết em cũng định tặng thú cưng. Nếu biết, chị đã chọn món quà khác rồi.”

Thực ra tôi không để tâm, nhưng cái cách cô ấy nói khiến tôi cảm thấy như thể mình đã làm cô ấy phải chịu ấm ức.

Hạ Hoài Xuyên liếc tôi, giọng lạnh lùng: “Không cần xin lỗi, là do Hướng Nam không nói trước, em cũng đâu biết được.”

Hạ Kỳ không để ý đến tôi nữa, con đứng dậy thổi nến trên chiếc bánh và nhắm mắt lại để ước nguyện.
 
Tấm Ảnh Gia Đình Không Có Tôi
Chương 7: Chương 7



Mẹ tôi thấy không khí có chút căng thẳng, nên đề nghị: “Hôm nay là sinh nhật của Hạ Kỳ, hiếm khi cả nhà ta đều có mặt, chúng ta chụp một bức ảnh gia đình nhé!”

Tôi vừa định tiến lại gần ôm Hạ Kỳ thì con bất ngờ giằng ra khỏi tay tôi và dựa vào Hướng Thư.

“Con không muốn đứng cạnh mẹ, con muốn được dì ôm!”

Con giằng mạnh đến mức tay tôi bị đẩy đau nhói, tôi đứng đó, không biết phải phản ứng thế nào.

Mọi người đã chọn vị trí của mình, Hướng Thư ôm Hạ Kỳ đứng ở giữa, bên cạnh là Hạ Hoài Xuyên, ba mẹ tôi đứng ở hai bên.

Mẹ tôi loay hoay với điện thoại vì chưa hiểu cách chỉnh chế độ chụp hẹn giờ, Hạ Kỳ bắt đầu mất kiên nhẫn, quay sang tôi nói: “Mẹ đừng lại đây, chụp ảnh cho tụi con đi.”

Không ai phản đối lời đề nghị đó.

Dưới ánh đèn, họ trông như một gia đình thật sự, còn giữa tôi và họ như có một bức tường vô hình ngăn cách, rõ ràng nói với tôi rằng tôi không thuộc về gia đình này.

Sau một lúc lâu, tôi bước tới và nhấn nút chụp.

Bữa ăn hôm đó đối với tôi nhạt nhẽo như nhai sáp. Tôi thực sự không thể ép bản thân nở nụ cười.

Hướng Thư nhìn tôi một cái, đột nhiên đặt đũa xuống, nhíu mày nói:

“Xin lỗi nhé Hướng Nam, hôm nay chị không nên đến, phải không?”

Cô ấy tỏ ra có chút buồn bã: “Chị chỉ muốn tổ chức sinh nhật cho Hạ Kỳ thôi, có phải đã làm phiền mọi người không?”

“Nếu em không vui… thì sau này chị sẽ không đến nữa. Chị không muốn làm em khó chịu.”

Tôi còn chưa kịp lên tiếng, mẹ tôi đã vội vã lên tiếng đầy lo lắng: “Con bé này nói bậy bạ gì thế, chúng ta là một gia đình, sao lại nói chuyện như người ngoài chứ?”

“Con chỉ sợ Hướng Nam không vui, con thấy hình như con bé không được thoải mái…”

Hạ Hoài Xuyên có vẻ không hài lòng: “Không vui thì cũng chỉ chứng tỏ bản thân là kẻ nhỏ mọn thôi, chị có lòng tốt tổ chức sinh nhật cho Hạ Kỳ, có gì mà phiền chứ?!”

Hướng Thư cắn môi, đứng dậy: “Thôi, hay là chị đi vậy, mọi người cứ ăn đi.”

Cô ấy cười cay đắng: “Dù sao chị cũng không phải con ruột của ba mẹ, mọi người vốn là một gia đình, chị không thuộc về gia đình này, Hướng Nam không chào đón chị cũng là lẽ thường.”

Mẹ tôi hoảng hốt giữ chặt cô ấy lại: “Sao con lại không thuộc về gia đình này, mẹ luôn coi con như con ruột!”

Bà quay sang nhìn tôi, gương mặt lộ rõ vẻ trách móc: “Hướng Nam, chị con có lòng tốt đến tổ chức sinh nhật cho Hạ Kỳ, con nói xem, ngày vui như thế này con làm gì mà lại gây chuyện chứ?!”
 
Tấm Ảnh Gia Đình Không Có Tôi
Chương 8: Chương 8



Hạ Hoài Xuyên cũng nhìn tôi, vẻ mặt hơi trầm xuống: “Mọi người đang rất vui, em về đây làm gì?”

Tôi định nói gì đó, nhưng Hạ Kỳ đã ngắt lời tôi. Thằng bé chạy đến ôm lấy chân Hướng Thư, lớn tiếng nói: “Con không muốn dì đi!”

Rồi nó quay lại nhìn tôi với ánh mắt giận dữ: “Con ghét mẹ! Nếu có ai phải đi, thì người đó phải là mẹ!”

Đôi mắt của con trẻ, trắng đen rõ ràng, nhưng trong đó mang theo sự tàn nhẫn ngây thơ: “Tất cả là lỗi của mẹ, mẹ đã làm dì không vui. Sao mẹ lại khỏi bệnh nhanh thế, nếu mẹ cứ ốm mãi thì mẹ sẽ không phải về nữa!”

Tôi đứng đờ người trong phòng khách, nhìn Hạ Kỳ. Đứa con mà tôi đã sinh ra trong cơn đau đớn và mất máu, đứa con mà tôi đã dốc hết tình yêu thương vào.

Tim tôi như bị xé toạc, đau đớn đến mức tôi gần như không biết phải phản ứng ra sao. Suốt từ đầu đến cuối, tôi rõ ràng chưa hề nói một câu nào. Vậy mà họ đều giận dữ nhìn tôi, che chở cho Hướng Thư.

Một lúc lâu sau, tôi đứng dậy, kéo chiếc vali chưa kịp mở ra và đẩy cửa.

“Chị đừng đi,” tôi khẽ nói khi lướt qua Hướng Thư, “Tôi sẽ đi.”

Chúng tôi không hề giấu chuyện ly hôn với gia đình, và mẹ tôi đã lập tức gọi điện, bà có chút trách móc: “Chỉ vì chuyện nhỏ như thế mà con nhất định phải ly hôn à?!”

“Hôn nhân không phải chuyện đùa đâu, còn con cái thì sao? Con nỡ lòng nào để nó phải sống thiếu mẹ không?”

Tôi bình thản đáp: “Nó có Hướng Thư, người mà nó yêu thích nhất làm mẹ, chắc nó sẽ rất vui.”

“Con thật là bướng bỉnh, làm việc gì cũng cực đoan. Nói thật, mẹ với ba con đâu phải kiểu người như thế này, chắc chắn là do đôi bố mẹ nuôi của con dạy dỗ con thành như thế này rồi, ôi!”

Tôi mệt mỏi nói: “Đủ rồi đấy mẹ, giờ mẹ còn diễn cho ai xem nữa?”

“Thực ra từ khi Hướng Thư tỉnh lại, mẹ đã có ý muốn tác hợp cho cô ấy với Hạ Hoài Xuyên rồi. Mẹ nghĩ rằng Hạ Hoài Xuyên vốn dĩ nên là của Hướng Thư, phải không? Chẳng phải trong lòng mẹ cũng đã nghĩ đến chuyện này, rằng tôi và Hạ Hoài Xuyên nên ly hôn để Hướng Thư có thể kết hôn với anh ấy sao?”

Mẹ tôi chững lại một lúc, giọng bà cao lên, có vẻ thiếu tự tin: “Con nói cái gì vậy, con và Hướng Thư đều là con của mẹ, con nào mà chẳng quý. Mẹ làm sao mà chỉ thương mỗi Hướng Thư mà không thương con chứ?”

Đột nhiên, tôi không muốn nói thêm một lời nào nữa. Tôi không phải là kẻ ngốc.

Từ khi Hướng Thư tỉnh lại, họ đã tạo đủ mọi cơ hội để cô ấy và Hạ Hoài Xuyên có thể gần gũi nhau.

Họ vẫn thương Hướng Thư.
 
Tấm Ảnh Gia Đình Không Có Tôi
Chương 9: Chương 9



Họ nghĩ rằng một chàng rể tốt như Hạ Hoài Xuyên nên thuộc về cô ấy.

“Yên tâm đi, sau khi tôi và Hạ Hoài Xuyên ly hôn, anh ấy sẽ lập tức kết hôn với Hướng Thư thôi, việc kinh doanh của gia đình các người sẽ không bị ảnh hưởng đâu.”

“Với lại, tài sản của nhà họ Hướng, tôi sẽ không lấy một đồng nào. Cứ xem như các người chưa từng tìm tôi về.”

“Con nói gì vậy, con—”

Tôi lập tức cúp máy, nghĩ ngợi một lúc rồi chặn luôn số của bà trước khi bà kịp gọi lại.



Tôi đã nghỉ việc và mua vé máy bay đi Kenya.

Những năm qua, tôi đã luôn xoay quanh Hạ Hoài Xuyên và Hạ Kỳ, giờ cuối cùng tôi đã được tự do, và tôi chợt muốn đi đây đó để nhìn ngắm thế giới.

Khi lên máy bay, tôi phát hiện ngồi cạnh mình là một cậu trai rất trẻ, vẻ ngoài vô cùng đẹp trai.

Cậu ấy mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu xanh, làm tôn lên làn da trắng hồng và nụ cười rạng rỡ. Tóc được tạo kiểu gọn gàng, đầu hơi cao khiến khuôn mặt trông thanh tú mà không quá kiểu cách.

Cậu ấy là idol sao?

Tôi thầm nghĩ, khi bước qua chỗ cậu ấy, tôi lịch sự nở một nụ cười.

Chuyến bay kéo dài khoảng mười tiếng, tôi ngả ghế ra và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, cho đến khi một cơn rung lắc mạnh đánh thức tôi.

Có vẻ như máy bay gặp phải vùng nhiễu động, rung lắc dữ dội đến mức tôi cảm thấy mình như sắp rời khỏi ghế.

Tiếp viên liên tục phát thông báo trấn an hành khách, lòng tôi có chút hoảng nhưng cũng không đến mức quá sợ hãi. Tuy nhiên, đúng lúc đó tôi đột nhiên cảm thấy có ai đó chạm vào mình.

Quay sang, tôi thấy cậu trai đẹp trai bên cạnh, khuôn mặt tái nhợt, giọng nói run rẩy: “Xin lỗi… nhưng tôi có thể nắm tay cô được không?”

Thấy tôi sững sờ, cậu ấy bổ sung: “Tôi không có ý gì đâu, chỉ là tôi sợ độ cao.”

Giọng cậu ấy run lên, đôi mắt đào hoa đẹp đẽ của cậu giờ đây không còn chút ánh sáng nào, đôi môi đỏ thắm của cậu nhanh chóng mất đi sắc m.á.u và khẽ run rẩy.

Không người phụ nữ nào có thể từ chối lời cầu xin của một chàng trai như thế, không chỉ là nắm tay, mà dù cậu ấy có muốn nắm ở đâu, tôi cũng không thể nói lời từ chối.

“Ừ… được thôi.”

Trong suốt hai mươi phút tiếp theo, cậu ấy thực sự đã nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi mà không buông.

Những ngón tay dài và hơi lạnh của cậu dần ấm lên, cho đến khi máy bay ổn định trở lại, cậu ấy vẫn chưa thả tay tôi ra.

Tôi ngượng ngùng khẽ cựa mình, chỉ tay về phía nhà vệ sinh: “À… tôi muốn vào nhà vệ sinh một chút.”

“Ồ! Xin lỗi, xin lỗi!”

Cậu ấy vội vàng buông tay, khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ, đến cả vành tai cũng đỏ bừng lên, không ngừng xin lỗi tôi.

Tôi cười xua tay, với ngoại hình như thế này, thực ra tôi mới là người đang được hưởng lợi.
 
Back
Top Bottom